Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)

Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Mở đầu: Phía sau hậu trường.


Kỳ thi đặc biệt cuối năm đã kết thúc và đây vẫn là một kỳ thi cực kỳ căng não.Các máy quay được thiết lập với nhiều góc để đảm bảo không bỏ lỡ bất cứ chuyển động nào.Các cuộc thảo luận giữa những người tham gia diễn ra trên màn hình.Một trận chiến một chọi một giữa các đại diện mà không có sự can thiệp của bất cứ ai khác.Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không được thông báo về toàn bộ tình hình và các quy tắc đầy đủ của kỳ thi cho đến khi bắt đầu.Các học sinh chỉ bết là phải cố gắng hết sức để chiến đấu trong trận chiến sống còn mà bản thân họ bị ném vàoHoshinomiya Chie cố kìm nén sự căng thẳng của mình, theo dõi bài kiểm tra đặc biệt với hơi thở dồn dập.Cô ấy chỉ có một mong muốn duy nhất là lớp của mình sẽ giành chiến thắng.Cô ta nghiến chặt hàm răng đến mức đau nhức nhưng bản thân cũng không nhận ra điều đó.Nếu cô ta có thể làm bất cứ điều gì để chiến thắng, cô ta sẽ sẵn sàng làm mà không chần chừ dù chỉ một giâyTrước đó, các giáo viên đều đã được cung cấp một bản nội dung đầy đủ của kỳ thi lần này.Tuy nhiên, khi chính thức vào kỳ thi họ mới nhận ra rằng đây là một cú lừa từ cấp trênNhà trường cũng không có ý định giải thích bất cứ điều gì về sự thay đổi nàyKhông chỉ Hoshinomiya mà tất cả giáo viên chủ nhiệm năm 2 đều không khỏi thắc mắcNhưng giờ tất cả đã biết lý do.Bởi vì nó đã có sự can thiệp từ một người không ai có thể ngờ đến đượcSự ghé thăm của người ngoài cuộc này đã khiến mọi thứ phải thay đổi."

Tại sao ......?"

Hoshinomiya lẩm bẩm.Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra ngay lúc tưởng như cuối cùng cũng có cơ hội dể đánh bại lớp của Horikita Suzune chứ?Ayanokouji Kiyotaka vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng, từng cử chỉ và lời nói của cậu ta đều toả ra bá khí tàn nhẫn mà một học sinh cao trung không thể nào có được.Ichinose Honami hoàn toàn gục ngã trước một học sinh luôn tự nhận rằng mình chỉ là một kẻ "tầm thường"."

Chuyện này không hề công bằng một chút nào cả ......."

Dù không có ai muốn lắng nghe nhưng cô ấy thật sự không thể không xả ra nổi uất ức nàySức mạnh của quân bài tẩy này thật sự quá mạnhMột khi vẫn còn có nó trong tay lớp của Chabashira sẽ luôn đánh đâu thắng đóTất cả những gì Hoshinomiya có thể làm đó là đứng hình khi nghe kết quả cuối cùng được công bố"Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc.

Thật sự vất vả cho mọi người rồi"Chủ tịch Sakayanagi đã phát biểu những lời này nhằm biểu dương sự cố gắng của tất cả mọi người để có thể khiên cho kỳ thi này thành công mỹ mãn.Vị khách quý đã chứng kiến kỳ thi đặc biệt kết thúc với bốn giáo viên chủ nhiệm và một số vệ sĩ, từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi.Một số vệ sĩ đang đợi phía sau ông ta ta nhìn thấy điều này và vội vã bắt đầu chuẩn bị rời khỏi phòng."

Cảm ơn anh vì đã tiếp đón chúng tôi một cách chu đáo như này, Chủ tịch Sakayanagi"Cà phê và bánh đều là loại đắt tiền, ngay cả bộ chén đĩa uống trà dù không thể biết được giá nhưng chắc chắn là đồ hạng sangMặc dù gần như không động đến nhưng ông ấy vẫn chìa tay ra trước mặt chủ tịch Sakayanagi như thể để bày tỏ thành ý.Sakayagi vội vàng nắm lấy tay ông ta và cúi đầu thật sâu."

Thật sự là vinh hạnh cho tôi khi được ngài đich thân ghé thăm"Người đó chính là Thủ tướng Nhật Bản hiện tại, Kijima.Một người vốn rất có tiếng là người ủng hộ chương trình giáo dục ưu tú đã đến quan sát kỳ thi nàyNếu đúng như vậy, thì Hoshinomiya dù không muốn cùng phải cắn răng chấp nhậnĐích thân thủ tướng đến đây, việc có sự thay đổi trong kỳ thi cũng không phải là điều không thể xảy raKijima quay lại nhìn màn hình.Ở phía bên kia màn hình, Ayanokouji rời khỏi phòng mà không thèm nhìn Ichinose đang choáng váng không thể tự đứng dậy."

Thật không may khi có học sinh phải rời khỏi trường, nhưng chúng ta cũng cần phải tôn trọng cách mà tụi nhỏ lựa chọn sử dụng quy tắc trong kỳ thi này."

"Vâng, lời góp ý của ngài chúng tôi xin được tiếp thu.

Đích thân Ogiso-sensei đã nói rằng chúng ta không cần phải lo lắng về việc có học sinh bị đuổi ..."

Kijima nhẹ nhàng đưa tay ngăn Sakayanagi lại khi ông ấy đang đưa ra lời giải thích về việc đuổi học.Các giáo viên trong căn phòng đều hiểu rằng Ogiso được nhắc đến ở đây là Bộ trưởng bộ giáo dục"Đúng là tôi có nói thế.

Nhưng mà tôi cũng đã nói với anh rằng cũng phải theo dõi và sắp xếp cho những học sinh không may mắn phải rời khỏi trường nữa, đúng chứ?"

"Vâng, cái đó thì tất nhiên.

Chúng tôi sẽ ngay lập tức chọn một số trường phù hợp với năng lực học tập và tính cách của em ấy để chuyển trường."

"Thế thì tốt, hy vọng dưới sự điều hành của anh thì trường sẽ ngày càng phát triển hơn nữa"Kijima xem giờ trên bằng chiếc đồng hồ không mấy cao cấp trên tay và lập tức muốn rời khỏi căn phòngSakayanagi vội vã đi trước mở cửa cho ông ấy."

Được rồi, đến đây thôi.

Tôi sẽ quay trở lại gặp anh vào ngày 1 tháng 4 theo đúng nhưng những gì đã bàn""Tất nhiên.

Chủ tịch Kouenji cũng rất mong được gặp ngài, thưa thủ tướng."

"Cũng đã ba năm rồi tôi không gặp anh ấy, vì vậy tôi cũng rất mong chờ điều đó."

Sau khi đã nói xong điều đó vói Sakayanagi, Kijima rời khỏi phòng.Bốn giáo viên chủ nhiệm còn lại đã thoát khỏi tình thế nặng nề và thở phào nhẹ nhõm."

Xin chúc mừng Sae-chan.

Chúc mừng cuôi cuối cùng đã hoàn thành giấc mơ lớp A của mình...À tất nhiên, dù chỉ là tạm thời""Cảm ơn lời chúc mừng của cô...

Tôi vẫn còn nhiều thứ phải làm sau khi kỳ thi này kết thúc nữa, Maezono, em ấy...

Cô cũng biết rồi đó, tôi cũng không thể nào vui vì chuyện này nổi được"Hoshinomiya nghĩ rằng nếu là mình trong tình huống này thì cô ta sẽ ngước mặt lên trời và flexing về chiến thắng này, mở tiệc 3 ngày 3 đêm, mua sắm thoả thích mà không thèm nhìn giá,...

Tóm lại là còn ti tỉ các thứ khác nữa để ăn mừng ngoại trừ nhập hội cùng An Tây với Chi Dân nhưng rõ ràng Chabashira hoàn toàn không như vậyViệc một học sinh bị đuổi học có thể đủ sức lấn át được niềm vui được lên lớp A sao?Nhưng điều là Hoshinomiya cáu ở đây là việc Chabashira trả lời cô ta với một vẻ mặt không cảm xúc*Rõ ràng cô ta đang cố tình thể hiện sự khinh bỉ đổi với mình *Hoặc có lẽ ngay từ đầu... cô ta chưa bao giờ thèm để mắt đến mình như một đối thủ thật sựSự cay cú càng gia tăng đồng nghĩa với sự oán giận lại càng được tích tụTao sẽ không bao giờ để mày giành chiến thắng thêm một lần nào nữa.Tao không thể đưa lớp mình tốt nghiệp được lớp A thì mày cũng đừng hòng làm được điều đóSát ý quyết tâm phải hạ bệ đối phương của Hoshinomiya vốn đã mạnh mẽ giờ lại càng mạnh hơn sau kỳ thi này.
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 1: Đối chiếu đáp án của nhau.


~ • ~ • ~Mở đầu:Ngày 14 tháng 3.

Trời đã chạng vạng, ngay sau khi kỳ thi đặc biệt kết thúc.Các đại diện của mỗi lớp vẫn còn chưa thể bình tâm lại sau kỳ thi được đưa trở về lớp của mình.Không, có thể người tham gia mới chính là những người không thể nào bình tâm được chứ không phải các đại diện.

Họ bắt buộc phải cố gắng hiểu rõ quy tắc mà bản thân được phổ cập trong một thời gian ngắn và phải tham gia ngay lập tức.

Đồng thời cũng phải cố gắng suy nghĩ xem tình hình của đại diện ở bên kia thế nào để có thể tìm ra hướng đi phù hợp. và tất nhiên với trường hợp của lớp tôi thì mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó.

Trên đường về lớp học, nơi mà những người tham gia đang đợi, rõ ràng là Horikita và Yousuke có rất nhiều thắc mắc về cuộc đối đầu giữa tôi và Ichinose, nhưng có lẽ vì có Chabashira-sensei đi cùng, bọn họ vẫn im lặng chưa nói bất cứ điều gìCó lẽ không chịu được sự im lặng, người đầu tiên mở miệng là Chabashira-sensei."

Điều đầu tiên tôi muốn nói là...... kỳ thi đặc biệt này thật sự có nhiều sự khác biệt so với những năm trước.

Thông tin về quy tắc kỳ thi mà đại diện các em và những người khác trong vai trò người tham gia có nhiều chổ khác nhau.

Điều giống nhau duy nhất được mà các em có chính là kết quả của kỳ thi và danh tính người bị đuổi học.

Tôi sẽ không giải thích thêm về điều này khi chúng ta quay lại lớp học."

"Các quy tắc thật sự của kỳ thi .......

Chính xác là những gì mà nhà trường phổ biến cho các đại diện .......

Việc bọn em giải thích điều này cho những người tham gia để làm rõ sự khác biệt sẽ chẳng có vấn đề gì đúng không?"

"Tất nhiên.

Quyền lựa chọn có giải thích hay không là nằm ở em.

Các em có thể giải tán ngay nếu muốn nhưng theo tôi thì vẫn nên ngồi lại để giải quyết nhưng thứ mà những người tham gia còn đang thắc mắc."

Trước khi đặt tay lên cửa lớp học, Chabashira-sensei quay lại và khuyên Horikita và các đại diện khác."

Vâng, bọn em cũng định làm vậy.

Dù sao thì đại diện bọn em và những người tham gia hầu như không hề có bất cư liên lạc nào với nhau trong suốt kỳ thi.

Có lẽ đây là thời điểm tốt để mọi người chia sẻ thông tin cho nhau."

Tôi chắc chắn là những người tham gia không biết mỗi người đại diện đã nói hoặc làm gì trong kỳ thi lần này.Nhưng tôi chắc rằng họ đều tập trung vào việc tìm hiểu chi tiết về trận chiến giữa Ichinose và tôi.Điều duy nhất bọn họ biết là Ichinose đã bị đánh bại và Maezono đã bị đuổi khỏi trường."

Ayanokouji-kun.

Cậu cũng sẽ ở lại, phải không?"

"Tất nhiên rồi.

Mình cũng không có ý định kết thúc ngày hôm nay khi vẫn còn nhiều thắc mắc chưa được làm rõ."

Nhận được sự đồng ý của tôi, Horikita gật đầu như thể đã tự thuyết phục được bản thân.

Rồi đến lượt Yousuke cũng gật đầu.Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã về đến lớpNhững người tham gia chào đón chúng tôi với những ánh mắt khác nhauNhững chiếc điện thoại di động đã được thu lại đã được giáo viên trả lại cho học sinh và khi bật diện thoại lên, tôi sớm nhận được một tin nhắn, tôi đã lướt qua một cách nhẹ nhàng trước khi cất điện thoại vào túi."

Kỳ thi cuối năm đặc biệt đã kết thúc và các em đã chiến thắng.

ĐIều này đồng nghĩa lớp B chúng ta sẽ chính thức trở thành lớp A khi bước vào năm 3 vào tháng 5.

Tuy nhiên, có một điều đáng tiếc là Maezono phải rời trường trong kỳ thi lần này.

Tôi hiểu rằng việc này không hề vui vẻ gì, dù sao tôi cũng thật lòng khen ngợi các em bao gồm cả Maezono vì đã nỗ lực hết sức trong kỳ thi này."

Chabashira-sensei chỉ biết dành lời khen ngợi các học sinh vì những nỗ lực của họ trong kỳ thi lần này.Và rõ ràng thì bầu không khí trong lớp lúc này không có chút gì là vui vẻ vì chiến thắngHọ không biết nên vui vì mình đã thắng hay nên buồn vì Maezono đã bị đuổi khỏi trường bởi tôiNhiều người không thể lộ rõ sự vui mừng nếu không muốn nhận lấy những ánh mắt khó chịu từ những người còn lại.Tất cả họ rất muốn biết chi tiết càng sớm càng tốt."

Thưa cô, Maezono thật sự phải rời khỏi trường sao?"

Sudou là người đã chủ động đưa ra câu hỏi mà nhiều người cũng đang thắc mắc mà không thể nói ra."

Chỉ đúng một nửa thôi.

Maezono đang ở phòng giáo vụ để hoàn tất thủ tục rời trường, nhưng chỉ cần đưa đủ số điểm thì thì các em có thể giữ em ấy lại."

Chabashira-sensei không phải là không biết lượng điểm cá nhân của lớp.

Để có đủ 20 triệu điểm cá nhân để cứu Maezono hoàn toàn là điều viễn vông.

Thậm chí việc đưa ra một hy vọng mong manh này lại càng khiến cho điều này càng trở nên tàn nhẫn.Cho dù mọi người muốn cứu cô ta thì cũng hoàn toàn bất lực không thể làm gì.

Cho dù có cố gắng tìm cách để xin điểm cá nhân từ những người khác ở ngoài lớp trong thời gian ngắn thì vẫn là điều hoàn toàn bất khả thi.Tất cả những gì họ có thể làm đó là im lặng và chấp nhận cái kết cục này"Liện bọn em có thể đợi ở để gặp cậu ấy và nói những lời sau cùng được không?"

Mii-chan cũng không thể nào kìm được cảm xúc của mìnhMaezono là một người có cá tính mạnh mẽ rong khi Mii-chan lại là một người trầm lắng và hay ngại ngùng.

Thoạt nhìn, họ có vẻ không hợp nhau, nhưng đáng ngạc nhiên là họ thường chơi với nhau và là bạn tốt của nhau.

Việc họ không thể chấp nhận sự chia ly đột ngột của mình là điều dễ hiểu."

Nói sao nhỉ...Ít nhất là lúc này, tôi nghĩ là không nên gặp vẫn là tốt hơn.

Maezono thật sự đã vô cùng sốc khi đột nhiên bị đuổi học, bây giờ chắc là tâm tình em ấy bất ổn lắm.

Việc gặp nhau lúc này chỉ khiến nó trở nên tệ hơn mà thôi."

Những người khác cũng không thể nào vui nổi khi phải tiếp nhận điều này"Tôi biết các em có rất nhiêu thứ muốn hỏi nhưng tôi rất tiếc là mình không được phép giải thích thêm bất cứ điều gì khác nữa.

Nếu các em có thắc mắc gì thì hãy tự thảo luận với nhau."

Nói xong, cô ấy lập tức rời khỏi phòng.Horikita đứng dậy chào Chabashira-sensei và vội vã bước lên bục."

Tôi xin lỗi, nhưng tất cả mọi người có thể ở lại đây một lúc được không?"

Ý cô là cô sẽ kể cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra với Maezono-san để khiến cô ấy bị đuổi học, đúng không?"

Nishimura-người đã chờ đợi khoảnh khắc này, hỏi Horikita trong sự khó chịu.'Đúng thế.

Tôi đã quyết định rằng chúng ta sẽ không có bất cứ bí mật hay thắc mắc nào chưa được giải đáp trong kỳ thi lần này.

Nhưng tôi không thể làm điều đó một mình, tôi cần mọi người hợp tác."

Maezono đã bị đuổi.Đó là cái giá của chiến thắng.Trong mắt những người tham gia thì đây là một trận chiến mơ hồ không rõ ràngĐáng ra Kouenji sẽ không thèm nghe và rời khỏi lớp, nhưng lạ thay lần này có vẻ như cậu ấy không làm vậy.Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào chính mình trong chiếc gương cầm tay.Có lẽ tên này hoàn toàn không quan tâm đến các chi tiết của bài kiểm tra, hay cậu ấy quá đắm chìm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa giáo viên và Horikita?Tóm lại thì tôi vẫn chưa hiểu rõ ràng mục đích của đối phương nhưng có thể chức chắn là cậu ta chưa hề có ý định rời khỏi phòng'Tôi nghĩ trước tiên chúng ta hãy bắt đầu với điều mà tất cả mọi người, kể cả bản thân tôi đang quan tâm nhất"Sau khi nói điều này, Horikita bắt đầu giải thích về sự khác biệt trong quy tắc kỳ thi được phổ biến cho các đại diện và những người tham gia.Rồi mọi người bắt đầu phân tích những sự khác biệt đó được tạo ra nhằm mục đích gìBằng cách làm rõ những sự khác biệt này thì bức tranh tổng quát của kỳ thi bắt đầu trở nên rõ ràng hơnYosuke thành thật thú nhận rằng chiến thuật của cậu ấy trong kỳ thi đã không tỏ ra hiệu quả, Horikita cũng thừa nhận rằng bản thân thật sự đã cố gắng hết sức nhưng đại tướng của địch là Ichinose quá mạnh nên cô ấy đã hoàn toàn bị đối phương hạ gục một cách nhanh chóng mà không thể gây được thiệt hại nào.Sau đó, sự chú ý của một số người bắt đầu tập trung vào người mà ai cũng biết.Đó chính là người đảm nhận vị trí đại tướng, người đã đánh bại Ichinose-đối thủ mà Horokita phải thừa nhận là quá vô đối trong trong kỳ thi lần này.

Vâng, đó là tôi...Trong trận chiến đó, tôi đã đuổi học kẻ phản bội Maezono, đó là tất cả những thông tin mọi người có được kể cả 2 đại diện còn lại.Vậy nên việc thắc mắc về việc Maezono bị đuổi là điều không thể tránh khỏi"Theo quan điểm của tôi ...... một người được nhận vai trò kẻ phản bội chắc chắn có nguy cơ bị đuổi học, nhưng nếu họ thật sự nắm rõ nội dung của việc hội thoại kín thì việc bị đuổi là không thể xảy ra.

Tôi nghĩ Maezono-san và Ayanokouji-kun chắc chắn là điều hiểu rõ điều đó, vậy thì tại sao......"

Tên của tôi đã được gọi và lúc này toàn bộ mọi ánh nhìn điều hướng về phía tôi.

Lời của cô ấy khiến tôi quyết định rời khỏi ghế và tiến lại chổ Horikita để giải thích với mọi người.Chabashira-sensei chỉ vờ bỏ đi, chắc chắn là đang ở ngoài kia âm thầm theo dõi"Trước tiên, mình muốn xin lỗi vì đã phải khiến cho một người trong lớp ta phải ra đi"Tôi cúi đầu và xin lỗi.Nhưng tất nhiên, mọi thứ cần phải được giải thích tuần tự"Việc kẻ phản bội quyết định nói dối thật sự là một canh bạc.

Nếu bị đại diện phát hiện đang nói dối và kết luận là kẻ phản bội, họ sẽ bị đuổi học ngay lập tức nhưng nếu lời nói dối không bị phát hiện và đại diện kết luận sai, họ sẽ nhận được 5 triệu điểm cá nhân hoặc 50 điểm lớp.

Bất kể Maezono gặp phải kết cục gì thì một điều không thể thay đổi đó là cô ấy đã chấp nhận nói dối với hy vọng sẽ lấy được phần thưởng.

Điều đó không sai tuy nhiên, trong mắt người đại diện thì càng để kẻ phản bội ở lại thì thông tin vai trò của các thành viên tham gia khác sẽ liên tục bị gửi đến đại diện đối thủ.

Vậy nên đại diện luôn mong muốn rằng kẻ phản bội thú nhận dúng vai trò của mình để có thể kết luận đúng nhằm kết thúc chuyện này trong êm đẹp dù không thể nhận được phần thưởng."

Đây là điều mà các đại diện khác như Horikita và Yosuke đều nghĩ đến đầu tiên.

Và đối với một người được chọn làm kẻ phản bội thì lựa chọn thú nhận bản thân là kẻ phản bội vẫn là một lựa chọn an toàn nhất."

Horikita cũng đã thi đấu với tư cách đại diện chắc cũng hiểu rõ, Ichinose thật sự quá sức áp đảo trong kỳ thi này.

Cậu có đồng ý với nhận định này của mình không?"

"......

Đúng vậy, cô ấy rất mạnh.

Có lẽ mọi người ở đây sẽ nghĩ rằng tôi nói quá nhưng tôi thật sự không thể thấy được bất cứ cơ hội nào để thắng khi đối đầu với cô ấy."

Tôi gật đầu, một lần nữa nhấn mạnh hành động này của mình thật sự là không còn lựa chọn nào khác"Mình cũng vậy.

Mình đã nghĩ rằng bản thân có thể gây được một chút khó khăn nào đó cho đối phương nhưng khi bắt đầu thi đấu mình mới nhận ra cô ấy thật sự quá mạnh.

Đối với Ichinose thì kỳ thi này thật sự quá thuận lợi để cô ấy có thể phát huy ưu điểm đọc vị người khác của mình.

Chỉ cần nhìn thôi là có thể biết được ai nói thật, ai nói dối rồi."

Horikita bên cạnh cũng phải gật đầu.

Cô ấy hẳn đang nhớ lại trận chiến lúc đó."

Với một đối thủ mạnh như vậy, đến cả Horikita còn không làm gì được thì mọi người nghĩ mình có thể chiến thắng được cô ấy theo cách trực diện sao?

Dù biết là nó không phải là chính nhân quân tử gì nhưng mình được mọi người tin tưởng giao cho vai trò đại tướng, mình phải làm mọi cách để chiến thắng nhằm không phụ sự tin tưởng của lớp.

Trong lúc bí bách không thể nghĩ được bất cứ điều gì thì đột nhiên có một ý tưởng vụt qua đầu mình...

Uhm, mình nói đến đây mọi người hiểu rõ chứ?"

Tôi tạm thời ngừng nói để quan sát xung quanh đồng thời cũng là để họ có thể tiêu hoá tấ cả lượng thông tin tôi trình bày"Để có thể giành chiến thắng thì mình cần phải đuổi học kẻ phản bội càng sớm càng tốt"Đương nhiên, mọi người sẽ thắc mắc khi nghe điều đó.Rõ ràng thì ngay từ đầu 2 điều này thật sự không hề có bất cứ sự liên quan nào đến nhau"Xin lỗi nhưng tôi không hiểu cậu nói cái quái gì nữa ......Việc Maezono-san ......

Ý tôi là kẻ phản bội bị đuổi học thì liên quan gì đến việc giành chiến thắng trong kỳ thi này chứ?"

Horikita cũng không khỏi thắc mắc trước những gì tôi nói"Như mình đã nói từ trước, không có ai có thể thắng được Ichinose tròng kỳ thi này nếu lựa chọn đấu một các trực diện.

Vậy nên mình quyết định sẽ đánh vào tâm lý đối phương.

Mình đã đề xuất với Ichinose rằng cả 2 sẽ triệt tiêu kẻ phản bội của nhau.

Khi không còn kẻ phản bội thì hai bên xem như không cần phải lo việc bị người khác đâm sau lưng.

Đó sẽ là mộtmột đề nghị được hoan nghênh đối với Ichinose luôn đề cao việc chiến đấu một cách ngay thẳng và công bằng."

Ichinose ghét sự hy sinh của những người bạn của mình hơn bất kỳ ai khác.

Không, nói chính xác hơn, cô ấy không hề muốn bất cứ học sinh nào trong trường phải rời đi.Đó là điều mà tất cả chúng tôi đều cảm thấy trong hai năm qua, không có gì phải giải thích thêm."

Mục tiêu của mình là sử dụng kẻ phản bội để khiến Ichinose cảm thấy dằn vặt khi gián tiếp đuổi học người đó.

Đó là cách duy nhất mình có thể nghĩ ra."

Lập tức cả lớp học trở nên náo loạnMột số người hiểu, một số thì không và một số thì có chổ hiểu chổ không.Chỉ có Chabashira-sensei có lẽ đang theo dõi ở ngào kia vẫn giữ được bình tĩnh."

2 bên sẽ đồng thời từ bỏ quyền sử dụng kẻ phản bội của nhau ......

Điều này thật sự sẽ dễ dàng được chấp nhận nếu đó là Ichinose-san.

Và sau đó khiến cho đối phương cảm thấy dằn vặt vì gián tiếp đuổi học kẻ phản bội .......

Đó là mục đích thật sự của cậu khi làm điều đó sao ......."

Horikita là đại diện, tất nhiên hiểu rõ điều này nhanh hơn những người tham gia."

Và đúng như mình nghĩ, Ichinose không dễ dàng gì có thể chấp nhận sự thật bản thân đã vô tình đuổi học một người vô tội.

Sự dằn vặt tội lỗi mạnh mẽ đó khiến cô ấy không thể phát huy hết tiềm năng thực sự của mình để đưa ra những phán đoán chính xác"Và kết quả của kỳ thi đã chứng minh cho mọi thứ"Đợi đã!"

Yosuke lập tức đứng dậy như thể không thể chịu đựng được nữa."

Mình cũng tham gia với tư cách là đại diện, dù biết là mình đã không thể làm tốt vai trò được giao nên không có quyền đưa ra phàn nàn hay phản đối cách làm của cậu nhưng mà... có đáng để hy sinh bạn học của mình không ...?

Kể cả khi chúng ta có thể nắm chắc phần thắng bằng cách đuổi học Maezono-san thì mình cũng không thể nào chấp nhận được một chiến thắng như vậy, đây là còn chưa nói đến trường hợp cậu làm điều đó rồi mà vẫn thua thì sao?

Cậu thật sự không hề nghĩ rằng viễn cảnh đó sẽ xảy ra sao?

Cho dù cậu có là đại tướng đi nữa thì điều này thật sự đã đi quá giới hạn rồi."

"Mình cũng đồng ý với Hirata-kun.

Mình không phủ nhận rằng Ichinose-san có khả năng sẽ bị ảnh hưởng tâm lý sau khi biết được mình đã gián tiếp đuổi học Maezono-san nhưng điều đó không thể đảm bảo được bất cứ điều gì rằng bên ta sẽ có thể dễ dàng chiến thắng phải không?"

Một số học sinh có vẻ đồng ý với điều này, và một trong số họ là Ichihashi đã lập tức nói ra quan điểm của mình."

Nếu mọi người nhìn vào kết quả sau cùng thì thắc mắc này không có gì sai.

Tuy nhiên trong một kỳ thi khắc nghiệt, giữa việc lựa chọn đối đầu một cách trực diện mù quáng dù thừa biết bản thân nắm chắc phần thua và chấp nhận đánh cược hy sinh người khác để nắm lấy cơ hội chiến thắng, mọi người sẽ chọn thế nào?

Với mình thì với tư cách là đại tướng sau khi đã suy nghĩ rất kỹ thì đã lựa chọn cái sau.

Mình làm điều này vì mình hiểu rằng nếu chúng ta thua ngay lúc này thì coi như công lao mọi người cố gắng bấy lâu này đề sẽ đi tong hết.

Nghĩ thử xem nếu như lớp A thắng và lớp chúng ta thua thì chênh lệch điểm lớp giữa cả 2 sẽ lên đến 300 điểm.

Không có gì đảm bảo rằng chúng ta có thể lật ngược tình thế trong năm cuối cùng.

Có lẽ mọi người đang nghĩ mình chỉ đang cố lấp liếm cho hành động của bản thân nhưng trong kỳ thi lần này chúng ta phải thắng bằng mọi cách hoặc sẽ không bao giờ có cơ hội thứ 2 nữa."

Tất nhiên đó không phải là toàn bộ lý do để khiến tôi đuổi Maezono, nhưng những lời tôi nói ra để giải đáp lý do đuổi cô ta với những người khác không hề là nói dối.Hoặc là chấp nhận thua trong vinh quang, không ai phải hy sinh nhưng mãi không bao giờ có cơ hội bứt phá, hoặc chấp nhận hy sinh để giành được chiến thắng dù mang đầy sự tranh cãiVề cơ bản, chuyện đúng sai không thể nào phân định rạch ròi trong tình huống nàyTuy nhiên, với cái xã hội tư bản này thì khi lợi ích lớn hơn hy sinh thì ai cũng sẽ sẵn sàng hy sinh để phục vụ cho lợi ích mà thôi.

Dù sao thì thời gian ở đây đã chứng minh chút hối tiếc khi có người phải ra đi chẳng qua cũng chỉ là cảm xúc nhất thời."

Mình không muốn biện minh cho bản thân, chúng ta hãy tổ chức bỏ phiếu ngay bây giờ luôn đi.

Dù sao thì đã là con người thì ai cũng sẽ vì lợi ích của bản thân mình cả thôi, mình cá là rất nhiều người ở đây thật sự có suy nghĩ rằng để giành chiến thắng sau cùng thì có hy sinh Maezono cũng không vấn đề gì nếu ở trong tình thế của mình lúc đó."

Lớp học im lặng, tất cả đều cố không dám nhìn nhau.Rõ ràng chính bản thân họ cũng không dám thừa nhận điều đó.Tất nhiên Horikita cũng không có ý định để cuộc bỏ phiếu đó diễn raBởi vì ngay từ đầu câu trả lời nó đã quá rõ ràng rồi, cố gắng làm tiếp nữa chỉ khiến cho mọi thứ tệ hơn mà thôiDù sao thì mọi thứ cũng đã diễn ra rồi và quan trọng là việc lớp chúng tôi đã giành chiến thắng là điều không thể bàn cãi.Liệu nếu để lớp Sakayanagi thắng và lớp Horikita thua thì mọi thứ sẽ tốt hơn hay tệ hơn?Tôi không thể không để tâm đến chuyện đó để rồi đưa ra kết luận rằng mọi người trong lớp sẽ không hề mong muốn viễn cảnh đó xảy ra một chút nàoVà quan trọng hơn thì họ cũng cảm thấy bản thân mình vẫn còn may mắn vì đã không bị chọn làm vật tế cho chiến thắng nàyPhủ nhận điều đó ở đây có nghĩa là bọn họ sẽ phải thay đổi suy nghĩ về sự hy sinh của Sakura.Nếu ai đó vẫn có thể phủ nhận mạnh mẽ điều đó..."

Cho dù thế nào đi nữa thì ......

Mình vẫn cho rằng hành động này của cậu thật sự đã đi quá giới hạn.

Đó không phải là quyết định mà chỉ mình Ayanokouji-kun có thể đưa ra.

Cho dù cậu có là đại tướng hay điều cậu làm và vì cả lớp đi nữa, cậu cũng không có quyền hy sinh Maezono-san ."

Quả thực, những học sinh như Yosuke quan tâm đến việc bảo vệ người khác hơn chính bản thân mình.Tôi cũng đã tính trước rằng những phản đối này sẽ xuất hiện."

Cái đó cậu nói không sai.

Nhưng cậu nghĩ xem mình có thể liên lạc với các cậu kiểu gì vào lúc đó đây, mình chỉ có thể tự bản thân đưa ra quyết định thôi.

Và Yousuke này, mình không nghĩ như cậu.

Nếu mọi người đã tin tưởng giao cho mình vị trí đại tướng thì mình cũng phải cố làm mọi cách miễn là có thể mang lại chiến thắng sau cùng cho lớp."

Tôi không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ của mình với Yousuke."

Nhưng khi nghĩ đến Maezono-san...... tự nhiên lại trở thành vật hy sinh..."

"Về chuyện đó thì không có gì là vô tình cả, mình ngay từ đầu đã có lý do chính đáng để chọn Maezono rồi"Tại sao lại là Maezono?

Tôi chắc chắn có những học sinh sẽ không thể chấp nhận lựa chọn này của tôi.Vì vậy, tôi đã chủ động ngắt lời của Yousuke trước."

Khi mình chọn người phải hy sinh, mình không hề dựa trên sự yêu ghét của bản thân đối với mọi người trong lớp để đưa ra quyết định sau cùng, thậm chí bản thân mình còn cảm thấy vô cùng lo lắng và bất an vì điều đó nữa là khác .

Và như mình đã nói, việc chọn Maezono không phải là sự lựa chọn ngẫu nhiên hay bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng""Tóm lại cậu đang muốn nói rằng việc Maezono-san bị đuổi ...... là có lý do chính đáng sao?"

Horitika cố gắng giữ bình tĩnh, nhận ra rằng có điều gì đó trong lời nói của tôi."

Lý do tại sao người bị lựa chọn là Maezono..."

Tôi kể lại vụ rò rỉ thông tin quan trọng rằng tôi sẽ tham gia với vị trí đại tướng đã bị lộ ra cho lớp đối thủ, cũng như nói rằng thông tin đó bị rò rỉ bởi Maezono."......Hình như Horikita-san đã nói rằng điều này phải được giữ bí mật tuyệt đối, đúng không?"

Ichihashi-người vừa lên tiếng phản đối, bỗng nhớ lại điều này."

Đúng vậy.

Đó là điều mà mình đã nhờ Horikita giúp đỡ nhắn lại cho mọi người.

Việc mình tham gia với vai trò đại tướng cần phải được giữ bí mật để mang lại yếu tố bất ngờ.

Khi tất cả đối thủ đều nghĩ theo lý lẽ thông Thường Horikita sẽ là đại tướng và lập chiến lược để đánh bại cô ấy thì việc mình xuất hiện trong vai trò này có thể khiến cho đối phương rơi vào tình thế lúng túng.

Mình đã muốn dùng điều đó để làm lung lay tâm lý của ichinose.

Nếu điều này thành công, có thể chúng ta đã giành chiến thắng mà không có ai phải hy sinh.

Nhưng vào ngày trước kỳ thi, một số học sinh trong lớp của Ichinose đã biết rằng mình sẽ là đại tướng trong kỳ thi sắp tới..."

"Điều đó có nghĩa là thông tin đã bị rò rỉ ở giai đoạn quan trọng.

Và chính Maezono-san đã tiết lộ nó ......?"

"Đúng vậy.

Dù sao mọi người ở đây đều đã được dặn trước là không được tiết lộ vì nó là một nớc cờ quan trịng trong chiến lược thi đấu của lớp ta.

Nhưng nó đã bị rò rỉ cho các lớp khác, vì vậy mình thật sự cần phải nghiêm túc điều tra chuyện này...."

Sudou dường như có thắc mắc, lập tức đứng lên để nói."

Nếu mày nói rằng Maezono tiết lộ chuyện này, mày có bằng chứng nào không?

Ngay cả khi có thì...... mày lấy bằng chứng này từ ai?

Dù sao thì Maezono cũng sẽ không ngu gì mà thú nhận với mày, đúng không?"

Sudou đã lắng nghe cẩn thận và hiểu cuộc trò chuyện, đã đưa ra một câu hỏi mà tôi hoan nghênh."

Để giải thích điều này, trước tiên điều quan trọng là phải nói về lý do tại sao Maezono lại tiết lộ.

Dù sao thì cô ấy cũng phải có một động cơ cụ thể để dám làm một điều tày trời như vậy..."

Sudou nói vậy, những học sinh khác gật đầu sau khi nghe điều đó."

Có ai ở đây biết Maezono và Hashimoto đang hẹn hò không?"

Tôi hỏi điều này mà không giải thích thêm.

Hầu hết các học sinh nhìn nhau với vẻ mặt ngạc nhiên, và nhìn thoáng qua thì rõ ràng là hầu hết bọn họ đều không biết về chuyện đó.Tuy nhiên, vẫn còn một nhóm nhỏ những người biết.Kushida và Matsushita đã giơ tay lên.Sau đó, Mii-chan không thể không giơ tay.

Tổng cộng có 3 người.Về Kushida, tôi có thể nói là cô ta vẫn có thể giữ vững được phong độ của bản thân.

Mặc dù bản chất của cô ta đã bị lột trần trước toàn bộ lớp, điều đó vẫn không hề ảnh hưởng gì đến khả năng thu thập thông tin xuất sắc của mình.

Mặt khác, Matsushita cũng có thể đã phần nào phát hiện mối quan hệ giữa Maezono và Hashimoto dựa trên việc tôi đã gọi cô ấy đến để điều tra Maezono trước kỳ thi.

Mii-chan có lẽ đã được Maezono tiết lộ điều đó vì mối quan hệ thân thiết của họ."

Dù sao thì mọi người cũng quá rõ Hashimoto rồi, cậu ta sẽ luôn làm mọi cách để thu thập nhiều thông tin nhất có thể để làm lợi cho bản thân.

Và việc lấy được thông tin của lớp ta qua Maezono cũng nằm trong số đó."

"Điều đó có nghĩa là bạn trai cô ấy đã yêu cầu cô ấy làm điều đó, đúng không?"

"Có lẽ ngay từ đầu việc cậu ấy tiếp cận và trở thành bạn trai của Maezono cũng là vì mục đích này"Nếu Maezono hoặc một người thân thiết với cô ấy phát hiện ra sự thật này chắc là sẽ đau lòng lắmNhưng càng biết nhiều về Hashimoto Masayoshi, bạn càng nhận ra đó là bản chất của con người cậu ta.Để thuyết phục hơn, tôi nhìn về phía Sudou đang đặt câu hỏi."

Sudou, cậu đã từng được Maezono gọi đến để thảo luận về mình đúng chứ?"

Sudou nghiêng đầu khi được hỏi như vậy, xem ra chính bản thân cậu ấy cũng không thể nhớ được về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Nhưng sau khi tôi kể về những người tham gia và ngày tháng, cậu ta dường như từ từ nhớ lại."

Đúng là có chuyện đó.

Nhưng làm sao mày có thể biết được ......"

Mặc dù bản thân tôi không biết bối cảnh và nội dung cuộc trò chuyện là gì, nhưng vì trung tâm của cuộc trò chuyện là về tôi, nên không có gì ngạc nhiên khi một yêu cầu cấm không được tiết lộ với người khác, đặc biệt là tôi sẽ được đưa ra.

Vậy nên việc cậu ta ngạc nhiên khi tôi biết được chuyện này không có gì lạ"Mình sẽ vào thẳng vấn đề luôn, Tất cả mọi thứ đều là do Hashimoto đứng sau Maezono bày ra."

Nhớ lại quá khứ, Sudou chết lặng và Ike há hốc mồm ngạc nhiên."

Nhưng mà tất cả chuyện này mọi người tham gia đều đã hứa sẽ giữ bí mật ...... ai đã đi tiết lộ chuyện này cho Ayanokouji vậy ......"

Tôi biết rằng bất cứ khi nào chủ đề này xuất hiện, chắc chắn sẽ có câu hỏi như thế này.Lý tưởng nhất là tôi không nên mở miệng, mà là cô ấy tự lên tiếng."

Là mình, chính mình đã tiết lộ điều đó cho Ayanokouji-kun và những gì cậu ấy nói hoàn toàn là sự thật"Matsushita lập tức giơ tay và không ngần ngại làm chứng.Hiện tại, số người chấp nhận có thể vẫn chưa đến một nửa, nhưng nó sẽ khiến những người phản đối phải im lặng.Đó là toàn bộ lý do để tôi quyết định Maezono sẽ phải rời khỏi trườngVà tôi cũng không cần tất cả mọi người trong lớp phải chấp nhận quyết định này của mìnhDù sao thì tôi cũng đã đoán trước rằng sẽ chỉ có một số chấp nhận, một số còn lại sẽ luôn trong trạng thái ngui ngờ và không tin tưởng về những gì tôi nói.Nói một cách đơn giản, tốt nhất là một nửa số học sinh trong lớp này chấp nhận nó.Đây cũng là một hướng đi tốt cho tương lai của lớp."

Được rồi, tao tạm thời chấp nhận quyết định này của mày ...... nhưng tao có thể nói thêm vài lời nữa không ......?"

Dù miệng thì nói rằng đã chấp nhận nhưng Sudou trông như vẫn còn điều gì đó muốn nóiCó vẻ như cậu ấy có quan điểm khác với những học sinh đang ở đây lúc nàyCậu ta lại kéo ghế ra và đứng dậy, nói ra những gì mình muốn nói."

Tao biết mày tham gia lần này là để giúp lớp ta chiến thắng và mày sẽ cố gắng làm mọi cách để chiền thắng nhằm không phụ sự tin cậy của mọi người.

Tất nhiên rõ ràng trận chiến này thật sự không hề diễn ra thuận lợi cho chúng ta do Maezono tiết lộ thông tin và Ichinose mạnh hơn tưởng tượng, nhưng vì để có thể giúp cho lớp ta chiến thắng mày sẵn sàng chấp nhận hy sinh mặc cho việc bản thân có thể bị mọi người trong lớp sỉ vả sau đó, đúng chứ?

Nhưng ...... thật sự chúng ta chỉ có thể chiến thắng khi đuổi học Maezono thôi sao?

Tao không biết nên nói thế nào mới đúng nữa ......

Ý tao là...

Mày là Ayanokouji mà đúng không?

Mày thật sự sẽ có nhiều cách để giành chiến thắng mà không cần phải hy sinh bất cứ ai cả"Sudou cho đến hiện tại cũng đã tận mắt chứng kiến khả năng của tôi ở một mức độ nào đóDo đó, cậu ấy có vẻ nghĩ rằng tôi có thể nghĩ ra một cách tốt hơn.Tôi có thể đưa lớp đến chiến thắng mà không cần phải hy sinh Maezono không phải là một quan điểm sai.Sudou đã đúng một nửa.Mặc dù sác xuất sẽ không thể cao bằng khi sử dụng cách hy sinh nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có khả năng để giành chiến thắng, quan trọng là tôi có muốn hay không mà thôi.Trong khi cậu ấy đang cố gắng sử dụng vốn từ ngữ của mình để giải thích điều bản thân muốn truyền đạt thì người ngồi bên cạnh cậu ấy đã chủ động nói trước."

Ayanokouji-kun thật sự đúng là có đủ khả năng để có thể đảm nhận vị trí đại tướng trong kỳ thi lần này.

Tuy nhiên, trên hết, đối thủ cũng rất mạnh.

Tôi có thể đảm bảo điều đó vì tôi đã trực tiếp chiến đấu với Ichinose-san và lập tức hiểu rằng mình không thể đánh bại được cô ấy.

Trong lúc đổi người, tôi nghĩ rằng Ayanokouji-kun chắc chắn cũng sẽ thua như tôi ......

Đến khi nghe được tin cậu ấy đã giành chiến thắng thì đến chính bản thân tôi còn không thể nào tin được đây hoàn toàn không phải là mơ"Horikita với tư cách là leader của lớp đã bước vào trận chiến với một phong thái quyết tâm cao độNhưng cho dù là vậy thì cô ấy vẫn đã hoàn toàn bị nghiền nát bởi đại tướng của đối thủ, đó là sự thật không thể bàn cãi."

Thật vậy sao?

Ichinose thật sự đáng sọ đến như vậy à......"

Bình thường, Ichinose không tạo ra ấn tượng rằng cô ấy là một người mạnh mẽ hay đáng sợ.Chính xác là vì hình ảnh đó không thường nằm trong suy nghĩ của mọi người, nên những điều mà Horikita-người đã trực tiếp chứng kiến điều đó có thể khiến cho mọi người trong lớp không khỏi bát ngờ."

Còn một điều nữa mà tôi muốn nói.

Vì bản thân tôi hiểu rõ ichinose-san trong kỳ thi này thật sự đáng gờm đến thế nào nên tôi không thể nào trách được quyết định này của Ayanokouji-kun.

Ít nhất thì nếu xét đến kết quả mà chúng ta có được, tôi thật sự nghĩ rằng có lẽ đây là một sự hy sinh cần thiết.

Đây là ...... con đường cần thiết để lớp ta giành chiến thắng".Horikita đã thẳng thắn nói ra quan điểm của mình.Tất nhiên, dù cô ấy có vui mừng vì đã thắng đi nữa thì cũng không thể biểu lộ điều đó ra một cách công khai được.

Nhiệm vụ của Horikita là phải cố gắng hết sức giữ cho nội bộ lớp luôn được đoàn kết và không ai phải ra đi.

Nhưng cô ấy cũng phải chấp nhận rằng mọi chiến thắng đều phải có sự trả giá xứng đáng.Và trong tường hợp này thì tất cả sẽ phải chấp nhận dù có muốn hay khôngBởi vì bất kể nói gì ở đây, Maezono sẽ không quay lại.Vậy thì thay vì nhìn lại, bọn họ phải hướng đến tương lai."......

Mình hiểu rồi.

Dù sao chính leader đã lên tiếng như vậy rồi thì mình cũng sẽ hoàn toàn ủng hộ điều đó Trên thực tế, Ayanokouji cũng đang chiến đấu đến cùng vì lợi ích của lớp, thậm chí phải trả giá bằng việc mang trong mình nhận thức bị bạn bè ghét bỏ"Sau khi Sudou gật đầu để cho thấy mình hoàn toàn chấp nhận, cậu ấy kéo ghế ra và ngồi xuống.Tôi hơi bất ngờ trước những lời của Sudou và Horikita.Ban đầu, kế hoạch của tôi là cả hai bên là 50/50, nhưng bây giờ bên chấp nhận đã gần như chiếm đa sốNhững lời chỉ trích tôi đã không còn trở nên dồn dập như trước đóTrong khi tôi đang tự hỏi liệu có cần phải đổ thêm dầu vào ngoạn lửa phẫn nộ đang có dấu hiệu bị dập tắt hay không, một trong những học sinh pjats biểu."

Nhưng mà chuyện này ......

Yamauchi-kun, Sakura-san, và sau đó là Maezono-san ...... cả 3 người họ đều rời khỏi trường vì những lý do liên quan đến Ayanokouji-kun......"

Mặc dù mơ hồ, Azuma đã đưa ra một tuyên bố như vậy."

Cậu có ý định gì khi nói điều đó?"

Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng, Matsushita đã thẳng thắn đưa ra câu hỏi với Azuma."

Mình không hề có bất cứ ác ý gì ......

Nhưng nếu một người thì mình không nói làm gì, đằng này là đến tận 3 người, thật sự bản thân mình không biết liệu đây có phải chỉ đơn giản là một sự trùng hợp hay không nữa ......".Những từ ngữ có phần khó hiểu, tóm lại là cô ấy muốn nói liệu điều đó có thật sự chỉ là trùng hợp hay đó là..."

Ý cô là Ayanokouji cố tình giăng bẫy để đuổi học họ sao?"

Sudou-người trước đó đã tuyên bố rằng đứng về phía tôi, đã trả lời tuyên bố của Azuma rất nhanh chóng."

Tôi không nói vậy.

Nhưng mà nếu đó lạ sự thật thì có nghĩa là trong tương lai thì bất cứ ai trong chúng ta ngồi đây cũng sẽ là bạn nhân tiếp theo, đúng không?"

"Mình hiểu ý Azuma-san muốn nói.

Thật sự dù mình cũng không hy vọng nó là sự thật nhưng mình thật sự khá bất an khi nghe điều đó ......"

Mori dường như cũng có chút ngờ vực và khẳng định lời tuyên bố của Azuma không phải là vô lý.

Tôi cần có nhiều sự phản đối hơn nữa, chỉ mới như này thôi thì vẫn chưa đủ để khiến cho ngọn lửa phẩn nộ bùng lên trở lại."

Mình không biết bản thân có được phép nói không, nhưng mình thật sự muốn nói rõ quan điểm về điều này..."

Đó là lúc Kushida lên tiếng, không biết lần này cô ấy sẽ nói gì đây."

Mình thấy việc mọi người cho rằng sự ra đi của 3 người đó đều là do Ayanokouji-kun chủ đích...

Điều đó thật sự hoàn toàn là sai lầm.

Việc Sakura-san phải rời đi đó là do mình đã không thể làm chủ bản thân mà quyết đối đầu với Horikita-san đến cùng nên mới dẫn đến cơ sự này.

Nếu mình chỉ đơn giản tuân theo sự lựa chọn của mọi người, sẽ không có ai bị đuổi cả.

Nếu Ayanokouji-kun không hành động, chúng ta sẽ không thể hoàn thành được kỳ thi và kết quả là bị trừ điểm.

Nói cách khác thì cậu ấy không khác gì người dọn dẹp tất cả những mớ hỗn độn mà chính chúng ta đã gây ra mà không thèm giải quyết.

Sự phản bội của Yamauchi-kun cũng tương tự. và từ những thông tin mà cậu ấy nói ra đến giờ, rõ ràng Maezono-san cũng đã có một số động thái phản bội và đó chỉ đơn giản là quả báo mà cậu ấy phải nhận.

Trên cơ sở phải hy sinh để giành chiến thắng, cậu ấy đã lựa chọn hy sinh nhưng đã cố gắng gây ra thiệt hại ở mức thấp nhất.

Lẽ nào mọi người không thể nào một lần nhìn vào những điều này theo hướng tích cực hơn được sao?"

Suy cho cùng thì tất cả những gì tôi làm là vì để giúp đỡ cho lớp, đó là những gì mà Kushida muốn truyền tải.Những lời nói này khi được phát ra từ miệng người trong cuộc, mang một trọng lượng rất lớnVới sự ủng hộ của Kushida và Matsushita, Azuma và những người khác quyết định không nói gì nữa dù bản thân họ vẫn còn rất bất mãn.Vào lúc đó, một nam sinh đứng dậy và mở cửa lớp học."

Mày đi đâu vậy, Kouenji?"

Sudou là người đầu tiên nhận ra điều đó và hét lên với Kouenji."

Dù sao thì còn gì để nói nữa đâu, tôi đi đây."

"Cái méo gì vậy, rõ ràng là chúng ta vẫn chưa xong mà."

"Tôi có cuộc hẹn với một cô gái, và tôi ngồi lại ở đây chỉ để giết thời gian cho đến lúc đó thôi.

Tôi không muốn đến muộn, nên xin lỗi nhé."

Kouenji-người nãy giờ không nhìn vào gương thì nghịch điện thoại di động, thực sự không hề có ý định ở lại đây để chờ cuộc thảo luận kết thúc ngay từ đầu.Trên thực tế, Chabashira-sensei đã thông báo kết thúc buổi họp lớp từ trước đó, nên không có vấn đề gì khi rời khỏi lớp học."

Cái thằng này, sau chừng đó thời gian rồi mà sao mày chẳng có chút gì là thay đổi hết vậy hả. màycó nhận ra rằng những gì chúng ta đang thảo luận là quan trọng không?"

"Quan trọng?

Cái gì là quan trọng?

Tôi chả buồn quan tâm...."

Nói rồi, Kouenji phớt lờ Sudou và rời khỏi lớp học.Nhịp điệu của lớp học dường như đã bị gián đoạn, và Chabashira-sensei nghĩ rằng bây giờ là thời điểm hoàn hảo để xen vào, lập tức quay trở lại lớp."

Không phải vì Kouenji đã rời đi nhưng tốt hơn là mọi thứ nên kết thúc ngay lúc này là được rồi."

Chabashira-sensei cảm thấy rằng không nên để các học sinh tiếp tục cuộc thảo luận này thêm nữa, và thế là cô ấy quyết định dừng cuộc thảo luận lại với tư cách là giáo viên chủ nhiệm."

Em cũng đồng ý.

Nếu không có ai muốn tiếp tục thì chúng ta kết thúc ở đây thôi"Yousuke vẫn đang theo dõi với vẻ mặt căng thẳng cũng không hề phản đối điều đó.Cậu ấy dù vẫn còn hơi bất mãn nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện lên nữa.Ngoài ra, nói thêm một chút.

Điểm lớp sau kỳ thi này đại khái như sau:-Điểm lớp tạm thời tại thời điểm kết thúc kỳ thi đặc biệt của năm học+Lớp Horikita: 1233 điểm+Lớp Sakayanagi: 1093 điểm+Lớp Ryuuen: 1040~1090 điểm+Lớp Ichinose: 714 điểmLớp Horikita giờ đã chính thức lên lớp A.Lớp Sakayanagi đang bị lớp Ryuuen bám đuổi sát nút.Cuối cùng, lớp Ichinose lại càng xuống đáy sâu hơn.Đây là điểm lớp tại thời điểm hiện tại, nhưng điều quan trọng là sau đó.Khi Sakayanagi rời đi theo giao kèo, lớp A chắc chắn sẽ phải chịu phạt.Cho đến nay không có học sinh nào trong năm 2 chúng tôi tự nguyện rời đi, nên vẫn chưa rõ, nhưng dựa trên các trường hợp trong quá khứ, sẽ bị trừ 300 điểm lớp.Điều đó có nghĩa là nếu phải chịu hình phạt, lớp Sakayanagi chỉ còn 793 điểm, sẽ cuống lớp C.Điều này cũng có nghĩa là khả năng hình thành tình thế 2 lớp mạnh và 2 lớp yếu sẽ cao hơn.Xem ra tôi cần phải thực hiện một số thứ trong kỳ nghĩ xuân sắp tới rồiPhần 1:Sau đó, các học sinh đã dần rời đi.Kei muốn về cùng tôi, nhưng tôi bảo cô ấy hôm nay tốt nhất là về cùng Satou và các bạn cô ấy.

Sau khi nhận ra tình huống, cô ấy cũng ngay lập tức làm theo.Mặc dù lý do chính khiến Maezono bị đuổi học hoàn toàn là do tôi, nhưng việc bám lấy bạn trai trong khi đó là người đuổi học bạn thân của mình thì ấn tượng của Kei trong mắt người khác chắc chắn sẽ xấu đi.

Dù sao để tránh điều đó, hôm nay tôi đành phải về nhà một mình.Vì hiểu rõ tình hình hơn ai hết, Horikita và Yousuke dù vẫn muốn làm rõ chuyện này hơn cũng không có ý định nán lại lâu hơn nữa."

Mình cũng về thôi."

Nghĩ vậy, tôi một mình bước ra khỏi lớp.Ngay khi định đi thẳng đến ký túc xá thì..."

Này, Ayanokouji-kun."

Sau khi ra khỏi cửa, Kushida lại đi về phía tôi.Xung quanh không có ai khác, có vẻ như cô ấy đã chờ tôi ở đây."

Mình có vài chuyện muốn hỏi cậu."

"Cái đó thì nói chuyện qua điện thoại sẽ tốt hơn..."

"Vì nếu chúng ta bị người khác nhìn thấy, có thể sẽ lan truyền những lời đồn không hay.

Ý cậu là vậy, đúng chứ?"

Có vẻ cô ấy rất hiểu vấn đề."

Giờ cũng không có ai, cô cứ nói đi."

"Dù sao thì giờ mình cũng không có ý định tiếp tục làm vừa lòng mọi người trong lớp nữa.

Vậy nên mình cũng không cần phải ngần ngại mà hỏi thẳng cậu luôn."

"Ý cô là sao?"

"Mới nãy trước mặt Azuma-san... không, nói đúng hơn là trước mặt các bạn trong lớp, mình đã đứng ra bảo vệ cậu trước bọn họ và kết thúc chuyện này một cách êm thấm.

Nhưng sự thật là việc Maezono-san bị đuổi là do cậu chủ ý làm đúng chứ?

Vì đó là cơ hội để loại bỏ kẻ phản bội..."

"Không, chuyện đó..."

Tôi định ít nhất định phủ nhận, nhưng Kushida lại mỉm cười một cách tinh quái và tiếp tục nói"Thực ra, trong kỳ thi lần này, Ichinose-san quả thật rất mạnh mẽ.

Nhưng dù vậy, Ayanokouji-kun hẳn là không thiếu mưu hèn kế bẩn để khiến đối phương sụp đổ tinh thần, đúng không?"

Cô ấy không trực tiếp nói rằng tôi thừa khả năng để giành chiến tháng mà lại dùng cách nói " không thiếu mưu hèn kế bẩn để khiến đối phương sụp đổ tinh thần", có thể nói là cô ấy đã lý giải rất khéo léo suy nghĩ của tôi."

Những kẻ ngốc trong lớp như Horikita sẽ luôn nghĩ mọi thứ cậu làm đều là vì mục đích cao cả nhưng sự thật thì không phải vậy, đúng chứ?"

Đây chính là góc nhìn sâu sắc từ Kushida-người luôn kiên trì tìm hiểu nội tâm người khác."

Hơn nữa nếu chúng ta có thua đi nữa, việc loại bỏ Maezono cũng không hẳn là một nước đi tồi, đúng chứ?"

Nhìn từ góc độ của người khác, có thể sẽ cho là một nước đi mạo hiểm, nhưng thực ra đối với tôi, dù thua thì cũng không mất mát gì nhiều.

Kushida cũng nghĩ vậy."

Mình muốn nói là mình hoàn toàn đồng ý với hành động này của cậu."

"Tại sao cô lại nghĩ như vậy?"

"Vì Ayanokouji-kun cũng từng khiến cho mình suýt nữa bị cho rời trường rồi còn gì.

Vậy nên nếu như cậu không hề có những suy nghĩ đuổi học như này thì mới lạ đó."

Đây chỉ là lý do lớn nhất cho suy nghĩ này của Kushida, còn những điều nhỏ nhặt khác cô ấy quyết định sẽ không nói raDù tôi đồng ý với điều này, nhưng ở đây tốt nhất vẫn nên tránh né một chút."

Tôi chỉ làm những điều cần thiết để giành chiến thắng.

Ichinose thật sự là một đối thủ mạnh."

"Eh?"

Dù cô ấy nhận ra tôi đang lảng tránh, nhưng không có ý định tiếp tục đào sâu nữa."

Chưa nói đến chuyện của tôi, thạt sự tôi rất khâm phục khả năng xử lý tình huống của cô.

Cô đã giúp tôi dập tắt mối nguy này rất tốt đó.

Dù mọi người trong lớp đều đề phòng cô, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đồng tình với những gì cô nói."

Chuyện xảy ra trong kỳ thi đặc biệt, chắc chắn đã in sâu trong tâm trí Kushida."

Cũng phải thôi, mình đã mất nhiều thứ, việc mình cần làm bây giờ là cố gắng từng bước xây dựng lại vị thế của bản thân trong lớp.

Suy cho cùng nếu mình bị Ayanokouji-kun nhắm vào một lần nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Để tránh trở thành mục tiêu bị đuổi học, phải xây dựng một vị trí cho bản thân.Dù chỉ vì bản thân mình thì cũng không sao.

Nếu đó là động lực, thì cũng rất tốt."

Horikita có vẻ cũng rất tin tưởng cô nhỉ?"

"Đủ rồi.

Mình và Horikita là kẻ thù, chỉ là tạm thời ngừng đối đầu nhau vì mục tiêu chung thôi."

Kushida trong tương lai có lẽ vẫn sẽ cố gắng kiên trì xây dựng lại lòng tin với mọi người trong lớp.Mặc dù không thể nào chứng kiến được mọi thứ trong lớp sau này, nhưng trong lúc này đây tôi tin chắc là như vậy.Phần 2:Khi Horikita và những người khác bắt đầu thảo luận về việc Maezono bị đuổi học trong lớp.

Cùng lúc đó...Ở các lớp khác, buổi thảo luận về kỳ thi đặc biệt cuối năm cũng đang diễn ra.Lớp Ichinose đã bị dồn đến bờ vực thẳm và buộc phải chiến thắng nhưng cuối cùng thì kết quả nhận được vẫn là thất bạiBa đại diện cùng về với Hoshinomiya-sensei đều im lặng và quay lại chỗ ngồi của mình.Trong lớp học tĩnh lặng, Ichinose chỉ biết cúi đầu, không thể ngẩng lên.Tuy nhiên, nếu không phải chính cô ấy đứng ra giải thích, mọi thứ sẽ càng trở nên tệ hơn."

Mọi người...

Mình xin lỗi."

Ichinose cố gắng ép mình nói ra những lời đó"Việc chúng ta thua trong kỳ thi lần này... là lỗi của mình..."

Dù là người tham gia hay đại diện, không ai biết chi tiết về kỳ thi đặc biệt này.Cuộc đối đầu giữa các đại diện không được công khai.

Chỉ có thể biết qua kết quả và từ người trong cuộc.Không chỉ lớp Horikita mà lớp này cũng vậy.Mặc dù việc người trong lớp bị đuổi học là điều đau đớn, nhưng quan trọng là lớp Horikita đã chiến thắng.Có thể nói là họ đang càng lúc càng tiến xa hơnNgược lại, lớp Ichinose thì khác.Tất cả những gì bọn họ có thể làm bây giờ gặm nhắm những thất bại không hồi kếtTuy vậy, nhưng bầu không khí nặng nề và u ám này sẽ không kéo dài quá lâu.Vì nhiều học sinh trong lớp này không thích bầu không khí ảm đạm như vậy."

Honami-chan, cậu không cần phải xin lỗi đâu."

"Bọn mình cũng là người có lỗi, nếu như bọn mình có thể thảo luận tốt hơn thì đã có thể giúp được cho cậu rồi."

Các học sinh khác trong lớp không trách Ichinose, mà thay vào đó còn an ủi cô."

Đúng vậy.

Không cần để tâm đâu.".Không phải là một người mà là gần như mọi người trong lớp cùng nhau nói ra những lời động viên cô ấy.Đây không phải là tình huống hiếm gặp ở cái lớp này.Khi buồn, mọi người động viên lẫn nhau.

Khi khó khăn, mọi người cùng nhau khích lệ.Không có ai bị đem ra để làm vật tế cho mỗi thất bại mà bọn họ gặp phảiTất nhiên, bản thân suy nghĩ tích cực không phải là sai.Chỉ là cái vòng luẩn quẩn thất bại rồi lại động viên khích lệ rồi lại thất bại tiếp cứ lặp đi lặp lại như không hề có hổi kết mà lớp chẳng đi đến đâuHimeno cũng chỉ chỉ có thể nhìn cái cảnh tượng này với vẻ khó chịu.Không thể tiếp tục như thế này.

Cô ấy liên tục nghĩ như vậy trong đầu.Dĩ nhiên, cô nàng cũng biết rằng thất bại không phải là lỗi của riêng Ichinose.Như những gì mọi người nói với tư cách là người tham gia thì đáng lẽ họ cũng phải cố gắng làm tốt hơn nữa.Himeno cũng biết mình cũng cũng chưa thể làm được gì hữu dụng.Nhưng nếu cứ tiếp tục trốn tránh sự thật, sẽ không có tiến bộ gì cả.Vì vậy, cô phải đứng ra nói sự thật để mọi người suy nghĩ lại.Cô muốn mọi người nhận ra rằng thất bại này không thể chỉ đơn giản coi là một trận thua không hơn không kém, mà nó liên quan chặt chẽ đến số phận của lớp trong tương lai.Tuy nhiên, cô lại không thể lên tiếng.Câu nói đã đến tận cổ họng nhưng lại bị nuốt xuống.Bản thân vốn không thích và không giỏi việc lên tiếng.Chỉ riêng việc dũng cảm đứng lên lúc này cũng không đơn giản với cô.Cảm thấy lo lắng.

Mồ hôi không ngừng chảy trong lòng bàn tay.Môi trên và môi dưới áp chặt vào nhau, không thể mở ra.Miệng thì khô, lưỡi thì có vị đắngÁnh mắt rời rạc, đầu cũng bắt đầu đau.Vẫn như mọi khi.

