- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 633,283
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Cực Phẩm Sư Tôn Là Lô Đỉnh
Chương 10 : Ôm sư tôn về thôn, dốc lòng săn sóc có được cảm tình
Chương 10 : Ôm sư tôn về thôn, dốc lòng săn sóc có được cảm tình
Sáng hôm sau có ánh sáng le lói chiếu vào sơn động.
Bạch Vụ mở mắt ra, bị ánh sáng đột ngột làm có chút nheo mắt lại, đột nhiên nhìn đến người bên cạnh toàn thân tràn đầy vết xanh tím cùng tinh dịch, Bạch Vụ ngẩn ra, trợn to mắt.
Chỉ thấy Lạc Yến không hề tức giận nằm ở bên cạnh, trước ngực đùi trong và cả cái mông đều là dấu tay thâm tím, trên bụng nhỏ tất cả đều là tinh dịch đã khô, mà căn cặc mình vẫn còn đang cắm trong cái lồn ướt mềm kia.
Hắn nhẹ nhàng rút hung khí ra, chỉ thấy không có vật cản khiến bên trong lỗ lồn trào ra một đống hỗn hợp tơ máu cùng tinh dịch, miệng lồn bị địt đến khép không được, trên vách bởi vì bị đụ quá lâu mà bị cọ đến xuất huyết, môi lồn sưng đỏ lật ra ngoài.
Bạch Vụ run rẩy vươn tay đem thân mình trắng nõn bế lên, chỉ thấy phần lưng Lạc Yến bởi vì bị ấn trên mặt đất cùng trên vách đá địt đụ mà cọ ra đầy miệng vết thương, sưng đỏ cả một mảng lớn, thoạt nhìn đã thấy ghê người.
Trái tim Bạch Vụ đột nhiên co rút, cầm lấy quần áo xếp chỉnh tề bên cạnh cẩn thận mặc vào cho y, ôm Lạc Yến đang bất tỉnh nhân sự ra ngoài sơn động.
"Lạc tiên quân!"
"Lạc tiên quân, ngài ở đâu?"
"Tiên quân!"
Chưa đi được bao xa, Bạch Vụ đã nghe được có người gọi Lạc Yến, hắn ôm người theo hướng phát ra tiếng đi đến.
Trâu thẩm nhi từ xa liền thấy được người ôm Lạc Yến đi tới, nàng vội vàng đi đến.
Trâu thẩm nhi thấy sắc mặt Lạc Yến trắng bệch, vươn tay muốn sờ thử mặt y, lại bị Bạch Vụ né sang một bên.
"Ngươi là ai?
Đã làm gì Lạc tiên quân?"
Trâu thẩm nhi nhìn nam nhân trước mặt, cảnh giác nói.
"Sư tôn ta bị thương, làm phiền các vị dẫn đường, để ta đưa người trở về chữa trị."
Bạch Vụ vẫn như cũ ôn nhuận, chỉ là trong giọng nói mang theo nôn nóng.
"Đệ tử của Lạc tiên quân?
Đi theo ta!"
Trâu thẩm nhi mang theo Bạch Vụ về tới thôn, đưa hắn tới nơi ở của Lạc Yến, đi hỗ trợ đun nước tắm, đem một đống thuốc lại đây liền về nhà mình nấu canh cho Lạc Yến.
Bạch Vụ khoá cửa lại, cởi ra quần áo của mình cùng Lạc Yến, ôm y bước vào thau tắm.
Hắn nhẹ nhàng đỡ thân thể Lạc Yến, tránh cho phần lưng y dính nước, nhẹ nhàng tắm rửa cho y.
Khi nhìn đến phần dưới sưng đỏ bất kham của y, thân thể Bạch Vụ có chút run rẩy.
Tắm rửa xong, Bạch Vụ đem y lau sạch sẽ ôm đến trên giường, cầm thuốc Trâu thẩm nhi mang đến dùng linh lực xoa lên lưng Lạc Yến, lại đem thuốc mỡ xoa xoa môi lồn cùng lỗ thịt cho y, lỗ lồn nhỏ sưng lên đến một ngón tay vói vào đều có chút khó khăn.
Làm xong hết thảy, Bạch Vụ nhẹ nhàng lật người y qua, đặt Lạc Yến ghé vào trên giường, tránh cho chạm đến vết thương của y.
