"Cạch... cạch.. cạch"Tiếng nghịch ổ khóa cửa vang lên làm.
Fumine Rika tỉnh dậy giữa đêm với tiếng đập cửa dồn dập vang vọng trong tai.
Trái tim cô nện từng nhịp mạnh mẽ, cổ họng khô rát, và căn phòng tối đen như thể mọi ánh sáng đều bị nuốt chửng.
Mồ hôi lạnh rịn nơi trán.
Giấc mơ…
Lại là giấc mơ đó.Cô không nhớ nổi nó bắt đầu từ khi nào.
Chỉ biết, đêm nào cũng vậy, hình ảnh một cái bóng cao lớn, đứng bất động sau cánh cửa nhà cô, xuất hiện trong tiềm thức như một lời cảnh báo mơ hồ.
Nó không phá cửa, không xông vào… chỉ đứng đó, lặng lẽ, đập cửa bằng một nhịp điệu không đều, như thể đang dò xét cô từng giây.
Rika ngồi dậy, đưa tay vén tóc, hít một hơi sâu để trấn tĩnh.
Đôi mắt sắc sảo liếc qua màn hình điện thoại 4:17 AM.
Không có tin nhắn.
Không cuộc gọi nhỡ, không gì cả.Căn hộ nhỏ nơi tầng cao nhất khu chung cư vốn là nơi cô yêu thích yên tĩnh, riêng tư, và đủ xa thế giới để cô có thể sống như ý mình.
Nhưng dạo gần đây… mọi thứ bắt đầu có những chuyện lạ xảy ra.
Cảm giác bị theo dõi không rời khỏi cô, dù là lúc bước ra khỏi thang máy, lúc ngồi trong văn phòng, hay thậm chí khi rẽ vào một con hẻm vắng buổi chiều muộn.
Lý trí mách bảo cô rằng đây chỉ là biểu hiện của stress công việc sau tất cả, cô đang điều hành một thương hiệu thời trang mới nổi, lịch trình dày đặc và áp lực không nhỏ.
Nhưng Rika luôn là người phụ nữ lý trí, mạnh mẽ cô chưa từng để nỗi sợ mơ hồ chi phối mình.
Cho đến khi cái bóng đen bắt đầu xuất hiện không chỉ trong mơ… mà bắt đầu thấp thó ẩn hiện trong mắt Rika lúc cô lơ đãng liếc qua.Buổi sáng hôm qua, lúc đang đánh răng, cô đã thấy một thứ gì đó phản chiếu sau lưng mình.
Thứ không có hình dạng rõ ràng đang đứng sau cô nhìn chầm chầm vào gương.
Nó đã dọa cô một phen giật mình.
Nhưng...
Khi quay lại, chẳng có ai.
Rika lại đổi thừa cho rằng mọi chuyện do cô hoa mắt buổi sáng mà thôi.Về lại hiện tại sau khi vừa có một giấc mơ không mấy đẹp đẽ gì, Rika đứng dậy, rời khỏi giường, tay bật đèn phòng.
Ánh sáng ấm áp phủ lên tường và trần nhà, xua đi màn đêm đặc quánh.
Cô bước ra ban công, nhìn xuống dưới đường.
Một thành phố yên lặng, những cột đèn cao áp vàng vọt chiếu xuống mặt đường ướt sương.
Không có ai, chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Cô tự nhủ tới lần thứ mười.
Rồi quay lưng vào trong.7: 30 AM, ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua rèm cửa, Nhưng không xua nổi cảm giác ẩm ướt đọng trong lòng cô.
Rika cột tóc cao, mặc chiếc blazer đen đơn giản rồi láy xe đến công ty.
Trên đường đi cô đã gọi cho bạn trai mình.
Tsukasa là bạn trai của cô.
Người đàn ông chững chạc, ôn hòa, làm trong ngành bất động sản.
Anh luôn cư xử tinh tế, không ghen tuông, không ép buộc.
Một người đàn ông “hoàn hảo” theo tiêu chuẩn của nhiều người.Cuộc gọi nối máy sau vài giây._"Alo?"
Giọng anh trầm và ấm áp, vẫn như mọi sáng._"Em gọi sớm vậy có làm phiền anh không?"_"Không đâu.
Anh vẫn chưa ra khỏi nhà mà.
Có chuyện gì à, Rika?"_"Em lại mơ thấy cái bóng đó."– "Bóng…?"_" Vâng.. trong giấc mơ.
Nó đứng trước cửa Đập cửa...
Cứ lặp lại."
Rika vừa láy xe vừa nhìn thoáng qua điện thoại.
Cơn mưa buổi sáng khiến sắc trời âm u.
Cũng như tâm trạng cô bây giờ.
Ở đầu dây bên kia, Tsukasa im lặng một lúc._"Em vẫn không ngủ đủ giấc đúng không?"_"Không phải chỉ là thiếu ngủ.
Em cảm thấy… như có ai đó theo dõi em."_"...Rika à."
Giọng anh trở nên nhẹ hơn, như đang dỗ một đứa trẻ._"Đừng nghĩ nhiều quá.
Dạo này em bận rộn mà.
Công việc căng thẳng, deadline dí sát.
Những chuyện đó dễ gây hoang tưởng."_"Nhưng cảm giác đó... rất thật.
Em không nghĩ là em tưởng tượng."_" Anh biết em không tin vào chuyện tâm linh mà...
Ai cũng có lúc mệt.
Tối hôm nay, anh qua nấu cho em ăn nhé, được không?"
Câu nói đó, nghe như quan tâm.
Nhưng Rika lại thấy trong lòng trống rỗng.
Một phần vì câu trả lời luôn giống nhau đừng suy nghĩ tiêu cực, em mệt quá thôi, nghỉ ngơi đi là sẽ ổn.
Một phần khác... vì ánh mắt của Tsukasa dạo gần đây khi nhìn cô dịu dàng, nhưng cô có cảm giác anh_"Ừ, Em chỉ muốn kể vậy thôi."_"Anh hiện tại khá bận.. em tự chăm sóc bản thân nhé."
Cô cúp máy.
Lần này, không phải vì lời nói khiến cô an tâm, mà vì cô không còn gì để nói thêm.
Cơn mưa buổi sáng cứ rả rích, tâm trạng làm việc của cô cũng tệ hơn.Đến bữa trưa trời vẫn còn mưa.
Không kịp đặt cơm trưa, Rika quyết định ghé tiệm gần công ty.
Cô cầm ô, bước chậm rãi qua con phố nhỏ.
Những hạt mưa đập lên mặt ô như gõ nhịp cho một điều gì đó chưa rõ hình dạng.
Khi đi ngang qua một con hẻm hẹp, cô đi ngang một người đàn ông lạ.
Hắn đứng ở đầu hẻm mái tóc vàng nhạt rũ trước trán, mặc sơ mi đen và vest.
Một tay cầm chiếc ô trong suốt, một tay cầm một chiếc vali nhỏ, mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía cô. không chớp mắt.
Rika không để ý hắn.
Cô chỉ lướt ngang như mọi người bình thường, băng qua thế giới của riêng mình.Nhưng người đàn ông ấy thì đứng yên, ánh mắt dõi theo từng bước cô đi như thể đang cố khắc ghi từng chi tiết.
Neo đã biết được cô rồi.
Mưa bắt đầu rơi dày hơn.
Cô đi xa dần cho đến khi biến mất, còn hắn vẫn không nhúc nhích.
Chỉ đến khi mưa lạnh cắt da chảy vào cổ áo, Neo mới quay lưng, lặng lẽ bước vào sâu bên trong con hẻm, nơi không ai có thể thấy.