Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 30: Chương 30



Tại phủ Trấn Bắc Vương cố ý xây một điện riêng, bố trí giống như Vi Hoa Điện trong Mộc Thần Cung, cũng đặt tên là Vi Hoa Điện.

Sân này là ta chuẩn bị riêng cho Lục hoàng muội.

Ta tạm thời không cho muội ấy một Công chúa phủ, đành phải thay thế bằng Vi Hoa Điện.

Muội ấy ở đây dưỡng thương.

Thái y sợ muội ấy đau, vì thế tăng thêm chút thuốc có thành phần an thần, hầu hết thời điểm muội ấy đều hôn mê.

Ta vội vàng xử lý chuyện mật tin.

Mỗi ngày, sau khi hồi phủ, dành thời gian để đi thăm muội ấy.

Hôm ấy, khi ta đi đã là vào buổi đêm.

Nha hoàn bên cạnh muội ấy nói, muội ấy đã ngủ lâu rồi, có lẽ sắp tỉnh.

Ta ngồi bên cạnh giường chờ muội ấy, muốn chờ muội ấy tỉnh lại, nói với muội ấy vài câu, để cho muội ấy biết tình hình phát triển ra sao, để muội ấy an tâm hơn.

Không bao lâu, quả nhiên muội ấy tỉnh lại.

Chỉ là, vừa mở mắt ra, nhìn thấy ta đã khóc.

Không phải khóc to, cũng không phải khóc thành tiếng, lại không tiếng động mà nước mắt rơi lã chã.

Ta chưa từng thấy muội ấy khóc, vì thế không biết phải phản ứng thế nào.

Bỗng nhiên, muội ấy từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy chăn rồi đắp lên người ta, sau đó vươn đôi tay ôm chặt lấy ta.

Muội ấy hỏi: “Mẹ, mẹ có lạnh không?”

Trong đầu ta trống rỗng, chỉ nhớ lại hình ảnh Thôi Tài Nhân đã c.h.ế.t ở Hồ Thái Dịch.

Thi thể của nàng đã bị ngâm hồi lâu, sưng to trắng nhợt.

Đã nhiều năm trôi qua, nữ nhi của nàng chỉ cách một tầng chăn, ôm chặt lấy ta, hỏi câu hỏi mà năm đó muội ấy muốn hỏi mẹ.

Muội ấy muốn hỏi, mẹ có lạnh không…

Hoá ra, ngăn cách mà ta cho rằng có thể tiêu tan, vẫn cứ treo trong lòng muội ấy, hết năm này sang tháng nọ, không thể nào có thể tiêu tan.

Muội ấy không kêu lên tiếng nào.

Muội ấy vô cùng để ý.

Muội ấy chưa từng tha thứ.

Bởi vì không có cách nào tha thứ, nên chưa từng rời đi.

Cho dù đã bao nhiêu năm qua đi, muội ấy vẫn là cô gái nhỏ, như cũ canh giữ bên Hồ Thái Dịch, bên cạnh t.h.i t.h.ể của mẹ.

Muội ấy không chịu đi về phía trước, mà ta lại ngây ngô mà cho rằng…. một ngày kia muội ấy có thể cùng ta sóng vai mà đi.

Ta nghĩ sai rồi, ngay từ lúc bắt đầu ta đã sai rồi.

Ta suy sụp mà dựa trên thành giường, muội ấy giống như một con chim non không muốn rời đi mà rúc vào lòng n.g.ự.c của ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Khi bọn nha hoàn tiến vào gặp được cảnh này, đều phát ra tiếng hít không khí.

Tâm trạng của ta vô cùng tệ hại, giận dữ mắng bọn họ: “Câm miệng!”

Ta bảo bọn họ đi gọi thái y.

Khi thái y tiến đến, xem mạch cho người trong n.g.ự.c ta, xem xét trong mắt của muội ấy, nói: “Lục công chúa bị chứng mộng du”

“Đây là tâm bệnh”

“Nếu mạnh mẽ đánh thức, có thể sẽ bị ngây ngốc.”

“Khi nàng phát bệnh, ở bên cạnh nàng.”

“Đợi đến lúc tỉnh, mọi rối loạn về tinh thần sẽ tốt lại.”

Ta với muội ấy, tuy là huynh muội, cũng là nam nữ hữu biệt

Hiện giờ muội ấy quấn chặt lấy ta, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự trong sạch của muội ấy.

Ta hỏi thái y có biện pháp nào để muội ấy nhận người khác làm mẹ không.

Thái y thử, nhưng làm thế nào cũng không được.

Muội ấy chỉ nhận ta.

Thái y nói, có lẽ ánh mắt nàng nhìn thấy ta đầu tiên.

