Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cốt Nhục Xà Đàn

Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 10: Chương 10



Nhưng phần sau thì rắc rối hơn. Âm nhạc lúc dừng, lúc tiếp tục, từng đoạn phải tập lại.

Tôi ngồi một chỗ, liên tục bị anh sai vặt hết việc này đến việc khác.

Các bác gái luyện không tốt thì cuống cuồng xoay quanh. Anh ấy lại cười hì hì động viên họ cố gắng.

Khi mặt trời bắt đầu toả nắng gắt, buổi tập kết thúc. Các bác gái còn mời tôi và Trương Tân Trúc về nhà họ ăn cơm, ánh mắt cứ đánh giá tôi và anh ấy một cách rõ ràng.

Trương Tân Trúc chỉ lau mồ hôi, cười hì hì đáp: “Ăn cơm thì thôi ạ, cháu có chuyện muốn hỏi các bác. Cháu có cái bình lạ này, các bác nhiều kinh nghiệm, giúp cháu xem thử, đã từng nghe qua chưa.”

Nói xong, anh ấy quay qua tôi nháy mắt ra hiệu: “Niệm Nhi, lấy bức vẽ trong sổ ra, nhờ các bác xem thử.”

Các bác gái lập tức ồn ào, cười nói: “Gọi thân thiết thế, chúng ta già cả rồi, đâu có tinh mắt như thế nữa.”

Tôi lườm Trương Tân Trúc một cái. Anh ấy gọi tôi là cô giáo Từ, chắc nghe từ miệng Trương Nghênh Thăng nhưng sao lại biết tên tôi?

Trương Tân Trúc vừa cười hì hì đối phó các bác gái, vừa tiếp tục nháy mắt với tôi: “Mau lên đi!”

Nhìn các bác gái đã ngoài bảy, tám mươi nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn, tôi cũng hiểu ý đồ của Trương Tân Trúc.

Tôi lấy cuốn sổ vẽ có hình cái bình ra, đưa cho các bác gái xem.

Những bác gái vừa nhìn thấy hình vẽ đầy những con rắn quấn quanh thân bình thì lập tức sợ hãi phất tay, tỏ ý không muốn xem. Có người còn ôm lấy n.g.ự.c như thể vừa bị dọa một phen kinh hồn.

Không ai dám cầm quyển sổ lên, chỉ tò mò ghé mắt nhìn qua một chút.

Trong số đó, có một bác tóc bạc da hồng, gương mặt vẫn còn tràn đầy sức sống, sau khi nghe nói tất cả đều là hình rắn thì ban đầu ngây người một lúc.

Sau đó, bác ấy cầm lấy ly nước trên tay, bước đến trước mặt tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua bức vẽ cái bình trong quyển sổ.

Cái bình với những hình rắn trên đó thật ra chỉ là những nét khắc đơn giản, đường nét thô sơ, không quá tinh xảo.

Bác ấy chỉ liếc nhìn chiếc bình một cái nhưng tay cầm bình giữ nhiệt run lên, đến mức nước trà dưỡng sinh bên trong cũng rung động, suýt tràn ra ngoài.

Bác ấy cố gắng đậy nắp bình nhưng dường như không làm được. Nước trà màu nâu đổ lên bộ đồ trắng dùng để luyện công của bác.

“Bác gái?” Tôi thấy vậy liền đặt quyển sổ xuống, đưa tay giúp bác ấy đậy nắp bình giữ nhiệt lại.

Lúc này, tôi mới nhận ra tay bác đã lạnh ngắt. Khi tay tôi chạm vào, bác gái giật mình, như thể bị hoảng sợ.

Bác ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi: “Cô họ Từ? Hai người nhà họ Từ?”

Trong lòng tôi chợt dấy lên cảm giác bất an. Vừa nãy, Trương Tân Trúc vẫn luôn gọi tôi nhưng ngoài lần cuối cùng nhắc đến tên tôi, anh ta chưa từng gọi tôi là “cô giáo Từ.”

Rõ ràng, bác gái này biết lai lịch của cái bình này!

Tôi đang định mở miệng hỏi thì bác gái đột ngột rụt tay lại, nhìn tôi với vẻ mặt cau có, rồi nói: “Từ Niệm Nhi, Niệm Nhi…”

Bác ấy dường như chợt nhớ ra điều gì, quay sang tôi và nói: “Có phải mẹ cháu đang mang thai không? Gần đây cháu tuyệt đối đừng về nhà, đừng lại gần mẹ cháu, ngàn vạn lần không được chạm vào mẹ cháu!”
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 11: Chương 11



4

Bác gái kia nói xong những lời đó, như thể vừa nghĩ đến chuyện gì không hay, liền cầm bình giữ nhiệt, vội vã rời đi. Thậm chí cái quạt đỏ và túi xách cũng không thèm mang theo.

Rõ ràng bác ấy biết điều gì đó. Tôi gọi với theo hai tiếng, định đuổi theo nhưng lại bị Trương Tân Trúc giữ lại, anh ấy lắc đầu với tôi: “Đừng vội.”

Thái độ của anh làm tôi khó hiểu nhưng nghĩ rằng chính anh ấy đã giúp tôi hỏi được thông tin, nên tôi quyết định nghe theo sự sắp xếp của anh ấy.

Mấy bác gái còn lại, có vẻ như cũng bị dọa bởi hình vẽ những con rắn, hốt hoảng bỏ đi hết.

