Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cốt Nhục Xà Đàn

Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 20: Chương 20



Tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng vô cùng.

Trương Tân Trúc kéo tôi đi, ra đến xe, anh ấy nhìn tôi, khẽ nói: “Cái đầu rắn đó, chắc là mấu chốt. Thứ đó có vẻ rất nguy hiểm. Tôi sẽ đưa cô đi tìm anh rể Dư Học, anh ấy giỏi lắm, lại còn quen với một con mèo đen rất đặc biệt. Móng vuốt con mèo này có thể khắc chế rắn, nên cô không cần lo.”

Tôi ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, rồi ngẩng lên nhìn Trương Tân Trúc: “Tôi cứ nghĩ với những gì dì Đinh kể thì ít nhất người mẹ đó đã chết.”

Nhưng họ vẫn sống tốt, thậm chí chẳng cần nuôi con gái, để người khác nuôi lớn hai đứa rồi tìm về, giờ thì ung dung hưởng thụ tiền chu cấp của chúng!

Dựa vào cái gì chứ...

Họ không cần thì vứt bỏ.

Khi cần thì lại tìm quay về, chỉ bởi vì những cô con gái ấy mang trong mình một chút cốt nhục của họ sao?

Còn cô con gái lớn đã bị hiến tế, bị cắn nát thịt mà c.h.ế.t thì sao?

Cô ấy đã làm gì sai? Chỉ vì cô ấy là con gái thôi sao?

Trương Tân Trúc nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, quay sang nhìn tôi, ngón tay gõ nhẹ, khuôn mặt luôn tươi cười nay hiện lên vẻ nghiêm trọng, như thể không biết phải an ủi tôi thế nào.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra mạnh mẽ, sau đó nhìn Trương Tân Trúc mỉm cười:

“Bị dọa rồi đúng không? Không ngờ tôi lại có nội tâm u ám như vậy.”

Thật ra, việc mong mẹ cô ấy c.h.ế.t chẳng qua chỉ vì tôi biết rằng mẹ mình khả năng không c.h.ế.t được, nên tôi hy vọng những kẻ khác sẽ nhận lấy sự trừng phạt này thay.

Trương Tân Trúc nhếch miệng cười nhạt, khởi động xe chậm rãi:

“Nghe Tiểu Thăng nói, cô đang ôn thi chứng chỉ giáo viên? Chuẩn bị thế nào rồi?”

Anh ấy đúng là cái gì cũng biết.

Dùng chủ đề này để chuyển hướng, như muốn nhắc nhở tôi rằng tương lai còn nhiều hy vọng.

Tôi khẽ cười chua chát:

“Vẫn còn một môn phải thi lại, các môn khác đều qua rồi.”

Trương Tân Trúc liếc nhìn tôi khi lái xe, tò mò hỏi:

“Sao hồi còn học đại học không thi, giờ vừa làm vừa học chẳng phải mệt hơn sao?”

“Lúc đó phải làm thêm nhiều việc quá.” Tôi không khỏi nắm chặt ghế ngồi, nhìn Trương Tân Trúc và bình thản cười: “Vì không có tiền. Tôi không có thời gian để thi cả hai chứng chỉ cùng lúc.”

Thật ra, cũng chẳng có gì khó khăn để nói ra. Tình hình gia đình tôi thế nào Trương Tân Trúc đều đã biết, chẳng có gì để che giấu.

Khi học ngành sư phạm, ba mẹ tôi hầu như không hỗ trợ tiền bạc. Việc thi chứng chỉ đều tốn kém, thời gian đó tôi còn chưa lấy được chứng chỉ trợ lý giảng dạy. Cuối tuần phải làm trợ giảng ở các trung tâm nghệ thuật, chỉ được 50 tệ mỗi ngày.

Làm gì có thời gian và tiền bạc để thi chứng chỉ giáo viên.

Trương Tân Trúc liếc nhìn tôi, ngại ngùng cười: “Xin lỗi.”

Chiếc xe dừng lại tại khu nhà tập thể giá rẻ, nơi mà giá nhà chỉ bằng một nửa các khu khác.

Trương Tân Trúc ra hiệu bảo tôi xuống xe: “Chuyện này, đến nhà Dư Học có ba mẹ anh ấy ở đó, tôi không dám nói. Chị gái anh ấy có căn hộ ở đây, chúng ta cứ hẹn ở đó.”

Tôi nhìn Trương Tân Trúc đỗ xe, rồi mới nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc. Khi chờ thang máy, tôi quay sang cười hỏi Trương Tân Trúc: “Đúng rồi, tôi chưa hỏi, anh tính phí thế nào?”

Nghe anh ấy nói chuyện trong công viên, vì muốn mở rộng dịch vụ, anh ấy cũng rất cố gắng.

Vừa rồi mua một đống đồ, đều là anh ấy trả tiền, còn dẫn tôi đi khắp nơi, lại còn muốn tìm người giúp đỡ. Chắc chắn giá cả sẽ không rẻ...

Nhìn số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, tôi chợt thấy tiếc.

“Nói đến tiền thì mất cảm tình!” Trương Tân Trúc vỗ vai tôi, cười: “Sau này tôi có con, cô nhất định phải tận tâm giúp tôi chăm sóc đấy.”

“Chuyện sau này thì để sau đi...” Tôi nghĩ đến số tiền anh ấy vừa chi, chắc chắn không dưới vài trăm tệ.

“Thang máy đến rồi.” Trương Tân Trúc kéo tôi vào, cười: “Lát nữa gặp chị gái và anh rể, nói chuyện ngọt ngào chút, họ là người tài giỏi, bọn họ nghe lọt tai sẽ không ngại giúp đỡ.”
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 21: Chương 21



Tôi nhìn anh ấy luôn vui vẻ, dễ gần, trong lòng thật sự khâm phục.

Khi đến nơi, mở cửa là một người đàn ông trông tự nhiên, quen thuộc như Trương Tân Trúc.

“Dư Học.” Anh ấy chào rồi kéo tôi vào.

Chỉ vào một người phụ nữ ăn mặc lịch sự ngồi trên ghế sofa và một người đàn ông mặc Hán phục: “Đây là chị Dư Tâm và anh rể.”

Tôi theo sau Trương Tân Trúc, nhìn hai người họ. Người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng. Người đàn ông mặc Hán phục, trông như bước ra từ một bức tranh.

