"CẠCH", cửa phòng được tôi mở ra, phía cuối hành lang là chiếc cầu thang bộ bằng gỗ kéo dài xuống tầng trệt.
Do cần che dấu những việc liên quan đến những "Thứ đó" nên chúng tôi đã biến tầng trệt thành một tiệm bán vàng mã để che mắt người thường.
Mùi nhang trầm hương nhè nhẹ phả ra từ phía bàn thờ khiến người ta cảm thấy nơi này thật cổ quái.
Đi xuống sâu hơn nữa là nơi chúng tôi họp về việc giải quyết Dị thường.Tuy là tầng hầm nhưng nó vẫn sáng sủa như bao căn phòng khác trong nhà, bức tường xung quanh được dán miếng dán tiêu âm để tránh những khách hàng ở trên nghe được.
Giữa căn phòng là chiếc bàn tròn bằng gỗ, bên trên là thứ được chúng tôi gọi là Hồ sơ máu, cũng là một Dị thường.Dị thường được chia làm hai loại, Ám- tức những đồ vật bất thường được tạo nên với một lời nguyền mang trong nó, và Hồn- tức những linh hồn đã khuất đến từ Khoảng không, những linh hồn giữ lại được ký ức trước khi chết sẽ vô hại đối với người thường.
Nhưng những linh hồn mang ký ức méo mó hoặc không có ký ức sẽ mang những lời nguyền và họ sẽ tấn công bất kỳ ai họ gặp hoặc những người đã phá vỡ "Quy tắc" của họ.Đi đến ngồi xuống ghế, chị Linh đảo mắt sang nhìn tôi và Hoàng một lượt, thấy có mặt đông đủ nên bà ấy cũng bắt đầu buổi "Họp".
"Cũng có mặt đông đủ rồi ha, vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Nói rồi chị lấy tập hồ sơ để trên bàn và mở nó ra.
Tập hồ sơ nhỏ giọt thứ chất lỏng màu đỏ nhưng khi vừa chạm xuống mặt bàn thì lại bốc hơi nhanh chóng, trên tập hồ sơ là một con mắt lớn trợn trừng đang ngó nghiêng xung quanh và vài vết thương đã hoại tử, cứ như thể nó là một sinh vật sống.Hồ sơ máu là một đồ vật bị ám với khả năng tìm thấy Dị thường nguy hiểm nhất xung quanh, và cái giá cho thông tin ấy là người sử dụng phải cho nó uống máu mỗi ngày.
Thứ này được chị Linh đem về từ trước khi nhận nuôi tôi.Và đúng vậy, tôi và chị không phải người thân ruột thịt.
Tôi đã mất bố mẹ từ khi còn rất bé, chị Linh đã nhận nuôi tôi và giúp tôi làm chủ được sức mạnh của Người kể chuyện.
Cũng chẳng biết vì sao lúc ấy bà ấy lại chọn tôi, chắc có lẽ vì chúng tôi cùng là đồng loại, cùng là những kẻ dị biệt."
Lần này Hồ sơ máu phát hiện được một Dị thường ở khu vực gần chúng ta, cụ thể hình như là ở trường THPT DN.
Còn lại thì nó không nói gì nữa hết.
Má nó, không phải vì khả năng phát hiện Dị thường thì tao đã thanh tẩy nó từ lâu rồi!"
Nói rồi chị đập mạnh sấp hồ sơ xuống mặt bàn, chưa đủ chị còn bồi thêm cho nó quả đấm, tôi và Hoàng nhìn thấy mà cũng thấy tội cho nó.
Nhìn kỹ thì đôi mắt trên đó cũng đang chảy nước như đang uất ức về thái độ của bà Linh."
Này Lâm, nay bả uống nhầm thuốc hay sao mà cộc quá vậy..."
"Mày nói gì đó Hoàng!?
Mày có tin chị mày siêu độ vật lý cho mày ở đây luôn không?
Giờ mày xách cái mặt chó của mày đi tìm thông tin cho tao hay để tao đánh mới chịu đi tìm hả?"
"Em đi tìm liền đây, bà già cộc tính."
Câu cuối Hoàng chỉ dám nói trong miệng."
Mày vừa nói cái gì hả?"
Chị Linh nhìn về phía Hoàng với ánh mắt toé ra lửa, nếu ánh mắt mà có thể giết người thì chắc Hoàng đã bị giết tại đây rồi."
Đâu, em có nói gì đâu."
Hoàng huýt sáo để lảng sang chuyện khác, nhưng sau cái lớp đen xì đó tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt của hắn ta đã cắt không còn giọt máu."
Còn mày nữa Lâm, đi ra kia phụ thằng Hoàng một tay nhanh lên, đừng tưởng mày em tao mà chị mày tha cho mày."
