Tâm Linh [Countryhuman] MỘT LẦN CUỐI CÙNG

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
257894257-256-k668812.jpg

[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Tác giả: meloin2k8
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

" Tôi đã mong chờ rồi lại bị các người phản bội"
Họ phản bội cậu, những người đã từng cắt máu xin thề với cậu.

Giờ cậu được giải thoát rồi.
???: "Ai bảo chuyện đó sẽ sảy ra"
Người đó đã kéo cậu sống lại, khiến cậu lại nhìn thấy cảnh người mình thương rời xa ngay trước mắt.

Thế giới thật là bất công, cố níu kéo tôi là gì, ai cũng nghĩ tôi là kẻ vô dụng đây thây ?

Đến cuối cùng tôi cũng chỉ muốn em hạnh phúc thôi người tôi yêu
________________
Ảnh bìa bác cre là Ask•CountryHumans•SpaceAtmosphere
Còn lại nếu còn đang thêm ảnh nào nữa thì cháu sẽ ghi nguồn ở cuối nha Tags: countryhumansnoharem​
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 1: Quay lại nơi bắt đầu


Cậu đã từng tin tưởng họ, từng coi họ là bạn, từng giúp đỡ họ mà không cần trả ơn.

Weo, chỉ là ĐÃ TỪNG thôi.

Bạn biết không, những người cậu từng tin là bạn lại quay lưng với cậu " Tôi không ngờ cậu lại làm thế" " Người của Cộng Sản không hề đáng tin mà.

Tại sao chúng tôi không nhìn ra bộ mặt giả tạo của cậu nhỉ ?"

" Tại sao cậu lại làm thế với mọi người" " Ha, tôi đã nhầm vì đã nghĩ cậu thích tự do" " Tại sao cậu lại đánh Philippines?"

Cậu đã làm gì để nhận lại những lời chê bai này.

Cậu đã giúp họ, cứu họ.

Và cung cấp vật liệu cho họ lúc Covid - 19 hoành hành.

Rồi khi cậu thành công, họ lại quay lưng nói xấu, bảo cậu giấu dịch.

Ha, cuộc sống thật bất công nha. __________________________________"Anh Hai, sao anh lại làm như vậy hả ?

Chả phải anh bảo anh sẽ giữ lời hứa sao ?"

" Vietnam à,....

Anh biết.......và anh cũng xin lỗi em, .......Anh tin em, em trai.

Mọi người sẽ ở bên em, nên em sẽ không 1 mình đâu"Ảnh khóc, cậu khóc.

Ảnh khóc vì đất nước thống nhất, mọi người yên bình và anh đã có thể nghỉ ngơ.

Cậu khóc vì sao, quá nhiều người đã hi sinh để cho cậu sự tự do.

Từ Cha, anh Ba, Đông Lào và giờ, cậu lại mất đi anh hai.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao mọi người thích bỏ cậu lại vậy ?

Chắc nếu không phải vậy thì là do cậu thật dơ bẩn rồi nhỉ.

Không 1 ai có thể để cậu tin tưởng 1 lần sao ------------------------Việt Nam (cậu) ngồi bật dậy

Đặt tay lên đầu nghĩ một cách thẫn thờ, nó đúng hơn là vừa thẫn thờ vừa mệt mỏi.

Nam: " Lại là nó" ---- Mấy ngày hôm nay cậu liên tục mơ thấy nó.

Hôm đầu tiên là Cha cậu - Đainam.

Tiếp theo là Anh Ba - Việt Hoà.

Và tiếp đến là Đông Lào.

Cậu đã làm gì mà bị đối xử như thế.

Hay là cậu không đáng tồn tại ?

Mệt mỏi, bất lực cũng có thể là thêm 1 chút trầm cảm nữa đã khiến tấm thân này héo úa.

Nam: " Hôm nay cậu ấy lên nhận chức nhỉ ?

" Hôm nay là ngày mà mọi người bầu ra 1 người nắm giữ quốc kì mới.

Cậu ấy là người Việt Nam yêu nước, hồn nhiên và luôn dũng cảm.

Nam và cậu khá thân nên Nam vẫn đồng ý cho cậu nhận chức.

Vậy là cậu ( Nam ) đã có thể thoải mái rồi.

Có vẻ cậu nên đi tặng Nam Quốc ( Cậu ấy).

Trên đường đi, cậu thấy rất rõ những khuôn mặt, những cảm xúc của Đồng Bào đang vui vẻ cho Nam Quốc nhận chức.

Nhưng đột nhiên, một cơn đau vụt qua đầu cậu.

Như kiểu có người vừa bắn một viên đạn qua đầu cậu vậy.

Sau cơn đâu đầu đó không lâu.

Một chiếc xe bán tải lao về phía cậu đang đi bộ trên đường. * KÍT KÍT* Thùng hàng đó đổ về phía 1 cô bé đang chạy trên vỉ hè.

Đột nhiên 1 thứ gì đấy thúc giục cậu chạy ra đi, chạy ra và cứu cô bé đi.

'LÀM ƠN CỨU CÔ BÉ ĐÓ ĐI, VIETNAM' * RẦM* Một dòng máu đỏ lại chảy dài trên mảnh đất thủ đô đấy.

Cô bé nằm chọn trong vòng tay của Vietnam mà không sao cả, còn cậu thì tự dùng cái thân đó mà bảo vệ 1 linh hồn trong sáng của thế giới.

Cô bé lúc nhận thức được đã đẩy Vietnam ra mà hoảng sợ, cậu thấy vậy đau lòng lắm.

Có lẽ con bé sợ cậu rồi, cậu ngã xuống nền vỉa hè lạnh lẽo kia.

Chắc sắp đi về nơi mọi người chờ rồi, bỗng nhiên 1 lực nhẹ lay lay cậu Cô bé: Anh ơi, dậy đi anh.

Anh chỉ đang đùa em thôi đúng không ? .....em.........

Xin lỗi anh-h hức hức.

Làm ơn anh....không được chết...Cô bé lay lay người cậu mà người mặt vẫn toát lên vẻ sợ hãi.

Cũng đúng thôi cha người nào sợ lúc nãy cả, tai cậu ù dần, tiếng còi xe cứu thương cũng đang đến dần.

Nhưng chả cứu nổi nữa đâu, chân cậu mất cảm giác rồi.

Nhưng cô bé thiên thần đó thật ấm áp, được nghe mấy câu thôi mà cậu vui lắm rồi, vẫn còn người muốn cậu sống.

Trước khi hơi thở cậu tắt, cậu đã vội nở 1 nụ cười với cô bé.

Rồi cậu cũng biến mất trong không khí bỏ lại 1 bó sen còn chưa giao đến tay chủ được.

Bó sen trắng tinh khiết đó bị nhuộm đỏ.

Y như tâm hồn thanh khiết tự nhiên bị hoá thành căm thù và hối hận. _____ Một không gian khác _____" Ra ngoài để kiếm cơm.

Ra ngoài tìm cơ hội........" ( cre: "ĐI VỀ NHÀ" )Nam: "Bài hát này là gì ?"

Cậu từ từ mở mắt ra thấy mình đang trôi dạt trong 1 vũ trụ khống gì cả.

Cảm giác như mình chính là 1 hồn ma chuẩn bị gặp quỷ vương vậy???: Cậu tỉnh lại rồi, Nam Nam quay đầu lại nhìn thấy 1 cô gái có 1 mái tóc hồng đậm được buộc lên cẩn thận.

Cô gái đó mang 1 vẻ huyền bí nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Vẻ mặt của Nam đang hoảng sợ làm cổ có vẻ rất buồn. ???: Cậu không nhớ tớ sao, Nam ?

Nam: Cậu nói gì vậy ?Câu nói này cổ nói rất nhỏ và mang 1 nụ cười nhưng lại mang một vẻ buồn bã.

Vietnam không thiếu tinh tế đến mức không biết được từng lời nói của cậu cũng cứa vào cô gái kia 1 chút đau xót???: Thôi, mình xin giới thiệu.

Mình là Hệ thống số 7, Tsubumi.

Rất vui được gặp cậu.

Câu nói này của cô ấy làm cậu nhớ đến bộ phim xuyên không.

Nhưng hơi lạ tại sao cậu, thật là ảo ma quá màNam: Nếu là vậy thì tại sao lại là tôi.

Tsubumi: Vì cậu là người sống sót cuối cùng.

Nếu hỏi tại sao thì cậu còn nhớ cái giấc mơ mà mấy hôm nay cậu hay mơ đó.

Không chỉ có mình cậu đâu.

Mà còn nhiều người khác lắm.

Nhưng họ chết hết rồi, chỉ có cậu là sống sót thôi.

Cô vừa nói vừa cho hiện ra những tấm ảnh từ không trung như trong phim viễn tưởng vậy.

Nhưng không ngờ cái chết của cậu đã được người khác lấy làm trò đùa.

Những con người này, xoi mạng sống là gì chứ, một thứ tiêu khuyển à.

Tsubumi: Và phần thưởng là cậu sẽ được hồi sinh nhưng là ở 1 thế giới khác.

Sẽ có tất cả những người của quốc kì ở chỗ cậu.

Nói ra thì dài dòng lắm nên sau khi cậu đến thế giới mới.

Linh hồn của người cho cậu mượn cớ thể sẽ giúp đỡ cậu.Cô ta vừa nói xong thì cậu bị 1 ánh sáng nuốt chửng nhưng cậu lại thấy cô ấy nói 1 câu.

Chưa kịp làm gì thì tay chân cậu đã bị cái hố đó kéo vào Tsubumi: Làm ơn hãy làm tan trái tim lạnh giá đó.

Cậu khi câu đó liền cảm thấy hoang manh.

Tự nhiên cậu tỉnh dậy (sao cơn mê.

Tự nhiên hết sức là thiên nhiên luôn).

Thì thấy mình đang ở 1 căn phòng trắng xoá đầy mùi sát khuẩn.

Ôi thật là ngạc nhiên, xuyên trong 1 tích tắc khiến cậu cũng đến ngáo ngơ trong hoàng cảnh nàyNam: "Mình xuyên rồi sao ?"

--- Cậu giơ tay lên trước mắt mình nhìn một cách nghi hoặc.

Cậu từ từ nhìn một loạt cơ thể này.

Không ngờ được nó y trang cơ thế cậu luôn.

Căn phòng cũng y hệt, cả bó sen trắng đã bị nhuộm đỏ của cậu cũng thế.

Cơ thể này còn hồn, còn sức sống, không giống cái tâm héo úa của cậu.

Tại sao 1 người còn muốn sống như người này lại chọn cách kết liễu cuộc đời mình chứ Nam: "Có vẻ cô ta nói thật rồi, thật là một con người kì lạ.

Vậy là may rồi, đi lấy giấy xuất viện nào"Cậu cứ đi dọc hành lang mà không thấy đau.

Có thể cậu đã bất tỉnh mấy tháng rồi.

Vậy là, 1 lần nữa cậu phải chịu đau khổ.

Sống 1 mình, tự gánh vác 1 mình, cô đơn, bị ruồng bỏ.

Lần này cũng không khác gì đâu, một nhân vật phụ mang bao nhiêu đau khổ cho nhân vật chính thì chỉ có thể tự gánh vác thôi_____________ Ngày hôm sau______Cuối cùng cậu đã được xuất viện.

Thật lạ, có một chiếc xa rất sang chảnh đến đón cậu.

Nhưng cậu bảo muốn đi bộ.

Nhưng tài xế lại không cho cậu đi.

Sau 15 phút, người thắng của trận đấu võ mồm này là Nam.

Họ sợ cậu sẽ lại đi lạc nên đưa cho cậu 1 tờ giấy chỉ dẫn.

Rồi đi Cậu đi trên đường thấy rất vắng vẻ.

Cậu nhìn vào đồng hồ trên điện thoại và thấy bây giờ đã 12 giờ rồi.

Vì thế trời mới nắng thế này.

Sau 15 phút cậu đã về nhưng điều cậu thấy lạ là Nhà cậu Rất rộng.

Khác bố gì nhà dành cho mấy đứa như America ở chỗ cậu chứ.

Nam: Ôi sao giống trường học vậy ?

--- Cậu dùng đôi mắt nghi hoặc.

Rồi cuối cùng đã đi vào nhà.

Đập vào cậu là 1 lục kéo cổ áo cậu lên.

Cậu dần mở mắt thì thấy 2 người con trai.

Người mà nắm cổ áo cậu là người có 1 làn da vàng và 3 kẻ đỏ.

Còn người còn lại có 2 màu da đỏ và xanh, ngôi sao ở giữa đang đứng nhìn.

Nam: Anh Ba ?

-- cậu không tin.

Ổng đã chết rồi mà !

Sao lại có ở đây Việt hoà: Tao không ngờ mày lại có thể hèn hạ đến mức đây, thằng nấm lùn.

Mày mạnh rồi mày ăn hiếp Philippines.

Mày là con gái à ?

Nam: Đ*T MẸ ÔNG, TÔI ÉO PHẢI CON GÁI.

THẢ TÔI XUỐNG -- Vì Hoà đã chạp tới sự khiêm tốn về chiều ma mà ở thế giới cũ cậu thường đụng chạm.

Cậu dùng cặp màu mắt đầy sát khí.

Đá thẳng vằo mặt Việt Hoà ( Me: Cho chừa ) Cậu được thả xuống vì cú đá của cậu làm Hoà mất thằn bằngNam: *khụ khụ* Việt Hoà: Mày --- anh định đấm vào mặt Nam nhưng bị Mặt trận ngăn lại.

Trận: Đừng đánh thằng hèn này làm gì.

Nó là một đứa ăn hại mà Hai người họ quăng cho cậu 2 cặp mắt khinh bỉ.

Cậu chống khác gì, ánh mắt vẫn như mấy cây thông lợn dính mấy cái chất nâu nâu đang nhăm nhe thọc cho 2 ông anh đáng kính của cậu 1 phát.

Đến giờ ăn tối cậu mới nhận ra, Nam ở thế giới này rất chi là bị ghét hoặc nói cách khác là bị ghét rõ ra mặt.

Cả Đại Nam và Đông Lào cũng có ác cảm với cậu.

Tạo nghiệp lắm vô rồi bị ghét, cái thằng Vietnam ở đây nghiệp nặng lắm hả Nam: " Nghiệp đè nè, rõ ràng là nghiệp đè.

Ông nam ở đây làm gì mà sao nghiệp lắm thế ?"

-- Cậu vừa ăn vừa nghĩ "Sao mình lại phải gánh nghiệp hộ nhỉ ?

Có khi nào mà xong vụ này là cái nghiệp nó đè cơ thể này đến đời cháu không nhỉ ?

Ủa mà khoan mình cũng có nghiệp mà, chắc nghiệp đến đời cháu rồi.

Nhưng sao nghiệp mình ngày càng tăng thế ?

" ( Me: Tại đồng bào tạo nghiệp nên em gánh hết đó Nam)Sau khi cậu ăn cơm xong, chạy ngay lên phòng xem qua 1 lượt.

Để Đông Lào có cảm giác khác lạ ở cậu.

Cậu lên phòng khoá của lại thì đập vào mắt cậu là một căn phòng màu hường nam tính, không chỉ màu hồng đâu, còn có cả màu trắng cơ.

Đâu đó treo những tấm ảnh của mấy đứa như America, China, vân vân và mây mây Nam: " Ôi tôi ở thế giới này thích mấy thằng mặt khỉ đó sao ?"

Nam2: Đúng đó -- Trước mặt đột nhiên xuất hiện 1 người y chang cậu.

Nam: Ahhhhhhh maaaaaaaaaaa.

Bớ người ta Nam2: Bình tĩnh đi ba.

Tôi là người được cử đến đây để giúp cậu mà.

Và cuối cùng Cậu đã chịu nghe Nam kia nói.

Thì ra Nam ở thế giới này phải có nhiệm vụ giúp đỡ cậu.

Nam2: Tôi sẽ ở dạng cái vòng này thế nên khi nào cần hỏi cứ bảo tôi.

--- Nói xong cậu biến thành 1 cái vòng có hình mặt trăng lưỡi liềm có 1 chấm tròn ở giữa.

Thật lạ khi cậu giơ nó ra trước ánh trăng nó phát ra ánh sáng rồi biến thành 1 cái lưỡi hái đưa cho cậu.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng nói chuyện giữa Đainam và Mặt trận.

Đainam: Chúng ta nên làm gì để xin lỗi Philippines đây.

Ta khống muốn thằng bé chịu khổ nữa.

Sao thằng Nam nó lại ác thế nhỉ ?

Ta nhớ hồi trước nó dễ thương lắm mà.Trận: Con không biết.

Nhưng cha đừng lo ngày mai con sẽ cho thằng này trận nhớ đòn.

Nói xong họ đi trong khi phía bên kia cửa Nam đã nghe thấy hết.

Chờ 10 phút sau, chỉ còn 1 màu yên tĩnh cậu mới đi ra khỏi vòng và trèo lên mái nhà.

Nhìn mặt trăng, chỉ có 1 mình trên trời.

Cậu không kìm nổi nữa rồi, tiếng cười khúc khích 1 cách đau đớn lại phát ra.

Nam: Ha ha HAHAHA .....

Các người muốn tôi chịu khổ hả?

Sao hả ai nhìn vào mặt chính thế toàn nhìn vào mặt khách quan vậy ?

Đi ngang qua cũng bị gán tội.

Hahaha, có lẽ mình điên mất rồ hahaha Cậu đã cố tỏ ra mạnh mẽ rồi.

Tại sao chứ, có phải là cái mặt nạ mạnh mẽ không đủ nhỉ?

Chắc mai thay lại cái mặt nạ đó cho chắc.

Có người đang ở dưới ban công đang trợn tròn mắt ra nhìn cậu từ dưới lên, điệu cười đó làm ông sởn da gà và đó là Đainam.

Ông đã làm tài liệu thì nóng quá ra ban công hóng mát.

Vô tình nghe thấy tiếng cười ma mị và lời nói chăng chối của cậu.

Ông không ngờ, mình lại bỏ mặc đứa con trai của mình trong tuyệt vọng, để thằng nhỏ ở lại teng bóng tối đến mức mà phát điên lên.

Những giọt mồ hôi của ông cũng lại trượt trên mặt ông, có gì đó đáng sợ sắp đến Đainam: " Ta xin lỗi con Việt Nam.

Xin lỗi vì đã bỏ con lại"

_________ Bí mật độc quyền_______- Trong fic này mình sẽ ship khoảng 5 cặp riêng đó là Trận x Hoà, NK x Sk, Ussr x Nazi,.....

- Nam là 1 người chịu áp lực cực giỏi nhưng do 1 biến cố nên sự nóng tính của cậu gia tăng.

Từ đó, kinh tế nhà nước vẫn phát triển nhưng cậu lại mất đi những người bạn.

- Tsubumi là bạn thân của Nam ở 2 kiếp trước.

2 người đã chết vì tai nạn giao thông.

Nam được hồi sinh.

Nhưng cô lại bị biến thành hệ thống xuyên không.-----------------------_-------------_-----------

Chap đầu tiên cháu viết Countryhuman.

Mong các bác cho ý kiến.

Và từ giờ các bác cứ gọi cháu là Mel nha.

Đó là tên viết tắt của Meloin.

Gọi tác giả cháu không quen lắm.

Tạm biệt tất cả mọi người
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Cảm ơn Người cho tôi động lực


Các bạn biết không để những con người đó có thể bền vững trong câu truyện của họ là 1 thứ gì đó rất kiên trì.

Và người đã dẫn tôi vào trong con đường "Countryhuman" này có 4 người.

Người đầu tiên là 1 tay bán cà chuyên nghiệp.

Luôn đi vào chủ để 1 cách uyển chuyển như 1 cơn gió.

Nhưng lại vô cùng hài hước.

Đó là tác giả của bộ "Khi khối xã hội chủ nghĩa là anh em 1 nhà" có 7,6 nghìn lượt đọc và 1,23 nghìn lượt bình chọn.

Đó là Cô CallmeTQ.

Một người luôn chú ý đến truyện.

Lại rất quan tâm đến đại dịch qua hơn 3 chap là về Covid-19. người luôn có 1 văn phong vui vẻ và lạc quan nhưng ẩn chứa những bài học trong đó.

Người thứ 2 là 1 nhà sử lý học đầu tiên mà tôi biết.

Cách cô nắm bắt lịch sử, cho dòng thời gian quay ngược về quá khứ mà không ai nhận ra.

Cho người đọc 1 cảm giác như đang ở đó cùng nhân vật.

Tái hiện lại những mối lo hàng ngày qua những câu chuyện.

Và đó là cô Achy-swan của bộ " Ngược dòng lịch sử" có số lượt xem là 24,5 nghìn, và số lượt bình chọn là 2,25 nghìnNgười đó đã cho ta thấy được cả dòng lịch sử vẻ vang của dân tộc.

Thứ mà rất nhiều người sẽ mắc lỗi ở đây.Hai người tiếp theo cùng có 1 điểm chung là dùng ngôn từ mang đậm chất việt Nam.

Người thì mang cách nói chuyện nhẹ nhàng đáng yêu.

Người còn lại thì thẳng thắn và mạnh mẽ đó là 2 bác SHIROjigoku và LossShimon.

