Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 20: Chương 20



20.

Nước trong ấm trà sớm đã bị ta uống hết.

Hải Đường một lần nữa pha thêm một ấm, đổ thêm cho ta: “Công chúa, uống nước đi!”

Từ tay nàng, ta đã uống một hơi cạn sạch.

Bên trong quả nhiên có giải dược.

Sau khi uống xong không lâu, cảm giác khô nóng trên người ta đã giảm bớt.

Hải Đường lại lấy cớ ta ra rất nhiều mồ hôi, dùng nước ấm lau người cho ta, thuận thế lau sạch kem thơm bôi trên người ta.

Không bao lâu, Tề Quý Phi đã đến theo lời mời của Lê Tuyết.

Thấy ta cơ bản không có gì trở ngại, Tề Quý Phi vội vàng đi xem mặt để chọn vương phi cho Tam Hoàng tử, không dừng lại lâu đã đi luôn rồi.

Tề Quý phi đi rồi, Tam Hoàng tử tới tìm ta, nói với ta: “Vừa nãy mới ở trên núi c.h.é.m một yêu tăng, trở về đã nghe mẫu phi nói sức khoẻ của muội không tốt.”

Ta nói: “Lúc nãy chỉ hơi buồn ngủ, hiện giờ tốt hơn rồi, có lẽ là gió thu lạnh quá, dị ứng với thời tiết mùa thu mà mệt mỏi.”

Hắn cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người ta; “Đã cảm thấy lạnh thì mặc nhiều thêm một chút.”

Chỉ là cái đuôi áo choàng kéo lê một đoạn dài.

Ta mặc không vừa, nên cởi xuống trả lại cho hắn.

“Tam Hoàng huynh, chúng ta lên núi đi!” Ta quay đầu lại nói với Lê Tuyết và Hải Đường: “Các ngươi không cần theo.”

Hai người ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tam Hoàng tử vắt áo khoác trên cánh tay, tuỳ ý ta lôi kéo hắn ra ngoài.

Chúng ta đi theo con đường nhỏ trong núi đi về phía trước.

Ta đi ở phía trước, hắn theo phía sau ta.

Ta hỏi hắn: “Yêu tăng là chuyện như thế nào?”

Hắn nghĩ là ta tò mò: Năm đó phụ hoàng Bắc tuần, nói ở bên cạnh Kê Sơn gặp mai phục áp sát của tăng nhân.”

“Phụ hoàng giận dữ, kể từ đó chèn ép Phật giáo, hạ lệnh đốt chùa g.i.ế.c tăng.”

“Rất nhiều tăng nhân ghi hận trong lòng, những năm gần đây luôn muốn làm loạn trả thù.”

“Không nên làm gì liên quan đến tăng nhân.” Tam Hoàng tử dặn dò ta, “Phụ hoàng ghét nhất là tăng nhân.”

Thì ra là như thế.

Hoàng hậu nương nương không hổ là nữ tử tiếng tăm vang dội nhất kinh thành ngày xưa, khi muốn âm mưu hại người, quả thực không để lại đường sống.

Nàng chọn tăng nhân huỷ hoại trong sạch của ta, lại để cho Tề Quý Nhân và một đám phu nhân phát hiện, vu hãm ta dan díu với tăng nhân.

Việc này nếu xảy ra, chỉ sợ là Hoàng đế sẽ không nghe ta giải thích.

Ta gặp ô danh, khó có thể tưởng tượng được tương lai sẽ có kết cục thế nào.

Nghĩ lại, tự nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

Bò đến giữa sườn núi, chúng ta nghỉ ngơi trong một đình hóng gió.

Phong cảnh nơi này rất tốt.

Có thể thấy được những ngọn núi dưới thấp uốn lượn, lá phong đỏ, sắc thu từng tầng từng tầng.

Ta dựa vào lan can mà nhìn, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới Lê Tuyết và Hải Đường.

Ta từng cho rằng hai nàng là người mà Tề Quý Phi phái tới để giám thị ta.

Không ngờ lại là người của Hoàng Hậu.

Các nàng theo ta đã nhiều năm.

Hoá ra từ rất sớm trước kia, Hoàng Hậu đã xếp chân tay vào bên cạnh ta rồi.

Ta giống như đi vào cõi thần tiên, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện liên miên truyền tới, không cẩn thận nghe nói gì, cho đến khi Tam Hoàng tử duỗi tay nắm lấy cằm của ta, khiến cho ta ngẩng mặt nhìn hắn.

“Hôm nay muội rất lạ, nói chuyện với muội mà muội luôn xuất thần.”

“Tinh thần không yên như thế, muội đang nghĩ gì?”

Ta ngồi.

Hắn đứng.

Ta ngửa đầu nhìn gương mặt trước mặt.

Đẹp đẽ, kiên nghị.

Trừ cái này ra, ta còn biết, người trước mắt này không chỉ có diện mạo ưu tú, còn có xuất thân cao quý, thân nắm quân công, hùng tài đại lược, nhân phẩm tốt đẹp.

Hắn là Hoàng tử được Hoàng đế thương yêu nhất.

Là Trấn Bắc Vương có uy vọng nhất trong lòng bá tánh.

Còn nữa, cũng là điều quan trọng nhất, trong ánh mắt của hắn, còn có lo lắng vì ta mà sinh ra.

“Tam Hoàng huynh, huynh có nghĩ tới việc thay thế Thái Tử không?”

Lời nói đại nghịch như thế, như đang nói chuyện bình thường, đúng theo tâm ý của ta.

Đột nhiên Tam Hoàng tử mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào ta, giống như muốn xuyên thủng ta.

Ta thản nhiên cùng hắn thản nhiên nhìn nhau.

Trong ánh mắt hắn dần dần thêm cảm giác bất đắc dĩ, giống như không biết phải làm gì với ta.

Hắn nhìn ta chăm chú, cũng thản nhiên nói: “Nếu Thái tử vô đức vô năng, ta sẽ muốn thay thế.”

“Chỉ là, Thái tử không phải hạng người vô đức vô năng, hắn có trí tuệ, nhân đức khoan dung, cần chính ái dân.”

“Hoàng Hậu nương nương giáo dưỡng hắn rất tốt, nếu như thế, cuộc đời này ta vĩnh viễn không có ý tưởng gì khác.”

“Hắn là quân vương tương lai, cũng là huynh trưởng của ta.”

“Loại việc anh em bất hoà này, gia đình đế vương đã xảy ra đủ nhiều, ta không muốn lại có thêm nữa.”

Hắn nói rất đúng.

Ta nhạt nhẽo “A” lên một tiếng.

Tam Hoàng tử vươn một ngón tay, ý đồ vuốt phẳng sầu lo giữa mày của ta.

Hắn hỏi ta: “Vì sao rầu rĩ không vui?”

Cũng không phải là câu hỏi nào hỏi ra cũng có thể có được câu trả lời.

Ta nghiêng đầu, tránh đi cái đụng chạm của hắn, giả vờ tiếp tục thưởng thức phong cảnh.

Hắn bỗng nhiên dùng lòng bàn tay đặt lên đầu ta.

“Trường Sinh, mặc dù ta chỉ là Trấn Bắc Vương, cũng có thể bảo vệ muội chu toàn, đừng sợ.”

Chút ấm nóng thẩm thấu ra từ lòng bàn tay, nóng đến nỗi khiến cho đầu quả tim của ta cũng run rẩy theo.

Trên đời này chỉ có hai người sẽ bảo vệ ta chu toàn.

Một là mẹ ta, nàng đã c.h.ế.t rồi.

Hai là bản thân ta, ta vĩnh viễn dùng hết sức lực để cứu bản thân mình khỏi nước sôi lửa bỏng.

Ta không tin còn có người thứ ba.

Cho dù lòng bàn tay của hắn ấm nóng, giống như thật sự có thể chống lại hơi lạnh mùa thu, khiến cho ta tham luyến, ta cũng không muốn lại tự hỏi, bởi vì chỉ có không tự hỏi mới không cần suy nghĩ đến việc ném hắn ra.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 21: Chương 21



21.

Nhân tính không chịu nổi đánh cược.

Hoàng Hậu lúc này chỉ là tạm thời đánh mất suy nghĩ làm thương tổn ta, khó có thể biết được sau này nàng có nghĩ đến việc này lần nữa không.

Ta cho rằng, ta hiểu nhân tính, cũng hiểu Hoàng Hậu.

Sau khi Đăng Cao Yến kết thúc được năm ngày, lúc Hoàng Đế lâm triều, Hoàng Hậu mặc một bộ đồ trắng tinh, gõ vang Đăng Văn Cổ ngoài cửa cung.

Tiếng trống thình thịch thình thịch, giống như thiên quân vạn mã tập trung tiến đến.

Người nghe được, không có một ai là không dừng lại, nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Đã rất nhiều năm Đăng Văn Cổ không vang lên.

Kể từ thời kỳ của Tiên Hoàng, đã có chức quan Cổ đại nhân, phụ trách làm việc ở Đăng Văn Cổ, giải quyết oan khuất cho bá tánh.

Những người dân muốn gõ trống, thường thường không lấy được dùi trống đã bị ngăn cản.

Cho nên, khi Đăng Văn Cổ vang lên, mọi người nghe thấy đều có cảm giác ngoài ý muốn.

Tiếng trống vang lên hồi lâu.

Cổ đại nhân nghiêng ngả lảo đảo tới báo người gõ trống chính là Hoàng Hậu nương nương.

Khó trách!

Hoàng Hậu muốn gõ Đăng Văn Cổ, ai có thể ngăn cản được chứ?

Văn võ toàn triều, trong đó có cả Hoàng Đế, đều không hiểu ra sao.

