Tâm Linh Cục kiểm soát Dị thường

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392593530-256-k213108.jpg

Cục Kiểm Soát Dị Thường
Tác giả: ZitNgao
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lucas Hay Cười
Điều bình thường nhất cũng có thể là điều bất bình thường nhất.

Dị thường luôn tồn tại song song với nhân loại mà chẳng ai hay biết.

Nó có thể là những đồ vật bị ám, hoặc những linh hồn với mảnh ký ức méo mó đang trực chờ nuốt lấy những kẻ xấu số.

Chúng tôi-Người kể chuyện ở đây để kiểm soát chúng, thực hiện nhiệm vụ "Đưa người đã chết về cõi chết" và tìm lại phần ký ức đã mất của những linh hồn đã khuất, thứ chúng tôi gọi là Dị thường.

Tôi không biết từ khi nào tôi lại ngày càng đi sâu vào những thứ nguy hiểm này, như thể đó là sứ mệnh của tôi vậy.

Một sứ mệnh với những khổ đau không lối thoát.​
 
Cục Kiểm Soát Dị Thường
Chương 1: Vụ án mới (1.1)


Một buổi đi chơi công viên giải trí cùng bố mẹ khiến tôi rất hào hứng,mẹ tôi dịu dàng nắm tay tôi cùng đi xung quanh, trái lại với vẻ tươi vui của mẹ, bố tôi thì cứ cắm mặt vào chiếc điện thoại."

Anh!

Hôm nay dẫn con đi chơi mà anh cũng không gác lại công việc qua một bên được à?"

"À, anh xin lỗi, đồng nghiệp nhắn hỏi tiến độ dự án một chút."

Bỗng tôi thấy có một khu tàu lượn siêu tốc và nằng nặc bố mẹ mua vé."

Nhưng mà Lâm, con nghĩ con chơi được trò này không?"

"Con chơi được mà mẹ!

Mua vé cho con đi!"

Mẹ cũng chỉ có thể thở dài rồi thỏa hiệp.

Một lúc xếp hàng thì tôi cùng bố mẹ cũng đã được lên tàu lượn, dây an toàn được thắt lại.

Tàu bắt đầu lên dốc cao, khung cảnh xung quanh ngày càng được mở rộng, một công viên giải trí to lớn hiện ra trước mắt tôi, càng lên cao gió thổi càng mạnh bay vào làm mắt tôi cay nhẹ.

Tiếng tàu lượn dần nhỏ lại khi gần đến đỉnh, " Ào".

Chiếc tàu lượn siêu tốc phóng xuống với tốc độ vũ bão.

Nhưng lại có gì đó không ổn, bầu trời bắt đầu đỏ thẳm, mặt trời cũng dần bị nuốt chửng bởi những cái bóng đen.

Một sinh vật kỳ dị nửa người nửa dơi đang bay trên cao, tàu vừa tới điểm đích thì thứ quái thai ấy lao vút về phía chúng tôi, "Xoẹt".

Đầu của tất cả hành khách trên chuyến tàu trừ tôi ra đã lìa khỏi thân thể, máu nóng bắn khắp nơi trên khuôn mặt thất thần của tôi.

Con quái vật ấy với chiếc đầu dơi bị biến dạng vặn ngược cổ của nó về phía tôi, nụ cười đến tận mang tai của nó khiến tôi ám ảnh.

Nhìn xuống, cái đầu lăn lông lốc dưới đất của bố mẹ tôi bỗng động đậy.

Cái đầu của bố tôi đang lạch cạch miệng định nói ra cái gì đó nhưng không thể, mẹ tôi dù chỉ còn lại phần đầu cũng đang cố gắng phát ra từng chữ trong khi máu từ hốc mắt của họ cứ chảy ra không ngừng."

Lâm ơi, chạy đi con..."..."

Này, dậy đi tên kia!"

Tiếng động ồn ào vào buổi sáng phát ra khắp căn phòng nhỏ hẹp, âm thanh vang vọng nhưng chẳng có ai nghe thấy ngoài tôi, giọng đàn ông trầm nhưng giống như không thuộc thế giới này vang bên tai làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng."

Biết rồi cái tên này, im dùm tao cái đi."

Tôi lấy cái gối đè lên tai để không nghe thấy giọng lè nhè ấy nữa, mới sáng sớm mà đã như bị tra tấn tinh thần, đúng là sống không yên với cái thằng đấy.