Sau khi họ rời đi, tôi mới hỏi Trương Tân Trúc: “Mình có nên đến nhà bác gái đó không?”

Anh ấy chỉ lắc đầu, nói: “Bác gái đó họ Đinh, tên là Đinh Thiệu Liên, trước khi về hưu từng là chủ nhiệm văn phòng Kế hoạch hóa gia đình của thị trấn. Người từng làm ở đó, bao nhiêu tình huống lớn nhỏ đều đã thấy qua, vậy mà lại bị cái bình này dọa sợ, giờ mà đến hỏi cũng chẳng được gì đâu.”

Nói rồi, anh ấy nhìn trời, bảo tôi: “Tìm chỗ nghỉ ngơi một chút trước đã, sau đó xác nhận xem nhà cô có người không, sau đó dẫn tôi về xem kỹ cái bình kia.”

Rõ ràng là anh ấy cũng nhận ra cái bình này có vấn đề.

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi gọi điện cho mẹ, hỏi bà có thấy cuốn sổ tối qua tôi để ở nhà không.

Thật ra tôi cũng không chắc liệu mẹ có ra ngoài hay không, vì bà đang mang thai, ngay cả ba tôi cũng rất cẩn thận, không để bà rời nhà.

Hai năm trước, khi làm thụ tinh ống nghiệm, họ cũng như vậy. Cả hai đều nghỉ việc, sống dựa vào tiền tiết kiệm, toàn tâm toàn ý để giữ đứa bé trong bụng mẹ tôi.

Lúc đó, tôi vừa mới đi làm. Mẹ lấy cớ sợ tôi tiêu xài lung tung nên bảo tôi đưa hết tiền lương cho bà giữ. Thấy tôi không đồng ý, bà bắt buộc tôi phải nộp 1.000 tệ mỗi tháng làm sinh hoạt phí.

Lương tôi thì thấp, mà họ gần như đã vét sạch vốn liếng để làm ống nghiệm. Có lần còn đến tận nơi tôi làm để nói chuyện. Sau này, mẹ tôi gặp nhiều vấn đề, hai lần mang thai đều bị sảy.

Biết tôi làm thêm để kiếm thêm thu nhập, họ lại định đòi tôi tăng tiền chu cấp lên 2.000 tệ mỗi tháng. Tôi phản đối, nói rằng tôi cần tiền để mua nhà, còn hỏi vay họ ngược lại.

Dù họ mắng tôi là con gái thì mua nhà làm gì, sau này kết hôn để chồng mua nhưng tôi vẫn không nghe. Sau nửa năm cãi nhau liên tục, họ không dám đòi thêm nữa.

Cho nên, vì đứa bé trong bụng mẹ, chuyện họ không ra ngoài là hoàn toàn có thể.

Khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia mẹ tôi mơ hồ nói gì đó, như đang ăn gì đó, còn có tiếng nước chảy lẫn trong đó.

Tôi nghi hoặc gọi: “Mẹ?”

Ba tôi lập tức lên tiếng mắng: “Mẹ cô đang ở ngoài ăn cơm. Con để quên thì tự về lấy, lớn tướng rồi còn không biết tự lo, suốt ngày gọi mẹ, phiền phức! Sau này không có chuyện gì thì đừng gọi cho mẹ cô!” Rồi ông cúp máy.

Ông ấy mắng to đến nỗi giọng vang vọng khắp nơi. Bên cạnh, Trương Tân Trúc khẽ ho một tiếng rồi quay sang tôi nói: “Vậy chắc không có ai ở nhà đâu, đi thôi.”

Tôi cũng có chút xấu hổ, khẽ ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại định gọi xe để trở về.

Nhưng lúc này, tôi thấy Trương Tân Trúc móc từ trong túi đựng kiếm Thái Cực và quạt đỏ thẫm ra một chiếc chìa khóa xe. Anh ấy bước tới ngã tư gần công viên, ấn nút mở khóa, ngay lập tức có tiếng xe vang lên.

Thấy tôi ngạc nhiên nhìn, anh ấy còn nhướng mày và nói: “Sao thế? Nhìn tôi nghèo lắm à?”

Tôi vội lắc đầu nhưng trong lòng không khỏi nghĩ: anh ấy vừa vung kiếm Thái Cực, vừa múa quạt, lại còn có thời gian làm bài kiểm tra cho cháu trai, chắc hẳn là kiểu người rảnh rỗi không có công việc ổn định.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 12: Chương 12



Trương Tân Trúc nhướng mày, mở cửa ghế phụ, ra hiệu bảo tôi ngồi lên, rồi nói: “Cô không hiểu rồi. Các bác trai, bác gái sống đủ lâu, quan hệ rộng, chuyện gì cũng biết. Chuyện ngoài xã hội không rõ thì hỏi bác trai; chuyện gia đình không hiểu thì tìm các bác gái.”

“Ở cái tuổi này, họ từng làm ở nông thôn, quen biết nhiều người, ai cưới vợ, ai cãi nhau đòi ly hôn, hay có biến động gì trong các cơ quan huyện, các bác đều nắm rõ như lòng bàn tay.”

“Họ còn giúp tôi lôi kéo khách hàng, cung cấp tin tức, thậm chí sẵn sàng phát huy mối quan hệ để hỗ trợ. Còn chỉ cách giải quyết cho tôi nữa.” Trương Tân Trúc vừa nói vừa thể hiện sự tôn kính đối với các bác trai, bác gái, rồi lịch sự ra hiệu cho tôi ngồi vào xe.

