Lãng Mạn [ COVER ] Em Dâu Hụt - ENGLOT

[ Cover ] Em Dâu Hụt - Englot
Chương 57


Charlotte nghỉ dưỡng ở Samui một tháng, sau khi trở về Bangkok tâm trạng so với trước kia tốt hơn nhiều.Vết thương trên ngực đã lành nhưng cơ thể nàng từ sớm đã đến cực hạn không có khả năng chịu thêm thương tổn.

Buổi chiều, Charlotte ngồi dưới tán cây dương liễu ngắm mặt trời lặn, không lâu phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng đưa mắt nhìn, một người phụ nữ thanh lịch với mái tóc dài, đôi mắt ôn hòa nhìn nàng, nhẹ nhàng cất lên âm thanh thật êm ấm.

"Nhìn khí sắc em khá tốt!"

Charlotte chưa đáp, ánh mắt an nhiên nhìn Linda, không hỉ cũng không nộ, mất vài giây mới chậm rãi hỏi.

"Bức tranh đó có liên quan đến Engfa?"

Sáng nay, Charlotte nhận được bưu kiện gửi đến, là bức tranh "cô gái mùa đông" được trưng bày ở buổi triển lãm tranh mấy tháng trước.Đây là Linda gửi, Charlotte càng nhìn không biết vì sao cảm thấy đau lòng.

Trong vô thức, nàng nhớ đến vẻ mặt thất thần của Engfa đêm đó, thế nên, nàng mới có suy nghĩ như vậy.

Linda hơi cong môi, cũng không trả lời câu hỏi của Charlotte.Cô vén lọn tóc bị gió thổi, gương mặt mang theo chút hồi niệm, chậm rãi nói.

"Tôi, Engfa và Chompu từ nhỏ đã quen biết nhau...cả ba chúng tôi là bạn.

Sau đấy chúng tôi cùng sang Anh du học, cảm tình cứ thế tăng dần.

Tôi và Chompu cùng yêu thích Engfa, nhưng người Engfa yêu thích là Chompu.

Sau đấy, Chompu kết hôn, Engfa trở lại Thái Lan không lâu thì quen biết em."

"..."

"Như em suy đoán, người trong tranh là Engfa.

Lúc đấy, em ấy gặp Chompu lần cuối trước khi về Thái Lan.

Tôi còn nhớ rõ...hôm đó tuyết rơi trắng xóa...em ấy ngồi trên nền tuyết, gục mặt xuống gối, khóc thật lâu."

Charlotte hơi siết lấy tay của mình, Linda cười buồn, sau đó mới nói tiếp.

"Có lẽ người khác luôn nhìn Khánh Vân với sự ngưỡng mộ...nhưng em ấy cũng có lúc bất lực và cô đơn.

Em ấy cũng là người bình thường, sẽ có những chuyện mà bản thân không làm được, không cách nào thay đổi được.

Giống như việc, Engfa không thể bảo vệ được Chompu khi ấy, không thể thay đổi được quyết định của cậu ta."

"..."

Charlotte khẽ nhìn xuống mũi chân của mình, đôi mắt không giấu được đau lòng.

Linda hít sâu một hơi, thanh âm trước sau không thay đổi, bình tĩnh và dịu dàng: "Em cũng biết, Engfa không được gia đình xem trọng, người thực sự yêu thương em ấy cũng đã mất khi em ấy 8 tuổi.

Thế nên sẽ không có gì kỳ lạ nếu Engfa xem tôi và Chompu là những người bạn thân thiết.

Tình thân, tình bạn và tình yêu cái nào cũng quan trọng ngang nhau, tại sao phải đem ra chọn lựa?"

"..."

Charlotte ngẩng mặt nhìn Linda, đôi mắt hơi phiếm hồng.

Linda tiến lên một bước, thẳng thắng nhìn vào mắt nàng, không ngại nói ra suy nghĩ: "Hôm em cấp cứu, tôi lại một lần nữa thấy được sự bất lực và cô đơn của Engfa, nhưng lần này có thêm khủng hoảng và sợ hãi.

Nếu chia tay em, Engfa sẽ rất đau khổ nhưng nếu em vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này...thì em ấy sẽ như thế nào?"

"..."

Charlotte không trả lời được, bàn tay khẽ bấu chặt lấy đùi mình.

"Tôi đã từng nói: Nếu em không thể chiến thắng bản thân mình thì đừng yêu người khác, bời vì...chính em sẽ làm tổn thương họ sâu nhất.

Ngày hôm đó, nhát dao của em là chân chính đâm vào tim Engfa...nếu em thật sự chết đi Engfa sẽ cả đời sống trong đau đớn và dằn vặt."

Charlotte nghe xong mím chặt môi, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đôi vai không khống chế được run lên.

Linda từ tốn đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt Charlotte, đem bàn tay đang bấu lấy đùi nắm lấy, như một người chị đối với em gái của mình, chân thành nói.

"Cho nên, em phải thật mạnh mẽ, đừng bỏ cuộc.

Không ai chữa lành vết thương của người khác nếu bản thân cũng đang tổn thương.

Em muốn Engfa hạnh phúc thì phải biết yêu thương chính mình, vì không biết cách yêu chính mình thì làm sao biết cách yêu người khác?"

Charlotte khóc một hồi mới ngừng lại, đôi mắt đầm đìa nước nhìn Linda, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trong mắt không giấu được tự hổ thẹn: "Linda...xin lỗi...xin lỗi chị!"

Linda mỉm cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay của nàng xem như chấp nhận lời xin lỗi.Một lúc sau đợi Charlotte bình tĩnh, mới nhẹ nhàng nói.

"Ngày mai...tôi sẽ trở lại Anh!"

Charlotte nhíu mày, gắt gao nắm lấy tay của Linda: "Là vì tôi sao?"

Linda lắc đầu: "Là vì chính tôi!"

Charlotte từ từ buông lỏng tay, ánh mắt thông suốt, gật gật đầu: "Tôi và Engfa sẽ hạnh phúc.

Chị cũng vậy!"

Linda đứng dậy, không chút vướng bận nói: "Tôi chờ thiệp cưới của hai người!"

Nói rồi, cô thoải mái mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.Trên đời này không có cái gì không thể bỏ xuống chỉ là bản thân có muốn hay không!

Không chấp nhất sẽ không còn hối tiếc, vì cô...đã làm hết những gì phải làm!

Charlotte mãi nhìn theo bóng lưng của Linda, một lúc sau bỗng bật cười.

Nàng từng sợ cái gì?

Vì trước nay cũng không ai thật sự tranh với nàng.

Engfa yêu nàng, từ sớm bản thân nên hiểu ra điều đó, nên tin vào sự kiên định của chị ấy mà không phải làm tổn thương nhiều người như vậy!Linda trước lúc rời khỏi biệt thự đúng lúc gặp Engfa tan làm trở về.

Cả hai yên lặng nhìn nhau một lúc, Linda là người lên tiếng trước.

"Ngày mai tôi sẽ trở lại Anh!"

Engfa không ngạc nhiên, cô biết tính của Linda nhưng vẫn không tránh được chút lo lắng: "Chúng ta vẫn là bạn?"

Linda bật cười, khẳng định: "Chúng ta trước nay vẫn là bạn."

"Linda..."

Engfa nhìn vào mắt Linda muốn nói lại thôi.

Linda sáng tỏ Engfa muốn nói cái gì, vương tay vỗ lấy cánh tay cô, không chút vướng bận nói: "Yên tâm!

Tôi có rất nhiều tình yêu không chỉ riêng tình ái."

Cuộc đời này có biết bao thứ tốt đẹp, không có được tình yêu không có nghĩa mất hết tất cả.Huống hồ nhìn thấy bông hoa mà cô yêu thích mỗi ngày thêm tươi tốt, xinh đẹp chẳng phải cũng là một loại tình yêu hay sao?

Từ trước đến nay, cô sẽ không miễn cưỡng người khác cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân.Hạnh phúc do chính mình lựa chọn!

Engfa bước từng bước trên thảm cỏ xanh, từ xa cô đã nhìn thấy Charlotte ngồi dưới tán cây dương liễu, mái tóc cũng sớm dài qua cằm, sắc mặt so với trước kia thêm hồng hào.Đặc biệt sau chuyến đi Samui, tâm trạng Charlotte có chuyển biến rất tốt, em ấy bắt đầu tin cô, chịu mở lòng với cô, điều này làm Engfa vui hơn bao giờ hết.

