[Chương 3]
__________
"Oáp~ sáng sớm lại phải đi làm,mệt quá đi~"_y ngồi trên ghế than vãn."
Chịu đi,ai bảo hôm nay là ngày nghỉ nên không đi học,tất nhiên phải đi làm sớm chứ!"_hắn vừa lái xe vừa cười khúc khích,y bực dọc nhìn hắn rồi lăn ra ghế ngủ luôn."
Ấy!
Sao lại ngủ rồi?
Này!"_hắn nhìn y qua gương chiếu hậu,thấy y lăn ra ngủ thì liền gọi nhưng không tác dụng.Hắn cũng đành bất lực để y ngủ mà tiếp tục lái xe,tới nơi liền gọi y dậy."
Này sâu lười mau dậy đi!
Tới rồi!"_hắn lay lay người y."
Ưm~ tới rồi?"_y dụi mắt ngồi dậy."
Ừ!"_kéo y xuống xe rồi đóng cửa xe lại,hắn nhìn quanh tìm bóng dáng ai đó.Thấy người cần tìm liền kéo y chạy lại."
Thầy!
Hôm nay làm gì?"_hắn hỏi."
Vào đó!"_anh chỉ tay vào cánh rừng."
Hả?"_y nhìn theo hướng anh chỉ liền tỉnh cả ngủ,thành thật mà nói y không thích cánh rừng đó lắm,nó có âm khí dầy đặc như vậy,đi vào thật sự sẽ rất khó chịu ah.Nhưng anh đã nói thì y cũng đành theo vậy."
Nhóc cứ cầm theo dụng cụ y tế mãi như vậy không thấy phiền à?"_anh nhìn cái cặp trên tay y bèn nói,anh biết y có thói quen hay đem theo dụng cụ phẫu thuật và thuốc than nhưng cứ cầm đi làm việc như thế có chút phiền đấy."
Không ạ,đôi lúc cầm theo cũng có ích lắm ạ!"_y cười nói."
Ừm,được rồi"_anh gật đầu,nhìn sang hắn nói vài thứ rồi đi về phía cánh rừng.Y thấy vậy cũng chạy theo,còn hắn lại không đi theo họ mà đi đâu đó."
Meri không đi chung?"_y quay đầu nhìn hắn rồi nhìn anh."
Cậu ấy sẽ theo chúng ta sau"_anh nói rồi dừng lại ở bìa rừng."
Nhớ đi sát bên tôi,vào đó lạc tôi tìm không ra đâu"_anh nhắc nhở y."
Vâng!"_y cũng gật gật đầu,cả hai tiến vào cánh rừng.Phía ngoài nhìn vào thì thấy những cái cây rất tươi tốt,nhưng khi tiến sâu vào bên trong mới thấy,nền đất khô cằn đến mức không có một mầm cây nào sống nổi.Y đi nãy giờ,cùng lắm cũng chỉ thấy mấy cái mầm cây chết.Mà nghĩ cũng đúng,bên ngoài nhìn vào đã đủ thấy âm khí nhiều cỡ nào huống chi là mấy cái mầm cây này tiếp xúc trực tiếp lâu như vậy.Không khô héo hết mới lạ,y cũng không nghĩ ngợi đến nữa mà tiếp tục bám sát lấy anh.Y lặng lẽ bám sát bước chân anh,thỉnh thoảng đảo mắt quan sát xung quanh.Không khí bên trong rừng khiến y có cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt cổ,càng đi sâu,cái mùi ẩm mốc pha lẫn mùi thối rữa càng đậm đặc."
Thầy...nơi này...có cái gì đó rất khó chịu..."_y đưa tay che mũi,giọng khàn khàn."
Ừ,oán khí lẫn âm khí tồn tại lâu ngày mà hình thành một lớp khí dầy,mà cậu có thấy gì không?"_anh dừng chân,giọng điệu trầm xuống.Y khẽ ngẩng đầu,phút chốc,trước mắt y lại hiện lên...một đoàn người.Lần này,họ không còn mơ hồ nữa.Từng gương mặt nát bấy,mắt trắng dã,miệng há ngoác ra như muốn gào thét."..."_y không nói gì,chỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay,cảm giác buồn nôn lại ập tới."
