Wattpad  [Coutryhumanscanada] Lá Phong

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
346165561-256-k795826.jpg

[Coutryhumanscanada] Lá Phong
Tác giả: FrenchCamille
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

- "Em có yêu anh không Candy?"

- "Có! rất nhiều!"

- "Vậy...nếu anh còn rời đi thì em sẽ đi theo anh chứ?"

- "Vâng, tất nhiên rồi!"

Em ngước lên nhìn hắn, em thấy hắn đang khóc vì còn quá nhỏ em không thể hiểu được tại sao.

Em lấy tay mình lau đi những giọt nước mắt trên đôi má đã đỏ ửng từ lúc nào của hắn.

- "Anh, anh ổn chứ?"
.
.
.
.

Văn chương xàm lòn, không có những ngôn từ xúc phạm dưới mọi hình thức.

AmeCan not CanAme Tags: amecanamericacanadacoutryhumansfranceukukfr​
 
[Coutryhumanscanada] Lá Phong
Chương 1


Tại một khu vườn tại trang viên của Liên Hợp Quốc, nơi đây được ngài ấy trồng rất nhiều loài hoa hay các loại cây hiếm.

Em rất thích nơi này, nó có trồng hoa hồng Tudor, loài hoa mang ý nghĩa tượng trưng cho sự hoà bình, Quốc hoa của người anh trai của em, Của người em yêu.- "Canada, em đang làm gì ở đây vậy?"

- "..."

- "Em có nghe anh nói không vậy Canada?!"

Anh- Hoa Kỳ, người anh trai tồi của em, anh lúc nào cũng cáu gắt với người trong nhà, thật khó chịu.

Nhưng như vậy cũng tốt, vì anh ấy chỉ được phép cáu gắt với mỗi mình em thôi, Chỉ một mình em.- "Em xin lỗi... em không để ý anh ở đây..."

Em quay sang nhìn người anh trai mình mà mở một lời xin lỗi, nếu không thì chắc em sẽ bị anh mang về và "dạy dỗ" một trận mất.

Anh thấy em trả lời lại rồi thì cũng nguôi giận mà ngồi xuống cạnh Canada, anh mở lời.- "Hoa đẹp nhỉ?"

- "Vâng, chúng đẹp như anh vậy.

Hoa Kỳ"- "Cảm ơn vì lời khen"Ôi... em vừa nhìn thấy cái gì vậy!?

A-Anh trai em vừa cười với em kìa!! thật hạnh phúc!- "Mà tí nữa sẽ có một cuộc họp gấp mà Liên Hợp Quốc mở ra, nghe đâu là do Việt Nam đã phóng tên lửa vào lãnh thổ của Trung Quốc.

Hai người họ ngày nào cũng đánh nhau, chả để cho người khác nghỉ ngơi"_ Vừa nói vừa mân mê cành hoa trên tay.- 'Một kẻ như anh mà cũng nói được câu này sao?'_ Em nhìn sang người anh của mình, một kẻ như anh ấy mà cũng nói được câu đấy sao? bất ngờ thật đấy Hoa Kỳ.- "Vâng"Anh không nói gì nữa mà nằm luôn trên bãi cỏ, tay mò mẫn để tìm chiếc điện thoại của mình.

Vừa mở lên đã thấy tin nhắn của Liên Hợp Quốc về việc cuộc họp sẽ được lùi lại khoảng 1 tiếng, theo sau đó là hàng loạt tin nhắn của các nhân quốc khác mà Hoa Kỳ lười không thèm quan tâm.

Quay sang thì không thấy Canada đâu nữa, thằng bé có dùng tốc biến à?.

Lúc này, em đã đi đến khu Châu Á.

Thì để tránh việc lộn xộn nhà của các nhân quốc thì Liên Hợp Quốc đã xây lên 7 khu, dành cho 7 châu lục, từ trái qua phải là Á, Phi, Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Âu, Úc và Nam Cực.

Mà khu của em là Bắc Mỹ, phải đi qua tận 2 khu nữa mới về đến nhà.- 'Nhiều khi muốn chuyển về khu Châu Á cho nhanh, đi từ Bắc Mỹ đến khi vườn hoa của Liên Hợp Quốc thì hết hơi.

Đã thế Ottawa còn làm hư chiếc xe hơi, làm đi bộ mệt chết.

