Gió mùa đông thổi qua những khe cửa sổ đóng kín, rít lên như tiếng thì thầm của những hồn ma xưa cũ.
Trong phòng họp lạnh lẽo của trại Bắc, đứa nhỏ đang ngồi thẳng lưng bên bàn dài, cặp mắt trong veo nhìn thẳng vào bản đồ trải rộng.
Lưng thẳng, tay nhỏ đặt lên đầu gối – một tư thế chuẩn mực đến lạ lùng so với hình hài chỉ như một đứa trẻ tám tuổi.“Đây là biên giới tạm thời giữa hai khối.
Cậu phải nhớ rõ.” – Russia nói, tay chỉ vào đường viền xanh mờ trên bản đồ.
“Không được vượt qua nếu không có tín hiệu.
Và đừng để chúng nghĩ rằng cậu yếu ớt.”
Việt Nam nghiêng đầu, mắt lấp lánh sự chú ý hiếm thấy.
Cậu gật đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: “Dạ.”
USSR đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn cảnh tượng ấy.
Thân hình bé nhỏ ấy mặc một chiếc áo choàng đặc biệt được China cắt may riêng – lông vũ cứng phủ kín cổ, hai sừng nhỏ được che bằng mái tóc xoã trên trán , còn đuôi rồng thì…
đang bị cố định trong lớp áo choàng, chỉ hơi lộ ra một chỏm.Từ khi được USSR nhận làm con trai, Việt Nam bắt đầu đi theo sau USSR và Russia học hỏi.Lần này là một trong những nhiệm vụ nho nhỏ của cậu.
Việt Nam được sắp xếp cho đi học về tình hình chiến tranh của các khối quân sự.
“ Hai ngày nữa, nhóc chỉ cần ngồi nghe là được, không cần phải can thiệp vào việc đàm phán được chứ?”
USSR hỏi, lần đầu để lộ sự lưỡng lự.Việt Nam ngước nhìn ông.
Một giây ngừng lại.
Rồi cậu gật đầu.
“Con sẽ không để ba tạm thời thất vọng.”
Một tiếng bật cười khẽ vang lên từ Cuba đang đứng dựa vào tường.
“Chưa gì đã gọi người ta là ba rồi…
USSR, anh không chạy đâu được nữa đâu.”
USSR lườm hắn.Trời chạng vạng khi đoàn ngoại giao nhỏ tiến đến điểm hẹn.
Dẫn đầu là Russia – dáng cao lớn, khoác áo choàng dày, theo sau là một đứa bé được quấn kín mít chỉ chừa đôi mắt.
Những người còn lại là binh sĩ đang làm nhiệm vụ ngụy trang dưới danh nghĩa đoàn y tế và thông dịch......Phòng đàm phán quốc tế, mùa đông năm ấy.Tuyết vẫn chưa tan, cửa kính lớn mờ hơi lạnh, nhưng trong phòng lại là một bầu không khí khác: âm ỉ, căng như dây đàn, và… có mùi mèo?Việt Nam theo bản năng hít hít cái mũi để xác định đúng cái mùi mà mình mới ngửi thấy. ”A...
Mùi thật kỳ lạ”Cái mùi kì lạ ấy khiến Việt Nam hơi nhíu mày.
Cậu đi theo sau Russia.
Trên người bộ quân phục xanh, cậu giữ vẻ bình tĩnh không thường thấy nơi một người trẻ tuổi.
Dáng cậu nhỏ, tóc rối một cách tự nhiên, mắt trong veo như không hiểu chuyện đời.Russia khẽ liếc cậu một cái rồi cũng không nói gì nữa.
Trại phe Trục ở phía Tây căn cứ – nơi những biểu tượng đỏ, đen và trắng được treo rợp trời – đã cử phái đoàn đến từ sớm.
Dẫn đầu là JE (Japan) với đôi mắt hẹp sắc sảo.Khi Việt Nam bước ra từ đằng sau Russia, cả phe Trục đều ngỡ ngàng.