Cùng viết về AllNam như lại mang cách sử dụng từ khác với 2 bác trên. (Nói đến đây nghe như mình là 2 con người khác nhau vậy )Là tác giả của bộ "HẠNH PHÚC LẦN NỮA" với 575 lượt đọc, 416 lượt bình chọn và bộ "Phil cậu đào hoa quá rồi" có 15K lượt đọc; 2,3K lượt bình trọn Còn 1 người nữa tuy chỉ là độc giả nhưng lại có 1 phong cách nói truyện sáng nắng, chiều mưa.

Vị mặn rất vừa.

Đó là Chủ tiệm trà Duyên Phận.

Bác đã tạo ra 1 cái lướt siêu to khổng lồ mà không ai biết được.

Không những thế, bác đã bắt được rất nhiều các loại cá như cá mập, cá vàng.....

Đó là bác thuyền trưởng mitsukiminato.

Bác đã quăng rất nhiều lưới và ngày hôm nay chính là ngày bác phóng sinh hết khỏi tiệm trà.

Và còn, Me muốn gửi lời hỏi thăm đến bé Trà nha.

Có thể bị người đời chê bai ( có thể thôi).

Nhưng đối với tôi họ là những hùng của những mẩu chuyện này.

Cảm ơn đã cho Me động lực để viết ra Fic này.

Xin cảm ơn mọi người
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Giới thiệu


Hello, xin chào tất cả các bạn tôi đã quen, sắp quen và tôi không bao giờ quen.

Chào mừng các bạn trở lại với video.Lương tâm: Mày đang viết truyện cơ màMe: Ahh cứu tôi --- lương tâm: Này thì video này.

Này ---- Me: Bạo lực học đường *Binh bốp bốp*

**********Cắt******Me: Hì hì và ngày hôm nay chúng ra sẽ quay lại với chủ đề mới.

Không đúng nó có lâu rồi mà**********Cắt***********Lương tâm: Hôm nay chúng ta sẽ đến với 1 fic đào hố mới có tên là

[Countryhuman] MỘT LẦN CUỐI CÙNG.

Me: Ê mày đây là lời thoại của tao mà ?Lương tâm (Sa): Ơ thế à.

Để tao xem lại **********Cắt***********Me: Fic này đã có được 1 tháng rồi.

Giờ mới đăng ra cho các bạn nhận xétNam: Và nếu các bạn yêu quý tui, là người ủng hộ của tui.

Hãy để lại 1 bình luận nha.

Còn nếu các bạn muốn fic này trở nên hay hơn, đẹp đẽ như tâm hồn tui thì hãy bầu chọn cho chapper mới nha.Me: Lịch ra truyện Me sẽ thông báo sau nha anh em.

Me - con lươn thứ 7.

Tạm biệt mina. (Ngày mai sẽ có chap đầu tiên.

Nhưng nó sẽ ở đằng sau tháng báo này nha)
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 2: Cậu sẽ lại phản bội tớ thôi


Sau 1 màn cười cùng với ánh trăng như 1 kẻ điên kia.

Cậu cuối cùng đã đi xuống với cặp mắt đỏ.

Vừa đi đến hành lang, cậu bị một thứ gì đó ấm áp chứa đựng yêu thương ôm lấy.

Chưa kịp nhìn mặt thì Đại Nam: Ta xin lỗi con, ta là cha, là người lãnh đạp không quan tâm đến cảm xúc của con mình.

Ta đúng là vô dụng.

Ta...Nam: Cha không vô dụng, cha rất là tốt.

Tại con không tốt nên mới làm cha buồn.

Thấy những giọt nước mắt của cha mình rơi xuống cậu đành phải nói ra tâm sự của cậu.

Nhưng chỉ là hơi muộn thôi, nụ cười giả dối đó lại được in trên mặt cậu 1 lần nữa, che đi cảm xúc thật _________ Sáng hôm sau __________Nam đang đi VSCN rồi đi xuống ăn sáng.

Đập vào mặt cậu là ánh mắt khó ưa của Hoà.

Mới đáng sớm đã muốn khẩu nghiệp rồiTrận: Thôi ăn đi Que.

Quan tâm làm gì.

Hoà: Tôi bảo rồi, đừng gọi tôi bằng tên đấy nữa tên 3 màu Các người có biết nghe câu đó đau lắm không.

Mà người nói là 1 người anh mà cậu đã tin tưởng rất nhiều.

Vì nghe thấy vậy, cậu lại phải làm ngơ mọi điều mà 2 ông anh kia nói mà chỉ quay sang Đainam mà chào Nam: Thưa ba con đi học Đainam: Đợi tí con chưa ăn sáng mà-Chưa kịp nói xong Nam đã đi để lại cho Đông lao ánh mắt khó hiểu, tiếng đóng cửa cái sầm là hồi chuông báo hiệu cho cả nhà Đainam biết Vietnam đã bị tha hoá rồiĐông Lào: "Sao mấy hôm nay ảnh lạ quá vậy ta ?"

Con ăn xong rồi.

Xin phép ba, con đi học Đi đường Nam kịp mặc 1 chiếc áo khoác đỏ trên vàng dưới để tránh sự chú ý.

Nhưng đời đâu như mơ, vừa đến cổng trường đã bị vả mấy câu như "Ôi mày thằng trà xanh đến kìa.

Nó không biết xấu hổ à ?"

Mấy âm thanh khó nghe cứ vang vẳng bên cậu. cuối cùng đã chịu đủ rồi, cậu đè 1 đứa nói xấu ra bảoNam: anh bạn à, anh bạn nói kiểu đấy hơi to đấy.

Nếu mà nói xấu ấy, bé bé cái mõm lại đi.

Nghe mà ô nhiễm tiếng ồn Một cú vả thẳng mặt cho thanh niên đó.

Câu nói đấy, Nam nói với tình trạng đôi con ngươi đỏ của cậu chuyển màu, nụ cười vô cảm đó ám ảnh trong tâm trí cậu trai đen đủi kia.

Nhìn rất đáng sợ, Đông Lào chứng kiến được cảnh đấy càng khó hiểu hơn.

Anh cậu bình thường hiền lắm mà ? (Me: Thì đi có phải anh mày đâu)Vừa đó có rất nhiều tiếng hét phát ra từ cổng trường.

Có chiếc Lambormini đen đỗ ở cổng trường, bước xuống là các ông tướng China, America, Japan và PhilippinesPhilippines thì lại rất thân với Vietnam ở thế giới này nên đã lại chào hỏi cậu.

À cậu hiểu rồi, bọn nó ghét cậu vì cậu là bạn thân của tên xinh xẻo này Philippines: Cậu đi học lại rồi Nam.

Tớ vui quá --- Philippines cầm tay cậu vừa nói vừa cười.

Khiến cậu cảm thấy 1 chút gì đó ấm áp chảy qua tim cậu Vietnam: Ỏwwwwww, cảm ơn cậu nha Philippines Chỉ nắm được 5 giây ông Tung Của đã đến kiếm chuyện với Nam.

Mặc cho Philippines đúng ngay trước mặtChina: Không được đụng vào cậu ấyNam: Hàyyyy, tại họ không cho tớ gặp cậu nha Philippines.

Thôi tớ vào lớp đây.

Phải cho vợ mấy người giao lưu chứ --- thấy vậy Philippines đi theo Nam để vào lớp chung.

Thì tự dưng, Philippines bị vấp ngã.

Với tốc độ của tên racingboy chính hiệu cậu đã trở thành tấm nệm cho PhilippinesNam: Thằng ngố này, cậu có sao không ?

Có bị thương ở đâu không ?

---- Nam đã đỡ Philippines nên người bị ngã là cậu.

Còn cậu ấy thì mặt bỗng như xì khói, mắt đã đỏ nay còn đỏ hơn.

Mọi người nhìn được cảnh đấy đều bàng hoàng vì Nam nỗi tiếng là rất ghét Philippines mà.

America: Ai cho mày làm em ấy ngã ?

Nam: Tôi có làm gì đâu tôi đỡ cậu thay cho các cậu mà.

Còn không cảm ơn tôi lại nói tôi là người làm cậu ấy ngã nữa.

Mắt của mấy người nhìn vào đâu tôi đẩy cậu ấy vậy ?Japan: Mày đừng chối cãi nữa !Thấy cuộc nói chuyện bắt đầu mất kiểm soát.

Philip liền can ngăn họ lại.

Nhưng cậu khác Vietnam ở đây, cậu là một kẻ võ mồm hơi giỏiNam: Tôi xin lỗi cậu, nhưng ta từng gặp nhau chưa.

À mà chưa gặp nhau bao giờ thì sao tôi phải nghe cậu.

Cậu đâu phải ba má tôi đâu mà ra lệnh ---- Nam nói với giọng điệu bình thản nhưng mang đầy tính đe doạ, mà phải nói là mấy anh chị đứng cạnh nghe ra thành câu chửi cũng nể thật đấy.

Đông Lào thấy thế chạy ra ngăn Nam lại.

Cuộc sống muốn đối xử bất công với nhân vật phụ này đúng không.

Được thôi, hành gì thì hành đi, cái cuộc sống được vay mượn này sẽ được trả lại sớm thôi.

Cho đến khi đấy, cậu sẽ tự chọn cách che đi thực tại Đông Lào: Ông bình tĩnh đi Nam: Nè Đông, mày không tin anh mày ấy thì đó cũng chả gọi là anh em đâu em trai.

Nếu em không muốn nhìn tôi như anh, thì tự cắt đứt như em muốn đi.

Đó là 1 cú vả đau vào mặt Đông Lào.

Nam thì mặt lạnh tanh.

Đội chiếc mũ của cậu lên rồi đi về lớp.

Anh cậu đây sao, có gì đó nghẹ ứ ở cổ họng cậu, không khí bỗng nhiên ít dần đi.

Thiếu không khí, khó thở là những điều mà bây giờ Đông lào nghe được lúc này.

Sắt khí trên khuôn mặt đó, khiến cậu sợ hãi, người đó là ai ?

Đó không phải Nam mà cậu biết Trên lớp thì Nam đang bước vào thì bị 1 xô nước rơi vào đầu.

Nhìn thấy cảnh này bọn học sinh trong lớp cười hối hả.

Tiếng cười vang lên cùng những tiếng cho hình của những chiếc điện thoại sang xin của tụi học sinh kia giơ lên chụp lại cảnh tượng này.

Cái cuốn tiểu thuyết này y hệt chất thải vậy Laos: Cậu không sao chứ Nam ?

Có bị thương không ?Nam: Không sao đâu anh bạn, tôi ổn.

Campuchia ( Campu): Sao hôm nay mày khác thế Vietnam, bình thường mày bảo gọi bạn và tôi là dành cho người xa lạ cơ mà.

Giờ sao lạiNam: Tôi từng bảo thế hả ?!

Ha ha, tôi quên rồi.

Xin lỗi vì làm 2 người lầm tưởng nhé.

Nụ cười trên mặt Vietnam đều khiến tất cả mọi người ở trong lớp cứng đờ, nụ cười đó không có hồn.

Nó gợi lên 1 cách cực kì tự nhiên như 1 cuốn băng ghi hình phát lại nhiều lần.

Asean: Về nào chỗ nào các em, và học rồi Thấy Asean đi vào nên cũng chịu về chỗ.

Cả buổi học cứ bị bao bởi 1 không khí ảm đạm, họ không muốn nhìn thấy nụ cười đó lúc nào.

Nó làm họ nhớ đến con quái vật đó, nụ cười của kẻ quyết địnhAsean: Vietnam, em giải được bài này thì lên đi.

Tôi tin em làm được bài này, nó khá dễ.

Lào: " Thầy điêu dã man, nó là bài tập nâng cao sao mà lớp giải nổi.

Dù Vietnam ở trong đội tuyển toán nhưng bài này vẫn ở 1 đẳng cấp khác"Cậu vẫn lên như không có gì cả.

Tiếng lồm cộp vang lên trên bục giảng kia, nó như 1 cô máy được lập trình lại và chỉ đợi được khải động lại.

Đến cả Asean cũng có thể cảm nhận được cái hồn khí khó thở này ở trong lớp của mình.

Đột nhiên tiếng phấn dùng lại cũng là lúc mà cậu đi xuống dưới để lại trên bảng 1 đống phương trình giải.

Lào : "Mé ảo thế, kiểu này chép bằng niềm tin hả Vietnam.

Chữ xấu thế trời ?!"

Nam đi về chỗi trong sự ba chấm cộng thêm chấm hỏi ở trên đầu, viết vượt dòng lội suối kia thì ai nhìn nổi, cũng chả trừ Asean vì ổng đã nhìn bài giải cũng muốn lác luôn mắt rồi niềng mấy đứa học sinh ngồi bàn cuối.Asean: Lớp học của tôi tới đây thôi.

Và thông báo cho các em, là ngày mai sẽ có bài kiểm tra năng lực.

Chi tiết thì tối nay nhà trường sẽ thông báo, Cả lớp nghỉ Vietnam chỉ đi về nhà một mình thôi, cậu (lẫn con tác giả) sợ bị phốt lắm đã chạy deadline sấp mặt rồi thêm phốt nữa chắc thắt cổ.

Đang đi trên đường về thì bị Philippines nhào đến ôm cổ theo 1 cách vô cùng "dịu dàng".

Làm cậu mất thăng bằng, té đưa quỹ đạo cơ thể về với tư thế nằm úp mặt với mặt đất.

Cộng thêm combo bị 1 con người đè bên trên nữa, khác gì tử hình hả trời.

Nhưng tự nhiên có 1 con người - người mà từng là bạn thân của cậu, Cuba - chạy đến gần 2 người rồi vả cho Vietnam 1 cú nhưng 1 tiếng sét đánh ngang tai cậu.

Ủa alo, hôm nay quật chưa đủ nữa hả mà sắp hết ngày rồi mà cho thêm quả tắt nữa menCuba: Tránh xa Philip ra.

Cảnh cáo đấy !

--- Nói xong cậu (Cuba) kéo Philip lại giấu sau lưng.

Philip: Cậu ấy có làm gì mình đâu ?

Sao cậu lại đánh cậu ấy thế ?

Vì lo cho Vietnam nên Philippines đã cố gắng đẩy Cuba ra để đỡ Nam dậy.

Mặc cho hai người đang cãi nhau, Nam ngồi đó.

Quẹt nhẹ qua vết thương mà do bạn thân cậu gây ra.

Philippines: Tớ không biết tại sao cậu lại làm thế nhưng dù cậu nói thế nào thì tớ vẫn sẽ đưa Nam đến phòng y tế- Chưa kịp nói hết câu thì cạnh hai người vang lên 1 tiếng bốp rõ to.

Tiếng bóp như đánh thức người ta ra khỏi cái tiểu thuyết bình thường này.

Chiếc kính của Cuba bị văng ra 1 bên vì cú tát của người con trai có cái chân thấp hơn anh kia.

Vietnam: Mày làm cái éo gì vậy hả thằng này.

Tao đã ngã dập mũi rồi mày cho thêm quả tát nữa, mày tin sáng mai có bài báo "trường countryhumans lần đầu tiên tìm thấy xát ướp ai cập chưa được khai thác" không mà chưa gì đã vả rồi thế ?

Ờ thì sau cái lập luận chặt chẽ đó bị kết thúc bằng 1 từ "mày thích như thế lào" thì tự nhiên toàn bộ câu nói đó của cậu bị tên Cuba kia cho thành vô nghĩa.

Lần đầu tiên lịch sử trường có một mà solo bắn rap ra giữa sân trường 1 cách nảy lửa như thế.

Vietnam chửi gắt, Cuba chửi bình thường.

Cậu cầm phóng lợn thì anh cầm dao, cậu dùng dép thì anh dùng cán chổi và cứ thế cuộc đấu võ kết thúc với tỉ số Cuba thua do miệng mỏi hết hơi nên ngất tại chỗ.

Khi đó, Philippines phải phụ trách vác ông tướng này về lại phong y tế.

Vừa nhấc Cuba lên xong cậu liền quay lại thì thấy trước khi Vietnam kéo cái mũ lên thì nụ cười hồi xưa của cậu đã thực sự trở về.

Mặc dù không thấy cả khuôn mặt đâu, nhưng nó vẫn toát lên vẻ thanh thản, vô lo vô nghĩ mà người Philippines từng quen có.

Philip: Nụ cười đó.....vẫn rất đẹp --- Cậu vô thức nói ra câu đó.

Nghe vậy, mặt của Nam tỏ ra khó hiểu.

Khi nhận ra được việc mình vừa nói thì cậu mới bắt đầu để lộ vẻ mặt đỏ như trái cà chua của cậu.

Thấy vậy, Nam không hiểu sao lại cảm nhận được cái cảm giác hồi sáng.

Cậu đi cạnh 1 bời sông thì có 1 con gió bay qua làm bay 1 chiếc chăn của người phụ nữ.

Cảnh vật bị bao chùm bởi màu cam huyền ảo của ánh chiều tà.

Vô tình người bên đường lại chụp được cảnh này.

Bên trong ảnh là 1 cảnh ánh chiều hoàng hôn dịu nhẹ.

Đứng trước máy ảnh là 1 con người bị điều khuyển bằng 1 sợ dây.

Đôi mắt đen thì 2 mí.

Cái chăn bị bay đó vô tình tạo ra 1 sợ dây nối vào con người kia .

Như 1 con rối bị điều khuyển Người thợ chụp ảnh vừa nhìn tấm ảnh xong khi ngước lên người con trai ấy đã biến mất. ???: "sợ dây chói buộc trách nhiệm hả ?

Thú vị đấy"Người lạ (ơi) 1: Thưa ngài USSR, xe của ngài đã chuẩn bị xong rồi ạUSSR: Ta biết rồi.

"Rồi ta sẽ tìm được ngươi, mảnh ghép cuối cùng"Người con trai đó bước lên xe rồi đi mất.

Và ai ngờ được, còn 1 người nữa chúng kiến được cảnh đó.

Không ai khác là Đông Lào.

Đông Lào: Thì ra đó là cảm giác của anh sao, anh tư ?

__________________________________Đến đây thôi nha.

Tạm biệt mina.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI.

Nhưng hôm nay mùng 3 mà Lương tâm: Này hả Me Me: Ahhhhhhh --- Lương tâm: giờ mới chúc---Me: Ngược đãi con người Nam: Tưởng ngược đãi động vật 🙂)))Me: Dạo này tự nhiên bị mất nhiều chap quá, tại lười đóLười: Nà bí
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Ngoài lề 1: XUÂN XUÂN ƠI, XUÂN ĐÃ VỀ


Nam: Mọi người ơi.

Còn 1 ngày nữa là đến Tết rồi.

Mọi người cùng nhau nấu thật nhanh bánh chưng đi.

Còn nhiều người chưa nhận được đó.

Người mở đầu câu chuyện đó là Nam.

Cậu và mọi người dân trong Tổ dân phố đang cần cù làm những nồi bánh chưng, bánh tét.

Cậu để làm gì ư ?

Nam: Hì hì, để tặng cho những đồng bào ở Hoàng Sa, Trường Sa; các tỉnh Vùng sâu, vùng xa.

Và cả miền Trung ruột thịt nữa.

--- Cậu vừa gói bánh vừa nói lý do.

Cậu không ngại gian ngại khổ đâu.

Là người trong 1 nước mà.

Cậu cười, không phải những nụ cười của chiếc mặt nạ kia.

Mà là nụ cười hạnh phúc.

Đột nhiên, bác bảo vệ nói với cậu là có rất nhiều người ở ngoài cửa đòi gặp cậu.

Nam: "Người đòi gặp mình ư ?"

Cậu đi lấy khăn lau tay.

Rồi đi ra mở cổng, đập vào mắt cậu là bà Melo và Mela.

Melo: Lâu lắm không gặp em, NamMela: Còn nhớ bọn chị không, Nam ?

Cậu chưa kịp trả lời thì thấy Lào và Cuba đang ở đằng sau.

Mặt cậu tái mét lại.

Lào đang cầm trên tay bó hoa thì thấy cảnh này, chạy lại đẩy hai đứa con gái ra.

Lào: Mày có bạn gái hả, Nam?

Nam: Hả????

Họ là người thân tao.

Bạn gái cái đầu mày Nghe thấy câu này 2 thanh niên đã thở phào nhẹ nhõm vì chưa mất vợ.

Nam: Thôi mọi người vào giúp tớ làm nốt đi.

Có ai nỡ từ chối câu nói kèm theo nụ cười của đại thiên sứ không chứ ?

Các cậu vào làm có khoảng 10 phút mà mọi việc đã xong hết rồi.

Đây là mẻ cuối, nhưng không thấy anh hai và anh ba đâu.

Đang chuẩn bị cho bánh chưng vào nồi thì thấy anh hai đi xuống giúp.

Nam: Anh hai đâu rồi.

Còn anh ba đâu.

Hôm qua em thấy anh kéo anh ấy vào phòng mà ??Cậu vừa dứt lời thì có 1 tiếng hét thất thanh từ trong nhà phát ra.

Và đó là tiếng của anh ba.

Thấy vậy hai anh em cậu chạy lên xem chuyện gì.

Lên tới nơi thì thấy anh ba đang ngồi dưới đất.

Người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo xơ mi trắng, mặt ảnh thì đỏ như trái cà chua.

Ôi nhìn như 1 con búp bê vậy.

