Đô Thị  Cúc Chỉ - Mộ Vũ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,326
0
36
AP1GczPge8R83_zjam806_5p9Zdve4epTuD1EVd0jXVJRzrUfbyYASFS5ryP5sycdo6Fk6SlJ7IJ-uZQhgyFManrzqQdgwBZKT99gF0xFcdyyhjKzDMBuIPU3teaoAd7Jonfj9XSxXaaBIY4BDwJBsTFgT_c=w215-h322-s-no-gm

Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Tác giả: Mộ Vũ
Thể loại: Đô Thị, Xuyên Nhanh
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi xuyên vào tiểu thuyết. Tin tốt là tôi có thể nhìn thấy thân phận của người khác trên đỉnh đầu của họ. Tin xấu là tôi chỉ là một người qua đường. Ngoại trừ nam chính, nữ chính và nữ phụ độc ác ra, “người qua đường” chiếm số lượng nhiều nhất. Mãi cho đến một ngày, tôi nhìn thấy một “con tốt thí”. Tôi cho rằng cô ấy sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tình của nam nữ chính, muốn giúp đỡ cô ấy một chút. Nào ngờ cô ấy lại trực tiếp thiêu nam chính thành tro.​
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 1


Tôi tên Cúc Chỉ, tôi đã xuyên vào tiểu thuyết.

Lúc mới biết bản thân mình vừa xuyên qua, tôi phấn khởi nghiên cứu suốt nửa buổi, thử đủ mọi cách để gọi hệ thống.

Nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Thế giới này giống hệt như thế giới ban đầu của tôi. Lúc phát hiện ra không có hệ thống nào ở đây, tôi còn cho rằng mình đang cầm kịch bản lội ngược dòng. Nếu không thì sao một sinh viên tốt nghiệp 985 lại có thể xuyên vào thân xác của một học sinh trung học cùng họ cùng tên với tôi được.

Kịch bản kiểu này tôi thuộc nằm lòng rồi, thay mặt nữ chính bị ức h**p vùng lên đánh một trận và khắc phục khó khăn.

Vậy nên, tôi cố gắng vươn lên, thành công đỗ vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố.

Ngay lúc tôi đang hừng hực ý chí chiến đấu, tính lấy chức thủ khoa của tỉnh để giành suất vào Đại học Thanh Hoa, tôi đã bắt gặp hai chữ to đùng, lấp lánh ánh vàng ngay trên sân thể dục khi đi học quân sự.

Nữ chính.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai chữ ấy, toàn bộ sân thể dục bỗng trở nên chật chội, khắp nơi toàn là chữ.

Ba chữ “người qua đường” màu xám phủ kín toàn bộ sân thể dục, đầu tôi ong lên, thành công lăn đùng ra xỉu.

Tôi trở thành người giữ kỷ lục trong trường, chỉ mới học quân sự được 10 phút mà đã ngất xỉu.

Kể từ khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra mình đã xuyên vào tiểu thuyết.

Thế giới này có nam nữ chính của riêng nó, mà tôi chỉ là một trong số vô vàn người qua đường xám xịt.

Hết sức bình thường.

Dựa theo tư tưởng “chăm chỉ học tập” đã khắc sâu vào ADN của nhân dân cả nước, tôi tiếp tục siêng năng đọc sách.

Tuy tôi đã có kinh nghiệm sống hai kiếp, nhưng mỗi kỳ thi sẽ luôn xuất hiện một đề nâng cao, những đề đó, ngay cả một người lúc nào cũng có điểm số cao 90+ như tôi đều không thể giải được.

Nhưng nữ chính của chúng ta rất xuất sắc, lần nào cũng hơn tôi mấy điểm, khiến tôi ngồi vững vị trí “người xếp hạng nhì ngất xỉu trong vòng 10 giây khi học quân sự”.

Vì vậy, 3 năm học cấp 3 bình thường của tôi kết thúc bằng ngôi vị “á khoa của tỉnh”.

Lúc điền nguyện vọng, tôi cố tình điền Đại học Thanh Hoa, né tránh Đại học Bắc Kinh, nơi mà nữ chính đã chọn.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cha mẹ, tôi không nỡ làm hai vợ chồng buồn lòng, cuối cùng vẫn sửa nguyện vọng thành Đại học Bắc Kinh.

Điều kiện của gia đình tôi rất bình thường, cha mẹ đều là công nhân 996, thu nhập trung bình, nhưng bọn họ chưa từng để tôi thiếu thốn gì.

Quần áo tôi mặc trên người luôn là đồ tốt nhất. Tùy tiện nói muốn ăn một món gì đó, chỉ cần đến cuối tuần về nhà là chắc chắn có thể nhìn thấy món đó trên bàn ăn.

6 năm chung sống, tôi đã có tình cảm với bọn họ từ lâu. Cũng không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi cốt truyện hay không, nhưng bọn họ lại có chấp niệm sâu sắc với Đại học Bắc Kinh, hy vọng tôi có thể vào Đại học Bắc Kinh.

Vậy nên, tôi đã sửa nguyện vọng thành Đại học Bắc Kinh.

Quả nhiên là nữ chính xinh đẹp giỏi giang nhưng số khổ của chúng ta không hề chú ý đến một người xếp hạng nhì có thâm niên như tôi.

Bởi vì cô ấy vừa ngồi vững trên vị trí top 1, vừa phải cày một lúc 3 công việc mới kiếm đủ tiền để nuôi sống bản thân.

Tôi cũng không rõ vì sao một người vừa nhận được giải thưởng cấp quốc gia cùng với phần thưởng và học bổng của nhà trường như cô ấy lại cần chi tiêu nhiều đến mức phải cày một lúc 3 công việc như vậy.

Sau đó, cô ấy tìm thấy cha mẹ ruột của mình.

Kể từ đây, quyển tiểu thuyết này đã bắt đầu cốt truyện chính quy.

Hóa ra, cô ấy là thiên kim thật của nhà họ Thẩm, đã đi lạc từ lâu. Lúc cô ấy đi làm ở quán cà phê thì được mẹ Thẩm vô tình gặp được. Nhìn thấy khuôn mặt giống bản thân mình đến tám phần, mẹ Thẩm nước mắt lưng tròng.

Tôi không biết, cũng không dám hỏi, nhưng khi đó, nữ chính là thủ khoa của tỉnh chúng tôi, từng được lên báo, ảnh chân dung thậm chí còn không photoshop chút nào, chẳng lẽ nhà họ Thẩm không đọc báo à?

Thật ra, tôi không quan tâm đến nữ chính một chút nào. Tôi học về máy tính, cô ấy nghiên cứu tài chính, chẳng liên quan tí gì đến nhau.

Nhưng lúc nào cũng sẽ có đủ loại người ríu rít thảo luận về nữ chính bên tai tôi, mỗi lần đều đến tai tôi bằng một cách bất ngờ không thể tưởng tượng được trước khi mọi chuyện xảy ra.

Có lẽ đây chính là cuộc sống của người qua đường ăn dưa trong tiểu thuyết.

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 2


Vẫn như thường lệ, cuối tuần này, tôi đến nhà họ Thẩm làm thêm.

Người giàu có khác, thậm chí còn mời gia sư cho con của tài xế và bảo mẫu trong nhà.

Loại chuyện tốt này vậy mà lại rơi xuống tay tôi. Không phải tôi nói quá, nhưng suốt một tuần đó, tối nào tôi cũng cười đến mức bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Tôi chào má Triệu như thường lệ, sau đó thay dép lê của riêng tôi. Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã hai chữ to đùng lấp lánh ánh vàng làm cho sững sờ ngay tại chỗ.

Sao tôi có thể xui xẻo đến như vậy, tìm việc làm thêm mà còn tìm trúng gia đình của nữ chính.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nữ chính lo lắng quay đầu nhìn lại đây, là gương mặt thân quen mà tôi đã nhìn thấy vô số lần.

Ngũ quan sắc sảo, không có chỗ nào chê được, mái tóc đen dài điển hình, đôi mắt rưng rưng. Trong tiểu thuyết có một câu miêu tả là mắt nai như phủ một màn sương, trông vừa nhu nhược vừa đáng thương.

Thấy người mới xuất hiện chỉ là một sinh viên ngây thơ trong sáng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đi chỗ khác, không quan tâm đến tôi nữa.

Tôi thấy vậy thì càng vui vẻ hơn, vội vàng chạy tung tăng xuống lầu để dạy thêm cho các em nhỏ kia.

Nhưng tôi còn chưa kịp đặt chân lên bậc thang đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Tôi làm ở đây sắp được nửa năm rồi nhưng vẫn chưa từng gặp chủ nhân của ngôi nhà. Trước giờ, tôi chỉ giao tiếp với vị quản gia tầm tuổi trung niên, ít nói ít cười, tóc lúc nào cũng vuốt ngược kia.

Tôi chỉ biết chủ nhà họ Thẩm, có một đứa con trai và một đứa con gái, còn lại những chuyện như nhà họ mở công ty gì thì tôi hoàn toàn mù tịt.

Lúc này, có 4 người bước vào từ ngoài cửa, bởi vì khoảng cách khá gần nên những chữ màu bạc trên đầu họ đang chen chúc vào nhau.

3 “vai phụ”, 1 “nữ phụ độc ác”.

Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những danh hiệu khác ngoại trừ “nữ chính” và “người qua đường”. Nữ phụ độc ác này vừa nhìn đã biết là vai nữ số 2, cầm kịch bản quan trọng trong tay.

“Ba mẹ ơi, không sao đâu ạ, con biết chị ấy vừa về nhà nên chưa quen, chắc chắn là chị không cố tình đẩy con đâu.”

Quá quen thuộc.

Tôi bị những lời này làm cho câm nín. Thấy vẫn chưa đến giờ dạy, hơn nữa lại không ai để ý đến khu vực này, tôi bèn ngồi xổm xuống chuẩn bị hóng hớt.

“Tiểu Vũ, em hiền quá đó.”

Nam sinh trẻ tuổi ưa nhìn kia lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, đỡ nữ phụ độc ác đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm vào nữ chính đang luống cuống ngồi dậy.

Nữ phụ độc ác chỉ nhìn thoáng qua nữ chính một cái, đôi mắt bỗng đỏ au.

“Em biết là chị ấy không thích em, em dọn ra ngoài là được. Dù sao bây giờ em cũng lên đại học rồi, có thể đi làm thêm để nuôi sống bản thân.”

Kỹ năng diễn xuất này, tốc độ rơi nước mắt này, nếu không phải tôi đang nhìn lén thì chắc chắn tôi đã trao cho cô ta một tràng pháo tay chân thành tha thiết.

“Em là em gái của anh! Để anh chống mắt lên nhìn xem ai dám đuổi em đi!” Nam sinh lớn tiếng, ánh mắt anh ta nhìn về phía nữ chính quả thật không khác gì đang muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.

Người phụ nữ trung niên đang trang điểm kỹ càng cũng tiến lên một bước, dịu dàng nắm lấy bàn tay còn lại của nữ phụ, “Tiểu Vũ đừng sợ, nơi này sẽ mãi là nhà của con, mẹ và cha con đều ở đây mà.”

Ok, quả nhiên là cốt truyện kinh điển có thể ghi chép vào sách giáo khoa. Em gái trà xanh, cha mẹ đui mù, anh trai bất công, có phải là còn thiếu một vị hôn phu giả chết hay không?

Tôi không muốn xem tiếp diễn biến sau đó nữa. Tôi cảm thấy nếu tôi còn nghe tiếp, có lẽ ngón chân của tôi sẽ moi ra được một phòng nhỏ trong căn biệt thự này mất.

Dạy thêm cho học sinh tiểu học rất đơn giản. Hai tiếng sau, sau khi dạy xong, tôi quay lại phòng khách, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nữ chính đang ngồi trên sofa lau nước mắt.

Kế bên là phòng ăn, cả gia đình bốn người đang ngồi vừa cười nói vừa ăn tối cùng nhau, bữa tối phong phú, cảnh tượng hết sức hài hòa.

Vì không muốn liên can gì đến chuyện thiên kim thật giả của nhà hào môn này, tôi bèn giả vờ như không nhìn thấy, cứ thế xuyên qua phòng khách, bước ra cửa.

Vừa đẩy cửa ra, tôi đã ngây ngẩn trước hai chữ lấp lánh ánh vàng.

“Nam chính”.

Ok mọi người, vị hôn phu “strong” cũng online rồi, đông đủ!

Không thể không nói, bề ngoài của nam chính cũng có chỗ hơn người. Chiều cao 1 mét 88, eo thon vai rộng, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, phảng phất như được phủ thêm một lớp băng mỏng.

Khoan đã, sao tôi lại dùng từ “như tượng tạc” để miêu tả giống những tác giả đó vậy?

Tôi vội vàng nhảy ra xa hai bước, né tránh cánh cửa, đôi chân thon dài của nam chính lướt qua tôi như một cơn gió, còn thoang thoảng mùi nước hoa nam giới.

“Anh An Trần! Sao anh lại đến đây!”

Phòng khách vang lên tiếng nũng nịu nhão nhoét của nữ số 2, tôi nghe vậy không khỏi nổi da gà.

“Nghe nói em bị té cầu thang…”

Vì tôi đã đi khỏi nơi đó nên âm thanh phía sau càng lúc càng nhỏ.

Loại tình tiết này không thể xem nhiều, thật sự sẽ bị ngu theo đó.

Những tháng ngày sau đó bình tĩnh trôi qua. Tôi vẫn làm gia sư cho nhà họ Thẩm, không tránh khỏi việc tiếp xúc với vài cốt truyện ngôn lù.

Đơn giản là trà xanh làm đủ mọi cách để hãm hại, những người khác bất chấp tất cả để bảo vệ trà xanh, nữ chính giống như không có miệng vậy, gặp chuyện gì cũng chỉ biết chui vào trong góc ngồi khóc.

4 năm học chính quy thấm thoắt trôi qua, tôi thành công học lên nghiên cứu sinh. Trong khi đó, nữ chính của chúng ta nhập học với tư cách là thủ khoa của tỉnh, vậy mà nay lại thi rớt.

Đủ loại người qua đường ăn dưa xuất hiện trong mọi ngóc ngách quanh cuộc sống của tôi, khiến tôi không thể né tránh việc nghe ngóng được thông tin về cuộc sống của nữ chính.

Luận văn nữ chính viết cho một tạp chí bị tố là đạo văn. Kể từ đây, nữ chính trở thành “đồ đạo văn” bị mọi người tẩy chay, ở trong trường học, thậm chí là trong nghề, cô ấy cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do nữ phụ độc ác giở trò.

Tuy đang làm nghiên cứu sinh nhưng cũng không thể bỏ qua bước đi thực tập. Tôi là nghiên cứu sinh hàng xịn, xuất thân từ Đại học Bắc Kinh, vậy nên quá trình đi thực tập cho doanh nghiệp lớn diễn ra khá suôn sẻ.

Ngồi trước cửa kính trong suốt, từ trên cao nhìn xuống thành phố, cảm giác tự hào không gì sánh bằng.

Nhưng tôi vui mừng còn chưa đầy hai ngày đã bắt gặp chữ vàng “nam chính” trong phòng họp, Dương An Trần.

Tôi hiểu mà, đây là số phận của tôi.

Tôi ôm hồ sơ phân tích số liệu mà mình đã tổng hợp lại, đang chuẩn bị mang đi nộp cho tiền bối Tống đã dẫn dắt tôi thì vô tình va phải một người ngay trước cửa phòng họp.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôi vội vàng xin lỗi.

Người bị tôi va phải trông còn rất trẻ, mặc một bộ đồ công sở màu xám đậm, mang giày cao gót, trang điểm vừa phải, trông rất ưa nhìn.

“Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu. Cô có sao không?” Giọng nói của cô ấy rất êm ái, “Xin lỗi, tôi đi gấp quá nên không nhìn đường cẩn thận.”

Nhiều năm trôi qua, tôi đã học được cách làm lơ ba chữ người qua đường xám xịt trên đỉnh đầu của mọi người từ lâu. Vậy nên, lúc nhìn thoáng qua đỉnh đầu của cô ấy, thấy cũng là màu xám nên tôi không chú ý mấy.

Mãi cho đến khi rời khỏi, tôi mới lờ mờ phát hiện ra có gì đó sai sai.

Tôi chợt quay đầu lại, nhìn kỹ lại lần nữa. Đó căn bản không phải là “người qua đường” mà là “con tốt thí”.

Vậy chẳng phải là vật hy sinh hay sao.

Tôi thấy cô ấy vội vã khuất bóng ở cuối hành lang, bỗng dưng cảm thấy có chút không cam lòng.

Vai trò của các nhân vật trong thế giới này đã được sắp xếp hoàn chỉnh, giống như việc cho dù tôi có cố gắng như thế nào cũng không thể vượt qua nữ chính để giành top 1 được.

Nếu đã như vậy, có phải là cô gái ấy chắc chắn phải trở thành vật hy sinh của bộ truyện này hay không.

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 3


Vì vậy, sau khi tan làm, tôi cố tình ngồi dưới sảnh chờ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới thấy cô ấy bước ra khỏi thang máy.

Tôi giả vờ vô tình gặp lại, bước lên giải thích rằng mình muốn xin lỗi vì đã không cẩn thận va phải cô ấy, cũng nhân cơ hội đó hỏi cô ấy có tiện cùng ăn tối với tôi hay không.

Cô ấy hơi chần chừ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của tôi, cuối cùng, cô ấy vẫn đồng ý cùng tôi vào cửa hàng tiện lợi 7/11 ăn tối nhanh.

Cửa hàng tiện lợi trong thành phố lớn cũng có rất nhiều áp lực, tôi nhanh tay lẹ mắt giành được hai chỗ ngồi cuối cùng trong cửa hàng.

Phần ăn tiện lợi nóng hầm hập được bưng lên, khi đó, tôi mới biết cô ấy tên là Trần Đăng Hỏa*.

(* Đăng hỏa (灯火) có nghĩa là đèn đuốc.)

Một cái tên rất thú vị.

Cô ây là bí thư của tổng giám đốc. Lúc nghe thấy chức danh này, tôi biết ngay vì sao cô ấy lại được sắp xếp là “con tốt thí”.