Charlotte một mình suy nghĩ đến xuất thần đến khi Engfa đứng trước mặt, nàng mới hay biết.Charlotte ngẩng mặt nhìn Engfa, vẫn như lần đầu nàng gặp chị ấy, vóc dáng cao gầy đứng dưới ánh nắng chiều, làn da trắng nõn, mái tóc đen dài cùng đôi mắt nâu ấm áp...tất cả của chị ấy từ lâu đã in sâu trong tâm khảm cho dù nhắm mắt lại cũng không hề tan biến.

Engfa ngồi xổm trước xe lăn, khóe môi gợn cười nhìn nàng.

Cô không biết Linda và Charlotte đã nói những gì nhưng cô tin tưởng Linda sẽ không làm tổn thương Charlotte và ngược lại em ấy cũng sẽ không hướng mũi nhọn về phía Linda nữa.Cả hai một người là cô yêu nhất, một người là bạn thân nhất, cho nên cô không muốn hai người bất hòa, càng không muốn vì một ai mà tổn hại người còn lại.

"Linda, chị ấy ngày mai sẽ trở lại Anh."

Charlotte nhìn Engfa một lúc mới nói.

"Chị biết!"

Engfa thản nhiên đáp, cũng không hề nói thêm cái gì.

Đôi mắt Charlotte bỗng phiếm hồng, những điều Linda nói khi nãy cũng là những điều mà nàng đã suy nghĩ rất lâu.Nàng đã từng không cách nào khống chế bản thân mình, luôn nghi ngờ và suy đoán.Nàng khi ấy luôn cố gắng gượng và ngụy trang nhưng sâu thẳm nàng không vượt qua sự thật nàng bị phế hai chân.Nàng không còn tự tin khi ở gần Engfa, nàng sợ hãi một ngày nào đó chị ấy sẽ không cần nàng.Nàng sợ hãi bản thân một lần nữa sống trong những ngày tối tăm...không có ai thương nàng, chỉ có sỉ nhục và chà đạp.

Thế nên, nàng điên cuồng muốn chiếm hữu chị ấy, muốn loại bỏ tất cả những kẻ có ý tưởng với chị ấy, muốn trả thù những kẻ đã uy hiếp và gây thương tổn cho nàng.Nhưng những thứ đó bắt đầu không thỏa mãn, bóng đêm trong nàng thêm lớn dần, nàng mất khống chế, điên cuồng và từng bước tổn thương Engfa.Nàng để cho sự ích kỷ, nghi ngờ và đố kỵ lấn áp.Nàng không còn niềm tin, nàng chán ghét chính mình.Lúc đấy nàng nghĩ, chỉ cần bản thân chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, Engfa sẽ không bị tổn thương và nàng sẽ không còn đau nữa.Có lẽ, nàng luyến tiếc buông tay Engfa nhưng nàng càng sợ hãi bản thân sẽ gây thương tổn cho chị ấy.Chết là duy nhất cứu rỗi nàng trong khoảnh khắc ấy!

Nhưng cuối cùng, nàng không chết.Engfa túc trực chăm sóc nàng, cẩn thận quan tâm, kiên nhẫn vì nàng từng ngày.Chị ấy chưa từng từ bỏ cũng chưa từng rời xa nàng.Chị ấy cho nàng chỗ dựa, cho nàng niềm tin, cho nàng hy vọng...chậm rãi thấm vào tâm can nàng.

Trong mắt chị ấy nàng thấy được tình yêu và sự bao dung không phải thương hại.Quan trọng nhất, chị ấy chưa từng xem nàng là người có chướng ngại về tâm lý, là một người điên mất khống chế.Nàng đơn giản là người phụ nữ của chị ấy, là đứa trẻ vẫn không chịu lớn, luôn luôn dành cho nàng tất cả yêu thương và trân trọng.Vì vậy, nàng có thể vượt qua và chiến thắng bản thân mình là vì Engfa.

Nước mắt trong suốt theo sóng mũi cuộn thành một hàng luân phiên rơi xuống, Charlotte xúc động, vòng tay qua cổ ôm lấy Engfa, nghẹn ngào.

"Engfa...em đã làm sai nhiều việc như vậy tại sao chị chưa lần nào trách em?"

Engfa có chút ngạc nhiên, sau đấy vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, cảm nhận nước mắt nóng hổi ướt đẫm một bên vai áo, vừa đau lòng vừa chiều chuộng nói.

"Bởi vì chị thiên vị em!"

Chỉ một câu đơn giản cũng đủ làm tâm can Charlotte rung động.Nàng nới lỏng vòng tay, hít cái mũi ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp như pha lê nhìn Engfa, có chút nhỏ mọn hỏi.

"Chỉ mình em?"

Engfa mỉm cười: "Chỉ thiên vị một mình em!"

Charlotte nghe xong đôi mắt cong lại thành một vầng trăng khuyết, cúi xuống hôn lên môi cô, dây dưa, dây dưa mà nói.

"

Sau này...em sẽ không như vậy nữa...không làm tổn thương chị cũng không làm tổn thương chính mình!"

"

Sau này có cái gì vướng mắc, không vui hãy nói cho chị biết.

Chúng ta cùng giải quyết, chị không muốn thấy em đau lòng, càng không muốn tình cảm của chúng ta có hiểu lầm!"

"Chị cũng vậy!

Đừng thiên vị em mà nhận hết tổn thương về mình."

Engfa thật sâu mỉm cười, xoa lấy gáy cổ nàng, nhướng người bao lấy đôi môi ngọt.

...Engfa đẩy xe lăn đưa Charlotte ra khỏi phiên tòa, vụ án Jason cuối cùng cũng đưa ra xét xử với mức án 17 năm tù cho tội gϊếŧ người không thành.Cách đây không lâu, Engfa đợi Jason sức khỏe và tinh thần ổn định mới giao hắn cho phía công an.Hôm nay cũng là phiên toàn cuối cùng, bản án công bố khi nãy chính thức có hiệu lực thi hành.

Engfa đẩy xe lăn đi trên hành lang, phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, một người phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy oán hận nhìn cô, không ngừng chất vấn, chửi bới.

"Engfa Waraha...cô thực sự quá độc ác!

Đó chính là em trai của cô, là cháu đích tôn nhà họ Waraha.

Cô vì một người phụ nữ mà nhẫn tâm dồn em mình vào đường cùng?

Cô đúng là không có lương tâm!"

Engfa đối với sự tức giận của bà Waraha không hề mảy may, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà ta, không ngại vạch trần.

"Bởi vì có một người mẹ như dì, Jason mới có kết cục ngày hôm nay!"

Bà Waraha nhíu mày, trân trân nhìn Engfa, nhìn ánh mắt sắc bén không thể khinh nhờn của cô trong lòng rục rịch sợ hãi.Từ cái ngày, cô ta trở lại Thái Lan mọi thứ đã không còn như xưa, từng bước ẩn nhẫn, từng bước thâu tóm và khuếch trương thế lực đến cả Waraha gia cũng không thể làm gì được.

Engfa chưa từng ra tay trả thù nhà họ Waraha, nhưng bà hiểu rõ, cô ta dùng chính năng lực của bản thân để chứng minh, chứng minh sai lầm của nhà họ Waraha, chứng minh người phụ nữ như cô ta không thua kém ngược lại hơn những người được gọi là trụ cột Waraha gia.Cuối cùng, Waraha gia quả thật thất bại thảm hại!

Bà Waraha lảng tránh ánh mắt của Engfa, nhìn xuống Charlotte đang ngồi trên xe lăn, so với Engfa càng thêm căm phẫn, đem uất ức không thể trút trên người Engfa toàn bộ phát trên người nàng.

"Chính là vì cô...vì cô nên Jason mới khổ sở như vậy!

Là cô đã hủy hoại cuộc đời con trai tôi."

Bà Waraha túm lấy cổ áo của Charlotte, nước mắt giàn giụa quát lên.

Engfa nhíu mày, tiến lên một bước đem cổ tay của bà Waraha túm lấy, không hề nương tay đem bà ta lôi ra.Cô cẩn thận nhìn Charlotte không có bị thương chỗ nào mới an lòng.

Lúc này, ông Waraha sợ vợ mình lại gây rối liền lập tức giữ lấy bà ta, không giấu được tức giận quát.

"Bà quậy đủ chưa!"

Bà Waraha nghiến răng, cơn thịnh nộ có tăng không giảm, đôi mắt tràn đầy ủy khuất, nghẹn ngào nói.

"Đến ông cũng vậy?

Tôi có thể nhịn việc ông giao tài sản cho cô ta nhưng ông tại sao...tại sao lại để cho thằng Jason đi tù?"

Ông Waraha mím chặt môi, gương mặt đầy chua xót.Em trai muốn gϊếŧ chị gái mình, người làm ba như ông làm sao không đau.Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt...chỉ tiếc ông nhận ra điều này quá trễ.Đối với hai đứa con, ông chưa từng làm tròn trách nhiệm, hắt hủi con gái, cưng chiều con trai lại quên dạy nó cách làm người.Cho nên đến nước này, việc ông có thể làm cho Jason chính là để nó chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, điều mà trước đây luôn có người làm thay nó.

