Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 10: Chương 10



10.

Ta ngồi xổm xuống bên cạnh Lương Xuân Yên.

Vết sẹo trên người nàng đập vào mắt ta, rõ ràng là nàng đã bị tra tấn theo những cách không ra người.

“Rốt cuộc là bí mật gì? Đáng để ngươi bảo vệ như thế?”

Không biết là có nghe được lời ta nói hay không, Lương Xuân Yên chậm rãi mở to mắt.

Ánh mắt của nàng tan rã.

Dừng trên người ta như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng trượt qua, lại rất nhanh mà khép lại.

Ta không biết nàng có nghe thấy ta nói chuyện hay không. Nói đúng ra, là không rõ trạng thái tinh thần của nàng hiện giờ có thể hiểu được lời ta nói hay không.

Nhưng, tóm lại là muốn thử một lần.

“Lương Xuân Yên, ta là Triệu Trường Sinh, ta giả trang làm đại cung nữ của Tiêu Tần là Tây Nguyệt đến đây để tìm ngươi.”

“Theo như ta đoán, có lẽ ngươi biết nguyên nhân chân chính mà Đông Kiên thành bị phá”

Những lời này không khiến cho Lương Xuân Yên phản ứng lại.

Nàng vẫn như cũ nằm liệt trên mặt đất, giống như một con cá c.h.ế.t không có tí sức mạnh nào.

Ta nói tiếp: “Ta không biết ngươi là bị nhốt vào đây từ khi nào, một thời gian trước, Lão thái quân của Thiệu thị nhất tộc đã dẫn theo một nhà già trẻ quỳ gối ở Trường Trực Môn cầu xin bệ hạ tra rõ chân tướng mà Đông Kiên Thành bị phá, chuyện này ngươi đã nghe nói chưa?”

Lương Xuân Yên không nói.

Ta lại nói không ngừng: “Phụ nữ và trẻ em của Thiệu Thị ở bên ngoài Trường Trực MÔn quỳ một ngày một đêm, bệ hạ không chịu triệu kiến.”

“Hôm sau, ta đi tới Trường Trực Môn, cùng quỳ với bọn họ để cầu xin.”

“Cũng chính lúc ấy, ta đã hỏi thăm ra ngươi cùng với Thiệu Hoài An đã từng có một đoạn cảm tình suýt nữa đã bàn đến chuyện cưới hỏi.”

Lông mi của Lương Xuân Yên nhẹ nhàng run lên.

Ta không khỏi thở phào một hơi.

Ít nhất nàng còn có thể nghe thấy, còn nghe hiểu được lời ta nói.

“Ta biết ngươi nghi ngờ nói, không lừa ngươi, ta tới đây tìm ngươi cũng là phải mạo hiểm rất lớn, nếu thân phận của ta bị phát hiện, ta sẽ gặp phải tình cảnh giống ngươi hiện giờ.”

“Ta mạo hiểm tiến đến đây chỉ để đánh cuộc một lần, đánh cuộc có thể tìm được manh mối có lợi từ ngươi hay không.”

“Nếu có thể vạch trần chân tướng Đông Kiên Thành bị phá, ta sẽ lập công lớn.”

“Ta tuy là Công Chúa, nhưng không được bệ hạ yêu thích.”

“Chỉ có lập được công lớn mới có cơ hội cầu được một phủ công chúa, chạy thoát ra ngoài từ Hoàng cung.”

“Lương Xuân Yên, ngươi có thể tin ta, ta lấy danh nghĩa của mẹ ta ra thề, nếu bí mật mà ngươi giấu đi có thể trầm oan rửa tội cho Thiệu Hoài An cùng với hai mươi lăm danh tướng của Thiệu thị nhất tộc, để họ không còn tội danh làm mất thành trì, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực báo cho thiên hạ bí mật này, minh oan cho bọn họ.”

Lương Xuân Yên một lần nữa mở mắt ra.

Lúc này đây, trong ánh mắt đã tan rã của nàng ngưng tụ một tia thần thái.

Nàng đánh giá ta.

Ta móc ra từ trong n.g.ự.c chiếc nhẫn ban chỉ màu lục mà lão thái quân đưa cho ta, nhẹ nhàng để vào trong tay nàng, “Ngày ấy, ta đã quỳ xuống vì trẻ em và phụ nữ của Thiệu thị, lão thái quân được bệ hạ triệu kiến, vì muốn tỏ lòng cảm ơn, nàng đã cho ta chiếc nhẫn ban chỉ này.”

“Ta không biết nó có được coi là tín vật hay không, ngươi nhìn một cái.”

Ngón tay sưng to của Lương Xuân Yên không ngừng v**t v* nhẫn ban chỉ, nàng muốn cầm lấy chiếc nhẫn để sát vào đôi mắt để nhìn cho rõ, chỉ là thử nhiều lần lại không làm sao để làm xong động tác này.

Ta thấy sự chật vật khổ sở của nàng, cái mũi bỗng nhiên xót xa.

Ta thu hồi nhẫn ban chỉ, giơ lên cho nàng xem, để nàng có thể nhìn cẩn thận.

“Ta nhận ra.” Lương Xuân Yên nói tiếng nghẹn ngào giống như yết hầu bị khô nứt, từ trong yết hầu nói ra được tiếng nào cũng rách nát, nàng nói: “Ta đã thấy lão thái quân mang cái nhẫn ban chỉ này, đây là vật quý trọng nhất của lão thái quân.”

“Ngươi nhận được là tốt rồi!” Ta nói, “Thời gian của chúng ta không có nhiều lắm,ngươi nói cho ta bí mật đi.”

Lương Xuân Yên duỗi tay với ta: “Đỡ, đỡ ta lên.”

Ta làm theo yêu cầu của nàng, nâng nàng lên từ mặt đất.

Nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào vai ta.

Rất nhẹ.

Lưng của nàng là xương cốt lởm chởm làm cho ta bị cộm đau.

Ta mạnh mẽ cắn môi để giữ để nước mắt không rơi.

Nếu rơi nước mắt không thể giải quyết vấn đề, vậy thì một giọt cũng lãng phí.

So với phí thời gian để khóc thút thít, chẳng bằng dùng thời gian để giải quyết vấn đê.f

Chỉ khóc thôi thì có tác dụng gì?

Lương Xuân Yên nghiêng người qua lòng n.g.ự.c ta, nàng cố gắng gom chút sức lực mới một lần nữa mở miệng, “Hoài An từng viết cho ta một lá thư, trong thư có nhắc tới kỹ cơ lão nhân”

“Lão tiên sinh kia là kỳ tài, sau khi Hoài An tìm được hắn đã lập tức đưa người đi cục chế tạo của Binh Bộ.”

“Đông Kiên Thành thất thủ, Hoài An c.h.ế.t chận, ta vốn tưởng là… Quân đội Đại Thịnh không đánh lại Bắc Địch…”

“Cho đến sau đó Tam Hoàng tử lãnh binh xuất chinh, ta đã nghe nói rất nhiều người xung quanh mật đàm, nói là Bắc Địch đã nghiên cứu chế tạo ra vũ khí công thành, đúng là kỹ thuật của kỹ cơ lão nhân.”

“Hoài An chết, chỉ sợ là… sợ là có người tiết lộ đồ án khí giới công thành.”

“Ở Binh Bộ.”

“Là người Binh Bộ.”

Thì ra là thế!

Ta nắm được trọng điểm, vội hỏi: “Lá thư kia đâu?”

Lương Xuân Yên cố sức mà tiến đến bên tai ta, nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Lòng bàn tay của ta bị ướt.

Hoá ra nàng giấu bí mật ở đó!

Sau khi hỏi xong, ta lại một lần nữa thả Lương Xuân Yên lên mặt đất.

Nàng trợn tròn mắt, tha thiết nhìn ta.

Ta cắn môi giống như sắp chảy ra máu, nói với nàng, “Ngươi chống đỡ một chút thời gian, ta nhất định sẽ tìm người tới cứu ngươi.”

Nàng lắc đầu, trong ánh mắt tan nát đầy nước mắt: “Ta chỉ có một tâm nguyện duy nhất, nếu việc này thành công, mong công chúa giúp ta chu toàn.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Ngươi nói đi.”

“Nếu Thiệu thị không chê, xin, xin nhận ta làm con dâu thiệu thị, chôn cùng với Hoài An.”

Ta cầm lấy tay nàng, đảm bảo với nàng: “Chỉ cần ngươi sống sót, lão thái quân nhất định sẽ tự mình tới đón ngươi về Thiệu gia, làm chủ cho ngươi, viết tên của ngươi lên gia phả Thiệu gia, lấy danh chính thê của Thiệu Hoài An.”

Nàng chớp mắt một cái, trên mặt lộ ra một vẻ hy vọng: “Đa tạ Công chúa, Xuân Yên chờ ngày đó.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 11: Chương 11



11.

Lương Thu Sảng canh giữ ở ngoài cửa, vừa thấy ta lập tức đón tiếp: “Tây Nguyệt cô cô, chuyện có thành không?”

