Tâm Linh Cult II: The Final Rite

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399071198-256-k878552.jpg

Cult Ii: The Final Rite
Tác giả: Vo_Ryon
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm được viết tiếp phần 2 của Cult 2013 của Nhật.

Cult 2013 nạn nhân của hội tà giáo là Miho.

Cô bé bị một người phụ nữ lạ xóa ký ức và cho rằng bà ta là mẹ.

Kết của Cult 2013 khá mơ hồ.

Nam chính Neo cuối phim không biết còn sống hay chết.

Fumine Rika là nạn nhân tiếp theo cũng là một con mồi ngon của hội tà giáo.

Cô được Neo cứu nhiều lần.

Sau khi tiếp xúc với nhau đủ lâu, trải qua không ít lần mém chết.

Họ dần có tình cảm với đối phương.​
 
Cult Ii: The Final Rite
Ác Mộng Đen


"Cạch... cạch.. cạch"Tiếng nghịch ổ khóa cửa vang lên làm.

Fumine Rika tỉnh dậy giữa đêm với tiếng đập cửa dồn dập vang vọng trong tai.

Trái tim cô nện từng nhịp mạnh mẽ, cổ họng khô rát, và căn phòng tối đen như thể mọi ánh sáng đều bị nuốt chửng.

Mồ hôi lạnh rịn nơi trán.

Giấc mơ…

Lại là giấc mơ đó.Cô không nhớ nổi nó bắt đầu từ khi nào.

Chỉ biết, đêm nào cũng vậy, hình ảnh một cái bóng cao lớn, đứng bất động sau cánh cửa nhà cô, xuất hiện trong tiềm thức như một lời cảnh báo mơ hồ.

Nó không phá cửa, không xông vào… chỉ đứng đó, lặng lẽ, đập cửa bằng một nhịp điệu không đều, như thể đang dò xét cô từng giây.

Rika ngồi dậy, đưa tay vén tóc, hít một hơi sâu để trấn tĩnh.

Đôi mắt sắc sảo liếc qua màn hình điện thoại 4:17 AM.

Không có tin nhắn.

Không cuộc gọi nhỡ, không gì cả.Căn hộ nhỏ nơi tầng cao nhất khu chung cư vốn là nơi cô yêu thích yên tĩnh, riêng tư, và đủ xa thế giới để cô có thể sống như ý mình.

Nhưng dạo gần đây… mọi thứ bắt đầu có những chuyện lạ xảy ra.

Cảm giác bị theo dõi không rời khỏi cô, dù là lúc bước ra khỏi thang máy, lúc ngồi trong văn phòng, hay thậm chí khi rẽ vào một con hẻm vắng buổi chiều muộn.

Lý trí mách bảo cô rằng đây chỉ là biểu hiện của stress công việc sau tất cả, cô đang điều hành một thương hiệu thời trang mới nổi, lịch trình dày đặc và áp lực không nhỏ.

Nhưng Rika luôn là người phụ nữ lý trí, mạnh mẽ cô chưa từng để nỗi sợ mơ hồ chi phối mình.

Cho đến khi cái bóng đen bắt đầu xuất hiện không chỉ trong mơ… mà bắt đầu thấp thó ẩn hiện trong mắt Rika lúc cô lơ đãng liếc qua.Buổi sáng hôm qua, lúc đang đánh răng, cô đã thấy một thứ gì đó phản chiếu sau lưng mình.

Thứ không có hình dạng rõ ràng đang đứng sau cô nhìn chầm chầm vào gương.

Nó đã dọa cô một phen giật mình.

Nhưng...

Khi quay lại, chẳng có ai.

Rika lại đổi thừa cho rằng mọi chuyện do cô hoa mắt buổi sáng mà thôi.Về lại hiện tại sau khi vừa có một giấc mơ không mấy đẹp đẽ gì, Rika đứng dậy, rời khỏi giường, tay bật đèn phòng.

Ánh sáng ấm áp phủ lên tường và trần nhà, xua đi màn đêm đặc quánh.

Cô bước ra ban công, nhìn xuống dưới đường.