"Rồi rồi, em biết rồi."
Tôi cũng chẳng dám hó hé nửa lời."
Mà này chị Linh, nếu Dị thường có mặt khắp nơi thì liệu Người kể chuyện có đủ lực lượng để đối phó hết không, rồi nếu có hai chị em mình là Người kể chuyện thì mấy nơi khác sẽ như thế nào."
Chị Linh nhìn tôi, ánh mắt của bà ấy khiến tôi không dám nói thêm gì nữa."
Kệ con mẹ tụi nó, mày nên nhớ nhiệm vụ của tụi mình là giải quyết Dị thường ở khu vực này để cuộc sống của chị em mình thoải mái thôi mày hiểu không.
Và cả để giải quyết lời nguyền trên người mày nữa."
Mặt chị thoáng buồn, bầu không khí trùn hẳn xuống."
Thôi, không nhắc đến việc này nữa."
Chị kết thúc cuộc trò chuyện giữa tôi tại đây."
Này, em tìm được thêm manh mối rồi này."
Hoàng bỗng xuất hiện phía sau chị.
"ĐÙNG", hắn bị một quyền đánh bay xuống mặt sàn.
Chỉ thấy đầu hắn chúi xuống đất, nhìn kĩ còn có thể thấy khói bốc lên."
Nói!"
Một câu nói của chị cũng đủ khiến cho tôi, và cả kẻ đã chết như Hoàng đủ run rẩy, chị trao cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo đến thấu xương.Hoàng lấy từ hố đen trong mặt ra một tập tài liệu đưa cho chị.
Đó là những thông tin thu thập được từ vụ án xảy ra gần đây tại trường.Trường THPT DN xuất hiện một số trường hợp kì lạ, đã có nhiều học sinh biến mất không lí do, gương trong nhà vệ sinh mỗi lần thay mới thì cứ sau một tuần chúng lại nát bét và có dấu tay bằng một thứ chất lỏng màu đỏ xuất hiện, sau khi xét nghiệm thì biết nó là máu nhưng không rõ là máu của ai, một số học sinh còn nghe thấy tiếng hát của một người phụ nữ về chiều tại phòng vệ sinh.Đây là những thông tin mà Hoàng đã tổng hợp được, hắn nói những bài đăng này khi đối chiếu với thời gian đăng tải thì nó đã được xoá ngay khi được đăng lên, bằng một chút thủ thuật Hoàng đã khôi phục được dữ liệu về bài đăng."
Còn về những vụ án của trường thì sao?"
"Nói về việc này thì cũng có đấy.
Vụ duy nhất là về một học sinh đã tự sát vào hai mươi năm trước tại trường."
"Vậy chắc mấy đứa cũng đoán được tám chín phần rồi nhỉ."
Chị liếc mắt về phía tôi, cái ánh mắt không có sát khí nhưng vẫn khiến tôi rùng mình."
Vậy...
Ý chị nói rằng nó là Hồn nhỉ?"
"Tao đoán là vậy, ai biết được."
Chị trả lời hờ hững."
Này...
Vụ này liên quan đến sống chết của em trai chị đấy."
"Thì cứ đến đó thử xem, nếu có việc gì thì chị mày vẫn có thể bảo vệ mày được."
Vẻ mặt đầy sự tự tin của chị cũng khiến tôi đỡ lo lắng hơn được phần nào."
Giờ tao có kế hoạch thế này."
Nói rồi Chị kéo chiếc bảng đến trước mặt tôi vừa vẽ chị vừa giải thích."
Mày sẽ giả làm học sinh để trà trộn vào trường, sau đó mày sẽ từ từ tiếp cận học sinh trong trường để tìm ra manh mối của vụ án."
"Nhưng cái vấn đề ở đây là em không có đồng phục của trường-"Vừa dứt câu chị đã ném cho tôi bộ quần áo không biết từ khi nào.
Tôi há hốc mồm khi chưa gì chị Linh đã có được đồng phục trường từ cái nơi xó xỉnh nào đó.
Tôi nói vậy vì tôi biết tác phong làm việc của chị không liêm chính bao giờ cả."
Giờ thì có rồi đó."
Giọng chị bình thản đến lạ."
Chị lấy đâu ra vậy??"
"Mày không cần biết, quá trình tao có không quan trọng, quan trọng ở đây là kết quả."
"À phải rồi, còn về vụ nhập học mày tự xử đi nhé."
"HẢ???"
Bỗng tôi có cảm giác lạ, có cái gì đó đang nhỏgiọt xuống phần sàn dưới chân tôi.
Là máu!
Không kịp định thần lại, xung quanhtôi đã tối sầm.
Thứ cuối cùng tôi thấy là vẻ mặt hoảng hốt của chị Linh