Ta cố bày bố nghi trận, không đáp, ngược lại âm dương quái khí với hắn: “Lương đại nhân, ngươi đúng là sinh được một nữ nhi tốt.”

Không hiểu ý trong lời nói của ta, Lương Thu Sảng cười làm lành: “Con nhóc này xương cốt thật sự quá cứng, năn nỉ ỉ ôi, c**ng b*c lợi dụ, biện pháp gì cũng đều dùng hết rồi, thế mà nàng vẫn không chịu mở miệng.”

“Đáng tiếc là mẹ nàng c.h.ế.t sớm, nếu không làm sao ta phải sầu não vì không có gì uy h.i.ế.p nàng!”

Ta nghe vậy, trong mắt tự nhiên hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Lương Thu Sảng hồi hộp trong lòng một ít, âm thầm quan sát thần sắc của ta.

Ta không nói với hắn nữa, nói một câu: “Xem trọng người, đừng có g.i.ế.c chết, giữ lại tính mạng của nàng, tương lai vẫn còn hữu dụng.”

Nói xong, ta phất tay áo rời đi.

Đi chưa được mấy bước, mấy gã sai vặt đi theo bên cạnh Lương Thu Sảng tiến đến chặn đường ta.

Trong lòng ta sợ hãi, trên mặt lại không có vẻ gì, xoay người hỏi Lương Thu Sảng: “Lương Đại Nhân có ý gì.”

“Cô cô đừng có tức giận, chuyện ở đây liên quan rất lớn, Lương mỗ không dám tự tiện làm chủ.”

“Lúc trước đã sai người đến xin chỉ thị.”

“Mời cô cô tạm thời ở lại trong phủ nghỉ chân một chút, đợi đến khi có tin tức, cô cô rời đi cũng chưa muộn.”

Lúc này ta mới biết Lương Thu Sảng này vốn là có tính tình giảo hoạt thỏ khôn có ba hang.

Chuyện đã tới nước này, nếu ta cứ khăng khăng đòi đi, chỉ sợ sẽ khiến hắn hoài nghi.

Ta nhanh chóng đưa ra quyết định, quay lại nhìn Lương Thu Sảng, trên mặt cố tình toát ra vài phần thưởng thức: “Nếu hôm nay Lương đại nhân dễ dàng để ta rời đi, sau khi trở về ta còn phải quở trách ngài một trận trước mặt nương nương đó. Hiện giờ cản ta như vậy, có lẽ đáng tin cậy hơn một chút.”

“Thôi được rồi, mời đại nhân dẫn đường, ta ở trong phủ quấy rầy thêm một chút.”

Thấy ta chịu phối hợp, Lương Thu Sảng nhẹ thở phào một hơi.

“Cô cô tán thưởng!” Hắn cúi đầu, nói với ta: “Mời cô cô qua bên này.”

Ta không nóng nảy vội vàng, vững vàng đứng trước mặt hắn, tiếp tục nói: “Nhưng mà, chuyện xấu nói trước, cung nhân ra khỏi cung đều là vội vàng phải đúng giờ, nếu về muộn, nhẹ thì bị hỏi tội, nặng thì không vào được cửa cung.”

“Ta chỉ có thể ở lại nhiều nhất là nửa khắc, sau nửa khắc cho dù thế nào ta cũng phải chạy về cung.”

Nụ cười của Lương Thu Sảng không đổi, chỉ liên tiếp gật đầu: “Tất nhiên rồi, chỉ là giữ cô cô lại uống một chén trà nhỏ thôi, không làm chậm chính sự của cô cô.”

“Vậy thì đa tạ đại nhân!”

Ta không chen chúc với ăn, cất bước về phía hắn ý bảo hắn đi trước.

Lương Thu Sảng mời ta đến đình hóng gió uống trà, ngoài lời thì hỏi thăm ta có thám thính được tin tức có ích nào từ Lương Xuân Yên không.

Ta vừa nói qua loa, vừa âm thầm tính toán.

Nếu ta đoán không sai, theo như lời của Lương Thu Sảng phái đi xin chỉ thị của người khác, chắc là đi tới Thượng thư phủ dò hỏi.

Binh Bộ Thượng thư là nhà mẹ đẻ của Tiêu Tần.

Đông Kiên Thành bị phá, chuyện tiết lộ khí giới công thành này không thể nào thoát khỏi liên can với bọn họ.

Ta giả trang đại cung nữ của Tiêu Tần đến Lương phủ, nếu phủ Thượng Thư biết được việt này, chỉ sợ không có cách nào xác minh với Tiêu Tần.

Bọn họ chắc chắn sẽ phái người nhận biết Tây Nguyệt để truy tra.

Nếu bị vạch trần thân phận, ta có mơ cũng không thể ra khỏi Lương phủ.

Hiện giờ, ta chỉ còn hai đường sống.

Thứ nhất là cầu nguyện trước khi người của phủ Thượng thư tới, ta có thể nghĩ ra cách thoát thân ra khỏi Lương phủ.

Nửa khắc đồng hồ vừa mới nói có thể coi như là một cách.

Nhưng mà, biện pháp này không chắc có thể dùng được, phủ Thượng thư rất nhanh sẽ có người tới.

Hoặc là, đến giờ rồi, Lương Thu Sảng có thể trở mặt chống chế, không cho ta đi.

Vẫn còn có một con đường khác.

Trước khi rời khỏi Vân Bội Phường, ta đã nói với hai nha hoàn, nếu sau hai canh giờ ta không thể trở về, bảo các nàng đi tìm Trấn Bắc Vương.

Chỉ là không biết các nàng có truyền được tin tức vào tai của Trấn Bắc Vương hay không.

Nếu truyền tới, lại không biết Tam Hoàng tử có thật sự tới cứu ta không.

Trong lòng ta bất ổn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hai cách này, trên thực tế, không có cách nào là chắc chắn cả.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 12: Chương 12



12.

Nửa khắc đã qua, người của Thượng Thư phủ vẫn chưa tới.

Ta giả nhìn giờ vài lần, thật sự không thể đợi, đứng dậy nói với Lương Thu Sảng: “Đại nhân thứ tội, ta phải cáo từ rồi.”

Sắc mặt Lương Thu Sảng thay đổi: “Cô cô sốt ruột làm gì? Chờ một chút, lát nữa ta sai người đưa cô cô về.

Quả nhiên là thế.

Hắn căn bản là không thả ta đi trước.

Ta trầm mặt, giả vờ giận dữ: “Ai biết được đại nhân phải người đi xin chỉ thị vì sao tới chậm như thế? Chẳng lẽ muốn ta chờ ở phủ đến khi trời tối hay sao?”

Mặc kệ Lương Thu Sảng có ngăn trở hay không, ta khăng khăng đòi rời đi.

Cuối cùng Lương Thu Sảng cũng nhớ ra ta là người của Tiêu Tần, không dám ngăn trở mạnh mẽ, chỉ sợ đắc tội với ta.

Ta ỷ vào sự kiêng kỵ này của hắn, không quan tâm mà đi ra ngoài.

Lương Thu Sảng đi theo phía sau ta, liên tiếp kêu lên: “Cô cô đi chậm thôi, cô cô từ từ, cô cô…”

“Lương đại nhân, không phải là ta không muốn châm chước, thật ra cung quy nghiêm ngặt, nếu ta hồi cung muộn thì ngay cả Tiêu Tần nương nương cũng bị trách tội.”

“Chúng ta làm nô tài, bị trách tội hay trách phạt gì đó cũng không sao, nhưng nếu liên luỵ đến chủ tử, tội sẽ lớn lắm.

Sau khi ta nói xong những lời này thì nghe một tiếng cười “phụt” một cái.

Trong lòng ta đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía tiếng cười, ánh mắt có thể thấy được là một nam tử đội một chiếc mũ rất cao trên đầu.

Vóc người của hắn không cao, chiếc mũ cao trên đầu hắn lại mang đến cảm giác hư trương thanh thế.

Từ trước thường vẫn nghe người ta chê cười hắn, nói vóc người của hắn không đủ, cần phải đội mũ cao để bù vào, giống như là người què đi cà kheo, sợ không biết cái nhọt của hắn.

Hắn tức nhất là khi nghe những loại lời nói này.

Những người cười nhạo hắn, trong nhà nếu vẫn hưng thịnh thì không sao, chỉ cần gia đạo sa sút, không có một ai là không bị hắn trả thù.

Ai ai cũng biết con trai của Binh Bộ thượng thư, Tiêu Tân Dật là có thù tất báo.

Vừa nhìn thấy Tiêu Tân Dật, ta đã biết chuyện bại lộ rồi, trong lòng dâng lên từng luồng lạnh lẽo, chỉ nói: “Xong rồi.”

Tiêu Tân Dật giả đò hành lễ với ta: “Thỉnh an Lục Công Chúa.”

Trong khoảnh khắc hắn kêu tên ta, Lương Thu Sảng ở bên cạnh mắt có thể thấy sắc mặt đen lại.

Ta đổ mồ hôi lạnh sau lưng, nhưng ta hiểu một đạo lý.

Nếu lúc này ta sợ hãi, chỉ biết sẽ khiến cho bọn họ không chút cố kỵ nào.