Trước mặt mọi người, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể truyền đạt được suy nghĩ của mình.Tuy nhiên, Himeno đang bắt đầu thay đổi.Trước đây cô ấy luôn đơn độc, nhưng giờ đây những người hiểu cô nàng đang ở gần.Vì vậy, , Himeno nhìn về phía Kanzaki để cầu cứ.Cô ấy đã tham gia vào nhóm của cậu ta với hy vọng sẽ có thể đóng góp ý kiến cho Ichinose.Nếu Kanzaki đứng lên ngay lúc này thôi, cô ấy sẽ có thể có đủ dũng khí lên tiếng.Đây là sự thức tỉnh nhỏ của Himeno so với trước kia.Tuy nhiên...Kanzaki không những không đứng lên, mà còn không thèm nhìn xung quanh.Cậu ấy cúi đầu và cố gắng ngăn bản thân sắp khóc đến nơi, ngồi im như thể chỉ đang chờ đợi thời gian trôi qua.Vậy thì, Himeno chuyển ánh mắt cầu cứu sang người bạn khác là Hamaguchi.Hamaguchi ngay lập tức nhận thấy ánh mắt của Himeno, nhưng tỏ ra bối rối, khẽ lắc đầu.Cậu ấy thấy Kanzaki không có hành động gì, nên nghĩ rằng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.Himeno cũng vì thế mà lực bất tòng tâm, chỉ đành ngồi yên và chờ đợi thời gian trôi qua."

Không sao đâu, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.

Dù chúng ta đã thất bại trong kỳ thi lần này nhưng mà tương lai vẫn còn dài mà."

Đối diện với Ichinose, người muốn nhận hết trách nhiệm về mình, Shibata đã đưa ra lời động viên mạnh mẽ, đứng lên từ chỗ ngồi và tạo dáng Guts Pose (dáng kiểu tung đấm lên trời mà mấy ông cầu thủ hay ăn mừng bàn thắng ấy) để cổ vũ."

Thất bại lần này có gì to tát đâu.

Còn cả một năm nữa mà.

Phải không mọi người?"

Giống như muốn làm bầu không khí vui vẻ trở lại, cậu ấy nhìn quanh lớp rồi lớn tiếng nói.Khác với sự lạc quan của Shibata, Himeno nghĩ rằng mọi thứ lúc này thật sự đã quá nát rồi.Điều duy nhất cô có thể làm là cố phủ nhận suy nghĩ của bản thân và hòa vào nhịp điệu của những người bạn đang nói những lời động viên.Và người duy nhất nhìn tất cả mọi người trong lớp bằng ánh mắt lạnh lùng là giáo viên chủ nhiệm Hoshinomiya.Himeno chú ý khuôn mặt cô ấy đôi lúc muốn thể hiện bản thân ngán cái chuyện này lắm rồi, nhưng vẫn cố kiên nhẫn chịu đựng.Vì là giáo viên, cô không can thiệp nếu không thật sự cần thiết.Dù biết điều này, nhưng vốn dĩ cô ấy chẳng mấy khi tuân thủ và bây giờ đã đến giới hạn chịu đựng.Hoshinomiya không thể nào chịu nổi nữa và đấm một cú mười phần công lực thẳng xuống bàn.

Bầu không khí đang trở nên sôi động bỗng chốc lạnh lẽo như băng."

Các em... có thật sự hiểu tình hình hiện tại không vậy?"

Đối diện với những học sinh đang tự an ủi nhau, Hoshinomiya nói với giọng khó chịu."

Tôi thật sự đã muốn nói ra điều này từ rất lâu rồi... các em ai cũng không bình thường, thật sự không bình thường một chút nào cả."

Lời nói nghiêm khắc phát ra từ miệng cô ấy.Những học sinh đang cố cười gượng, sắc mặt đều cứng đờ."

Sensei?"

Dù sợ hãi với không khí căng thẳng lúc này, một bạn nam vẫn gọi tên Hoshinomiya.Nhưng Hoshinomiya không quan tâm, mà nhìn về phía Shibata đang đứng cạnh Ichinose."

Shibata-kun, em vừa nói rằng tương lai còn dài phải không?"

"À, vâng...

đúng vậy..."

"Đầu em đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"À thì...

Dù sao chúng ta vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc mà.

Kiểu như bóng đá ấy, dù lúc này chúng ta đang bị đối thủ dẫn 2 hay 3 trái nhưng mà chỉ cần giữ được tinh thần của loài quỷ đỏ không bao giờ từ bỏ thì..."

"2 trái?

3 trái?

Tinh thần quỷ đỏ?...

Em đang giỡn mặt với tôi đó hả?

Thất bại lần này rất nghiêm trọng đó."

"Nhưng thưa cô, chúng ta vẫn còn tận một năm nữa..."

"Còn tận một năm?

Không phải là còn tận một năm mà là chỉ còn một năm nữa thôi, em có hiểu không hả?"

"Chắc chắn chúng ta vẫn có cơ hội..."

"Bớt ảo tưởng đi.

Lấy ví dụ về bóng đá mà em thích nhất nhé.

Vấn đề không phải là chúng ta thua mấy trái trong một trận đấu nữa mà là chúng ta đang xếp cuối trên bảng xếp hạng rồi.

Đã thông cái não ra chưa?

Bây giờ chúng ta như MU càng đá càng xuống dốc còn mấy lớp còn lại thì như MC với Real cứ đá là có cup."

Đối diện với những học sinh đang cố trốn tránh thực tế, Hoshinomiya không thể nhẫn nhịn thêm nữa, nói với giọng đầy sự tức giận.Mặc dù vậy, Shibata vẫn không từ bỏ."

Thưa cô, cô có biết manga Giant killing không?

Chúng ta giống như đội ETU vậy, chỉ cần..."

"Im đi.

Làm ơn bớt ảo tưởng về mấy cái thứ vô nghĩa trong manga lại giúp tôi đi.

Dẹp hết, dẹp hết đi!

Hãy nhìn vào thực tế là tình hình của chúng ta đang thật sự nát lắm rồi, em có hiểu điều tôi đang nói không hả?

Về chổ ngay cho tôi!"

Hoshinomiya phải kéo những học sinh đang lạc lối trong suy nghĩ ra khỏi tình trạng mê muội này.Đây là lần đầu tiên Hoshinomiya nổi giận với học sinh như vậy, và Shibata luôn miệng phản bác trước đó, không dám nói nói thêm bất cứ điều gì.Nhận được yêu cầu phải quay lại chỗ ngồi, Shibata miễn cưỡng rời khỏi chỗ đứng bên cạnh Ichinose."

Chúng ta giờ thật sự nát lắm rồi.

Đúng không, Ichinose-san?"

Hoshinomiya tiến lại gần Ichinose-người vẫn cúi đầu."

Sensei..."

Hoshinomiya đã theo dõi kỳ thi này nên hiểu rõ mức độ tổn thương tinh thần mà Ichinose phải chịu.Lớp học này không còn cơ hội chiến thắng nữa."

Mọi chuyện là do em.

Em không biết liệu mình có thật sự xứng đáng làm leader của lớp nữa không..."

Ichinose định nói rằng cô sẽ từ bỏ vị trí lãnh đạo, nhưng Hoshinomiya không để cô ấy nói hết câu."

Không phải như vậy."

"Hả?"

"Tôi không muốn nghe những lời yếu đuối đó từ em.

Tôi chỉ muốn các em nhận thức được thực tế thôi."

Sau khi bày tỏ sự tức giận, Hoshinomiya lại chuyển sang nở một nụ cười dịu dàng."

Chúng ta đã thua.

Và cứ tiếp tục như thế này tất cả các em sẽ tốt nghiệp với vị trí là lớp D-lớp kém nhất, đã hiểu rồi chứ?"

"Vâng..."

Dù không thích, nhưng Ichinose cũng đành phải đồng ý với những lời nghiêm khắc mà Hoshinomiya nói.Nghe thấy vậy, Hoshinomiya hài lòng gật đầu."

Đừng lo lắng, Ichinose-san.

Cô tin vào khả năng của em, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ cho em."

Hoshinomiya nhẹ nhàng vỗ vai Ichinose và thì thầm vào tai đối phương.Nếu đồng ý với việc Ichinose từ chức ngay lúc này, quá trình quản lý lớp sẽ gặp rất nhiều khó khăn.Hoshinomiya quyết định dừng lại ở đây thôi, cứ tiếp tục thế này e là sẽ chỉ khiến cho các học sinh hoang mang hơn."

Dù sao thua thì cũng thua rồi.

Hãy cố gắng lấy lại tinh thần và tiếp tục phấn đấu vào năm tới, được chứ?"

Nói xong, Hoshinomiya quay lại với dáng vẻ bình thường của mình.Có vẻ như, chỉ dựa vào học sinh thì không thể thoát khỏi kiếp lớp D.Giờ chỉ còn lại một phương án duy nhất – cô ấy sẽ tự mình can thiệp và cứu lớp dù có phải vi phạm nội quy do nhà trường đặt ra.Giờ đây, mong muốn của Hoshinomiya đối với Ichinose chỉ là ngăn chặn việc lớp học sẽ tan vỡ trong thời gian này."

Bây giờ tốt nhất là mọi thứ tồi tệ này nên kết thúc ở đây.

Kết quả lần này không thể thay đổi, nhưng trong năm tới nhất định sẽ khác.

Kỳ nghĩ xuân sắp đến và chúng ta sẽ có cuộc thảo luận 3 bên nữa.

Các em cần phải suy nghĩ về nguyện vọng của mình."

Sau đó, Hoshinomiya tuyên bố giải tán.

Cô không muốn tiếp tục hít thở không khí ngột ngạt trong lớp học này thêm bất cứ 1 giây nào nữa.Mặc dù chiến thắng đã gần trong tầm tay, nhưng không thể phát huy được khả năng của bản thân và thất bại trước Ayanokouji, Ichinose bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và nhốt mình trong phòng.Và từ ngày hôm đó, cô nàng không xuất hiện tại trường lần nào nữa, bước vào kỳ nghỉ xuân với đầy sự lo lắng và dằn vặt.
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 2: Hẹn một dịp khác.


~ • ~ • ~Mở đầu:Kỳ thi đặc biệt cuối năm học đã kết thúc, thời gian đã đến ngày 19/3.7 giờ sáng, Ryuuen một mình từ ký túc xá đi về phía trường.Vào thời điểm này nhiệt độ hơi lạnh, nhiều người có lẽ vẫn đang ngủ.Khi đến nơi, cậu ấy phát hiện ra đối phương đã đến trước mình.Hình dáng nhỏ nhắn đó quay lưng lại với Ryuuen , đang lặng lẽ nhìn cảnh vật xung quanh."

Cô đến sớm thật đó."

Để không làm đối phương giật mình, cậu ấy cẩn thận tiếng lại gần và lên tiếng.Kể từ khi kết quả kỳ thi được công bố, vì một số chuyện nên hai người họ không thể gặp lại nhau trong mấy ngày qua.Cô ta sẽ quay lại với biểu cảm như thế nào?

Cô ta sẽ nói gì?Ryuuen không có ý khiêu khích, chỉ đơn giản là tò mò về điều đó.Sakayanagi cầm gậy từ từ quay người lại.Đôi mắt nhìn thẳng vào Ryuuen , vẫn đầy quyết tâm như mọi khi."

Chân mình đi lại không tiện, nên làm gì cũng phải làm sớm hơn người khác.Với lại thời gian mình ở lại đây không còn nhiều nữa, thật sự mình có chút lưu luyến cảnh vật nơi đây."

Vậy nên đó là lý do cô ấy lại quyết định đến sớm như vậyRyuuen là người chủ động hẹn gặp Sakayanagi.Sakayanagi định đợi Ryuuen lên tiếng trước, nhưng đối phương lại im lặng không nói.Vì không thể hoàn toàn đọc được tâm trạng của Ryuuen qua biểu cảm và hành động của cậu ta lúc này nên cô nàng cũng do dự không biết có nên trực tiếp vào vấn đề hay không...Tuy nhiên, khi nhìn thấy Ryuuen rõ ràng đã đề phòng cao, Sakayanagi lại quyết định tự mình chủ động trước."

Cảm ơn cậu đã cho mình một chút thời gian trước khi bắt buộc phải rời trường.

Vẫn còn một số thứ mình cần phải giải quyết trước khi đi vậy nên khoảng thời gian này thật sự đúng là vô cùng quý giá."

Thực ra, vụ cácược giữa Ryuuen và Sakayanagi là người thua phải tự nguyện rời khỏi trường.

Sau khi kỳ thi đặc biệt cuối năm kết thúc, người thua sẽ phải thu dọn đồ đạc và rời khỏi trường cùng với Maezono.

Tuy nhiên, đã vài ngày trôi qua mà Sakayanagi vẫn còn ở lại đây, tất cả là nhờ vào sự đồng ý của đối thủ Ryuuen.Nếu là xử lý theo quy tắc của nhà trường thì việc tự nguyện rời trường có quy định rõ ràng và sẽ được thực hiện ngay lập tức.Tuy nhiên, việc Sakayanagi tự ý rời trường là thỏa thuận giữa hai người bọn họ.

Nhà trường chỉ phải làm trọng tài cho thỏa thuận này, nhưng vì hai người không quy định rõ ràng việc người rời trường có phải rời đi ngay trong ngày không.

Cuối cùng, họ đã thỏa thuận việc tự nguyện rời trường sẽ hoàn thành trong tháng này và nhà trường cũng đồng ý điều đó."

Cô nghĩ là tôi đang thương hại cô nên mới làm vậy à?"

"Thì chẳng phải là vậy sao?"

"Méo có chuyện đó đâu.

Đơn giản thì đối với tôi để cho cái lũ lớp A biết thế nào là đau khổ tột cùng khi cô bị đá ra khỏi trường thì cần phải có một chút thời gian để ngấm đòn ấy mà."

Ý của cậu ấy là nếu Sakayanagi đột nhiên rời trường ngay sau khi kỳ thi kết thúc, sẽ không thể khiến học sinh lớp A cảm nhận được sự tàn nhẫn của tình hình hiện tại."

À đúng rồi, các người không còn là lớp A nữa phải không?"

Ryuuen cố tình cười lớn, còn Sakayanagi cũng khẽ mỉm cười đáp lại."

Thì ra là vậy.

Xem ra cuối cùng thì cậu cũng chỉ vì bản thân mình thôi nhì?

Vậy thì mình đành phải thu lại lời cảm ơn trước đó rồi."

Dù bị khiêu khích, Sakayanagi vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh, điều này khiến Ryuuen khẽ cười nhạo, rồi đưa tay vào túi.Thấy Ryuuen mãi không chịu vào vấn đề chính, Sakayanagi có vẻ đã nhận ra điều gì đó, để đối phương dễ dàng mở lời thì cô ấy quyết định chủ động trước."

Như đã thỏa thuận, không lâu nữa mình sẽ rời khỏi trường này, vậy cậu gọi mình ra đây là có việc gì vậy?"

"Trước khi cô phải lết từng bước nặng nề ra khỏi ngôi trường này, côi có một số thứ muốn được cô làm rõ."

Ryuuen lại một lần nữa chế giễu với giọng điệu khiêu khích, như thể muốn biểu lộ sự thương hại và khinh bỉ."

Cậu cứ thoải mái hỏi đi.

Chỉ cần là chuyện mình có thể trả lời thì mình sẽ sẵn lòng giải đáp."

Để thể hiện thiện ý của bản thân trong lần gặp nhau có thể là cuối cùng giữa cả 2, Sakayanagi đã chủ động sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc.Tuy nhiên, Ryuuen- người đáng lẽ phải đưa ra thắc mắc để giải đáp lại cứ liên tục lưỡng lự trong im lặng.Lần này có vẻ khác biệt so với trước, cậu ta cứ ngập ngừng không biết nói gìĐiều Ryuuen thắc mắc chỉ có thể được giải đáp ngay tại đây và ngay lúc này.Liệu có thật sự cần phải làm rõ không?

Hay điều này vốn là không cần thiết?Dù đã phần nào có được câu trả lời rồi, nhưng khi nhìn thấy Sakayanagi trước mặt, cậu ta lại cảm thấy dao động.Để không để lộ sự do dự của bản thân, Ryuuen tiến về phía trước, đi qua Sakayanagi.Rồi cậu ta dừng lại sau khi đã lưng quay về phía đối phương.

"Tôi cứ tưởng là cô bị đuổi sẽ suy sụp khóc lóc các kiểu lắm cơ nhưng mà trông cô có vẻ vẫn rất thản nhiên như không có gì.

Liệu có phải cô đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hay không vậy?"

"Cái này cậu thử trả lời xem?"

"......

Tsk."

Không hề thay đổi.

Từ đầu đến cuối, cô ta vẫn là một người kiêu ngạo.

Đây là ấn tượng trực tiếp nhất mà Ryuuen có về cô gái này.Vì đối phương không hề có ý định tử bỏ cái vỏ bọc mạnh mẽ mà bản thân đang dựng lên, Ryuuen không tiếp tục do dự nữa.Dù sao thì cũng nên nói ra điều cần phải nói thôi"Tôi không chấp nhận kết quả của trận đấu giữa 2 chúng ta."

Nói ra điều đơn giản này thật sự đã khiến cậu ấy trút bỏ được gánh nặng bao lâu nayĐây là cảm giác mà Ryuuen chưa bao giờ trải qua trước đây, kiểu như mọi tâm tư sâu thẳm bên trong mình giờ đã bị kéo hết ra ngoài ánh sáng vậy."

Không chấp nhận à?

Kết quả chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?"

"Đừng nói nhảm nữa.

Tôi biết là cô cố tình để tôi thắng."

Lúc đó cậu ấy đã chuẩn bị tâm lý an ủi bản thân rằng dù sao mình cũng đã cố gắng hết sức để chiến đấu một cách công bằng với đối phương rồi, có dừng lại ở đây cùng chẳng còn điều gì hối tiếc.Tuy nhiên, mọi thứ lại hoàn toàn đảo ngược.Muốn Ryuuen hoàn toàn chấp nhận tất cả điều này mà không một chút nghi ngờ thực sự là điều quá khó."

Dù cả 2 chúng ta thật sự đã cố gắng hết sức để chiến đấu nhưng cô mới là người đã có cơ hội giành được chiến thắng.

Tôi không hề vì mình là người chiến thắng sau cùng mà quyết định bỏ qua chuyện này được, cô chỉ thua vì cô bắt buộc phải làm thế chứ đó không phải là kết quả thật sự."

Cảm giác nghĩ mình đã thắng nhưng lại thua, hoặc nghĩ mình đã thua nhưng lại thắng là điều thường xảy ra trong mọi cuộc đấu."

Nếu chỉ đơn giản là cuộc chiến công bằng giữa 2 chúng ta thì tôi cũng phần nào dễ dàng chấp nhận hơn, đằng này mọi thứ thật sự đã hoàn toàn thay đổi ngay sau khi cô nghe được lời nhắn của Ayanokouji.

Cô nghĩ tôi làm sao có thể chấp nhận được điều này đây hả?"

"Cậu có chấp nhận hay không, kết quả vẫn sẽ như vậy, không thay đổi đâu."

Một người nói lý lẽ và người còn lại cố gắng phản đối lý lẽ đó."

Nhưng dù sao thì... mình cũng hiểu cảm giác của Ryuuen-kun.

Dù cho có được chiến thắng sau cùng nhưng không hiểu tại sao đối thủ lại sẵn sàng thất bại và chấp nhận rời khỏi trường thật sự là một điều gì đó khiến cho bản thân luôn trăn trở, đúng vậy chứ?"

Trong tình huống mà việc bản thân nắm chắc thất bại gần như chắc chắn 99% thì đột nhiên mọi thứ đã hoàn toàn bị đảo ngược.Không nghi ngờ gì nữa, nguyên nhân chính là từ "lời nhắn của Ayanokouji" mà Ryuuen đã nói với đối phương.Chính những lời nhắn của Ayanokouji mới là mấu chốt để cậu ta có được chiến thắng.Tuy nhiên, chỉ bằng một câu nói mà có thể hoàn toàn thay đổi kết quả, điều này thật sự khó mà tưởng tượng nổi."

Về lý thì cô đúng là hoàn toàn có thể thắng và xử đẹp thằng Hashimoto.

Nhưng cô lại sẵn sàng tha thứ cho thằng tóc ngành đó phản bội và chấp nhận thua để rồi phải rời trường.

Tôi thể hiểu được cái thằng đó nói cái đéo gì mà khiến một người thông munh như cô lại có thể sẵn sàng làm một điều ngu ngốc đến vậy?"

Chỉ có thể qua việc chất vấn Ayanokouji hoặc Sakayanagi thì mới có thể tìm ra câu trả lời."

Ừm.

Mặc dù mình cũng thấy thú vị khi để Ryuuen-kun cứ để cảm giác khó chịu này ám ảnh này mãi mãi mà không có được đáp án... nhưng vì mình đã hứa sẽ sắn sàng trả lời thắc mắc của cậu nên mình cũng sẽ nói cho cậu biết sự thật."

Nói xong câu này, Sakayanagi nhớ lại bản thân mình trong kỳ thi đặc biệt, trên mặt hiện lên một nụ cười tự giễu.Biểu cảm này, Ryuuen đứng quay lưng lại nên không thể nhìn thấy.Có lẽ, đó là biểu cảm mà cả hai không muốn để đối phương nhìn thấy."

Qua cậu và Hashimoto-kun, mình nhận được thông điệp từ Ayanokouji-kun.

Nội dung là về tương lai mà Ayanokouji-kun đã hình dung ra."

"...Hả?"

"Cậu ấy chỉ còn 1 năm nữa là tốt nghiệp và rời khỏi ngôi trường này.

Điều cậu ấy mong muốn không phải là mình, mà là cậu.

Nếu phải có một người trong chúng ta rời trường, Ayanokouji-kun muốn người ở lại tiếp tục thách thức cậu ấy là...

Ryuuen-kun, chứ không phải mình."

Đây là thông điệp mà Ayanokouji đã gửi đến Sakayanagi."

Vì cái thứ thông điệp xàm xí này mà cô sẵn sàng thua theo ý của hắn sao?

Thậm chí không giải quyết Hashimoto sau tất cả những gì mà hắn đã làm?

Không thể nào, tôi thật sự không tin nổi cô lại có thể thiếu sáng suốt đến như thế."

Ryuuen nghe xong thông điệp đó, còn chưa kịp quyết định có chấp nhận hay không, một cơn giận dữ đã trào dâng trong lòng.Cơn giận này không phải nhắm vào Ayanokouji-người đã can thiệp vào, mà là nhắm vào suy nghĩ quá ngây thơ của Sakayanagi."

Nếu tôi mà là cô, thông điệp đó đến tai tôi thì tôi sẽ mặc kệ nó mà tiếp tục xử nốt Hashimoto để giành chiến thắng, cuối cùng đến chỗ Ayanokouji mà đấm cho hắn lên bờ xuống ruộng.

Chúng ta là con người chứ không phải là con rối để hắn mặc sức điều khiển""Với tính cách của cậu thì hành động như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao thì, cậu lúc nào cũng tư duy theo kiểu mỳ ăn liền mà."

"Hả?"

"Đúng vậy, nếu thông điệp không phải từ Ryuuen-kun hay Hashimoto-kun mà là một người thứ ba nào đó trực tiếp truyền đạt, mình cũng giống như cậu thôi, sẽ không bao giờ thèm nghe theo."

Nhớ lại cuộc đối thoại với Hashimoto trong kỳ thi đặc biệt cuối năm, Sakayanagi tiếp tục nói."

Chính vì thông điệp là ẩn giấu, mình mới quyết định rằng hiểu được ý nghĩa của nó mới là sự lựa chọn tốt nhất."

'Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái méo gì nữa."

"Có lẽ vậy thật, chắc chỉ có mình mới hiểu được thôi."

Sakayanagi không quay lại, nhưng cô ấy có thể tưởng tượng được biểu cảm của Ryuuen và khẽ mỉm cười."

Ban đầu mình cũng không hoàn toàn chấp nhận được sự thật nghiệt ngã này.Sau đó mình đã phải ngủ suốt cả nửa ngày mới hồi phục lại được."

Nói cách khác, chỉ cần nửa ngày là cô ấy đã lấy lại tinh thần."

Thật ra thì người phù hợp để chiến đấu với cái tên Ayanokouji đó, chẳng phải nên là cô sao?"

Lẽ ra cậu ấy thường sẽ không muốn nói ra những lời tự hạ thấp bản thân như vậy, nhưng trước lý do ngớ ngẩn mà Sakayanagi vừa nói, Ryuuen không thể không bật ra lời này."

Mình hiểu mà, cảm giác khó chịu và tiếc nuối vì không có cơ hội tự chiến đấu bằng chính sức của bản thân là điều bình thường.

Nhưng mà, cho dù lúc đó mình có đánh bại cậu đi chăng nữa...

Thôi, mình nghĩ chúng ta đừng tiếp tục bàn luận về điều này."

Ryuuen vẫn chưa thể buông bỏ suy nghĩ kết quả của trận đấu đóTrong khi đó, Sakayanagi nhận ra, cảm giác không thể chấp nhận kết quả này của Ryuuen vượt xa những gì cô đã dự đoán.Cô nghĩ Ryuuen sẽ đơn giản chỉ cảm thấy vui mừng vì chiến thắng này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.Nhưng trong chuyện này, xem ra cô nàng đã phán đoán sai.Trong lòng Ryuuen , một suy nghĩ rõ ràng hiện lên."

Giá mà lúc đó tôi không làm như vậy...

Truyền đạt tin nhắn của Ayanokouji cho cô là một sai lầm."

"Fufu..."

"Chuyện gì mà cười chứ.

Không phải cô vì cái thứ vớ vẩn đó mà tự hủy hoại bản thân sao.

Ai thèm nhờ vả cái tên đó chứ, hắn ta lúc nào cũng tự ý can thiệp vào chuyện của người khác.

Tôi thà cố gắng hết sức mà chiến đấu... ."

"Rồi thua mình và bị đuổi khỏi đây sao?"

"Đừng có xem thường tôi.

Chỉ cần dùng kẻ phản bội một cách hiệu quả, tôi hoàn toàn có thể đánh bại cô."

Nếu không muốn truyền đạt thông điệp của kẻ đó, Ryuuen có thể sử dụng quyền này vào thời điểm mà cậu ấy muốn.Dù không biết nó thật sự có thể giúp cậu ta giành chiến thắng không nhưng mà dù sao có thể tự do dùng thì cũng sẽ mang lại chút ít lợi thế."

Đúng là vậy, nhưng dù cậu có thể tự do dùng kẻ phản bội theo cách mà cậu cho là hiệu quả đi nữa, mình cũng tuyệt đối sẽ không thua đâu."

Không phải là "không thua", mà là "tuyệt đối không thua".

Sakayanagi tự tin rằng dù Ryuuen sử dụng kẻ phản bội vào thời điểm nào, cô ấy cũng có thể đối phó hoàn hảo.Tuy nhiên, cuộc tranh luận này rõ ràng là một vòng luẩn quẩn, không ai chịu nhượng bộ nên mọi thứ chẳng đi đến đâu và cuối cùng phải dừng lại."

Hiện tại mình đã nhận ra cậu nguy hiểm hơn mình nghĩ nhiều.

Cứ tiếp tục đà này, cậu nghĩ bản thân có thể đánh bại Ayanokouji-kun không?"

"Đánh bại hắn ta á?

Tất nhiên là tôi nhất định sẽ làm được.

Đó là lý do tôi cố gắng bám trụ đến cùng ở đây."

"À, vậy sao?

Nhưng trong lòng cậu có thật sự nghĩ mình có thể thắng cậu ta khi chỉ còn lại 1 năm học nữa là tốt nghiệp không?"

"Tất nhiên."

"Coi bộ cũng khẳng khái đấy chứ?

Nhưng hiện tại thì phải thú thật là cậu vẫn còn hơi non.

Mình nghĩ Ayanokouji-kun chắc cũng sẽ có cảm giác như mình lúc này thôi."

Lẽ ra khi thua cuộc vì nghe theo mấy cái thông điệp vớ vẩn của Ayanokouji, cô ta phải cực kỳ căm hận đối phương đến tận xương tủy mới phảiThế nhưng, Sakayanagi lại nói về Ayanokouji với niềm vui khó tả.Mặc dù Ryuuen không hiểu lý do chi tiết mọi chuyện phía sau, ít nhất cậu ấy cũng hiểu rằng tình cảm mà Sakayanagi dành cho Ayanokouji không chỉ là giữa những kẻ mạnh.

Cô ấy mang một tình cảm vượt lên trên mọi toan tính lợi ích."

Cô tôn thờ Ayanokouji như thế nào là quyền của cô, nhưng tôi thật không thể nuốt nổi điều đó một chút nào""Không thể nuốt nổi sao?

Cậu không hề nhận ra vấn đề à? chẳng phải cậu là một tín đồ tôn sùng việc dùng mưu hèn kế bẩn mà, đúng chứ?

Cậu bị Ayanokouji dẫn mũi truyền đạt thông điệp của cậu ta cho mình mà thậm chí không hề có bất cứ một sự nghi ngờ nào, điều đó chẳng phải quá đủ để chứng minh cho sự non kém của cậu nếu so với cậu ấy sao?

Nói vậy chứ mình cũng chẳng thể làm được gì hơn, dù hiểu rõ những gì cậu ấy muốn truyền tải nhưng mình không thể thay đổi được gì mà đành phải chấp nhận làm theo."

Dù cuối cùng Ryuuen là người chiến thắng nhưng không thể chấp nhận được, nhưng Sakayanagi dù là kẻ thua cuộc lại có thể chấp nhận điều đó một cách dễ dàng.Điều này khiến Ryuuen vô cùng tức giận.Cậu ta hiểu được lý do thực sự khiến mình khó chịu.

Những gì Sakayanagi nói là chính xác."

Không có bông tuyết nào là trong sạch cả, Ayanokouji-kun cũng chẳng phải thánh nhân quân tử gì, cậu ta luôn làm mọi thứ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân cậu ta thôi.

Suy cho cùng thì kẻ yếu chỉ là công cụ cho kẻ mạnh tùy ý sử dụng.

Mình và Ryuuen-kun có lẽ cũng có thể xem là kẻ mạnh đấy nhưng so với cậu ấy thì không thể nào sánh được.

Bản chất của Ayanokouji-kun thuần tuý là như vậy rồi, chỉ là không phải ai cũng dễ dàng nhận ra thôi.

Hơn nữa, cậu ta từ khi vào ngôi trường này đã có nhưng bước phát triển vượt bậc.

Cậu ta đã tìm thấy mục đích của mình.

Để có thể đạt được điều đó thì bất cứ ai cũng có thể trở thành con cờ để cậu ấy mặc sức sử dụng mà không cần quan tâm đến những gì sẽ xảy ra với họ, cho dù có là người thân thiết với cậu ấy đi nữa.

Đó chính là Ayanokouji Kiyotaka- một con người nếu thấy thứ gì lợi dụng được thì sẽ lợi dụng đến cùng, thứ gì không thể lợi dụng được nữa thì sẽ vứt bỏ không thương tiếc.

Những thứ như quan hệ hay tình cảm đối với cậu ấy cũng chỉ là công cụ để phục vụ cho việc điểu khiển người khác làm theo ý mình mà thôi."

Đối đầu một cách công bằng, không để bất cứ ai khác có thể can thiệp.

Dù giữa hai bọn họ đã quyết định như vậy, nhưng Ayanokouji dù là người ngoài cuộc vẫn có thể tự do can thiệp vào theo ý mình mà bản thân họ cũng không thể nào ngăn cản.

Thực tế, chính Ryuuen cảm thấy mình trước giờ cũng luôn chiến đấu theo kiểu thích làm mọi thứ theo ý mình như vậy.Tuy nhiên, ngay cả trong lĩnh vực mà cậu ấy cho rằng bản thân mình giỏi nhất, Ayanokouji vẫn có thể vượt qua một cách dễ dàng.Hoàn hảo đến mức khiến người ta dù tức giận cũng không thể không làm theo, mọi thứ được thực hiện gọn gàng và hiệu quả."

Ha...

Một tên khốn nạn đến như vậy mà cô lại vẫn còn có thể dành sự ngưỡng mộ cho hắn một cách cuồng si như vậy, tôi thật sự cũng khâm phục cô đó""Mình dám tự hào khẳng định rằng tình cảm mình dành cho Ayanokouji-kun sẽ không thua bất kỳ ai đâu."

Sakayanagi như một đứa trẻ khoe khoang món đồ chơi của mình, lộ ra nụ cười tự mãn."

Ra vậy.

Đúng là khó chịu quá đi mất..."

Câu này vừa là Sakayanagi nói với Ryuuen, vừa là tự nói với chính mình.Liệu Ayanokouji có thật sự quan tâm đến cô ấy không, chính bản thân cô cũng không thể có được đáp ánDĩ nhiên, Ayanokouji chắc chắn cũng từng tưởng tượng ra một tương lai mà Sakayanagi giành chiến thắng.Cậu ta đã tính đến mọi khả năng và chuẩn bị sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào"Ngay cả kết quả lần này, sự khó chịu của cậu cũng nằm trong tính toán của cậu ấy.

Nếu phải nói đến sự sai lầm trong tính toán của cậu ta, có lẽ là không lường trước được rằng cậu sẽ vì chuyện nhỏ nhặt này mà tinh thần sụp đổ, không còn hùng tâm để chiến đấu."

Sakayanagi mỉm cười về phía Ryuuen, như thể đang nói rằng cậu ta không yếu đuối đến mức đó chứ..."

Tôi..."

"Nếu thật sự cậu không còn hùng tâm chiến đấu thì có lẽ điều đó sẽ khiến cho Ayanokouji-kun thay đổi quan điểm.

Cậu ta sẽ nghĩ rằng người phù hợp để thách thức cậu ấy trong tương lai không phải là cậu mà là mình"Ryuuen luôn tự nhủ với lòng không bao giờ được mất đi ý chí chiến đấu một lần nào nữa.

Dù tự nhủ như vậy, cảm giác bản thân thật sự đang có dấu hiệu sợ hãi là một sự thật không thể che giấu.Sakayanagi nhạy bén nhận ra cảm xúc của Ryuuen lúc này và cảm thấy ghen tị."

Quả nhiên vẫn cảm thấy hơi tiếc nhỉ.

Sau này không còn có thể ngắm nhìn Ayanokouji-kun được nữa rồi""Dù sao thì tôi đây nhìn vậy thôi chứ cũng không nỡ nhìn cô ra đi như vậy, chỉ cần cô thật lòng cầu xin tôi để ở lại thì..."

Thực tế, việc Sakayanagi rời trường vẫn chưa được thực thi."

Tiếc thay mình không có ý định đó.

Hành lý đã được đóng gói xong.

Hơn nữa, với mình thì trải nghiệm lần này cũng là một bài học tuyệt vời.

Mình cũng nhờ đó mà mở rộng được những góc nhìn mới."

So với Ryuuen đang lo lắng, Sakayanagi đã chuẩn bị sẵn sàng cho bước đi tiếp theo."

Thật đáng tiếc.

Nếu cô chịu bỏ qua lòng tự trọng cao ngút trời mà cầu xin tôi thì có lẽ tôi đã hoàn toàn sẵn lòng hủy bỏ giao kèo giữa 2 chúng ta một cách vô điều kiện rồi""Một khi lời đã nói ra thì không thể rút lại, mình cũng đâu có yếu đuối đến như vậy chứ."

Sakayanagi thái độ kiên quyết, không hề dao động."

Lúc đầu mình cứ nghĩ rằng cậu sẽ khiêu khích mình vì đã thua trong trận chiến giữa 2 chúng ta nhưng mà xem ra nó hoàn toàn ngược lại ha..."

Sakayanagi mỉm cười với một vẻ mặt có chút tiếc nuối."

Tôi chỉ làm vậy khi chính tôi thật sự đánh bại cô bằng chính sức mình mà thôi."

Từ đầu đến cuối, Ryuuen luôn dự định đánh bại Sakayanagi bằng chính chân tài thực học của bản thân và điều đó vấn không hề thay đổiChính vì tin tưởng rằng bản thân nhất định sẽ đánh bại Sakayanagi, cậu ấy mới có sự tự tin này.Tuy nhiên, sự thật không thể chối cãi là nếu đối đầu trực diện thì Sakayanagi mới là người giành được chiến thắng sau cùngMặc dù biết thất bại đã rõ nhưng thay vì cảm thấy khó chịu, Ryuuen lại cảm thấy thỏa mãn vì mình đã đấu một trận ra trò"Thú thật tôi cũng chẳng biết nên miêu tả cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa?

Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy.

Dù sao thì không quan trọng làm cách nào, chiến thắng mới là điều quan trọng.

Tôi luôn nghĩ rằng đó là chân lý...

Nhưng giờ lại thấy nó thật mơ hồ."

Lúc mặc kệ cậu ta là lựa chọn đơn giản nhất, vì dù sao Sakayanagi cũng không phải là đồng minh của Ryuuen, hành động như vậy cũng là tự nhiên.Tuy nhiên, Sakayanagi hiện tại lại thực sự mong muốn hỗ trợ Ryuuen lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng."

Vậy thì, để mình chỉ cho cậu biết phải làm gì.

Nếu cậu vẫn chưa thể chấp nhận thực tế chiến thắng này thì cậu chỉ cần rời đi và nhường suất ở lại cho mình là được mà""Hả...?"

"Chẳng phải vậy sao?

Nếu trong thâm tâm cậu nghĩ rằng cậu không thể đánh bại mình thì xem như cậu đã thất bại rồi, nếu đã như vậy thì cậu ở lại đây cũng chẳng còn bất cứ giá trị gì nữa ngoài việc để nó ăn mòn cậu theo thời gian thôi."

Sakayanagi muốn nói với Ryuuen rằng thất bại luôn ở ngay bên cạnh chúng ta, có thể dễ dàng đánh gục ta bất cứ lúc nào nếu như không có đủ ý chíSakayanagi quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Ryuuen đang nhìn mình với vẻ khó chịu, rồi khẽ nở một nụ cười."

Fufu, đó là lời nói thật lòng của mình, chỉ là dùng cách nói hơi chua cay một chút thôi."

Sakayanagi tỏ vẻ như một người hướng dẫn chỉ ra hướng đi cho Ryuuen đang còn mơ hồ."

Đối mặt với Ayanokouji-kun có nghĩa là cậu phải đối diện với mâu thuẫn của chính mình.

Đối phương là một người không thể đánh giá đơn giản bằng tiêu chuẩn thông thường.

Nếu cậu không thể tự giải quyết và biến chúng những mâu thuẫn của bản thân thành vũ khí, thì sẽ không thể chống lại cậu ta được.

Bởi ngay cả mình cũng cảm thấy bản thân đã đánh giá sai về con người đó."

Sakayanagi là một trong số ít người hiểu Ayanokouji sâu sắc, và chính vì vậy, lời nói của cô ta thật sự rất có trọng lượng"Mình thật sự không đùa đâu, nếu cậu không thể tự bản thân vượt qua được thì tốt nhất là nên rời khỏi trường đi.

Ryuuen-kun đúng là có thể đã nắm chắc thất bại nhưng may mắn thay cậu đã chiến thắng và ở lại.

Chính vì vậy cậu phải tiếp tục chiến đấu để chứng minh bản thân xứng đáng ở lại.

Dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng chẳng có ai sẵn sàng từ bỏ cơ hội trời ban như vậy phải không?"

Ryuuen từ trước giờ đã không có ý định từ bỏ.

Cậu ta chỉ đang cảm thấy mơ hồ mà thôi.Là người khao khát chiến thắng hơn bất cứ ai, Ryuuen sao có thể đưa ra quyết định như vậy được?"

Hãy cứ tiếp tục chiến đấu kiên cường.

Cứ cắn chặt lấy mục tiêu không buông dù có bất cứ chuyện gì đi nữa.

Chỉ có theo cách này cậu mới có thể đạt được điều bản thân khao khát.

Có lẽ bây giờ cậu không hiểu nhưng rồi cậu sẽ hiểu.

Nhưng mình không thể đảm bảo rằng thứ chờ cậu ở cuối con đường sẽ là hy vọng hay tuyệt vọng."

Hiện tại, thực lực của Ryuuen hoàn toàn không thể sánh với Ayanokouji.Dù có nhìn nhận thực tế một cách lạc quan đến đâu, điều này cũng không thay đổi."

Cậu cứ thoải mái vờn nhau với Ayanokouji-kun trong 1 năm còn lại đi.

Còn mình sẽ thong thả uống trà thưởng bánh chờ cơ hội tiếp tục đối đầu với cậu ấy."

"...Dù cho Ayanokouji rõ ràng không xem cô ra gì như thế, cô vẫn định tiếp tục đâm đầu vào hắn ta sao?"

"Đương nhiên rồi.

Mặc dù chẳng đường của mình tại ngôi trường đã kết thúc nhưng không có nghĩa là mối duyên nợ của mình và cậu ấy kết thúc tại đây.

Đối với mình Ayanokouji-kun là một tồn tại đặc biệt, điều này mãi sẽ không bao giờ thay đổi."

Sau một chút im lặng, Sakayanagi nở một nụ cười nửa miệng."

Cho dù bây giờ có vẻ yếu đuối, nhưng xem ra hùng tâm tráng chí của cậu vẫn chưa chết hẳn ha."

"Tôi đã từng rơi xuống tột đỉnh của sự nhục nhã vì hắn ta một lần rồi.

Có lẽ chính những trải nghiệm đó đã giúp tôi rất nhiều."

Nếu không có những trải nghiệm đó, Ryuuen có lẽ không thể đứng vững đến giờ.Có thể nói, tất cả những điều này đều là do Ayanokouji dẫn dắt."

Mình sẽ cho cậu một lời khuyên chân thành sau cùng.

Đó là cậu phải hiểu rằng chỉ một mình cậu tuyệt đối không thể đánh bại cậu ta."

"Đây là lời khuyên của cô sao?

Cô đang xem thường tôi quá rồi đó."

"Cậu phải hiểu và chấp nhận rằng Ayanokouji-kun thật sự sẽ mãi là một bức tường mà cậu hay mình dù có cố đến đâu cũng không thể một mình với tới.

Mặc dù trong suốt hai năm học vừa qua, cậu đã có sự tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn chưa thể nào được xếp chung mâm với cậu ấy.

Có thể cậu cảm thấy sự toàn bạo, liều lĩnh và không ngại dùng chiêu bẩn của mình đó là một lợi thế giúp cậu xứng bá thiên hạ nhưng trong mắt Ayanokouji thì không khác gì một thành ranh con đang cố tỏ ra mình nguy hiểm.

Nhưng gì cậu không làm được Ayanokouji-kun có thể làm được dễ dàng, những gì cậu làm tốt thì Ayanokouji-kun có thể làm tốt hơn."

"Vậy tôi phải làm gì?"

"Cái đó cậu hãy thay đổi suy nghĩ và tư duy một cách linh hoạt hơn nữa.

Muốn đánh bại một người không hề có điểm yếu như Ayanokouji-kun là điều gần như không thể.

Tấn công trực diện thì không cần phải nói nữa, mà đánh lén cũng chẳng có hiệu quả gì.

Vậy nên... hãy để mình tạo ra điểm yếu cho cậu ấy để giúp cậu nhé."

"Cô thật sự có thể tạo ra điểm yếu với một kẻ như hắn sao/"sẽ giúp ích cho cậu.

Dù có xuất chúng đến đâu đi nữa cũng sẽ có điểm yếu, người càng xuất chúng thì điểm yếu sẽ lại càng chí mạng và chính bản thân họ cũng không hề nhận ra điều đó."

Lời khuyên này là sự trả thù mà Sakayanagi dành cho Ayanokouji, theo cách của riêng cô.Cũng giống như Ayanokouji cũng đã từng thao túng suy nghĩ của cô để có thể khiến mọi thứ diễn ra theo những gì mình muốn, Sakayanagi tin rằng cô cũng có thể điều khiển suy nghĩ của Ayanokouji.Ryuuen lại cảm thấy, so với bản thân thì Sakayanagi thật sự...

Cảm giác mơ hồ và kỳ lạ này, những lời nói đang định nói ra đến nơi nhưng lần này cậu ấy đã cố gắng nuốt chúng xuống."

Cậu hãy cứ từ từ tìm hiểu, mội khi đã ngộ ra rồi thì hãy cứ theo đó mà phát huy."

"Đừng nói như thể mình đã hiểu hết tâm tư người khác vậy, cô tưởng mình là Ayanokouji sao?"

"Đó là lời khen lớn nhất mà mình có thể nhận được rồi."

Nói xong, Sakayanagi nhẹ nhàng gõ cây gậy vào mặt đất."

Chắc cũng đã đến lúc kết thúc rồi nhỉ?

Sắp tới mình cũng có nhiều thứ phải làm lắm."

"Cô định sẽ làm gì sau khi rời khỏi đây?"

"Mình đã có trong tay địa chỉ ngôi trường Masumi-san chuyển đến rồi.

Mình định đến đó xin lỗi cô ấy."

"Chắc cô ta sẽ giật mình khi thấy cô đó""Ừm—...

Nhưng nếu là cậu ấy, có lẽ câu đầu tiên sẽ chỉ là một tiếng thở dài thôi."

Nói xong, Sakayanagi bước đi."

Mong chúng ta sẽ có ngày gặp lại.

Cho đến lúc đó hy vọng cậu sẽ không bị đuổi học một cách tức tưởi nhé."

Sakayanagi và Ryuuen luôn duy trì mối quan hệ đối địch.Có thể nói, Ryuuen luôn giữ thái độ này khi đối diện với bất kỳ ai.Tuy nhiên, lúc này, một cảm giác thất vọng kỳ lạ bao trùm lấy cậu ấy.Sau kỳ thi đặc biệt cuối năm học, Ryuuen đã công nhận Sakayanagi, điều này là một sự thay đổi lớn.Có lẽ cậu ta cảm nhận được mình đã mất đi một đối thủ mà bản thân vô cùng tôn trọngTiếp theo, Ryuuen sẽ phải đối mặt với Ayanokouji một mình.Trước khi hơi thở của Sakayanagi biến mất, Ryuuen không quay đầu lại lần nào.Tuy nhiên, không lâu sau, một câu hỏi mới lại dấy lên trong đầu cậu ấy."

Này, khoan đi đã..."

Cậu ấy vô thức quay đầu lại, nhưng tất nhiên, bóng dáng Sakayanagi đã không còn."...Lần sau gặp lại cái gì chứ?

Chúng ta còn lần sau nữa đâu để gặp lại?

Cô ta thật sự đúng là..."

Nghĩ rằng suy nghĩ về một người sắp rời khỏi trường chẳng có ích gì.

Ryuuen nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.Cậu ta cần tập trung vào chính mình, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến năm ba sắp tới.Giờ đây Sakayanagi đã biến mất, dù không muốn nhưng Ryuuen cũng phải dồn tâm trí vào cuộc chiến với Ayanokouji.Dù điểm số của lớp đã tăng vọt và trở lại với đường đua lớp A, nhưng những con số đó chỉ là bề ngoài.Nếu không thể đánh bại Ayanokouji, con đường vào lớp A vẫn không thể mở ra.Dù cảm giác mơ hồ trong lòng chưa hoàn toàn tan biến nhưng phần nào cũng đã bớt mịt mờ hơn.Ryuuen cảm thấy một chút biết ơn khi đã được người mà mình xem là đối thủ khai sáng những gì bản thân còn thiếu sót.Cậu ấy quyết định tạm thời chấp nhận thực tế là bản thân vẫn chưa đủ khả năng.Cậu ấy sẽ quyết định dùng một năm tới để thay đổi điều đó hoặc chỉ ít thì cũng có thể tiệm cận được với cái kẻ mà cậu ta muốn đánh bại"Một năm?

Chỉ một năm thôi sao.

Dù sao thì gian nan mới tạo nên anh hùng mà."

Đối với Ryuuen , năm nay sẽ là năm quan trọng nhất đối với cậu ấy hiện tại, và nó sắp bắt đầu rồi....
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 3: Ngai vàng trống.


~ • ~ • ~Mở đầu:Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu.Sự căng thẳng từ kỳ thi đặc biệt cuối năm đã tan biến, hầu hết các học sinh trong trường đều đang tận hưởng khoảng thời gian đẹp đẽ này.Tuy nhiên, vẫn có những lớp không thể có tâm tư đâu mà tận hưởng nó.Lớp của Ichinose thua lớp Horikita, và lớp Sakayanagi thua lớp Ryuuen.Chỉ còn một năm học, các học sinh của hai lớp đó không thể cứ ung dung tận hưởng kỳ nghỉ xuân lsuc này được.Nếu không tranh thủ thời gian này để lên kế hoạch cho tương lai, con đường phía trước sẽ vô cùng gian nan.Vấn đề lớn nhất hiện tại là lớp Sakayanagi đang phải gặp một tin chấn động rằng leader lãnh đạo họ bấy lâu nay sẽ phải rời đi.Tôi quyết định gặp một vài người trong số họ để điều tra tình hình của lớp đó hiện tạiNói là một vài, nhưng thực tế chỉ có hai người tôi có thể liên lạc là Morishita và Yamamura.Thời gian đã định là 10 giờ sáng.Địa điểm gặp gỡ ở gần khu ký túc xá.Nói cách khác, chính là nơi tôi đang đứng.Nhưng đã quá thời gian hẹn mà họ vẫn chưa đến.Tin nhắn tôi gửi cho họ vào khoảng 8 giờ sáng đã được đọc, nên không thể là họ quên được.Dù có thức dậy rồi ngủ lại, cũng khó tưởng tượng điều đó xảy ra cùng lúc với cả hai người.Đợi thêm năm phút nữa, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì.

Vậy nên tôi quyết định gọi cho Morishita.Tiếng chuông vang lên nhưng không ai nghe máy."

Vậy thì gọi cho Yamamura vậy."

Dù không muốn làm tinh thần Yamamura căng thẳng, nhưng không còn cách nào khác.Tôi cảm thấy có chút áy náy khi gọi cho cô ấy...Và rồi...[Anou, mình xin lỗi...

Có một số chuyện xảy ra nên chắc là bọn mình sẽ đến muộn!]Ngay khi bắt máy, chưa kịp để tôi nói gì, Yamamura đã lên tiếng trước.[Eh...

Cậu muốn mình cúp máy à?

Nhưng... chúng ta thật sự đã trễ lắm rồi, không nên để cậu ấy...]Giọng Yamamura bên đầu dây đầy hoảng loạn."

Morishita đang ở cùng cô đúng không?"[Vâng, bọn mình đang ở phía sau ký túc xá...

Ah, cậu làm gì vậy...]Sau vài tiếng cãi vã đột ngột, điện thoại bị cúp."...

Chuyện gì vậy?"

Mặc dù không rõ tình hình, nhưng cô ấy đã nhắc đến phía sau ký túc xá.May mắn là đã có được manh mối, tôi quyết định đi đến đó.Cũng chỉ mất khoảng 2-3 phút đi bộ.Phần 1:Khi tôi đến vị trí mà Yamamura đã nói, tôi ngay lập tức nhìn thấy cô ấy đứng đó lúng túng không biết phải làm gì.Và sau đó, tôi thấy Morishita đang nằm sấp trên đất.

Hồi còn ở cùng một nhóm với tôi, cô ấy đã từng đặt tay lên một cái cây và nói là đang nghe âm thanh của núi rừng và tôi suýt nữa cũng tin rằng đó là sự thật.Hóa ra, lúc đó cô ấy chỉ đang đùa tôi mà thôi.

Điều đó có nghĩa là lần này cũng có thể là hành động tương tự, dù sao với tính cách kỳ quặc Morishita thì không thể nào nghĩ mọi thứ theo cách bình thường được...Tôi quyết định phải trực tiếp hỏi cô ấy.Khi lại gần, Yamamura có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi."

Cô đang làm gì thế?"

Khi hỏi Morishita, cô ấy đột ngột quay lại và nhìn tôi chằm chằm."

Suỵt, ồn quá đó...

Im lặng chút đi, tôi đang quan sát côn trùng."

"...Cô nói gì cơ?"

Tôi nhỏ giọng hỏi, cố gắng giữ âm lượng sao cho cô ấy không nổi giận."

Tôi đã nói là đang quan sát côn trùng.

Cậu không nghe rõ à, Ayanokouji Kiyotaka..."

Cô ấy gọi thẳng tên tôi rồi sau đó liên tiếp ném ra một loạt những lời lẽ không mấy hay ho mà tôi không tiện nói ra.Tôi và Yamamura đành để lại những lời muốn nói trong lòng mà không nói ra."

Tôi không phải nghe không rõ... chỉ là không hiểu cô nói gì thôi..."

Yamamura không nói gì, chỉ cúi đầu xin lỗi tôiNhưng dù sao thì cũng là lỗi của Morishita, tôi chỉ giơ tay lên ra hiệu cho Yamamura đừng lo lắng quá.Hiện giờ mục tiêu quan trọng nhất là chờ Morishita đứng dậy.Cô ấy đang cầm kính lúp, tập trung hoàn toàn vào việc quan sát côn trùng trên mặt đất, dường như không mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh.Cô ấy còn cố tình nằm sấp xuống để quan sát...

Liệu có phải cô ấy đang thật sự quan sát côn trùng hay không?

Chúng tôi tiếp tục đợi thêm 10 phút."

Xong rồi, công việc quan sát kết thúc."

Morishita đứng dậy, vẻ mặt hài lòng, quần áo của cô ấy bẩn hết cả vì đất.Cô ấy không lau quần áo mà chỉ hài lòng cất kính lúp đi."

Cô ấy làm vậy lâu chưa?"

Khi tôi hỏi, Yamamura cũng thở dài mệt mỏi."

Đã hơn 30 phút rồi..."

Có vẻ như Yamamura bị kéo đến đây làm bạn đồng hành bất đắc dĩ cho Morishita."

Cho dù có là 1 giờ đi nữa thì đây cũng là chuyện của tôi, đâu có liên quan gì đến cậu hả?"

"Nếu không có cuộc hẹn thì cô muốn làm gì cũng được, nhưng nếu đã hẹ nhau gặp mặt thì tốt nhất nên đúng giờ."

"Cách diễn đạt của cậu dài dòng quá, tốt nhất là nên học thêm tiếng Nhật đi."

Không biết sao mà tôi lại bị chỉ trích như thế, giống như chuyện này là lỗi của tôi vậy."

Tôi thật sự rất thích sinh vật học."

"Thật vậy sao...?"

"Gì đây, cậu nghi ngờ tôi à?

Hè năm ngoái tôi đã mua dụng cụ để quan sát và nghiên cứu tôm đó.

Nghĩ lại những ngày đó thật sự đúng là vô cùng vinh quang."

"Điều này đúng là còn khó tin hơn nữa..."

Không chỉ tôi mà cả Yamamura cũng cảm thấy vậy."

Khó tin?

Cậu nói khó tin là sao hả, Yamamura Miki?

Tôi đã hy vọng sự nghi ngờ mà cô dành cho tôi cũng ít như sự hiện diện của cô vậy."

"Ý mình là ... mình không có nghi ngờ gì đâu... chỉ là hơi khó tin thôi..."

"Vì cô đã không tin tôi, nên cô có nói gì cũng vô ích rồi.

Dù sao thì nếu cả 2 dã không tin thì tôi sẵn sàng cho xem ghi chép của mình."

Cả hai chúng tôi đều phải xem sao?Vì bị nghi ngờ nên Morishita tỏ vẻ không vui, lấy điện thoại ra và bắt đầu thao tác.Sau đó, cô ấy trực tiếp đưa màn hình điện thoại lên trước mặt Yamamura."

Hãy nhìn và khâm phục tôi đi nào."

"Quá gần rồi, mình không thấy gì hết.

Màn hình sáng quá đi mất..."

"Vì tôi đã bật độ sáng của màn hình lên mức tối đa, mục đích là để làm mù mắt các người đấy."

Hành động của Morishita khiến tôi không thể phân biệt được cô ấy có thật sự đang muốn khoe thành quả của mình không nữa.Không, vì hành động của Morishita luôn vượt quá giới hạn bình thường, nên có thể xem như điều này hoàn toàn không có gì lạ với cô ấy.Rồi không biết có phải vì thấy Yamamura có vẻ sắp khóc không, Morishita bắt đầu thấy áy náy và lùi điện thoại ra xa.Cô ấy bắt đầu cho Yamamura xem ghi chép của mình.Tôi cũng có chút tò mò, nên thử liếc nhìn qua.-Ngày thứ 1:+Vì phải để nước qua một ngày để loại bỏ hoàn toàn thuốc tẩy, mình cảm thấy hơi thất vọng.-Ngày thứ 2+Thả vào khoảng 30 quả trứng tôm.+3 con tôm con nở ra sau khoảng 6 giờ.+Tôm con thật sự rất nhỏ.-Ngày thứ 3+Lại có 6 trứng nở ra.+Chúng trong suốt, mình cho 3 con tôm lớn ăn bột và có thể thấy rõ thức ăn di chuyển trong cơ thể chúng.-Ngày thứ 4+Xác nhận có 6 con tôm con vẫn còn sống tốt+3 con tôm lớn hơn lúc đầu vẫn rất khỏe mạnh.

Không thấy bất cứ vấn đề nào.-Ngày thứ 5+Hôm nay lại có thêm 2 con nở ra.

Mình có chút lo lắng liệu chúng có thể ăn được không.+Số tôm lớn hiện tại từ 6 con xuống 5 con.-Ngày thứ 6+2 con tôm vừa nở hôm qua vẫn sống khỏe, hiện tại có 5 con vẫn sống.-Ngày thứ 7+2 con tôm mới nở hôm qua giờ chỉ còn 1, hiện tại chỉ còn 4 con tôm lớn còn sống.-Ngày thứ 8+Mặc dù cả 5 con tôm vẫn sống, nhưng có 2 con rất khỏe mạnh hơn tất thảy, mình hơi lo liệu chúng có ăn các con tôm khác không.-Ngày thứ 9+Xác nhận chỉ còn 3 con còn sống.-Ngày thứ 10+Phát hiện tôm đã lột vỏ.+Còn cảm nhận được mùi của những con sống.-Ngày thứ 11+Con tôm lớn nhất đã dài hơn 1 cm.+Có 3 con sống.-Ngày thứ 12+Khi thấy chúng lặn xuống dưới lớp cát, mình đã lo rằng chúng bị những con lớn hơn ăn.+Mình đã ném vài miếng dưa chuột vào bể, nhưng chúng không ăn nhiều.

Thế là mình ăn nốt phần dưa chuột còn lại.-Ngày thứ 13+Mình ném vài miếng cà rốt vào bể, chúng không ăn nhiều.

Nhưng vì mình không thích cà rốt nên mình cũng không ăn nốt phần còn lại.+Mình ném vài hạt cơm vào, nhưng chúng cũng không ăn nhiều. nên mình sẽ ăn nốt phần dư vậy.+Phát hiện 4 con tôm đã lột vỏ.+Mình thử thay khoảng 1/3 nước trong bể.-Ngày thứ 14+Mình ném vài miếng bánh mì vào bể, chúng ăn rất vui vẻ.+Bể đã có vài con tôm dài khoảng 1.5 đến 2 cm, màu cơ thể cũng bắt đầu đậm hơn và trông có vẻ xấu hơn hẳn.-Ngày thứ 15+Sáng nay, mình thấy một con tôm di chuyển chậm chạp.

Có linh cảm không lành.+Tối đó, mình xác nhận có thêm 2 con chết.-Ngày thứ 16+Hôm nay, con tôm cuối cùng cũng không cử động nữa.

Thật sự rất buồn.+Quả nhiên, con tôm lớn nhất luôn mang lại cảm giác sống lâu nhất.+Mình nghĩ nên để nước lâu hơn một chút nữa, để loại bỏ hoàn toàn thuốc tẩy rồi mới sử dụng.+Có lẽ mỗi ngày cũng cần hút sạch thức ăn thừa của chúng ra khỏi bể sẽ tốt hơn.+Có phải việc thay nước và cho chúng ăn bánh mì là nguyên nhân không?+Có lẽ mình cần cho chúng ăn bánh mì Pháp với nguyên liệu đơn giản hơn.— Ghi chép kết thúc ở đây.Morishita đã thực sự nghiêm túc trong việc nuôi dưỡng và quan sát, những gì cô ấy nói không hề là nói dối.Có thể nói cô ấy đã dành một sự nhiệt huyết vượt xa những gì chúng tôi có thể tưởng tượng.Nhưng không hiểu sao, một suy nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu tôi rằng mình đang xem nó vì lý do gì vậy?"

Sao nảo?

2 người có hứng thú nuôi tôm không?"

"Ừm... thật ra, tôi cũng thấy có chút hứng thú."

"Mình xin phép... từ chối."

"Vậy tôi sẽ cho Ayanokouji Kiyotaka một bộ dụng cụ nuôi dưỡng.

Vì năm ngoái tôi đã mua hai bộ, cho cậu một bộ cũng không sao.

Tất nhiên giá cả của nó là do tôi quyết định."

"Chà, xem ra cô cũng biết làm kinh tế ha?"

"Đúng vậy."

"Dù sao thì đó cũng là một ý tưởng thú vị nhưng để tôi phải xem xét đã.

Điểm các nhân của tôi lúc này đang khá là túng thiếu."

"Thật đáng tiếc, nhưng cũng được thôi.

Hãy cho tôi câu trả lời trước mùa hè năm nay.

Nếu không, tôi sẽ tự mình sử dụng nó."

Morishita vẫn như mọi khi, chẳng thay đổi chút nào.Trong khi đó Yamamura thật sự đang lộ rõ sự u ám trên khuôn mặt"Khó khăn lắm cô mới kết thân được với Sakayanagi, vậy mà cô ấy lại phải rời khỏi trường đột ngột như vậy, thật là quá đáng tiếc."

Tôi nhìn Yamamura đang vô cùng buồn bã."...Thật ra, mình vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật này."

Ban đầu Yamamura chỉ là quân cờ trong tay Sakayanagi, nhưng sau đó mối quan hệ giữa họ dần trở nên thân thiết và trở thành bạn bè.Lẽ ra, họ sẽ cùng nhau trải qua năm học cuối cùng với tư cách là bạn thân của nhau.Nhưng tiếc thay, một sự kiện ngoài dự tính mà chỉ có ở ngôi trường này đã xảy ra."

Không ngờ 2 người đó lại âm thầm có một giao kèo như vậy."

Nghe những lời này của tôi, Yamamura khẽ gật đầu."

Lớp mình cũng... ngập trong bầu không khí nặng nề."

Mặc dù tôi chưa tận mắt chứng kiến, nhưng cũng dễ dàng tưởng tượng ra được.Lúc này, Morishita lên tiếng với một giọng bình thản"Đó là điều không thể tránh khỏi.

Dù sao vì cái giao kèo ngu ngốc này mà khả năng chúng ta có cơ hội tốt nghiệp với vị trí lớp A giờ đã hoàn toàn vô vọng rồi""Ý mình...

Ý mình không phải thế..."

"Không phải gì mà không phải, đó là sự thật và chúng ta phải chấp nhận đối diện với nó.

Chắc chắn vẫn sẽ có một số thành phần lạc quan quá mức luôn mồm bảo rằng nhất định chúng ta sẽ trở lại lớp A nhưng mà tôi nói thật thì đó chỉ là một lũ ngu dốt không thể nhận ra được tình hình hiện tại mà thôi."

"Cô không trách Sakayanagi vì đã gây ra cớ sự này sao?"

"Đúng là cô ấy đã không hề nói cho lớp biết mà đã tham gia một giao kèo có phần liều lĩnh như vậy nhưng nếu lật ngược vấn đề lại thì đó cũng là lúc bọn này nhận ra rằng lớp đã quá phụ thuộc vào cô ấy đến mức nào."

Lớp này giữ được vị trí lớp A cho đến hôm nay đều là nhờ Sakayanagi, đó là một sự thật không thể phủ nhận."

Chúng ta chỉ có thể chấp nhận nó thôi."

"Vậy thì mấy người đã có tính toán nào cho tương lai chưa?"

"Mình không biết nữa...

Có lẽ tất cả những gì có thể làm là chấp nhận rằng mình không còn có cơ hội là học sinh lớp A nữa..."

"Dù sao thì đại cục đã định rồi nên tất cả những gì chúng ta nên làm đó là tích trữ điểm cá nhân nhiều nhất có thể sau đó đưa một số người vào lớp A vào thời điểm cuối năm 3.

Tùy theo tình hình, ngay cả học sinh như Yamamura Miki cũng có thể có được cơ hội đó."

