Việt Minh ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt lại nhưng còn chưa để y mở miệng Japan đã hét toáng lên, hoảng loạn nhìn gã."
Anh- anh con m* nó sao lại hiện nguyên hình rồi???
Anh làm cái quái gì vậy???"
Japan hốt hoảng kéo hai tay đang ôm lấy mình của gã ra, cố gắng nói chuyện nhưng gã trông khá là buồn chán, cánh tay lại càng ôm chặt lấy cậu hơn."
Đừng lo, ta chỉ quan tâm mình em thôi mèo con."
"Hả?
Ai thèm hỏi anh cái đó chứ?!
Mau biến về lại ngay!
Không cho anh hiện nguyên hình!!!"
"Không thích."
Nói rồi, gã liền mở rộng cái áo choàng gai của mình, ôm chặt cậu vào lòng, gần như biến thành một luôn.Việt Minh nhìn một màn này, điềm tĩnh rót trà rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm chờ cặp đôi kia xong việc.Gã vừa nãy gọi Japan là "mèo con"... mà chắc lúc nãy gã là nhắc tới vụ y bị Việt Nam và China buộc thành con đuông dừa mang tới chỗ cậu ta rồi.
Cái này thì không có gì đáng kể lắm, chỉ là hồi đó sau khi trải qua quá nhiều chuyện, y dần sợ hãi và khép mình lại, cuối cùng khóc lóc rồi nguyền rủa 'bọn họ' thôi.
Sau lần đó y cũng không còn bước chân ra khỏi nhà nữa, cuối cùng biến thành một đứa trẻ không nói không rằng, ngày đêm ủ rũ trong phòng, không bước ra ngoài nửa bước, gần như bị biến thành một phế nhân.Năm đó, cha Đại Nam cuối cùng không nhịn được nữa, kéo y ra ngoài rồi nói to."
Nếu như bọn mày muốn Việt Minh chết như vậy, vậy thì cả cái nhà này sẽ luyện hồn nó thành quỷ, vĩnh viễn không cho phép bọn mày câu nó đi!"
Sau câu đó, cả nhà bọn họ đã sắp xếp đồ cùng nhau đi biển, đi chơi.Tuy rằng tất cả đều cảnh giác cao độ nhưng cuối cùng y đã an bình trải qua một buổi đi chơi thật sự vui vẻ và tốt lành.
Điều đó khiến y lần nữa dao động, muốn tin rằng tất cả mọi thứ trước đó chỉ là trùng hợp thôi, chắc chắn, chắc chắn y sẽ không sao nữa đâu.Nhưng mà sau đó tuy rằng y không bị sao, những thành viên còn lại trong gia đình y lại có.Ngày đó, ngay sau khi bọn họ trở về sau chuyến đi chơi, Việt Minh chỉ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, tất cả những gì y nhận được sau đó toàn là những tin động trời.Hai cha, các em đều lần lượt gặp tai nạn.Có cái sự trùng hợp nào thế này sao?Có sự trùng hợp nào mà cả gia nhân và thành viên trong gia đình họ đều gặp xui xẻo tới mức suýt nữa mất mạng vậy sao?!Kể cả.. kể cả phía bên nội và bên ngoại của y...Việt Minh đã gần như phát điên.Y đã run rẩy sợ hãi rất nhiều, y khóc tới mức khóe mắt đau nhức và bỏng rát cả lên, bất lực nhìn gia đình mình liên tục bị thương và chịu tội.Y đã nguyền rủa 'bọn họ' mỗi ngày.Nhưng kể cả có thế 'bọn họ' vẫn không ngừng dừng những chuyện vô lí ấy lại nên cuối cùng y đã thôi... y thôi việc phản kháng, y thôi nguyền rủa 'họ', y thôi... hi vọng về cuộc sống này.Việt Minh đã cầu xin và đe dọa họ."
Mấy người giết tôi cũng được.
Làm gì cũng được.
Nhưng nếu như các người dám đụng vào gia đình tôi.
Vậy thì dù có chết tôi cũng sẽ trốn khỏi các người!
Tiếp tục đầu thai, rồi tiếp tục chết và trốn khỏi các người!!"
Việt Minh không sợ cái chết, không sợ bọn họ.
Chết sao?
Được thôi.Đến chết y cũng không làm cô hồn dã quỷ cùng 'họ'!Lúc đó, Việt Minh đã chuẩn bị để nhận sự tức giận của 'họ' nhưng cuối cùng cũng không có gì xảy ra rồi mọi thứ cứ yên ắng trở lại, mọi người cuối cùng cũng không gặp xui xẻo nữa, mọi chuyện quay trở lại quỹ đạo bình thường.Rồi sao đó, vào một ngày nắng đẹp, Việt Minh cầm theo một chút tiền rồi bước ra khỏi nhà.