Dư Tuyển Hạc tự mình đi một chuyến.

Tới cửa cung, nhìn thấy quần áo mà Hoàng Hậu mặc, sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống.

Trên đầu Hoàng Hậu không cài trâm, tóc rối tung, mặc một bộ quần áo màu trắng tinh, trang sức cũng bỏ hết.

Đây rõ ràng là trang điểm cho tội nhân!

Dư Tuyển Hạc mồ hôi như tắm, dự cảm có chuyện lớn sắp phát sinh.

Hắn nơm nớp lo sợ kêu lên: “Bệ hạ thỉnh Hoàng Hậu nương nương đến Thái Minh Điện, nương nương có điều gì oan khuất đều có thể nói rõ ở Thái Minh Điện, chắc chắn bệ hạ sẽ làm chủ cho nương nương.”

Hoàng Hậu buông dùi trống, lãnh đạm nói: “Đi thôi!”

Tại Thái Minh Điện, văn võ bá quan tự đứng thành hai hàng, Hoàng Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ.

Hoàng Hậu đi vào điện, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng hành đại lễ, sau đó ngồi dậy, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đế Vương, cất cao giọng nói: “Thần thiếp muốn tố cáo.”

Mới đầu biết được người gõ Đăng Văn Cổ là Hoàng Hậu, Hoàng Đế đã kinh ngạc.

Nhưng, sau khi đã đăng cơ hơn hai mươi năm, trải qua vô số kể phong ba từ lớn đến nhỏ, hắn đã sớm mài giũa ra tâm cảnh dù Thái Sơn có sập ngay trước mặt thì cũng không đổi sắc.

Vì thế, khi Hoàng Hậu chân chính quỳ gối trong Thái Minh Điện, trong lòng Hoàng Đế cũng không loạn chút nào.

Hắn coi Hoàng Hậu giống như thần tử, lên tiếng hỏi: “Tố cáo ai?”

Hoàng Hậu đáp: “Là Đương kim Thánh Thượng.”

Cả điện ồ lên.

So với sự kinh ngạc của văn võ bá quan, Hoàng Đế lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn rũ mắt, từ địa vị cao từ xa mà nhìn chăm chú vào Hoàng Hậu, trên mặt không có phẫn nộ, không có ngạc nhiên, chỉ có uy nghi của Đế Vương.

Hoàng Đế không nói gì.

Các triều thần phục hồi tinh thần, lại im như ve sầu mùa đông.

Triều đình vốn đang ồn ào đột nhiên lặng ngắt như tờ.

“Hoàng Hậu, nàng về Cung Quảng An đi!” Hoàng Đế lạnh nhạt ngầm ra mệnh lệnh.

Uy nghiêm của Đế Vương không chấp nhận khiêu khích.

Hắn cho Hoàng Hậu một cơ hội đổi ý, nhưng mà Hoàng Hậu mắt điếc tai ngơ.

Đôi tay nàng đặt lên trán, lần một nữa nằm rạp người lễ bái, giọng nói sang sảng như trống lúc bình minh, như chuông chiều, vang vọng khắp Thái Minh Điện.

“Thần thiếp tố cáo đương kim bệ hạ Triệu Trầm Uyên cướp vợ của tăng nhân, vì hận thù cá nhân, đốt chùa g.i.ế.c tăng, lấy con gái để áp chế mẹ, bức bách vợ của tăng nhân chấp nhận thừa hoan, coi con của tăng nhân là Lục Công chúa, nhập vào hoàng gia ngọc diệp, hành động này vi phạm tổ chế, táng tận thiên lương, bất hiếu tổ tiên, uổng làm vua của một nước!”

Trên triều đình, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Giây tiếp theo lại loạn cào cào.

“Lại có việc này…”

“Không ngờ Lục công chúa không phải con đẻ của bệ hạ…”

“Hoang Đường! Lại còn sách phong nàng làm Thái Bình Ngự Công Chúa!”

“Công kích phu quân, buộc tội Đế Vương, Đại Nho Vân Sơn thật sự dạy được một cháu gái tốt!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Bệ hạ hồ đồ, sao có thể làm được những việc hoang đường như thế?”

“Đốt chùa sát tăng, hoá ra là vì muốn cướp đoạt vợ của tăng nhân, quả thật là việc làm của hôn quân, hôn quân!”

Triều đình loạn thành một nồi cháo.

Hoàng Đế nguyên bản bình ổn trên long ỷ, khi nghe thấy những lời nói như “cướp vợ của tăng nhân”, trong mắt chợt quay cuồng mây đen.

“Người đâu!” Giọng hắn lạnh lẽo, giống như gió lạnh thổi vào xương cốt, khiến cho người nghe phát lạnh, “Hoàng Hậu điên cuồng, dĩ hạ phạm thượng, coi rẻ quân vương, không thể thừa thiên mệnh, nay phế hậu biếm vào Nghi Môn Cung”

Nghi Môn Cung cũng là lãnh cung.

Hoàng Hậu vừa nghe được lệnh, mặt không đổi sắc: “Thần thiếp tự biết có tội, cho nên đã mặc đồ tội nhân mà vào Thái Minh Điện, thần thiếp nguyện thừa nhận cơn giận của bệ hạ, trả lại phượng ấn, nhưng mà, tội của bệ hạ phải chịu phạt thế nào?”

Hoàng Đế giận tím mặt: “Trẫm là Thiên tử, là vạn dân chi chủ, nếu trẫm có tội, chỉ có thiên phạt.”

Hoàng Hậu kêu to: “Thiên tử có tội cũng như thứ dân!”

Lời này vừa nói, cả triều đều kinh sợ.

Thái Tử quỳ xuống đất: “Phụ hoàng thứ tội, mẫu hậu tuyệt đối không có lòng bất kính, mong phụ hoàng bỏ qua cho mẫu hậu lần này, nhi thần nguyện chịu phạt thay mẫu hậu.”

“Câm miệng!” Hoàng Đế tức giận mắng Thái Tử, “Mẹ có tội, con chịu trách nhiệm, có mẹ như thế, ngươi làm sao có thể làm trữ quân của Đại Thịnh ta?”

Hoàng Hậu nghe vậy, khinh miệt mà cười: “Bệ hạ không cần lấy Thái Tử ra uy h.i.ế.p ta. Thần thiếp đã gõ Đăng Văn Cổ nghĩa là đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.”

“Hôm nay người vào Thái Minh Điện, không theo khuôn phép cũ của Vân Hoàng Hậu, mà là Vân A Mãn đã từng nổi tiếng kinh sư!”

Hoàng đế trầm mặc không nói một lúc lâu.

Mắt của hắn màu đỏ tươi, tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, trậm rãi đứng dậy từ long ỷ, xoay tay rút ra bội đao đeo bên eo của ngự tiền thị vệ.

Đao ra khỏi vỏ.

Lưỡi d.a.o vạch lên mặt đất lạnh băng.

Quần thần thấy thế, mỗi người đều sợ tới mức hồn vía lên mây.

“Bệ hạ không thể!”

“Bệ hạ nghĩ lại!”

“Bệ hạ bớt giận!”

Trên đại điện, hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều là tiếng cầu tình.

Các triều thần quỳ đầy đất.

Người nhát gan đã sớm sợ tới mức xụi lơ.

Thái Tử dùng đầu gối đi tới trước mặt Hoàng Đế, ôm lấy chân hắn, cầu xin hắn bỏ qua cho Hoàng Hậu.

Thần sắc của Hoàng Đế không có nửa phần d.a.o động.

Hắn kéo đao, đi từng bước một tới trước mặt Hoàng Hậu, đặt đao trên cổ Hoàng Hậu.

“Vân A Mãn.” Giọng nói của hắn, trừ bỏ lạnh lẽo thì không còn gì nữa, “Trước khi chết, ngươi cần nhớ kỹ một chuyện. Thôi thị là Tài Nhân của Triệu Trầm Uyên ta, từ trước tới nay nàng chỉ thuộc về một mình ta, nữ nhi của nàng là Triệu Trường Sinh, cũng là nữ nhi của ta, là Lục Công chúa của Vương triều Đại Thịnh, là Thái Bình Ngự Công Chúa do trẫm thân phong.”

“Không phải!”

Tiếng “không phải” này không phải là xuất phát từ miệng của Hoàng Hậu, mà đến từ bên ngoài điện.

Trong Thái Minh Điện, giọt nước cũng có thể đóng thành băng.

Giọng nói đột nhiên vang lên, khiến cho các triều thần vốn đã cảm thấy mạng già này sắp không còn nữa, giờ lại treo tim lên.

Bọn họ trợn mắt, nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài điện.

Ngoài điện, một bóng dáng ngược sáng mà vào.

Bóng dáng kia nhìn thì gầy ốm mỏng manh, nhưng nàng đứng thẳng tắp, giống như chưa từng cong lưng.

Đó là ta, Triệu Trường Sinh.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 22: Chương 22



22.

Trong Thái Minh Điện, người quỳ đầy đất.

Tất cả bọn họ đều nhìn ta.

Trong mắt những người đó có sợ hãi, có lo âu, có hồi hộp, có khủng hoảng, còn có tò mò.

Duy chỉ có một con mắt nóng rực, lướt qua mọi người, nhìn ta một cái, làm ta khó có thể bỏ qua.

Ta nhìn về phía đó.

Là Tam Hoàng tử.

Hắn cũng quỳ trên mặt đất, lại ngẩng đầu lên nhìn ta.

Giống như năm ta tám tuổi, ánh mắt của hắn có rất nhiều cảm xúc, đều bị sự bình tĩnh che lấp, ta vẫn không nhìn ra lúc này hắn đang suy nghĩ gì.