Còn quá sớm để ra khỏi giường vào lúc này khi mà vẫn chưa có sự kiện linh dị nào xuất hiện, cái bóng màu đen ấy lôi cái gối mà tôi áp vào tai ra và vẫn cố kéo tôi dậy cho bằng được."

Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không thằng lười này??"

"Để yên cho tao ngủ thêm một xíu nữa coi."

Ba phần bất lực, bảy phần như ba, tôi buộc phải ngồi dậy trong cơn ngái ngủ.

Đập vào mắt tôi là cái bóng đen cao gần hai mét không rõ hình dạng, khi thấy tôi đã ngồi dậy thì thực thể ấy cũng đã dần trở về nguyên dạng, phần khói đen dần biến mất để lộ hình dạng thật của nó là một người con trai với thân hình cao lớn, hắn không có khuôn mặt mà chỉ là một khoảng không trên ngũ quan, bộ vest màu đen tạo nên một thứ có sức hút lạ thường.

Tay cậu ta đưa lại gần má tôi, ngón tay thon dài véo mạnh vào má khiến tôi kêu oai oái."

Đ*m* biết bây giờ là mấy giờ rồi không??

Mười hai giờ trưa rồi đó thằng kia, bộ mày tính ngủ tới chết luôn hay gì hả con heo kia??"

"U...ui da...đau đau, có gì từ từ nói mày làm gì gấp như sắp chết tới nơi vậy?

À quên mày chết rồi mà"Tuy kêu đau nhưng tôi cũng không quên đá đểu hắn vài câu,vừa dứt câu thằng trời đánh đó lại càng véo mạnh hơn.

Đúng, hắn đã chết rồi, Hoàng là một thứ không thuộc về thế giới này, thứ chúng tôi gọi là Dị thường và cũng là đồng nghiệp của tôi trong cái nơi mà chúng tôi tự đặt là "Cục kiểm soát Dị thường" này, nó được tôi nhặt về trong một lần đi chơi ở nghĩa trang LK, lúc đầu chỉ còn là một tàn hồn nhỏ như ngọn lửa đèn dầu mà bây giờ đủ sức cãi lại tôi chem chẻm, gớm thật!Thế giới này tồn tại những điều linh dị khác với lẽ thường, Dị thường là nguyên nhân chính gây ra sự việc đó, ban đầu họ là một phần của nơi gọi là Khoảng không nhưng chẳng hiểu vì một số lý do gì đó mà họ lại được đưa đến thực tại với một số trong đó không một ký ức hoặc ký ức méo mó, một điều nực cười là phần nhỏ họ có thể tác động vào chúng ta nhưng chúng ta không thể tác động vào họ.

Tuy vậy vẫn có một số con người có khả năng nhìn thấy, nghe, hiểu và tác động vào Dị thường, họ được gọi là Người kể chuyện và tôi cũng nằm trong số họ.Đúng với cái tên, Người kể chuyện là những cá nhân có tương tác tâm linh cực cao, có khả năng tương tác với những thứ "Không thực".

Họ có nhiệm vụ "Đưa người chết về cõi chết" bằng cách tìm lại những mảnh ký ức còn thiếu của linh hồn đã khuất.Do một số lý do, trong số đó chính là do thằng của nợ này nên tôi và Ngọc Linh-chị tôi phải mở một văn phòng chuyên điều tra các sự kiện linh dị do Dị thường gây ra.

Tuy phần lớn người thường không tin rằng những thực thể này tồn tại nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ tin rằng chúng có tồn tại.

Phần lớn thời gian tôi sẽ đi giải quyết những nơi mà trên mạng đồn là có "ma".

Càng lấn sâu vào nghề này thì tôi lại càng có hứng thú với cái nơi gọi là Khoảng không ấy, thế giới này vẫn còn nhiều thứ mà khoa học vẫn chưa giải thích được.Và cũng để tìm ra nguyên nhân chúng đến thế giới này, chấm dứt chúng nó một lần và mãi mãi."

Rồi có chuyện gì mà gọi tao gấp vậy?"

"Chị Linh cho gọi mày xuống lầu kìa."

"Chị Linh á?

Bình thường bả còn dậy trễ hơn tao nữa mà?

Có chuyện gì nhỉ?"

"Hình như là do Hồ sơ máu đấy."

"Nó tìm được gì mới nữa à?"

"Cứ xuống đi rồi biết."

-CÒN TIẾP-
 
Cục Kiểm Soát Dị Thường
Chương 2: Vụ án mới (1.2)


"CẠCH", cửa phòng được tôi mở ra, phía cuối hành lang là chiếc cầu thang bộ bằng gỗ kéo dài xuống tầng trệt.