Một đứa bé?“Đây là đại diện đàm phán của các anh?” – JE nhíu mày, tay vô thức đặt lên tay cầm kiếm bên hông.Russia bước lên, giọng đều đều:”Không liên quan đến anh, JE.”
JE liếc nhìn Việt Nam, ánh mắt thăm dò.Việt Nam không nói gì.
Cậu chỉ lấy trong áo ra một phong thư, đặt lên bàn tròn giữa lều trại.
Bên ngoài là con dấu của USSR, mực đỏ chưa khô hẳn.“Là thỏa thuận tạm thời về vùng phi quân sự,” cậu nói – giọng non nớt nhưng lạ thay, rõ ràng và mạch lạc.JE vẫn còn nghi hoặc, nhưng nhận lấy bức thư.
Trong khi hắn xem xét mọi người đều đã tiến lên chào hỏi nhau.
“Xin chào.
Chúng tôi là đại diện của cuộc đàm phán hôm nay."
“Xin chào,” – Việt Nam cúi đầu, mắt không rời tình hình xung quanh.Khi JE tiến lại gần để bắt tay, như có linh cảm, đuôi rồng giấu trong lớp áo nhẹ run lên.Đối diện, JE nhếch mép cười.
Đôi tai mèo dựng lên khẽ đưa nhẹ.
JE mặc bộ quân phục đen kiểu phát xít, cờ đỏ chói trên tay áo – nhưng khác với người thường, hắn có tai và đuôi?
"Cậu là ai?" – Hắn nghiêng đầu, mũi khẽ hít – "Kỳ lạ.
Cậu...
Có cái mùi gì đó rất kỳ lạ."
Chẳng nói chẳng rằng, hắn bỗng ra tay trong chớp mắt tóm về phía Việt Nam.
Việt Nam trong chớp mắt đã làm ra tư thế phòng bị.
Sát khí trong phòng bỗng nổi lên quần quận.
Rồi bỗng tên JE đó đột ngột thu tay lại rồi cười lớn. ”Ta đã nói rồi mà, thằng nhóc Russia ngươi sao lại mang một đứa nhãi ranh đến đây, nhìn xem chúng ta có cái bất ngờ gì này...
Một cái đuôi rồng haha”“ Quý ngài bé nhỏ đây có phiền không khi nói cho tôi biết cậu là ai?” hắn nói, mắt híp lại.Việt Nam nhìn hắn, mắt cậu trong veo, đầu hơi nghiêng như đang ngẫm nghĩ."
Mọi người đều nói tôi là một quốc kỳ."
“...”
Không khí trong trại như ngừng lại trong một khoảnh khắc.
Russia hơi cúi đầu che giấu nụ cười thoáng hiện.Russia hơi quay đầu, mặt hắn vẫn vô cảm, nhưng bàn tay to lớn đặt sau lưng, khẽ gật đầu.
JE không cười nữa.
Mắt hắn thoáng một tia nghi hoặc, nhưng rồi lại giấu nó vào sau cái nhếch môi giả tạo.Việt Nam cúi đầu một lần nữa, chuẩn mực, đúng lễ nghi.”
Chúng ta bắt đầu cuộc đàm phán chứ.”” Tất nhiên tất nhiên.”
Toàn bộ ánh mắt của JE đều đổ dồn vào cái đuôi đang khẽ phe phẩy kia của cậu.
Ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Lưỡi khẽ lướt nhẹ lên chiếc răng nanh sắc nhọn trong miệng.
Cái đuôi kia...
Cũng hơi béo tròn quá rồi đi........."
Tôi phản đối đề xuất đòi chủ quyền vĩnh viễn với các khu vực bị chiếm đóng trong thời gian chiến tranh."
Giọng cậu thanh, rõ, chuẩn từng âm một.Gân xanh trên trán của JE bắt đầu nổi lên sau từng câu phản bác lại hắn của Việt Nam.
