Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,844
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMhJv7pRRg1zpYnfn9w9WcUgg00uKI8ZElK6P32SxVMaVn69w8ypXKwW8WM4J4V1Ehf_n1bV-gW0HFQNO_35GrYK5Gn51FujDet3yvBvjI62h_Xi-Zt-Ny3YIDB0MSvNb-YzyL4-_8ZikvVjNpPeIGz=w215-h322-s-no-gm

Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Tác giả: Tô Nhất Tiếu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi và bạn thân bất ngờ mang thai cùng lúc.

Cô ấy mang thai con của người yêu cũ, một ảnh đế nổi tiếng. Còn tôi thì mang thai với một ông trùm lớn trong giới Hong Kong.

Xét thấy cả hai người đàn ông đều có vẻ không muốn có trách nhiệm với đứa trẻ, cô ấy đề nghị: “Hay chúng ta giữ con mà không cần cha?”

Tôi đồng ý ngay: “Được! Cậu đi đâu, mình theo đó!”

Thế là chúng tôi cùng nhau mang bầu và trốn ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.

Mọi chuyện diễn ra êm đẹp cho đến hai năm sau, khi con của cô ấy lên hot search vì quá giống ảnh đế.

Máy quay vô tình ghi luôn cảnh tôi và con mình.

Tối hôm đó, quán bar của tôi bị một nhóm người áo đen bao vây.

Vừa định gọi cảnh sát, tôi bị một người từ phía sau trói tay bằng dây da.

Hắn siết chặt eo tôi, giọng đầy đe dọa:

“Cứ gọi đi! Thử đoán xem trước khi cảnh sát đến, tôi sẽ chơi em bao nhiêu lần?”​
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 1: Chương 1



1

Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress.

Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa.

Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói:

“Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?”

Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh.

“Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?”

“Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?”

Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời.

Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.”

Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.”

Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn.

Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.”

Mặc dù đã dự liệu trước kết cục này, biểu cảm trên gương mặt Dư Nặc vẫn lộ ra một thoáng không thể kiềm chế.

Cô ấy đỏ hoe mắt, cầm lấy túi xách, ra hiệu cho tôi là sẽ liên lạc sau, rồi rời khỏi quán bar với đôi giày cao gót.

Tiêu Hằng gật đầu với tôi, rồi cũng đi theo cô ấy.

Nhớ lại mấy lần trước Tiêu Hằng dễ dàng dỗ dành cô ấy quay lại, tôi sốt ruột hét lên:

“Nặc Nặc, đừng mềm lòng! Đây là vấn đề nguyên tắc!”

“Chia tay! Lần này nhất định phải chia tay!”

Hét đến khô cả họng, từ phía sau tôi, một bàn tay với những ngón tay thon dài đưa cho tôi một miếng dưa hấu.

Nhìn bàn tay ấy, tôi có chút xao động, nghĩ thầm, chà, cậu người mẫu này thật biết điều!

Tôi mỉm cười quay đầu lại: “Em trai, tên em là gì?”

Vừa dứt lời, khi thấy khuôn mặt quen thuộc kia, tôi lập tức đứng hình tại chỗ.

Không biết từ khi nào, cậu người mẫu ngồi ở ghế đã bị ai đó đuổi đi, chỉ còn Thẩm Nghiên Thừa đứng phía sau tôi.

Gương mặt lạnh lùng, đường nét cằm sắc bén, đôi mắt anh nhìn tôi như chứa đầy băng giá.

Tôi sợ đến mức lùi lại một bước, nhưng bị anh giữ chặt cổ tay.

Thẩm Nghiên Thừa cười nhạt, chăm chú nhìn tôi: “Thích cậu em trai đó?”

“Được, đi về nhà! Tôi cũng có cậu em, để em nhìn cho thỏa!”

2

Đêm đó, tôi bị Thẩm Nghiên Thừa đè lên cửa kính lớn và hành hạ đến tận sáng.

Đối diện chính là cảng Victoria, nơi đất đai đắt đỏ từng mét vuông.

Nếu không phải vì Thẩm Nghiên Thừa, tôi thậm chí chẳng có tư cách bước vào nơi này.

Nhưng tôi cũng biết rõ, mình chẳng phải là bạn gái của Thẩm Nghiên Thừa, cùng lắm cũng chỉ là chim hoàng yến của anh ta.

Năm đầu tiên bước chân vào giới giải trí, tôi từng gặp phải một đạo diễn muốn quấy rối mình.

Dù tôi đã khéo léo từ chối suốt bữa tiệc, nhưng gã đó càng lúc càng quá đáng, khi tay hắn gần l.uồn vào váy của tôi thì Thẩm Nghiên Thừa xuất hiện.

Chỉ bằng một câu nhẹ nhàng, anh đã giúp tôi thoát khỏi tình thế khó xử.

Anh là đại gia lẫy lừng của giới giải trí Hong Kong, còn tôi chỉ là một cô diễn viên mới vào nghề, chưa có tên tuổi.

Thẩm Nghiên Thừa không tỏ ra theo đuổi tôi quá rõ ràng, cũng không có những màn tấn công tình cảm rầm rộ, nhưng anh luôn quan tâm tôi từng chút một, và gương mặt đẹp trai không kém gì các nam diễn viên của anh cũng khiến tôi rung động.

Thời gian trôi qua, không thể nói là tôi không động lòng, nhưng tôi luôn biết rõ vị trí của mình.

Chim hoàng yến dù thế nào vẫn chỉ là chim hoàng yến, làm sao so được với bạn gái thực thụ.

Tôi biết rõ giữa chúng tôi sẽ không có kết quả, và cuối cùng, tôi cũng sẽ phải rời xa anh.

“Vẫn còn mất tập trung?”

Có lẽ vì muốn trừng phạt sự không tập trung của tôi, Thẩm Nghiên Thừa đột ngột tăng tốc độ: “Nghĩ đến ai? Cậu em trai đó à?”

Tôi bị hành đến nỗi hét lên, tay tôi bấu chặt lấy cánh tay anh, cắn chặt môi lắc đầu.

Nhưng câu trả lời của tôi rõ ràng không khiến anh hài lòng.

Anh xoay tôi lại: “Không có cũng phải chịu đựng.”

Không biết bao lâu sau, trận mưa giông cuối cùng cũng ngớt, Thẩm Nghiên Thừa ôm tôi vào bồn tắm lớn, tay vẫn vòng qua ôm tôi vào lòng.

Trong khoảnh khắc hoài niệm đó, tôi bất chợt hỏi:

“Nghe nói, chị gái anh, Thẩm Đình, đã về rồi?”

“Ừ.”

Thẩm Nghiên Thừa từ nhỏ đã rất thân thiết với Thẩm Đình, hầu hết các công việc lớn nhỏ của nhà họ Thẩm đều do chị ấy quản lý.

Quan trọng hơn, tôi nghe nói Thẩm Đình lần này trở về còn mang theo một người phụ nữ.

Người mà đáng lẽ ra sẽ kết hôn với Thẩm Nghiên Thừa.

Nghĩ đến đây, tôi dò xét hỏi:

“Tôi có thể gặp cô ấy không?”

Đôi mắt Thẩm Nghiên Thừa vốn đang nhắm lại đột ngột mở ra, anh dò xét tôi một lúc rồi chỉ lạnh lùng nói:

“Không cần thiết.”

Quả nhiên, chim hoàng yến không có tư cách gặp gỡ người thân của anh ta.

Tôi giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, cười nhẹ với anh: “Được thôi.”

Tối hôm đó, Dư Nặc nói sẽ gọi điện cho tôi, nhưng mãi tới trưa hôm sau cô ấy mới gửi tin nhắn đến.

