Tâm Linh [Countryhumans] Souvenirs

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
311258737-256-k40148.jpg

[Countryhumans] Souvenirs
Tác giả: laves911
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Ngươi lại nỡ vấy bẩn cánh sen?

Ngươi lại nỡ hóa ân thành oán?

Âm và dương, muôn thuở đối nghịch.

Sống và chết, chẳng thể đổi thay.

Xin đừng lưu luyến người trần thế,
Xin hãy trở về chốn âm ti."​
 
[Countryhumans] Souvenirs
Souvenirs_1


Cả một ngày mệt mỏi với bao nhiêu công việc phải xử lý, Việt Nam tựa lưng vào ghế, tính chợp mắt một chút rồi làm việc tiếp.

Nhưng buồn thay, chưa nhắm mắt được bao lâu tiếng gõ cửa quen thuộc đã vang lên khiến anh không thể ngủ tiếp được nữa.

Việt Nam: "Mời vào!"

Vừa dứt lời thì cánh cửa cũng mở ra, nhưng khi nhận thấy chẳng có ai bên ngoài thì Việt Nam rời khỏi ghế, đi tới cửa nhìn một lượt hành lang đang chập chờn ánh đèn.

Chẳng có ai cả, chỉ có một hộp đồ được gói cẩn thận để cạnh cửa ra vào.

Việt Nam: "Không phải ban nãy Đảng gõ cửa sao?"

Anh vừa ngó nghiêng nhìn hành lang một hồi lâu rồi cầm hộp đồ đó lên.

Bức thư dán trên hộp có lẽ anh không để tâm cho lắm, nhìn qua một lượt xem khái quát nội dung, nhưng thứ duy nhất Việt Nam chú ý là chữ kí nhỏ ở cuối bức thư.

Chữ ký này làm anh lại nhớ đến người sếp cũ của mình.

Không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối Việt Nam nhắc tới người, có lẽ thời gian đã khiến anh chẳng còn nhớ tới người sếp đó nữa.

Việt Nam: "Chắc là đám trẻ lại trêu mình rồi."

Thở dài một cái, anh lặng lẽ đóng cửa lại rồi mở hộp đồ kia ra.

Một chiếc khăn quàng tự đan, đôi găng tay len cũng là tự đan.

Không biết người tặng là ai, nhưng người ấy có lẽ cũng thật tinh tế khi lựa đúng màu hợp với bộ trang phục anh mang thường ngày.

Nhưng đâu ai trong nhà biết đan len đâu?

Việt Nam cũng khá tò mò làm sao lũ trẻ trong nhà có thể đan được mấy thứ này, nhưng cách đan này có lẽ anh đã quên, kể cả mùi hương thoang thoảng trên những thứ này anh cũng quên mất.

Đây không phải của đám trẻ, mà nó là của người khác.

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, lần này Việt Nam tự ra mở cửa để xem là ai.

Nhưng vẫn như trước, không có ai đứng trước cửa.

Những bóng đèn chập chờn khiến cho hành lang lúc sáng lúc tối, nhưng anh lại nhìn thấy một bóng dáng của ai đó mờ mờ in trên tường, tiếng cộp cộp của giày vang lên khắp không gian u tối tĩnh mịch, khiến nơi này đã yên lặng nay còn ngột ngạt hơn.

Việt Nam chợt nhận ra bóng hình quen thuộc đó là ai, liền chạy bằng đôi chân trần mà đuổi theo bóng hình ấy.

Chạy mãi, chạy mãi, người ấy như dần cách xa anh hơn, còn anh hệt như đang chạy trên một không gian vô định.

Một lực kéo mạnh từ đằng sau khiến Việt Nam tỉnh lại, anh quay lại thì chỉ thấy Đảng đang thở mạnh vì đuổi theo anh, còn mình thì không biết từ khi nào đã đứng ở ban công.

Có lẽ nếu Đảng không kịp bắt anh lại thì Việt Nam đã rơi từ ban công xuống rồi.ĐCSVN: "Việt à, sao tự dưng em lại chạy đi đâu vậy??!

Biết là nguy hiểm lắm không!!!

Em suýt rơi từ đây xuống đó!!!"

Việt Nam: "Em cũng không biết- Chẳng hiểu sao em lại chạy đến đây nữa."

Đảng thở dài, đưa tay lên trán Việt Nam rồi bỏ xuống.

Đóng cửa phía ban công lại, Đảng kéo Việt Nam đi rồi rồi mới nói tiếp.

ĐCSVN: "Chắc em thức đêm làm việc nhiều nên mới vậy.

Giờ cũng hơn 3h sáng rồi, mau đi ngủ đi.

Mai dậy rồi làm việc tiếp.

Má nó, ban nãy anh gọi em không nghe gì, làm anh hết cả hồn!"

Việt Nam: "Hì hì, em xin lỗi mà~" Dù gì cũng biết Đảng sẽ chẳng tin nên anh giấu nhẹm đi việc mình đã nhìn thấy sếp cũ.

Trở về phòng làm việc sắp xếp lại đồ.

Hộp đồ kia vẫn ở trên bàn, lạ thay nó lại chưa được mở ra theo trí nhớ của Việt Nam, nhưng bức thư nhỏ đã biến mất.

Mang hộp đồ đó về phòng, anh để nó trên bàn rồi thay đồ.

Việt Nam luôn có một thói quen là mặc đồ kín người dù là đông hay hạ, kể cả đi ngủ cũng vậy.

Đó như là một thói quen sau chiến tranh, để anh có thể che kín đi những vết thương, vết sẹo chằng chịt trên người.

Ngó qua hộp đồ kia, Việt Nam cứ có cảm giác lạ lạ.

Dù chỉ mới lần đầu nhìn thấy, nhưng nó như quá đỗi quen thuộc vậy.

Mùi hương, cách đóng gói vừa lạ vừa quen.

Việt Nam mở nó ra, đúng như ban nãy, là một chiếc khăn quàng cổ và một đôi găng tay.

Trời cũng đổ đông, thời tiết Hà Nội lạnh lẽo như vậy thì món quà này cũng khá thích hợp cho thời khắc này.

Cất những món đồ đó đi, Việt Nam mới cầm lên con dao ẩn nấp trong hộp quà.

Thứ này là sao?

Chủ nhân của hộp đồ này là có ý gì đây?

Vị trí để cũng rất dễ khiến người ta đứt tay, này là quan tâm hay tính làm anh bị thương vậy?

Nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, Việt Nam cất con dao vào ngăn kéo, để hộp đồ trống không vào một góc trong tủ rồi phi lên giường mà ngủ, kết thúc một ngày dài làm việc mệt mỏi... ....?: "Ông làm như vậy là sao?

Lí do gì mà ông suýt hại chết ngài ấy là gì chứ?" ??: "Nhân sinh gian nan, có những chuyện không nên vạch trần."?: "Bỏ mấy cái đạo lý của ông đi!

Tóm lại là giờ ông đang quan tâm hay là đang muốn giết ngài ấy vậy?" ???: "Rồi có ngày cậu sẽ biết thôi, Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam."

MTDTGPMNVN: "Hơ, giả bộ thần thần bí bí làm gì?

Tôi sẽ khiến ông phải tự móc họng mình ra mà nói ý định của ông thôi, Liên bang Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Xô viết!"

Soviet: "Được, để tôi coi thằng nhóc như cậu làm được gì."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[Countryhumans] Souvenirs
Souvenirs_2


Đảng hiện đang ở bên phòng khác.

Giờ đã là 3h30 sáng mà Đảng lại chẳng muốn ngủ thêm nữa, có lẽ một phần cũng quá lo cho Việt Nam khi anh lại hành động kì lạ như vậy, nhưng phần còn lại là tiếng đập cửa mạnh giữa đêm làm Đảng tỉnh ngủ.

Lúc ấy tưởng Việt Nam đập cửa nên cũng không hoài nghi gì nhiều mà ra tới cửa, nhưng khi mở cửa không thấy ai thì lại bị một lực kéo vô hình nào đó kéo ra khỏi cửa.

Cùng lúc đó Việt Nam lại chạy ra từ cửa phòng làm việc một cách kì lạ, Đảng gọi lại nhưng không thấy đáp nên nhận ra sự lạ và đuổi theo.Nhưng mà lúc đó ai đã đập cửa?

Mọi người trong nhà đều đã ngủ hết, chỉ còn mỗi Việt Nam thức thì ai là người đập cửa?

Cả ngàn dòng suy nghĩ không hồi kết khiến Đảng rối tung lên, nhưng dù gì rạng sáng Việt Nam phải bay sang Mỹ để họp, Đảng phải lo toan mọi thứ khi Việt Nam đi vắng nên giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ.

Đặt lưng xuống giường với sự bồn chồn lo lắng, Đảng cũng dần thiếp đi lúc nào không biết....Mặt trận co chân lại ngồi phía cuối giuờng, nhìn chằm chằm Việt Nam đang say giấc rồi nhìn lên khoảng trống lớn trên giường.

Hôm nay có lẽ là ngày đầu tiên mà cậu dám ngồi hẳn lên giường như vậy.

Việt Minh cũng không ở đây như thường lệ mà lại trốn đi đâu mất.

Ngày nào cả hai cũng ở đây, cố gắng tạo cho Việt Nam cảm giác an toàn khi ngủ.

Nhưng sau vụ việc ban nãy, Việt Minh lại lặn mất tăm.

Chờ mãi chờ mãi, sắp đến 5 giờ sáng mà còn chưa thấy bóng dáng Việt Minh đâu, Mặt trận ngồi trước cánh cửa phòng như một đứa trẻ, lâu lâu lại ngóng xem Việt Minh về chưa.

Cậu ngáp ngắn ngáp dài, cứ thẩn thơ một góc nhìn mấy linh hồn vất vưởng ngoài cửa sổ, lưu lạc đủ chốn không biết lối về.

Bất chợt có một bàn tay bám vào cửa sổ, Mặt trận đứng dậy định đạp cái bàn tay đó ra thì người đó nhảy lên, cố trụ ở cửa sổ nhìn vào trong phòng.MTDTGPVNMN:"Ôi trời, hết hồn!

Ngài đây về sớm quá nhỉ?

Tôi ngóng như ngóng mẹ luôn!"

Việt Minh chui vào phòng, phủi phủi quần áo rồi nhìn sang Việt Nam vẫn còn đang say giấc.

Bực mình vì Việt Minh không thèm nói gì đã quay sang nhìn Việt Nam, Mặt trận đá mạnh vào chân của Việt Minh cho hả dạ rồi ngồi góc phòng, mặc kệ Việt Minh đang ôm chân vì đau.Việt Minh: "Ouch!!!

Cứ hở tí chú lại đá vào chân anh vậy, ngồi ở đây một mình nên sinh ra nông nỗi hả!?"

MTDTGPVNMN: "Blè!

Thứ gì, người ta hỏi không thèm trả lời!!!"

Việt Minh: "Đâu ra cái thói hở tí là dỗi vậy?

Chết lâu quá chú quên phép tắc hả?"

MTDTGPMNVN: "Phép tắc hoài!

Mà sao tự nhiên đi vào bằng cửa sổ vậy?

Cửa chính không đi, sao đi cửa đấy?"

Việt Minh: "Chú thử chạm vào cửa đi rồi biết."

Thấy hắn bảo mình làm vậy Mặt trận cũng hơi nghi ngờ cánh cửa kia.

Ban nãy cậu có nghe thấy tiếng gì đó ngoài cửa nhưng không coi có chuyện gì, Việt Minh tự dưng bảo vậy chắc chán có gì đó không lành.

Đứng dậy tiến tới cánh cửa, Mặt trận hơi e ngại việc phải chạm vào.

Việt Minh không đi được bằng cửa này nghĩa là nó có vấn đề.

Chạm nhẹ vào cánh cửa, Mặt trận phải rụt tay lại khi thấy tay mình bị bỏng.

Cậu quay sang nhìn Việt Minh, rồi lại nhìn cánh cửa.MTDTGPMNVN: "Đứa chết bầm nào yểm bùa vào cửa?"

Việt Minh: "Anh không biết.

Nhưng bùa này cũng chỉ là quèn thôi.

Đứa ngu nào yểm không biết, nhưng tài nghệ không cao.

Bùa được yểm thì sơ sài, cũng không có hiệu lực lâu dài.

E rằng chưa hết hiệu lực thì đã bị phá."

Hắn vừa nói vừa lắc đầu một cách ngán ngẩm, đời hắn từ lúc được tạo ra đến lúc thành hồn ma chưa thấy loại bùa có công lực cùi như vậy, chẳng bù cho mấy thứ bùa ngải của mấy ông thầy mo trên núi.