Nếu ta không sợ hãi, bọn họ sẽ âm thầm đánh giá ta.

Ta cố gắng trấn định, ngước mắt, bình tĩnh nhìn Tiêu Tân Dật, nói với hắn: “Ta cái gì cũng chưa hỏi được, ngươi thả ta đi, việc hôm nay cho dù là ai hỏi ta cũng không nhắc tới, được không?”

“Lục Công chúa thật là mơ mộng hão huyền,” Tiêu Tân Dật đi về phía ta, bước chân của hắn không lớn, chưa được vài bước đã đến cạnh ta, “Ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm công chúa, ví dụ như là, sao Công chúa tìm được tới đây?”

Hỏi rồi hắn dừng bước ở trước mặt ta.

Ta không thích người khác đứng quá gần, nhưng đối mặt với hắn đang cố ý gây áp lực, ta lại không lui về phía sau nửa bước, ngược lại mỉm cười nói với hắn: “Tiêu Tân Dật, cho dù ta không được sủng ái thì cũng là Công chúa nhà Đế Vương.”

Hắn nói: “Nguyên nhân chính là như thế mới không thể thả ngươi đi được.”

Ta nói: “Mưu hại Hoàng tộc sẽ liên luỵ cửu tộc, Tiêu gia và Lương gia các ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ư?”

Lương Thu Sảng ở bên cạnh nghe nói lời này, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt lăn xuống.

Tiêu Tân Dật lại cười tàn ác: “Chỉ cần không có ai biết, thì ai mà biết được là Công chúa c.h.ế.t ở đâu?”

Giống như là trả lời cho mấy lời này của hắn, người gác cổng đột nhiên vội vàng chạy tới: “Đại nhân: “Trấn Bắc Vương tới cửa bái phỏng, người, người đang ở ngoài cửa.”

“Ai?” Lương Thu Sảng hỏi.

“Trấn, Trấn Bắc Vương!”

Chân của Lương Thu Sảng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.

Tiêu Tân Dật nắm lấy cổ áo hắn, xách người lên, đe doạ, không sót một chữ nào mà nện vào mặt Lương Thu Sảng:

“Lương đại nhân, việc chúng ta làm là tội lớn sớm đã liên luỵ cửu tộc, hiện giờ muốn quay đầu cũng muộn rồi, chỉ có thể đi một đường tới cùng.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Trấn Bắc Vương thì có làm sao? Ngươi là mệnh quan triều đình, hắn dám mạnh mẽ mà phá nhà ngươi à?”

“Ngươi ra ngoài gặp hắn, qua loa mà đuổi hắn đi thôi!”

“Còn nàng,” ánh mắt của Tiêu Tân Dật chuyển đến người ta, phát ra tiếng cười vô cùng sung sướng, “Thứ nữ kia của ngươi chịu được tra tấn, vị này không giống, công chúa thân thể yếu đuối quý giá, chỉ sợ ngay cả đồ tra tấn thế nào cũng chưa từng nhìn thấy đâu.”

Hắn duỗi tay túm chặt lấy tóc ta, hung hăng kéo một cái.

Lực rất lớn.

Ta bị kéo đến nỗi cong cả lưng, trong miệng phát ra tiếng kêu đau.

Ta biết, ta đã cùng đường rồi.

Đôi mắt ta nhắm lại, bất cứ giá nào, cao giọng kêu lên, dùng toàn thân sức lực kêu to: “Tam Hoàng huynh! Cứu muội!”

Phía sau cổ đột nhiên đau xót.

Tiếng kêu của ta im bặt, người cũng mềm như bông mà ngã xuống đất.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 13: Chương 13



13.

Một chậu nước lạnh hắt lên người ta, ta mở ra đôi mắt ướt dầm dề, đập vào mắt là khuôn mặt của Tiêu Tân Dật.

Hắn cười tủm tỉm, hỏi ta: “Công Chúa tỉnh rồi à?”

Ta nhìn xung quanh bốn phía.

Nơi này là ám lao của Lương phủ.

Ta nhìn thấy Lương Xuân Yên.

Nàng còn nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết là sống hay chết.

Theo tầm mắt của ta, Tiêu Tân Dật cũng nhìn về phía Lương Xuân Yên.

Hắn nhếch miệng cười: “Lại nói, ta còn không biết, công chúa có nghe được từ trong miệng của Lương gia tiểu thư chỗ cất giấu lá thư kia không?”

“Thư nào cơ?” Ta hỏi

Tiêu Tân Dật nhìn kỹ ta, giống như muốn nhìn rõ xem là ta không biết hay là giả vờ không biết.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Được rồi.” Hắn xua tay, “Công chúa không thân với ta, cũng không hiểu được tính nết của ta, ghét nhất là lãng phí thời gian.”

Hắn cũng không chê bẩn, ngồi xuống mắt đất, tiện tay chỉ vào một người chuyên tra tấn, nói: “Ngươi, đi, biểu hiện một chút làm công chúa mở mắt.”

Kẻ tra tấn kia đáp: “Vâng.”

Ngay sau đó, hắn c** q**n áo, đi về phía Lương Xuân Yên.

Ta mơ hồ hiểu ra được điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Tiêu Tân Dật, hỏi hắn: “Ngươi định làm gì?”

Hắn nhìn ta cười: “Công chúa phải nhìn thật cẩn thận, nhìn rõ Lương gia tiểu thư ở đây mở hai chân với một nam nhân cả người bẩn thỉu như thế nào.”

“Tiêu Tân Dật!” Âm thanh nói chuyện của ta không tự giác mà run rẩy: “Ngươi bảo hắn dừng tay lại.”

Tiêu Tân Dật thờ ơ.

Nam nhân kia ghé vào người Lương Xuân Yên.

Lương Xuân Yên mở đôi mắt rất lớn, tuyệt vọng nhìn lên phía trên đỉnh đầu hắn.

Nam nhân kia xé quần áo của nàng.

Thân thể của nàng giãy giụa một chút, trong cổ họng phát ra tiếng than khóc mơ hồ, lại không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc kệ nam nhân kia thô bạo mà bẻ ra hai chân nàng.

Ta liều mạng muốn tránh thoát dây thừng đang trói chân tay ta, dùng sức lực toàn thân vặn vẹo, xé rách, giãy giụa, hận không thể cắt bỏ dây thừng mà chạy thoát.

“Tiêu Tân Dật.” Ta noi năng lộn xộn mà kêu lên: “Cái gì nàng cũng chưa nói cho ta biết.”

“Lương Xuân Yên không tin ta.”

“Nếu ngươi g.i.ế.c nàng”

“Bí mật mà các ngươi muốn biết vĩnh viễn không bao giờ biết.”

“Tiêu Tân Dật!”

“Tiêu Tân Dật!”

Nam nhân kia kia động trên người Lương Xuân Yên.

“Aaaa!”

“Ta gào khóc một cách tuyệt vọng, nước mắt lã chã rơi xuống đất.

Ta hận quá!

Hận bản thân mình bất lực!

Hận mình không thể nào dùng một d.a.o mà đ.â.m c.h.ế.t bọn họ!

Ta hận đến nỗi cắn môi chảy máu.

Đến lúc này ta nghe thấy phụt một tiếng,, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy m.á.u b.ắ.n lên tung toé.

Mau kia phun lên mặt của nam nhân kia.

Hắn đầy một mặt m.á.u chảy đầm đìa, quay đầu bẩm báo với Tiêu Tân Dật: “Công tử, nữ nhân này vừa nãy mới giấu một chiếc đao trên người, hiện giờ đã c.ắ.t c.ổ c.h.ế.t rồi.”

Tiêu Tân Dật nhạt nhẽo “A” lên một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Tiếp tục.”

Nam nhân đáp: “Vâng.”

Hắn xoay người rồi lại tiếp tục động.

Móng tay ta đ.â.m vào lòng bàn tay, giống như đ.â.m vào trong lòng, m.á.u chảy đầm đìa, đau không chịu nổi.

Ta hung ác nhìn nam nhân đang làm động tác trên t.h.i t.h.ể của Lương Xuân Yên.

Ta ép buộc bản thân mình nhìn cho rõ, ghi tạc tất cả mọi hình ảnh này trong lòng.

“Tiêu Tân Dật!” Ta cắn răng chửi, từng câu từng chữ, giống như đang nhai m.á.u thịt: “Các ngươi thật là đáng chết!”

“Công chúa!” Tiêu Tân Dật không để ý mà nhún vai, “Ta đã sớm nói với ngươi, ta không thích lãng phí thời gian.”

“Ngươi nhìn xem, hiện tại không phải đã hiểu rõ?”

“Trước kia, cho dù ta tra tấn Lương Xuân Yên thế nào, nàng vẫn cố sức giữ lại một hơi thở, không chịu chết.”

“Mà hôm nay, sau khi gặp ngươi, nàng đã tắt thở rồi.”

“Ngươi nói, đây là vì sao?”

Ta không nói gì, nước mắt trên mặt chảy như dòng suối nhỏ, nơi n.g.ự.c chợt có khí huyết cuồn cuộn, ta không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu.

