Siêu Nhiên Cùng anh đi qua mạt thế

Cùng Anh Đi Qua Mạt Thế
Chương 19: Đội tự vệ


Mặc Bắc dặn dò Đông Phong thay quần áo rồi nghỉ ngơi, sau đó đi cùng Hiếu Nghĩa xuống dưới nhà.

Khách mà cậu nói là một thanh niên hơi gầy đeo kính, trông cứ như là sinh viên đại học.

Nhưng trực giác của hắn mách bảo rằng người trước mặt không phải kẻ đơn giản.

Theo sau thanh niên là hai gã đàn ông bặm trợn, to cao.

Trên cánh tay đầy cơ bắp còn lộ ra những hình xăm dữ tợn.

Linh Anh và Tùng Lâm ngồi đối diện người thanh niên.

Gã thấy Mạc Bắc đi xuống, bèn đứng lên giới thiệu:"Đây là Mạc Bắc, trưởng nhóm của chúng tôi.

Mạc Bắc, đây là Phi - đội trưởng đội thanh niên tự vệ.

Họ nói đã gặp cậu rồi, đến đây là có chuyện muốn bàn."

Mạc Bắc nhớ ra mấy thanh niên suýt thì bị mình nã súng, chắc là lính của tên này.

Hắn bắt tay với Phi một cách lịch sự, sau đó nói:"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi không có ý gia nhập tổ chức nào cả.

Chúng tôi thích tự do và sắp tới có suy nghĩ phiêu lưu nay đây mai đó, không phù hợp với các anh đâu."

"Anh nên suy nghĩ lại, tận thế rất nguy hiểm, con người chúng ta phải đoàn kết mới vượt qua được đại nạn.

Vả lại, tôi thấy cấp dưới nói anh rất mạnh, người càng mạnh càng có nhiều trách nhiệm lớn lao.

Tuy chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cứu được bộ phận nhỏ phụ nữ và trẻ em...

Nếu có anh tham gia, chắc chắn sẽ cứu được nhiều người hơn nữa.

Chẳng lẽ anh nỡ nhìn những người vô tội chết đi như vậy sao?"

"Vả lại, nếu anh cứu được nhiều người nghĩa là đang tích đức đấy.

Tôi cũng sẽ thu thêm nhiều nhân tài nữa, chúng ta cùng nhau bảo vệ mọi người, xây dựng xã hội!

Khi ấy, anh cũng sẽ được bổ nhiệm làm lãnh đạo.

Chúng tôi không để ai bị bỏ lại phía sau, vậy nên cũng sẽ không để ai thiệt đâu!

Chúng ta phải cùng nhau một lòng bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân loại!

Noi gương theo những vĩ nhân đi trước!"

Phi nói một tràng dài, cả người kích động vươn về phía trước.

Mạc Bắc khẽ nghiêng người tránh ở gần bị lây bệnh thần kinh.

Hiếu Nghĩa đứng bên cạnh nhíu mày, nhịn xuống cảm giác muốn ngáp.

Tên này diễn thuyết chán ngắt, thế mà hai vệ sĩ đằng sau lại cảm động rưng rưng nước mắt.

"Sau khi nghe anh giãi bày, tôi rất lấy làm tiếc khi phải nói ý chúng tôi đã quyết, cảm ơn anh."

Mạc Bắc không muốn ở thêm với tên này, càng không muốn dính dáng đến tổ chức gì gì đó của cậu ta."

Chúng mày...

Chúng mày không biết được leader chiêu mộ là vinh hạnh đến nhường nào sao!"

Hai vệ sĩ đứng sau tức giận quát lớn, tay lăm lăm vũ khí.

Phi khẽ đưa tay lên ra hiệu dừng lại.

Thấy bốn người không dao động, cậu ta nở một nụ cười kì lạ:"Người càng tài chiêu mộ càng khó.

Không sao đâu.

Cậu đây là Mạc Bắc nhỉ, chúng tôi hiện có hơn trăm người, trong đó có mấy chục thành viên là lực lượng bảo vệ.