Tôi mở miệng định nói nhưng không thốt nên lời.

Dư Tâm nhìn Trương Tân Trúc, ánh mắt không giấu được ý cười, trong mắt người đàn ông mặc Hán phục chỉ có hình bóng Dư Tâm. Cô ấy khẽ chuyển ánh mắt, khuôn mặt ngập tràn yêu thương.

“Gọi anh rể đi.” Trương Tân Trúc chọc chọc tôi.

Tôi nghĩ anh ta đang nói về đại lão, hơn nữa Dư Tâm và “anh rể” đó thoạt nhìn đúng là dạng đại lão, nên đành gọi một câu: “Chào chị Dư Tâm, chào anh rể.”

Phía sau, Dư Học cười nhạo một tiếng: “Cậu thế này là lừa con gái nhà người ta rồi đấy. Đây là chị gái và anh rể của cậu. Cô bé chỉ cần gọi theo lễ phép là đủ, sao còn bắt con gái nhà người ta gọi như thế, người ta có liên quan gì đến cậu đâu, hay là có liên quan đến tôi?”

Trương Tân Trúc lập tức đá anh ta một cái, chỉ vào tôi: “Từ Niệm Nhi, cô giáo của Tiểu Thăng.”

“À!” Dư Học như chợt hiểu ra, chỉ vào tôi nói: “Cô chính là cái người ‘nhớ mãi không quên’ kia!”

Trương Tân Trúc lại đá anh ta một cái, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh sofa.

Tôi liếc nhìn Dư Học, chẳng hiểu “nhớ mãi không quên” là cái gì.

Dư Tâm nhìn Trương Tân Trúc một cái, rồi cười với tôi: “Đừng để ý đến bọn họ, cứ ngồi đi, có chúng ta ở đây thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”

Nói rồi liếc nhìn “anh rể” bên cạnh, dịu dàng bảo: “Anh giúp người ta chút đi.”

“Anh rể” rõ ràng rất hưởng thụ, nhìn Trương Tân Trúc: “Nói xem, sao lại thế này?”

Dư Học lập tức hào hứng, lấy đồ uống và đồ ăn từ tủ lạnh ra, mời tôi ngồi xuống, rồi trừng mắt nhìn Trương Tân Trúc: “Cậu nói rõ ràng đi, tôi thật không dễ gì kéo được anh rể ra đây đâu.”

Vừa nói, Dư Học vừa nhìn "anh rể", ra dấu liếc nhìn Trương Tân Trúc.

Tôi nhìn dáng vẻ này, đại khái hiểu rằng “anh rể” vẫn đang trong giai đoạn cố chứng minh thân phận.

Nhưng bầu không khí quả thật rất thoải mái, Dư Học đưa tôi một lon đồ uống.

Trương Tân Trúc đang kể về chuyện “Cốt Nhục Xà Đàn” liền thò tay nhận lon đồ uống, trừng Dư Học một cái: “Lạnh, đừng tùy tiện đưa người ta uống.”

Rồi như nghĩ gì đó không đúng, liếc nhìn Dư Tâm, cười hì hì nói: “Chị Dư Tâm cũng đừng uống đồ lạnh, không tốt cho sức khỏe.”

Dư Học liếc tôi một cái, rồi thu lon đồ uống lạnh lại, chỉ vào Trương Tân Trúc: “Được rồi, hiểu rồi, tôi đi đun nước ấm cho hai vị tiểu thư.”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Tôi vội đứng dậy.

Dư Tâm lại kéo tôi, dịu dàng nói: “Không sao đâu, chị cũng muốn uống.”

Lúc này, Trương Tân Trúc đã kể xong chuyện “Cốt Nhục Xà Đàn” rồi đưa tay ra với tôi: “Bản vẽ.”

Tôi vội đưa bản vẽ “Cốt Nhục Xà Đàn” qua.

“Anh rể” liếc nhìn, lại lại nhìn sang tôi: “Thứ này quá tà môn, nuôi rắn cũng không phải mục đích chính, hình như dùng để trấn áp cái gì đó.”

Anh ta dường như suy nghĩ, rồi nói: “Dựa vào bản vẽ thì không nhìn ra, vẫn là phải xem đồ thật.”

“Vậy có cần về nhà ba mẹ tôi không?” Thực ra giờ tôi có chút mâu thuẫn.

Loại rắn trên người tôi đã được thanh trừ nhưng “Cốt Nhục Xà Đàn” kia rất kỳ quái. Theo lời dì Đinh, chỉ cần tôi tránh xa mẹ tôi, không chạm vào bà thì sẽ không liên quan gì đến tôi.

Chuyện kế tiếp, thật ra tôi cũng không bận tâm lắm, đứa bé trong bụng mẹ tôi có lẽ cũng không thể sinh ra được.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 22: Chương 22



Thậm chí lúc nãy trên xe của Trương Tân Trúc, trong một thoáng, tôi còn mong bà ấy dứt khoát đã c.h.ế.t rồi cho xong!

7

Trong lòng tôi chợt lóe lên một ý nghĩ âm u, “anh rể” dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn tôi:

“Không cần về nhà đâu, cốt nhục tương liên, nếu đã uống m.á.u của cô, nó nhất định sẽ đến tìm cô, dù gì cũng là chị gái của nó.”

Giọng anh ta có chút trầm lắng. Tôi đột nhiên nhớ lại trong giấc mơ, hình ảnh đứa trẻ cuộn tròn, bị rắn quấn quanh, gọi tôi là “chị gái,” khiến cả người tôi lạnh toát.

Đúng lúc này, Dư Học vừa đun nước xong, pha cho tôi và Dư Tâm mỗi người một ly trà hoa hồng.

Trương Tân Trúc vội cầm một ly, đặt trước mặt tôi: “Uống nước đi.” Rồi quay sang “anh rể” nói: “Cô ấy nhát gan, đừng dọa cô ấy nữa.”

“Anh rể” chỉ liếc nhìn ly trà hoa hồng rồi nói với Trương Tân Trúc: “Ly này nhạt quá, đợi nước nguội bớt thì thêm vào một muỗng rưỡi mật ong, không hơn không kém.”

Dư Học kinh ngạc nhìn sang Dư Tâm, còn “anh rể” lại tỏ vẻ rất chắc chắn.

