Siêu Nhiên [Countryhumans China] Tàn Dương Khép Lại

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
370856535-256-k177027.jpg

[Countryhumans China] Tàn Dương Khép Lại
Tác giả: Arichyyt
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong những giấc mơ vỡ nát, China bị cuốn vào một thế giới đầy bóng tối, nơi mọi thứ đều mơ hồ, không rõ ràng.

Một bài đồng dao lặp đi lặp lại trong đầu hắn, như một lời cảnh báo hay lời nguyền không thể tháo gỡ.

Hắn không biết, nhưng sự thật vẫn ám ảnh, vẫy gọi từ tận sâu thẳm.

Mọi thứ dường như đã được sắp đặt từ trước, một số mệnh đã được viết sẵn-và hắn không thể trốn tránh.

Hắn sống trong thực tại bị lãng quên, nơi những người xung quanh chỉ là những bóng ma, mơ hồ, không rõ thực hay hư.

Những giấc mơ về một thế giới sụp đổ cứ ám ảnh hắn, và mỗi đêm thức dậy, hắn lại càng hoang mang hơn về chính mình.

Làm sao để phân biệt thực và mộng khi mà tất cả chỉ là một trò chơi của số phận?

Bí mật dần hé lộ, và hắn buộc phải đối mặt với những gì đã được định đoạt từ lâu.

Một linh hồn lạc lối, một thế giới đang gục ngã, và một con người đứng trước ngưỡng cửa của cái kết không thể tránh khỏi.

Ánh dương sẽ không bao giờ quay lại, mọi thứ chỉ còn lại trong những bước đi cuối cùng.

CẢNH BÁO MÌN: Trong cuộc hành trình này, không ai là kẻ bình thường.

Ý CHÍNH: bộ này được viết ra nhầm mục đích thỏa mãn ý tưởng được nảy ra trong đầu, có thể sẽ không hoàn và nhiều sạn, trí tuệ của t/g có hạn nên không thể đào quá sâu vào.

MỤC ĐÍCH ĐỂ GIẢI TRÍ.

Tất cả hình ảnh đều được lấy từ Pinterest.

Ý tưởng được thực hiện thông qua nick Arichyyt và con ghệ đẹp của Kim Dokja (Ariang) Tags: blboylovechinacountryhumansdarkdystopianmysteryromance​
 
[Countryhumans China] Tàn Dương Khép Lại
Chương 1. Mộng


Một bóng dáng lao vút trong đêm sương mờ ảo, tiếng rì rầm như lời cầu nguyện hòa lẫn với âm thanh gào khóc, la hét.

Từng gương mặt mơ hồ điểm xuyến trên không trung, biểu cảm vui có, buồn có, tức giận cũng có, như thể chúng đang du dương kể lại một câu chuyện tang thương, bi tráng về tận thế.

Những gương mặt ấy, không rõ là người hay ma, lờ mờ tan vào màn đêm, kéo theo làn sóng cảm xúc hỗn loạn và đầy ám ảnh.La la la— ai gọi đêm sâu,

Trăng lạnh trôi qua, bóng phủ ngang đầu.

Gió rít ngang tai, xương khô rền rã,

Kẻ lạ chớ nhìn, vực thẳm mời gọi.La la la— bước chân chậm thôi,

Mộng vỡ tàn tro, hồn rơi đáy tối.

Ý thức ngủ yên, xiềng xích đứt đoạn,

Lời ca lạc lối, ai nghe mà run?La la la— hiến tế cho hư không,

Máu đỏ thấm đất, người cười hay khóc?

Hát lên lần cuối, rồi mọi thứ ngưng,

Số mệnh khép lại— ánh dương chẳng còn.

---Giọng hát ấy vẫn văng vẳng, kéo dài trong không gian tĩnh lặng, nhưng chẳng có bóng hình, chỉ có âm thanh lạnh lẽo tán loạn.

Không phải từ nơi nào cụ thể, mà dường như chúng đến từ mọi hướng.

Cái lạnh xuyên qua da thịt, bao trùm cả không gian, dâng lên từ dưới đất, từ không khí, từ chính những bóng hình mờ ảo, quái dị đang trôi lơ lửng trong đêm.