Nhóc"_anh đặt tay lên vai y,giọng nhẹ nhưng dứt khoát_"đừng để chúng nó nhìn lâu,tránh bị kéo hồn""...vâng"_y nhắm mắt,hít một hơi sâu để ổn định lại cái cảm giác buồn nôn kia.Anh từ từ buông tay ra,ánh mắt nhìn vào khoảng rừng tối đặc trước mặt."
Chắc yêu nữ kia đang trú ẩn gần đây""Thầy nhìn kìa!..."_y nhíu mày nhìn về phía hơi xa,khi lại gần hơn họ mới thực sự chắc về suy đoán của mình,là xác chết.Một vài xác chết trông có vẻ còn mới,một vài thì đã bấy nhày dòi bọ lúc nhúc."
Có lẽ phần lớn là nạn nhân của ả,phần còn lại...chính là những kẻ trót dại tiến vào để trừ tà,nhưng không đủ năng lực""...hah..."_y thở dài,có cảm giác nặng nề trong tiếng thở dài khẽ đó.Một cơn gió lùa qua,lạnh thấu xương.Tán cây đen sì lắc lư như đang cười nhạo những kẻ xâm nhập."
Chúng ta đi thêm khoảng vài mét nữa,tìm vị trí thuận lợi đặt trận pháp""Dạ"_y khẽ gật đầu,lặng lẽ bước theo....Một lúc sau,họ dừng lại ở một khoảng đất trống.Mặt đất nứt toác,vết máu đen đặc lấm tấm trên nền đất xám ngoét."
Nhóc,lấy giúp ta gói bột chú và mấy lá bùa trong ngăn ngoài cặp ta"_anh đặt túi xuống,bắt đầu chuẩn bị."
Vâng!"_y nhanh nhẹn lấy đồ đưa cho anh.Trong lúc y đưa,ánh mắt y vô thức liếc sang một thân cây gần đó.Rồi đột nhiên-(Soạt...)"...đệt,rắc rối tới rồi..."_y buộc miệng chửi,chân mày gần như dính liền vào nhau.Một bàn tay trắng nhợt,ngón tay dài ngoằng đang thò ra từ khe thân cây nứt."
Thầy..."_y chọt chọt vào vai anh mà gọi,lực có phần mạnh như thể muốn chọt thủng luôn vai anh."
Thấy rồi ông tướng"_anh nhàn nhạt đáp,bất lực với cái tính thấy gì là cũng chỉ chọt mà không nói,cánh tay phải đã rút ra một thanh chủy thủ(*) khắc đầy phù chú.Ngay lúc đó,cả thân cây rung lên bần bật.Một tiếng cười the thé như kim loại cào qua tai người vang lên khắp không gian.(HAHAHA...Cuối cùng...cũng mò vào...)"Tck..."_y khó chịu che miệng_"trăm năm chưa súc miệng hay gì!
Ô nhiễm không khí thật chứ..."
"Sợ hửm?"_anh bước lên trước,ánh mắt soi xét nhìn vào khe nứt."
Không nhé!"_y phản bác,như thể sợ thứ kia sẽ xúc phạm danh dự bản thân vậy."
Hẳn rồi,nhóc mà sợ thì chắc Meri sẽ cười vào bản mặt nhóc đó"_anh nhếch môi khúc khích,giơ thanh chủy thủ lên ngang mặt,nghiêm giọng niệm chú.Một luồng kim quang mãnh liệt loan toả,áp chế,khiến bàn tay trắng bệch kia co rụt lại."
Ta không muốn phí thời gian lằng nhằng,nếu ngươi ngoan ngoãn hiện thân,ta sẽ để lại chút ít phước đức cho tàn hồn"(KHÀ KHÀ...mày nghĩ...tao sợ à!?)_giọng nữ the thé ấy vang lên,khe nứt trên thân cây từ từ rách toạc,để lộ một gương mặt khô quắt,hốc mắt trống hoác,làn tóc đen bết dính quét xuống đất."...gớm thật"_y cau mày,trong bụng thầm mắng."