Tiêu Tân Dật chậc chậc hai tiếng, bò dậy từ trên mặt đất, xắn ống tay áo, thay ta lau khô vết m.á.u trên khoé miệng.

“Công chúa thật là ghê gớm, chỉ là người không liên quan mà lại tức giận đến hộc máu. Nếu việc này xảy ra trên người công chúa, có phải là tức c.h.ế.t không!”

“Phi!” Ta nhổ một ngụm nước bọt phun lên mặt hắn.

Tiêu Tân Dật híp đôi mắt lại, trong mắt hiện lên một vẻ hung dữ.

Đến lúc này, có gã sai vặt vội vàng đi tới: “Công tử, đại nhân bảo ta truyền lời cho công tử, Trấn Bắc Vương đã rời đi, chắc là chỉ qua cho có lệ thôi.”

Tiêu Tân Dật nghe xong, vừa lòng nói: “Đã biết.”

Gã sai vặt khom người lui ra.

Khuôn mặt của Tiêu Tân Dật giãn ra, liếc nhìn ta: “Nếu ta nhớ không sai, ngươi cùng với Tam Hoàng tử xưa nay không có giao tình gì. Hắn đã chịu vì ngươi mà đi chuyến này đã là tận tình tận nghĩa, ngươi không thể trông chờ hắn thật sự vì ngươi mà phá toàn bộ Lương phủ chứ.”

Ta rũ mắt, khoé miệng cười tự giễu: “Ta chưa bao giờ trông chờ điều đó.”

Tiêu Tân Dật không nói gì, hắn nhìn ta một lát, bỗng nhiên nói: “Khi còn nhỏ, con cháu thế gia thường chế nhạo ta, cười ta sau lưng, bảo ta là chú lùn đội mũ cao, gà trống gắn lông chim.”

Có một lần, ta theo cha tiến cung dự tiệc, tất cả mọi người đều lấy ta ra để cười.”

“Chỉ có một mình ngươi không nói một lời nào để châm chọc ta.”

“Cảnh Hoà công chúa muốn dụ ngươi nói một câu.”

“Ngươi lại giả ngu giả ngơ, nói mình cũng lùn.”

“Ngươi còn nói, Tiêu đại nhân cao như thế, sau này Tiêu Tân Dật nhất định cũng sẽ cao lên, hắn chỉ là lớn chậm thôi.”

Nói tới đây, Tiêu Tân Dật đột nhiên cười một tiếng, lại nói tiếp: “Ta từ đó coi lời này của ngươi như là khuôn mẫu, ngóng trông một ngày mình sẽ cao lên, nhưng mà lời nói để an ủi người khác, cuối cùng cũng chỉ là một câu nói dối thôi, sao có thể là thật chứ?”

“Phụ thân không thích ta thấp bé, nhưng lại thích ta tàn nhẫn độc ác.”

Hắn dừng lời, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay thế là vẻ mặt u ám lạnh lẽo.

“Công chúa, ta không muốn tra tấn ngươi.”

“Chỉ cần ngươi nói cho ta biết lá thư kia giấu ở đâu, ta sẽ cho ngươi được thống khoái, đảm bảo không để ngươi phải chịu khổ.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 14: Chương 14



14.

Ta không nói gì.

Tiêu Tân Dật bất đắc dĩ thở dài: “Công chúa tội gì phải bướng bỉnh như thế?”

“Nói cho cùng, Thiệu thị cũng thế, Lương Xuân Yên cũng thế, liên quan gì tới ngươi?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Nếu hôm nay người bị cưỡng h.i.ế.p là ngươi.”

“Cho dù ngươi trình lá thư kia đến ngự tiền, thì có thể thế nào? Thế nhân sẽ không vì ngươi một mình dấn thân vào nguy hiểm mà ca ngợi ngươi anh dũng, cũng sẽ không có ai tra ra chân tướng mà nhớ ngươi là người tốt.”

“Bọn họ sẽ coi ngươi là một miếng thịt thối, giống như dòi bọ mà bò lên người của ngươi, lấy những ngôn ngữ độc ác nhất của thế gian này để chửi bới ngươi, châm chọc ngươi, nhạo báng ngươi.”

“Công chúa, ngươi nên hiểu rõ, không được thế nhân này công nhận, đó là điều đau khổ nhất thế gian này.

Ta bỗng nhiên ngước mắt hỏi hắn: “Tiêu Tân Dật, ngươi có biết vì sao ngươi thấp bé như vậy không?”

Hắn mím chặt môi, giống như dự đoán được ta sắp nói lời khó nghe, sắc mặt trở nên khó coi.

Ta cười, trong mắt nổi lên ánh sáng độc ác, chọn lời đau đớn nhất, nói cho hắn nghe: “Bởi vì đám chuột nhắt âm u không xứng được cao lớn, ngươi trời sinh là một chú lùn đáng để người phỉ nhổ.”

“Công chúa, nếu ta là ngươi, sẽ không khoe miệng lưỡi của mình giảo hoạt đâu.”

Bởi vì phẫn nộ, trên cổ Tiêu Tân Dật vốn là gân xanh không rõ ràng chợt phồng lên thành màu xanh đen, không ngừng phập phồng theo hơi thở mạnh lên, giống như muốn nổ tung ra.

Sau khi ta nhìn thấy, chỉ cảm thấy sung sướng.

Nhưng mà không sung sướng được bao lâu.

Hắn rút roi da ra, đánh lên người ta.

Roi kia có gai, đánh lên người ta, đến lúc nhấc lên cũng nhấc cả da thịt của ta ra.

Ta đau đến nỗi kêu lên thảm thiết.

Hắn cứ đánh một roi lại đếm một tiếng.

Đánh xong mười roi, hắn dừng lại cười, nói với ta: “Công chúa, hôm nay mười roi, ngày mai sẽ hai mươi roi, mỗi ngày sẽ càng tăng lên, xem ngươi có thể chịu được tới ngày nào?”

Cả người ta nóng rát đau đớn, lại vẫn còn sức lực mắng hắn: “Cái gì Lương Xuân Yên cũng chưa nói cho ta, hiện giờ nàng bị ngươi hại chết, đồ vật ngươi muốn vĩnh viễn đừng mong lấy được, cha ngươi sẽ cho rằng ngươi là đồ vô dụng.”

Tiêu Tân Dật bị ta làm cho tức giận đến nỗi phập phòng trên ngực, nhịn nửa ngày mới lạnh lẽo nói: “Công chúa, ngươi nói chuyện khó nghe quá! Chờ ngày nào đó ngươi nói thật, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, sau đó khâu miệng ngươi lại, ta muốn tự tai nghe tiếng ngươi kêu thảm thiết có khó nghe giống lời nói của ngươi không.”

Ánh mắt của hắn đảo qua những dụng cụ tra tấn bên cạnh, tiện tay nhấc lên, khoa chân múa tay với ta: “Công chúa, ta còn muốn viết, ngươi và Lương Xuân Yên, xương của ai cứng hơn?”

Cuối cùng hắn chọn đinh dài và rìu sắt, dùng rìu sắt gõ cái đinh vào móng tay của ta.

Ta đau đến nỗi ngất đi.

Sau đó lại bị hắn dùng nước muối hắt cho tỉnh lại.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, hắn túm chặt tóc của ta, khiến cho ta không thể ngẩng cổ về phía sau.

“Công chúa, ngươi thật sự không muốn nói cho ta biết chỗ giấu lá thư kia sao?”

“Đừng có ép ta.”

“Chút nhẫn nại của ta dành cho ngươi đã sắp tiêu hao hết sạch sẽ rồi.”

Ta đã không còn sức lực nữa, ngay cả thở cũng không thở nổi, thân thể giống như bị chia thành nhiều phần, mỗi một phần đều là đau đến tận óc.

Ta thật sự muốn biết Lương Xuân Yên làm thế nào có thể kiên trì được như thế.

Sau khi thở vài hơi, ta mới có sức lực để mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng, nhìn Tiêu Tân Dật: “Ta đã nói với ngươi, là ngươi không tin.”

Tiêu Tân Dật nói một tiếng tốt: “Nếu như thế, công chúa đừng trách ta tự tay đưa ngươi tới luyện ngục nhân gian.”

Ta thấy rõ sự tàn nhẫn trong mắt hắn.

Thật ra không phải là ta không sợ.

Ta tin tưởng vào lời nói lúc trước của hắn, tồn tại chịu đựng đau khổ còn gian nan hơn nhiều so với c.h.ế.t một lần.

Nhưng mà, trước khi thực sự c.h.ế.t đi, cho dù chỉ còn một giây, ta vĩnh viễn không ruồng bỏ bản thân.

Ta còn chưa hoàn thành tâm nguyện, chưa thực hiện được hứa hẹn, có hy vọng chôn ở đáy lòng.

Những cái đó giúp ta giữ lại tính mạng, để ta vĩnh viễn quay lưng với tử vong, chờ đón con đường sống phía trước.

Cho dù con đường sống ấy ngược gió, chỉ toàn là bụi gai.
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 15: Chương 15



15.