Nếu cậu tham gia, tôi sẽ cho cậu làm đội trưởng một đội 20 thành viên tùy cậu chỉ huy, rất tuyệt mà đúng không?"

"Cậu vẫn được tự do theo ý muốn của mình, lương thực và đồ lấy được cũng không thiếu phần cậu đâu.

Thậm chí là phụ nữ, chỗ chúng tôi có rất nhiều người đẹp, cậu có thể chọn hàng chục cô cũng được."

"Đến với tôi, địa vị hay quyền lực, thậm chí dục vọng của cậu cũng được thỏa mãn.

Sau này không chỉ ngừng ở đó, chúng ta còn có thể thống lĩnh đất nước, khu vực hay thậm chí là cả thế giới!"

Mạc Bắc nhíu mày, ban đầu còn định ngắt lời và hạ lệnh đuổi khách, nhưng không hiểu sao đầu lưỡi lại cứng đơ, không mở miệng ra được.

Đầu thì mơ mơ màng màng vang vọng lời của Phi cứ lặp đi lặp lại.

Hai mắt dần tối lại, mất đi tiêu cự, cứ như bị bịt một tầng sương mù.

Ba thành viên nhận ra sự khác thường, Linh Anh gần hắn nhất bèn khẽ lay khuỷu tay của hắn gọi:"Mạc Bắc?

Mạc Bắc!"

"Mẹ nó!

Mày làm gì cậu ấy thế hả?"

Hiếu Nghĩa sốt ruột đập bàn quát.

Phi nhếch môi, nhìn cậu nhẹ nhàng nói:"Đứng yên đó."

Ngay lập tức, Hiếu Nghĩa như bị đóng băng, cả cơ thể tựa như hóa thành gỗ.

Linh Anh và Tùng Lâm thủ thế, căng thẳng đề phòng.

Rồi, chợt Phi tái xanh mặt mày.

Trong miệng trào ra toàn máu là máu.

Hai tên vệ sĩ thấy vậy liền hoảng hốt đỡ lấy cậu ta.

Mạc Bắc và Hiếu Nghĩa cứ như được giải phong ấn, cả người nhẹ bẫng và tỉnh táo trở lại.

Sau đó, một luồng sức mạnh kì lạ đánh bay ba vị khách không được chào đón ra bên ngoài, đập thẳng vào tường nhà đối diện như ba bịch rác.

Âm thanh khiến zombie thu hút, chúng ngửi thấy mùi máu của Phi, càng trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết.

Phi dưới sự bảo vệ của đàn em tháo chạy.

Cậu ta không ngừng cầm máu trên lưỡi của mình, như phát điên mà rời đi.

"Vừa rồi là sao thế?"

Tùng Lâm vội đóng cửa lại tránh zombie nhìn thấy, quay đầu hỏi.

"Hai cậu thấy sao rồi?"

"Không biết, cứ như bị thôi miên."

Mạc Bắc lắc đầu.

Tuy ngắn ngủi nhưng thực sự hắn đã mất nhận thức trong ít phút.

"Chẳng lẽ đó là siêu năng lực của tên đó à?"

Hiếu Nghĩa không vui vì bị khống chế, bực bội nói.

"Đúng vậy."

Đông Phong chậm rãi bước xuống từ cầu thang.

Vừa rồi là anh đã ra tay.

Vì cảm nhận được nguồn năng lượng đang dị động trong nhà nên anh đã xem thử tình hình và can thiệp.

"Cậu ta có năng lực thôi miên, nếu tập luyện và đạt được cấp cao sẽ trở thành năng lực tẩy não."

"Mọe nó, hèn chi phát biểu cứ như giáo chủ tà giáo, bọn đa cấp vậy!"

Linh Anh tức giận và lo lắng.

"Năng lực bá đạo như thế, mình gần như không có sức phản kháng!"

Hiện tại, bọn họ cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch giữa người thường và người sở hữu siêu năng lực.

"À phải, nãy tên Phi đó chảy máu mồm.