Về phải phạt thằng bé không được ăn bánh kếp với siro lá phong trong vòng một tuần mới được'
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Hiện tại đã là 8 giờ, đã đến lúc đi họp rồi.

Em không muộn họp đâu, cha sẽ cằn nhằn mất.

Em nhanh chóng sửa soạn rồi chuẩn bị đi đến phòng họp, Ottawa cũng đã đứng dưới sảnh để đón Canada đi.

Xe vừa sửa xong nên có thể đi được rồi, Canada đang tự hỏi là tại sao họ không sửa nhanh hơn tí, làm chân em sắp rã rời vì đi bộ hết ba khu kìa.- "Cha, chào người"- "Đừng gọi ta như thế Ottawa, ta không phải cha cậu"- "Vâng"Em liền leo lên xe ngồi, Ottawa cũng ngồi lên vô lăng rồi lái đi.- "Ottawa, hôm nay chúng ta sẽ họp về vấn đề gì vậy?"_ Mặc dù đã biết nhưng em vẫn hỏi để xem y làm ăn như nào.

Đúng như dự đoán, thằng bé trả lời đúng như những gì mà Liên Hợp Quốc nhắn cho em.- "Chủ yếu là về chiến tranh Việt - Trung và Nga - Ukraine.

Nếu như con nghĩ thì người đã biết chuyện này rồi"- "Ừ, ta muốn thử cậu tí thôi- "Không vui đâu ạ..."
 
[Coutryhumanscanada] Lá Phong
Chương 2


Khoảng 8h30 sẽ vào họp, và hiện tại là 8h25, may quá còn 5 phút nữa.

Vừa bước vào phòng họp cùng với Ottawa thì đã bắt gặp ánh mắt của người cha kính mến của em, do nãy hơi vội nên quần áo của em có vẻ sộc xệch và mở cừa có hơi thô bạo, có lẽ Anh Quốc không thích điều này.

Em chỉ nhẹ nhàng ra hiệu xin lỗi rồi chỉnh lại quần áo và vào chỗ ngồi, bên cạnh em là Úc và Hoa Kỳ.Lúc này đã là 8h30, tất cả các nhân quốc đã có mặt đầy đủ.

Bây giờ, Liên Hợp Quốc, người chủ trì cuộc họp đã vào.- "Xin lỗi đã để các vị chờ lâu, giờ tôi xin phép vào cuộc họp"Cuộc họp thật nhàm chán, chủ yếu là về mấy chiến sự Nga - Ukraine, rồi cấm vận này kia.

Và em đã ngáp lần thứ 5 rồi, thật sự buồn ngủ.- "Thật không công bằng!"

À, đó là Việt Nam.

Anh ta đang cảm thấy bức xúc về việc mình bị áp lệnh trừng phạt, vì tấn công Trung Quốc.

Nghe ngộ nghĩnh nhỉ, rõ ràng là Trung Quốc tấn công trước mà tại sao Việt Nam lại bị áp lệnh trừng phạt, Liên Hợp Quốc làm ơn chả uy tín gì cả.

Hà Nội ở bên đang cố căn ngăn Việt Nam không được làm càn, không tí về bị Bộ Ngoại Giao mắng cho mất, nhỏ không muốn bị vạ lây đâu.- "Chẳng phải anh đã phóng tên lửa vào Bắc Kinh sao? làm thằng bé đang ở phòng hồi sức kìa?"

- "Ditme, thế chẳng phải anh xúc phạm lãnh tụ của tôi và giết người dân ở biên giới thì tôi đã đéo làm như thế rồi!!"

Việt Nam không nhân nhượng mà chỉ thẳng mặt Trung Quốc mà quát, gì chứ xúc phạm lãnh tự của y là không thể chấp nhận được rồi, thế quái nào còn giết thêm người dân ở biên giới nữa!

Đông Lào cũng chả ngồi yên được mà ra lệnh phóng tên lửa qua Trung Quốc.

Chẳng hiểu sao hồi trước Việt Nam cho thằng bé làm bên Quốc Phòng nữa... giờ lên Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng luôn rồi.- "Bĩnh tĩnh Việt Nam, và cậu cũng nên xem lại ngôn ngữ của mình đi."

Đó là Đức, cậu ta vẫn vậy.