Cảm giác không gian như bị xoáy vào một lỗ hổng vô tận, mọi thứ vỡ vụn, lởn vởn quanh những âm thanh, những hình bóng không rõ ràng.Những tiếng xì xào bắt đầu, thấp thoáng nhưng rõ rệt.

Chúng lan tỏa trong không khí như một làn sóng vô hình, lướt qua những đầu ngón tay, rồi xuyên thẳng vào trong tâm trí.

"Chạy đi... chạy đi..." – giọng nói đó như trượt qua từng khe hở trong ý thức, mỗi từ văng vẳng như một vết cắt, đau đớn, chói tai.Những bóng hình không có khuôn mặt, chỉ là những mảng đen đặc, không rõ là người hay thứ gì đó khác, cứ lởn vởn quanh.

Chúng không hề di chuyển, mà như đang lấp đầy không gian bằng sự hiện diện vô hình của mình.

Những tiếng thở dài, những tiếng động không thể xác định được, cứ vậy vang lên từ khắp mọi nơi, xung quanh.

Mỗi tiếng động đều khiến nhịp thở trở nên nặng nề, mỗi bước đi như bị giam lại trong một không gian vô định.

Dù có cố gắng quay lại nhìn, những thực thể ấy lại nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một mảng đen ngòm, nặng nề, bao trùm.Cảm giác loạn nhịp ấy cứ dâng lên, quấn lấy từng suy nghĩ, từng ý thức, như thể mọi thứ đang xoay vần, không sao nắm bắt được.

Những lời ca kia cứ lặp đi lặp lại, như tiếng gào thét của một thế giới đã vỡ nát.

“Nếu không... thế giới sẽ sụp đổ,” giọng nói ấy như một tiếng thét vang vọng, lấp đầy mọi ngóc ngách của tâm trí.Bóng tối bao trùm, không khí đặc quánh như thể thời gian đã ngừng trôi.

Những bước chân nhẹ nhàng nhưng không thể tiến thêm, đất đen dưới chân không phải là đất, mà là một lớp vải mềm mại, hút lấy từng bước đi, kéo lại mỗi lần cố gắng thoát ra.

Bầu trời trên cao không phải là bầu trời nữa, mà là một tấm lưới đen thẫm, cuốn lấy ánh trăng đã tắt ngấm từ lâu.

Một cơn gió thổi qua, nhẹ như hơi thở, nhưng lại lạnh buốt như dao cắt.Cái lạnh ấy tỏa ra từ mọi phía, xâm chiếm từng thớ thịt, như muốn nhấn chìm thân xác vào vực sâu của màn đêm không đáy.

Cảm giác nghẹt thở dâng lên, đôi chân trở nên nặng nề, bước đi dường như chỉ khiến khoảng cách càng xa vời vợi.

Tiếng xì xào càng lúc càng rõ, mỗi câu nói lại kéo theo một cơn rùng mình.

“Chạy đi... chạy đi...” – những lời ấy như mọc lên từ đất, từ không khí, từ chính trong lòng, như thể vũ trụ này chỉ còn lại lời cảnh báo ấy.Nhưng sao có thể chạy, khi mỗi bước đi lại có bóng đen vươn ra từ những khe hở, từ dưới đất, từ trong không khí?

Những hình ảnh mờ ảo quái dị cứ vây quanh, không có khuôn mặt, không có thân hình, chỉ có cái cảm giác không thể chạm tới.

Chúng không nói gì, nhưng lại như đang cười, như đang đùa giỡn sự tuyệt vọng của kẻ chạy trốn.Đôi chân ấy cứ bước đi, nhưng dường như không thể rời khỏi nơi này.

Không phải là không gian, mà là một ngục tối vô hình, một cơn mê mị làm mờ đi mọi nhận thức.

Tiếng đồng dao vang lên trong đầu, như những lời ru khắc vào đáy lòng, mỗi giai điệu là một mũi dao, từng nhịp trôi đi như mũi kim đâm vào tim.

“La la la— nếu không... thế giới sẽ sụp đổ...”