Vậy là từ giờ cũng không lo lắng khi gặp tên đó nữa!"

Hiếu Nghĩa vỗ lưng cô an ủi.Nhưng Đông Phong lại lắc đầu, anh nói:"Không đâu, vừa rồi tôi chỉ ngắt năng lượng của cậu ta đột ngột nên bị phản lại thôi.

Tôi không thể cướp đi siêu năng lực mà thần ban cho con người."

Nghe vậy, bốn người trầm ngâm.

Mạc Bắc rút súng, nói:"Nếu anh không thể, vậy thì để em làm."
 
Cùng Anh Đi Qua Mạt Thế
Chương 20: Ám sát


Ba người còn lại tán đồng.

Hôm nay team của bọn họ đã kết thù với Phi rồi, chắc chắn tên đó sẽ quay lại trả thù.

Nếu bình thường chỉ cần một người là dư sức giải quyết, nhưng vừa giết người vừa phải phòm zombie nên cả bốn người đồng loạt ra ngoài.

Đông Phong vốn cũng muốn đi, nhưng Mạc Bắc lại cho anh ở nhà trông nhà.Anh là đứa con cưng của thần đúng chứ?

Hắn không muốn để anh phải thấy con người tàn sát lẫn nhau.

Dù đó là sớm hay muộn, nhưng...

Ít nhất không sớm thế này."

Ngoan ngoãn ở nhà nhé, em sẽ cố gắng mang thứ gì hay ho về cho anh."

Hắn nói với trước khi đóng cửa.

Thứ hay ho?

Đầu của tên Phi kia chăng?

Đông Phong không nói gì.

Anh đã đi qua rất nhiều triều đại, thời mà sự buôn bán nô lệ phát triển và cả những trò tra tấn còn phổ biến.

Anh đã nhìn thấy sự man rợ khủng khiếp mà con người có thể làm từ lâu rồi.

Nhưng may mắn thay không phải ai cũng vậy, nên bây giờ anh và thần linh vẫn yêu quý con người lắm.

Ngoài trời đêm, nhiệt độ hạ thấp không phanh.

Những cơn gió buốt phất qua cắt da cắt thịt.

Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khiến người ta phải suýt xoa.

Hiếu Nghĩa đi sau cùng, cố gắng căng mắt ra nhìn trong bóng tối.

Vì thức tỉnh siêu năng lực nên các giác quan cũng trở nên nhạy bén vô cùng, bởi vậy đi đầu là Mạc Bắc.

Cậu đi sau vội vàng hỏi:"Giờ mình tìm chúng nó ở đâu đây?"

Mạc Bắc vừa nhìn xung quanh một cách cẩn thận vừa trả lời:"Tên Phi kia nói tổ chức đang có hơn trăm người, mà để dễ quản lý cũng như theo tâm lý sợ hãi của đa số thành viên, bọn họ nhất định là đang ở chung với nhau.

Chưa kể còn có không gian để thức ăn và đồ dùng."

"Nơi có sức chứa như vậy chỉ có nhà hát Lớn và nhà văn hóa địa phương.

Nhà hát Lớn là nơi rộng lớn và tổng thể kiến trúc kiên cố hơn, chúng ta sẽ xét nhà hát lớn trước."

Tùng Lâm tiếp lời.

"Hẳn rồi, bọn chúng còn muốn mở rộng hơn nữa mà, hẳn ở đó rồi."

Linh Anh tán đồng, ngữ điệu chắc chắn.

Bốn người nhẹ nhàng đi trên đường.

Vì đám zombie không có thị lực tốt nên đây cũng là khoảng thời gian hạn chế hoạt động.

Chỉ cần không phát tiếng động và không chảy máu thì gần như an toàn.

Đến nhà hát Lớn, bọn họ thấy cánh cổng đã được cải tạo lại để cản sự tấn công của zombie.

Bên trong tối tăm và không có tiếng động, tựa như thế gian đã bị màn đêm ru ngủ.

Lúc này không còn điện, hẳn camera cũng không hoạt động.

