Tâm Linh [Creepypasta?] My Story Begins...

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
306453236-256-k962769.jpg

[Creepypasta?] My Story Begins...
Tác giả: Walter_Cudweed
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhớ sốc não bằng điện trước khi đọc truyện ( ͡° ͜ʖ ͡°).​
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
∆×LƯU Ý×∆


Trước khi vào đọc truyện thì nhớ đọc phần lưu ý này nhá.

Lưu ý:

- 1) Hãy tôn trọng nhau.

Đừng sỉ nhục danh dự hay gia đình của nhau là ok rồi (;¬_¬).

- 2) Có một số hiện tượng mơ hồ và khó giải thích bằng lời...

Nên có một số điều tôi không chắc là sự thật.

- 3) Tôi có cái tính giỡn "hơi" mất dạy.

Nên khi rep cmt hay giỡn với một số người sẽ thấy không thích (;¬_¬)...

- 4) Truyện có yếu tố ảo diệu kinh khủng nên cần sốc não bằng điện trước khi đọc nhé ¯\_(ツ)_/¯ để tránh tình trạng tức đến nỗi máu dồn lên não xong spam chửi hàng dài (ツ).

Ok.

Xong! =)) chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ( ´ ▽ ' )ノ.

(Vì một số lí do riêng nên đã phải đổi tên, tên truyện và phần lưu ý này vào ngày 8 Th4).
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
ו 1. BÓNG MA PHỐ ĐỎ •×


Ở một góc phố Đỏ.

Dù đang là mùa hè, nhưng chẳng hiểu sao mọi người lại mặc áo khoác lạnh, có thể là vì cơn mưa tối qua đã lặng lẽ trút xuống nên bây giờ vẫn còn vươn chút khí lạnh.

Cây cối bên đường trơ trụi lá nhìn thật xác xơ.

Có vài con ngõ nhỏ rẽ ra từ đường lớn, tôi lặng lẽ đi tới một ngõ nhỏ âm u.

Khác với những con phố lớn khác, nơi này nhỏ hẹp lại ẩm thấp.

Các cửa sổ nhà trọ ở đây buồn tẻ và bám bụi, những con người lao động và các vũ công sành điệu ở các quán bar giờ đang ngồi vắt vẻo ở ô cửa sổ nhỏ, uống một ngụm rượu rồi lại nhìn xuống dưới con đường thưa thớt người qua lại.

Nào, nhìn kĩ đi.

Đằng hẻm nhỏ kia, có một nhóm người đàn ông kì lạ đang trao đổi thứ gì trong tay?

Tôi xin nói đó là hàng cấm.

Ở khu phố đỏ này chứa chấp nhiều thành phần tạp nham, trong đó có các gái làm thuê và côn đồ.

Nên chuyện chúng bán hàng cấm trong này cũng là chuyện thường, cảnh sát cũng chả làm gì.

Tôi hối hả bước, đi bên cạnh là Miranda - em gái tôi, lúc này đã cài khuy áo khoác để che đi bộ đồ ngủ.

Nó giữ chặt vạt áo và nói với vẻ bận tâm.

"Tối nay em có khách.

Liệu anh ở nhà trông Sushi được chứ?"

(À, Sushi là tên của con chó nhà tôi đấy).

"Chắc là được..."

"Ừm.

Vậy thôi em đi trước nhé, khoảng mười một giờ tối em về."

Nói xong, nó quay lưng bước đi, rẽ vào một con hẻm nhỏ tối tăm đến khi hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

Tôi đứng thẫn người nhìn chăm chăm vào con hẻm đen kịt.

Rồi đưa tay vuốt mặt mà thở dài, có chút chần chừ tôi bước đi tiếp trên con đường vắng vẻ.

Tôi cứ tiếp tục rảo bước trên con đường vắng vẻ đến mức nguy hiểm như vậy một cách bình thản, đến giữa một con ngõ hẹp, tôi cảm thấy hình như mình vừa lướt qua ai đó...

Tôi dừng chân, quay lại nhìn...

Một gã đàn ông mặc áo măng tô màu đen với mái tóc vàng lộ ra khỏi chiếc mũ.

Tôi nhìn ông ta một lúc, cuối cùng cũng không quan tâm lắm vì nghĩ rằng gã này chỉ là một trong những côn đồ trong phố Đỏ này mà thôi, tôi xoay gót quay đi.

Khi tôi định bụng đi vào con ngõ hẹp kia, ai đó bỗng tóm lấy cánh tay tôi rất mạnh.

Đau quá.