Nỗi sợ hãi lan tỏa, phủ kín mọi giác quan, không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

Mắt không còn nhìn thấy rõ, chỉ thấy những bóng đen đang trôi qua, đuổi theo.

Mỗi hơi thở trở nên gấp gáp, ngột ngạt, nhưng lại chẳng có không khí để thở.

Cảm giác lạnh lẽo vây lấy thân thể, đến nỗi những ngón tay không thể cảm nhận được sự sống còn của chính mình.Chạy mãi, chạy mãi trong bóng đêm, nhưng mọi đường đi đều dẫn tới một cái chết vô hình.

Dù có cắm mặt chạy trốn, từng bước vẫn chỉ đưa ta quay lại nơi đã bắt đầu.

Mỗi tiếng xì xào như một lời nguyền, ám ảnh, lấp đầy không gian trống rỗng.

“Chạy đi... chạy đi...”

Nhưng có chạy mãi, có trốn mãi, thì cuối cùng vẫn chỉ là một điểm cuối, nơi bóng tối vĩnh viễn nuốt chửng tất cả.

_____________________________Nhắc lại: Ý tưởng được thực hiện thông qua nick Arichyyt và Con ghệ đẹp của Kim Dokja (Ariang)MỤC ĐÍCH CHỈ ĐỂ GIẢI TRÍ!Xin hãy đọc kĩ phần chú thích ở mô tả, và vứt não khi đọc!

➢ Truyện đang được chỉnh sửa, toàn bộ nội dung có thể sẽ bị thay đổi!
 
[Countryhumans China] Tàn Dương Khép Lại
Chương 2. Lặp lại


Ánh sáng nhạt của bình minh chiếu qua khe cửa sổ, vẽ nên những đốm sáng lung linh trên nền đất.

Cơn ác mộng vừa qua vẫn còn đọng lại trong đôi mắt, khiến nhịp thở của China trở nên gấp gáp.

Cậu từ từ mở mắt, ánh sáng lờ mờ của sáng sớm lấp ló qua khe cửa sổ, và không gian tĩnh lặng của căn phòng bao phủ lấy cậu.Đầu óc còn mơ màng, China vội vã ngồi dậy, tay khẽ vén chăn, đôi chân nhỏ bé run rẩy khi đặt xuống mặt đất lạnh lẽo.

Cậu nhìn quanh, trái tim đập nhanh, đầu óc loạn nhịp như thể vừa chạy trốn khỏi một điều gì đó khủng khiếp.

Bóng tối vẫn lẩn khuất nơi góc phòng, và ánh sáng trong phòng như chưa đủ để xua tan nỗi lo lắng đang gặm nhấm trong lòng.Cậu bước từng bước nhỏ, loạng choạng đi ra ngoài, cánh cửa mở ra một không gian khác – sáng sủa, ấm áp.

Những tiếng cười nói vui vẻ vang vọng từ phòng khách, nơi có sự hiện diện của cha mẹ và các anh em.

Ánh sáng mặt trời tràn ngập, gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo hương thơm của hoa cỏ, của sự bình yên.Qing, cha cậu, đang ngồi đó, nở nụ cười hiền hậu.

Đôi mắt ông long lanh sự dịu dàng, là ánh sáng duy nhất trong một thế giới mà China luôn cảm thấy an toàn trong lòng.

Cạnh ông là HongKong, em gái út của cậu, ngồi sát bên với nụ cười ngây thơ trên môi.

Cả Macao và Taiwan, những anh em của cậu, vây quanh như những người bạn thân thiết, trò chuyện vui vẻ.

Không khí ngập tràn tiếng cười, tình yêu thương như thể mọi thứ thật hoàn hảo, thật ấm áp."

Đến đây con," Qing vươn tay về phía China, ánh mắt dịu dàng, như thể muốn ôm trọn cậu vào lòng.Nhưng ngay khi China bước lại gần, một tiếng "vù" nhẹ như tiếng gió thoảng qua.

Cái không khí ấm áp đột ngột biến mất, bị thay thế bởi một sự lạnh lẽo kỳ lạ.

Bức tường phía sau họ trở nên mờ ảo, những hình ảnh bắt đầu vỡ vụn, như màn hình ti vi bị nhiễu sóng.