Ta nhìn hắn trong chớp mắt, sau đó rời mắt đi.

Ánh mắt của ta dừng lại ở trên bóng dáng màu vàng ở giữa điện - Quân Vương của Vương Triều Đại Thịnh, Triệu Trầm Uyên.

Ta bước về phía hắn, mỗi một bước, đồng tử của hắn lại co rút kịch liệt.

Khi ta cuối cùng cũng đi tới trước mặt hắn thì dừng lại.

Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có nỗi đau mãnh liệt.

Chắc là hắn đã đoán được ý đồ ta đến đây, không ngờ lại xuất hiện cảm xúc chật vật như vậy.

Hắn giãy giụa, muốn ngăn cản.

Hắn nói: “Trường Sinh, đừng có tự đào mồ chôn mình, mẹ của ngươi nhất định không muốn nhìn thấy.”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, để hắn có thể thấy rõ được ý đồ của ta.

Ta không do dự chút nào, kiên quyết nói những lời mình muốn nói cho hắn nghe.

“Ta nói: “Ngươi không xứng nhắc tới mẹ của ta.”

Bỗng nhiên hắn run lên, đao trong tay giống như không còn chút lực nào để nhấc lên, lưỡi d.a.o rơi trên mặt đất, dùng chút lực lượng này để chống đỡ giúp hắn có thể đứng thẳng.

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khoan khoái.

Loại cảm giác khoan khoái này thật là sắc bén, nó cắn nhỏ ta ra, nhưng nó cũng khiến cho ta cảm thấy vui sướng tràn trề đến tan xương nát thịt.

Ta đứng thẳng ở giữa đại điện, ngẩng cao đầu, giống như đang thề nguyền, lên tiếng: “Ta, Lục công chúa của Vương Triều Đại Thịnh, Triệu Trường Sinh, cha ruột của ta là tăng nhân hoàn tục của chùa Hàn Sơn là Dư Tâm An, mẹ của ta từng là tì nữ Thôi Phong Tố bên cạnh của Thái tử đệ hạ của Đại Thịnh Vương Triều, hiện tại là Quân Vương Triệu Trầm Uyên của Đại Thịnh. Triệu Trầm Uyên đã g.i.ế.c cha ta, làm nhục mẹ ta, vu oan cho cha ta tội danh mưu hại Quân Vương, đốt của sát tăng, chỉ để tiết hận thù cá nhân.”

“Hành động của Triệu Trầm Uyên có là vô đức, không xứng làm quân.”

“Nay ta nguyện quỳ dưới Thái Minh Điện, mong trời xanh có mắt, thánh nhân soi sáng, trả lại trong sạch cho cha ta, trả lại di hài của mẹ ta, trả lại dòng họ cho ta, mong quân vương tự xét lại, chuộc tội này.”

Ta trịnh trọng quỳ xuống.

Hướng ta quỳ không phải là Triệu Trầm Uyên, mà là long ỷ uy nghiêm đã từng dưới bao đời quân vương.

Vì thế, trong Thái Minh Điện chỉ duy nhất còn một người đứng.

Không có ai dám ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt của Đế Vương lúc này, mọi người đều chôn mặt dưới đất.

Thời gian trôi qua thật lâu.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Một lần nữa mới nghe được giọng của Hoàng Đế.

Hắn nói: “Bãi triều!”

Hoàng Đế muốn gặp ta.

Trong ngự thư phòng, long tiên hương an tĩnh phiêu đãng bay thành sợi khói mỏng.

Tam Hoàng tử quỳ gối trước ngự án.

Ta bỗng nhiên nhớ ra, tựa như dạo này mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt ta đều là quỳ.

Lần trước là ở Thái Minh Điện, hắn chỉ quỳ đầu gối, vai lưng thẳng tắp.

Mà lúc này, không chỉ có đầu gối của hắn quỳ, cả người hắn đều cúi rạp xuống, đầu dập xuống đất, quỳ đến nỗi không thẳng nổi lưng.

Hoàng Đế vấn không phản ứng lại nhi tử mà hắn luôn yêu thương này.

Trước mặt hắn là một chồng tấu chương, trước khi ta tiến vào, hắn như bình thường ngồi đó đọc tấu chương, giống như chưa phân tâm vì chuyện gì.

Cho đến khi ta vào đó, đứng trước mặt hắn.

Hắn mới khép tấu chương lại, đặt một bên, đứng lên rồi nhẹ liếc mắt một cái về phía Tam Hoàng tử, nói với ta: “Đây là lần thứ hai hắn quỳ gối trước mặt trẫm để cầu tình cho ngươi. Lần đầu tiên là bởi vì trẫm từ chối không ban cho ngươi phủ Công chúa, hắn cứ như vậy mà cầu xin trẫm thu hồi thánh mệnh.”

“Lần đó, hắn bị đánh hai mươi trượng.”

“Đáng tiếc, hắn cũng giống trẫm năm đó, không nhớ đòn.”

Lần đầu tiên ta nghe nói đến việc này.

Ta không biết hắn đã từng bị trượng trách..

Nghĩ lại, sau khi hắn chịu trượng hình, thời gian hắn tu dưỡng thân thể, có lẽ ta còn đang suy nghĩ chuyện tuyển phò mã ở Quỳnh Anh Sơn?

Suy nghĩ bay xa của ta bị Hoàng Đến kéo lại.

“Ta cũng từng giống với hắn, quỳ trước mặt mẫu phi của ta, cầu nàng buông tha mẹ ngươi.”

“Mẫu phi đồng ý với thỉnh cầu của ta, với điều kiện là ta phải chặt đứt suy nghĩ đối với mẹ của ngươi.”

“Vì bảo vệ tính mạng của mẹ ngươi, ta thả nàng đi.”

“Ta cho rằng, chỉ cần nàng sống là không còn cầu gì nữa.”

“Cho đến sau đó gặp được mẹ của ngươi ở trên núi, nàng đã gả cho người khác, có ngươi.”

“Khi đó ta mới biết, ta không phải là không còn mong muốn gì, mong muốn của ta lúc đó là muốn nàng là của ta.”

“Trẫm là thiên tử, sao có thể nhìn nàng yêu người khác?”

Nói tới đây, Hoàng Đế lại ngừng lời.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, ngoại trừ cảm thấy lời nói của hắn buồn cười, lại thờ ơ.

Hắn không thèm để ý đến phản ứng của ta, ánh mắt dừng trên mặt của ta, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng: “Trường Sinh, ngươi giống mẹ.”

Đây là lần thứ hai hắn nói như thế.

Lần đầu tiên ta phải ép mình nhẫn nại.

Lần này, ta không cần nhẫn nhịn nữa, ta không khách khí mà mắng hắn: “Ta là con của mẹ và cha, tuy nhìn thì giống mẹ, nhưng tính lại giống cha.”

“Mẹ chỉ mong ta cả đời bình an trôi chảy, cho nên đặt tên ta là Trường Sinh.”

“Ta không muốn cãi lời nàng, không ngờ sau khi nàng c.h.ế.t vẫn lo lắng cho ta.”

“Cho nên, ta nghe lời nàng nói, luôn luôn cố gắng chỉ nghĩ mình mưu cầu một nơi an cư lạc nghiệp.”

“Ta vốn là chỉ muốn rời khỏi Hoàng Cung.”

“Chỉ là, ta dường như không thật sự cam tâm.”

“Nếu có cơ hội trước mặt, ta sẽ giống như cha ta, lấy tính mạng ra để đặt cược, sẽ không tiếc nuối.”

“Ngươi là Đế Vương, là Thiên Tử, ta không có cách nào lay động địa vị của ngươi, chỉ là, từ nay về sau trong sách sử sẽ có một nét mực đậm về ngươi.”

“Hậu nhân sẽ biết sự ti tiện của ngươi”

“Cho dù ngươi làm gì cũng không thể che lấp chân tướng.”

Ta thống khoái mà phát tiết phẫn hận trong lòng.

Trên mặt Hoàng Đế không hề có biến hoá gì lớn, chỉ là khi ta nói xong, bình tĩnh hỏi ta: “Ngươi có từng nghĩ đến việc bản thân mình sẽ có kết cục gì không?”

Ta cười một cách ác liệt, trả lời hắn: “Mẹ ta thường nói một câu, nàng nói, tâm an chính là quê nhà.”

“Phụ tân ta tên là Dư Tâm An.”

“Bệ hạ, ta c.h.ế.t có ý nghĩa.”

Tam Hoàng tử đang quỳ phục trên mặt đất ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ta.

Đến lúc này, ta dường như hiểu hắn.

Hắn hận ta quyết liệt tuyệt tình, hận ta không lưu lại một đường sống.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 23: Chương 23



23.

Trong lòng ta ôm suy nghĩ chắc chắn phải chết, đấu đá lung tung.

Chỉ cầu báo thù, không quan tâm đến kết quả.

Năm Trường Khánh thứ 31, Hoàng Đế tự ban chiếu cáo tội bản thân.

Chiếu thư viết: “Trẫm tại vị hơn ba mươi năm, cần chính, chưa chắc chậm trễ.”

Hướng về tâm dân, làm hết trách nhiệm của thiên tử.

Miễn thuế dịch, trị nạn hạn hán, chăm sóc dân tình, đuổi Bắc Địch.

Công huân của trẫm cũng coi như là minh quân.

Dù vậy, trẫm vì lòng riêng, vây hãm người ta yêu thương, khiến cho nàng đau thương mà chết.

Tội của trẫm không thể dung thứ.

Nay trẫm tự nhận lỗi thoái vị, truyền ngôi cho Thái tử.