Chim non nhận mẹ chính là như thế, mở mắt ra, nhìn thấy ai đầu tiên, thì đó chính là mẹ.

Ta muốn cứ thế mạnh mẽ rời đi, nhưng khi thấy ta không ở bên cạnh, muội ấy sẽ để chân trần, lang thang trong phòng không có mục tiêu.

Trên người muội ấy có thương tích, cơ thể không chịu nổi tổn thương nữa.

Ta không đành lòng, cuối cùng là thoả hiệp.

Trong Vi Hoa Điện, ngoài nàng ra chỉ có hai nha hoàn thân cận, tất cả những người khác đều đến viện khác.

Ta hạ tử lệnh, không kẻ nào được phép lộ ra ngoài chứng bệnh của nàng, việc nàng quấn lấy ta, muốn ta dỗ dành, muốn ta cùng đi vào giấc ngủ… Tất cả đều không thể tiết lộ ra ngoài.

Kể từ ngày hôm đó, chúng ta ngủ cùng giường.

Bình thường, ta rời đi trước vào buổi sáng.

Sau khi nàng tỉnh dậy thì thường không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ cho rằng mình ngủ một giấc bình thường.

Cho đển một đêm nọ, nàng đột nhiệt tỉnh lại lúc nửa đêm, phát hiện ngủ trong lòng n.g.ự.c ta.

Đại kinh thất sắc

Hốt hoảng trốn tránh.

Tránh ta như rắn rết.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 31: Chương 31



7.

Muội ấy chẳng nhớ chuyện gì cả.

Không nhớ rõ muội ấy từng vươn hai tay ra ôm lấy ta.

Không nhớ rõ muội ấy từng không muốn xa rời mà chui vào lòng ta.

Không nhớ rõ là ở trên giường, muội ấy chỉ có dán chặt lấy ta mới có thể an tâm.

Tất cả những cái đó trở thành ký ức của một mình ta.

Rõ ràng là việc muội ấy tự làm, nhưng lại chẳng liên quan gì tới muội ấy cả.

Ta một mình bị nhốt trong ký ức, người gây ra lại bứt ra rời đi, chỉ còn lại một mình ta, xiềng xích vây quanh.

Sự rối loạn về tinh thần của nàng không chữa mà khỏi.

Muội ấy lại không bị bệnh nữa, cũng lại chưa từng yêu thương ta.

Muội ấy quên tất cả mọi thứ.

Mà ta, sớm từ ngày đầu tiên đã biết đến kết cục này rồi.

Ta tìm thấy chân tướng Đông Kiên Thành bị phá, tuyên bố công lao của Lục hoàng muội cho tất cả mọi người đều biết.

Tiêu Lương hai nhà xét nhà diệt tộc.

Lão thái quân của Thiệu thị tự mình lập bài vị cho Lương Xuân Yên.

Nữ nhi của Lương Thu Sáng ở ám lao của Lương gia không biết đã bị bao nhiêu xâm phạm, ngược đãi, khổ hình, cho đến khi chân tướng được uỷ thác cho người khác, mới trút hơi thở cuối cùng.

Khi nhặt xác cho nàng, vết thương đáng sợ trên người nàng khiến cho người thấy không thể không động dung.

Tính tình của nàng cứng cỏi, cho dù là nam nhân đã có kinh nghiệm nơi sa trường cũng chưa chắc so được.

Đáng tiếc, nàng lại cứ thế mà c.h.ế.t đi trong tay của cha ruột.

Lục hoàng muội lập được công lớn, phụ hoàng cho dù không yêu thích muội ấy thì cũng không thể không đến phủ Trấn Bắc Vương để thăm.

Ta nghĩ khi bọn họ gặp mặt, rất có thể phụ hoàng sẽ có phản ứng, nhưng lại không ngờ tới, câu đầu tiên phụ hoàng nói với Lục hoàng muội là: “Ngươi giống mẹ của ngươi.”

Ánh mắt phụ hoàng nhìn muội ấy, giống như xuyên thấu qua nhìn một cố nhân đã lâu không gặp.

Ánh mắt của người dung động.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc như vậy trong mắt của phụ hoàng, cho dù là năm đó, khi Bắc Địch công phá Đông Kiên Thành, giang sơn phong vũ liên miên.

Hoàng Hậu xưa nay trầm tĩnh đoan trang, vừa nghe thấy phụ hoàng nói cũng thay đổi sắc mặt.

Muội ấy lẳng lặng chăm chú mà nhìn phụ hoàng, trong mắt giống như xuất hiện một cơn lốc xoáy, xoay tròn, bốc lên tất cả những cảm xúc trong đó, kéo vào trung tâm lốc xoáy, nhìn sâu không thấy đáy.