Bà Waraha không nhận được hồi đáp của ông Waraha càng thất vọng, cả gương mặt đều chứa đầy đau đớn nhìn sang ông lão phía sau như muốn nếu giữ một tia hy vọng cuối cùng.

"Ba...ba nói đi!

Thằng Jason chính là cháu trai mà ba yêu thương nhất!"

Ông nội so với mấy tháng trước như già thêm mấy tuổi, ánh mắt cũng mất đi thần thái, cả người gầy yếu run run chống gậy.Ông trầm mặc không nói một lời, nhìn lại tất cả chỉ thêm xót xa, cuối cùng bất lực thở dài.

"Jason có ngày hôm nay là do lỗi của chúng ta."

Nói rồi, ông nhìn qua Engfa mang theo hổ thẹn, chống gậy lầm lũi rời đi.Từ mấy tháng trước gặp Engfa trở về, lần đầu tiên ông nghiêm túc suy nghĩ về đứa cháu gái này, lần đầu tiên nhìn lại những chuyện đã làm.Là nhà họ Waraha có lỗi với mẹ con Engfa, cũng là quan niệm sai lệch, cổ hủ của ông gây ra tất cả.Cháu trai thì đã sao?

Cháu gái thì đã sao?

Đều là cháu của ông, đều là ruột thịt, đều có thể báo hiếu, đều có thể mang vinh vang cho Waraha gia.Quả thực đến tuổi gần đất xa trời mới ngộ ra, sau này gia nghiệp nhà họ Waraha đều phải dựa vào Engfa.Đứa cháu gái này thật sự xuất sắc!

Chỉ là ông không còn mặt mũi cũng như tư cách để nói với cô những lời này.

Bà Waraha như không thể tin được đến cả ông cũng đứng về phía Engfa.Bà trố mắt nhìn ông rời đi lại khổ sở bật cười.Đây là làm sao?

Là quả báo của bà sao?

Tranh giành cả đời rốt cuộc hai bàn tay trắng!

Ông Waraha nhìn vợ mình thở dài, mới nhìn sang Charlotte đến giờ vẫn chưa nói lời nào, thẳng thắn, chân thành nói.

"Charlotte, bác thay mặt nhà họ Trần xin lỗi con!"

Xin lỗi vì ngày tháng mà nàng đã chịu đựng khi ở Waraha gia, xin lỗi vì những việc Jason đã gây ra, xin lỗi vì sự bao che, dung túng của ông...xin lỗi vì tất cả!

Charlotte lúc này mới đối mặt với ông Waraha, nhìn thấy sự từ ái và ấm áp trong mắt ông mới tin rằng mọi thứ đã thay đổi.Nàng quay sang Engfa, nhàn nhạt mỉm cười.

"Bác Waraha, cảm ơn bác đã sinh ra Engfa."

-•-Tối nay ai can đảm thức để đọc hết truyện nàooo 🤡

Mai tui đi học rồi 🤡
 
[ Cover ] Em Dâu Hụt - Englot
Chương 58


Sydney (Úc) – 9:00 PM

Bệnh viện

Charlotte trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ nhưng nàng cũng không dám trở mình vì sợ làm Engfa thức giấc.Bất giác, một vòng tay khẽ vòng qua eo nàng, mang theo giọng nói trầm ấm giữa đêm tối.

"Em không ngủ được sao?"

Charlotte nhẹ trở mình nhìn cô: "Em tưởng chị ngủ rồi!"

Từ lúc Charlotte bị thương đến giờ, Engfa thường chờ nàng ngủ rồi mới dám chợp mắt, vậy nên đêm nay không có gì lạ khi cô phát hiện nàng khó ngủ.

"Lo lắng?"

Engfa hỏi.

Charlotte gật đầu, không nói gì chỉ rúc vào lòng cô.Lần trước phẫu thuật thất bại đến nay đã cách bảy tháng, nàng sợ cuộc phẫu thuật ngày mai nếu như kết quả không tốt thì phải làm sao?

Cảm giác thất vọng nàng không mong muốn nếm lại lần nữa.

Engfa vén lấy mái tóc xõa qua gương mặt nàng, trong mắt đầy kiên định đáp: "Lần này sẽ thành công!"

Charlotte do dự muốn nói lại thôi.

Engfa rút ngắn khoảng cách hôn lên trán nàng: "Nếu không cũng không sao.

Em vẫn là em, là người phụ nữ mà chị yêu nhất, là người mà chị muốn dùng cả đời để trân trọng."

"Engfa..."

Charlotte long lanh mắt nhìn cô.Engfa lại hôn lên mí mắt của nàng, chậm rãi nói: "Dù chỉ có một chút cơ hội chị cũng vì em nắm bắt.

Cố gắng hết sức mới không có hối tiếc về sau."

Nước mắt ngậm trong mí mắt được Charlotte nén lại, nàng chăm chú nhìn cô, ngập ngừng thoáng qua lại biến thành kiên quyết.

"Engfa...nếu lần này thành công chị đáp ứng em một chuyện có được không?"

"Chuyện gì?"

"Em...em muốn sinh con cho chị!"

Engfa hơi nhíu mày, Charlotte cắn môi, gấp không chờ nổi, một lần nữa lặp lại: "Em muốn sinh cho chị, cho chúng ta một đứa con."

"..."

"Engfa..."

Charlotte lo lắng gọi, nước mắt cuối cùng vẫn không ngăn nổi.

Engfa thở dài, dường như suy nghĩ thật lâu, đưa tay lau lấy nước mắt cho nàng: "Nếu lúc đấy sức khỏe em cho phép."

Charlotte đang khóc lại cong môi cười, vùi mặt vào bả vai cô, lau qua lau lại, giọng nói như mèo kêu: "Nói phải giữ lời!"

Engfa mỉm cười, vỗ lấy sau đầu nàng: "Chị có bao giờ thất hứa với em?"

Charlotte ngoan ngoãn lắc lắc đầu.Engfa nới ra khoảng cách với nàng, đem chăn cẩn thận đắp lại, dịu dàng nói.

"Ngủ đi, mai còn phẫu thuật!"

Charlotte vừa tách ra lại nhích người rúc vào Engfa, vừa mềm vừa thơm rất thoải mái.Engfa híp mắt cười, ôm lấy nàng.Charlotte không bao lâu đã ngủ, Engfa lúc này mới an tâm nhập mộng.

...3 tháng sau...

"Chiếu tướng!"

Ông Raymond đẩy viên cờ, sắc mặt thư thái mỉm cười.

"Con thua!"

Engfa thoải mái nhận thua.Charlotte ngồi bên cạnh cau mày không nhận.

"Chị rõ ràng cố ý thua!"

Ông Raymond tất nhiên nhìn ra Engfa uyển chuyển nhường ông nhưng thật sự có chút bất mãn khi bị con gái thẳng thắng vạch trần.

"Con gái có người yêu rồi chính là luôn hướng ra ngoài!"

Ông Raymond thở dài nói.

Charlotte nhìn vẻ mặt mất mát của ông Raymond có chút không nỡ, nhưng ông nói không hoàn toàn đúng, nàng quả thực luôn hướng về Engfa, chính xác từ trước lúc nhận lại ông Raymond đã hướng về chị ấy, cho nên cũng không thể nói nàng xem trọng Engfa mà xem nhẹ người nhà.

Huống chi, nàng từ nhỏ không có ba mẹ, mấy năm qua nhận lại ông Raymond cũng vì mục đích đôi bên, mãi đến sau này hai chân bị phế mối quan hệ của hai người mới dần dần tốt lên.Nàng đối với ông Raymond cũng không còn xa cách như trước, chỉ là khi nãy nhìn thấy Engfa thua, tâm hiếu thắng nhất thời nổi lên mà vạch trần, bản thân nàng rất dễ dàng bị Engfa ảnh hưởng đến cảm xúc.Bởi thế ông Raymond ban đầu không muốn nàng cùng Engfa kết hôn, điểm yếu của nàng chính là Engfa, ông Raymond rất sớm trước đây đã nhìn thấu.

Charlotte hướng ông Raymond mỉm cười, tự hào nói: "Con chỉ muốn cho ba thấy con dâu của ba rất xuất sắc!"

Nàng vừa nói vừa khoác lấy cánh tay Engfa, cả gương mặt tươi cười, tràn đầy hạnh phúc.

Engfa nhìn nàng rạng rỡ như ánh mặt trời, không kìm lòng đậu đưa tay xoa đầu.