Thái tử khoan dung nhân hậu, lúc này thay trậm giám quốc, khắc chế lòng riêng, yêu thương thiên hạ, cúi người trước lê dân, lấy xã tắc làm trọng, trấn an lòng trẫm.

Cùng năm đó, Hoàng Đế thoái vị, Thái Tử đăng cơ.

Kể từ đó, Tiên Hoàng quanh năm ở Minh Đức Sơn Trang tại Kinh Giao ở một mình, quy định phạm vi hoạt động, chưa từng rời đi nửa bước.

Được sự ân chuẩn của tân hoàng, tên của ta bị gạch bỏ ở Hoàng gia ngọc diệp.

Hắn sách phong ta làm Huyện chúa, ban cho ta Đạo Tắc Sơn làm đất phong.

Ta rốt cuộc có thể rời khỏi Hoàng cung, rời khỏi thượng kinh, trở lại nơi mà cha mẹ từng sinh hoạt.

Trước khi đi, ta tới bái kiến Tiên Hoàng Hậu, hiện giờ nàng đã là Thái Hậu.

Ta trả Lê Tuyết và Hải Đường cho nàng.

Nàng xua tay, bảo hai người đi ra.

Chúng ta cũng không nói chuyện về buổi tiệc Đăng Cao Sơn.

Chúng ta nhắc tới mẹ.

Thái Hậu kể từ lúc chưởng quản hậu cung, chưa bao giờ khắt khe ta và mẹ

Cho dù mẹ ta vị phân thấp, Hoàng Đế rất ít khi tới Thừa Trạch Điện gây chuyện với mẹ, mẹ giống như phi tần bị vứt bỏ trong cung, nhưng những ngày đó chúng ta trôi qua không hề khó khăn.

Những điều cần cho chúng ta, Hoàng Hậu chưa từng thiếu.

Nhắc tới việc này, Hoàng Hậu cười: “Bổn cung quan tâm ngươi và mẹ ngươi, chỉ vì không muốn để mẹ ngươi phải thoả hiệp với Hoàng Đế, đó là tư tâm của bổn cung, không đáng để ngươi cảm ơn.”

“Bổn cung không thích mẹ ngươi!”

“Tiên Hoàng vốn là minh quân, bởi vì mẹ của ngươi, hắn biến thành một nam tử bình thường, mặt mày khả ố, mất đi lí trí.”

“Bổn cung đổ cái tội này lên đầu của mẹ ngươi, nhưng may mà bổn cung vẫn chưa vì tiên hoàng mà đánh mất bản thân.”

“Bổn cung mạnh hơn so với hắn.”

Bái việt Hoàng Hậu, ta đi gặp Tề Quý Phi.

Sau khi Tiên Hoàng giải tán hậu cung, phi tần như Tề Quý Phi có thể xuất cung ra ngoài sống với nhi tử.

Nàng lập tức phải rời khỏi Mộc Thần Cung.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta cũng chuẩn bị rời khỏi Vi Hoa Điện đã ở mười mấy năm, đi tới Đạo Tắc Sơn xa xôi.

Lần này có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt của chúng ta.

Ta cùng với Tề Quý Phi từ trước tới giờ không có chuyện gì để nói.

Nàng quan dùng thái độ lạnh nhạt đối với ta.

Ta cũng quen không nói gì trước mặt nàng.

Chúng ta ngồi cùng nhau, mỗi người đều uống một chén trà nhỏ.

Thấy đã đến lúc phải đi, ta đứng dậy, trịnh trọng hành đại lễ với nàng: “Cảm ơn mẫu phi những năm này đã quan tâm, Trường Sinh xin bái biệt mẫu phi ở đây.”

Nàng hỏi ta: “Khi nào ngươi đi?”

“Ngựa xe đều đã chuẩn bị xong, hiện giờ sắp xuất phát.”

Nàng nói: “A… nhanh như vậy…”

Ta nói: “Mẫu phi giữ gìn sức khoẻ, Trường Sinh cáo từ.”

Nàng dường như không phản ứng, nhìn ta trong chốc lát, sau đó mới kêu lên với bóng dáng của ta: “Haizz”

Ta dừng lại, quay đầu hỏi nàng: “Mẫu phi có điều gì dạy bảo nữa không?”

Nàng nói: “Ngươi tuy từ công chúa thành huyện chủ,nhưng, nhưng… huynh trưởng của ngươi là Trấn Bắc Vương, ngươi có nhớ không?”

Ta sửng sốt.

Thấy đuôi mắt của nàng đỏ lên, trong lòng mềm nhũn, ta cười nói với nàng: “Đa tạ mẫu phi.”

Nàng nói: “Đi đi!”

Ta lần nữa đi được vài bước, lại nghe nàng kêu: “Haizz”

Ta quay đầu lại.

Nàng nói: “Bổn cung sau này ở phủ Trấn Bắc Vương, ngươi, ngươi.. nếu hồi kinh, có nhớ đường đến phủ Trấn Bắc Vương không?”

Chắc là ta sẽ không quay về thượng kinh.

Nhưng, nàng tha thiết nhìn ta, ta không đành lòng khiến nàng buồn, đáp: “Nhớ!”

Nàng nói: “Vậy là tốt rồi!”

“Mẫu phi, con thật sự phải đi đây.”

Nàng ngập ngừng trong chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Được rồi!”

Lúc này, ta không quay đầu lại, nàng lại ở phía sau kêu lên: “Trường Sinh, nhớ phải trở về gặp mẫu phi.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 24: Chương 24



24.

Bên ngoài Hoàng Cung, xe ngựa kéo hành lý của ta.

Tân đế thoả đáng chu đáo, biết đường tới Đạo Tắc Sơn xa xôi, đã cho ta một đội nhân mã hộ tống cùng với thị nữ hầu hạ.

Ta bước lên xe ngựa.

Trong xe ngựa, Tam Hoàng tử đang ngồi.

Hắn nói muốn tiễn ta một đoạn đường.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hắn đưa ta đi rất xa, sau đó lại khăng khăng để lại Tề An cho ta.

Hắn nói: “Lần này đi núi cao đường xa, có Tề An đi cùng, ta mới yên tâm một chút.”

Ta không từ chối được, đành phải để Tề An theo.

Đi đường nửa tháng mới đến Đạo Tắc Sơn.

Sau khi dàn xếp xong mọi việc đã là hơn nửa năm sau.

Trong nửa năm này, thư từ kinh thành nhận hết phong này đến phong khác, đều từ phủ Trấn Bắc Vương.

Những lá thư đó, ta chưa bao giờ mở ra, để nguyên phong thư mà đốt đi.

Ta biết, hành động của ta đều dưới mí mắt của Tề An.

Ta không ngại, thậm chí còn hy vọng, hắn có thể nhìn thấy tất cả, sau đó báo cáo tất cả cho chủ tử của hắn.

Ta không rõ là hắn có làm như vậy không, bởi vì những phong thư đó vẫn được gửi đến hết phong này đến phong khác, chưa bao giờ gián đoạn.

Sau đó, ta đưa cho Tề An một phong thư, bảo hắn mang về cho Trấn Bắc Vương.

Ta không xác định hắn có hay không làm như vậy, bởi vì, những cái đó tin vẫn như

Hắn vô cùng kích động, quỳ một gối xuống đất, cao giọng bảo đảm: “Thuộc hạ nhất định đưa tới!”

Câu này nói vô cùng dõng dạc hùng hồn.

Ta im lặng một lát, sau đó mới nói với hắn: “Chủ tử của ngươi sau khi xem xong thư, cho dù hỏi cái gì ngươi cũng trả lời cho hắn, nay trả lại Tề An, đừng có phái người tới giám thị.”

Tề An bỗng nhiên sửng sốt, trong mắt đầy cảm xúc, giống như ngọn lửa bị rót nước, xám xịt mà tắt ngấm.

Hắn rũ đầu xuống, đáp: “Vâng!”

Tề An giục ngựa đi rồi.

Lá thư gửi cho hắn kia, bên trong là giấy trắng.

Trấn Bắc Vương là người thông minh, nhất định sẽ biết ta chưa từng trả lời thư, đó chính là đáp án của ta.

Hắn không nên viết thư tới nữa.

Ta nhìn bóng dáng của Tề An đi xa dần, cũng nhỏ dần.

Mùa đông sắp tới rồi.

Đạo Tắc Sơn chắc là sắp có tuyết rơi.

Gió thổi trên mặt, lạnh như băng.

Ta bỗng nhiên nhớ tới cảm giác ấm nóng, trái tim tự nhiên cảm thấy run rẩy một chút.

Trận tuyết này không biết khi nào thì rơi.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, tuyết ở Kinh Thành còn tới sớm hơn là Đạo Tắc Sơn.

Không biết khi Tề An đưa thư tới tay hắn, là trước khi tuyết rơi, hay là sau ngày tuyết rơi.

Hy vọng là sau ngày tuyết rơi đi.

Bởi vì trước khi có tuyết, kinh thành luôn luôn có gió thổi.

Những cơn gió đó nỉ non thổn thức, nghe vào trong tai giống như có tiếng ai đó đang khóc.

Nghe không hay, khiến người tan nát cõi lòng…

(Hết chính văn)

_______

LND: Đọc đến đây, có ai tan nát cõi lòng không?

Có ai muốn để lại vài lời nhận xét hay không?

Mình thì có.

Đọc xong phần chính văn này, mình đã bàn luận với một bạn, bạn ấy nói kết này cụt và buồn. Mình thì thấy buồn thôi, chứ không thấy cụt, Có ý nghĩa nhưng lại buồn quá, tan nát cõi lòng. :)

Đối với mình, truyện này ai cũng đáng tôn trọng như nhau (Dĩ nhiên là trừ những kẻ cùng hung cực ác).