【Yên tâm đi, không có tái hợp đâu.】
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 2: Chương 2



3

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ cứ như vậy mà tiếp diễn.

Cho đến một tháng sau, tôi và Dư Nặc phát hiện cả hai đều bị chậm kinh.

Chúng tôi hẹn nhau đến bệnh viện kiểm tra, và khi kết quả siêu âm B hiện lên dòng chữ “Xác nhận có thai”, cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng.

Dư Nặc giật lấy tờ kết quả siêu âm từ tay tôi, tức giận chỉ trích tôi:

“Đã nói là sau khi nhận đủ tài nguyên thì chia tay, sao cậu lại không dùng biện pháp bảo vệ?”

“Tớ có dùng mà!” Tôi cãi lại lớn tiếng.

Nhưng nghĩ đến sự cuồng nhiệt trước cửa sổ ngày hôm đó, tôi giảm giọng: “Nhưng… có lẽ nó bị rách.”

Dư Nặc lăn mắt một cách bất lực.

Lần này đến lượt tôi giật lấy tờ kết quả của cô ấy.

Tôi hét toáng lên: “Cậu còn dám nói tớ! Còn cậu thì sao? Cậu chẳng có đối tượng nào, con của cậu là con của tên đàn ông nào?”

Lông mi Dư Nặc run lên, cô ấy liếc tôi một cái đầy ái ngại rồi trả lời qua loa:

“Của Tiêu Hằng.”

“Của ai?” Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, cau mặt hỏi lại.

Cô ấy nhắm mắt hít một hơi sâu rồi hét vào tai tôi: “Là của bạn trai cũ của tớ! Tiêu—Hằng!”

Tiếng hét vang lên bên tai làm tôi ù hết cả tai.

Tôi bực bội lẩm bẩm: “Là Tiêu Hằng thì nói là Tiêu Hằng, cậu hét to thế làm gì!”

Dư Nặc đã chia tay, Tiêu Hằng lại còn có bạch nguyệt quang của mình, là Tô Vân.

Còn tôi thì sao? Chỉ là chim hoàng yến không được công khai, trong khi đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên Thừa đã về nước.

Nghĩ đến đây, hai chúng tôi cùng thở dài.

Rõ ràng, hai người đàn ông này đều không muốn thừa nhận đứa trẻ.

Sau một hồi im lặng, Dư Nặc nắm lấy tay tôi, ngập ngừng nói: “Hay là… chúng ta giữ con, bỏ bố?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được, mấy năm qua Thẩm Nghiên Thừa cũng khá hào phóng, cộng thêm tiền tớ kiếm được từ việc đóng phim, chắc đủ để mua một căn biệt thự ở nước ngoài.”

“Còn nuôi thêm một chú chó, một con mèo, một biệt thự, hai bà mẹ và hai đứa trẻ.”

Đây chẳng phải là cuộc sống an dưỡng lý tưởng của tôi và bạn thân sao!

4

Nói là làm!

Dư Nặc dù luôn bị Tiêu Hằng quấy rầy, nhưng vì đã chia tay và không còn sống chung nên cô ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Còn tôi, mọi chuyện phức tạp hơn nhiều.

Suốt khoảng thời gian đó, tôi cứ đắn đo mãi về cách kết thúc mối quan hệ với Thẩm Nghiên Thừa nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Cho đến một đêm, Thẩm Nghiên Thừa trở về trong cơn say.

Ngay khi mở cửa, nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng lại.

Chỉ thấy nửa thân người của Thẩm Nghiên Thừa tựa lên vai một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô ấy là người tôi từng thấy trong những bức ảnh chụp cùng Thẩm Đình hôm chị ấy trở về nước — Hà San San, đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên Thừa.

Cô ấy lịch sự nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng:

“Chào cô, cô là Thạch Duyệt đúng không? Nghiên Thừa say quá, tôi đưa anh ấy về.”

Dáng vẻ hiền hòa của Hà San San khiến tôi bất ngờ.

Không giống những gì tôi tưởng tượng, dường như cô ấy biết hết về mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Nghiên Thừa.

Tôi nở một nụ cười gượng gạo, đón lấy anh ta và đặt xuống ghế sofa.

Hà San San không vội rời đi, cô ấy đảo mắt nhìn quanh rồi cười hỏi:

“Có thể cho tôi xin một ly nước được không?”

Tôi giữ vẻ mặt không biểu cảm và bước vào bếp, trong khi sau lưng là tiếng trò chuyện đều đều của cô ấy.

“Nghe nói trong thời gian tôi ở nước ngoài, cô đã chăm sóc Nghiên Thừa. Cảm ơn cô nhiều.”

“Tôi có xem phim của cô rồi. Một người phụ nữ không có chỗ dựa mà dấn thân vào showbiz, thật không dễ dàng gì. Tôi và Thẩm Đình đều rất khâm phục cô.”

“Chị ấy còn nói, dạo gần đây muốn mời cô tới tham dự buổi tiệc gia đình của nhà họ Thẩm. Nghiên Thừa có nói với cô không?”

Bàn tay đang rót nước của tôi khựng lại giữa chừng.

Quay đầu nhìn Hà San San, ánh mắt của cô ấy không có chút khinh thường hay sự khoe khoang về xuất thân quyền quý của mình.

Chỉ có sự tự tin của một nữ chủ nhân thực sự của gia đình họ Thẩm.

Cảm giác đó, dù ở bên Thẩm Nghiên Thừa bao lâu, tôi cũng không bao giờ cảm nhận được.

Khoảnh khắc đó, tảng đá lớn đã đè nặng lên lòng tôi từ lâu bỗng chốc đổ ập xuống.

Tôi biết, đã đến lúc phải rời đi.

Tối hôm đó, khi Thẩm Nghiên Thừa ngủ say, tôi âm thầm thu dọn đồ đạc.

Chắc do tôi đã chuẩn bị tinh thần từ đầu nên đồ đạc ở nhà anh không nhiều.

Tôi để lại tất cả những món đồ đắt tiền mà anh đã tặng, chỉ mang theo một chiếc vòng tay. Đó là sợi dây mà chúng tôi từng xin ở Ngũ Đài Sơn, mỗi người một sợi, cầu cho sự bình an.

Tôi từng nghĩ rất nhiều về việc làm thế nào để nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng, nhưng có lẽ không cần thiết nữa.

Nằm trên chiếc giường trải ga lụa màu xám, gương mặt của Thẩm Nghiên Thừa vẫn đẹp đẽ như lần đầu tiên tôi gặp anh.

Anh luôn nghĩ rằng chính anh đã chinh phục được tôi, nhưng không hề biết rằng tôi cũng yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trái tim tôi tràn đầy nỗi chua xót và tiếc nuối.

Tôi nhắn tin lần cuối vào điện thoại của anh: “Em đi đây, núi cao sông dài, kiếp này không gặp lại.”

Rồi kéo anh vào danh sách đen.

Thẩm Nghiên Thừa, mong rằng sau này chúng ta đều sẽ sống bình an và thuận lợi…
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 3: Chương 3



5

Đây là năm thứ ba tôi và Dư Nặc sống ở Úc.

Chúng tôi đều đã sinh hạ những đứa trẻ khỏe mạnh, con trai của Dư Nặc tên là Bạo Bạo, con gái tôi tên là Phú Phú.

Khi Bạo Bạo và Phú Phú tròn ba tuổi, Dư Nặc bắt đầu làm nội dung trên mạng xã hội về cuộc sống làm mẹ, nhưng cô ấy không bao giờ để lộ mặt.

Còn tôi thì mở một quán bar ở Úc.