Mặt thì cúi gằm xuống giấy tờ nhưng miệng thì vẫn lanh lắm.

Việt Nam cũng chả nói gì mà im lặng rồi quay ra lườm quýt Trung Quốc, không ngần ngại mà giơ ngón trỏ lên tặng Trung Quốc.

Thật tình thương mến thương.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Cuộc họp kết thúc vào 10h, lúc này trời cũng đã tối.

Canada và Ottawa chuẩn bị ra xe để đi về thì từ xa có tiếng gọi.- "Candy"Nghe thấy, Canada liền quay ra thì bắt gặp người anh trai đáng mến của mình.

Em liền đi đến chỗ Hoa Kỳ, em không muốn anh khó chịu đâu.- "Chào ngài, Canada"_ WashingtonEm nhìn qua Washington một lượt, lâu rồi không gặp thằng bé có vẻ gầy đi một chút.

Thằng nhóc Moskva không chăm sóc tốt cho Washington gì cả, nhiều khi Ottawa của anh chăm Washington còn kĩ hơn.- "Chào cậu Washington, mà anh gọi em có gì không?"

Canada mặc dù chào Washington nhưng mắt không rời Hoa Kỳ, điều này khiến anh khá hài lòng.- "Anh Quốc muốn chúng ta có một bữa cơm gia đình.

Ở một nhà hàng tại thế giới nhân loại"- "Ngay bây giờ?"

- "Ừ"[ Ở trang viên thì bây giờ là 10h tối nhưng ở bên thế giới nhân loại thì mới có 7 giờ tối thôi]- "Hẹn gặp lại, Candy"Hoa Kỳ chào tạm biệt Canada rồi rời đi.

Em cũng không vừa mà lên xe để Ottawa đưa về nhà.

Theo như em biết thì sẽ chả có ăn uống gì ở đây cả, có thể là sẽ có "vài" người bạn nữa đến ăn chung.- "Thôi chết! ta quên nói với Candy là sẽ ăn cùng với gia đình của Nga!!"

- "Tôi xin ngài, mở điện thoại lên gọi cho Canada đi!"

- "Kệ đi, thằng bé sẽ biết thôi.

Ta lười lắm"Nói dứt câu, Hoa Kỳ đã chợp mắt rồi.

Nhiều khi Washington tự hỏi là ngủ ngồi có ngon không mà sao Hoa Kỳ có thể ngủ được nhỉ?.
 
[Coutryhumanscanada] Lá Phong
Chương 3


Hiện tại, Canada đang ở một nhà hàng sang trọng ở Mỹ (thế giới loài người) tất nhiên là em đã ẩn quốc kỳ đi rồi, để người khác thấy là không vui đâu.

Em nhanh chóng đi đến căn phòng vip mà Anh Quốc đã đặt trước đó, Ottawa thì ở lại trang viên rồi, hình như thằng bé có hẹn với Cali thì phải.Em dừng chân ở căn phòng vip, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo rồi vào trong.

Bên trong mọi người đã đến gần hết, còn mỗi Hoa Kỳ và Úc thôi.

Không khí bên trong phòng rất u ám, mọi người "nhìn" nhau đầy tình cảm.- "Con chào cha"Canada đi đến và chào cha mình, ông chỉ nhìn rồi gật đầu một cái ra hiệu cho Canada hãy vào chỗ ngồi.

Bên cạnh em là Scotland, và một ghế trống.Sau khoảng 20 phút sau thì Hoa Kỳ và Úc cũng đến, Hoa Kỳ ngồi cạnh Canada còn Úc thì ngồi cạnh Anh Quốc.Bữa ăn cũng diễn ra bình thường, chủ yếu là các người lớn tuổi trong nhà nói chuyện với nhau.- "Ăn đi Canada, con ăn ít lắm đấy"Là Scotland, y đang nhắc nhở em vì em ăn khá ít.

Chủ yếu làm cầm điện thoại lướt lướt.- "Dạ vâng, con no rồi ạ"Y cũng không nói gì mà quay sang chỗ khác nói chuyện tiếp.

Xuyên suốt bữa ăn, em cảm giác có ai đó đang nhìn mình, ngó sang thì là Hoa Kỳ, anh đang gián chặt mắt lên người em, em cá chắc là tối nay em sẽ mơ thấy ác mộng.