Mẹ của nữ chính thì sống vì con cả đời, đến khi c.h.ế.t vẫn chọn cách c.h.ế.t để mưu cầu cho con một con đường sống.

Tề Quý Phi thì mặt lạnh tim mềm, tuy ngoài mặt ra vẻ ta không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm hết mực (chỉ là không có tình cảm của mẹ con đẻ cộng với sự đề phòng, sợ ảnh hưởng đến con trai mình yêu thương)

Hoàng Hậu thì chỉ có một lần duy nhất đưa ra âm mưu gây khó dễ cho nữ chính, sau đó lại thu tay. Nhưng mình hiểu cho Hoàng Hậu lúc đó.

Thật ra Hoàng Hậu đã nói, yêu Hoàng Đế, yêu một người mực thước minh quân, nhưng ghét mẹ của nữ chính vì đã khiến cho Hoàng Đế trở thành một kẻ tầm thường, ghét nhưng vẫn đối xử không tệ (mặc dù như bà nói, đó là tư tâm, nhưng tư tâm của phụ nữ như vậy, cũng là đáng phục.)

Khi thấy Hoàng Đế nói với nữ chính là nữ chính giống mẹ, Hoàng Hậu mới có tâm hại nữ chính, không phải xuất phát từ sự ghen tị, mà là từ sự sợ hãi, sợ hãi Hoàng Đế sẽ vì nhung nhớ người cũ mà làm thêm chuyện thất đức nào đó, mới muốn trừ khử.

Nhưng cuối cùng vẫn không làm được, mặc dù nếu cố tình hại thì sẽ thành, còn ném đá giấu tay, còn không bị lấy dính bẩn thỉu, nhưng sự cao ngạo của nàng không cho phép nàng làm như vậy. Mình rất phục.

Khi đánh trống kêu oan, Hoàng Hậu cũng phải suy nghĩ rất nhiều, và phải rất can đảm mới làm được điều đó, nàng có thể cứ thế mà mặc kệ mọi thứ, không làm gì thì nàng vẫn là Hoàng Hậu, sau này vẫn là Thái Hậu, sẽ không có ai làm ảnh hưởng đến địa vị của nàng.

Nói chung là nhân vật lớn trong này là Hoàng Hậu, mình khá thích. Mặc dù chỉ xuất hiện một chút thôi.

Còn Hoàng Đế, nói thế nào nhỉ, đúng là tra nam, tệ hại, độc ác, xấu xí thật, nhưng ít nhất cuối cùng vẫn biết quay đầu, bằng không sẽ chẳng ai có được kết cục tốt đẹp.

Truyện khá hay, theo mình là như vậy.

Còn một ngoại truyện theo góc nhìn của Tam Hoàng Tử (Khá dài) mình sẽ đăng sau.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 25: Chương 25: Ngoại truyện (Góc nhìn của Tam hoàng tử)



Năm ta mười tuổi, vì muốn học bơi, ta nhảy vào Hồ Thái Dịch, suýt nữa c.h.ế.t đuối.

Thôi Tài Nhân đã cứu ta, bản thân bà ấy lại c.h.ế.t đuối trong Hồ Thái Dịch

Mẫu phi ta mang tới tế bái Thôi Tài Nhân.

Ta quỳ gối buồn bã trước quan tài, khi mở mắt ra, thấy Lục Hoàng muội nhìn ta.

Trong khoảnh khắc đó, ta giống như thấy được trong sương mù dày đặc, có một bồn m.á.u rất lớn, bừng tỉnh hiểu ra rằng, Lục Hoàng muội hận ta, hận ta đã hại c.h.ế.t mẫu thân của muội ấy.

1.

Ta muốn tập võ.

Phụ hoàng không đồng ý.

Người hy vọng ta làm một thần tử có năng lực, tương lai phụ tá Thái Tử.

Phụ hoàng đánh cược với ta.

Người nói, nếu ta có thể học bơi biết bơi, người sẽ đồng ý cho ta tập võ.

Người biết ta sợ nước, chắc chắn ta sẽ thua cược.

Bên cạnh ta thường có rất nhiều người xung quanh, nha hoàn, gã sai vặt, hầu cận.

Bọn họ có người có trách nhiệm chăm sóc ta, có người bảo vệ ta, có người nghe ta sai bảo.

Ta muốn thắng cược với phụ hoàng.

Mỗi khi cưỡng ép bản thân mình vào nước, ký ức lúc còn bé rơi xuống nước lại một lần nữa bóp nát lý trí của ta, khiến cho ta lâm vào lốc xoáy sợ hãi, trong nước giống như có xúc tu túm lấy ta, kéo ta vào đáy nước sâu.

Ta chỉ cần quằn quại, bọn thị vệ đã một đám nhảy xuống nước, muốn nghĩ cách cứu ta.

Bọn họ không dám để ta mạo hiểm một chút nào, bởi như thế sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ, ta thường không cần kêu cứu đã bị cứu lên.

Ta có một người dạy bơi, dưới sự trợ giúp của hắn, sau khi không ngừng thử thách khiêu chiến, ta cơ bản chỉ có thể xuống nước mà không sợ hãi.

Nhưng mà, đây dường như là cực hạn của ta.

Ta nhiều nhất chỉ có thể làm được như thế, còn rất xa mới có thể gọi là biết bơi.

Ta hỏi thầy dạy bơi: “Vì sao?”

Hắn không dám nói thật.

Ta cũng không ngốc, trong lòng ta rõ ràng vì sao ta không làm được.

Ta biết, trên bờ có vô số người chờ nghĩ cách cứu ta lên, ta nhất định sẽ không bị c.h.ế.t chìm trong nước.

Sâu trong nội tâm của ta không có sợ hãi, nên vĩnh viễn không học được bơi.

Ta trốn người bên cạnh, trộm đến Hồ Thái Dịch, trộm đánh cược một trận.

Năm đó ta mười tuổi.

Ta không biết nước Hồ Thái Dịch lại lạnh như vậy, sâu như vậy…

Trong thời điểm ta rơi vào nước, hơi ấm trên người ta bị rút ra.

Ta định dựa theo những gì thầy dạy bơi đã dạy mà không chế bản thân mình, lại hoảng sợ mà phát hiện, những điều mà thầy dạy, hoá ra ta không học được gì.

Nha hoàn hay gã sai vặt đều không có ở bên cạnh.

Hầu cận cũng bị ta tách ra.

Đúng như ta mong muốn lúc này cũng không có ai tới cứu ta.

Ta lấy tính mạng của mình để trả giá cho sự ngu xuẩn mù quáng của bản thân.

Cũng may mà trời không tuyệt đường người, có người nghe thấy tiếng ta ngã xuống nước.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nàng phát hiện ta rơi xuống nước, đầu tiên là liều mạng kêu cứu từ bốn phía, sau đó, dường như phát hiện ra ta không chờ được đến khi có người tới cứu.

Nàng nhảy vào nước.

Ta cho rằng, nàng nhảy vào nước, chắc chắn là sẽ biết bơi.

Chưa từng nghĩ rằng nàng không hề biết.

Nàng chỉ là liều mạng hơn so với ta, bởi vậy mà biết hơn so với ta một chút thôi.

Khi nàng rơi xuống bên cạnh ta, nàng dùng đôi tay nâng ta lên.

Sau đó, mọi người ở trong cung đều nói, ta dẫm lên đầu của Thôi Tài Nhân, dẫm nàng vào trong nước, nhờ thế ta mới có thể bò lên bờ.

Bọn họ nói sai rồi.

Ta không dẫm lên đầu của nàng, mà nàng liều mạng nâng ta lên đôi tay và bả vai của nàng.

Ta dẫm lên nàng bò lên bờ, nàng lại bị rong rêu trong Hồ Thái Dịch cuốn lấy.

Nàng bị c.h.ế.t đứng ở trong nước.

Vì cứu ta mà chết.

Ta mù quáng ngu xuẩn không khiến mình mất mạng, lại khiến cho một người vô tội khác mất đi tính mạng của mình.

Nàng là Tài Nhân của phụ hoàng, ở Thừa Trạch Điện hẻo lánh, có một nữ nhi vừa mới tám tuổi.

Quan tài của Thôi Tài Nhân đặt ở giữa Thừa Trạch Điện, mẫu phi mang ta tới đó tế bái, lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhi của nàng.

Muội ấy tên là Triệu Trường Sinh, là Lục hoàng muội của ta.

Nàng một mình lẻ loi quỳ gối trước quan tài của Thôi Tài Nhân.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cảm thấy nàng giống như một con búp bê đất không có mắt.

Cũng không phải thật sự là không có mắt, mà tương phản, đôi mắt của nàng rất lớn, tròng mắt vô cùng an tĩnh.

Không giống với các hoàng muội khác, đôi mắt của nàng giống như không động đậy, không có ánh sáng, nhìn thật kỹ thì trống rỗng, giống như một vũng nước lặng.

Nàng giống như bị người khác moi tim, chỉ còn lại một túi da, mở ra xem, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.

Ta quỳ gối trước quan tài của Thôi Tài Nhân, buồn bã mở mắt ra, Lục Hoàng muội nhìn ta.

Trong khoảnh khắc đó, ta giống như thấy được ở tận sâu trong sương mù dày đặc có giấu một mồm to đỏ như máu, bừng tỉnh hiểu ra được, Lục Hoàng muội hận ta.

Nàng hận ta hại c.h.ế.t mẫu thân của nàng.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 26: Chương 26



2.

Thôi Tài Nhân vì cứu ta mà chết.