Tôi và Trần Đăng Hỏa trở thành bạn thân. Công việc của cô ấy rất bận rộn, một ngày 24 tiếng, lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng.

Lúc chúng tôi đang ăn cơm mà cô ấy bỗng dưng bị gọi đi là chuyện thường ngày ở huyện.

Gia đình của Trần Đăng Hỏa rất bình thường, thậm chí có thể nói là nghèo. Cha mẹ cô ấy đều là nông dân, dựa vào vài mẫu ruộng cằn cỗi mà nuôi cô ấy ăn học, trở thành sinh viên.

Cô ấy rất lạc quan, sẽ vừa cười vừa kể cho tôi nghe chuyện cô ấy ngồi ngay bờ ruộng ngắm sao lúc còn nhỏ, chuyện ngốc nghếch mà cô ấy từng làm khi vừa lên thành phố học đại học.

Lúc gọi video cho cha mẹ, cô ấy sẽ kéo tôi ra trước màn hình chào hỏi. Nhìn hai người nông dân hàm hậu chân thành trong màn hình di động nhỏ xíu, trái tim tôi như bị thắt lại.

Trần Đăng Hỏa là một người sống sờ sờ, có máu có thịt. Cô ấy rất ưu tú, thi đậu vào thành phố lớn bằng bản lĩnh của chính mình, là hy vọng của cả nhà cô ấy.

Cớ gì mà cô ấy lại là con tốt thí?

Tôi muốn khuyên cô ấy đổi công việc khác, có lẽ cách xa nam chính rồi thì có thể thay đổi số phận con tốt thí của cô ấy.

Nhưng Trần Đăng Hỏa lại nói:

“Tớ là một sinh viên xuất thân từ nông thôn, tớ rất biết ơn tổng giám đốc Dương đã cho tớ công ăn việc làm ổn định.”

Cô gái ngốc. Không có công việc tốt nào mà 3 giờ sáng còn phải chạy đến quán bar xử lý hậu quả do nam chính gây ra, chịu thương chịu khó đi theo phía sau nam nữ chính.

Thời gian thực tập của tôi nhanh chóng kết thúc. Tiền bối Tống sảng khoái đóng dấu lên giấy chứng nhận thực tập của tôi.

“Tiểu Cúc cố lên, chăm chỉ học tập, chờ đến khi em tốt nghiệp rồi, cửa lớn của công ty chúng tôi mãi mãi rộng mở đón chào em.”

Tối hôm ấy, tôi và Trần Đăng Hỏa ăn một bữa xa xỉ, không chen chúc trong 7/11 với những người khác nữa mà vào KFC gọi một phần ăn gia đình.

“Để tớ kể cho cậu nghe, cô nàng Thẩm Thi Vũ kia không phải người tốt lành gì đâu, ngày nào cũng nhào vào trên người tổng giám đốc Dương nhà tớ.”

Trần Đăng Hỏa mừng cho tôi vì đã nhận được giấy chứng nhận thực tập, vừa gặm cái đùi gà vị truyền thông vừa tám chuyện với tôi.

Thẩm Thi Vũ chính là nữ phụ độc ác, thiên kim giả nhà hào môn.

“Cậu không nhìn thấy cảnh ấy đâu, hôm đó, đại tiểu thư nhà họ Thẩm đứng dưới mưa ướt như chuột lột, ngay cả tớ nhìn thấy cũng đau lòng. Cậu nói xem, có phải tổng giám đốc Dương có mắt như mù hay không?”

“Ngày hôm đó, tớ nghe thấy tổng giám đốc Dương nói qua điện thoại rằng vị hôn thê mà anh ấy thừa nhận chính là Thẩm Thi Vũ. Sau đó còn nói cô ấy là đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó đi. Chậc, đúng là một người đàn ông tàn nhẫn.”

Trần Đăng Hỏa cầm khoai tây chiên chấm sốt cà rồi đưa đến trước mặt tôi: “Đây, món khoai tây chiên mà cậu thích ăn nhất nè, tớ không giành với cậu đâu.”

Cốt truyện diễn biến có chút chậm, đã hai năm trôi qua mà vẫn đang trong giai đoạn điên cuồng cho nữ chính ăn hành. Nếu tôi đoán không nhầm thì bước tiếp theo, giai đoạn nữ chính thức tỉnh và đóng cửa trái tim hẳn là cũng sắp đến rồi.

Chỉ tiếc là chúng tôi còn chưa kịp ăn xong bữa KFC đó, Trần Đăng Hỏa nhận được một cuộc gọi, mặt mũi ngay lập tức xanh mét, còm không kịp lau tay đã vội vã chạy đi rồi.

Buổi tối hôm ấy, Thẩm Thi Vũ và Thẩm Thi Tình đều bị bắt cóc.

Tôi sợ Trần Đăng Hỏa gặp chuyện gì nên đã theo cô ấy chạy ra khỏi KFC, nhưng tôi chỉ kịp nhìn thấy cô ấy bước vào xe taxi.

Thấy tôi bước ra, cô ấy vẫy vẫy tay với tôi: “Cậu yên tâm đi, tớ đến văn phòng thôi, không có gì nguy hiểm đâu. Cậu quay lại ăn tiếp đi, đừng để đồ ăn bị dọn mất!”

Nói dứt lời, cô ấy đóng cửa xe lại, taxi cứ thế mà đi.

Nhưng chờ đến lúc tôi quay lại KFC, chỗ ban nãy chúng tôi ngồi đã có một đôi tình nhân đang ngồi vào, phần ăn gia đình chỉ mới ăn được một nửa cũng bị dọn mất rồi.
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 4


Nghiên cứu sinh và đại học hoàn toàn khác nhau, thật sự là mỗi ngày không ngừng nghiên cứu rồi lại nghiên cứu.

Nhưng cho dù có bận đến thế nào đi chăng nữa, mỗi ngày, tôi đều sẽ nói với Trần Đăng Hỏa mấy câu. Chờ đến cuối tuần, nếu cả hai chúng tôi đều có thời gian rảnh sẽ hẹn nhau ra 7/11 gọi một phần cơm gà.

Buổi tối hôm đó, cảnh tượng kinh điển chỉ được chọn một trong hai, nam chính không chút do dự chọn thiên kim giả Thẩm Thi Vũ. Nữ chính Thẩm Thi Tình của chúng ta bị đẩy xuống biển, biến mất giữa đại dương mênh mông sóng vỗ.

Sau đó, nam chính nổi điên.

Anh ta bỏ tiền ra thuê vô số đội cứu hộ, triển khai công tác tìm kiếm trên mặt biển. Nhưng sống không thấy người, chết không thấy xác, hoàn toàn không tìm thấy Thẩm Thi Tình.

Lúc này, còn tìm kiếm ngoài biển cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, nên đi tìm trong những trường học trứ danh ở nước ngoài. Nữ chính chắc chắn đã được ai đó cứu mạng, bây giờ hẳn là đang tiếp tục học tập tại một trường đại học danh tiếng nào đó.

Những ngày tháng đó, chỉ khổ thân Trần Đăng Hỏa. Tổng giám đốc Dương không ngủ không nghỉ suốt 3 ngày, cô ấy cũng thức trắng suốt 3 ngày, rụng một mớ tóc. Sau khi xong việc, cô ấy từng than thở với tôi không ít lần.

Quả nhiên, năm thứ ba khi tôi đang học nghiên cứu sinh, thị trường chứng khoán bỗng xuất hiện một vị thiên tài.

Là nhân vật được phong thần thứ hai sau Warren Buffett.

Không cần nghĩ tôi cũng biết đó là Thẩm Thi Tình.

Có Trần Đăng Hỏa làm thủ lĩnh tình báo, tôi luôn được ăn dưa trực tiếp.

Ai có thể hiểu được cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy thông báo chưa đọc trên màn hình điện thoại vào lúc 11 giờ đêm, sau khi đã dành cả ngày vất vả trong phòng thí nghiệm?

Kể từ sau khi Thẩm Thi Tình rơi xuống biển, Dương An Trần mới nhận ra mình đã yêu cô gái kiên cường này.

Vốn dĩ, anh ta kiên quyết cưới thiên kim giả, bây giờ lại thẳng thừng từ hôn, mặc kệ Thẩm Thi Vũ khóc lóc cầu xin như thế nào cũng không thay đổi.

Lúc gọi video cho tôi, Trần Đăng Hỏa vừa kể vừa cười ngã ngửa.

“Cậu không biết đâu, lúc ấy, thiên kim giả đội mưa suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để gặp mặt tổng giám đốc Dương, nhưng tổng giám đốc Dương lại không có bất kỳ phản ứng nào. Cuối cùng, vẫn là tớ cảm thấy cô ta đáng thương nên đưa cho cô ta một cây dù.”

“Vậy cậu thì sao? Buổi tối về nhà, cậu có bị ướt mưa hay không?”

Nghe vậy, Trần Đăng Hỏa bỗng không biết phải trả lời làm sao, bèn cười ngượng: “Haiz, chuyện nhỏ thôi mà, cậu cũng biết là nhà tớ rất gần đó, chạy mấy bước là đến rồi.”

Tôi thở dài. Trần Đăng Hỏa vẫn ngây thơ như vậy.