Melo: Có chuyện gì vậy Na..........Bọn cậu quay lại thì thấy Melo, cổ đứng trước cửa phòng rồi.

Không chần chừ, rút ngang cái điện thoại của cổ ra.

Chụp hình lia lịaQue việc thấy quá nhiều người nhìn anh ( Có 3 người mà ), xấu hổ quá nên che hết mặt lạiMelo: Này TrậnTrận: saoMelo: Vào giúp Hoà thay quần áo đi.

Hành ẻm ra nông nỗi này mà không giúp Nam: Anh hai thật vô tâmVừa thấy Nam nói xong, Trận liền đẩy Melo ra ngoài và *Xầm* Đóng cửa lại.

Melo: Gia đình em thú vị quá ha.

Nam: Ai nhà em chẳng thê.

Vừa đi xuống là cảnh Laos, Thailand và Malaysia đang thi với Mela xem ai thổi được nhiều nồi nhất.

Vì độ máu chó của hai người nổi lên nên.

Melo: Cố lên em gái, cố lên, cố lên Cuba: Cố lên ba cậu, không được để thua con gái chân yếu tay mềmVietnam: "Oh no, oh no.

Các cậu đi đời rồi"Mela vừa nghe thấy từ " chân yếu, tay mềm" thì máu lại nổi lên.

Melo: Xử đẹp bọn nó đi em gái.

Mela không biết từ đâu ra đang làm mấy cái nồi hấp bánh chưng, bánh tét chín hết rồi.

Người dân1: Vậy là người chính thắng là Cô Mela Vietnam: Tại các cậu nghiệp đó.

Mà Thailand và Malaysia vào đây bằng cách nào ?

Hai người họ thú nhận là trèo tường vào đây.

Mọi người bảo là đã xong hết rồi.

Bây giờ Vietnam có thể giúp đi chuyển bánh, không giúp cũng được.

Chị Melo bảo là : "Các bác đừng lo cháu sẽ giúp các bác"

Nam thấy vậy liền cảm ơn cô.

Thì vừa nói xong thì Đông Lào: Nam ơi, em về rồi nè.

Nhớ anh quá ( Trong đây, Đông Lào và Nam là song sinh.

Nhưng vì Nam sinh trước 8 phút nên gọi là anh) Nam: Em về rồi hả Đông Lào.

Đi thôi, anh vừa xong việc đang định đi chơi này.

Cậu đang háo hức vì đây là lần đầu tiên đón giao thừa ở thế giới này.

Laos: Philippines sắp đến rồi đó.

Mà chỗ cậu có gì vui không Vietnam.

Laos có cảm giác mình hỏi câu đấy hơi ngu người, Vietnam trả lời cậu là " Có chứ còn vui lắm" Nam và Mela cười 1 cách kinh dị.

Mắt hai người sáng lên.

Mela: " Mày sai lầm khi hỏi ở đây có trò gì không rồi " Laos,Malaysia, Thailand và Cuba bị hai người này kéo về 1 nông thôn gần đó.

Ngay đầu làng có 1 con chó đen đang ở đây.

Cảm nhận được sự nguy hiểm, các cậu định quay xe thì Nam đã ném đã vào đầu con chó rồi.

Vietnam: Các cậu, RUN RUN FOR YOUR LIFEEEEEEEEE.

Thế là cả bọn bị chó rí.

1 cuộc thi malatong mở ra.

Và giờ người đang dẫn đầu là Vietnam và Mela.

Những người còn lại chạy cong mông ở phía sau.

Sau 10 phút con tó đấy cũng đi về nhà.

Malaysia: Sao cậu...

Hà hà ....lại làm thế.....

Ực......

Với bọn tớ Vietnam: Laos bảo ở đây có trò gì vui không mà.

Ssu câu nói đó, Laos chính thức bị đánh hội đồng.

Từ đằng xa là có Philippines và Neko (em gái Japan)ngăn lạiPhilippines: Các cậu chơi gì vui thế ?Vietnam: Cậu đến muộn rồi, chơi xong trò vui nhất đó.

Từ đằng xa, thấy có 1 chiếc xa đạp bị mất tay lái đang phi đến chỗ các cậu.

Và người đang lái nó là HoàHoà: Chúng mày được lắm, đi trọc tó không rủ tạo.

Quả này tao cho chúng mày chết.

Và kết quả lại phải chạy 1 lần nữa.

Cả ngày hôm đó, các cậu chơi bắn bi này, thảy điều và đi đến chợ tết.

Ai cũng thấy vui hết.

Vậy là đã đến chiều rồi.

Các cậu phải về nhưng hôm nay rất vui.

Melo: Bọn chị về đây, gửi lời hỏi thăm của chị đến Đainam nha.

Hai người họ nói xong liền biến mất.

Vietnam: Họ bảo cha ư.

Mà cha đang ở chỗ của Qing mà?

Trận: Mày không biết à, cha về trong trạng thái bị đau hông đó.

Nghe được câu này Nam vui vì chưa bị bóc tem ( để xem) Mà đúng rồi, Vietnam: Các bác chuẩn bị cơm ra ngoài sân nha.

Hôm nay, đớn giao thừa bên ngoài. _____________ 11giờ 45,___________

Bây giờ Vietnam đang gọi cho tất cả mọi người.

Vietnam: Bên đó thế nào rồi ?

China: Đỡ America: Tạm ổn Australia: ổn lắm Những người còn lại : Rất ổn Từ bên ngoài phát ra 1 giọng nói.

Đông Lào: Anh tư ơi, sắp bắn pháo hoa rồi này.

Xuống nha đi.

Vietnam: Biết rồi.

Thôi tớ off đây.

Câu đã tắt đi, ra ngoài sân đang thấy Anh hai và anh ba đang dựa vai nhau. ( Cơm Toóooooooo) Cha thì đang chuẩn bị thì thấy Chú Qing gọi.

Nên cũng bắt máy.

Còn cậu và Đông Lào đang đếm ngược.

Vietnam: 5Đông lào :4 Hoà và Trận: 3 Đainam: 2Tất cả mọi người: 1Vừa nói xong chuông đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm.

1 ánh sáng bay lên trên bầu trời rồi * Bùm Bùm* Nở ra vô vàn màu sắc và hình dạng. __________________________________CHÚC MỪNG NĂM MỚI NHA MỌI NGƯỜI.

Chúc các bạn sức khoẻ dồi dào.

Độ lươn lẹo giảm bớt.

Và kiếm thật nhiều money.

Còn riêng " Tiệm trà Duyên Phận" Thì.

Bé trà ơi, nhớ seen người nào đó nha.

Me nhớ bé lắm.

Còn riêng các bạn, cảm ơn đã đọc chuyện của mình.

Mong các bạn sẽ tiếp tục giúp đỡ mình.

Lương tâm: Nhớ bình luận về cảm nghĩ của bạn về 3 chapper mới của của nhỏ Me nha.

Tạm biệt mina, chúc 1 năm mới an khang thị vượng Lương tâm: Vạn sự Nam và mọi người: NHƯ Ý
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 3: Để xem ông làm gì được Anh Ba


Cậu ( Nam) đang đi về thì nhận được tin nhắn của nhà trường về buổi kiểm tra ngày mai.

Nội dung như sau ---------------- Thông báo ----------------Ngày mai nhà trường sẽ kiểm tra vào những nội dung sau:-Kiến thức

-Thể lực

-Phép thuật

-Hình dạng (Loài) và vũ khí •Địa điểm là

- Lớp Asean: Sân trường Khu A

-Lớp EU: Sân trường Khu D

-Lớp UN: Sân tập luyện của trường.

• Lớp nào kiểm tra xong được đi về nhà để các cán bộ trường xem xét

Ký tên

Hiệu trưởng

_________________________________Vietnam: *Hàid, lại kiểm tra sao.

À mà khoan, kiểm tra hình dạng là sao ?

Thôi kệ tí về hỏi cậu ấy (Nam2: Tạm gọi là Việt nha.) Cậu đi về từ từ, đang đi trên đường thấy 1 cụ bà bị rơi đồ.

Vì mục đích giải nghiệp, cậu lại chạy đến giúp cụ.

Thì có 1 chiếc ô tô cố tình đâm vào cụ và cậu.

May cậu đã kịp đẩy cụ ra.

Vậy cậu thì sao ?

Lại lần nữa à ?

Các bạn đoán sai rồi, cái ô tô lần này thì làm được gì cậu đẩy cụ ra động nghĩa là cậu lấy luôn 1 cái bàn sắt ở quán ăn gần đấy mà đỡ cái xe Cậu nhắm mắt, rồi mở ra để xem cái ô tô này làm được cái gì cậu.

Lần trước là sơ ý thôi lần này thì éoĐông Lào: Cẩn thận đó anh Tư Đông Lào chạy ra chỗ cậu và thấy là sự quan tâm của mình là vô nghĩa.

Nhìn ông anh mình được chắn bởi 1 cái bàn sắt là hiểu ổng không sao rồi.

Nhưng mà đỡ xong lại lên cơn điên nữa chứ Nam: HAHAHAAHAHA, Loại xe như thế này làm già được ta chứ, ủa út mày đứng đây từ khi nào thếĐông Lào: Dạ, từ lúc anh điên lên rồi.

Thật sự cậu hiện giờ khá hoang mang rốt cuộc con khỉ đột này nó giả dạng anh cậu hay đó là anh trai cậu không biết.

Cái tên này hơi điên thì lại mất lòng, chứ để cậu nói thẳng ra sẽ là điên Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngơ ngáo ngáo của thằng em ăn hại này, cậu cậu nổi hứng véo má cậu 1 cách vực kì "nhẹ nhàng.

Đây là khung cảnh bạo lực gia đình vì cái véo đó của Vietnam như kiểu đang kéo sợ phô mai đấy.

"Đau dã man" trích cuộc sống với thằng anh nhây lầy của Đông lào.

Má Đông Lào mềm lắm, như cái bánh bao vậy ! vietnam vẫn cứ cực lức kéo má mặc cho thằng em cố gắng vùng vẫy Đông Lào: Bỏ ra, trời ơi.

ĐAUUUUUUUUUNam:Rồi rồi, bỏ thì bỏ.

Thôi đi về nhà nào Hai người đã giúp cụ bà xong liền đá chân nhau đi về nhà.

Đông Lào học chung lớp với cậu nhưng lại mạnh mẽ, cứng rắn, dũng cảm, không giống cậu.

Việt yếu đuối, hèn nhát, toàn dựa dẫm vào người khác.

Đông Lào ở đây y hệt như Đông Lào ở chỗ cậu vậy.

Nhớ thật đó ha, nhưng có điều thằng này không nhây bằng thằng em ở thế giới cũ của cậuNam, Đông: Tụi con về rồi.

Hiện ra trước mắt Nam là hình ảnh 1 tên đàn ông đang đánh anh ba của nhà cậu.

Cậu không làm gì mà chỉ phi dép sơn màu hường của cậu mới trộm được vào mặt ông kia.

Chưa hết, Vietnam vì 1 lúc tác động nào đó mà nhảy vào đá cho tên kia 1 phát làm hắn bay hơi xa vào trong nhàHoà: Nam, mày làm gì vậy ?

--- Nam: Anh ba nè, anh bị bắt nạt phải nó chứ.

Để em phốt tụi nó lên trên mạng.

Bắt nạt chị à lộn anh ba tao đâu dễ ( Me: Nghiêm cấm ship dưới mọi hình thức.

Vì Que có Cộng rồi)Vietnam liền xách đầu gã kia dậy mà hỏi lí.

Sau đó hai người đứng đó cãi lý với nhau đến khi Đainam và Mặt trận về nhà.

Đainam vừa về thì chưa load được chuyện gì đang xảy ra.

Vì 2 cái người này đang bắn ra chứ không phía nói chuyện bình thường ?? (Gã): Đainam ông xem con ông thế nào kìa.

1 đứa thì hơi tí là cằn nhằn.

1 đứa thì đi ra bảo vệ anh nó--- Ông ta nói chỉ tay về chỗ Hoà và Nam.

Khiến độ máu chó của Nam lại nổi lên.

Nhưng may mà có Đainam nên cái mõm của Vietnam cũng bị khoá lại.

Đainam: Khoan từ từ, giờ thì Việt Hoà, con nói trước đi.

Ông nhìn Hoà với ánh mắt tin tưởng rằng.

Nếu không có lí do thì Hoà sẽ không bao giờ như thế.

Hoà: Ông ta bảo con là gay.

Ông ta còn xúc phạn cha là đồ không biết dạy con, xỉ nhục chúng ta là 1 gia tộc yếu đuối.

Tại sao 1 người như con mà cả gia đình mình bị hạ thấp, bộ Omega có gì sai à?

---- Que vừa nói nước mắt cậu cũng tuôn ra.

Cũng đúng thôi, chạm vào nỗi đau lớn nhất của Que mà.Thế giới này vô lí lắm.

Những ông tướng như China, America, Russia,...

Lại có thể công khai giới tính thứ 3 của mình mà không bị làm sao.

Nhưng mà những người chỉ có 1 chỗ bé nhất định trong thế giới như gia đình Việt.

Dù có thế nào đi chăng nữa, điểm tốt hay điểm xấu, họ luôn tìm cách bôi nhọ.

Lúc họ làm việc thiện họ bảo muốn kiếm thêm thu nhập, lúc họ không làm gì họ bảo chúng tôi là không có trái tim.

LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ THỂ VỪA LÒNG MẤY NGƯỜI NHƯ THẾ À !Vietnam: Thế sao ông không xúc phạm China hay America đó.

Họ cũng là LGBT vì yêu Philippines.

Mọi người ủng hộ họ, sao anh tôi lại không ?

Đừng lấy cái cớ là vì họ giàu, vì họ có tiếng tăm mà mấy người không xúc phạm.

Nếu không ấy, ông cũng chỉ là kẻ 2 mặt thối nát.

Nói đến đây ông ta ngâm họng lại không nói được lời nào nữa.

Liền đi về với vẻ mặt giận dữ.

Sau khi tên kia đã về, Vietnam quay ra chỗ Hoà, hỏi thăm.

Vì thấy Nam quan tâm, nên anh đã cười với Vietnam 1 cái..

Thì đột nhiên bị thằng em mình lắc mạnhVietnam: SAO ANH LẠI KHÓC, SAO LẠI NÍT ƯỚT THẾ.

Sao bị bắt nạt mà không nói, mà bị kì thị cũng không nói nốt hả.

Anh nói sớm hơn em đã có thể bẻ cổ từng đứa rồiBị lắc với 1 lực mạnh hơn cả lúc tên mặt trận kia ôm Hoà.

Nên hiện tại anh chả thể nghe rõ cái đếch gì cả.

Chỉ biết nội dung là không cho cậu nghe mà thôiĐại Nam thấy mọi chuyện đã ổn thoả, nên đã lên phòng để sử lý nố đống tài liệu.

Đông Lào đã đi nấu cơm rồi (Vì hôm nay đến lượt cậu nấu).

Còn Trận thì thấy, bông hoa nhỏ của mình đang bị cướp bởi chính em trai mình.

Anh liền đi ra chỗ Vietnam, tách hai người ra.

Và ôm Hoà trong lòng với ánh mới muốn nói là "Hoà là của anh, em tự đi kiếm đi" Có vẻ gia đình này đã được hàn gắn rồi.

Tốt quá rồi ha, Việt (Việt là tên viết tắt của Nam2.

Gọi thế cho dễ nhận biết).

Trong lúc ăn Nam có hỏi TrậnNam: Anh hai kiểm tra hình dạng là thế nào ?MT: Đó là kiểm tra hình dạng thật của em.

Ví dụ cho em dễ hiểu thì Anh là sói trắng đen (1/187), Hoà là Thiên thần sa ngã (1/1000).

Đông Lào là quỷ (1/1987), Ba là thiên thần (1/150). *Lưu ý: Các số trong ngoặc thể hiện cho độ hiếm nha)Vietnam: Wayyyyyyyyyyy, nhà mình toàn hàng khủng thế.

Mà khoan, thế em là gì ?

Que: Hình như lần trước kiểm tra là thiên thần giống ba.

Nhưng có thể thay đổi đó.

Thay đổi ư, liệu nó có làm mọi người nghi ngờ cậu không.

Việt: "Làm sao giờ, nếu kiểm tra thì mọi người sẽ biết Nam là *K*.

Lúc đó Nam sẽ gặp nguy hiểm mất.

" Việt pov'Liệu mọi chuyện sẽ ổn chứ.

Mọi người sẽ lại đối xử với Nam như mình sao ?

Rồi sợ dây đó sẽ bị bẻ gãy lần nữa sao ?

Rồi Nam sẽ thế nào.

Không được nghĩ tiêu cực, Nam rất mạnh mẽ.

Nếu cậu ấy bị làm sao mình sẽ giúp cậu ấy mà.

Mình chỉ sợ, mọi người sẽ kì thị cậu vì cậu là loài đó thôi Nam.

End pov'

Việt ở trong chiếc vòng cổ cứ suy nghĩ.

Rồi tự nhiên nhìn về phía ánh sáng trên đầu cậu.

Đó là điềm báo 1 thứ gì đó sắp tới à.

Không biết, ai mà biết được.

Chỉ có thể chờ đợi vào số phận thôi__________Bí mật độc quyền______- *Thiên thần sa ngã* của nam khác hoàn toàn với loại của Hoà.

Hoà là thiên thần sa ngã có đôi cánh đen.

Còn Vietnam thì chap sau mới nói.

-Sau 1 lần đã tỏ tình với 1 người con trai nên Hoà bị mọi người kì thị là quái vật.

Chứ thật ra cậu cũng là thiên thần.

Và chính hôm đó, Hoà đã khóc trong vòng tay của MT.

Từ đó nảy sinh tình cảm với nhau

__________________________________

À tiên đây cháu nói luôn là cháu sẽ fix lại toàn bộ tất cả các chap, sẽ có thay đổi khá lớn trong mỗi chap nha
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 4: Buổi kiểm tra (p1)


Khi bóng đêm nuốt chọn lấy không gian, đột nhiên có 1 tiếng động vang lên " Ò Ó O OOOOOOO"

Lương tâm: Lộn kịch bản rồi chế nội.

Me: À vậy hả ?

************* Cát**************

Sau khi ăn tối xong, Nam thấy 1 hiện tượng lại là Hoà bị MT lôi lên gác, còn ba cậu thì đi lên phòng ngủ.

Ủa rồi ai dạy cậu về cái hình dạng và vũ khí của thế giới này ?

Thế rồi cuối cùng, với IQ đỉnh cao còn hơn con sói (tó).

Nam đã nhớ ra mình còn có Việt trong tay.

Việt: Giờ cậu mới nhớ đến tôi ha ?

--- Đấy là kết cục cho những đứa dám kết bạn với những thằng não cá vàng.

Vietnam: Xin lỗi nha, nhưng cậu giải thích cho tôi được không ?

Đi mà, tôi cầu xin cậu !Việt đã tha lỗi cho cậu nên đã dịch chuyển cậu đến 1 không gian khác.

Sau 1 hồi nói chuyện vòng vo, cuối cùng Việt đã nói cho Vietnam biết cách triệu hồi và lý do tại sao người ở đây có 2 dạng.

Việt: Hình dạng thật là 1 loại năng lượng phổ biến trên thế giới này.

Các cấp bậc sẽ được chia ra dựa theo mỗi 1 khu vực.

Cậu đang ở khu vực Đông Nam á đúng không ?Nam: Đúng ha, trong lớp tôi đang phần đều là thành viên trong Asean. .Việt: Những khu vực sẽ được mỗi loài khác nhau.

Giống như thế giới trước của cậu, các quốc gia trong đây cũng có thể bị xâm lược.

Nhưng nếu chỉ mức nhẹ như bị kiểm soát hoặc được nhận làm đàn em, thì người kiểm soát sẽ có năng lực của kẻ bị kiểm soát.

Nói chung là những sự kiện của thế giới cậu, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thế giới này.

Đến cả việc cậu die ở đó cũng là lí do tôi nhập viện.

--- Nói đến đoạn cuối Việt đặt tay lên ngực nắm rặt lấy áo của cậu.

Nam nhận ra việc mình làm không chỉ ảnh hưởng đến cậu mà còn ảnh hưởng đến cậu ấy.

Ân hận lắm, nhưng biết sao được.

Sống làm sao quay lại được quá khứ.

Nam: Xin lỗi cậu.

Tôi tưởng việc tôi làm chỉ ảnh hưởng đến mình tôi thôi.

--- Tự nhiên cảm thấy tội lỗi quá.

Tại cậu mà Việt chết.

Cậu sẽ nhập mọi thứ lỗi về mình.

Cậu sợ Việt sẽ xa lánh cậu như những người đó.Thấy vậy Việt lại nở nụ cười nói với NamViệt: Đừng làm như mình có lỗi.

Bởi vì cậu luôn có gia đình tôi và cả tôi ở đây.

Không có gì phải sợ.

--- Anh an ủi Nam một cách ân cần.

Việt: Tôi không thể giúp cậu thấy được hình dạng của cậu.

Vì cậu đã từng bị đô hộ bởi cả Châu Á, Âu và Mỹ.

Nên hơi khó xác định Nam: Không sao đâu.

Tôi chỉ cần cậu cung cấp nhiêu đấy thông tin thôi.