"Cái gì mà ngay cả học sinh như mình chứ...

Nhưng mình cũng không thể phủ nhận điều đó..."

Yamamura đã chấp nhận thực tế về sự thiếu nổi bật của mình, nhưng có vẻ câu nói này vẫn khiến cô ấy cảm thấy hơi tổn thương.Đến nay, lớp A luôn duy trì điểm lớp rất cao, chắc hẳn mọi người đều phần nào dư dả điểm cá nhân.

Ngay cả khi điểm lớp của họ đã bị giảm đi, việc tích lũy điểm cá nhân là hoàn toàn khả thi.

Phán đoán của Morishita nghe có vẻ vô cùng thực dụng nhưng cũng rất có lý."

Cũng có những học sinh không dễ dàng bỏ cuộc, đúng không?"

"Đó chính là vấn đề.

Cho đến nay, chúng tôi đã quá tự mãn vì thuộc lớp A.

Đến lúc phải tỉnh ngộ rồi.

Thất bại của lớp và việc Sakayanagi Arisu tự nguyện rời trường đã dẫn đến sự mất mát lớn về mặc điểm lớp, điều này thật sự vô cùng nghiêm trọng.

Mọi người trong lớp phải sớm nhận ra vấn đề đó."

"Mà tiện thể hình phạt cho việc tự nguyện rời trường là gì vậy?

Dù sao thì có vẻ chuyện này vẫn chưa lan ra các lớp khác."

Có thể là học sinh của lớp Sakayanagi đã giữ kín thông tin này.Mặc dù sau khi kỳ học mới bắt đầu, chuyện này chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhưng bây giờ thì vẫn chưa.

Việc để lộ ra thông tin này sẽ không có lợi cho lớp."

Hình phạt vì tự nguyện rời trường cũng tùy theo từng trường hợp.

Lần này, vì Sakayanagi Arisu là người chủ động nên có vẻ cô ấy sẽ nhận hình phạt nặng nhất.

Lớp chúng ta sẽ mất đi 300 điểm lớp."

Dù tôi đã đoán sẽ có sự khác biệt, nhưng việc mất điểm lớp hoàn toàn đúng như dự đoán.Điểm của lớp Morishita hiện tại chỉ còn khoảng đâu đó 800 điểm.Nhìn thì có vẻ vẫn có thể chiến đấu, nhưng lớp đã mất đi người lãnh đạo.Đây là một tổn thất nặng nề, còn hơn cả việc mất một lượng lớn điểm lớp."

Vậy trong thời gian còn lại, khả năng chúng ta lật ngược tình thế là..."

"Là sao..."

"Durudurduru——""Eh?"

"Cô đang làm gì vậy?"

"Cái âm thanh đó là sao vậy?"

"Đây là âm thanh tính toán của chiếc máy tính mang tên AI-chan đấy, cô không biết à, Yamamura Miki?

Thế nên cô mới bị mọi người xung quanh nói là tính cách u ám, khó gần từ đó mà sự hiện diện của cô trong lớp mỏng manh hơn cả giấy mỏng đấy."

"Mình thật sự...

Mình thật sự bị xem là như thế sao..."

"Ít nhất trong mắt tôi là như thế."

Đúng là nhận xét hoàn toàn mang tính cá nhân của Morishita."

Nhưng thôi, đừng làm phiền tôi nữa.

Duruduruduru—— Boom!"

Morishita vừa thở dài một hơi, vừa gật đầu như đã ra quyết định, rồi mở mắt ra."

Bây giờ khả năng chúng ta giành lại ngôi vị lớp A là khoảng 10% thôi."

Dù sao thì trước kỳ thi đặc biệt cuối năm học lần này, không ai trơng lớp nghĩ rằng mọi thứ lại có thể xiay chuyển đến mức nàyNhưng tỷ lệ 10% này có vẻ hơi lạc quan.Trong tình huống hiện tại, cơ hội mà Morishita và lớp của cô ấy có thể chiếm lại vị trí mà họ đã nắm giữ suốt 2 năm qua gần như không có."

Như người có sự hiện diện mỏng hơn cả tờ giấy mỏng Yamamura Miki nói, hiện tại lớp này thật sự đang đứng ở mấp mé đáy vực rồi, chỉ càn một tác động nhẹ nữa thôi là rơi ngay."

"Điều đó không sai nhưng mà nếu thẳng thắn vạch ra toàn bộ vấn đề đó trước toàn lớp thì có thể gây ra tác dụng ngược lại."

"Anou... cái ví von như tờ giấy mỏng đó..."

"Sao hả?

Cô thích nó lắm có phải không?"

"Anou, mình không hề thích chút nào..."

"Vậy tôi có nên hủy biệt danh đó của cô không?"

"Nếu vậy thì... làm phiền cậu."

Yamamura bất ngờ phản ứng mạnh mẽ với biệt danh này."

Nhưng mà... lớp của Ichinose cũng giống chúng ta, mọi người bên lớp đó đều vô cùng lạc quan và tích cực đến mức mình cũng không thể tin được... không phải tình hình của họ cũng giống chúng ta sao?"

"Ừm, dù có Ichinose Honami hay không thì cũng không có gì thay đổi được bản chất lạc quan đến mức nực cười của họ đâu.

Xem ra cô thật sự cũng rất biết cách cà khịa người khác ha?"

Morishita vừa gật đầu, vừa tán dương Yamamura.Trong khi Yamamura vội vàng phủ nhận, nói rằng mình hoàn toàn không có ý đó."

Cho dù hiện tại cả 2 lớp cũng không khác gì nhau nhưng liệu việc luôn giữ cho mình tinh thần tích cực có thể là mấu chốt để đưa chúng ta lên lại lớp A hay không?

Nói thẳng ra là không, dù sao thì không sợ kẻ thù mạnh như hổ chỉ sợ đồng đội ngu như bò.

Gần chết đến nơi rồi mà còn lạc quan đến như vậy thì chỉ có chết nhanh hơn mà thôi."

Nhưng lời phân tích của Morishita khiến Yamamura có chút sợ, nhưng những gì cô ấy nói hầu như đều đúng.Người có khả năng phán đoán bình tĩnh và có tầm nhìn như cô ấy là người không thể thiếu trong lớp của họ lúc này."

Vậy các cô định làm gì tiếp theo?"

"Chỉ cần Sakayanagi Arisu vẫn còn ngồi ở vị trí lãnh đạo, tôi sẽ không có ý định hành động một cách vô nghĩa... nhưng giờ thì..."

Morishita tỏ vẻ suy tư."

Chẳng lẽ...

Morishita-san sẽ dẫn dắt lớp sao?"

Yamamura hỏi với vẻ tò mò về những gì Morishita sẽ nói tiếp."

Không hề."

"Không thể sao..."

"Thật không may, tôi không phải kiểu người có thể lãnh đạo lớp tiến lên được.

Dù có chút phiền toái, nhưng chúng ta phải tranh thủ kỳ nghỉ xuân để chọn ra leader mới.

Tốt nhất là giải quyết xong tất cả trước khi Sakayanagi Arisu rời đi.

Điều tôi có thể làm chỉ là thúc đẩy và tăng cường tích lũy điểm cá nhân mà thôi."

Quả thực, cần phải có ai đó chủ động đứng ra để giúp mọi người trong lớp đánh bay ảo tưởng sẽ dễ dàng trở lại lớp A..Lúc này, Morishita đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh."

Thôi, không tán chuyện nữa.

Nói đi, sao hôm nay lại gọi chúng tôi ra đây?"

Cô ấy nói như thể tôi đang nói chuyện vô bổ để kéo dài thời gian, trong khi chính cô ấy lại tốn hết phần lớn thời gian để quan sát côn trùng và cho chúng tôi xem ghi chép việc nuôi tôm..."

Hay là cậu muốn đến đây để chế giễu tình hình của chúng tôi?

Ayanokouji Kiyotaka của lớp A."

"Tôi không định chế giễu.

Chỉ là muốn tìm hiểu tình hình thôi."

"Vậy cậu nên đi hỏi tên phản bội đó thì hơn.

Dù sao thì hắn có vẻ thân với cậu lắm mà, biết đâu cũng sẽ không ngần ngại cung cấp tất cả thông tin mà cậu muốn."

"À, Morishita-san, kẻ phản bội mà cậu nói..."

"Xin lỗi, tôi lỡ lời.

Dù sao thì tình hình của lớp lúc này giống như những gì tôi đã nói."

"Tôi hiểu rồi."

Dù Morishita luôn sống trong thế giới của riêng mình, nhưng cô ấy cũng thực sự để tâm đến tình hình lớp học.Có vẻ như phía Sakayanagi không có hành động gì đối với những học sinh đang bối rối với tình trạng của lớp lúc này.Dù phần lớn là những thông tin thu thập được không quan trọng, nhưng suy cho cùng thì tôi cũng đã phần nào có những hình dung cơ bản.
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 4: "Trước một bước."


~ • ~ • ~Mở đầu:Một vài ngày sau khi gặp Morishita và Yamamura, tôi có chút bận rộn.Tôi bị cuốn vào những rắc rối liên quan đến những học sinh sắp tốt nghiệp.

Để giải quyết những việc này, tôi đã đi khắp nơi tìm người giúp đỡ, may mắn là cuối cùng cũng giải quyết xong.

Tuy nhiên, điều này cũng khiến tôi rất mệt mỏi.Trong thời gian đó, không biết ai đã lộ thông tin về việc Sakayanagi Arisu tự nguyện rời trường.

Không chỉ lớp Sakayanagi, mà đa số học sinh trong trường giờ đều đã biết chuyện này.

Bây giờ không biết Sakayanagi đang nghĩ gì nhỉ.Gần đây tôi cũng gặp cô ấy vài lần trên đường, nhưng không có cơ hội trò chuyện trực tiếp nên không biết chi tiết.

Tuy vậy, cũng không cần quá lo lắng.

Dù sao thì cả hai chúng tôi đều biết thời điểm đó vẫn chưa đến.Sau 10 giờ rưỡi, tôi rời ký túc xá và đi về phía Keiyaki.

Trên đường, tôi thấy ba cô gái đang đứng trò chuyện.

Đó là Matsushita, Mii-chan, và Onodera."

À... chào buổi sáng, Ayanokouji-kun."

Mii-chan là người đầu tiên chú ý và chào tôi.Dù tôi là người khiến bạn thân của cô ấy phải bỏ học, Mii-chan vẫn cười và chào hỏi tôi.Có lẽ đó chỉ đơn giản là phép lịch sự cơ bảnDù thái độ đối phương thế nào, tôi vẫn giữ thái độ như thường lệ."

Sao mọi người lại đi cùng nhau vậy?"

"Mii-chan định đến Keiyaki để gặp ai đó, bọn mình tiện đường đi qua đây thì vô tình gặp được cậu ấy nên đã ngỏ lời mời nhập hội luôn."

Matsushita trả lời câu hỏi của tôi, còn Onodera đứng bên cạnh gật đầu.Có vẻ như cuộc gặp giữa 3 người họ chỉ đơn giản là vô tình."

Nè, Ayanokouji-kun, cậu biết chuyện Sakayanagi-san tự nguyện rời trường không?

Bọn mình đang thảo luận về nó nãy giờ đó ..."

Matsushita với sự tinh quái của mình, dẫn dắt câu chuyện thông qua Mii-chan và Onodera."

Ừ, mình cũng nghe nói về chuyện đó."

"Mình không thể tin được luôn đó.

Việc lớp Ryuuen-kun thắng trong kỳ thi đã là điều bất ngờ lắm rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này."

Onodera khoanh tay nhìn về phía ký túc xá.

Ngay cả những người trong lớp Sakayanagi cũng không thể rõ ràng về toàn bộ kỳ thi, huống gì là các lớp khác.

Sau đó, một vài chi tiết mà ngay cả tôi cũng không biết đã được nhắc đến."

Hôm qua sau khi hoạt động câu lạc bộ, mình thấy Kitou-kun đang giữ chặt Ryuuen-kun, bầu không khí căng thẳng lắm luôn."

"Thật ra, quan hệ giữa lớp của 2 bọn họ luôn như vậy, nhưng ai ngờ lại đến mức này..."

"Đã thế giờ mọi thứ còn thế này nữa, có lẽ chỉ cần không giữ được bình tĩnh thì có khi sẽ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề."

Onodera gật đầu, có vẻ như còn hơi thích thú khi nhớ lại chuyện qua.Ở phía bên kia, Mii-chan lại tỏ ra lo lắng về việc xảy ra bạo lực."

Cảm giác gần đây, bầu không khí trong trường đang diễn biến theo hướng không tốt.

Hy vọng là sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra."

Mất đi người lãnh đạo, những cảm giác không hài lòng hay thù địch bắt đầu nảy sinh.

Tất cả đều nhắm vào Ryuuen.Nếu gặp phải những người theo chủ nghĩa dùng nắm đấm để giải quyết, hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi."

Mình thật sự không tự tin có thể ngăn cản bọn họ khi chuyện đó xảy ra..."

"Không ngăn cũng chẳng sao đâu.

Con trai đánh nhau xong rổi lại làm hòa ngay ấy mà, mặc kệ đi."

"Đúng thế.

Nếu mấy lớp đó cứ lục đục như vậy thì với chúng ta lại là chuyện tốt."

Nếu xảy ra hỗn loạn, rất dễ dàng bị truyền đến tai nhà trường.

Đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến điểm số của lớp."

Lần thi này không chỉ lớp A thất bại, mà còn kéo theo việc Sakayanagi phải rời trường.

Cờ giờ đã đến tay chúng ta rồi, ngại gì mà không phất."

Matsushita cảm thấy lớp đã thu được nhiều lợi ích từ kỳ thi này, cho rằng mọi chuyện sẽ chuyển hướng tích cực cho lớp chúng tôi."

Đúng vậy, nếu Sakayanagi-san rời đi, lớp của họ chắc chắn sẽ bị phạt nặng.

Có thể họ sẽ rớt xuống lớp C hoặc D."

Đã ngồi vững ở lớp A suốt hai năm, mà đột nhiên tụt xuống các vị trí thấp hơn, chẳng có học sinh nào có thể bình tĩnh mà chấp nhận chuyện đó."

Vậy nên nếu họ có hoảng loạn thì cũng không có gì lạ."

Đột nhiên, trên gương mặt của Onodera, người trước đó còn cười vui vẻ, xuất hiện một chút buồn bã."

Cậu không vui sao?"

"Không, dĩ nhiên là vui.

Nhưng mà... chúng ta cũng nên thử đặt bản thân vào họ lúc này.

Nếu mình là học sinh lớp A, chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn và áp lực."

Dù tốt hay xấu, cho đến nay, lớp A đều hoàn toàn dựa vào sự dẫn dắt của Sakayanagi."

Chắc họ nên có một trận đánh nhau không phân biệt nam nữ để giải tỏa stress ha?"

Onodera đề xuất một cách giải quyết căng thẳng rất chi là độc lạ Bình Dương."

Hể?

Mình thấy vậy không ổn đâu..."

"À, tất nhiên thì mình chỉ đùa một chút thôi mà, ý mình là nếu không giải tỏa được cảm xúc tích tụ thì chỉ khiến cho tình trạng tâm lý của họ tệ hơn mà thôi, như vậy thì làm gì cũng không thông cả."

"Mình thì hy vọng họ cứ thế mà lụi tàn đi.

Về mặt năng lực học tập, lớp Sakayanagi-san mạnh hơn hẳn các lớp còn lại.

Nếu mất đi người lãnh đạo, năng lực học tập của họ cũng không vì thế mà suy giảm dễ dàng."

Quả thật vậy.

Dù sự kiện lãnh đạo rời đi lần này có ảnh hưởng nhất định, nhưng nếu so về năng lực học tập, lớp đó chắc chắn vẫn còn rất mạnh."

Hy vọng họ cứ thế mà lụi tàn sao...

Cậu thật sự dám nói vậy cơ á."

"Lời này của cậu thật tàn nhẫn, Matsushita-san..."

"Mình luôn là người nhìn nhận mọi chuyện một cách lạnh lùng và lý trí.

Những gì mình cảm thấy thì mình sẽ không ngần ngại nói ra.

Dù sao việc chúng ta lên được lớp A đâu phải là điều dễ dàng."

Cô ấy cố gắng chủ động sử dụng quan điểm tích cực, không phải để thể hiện tính cách của bản thân, mà là để Mii-chan đừng quá chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt.Lúc này, điện thoại của Mii-chan vang lên."

Xin lỗi, Shinohara-san gọi cho mình."

Mii-chan chào chúng tôi rồi đi sang một bên nghe điện thoại.Người gọi chắc là người cô ấy đang chờ.Onodera nói với giọng nhỏ để không làm phiền Mii-chan"Gần đây, Sudou-kun đánh giá Ayanokouji-kun rất cao, mình thường xuyên nghe cậu ấy nói cậu rất tài giỏi hay gì đó tương tự."

"Thật à?"

"Ban đầu mình cũng không để ý lắm, nhưng khi nghe Horikita-san nói rằng Ichinose-san rất mạnh nhưng cậu đã có thể đánh bại được cô ấy, mình cũng dần tin vào điều đó.

À... tất nhiên, mình vẫn tiếc cho Maezono-san."

"Vậy là cuối cùng cậu cũng nhận ra Ayanokouji-kun giỏi như thế nào rồi à?"

"Matsushita-san đã nhận ra từ lâu rồi phải không?"

"Mình đã cảm thấy mơ hồ từ trước.

Mình nghĩ Ayanokouji-kun có lẽ không muốn quá nổi bật, nên cho vẫn luôn giấu đi khả năng thật sự của mình.

Nhưng lần này cậu ấy đã quyết định trở thành đại tướng để giúp chúng ta thắng kỳ thi, xem ra cậu cảm thấy đến lúc phát huy hết khả năng rồi nhỉ?"

"Ừ...

đúng vậy."

"Đây chính là chân nhân bất lộ tướng trong truyền thuyết đây sao?

Nghĩ lại thì đúng là ngầu chết đi được."

Onodera vui vẻ nói, đồng thời nhẹ nhàng đấm vào ngực tôi mấy cái."

Mặc dù Maezono-san phải rời đi khiến Mii-chan bị sốc, nhưng rồi cô ấy cũng sẽ từ từ hiểu ra mà không nghĩ xấu cho Ayanokouji-kun đâu, yên tâm đi."

"Không sao, mình hiểu rằng hành động đó của bản thân bị mọi người chỉ trích cũng là điều không thể tránh khỏi."

"Không thể vậy được.

Đây không phải lỗi của riêng Ayanokouji-kun đâu."

"Nếu gặp khó khăn thì cứ nói, bọn mình sẽ giúp đỡ."

Chúng tôi trò chuyện thêm một chút rồi tôi viện lý do có hẹn và đi đến Keiyaki.Phần 1:Bây giờ là 12 giờ 17 phút.Khi đến quán Luckin Coffee, Hoshinomiya-sensei đã có mặt.Hôm nay tôi có hẹn gặp cô ấy.

Tuy nhiên, giờ cô ấy trông khá buồn chán khi đang nghịch điện thoại."

Xin lỗi em đến muộn."

"Muộn thật đấy.

Hẹn gặp tôi mà còn đến trễ 17 phút, thật là không biết tôn trọng trên dưới gì hết."

"Em xin lỗi."

Dù tôi xin lỗi, Hoshinomiya-sensei vẫn có vẻ không hài lòng."

Hả?

Chỉ xin lỗi suông thôi mà không đưa ra lý do đến muộn à?"

"Em ngủ quên.

Khi tỉnh dậy đã gần 12 giờ rồi."

Tôi tìm đại một lý do, cô ấy nghe xong chỉ thở dài ngao ngán, vuốt trán rồi nhíu mày."...

Nếu mà em đi hẹn hò kiểu này thì 100% em sẽ bị đá, chắc chắn sẽ bị đá không thương tiếc!"

Hoshinomiya-sensei thở dài và biểu hiện sự khó chịu bằng việc bĩu môi"Haiz, dù sao thì trách móc em lúc này cũng chẳng thể lấy lại được thời gian đã mất, trái lại còn chỉ tổ lãng phí thời gian.

Vậy, em gọi tôi ra đây... là có chuyện gì vậy?"

"Nếu em nói muốn hẹn hò với cô, thì sao?"

"Thôi đi.

Tôi không nghĩ mình có thể hẹn hò với người lại ngủ quên ngay buổi hẹn lần đầu như vậy."

Đây không phải kiểu giao tiếp bình thường giữa học sinh và giáo viên"Em muốn tiếp tục bàn về kỳ thi đặc biệt cuối năm nay với cô."

Trước đó cô ấy có vẻ tức giận vì trò đùa của tôi, nhưng khi nghe câu này biểu cảm của cô ấy thay đổi ngay lập tức."

Hả?

Bây giờ luôn à?"

Cô ấy không hề giấu diếm biểu cảm như muốn nói rằng đừng đùa với tôi."

Chính xác là bây giờ.

Dù sao thì kết quả rõ ràng là lớp Horikita đã thắng kỳ thi này."

Không chỉ đến muộn mà còn khiêu khích, đối phương đương nhiên sẽ tức giận."

Có vẻ như đã có nhầm lẫn ở đâu đó thì phải, lớp đó hình như không phải nên gọi là lớp của em sao, Ayanokouji?"

Cô ấy lập tức chỉnh lại lời tôi nói, rồi lấy khăn giấy lau những giọt nước trên cốc."

Tôi đã xem trận đấu giữa em và Ichinose.

Không thể tin là em dám làm vậy với cô gái có tình cảm với mình đó""Để chiến thắng, đây là điều cần thiết."

"Để thắng thì em có thể làm bất cứ điều gì nhỉ?

Ngay cả việc lợi dụng tình cảm của người khác?"

"Em không thấy vấn đề gì với nó cả."

Nghe tôi nói, Hoshinomiya-sensei đặt tay lên trán, thở dài."

Trap boy, đúng là trap boy.

Thật đáng khinh..."

Tuy nhiên, tôi không bỏ qua cái sự đạo đức giả này."

Cô không phải cùng một loại người với em sao?"

"...

Sao em dám ăn nói như vậy với người lớn hả?

Quan trọng hơn, chúng ta không giống nhau."

"Vậy cô thử lập luận để phản biện đi."

Trước sự bình tĩnh của tôi, Hoshinomiya-sensei im lặng vài giây, đặt tay xuống bàn và nhìn tôi, cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận.Để chiến thắng, tôi thậm chí có thể thản nhiên lợi dụng tình cảm của người khác.Chưa nói đến việc liệu đối phương có thể thông minh đến mức nào, chỉ cần đó là tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể sử dụng kế sách này"Rốt cuộc thì vì để chiến thắng kỳ thi, em đã đẩy Ichinose-san đến bước đường cùng, khiến lớp của tôi rơi vào tình trạng hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Em có biết hậu quả của điều mà mình đã làm không hả?

Mà kệ đi, nói với em điều đó cũng vô ích vì em có thèm quan tâm đâu."

Mặc dù Keiyaki khá ồn ào, nhưng việc học sinh và giáo viên ngồi cùng nhau vẫn thu hút sự chú ý.Hiện tại vẫn chưa có nhiều học sinh để ý đến chúng tôi, nhưng đã bắt đầu có vài người nhìn về phía này."

Vậy, cô nghĩ em mời cô đến đây để nói gì?"

"Eh?"

"Khi em nói muốn gặp cô vì có chuyện cần bàn, Hoshinomiya-sensei đã không từ chối, mà ngược lại còn nhanh chóng đồng ý.

Và chắc cô không nghĩ là em đang muốn tán cô đâu nhỉ?"

"Ừ— Không lẽ là muốn tìm tôi để tâm sự tuổi hồng và xin lời khuyên à?"

"Cái đó thì em tìm với giáo viên chủ nhiệm lớp mình là được rồi, cần gì phải tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp khác."

"Cái này cũng khó nói lắm.

Nếu là tư vấn tình yêu, Sae-chan với khả năng ế bằng thực lực của mình sẽ chẳng giúp gì được cho em đâu.

Nói thật lúc đó tôi cũng chưa nghĩ đến việc em gặp tôi để nói chuyện gì, chỉ là nghĩ rằng nghe thử cũng không sao."

"Thật à?"

Tôi và Hoshinomiya-sensei nhìn nhau chăm chú — tất nhiên không phải là ánh mắt đắm đuối giữa 2 người yêu nhau, mà là cả hai chúng tôi đều đang quan sát đối phương để xem rốt cuộc có âm mưu gì."

Hoshinomiya-sensei, chúng ta đừng nên cố tình thăm dò nhau nữa.

Cô thừa biết em muốn nói với cô về kỳ thi và cô nghĩ rằng biết đâu có thể thu được thông tin có lợi cho mình nên mới đến đây.

Em nói không sai chứ?"

"Ừ..."

Tôi dám nói chuyện với cô ấy như vậy vì cô ấy vẫn chưa đọc được suy nghĩ trong đầu tôi hiện tại.Với tư cách là giáo viên, cô ấy chắc chắn sẽ từ chối mấy cuộc gặp kiểu này."

Chúng ta cứ tiếp tục tám chuyện vui vẻ đã, không cần phải vội vàng."

"Dù cô nói gì cũng vô dụng thôi.

Trong kỳ thi đặc biệt, cô đã lén đến gặp em để nhờ vả đúng chứ?"

Tôi nói điều đó với Hoshinomiya-sensei đang cảnh giác cao độ."...Em đang nói gì vậy?"

Quả nhiên cô ta vẫn đề phòng, không thừa nhận ngay."

Lúc đó, em đã từ chối, nhưng sau khi trở về và suy nghĩ thì em thấy những điều kiện mà cô đưa ra cũng không hẳn là quá tệ, rất đáng để thương lượng."

Tuy nhiên khi nghe tôi nói vậy, cô ấy càng tức giận hơn."

Muộn rồi, bây giờ đồng ý thì có ích gì!

Cái lúc tôi cần em làm điều đó là trong kỳ thi đặc biệt thì em lại không làm!

Bây giờ cách biệt giữa chúng ta đã quá xa thì em lại đòi thương lượng!

Em coi tôi là con ngốc à?"

"Em hiểu tâm trạng của cô.

Nhưng kỳ thi đặc biệt cuối năm này vô cùng quan trọng với số phận của lớp bọn em.

Lúc đó khi nghe một lời đề nghị như vậy từ cô, ai mà không do dự khi đưa ra quyết định chứ.

Dù sao thì đâu ai dám bán đứng lớp mình ngay trong một kỳ thi quan trọng như này, đúng không?"

"Ugh..."

Lời nói của tôi đúng đến mức không thể phản bác."

Vậy nên em nghĩ rằng mình không hề làm sai.

Có điều sau khi kỳ thi đã kết thúc, em mới bình tĩnh lại và nhận ra rằng việc chấp nhận đề nghị của cô cũng không tệ."

Đến đây, Hoshinomiya-sensei chắc chắn cũng sẽ không thấy vui vẻ gì.Khi tôi hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, cô ấy cũng làm điều tương tựCũng như khi giáo viên giúp học sinh gian lận, việc học sinh giúp giáo viên gian lận cũng là điều đi trái với lẽ thường và không được cho phép."

Mà kể ra em cũng lạ thật đấy?

Tôi chỉ đơn giản đưa ra đề nghị để em phản bội lớp ngay trong kỳ thi đó chứ không có nghĩa là muốn em phản bội lớp sau này.

Lúc đầu thì em từ chối một cách thẳng thừng nhưng giờ đây thì lại sẵn sàng chấp nhận phản bội lớp của mình để giúp lớp tôi.

Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì thật sự vẫn là vô cùng đáng nghi..."

" Cô chắc chắn cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra lời đề nghị này với em lúc đó, đúng chứ?

Lúc này em cũng như vậy thôi.

Dù sao thì mọi thứ đều có thể được thoả thuận chỉ cần có một cái giá trao đổi phù hợp."

"—Hả?

Em nghiêm túc sao?

Em vì muốn được làm chuyện đó với tôi đến mức sẵn sàng bán đứng lớp mình luôn á?

Đừng nói với tôi là em có sở thích lái máy bay ngầm đó nhé..."

Hoshinomiya-sensei rõ ràng là khá sốc, ánh mắt lộ ra sự khinh miệt, chút nữa thì tôi cũng quên mất chính cô ấy là người đã đưa ra đề nghị này."

Xin lỗi nhưng cô không phải gu của em và em cũng không có ý định lừa dối bạn gái mình, em muốn nói ở đây là chúng ta hãy dùng điều kiện khác phù hợp hơn để thương lượng."

"...Điều kiện khác là gì?"

"Tại ngôi trường này, tất cả mọi giao dịch đều cần phải có điểm cá nhân đúng chứ?

Nếu cô có thể 'tạo điều kiện' giúp em một chút, em sẽ rất sẵn lòng đàm phán."

"...Em nghiêm túc đó à?"

"Em vốn không định tốt nghiệp lớp A.

Việc em cần đó là cố gắng không bị đuổi học và tích luỹ một số điểm cá nhân lớn để đổi ra tiền sau khi tốt nghiệp nhằm phục vụ cho một số kế hoạch sau này của em."

"Tôi hiểu em không quá quan tâm đến việc lên lớp A.

Nhưng tiếc là, tôi không thể tin em được.

Nãy giờ tôi cảm thấy cuộc trò truyện này của chúng ta vô cùng kỳ lạ lắm rồi.

Suy cho cùng, giờ em chấp nhận thì có thể làm gì nữa đây chứ?

Dù sao thì cơ hội cuối cùng để lớp tôi lật ngược tình thế cũng đã bị chính tay em phá nát rồi còn gòi."

"Kể cả khi lên năm 3 thì vẫn sẽ có kỳ thi đặc biệt mà.

Nếu lớp Horikita đối đầu lớp của cô lần nữa thì việc cô được em cung cấp thông tin nội bộ cũng không phải là quá tệ đúng không?

Chỉ cần điều đó thôi cũng quá đủ để khiến cô phải suy nghĩ rồi."

"Cho dù vậy, những gì em có thể làm vẫn rất hạn chế.

Dù tôi có giải quyết được lớp của em thì vẫn sẽ còn lớp của Sakagami-sensei ngán đường.

Hơn nữa thì lớp tôi sẽ không thể nào có thể thăng tiến được nếu chỉ dựa vào sự giúp đỡ ít ỏi đó.

Thật sự nó chẳng khác nào muối bỏ bể cả."

Cô ấy thở dài thất vọng, cảm giác bất mãn trong lòng vẫn chưa thể xua tan."

Cơ hội duy nhất để em chấp nhận đề nghị này chính là kỳ thi đặc biệt cuối năm của năm học này và không còn cơ hội nào khác nữa, em đã hiểu những gì tôi đang nói rồi chứ?"

"Xem ra chúng ta không thể nào đàm phán được nữa rồi ha?

Nhưng nếu như vậy thì lớp của Hoshinomiya-sensei mãi mãi cũng chẳng thể lên được lớp A đâu."

"Tôi tự có cách của tôi, không cần em lên mặt dạy đời."

"Vậy cô tính làm gì?

Liên tục cơ cấu lại lớp của Ichinose cho đến khi có thể lật ngược tình thế?"

"Ngay cả khi tôi không làm như thế thì vẫn có cách để lên lớp A.

Nhưng mà tôi không thể nói ra lúc này được."

"Ý Hoshinomiya-sensei là cô sẽ sử dụng mọi thủ đoạn, kể cả phải vượt quá giới hạn của giáo viên chủ nhiệm, để đưa lớp mình lên lớp A đúng chứ?"

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống."

Tôi nhất định sẽ đưa lớp lên lớp A cho em thấy.

Tôi sẵn sàng bất chấp mọi thứ để điều đó có thể thành hiện thực."

Cô ấy uống một hơi hết ly latte Luckin Coffee 53 độ màu đỏ của mình, như thể đang nói với tôi rằng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc"Chờ một chút đã..."

"Tôi không muốn dành thời gian quý báu trong kỳ nghỉ để nói chuyện với một đứa học sinh nhàm chán như em nữa."

"Vậy sao?

Thế cô hãy nói chuyện với mấy người sau lưng mình đi nhé.

Hy vọng cô sẽ có một cuộc trò chuyện thú vị""Sau lưng?"

Hoshinomiya-sensei miễn cưỡng quay lại, nhìn thấy ba người mà cô ta không thể nào ngờ đến, lập tức tỉnh ngay khỏi cơn say, luống cuống không thể nói thành lời hoàn chỉnh."

Chuyện gì thế này...

Sae-chan?...

Mấy người sao lại ở đây?"

Ba người đó là giáo viên chủ nhiệm các lớp năm hai: Chabashira-sensei, Mashima-sensei và Sakagami-senseiPhần 2:Sáng nay, tôi trò chuyện với Mii-chan và những người khác cho đến 10 giờ 30.Sau đó, tôi sẽ gặp Hoshinomiya-sensei tại quán cà phê lúc 12 giờ.

Giữa 2 cuộc hẹn này có một khoảng thời gian để tôi làm một số việc khác.Thật ra, khi liên lạc với Hoshinomiya-sensei vào hôm qua, tôi cũng đã liên lạc với giáo chủ nhiệm của mình là Chabashira-sensei rằng tôi có chuyện cần cô ấy cho lời khuyên và hy vọng cả 2 sẽ gặp nhau ở Kieyaki lúc 11 giờ.

Ban đầu, Chabashira-sensei muốn trao đổi trong lớp hay qua điện thoại, nhưng tôi kiên quyết nói rằng nhất định phải gặp tại Keiyaki.

Mặc dù cô ấy có chút không vui, nhưng vẫn đồng ý.

Tôi hiểu rằng việc gặp học sinh tại một trung tâm mua sắm có thể khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối.

Nội dung trao đổi liên quan đến việc Maezono bị tôi đuổi khỏi trường và những mâu thuẫn trong lớp.

Không khó để tưởng tượng cô ấy sẽ cảm thấy lo lắng và cảm giác tôi đang có bất ổn về mặt tâm lý.Tôi thay đồ thường, rời nhà sớm hơn so với giờ hẹn, đi đến Keiyaki.

Nhưng vì giữa đường gặp Mii-chan và những người khác, Khi tôi đến nơi thì cũng đã là 10 giờ 50."

Em cũng đến sớm qua ha?"

Từ xa, tôi đã thấy được người mình cần gặp.

Có lẽ vì nghĩ một giáo viên không nên để học sinh chờ lâu, Chabashira-sensei đến sớm hơn tôi tưởng."

Xin lỗi đã để cô phải đợi lâu."

Tôi đến gần chào Chabashira-sensei trong khi cô ấy cứ liên tục nhìn đồng hồ."

Cũng không hẳn là lâu đâu.

Dù sao thì vẫn còn chưa đến giờ hẹn nên tôi cũng không có vấn đề gì đâu."

Nói xong, cô ấy hơi lo lắng nhìn xung quanh.Nơi chúng tôi hẹn gặp rất ít người qua lại, dù không gặp nhiều học sinh, nhưng có lẽ cô ấy vẫn không thể hoàn toàn yên tâm."

Không ngờ có ngày tôi lại phải gặp học sinh của mình ở Keiyaki."

Cô ấy liên tục lấy khăn giấy ra thấm mồ hôi, biểu hiện rõ sự lo lắng."

Trước đây chưa bao giờ có chuyện này sao?"

"Tất nhiên là hoàn toàn không!"

Tôi không biết nhiều về các trường học bình thường, nhưng tôi đoán ở ngôi trường này, việc giáo viên gặp học sinh vào ngày nghỉ không phải là chuyện hiếm."

Mà cũng phải thôi...

Trước đây Chabashira-sensei luôn giữ khoảng cách với học sinh bọn em mà."

Chabashira-sensei lập tức nhìn tôi chằm chằm."

Ayanokouji này, hình như em nói hơi bị nhiều thứ không cần thiết rồi đó....."

"Em xin lỗi."

"Đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng một câu xin lỗi đơn giản..."

Không phải lúc nào một lời xin lỗi chân thành cũng có thể giải quyết được mọi chuyện.

Có lẽ cô ấy đang muốn nói rằng thay vì phải xin lỗi vì lỡ lời thì hãy cố gắng suy nghĩ thật kỹ trước khi nói ra điều gì."

Có cần thiết phải gặp ở Keiyaki thế này không?"

Nếu muốn nói điều gì đó quan trọng, lẽ ra có thể chọn nơi khác tốt hơn."

Em hiểu cảm giác của cô, nhưng đây chính là nơi gặp mặt tốt nhất."

"Có thể cho tôi biết lý do được không?"

"tất nhiên.

Nhưng còn hai người nữa chưa đến, cô có thể chờ một chút không?"

"Còn hai người nữa á?"

Chabashira-sensei rất ngạc nhiên khi nghe nói còn có hai người khác đến do tôi đã không nói điều này trước đó"Em nghĩ chuyện này không thể giải quyết một cách đơn giản với một cuộc gặp mặt riêng lẻ."

Khi tôi trả lời như vậy, biểu cảm của Chabashira-sensei trở nên nghiêm túc hơn."

Horikita... và Hirata phải không?

Tình huống xem ra có vẻ còn phức tạp hơn tôi tưởng..."

Cô ấy nghĩ rằng đó là hai bạn học cùng lớp và nghĩ là tình huống này nghiêm trọng hơn bản thân dự đoán.Có lẽ không cần phải gợi lại chuyện của Maezono nữa.

Tốt nhất là để cô ấy bình tâm một chút."

Đáng tiếc, không phải là họ.

Bởi vì lý do em gọi cô ra đây không hề liên quan gì đến lớp hay việc Maezono bị đuổi cả."

"Thật sao?

Dù sao tôi đã rất lo rằng hành động này sẽ khiến em trở thành kẻ thù của cả lớp chúng ta..."

"Em cũng đã giải thích với tất cả mọi người về lý do mà bản thân buộc phải làm điều đó trong cuộc thảo luận rồi, tất cả chỉ vì mục đích duy nhất là vì chiến thắng của lớp ta.

May mắn thay, mọi người cũng đều hiểu cho nổi lòng của em...."

Ít nhất bây giờ, không có học sinh nào tìm gặp riêng tôi để phản đối."...

Vậy thì tốt rồi."

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm và đặt tay lên ngực.

Rõ ràng là đang cảm thấy vô cùng yên tâm"Dù sao họ vẫn chưa đến, cô có thể tranh thủ thời gian này để hỏi em những gì cô còn thắc mắc."

"Hỏi em sao?"

"Tất nhiên, cô đã xem kỳ thi đặc biệt cuối năm rồi đúng chứ?"

Tôi muốn trả lời cô ấy vài câu hỏi để giết thời gian.

Biểu cảm vừa mới thả lỏng của cô ấy lại trở nên căng thẳng."

Với tôi thì các em có thể chiến đấu thế nào không phải vấn đề miễn là không vi phạm quy tắc của kỳ thi.

Kết quả là lớp ta đã chiến thắng và bây giờ cũng sắp lên lớp A rồi.

Tôi thật sự cảm thấy rất đáng mừng...."

"Kể cả việc để có được chiến thắng này, một học sinh đã phải rời khỏi ngôi trường này sao?"

"Tất nhiên tôi không hề vui vẻ vì chuyện đó chút nào.

Tuy nhiên, giáo viên chúng tôi không được can thiệp quá sâu vào chuyện của học sinh các em.

Dù sao ngày xưa tôi đã từng thử lợi dụng em một lần và kết quả tôi nhận lại cũng đủ để tôi hiểu rằng bản thân không nên làm lại điều đó thêm một lần nào nữa."

Có lẽ cô ấy đang nói về kỳ thi đảo hoang năm nhất.Chabashira-sensei đã nói dối rằng cô ấy có "quen biết" với ông già tôi từ đó vô tình khiến tôi phải cố gắng để giúp lớp giành chiến thắng.

Mặc dù hành động này không vi phạm quy tắc của kỳ thi, nhưng xét về mặt đạo đức thì đã đi quá giới hạn."

Đúng là có chuyện đó thật...."

Ánh mắt cô ấy có chút khó chịu khi nghĩ lại chuyện đó, nhưng rồi cô ấy thở dài, sau đó lại cười trừ."

Ừm, nghĩ lại hồi đó nhận ra rằng mình đã từng vì hào quang rực rỡ của lớp A mà bất chấp đến thế nào, nhưng cũng nhờ vậy tôi nhận ra... một học sinh như em dù đối mặt với giáo viên cũng không hề nể nang gì."

"Em không giỏi việc thấu hiểu tâm lý người khác...

Có vẻ những người còn lại đã đến rồi."

Tôi nhìn về phía người đang bước đến, Chabashira-sensei cũng quay đầu lại theo."

Hmm...?

Sakagami-sensei...?"

Không phải học sinh nào cả, mà là Sakagami-sensei mặc áo polo.Cùng lúc đó, Mashima-sensei cũng bước ra từ hành lang.Có vẻ họ đến rất đúng giờ.Hiện tại, ngoài tôi là học sinh, ba giáo viên chủ nhiệm của ba lớp năm 2 đã có mặt đủ."

Có chuyện gì thế, Ayanokouji?

Không phải em đã bảo là chúng ta sẽ nói chuyện riêng với nhau à?"

Mashima-sensei là người đầu tiên lên tiếng hỏi.Tôi biết mọi người đều nghĩ tôi sẽ gặp họ một cách riêng biệt."

Việc bịa chuyện để gọi giáo viên ra ngoài thế này không phải là điều gì đó tốt lành đâu, có thể em sẽ gặp rắc rối lớn đó."

Sau khi hiểu tình hình, Mashima-sensei nói với vẻ mặt khó chịu."

Mashima-sensei, Ayanokouji cũng không nói rõ cho tôi biết chi tiết.

Nhưng mà nghe em ấy một chút cũng không sao đâu mà."

"Không được.

Giáo viên và học sinh dù có thân thiết đến mức nào thì cũng phải có khoảng cách.

Hơn nữa, đây là mối quan hệ dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau, việc lừa dối như này không thể chấp nhận được."

"Ừ thì...Đúng là như vậy..."

Chabashira-sensei tính trấn an, nhưng Mashima-sensei đã phớt lờ cô ấy và định bắt đầu lên lớp."

Nghe này, Ayanokouji!

Em là học sinh của ngôi trường này..."

"Chà, em đã thu thập xong thông tin về Akiyama-san."

"Thế à?

Giỏi...

À hừm, lần này thầy tạm thời bỏ qua, đừng có tái phạm nữa nhé."

Mashima-sensei nghe xong thì lập tức thay đổi thái độ từ nghiêm khắc sang vỗ về."

Mashima-sensei, thầy bị sao vậy?"

Sakagami-sensei vốn cũng đang chờ đối phương lên lớp tôi, không nhịn được mà phải thốt lên khi chứng kiến điều đó."

Dù sao em nó mới vi phạm lần đầu, chúng ta nên cứ từ từ mà dạy bảo nhẹ nhàng...."

"Ra là vậy.

Nhưng Akiyama-san là ai thế?

Tôi không nhớ trường ta có học sinh nào tên như vậy."

"Ây da, thấy cũng đừng quan tâm chuyện đó làm gì.

Ayanokouji này, tí nữa alo báo cáo thật chi tiết cho thầy nhé, ok?"

Tôi gật đầu, Mashima-sensei cũng gật đầu đồng ý.Akiyama-san là một nữ nhân viên tại phòng tập gym của Keiyaki mà cả tôi và Mashima-sensei đều thường đến.

Cô ấy dường như là người mà Mashima-sensei đang có tình cảm đơn phương.Tôi đã đồng ý giúp thầy ấy điều tra xem cô ấy có bạn trai chưa và mẫu người lý tưởng của cô ấy là gì.

Rồi từ đó tôi bắt đầu điều tra đầy đủ cô ấy từ giờ ăn đến giấc ngủ.

Thật sự tôi cảm thấy nó quá sức phiền phức nhưng mà có vẻ việc này lại hữu dụng hơn tôi tưởng."

Tóm lại thì em gọi cả 3 chúng tôi ra đây là có chuyện gì vậy?"

"Em không giải thích mọi thứ trước đó là vì muốn tránh thông tin bị lộ.

Hôm nay em gọi cả 3 thầy cô ra đây là vì có chuyện vô cùng hệ trọng."

Câu nói gây tò mò này khiến Sakagami-sensei khoanh tay lại, thấp giọng nói"Được rồi, em nói đi."

Có vẻ thầy ấy cho rằng việc đi thẳng vào vấn đề là quan trọng nhất, nên thúc giục tôi."

Mấy ngày trước, Hoshinomiya-sensei đã lén đến gặp em trong kỳ thi đặc biệt cuối năm.

Chính xác là sau khi kết thúc việc giải thích các quy tắc cho các đại diện và hoàn tất việc chia nhóm tham gia, khi em ra ngoài đi vệ sinh."

Do tôi kể rất chi tiết, ba người họ cũng nhớ lại tình hình lúc đó."

Chie á?

Xin lỗi, ý tôi là Hoshinomiya-sensei á?"

Mashima-sensei và Sakagami-sensei đều có mặt, nhưng Chabashira-sensei lỡ miệng gọi tên cô ấy nhưng nhanh chóng đổi lại thành họ."

Đúng rồi, lúc đó đúng là cô ấy đã xin phép đi vệ sinh.

Biết đâu đó chỉ là tình cờ thì sao?"

Sakagami-sensei nhớ lại những gì diễn ra lúc đó và lập tức phát biểu."

Thực ra em không nghĩ cô ấy đi vệ sinh đâu.

Vì sau khi nói chuyện xong với em thì cô ấy đã lập tức đi về phía phòng giám sát."

"Vậy có nghĩa là cô ấy đã tìm cớ để nói chuyện với em sao?"

"Vâng..."

"Nhưng không có quy định nào cấm giáo viên và học sinh giao tiếp trong kỳ thi lần này cả."

"Em nghĩ vấn đề không phải là có được cho phép giao tiếp hay không mà là nội dung của nó cơ."

Tôi không giấu giếm gì mà kể lại tất cả những gì Hoshinomiya-sensei đã trao đổi với mình.

Vì bây giờ, nói dối hay quanh co chẳng có lợi gì cả.Cô ấy muốn tôi chơi dưới sức để lớp cô ấy chiến thắngCô ấy nói rằng mình không muốn thua Chashira-senseiĐổi lại cho điều đó, cô ấy sẵn sàng làm những gì có thể, vì dụ như sẵn sàng tiết lộ thông tin các kỳ thi đặc biệt trong tương lai cho tôi trước khi nó được công bố cho các học sinh, thậm chí ngụ ý rằng có thể đền đáp tôi bằng thân xác.Sau khi kể hết mọi chuyện, Chabashira-sensei không thẻ nào đứng vững, khuôn mặt đầy lo lắng, còn Mashima-sensei thì thở dài thất vọng và tặc lưỡi liên tục."

Giả sử chuyện này là thật thì nó cực kỳ nghiêm trọng..."

"Mashima-sensei, nếu không giả quyết vấn đề của Chie nhanh chòng thì có thể cô ấy sẽ tiếp tục có hành động vượt quá giới hạn trong tương lai."

Chabashira-sensei nhận ra tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nếu cứ để đối phương tiếp tục thế này.Nghe những lời cô ấy nói, Mashima-sensei cũng phải nói ra quan điểm của bản thân."

Dù tôi thật sự không hề muốn nhưng chuyện này cần phải được giải quyết ngay và luôn.

Hành động này quá sức bôi bác với một giáo viên của ngôi trường danh giá này, thật sự không thể chấp nhận được."

Thầy ấy nói với vẻ nghiêm nghị như thể đãc có quyết định của riêng mình."

Dù sao thì vẫn còn kịp để cô ấy quay đầu."

"Thầy định làm gì?"

"...

Nếu Hoshinomiya-sensei sẵn sàng chấp nhận thành thật nhận lỗi, mọi thứ có thể giải quyết trong êm thấm và bí mật.

Dù sao Ayanokouji đã từ chối hợp tác nên chuyện này có thể xem như là chưa từng xảy ra."

Không biết là vì thầy ấy và Hoshinomiya-sensei là bạn cùng lớp, hay chỉ vì đều là giáo viên chủ nhiệm năm 2 với nhau, Mashima-sensei có vẻ không muốn làm lớn chuyện.Chabashira-sensei có lẽ cũng nghĩ vậy.

Cô ấy không có vẻ phản đối.Nhưng Sakagami-sensei không có mối quan hệ cá nhân, với cô ấy có lẽ sẽ không nghĩ thế.Lớp của thầy ấy giờ cũng đang ở vị trí tuyệt vời để nhắm đến lớp A."

Cho dù đây là một hành động không thành, nhưng hai cô thầy quá khoan dung với cô ta rồi.

Trường hợp này phải báo cáo lên trên để giải quyết."

"Tôi biết lần này cô ấy đã sai... nhưng mà—!"

Chabashira-sensei lập tức phản ứng, nhưng Sakagami-sensei bình tĩnh ngăn cô ấy lại."

Xin cô hãy bình tĩnh.

Tôi không định ngay lập tức báo cáo tất cả mọi chuyện lên trường bây giờ..."

Đối với hai người bạn học cũ của Hoshinomiya-sensei, hiện tại vấn đề rắc rối nhất chính là Sakagami-sensei.Sakagami-sensei tiếp tục bình tĩnh nói"Dù sao ngôi trường này vốn cũng đã giáo dục mọi người đều phải cố gắng làm mọi cách để giành được chiến thắng sau cùng.

Điều này không chỉ giới hạn ở học sinh mà đến những người lớn như chúng ta cũng không thể tránh khỏi suy nghĩ hèn hạ đó.

Dù sao tôi cũng chẳng trong sạch gì, tôi cũng đã âm thầm làm một số thứ để giúp lớp của mình."

Không biết thầy ấy đang nói đến việc năm nhất khi Sudou bị hội học sinh triệu tập, hay là chuyện khác."

Dù là báo cáo lên cấp trên hay muốn giải quyết trong bí mật, việc hiện tại cần phải xác định là độ tin cậy của lời khai.

Chúng ta không thể biết lời của Ayanokouji là sự thật hay là em ấy cố tình nói dối vì hiềm khích cá nhân hoặc điều gì đó tương tự."

"Ý thầy là thầy không tin lời của em ấy sao?"

"Tôi không nói vậy.

Nhưng điều này cần phải được xác minh từ cả 2 phía.

Nếu chúng ta chưa có bất cứ bằng chứng nào về việc Hoshinomiya-sensei thực sự có những hành vi vượt quá giới hạn mà tiếp cận cô ấy chắc chắn đối phương sẽ vô cùng tức giận.

Rồi cô ta sẽ đi tố cáo chúng ta lên trên với tội danh vu khống, lúc đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta nữa...."

"Chuyện này..."

Sakagami-sensei có vẻ luôn đa nghi, nhưng điều đó là cần thiết.Lần này tôi không chỉ gọi Mashima-sensei và Chabashira-sensei, mà còn mời thầy ấy-một giáo viên không hề có bất cứ mối liên hệ nào khác với cô ấy để đưa ra một góc nhìn công bằng."

Và không loại trừ khả năng Hoshinomiya-sensei và Ayanokouji đã thông đồng từ trước, để bẫy chúng ta.

Tôi nói không sai chứ, Ayanokouji?"

"Dù sao việc các thầy cô chưa tin ngay những gì em nói không phải vấn dề lớn.

Giáo viên chủ nhiệm của em là Chabashira-sensei vì lý do tình cảm nên muốn sẽ cố gắng bảo vệ bạn mình.

Em cũng đã nghĩ đến việc dù cô ấy có nghi ngờ đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ cố phủ nhận điều đó."

Nhìn thấy tôi đoán đúng mọi chuyện, Sakagami-sensei đẩy kính mắt."

Nói như vậy thì xem ra em có cách giải quyết phải không?"

" Sắp đến 12 giờ rồi.

Em đã hẹn Hoshinomiya-sensei ở quán cà phê.

Em nghĩ rằng dù không tiết lộ lý do gặp cô ấy nhưng chắc chắn cô ấy cũng phần nào đoán được lý do.

Vậy nên, em sẽ nhân dịp này chứng minh rằng những gì em vừa nói là sự thật."

Nói xong, tôi lấy điện thoại ra."

Trước khi gặp Hoshinomiya-sensei, em sẽ gọi điện cho Chabashira-sensei.

Sau đó mọi người hãy cứ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa em và Hoshinomiya-sensei ở đầu bên kia.

Nếu như xác định những lời em nói là đúng thì hãy lập tức xuất hiện."

"Vậy có khác gì là nghe lén cô ấy đâu?

Việc này không phải điều gì đáng tự hào cả."

Mặc dù Mashima-sensei có chút không đồng tình và thể hiện sự bất mãn, nhưng Sakagami-sensei dường như ủng hộ điều này và an ủi Mashima-sensei:"Không, đây là cách tốt nhất.

Nghe cô ấy nói ra sự thật từ chính miệng mình mới là chứng cứ rõ ràng hơn tất thảy.

Chabashira-sensei cũng không phản đối đúng không?"

" À...

Không vấn đề..."

Dù nói là không có vấn đề, trong lòng Chabashira-sensei có vẻ lo lắng về khả năng điều này sẽ chứng minh rằng Hoshinomiya-sensei thật sự có những hành động đi quá giới hạn."

Mặc dù tôi nghĩ nói lời này cũng không khiến 2 thầy cô cũng sẽ yên tâm hơn, nhưng dù có xác nhận Hoshinomiya-sensei đã vượt giới hạn thì miễn là cô ấy thành tâm hối lỗi, tôi cũng sẽ không làm lớn chuyện này lên."

"Sakagami-sensei, thầy thật sự sẽ làm vậy sao?"

"Ừ.

Nếu vì chuyện này mà làm cho thầy cô ghét tôi, không có gì đảm bảo 2 người sẽ có những động thái nhắm đến tôi vào năm sau.

Quan trọng là nếu nó ảnh hưởng đến lớp của chúng ta thì tôi cảm thấy mình thật sự phải có trách nhiệm cho điều đó."

Sakagami-sensei với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của lớp Ryuuen, cũng không muốn vì việc riêng của mình mà gây ảnh hưởng đến lớp mình chủ nhiệm.Sau khi nói xong những gì cần nói, tôi quyết định bắt tay vào hành động."

Các thầy cô có thể chờ ở đây một lúc không?

Sau khi gặp Hoshinomiya-sensei thì em sẽ lập tức gọi điện.

Sau khi đã xác nhận thông tin là đúng, mọi người có thể tiếp cận cô ấy như đã bàn trước đó."

Nói xong, tôi một mình đi đến nơi đã hẹn với Hoshinomiya-sensei.Phần 3:Đó là những chuyện đã xảy ra trước khi tôi gặp Hoshinomiya-sensei.

Sự xuất hiện của 3 giáo viên chủ nhiệm còn lại ở đây không phải là vô tình mà là đã có sự sắp đặt trước.

Không chỉ có Hoshinomiya-sensei, mà những người còn lại cũng đều không muốn gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.Mặc dù ban đầu Hoshinomiya-sensei tỏ ra khá bất ngờ, nhưng ngay lập tức đáp lại bằng một nụ cười tự tin.

Khi họ nói rằng muốn nói nói chuyện riêng, cô ấy đã nhanh chóng đồng ý.

Tuy nhiên, ở đây không dễ để trao đổi.

Vì vậy chúng tôi quyết định chuyển sang một nơi khác.Bốn người lớn tụ tập sẽ rất dễ gây sự chú ý, nếu lại có một học sinh ở đó thì càng trở nên bất thường.

Dù sao từ đầu tôi vẫn quyết định gặp Hoshinomiya-sensei ở Keyaki vì tôi không thể gọi cô ấy đến những nơi vắng vẻ.

Trước đám đông, dù đối phương có ý đồ gì thì cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều.Hiện tại, dù có tính đến phương án gặp nhau ở trường, nhưng nếu nội dung cuộc trò chuyện bị các giáo viên khác nghe thấy thì sẽ rất phiền phức.

Vì vậy cuối cùng chúng tôi quyết định gặp tại phòng ký túc xá của giáo viên, cụ thể là phòng của Mashima-sensei để trao đổi, như vậy sẽ an toàn hơn.Trong suốt quá trình di chuyển, Hoshinomiya-sensei liếc nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói rằng "Em được lắm".

Tôi đương nhiên phản ứng lại bằng sự phít lờ với vẻ mặt không cảm xúc.

Phòng của giáo viên rộng hơn phòng của học sinh một chút, khoảng hơn 40m², ngoài ra cũng không có gì mới mẻ."

Được rồi, giờ ai đó có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra có được không?"

"Chie, chắc chắn cô cũng tự hiểu rồi mà""Hay thật, tôi mà hiểu thì đâu có cần phải hỏi mấy người làm gì."

Hoshinomiya-sensei có lẽ đã hiểu hết những gì xảy ra.

Tuy vậy, cho đến khi sự thật được phơi bày, cô ấy vẫn sẽ không dễ dàng nói ra bất cứ điều gì.

Chabashira-sensei liếc nhìn Mashima-sensei rồi quyết định tiến thêm một bước."

Âm mưu lợi dụng học sinh... không, việc giáo viên như cô vì muốn chiến thắng trong kỳ thi mà đã có những hành động vượt quá vai trò của mình, điều này không thể bỏ qua được."

"Hử?

Cô nói gì vậy?

Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì cả""Đáng tiếc, Ayanokouji đã để chúng tôi nghe lén cuộc trò chuyện giữa 2 người rồi.

Vậy nên giờ cô có chống chế thế nào cũng vô dụng thôi, Hoshinomiya."

Mashima-sensei đã chủ động ra đòn quyết định nhưng bất chấp điều này, Hoshinomiya-sensei dường như không quan tâm."

Vậy tức là mấy người đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của tôi và em ấy ở quán cà phê thông qua điện thoại, đúng chứ?"

"Đúng thế""Hmm.

Nhưng mà tôi nhớ là mình đâu có nói bất cứ điều gì về chuyện đó đâu nhỉ?

Nếu mấy người thật sự có bằng chứng thì hãy cho tôi biết đi nào..."

"Nếu cô cần bản ghi cuộc gọi thì chúng tôi đã không làm điều đó nhưng sự thật thì cả 3 chúng tôi đều đã nghe rất rõ những gì cô nói."

"Đó không thể nào xem là bằng chứng được.

Làm sao tôi có thể tin được là 3 người không phải cùng nhau hợp sức gài bẫy tôi chứ?"

Thay vì lo sợ vì bị mọi người phát hiện, cô ấy lại giở giọng nói rằng đối phương đang hợp sức vu khống mình."

Nếu như cô cứ tiếp tục cứng đầu thế này.

Chúng tôi không còn cách nào khác phải báo chuyện này lên trên..."

Không giống như Mashima-sensei và Chabashira-sensei đang cố gắng vừa đấm vừa xoa, Sakagami-sensei quyết định trực tiếp đe doạ nhằm khích tướng...Tuy nhiên những lời nói kiểu này không khó để bị đối phương đoán được ý đồ."

Tôi chỉ đơn giản muốn hợp tác với Ayanokouji chứ chưa có bất cứ sự đồng thuận nào giữa 2 bên cả, tất cả chỉ dừng lại ở đó.

Chỉ vậy thôi mà lại đi tố cáo tôi lên trên sao?"

Cô ấy không hề dễ dàng bị kích động, nhanh chóng có lời phản bác lại Sakagami-sensei.

Nhìn từ bề ngoài thì có cảm giác giống như cô ấy đang bị đẩy vào góc tường và cố gắng chống chế trong vô vọng, nhưng thực tế không phải vậy.

Tôi thật sự có lời khen cho khả năng quan sát của đối phương.

Khi nghe về việc sẽ bị báo chuyện này lên trên, cô ấy lập tức liếc sang Mashima-sensei và Chabashira-sensei và nhận ra ngay rằng đó là nói dối.

Hoshinomiya-sensei vẫn có thể giữ được bình tĩnh khi bị dồn ép thế này đúng là cũng không tệ."

Còn tôi thì nghĩ đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng đó."

"Vậy thì mấy người cứ báo cáo đi.

Tôi sẵn sàng chấp nhận điều đó."

Hoshinomiya-sensei phản ứng mạnh mẽ với những lời của Sakagami-sensei.Dù sao thì với những chứng cứ hiện tại việc liệu cô ây có bị mất vị trí giáo viên chủ nhiệm hay không thì vẫn còn khá là mơ hồ.Nhận thấy tình hình lúc này có vẻ không như mình mong đợi, các giáo viện quyết định chuyển sang cách tiếp cận khác."

Tôi có thể mặc kệ để cô làm gì mình muốn để rồi cô phải trả giá đắt vì điều đó.

Nhưng tôi thật sự không thể nào nhìn cô cứ thế lấn sâu vào vũng bùn mà không làm gì được, Chie à...."

"Cô không cần phải lo cho tôi đâu, Sae-chan.

Tôi chẳng làm gì sai cả.

Tôi không biết mấy người đã nghe được điều gì trong cuộc trò chuyện của tôi với Ayanokouji, nhưng mà mấy người thật sự suy diễn mọi thứ hơi xa rồi đó..."

Cô ấy trả lời một cách thẳn thắn như muốn nói rằng mình không làm gì sai cả"Vậy là cuối cùng cô vẫn không chịu thừa nhận sao?

Nếu Hoshinomiya-sensei đã kiên quyết đến như vậy thì có lẽ nói thêm cũng chẳng giải quyết được gì nữa."

"Thì tôi đã nói rõ từ đầu là mình không làm gì sai cả.

Mà Ayanokouji này, có vẻ như em đã có một chút hiểu lầm ở đây rồi.

Đó chỉ đơn giản là một trò đùa vô thưởng vô phạt mà thôi.

Tôi không hề có ý định khuyến khích em phản bội trong kỳ thi mà chỉ là muốn chơi đòn tâm lý với em ấy mà.

Dù sao thì lớp tôi lúc này đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, việc khiến đối phương dao động để cho lớp mình có chút lợi thế cũng đâu phải điều gì sai trái đâu chứ."

Rõ ràng cô ấy vẫn quyết tâm phải chống chế đến cùngTuy nhiên cho dù 3 giáo viên chủ nhiệm của năm 2 đang có dấu hiệu bị cô ấy áp đảo, không thể nói là những gì họ làm là không có tác dụngDù sao thì tình hình đã thế này thì không nên vội vàng để rồi khinh suất. nếu họ cảm thấy việc chấn chỉnh cô ấy như này là được rồi và quyết định dừng lại thì tôi cũng không vấn đề gì.

Ngay từ đầu, mục đích của tôi không phải để ngăn Hoshinomiya-sensei có những hành động vượt quá giới hạn, mà là để ngăn cô ấy gặp biến từ đó tránh gây tổn hại cho lớp Ichinose."

Cô cũng hiểu là giáo viên chúng ta có những giới hạn không thể vượt qua, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi, Sae-chan.

Là giáo viên, tôi chắc chắn sẽ không tham gia vào những cuộc chiến giữa các học sinh với nhau đâu~""Tôi không đùa đâu, tôi thật sự đang lo lắng cho cô đấy."

Trước thái độ bất cần của Hoshinomiya-sensei, Chabashira-sensei quyết định tiến lại gần và đặt 2 tay lên vai đối phương.Cho đến hiện tại, Hoshinomiya-sensei luôn giữ một nụ cười trên mặt, nhưng khi nhìn thấy hành động quan tâm của đồng nghiệp, lần đầu tiên biểu cảm của cô ấy trở nên có chút ghê tởm."...Cái quái gì vậy?

Thật sự cô khiến tôi muốn nôn đó, làm ơn dừng lại đi"Cùng với lời nói trở nên lạnh lùng, cô ấy đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Chabashira-sensei."

Chie...?"

"Thật sự cô đang lo lắng cho tôi à?

Tôi không cần cô lo đâu.

Thay vì làm điều đó thì sao cô không từ bỏ vị trí lớp A mà mình không xứng đáng đi."

"Chuyện này..."

"Không đời nào tôi có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì khi lớp của Sae-chan lên lớp A được"Bị lời nói của Chabashira-sensei kích động, Hoshinomiya-sensei đã không thể kiềm chế bản thân.

Tuy nhiên, ba giáo viên còn lại không hề bất ngờ, thậm chí là không có một chút gì ngạc nhiên."

Tôi chưa bao giờ tha thứ cho cô, Sae-chan.

Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để lớp cô có thể tốt nghiệp lớp A đâu."

"...Tôi biết là cô hận tôi, nhưng chúng ta bây giờ không còn là học sinh mà là giáo viên rồi.

Muốn học sinh của mình tốt nghiệp lớp A có gì sai sao?"

"Đương nhiên là sai rồi."

Hoshinomiya-sensei cho rằng dù lý do Chabashira-sensei muốn được lên lớp A là vì học sinh của mình thì cũng không thể chấp nhận được.Sau đó, cô ấy đẩy tay Chabashira-sensei ra.Sự quyết tâm và ý chí của cô ấy khiến Sakagami-sensei đứng bên cạnh không khỏi thán phục, khoanh tay lại đầy hứng thú."

Tôi biết cả hai người, hay chính xác là bao gồm cả Mashima-sensei đều từng là học sinh của trường này.

Dù sao thì chắc chắn là trong khoảng thời gian đi học thì giữa các thầy cô cũng không thể không phát sinh một số tranh cãi, đúng chứ?

Dù sao những chuyện đó là vấn đề cá nhân và đã diễn ra từ rất lâu rồi.

Mà nếu Chabashira-sensei cuối cùng đưa các học sinh của mình tốt nghiệp lớp A, thì giáo viên chúng ta bị ảnh hưởng nhiều nhất chỉ là lương và đánh giá cuối năm.

Liệu chuyện này có thật sự đáng để cô phải làm liều như vậy không?"

"Đúng là việc giáo viên đưa được lớp mình lên lớp A ảnh hưởng đến đánh giá và lương không có tác động lớn lao gì.

Nhưng với tôi, điều quan trọng nhất là..."

Lời nói sau đó có vẻ khó nói ra, Hoshinomiya-sensei do dự."

Chính là Sae-chan đã tự quyết định từ bỏ quá khứ.

Điều này khiến tôi cực kỳ tức giận."

Đây chính là lý do lớn nhất khiến cô ấy sẵn sàng chấp nhận làm những điều vượt quá thẩm quyền của một giáo viên chủ nhiệm mặc dù biết rằng điều cực kỳ nguy hiểm."

Đây chẳng phải chỉ là vấn đề cá nhân thôi sao?"

Khi 2 người họ còn là học sinh, vì Chabashira-sensei không chịu từ bỏ một người bạn của mình trong kỳ thi nhất trí dẫn đến việc lớp của cô ấy đã hoàn toàn mất đi cơ hội cuối cùng để lên lớp A.

Quá khứ không thể thay đổi, nhưng chính vì vậy mà mối ân oán này mãi vẫn không thể nguôi ngoai nên nó cứ tích tụ dần dần đến bây giờ.Ít nhất, Hoshinomiya-sensei hy vọng Chabashira-sensei sẽ luôn cảm thấy hối hận vì chuyện đó.

Và điều đó tiếp diễn, cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận cho lớp của Chabashira-sensei tốt nghiệp lớp A.Tuy nhiên, cho dù Chabashira-sensei nói rằng mình vẫn chưa quên quá khứ, Hoshinomiya-sensei cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.Bởi vì đây không chỉ là vấn đề của Chabashira-sensei.Hoshinomiya-sensei cũng vậy, đến nay vẫn bị giam cầm trong cái lồng gọi là "quá khứ".

Cô ta hy vọng Chabashira-sensei cũng như mình, sẽ mãi mang trong lòng cảm giác tội lỗi khi không lên lớp A ngày xưa và giờ cũng không thể giúp học sinh của mình làm điều đó.

Nếu Chabashira-sensei thành công, Hoshinomiya-sensei sẽ mất đi trụ cột chống đỡ niềm tin của mình bây lâu nay."

Chỉ vì điều này mà cô dám liều đến mức này sao...

Không, có lẽ suy cho cùng thì tôi cũng không mấy bất ngờ...

Vậy là cuối cùng cô vẫn không tha thứ cho tôi..."

"Đúng vậy, không bao giờ tôi tha thứ cho cô.

Dù sao chúng ta đã đi cùng với nhau từ năm nhất cao trung đến giờ, cô cũng quá thừa hiểu bản chất của tôi tồi tệ đến mức nào mà.

Nhưng không sao, tôi đã quen với việc bị mọi người nói như vậy rồi, từ trước đến nay tôi đều như vậy rồi.

Một khi tôi đã ghét ai thì thì tôi sẽ ghét cho đến khi xuống mồ..."

Cô ấy có vẻ rất dứt khoát, một con người dám chơi dám chịu.

Xem ra cô ấy đã chấp nhận bản chất của mình nên mới không ngại nói ra những điều đó"Nếu cô muốn tôi quay đầu, cô hãy từ bỏ việc đưa lớp của mình lên lớp A đi."

"Điều đó sao có thể làm được chứ?

Giáo viên chúng ta đâu thể nào cản bước phát triển của học sinh được."

"Tại sao lại không thể chứ?

Chẳng phải trước đây cô luôn bị đám học sinh nói là lạnh lùng chảnh chó các thứ đến mức ai ai cũng ghét sao?

Nếu cô quay trở lại làm cô của trước đây, thì cũng sẽ có ích cho tôi đấy."

Quả thật khi tôi mới nhập học, Chabashira-sensei khác biệt rất nhiều so với bây giờ.

Nhưng đó là vì cô ấy đã mang một lớp vỏ bọc để che giấu bản thân vì gánh nặng của quá khứ.Với những học sinh chưa có nhiều trải đời, thái độ quan tâm chân thành của giáo viên đối với họ là một yếu tố không thể bỏ qua đến sự phát triển trong tương lai.Cuộc chiến giành vị trí lớp A sẽ ngày càng gay cấn hơn và điều này có thể mang đến những ảnh hướng không ngờ đến kết quả."

Tôi..."

"Đủ rồi!

Bây giờ cô phải ngay lập tức chấp nhận quay trở lại làm bào giáo lạnh lùng đáng ghét như ngày xưa còn nếu không thì đừng có mà chỉa mũi vào chuyện của tôi nữa."

"Cô cứ cố chấp thế này thì bọn tôi chỉ còn cách báo cáo chuyện này lên trên thôi.

Khi đó, không chỉ vị trí giáo viên chủ nhiệm mà ngay cả công việc này cô cũng không giữ được đâu."

Sakagami-sensei không thể làm ngơ, nhưng Hoshinomiya-sensei hoàn toàn không nhượng bộ."

Tôi đây cóc sợ nhé.

Tôi cho rằng mình không làm gì sai cả, tất cả những gì tôi làm chỉ là để giúp cho lớp mình đi lên mà thôi.

Nếu chuyện này bị vạch trần thì có bị mất việc tôi đây cũng không hối hận."

Đây không phải là lời đe dọa, mà là những lời thật lòng của Hoshinomiya-sensei.Có thể đoán được một số lý do cho những lời nàyTrước hết, có thể cô ấy không quá quan tâm đến vị trí giáo viên của ngôi trường này.Hoặc ngay từ đầu mục đích của cô ấy chỉ vì muốn cản đường Chabashira-sensei, vì vậy bị phát hiện và bị sa thải cũng không thành vấn đề miễn là có thể khiến cho đối phương thất bại."

Xem ra cô thật sự quyết tâm đến như vậy à..

Nhưng tôi không hiểu, bây giờ chúng tôi đã biết cô đã có ý định muốn làm liều vậy thì sau này cô sẽ bị giám sát chặt chẽ hơn.

Nói cách khác, cô cứ cố chấp chỉ tăng thêm rủi ro thôi chứ chẳng có lợi ích gì ở đây hết.

Thêm vào đó, nếu hành vi không chính đáng của giáo viên chủ nhiệm bị lộ ra, sẽ ảnh hưởng đến các học sinh trong lớp..."

Khi Sakagami-sensei nói ra điều đó, thấy ấy phần nào cũng đã hiệu được lập trường của Hoshinomiya-sensei.Tất nhiên lý tưởng nhất là những hành động mờ ám của cô ấy không bị phát hiện.

Mà cho dù có không thành đi nữa, cô ấy cũng sẵn sàng hy sinh bản thân để kéo theo tất cả cùng xuống mồ.

Nếu giáo viên chủ nhiệm bị đuổi vì vi phạm, khả năng lớp Ichinose lên lớp A gần như không còn, và Chabashira-sensei lại sẽ phải gánh chịu cảm giác tội lỗi mạnh mẽ.Như vậy, có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu đến lớp Horikita.Trong cuộc nói chuyện này, Chabashira-sensei đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực tâm lý."

Chie..."

"Tôi tuyệt đối không bao giờ từ bỏ đâu."

Có vẻ như sự cứng rắn của Hoshinomiya-sensei vượt quá tưởng tượng của những người này.Những lời nói thông thường sẽ không thể lay chuyển được quyết tâm của cô ấy."

Chabashira-sensei, cô có thể cho Hoshinomiya-sensei một chút thời gian không?"

Lúc này, Mashima-sensei từ nãy đến giờ vẫn im lặng, chen vào cuộc trò chuyện.Từ cách sử dụng kính ngữ, có thể thấy Mashima-sensei đang nhấn mạnh rằng mình không nói với tư cách là bạn học ngày xưa mà là với tư cách là giáo viên chủ nhiệm hiện tại."...Cho cô ấy chút thời gian sao?"

"Đúng vậy.

Dù Hoshinomiya-sensei vẫn cố chấp với quyết định của mình hay Chabashira-sensei chịu thay đổi, chuyện đưa ra kết luận sau cùng ngay tại đây vẫn chưa phải là cần thiết.

Với tình hình hiện tại thì thật sự rất khó để giải quyết, tôi nghĩ để cho mọi người có thời gian suy nghĩ vẫn là lựa chọn tốt nhất.

May mắn là chuyện này xảy ra trong kỳ nghỉ xuân.

Chúng ta có đủ thời gian để suy nghĩ thật kỹ và bình tĩnh lại.

Biết đâu có thể tìm ra một hướng đi khác."

Cho dù cuối cùng không thành công, việc kéo dài vấn đề cho đến khi học kỳ mới bắt đầu cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Bây giờ cứ quyết tâm làm đến cùng thì chỉ khiến mọi thứ tệ hơn mà thôi."

Với tư cách là học sinh mà lên tiếng có lẽ không phải phép, nhưng em cũng đồng ý với ý kiến của Mashima-sensei ."

Có vẻ như 3 người bọn họ đã nhận thức được rằng Hoshinomiya-sensei có thể mất kiểm soát nếu cứ tiếp tục.

Hôm nay đạt được kết quả như thế này đã là tốt rồi."

Dù sao đi nữa, tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình đâu."

"Kiên định với quyết định của bản thân là điều đáng khen, nhưng ít nhất thì mong cô hãy thật sự suy nghĩ kỹ mà tính toán thiệt hơn.

Một khi đã quyết định nhúng chàm rồi thì sẽ không còn đường để quay đầu nữa đâu, cuối cùng thì người phải gánh hậu quả nhiều nhất vẫn là các em học sinh..."

Cả hai người trong cuộc là Mashima-sensei và Sakagami-sensei chắc hẳn đều nghĩ rằng việc làm lớn chuyện ngay lập tức có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu đến học sinh sau này.

Tạm dừng lại là một quyết định hợp lý cho tất cả."...Chúng ta kết thúc ở đây thôi."

"Nếu không còn gì để nói nữa thì mọi người giải tán đi."

Việc ở lại đây lâu có thể sẽ rất rắc rối, nên Sakagami-sensei đi trước về phía cửa.

Những người còn lại cũng đi theo.Mashima-sensei chắc hẳn rất muốn tìm hiểu những gì tôi thu thập về Akiyama-san, nhưng trong bầu không khí này thì không tiện mở miệng, có thể đợi dịp khác rồi nói sau vậy...Vì Sakagami-sensei và Mashima-sensei ở cùng tầng, nên chúng tôi nhanh chóng tách ra.Tôi vào thang máy và nhấn nút tầng một, Chabashira-sensei cũng đi theo."

Xin lỗi, em đã tìm tôi để nhờ giúp đỡ nhưng tôi lại không giúp được gì."

"Không có gì đâu, cô đã giúp em đủ rồi."

"Dù chưa giải quyết được vấn đề, nhưng thật sự tôi rất cảm ơn em vì đã dũng cảm kể cho chúng tôi chuyện này."

Nụ cười miễn cưỡng của Chabashira-sensei lại khiến tôi cảm thấy đối phương đang rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần."

Qua cuộc trò chuyện này, em đã tìm thấy được một các giải quyết cho vấn đề này."

"...Các giải quyết á?"

Chabashira-sensei ngạc nhiên, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin."

Em hiểu cô lo Hoshinomiya-sensei sẽ làm ra những hành động vượt quá giới hạn của một giáo viên chủ nhiệm, nhưng xin cô hãy mạnh mẽ lên.

Cô hãy bắt đầu học kỳ mới với tâm thế của một giáo viên đã đưa lớp của mình từ vị trí tháp nhất lên vị trí cao nhất trong ngôi trường này, đó mới là điều quan trọng."

"Em nói cũng phải, có điều...."

Thang máy đến tầng một, cửa từ từ mở ra.Tôi bước ra khỏi thang máy rồi quay lại nhìn Chabashira-sensei vẫn đứng trong thang máy."

Cô yên tâm, trước khi kỳ nghỉ xuân kết thúc, em sẽ khiến Hoshinomiya-sensei chịu thay đổi suy nghĩ của cô ấy."

Nghe xong, Chabashira-sensei vội vã định bước ra nhưng tôi đã ngăn lại."

Em có thể... khiến cô ấy thay đổi sao?...

Em định làm gì vậy?"

Từ góc độ của một giáo viên, tôi chỉ là một học sinh vô tình bị cuốn vào chuyện này.Cô ấy có lẽ nghĩ rằng đây không phải chuyện mà một học sinh có thể giải quyết được.Nhưng sự thật không phải vậyVấn đề của Hoshinomiya-sensei thật ra rất đơn giản và dễ giải quyết.Không cần tìm Chabashira-sensei, Mashima-sensei hay Sakagami-sensei, tôi vẫn có thể tự giải quyết.Nhưng làm vậy vẫn chưa đủ, phải làm theo từng bước một."

Em sẽ nhất định giải quyết nó trước khi kỳ nghỉ xuân kết thúc...

Còn bây giờ, em xin phép đi trước."

Cửa thang máy đang từ từ đóng lại."

Em... em thật ra là..."

Khi cửa thang máy đóng lại, hình ảnh Chabashira-sensei đầy vẻ bối rối vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 5: Ảo tưởng.


~ • ~ • ~Mở đầu:Ngày 30 tháng 3, một ngày rất quan trọng.Hôm nay tôi sẽ cùng Kei xem bộ phim cô ấy muốn xem.Tôi dùng điện thoại kiểm tra tin nhắn đã gửi cho một người khác, nhận thấy tin nhắn đã được đọc nhưng chưa có phản hồi, rồi mở box chat với Kei và xem lại những tin nhắn trước đó.[Tất nhiên rồi!

Mình thật sự rất mong chờ đó!]Kei hoàn toàn không biết gì, vẫn luôn ngây thơ như ngày mới yêu tôi.

Bộ phim vốn đã ra rạp từ ngày 26 tháng 3, nhưng do ảnh hưởng của kỳ thi đặc biệt cuối năm, mấy chuyện liên quan đến Hoshinomiya-sensei và các tính toán cá nhân của tôi, cuối cùng chúng tôi quyết định hoãn lại.Sau khi chương trình tin tức buổi sáng dài dằng dặc kết thúc, một nhân vật anime đang chơi trò oẳn tù tì.Tôi nhìn vào đó và chơi, rồi màn hình chuyển sang quảng cáo cho bộ phim mà chúng tôi sắp đi xem.Đây là lần thứ ba quảng cáo này được phát trong ngày, có vẻ đây là một tác phẩm được ưa chuộng.Kei muốn ngồi ở vị trí hàng thứ năm tính từ phía màn hình và nếu ở chính giữa thì càng tốt.

Cô ấy không thích ngồi quá gần hay quá xa, và tất niên muốn ngồi ngay vị trí trung tâm để xem rõ nhất.Mặc dù gặp nhau ở ký túc xá rồi cùng đi sẽ tiện hơn, nhưng Kei có vẻ muốn tận hưởng một chút cảm giác nghi thức, mong muốn gặp nhau trước rạp chiếu.

Liệu đây là mấy cái thứ lãng mạn mà cô ấy hay nói đến không?Lẽ ra, đây phải là một ngày ngọt ngào và hạnh phúc giữa những người yêu nhau.Tuy nhiên, sau khi xem xong bộ phim hôm nay, tôi sẽ đề nghị chia tay với Kei.Đây là điều đã được quyết định từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Kei vào một năm trước.Kei đã phải chịu đựng sự bắt nạt suốt thời sơ trung và điều này đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của cô ấy.Khác với người lớn, học sinh chỉ có thể tồn tại trong thế giới nhỏ bé mang tên trường học.Nói chính xác hơn, mọi người có thể bỏ chạy khỏi nó bất cứ lúc nào, nhưng không ai sẽ chọn làm vậy.Nhiều lúc, chúng ta phải vừa chịu đựng sự cô đơn và tuyệt vọng, vừa phải gồng mình chiến đấu.Quá khứ của Kei là những năm tháng phải sống trong một môi trường khắc nghiệt.

Vì vậy, khi vào cao trung, cô ấy đã thay đổi cách thức sinh tồn.Kei không chỉ sống theo bản năng, mà còn suy nghĩ về cách thức để những điều trong quá khứ sẽ không tái diễn.Cuối cùng, cô ấy đã nắm bắt được cách sống ký sinh vào người mạnh hơn, sử dụng sức mạnh của người khác để tồn tại.Vì vậy, cô ấy đã chọn Hirata Yousuke, người nhanh chóng trở thành điểm sáng nổ bật nhất trong lớp lúc đó làm "vật chủ" của mình.Đối với một kẻ ký sinh, sự hiện diện của mình trong lòng "vật chủ" là vô cùng quan trọng.Dù đối phương mạnh mẽ đến đâu, nếu không cho phép mình ký sinh thì cũng vô ích.Yousuke có một tính cách đặc biệt, với quan điểm không thể bỏ mặc người khác và tính cách gần như ám ảnh với sự hoàn hảo.Dù tất cả mọi thứ chỉ đơn giản là ngẫu nhiên, nhưng đối với Kei thì đó là đối tượng lý tưởng.Sau đó, thử thách lại một lần nữa đến với Kei.

Một số nữ sinh trong lớp Ryuen bàng "một cách nào đó" đã biết về quá khứ bị bắt nạt của cô ấy.Nếu để mặc thì Kei có thể sẽ lại rơi vào bóng tối.

Nhưng tôi đã ra tay giúp đỡ và cứu rỗi cô ấy.Vì vậy, cô ấy đã mạo hiểm ký sinh vào tôi.Không, chính xác hơn là tôi đã dụ dỗ cô ấy ký sinh vào mình.Với suy nghĩ rằng nếu có thể điều khiển nhóm tinh hoa trong lớp Horikita thông qua Kei, cuộc sống học đường sẽ trở nên thuận lợi hơn cho tôi.Tuy nhiên, qua từng ngày, mục đích của tôi dần thay đổi.Không chỉ đơn giản là lợi dụng những học sinh xung quanh, mà là phải giúp họ trưởng thành.Ngoài Horikita và Yousuke, những học sinh lớp khác như Ryuen và Ichinose cũng có thể là đối tượng.

Kei cũng chỉ là một trong số đó."

Không ký sinh vào người khác thì không thể sống sót" – nếu có thể giải thoát Kei khỏi lời nguyền này, cô ấy sẽ có thể trưởng thành rất nhiều.Ai cũng có thể thấy rằng lợi ích là rõ ràng.

Tôi trao cho Kei cơ hội để trưởng thành, và đổi lại cô ấy cho tôi biết những trải nghiệm của một người bình thường nên có.Hiểu về người khác giới, hiểu về tình yêu, và hiểu về chia tay.Cuốn sách tình yêu mà tôi đã đọc suốt một năm qua đang đến chương cuối cùng.Tất nhiên, đối với Kei chỉ cần ký sinh là có thể tránh được rắc rối, đây là điều rất khó khăn.Sau khi bị tách khỏi " vật chủ", cô ấy không có bất kỳ bảo đảm nào về việc sẽ sống sót.Dù sao thì chỉ có thời gian mới có thể trả lời đượcCuối cùng, cô ấy có thể đứng vững bằng đôi chân của mình sau chuyện này hay không thì chỉ cô ấy mới làm được thôi.Nếu cô ấy thật bại tôi cũng không có ý định giúp đỡKei dù có tài năng, nhưng nếu cô ấy không thể tự mình khai phá nó thì xem như cô ấy vô dụng.Liệu cô ấy sẽ từ bỏ việc học hay thậm chí là sẽ làm liều tự mình rời trường?

Thậm chí là sau này sẽ trở thành một kẻ chống đối xã hội chăng?Cô ấy sẽ có một tương lai sáng lạn hoặc kết cục tàn khốc, tôi thật sự muốn xem cô ấy sẽ đi về đâu.Dead or Alive.Hôm nay sẽ là ngày cuộc đời mới của Kei bắt đầu.Tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, nhưng đột nhiên không thể bước tiếp.Trong đầu tôi, những suy nghĩ lẫn lộn."

Nghĩ lại thì..."

Dù đã kiên quyết với lựa chọn này từ đầu nhưng tôi vẫn không thể không suy nghĩLiệu mối tình kéo dài một năm này liệu có thể nảy sinh ra bất cứ tác dụng phụ nò không?Liệu khi chia tay với Kei, tôi sẽ cảm thấy những cảm xúc mà bản thân không thể ngờ đến được?Những khoảnh khắc bên nhau với tư cách là người yêu, liệu sẽ mang đến sự thay đổi nào cho chính tôi?Dù tôi dự đoán tâm trạng mình sẽ không dao động, nhưng tôi vẫn mong chờ điều đó.Biết đâu khi đối diện với đối phương, tôi có thể sẽ thay đổi quyết định thì sao.Không, tôi thậm chí có một chút hy vọng mình sẽ thay đổi.Những suy nghĩ dự đoán về tương lai đang diễn ra trong đầu tôi một cuộc đấu tranh mãnh liệt.Liệu tôi thực sự có thể đề nghị chia tay với Kei không?Đúng vậy, tôi chắc chắn mình có thể, nhưng vẫn còn do dự, tôi không biết liệu mình thật sự có thể chần chừ để rồi thay đổi quyết định không.Tôi đang rất mong chờ.Mong chờ đến lúc cảm xúc tiềm ẩn mà tôi có bên trong lòng trỗi dậy.Dù đã đến cuối cùng cũng đến ngày này, dù trong khoảnh khắc này, tôi vẫn đang cầu nguyện và hy vọng vào điều đó.Tôi bước đi, bỏ lại những suy nghĩ đó, đi đến nơi đã hẹn trước với KeiPhần 1:Được bạn gái chào đón mình bằng một nụ cười, đối với một chàng trai bình thường thì đó là một điều vô cùng hạnh phúc."

Chào buổi sáng, Kiyotaka."

Vào lúc 10 giờ sáng, ngay khi Keiyaki mở cửa.Kei đã đến sớm, vẫy tay chào tôi.Trông có vẻ như không có gì khác biệt so với bình thường.

Điều này là đương nhiên.Việc chia tay là quyết định một chiều của tôi, Kei không thể biết được.Tuy nhiên, cô ấy cũng có thể cảm nhận được một sự thay đổi nào đó, có thể nhận ra rằng tôi đang dần chuẩn bị rời xa cô ấy mãi mãi.Dù vậy, tôi không thể nhận ra bất kỳ sự bất an nào trong nụ cười của Kei lúc này.Cô nàng quay mặt lại, tay ôm bụng và giả vờ như đang mệt mỏi, làm bộ khó chịu."

Buổi sáng tới giờ mình chưa ăn gì cả, đói quá đi."

"Cậu vẫn như mọi khi, ít nhất cũng phải ăn chút gì đó đi."

"Không thể nào, phải dồn sức để ăn nhiều bắp rang bơ lúc xem phim chứ."

Từ trước đến nay, chúng tôi không thường xuyên đi xem phim, nhưng tôi cũng đã phần nào hiểu được sở thích của cô ấy.Một hộp bắp rang bơ cỡ lớn nửa mặn nửa ngọt.

Kei luôn thích ăn phần ngọt, còn tôi thì ăn phần mặn còn lại.Phần bắp rang bơ thừa sẽ được đựng vào túi nhựa trong suốt mang về nhà.

Sau đó, khi chỉ còn hai người cùng nhau xem TV, chúng tôi vừa ăn vừa phê bình món bắp rang bơ đã không còn ngon như lúc đầu.Dường như đây đã trở thành thói quen của chúng tôi mỗi khi đi xem phim.Chúng tôi đứng cạnh nhau và ngay lập tức nắm tay nhau.Dù hơi lạnh, nhưng chỉ một lúc sau là cơ thể chúng tôi sẽ ấm lên và rồi sau đó..."

Chúng ta mau đi thôi."

Không phải tôi- người chủ động muốn chia tay, mà là Kei-người nóng lòng muốn xem phim, liên tục thúc giục."

Này, sau chuyện đó cậu có hay bị mọi người trong lớp trách móc không?"

"Hả?

Tại sao?

Mình có làm gì sai với họ đâu?"

"Vì việc Maezono rời trường là trách nhiệm của mình.

Nên mình lo lắng bạn gái mình là cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Không đâu, chẳng có gì đâu..."

Kei trả lời ngay lập tức, không có vẻ gì là che giấu và cố tỏ ra là mình ổn.Có vẻ như việc này không ảnh hưởng gì đến cô ấy."

Nhưng---""Nhưng sao?"

Sau một chút do dự, Kei lên tiếng:"Có lẽ chỉ là tất cả đang nghĩ sai về Kiyotaka hay là họ thật sự không hiểu được cậu.

Có một số học sinh dần cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Có người thậm chí nghĩ rằng cậu cố tình khiến Maezono-san nghỉ học để trừng phạt cô ấy vì đã phản bội."

Không có gì phải ngạc nhiên.

Dù sao đến Kushida cũng đã nhận ra ngay điều này mà.Việc một số học sinh có cảm giác như vậy là điều dễ hiểu, mặc dù mức độ tưởng tượng có thể khác nhau."

Vậy cậu nghĩ sao?"

"Mình nghĩ sao về chuyện cậu đuổi Maezono-san á?

Phải nói sự thật sao?"

"Ừ..."

Tôi chỉ đơn giản hỏi để xem phản ứng của cô ấy."

Etou...

Mình nghĩ là cậu cố tình."

"Bằng chứng nào chứng minh cho điều đó?"

"Dù sao thì mình luôn tin rằng với khả năng của mình thì cậu có thể đánh bại bất cứ đối thủ nào và mỗi kế hoạch cậu lập ra đều có sự toan tính rất sâu xa.

Vậy nên mình có cảm giác việc cậu đuổi học Maezono-san có thể còn mang một mục đích nào đó khác.

Chẳng hạn như là để làm gương cho những người có tư tưởng phản bội trong lớp.

Hành động này thật sự vô cùng gây sốc đối với tất cả mọi người trong lớp, mọi người sẽ quá chú ý đến nó mà không nhận ra được mục đích thật sự của cậu."

Kei không suy nghĩ quá lâu, tự cô ấy đã tổng kết lại mọi thứ từ những thông tin có được.Cũng giống như Kushida, cô ấy đã đoán đúng về bản chất những gì tôi làm.Tuy nhiên, khi tôi định nói ra những điều còn thiếu, Kei lập tức nói tiếp."

Ừm--- Có thể còn có lý do khác nữa.

Có lẽ đây chỉ là suy nghĩ của bản thân mình thôi...

Kiểu như là Ichinose-san quả thực là đối thủ mạnh hơn những gì cậu nghĩ, vậy nên cậu quyết định hy sinh Maezono-san để đưa khả năng tháng từ 99% lên thành 100%.

Hoặc có thể Kiyotaka lo rằng việc nhẹ tay với Ichinose-san lúc này có thể ảnh hưởng xấu đến đại cục tương lai nên quyết định nhân dịp này giải quyết cô ấy triệt để ngay tại đây luôn"Câu trả lời ban đầu của cô ấy đã đạt 70 điểm, nhưng bây giờ thì chắc chắn sẽ cao hơn."

Ừm... tốt lắm..."

Tôi không nghĩ là biểu cảm của mình có gì thay đổi, nhưng nhìn vào Kei thì tôi đã chắc chắn rằng cô ấy biết mình đã trả lời đúng.Lúc này, chúng tôi đã đến rạp chiếu phim và xếp hàng lấy vé."

Nên nói sao nhỉ?

Mình thật sự rất ấn tượng.

Cậu là người đoán đúng nhiều nhất trong tất cả những người trong lớp ta đó."

"Dù sao mình cũng là bạn gái của cậu mà!

Fufu, hãy cứ khen mình tiếp đi."

Kei khoanh tay với vẻ tự đắc, tự hào vì đã trả lời đúng."

Thấy cậu như này mình thật sự rất vui--- Có vẻ như mình thật sự đã lo lắng quá nhiều rồi."

"Lo lắng?"

"Lúc nào mình cũng cảm thấy giữa Kiyotaka và Ichinose-san cũng kiểu như trên tình bạn dưới tình yêu ấy.

Nghĩ rằng có thể trong trận đấu, cậu sẽ nương tay với cô ấy."

"Kei này...

Mình đã nói bao nhiêu lần là giữa bọn mình không có gì rồi mà."

"Thì biết là thế nhưng mà bản năng chính thất của mình lúc nào cũng có những cảm giác như vậy đó, mà kệ đi đừng nhắc đến nó nữa.

Nhưng lần này hành động của Kiyotaka thật sự khiến mọi người trong lớp phải trầm trồ đó."

"May là cuối cùng không quá ồn ào, chỉ mình cùng thấy hành động này của bản thân có hơi mạnh tay một chút."

"Đúng vậy.

Dù sao thì cũng nhờ Sakayanagi-san chơi lớn, cô ấy dám đem việc bản thân bị đuổi ra để làm hình phạt nếu thua kỳ thi này cơ mà.

Từ ngày kết thúc kỳ thi đến giờ, lúc nào mình cũng nghe mọi người bàn tán về nó, lấn át hoàn toàn việc Maezono-san bị đuổi luôn."

Nghĩ lại, nhóm giáo viên đã giúp đỡ trong vụ việc liên quan đến Hoshinomiya cũng thật đáng khâm phục.Đặc biệt là Mashima-sensei.Việc lớp bị mất vị trí đứng đầy và việc leader của lớp rời trường chắc chắn sẽ khiến tâm trạng thầy ấy suy sụp.Tuy nhiên, Mashima-sensei vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng trước học sinh, không để lộ cảm xúc."

Kiyotaka thật sự không hề nương tay với Ichinose-san nhỉ."

Dù cuộc trò chuyện vừa mới chuyển đề, Kei vẫn cố tình kéo lại về chủ đề này."

Không phải cậu nói là không muốn đào sâu nữa sao?

Tại sao lại nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ như vậy?"

"Làm~ gì~ có~ đâu~"Kei nháy mắt rồi cười, đáp lại tôi bằng giọng điệu đùa cợt.Có vẻ như cô ấy rất vui khi thấy tôi quyết tâm hạ gục Ichinose."

Dù sao thì, chiến đấu vì lớp của bản thân là chuyện đương nhiên mà."

"Ôi trời, mình ở bên cậu bao lâu rồi mà còn lạ gì bài ca muôn thuở này nữa...!

Kiyotaka chắc chắn có điều gì đó giấu giếm đằng sau."

Tốt lắm...Mặc dù Kei không biết lý do cụ thể, nhưng cô ấy đã cảm nhận được rằng có điều gì đó mờ ám.Sau đó, chúng tôi xếp hàng ở quầy bán đồ và mua bắp rang bơ cùng hai ly trà sữa."

Thật là mong chờ bộ phim quá đi."

"...."

Chúng tôi vừa đi vừa nói và chuẩn bị đưa vé cho nhân viên thì một học sinh ở phía trước quay lại.Có lẽ người đó cảm thấy giọng nói của chúng tôi rất quen thuộc."

Chết thật, Ayanokouji và Karuizawa!"

Ibuki thể hiện thái độ rõ ràng là khó chịu và nhanh chóng bước đi như thể muốn tránh chúng tôi càng xa càng tốt.Nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra rằng chúng tôi cùng xem một bộ phim với mình."

Lẽ nào tôi với các người cùng xem một bộ phim?

Sao lại đen như cho mực như vậy chứ..."

Chúng tôi chỉ vô tình cùng nhau xem cùng một bộ phim thôi mà... không đến mức phải nói là "đen như chó mực" như vậy chứ.Cô ấy nói xong câu đó rồi vội vã mở cửa vào rạp và biến mất khỏi tầm mắt."

Ibuki-san sao vậy nhỉ?"

"Ai biết.

Mà quan tâm cô ấy làm gì."

Chúng tôi nhìn nhau rồi bước vào phòng chiếu, đi đến hàng ghế thứ năm ở chính giữa..."

Trời ạ, hai người là cô hồn phương nào mà ám tôi không buông thế!"

Có vẻ như ghế của Ibuki là cạnh của Kei.Nói cách khác, Ibuki, Kei và tôi sẽ ngồi cùng hàng."

Nói thì nói thế nhưng chúng ta cũng không thể biết trước ai sẽ ngồi cạnh mình mà đúng không, Kiyotaka?"

"Ừ, đúng thế."

Mối quan hệ giữa tôi và Ibuki không được tốt, còn giữa Kei và Ibuki lại càng không hợp.Dù sao thì năm ngoái Kei đã phải chịu không ít đau khổ từ cô ta, nên cũng không có gì lạ.Tính đến hiện tại Kei chưa nhắc đến chuyện đó, có lẽ cô ấy đã tha thứ và không muốn nhắc lại chuyện cũ.Có lẽ cảm thấy nếu không nói gì sẽ hơi lạ, nên Kei mở miệng"Ibuki-san cũng thích xem phim à?"

"Không phải...Chỉ thỉnh thoảng thôi."

Ibuki khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác."

Đừng để ý đến cô ấy nữa."

"Nè...

Hay là ăn chút bắp rang bơ đi."

"Đây không cần bố thí."

Ibuki không nhìn về phía chúng tôi, nhưng ánh mắt của cô ấy đối lúc lại chăm chú nhìn nhìn vào hộp bắp rang bơ của chúng tôi"À đúng rồi, sao Sakayanagi-san lại không phát hiên ra kẻ phản bội nhỉ?"

"Hả?

Cô đang nói gì thế?

Sao không hỏi tên bạn trai ngốc bên cạnh cô ấy?"

"Thì vì cậu ấy ngốc nên tui mới hỏi cô mà."

"Bực mình quá đi, cô và tên bạn trai cô lúc nào cũng khiến tôi tức chết!"

Ibuki bực tức quay đầu sang hướng khác.Nhìn thấy Ibuki lúng túng, Kei không nhịn được cười.Trong lòng Kei chắc chắn còn có phần gì đó chưa thể giải tỏa sau những gì trên sân thượng hôm đó, nhưng mà để đối phương không nhận ra, cô ấy chọn cách tiếp cận một cách tự nhiên bằng sự bình tĩnh và dí dỏm của bản thân.Tất cả những điều này đều xuất phát từ sự mạnh mẽ trong nội tâm của cô ấy.

Đồng thời, thời gian cũng đã cho cô ấy kinh nghiệm để xử lý những tình huống như thế này."

Dù sao thì tôi cũng không biết nữa...

Có lẽ sẽ có ai đó biết rõ hơn nhỉ?"

Ánh mắt của Ibuki chuyển qua Kei, nhưng không dừng lại lâu."

Tôi chịu thôi.

Đối với kỳ thi khép kín như thế này, tôi cũng chẳng thể nào biết được."

"Vậy à..."

Việc tôi đã nhờ Hashimoto chuyển lời cũng không bị Sakayanagi làm ầm lên, vì thế nguyên nhân cho sự thất bại chỉ còn lại là Sakayanagi không nhận ra kẻ phản bội trong lớp.Khi gặp Morishita và những người khác, tôi cũng đã hỏi qua về tình huống này.

Mặc dù Hashimoto bị chỉ trích trong lớp, nhưng cậu ấy vẫn giữ thái độ bình tĩnh và tiếp tục mặt dày ở lại.Việc kẻ phản bội cố tình che giấu vi trò của mình để đại diện không nhận ra về cơ bản là không vi phạm quy tắc của kỳ thi.Vì vậy, lý do thất bại của lớp Sakayanagi chỉ nằm ở việc cô ấy không phát hiện ra kẻ phản bội.Sau đó, màn hình bắt đầu chiếu quảng cáo trước khi phim bắt đầu, và chúng tôi im lặng nhìn lên màn hình.Phần 2:Sau khi bộ phim kết thúc, hai chúng tôi tay nắm tay rời khỏi rạp chiếu phim.Cái khẩu hiệu "thay đổi nền điện ảnh Nhật Bản" thật sự rất thu hút sự chú ý từ người xem.Mặc dù thực tế không vượt quá kỳ vọng nhưng suy cho cùng cũng khá thú vị.Nhân tiện, người ngồi cạnh chúng tôi đã rời đi ngay khi bài nhạc kết thúc phim chuẩn bị phát.Có vẻ như cô ấy thật sự không muốn cùng rời đi với 2 chúng tôi.Tôi đã nghĩ sẽ hỏi cô ấy cảm nhận về bộ phim như thế nào... nhưng cũng không sao cả.Tôi liếc nhìn cô gái đang nắm tay mình.Đôi mắt của cô ấy đang chăm chú nhìn điện thoại, rồi lập tức cất nó đi.Thời gian dần trôi qua.Bước từng bước.Đột nhiên tôi bắt đầu suy nghĩ.

Chúng tôi hẹn gặp nhau vào ngày nghỉ, ngồi bên nhau, thân mật xem phim.

Đây là kiểu hẹn hò rất phổ biếnCó thể nói là một lựa chọn rất chuẩn chỉnh, nhưng không hiểm sao tôi cảm thấy rất lạ.2 giờ xem phim, trong đó 99% thời gian chúng tôi chỉ nhìn màn hình, rất ít khi trò chuyện.Thỉnh thoảng sẽ nhìn nhau khi có những cảnh ấn tượng, thỉnh thoảng sẽ trao nhau một ánh mắt và thì thầm nhỏ nhẹ.Nhưng phần lớn thời gian chúng tôi vẫn tập trung vào bộ phim.Dưới góc nhìn khách quan, đôi tình nhân chúng tôi trong suốt 2 giờ đó chẳng thể giao tiệp nhiều với nhau.Vậy tại sao xem phim lại trở thành một phần không thể thiếu trong hẹn hò?Bởi vì khi mới bắt đầu hẹn hò, hay thậm chí trước khi bắt đầu, xem phim là cách tốt để tránh phải nói chuyện một cách gượng gạo.

Sau khi tìm được chủ đề chung, hai người có thể thoải mái trò chuyện.Đối với những cặp đôi đã quen nhau lâu thì không cần thiết phải như vậy nữa.Nhưng việc xem phim vẫn trở thành một phần cố định của những cuộc hẹn hò.Thật kỳ lạ...Vấn đè phim có thật sự hay hay không không quan trọng, vì điều thú vị nhất vẫn là có thêm những chủ đề để nói chuyện chung."

Phim này thú vị thì có thú vị, nhưng mà để nói là có thoả mãn kỳ vọng của mình không thì vẫn chưa được đến mức đó.

Còn cậu thì sao, Kiyotaka?"

"Mình cũng đồng ý với quan điểm của cậu.

Ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ đều ổn, mình cũng đã khá chăm chú thưởng thức nó."

Người mời nửa kia của mình đi xem phim cũng phải biết cách lựa chọn ra một bộ phim phù hợpDù có thể nó không mang lại sự thoả mãn tuyệt đối nhưng chỉ cần có thể xem được thì về cỏ bản thì có thể xem là đã thành công rồi"Thế thì tốt quá.

Cậu thấy đâu là điểm thú vị nhất?

Với mình thì..."

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều thời gian chỉ có 2 người trong cuộc sống học đường ở ngôi trường khép kín này.Vì vậy, chỉ cần có một chút chủ đề cũng có thể nói rất nhiều.Dù không có phim, chúng tôi vẫn có thể nói về những gì đã làm hôm nay, hôm qua, hoặc là chuyện xảy ra tháng trước, hay nửa năm trước.Cũng có thể là... về tương lai.Những câu chuyện mà không thể chia sẻ với gia đình hay bạn bè, lại có thể chia sẻ với người yêu.Nếu nói một cách hơi tình cảm thì đó chính là những khoảnh khắc không thể thay thế.Khoảng thời gian này chắc chắn không phải là vô nghĩa.Chúng tôi nắm tay nhau, bước đến quán karaoke ở Keiyaki.Đây cũng là một phần quen thuộc trong những buổi hẹn hò.Sau khi vào phòng, chúng tôi ngồi sát nhau trên chiếc ghế sofa, giành nhau micro qua lại, hát những bài mình thích.Thỉnh thoảng hát solo, thỉnh thoảng lại song ca.Đây đã là một buổi hẹn hò khá quen thuộc rồi.Không có gì nghi ngờ, đây là một khoảng thời gian vui vẻ.Là một đôi tình nhân, tất nhiên là hy vọng những khoảng thời gian như thế này sẽ kéo dài mãi mãi.Đây không phải là mong muốn của riêng tôi.Cô ấy chắc chắn cũng mong muốn như vậy.Hy vọng mọi thứ sẽ không bao giờ kết thúc.Dù vậy, tôi vẫn phải tỉnh khỏi cơn mê và làm điều phải làm.Chúng tôi dựa vào nhau, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương, nhưng không hiểu sao lại bắt đầu lại cảm thấy một sự lạnh lẽo dần dần bao trùm.Đó chính là tín hiệu của vũ trụ.Cả hai tự nhiên tách ra, giữ khoảng cách.Khoảnh khắc này, cuối cùng cũng đến.Những cảm xúc luôn chôn giấu trong lòng, cuối cùng cũng đã đến lúc phải nói ra.Tôi dõi theo ánh mắt của người ấy.

Những suy nghĩ bắt đầu chạy đua trong đầu.Lời chia tay đã đến lúc được nói ra.Đây là điều tôi đã quyết định từ rất lâu rồi.Tôi đã mang trong lòng cảm giác vô cùng phúc tạp và cuối cùng cũng đến ngày này.Thời khắc định mệnh.Đối mặt với khoảnh khắc này, tôi không thể ngắn mình không toát mồ hôi.Rồi tôi bối rối, thậm chí không thể làm chủ được mình.Cho đến nay, tôi chưa bao giờ lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì.Nhưng đây là lần đầu tiên.Cảm giác tim đập mạnh, không thể kiềm chế.Tim tôi đập thình thịch, vô cùng dữ dội.Khi khoảnh khắc đó đến gần, cảm giác hối hận dâng trào trong lòng.Cảm giác này là gì vậy?Trước đó, tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giờ đây tôi cảm thấy xao động.Lời chia tay mà tôi tưởng chừng dễ dàng nói ra.Thật ra, lại không dễ dàng chút nào.Ra vậy...Chỉ đến khi sắp phải làm điều đó, tôi mới nhận ra.Cảm xúc thật sự của mình.Tôi không muốn chia tay.Tôi không muốn chia tay với cô ấy, người đang ngồi trước mặt tôi.Cuối cùng tôi cũng nhận ra.Đâu đó trong trái tim tôi thật sự đã yêu người con gái nàyCảm xúc này bất ngờ trào dâng từ tận đáy lòng.Cho đến lúc cả 2 sắp chia lìa, tôi mới nhận ra.Gương mặt, giọng nói, tính cách và cơ thể của cô ấy...

Chúng điều không hoàn hảo nhưng không biết từ lúc nào tôi lại cảm thấy nó vô cùng đáng yêuTôi không thể thốt lên thành lời.Chúng ta chia tay đi.Vẫn không thể nói ra đượcMột lần nữa.Nhất định phải nói ra...Tôi muốn nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói ra điều đóNhưng tôi không thể.Rồi tôi cuối cùng cũng hiểu ra.Không biết từ lúc nào, cô ấy đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống học đường của tôi.Đây chính là tình yêu sao?Ngay từ đầu, việc nói lời chia tay là không thể sao?Có lẽ tôi cũng hiểu câu trả lời, cô ấy đã dành cho tôi một tình yêu thuần khiết không vụ lợi và tôi đã thật sự đã bị nó làm cho động lòng...Nhưng tất cả đến đây phải kết thúc!"

Chúng ta chia tay đi."...Đúng vậy...Tình cảm của cả hai là phải có sự qua lại đan xen lẫn nhau.Chỉ cần họ hiểu rằng họ quan tâm đến nhau là được.Họ đã suy nghĩ thấu đáo về mọi thứ.Những chuyện đã qua ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai, và cả năm sau nữa.Rồi sự chia ly nhất định rồi cũng cũng đếnNhưng bản thân tôi luôn mong điều như vậy sẽ không xảy ra...Tôi... vẫn luôn tin như vậy.Nhưng... cảm xúc này, chỉ là ảo tưởng của tôi về sự phát triển của mối quan hệ giữa cả 2 mà thôi.Một mong muốn, hy vọng mọi chuyện sẽ theo hướng này.Ánh mắt lạnh lùng dõi theo tôi.Cùng với cử động môi, cậu ấy nhẹ nhàng thốt ra câu chia tayCậu ấy nghĩ gì hay toan tính gì, tôi đều không thể hiểu được... không, chỉ là ngay từ đầu tôi đã không muốn hiểu."

Cậu muốn chia tay, phải không?"

Tôi cố gắng thốt ra câu này.Không thể tin được là tôi lại có thể bình tĩnh như vậy.Phòng karaoke tĩnh lặng một cách lạ thường, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ phòng bên cạnh, nơi họ đang hát nhiệt tình bài Sóng gió của J97."

Đúng vậy.

Mình biết đột nhiên nói ra điều đó lúc này có thể khiến cậu khó mà chấp nhận nhưng mình vẫn phải nói.

Sau khi chúng ta rời khỏi đây, đó cũng chính là điểm kết cho mối quan hệ của hai ta."

Kiyotaka nói những lời tàn nhẫn với biểu cảm lạnh lùng như bao ngày."

Mình hiểu rồi..."

Cổ họng tôi khô khốc.Nước...

Mình cần nướcNhưng cơ thể lại không nghe lời.Tôi đã cố gắng hết sức để tỏ ra như không có gì xảy ra."

Cậu có vẻ không ngạc nhiên nhỉ?"

Từ lúc nào tôi lại yêu cậu ấy nhỉ?Tôi không còn nhớ rõ thời điểm chính xác nữa."

Mình đã luôn có cảm giác... rồi chuyện này sẽ xảy ra...

Mình đã biết trái tim của Kiyotaka sẽ rời ra mình một ngày nào đó."

Không phải thế!Trái tim của Kiyotaka ngay từ đầu đã luôn là tim sắt đá, không bao giờ có chổ cho tình cảm dành cho tôi.Tất cả chỉ là tình cảm đơn phương từ phía tôi mà thôi.Mặc dù chỉ mới nhận ra gần đây, nhưng tôi có cảm giác như mình thật sự đáng lẽ phải nhận ra điều từ lâu.Kiyotaka chưa bao giờ thích tôi.Tôi chỉ luôn giả vờ không biết.Vậy thì tại sao cậu ấy lại bắt đầu mối quan hệ với tôi?Tôi sẽ không hỏi câu này.Vì tôi hiểu những gì Kiyotaka đang nghĩ.Một nửa vì tôi, một nửa vì chính bản thân Kiyotaka.Nhưng suy cho cùng điều cậu ấy yêu hơn tất cả vẫn là chính bản thân cậu ấy...Vì thế điều này đã được định đoạt từ lúc ban đầu...Khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, dù không muốn thì phép thuật mà Cinderella được ban tặng sẽ bị biến mất.Mối quan hệ giữa tôi và Kiyotaka cũng đã định sẵn là sẽ kết thúc.Và giờ thì chính là lúc đó....Tôi muốn ôm chặt lấy cậu ấy, khóc lóc la hét mong níu kéo mối quan hệ này, cố gắng nói mấy câu ngốc nghếch như kiểu mình sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu.Nếu là tôi trước đây, tôi chắc chắn sẽ làm vậy.Nhưng bây giờ thì không cần nữa.Đúng hơn là tôi hiểu là nó thật sự vô dụng...Những điều đó chỉ khiến tôi phụ lòng kỳ vọng của Kiyotaka đối với tôi."

Không cần biết lý do à?"

Kiyotaka nói, rồi không hiểu sao lại lấy điện thoại ra.Những suy nghĩ trong đầu tôi vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, tôi chỉ giữ nụ cười và lắc đầu."

Ừ, không cần đâu."

Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh."

Ừm..."

Kiyotaka đáp lại, rồi cất điện thoại đi."

Xin lỗi, mình đã làm cậu thất vọng rồi."

"Không sao đâu. mình cũng... mình cũng cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta gần đây...

đã trở nên vô cùng nặng nề."

Tôi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.Nhưng thực tế thì không phải vậy, bởi trái tim tôi gần như đã dành cho cậu ấy.Nhưng tôi biết lúc này mình phải cố gắng hết sức để tỏ ra không lo lắng, giả vờ vui vẻ và bình tĩnh hết mức có thể.Tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn hét lên rằng tôi thật sự không thể nói dối được và ôm lấy cậu ấy.Nhưng việc tỏ ra mạnh mẽ như thế này là có lý do của nó."

Có vẻ là vậy thật..."

Kiyotaka đáp một cách thờ ơ, như thể đang nói về chuyện của người khác.Còn tôi, vẫn giữ nụ cười và đáp lại cậu ấy."

Giữa chúng ta, nói thế nào nhỉ... có vẻ tình cảm đã phai nhạt rồi.

Đừng hiểu lầm, mình không ghét Kiyotaka đâu?

Chỉ là nếu như không còn yêu nhau thì tốt nhất chúng ta hãy làm bạn tốt của nhau."

Cậu ấy chắc chắn không thể tưởng tượng được tôi đã phải mạnh mẽ đến mức nào để nói ra những lời này.Dù chỉ nhận lại là khuôn mặt lạnh lùng đó, tôi cũng phải tiếp tục giả vờ."

Đúng vậy.

Trở lại làm bạn, đó là lựa chọn tốt nhất cho cả 2 chúng ta."

"Ừ, không biết sao dạo gần đây mình đã luôn mơ hồ có cảm giác như vậy—"Tôi gật đầu đồng ý.Không được... không thể tiếp tục như thế này nữa..."

Cảm ơn vì đã ở bên mình suốt thời gian qua."

Kết thúc rồi...Tôi nở một nụ cười mà chính bản thân tôi cũng không biết nó có hình dáng thế nào.Thời gian 2 chúng tôi bên nhau cuối cùng cũng sắp kết thúc."

Khi bị hỏi tại sao chia tay, cứ nói là mình bị cậu bỏ là được."

"Hả?

Thật á?

Làm thế thì kỳ lắm?"

"Không sao đâu.

Cậu có thể dùng bất cứ lý do nào mình thích.

Nếu có ai hỏi mình điều đó, mình cũng sẽ nói là bị cậu bỏ."

Làm ơn đừng...

Đừng nói ra lời tạm biệt mà...Mình muốn mãi mãi, mãi mãi ở bên cậu...Mình thật muốn ở bên cậu lâu hơn nữa..."

Tạm biệt...

Karuizawa"Khi tôi nghe cậu ấy bắt đầu gọi tôi bằng họ, tôi đột nhiên ngừng lại.Từ bạn bè thành người yêu.

Và giờ từ người yêu thành bạn bè.Cuối cùng sau tất cả những gì chúng tôi đã có với nhau thì mọi thứ lại quay trở lại vạch xuất phát...Kiyotaka cầm hóa đơn thanh toán rồi bước ra khỏi phòng.Không ngoái lại.Không do dự.Không dừng lại.Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại rất nhanh.

Chỉ còn lại tôi một mình."

Tạm biệt..."

Tôi nuốt nước bọt.Tôi vô thức không muốn nói ra câu đó.Nhưng---Tôi phải nói."

Tam biệt...

Ayanokouji-... kun."

Tôi cười và vẫy tay về phía cánh cửa, dù cậu ấy đã biến mất từ lâu.Vậy chắc là được rồi nhỉ...Bởi vì kết quả này, chắc chắn là điều Kiyotaka mong muốn, phải không?Để tôi-người không thể sống nếu không dựa vào người khác, có thể một mình đi hết đoạn đường còn lại trong ngôi trường...Tôi không phải là người đặc biệt.Nhưng cũng có những việc chỉ tôi mới làm được.Ví dụ như hiểu được cậu ấy-điều mà không phải ai cũng hiểu được chẳng hạnMình đã làm đúng ý cậu ấy rồi đúng không?Này----Dù tôi có cầu nguyện cho một phép màu xuất hiện, cánh cửa phòng khép chặt cũng không hề mở ra.Trong căn phòng im lặng, chỉ còn tôi một mình.Cho đến cuối cùng, tôi vẫn cố gắng tỏ ranh mạnh mẽ trước người con trai đóMình cuối cùng cũng đã cho cậu ấy biết mình mạnh mẽ thế nào rồi"AH MOU!!!"

Kiyotaka...Cứu mình với
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 6: Sau khi tốt nghiệp.


~ • ~ • ~Mở đầu:Sáng hôm sau, khi trở về phòng và kiểm tra điện thoại thì tôi phát hiện có rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ Satou.

Điều này là hiển nhiên, vì Karuizawa nói rằng cô ấy đã chia tay với tôi.Karuizawa đã theo đúng thỏa thuận và nói rằng cô ấy chủ động chia tay tôi, có lẽ vì cô nàng cũng biết rằng nếu cả hai bên có câu chuyện không giống nhau, sẽ rất phiền phức về sau.Nhưng Satou là bạn thân thiết của Karuizawa, cô ấy hiểu rõ rằng Karuizawa không thể nào có chuyện chủ động chia tay, vì vậy cô ấy cho rằng tôi mới là người làm việc đó.Satou đã liên lạc với tôi và khuyên nhủ tôi làm lành với bạn thân của cô ấy, nhưng bản thân cô nàng cũng hiểu rằng mối quan hệ muốn hàn gắn lại với nhau thì chính những người bên trong phải thật sự muốn làm điều đó còn nếu không thì người ngoài có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng.Tuy vậy, tôi không thể trách cô ấy vì sự lo lắng và muốn đứng ra giúp đỡ bạn mình được.Tôi rời ký túc xá và đi về phía cổng trường.

Lý do không phải vì cuộc trò chuyện với Satou hôm qua, mà là vì những tin nhắn tôi nhận được trên điện thoại sau kỳ thi đặc biệt cuối năm.[Mình đã được Ryuuen-kun đồng thuận và quyết định tạm thời ở lại trường.

Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mình muốn được gặp cậu vào ngày 31/3 tại cổng chính của trường, ngay trước khi mình rời khỏi đây.]Tôi đã đồng ý với yêu cầu của Sakayanagi và xác định thời gian gặp mặt cụ thể.

Theo phán đoán cá nhân của tôi, Sakayanagi muốn tận dụng thời gian còn lại để giải quyết những vấn đề chưa xong, bao gồm cả chuyện với lớp mình.

Cô ấy đã quyết định sẽ rời trường vào lúc 11 giờ sáng bằng taxi, và chúng tôi hẹn gặp nhau trước giờ đó."

Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun."

Tôi đến sớm hơn 10 phút so với giờ hẹn, và đứng trước cổng trường là Sakayanagi.Tuy nhiên, không phải Sakayanagi Arisu mà là bố cô ấy, Chủ tịch Sakayanagi."

Chào buổi sáng, ngài cũng đến để tiễn Sakayanagi sao?"

Nghe câu hỏi của tôi, Chủ tịch Sakayanagi vẫn bình tĩnh gật đầu."

Con gái ta sắp bắt đầu một cuộc sống mới.

Ayanokouji-kun cũng đến để tiễn con bé phải không?"

"Vâng, bọn em đã hẹn gặp lúc 10:30, nhưng có vẻ như Chủ tịch không ngạc nhiên về việc này."

"À, tất nhiên.

Trước kỳ thi đặc biệt, Mashima-sensei đã báo cáo với ta về chuyện này nên ta đã chuẩn bị tâm lý.

Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng ta vẫn phải tôn trọng quyết định của con gái mình.

Dĩ nhiên, ta cũng biết việc Arisu bỏ học sẽ gây phiền phức cho bạn bè trong lớp của nó, nhưng ta sẽ không lợi dụng quyền lực của mình để can thiệp."

Nếu dùng quyền lực của Chủ tịch thì chắc chắn có thể dễ dàng huỷ bỏ thoả thuận này.

Nhưng làm vậy thì nội quy của trường sẽ bị phá vỡ."

Vâng, em hiểu rồi..."

Tôi thực sự rất kính trọng hành động và thái độ của ông ấy trong vai trò Chủ tịch.Chủ tịch Sakayanagi mỉm cười có chút ngượng ngùng, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc."

Ta nhiết lẽ ra không nên nói chuyện này ở đây, ta nghe nói bố em cũng sẽ tham gia cuộc thảo luận 3 bên."

"Đúng là vậy, không biết vì lý do gì mà lại ông ấy lại muốn tham gia."

"Bố em sẽ không làm những việc vô nghĩa đâu.

Ông ấy chắc chắn muốn gặp mặt để xác nhận sự trưởng thành và kế hoạch tương lai của em."

Chủ tịch Sakayanagi mỉm cười nói, nhưng tôi nghĩ khả năng này có vẻ không cao.

Nếu ông già muốn xác nhận tình hình của tôi, ông ấy có rất nhiều cách để làm.Tuy nhiên, tôi đồng ý với việc ông già sẽ không làm những việc vô nghĩa."

Nếu gặp khó khăn, em có thể đến tìm ta."

"Cảm ơn ngài rất nhiều, mong được ngài giúp đỡ trong tương lai."

Chủ tịch Sakayanagi thở dài."

Ngài đang nghĩ về bố em sao?"

"Không, ta đang nghĩ đến Arisu.

Thực ra có một chuyện phiền phức ngoài dự đoán.

Arisu quyết định chuyển đến một trường gần nhà, điều này khá tốt.

Nhưng con bé lại đưa ra một yêu cầu khá khó nhằn."

"Ý ngài là sao?"

"Chắc là con bé có thể suy nghĩ lại nếu được em thuyết phục."

Chủ tịch Sakayanagi mỉm cười, nhưng khi tôi chuẩn bị hỏi yêu cầu đó là gì..."

Chuyện này không thể làm như vậy, thưa cha.

Cha không nên nói với Ayanokouji-kun khi chưa có sự đồng ý của con như vậy chứ?"

"Arisu!"

Chủ tịch Sakayanagi rõ ràng rất bất ngờ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.Sakayanagi Arisu không mang theo bất cứ hành lý nào, xuất hiện với chiếc gậy chống, đi cùng với Morishita và Yamamura.Có lẽ họ đến tiễn cô ấy với tư cách là bạn cùng lớp."

Không ...không có gì đâu..."

"Vâng, mong lần sau cha hãy cẩn trọng hơn."

Có vẻ như vấn đề này đã được yêu cầu giữ kín bởi con gái ông ấy."

Haha...

Chúng ta sẽ trò chuyện thật nhiều khi về nhà nhé."

"Vâng, thật sự sẽ có rất nhiều chuyện con rất muốn tâm sự với cha đó."

Chủ tịch Sakayanagi cười gượng.

Đến giờ phút này, với tư cách là Chủ tịch, ông ấy cần giữ một khoảng cách nhất định với học sinh, nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa."

Tôi có một câu hỏi này, nhà của Sakayanagi Arisu ở đâu?"

Morishita không suy nghĩ gì đã hỏi, có vẻ như muốn thay đổi bầu không khí tĩnh mịch.Quả thật, câu hỏi này cũng khiến tôi tò mò.

Các thầy cô thường sống trong ký túc xá, vậy Chủ tịch Sakayanagi sống ở đâu và như thế nào?"

"Đi xe mất 15 phút đến trường, đi xe buýt cũng có thể đến thẳng."

"Gần thế!"

Morishita ngay lập tức bất ngờ khi nghe câu trả lời này.Về mặt khoảng cách, nhà của Chủ tịch Sakayanagi quả thật gần trường.

Tuy nhiên, học sinh của trường này chỉ được phép ra ngoài khi tham gia hoạt động câu lạc bộ hoặc trong những tình huống đặc biệt.Do việc học sinh hầu như không thể ra ngoài và bản thân chủ tịch cũng có nhiều thứ phải làm, vì vậy ông ấy cũng không thể gặp con gái một cách thường xuyên."

Taxi sẽ đến trong 10 phút nữa, cha và mọi người có thể để con và Ayanokouji-kun nói chuyện một lát được không?"

Khi nghe điều này từ Sakayanagi, Morishita, Yamamura và Chủ tịch Sakayanagi đều bước ra xa, đảm bảo không nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi."

Không ngờ những người tiễn cô sau cùng lại là Yamamura và Morishita."

"Nếu là trước đây, chắc hẳn là Masumi-san, Hashimoto-kun và Kitoi-kun."

Kamuro đã bỏ học, Hashimoto phản bội, Kitou không phải kiểu người có thể bình tĩnh trong một tình huống chia ly.

Theo một cách nào đó thì họ thật sự đã không thể nào đến để tiến cô ấy đoạn đường cuối này ."

Mình và Yamamura-san vốn đã quen biết lâu.

Nhưng mà nhờ Ayanokouji-kun mà chúng mình mới trở nên thân thiết."

Vì tôi mà giờ lại phải chia tay."

Morishita thì sao?"

"Cô ấy dường như cứ bám lấy Yamamura-san gần đây."

Vậy là không ai gọi cô ấy, cô ấy tự chạy đến."

Morishita-san không có ai đặc biệt thân thiết, nhưng gần đây có vẻ muốn gắn bó với Yamamura-san.

Morishita-san nhìn khó gần vậy thôi chứ là một học sinh thông minh, có trực giác sắc bén, có lẽ cô ấy cũng đang lo lắng về tương lai của lớp."

"Tôi cũng thừa nhận điều đó."

Mặc dù tính cách của cô ấy khá kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy cô gái này sở hữu tài năng xuất sắc.Trước đây, tôi đã mời Morishita và Yamamura ra để nói chuyện, và có vẻ điều này đã tác động đến họ."

Vậy thì, cuộc đấu giữa mình với Ayanokouji-kun phải tạm dừng lại rồi ha?"

"Đúng vậy."

Sakayanagi ngẩng đầu nhìn tôi"Chẳng lẽ cậu không hề xem mình là đối thủ xứng tầm nhỉ?

Dù sao thì mọi thứ đã diễn ra theo đúng như những gì cậu muốn rồi đó.

Can thiệp vào trận đấu nghiêm túc của người khác như vậy, liệu trong lòng cậu có cảm thấy tội lỗi không?

Mong cậu có thể giúp mình giải đáp những thức mắc đó trước khi mình chính thức bước chân ra khỏi ngôi trường này."

"Tôi rất muốn nói với cô rằng mình cảm thấy tội lỗi, nhưng suy cho cùng với một người như cô thì việc nói dối cũng sẽ bị phát hiện mà thôi."

Đây là những lời thật lòng mà Sakayanagi mong đợi.Cô ấy cười một cách vui vẻ."

Nói thật thì, Sakayanagi này...

Cô thật sự là một người gần như chạm đến hình ảnh kẻ mạnh lý tưởng theo quan điểm của tôi.

Mặc dù tôi không biết chi tiết tình hình kỳ thi đặc biệt cuối kỳ thế nào, nhưng sức mạnh của cô rõ ràng đủ sức áp đảo Ryuuen, chỉ là—""Ryuuen-kun, Horikita-san, Ichinose-san đều còn rất nhiều không gian để phát triển, ai biết được họ sẽ thay đổi thế nào?

Ý cậu có phải là như vậy không?"

"Đúng vậy, tôi muốn chứng kiến sự trưởng thành của họ."

"Mặc dù trong lòng mình đã sớm biết câu trả lời, nhưng khi nghe nó trực tiếp từ miệng cậu thì mình vẫn cảm thấy có chút tổn thương."

"Tôi xin lỗi."