Nhưng dù gì cũng không được lơ là cảnh giác, kẻ yểm bùa cũng không phải có lòng dạ tốt gì.

Kẻ quèn thì không nói, nhưng kẻ giả quèn mới đáng sợ.

Dù gì cũng phải cẩn thận, không có ngày hồn phách tan biến như chơi.Tiếng chuông báo thức vang lên, cả hai giật mình quay sang nhìn chiếc điện thoại đang reo trên mặt bàn.

Việt Minh liền treo ra ngoài cửa sổ để đi, Mặt trận không muốn leo trèo gì nhiều nên ngồi luôn ở góc khuất trong phòng.Sau tiếng chuông báo thức, Việt Nam cũng không muốn ngủ thêm tránh muộn chuyến bay nên cũng dậy luôn.

Khởi động chân tay một chút như thường lệ, Việt Nam vội vội vàng vàng chuẩn bị sửa soạn đủ thứ, chạy hết phòng này tới phòng khác để tìm đồ.

Đảng quá quen với cảnh này nên cũng đã soạn vali cho Việt Nam trước, phụ anh soạn xong tài liệu cho cuộc họp.Tươm tất hết mọi thứ, Việt Nam bỏ quên cả bữa sáng mà xách vali cùng túi đồ phi thẳng tới sân bay.Chờ ở sảnh khá lâu nên cũng hơi đói, anh mua tạm chiếc bánh mì nhỏ ăn, ngó nghiêng đủ chỗ như đang tìm ai đó.???: "Việt Nam!!

Tôi tới rồi nè!!!"

Việt Nam: "Ôi đồng chí Lào của tôi ơi!!

Lâu không gặp, cậu có khỏe không?"

Lào: "Đồng chí khỏi lo, tôi khỏe!

Nhưng người đáng lo mới là cậu nè, sao trông cậu mệt mỏi thế Việt Nam?"

Việt Nam: "Chỉ là dạo này nhiều việc quá thôi, Lào không cần lo cho tôi đâu!"

Đôi bạn láng giềng lâu không gặp nên cứ rối rít hỏi han nhau, dường như đã bỏ quên Cambodia và những anh bạn cùng khối ASEAN đáng đứng gần đó.

Thông báo chuyến bay sắp cất cánh vang lên, Việt Nam liền kéo Lào đi, vừa nói chuyện không ngớt vừa hối hả chạy lên máy bay.

Mọi người trong khối cũng chỉ đành lắc đầu cho qua, chắc có lẽ đã quá quen với cảnh này rồi...----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[Countryhumans] Souvenirs
Souvenirs_3


Việt Nam cầm vé lên máy bay, mặt buồn thấy rõ khi không ngồi cùng với Lào.

Anh bạn Lào bên cạnh cũng buồn lắm chứ, nhưng mà vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ để an ủi Việt Nam.

Lủi thủi về chỗ một mình, anh tự cất chiếc vali của mình rồi ôm túi đồ của mình ngồi gọn vào góc trong.

Cũng thật may, chỗ ngồi của Việt cạnh ngay cửa sổ nên chi ít cũng có thể ngắm cảnh để bớt sầu muộn khi không được ngồi cùng Lào.Buồn thay, niềm vui mới chớm nở đã vụt tắt khi Singapore ngồi xuống bên cạnh Việt Nam.

Trái ngược với đồng chí Lào đáng yêu hiền lành dễ tính, Singapore không mấy thân thiện, đôi khi có hơi phán xét người khác, Việt Nam cũng không phải ngoại lệ.

Mặc dù khá quý Sing nhưng cái tính cách khá giống hàng xóm phương Bắc nên anh cũng có chút lo ngại.Singapore lại còn là một người khá ít nói nên có lẽ đã vô tình tạo không khí căng thẳng cho người hay bắt chuyện như Việt Nam.

Anh thở dài, chẳng muốn đợi máy bay cất cánh nữa mà thắt dây an toàn rồi ngủ bù cho hôm qua luôn.

Quá cảnh ở Nhật sau 6 tiếng bay, Việt Nam ngáp ngắn ngáp dài, ngó nghiêng khắp nơi chờ Lào tới.

Nhưng thay vì lên máy bay để tiếp tục sang Mỹ thì cả đoàn phải chờ thêm mấy cậu bạn vùng Đông Á nữa.

Cũng may vì không phải chờ đợi lâu thì cũng thấy mặt cả đám tới luôn rồi.

Việt Nam bám lấy tay Lào, chăm chú đọc đống tài liệu cho cuộc họp mà không chú ý xung quanh nên va phải ai đó.

Cũng may cầm chắc đống tài liệu nên không bị rơi quá nhiều xuống nền đất.

Không quan tâm lắm tới người va phải mình nên Việt Nam cũng chỉ cúi xuống nhặt tài liệu lên.

Lào cũng phụ một tay, nhưng theo thói quen vẫn không quên lườm người ta một cái. ???: "Anh có sao không?"

Việt Nam: "À tôi không sao-"Nhận ra cái giọng nói ấy là của ai, Việt nhanh chóng thu hết giấy tờ lại rồi liền kéo Lào ra chỗ Japan lấy vé.

Cũng may là lần này Lào ngồi ngay cạnh anh nên thoải mái hơn, nhưng đối diện là China nên cũng không được vui lắm.

Biết ý, Lào đề xuất đổi chỗ với Việt Nam để anh dễ thở hơn.

Japan cùng China ngồi cạnh nhau, cả hai đều đang thấy khá khó chịu khi nhìn Việt Nam.

Lào để ý thấy vậy cũng không quan tâm, quay sang tiếp tục nói chuyện với Việt Nam.

Có lẽ cả Japan và China đều nhận ra sự khác thường ở Việt Nam nên mới ngồi cùng nhau như vậy.

China: "Mùi âm khí này khó chịu thật đấy."

Japan: "Không phải cậu là pháp sư à?

Mùi này chắc cũng phải quen rồi chứ?"

China: "Không phải thứ gì gặp nhiều là sẽ quen, với mùi âm khí này còn nặng nữa.

Chắc dương khí của anh ta cũng hao tổn không ít đấy."

Japan: "Gớm, cũng biết quan tâm người khác luôn à?"

China: "Im đi.

Đừng phát ngôn linh tinh dùm tôi."

Thấy vẻ mặt như khinh người ấy của China, Japan tặc lưỡi cho qua rồi quay sang chỗ khác để khỏi nhìn cái bản mặt khó ưa đó.Có lẽ đôi mắt âm dương bẩm sinh này của China cũng không giúp ích gì lắm khi gã chả muốn lo chuyện bao đồng.