Ông Raymond nhìn hai người yêu thương, quấn quýt bên nhau trong lòng thêm ấm áp, mãn nguyện, ánh mắt từ ái, không ngại tán đồng.

"Mắt ba còn sáng."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Engfa vẫn đồng hành cùng Charlotte cũng đủ thấy cô yêu thương con gái ông không cạn.Xem như Charlotte cố gắng, trả giá nhiều năm như vậy không uổng phí.

"Khi nào trở về Thái Lan?"

Ông Raymond lại hỏi.

Lần này, chân Charlotte cũng đã khôi phục, đi lại không khác gì người thường, sức khỏe, tinh thần cũng tốt, cho nên không sớm thì muộn cũng rời xa ông.

"Tuần sau."

Ông Raymond nghe Charlotte nói xong trong mắt thoảng qua một tia ưu buồn.Nhà họ Raymond gia bây giờ chẳng còn ai ngoài cha con hai người, Charlotte về Thái Lan rồi Raymond gia không khỏi hiu quạnh.

Engfa tinh ý hiểu được nỗi lòng của ông Raymond, khẽ nói: "Con sẽ sắp xếp cùng Charlotte thường xuyên trở về thăm bác, hoặc bác có khuây khỏa thì sang Thái Lan cùng tụi con."

Ông Raymond gật đầu cười, hơi hơi nhướng mày: "Còn gọi bác sao?"

Engfa cong môi cười, sau đó không ngại ngần gọi: "Ba."

Charlotte cười khúc khích, sau đấy trưng ra vẻ mặt thanh cao nhìn Engfa nói: "Ai cho chị được lợi như vậy?"

"Hửm?"

Nàng kiêu ngạo: "Tất nhiên phải chín trâu, mười ngựa mang sính lễ đến đây hỏi cưới đàng hoàng!"

Ông Raymond ánh mắt sực nhớ, suýt chút nữa cho không con gái: "Haha...con gái ba nói đúng!"

Engfa đưa tay véo chóp mũi nàng, ánh mắt thâm thúy cười: "Nói vậy chị cũng không thể cho không em nha."

"Chị..."

Charlotte nhíu mày.

Engfa cười càng sâu: "Chị cũng là phụ nữ mà."

Charlotte chăm chú nhìn Engfa, buột miệng hỏi: "Chị muốn sao?"

"..."

Engfa không nói, thích ý nhìn Charlotte.Charlotte bắt đầu không kiên nhẫn, vòng tay ôm lấy eo cô, đôi mắt đen láy đầy kiên định.

"Chị muốn cái gì?

Nói đi, cái gì em cũng sẽ cho chị."

Ông Raymond nghe xong khẽ vỗ trán, bất lực thở dài.

Mới đó mà lại...

Engfa cười cười, đôi mắt đẹp thêm híp lại.

Charlotte ôm càng chặt, bĩu môi: "Cười cái gì?"

Engfa thu lấy nụ cười, dịu dàng nói: "Em là của chị rồi còn muốn cái gì nữa.

Nhưng chị nhất định sẽ mang chín trâu, mười ngựa rước em về!"

Charlotte cong cong khóe môi lại giả vờ hừ một tiếng: "Em không có nặng như vậy!"

"Vậy thì chín trâu, mười ngựa mang sính lễ rước em về!"

Engfa thật sự muốn hôn Charlotte nhưng ngại có ông Raymond ở đây sẽ không tiện.Phải kính trọng trưởng bối!Ông Raymond từ đầu thu hết vào mắt, không có mấy hy vọng nhìn Charlotte.Vòng đi vòng lại con gái ông vẫn kèo dưới, nằm ở dưới!

...Engfa nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt say mê thưởng thức người phụ nữ đang đứng phía trên bục, dáng người thướt tha hơi đung đưa kéo đàn vĩ cầm.Charlotte phía trên chốc lát không quên liếc mắt đưa tình, khóe môi như có như không mỉm cười khiến cho bao người động lòng không rời tầm mắt.

Kết thúc bản nhạc, Charlotte đi xuống, một người đàn ông tây phương lịch lãm đi đến mời nàng cùng nhau khiêu vũ.Charlotte hơi nhìn về phía Engfa, thấy cô cũng đang nhìn về phía này, ánh mắt có chút giảo hoạt, đối với người đàn ông phương tây gật đầu đồng ý.

Engfa nhìn Charlotte bị người đàn ông nắm tay ra sàn nhảy hàng mày hơi nhíu lại.Ánh mắt chăm chăm nhìn từng động tác của hai người, sắc mặt càng lạnh, ly rượu vang trên tay không biết khi nào đã không còn một giọt.Engfa rốt cuộc không nhìn nổi, rời khỏi chỗ ngồi, một đường đi thẳng đến sàn nhảy, cắt ngang hai người.

"Xin lỗi, cô ấy là bạn gái của tôi!"

Engfa ôn hòa nhìn người đàn ông nhưng giọng nói lại trầm thấp chứa đầy sự chiếm hữu.

Nói xong, cô cũng không màng xem phản ứng của anh ta, nắm tay Charlotte đi ra ngoài, đến hành lan bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng khiến bước chân cô dừng lại.Engfa xoay người nhìn Charlotte, giọng nói có chút lạnh.

"Em cố ý?"

Thành thật gật đầu.

"Em muốn chị ghen?"

Ngoan ngoãn gật đầu.

Engfa thở dài: "Em đã thành công."

Charlotte mỉm cười, thích ý nói: "Em rất thỏa mãn!"

Engfa nhíu chặt mày, không nói gì đi một nước.

Charlotte ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng Engfa.Chị ấy giận?

Charlotte mím môi, vội vàng đuổi theo.

"Engfa..."

"..."

"Engfa...chị đợi em!"

"..."

Trở lại Raymond gia, Engfa từ đầu đến cuối vẫn giữ sự trầm mặc với nàng.Charlotte đứng dưới cầu thang, nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt lấp lánh, buồn bã nói.

"Engfa...chị đừng giận em có được không?"

Engfa thở dài, mềm giọng: "Chị muốn đi tắm!"

Charlotte bất đắc dĩ buông tay, đôi mắt muốn rưng rưng, có chút không cam lòng: "Em tắm chung có được không?"

"Không được!"

Nói rồi, Engfa không cho Charlotte có cơ hội cò kè, xoay lưng hướng lầu mà đi.

Charlotte nhíu nhíu mày, hốc mắt hồng hồng, miệng không phục lầm bầm: "Đáng ghét!

Trước đây người ta ăn biết bao nhiêu phèn chua của chị cũng không có lạnh nhạt như vậy?

Một đường cũng không thèm nói chuyện với người ta!"

Charlotte hậm hực một hồi mới đi lên phòng, đem áo ngủ sang phòng khác tắm.

Tắm xong cũng không có về phòng mình trái lại leo lên giường không chịu về.Một tiếng, hai tiếng cũng không thấy ai sang gọi về, nước mắt bỗng nhiên trào ra, vô cùng ủy khuất mắng.

"Chị tưởng có mình chị biết ghen thôi vậy?

Người ta ghen đến chết đi sống lại đây này.

Đồ đáng ghét nhỏ mọn!

Thấy người ta đi lâu vậy cũng không lo.

Tôi không về cho chị biết.

Hừ!"

Charlotte thúc thích một lúc đến khi mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ thì bị ai đó xốc lên, mi mắt dài run run, đôi mắt mông lung thích nghi với hình ảnh trước mắt, hốc mắt vừa khô lại bắt đầu gợn nước, tức giận đẩy Engfa ra.

Engfa muốn bế Charlotte về phòng ngủ không ngờ bị nàng đẩy ra chỉ đành đặt lại giường.

"Chị qua đây làm gì?"

Charlotte giận dỗi hỏi.

"Về phòng ngủ!"

"Chị không phải không để ý đến em sao?"

"Em có biết tại sao chị không vui?"

Charlotte hừ một tiếng: "Em không nên làm chị ghen đi!"

Engfa thở dài, sau đó ôm lấy nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Không phải!"

Charlotte lúc đầu đẩy ra rốt cuộc không nhịn được vẫn mặc kệ Engfa ôm, đôi mắt khó hiểu nhìn cô: "Vậy tại sao?"

Engfa vuốt ve mái tóc của nàng, trong mắt chứa đầy quan tâm cùng ấm áp: "Em không nên vì muốn làm chị ghen mà ủy khuất bản thân mình."

"..."

"Charlotte nhớ kỹ!

Không được vì chị mà tổn thương mình, không được vì chị mà ủy khuất mình!"

Thanh âm mềm mại, chân thành làm Charlotte từ ngỡ ngàng đến khi xúc động không thôi.