Một thành phố yên lặng, những cột đèn cao áp vàng vọt chiếu xuống mặt đường ướt sương.

Không có ai, chỉ là một cơn ác mộng thôi.

Cô tự nhủ tới lần thứ mười.

Rồi quay lưng vào trong.7: 30 AM, ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua rèm cửa, Nhưng không xua nổi cảm giác ẩm ướt đọng trong lòng cô.

Rika cột tóc cao, mặc chiếc blazer đen đơn giản rồi láy xe đến công ty.

Trên đường đi cô đã gọi cho bạn trai mình.

Tsukasa là bạn trai của cô.

Người đàn ông chững chạc, ôn hòa, làm trong ngành bất động sản.

Anh luôn cư xử tinh tế, không ghen tuông, không ép buộc.

Một người đàn ông “hoàn hảo” theo tiêu chuẩn của nhiều người.Cuộc gọi nối máy sau vài giây._"Alo?"

Giọng anh trầm và ấm áp, vẫn như mọi sáng._"Em gọi sớm vậy có làm phiền anh không?"_"Không đâu.

Anh vẫn chưa ra khỏi nhà mà.

Có chuyện gì à, Rika?"_"Em lại mơ thấy cái bóng đó."– "Bóng…?"_" Vâng.. trong giấc mơ.

Nó đứng trước cửa Đập cửa...

Cứ lặp lại."

Rika vừa láy xe vừa nhìn thoáng qua điện thoại.

Cơn mưa buổi sáng khiến sắc trời âm u.

Cũng như tâm trạng cô bây giờ.

Ở đầu dây bên kia, Tsukasa im lặng một lúc._"Em vẫn không ngủ đủ giấc đúng không?"_"Không phải chỉ là thiếu ngủ.

Em cảm thấy… như có ai đó theo dõi em."_"...Rika à."

Giọng anh trở nên nhẹ hơn, như đang dỗ một đứa trẻ._"Đừng nghĩ nhiều quá.

Dạo này em bận rộn mà.

Công việc căng thẳng, deadline dí sát.

Những chuyện đó dễ gây hoang tưởng."_"Nhưng cảm giác đó... rất thật.

Em không nghĩ là em tưởng tượng."_" Anh biết em không tin vào chuyện tâm linh mà...

Ai cũng có lúc mệt.

Tối hôm nay, anh qua nấu cho em ăn nhé, được không?"

Câu nói đó, nghe như quan tâm.

Nhưng Rika lại thấy trong lòng trống rỗng.

Một phần vì câu trả lời luôn giống nhau đừng suy nghĩ tiêu cực, em mệt quá thôi, nghỉ ngơi đi là sẽ ổn.

Một phần khác... vì ánh mắt của Tsukasa dạo gần đây khi nhìn cô dịu dàng, nhưng cô có cảm giác anh_"Ừ, Em chỉ muốn kể vậy thôi."_"Anh hiện tại khá bận.. em tự chăm sóc bản thân nhé."

Cô cúp máy.

Lần này, không phải vì lời nói khiến cô an tâm, mà vì cô không còn gì để nói thêm.

Cơn mưa buổi sáng cứ rả rích, tâm trạng làm việc của cô cũng tệ hơn.Đến bữa trưa trời vẫn còn mưa.

Không kịp đặt cơm trưa, Rika quyết định ghé tiệm gần công ty.

Cô cầm ô, bước chậm rãi qua con phố nhỏ.

Những hạt mưa đập lên mặt ô như gõ nhịp cho một điều gì đó chưa rõ hình dạng.

Khi đi ngang qua một con hẻm hẹp, cô đi ngang một người đàn ông lạ.

Hắn đứng ở đầu hẻm mái tóc vàng nhạt rũ trước trán, mặc sơ mi đen và vest.

Một tay cầm chiếc ô trong suốt, một tay cầm một chiếc vali nhỏ, mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía cô. không chớp mắt.

Rika không để ý hắn.

Cô chỉ lướt ngang như mọi người bình thường, băng qua thế giới của riêng mình.Nhưng người đàn ông ấy thì đứng yên, ánh mắt dõi theo từng bước cô đi như thể đang cố khắc ghi từng chi tiết.