Anh ấy tiếp tục: “Chờ tôi xem xong cái bình, giải quyết vấn đề ở tay cô, để bác Đinh bình tĩnh lại, rồi dẫn cô đi gặp bác ấy. Bảo đảm cái bình này có lai lịch gì, bác ấy sẽ kể rõ ràng.”

Thấy anh ấy nói đâu ra đó, lại nhìn nội thất xe không tồi, tôi cảm thấy ngại vì lúc nãy đã hiểu sai. Tôi nói lời cảm ơn, rồi dùng bao lót ghế trước khi ngồi xuống.

Trương Tân Trúc liếc nhìn hành động của tôi, chớp mắt như trêu chọc, rồi mới tập trung lái xe.

Không khí trên xe khá ngượng ngùng. Tôi thỉnh thoảng xoa tay trái, rồi quay sang hỏi: “Sao anh biết tay trái tôi có vấn đề? Rốt cuộc là vấn đề gì?”

“Cô không biết thì tốt hơn,” Trương Tân Trúc vừa lái xe vừa liếc nhìn tay tôi, nhẹ giọng nói: “Chờ tôi xử lý xong, cô sẽ hiểu.”

Câu trả lời mơ hồ của anh ấy khiến tôi cảm thấy hơi bối rối. Không khí trên xe lại im lặng. Tôi nghĩ một lúc, rồi định hỏi nếu cái bình kia có vấn đề, có phải đập vỡ nó là xong không.

Tôi nghe thấy tiếng Trương Tân Trúc gõ tay lên vô lăng, cười khẽ nói: “Lúc tôi đón cháu trai, đã gặp cô vài lần rồi, cô còn nhớ không?”

“Hả?” Tôi thoáng ngẩn người, không biết trả lời thế nào.

Hiện tại, trong tình hình dịch bệnh, phụ huynh không được vào trường. Khi đón con, họ chỉ đứng ở cổng, nhận trẻ rồi đưa về.

Vì thế, vào những thời điểm tan học, tôi thường dẫn vài đứa trẻ ra cổng, để các bé nhận diện phụ huynh. Sau đó, tôi sẽ xác nhận qua điện thoại với phụ huynh trước khi giao trẻ.

Tuy nhiên, lúc tan học, người đông, cảnh hỗn loạn. Tôi chỉ chào hỏi lịch sự với phụ huynh, thường không thể nhớ được gương mặt từng người đã đến đón.

Khi nghe Trương Tân Trúc nói vậy, tôi không biết anh ấy có ý gì, chỉ thấy anh ấy khẽ cười, rồi tiếp tục lái xe.

Công viên cách nhà ba mẹ tôi không xa. Khi đến nơi, tôi xuống trước để xác nhận ba mẹ không có ở nhà, sau đó mới gọi Trương Tân Trúc lên.

Khi vào phòng, tôi mới phát hiện cái chăn mà tôi đã gấp gọn gàng buổi sáng giờ đã bị dính máu, thấm cả vào ruột chăn, nằm ngay trên giường. Nhưng phần bị m.á.u thấm đã bị cắt rỗng một lỗ lớn.

Qua lỗ chăn bị cắt, tôi có thể nhìn thấy cái bình kỳ quái nằm dưới gầm giường.

Không rõ có phải ba mẹ tôi móc ra rồi vứt ở đó hay là…

Tôi cố gạt bỏ những suy nghĩ không hay, mang cái bình ra để Trương Tân Trúc xem.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn cái bình một lúc, đột nhiên kêu “Oa!” rồi kéo tay tôi nói: “Phiền rồi, đi thôi!”

Nhưng khi anh ấy vừa kéo tôi, từ bên ngoài vang lên tiếng cửa mở.

Tiếng mẹ tôi vọng vào vội vàng: “Tôi đói quá, nhanh lên!”

Trương Tân Trúc nháy mắt ra hiệu với tôi, rồi buông tay.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy anh ấy vào tủ quần áo.

Nhà này, tôi không có nhiều quần áo, tủ hầu hết là đồ của mẹ. Chỗ treo quần áo gần như trống trơn.

Trương Tân Trúc vừa ẩn mình xong, tôi đang định bước ra thì cửa phòng bị đẩy mở.

Ba tôi kinh ngạc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, rồi ôm lấy cái bình đi ra ngoài.

Ban ngày tôi gần như không ở nhà, nên không hề biết ba mẹ vẫn thường ôm cái bình đó ra.

Tôi nhìn vào tủ quần áo ra hiệu cho Trương Tân Trúc, bảo anh ấy có thể hé cửa ra xem, rồi nhanh chóng đi theo ba tôi.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 13: Chương 13



Ba tôi đặt cái bình ra phòng khách, bắt đầu đốt hương, hóa vàng mã, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Trong khi đó, mẹ tôi ở bếp đang làm cá lươn. Một con lươn to hơn ngón cái của tôi bị đóng đinh trên thớt, bụng đã bị rạch một đường. Mẹ tôi vừa kéo đuôi lươn vừa bóp m.á.u chảy ra, để dưới một cái chén.

Tôi đứng đó, ba mẹ đều bận việc của họ, không ai để ý đến tôi, cũng không hề tránh tôi.

Ngay ở góc bếp, tôi nhìn thấy một túi da to đặt dưới đất, bên trong có gì đó đang quẫy đạp. Hình như là rắn.