Nhưng bọn họ cũng không định mạo hiểm xông vào.

Bên trong có cả trăm người bị tên ấy thao túng, bốn không thể chọi trăm.

Kế hoạch của bọn họ là ám sát.

Tên Phi ấy đương nhiên là sẽ ra ngoài, hoặc bị dụ ra ngoài.

Phương án tối ưu là chiếm tòa nhà bên cạnh và canh me, khi tên đó ra ngoài thì dùng một viên đạn xử lý ngay lập tức.

Bốn người rút vũ khí, sau đó trèo qua tường vào căn nhà cao tầng có vị trí thuận tiện nhất.

Mạc Bắc thủ thế, sau đó mở cửa ra.

Gần như ngay lập tức, tiếng chạy loạch quạch vang lên.

Mạc Bắc nghiêng người, cắt lìa đầu zombie.

Tất cả cùng nhau xông vào, cuộc tàn sát diễn ra trong im lặng kéo dài đến 2 giờ sáng.

Ai cũng mệt, leo đến cửa sổ tầng ba, len lén nhìn qua khe cửa sổ."

Vị trí này đẹp lắm."

Tùng Lâm bình luận.

"Ta chia nhau ra gác.

Nhưng trước hết ăn gì đã."

Mạc Bắc ngồi xuống đất nói."

Nước tăng lực!

Nước tăng lực!"

Hiếu Nghĩa kích động nói.

Mạc Bắc biến ra nước và bánh mì, vừa ăn vừa tranh thủ chia ca gác.

Nhưng kì lạ là ba ngày qua Phi vẫn không lộ diện.

Có lẽ đang dưỡng thương, hoặc là sợ.

Nhưng ngược lại, Đông Phong ở nhà nói rằng đàn em của bọn họ đã tới nhưng chưa vào nhà đã bị anh đuổi đi.

"Mẹ kiếp cái thằng nhát gan!

Bị thương có tí là thụt đầu vào mai rùa ngay được!"

Linh Anh bực dọc nói.

"Mình chờ mãi không phải cách, hay thám thính tình hình xem như thế nào rồi ta xông vào bên trong đi?"

Mạc Bắc gật đầu.

Bốn người cùng nhau vẽ lại bản đồ tòa nhà và địa hình xung quanh.Mấy ngày này đúng là Phi đang dưỡng thương.

Hôm nay là ngày tháo băng.

Cậu ta sợ hãi, lè lưỡi trước gương xem một cách cẩn thận.

Tuy vết thương đã lành nhưng siêu năng lực của mình thì sao?

Khi phát hiện ra siêu năng lực này, cậu ta đã rất vui sướng.

Bản thân là người có siêu năng lực thời tận thế, chẳng phải là người được chọn, là nam chính trong tiểu thuyết hay sao?

Có năng lực này, Phi tin rằng mình sẽ thống lĩnh thế giới, những kẻ mạnh đến mấy cũng phải làm tùy tùng cho cậu ta thôi!Chúa tể thế giới, ai mà cưỡng lại được cơ chứ!Mọi thứ đã rất thuận lợi đến khi cậu ta đến nhà của cái tên Mạc Bắc đó.

Rõ ràng hai trong bốn người đã trúng chiêu, những người còn lại cũng hoang mang sợ hãi, chắc chắn việc cậu ta bị đánh trọng thương thế này không phải do họ làm.Vậy là ai?

Hay là cơ chế tác dụng phụ của siêu năng lực này?Phi bực bội gãi tóc, trong lòng rối ren.

Bên cạnh, bác sĩ chữa trị cho cậu ta lo lắng không thôi nhưng không dám hỏi.

Cậu ta bảo mọi người ra ngoài, trong lòng thì không ngừng nguyền rủa.

Chợt, cánh cửa hé mở.

Một đứa bé bước vào, trên tay là một bức tranh màu.

"Anh ơi, anh xem, đây là tranh em vẽ tặng anh đấy!"

Phi ngoảnh đầu lại.

Một đứa trẻ à...