Neo đã biết được cô rồi.

Mưa bắt đầu rơi dày hơn.

Cô đi xa dần cho đến khi biến mất, còn hắn vẫn không nhúc nhích.

Chỉ đến khi mưa lạnh cắt da chảy vào cổ áo, Neo mới quay lưng, lặng lẽ bước vào sâu bên trong con hẻm, nơi không ai có thể thấy.
 
Cult Ii: The Final Rite
Cảnh Báo


Buổi chiều tan làm, Rika ghé vào một cửa hàng tiện lợi nhỏ gần khu chung cư, mua vài nguyên liệu đơn giản mì Ý, cà chua, và vài chai trà.

Bầu trời ngoài kia dù đã ngừng mưa, nhưng vẫn nhuộm màu xám xịt, nặng trĩu.

Không khí cứ se lạnh như thể một cơn bão mới đang chực chờ ập tới.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô chợt thấy một bà cụ ăn xin ngồi gục đầu bên vỉa hè.

Bộ quần áo cũ kỹ sũng nước, thân hình nhỏ bé run rẩy trong cơn gió lạnh cuối ngày.

Thoáng chốc, lòng cô chùng xuống.

Không nghĩ nhiều, Rika quay lại quầy, mua thêm một ít bánh mì và bỏ thêm vài tờ tiền trong túi áo khoác.

Cô bước đến gần, cúi người xuống cho bà.

Khi cô định rời đi, Tai cô bỗng giật giật.

Giọng bà cụ vang lên, khàn đặc, như gió thổi qua khe cửa cũ_"Này… cô gái…"

Rika khựng lại, quay đầu_"Sao ạ?"

Bà từ từ ngước mặt lên.

Đôi mắt bà đỏ rực như máu tươi, sâu hoắm như hai hố lửa cháy âm ỉ._"Dạo này cháu thường hay gặp ác mộng nhỉ?"

Trong khoảnh khắc ấy, tim Rika thắt lại.

Cô cố giữ bình tĩnh, nhíu mày hỏi_"Ý bà là.... sao ạ?"

Bà cụ cười khẽ, nụ cười nhăn nhúm như lớp da sắp mục nát_ "Cháu nên cẩn thận với những người xung quanh cháu đi.

Không phải ai cũng như cháu nghĩ đâu…

Có thứ gì đó…

ở ngay trước cửa nơi cháu ở đấy."

Một luồng khí lạnh không biết từ đâu thổi tới chạy dọc sống lưng.

Rika ngồi thụp xuống, ánh mắt nghiêm túc hơn.

Cô móc ra tờ 10.000 yên, đặt vào bàn tay khô khốc kia._"Bà nói rõ hơn cho cháu được không?"

Bà cụ nắm lấy tiền, nụ cười bí ẩn lại hiện lên, đôi mắt đột nhiên trở lại màu đục lờ như mắt người già bình thường.

Bà cúi đầu, lẩm bẩm không rõ chữ_"Rồi mọi thứ sẽ diễn ra thôi.

Cháu không ngăn được đâu…

Cháu hãy cảnh giác với người xung quanh mình...

Nhớ rõ đó.."

Ngay sau đó, bà buông tay cô ra, quay mặt đi, khẽ lắc đầu như thể chẳng còn gì để nói.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, dù bên ngoài vẫn còn tiếng xe cộ và người qua lại.

Rika đứng dậy, cảm giác như thể vừa lạc vào một câu chuyện cổ tích đen tối giữa đời thực.

Cô vẫn bần thần vì những lời nói của bà lão.

Thấy cô đi xa, bà lão mới nhìn theo rồi bật cười_"Yên tâm...

Sẽ có một chàng trai đến cứu cháu thôi"Rời khỏi vỉa hè, Rika bước đi với đôi chân vô thức, lòng cô vẫn còn vương vấn lời bà cụ.

Cô không tin vào mê tín, càng không tin vào những trò dọa dẫm ven đường.