Dù tối qua đã chứng kiến mẹ thích ăn đồ sống, tôi vẫn không khỏi rùng mình khi thấy bà dùng d.a.o chặt mạnh con lươn, ép m.á.u chảy vào chén. Không khí tràn ngập mùi tanh đến nỗi tôi cảm thấy buồn nôn, còn mẹ thì chăm chú nhìn từng giọt m.á.u trong chén, không ngừng l.i.ế.m môi.

“Mẹ?” Tôi dè dặt gọi: “Mẹ định dùng m.á.u lươn đó để làm gì?”

Mẹ lập tức ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm con dao, ánh mắt không nhìn tôi mà dừng ở bụng dưới của tôi. Bà nhấp môi như thể đang nuốt nước miếng, rồi lên tiếng:

“Niệm Nhi à, tối qua con không lấy m.á.u tế bình, đúng không? Hôm nay con chỉ cần rút một chút máu, tế cái bình đó là được, có được không?”

Nói xong, mẹ cầm con d.a.o dính đầy m.á.u tanh tiến về phía tôi.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mẹ hút m.á.u vương trên giường vào buổi sáng và lời cảnh báo của dì Đinh rằng không được chạm vào mẹ. Nhìn con lươn đang quẫy trong thùng và m.á.u đỏ trong chén, tôi cảm thấy như tim mình thắt lại.

Tôi quay người định chạy ra ngoài thì ba đột ngột xuất hiện, chắn ngang cửa. Ánh mắt đầy căm ghét, ông gằn giọng:

“Mạng của con là do chúng ta cho. Mẹ con đang mang em trai, bảo con cho chút m.á.u thì sao nào? Máu thịt của con đều thuộc về gia đình này. Chúng ta nuôi con ăn học, bây giờ mẹ con cần, con không cho được sao?”

Không gian nhỏ hẹp trong bếp chỉ vừa đủ cho một người đi qua. Tôi bị mẹ với con d.a.o phía sau và ba chắn trước mặt.

“Mẹ đói lắm, đói lắm.” Mẹ thì thào, tay nâng chén m.á.u lươn lên uống một hơi, l.i.ế.m sạch mép chén, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bụng dưới của tôi.

Mùi tanh nồng nặc xộc lên làm tôi nghẹt thở. Tôi liếc quanh tìm đường thoát, chậm rãi đưa tay đẩy cửa. Nhân lúc mẹ và ba chưa kịp phản ứng, tôi dùng sức đẩy mạnh hai cánh cửa về phía họ rồi lao ra ngoài.

Khi chạy đến phòng khách, tôi nhìn thấy Trương Tân Trúc đang cầm một cái đạo bào màu vàng, định trùm lên cái bình. Nhưng vừa lúc đó, hình vẽ rắn trên bình bỗng như sống lại, lao về phía anh ấy.

Ba hét lớn một tiếng rồi nhào tới chỗ tôi. Trương Tân Trúc vội rút đạo bào lại, nắm tay tôi chạy nhanh ra ngoài.

Ra khỏi nhà, ba còn gào to:

“Nếu có gan thì đừng bao giờ quay về!”

Trên xe, Trương Tân Trúc thở hổn hển, gương mặt đầy nghiêm trọng:

“Vừa nãy tôi định lấy cái bình đi, nhưng không được. Việc này nghiêm trọng hơn tôi tưởng, cần tìm người giúp.”

Anh ấy gọi điện thoại cho ai đó tên Dư Học, liên tục nhấn mạnh là có chuyện lớn, cần anh rể ở bên kia hỗ trợ.

Hình ảnh mẹ uống m.á.u lươn và ánh mắt quỷ dị của bà cứ ám ảnh tôi. Tôi cảm giác mọi chuyện sẽ không thể dễ dàng giải quyết.

Sau đó, Trương Tân Trúc dẫn tôi đến hiệu thuốc, mua một đống thuốc để nghiền thành bột. Rồi đến cửa hàng bán hương, anh mua thêm nhiều đồ vật lạ lùng khác.

Càng bất ngờ hơn, tôi và Trương Tân Trúc còn đến nhà một người dì, bắt một con gà trống mới cất tiếng gáy buổi sáng.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 14: Chương 14



Giữa trưa, chúng tôi tạt vào một quán ăn nhỏ ven đường để ăn tô mì đơn giản. Không ngờ, anh ấy còn ghé qua tiệm trà sữa bên cạnh để mua cho tôi một ly nước đường đỏ pha gừng.

Không đợi đến tối, anh lái xe thẳng đến một hầm trú ẩn cũ dưới thành phố. Tại đó, anh đổ toàn bộ thuốc bột và tro hương vào một cái bồn sứ. Sau đó, anh g.i.ế.c con gà trống, hứng m.á.u của nó vào bồn.

Tiếp theo, Trương Tân Trúc lấy ra một cây bút bắt đầu dùng chu sa để vẽ một lá bùa.

Khi anh ấy vẽ, từng nét bút dứt khoát, uyển chuyển như rồng bay phượng múa. Nhìn kỹ, tôi thật sự không ngờ anh ấy lại có tay nghề giỏi đến vậy.

“Cánh tay trái của cô từng bị chích kim để lấy m.á.u đúng không? Đặt tay vào đây, nhanh lên!” Anh ấy cầm lá bùa vừa vẽ xong đặt lên m.á.u gà, ra hiệu cho tôi làm theo.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng không dám chậm trễ, liền đặt bàn tay mình lên lá bùa.