Thế nhân đều nói, phụ hoàng yêu Hoàng Hậu sâu sắc.

Khi ở Đông Cung, Hoàng Hậu là Thái Tử Phi duy nhất của người.

Sau khi phụ hoàng đăng cơ, địa vị của Hoàng Hậu chưa từng bị phi tần khác uy h**p.

Phụ hoàng không sa vào sắc đẹp hậu cung, mỗi tháng số lần người gặp Hoàng Hậu nhiều nhất, cho nàng có được sự tôn trọng cần có.

Khi người nhắc tới Hoàng Hậu với chúng ta, câu chữ rõ ràng xưng hô nàng là “Mẫu hậu của các ngươi.”

Chỉ là, vừa lúc nãy, khi nhắc tới Thôi Tài Nhân với Lục hoàng mậu, người đã nói: “Mẹ của ngươi.”

Hai cách xưng hô khác nhau, giống như phụ hoàng trước mặt người trong thiên hạ tự xưng là “trẫm”, đến khi nhắc tới Thôi Tài Nhân, lại quên mình là ngôi cửu ngũ.

Việc này không hề tầm thường.

Không lâu trước đây, Lục hoàng muội gọi hai tiếng “Hoàng Đế” lại hiện lên trong đầu ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Sự kinh ngạc trong lòng lúc ấy, liên hệ với thời khắc này, hình thành một suy đoán đáng sợ nhưng lại hợp lý…

Trái tim ta kinh hoàng.

Ta nhìn về phía Lục hoàng muội, ý định tìm kiếm nét tương tự với phụ hoàng.

Không có.

Muội ấy không giống phụ hoàng một chút nào.

Phía sau lưng ta một tầng mồ hôi lạnh.

Cảm giác sợ hãi tràn lan trong cơ thể, lan tới trái tim, phát ra tiếng ồn ào náo động.

Phụ hoàng hỏi Lục hoàng muội muốn ban thưởng gì?

“Muốn một toà công chúa phủ.” Lục hoàng muội đúng sự thật nói.

Nếu là lúc trước, khi phụ hoàng chán ghét Lục hoàng muội, nàng đưa ra thỉnh cầu này, người sẽ lấy cớ cự tuyệt, không muốn ban thưởng tôn quý ngang với đích công chúa.

Nhưng mà, hiện tại, từ ánh mắt đầu tiên phụ hoàng nhìn thấy Lục hoàng muội, thái độ của người đối với muội ấy đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Ta cho rằng người sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu này.

Nhưng mà phụ hoàng c.h.é.m đinh chặt sắt mà nói: “Không đồng ý.”

Người nói: “Ngươi chỉ có thể ở lại trong cung, nơi nào cũng không được đi.”

Ta cảm giác được mùi chiếm hữu từ những lời này của phụ hoàng.

Không riêng gì ta, còn có Hoàng Hậu.

Ánh mắt của nàng nhẹ nhàng lơ đãng, lại rất nhăng yên lặng.

Trong mắt hoàng hậu lộ ra một vẻ lãnh đạm và chán ghét từ đáy mắt.

Phụ hoàng nhíu mày thật sâu, toàn bộ tinh thần đều đặt lên người Lục hoàng muội, không hề hay biết thần sắc biến hoá của những người khác xung quanh mình.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 32: Chương 32



8.

Ta cầu xin phụ hoàng ban thưởng Công chúa phủ cho Lục hoàng muội.

Người bảo ta cút.

Ta hỏi người: “Lục hoàng muội đã lập công lớn, vì sao phụ hoàng lại keo kiệt?”

Người nói: “Triệu Kình, có phải trẫm từ xưa tới nay đã quá dung túng ngươi?”

Đúng thế.

Phụ hoàng dung túng ta

Trong số các hoàng tử, Thái Tử là trữ quân, phụ hoàng từ trước tới giờ đều dạy dỗ huynh ấy rất cẩn thận.

Các hoàng tử còn lại, phụ hoàng lo bọn họ bùn nhão không trát nổi tường.

Ta không cần phải gánh vác trách nhiệm của trữ quân như Thái Tử, cũng không làm thất vọng phụ hoàng như những huynh đệ khác.

Bình tĩnh mà nhìn lại, phụ hoàng cưng chiều ta, ta cũng kính trọng người.

Nhưng, ta giống như bị bệnh, rõ ràng trong lòng biết là mình đang xúc phạm vào cấm kỵ của phụ hoàng, nhưng vẫn cứ theo đuổi mà hỏi.

Ta muốn một câu trả lời.