Nàng vùi mặt vào lòng Engfa, lại sụt sùi.Engfa yêu thương và nghĩ cho nàng nhiều như vậy mà nàng lại không hiểu còn giận dỗi chị ấy!

Charlotte tự trách, mất một lúc mới dám ngẩng đầu nhìn Engfa.

"Em biết sai rồi...sau này không vậy nữa!

Nhưng mà chị cũng không được không để ý đến em!"

Engfa mỉm cười, xoa lấy mí mắt còn sót lại nước mắt: "Không phải đang ôm em sao?"

"Chị lạnh nhạt em cả buổi tối...cho nên không đủ!"

Engfa nhìn Charlotte long lanh mắt không nhịn được, cúi xuống hôn lên môi nàng.Charlotte vui vẻ đáp lại, môi lưỡi giao thoa, quyến luyến triền miên.

Engfa đem khoảng cách nới ra, nhìn khóe môi nàng vẫn còn vương giọt nước màu trong trong, không ngại ngần rê đầu lưỡi liếm qua, mang chút ám muội hỏi.

"Đủ sao?"

Charlotte mắt hoa ẩn tình, ngượng ngùng nói: "Em cảm thấy...thiếu thiếu gì đấy."

Engfa cười sâu, đem Charlotte bế lên: "Vậy về phòng chị bổ sung thêm!"

Charlotte không làm chủ được trái tim của mình, cả người nóng lên, ngoan ngoãn nép vào lòng cô như một con mèo nhỏ.

...4 tháng sau...

Jason nghe nói có người đến thăm, trong lòng thầm vui, chỉnh sửa lại tóc tai vội vàng theo cán bộ ra ngoài.Đến khi nhìn thấy rõ người đến, bước chân của hắn bỗng khựng lại, trong mắt thoáng qua sợ hãi sau đấy mau chóng bị bình tĩnh dập tắt.

Jason ngồi xuống cái ghế đối diện Charlotte, hai tay đặt lên bàn, ánh mắt rút đi sự thù hận, đạm nhiên nhìn nàng.

"Chân của cô đã hoàn toàn khôi phục rồi sao?"

"Ừ."

Cả hai rơi vào trầm mặc.Một lúc sau, Charlotte mới lên tiếng: "Tuần sau, tôi và Engfa sẽ kết hôn."

Jason cũng không ngạc nhiên, hắn biết sớm hay muộn cũng có ngày này.Gần một năm qua ở trại giam hắn mới bình tĩnh ngộ ra rất nhiều điều, những điều mà sống hơn 30 năm hắn ngông cuồng không muốn biết.

"Jason...tôi đã từng rất căm ghét anh nhưng tôi và Engfa gặp được nhau lại nhờ anh.

Anh khiến tôi hai lần suýt chết, mất đi đứa con, tàn phế hai chân.

Tôi tra tấn anh, giam giữ anh, đưa anh thụ án tù xem như chúng ta không ai nợ ai."

Charlotte nhẹ nhàng, thản nhiên nói mà không tồn chứa bất kỳ oán hận, châm chọc nào.Nàng chọn cách bỏ xuống thù hận, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, bắt đầu tiếp nhận những niềm vui và hạnh phúc hơn việc giày vò mình bằng những thù hằn trong quá khứ.

"Cố gắng cải tạo cho tốt.

Gia đình của anh vẫn luôn đợi anh!"

Charlotte nói xong câu này cũng đứng dậy rời đi, đến cửa bỗng nhiên nghe Jason gọi lại.

"Charlotte..."

Nàng hơi xoay người lại.Jason nhìn nàng, ánh mắt chân thành, đem câu nói đáng lẽ nên nói từ nhiều năm trước nói ra: "Tôi xin lỗi!"

Charlotte lần này đến cảm nhận Jason có chút thay đổi nhưng cũng không ngờ đến sẽ nhận được sự xin lỗi chân thành từ hắn.Nàng đạm cười không nói gì xoay người đi.

"Chúc cô và chị hai sống hạnh phúc!"

Jason vội nói trước khi Charlotte khuất bóng, hắn chợt lau lấy khóe mắt ươn ướt, nhướng môi cười.
 
[ Cover ] Em Dâu Hụt - Englot
Chương 59


Phuket 5:00 PM

Khi ông mặt trời đang dần buông xuống, ánh chiều tà ấm áp in hằn trên mặt biển, tiếng gió xào xạc, tiếng dương cầm êm ái, trên con đường đầy hoa, ông Raymond nắm tay Charlotte, dắt tay con gái đi lên lễ đường.

Engfa chưa từng rời mắt khỏi Charlotte, nàng mặt một bộ váy cưới trắng tinh, khóe môi đến ánh mắt đều ngậm cười, bước chân vững vàng đi trên đôi giày cao gót, chậm rãi đi về phía cô, chậm rãi lấp đầy tâm trí lẫn trái tim cô.

Ông Raymond giao bàn tay Charlotte cho Engfa nắm lấy, đôi mắt hiền từ có chút xót xa nhìn về phía quan khách.

"Charlotte từ nhỏ không có ba mẹ chăm sóc, khoảng thời gian con bé cần nhất, tôi lại không hay biết mình còn có một đứa con gái, thật sự hổ thẹn không thôi.

Mấy năm qua dù có bù đắp cũng không bù nổi tình cảm thiếu hụt hơn hai mươi năm.

Cũng may con gái tôi cuối cùng cũng chấp nhận người ba này."

Ông Raymond nhìn về phía Engfa và Charlotte trong mắt đầy mãn nguyện, ôn tồn dặn dò: "Engfa, ba tin tưởng giao Charlotte cho con.

Nhớ kỹ, phải yêu thương và chăm sóc nó.

Charlotte cũng vậy phải yêu thương và tin tưởng Engfa.

Ba không cần gì hơn, chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc với nhau cả đời là được."

Engfa chăm chú lắng nghe dặn dò của ông Raymond, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ông, toàn tâm toàn ý nói.

"Ba yên tâm!

Con sẽ chăm sóc Charlotte thật tốt, chúng con sẽ hạnh phúc!"

Charlotte hốc mắt phiếm hồng gật đầu, cùng Engfa nắm lấy bàn tay ông: "Ba yên tâm, chúng con sẽ hạnh phúc."

Mấy năm qua, cha con hai người trải qua rất nhiều sự.Nhưng chung quy hai người là máu mủ ruột thịt, đến hiện tại cũng là người thân duy nhất của nhau.

Những chuyện trước kia nên gác qua, đời người thấm thoát qua mau, thay vì dùng để oán trách quá khứ thì nên sống cho hiện tại, yêu thương người hiện tại không phải tốt hơn sao.

Ông Raymond nở nụ cười, lúc sau mới yên tâm cho người đẩy xe xuống, nhường lại sân khấu cho hai nhân vật chính.

Engfa lúc này nhìn Charlotte đang đứng bên cạnh mình rồi nhìn xuống quan khách phía dưới, hít sâu một hơi mới nói.

"Thật tình ra thương trường làm ăn nhiều năm, trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng cũng chưa bao giờ phấn khích và hồi hộp như lúc này!"

Phía dưới không ít tiếng cười vang lên.

Dừng một lúc, Engfa lại tiếp tục nói: "Năm rồi, tôi có đi xem thầy bói, ông ấy nói tôi năm nay sẽ kết hôn, không ngờ là sự thật.

Các vị nhìn xem, vợ tôi có đẹp không?"

Mọi người phấn khích đáp: "Có!"

Engfa cười, giọng nói đầy tự hào: "Tất nhiên rồi, bởi vì cô ấy là vợ của tôi."

Charlotte đỏ mặt nhìn sang Engfa.Ai mà trắng trợn muốn khen vợ mình như vậy, mắc cỡ chết!

Engfa nắm lấy tay Charlotte, đối với mọi người phía dưới bồi thêm: "Thật ra...cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi cũng rất yêu tôi.

Các vị đừng nghĩ tôi khoe vợ mình, vì sự thật là như vậy rồi."

Quan khách lại không ngậm được cười.

Rõ ràng trắng trợn khen vợ đẹp, vợ giỏi rồi lại ngầm công bố cô ấy đã là vợ mình.

Đây rõ ràng là đánh dấu chủ quyền còn gì!Charlotte hơi bĩu môi nhìn Engfa, Engfa đối với nàng lại là âu yếm mỉm cười, đôi mắt nâu yêu say đắm, chân thành nói.

"Charlotte Raymond, chị quen biết em gần 11 năm, yêu em 10 năm lại xa cách hết 7 năm.

Đời người bất quá mấy chục năm, chị không muốn lại lãng phí.

Làm vợ của chị cùng nhau đầu bạc, cùng nhau răng yếu, cùng nhau mắt mờ có được không?"