Vì Hoa Kỳ đáng sợ bỏ mẹ ra.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Tại phòng thí nghiệm của Tổ chức y tế thế giới, chúng ta sẽ gọi là Who cho ngắn gọn.

Y đang làm một thí nghiệm gì đó, bên cạnh là một cái bồn chứa đầy nước, bên trọng là một bào thai đang hình thành, bên dưới có khi nhãn mác "****1933****".

Y lại gần cái bồn đấy, mở nắp bồn ra và lấy đi bào thai ở trong, nhẹ nhàng tiêm vào đấy một thứ thuốc kì lạ.

Bào thai bắt đầu phập phồng như lá phổi ngay sau khi được tiêm thứ thuốc đấy vào người, coi như đã thành công.

Sau khi làm vài kiểm tra và xác nhận bào thai vẫn ổn, Who bắt đầu rút hết nước trong bồn đi, chỉ đế lại không quá 1/3 rồi lại đổ nước mới vào và đặt bào thai vào, như thế bào thai sẽ quen với nước và không chết vì sốc nước.

Nghe như nuôi cá ấy nhỉ?.- "Con trai của ta, con đang vui chuyện gì sao?"

Liên hợp Quốc từ đằng sau tiến tới ôm lấy Who, cằm đặt lên vai y.

Vốn đây chẳng phải là những cử chỉ mà cha con hay làm, nhưng y kệ quá quen rồi.- "Con đã hoàn thành xong công đoạn đầu tiên cho việc hồi sinh rồi! thí nghiệm đầu tiên là 1933 đấy!"

- "Thật sao? một chuyện vui đấy"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Hiện đã được 2 tiếng trôi qua kể từ khi Canada đặt đít xuống ghế, em không hiểu, tại sao ăn thôi mà mất tận 2 tiếng vậy? thật kì lạ.Lấy lý do mệt, em xin phép cha cho về trước.

Được sự đồng ý, em liền đi ra không chút do dự.

Hoa Kỳ ở bên liếc nhìn em, mọi hành động đều được anh cho vào tầm mắt, mỗi tộ cái kính đen này giúp anh không bị em phát hiện.

Anh mong là máy nghe lén sẽ không bị phát hiện giữa trừng.

Em ra đến ngoài cửa thì bắt gặp hai hình bóng quen thuộc, là Nga và Đức.

Họ đang làm gì ở đây nhỉ? hẹn hò chăng?...

T.R trên trời sẽ tức điên lên mà ám chàng trai người Nga này mất.- "Hey! anh bạn!"

Em liền đi đến chỗ họ, tay đập lên vai anh chàng người Đức kia.

Không thể phủ nhận việc Đức rất đẹp trai, nhìn kiểu mẹ gì cũng không thấy góc nào xấu cả.

Quay sang nhìn anh chàng Nga kia, nhìn mặt thì đẹp đấy.. nhưng nhìn vẫn ngố ngố làm sao ấy-Anh chàng Đức kia bị đập vào vai một cách bất ngờ đi kêu lên đau một tiếng rồi ôm lấy bả vai của mình.- "Chào anh bạn, anh bạn cũng ở đây à?"

- "Ừ, mà hai người đi đâu đấy? hẹn hò à?"

- "Không có chuyện đấy đâu, tôi và Nga đang đi mua ít đồ thôi"
 
[Coutryhumanscanada] Lá Phong
Chương 4


Má, đúng cay.

Tự nhiên đang viết bên Manga ngon lành thì bị xoá truyện, nên tôi quyết định bay sang Wattpad:)
__________- "Này Đức, anh bạn nghĩ sao nếu chúng ta vào siêu thị mua ít quần áo?

Tôi thấy anh bạn cứ mặc đi mặc lại một bố không chán à?"

- "Không, tôi không có thời gian" Canada không về nhà luôn mà lẽo đẽo đi theo Nga và Đức, hai người cũng chả ý kiến mà cho Canada đi theo.

Ít ra có người tư vấn cho để mua quần áo, theo Nga. [Canada rất có gu thẩm mỹ] - "Canada, anh bạn nghĩ tôi nên mua bộ vets màu gì?"

Canada trầm ngân nhìn hai bộ vets trước mặt, màu xám nhìn thì có vẻ thanh tao hơn, màu đen thì lại tôn dáng.