Cuộc sống diễn ra rất thoải mái, có tiền có thời gian rảnh rỗi, trong quán bar còn có nhiều trai đẹp để ngắm.

Cho đến một ngày, dưới một video của Dư Nặc, có người để lại bình luận:

“Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy cậu nhóc tên Bạo Bạo này trông rất giống ảnh đế Tiêu Hằng sao?”

Vì Tiêu Hằng từng đăng ảnh hồi nhỏ của mình lên mạng, nên khi có người đưa ảnh lên so sánh, cư dân mạng đã phải kinh ngạc.

Không chỉ giống mà giống y đúc!

Và thế là “Bạo Bạo” bỗng chốc nổi tiếng khắp cõi mạng!

Nhiều người đùa cợt và gắn thẻ Tiêu Hằng trên Weibo.

Có người còn hỏi Dư Nặc: “Ba của thằng bé là ai vậy?”

Dư Nặc nóng nảy đáp: “Không có ba, tôi sinh nó bằng cách vô tính.”

Khi thấy cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ cô ấy là kẻ thứ ba, con của cô ấy là con riêng, Dư Nặc liền đáp trả một cách chua chát:

“Nếu các người biết bố thằng bé là ai, chắc cũng sẽ nghĩ tôi xui xẻo thôi.”

Ngay sau khi cô ấy bình luận như vậy, một tài khoản tên là Tiêu Hằng đã trả lời ngay bên dưới:

“Em chắc chứ, Dư Nặc?”

Tài khoản có tên Tiêu Hằng, ảnh đại diện cũng là Tiêu Hằng, và quan trọng nhất là người đó còn gọi thẳng tên cô ấy.

Nếu nói đây là fan của Tiêu Hằng thì có vẻ không thuyết phục lắm.

Dư Nặc sợ hãi xóa sạch toàn bộ bình luận và chuyển chế độ nhận xét sang chỉ bạn bè mới có thể bình luận.

Tối hôm đó, cô ấy đến quán bar của tôi để trút bầu tâm sự, lo sợ Tiêu Hằng sẽ tìm đến và đòi quyền nuôi Bạo Bạo.

Tôi trấn an cô ấy, nói rằng chỉ dựa vào vài video trên mạng, kể cả người đó thực sự là Tiêu Hằng thì Úc rộng lớn thế này, anh ta cũng khó mà tìm được địa chỉ cụ thể của chúng tôi.

Thấy Dư Nặc vẫn lo lắng, tôi đề nghị hôm sau đưa cô ấy đi chơi giải tỏa.

6

Hôm sau, chúng tôi dẫn hai đứa trẻ đi chơi ở một địa điểm du lịch nhưng lại bị một nhóm phóng viên đường phố chặn lại.

Vì gần đây Bạo Bạo rất nổi trên mạng, chúng tôi từ chối phỏng vấn và nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên, không tránh khỏi việc video của chúng tôi bị đăng tải lên mạng.

Trong video, Bạo Bạo xuất hiện rõ nét, thậm chí cả tôi và Phú Phú cũng bị quay lại.

Cư dân mạng lại được phen bùng nổ:

“Trời ơi, nhìn thằng bé ngoài đời còn giống Tiêu Hằng hơn nữa!”

“Có khi nào đây là con riêng của Tiêu Hằng không? Giờ mấy vụ sập nhà của sao nổi tiếng nhiều lắm mà.”

“Cô bé trong video cũng xinh quá, mẹ bé này hình như từng đóng phim thì phải, sao trông quen thế nhỉ?”

Thấy dư luận ngày càng đi xa, tôi và Dư Nặc quyết định thảo luận.

“Có khi mình phải chuyển đi nơi khác sống thôi, quán bar này cũng chẳng làm ăn gì tốt, sớm muốn đóng cửa rồi.”

Dư Nặc gật đầu: “Cậu đi đâu, tớ theo đó.”

Dư Nặc xóa tài khoản mạng xã hội, tôi dán thông báo sang nhượng quán bar.

Ngay ngày hôm đó, có người liên hệ và hẹn gặp tôi buổi tối để bàn chuyện tiếp quản cửa hàng.

Thế nhưng, tôi đã đợi đến khi quán đóng cửa mà vẫn không thấy ai đến.

Một cảm giác bất an bỗng dưng trào lên. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động lạ.

Chỉ trong tích tắc, cánh cửa gỗ của quán bar bị đá văng ra, hàng chục người đàn ông mặc đồ đen xông vào và bao vây toàn bộ quán.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi gần như không thể bước đi. Tôi hét lên: “Các người tìm ai?”

Không ai trả lời tôi.

Trong giây phút căng thẳng, tôi quay người bỏ chạy, lao ra cửa sau của quán bar.

Vừa rẽ phải sau khi ra khỏi cửa, tôi đâm sầm vào một lồng ng.ực rắn chắc, mùi hương tuyết tùng quen thuộc phảng phất quanh mũi khiến tôi sững người.

Lùi lại vài bước, tôi lật đật móc điện thoại ra để báo cảnh sát. Nhưng ngay khi vừa bấm số, một cơn đau nhói từ cổ tay khiến tôi làm rơi điện thoại xuống đất, màn hình nhấp nháy ánh sáng yếu ớt.

Hai tay tôi bị trói ra sau bằng một sợi dây da. Hắn giữ chặt lấy eo tôi, kéo mạnh vào vòng tay hắn.

Một giọng nói quen thuộc, đã nhiều năm không nghe nhưng vẫn không thể nào quên, vang lên bên tai: “Duyệt Duyệt, bao năm qua, em sống tốt chứ?”

Câu chào hỏi nghe bình thường, nhưng tôi lại cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo ẩn sâu trong đó, khiến sống lưng tôi tê dại.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở: “Thẩm Nghiên Thừa, chúng ta đã chia tay rồi. Đây là Úc, anh đừng làm bậy.”

“Chia tay?”

Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên sau lưng: “Anh có đồng ý không?”

“Huống chi, anh làm bậy thì sao chứ?”

Dù đã chia tay bao năm, nhưng tôi vẫn nhớ rõ sự tàn nhẫn trong các chiêu trò của Thẩm Nghiên Thừa.

Tôi nhắm mắt, giọng yếu ớt phản kháng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên trên sàn, và đã có người nhấc máy từ đầu dây bên kia.

Thẩm Nghiên Thừa nhặt điện thoại lên, đưa tới gần tai tôi, miệng cười nhạt đầy thách thức.

“Nghe lời, nói cho họ biết địa chỉ đi.”

“Em đoán xem, trước khi cảnh sát đến, anh sẽ khiến em chịu đựng bao nhiêu lần?”
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 4: Chương 4



7

Tôi bị Thẩm Nghiên Thừa ép buộc đưa lên máy bay riêng để trở về nước, và anh ta còn bắt cả con gái tôi, Phú Phú, theo cùng.

Thẩm Nghiên Thừa ngồi trong căn hộ sang trọng bên cảng Victoria, nhìn Phú Phú chằm chằm.

Phú Phú chỉ vào mũi anh ta: “Mẹ, cái chú xấu xí này là ai?”

Tôi nghẹn lời không nói được gì.

Thẩm Nghiên Thừa lấy ra một chiếc gương, đưa cho Phú Phú: “Chú xấu xí sao? Con có muốn xem mình trông giống ai không?”

Phú Phú, cùng với Bạo Bạo, cả hai đều mang đường nét giống hệt cha tụi nhỏ, thực sự là phiên bản nhí của Thẩm Nghiên Thừa.

Con bé nhìn vào gương, rồi liếc sang khuôn mặt Thẩm Nghiên Thừa.