Do cần che dấu những việc liên quan đến những "Thứ đó" nên chúng tôi đã biến tầng trệt thành một tiệm bán vàng mã để che mắt người thường.

Mùi nhang trầm hương nhè nhẹ phả ra từ phía bàn thờ khiến người ta cảm thấy nơi này thật cổ quái.

Đi xuống sâu hơn nữa là nơi chúng tôi họp về việc giải quyết Dị thường.Tuy là tầng hầm nhưng nó vẫn sáng sủa như bao căn phòng khác trong nhà, bức tường xung quanh được dán miếng dán tiêu âm để tránh những khách hàng ở trên nghe được.

Giữa căn phòng là chiếc bàn tròn bằng gỗ, bên trên là thứ được chúng tôi gọi là Hồ sơ máu, cũng là một Dị thường.Dị thường được chia làm hai loại, Ám- tức những đồ vật bất thường được tạo nên với một lời nguyền mang trong nó, và Hồn- tức những linh hồn đã khuất đến từ Khoảng không, những linh hồn giữ lại được ký ức trước khi chết sẽ vô hại đối với người thường.

Nhưng những linh hồn mang ký ức méo mó hoặc không có ký ức sẽ mang những lời nguyền và họ sẽ tấn công bất kỳ ai họ gặp hoặc những người đã phá vỡ "Quy tắc" của họ.Đi đến ngồi xuống ghế, chị Linh đảo mắt sang nhìn tôi và Hoàng một lượt, thấy có mặt đông đủ nên bà ấy cũng bắt đầu buổi "Họp".

"Cũng có mặt đông đủ rồi ha, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Nói rồi chị lấy tập hồ sơ để trên bàn và mở nó ra.

Tập hồ sơ nhỏ giọt thứ chất lỏng màu đỏ nhưng khi vừa chạm xuống mặt bàn thì lại bốc hơi nhanh chóng, trên tập hồ sơ là một con mắt lớn trợn trừng đang ngó nghiêng xung quanh và vài vết thương đã hoại tử, cứ như thể nó là một sinh vật sống.Hồ sơ máu là một đồ vật bị ám với khả năng tìm thấy Dị thường nguy hiểm nhất xung quanh, và cái giá cho thông tin ấy là người sử dụng phải cho nó uống máu mỗi ngày.

Thứ này được chị Linh đem về từ trước khi nhận nuôi tôi.Và đúng vậy, tôi và chị không phải người thân ruột thịt.

Tôi đã mất bố mẹ từ khi còn rất bé, chị Linh đã nhận nuôi tôi và giúp tôi làm chủ được sức mạnh của Người kể chuyện.

Cũng chẳng biết vì sao lúc ấy bà ấy lại chọn tôi, chắc có lẽ vì chúng tôi cùng là đồng loại, cùng là những kẻ dị biệt."

Lần này Hồ sơ máu phát hiện được một Dị thường ở khu vực gần chúng ta, cụ thể hình như là ở trường THPT DN.

Còn lại thì nó không nói gì nữa hết.

Má nó, không phải vì khả năng phát hiện Dị thường thì tao đã thanh tẩy nó từ lâu rồi!"

Nói rồi chị đập mạnh sấp hồ sơ xuống mặt bàn, chưa đủ chị còn bồi thêm cho nó quả đấm, tôi và Hoàng nhìn thấy mà cũng thấy tội cho nó.

Nhìn kỹ thì đôi mắt trên đó cũng đang chảy nước như đang uất ức về thái độ của bà Linh."

Này Lâm, nay bả uống nhầm thuốc hay sao mà cộc quá vậy..."

"Mày nói gì đó Hoàng!?

Mày có tin chị mày siêu độ vật lý cho mày ở đây luôn không?

Giờ mày xách cái mặt chó của mày đi tìm thông tin cho tao hay để tao đánh mới chịu đi tìm hả?"

"Em đi tìm liền đây, bà già cộc tính."

Câu cuối Hoàng chỉ dám nói trong miệng."

Mày vừa nói cái gì hả?"

Chị Linh nhìn về phía Hoàng với ánh mắt toé ra lửa, nếu ánh mắt mà có thể giết người thì chắc Hoàng đã bị giết tại đây rồi."

Đâu, em có nói gì đâu."