“Ly này cũng cần thêm.” Trương Tân Trúc vội đẩy ly trà qua, rồi quay lại hỏi tôi: “Thêm một muỗng rưỡi được không?”

“Ồ… đúng là ‘nhớ mãi không quên’ đây mà!” Dư Học vừa nói vừa cười đầy ẩn ý, liếc nhìn tôi và Trương Tân Trúc.

Tôi không hiểu vì sao anh ta cứ nhắc đến cụm từ “‘nhớ mãi không quên” mãi như vậy!

Bầu không khí lúc này có chút kỳ lạ. Dư Tâm hình như hơi đỏ mặt, còn “anh rể” thì vẫn bình tĩnh như thường.

Trương Tân Trúc lườm Dư Học một cái nhưng anh ta lại chẳng bận tâm, quay người mở tủ lạnh, lấy lọ mật ong ra rồi đặt mạnh lên bàn: “Tự mà thêm đi, thích thêm bao nhiêu thì thêm!”

Dư Tâm liền ho khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng dỗ dành: “Thôi nào, muốn một muỗng rưỡi đúng không? Để em làm cho!”

Lúc này “anh rể” mới quay sang nhìn tôi, nói:

“Ba mẹ cô hôm nay đã lộ hành tung, biết cô sẽ không trở về. Chúng ta đi thẳng đến nhà cô, nếu mẹ cô có vấn đề gì, dễ dàng gây chuyện thị phi, tốt hơn hết là cứ ở đây chờ cái bình kia.”

Tôi nghe mà cảm thấy không đáng tin lắm, chẳng lẽ cái bình còn có chân mà tự chạy đến tìm tôi?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cái bình nằm dưới gầm giường, cuộn tròn như một đứa trẻ.

Tôi vội bưng ly trà, uống một ngụm nước ấm.

Trương Tân Trúc đã thêm mật ong vào ly của tôi, ngọt ngào, thơm mùi hoa hồng, đúng là rất dễ uống.

Thấy tôi uống, anh ấy liền hỏi: “Thế nào, ngọt không? Có cần thêm mật ong nữa không?”

Dư Tâm cầm ly trà lên, khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn tôi và Trương Tân Trúc đầy ẩn ý.

Lúc này tôi mới nhận ra không khí kỳ lạ là từ đâu. Có chút lúng túng, tôi đặt ly trà xuống, gật đầu với Trương Tân Trúc, rồi lấy điện thoại ra xem giờ.

Đã bảy tám giờ tối, ba mẹ tôi quả thực không gọi giục tôi về nhà.

“Anh rể” bảo chúng tôi chờ: “Nếu cô ở đây, Cốt Nhục Xà Đàn muốn uống m.á.u cô, chắc chắn sẽ đến vào ban đêm, bị thu hút bởi huyết khí. Đặc biệt là lúc huyết khí của cô còn phát tán, rất dễ bị tìm ra. Chúng ta chỉ cần chờ thôi.”

Nghe đến “huyết khí phát tán”, tôi hiểu ngay ý anh ta nói gì, chỉ hận không thể chui ngay xuống ghế sofa!

Nhưng nếu chỉ cần chờ thì tôi cũng thấy an tâm phần nào.

Trương Tân Trúc còn gọi cơm hộp cho mọi người cùng ăn.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 23: Chương 23



Thế nhưng chờ mãi đến hơn 10 giờ tối, ba mẹ tôi vẫn không gọi điện thoại bảo tôi về, còn cái bình thì chẳng biết sẽ xuất hiện từ chỗ nào để tìm tôi.

Tôi uống nhiều nước quá, đi toilet hai lần, thật là xấu hổ.

Chị Dư Tâm lo lắng tôi sợ hãi, mỗi lần đều đi cùng tôi, còn nói nếu cần gì thì cứ tìm trong ngăn tủ thứ hai ở dưới bồn rửa tay.

Thật ra điều tôi sợ nhất là đột nhiên có con rắn từ đâu bò ra, hoặc thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện.

Cái bình ấy vẫn chưa xuất hiện nhưng chị Dư Tâm lại rất kiên nhẫn, ngồi một góc đọc sách về kinh tế tài chính; “anh rể” thì ngồi bên cạnh, ánh mắt ôn nhu nhìn chị ấy.

Trương Tân Trúc không vội vã, anh ấy ngồi một bên, có vẻ như đang vẽ bùa gì đó.

Ngược lại là Dư Học, thỉnh thoảng lại ra ngoài ngó nghiêng, lúc thì đẩy vai Trương Tân Trúc, nói: “Nếu đêm nay không thấy gì, có phải chúng ta sẽ ngủ lại đây không? Vậy thì đúng ý cậuk rồi, phải không?”

Anh ta vừa nói vừa liếc tôi với ánh mắt đầy ý cười mờ ám.

Tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng trong tình huống thế này mà ngủ lại nhà người khác thì không hay cho lắm.

Anh rể chỉ liếc Dư Học một cái, rồi nhìn qua chị Dư Tâm, dường như có sự đồng tình ngầm hiểu giữa hai người họ.

Chờ đợi dần mài mòn sự kiên nhẫn của mọi người, tôi không ngừng xem giờ trên điện thoại, mãi cho đến gần 11 giờ, bỗng dưng điện thoại của tôi đổ chuông.

Tiếng chuông khiến tôi giật mình, tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng giải thích: “Bạn cùng phòng gọi.”

Anh rể híp mắt, nhìn tôi nói: “Mở loa đi.”

Tôi vội gật đầu, bật loa ngoài.

Ngay khi vừa kết nối, giọng bạn cùng phòng vang lên, gần như sắp khóc: “Tối nay cậu không về sao? Bố mẹ cậu mang cái bình gì đó đến để trên giường cậu, cái bình ấy kỳ quái lắm, như có thứ gì bên trong vậy!”

Tôi không ngờ bố mẹ mình lại làm thế, mang cái bình kỳ quái ấy đến ký túc xá.

Anh rể gật đầu ra hiệu, tôi vội nói với bạn cùng phòng: “Mình sẽ về ngay.”

Anh rể bảo: “Trương Tân Trúc đi cùng em, tôi sẽ theo sau. Thứ này quái dị, nếu cảm nhận được hơi thở của tôi thì sẽ không xuất hiện.”