Luồng âm khí này làm China khá khó thở, với lại hôm nay gã còn không mang bùa hay bất cứ thứ đồ nghề nào trên người, nêu xui rủi thì mạng nhỏ khó giữ.Đợi mọi người trên máy bay ngủ hết, China mới lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh để khai nhãn.

Mới mở mắt không được lâu, đã có một hồn ma từ đâu chui lên dọa chơi gã.

Nhưng mà làm pháp sư trừ tà bao lâu năm, mấy thứ cỏn con này cũng chẳng là gì.

Bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, China thở dài một hơi rồi ngó nghiêng xung quanh.

Cũng may là khoang chỉ lác đác vài người nên nếu có chuyện bất đắc dĩ gì cũng không lo bị chú ý.

Nhìn qua phía Việt Nam, gã không thấy bóng dáng hồn ma nào nên cũng có chút nhẹ nhõm.

Nhưng thân là pháp sư, tà khí ở đâu gã rất dễ phát hiện, việc mấy hồn ma trốn cũng không trốn được China quá lâu.

Cảm nhận luồng âm khí từ sau lưng, China theo phản xạ mà quay phắt lại, tư thế sẵn trong trạng thái phòng bị.

Mặt trận cũng ngơ ngác nhìn China khi thấy gã nhìn chằm chằm lấy mình.

Cậu quay đi quay lại, xem có ai gần mình không rồi mới có phần ngờ ngợ ra.MTDTGPMNVN: "Ô!

Ổng thấy mình luôn nè!!"

Gã cố nhớ xem người trước mặt là ai, nhưng cái thái độ ngây ngốc như mấy đứa còn ở độ tuổi dậy thì ngông cuồng mà chả ai có kia cũng khiến China nhanh chóng nhận ra Mặt trận.

Thu tư thế phòng thủ của mình lại, China chỉ định cúi chào rồi rời đi nhưng từ đâu, Việt Minh đu trên thanh xà lộn ngược xuống nhìn China.Việt Minh: "Ai đây Mặt trận?"

Mặt trận: "Ủa ngài quên à?

Trung Quốc á!"

Gã nhìn cả hai một hồi, trong lòng có chút ghét bỏ khi thấy hai linh hồn kia đều mặc đồ quân đội mà cái thái độ, vẻ mặt không khác gì mấy đứa nhóc vô phép tắc kẹt trong hình hài người lính.

Việt Minh nhảy xuống trước mặt China, chỉnh lại trang phục rồi đứng thẳng lên, đưa tay lên trán như phép tắc thường tình của một người lính.Việt Minh: "Chào ngài!

Xin lỗi vì ban nãy có chút không phải phép, mong ngài lượng thứ.

Chắc ngài cũng không nhớ, tôi là Việt Minh, rất vui được gặp lại!"

China: "Chào anh.

Đã lâu không gặp mà cả hai vẫn như trước nhỉ."

Gã đưa tay ra, ngỏ ý bắt tay.

Việt Minh cũng không từ chối, nhiệt tình đón nhận cái bắt tay này.

Cũng không muốn nói gì nhiều, sau cái bắt tay China cũng đi về chỗ luôn.

Mặt trận ở đằng sau không lọt tai mấy câu nhắc nhở về phép tắc của Việt Minh mà cứ nhìn China.Cậu liền chống tay xuống đất rồi nhào lộn vài vòng tới trước mặt China, bày tỏ vẻ mặt không quan tâm tới phép tắc gì.

Tự nhiên có đứa nhảy tới trước mặt mình như thế gã cũng hết hồn hết vía, suýt thì la toáng lên.

Japan đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy, nhìn một thằng nhóc trông quen quen tỏa ra âm khí đứng trước mặt tên khó ưa kia thì cũng lấy làm lạ.Japan: [Trời má!

Có hồn đứa nào ngu đến nỗi lại đi đứng trước mặt pháp sư trừ tà không trời!!!!!]----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[Countryhumans] Souvenirs
Souvenirs_4


Japan ngồi đằng kia nhìn chằm chằm tên nhóc đang đứng trước mặt China, mặc dù trông khá quen nhưng anh lại không nhớ được người đó là ai.

Quay quẩn trong đống suy nghĩ của mình mãi thì Japan vẫn chẳng nhớ người ta nên cũng thôi mặc phận cậu nhóc kia.

Nhưng trái với vẻ mặc kệ sự đời của Japan, China vốn khá ghét việc bị ai đó chắn đường như vậy nên gương mặt dần trở nên khó chịu rồi lại chuyển sang căng thẳng.China: "Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam, đúng chứ?

Cho hỏi cậu cần gì từ tôi đây hay sao mà lại chắn đường như vậy?"

Nhận ra sự châm biếm nhẹ trong câu nói ban nãy, Mặt trận vốn dễ kích động nên không muốn khách khí nữa mà đá một cước mạnh vào bàn tay phải của China.

Chút bột màu đỏ rơi xuống sàn, gã trừng mặt nhìn cậu trai trẻ trước mặt sau khi bị đối xử vô lễ đến vậy, lòng hận vì không thể làm linh hồn kia phách tán.Việt Minh nhìn bàn tay bị bỏng nhẹ của mình rồi lại nhìn thứ bột gì đó màu đỏ rải rác trên sàn, không rõ thứ đó là gì nhưng ít nhất cũng đủ cho hắn thấy China chưa bao giờ có ý tốt với mình.MTDTGPMNVN: "Mấy chục năm qua rồi Trung Quốc, sao ngươi mãi chưa bỏ cái tính chơi xỏ đám này thế?"

Có chút nhột nhẹ trong tâm, China liền lấy tay gạt Mặt trận qua một bên rồi về chỗ ngồi, lòng vẫn phẫn uất khi bị đá thẳng vào tay như thế.

Nhưng Mặt trận nào chịu tha cho gã, cậu liền đứng ngay cạnh China rồi châm chọc, mỉa mai mà quên luôn cả Việt Minh đang chờ Mặt trận đằng kia.

Không biết Mặt trận học từ ai nhưng chỉ mới nghe chưa tới câu thứ mười China đã tức tới run cả người.

MTDTGPMNVN: "Quý ngài đây mới đó đã tức rồi sao?

Tưởng tinh thần thép lắm mà ta?"

China: "Rốt cuộc thì cậu muốn gì đây?