Một gã đàn ông vô cùng thô lỗ.

Tôi nặn ra một nụ cười nhã nhặn và liếc nhìn.

Gã hạ mắt nhìn xuống.

Tròng mắt màu tím đậm sâu thẳm như đang muốn xuyên thủng mặt tôi.

"Bỏ tay tôi ra đi.

Tôi không phải Receptionist."

(Receptionist nôm na nghĩa là nhân viên tiếp khách).

"...

Hửm?"

Tôi chớp mắt.

Hơi nhíu mày khó chịu.

Người đàn ông kia nhẹ buông tay.

Tôi bước nhanh trên đôi giày bốt đen như chạy trốn và bắt đầu lách qua những con hẻm nhỏ khác, nhưng nhìn thì thấy cổ tay mình đã sưng đỏ lên.

Kẻ đó tóm lấy tôi trong tích tắc, nhưng với một lực mạnh kinh hồn.

Dường như tôi đã nghe thấy ông ta hỏi: "Ngươi là Phi Yến Xanh sao?"

Không, tôi lắc đầu, chỉ là tưởng tượng thôi.

Cái từ "Phi Yến Xanh" ấy, là tên của một loài hoa bình thường.

Nhưng nếu một kẻ như gã ấy nói ra từ đó...

Thì nó sẽ có nghĩa là gì?

Tôi lại lắc đầu.

Tôi không muốn tìm hiểu thêm về nó.

Bước chân theo lối mòn của con hẻm nhỏ.

Tôi chợt dừng chân và quay lại nhìn.

Có phải là tôi đã gặp gã đàn ông ấy không?

Giờ này cũng rất khuya rồi, thường thì mấy tên côn đồ ấy tập trung ở quán bar cùng đám vũ công.

Vậy gã kia là ai?

...

Cuối cùng cũng không biết rõ thực hư...

Rốt cuộc là người hay ma đây?
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
ו 2. HÌNH NỘM CHƠI CỜ •×


"Hình nộm chơi cờ" là một trò chơi kì lạ mà bạn tôi giới thiệu cho.

Nguyên liệu:

- Một cái hình nộm.

- Một bàn cờ vua hoặc cờ vây.

- Một cây nến đỏ và một cây nến trắng.

- Một cái bàn và hai cái ghế.

Các bước:

B1: Đặt một cái bàn ở giữa phòng và hai cái ghế hai bên (kiểu ngồi đối diện).

Tắt hết đèn trong phòng.

B2: Đặt con hình nộm bên ghế kia, thắp sáng cây nến đỏ rồi đặt lên bàn bên phía con hình nộm.

Thắp sáng cây nến trắng rồi đặt hướng phía bạn.

B3: Lấy bàn cờ vây/cờ vua ra đặt lên bàn.

B4: Nhắm mắt lại.

Cứ như vậy cho đến khi bạn nghe thấy tiếng kéo ghế ở phía đối diện, hoặc tiếng bụp như ngồi xuống.

Lúc ấy hãy mở mắt ra.

Và cả hai cây nến sẽ bị dập tắt mà không có lí do.

Nhưng đừng lo, sẽ vẫn có một chút ánh sáng nhỏ chỉ để bạn định hình được bàn cờ và cái thứ gì đó có hình dáng khá giống một con người đang ngồi ở phía ghế đối diện.

Lúc này, hãy chơi cờ với cái bóng đó...

***

Bây giờ là 14h49, tôi đang làm một con hình nộm to cỡ một người trưởng thành.

Nói thật là làm hơi lâu và khó, vì tôi không giỏi may vá, mỗi lần xỏ kim may đường nào là trúng tay đó, phải cầm máu rồi may tiếp.

Và cuối cùng cũng may xong con hình nộm, dù nhìn nó có chút sơ sài.

Tiếp đến, tôi lấy ghế và bàn ra để ở phòng.

Giờ chỉ việc tắt hết đèn rồi chơi thôi...

5 minutes passed...

Bây giờ, tôi đang ngồi đối diện với một con hình nộm vô hồn, hai cây nến thì bị dập tắt từ khi nào nên tôi chỉ thoáng nhìn thấy bàn cờ và một cái bóng đen ngồi đối diện mình.

Tôi chả biết nó có phải là hình nộm không...

Hay là một thứ gì đó khác.

Bầu không khí xung quanh căn phòng tĩnh lặng đến ghê rợn.

Đôi lúc, âm thanh cọt kẹt từ chiếc ghế gỗ đối diện tôi kêu lên, dường như cái bóng đen ấy đang cử động để di chuyển con cờ trên bàn.