Dư Học hớn hở định nói gì đó nhưng bị anh rể liếc một cái, lập tức im bặt: “Em sẽ ở lại đây với chị gái, bảo vệ chị, anh cứ yên tâm.”

Trương Tân Trúc lập tức kéo tôi đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Trên đường lái xe đến ký túc xá, anh ấy cứ thắc mắc: “Theo lý thì cái bình ấy phải tự tìm đến em mới đúng. Dù ba mẹ em có mang nó đến ký túc xá, nó cũng phải đi tìm em, vì hơn một tháng nay em đâu ở đó, hơi thở cũng nhạt đi rồi. Sao nó lại chịu ở yên trên giường em?”

Tôi không hiểu rõ lắm nhưng nghe anh ấy phân tích, có vẻ như anh ấy và anh rể đều chắc chắn rằng cái bình ấy sẽ tự xuất hiện.

Khi đến ký túc xá, đã gần 12 giờ.

Bạn cùng phòng vì sợ hãi nên đã sang chỗ đồng nghiệp tá túc, để lại căn phòng tối om, đèn cũng không bật.

Trên giường bên trái của tôi, quả thật có một cái bình lớn, không phải loại chứa xà đàn cốt nhục, mà là bình ngâm đồ chua, kích cỡ to như ôm cả người.

Bên trong rõ ràng có thứ gì đó đang chuyển động, đôi lúc còn phát ra tiếng động như muốn xông ra ngoài.

Trương Tân Trúc nhìn tôi, ra hiệu tránh xa, rồi lấy ra một mảnh vải từ trong túi, tiến tới phủ lên bình, nhanh chóng ôm cả bình lẫn đế bọc lại, sau đó lập tức mang ra ngoài.

Tôi thấy anh ấy căng thẳng, rõ ràng biết bên trong là thứ gì, liền vội theo sau hỏi: “Là thứ gì vậy?”

“Rắn!” Anh ấy trầm giọng đáp, vừa nói vừa đi nhanh ra ngoài: “Chỉ là rắn thường, tôi sẽ tìm chỗ thả nó, không có gì nghiêm trọng.”

Tôi nghĩ đến những âm thanh từ cái bình, rõ ràng con rắn này không nhỏ, liền nhanh chân theo sau anh ấy.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 24: Chương 24



Trong lòng lại thắc mắc, tại sao ba mẹ tôi lại đưa cái bình chứa rắn này đến ký túc xá? Còn cái Cốt Nhục Xà Đàn thì sao?

Khi chúng tôi đi qua khoảng cỏ gần bờ sông, tôi bỗng cảm thấy trong bụi cây có tiếng xào xạc như có thứ gì đang bò ra, dường như có rắn đang âm thầm đi theo chúng tôi.

Trương Tân Trúc kéo tay tôi, bước chân ngày càng nhanh, dường như hoàn toàn không để ý đến những âm thanh xung quanh.

Đêm khuya trên đường vắng tanh, chẳng thấy bóng người hay xe cộ. Nhưng bên trong những bụi cây xanh, tiếng sàn sạt cứ vang lên ngày một rõ ràng hơn, xen lẫn vào đó là âm thanh như tiếng trẻ con thút thít.

Tôi cố gắng giả vờ không nghe thấy gì nhưng lòng bàn tay ddax ướt đẫm mồ hôi, bước theo Trương Tân Trúc mà lòng như lửa đốt. Khi chúng tôi vượt qua một ngã tư, đến gần bờ sông, tôi bỗng thấy phía dưới ánh đèn mờ ảo ven đường, có một bóng dáng cuộn tròn như đứa trẻ ngồi co ro.

Nó ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cả người rúc thành một khối, đầu hơi cúi xuống. Một ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đó, đôi mắt như dõi theo từng bước chân tôi và Trương Tân Trúc.

Ánh sáng từ đèn đường không đủ để nhìn rõ, nhưng cảm giác rợn tóc gáy ấy lại rất quen thuộc, giống hệt lúc tôi nhìn thấy cái bình kỳ lạ trên giường trong ký túc xá.

Trương Tân Trúc nhanh chóng kéo tôi ra phía sau, rút từ trong túi hai lá bùa đưa cho tôi:

“Gặp chuyện bất thường, chỉ cần xé ngay!”

Sau đó, anh ấy cầm chặt cái bình được bọc trong mảnh vải, tiến thẳng về phía "đứa trẻ" kia.

Nhưng đúng lúc anh ấy vừa bước tới, "đứa trẻ" như thể có bánh xe dưới chân, từ từ trượt về phía chúng tôi. Ánh sáng từ đèn đường chiếu rõ hơn, tôi thấy phía dưới cơ thể nó là những bàn tay, bàn chân nhỏ xíu kỳ dị, màu da trong suốt, liên tục cào cấu mặt đất, đẩy cái bình phía trước di chuyển.

Trên bề mặt chiếc bình, những con rắn vốn dĩ chỉ là họa tiết trang trí, nay từ từ hiện ra từng gương mặt mờ mờ, quấn quanh nhau, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Những gương mặt đó rất nhỏ, chỉ bằng ngón cái, ngũ quan dường như mới chỉ bắt đầu hình thành, hốc mắt trống rỗng, miệng liên tục phát ra những âm thanh không rõ ràng.

Bên cạnh những con rắn, từng gương mặt nhỏ bơi lội, trong khi cái bình quái dị kia càng lúc càng mọc thêm nhiều tay chân nhỏ xíu.

Từ bên trong cái bình, âm thanh khóc nỉ non vang lên: “Chị gái, chị gái... Đói quá, chị gái, đói...”

Tôi siết chặt hai lá bùa trong tay, nhìn cái bình kỳ quái với những bàn tay bàn chân không ngừng thò ra, cảm thấy như bị nghẹt thở.

Tôi duỗi tay kéo Trương Tân Trúc, chậm rãi lùi về phía sau. Bản năng mách bảo tôi phải chạy ngay nhưng khi tôi vừa vươn tay, những gương mặt trên cái bình đột nhiên cười khanh khách.

Cùng lúc đó, từ cái bọc vải Trương Tân Trúc đang cầm vang lên tiếng "cạch", m.á.u rỉ ra từ bên trong. Một vật gì đó giống như cánh tay bất ngờ thò ra từ khe hở.

Trương Tân Trúc lập tức quyết đoán, ném thẳng chiếc bọc vải vào cái bình quái dị kia. Nhưng cái bình dưới chân đung đưa, tránh né nhanh chóng, rồi lao thẳng về phía tôi.