Mẫu phi muốn thay nàng chăm sóc Lục Hoàng muội, suốt đêm phái người đem nàng tới Mộc Thần Cung.

Chỉ cần đợi Hoàng Hậu nương nương ân chuẩn là có thể danh chính ngôn thuận mà có thể nhận nuôi nàng trên danh nghĩa của mình.

Nhưng mà, không bao lâu, trong cung lời đồn thổi nổi lên bốn phía, nói ta dẫm lên đầu của Thôi Tài Nhân bò lên bờ.

Ta hiểu mẫu phi.

Người yêu ta như mạng

Quả nhiên, người sợ Lục Hoàng muội ghi hận trong lòng với ta, quyết tâm tiễn nàng đi.

Trong khoảng thời gian kia, sức khoẻ của phụ hoàng đột nhiên có vấn đề.

Thái y chẩn bệnh nói phụ hoàng “tương tư quá nặng,” sau đó nghĩ lại, chắc là cảm thấy hai từ “tương tư” này sử dụng không phù hợp.

Thái y lại sửa thành “ưu tư quá nặng”, hắn khuyên giải an ủi phụ hoàng lấy long thể làm trọng, đừng có ưu tư thành tật, nên nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm tình.

Phụ hoàng không để lời nói của thái y ở trong lòng, vẫn cứ một lòng một dạ nhào vào chính vụ.

Người cần chính ái dân, phun m.á.u lên cả tấu chương, người nào nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ là Thôi Tài Nhân c.h.ế.t đã khiến cho phụ hoàng nhìn ra quyết tâm tập võ của ta, người cuối cùng cũng đồng ý cho ta học tập làm tướng lãnh.

Người nói với ta: “Đi đi, đi tìm c.h.ế.t ở trên chiến trường!”

Lời dặn dò của phụ hoàng hơi kỳ lạ.

Lẽ ra người phải chúc ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mới đúng chứ, sao lại bảo ta là chêt trên chiến trường, lời nói không may mắn như thế?

Lúc ấy, ta chỉ cho rằng, là bởi vì ta vi phạm ý nguyện của phụ hoàng, hắn bất ngờ đối với việc này.

Ta về Mộc Thần Cung báo cho mẫu phi, phụ hoàng đồng ý là tin tốt.

Lại lần nữa gặp Lục Hoàng muội.

Muội ấy gầy đi rất nhiều, cặp mắt kia vẫn tĩnh lặng, giống như nước trong, băng giá.

Muội ấy quỳ gối cầu xin trước mặt mẫu phi.

Muội ấy nói: “Mẹ không phải là c.h.ế.t vì cứu Tam Hoàng huynh, mà là vì ta.”

“Mong muốn của mẹ trước khi lâm chung, là mong ta có thể được Quý Phi nương nương bảo hộ, mong Quý phi nương nương thành toàn.”

Mỗi một câu cầu xin từ trong miệng của muội ấy nói ra đều khiến người kinh hãi.

Muội ấy chuẩn xác mà đắn đo sự áy náy của mẫu phi, đánh mất đi sự băn khoăn của mẫu phi, nói để mẫu phi sửa đi ý định của mình.

Muội ấy diễn kịch trước mặt ta, giống như lời muội ấy nói, không có khúc mắc gì với ta.

Nhưng mà, ta biết không phải như thế.

Cảm xúc muội ấy hận ta, giống như một đôi mắt vĩnh viễn nhìn ta trong đêm tối, khiến cho ta luôn luôn khắc sâu trong tâm khảm.

Mẫu phi dặn dò ta, chớ có thân cận với Lục Hoàng muội.

Vì có thể ở lại Mộc Thần Cung, Lục hoàng muội đã thể hiện quá tâm cơ.

Mẫu phi luôn luôn không thích người có tâm tư sâu kín.

Huống chi, năm ấy muội ấy mới gần tám tuổi.

Đúng như mong muốn của Lục hoàng muội, mẫu phi nhận nuôi muội ấy

Muội ấy ở Vi Hoa Điện ở phía Tây, ta lại ở Triều Húc Điện ở phía Đông.

Một Đông, một Tây, khoảng cách xa nhất.

Chúng ta rất hiếm khi gặp nhau, mặc dù có gặp, muội ấy nhiều nhất chỉ chào ta một tiếng Tam hoàng huynh, sau đó vội vàng rời đi.

Muội ấy cũng không có ý định nói nhiều với ta một câu.

Muội ấy quá thông minh, biết sự kiêng kỵ của mẫu phi, muốn mẫu phi an tâm, không làm những việc khiến cho mẫu phi không vui.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nàng sống cẩn thận chặt chẽ, đó là cách sống mà ta chưa bao giờ gặp.

Đại hoàng tỉ Cảnh Hoà kiêu ngạo quật cường.

Thất hoàng muội Vạn Ninh tuỳ hứng kiêu ngạo.

Cửu hoàng muội Vĩnh Bình cũng không bao giờ chịu thiệt.

Chỉ có Lục hoàng muội Trường Sinh, khi có nhiều người, thường hay cúi đầu, ngồi ở một góc, nghe thấy người ta nhắc gì tới mình thì thường không kêu lên tiếng nào.

Khi có ít người lại càng không tìm thấy bóng dáng của muội ấy đâu.

Nếu không phải trong trường hợp cần thiết, muội ấy có thể ẩn thân sẽ ẩn thân, có thể không ra khỏi Vi Hoa Điện thì sẽ ở yên trong Vi Hoa Điện.

Thật giống như… giữa ta và muội ấy cách một bức tường vô hình, cứng rắn vững chắc, là bức tường từ bên trong muội ấy.

Có lẽ vì nguyên nhân này mà Hoàng tỉ không thích muội ấy.

Hoàng tử từng trước mặt mọi người gây sự với muội ấy.

Muội ấy không phải là không ứng phó được.

Hoàng tỉ vẫn tiếp tục gài bẫy muội ấy, ta ra mặt giữ gìn.

Ta nghĩ, cho dù thế nào, muội ấy cũng ở Mộc Thần Cung, được nuôi dưỡng trên danh nghĩa của mẫu phi ta, là hoàng muội trong cung của ta, không thể nào có chuyện để người khác bị coi khinh hay bắt nạt được.

Khi đó, ta đột nhiên phản ứng lại, lúc trước muội ấy khăng khăng muốn mẫu phi nhận nuôi, có lẽ là lựa chọn sáng suốt.

Một người mất đi sự bảo vệ của mẫu phi như muội ấy, lại là một công chúa không được phụ hoàng yêu thương, nếu không tìm được một chỗ dựa cường đại, chỉ sợ cuộc sống sau này ai cũng có thể dẫm chân lên muội ấy nếu như cảm thấy không vừa mắt.

Mà nay lại khác.

Người khác muốn làm nhục muội ấy cũng cần phải nhìn mặt mũi của mẫu phi ta, cũng cần nhìn xem ta có đồng ý hay không.

Ta ra mặt giữ gìn một lần, giống với việc giúp muội ấy chắn hàng ngàn hàng vạn lưỡi gai đ.â.m vào sau này.

Ta cho rằng, sự giữ gìn của ta ít nhất có thể nhận được một câu cảm ơn của muội ấy.

Ngày hôm đó, ta giả vờ ngẫu nhiên gặp muội ấy ở Mộc Thần Cung.

Trong lòng ta giấu giếm sự lo lắng, tập luyện nhiều lần, nếu muội ấy cảm ơn ta, ta nên trả lời như thế nào, để khiến muội ấy cảm thấy ta thật ra cũng không hề khó thân cận?

Muội ấy cũng không muốn thân cận ta.

Mặc dù không hề có sự ngăn trở của mẫu phi, mặc dù ta chủ động tốt với muội ấy.

Dù sao thì…

Ta đã từng hại c.h.ế.t mẫu phi của muội ấy.

Muội ấy hận ta còn không kịp, làm sao có thể thiệt tình mà cảm ơn chứ?
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 27: Chương 27



3.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tám năm.

Trong tám năm này, sức khoẻ của phụ hoàng ngày càng sa sút, người bắt đầu để Thái Tử cùng xử lý triều chính.

Năm thứ 28 phụ hoàng tại vị, Đông Kiên Thành bị phá, Bắc Địch đưa công văn tới, đưa ra rất nhiều yêu cầu vô lý ngạo mạn, trong đó có một yêu cầu rõ ràng viết tiến cống một công chúa đi Bắc Địch làm nô.

Khi nhìn thấy công văn, trong lòng ta run rẩy.

Rất kỳ lạ.

Trong tám năm này, Lục hoàng muội kia của ta không hề lấy lòng ta, nhưng người đầu tiên ta lo lắng lại là muội ấy.

Những năm gần đây, ta dần dần có thể cảm nhận được rằng muội ấy sống trong hậu cung này vô cùng gian nan, cũng dần dần hiểu được vì sao nàng khom lưng uốn gối, vì sao nàng cố gắng sống trong suốt như tàng hình, vì sao nàng thật cẩn thận như đi trên băng mỏng.

Quả nhiên, vừa nghe thấy nói muốn để một Công chúa đi Bắc Địch, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt chăm chú lên người Lục hoàng muội.

Hổ lang vây quanh, coi muội ấy như dê béo.

Đầu tiên ta đi tới Vô Hà Điện, tìm hiểu suy nghĩ của mẫu phi.

Ta sợ mẫu phi không muốn bảo vệ muội ấy, muốn hoà giải từ giữa.

Cũng may, mẫu phi không phải là người vô tình, dù sao cũng đã nuôi dưỡng tám năm, cho dù lúc trước có lòng kiêng kỵ thì thời gian cũng đã tẩy hết rồi, cọ rửa sự giận dữ bề ngoài, còn lại là thiện ý ôn nhu.