Trương Tân Trúc nhìn qua tay tôi, rồi lấy từ túi ra một con d.a.o gọt hoa quả nhỏ. Anh nắm lấy bàn tay tôi, khẽ nhíu mày rồi mỉm cười gượng gạo: “Đừng lo, có tôi đây.”

“Đừng sợ, tôi không đau đâu.” Tôi đáp, cố nở nụ cười. Nhưng trong tình huống kỳ lạ này, tôi lại cảm thấy có chút buồn cười.

Không hiểu sao, Trương Tân Trúc cũng bật cười theo nhưng động tác của anh ấy rất dứt khoát. Chỉ trong nháy mắt, anh ấy rạch nhẹ từng ngón tay của tôi, tất cả đều bắt đầu rỉ máu.

Những vết rạch không sâu nhưng m.á.u loãng vẫn chảy ra từng chút một.

Anh ấy nắm tay tôi đặt lên lá bùa nhuốm m.á.u gà và chu sa, trong khi tay phải của anh ấy bóp nhẹ lên vai tôi, rồi từ từ di chuyển dọc theo cánh tay.

Ban đầu, tôi không cảm thấy gì lạ nhưng càng về sau, tay trái tôi bắt đầu đau nhức như có dị vật gì đó bên trong đang cào cấu.

Cơn đau không chỉ xuất hiện từng chỗ mà lan ra khắp cánh tay trái, như thể cả tay đang bị tra tấn.

Dù không phải người sợ đau nhưng ở trong không gian lạnh lẽo và tối tăm của hầm trú ẩn này, tôi vẫn đổ mồ hôi nhễ nhại vì cơn đau ngày càng dữ dội.

Cả cánh tay trái của tôi đều đau như bị ma quái hành hạ, giống như gần đây tôi đã bị cơn đau ma quái giữa đêm khuya làm tỉnh giấc.

Trương Tân Trúc vẫn tiếp tục kéo tay tôi xuống, dường như không ngừng di chuyển thứ gì đó.

Dần dần, tôi cảm thấy cánh tay trái của mình không còn là của mình nữa.

Cố gắng kìm nén cơn đau, tôi nhìn lòng bàn tay trái đã bị m.á.u loãng bao phủ, ngón tay tôi có m.á.u loãng chảy dần xuống, xuyên qua lá bùa chu sa và hòa vào hỗn hợp m.á.u gà.

Tôi nhìn những giọt m.á.u loãng đó, và trong khoảnh khắc, hình ảnh mẹ tôi lấy m.á.u khi nặn hoa khai hiện lên trong đầu.

Tôi quay đầu hỏi Trương Tân Trúc: "Còn bao lâu nữa?"

Trương Tân Trúc chỉ liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt không phát ra âm thanh nào, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào vết thương trên ngón giữa tay trái tôi.

Vết thương đầu tiên tôi nhận được là trên ngón giữa tay trái, cảm giác ở đó như bị một cái gì đó hút vào.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào vết thương đó không chớp mắt, khiến tôi cũng không thể rời mắt khỏi nó.

Một lúc sau, dưới ánh đèn chói mắt, tôi nhìn thấy vết thương trên ngón tay mở ra, lộ ra phần thịt hồng, giống như có một vật gì đó trắng, từ từ chui ra từ vết thương.

Vật đó giống như loài ký sinh trùng tôi từng thấy trong phim tài liệu, giống như một con ếch xanh chân trắng, thò đầu ra từ vết thương, di chuyển qua lại như đang tìm kiếm gì đó.

Vật đó bò dọc theo ngón tay tôi, chậm rãi kéo thân mình ra khỏi lòng bàn tay, theo dòng m.á.u loãng, tiếp tục bò xuống.

Khi nó bò ra ngoài, tôi mới nhận ra, nó giống như một con rắn cực kỳ mảnh mai nhưng lại không có vảy da!
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 15: Chương 15



5

Tôi nhìn vào vết thương trên tay mình, thấy một vật gì đó mảnh như sợi tóc, lột ra lớp da, trắng bệch giống như ký sinh trùng, từ từ bò ra ngoài.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà, cảm giác như cả người bị ma ám. Nhìn cái vật đó bò lên ngón tay mình, dù tôi có can đảm đến đâu, cũng muốn nhảy dựng lên, dùng hết sức ném đi để loại bỏ thứ đó.

Trương Tân Trúc rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của tôi, lập tức dùng tay trái áp mạnh vào bồn sứ, giữ tôi lại.

Anh ấy nhanh chóng kéo tôi vào lòng, ôm chặt tôi, đồng thời che mắt tôi lại bằng tay, thì thầm bên tai: "Đừng nhìn, đừng động đậy."

Nhưng không nhìn thì cảm giác ẩm ướt đó lại càng rõ ràng.

Thậm chí, tôi còn có thể cảm giác thấy có cái gì đó từ từ bò ra từ vết thương, hơi đau và mang theo cảm giác bị rút ra.

Tôi không dám nhìn nữa, nắm chặt vạt áo của Trương Tân Trúc, nghiến răng cố gắng tập trung vào những suy nghĩ khác, muốn phân tán sự chú ý.

Nhưng khi tôi càng cố gắng, cảm giác vật đó bò trên tay càng mạnh mẽ.