Tiêu Tân Dật cởi bỏ dây trói cho ta, mặc kệ ta ngã xuống mặt đất lạnh băng ẩm ướt.

Mặt ta dán trên mặt đất, cả người đau như muốn xuyên tim.

Trong tầm mắt, bỗng xuất hiện một đôi giày quen thuộc, đế giày màu đen, phía trên thêu hình kim vân lôi, dùng da mà chế thành, mặt dày vừa sáng vừa mềm nhẵn.

Ta chậm rãi chớp chớp mắt, bên tai nghe tiếng hét to, cùng với tiếng binh khí chạm vào nhau.

Giây tiếp theo, Tiêu Tân Dật bị người nào đó chặn cổ.

Mặt của hắn, giống mặt của ta, dán lên mặt đất, bị một lực thật lớn ép xuống đến mức thay đổi hình dáng.

Mũ cao luôn đội trên đầu hắn trong lúc đánh nhau vô ý mà rơi xuống.

Dáng vẻ đầu tóc bù xù của hắn vô cùng chật vật.

Bỗng nhiên, thân thể của ta nhẹ bẫng, bị ôm vào một cái ôm cứng rắn.

Tầm mắt thay đổi, đập vào mắt ta chính là chiếc cổ màu lúa mạch với chiếc hầu kết nhô lên, không giống với chiếc cổ thon trắng trẻo của con gái, cùng với chiếc cằm chẻ sâu.

“Ta tới muộn rồi!”

Cánh tay của Tam Hoàng tử ôm lấy ta rất chắc chắn, cho dù đi nhanh, ta lại không cảm thấy xóc nảy.

“Đừng sợ, hoàng huynh sẽ mang muội về phủ Trấn Bắc Vương.”

Hắn ôm ta lên xe ngựa, xe ngựa bình thường rộng mở, lúc này có vẻ trở nên chật chội hơn, không gian bên trong cũng không thể đặt ta một cách thoải mái.

Hắn chỉ có thể tiếp tục ôm ta trong lòng ngực, để ta dựa vào vai hắn, tìm cách thích hợp để chống đỡ lực.

“Phi Nguyệt, nhanh đi mời Thái y tới phủ.”

Thuộc hạ của hắn lĩnh mệnh mà đi.

“Tam hoàng huynh!” Ta gọi hắn, tiến đến sát bên tai hắn, nói cho hắn địa điểm mà Lương Xuân Yên giấu thư.

Hắn nghe xong, bỗng nhiên nhìn ta, trong ánh mắt đầy ngôi sao đang cháy lên.

Ta một lòng nhớ đến lá thư kia, không chú ý đến cảm xúc của hắn, cho đến khi bị hắn nhìn chằm chằm như thế, ta mới chậm rãi cảm thấy chột dạ.

Dáng vẻ tức giận của hắn hơi đáng sợ một chút.

Ta cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, tinh thần thật khó khăn mới thả lỏng không hiểu sao lại căng lên.

Hắn nhìn thấy phản ứng của ta, hầu kết giật giật, mạnh mẽ nhẫn nhịn, gọi bên ngoài một tiếng: “Tề An”

Tâm phúc của hắn chui vào xe ngựa.

Hắn thấp giọng sai bảo vài câu.

Đối phương lĩnh mệnh mà đi.

Ta thở phào một hơi.

Ta tin người của hắn có thể lấy lá thư kia bình an mà mang về.

Bên trong xe ngựa chỉ còn hai người chúng ta.

Hắn cuối cùng cũng có thời gian cẩn thận xem xét vết thương trên người ta, ánh mắt đầu tiên là nhìn về vết roi, sau đó dừng ở mười ngón tay bị đóng đinh dài, n.g.ự.c phập phồng rất mạnh.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Suy nghĩ của ta lại sớm chuyển đến việc tiếp theo.

Lúc này, tuy đã được cứu trợ, nhưng ta biết trạng thái của mình không tốt.

Người ta rất lạnh, nhưng lại không ngừng đổ mồ hôi.

Ngón tay đã sớm không có cảm giác nữa, tinh thần cũng chỉ còn treo một hơi.

Ta sợ là có vài lời nói, nếu lúc này không nói sẽ không còn kịp nữa.

“Tam Hoàng huynh.”

Ta cố gắng nói to hơn một chút.

Bờ môi của hắn mím lại thành một đường thẳng, không nói một lời, đặt tai lại gần.

Ta vui mừng với sự phối hợp của hắn, ngừng cố sức, nói với hắn: “Nếu oan ức của Thiệu thị có thể được làm rõ ràng, tất cả đều là nhờ có công lao của Lương Xuân Yên, tâm nguyện cuối cùng của nàng ấy là nhập Thiệu phủ, làm vợ của Thiệu Hoài An, hợp táng cùng với hắn, huynh nhất định phải nói cho lão thái quân biết.

Hắn rất nhanh gật đầu.

Ta không rõ hắn có nghe nghiêm túc hay không, bởi vì hắn dường như vẫn đang phân thần.

Ví dụ như hiện tại, ta rõ ràng đang nói chuyện quan trọng, hắn lại chỉ nghe bằng nửa lỗ tai, toàn bộ tinh thần lại nghĩ đến việc chạm vào ngón tay của ta.

Động tác của hắn quá nhẹ, thật ra cái gì ta cũng không cảm nhận được

Hắn lại giống như đột nhiên không nhịn được nữa, hét to một tiếng với bên ngoài: “Tần Phí!”

“Có thuộc hạ”

“Hành hạ Tiêu Dật Tần! Bổn vương muốn cho hắn sống không bằng chết!”

“Vâng!”

Ta rất hiếm khi nhìn thấy mặt thô bạo của hắn, hầu hết các thời điểm, Tam hoàng tử lãnh đạm xa cách, hỉ nộ không thấy.

So sánh với những Hoàng tử khác, hắn không nhỏ yếu, nhưng lại rất ít khi lộ ra răng nanh.

Vì thế mọi người đều nghĩ hắn tốt tính.

Thật ra, đó là không trêu chọc đến hắn thôi…

“Có đau không?”

Suy nghĩ của ta lại bị câu hỏi đau lòng đó kéo lại.

Ta theo bản năng mà phản ứng, rút tay mình khỏi tay hắn.”

Trong tay hắn không còn gì, mất mát mà nhìn về phía ta.

“Tam Hoàng huynh.”

Ta muốn nắm lấy tay áo của hắn, nói cho hắn biết chuyện tiếp theo ta muốn nói rất quan trọng.

Nhưng mà, ngón tay không thể nào nhúc nhích.

Hơi thở cố gắng nhấc lên kia cũng dần dần tan rã.

Ta sốt ruột, muốn nhấc đầu lên, để cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Nhưng mà động tác này sau khi làm ra lại chỉ là nhẹ nhàng cọ cọ lên đầu vai hắn mà thôi.

Hắn hướng lỗ tai về phía ta, nhẫn nại hỏi: “Muội muốn nói gì? Muội nói đi, ta đang nghe!”

Đại não mê man, ý thức mơ mơ màng màng, ta chắp vá vụn vặt mà nói: “Nếu, luận công hành thưởng, muội muốn công chúa phủ.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 16: Chương 16



16.

Đinh dài phải rút ra từng cây một.

Ta đau đến c.h.ế.t đi sống lại.

Thái y nói, cho dù điều dưỡng tỉ mỉ, thì mười đầu ngón tay của ta sau này cũng không so được với người khác.

Giống như những việc phong nhã như đánh đàn vẽ tranh, từ nay về sau chỉ có thể chơi không mà thôi.

Vì tránh cho ta chịu đau quá mức, thái y đã bốc thuốc cho ta, có thành phần an thần.

Vì thế, hầu hết thời gian ta đều hôn mê.

Đêm hôm đó, ta ngoài ý muốn tỉnh lại, phát hiện trên giường lại có thêm một người.

Ta lắp bắp kinh hãi.

Ngươi đó rất cảnh giác, dường như chỉ trong khoảnh khắc ta hít một hơi, hắn đã mở to mắt.

Thấy ta tỉnh lại, hắn không hoang mang mà khoác áo ngồi dậy.

Ta kinh ngạc nói: “Tam Hoàng huynh, huynh… vì sao lại ở đây?”

Đầu giường có nước ấm, Tam Hoàng tử cúi người, rót một ly nước, đưa cho ta.

Ta nhận lấy ly nước, cầm trên tay, đầu óc loạn thành một nồi cháo.

“Muội bị chấn thương,” giống như sợ ta cảm lạnh, Tam Hoàng tử tìm một chiếc áo khoác, khoác lên người ta, chậm rãi giải thích: “Kể từ khi muội bị sinh bệnh, tối nào cũng bò dậy trên giường, đi lang thang trong phòng.”

“Thái y nói không thể đánh thức muội, sợ muội sẽ bị ngốc.”

“Ngày hôm ấy, muội…” Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, im lặng vài hơi sau đó mới nói tiếp, “Muội coi ta làm mẹ của muội, muốn ta dỗ dành rồi mới chịu ngủ.”

Những việc này ta không nhớ chút nào.