Hoàng huýt sáo để lảng sang chuyện khác, nhưng sau cái lớp đen xì đó tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt của hắn ta đã cắt không còn giọt máu."

Còn mày nữa Lâm, đi ra kia phụ thằng Hoàng một tay nhanh lên, đừng tưởng mày em tao mà chị mày tha cho mày."

"Rồi rồi, em biết rồi."

Tôi cũng chẳng dám hó hé nửa lời."

Mà này chị Linh, nếu Dị thường có mặt khắp nơi thì liệu Người kể chuyện có đủ lực lượng để đối phó hết không, rồi nếu có hai chị em mình là Người kể chuyện thì mấy nơi khác sẽ như thế nào."

Chị Linh nhìn tôi, ánh mắt của bà ấy khiến tôi không dám nói thêm gì nữa."

Kệ con mẹ tụi nó, mày nên nhớ nhiệm vụ của tụi mình là giải quyết Dị thường ở khu vực này để cuộc sống của chị em mình thoải mái thôi mày hiểu không.

Và cả để giải quyết lời nguyền trên người mày nữa."

Mặt chị thoáng buồn, bầu không khí trùn hẳn xuống."

Thôi, không nhắc đến việc này nữa."

Chị kết thúc cuộc trò chuyện giữa tôi tại đây."

Này, em tìm được thêm manh mối rồi này."

Hoàng bỗng xuất hiện phía sau chị.

"ĐÙNG", hắn bị một quyền đánh bay xuống mặt sàn.

Chỉ thấy đầu hắn chúi xuống đất, nhìn kĩ còn có thể thấy khói bốc lên."

Nói!"

Một câu nói của chị cũng đủ khiến cho tôi, và cả kẻ đã chết như Hoàng đủ run rẩy, chị trao cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo đến thấu xương.Hoàng lấy từ hố đen trong mặt ra một tập tài liệu đưa cho chị.

Đó là những thông tin thu thập được từ vụ án xảy ra gần đây tại trường.Trường THPT DN xuất hiện một số trường hợp kì lạ, đã có nhiều học sinh biến mất không lí do, gương trong nhà vệ sinh mỗi lần thay mới thì cứ sau một tuần chúng lại nát bét và có dấu tay bằng một thứ chất lỏng màu đỏ xuất hiện, sau khi xét nghiệm thì biết nó là máu nhưng không rõ là máu của ai, một số học sinh còn nghe thấy tiếng hát của một người phụ nữ về chiều tại phòng vệ sinh.Đây là những thông tin mà Hoàng đã tổng hợp được, hắn nói những bài đăng này khi đối chiếu với thời gian đăng tải thì nó đã được xoá ngay khi được đăng lên, bằng một chút thủ thuật Hoàng đã khôi phục được dữ liệu về bài đăng."

Còn về những vụ án của trường thì sao?"

"Nói về việc này thì cũng có đấy.

Vụ duy nhất là về một học sinh đã tự sát vào hai mươi năm trước tại trường."

"Vậy chắc mấy đứa cũng đoán được tám chín phần rồi nhỉ."

Chị liếc mắt về phía tôi, cái ánh mắt không có sát khí nhưng vẫn khiến tôi rùng mình."

Vậy...

Ý chị nói rằng nó là Hồn nhỉ?"

"Tao đoán là vậy, ai biết được."

Chị trả lời hờ hững."

Này...

Vụ này liên quan đến sống chết của em trai chị đấy."

"Thì cứ đến đó thử xem, nếu có việc gì thì chị mày vẫn có thể bảo vệ mày được."

Vẻ mặt đầy sự tự tin của chị cũng khiến tôi đỡ lo lắng hơn được phần nào."

Giờ tao có kế hoạch thế này."

Nói rồi Chị kéo chiếc bảng đến trước mặt tôi vừa vẽ chị vừa giải thích."

Mày sẽ giả làm học sinh để trà trộn vào trường, sau đó mày sẽ từ từ tiếp cận học sinh trong trường để tìm ra manh mối của vụ án."

"Nhưng cái vấn đề ở đây là em không có đồng phục của trường-"Vừa dứt câu chị đã ném cho tôi bộ quần áo không biết từ khi nào.

Tôi há hốc mồm khi chưa gì chị Linh đã có được đồng phục trường từ cái nơi xó xỉnh nào đó.

Tôi nói vậy vì tôi biết tác phong làm việc của chị không liêm chính bao giờ cả."

Giờ thì có rồi đó."

Giọng chị bình thản đến lạ."