Sắp đến ngày tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi. Nếu là lúc trước, chắc chắn tôi sẽ cố gắng né tránh những công việc cần tiếp xúc gần với nam nữ chính.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy chữ con tốt thí trên đầu Trần Đăng Hỏa, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Vì vậy, tôi lại liên hệ vị tiền bối đã từng dẫn dắt tôi trong thời gian thực tập.

Tiền bối nghe nói tôi muốn quay lại làm việc thì rất vui mừng. Tôi có lý lịch ưu tú, lại từng có kinh nghiệm thực tập, cuối cùng, tôi thành công được nhận vào làm trong công ty của nam chính.

Lúc nhận được tin nhắn nhận vào làm, tôi đang đi dạo phố cùng Trần Đăng Hỏa, cô ấy mừng rỡ hét lớn, cũng không quan tâm đến ánh mắt ái ngại của mọi người xung quanh mà cứ thế đu lên người tôi như một chú koala.

“Quả Quýt Nhỏ*, tớ biết ngay là cậu đỉnh của chóp mà! Sau này bà đây có chỗ dựa trong công ty rồi ha ha ha!”

(* Nguyên văn là Tiểu Quất Tử (小橘子). Biệt danh này bắt nguồn từ tên của nữ chính, do chữ Chỉ (枳) trong Cúc Chỉ là trái cam đắng Trung Quốc, cùng thuộc chi Cam chanh (Citrus) như trái quýt.)

Dứt lời, cô ấy nằng nặc đòi mời tôi uống cà phê, tung tăng chạy lại quầy bar mua nước.

Tôi ngồi yên tại chỗ, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Tôi cũng không biết quyết định này của mình có chính xác hay không. Dấn thân vào cốt truyện có nam nữ chính, thoạt nhìn cũng không phải là một quyết định đúng đắn.

Lúc ngẩng đầu nhìn lên cửa kính, tôi bàng hoàng phát hiện ra trong hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trên cửa kính, trên đầu tôi cũng có một hàng chữ xám xịt.

Trước kia, trên đầu tôi chưa từng xuất hiện bất kỳ chữ gì, cho dù soi gương hay chụp ảnh đều chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ một chữ nào.

Nhưng giờ phút này, tôi nhìn thấy ba chữ bay bổng bất thình lình xuất hiện trên đầu tôi.

“Con tốt thí”.

Khoảnh khắc đó, tôi sợ hãi tột độ.

Chẳng lẽ tôi cũng phải chết, cũng phải trở thành vật hy sinh trong cuộc tình của nam nữ chính hay sao?

Nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía quầy bar, thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ đang vẫy tay với mình, tôi bỗng dưng bình tĩnh trở lại. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng dưng bình tĩnh trở lại.

Thế giới tiểu thuyết chó má gì chứ, cốt truyện máu chó gì chứ, thân phận chó má gì chứ.

Tôi muốn thử đấu tranh một lần xem sao.

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 5


Thẩm Thi Tình về nước, bay đến Tokyo làm khách, chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn trong ngành.

Trần Đăng Hỏa là tổng bí thư nên đã cùng Dương An Trần đến tận nơi.

Khi đó, trùng hợp đúng lúc tôi quên tắt chuông điện thoại, giữa văn phòng yên tĩnh liên tục vang lên tiếng thông báo.

Tôi chân thành xin lỗi đồng nghiệp, chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng rồi mới bắt đầu xem từng thông báo một.

“Trời má, cậu đoán xem vị thần cổ phiếu mới này là ai? Chắc chắn là cậu không đoán ra được đâu!”

“Thôi cậu đừng đoán nữa, để tớ nói cho cậu, không ngờ người đó lại là Thẩm Thi Tình!!!”

“Trời ơi, ánh mắt của tổng giám đốc Dương nhà tớ, mẹ ơi, Thẩm Thi Tình vừa xuất hiện, anh ấy đã trợn tròn mắt rồi, tớ không nói đùa đâu.”

“Không phải, đêm hôm ấy sóng lớn đến như vậy, cô ấy rơi xuống từ vách đá cao mà vẫn không chết, tớ thậm chí còn không dám tưởng tượng luôn.”

“Cô ấy thật sự rất xuất sắc, trời ơi, vừa táo bạo lại vừa thận trọng, chưa từng thất bại. Cô ấy giỏi thật luôn, hu hu, tớ cảm thấy tổng giám đốc Dương nhà tớ quá may mắn.”

Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết là gần đây, tâm trạng của tổng giám đốc Dương không được tốt.

Tất cả mọi người đều giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn không ít đồng nghiệp vì những chuyện vặt vãnh mà trực tiếp bị sa thải.

Trần Đăng Hỏa là người gần gũi Dương An Trần nhất, càng khổ sở không chịu nổi.

Vì nhiệt độ cà phê pha không đúng 38 độ, Dương An Trần nổi trận lôi đình gạt phăng tất cả tài liệu trên bàn làm việc xuống đất.

Sau đó, anh ta như bừng tỉnh lại, vừa cùng Trần Đăng Hỏa thu dọn tài liệu rải rác khắp sàn, miệng liên tục lẩm bẩm “Xin lỗi, tôi không cố ý…”

Trần Đăng Hỏa sợ hãi đến mức không biết phải làm sao.

“Loại đàn ông có cảm xúc không ổn định đáng sợ quá đi mất.” Cô ấy nói.

Cốt truyện đã đến hồi “cua lại vợ yêu”.

Dương An Trần dùng đủ mọi biện pháp để theo đuổi Thẩm Thi Tình thêm lần nữa.

Trần Đăng Hỏa rất bận, nhưng trước đây, dù có bận thế nào, cô ấy cũng sẽ gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn than thở, điều đó khiến tôi cảm thấy cô ấy rất có sức sống.

Nhưng Trần Đăng Hỏa của bây giờ ủ rũ đến mức dù có tô son Dior 999 màu đỏ rực rỡ cũng không thể khiến cho cô ấy hồng hào hơn.

Tối hôm đó, tôi vừa đi làm về muộn, vừa bước vào nhà thì thấy tin nhắn cô ấy gửi cho tôi.

“Quýt à, tớ cảm thấy hình như tớ đã sai rồi.”

Tôi tức tốc chạy đến bệnh viện, thấy cô ấy đang ngồi trong sảnh bệnh viện, đôi mắt ảm đạm không còn chút sức sống nào.

Tôi xót xa ôm chặt cô ấy, cô ấy như thể mất hết sức sống, cứ thế để mặc cho tôi ôm.

Khi đó, tôi mới biết, đêm hôm đó đã diễn ra tiết mục “cô chạy trốn, anh đuổi theo, cô chạy trời không khỏi nắng”. Nam nữ chính lái siêu xe đua xe trên đường phố, giữa đêm mưa, xe của nữ chính bị mất phanh và đâm vào cột đèn.

Nếu nói xe sang chất lượng tốt, vậy thì sao phanh xe hỏng hàng ngày? Nhưng nếu nói chất lượng không tốt, thì lại không còn gì để nói về vấn đề bảo đảm an toàn, bởi vì nữ chính chỉ bị va chạm phần đầu và ngất xỉu, không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng nam chính lại trực tiếp xông vào bệnh viện tư nhân tốt nhất dưới danh nghĩa của mình, kéo bác sĩ đang cấp cứu ra khỏi phòng mổ, nằng nặc đòi bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất điều trị cho nữ chính.

Cái gọi là điều trị, thực chất chỉ là khâu vết thương trên đầu nữ chính rồi đưa nữ chính đi kiểm tra toàn thân.

Còn bệnh nhân đang được điều trị trong phòng mổ, vì sự thay đổi bác sĩ phẫu thuật đột ngột nên đã bỏ lỡ thời gian vàng để cấp cứu, tuy cứu được mạng sống nhưng lại trở thành người thực vật.

Tôi ôm Trần Đăng Hỏa, bệnh viện vang vọng tiếng khóc thét xé lòng của người nhà bệnh nhân.

Nhưng bệnh viện đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, tiếng khóc này chỉ vang vọng trong sảnh bệnh viện, không gợi lên chút hồi đáp nào.

Tôi hiểu cảm giác của Trần Đăng Hỏa.

Trước đây, cô ấy từng cho rằng tổng giám đốc Dương là vị thánh sống, là một người sếp giỏi giang, cái gì cũng biết.

Nhưng bây giờ, hào quang của Dương An Trần đã vỡ tan.

Nói quá một chút thì Dương An Trần chính là kẻ coi mạng người như cỏ rác.

Trong mắt anh ta, chỉ có mạng sống của nữ chính mới được tính là mạng người, còn lại những người khác đều là cỏ rác, đều là con tốt thí.

Con tốt thí có thể hy sinh bất cứ lúc nào.
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 6


Thật ra, trước đó, lúc đang trong giai đoạn “ngược đãi vợ yêu”, Dương An Trần đã làm ra vài chuyện điên rồ rồi.

Khi đó, thiên kim giả Thẩm Thi Vũ giả bệnh, Dương An Trần đã cưỡng ép Thẩm Thi Tình phải hiến máu, chuyện đó cũng diễn ra trong chính bệnh viện tư nhân này.

Dương An Trần có thể ra lệnh cho các bác sĩ dưới trướng ép buộc một người hiến máu mặc cho họ không tự nguyện, có thể làm ra trò như vậy, có phải anh ta cũng có thể ép một người không tự nguyện phải hiến thận của chính mình hay không.