Một câu trả lời mà có lẽ là ta đã đoán trúng rồi.

“Lục hoàng muội chỉ cần một toà công chúa phủ, vì sao phụ hoàng không đồng ý?”

“Chẳng lẽ là trong lòng phụ hoàng, vẫn chưa coi muội ấy là nữ nhi của mình?”

Phụ hoàng giận dữ, phạt ta hai mươi trượng.

Ta bị nâng về phủ Trấn Bắc Vương, dưỡng thương một thời gian.

Trong thời gian đó, mẫu phi tới thăm ta, Thái Tử tới thăm ta, rất nhiều người tới thăm ta.

Muốn chờ ngươi kia.

Lại không chờ được.

Hiện giờ, nàng đã là Thái Bình Ngự Công Chúa do phụ hoàng thân phong, hưởng địa vị tôn quý giống với đích công chúa.

Thiệu Văn Tĩnh của Thiệu thị nhất tộc được sách phong làm Trân Phi, Thiệu thị thiếu đại ân của nàng, Trân phi tất nhiên giao hảo với nàng.

Lục hoàng muội của ta giống như mọc ra cánh chim, có sức mạnh để bay đi rồi.

Ta vui vẻ vì nàng không còn thế đơn lực mỏng nữa.

Cũng miên man suy nghĩ, chờ ngày nàng chân chính giương cánh kia, có lẽ… nàng sẽ bay rất xa, xa đến nỗi ta không chạm vào được, không nhìn thấy được.

Sau khi khỏi bệnh, ta rất muốn nhìn thấy nàng.

Nàng không tới, ta đành phải tới.

Thiệu thị tổ chức Đăng Cao Yến, kinh thành có rất nhiều quan to hiển quý được thiệp mời, trong phủ của ta cũng có thiệp mời.

Ta chạy tới dự tiệc, đầu tiên là tới gặp mẫu phi.

Mẫu phi nói: “Lục hoàng muội của con không khoẻ, đang nghỉ ngơi trong viện.”

Ta vội vã đi tới viện của nàng, khi nhìn thấy nàng, nàng nói, “Có lẽ là do mùa thu gió lạnh, bị dị ứng thời tiết mà mệt mỏi.”

Ta cởi áo khoác xuống, khoác lên người nàng.

Nàng chê dài, cởi ra, trả lại cho ta.

Chúng ta cùng nhau lên núi, dọc theo đường đi, cảm xúc của nàng không yên ổn.

Ta nói chuyện với nàng, nàng luôn xuất thần, giống như không nghiêm túc nói chuyện với ta.

Nàng nghỉ ngơi ở đình hóng gió, nghiêng người nhìn chân núi phía xa, núi non trùng điệp, giống như linh hồn không ở trong cơ thể, giống như… ở trước mặt ta, lai cách ta rất xa.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta bỗng nhiên muốn lôi kéo sự chú ý của nàng, để nàng chỉ nhìn ta thôi.

Ta duỗi tay đụng vào giữa mày, hỏi nàng: “Vì sao buồn bã không vui?”

Nàng tỉnh lại, nghiêng đầu tránh né sự đụng chạm của đầu ngón tay ta.

Đầu ngón tay của ta không còn, trong lòng tựa như phá ra một cái động lớn, gió thổi vào trong, thổi đến đau lòng.

Nàng đột nhiên hỏi ta: “Tam hoàng huynh, huynh có từng nghĩ tới việc thay thế Thái Tử không?”

Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có nàng có thể mặt không đổi sắc mà hỏi ra một câu hỏi đại nghịch bất đạo như thế.

“Nếu Thái Tử vô đức vô năng, ta sẽ muốn thay thế.”

“Nhưng mà, Thái Tử không phải là hạng người vô đức vô năng, cuộc đời này ta sẽ vĩnh viễn không sinh ra ý tưởng khác.”

“Loại chuyện huynh đệ bất hoà này, ở gia đình đế vương đã xảy ra quá nhiều rồi, ta không muốn thấy nữa.”

Ta nói đúng sự thật.

Nàng nhạt nhẽo “a” lên một tiếng, coi như là thái độ đối với câu trả lời của ta.

Nàng không định giải thích vì sao có câu hỏi lúc trước.

Nàng không giải thích, ta cũng không cần hỏi.

Nàng ngồi dựa vào lan can, phía sau là cảnh mùa thu tú lệ của Quỳnh Anh Sơn.

Ta đứng trước mặt nàng, vùi đầu thấy nàng hơi cúi đầu, một đoạn cổ trắng nõn, vô cớ khiến người ta cảm thấy yếu ớt.

Trên người nàng lộ gia sự bất an khó có thể phát hiện.