Mọi thứ dần biến mất, chỉ còn lại một khoảng không mờ mịt, không có gì ngoài sự trống rỗng.China ngã quỵ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng trước mặt.

"Cha!

Cha!"

Cậu gọi to, nhưng tiếng nói của mình như bị nuốt chửng vào không gian vô hình ấy.Mồ hôi lạnh đổ trên trán, trái tim của cậu thắt lại trong nỗi hoảng loạn.

Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt trào dâng, từng bước chân như bị tắc nghẽn trong không khí đặc quánh.

Không gian xung quanh trở nên mờ ảo hơn, và những bóng hình, những âm thanh kỳ lạ bắt đầu xuất hiện từ đâu đó.Đôi chân của China bỗng chốc mất hết sức lực, đôi mắt cậu bắt đầu mờ đi, môi cậu run rẩy.

Không còn cha mẹ, không còn anh em, không còn cái ấm áp của mái nhà nữa.

Những bóng hình kỳ lạ bắt đầu lởn vởn quanh cậu, như thể muốn đưa cậu vào một cơn mê ác mộng không có điểm dừng."

Chạy đi, chạy đi..." – những lời xì xào vang vọng trong đầu China, từ những thực thể ẩn hiện quanh cậu.

Tiếng nói ấy như mưa rơi trên bề mặt nước, loãng và vô hình, nhưng lại khiến cậu không thể không nghe, không thể không sợ.Cậu vội vã lao ra khỏi cửa, không nhìn lại.

Những bước chân của cậu như bị giam giữ trong không gian u ám này.

Một cảm giác không thể tả nổi, như thể có thứ gì đó muốn kéo cậu lại.

Nhưng cậu không thể dừng lại, không thể quay đầu.Nhưng rồi, một bước chân không may mắn đưa China ra ngoài khuôn viên trang viên, lạc vào bìa rừng.

Xung quanh cậu, bóng tối càng trở nên dày đặc, và những thực thể kỳ dị, mờ ảo, như những bóng ma, lượn quanh.

Tiếng xì xào vang lên mỗi lúc một rõ ràng hơn.

"Chạy đi, chạy đi..."

Một cơn gió lạnh lướt qua, làm tóc China dựng đứng.

Chân cậu run rẩy, nhưng không thể dừng lại.

Cậu chạy, chạy vào màn đêm mờ mịt, không rõ hướng đi.

Và rồi, cậu dừng lại, đôi mắt mở to, nhìn thấy một cảnh tượng rùng rợn trước mắt.Cha cậu, Qing, đang nằm đó, trên nền đất lạnh, máu đỏ loang lổ, thấm vào đất.

Những bóng người mờ ảo đứng quanh, không rõ mặt mũi.

Một ánh sáng mờ nhạt chiếu lên bóng dáng những kẻ đó, tạo nên một bức tranh đầy sự chết chóc và u ám.

Những tiếng cười, những tiếng thở dài vang lên giữa không khí, như thể chúng đang chế nhạo nỗi đau của cậu.China lao về phía cha mình, nhưng những bước chân của cậu như bị ngừng lại bởi một lực vô hình.

Cậu không thể tiến lên được, chỉ đứng đó, không thể di chuyển, như thể mọi thứ đang đổ sập vào lòng cậu.Mắt cậu mờ đi, đầu óc quay cuồng, và tiếng "chạy đi, chạy đi..." cứ vang vọng, như những lời nguyền ám ảnh.
 
[Countryhumans China] Tàn Dương Khép Lại
Chương 3. Bức thư


China bật dậy, hơi thở dồn dập.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm trán, ánh mắt hắn trừng lớn nhìn căn phòng quen thuộc.Cảnh tượng người cha nằm gục trong vũng máu, tiếng thét khản đặc, và đôi bàn tay hắn nhuốm đỏ… tất cả đều quá thật.

Hắn hoảng hốt đưa tay lên ngực, cố trấn tĩnh.“Lại mơ sao?”

Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

Nhưng khi mắt đảo quanh, nhìn rõ mọi thứ xung quanh, một cảm giác khác lạ bỗng tràn ngập.China đứng dậy, bước ra trước gương.