Nhóc,cầm gói bột chú,đợi ta ra hiệu thì ném thẳng vào mặt nó"_anh thì thầm."...dạ dạ"_y gật đầu,trong bụng lại nghĩ thầm,ném mạnh chút cho nó nổ mặt luôn.Yêu nữ từ từ trườn ra,tứ chi vặn vẹo kêu răng rắc.Cái miệng rộng ngoác như nứt toác ra đến tận mang tai.(HAHAHA...đúng là thịt tươi...thịt tươi tự dâng đến miệng...)(Soạt!)Y bước lùi lại vô tình giẫm trúng một nhành cây,nhìn xuống lại là nhành cây dương xỉ non,y bất chợt cảm giác sẽ có chuyện lớn.Anh vẫn giữ tư thế phòng bị,từng bước dồn hơi thở ổn định.Lúc nghĩ sẽ có cuộc chiến giữa cả hai,thì bất chợt-(Ầm!!!)Một nhánh cây phía xa ngã xuống,từ phía sau lưng họ,America từ tốn đi ra,tay vác theo một khẩu súng cỡ lớn."
Yo~ lâu rồi không đi săn quỷ,em vui vẻ một bữa nhé~"_hắn cười toe,nhìn anh."...tùy..."_anh xoa trán bất lực.(Đoàng!)Một viên đạn được đặc chế riêng cắm phập vào mắt trái của yêu nữ.(KHẸC!!!)Y bịt chặt tai khi tiếng gào vang rền,mặt nhăn,mắt nhìn như muốn nổ mồm con yêu nữ."
Ồn vãi...ô!
Thế là không ném bột chú vào mặt con nhỏ kia được nữa à?"_y nghĩ ngợi."
Tiếc quá..."_y chán nản nhìn,thấy yêu nữ đang bất lực với hắn,một thành phần chơi đồ tầm xa thì cũng hơi cạn ngôn."...thôi thì cũng đi..."
"Hôm nay cũng nhàn..."...(KHÉC!!)(ĐOÀNG)"CHINA!"_anh và hắn hét lớn,hoảng hốt nhìn sang y."
Ô đệt!"_y nhìn con yêu nữ chạy sang chỗ mình mà giật mình,bật lùi lại rồi nhảy sang bên,con yêu nữ cũng phóng thẳng vào cánh rừng biến mất dạng.Xung quanh bất chợt yên ắng đi,yêu nữ biến mất,âm khí lúc đó cũng tan đi phần nào."..."_y thề,sau này không đi chung với hai người này nữa,hai người đó đánh mà y dính đạn lạc không...__________
#Ngôi thứ nhất#
Tôi có hơi hoảng sau pha hồi nãy,nhìn lại hai người kia,một người thì bất lực nhìn tôi rồi lại nhìn về hướng con nhỏ kia chạy,người thì cười ngặt nghẽo.
Thành thật,tôi muốn đấm cho tên America một cú,đã có đồ chơi được đặc chế riêng rồi mà cũng xử không được nữa,đã vậy còn để tôi suýt trúng đạn lạc.
Má nó,tự nhiên muốn đả đảo ông này ghê,tưởng là hơn tôi một bậc là thích làm gì làm à!!
Đả đảo!!
Tôi thề sau này sẽ đánh què hắn!!
Hừ,mà nói gì nói,hai đánh một mà trong đó một người chơi đồ chơi đặc chế riêng,vậy mà cũng không đánh lại.Hừm,bộ con yêu nữ chơi đồ hả trời?
Hay là được buff?
Rất có khả năng...
Thôi đi về,hôm nay mới vào chưa bao lâu đã có gặp nó,chưa giao chiến bao lâu đã để nó chạy,mệt thật đó.Đi về ngủ cho lành,mai sau chắc bỏ nghề quá,đi làm chung là dính đạn lạc không à.
__________
[END Chương 3]
(*) : Chủy thủ hay còn gọi là dao găm hoặc dao găm hai lưỡi,là một loại dao có lưỡi ngắn,sắc bén ở cả hai bên,và thường có một mũi nhọn.Nó được thiết kế chủ yếu để đâm,nhưng cũng có thể dùng để cắt.
__________
Xin chào,lâu rồi không đăng chương mới.
Không phải bỏ luôn đâu,do bận quá nên cũng quên bén luôn.
Chương này lại xàm nữa rồi,tôi không nghiêm túc được rồi,tôi không có biết viết đánh nhau á (π^π)
Dở quá thì không cần đọc nữa đâu,tại tôi cũng ít có thời gian viết lắm.
Còn bí nữa,đình sẽ viết bộ khác nhưng cũng không có ý tưởng rõ ràng luôn.
Thôi,dù sao cũng cảm ơn vì đã đọc nhe.
Tạm biệt.