Chiều xuống, Lạc Yến cuối cùng đã tỉnh, khó chịu muốn lật người lại, mới vừa động liền sừng sốt đau cả người, mới nhớ đến chuyện phát sinh tối hôm qua.
"Sư tôn, người tỉnh!"
Bạch Vụ kinh hỉ nói.
"Lạc tiên quân, ngài cuối cùng cũng tỉnh!
Ngày hôm qua ngài vừa đi, Nhị Đản tử đã trở lại, kết quả lại là ngài cả đêm không trở về, làm ta lo lắng gần chết!"
Phía sau Trâu thẩm nhi mang canh đi tới, hốc mắt nàng có chút hồng, cảm thấy nếu Lạc Yến bởi vì giúp nàng mà có cớ sự gì, nàng sẽ áy náy cả đời!
"Trâu..."
Mới vừa mở miệng, Lạc Yến liền dừng lại.Giọng nói y vô cùng khàn, lúc vừa tỉnh lại không nói chuyện còn không biết, lúc này vừa nói liền cảm thấy giọng nói tựa như có hạt cát ma sát rất đau, Lạc Yến nuốt một ngụm nước miếng, "Trâu thẩm nhi, ta không sao, đừng lo lắng."
Ngày hôm qua vừa mới bắt đầu Bạch Vụ còn có thể khống chế, nhưng đột nhiên trở nên hung ác cắm y, mặc kệ xin tha thế nào cũng không dừng, cuối cùng giọng nói đều kêu đến khản, chỉ có thể thấp giọng nức nở.
"Được, không có việc gì liền tốt rồi!
Không có việc gì là tốt!
Tiên quân trước tiên hãy nghỉ ngơi, buổi tối ta lại đưa cơm đến đây!"
Nói xong, Trâu thẩm nhi liền đi ra ngoài.
"Sư tôn, ta..."
Bạch Vụ tiếp nhận canh, đi đến mép giường đứng gục đầu xuống, trên mặt tất cả đều là đau lòng cùng tự trách.
"Ngươi độc đã giải?"
Lạc Yến ách giọng hỏi, thần sắc có chút mất tự nhiên.
"Vâng, đã giải, sư tôn chắc đã đói bụng!"
Bạch Vụ đem canh đặt trên bàn nhỏ cạnh mép giường, duỗi tay ôm Lạc Yến lên, làm y nghiêng thân dựa ngồi trên người mình.
Lấy ấm canh nóng qua, múc canh ra chén, lại múc một muỗng lên thổi thổi, đưa đến bên miệng Lạc Yến.
Lạc Yến ngoan ngoãn ngậm lấy cái muỗng, đem canh nuốt xuống, khi nước canh lướt qua yết hầu làm yết hầu cũng thoáng dễ chịu chút.
"Sư tôn mấy năm nay vẫn luôn ở nơi này sao?"
Bạch Vụ một bên đút y, một bên hỏi.
"Bốn năm rồi."
Lạc Yến mặt có chút hồng, cúi đầu ăn canh.
"Sư tôn vì trốn chúng ta, thật là vất vả."
Bạch Vụ cười khổ một tiếng.
Mười năm qua, hắn tìm mọi cách đem tất cả sư huynh đệ giữ chân tại Khung đỉnh sơn, làm cho bọn họ không có thời gian đi tìm người, chính mình cũng bị vây ở đó.
Mỗi đêm nằm mơ, hắn đều sẽ mơ thấy người này, điên cuồng muốn y, còn lo lắng linh lực y không khôi phục sẽ gặp phải nguy hiểm.
"Cảm ơn ngươi."
Lạc Yến dừng động tác uống canh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không hề là đạm mạc trước đây, mà mang theo một tia nói không rõ cảm xúc.
"Sư tôn có nhớ tới ta?"
Bạch Vụ biết y là tạ chính mình cho y thời gian mười năm, nhưng y muốn không phải là cảm ơn, nếu người này có thể ngẫu nhiên nhớ đến hắn, hắn càng thêm vui mừng!
Lạc Yến gục đầu xuống, y không biết chính mình có nhớ không, bởi vì y chưa bao giờ hiểu được tình cảm là gì.
Y chỉ biết, khi ấy y ngẫu nhiên nằm mơ lại thấy đệ tử ôn nhuận này.