"Không sao, dù sao thì cậu luôn là con người như vậy mà, với lại thì chính bản thân mình cũng đã hoàn toàn chấp nhận kết cục này.

Chỉ có thể trách mình vì sự tò mò mà muốn biết được thông điệp của cậu muốn truyền tải trong kỳ thi đặc biệt mà thôi."

Tôi tất nhiên không biết kỳ thi sẽ kết thúc ra sao.Đây là những gì tôi đưa ra sau khi nghĩ đến việc tôi muốn ai ở lại ngôi trường này giữa Sakayanagi và RyuuenDù sao, việc truyền đạt hay không cũng là do Ryuuen lựa chọn.

Chấp nhận hay không làm theo là do Sakayanagi lựa chọn."

Mặc dù hành động này của cậu thật sự có chút độc ác nhưng mình không có ý trách Ayanokouji-kun.

Chỉ là chuyện gì cũng có giới hạn, mình đã chấp nhận làm theo những gì cậu muốn thì cậu cũng phải trả ân huệ mà cậu nợ mình trước đây nhé."

Vẫn còn một ân huệ tôi cần phải trả cho Sakayanagi."

Tất nhiên, nếu có thể giải quyết thì tôi cũng muốn nhân cơ hội này giải quyết.

Cô muốn gì?"

"Vậy thì cho phép mình đưa ra hai yêu cầu."

Tôi từ đầu đã không có ý từ chối, chỉ đợi để nhận yêu cầu từ Sakayanagi."

Yêu cầu đầu tiên là... hôn mình một nụ hôn cổ điển kiểu Pháp nhé."

Thật là một câu nói không thể ngờ được từ một người như vậy, cô ấy nói ra điều này khiến tôi không biết là cô ấy nghiêm túc hay đang đùa."

Điều này... tôi phải hiểu thế nào đây?"

Sakayanagi tiến gần một bước, nhẹ nhàng ngẩng cằm lên và nhắm mắt lại.Thực sự, tôi không dám nhìn ba người đang đứng bên cạnh và chú ý đến chúng tôi.Đúng lúc tôi đang nghĩ hay là cũng nên thử làm liều một lần, Sakayanagi từ từ mở mắt ra."

Fufu, đùa thôi mà."

"...Cô chẳng lúc nào đùa vui cả."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.Nếu chỉ có các bạn cùng lớp của cô ấy thôi thì còn đỡ, đằng này cả bố cô ấy là Chủ tịch Sakayanagi cũng có mặt ở đây thì..."

Về yêu cầu đầu tiên, mình không muốn nuôi dưỡng những thứ ảo tưởng không nên có trước khi rời khỏi đây.

Vậy nên cho mình mạn phép hỏi cậu một câu, cuộc chiến giữa 2 ta vẫn chưa kết thúc đúng chứ?"

Nghe thấy điều này, tôi liếc nhìn Chủ tịch Sakayanagi, rồi lập tức chuyển ánh mắt về phía Sakayanagi."

Ayanokouji-kun có thể đí trước người khác 10 bước, thậm chí 20 bước.

Vậy thì việc khiến mình chọn chủ động rời trường, ngoài việc để Ryuuen-kun ở lại thì hẳn vẫn còn những mục đích khác nhữa ha?"

Quả thực là Sakayanagi, cô ấy có thể tìm ra đáp án mà không cần bất kỳ gợi ý nào."

Tôi thực sự đang lên kế hoạch, nhưng vẫn chưa thể dự đoán được tương lai sẽ ra sao."

"Không sao, nghe cậu nói vậy mình cũng đã hài lòng rồi."

"Cô không cảm thấy căm thù vì bị tôi lợi dụng sao?"

"Có chứ nhưng dù sao thì chứng đó vẫn chưa đủ để cắt được một duyên nợ giữa 2 ta đâu, Ayanokouji-kun.

Mặc dù ở trường này đã kết thúc, nhưng mình không từ bỏ việc một ngày nào đó sẽ tiếp tục chiến đấu với Ayanokouji-kun.

Trong năm tới, mình sẽ không ngừng thử thách bản thân để trở thành đối thủ xứng tầm với cậu.

Vậy nên, hãy hứa với mình, sau khi Ayanokouji-kun tốt nghiệp, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau."

"Đây có phải là yêu cầu đầu tiên của cô không?"

"Đúng vậy."

Sakayanagi lập tức trả lời."

Thật sự để mà nói việc chúng ta có còn cơ hội gặp lại sau khi tôi tốt nghiệp hay không thì đây không phải là điều mà tôi có thể tự bản thân quyết định được, tôi không chắc là có thể thực hiện được điều đó..."

"Mình tin vào Ayanokouji-kun."

Ánh mắt kiên định hơn và câu trả lời chắc chắn hơn."

Ừ, dù sao thì nếu cô đã tin tưởng tôi như vậy thì có lẽ chúng ta thật sự có thể tái ngộ."

Như tôi đã nói trước đó, có nhiều chuyện màm một mình tôi không thể tự mình quyết định được.

Tuy vậy, tôi hy vọng một ngày nào đó mình có thể chủ động quyết định.

Việc hứa sẽ gặp lại Sakayanagi sẽ là động lực thúc đẩy cho điều đó."

Những gì cậu đã từng trải qua trong Whiteroom, mình cũng phần nào có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ cậu đang đứng ở đây và cuộc sống của cậu là do chính cậu quyết định.

Xin đừng quên điều này."

"Đúng vậy, Hy vọng một ngày nào đó tôi thật sự có thể biến nó thành sự thật."

Hiện tại, tôi chỉ có thể trả lời như vậy.Sakayanagi gật đầu hài lòng."

Vậy còn yêu cầu còn lại là gì?"

"Ừm... nói sao nhỉ?

Đó là một yêu cầu liên quan đến tương lai của lớp mình sau khi mònh rời đi.

Mình thật sự rất phân vân vì dù sao nó vốn cũng không liên quan gì đến cậu...."

Sau khi mở lời, Sakayanagi đã nói ra yêu cầu còn lại của bản thân."

Đó là chuyện liên quan đến việc xử lý với Hashimoto-kun trong tương lai.

Mình chưa kể chi tiết cho các bạn trong lớp về nó."

"Tôi không biết có bao nhiêu học sinh nghi ngờ Hashimoto, nhưng hiện tại do không có bất cứ bằng chứng thuyết phục nào nên những gì mà họ có thể làm chỉ là nghi ngờ trong linh cảm mà thôi"Sau câu trả lời đó, Sakayanagi đồng ý."

Tuy nhiên, phải có người biết những gì cậu ta đã làm và muốn làm rồi đứng ra giám sát cậu ấy.

Vậy nên mình xin mạn phép giao việc này cho cậu có được không?"

"Vậy có nghĩa là trong năm tới, tôi chính là người nắm dây cương cho con ngựa bất kham này à?"

"Đúng vậy.

Thật sự cảm xúc của mình luôn bị rối bời bởi những suy nghĩ về việc có nên tha thứ hay là không tha thứ sau những gì cậu ấy đã làm.

Mình đã định quan sát thêm một thời gian, nhưng giờ thì không thể thực hiện được nữa."

Dù sao tôi cũng không hề có bất cứ vấn đề gì khi được cô ấy nhờ giám sát tên gia nô 3 họ này"Hiểu rồi, tôi chấp nhận.

Cô hãy yên tâm lên đường."

"Cảm ơn, giờ thì mình có thể yên tâm để đi gặp Masumi-san rồi."

So với niềm vui tái ngộ khi gặp lại nhau, Kamuro sẽ vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện trước cô ấy."

Được rồi, chúng ta cũng nên gọi họ lại thôi."

"Chờ một chút, trước khi cô đi tôi muốn cho cô thấy điều này."

Tôi lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh của Sakayanagi mà tôi đã chụp trong phòng trước đây.Trước mặt cô ấy, tôi xóa bức ảnh đó đi."

Lúc đó tôi chụp dự phòng lỡ khi sẽ có dịp dùng đến, nhưng giờ không còn cần nữa."

"Ồ, vậy bạn gái của cậu...

""Karuizawa ấy à?

Chúng tôi kết thúc rồi...."

"Vậy à?

Dù sao bản thân mình tin rằng sau khoảng thời gian ở cùng với cậu, cô ấy cũng sẽ biết cách đứng dậy sau chuyện này."

Ngay cả khi một mình không thể đứng lên, Karuizawa vẫn có những người bạn có thể dựa vào."

Vậy, Ayanokouji-kun giờ đã là người độc thân vui vẻ rồi ha?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì không cần phải bận tâm về yêu cầu nụ hôn nữa."

Nói xong, Sakayanagi mỉm cười đầy ý đồ, nhẹ nhàng giơ hai tay lên,"Chỉ một chút thôi, coi như là quà chia tay."

Thời gian còn lại không nhiều.Tôi giơ tay, nhẹ nhàng kéo Sakayanagi vào lòng.

"Có lẽ cả 2 chúng ta đều có nhiều thứ muốn nói với nhau, nhưng có lẽ tôi sẽ cứ để nó trong lòng để nói ra vào một dịp khác.

Nhất định, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau."

"Ừm."

Hiện tại, tương lai của tôi vô cùng mù mịt sau khi tốt nghiệp và rời trường, nhưng tình hình có thể thay đổi.Sakayanagi trong lòng tôi rất nhỏ bé, cảm giác như cô ấy có thể bị đánh gục bất cứ lúc nào.Nhưng trong số những người tôi biết, cô ấy thực sự có một sức mạnh đáng nể mà những người khác không có.Tôi có một cảm giác mãnh liệt.Rất sớm thôi, chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở bên ngoài.Phần 1:Trong thời gian còn lại, Sakayanagi trao đổi với 2 người bạn trong lớp của mình.Thời khắc chia tay ngày càng đến gần, Yamamura cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt, nhưng khi nghe Sakayanagi xin lỗi mình một lần nữa và mong muốn được tái ngộ, cô ấy vẫn không cầm được nước mắt.Với cô ấy, Sakayanagi có lẽ là người bạn thực sự đầu tiên trong cuộc đời, là người cô nàng muốn cùng chia sẻ khoảng thời gian còn lại trong ngôi trường này.Tuy nhiên, cuối cùng Yamamura vẫn vững vàng niềm tin của mình và hứa sẽ gặp lại cô ấy.Morishita nhìn hai người, nét mặt không có sự ghen tị hay cô đơn, có vẻ như đang suy nghĩ về tương lai của lớp.Khi cô ấy bước ra cổng chính, chúng tôi tạm biệt Sakayanagi Arisu và chuẩn bị quay lại ký túc xá.Yamamura vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh được tâm trạng, nhưng đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để nói chuyện.Tôi quyết định bắt chuyện với hai học sinh của lớp A cũ."

Thực ra, trong cuộc trò chuyện với Sakayanagi vừa rồi, cô ấy nhờ tôi chuyển mấy lời dặn dò sau cùng rất quan trọng liên quan đến lớp A cũ."

"Lời dặn dò sau cùng gì vậy...?"

Đột ngột chuyển chủ đề tích cực khiến Yamamura rất vui mừng.

Tuy nhiên, Morishita lại nhíu mày, có vẻ như cô ấy muốn tìm hiểu sâu hơn ý nghĩa thật sự của câu nói này."

Lời khuyên sau cùng à?

Tôi cảm thấy như điều đó có hơi miễn cưỡng thì phải.

Tôi không biết liệu mình có thật sự muốn nghe nó hay không nữa."

"Tại sao lại vậy?

Mình thật sự rất muốn biết."

"Cái gì mà lời khuyên này rất quan trọng, và liên quan đến lớp chứ...

Cô hãy dùng não để suy nghĩ đi, Yamamura Miki.

Tại sao một điều quan trọng như vậy lại được cô ấy nói ngay lúc chuẩn bị rời đi mà không phải là trước đó, và tại sao không phải chính cô ấy tự nói mà lại phải truyền đạt thông qua Ayanokouji Kiyotaka?"

"À...

đúng vậy nhỉ... cậu nói phải."

Quả thực, tôi cũng không ngờ là đối phương lại đa nghi như vậy nhưng mà dù sao thì cứ để nó qua một bên."

Dù sao thì lớp vẫn còn kẻ phản bội và để tránh lộ thông tin nên cô ấy mới làm như vậy.

Dù sao thì, cũng có thể hiểu được cô ấy muốn nó được giữ bí mật."

Thực tế, điều tôi sắp nói không phải là lời dặn dò gì của Sakayanagi, mà là kế hoạch của tôi.Sự nghi ngờ và không tin tưởng của Morishita là phản ứng hoàn toàn bình thường."

Các cô có thể không tin nhưng tôi chỉ đơn giản làm đúng nhiệm vụ truyền đạt của mình mà thôi."

"Dù sao tôi vẫn cảm thấy nó vô cùng khả nghi nhưng dù sao thì nếu cậu thật sự muốn truyền đạt đến thế thì nghe hết cũng không chết ai."

Morishita khoanh tay và đợi tôi nói.Rồi tôi giải thích mọi thứ về kế hoạch của mình cho cô ấy và Yamamura dưới vỏ bọc là lời dặn dò từ Sakayanagi.Ban đầu, Morishita có vẻ hơi mất tập trung, nhưng khi tôi càng nói, ánh mắt của cô ấy dần mở to.Yamamura bên cạnh có vẻ hơi khó hiểu, biểu hiện ra vẻ hoang mang và bối rối."

Đây là lời khuyên sau cùng của Sakayanagi, cách mà lớp A cũ các cô sẽ chiến đấu trong năm tới."

"Cách mà bọn này sẽ chiến đấu sao...

Chuyện này... liệu sẽ được mọi người trong lớp chấp nhận chứ?"

"Dù có chấp nhận hay không,thì có một sự thật phải công nhận đó là đã từng có rất nhiều trường hợp tương tự đã diễn ra trước đây."

Nhưng những trường hợp đó, nếu đem ra so với "những lời dặn dò sau cùng của Sakayanagi" do tôi vạch ra thì chúng khá tầm thường.Tác động lần này của nó sẻ ảnh hưởng đến toàn khối chúng tôi trong năm cuối này."

Ra thế.

Hiện tại chúng ta đang ở thế khó mà có thể đảo ngược thế cuộc nhưng nếu như có thể làm được điều không tưởng đó thì có thể sẽ mở ra được con đường mới."

Morishita như hiểu được một phần nào đó, gật đầu."

Morishita, tỷ lệ thắng... sẽ tăng lên bao nhiêu?"

"Lần trước là 10%, nhưng nếu kế hoạch này thành công, ít nhất tỷ lệ sẽ lên tới 25%.

Nếu còn tónh thêm một số yếu tố tiềm năng thì còn có thể cao hơn nữa.

Tuy nhiên, nó sẽ gặp trở ngại trong một số tình huống và chính bản thân nó cũng có những vấn đề đáng lo ngại.

Liệu nó thật sự sẽ có tác dụng chứ?"

Về câu hỏi này, tôi đã chuẩn bị sẵn phương án giải quyết.Sau khi giải thích thêm, Morishita và Yamamura nhìn nhau một cách ngạc nhiên."

Dù có giải quyết hết những vấn đề còn tồn đọng, nhưng vẫn sẽ có một vấn đề lớn khác đang đợi chúng ta."

Tôi gật đầu đồng ý và nói cho họ cách giải quyết vấn đề.Tất nhiên, phương án giải quyết chỉ là lý thuyết, liệu nó có thể thực hiện được hay không thì vẫn còn là câu chuyện sau này.Hơn nữa, kế hoạch này là một chuỗi mắt xích liên kết của các kế hoạch nhỏ.

Chỉ cần một mắt xích bị đứt, tất cả coi như sẽ đổ hết xuống biển.Sau khi nghe xong, Morishita là người đầu tiên lên tiếng"Cậu... thật sự đang nghiêm túc về chuyện này, đúng chứ?"

Điều này thực sự khó tin đối với cô ấy."

Tôi muốn nghe ý kiến chân thật nhất từ cô, Morishita."

"Nếu nó thật sự khả thi thì hiệu quả mạng lại thật sự là vô cùng lớn, ít nhất hiện tại chỉ tính đến việc kéo mọi người ra khỏi vũng bùn và đứng lên chiến đấu thì nó thật sự hiệu quả."

"Vậy thì tốt quá rồi...

Nếu đã như vậy thì chúng ta hay mau triển khai thôi...

Dù sao thì đó không phải là ý tưởng của ai khác mà là lời dặn dò từ Sakayanagi-san trước khi rời đi mà, phải không?"

Với tư cách là bạn bè, Yamamura thật sự rất muốn áp dụng nó ngay lập tức.Nhưng Morishita vẫn đang suy nghĩ."

Ayanokouji Kiyotaka, cho tôi hỏi một câu."

"Cô cứ nói""Những điều này thực sự là lời dặn dò của Sakayanagi Arisu, hay đây chính là kế hoạch do chính cậu vạch ra?"

"Tôi đã trả lời rồi mà."

"Chà, giờ cậu có trả lời ra sao thì tôi cũng chỉ có thể tin là vậy thôi.

Vì Sakayanagi Arisu đã rời khỏi trường rồi, nên không thể xác minh được.

Để tôi đổi câu hỏi khác vậy.

Tôi không bao giờ tin được cậu sẽ sẵn sàng chuyển những lời cuối cùng này của Sakayanagi Arisu cho chúng tôi hay đúng hơn là phải nói cho các học sinh của lớp A cũ mà không có bất cứ mục đích gì.

Vậy cậu được lợi gì từ chuyện này vậy?

Nếu cậu không giải thích rõ ràng, tôi không chấp nhận đâu."

Đó là sự nghi ngờ hợp lý.Nếu tôi nói đây chỉ là hành động thiện chí đơn thuần, chắc chắn Morishita càng nghi ngờ hơn."

Tôi muốn đạt được một mục tiêu của bản thân trước khi tốt nghiệp, đó là giữ cho trận chiến giỡ 4 lớp luôn trong trạng thái cân bằng cho đến tận khi chúng ta tốt nghiệp.

Lớp nào cũng có khả năng để lên được lớp A.

Và những lời sau cuối này của Sakayanagi vô tình thay lại có thể giúp tôi thực hiện điều đó.

Còn việc tôi có tốt nghiệp lớp A hay không, ai sẽ là người cuối cùng chiến thắng trong cuộc chiến giữa các lớp không phải là điều mà tôi bận tâm."

Nghe có vẻ khó tin.

Dù sao thì trong ngôi trường này, việc tranh giành ngôi vị lớp A là quan trọng nhất.Do đó, không ai sẽ có chuyện đi giúp đỡ lớp khác."

Thật đúng là một âm mưu phức tạp.

Dù tôi cũng rất muốn đồng ý với kế hoạch này nhưng mà vẫn còn nhiều thứ rất đáng nghi..."

Morishita suy nghĩ một chút rồi tiếp tục phân tích hành động của tôi một cách lạnh lùng."

Giả sử mọi thứ cậu nói là thật thì cậu thật sự ổn với nó chứ, Ayanokouji Kiyotaka?

Nói cách khác chứ nói đến việc lớp A hay không phải lớp A, hành động cậu đang làm chính là phản bội lớp mình một cách tráng trợn đó."

"Tôi không phải là lần đầu tiên làm vậy, tôi đã làm việc này nhiều lần rồi."

"Hóa ra là vậy, thế thì càng đáng lo hơn đấy.

Làm sao có thể nào tin được một con sói mắt trắng luôn trong trạng thái chực chờ sẵn sàng cắn chính bầy đàn của nó bất cứ lúc nào được."

Dĩ nhiên, cô ấy có thể hiểu như vậy.Tôi đã sẵn sàng quay lứng với lớp mình để giúp đỡ lớp khác.Điều đó có nghĩa là, bây giờ tôi giúp đỡ lớp Morishita, nhưng cũng có thể trong những tình huống khác tôi sẽ giúp đỡ lớp khác mà không ai biết."

Nếu cô thấy sợ thì ai về nhà nấy, xem như chưa cuộc nói chuyện này chưa hề xảy ra."

Tuy nhiên, tôi biết câu trả lời của Morishita.Họ hiện tại không có đường lui, chỉ còn hai lựa chọn liều mạng tiếng lên hoặc là chết."

Suy cho cùng bọn này giờ cũng đã không còn vị thế như xưa để mà có thể tự do kén cá chọn canh nữa.

Dù sao thì nếu đã bị đồn vào đường cũng thì cho dù có nguy hiểm thế nào miễn là có cơ hội dể tái khởi thì cũng phải thử.

Tuy nhiên liệu tất cả những người trong lớp có đồng ý hay không thì lại là chuyện khác."

Dù sao thì Morishita chỉ là một học sinh trong lớp nhưng tiếng nói của cô ấy không thể đủ sức tập hợp quần hùng như leader cũ của lớp là Sakayanagi."

Dù sao tôi sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị..."

"Xin lỗi!"

Khi Morishita định hành động ngay lập tức, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi từ xa.Cô gái đang chạy đến gần là Negishi, một học sinh năm nhất."

Ayanokouji-senpai!

Em là Negishi, học sinh năm nhất.

Cái này...

Làm ơn xin anh hãy nhận nó?"

Em ấy nói với giọng run rẩy, rút ra một phong bì và đưa cho tôi."

Đây là gì vậy?"

Khi tôi hỏi lại, Negishi đỏ mặt rồi chạy trốn."

Vừa ôm Sakayanagi Arisu xong, lại nhận được thư tình từ đàn em.

Cậu thật sự có số sát gái đấy."

"Thư tình à?"

"Biểu cảm lo lắng, phong bì đơn giản, đỏ mặt bỏ chạy... tôi ngửi thấy mùi yêu đương rồi đấy.

Cậu cũng thấy thế mà phải không, Ayanokouji Kiyotaka?"

"Tôi chẳng ngửi thấy gì cả."

"Ai mà biết có phải cậu không ngưởi được thật hay không."

Một lời châm chọc đầy "độc ác".Tuy nhiên, tôi cũng tò mò không biết trong phong bì chứa gì."

Cũng có thể là do cô gái khác nhờ chuyển giúp, vì quá ngại nên không dám thổ lộ cũng nên...."

Tôi nhìn qua mặt sau của phong bì, không có gì đặc biệt được ghi."

Mở ra xem lẹ đi.

Biết đâu nó sẽ khiến cho cậu sướng nổ mũi ấy chứ"Tôi nghe theo sự trêu chọc của Morishita và mở phong bì ra, bên trong là một tờ giấy trắng.Mở tờ giấy ra, trên đó viết..."

Eh?... số điện thoại sao?"

Yamamura lo lắng nhìn vào nội dung trong thư và bật ra lời nói.Số điện thoại gồm 11 chữ số, bắt đầu bằng chữ N."

Ừ thì tôi đã đoán hơi sai một chút...

Người đó không phải qua chữ viết mà là muốn nói trực tiếp tình cảm với cậu."

"Có lẽ vậy."

"Ngay khi nhìn thấy chữ cái đầu thì biết ngay người gửi là ai rồi"Morishita và Yamamura nghĩ rằng là Negishi chủ động đưa thư, nhưng thực tế không phải vậy.Chữ N quả thật trùng khớp với tên cô ấy, nhưng người gửi số điện thoại qua thư chỉ có thể là một người.Việc cố tình để Negishi mang thư đến chính là cách khéo léo nhắc nhở rằng đó là chữ cái đầu.

Xem ra là muốn cảm ơn vì vụ lần trước đây mà"Nhanh chóng gọi điện rồi nói lời yêu thương đi."

Tôi không hiểu tại sao Morishita lại hào hứng đến vậy dù chẳng có liên quan gì."

Không, hiện tại không cần thiết."

"Ồ, skill lạt mềm buộc chặt của mấy lão chăn rau sạch đây mà.

Vậy cậu định để người ta chờ đến bao lâu?"

"Ít nhất cũng phải một năm sau mới gọi được."

"Vậy chẳng phải là chúng ta đã tốt nghiệp rồi sao?"

Vừa rồi chính là lý do số điện thoại này xuất hiện.Tôi vừa nghĩ, vừa cho thư vào túi.
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 7: Phụ huynh và con cái, con cái và phụ huynh.


~ • ~ • ~Mở đầu:Kỳ nghỉ xuân năm nay tôi có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, thậm chí còn hơn cả năm ngoái.Hầu hết chúng đã được giải quyết, nhưng một số vấn đề còn lại tôi định giải quyết trong thời gian tới.Tuy nhiên, những gì hiện tại tôi có thể làm gần như không có gì vì phải tuỳ vào những gì diễn ra sắp tới mới có thể đưa ra quyết định sau cùng.Hiện tại là 4 giờ chiều ngày 1 tháng 4.

Tôi mặc đồng phục, rời kí túc xá và đi đến trường.Lý do là để tham gia cuộc thảo luận ba bên bắt đầu lúc 4 giờ 30 chiều.

Ban đầu nó dự kiến bắt đầu lúc 5 giờ chiều, nhưng trong kỳ nghỉ xuân, tôi đã nhận được cuộc gọi từ Chabashira-sensei nói là tôi với Kouenji sẽ đổi giờ cho nhau.

Và tất nhiên người yêu cầu việc này chình là cha già dấu yêu của tôi.Mỗi học sinh được yêu cầu có mặt tại phòng ít nhất 15 phút trước thời gian đã lên lịch.Tính toán của tôi là dù đi chậm thì vẫn có thể đến đúng giờ.

Thời gian mỗi cuộc thảo luận ba bên cho học sinh và phụ huynh là 15 phút và thời gian nghỉ giữa các buổi thảo luận là 30 phút.Không biết ông ta có thực sự đến đây không.Tại thời điểm này, tôi cảm giác nó là 50-50, nhưng hiện tại chưa có liên lạc lại từ ông ấy."

Ít nhất, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ở đây"Lời nói đó thực ra không phải dành cho tôi, mà là dành cho Chủ tịch Sakayanagi, nhưng có thể cho rằng bản thân ông ấy cũng không muốn quay lại đây thêm một lần nào nữa.Tuy nhiên, nếu ông ta đột ngột thay đổi ý định và tham gia cuộc thảo luận 3 bên này, chắc chắn là lại đang có suy tính gì đó.Tôi đã nghĩ rằng Ishigami-một người có thể xem là thân thiết với ông ấy trong trường sẽ liên lạc với tôi hay gì đó, nhưng cho đến lúc này thìkhông có hành động nào xảy ra."

Quả thật, suy nghĩ nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Vì vấn đề này hoàn toàn không thể tách rời khỏi cuộc sống học đường.Buổi thảo luận ba bên thông thường sẽ diễn ra ở trong lớp, nhưng có vẻ như ở trường này, để tôn trọng sự riêng tư của các gia đình, họ tổ chức tại các phòng tiếp khách, phòng tư vấn hướng nghiệp, phòng hội học sinh,....

Đối với lớp Horikita, họ sử dụng phòng tư vấn hướng nghiệp và nó cách phòng chờ của học sinh khá xa.

Tôi ngồi một mình trong phòng không có ai và chờ đợi, đúng 10 phút trước giờ hẹn, tôi nhận được tin nhắn từ Chabashira-sensei thông báo và yêu cầu tôi đến phòng tư vấn hướng nghiệp.Được rồi...

đã đến lúc bắt đầu cuộc thảo luận 3 bên rồi...Phần 1:Chabashira-sensei lúc này đang đứng trước cửa phòng tư vấn hướng nghiệp chờ tôi đến.Mặc dù chỉ còn khoảng 5 phút nữa là đến thời gian hẹn, nhưng ông ta vẫn chưa xuất hiện."

Có vẻ như bố em vẫn chưa đến.

Không lẽ ông ấy sẽ không đến à?"

"Không, tôi không nhận được thông báo như vậy."

Cố vẻ như tôi không nhận được câu trả lời mong muốn.

Nhưng ít nhất là ông ấy vẫn chưa đến và không chắc là có đến hay không, Chabashira-sensei trông có vẻ hơi lo lắng.Dù sao vì là giáo viên chủ nhiệm nên cô ấy có lịch trình vô cùng bận rộnChúng tôi chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, những phút giây đầy sự ngột ngạt trôi qua khi chúng tôi nhìn về phía cuối hành lang.Có lẽ vì không chịu nổi bầu không khí đó, Chabashira-sensei đã cô chuyển chủ đề."

Về chuyện của Chie, từ lần đó đến giờ em có gặp lại cô ấy không?"

"Chưa, em vẫn chưa liên lạc gì cả."

"Vậy à.

Dù tôi biết rằng không thể chỉ dựa vào một học sinh như em... nhưng mà..."

"Mặc dù sẽ mất một chút thời gian, nhưng như em đã nói trước đó, em sẽ cố gắng giải quyết trong kỳ nghỉ xuân."

"Dù là nói thế, nhưng thật ra em định làm gì?

Chie có vẻ đã quyết tâm chống tôi tới cùng.

Việc thuyết phục không phải là không có khả năng, nhưng tôi nghĩ khó mà thuyết phục cô ấy."

"Em hiểu những gì cô đang nói, mà liệu cô có sẵn sàng từ bỏ vị trí giáo viên chủ nhiệm của mình không?"

Khi Chabashira-sensei chấp nhận từ bỏ, Hoshinomiyu-sensei chắc chắn sẽ cảm thấy hài lòng mà không còn có những hành động liều lĩnh trong năm tiếp theo"Điều đó... tôi không thể làm được.

Tôi vẫn phải có nhiệm vụ trông chừng lớp của các em trong năm tới."

"Người ta vẫn hay nói dục tốc thì bất đạt mà.

Cô không nên hành động hấp tấp làm gì."

Lúc này, Chabashira-sensei cần sự kiên nhẫn và chờ đợi.Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục công việc hiện tại, điều này cô ấy hiểu rất rõ."...Hiểu rồi.

Nhưng nếu có chuyện gì, hãy liên lạc ngay với tôi."

"Em hiểu rồi.

Thật sự cảm ơn cô vì khoảng thời gian qua, Chabashira-sensei."

Khi nghe học sinh của mình nói vậy, chắc chắn không còn gì để nói thêm.Mà sắp đến giờ rồi, ông ta có đến hay không vậy?Tiếng bước chân nhỏ nhưng rõ ràng vang lên từ cuối hành lang.Chỉ còn vài giây nữa là đến thời gian hẹn gặp, ông già của tôi xuất hiện với diện mạo không khác gì năm ngoáiDường như ông ấy nhận ra tôi ngay lập tức, nhưng không có phản ứng gì mà chỉ tiếp tục tiến lại gần."

Hân hạnh được gặp anh.

Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, Chabashira Sae."

"Ayanokouji Atsuomi.

Hân hạnh được gặp."

Ông ta trả lời với một vẻ mặt nghiêm nghị, rồi lập tức nhìn về phía tôi."

Lâu rồi không gặp, Kiyotaka.

Ta mừng vì thấy con vẫn ổn.

Cuộc sống học đường dạo này thế nào?"

Câu nói ấy khiến tôi không thể tin vào tai mình vì không tin ông ta có thể nói được một câu quan tâm như vậy, nhưng có vẻ như ông ấy đang cố đóng vai người bố tốt trước mặt giáo viên chủ nhiệm một cách tự nhiên nhất có thể.Tôi cũng hiểu được ý đồ của ông ta nên cũng chủ động hùa theoTrong suốt cuộc thảo luận này, tôi sẽ cố gắng xem người đàn ông này là "bố" của mình."

Cũng không tệ, con cũng đã có được một số người bạn thân thiết."

"Uhm, thế là tốt...."

Chắc chắn cả hai chúng tôi đều đang nói những lời không thật lòng, nhưng Chabashira-sensei không quan tâm đến điều đó vẫn tiếp tục."

Được rồi, mời vào."

Chúng tôi ngồi xuống ghế và cô ấy đóng cửa lại rồi ngồi đối diện."

Trước hết, tôi muốn báo cáo với anh về quá trình học tập của Ayanokouji Kiyotaka trong hai năm qua và kết quả học tập của em ấy."

Nói xong, cô ấy đặt hai bản báo cáo về tôi lên bàn.

Ông già lấy một bản và bắt đầu kiểm tra.Tôi cũng xem qua bản tài liệu của mình."

Anh có thể nhìn vào báo cáo đó và nghe tôi giải thích.

Về thái độ hay cách ứng xử trong lớp, nhìn chung thì em ấy không vi phạm gì nên mọi thứ vấn ổn, anh hãy cứ yên tâm...."

Cuộc sống học đường trong hai năm qua, các kết quả kỳ thi viết và các kỳ thi đặc biệt và cả những điểm mạnh và điểm yếu của tôi đều có trong báo cáo.

Trường có vẻ đã đánh giá tôi một cách vô cùng chi tiết"Có thể cho tôi hỏi một chút được không?"

"Dĩ nhiên, anh có gì cứ hỏi."

"Cái OAA này là gì thế?"

Với dáng vẻ của một người cha quan tâm đến sự phát triển của con cái, ông già chỉ vào phần OAA trong báo cáo."

Đây là hệ thống đánh giá mới mà trường chúng tôi áp dụng trong năm nay để đánh giá năng lực tổng hợp của học sinh hàng tháng.

Mỗi tháng sẽ có một cuộc đánh giá lại và nó sẽ thay đổi tùy vào những gì em ấy thể hiện trong tháng vừa rồi."

"Đúng là một ý tưởng thú vị."

Cho dù có báo cáo chi tiết mọi thứ của một học sinh trong suốt thời gian qua cũng không dễ dàng gì để đánh giá một cách tổng quát nhưng nếu nhìn vào OAA thì có thể thấy được năng lực tổng quát của một học sinh một cách dễ dàng hơn.Vào cuối tháng 3 năm nay, OAA của tôi có kết quả như sau:-Ayanokouji Kiyotaka+Học lực: A (87)+Năng lực thể chất: B (73)+Tư duy linh hoạt: C (54)+ Đóng góp xã hội: B (70)=> Đánh giá tổng thể: B (71)"Có thể cho tôi biết, vị trí của con tôi nằm ở khoảng nào trong bàng xếp hạng OAA toàn trường không?"

"Em ấy nằm trong top 5% của toàn năm 2, có thể nói ở trong top những học sinh xuất sắc.

Không, thậm chí có thể nói là em ấy đã có một sự phát triển vượt bậc.

OAA của em ấy hồi đầu năm 2 chỉ ở mức trung bình nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, nó đã liên tục tăng một cách phi mã."

Vào năm ngoái, đánh giá tổng thể của tôi là 51.

Nếu so với lúc đó, rõ ràng là tôi đã tiến bộ rất nhiều."

Uhm, tốt lắm.

Là bậc sinh thành, tôi có thể yên tâm khi thấy con mình phát triển như vậy."

Ông ấy gật đầu với Chabashira-sensei.Sau đó, cuộc trò chuyện giữa giáo viên và phụ huynh tiếp tục diễn ra bình thường, không có vấn đề gì đáng nói.Trong khi đó, tôi chỉ ngồi im lặng, lắng nghe và thỉnh thoảng đưa ra câu trả lời tán thành.Khi phần giải thích và báo cáo đã xong, Chabashira-sensei chuyển sang chủ đề tiếp theo."

Vậy về tương lai của Ayankouji, không biết anh đây nghĩ thế nào?"

"Ý cô là sao?"

"Với thành tích học tập của em ấy, tôi nghĩ em ấy hoàn toàn đủ sức nhắm đến những trường đại học hàng đầu nước ta.

Mặc dù việc học đại học không phải là tất cả trong cuộc sống sau này, nhưng nếu có thể thì tôi nghĩ việc tạo điều kiện để em ấy phát huy tối đa năng lực của mình là lựa chọn tốt nhất."

"Tôi cùng nghĩ vậy, Là bố của cháu nó, tôi cũng rất vui nếu cháu có thể vào được một trường đại học tốt.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là điều con trai tôi thật sự muốn là gì.

Nếu cháu nó không có ý định đi học tiếp, thì cuộc trò chuyện này cũng không có ý nghĩa gì."

Sau câu trả lời của ông ấy, Chabashira-sensei gật đầu đồng ý và chuyển sự chú ý sang tôi.Có vẻ như cô ấy đang chờ đợi một câu trả lời từ tôi."

Nếu đó là điều bố em muốn thì em sẵn sàng chấp nhận, bản thân em cũng nghĩ việc học lên cao cũng không phải là ý tồi."

"Vậy sao?

Tất nhiên ta không có lý do gì để phản đối.

Con có trường đại học nào muốn vào không?"

"Con có hứng thú với một trường đại học mà một số senpai đang và sắp theo học."

"Senpai?

Là Horikita hay Nagumo ấy hả?"

"Đúng vậy."

"Đó là một ý tưởng hay.

Tuy kỳ thì đầu vào khá khó nhưng vẫn có khả năng."

Chabashira-sensei cảm thấy vui vì mọi thứ đang diễn ra thuận lợi, giới thiệu cho ông ta về ngôi trường đại học đó."

Vậy ra đó là ngôi trường nằm trong top 3 trường đại học tốt nhất nước ta nhỉ?"

Ông ta nói với vẻ đầy sự ngạc nhiên, như thể đang bày tỏ sự tán thưởng thật lòng.

Đến tôi cũng cảm thấy bất ngờ vì điều đó"Được rồi, nếu đó là điều con muốn, thì đừng ngần ngại mà nhắm tới nó."

"Thật tốt quá.

Nếu gia đình ủng hộ như vậy, tôi nghĩ em ấy sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều."

"Vâng, đúng vậy."

"Nhưng Kiyotaka này...Cứ cho là con sẽ vào đại học đi, rồi sau đó thì sao?"

Đột nhiên, ông già quay về phía tôi và hỏi về tương lai sau khi vào đại học, điều này khiến không khí cuộc trò chuyện thay đổi.

Ông ta dường như có ý định thăm dò sâu hơn về kế hoạch dài hạn của tôi.Không biết tại sao, câu hỏi này khiến tôi có cảm giác như mọi thứ vẫn chưa kết thúc và cuộc trò chuyện có vẻ sẽ tiếp tục kéo dài.

Tuy nhiên, tôi hiểu rằng mấy câu hỏi như vậy thật ra cũng không cần thiết phải nói ra trong cuộc thảo luận bọ giới hạn thời gian này.Cảm giác như ông ấy đang cố tình kéo dài thời gian chứ không phải là có ý quan tâm đến tôi, rõ ràng có một mục đích nào đó thì ông ấy mới có hành động như vậy."

Về chuyện sau khi vào đại học sao?"

Tôi giả vờ suy nghĩ một chút để tìm ra câu trả lời mà ông ấy đang muốn nghe đồng thời cũng tìm hiểu mục đích của ông ta khi cố gắng câu giờ.

Vì ngay từ đấu cuộc thảo luận này chỉ mất từ 5 đến 10 phút là đủ với ông ta vậy nên việc kéo dài nó hẳn là phải có mục đích, có khả năng là cố tình nhắm đến Kouenji và phụ huynh của cậu ấy chăng?.Có vẻ như ông ta đang cố gắng tỏ vẻ quan tâm đến tôi nhưng thật ra là đang có một âm mưu nào đó khác"Trước tiên việc vào một trường đại học tốt là một việc đáng mừng, nhưng trước khi con quyết định, ta muốn hỏi con sẽ làm gì sau khi vào đó và sẽ làm gì trong tương lai sau khi tốt nghiệp."

Ông ta tiếp tục nói với giọng điềm tĩnh.Chabashira-sensei, dường như không nhận ra động cơ sâu xa của câu hỏi, chỉ vui vẻ lắng nghe như một người mẹ đang chú ý đến cuộc trò chuyện giữa cha và con trai."

Xin lỗi, nhưng hiện tại con vẫn chưa quyết định được gì rõ ràng.

Liệu có quá muộn không khi con muốn quyết định tương lai của bản thân sau này khi vào đại học?"

"Không vấn đề, nếu con chưa quyết định thì cũng không sao.

Nhưng ta chỉ nghĩ rằng, nếu con chỉ vào đại học để chiều lòng ta mà không phải là mục tiêu thật sự của mình và nếu nó khiến con xa rời những gì mình thực sự muốn, thì đó mới là vấn đề."

"Vậy nếu con muốn đi làm sau khi tốt nghiệp, liệu con có được cho phép không?"

"Dĩ nhiên, đó là quyền của con và ta cũng không có ý định cản trở."

"Cảm ơn, bố..."

Mặc dù tôi chỉ cần trả lời theo đúng ý của ông già, nhưng ngay từ đầu cuộc trò chuyện này đều toàn là giả dối nên tôi không cảm thấy thật sự dễ chịu.

Dù sao, việc phải đối mặt với người bố ruột không mấy thân thiết của mình, cũng không phải là điều dễ dàng.Sau cuộc trò chuyện giữa chúng tôi và Chabashira-sensei tiếp tục, ông ta hỏi liên tục rất nhiều thứ như muốn câu giờ để kéo dài thời gian thảo luận.

Cuối cùng, ông ta đã khiến cuộc gặp kéo dài quá mức cần thiết bằng những câu hỏi vô nghĩa của mình.Phần 2:Cuộc thảo luận chỉ có 15 phút nhưng tôi cảm thấy như nó kéo dài đến vô tận.

Mọi thứ đã kết thúc, chúng tôi cuối cùng cũng rời khỏi phòng."

Thật sự hôm nay đã vất vả cho cô rồi."

Ông già cúi đầu chào Chabashira-sensei một cách lịch sự.Thấy vậy, Chabashira-sensei cũng vội vàng cúi người đáp lại."

Không, tôi mới chính là người phải cảm ơn anh đó, sensei.

Cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu của mình để tham gia cuộc gặp này."

Cứ tưởng như tôi cuối cùng đã được giải thoát, nhưng hy vọng đó đã nhanh chóng bị dập tắt."

Mà tiện thể tôi có một số câu hỏi không liên quan đến cháu nhà mình cần cô giải đáp, không biết cô có phiền không?"

Tôi nghĩ ông ấy sẽ ngay lập tức rời khỏi đây sau khi nó kết thúc, không ngờ ông ta lại muốn tiếp tục nói chuyện với Chabashira-sensei."

Tất nhiên rồi, anh có điều gì muốn giải đáp vậy?"

Chabashira-sensei giờ này đáng lẽ ra phải liên lạc với Kouenji và phụ huynh của cậu ta đến nhưng trước sự nghiêm túc của người đàn ông trước mặt mình nên dù có chút không muốn, cô ấy vẫn phải miễn cưỡng tiếp tục trả lời.Vì không thể sử dụng điện thoại nêntôi không biết thời gian cụ thể đã diễn ra bao lâu, nhưng có lẽ cuộc nói chuyện của họ kéo dài khoảng 5 phút.Khi sự lo lắng dần hiện rõ trên khuôn mặt Chabashira-sensei, ông già cuối cùng cũng gật đầu như muốn nói rằng mình đã hiểu."

Cảm ơn cô, mọi nghi ngờ của tôi đều đã được giải đáp."

"Vậy thì tốt quá."

Chabashira-sensei thở phào nhẹ nhõm."

Một lần nữa, cảm ơn anh vì đã đến tham gia cuộc gặp này."

"Không có gì, tôi thật sự rất vui khi có thể gặp được con mình sau một thời gian dài.

Tôi nghĩ Kiyotaka chắc chắn cũng rất vui vì điều đó."

Không, tôi hoàn toàn không cảm thấy vui chút nào—nhưng tôi đành gật đầu cho có lệ để không làm mất mặt ông ta.Sau khi một lần nữa cảm ơn Chabashira-sensei, ông ấy quay sang nhìn tôi."

Hãy cứ tận hưởng khoảng thời gian còn lại ở trường này nhé...."

"Vâng..."

Mặc dù nó đã bị kéo dài hơn tưởng tượng, nhưng may mắn là không có chuyện gì lớn xảy ra.Cuộc thảo luận 3 bên của tôi đã kết thúc một cách bình thường.Ông già của tôi lập tức rời đi"Thật sự bố em khác với những gì mà tôi tưởng tượng.

Ông ấy dù đúng là có hơi khó gần nhưng lại rất quan tâm đến tình hình của em ở đây.

Có lẽ xét theo một mặt nào đó thì ông ấy cũng là một người bố tốt."

Như tôi dự đoán, Chabashira-sensei đã hoàn toàn bị ông ta đánh lừa rằng bản thân chỉ là một phụ huynh bình thường sau cuộc gặp lần này."

Có lẽ vậy..."

Việc chỉ ra sự sai lầm của Chabashira-sensei ở đây không có nghĩa lý gì."

Dù sao thì tôi vẫn còn một cửa ải khó nhằn nữa cần phải vượt qua nhưng sau khi vượt qua ải của bố em thì tôi cũng cảm thấy mình đã trút được rất nhiều gánh nặng."

"Phải nhỉ...Chỉ còn Koenji nữa, hy vọng nó sẽ kết thúc suôn sẻ như vừa rồi."

"Tôi cũng mong vậy.

Dù sao thì với trường hợp của em thì tôi còn phần nào có hy vọng chứ Kouenji thì nói thật là tôi không thể nào dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nữa..."

Kouenji cũng sẽ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt phụ huynh của mình chăng?

Hy vọng sẽ không có vấn đề lớn với cậu ta...Ánh mắt của Chabashira-sensei đột nhiên chuyển sang hành lang, tôi cũng nhìn theo, thì thấy ông già tự nhiên dừng lại.

Dường như đang đợi tôi đi theo."

Bố em có vẻ như đang đợi em kìa, chắc là còn nhiều điều muốn nói lắm.

Dù sao thì em cũng sẽ chẳng còn mấy cơ hội như vậy đâu, nếu có gì muốn nói thì cứ tranh thủ nói ra đi."

"Vâng."

Chắc chắn ông ta chẳng có điều gì muốn nói với tôi mà chỉ đơn giản đây là hành động nhằm mục đích kéo dài thời gian của đối phương mà thôi .Hoặc có lẽ là ông ta lại đang âm mưu chuyện gì đó nhắm đến tôi và muốn cảnh báo điều đó cho tôi chăng?

Dù sao tôi cũng không có cách nào tránh được....Tôi gật đầu, Chabashira-sensei cũng làm điều tương tự và quay lại phòng tư vấn.Tôi không còn cách nào khác, đành phải đi về phía người cha già dấu yêu...

Không, tôi nên nói là người đàn ông đó.Khi tôi đến gần, ông ta vẫn không mở miệng."

Tôi cứ tưởng ông sẽ rời đi sau khi kết thúc cuộc gặp này cơ.

Ông có gì muốn nói với tôi sao?"

Ông ta không muốn nói cũng chẳng sao, chỉ là tôi cũng muốn biết lý doCho dù ông ta thật sự có âm mưu gì đó như tôi đã đoán đi nữa, ông ấy chắc chắn cũng không dễ dàng tiết lộ"Dù sao cũng là bố con với nhau, không thể nào nói chuyện phiếm một chút được sao?"

"Bố con à?

Tôi nên nói thế nào nhỉ...

Có lẽ mối quan hệ giữa chúng ta khá rắc rối, tôi không phải thù ghét gì ông nhưng mà tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng có chút tình cảm phụ tử nào với ông hết."

"Vậy à..."

Có một điều tôi có thể khẳng định, đó là tôi không hề ghét người đàn ông này.Mối quan hệ giữa chúng tôi không thể gọi là bố con, mà đúng hơn là mối quan hệ giữa thầy và trò.Không, có lẽ cách miêu tả này cũng chưa chính xác.

Nó đúng hơn là một mối quan hệ không thể nào xích lại gần nhau dù có cố gắng thế nào, giống như giữa cấp trên và cấp dưới vậy."

Cả năm nay ta thật sự đã suy nghĩ rất nhiều về việc con nên làm sau khi tốt nghiệp đó."

"Không cần phải nói làm gì.

Tôi biết rồi và tôi cũng không phản đối điều đó."

"Trở thành người lãnh đạo mới của Whiteroom, tạo ra thế hệ tài năng mới vượt qua cả con."

Tôi đã nói là mình biết rồi, nhưng ông già vẫn tiếp tục nhai đi nhai lại điều đó."

Nó sẽ mất nhiều thời gian nhưng không phải là không thể.

Miễn con thật sự toàn tâm toàn ý cống hiến cho việc đào tạo Whiteroom thì chỉ cần 20 năm nữa thôi, chúng ta sẽ có được những tài năng đúng với những gì mà ta luôn kỳ vọng."

Ông ta có vẻ rất hứng thú khi nghĩ về tương lai đó nhưng rồi lại đột nhiên nghiêm túc trở lại"Nhưng điều đó chỉ dẫn đến một tương lai vô nghĩa mà thôi, thật sự chẳng có gì thú vị cả.

Thế giới luôn thay đổi và bản thân ta cũng không thể thoát khỏi điều đó, chỉ có một năm ngắn ngủi mà mọi thứ quanh ta đã thay đổi một cách chóng mặt đến cả ta cũng không thể ngờ đến."

"Tôi không quan tâm đến hoàn cảnh hiện tại của ông đâu."

"Vậy thì càng tốt, ta cũng chẳng cần con phải làm điều đó.

Dù sao thì như ta đã nói rất nhiều lần trước đó, con phải biết cách sử dụng năng lực của mình một cách phù hợp."

"Ông muốn tôi làm gì?"

"Con đủ thông minh để hiểu ta muốn con làm gì mà, phải không?"

Ánh mắt của người đàn ông trước mặt quấn chặt lấy tôi như một con rắn.Tôi không rõ có phải là trực giác đã mách bảo ông ta hay là ông ta đã biết được điều gì đó để rồi bắt đầu nghi ngờ rằng tôi đang có chuyện gì đó muốn giấu.

Quả nhiên, đúng là không thể xem thường người đàn ông này."

Ai mà biết được."

"Dù sao thì cần nhiều thời gian để chuẩn bị cho điều đó.

Con cứ thoải mái làm những gì mình thích trong năm cuối cùng ở đây đi, ta không có ý định can thiệp nữa đâu."

Có vẻ như ông ấy đảm bảo sẽ không can thiệp vào khoảng thời gian còn lại của tôi ở trường này, nhưng tôi không tin.

Biết đâu ngày mai ông ta lại thay đổi suy nghĩ và cử một ai đó đến nhằm kéo tôi về lại Whiteroom."

Vậy ông có nghĩ rằng trong thời gian này tôi sẽ thay đổi suy nghĩ và phản kháng lại ông không?"

"Thay đổi?

Không thể nào.

Con chắc chắn hiểu rất rõ hơn ai khác.

Để con thật sự có thể phát huy đúng giá trị và khả năng của mình thì sự hiện diện của ta là điều không thể tách rời.

Nếu con dám quay lại đối đầu với ta thì kết quả chỉ có một mà thôi—con hiểu chứ?"

Đây không còn là chuyện có được tự do hay không mà là tuân theo mệnh lệnh hoặc chết.Người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến số phận của ai khác, ngay cả khi đó là con ruột mình."

Suy cho cùng thì cho dù con có mình đồng da sắt đến mức nào thì trước mấy thứ như sức mạnh của dân chủ kiểu Mỹ thì mọi người đều bình đẳng cả thôi."

Tôi có thể bảo vệ bản thân trong một khoảnh khắc như nếu cứ kéo dài điều đó trong 365 ngày, mỗi ngày 24 giờ thì nó hoàn toàn là không thể.Sự thật là trong những tận chiến mô phòng trong Whiteroom, không phải lúc nào tôi cũng là người giành được chiến thắng.Tấn công khi đang ngủ, cho sát thủ bắn từ góc chết, hoặc bỏ thuốc vào thức ăn.Dù tôi đã rèn luyện thể chất và tinh thần đến mức cực hạn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ chắc chắn giữ được mạng sống.Đây là điều mà chính bản thân tôi cũng đã được dạy khi còn ở trong nơi đó."

Đừng suy nghĩ đến những chuyện thừa thải, Kiyotaka."

Những chuyện thừa thải đó, bao gồm cả việc tôi muốn vào đại học."

Nếu muốn tôi giúp ông đạt đến những gì mà ông mong muốn thì ít nhất tôi cũng phải cảm thấy ông phải mang lại được cho tôi một lợi ích nào đó chứ."

"Vậy con muốn gì nào?"

Ông già nói với giọng điệu không tin là sẽ có thứ gì đó như vậy.Đúng là ngay từ đầu tôi đã không hứng thú với những ham muốn trần tục."

Ông đã gửi Yagami đến để buộc đuổi học tôi, hay nói đúng hơn là để xác nhận tình trạng của tôi nhỉ?

Vậy chuyện gì đã xảy ra với thằng nhóc đó sau khi bị đuổi khỏi trường?"

"Con muốn biết chuyện đó à?"

Nói thật, chuyện của Yagami đối với tôi không liên quan gì cả, nhưng đối với Amasawa thì không phải vậy."

Dĩ nhiên là ta đã xử lý thằng nhóc đó rồi—Nếu là ta của một năm trước thì có khi ta đã làm như vậy thật..."

Đối phương vẫn nói với vẻ mặt vô cảm như thường lệ, khiến tôi không thể đọc được suy nghĩ của ông ta.

Sau khi điều chỉnh hơi thở, ông ấy tiếp tục nói:"Suy cho cùng khó khăn lắm mới có thể đào tạo ra được một tài năng như thế trong Whiteroom mà bỏ đi thì thật là một sự phí phạm.

Bây giờ bọn ta đang bắt đầu giáo dục lại thằng bé một chút."

"Giáo dục lại à?"

"Thằng bé rất giỏi, ta thừa nhận điều đó.

Nhưng nó có quá nhiều cảm xúc, sự đối kỵ quá mức mà nó dành cho con thật sự là một thứ không cần thiết, và những gì không cần thiết thì phải bị loại bỏ."

"Vậy thì Amasawa một ngày nào đó cũng sẽ giống như Yagami, đúng không?"

"Đúng vậy.

Tuy nhiên nó còn phải tuỳ vào những gì con bé thể hiện trong 2 năm còn lại của nó ở đây nữa.

Sau khi con bé tốt nghiệp hoặc lỡ như bị đuổi học, ta sẽ lập tức đưa nó trở về Whiteroom và so sánh với Yagami để xem tiếp theo nên làm gì."

"Quan trọng là chúng nó phải nghe lời ông, đúng chứ?"

"Đúng là con trai của ta, khá đấy.

Nếu con bé chị nghe lời thì không sao còn nếu bướng thì nó cũng sẽ không khác gì Yagami.

Ngay cả con dù có tài giỏi đến đâu cũng không dám phản kháng lại ta thì mấy đứa đó có thể làm được trò trống gì chứ?

Thuận ta thì sống mà chống ta thì chết, tất nhiên là theo đúng nghĩa đen."

Có lẽ ở đâu đó, mạng sống và số phận của người khác không thể dễ dàng bị thao túng nhưng với tất cả những đứa trẻ ở trong Whiteroom thì nó lại là một câu chuyện khác.

Những đứa trẻ này từ khi mở mắt đến với thế giới cho đến khi trưởng thành dù có thoát ra khỏi nớ thì vẫn nằm dưới sự kiểm soát của người đàn ông này.

Ông ta và đám cộng sự hiểu rõ tường tận mọi thứ về mỗi đứa trẻ trong Whiteroom.

Nếu Amasawa có ý định muốn làm phản, ông ta chỉ cần đưa Yagami ra làm lá chắn thì cho dù con bé có bướng đến mức nào cũng không thể tấn công Yagami và phải chấp nhận kết cục thua cuộc mà thôi.Có lẽ ngay từ đầu việc con bé được ban cho cảm xúc đã là một sai lầmKhông, sự tồn tại của cảm xúc cũng chẳng ảnh hưởng đến kết cục sau cùng là bao.Với tính cách của con bé này nhiều khả năng cũng đã có tính toán nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra.

Việc tiết lộ sự tồn tại của Whiteroom ra bên ngoài có thể khiến cho mọi kế hoạch của ông ta bị đổ bể hết, thậm chí là hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng tôi biết là con bé sẽ không làm điều đó.

Ít nhất là bây giờ, bản thân tôi cũng sẽ không làm.

Hoặc nói chính xác hơn là không bao giờ mảy may có những suy nghĩ như vậy.Bởi vì những điều tôi được dạy ở trong đó thật sự đã ăn sâu vào máu thịt của tôi, không thể nào gạt bỏ được."

Con thực sự rất quan tâm đến Yagami và Amasawa nhỉ?"

"Dù chả nói với nhau được mấy lời nhưng suy cho cùng tôi cũng xem chúng như em của tôi vậy."

"Có vẻ như con cũng đã biết đùa rồi đó.

Việc đã cho con ở lại đây để tiếp tục làm học sinh bình thường mà con luôn mong muốn xem ra cũng có cái lợi của nó ha?"

"Vậy ông có hoan nghênh sự thay đổi này của tôi không?"

"Chà, có lẽ câu trả lời sẽ là có.

Thời gian ở Whiteroom, chưa nói đến những vấn đề khác thì thú thật con không khác gì một cái máy.

Bây giờ ít nhất con cũng có vẻ giống người hơn rồi, đó sẽ là một tài sản quý giá để con có thể vào đời sau này."

Ông ta nghĩ rằng chỉ cần vẫn có thể nắm được tôi trong tay thì không có bất cứ điều gì đáng lo cả..."

Dù sao thì tôi chỉ muốn hỏi 1 câu thôi, tôi có thể đi được chưa?"

"Vội vã gì chứ, chúng ta không có nhiều cơ hội để nói chuyện như vậy đâu."

"Tôi còn mong là đừng có những cơ hội như vậy cơ."

Ông ta nán lại ở đây quá lâu khiến bản thân tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu"Vừa rồi giáo viên chủ nhiệm có nói là con đã cố gắng giúp lớp tiến lên vị trí cao nhất trong ngôi trường này.

Dù sao lớp học cũng là một xã hội thu nhỏ nên ta cảm thấy việc con dùng tài năng của bản thân để đưa lớp mình lên lớp A thật sự vô cùng đáng khen."

"Không ngờ ông lại khen tôi vì những chuyện tầm thường như thế này đó."

"Từ góc độ năng lực mà nói, mấy cái việc này đối với con không phải là điều gì đó khó khăn.

Ta khen con ở đây không phải là vì tài năng của con mà vì con cuối cùng cũng có cái khát vọng muốn vươn lên làm người đứng đầu.

Nhớ lại hồi mới vào đây học, con không hề có bất cứ sự hứng thú nào đến mấy chuyện như thế...."

"Có lẽ vậy, nhưng xin lỗi vì câu trả lời sắp tới của tôi sẽ khiến ông thất vọng.

Tôi không làm những việc này vì tôi muốn vương lên làm người đứng đầu hay gì, bằng chứng là tôi có kế hoạch chuyển xuống lớp thấp hơn trong năm tới."

"Chà, chuyển xuống lớp thấp hơn à?

Rồi con lại kéo lớp đó lên lớp A một lần nữa đúng chứ?"

"Ai mà biết được, mà dù sao thì nó cũng chẳng liên quan đến ông."

Sự thật là ông già nói không saiNhưng mà dù sao không cho ông ta biết được kết quả mới khiến cho mọi thứ thú vị hơn"Dù sao thì ta cảm thấy điều này cũng khá thú vị đó."

Tôi không muốn tốn thời gian ở đây, nhưng cho đến hiện tại ông ấy vẫn chưa có ý định buông tha cho tôi."

Ông còn muốn—"Tôi bắt đầu cảm thấy chán ghét.

Đang định nói thì tôi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.Vào thời điểm này, sự xuất hiện của phụ huynh Kouenji không có gì là lạ.

Khi nhìn thấy người chủ nhân của những bước đi đó, sắc mặt của ông già tôi lập tức thay đổi.Người xuất hiện chính là bố của Kouenji.

Đối phương có dáng người cao ráo và thân hình vạm vỡ.

Có vẻ như ông ấy cũng đã nhận ra chúng tôi và sau khi bước lên thì đã ngay lập tức dừng lại.Lúc này, người đang đứng bên cạnh tôi lập tức hành động."

Chà, quý hoá quá.

Không ngờ lại gặp chủ tịch Kouenji ở đây đó..."

Ông ta tiến lên một bước, giả vờ ngạc nhiên và cúi đầu chào.Mọi thứ dường như đã hoàn toàn được ông ta sắp đặt để cuộc gặp này trở thành một sự kiện tình cờ và ngẫu nhiên.Đối phương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông đang cúi đầu trước mặt mình.

Cảm giác bá khí toả ra thật sự vô cùng mạnh mẽ."

Sorry, anh đây là...?"

Khi bị hỏi, ông già tôi lập tức báo tên mình cho cha của Kouenji và lấy danh thiếp một cách thành thục."

Xin lỗi vì chưa giới thiệu bản thân.

Tôi là nghị viên của Đảng Cộng Vinh, Ayanokouji Atsuomi.

Tôi đã luôn muốn gặp ngài từ lâu, nhưng không ngờ lại gặp ở đây.

Ai mà tin được con của ngài lại cùng lớp với cháu nhà tôi chứ, thật sự đúng là một sự trùng hợp mà."

"Không cần đưa danh thiếp, tôi không có nhu cầu nhận giấy vụn."

"Dù sao thì tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để chủ tịch Kouenji đây không thể nào có thể quên được tôi.

Nếu có thể thì sau khi ngài xong việc ở đây, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện riêng được không?

Tôi đảm bảo sẽ không làm ngài thất vọng vì đã lãng phí thời gian vàng bạc của mình đâu."

Ông ta lại cúi đầu đưa danh thiếp.

Tôi không muốn biết và cũng chẳng quan tâm tại sao ông ta lại để tâm đến bố của Kouenji như vậy, thậm chí còn sẵn sàng hạn mình đến mức đó."

Sorry, sau khi xong việc ở đây tôi còn có hẹn nữa.

Mong anh thông cảm...."

Bố của Kouenji dường như đã nhận ra rằng đối phương đang cố tình tạo ra sự tình cờ này và từ chối khéo.Tất nhiên, ông già của tôi không thể đơn giản từ bỏ như vậy."—Vậy sao, không biết ngài có hẹn với nhân vật quan trọng nào mà có thể dễ dàng từ chối tôi như vậy..."

Ông ta ngẩng đầu lên để xác nhận lại tình hình.

Chắc chắn ông ấy đã biết chi tiết, chỉ là xác nhận lại mà thôi.Dù sao thì đối phương cũng đã biết là mình cố tình bày trò để gặp nhau một cách tình cờ, ấn tượng về ông ấy chắc chắn đã bị giảm sút.Mặc dù vậy, ông ta cũng chẳng buồn quan tâm mà vẫn cố gắng kéo bố của Kouenji vào lãnh địa của mình."

Thời gian không còn nhiều, xin cáo từ..."

Bố của Kouenji đã nói như vậy, ông già tôi cuối cùng đành phải nhường đường...Khi chúng tôi đi ngang qua nhau, ánh mắt tôi và bố Kouenji vô tình chạm nhau.

Ánh mắt của ông ấy sắc bén hơn cả Ayanokouji Atsuomi.

Xem ra ông ta không chỉ có vẻ bề ngoài mà khí chất của bản thân cũng vô cùng mạnh mẽ.

Dù bềngoài chỉ là một người đâu đó đã gần ngũ tuần nhưng tôi cảm thấy ông ta vẫn còn vô cùng tự tin và sung mãn.Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi có thể hiểu rằng tài năng và tính cách không coi người khác ra gì của Kouenji là được di truyền từ ai rồi."

Dù chỉ là một cậu bé nhưng mà—"Có vẻ như ông ấy muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng lại không nói ra.Đối phương không dừng bước, mà tiếp tục đi về phía phòng tư vấn"Từ đầu biết là sẽ rất khó rồi nhưng không ngờ nó lại khó đến như vậy."

"Xem ra ngay từ đầu ông cũng chẳng quan tâm gì đến cuộc thảo luận 3 bên này, mục đích của ông ở đây là để gặp bố của Kouenji thôi, tôi nói không sai chứ?"

Chắc hẳn ông già đã nhìn thấy tên Kouenji ở gần tên tôi và quyết định đến trường vào phút chót.Có lẽ chính bản thân ông ấy cũng không thể nào hoàn toàn kiểm soát được thời gian của các cuộc gặp lần này nên nếu như khoảng cách giữa tôi và Koenji quá xa nhau thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ từ bỏ."

Nói ông ấy là người ủng hộ nhiệt tình cho Đảng Công dân cũng không phải là quá đáng, dù không có vai trò rõ ràng nhưng với việc đã đổ rất nhiều tiền cho họ thì có thể xem ông ấy như một trong những người có tiếng nói nhất trong nội bộ đảng này."