Hắn nói nhẹ nhàng như thế, không khỏi nghĩ ta đã làm bao nhiêu việc vớ vẩn.

Trước mặt Tam Hoàng tử, ta không dám hỏi kỹ.

Ngày hôm sau, ta tìm Lê Tuyết và Hải Đường hỏi thăm.

Hai người nhắc tới việc này, sắc mặt phức tạp: “Vương gia đã nghĩ ra cách, muốn để ngài đổi sang nhận người khác làm mẹ…”

“Chúng ta đều tới để đóng vai, nhưng mà ngài chỉ nhận Vương gia.”

Ngài không chỉ muốn Vương gia dỗ dành, còn muốn Vương gia ôm ấp mới có thể ngủ, nếu không thì cứ để chân trần mà đi lại trong phòng.

“Vương gia thương xót ngài, ngài yêu cầu gì cũng làm theo.”

“Nhưng mà, Công chúa yên tâm, Vương gia là anh trai ruột của ngài, huống hồ Vi Hoa Điện của chúng ta lại không có người ngoài.”

“Vi Hoa Điện?” Ta ngơ ngác hỏi: “Hồi cung từ khi nào, sao ta không biết?”

“Chưa có hồi cung, chúng ta vẫn ở phủ Trấn Bắc Vương.”

“Vương gia yêu thương Công chúa, ở trong phủ lại làm một Vi Hoa Điện, nói là để Công chúa ở.”

Biết được chân tướng, tinh thần của ta chấn động rất lớn, có lẽ là vì nguyên nhân này, chứng mộng du kể từ đó đã khỏi, không bị lại nữa.

Trong thư mà Thiệu Hoài An gửi cho Lương Xuân Yên có giấu manh mối quan trọng.

Tam Hoàng tử kéo tơ lột kén, mấy lần điều tra và đuổi bắt, cuối cùng đã tìm ra chân tướng sự tình đã xảy ra.

Binh Bộ có gian tế của địch lẫn vào, tiết lộ bản vẽ cơ mật, Binh Bộ Thượng Thư b*n n**c cầu lợi ích, yểm hộ cho gian tế, khiến cho kỹ cơ lão nhân chết, bản vẽ cơ mật bị Bắc Địch ăn trộm.

Chứng cứ được trình đến ngự tiền.

Hoàng Đế tức giận, hai nhà Tiêu Lương xét nhà diệt tộc.

Vụ án này liên luỵ rất rộng.

Không ít người ở kinh thành bị bắt.

Vội vàng náo loạn hai tháng liền.

Đến khi sự việc ổn định, Thiệu thị nhất tộc được phong thưởng, nữ nhi Thiệu thị vào cung, được sách phong làm Trân Phi.

Tấm lòng che chở cho Thiệu Thị nhất tộc của Hoàng đế rõ như ban ngày.

Trong khoảnh khắc phong cảnh vô hạn như vậy, lão thái quân tự mình lập bài vị cho Lương Xuân Yên, ghi danh là chính thê của Thiệu Hoài An, dùng đại lễ đón về nhà, để vào từ đường tông tộc.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Án oan này được rửa sạch, không thể nào không có công của ta.

Sau khi thường xong mọi người, cuối cùng Hoàng Đế cũng tới phủ Trấn Bắc Vương để gặp ta.

Không có ai biết, ta đã đợi ngày này bao lâu rồi.

Ta tính toán mọi bề, lấy thân phạm hiểm, mười ngón tay bị phế, mất nửa cái mạng, dùng tất thảy mới có thể đổi được cơ hội lần này.

Ta cần phải làm chắc chắn không có chút sơ hở nào.

Ngày hôm đó, ta đã dậy sớm, thay đổi một bộ quần áo mới, tự trang điểm cho bản thân.

Tam Hoàng tử đón Đế Hậu vào cửa.

Ta được đặc xá, vì có bệnh trong người mà không cần ra cửa đón.

Ta dựa nghiêng trên giường, phía sau lót một cái đệm cao.

Đợi đến khi Đế Hậu vào nhà, ta vừa định ngồi thẳng lên, đã nghe thấy tiếng Hoàng Hậu nói: “Nằm đi, không cần nhúc nhích.”

“Tạ ơn Mẫu hậu.” Ta ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Hậu nhẹ nhàng cười, lại nhìn về phía Hoàng Đế: “Tạ ơn phụ hoàng.”

Bước chân của Hoàng Đế bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt của hắn dừng trên mặt ta, ánh mắt vốn là lạnh lẽo sát phạt, chợt nổi lên sương mù.

Năm tháng đã thay đổi nhiều, trong hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy chỗ sâu trong sương mù hình ảnh một cố nhân đã lâu ngày không gặp.

Hắn có chút không dám tới gần.

Đứng lặng im vài giây sau, hắn mới nhấc bước chân, chậm rãi tới gần.

Khoảng cách vài bước này, hắn cuối cùng cũng phục hồi tình thần.

Bởi vì là con của cố nhân, lại có phong thái của cố nhân.

Câu đầu tiên Hoàng Đế nói là: “Ngươi giống mẹ!”

Hắn nói không phải là Mẫu phi, cũng không phải là mẫu thân, mà là mẹ.

Trong phòng ngay lập tức lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Ngữ khí mà Hoàng Đế nhắc tới mẹ của ta, giống như… hắn không phải ở ngôi cửu ngũ, mà là một vị trượng phu cưng chiều thê tử.

Nhưng mà, hắn không xứng nhắc tới mẹ của ta như thế!

Trong mắt ta hiện lên một tia sắc lạnh, sợ bị nhìn thấy, nhanh chóng cúi đầu.

Áp xuống cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, ta nỗ lực giữ nguyên thanh âm không đổi.

“Mẹ đã qua đời nhiều năm, là Tề Quý Phi nương nương nuôi dưỡng nhi thần lớn lên.”

“Tề Quý Phi đã chăm sóc ngươi rất tốt.”

Hoàng Đế không phải một người cha tốt, hầu hết các thời điểm, trong mắt mọi người, hắn đều là Đế Vương uy nghiêm.

Nhưng mà, giờ phút này, ngữ khí của hắn lại hiếm khi nhu hoà như thế.

Hắn hỏi ta: “Lần này, ngươi lập công lớn, muốn khen thưởng cái gì?”

Hắn rốt cuộc cũng hỏi câu hỏi này.”

Trong lòng ta kích động, lặng lẽ nắm chặt tay, nói ra tâm nguyện đã lâu.

“Hy vọng phụ hoàng ân chuẩn nhi thần có một phủ công chúa.”

Trong âm thầm, ta đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần.

Ta nghĩ, Hoàng Đế không có lý do gì mà từ chối.

Ta chỉ muốn một phủ công chúa mà thôi.

Huống chi, để hắn mềm lòng, hôm nay ta đã cố ý trang điểm giống mẹ, mặc dù chỉ là hoài niệm trong nháy mắt cũng đủ để hắn đồng ý với thỉnh cầu của ta cứ?

Giây tiếp theo, ta nghe được câu trả lời của Hoàng Đế.

Hắn nói, “Không đồng ý.”

Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ta, ngữ khí lãnh đạm, không được phép đàm phán: “Ngươi chỉ có thể ở lại trong cung, nơi nào cũng không được đi!
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 17: Chương 17



17.

Ta được sách phong làm Thái Bình Ngự Công chúa.

Phong hào Công chúa của Vương triều Đại Thịnh có hai loại, một là Thái Bình Ngự công chúa, một là Ngự công chúa, tượng trưng cho hai loại địa vị khác nhau

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Chỉ có đích Công chúa do Hoàng Hậu sinh mới có tư cách được sách phong là Thái Bình Ngự Công Chúa.

Mà ta, vì có công minh oan, Hoàng Đế phá lệ ban cho ta địa vị tôn quý giống như đích Công chúa.

Sau khi ta khoẻ lại, trong cung phái người tới đón ta hồi cung.

Ban thưởng của Hoàng Đế như nước chảy dũng mãnh vào Vi Hoa Điện, trong lúc nhất thời, ta trở thành Công chúa được sủng ái.

Ta dựa lên sập mỹ nhân bên của sổ, trong lòng âm thầm tính toán, nếu đã không thể thực hiện được con đường lập công kiến phủ, vậy thì có thể nào lui lại mà cầu xin điều tiếp theo, lựa chọn con đường lúc trước đã vứt bỏ, gả chồng xuất cung?

Xưa đâu bằng nay.

Ta đã có danh hiệu Thái Bình Ngự Công Chúa.

Nếu ta xuất giá, là có thể được ở phủ Công Chúa, không cần gả vào nhà chồng.

Đến lúc đó, ta làm theo là có thể có phủ Công Chúa, cũng coi như trăm sông đổ về một biển.

Hơn nữa, Công Chúa xuất giá, cho dù là Hoàng Đế cũng không có cách nào ngăn cản

Có danh hiệu Thái Bình Ngự Công Chúa, cho dù phò mã tương lai của ta là ai, hắn cũng không dám khinh nhờn ta, làm nhục ta, chỉ có thể tôn kính ta.