Ta cảm thấy

Ta đặt bàn tay ở trên đỉnh đầu nàng, muốn nhè nhẹ xoa đầu nàng, giống như trong lúc nàng bị bệnh, ta cũng từng vụng về mà trấn an nàng.

Hành động khi đó sinh ra trong hoảng hốt, lặng lẽ, không ai biết.

Sau khi nàng tỉnh lại, không hề nhớ rõ những điều đó.

Mà ta, sau vô số đêm, cứ thế mà hồi tưởng lại.

Ta nghe thấy giọng nói của mình mềm mại đến nỗi gần như hèn mọn.

Ta hứa hẹn với nàng: “Trường Sinh, mặc dù ta chỉ là Trấn Bắc Vương, cũng có thể bảo vệ chu toàn cho muội, đừng sợ.”

Nàng đã từng né tránh ta rất nhiều.

Ta duỗi tay hướng về tay nàng, lại đi theo bước chân nàng, khoác áo khoác trên người nàng.

Điều nàng không muốn, đều có thể tìm được lý do để từ chối.

Chỉ có lúc này, nàng không sốt ruột đẩy ta ra.

Nàng an tĩnh ngoan ngoãn, mặc kệ lòng bàn tay của ta dừng trên tóc nàng.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 33: Chương 33



9.

Đăng Cao Yến tổ chức rất nhiều hoạt động.

Ta cùng Lục hoàng muội đi xem bốn loại trong đó.

Nàng quan sát bốn nam nhân.

Ta dần dần đoán ra, hỏi nàng: “Đăng Cao Yến là Thiệu Thị tổ chức riêng cho muội ư?”

Nàng không giấu ta, gật đầu.

Ta xem nhẹ nỗi đau bỗng nhiên nổi lên trong lòng, hỏi nàng: “Không phải đã nói là không gả chồng, chỉ muốn có công chúa phủ hay sao?”

Nàng rũ mắt, lắc đầu cười nói: “Lấy lùi mà tiến, cũng không phải là không thể.”

Suốt một đường kia, ta nói rất ít.

Nhưng mà nàng lại nói lời đứt quãng: “Mẫu phi cũng đang chọn vương phi cho Tam hoàng huynh.”

“Tuy là nói tuyển phi cho Hoàng Tử, thông tin của những nữ tử vừa độ tuổi của thế ra cũng đều được trình lên đầy đủ, nhưng mà thông tin rốt cuộc là chết, vẫn muốn gặp người hơn, mới biết được có thật sự tốt hay không.”

“Hôm nay cũng coi như là có một cơ hội…”

Ta bỗng nhiên ngắt lời nàng: “Bọn họ không tốt.”

Nàng sửng sốt hỏi: “Ai?”

Ta nói: “Liễu Trường Minh, Cao Thượng Chí, Hứa Mộng Hoài, Trịnh Diệc.”

Là những nam nhân mà lúc trước nàng đã âm thầm quan sát.

Trong mắt nàng hiện lên cảm xúc kinh ngạc, có lẽ là không ngờ, những người nàng âm thầm quan sát đều bị ta nhìn trong mắt, lại còn nhớ kỹ tên của mấy người kia.

Sau khi phục hồi tinh thần, nàng không phản bác ta, ngược lại nói: “Vậy thì chọn lại”

Ta có một loại cảm giác bị tắc nghẽn trong tim, chua xót, đau đớn.

Cái loại cảm giác đau đớn này cũng không sắc bén, chỉ vô cớ mắc ở trong đó, nuốt không xuống, phun không ra, kéo dài không dứt, ở trong thân thể ta không kiêng nể gì, đấu đá lung tung.

Giống như nàng.

Ta là tù nhân của nàng, bó tay không có cách nào.

Nhưng mà, thế sự vô thường, việc lựa chọn phò mã cuối cùng cũng không giải quyết được.

Năm ngày sau Đăng Cao Yến, Hoàng Hậu gõ vang Đăng Văn Cổ, vào Thái Minh Điện, trước mặt văn võ bá quan, tố cáo đương kim Thánh Thượng đốt chùa sát tăng, làm nhục vợ của tặng nhân.

Thân thế của Lục Hoàng muội chân chính được vạch trần trước hậu thế.

Quả nhiên nàng không phải là con đẻ của phụ hoàng, mà là con gái của tăng nhân hoàn tục.

Từ trước, ta hy vọng có người nói ra chân tướng cho ta.

Mà đến nay, khi chân tướng được mở ra, ta lại phát hiện… hoá ra giữa ta và nàng, mặc dù không có ngăn cách bởi cương thường luân lý, cũng có huyết hải thâm thù.

Nàng đã sớm biết thân thế của mình.