Vật tôi đi đây.

Việt: Đợi đã, tôi cần đưa cậu thứ này.

Nam: Cái gì đâyViệt: Đó là cái mặt nạ mèo cáo.

1 khi cậu đeo nó lên, nó sẽ biến ra 1 bộ đồ đủ để cậu vượt qua bài kiểm tra.

Nam: Thế à cảm ơn cậy nha --- Nói xong cậu liền biến mất.

Việt đã lừa cậu đó, đó là mặt nạ kiềm chế sức mạnh của cậu.

Sức mạnh của Nam quá lớn.

Cậu (Việt) sợ nếu Nam bị mất kiểm soát cơ thể cậu sẽ không chịu được.

Như thế cậu sẽ mất đi lời hứa với người đó.

Khi Nam quay về cậu nhìn cái mặt nạ này quen quen.

Nó là mặt nạ cáo mèo như lạ ở chỗ là ở giữa có 1 nụ cười.

Nam: "Muốn ngày mai kiểm tra tốt thì buộc phải biết về lịch sử các nước cậu ấy rồi.

Sẽ hơi mệt đây!

" -- Cậu đặt chiếc mặt nạ xuống để đi đến chỗ đầu bàn.

Thật may mà Việt có hàng đống sách lịch sử của cả thế giới.

Nhưng do thói tò mò của đồng bào cậu lại lấy cái mặt nạ đeo thử lên.

Một ánh sáng bao lấy cậu, lúc mở mắt ra người cậu đã được thay bằng bộ đồ đi nhập ngũ của nước cậu.

Nhưng lần này hiện đại hơn, có hai cái túi chứ đủ mọi thứ.

Đằng sau có 1 khẩu súng AK47, trên đầu cậu đội chiếc mũi cối quen thuộc.

Nhưng thứ cậu nhạc nhiên nhất là chiếc mặt nạ trắng tinh đã biến thành cái quốc kì nước cậu rồi.

Nam: "Đỉnh thế.

Việt có nhiều đồ hay quá !"

--- Cậu thích lắm nhưng lại tháo ra để làm việc chính.

Cậu biết được đến đâu thì ghi hết vào phần ghi chú đin tử của cái mặt nạ.

Khổ lắm làm đến tận trời sáng cơ.

"Cu cu cuuuuu" (tiếng cú gáy) Lương tâm: Con cú kia luôn kịch bản rồi.

Mà ...CON GÀ ĐÂU RỒI Me: Nó bỏ nghề rồi ************* Cắt**************

Đông Lào: Anh Tư ơi,....DẬY ĐIIIIIIIIIIIIII.

--- Ôi điếc tai quá, đó là cách gọi Nam dậy đó.

Nam: Mày còn hơn là cái đồng hồ báo thức.

Đông Lào: Thế anh muốn như thế nào còn 3 phút nữa để.....*VOÈEEEEEEEEEEE*Nam tỉnh cả ngủ sau khi nghe câu đấy.

Cậu VSCN, soạn sách vở không quên đem theo cái mặt nạ.

Tất cả chỉ trong 1 phút 30 giây (Việt: Waoooooooooooo)Ở dưới nhà mọi người đang ăn sáng thì *RẦM RẦM DOÀNG RÁCH RÁCH......

RẦM*.

Mọi người chưa kịp định hình thì 1 'The Flash' vụt qua lấy theo 1 cái bánh mì.

Đainam: Mấy đứa thấy cái gì không ?

MT: Dạ hình như là 'The flash'Hoà: Sai rồi là Vietnam đó.

Cả hai người trên mắt chữ A mồm chữ O vì chưa kịp nhìn chuyện gì xảy ra.

Đông Lào: Ơ, em nói 3 phút nữa anh mà không xuống là nhịn cơ mà.

Sao đi mất rồi ?---- Những ánh mắt kinh ngạc quay về hướng Đông LàoGiờ Nam đang cong mông chạy đến trường.

Vừa đến nơi thì thấy cả trường văng tanh không 1 bóng người.

Cậu đành phải hỏi bác bảo vệ.

Thì bác ấy cho biết bây giờ mới có 6 giờ 30.

Nghe thấy vậy, bác bảo vệ cảm nhận được sát khí đầy người của Nam.

Nam: "Quả này về mày đừng hòng bình yên với anh.

Đông Lào" Đông Lào: *Hắt xì* "Tự nhiên cảm thấy ớn lạnh" Quay lại với Nam, vì đến quá sớm nên cậu đành đi quay trường.

Vừa lượn 1 vòng quay lại thấy Taiwan đang đúng trước cổng.

Taiwan là bạn lớp bên cạnh cậu và là em gái của tên Tung Của đáng ghét kia.

Nhưng em ấy lại cực kì dễ mến và cute.

Taiwan: A, anh Vietnam.

Em chào anh Vietnam: Chào em.

Thôi nói chuyện sau nha anh có việc rồi phải đi đây "Tôi không muốn đặt niềm tin vào người khác nữa đâu.

Ai chẳng muốn lợi dụng tôi" Taiwan: Nhưng mà...Vietnam: Tạm biệt.Cậu bước đi để Taiwan cùng với dòng suy nghĩ "Anh Hai làm gì tổn thương đến Anh Nam rồi sao ?

Không được để anh ấy bắt nạt anh Nam.

Mình phải bảo vệ anh ấy.

" Đã đến 7 giờ rồi.

Asean đã cho mọi người 15 phút để thay đồ chuẩn bị chiến đấu.

Nam cũng thay nhưng cậu lại thay rất kín để không ai nhìn thấy.

Cậu đeo cái mặt nạ lên.

Để lấy được bộ đồ hôm qua cậu nhận.Asean: Các em hãy bắt cặp đi.

Chúng ta sẽ đi theo đội ba.--- Đúng như dụ đoán không 1 ai định bắt cặp với cậu cả.

Philippines định ra bắt cặp đó nhưng cậu bị 2 người trong bộ ba Quyến rũ (tiểu thụ) của trường lôi vào đội.

Trong đó bao gồm Indonesia và Malaysia.

Còn Laos và Campuchia thì bị Thailand lôi về đội.

Vietnam: "Lại bị ra rìa rồi ha"--- Cậu cười khổ sau chiếc mặt nạ cáo đấy.

Asean: Chúng ta sẽ phải có 1 nhóm 4 người vì Việt Nam bị thừa.

Vậy có ai muốn cho Nam vào nhóm không ?Nam: " HỰ, Bị thừa ư ?

Đau quá đấy"Philippines: Dạ thưa thầy, nhóm...Vietnam: Em không sao đâu thầy.

Các bạn không thích em vào đội của họ đâu.

Thầy đừng có ép họ.

Asean: Thôi được --- Nghe thấy câu trả lời của Nam nên Philippines ngậm ngùi không bảo Nam vào đội cậu.

Philippines: " Sao cậu lại lạnh lùng với mình vậy Nam ?".

--- Nam trong kí ức của Philip luôn vui vẻ, hoạt bát và hay cười. (Me: Vì ló có phải Nam kia đâu.

Lương tâm: Câm nín, ngậm mồm).

Philip không biết Việt đang dùng đôi mắt đau lòng nhìn cậu.

Việt: ".....Xin lỗi cậu Philip"Asean: Vậy là mọi chuyện đã xong.

Năm nay sẽ khác, các em sẽ được chuyển đến 1 hành tinh toàn quái vật.

Sau 2 tiếng tất cả mọi người sẽ được dịch chuyển quay lại.

Trong 2 tiếng này các em phải giải phóng được hình dạng thật của mình.

Và còn các khối khác cũng sẽ có trong đây.

Nghiệm vụ quan trọng nhất của các em là bảo vệ mạng sống của mình đến cuối bài thi.

Vậy thì........CUỘC CHƠI BẮT ĐẦU.

Mọi người được dịch chuyển đến một khu rừng rậm rạp.

Từ đằng sau xuất hiện 1 con quái vật mặt mày không xương, để lội luôn bộ não đang hoạt động của nó.

Ai cũng hoảng sợ chạy toán loạn thì. *XOẸT* Một đường cắt làm đứt đôi cổ con quái vật.

Máu văng tung tóe, thấy mọi người hoảng loạn.

Nên lớp trưởng của lớp - Indo nóiIndonesia: MỌI NGƯỜI ĐI THEO NHÓM ĐI NHỚ KHI NÀO GẶP NGUY HIỂM THÌ GỌI NHÉ!

Nói xong mọi người chạy hết tốc độ ra khỏi chỗ đấy.

Đến nỗi không biết người vừa diệt con quái vật đó giúp bọn họ là ai.

Ngoài ba người Laos, Campuchia, Philippines: "Làm sao cậu ấy làm được"Đúng như các bạn nghĩ đó.

Người ấy là Vietnam của chúng ta.

Trên tay cậu cầm 1 cây lưỡi hái màu tím (từ cái vòng đấy, còn ai nhớ không nhỉ ?).

Lại còn dính máu đỏ nữa chứ.

Nam nhìn cây lưỡi hái của mình cười Nam: "Đến giờ....

ĐI SĂN RỒI " HAHAHAHAHA

__________________________________

Mua hahahahhahahahahhaha (CON TÁC GIẢ ĐANG LÊN CƠN )
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 5: Cuộc gặp gỡ với cậu bạn mới


Vietnam: Tch, trời lại mưa Mới giết được 10 con thôi mà trời đã mưa rồi.

Mua khiến máu của lũ quái vật này loang lổ ra khắp nơi, nhìn thật kinh tởm.

Cậu cứ đi, tránh đụng phải ai cả.

Sau 3 phút cậu đã rút ra được 1 kinh nghiệm ở nơi này.

Đó là "Gặp bất cứ thứ gì ngoài con người thì giết.

Chúng có thể giết mình" Đó là lí do tại sao cậu hạ được nhiều con thế. *GÀOOOO* Một con quái vật lạ hoắc tấn công cậu.

Con này đặc biệt, nó có thể sử dụng phép thuật hệ hoả.

Cậu nhảy lên thì bị đám dây leo bên dưới cuốn lấy chân.

Nó phóng 1 quả cầu đen về cậu, may mà tránh kịp.

Mặc dù thế, cậu vẫn bị dính 1 tí sát thương từ đòn đánh đó.

Trong lúc không để ý, con quái vật chạy ra định ăn thịt cậu.

Thì *Xoẹt*Một cái xúc tua đâm con quái vật từ dưới đất lên.

Vietnam: Nó định làm gì ?----- Cậu cảnh giác lắm, cái con này đâu phải dạng đùa đâu.

Đột nhiên cái xúc tua đó chỉ đâm con quái vật thôi rồi biến mất.

Từ trong bụi cây có tiếng xì xào.

Mới ló mặt thôi mà thấy 1 cô gái bị bị thương đang đánh với con quái vật.

Phía trên là màu xanh của nước, bên dưới là màu vàng.

Cô ấy có đeo 1 vòng hoa ở trên đầu nữa.

Nam: "Hình như đó là Ukraine, em gái của Nga ngố.

Sao cô ấy lại đi một mình ?"

Cô ấy bị con quái vật quật 1 phát khá đau làm văng ra bên ngoài.

Thân thì bị va đập mạnh vào thân cây.

Ukraine: "sao con này khoẻ thế ?"

Cô ấy thở dốc mà định đứng lên, cô chưa muốn bỏ mạng tại nơi này.

Cô vẫn muốn chứng tỏ bản thân đối với anh em của mình.

Nam thấy thế, cậu không thể để một cô gái tốt bụng như cô bỏ mạng ở đây được.

Nó lại dùng bàn tay dơ bẩn đó hất vào tung Ukraine lên.

Vietnam thấy thế liền chụp cơ hội đỡ Ukraine mà kéo cô ra 1 chỗ khác.

Thấy bị vụt mất con mồi nên con quái vật liền dùng 1 sợ dây kéo cả 2 người xuống.

Do Vietnam đang che cho cô nên hứng trọn sát thương Ukraine: Ủa Vietnam, sao cậu lại ở đây ?

Nam: Cậu không cần biết tôi ở đây làm gì.

Chỉ càn đừng phát ra tiếng động gì để tôi xử lí nó Cô nghe được vậy liền có suy nghĩ không được để mình là kẻ vô dụng.

Con quái vật đánh nhau với Vietnam thì những khúc gỗ bay đến đè con quái vật.

Con quái vật chưa kịp định hình thì cái khúc gỗ đấy toả ra biến con gái vật thành gỗ nguyên chấtVietnam: Bất ngờ thật đó, Ukraine.

Cô là thần gỗ à --- Trên người cổ mọc ra đôi cánh của tiên luôn.

Đôi cánh đó trong suốt nhưng có một chút màu gỗ bạch dương.

Ukrain: Ra đây Nam, tôi chữa vết thương cho.

--- Cậu đã từ chối nhưng cô vẫn nằng nặc đồi chữa cho.

Cuối cùng cậu cũng đồng ý.

Cô ấy sử dụng phép đảo ngược và chữa trị khiến mấy vết thương của cậu lành lại.

Belarus: Ukraine chị Đâu Rồi !!!

Ukraine: Chị ở đây, Bela.

--- Cô quay ra định cảm ơn Cậu thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Nhưng cậu chí dặn là "Không được nói với ai tôi giúp cô đâu đó" Vietnam đã đi thẳng tiếp, đầu cậu bắt đầu đau.

Vietnam: "Chết tiệt, chắc trong đòn của con quái vật hệ hoả đó có 1 loại chất nào nữa à."???: Aaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Từ đằng xa, có 1 tiếng hét rất to.

Cậu chạy đến xem thì thấy.

Con quái vật có mấy cái dây đầu lúc vào lại có nữa.

Nhưng nó đang cuốn lấy chân của Bạn cậu.

Indonesia, Malaysia: Philippines cậu sử dụng sức mạnh đi.Philippines: Không được tớ sợ quá không dùng được.

---- Con quái vật há miệng định nuốt cậu xuống.

Philip: CỨU TỚ VỚI---- Cậu lạnh lùng đủ rồi.

Không được phép làm bạn cậu khóc.

Nam nhảy ra dùng khẩu AK bắn 1 phát vào sợi dây đang cuốn chân Philippines.

Philippines rơi xuống thì có Malaysia và Indonesia đỡ lấy.

Vietnam: Ba cậu, đứng sau lưng tớ.

Đừng dại mà đi khỏi đây.

Nói xong, cây lưỡi hái đó lại xuất hiện.

Nhưng có 1 con người vô duyên (vô văn hoá) đánh con quái vật đó là Mẽo ấy lộn America.

Thấy đã có người giải quyết hộn rồi.

Cậu cũng rời đi, rồi nhận được thông báo từ thầy Asean đó là.

" Một giờ ở đây bằng 1 ngày bên đó.

Thế nên cố gắng lên nha các em *biểu tượng mặt cười tự mãn*".

Nam: ÔNG HIỆU TRƯỞNGGGGGGGGGGGGGGG.

Văn phong thầy hiệu trưởng Hiệu trưởng (Lương tâm): Hắt xììiiiiiiiiiiiiii.

Hình như có đứa nào đó vừa gọi mình. ________ Quay lại với Nam _______Cậu lại đi 1 đoạn nữa thì thấy 1 người con trai có vẻ là thi triển được hình dạng thật rồi.

Nhưng đợt này khác, cậu ấy khoác lên mình 1 chiếc khăn choàng đỏ. ???: Mày không thoát được đâu.

Cậu ấy đã xử lý 1 con quái vật thay 1 nhóm người.

Nhưng họ lại khinh bỉ cậu (Là cậu con trai nói trên).

Thấy quá bất công, Nam vội chạy ra ngăn lại.

Thấy có người đến nhóm người đó đi luôn.

Thấy cậu bạn có vẻ là người tốt, Nam ra hỏi thăm.

Nam: Cậu có sao không ? ????: Tôi không cần cậu quan tâm---- Nói xong Vietnam thấy mặt của cậu bạn này đỏ lên.

Có vẻ là Tsudere.

Cậu ấy có 1 hình tròn trắng ở giữa mặt.

Da đỏ, hình chữ thập màu đen trên đó.

Nhìn quen quenVietnam: Tôi là Nam, Vietnam.

Rất vui được gặp ????: Nazi, anh trai của Germany.

Rất vui được gặp.

Nhận ra đó là Nazi, nhưng có gì đó khác.

Mặt hắn ta to hơn, dáng vẻ thon gọn như con gái.

Da mịn tóc đỏ mềm mại (Đây là dạng countryhumans có tóc nhe mấy chế).

Hắn còn thấp hơn Nam 2 - 3 phân luôn.

Nhìn như thụ ấy, dễ thương quá.

Nam không kìm chế được cảm xúc mà nhảy vào bóp bóp má của hắnNazi: Á đau, bỏ má tôi raaaaaaa.

--- Nhận ra trời đã tối, Nam đã kéo Nazi vào 1 góc để cắm trại.

Nam: Cậu đã có bạn trai chưaNazi: *Phụtttttttttt* Sao tự nhiên cậu lại nói thế Nam: Tại nhìn cậu cute thế này sao lại không có người thích được.--- Nghe đến đây, Nazi lại đỏ mặt rồi gật đầu.

Nam: Vậy cậu nằm trên hay ở dưới. ( Me: Nam ơi, em lại hóng hớt rồi đó.

Nhưng chị thích !)Nazi: D-Dưới.

--- Nghe được câu hỏi này, Vẻ mặt Nam tỏ ra bình thường như.

Nam *trong tâm trí*: Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Mình gặp được vợ người ta này.

Nam lại bật chế độ bà hàng xóm lên hỏi cậu là "Thế bạn trai cậu là ai ?".

Nói đến đây hắn tỏ ra buồn bã rồi nói.

Nazi: Chúng tôi hẹn hò 1 năm rồi.

Nhưng cuối cùng anh ta phản bội tôi, nhưng không chịu chia tay.

Tôi đang thấy không còn có cảm giác tự do nữa.

---- Thấy trường hợp này y trang cảm giác của cậu.

Nam đã lại mở lòng với hắn 1 lần nữa Nam: Cậu làm bạn với mình nha.

Nazi: Cậu muốn làm bạn với tôi ư.

Nam: Đúng rồi, mãi là bạn nhaNazi: Rất mong được cậu chiếu cố.

---- Hai người nắm tay nhau để chứng minh là bạn bè.

Từ đằng xa có 1 con người cũng làn da đỏ.

Nhưng lại có hình của đảng ở trên cùng của trán. ????: Em được lắm Nazi, dám nắm tay người con trai khác.

Kiểu này em chết với ta. *Góc tự bốc phốt con tác giả*****

Tự nhiên Me viết như thế này thấy Nazi dễ dụ quá.

Có lẽ Me điên rồi.

Nếu các bác nghĩ Nazi lúc nào cũng thế này thì các bác sai rồi.

Nả thuộc loại đa nhân các nha.

Nhưng tôi viết xong mà tự vả mình 3 cái đó ;-;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;

__________________________________

Me viết đến đây thôi và Những đất nước có từ thế chiến thứ 2 mình sẽ cho là lớp trên của Nam nha.

Còn riêng Nazi là hắn học vượt lớp.

Chứ bằng tuổi Nam nha.

Đến đây thôi, tạm biệt các bác
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 6: Chiến thuật


Buổi sáng đã lên, tại sao khu rừng này lại im lặng thế nhỉ.

Sao cậu biết được, cậu ngủ mà.

Tự nhiên có tiếng còi vang lên.

Nazi cũng vì vậy mà tỉnh dậy.

Nazi: Chuyện gì thế ?--- Vietnam: sắp có biến rồi, chuẩn bị đồ đạc đi.

Mà tao cũng có quà cho mày này.

Cẩn thận nha lần này nguy hiển lắm đóĐúng như cậu dự đoán Bên dưới chân hai người xuất hiện 1 hố đen, đột nhiên một bàn tay kéo hai cậu cuống đấy.

"NƯỚC !"

Đúng là mình đang ở trong nước.

Nam đã ngoi lên trên mặt để nhìn mọi thứ, ngó nghiêng thì phát hiện hòn đảo.

Vietnam: "Nơi đó chắt là chỗ mà trong thông báo nhắc tới, mà khoan.

NAZI ĐÂU RỒI" --- Cậu ngó nghiêng xung quanh không thấy hắn đâu cả.

Chắc không biết bơi rồi.

Cậu lại phải lặn xuống, thấy Nazi đang chuẩn bị ngất đến nơi rồi.

Nam lấy 1 máy thở ô xi đưa vào miệng Hắn, rồi kéo hắn lên.

Trên bờ, có 1 nhóm người 3 con gái, 3 con trai.

Liên:Này Nammmmm, ở đây.

--- Cậu nghe thấy cô gái nói lên leo lên.

Chưa đến bờ thì 2 người con trai đã nhảy xuống kéo 2 người lên rồi.

Nam: Đến đủ quá ha --- Hoa: Nhất định phải đến rồi Cậu thấy Hoa, Liên, Trang, Nam Quốc, Duy, và Hải đang chờ cậu giải thích tại sao cậu lại đi với Nazi.

Cậu mất 10 phút giải thích, đến lúc Nazi tỉnh lại mới xong.

Mọi người đi chuyển sâu vào bên trong.

Ai cũng bàng hoàn khi thấy tất cả mọi người trong trường đang ở giữa này.

