Má, đúng cay.
Tự nhiên đang viết bên Manga ngon lành thì bị xoá truyện, nên tôi quyết định bay sang Wattpad

__________- "Này Đức, anh bạn nghĩ sao nếu chúng ta vào siêu thị mua ít quần áo?
Tôi thấy anh bạn cứ mặc đi mặc lại một bố không chán à?"
- "Không, tôi không có thời gian" Canada không về nhà luôn mà lẽo đẽo đi theo Nga và Đức, hai người cũng chả ý kiến mà cho Canada đi theo.
Ít ra có người tư vấn cho để mua quần áo, theo Nga. [Canada rất có gu thẩm mỹ] - "Canada, anh bạn nghĩ tôi nên mua bộ vets màu gì?"
Canada trầm ngân nhìn hai bộ vets trước mặt, màu xám nhìn thì có vẻ thanh tao hơn, màu đen thì lại tôn dáng.
Nghĩ ngợi hồi lâu thì Canada chọn bộ vets trắng, vì nó chả liên quan gì đến hai bộ vets trên.
Một lựa chọn sáng suốt.- "Thôi nào Đức, cậu đâu thể mặc mãi một bộ sơ mi được!"_ Lúc này, Cananda và Nga đang cố gắng đẩy anh chàng Đức kia vào phòng thay đồ.
Đức thì phản đối kịch liệt, có vẻ anh ta không thích thì phải...- "Có chết tôi cũng không vào!"
- "Địt mẹ, Canada đi ra để tôi"_ Nói dứt câu, Nga liền đi đến kéo Đức vào trong phòng thay đồ.
Canada bên ngoài mong hai người họ không ứ ừ trong đấy mà bỏ em bên ngoài.- 'Có lẽ mình nên mua ít bộ quần áo mới cho Ottawa-*Trong lúc đợi Đức và Nga thì Canada đã đi xung quanh chỗ quần áo đấy, cố gắng tìm một bộ quần áo hợp với Ottawa.
Thằng bé có lẽ sẽ rất hợp với một cái áo cao cổ đen và một áo khoác dài bên ngoài, rất hợp với chiều cao 1m81 của thằng bé.
Đã được 10 phút rồi mà mãi Canada vẫn chưa thấy Đức và Nga thay quần áo xong, chả biết hai người họ làm gì mà lâu thế-
.
.
.
.
.- "Ottawa, Canada đâu?"
- "T-Tôi không biết...
Ngài ấy vẫn chưa về nhà..."
Chả biết là chạm mạch hay gì mà Ottawa đang ở nhà ăn bánh uống trà thì nghe tiếng chuông cửa, xem cam thì lại là Hoa Kỳ và Washington.
Cũng chả nghĩ nhiều mà mở cửa cho hai người.
Vừa mở cửa thì đã được Hoa Kỳ hỏi dồn dập về việc Canada đâu?
Thằng nhóc đâu rồi, sao ngươi lại ra mở cửa?
Và ti tỷ thứ khác.
Ottawa bị xoay như chong chóng mà không kịp trả lời lại khiến cho Hoa Kỳ tức giận mà nắp lấy cổ áo Ottawa lên, tay kia dí súng vào đầu y.
Washington bên kia thì nhẹ nhàng lấy điện thoại của Ottawa và bắt y phải nói mật khẩu điện thoại, hết cách phải nói ra mật khẩu.- "L-Là 10...07- 67..."
- "100767 sao?
Sinh nhật Canada nhỉ?"
Washington sau khi lục lọi điện thoại của Ottawa và nhìn thấy tin nhắn của Canada là mình sẽ về trễ một chút vì đi mua sắm với Đức và Nga.
Hoa Kỳ nghe xong thì nổi máu điên liền ẩn Ottawa vào căn phòng gâgn đó, tiếng hét của Ottawa vang khắp căn nhà...
Washington chỉ biết ra ngoài đứng canh cửa, không giám vào can ngăn.
Anh chưa muốn chết.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sauCanada sau một đêm đi chơi lon ton ở thế giới nhân loại thì cuối cùng cũng vác xác về nhà, trên tay là vài bộ quần áo mua cho Ottawa.
Vừa đến cửa nhà đã thấy tang hoang, linh cảm không lành.
Canada để túi đồ lên bàn rồi lên tiếng gọi.- "Ottawa, nhóc đâu rồi?..."
Không có tiếng gọi, Canada chỉ đành đi tìm.
Chân Canada dừng lại ở phòng nhà vệ sinh, ở dưới có máu?...Canada mở cửa ra, khung cảnh bên trong khiến cho Canada đứng hình.
Ottawa đang ngồi trên bồn vệ sinh, máu tung toé trong nhà vệ sinh.
Miệng thằng vé đã bị rách toạt ra, một bên mắt đã bị móc ra vứt ở trên bồn rửa tay, một chân đã bị bẻ gãy.
Nhìn rất tàn tạ...
Và hình như thằng bé còn nhận thức?!- "Ottawa!?
Có chuyện gì xảy ra vậy!!?"
Canada hoảng hốt chạy lại chỗ Ottawa, không sợ bẩn mà quỳ xuống trước mặt Ottawa.- "Cha...
Ngài- US...USA..."
- "Ta hiểu rồi, đợi tí- ta sẽ gọi Who..."
.
.
.
.
.