Không ra ngoài suy nghĩ, lục hoàng muội đã cầu xin dưới danh nghĩa của mẫu phi.

Muội ấy hỏi hỏi mẫu phi có cầu tình cho mình không.

Mẫu phi đồng ý.

Mẫu phi đi cùng Lục hoàng muội đến Cung Quảng An.

Không lâu sau, ta nhận được tin, phụ hoàng ban khẩu dụ, định ra Lục công chúa đi Bắc Địch hoà thân.

Cuối cùng, Lục hoàng muội vẫn không thoát khỏi vận mệnh đi Bắc Địch hoà thân.

Ta hỏi phụ hoàng: “Vì sao là Lục hoàng muội?”

Động tác uống trà của phụ hoàng không hề thay đổi.

Chỉ là, nhiều năm qua, làm bạn bên cạnh vua, ta hiểu biết phụ hoàng hơn những người khác rất nhiều.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta có thể cảm giác được, khi ta hỏi ra câu hỏi kia, khí thế trên người của phụ hoàng trầm xuống một chút.

Rất nhanh người đã khôi phục lại như thường, bình tĩnh trả lời ta: “Nàng là thích hợp nhất!”

Đó là lần đầu tiên ta rõ ràng mà cảm nhận được, phụ hoàng không thích Lục hoàng muội.

Không phải.

Nói đúng ra, phụ hoàng chán ghét Lục hoàng muội mới đúng.

Vì sao?

Chẳng lẽ có liên quan tới Thôi Tài Nhân ư?

Ta tự lục tìm trong trí nhớ những tin tức về Thôi Tài Nhân, đột nhiên phát hiện ra, hậu cung có nhiều nương nương như thế, chỉ có tin tức về Thôi Tài Nhân là ít vô cùng.

Chỉ biết, năm ấy phụ hoàng Bắc tuần, mang về một nữ tử từ Đạo Tắc Sơn.

Phụ hoàng ở Đạo Tắc Sơn gặp tăng nhân hành thích, nữ tử này đã cứu mạng phụ hoàng.

Phụ hoàng cảm kích nàng, mang nàng về cung, lúc đầu là phong phi, đáng tiếc là sau đó không hiểu vì cớ gì, nàng làm phụ hoàng tức giận, bị phế bỏ phi vị biếm đến Thừa Trạch Điện.

Sau đó, cho dù nàng sinh ra Lục hoàng muội, cũng không nhận được ân sủng của phụ hoàng.

Phụ hoàng luôn khoan dung đối với các Công chúa.

Hắn không thể vô duyên vô cớ mà ghét bỏ Lục hoàng muội, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là năm đó Thôi Tài Nhân không hiểu vì cớ gì mà chọc tức phụ hoàng, khiến cho hiềm khích của người đối với nàng đến giờ đổ hết lên đầu Lục hoàng muội, cho nên hôm nay mới đưa tới tai nạn ngập đầu cho Lục Hoàng muội.

Ta trộm đi Vi Hoa Điện, không yên tâm cô gái có ý chí sắt đá kia, muốn đi nhìn muội ấy một cái, không biết hiện giờ muội ấy có khoẻ không?

Ta lặng lẽ ẩn núp ở đầu tường, thấy muội ấy dựa bên cửa sổ, nhìn sân viện một cách ngây ngốc.

Hoa cỏ ở Vi Hoa Điện tươi tốt, sinh cơ bừng bừng.

Muội ấy ghé bên song cửa sổ, nhìn như một chiếc cây khô.

Có lẽ muội ấy không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào, cho dù muội ấy có thông minh đến đâu, lực lượng hiện giờ cũng chỉ có thể tranh đến nước này.

Cho dù nỗ lực hơn nữa, cũng chỉ là phí công mà thôi.

Sự ghét bỏ của Đế Vương đủ để ép c.h.ế.t bất kỳ một người thông minh nào.

Thật ra, mấy năm nay, nàng đã làm đủ tốt.

Ta tập võ từ nhỏ, đi theo danh tướng học đạo lãnh binh.

Lý tưởng của ta là phụ tá quân vương, trấn thủ giang sơn, để người dân đại thịnh có thể được hưởng thái bình thịnh thế dưới sự bảo vệ của ta.

Mà nay, trong lý tưởng to lớn này, đột nhiên lại có thêm một chút tư tâm.

Bắc Địch cỏn con khổ hàn chi binh, nào dám phạm vào ranh giới của nước ta, làm nhục công chúa Đại Thịnh?

Món nợ mà ta thiếu Lục Hoàng muội, nên trả thôi!

Ta thỉnh tấu với phụ hoàng, muốn mang binh xuất chinh, đuổi đi Bắc Địch, thu lại phần đất đã mất, phục biên quan, trùng kiến Đông Kiên Thành.

Phụ hoàng nghĩ nửa ngày, trả lời: “Chuẩn!”

Ta suất binh về biên giới phía Bắc, vừa đi đã hết một xuân thu, không phụ lời thề, đại thắng mà về.

Mặc rồng của phụ hoàng vô cùng tươi sáng, sách phong ta làm Trấn Bắc Vương.

Ngày hồi kinh, ta gấp không chờ nổi mà đi gặp vị tiểu chủ nhân của Vi Hoa Điện.

Ta đến vào buổi tối.

Đã hơn một năm không gặp, ta đột nhiên đến thăm rõ ràng là không nằm trong dự tính của muội ấy.

Muội ấy kinh ngạc hỏi ta đến có việc gì.

Ta nói: “Lục Hoàng muội, ơn cứu mạng của Thôi Tài Nhân năm đó, ta báo.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 28: Chương 28



4.

Ta không mong đến lời cảm ơn của Lục hoàng muội.

Vốn là ta nợ muội ấy và mẹ của muội ấy, việc ta làm đều xuất phát từ cam tâm tình nguyện.

Chỉ là, có một góc nào đó trong lòng ta, bí ẩn mà chờ đợi rằng tất cả những điều ta đã làm có thể xoá bớt hận ý trong lòng của muội ấy đối với ta.

Ta không thích khi muội ấy nhìn ta, trong mắt có một tầng sương mù ngăn cách ta bên ngoài, dường như cho dù ta có làm gì cũng vẫn không thể tiêu trừ việc ta đã tổn thương muội ấy.

Kể từ khi mẹ của muội ấy c.h.ế.t vì ta, ta đối với muội ấy vẫn luôn mang lòng áy náy.

Lục Hoàng muội đúng là không nói cảm ơn ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Muội ấy nói: “Không đủ.”

Muội ấy nói là không muốn gả chồng, đó là rơi từ đầm rồng vào hang hổ.

Muội ấy nói, nếu quyết định giãy giụa, vậy thì giãy giụa một lần cho xong

Muội ấy nói: “Tam hoàng huynh, muội muốn một toà công chúa phủ chỉ thuộc về muội.”

“Nếu huynh trợ muội được việc, ân oán giữa chúng ta toàn bộ xoá bỏ.”

Ta đồng ý với muội ấy.

Cho dù việc này rất khó làm.

Nhưng nếu muội ấy muốn công chúa phủ, vậy thì thắng một toà công chúa phủ cho muội ấy, có cái gì mà không được?

Ta không cảm thấy khó xử, ngược lại, có một niềm vui sinh ra tự đáy lòng.

Không sợ muội ấy muốn

Chỉ sợ cái gì muội ấy cũng không cần.

Cho dù là chuyện gì, chỉ cần muội ấy mở miệng, đều có thể từ từ mưu tính.

Khi đó ta đã cho rằng, ta đánh cùng Bắc Địch một trận, không chỉ có thể thắng được bình an cho người dân, còn hoà hoãn quan hệ giữa ta và Lục hoàng muội.

Trận đại thắng đầu tiên trong cuộc đời ta, là khởi đầu tốt đẹp chân chính có ý nghĩa!

Ta bắt đầu âm mưu, làm thế nào mới có thể khiến cho Lục hoàng muội được như ước nguyện.

Người khác không biết, ta lại rõ ràng là phụ hoàng không thích Lục hoàng muội.

Không gả chồng mà mở công chúa phủ là đãi ngộ mà chỉ có đích công chúa mới có.

Toàn bộ kinh thành, chỉ có Cảnh Hoà có được vinh dự này.

Lục Hoàng muội muốn có công chúa phủ, đầu tiên phải qua cửa của phụ hoàng. Nhưng mà, nếu mạo muội đẩy muội ấy đến trước mặt phụ hoàng, chỉ sợ không những không thể được việc, ngược lại sẽ đem lại mầm tai hoạ cho muội ấy.

Ta nghĩ trước nghĩ sau, cẩn thận mà đi từng bước, chỉ sợ suy nghĩ không chu toàn, sẽ đặt muội ấy vào nguy hiểm.

Lại không tưởng tượng được, vừa quay đầu, muội ấy đã cùng với nhóm phụ nữ trẻ em Thiệu thị quỳ một chỗ, đem bản thân ném tới trước mặt phụ hoàng.

Phụ hoàng muốn gặp muội ấy.

Khi hạ mệnh lệnh, trong mắt phụ hoàng có sương mù.

Ta thậm chí cảm thấy, sự tức giận của người đối với hành vi bức vua thoái vị của Thiệu thị lão thái quân cũng không bằng đối với Lục hoàng muội.

Ta không khỏi thêm một lần nữa cảm thấy tò mò, rốt cuộc lúc trước Thôi Thài Nhân đã làm chuyện gì? Vậy mà khiến cho phụ hoàng canh cánh đến ngày hôm nay?