Chị lấy đâu ra vậy??"

"Mày không cần biết, quá trình tao có không quan trọng, quan trọng ở đây là kết quả."

"À phải rồi, còn về vụ nhập học mày tự xử đi nhé."

"HẢ???"

Bỗng tôi có cảm giác lạ, có cái gì đó đang nhỏgiọt xuống phần sàn dưới chân tôi.

Là máu!

Không kịp định thần lại, xung quanhtôi đã tối sầm.

Thứ cuối cùng tôi thấy là vẻ mặt hoảng hốt của chị Linh
 
Cục Kiểm Soát Dị Thường
Chương 3: Vụ án mới (1.3)


Trong cơn mộng mị, tôi được đưa tới một không gian đen ngòm, lơ lững giữa khoảng không gian cô hoạnh.

Không có thứ gì, không có sinh vật sống nào.

Chỉ có tôi lơ lửng trôi trong khoảng không trơ trội ấy.

Thứ tôi cảm nhận được lúc này là sự cô đơn, nhưng lại cứ có cảm giác ai đó đang dõi theo bản thân.

Nhìn về nơi xa xôi, thứ tôi nhìn thấy thật khiến tôi giật mình.

Những nhãn cầu đủ màu sắc nhìn về phía tôi hàng loạt.

Càng ngày nó càng rõ hơn.

Từng con, từng con một như muốn lao tới ăn tươi nuốt sống tôi bất kỳ lúc nào.Chúng nó ngày một tiến về chỗ tôi, hai mươi mét, mười mét, năm mét, một mét.

Từng con mắt lớn nhỏ áp sát vào tôi.

Tuy là giấc mơ nhưng cảm giác trân thật đến lạ."

Tới lúc tỉnh dậy rồi..."

Giọng nói vang bên tai, không thể xác định được là nam hay nữ.

Thứ duy nhất tôi cảm nhận được là nó thân quen đến lạ.

Vừa choàng tỉnh khỏi giấc mộng ngắn ngủi.

Phải nói đúng hơn là điềm báo, những giấc mộng của Người kể chuyện không bao giờ vô nghĩa.

Đó cũng là nguyên nhân chúng tôi có thể tìm được cách đưa "Người chết" về "Cõi chết".Tôi đang nằm trong căn phòng của mình, chiếc đèn huỳnh quang chiếu thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu vì không ngủ đủ giấc của tôi làm chúng đau rát.

Miệng tôi bây giờ khô khốc, nếu không kịp uống nước chắc tôi chết khát mất."

Mày tỉnh rồi à Lâm!

CHỊ LINH ƠI!

THẰNG LÂM TỈNH RỒI NÈ!"

Giọng của Hoàng lớn đến mức khiến đầu tôi đau nhức."

Nước..."

Tôi cần cứu cái cổ họng của tôi trước khi nó biến thành cái sa mạc.Thấy có chai nước trên bàn gần đó, tôi vội vàng lao tới uống cho bằng hết.

Thầm nghĩ bụng được cứu rồi, nhưng có cái gì đó sai sai.

Sao vị của nó kỳ lạ thế nhỉ?Không đúng, cái này không phải là nước.

Là...

Là rượu.

Thế quái nào lại có rượu trong phòng chứ?"

PHỤT!"

Không nhịn được nữa, có bao nhiêu rượu còn trong miệng đã bị tôi phun hết ra ngoài."

Lâm!

Em tỉnh rồi hả-"Từng giọt rượu bắn thẳng vào khuôn mặt vui mừng của chị Linh.

Thôi rồi, mặt chị bây giờ đã xám xịt.

Vẫn giữ nụ cười đó trên môi, nhưng thái độ trong nụ cười của chị đã khiến tôi không còn biết nói gì.

Bây giờ tôi chỉ biết rằng bản thân đã sắp tiêu đời."

CAO MINH LÂMMM!!!!"

"EM XIN LỖI CHỊ!!"

Thế giới tồn tại những Dị thường mà khoa họckhông thể lý giải, nhiệm vụ của chúng tôi là tìm ra và đưa chúng về nơi chúngthuộc về.

Những điều "Bất thường" luôn tồn tại, đôi khi điều bình thường nhấtcũng có thể trở nên bất bình thường.

Chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lạivướn vào đống rắc rối này, nhưng tôi biết tôi cần tìm ra sự thật đằng sau nó.Không chỉ để sống sót, mà còn để bảo vệ những điều quan trọng đối với tôi.
 
Back
Top Bottom