Nàng biết là cha ta đã g.i.ế.c cha nàng, cường đoạt mẹ nàng, hại nàng cửa tan nhà nát, mẹ c.h.ế.t con bị nhốt.

Nàng hận phụ hoàng.

Hận Hoàng cung.

Có lẽ, vì thế cũng hận ta.

Nàng quỳ giữa đại điện, muốn đòi công đạo cho cha mẹ.

Nàng ôm theo quyết tâm thà c.h.ế.t không lùi, chỉ cần báo thù, không cần biết kết quả ra sao.

Quyết liệt tuyệt tình như thế, chưa từng lưu một con đường sống cho bản thân.

Thật ra, ngay từ thời khắc đó, ta đã biết câu trả lời của nàng.

Cuộc đời này, nàng sẽ không rũ mắt nhìn xuống, liếc nhìn ta một cái.

Cho dù ta quỳ gối trước mặt nàng.

Ta đi Ngự Thư Phòng cầu kiến phụ hoàng, nói cho hắn, Trường Sinh không thể c.h.ế.t được.

Vừa là khẩn cầu, cũng là uy h**p.

Trường Sinh có thể hận Triệu Kình

Triệu Kình vĩnh viễn bảo vệ Trường Sinh.

Đây là ta nợ nàng, là phụ hoàng nợ nàng, Triệu gia nợ nàng.

Mặc dù ta có phải treo danh phản loạn, cũng tuyệt đối không để phụ hoàng thương tổn nàng.

Phụ hoàng bình tĩnh ngoài dự đoán.

Hắn nhìn ta, cười dài một trận, cười ra nước mắt, mới nói: “Thật sự giống nhau như đúc.”

Phụ hoàng thoái vị.

Hắn muốn chiếu cáo tội của mình, truyền ngôi cho Thái Tử, ở tại Minh Đức Sơn Trang.

Hắn lui sạch sẽ lưu loát, dường như chỉ cần phất ống tay áo, cứ thế nhẹ nhàng bâng quơ kết thúc một đời đế vương của mình.

Từ đó về sau, quanh năm, hắn chưa từng bước nửa bước chân ra khỏi Minh Đức Sơn Trang.

Phụ hoàng sống không lâu.

Hắn c.h.ế.t vào năm thứ hai sau khi Thái Tử kế vị.

Khi đó, Trường Sinh đã sớm rời kinh thành đi Đạo Tắc Sơn.

Ta đã viết rất nhiều thư cho nàng.

Một phong thư nàng cũng không chịu mở, tât cả đều thiêu huỷ.

Nàng chỉ trả lời ta duy nhất một phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy trắng.

Nàng trả lại người ta phái đến bảo vệ nàng, rành mạch phân rõ giới hạn với ta.

Sau đó ta cũng rời thượng kinh, đi Đông Kiên Thành, thay thế Thiệu thị, trở thành Tướng thủ thành mới của Đông Kiên Thành.

Đông Kiên Thành cách Đạo Tắc Sơn không xa.

Nghỉ tắm gội, ta phóng ngựa nửa ngày, trộm tới gặp nàng, chỉ dám trốn ở chỗ tối rình xem cuộc sống của nàng, giống như năm đó tránh ở đầu tường nhìn lén nàng.

Người bên cạnh nàng không phát hiện được ta, nàng cũng không biết đến sự tồn tại của ta.

Cho đến ngày hôm ấy, nàng cứu một nam nhân thân bị trọng thương.

Đó là một người trong giang hồ, có được chí bảo lại bị người bao vây g.i.ế.c hại, trốn tránh đến Đạo Tắc Sơn, vào nhầm lãnh địa của nàng, được nàng cứu.

Ta nhìn nàng lo lắng vì hắn, chạy ngược chạy xuôi vì hắn, hao tổn tinh thần vì hắn, vui vẻ vì hắn.

Bọn họ nói chuyện vui vẻ.

Bọn họ giao lưu rất tốt.

Bọn họ ở chung rất hoà hợp.

Ta giống như quái vật ẩn núp trong một góc tối âm u, đau đớn khổ sở mỗi khi nghe thấy tiếng cười nói giữa bọn họ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Rốt cuộc, ta không chịu đựng nổi, cố ý tạo ra sơ hở, để nam nhân kia phát hiện ra ta.

Ta xuất hiện trước mặt Trường Sinh.

Nam nhân kia thức thời mà cố ý tìm cớ rời đi.

Bên ngoài viện, chỉ còn hai người ta và nàng.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 34: Chương 34 (Hoàn)



10.

Mấy đứa nhỏ của Thiệu Thị đều vào quân doanh.