Tưởng tượng như vậy, tựa như việc gả chồng xuất cung cũng không phải là không đáng suy nghĩ tới.

Trong khi ta đang suy nghĩ, Hải Đường vào nhà báo: “Công chua, Trân Phi nương nương, đến bái phỏng.”

Lúc này ta mới nhớ ra, thời gian trước, có một nữ tử trẻ tuổi của Thiệu thị vào cung, trở thành phi tử mới của Hoàng Đế.

“Mời nàng vào đi!”

Không bao lâu, Hải Đường đưa tới một người.

Mặt trái xoan, đôi mắt như trăng mùa thu, môi đỏ mượt mà, mũi dọc dừa.

Nàng nhìn không lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng mà, vì mong muốn phụ nữ và trẻ em của Thiệu Thị có thể có được sự bảo vệ của Hoàng tộc, nàng chỉ có cách uỷ thân với Hoàng đế lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, cả đời bị vây trong tường cung.

Trên mặt nàng không có oán hận, chậm rãi đi tới trước mặt ta, đôi tay đặt lên trán, cúi sâu xuống, hành đại lễ với ta.

“Con gái của Thiệu thị Văn Tĩnh, thay mặt cho Thiệu thị nhất tộc cảm tạ đại ân của Lục Công chúa.”

Ta vội vàng đỡ nàng lên: “Nương nương không cần như thế!”

Nàng nhướng mày cười, tự nhiên hào phóng nói: “Nên, ta cam nguyện hành đại lễ này với ngài.”

Ta mời nàng cùng ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ.

Chúng ta ngồi bên cạnh nhau.

Phòng bên trong, trừ bỏ nha hoàn của ta và nàng, lại không còn ai khác.

Nàng tha thiết dặn dò ta: “Lão thái quân bảo ta chuyển cáo với Lục Công chúa, sau này có việc cần nhờ đến Thiệu thị, Công chúa không cần phải khách khí, chỉ cần mở miệng.”

Trong đầu ta loé lên một tia linh quang: “Đúng là thực sự có một việc, có lẽ Thiệu thị ra mặt sẽ thích hợp nhất.”

Trân Phi nghe nói vậy, sẵn sàng trận địa đón địch: “Chuyện gì thế?”

Ta nói với nàng suy nghĩ của ta.

Đầu tiên là nàng kinh ngạc, sau đó, theo ý nghĩ của ta mà suy tư: “Ta hiểu rồi, Công chúa yên tâm, việc này không khó, cứ giao cho ta đi!”

Không bao lâu sau, Thiệu Thị tổ chức Đăng Cao Yến tại Quỳnh Anh Sơn, mời rộng rãi tất cả các nhân vật nổi tiếng ở kinh thành.

Một yến hội như thế, nói như vậy trong nhà có con trai con gái đến độ tuổi kết hôn đều tham gia cùng trưởng bối.

Các vị khách tới đây dự tiệc, địa vị càng cao, yến hội càng được mọi người coi trọng, vì thế, người đến dự tiệc cũng rất nhiều.

Nếu Đăng Cao Yến là do Thiệu Thị tổ chức, quy cách tất nhiên không cần nói nhiều, ngay cả Hoàng tử và Công chúa cũng có khả năng tới.

Vì thế, kể từ khi có tiếng gió về Đăng Cao Yến, khí thế ở kinh thành đều ngất trời, mọi người thảo luận gần nửa tháng, ai cũng muốn nhận được một tấm thiệp mời.

Thiệp mời của Thiệu thị được đưa vào cung.

Ta xin chỉ thị với Tề Quý Phi, nói muốn đi dự tiệc ở Quỳnh Anh Sơn.

Tề Quý Phi hứng thú bừng bừng: “Bổn cung đi với ngươi, Kình nhi cũng không còn nhỏ, mấy năm trước rối ren cũng không lo lắng việc chung thân đại sự của hắn, hiện giờ cũng nên cẩn thận chọn một lần.”

Ta cụp mi rũ mắt.

Tất cả mọi việc liên quan đến Tam Hoàng tử, trước mặt Tề Quý Phi ta cũng không nói nhiều.

Nàng nói thì ta nghe.

Nàng không nói, ta cũng không bao giờ hỏi thăm.

Tề Quý Phi luôn luôn vừa lòng vì ta thức thời, vì thế, nhân tiện mang theo ta: “Ngươi cũng tới tuổi thành hôn rồi, lần này đi Quỳnh Anh Sơn, bổn cung cũng đi xem cho ngươi nữa.”

Nghĩ một chút, nàng lại bổ sung: “Ngươi nếu có lòng với người nào, hãy báo cho bổn cung biết, chỉ cần nhân phẩm của đối phương tốt, bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi.”

Nói cũng phù hợp, lần này đi Quỳnh Anh Sơn dự tiệc, ta vốn là muốn tìm một người phù hợp để chọn làm phò mã.

Thiệu thị thay ta thu xếp yến hội, ngay từ khi mới phát ra thiệp mời, lão thái quân đã điều tra một lần những người con trai có phẩm chất vừa độ tuổi kết hôn, đưa tin tức của bọn họ cho Trân phi chuyển cho ta.

Ta đã chọn ra được vài người trong đó, để kiểm tra xem bọn họ có phải là thật sự tốt hay không, vì thế mới muốn tự mình đi xem một chút, sau đó thì tính sau.

Ta cảm kích từ đáy lòng: “Đạ tạ mẫu phi.”
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 18: Chương 18



18.

Người được mời tới Đăng Cao Yến không nhiều, đều đã được lựa chọn kỹ càng.

Thiệu thị xử lý chu đáo, chuẩn bị rất nhiều hoạt động trong núi, có đánh mã cầu, ném thẻ vào bình, thả diều, làm thơ đình hóng gió, thưởng cúc, sắn thú…

Có văn có võ, có động có tĩnh, đa dạng phong phú.

Khiến cho kinh thành này chân thực cảm nhận được, đại gia tộc cho dù là nguyên khí đại thương cũng vẫn có được nội tình mà mọi người không thể khinh thường.

Vương triều Đại Thịnh rất thiếu các tướng lãnh thiện chiến.

Hoàng Đế cố ý muốn thay đổi cục diện này, rất ưu đãi với nhóm goá phụ trẻ em của Thiệu thị.

Đây là lần đầu tiên sau khi nam nhi trong tộc c.h.ế.t trận, Thiệu thị tổ chức một yến hội lớn như vậy, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng thay mặt Hoàng gia đến tham dự.

Lão thái quân tuổi tác đã cao, thân thể lại vẫn mạnh mẽ, mang theo đại phu nhân cùng nhau tới đón tiếp quý nhân trong cung.

Trong bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

Sau khi yến hội tan rồi, chủ khách đều không câu thúc.

Đăng Cao Yến vốn là lấy việc lên núi ngắm cảnh là chính, tiếp theo, khách nhân sẽ tự tìm kiếm lạc thú, ngoài vài vị khách quan trọng, chủ nhân không cùng phải luôn đi theo.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Mọi người tự ý tản ra, rất tự tại.

Không biết có phải là vì ngày mùa thu lạnh lẽo hay không, sau khi uống rượu ta cảm thấy mệt mỏi, không có chút sức lực nào, nên đã mang Lê Tuyết và Hải Đường quay về phòng khách, muốn nghỉ ngơi một chút, dưỡng tinh thần.

Phòng khách mà Thiệu thị chuẩn bị cho Hoàng gia rất cẩn thận, mỗi người một viện hoàn cảnh lịch sự tao nhã, vị trí cũng yên tĩnh, sẽ không bị người khác dễ dàng quấy rầy.

Chỉ là, khi ta trở về đến phòng khách, liền cảm thấy trên người nóng rực.

Sau khi uống mấy chén nước lạnh, cái cảm giác nóng rực không những không bị áp xuống, ngược lại còn mạnh hơn.

Dây cung trong đầu tự giác căng lên trong thời khắc cảm giác được nguy hiểm.

Đầu tiên, ta gọi Lê Tuyết và Hải Đường sai họ đóng cửa sổ thật chặt.

Khi hai người phát hiện ra ta đổ mồ hôi, biết đã xảy ra vấn đề, vội vàng nôn nóng vây quanh.

Ta bảo bọn họ đừng hoảng hốt.

May mà đầu óc của ta lúc này vẫn tỉnh táo, ý thức chưa đánh mất.

Ta không rõ, loại tỉnh táo này còn có thể kiên trì được bao lâu.

Ta cần phải giật từng giây.

Ta vội vàng tìm tòi trong đầu một vòng, căn bản không nghĩ ra ai là người muốn hại ta.

Việc này cũng không kịp nghĩ kỹ.

Trong thời điểm quan trọng, trong đầu ta nghĩ đến từng người, sau đó sai Lê Tuyết: “Đi mời Quý phi nương nương tới, đừng kinh động người khác, đi nhanh đi!”

Lê Tuyết nhanh nhẹn, làm việc ổn thoả, nếu nhanh thì chỉ trong vòng thời gian một chén trà, nàng có thể tìm được giúp đỡ của Quý Phi nương nương.