Ban nãy đá vào tay tôi còn chưa đủ sao"MTDTGPMNVN: "Ngươi có lòng hỏi thì cũng được thôi"...Đây là đâu?

Việt Nam chạy trong khoảng không tĩnh mịch, đến tiếng chạy cũng không vang lên, chỉ có thể nghe thấy nhịp thở.

Nhưng Việt Nam không hề muốn chạy, có ai đó đang điều khiển anh làm như vậy.

Bỗng có tiếng chảy tóc tách như nước rơi, rồi sau đó là hàng loạt rầm rầm vang lên như có động đất.

Dần dần những âm thanh đó biến thành tiếng la hét thống khổ, tiếng cầu xin khóc lóc.

Không muốn nghe những tiếng này thêm, Việt Nam lấy hai tay bịt chặt tai lại.

Đầu đau như búa bổ nhưng những âm thanh quỷ dị kia liên tục vang lên trong đầu anh.Tiếng cộp cộp của giày lại một lần nữa phát ra, tất cả những âm thanh kia đều dứt.

Việt Nam lại bắt đầu vô thức đi theo tiếng bước chân, càng muốn quay lại thì chân lại càng bước đi nhanh hơn. ???: "Việt Nam, Việt Nam ơi?"

Anh choàng tỉnh khỏi giấc mơ kì quái kia, không biết từ bao giờ mà Việt đã bám chặt tay Lào rồi.

Nhìn quanh khoang máy bay, Việt Nam mới thở phào một cái rồi mới quay sang Lào hỏi chuyện.Việt Nam: "Sao thế Lào?

Tới nơi rồi à?"

Lào: "Sắp tới rồi đó, mà cậu gặp ác mộng hay sao vậy, ban nãy đồng chí bám lấy tay tôi làm tôi lo muốn chết!"

Việt Nam: "Cũng không hẳn là ác mộng, nó chỉ hơi kì lạ thôi-"Không lâu sau thì máy bay đã hạ cánh ở Mỹ.

Bước ra khỏi sân bay, Việt Nam đứng tìm xem xe của đại sứ quán của mình bên Mỹ ở đâu.

Ngó nghiêng một lúc, anh thấy China đang đi khá nhanh về chỗ mình, nhưng không muốn đụng mặt lắm nên Việt liền đi ra chỗ khác.

Nhưng China lại kịp tới chỗ Việt Nam, đứng tần ngần trước mặt anh.

Việt thấy lạ nên định hỏi nhưng chưa kịp nói gì thì gã liền nhét một tờ giấy nhỏ vào tay Việt Nam rồi liền chạy đi.Việt Nam: "Cậu ta bị sao vậy?

Còn mảnh giấy này..."

Giơ bàn tay đang cầm tờ giấy kia, không biết nó ghi gì nhưng Việt Nam chẳng tò mò lắm nên nhét đại vào túi áo.

Chờ mãi thì xe mới tới, anh kéo vali thật nhanh vì giờ Việt chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.Trời đã tối muộn, Việt Nam về phòng chẳng buồn ăn gì mà chỉ đi tắm qua rồi định chợp mắt một chút.

Phủi nhẹ chiếc áo khoác, anh mới để ý đến mảnh giấy nhỏ của China.

Lấy cái mảnh giấy đó ra, đọc lướt qua tờ giấy này rồi đặt lên bàn.

Anh chẳng hiểu gã đang viết gì cho mình nên cũng chẳng bận tâm.

Gì mà không được mở cửa sổ, không được đưa chân tay ra khỏi giường, hướng mũi dép ra ngoài, không cho gối trống song song với gối mình nằm, v.v...

Toàn mấy thứ mê tín, anh cũng chẳng buồn để ý thêm mà lại đi ngủ luôn....Việt Minh: "Có lẽ cách của chú không cứu được thằng bé rồi."

Tiếng thở dài não ruột khẽ vang lên, Mặt trận ngồi một góc nhìn chằm chằm Việt Nam đang ngủ.

Chỉ nhìn một lượt là đã thấy Việt Nam làm trái gần hết lời dặn trong giấy rồi.MTDTGPMNVN: "Thật sự là không còn cách nào sao?"

Việt Minh: "Đại nạn không thể tránh, chúng ta không thể làm gì đâu."

MTDTGPMNVN: "Ước gì có thần hay ai đó khiến ngài ấy có thể nghe theo tờ giấy kia nhỉ."

Việt Minh: "Có, điều chú muốn sắp thành thật rồi đấy.

Tiếc là không phải hôm nay thôi."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[Countryhumans] Souvenirs
Souvenirs_5


"Đã bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện rồi nhỉ?"

Việt Nam nhìn bóng hình đang ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ, ánh trăng soi vào yếu ớt nên anh chẳng thể biết đó là ai.

Tuyết rơi trắng xóa cả một vùng bên ngoài, nhưng Việt Nam không cảm nhận được cái lạnh thấu xương của mùa đông.Việt Nam: "Thứ lỗi- Nhưng đằng ấy là ai?"?: "Thời gian trôi nhanh quá, chắc em chẳng còn nhớ tôi đúng không?"

Giọng nói ấy sau bao năm chả đổi thay, Việt Nam mới nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực giữa màn đêm u tịch.

Cảm giác này chục năm qua chưa hề xuất hiện, một cảm giác khó tả vô cùng.

Anh lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, dù gì cũng là người cõi âm, xúc động bây giờ chỉ làm người ta thêm luyến lưu trần thế.Soviet: "Liệu em có thể đi đến với tôi được không?

Chỉ một chút thôi.."

Người ấy đưa bàn tay ra, còn Việt Nam lại vô thức đặt tay lên.

Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, bay lên không trung khiến Việt Nam có chút lạ lẫm.

Lần đầu tiên mà anh có thể đi qua cửa sổ một cách nhẹ nhàng, không phải leo trèo như thời niên thiếu....Tiếng đập cửa mạnh khiến cả Việt Minh lẫn Mặt Trận đều giật mình.

Nhưng cả hai cũng chẳng có ý định mở cửa vì sợ bị nghi ngờ.

Tiếng đập cửa ngày càng mạnh hơn, Mặt trận không chịu được định ra hù người bên ngoài một cái thì giọng nói ngoài cửa làm cậu bỏ cái ý định đấy đi luôn.China: "Việt Minh, Mặt trận!!

Mẹ kiếp mở cửa nhanh lên, tính để anh ta hẹo luôn à!!!!"