Y gần như đã chuẩn bị sẵn sàng để chết nhưng rồi lại chẳng có gì xảy ra, chỉ là y đã mua một que kem rồi ngồi bên chiếc ghế đá đối diện bờ hồ trong công viên rồi từ từ nhấm nháp.Lát sau, Việt Minh cảm nhận được có một thứ gì đó lành lạnh sượt qua cơ thể mình, nó ban đầu có chút rụt rè nhưng rất nhanh, có lẽ là bởi vì y không thèm tránh đi, nó liền bạo gan sà tới, một cảm giác nặng nề đổ ập lên cơ thể y cùng cảm giác lạnh lẽo không tên.Việt Minh lờ mờ nhận ra, 'họ' có hai người ( ma ).Cuối cùng, bằng tất cả dũng khí của mình, y tự độc thoại."
Tôi... chưa muốn chết, tôi muốn được một lần đi xa, tôi muốn được leo núi, xuống biển, được nhìn ngắm những nơi hùng vĩ, được đi tới mọi nẻo đường bằng đôi chân nhục thịt của mình.
Nhưng tôi cũng không muốn mọi người trong gia đình phải chịu đựng đau khổ vì tôi.
Nên tôi sẽ đi theo hai ngươi.
Chỉ là hai người trước khi đưa tôi đi, có thể cho tôi..
được tự do một chút không?"
Việt Minh không rõ đối phương lúc đó có lắng nghe mình không, có tức giận hay chán ghét gì đó không nhưng ở hiện tại mọi thứ dường như đã rõ ràng.Vì y đã thành công lớn lên từ thời điểm đó mà không còn phải chịu bất kì xui xẻo nào, thậm chí còn có thể nói là may mắn nhất trên đời.Từ ngày hôm đó y đã đi ngao du khắp nơi, học hỏi nhiều thứ tiếng và nhiều điều từ lúc đó, tuy rằng chưa từng được đi học nhưng Việt Minh tự tin bản thân không hề thua kém bất kì người nào.
Thậm chí năm hai mươi tuổi, hai cha dọa cắt tiền vì muốn y trở về lấy vợ, vì họ muốn y có thể dành thời gian còn lại cho gia đình, y đã mặc kệ và tự y đã kiếm tiền để tiếp tục đi khắp mọi nẻo đường thế gian.Và rồi cuối cùng, năm hai mươi chín tuổi, y quay trở về trước thềm năm mới để dành nốt một năm còn lại cho gia đình mình.Hỏi y thỏa mãn không.
Y chắc chắn nói không.
Nhưng nhân duyên nghiệp báo như vậy y cũng chẳng thể làm gì hơn.Japan sau gần nửa tiếng vật lộn cùng tình yêu, cuối cùng cũng chịu thua rồi để yên cho Spain ôm mình mà Spain cũng không chậm trễ, hỏi lại câu hỏi vừa nãy rồi y trả lời lại."
Tôi tới được đó là vì trước đó tôi đã giao dịch với bọn họ.
Năm ba mươi tuổi tôi sẽ đi cùng bọn họ, sẽ không chạy trốn bọn họ nhưng nếu như bọn họ bắt ép tôi trước lúc đó, hơn nữa còn tổn hại gia đình tôi thì dù có chết tôi cũng sẽ trốn thoát, sẽ tiếp tục đầu thai rồi lại trốn thoát khỏi họ."
Japan nghe rõ thì hơi trầm ngâm, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên, đối diện thẳng với y mà hỏi một câu."
Vậy cậu có muốn tôi đưa họ đi đầu thai không?
Họ đi đầu thai sẽ không làm phiền được cậu nữa."
Nghe rõ, khóe mắt Việt Minh hơi giật nhẹ, nhướng mày nhìn cậu mà lúc này ở góc nhìn mà y không biết cả Nam Kỳ và Taiwan đã biến thành những con quỷ đúng nghĩa, chực chờ lao tới chỗ Japan như muốn xé xác cậu ra.
Japan tái mặt nhìn hai cái vong hồn gầm gừ trước mặt, càng nép sâu vào lòng Spain hơn.Quả nhiên vẫn là tình yêu của cậu tốt nhất ỤnUCơ mà Japan đoán chừng nếu như cậu cũng phụ Spain nhiều kiếp như Việt Minh với hai cái vong này, cậu khảng khái còn có cuộc đời thảm hơn y nhiều...Nghĩ đoạn Japan liền hướng Việt Minh chờ đợi một đáp án nhưng hồi lâu vẫn không thấy y trả lời, cuối cùng y chỉ gật đầu một cái."