Sau đó, con bé quay đầu lại, tức giận nói: “Mẹ, sao mẹ có gu chọn đàn ông kém thế!”

Nói xong, con bé nhảy khỏi ghế và đi thẳng vào phòng mà Thẩm Nghiên Thừa đã chuẩn bị cho nó mà không thèm quay lại.

Thẩm Nghiên Thừa bật cười nhẹ, đứng dậy định đi vào phòng theo, nhưng tôi vội vàng đứng chắn trước mặt anh: “Anh định làm gì với Phú Phú? Nó chỉ là một đứa trẻ.”

Tôi cảnh giác nhìn anh, trong lòng không rõ tình trạng hôn nhân hiện tại của Thẩm Nghiên Thừa và không biết anh có ý đồ gì với Phú Phú.

Khi tôi còn đang định nói thêm gì đó, anh đẩy nhẹ tay tôi ra, rồi tự giễu thở dài.

“Anh có thể làm gì chứ? Chỉ là ru con ngủ thôi.”

Đêm hôm đó, không biết Thẩm Nghiên Thừa đã dùng cách nào.

Sáng hôm sau, Phú Phú từ trong phòng đi ra, thái độ với anh hoàn toàn khác hẳn.

“Lão Đặng**, chú đã nói là cuối tuần sẽ đưa con đi gặp công chúa Elsa đấy.”

Thẩm Nghiên Thừa véo nhẹ má phúng phính của con bé, giọng nói ôn hòa hiếm thấy: “Được, nghe theo con.”

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi, bầu không khí ngay lập tức trở nên lúng túng.

Tôi bảo người giúp việc dẫn Phú Phú đi ăn sáng và quyết định thẳng thắn với Thẩm Nghiên Thừa.

“Phú Phú là con của tôi, tôi sẽ không nhường quyền nuôi dưỡng nó cho anh.”

Thẩm Nghiên Thừa mặt không biến sắc: “Anh biết.”

Tôi nghẹn lời một lúc, rồi tiếp tục: “Anh có thể giam tôi một thời gian, nhưng không thể giữ tôi mãi mãi. Tôi sẽ không để anh nhốt tôi lại như trước đây, và chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẽ chạy trốn.”

Sau khi tôi nói xong, Thẩm Nghiên Thừa im lặng.

Anh cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nhường đường cho tôi.

“Không cần phải chạy, em muốn đi đâu cũng được, nếu không thích ở đây, anh có thể sắp xếp chỗ khác cho em.”

“Chỉ là đừng đi quá xa, vì Phú Phú đã biết anh là cha của con bé.”

“Anh nghĩ, ngay cả khi em là mẹ của nó, em cũng không có quyền ngăn cản nó gặp cha ruột.”

Những lời này khiến tôi không biết phản ứng ra sao.

Ý anh là gì? Thẩm Nghiên Thừa không định giam tôi sao?

Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ, cảm thấy khó tin và nghi ngờ rằng anh chỉ đang cố kéo dài thời gian.

Nhưng không thể phủ nhận rằng anh nói đúng, tôi thực sự không có quyền ngăn cản Phú Phú gặp cha ruột.

Nhưng không ngăn cản không có nghĩa là tôi sẽ mãi ở đây.

8

Ngày hôm đó, tôi dẫn Phú Phú rời khỏi nhà của Thẩm Nghiên Thừa.

Anh ta muốn sắp xếp chỗ ở mới cho mẹ con tôi, nhưng tôi từ chối.

Tôi đã tìm được một chỗ ở mới, sau khi ổn định, tôi gọi cho Dư Nặc nhưng không ai bắt máy.

Rõ ràng Thẩm Nghiên Thừa trước đó đã hứa với tôi rằng anh ta không đưa Dư Nặc đi.

Suốt những ngày sau đó, tôi không thể liên lạc được với Dư Nặc, trong lòng ngày càng lo lắng.

Thẩm Nghiên Thừa giống như cái “cao dán chó”, sáng và tối đều xuất hiện trước cửa nhà tôi với cùng một lý do: “Tôi đến thăm Phú Phú.”

Đến một ngày tôi không chịu nổi nữa, tôi kéo anh ta ra một góc và hỏi thẳng: “Thẩm Nghiên Thừa, rốt cuộc anh muốn gì? Những năm qua, chắc hẳn anh đã kết hôn với Hà San San rồi phải không?”

“Lúc tôi giấu anh để sinh Phú Phú, đó là lỗi của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ muốn anh chịu trách nhiệm, và anh cũng không cần phải làm vậy.”

“Anh có gia đình, có cuộc sống của riêng mình, anh có thể đừng cứ đến tìm tôi nữa được không?”

Lời nói của tôi khiến Thẩm Nghiên Thừa cau mày nhìn tôi nghi hoặc.

“Ai nói với em rằng tôi đã kết hôn? Cái này liên quan gì đến Hà San San?”

Tôi không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ rối rắm này, nhưng có lẽ giờ mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.

Ngay cả khi có hiểu lầm, ba năm đã trôi qua, hiểu lầm đó đã bám rễ sâu trong lòng, tạo ra vết thương khó lành.

“Thôi bỏ đi.”

Tôi lắc đầu, định đóng cửa lại nhưng Thẩm Nghiên Thừa đã chặn cửa.

Đây là lần đầu tiên sau bao năm gặp lại, tôi thấy ánh mắt sắc lạnh của anh ta, như thể muốn khoét một lỗ trong tim tôi.

Anh ta nghiêm nghị, nói từng chữ một: “Thạch Duyệt, chuyện này, em phải giải thích rõ ràng cho anh.”

** “Laodeng” – Lão Đặng hiếm khi được sử dụng trong ngữ cảnh lịch sự, nhưng nó là từ duy nhất trong thế giới ngôn ngữ nói với giọng điệu xúc phạm độc đáo. Nó thường được sử dụng để mô tả những người cư xử hơi không đúng mực, có thái độ hơi buồn cười hoặc ngớ ngẩn. Mặc dù nguồn gốc của nó vẫn còn là điều bí ẩn nhưng trong bối cảnh Internet hiện đại, nó đã được biến thành một công cụ hài hước hoặc trêu chọc để nắm bắt trạng thái hoặc hành vi cụ thể của ai đó. Khi chúng ta gọi ai đó là “Lão Đặng” trong cuộc trò chuyện và khi cười, chúng ta có thể đang chế nhạo hành vi hơi cường điệu hoặc lố bịch của họ. Tuy nhiên, việc sử dụng chức danh này cần phải tùy thuộc vào bối cảnh và mối quan hệ giữa các cá nhân, để không tỏ ra thô lỗ hoặc phản cảm trước những tình huống hoặc những người không phù hợp.
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 5: Chương 5



9

Quá khứ hiện lên trong tâm trí tôi như một bức tranh nhạt nhòa được phác ra từ những lời kể đầy đau đớn.

Tôi kể lại với Thẩm Nghiên Thừa cảnh tượng ngày tôi rời đi, anh nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề.

Một lúc lâu sau, anh mới thở dài:

“Đêm đó anh uống say, nhưng anh nhớ rõ mình đã lên xe của Thẩm Đình. Còn tại sao cuối cùng Hà San San lại đưa anh về nhà, anh có thể đoán được lý do, nhưng bây giờ không phải lúc để nói cho em.”

Những câu nói mơ hồ như thế này tôi đã nghe nhiều lần.

Trước đây, khi còn là “chim hoàng yến”, tôi luôn giữ khoảng cách và không đi quá giới hạn.

Thẩm Nghiên Thừa không muốn nói, tôi cũng không hỏi sâu.