Đây là điều không hợp lý trong thế giới tiểu thuyết. Tổng giám đốc ngang ngược quyền thế ngập trời, đến nỗi gần như là coi trời bằng vung.

Trước ngày hôm nay, lúc cua lại vợ yêu, Dương An Trần cũng đã làm ra rất nhiều chuyện điên khùng khó có thể tưởng tượng.

Anh ta trực tiếp lái chiếc xe Land Rover của mình vọt vào đường băng sân bay, một người một xe cứ thế buộc cho chiếc máy bay đang chở nữ chính phải ngừng lại.

Nữ chính đúng là đã bị cảm động trước hành động của anh ta, nhưng những người khác trên máy bay lại vì chuyện này mà trễ giờ, thậm chí là tất cả các chuyến bay trong ngày hôm đó ở sân bay đều phải điều chỉnh lại giờ bay.

Còn có một lần Dương An Trần tỏ tình với Thẩm Thi Tình ngay ngoài quảng trường, vì bảo đảm sự an toàn cho tổng giám đốc, tất cả con đường xung quanh đều bị phong tỏa, khiến giao thông ùn tắc nghiêm trọng.

Lúc Thẩm Thi Tình che miệng cảm động nói em đồng ý, có người qua đường đang vội vàng chạy đến bệnh viện để gặp người thân lần cuối, bởi vì tắc đường mà bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy người thân lần cuối cùng.

Thật nực cười. Cho dù Thẩm Thi Tình có tài giỏi đến đâu, là nữ thần cổ phiếu không ai không biết trong giới tài chính, nhưng đối diện với nam chính đã từng làm khó mình bằng đủ mọi cách, cô ta vẫn chọn ở bên anh ta.

Rốt cuộc là tác giả này đang nghĩ cái gì vậy?

Tôi và Trần Đăng Hỏa ngồi trong sảnh bệnh viện suốt một đêm, sáng hôm sau, cô ấy đã phải tiếp tục vội vã chạy đến văn phòng.

Nếu tôi biết trước chuyện sắp xảy ra, chắc chắn tôi sẽ cản cô ấy lại.

Nữ phụ độc ác Thẩm Thi Vũ lại kiếm chuyện nữa rồi.

Cô ta yêu tổng giám đốc nhưng không được đáp lại nên bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu xa, tìm cách trộm đi tài liệu mật của công ty Dương An Trần.

Không biết làm thế nào mà cô ta lại tránh được bảo vệ, qua mặt camera an ninh và lẻn vào văn phòng của Dương An Trần, thậm chí còn mở được máy tính của tổng giám đốc, thành công trộm được một số tài liệu mật.

Tổng giám đốc nổi trận lôi đình, trước những tổn thất về lợi ích thực tế, anh ta huy động toàn bộ lực lượng trong công ty để điều tra về kẻ trộm. Sau một loạt biến cố, rốt cuộc cũng thành công bắt được Thẩm Thi Vũ.

Thẩm Thi Vũ khóc lóc thảm thiết, vừa ăn năn hối hận vừa khóc nức nở cầu xin, thậm chí còn trực tiếp quỳ gối van xin Thẩm Thi Tình đang nằm trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.

Sau đó, nữ chính Thẩm Thi Tình của chúng ta, với trái tim thánh mẫu, vậy mà lại thật sự cầu xin Dương An Trần tha thứ cho kẻ thù đã từng muốn đẩy mình vào chỗ chết.

Tình yêu đích thực mà mình theo đuổi bấy lâu nay cuối cùng cũng mở miệng nhờ mình một chuyện gì đó, Dương An Trần lắm tiền nhiều của, đương nhiên là anh ta đồng ý rồi.

Nhưng anh ta đã từng làm ầm lên tra xét trong suốt một thời gian dài, suýt nữa thì lật tung cả công ty lên, nếu chuyện này không có kết quả thì danh tiếng chết tiệt của anh ta sẽ mất hết.

Vì vậy, Dương An Trần bèn đổ tội cho Trần Đăng Hỏa.

Anh ta đưa ra bằng chứng, sau đó chắc chắn rằng chuyện này là do Trần Đăng Hỏa gây ra. Camera an ninh chỉ ghi lại được cảnh tổng bí thư Trần Đăng Hỏa bước vào văn phòng của anh ta ngày hôm đó.

Khi tôi biết chuyện thì đã quá muộn, Trần Đăng Hỏa đã bị cảnh sát dẫn đi rồi.

Tôi muốn chạy đến để làm chứng cho Trần Đăng Hỏa, nhưng tiền bối đã níu tôi lại, đau khổ lắc đầu.

Người sáng suốt đều biết, trong chuyện này, Trần Đăng Hỏa chỉ là con tốt thế mạng. Nhưng ai dám nói ra chứ? Nói ra, ai có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của tổng giám đốc khi bị mất mặt?

Nhưng tôi không suy nghĩ được nhiều như vậy. Tôi thậm chí còn không kịp xin nghỉ, trực tiếp lao đến đồn cảnh sát, nhưng khi đến nơi, tôi chỉ thấy Trần Đăng Hỏa đang thất thần ngồi xổm bên vệ đường.

Cũng may là Dương An Trần không làm quá. Trần Đăng Hỏa là người duy nhất bước vào phòng được camera an ninh ghi lại, nhưng trước nay cô ấy có lý lịch trong sạch, cảnh sát điều tra mãi mà vẫn không thấy cô ấy liên lạc với ai khả nghi, tất cả các thiết bị di động của cô ấy cũng không có chút dấu vết nào của tài liệu mật nên đã thả cô ấy ra.

Tôi không biết nói gì, run rẩy bước từng bước đến bên cạnh Trần Đăng Hỏa.

“Quả Quýt Nhỏ à.” Thấy tôi đến, Trần Đăng Hỏa thẫn thờ ngẩng lên, “Tớ không sao, tớ ổn mà, tớ không sao đâu, cậu đừng khóc.”

Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.

Trần Đăng Hỏa đã bị sa thải, cho dù có tìm công việc gì cũng sẽ gặp trở ngại, có thể nói là cô ấy đã mất đi cơ hội được nhận vào các công ty lớn.

Có phải đây là số phận của “con tốt thí” hay không? Trở thành vật hy sinh trong cuộc tình của nam nữ chính.

Tôi nằng nặc vẫy một chiếc taxi lại, đưa Trần Đăng Hỏa về căn nhà cô ấy đang thuê.

Sau khi ăn một bữa Domino mà cô ấy thích ăn nhất, Trần Đăng Hỏa dường như đã khôi phục một chút, không còn ủ rũ như trước nữa.

“Quýt này, có thể phiền cậu giúp tớ thu dọn đồ đạc rồi đem về đây được không?”

Tôi hơi lo lắng, không dám để Trần Đăng Hỏa ở nhà một mình, sợ cô ấy nghĩ quẩn.

“Haiza, tớ có phải là loại người như vậy đâu, cha mẹ tớ còn đang ở dưới quê chờ tớ quay về kìa. Mấy năm nay tớ bận quá, ngay cả Tết Âm lịch cũng không có thời gian về nhà.”

Trần Đăng Hỏa nhìn thấy sự băn khoăn của tôi, cố gượng cười.

Đúng là Trần Đăng Hỏa không phải kiểu người sẽ làm chuyện dại dột. Tôi dặn dò cô ấy ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi rồi đón taxi quay lại công ty.

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 7


Quay trở lại văn phòng, tôi cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt chưa từng có.

Tôi vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì tiền bối đã bước đến vỗ vai tôi.

"Tổng giám đốc Dương gọi những người trong nhóm chúng ta đi họp riêng, tôi nói em đau bụng, đang trong nhà vệ sinh nên đã xếp em ở cuối cùng."

Tổng giám đốc Dương gọi nhóm chúng tôi đi họp?

Tháng trước, nhóm chúng tôi đã đứng đầu phòng kỹ thuật, có thể nói rằng nhóm chúng tôi là lực lượng tinh nhuệ nhất của phòng kỹ thuật phần mềm công ty, học vấn và kinh nghiệm của mỗi thành viên đều rất xuất sắc, ai cũng là những người ưu tú nhất, là thủ khoa top đầu.

Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của mấy đồng nghiệp đã họp xong, tôi biết cuộc họp này tuyệt đối không phải là cuộc họp khen thưởng.

Tôi bỗng cảm thấy có chuyện chẳng lành, đến lượt tôi, nhịp tim hiển thị trên đồng hồ đeo tay của tôi đã lên tới 160.

"Cô tên gì ấy nhỉ... à, Cúc Chỉ phải không." Dương An Trần ngồi ở đầu bàn họp dài đối diện, bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên lạ mặt đang đứng và đưa cho anh ta một tập tài liệu.

Có vẻ đây chính là tổng bí thư mới, người đã thay thế vị trí của Trần Đăng Hỏa.

"Không tệ, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, để xem nào..."

Anh ta lơ đãng lật hồ sơ của tôi, nhưng cơ thể bỗng dưng cứng đờ.

"Cô học cùng trường trung học với cô ấy à?"

Đương nhiên tôi biết “cô ấy” mà Dương An Trần đang nhắc đến là ai.