Mọi người im lặng khi nhìn thấy cậu.

Nam: "Lại thế nữa sao, hàyyyyyy.

Chẳng hiểu sao Việt sống được nhỉ ?"

'Việt: Này đừng khịa tôi chứ !' ---- 'Nam : được rồi, được rồi.

Không trêu cậu nữa' Laos: Nam, Sao cậu lại thả tóc vậy.

Hơi lạ nha --- Nam: Tóc ?

Cậu sờ ra sau đúng thật là có 1 mảng tóc dài ở gáy thật.

Thể nào mấy ngày hôm nay cậu thấy nóng gáy.

' Nam:Mình cắt nó đi được không Việt'--- Cậu nhìn Việt hỏi một cách nhẹ nhàng.

'Việt: Cứ cắt đi, cắt hết đi cũng được' Thấy câu nói của Việt hơi lạ, giọng như sắp khóc vậy.

Nhưng cậy ấy đã bảo rồi.

Nam lấy 1 con dao trong túi ra, cầm phần tóc gáy lên.

Dùng 1 lượt sượt qua là đủ.

Philip: Cậu cắt nó......thật sao !

--- Sao mặt cậu ta căng thẳng thế.

Chẳng lẽ mái tóc này quan trọng lắm hay sao ?

Cậu vừa nói xong, có rất nhiều người lại bị dịch chuyển đi, giờ trên khoảng đất này chỉ còn người của Asean, Ame, Nhóm cậu và 1 con quái vật kì lạ.

Đột nhiên màng hình điện tử hiện ra.

Đó là Earth, hiệu trưởng trường này mà.

Earth: Xin thông báo với tất cả học sinh đang làm bài kiểm tra năng lực.

Hiện tại có 1 nhóm quái vật đã xâm nhập vào bài kiểm tra.

Chúng nhắn đến những người có năng lực mạnh.

Các học sinh ở lớp Đông Nam Á hãy cẩn thận.

Cách tiêu diệt bọn này ..........Chết tiệt đường truyền bị ngắt rồi.

Khi các cậu không để ý thì con quái vật đã nắm bắt thời cơ tấn công chỗ bọn cậu bằng cách ném quả cầu năng lượng về phía nhóm cậu.

Nam: CHẠY RA KHỎI CHỖ NÀY NHANH LÊN ----- May quá chưa ai bỏ mạng hết.

Giờ thì ai cũng bối rối rồi.

Malaysia: Ta nên làm gì đây lớp trưởng.

Liên: Các cậu tự lên kế hoạch đi chúng tôi sẽ là 1một nhóm.

---- Mọi người trong nhóm Nam lấy ra một thứ vú khí lạ thường.

Vietnam: Cậu nghĩ nhanh rồi giúp bọn mình nha lớp trưởng.

Còn giờ thì...........

BẮT ĐẦU CHIẾN THUẬT BL3.

--- Nhóm Vietnam: Rõ.Liên, Hoa và Trang chạy về 3 hướng xung quanh quái vật đó là bắc, Tây Bắc và Tây.

Còn Nam Quốc, Duy, Hải đi hướng Bắc Đông, Đông và Đông Nam.

Nazi: Tao làm gì vậy Nam.

---- Nam: Nhiệm vụ của mày rất đặc biệt đó là.........Khi tất cả đã vào vị trí được đánh dấu sẵn đó là lúc ngày tàn của con quái vật đó tàn.

Từ 6 phía ném ra những quả lựu đạn, không phải loại bình thường mà là loại được bao phủ bởi cứ* người'Việt: Mẹ ơi, mùi kinh quá'Đúng lúc đó nhóm Indonesia cũng đã lên kế hoạch xong.

Nhìn sơ qua có vẻ là mọi người sẽ tiến đánh cùng một lúc.

Nam: Nazi lên đi.

MỌI NGƯỜI TRÁNH ĐƯỜNG CHO NAZI ĐI QUA.

---- Cậu nói vậy, mọi người đã gọn lại cho Hắn đi quá.

Có vẻ lực nhảy của Nazi không tốt.

America: Đưa tay đây bọn tôi giúp cho ----- Ame đã đưa tay cho hắn.

Lấy được thêm lực, Nazi nhảy lên rú 2 thanh kiếm ra chém con quái vật 3 phát.

Nó ngã ra đừng sau.

Dưới chân nó ngã có một vòng tròn phép thuật.

Con quái vật đó nổ tung luôn.

Nam Quốc: Đánh hay lắm anh bạn mới --- Nazi: Cảm ơnLiên: Nghĩ ra cái này rất hay nè.

---- Cô đưa ra cho mọi xem đó là một loại dung dịch mùa vàng.

Thái(Tháilan): Chẳng phải đây là K2Cr2O7 sao ?

Philip: Tớ nhớ là nó là dung dịch trong Crom mà.

Hoa: Có hai loại và 2 loại này ở thế giới khác nhau.

Một là loại trong Crom.

Loại thứ 2 khá hiếm vì nó chỉ có trong thân một số loại cây.

Để phân biệt thì phải để ý kĩ màu sắc của nó. (Me: Không phải thế giới thật nên các bạn đừng thắt mắc nhiều quá nha) Hải: Nam đưa cho chị khi nào ?

---- Nam: Tối hôm qua.

--- Câu trả lời của cậu làm mọi người khác bất ngờ vì nếu muốn K2Cr2O7

Có thể đạt được 1 năng lượng, thì nó nhất định phải được ở trong một nơi toàn năng lượng mạnh mẽ.

Nam: Tìm dễ mà nó ở.....

PHILIP CẨN THẬN ĐẰNG SAU !

---- Mọi người nhìn ra đừng sau và thấy từ đống tro của con quái vật chất hiện mội con quái vật khác.

Nó bắn ra một khối năng lượng màu hồng vào phía Philippines.

Cậu thấy Philippines không di chuyển được nên đã đẩy Philip ra một chỗ khác, nhưng cậu lại là người dính đòn đó.

Nam: khụ khụ "tại sao mình lại thấy buồn ngủ quá vậy ?"

---- sau 1 lúc thì thấy Vietnam liền ho ra máu.

Thêm trong vũng máu đấy có mấy viên kim cương màu hồng.

Bỗng nhiên từ trong người tạo ra 1 vụ nổ từ chỗ Vietnam.

Mọi người đã phải chạy ra xa, sau khi làng khói bay đi thì không còn người mà chỉ còn 1 thân hình quả thuộc bị nhét vào 1 văn đá hồng.

Philip: Nam, Nam cậu có sao không Nam.

---- Cậu định chạy lại xem thì từ trong viên đá người cậu phát ra một ánh sáng tách Cậu và Việt ra thành 2 người khác nhau.

Điều có thể nhận ra là Việt có đeo kính.

America: Cậu là Nam sao ?

Đúng rồi.......Japan: Vậy có nghĩa là Nam là người 2 linh hồn.

---- Mọi người vui mừng khi thấy lại Việt nhưng cậu không quan tâm.

Điều Việt quan tâm bây giờ là làm sao để cứu Nam. ????: Có vẻ lấy được một viên mạnh rồi ha ---- Liên nghe vậy nhìn lên trời.

Mặt cô biến sắc lại Nam Quốc: Chị Liên, chị sao thế ---- Mặt cô co lại, có vẻ đang khiếp sợ cái thứ đang bay trên trời đó__________________________________
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 7: Hình thái khởi nguyên


Việt đang hoang mang tại sao lại có sự phân tách kiểu này.

Philip thấy vẫn chạy lại đặt tay lên vai Việt và nở nụ cười như muốn nói là "Mọi chuyện sẽ ổn thôi" Lúc này hoảng lắm ai cũng đang phá cái viên đá đó ra nhưng không làm được gì cả. ???: Lại gặp lại cô rồi ha - kẻ phản bội Liên: Đừng nói tên ta như kiểu hai ta quen nhau, Alfred.

--- Nghe đến đây ai cũng không thể ngờ được là hai con người quen biết nhau đấy.

Lúc đấy mặt Hoa cảm thấy thật khó hiểu.

Người mình coi là chị ruột lại là đồng bọn của người đàn ông đó sao.

Liên: Mọi người đừng hiểu nhầm.

Tôi và hắn ta là kẻ thù của nhau đó---- Alfred: Sao cô lại nói thế chứ.

Chẳng phải cô đã từng thích ta sao.

Từ phía dưới phòng lên 1 con dao.

Nam Quốc: Tao cấm mày bôi nhọ chị ấy, thằng đầu quả chuối.

--- Bị vả vào mặt quả đau quá.

Hắn chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ kéo viên pha lê kia đi.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Việt đã nhanh tay bám lấy viên đá chứa Nam bên trong.

Alfred: Bỏ nó ra nhanh lên nhóc con --- Việt: Không bỏ đâu---- Thấy thằng nhóc này nói mãi không chịu nghe, hắn cũng không muốn đây nhưng vẫn phải hất Việt xuống từ độ cao gần 1000m Việt chưa kịp định hình gì thì đã đang bay từ trên cao xuống rồi.

Ngay lập từ bên dưới Brunei và Thailand tạo ra một khối gì đó mềm mềm.

Việt ngã xuống may mà không bị sao.

Alfred: Ta đã bảo rồi.

Thôi đi về mấy tên kia.

--- Nói xong hàng loạt con quái vật xuất hiện bên cạnh đó là những người bị nhốt trong viên đá như Vietnam cũng bị đưa đi.

Việt nhìn thấy hình ảnh bạn mình đang bị một thằng ất ơ nào đó đưa đi.

Cậu không can tâm.

Việt: "Ma thuật phá vỡ"---- Mọi người biết sao không mọi thứ ở cạnh tên quái vật đó đang biến mất.

Những người bạn bên cạnh Việt thì nhìn thấy tay cậu đang niệm thần chú gì đấy. *RẮC* Đột nhiên tất cả hòn đá mà tên điên kia triệu tậm bị phá vỡ.

Hắn chưa kịp hoàn hồn thì 1 tấm khiến đẩy lại về cái cảnh cổng gì đó.

Còn nhưng hòn đá kia thì nó cũng tan đi để trả tự do cho học sinh.

Nhưng điều kì lạ là viên đá màu hồng kia vỡ ra cùng những phần cơ thở Vietnam trở thành 3 mảnh khác nhau.

Cũng như mọi người, 3 mảnh vỡ đó biến thành 3 đứa trẻ, có nét giống Vietnam.

Đứa bên trái có hình ảnh một kinh thành.

Đứa ở giữa đeo một dải bịt mắt có hình ảnh những đồi núi non hiểm trở.

Đứa cuối cùng có cảnh một con phố cổ đơn sơ, yên bình.Cùng lúc đó, cả nhóm được dịch chuyển lại về sảnh chính.

Thấy Asean chạy đến hoảng hốt thì mọi người có giải thích cho thầy hiểu.

Ame: Ôiiiii, đưa mấy đứa trẻ này vào phòng ý tế thử đi.

--- Từ đường xa America chạy đến trên tay là cậu bé từ mảnh vỡ.

Cảm đám thấy ý kiến đột xuất thông minh của Ame cũng khá là ngạc nhiên.

Đã đến phòng y tế được 10 phút rồi vẫn chưa có động thái sẽ tỉnh dậy của 3 đứa nhóc nên mọi người cũng khá là lo lắng.

Thì........

Cô y tá đi ra với vẻ mặt đen như than.

Vì quá lo Việt chạy vào xem thử. ???: AHHHHHHHHHHHHHHHHH---- Điếc tai quá à, chắc chắn khi ai nghe cũng thế thôi.

Cậu (Việt) nhìn thấy 3 cậu nhóc cute này đang véo má nhau.

Tất cả mọi người đều thấy kì lạ ở đây.

Việt: Chuyện này là như thế nào ??

--- UN: Có vẻ là Nam đã gặp 1 thứ gì đó tắc động đến cơ thể và con người của em ấy.

Mấy đứa có thể giới thiệu không ??

Tụi nhỏ hiếu ý UN nên đã leo xuống giường và nói Bắc •Nhóc bên phải khúc miêu tả đó nha•: Xin chào mọi người, em là Bắc, tên đầy đủ là miền Bắc.

Rất vui được gặp mọi ngườiTrung: Em là Trung, tên đầy đủ là miền trung.

Mong mọi người chiếu cố Nam: Nam, miền Nam.

Hân hạnh ---- Ba đứa trẻ này thật là kì lạ.

Bắc thì tinh ranh, Trung thì vui vẻ còn Nam thì hơi trầm tính nhưng hiền dịu.

Việt: Anh tên là Việt rất vui được gặp các em.

Đây lần lượt là Indonesia, Malaysia, Brunei, Singapore, Laos, Campuchia, Thailand, Myanmar, Philippines, Nazi, USA gọi là America.

Và hai thầy đó tên là Asean và UN.

Rất vui được gặp mấy đứa.

Asean: Em nhớ hết hay thiệt đó.

Nhiều lúc tôi còn bị lú cơ.

Laos: Thầy bị lú vì có bạn trai nên không quan tâm bọn em nữa--- Asean: Laos, phạt tăng thêm bài tập về nhà Cả đám cười vì sự chơi ngu này của Laos.

Lúc đó UN đã hỏi là "Mấy đứa là gì của Nam thế ?"

Cả căn phòng chỉ còn tiếng im lặng. người phá vỡ không gian này là BắcBắc: Bọn em là....Cả ba: hình thái khởi nguyên.

Việt: thì ra là hình thái khởi nguyên à...

HẢ HÌNH THÁI GÌ CƠ ---- Lúc Việt nói thì cậu có thật sự nhìn thấy cảm xúc thật của 3 người họ sau lớp mặt nạ cười đó không ?

Tất nhiên là không rồi, đó chỉ là nụ cười giả tạo mà thôi.

Cậu chưa một làn thấy khuôn mặt vui vẻ buồn bã hay tức giận của Nam.

Lần nào cũng là một biểu cảm vô hồn, nếu có cười thì đó cũng chỉ là ....mặt nạ mà thôiThailand: Hình như anh nghe thấy tiếng leng keng từ phía mấy đứa.

Ba đứa vén ống quần lên đi.

Bắc nhìn Trung và Nam xem các cậu ấy có đồng ý không.

Bắc: Họ là người tốt, tin tớ đi, lần này thôi ---- Thấy vậy Nam đã đỡ lo hơn được phần nào.

Ba người ngồi xuống sắn gấu quần lên thì là 4 chiếc xích, Bắc bị xích bên chân trái, Nam ở chân phải, Trung là ở hai chân.

UN: Dây xích này, các em là thuộc địa !?

--- Bắc: Ngài biết nó ý nghĩa gì sao Đột nhoẻn không khí ở phòng y tế trầm hẳn xuống.

3 người kia cung cảm thấy ngượng nên đã kéo ống quần xuống.

Chưa kéo được hết thì Việt đi đến mà dùng thử cái hàn để bẻ cái xích ra Cậu quay sang thấy Trung và Nam cũng được mọi người túm tự lại tìm cách tháo xích cho hai cậu.

Họ thật sự quan tâm mấy đứa mình sao ?

Dù đã 10 phút rồi ai cũng bất lực không mở được cái vòng.

Ba người bảo mọi người dùng lại vì làm gì thì cũng không tháo được đâu.

Capuchia đã thử cho N (Miền Nam *gọi thế cho đỡ nhầm với Nam*) thu nhỏ lại nhưng ăn thua.

Cái vòng cũng thu lại theo N.

Nốt lần này xong thầy hiệu phó UN nói:UN: Vì các em cần phải ở trường để bọn thầy còn kiểm tra.

Nên các em sẽ thay vị trí của Nam ở lớp thấy Asean, thế nhaCả ba: Vâng

__________________________________
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 8: Sự thay đổi


Bắc được đi đầu tiên vì cậu là đứa khoẻ nhất.

Còn Trung và N phải ở lại để kiểm tra nữa.

Đi được một đoạn thì thấy Ameria đang cầm một bó hoa.

Chắc thanh niên đang định tỏ tình đây.

Nên đi hóng thôi, cậu đi theo Ame đến một góc sân trường.

Thấy Philip đang đứng ở đó sẵn.

" A cậu đến rồi à, Ame " - cậu (Ame) đã phải lòng Philip chỉ vì nụ cười đó.

"Ừm thì.....

MÌNH THÍCH CẬU, HÃY LÀM BẠN GÁI TỚ NHA.

" - Đáp trả cho lời nói của cậu chỉ có sự im lặng của Philip.

"Xin lỗi nha, tớ chỉ coi cậu là bạn thôi.

Nhưng tớ mong không vì chuyện này mà tình bạn chúng ta bị liên lụy" - "Ừm tớ biết rồi.

" Philip đâu biết được đằng sau nụ cười đó là nỗi thất vọng tràn trề không.

Người đó bước đi, không một tí còn xót lại, tình cảm cậu dành cho Philip.

Trong phút chốc đang tan biến hết.

Cậu mệt lắm, có lẽ kết thúc sẽ tốt đẹp hơn.

"Hóng quá mình muốn xem chuyện gì sẽ diễn ra" - Chưa kịp đạt được mục đích của mình thì tiếng đồng hồ đã vang lên.

Phải nhanh đi đón Trung và N thôi.

Nhưng không quên nhiệm vụ của mình, bé này thả camera siêu siêu nhỏ để đi theo America.

"Câu chuyện sẽ tiếp diễn thôi.

" Cậu bước đi với vẻ mặt đáng sợ trên khuôn mặt đó.

Tối đã đến tại nhà UK thì chỉ thấy có mình America cả bữa không nói gì thôi.

Thấy lo cho con trai mình, UK đã hỏi : "Hôm nay gặp chuyện gì hả con trai ?"

- "Dạ không, hôm nay ổn lắm ạ" Chuyện này thật sự không ổn.

Tính cách của America nếu ổn sẽ không bao giờ dùng chữ "ạ" ở cuối câu đâu.

Cậu ăn xong leo tọt lên trên gác luôn.

America nhìn vào những bức hình cậu dán trên tường là hình của Philippines.

Xé nó, vứt nó đó là những gì cậu đã làm.

Ai lại đi thích một đứa như mình chứ. câu đã nghĩ mình chỉ là một đứa vô dụng thôi, cậu đã quyệt định rồi.

Từ mai cậu sẽ cho mọi người thấy con người thật đó.

America đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, chỉnh lại kiểu tóc, cách ăn mặc.

Rồi lên giường đi ngủ.

Hôm sau, cậu đến trường với một diện mạo khác, không con là chàng badboy.

Cậu đi giày, chứ bình thường cậu đi giày cao gót rất cao để nhìn giống cao hơn Philippines.

Chứ thật chất cậu cao hơn Philippiens chỉ một chút thôi.

Cậu đến lớp rồi nở nụ cười thân thiện.

"Mẽo ê, mày làn sao mà trông khác thế.

Nhìn mày thế này không quen" - Người bạn cùng khu với cậu là Mexico đã cho cậu biết việc này là khá khó chấp nhận.

"Biết sao thật, đây là tính cách thật của tao mà.

" Nói đến đây, cậu thấy cả lớp đang làm vẻ mặt 'bố đéo tin mày là Mẽo đâu ' Cậu giờ khác với một trời một vực với mấy ngày hôm qua.

Lại còn đeo kính nữa, nếu ai chưa từng gặp con người lúc trước thì sẽ đổ ngay.

Giờ ăn trưa đã đến, America định lên sân thượng ăn thì bị Bắc kéo đến chỗ bàn nhóm cậu mời ăn chung.

Trời ạ lúc đến nơi thì ai cũng hỏi bắc là "Cậu dẫn ai về đây đấy ?"

Mọi người thấy chưa cậu thay đổi là không ai nhận ra America là ai nữa.

"Nếu được thừa nhận thì, cậu sẽ trọn ngày nào trong cuộc sống của mình là mới mẻ, tốt đẹp nhất ?"

- Trung đang hỏi một câu khá là chiều tượng.

Có thể các cậu chưa trải nghiệm thì sao.

"Ngày 3 cũng tớ hạnh phúc nhất là được gặp lại nhau, cùng vui đùa, cùng ăn uống với nhau.

" N nói vậy đó, ba người đã bị chia cách khá lâu rồi kể từ khi đất nước phát triển.

Thì công việc sẽ ngày càng nhiều.

"Ngày tớ hạnh phúc nhất là ngày hôm nay, được sống với chính bản thân thật của mình.

Không cần phải cho mọi người thấy bộ mặt ấy nữa" - Người tiếp theo là America, cậu nghĩ vậy là vì nếu không có ngày hôm qua thì hôm nay cậu sẽ vẫn như thế Vừa nói xong, tiếng chuông vang lên báo hiệu đã hết giờ ăn trưa.

Các cậu lại đi về lớp.

Những tiết cuối cùng chẳng có gò hay cả, chán chết.

"Ừmmmnnn, tôi muốn về nhàaaaaaaa" -"Cố chịu đi Canada, còn 4 phút nữa thôi" America nói để an ủi Canada nhưng thật ra, thanh niên này muốn về anh để nhắn tin với cô bạn gái của mình - Ukraine.

"Mà các em ơi, nhớ ngày mai là ngày kiểm tra y tế nha.

Trong chuyên mục ngày mai sẽ có một phần mới đó là xem các em thuộc loài gì.

Có 3 loài, 1 người bình thường - chẳng có gì đặc biệt, tên là beta.