Hình ảnh trong đó phản chiếu không còn là cậu bé nhỏ thó ngày nào.

Đó là một thiếu niên với dáng người cao lớn, khuôn mặt phảng phất nét trưởng thành.“Đây là… thực sao?”

Hắn đưa tay chạm vào gương, ngón tay lạnh buốt như muốn xác nhận chính mình.

---Hắn lục lọi khắp phòng, tìm kiếm thứ gì đó có thể chứng minh.

Chiếc cặp sách quen thuộc, đồng hồ báo thức, hay lịch trên bàn… tất cả đều chỉ rằng đây là hiện tại.

Nhưng hắn vẫn thấy bất ổn, như thể vừa bỏ quên điều gì rất quan trọng.Cảnh trong mơ dần nhạt nhòa, cuối cùng biến mất như bọt biển.

Ngay cả ký ức về nó cũng mờ mịt, không cách nào nhớ rõ.“Chỉ là… một giấc mơ thôi,” hắn tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân.Khi ánh mắt hắn liếc sang chiếc đồng hồ, một tiếng thét bật ra khỏi miệng:“Trễ rồi!”

---China vội vã lao ra khỏi nhà, cặp sách còn đeo ngược, vừa chạy vừa cài nút áo sơ mi.

Đến đầu đường, hắn thấy Macao và HongKong đang đứng chờ.“Anh lúc nào cũng chậm như rùa!”

HongKong khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.“Thì… tại hôm qua anh thức khuya.”

China vừa thở hổn hển vừa chống chế, mắt đảo quanh tìm lý do.“Thức khuya xem anime thì có,” Macao bồi thêm một câu, khiến hắn đỏ mặt.“Thôi đi, anh lớn rồi, biết tự lo.

Mấy đứa đừng lải nhải nữa,” hắn gắt nhẹ, rồi kéo quai cặp thẳng lại.HongKong chỉ nhún vai, không tranh cãi thêm.

“Em với Macao đi trước.

Anh trễ học thì đừng trách ai.”

“Được rồi, đi cẩn thận!”

China phất tay, nhìn theo bóng hai đứa em bước vào cổng trường cấp ba.

---China đến trường đại học, vừa kịp lúc chuông reo.

Đám bạn trong lớp đã tụ tập đông đủ, hắn lỉnh ngay vào chỗ ngồi để tránh ánh mắt của giảng viên.Chưa kịp thở phào, giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau:“China, dậy trễ nữa à?”

Hắn giật mình quay lại, bắt gặp nụ cười của Mặt Trận – đàn chị năm ba.

Hôm nay cô diện chiếc váy dài đơn giản, mái tóc đen suôn mượt buông lơi sau lưng, gương mặt vẫn dịu dàng như mọi khi.

Cô luôn mang một vẻ nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt sâu thẳm ấy khiến China cảm thấy một cái gì đó thật lạ lùng, như thể muốn che giấu điều gì.“Dạ… tại tối qua em bận ôn bài.”

Hắn cúi đầu, cố gắng giải thích, nhưng giọng nói không thể giấu được sự ngượng ngùng.“Ôn bài hay chơi game?”

Mặt Trận nghiêng đầu, một nụ cười ẩn ý thoáng qua môi, giọng nói của cô nhẹ nhàng mà vẫn đầy sự trêu chọc.China cứng họng, chỉ biết gãi đầu cười gượng.

Hắn cảm thấy như mình bị khám phá, nhưng lại không muốn che giấu.

Thực ra, tối qua cậu đã xem rất nhiều anime, chẳng hề ôn bài gì cả.“Chị đừng nói nữa…”

China khẽ lầm bầm, gương mặt đỏ bừng.

Hắn muốn thay đổi chủ đề, nhưng ánh mắt Mặt Trận vẫn như cột chặt lấy mình.Mặt Trận nhìn cậu, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng hơn.

Cô tiến lại gần, đặt tay lên vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió xuân: “Thôi, đừng ngại nữa.

Ai mà không có lúc như thế.

Quan trọng là cậu cũng đến lớp rồi.”