Charlotte phiếm hồng mắt, khẽ đáp: "Engfa...chị lớn hơn em 8 tuổi, lúc chị răng yếu, mắt mờ, chân đi không vững em sẽ phụng dưỡng chị!"

Mọi người phía dưới trố mắt...

Engfa vội nhắc: "Charlotte...chị là vợ của em không cần phụng dưỡng!"

Charlotte cười cười, ánh mắt tinh nghịch, ung dung đáp lại: "Em sẽ chăm sóc chị giống như chị luôn chăm sóc em!

Là vợ không phải mẹ."

Mọi người lúc này cười càng lớn.

Engfa làm nàng mắc cỡ, đây là ăn miếng trả miếng nha!

Hai người này đúng là trời sinh một đôi.

Chưa bao giờ đi ăn lễ cưới mà miệng không ngậm lại được.

Engfa nheo mắt cười, trong lòng chỉ cảm thấy vui vẻ.Cô thích một Charlotte tinh nghịch như vậy, đây mới chân chính là em ấy!

Đợi tiếng cười lắng xuống, Kiều Trang mới nghiêm túc nói: "Các vị biết không, từ lúc quen biết và yêu Engfa tôi đã học được rất nhiều thứ.

Chị ấy là người dịu dàng và bao dung.

Trong tình yêu tôi đã nhiều lần làm chị ấy tổn thương nhưng chị ấy chưa từng trách móc tôi, chị ấy dùng tình yêu và sự chân thành của mình khiến tôi nhận ra và thay đổi.

Engfa không chỉ là vợ, là người bạn mà còn là thầy của tôi.

Được đứng cạnh cùng chị ấy ngay lúc này chính là hạnh phúc và may mắn nhất đời tôi."

Charlotte bồi hồi, hạnh phúc nhìn Engfa, khóe mắt thắm ra nước mắt, mười ngón tay của hai người càng đan chặt vào nhau.Charlotte bỗng nhìn xuống phía dưới, ánh mắt quý trọng dừng trước một người.

"Tất nhiên, để có cơ hội này tôi còn phải chân thành cảm ơn một người.

Linda, cảm ơn chị đã không so đo với tôi, cảm ơn chị đã khoan dung tha thứ cho tôi, cảm ơn chị đã khiến tôi nhận ra phải yêu như thế nào cho phải.

Thật sự cảm ơn chị!"

Charlotte thành tâm, thành ý nói.Linda nhìn Charlotte và Engfa đồng dạng mặc áo cưới đứng cùng nhau, khóe mắt hơi ửng hồng, vui vẻ gật đầu.Lúc này, một bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy tay cô.

Linda nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mỉm cười.

Đóng đi cánh cửa này sẽ mở ra cánh cửa khác.

Hạnh phúc do chính mình lựa chọn!

Engfa nhận lấy một chiếc khăn, cẩn thận lau nước mắt cho nàng.

Charlotte hít hít cái mũi, đôi mắt mềm mại trở nên đầy quyết liệt, tuyên bố: "Engfa Waraha...kể từ giây phút này chị là vợ của em!"

Mọi người phía dưới không ngừng vỗ tay chúc mừng.

Hai người tiếp đến trao nhẫn cho nhau...kết thúc bằng một nụ hôn!

Chompu lơ đễnh nhìn sang Heidi, bâng quơ hỏi: "Đến khi nào em cưới tôi?"

Heidi liếc mắt đưa tình: "Chỉ cần cái gật đầu của chị!"

Bỗng...

"Mẹ...con không thích dì ta, con chỉ thích dì Engfa thôi."

Bé Lin ngồi ở giữa phụng phịu lên tiếng.

Heidi tươi cười nhìn bé Na, chớp mắt, dịu giọng hỏi: "Nhóc con, ăn bao nhiêu bánh với kẹo của dì mà còn không đồng ý hả?"

Bé Lin phồng má: "Không!"

Heidi chớp mắt lạnh lùng: "Vậy thì ói hết ra trả lại cho dì!"

Bé Lin hừ một tiếng quát: "Dì đúng là keo kiệt!"

"Cái đầm con đang mặc cũng là dì mua, cởi ra luôn!"

"Dì...dì biếи ŧɦái!"

Chompu nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau chỉ đành thở dài!

Sau này cưới về có khi thành mẹ của hai đứa con!

Một diễn biến khác...

"Anh xui à, anh có một đứa con gái rất xuất sắc!"

Ông Raymond mặt đầy khen ngợi không chút khách sáo.

Ông Waraha tự hào: "Con bé Charlotte cũng xuất sắc không kém!"

Hai người nhoẻn miệng cười, không hẹn mà trùng: "Hai đứa con gái của chúng ta đều xinh đẹp và xuất sắc.

Thật may là tụi nó không giống chúng ta."

Hai người nói xong đều bật cười.Cười xong ông Waraha khẽ đề nghị: "Đám cưới xong ở lại Thái Lan chơi mấy hôm, cùng tôi đánh mấy ván cờ!"

Ông Raymond gật đầu sau đấy thở dài: "Nhắc đến đánh cờ lại nhớ đến con gái tôi."

"Như thế nào?"

Ông Waraha tò mò.

Ông Raymond kể lại lần đánh cờ với Engfa bị Charlotte vạch trần không còn mặt mũi.Ông Waraha vỗ vỗ vai ông Raymond vô cùng đồng cảm.

"Con gái tôi cũng không hơn gì đâu!"

Cả hai nhìn nhau mất mát thở dài.

...Tiệc cưới kết thúc cũng phải 10 giờ, quan khách ai nấy về khách sạn được Engfa chuẩn bị chu đáo trước đó.

Engfa tắm rửa xong, nhìn ra ban công, Charlotte mặc một cái váy ngủ màu đỏ đô, vóc dáng không biết vô tình hay cố ý quyến rũ lạ thường.Engfa cảm thấy bị khiêu khích, chậm rãi đi đến, đem vòng eo nhỏ quấn lấy, tấm lưng mảnh khảnh áp vào lồng ngực, vùi mặt vào hõm cổ nàng, ngửi lấy mùi thơm bí ẩn, ngọt ngào.

"Bà xã..."

Engfa khẽ gọi.

"Hửm?"

"Bà xã..."

"Em nghe."

Engfa hôn lên vành tai của nàng, dịu dàng nói: "Em là vợ của chị."

Charlotte khúc khích cười, xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhìn cô: "Chị cũng là vợ của em."

Engfa hôn lên trán nàng, đuôi mắt đậm ý cười: "Thật hạnh phúc!"

Charlotte ôm lấy Engfa, lặp lại: "Thật hạnh phúc!"

Hai người ôm nhau một hồi, Charlotte bỗng hỏi: "Muốn uống chút rượu không?"

Engfa gật đầu.Charlotte đi vào trong, lúc sau đi ra trên tay cũng không mang theo ly rượu nào, Engfa nghi vấn hỏi nàng.

"Rượu đâu?"

Charlotte không đáp, nhướng người hôn lên môi Engfa, dòng chất lỏng màu đỏ theo bờ môi của nàng tràn vào miệng cô...hương rượu thanh tao, nồng nàn.

"Rượu ngon không?"

Engfa liếm liếm môi, mỉm cười đáp: "Rượu ngon không bằng em!"

Sau đấy để chứng minh điều đó, Khánh Vân hôn lên môi nàng.

Nụ hôn từ ban công đến tận giường ngủ, quần áo từng kiện rơi xuống, mang theo khát khao lấp đầy khoảng trống.

Để yêu nhau đôi khi chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười nhưng để giữ được tình yêu phải cần rất nhiều sự cố gắng, khoan dung và đồng cảm.

Đôi lúc, vì yêu mà cố gắng, vì yêu mà thay đổi nhưng đừng vì yêu mà đánh mất bản thân cùng tự tôn.Bởi một người nhìn ta vì họ mà đánh mất bản thân cùng tự tôn thì sự thật họ không yêu ta.-•-Hết truyện rồi nha 😎
 
[ Cover ] Em Dâu Hụt - Englot
Chương 60: Phiên ngoại


5 năm sau...

Nudee thu dọn xong cặp sách chờ người nhà đến đoán.Lúc này, ngoài cửa tiến vào một vóc dáng cao ráo, người mặc vest xanh công sở, mái tóc đen dài cột đuôi ngựa, khuôn mặt đẹp đẽ mang một chiếc kính gọng vàng tao nhã.

Nudee mắt sáng rỡ nhìn người phụ nữ này, đôi môi ngọt cong lên đầy vui vẻ.

Các bạn nhỏ nhốn nháo nhìn, không ngừng nói: "Là mẹ của Nudee đấy!"

"Dì ấy đẹp quá!"

"Di ấy uống sữa gì mà da mặt trắng vậy?"