Cái bọc vải rơi xuống đất, từ bên trong lộ ra hai con rắn bị chặt đầu, thân thể vẫn còn động đậy.

Khi csi bình với những cánh tay và chân dài ngoằng lao tới, Trương Tân Trúc hét lớn: “Anh rể!”

Anh ấy kéo tôi, định chạy đi nhưng khi quay lại, tôi đột nhiên thấy ba mẹ mình đã xuất hiện từ lúc nào, đứng chắn phía sau chúng tôi, mỗi người một bên.

Dưới ánh đèn đường, gương mặt mẹ tôi tái nhợt, nhìn như một con cá vừa nhảy ra khỏi bụng ai đó, trắng bệch và còn dính chất nhầy.

Điều kỳ dị nhất là bụng bà phình to bất thường, từ phần dạ dày đến bụng dưới đều c ăng trướng.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 25: Chương 25



Mẹ tôi cầm một cái chậu lớn, không ngừng thò tay vào lấy ra thứ gì đó ra để ăn.

Từng miếng như thịt bò tươi, vẫn còn dính máu, bà ăn rất chậm rãi, nhấm nháp từng miếng như thể đang thưởng thức món ngon.

Mùi m.á.u tanh nồng nặc toát ra từ người bà, khiến tôi cảm giác mọi thứ trở nên thật kỳ quái.

Tôi đảo mắt nhìn sang ba, thấy ông đang cầm một con d.a.o phay, m.á.u me đầy cả trên người và trên lưỡi dao.

Quần áo của ông như dính chặt vào người, thân hình thì gầy đi rõ rệt, khiến ông trông không giống con người nữa.

Trương Tân Trúc nhìn lướt qua ba mẹ tôi, ánh mắt lóe lên điều gì đó. Anh ấy kéo tôi lại ôm thật chặt, rồi lùi chậm rãi về phía bụi cây ven đường.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…”

Phía sau, cái bình kỳ quái vẫn bám sát, âm thanh bén nhọn, không phân biệt được là nam hay nữ, xen lẫn tiếng nức nở: “Đói! Đói!”

Ba tôi lập tức cầm d.a.o phay, tiến thêm một bước. Giọng nói có vẻ chất phác, nhưng ánh mắt lại rực cháy, nhìn chằm chằm vào tôi:

“Em trai con đói bụng. Nó là cốt nhục nhà họ Từ, cần m.á.u thịt của nhà họ Từ để nuôi dưỡng. Ba đã lấy thịt mình để nuôi nó. Niệm Nhi, con cũng muốn có em trai, đúng không?”

“Con chỉ cần cho một ít máu, cắt chút thịt thôi, nuôi em trai con đi.” Ba tôi từ từ giơ d.a.o phay lên, tiến đến gần hơn.

Khi ông nâng tay lên, ống tay áo ướt đẫm m.á.u trượt xuống, lộ ra cánh tay chỉ còn trơ xương, thịt đã bị cắt sạch.

Cái bình kia vẫn không ngừng vang lên tiếng “Đói”, trong khi mẹ tôi tiếp tục bưng cái chậu, lấy từng miếng thịt bên trong ăn ngấu nghiến.

Tôi biết ba mẹ vì muốn có con trai đã làm mọi chuyện nhưng không ngờ ba tôi lại mê muội đến mức dùng chính m.á.u thịt của mình để nuôi thứ vốn không phải con trai thật sự!

Khi tôi thấy ba cầm d.a.o phay chuẩn bị chém, Trương Tân Trúc lập tức kéo tôi, vượt qua vành đai cây xanh.

Tôi gần như bị anh ấy mạnh mẽ kéo đi, luồn qua bụi cây, mặc dù nửa người bị cào xước đau rát, tôi vẫn cố chạy về phía trước. Nhưng vừa chạy được vài bước, Trương Tân Trúc bất ngờ dừng lại.

Trước mặt chúng tôi, cái bình quái dị xuất hiện, giờ đây mọc thêm nhiều tay chân nhỏ. Trên bề mặt bình, từng gương mặt trẻ con hoặc lớn hoặc nhỏ cố gắng thoát ra, miệng liên tục gọi: “Chị ơi!”, “Mẹ ơi!”

Bs mẹ tôi đã đuổi theo từ hai bên. Bụng mẹ dường như sắp nứt ra, trong chậu thịt đã hết, bà ném luôn cả cái chậu đi, rồi nhìn tôi, gằn giọng: “Vẫn đói!”

Bố nhìn tôi, giận dữ nói: “Chúng ta nuôi con lớn thế này, con trả chúng ta một chút thì sao!”

Ông giơ d.a.o phay, lao thẳng đến.

Không suy nghĩ nhiều, tôi xé hai lá bùa từ tay Trương Tân Trúc, ném một lá về phía ba mẹ.

Lá bùa vừa chạm vào họ, liền bùng lên ngọn lửa, ép họ lùi lại!

Trương Tân Trúc cũng không do dự, móc thêm hai lá bùa khác, ném thẳng vào cái bình quái dị.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, vây lấy cái bình.

Tiếng khóc trẻ con vang vọng khắp con đường trống trải.

Trương Tân Trúc kéo tôi chạy đi, không còn thấy ba mẹ nữa. Nhưng vừa chạy được vài bước, tiếng thét bén nhọn từ chiếc bình vang lên. Những gương mặt trẻ con biến thành những con rắn với làn da lột, m.á.u đỏ chằng chịt. Từ ngọn lửa, chúng lao ra, hướng thẳng đến tôi, miệng không ngừng gọi: “Chị ơi!”

Những con quái vật rắn này giống như mọc thêm từ khắp bề mặt bình, tràn ra khắp nơi, như một tấm lưới khổng lồ vây lấy tôi.

Trương Tân Trúc kinh hãi, lập tức dang tay, bảo vệ tôi trong lòng anh.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 26: Chương 26



Tôi nhìn thấy hai con rắn mặt người lao đến, há miệng chuẩn bị cắn Trương Tân Trúc. Nỗi sợ khiến tim tôi như ngừng đập.

Nhưng đúng lúc đó, một luồng lửa bùng lên từ bên cạnh, mang theo sóng nhiệt, thiêu cháy những con rắn. Tiếng khóc trẻ con yếu dần.