Cảm giác ấm áp từ bàn tay cô khiến China cảm thấy có chút xốn xang.

Cậu không biết nên làm gì với bản thân mình, chỉ cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của cô, mà dường như cô luôn sẵn sàng che chở cậu mỗi khi gặp phải khó khăn.

---Giờ ra chơi, nhóm bạn cùng lớp rủ nhau ra căn-tin.

Trong lúc đi, một đứa bạn bỗng vỗ vai China:“Ê, sao hôm nay mặt ông nhìn ngố thế?”

“Ngố là ngố thế nào?”

China ngạc nhiên.“Áo ông mặc ngược kìa!”

Tiếng cười rộ lên.

China sờ vào cổ áo mới nhận ra mình vội quá mà mặc nhầm.

Hắn đỏ bừng mặt, lúng túng gỡ từng nút.Mặt Trận đi ngang qua, nhịn cười không nổi.

“China, để chị giúp.

Mặc ngược áo cũng nghệ thuật đấy.”

“Chị đừng nói nữa…” hắn rầu rĩ, mặc cho đàn chị chỉnh lại áo giúp.Mặt Trận mỉm cười, nhẹ nhàng kéo chiếc áo của China cho đúng, ánh mắt vẫn lấp lánh sự dịu dàng.

“Không sao đâu, đôi khi cũng cần một chút giúp đỡ từ người khác.”

China ngẩng đầu nhìn cô, cảm nhận sự chăm sóc ấy lan tỏa trong lòng.

“Cảm ơn chị…”

---Khi trở về lớp, China nhận ra một tờ giấy nhỏ rơi ra từ cặp sách.

Hắn mở ra, bên trong là những dòng chữ ngoằn ngoèo:“Đừng quên.

Điều gì quan trọng nhất, luôn ở trong lòng cậu.”

China sững người.

Ai là người để lại?

Và tại sao hắn lại cảm thấy những chữ này quen thuộc đến vậy?Hắn lặng người, tâm trí chợt dậy sóng, nhưng ký ức vẫn như bị sương mù che lấp, không cách nào chạm tới.
 
[Countryhumans China] Tàn Dương Khép Lại
Chương 4. Thành viên bất đắc dĩ


Căn phòng lặng như tờ.

China đứng giữa gian phòng, ánh mắt dừng lại trên bức thư nhỏ trong tay.

Những dòng chữ nguệch ngoạc không rõ nghĩa cứ xoáy vào tâm trí hắn, như đang gợi nhắc điều gì đó bị chôn vùi sâu thẳm.

Hắn không tài nào lý giải được, chỉ có cảm giác trống rỗng khó chịu len lỏi.Một hơi thở dài vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

China vội vàng nhét lá thư vào túi áo, khoác vội cặp sách lên vai rồi lao ra khỏi nhà.---Không khí trường học ồn ào như thường lệ.

Trong lớp, những tiếng cười đùa, những câu chuyện vụn vặt về bài kiểm tra hay một bộ phim mới vẫn tràn ngập.

China ngồi xuống ghế, cảm nhận sự bình yên quen thuộc, nhưng lại lạ lẫm một cách khó hiểu.Thời gian trôi qua, hắn không nhận ra mình đã ngồi mơ màng bao lâu.

Một giọng nói quen thuộc kéo hắn trở lại thực tại.---Giữa giờ ra chơi.

HongKong và Macao chờ sẵn ở cổng trường."

Anh lại trễ!"

HongKong nhíu mày, khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị."

À... tại tối qua anh thức khuya," China xoa đầu, cười gượng."

Thức khuya xem anime chứ gì?"

Macao hóm hỉnh, nhướng mày trêu chọc.China đỏ mặt, vội chỉnh lại áo sơ mi.

"Mấy đứa im đi!

Anh lớn rồi, đâu cần phải nhắc nhở mãi thế?"

HongKong lườm nhẹ, không buồn tranh cãi.

"Thôi, đi nhanh lên kẻo trễ."

Ba người cùng lên xe, hòa vào dòng người nhộn nhịp trên đường phố.---Đột nhiên, một tiếng động mạnh vang lên.

Macao giật tay áo HongKong và China, đôi mắt sáng rực."