Ta dạy bọn họ lãnh binh, dạy bọn họ đánh giặc.

Chờ đến khi bọn họ trưởng thành, ta hồi kinh xin từ chức, mang mẫu phi đến Đạo Tắc Sơn, từ đó quy ẩn, không trở về kinh nữa.

Ta hỏi Trường Sinh: “Như thế được không?”

Nàng nói: “Đừng đến nữa.”

Ánh mắt nàng nhìn ta, lãnh đạm giống như ta chỉ là một cục đá dưới chân nàng.

Cảm xúc của nàng sẽ không vì thấy một cục đá mà thay đổi.

Ta nắm chặt đôi tay thành quyền: “Trường Sinh, có phải là cho dù ta làm thế nào, cũng không thể?”

Nàng nói: “Nếu ngươi không dây dưa, ít nhất ta còn không chán ghét.”

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ một câu, dễ dàng đánh nát ta.

Ta dừng lại ở ngoài cửa, nàng đóng cửa lại.

Ta bỗng nhiên có chút hiểu biết phụ hoàng.

Cục đá chặn ở trong lòng ta, không biết khi nào trở nên bén nhọn sắc bén, chuyển động, cắt n** m*m m** nhất trong đáy lòng đầy thương tích, đầm đìa m.á.u tươi.

Thật muốn ôm nàng bên người.

Thật muốn bầm thây vạn đoạn nam nhân kia.

Thật muốn người nàng nhìn là ta, chỉ có ta.

Thật muốn trở thành người có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nàng.

d*c v*ng giống như lửa cháy, cả ngày lẫn đêm, đốt cháy lòng ta, biến ta thành quỷ.

Nhưng mà, ta không phải phụ hoàng.

Ta không thể thừa nhận cảm giác khi Trường Sinh nhìn ta, trong mắt chỉ còn sự chán ghét và căm hận.

Giữa ta và nàng vốn là không tìm ra được hồi ức nào được coi là tốt đẹp.

Những thứ nàng ghi nhớ lại càng ít hơn.

Nàng từ trước tới giờ đều nhẫn tâm với ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta không muốn ít ỏi hảo cảm của nàng về ta tích tụ trong lòng nàng bị tiêu hao.

Ta không đi Đạo Tắc Sơn nữa.

Không gặp thì không gặp đi.

Không thấy nàng, sẽ không thấy nàng đối xử tốt với người khác thế nào.

Ta có thể giả vờ câm điếc, không quan tâm.

Mỗi năm hồi kinh thăm mẫu phi, nàng đều muốn thu xếp hôn sự cho ta.

Một xấp hình vẽ các nữ tử đặt trên bàn của ta.

Ta thoái thác: “Lãnh binh đánh giặc lúc nào cũng có thể c.h.ế.t trên chiến trường, tội gì liên luỵ nữ nhi tốt nhà người khác?”

Mẫu phi tất nhiên hiểu ta đang nói dối.

Nàng xoa xoa tay hầm hè, hỏi ta: “Rốt cuộc con thích nữ tử thế nào? Con nói đi, mẫu phi nhất định tìm được cho con.”

Ta thích Dư Trường Sinh.

Không ai có thể tìm được cho ta.

Nàng không cần ta.

Nàng sắp thành thân, với người giang hồ kia.

Ngày ta biết tin tức, ta suốt đêm giục ngựa, phong trần mệt mỏi mà chạy về kinh thành.

Khi mẫu phi thấy ta, còn tưởng có chuyện gì lớn.

Ta nói: “Không có việc gì.”

Ta hỏi mẫu phi: “Người đã chuẩn bị hết sính lễ để nghênh thú vương phi cho con chưa?”

Nàng sửng sốt một chút, sau đó kích động mà nhảy dựng lên: “Chuẩn bị hết rồi! Đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho con.”

Ta nói: “Những sính lễ đó làm của hồi môn đưa đi Đạo Tắc Sơn, đưa trường sinh xuất giá đi!”

Đầu tiên, mẫu phi kinh ngạc: “Trường sinh sắp gả rồi ư?”

Về sau, lại khó hiểu nói: “Vì sao sính lễ lại làm của hồi môn?”

“Của hồi môn của Trường Sinh, mẫu phi đã chuẩn bị hết rồi.”

“Sính lễ của con là phải để lại cho Trấn Bắc Vương phi tương lai.”

Ta nói: “Những sính lễ đó của con vốn không cần, đưa Trường Sinh làm của hồi môn, là tâm ý của huynh trường.”

Mẫu phi không đồng ý, thấy ta giận, nàng cũng giận, không hiểu ta vì sao lại kiên trì như thế.