Nhưng giờ đã nhiều năm trôi qua, khi nghe lại những lời lấp lửng đó, tôi không kìm được mà bật cười chua chát.

“Thẩm Nghiên Thừa, thật ra anh cũng không cần giải thích. Dù sao, ngoài việc anh là cha của Phú Phú, giữa chúng ta chẳng còn gì nữa.”

Tôi đứng dậy và tiễn anh ta ra ngoài.

Thẩm Nghiên Thừa đứng ngoài cửa, nói vài câu gì đó, nhưng tôi không để tâm, cuối cùng đeo tai nghe để không nghe thấy gì nữa.

Không lâu sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, tôi nhận được một cuộc gọi từ Dư Nặc.

Số điện thoại hiển thị từ trong nước.

Giọng Dư Nặc bên kia đầu dây có chút lúng túng:

“Duyệt Duyệt, cậu có thể… tham gia một chương trình thực tế về nuôi dạy con với mình được không?”

“Sau khi Thẩm Nghiên Thừa đưa cậu đi, mình đã định tìm cậu ngay, nhưng lại bị Tiêu Hằng ngăn cản.”

“Những ngày qua, anh ta đã giữ điện thoại của mình và còn muốn giành quyền nuôi con. Dĩ nhiên là mình không thể đồng ý! Nhưng anh ta nói rằng chỉ cần mình tham gia một chương trình thực tế về gia đình, anh ta sẽ không giành quyền nuôi nữa.”

Mặc dù tôi không biết Tiêu Hằng đang tính toán điều gì, nhưng chị em gặp khó khăn thì nhất định phải giúp đỡ.

Dù phải đập nồi bán sắt, tôi cũng phải giúp!

Hơn nữa, tôi đã liên hệ được với người quản lý cũ của mình, người cũng muốn tìm cho tôi một chương trình nhỏ để đánh dấu sự trở lại.

Giờ đây, một chương trình đã tự động đến tay, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.

10

Sau khi thảo luận với Phú Phú, tôi quyết định cùng bé tham gia một chương trình thực tế về cha mẹ và con cái.

Quản lý cũng đã giúp tôi thông báo trên Weibo về việc tôi chính thức quay trở lại.

Nhưng vào ngày ghi hình, tôi hoàn toàn sốc.

Tôi cứ nghĩ rằng đây là một chương trình dành cho mẹ và con, nhưng khi đến nơi, tôi mới phát hiện ra đó là một chương trình dành cho cả gia đình ba người.

Điều khiến tôi cứng đờ tại chỗ hơn nữa chính là việc Thẩm Nghiên Thừa cũng xuất hiện.

Vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên Thừa, Phú phú lập tức chạy đến:

“Lão Đặng, đừng lo, hôm nay cháu bảo vệ chú!”

Thẩm Nghiên Thừa khẽ cười và xoa đầu bé:

“Được, hôm nay ba sẽ dựa vào con.”

Vì Tiêu Hằng vốn đã có sẵn lượng người hâm mộ lớn, và trước đó anh ta cũng đã thông báo trên Weibo rằng mình sẽ mang con trai lên chương trình, nên buổi phát sóng đã thu hút vô số khán giả ngay trong ngày đầu tiên.

Từ khóa #Ảnh đế Tiêu Hằng mang con riêng lên show# nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

【Trời ơi, hóa ra thằng bé thực sự là con trai của ảnh đế Tiêu Hằng!】

【Tiêu Hằng tuyên bố kết hôn rồi sao?】

【Tỉnh táo lại nào! Ai biết được cô gái kia đã dùng thủ đoạn gì để mang thai, Tiêu Hằng chỉ nói rằng mang con trai lên show, không hề nhắc gì đến chuyện kết hôn cả.】

Không thể phủ nhận rằng chương trình đã khá “cao tay” khi sử dụng chiêu trò này.

Nhìn thấy các bình luận đang dậy sóng, ban tổ chức nhanh chóng thay đổi phần thi kiểm tra độ ăn ý thành một phần hỏi đáp ngẫu nhiên.

MC chọn ngẫu nhiên câu hỏi của khán giả qua máy tính, sau vài vòng quay, màn hình hiện lên dòng chữ to tướng:

【Cha mẹ có đang trong tình trạng hôn nhân hợp pháp không?】

Đây vốn là một câu hỏi cực kỳ bình thường với những cặp vợ chồng thông thường, nhưng trong tình huống này, nó lại trở thành một quả bom khổng lồ.

Tiêu Hằng tái mặt, rồi anh thở dài:

“Không.”

Một câu nói khiến cư dân mạng dậy sóng.

【Quả nhiên là cô ta dùng con để trèo cao.】

【Tôi nhớ Tiêu Hằng trước đây có tin đồn với ca sĩ Tô Vân. Họ là thanh mai trúc mã mà, không hiểu sao lại không thành đôi. Hóa ra là bị kẻ thứ ba chen chân.】

【Cái loại tiểu tam này thật đáng khinh, đáng bị trừng phạt!】

MC tiếp tục hỏi:

“Vậy hai người chưa có ý định kết hôn, hay đã ly hôn?”

Tiêu Hằng liếc nhìn Dư Nặc, cười tự giễu:

“Coi như tôi bị bỏ rơi.”

Câu nói này làm nổ tung các bình luận, không thể kiểm soát nổi.

Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, MC nhanh chóng chuyển sang tôi:

“Phần hỏi đáp này là dành cho tất cả các cặp gia đình, không chỉ riêng ai.”

Tôi điềm tĩnh nhận lấy micro, đối mặt với máy quay:

“Chúng tôi không có quan hệ hôn nhân, anh ta muốn bao nuôi tôi, nhưng tôi từ chối.”

MC vốn đang uống nước ở ngoài máy quay, nghe vậy suýt nữa phun nước ra ngoài.

【Tôi đang nghe cái gì vậy!】

【Chương trình này có bị cắt sóng không vậy? Tôi cứ tưởng Tiêu Hằng đã đủ sốc, không ngờ phần của Thạch Duyệt còn dữ dội hơn.】

【Ai biết được người đàn ông kia là ai? Liệu anh ta có đang ngoại tình không?】

MC cũng sững sờ tại chỗ, mãi mới bình tĩnh lại:

“Ý kiến của Thẩm tiên sinh thì sao?”

Dường như đã được Thẩm Nghiên Thừa báo trước, chương trình không gọi thẳng tên anh ta. Vì Thẩm Nghiên Thừa luôn giữ kín đáo trước truyền thông nên không ai biết rằng anh ta có liên quan đến nhà họ Thẩm giàu có ở Hong Kong.

Thẩm Nghiên Thừa nhận micro, mặt không cảm xúc:

“Cũng gần giống vậy. Cô ấy thà bao nuôi trai trẻ còn hơn là bao nuôi tôi.”
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 6: Chương 6



11

Không gian rơi vào im lặng tuyệt đối.

Tôi đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng và nhìn Thẩm Nghiên Thừa bằng ánh mắt kỳ lạ. Anh ta có thực sự biết mình đang nói gì không?

Sau câu hỏi này, các câu hỏi tiếp theo gần như chỉ mang tính chất hình thức.

Khán giả hỏi:

【Điểm nào ở đối phương khiến bạn không thể chấp nhận?】

Dư Nặc lên án Tiêu Hằng vẫn quấn lấy cô ấy dù đã có “bạch nguyệt quang” trong lòng. Tiêu Hằng lại phản bác rằng Dư Nặc dựng chuyện về “bạch nguyệt quang”, thực ra đó chỉ là ý muốn của gia đình anh ta.