Nói cách khác, ông ấy chính là một trong những người ủng hộ kẻ thù của người đàn ông đứng trước mặt tôi."

Chỉ cần có thể lôi kéo ông ấy về phe của ta, tình hình sẽ thay đổi đáng kể."

"Vậy thì tại sao không chọn nơi khác để gặp mặt?"

"Không được, ông ta có lịch trình vô cùng dày đặc và hầu như luôn sống ở nước ngoài."

Thật sự không có nhiều cơ hội tiếp cận.

Vì vậy, ngay khi biết đối phương sẽ đến dự cuộc thảo luận 3 bên này, ông ta mới lập tức quay xe vào phút cuối và quyết định trực tiếp đến đây."

Dù vậy xem ra mọi thứ vẫn không hề dễ dàng nhỉ?"

Nhưng lúc này, ông ta dường như không để tâm, rút điện thoại ra và nhận một cuộc gọi."

Được, chúng ta gặp ở đó."

Sau cuộc trò chuyện ngắn với ai đó thì ông ta không nói gì thêm với tôi, mà bắt đầu đi xuống cầu thang.Xem ra ông ta tìm cớ trò chuyện nãy giờ cũng chỉ là để câu thời gian để gặp người cần gặp thôiÔng già đã đạt được mục đích nên cũng chả cần ở đây làm gì, vì vậy tôi chỉ đành đứng im mà nhìn ông ta rời đi.Phần 3:Sau khi ông già tôi đi xuống cầu thang thì cũng là lúc Kouenji Rokusuke xuất hiện.

Cậu ta vừa ngâm nga vừa bước về phía hành lang nơi tôi đang đứng.Tôi tưởng cậu ta sẽ đi thẳng qua, nhưng ngay khi tiếng ngân nga ngừng lại thì cũng là lúc đôi chân của cậu ấy dừng lại."

Ayanokouji-boy, nói chuyện một chút được không?"

"Chà, cậu chủ động như vậy thật là hiếm thấy đó."

"Bộ tôi muốn nói chuyện với cậu thì có vấn đề gì sao?"

"Không, chỉ là tôi không nghĩ cậu là kiểu người như vậy, nên hơi bất ngờ thôi."

Kouenji cười nhếch mép và một tay vén tóc mình lên."

Dù sao tôi cũng chỉ đang muốn cảnh báo cậu thôi.

Dạo gần đây có vẻ cậu đang bắt đầu có những hành động gây chú ý đó."

"Gây chú ý?

Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

"Giữa chúng ta thì cậu không cần giả ngu làm gì, ví dụ như chuyện về kỳ thi đặc biệt cuối năm học chẳng hạn."

Từ cách nói của đối phương thì cậu ta không chỉ đơn giản là muốn cảnh báo."

Ý cậu là của Maezono à?

Đó là việc làm vì lợi ích của lớp thôi, tôi đã giải thích rõ ràng sau kỳ thi mà?"

Kouenji tiếp tục nói với một nụ cười tự mãn."

Thôi nào, cậu không nhớ là tôi đã từng nói mấy câu đại ý như là lời nói thật của cậu luôn chưa đựng sự dối trá sao?"

"Tất nhiên là tôi vẫn nhớ."

"Một ổ bánh mỳ bị bẻ đôi thì là bánh mì nhưng sự thật mà đã bị pha dối trá dù chỉ là một chút thì cũng là dối trá.

Cái gì mà vì lớp chứ?

Chẳng qua cậu làm thế đơn giản vì cậu thích mà thôi."

Đây là một quan điểm hoàn toàn khác so với Kushida hay Karuizawa."

Mấy kẻ ngốc kia thì có thể bị cậu dắt như bò nhưng tôi ở một đẳng cấp khác."

Kouenji không biết đang nghĩ gì, lấy một chiếc gương từ trong túi và đưa cho tôi xem."

Nhìn thằng vào gương đi, cậu có thể thấy được bản chất sâu thẳm bên trong con người của mình đó."

Trong gương chỉ phản chiếu hình ảnh của tôi, không có gì khác biệt so với bình thường."

Xin lỗi, tôi không hiểu.

Gương chỉ phản chiếu những thứ hiện diện trước mắt mà thôi."

"Có vẻ như chúng ta đã nhìn thấy những thứ khác nhau.

Hoặc có thể, cậu đã nhìn thấy nhưng lại giả vờ không thấy."

"Ngay từ đầu, cậu chẳng phải cũng không quan tâm đến lớp học sao, Kouenji?

Việc tôi làm cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cớ gì cậu lại còn phí thời gian đi cảnh báo tôi?"

"Nếu trước mặt có ruồi hay muỗi cứ bay qua bay lại, dù không hứng thú gì, cậu vẫn sẽ vẫy tay đuổi đi, đúng không?

Cũng chẳng có gì đặc biệt cả..."

"Theo tôi thấy thì đuổi đi rồi nó cũng sẽ quay lại làm phiền, chi bằng đập bỏ sẽ là lựa chọn tốt hơn."

Tôi đơn giản muốn nói rằng đôi khi không nên cứ để rắc rối kéo dài khiến mọi thứ trở nên phức tạp mà hãy giải quyết nó triệt để ngay khi chỉ mới bắt đầu."

Nhưng cậu sẽ không làm vậy đâu ha.

Mặc dù bay qua bay lại có thể hơi khó chịu, nhưng không gây hại gì cả..."

Cho đến nay, Kouenji vẫn chưa bao giờ thực sự ra tay trực tiếp.

Cậu ta chỉ hành động khi có sự nguy hiểm thật sự, điển hình là trường hợp của Yamauchi hay Hirata hồi năm nhất."

Tôi sẽ tiếp nhận lời khuyên của cậu.

Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ hành động theo suy nghĩ của riêng mình."

Mặc dù cậu ấy nhận ra rằng những lời của mình không khác gì nước đổ đầu vịt, nhưng thái độ của Kouenji vẫn không có sự thay đổi lớn."

Tiếp tục làm những gì cậu muốn đi.

Cậu muốn đọc vị hay thao túng ai thì cứ thoải mái, tôi đây cũng chẳng có hơi đâu mà để tâm.

Đây chính là đặc quyền của kẻ mạnh.

Dù sao thì kẻ yếu muôn đời vẫn chỉ là công cụ cho kẻ mạnh.

Trong cái thế giới tư bản này thì công lý chỉ đơn giản là quyền của kẻ mạnh, người thức thời sẽ hiểu rằng than vãn về sự bất công là vô dụng, muốn có công lý thì phải trở thành một kẻ mạnh thật sự nhưng liệu đó có là sự thật không hay họ cũng chỉ là công cụ trong tay những kẻ mạnh trên đỉnh xã hội."

Đúng vậy, Kouenji Rokusuke là kiểu người như vậy.Vì vậy, tôi cảm thấy kỳ lạ khi cậu ấy tự nhiên lại nói chuyện với tôi.Cuộc thảo luận 3 bên của cậu ấy sẽ sớm bắt đầu.

Cậu ta cũng sẽ không lãng phí thời gian để nói mấy thứ như này.Những câu nói ẩn dụ của cậu ấy thật sự vô cùng khó hiểu, cảm giác như thật sự đang cố tình muốn đánh đố tôi tìm ra ý nghĩa thật sự của nó."

Dù sao thì nếu cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi không có nhu cầu để nghe cậu luyên thuyên vô bổ đâu."

Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề và quan sát phản ứng của Kouenji.Dù sao thì cho đến hiện tại cậu ta vẫn là một cái gai cực kỳ khó để có thể quyết định được có nên nhổ hay khôngTôi cần xác nhận một lần cuối xem có nên nhổ cái gai này vì sự phát triển của Horikita hay không."

Có vẻ như cậu thực sự đã quyết định làm nhân vật phản diện đến cùng ha."

"Cậu thật sự nghĩ rằng mình có thể hiểu tôi sao?"

"Tại sao không nhỉ?

Tôi rất là sắc sảo đấy."

Sắc sảo?

Chuyện đó không liên quan gì ở đây cả.

Dù có tiếp tục cố gắng đi sâu vào câu chuyện này hơn nữa, tôi cũng không thu thập thêm được gì mới.

Mọi thứ lúc này đã không ổn chút nào và có thể sẽ còn tệ hơn trong tương lai."

Khi tôi vào trường này, tôi nghĩ rằng mình chỉ cần là một học sinh bình thường là đủ rồi.

Tôi chỉ nghĩ rằng nếu có thể học xong ba năm như một học sinh bình thường thì tốt quá.

Nhưng trong khoảng thời gian ở đây, tôi đã bắt đầu có những điều muốn làm.

Bây giờ tôi đang nghĩ đến việc làm điều đó.

Thay vì để nó chỉ đơn giản là cuộc chiến một mình muột ngựa hay là cuộc đua song mã giữa 2 lớp mạnh thì tôi muốn tạo ra một cuộc đua tứ mã giữa 4 lớp với nhau.

Chỉ đơn giản vậy thôi."

"Vậy cậu định chuyển lớp để điều chỉnh sự cân bằng cho cuộc chơi sao?"

Kouenji có vẻ như đã biết tôi đang suy nghĩ về việc chuyển lớp."

Tôi không phủ nhận điều đó.

Liệu nó có xảy ra hay không còn phụ thuộc vào tương lai.

Nhưng dù sao, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để duy trì sự cạnh tranh giữa các lớp với nhau."

"Thế thì cậu cứ làm theo ý mình đi.

Tuy nhiên, tôi hy vọng việc chơi đùa với Little Girl và Dragon Boy là đủ để khiến cậu hài lòng."

"Xin lỗi, phạm vi của tôi không thể chỉ dừng lại ở đó.

Giống như Sakura và Maezono trước đây, để phục vụ cho mục đích của tôi thì sẽ không có bất cứ ai là an toàn cả, ngay cả với Wang Mei Yu."

Với Kouenji- một người không để bất cứ ai vào mắt, Mii-chan là trường hợp ngoại lệ duy nhất.Kouenji luôn giữ một biểu cảm không đổi, lần này khẽ nhướng mày một chút."

Fufufu..."

Cậu ta cười một mình, như thể cảm thấy thú vị."

Cây đã muốn lặng mà gió lại vẫn cứ hãm thế này thì chịu rồi—Xem ra cậu thật sự muốn thách thức tôi đến thế sao?"

Câu khiêu khích của tôi hình như đã đến được tai cậu ta."

Tuỳ cậu suy nghĩ thôi, dù sao thì tôi chưa bao giờ nói rằng muốn cậu làm bất cứ điều gì cả."

Ánh mắt chúng tôi lập tức giao nhau.Cậu ta không phải kiểu người có hứng thú với lớp A, tôi hiểu điều đó.Trong nội bộ lớp tôi không thể làm gì nhưng một khi tôi không còn ở đó nữa thì mọi thứ sẽ khác.Nếu tôi rời khỏi lớp Horikita thì tình hình sẽ thay đổi lớn đấy, Kouenji."

Hãy bỏ đi mà làm người.

Dù sao thì tôi thừa nhận cái trí tuệ siêu phàm của cậu nhưng tôi vẫn phải nói một lần nữa rằng nó không đủ trình để chung mâm với tôi đâu.

Một khi tôi đã nghiêm túc thì tôi đây cũng không ngán bất cứ đối thủ nào về mảng học tập đâu, lúc đó đừng có mà hối hận đó nhé."

Có vẻ như cậu ta tin rằng bản thân đang ở kèo trên, ít nhất là trong mảng học tập"Dù sao thì nói mấy câu như thế thì ai mà chẳng nói được.

Cậu hãy thể hiện nó bằng hành động đi đã rồi tính..."

"Tôi không có ý định thể hiện gì cả.

Tôi luôn cố gắng tiếp thu những thứ kiến thức cơ bản này ở mức tối thiểu.

Nếu cứ áp dụng tất cả những kiến thức đã có trong thế giới này, tôi sẽ chỉ đóng khung bản thân trong những suy nghĩ cố hữu mà thôi.

Cái đó sẽ chẳng có gì thú vị.

Nhìn cậu, tôi có thể thấy rõ điều đó."

Tôi đã tiếp thu rất nhiều kiến thức từ thế giới này.Dựa vào những kiến thức đó, tôi suy nghĩ và kết nối mọi thứ lại với nhau."

Chính vì không phải cái gì tôi cũng biết nên tôi mới có thể tìm ra được câu trả lời riêng của mình."

Có vẻ như đối phương có một cách suy nghĩ rất độc đáo và tôi tin rằng những gì cậu ta nói không phải là dối trá.Kouenji là người có năng lực quan sát và học hỏi đáng kinh ngạc nhưng cậu ta cố tình không tiếp thu mọi thứ một cách dồn dập mà sẽ chọn lọc nó, rõ ràng là như vậy.Cậu ta cất chiếc gương vào túi và tiếp tục bước đi.Nếu đối phương có thể hành động theo hướng có lợi cho Horikita thì có vẻ mọi thứ sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều đó, nhưng liệu một ngày đó nó khả năng đó có thể xảy ra không?Hiện tại tôi vẫn chưa biết được.Phần 4:Phòng chủ tịch trường.Người đứng nghiêm với vẻ mặt căng thẳng là Sakayanagi-chủ nhân của căn phòng này.Sau khi chào người khách đầu tiên là Kijima, không khí trong phòng trở nên trầm mặc.Một bầu không khí ngột ngạt kéo dài trong giây lát, rồi tiếng gõ cửa vang lên và cánh cửa mở ra.Đây là tín hiệu cho biết vị khách thứ hai đã đến.

Sakayanagi đang có dấu hiệu mệt mỏi vì phải chờ đợi lâu cũng lập tức tươi tỉnh trở lại."

Thủ tướng Kijima, khách của ngài đã đến."

Nghe thấy lời của vệ sĩ, Kijima ra hiệu cho người đó vào phòng bằng một cử chỉ tay.Ngay sau đó, người bước vào là một người đàn ông cao lớn tên Kouenji.Kijima lập tức đứng dậy, chìa tay ra đón Kouenji đang bước vào với những bước chân mạnh mẽ."

Đã lâu không gặp, Kouenji-san.

Tôi đã rất hy vọng được gặp lại anh đó."

"Ồ, tôi cũng thế, thưa Thủ tướng.

Đã 3 năm rồi nhỉ?"

"Đúng thế."

Cả hai người đều mỉm cười, rồi bắt tay và ngồi xuống."

Có vẻ công việc của ngài đang vô cùng thuận lợi nhỉ, thưa thủ tướng."

"Đó là nhờ vào những sự hỗ trợ cực kỳ chu đáo của Kouenji-san.

Tôi có thể làm mọi thứ mình muốn mà không phải lo lắng gì."

"Dù sao thì càng leo lên cao thì luôn bị nhiều kẻ thù nhắm vào, và cái mệt mỏi hơn nữa là rất khó để phân biệt ai là bạn và ai là thù trong cái thế giới này."

"Đúng vậy.

Tôi đã ở trong cái giới chính trị này đủ lâu để hiểu được điều đó nhưng suy cho cùng ta cũng chẳng thể làm được gì ngoài cách sống chung với nó.

Dù sao thì miễn là vì tương lai nước nhà..."

"Tôi thật sự rất vui mừng khi nước ta có một vị lãnh đạo như vậy đó."

Sakayanagi đang lắng nghe từ xa, cảm thấy có vẻ 2 người họ đang rất tôn trọng nhau."

Dừng lại đi, xin đừng khiến chúng tôi phải khó xử mà!"

Các vệ sĩ ngoài kia chưa kịp nói xong thì cánh cửa đã lập tức bị đẩy mạnh."

Xin lỗi đã làm phiền."

Ayanokouji Atsuomi đã xông vào và dù Sakayanagi có ngạc nhiên thì Kijima và Kouenji vẫn không có dấu hiệu bị xao động."

À, Ayanokouji-sensei...

Hiện tại tôi đang có khách quý, nên..."

Khi Sakayanagi bước một bước về phía Ayanokouji để đuổi khéo đối phương, Kijima nhẹ nhàng giơ tay bảo không cần, rồi mỉm cười và mở rộng hai tay như thể chào đón."

Không vấn đề gì đâu, dù sao thì người ta cũng hay nói khách không mời thì là khách quý còn gì..."

Nói rồi, Kijima liếc nhìn Kouenji và nhận được sự đồng thuận từ đối phương."

Thưa thủ tướng, tôi không ngờ sẽ gặp ngài ở đây đó."

Kijima tiếp tục với một biểu cảm ôn hòa khi nhìn Ayanokouji."

Chà, có gì mà anh phải ngạc nhiên nhỉ.

Tôi từng làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục và cũng là một trong những kiến trúc sư trưởng tạo ra ngôi trường này mà.

Ngoài ra việc tôi thân thiết với Kouenji-san là câu chuyện nổi tiếng rồi.

Một nghị viên có thâm niên như anh chắc hẳn đã biết về chuyện này nhỉ, Ayanokouji-san?"

Kijima lập tức nói điều đó với Ayanokouji nhằm mục đích thăm dò đối phương."

Thật vinh hạnh khi ngài vẫn còn nhớ đến tôi."

Ayanokouji từng là một nhân vật quan trọng trong Đảng Công dân dưới trường một người có tiếng nói trong đảng ngày đó là Naoe, dù đã có một thời gian rời khỏi chính trường nhưng danh tiếng của ông ta vẫn chưa hề mai một hoàn toàn, giờ đây ông ta đã quyết định thay đổi đảng và trở lại chính trường."

Bộ anh ta nổi tiếng trong giới lắm à?"

Kouenji hỏi Kijima.Kijima nhắm mắt nhẹ và mỉm cười."

Đó không phải là vấn đề có nổi tiếng hay không.

Là một Thủ tướng, việc nhớ tên và mặt của các nghị viên là điều tất yếu."

Kijima nhấn mạnh rằng ông ta nhớ Ayanokouji vì đó là điều ông ta phải làm, chứ không phải vì thành tích hay công trạng của đối phương.

Ông ta thừa hiểu rằng với những người có ham muốn thể hiện bản thân như Ayanokouji thì những lời này thật sự vô cùng sát thương."

Thật nất ngờ khi nghe Thủ tướng nói vậy.

Ngài có thể nhớ mặt của tất cả nghị viên sao?"

"Đương nhiên rồi."

Kijima đáp lại như thể đó là điều hiển nhiên, mặc dù số lượng nghị viên đã vượt qua con số 700.Liệu đó có phải sự thật không?

Ayanokouji ngay lập tức nghĩ rằng đây là lời nói dối, nhưng không có cách nào để xác minh nó tại thời điểm này."

Được rồi... anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại tự nhiên đi vào đây mà không báo trước được không, Ayanokouji-san?"

"Xin lỗi vì đã làm phiền cuộc trò chuyện của các ngài nhưng lý do tôi đến đây là vì muốn được nói chuyện với chủ tịch Kouenji.

Bởi vì tôi nghe nói rằng ngài ấy đang ở đây."

"Anh nghe được chuyện này từ ai vậy?"

Kouenji dựa lưng vào ghế và liếc nhẹ sang Sakayanagi ở phía sau trong một khoảnh khắc rồi mới hỏi câu đó."

Chỉ là tôi tình cờ nghe được một nhân viên nào đó trong trường nói ra thôi."

Thực tế không phải vậy.

Sau khi kỳ thi đặc biệt cuối năm học kết thúc, Ayanokouji đã biết Kijima và Kouenji sẽ gặp nhau vào hôm nay tại phòng chủ tịch trường.

Về cơ bản thì những gì ông ấy nói nãy giờ hoàn toàn chỉ là nói dối.Dù sao thì không phải lúc nào cũng có cơ hội để trò chuyện với các yếu nhân thế này.Đối với Ayanokouji, người không quan tâm đến việc có bị ghét hay không, đây là cơ hội tốt.Kijima giờ đã là một ông già, cái phong thái áp đảo của một ngôi sao chính trị đang lên thời Ayanokouji bước chân vào chính trường cũng dần mai một theo thời gian, điều đó khiến cho chính Ayanokouji cũng không còn có cảm giác bị đe doạ như trước.Ông ta nghĩ bản thân có thể phần nào xoay sở đối phó được với Kijima tuy nhiên vẫn không thể nào đánh giá thấp một con cáo già trong chính trường như đối phương.Chưa kể Kouenji ngồi kế bên cũng đang toả ra một bá khí áp đảo tất cả mọi người ở đây, Ayanokouji hiểu rằng chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thôi thì có thể hậu quả mà mình nhận lại sẽ rất thảm khốcKijma vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên mà cất lời"Xin lỗi nhưng tôi không thể nào đáp ứng thỉnh cầu này của anh được, Ayanokouji-san.

Phiền anh ra ngoài cho..."

"Dù ngài có nói gì thì cũng sẽ không thay đổi quyết định của tôi đâu.

Tôi đã muốn làm gì thì nhất định sẽ làm đến cùng, không ai có thể ngăn cản tôi dù đó có là Thủ tướng đi chăng nữa.

Vậy nên làm ơn, xin hãy cho phép tôi nói chuyện với chủ tịch Kouenji""Đến mức anh sẵn sàng bất chấp vượt qua cả một đội bảo an để vào được đây nhỉ?"

"Vâng, đó là tính cách của tôi"Kouenji đưa tay lên cằm để đánh giá về người đang đứng trước mặt mìnhAyanokouji cũng đang có hành động thăm dò phản ứng của đối phương cùng lúc đóNgười này có thể sẽ mang lại giá trị gì nếu hợp tác với nhau?

Hay liệu có nên lập tức loại bỏ để trừ đi hậu hoạ hay không?Đây là thời điểm quan trọng để đưa ra quyết định đó"Ayanokouji-sensei.

Dù sao thì hai người họ đang nói chuyện riêng với nhau.

Chi bằng có thể đổi sang ngày khác được không?"

Sakayanagi nãy giờ vẫn im lặng đã lên tiếng ngăn sự việc đi xa hơnNhưng Ayanokouji đã đi đến mức này rồi thì cũng không hề có ý thoái lui"Không lẽ cả 2 ngài đang bàn chuyện quan trọng gì sao?"

"Không, chỉ là bạn bè lâu năm gặp mặt tâm tình thôi"Dù Kijima nói vậy nhưng Ayanokouji cũng không phải là trẻ con mà tin vào điều đó"Vậy thì tại sao không cho phép tôi được tham gia?"

"Khá lắm, tôi khá khen cho sự dũng cảm và liều lĩnh của anh.

Có điều những người như anh thật sự rất dễ bị ghét lắm đó"Kouenji dù trong lòng không có mấy thiện cảm với những gì Ayanokouji đã làm nhưng cũng đánh giá cao sự dũng cảm này của đối phương"Vâng, đúng vậy.

Nhưng với tôi thì bạn hay thù không quan trọng, miễn có thể mang lại lợi ích thì đều có thể hợp tác""Chà, có vẻ như ngài thủ tướng chắc cũng đau đầu lắm khi có những nghị viên như thế này trong nội các của mình ha?"

"Dù sao anh ta đã từng có một thời gian dài phục vụ dưới trướng của Naoe-sensei, một trong những người mà tôi vô cùng kính trọng.

Vậy nên không ngạc nhiên khi anh ấy cũng phần nào thừa hưởng được sự quyết đoán của con người đó"Kijima cười trừ trong lúc tán dương hành động của AyanokoujiBản thân Ayanokouji cũng bắt đầu trở nên cảnh giác hơnQuản nhiên đối phương vốn không hề xem mình chỉ là một nghị viên bình thường như những gì ông ta đang thể hiện ra bên ngoài"Dù sao thì Kouenji-san này.

Tôi nghĩ Ayanokouji-san cũng đã làm đến mức này rồi mà cứ tiễn anh ta đi về nhưng vậy cũng không phải đạo.

Mà dù sao có vẻ như bản thân anh cũng khá hứng thú với người này, nếu anh không phiền thì lắng nghe anh ta nói mấy câu cũng không có vấn đề gì"Kijima ra hiệu rằng Ayanokouji có thể ngồi nhưng đối phương đã thẳng thừng từ chối điều đó"Xin thứ lỗi nhưng tôi đứng là được rồi.

Bản thân tôi cảm thấy như này sẽ phù hợp với mình hơn"Tự nhiên nhã ý của mình bị đối phương từ chối, Kijima nhìn sang KouenjiMặc dù rõ ràng Kouenji ban đầu không hề có ý định tiếp Ayanokouji nhưng rồi ông ấy cũng đồng ý dể đối phương ở lại"Con trai anh cũng học ở trường này đúng chứ?...

Xem nào, Kiyotaka-kun nhỉ?"

"Tôi không ngờ là ngài thủ tướng lại biết tên của con trai tôi đó""Tôi không chỉ nhớ có mỗi tên của nghị viên các anh thôi đâu"Ayanokouji bình tĩnh đối diện với Kijima trong khi đó Sakayanagi đang bắt đầu cảm thấy lo lắngBiết là Kijima đã chăm chú theo dõi kỳ thi nhưng không ngờ là ông ấy lại có thể chú ý về mọi thứ diễn ra đến mức như vậy"Thật ra thì cách đây không lâu tôi có đến ngôi trường này để theo dõi kỳ thi đặc biệt cuối năm của khối năm 2, tiện thể cũng thăm con trai của Kouenji-san đây.

Nhưng mà thật sự tôi phải công nhận cháu nhà anh đã để lại cho tôi một ấn tượng không thể nào quên"Ayanokouji vốn đã biết hết tất cả những thông tin này nhưng ông ta vẫn cố tỏ vẻ như bản thân vẫn còn chưa biết gì.

Bởi vì tất cả những thông tin về kỳ thi đặc biệt hay sự xuất hiện của Kijma đề là thông tin mật chỉ có những người trong cuộc mới biếtNgay cả chủ tịch của ngôi trường này là Sakayanagi cũng không hề biết rằng Ayanokouji đã nắm hết toàn bộ những gì diễn ra trong kỳ thi đóBản thân Ayanokouji coi việc này cũng là một cơ hội tốt"Không biết ngài cảm thấy thế nào về màn trình diễn của Kiyotaka, thưa thủ tướng?"

Chắc chắn không phải tự nhiên Kijima lại có sự chú ý đến con trai của Ayanokouji chứ không phải bất cứ học sinh nào khác trong kỳ thi lần nàyAyanokouji thật sự rất để tâm đến điều đó"Nói thế nào nhỉ?

Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

Thằng bé thật sự có khả năng trở thành một chính trị gia vượt xa cả anh đó"Kijima không hề do dự khi đưa ra những lời đánh giá tích cực về KiyotakaNghe có vẻ như là một lời khen đơn thuần nhưng thực tế không phải vậyÝ của đối phương còn muốn nói rằng năng lực chính trị của Ayanokouji còn không bằng một thằng nhóc chưa tốt nghiệp trung học"Với tư cách là bố của cháu nó, tôi thật sự vô cùng tự hào khi nghe được những lời khen như vậy từ chính ngài thủ tướng đây"Ayanokouji lập tức cảm ơn chân thành khi nghe được một điều như vậy"Tất nhiên, nhờ sự giáo dục vô cùng chu đáo của anh mà thàng bé mới thật sự có được sự giỏi giang như ngày hôm nay nhỉ?"

"Ngài quá khen rồi, tôi cũng chẳng phải người học rộng tài cao gì thì sao có thể làm được điều đó chứ.

Tất cả là nhờ có sự giáo dục của các thầy cô trong ngôi trường"Kijima đã mượn chủ để về con cái đề ám chỉ khéo léo về dự án Whiteroom mà Ayanokouji đang điều hành"Thôi được rồi, chúng ta có thể vào vấn đề chính được chứ.

Anh muốn nói chuyện với tôi nhưng tôi chắc anh cũng hiểu rằng tôi là một người ủng hộ nhiệt tình của đảng Công Dân trong khi đó anh là người của Đảng Cộng Vinh..."

"Đúng là như vậy, nhưng trước đó tôi cũng đã từng ở trong đảng Công dân với thủ tướng Kiijima đây"Khi Kijima trở thành thủ tướng, tỉ lệ ủng hộ của đảng Công dân vốn luôn dao động đã được duy trì ở mức cao ổn định trong thời gian ông ấy nắm quyền từ đó những người khác trong đảng cũng đã chiếm được đa số ghế trong quốc hội, gần như là con đường tiếp tục nhiệm kỳ đã mở toang trước mắt.

Trong khi đó đảng Cộng Vinh của Ayanokouji hiện tại đã bị đẩy vào thế yếu chưa từng có về cả quyền lực trong quốc hội lẫn sự tín nhiệm của người dân"Dù sao nhân dịp này tôi cũng muốn hỏi, tại sao anh lại đột nhiên rời khỏi đảng Công Dân vậy?"

"Nếu tôi vẫn còn ở trong đảng Công Dân thì sẽ trở thành vật cản trở cho một số người và chắc chắn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đễ hãm hại tôi"Dù đối diện là những nhân vật vô cùng quyền lực của đảng Công Dân, Ayanokouji cũng không hề do dự nói ra điều đó"Ayanokouji-san vẫn luôn là một người nghĩ gì nói đó nhỉ.

Khi còn sinh thời thì Naoe-sensei cũng rất khen ngợi điểm này của anh nhưng cũng rất lo ngại về nó.

Dù có thuộc đảng nào thì anh cũng nên hiểu rằng chính trường này không phải là nơi thích nói gì thì nói, có thể lời anh nói ra hôm nay sẽ chính là thứ giết chết anh sau này đó""Xin cảm ơn sự chỉ bảo của ngài thủ tướng đây.

Nhưng tôi nghĩ rằng mình là nghị viên trong quốc hội thì phải nên nói thẳng nói thật và đó cũng là điều khiến cho tôi được mọi người đánh giá cao.

Tôi không có ý định phải cố gắng nói những thứ văn hoa khó hiểu chỉ để mị dân hay cố gắng chống chế cho sai lầm của bản thân.

Tôi là một người đã nói được thì nhất định sẽ cố gắng làm cho bằng được""Ra thế, tôi hiểu rồi.

Vậy thì tôi cũng muốn hỏi anh câu này, nếu mọi thứ thật sự diễn ra đúng như những gì anh muốn thì anh có ý định quay lại đảng Công Dân không?"

"Không, ít nhất là hiện giờ tôi không hề nghĩ đến ý tưởng đó"Ayanokouji hiểu rằng dù có nói là muốn quay lại ở đây thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện Kijima sẽ hoàn toàn đồng ý để điểu này xảy ra.

Mà cho dù ông ta có muốn đi nữa thì điều đó sẽ đi ngược với mong muốn của nhiều người khác trong đảng và chắc chắn họ sẽ quay sang gây khó dễ cho ông ta, tóm lại thì mấy lời này chỉ mang tính thủ tục mà thôiMặc dù đúng là các nghị sĩ có quyền thay đổi đảng nhưng đối với Ayanokouji thì việc quay trở lại đàng Công Dân không hề dễ dàng và bản thân ông ấy cũng không có ý định làm điều đó.

Nếu có thì ông ta đã không gia nhập đảng Cộng Vinh sau khi trở lại chính trường rồi"Xem ra anh đang nuôi tham vọng thay đổi cả nền chính trị Nhật Bản này và đảng Cộng Vinh chính là điểm bắt đầu cho kế hoạch lớn lao đầy tham vọng đó nhỉ?"

"Đúng vậy.

Những người thuộc các đảng lớn như ngài thủ tướng đây sẽ nghĩ điều đó là hoàn toàn không thể nhưng mà chắc là ngài cũng biết đến Swing effect (Ông nào hay coi bầu cử bên Mẽo đặc biệt là mấy bang chiến địa sẽ hiểu cái này, đại ý là một bang ủng hộ đảng này đột nhiên đổi phe sang đảng đối thủ trong cuộc bầu cử tiếp theo ấy) nhỉ?

Đúng là hiện tại mọi thứ đang có xu hương nghiêng về phía ngài nhưng chưa chắc là nó sẽ tiếp tục như vậy mãi.

Không quan trọng vấn đề là ngài thuộc cánh tả hay cánh hữu, quan trọng là lúc này tôi đang ở vị thế đối đầu với ngài "Chỉ cần đợi cho đến khi chính trường hoàn toàn xoay chuyển, tôi sẽ chính là người nắm lấy quyền lựcAyanokouji đã tự tin dám nói ra điều đó."

Đứng trước Thủ tướng đương nhiệm mà lại dám ăn nói ngang hàng như thế, Mr.

Ayanokouji đây cũng to gan lớn mật lắm."

"Tôi hiện không có gì phải sợ cả.

Tôi không có ý định và cũng không cần chăm chăm nhìn sắc mặt của người khác với mục đích bám trụ cái ghế nghị viên này."

"Ayanokouji-san, bây giờ anh hiện tại là một nghị viên của Đảng Cộng Vinh.

Anh hiểu điều đó chứ?"

Nếu xét đến vị thế của Đảng Công Dân và Đảng Cộng Vinh hiện tại thì phải nói là cách nhau một trời một vựcĐối phương đang muốn ngầm ám chỉ rằng Ayanokouji không có cửa để được Kouenji để mắt đến"Tôi không hiểu lắm, phiền ngài có thể giải thích rõ hơn được không?"

"Tôi nghĩ là anh phải hiểu rõ mới đúng chứ.

Thủ tướng Kijima có vẻ rất xem trọng anh nhưng mà tôi đây không đánh giá một ai đó dự trên lý tưởng, bản chất hay đảng phái chính trị của họ.

ĐIều tôi quan tâm là người đó phải có thực lực đủ đề thuyết phục tôi xuống tiền.

Và hiện tại, tôi có thể nói rằng Mr Ayanokouji không có điểm nào vượt trội hơn Thủ tướng Kijima.

Kết luận của tôi là tôi không muốn nghe anh nói gì thếm nữa chứ đừng nói là nghĩ đến chuyện hỗ trợ cho anh."

"Dù những lời này của ngài vô cùng thẳng thắn nhưng tôi vẫn xin tiếp thu nó."

"Ayanokouji-san, tôi muốn anh hiểu vấn đề là việc Kouenji-san không muốn chuyện với anh không có liên quan gì đến mối quan hệ giữa 2 chúng tôi hết.

Anh có hiểu tại sao không?

Mặc dù anh đã từng thất thế một lần nhưng mà nhờ có sự ủng hộ từ một bộ phận người dân thì anh đã may mắn có thể trở lại được chính trường nhưng đó chỉ là một bộ phận chứ không phải là tất cả.

Anh phải hiểu rằng, dù là đảng nào lên cầm quyền hay chính sách có thay đổi thế nào thì có những thứ tuyệt đối không thể nào có thể thay đổi được.

Và người dân không phải là kẻ ngốc, anh đừng nghĩ rằng họ sẽ mù quáng ủng hộ cho một người để lệ tham vọng của bản thân một cách rõ ràng như anh vậy."

Kijima giải thích cho Ayanokouji về ý của Kouenji."

Tôi đã nghĩ rằng có thể nghe được điều gì đó thú vị từ anh nhưng xem ra tôi nghĩ rằng bản thân đã lãng phí những phút giây vàng bạc của mình chỉ để ngeh thấy mấy thứ vô vị.

Dù sao thì anh có thể đi được rồi..."

"Thật tiếc vì tôi không thể đáp lại kỳ vọng của ngài."

Mặc dù không đạt được kết quả gì, nhưng Ayanokouji ít nhất đã để lại ấn tượng về sự hiện diện của mình."

Vậy tôi xin phép đi trước..."

Cánh cửa đã ngay lập tức được mở ra, và lúc này Ayanokouji quyết định bắt đầu bước đi."

Dù sao thì con trai của anh thật sự là một đứa trẻ tuyệt vời, màn thể hiện của cháu nó trong kỳ thi đặc biệt vừa qua đã dẫn dắt lớp mình đến chiến thắng.

Cháu nó sau này chắc chắn sẽ có tương lại sáng lạn, hy vọng chúng ta có thể sẽ có dịp gặp nhau để tiếp tục câu chuyện này."

"Cảm ơn, Thủ tướng.

Tôi cũng hy vọng như vậy."

Nói rồi, Ayanokouji quay lưng đi về phía cửa.Kouenji-người từ đầu đến giờ luôn nhìn Ayanokouji một cách buồn tẻ, lần đầu tiên lộ vẻ hứng thú."

Thủ tướng Kijima này, sao ngài lại có thể nói như vậy khi có mặt tôi ở đây chứ.

Đây thật sự là một sự coi thường đối với tôi đó."

"Đúng vậy.

Con trai của Kouenji-san cũng rất tài giỏi."

Lúc này, Ayanokouji dừng lại ngay trước cửa."

Vừa rồi trong cuộc thảo luận 3 bên, Kiyotaka nói sẽ chuyển lớp.

Có nghĩa là thằng bé sẽ không còn ở cùng lớp với con trai của chủ tịch Kouenji nữa.

Vậy nên sắp tới có lẽ cả 2 sẽ có nhiều dịp để đối đầu với nhau."

Điều này là thông tin duy nhất mà Ayanokouji biết hiện tại.

Chủ tịch Sakayanagi cũng lộ vẻ ngạc nhiên."

Thật sao, Ayanokouji-sensei?"

"Vâng, tôi nghe trực tiếp từ con trai mình, không thể sai được."

"Nhưng thằng bé khó khăn lắm mới lên được lớp A, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy chứ...?"

"Tôi luôn tin rằng con trai mình rất tài năng.

Thằng bé luôn có những suy nghĩ mà không ai có thể nghĩ đến được và không ngần ngại thực hiện điều đó.

Ở trường này, tôi tự tin không có gì có thể làm khó được nó nên nó mới quyết định tạo ra thử thách cho bản thân mình."

Nếu Kouenji coi con trai mình tài giỏi, thì đây chính là một sự khiêu khích tinh tế.Sự nảy số đúng lúc của Ayanokouji đã đạt được hiệu quả bất ngờ."

Thú vị thật.

Tôi đã nghĩ rằng hôm nay thật sự là một ngày vô cùng nhàm chán khi bị anh phá hỏng, nhưng— Hey, chủ tịch Sakayanagi!"

"Vâng, ngài có gì chỉ bảo?"

"Nếu thực sự con trai Mr Ayanokouji chuyển lớp, liệu tôi có thể nhờ anh chuyển lời tới con trai tôi không?"

"Dĩ nhiên rồi, ngài muốn tôi chuyển lời gì?"

"Bảo với thằng nhỏ là 'Mày nhất định phải tốt nghiệp lớp A cho bố, đây là lệnh'.

Anh chỉ cần truyền đạt, con trai tôi sẽ tự hiểu.

Tôi đảm bảo sau đó nó sẽ thật sự nghiêm túc để chiến đấu."

"Vâng, tôi đã rõ rồi.

Nhưng tại sao ngài lại muốn nhắn điều đó cho con trai mình?"

"Tôi không biết con trai Mr Ayanokouji sẽ chuyển lớp nào, nhưng mà cái ý tưởng muốn một lần nữa lập lại kỳ tích lên lớp A của cậu ta thật sự khiến cho tôi hứng thú.

Hơn nữa, tôi nghĩ đã đến lúc con trai tôi cũng phải có chút thử thách để nó phải nghiêm túc rồi.

Có điều tôi không biết thằng con chỉ biết ăn chơi của mình liệu có thể làm đối thủ của cậu bé được không nữa."

"Ý ngài là muốn con trai của ngài có thể học hỏi đến được như Kiyotaka của tôi đúng không?

Dù sao thì nếu việc tạo ra một bức tường không thể vượt qua cho cậu ấy cũng không phải ý tồi, nếu có thể giúp cho con trai ngài cải thiện theo hướng tích cực thì bản thân tôi nghĩ đó cũng là điều tốt."

Kouenji có vẻ khó chịu trước sự khiêu khích đó, và đôi lông mày của ông ta khẽ giật lên."

Đúng là Rokusuke vẫn còn non kém ở nhiều mặt nhưng thằng bé cũng đã nhận được sự giáo dục tốt nhất mà tôi có thể cung cấp."

"Có vẻ như suy cho cùng thì chúng ta vẫn chưa thể nào có cùng quan điểm với nhau nhỉ?

Dù sao là bậc sinh thành, việc luôn muốn tung hô con mình trước mặt người khác là điều bình thường.

Tuy nhiên, chúng ta sẽ không thể đánh giá được ai tài giỏi hơn khi không có bất cứ chứng cứ nào để phân tích."

Ayanokouji không đợi ai khác lên tiếng, lập tức nói"Vậy tôi có thể đề nghị một giao kèo được không?

Nếu Kiyotaka có thể ngăn được con trai của chủ tịch Kouenji tốt nghiệp lớp A, tôi hy vọng chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa.

Lần này sẽ là chỉ là cuộc mặt kín giữa 2 chúng ta và không có bất cứ sự can thiệp nào."

Cả hai người dù là chính trị gia hay chủ tịch thì hiện tại họ đều là những người bố mong muốn cho đối phương thấy con mình tài giỏi đến mức nào.Khi nghe lời đề nghị này, Kouenji lần đầu tiên nở một nụ cười."

Mr Ayanokouji có vẻ là một người thú vị đó.

Tôi sẵn lòng chấp nhận giao kèo này nhưng mà ngược lại thì nếu con trai anh thất bại thì liệu anh có sẵn sàng từ bỏ cái ghế nghị viên của mình hay không?"

Lời nói này khiến sắc mặt Ayanokouji chợt tối lại.Một khoảng lặng trôi qua, và Kouenji lại nở một nụ cười nhẹ."

Chỉ đùa thôi, đừng nghiêm túc quá.

Thực ra, việc anh không trả lời ngay lập tức chứng tỏ anh cũng là một người vô cùng lý trí, tôi công nhận điều đó ở anh."

Ayanokouji cảm thấy mình đã có một hành động liều lĩnh, mặc dù trực giác của ông ấy cho rằng khả năng Kiyotaka sẽ thua là gần như không có.

Nhưng vốn bản thân Kiyotaka không có húng thú với chuyện tốt nghiệp lớp A và cũng không biết cậu ta sẽ định làm gì khi chuyển sang lớp mới.

Ayanokouji cảm thấy rằng nếu chuyện này lan đến tai của Kiyotaka e rằng cậu ấy sẽ không đánh mà hàng trước con trai của chủ tịch Kouenji."

Kouenji-san có vẻ rất thích chuyện này nhỉ?"

Dù lo lắng rằng chổ dựa vững chắc của mình có thể bị người khác cướp mất, Kijima cố gắng không tỏ ra điều đó mà chỉ đơn giản nói chuyện như một người ngoài cuộc đang hứng thú với một điều gì đó thú vị đang diễn ra."

Cuộc sống đôi khi cần có những niềm vui bất ngờ thế này."

"Có lẽ là vậy thật...."

"Tôi sẽ rời Nhật Bản một thời gian.

Khi có kết quả, hãy liên lạc với tôi.

Nếu con trai anh thắng, tôi sẽ quay lại Nhật."

"Kết quả sẽ do tôi thông báo với Kouenji-san."

Kijima với tư cách là một nhân chứng đã lên tiếng và kết thúc cuộc trò chuyện.Phần 5:Sau khi rời trường, Ayanokouji lên chiếc sedan màu đen đậu bên ngoài cổng trường."

Đồng chí về rồi à.

Thấy thủ tướng Kijima thế nào?"

Tsukishiro ngồ ở ghế lái, quay sang hỏi."

Vẫn là một kẻ không dễ đối phó, rõ ràng không phải tự nhiên mà ông ta đi đến được vị trí này."

Có vẻ như sau cuộc gặp mặt, bản thân Ayanokouji cũng nhận ra đối phương thật sự vô cùng thâm sâu khó đoán.Tuy nhiên, đối với Ayanokouji thì lần liều lĩnh này không phải không thu được gì."

Dù sao ông ta là người lãnh đạo đảng Công Dân hiện tại mà, để nắm được đầu đám quái vật đó cũng đâu thế nào là loại không có bản lĩnh."

Tsukishiro vốn đã có qua lại lâu dài với đảng Công Dân, rất hiểu điều đó."

Tôi còn tưởng việc xông vào bất ngờ như vậy sẽ khiến cho ông ta bối rối vậy mà..."

"Dù sao thì đừng để vẻ ngoài của ông ta đánh lừa, rất nhiều người đã phạm phải sai lầm đó để rồi nhận lấy kết cục không mong muốn.

Với lại anh cũng không nên cố gắng phải lập tức tạo ấn tượng với họ một cách dồn dập như vậy."

Ra lệnh cho xe tiếp tục di chuyển, Ayanokouji khoanh tay."

Chính trị gia là những người đầy kiêu hãnh.

Chỉ cần đánh nát sự kiêu hãnh đó thì chẳng phải mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều sao?"

Mặc dù Tsukishiro đã từng thử làm điều đó với Ayanokouji nhưng rõ ràng nó hoàn toàn không có tác dụng với con người này."

Có lẽ Thủ tướng Kijima cũng đã tính toán sai ở một số chổ.

Dù sao anh cũng có cái gì gọi là nhân phẩm hay kiêu hãnh đâu để mà phải bảo vệ.

Mà tiện thệ tôi cũng đã xem được kỳ thi đặc biệt cuối nam mấy ngày trước.

Con của anh có vẻ phát triển tốt hơn cả những gì chúng ta mong đợi đấy.

Ừ thì tôi biết cô bé đó nội tâm khá yếu đuối rồi nhưng mà công nhận cái cách thằng bé chơi đùa với phụ nữ như vậy thật sự khiến tôi ấn tượng, đúng là cái tên mà mẹ nó đặt vận vào người thật rồi"Tsukishiro đã sớm cài người trong nhà trường và đã lấy được video kỳ thi.Ayanokouji cũng đã xem video đó trước khi đến cuộc gặp hôm nay.

Vì vậy, dù Tsukishiro có lôi ra thông tin chỉ có Kijima mới biết, Ayanokouji vẫn có thể đáp lại mà không hề bất ngờ."

Dùng bất cứ gì có thể để sống sót, đó là điều mà nó đã được dạy ngay từ khi lọt lòng."

"Dù vất vả để thu thập dữ liệu, nhưng giữ lại không có lợi cho chúng ta.

Vậy tôi xử lý luôn nhé?"

Khi đèn đỏ bật lên, Tsukishiro tung hứng một cái USB trước mặt Ayanokouji rồi lập tức bóp nát nó một cách dễ dàng.

Sau đó, ông ta ném thẳng đống mảnh vụn đó vào thùng rác trong xe."

Mà tiện thể, anh thấy chủ tịch Kouenji thế nào?"

"Có vẻ như ông ta vẫn luôn có một niềm tin không thể lung lay với Kijima.

Mối quan hệ này chắc chắn không phải là tạo dựng trong một sớm một chiều."

Hơn nữa, Koenji là một đối thủ vô cùng nhạy bén trong việc nhìn người và đó là điều không thể lơ là."

Với sự lãnh đạo sáng suốt của thủ tướng đương nhiệm và nguồn tài lực dồi dạo từ một nhà đại tưe bản có số có má, đảng Công dân vẫn đủ sức để hô mưa gọi gió trên chính trường thêm rất lâu nữa."

"Nếu không có gì thay đổi thì đúng vậy.

Nhưng người ta vẫn hay nói mưu sự tại nhân mà hành sự tại thiên mà.

Cho dù có tài giỏi, giàu có hay địa vị cao đến đâu thì rồi cũng không thể tránh khỏi được sẽ có lúc sa cơ—""Có ánh sáng thì chắc chắn phải có bóng tối.

Nó thật sự rất phù hợp với anh đó, Ayanokouji-sensei."

"Hơn nữa, tôi cũng thu hoạch được một kết quả ngoài ý muốn."

"Chà, nó là gì vậy?"

Nếu Kiyotaka đánh bại lớp của con trai Kouenji, Ayanokouji có thể gặp được Kouenji.Nghe có vẻ nó chỉ là một giao kèo vô thưởng vô phạt nhưng Ayanokouji tin rằng người đó chắc chắn là kẻ biết giữ lờiDù không thể đảm bảo được điều gì nhưng nếu có thể có được một cuộc gặp riêng tư không bị ai can thiệp, đó sẽ là cơ hội tuyệt vời cho Ayanokouji."

Không ngờ Kiyotaka lại có thể hữu dụng sớm đến như vậy, đúng là đôi khi phải liều lĩnh thì mới có được trái ngọt."

Ayanokouji không phải là người kỳ vọng quá nhiều, nhưng nếu cơ hội đến thì ông ta nhất định sẽ không để tuột mất.
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 8: Lễ kỷ niệm.


~ • ~ • ~Mở đầu:Tôi thay đồ và đang kiểm tra trên điện thoại thì âm thanh báo cơm đã chín vang lên trong phòng.

Suốt một tuần qua, tôi chủ yếu ăn ngoài hoặc mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi, ít khi làm cơm, nhưng từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu trở lại cuộc sống độc thân.Khi mở nắp nồi cơm, hương thơm của cơm chín lan tỏa khắp không gian.Cơn thèm ăn từ mùi hương đó là do các axit amin hình thành khi protein trong gạo bị phân hủy và các đường được tạo ra khi tinh bột phân hủy, chúng phản ứng với nhau và tạo thành hợp chất được gọi là carbonyl.Tôi cầm một bát cơm bằng tay trái, còn tay phải cầm cái xúc.Sau đó, tôi cho cơm vào chén và đặt nó lên khay.Tiếp theo, tôi lấy một cái chén khác và chuẩn bị múc cơm trong vô thức."

Chắc là không cần nữa rồi nhỉ?"

Có vẻ như ảnh hưởng của những thói quen đã hình thành trong vài tháng qua vẫn còn đóTôi đặt món ăn phụ và canh miso lên khay rồi mang ra bàn trong phòng khách.Nhìn lại, căn phòng đã khá buồn tẻ so với vài ngày trước.Nghĩ lại thì hồi cả 2 còn yêu nhau, Karuizawa đã mang lại bầu không khí sôi nổi đến căn phòng nàyVậy mà giờ đây, mọi thứ đã biến mất ngay lập tức và căn phòng trở lại buồn tẻ như ban đầu, có lẽ tôi cũng nên bắt đầu làm quen với nó.Nhân tiện thì mấy món đồ cô ấy đem sang phòng tôi đã được những người bạn của cô ấy đến lấy.Satou, Sonoda và Ishikura.

Có lẽ Karuizawa vẫn chưa thể nào có đủ dũng cảm để đối mặt với tôi lúc này nhưng xem ra thì cô nàng cũng đã rất may mắn khi có những người bạn tốt ở bên.Trong số đó, Satou có vẻ vẫn lo lắng nghi ngờ rằng tôi mới là người chủ động chia tay Karuizawa, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì sự thật chúng tôi đã chia tay giờ không thể nào thay đổi nữa.Tôi chỉ biết tiếp tục giải thích rằng người chủ động là Karuizawa mà thôi.Tất nhiên tôi biết rằng việc cứ liên tục phủ nhận như vậy cũng chẳng có tác dụng gì mấyNhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho Karuizawa Kei- một cô gái tuy vụng về nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, có bạn bè và một vị trí vững chắc trong lớp học, còn tôi... thì chỉ là một kẻ không có gì nổi bật trong mắt đa số người trong lớp.

Một người như tôi mà lại có thể đứng ở vị trí là người chủ động chia tay với Karuizawa thì chỉ khiến cho cô ấy gặp nhiều tổn thương hơn trong tương lai mà thôi.

Thực tế, Karuizawa không có lỗi gì cả.Tôi bật TV lên và ăn sáng thì màn hình điện thoại sáng lên.[Chào, nếu cậu rảnh thì chúng ta gặp nhau được không?]Tôi định trả lời sau khi ăn xong, nhưng một tin nhắn khác đến.[Nhưng mà dù sao thì cậu cũng bị bạn gái bỏ rồi nên lúc nào cũng rảnh mà nhỉ?]"Tin này đã đến tai Horikita rồi sao?"

Tôi tưởng tin này sẽ không lan rộng nhanh chóng trong kỳ nghỉ xuân khi mọi người hiếm khi gặp nhau, nhưng...

đúng là mạng lưới thông tin của phụ nữ ghê gớm hơn những gì tôi tưởng.Không còn cách nào khác, tôi cầm điện thoại lên và trả lời.[Vậy gặp nhau lúc 11 giờ ở quán cà phê tại Keyaki nhé.]Sau khi đã trao đổi xong, chúng tôi quyết định gặp nhau.Phần 1:Tôi gặp Horikita đang đợi ở lối vào Keyaki, và chúng tôi cùng đến quán cà phê.Tuy nhiên, hôm nay quán rất đông, đã kín chỗ và có rất nhiều người đang chờ."

Đúng là rắc rối mà."

"Chúng ta có thể chờ hoặc chuyển chỗ khác, mình không có vấn đề gì với cả 2 lựa chọn đó cả."

Khi tôi đưa ra quyết định về chuyện có nên ghi tên vào danh sách chờ hay không, Horikita có vẻ hơi do dự."...Được rồi, vậy chúng ta đổi sang chổ khác nhé.

Ra công viên ngồi có được không?"

Có vẻ Horikita cũng đồng ý với điều đó nên tôi cũng đi theo cô ấyChúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài gần máy bán hàng tự động gần nhà vệ sinh."

Hôm nay để tôi đãi nhé."

"Thật sao?

Nếu thế thì mình muốn cậu đãi trong quán cà phê cơ, hay là chúng ta quay lại đó nhé?"

"Nếu là quán cà phê thì tôi sẽ không đãi đâu.Nhưng mà nếu cậu muốn quay lại thì tôi cũng không vấn đề..."

"Hoá ra là thế...."

"Có chuyện gì sao?

Nếu cậu không muốn thì có thể tự bỏ tiền ra mua mà, tôi không cản đâu."

"Vậy thì cho mình một cà phê không đường, nóng."

Tôi quyết định xuống nước trước vì sợ nếu cãi lại thì Horikita sẽ không mua cho mình.Thực tế, tôi cảm thấy trong tương lai sẽ thiếu thốn nên cứ tiết kiện được đồng nào thì hay đồng đó vậy.Horikita mua hai lon giống nhau từ máy bán hàng tự động và đưa cho tôi một lin."

Thời tiết này thì nên tranh thủ uống khi còn ấm.

Nếu không cạu sẽ không thể sống nổi qua được cái mùa đông cô đơn này đâu."

"Cậu đang an ủi hay chế giễu mình vậy?"

"Cậu thử đoán xem?"

Sau khi nhìn tôi một cách chăm chú, Horikita nghiêng đầu."

Chuyện cậu với Karuizawa-san chia tay là thật sao?

Thực sự tôi không thể tin được."

"Không có gì cần phải giấu cả, đó là sự thật.

Mà cậu nghe thông tin này ở đâu vậy?"

"Kushida-san đã nói với tôi, cô ấy nói rằng cậu bị đá một cách thê thảm.

Có muốn tôi kể chi tiết không?"

Tôi thực sự muốn biết thông tin lan truyền như thế nào, để có thể chuẩn bị đối phó."

Thôi thì cậu cứ nói thử đi để mình xem tin có chuẩn không?"

"Cô ấy nói là cầu đã gào lên, quỳ xuống cầu xin, cố gắng níu lấy chân Karuizawa-san, nói rằng bản thân không muốn chia tay."

Tôi biết cô ta vốn có chút hiềm khích với tôi nhưng mà thật sự vụ này cô ta xào nấu hơi quá tay rồi..."

Tôi không nghĩ người luôn bình tĩnh như cậu lại làm vậy.

Nhưng giờ tôi lại tự hỏi liệu điều đó có thật không?"

"Uhm..."

"Chỉ đùa thôi.

Bản thân Kushida-san cũng không biết chi tiết về chuyện chia tay của 2 người."

Tất nhiên làm sao mà biết được, chúng tôi đã chọn phòng Karaoke nhằm tránh những sự chú ý không cần thiết để làm chuyện đó màTất nhiên nếu đây là lời kể của Karuizawa, tôi không thể không chấp nhận.Dù sao đi nữa thì nếu cô ấy thật sự đã có thể đứng lên được sau cú sốc đó, tôi cảm thấy có chút yên tâm."

Dù sao đi nữa, mình nghĩ bản thân và Karuizawa không hợp."

"Thật sao?

Có lẽ cậu đã quá tự ti rồi, Karuizawa-san thật sự rất yêu cậu đó."

"Có lẽ cô ấy chỉ đơn giản xem mình như lốp chúa trong khi chờ đợi tìm được mối ngon hơn mà thôi...."

Khi nghe tôi giải thích như vậy, Horikita trông có vẻ khó hiểu."

Không thể phủ nhận khả năng đó, nhưng..."

"Sao thế?

Ánh mắt đó là thế nào vậy?"

"Ừ thì, tôi đã nghĩ cậu sẽ đau khổ hay ít nhất cũng có chút buồn khi chia tay bạn gái.

Nhưng mà trông cậu lúc này thật sự ổn hơn tôi tưởng."

Nếu chỉ là vậy thì cô ấy chỉ cần gọi điện hay nhắn tin là được chứ đâu cần phải hẹn gặp trực tiếp."

Thực ra tôi gọi cậu ra gặp trực tiếp là để kiểm tra xem cậu có ổn không."

"Vậy sao?"

Không ngờ cô ấy lại qna tấm đến chuyện đó như vậy"Dù sao mấy thứ tình yêu nam nữ này không phải là vấn đề mà tôi quan tâm, chúng ta hãy kết thúc nó tại đây đi""Mình nghĩ là nên như thế"Horikita cuối cùng cũng chịu đi thẳng vào vấn đề"Tôi thật sự có chút lo lắng sau khi kỳ thi đặc biệt kết thúc và Maezono-san bị đuổi học, dù chúng ta đúng là đã thắng như mọi người không hề vui vẻ một chút nào cả.

Bầu không khí lúc này thật sự có chút u ám...

""Cậu nói phải, dù sao thì điều này không phải có thể dễ dàng chấp nhận được"Thường thì sau khi giành được chiến thắng thì lẽ hiển nhiên mọi người sẽ vui mừng và phấn khích vì điều đóTuy nhiên tình hình hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, những thành viên khác trong lớp rõ ràng không hài lòng về việc đánh đổi để có được chiến thắng lần này"Vậy nên tôi nghĩ chúng ta cần phải giúp mọi người vui vẻ phấn chấn trở lại bằng cách tổ chức một buổi tiệc ăn mừng việc tất cả đã lên lớp A trước khi bước vào năm 3""Ăn mừng vào lớp A sao?"

"Thật ra cũng đơn giản thôi, chỉ một bữa tiệc nhỏ mà mọi người tụ họp lại và cạn ly mừng chiến thắng"Có lẽ cô ấy đang muốn nghe quan điểm của tôi về ý tưởng đó"Xem ra cậu cảm thấy khó khăn khi thảo luận chuyện này với các học sinh khác nên mới tìm đến mình trước nhỉ?"

"Đúng vậy"Đúng là bề ngoài chúng tôi đã thắng nhưng bên trong thì việc Maezono bị đuổi khiến cho bầu không khí trở nên tồi tệVà rõ ràng là sự u ám đó đã đeo bám rất nhiều thành viên lớp Horikita trong kỳ nghỉ xuân nàyCô ấy nghĩ rằng ít nhất nếu có thể khiến họ giải toả được phần nào điều đó, có lẽ mọi thứ sẽ có bước khởi sắc hơn"Nó không hề tồi đâu, thậm chí có thể nói đây là một ý tưởng hay.

Vậy cậu định sẽ tổ chức ở đâu vậy?"

"Khoảng 40 người thì nếu tụ tập ở một nơi quá nhỏ, có thể sẽ làm phiền xung quanh.

Vậy nên tôi đang nghĩ đến việc tổ chức ở lớp học ngay trong kỳ nghỉ xuân này.

Chỉ cần bỏ điểm để mua đồ uống thôi.

Còn về ngày thì thứ 6 tuần sau được không?"

Vì đang trong kỳ nghỉ xuân, lớp học cũng sẽ bỏ trống và mọi người cũng không có gì để làm, nên điều đó thật sự vô cùng lý tưởng.Bây giờ chỉ còn chờ xem liệu trường có đồng ý hay không."

Mình thấy như vậy cũng được."

"Cậu cũng sẽ tham gia chứ?"

"Mình cũng không có lý do gì để từ chối."

"Vậy thì tốt quá rồi."

Horikita vui mừng trước điều này, nhưng sau đó, khuôn mặt cô ấy trở nên hơi u ám."

Và còn một lý do nữa.

Có lẽ cậu sẽ nghĩ tôi đang làm quá mọi chuyện lên nhưng mà...."

Sau khi nói vậy, Hori kita im lặng một lúc, có vẻ như đang khó khăn khi nói tiếp."

Tôi lo lắng một chút về tâm lý của cậu."

"Tâm lý của mình?"

"Cậu đã chấp nhận hy sinh Maezono-san để giành chiến thắng cho lớp.

Chắc chắn cậu đã phải gánh chịu áp lực rất lớn khi phải đưa ra quyết định tàn nhẫn đó, tôi cảm thấy có lỗi khi đã đẩy cậu vào tình thế này..."

"Mình là người chủ động muốn làm đại tướng chứ không phải là bị cậu ép buộc.

Không cần phải lo lắng về chuyện đó...."

"Sao mà tôi có thể không lo lắng được chứ.

Cả chuyện của Sakura-san cũng vậy.

Cậu thật sự đã gánh vác nhứng điều mà không ai trong lớp dám gánh vác, sao cậu lúc nào cũng muốn tự mình gánh chịu hết mọi thứ như vậy chứ?"

Sau khi nói xong, ánh mắt của Horikita nhìn tôi có vẻ hơi dao động, như thể cô ấy đang có chút bối rối."

Vì tôi yếu đuối, tôi đã không thể nào có thể giúp cậu chia sẻ gánh nặng đó được, thậm chí còn khiến nó ngày càng nặng thêm..."

"Tất cả đều là quyết định của chính bản thân mình.

Cậu không cần phải cảm thấy trách nhiệm về chuyện này."

"Tại sao không?

Tôi thật sự cảm thấy mình có trách nhiệm.

Tôi hiểu rằng bản thân không đủ mạnh mẽ để gánh vác những gì cậu đang làm nhưng ít nhất tôi cũng muốn trở thành trổ dựa cho cậu về mặt tinh thần.

Nếu cảm thấy có vấn đề, tôi hy vọng cậu có thể nói ra để tôi có thể giúp cậu, ít nhất dù cậu có bị cả lớp xa lánh vì những gì đã làm thì cậu hãy nhớ rằng tôi vẫn luôn là đồng minh của cậu."

Tôi có thể hiểu được ý của HorikitaQuả thật, nếu một học sinh khác rời vào tình thế của tôi, thì đa số họ sẽ cảm thấy đau khổ.Nhưng thật trớ trêu là, tôi lại không có những cảm xúc như vậy.Cái gì hiệu quả và cái gì không hiệu quả.Ai sẽ bị loại bỏ và ai sẽ ở lại.Tôi suy nghĩ những điều đó bằng lý trí chứ không phải là con timTôi không cần phải để Horikita hiểu được cảm xúc này và cũng không cần cô ấy cảm thông.Không, nếu tôi nói sự thật ở đây, cô ấy có thể sẽ nghĩ tôi đang giả vờ mạnh mẽ."

Mình hiểu thành ý của cậu.

Nhưng hiện tại mình vẫn ổn.

Nếu mình cảm thấy có vấn đề, mình nhất định sẽ tìm đén sự giúp đỡ của cậu."

"Thật sao?"

"Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng""Đừng để tâm, tôi chỉ muốn giúp cậu thôi."

"Đó là một câu nói dễ bị hiểu lầm đấy."

"...Hiểu lầm?"

Horikita nghiêng đầu như thể không hiểu tôi đang nói gì."

Kiểu như nó nghe giống một lời tỏ tình ấy."

"...Cái gì?"

"Dù sao thì giờ mình cũng trở về cuộc sống độc thân rồi, nếu cậu muốn trở thành ứng cử viên cho vị trí bạn gái mình thì mình cũng không có vấn đề gì đâu..."

"...Này, từ lúc nào mà cậu ăn nói xà lơ như vậy hả."

Cô ấy thở dài rồi nhìn tôi với ánh mắt xấu hổ."

Thật ra, mình chỉ đang cố gắng che giấu nỗi buồn vì bị đá và việc phải đuổi học người khác, mình không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu.

Dù sao thì cho mình xin lỗi nhé."