Ta đành phải quỳ xuống cầu xin nàng: “Cầu xin mẫu phi lần này nghe con.”

Mẫu phi hồi lâu không nói, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.

Ta sắp xếp đâu vào đấy chuyện sau đó.

“Của hồi môn phong phú, con sẽ phái người hộ tống đi Đạo Tắc Sơn, lại chọn người an trí, mẫu phi không cần lo lắng.”

“Của hồi môn này đều lấy danh nghĩa của mẫu phi đưa đi, không cần đề tên con.”

Mẫu phi nhìn ta sắp xếp thành thạo.

Cái gì nàng cũng chưa hỏi, chỉ nhìn ta, trong mắt cất giấu sự đau lòng.

Ngày Trường Sinh thành thân, mẫu phi không được mời cũng đi.

Nàng nói, nàng là mẫu thân, tất nhiên là phải đưa nữ nhi xuất giá rồi.

Ta làm huynh trưởng tất nhiên cũng cùng đi tham dự.

Trường Sinh mặc một bộ đồ màu đỏ.

Đó là hôn phục của nàng, không hoa lệ, không tinh xảo, chỉ là một bộ đồ cưới bình thường phổ thông.

Tiệc cưới của bọn họ không có tiệc lớn, không có khách khứa không có giăng đèn kết hoa, không có không khí vui vẻ.

Sau đó, ngay cả tân lang cũng không có.

Nam nhân kia rời đi.

Khi ta vào nhà, Trường Sinh an tĩnh ngồi bên giường ngây ngốc.

Khăn voan sớm đã xốc xuống, tuỳ ý đặt bên cạnh.

Nghe thấy động tĩnh, nàng ngước mắt nhìn ta.

Ta nhìn vào sâu bên trong con ngươi của nàng, nơi đó không có thương tâm, chỉ có một cảm xúc u sầu rất nhẹ.

Ta nói với nàng: “Nếu muội thích hắn, ta đi bắt hắn về.”

Nàng lắc đầu, nói: “Không cần, hắn…”

Hắn như thế nào? Nàng không nói.

Lời nói chỉ nói một nửa, câu tiếp theo lại là: “Hắn rời đi không phải do hắn sai, là ta sai.”

Việc đã đến nước này, nàng vẫn giữ gìn nam nhân kia, trong lòng ta không thoải mái.

Tóm lại, người kia hiện giờ không có liên quan gì tới nàng.

Ta gọi Dịch Bắc tới, âm thầm dặn dò hắn vài câu

Hắn lĩnh mệnh mà đi.

Bình thường, đi theo bên cạnh ta có bốn tâm phúc, Tề An làm việc ổn thoả nhất, Tần Phí xử sự khôn khéo, Nhất Phi Nguyệt là nữ tử duy nhất, những nhiệm vụ không tiện giao cho nam tử, nàng đều tiếp nhận.

Người cuối cùng mới là Dịch Bắc, hắn là người làm những việc bẩn thỉu.

Ta không muốn tính mạng của người giang hồ kia, lại cũng không muốn hắn sống tốt.

Tiệc cưới tan.

Trường Sinh cởi lễ phục, ra ngoài tiễn khách.

Mẫu phi không đi.

Nàng nói muốn ở Đạo Tắc Sơn ở một thời gian, bảo Trường Sinh sắp xếp nơi ở cho nàng.

Trường Sinh có thể đuổi mọi người, chỉ có mẫu phi nàng không đành lòng.

Mẫu phi ở lại, sau đó không rời đi nữa.

Kể từ đó đến nhiều năm sau, nàng ở Đạo Tắc Sơn với Trường Sinh.

Sau đó, mấy đứa nhỏ của Thiệu thị lớn lên, dần dần có thể tự mình đảm đương một phương, trọng trách trấn thủ biên quan giao cho bọn họ, ta cũng trở về Đạo Tắc Sơn.

Dường như trở lại những ngày còn nhỏ sống ở Mộc Thần Cung, mẫu phi ở một nơi, ta ở một nơi, Trường Sinh ở một nơi.

Nàng gọi mẫu phi là mẫu thân.

Nàng gọi ta là huynh trưởng.

Ta đã từng tràn đầy mong chờ một ngày Lục hoàng muội của ta thật tình thật lòng gọi ta một tiếng huynh trưởng.

Cuối cùng nàng gọi, ta cũng đáp lại.

Hai tiếng huynh trưởng này trở thành tư cách duy nhất để ta có thể làm bạn bên cạnh nàng.

Ta cả đời không cưới.

Trường Sinh cả đời không gả.

Chúng ta cả đời ở Đạo Tắc Sơn

Danh nghĩa huynh muội.

(Hết)
 
Back
Top Bottom