Tên nó là gì ấy nhỉ?

Con nhà ai nhỉ?

Hừm, chịu thôi.

Đám trẻ cứ lúc nhúc đứa nào cũng giống đứa nào, sao mà nhớ nổi.

Nhưng cậu ta vẫn nở nụ cười, cúi đầu xem tranh.

Trong tranh là những người que vui vẻ hát ca nhảy múa, trong đó có một người đứng cao nhất, cậu bé nói đó là Phi.

Trong tranh, Phi giúp mọi người hạnh phúc.

"Cảm ơn em nhé."

Phi cười vui vẻ.

"Em quý anh vậy à?

Vậy nhảy qua cửa sổ cho anh đi." =======================================================Lười viết nhưng có người giục là phải viết hic.

Yé, tớ hơi thân lừa ưa nặng đó hmu hmu
 
Cùng Anh Đi Qua Mạt Thế
Chương 21


Đứa trẻ ngơ ngác nhìn 'người lãnh đạo' rất được kính trọng này, bị lời tàn nhẫn của đối phương khiến cho sợ hãi.

Mặt mày cậu nhóc trắng bệch, nhưng tất cả cảm xúc dường như chỉ tồn tại chừng mấy giây.

Cậu bé lê lết cơ thể cứng đờ như robot, đi đến cửa sổ mà mở nó ra.

Gió đêm ùa vào căn phòng mang cảm giác lạnh lẽo.

Phi khẽ rùng mình, khoanh tay đứng yên nhìn cậu bé đang từ từ tiến gần về cõi chết.Thân thể bé nhỏ tựa lá rụng mùa thu, rơi xuống đất.

Người bên trong nhà còn tưởng là zombie tấn công, vội vàng ló mặt ra ngoài.

Vừa nhìn kỹ thì những tiếng la bị cưỡng chế đè ép vang lên.

Mẹ của đứa bé phát điên ngay lập tức.

Cô gào khóc, dù rằng những người xung quanh dùng hết sức ngăn cản và bịt miệng.

Đám zombie ngoài kia mà nghe thấy thì chết cả nút!

Nhưng người mẹ mất con nào quan tâm đến những thứ này.

Sau cùng, cô bị quẳng ra ngoài sân.

Tiếng khóc và mùi máu khiến lũ zombie điên cuồng.

Chúng nhào đến cổng, tựa như một làn sóng xô đến.

Cánh cổng lớn vang lên từng tiếng kẽo kẹt, báo hiệu chúng sẽ đến giới hạn nhanh thôi.

"Tàn nhẫn quá.

Lúc nãy rõ ràng tên khốn kia ra lệnh cho đứa bé."

Linh Anh cũng bị cảnh vừa rồi làm cho sốc điếng người.

"Hẳn là tên đó muốn biết mình còn siêu năng lực hay không."

Tùng Lâm cũng không nghĩ tới cái tên này coi nhẹ mạng người như vậy.

Có vô vàn cách để thử kia mà."

Cánh cổng sắp sập rồi, chúng ta vòng ra cổng sau đón tên Phi đó!"

Bốn người mở cửa rời đi.

Tất cả đám zombie đã tập trung vào hai mẹ con xấu số nên chẳng có con nào chặn đường họ cả.

Quả nhiên là phía cổng sau bọn chúng đang chất đồ ăn và đồ thiết yếu khác lên xe chuẩn bị chạy trốn.

Tuy nhiên xe có hạn mà người đông, vì thế cổng sau cũng rất hỗn loạn.

Phi được đám bảo vệ mở đường, nhanh chân muốn đi vào chiếc xe kiên cố nhất.

Thấy đối phương sắp chạy, Linh Anh vội vàng dùng súng bắn thẳng vào đầu cậu ta.

Bông hoa máu nở rộ trước sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.

Lúc này, bọn họ không còn có ý nghĩ muốn chạy trốn hay cãi vã nữa mà tất cả cùng khuỵu gối xuống mà than khóc.