Nhưng tôi không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ giả vờ ngơ ngác hỏi: "Cô ấy? Tổng giám đốc Dương đang nói ai ạ?"

Ánh mắt Dương An Trần vẫn còn chút nghi ngờ, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi chậm rãi mở miệng: "Nữ thần cổ phiếu mới nổi gần đây."

Tôi giả vờ bừng tỉnh, gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "À, Thẩm Thi Tình ạ, hồi trung học cô ấy luôn đứng đầu khối, thi đại học còn đỗ thủ khoa tỉnh chúng tôi, siêu đỉnh."

Thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, Dương An Trần tiếp tục lật xem hồ sơ của tôi.

Sau khi xem xong, anh ta như bị mất hứng, tùy tiện vẫy tay, bắt đầu cúi đầu nhìn điện thoại.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh ta ngay lập tức tiếp lời.

"Tôi thấy cha mẹ cô đều là công nhân bình thường trong nhà máy nhỏ, nuôi dạy được một sinh viên tài giỏi như cô đúng là không dễ dàng."

Vừa nghe thấy những lời này, tôi ngay lập tức trở nên cảnh giác. Người đàn ông trung niên hình như đã nhận ra sự bất an của tôi, mỉm cười vẫy tay, “Tiểu Cúc à, đừng căng thẳng, lại đây ngồi.”

Hai vệ sĩ mặc vest đen đứng ngay cửa phòng họp phía sau tôi lập tức tiến lên, một trái một phải giữ chặt cánh tay tôi.

Đối diện với hai vệ sĩ cao 1 mét 9, tôi không có chút sức lực nào để phản kháng, bị ép ngồi xuống trước bàn họp, trực tiếp đối mặt với Dương An Trần.

“Trong suốt thời gian qua khi cô công tác tại đây, hẳn là công ty không bạc đãi cô chỗ nào, cô cũng hài lòng về mọi mặt trong công ty nhỉ.”

Người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười thương mại từ đầu đến cuối. Đôi mắt ông ta vốn đã vừa hẹp vừa dài, khi cười lên, mắt híp lại thành một đường thẳng.

"Nhà cô chỉ có một cô con gái là cô, cha mẹ cô có yên tâm để cô một mình ở nơi xa không?" Ông ta bâng quơ nhắc đến gia đình tôi.

Cổ họng tôi thắt lại, phát ra âm thanh khàn đặc: "Tổng giám đốc Dương, ngài, công ty có chỉ thị gì ạ?"

Vốn dĩ, Dương An Trần vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe tôi nói vậy liền cười khẽ hai tiếng, thoải mái dựa lưng vào ghế da.

“Không tồi, tôi thích giao tiếp với người thông minh."

Người đàn ông trung niên lập tức đẩy một tập tài liệu đến trước mặt tôi, tôi cúi đầu bắt đầu đọc, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Dương An Trần muốn chúng tôi phát triển một phần mềm có thể làm giả thông tin thị trường chứng khoán.

Phải biết rằng hiện nay, quốc gia chúng tôi có hệ thống chứng khoán rất hoàn chỉnh, trong đó tập hợp nhiều công ty niêm yết, còn có hàng ngàn hàng vạn nhà đầu tư chứng khoán. Việc theo dõi, mua bán đều được thực hiện trong hệ thống, chịu sự giám sát của nhà nước.

Dương An Trần muốn làm giả thị trường chứng khoán, anh ta thực sự điên rồi.

"Một cô gái trẻ tự mình đi lập nghiệp trong thành phố lớn, có gặp chuyện bất trắc cũng là chuyện thường tình." Người đàn ông trung niên cũng không vội, cứ thế chờ tôi đọc xong toàn bộ tài liệu, tay gõ gõ lên bàn, nở nụ cười nửa miệng.

Đây chính là đe dọa, đe dọa công khai.

"Tôi thấy bố mẹ cô vất vả cả đời, khó khăn lắm mới được nghỉ hưu tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, cô cũng không muốn họ xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"

Tôi không chút nghi ngờ, đây là chuyện Dương An Trần thật sự có thể làm ra.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ký."

Tôi không biết mình đã run rẩy thế nào khi ký tên vào bản cam kết bảo mật đó.

"Tiểu Cúc làm việc ở công ty chúng ta cũng khá lâu rồi, làm việc rất chăm chỉ, kể từ tháng này trở đi, lương bắt đầu tăng gấp đôi. Công ty chúng ta không bao giờ đối xử tệ với nhân viên xuất sắc, cứ làm tốt, tiền lương không thành vấn đề."

Thấy tôi đã ấn dấu vân tay xong, người đàn ông trung niên thu hồi tài liệu, Dương An Trần liếc nhìn một cái, sau đó vẫy tay ra hiệu tôi có thể rời đi.

Ngay khi tôi đẩy cửa bước ra, Dương An Trần bỗng dưng lại lên tiếng.

"À phải rồi, cô có phải là bạn thân với cô bí thư lúc trước của tôi hay không?"

May mà lúc này tôi đang quay lưng lại với Dương An Trần, nếu không anh ta sẽ thấy nước mắt tôi bất chợt trào ra.

"Không sao, chỉ hỏi chút thôi, làm cho tốt, đi đi."

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 8


Lúc quay lại chỗ ngồi, tôi thở phì phò, không kiềm được nước mắt, tận sâu trong đáy lòng là một khoảng không im lặng.

Tôi đang phạm pháp.

Có người từng hỏi cách kiếm tiền nhanh nhất là gì, có người đáp rằng: Thật ra, tất cả những cách kiếm tiền nhanh nhất đều được tổng kết thành một quyển sách, cậu cứ tùy tiện lật xem vài trang là sẽ biết ngay phương pháp kiếm tiền nhanh thôi mà.

Quyển sách đó chính là bộ luật hình sự.

Mà trong bộ luật hình sự, có một tội gọi là “tội thao túng thị trường chứng khoán”.

Đây không đơn giản chỉ là thao túng thị trường chứng khoán nữa. Nếu ý tưởng của Dương An Trần trở thành hiện thực, vậy thì đó chính là khống chế thị trường chứng khoán.

Vô số công ty sẽ phá sản, hàng trăm ngàn nhà đầu tư chứng khoán mất hết vốn gốc.

Đó là số tiền mà hàng ngàn hàng vạn người vất vả cả đời mới kiếm được. Nếu dòng tiền này xảy ra chuyện, vô số gia đình vì vậy mà tan cửa nát nhà. Tôi không dám tưởng tượng bao nhiêu bi kịch sẽ phát sinh.

Còn chưa chờ tôi kịp hoàn hồn lại, Dương An Trần đã dẫn theo người đàn ông trung niên kia bước ra khỏi phòng họp, đằng sau còn có hai vệ sĩ mặc vest đen cao 1 mét 9.

“Mọi người đã làm việc vất vả rồi. Sau đây, hãy để tổng giám đốc thông báo vài tin đến cho mọi người.” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói, thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người. Thấy tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua đây, ông ta cung kính khom lưng mời Dương An Trần tiến lên phía trước một bước.

Tôi nghe thấy nữ đồng nghiệp sau lưng khẽ nói thầm với người bên cạnh: “Trời ơi, tổng giám đốc Dương tốt quá, ở bên cạnh tổng bí thư mà vẫn sợ bà xã ghen nên cố tình đổi sang một bí thư nam.”

Tôi thầm cười lạnh trong lòng. Dương An Trần ra vẻ tổng giám đốc đạo mạo, ho nhẹ hai tiếng, lớn tiếng nói:

“Tôi nhìn thấy sự cố gắng của mọi người. Mọi người đều cố gắng vì lợi ích chung của công ty, vất vả cho mọi người rồi.”

“Nhóm của anh Tống đã đứng đầu phòng kỹ thuật phần mềm trong suốt một năm liền, công ty cũng không ngại khen thưởng nhân viên ưu tú. Bây giờ, công ty sẽ tặng cho mười hai người trong nhóm một chuyến du lịch xa xỉ ở châu Âu trong suốt một tháng. Trong thời gian đó, công ty sẽ chi trả toàn bộ chi phí!”

Vừa dứt lời, cả văn phòng đồng loạt ồ lên.

Những người không hiểu rõ chân tướng đều hâm mộ không thôi, luôn miệng ngợi khen tổng giám đốc Dương hào phóng.

Nhưng mười hai người trong nhóm chúng tôi, ai nấy đều mặt mũi xám xịt.

“Mới vừa rồi, công ty đã xác nhận thông tin với mọi người. Bây giờ, xe buýt di chuyển ra sân bay đang chờ ở dưới lầu rồi. Anh Tống, chúng ta chuẩn bị đi được rồi chứ?”

Tôi rất lo lắng. Nếu thật sự đặt chân lên xe buýt, bọn họ sẽ đưa chúng tôi đến đâu?

Tôi hoảng hốt không thôi, bất chấp hợp đồng bảo mật ban nãy, cầm lấy điện thoại tính nhắn tin cầu cứu nhưng lại bị một bàn tay đè lại.

Tôi run rẩy ngẩng đầu, phát hiện ra người đó là tiền bối Tống. Anh ấy khẽ lắc đầu, sự bi thương trong mắt không thể che giấu.