Như thấy một tia hi vọng nhỏ nhoi, Mặt trận liền chạy tới mở cửa cho China.

Nhưng sau vụ sáng nay thì Việt Minh có chút né gã.

Chẳng còn thời gian để giải thích, China nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý tới phía cửa nhà.

Hai bóng đen lúc thấy lúc không di chuyển khá chậm đến cổng, China mới chạy xuống sân, đứng ngay giữa rồi chắp tay lại lẩm bẩm mấy câu.China: "Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, sinh ngày 2/9/1945.

Ba hồn bảy vía của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam xin hãy trở về!!"

Tuyết phủ đầy trên tóc và hai vai China, nhưng gã mặc kệ mà quay lại, bước một cách chậm rãi vào bên trong, vừa đi vừa nói nhỏ câu ban nãy.

Gió lạnh buốt sống lưng nhưng China không thể đi nhanh được.

Gã từ từ đi tới cạnh Việt Nam, ghé sát tai anh rồi nói.China: Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, sinh ngày 2/9/1945, mau thức dậy!"

Vừa dứt lời, Việt Nam liền tỉnh dậy, gương mặt còn ngái ngủ quay sang nhìn gã.

Mặt trận cùng Việt Minh ở góc phòng thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn bóng hình ngoài sân một cách ghét bỏ.Việt Nam: "Sao cậu vào được đây?

Với lại cậu vào đây làm gì?"

China: "Trèo vào chứ còn sao.

Tôi không vào chắc vong anh bị bắt đi xó xỉnh nào rồi!"

Việt Nam: "Ý cậu là sao?

Ai bắt tôi được-"China: "Thôi kệ những gì tôi nói đi.

Lần sau chú ý đừng làm trái mấy thứ trong mảnh giấy tôi đưa.

Thêm lần nữa thì khổ tôi."

Gã khó ở nhìn xung quanh phòng, cộng thêm cơn đói làm China khó chịu gấp bội.

Có lẽ Việt Nam cũng nhận thấy nên đi chỉnh lại vài thứ trong phòng, mặc đồ chỉn chu rồi gặng hỏi gã.Việt Nam: "Cậu có muốn đi ăn không?"

China: "Dù sao cũng đang đói.

Đi thì đi"Cả hai cùng đi bộ trên con phố hoa lệ của New York, chẳng hề nói chuyện gì vì China vốn khá ngại giao tiếp.

Lặng lẽ đi trên phố một hồi mới có thể thấy một quán ăn hợp khẩu vị với những người châu Á như họ.

Lần đầu đi ăn với gã, Việt Nam có chút hơi ái ngại khi chẳng thể nói gì với người đối diện.

Nhưng cũng chẳng lạ mấy khi anh đều né tránh China để mối quan hệ của cả hai không bị ảnh hưởng ít nhiều.Hướng nội là vậy nhưng trước sự im lặng của Việt Nam thì gã cũng cảm thấy hơi chạnh lòng.

Khi tô mì cay và bát phở bò của cả hai được bưng lên, không khí mới bớt gượng gạo đi phần nào.Việt Nam: "Chúc cậu ăn ngon miệng!"

China: "Ừ, anh cũng thế."

Chắc vì quá đói nên China ăn khá nhanh, còn Việt Nam lại ăn có chút lâu.

Gã ăn xong thì cũng ngồi chờ bằng cách lôi điện thoại ra nghịch, anh biết ý nên cũng ăn nhanh hơn chút.

Bỏ điện thoại xuống bên cạnh, China nhìn chằm chằm Việt Nam đang ăn nốt mấy miếng cuối, thở dài rồi tựa lưng lên ghế.China: "Anh có tin vào duyên âm không Việt Nam?"

Việt Nam: "Chắc là có, nhưng tôi không biết gì nhiều về nó."

China: "Đại nạn sắp tới của anh dính tới duyên âm, cẩn thận chút kẻo bị bắt hồn vía đi như hôm nay."

Nghe những lời khó hiểu như vậy, Việt Nam khẽ nhíu mày nhìn China.

Ý của gã là gì anh không hiểu, nhưng với thái độ của gã thì Việt Nam cũng đoán già đoán non được phần nào.

Nhưng đại nạn China nói đến thì anh không hiểu, duyên âm chính là đại nạn của anh sao?

Nhưng mà Việt Nam còn không biết ai là duyên âm của mình mà?Không khí trầm hẳn lại, China thì phân vân giữa việc giúp đối phương hay không, còn Việt Nam thì lại bị phân tâm nên chẳng còn muốn ăn nữa.

Bữa ăn cứ như thế mà kết thúc bởi câu hỏi tựa như mông lung không lời giải."

Đại nạn ấy nghĩa là gì?"

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[Countryhumans] Souvenirs
Souvenirs_6


Vẫn là trên con đường ban nãy, cả hai lại rảo bước cạnh nhau.

Sự im lặng ấy lại tiếp diễn, gã lúc nào cũng thế, luôn giữ im lặng khi đối phương không chủ động bắt chuyện.

Còn anh, anh không muốn nói chuyện với gã cho lắm.

China luôn làm Việt Nam khó chịu vì cái thái độ kiêu ngạo vô tâm mỗi khi nói chuyện với anh, đôi lúc gã còn chẳng lọt tai những gì Việt nói.

Cứ như thế, trên cả quãng đường cũng không hề nói thêm một câu nào.

Dừng lại trước cổng, Việt Nam nghĩ gã sẽ rời đi luôn nên đi thẳng vào trong mà không nói thêm gì.

China đứng trước cổng, tần ngần mãi chưa đi mà cứ nhìn chằm chằm Việt Nam.Việt Nam: "Cậu muốn vào không?

Dù gì cũng muộn lắm rồi."

Anh không nhìn gã, chỉ cầm chiếc chìa khóa xoay xoay vài vòng mà nhìn lên hướng cửa sổ phòng mình.

China đằng sau lại không đáp, chỉ lẳng lặng đứng đằng sau Việt Nam.Việt Nam: "China, hình như có ai đó đang ở trong phòng tôi thì phải?"

China: "Ban nãy anh khóa cửa rồi mà, sao lại thế được?"

Việt Nam: "Tôi cũng không biết, nhưng ban nãy có bàn tay đẩy cửa sổ ra mà, tôi không rõ mặt nhưng hình như là có hai người.

Chỉ là họ có chút lạ thôi."