Họ không còn sợ đám xác sống đang hừng hực chuẩn bị tấn công ngoài kia, dường như ngay cả bị cắn, họ cũng vẫn chỉ lo than khóc.

Nhìn từ xa trông như một tổ chức tà giáo điên cuồng.

Còn một số ít những người dường như chưa kịp bị tẩy não thì nhanh chóng chuồn lên xe.

"Chạy mau!"

Hiếu Nghĩa quát khẽ.

Cậu không thể nhìn cảnh tượng kỳ dị này nữa, nhất là khi chỉ ít phút nữa thôi, nơi này sẽ thành địa ngục.

Bốn người co giò chạy thật nhanh về nhà.

Trong lòng vô cùng khiếp sợ, ngay cả khi người sở hữu năng lực chết đi, sự ảnh hưởng của năng lực đó sẽ không biến mất?

Đông Phong thấy họ chạy hồng hộc trở về, biết là đã thành công.

Nhưng sắc mặt ai nấy cũng tái mét, anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ giục bọn họ nghỉ ngơi.

Anh nhìn về hướng thảm họa đang xảy ra, anh muốn thử cứu, nhưng sức mạnh của anh bị chặn lại.

Thần không muốn cứu họ.Những đứa con bị phán quyết là yếu ớt sẽ bi loại bỏ.

Dù không phải là lỗi của họ.

Tai nạn hay bị hãm hại đều không thể châm chước.

Nếu bạn nói bất công thì đúng vậy.

Chẳng mấy ai đáng chết thực sự, nhưng vẫn phải chết, chết vì những lý do đột ngột.

Người sở hữu chết đi nhưng siêu năng lực vẫn còn, anh biết.

Anh cũng biết đổi lại nó sẽ suy yếu.

Người bị khống chế không phải không thể tỉnh lại, chỉ cần ý chí sinh tồn đủ mạnh, nhưng dường như bọn họ đã đầu hàng trước tuyệt vọng và lựa chọn chìm xuống.

Đông Phong rơi nước mắt.

Dù mắt không thấy cảnh tượng tuyệt vọng đó, tai cũng không nghe thấy tiếng khóc than.

Thế nhưng sự thương tiếc và đau đớn vẫn bao phủ lấy anh.

Con người vốn yếu ớt, còn cảm xúc là thứ phức tạp muôn phần.

Nó có thể khiến con người mạnh mẽ sánh ngang thần linh, cũng có thể khiến con người từ bỏ tất cả thế mạnh mà bản thân có để đầu hàng.

Đông Phong cứ đứng đó đến khi trời tảng sáng, ánh sáng le lói từ chân trời báo hiệu lại ngày mới bắt đầu.

Anh chẳng có tâm tình ngắm bình minh, quay về căn phòng của bản thân.

Sau một đêm nghỉ ngơi và điều chỉnh tâm trạng, bốn người còn lại tâm trạng đã khá hơn nhưng vẫn nặng nề lắm.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng.

"Hôm qua tôi nghĩ kỹ, chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi."

Mạc Bắc dẫn đầu nói.

"Sau đêm qua, số lượng xác sống đã tăng số lượng lớn, gần như quận này bị thất thủ rồi.

Ở lại đây quá nguy hiểm."

"Đồng ý."

Tùng Lâm cũng có chung suy nghĩ.

"Ta nên sớm rời khỏi đây, tối nay thì càng tốt."

"Ừ đi đi, cứ ở đây mãi mình phát điên lên mất."

Linh Anh chán nản giãy nảy.

Phát điên?

Mới như thế này đã phát điên?Đông Phong nhìn bọn họ, lòng sinh thương hại.Phía trước còn nhiều thứ tàn nhẫn hơn rất nhiều, loài người ơi.Liệu đây sẽ là đợt thanh tẩy để hồi sinh hay diệt vong đây?===================================Tớ phát hiện phiên bản Plants & Zombie huyền thoại biến mất?

Chỉ còn phiên bản kì cục gì đó thôi ấy???
 