Tôi có thể cảm nhận được một thứ cảm giác có phần kì quặc nên thấy có chút căng thẳng.

Một cơn chóng mặt kì lạ bỗng tấn công.

Một cảm giác khó chịu mơ hồ như thể không gian trở nên vặn xoắn, như thể đầu bị ép chặt bởi một bàn tay vô hình.

Tôi đưa đôi tay run rẩy của mình lên một con cờ, máu từ ngón tay vô tình bị kim đâm khi may hình nộm vấy lên con cờ trắng, rồi chậm rãi chảy xuống thấm lên bàn cờ đen trắng.

Ngay khi đi xong nước cờ của mình, bên con cờ đen tuyền của hình nộm cũng chầm chậm di chuyển, bước đi rất ung dung và bình thản, đến nỗi tôi còn không nhận ra mình đã bị chiếu tướng...

Chỉ trong vài phút, con vua của tôi bị đối thủ giết mất...

Ha ha, bất ngờ ghê...

Cơ mà nếu thua ván cờ với hình nộm thì có sao không nhỉ?

Hở...?

Khoan đã?

Tôi chầm chậm ngước mắt lên nhìn con hình nộm ngồi trước mặt mình.

Dường như tôi vừa nghe thấy nó nói gì đó?

Phải không?

Không, chắc mình nghe nhầm thôi, tôi lắc đầu, nhưng cái âm thanh kì lạ cứ vang vảng trong đầu tôi không ngừng.

Đó là một giọng nói, của đàn ông, hình như là đang thì thầm, nhưng tôi chẳng thể nghe rõ được.

Kì lạ thật...

Đã trôi qua khoảng ba phút, tôi cố ngồi lì ở đó nhưng đã gần như muốn phát điên.

Cái giọng nói kì lạ cứ vang lên khắp nơi, nó cứ như trói lấy và khiến tôi không thể cử động được.

Nhưng nếu cứ cố ngồi lì ở đây thêm nữa thì tôi cũng chẳng còn là con người nữa.

Nghĩ là vậy, nhưng lúc đứng dậy khỏi ghế còn khiến tôi sợ hơn.

Cái con hình nộm có kích thước như người trưởng thành làm tôi sợ phát khiếp, đã vậy xung quanh còn tối thui vì không có lấy một ánh đèn.

Thôi thì...

Mắt không thấy tim không đau.

Chứ nếu cứ nhìn nó chắc tôi đau tim chết ngắc.

Tôi cố nhắm chặt mắt và mò đường đến công tắc đèn, lúc tay chạm vào công tắc khiến lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi bật công tắc lên...

Nhưng...

Hình nộm biến mất rồi...
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
× không liên quan ×


Đây chỉ là một chương ngắn kể về ngày tôi được cha đưa đến nơi làm việc của ông, câu chuyện này xảy ra khi cha tôi còn sống.

Cũng là lúc tôi bắt đầu thắc mắc về nghề nghiệp của cha mình.

Nơi làm việc của cha tôi khá lạ.

Đó là một hậu trường rộng lớn, có rất nhiều người trong bộ com lê đen với gương mặt nghiêm nghị.

Họ xử lí giấy tờ, nói chuyện với nhau, gọi điện, làm việc cực kì tất bật.

Một người đàn ông trung niên có vẻ là một nhân viên quan trọng đang ngồi trên chiếc ghế lớn đặt giữa hội trường.

Bên cạnh ông là tôi và Miranda, em gái của tôi lúc này chỉ khoảng năm, sáu tuổi.

Tôi thì chỉ mới chừng bảy tuổi, gương mặt lo lắng tột độ vì bầu không khí ảm đạm quá mức của căn phòng này.

Cha tôi nhận được một cuộc gọi và từ tốn cầm điện thoại lên nghe.

Ông ta im lặng lắng nghe giọng nói của người ở đầu dây bên kia một hồi, gương mặt dần biến sắc.

Tôi đứng cạnh cũng chỉ nghe được vài lời lẩm bẩm của ông ta.

"Không có dấu hiệu đã từng sinh nở sao?"

Ông ta ngoẹo hẳn cổ sang phải và cuống cuồng hỏi lại.

"Hả?

Làm sao thế được!

Cô ta..."

Im lặng một hồi, cuối cùng ông ta cũng ngắt máy.Cha tôi đặt ngón tay lên cằm nghĩ ngợi, hai mắt lóe lên tia sáng đáng sợ.