Gã nhìn Việt Nam, gương mặt đôi phần trở nên căng thẳng.

Không biết hai người kia đã biết chưa, nhưng có lẽ điều China lo từ ban nãy tới giờ đã đến, vong hồn ban nãy kéo Việt Nam đi đã cho anh khả năng nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn vương lại nơi cõi trần.

China: "V-Vậy lên xem thử đi, chắc là không có gì đâu."

Anh hơi cau mày lại khi để ý thấy China nói một cách ngắt quãng như thế, nhưng cũng bỏ qua mà chạy lên tầng xem thử.

Gã cũng đi theo vào nhưng lại không lên tầng vội mà vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh ra, China nhìn mấy quả trứng để ở cánh tủ rồi lấy một quả đi.

Lên đến tầng, gã không mấy ngạc nhiên khi thấy Mặt trận đang trốn sau lưng Việt Minh khi biết Việt Nam thấy được mình.China: "Vậy giờ anh thấy hai người họ rồi đúng chứ?"

Việt Nam vẫn đứng đấy không nói gì, anh không còn nhớ đã bao lâu kể từ ngày cả hai bỏ lại anh một mình.

Còn hai người ấy có lẽ chỉ muốn trốn đi, họ chẳng muốn Việt Nam thấy mình trong bộ dạng nứt toác như thể sắp biến thành cát bụi như vậy.

Việt Minh: "Đã lâu không gặp, thưa ngài Việt Nam.

Xin lỗi vì sự thất lễ này."

Đưa cánh tay lên trán, Việt Minh đứng nghiêm chào người trước mặt như thường lệ.

Cả hai vẫn như thế, một người luôn tuân thủ các phép tắc, một người luôn phá mọi quy tắc.

Những cảm xúc lẫn lộn làm Việt Nam chỉ biết đứng im, nếu China không quơ tay trước mặt chắc anh đứng đấy cả buổi mất.

Việt Nam: "Chào anh, Việt Minh.

Cả Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam nữa, lâu rồi không gặp..."

China: "Giá mà đến sớm chút chắc tôi không phải thấy cảnh này đâu nhỉ?"

Gã đứng ở cửa lẩm bẩm một mình, suýt chút nữa bóp nát trái trứng trong tay.

Để ý lại thứ mình đang cầm, China mới cắt ngang cuộc gặp gỡ đằng kia rồi kéo Việt Nam ngồi xuống sàn.

Cầm trái trứng rồi vớ đại cốc nước thủy tinh, gã xắn tay áo lên rồi mới giải thích.China: "Việc anh thấy hai người kia là do anh bị xuất hồn, cũng do vong hồn nào đó cho anh khả năng này.

Theo tôi nghĩ vong hồn đó là duyên âm của anh, liệu tôi có thể biết vong hồn đó là ai không?"

Việt Nam: "Có lẽ...

đó là Liên Xô."

China: "Liên Xô?

Tưởng ông ta chẳng thích ai nhỉ?"

Việt Nam: "Chắc không phải duyên âm đâu ha?"

China: "Muốn biết thêm thì cởi đồ ra đi."

Việt Nam nhìn gã đầy miệt thị, tránh xa ngay lập tức và còn che mình lại.

Gã ta đang đề nghị việc quái gì vậy?

Bị thần kinh hay sao mà lại đi kêu anh cởi ra giữa trời lạnh như này?China: "Anh làm như tôi có ý đồ xấu không bằng!

Cởi áo nhanh lên, xong việc còn cho người ta đi ngủ!!"

Anh miễn cưỡng cởi áo ra, run nhẹ giữ thời tiết lạnh buốt như này.

China giữ lấy vai Việt Nam, lăn quả trứng theo chiều ngược kim đồng hồ khắp cổ rồi tới lưng.

Gã cố lăn đều, chú ý nhẹ nhàng để trứng không vỡ.Việt Nam: "Cậu làm cái quái gì vậy?"

China: "Egg cleanse.

Nhưng anh xui như này không biết thanh tẩy nổi không."

Lăn từ lưng xong tới bụng, rồi tới ngực, và cuối cùng là lên hai tay.

China dừng lại rồi cẩn thận đập trứng vào thành cốc, tách vỏ trứng ra và để trứng chảy vào trong cốc.

Việt Nam mặc vội áo vào, nhìn China đang cầm cốc ngắm nghía thì khó hiểu ra mặt.Việt Nam: "Như vậy là sao?"

China: "Chắc anh nghe sơ qua egg cleanse rồi.

Anh nhìn này, trứng có những đốm đỏ và khá đục, còn kết dạng lưới như vậy thì không ổn lắm.

Việt Nam, anh sắp phải gặp những điều xui xẻo.

Có tà thuật đang bám lấy anh, cả thứ gì đó cũng đang quấn lấy anh nhưng không tốt đẹp gì.

Nhìn vào trong này, cho tôi biết anh thấy gì?"

Anh cũng hơi sợ khi nghe thấy điều China nói, nhìn vào trong cốc thì đúng như gã mô tả, nhưng anh lại thấy một gương mặt mờ mờ trên lòng đỏ.

Việt Nam: "Gương mặt tôi thấy trên lòng đỏ tượng trưng cho gì?"

China: "Người có thế làm hại tới anh chăng?

Vậy anh thấy ai?"

Việt Nam: " Tôi nghĩ cậu cũng biết người đó, trông quen lắm."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
[Countryhumans] Souvenirs
Souvenirs_7


China: " Tôi nghĩ anh sẽ nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn đấy.

Nhìn lại vào trong đấy và nói tôi nghe, anh thấy gì?

"Cũng chả biết tên này muốn gì, nhưng gã dí hẳn cái cốc đến gần anh thì cũng đành nghe theo hắn nói mà nhìn vào bên trong.

Những hình ảnh mờ mờ dần hiện lên rồi lại tan đi, Việt Nam cố nhìn kĩ xem nó là gì, đến khi nó tan hẳn rồi thì lại đẩy cái cốc ra xa người mình một chút.

Việt Nam: "Một lá cờ đang dần hạ xuống, một cái đồng hồ đã dừng lại và.. một người có vết sẹo ở mắt bên trái?

"Nghe có vẻ quen thật, cảm giác như gã đã từng gặp một người như thế.

Một lá cờ đang hạ xuống, một cái đồng hồ dừng lại, và người có vết sẹo bên mắt trái.

Một quốc gia cũ, thời gian tử vong, vậy còn cái cuối cùng thì sao?