Loài thứ hai là mạnh cả về thể lực, tinh thần và cách suy nghĩ, tên là Alpha.

Còn loại cuối gia thành 2 loại, một là speman lại này khá hiếm vì sẽ có một thể chất ý chang Alpha nhưng có khả năng sinh sản.

Còn lại là Omega, loại này chỉ có thẻ dựa vào Alpha của mình và sinh sản.

Mong ngày mai dù kết quả thế nào mong các em cũng đưng kì thị những bạn thuộc loại cuối nha.

" - Cô giáo vừa nói xong thì trống ra về.

Lúc cậu đang đi trên đường về thì mưa, may có một cái áo mưa trong cặp.

Vì hôm nay cậu muốn hít thở không khí trong lành nên đã đi bộ.

Lúc đi được một đoạn thì thấy một chú mèo con đang ở trong một chiếc hôm bìa cát tồng.

Thấy bé còn nhỏ nhỉ, cậu liền cầm bé về nhà luôn.Về đến nhà cậu đã thuyết phục được UK cho nuôi con mèo này.

UK cũng khá thích nó vì nó có một bộ lông trắng tinh khiết.

Ăn cơm xong cậu lên giường nằm thấy tin nhắn của một người *Chào cậu Ame, tớ về đến nơi nè. * Chẳng nhẽ cậu ấy về rồi.

America kiền chạy xuống nói với cha cậu là ngày mai có thể đi đón một người bạn được không ?

"Được rồi nhưng khi đến xong nhớ đưa về để ta xem mắt nha " --- "Cha à, cha làm như cậu ấy sẽ thành bạn trai con á" Và cậu không biết được là ai đã dùng câu này rồi cũng sẽ yêu nhau thôi.

"Tạm biệt bạn tôi " -- Bắc đang chiếu cho Trung, N và Đông Lào xem cùng.

Đứa nào cũng cười gian lắm, mặt đen như đít nồi Ở sân bay thì có một người con trai độ chiếc mũ đặc trưng của Nga.

Người con trai đó đang tìm ai thì phải.

"Rus ơi, Tớ ở đây nè " - Các bác không nghe nhầm đâu là Ame gọi đó.

Không hiểu có gì sai khiến mà anh (Rus) chạy một mạch (quên cả đồ) đến ôm cậu thắm thiết lắm.

"Tôi nhớ em lắm luôn" - "Ngạt....ngạt...th.thở " Thấy Ame đang sắp bị giết chết vì con gấu bự này.

Anh dành buông cậu ra.

"À mà Rus nè, cha tớ bảo cậu ra nhà tớ chơi đó.

Đi không " - "Được thôi ".

Cậu kéo anh đi trong anh mắt đầy lươn lẹo của bọn hủ đang đứng ở gần đó.

" Lần này tôi nhất định sẽ có được em" - Anh nhìn chằm chằm vào Ameria nhưng chỉ muốn cắn cậu vậy.

Nói thật luôn Ame mũm mĩm lắm chỉ muốn cắn thôi, và Rus là những người đã sang vào cái bẫy này. __________________________________

Các bác chuẩn bị ăn bơm chó đi nha.

Và người nấu cho chúng ta đầu tiên là cặp RusAme nha.

Tuần này và tháng 5 mình sẽ không ra chap vì......Mình tuần sau thi rồi.

Vậy nên mong các bác thông cảm. mà các bạn có thấy mình viết mạch chuyện hơi nha không, hãy cho mình biết nha.

Thôi tạm biệt Mina
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 9: Ngỏ lời mời làm Rể


Đây là chân dung nụ cười của kẻ phán quyết cháu từng nhắc ở chap 2 nha.

Cái này là do cháu vẽ, mong các bác đùng bê nó đi

__________________________________

Giờ thì cặp vợ.....

À nhầm đôi bạn đang đi về nhà America để vào chào hỏi ba của 4 anh em nhà Ame.

"Tụi con về rồi, ba ơi" - "Rất vui được gặp cháu nha Russia.

Thằng Ame nhà bác nhắc rất nhiều về cháu " - Ông đi ra đẩy Ame và nắm tay Anh như con ruột vậy.

Ủa vậy tôi là con ghẻ à ?

"Anh hai có sao không ?"

- "Anh không, cảm ơn em nha Australia " - Cậu còn hai đứa em nữa đó là New Zealand và Australia.

Ame đưa tay ra xoa đầu Austrau mà nhận lại từ đằng sau là ánh mắt khó chịu bên trong của Russia.

"Hay hôm bay cháu ở lại đi, tiện thể ta muốn nói chuyện với cháu một tí" UK nói vậy có phần muốn mời bạn con trai ở lại ăn một tí, phần còn lại hình như là truyện gì đó thận trọng.

Không trần trừ một phút Russia liền đồng ý đề nghị này.

Được bố vợ mời ở lại sao không nhận cho được .... (Me: Dảy phân cách đâu rồi!!!!) Ăn xong cả rồi thì Ame, Australia, New Zealand, Canada bị đuổi lên phòng để hai con người này ở riêng nói chuyện với nhau.

"Ta hỏi cháu 2 truyện đó là thứ nhất chuyện bên gia đình cháu thế nào rồi ?

Ổn chưa ?"

- "Dạ thưa bác UK, bên nhà cháu đang rất tốt mỗi tội là Belarus đang làm loạn vì sắp bị tống đi du học" Nghe đến đây vẻ mặt của ông giãn ra thể hiện là mọi chuyện bên nhà Rus đã ổn rồi.

"Vậy chuyện thứ 2 là gì vậy ạ ?"

-Nói đến đây Mặt UK tối lại một cách đáng sợ.

Anh nuốt nước bọt 1 cái để rồi bình tĩnh lại. coi bộ chuyện này căng đây"Ngươi có muốn là con rể ta không ?

" - Câu hỏi của Ông làm Rus khá hoảng hốt.

Tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ.

Nhưng cũng không lâu Rus cũng đã mở miệng nói ra nỗi lòng của mình "Cháu muốn làm con rể bác lắm nhưng coi bộ Ame cậu ấy thích Philippines rồi.

Cháu không muốn làm kì đà cảm mũi vào chuyện tình cảm của cậu ấy" - "Chắc cháu chưa biết chuyện này ha, thằng America bị Philippines đó từ chối trước khi cháu về 2 ngày rồi" Nghe đến đây, một tia hi vọng lại loé lên.

Vậy là anh còn cơ hội cưa đổ Ame.

"Cháu cứ lo việc cưa đổ đi, ta lo việc còn lại cho" - "Nhưng cháu tự hỏi tại sao bác lại giúp cháu".

Ông chỉ mỉm cười nhìn anh, và nói " Vì cháu gây ảnh hưởng tốt cho Ame.

Và ta tin chắc cháu sẽ làm thằng bé hạnh phúc" (Người bố của năm)Ở một diễn biến khác thì là khung cảnh máu mũi bắn tung toé xung quanh.

Và hung thủ của vụ án lần này chính là truyện tình GAY CẤN của Rus và Ame.

Ai ngờ bọn Đông lào lầy thế, nó huy động toàn bộ thành viên trong nhà cộng thêm mấy chế hủ đến xem cùng nữa.

Và hiện tại chỉ còn N, Trung và Bắc là chưa chết lâm sàn thôi.

Quay lại với nhà UK, ông lấy lí do là nhà hết phòng mà nên đã để Anh và Ame ngủ chung đêm nay.

Trước khi vào phòng thì cả bọn trừ Ame ra giơ nhón cái lên để động viên Russia cố lên.

Vào đến phòng, Anh quay 180° để xem một lượt phòng Ame.

Định nhìn chỗ để quần áo của cậu thì bị Ame che mắt anh lại cùng với bản mặt đỏ nhẹ.

"Đừng nhìn đống đó chứ tên biến thái" - "Được rồi, được rồi.

Không trêu cậu nữa đi ngủ thôi."

- Rus định đề nghị ngủ ở ghế thì..........

"Cậu nằm trên giường đi, tớ ngủ ở ghế sofa cho" Cậu đang định dọn hết chăn màn lên ghế ngủ thì bị đằng sau ôm chặt lấy eo cậu đẩy lên giường.

Anh dụi mặt vào ngực phẳng của Cậu nói"Cậu không cần ra đó ngủ, ngủ một mình lạnh lắm.

Nằm đây cùng tớ là được rồi " - Được một con người lớn hơn cậu gấp đôi ấm lắm.

America liền chủ động quay lại ôm chặt lấy Russia.

Chưa đầy hai phút cậu lăn ra ngủ từ khi nào rồi.

Nhóc con của anh dễ thương thật ha.

Anh vừa xoa đầu cậu vừa nhanh chóng đắp chăn lên cho cả hai.

Rồi sau đó Rus ngủ luôn.

Và ai cũng biết kết quả của việc xem trộm chuyện gia đình nhà người khác là những người sống sót cuối cùng trước khi đi hội ngộ với gia đình đã kịp chụp lại 3 bức.

Rồi hồn cũng lìa khỏi xác.

Sáng hôm sau, America tỉnh dậy thấy được phần ngực to lớn và vững chắc của Rus làm cậu đỏ mặt quay đi.

Lúc đấy vì ngứa tay nên cậu đã lỡ dại chọc chọc má của con gấu Nga to lớn mà mọi người thằng truyền miệng nhau.

Đang chơi vui thì thấy cổ tay mình bị con gấu đó tóm lại "Cậu làm trò gì vào sáng sớm thế America" - Vậy là Rus đã tỉnh dậy và đang cầm cổ tay Rus kéo lại gần tay mình.

"Vì....vì tớ muốn gọi cậu dậy mà mãi không thấy phản ứng nên đành làm thế thôi mà" --- Biểu cảm của Ame bây giờ chẳng khác gì một chú mèo con mới bị chủ phát hiện là ăn vụng cá.

Rus cũng không làm gì mà chỉ kéo cổ tay America lại hôn thôi.

"Áaaaa, cậu làm gì vậy hả !!?"

- Russia thấy biểu cảm của America mà cười vui lên "Tớ chỉ muốn hôn lên vết thương của cậu thôi" Đang tình tình tứ tứ thì....."

Anh hai ơi xuống ăn.......sáng" - New Zealand lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ăn cơm chó.

Với vẻ con nai vàng ngơ ngác của Ame.

New Zealand chạy ngay xuống nhà và nói lớn.

"Ba ơi con biết mà.

Con sắp được lên chức chú rồi !"

Ame chạy ngay sau phản biện lại là không phải.

'Tiến triển nhanh quá ha, chắc ta đã đánh giá thấp cháu rồi' - UKVậy là cả nhà đã dùng bữa cùng với một thanh niên con rể trưởng tương lai ca nhàSau khi ăn xong cả 5 đứa đi lên trường để kiểm tra sức khoẻ.

Và một sự tình cờ ...................thôi thật ra là một sự sắp đặt đó.

Rus đã cùng lớp với Ame.

Hai người ở trong khối đứng đầu của trường nên là lớp đầu tiên đi kiểm tra sức khoẻ.

Ame đi kiểm tra thì làm những thứ bình thường như ĐO CHIỀU CAO - mối hận thù của biết bao học sinh nữ và Thụ.

Kiểm tra mắt, cân nặng, và cái mới của lần này chính là kiểm tra loại Và đời đâu như mơ, Ame thuộc loại 3 nhánh 2.

Đó là Omega, cậu được y tá đưa cho 1 cái lọ thuốc và dặn là "Ngày phát tình sẽ làm người cậu nóng lên và tạo ra một loại khí thu hút các người thuộc loài 1.

Và ngày em phát ra mùi này là ngày mai đó.

Nên nhớ cẩn thận nha "

--------------------------------------------------

Bones

Sáng hôm sau nhà Đông Lào là tỉnh dậy thấy ngay là cảnh Bắc, Trung, N đang phân phát các tấm ảnh ngọt nào đêm qua cho mấy chế hủ.

Và quả này cả nhà kiếm bội thu, mọi thứ hết sạch sau 3 giây mở bán.

__________________________________

Có lẽ sau chap 10 thì sẽ có H đó.

Các bác muốn cháu viết không ?

Đừng ném gạch cháu nha.

Cháu vẽ không được đẹp lắm, minh các bác thông cảm
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 10: Điều khiến tình bạn rạn nứt


Cậu đi ra với khuôn mặt buồn bã hơn cả cái bánh tráng.

Định đi tìm Russia thì đập vào mặt America là cảnh anh đang hôn một cô gái xinh đẹp nào đó.

Cậu chạy đi, chạy rất nhanh.

Chạy khỏi sự thật rõ ràng ngay trước mắt.

Tại sao ?

Tại sao ?

TẠI SAO ?

Tại sao các người cứ cho tôi hi vọng rồi lại tự mình dập tắt nó chứ.

Chẳng nhẽ làm tôi đau khổ là niềm hạnh phúc của các người à ?

Khi nhận ra thì cậu đã ở trên sân thượng rồi.

America ngồi xuống một góc khuất của sân mà khóc.

Cậu đau lắm rồi, trái tim này mệt lắm rồi.

Thế giới nhẫn tâm thật đó, nó cho tôi bao nhiêu hạnh phúc.

Rồi tự nó thổi tắt hạnh phúc đó.

America - " Thì ra đây là cảm giác mà Vietnam phải trải qua sao ?

Đau thật ha.

Công nhận yêu khiến con người ta mệt thật đó.

Có nên kết thúc nó không ta " - "Cậu định làm gì dại dột à, bạn tôi" Cậu ngước lên, đó là Bắc sao.

Chắc cậu ấy sẽ cười khi nhìn thấy bộ mặt cậu như vậy.

Cậu đã nghĩ thế đó nhưng mọi chuyện lại khác, Bắc ngồi sang bên cạnh.

"Có gì thì cứ nói với tôi, dù sao bây giờ ta đang ở cùng một mạch cảm xúc mà.

Cứ nói thật với lòng đi" - Nghe vậy Cậu cũng không ngại chia sẻ.

Cậu đã kể những chuyện đã xảy ra.

Thật ra thì......đỡ hơn nhiều rồi đó.

Cậu vừa nói, vừa dựa vào vai Bắc một cách an toàn.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm, mà gửi lời xin lỗi đến Việt hộ tôi.

Làm sao cậu biết tôi ở đây thế ?"

- Bắc đợi một lúc lâu mới trả lời, Bắc - " Lên đây suy nghĩ mấy chuyện lặt vặt thôi ấy mà.

Dù sao tôi cũng 4000 tuổi rồi, cậu không cần quan tâm đâu" - Nghe đến America im bật không nói lên lời.

Một người có thân hình nhỏ (Nhưng cao hơn cậu) nhắn như thế này còn già hơn cả bố mình sao.

Nhìn thấy vẻ mặt 'bố mày dell tin' của America Bắc không nhịn được mà phì cười.

"Bộ mặt ngáo ngơ đó là sao.

Thôi về lớp thôi, chuông sắp vang lên rồi" Bắc đưa tay với cậu ư, hình như đây là người thứ 3 đưa tay ra giúp đo mình.

Người đầu tiên là cậu bé ngày đó, rồi đến Philippines, và lần này là Bắc.

Cậu thật sự đợi ơn của Bắc đây.

America nắm tay Bắc đi xuống nhìn như bố con đang dắt tay nhau vậy.

Và không thể thiếu những tiếng lách tách vang khi cậu và Bắc đi ngang qua.

Ngay sau đó là trong tin nhắn của trường.

"TIN NÓNG

Bắc và America dắt tay đi trên hành lang.

Chẳng nhẽ UK là bố nuôi, còn Bắc mới là người bố thật sự của Ameria !????"

Không hiểu một cách thần kì nào đó, bài báo của trường bay đến tận điện thoại của UK.

Ông ngồi một góc khóc dòng nghĩ UK - 'Chẳng nghe mình không bằng một phần của thằng nhóc đó sao.

Nó sẽ cướp hết con mình mất."

Trong lúc nghĩ thì UK đang bó nát cái gối ôm nhỏ nhỏ xinh xinh để ở trên ghế sofa ở phòng khách.

Quay lại với cậu bé có 1 ông bố ruột ngoài lãnh địa.

Russia đọc được cái bài này nhưng anh không cảm nhận gì về bài báo.

Mà anh có cảm giác muốn băm xác Bắc ra vì dám nắm tay America của Anh.

Để sau giờ học đã giờ về lớp nào.

Trong lúc đó Bắc nhận được tin nhắn từ Russia |Tí gặp bố ở cổng trường| (Lương tâm: Tạm biệt bác).......Tiếng chuông vừa vang lên, Russia kéo tay America đi ngay.

Mặc cho cậu nói đau rất nhiều, anh cũng mặc kệ Cậu đang chịu một lực mạnh ở cổ tay kia.

Russia kéo cậu đến một góc khuất của trường.

"Trả lời tớ tại sao cậu lại nắm tay Bắc thân thiết đến thế" America - "Vậy tại sao cậu lại quan tâm đến tôi, sao không đi quan tâm cô bạn gái cậu ấy !?"

-- Cậu nhìn thấy cảnh đó sao America "Cậu nói gì vậy America, tớ làm gì có bạn gái" Ánh mắt của America như muốn bộc lộ ra cảm giác bị chính người mình thương phản bội vậy.

Thấy cậu càng ngày càng kích động.

Anh không ngần ngại mà lấy mất nụ hôn đầu của cậu.

Đôi môi mềm quyến rũ là một liều thuốc phiện, muốn cai nhưng không bao giờ cai được.

Chiếc lưỡi tinh ranh luồn lách vào trong khoang miệng của cậu.

Xấu xa đến nỗi lấy hết dương khí, mật ngọt trong đó.

Đến khi America gần cạn không khí anh mới buông cậu ra.

Sau đó nhận được 1 cái tát của America.

"Đồ xấu xa, biến thái" - cậu đẩy anh ra chạy đi cùng với dòng nước mắt vẫn lăn trên gò má.

Anh từ từ trượt xuống đất, tất cả công sức của anh trong 10 năm bị con ả đó hủy hoại trong nháy mắt.

Từ đằng sau xuất hiện 1 người con trai hình như đó là N thì phải.

"Cậu có muốn sửa chữa lỗi làm không ?

Làm lại để có thể chiếm lại cậu ấy một lần nữa" - Cậu ta nhìn Anh với ánh mắt thấu hiểu được cảm xúc bây giờ của anh.

Anh đã đồng ý với lời đề nghị của cậu ta.

Russia - "Được thôi, vậy ta sẽ làm gì ""Ngày mai là ngày nghỉ, tôi sẽ bảo Bắc rủ America đi.

Khi đến nới việc của anh đó là cố xây dựng lại lòng tin của cậu ấy.

Còn những việc còn lại tôi lo cho " - vậy đây buộc phải dựa vào may rủ rồi.

Nhưng dù có bán cái hồn này cho America thì anh cũng chấp nhận. ......Vào buổi tối đó, America không hề xuống ăn một tí cơm nào làm UK lo lắng.

Ông chưa bao giờ thấy con trai mình bỏ bữa cả.

Cả nhà đã gọi America hơn 1 tiếng rồi mà cậu không ra.

Những gì tất cả mọi nhận được là "Không đói, đừng làm phiền nữa mà.

Để con/ anh yên" Cùng với đó là những tiếng thút thít vang lên không ngớt trong phòng.

Thù từ nhiên ánh đèn điện thoại cậu vang lên.

Là tin của Bắc mà '" Sáng mai đi chơi với ta nha Con trai"' Trời ạ, nếu UK thấy dòng này thể nào cũng vác súng hoặc trà sang đổ vào nhà Bắc mất.

Vì muốn trở lại với hiện thực.

Cậu đã đồng ý.

Ở nhà Việt thì hình như Bắc và N đang bắt tay để gắn kết lại 2 ông tướng này lại.

Từ trong đầu phát ra một giọng nói trầm.

" Phải lấy được những mảnh ghép đấy nếu không các người đừng hòng lấy lại đôi mắt của Anh em các người ."

- "Tên khốn" Hai người cùng trừng mắt về phía phát ra giọng nói đó__________________________________
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 11: Buổi đi chơi (H)


Cháu xin cảnh báo các bác nào chưa tắt đèn thì nên out nha.

__________________________________Rất cuộc tình cảnh của cậu ấy là như thế nào ?

Giờ trong tâm trí America toàn những câu hỏi như "Tại sao cậu ấy lại hôn mình ?"

"Tại sao cậu ấy có bạn gái mà vẫn chơi đùa với mình ?"

Có phải cậu đã yêu mù quánh không ?

Cậu nhận ra mình có tình cảm với Anh lâu rồi.

Từ lúc cậu và Anh còn nhỏ cơ.

Rồi đen lúc học tiểu học thì Russia được nhận học bổng bên Nga.

Nên hai người từ đó phải chia xa, chuyện cậu yêu và thích Philippines là vì chỉ muốn quên anh đi thôi.

Nhưng vẫn không thể nào xoá bỏ được.

America - "Áhhhhhhhhhhh, thôi bỏ đi.

Hắn ta cũng chỉ muốn chơi đùa với mình thôi mà.

Mai đi chơi với Bắc phải vui đùa thoả thích để quên tên đáng ghét này đi mới được" --- Cậu thật sự muốn xoá tên Russia ra khỏi cuộc sống mình nhưng có một thứ gì đó dằn vặt trong lòng không cho.