Anh rể trong bộ Hán phục xuất hiện, nhẹ nhàng đáp xuống bụi cây bên cạnh, tựa như gió.

“Mẹ!” Tôi hét lên. Mẹ tôi từ ngọn lửa bước ra, hét lớn khi thấy cái bình bị thiêu, rồi lao về phía tôi.

Lúc này Trương Tân Trúc cũng cảm thấy lo sợ nhưng vẫn đẩy tôi về phía anh rể, trực tiếp rút từ trong túi ra một bó dây thừng kết minh hoàng, vừa xoay tay là trói tôi lại.

“A!” Ba tôi thấy tôi bị trói, cầm d.a.o găm định lao tới Trương Tân Trúc.

Nhưng Trương Tân Trúc cũng có vẻ tức giận, xoay người đạp một cái, khiến ba tôi ngã xuống đất, dây thừng cũng nhanh chóng chuyển hướng, trói ba tôi lại.

Sau đó, Trương Tân Trúc xả dây thừng, hai tay chắp lại, đặt lên trán ba mẹ tôi, cả hai người lập tức ngã mạnh xuống đất.

Tôi không ngờ Trương Tân Trúc lại mạnh mẽ như vậy nhưng ngay lúc đó, ánh lửa bao quanh cái bình lập tức tắt ngúm.

Cái bình ấy không còn thấy tay hay chân, dường như biến thành một cái bình đầy rắn quái.

Trương Tân Trúc ngay lập tức trói ba mẹ tôi vào cây đèn đường, rồi hỏi anh rể: “Thiêu như vậy không sao chứ?”

“Bọn họ dùng cái bình này để giam giữ rắn, thiêu nó thành tro, hy vọng có thể sinh ra cốt nhục, áp chế tà khí mạnh nhất nhưng vẫn không thể phá hủy được nó.” Anh rể liếc nhìn cái bình, rồi lại thấy một ngọn lửa bùng lên.

Trương Tân Trúc nghĩ một lát, rồi rút ra hai lá bùa, vẽ lên chúng bằng máu, niệm chú ném vào ngọn lửa.

Lửa lập tức bùng lên mạnh mẽ, màu sắc chuyển sang xanh lam u ám.

Anh rể cũng tò mò nhìn Trương Tân Trúc, vẻ mặt ngạc nhiên.

Cái bình không còn động tĩnh nhưng sau khi Trương Tân Trúc ném hai lá bùa vào, nó bắt đầu phát ra tiếng khóc, tiếng thét chói tai, dường như có vô số con rắn lửa từ trong lửa lao ra.

Tôi nhìn ba mẹ tôi bị trói, không biết là do ăn quá no hay vì cái thai quái, nhưng dường như có thứ gì đó trong bụng mẹ tôi đang cựa quậy, như thể muốn chui ra.

Ba tôi, vì bị trói, quần áo bị xốc lên, lộ ra eo, trông như chỉ thấy xương mà không thấy thịt.

Tôi cầm điện thoại, nhìn qua Trương Tân Trúc và anh rể, đang định gọi cứu thương.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng “cốp”, cái bình trong lửa vỡ ra. Nhưng ngay lúc đó, ngọn lửa bùng lên dữ dội rồi dập tắt trong chớp mắt, cái bình vẫn lạnh lẽo, m.á.u đỏ vẫn rỉ ra từ bên trong.

Anh rể và Trương Tân Trúc nhìn nhau, họ đều nhìn vào cái bình, chuẩn bị ra tay tiếp.

Bỗng nhiên, một bóng đỏ tươi xuất hiện, một người mặc áo đỏ như máu, không rõ là nam hay nữ, đẹp đến mức như kỳ quái, xuất hiện bên cạnh cái bình.

Hắn đưa tay ra, rút ra từ trong bình một đầu rắn máu, nói: “Sử dụng hơn nghìn linh hồn và xương rắn, phương pháp tà ác này rất mạnh, không trách được tôi tìm lâu như vậy mà không thể tìm thấy.”

Trương Tân Trúc có vẻ rất lo lắng, lập tức bảo vệ tôi phía sau mình.

Anh rể nhìn chằm chằm vào người lạ, như đang suy nghĩ điều gì.

“Cảm ơn.” Người lạ quay lại, mặc áo đỏ, thu cái bình lại: “Tôi sẽ tìm cách siêu độ linh hồn.”

Sau đó, hắn ôm chiếc bình đi, biến mất.

Trương Tân Trúc lau mồ hôi, quay lại hỏi anh rể: “Sao lại có loại đại nhân vật này xuất hiện?”

Anh rể chỉ liếc ba mẹ tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “Cái bình này dùng để kiềm chế đầu rắn của hắn, vừa rồi cái bình bị phá, hắn cảm nhận được hơi thở của mình, nên tự nhiên tìm tới. Hắn không có ác ý. Hắn cũng hứa sẽ siêu độ linh hồn, phần còn lại cứ để hắn xử lý.”

Cái người mặc áo đỏ ấy hóa ra là điều khiển rắn sao? Và đầu rắn của hắn bị nhốt trong cái bình mạnh mẽ đến vậy?
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 27: Chương 27



Tôi cố gắng không nghĩ quá nhiều về điều này, nhìn ba mẹ tôi rồi cầm điện thoại, định gọi cứu thương.

Trương Tân Trúc lại quay sang nói với tôi: “Gọi cứu thương đi.”

Tôi ngạc nhiên một chút, Trương Tân Trúc lại nói: “Cô chịu trách nhiệm gọi cứu thương, còn lại giao cho tôi.”

Anh rể cũng liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Cậu ta có quan hệ rộng, kiểu chuyện này, có cách giải quyết. Cô không cần lo lắng.”

Sau đó, anh ta cũng biến mất.

Tôi run rẩy gọi cứu thương, cũng gọi xe cứu thương, trong khi Trương Tân Trúc cũng đang gọi điện thoại.

Gió thổi mạnh vào ngã tư, mùi m.á.u tươi vẫn liên tục trào ra từ người ba tôi.

Tôi ngồi bên bồn hoa, nhìn những con rắn c.h.ế.t và m.á.u rỉ ra từ cái bình vỡ, không biết phải sợ hay phải thương xót.

Nhưng khi chờ xe cứu thương, tôi thật sự rất lo lắng…

Trương Tân Trúc nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, dì Đinh nói về ba mẹ, không phải còn sống sao.”