Tôi thì cáo buộc Thẩm Nghiên Thừa dùng con gái để quấy rầy tôi, còn Thẩm Nghiên Thừa thì lại trách tôi vì bỏ rơi anh ta suốt ba năm, không để lại một manh mối nào.

Cứ thế, cả hai bên không ngừng tố cáo nhau, biến chương trình thành một phiên tòa tố tụng công khai.

MC có lẽ suốt đời chưa từng gặp tình huống nào như thế này, chỉ biết cố cười gượng gạo để xoa dịu tình hình.

Tuy nhiên, khán giả lại rất thích thú:

【Trời ơi, đây đúng là một chương trình tuyệt vời, có quá nhiều bí mật được bật mí.】

【Tôi nghĩ các chương trình talk show khác cũng nên học hỏi chương trình này, bớt đi những phần hình thức vô nghĩa.】

【Hai cặp đôi này chẳng khác gì l*t s*ch sự thật ra cho chúng ta xem. Đúng là không coi khán giả là người ngoài mà!】

Cuối cùng cũng đến câu hỏi cuối cùng.

MC thở phào nhẹ nhõm và công bố:

“Câu hỏi cuối cùng là: Hiện tại, cảm xúc của hai người đối với nhau là gì?”

Dư Nặc im lặng hồi lâu, không trả lời.

Tiêu Hằng thì không do dự:

“Tôi mong cô ấy cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ yêu thương cô ấy và đứa trẻ.”

Micro được đưa cho tôi, tôi mỉm cười nhẹ nhàng:

“Núi cao sông dài, mỗi người đi một ngả.”

Câu nói “núi cao sông dài” có vẻ đã gợi lại điều gì đó trong ký ức của Thẩm Nghiên Thừa. Mặt anh ta bỗng biến sắc trong khoảnh khắc.

Anh ta nâng micro lên, chỉ nói hai chữ:

“Muốn cưới.”

12

Những ngày sau đó, các đoạn cắt từ chương trình nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.

Do Tiêu Hằng đã khẳng định rằng Tô Vân chỉ là người do gia đình sắp đặt, hành động trước đây của Tô Vân khi khoe chiếc vòng gia truyền của nhà họ Tiêu giờ đây chẳng khác nào trò hề.

Một số cư dân mạng còn tìm ra những bức ảnh mà trước đây người ta cho là Tiêu Hằng và Tô Vân đang có mối quan hệ mờ ám, và sau khi kiểm tra kỹ, phát hiện những bức ảnh đó đã bị chỉnh sửa.

Thậm chí, nhiều người còn nghiên cứu lại khoảnh khắc Tiêu Hằng từng “nhìn Tô Vân bằng ánh mắt đầy sao” tại lễ trao giải. Thực chất, anh ta chỉ đang nhìn vào màn hình nhắc thoại, nhưng vì đôi mắt của Tiêu Hằng quá sáng nên mọi người tưởng đó là ánh mắt đầy yêu thương dành cho người con gái mình thích.

Kết quả là, những cư dân mạng từng chửi rủa Dư Nặc là “kẻ thứ ba” đã quay lưng và kéo vào trang cá nhân của Tô Vân để chỉ trích.

【Thật buồn cười, thời đại này rồi mà Tô Vân vẫn còn tin vào chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó à?】

【Có lẽ cô ấy chỉ muốn lấy lòng bà cụ Tiêu thôi.】

【Trước đây có tin đồn rằng bà của Tiêu Hằng có bệnh tim. Nếu đúng là gia đình Tiêu thích Tô Vân, có lẽ là để tránh cho bà cụ bị sốc mà thôi, nên họ mới không phủ nhận tin đồn từ trước đến giờ.】

Tuy nhiên, ngay khi hashtag #Tiêu Hằng cầu hôn trên chương trình# nổ tung trên mạng, một chủ đề khác âm thầm được đẩy lên.

—#Thẩm gia và Hạ gia công bố lễ đính hôn tại Cảng Thành#

Hình ảnh từ buổi lễ không nhiều, nhưng có một bức chụp rõ khuôn mặt của nữ chính buổi tiệc—Hà San San!

Dù lý trí đã nhắc nhở bản thân trốn khỏi điều này nhiều lần, nhưng trái tim tôi vẫn tràn ngập cảm giác đau đớn, nghẹn ngào tại khoảnh khắc đó.

Không ngờ, thật sự không ngờ, sau khi chương trình kết thúc, Thẩm Nghiên Thừa—người mà mỗi sáng tối đều đến thăm “Phú Phú”—lại đột nhiên biến mất không dấu vết.

Lễ đính hôn, chắc hẳn cần phải chuẩn bị rất nhiều việc.

Tự nhiên anh ta sẽ không có thời gian để bận tâm đến người không liên quan.

Tôi đưa mắt rời khỏi màn hình, bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Nghĩ về ánh mắt cuối cùng của Thẩm Nghiên Thừa trong chương trình, trong khoảnh khắc đó, tôi đã có một chút tin tưởng vào câu “muốn cưới em.”

Rõ ràng đã cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má.

Không biết từ lúc nào, Phúc Phúc đã đến bên cạnh tôi: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

Tôi cười và lắc đầu: “Không sao đâu, mẹ chỉ đang nghĩ về việc về lại Úc, nhưng nếu làm thế, con sẽ không còn được gặp ba nữa.”

Phú Phú mở to mắt, không hiểu gì, nhìn chằm chằm vào tôi.

Sau một lúc lâu, con bé bỗng cúi người và hôn lên má tôi.

“Mẹ ơi, chúng ta trở về nhé.”
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 7: Chương 7



13

Khi Thẩm Nghiên Thừa nhận được cuộc gọi từ Thạch Duyệt, cuộc họp hội đồng quản trị về việc chuyển nhượng cổ phần vừa kết thúc.

Mọi người đều nghĩ rằng Thẩm gia anh em tình thâm, nhưng chỉ có Thẩm Nghiên Thừa biết rõ ai đứng sau vụ bắt cóc khi anh mười tuổi, suýt nữa đã bị giết hại.

Thẩm Đình luôn giả vờ thân thiết với anh, nhưng sau lưng lại không ít lần âm thầm ra tay hãm hại. Cô ta dựa vào việc lão gia yêu thích mình, thiết lập quyền lực tại hội đồng quản trị, khiến Thẩm Nghiên Thừa gặp khó khăn khi tiếp quản Thẩm thị.

Anh buộc phải tạm thời nhượng bộ, tìm cách nhờ Thẩm Đình hỗ trợ trong công việc. Nhưng phía sau, Thẩm Nghiên Thừa âm thầm xây dựng lực lượng, dần dần lật đổ những người ủng hộ Thẩm Đình, kiểm soát hội đồng.

Thẩm Nghiên Thừa là người không từ thủ đoạn để đạt được mục tiêu, chỉ có một ngoại lệ—Thạch Duyệt.

Lần đầu tiên gặp Thạch Duyệt, anh bị thu hút bởi vẻ ngoài của cô, nhưng điều khiến anh cảm mến chính là nguyên tắc và tham vọng của cô.

Trong làng giải trí, những nữ diễn viên không có bối cảnh như cừu non trong miệng hổ. Trong lần thứ tư anh giúp cô thoát khỏi tình huống khó khăn, điều không ngờ nhất là anh lại buột miệng hỏi:

“Có muốn theo tôi không?”

Ngày đó, khuôn mặt Thạch Duyệt lạnh lùng nhưng ánh mắt lóe lên do dự. Cô cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Sau này, khi hai người yêu nhau, Thẩm Nghiên Thừa luôn nghĩ rằng họ là một đôi bình thường.