Nó giống như hồi nhỏ tôi sợ lươn, mẹ tôi bắt tôi lấy lươn để làm thức ăn, tôi không dám, bà liền bắt tay tôi, ấn mạnh tay tôi vào trong thùng đầy lươn.

Những con lươn đó cử động mạnh mẽ trong tay tôi, nhanh chóng trượt đi trong im lặng.

Tôi cảm nhận được cảm giác lạnh ướt đó, khi chúng bò trên đầu ngón tay, tôi sợ hãi đến mức không ngừng la hét nhưng bà không buông tay, cứ giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi và mắng tôi.

Bà nói nếu tôi là con trai thì sẽ không sợ, vì con gái nên mới nhát gan như vậy.

Từ đó trở đi, dù tôi có sợ gì đi nữa tôi cũng sẽ không thể hiện ra, vì ba mẹ luôn tin rằng chỉ cần làm nhiều thì sẽ quen.

Chỉ cần tôi tỏ ra chút sợ hãi, họ sẽ bảo tôi là con gái, hèn nhát, nếu là con trai thì sẽ không sợ những thứ đó.

Vì thế, dù tôi cảm thấy những thứ đó vẫn đang bò trên tay, tôi vẫn cứng rắn giữ tay trái không động đậy.

Trương Tân Trúc vẫn tiếp tục ôm tôi chặt, tay anh ấy phủ lên mắt tôi.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức tôi không thể nhớ rõ, chỉ có thể chờ đợi.

Cuối cùng, Trương Tân Trúc nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Tôi muốn xác nhận một lần nữa, tôi sẽ buông tay ra, nếu thấy thì đừng sợ."

Tôi gật đầu, anh ấy mới từ từ buông tay, rồi với hai ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vai tôi, kéo dọc theo bờ vai trái.

Khi anh ấy đẩy tôi, tôi trợn mắt nhìn vào bồn sứ.

Tôi chỉ thấy trong đó là những con vật nhỏ như sợi tóc, có màu đỏ như m.á.u gà, đầu hơi lớn, đuôi thon dài, giống như rắn nhưng cũng giống như những sinh vật nhỏ trong các sách khoa học.

Chúng bơi lội vui vẻ trong m.á.u loãng, trôi nổi và nhấp nhô.

Cả bồn sứ đầy ắp, giống như món canh huyết vịt đã ăn thừa, nát bét và nổi lên trong máu, trông thật ghê rợn.

Tôi cảm thấy cả cánh tay như bị ma ám, Trương Tân Trúc kéo cánh tay tôi xuống để chắc chắn không có thứ gì nữa, rồi mới nhẹ nhàng bóp tay tôi, từ từ rút tay ra khỏi bồn sứ.

Khi tay tôi vừa rút ra, Trương Tân Trúc dùng tay phải và ngón trỏ, hướng vào bồn sứ, lẩm bẩm điều gì đó, rồi nhẹ nhàng điểm vào.

Vật trong bồn sứ, bị m.á.u loãng nhiễm đỏ như lá bùa, bỗng dưng xôn xao, rồi một ngọn lửa lóe lên.

Cả bồn sứ bốc cháy, những vật giống rắn trắng, lại giống nòng nọc, phát ra những âm thanh như tiếng kêu của rắn phun ra, lại giống như tiếng trẻ con la hét xa xôi.

Nhưng ngọn lửa nuốt chửng chúng, ngay lập tức, cả m.á.u gà và bột thuốc đều bị thiêu rụi thành tro.

Tôi nhìn bồn sứ cháy đen, ngạc nhiên nhìn Trương Tân Trúc.

Dù tôi đã đoán anh ấy có chút tài năng nhưng không ngờ lại có khả năng này.

“Chắc là không thể đối phó với cái bình kia nhưng những thứ này thì vẫn được.” Trương Tân Trúc từ trong túi lấy khăn lông ra, xác nhận trên mu bàn tay tôi không còn dính thứ gì, rồi mới giúp tôi lau sạch vết máu.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 16: Chương 16



Anh ấy còn lấy thuốc ra, cầm bình povidone ra nói: “Cô kiên nhẫn một chút, thuốc này sẽ giải độc, đừng khóc nhé!”

Tôi nhìn anh ấy cười tươi, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.

Khi mua đồ, tôi không nhớ rõ anh ấy đã mua thứ này.

Trương Tân Trúc lại lấy bông tăm, cẩn thận xử lý từng vết thương trên tay tôi, rồi rắc bột thuốc, dùng băng gạc băng lại từng vết thương.

Không dùng băng dính, anh ấy chỉ lấy băng gạc dán sát vào, rồi cười nói: “Đây là Peppa Pig, nếu là các bạn nhỏ khác, họ cũng dùng loại này thôi.”

Vì trong vườn trẻ thường xuyên có những đứa trẻ đùa nghịch bị trầy xước, thực ra chúng cũng không bị thương nặng hay chảy m.á.u nhưng chúng thích được yêu thương và chăm sóc. Vì thế, tôi đã mua rất nhiều băng dán có hình hoạt hình, mỗi lần chúng bị va chạm, tôi dán lên và coi như là khen thưởng.

Chúng sẽ ngừng khóc ngay lập tức, rồi khoe với các bạn khác, coi đó là một phần thưởng. Về nhà, chúng cũng sẽ giữ băng dán đó.

Tôi không nghĩ Trương Tân Trúc lại biết đến điều này, không khỏi bật cười.

Nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của anh ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút gì đó kỳ lạ.