Một lúc sau, người đàn ông đó thở dài rồi đứng dậy.

Ông ta nới lỏng cà vạt ra, khoanh tay lại và dựa vào bức tường phía sau.

Ông ta gọi những nhân viên khác lại, nhỏ giọng thông báo.

Có những tiếng xì xào đầy lúng túng, và rồi sự giận dữ lan ra.

Người đàn ông dán mắt lên trần nhà như thể đang cố gắng nhìn vào quá khứ xa xôi."

Phải báo cáo ngay...

Nhưng chuyện này xảy ra quá lâu rồi, không có chứng cứ..."

Ông ta lẩm bẩm một mình.

Tôi dùng tay kéo Miranda lại sát mình.

Sợ sệt nhìn cha mình ngày càng chẳng khác gì một con thú đang gầm gừ giận dữ.

Những chiếc đèn vàng chiếu ánh sáng mờ ảo lên mặt người đàn ông nọ.

Cánh tay run rẩy của ông ta đập loạn xạ vào đống giấy tờ, chiếc điện thoại và mấy cái ghế xung quanh, ông ta quăng quật, đập phá, làm giấy tờ bay tung tóe.

Đám người xung quanh cũng gào lên giận dữ, đá vào tường và cất tiếng chửi rủa hoang dại như thú vật.Nhưng chiếc đèn vàng tù mù, vẫn chiếu rọi lên khung cảnh hỗn loạn này...

Hai năm sau thì cha tôi mất vì bệnh, tôi không rõ là bệnh gì.

Rồi sau đó, tôi có một cha dượng như bây giờ.Dù chuyện này cũng xảy ra khá lâu rồi.

Nhưng tôi vẫn thắc mắc về nghề nghiệp của cha mình, tôi không rõ ông ta làm nghề gì mà mẹ tôi cũng có vẻ không muốn nói...

Ah...

Tôi sắp thi cuối kì cmnr.

Ai đó cổ vũ tinh thần tôi điiiiii :').
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
ו 3. HIỆN TƯỢNG LẠ•×


Chào mọi người.

Tôi đã quay lại rồi đây :>>> hôm bữa là tôi có thông báo trên tường nhà là xóa wattpad tạm thời vì bị mẹ giám sát đúng chứ.

Bây giờ thì mẹ tôi cũng ít giám sát tôi hơn rồi :') nhưng tôi vẫn thấy lo nếu mẹ tôi mở wattpad lên và đọc cái truyện này :')).Thôi kệ chuyện đó đi.

Bây giờ tôi muốn kể cho mọi người một số hiện tượng lạ đã xảy ra trong thời gian tôi xóa wattpad.Hiện tượng 1: Bóng đen trên trần nhà.- Đó là sau một ngày mệt mỏi, tôi nằm phịch xuống giường, mặt thì hướng lên trần nhà.

Tôi dán mắt lên trần nhà một lúc thì nhắm mắt lại, nhưng rồi có một tiếng động kì lạ vang lên.

Tiếng động này giống như tiếng kêu của một thứ gì đó khá nhớp nháp đang dính vào tường.

Thế là tôi mở mắt ra...Phát hiện thấy một sinh vật kì lạ đang bám trên trần nhà, nó đen thui như một cái bóng và một thứ dịch nhầy màu đen kịt đang nhỏ xuống.

Tôi giật mình bật dậy.Tôi thở hổn hển.

Khi đã lấy lại được bình tĩnh, tôi ngước lên nhìn trần nhà.

Nhưng trên đó không có gì cả...Hiện tượng 2: Triệu chứng kì lạ.- Vâng, chính là triệu chứng...

Nhưng không phải triệu chứng covid.

Tôi đã mắc phải triệu chứng này sau hai ngày nhìn thấy bóng đen trên trần nhà.

Các triệu chứng gồm: Chảy máu mũi, đau đầu, cổ họng rát, đôi lúc mơ màng và bị quên rất nhiều.

Tôi có hỏi bạn tôi, và nó bảo hơi giống triệu chứng sau khi gặp Slenderman (?) nhưng tôi có gặp ông ta đâu???Hiện tượng 3: Điện thoại, máy tính, tivi có vấn đề?- Vào hôm thứ hai đầu tuần, tôi chỉ học ca chiều nên rất rảnh vào buổi sáng.

Tôi ngồi ở lan can tầng hai để lướt điện thoại, tivi trong phòng đang bật vì em gái tôi đang xem phim.

Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi cái tivi đang chiếu phim bỗng phát ra tiếng rè rè, màn hình tối dần đi và hiện lên những vạch đen.