JE siết chặt tay vịn ghế, giọng hắn bắt đầu mang theo một tầng lạnh lẽo khó che giấu.
“Cậu phản đối, nhưng điều đó không thay đổi được thực tế.
Chúng tôi đã kiểm soát khu vực đó.
Dân cư tại chỗ hiện tại đang sinh sống và chấp nhận sự quản lý của Trục.”
Việt Nam chớp mắt, ngồi thẳng lưng, ánh mắt trong vắt như hồ nước đầu đông.
“Tôi không phủ nhận thực tế hiện tại.
Nhưng tôi phủ nhận tính hợp pháp của nó.
Sự chiếm đóng không được thỏa thuận là một hành động đơn phương, không tạo ra quyền sở hữu vĩnh viễn.
Đó là nguyên tắc trong mọi công ước quốc tế từ trước đến nay.”
Một khoảnh khắc im lặng, rồi JE nhếch mép, “Công ước?
Cậu nghĩ mình là cái thá gì?”
Việt Nam không đáp trả lời mỉa mai kia.
Cậu chỉ nghiêng đầu một góc nhẹ, như một cử chỉ nhẫn nại.
“Đại diện của phe Trục có thể xem thường tôi, nhưng không thể xem thường con dấu trên văn kiện tôi mang theo.
Đó là thỏa thuận đã được ký, và bất kỳ đề xuất nào đi ngược lại với thỏa thuận tạm thời, đều phải được đem ra bàn thảo với đầy đủ nhân chứng ngoại giao.”
Russia ngồi ở ghế bên cạnh hoàn toàn là trong tư thế buông xuôi, từ đầu đến cuối chỉ nghe hai con người kia đấu khẩu với nhau.
“Nếu phe Trục muốn bàn lại chủ quyền, vậy trước tiên hãy chứng minh rằng hành động của mình không vi phạm nguyên tắc không xâm lược.
Nếu không, đề xuất này chỉ là một nỗ lực hợp thức hóa hành động vũ lực.”
Đoàn người ngồi bên Việt Nam khẽ bật cười “Tôi bắt đầu thích nhóc con này rồi đó.”
JE búng nhẹ một ngón tay lên mặt bàn, âm thanh “cộc” vang lên như đánh dấu sự bực dọc bị dồn nén.
“Vậy lập luận của cậu là, cậu sẽ không công nhận bất kỳ kết quả nào của cuộc chiến này sao?”
Việt Nam đáp không một chút do dự, “Tôi không công nhận bất kỳ kết quả nào không được xây dựng trên nền tảng đối thoại bình đẳng.
Nếu cần, tôi sẽ trích dẫn toàn bộ điều khoản trong thỏa thuận Geneva về tạm thời phi quân sự hóa.”
Đôi mắt sáng của cậu chợt lóe lên một tia kiên định đến lạnh lùng.JE cuối cùng im lặng.
Không phải vì bị thuyết phục – mà vì cậu nhóc trước mặt hắn, bằng giọng nói non trẻ kia, đang đặt từng câu chữ như một lưỡi dao gọt sạch vỏ bọc của quyền lực thô bạo.Trại đàm phán chìm vào một lớp tĩnh lặng đặc biệt – không phải im lặng của lúng túng, mà là tĩnh lặng của cân não.Russia khẽ khịt mũi, không rõ là cười khinh hay hài lòng.
Anh ta chỉ lặng lẽ liếc nhìn cái bóng nhỏ kia bên bàn tròn – cái bóng bé xíu, cái đuôi đằng sau còn khẽ đung đưa nữa kia!Việt Nam lúc này mới cúi đầu một cách lễ phép:“Vậy, nếu phe Trục vẫn kiên quyết giữ lập trường ấy, xin mời đưa ra văn kiện chính thức, kèm theo bản đồ đã được xác nhận bởi Hội đồng Đồng thuận Toàn cầu.”
Cậu ngẩng đầu lên, giọng vẫn đều đều, nhưng lần này ánh mắt mang theo ý cảnh cáo rõ ràng:“Nếu không có văn kiện, tất cả chỉ là ngôn từ suông.