"Dì ấy ăn gì mà cao vậy?"

Nudee cong môi cười, khoác chiếc cặp nhỏ đứng dậy, chạy về phía Engfa, đưa tay nhỏ câu lấy ngón tay cô, gương mặt đậy hãnh diện nhìn các bạn của mình như muốn công bố chủ quyền: đây là mẹ của tôi đó!

Engfa xoa lấy đầu nhỏ của Nudee mỉm cười, nhìn sang cô giáo chào hỏi rồi mới dẫn Nudee về.

Nudee năm nay 5 tuổi, học lớp mẫu giáo.Năm đó, cô và Charlotte kết hôn sau mấy tháng thì bắt đầu thụ tinh nhân tạo, Nudee cũng là do cô sinh ra.

Nudee đi một đoạn bỗng dừng lại, Engfa nhìn xuống cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

Nudee bĩu môi: "Chân đau!"

Engfa ngồi xổm xuống, cẩn thận hỏi: "Chân nào đau?"

Nudee giơ giơ chân phải lên: "Chân này đau!"

"Làm sao đau?"

"Con đi không cẩn thận trúng phải chân bàn!"

"Về mẹ thoa thuốc cho!"

Nudee ngoan ngoãn gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn cô đầy mong đợi.

Engfa khẽ cười, quay lưng lại nói: "Lên đây!"

Nudee cười ngọt, vòng tay nhỏ ôm lấy cổ cô.

Engfa đem Nudee cõng lên, từng bước chậm rãi, vững vàng.

Nudee vùi mặt vào hõm cổ cô, ngửi ngửi rồi hôn hôn lên đó: "Mẹ thật thơm!"

"Con muốn tắm xà phòng giống mẹ."

"Con nít không nên tắm dầu gội người lớn, dễ mẫn cảm."

"Các bạn của con khen mẹ rất xinh đẹp!"

"

Sau này lớn lên Nudee cũng xinh đẹp như vậy."

"Nhưng sao ông ngoại Raymond nói con giống mẹ Charlotte?"

"Mẹ Charlotte cũng rất xinh đẹp mà."

"Hừ...con chỉ muốn xinh đẹp giống mẹ Engfa thôi!

Mẹ Charlotte không dịu dàng như mẹ, mẹ Charlotte còn hay giành mẹ với con!"

Nudee ấm ức nói.

Engfa bất đắc dĩ không nói được cái gì!

Bởi vì Nudee nói là thật đi.

Engfa dắt Nudee về phòng sau đó mới trở lại phòng mình nhìn thấy Charlotte đang bồng lấy Malai.

Malai là em gái của Nudee vừa ăn thôi nôi một tháng trước.Khi Nudee 3 tuổi thì Charlotte mang thai Malai.

Charlotte thấy Engfa trở về đem Malai bỏ lại trong nôi, đi đến câu lấy cổ cô hôn một cái.

"Bà xã...chị về rồi!"

Engfa hôn lên trán nàng một cái, nhìn nàng vẫn chưa thay ra quần áo công sở, biết nàng cũng vừa công tác 3 ngày ở nước ngoài trở về.

Năm ấy, sau khi chân Charlotte khôi phục liền trở lại công ty làm việc.Hai năm sau, ông Raymond cũng giao lại chức vị chủ tịch cho nàng, bản thân dành hầu hết thời gian để an hưởng tuổi già.Một năm trước, Charlotte bắt đầu đặt chủ sở chính của G&D ở Thái Lan.

Cho nên, số lần Charlotte đi đi về về giữa Thái Lan và Úc không thường xuyên như trước kia.Mà ông Raymond có nhiều thời gian rảnh nên mỗi lần về Thái Lan thường ở lại hai, ba tháng.

Raymond gia thân quyến hầu như định cư ở Úc, mộ phần tổ tiên cũng vậy, cho nên ông Raymond thỉnh thoảng ở Thái Lan, thỉnh thoảng lại ở Úc.Charlotte chưa buông Engfa ra, ngẩng mặt nhìn cô, nhiều năm như vậy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt say mê như năm nào.

Charlotte đưa tay vân vê lấy sống mũi cao của Engfa, nhìn gọng kính đeo trên gương mặt cô càng toát ra nhiều phần thanh nhã, trái tim rục rịch không nghe lời, xa cách mấy ngày qua cũng khó lòng khắc chế.Nàng khẽ câu lấy cổ cô, nối lại nụ hôn thoáng qua khi nãy.

Engfa sợ nàng mỏi chân nên cúi người xuống thấp, vòng tay qua vòng eo, chiều chuộng đáp lại.

Charlotte hôn xong cả người vô lực ôm lấy Engfa, áp mặt vào lồng ngực mềm mại của cô, ủy khuất nói: "Em rất nhớ chị!"

Engfa xoa mái tóc dài của nàng, ánh mắt nhu tình, nhẹ nhàng đáp: "Chị cũng rất nhớ em!"

Nudee đẩy cửa vào, thấy hai người ôm nhau, bất mãn nhíu mày nhỏ: "Mẹ Charlotte không nhớ con sao?"

Charlotte nhìn gương mặt khả ái nhăn lại của Nudee, nàng đi đến ngồi xổm xuống đối mặt với cô bé, mỉm cười nói: "Mẹ...quên nhớ con.

Bây giờ thì nhớ rồi!"

Nudee xụ mặt nhỏ, hít hít cái mũi, chạy qua ôm chân Engfa, bộ dạng hết sức uất ức: "Mẹ ơi...con là nhặt ở bãi rác về nên mẹ Charlotte với không thương con đúng không?"

Engfa ngồi xuống, đem nước mắt như mưa lau lấy: "Không phải đâu, mẹ Charlotte ý là quên nói nhớ con nhưng trong lòng mẹ Charlotte thật ra luôn nhớ con!"

Nudee cau mày nhìn về phía Charlotte muốn xác nhận.Charlotte lòng mềm nhũn, xoa xoa lấy gương mặt bánh bao của Nudee, dịu giọng.

"Lần sau vào phòng mà quên gõ cửa, thì mẹ cũng sẽ quên nhớ con."

Nudee nghe xong đôi mắt chợt lóe, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu: "Con xin lỗi!"

Charlotte nhìn hàng mi dài ướt đẫm có chút đau lòng đem Nudee ôm vào lòng lầm bầm.

"Con giống ai mà ưa khóc vậy?"

Nudee đem gương mặt lau lau lên bả vai Charlotte, ăn ngay nói thẳng: "Hức...ông ngoại Raymond nói con giống mẹ đấy!"

Charlotte nhướng mày: "Mẹ hay khóc không như vậy sao?"

"Ông ngoại Raymond nói mẹ Charlotte ở ngoài rất kiên cường nhưng lại hay thúc thích trong lòng mẹ Engfa."

"Ông ngoại còn nói gì nữa?"

Ánh mắt Charlotte hơi tâm tối.

Nudee rụt cổ không dám nói tiếp, thấy Charlotte lạnh mặt, nhíu mày, lại lần nữa bật khóc, chạy lại trốn sau lưng Engfa, thò mặt qua mếu máo nhìn Charlotte nói.

"Ông ngoại Raymond nói, mỗi lần con làm mẹ giận cứ chạy lại trốn sau lưng mẹ Engfa là xong chuyện."

Charlotte hơi trố mắt, sau đó thở dài: "Ba thật là...bán đứng con gái!"

Nudee thấy Charlotte không nói được cái gì, phía sau lau nước mắt, ngây ngô cười.

Ông ngoại quả là nói đúng không sai!Engfa nhìn màn vừa lắc đầu.

Cô trảo đem Nudee ôm vào lòng, nghiêm nghị nói: "Nếu con làm cái gì phạm lỗi, nhất định phải thẳng thắng nhận, cho dù trốn sau lưng mẹ, mẹ cũng sẽ không cho con trốn!"

Nudee ngẫm nghĩ một lúc, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi!

Nhưng mà...con...con vừa làm sai sao?"

Engfa xoa đầu Nudee: "Con không có sai!"

Nudee thở phào, híp mắt mỉm cười, vui sướng hôn chùn chụt lên mặt Engfa.

Charlotte thấy Nudee vẫn chưa dừng lại, vội đưa tay câu lấy cô bé, hắng giọng nói: "Hôn đủ rồi!"

Nudee bĩu môi lắc lắc đầu: "Chưa đủ...con muốn hôn nữa..."

"Vậy thì hôn mẹ đây!"

Charlotte nhướng mày nói, tay chỉ lên má mình.

Nudee xụ mặt, không cam lòng nhìn Engfa.Engfa xem như không thấy, bâng quơ nhìn sang chỗ khác.