Nghĩ ngợi hồi lâu thì Canada chọn bộ vets trắng, vì nó chả liên quan gì đến hai bộ vets trên.

Một lựa chọn sáng suốt.- "Thôi nào Đức, cậu đâu thể mặc mãi một bộ sơ mi được!"_ Lúc này, Cananda và Nga đang cố gắng đẩy anh chàng Đức kia vào phòng thay đồ.

Đức thì phản đối kịch liệt, có vẻ anh ta không thích thì phải...- "Có chết tôi cũng không vào!"

- "Địt mẹ, Canada đi ra để tôi"_ Nói dứt câu, Nga liền đi đến kéo Đức vào trong phòng thay đồ.

Canada bên ngoài mong hai người họ không ứ ừ trong đấy mà bỏ em bên ngoài.- 'Có lẽ mình nên mua ít bộ quần áo mới cho Ottawa-*Trong lúc đợi Đức và Nga thì Canada đã đi xung quanh chỗ quần áo đấy, cố gắng tìm một bộ quần áo hợp với Ottawa.

Thằng bé có lẽ sẽ rất hợp với một cái áo cao cổ đen và một áo khoác dài bên ngoài, rất hợp với chiều cao 1m81 của thằng bé.

Đã được 10 phút rồi mà mãi Canada vẫn chưa thấy Đức và Nga thay quần áo xong, chả biết hai người họ làm gì mà lâu thế-
.
.
.
.
.- "Ottawa, Canada đâu?"

- "T-Tôi không biết...

Ngài ấy vẫn chưa về nhà..."

Chả biết là chạm mạch hay gì mà Ottawa đang ở nhà ăn bánh uống trà thì nghe tiếng chuông cửa, xem cam thì lại là Hoa Kỳ và Washington.

Cũng chả nghĩ nhiều mà mở cửa cho hai người.

Vừa mở cửa thì đã được Hoa Kỳ hỏi dồn dập về việc Canada đâu?

Thằng nhóc đâu rồi, sao ngươi lại ra mở cửa?

Và ti tỷ thứ khác.

Ottawa bị xoay như chong chóng mà không kịp trả lời lại khiến cho Hoa Kỳ tức giận mà nắp lấy cổ áo Ottawa lên, tay kia dí súng vào đầu y.

Washington bên kia thì nhẹ nhàng lấy điện thoại của Ottawa và bắt y phải nói mật khẩu điện thoại, hết cách phải nói ra mật khẩu.- "L-Là 10...07- 67..."

- "100767 sao?

Sinh nhật Canada nhỉ?"

Washington sau khi lục lọi điện thoại của Ottawa và nhìn thấy tin nhắn của Canada là mình sẽ về trễ một chút vì đi mua sắm với Đức và Nga.

Hoa Kỳ nghe xong thì nổi máu điên liền ẩn Ottawa vào căn phòng gâgn đó, tiếng hét của Ottawa vang khắp căn nhà...

Washington chỉ biết ra ngoài đứng canh cửa, không giám vào can ngăn.

Anh chưa muốn chết.
.
.
.
.
.

Sáng hôm sauCanada sau một đêm đi chơi lon ton ở thế giới nhân loại thì cuối cùng cũng vác xác về nhà, trên tay là vài bộ quần áo mua cho Ottawa.

Vừa đến cửa nhà đã thấy tang hoang, linh cảm không lành.

Canada để túi đồ lên bàn rồi lên tiếng gọi.- "Ottawa, nhóc đâu rồi?..."

Không có tiếng gọi, Canada chỉ đành đi tìm.

Chân Canada dừng lại ở phòng nhà vệ sinh, ở dưới có máu?...Canada mở cửa ra, khung cảnh bên trong khiến cho Canada đứng hình.

Ottawa đang ngồi trên bồn vệ sinh, máu tung toé trong nhà vệ sinh.

Miệng thằng vé đã bị rách toạt ra, một bên mắt đã bị móc ra vứt ở trên bồn rửa tay, một chân đã bị bẻ gãy.

Nhìn rất tàn tạ...

Và hình như thằng bé còn nhận thức?!- "Ottawa!?

Có chuyện gì xảy ra vậy!!?"

Canada hoảng hốt chạy lại chỗ Ottawa, không sợ bẩn mà quỳ xuống trước mặt Ottawa.- "Cha...

Ngài- US...USA..."