Nghe thấy gì không?

Hình như đánh nhau đâu đây!"

China liếc mắt nhìn Macao, búng nhẹ trán cậu em.

"Em hóng hớt thì giỏi, giá mà học được vậy thì tốt."

"Anh quá đáng!

Người ta nói chuyện nghiêm túc mà anh lại trêu chọc!"

HongKong cắt ngang cuộc cãi vã, ánh mắt cô dừng lại ở con hẻm gần đó, nơi ánh sáng lập lòe phản chiếu lên những bóng dáng mờ ảo."

Nhìn kìa, có người bị đánh hội đồng!"

China nhìn theo hướng cô chỉ, nhíu mày.

Không chần chừ, hắn tiến thẳng vào, kéo theo HongKong và Macao.Những kẻ côn đồ giật mình khi thấy một nhóm người lao tới.

China không nói lời nào, lập tức hạ gục vài tên gần nhất.

Macao cũng hăng hái lao vào hỗ trợ."

May cho bọn bây, hôm nay tao tha!"

Tên cầm đầu hét lớn, kéo đàn em bỏ chạy.---Người bị hại nằm trên mặt đất.

Macao khẽ reo lên: "Anh nhìn đi, không phải là Japan sao?"

"Em quen cậu ta à?"

China hỏi, cúi xuống nhìn."

Ừ, hồi trước em gái anh ấy học cùng lớp với em."

HongKong không đợi Macao nói xong, tiến lại gần.

"Này, anh không sao chứ?"

Japan không đáp.

Ánh mắt cậu mờ mịt, cơ thể đầy những vết thương."

Cậu bị điếc sao?

Đến thế này mà không biết cảm ơn à?"

Macao bĩu môi, chán nản."

Macao, im miệng!"

China quát khẽ, ánh mắt nghiêm nghị.Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Japan, cố gắng kéo cậu thoát khỏi trạng thái uể oải.

"Cậu ổn không?

Nếu không nói gì, bọn tôi sẽ bỏ đi thật đấy."

Một lúc lâu, bàn tay lạnh lẽo của Japan bất ngờ nắm lấy vạt áo China.

"Tôi..."

"Muốn cầu cứu thì nói rõ đi!"

Macao lại trêu chọc."

Đủ rồi, Macao," HongKong cắt ngang, ánh mắt sắc lạnh.China không nói thêm, chỉ gật đầu.

Hắn đỡ Japan lên, cả nhóm vội đưa cậu tới bệnh viện.---Bệnh viện.

Japan vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng sự quan tâm kiên quyết của HongKong không cho cậu cơ hội từ chối."

Để tôi lo, anh cứ ngồi yên."

Cô đanh thép nói, nhanh chóng làm thủ tục nhập viện."

Cô ấy đáng sợ thật," Japan lầm bầm, ánh mắt thoáng dịu lại.China chỉ cười nhẹ: "Cậu nên cảm ơn cô ấy, người ta lo cho cậu."

---Khi trở về nhà.

Cả ba người chăm sóc Japan trong im lặng.

Không khí trong căn bếp dần ấm lên với những tiếng cười và trêu đùa nhỏ nhặt."

Anh định nấu món gì đấy?"

Macao tò mò."

Cái gì cũng được, miễn không nhiều rau."

China cười nhạt."

Thế để em làm món đậu hũ," HongKong nói, ánh mắt lém lỉnh.China nhướng mày.

"Đậu hũ?

Mấy đứa định chống lại anh à?"

"Đâu phải, chỉ là anh không biết nấu ngon thôi."

Macao phụ họa, cười ranh mãnh.Giữa tiếng cười nói, ánh mắt Japan lặng lẽ quan sát.

Không khí ấm áp ấy khiến tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời, cũng khiến cậu cảm nhận rõ sự trống trải trong lòng.China thoáng dừng tay, ánh mắt bất chợt đượm vẻ xa xăm.

Một cảm giác lạ lùng lại tràn ngập."

Hắn nghĩ gì thế?"

Japan lặng lẽ hỏi, nhưng rồi chỉ lắc đầu, giữ yên lặng.
 
Back
Top Bottom