Nhìn thấy tiền bối Tống, tôi thoáng yên tâm một chút, nhưng sau đó lại giật bắn mình vì một tiếng vang. Quay đầu nhìn lại, một thành viên trong nhóm đang ngã ngồi xuống sàn, trước mặt là chiếc máy tính đã vỡ tan tành, một tên vệ sĩ mặc vest đen đang đứng ngay trước mặt.

“À, xem ra người này đang hiểu lầm rồi. Chúng tôi đi du lịch chứ không phải là đi công tác, không cần đem máy tính theo.” Dương An Trần mỉm cười lên tiếng.

“Người vệ sĩ này của tôi cũng hơi nóng tính, đã lỡ tay làm hư máy tính của anh rồi. Tôi bồi thường cho anh gấp đôi được không?”

Dương An Trần cười như không cười, nhìn sởn tóc gáy.

Nhóm của chúng tôi có mười hai người, tính luôn cả tôi thì chỉ có hai người là nữ. Một người khác là chị Tôn, chị ấy vào nghề cũng đã hơn mười năm, tôi dìu chị ấy bước ra khỏi cửa chính của công ty, cả hai chúng tôi đều có thể cảm nhận được sự run rẩy của đối phương.

Bãi đỗ xe của công ty quả nhiên có một chiếc xe buýt đang đậu. Dương An Trần cũng không theo chúng tôi xuống lầu, chỉ bàn giao cho người đàn ông trung niên dẫn chúng tôi lên xe buýt.

Trước khi lên xe, tôi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cửa chính của công ty.

Cao quá. Đứng từ phía dưới rướn cổ lên hết mức mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy tầng cao nhất.

Cũng không biết là Dương An Trần có đứng trước cửa kính trên tầng cao nhất nhìn xuống nơi này hay không.

Thấy mười hai người đều đã lên xe đông đủ, người đàn ông trung niên đứng bên dưới vỗ vỗ cửa xe, gương mặt vẫn nở nụ cười thương mại y như cũ, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.

Xe buýt nổ máy, thân xe rung lên, điều hòa cũng được bật.

Khứu giác của tôi xưa nay nhạy bén, nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, ngẩng lên thì thấy khe quạt gió của điều hòa đang tỏa ra từng làn sương trắng.

“Mọi người cẩn thận!” Tôi còn chưa kịp la lên đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể bị mất khống chế, cứ thế ngã xuống.

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 9


Tôi tỉnh lại trong một tầng hầm ẩm ướt.

Tôi cảm nhận trạng thái của cơ thể, cổ họng khô rát, nhưng tình hình xem như còn tạm chấp nhận được, thời gian tôi ngất xỉu dao động trong khoảng bảy, tám tiếng đồng hồ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi có mười hai người, tất cả đều ngất xỉu, nếu bọn họ muốn vận chuyển chúng tôi thì chỉ có thể sử dụng xe buýt. Xe chạy suốt bảy, tám tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ra khỏi biên giới, chứng minh rằng chúng tôi vẫn còn ở trong nước.

Đây là tin tốt nhất.

Chỉ cần còn ở trong nước, chúng tôi còn có một con đường sống. Nếu bị đưa đến những nơi như Myanmar, tôi thật sự không dám tưởng tượng.

Không ngoài ý muốn, điện thoại di động đều đã bị tịch thu.

“Chúng ta đều đã ký hợp đồng rồi nên tôi sẽ không nói cụ thể nữa, tiếp theo đây, trước khi thành công, mọi người sẽ phải sinh hoạt ở chỗ này.”

Tôi không ngờ người đàn ông trung niên mắt híp cũng đi theo đến tận đây. Dưới ánh đèn tăm tối, nụ cười của ông ta hết sức rợn người.

Dưới sự giám thị của năm người đàn ông cao to lực lưỡng, chúng tôi gọi video cho người thân để báo tin bình an.

Điều khiến tôi bất ngờ nhất là Trần Đăng Hỏa không nhắn cho tôi bất kỳ tin nhắn nào, điều này đã loại cô ấy khỏi danh sách những mối quan hệ cần tra xét kỹ lưỡng, liệt kê cô ấy vào danh sách bạn bè bình thường.

Tôi nhìn gương mặt của cha mẹ trên video, rốt cuộc vẫn không giấu được sự bi thương trong lòng.

Bọn họ nghe nói công ty tổ chức cho chúng tôi đi du lịch nước ngoài, luôn mồm khen ông chủ tốt bụng, còn dặn dò tôi hãy nghỉ ngơi cho thoải mái, nếu cần thêm tiền thì cứ việc nói cho gia đình biết.

Sau khi cúp điện thoại, di động bị bọn họ tịch thu, tôi bị đẩy đến khu vực làm việc.

Bàn ghế tả tơi, bên trên là máy tính, sàn vẫn còn đọng nước, một mùi ẩm mốc khó ngửi lan tràn trong không khí.

Tôi không biết mình đã trải qua quãng thời gian đó như thế nào.

Mỗi ngày mơ mơ màng màng trôi qua, mỗi ngày chỉ được ngủ 6 tiếng, chỉ được ăn hai bữa cơm, hơn nữa còn là đồ ăn ôi thiu.

Không phải là chúng tôi không muốn phản kháng, nhưng chúng tôi là dân văn phòng suốt ngày ngồi một chỗ, làm sao có thể đánh lại cả nhóm đàn ông vạm vỡ được.

Đáng sợ hơn hết là việc tôi trở thành mục tiêu bị theo dõi, bởi vì tôi là cô gái trẻ tuổi duy nhất trong nhóm.

Lúc bọn họ chuẩn bị kéo tôi vào phòng, người đàn ông trung niên xuất hiện.

Ông ta híp mắt lại, dùng dao cứa cổ gã đàn ông to cao ngay trước mặt tôi.

Máu nóng bắn lên mặt tôi, tôi thậm chí còn không thể hét lên được.

Sau đó, những người còn lại cũng trở nên ngoan ngoãn, không ai dám động đến tôi nữa.

Nệm ở đây luôn luôn ẩm ướt, thường xuyên có chuột bò qua bò lại vào ban đêm. Tôi hay tỉnh giấc giữa đêm khuya, đối diện là một đôi mắt màu xanh lục.

Chị Tôn ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng tôi, giọng chị ấy nghẹn ngào: “Chị không biết có thể nhìn thấy con gái mình lớn bằng em bây giờ hay không.”

Thời gian trôi qua từng ngày. Thi thoảng, người đàn ông trung niên sẽ đến thúc giục tiến độ, giấc ngủ của chúng tôi cũng càng ngày càng bị rút ngắn lại.

Tôi đã chết lặng, tựa như một cỗ máy, cố gắng kéo dài hơi tàn trong tầng hầm tối tăm không thấy ánh nắng mặt trời này.

Nhưng khoảnh khắc từng tiếng quát lớn “Không được nhúc nhích, ngồi xổm xuống, giơ hai tay lên” vang lên, mắt của tôi lại sáng lên.

“Tiêu huỷ chứng cứ nhanh lên!” Gã đàn ông cầm đầu vọt lại đây, mấy tên còn lại vội vã gom tất cả CPU của máy tính lại một chỗ, tưới xăng lên rồi châm lửa đốt.

Giữa ánh lửa ngập trời, tôi nhìn thấy một cô gái mặt mũi bơ phờ, tóc tai bết lại, bọng mắt thâm quầng, hai má hóp lại.

Trần Đăng Hỏa không màng đến ngọn lửa đang hừng hực cháy, cứ thế vọt lại đây, cũng không màng tôi đã không tắm rửa thay đồ suốt một tháng trời mà ôm chặt lấy tôi.

“Tớ tìm được cậu rồi, cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi.”

Lỗ tai tôi ong lên, những lời này không hiểu sao lại rõ ràng lạ thường.

Có một nữ cảnh sát xông lên, dùng chăn quấn tôi lại, “Cô gái ơi, em có thể tự đứng dậy đi được không?”

“Ha ha ha ha, các người không có bằng chứng.” Người đàn ông bị ghì xuống, nhìn thấy cảnh sát hối hả dập lửa thì đắc ý cười ầm lên.

Giờ phút này, dường như linh hồn của tôi mới quay về trong thân thể. Tôi gian nan đứng dậy, la lên thất thanh:

“Tôi đang phạm pháp! Tôi muốn phá hoại thị trường chứng khoán! Tôi có bằng chứng!”

Trong tay tôi cầm một mặt dây chuyền. Cụ thể hơn thì đây là quà mà Trần Đăng Hỏa đã tặng cho tôi vào ngày tốt nghiệp.

Khi đó, cô ấy nói rằng nhìn thấy món đồ hay ho này, thoạt nhìn cứ tưởng là vòng cổ nhưng thật ra lại là một ổ cứng có dung lượng rất lớn, rất phù hợp với chuyên ngành của tôi, vậy nên đã mua tặng tôi.

Lúc ấy, chiếc vòng cổ này tốn gần 3 tháng lương của cô ấy, tôi mắng cô ấy phung phí nhưng cô ấy vẫn cứ cười hì hì không nói lời nào.

Nhưng chính chiếc vòng cổ này đã tránh né được sự lục soát của nhóm người kia, giúp tôi thành công lưu giữ bằng chứng về những hành vi phạm tội đã xảy ra trong tầng hầm này.