Chỉ cần Tề Quý Phi tới đây, việc xảy ra trên người ta nàng sẽ có biện pháp giấu kín cho ta.

Trước đó, những việc ta yêu cầu làm, đảm bảo sẽ không có tình huống gì cành mẹ đẻ cành con xảy ra.

Lê Tuyết đã vội chạy đi tìm Tề Quý Phi.

Bên người ta chỉ còn Hải Đường.

Tính tình của Hải Đường đanh đá hơn là Lê Tuyết.

“Hải Đường, ngươi ra ngoài trông cửa đi!”

“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, gian phòng này của ta ai cũng không được tiến vào, hiểu chưa?”

Hải Đường nói: “Vâng, công chúa!”

Hải Đường mở cửa đi ra ngoài, hình dáng của nàng chiếu lên cánh cửa.

Ta chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của nàng sẽ hiểu rõ được ngoài cửa có ngươi bảo vệ, sẽ cảm thấy an tâm hơn.

Chỉ là, loại an tâm này giống như tờ giấy mỏng, không vững chắc.

Trong lòng ta rõ ràng, cho dù là ai muốn hại ta, nếu trăm phương ngàn kế muốn ta trúng chiêu, tất nhiên sẽ chuẩn bị hậu chiêu.

Người thợ săn lão luyện kín đáo này, không biết đã lặng lẽ ẩn núp phía sau ta bao lâu, mà ta, không ngờ chưa từng phát hiện.

Cơ thể của ta xuất hiện biến hoá xấu hổ.

Tuy ta chưa thành thân, ta cũng hiểu được bản thân mình đã trúng phải chiêu số xấu xa nào.

Ta không dám tới gần giường, ép bản thân mình ngồi ngay ngắn trên ghế La Hán, lẳng lặng tính thời gian.

Da thịt trở nên mẫn cảm, cho dù chỉ là một dòng khí nho nhỏ lưu động thôi cũng khiến cho ta có cảm giác như điện giật.

Ta nắm chặt lấy tay vịn của ghế dựa, đầu ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch, cưỡng bách bản thân mình đối kháng với khát vọng kêu gào bừa bãi trong cơ thể.

Ta không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu xin Quý phi sớm xuất hiện, lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phát hiện không thấy bóng dáng ngoài cửa nữa.

Giống như một tảng đá lớn kéo ta vào vực sâu muôn trùng.

Không thấy Hải Đường đâu.

Nàng đi đâu rồi?
 
Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao
Chương 19: Chương 19



19.

Bên tay phải ta cầm chén trà, ta định ném vỡ chén trà, chọn một mảnh sứ sắc bén giấu trong lòng bàn tay.

Giơ tay lên mới phát hiện ra không thể nhấc lên được.

Ta muốn gọi Hải Đường, nhưng giọng nói lại không phát ra được.

Trong lòng tuyệt vọng lan tràn.

Ta nhìn quanh cảnh giác ngoài cửa sổ, tập trung lực chú ý, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Ngay lúc này, ta nghe được tiếng nói chuyện.

Âm thanh kia rất quen tai, ta đã từng nghe thấy.

“Nương nương, ngài còn đang do dự cái gì?”

“Yến hội lần này do Thiệu thị tổ chức, ngài vẫn chưa tham dự vào đó, ngay cả tới dự tiệc cũng là do bệ hạ yêu cầu.”

“Rượu mà Lục Công chúa uống tất cả mọi người đều uống.”

Kem thơm bôi trên người nàng là do nàng tự thích.

“Tề Quý Phi là nàng sai nha hoàn đi mời.”

“Còn yêu tăng, là nghiệt tội do năm đó bệ hạ tự làm.”

“Từng việc từng việc, từng phân đoạn, đều không có bóng dáng của ngài.”

“Việc này cho dù tra như thế nào cũng không thể tra lên người ngài được.”

Giống như có sấm sét rơi xuống, đánh thẳng vào đầu ta.

Giọng nói này là của An ma ma!

Gạt mây tan sương mù, hung thủ phía sau màn tạo ra cạm bẫy này, hình ảnh của nàng đã hiện lên trước mắt ta.

Nhưng mà… sao lại là nàng chứ?

Sao có thể là Hoàng Hậu nương nương!

Trong vài giây, đầu óc ta trống rỗng, trái tim mãnh liệt chấn động. ta cảm thấy vớ vẩn đến mức khó có thể tưởng tượng được.

“Nương nương! Nếu ngài tiếp tục do dự, trăm phương ngàn kế bố cục của ngài sợ sẽ không được!”

“Sao lại không được chứ?”

Một giọng nói càng quen thuộc tiến vào tai ta.

Khi nghe được giọng nói này, ta run người, cảm giác khó có thể tin tưởng, trong khoảnh khắc này đều có thể khẳng định rồi.

Ta không khỏi cười nhạo thành tiếng.

Đúng là Hoàng Hậu rồi!

“Hải đường canh giữ ở ngoài cửa là người của ta”

“Lê Tuyết đi tìm Tề Quý Phi cũng là người của ta.”

“Cho dù ta kéo dài thêm nửa canh giờ, Tề Quý Phi sẽ không nhận được tin tức, Triệu Trường Sinh chỉ có thể bất lực tuyệt vọng mà ở trong phòng chờ đợi yêu tăng tiến tới huỷ hoại sự trong sạch của nàng. Sau đó, lại bị Tề Quý Phi cùng với một đám phu nhân kinh thành tới đây gièm phe.”

“Ma ma, nếu ta đã bày ra thế cục, tất nhiên sẽ không thể sai lầm.”

An ma ma khó hiểu: “Vậy… Nương nương ngài còn do dự cái gì?”

“Ta đang do dự cái gì?” Hoàng Hậu lẩm bẩm lại một lần, tiếp theo là yên tĩnh lâu dài, “Ta sinh ra ở danh môn, phụ thân đứng đầu trong nhóm quan văn, mẫu thân là cáo mệnh phu nhân, tổ phụ ta là tấm gương của người đọc sách của toàn thiên hạ, thế nhân tôn hắn là Vân Sơn Đại Nho.”

“Bốn tuổi ta đã được đưa đến Vân Sơn để tổ phụ tự mình dạy dỗ.”

“Mười hai tuổi hồi kinh, với danh tiếng tài nữ, nổi danh khắp kinh sư.”

“Ta từng ở quốc yến biện luận với tam quốc sứ thần, dương danh quốc uy Đại Thịnh.”

“Khi đó, chẳng qua mới mười lăm tuổi.”

“Năm ta mười bảy tuổi, gả vào Đông Cung, trở thành Thái Tử Phi.”

“Thái tử tôn ta, kính ta, ngoài ta ra, ở Đông Cung không có nữ tử nào khác.”

“Ta đã từng cho rằng, đó là bởi vì hắn yêu quý ta…”

Giọng nói ngừng lại, gió trong núi nổi lên, nức nở.

Giọng của Hoàng Hậu rất nhẹ, cùng với tiếng gió truyền đến lỗ tai, giống như một tiếng thở dài.

“Ma ma, bổn cung giống như bị c.h.é.m thành hai nửa. Một nửa vẫn là A Mãn của Vân Thị, Kiêu ngạo tự phụ, danh tiếng vang dội kinh thành. Một nửa kia lại là độc phụ hậu cung, ghen ghét điên cuồng, quỷ kế đa đoan.”

“Ta biết rõ nàng không sai, mẹ nàng cũng không sai.”

“Ta biết rõ, người phạm sai lầm là người khác.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Ma ma, sao ta có thể không do dự chứ? Nếu hôm nay mưu kế thành công, ta sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t A Mãn của Vân Thị làm việc gì cũng không thẹn với lòng ngày xưa…”

An ma ma nghe nói xong, đau lòng nghẹn ngào: “Nương nương… việc gì ngài phải khó xử chính mình như thế? Ngài chính là Hoàng Hậu của Đại Thịnh, vốn nên vạn sự thuận ý, vô sầu vô ưu.”

“Đúng vậy!” Giọng nói của Hoàng Hậu mang theo sự tự giễu không che không giấu, “Cả đời ta trôi chảy, chưa từng phải trải qua cảm giác khó chịu, cho nên mới không biết được, hoá ra cái gọi là tự phụ thanh ngạo, chỉ là một bộ quần áo khoác trên người, thật ra ta không có gì khác so với người khác, không thể chịu nổi ấm ức, một chút ẩm ức sẽ dễ dàng khiến cho mình biến thành loại người vô sỉ nhất.”

“Nương nương, ngài đang hối hận ư?”

Hoàng Hậu im lặng không nói.

Giọng nói của An ma ma cao lên: “Nương nương! Lúc này hối hận vẫn còn kịp!”

Hoàng Hậu cười khổ một tiếng, khi mở miệng, giọng nói đã khôi phục sự điềm tĩnh quen thuộc hàng ngày.

Nàng nói: “Sắp xếp mọi thứ đi”

An ma ma kích động không thôi: “Vâng, nương nương yên tâm, nô tì biết mình nên làm như thế nào.”
 
Back
Top Bottom