Nhưng hiện tại tình huống lại không giống như những gì dì Đinh đã nói.

Tôi nhìn ba mẹ nằm trên đất, khổ sở nói: “Thực ra, rất nhiều lần, tôi đã hận bọn họ không sợ c.h.ế.t đi.”

Khi tôi bắt đầu đi làm, họ ép tôi phải kết hôn, không hỏi người đó như thế nào, chỉ hỏi có thể nhận được bao nhiêu sính lễ, tôi chỉ cần lấy chồng, không cần làm việc, chỉ cần sinh con trai, cả gia đình sẽ phụng dưỡng tôi.

Họ căn bản không quan tâm tôi lấy ai, chỉ quan tâm đối phương có sính lễ nhiều hay không, chỉ nghĩ tôi lấy chồng để hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi không đồng ý, họ mắng tôi, đuổi tôi đến nhà trẻ, dùng đủ lời lẽ khó nghe.

Có thể vì tôi quá cứng rắn, họ biết không thể ép buộc tôi, đến chuyện mua nhà cũng vậy, họ lại mắng tôi.

Thỉnh thoảng tôi nghĩ, nếu họ đã chết, liệu tôi có sống yên ổn không…

Nhưng bây giờ, họ vẫn không nhúc nhích nằm đây, tôi lại rất lo lắng.

Thực ra, tôi vẫn không muốn họ chết!

Tôi vẫn hận họ nhưng vẫn hy vọng họ có thể sống.

Trương Tân Trúc nắm tay tôi, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”

Cảnh sát đến trước, cảnh sát trưởng có vẻ rất thân thiết với Trương Tân Trúc, nhìn qua tình hình ba mẹ tôi, dường như đã biết gì đó, rồi nhìn Trương Tân Trúc với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Xe cứu thương đến, thấy tình hình của tôi và ba mẹ, cũng hoảng sợ.

Cảnh sát kia chào hỏi, sau đó bảo Trương Tân Trúc đi cùng tôi đến bệnh viện. Khi đi, anh ấy vừa lau sạch hiện trường, vừa dặn dò Trương Tân Trúc: "Ngày mai nhớ báo cáo, tôi còn phải đi dọn dẹp cho anh, sáng mai nếu không tới, tôi sẽ tìm sư phụ của anh."

“Cảm ơn anh!” Trương Tân Trúc nói cảm ơn, sau đó cùng tôi lên xe cứu thương đến bệnh viện.

Tôi kề sát xe cứu thương, nhìn bác sĩ cắt bỏ quần áo của ba tôi, bên trong rất nhiều nơi chỉ còn lại xương.

Các y tá thi thoảng kêu lên, ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy lòng mình chua xót.

Nếu tôi không kịp thời tìm Trương Tân Trúc, liệu tôi có sớm muộn gì cũng trở thành như thế, dùng m.á.u thịt của mình nuôi thứ quái vật kia không?

Trương Tân Trúc lại nắm tay tôi, nhẹ giọng nói: "Bọn họ là tự nguyện, tình huống giữa ba mẹ cô, sinh ra một đứa con, sau này cũng sẽ được yêu thương đến mức không thể tưởng tượng nổi, lớn lên rồi còn không phải sẽ hút m.á.u của họ sao? Cô là chị gái, có lẽ cũng không tránh được."

Tôi chỉ nhìn tay chúng tôi nắm chặt nhau, chậm rãi liếc qua, không nhìn vào miếng gạc cầm m.á.u nhuốm đỏ.

Đến bệnh viện rồi, tôi cùng Trương Tân Trúc điền thông tin thân phận, ba tôi được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ông mất quá nhiều máu, cắt quá nhiều thịt, có thể đến được phòng phẫu thuật, bác sĩ đều cảm thấy là một kỳ tích.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 28: Chương 28



Khi tôi nghe những tin này, cảm thấy có chút buồn, không biết phải nói gì, chỉ là cảm thấy dạ dày khó chịu, chạy vào nhà vệ sinh nôn một lúc lâu nhưng lại chẳng nôn ra được gì.

Tình huống của mẹ tôi có chút kỳ lạ, bác sĩ thúc giục bà ấy nôn ra, muốn bà ấy nhổ ra thức ăn trong dạ dày nhưng không thể, chỉ có thể tiến hành phẫu thuật để lấy thức ăn trong bụng ra.

Nhưng khi đẩy mẹ vào phòng phẫu thuật, bà ấy lại bị xuất huyết, phải vội vàng tìm khoa sản để hội chẩn.

Tôi bị y tá gọi tới, ký một đống giấy tờ.

Y tá luôn hỏi tôi mẹ tôi thế nào, tôi nhìn vào tờ giấy, thấy tuổi tác của bà, tay run đến mức nghiêm trọng, cảm giác như cả người bị ép không thể thở nổi.

Bà đã 42, hai năm trước làm thụ tinh ống nghiệm nhưng không thành công.

Tôi ký tên xong, giải thích tình hình cho y tá, Trương Tân Trúc giúp tôi thanh toán các thứ viện phí, sau đó ngồi chờ cùng tôi bên ngoài phòng phẫu thuật.

Tôi ngồi trên ghế lạnh buốt, nhìn những người xung quanh cũng đang chờ người nhà phẫu thuật, tôi nhận ra tất cả mọi người đều có vẻ mặt vô cảm, sự lo lắng dần dần khiến tôi cảm thấy nặng nề.

Trương Tân Trúc không ngừng an ủi tôi, bảo rằng hiện tại y học đã phát triển, sẽ không có chuyện gì đâu.

Anh ấy còn kéo tôi tựa vào vai mỉm, thỉnh thoảng mỉm cười an ủi.

Nhưng tôi không thể nào ngủ được, không ngừng nhìn lên màn hình điện tử, theo dõi thời gian nhảy từng giây.

Đợi một lúc lau, tôi cảm thấy mơ hồ, cơ thể có chút lạnh, rồi tôi như lại nghe thấy tiếng mẹ tôi đang mắng tôi: "Chính là mày, chính mày khiến tao không thể sinh được con trai, bị cái bà già kia khinh thường, hại tao không còn mặt mũi làm người."

Giọng nói này như vang lên ngay bên cạnh tôi!