"A!"
Lạc Yến vặn vẹo thân mình, muốn đổi tư thế, lại cọ tới vết thương, nhất thời đau kêu một tiếng.
"Người sao vậy sư tôn?"
Bạch Vụ vội đặt chén xuống, xem xét thân thể y.
"Ta muốn đổi tư thế..."
Lạc Yến mặt có chút hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Y vừa nhớ tới một thân thương tích cùng tối hôm qua điên cuồng làm tình liền cảm thấy có chút thẹn, hơn nữa đối phương vẫn là đệ tử của mình.
Y còn chủ động dâm đãng như vậy ngồi ở giữa háng đệ tử mình phập phồng lên xuống.
Nhìn Lạc Yến gương mặt phiếm hồng, cặc lớn giữa hai chân Bạch Vụ đứng thẳng lên, chọc vào cánh mông Lạc Yến.
"Uống, uống canh."
Nhận thấy được biến hoá dưới thân Bạch Vụ, Lạc Yến hiếm khi nói lắp.
"A!
Được, sư tôn."
Bạch Vụ đem Lạc Yến bế lên thay đổi thân thể y nghiêng một bên, tận lực tránh cho đụng tới giữa háng mình, bưng lên chén canh tiếp tục đút.
Một bữa ăn gian khổ vô cùng, sau khi ăn xong Lạc Yến tiếp tục ghé vào trên giường, Bạch Vụ lại biến mất hồi lâu mới đi vào bên cạnh y.
"Ta đã mơ thấy ngươi."
Bạch Vụ cầm điểm tâm vừa mới mua về, ngắt ra một miếng đặt vào bên môi Lạc Yến, Lạc Yến há miệng ngậm lấy, hàm hàm hồ hồ nói.
"Cái gì?"
Bạch Vụ không phản ứng kịp, một lát sau mới ý thức được Lạc Yến nói cái gì, cả người đều rơi vào mừng như điên, run tay nâng lên mặt Lạc Yến đang vùi vào gối đầu, nhìn đôi mắt y, "Lời sư tôn vừa mới nói là thật sao?"
"Ừm..."
Bên tai Lạc Yến đỏ bừng, còn chưa kịp nói xong đã bị Bạch Vụ vươn tới lấp kín môi, Bạch Vụ vươn đầu lưỡi đem vị điểm tâm trong miệng y liếm vào miệng mình, tách ra cười nói, "Thật ngọt."
Nằm trên giường hai ngày, Lạc Yến thật sự nằm không được nữa, đem ghế dựa ngồi ở trong viện nhìn Bạch Vụ hái hoa hoè làm bánh cho y.
Hai ngày này hai người bọn họ thực ngọt ngào, sau khi nói Bạch Vụ cả ngày dính ở bên y, quanh quẩn bên người y.
Ban ngày Bạch Vụ cùng y ăn, buổi tối hai người cùng nhau ngủ, trừ bỏ rất nhiều lần thiếu chút nữa lau súng cướp cò, hết thảy đều có vẻ bình đạm như vậy, hai người sinh sống tựa như cái cặp ái nhân bình thường.
"Bánh hoa hoè phiền toái như thế sao?
Vậy thôi ta không ăn nữa."
Lạc Yến nhìn Bạch Vụ cầm hai cái cái khay cẩn thận đem hoa sơ chế, nửa ngày mới hái được một chút.
"Ăn rất ngon, ta làm cho sư tôn nếm thử sư tôn sẽ thích!"
Bạch Vụ ngẩng đầu cười, ý cười trong mắt đều tràn ra ngoài.
"Bạch tiên quân, ngài còn đang làm bánh hoa hoè!"
Trâu thẩm nhi bưng nấm vừa mới lên núi đào đi tới đưa cho hắn, cười nói.
"Trâu thẩm nhi, về sau đừng tặng đồ cho chúng ta nữa, các ngươi lên núi hái về xa như vậy, lại toàn mang sang bên này."
Lạc Yến đứng dậy nhìn Trâu thẩm nhi, từ chối nói.
"Vậy sao được, ta hái rất nhiều, thầy trò hai ngài lại bận rộn, ta đây đi trước!"
Trâu thẩm nhi chậm rãi đi ra ngoài.
Đóng