Nudee hít hít cái mũi, xem gương mặt càng lúc càng không dễ xem của Charlotte, hít sâu một hơi, nhướng người "chụt" một cái lên má nàng.

"Con hôn xong rồi!"

Charlotte lườm Nudee một cái, đưa tay véo cái má phúng phính, nói: "Về phòng tắm rửa!"

Nudee gục mặt xuống, ỉu xìu nói "Dạ" rồi lầm lũi rời đi.

Engfa nhìn theo bóng lưng nhỏ xíu khuất sau cánh cửa mới đi đến ôm lấy Charlotte, mỉm cười hỏi: "Lúc nhỏ, em cũng đáng yêu như vậy sao?"

"Tất nhiên!"

Charlotte không suy nghĩ liền đáp.

"Rốt cuộc cũng thừa nhận con bé giống em!"

Charlotte tằng hắng, lảng tránh: "Hừ...ba thật quá đáng, tại sao nói với con nít những lời đó!"

Engfa cũng không vạch trần, bàn tay xoa lấy cái eo nhỏ, gương mặt cúi xuống, nói nhỏ bên tai nàng: "Đêm nay, bà xã có muốn thúc thích trong lòng chị không?"

Charlotte cảm thấy tâm can ngưa ngứa, ngẩng mặt nhìn Engfa đang nhếch môi cười, có chút đáng ghét nói: "Chị càng lúc càng..."

"Hửm?"

Engfa bóp lấy eo nàng cười càng thâm thúy.

Charlotte hừ một tiếng: "Xấu."

"Vậy sao?"

Nói rồi, cô nâng cằm Charlotte, ánh mắt ẩn ý: "Bà xã thích chị xấu mà?"

Charlotte mím môi, hai lỗ tai có chút nóng.Nàng đi có mấy ngày Engfa có cần khiêu khích, gợi cảm vậy không?

Lớn tuổi càng mất nết, thời trẻ sao không thấy chị ấy "xấu" như vậy đâu?

Charlotte càng nghĩ càng không phục, kiễng chân chiếm lấy đôi môi kia dằn mặt.

Bỗng...

"Hu...hu...hu...."

Tiếng trẻ con khóc làm nụ hôn phải dừng lại.Charlotte cắn lên môi Engfa một ngụm mới chịu chạy qua xem Malai.

Malai quả thực có hai người mẹ rất tốt...thật lâu...thật lâu phải đợi cô bé khóc mới nhớ đến hai người còn có một đứa con nhỏ.Malai giận đến không màng uống sữa!

...Đêm đó, Nudee về phòng ngủ, Malai được vú mang đi.Trong phòng chỉ còn lại Engfa và Charlotte.

Trong phòng lúc này nhiệt độ càng lúc càng nóng, âm thanh nhu mỹ theo từng nụ hôn phát ra, bàn tay như con rắn không xương vuốt ve lấy cơ thể xinh đẹp...

Cốc...cốc...

"Mẹ ơi..."

Engfa rời khỏi đôi môi gợi cảm của Charlotte, bàn tay đang lãng du trên hai ngọn núi hùng vĩ cũng phải thu lại.Cô nhìn Charlotte, Charlotte hậm hực nhíu mày, bên ngoài lại tiếp tục vang lên tiếng gọi kèm theo tiếng khóc thúc thích.

"Mẹ Engfa ơi...hức...mẹ Charlotte ơi...hức...hức..."

Engfa hôn hôn lên ấn đường của nàng an ủi: "Chị ra xem."

Nói rồi Engfa chỉnh sửa lại quần áo mới rời giường.

Charlotte mím môi, hít sâu một hơi điều hòa lại lửa nóng đang nhen nhóm trong cơ thể, cũng không quên chỉnh sửa lại quần áo của mình.

Engfa vừa mở cửa ra, Nudee ôm trong lòng cái gối của mình, ngẩng mặt, mếu máo: "Mẹ ơi...con sợ!"

Engfa đem Nudee bế lên, xoa lấy đôi má chan chứa nước mắt của cô bé, nhẹ hỏi: "Con sợ cái gì?"

"Con không dám ngủ!"

"Làm sao không dám ngủ?"

"Con sợ ma."

Nudee ôm lấy cổ cô, rùng mình: "Hôm nay, bạn Tina kể con nghe mấy con ma ở cửa sổ thông gió, lúc đó không thấy sợ nhưng bây giờ con nhìn cửa sổ thông gió, con không dám ngủ nữa."

Nudee nói xong càng ôm chặt lấy Engfa: "Mẹ ơi...cho con ngủ chung với...hức..."

Engfa thở dài, bế Nudee đặt xuống giường, nghiêm mặt dặn: "

Sau này không nên nghe mấy chuyện như vậy!"

Nudee ửng hồng mắt nhìn Engfa ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó đem gối đặt chính giữa, chui vào trong chăn nằm.Nudee bỗng xoay người, nhìn thấy gương mặt không vui của Charlotte, cảm thấy bất an, rụt cổ hỏi.

"Mẹ...mẹ làm sao vậy?"

Charlotte nhìn Nudee nhếch môi không nói gì, sau đấy lạnh nhạt leo xuống giường.Nudee sợ Charlotte mang roi đánh mình, khẩn trương hỏi.

"Mẹ Charlotte xinh đẹp, mẹ đi đâu vậy?"

Charlotte xoay người lại nhìn con sâu nhỏ trốn trong chăn chỉ chừa lại hai con mắt, bất lực nói: "Đi tắm!"

Nudee thở phì ra, kéo chăn xuống, gương mặt bánh bao đầy nghi hoặc: "Khuya thế này sao mẹ Charlotte còn đi tắm?

Sẽ bệnh đấy!"

Charlotte nghiến răng không nói nữa liền đi.Nudee bĩu môi, chớp chớp mắt khó hiểu.Lúc này, Nudee thấy Engfa trên tay cầm quần áo, tò mò hỏi.

"Mẹ Engfa định thay quần áo sao?"

Engfa gật đầu.

Nudee nhíu mày nhìn Engfa từ trên xuống dưới, tay nhỏ xoa xoa cằm: "Quần áo mẹ rất sạch mà, tại sao phải thay?"

Engfa lắc đầu cười, ôn tồn nói: "Bộ đồ này không còn thoải mái, nên phải đi thay!"

Nudee gật đầu: "Con biết rồi, mẹ thay nhanh về nhanh, con sợ!"

Sau đấy...với nhiều lần tranh đấu, Nudee giành được vị trí chính giữa.Cô bé rúc vào lòng Engfa cười hì hì, mãn nguyện nhắm mắt ngủ.

Charlotte híp mắt nhìn, nàng có cảm giác Nudee đang tranh sủng với nàng!

Trong lòng có chút chua chua.

Engfa đợi Nudee ngủ rồi, đem cô bé đặt ngay ngắn lại, sau đó thò tay qua nắm lấy tay Charlotte mỉm cười.Charlotte thở ra một hơi đem những ngón tay đan chặt nhau, liếc mắt nhìn khuôn mặt say ngủ của Nudee, đưa tay còn lại bóp bóp lấy cái bánh bao nhỏ.Nudee bẹp bẹp miệng say sưa ngủ.

Thật đáng ghét!Nudee bấy giờ không biết mình là nguyên nhân chia rẽ uyên ương mãi đến mấy năm sau cô bé mới hiểu tại sao đêm đó mẹ Charlotte lại đi tắm, còn mẹ Engfa lại đi thay quần áo.Để tránh Malai đi theo vết xe đỗ, cũng như tránh làm mẹ Charlotte thượng hỏa mà ảnh hưởng đến thân thể, Nudee quyết tâm trở thành một người chị mẫu mực, không chỉ chăm sóc em gái mà còn dành thời gian cùng em gái vui đùa.Chỉ là không nghĩ đến 6 tuổi Malai lại rất hiểu chuyện, không chỉ thông minh mà còn còn dịu dàng, đặc biệt, đôi mắt cực kỳ ấm áp giống mẹ Engfa.Thế là...từ đó thay vì dính lấy mẹ Engfa như xưa, Nudee bắt đầu theo đuôi Malai.Không nghĩ đến bà chị 10 tuổi này lại được cô em gái nhỏ chăm sóc cùng chiều chuộng.Nudee thật không còn mặt mũi để mất nữa!-•-Thêm quả phiên ngoại nè.

Rồi ngủ thôi 😴

Mai đi học, đi làm vui vẻ nhé 🤡

Chứ tui là tui hông vui 🤡🤡
 
[ Cover ] Em Dâu Hụt - Englot
Fic mới


Hihi fic mới, lâu rồi mới đăng lại truyện nên mong mọi người đọc ủng hộ.

Chúc mọi người có một ngày mới tốt lành!

Hehe
 
Back
Top Bottom