Em gái tôi hoảng hốt kêu lên, tôi cũng nhìn qua cái tivi.

Sau đó tôi liếc xuống nhìn cái điện thoại mình đang cầm, và nó cũng bị tương tự như tivi trong phòng.Bọn tôi nghĩ rằng do mạng nhưng thực chất là không phải.

Tôi có kiểm tra máy tính của mình và nó cũng bị y chang.

Khi Miranda - em gái tôi bắt đầu lo sợ thì tôi cảm thấy đau đầu cực kì.

Tình trạng này kéo dài khoảng năm phút sau thì dần bớt lại, âm thanh rè rè khó chịu từ các thiết bị điện tử cũng giảm dần rồi biến mất, tivi, điện thoại và máy tính bình thường trở lại...Hiện tượng 4: Giấc mơ (1).- Đó quả là một giấc mơ kì lạ.

Vào ngày 4 tháng 4, tôi đã mơ thấy mình ở trong một khu rừng vào buổi tối.

Trước mặt là một cái cây bị chặt gãy, ngã xuống đất, ở phần thân bị cắt đi có một bóng người đang ngồi đó.

À không.

Đó là một cái bóng, nó không phải người.Tôi còn thấy những luồng khói đen bay lơ lửng xung quanh nó, đôi mắt vàng phát sáng trong đêm.

Đang đứng nhìn cái bóng đó, bỗng một thứ gì đó màu vàng vụt đến tôi.

Sau đó góc nhìn của tôi bị thay đổi...

Hướng xuống phía dưới đất và tôi có thể thấy chân của mình.Nên tôi đã nghĩ rằng...

Bản thân tôi đã bị chặt đầu trong mơ bởi cái thứ màu vàng đã vụt ngang qua.

Cơ mà cái bóng đen ngồi ở gốc cây tôi thấy trong mơ khá giống với thứ đã bám trên trần nhà của tôi...Hiện tượng 5: Giấc mơ (2).- Sau giấc mơ thứ nhất thì tôi có tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.

Tôi đã nằm xuống và ngủ ngay sau đó nhưng đã mất khá nhiều thời gian mới mơ được.

Khung cảnh của giấc mơ này trông ảm đạm hơn.

Đó là một thành phố London (?) hay là Paris (?) trông khá cổ kính và sang trọng.

Tôi thấy khung cảnh này không giống thời bây giờ, cứ như thời của những cô gái Châu Âu vẫn đeo khung váy đồ sộ và váy xòe chạm đất vậy.

Nơi này thưa thớt người qua lại, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.Sau đó thì tôi nhớ tôi đã vào một tiệm bánh và gặp ông Sam, ông ta là chủ cửa hàng cùng người vợ tên là Marie.

Tôi đã tra hỏi họ về tình hình hiện giờ, thì họ chỉ cười cười và nói rằng tôi nên tự tìm hiểu thì sẽ vui hơn rồi ông Sam dẫn tôi đi đến một khu nghĩa địa gần một cái nhà thờ nhỏ.Ở đó, tôi được nghe một ông lão nào đó hay đến khu nghĩa địa này kể về một số tin đồn kì lạ đang được mọi người trong thành phố truyền tai nhau.

Đó là tin đồn về một sinh vật kì lạ có xúc tu màu đen, nó chuyên đi bắt người vào buổi đêm rồi ăn thịt.

Ông lão còn nói thêm, sinh vật này có khả năng giả dạng thành bất cứ ai mà nó đã từng ăn thịt, hầu như nó thường giả dạng thành trẻ con để dễ tiếp cận nạn nhân hơn.Ban đầu tôi cũng chẳng tin lời ông lão lắm, vì đã nghĩ rằng ông ta bị lẫn.

Nhưng sau khi được ông lão cho xem những bức ảnh chụp hiện trường nơi phát hiện ra thi thể của các nạn nhân bị sinh vật kia tấn công.

Hầu như các thi thể đều bị đâm thủng một lỗ rất to ở ngực và bụng, và tôi chắc chắn rằng con người không thể làm điều đó.Giấc mơ chỉ đến đó là kết thúc...Lúc tỉnh dậy thì tôi thấy đau đầu cực kì.

(Vì một số lí do riêng nên đã phải đổi tên, tên truyện và phần lưu ý đầu truyện vào ngày 8 Th4).
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
ו 4. VÔ ĐỀ •×


Như tựa đề, tôi không biết đặt tên chap là gì nên ghi là vô đề 🙂.Well...