Vội vàng ho nhẹ một tiếng: “Tiếp theo phải làm gì? Mẹ tôi…”

Bà ấy không giống như thích ăn sống, mà là thích máu…

Đặc biệt là m.á.u của tôi!

Khi ở trong bếp, bà rõ ràng còn có thể ngửi thấy mùi m.á.u trên người tôi, so với m.á.u lươn, bà càng thích m.á.u của tôi hơn.

“Mẹ cô có vấn đề, nhưng từ từ hãy bàn đến.” Trương Tân Trúc dùng lưỡi l.i.ế.m qua đôi môi khô khốc, rồi đập vỡ cái bình sứ kia, rồi lấy ra một tờ giấy vàng lớn, đốt trên mảnh sứ vỡ, vó lẽ anh ấy lo sợ bên trong còn thứ gì sống, nên dùng lửa để thiêu hủy hoàn toàn.

Tôi không thể làm gì khác ngoài giúp xé giấy, liền hỏi: “Vừa rồi, thứ từ miệng vết thương của tôi chảy ra là cái gì vậy?”

“Rắn con.” Trương Tân Trúc liếc nhìn tôi, nói nhẹ nhàng: “Toàn bộ cái bình đó giống như đều là rắn.”

Anh ấy sợ tôi chưa hiểu, nên nhấn mạnh thêm: “Tôi không nói mấy con rắn được điêu khắc bên ngoài, mà toàn bộ bên trong bình thực chất là rắn. Nhưng cụ thể thế nào, phải hỏi dì Đinh mới rõ.”

“Cô lấy m.á.u để nuôi cái bình đó, rồi mỗi đêm đặt dưới giường. Ngoài việc giúp mẹ cô mang thai, nó có thể được xem như một loại huyết tế. Cái bình rắn này được tạo ra để tặng cho nhà họ Từ, huyết mạch của nhà họ Từ sẽ nuôi rắn con trong đó.” Trương Tân Trúc nói đến đây, giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn.

Anh ấy khẽ thở dài: “Nhìn vào việc bố cô chuẩn bị thức ăn cho mẹ cô, rồi chuyện bắt cô lấy máu, có lẽ họ biết rõ tất cả.”

Tay tôi đang xé giấy bỗng khựng lại, suýt chút nữa để lửa bén vào tay.

Trương Tân Trúc nhanh chóng đẩy tay tôi ra, cười nói: “Tôi chỉ đang đoán thôi.”

Nhìn những mảnh sứ cháy đen, anh ấy ném toàn bộ số giấy còn lại tôi đang cầm vào lửa: “Được rồi, dọn dẹp chút đi. Chúng ta đến nhà dì Đinh.”

Nhìn những tờ giấy bị ngọn lửa thiêu rụi, tôi thở dài nói: “Khi còn nhỏ, ba mẹ tôi đúng là đã từng nghĩ đến việc đem tôi cho người khác nuôi.”

Hồi đó, chính sách kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt. Khi đó bố tội còn làm việc, nên không được phép sinh thêm con.

Nói là muốn cho đi nhưng thật ra mọi thứ đã được tính toán trước.

Trương Tân Trúc khẽ ho một tiếng, cười nói: “May mà cô không gặp mẹ tôi. Mẹ tôi rất muốn có con gái, hận c.h.ế.t tôi và anh trai tôi. Hai đứa con trai toàn là oan gia. Nếu nuôi nổi, tôi cũng chẳng làm đạo sĩ như bây giờ.”

Anh ấy lấy con gà trống vừa bị giết, dùng túi nilon bọc lại: “Đi thôi, đến nhà dì Đinh. Tôi sẽ làm món gà tam ly cho cô ăn, thử xem tay nghề của tôi.”

Tôi phát hiện túi lớn của anh ấy thật sự chứa đủ mọi thứ.

Sau khi chắc chắn đống giấy đã cháy hết, tôi thu dọn đồ đạc còn lại rồi cùng Trương Tân Trúc ra ngoài.

Nhà dì Đinh nằm không xa công viên đó. Trương Tân Trúc dẫn tôi đến, nói là mang gà đến tặng nhưng lại chẳng hề để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của dì. Anh ấy cứ tự nhiên dẫn tôi vào nhà, chẳng chút khách sáo.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 17: Chương 17



Anh ấy quen thuộc với việc nấu nướng như ở nhà mình, tự tay nấu nước rồi bắt đầu làm lông gà. Anh ấy vừa làm vừa khoe với tôi: “Hồi nhỏ, khi mới theo sư phụ học nghề, mỗi lần ông đi làm lễ về, thường mang theo ba, bốn con gà. Vì vậy, bài học đầu tiên khi nhập môn là tập làm lông gà. Hai tay cùng làm, tốc độ còn nhanh hơn cả mấy người bán gà chuyên nghiệp.”

Suốt quá trình, anh ấy chẳng nhắc nửa lời về cái bình quái lạ kia. Dì Đinh liếc nhìn vẻ mặt cười hì hì của anh, lại quay sang nhìn tôi rồi khẽ thở dài.

Dì chỉ vào Trương Tân Trúc, dùng thổ ngữ mắng vài câu nhưng tôi không hiểu rõ. Sau đó dì quay vào bếp nấu nước, mang ra một cái thau rồi bảo anh bỏ con gà vào đó.

Dì rót nước vào thau, ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống rồi nói: “Hai đứa muốn hỏi về cái gọi là Cốt Nhục Xà Đàn đúng không?”