Thôi đi ngủ đã, mai thế nào tính sau*Đoạn này sẽ hơi creepy tí nha.

Bác nào yếu tin thì lướt qua nhanh, nếu không thì cứ đọc đi.

Cháu không cấm*Còn về phía Russia bên kia thì.............ổng đang chặt thịt làm cắm cho đàn lợn nông trại người thân.

'Không biết thịt người có vị gì nhỉ ?' -- Và à hừm thanh niên vừa thực hiện một phi vụ giết người và nạn nhân đó chính là con ả đã khiến công sức cẩu anh đổ sông đổ bể.

Russia - "Đây là hình phạt vì giám làm hỏng việc của tao" -- Anh trộn xong đóng hộp gửi cho người thân ở nông trại.

Mong sáng mai sẽ may mắn Sáng hôm sau, cả nhà Uk bất ngờ vì America lại nở nụ cười đó, nụ cười đáng sợ đó.

Trong lúc ăn sáng Canada luôn cảm thấy sát khí toả ra từ cậu.

America - "Sao mọi người nhìn con như thế.

Trên mặt con dính gì sao" Cả 4 người không nói gì mà chỉ lắc đầu.

Thấy vậy America cũng ra khỏi bàn để đi ra ngoài.

"Hôm nay con đi chơi với Bắc nên đừng lo nếu con về muộn nha" ---- "Thì có ai lo cho anh đâu" Thằng Australia đáng ghét.

Thôi cậu cũng mặc kệ Vừa ra ngoài đập vào mặt cậu là khuôn mặt của Bắc đang đúng chờ bên ngoài rồi, Hai người đã cùng nhau đến công viên ở phố trung tâm chơi.

Một sự trùng hợp đến mức bị so đặt đã diễn ra, hai người đang có hiểu lầm với nhau lại gặp mặt ở đây.

Vì thế không khí buổi đi chơi có phần trầm xuống một tí, Lúc đó Bắc đã rủ N đi mua mấy cốc nước cho cả nhóm.

Đứng đó chỉ còn có mỗi America và Russia thôi.

"Vậy cậu dạo gần đây khoẻ không ?"

"Ừm khoẻ lắm thế còn cô bạn gái của cậu" "Ai là bạn gái tớ cơ ?"

Nói đến đây vẻ mặt ngơ ngác của America hiện ra trước mặt Anh, phải công nhận nói rất là buồn cười.

Vì thế Russia có nhiệm vụ là phải giải thích.

Khi đó là cô ta cố tình hôn anh, chứ anh có muốn đâu.

Hai người đảm nhận việc đi mua nước cho nhóm quay lại.

Khiến đang đến lúc Russia nói ra cảm nhận của mình thì bị xen ngang.

Nhưng trời đã mỉm cười với anh, hai người kia rủ anh và cậu đi vào nhà ma.

Vâng vẫn như bình thường trong đấy vẫn có những tiếng hét phát ra nhưng không phải do đôi RusAme.

Thời thế cản không nổi tự nhiên từ trên rơi xuống ngay trước mặt cậu là khuôn mặt cửa Bắc đầy máu cộng thêm là một mái tóc đen bẩn.

Vì bị làm bất ngờ mà bản chất của America đã lộ ra, cậu rén quá nào đến ôm chặt lấy Russia.

Mũi còn thút thít ra nhìn đáng thương lắm, nhưng nó lại là khuôn mặt làm Anh cảm thấy kích thích nhất.

Cảm giác như Bắc làm hơi quá, Russia lấy bàn tay ấm được di truyền của gia đình của anh đặt lên tấm lưng nhỏ đấy mà an ủi "Không sao đâu mà, mọi thứ ổn rồi" Nói đến đấy America đã ngửa mặt lên nhận được ánh nhìn trìu mến của Russia mà đỏ ửng mặt mày.

Tiếp theo đó 4 đứa bạn lên vòng đu quay, Cặp vẫn như thế vì chỗ ngồi của nói chỉ đủ vọng vẹn cho 2 người.

Đang lên gần đến đỉnh thì phần điện của vòng đu quay thì bị sập, kiến cho nó đang quay tự nhiên ngưng lại.

Vâng, vì bị ngưng lại đột ngột nên một lần nữa America ôm chặt lấy cánh tay của Anh.

Ôi giời ơiiiiiiiiiiiii, đáng yêu quá à.

Phần má mềm mịn đó cọ vào cánh tay của anh làm Russia phải kiền chế hết mức có thể để phần con quả anh không chỗ dậy mà ăn America ngay bây giờ.

Biết hiện tại America đang ở trong trạng thái hoảng loạn nên Russia đã đưa tay ra xoa vào mái tóc vàng mật đó.

"Không cần phải lo lắng quá, họ sẽ sớm sửa lại nó thôi"Biết tâm lí của người bên cạnh anh đã ổn hơn một tí nhưng nhìn cái biểu cảm ngại ngùng đó khiến Russia muốn trêu trọc một chút.

Anh cố tình đẩy cậu ra khỏi chiếc ghế nhưng chỉ là giả vờ thôi vì đã có đủ loại giây bảo vệ rồi mà, trong đấy có 1 loại dây đặt biệt nữa đó là cánh tay của Russia.

Điều đó lại kiến cậu một phát chui vào lòng Russia mà ôm chặt lấy.

Ở toà nhà đối diện đang có một ông bố nào đó thấy con mình đang bị thằng lưu manh kia trêu đùa.

Cái ống kính cũng gãy, bản tính giữ con gái nhưng trong trường này là con trai lại nổi lên như 1 truyền thống của người hiện đại.

Ông UK kia chửi thầm "

Sau này đừng hòng gặp lại con ta nữa"; " Tránh xa con trai ta ra nhanh lên"; "Thả con ta ra tên biến thi hiếp dâm trẻ em ở ngay nơi công cộng kia"Quay lại với cặp đôi của ta, có vẻ như tâm lí của America đã ổn lại rồi, Russia mở lời là "Tớ định tỏ tình với một người hoà đồng, hơi ngốc cậu nghĩ tớ nên tỏ tình theo cách nào ?"

Nghe đến đây, lòng America như nhói một phát.

Có vẻ như là cậu ấy đã có người mình thích, vậy là mình.......hết cơ hội rồi.

Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc đang rối loạn của cậu lại mà nghe Russia nói tiếp"Tớ nghĩ là tỏ tình thẳng đi, dù họ ngốc nhưng chắc EQ họ cao thì sa......."

Chưa nói hết thì đôi môi mềm đỏ tươi kia bị Russia tóm lấy một cách không còn từ gì có thể nói ngoài từ "bạo".

Vì đang ở thế chủ động nên anh có thể lộng hành khắp nơi trong cửa miệng của cậu, cướp hết từ ngụm khí ít ỏi trong miệng America.

Sau 3 phút thì anh mới đồng ý thả cậu ra "Vậy thì tớ thích cậu đó đồ ngốc ạ" Ể.....mình được tỏ tình .........sao ?

Mặt của cậu bắt đầu tăng nhiệt sau 5 giây internet bị chậm rồi cuối cùng là thành quả cà chua luôn.

"Dù gì ta cũng đã 18 rồi mà, vậy là có thể làm theo đúng luật rồi nhé.

Thế ý cậu thế nào, làm người yêu tớ nhé ?"

"Được thôi, tớ đồng ý'Cùng lúc đó cái vòng đu quay đã hoạt động trở lại.

Khi xuống đến nới, hai người bất ngờ nhất đó là hai người bạn đi cùng họ.

Cảnh tượng 1 người to như con gấu đang tay trong tay với người bé tí teo đứng bên cạnh.

Vậy là cuộc đi chơi kết thúc tại đấy luôn, trên đùng đi về thì America đã ngỏ lời có thể đến nhà anh chơi không ?

Tất nhiên là đồng ý rồi, làm sao có thể làm trái ý vợ được chứ.

Và anh còn phải thử thứ thuốc mà Ukraine đưa cho anh nữa.

Nghe em ấy nói nó giúp dục vọng trong người lớn lên.

Khi đến nhà Anh điều cậu bất ngờ nhất là Russia đã ra ở một mình rồi.

Thật là nể phục nha, sau đó để chứng minh mình là một thằng bạn trai tốt, anh đã tự mình đi lấy nước cho cả hai.

Nhân thời cơ anh đổ luôn cả cái lọ mà em gái mình đưa cho, mặc dù nó rất nhỏ nhưng nghe nói công dụng của nó là rất nhanh.

Anh bê hai cốc nước ra 1 là caocao, 1 là Cafe.

Vì Russia quá là hiểu cậu luôn nên đã biết cậu sẽ chọn Caocao.

Và sau đó hai người vẫn nói chuyện bình thường cho đến khi thuốc bắt đầu tác dụng.

Người của cậu bắt đầu thấy nóng lên và run lẩy bẩy.

Tại sao tự nhiên bên dưới ngứa quá vậy ?

Có ai không khó chịu quá, giúp với.

"Này America, cậu sao vậy ?"

"Khô......không sao.....mình ổn"Thấy America không có thành thật 1 tí nào, anh lấy một ngón tay cọ nhẹ vào đầu cúc của cậu làm cả cơ thể run lên cùng nhiều.

" Bên dưới......

Giúp.......nhột.......

Giúp với Russia" "Đây là cậu muốn đó nha" Không ngần ngại anh đè cậu ra mà lột đồ.

Từ trong gần giường Russia lấy ra 1 chiếc hộp, bên trong đó có những đồ mà cậu đã mua của Japan.

Anh lấy một sợ dây quấn quanh thằng nhóc đang cương cứng kia và không nói gì mà cho ngón tay vào hậu huyệt bị xuân dượt làm ướt kia ."

Argggg~~ Đau......đ-đau....từ...từ từ...thôi Russia.....Hah~" Mặc kệ những gì cậu nói anh vẫn cứ đâm mạnh vào bên trong khiến cậu khóc thét, côn thịt bên dưới vì chiếc miệng nhỏ này mà cương lên.

Đột nhiên anh sợt qua 1 điểm gồ."

Có vẻ tìm thấy rồi""Ý cậu là sao cơ.........AHHHHHHHH ......Đừng......l-làm ơn........đừng.....nhấn chỗ đ-đó nữa..........hức hức. ......Ha~"Làm sao có thể tha cho cái miệng nhỏ dâm đãng này được, Russia tiếp tục đưa ngón thứ hai, rồi thứ 3 vào cứ liên tục ma sát điểm nhạy cảm đó.

Russia đang định cho thêm ngốn thứ 4 vào thì bị bàn tay America giữ lại.

Trước mặt Anh giờ là một khuôn ướt đã nước mắt vì bị Russia trêu đến phát sướng cả người.

Cậu thật sự muốn bắn, nhưng cậu em nhỏ phía trước đang bị chặn lại bằng sợi dây lúc nãy.

Hai điểm bị mô thuẫn mà cảm giác rất khó chịu."

Russia.....tháo nói r-ra.....xin cậu đó......muốn bắn....hức .....hức......Tr-trướng lắm......làm ơn đó Russia""Hừm~~, Cậu biết muốn tớ tha cho phải làm như thế nào mà, cậu nhóc damdang của tớ" "Anh.......R--Russia......làm ơn......cho em b-bắn.....đau....lắm rồi đó.....Ưm~~"Thấy America làm đúng ý Anh, Russia liền tháo sợi dây ra.

Khi vừa tháo ra, cậu liền xuất luôn.

Dòng nước trắng bắn lên phần bụng của cậu.

Sau trận kích thích mãnh liệt đến mức đáng sợ, sức lực của cậu gần như bị rút cạn hết sạch.

Đột nhiên cậu cảm nhận được thứ gì đó hành trụ nóng ở trước của huyệt của America.

"Cậu......cậu định làm cái gì thế""Tất nhiên là ăn cậu rồi.

Yên tâm , tớ sẽ làm nhẹ nhàng thôi, đêm nay còn dài" .........'Ưm.....hình như sáng rồi à ?' Cậu định ngồi dậy thì một trận đau chạy 1 phát đến tận bão của cậu.

Rồi kí ức hôm qua dột nhiên trở về.

Tên khốn đó, cậu ta có biết mình là Omega không thế.

"Em dậy rồi à" Russia vừa mới bước vào đã có một cái gối bay vào mặt mình.

Khi chiếc khối rơi xuống đó chính là khuôn mặt phông má giống như sắp khóc.

Tên đáng ghét, những cái chữ đó gần như hiện rõ trên khuôn mặt dễ thương đó.

"Nào làm sao thế bé cưng ?"

"Tại cậu đấy, cậu lấy mất lần đầu của tớ rồi.

Lại còn bắn vào trong nữa, tớ là Omega đó.

Lỡ có thai thì sao ?!"

"Nếu có thai thì tớ sẽ nuôi.

Vì tớ đã hứa rồi, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu" "Thằng sến sẩm""Cảm ơn đã khen"

___________(tác giả chết do viết quyên đeo kính)_________________
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Trả Ask


Ok bắt đầu luôn nha các bác

1.

Đây là Vietnam Harem thì tổng cộng có bao nhiêu người ? => Ok, Mình sẽ nói một lần nữa nha.

Mình viết fic này không phải là Harem nha mấy bác.

Thật ra mấy cha đầu cháu định làm Harem thật đó.

Nhưng cháu bị lật từ harem sang 1x1.

Nên là Vietnam harem là không có người nào nha.

Tiếp tục nào 2.

Tại sao bác lại lọt hố Vietnam Harem => Thì do mình đọc fic "Trọng sinh làm lại cuộc đời" nha bạn.

3.

Ngoài Vietnam Harem bác còn ship cặp nào nữa không ? => Mình có nha bạn rất lắm luôn.

Như Cộng x Que, N.k x S.k, Campuchia x Laos, Ussr x Nazi, ...4.

Nếu có ai đục thuyền Vietnam Harem hoặc là cặp ship nào đấy của bác thì bác sẽ phản ứng thế nào ? => Mình sẽ thoát khỏi fic đấy và chọn fic.

Vì chúng ta có quyền tự do ngôn luận mà.

Nên họ muốn làm gì với fic của họ thì kệ họ chứ.

Mình không muốn thấy ở bình luận có kiểu "Mình không thích bạn làm kiểu này, mình muốn bạn làm kiểu kia cơ,....."

Vì thế mình sẽ im lặng và thoát fic đấy ra.

Tiếp nào 5.

Lí do gì mà bác lại viết truyện ?

Hay là bác cảm hâm mộ ai đó rồi lấy cảm hứng viết ? => Thật ra mình viết để giảm bớt chất xám của mình.

Chứ mình gặp trường hợp trước khi viết thì giờ nào, làm gì cũng không thể tập trung được nên mình mới viết.

Giờ tình trạng này vẫn tiếp diễn.

Haha vui ghê

=> Và à vâng chạ sẽ said lại lần nữa là CHẲNG CÓ AI đây bác ạ.

Và giờ mình muốn nói là đã có 1 chap mình hỏi các bạn nên chọn harem hay 1x1 thì chỉ có mỗi bác SHIROjigoku là bảo "Tùy theo ý bạn thôi" và cháu cũng đã quyết định là 1x1.

Còn về truyện mình có Drop hay không thì......Mình chỉ drop bên này thôi, chứ bên Mangatoon cháu vẫn tiếp tục viết.

Còn về phần chap 11 và phần H trong đó thì mình vẫn đăng cho các bạn coi.

Cháu cảm ơn các bác nhiều lắm nha nhưng mà cảm giác cháu viết truyện mà chả ai cmt làm cháu cũng hơi buồn tí.

Nhưng không sao, dù gì thì Cháu cũng không bỏ bên này đâu, chỉ là 2 tuần mới đăng 1 thôi nha các bác.

Cháu nói đến đấy thôi nhe, tạm biệt mọi người.

Cùng hướng tới đội tuyển Việt Nam bên Dubai nha.
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 12: Sự quay lại (End)


Tại cuộc họp mặt của những bộ mặt đen như đít nồi.

Không khí khó thở như bị 1 vật gì đó áp sát lại không cho người khác thở.

"Ta nên quay lại thôi !"

- ???"

Cậu chắc chưa, cậu còn yếu lắm, hơn nữa.........."

- ????Hai người nhìn ra 1 góc giường có 1 người con gái đang nằm thở hổn hển trên giường kia.

Người cô nóng ran, mặt đỏ ửng.

Cậu con trai kia đi lại gần cô và đỡ dậy.

"Này, indonechina.

Đừng ngồi dậy, em còn yếu lắm.

" -Nam kì "Anh Nam kì, em không sao đâu" - Indonechian Giọng 1 người con gái vang lên "Đừng nói dối nữa Đông dương, em sốt quá rồi đó" - Bắc kì "Chị Bắc kì, có nên đưa em ấ-" - Nam kì "KHÔNG, EM KHÔNG ĐI" cô bé nắm chặt lấy tấm áo của người anh mình.

Để lộ ra những vết băng, vết trầy trên cánh tay cô bé nhỏ xinh đó.

Đông dương là con của Nhà France và nhà Đainam.

Nhưng cô được hạnh phúc không, he he, tất nhiên là không rồi. _____________Quá khứ____________"Đừng mà cha ơi-i..........

Hức-c.

Con.....con hứa sẽ làm tốt mà......"

- bóng dáng 1 cô bé nhỏ với mái tóc vàng ngồi bệt xuống đất.

Tay luôn giơ lên như muốn cản lại gì đấy.

Dưới chân cô, sao lại có mảnh thủy tinh thế kia.

Nhìn về đường trước kìa, người cha đó đang cầm 1 bình rượi nho đặc trưng đánh vào đầu cô "MẸ MÀY, CON VÔ TÍCH SỰ.

Có việc làm bài kiểm tra thôi cũng không nổi điểm 10.

Mày vô ích như con mẹ người Viet mày vậy" Hắn văng cả cái bình vào đầu Indonechina.

Máu đỏ từ từ chảy ra cùng những dòng nước nho tím đỏ kia.

Sao vậy, 1 cô gái nhỏ mà không được yêu thương, không sự chăm sóc.

Chỉ có những trận đòn thừa sống thiếu chết.

Lúc cô cầu xin không ai cứu lấy.

Lúc cô muốn buông bỏ, lại bắt cô ở lại.

'Địa ngục hiện hữu trước mắt con người' - Tuyệt vọng với số phận cô chẳng còn làm gì khác, cô khóc.

Khóc những giọt nước mắt của sự chịu đựng, nước mắt của những nỗi đau cô luôn phải chịu.

Nước mắt cho số phận bi thảm của những con quỷ đột lốt người đã đánh đập cô.

Đó cũng là lúc, đôi mắt của thần chết được kích hoạt.

Chính đôi mắt đó, đôi mắt của những viên ruby đỏ chót đứng giữa những vũng máu chảy trên sàn nhà.

Nam kì - anh trai cùng mẹ khác cha của cô chạy đến.

" Rất vui được gặp anh, anh ba" - cô cười, 1 nụ cười ngây thơ, cho đu đôi bàn tay đã dính máu người tanh hôi.

Cô vẫn quyết định sẽ cười. ________Kết thúc hồi tưởng_______Kí ức về gia đình "hạnh phúc" đó đã tạo nên một nỗi ám ảnh cho 1 thế hệ trẻ như Indonechina đây.

Bắc kì biết thế và hiểu thế.

Cô nhẹ nhàng đến bên Indonechina nói nhỏ "Lần này có 2 anh chị đây rồi mà.

Đừng lo, và lần này ta sẽ về lại ngôi nhà thật của ta" - cô áp trán lên trán của người em gái đang run lên.

Không phải vì cô bé sợ, mà là cô bé chưa bao giờ được nhìn thấy gia đình nhà ngoại mình.

'Em......em............Muốn gặp họ" __________________________________Tại ngôi nhà drama ngập trời đó, Việt đang ngồi nhìn vào khoảng không.

Cậu từng là người tự kỉ mà, kí ức ha.

Chỉ là 1 thứ gì đó như cuốn băng với cậu thôi.

Thế giới mày thật khá biệt với những gì nó thể hiện.

Những toàn nhà cao trọc trời, toả ra mùi của tiền, mùi của máu.

Máu của những người công nhân nghèo hi sinh để tạo ra cái công trình đó.

Khiến những lũ trẻ kia mất cha, mất mẹ, mất người thân.

Càng ngày từng tầng lớp bị phân biệt rõ rệt.

Người nghèo bị đối xử như xúc vật "Hày~........."

- 'thế giới này thật là bẩn thỉu mà' Cậu đưa tay lên mắt, che đi sự thật về thế giới này, che đi sự tàn nhẫn của con người với nhau.

Người tốt thì bị hiểu nhầm, người xấu thì được thương hại.

Thế rốt cuộc công bằng ở đâu.

1 công cụ, 1 thứ đồ vặt để họ dẫm lên.

Đó là những từ để nói về thời gian khi xưa thôi.

Nó đen tối không có ánh sáng.

"Đừng sợ.......Ó......Mình ở đ@y m!"

Việt tỉnh dậy, cậu bé đó là ai ?

Cậu ta từng biết mình sao ?

Đột nhiên cậu cảm thấy 1 thứ gì đó..............

Quen thuộc__________________________________"Việt, 3 đứa nhóc BTN biến mất rồi" - Laos...