"Đúng là tư duy của cậu thật là không thể hiểu nổi mà."

Chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm sau khi uống xong đồ uống.Phần 2:Trên đường về, Ayanokouji và Horikita chia tay ở cửa hiệu sách, Horikita một mình hướng về ký túc xá.Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, làm xao động những sợi tóc dài đã trở nên dài hơn."

Ứng cử viên cho vị trí bạn gái mà...."

Horikita nghĩ đó chỉ là một trò đùa, nhưng cô ấy lại bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.Kể từ khi gặp Ayanokouji, cô nàng vô tình nhận ra mối quan hệ của cả 2 đã thay đổi tất nhiều trong 2 năm quaCả 2 đã có thể mở lòng nói chuyện với nhau hơn, nghe qua điều đó cũng không có có gì quá đặc biệt nhưng trong tường hợp này thì"Chỉ có khi ở với cậu ấy, mình mới có thể nói chuyện một cách thoải mái như vậy."

Với bất kỳ ai khác, Horikita không thể trò chuyện thoải mái như khi đối diện với Ayanokouji.Dù là Kushida, Ibuki hay bất kỳ ai khác...Có những thứ mà cô ấy không thể mở lòng để nói ra.Cô ấy nhận ra rằng khi ở bên Ayanokouji thì mình không hề có bất cứ rào cản nào và có thể thoải mái tâm sự mọi thứCậu ấy là người luôn gần gũi kề bên, luôn theo dõi và bảo vệ cô suốt thời gian qua."

Nhưng nói đến việc để cậu ấy làm bạn trai mình thì..."

Cảm giác thật sự có phần hơi xấu hổCô nàng vừa nghĩ về điều đó vừa cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhàng nhưng rộn ràng trong tim mình.Nếu xung quanh có ồn ào, cô ấy có thể đã không nhận ra những tín hiệu nhỏ bé từ cơ thể mình."

Mình vừa mới bị gì vậy...?"

Một cảm giác kỳ lạ trong lòng mà bản thân cô ấy chưa từng trải qua.Mình đang lo lắng sao?Mặc dù câu hỏi như vậy nảy ra trong đầu, Horikita lập tức xua tan nó và tự nhủ rằng không phải như vậy.Vậy thì điều gì đã khiến nhịp tim cô ấy đập nhanh hơn?

Cô ấy nhớ lại lời nói của Ayanokouji, người giờ đã khuất bóng"Dù sao thì giờ mình cũng trở về cuộc sống độc thân rồi, nếu cậu muốn trở thành ứng cử viên cho vị trí bạn gái mình thì mình cũng không có vấn đề gì đâu..."

Thật sự cảm xúc của cô ấy khi nghe những lời đó không thể nào dễ dàng giải thích được.Hơn nữa, cô ấy nghĩ rằng tại sao lại phải ứng cử vào vị trí người yêu của một người mà mình không thích ché?Nhưng mà thế nào là thích và thế nào là không thích?Là người chưa từng để ý đến cảm xúc của mình, liệu cô ấy có thể hiểu được điều đó không?"

Không, dù sao đó cũng chỉ là một trò đùa.

Dù sao thì mình thật sự ngu ngốc khi lại tự nhiên nghiêm túc nghĩ về nó."

Cô ấy đã nghĩ như vậy và cố gắng tống nó ra khỏi đầu mình, nhưng không dễ dàng gì.Một cảm giác khó tả, đầy bức bối."...Không được rồi, thôi nghĩ nữa."

Horikita quyết định phải tống nó ra khỏi đầu mình bằng được.Cô nàng hiểu rằng nếu tiếp tục suy nghĩ, cô sẽ chỉ rơi vào vòng luẩn quẩn không có lối thoát mà thôi.
 
Cote Vol 7 8 9 9.5 10 11 12 12.5 Năm 2 (Kèm Vol 0)
Chương 9: Đêm định mệnh.


~ • ~ • ~Mở đầu:Dòng thời gian quay lại một chút vào cuối tháng 3 đến đầu tháng 4.Vào ngày hôm đó, vì có việc cần giải quyết từ sáng sớm, tôi đã bắt đầu tính toán những gì mình sẽ làm hôm nay trước 7 giờ.Khi đồng hồ điểm 8 giờ sáng, chương trình tin tức trên TV mà tôi đã bật từ sớm đã bắt đầu phát sóng.Trong khi đó, tôi gửi tin nhắn cho Ichinose.Tôi không ghi quá chi tiết trong tin nhắn lần này.Đây là điều đã được chúng tôi hứa hẹn nhiều lần từ năm ngoái đến nay.Tất nhiên, tình hình hiện tại đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi kỳ thi đặc biệt cuối năm.Ichinose dường như đã bị sốt và không tham dự lễ bế giảng, từ khi kỳ nghĩ xuân bắt đầu cô ấy chưa bao giờ ra ngoài một lần nào .Cô ấy đã bị tổn thương nặng nề và vẫn chưa thể nào hoàn toàn chữa lành.Tin nhắn tôi gửi đi không có hồi đáp.Liệu cô ấy có đang ngủ hay đã thức dậy nhưng giả vờ không nhận được tin nhắn, hay là còn gì đó khác?Tôi thử gọi điện để kiểm tra, nhưng không có phản hồi.Chỉ có âm thanh thông báo rằng thuê bao quý khách hiện không liên lạc được.Tôi gửi thêm một tin nhắn ngắn gọn như vậy.Ichinose chắc chắn hiểu rằng hôm nay là ngày gìDù sao nếu hôm nay cô ấy không phản hồi, tôi sẽ phải tự mình chủ động kết thúc chuyện này.TV chuyển sang dự báo thời tiết, thông báo rằng trời sẽ nắng vào ban ngày, nhưng từ tối sẽ có mưa lớn.Trong khi tôi đang dọn dẹp phòng, điện thoại lại đổ chuông.Tôi nghĩ đó là cuộc gọi từ Ichinose, nhưng hóa ra không phải."

Alô?"[Ê, Ayanoukoji!

Ra ngoài gặp nhau ngay bây giờ đi!]Ishizaki nói với giọng lớn đến mức tôi phải đưa điện thoại ra xa một chút."...Ngay bây giờ à?

Mới có 8 giờ sáng thôi mà?"[Đang kỳ nghỉ xuân thì gặp nhau giờ nào mà chẳng được.

Tao có chuyện muốn nói]"Được rồi... tôi chỉ có thể dành ra khoảng một giờ để gặp cậu.Gặp nhau ở đâu thế?"

Sau khi hỏi lại, có vẻ như Ishizaki không quyết định được địa điểm và im lặng một lúc.[Một giờ cũng được.

Chỗ thì...

Ừm, miễn là ngoài trời thì ok]Với một lời mời sơ sài như này thì thật sự không có bất cứ lý do gì để tôi phải đi gặp đối phương cả."

Chọn địa điểm rõ ràng đi"[Chỗ nào á?

Thì là ngoài ký túc xá...

À không, đúng rồi, chúng ta gặp ở Keyaki đi]Keyaki?

Lúc này chắc chắn là đóng cửa, không thể vào được.

Tuy nhiên, chính vì vậy mà không có học sinh nào ở đó, nên thực sự là một nơi thích hợp để nói chuyện riêng tư."

Được rồi"[Ừm, tao chắc sẽ mất 10 phút để đến đó.

Đừng có mà cho tao leo cây đó nhá]Nói xong, Ishizaki cúp máy một cách dứt khoát.Mới sáng sớm mà cậu ta đã phấn khích thế này, điều đó thật sự làm tôi hơi lo.Chắc là phải đến đó xem sao.Phần 1:Không có sự trì hoãn nào, tôi lập tức rời khỏi ký túc xá và đi đến Keiyaki."

Được rồi──"Tôi cầm điện thoại trong tay và tìm kiếm Ishizaki, nhưng lúc này không thấy bóng dáng cậu ta.Sau đó, thêm năm phút nữa trôi qua, nhưng người đã gọi tôi vẫn không xuất hiện.Tôi tự hỏi có nên gọi điện hay tiếp tục im lặng chờ đợi──."

Ayanokouji-kun."

Shina Hiyori, người chỉ có điểm suy nhất chung với Ishizaki là cùng một lớp, đã gọi tôi..."

Chào, thật sự đúng là tình cờ...."

"Vậy sao?"

Dù tôi nói rằng điều này thật tình cờ nhưng thực sự có phải là tình cờ không?Tại Keiyaki vắng vẻ vào giờ này, tôi lại tình cờ gặp bạn cùng lớp của người yêu cầu gặp mình.Về mặt xác suất thì đó không phải là điều không thể xảy ra nhưng khả năng đó không hề cao."

Thật ra mình đã nhận được cuộc gọi từ Ishizaki-kun kéo ra đây gặp mặt...

Mình không rõ lắm nên quyết định đến đây để xem có chuyện gì, Ayanokouji-kun cũng vậy phải không?"

Có vẻ như Hiyori cũng giống tôi."

Đúng vậy.

Mình cũng được Ishizaki gọi.

Và tất nhiên cậu ta cũng không nói rõ ràng."

"Cậu cũng thế sao?

Chà, không biết cậu ấy đang muốn nói gì nhỉ?"

"Mình nghĩ chắc cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng đâu..."

"Này, sao mấy người đến nhanh thế?"

Trong khi tôi và Hiyori đang suy nghĩ, Ishizaki vội vã tiến đến."

Cậu đã nói là sẽ đến đây sau 10 phút, vậy mà ..."

"Tại tao cứ tưởng cho dù lạnh đến mấy thì cũng chẳng thể nào quật được dân chơi như mình nên chỉ mặc áo thun ra đường nhưng mà đi được vài bước chịu hông nổi nữa nên tao phải chạy về lấy áo khoác.

Rồi trên đường tao lại gặp mấy đồng chí chiến hữu nên dừng lại nói chuyện chút.

Nhưng mà có sao đâu chứ, dù sao thì bây giờ tao cũng đã có mặt rồi mà."

"Không có sao gì à...

Tôi thì lại không nghĩ như vậy đâu."

Thông thường, khi những người khác hẹn gặp tôi thì họ đều đến đúng giờ hoặc đến trước và chờ đợi tôi.Tôi đã quen với điều đó vậy nên có lẽ tôi đã quá nhạy cảm về vấn đề thời gian trong trường hợp này."

Thôi nào, dù sao chúng ta cũng đâu phải người xa lạ mà phải ghi thù mấy cái này chứ..."

Ishizaki mỉm cười gật đầu và tôi bất chợt nghĩ về những gì cậu ấy nói.

Mối quan hệ giữa con người luôn thay đổi từng ngày và tôi cảm thấy mình đã quen thuộc hay đúng hơn là cảm thấy thân thiết với đối phương.Tôi đã từng trải qua mối quan hệ không mấy thân thiết với Ishizaki trong quá khứ nhưng khi nhìn lại sự thay đổi mối quan hệ giữa chúng tôi đến hiện tại thật sự làm tôi thấy bất ngờ và thú vị.

Liệu tất cả mọi người đều như vậy hay nó chỉ là điều đặc biệt của tôi- một người chưa từng có nhiều bạn bè trước đây?"

Chào, Ishizaki-kun."

Sau khi quan sát cuộc trò chuyện của chúng tôi, Hiyori quay sang chào Ishizaki."

Ừm, xin lỗi đã để cô phải đợi nha..."

"Cậu gọi bọn mình ra đây có chuyện gì vậy?"

Khi chúng tôi muốn nhanh chóng vào vấn đề chính, Ishizaki cố tình kéo dài thêm một chút rồi cười một cách ranh mãnh.Và sau đó, cậu ta mạnh mẽ siết chặt nắm đấm và giơ lên trước mặt tôi."

Đã đến lúc mày về với đội của tụi tao rồi!"

Câu nói này vang vọng ở Keiyaki đang vắng vẻ đến mức khiến mấy con chim trên cây bay đi."

Xin lỗi, nhưng cậu thật sự đang muốn nói gì vậy?"

Không có lời giải thích nào thoả đáng, nên tôi không thể hiểu hành động và lời nói của Ishizaki."

Thì tóm lại là mày hãy về với lớp của bọn tao!

Hảy chuyển lớp đi!"

"Hay thật, cậu gọi tôi ra đây chỉ đển nói điều đó thôi á?"

"Ừ, tháng 4 sắp đến rồi, tao thật sự không thể nào án binh bất động được thêm nữa."

Ishizaki khoanh tay với vẻ đắc chí."

Mình nghĩ lời mời của Ishizaki-kun là một ý tưởng không tệ, nhưng Ayanokouji-kun đã lên lớp A rồi.

Hiện tại, không có lý do gì để cậu ấy phải xuống lớp dưới cả."

Hiyori nhẹ nhàng giải thích tình hình cho Ishizaki.Dù vấn đề rất dễ hiểu, nhưng xem chừng Ishizaki không đồng tình."

Nhưng khoảng cách điểm giữa 2 lớp vẫn chưa quá xa.

Ryuuen-san giờ đã ăn được Sakayanagi và với cái tốc độ thang tiến sức mạnh này thì dăm ba cái chuyện lên lớp A nó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Nếu sau này lớp chúng ta tiến lên đỉnh xã hội mà làm điều này thì sẽ khiến cho ấn tượng của Ayanokouji trong mắt những người khác xấu đi.

Vậy nên hãy tranh thủ lúc chúng ta còn đang ở vị trí thấp hơn ..."

Dù Ishizaki nói năng có phần hơi tuỳ tiện, nhưng suy nghĩ của cậu ta không phải là sai.Thông thường, thì việc chuyển lớp sẽ được thực hiện khi lớp chuyển đến phải thật sự đã ổn định ở vị trí lớp A nhưng nếu xét đến ấn tượng sau này của những người khác về mình thì thời điểm này không phải là sự lựa chọn tồi.

Thực tế, tôi đang có kế hoạch chuyển lớp nhưng không phải là vào lớp của Ryuuen."

Nếu không kéo Ayanokouji về lớp chúng ta bây giờ thì sẽ bị mấy đứa lớp khác nẫng tay trên mất."

Ishizaki có lẽ theo bản năng cảm nhận rằng tôi đang có ý định chuyển lớp nên mới chủ động mời chào.Phản ứng của Hiyori có vẻ như đã phần nào chấp nhận và cảm thấy nó đáng để thử."

Tóm lại là mày hãy về với lớp của tao đi, Ayanokouji.

Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, Ryuuen-san đã bá rồi giờ mà còn thêm mày nữa thì lớp của tao, không, của chúng ta sẽ không ngán bất cứ đối thủ nào hết"Dù tôi lúc này không hề có bất cứ ý định nào là sẽ đồng ý, nhưng Ishizaki vẫn tiếp tục thúc giục mạnh mẽ."

Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định làm điều đó.

Nó không hề cần thiết."

"Không cần thiết?

Ý mày là gì?"

Khi tôi suy nghĩ về cách làm sao để cậu ấy thật tâm chấp nhận điều này, cách tốt nhất có lẽ là──."

Lần này, Ryuuen đã đánh bại Sakayanagi và đã có thể thu hẹp được khoảng cách với lớp A.

Ngay cả khi không có sự giúp đỡ của tôi thì lớp của cậu vẫn có thể tiến được rất xa trong tương lai.

Chẳng phải chính cậu cũng nói Ryuuen đang tiếp tục mạnh lên từng ngày sao.

Vậy thì tôi có lý do gì để phải chuyển vào lớp của cậu chứ?

Nói như thế thì không lẽ nếu không có sự hỗ trợ của tôi thì Ryuuen dù có mạnh thì chẳng thể làm được điều gì nên hồn à?"

Nếu Ryuuen nghe thấy chắc chắn sẽ rất tức giận.

Và Ishizaki chắc chắn có thể tưởng tượng ra điều đó."

Không phải vậy...!"

"Đúng thế.

Cậu không cần phải quá lo lắng cho Ryuuen, dù sao thì cả 2 cũng đã có một mối quan hệ thân thiết còn gì.

Cứ tin vào thực lực của cậu ta đi.

Việc đưa Katsuragi về đã lấp đầy khoảng trống trong lớp rồi."

Dường như Ishizaki không thể tiếp tục thúc ép thêm."

Nhưng... nhưng tao... vẫn chưa nói hết mà..."

Ishizaki tỏ vẻ nghiêm túc, vẫn cố gắng kiên trì trong vô vọng.Dù sao thì bản thân Ryuuen cũng chưa thể hiện bất cứ sự quan tâm nào về việc sẽ hợp tác cùng với tôi trong tương lai vậy nên một phần nào đó những gì cậu ấy làm lúc này đang đi trái với mong muốn của leader lớp mình"Tao thật ra cũng rất kết mày.

Dù sao thì không sớm thì muộn chúng ta sẽ là đối thủ của nhau, đúng chứ?

Lúc đó thì cho dù có muốn thì chúng ta cũng không thể nào có thể vui vẻ nói chuyện như này nữa.

Tuy nhiên, nếu bây giờ mày về lớp của tụi tao thì mày, Ryuuen-san, Albert, Shina... tất cả chúng ta sẽ trở thành người cùng một lớp và có thể vui vẻ với nhau mà không cần phải lo lắng về điều đó nữa.

Cho dù tao có bị ăn đấm bởi Ryuuen-san vì chuyện này, tao cũng cam lòng."

Lúc này, Ishizaki-người trước giờ luôn ủng hộ Ryuuen, lại sẵn sàng chấp nhận rủi ro bị trách mắng khi đi ngược lại mong muốn của cậu ta mà thuyết phục tôi gia nhập lớp mình.

Tất nhiên mục đích cho điều đó không chỉ dừng lại ở năng lực của tôi."

Dù sao thì thấy cậu thật sự khẩn cầu như vậy, tôi cũng không thể không dao động được.

Thật ra thì theo một hướng nào đó, tôi cảm thấy việc dành thời gian với những người như Ishizaki hay Hiyori thật sự dễ chịu hơn so với những người khác trong lớp Horikita."

"Thật vậy sao!?"

Anh mắt sáng lên Ishizaki, nhưng tôi không để sự hy vọng đó kéo dài thêm."

Nhưng chỉ vì điều đó thì không đủ để thúc đẩy tôi có có ý định chuyển lớp.

Còn có rất nhiều thứ cần phải tính đến, đặc biệt là liên quan đến điểm cá nhân và liệu những người khác trong lớp có chấp nhận tôi hay không...

Chắc chắn sẽ có phản đối.

Ví dụ như Ibuki, cô ấy chắc chắn sẽ phản đối."

"Chuyện đó thì mày khỏi lo, tao tự tin có thể khoá mõm Ibuki lại được."

"Chỉ giải quyết Ibuki thôi thì chẳng thể thay đổi được gì cả, chuyện này xảy ra đột ngột như vậy chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người khác nghi ngờ.

Nếu không cẩn thận, họ có thể nghĩ tôi là gián điệp của Horikita cài vào lớp cậu đó."

Vì giờ tôi đã là người của lớp A, chắc chắn sẽ không ai tin được tôi sẽ săng sàng chuyển xuống lớp thấp hơn trừ khi đầu óc tôi có vấn đề"Và như Hiyori đã nói lúc đầu, lớp của Horikita hiện đã lên đến lớp A.

Tôi cũng không có lý do gì để từ bỏ họ và chuyển xuống một lớp thấp hơn, dù lớp đó có thể có khả năng lên được lớp A trong tương lai đi nữa thì thật sự đây vẫn là một sự lựa chọn có rủi ro rất lớn."

"Được rồi...!

Nếu vậy, hãy trao đổi thế này đi!"

"Trao đổi gì cơ?"

Tôi đã cố tình khiến cho cậu ấy bỏ cuộc nhưng xem ra đối phương kiên trì hơn tôi nghĩTôi không biết cậu ta đang có ý tưởng gì mới nhưng nó cũng vô dụng thôi, việc tôi chuyển sang lớp của Ryuuen hoàn toàn không thể nào xảy ra được"Nếu mày đồng ý chuyển sang lớp của bọn này, tao sẽ sẵn sàng hết mình tạo điều kiện để mày có thể thành một cặp với hoa khôi của lớp tao-Shina Hiyori!"

Nói rồi cậu ấy kéo tay tôi và Hiyori lại rồi ép chúng tôi bắt tay nhau"Eh, eh...?Hiyori đang vui vẻ theo dõi Ishizaki sẽ làm điều gì tiếp theo, cũng bị bất ngờ trước điều này.

"Đó là thể loại đề xuất gì vậy...?"

Chưa nói đến chuyện chúng tôi có tình cảm với nhau hay không, việc tự nhiên bị ghép đôi với nhau thế này thật sự không phải là điều gì thoải mái"Thì đây là thứ mà không có lớp nào có được ngoại trừ lớp của bọn này đó!"

"Nhưng tôi đã có bạn gái rồi mà?"

"Ừ thì đúng là thế thật...

Nhưng mà đó không phải vấn đề vì Shina lớp tao ăn đứt Karuizawa trên mọi mặt trận, vậy nên hãy chia tay với cô ta và sang lớp tao vì Shina xứng đáng với mày hơn""Trò đùa này không vui chút nào."

"Gì đây?

Mày không thích Shiina sao?"

"Tôi không ghét cô ấy."

Ít nhất thì hiện tại tình cảm của tôi đối với cô ấy chỉ dừng lại ở mức đó"Vậy thì cô còn chờ gì nữa chứ...

Shina, cô cũng thích Ayanokouji, đúng không?"

"Hả...!?"

"Tốt hơn hết là cậu nên dừng trò đùa này lại ngay bây giờ..."

"Yên nào, để tao nói hết đã.

Shiina này, cô hãy cứ thẳng thắn nói ra cảm xúc của mình, Yêu là phải nói giống như đói là phải ăn vậy, nếu hắn về lớp mình thì chẳng phải cô có thể vừa ở bên hắn và vừa có thể giúp lớp ta mạnh lên sao?

Chẳng phải là một mũi tên trúng 2 đích rồi còn gì..."

Cho dù Ishizaki có đưa ra bất cứ lý do gì đi nữa thì ngay từ đầu cậu ta không có bất cứ quyền nào để xen vào và quyết định mối quan hệ hiện tại giữa 2 chúng tôi cả"Thôi đi, đừng khiến cho Ayanokouji-kun phải khó xử mà"Chúng tôi vẫn bị kẹt trong tình thế phải nắm chặt tay nhauHiyori cố gắng giúp Ishizaki bình tĩnh lại"Cơ hội không bao giờ đến lần 2 đâu, nếu tôi mà gặp được người mình thích.

Tôi nhất định sẽ quyết tâm theo đuổi đến cùng..."

"Cậu thì có thể nhưng mình thì không.

Đây là còn chưa nói đến việc Ayanokouji-kun đã có một người bạn gái vô cùng xứng đôi..."

"Không, cô xứng đôi với tên đó hơn, ít nhất thì tôi tin vào điều đó...

Thế này đi, giả sử hắn ta chia tay với bà chằn Karuizawa đó thì cô có dám thổ lộ tình cảm không?"

"Chuyện đó..."

"Nếu hắn ta độc thân thì cô cũng không cần lo việc mình là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người ta nữa rồi..."

"Đủ rồi, Ishizaki.

Đừng bày trò để khiến Hiyori khó xử nữa.

Thật tàn nhẫn khi bắt ai đó bày tỏ tình cảm của họ dành cho đối phương ngay trước mặt người đó.

Không phải ai cũng có thể có đủ dũng khí để làm điều này""Nhưng Shiina thường khá thẳng thắn khi nói ra suy nghĩ của mình..."

Những câu nói thiếu tế nhị liên tiếp khiến Hiyori thường không để lộ cảm xúc cũng không thể che giấu được sự bối rối.

Cảm giác nóng lên từ bàn tay đang nắm chặt dần dần truyền sang tay tôi.Có vẻ như ấn tượng của tôi về Hiyori bây giờ cũng đã khác rất nhiều so với lần đầu gặp gỡ."

Um... chuyện này thật khó xử..."

Hiyori đang cố gắng thoát khỏi hoàn cảnh khó xử này nhưng lại không thể hất tay Ishizaki ra.

Có vẻ như cô ấy thật sự đang cố gắng dùng hết sức để làm điều đó nhưng tôi không nghĩ Hiyori có thể làm được.Vậy nên tôi đành phải tự mình gỡ tay Ishizaki ra.Giờ thì trở ngại duy nhất để Hiyori và tôi có thể buông tay đã bị loại bỏ.

Tôi nới lỏng tay để buông tay Hiyori ra, nhưng không hiểu sao cô ấy lại nắm chặt tay tôi hơn là cả lú bị ép nắm tay."...

Hiyori?"

"Mình biết tình hình lúc này đúng là hơi khó xử nhưng mình có thể nói điều này được không...?"

Hiyori nhìn tôi, như thể đã quyết tâm làm gì đó rồi lên tiếng."

Chẳng lẽ... cuối cùng cô cũng quyết định tỏ tình rồi sao?"

Bỏ qua lời của Ishizaki, Hiyori hít một hơi sâu rồi nói."

Nếu Ayanokouji-kun thật sự gia nhập lớp mình thì mình cũng rất sẵn lòng hoan nghênh, dù biết điều này thật sự rất khó thành hiện thực nhưng...

Liệu cậu có thể gia nhập lớp mình được không?"

"Chuyện này..."

Lý do không thể gia nhập đã được tôi giải thích rõ ràng với Ishizaki.

Với Hiyori, tôi nghĩ không cần giải thích gì thêm với đối phương vì chắc chắn cô ấy đã hiểu rõ.

Dù vậy, cô ấy vẫn dũng cảm đưa ra lời đề nghị này."

Đừng từ bỏ, Shiina!

Chỉ cần cô chân thành mong muốn thì chắc chắn hắn ta sẽ đồng ý thôi!"

Nhìn lại thì cả Ishizaki và Hiyori hay thậm chí là Albert, tất cả đều thể hiện mong muốn chân thành chào đón tôi về với lớp của mình.

Tôi đã luôn cảm nhận được sự chân thành đó từ họ trong một khoảng thời gian và cho đến hiện tại nó vẫn không hề nguội lạnh."

Thật sự tôi vô cùng cảm kích trước tình cảm của cả 2 đối với tôi."

Nếu không nghĩ đến mấy chuyện tranh đấu thì có lẽ việc chuyển đến lớp Ryuuen là lựa chọn phù hợp nhất lúc này.Không cần phải can thiệp vào cuộc cạnh tranh giữa các lớp, chỉ cần được bao quanh bởi những người bạn thân thiết và dành năm cuối cùng của mình trong sự thoải mái vô ưu vô lo.Đó chính là điều tôi mong muốn khi mới vào trường.Và giờ đây, nó đang ở ngay trước mắt tôi.Chỉ cần tôi gật đầu cùng câu nói từ giờ hãy giúp đỡ nhau nhé, chắc chắn nhóm của Ishizaki sẽ hết lòng hỗ trợ tôi trong tương lai."

Tuy nhên dù là vậy, tôi vẫn không thể nào đồng ý được."

"Cũng phải thôi... mình cũng đã đoán trước được kết quả rồi.

Xin lỗi vì đã đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy."

Hiyori buông lỏng tay, có vẻ như cô ấy cảm thấy hơi tiếc nuối."

Haiz, bọn này đã làm đến mức này rồi mà mày vẫn không thể lay chuyển nhỉ?

Xem ra mày thật sự có ân tình sâu nặng với lớp mình ha?

Vậy mà tao cứ tưởng mày là người sẽ không dễ bị mấy thứ tình cảm như này làm ảnh hưởng cơ"Khi lời mời chào của Hiyori thất bại, Ishizaki cũng không thể làm gì khác ngoài bỏ cuộc."

Tôi một lần nữa cảm kích lòng tốt của cả 2 người.

Có lẽ vào năm sau, tôi sẽ phải hối tiếc vì đã không nhận lời mời này."

Trong một năm tới, không ai có thể biết được lớp nào sẽ chiến thắng.Điều đó cũng đúng với lớp Ryuuen.Và tôi hy vọng 2 lớp kia dù đã bị tụt lại, cũng sẽ tìm được cơ hội cho mình.Tất cả vẫn còn cơ hội để chiến thắng và tôi muốn cuộc chiến này cứ thế tiếp tục càng lâu càng tốt.Để làm được điều đó, cần phải ban cho họ hy vọng.Nếu có hy vọng, mọi người trong lớp sẽ cùng nhau sát cánh chiến đấu đến cùng.Vì thế, tôi cần phải tự mình xây dựng hy vọng đó cho họ.Tôi phải tìm cách giữ cho cuộc cạnh tranh này tiếp tục.Và câu trả lời cho điều đó... sẽ sớm đến thôi.Phần 2:Sau khi lịch sự từ chối lời mời từ Ishizaki và Hiyori, chúng tôi không giải tán ngay mà tiếp tục trò chuyện thêm một lúc.

Mặc dù có chút không vui vì bị tôi từ chối nhưng hai người họ cũng không hề đề cập đến việc chuyển lớp nữa, có vẻ như họ thật sự tận hưởng những câu chuyện tán gẫu không đầu không đuôi.Khi Keyaki mở cửa, họ có mời tôi vào trong đó uống cà phê, nhưng tôi đã phải từ chối vì có việc bận.Chúng tôi giải tán và tôi trở về ký túc xá vào lúc 9 giờ sáng, nhưng không có tin nhắn nào từ Ichinose.Sau đó, tôi tiếp tục theo kế hoạch và đến Keyaki lúc 10 giờ, gặp một người mà tôi đã hẹn trước.Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết, khi tôi trở lại phòng thì đồng hồ đã chỉ 2 giờ chiều.Sau đó, 1 giờ rồi lại 2 giờ trôi qua.Tôi không gửi thêm tin nhắn hay gọi điện, chỉ tiếp tục chờ đợi trong phòng.Hôm nay sẽ trôi qua thế nào đây?Vì đây là ngày quyết định đối với Ichinose, lựa chọn cuối cùng hoàn toàn nằm trong tay cô ấy.Nước đi cuối cùng trong ván cờ này, tôi muốn để Ichinose tự đưa ra quyết định thay vì tôi.Sau khi dọn dẹp lại phòng để giết thời gian, tôi chuẩn bị bữa tối và ăn một mình trong phòng.Trong lúc đó vẫn chưa có bất cứ tiến triển nào và tôi vẫn quyết định đợi đến gần sát giờ giới nghiêm để xem thử...Vẫn chưa có tin nhắn gì mới, cô ấy còn chưa đọc tin nhắn của tôi nữaTất nhiên dù đã đến giờ giới nghiêm nhưng không có nghĩa là mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.Hình như chỉ có học sinh nam chúng tôi đến ký túc xá nữ mới bị làm căng còn nếu như Ichinose chủ động đến phòng tôi thì hầu như cũng sẽ được du di.

Dù không có quy định rõ ràng, nhưng nếu bị phát hiện vào phòng của người khác giới vào ban đêm thì hình phạt chỉ dừng lại ở việc nhắc nhở.Với lại lệnh cấm ra vào ký túc xá của học sinh khác giới hiện tại thì cũng chỉ là để cho có, tôi đã nhận ra điều này hồi còn quen với Karuizawa.Chỉ còn 4 giờ nữa trước khi ngày hôm nay kết thúc.Tôi tắm rửa, thư giãn rồi xem TV.Đến khi tôi đánh răng xong, đã là 9 giờ tối."

Còn 3 giờ nữa."

Thường giờ này mọi người sẽ chuẩn bị đi ngủ sẽ chuẩn bị đi ngủ.

Tuy nhiên, khả năng Ichinose đã ngủ là rất thấp.

Cô ấy chắc chắn vẫn thức và đang suy nghĩ.Thời gian trôi qua và bóng tối hầu như đã bao trùm xung quanh.Lúc gần 9 giờ rưỡi tối, tôi nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.Khi mở cửa sổ, trời đang mưa như trút nước.Dù đóng cửa sổ lại, tiếng mưa vẫn vọng vào trong phòng.Có vẻ như cơn mưa còn sẽ kéo dài.Và trước khi đến 10 giờ tối, tất cả công việc tôi cần làm trong phòng đã hoàn thành.Chỉ còn khoảng 2 giờ nữa cho đến khi ngày hôm nay kết thúc.Tôi mở điện thoại và kiểm tra tin nhắn đã gửi cho Ichinose.Không có phản hồi.

Tuy nhiên đã có một sự thay đổi lớn.Đó là cô ấy đã đọc tin nhắn của tôiIchinose chắc chắn vẫn thức và cuối cùng cũng chịu đọc nó.Nhưng khi tôi tiếp tục chờ đợi thêm 10 phút rồi 20 phút thì lại không nhận được thêm bất kỳ phản hồi nào.Việc Ichinose không muốn chủ động đến gặp tôi là quyết định của riêng cô ấy.Việc lựa chọn im lặng cũng tương tựTất nhiên tôi đã tính trước chuyện này sẽ xảy ra nhưng tôi không mong muốn nó xảy ra một chút nào cảCó lẽ tôi đã quá kỳ vọng vào cô ấy rồi.Nếu cô ấy đã quyết định im lặng như vậy thì tôi cũng đã có quyết định cho riêng mìnhTôi đã cho Ichinose đủ thời gian để suy nghĩ.Nhưng...Tôi từ từ rời khỏi giường.Rốt cuộc, tôi vẫn muốn tự mình kiểm chứng.Suốt một năm qua, tôi đã không ngừng tác động đến Ichinose Honami vì lợi ích của bản thân.Vậy nên, việc muốn thấy kết quả là điều rất tự nhiên.Dù cô ấy từ chối, nhưng ít nhất tôi cũng muốn biết tình hình hiện tại của cô ấy.Có thể tôi có hơi tham lam nhưng đó là điều tôi không thể tránh khỏi.Cuối cùng tôi quyết định tự mình đi đến tận nơi để biết được câu trả lời mình muốnPhần 3:Vào lúc 10 giờ 30 phút tối, tôi đã quyết định dứt khoát sẽ thực hiện chuyến đi nguy hiểm này.May mắn thay, vì trời đang mưa to nên dù có bước ra hành lang thì cũng không dễ dàng bị phát hiện.Tôi đi từ hành lang tới cầu thang thoát hiểm, rồi tiến đến trước cửa phòng Ichinose.Tôi bấm chuông cửa nhằm để thông báo cho người ở bên trong.Âm thanh chuông cửa vang lên nhẹ nhàng từ phía bên kia cửa.Tuy nhiên, dù tôi có đợi lâu đến đâu, cũng không có phản hồi nào.Dù không có bất cứ câu hỏi nào từ bên kia để biết rằng người đến có phải là tôi hay không nhưng điều này cũng cho thấy rằng lúc này cô ấy không hề muốn gặp bất cứ ai cả.Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra.Có vẻ như cô ấy vẫn không hề có ý định tắt điện thoại khi nhận được cuộc gọi của tôi, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên ở bên kia cánh cửa.Lần thứ năm, ròi lần thứ sáu──.Ngay cả khi tôi dã gọi hơn 10 lần, Ichinose vẫn không bắt máy.Tôi ấn nút kết thúc cuộc gọi và nhẹ nhàng gõ cửa."

Là mình đây.

Ngày chúng ta hứa hẹn gặp nhau sắp kết thúc.

Mình ở đây vì điều đó."

Tôi quyết định trực tiếp truyền đạt với cô ấy thay vì qua điện thoại.Dù bên ngoài đang mưa to, việc truyền đạt trực tiếp như này vẫn mang không ít rủi ro.Nếu có một cô gái nào đó trong ký túc xá nhìn thấy tôi ở đây thì chưa chắc mọi thứ sẽ ngay lập tức trở nên náo loạn, tuy nhiên người đó chắc chắn cũng phải có trách nhiệm báo cáo chuyện này lên trường và chúng tôi sẽ gặp rắc rối vì nóVậy nên tôi cũng không thể cố gắng liên tục lặp lại điều này quá nhiềuNếu Ichinose vẫn không phản hồi, tôi không có ý định tiếp tục thúc ép thêm.Dù thật sự muốn tự mình nghe câu trả lồi từ chính cô ấy, cũng không thể vì nó mà chấp nhận rủi ro như vậy.Tôi chỉ đành xem sự im lặng này như câu trả lời của Ichinose.Cô ấy vẫn im lặng ở bên kia cánh cửa."

Mình sẽ đợi thêm ba phút nữa.

Nếu cậu vẫn không đáp lại, mình sẽ lập tức rời đi."

Tôi bắt đầu đếm ngược 180 giây trong im lặng.Trong suốt thời gian đó, tôi hướng mắt về phía cơn mưa đằng sau lưng.50 giây, 40 giây...

Thời gian còn lại dần dần giảm đi.Và khi chỉ còn 30 giây nữa, đó có sự chuyển biến bất ngờ.Điện thoại của tôi rung nhẹ khi nhận được tin nhắn.[Tại sao cậu lại đến chứ?]Tin nhắn từ không ai khác mà chính là Ichinose đang ở ngay phía bên kia cửa.Nếu cô ấy đã sẵn sàng gửi tin nhắn rồi thì tôi sẽ tiếp tục ở lại đây cho đến khi có được câu trả lời mình tìm kiếm"Mình đã nói với cậu rồi.

Hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau như đã hứa"[Nhưng muộn thế này rồi mà, đã qua giờ giới nghiêm còn gì]Sau khi tôi trả lời, một tin nhắn nữa từ Ichinose lại đến.[Mình không đủ can đảm để gặp cậu lúc này.

Mình xin lỗi.]"Mình biết.

Đó là lý do tại sao mình đến đây"Mặc dù tin nhắn đã được gắn nhãn đã đọc nhưng sau đó không có bất cứ tin nhắn phản hồi nàoTôi quyết định không dễ dàng từ bỏ như vậy"Mình sẽ đợi thêm một phút nữa.

Nếu đến lúc đó cánh cửa vẫn không mở, hãy coi như lời hứa đó của chúng ta chưa từng tồn tại."

Tin nhắn này cũng đã nhanh chóng được đánh dấu là đã đọc.Còn lại là tùy thuộc vào Ichinose quyết định.Cô ấy có thể ghét tôi, nghi ngờ tôi và sẽ dùng điều đó làm động lực để chiến đấu trong năm tới.Hoặc là cô ấy có thể cảm thấy không thể đứng dậy sau mọi chuyện và lựa chọn rời trườngThậm chí cô ấy có thể có những hành động vượt ra khỏi những gì mà tôi đã dự tính, tất cả đều hoàn hoàn toàn phụ thuộc vào lựa chọn của Ichinose.Cho dù câu trả lời tôi nhận được có là gì thì tôi cũng sẽ chấp nhận.Chẳng mấy chốc, thời gian chỉ còn lại 10 giây.Khi tôi đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, điện thoại của tôi lại rung lên.[Cửa không khóa, cậu có thể vào.]Một tin nhắn từ Ichinose.Cửa không khoá sao?

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn đó và cảm thấy một sự bất an thoáng qua.Tôi đã nghe qua các thông tin rằng Ichinose gần đây không ra ngoài và không muốn gặp ai.Nếu đúng như vậy, thì cánh cửa phòng kết nối giữa căn phòng này với thế giới bên ngoài không thể nào có thể để ở trạng thái mở được.Liệu có phải trước khi tôi đến đây thì cũng đã có một người nào đó đến thăm Ichinose và được cô ấy mời vào trong hay không?Dĩ nhiên khả năng đó không phải là không có nhưng xác suất có vẻ thấp.Hay liệu có khả năng nào cô ấy đã chuẩn bị sẵn điều này vì biết rằng tôi sẽ đến không?Rất khó để đánh giá được tình hình lúc này.Nếu đây là một cuộc trò chuyện trực tiếp hay là qua điện thoại thì tôi có thể đánh giá được phần nào tình hình thông qua lời nói và hành động của đối phương nhưng với một tin nhắn thế này không đủ thông tin để tôi có thể đoán được ý định của cô ấy.Dù có hơi bất ngời trước tin nhắn này nhưng tôi vẫn tiến về phía trước.Tôi cẩn trọng đặt tay lên tay nắm cửaQuả thật cửa không hề bị khóa và mở ra một cách trơn tru.Tuy nhiên không gian bên trong căn phòng của cô ấy chìm trong tĩnh lặng và bóng tối."

Cậu vẫn ổn đó chứ, Ichinose?"

Mặc dù tôi đã chủ động nói nhỏ nhưng không có bất cứ âm thanh nào đáp lại.Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.Vì trong phòng không có đèn sáng nên tầm nhìn của tôi cũng phần nào bị hạn chế.Nhưng gì tôi có thể nghe thấy trong không gian tĩnh mịch này là tiếng động cơ của tủ lạnh"Ichinose..."

Tôi gọi tên cô ấy lần nữa, nhưng vẫn không có trả lời.Vì không thể vào mà không cởi giày, tôi quyết định sẽ dành thời gian chờ đợi.Nếu mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn như vậy, tôi sẽ lặng lẽ đợi cho mắt mình quen với bóng tối.Khi mắt tôi dần thích nghi và tầm nhìn mở rộng, tôi bắt đầu nhìn thấy Ichinose đang ngồi gập gối và cúi đầu ở một góc phòng."

Cậu thật sự không sợ sao?

Sao đã qua giờ giới nghiêm rồi mà vẫn quyết tâm đi đến tận phòng mình cho bằng được vậy?"

"Dù sao thì mình cũng đâu còn cách nào khác nữa đâu.

Do cậu không chịu đến gặp, đã thế cũng không chịu trả lời điện thoại của mình đó chứ."

"Cậu thật là...."

Giọng của Ichinose vang lên sau một khoảng dài dài im lặng.Cô ấy có vẻ ổn hơn tôi tưởng, tình trạng tâm lý lúc này cũng không quá tệ."

Ayanokouji-kun có vẻ như thật sự rất coi trọng cuộc gặp này hơn những gì mình nghĩ đó."

Ichinose thì thầm về việc tôi liều lĩnh đến gặp cô ấy."

Nhưng cậu đến đây không phải vì lo cho mình mà là để thoả mãn mong muốn của cậu thôi, có phải không?"

Cô ấy chắc chắn đã hiểu điều đó từ lâu rồi."

Đúng vậy."

Tôi gật đầu không do dự."

Đây là việc mình đã quyết định nhất định phải thực hiện từ một năm trước.

Hôm nay là ngày mình phải chịu trách nhiệm thực hiện Kaishaku (介錯, từ này vừa có nghĩa là giúp đỡ lẫn nhau nhưng cũng có nghĩa để chỉ công việc của mấy thanh niên áo trắng trong địa ngục cực lạc ấy, tự hiểu nha) cho cậu, Ichinose Honami à."

"Kaishaku... sao?

Ý cậu là gì?"

Ichinose không tỏ ra tức giận hay hoảng hốt, chỉ lẩm bẩm một cách ngắn gọn.Khi nghe từ "Kaishaku" thì nhiều người sẽ nghĩ ngay đếnmột nhát chém nhanh gọn dứt khoát như ân huệ cuối cùng để có một cái chết không đau đớn.

Nhưng từ này cũng có thể được hiểu theo nghĩa là giúp đỡ lần nhau trong cảnh hoạn nạn ...."

Cậu sẽ sớm biết thôi."

"Vậy sao...?"

"Vậy thì nếu cậu không phiền, mình có thể đi vào bên trong được không?"

" Tiện thể, cậu có thể khóa cửa lại giúp mình có được không?"

Mặc dù khả năng có người đến vào giờ này là rất thấp, nhưng cẩn thận vẫn hơn.Sau khi làm theo yêu cầu và khóa cửa lại, tôi tháo giày và bước vào phòng.

Do không có đèn nên xung quanh tôi khá mờ mịt, nhưng căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, vì vậy tôi không gặp phải nguy cơ dẫm phải vật gì.Mặc dù còn tối, tôi tiến lại gần và dừng lại ở vị trí có thể nhìn rõ Ichinose."

Có thể cậu không muốn gặp mình lúc này, thậm chí là không muốn thấy mặt mình thêm bất cứ một lần nào nữa.

Tuy vậy, mình vẫn thật sự muốn nói chuyện với cậu ngày hôm nay và có thể đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau."

"Có phải cậu tính nói rằng muốn chấm dứt mối quan hệ bạn bè giữa hai ta tại đây, từ bây giờ chúng ta sẽ là đối thủ của nhau có phải không?"

"Mình cũng không phủ nhận điều đó, nếu đây thật sự là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta thì hãy cứ như vậy đi."

Ngay khi tôi định mở lời, Ichinose đã hiểu tôi đang muốn nói gì.Những điều tôi sắp nói không có gì khác ngoài những lời tàn nhẫn."

Trước khi mình nói những gì cần phải nói, cậu có điều gì muốn nói với mình trước không."

Nếu không có chuyện gì cần nói thêm, thì tốt nhất là nên đi vào vấn đề chính."

Không, cậu hãy cứ nói đi."

Có vẻ Ichinose đã chuẩn bị tâm lý, cô ấy không hề do dự mà lập tức gật đầu."

Kết quả kỳ thi đặc biệt cuối năm có thể nói là bước ngoặt mang tính quyết định cho số phận của lớp cậu.

Nếu lớp cậu để thua thì việc có thể đưa lớp trở lại cuộc chiến lớp A trong năm học cuối cùng sẽ càng tăm tối hơn, hay thậm chí có thể nói là hoàn toàn vô vọng.

Vậy nên kỳ thi này các cậu chỉ có thể giành chiến thắng, không được để thua.

Tuy nhiên lớp của Horikita mới là lớp chiến thắng, điều đó đồng nghĩa với việc hy vọng có thể lên được lớp A của các cậu đã hoàn toàn bị đặt dấu chấm hết."

"Đúng vậy, dù mọi người trong lớp vẫn luôn thể hiện sự lạc quan không từ bỏ nhưng mình hiểu rằng những điều đó hoàn toàn chỉ là viễn vông...

Vì mình đã thua Ayanokouji-kun, giấc mơ lên lớp A của cả lớp đã hoàn toàn sụp đổ.

Tất cả là vì mình."

"Đúng vậy.

Lớp cậu đã thất bại bởi chính sự yếu kém của người lãnh đạo mà họ tin tưởng.

Cậu là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất cho chuyện này nhưng nếu chỉ đổ lỗi thì không thể giải quyết được bất cứ điều gì, mình ở đây chính là để đưa ra giải pháp cho vấn đề này."

Ichinose không cử động, vẫn cúi đầu, có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị tinh thần."

Đúng là lớp của cậu đang trong tình trạng vô cùng tệ hại nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn vô phương cứu chữa."

"Cậu thật sự đang muốn nói gì vậy?

Chẳng phải chính cậu lúc nãy đã nói rằng lớp mình đã hoàn toàn không còn cơ hội sau khi đã thua kỳ thi sao...?"

"Đó là chỉ khi cậu vẫn còn lãnh đạo lớp mà thôi..."

Vào lúc này, vai Ichinose khẽ nhúc nhích."

ý của cậu là... muốn mình từ bỏ vị trí leader của lớp, phải không?"

"Nếu muốn lớp tiến lên, điều đó cần phải được thực hiện càng nhanh càng tốt."

"Có thể điều cậu đang nói không sai...

Mình cũng tính sẽ làm điều đó trong tương lai, chỉ chưa biết là sẽ vào lúc nào thôi.

Mình thật sự không còn tư cách nào để tiếp tục lãnh đạo lớp sau tất cả những gì đã xảy ra nữa..."

Cô ấy nắm chặt tay lại và liên tục dùng lực nó ấn xuống đầu gối."

Xin lỗi nhưng mà chỉ có như vậy thôi thì chẳng có thay đổi được gì cả.

Việc cậu từ bỏ vị trí lãnh đạo không thể giải quyết vấn đề, việc quan trọng là cần phải tìm ra một người có tâm lẫn tầm để tiếp tục đứng lên lãnh đạo lớp tiến về phía trước.

Chỉ khi tìm ra được người xứng đáng thì giấc mộng lớp A của các cậu may ra mới có thể được phục sinh."

"Một người mới đứng lên lãnh đạo lớp sao?

Cậu đang nói về ai trong lớp mình vậy ?

Kanzaki-kun à?"

"Nói ra có thể sẽ khiến cậu buồn nhưng hiện tại trong lớp cậu không ai đủ xứng đáng để có thể gánh vác vị trí này hết."

"Vậy tóm lại cậu đang muốn nói rằng lớp mình thật sự đã không có bất cứ hy vọng nào nữa rồi, đúng không?"

"Chưa chắc.

Hãy cứ vận dụng lý thuyết cơ bản của tư bản thôi, thứ gì mình không có thì hãy lấy của người khác.

Nếu như không có ai trong lớp đạt yêu cầu thì hãy tìm người phù hợp từ những lớp khác."

"Cậu đang nói gì vậy...?"

"Mình sẽ chuyển sang lớp cậu và trở thành leader mới "Những gì tôi tiết lộ cho Ichinose chỉ là một trong rất nhiều kế hoạch mà tôi đang dự tính"Ayanokouji-kun, chuyện này..."

"Có thể bề ngoài mình không có gì nổi bật nhưng năng lực của mình thế nào chắc cậu cũng biết rõ.

Có thể khoảng cách điểm giữa lớp cậu với lớp A hiện tại của Horikita nhìn có vẻ là không thể san lấp nhưng mình thật sự có thể đảm bảo với cậu chỉ cần 1 năm thôi, mình có thể rút ngắn khoảng cách và vượt qua bọn họ."

"Dù sao thì khó khăn lắm cậu mới lên được lớp A, cậu sẵn sàng từ bỏ điều đó để xuống lớp thấp hơn sao...?"

"Có lẽ cậu sẽ cảm thấy điều này thật khó hiểu, mình cũng không cần cậu phải cố hiểu đâu.

Cậu chỉ cần biết là mình không hề có bất cứ âm mưu sâu xa nào hết, mình đến lớp cậu để đưa nó hùng mạnh trở lại hay rõ ràng hơn chính là để cho các cậu tốt nghiệp lớp A."

Đây là lần đầu tiên, Ichinose ngẩng đầu lên sau khi ôm gối.Tôi tưởng cô ấy sẽ khóc và mắt sưng húp, nhưng có vẻ không phải vậy."

Thật sao... hoá ra là vậy à.

Mình hiểu rồi..."

Cô ấy trông như vừa nhận ra điều gì đó rồi gật đầu.Sau đó, Ichinose từ từ nhìn tôi.Tôi tự hỏi liệu trong mắt cô ấy thì tôi chỉ là một kẻ đến đây để kết thúc sự đau khổ đang dày vò bản thân hay là vị cứu tinh kéo cô ấy ra khỏi cơn bĩ cực này đây..."

Việc Ayanokouji-kun đánh bại mình trong kỳ thi đặc biệt cuối năm này cũng là để phục vụ cho kế hoạch này của cậu đúng chứ?

Nếu như để mình thắng thì cậu cũng không còn lý do gì để đến đây và đưa ra lời đề nghị này..."

Nếu Ichinose chiến thắng, khoảng cách điểm giữa các lớp sẽ giữ ở trạng thái cân bằng và tôi cũng không có lý do gì để phải chuyển lớp nhằm cân bằng cuộc chơi cả.Vậy nên về cơ bản những gì cô ấy đã nghiệm ra cũng không hề sai"Đó chỉ là một trong những kế hoạch của mình để đối phó với rất nhiều viễn cảnh khác nhau có thể xảy ra thôi.

Nếu cậu thật sự có thể đánh bại mình thì điều đó chứng minh rằng cậu xứng đáng tiếp tục lãnh đạo lớp mà không cần sự hỗ trợ của mình."

"Vậy sao...

Dù sao thì nếu có sự gia nhập của cậu thì không phải là điều xấu với mình.

Nếu có một người tài năng hơn mình lãnh đạo lớp, mình còn cảm thấy vui nữa là đằng khác."

"Cậu thật sự nghĩ mình sẽ sẵn lòng làm điều đó dễ dàng sao?"

"Đúng vậy nhỉ...

Chắc chắn có điều kiện gì đó, đúng không?"

Nếu Ichinose chỉ đơn giản từ bỏ vị trí leader và để tôi thay vào vị trí đó thì tiếng nói và vai trò của cô ấy trong lớp vẫn còn rất cao và nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc điều hành lớp của tôi trong tương lai"Mình sẽ chuyển sang lớp của cậu và giúp cho họ tốt nghiệp lớp A.

Tuy nhiên, điều kiện là cậu-Ichinose Honami phải rời khỏi ngôi trường này."

Đây là điều kiện duy nhất mà tôi muốn.Chỉ khi cô ấy chấp nhận điều kiện này, giao kèo giữa cả 2 mới thật sự có hiệu lực."

Mình phải rời đi sao......"

Ichinose sẽ nghĩ gì khi nghe điều kiện này?Cô ấy sẽ hành động như thế nào?Từ sáng đến giờ, tôi đã rất muốn biết được đáp án cho câu hỏi đóĐây sẽ là bước ngoặt để tôi quyết định sẽ tiếp tục làm gì trong tương lai.

Tất cả những gì tôi có thể làm là dự đoán khả năng có thể xảy ra còn Ichinose mới là người quyết định."

Nhưng mà, trước tiên thì mình không có đủ điểm cá nhân......"

"Đừng lo, vấn đề này mình sẽ giải quyết.

Tất nhiên là mình vẫn cần phải dùng đến tất cả điểm cá nhân của cậu và lớp của cậu để làm điều đó.

Nếu vẫn chưa đủ thì mình có thể vay từ mấy đứa năm nhất.

Chỉ cần đảm bảo sẽ trả đầy đủ cả vốn lẫn lãi trong tương lai thì tụi nhỏ cũng sẽ đồng ý thôi.

Mình tin rằng bản thân có thể xoay sở được đủ 20 triệu điểm để hoàn thành việc chuyển lớp."

Về cơ bản thì việc chuyển lớp không hề phức tạpChỉ cần 20 triệu điểm cá nhân thì có thể thực hiện nó ngay mà không hề gặp trở ngại gì."

Cứ cho là cậu có thể làm được điều đó đi...

Nhưng thật sự cậu làm điều này vì mục đích gì vậy, Ayanokouji-kun?"

"Mình đã nhận được lời khuyên từ một senpai rằng hãy trở thành một học sinh khiến cho những người khác phải nhớ đến.

Ít nhất thì hiện tại leader của các lớp nhưng cậu cũng đã phần nào công nhận sự hiện diện của mình nhưng điều vẫn chưa đủ, điều mình muốn là tất cả mọi người trong khối hay thậm chí là cả ngôi trường này phải biết đến mình."

Điều đó đúng hay sai, tốt hay xấu với tôi không hề quan trọng"Và việc từ lớp A chuyển xuống lớp thấp hơn và đưa họ lên lớp A chính là bước đầu để cậu trở thành một học sinh khiến cho tất cả những người khác phải nhớ đến đúng chứ."

"......Đúng vậy."

"Nghĩ lại thì 1 năm trước cậu cũng đã từng nói rằng mình hãy cứ là chính mình nhỉ?"

"Trong một năm tới,mình mong rằng cậu sẽ cùng với những người bạn trong lớp của mình tiến về phía trước.

Chắc chắn đôi lúc mọi người sẽ có những niềm vui, những nổi buồn và cả những lúc muốn từ bỏ nhưng hãy đừng dừng lại mà luôn tiến về phía trước."

Đây là ý nghĩa thực sự của những lời tôi nói một năm trước."

Điều này nhằm mục đích giữ được sự cân bằng cho lớp.

Ở đây mình muốn duy trì sĩ số 40 học sinh mà nhà trường đã sắp xếp ngay từ đầu, vậy nên khi mình chuyển vào lớp cậu thì phải có một người phải rời đi.

Điều này không thể nào có thể tránh được nếu muốn duy trì sĩ số 40 học sinh."

Tôi muốn thật sự kiểm soát hoàn toàn cái lớp này trong tay mình một khi chuyển đến đó"Nói trắng ra rằng nếu mình ở lại thì lớp sẽ có 41 người...

Điều này sẽ làm lớp mất cân bằng đúng chứ?"

"Tất nhiên, nhưng lý do thật sự không chỉ có vậy.

Sự tồn tại của cậu sẽ là rào cản cho sự phát triển của lớp, ít nhất là về mặt tình cảm khiến cho kế hoạch trong tương lai của mình gặp ảnh hưởng."

Nếu Ichinose muốn phản kháng, chắc chắn sẽ có không ít học sinh theo cô ấy và nó sẽ ảnh hưởng đến việc điều hành lớp của tôi"Hiểu rồi...

Ayanokouji-kun quả nhiên luôn khiến cho mình bất ngờ.

Cậu thật sự đã luôn tính đến mọi kịch bản có thể xảy ra..."

Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra hiện tại lại hơi khác so với tương lai mà tôi đã hình dung trước đó.Vì Sakayanagi đã rời đi, mọi chuyện không diễn ra như dự tính dẫn đến việc tôi phải điều chỉnh lại kế hoạch từ đầu."

Cứ cho là sự rời đi của mình sẽ không khiến cho lớp rơi tự do đi nhưng làm sao có thể đảm bảo được rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp đến mức lớp mình dưới sự lãnh đạo của cậu có thể lên được lớp A?"

"Đúng là nếu chiến đấu theo kiểu chính nhân quân tử thì điều này sẽ khó mà thực hiện được.

Không có gì đảm bảo là việc tích luỹ điểm lớp thông qua các kỳ thi mà nhà trường đưa ra sẽ giúp cho lớp có thể kết thúc ở vị trí lớp A.

Tuy nhiên, chỉ cần âm thầm khiến cho những người trong lớp khác dính phải các hình phạt thậm chí là đuổi học khiến cho không chỉ điểm lớp mà nội bộ của họ rối loạn từ đó tạo cơ hội để chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.

Suy cho cùng dù nghe có vẻ không quân tử mấy nhưng nếu thật sự muốn lên lớp A thì đây là cách làm khả thi nhất với lớp cậu trong tình thế bây giờ."

Với năng lực hiện tại của bản thân thì cô ấy không thể nào giúp các bạn của mình tốt nghiệp lớp A nhưng nếu sự hy sinh của bản thân có thể giúp cho điều đó thành hiện thực thì liệu nó có đáng để thử không?Ichinose có lẽ đang cảm thấy rất nặng nề trước lựa chọn mang tính quyết định này, liệu cô ấy sẽ đưa ra câu trả lời nào đây?Đây là quyết định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện của 4 lớp khi bước vào năm 3"Mình thật sự vẫn muốn chắc chắn thêm một lần nữa, nếu mình chấp nhận rời trường... cậu sẽ chuyển sang lớp mình và đưa họ tiến lên lớp A sao?"

"Tất nhiên, mình hứa với cậu."

Đây là sự thật.Lời đề nghị này của tôi cho cô ấy thật sự là để đưa lớp cô ấy tốt nghiệp ở vị trí lớp A"Vậy thì, mình..."

"Khoan hãy quyết định vội, dù sao đây cũng là vấn đề hệ trọng đến tương lai của lớp cậu nên hãy để mình nói trước điều này.

Mình chắc chắn sẽ đưa lớp cậu lên A nhưng mình không đảm nảo rằng tất cả 39 người trong lớp cậu đều sẽ có được vinh hạnh đó."

"Eh...?"

"Điều đó không có gì là khó hiểu hay bất ngờ cả.

Mình không có ý định giữ lại những kẻ vô dụng để làm vướng chân sự phát triển của lớp.

Chỉ cần thấy ai đó không cần thiết thì mình sẽ sẵn sàng loại bỏ không thương tiếc, thay vì phải cố gắng để bảo về điểm yếu thì hãy thẳng tay loại bỏ nó để không ai có thể tấn công được nữa.

Thậm chí nếu như việc đuổi học có thể mang lại được điểm cho lớp thì mình cũng sẽ không ngần ngại cho bất cứ ai ra đường.

Tất nhiên là mình khác với cậu, mình làm việc thì không có vùng cấm nên cho dù có là những người thân thiết với cậu như Amikura hay Watanabe, một khi lò đã nóng thì gỗ mục gỗ quý gì cho vào cũng phải cháy hết.

Cậu cũng đã nhìn thấy tận mắt điều mình đã làm với Maezono rồi mà."

Ichinose đã từng tận mắt chứng kiến tôi sẵn sàng hy sinh Maezono để đạt được lợi ích sau cùng"Tất nhiên số lượng người phải ra đi không đến mức 10 hay 20 người, chỉ là một số nhỏ thôi nhưng đổi lại thì sẽ có được vinh quang mà tất cả đều mong muốn."

Tôi đã cố gắng thu hẹp lựa chọn của cô ấy xuống còn 2Một là chấp nhận đề nghị hiện tại, rời trường và để tôi thay vị trí của cô ấyCòn lại là từ chối đề nghị của tôi và tiếp tục làm lãnh đạo lớp, dùng sự căm ghét tôi làm động lực đưa lớp tiến lên.Thật ra lúc này cô ấy chỉ còn có 1 lựa chọn mà thôiIchinose Honami không thể từ bỏ những người bạn của mình.99%, Ichinose sẽ tiếp tục đứng lên làm lãnh đạo lớp và tiếp tục chiến đấu.Và tôi chỉ có thể tiếp tục đừng sau thao túng cuộc chiến giữa các lớp.Tuy nhiên, có lẽ sự cân bằng của 4 lớp sẽ không thể duy trì lâu.Đó là điều không thể tránh khỏi.Tuy nhiên, điều tôi mong muốn nhất không phải là cô ấy sẽ lựa chọn trong 2 khả năng mà tôi đưa raTôi muốn cô ấy có thể đưa ra một lựa chọn mà đến bản thân tôi cũng không hề nghĩ đến."

Đó là tất cả, có phải không?"

"Đúng vậy."

Cô ấy vẫn sẽ cố chấp tin vào sức mạnh tình bạnIchinose sẽ sớm nổi giận, đứng dậy và đi đến kết luận rằng cô ấy sẽ tiếp tục tự mình lãnh đạo lớp.Tất nhiên đây chính là con đường tương lai mà tôi đẽ vẽ sẵn cho đối phương.Đó là điều tôi đã gieo rắc từ khi tôi quyết định "đào tạo" Ichinose Honami từ một năm trước.Tôi đã âm thầm điều khiển cảm xúc yêu và ghét của cô ấy đối với chình tôiKhông, nó không chỉ giới hạn trong chuyện tình cảm.Cảm kích vì được giúp đỡ rồi lại hận thù vì bị phản bội, cứ liên tục lặp lại vòng lặp này liên tục.Mục đích của tôi chính là từ từ hoà trộn 2 thứ cảm xúc trái ngược này lại với nhauCảm xúc yêu và ghét của Ichinose liên tục thay đổi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.Bây giờ, nó đang đạt đến đỉnh điểm.Chắc chắn, lòng tốt thuần khiết của Ichinose đã hoàn toàn bị biến đổi sau liên tiếp những lần tôi phản bội cô ấy.Trạng thái này trong tâm lý học được gọi là "Ambivalence" (Mâu thuẫn cảm xúc).Ambivalence có ảnh hưởng đặc biệt mạnh mẽ đến những cảm xúc tiêu cực.Khi tôi còn ở Whiteroom, tôi đã biết về khái niệm này trong quá trình học tập.Vì vậy, Ichinose có khả năng sẽ biến sự thù hận này thành sức mạnh và sẵn sàng đối đầu với tôi.Tôi thật sự đang rất mong chờ liệu rằng một người sẽ thay đổi như thế nào sau quá trình này.Và Ichinose thực sự là người phù hợp nhất để trở thành đối tượng cho thí nghiệm này của tôi.Hiện tại, cô ấy mang trong mình sự căm ghét lớn đến mức vượt xa tình yêu dành cho tôi.Yêu càng nhiều thì hận càng sâuMột khi con người đã bị đẩy đến cực điểm của sự thù hận vì tình yêu thì thật sự không thể nào có thể xem thường những gì họ có thể làmTuy nhiên kết quả này vẫn chưa đủ đến khiến tôi thoả mãn.Nếu chỉ đơn giản là tăng cường sự căm ghét và làm vỡ nát tâm hồn, thì những điều tôi từng làm với cô ấy trong quá khứ cũng là đủ để tôi có được câu trả lời rồi....Điều tôi thật sự muốn thấy là một kết quả mà mình không thể ngờ đến.Liệu tôi có phải đặt quá nhiều hy vọng lên cô ấy hay không?"

Mình... mình tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương bạn bè của mình."

"Vậy thì cậu chỉ còn lựa chọn tự mình đứng lên chiến đấu mà thôi."

"Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn tụi mình sẽ không thể lên lớp A được."

Có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị chấp nhận rằng năm tháng còn lại của mình ở ngôi trường này sẽ là những năm tháng vô ích"Vậy thì cậu đành phải chọn cách rời trường và giao vị trí lãnh đạo cho mình..."

"Việc mình có nên rời đi hay không, Ayanokouji-kun thật sự rất mong đợi câu trả lời của mình cho câu hỏi đó nhỉ?"

Điều cô ấy nói không hề saiTôi không phủ nhận bất kỳ điều gì."

Nhưng theo mình nghĩ, không có lựa chọn nào trong 2 lựa chọn cậu vừa nêu thật sự đúng cả."

Những lời mà tôi không thể ngờ tới được đã được thốt ra từ cô ấyVà cô ấy không mất nhiều thời gian để nói ra điều đó.Tôi không thể che giấu sự kích thích mạnh mẽ mà nó mang lại."

Cả 2 điều không đúng à... vậy thì theo cậu phải lựa chọn như thế nào mới là đúng?"

"Mình không muốn mất bất cứ ai trong lớp của mình nhưng mà mình cũng thật sự muốn đưa lớp tiến lên vị trí lớp A."

"Đó thật sự là một kịch bản rất đẹp, tiếc là trong tình hình hiện tại nó khó mà thành hiện thực."

"Đúng vậy.

Với năng lực của mình thì chắc chắn là không thể.

Nhưng nếu có Ayanokouji-kun, mình nghĩ điều đó có thể thành hiện thực."

"Vậy ý cậu muốn nói rằng cậu sẽ không rời khỏi trường nhưng vẫn sẽ kéo mình về lớp cậu sao?"

Ichinose lần đầu tiên mỉm cười trong ngày hôm nay khi nghe thấy câu hỏi của tôi, lắc đầu phủ nhận.Sau đó cô ấy đã đưa ra một phương án khác dựa trên tương lai mà chính bản thân đã hình dung ra.Cô ấy đưa ra cách để duy trì sự cân bằng giữa các lớp tự tin trình bày điều đó với tôi .Có vẻ như cô nàng này đã không phụ sự mong đợi của tôi"Vậy ra đó là câu trả lời mà cậu nghĩ là đúng nhỉ?"

"Mình có sai ở đâu không?"

"Không hề..."

Tôi không còn lời nào để nói và lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đang mất sự chủ động trong cuộc nói chuyện này.Lớp học sẽ có cả Ichinose và tôi, cả 2 sẽ cùng nhau đưa lớp tiến lên lớp A.Như vậy thì lớp của cô ấy sẽ có thể vừa lên lớp A mà cũng sẽ không có bất cứ ai bị bỏ lạiNhững gì mà cô ấy thiếu trong khả năng lãnh đạo giờ đã có tôi bù đắpNếu xét đến tiềm năng phát triển của Ichinose, cô ấy có thể vượt qua Horikita hay Ryuuen.Nếu cô ấy thật sự có thể khắc phục và vượt qua những điểm còn thiếu sót của bản thân hiện tại thì một năm tới chắc chắn Ichinose là một đối thủ cực kỳ đáng gờm với các leader còn lại.Tôi tiến lại gần Ichinose và đưa tay ra."

Để thực hiện nó, chúng ta cần phải giữ khoảng cách nhất định với nhau.

Trước tiên cần phải làm được điều này thì mới có thể tính được đến những bước tiếp theo.

Dĩ nhiên, động lực chính cho điều này chính là sự căm hận, hãy cứ căm hận mình đi..."

"Thật sự không thể, Ayanokouji-kun."

Ichinose đứng dậy, nắm lấy tay tôi và lập tức phủ nhận."

Từ khi gặp nhau cho đến bây giờ, mình thật sự đã cố gắng hận Ayanokouji-kun không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng thì mình vẫn không thể làm được.

Mình biết bản thân mình thật sự luỵ tình đến mức mụ mị nhưng tình yêu mà mình dành cho cậu thật sự quá lớn đến mức mình có thể bỏ qua những điều tồi tệ cậu đã làm với mình.

Và hôm nay cho dù Ayanokouji-kun có nói ra bất cứ điều tàn nhẫn gì đi nữa, nó không khiến mình nhụt chí mà còn làm mình càng yêu cậu hơn."

Một mùi hương yuzu thoảng qua, nhẹ nhàng lan tỏa....Đó là Ichinose-người đã ở trong căn phòng suốt thời gian dài, tôi ngửi thấy mùi hương đó.Tôi bắt đầu cảm thấy được nét quyến rũ của cô ấy đang ẩn sâu bên trong bòng tối này.Có lẽ, tôi đã mắc phải một sai lầm lớn.Tôi nghĩ rằng tất cả những gì xảy ra hôm nay đều nằm trong những gì bản thân toan tính.Nhưng thực ra..."

Có vẻ như cậu đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế này nhỉ?"

"Tất nhiên rồi.

Ayanokouji-kun nhất định vì không liên lạc được mà sẽ đích thân đến đây để xem tình hình hiện tại của mình.

Cứ nghĩ đến chuyện đó thôi thì mình đã không thể không cảm thấy sự thôi thúc đang rạo rực bên trong bản thân rồi..."

Ichinose đã chắc chắn rằng cho dù có thế nào thì nhất định tôi sẽ phải gặp cô ấy cho bằng được vào ngày hôm nay.Từ việc cố tình không đọc tin nhắn của tôi đến việc không khoá cửa và căn phòng cũng đã dọn dẹp vô cùng ngăn nắp.Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn.Tôi cứ nghĩ mình là gà nhưng cuối cùng thì chỉ là thóc, có lẽ tôi đã quá tự tin vào khả năng của mình và phải trả giá cho điều đóDù Ichinose không thể biết toàn bộ toan tính của tôi nhưng cô ấy cũng đã đoán được ở một mức độ nào đó."

Dù sao cũng đã qua giờ giới nghiêm rồi.

Nếu giờ cậu rời khởi đây lúc này có khả năng sẽ bị ai đó phát hiện.

Nếu thế thì thật sự sẽ rất rắc rối đối với cả 2 chúng ta đó...."

"Đúng vậy..."

"Vậy, Ayanokouji-kun này... hãy trở thành đồng phạm của mình nhé?"

Hình ảnh của cô ấy trong tâm trí của tôi đã bị phá vỡ không chị một mà tới tận 2 lầnQuả thật, Ichinose không bao giờ là người có thể dễ dàng xem thường"Vậy còn phải xem thử cậu làm sao có thể khiến mình trở thành đồng phạm đây?"

"Dù sao thì chúng ta giờ cũng không nên còn bí mật nào nữa, vậy thì mình cũng không cần phải cố che giấu cảm xúc của mình với Ayanokouji-kun làm gì."

Ichinose nắm lấy tay tôi.Cô ấy không nói gì, chỉ kéo tay tôi thật mạnh.Khi tôi nghĩ rằng cô ấy đang thật sự có âm mưu gì thì cô nàng lại đột nhiên cố tình dùng ngực của mình chạm vào cơ thể tôi.Có vẻ như cô ấy thật sự muốn có một đêm khó quên với tôi, tôi cũng hoàn toàn không thể phòng bị mà lập tức bị cô ấy đè lên giường nhanh chóng.Ichinose giờ đã hoàn toàn nhìn tôi từ phía trên theo đúng nghĩa đen.

"Hoá ra đây chính là cảm giác mà Karuizawa-san từng được trải nghiệm đây sao?"

"Ý cậu là sao?"

"Chắc chắn cô ấy đã bị Ayanokouji-kun đẩy xuống đáy tuyệt vọng rồi lại được cậu chính tay cứu rỗi rồi lại tiếp tục tự tay đẩy cô ấy xuống lần nữa.

Và Ayanokouji-kun nghĩ rằng đó là điều cần thiết để Karuizawa-san trưởng thành, giống như những gì đã diễn ra với mình vậy."

"Đúng vậy, có vẻ như đã bị cậu vạch trần mất rồi."

"Dù sao thì cậu thật sự đúng là một chàng trai tồi tệ đó.

Suy cho cùng thì cậu đã có thể dễ dàng chiếm được trái tim của cô ấy thông qua sự cứu rỗi đó nhưng cách mà cậu làm thật sự cực kỳ đáng khinh.

Cậu không hề cô ấy là bạn gái mà chỉ đơn giản là món đồ chơi để cậu tự do muốn làm gì thì làm mà thôi, và khi cảm thấy chán rồi thì cậu sẽ từ bỏ không thương tiếc."

Ichinose có vẻ vẫn không biết rằng tôi đã chia tay với Karuizawa.Tuy nhiên có vẻ như cô ấy cũng ngấm ngầm nhận ra tôi đã có ý định đó từ lâu."

Lúc này mình cũng đâu có khác gì cô ấy, đúng không?

À không, nó không chỉ dừng lại ở Karuizawa-san mà còn là tất cả những học sinh trong ngôi trường này.

Tất cả tụi mình đều đang nhảy múa dưới bàn tay điều khiển của cậu nhỉ, Ayanokouji-kun?"

Đôi mắt của Ichinose thật đẹp.

Nó rất long lanh và toả sáng trong màn đêm nhưng lại ẩn chứa bóng tối sâu thẳm, vừa có vẻ yếu ớt nhưng cũng vô cùng sắt lạnh.Đôi mắt ấy đã đẹp ngay từ ngày đầu chúng tôi gặp nhau và lúc này đây tôi cảm thấy nó thật sự là đẹp nhất.Cô ấy dùng tay giữ vai tôi và cố gắng dùng sức nặng của cơ thể mình để giữ tôi nằm yên trên giường."

Ayanokouji-kun đã chơi đùa với mình suốt bao lâu nay rồi thì cũng phải đến lúc mình chơi đùa lại với cậu nhỉ.

Dù sao thì cũng phải có qua có lại mà, đúng không?"

"Dù sao mình cũng đâu có quyền gì để cấm cản cậu đâu chứ."

"Mình không thể thay đổi tình cảm dành cho Ayanokouji-kun.

Mình thật sự không thể hiểu nổi bản thân nữa, sau những gì cậu đã làm với mình mà mình vẫn không thể nào kiềm chế được sự hưng phấn chảy khắp cơ thể mỗi khi nhìn thấy cậu.

Mình thật sự nghĩ về cậu còn nhiều hơn nghĩ đến lớp hay là gia đình mình nữa.

Dù vậy, Ayanokouji-kun lại không như thế, tất cả những mối quan tâm khác với cậu chỉ là thứ yếu, điều mà cậu quan tâm nhất chính là bản thân cậu mà thôi..."

Ichinose mỉm cười khi đã nhìn thấu được tôi."

Thật ra thì mình đã nghĩ bản thân cũng chẳng có vấn đề gì với điều đó cả nhưng mà mình đã lầm, mình không thể tha thứ cho kẻ đã đánh cắp trái tim thiếu nữ của mình được.

Nếu Ayanokouji-kun đã khiến cho mình thổn thức không thể nào quyên được thì mình cũng phải khiến cho cậu không thể nào quên được mình."

Ichinose nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi và đặt nó lên ngực của cô ấy.Nhịp đập trái tim của cô ấy-điều tôi không thể nghe được trực tiếp, giờ đây được truyền qua tay tôi.Rất nhanh và loạn nhịp, một trạng thái căng thẳng cực độ rõ ràng.Tiếng mưa đập mạnh vào kính cửa sổ, tiếng sấm vẫn không ngừng vang lên ngoài kia."

Karuizawa-san dạo này thật sự đã bị cậu làm cho tổn thương không ít rồi.

Nếu mà chuyện này còn bị phát hiện nữa thì chắc cậu ấy sẽ thật sự buồn lắm đó..."

"Có lẽ cậu không biết nhưng mình đã chia tay với Karuizawa trước khi đến đây.

Mình giải quyết xong chuyện đó một cách êm thấm rồi mới quyết định đến phòng cậu ."

Có vẻ như cô ấy ban đầu muôn dùng nó như một phương thức để đe doạ tôi"Thật à?

Mấy bữa nay mình nốt bản thân trong phòng nên chẳng biết gì cả...."

Điều đó cũng không phải là không có lý.

Sự thật đó không phải là tuần trước hay ngày hôm qua.Bởi vì nó đã xảy ra hôm nay, ngày 30 tháng 3."

Vậy nên bây giờ cậu có làm gì đi nữa thì cũng không thể nào có thể đe doạ mình được nữa đâu."

Tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị che khuất bởi cơ thể Ichinose, tôi không thể nhìn được gì khác ngoài cô ấy lúc này."

Ngốc quá, từ đầu mình đã không hề có ý định tính kế gì với cậu rồi."

Ichinose thì thầm vào tai tôi, dù khuôn mặt lộ rõ sự xấu hổ nhưng cô ấy vẫn giữ được thế chủ động lúc này.Cô ấy đặt môi mình lên môi tôi.Ichinose có vẻ như vẫn chưa quen với việc này nên đã dùng lực hơi mạnh và vô tình cắn môi tôi"Xin lỗi nhé, tại vì đây là lần đầu tiên mình hôn ai đó nên—"Nói rồi, cô ấy lại nhẹ nhàng chụm môi lại và tiếp tục những gì còn dang dở."

Như này có được không?"

"Đúng rồi......"

"Cậu không tính chạy trốn sao?"

"Dù sao thì tại sao mình phải chạy trốn chứ, nếu mình chạy trốn thì chi khiến mọi thứ sẽ tồi tệ hơn mà thôi."

Ichinose chắc chắn từ đầu đã không có ý định buông tha cho tôi rồi.Nếu tôi cố tình sử dụng vũ lực để dừng cô ấy lại, có lẽ chỉ khiến cho mọi thứ tồi tệ hơn.Với lại Ichinose khó khăn lắm mới có thể bạo dạn thực hiện một kế hoạch như vậy giờ tôi không đáp lại điều đó thì e rằng cũng không phải đạoTôi đặt tay lên áo của Ichinose và nhanh chóng cởi nó ra mà không hề do dựCô ấy cũng do dự một lúc rồi cũng nhanh chóng cởi áo của tôi raBây giờ cũng không cần phải cố suy nghĩ thêm để làm gì nữa, tôi đẫ hoàn toàn nằm gọn trong tay cô ấy rồiTừ lúc bước vào căn phòng này, tôi đã hoàn toàn không có cơ hội thoát ra.Và tại sao tôi phải cố gắng thoát ra khi trước mặt mình đang là một cô gái với sự quyến rũ khó cưỡng như vậy chứTôi đã nghĩ rằng việc học về tình yêu cuối cùng đã kết thúcTuy nhiên, có vẻ như đây chỉ mới là sự khỏi đầu mà thôi.Trong căn phòng tối tăm lúc này chỉ có 2 chúng tôi với cơ thể nóng ran đang quấn lấy nhau .Việc này phải là một nghi lễ để chứng minh rằng giờ chúng tôi đã là một cặpNgay từ ban đầu đó đã vốn không được dùng cho mục đích nàyĐây chỉ đơn giản là một điều chúng tôi cho là cần thiết phải làm để chứng minh rằng cả 2 giờ đã hoàn toàn ràng buộc lại với nhau mà thôiCòn việc cần làm bây giờ chỉ là hãy cứ để con thú bên trong mình trỗi dậyPhần 4:Vài ngày sau cái đêm định mệnh đó, khoảng cách giữa Ayanokouji và Ichinose đã được gắn kết một cách đáng kể.Vào đầu tháng 4, khi kỳ nghỉ xuân sắp kết thúc, 6 học sinh trong lớp của Ichinose đã tụ tập gần cửa vào của quán cà phê tại Keiyaki.Sau một thời gian nhốt mình trong phòng và không liên lạc với bất cứ ai, Ichinose đột ngột gửi tin nhắn thông báo về nói rằng bản thân đã ổn và sẽ quay trở lại.

Tin nhắn này được gửi trong nhóm chat của lớp và ngay lập tức nhận được sự đón nhận nhiệt tình của những người bạn trong lớp-những người luôn mong chờ sự trở lại của cô ấy.Ichinose xin lỗi vì không phản hồi tin nhắn trước đó và nói rằng bản thân đã suy nghĩ xong về phương hướng tương lai và muốn mọi người lắng nghe nó.Mặc dù rất nhiều người trong lớp muốn tham gia nhưng việc này đã bị Kanzaki lên tiếng ngăn lại.Cậu ta nói rằng với tình hình hiện tại thì chỉ nên thực hiện một cuộc thảo luận ít người nhằm tránh tạo thêm gánh nặng cho IchinoseSau đó, Kanzaki đã chủ động chọn ra những người sẽ tham gia cuộc gặp mặt và không có bất cứ ai phản đối kể cả Ichinose.Dù sao thì chưa nói đến vấn đề khác, việc Kanzaki xông xáo như vậy nhận được sự ủng hộ của mọi người trong lớp.Những người được Kanzaki chọn là Shibata, Hamaguchi, Amikura, Himeno, Shiranami, và Watanabe.Tất nhiên một số người cảm thấy thắc mắc khi có những học sinh không đóng góp gì nhiều hay có tiếng nói trong lớp lại được lựa chọn.Ngoài việc cố tình chọn ra những người có mối quan hệ thân thiết với Ichinose nhằm để không lộ ra mục đích thật sự, Kanzaki cũng đã cố gắng kết hợp những người như Hamaguchi và Himeno-những người đồng chí có cùng lý tưởng với mình để tham gia cuộc gặp mặt này.Kanzaki nghĩ rằng lỡ mà trong cuộc gặp này có tổ chức bỏ phếu thì chí ít nhóm mình cũng đã có sẵn 3 phiếu.Dù sao thì hiện tại cậu ta không thể nắm rõ được tình hình của Ichinose nên cũng phải chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống.Quay trở lại hiện tại, Kanzaki và Shibata đã gặp nhau trên đường và đến quán cà phê."

Shibata-kun, Kanzaki-kun.

Hai cậu đến rồi sao?"

Amikura-bạn thân nhất của Ichinose đồng thời cũng là người vô cùng lo lắng cho Ichinose suốt kỳ nghỉ xuân đã tranh thủ đến chổ hẹn từ rất sớm."

Thật sự may quá ha, Amikura-san.

Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể nhận được tin nhắn từ Ichinose-san."

"Ừm, đúng vậy.

Có thể cậu không tin nhưng mình đã suýt khóc khi nhận được nó đó."

Sau khi thất bại trong kỳ thi đặc biệt cuối năm, Ichinose không gặp ai.

Dù bạn thân Amikura đã cố gắng đến thăm nhưng cũng không hề nhận được sự chào đón của Ichinose và cũng chỉ đành bất lực ra về.Mặc dù mọi người đã liên tục động viên qua tin nhắn nhưng Amikura cảm thấy điều đó có thể phản tác dụng và khiến cho Ichinose càng căng thẳng thêm.

Amikura nhiều đêm trằn trọc nghĩ cách vực dậy Ichinose nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được gì."

Nhưng mà chưa tận mắt thấy Honami-san, mình vẫn chưa thể yên tâm được...

Mặc dù chúng ta đã hẹn gặp ở đây nhưng không liệu cậu ấy có đến hay không?

Mình thật sự rất lo lắng cho Honami-chan..."

Amikura lo lắng về khả năng cuộc gặp này rồi cũng sẽ chẳng đi đến đâu nếu như Ichinose không xuất hiện.Dù sao thì Ichinose cũng đang cảm thấy bản thân phải chịu trách nhiệm cho sự thất bại của lớp trong kỳ thi đặc biệt cuối năm"Không, cô ấy sẽ đến mà.

Ichinose-san không phải là người vô trách nhiệm như vậy."

Shibata tự tin khẳng định mà không chút do dự."

Mình cũng mong là vậy nhưng mà cậu ấy đã không ra khỏi phòng suốt kỳ nghỉ xuân rồi."

Amikura lo lắng, nhưng Shibata đã lên tiếng trấn an cô ấy, nói rằng dù có thể Ichinose không có can đảm đứng trước mọi người thì cũng không sao cả."

Dù sao thì chúng ta cũng phải thông cảm cho những gì mà cô ấy đang gặp phải lúc này."

"Lúc này mà còn nghĩ đến chuyện thông cảm nữa à..."

Ngay sau khi Amikura và Shibata đưa ra những lời lạc quan, Kanzaki, người im lặng trước đó, đã tức giận và lên tiếng."

Cậu nói vậy là có ý gì hả?"

"Nói thật nhé, không biết mấy người lạc quan thế nào chứ tôi thì thấy việc chúng ta lại một lần nữa thua trong kỳ thi đặc biệt cuối năm này thật sự là báo động đỏ lần thứ N cho tình hình của lớp rồi.

Và đã hơn 2 tuần trôi qua mà chúng ta vẫn chưa có kế hoạch nào ra hồn cho khoảng thời gian ít ỏi còn lại ở năm cuối cùng.

Tôi không thể nào lãng phí thời gian để chờ đợi một cách vô vọng nữa."

Kanzaki chỉ trích lớp vẫn chưa có bất cứ kế hoạch nào để chuẩn bị cho tương lai, giờ đây nếu lãnh đạo của lớp là Ichinose còn không xuất hiện sau khi đã chủ động triệu tập cuộc gặp mặt này thì thật sự không còn gì để nói thêm nữa...."

Thất bại này không thể nào đổ hết lên cho Ichinose-san được.

Cậu cũng là đại diện còn bọn mình là người tham gia, tất cả chúng ta đều phải gánh trách nhiệm cho thất bại lần này.

Đây là trách nhiệm chung của lớp."

"Tôi không nói về vấn đề san sẻ trách nhiệm, cái tôi muốn nói ở đây là chúng ta cần phải có một hướng đi rõ ràng cho tương lai."

Kỳ nghỉ xuân cũng sắp kết thúc và họ chuẩn bị bước vào năm học cuối.Thời gian chuẩn bị cho năm học mới không còn lại bao nhiêu."

Chẳng phải chỉ cần chúng ta đoàn kết và nổ lực tiến về phía trước thì không gì có thể đánh gục chúng ta sao?"

"Cứ đoàn kết mà không có hướng đi rõ ràng thì mà tiến về phía trước thì chỉ có đâm đầu vào tường thôi.

Lớp chúng ta giờ quá nát rồi, cơ hội lật ngược tình thế hiện tại chỉ là thứ hão huyền mà thôi"Kanzaki có vẻ như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến tới cùng với phần còn lại.Dĩ nhiên, nhiều học sinh trong lớp trong đó có Shibata sẽ không bao giờ chấp nhận những suy nghĩ như vậy."

Cậu đang nói gì vậy, Kanzaki?

Chỉ cần không từ bỏ thì nhất định..."

"Chỉ cần không từ bỏ à...

Đúng là fan MU, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới có thể hiểu rõ tình hình đây hả, Shibata?"

"Hai người bình tĩnh lại đi.

À, Watanabe-kun và những người khác cũng đến rồi."

Amikura chỉ vào hướng Watanabe vẫy tay vui vẻ.Sau đó, Himeno, Hamaguchi, và Shiranami cũng đến. tất cả 7 người đều đã có mặt đông đủ...."

Mọi người đang cãi nhau chuyện gì vậy?"

Ngay khi ngồi xuống, Watanabe hỏi lý do tại sao Kanzaki và Shibata lại đang nhìn nhau đầy căng thẳng."

Kanzaki-kun bảo rằng mình ngu muội không hiểu rõ tình hình hiện tại của lớp."

"Không hiểu rõ tình hình là sao?"

Kanzaki lại được đà nói tiếp suy nghĩ của bản thân về những gì lớp cần phải làm trong năm tới."

Shibata, cậu phải thẳng thắn đối mặt với thực tế đi.

Lần trước Hoshinomiya-sensei đã nói đến như vậy rồi mà cậu vẫn còn không chịu tỉnh ra à?"

"Không, cậu mới là người không nhìn vào thực tế đó.

Chúng ta còn tận 1 năm dài phía trước.

Lớp Horikita-san cũng đã từng làm nên kỳ thích từ đáy xã hội đi lên trong năm nay thông qua việc tích luỹ điểm lớp còn gì, chỉ cần chúng ta làm giống như họ thì chúng ta nhất định cũng sẽ có được thành công.

Xét về năng lực thì chúng ta có gì thua kém họ đâu chứ?"

Shibata-người vẫn không hề có ý định muốn từ bỏ bất chấp hiện thực quyết tâm phải khiến cho Kanzaki-người muốn chấp nhận hiện thực và từ bỏ phải ngậm miệng lại.Watanabe và những người khác cũng cảm nhận mùi thuốc súng nồng nặc toả ra giữa 2 người họ."

Cậu nói họ tích điểm lớp thế cậu có biết họ đã làm điều đó thế nào không?

Đúng là lớp đó có rất nhiều thành phần trung bình nhưng họ lại có những nhân tố chủ lực cực kỳ tài năng để gánh lớp.

Nói đơn giản thế này đi, cậu tìm thử giúp tôi một người trong lớp ta có thể làm được điều mà Kouenji đã làm trong kỳ thi đảo hoang cho tôi xen nào?"

"Chuyện này..."

Kanzaki dường như đã phải chịu ức chế rất nhiều trong kỳ nghỉ xuân này, nay được dịp cũng quyết xả hết sự ức chế đó lên Shibata."

Hoặc tôi sẽ láy ví dụ trong kỳ thi đặc biệt này đi, người mạnh nhất trong lớp chúng ta là Ichinose đã bại trong tay Ayanokouji.

Cậu nghĩ chúng ta có còn cơ hội để có thể đánh bại được họ hay không?"

"Chờ một chút đã.

Kouenji-kun thì mình còn có thể chấp nhận được nhưng trong tường hợp của Ayanokouji-kun chẳng qua chỉ là ăn may thôi mà, dù sao thì chúng ta cũng đâu có biết được nội dung kỳ thi đâu để mà chuẩn bị."

"Tôi không biết cậu là thằng đầu đất hay là cố tình xem lời tôi là gió thoảng mây bay nữa.

Nói đến mức này rồi mà vẫn không chịu hiểu là sao?"

Kanzaki thật sự cảm thấy bất lực trước sự lạc quan đến mức bất thường của Shibata, không thể nào kiềm chế được bản thân mình."

Lớp chúng ta thật sự như còn tàu sắp chìm đến nơi rồi.

Tốt nhất lúc này chỉ nên tính đến chuyện xem thử bao nhiêu người có thể thoát khỏi nó mà thôi."

"Kanzaki-kun, cậu quá đáng lắm rồi đấy!"

Amikura đã nghe cậu ấy nãy giờ dù cũng thừa nhận một số thứ nhưng cũng không thể nào hoàn toàn đồng ý với những gì Kanzaki nói."

Quá đáng thì sao?

Đó là sự thật...."

"Cho dù lớp giờ có giống như con tàu chìm đi nữa thì chúng ta cũng không thể nào hèn nhát bỏ chạy mà phải cùng nhau đồng lòng vực dậy nó trở lại.

Một người không thể làm được gì nhưng nếu tất cả cùng đồng lòng thì nhất định sẽ tạo ra được kỳ tích!"

"Chúng ta có thể tạo nên kỳ tích sao?"

"Eh?"

Shibata vẫn tiếp tục phản đối Kanzaki, Himeno ngồi ở kế bên cũng cố gắng nói ra quan điểm của mình."

Với tình hình hiện tại thì khả năng chúng ta có thể lên được lớp A...thật sự nó không hề đơn giản một chút nào."

"Cái đó thì ai mà chẳng biết.

Chính vì vậy, lớp chúng ta phải đoàn kết hơn bao giờ hết.

Nếu suy nghĩ tiêu cực và bàn lùi như Kanzaki thì sẽ cứ mãi chẳng làm nên trò trống gì đâu, chỉ có những người sẵn sàng vượt qua nghịch cảnh thì mới có thể nhận được thành quả xứng đáng thôi."

Shibata luôn cố gắng suy nghĩ tích cực.Ngược lại, Kanzaki lại luôn nghĩ mọi thứ theo hướng tiêu cực.Cuộc đối đầu của hai quan điểm trái ngược này là điều tất yếu phải xảy ra."

Thôi đủ rồi, rõ ràng chúng ta không có cùng suy nghĩ thì có nói thêm nữa cũng chẳng đi đến đâu."

Vì không thể thuyết phục được Shibata, Kanzaki quyết định dừng cuộc trò chuyện."

Đéo có chuyện đó đâu, tôi phải nói cho đến khi nào thông não được cậu mới thôi."

"Tôi đã nói rồi, chúng ta đã không cùng quan điểm thì có nói thêm chỉ khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn thôi.

Phải, tôi là một người luôn suy nghĩ tiêu cực nhưng tôi còn biết nhìn vào thực tế chứ không lạc quan một cách bất chấp như ai kia."

"Này, cậu đang móc tôi đấy à?

Chính cái sự tiêu cực của cậu mới là thứ kéo chân mọi người tiến lên đó."

"Còn cái sự lạc quan của cậu cũng chẳng thể kéo được lớp chúng ta đến thành công nào đâu"Ngay lúc hai người đang tranh luận kịch liệt, một bóng dáng đột ngột xuất hiện."

Các cậu có thể đừng cái nhau nữa, có được không vậy?"

Người mà tất cả đều mong chờ đã xuất hiện khi cuộc cãi vã sắp lên đến đỉnh điểm.Shibata đang nhìn Kanzaki với vẻ muốn đấm đối phương lắm rồi, cũng lập tức bình tĩnh lại mà chào người đó."

Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, Ichinose-san"Kanzaki-người từng hoài nghi liệu Ichinose có đến hay không, giờ đây cũng cảm thấy bất ngờ.Trong khi đó, Shiranami thay vì vui mừng, lại tỏ ra lo lắng và khuôn mặt có vẻ buồn bã."

Honami-chan, cậu vẫn ổn đó chứ..."

"Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.

Hiện tại mình đã ổn hơn rồi."

Mặc dù Ichinose nói vậy, nhưng có lẽ mọi người vẫn nghi ngờ cô nàng có thể chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.Nhưng nếu chỉ xét từ vẻ ngoài thì Ichinose trông thật sự rất ổn.

Đặc biệt, khi Shibata nhìn thấy Ichinose thì cậu ta có thể cảm thấy rằng ánh sáng trong mắt cô ấy vẫn rực sáng như ngày nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.

"Thấy Ichinose-san vẫn ổn như vậy thì tụi mình cũng an tâm phần nào..."

Hương thơm phát ra từ đói phương khiến Shibata vô thức đỏ mặt và ngập ngừng đáp lại"Thật sự khiến mọi người lo lắng rồi."

"Không, làm gì có chứ.

Mình luôn tin rằng cậu sẽ có thể đứng dậy được mà...."

So với Ichinose trước đây thì cô ấy hiện tại có một nét gì đó trưởng thành của người lớn, điều này khiến Shibata cảm thấy ngượng ngùng khi ở gần cô ấy và cố gắng tránh nhìn vào đối phương.Ichinose nhìn một lượt mọi người trong lớp."

Dù sao thì một lần nữa mình muốn xin lỗi vì đã không liên lạc với mọi người suốt thời gian qua."

"Không sao đâu...

Giờ thì cậu thật sự đã ổn rồi, đúng chứ?"

Amikura hỏi và Shiranami cũng gật đầu, lộ rõ vẻ lo lắng."

Mình thật sự ổn rồi mà.

Dù sao thì mình hẹn mọi người ra đây là có chuyện nghiêm túc cần bàn bạc."

Với nụ cười dịu dàng, Ichinose ngồi xuống giữa khoảng trống giữa Amikura và Shiranami.Và tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Ichinose.Mọi người đang nghĩ, liệu nụ cười này có phải là giả tạo không, liệu vết thương từ kỳ thi đặc biệt cuối năm học đã lành hay vẫn còn âm ỉ bên trong cô ấy, và quan trọng nhất là cô ấy sẽ vạch ra kế hoạch gì cho lớp trong tương lai.Trước khi mọi người bước vào kỳ nghỉ xuân, Ichinose đã có ý định từ bỏ vị trí leader của mình.Tất nhiên Hoshinomiya-sensei đã ngăn cản hành vi dại dột đó của cô nàng, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rằng nó không đủ để có thể khiến cho ý định đó lung lay."

Nè, Honami-chan..."

Trước khi Ichinose lên tiếng, Amikura không thể kiềm chế được nữa và nói ra thắc mắc của mình."

Sao vậy?"

"Cậu... cậu sẽ không rời trường đó chứ?"

Việc Ichinose có rời bỏ vai trò leader hay không chẳng phải là vấn đề với Amikura vì bản thân cô ấy biết rằng nếu Ichinose đang gánh vác quá nhiều trách nhiệm và áp lực suốt thời gian qua, nếu không thể chịu đựng được mà từ bỏ thì đó cũng không phải là điều đáng trách.Điều mà Amikura thực sự lo lắng là liệu Ichinose còn tha thiết gì ở lại ngôi trường này sau tất cả những gì mà cô ấy đã phải trải qua hay không."

Không cần lo về chuyện đó đâu.

Mình biết rằng nếu như mình cũng làm điều tương tự như Sakayanagi-san thì lớp chúng ta sẽ phải chỉ một tổn thất nặng nề về điểm lớp."

Ichinose vốn không bao giờ muốn làm tổn hại đến lớp đã trả lời Amikura và chắc chắn rằng bản thân sẽ không chọn hành động như vậyTuy nhiên, thái độ của Ichinose khiến Kanzaki muốn xác nhận ý định thật sự của cô."

Giả sử điểm lớp không bị ảnh hưởng nếu như cô rời đi thì liệu cô có làm điều đó hay không?"

"Kanzaki-kun, mình thật sự chịu hết nổi cậu rồi đó!

Hôm nay cậu bị cái gì vậy hả?"

Amikura nổi giận trước câu nói của Kanzaki, lo lắng rằng nó sẽ khiến cho ichinose khó khăn lắm mới có thể vực dậy được sẽ lại bị đả kích."

Đúng đó, Kanzaki-kun à.

Không nói được gì hay ho thì tốt nhất là ngậm miệng lại đi."

Watanabe cũng đồng ý với Amikura."

Yên tâm đi, Mako-chan.

Cho dù việc mình rời trường không ảnh hưởng đến điểm lớp thì mình cũng không hành động dại dột như vậy đâu."

Khi nhận được câu trả lời này, Amikura cảm thấy nhẹ nhõm và thở phào."

Vậy thì nếu như việc cô rời đi sẽ giúp lớp được cộng điểm lớp thì cô có sẵn sàng làm điếu đó không?

Lúc đó thì hành động của cô sẽ không còn là hành động dại dột nữa mà sẽ là hy sinh thân mình vì đại nghĩa, cô thật sự sẽ làm chứ?"

Kanzaki dù hiểu rằng xác suất để điều đó xảy ra laf vô cùng thấp nhưng vẫn cố tình hỏi Ichinose câu này."

Dù sao thì nó còn tuỳ vào tình hình nữa nhưng nếu sự ra đi của mình có thể đưa lớp ta tiến lên lớp A thì mình cũng sẽ tình nguyện hy sinh."

"Honami-chan, đừng làm thế!

Đừng có để ý mấy lời tào lao của Kanzaki-kun!"

"Mình hiểu mà, đừng lo lắng quá.

Mình chỉ đùa chút thôi, mình chưa hề mảy may có bất cứ suy nghĩ nào như vậy cả bởi vì mình nhất định sẽ sát cánh cùng mọi người để cùng nhau tiến đến vị trí lớp A."

"Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, cậu thật sự giờ đã hoàn toàn ổn rồi..."

Shibata với vẻ mặt vui mừng, chúi người về phía trước để xác nhận điều đó."

Ừ, đầu óc mình thật sự đã được thông suốt rồi.

Mình cũng đã nghĩ ra phương án để giải quyết tình hình hiện tại, chỉ cần mọi người vẫn còn tin tưởng vào mình thì mình cũng nhất định cố gắng hết sức để không khiến mọi người thất vọng""Đương nhiên rồi, Honami-chan.

Chỉ có Honami-chan mới xứng đáng để lãnh đạo tụi mình mà thôi"Kanzaki nghe vậy liền đập nhẹ tay xuống bàn thể hiện vẻ khó chịu."

Việc cô ấy có thể tiếp tục xứng đáng lãnh đạo lớp hay không tôi nghĩ vẫn chưa thể quyết định ngay lúc này được."

Kanzaki ngắt lời Shibata và Amikura, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc."

Xin lỗi nhưng tôi không tin là cô thật sự đã ổn trở lại.

Tôi cảm thấy cô chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để không khiến cho mọi người lo lắng thêm nhằm tránh làm ảnh hưởng đến lớp.

Nếu như vậy thì điều đó chỉ khiến cho lớp khó khăn hơn mà thôi."

"Kanzaki!"

Shibata đang tính đứng dậy túm áo đối phương, nhưng Ichinose nhẹ nhàng ra hiệu ngăn cậu ấy lại."

Cậu nói không sai, những ngày trong kỳ nghỉ xuân năm nay đối với mình thật sự không khác gì địa ngục.

Thất bại trong kỳ thi đặc biệt cuối năm học là một cú sốc lớn với lớp và với mình thì việc thất bại trong lĩnh vực bản thân tự tin nhất thật sự càng khiến cho tâm trạng của mình tồi tệ thêm.

Mình thật sự đã hận bản thân, đã khóc, đã có suy nghĩ làm liều muốn tự nguyện rời trường rất nhiều lần nhưng mỗi khi mình nghĩ đến mọi người trong lớp thì..."

Ichinose dừng lại một chút, đôi mắt lớn của cô nhìn tất cả mọi người, từ Kanzaki đến những người còn lại trong lớp."

Mình giờ đã không còn là mình của ngày xưa nữa, và mình một lần nữa quay trở lại sát cánh cùng mọi người để thực hiện ước mơ chung của chúng ta."

"Nói chung thấy cô ổn như này tôi cũng thấy an tâm hơn phần nào nhưng liệu lý do thật sự khiến cô có thể đứng dậy là gì thế?"

"Mình phải nói ra cho cậu và mọi người biết sao?"

"Đương nhiên là phải nói rồi.

Nếu như cô nói rằng mình đã hoàn toàn có thể đứng dậy thì chắc chắn phải có lý do để thúc đẩy cô làm điều đó."

Kanzaki cho rằng đối phương không thể nào có thể dễ dàng vực dậy nhanh chóng như vậy sau những gì đã xảy ra mà không có một điều gì đó thúc đẩy đằng sau.Nếu câu trở lời kiểu như là thời gian sẽ chữa lành tất cả thì Kanzaki chắc chắn rằng đó là một lời nói dối."

Nến nói thế nào mới đúng nhỉ?

Kiểu như những nghi vấn trong lòng mình bấy lâu nay giờ đã hoàn toàn có lời giải."

"Nghi vấn à?"

"Đúng vậy.

Làm thế nào để có thể tiếp tục chiến đấu trong tương lai?

Làm thế nào để không mất đi bất cứ ai trong lớp nhưng vẫn có thể đạt được lớp A?

Liệu mình có xứng đáng để tiếp tục lãnh đạo lớp được không?

Những câu hỏi đó giờ mình đã có được câu trả lời."

"Làm sao cô có được câu trả lời vậy?"

"Đó là vì đã có một người giúp cho mình thông suốt những điều đó.

Thật sự nói không ngoa thì người ấy đã cứu rỗi mình khỏi vực thẳm...."

Với cách diễn đạt như vậy, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu của Kanzaki chính là Ayanokouji-người đã đánh bại Ichinose trong kỳ thi đặc biệt cuối năm học.Tình cảm của Ichinose dành cho Ayannokouji hay sự quan tâm đặc biệt của Ayanokouji dành cho lớp của họ, những điều này Kanzaki hoàn toàn không phải là không biết nhưng xét đến điều mà cậu ta đã làm với họ trong kỳ thi đặc biệt cuối năm thì thật sự không thể nào tha thứ.Tuy nhiên, ngoài Kanzaki thì các học sinh khác đều chỉ nghĩ đến là giáo viên chủ nhiệm của họ hoặc là một người bạn nào đó trong lớp"Thật sao, người đó là ai vậy?"

Shibata cảm thấy tò mò, ngay lập tức hỏi.Ichinose như thể muốn ghi nhớ câu hỏi đó trong tim, nói ra câu trả lời với ánh mắt ấm áp."

Đó là Ayanokouji-kun."

Ngay khi nghe thấy cái tên mà mình đã dự đoán, Kanzaki lập tức ba máu sau cơn không thể tin vào những gì mình vừa nghe."

Ayanokouji là kẻ thù của chúng ta, chính hắn là người đã đẩy lớp ta đến hoàn cảnh này.

Tại sao hắn lại có thể rộng lượng đến mức cứu rỗi cô sau khi sau tất cả những gì đã xảy ra chứ?"

"Mình đã được cứu rỗi bởi Ayanokouji-kun, cậu có chấp nhận hay không đó hoàn toàn là sự thật."

Kanzaki thở dài, tự trấn an mình nhằm không để cảm xúc giận dữ chi phối.Cậu ta thực ra cũng đã được Ayanokouji cứu mấy lần.Thật sự qua những lần nói chuyện với nhau, cậu ấy cũng đã nhận ra rằng Ayanokouji là một người có thể dựa vào dù không phải là người cùng lớp.Nhưng sau những gì Ayanokouji đã làm trong kỳ thi đặc biệt cuối năm học đã khiến cậu ta ngộ ra rằng không bao giờ có chuyện bạn bè khác lớp trong ngôi trường này, một khi đã khác lớp thì mãi mãi là đối thủ của nhau.Đói phương đã thắng tay đánh bại Ichinose, giáng tiếp một tay đẩy lớp của họ xuống sâu hơn nữa.Sau tất cả những gì xảy ra, Kanzaki thật sự đã hoàn toàn mất đi chút niềm tin cuối cùng của mình vào con người đó"Được cứu bởi Ayanokouji sao?

Tôi đã hy vọng đó chỉ là lời nói đùa nhưng nếu sự thật đã là như thế rồi thì mọi thứ còn đáng lo hơn.

Liệu cậu ta thật sự đơn giản muốn cứu rỗi cô khỏi vực thẳm hay là vẫn còn âm mưu nào khác?"

Kanzaki vẫn không tin và tiếp tục dò hỏi Ichinose.

Shibata và những người khác đang cảm thấy sự tức giận này của cậu ta là cực kỳ vô lý."

Nghe này, Kanzaki.

Ichinose-san đã nói rằng cô ấy được Ayanokouji-kun giúp đỡ.

Điều trước tiên nên làm là phải biết ơn cậu ấy chứ không phải là nghi ngờ vớ vẩn như thế...."

"Đó là tại vì mấy người không biết thôi, Ayanokouji thật sự là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, một con sói đội lốt cừu đó."

"Cái gì?

Nguy hiểm ư?

Ayanokouji-kun nhìn hiền khô như vậy thì có gì mà nguy hiểm chứ?"

Kanzaki bắt đầu do dự liệu có nên nói hết tất cả những gì mình biết về Ayanokouji hay không.Người đó là con trai của Ayanokouji Atsuomi mà Kanzaki tôn kính.Cậu ta thật sự vô cùng tài giỏi nhưng vì một lý do nào đó hoặc đó là điều mà chính cậu ấy muốn nên đã giấu năng lực của mình với tất cả những người xung quanh.Nếu như thật sự không nói ngay lúc này thì e rằng..."

Kanzaki-kun."

"Sao vậy?"

"Trước khi cậu nói điều cậu định nói thì có thể làm ơn nghe mình nói có được không?"

Câu nói của Ichinose dường như đã hoàn toàn bắt bài Kanzaki khiến cho cậu ta không thể nói được gì.Giọng nói của cô ấy không hề tỏ ra bất cứ áp lực nào, vẫn chỉ là giọng nói nhẹ nhàng như thường ngày nhưng không hiểu sao nó lại khiến cho Kanzaki cảm thấy đột nhiên lạnh sống lưng."

Việc mình thua trong kỳ thi đặc biệt cuối năm là do bản thân mình lúc đó đã đột nhiên yếu lòng.

Nếu là bất cứ đối thủ nào khác thì mình tin rằng bản thân hoàn toàn nắm ít nhất đến 50% cơ hội để giành chiến thắng."

Ichinose cuối cùng cũng quyết định giải thích cho những người ở đây về lý do cô ấy đã thất bại trong kỳ thi đặc biệt cuối năm."

Chính vì như vậy mà mình không thể giành chiến thắng trước Ayanokouji-kun.

Mình nói ra ở đây không phải để đổ lỗi hay chống chế mà chỉ là muốn mọi người hiểu được trạng thái tâm lý của mình lúc đó."

Đây là điều mà Ichinose chưa bao giờ nói với bất cứ ai trước đây"Mình không biết từ lúc nào đã thích Ayanokouji-kun rồi."

Cô ấy không đỏ mặt hay ngượng ngùng mà thẳng thắn chia sẻ điều đó với các bạn trong lớp.Người ngạc nhiên nhất chính là Shibata.

Cậu ta há hốc miệng không nói nên lời.Dù vậy, Ichinose vẫn tiếp tục mà không để tâm đến biểu cảm của Shibata."

Đã không dưới một lần mình đã cảm giác rằng Ayanokouji-kun cũng dành một sự quan tâm đặc biệt đối với mình.

Thật sự mình đã luôn tin vào điều đó nhưng cho đến khi bước vào kỳ thi lần này, mình đã hoàn toàn vỡ mộng."

Ayanokouji đã khuyên Ichinose sử dụng kẻ phản bội để nhằm mục đích không có ai bị đuổi học.Nhưng điều này lại khiến cho cô nàng vô tình tiếp tay cho kế hoạch đuổi Maezono của đối phương.Những người còn lại đều chăm chú lắng nghe, nuốt nước bọt vì cho đến hiện tại họ vẫn không hề biết rõ những gì đã xảy ra trong cuộc đấu giữa các đại diện.Và đồng thời, họ bắt đầu nhận ra bản chất thực sự của Ayanokouji-điều mà Kanzaki đang muốn họ biếtAyanokouji không phải là một học sinh bình thường dễ nắm bắt, cậu ta là một người cực kỳ khó đoán và sẵn sàng làm bất cứ điều gì dù có tàn nhẫn đến mức nào đi nữa.Kanzaki không phải là người duy nhất nhận ra sự xuất sắc của Ayanokouji mà chính Ichinose cũng thật sự muốn cho mọi người biết rằng đói phương thật sự tài năng đến mức nào."

Vậy ra Ayanokouji-kun...thật sự là một học sinh bá đạo đến vậy sao?"

Trước câu hỏi này của Himeno, Ichinose nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười như thể đang nhận lời khen.

Thậm chí cô ấy cảm thấy vui vẻ khi nói về Ayanokouji.

Về phần Himeno thì nghĩ rằng có lẽ đối phương cũng là kiểu học sinh như mình nhưng không ngờ kẻ đó thật sự ở một đẳng cấp hoàn toàn khác hẳn" Thú thật thì mình chỉ mới thật sự hiểu được con người thật của Ayanokouji-kun sau kỳ thi đặc biệt lần này.

Có rất nhiều lý do để lớp Horikita có thể lên được lớp A nhưng theo mình nghĩ rằng nếu như không có sự góp sức của Ayanokouji-kun thì có lẽ họ sẽ không thể nào tiến được xa như hiện tại."

Nói cách khác, người đứng đầu lớp đó vốn là Ayanokouji chứ không phải Horikita."

Vậy ra Ayanokouji-kun thật sự là một người tài giỏi như vậy.

Mình chưa có dịp tiếp xúc nhiều với cậu ấy nên cũng không thể nào khẳng định chính xác được...

Nhưng mà nói thế nào nhỉ, mình cảm thấy điều này giống như cậu tôn trọng cậu ấy chứ chưa thể gọi là thích được."

Shibata vẫn không thể tin vào những gì Ichinose nói cho đến lúc này và hy vọng rằng đó chỉ là một sự nhầm lẫn về mặt cảm xúc."

Đương nhiên mình dành cho cậu ấy một sự tôn trọng lớn nhưng quan trong hơn, mình thật sự yêu Ayanokouji-kun."

Ichinose tự tin trả lời và đồng thời cảm nhận lồng ngực của mình đột nhiên nóng lên và dần lan ra khắp cơ thể.

Không phải là do dư âm của cái đêm nồng cháy đó, mà chính vì cô nàng cảm thấy rằng bản thân đã chạm đến những phần cảm xúc sâu kín trong trái tim Ayanokouji mà ngay cả Karuizawa cũng không chạm tới được."

Thật không thể tin được...

Ichinose-san lại nói những điều này...

Thật sự đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy..."

Watanabe cũng bất ngờ với những lời của Ichinose, rồi quay sang nhìn Amikura- người có thể xem là bạn thân nhất với Ichinose và cũng là người cậu ấy yêu đơn phương.

Amikura vui mừng vì sự thay đổi tích cực rõ rệt của Ichinose nhưng dựa theo những gì cô ấy nghe được mấy ngày qua và linh tính của bản thân mách bảo thì có vẻ như chuyện này không hề đơn giản."

Dù sao thì... cậu ấy cũng đã có bạn gái rồi đúng không?"

"Shibata-kun... có lẽ cậu chưa biết nhưng Ayanokouji-kun và Karuizawa-san mới chia tay gần đây...."

Amikura dù không muốn làm mất hy vọng của Shibata nhưng cũng quyết định tiết lộ điều này.Ngay lập tức, Shibata gần như đứng hình khi nghe thấy tin này"Dù sao thì hãy cứ để chuyện đó qua một bên, như tôi đã nói trước đó tình hình của lớp ta hiện tại thật sự rất tệ..."

Kanzaki không thể tiếp tục giữ im lặng, muốn hướng sự tập trung của mọi người vào vấn đề chính mà tất cả hẹn nhau ra đây, chính là tìm ra phương hướng mới cho lớp khi bước vào năm 3."

Theo tôi thấy giờ là lúc chúng ta nên tập trung vào việc thu thập thật nhiều điểm cá nhân."

Cậu ấy muốn mọi người từ bỏ hy vọng cố gắng lên được lớp A mà tập trung thu thập nhiều điểm cá nhân nhất có thể trong năm cuối cùng còn lạiIchinose đã từng một lần phải huy động một lượng lớn điểm cá nhân trong lớp để ngăn không có ai bị đuổi học và giờ tất cả đều đang phải bắt đầu tiết kiệm lại từ đầu.

Nếu bây giờ tất cả mộ người thật sự tiết kiệm đến mức cực hạn nhất có thể thì khả năng cao cũng sẽ kiếm được vài cơ hội để chuyển sang lớp A"Cậu thật sự đã chấp nhận từ bỏ việc lên lớp A cùng mọi người rồi sao.

Kanzaki?

Sao cậu nỡ lòng nào..."

"Xin lỗi, nhưng tôi không hỏi cậu nên cậu không cần trả lời đâu, Watanabe.

Cô thấy sao, Ichinose?"

Kanzaki thật sự đang ngầm muốn nói rằng bất cứ sự lạc quan đến mức nực cười nào nữa được nói ra chỉ tổ làm phí thời gian mà thôi."

Với tình hình hiện tại của chúng ta thì việc lên lớp A thật sự là vô cùng khó khăn nên việc lựa chọn tích luỹ điểm cá nhân như cậu vừa nói không phải là ý tồi.

Trên thực tế thì chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều người ngoài lớp A như cậu cũng có những ý tưởng tương tự."

Hiện tại đã có rất nhiều người đã chấp nhận số phận rằng cuộc chiến giành vị trí lớp A trong năm 3 sẽ chỉ là cuộc chiến lớp của Horikita và Ryuuen mà thôi"Tuy nhiên mình cảm thấy chúng ta vẫn còn hy vọng để tiếp tục chiến đấu vậy nên mục tiêu của chúng ta vẫn sẽ là cùng nhau tiến đến lớp A."

"Không, chuyện này thật sự quá hão huyền.

Sau khi đánh giá tình hình giữa các lớp hiện tại thì tôi thật sự không tìm ra một chút hy vọng nào để cho chúng ta làm được điều đó""Có thể cậu nói không sai, Kanzaki.

Dù rằng tình thế của chúng ta hiện tại thì việc rút ngắn khoảng cách với lớp A hiện tại thật sự sẽ rất khó nhưng chí ít việc mọi người nghiêm túc muốn tiến đến lớp A và đoàn kết để cố gắng biến điều đó thành hiện thực cũng không phải là điều gì quá tồi tệ.

Cho dù chúng ta không thể thành công đi nữa thì mọi người cũng không hề hối hận sau khi đã thật sự cố hết sức vì nó."

Có lẽ bị Ichinose thuyết phục, Watanabe cũng đã dũng cảm chủ động đáp lại Kanzaki.Tuy nhiên điều đó vẫn không đủ để khiến cho Kanzaki lung lay."

Chưa nói đến việc khả năng chúng ta hoàn thành mục tiêu đó là bất khả thi.

Cậu đã nghĩ đến cái giá mà chúng ta phải đánh đổi khi cố chấp theo đuổi nó hay không?"

"Cậu nói vậy là có ý gì ?"

"Chuyện này cũng không có gì khó hiểu.

Giả sử nếu như có một kỳ thi mà chúng ta cần phải có sự giúp đỡ từ một lớp nào đó để chiến thắng thì việc phải chi ra điểm cá nhân để trao đổi là là điều chắc chắn phải xảy ra.

Chưa kể đến những thứ như thu thập thông tin hay tránh một số hình phạt sẽ cũng phải dùng đến điểm cá nhân.

Hoặc đơn giản hơn, nếu như lỡ mà có ai đó nhận phải hình phạt đuổi học, chẳng phải lúc đó chúng ta sẽ phải phí phạm 20 triệu điểm khó khăn lắm mới kiếm được để cứu người đó sao?"

Mấu chốt ý tưởng của Kanzaki chính là hạn chế lãng phí điểm cá nhân nhiều nhất có thể và để có thể làm được điều đó thì đầu tiên cần phải cố gắng tránh xa những cuộc tranh đấu giữa các lớp"Cậu nói cái gì vậy?

Không chỉ từ bỏ việc cố gắng vào lớp A cùng mọi người mà còn sẵn sàng bỏ rơi người trong lớp sao sao?"

"Không chỉ riêng mình tôi mà lúc này tốt nhất mọi người trong lớp đều cũng nên có những suy nghĩ như vậy."

"Cậu nói gì cơ?

Mọi người trong lớp á...

Không bao giờ!"

Kanzaki liên tục tấn công dồn dập khiến cho Watanabe cũng phải câm nín."

Himeno, Hamaguchi, 2 người nghĩ sao?"

Kanzaki cố gắng thu hút sự ủng hộ từ đồng minh của mình."

Thật ra thì những gì cậu nói cũng đáng để phải suy nghĩ trong tình huống hiện tại."

"Mình cũng vậy...

Dù sao việc tránh xa tranh đấu để tập trung thu thập điểm cá nhân không phải là ý tồi."

"Sao hả?

Nghe rõ chưa...

Đâu phải chỉ có mình tôi là có những suy nghĩ như vậy đâu."

"Này, 2 người đang nói cái quái gì vậy hả?

Sẵn sàng hy sinh người trong lớp mình để có thể đổi lại được cơ hội vào lớp A sao?

Không, mình tuyệt đối không bao giờ chấp nhận chuyện này.

Chúng ta luôn phải là một khối đoàn kết, luôn bên cạnh che chở lẫn nhau dù lúc vinh quang hay tủi nhục, đó là điều sẽ không bao giờ được thay đổi.

Thử hỏi xem bọn này đã làm gì có lỗi với các người chưa mà các người lại có những suy nghĩ hèn hạ và đê tiện như vậy hả?."

Shibata cũng không thể nào nghe nổi nữa mà bộc phát toàn bộ sự bất bình của bản thân.

Cậu ta thật sự không thể nào ngăn được những dòng lệ đang trào ra trên khoé mi trước những lời vô tình của bọn Kanzaki."

Mình cũng đồng tình với những gì cậu nói."

"Cảm ơn cậu...

Ichinose-san..."

Shibata nhìn thấy nụ cười và sự tán thành của ichinose, cũng đã cảm thấy an tâm hơn phần nào"Đủ rồi, mấy cái thứ sức mạnh tình bạn đó chỉ là mấy thứ sáo rỗng hoa mỹ mà thôi."

"Quả thật đó đúng là nó có hơi hoa mỹ nhưng không hề sáo rỗng."

Sau khi nghe lời nói của Kanzaki, Ichinose không do dự mà phản bác ngay lập tức."

Cho đến hiện tại thì lớp ta vẫn chưa có bất cứ ai phải rời trường.

Đó chính là mấu chốt cho sức mạnh của chúng ta nhưng cũng vì nó mà chúng ta đã vụt mất không ít điểm lớp.

Tuy nhiên biết đâu được chính thứ hoa mỹ mà cậu cho là sáo rỗng đó lại có thể tạo nên được kỳ tích thì sao?"

Ichinose tự tin trả lời nhưng rõ ràng những lời đó thật sự không dễ lọt được vào tai Kanzaki.Với cậu ấy thì tất cả chỉ là những lời nói sáo rỗng và niềm tin hão huyền về sức mạnh tình bạn"Mình hiện tại sẽ không thay đổi quan điểm và sau này vẫn vậy, mình vẫn muốn tất cả chúng ta cùng nhau đồng lòng tiến đến lớp A."

"Ngay cả khi cô thừa biết điều đó là không thể?"

"Không, không có gì là không thể cả."

"Xin lỗi, nhưng tôi không thể tin điều đó.

Dù tôi hiểu rằng cô thật sự đã phục hồi trở lại sau thất bại tròng kỳ thi đặc biệt cuối năm...

Nhưng cô phải hiểu rằng với tình hình hiện tại thì khả năng chúng ta lên được lớp A hoàn toàn là vô vọng, chỉ mấy câu hò hét cổ vũ không thể giải quyết được bất cứ điều gì..."

"Đúng vậy.

Chỉ nói suông không giúp được gì mà cần phải hành động, dù sao thì chỉ trong năm 2 này chúng ta đã rơi tự do từ lớp B xuống lớp D."

Ichinose cũng một phần đồng ý với suy nghĩ này của Kanzaki"Nhưng mà, liệu cậu có thể kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ xuân này được không?"

"Ý cô là cô sẽ chứng minh rằng chúng ta vẫn còn hy vọng khi thời điểm đó đến à?"

"Đúng vậy, nếu như lúc đó mình thật sự không thể nào khiến cậu thay đổi được suy nghĩ của bản thân thì mình cũng sẽ nghiêm túc xem xét ý tưởng của cậu."

Chỉ cần Ichinose đồng tình với việc từ bỏ cố gắng lên lớp A và tập trung tích luỹ điểm cá nhân, chắc chắn mọi người trong lớp đều sẽ chấp nhận làm theoDù sẽ mất vài ngày để chờ đợi nhưng bây giờ đây chính là cơ hội duy nhất để nói có thể được thông qua."

Những gì cô nói hôm nay...

Cô sẽ không nuốt lời đó chứ?"

"Lời mình nói ra, mình sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu.

Có thể với tình thế hiện tại chúng ta không có cơ hội nào để tốt nghiệp được lớp A.

Nhưng mình hứa với tất cả mọi người rằng mình nhất định sẽ cố hết sức đưa lớp chúng ta hùng mạnh trở lại và sẵn sàng cạnh tranh cho vị trí lớp A."

Ichinose nhìn vào các bạn cùng lớp để xác nhận.Mọi người đều có chút bối rối, nhưng nhìn chung họ đều đồng ý.Sau đó mọi người trong lớp Ichinose lại trở về như mọi khi, kể lại cho nhau những gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ xuânShibata tiếp tục muốn nghe thêm về Ayanokouji nhưng có lẽ vì cảm thấy mọi người ở đây cũng không có ý định đào sâu thêm chuyện này nên quyết định im lặng.Cũng đã lâu lắm rồi lớp Ichinose mới có những khoảnh khắc thoải mái cùng nhau trò chuyện như vậyKanzaki cứ ngồi quan sát với vẻ mặt khó chịu, tất cả những gì cậu ta có thể làm lúc này là cố gắng kiềm chế và chờ đợi kỳ nghỉ xuân kết thúc.Khi cậu ấy đứng dậy định đi toilet, Ichinose đã lập tức theo sau."

Kanzaki-kun."

"Gì nữa đây?"

"Bộ cậu không có điều gì muốn nói với mình sao?"

"Tôi còn gì phải nói nữa à?"

Kanzaki dừng bước và quay lại, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra và nhìn Ichinose với vẻ khó hiểu."

Về kết quả của kỳ thi đặc biệt cuối năm, mình thừa nhận bản thân phải chịu trách nhiệm lớn nhất.

Nhưng Kanzaki-kun với tư cách là đại diện thì ít nhất cũng nên cho mình biết cậu đã chiến đấu như thế nào, phải không?"

"Chiến đầu thế nào sao?

Thật ra thì tôi cũng không có gì nhiều để nói cả, tôi đã cố hết sức và thua Horikita.

Dù điều này có chút buồn nhưng đó là sự thật nên cũng chỉ đành chấp nhận thôi."

"Chứ không phải là cậu khóc lóc thảm thiết cầu xin cô ấy nương tay à?"

"Chuyện này..."

"Kanzaki-kun xem ra ngay từ đầu đã có tâm lý sẵn sàng buông xuôi rồi nhỉ, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi nên mình không truy cứu thêm nữa.

Cái mình cảm thấy buồn là cậu lại không tìm đến mình để thảo luận về nó trước kỳ thi, có thể mình không làm được gì quá to tát nhưng chí ít cũng có thể giúp đỡ cậu phần nào."

"Cô... cô đã nghe từ Horikita phải không?

Hay là..."

"Mình nghe nó từ ai không quan trọng."

"Thôi được rồi...

Lúc đó tôi không thể nghĩ ra bắt cứ cách nào khác nữa để có thể giành chiến thắng.

Tôi thật sự không quan tâm đến danh dự hay thể diện của bản thân,lúc đó trong đầu tôi chỉ muốn là cố gắng mang chiến thắng về cho lớp mà thôi."

Kanzaki cố nhìn thẳng vào mắt Ichinose và giải thích nhưng không hiểu sao cậu ta lại vô thức không thể làm được.Bởi vì Ichinose lúc này hoàn toán khắc hẳn so với cô ấy thường ngày"Ừ thì...

Tại vì có Shibata và những người khác ở đây...

Tôi không thể nào nói ra chuyện này cho họ nghe được.

Dù sao thanh danh của tôi bị hoen ố cũng chẳng đáng gì, cái quan trọng là tôi lo lắng nó sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần của mấy người đó.

Vậy nên tôi mới quyết định không nói ra."

Dù Ichinose chưa chất vấn quá sâu chuyện này nhưng thật sự Kanzaki đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cố gắng biện minh một cách vô vọng"Vì cậu nghĩ nếu như đối đầu với Ayanokouji-kun thì mình sẽ thua đúng chứ?"

"Chuyện đó..."

Đôi mắt sâu thẳm của Ichinose làm cho Kanzaki cảm thấy hoàn toàn bị lấn áp."

Mình hiểu sự lo lắng của cậu mà, dù sao thì mình cũng đã từng cảm thấy vô cùng đau khổ vì không ai có thể hiểu được bản thân mình.

Nhưng dù sao thì mọi thứ giờ cũng đã ổn cả rồi."

Kanzaki lúc này hoàn toàn không có đủ can đảm để hỏi cái gì đã ổn."

Tôi biết là hành động này của tôi thật sự cũng chẳng phải là quân tử gì cho cam..."

"Dù sao thì nếu cậu có thấy gì khó khăn thì hãy đừng ngại đến nhờ mình giúp, chúng ta cũng là người cùng một lớp mà."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng làm Kanzaki cảm thấy lạnh toát sống lưng.Cậu ta hiểu rằng đối phương đã ngầm cảnh báo mình tốt nhất là từ bây giờ đừng tuỳ tiện làm điều đó thêm bất cứ lần nào nữaIchinose quay lại và đi về phía các bạn của mình.Khi cô ấy ngồi xuống, biểu cảm trên khuôn mặt không có gì khác biệt so với bình thường."

Đây... thật sự là Ichinose sao...?"

Cảm giác kỳ lạ không thể giải thích nổi, khác hẳn với hình ảnh của cô ấy tự tin trước kỳ thi đặc biệt cuối năm và lúc chạm đáy tuyệt vọng sau khi kết thúc kỳ thi.
 
Back
Top Bottom