Thế nhưng, khi Thẩm Đình trở về nước, Thạch Duyệt hỏi liệu cô có thể gặp cô ta. Anh đã từ chối.

Mối quan hệ giữa anh và Thẩm Đình không thể kéo dài mãi, sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ. Thay vì để Thẩm Đình biết điểm yếu của anh để sau này uy h**p, anh chọn cách từ chối ngay từ đầu.

Điều anh không ngờ là Thạch Duyệt đột ngột chia tay, không báo trước, biến mất ba năm mà không để lại dấu vết.

Anh chưa từng từ bỏ việc tìm cô, nhưng mãi vẫn không có tin tức gì. Cho đến khi anh nhìn thấy cô trong một cuộc phỏng vấn trên đường phố, bên cạnh là một cô bé trông rất giống anh.

Lúc đó, anh dường như đã hiểu lý do cô ra đi.

Trong khi tiếp tục tìm kiếm cô, anh đẩy nhanh quá trình lật đổ thế lực của Thẩm Đình.

Cuối cùng, sau cuộc họp hôm nay, Thẩm Đình không còn là mối đe dọa với Thẩm Nghiên Thừa nữa.

Nghĩ đến điều này, anh lập tức bấm nút trả lời cuộc gọi.

Nhưng giọng nói của Thạch Duyệt mà anh mong đợi không vang lên, thay vào đó là giọng non nớt nhưng đầy tức giận của một đứa trẻ.

Lão Đặng, nếu không quay lại nhanh, mẹ cháu sẽ lại chạy mất đấy!”

“Dỗ vợ mà cũng cần cháu dạy, chú còn được việc nữa không đây?”

Cúp máy.

Tối đó, trong bãi đậu xe tòa nhà Thẩm thị, một chiếc Maybach phiên bản giới hạn.

Trong tiếng động cơ gầm rú như thiên thạch rơi, lao thẳng về phía sân bay.

14

Còn một giờ nữa máy bay mới cất cánh.

Trước đó, tôi đã nói với Dư Nặc rằng tôi sẽ quay lại Úc, cô ấy vui vẻ hét lên:

“Tuyệt quá! Mình sẽ đi cùng cậu—”

Cô ấy chưa kịp nói hết câu thì giọng trầm lạnh lùng của Tiêu Hằng vang lên:

“Em định đi đâu?”

“Em— Ưm ưm ưm.”

Nghe thấy những âm thanh đầy tình cảm, tôi mỉm cười và cúp máy.

Gửi tin nhắn cho Dư Nặc: “Hãy trân trọng duyên phận của cậu, lần này mình sẽ không đưa cậu đi nữa.”

Dư Nặc không giống tôi. Trong suốt thời gian quay lại đây, tôi đã nhìn ra Tiêu Hằng vẫn còn yêu cô ấy, và cô ấy cũng còn tình cảm với anh ta.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là tôi sẽ chỉ còn lại một mình và Phú Phú ở nơi đất khách quê người.

Không biết Phú Phú có ăn phải gì không mà tối nay con bé liên tục đau bụng, cứ đòi vào nhà vệ sinh.

Khi đến sân bay, tôi mua thuốc tiêu hóa cho con bé, nhưng dù nói gì nó cũng không chịu uống.

Khi thấy thời gian lên máy bay sắp đến, tôi bắt đầu nổi cáu, nắm tay con bé:

“Con làm sao vậy? Không muốn uống bây giờ thì lên máy bay uống.”

Phú Phú cuống quýt đến mức sắp khóc:

“Mẹ ơi, mẹ có thể chờ thêm một chút được không?”

Nhìn thấy loa phát thanh đã bắt đầu giục, tôi sốt ruột nâng giọng:

“Con chờ gì nữa? Có gì mà phải chờ?”

Vừa nói xong, giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:

“Chờ anh! Thạch Duyệt, em nói sẽ không bỏ chạy nữa, thế mà bây giờ định bỏ anh lại sao?”

Chân tôi như bị đổ xi măng, không thể bước nổi.

Tôi nhìn Phú Phú với ánh mắt trách móc, nhưng con bé chỉ đáp lại bằng đôi mắt ngây thơ vô tội.

Phải rồi, con gái không muốn xa bố, cũng chẳng có gì sai cả.

Người sai chính là tôi.

Tôi quay lại, trước mắt là gương mặt mệt mỏi của Thẩm Nghiên Thừa, đôi mắt anh đỏ hoe.

Tôi nghẹn ngào:

“Chúc mừng anh kết hôn. Xin lỗi, tôi không ngờ Phú Phú lại không muốn xa anh đến thế. Nếu như vậy, con bé có thể ở lại với anh một thời gian, sau đó quay về.”

Tôi kìm nén cảm xúc, đẩy Phú Phú về phía Thẩm Nghiên Thừa:

“Lần này, tôi sẽ đi một mình.”
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 8: Chương 8



15

Tôi quay người, cố gắng không để nước mắt rơi, nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay bị Thẩm Nghiên Thừa nắm chặt.

Anh kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng.

Giọng nói trầm lắng của anh vang lên từ trên đầu tôi:

“Anh không đính hôn với Hà San San, người đính hôn là em họ anh.”

“Thạch Duyệt, đời này anh chỉ kết hôn với một mình em!”

Nhưng những lời Hà San San nói trước đây đều là thật, cô ấy thật sự thích anh.

Tôi chưa kịp mở miệng, Thẩm Nghiên Thừa như thể đọc được suy nghĩ của tôi, tiếp tục giải thích.

“Anh chẳng sợ em nói anh ác độc, lần này chính anh đã thúc đẩy cuộc hôn sự của Hà San San. Chị gái anh, Thẩm Đình, luôn muốn dùng cô ta để ràng buộc anh. Còn Hà San San thì chỉ nghĩ đến việc làm dâu Thẩm gia. Vì vậy, anh đã dùng một chút thủ đoạn, gả cô ta cho gã em họ lăng nhăng của anh.”

“Duyệt Duyệt, anh chưa bao giờ là một người tốt. Ban đầu, cô ấy có thể có một kết cục khác. Nhưng chính cô ấy đã khiến em đau lòng, nên anh không hối hận.”

Ngoài phòng chờ, chuyến bay của tôi đã cất cánh.

Ngày hôm đó, tôi bị Thẩm Nghiên Thừa giữ lại.

Tôi không thể diễn tả rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ biết vẫn còn một cái gai nhọn cắm sâu trong tim.

16

Không lâu sau khi Hà San San đính hôn với em họ của Thẩm Nghiên Thừa, cậu ta bị bắt gặp dính líu đến những tin đồn ra vào khách sạn với các người mẫu trẻ. Vẻ bề ngoài hào nhoáng trước đây giờ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tôi vẫn không sống cùng Thẩm Nghiên Thừa và cũng không quen với cuộc sống quay phim di chuyển khắp nơi trong giới giải trí, nên quyết định mở một quán bar tại Hương Cảng.

Mỗi ngày, Thẩm Nghiên Thừa như đi làm đúng giờ, đến quán bar của tôi, gọi một ly rượu, ngồi cho đến khi quán đóng cửa rồi đưa tôi về nhà.

Một lần, Dư Nặc đến quán bar thăm tôi và mang theo Tiêu Hằng.

Tôi rót cho Dư Nặc một ly Martini, còn Tiêu Hằng thì tuỳ, thích uống gì thì uống.

Dư Nặc nhìn tình trạng của tôi và có chút lo lắng: “Duyệt Duyệt, cậu không sống với Thẩm Nghiên Thừa, nhưng cũng không hẹn hò, rốt cuộc cậu muốn gì?”

Tôi nhướng mày: “Chỉ là tuỳ tiện thôi.”