Nói sao nhỉ?Từ cái hôm tôi liên tục gặp những hiện tượng lạ thì tôi luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.

Ví dụ điển hình là vào ngày 7 tháng 4, tôi đang ngồi chơi game trên lan can tầng hai thì bỗng tôi cảm nhận được một cảm giác kì quặc như bị ánh mắt của ai nhìn chằm chặp vào lưng.

Tôi quay lại nhìn nhưng chẳng thấy một ai, tôi cố mặc kệ và chơi game tiếp.

Nhưng cái cảm giác đó vẫn tiếp diễn, ánh mắt nào đó nhìn muốn thủng lưng tôi đến nơi...

Nói thật lúc đó tôi hoảng thấy mợ...Hừm...

Ngoài cái cảm giác kì quặc kia thì tôi còn mơ những giấc mơ khá kì lạ, à không, phải nói là rất kì lạ...Giấc mơ gần đây nhất của tôi là gặp Jane The Killer.

Ngạc nhiên thay là tôi không bị giết trong mơ, Jane chỉ ngồi nhìn tôi chằm chằm bằng hốc mắt đen xì mà thôi...

Ờm...

Hết cái để nói rồi ༎ຶ‿༎ຶ.

Chap này rất ngắn nên tôi sẽ bù lại chap sau...Tôi sẽ triệu hồi Ben Drowned (`∀´)ゝ.

Mọi người cố đợi tôi nhé _( :⁍ 」 )_.
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
ו 5. BEN DROWNED VÀ CHIẾC MÁY LAPTOP •×


Như đã hứa, hôm nay tôi sẽ triệu hồi Ben Drowned

( ° ∀ ° )ノ.

Thời gian: 10 giờ 36 phút sáng.Ngày: CN, 10 Th4 năm 2022.Kết quả: ? (Không rõ :v).***

Cũng như những người khác, tôi kiếm nguyên liệu để thực hiện nghi lễ triệu hồi Ben.

Sau khi làm nghi lễ xong thì chờ đợi xem có thành công không. (Thật ra là không phải làm nghi lễ triệu hồi là người ta đến luôn đâu :v phải đợi đấy).

Trong thời gian chờ đợi, tôi đi quét nhà, ăn mì rồi chơi game.

Trong khoảng thời gian đó, đúng hơn là lúc tôi đi tìm cái chổi, thì bỗng một lực mạnh đẩy tôi té sml từ cầu thang xuống tầng trệt.

Trong khi lúc này chỉ có một mình tôi ở nhà, mẹ và em gái đi shopping rồi ( ಠ ಠ ) vậy thằng lon nào vừa đẩy tôi đấy...?

Bắt đầu thấy sợ rồi nha (;¬_¬).

Tôi cố mặc kệ và chỉ nghĩ rằng do mình đi đứng không cẩn thận thôi, mười phút sau thì tôi lại đi lên cái cầu thang ấy.

Cũng may lần này tôi không té nhưng có một thứ làm tôi hoang mang...

Đó là tiếng bước chân, ngoài tiếng bước chân của tôi khi lên cầu thang thì còn một tiếng bước chân của ai đó đằng sau tôi nữa.

Tôi quay lại nhìn mấy lần nhưng không thấy ai, lúc quay lên mà đi tiếp thì tiếng bước chân rời rạc kia lại vang lên...11 giờ 34 phút.

Tôi đang ngồi trên giường chơi game, sẵn ngồi đợi mẹ và em gái về.

Đang chơi bình thường bỗng màn hình điện thoại tối đen lại, rồi hiện lên những tia gạch ngang.

Mà không thể là do điện thoại tôi hư được vì tôi mới mua nó ngày hôm qua, hàng vẫn chất lượng lắm...

Không lẽ đây là một trong những hiện tượng khi triệu hồi Ben (;¬_¬)...?

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ bằng chứng để nói rằng tôi đã triệu hồi được Ben chỉ bằng một nghi lễ tràn lan trên mạng -_-.Đến 11 giờ 44 phút.

Tôi bỗng dưng cảm thấy rất buồn ngủ, dù mới thức dậy lúc 9 giờ.

Nhưng vì cơn buồn ngủ cứ tiếp diễn khiến tôi không thể chơi game được, nên bắt buộc phải nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.

Tôi đã ngủ rất nhanh ngay sau đó...

Và tôi đã mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ này, tôi đang đứng ở lan can trước phòng ngủ.

Mắt hướng nhìn về phía sân vườn, một con mèo đen đang leo qua hàng rào thép đen của nhà tôi rồi vào bên trong vườn hoa của Miranda.