Cùng Anh Đi Qua Mạt Thế
Chương 22


Vì đã quyết định rời đi nên cả nhóm cùng nhau chuẩn bị và đồ đạc.

Đúng như dự đoán, nơi này zombie nhiều vô cùng.

Hơn nữa có vẻ chúng đang rất khát máu, chẳng lẽ chúng cũng biết đói sao?

Chỉ một tiếng động khẽ cũng đủ để đám zombie điên cuồng, cứ như bầy thiêu thân vậy.

"Thế này đi kiểu gì đây?"

Linh Anh ngó ra bên ngoài, cảm thấy họ vừa khởi động xe thì đám xác sống đó đã bâu lấy rồi.

Với lại, số lượng đông như thế xúm lại, xe không lật thì cũng nát.

"Phải tìm cách gia cố xe thôi."

Mạc Bắc lắc đầu, cũng đang đau đầu vì vấn đề này.

Có lẽ họ đã sai khi ở lại nơi này lâu đến vậy.

Giá như chạy trốn từ khi zombie chưa đông cỡ này thì đâu đến nỗi."

Vậy tìm cách đánh lừa chúng nó thì sao?

Zombie làm quái gì có não."

Tùng Lâm nghiêng đầu nói.

"Chúng nó có thị giác, thính giác và cả khứu giác, chỉ thế thôi mà."

Mạc Bắc nghe thế cũng nhướng mày.

Một ý tưởng xẹt qua trong đầu."

Phải, tôi có thể dùng pháo hoa và radio để dụ đám zombie tập trung vào một chỗ mà."

"Ừ đúng, còn có thể dùng mấy con ma nơ canh để làm bù nhìn nữa."

Hiếu Nghĩa vỗ tay phấn khích.

Đến người bọn này còn lừa rồi, nói gì đến cái giống không não chứ."

Thế mọi người chuẩn bị đồ đi nha, tớ và Linh Anh sẽ chuẩn bị bẫy.

Tớ thấy dụ ra quảng trường được đấy!"

Hiếu Nghĩa luôn hưng phấn với những chuyện như thế này nên ngay lập tức xung phong."

Rồi rồi, đi đi."

Tùng Lâm duyệt.Cả nước chỉ có một nhà máy sản xuất pháo hoa những mỗi tỉnh đều có một địa chỉ phân phối.

Bọn họ chẳng lạ gì địa chỉ này.

Sau khi được Mạc Bắc tân trang cho đủ trang bị, hai người xông ra ngoài.

Tiếng súng dáo dác vang lên từ gần đến xa dần.

"Cậu để hai cậu ấy ra ngoài có sao không đấy?"

Mạc Bắc thở dài hỏi.Trong team, hai con người này luôn tăng động và hành xử vội vàng nhất.

Nếu ngày bình thường thì không sao, nhưng đây là tận thế."

Lớn rồi cũng phải đến lúc va chạm chứ.

Chân đau rồi sẽ không háu đá nữa."

Trái với vẻ lo lắng của Mạc Bắc, Tùng Lâm lại bình tĩnh lạ thường.

"Dù cho hai cậu ấy có là hai kẻ ngốc, thì cũng là hai kẻ ngốc giỏi nhất đấy."

"Được rồi."

Lúc này, Linh Anh đang lái xe và Hiếu Nghĩa thì xả súng điên cuồng.

Lúc này cứ như đang chơi trò chơi nhập vai siêu thật vậy.

Zombie quá đông, cậu bắn bừa cũng trúng.

Cậu cười điên cuồng, hưng phấn cực độ."

Vô hết đây!"

"Má, tôi cũng muốn bắn."

Linh Anh rít thầm.

Bọn họ đã phân chia lượt đi để cậu dọn zombie, lượt về để cô.

Nhưng ngồi lái xe chỉ có thể nhìn Hiếu Nghĩa xả súng cô cũng mắc bắn lắm.

Chân giẫm ga, chiếc xe tăng tốc lao thẳng vào đám zombie cản đường.