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 10


Lúc tỉnh lại, mùi nước sát trùng nồng nặc xộc vào mũi tôi.

Tôi hôn mê suốt một tuần. Tôi không nhìn thấy Trần Đăng Hỏa, hỏi ra mới biết cô ấy đi dự phiên tòa với tư cách là nhân chứng.

Tôi biết được từ đầu đến cuối sự việc thông qua cảnh sát. Hóa ra, ngày hôm đó khi tôi quay lại công ty, Trần Đăng Hỏa sợ tôi luẩn quẩn trong lòng, vì cô ấy mà xảy ra tranh chấp với công ty nên tôi vừa bước lên xe taxi là cô ấy đã đuổi theo.

Hôm ấy, lúc tôi bước lên xe buýt trong bãi đỗ xe của công ty, cô ấy đứng bên đường đối diện nên đã chứng kiến toàn bộ.

Cô ấy đã nhận ra điểm bất thường nên mới không nhắn tin cho tôi.

Cảnh sát chỉ miêu tả sơ qua về việc Trần Đăng Hỏa thu thập bằng chứng, truy tìm manh mối, dựa vào thân phận cựu bí thư của tổng giám đốc để tìm ra được manh mối quan trọng nhất, cuối cùng tìm thấy địa điểm nơi chúng tôi bị giam giữ.

Nhưng tôi không dám tưởng tượng được rằng, một cô gái nhỏ bé nhu nhược như cô ấy đã phải trải qua những gì để làm được như vậy.

Nhà họ Dương ngã ngựa.

Trần Đăng Hoả cung cấp đầy đủ bằng chứng, không chỉ riêng việc giam giữ trái phép người khác và thao túng thị trường chứng khoán lần này mà còn bao gồm cả những chuyện như cưỡng ép người khác hiến máu, thuê sát thủ giết người, v.v… Tất cả những bằng chứng này đã khiến Dương An Trần không thể chối cãi được.

So sánh với cô ấy, bằng chứng mà tôi cung cấp cũng không còn quan trọng đến như vậy nữa.

Dương An Trần trực tiếp bị tạm giam, chờ đến phiên tòa xử án. Tất cả tài sản mà anh ta sở hữu cũng bị niêm phong.

Nhà họ Thẩm cũng sụp đổ. Thiên kim giả Thẩm Thi Vũ cũng bị những bằng chứng do Trần Đăng Hỏa cung cấp đẩy vào tù. Năm đó, vụ bắt cóc diễn ra vào buổi tối hôm chúng tôi ăn KFC là do Thẩm Thi Vũ đích thân tìm người dàn cảnh. Tên anh trai có mắt như mù trong nhà họ Thẩm cũng phải ngồi tù một thời gian vì đã bao che cho tội phạm.

Trần Đăng Hỏa cung cấp bằng chứng vô cùng xác thực, bọn họ căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để lật ngược ván cờ.

“Đồng chí, tuy cô bị ép buộc và đã tự thú, nhưng vẫn không thể phủ nhận việc cô đã phạm tội, có thể vẫn sẽ phải ngồi tù…”

“Tôi biết.” Tôi bình tĩnh cắt ngang lời vị cảnh sát trước mặt. Khoảnh khắc tôi la lên rằng “Tôi đang phạm tội”, tôi cũng đã lường trước được kết quả này.

“Cô đừng vội, cứ nghe tôi nói cho hết đã.” Cảnh sát cười, nói tiếp, “Nhưng cô cung cấp bằng chứng hết sức thuyết phục, có thể lấy công chuộc tội, vậy nên, cuối cùng, chúng tôi quyết định…”

“Phạt cậu ăn Domino với tớ suốt một tháng.” Trần Đăng Hỏa bất thình lình đẩy cửa bước vào, cười hì hì vỗ lên vai vị cảnh sát kia.

Tôi mắt chữ A mồm chữ O, thấy vị cảnh sát kia vừa nở một nụ cười bất đắc dĩ, vừa cởi bỏ còng tay cho tôi, “Cô Cúc, cô có thể đi rồi.”

Cô ấy chạy đôn chạy đáo suốt nhiều ngày như vậy, đã làm quen với các cảnh sát ở đây từ lâu. Các vị cảnh sát từ trên xuống dưới đều cực kỳ kính nể cô Trần vừa dũng cảm vừa quyết đoán nên ai nấy đều bao dung cho cô ấy.

Cha mẹ tôi đã đứng chờ trước cửa, vừa thấy tôi bước ra đã xông đến ôm tôi, vừa khóc vừa nỉ non:

“Con ơi, cha mẹ có lỗi với con, đã để con chịu khổ rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh tươi đẹp, bỗng dưng cảm thấy rất hạnh phúc.

Tôi ôm một bó hoa đứng ngay trước cửa tòa án, màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp cảnh Dương An Trần bị tòa án thẩm vấn.

Bị phạt nhiều tội cùng một lúc, Dương An Trần bị tòa kết an tử hình, tước đoạt tất cả mọi quyền lợi chính trị suốt đời.

Lúc thẩm phán gõ búa, thế giới xung quanh tôi đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cuối cùng, tôi cũng không còn nhìn thấy những chữ “người qua đường” rậm rạp chen chúc nhau, không thấy chữ “nam chính” lấp lánh ánh vàng trên đầu Dương An Trần đang nổi điên lên, bị áp giải đi.

Tôi cũng không thấy chữ “con tốt thí” trên đầu Trần Đăng Hỏa nữa.

Trần Đăng Hỏa bước ra khỏi cổng, tung tăng chạy đến trước mặt tôi, nhưng cô ấy lại bị một cô gái điên khùng cản đường lại.

“Tại sao? An Trần vẫn luôn đối xử tốt với cô, sao cô lại muốn đối xử với anh ấy như vậy!”

Tôi bước lên tính kéo cô gái kia ra nhưng Trần Đăng Hỏa đã xua tay ngăn tôi lại.

“Tôi chỉ tò mò không biết cô suy nghĩ như thế nào.” Giọng điệu của Trần Đăng Hỏa rất bình tĩnh, trong ánh mắt còn có chút thương hại.

Lúc này, tôi mới phát hiện ra cô gái điên khùng kia là Thẩm Thi Tình. Không có hai chữ “nữ chính” trên đỉnh đầu, vậy nên tôi mới không nhận ra cô ta.

“Cô ưu tú như vậy, thi đậu vào Đại học Bắc Kinh với danh nghĩa là thủ khoa của tỉnh, được công nhận là nữ thần cổ phiếu. Rõ ràng là cô có thể dựa vào bản thân mình để sống một cuộc đời xuất sắc, vì sao phải cố chấp để tâm đến tình yêu của một người đàn ông?”

Thẩm Thi Tình nghẹn họng trân trối. Cô ta lắp bắp như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được những âm tiết vô nghĩa.

“Cảnh tượng ngày hôm nay là anh ta bị trừng phạt xứng đáng, cũng là cô gieo nhân nào gặt quả nấy!” Nói xong, Trần Đăng Hỏa hất tay Thẩm Thi Tình ra, để mặc cho cô ta tê liệt ngã sõng soài dưới đất.

Trần Đăng Hỏa nhận lấy bó hoa tôi đưa, vùi mặt vào bó hoa để hít hà hương hoa, sau đó thoả mãn mà dắt tay tôi.

“Tớ thừa nhận là cậu cũng có chút nhan sắc. Nếu tớ 30 tuổi, tớ sẽ ly hôn để cưới cậu. Nếu tớ hai mươi mấy tuổi, tớ sẽ chia tay để yêu cậu. Nếu tớ mười mấy tuổi, tớ sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm cậu. Nhưng tớ chỉ mới 7 tuổi, hôm nay là thứ năm, là ngày KFC sale đậm sâu, cậu có thể mời tớ ăn KFC được không?”

Tôi mở một công ty, Trần Đăng Hỏa cũng quay về làm công việc tổng bí thư như cũ.

Chẳng qua là, đó đều là chuyện của sau này.

Giai đoạn đầu khi gây dựng sự nghiệp rất bận rộn, hai chúng tôi bận đến mức tối mặt tối mày.

Nhưng chờ đến khi công ty dần vận hành ổn định, tôi không cần phải tự thân vận động nữa, nội dung công việc của Trần Đăng Hỏa cũng đổi thành “đi dạo phố cùng sếp”.

Ngày hôm ấy, chúng tôi đang xem phim điện ảnh cùng nhau, vai ác bỗng dưng cười sằng sặc:

“Đó chẳng qua chỉ là con tốt thí mà thôi, để ý đến bọn họ làm gì.”

Trần Đăng Hỏa là người có tinh thần trượng nghĩa, nghe vậy thì căm phẫn vung nắm đấm lên.

“Tốt thí cái gì mà tốt thí! Nhất tốt chi vi, toàn cục du quan*!”

(* Nguyên văn là 一卒之微,全局攸关, có nghĩa là một con tốt nhỏ bé cũng có thể quyết định thắng thua.)

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra.

Thì ra, con tốt thí có nghĩa là.

Gặp thời, một tốt cũng thành công*.

(* Một câu thơ trong bài “Học đánh cờ” của Bác Hồ.)

Hết.

ෆ˙ᵕ˙ෆ
 
Back
Top Bottom