- "Ta hiểu rồi, đợi tí- ta sẽ gọi Who..."
.
.
.
.
.
 
[Coutryhumanscanada] Lá Phong
Chương 5


- "Được rồi, ta cần một lời giải thích từ con Hoa Kỳ"- "Cái đéo?

Tại sao tôi phải giải thích cho ông?"

- "Vậy cái quái gì con lại đi làm cái thứ tệ nạn kia với một Cityhumans!?"

Lúc này, Anh Quốc đang ngồi chất vấn Hoa Kỳ.

Vừa lúc nãy thôi, Canada đã gọi điện cho ông và trình bày sự việc lại.

Ottawa lúc này đã tỉnh và trình bày sự việc cho Canada, thằng bé đã không bình tĩnh được mà gọi cho ông, nghe giọng còn có chút run rẩy.

Ông tắt điện thoại ngay sau khi chấn an Canada và gọi tên Hoa Kỳ đang ở trong tầng hầm làm thí nghiệm gì đó.

Hoa Kỳ ngay sau khi bị chỉ điểm thì chỉ nhún vai tỏ vẻ mình không biết gì về chuyện này.

Nhìn thái độ nhởn nhơ của thằng con cả của mình, Anh Quốc không nhịn được mà kéo Hoa Kỳ xuống tầng hầm và khoá chặt cửa lại.
.
.
.
.
.- "Đây là hồ sơ bệnh án của Ottawa" - "Cảm ơn ngài, Who" Canada cầm hồ sơ bệnh án của Ottawa lên và lật ra xem.

Canada đã rất sốc khi đọc xong hồ sơ bệnh án của y.

Đầu bị chấn thương nặng, một bên mắt bị móc, nội tạng bị dập nát, một chân bị bẻ gãy, và điều quan trọng là có dấu tích của việc cưỡng hiếp?!

Đọc đến đoạn này Canada phải nhăn mặt lại, em đã thấy thứ gì thế này?

Cưỡng hiếp?

Hoa Kỳ cưỡng hiếp Ottawa á?...- "Thật may mắn đi, nếu là người thường thì chết lâu rồi.

Mà...

Tôi nghĩ nếu muốn hồi phục sớm và nhanh hơn dự kiến thì tôi nghĩ nên cho Ottawa vào buồng hồi sinh"_ Lúc này em và Who đang ở ngoài phòng bệnh nói chuyện với nhau.

Buồng hồi sinh?

Nó là cái gì vậy?

Phát minh mới của Hoa Kỳ sao?

Nhận thấy Canada đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Who liền giải thích.- "Đây là dự án của U.N nhằm hồi sinh các tiền thế.

Đây là một phát minh của Đức chứ không phải Hoa Kỳ, thứ này sẽ giúp người chết sống lại miễn là còn tro cốt hoặc gen của người đã mất.

Nó cũng có chức năng hồi phục cơ thể nếu tổn thương trên 80%, thứ này sẽ được công bố vào cuộc họp lần sau nên cậu không biết là phải."

- "Vậy có rủi ro gì không?"

- "Không, chỉ có điều là người được hồi sinh hay chữa lành vết thương thì phải ngâm với nước trong bồn khoảng 2-3 tiếng để thích nghi với môi trường xung quang, rồi bọn tôi sẽ rút dần dần nước ra ngoài.

Trong quá trình này phải hết sức cẩn thận, nếu rút nhanh quá cơ thể không thích nghi được sẽ dẫn đến đột quỵ, và trong quá trình đấy những kim tiêm hay ống thở cũng sẽ được rút ra từ từ, nước rút đến đâu thì rút kim tiêm ra đến đấy không cẩn thận là chết như chơi.

Đối với những người nguy hiểm như Đức Quốc Xã hay Đế Quốc Đức sẽ được ngâm trong một chất lỏng, chất lỏng đó sẽ ngấm vào da thịt của họ và chỉ cần họ có ý định xấu sẽ có cảm giác điện giật từ trong tế bào, ý nghĩ càng xấu thì điện giật càng cao."

Who nói một tràn dài làm Canada đứng đơ tại chỗ luôn rồi, mắc gì nói nhiều vậy?

Canada không nghe kịp luôn rồi, người ta cũng cần thời gian để load kịp chứ?
.
.
.
.
.- "Đệt, tôi cảm thấy thật hối hận khi đã chế tạo ra buồng hồi sinh..."