Bỗng dưng, một tiếng động nhỏ phát ra từ đằng sau tôi.Theo phản xạ, tôi giật mình quay lại.Ở hành lang bên ngoài phòng, một thứ gì đó có màu xanh lá, vàng vàng ở đỉnh đang đứng yên...Ặc...

Tôi bị cận nặng -_- sao lại bắt một người bị cận nhìn cái thứ lùn lùn nhỏ nhỏ đang đứng ngoài hành lang cách căn phòng này 2 - 3 m chứ (;¬_¬).

Thôi thì...

Cứ coi như "thứ đó" là Ben đi 🙂 cơ mà tôi không thấy mặt mũi Ben...?

Có lẽ Ben đứng quay lưng về phía tôi chăng ;-;.

Sau một hồi đứng thẫn người ra nhìn Ben thì...Thì sau đó...

Sau đó....

Thiệt ra là méo có sau đó nữa =)).

Tôi bỗng dưng bị đánh thức bởi một lực đập mạnh vào đầu.Vừa rít lên một tiếng, tôi co người lại và ôm đầu.

Một thời gian ngắn sau đó, tôi bỏ tay ra khỏi đầu rồi đưa tay lên trước mặt nhìn.

Phù...!

May mà không bị chảy máu.Nhưng cơn đau của nó thật kinh khủng, nó khiến tôi hoa mắt một lúc.

Khi lấy lại được bình tĩnh dù phía sau đầu vẫn đau, tôi nhìn xuống thứ đang nằm dưới sàn nhà gỗ, một số bộ phận khác của nó rơi ra thành từng mảnh đang vương vãi trên sàn.

Tôi nheo mắt để nhìn rõ hơn.Đó là chiếc máy laptop mới mua của tôi...

Bây giờ đang nằm trên sàn gỗ cùng với các bộ phận bị gãy văng khắp nơi...Hừm...

Tôi nghĩ thứ này đã đập vào đầu tôi lúc ngủ

( ಠ ಠ ).Cơ mà khoan...

Máy laptop của tôi thường để trên bàn, cái bàn ấy lại cách xa giường tôi rất nhiều...

Vậy không có thể nào mà một chiếc máy laptop nằm yên vị trên bàn lại văng thẳng vào đầu tôi được.

Lại đập vào đầu tôi với một lực mạnh kinh hồn này...

Cứ như là ai đó đã cầm nó lên rồi ném vào đầu tôi.

Phải chăng...

Đó là do Ben làm à (;;;・_・).

Không thể nào...

Creepypasta làm gì có thật chứ đúng không mọi người (• ▽ •😉 họ chỉ là những nhân vật được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người thôi mà...

Đúng không...? (;ŏ﹏ŏ)....

Nhưng dù có nói sao đi nữa, câu chuyện ngày hôm nay vẫn không thể lí giải được...End.

*** Ngoài lề (・_・) ***

Ờm...

Chap sau tôi muốn chia sẻ với mọi người những kinh nghiệm triệu hồi non nớt của tôi ( ´ ω ').

Chẳng qua là muốn chia sẻ những hiểu biết của mình về việc triệu hồi Creepypasta/ma quỷ sau một vài lần đã từng dại dột chơi mấy trò tâm linh này ԅ(≖‿≖ԅ), để rồi xem coi có ai có kinh nghiệm hay hiểu biết về nó khác tôi không 🙂)).
 
[Creepypasta?] My Story Begins...
× Chia sẻ kinh nghiệm về việc triệu hồi ×


Hello ( ´ ∀ ' )ノ.

Như chap trước đã hứa, hôm nay tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm nhỏ nhoi về việc triệu hồi :> để xem xem có ai có kinh nghiệm và hiểu biết về triệu hồi khác tôi không 🙂)) đồng thời giúp những bạn đang và sẽ có ý định triệu hồi hiểu rõ hơn về trò tâm linh tự hại này ԅ(≖‿≖ԅ).

Ây da, bước đầu tiên sẽ là phần khái niệm!

I) Khái niệm.1.

Triệu hồi.- Triệu hồi là chúng ta gọi một hồn ma/quỷ/Creepypasta đến nơi chúng ta muốn với mục đích gặp gỡ và tự hại bản thân (≖‿≖;😉. (Nói thật đấy, triệu hồi chả khác gì là tự rước họa vào thân :]] ).II) Cách thức.1.