Trên cửa kính bị bắn những vệt máu, cần gạt nước lau đi để lại những vệt lờ mờ nhoe nhoét.

"Vô lấy đồ lẹ rồi cút thôi."

Linh Anh dừng xe trước đại lý rồi nói.

"OK."

Hai người nhanh như chớp chui ra khỏi xe, vừa dọn đường vừa lủi vào bên trong ngôi nhà.

Nơi này đã không còn điện, cũng may mà đang là ban ngày nên cũng không đến nỗi không thấy gì.

Người ở trong không bị biến thành zombie nhưng đã chết.

Không biết do chết đói hay chết khát nữa.

Lúc này hai người chỉ có thể lắc đầu, thời gian gấp gáp nên họ cũng chẳng có thời gian thương tiếc nữa.

Vì muốn cầm chân đám zombie nên lấy càng nhiều pháo hoa càng tốt, như vậy sẽ gây chú ý trên diện rộng được.

Hai người thu gom từng ống pháo, nhét vào balo đem theo."

Mình giống hai đứa mang túi ba gang đi lụm vàng thật ấy nhỉ?"

Linh Anh chợt cười nói."

Ê giống thiệt."

Hiếu Nghĩa tán thành.

"Lụm vàng rồi về thui."

'Xoảng!'Đột nhiên, cửa kính bị phá vỡ khiến hai người giật mình.

Zombie xông vào rồi!"

Chạy mau!"

Hai người vội vã chạy lên lầu, chỉ thấy zombie ùa vào như lũ, điên cuồng lao đến chỗ họ.

Đi đến đâu, Hiếu Nghĩa cũng nhanh chóng chốt cửa đến đấy, nhưng chẳng giữ được mấy phút."

Chúng nó sao thế?

Tự dưng điên lên vậy?"

Cậu toát mồ hôi nói.Linh Anh dường như cảm nhận được gì đó, ôm bụng, mặt mũi tái mét.

Cô khều tay Hiếu Nghĩa, nói:"Chết rồi, hình như tôi đến...

Chúng nó ngửi thấy mùi máu của tôi nên điên lên rồi."

Tận thế đến khiến cô hoang mang và có nhiều thứ phải làm quá nên chẳng để ý ngày tháng.

Sao lại là hôm nay chứ?

Bình thường nếu bị chặn tầm mắt, tụi zombie sẽ chỉ loanh quanh một chút rồi rời đi ngay.

Nhưng bây giờ..."

Chậc, cái đám mũi chó này."

Hiếu Nghĩa rít lên.Giờ họ đã ở tầng thượng, không chạy lên được nữa.

Gọi cứu viện thì cũng không kịp.

Giờ chỉ còn cách chạy sang tòa nhà khác rồi tìm đường trốn thôi.

"Bình tĩnh nhé, tôi sẽ đưa cậu về nhà, sau khi cậu khỏe lại chúng ta sẽ rời khỏi đây, được chứ?"

Trước hết Hiếu Nghĩa trấn an cô bạn mình.Linh Anh há miệng muốn nói gì đó, nhưng chẳng thốt ra được lời nào.

Cô hiểu cậu chỉ đang an ủi mình thôi.

Tiếng động ngày càng gần khiến cô run lên từng hồi.

Lúc này cô trốn đi đâu cũng bị chúng phát hiện.

"Hay là cậu chạy đi.

Tôi không muốn hại chết cậu đâu."

Bụng Linh Anh lúc này cũng đau rồi, cô khom người ngồi thụp xuống."

Câm ngay!

Ở đây không diễn phim thần tượng mà anh đi em ở lại nhé!

Cả hai chúng ta sẽ cùng về nhà."

Hiếu Nghĩa quát xong bèn dáo dác nhìn quanh kiếm thứ gì chặn cửa, dù trên tầng thượng vốn chẳng có cái quái gì. ================================Ya, đôi khi tớ đọc truyện mạt thế cũng từng nghĩ ủa thế con gái chúng ta sẽ ra sao khi tháng nào cũng có vài ngày rớt máu ;-;
 
Back
Top Bottom