Sợ đến mức tôi giật mình, đột nhiên muốn đứng lên nhưng Trương Tân Trúc lại ôm chặt lấy tôi, trực tiếp đẩy tôi vào lòng ngực, che mắt tôi lại.

Tôi cảm thấy giống như ngửi thấy mùi giấy cháy, sau đó giọng nói của y tá vang lên: "Trần Tuyết Hoa, người nhà của Trần Tuyết Hoa ở đâu, người nhà của Trần Tuyết Hoa ở đâu?"

Tôi đột ngột đứng dậy, rồi thấy Trương Tân Trúc nhấc chân, giẫm lên một mảnh giấy hôi, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.

Trong lòng tôi cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng, khi tôi đứng lên, cảm giác chân mềm nhũn, đầu nặng như đeo đá, cơ thể tôi theo chiếc ghế tựa mà trượt xuống.

Trương Tân Trúc vội vàng kéo tôi lên, vừa kéo vừa ôm tôi, đỡ tôi đi về phía y tá.

Khi nghe được câu "Nén bi thương", tôi mới nhận ra mình không thể nói gì, chỉ cảm thấy mình đã mất đi hết mọi cảm xúc, chẳng còn phân biệt được buồn vui.

9

Sau khi ba mẹ tôi qua đời, ông bà nội nhận được tin tức chạy đến đây, ngay lập tức đã mắng tôi một trận.

Họ còn chạy đến nhà trẻ, gây chuyện, nói rằng tôi là người khiến ba mẹ tôi chết, nói tôi không muốn ba mẹ tôi sinh con trai, là tôi đã làm hại bọn họ.

May mắn là Trương Tân Trúc mang theo cảnh sát đến vào đêm đó, giải thích tình huống trong vườn hoa ngày hôm đó, đưa bọn họ đi, để tôi cố gắng không phải tiếp xúc với họ.

Ông bà nội còn bán căn hộ của ba mẹ tôi đi với giá thấp, không để tôi biết ba mẹ có bao nhiêu tiền tiết kiệm hay trong nhà có gì khác.

Sau đó, một người thân lại đến tìm tôi, bảo tôi đưa cho họ 100,000 đồng để lo chi phí mai táng cho ba mẹ tôi, nói rằng nếu tôi không đưa tiền thì ai sẽ làm.

Họ còn nói, họ biết mấy năm qua tôi làm giáo viên ở nhà trẻ, còn đi làm ở bên ngoài, có ít tiền tiết kiệm và đang chuẩn bị mua nhà.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 29: Chương 29



Khi người thân đó tìm tôi, Trương Tân Trúc sợ xảy ra chuyện nên đã đi cùng, nghe thấy vậy, Trương Tân Trúc bật cười.

Tôi không muốn so đo, liền mở miệng nói: “Dựa theo trình tự thừa kế tài sản, con cái và cha mẹ đều có quyền thừa kế như nhau.”

“Các người cũng nói, tôi là con gái duy nhất của ba mẹ tôi, vậy căn hộ ba mẹ tôi bán đi, tiền tiết kiệm của ba mẹ tôi, chi phí mai táng, tôi đều phải chia một nửa. Ông bà ngoại tôi còn sống, phần còn lại cũng phải chia cho ông bà ngoại tôi một nửa.” Tôi nhìn chằm chằm vào người thân xa lạ đó, lạnh lùng nói: “Nếu đã tính toán, vậy thì tính cho công bằng, đúng không?”

“Con bé này, ông bà nội đã lớn tuổi rồi, ba mẹ mày đã chết, sao không để lại tiền cho họ dưỡng lão? Hơn nữa không phải ba mẹ mày không có con trai sao? Chúng ta đã tìm hiểu từ chỗ chú ba của mày, chúng ta biết tiền bạc của ba mẹ mày chắc chắn phải về tay con trai trong nhà.” Người thân đó lại cười nhìn tôi.

“Vậy sao, tài sản để lại cho con trai, còn chi phí mai táng thì con gái phải chịu à?” Trương Tân Trúc lạnh lùng hừ một tiếng, gõ bàn: “Vậy cứ để tòa án xử lý đi.”

Người thân đó lập tức nổi giận, chỉ tay vào Trương Tân Trúc: “Mày là ai mà lại can thiệp vào chuyện nhà người khác?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Trương Tân Trúc kéo tay tôi, trừng mắt nhìn người thân đó: “Tôi không cho phép các người bắt nạt cô ấy!”

Người thân đó chỉ vào tôi, nói tôi không giỏi lắm, tìm bạn trai không đứng đắn, rồi hùng hổ bỏ đi.

Tôi liếc nhìn Trương Tân Trúc còn nắm tay tôi, anh ấy ngượng ngùng cười cười: “Với loại thân thích như vậy, không cần phải lưu tình.”

Nhưng tay anh ấy vẫn không buông ra.

Tôi hơi nhăn mặt, anh ấy như vừa tỉnh ngộ, cuối cùng mới buông tay ra: “Tôi đưa em về nhà của chị Dư Tâm.”

Vì chuyện ba mẹ tôi và việc ông bà nội gây rối ở nhà trẻ, tôi đã phải giả vờ ở trong khách sạn một tuần.

Ban đầu tôi định ở ký túc xá nhưng Trương Tân Trúc lại nói rằng mặc dù cốt nhục xà đàn đã bị mang đi nhưng sợ linh hồn của họ còn quay lại tìm tôi, nên anh ấy bảo tôi nên ở lại căn hộ của chị Dư Tâm, nói rằng nơi đó có anh rể bảo vệ, khá an toàn.

Trương Tân Trúc còn bảo tôi, tôi ở đó cũng là cơ hội để anh rể và chị Dư Tâm ở bên nhau, mà anh rể còn ra tay hỗ trợ tôi.

Cũng chính từ chỗ chị Dư Tâm, tôi mới biết lý do tại sao lần này ba mẹ tôi sử dụng cốt nhục xà đàn, khác với lần trước dì Đinh nói.

Theo phân tích của anh rể, những linh hồn trong cốt nhục xà đàn đều có h@m muốn sinh tồn rất mạnh nhưng hơn ba mươi năm qua, chúng đã bị chôn vùi dưới đất, cộng với oán khí mạnh mẽ của tro cốt xà, khiến cho những linh hồn trẻ con này cũng mang đầy oán khí ngày càng nặng hơn.
 
Back
Top Bottom