Dù sao, con người không nhất thiết phải kết hôn, hơn nữa tôi đã có Phú Phú rồi.

Tiêu Hằng cảm thấy không thoải mái, gọi một ly rượu rồi than: “Không ngờ Thẩm tổng còn thảm hơn tôi. Mấy năm cô đi nước ngoài, tôi gặp anh ta mấy lần, lúc nào cũng mang theo một sợi dây tết. Khi uống say còn gọi tên cô.”

“Nhưng sự si tình cũng chẳng có ích gì, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ như một con chó.”

Vừa dứt lời, chuông cửa quán bar vang lên.

Con “chó” mỗi tối lại xuất hiện.

Nhưng tối nay, Thẩm Nghiên Thừa dường như đã uống trước ở đâu đó, khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi đi đến rót cho anh ấy một ly nước, không mấy vui vẻ: “Thật sự đấy, nếu uống say thì đừng đến đây nữa, gọi tài xế đưa về đi.”

Thẩm Nghiên Thừa bối rối trong giây lát: “Về đâu?”

“Về nhà chứ đâu!” tôi nói.

Anh ấy cười cay đắng, chỉ vào mũi mình: “Tôi làm gì có nhà? Vợ tôi không cần tôi.”

“…”

Tôi không nói gì, đẩy ly nước về phía anh ấy, rồi giận dỗi nói: “Vậy anh muốn đi đâu thì đi đi!”

17

Dư Nặc và Tiêu Hằng uống xong rượu rồi rời đi.

Đến giờ đóng cửa, tôi nhìn về phía Thẩm Nghiên Thừa đang nằm dài trên ghế, có vẻ đã ngủ.

Tôi nghĩ nếu để anh ấy cảm lạnh, không biết anh ta còn than thở bao nhiêu nữa, nên lấy áo khoác đắp lên cho anh.

Dưới lớp áo khoác, Thẩm Nghiên Thừa thở đều đặn. Tôi không kiềm được mà chạm nhẹ vào khuôn mặt của anh ấy.

Thẩm Nghiên Thừa giật mình tỉnh dậy, mắt mở to mơ màng nhìn tôi: “Sao thế?”

Ban đêm yên tĩnh đến mức đáng sợ, tôi định nói gì đó thì đột nhiên, một tiếng “rắc” vang lên, cửa kính lớn bên cạnh nứt ra!

Chiếc gậy sắt lại đập xuống, vết nứt lớn hơn.

Chỉ trong giây lát, cửa kính vỡ vụn, hàng nghìn mảnh kính bay về phía tôi.

Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy có một thân hình to lớn lao về phía mình.

Ngay sau đó, là tiếng gậy đập vào thân thể nghe rất đau đớn!

Máu nóng bắn lên mặt tôi, và tai tôi như bị bông bịt lại, không còn nghe thấy gì.

Thẩm Nghiên Thừa cười mỉm với tôi, một dòng máu đỏ chảy từ đỉnh đầu anh ấy xuống, giống như con đập bị vỡ, ngay lập tức nhuộm đỏ cả khuôn mặt anh.

Giọng tôi run rẩy hét lên: “Thẩm Nghiên Thừa——”

Tên tấn công dường như đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức quay trở lại chiếc xe tải nhỏ.

Khi chiếc xe rời đi, tôi thoáng thấy gương mặt với nụ cười quỷ dị của Thẩm Đình ở ghế sau…
 
Cùng Bạn Thân Ôm Bầu Bỏ Trốn
Chương 9: Chương 9 [Hoàn]



18

“Doctor, please, save him, I beg you!” (Bác sĩ, làm ơn, cứu anh ấy, tôi xin anh!)

Trong bệnh viện, âm thanh của máy móc, tiếng bước chân và tiếng than khóc hòa quyện vào nhau. Tôi chạm vào vết máu trên mặt mình.

Cảm xúc của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi run rẩy ngồi sụp xuống bên tường phòng phẫu thuật, Dư Nặc ôm chặt tôi: “Không sao đâu, Thẩm Nghiên Thừa còn chưa cưới cậu, anh ấy sẽ không sao đâu.”

Tiêu Hằng vừa nghe xong điện thoại, quay lại nói: “May mà camera của quán bar chưa bị phá hỏng, vừa hay ghi lại cảnh gần cửa kính. Cô yên tâm, lần này Thẩm Đình không thoát được đâu!”

Tôi gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng nhưng tai thì chẳng nghe được gì.

Không biết bao lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.

Tôi lao tới ngay lập tức, và khi bác sĩ gật đầu, trái tim tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.

Thẩm Nghiên Thừa được chuyển đến phòng VIP.

Sau khi quán bar hoàn tất việc lấy bằng chứng, nó sẽ được sửa chữa lại, vì vậy tôi chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Nghiên Thừa.

Dù bị thương ở sau đầu, Thẩm Nghiên Thừa lại hành động như thể toàn thân bị liệt, vai không cử động được, tay cũng không nhấc lên nổi.

“Vợ ơi, anh muốn uống nước.”

Tôi mặt không cảm xúc đưa ly nước cho anh.

“Vợ ơi, anh muốn ăn trái cây.”

Tôi cắn răng, tiếp tục xiên một miếng trái cây và đưa cho anh.

“Vợ——”

Tôi không chịu nổi nữa: “Anh lại muốn gì nữa?”

Thẩm Nghiên Thừa nhìn tôi với vẻ mặt tủi thân, rồi chậm rãi nói: “Anh muốn hôn một cái.”

Lần này tôi thật sự không nhịn được, đáp trả ngay: “Sao anh không nói là muốn sờ nữa đi?”

Mắt anh sáng lên: “Có được không?”

“Anh nằm mơ đi!”

19

Chuông điện thoại reo, tôi nhanh chóng đi nghe, và đầu dây bên kia báo tin Thẩm Đình đã bị bắt.

Trước đó, khi Thẩm Nghiên Thừa điều tra các hoạt động kinh doanh mờ ám của Thẩm Đình, anh vô tình phát hiện ra cô ta từng thuê người sát hại người khác để giành lấy một mảnh đất.

Vì thế, với ý định liều mạng, Thẩm Đình đã thuê người tấn công Thẩm Nghiên Thừa.

Tôi quay lại phòng bệnh và kể cho Thẩm Nghiên Thừa nghe về vụ việc.

Anh không ngạc nhiên: “Cô ta đã từng cố giết anh một lần rồi.”

Tôi đứng sững, không thể thốt nên lời vì quá sốc.

“Trước đây anh không muốn em gặp cô ta, cũng không muốn đưa em vào tầm ngắm của nhà họ Thẩm, là vì Thẩm Đình thật sự là một kẻ điên.”

Thẩm Nghiên Thừa cúi đầu: “Nhưng anh xin lỗi, là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn. Những năm em ở nước ngoài, anh đã thiếu nợ em, cũng như nợ Phú Phú. Thạch Duyệt, anh nghĩ rằng, có lẽ anh yêu em còn nhiều hơn những gì anh tưởng.”

Ở một góc sâu trong tim, có gì đó như bị đánh trúng.

Nỗi day dứt mà tôi luôn mang theo, ngay lúc này đã được nhổ bật gốc.

Nước mắt tôi không kìm được, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thẩm Nghiên Thừa nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: “Ngốc à, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, miễn là em cho anh cơ hội.”

Ngày hôm đó, ánh hoàng hôn bên ngoài phòng bệnh đỏ rực.

Câu chuyện mới của tôi và Thẩm Nghiên Thừa bắt đầu từ khoảnh khắc đó…

HOÀN
 
Back
Top Bottom