Người ta thường nói, người c.h.ế.t rồi, ân oán giận dữ gì cũng hết.

Thôi Tài Nhân đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy rồi.

Phụ hoàng hận thù như vậy, ngay cả đứa trẻ do Thôi Tài Nhân sinh ra cũng không chịu buông tha hay sao?

Lục Hoàng muội kinh sợ quỳ gối trước mặt phụ hoàng, giống như lại biến trở về công chúa nhát gan nơm nớp lo sợ thường ngày.

Nếu muội ấy thật sự nhát gan, tại sao dám làm chuyện mà cả thiên hạ không ai dám làm, kêu oan cho Thiệu thị.

Văn võ cả triều còn cẩn thận nhìn từ xa, suy đoán thánh tâm, án binh bất động.

Bình thường muội ấy giống như trong suốt, thế mà trong chuyện có thể mất mạng này, lại kiên định vươn tay viện trợ về phía Thiệu thị.

Lục hoàng muội bị phạt cửa nhỏ phía sau điện.

Nơi đó là nơi mà thái giám cung nữ trong cung đi lại, hành động này của phụ hoàng không thể nghi ngờ là để làm nhục muội ấy.

Sự chán ghét của phụ hoàng đối với Lục hoàng muội khiến cho ta được mở mang tầm mắt.

Ta không dám nói chuyện thay Lục hoàng muội, chỉ có thể nói bóng nói gió, nói với phụ hoàng một vài chuyện thú vị.

Đợi đến khi tâm trạng của người tốt hơn một chút, ta mới giả vờ vô tình mà nhắc đến nàng: “Hình như Lục hoàng muội còn quỳ gối ở cửa sau điện, phụ hoàng khai ân, để nhi thần đi đưa nàng về Mộc Thần Cung, giao cho mẫu phi quản giáo.”

Có vẻ như phụ hoàng nhìn ra tâm tư của ta muốn giải vây cho Lục hoàng muội.

May mà người không ngăn cản ta.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 29: Chương 29



5.

Lục hoàng muội quỳ gối trên đường nhỏ thành một đống nho nhỏ.

Ta bảo muội ấy bò lên lưng ta, cõng nàng hồi cung.

Hậu cung có rất nhiều tiểu nhân âm hiểm, quen dẫm thấp nịnh cao.

Ta cố ý đi bộ một vòng trước mắt bọn họ, khiến cho bọn họ thấy rõ ràng, người ta cõng trên lưng là ai.

Có lẽ muội ấy không được sủng, nhưng không phải là không có người bảo vệ.

Ta cảnh cáo những người khác, đừng có mắt chó xem người thấp.

Lục hoàng muội rất nhẹ.

Ta cõng muội ấy trên lưng, dường như không cảm thụ được trọng lượng.

Con gái đều như vậy hay sao?

Hay là vì muội ấy quá gầy nên mới thế?

Mẫu phi chắc chắn sẽ không cắt xén thức ăn của muội ấy, chẳng lẽ là phòng bếp làm đồ ăn không hợp?

Theo tính tình của muội ấy, nếu không hợp khẩu vị, nhất định là muội ấy chỉ ăn một ít, ngoài miệng sẽ không nói một câu.

Sau khi phục hồi tinh thần, ta phát hiện mình đang nghĩ gì, dở khóc dở cười.

Muội ấy vẫn chưa coi ta là huynh trưởng.

Ta lại cứ coi như mình thật sự là huynh trưởng của muội ấy vậy.

Nếu có một ngày, muội ấy thật sự thật lòng gọi ta một tiếng huynh trưởng, không phải là qua loa lấy lệ gọi một câu Tam hoàng huynh, vậy thì ta sẽ vui lắm.

Ta cho rằng, ngày ấy sẽ không xa…

Ít nhất hiện giờ muội ấy cũng giống như các hoàng muội khác, tìm ta nói muội ấy muốn gì, muội ấy đòi thiệp mời đến bữa tiệc khai phủ.

Một lần đòi còn chưa đủ, còn cố ý dặn ta không được quên.

Ta nhịn không được cười.

Hiếm khi muội ấy mở miệng hỏi ta muốn một cái gì đó, làm sao ta có thể quên được?

Thiệp mời này, ta cần phải tự mình đưa tới cho muội ấy.

Vào bữa tiệc khai phủ, ta đợi muội ấy rất lâu, khách khứa đã đến đầy đủ rồi, mãi vẫn chưa chờ được muội ấy.

Sau đó, cuối cùng cũng có người tới.

Nhưng không phải Lục hoàng muội, mà là tì nữ bên cạnh muội ấy.

Tì nữ kia cầu xin ta tới Lương phủ cứu người, nói là Lục công chúa gặp nạn.

Ta vội vàng chạy đến Lương phủ

Lương Thu Sảng tâm tư rắn rết, lại nói chưa gặp Lục công chúa.

Ta không biết bọn họ giấu người ở đâu, chỉ sợ rút dây động rừng, giả vờ chỉ tình cờ qua đó.

Trên đường trở về, phía sau còn có người theo dõi.

Ta trở về phủ, bên ngoài vẫn tiếp tục chiêu đãi khách khứa, thật ra lại âm thầm phái tâm phúc đi tới Lương phủ tìm hiểu.

Khi tìm hiểu vị trí ám lao của Lương phủ, ta chạy tới cứu người.

Ta tới muộn rồi.

Muội ấy đã nhận đủ tra tấn.

Đêm đã khuya, cửa cung sớm đã khoá, Lục hoàng muội bị thương nặng không thể trì hoãn, ta đem muội ấy về phủ Trấn Bắc Vương.

Trên xe ngựa, Lục hoàng muội dựa vào lòng n.g.ự.c ta, cố gắng chỗng đỡ một hơi nói cho ta chân tướng Đông Kiên Thành bị phá, cùng với địa chỉ giấu thư mật.

Thấy ánh mắt của muội ấy đã tan rã rồi, lại vẫn cố gắng căng dây, không cho phép mình ngã xuống.

Ta bỗng nhiên hiểu được rằng, muội ấy chưa từng nghĩ sẽ dựa vào ta để đạt được phủ Công chúa.

Muội ấy chỉ muốn dựa vào bản thân mình.

Nếu không phải thế đơn lực mỏng, lực lượng thật sự hữu hạn, muội ấy sẽ không đến gần ta, sẽ không kết minh với ta, càng không để ta tham dự vào kế hoạch của muội ấy.

Ta chỉ là lựa chọn trong lúc muội ấy không còn lựa chọn nào khác.

Trong lòng muội ấy có mưu đồ.

Muội ấy muốn vì bản thân mình cầu xin một công huân thật lớn, một công lao đủ để so bản thân mình với đích công chúa, một công huân đủ để có thể đổi lấy từ Hoàng đế một toà Công chúa phủ.

Muội ấy tình nguyện trả giá vô cùng đắt.

Trong khoảnh khắc nghĩ thông suốt mọi thứ, ta không biết là cảm thấy phẫn nộ, thất vọng, đau lòng, hay là… khổ sở vì chỉ có chính mình một bên tình nguyện.

Vô số cảm xúc phức tạp rối rắm thành một nùi, khiến cho trong lòng ta cảm thấy hốt hoảng khó chịu.

Rõ ràng muội ấy đã biết manh mối.

Nhưng lại không hề lộ ra chút tiếng gió nào cho ta biết.

Muội ấy không tin tưởng ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Muội ấy sợ một khi công lao này liên quan tới ta, vậy thì nó sẽ không hoàn chỉnh thuộc về muội ấy.

Ta đoán, khi muội ấy gặp khổ hình, trong đáy lòng thậm chí đã nghĩ rằng, ta căn bản sẽ không đi cứu muội ấy.

Ai mà biết được?

Muội ấy nhẫn tâm, đối với người khác, cũng đối với bản thân.

Ta vốn tưởng rằng, ta chỉ cần đối xử tốt với Lục hoàng muội một chút, tốt hơn một chút nữa, hiềm khích giữa chúng ta lúc trước sẽ tiêu tan.

Nhưng mà, từ đầu tới cuối, chỉ có một mình ta nghĩ như vậy.

Muội ấy chưa từng tin tưởng ta, đừng nói đến dựa dẫm vào ta.

Ta nghĩ, có lẽ ta sẽ không đợi được một tiếng huynh trưởng thật lòng.

Trong lòng ta không hề dễ chịu, lại không thể giận dữ với muội ấy.

Muội ấy nhớ mật tin, nhớ di ngôn của Lương Xuân Yên, cuối cùng, có lẽ là không biết sẽ chịu đựng được thêm nữa.

Muội ấy mới nôn nóng gọi ta: “Tam hoàng huynh.”

Cố gắng phóng đại thanh âm, nói: “Nếu… nếu Hoàng Đế luận công hành thưởng, muội, muội muốn Công chúa phủ.”

Ta nghe rất rõ ràng.

Muội ấy gọi là “Hoàng Đế.” Không phải “Phụ hoàng.”

Trong phút chốc, trong đầu ta có một tia chớp xẹt qua.

Giây tiếp theo là một thân mồ hôi lạnh.

Ta theo bản năng vùi đầu nhìn chằm chằm về phía muội ấy, những câu hỏi từ rất lâu đã khiến ta bối rối, dường như bí ẩn đã dần dần hé mở, câu trả lời như ẩn như hiện.

Ta tự nhiên thấy kinh ngạc, nói cho bản thân mình, có lẽ là muội ấy không thích phụ hoàng, cũng giống như phụ hoàng không thích muội ấy, cho nên mới trong khoảnh khắc sắp mất đi ý thức mà gọi nhầm?
 
Back
Top Bottom