China: "Anh có thấy người đó có đặc điểm gì không?

"Việt Nam: " Tôi chỉ thấy mắt trái của người đó thôi.

Nhưng nhìn kĩ thì có vẻ không phải người châu Á, giống người Nga hơn..

"China: " Giống người Nga???

Anh chắc chứ?"

Việt Nam: " Chắc mà, đâu phải tôi không thấy dân của Liên Bang Nga bao giờ đâu.

"Mặc kệ cho China đang ngồi duới sàn suy nghĩ gì đó, anh đứng dậy đi tới phòng bếp để tìm cái gì đó uống.

Anh thấy hơi hơi buồn ngủ rồi, có lẽ tí phải tìm cho tên kia một căn phòng để hắn mau chóng rời khỏi phòng anh rồi anh còn làm một giấc ngon để ngày mai họp nữa chứ.

Mặt trận với Việt Minh đứng góc phòng nãy giờ, chờ Việt Nam đi thì mới tới gần China mà nhìn vào cốc trứngViệt Minh: " Liệu có phải eggcleanse thêm vài lần không?

"China: " Có chứ, năng lượng của Việt Nam có thể nói là bị nhiễm bẩn bởi ám khí.

Cách ngày phải eggcleanse một lần để loại bỏ phần nào mấy thứ không tốt lành kia."

MTDTGPMNVN: " Ồ, vậy nghĩ ra ai chưa?"

China: " Chưa.

Cậu biết không?

"Việt Minh: " Chúng tôi biết, nhưng thiên cơ bất khả lộ.

Nói ra thì hồn bay phách tán."

MTDTGPMNVN: " Linh hồn còn quái gì đâu mà giữ??

"Việt Minh: "Chú mày chơi ngu nhiều nên hai đứa mới nát bấy vậy chứ sao."

Hai người này hài thật, nhưng China cũng biết luật trời nên chẳng thể trách cả hai được.

Cầm cốc trứng đứng dậy, gã đi vào nhà vệ sinh mà đổ hết trứng vào bồn cầu rồi nhanh chóng xả đi.

Đã nhiễm bẩn thì chẳng thể giữ lâu, dù gì cốc trứng này đã hết tác dụng của nó rồi.

Mang cốc xuống phòng bếp định rửa, China lại nhìn anh đang đứng tựa vào thành bếp chờ nuớc đun sôi, cái dáng đứng báng bổ chả đâu vào đâu làm gã ngứa cả mắt nên phải quay đi mà rửa sạch cốc.

China: "Đứng tử tế chút đi, ai đời làm lãnh đạo mà đứng kiểu đấy?

"Việt Nam: "Vâng cậu thì tuyệt vời rồi.

Xíu nữa tôi tìm phòng cho cậu, đợi tôi pha nốt cốc sữa.

"Nghe thấy tiếng cạch của bình đun nuớc, Việt Nam liền quay người lại rồi nhanh nhanh chóng chóng đổ nước vào cốc có sữa bột sẵn ở trong đấy, lấy thìa khuấy lên rồi lại để yên đó không uống vội.

Lại gần chỗ China, anh liền kéo tay gã đi mà hắn chỉ mới kịp đặt cốc lên giá.

China: " Ơ này để tôi lau tay đã!

"Việt Nam: " Vẩy vẩy cho khô đi, màu mè làm gì.

Nhanh lên không mai định ngủ gật trong phòng họp hay gì!

"Có vẻ gã sống có quy củ hơn anh phết, chứ anh thì sinh hoạt theo bản năng vì từ tấm bé đã vậy rồi.

Còn căn phòng trống anh làm cho Đảng mà Đảng lại không hay đến cái đất Mỹ này với Việt Nam nên thôi để China ở đây tạm vậy chứ biết sao giờ.

Việt Nam: " Phòng đây, sạch sẽ tinh tươm nên khỏi lo.

Cần gì thì gọi tôi, đừng gọi truớc 5 giờ là được."

China: " Khỏi- "Chưa nói hết câu mà anh đã đi luôn rồi, có vẻ Việt Nam muốn ngủ lắm rồi vì bị bắt vong đi mệt lắm chứ.

Bước vào phòng, mùi hoa nhẹ ở trong cũng chả khác phòng của Việt Nam là mấy.

Gã cởi áo khoác ra mà treo trên móc, ngả lưng xuống giường rồi thở dài một cái.

Mệt thật, nay lại phải lo chuyện bao đồng nên China chẳng mấy mà vui, nhưng không lo thì lại bị cái thằng nhóc xanh đỏ kia quấy phá.

Nhưng có vẻ lo chuyện bao đồng lần này cũng có cái hay, ban nãy chẳng dám tùy tiện nói tên cái người Việt Nam thấy, vì chính gã cũng không ngờ tới người này.

Một lá cờ đang dần hạ xuống.

Một quốc gia cũ.

Một cái đồng hồ đã dừng lại.

Thời gian tử vong.

Một người có vết sẹo bên mắt trái

******.

Trở lại phòng bếp, Việt Nam uống hết cốc sữa ấm rồi quăng luôn vào bồn rửa để tráng qua.

Lấy thêm một cốc nước, anh lại tu hết rồi bay biến về phòng ngủ.

Phi lên giường, anh ôm lấy cái gối ôm của mình và chẳng cần mất bao lâu đã ngon giấc luôn rồi, chẳng để ý Mặt trận với Việt Minh gì cả.

MTDTGPMNVN: " Có vẻ Việt Nam cũng chẳng mấy chỉn chu giống ngài ha- "Việt Minh: " Đừng nói gì cả, đi ra chỗ khác cho người ta còn ngủ.

"MTDTGPMNVN: " Ơ, tôi muốn ở đây cơ!

"Việt Minh: " Im lặng, và ra khỏi phòng.

"Chả cần biết Mặt trận có đi không, Việt Minh liền nắm lấy cổ áo của Mặt trận lôi đi, còn tên nhóc này cứ giãy vì chẳng muốn rời phòng.

Chẳng bao lâu một cái bóng mờ xuất hiện, khẽ chạm lên tóc Việt Nam rồi lại vuốt ve má anh như đang nựng một con mèo.

" Bao giờ em mới đi cùng tôi đây?

"----------------------------------------------------------------------------------------------------------------vcl off lâu quá quên hết cụ cốt truyện. khả năng cao sẽ có nhiều lỗi mong mọi nguời chỉ ra dùm mình để mình sửa.
 
Back
Top Bottom