Và tôi không có nghĩa vụ ghi nhận thứ không tồn tại.”
Ha...“Tôi đã bảo rồi,” hắn nói, không quay sang nhưng giọng đủ rõ để phe Trục nghe thấy, “Nếu các người coi thường một ‘quốc kỳ’, thì đừng mong lấy được thứ gì hợp pháp.”
Một câu không cần mang dao cũng đủ cắt đứt bầu không khí lạnh lẽo ấy.JE cau mày, nhưng không phản bác nữa.
Bàn tay rời khỏi chuôi kiếm.
Hắn liếc nhìn Việt Nam lần cuối, như để ghi nhớ cái hình dáng bé nhỏ với đuôi rồng nhẹ phe phẩy sau lớp áo choàng kia.“Chúng ta tiếp tục đi,” hắn nói khô khốc.Cuộc đàm phán kéo dài gần năm tiếng, xuyên qua hoàng hôn mùa đông đến tận đêm khuya.
Tuyết rơi ngoài trời đã dày thêm một tầng, phủ mờ cả tấm kính lớn.
Trong khi các đại diện trưởng đoàn nghỉ ngơi, người ta thấy một đứa bé mảnh khảnh đứng một mình ở hành lang – tựa người vào khung cửa kính, nhìn ra màn tuyết.Không ai nói gì, nhưng những ánh nhìn từ phía Liên Xô và đồng minh đều lặng lẽ quét về phía cậu.
Không còn là ánh nhìn xem nhẹ một đứa trẻ, một quốc kỳ mới .
Mà là… như đang nhìn một thế lực, được bọc trong da thịt non nớt.USSR bước tới, phủ chiếc áo choàng dày hơn lên vai Việt Nam, không hỏi gì.Cậu quay lại, mỉm cười với anh– không nói, không khoe khoang chiến thắng, chỉ yên tĩnh như tuyết.“Lạnh không?”
ông hỏi.“Không,” Việt Nam đáp.
“Con đang nghe… tuyết rơi.”
Một nhịp lặng.“Chà,” Cuba từ đâu bước ra, giọng lười biếng.
“Chúng ta đang nuôi một con rồng con biết làm chính trị, lại còn có tâm hồn thi sĩ nữa rồi.”
USSR không đáp.
Ông chỉ đặt tay lên đầu cậu bé, xoa nhẹ, rồi nói nhỏ:“Làm tốt lắm.
Nhưng nhớ, đừng để họ nhìn thấy đuôi lần nữa.”
Việt Nam gật đầu.
Cái đuôi nhẹ rung, rồi thu lại trong áo như chưa từng hiện diện.
---Russia cõng đứa bé đã ngủ gục trên vai.
Đuôi rồng mềm mại quấn quanh eo anh, sừng nhỏ cọ vào cổ áo khiến anh hơi nhột nhưng không tỏ ra gì.
Anh liếc xuống – đứa nhỏ mơ màng, môi mấp máy.“…Ba tạm thời.”
Russia khựng lại một giây.
Rồi lặng lẽ bước nhanh hơn đưa cậu về phòng ngủ.
---Tại phòng họp, USSR nghe xong toàn bộ báo cáo.
Anh không nói gì suốt năm phút.
Sau cùng, anh quay sang China – người đang xoa trán.“...Vẫn không điều tra ra sao?”
China bực dọc: “Tôi đang cố tìm hiểu đây!
Mà anh có chắc là chưa từng… làm chuyện gì không nên không?”
USSR cười nhạt: “Nếu có, tôi nhớ chứ.”
Cuba gác chân lên bàn, ngậm điếu thuốc không châm lửa: “Thế thì thú vị rồi.
Một thằng nhóc không nhớ gì, chỉ nhớ tên mình, lại được cử đi đàm phán với phát xít, và làm rất tốt.”
USSR không nói thêm gì, dường như đang suy tính cái gì đó.