Đức đang cảm thấy hối hận, tại sao trong danh sách hồi sinh lại có cha anh chứ?!

Đức không chịu, Đức hồi ngồi trầm ngâm trên bào.

Dưới đùi là một con mèo lồng trắng, nhận thấy "chủ nhân" đang buồn bực chuyện gì đó, con mèo liền nhảy xuống rồi hoá thành hình dạng người.

Là Nhật Bản- "Này Đức, cậu sao vậy?

Buồn chuyện gì sao?"

- "Nhật, cậu coi này.

Trong danh sách hồi sinh có tên của cha tôi và cho cậu" Nói đến đây Nhật Bản liền đứng hình, gì chứ cha của Đức cô không qua tâm, miễn ổng đừng bê em yêu Đức của cô đi là được.

Nhưng tại sao lại có cha cô!?

Nhật không chịu, Nhật đi bóp đuýt Đức.
 
[Coutryhumanscanada] Lá Phong
Chương 6


- "Được rồi Hoa Kỳ, tại sao ngài lại đi tấn công một Cityhumans?"

Hiện tại, Hoa Kỳ đang bị Liên hợp Quốc giam trong một căn phòng trắng, nơi này thường dùng để nhốt những nhân quốc đến kỳ* và nổi điên.

Và hiện tại đang là nơi giam Hoa Kỳ vì tên đó là người đã tấn công Ottawa, khiến cho thằng bé bị phải vào buồng hồi sức.- "Tại sao ta phải nói?

Dù gì thì ngươi cũng mặc kệ ta và cố gắng che đậy cho ta mà, không phải sao?"

- "Nhưng Canada không hài lòng về việc này, thằng bé có vẻ sẽ làm rối tung lên nếu ngài không cho thằng bé một câu trả lời-"- "Ta không quan tâm, thằng bé luôn là như vậy" Nói rồi Hoa Kỳ liền đi ra ngoài, bỏ lại Liên hợp Quốc ở trong đấy.

Ra đến bên ngoài đã bắt gặp Washington đang đứng đợi gã, có lẽ thằng bé đã đợi rất lâu.- "Xin lỗi nhé Washington, ta đi ăn chứ?"

- "Trước hết phải gặp Canada đã, ngài ấy đã gọi và nhắn tin cho ngài."

Dứt lời Washington đã đưa điện thoại cho Hoa Kỳ, Washington cũng là một "thư ký" đắc lực đấy chứ, đấy là việc cậu ta chặn luôn số của Canada vì thằng bé gọi rất nhiều cuộc cho Hoa Kỳ, có lẽ nên tránh mặt một thời gian thôi.

Thằng bé sẽ "không muốn" gặp gã ngay bây giờ đâu, có lẽ.Tại khu y tế của Who, nơi mà Canada đang ở lại để chăm sóc cho Ottawa, các bang khác thì đang có việc bận bên khu của Hoa Kỳ nên không sang chăm sóc cho Ottawa hộ Canada được, Canada phải mang việc sang đấy để vừa làm vừa chăm sóc cho Ottawa, thằng bé vẫn chưa tỉnh dậy.

Em cũng đã ngỏ ý muốn đưa Ottawa về nhà điều trị nhưng bị Who từ chối.

Bấy giờ Canada mới để ý rằng Ukraina đã gọi cho mình hàng trăm cuộc từ đời nào mà em không biết đến, lúc gọi lại thì đã nhận được một giọng nói khó chịu của cô gái người Ukraina này.

- "Chúa ơi Canada, cậu có biết là tôi gọi cho cậu mấy cuộc rồi không?

Ottawa sao rồi, tôi vào thăm nhá?"

- "Tôi xin lỗi Ukraina, máy tôi để im lặng nên không biết.

Ottawa ổn rồi nhưng thằng bé vẫn đang hôn mê, cậu có thể sang thăm nếu muốn"- "Tôi sang ngay đây" Tiếng tút tút vang lên, Ukraina đã tắt máy.

Có lẽ Canada nên nhờ Ukraina trông hộ Ottawa để mình về nhà lấy nốt giấy tờ, dù gì cô ả cũng rảnh bỏ xừ ra, vẫn còn đang bận đu đưa đu đi với Russia.___
 
Back
Top