Triệu hồi Creepypasta.a) Trên mạng- Thì hiện nay chúng ta có thứ gọi là internet, cứ lên đó bấm tìm cách triệu hồi Creepypasta là ra cả đống 🙂 từ cách dễ nhất đến khó nhất, nguy hiểm nhất đến an toàn.b) Ảnh, những vật dụng và đồ vật liên quan đến họ.- Cách này rất dễ nhưng lại khó thành công.

Đương nhiên là các bạn không thể nào có con dao thật của Jeff The Killer rồi nên phải dùng dao fake mà nhỉ :v như thế thì rất khó thành công nếu bạn không có niềm tin vào nó.

Nếu không muốn dùng vật dụng thì dùng một bức ảnh cũng được, bức ảnh về Creepypasta mà bạn muốn triệu hồi ấy (Không được dùng ảnh anime/chibi nhá :v).

Để bức ảnh hoặc dụng cụ liên quan đến Creepypasta bạn muốn triệu hồi xuống gối và nằm ngủ.c) Giấc mơ.- Cái này dễ nhất trong hai cách trên.

Bạn chỉ cần tưởng tượng + nhớ + xem video/tiểu sử + suy nghĩ về Creepypasta mà bạn muốn triệu hồi trong một thời gian dài sẽ khiến bạn khi ngủ cũng mơ thấy họ à :v.

Cái này khá dễ nếu bạn là fan của Creepypasta đó nhỉ?2.

Triệu hồi một vật thể không xác định (hoặc chính bạn cũng không biết nó là ai và là thứ gì).- Mọi người còn nhớ có lần tôi đã chơi trò "Hình nộm chơi cờ" chứ?

Đó là ví dụ đấy.

Khi tôi chơi trò này thì có thể, đã vô tình triệu hồi một thứ gì đó lên để chơi cờ cùng mình.

Đây là một cách triệu hồi ngoài mong muốn, vì bạn cũng chả biết danh tính hay ngoại hình của thứ vô tình bị triệu hồi lên.Đương nhiên là cách này rất nguy hiểm vì bạn chẳng biết mình triệu hồi ra thứ gì đâu...III) lưu ý.1.

Sự nguy hiểm.- Triệu hồi rất nguy hiểm cho bản thân bạn ༎ຶ‿༎ຶ nói đúng hơn là tự rước họa vào thân.

Thì cứ thử nghĩ đi, bạn triệu hồi một tên sát nhân vào nhà và đeo bám suốt ngày để làm hại bạn.

Bạn triệu hồi một thứ mà bạn còn chẳng biết danh tính của nó, như vậy chả khác gì rước quỷ/ma vào nhà ༎ຶ‿༎ຶ.

Và cái gì cũng có cái giá phải trả của nó, việc bạn gọi người âm lên là đã thất kính rồi.

Đằng này bạn còn gọi cả Creepypasta thì tôi không biết bạn sẽ gặp chuyện gì đâu ༎ຶ‿༎ຶ.

Tuy nhiên, đối với một số người có kinh nghiệm trong việc triệu hồi thì có thể thoát được sự xui xẻo mà việc triệu hồi mang lại cũng như là bị Creepypasta ám.

Cái vấn đề này nằm trong phần riêng tư và kinh nghiệm cá nhân của tôi nên không thể chia sẻ được ༎ຶ‿༎ຶ.2.

Tốc độ.- Không phải tốc độ phóng xe hay gì đâu :v.

Ý tôi là mọi người thường nghĩ rằng khi thực hiện nghi lễ triệu hồi là các Creepypasta sẽ đến ngay và luôn đúng chứ?

Nhưng thật ra suy nghĩ ấy đã sai rồi đấy :v.

Bạn cần cho họ thời gian chờ đợi tối thiểu là nguyên cả một ngày.

Có một số Creepypasta sẽ đến nhanh hơn chút sau khi triệu hồi 2 - 3 tiếng.

Nên hãy dẹp cái suy nghĩ rằng khi bạn triệu hồi là họ đến luôn nhá -_- người ta không phải The Flash đâu :vvv.Trên là kinh nghiệm của tôi về việc triệu hồi :> có thể điều này khá thừa thãi nhưng vì đang rảnh nên muốn chia sẻ tí kinh nghiệm, ai cần thì tiếp thu :>.

Kể từ chap này thì có thể tôi sẽ viết chap ngắn hơn (≖‿≖;😉 vì hầu như là kể về những gì xảy ra quanh tôi một cách ngắn gọn thôi...

Với lại tôi cũng lười viết vl =))).
 
Back
Top Bottom