Nhưng…

Những gì bà cụ nói là thật.

Côđã trải qua nhngwx cơn ác mộng không hồi kết._“Có gì đó…

ở ngay trước cửa nhà cháu đấy.”

Ở phía xa, trong bóng râm cuối con phố, Neo đứng lặng lẽ, chiếc ô trong suốt.

Anh không nghe rõ cuộc trò chuyện, nhưng ánh mắt Rika sự đề phòng, nghi hoặc, lẫn chút mệt mỏi trên khuôn mặt cô đã nói lên tất cả.

Neo thầm nhíu mày.

Dù đã điều tra suốt những năm qua, anh vẫn không có bao nhiêu thông tin và cách đối phó thật sự hiệu quả với hội tà giáo này._“Vẫn chưa đến lúc.”

Neo lặng lẽ nghĩ, rồi tiếp tục bước đi. bọn họ vô tình lướt qua nhau.

Rika không biết định mệnh sau này sẽ ghép họ dính chặt với nhau.

Khi về đến căn hộ, trời đã tối hẳn.

Những ngọn đèn vàng mờ nhạt làm nổi bật chiếc bóng mệt mõi của cô.

Rika tiến tới cửa nhà, theo thói quen lấy chìa khóa trong túi xách, nhưng đột nhiên cô dừng lại.

Trước cửa, có một dáng người quen thuộc.

Tsukasa bạn trai cô, đang đứng cúi người, như thể đang quan sát hay… kiểm tra gì đó quanh tay nắm cửa.

Cô nhíu mày, lên tiếng_ "Anh làm gì vậy?"

Tsukasa quay lại, nở một nụ cười nhẹ như không có chuyện gì_ "Anh tới sớm nên đứng đợi em.

Thấy trên tay nắm cửa có vệt lạ, chắc ai đó nghịch thôi."_"Vệt gì cơ?"_"Không có gì đâu, chỉ là vết nước hay bụi thôi mà."

Anh nói rồi thản nhiên đứng dậy, như thể chuyện vừa rồi không quan trọng.

Rika hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng mở cửa_"Vào đi, trời lạnh rồi."

Cô không hỏi thêm, cũng như suy nghĩ đến chuyện tiêu cực gì.

Cánh cửa khép lại sau lưng họ, ngăn cách thế giới bên ngoài.

Nhưng có điều gì đó… vẫn chưa chịu rời đi.

Tsukasa và cô đã có một buổi tối vui vẻ.

Tầm 7 giờ tối, bọn họ cùng ngồi trên sofa xem phim.

Rika nhìn tsukasa bỗng cất tiếng hỏi._" Anh có giấu em chuyện gì không"Anh vẫn vô tư nhìn tivi nói không._"Không, anh sẽ đứng phía sau để động viên và cổ vũ em"cô nhìn anh mỉm cười, có vẻ nỗi cô đơn và khó chịu của ngày hôm nay đã bị một câu nói của anh thôi bay mất._"Tsukasa - san! sắp tới anh về quê với em đi."

Anh khựng lại một nhịp. rồi hỏi lại cô._'Về quê á?"_"vâng"_"Bao giờ em về?"_"Ba ngày nữa, sau khi em sắp xếp xong công việc của mình"Đôi mắt anh hằn lên vẻ tính toáng rồi bảo_"Xin lỗi..

Có lẽ anh không về cùng em được rồi."

Rika hơi bất ngờ nhưng cũng chấp nhận.

Vì cô biết ở tuổi bọn họ công việc rất quan trọng.

tắt đèn đi ngủ, Rika nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.

Cô đang nghĩ tới những câu nói của bà cụ chiều nay.

Lúc cô đang từ từ nhắm mắt thì bên giường cô truyền ra giọng nói_"Rika..

Rika chan em ngủ rồi à."

Sao đó anh ta đi xuống giường ra ngoài phòng khách.

Đợi đến khi mọi thứ đều im lặng đôi mắt của cô lại mở ra từ từ ra.

Linh cảm cô bảo Tsukasa bạn trai cô có vấn đề.
 
Back
Top Bottom