Tôi không biết.
Cậu tùy tâm đi."
Nói rồi y liền đuổi khéo cậu về luôn."
Hôm nay cũng hai chín tết rồi, về nhà cẩn thận nhé.
Còn nếu như cảm thấy tết quá chán thì lúc đó qua nhà tôi chơi cũng được.
Tôi đãi cậu."
"A..
ừm."
Japan sau đó ngơ ngác quay trở về nhà, vẫn chưa load được câu nói của y.Vậy là muốn cậu đuổi hai cái vong kia đi hay là giữ lại??Hơn nữa... tùy tâm sao?
Giống như kiểu bảo cậu rảnh thì đuổi không thì thôi vậy, nói một cái giá cũng được mà..."
A-""Sao vậy?"
Spain thấy tình yêu đột nhiên kêu lên một tiếng thì khó hiểu."
Em đói sao?
Để ta nấu bữa tối nhé, em muốn yêu cầu gì không?"
"Không."
Nói rồi Japan liền nhảy khỏi lòng Spain rồi chạy về phía phòng ngủ, lôi ra một đống đồ hành nghề trừ tà lúc trước của mình, tiếng cười cậu vang lên khúc khích, lanh lảnh như tiếng chuông reo rồi."
Em bây giờ muốn ăn cơm Việt Minh nấu cơ!"
Tùy tâm sao?
Cũng được.
Để tôi cho cậu xem cái giá của tùy tâm có thể vướng duyên tới mức nào! ♱
Trong những tháng năm ít ỏi của một đời người, Việt Minh nhớ lại rất nhiều điều giản đơn.Y nhớ về những ngày còn thuở bé, khi bản thân còn lọt thỏm trong lòng của cha Tây Sơn, y sẽ cùng cha gấp giấy, học chữ rồi cả đan len, may vá, học về màu sắc, về tấm lụa và về cả cách chăm hoa.Nhớ về những ngày y cô đơn trong khoảng sân vườn vào những ngày đáng lẽ y phải tất bật tới trường cùng các em trai, ngoan ngoãn lại đùa nghịch trong những ngày tháng tươi đẹp của tuổi học trò.Việt Minh cũng muốn đi học, y muốn được cùng em trai chạy lăng xăng giữa sân trường, muốn thử một lần được trèo tường trốn học giữa cái nắng chang chang, muốn được thử tụm năm tụm ba chơi trò trận giả, đánh nhau, va chạm, được tận hưởng cái gọi là thanh xuân tuổi học trò.Y muốn được cùng gia đình trải qua những mùa hè bên bờ biển, được đi chơi cùng gia đình, được làm nũng cầu không đánh vì bị điểm thấp, được tỏ ra là một đứa trẻ nghịch ngợm chưa lên người.Rất rất nhiều thứ... y đã không thể thực hiện nổi một lần.Tất cả... m* nó...
"Tôi căm ghét hai người."
Ghét.
Rồi lại hận.Hận rồi lại thù oán.Oán giận tới chết.Oán giận tới đau.Rồi tới khi oán giận đủ nhiều, con tim y mệt mỏi chống đỡ đã thốt lên.Rằng y chỉ đơn giản là buồn.Nỗi buồn che giấu bản thân bằng cơn giận, cơn oán hận tới thấu tâm can, giày vò trái tim và linh hồn y mãi.Việt Minh chưa dám mở cuốn sổ kia ra đọc, y cảm nhận được hai cái vong kia đang bực tức vì câu nói vừa nãy của mình nhưng bọn họ vẫn chưa ra tay, chỉ lay lay những âm thanh kì dị.Che giấu đi tâm tình bất ổn của mình, Việt Minh liền đưa tay với lấy tách trà hoa đã nguội đặt trên bàn, muốn nhấp một ngụm nhưng ngay khi y vừa nếm được thứ trong đó một cảm giác kinh tởm liền sộc lên-Choang!Âm thanh đổ vỡ vang lên, cơ thể y từ ghế ngã rạp xuống sàn, ngã xuống những mảnh vỡ sắc nhọn của tách trà, bàn tay bụm miệng nôn ra một bãi đen ngòm tanh tưởi máu tươi."
Anh!!!"
Tiếng gọi thất thanh của Việt Nam vang lên, kéo lẫn những tiếng bước chân gấp gáp cùng tiếng gọi lo lắng hỗn loạn nhưng tai của y giờ ù ù chẳng nghe rõ, chỉ cảm thấy đau đớn, có lẽ đến mặt y cũng đã bị mảnh vỡ đâm vào, máu chảy từ đuôi mắt dần nhắm, mờ mịt như ủ sương.M* nó... y chắc chắn căm ghét bọn họ nhất trên đời!