"Hả ?!

C-ậu đùa hả ?"

- Việt__________________________________.."

Indonechina, cận thận đằng sa-" - Nam kì......

KÍPPPPP......

Vũng nước màu đỏ thẫm kia chảy trên mảnh đất đầy hoa.

Cô bé ra đi rồi nhỉ ?.

__________________________________Người đã từng mang ánh sáng cuộc đời cho rất nhiều người, người đã mang niềm tin đến trong cuộc sống đầy những kẻ "ngây thơ".

Bốn người cùng 4 nụ cười sáng như những tia nắng của mặt trời.

Sao có bốn người, vào 1 ngày mặt trời bị che lấp cũng là lúc bản tin đưa tin rằng thi thể 3 cậu bé được tìm thấy tại 1 bìa rừng.

Họ cố bảo vệ 1 thứ gì đó, vì 1 trong những cái xác đó có tư thế ôm chặt lấy gì đấy.

Mọi thứ rất vất vả rồi, từ 3 con người luôn tràn đầy niềm tin vào thế giới, giờ chỉ còn 2 người với ánh mắt tuyệt vọng.

Từ 1 gia đình đã đổ nát thành 1 gia đình đầy tiếng cười.

Giờ sao, vết thương trồng chất vết thương.

Nước mắt cay nhè cả đôi mắt người thương họ, người thân họ.

Đột nhiên những tiếng xì xào cứ liên tục vang lên, vì sao ư, họ thắc mắc người con trai kia sao vô tình thế.

Đã đến đám tang người ta mà luôn cười thế kia.

Sao họ biết được sau nụ cười đó, là những cảm xúc bị kìm nén 1 cách triệt để.

Để làm gì sao, để họ yên tâm vào Việt, Vì 1 lời hứa sẽ không khóc nữa.

Cậu mệt mỏi, muốn nằm xuống giải toả toàn bộ mọi thứ thôi, ông trời thật biết trêu đùa người khác mà.

Những giọt nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi khoé mắt đỏ đó thì từ sau cậu được đưa dựa vào 1 bờ vai.

Cậu ngước lên thì thấy là Cuba, anh đưa tay lên vai cậu mà ôm vào lòng.

"Đừng kìm nén nữa, có tôi ở đây rồi" - CubaSao anh lại ở đây ?

Cậu liền đặt ra 1 tá câu hỏi, chả phải anh thích Philippines hả.

Sao giờ đối tốt với cậu thế ?

Nhưng hơi ấm này quen thuộc, cậu cứ thế mà hét lên rồi từng giọt nước mắt cứ thế trào ra.

Tiếng khóc của cậu to đến mức ở ngoài mọi người vẫn có thể nghe được, không ai ngăn được cậu cả.

Những gánh nặng kia, đè nén giờ được rũ bỏ hết khỏi đôi vai nhỏ bé ấy.

Cuba đứng sau nhìn cậu bước đi mà cảm thấy mình thật vô tâm, bạn bè mà lại đối với bạn mình thế hả.

Để sinh vật nhỏ này gánh mọi thứ chẳng phải quá đang lắm sao.

'Xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu Việt' __________________________________

Vậy là 2 năm từ sau lần cuối cậu gặp Vietnam.

Sau cú sốc đó, Việt gần như rơi vào trầm cảm, chả ai biết cậu muốn gì, cần gì hay chỉ đơn giản là cảm nhận thấy gì.

Sau mấy tháng có gia đình và bạn bè ở bên, cảm xúc của Việt cũng đã tốt lên kha khá, cậu đã có thể cười một chút, chỉ một chút thôi nhưng cũng khiến người thân cậu mừng.

Vì từ sau đám tang, Việt như 1 con rối gỗ, không cười, không khóc cũng chả tức giận.

Chắc người mừng nhất chính là Cuba, sau ngày hôm đấy 2 người bắt đầu thân lại với nhau.

Anh cũng luôn ở bên cậu khi Việt bị mọi người nói xấu.

Nhưng dù gì do sự vô cảm với mọi người và cũng vô cảm với thân thể mình nên giờ tóc cậu đã dài đến vai rồi.

Nhiều lúc chính do sự thản nhiên đó mà Việt đã làm bao con tim xao xuyến không nguôi.

Nhưng cuộc đời đâu như mơ, những ai tiếp cận cậu đều bị Cuba cho ăn nguồn bình khí nặng đè đầu.

Thật thì cả người anh em kết nghĩa của Việt - Laos và Campuchia cũng đang làm thuyền trưởng cho con tàu mang tên CubaViệt.

Rồi cái gì cũng đến mà cái ngày mà Anh đã thổ lộ tình cảm này "Việt Nam nè, tao thích mày" - Cuba "Mày đùa đúng không ?"

-Việt "Tao không đùa, tao đã làm mày khóc mấy lần rồi.

Nhưng trong đấy có đa phần là do mày tự khóc" - Cuba "Thôi, tao đi đây" - Việt "Ấy, đợi đã Việt nam, tao đùa mà" - Cuba Nhưng lần đầu tiên sau 2 năm, Cuba thấy được nụ cười đẹp như muôn ngàng vì sao kia.

Nó như mang sắc xuân tới vậy, thật sự rất đẹp.

Anh mong anh có thế bù đắp cho Việt, lấp đầy trái tim trống rỗng đấy.

Còn bên Viethoa (Việt hoà) thì khá ổn, Hoà đã chính thức hẹn hò với Mặt trận (Vietcong, mình sẽ đổi cách gọi nha).

Từ đó mà 2 người thành 1 cặp đôi đẹp nhất trong trường, mọi người nhìn 2 người với ánh mắt ghen tị.

Nhưng dù có đẹp thế nào thì thể nào MT cũng phải vác chăn gối về ghế sofa thôi.

Mọi khúc mắt hồi trước của cả 2 cũng đã được bãi bỏ hết rồi, nhìn họ như 1 gia đình nhỏ mới cưới ấy.

Sau khi Việt dẫn Cuba về ra mắt mọi người thì nhận thấy 1 sát khí không hề nhẹ về những con người này.

Hãy nhìn ra rằng sau vẻ mặt của 4 con người kia đi, người thì đằng sau cầm chảo, chổi, tông lào, phóng lợn đã lên nòng chuẩn bị bắn vào tên cưới em/anh/con mình vậy.

Còn Bắc kì và Nam kì được Đainam nhận về chăm sóc, sau cái chết của người em út 2 người họ thì mỗi người lại có cách vượt qua nỗi buồn khác nhau.

Có người thì chọn cách bước tiếp nhưng cũng có người chọn vẫn ở lại trong khối chất nhờ đau khổ đó.

Thấm thoát cũng cả lũ các cậu cũng đã trở thành năm 3 rồi, vậy chỉ còn 2 năm nữa thôi bọn họ sẽ ra trường.

Hôm nay là buổi lễ khai giảng của cả trường.

Năm nay thêm 1 chương trình khen tặng học sinh xuất sắc mỗi lớp đã được cửa 1 người lên.

Những người đứng chú ý đó là America, Ấn độ, Cuba, Singapore,....

Nhưng đột nhiên có 1 countryhuman lạc hoắc đi lên trên bục, thì ra đó là học sinh từ lớp E lớp cá biệt.

Rồi giọng hiệu trưởng đã đọc tên "Lớp E, đại diện lên là em Vietnam" 'Hả' - Việt Cậu như chết lặng, chả phải 3 tên nhóc kia chết cũng có nghĩ là vietnam cũng chết theo sao.

Chả ai tin lời thầy hiệu trưởng đâu họ ồ ồ lên rằng đó là Vietnam fa ke, chứ làm gì có chuyện người chết sống lại.

Cậu kia chả có í gì là sợ hãi mà vẫn bình thản tẩy lớp phấn đổ ở trên mặt đi để lộ 1 ngôi sao vàng chéo giữa mặt.

"Xin hân hạnh giới thiệu, tôi là Vietnam đến từ lớp E.

Mong mọi người giúp đỡ" Từng cử chỉ của hắn ta, kể cả lười nói cũng y chang.

Việt lúc này điếng người, không tin nỗi vào sự thật này.

Rốt cuộc thế giới này định làm gì ?

__________________________________

Kẻ phán quyết sẽ ám mọi người đầu năm.

Hy hy, lại là cháu men đây.

Lâu lắm rồi mới gặp lại các bác, cháu thề là tầm này cháu chán vì ít người nó chuyện cùng quá rồi.

Bác nào muốn nói chuyện với cháu thì ib nha, chứ đầu năm đã chán thế này cả năm chán mất

BYE BYE MỌI NGƯỜI

(cháu sủi tiếp đây)
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Hậu truyện


"Hày, Trò chơi kết thúc rồi nhỉ" Đã cũng 1 năm cậu ở trong thế giới giả lập đó rồi.

Một năm cậu trở thành nhân vật chính âm nhân vật phụ - Vietnam của trò chơi " Một Lần Cuối Cùng", việc cậu đã chơi hết phần 1 của trò chơi này cũng có nghĩa là cậu sẽ lại phải đợi phần 2 ra mắt.

Việc làm 1 người có thể coi là simp chính đất nước của mình thật kì phải không ?

Cậu bước xuống giường với lấy chiếc cặp sách bình thường kia mà đi ra khỏi phòng.

Lại một lần nữa, thế giới thật này khiến cậu mệt mỏi. .

" Thằng kia mày đi đâu thế.

Mới sáng ra đã chưng cái bộ mặt chán đời của mày ra rồi.

Mày không chán à ?

-#:₫÷ủecgackf÷'®•{™$ " .

Cứ thế tiếng chửi vẫn theo cậu ra tận nhà để xe đạp của cả khu chung cư. .

Mệt không ? .

Mệt .

Trầm cảm ? .

Trầm cảm .

Hận không ? .

Có lẽ là 50 - 50 Đột nhiên cậu thấy quán bán đồ chơi điện tử đang quảng cáo cho 1 loại file game gì đó.

Cũng là Coutryhumans sao ? .

"Bác ơi, cho cháu 1 phần file loại game ngòi của được không ?".

Cậu liền chạy vào mua 1 bản thì phát hiện ra loại file này chỉ còn đúng 1 bản nữa thôi nên họ đã đưa cho cậu 1 file đang bày bán, 1 file nữa là 1 file beta mở rộng. .

Cậu cầm chiếc file đấy lên với vẻ mặt lạnh như băng nhưng trong thâm tâm cậu đang có sự giao động.

Người bán hàng cúi đầu xuống miệng lẩm bẩm câu rất khó hiểu .

"Vietnam - chào mừng quay trở lại" .

"Hả ?!".

Cậu quay ra nhìn người nhân viên mà không hiểu gã ta đang nói gì.

Cậu chỉ biết đi ra khỏi cửa hàng đó thôi, sắp đến giờ học rồi mà. ......

Và khi cậu quay lại.

Cửa hàng đó đã biến mất | COUNTRYHUMANS WORLD|

| Chào Mừng Quay Trở Lại |

| Tài Khoản Game: Vietnam |

| Trạng Thái: ĐÃ ĐĂNG NHẬP |

"Do you heard that Vietnam is coming back ?"

'Nghe gì chưa Vietnam sắp xảy trở lại đó bay'"OMG, really.

That great" 'Ôi trời, thật sao.

Điều đó thật là tốt'"But i wonder, who is the 'new' Vietnam ?"

'Tôi tự hỏi, cái người Vietnam 'mới' kia là ai ?' "How care about that, now i'm every exciting.

We will have a new friend" 'Chả đứa nào quan tâm đâu.

Có điều tôi đang kích động lên đây này, ta sắp có 1 người bạn mới đó'"The future is going to be very interesting" 'Tương lai sẽ rất thú vị đây'__________________________________• Phần 2 của " Một Lần Cuối Cùng ".

• Tên: - Vietnamese: "Thế Giới Ảo, Cảm Xúc Thật" - English (mini movie): " Virtual world, real feeling" ___________________• Dự kiến ngày đăng khoảng : 25/03 - 27/03 • Nguồn ý tưởng: game online khá giống Genshin Impact, dạng thành phố khu vực giống Play togerther • Khai thác, viết và chỉnh sửa: Mel • Dự kiến tương lai: Cuốc truyện sẽ được chính tác giả bộ - Mel (cháu) chủ đạo dựng thành phim ngắn.

Đăng trên kênh chính của tác giả.• Mong mọi người sẽ ủng hộ
 
[Countryhuman] Một Lần Cuối Cùng
Chap 13: Bàn cờ (Phần 2)


Xin chào tất cả mọi người.

Chắc ai cũng biết được vụ tôi đổi chế độ hoạt động của truyện long xoành xoạch nhỉ.

Thì tôi sẽ viết tiếp bộ này, còn bộ bên kia sẽ về 1 thế giới khác.

Khi nào cả 2 bộ kết thúc tôi sẽ giải thích 1 cách rõ ràng nha.

__________________________________Trên sân khấu ấy chính là Vietnam sao ?

Việt ở bên dưới vẫn ngơ ngác, chả phải cậu đã chết rồi sao.

Có lẽ nào mọi truyện là do chính Y (Vietnam) sắp đặt.

Khi cậu kịp tỉnh dậy thì cả buổi khai giảng đã kết thúc.

Khi này cậu mới bắt đầu hoảng loạn chạy xung quanh tìm y để làm rõ cậu ta là thật hay là giả.

Chạy ngang hành lang thì cậu va vào Vietnam, vẫn là mái tóc đỏ với ngôi sao vàng đó.

Đột nhiên cả người cậu run bần bật lên, đôi mắt đó không hề giống người cậu quen.

Đôi mắt cậu biết luôn tràn ngập ấm áp và quan tâm.

Đôi mắt của người này giống hết tên đó, tên tạo ra mọi rắc rối này "Alfred"Nó sắc bén và lạnh lẽo, như thể có 1 con dao vô cùng bén và nhỏ đâm vào vị trí mà tim ta yếu nhất đấy.

Nó khiến cậu khó thở"Cậu muốn cái gì" Việt mặt giờ đây xanh xao, cắt không còn 1 giọt máu.

Người này, giống với cả kẻ đó, cái kẻ 10 năm trước.

Mọi người xung quanh bắt đầu túm tụ lại hóng hớt chuyện.

Thì đột nhiên có người từ trong đám đông chạy đến và kéo cậu về thực tế"VIỆT NAM, Cậu có sao không ?

Tên này đã làm gì cậu vậy hả" Người ấy là Thailand, 1 trong 4 đứa bạn thân của cậu.

Cậu ta trừng mắt nhìn y.

Cậu quát thẳng vào mặt y "Mày làm cái gì vậy hả ?

Sao lại khiến cậu ấy run như thế này" "Tôi không hề làm gì cả, cậu ấy chỉ đâm vào tôi thôi.

Tôi chưa làm gì cả" Y nhìn vào 2 người trước mặt mà cười, Thailand thấy càng tức giận hơn.

Nụ cười y xảo quyệt y chang China vậy.

Nhưng cậu cũng chà thể nào tránh nổi đống sát khí kinh người đằng sau người con trai kia.

"Thế thì thu sát khí lại, nó kinh lắm đấy""Tôi không hề có chủ ý toả ra sát khí.

Làm ơn đừng gắn cho tôi cái danh kẻ bắt nạt như thế.

Nó khiến tôi cảm thấy KINH TỞM lắm đấy, cậu bạn à" Cậu ta toả ra 1 luồng pheromone của "Alpha" mà không hề kiểm soát nó.

Khi này Thailand thật sự đã gục, cậu không thể nào đánh lại Alpha, cậu chỉ là Beta thôi.

Mắt y phát sáng màu đỏ của máu, như một con hổ đang nhòm ngó 2 con chuột vừa xâm phạm vào lạnh thổ của nó vậy"Xin lỗi cậu, tôi chỉ là nhìn nhầm người thôi" Việt đã đứng dậy và cúi đầu xin lỗi y.

Thấy Việt đã xin lỗi, y đã thu pheromone vào và quay lưng đi, đáp lại cậu bằng 1 ánh mắt lạnh như băng về hướng cậu.

Việt thì vẫn ngẩn ngơ tại đấy, hắn ta giống hệt Đonglaos, nhưng lại có phần hung dữ hơn cả.

Cuba cũng đã đến chỗ cậu mà dìu cậu về phòng y tế.

Còn tên Y đi đến chỗ nhà kho đằng sau sân trường.

Hắn từ từ xoá đi lớp phấn ở trên mặt, xoá đi ngôi sao vàng ở giữa để lộ ra 5 ngô sao vàng ở góc trên cùng bên phải.

"China~, anh đến lâu quá đó" "Cậu bớt đi, tôi đi làm nốt việc của cậu đó-" Chưa kịp nói hết thì người kia kéo cà vạc hắn lại gần mặt tên kia.

China tạo ra tia phép thuật ánh sáng để soi sáng cái nhà kho tối tăm này.

Vầng sáng đó chiếu rọi mọi không gian của căn phòng, hiện ra khuôn mặt kẻ cả gan kéo cà vạc tên có nguy lực lớn nhất trường.

"Bỏ ra được rồi đó, Vietnam"Cậu nở 1 nụ cười ma mị nhìn hắn mà nói bình thản.

"Không thích, tôi làm thế này mới giữ anh lại được, Lover~~" Sau đó cậu ôm chặt lấy eo China dúi hắn vào trong lòng cậu.

Đóng giả từ ngày đầu tiên đến ngày hôm nau với cái mặt nạ trình diễn kia, thật là mệt mà.

Chỉ tại cái hệ thống đó đưa ra nhiệm vụ phải giải là người 1 tốt một năm.

Trời má, nó mệt thật đấy'1 màn kịch hoành tráng chứ?'Được 3 phút thì Vietnam bị hắn đá ra xa không 1 chút thương tiếc, từ trong người hắn lấy ra một cây quạt.

Từ bộ đồng phục trường thành 1 bộ sườn xám màu đỏ vô cùng tôn lên cơ thể China.

Hắn ngồi lên 1 chiếc thùng, búng tay bảo Vietnam dùng thuật ảo ảnh phạm vi cả căn phòng này.

Cái phòng kho từ từ vỡ tung rồi hiện lại là 1 căn phòng hiện đại có vô số màn hình theo dõi mọi hoạt động của tất cả nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này.

Không chỉ có 2 người bọn hắn ở đây đâu, mà còn khoảng 4 người nữa cơ.

Chiếc ghế ở đầu bàn quay lại, người ngồi trên ghế là 1 cô gái tóc hồng đậm.

Cô ta cười rồi đưa cho từng người từng người 1 tấm giấy giao nhiệm vụ.

Cô quay ra hỏi Vietnam "Vietnam à, cậu quen với công việc mới chưa ?"

Cô ta cười vào mặt Vietnam vì cậu đã mất 1 năm để quen với công việc này.

Có thể nói cậu chính là người 'kém' nhất trong căn phòng này"Cô im đi Tsubumi"Không nghe nhầm đâu, cô ta chính là hệ thống khiến cậu xuyên đến đây đó.

Từ lúc cậu xuất hiện trong cốt truyện của thế này thì nói cách khác là cậu đã tham gia kế hoạch của cô ta.

Bị xoay như 1 cái chong chóng mà không hề biết cái gì.

Hày, kĩ năng quan sát cậu giảm rồi."

Thôi mà, bạn bè ai lại nói thế""Bạn bè cc, có cái đầu cô á" Cay không?

Cay chứ, muốn uống nước dập lửa mà éo được, cậu thầm hỏi sao China có thể chịu được cô ta 4 năm được nhỉ.

Nhưng công nhận nước đi của cô ta chuẩn đến từng chi tiết, không hề có 1 tí lỗ hổng nào cả.

Sau khi nhận nhiệm vụ xong thì cậu và y được chuyển lại về nhà kho.

Trong tờ của China thì nhiệm vụ của hắn đó là tiếp cận được Nazi.

Nhìn China có vẻ ngán ngẩm với nhiệm vụ này lắm.

Cũng đúng thôi, tiếp cận con mèo của nhóm trưởng tổ xã hội chủ nghĩa mà.

Thấy người bên cạnh chán nản, cậu đã giật luôn tờ nhiệm vụ đó mà đưa cho y nhiệm vụ của cậu.

"Để tôi làm cái này cho, anh nhận nhiệm vụ đi trêu nhóm ĐNÁ là ổn rồi" "Thế cậu định dùng thân phận gì mà đòi tiếp cận?"

Cậu quay ra xoa đầu China, cậu đã quay lại cơ thể trước của cậu nên Vietnam cao hơn China hẳn 1 cái đầu.

Mặt y bắt đầu đỏ lên vì hành động của cậu, y vội vã hất tay Vietnam ra thì thấy cậu đang nở 1 nụ cười vô liêm sỉ "Anh lo cho tôi đấy à, dễ thương ghê" "Lo cái đầu mày, dễ thương tổ sư nhà mày" China định đấm Vietnam thì bị cậu ngăm lại, không chỉ ngăn lại đâu còn kéo China vào trong lòng cơ.

Cậu dụi mặt vào mái tóc đỏ kia mà không chút xấu hổ nào mặc cho người bên trong ngực đang quá tải "Đừng lo, tôi sẽ không rời ra anh như tên Vietnam trước đâu.

Và tôi cũng đã có 1 thân phận khác rồi đừng lo"
 
Back
Top Bottom