Nghe dì nhắc đến cái tên này, tôi liền ngồi thẳng người dậy. Rõ ràng dì biết rất nhiều chuyện.

Dì nhìn đôi tay tôi rồi hỏi: “Trong tay cháu có con rắn nhỏ phải không? Là do Tiểu Trương làm ra à? Con gà này chỉ là thứ còn lại sau khi làm phép thôi.”

Trương Tân Trúc đứng ở cửa bếp, nhìn nước sôi mà cười hì hì: “Không phải đang mang đến hiếu kính dì sao.”

Dì Đinh bật cười, chỉ tay vào Trương Tân Trúc chọc chọc vài cái, sau đó quay sang tôi và hỏi: “Khi mẹ cháu mang thai, có phải ăn uống gì cũng giống rắn không?”

Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng khi nghe dì nói, chợt nhận ra đúng là có chút tương đồng.

Mẹ thường ăn đồ sống, m.á.u tươi, thịt tươi, cả trứng gà sống. Đặc biệt, bà nuốt mà chẳng nhai, cứ thế nuốt chửng.

Lúc tôi ở nhà, cũng chỉ nhìn thấy vài lần như vậy nhưng có lẽ những khi tôi không có ở đó, bà còn ăn nhiều hơn và trắng trợn hơn.

Dì Đinh không đợi tôi trả lời, liền trầm ngâm nói tiếp: “Chuyện có lẽ đã hơn ba mươi năm trước. Khi ấy chính sách sinh con rất nghiêm. Lúc đó, dì còn ở quê làm mấy việc giúp người trốn kế hoạch hóa gia đình.”

Dì nói, ngày ấy, người ta quản lý chặt chẽ. Ai có công việc ổn định chỉ được phép sinh một con, còn nếu không có việc làm, nếu sinh con gái trước thì phải chờ 4-5 năm sau mới được cấp giấy phép sinh con thứ hai.

Vì thế, nhiều người lén đi siêu âm, biết là con gái thì phá thai. Những phòng khám chui mọc lên khắp nơi. Còn có người nhờ bà đỡ bí mật, uống đủ loại thuốc để chuyển đổi giới tính thai nhi hoặc cầu đủ loại bùa để sinh con trai.

“Khi đó, ở thôn Từ gia của các cháu, có một gia đình sinh liền bốn đứa con gái. Sau đó, ba đứa bị đem cho đi, sống c.h.ế.t không nhận là con mình. Bọn họ cứ một năm lại mang thai một lần, chỉ mong sinh được con trai. Họ trốn trong núi, trốn cả xuống dưới hầm trú ẩn.” Dì Đinh nói đến đây, gương mặt đầy vẻ bất lực và chua xót.

Dì tiếp tục thì thào: “Sau đó, có lần có một người mang thai. Chúng tôi nhận được tin, liền đi tìm. Nhưng cả thôn giúp bà ấy che giấu, làm sao mà tìm được. Có người còn nói lần này bà ấy chắc chắn sinh con trai, vì có Tống Tử Quan Âm đ ến giúp, bày cách tạo một cái bình cốt nhục, đảm bảo bà ấy kéo dài được huyết mạch sinh được con trai.”

Dì Đinh thở dài, liếc nhìn tay tôi, rồi nhẹ giọng nói: “Lúc đó chính quyền quản lý rất chặt. Chúng tôi không tìm thấy bà ấy, nên chỉ còn cách theo dõi người nhà của bà ấy, xem họ mang cơm đến đâu, làm gì.”

“Nhưng theo dõi một thời gian lại phát hiện, cô con gái lớn của bà ấy không thấy đâu. Ban đầu, chúng tôi nghĩ chắc con bé đang trốn ở đâu đó, ở cùng với mẹ mình.” Dì Đinh nói tiếp, ánh mắt già nua như lóe lên chút gì đó u ám.

Dì từ từ xoa tay, nhẹ nhàng kể: “Con gái lớn của bà ấy lúc đó khoảng mười mấy tuổi. Khi đó, trẻ con trưởng thành sớm, biết nấu cơm lo chuyện gia đình. Chúng tôi đoán, có lẽ con bé theo mẹ vào rừng, nấu ăn giúp mẹ. Cả khu vực đều là núi, làm sao mà tìm được. Khi bị chính quyền hỏi, người nhà bà ấy cũng chỉ biết bịa chuyện để đối phó.”

Khuôn mặt dì Đinh hiện lên vẻ tự trách nặng nề, dì không ngừng mím môi.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 18: Chương 18



Trương Tân Trúc vội rót nước từ bình giữ nhiệt, đưa cho dì Đinh.

Dì nhấp một ngụm nước, rồi nhìn xuống tay tôi, tiếp tục kể: “Sau đó, một ngày nọ, có người vào rừng săn cáo, nghe thấy tiếng la thảm thiết nên ghé lại xem, rồi báo với công an. Khi ấy, những người trốn trong núi phần lớn là để tránh bị bắt vì vi phạm chính sách sinh con.”

“Người báo án nói, ở đó m.á.u chảy khắp nơi. Công an nghĩ có thể là một thai phụ sắp sinh, sợ có chuyện không may nên họ gọi chúng tôi cùng với người bên trạm y tế đi kiểm tra, sợ có người mất mạng.” Dì Đinh ôm chặt bình giữ nhiệt, tay dì bắt đầu run rẩy.

Trương Tân Trúc đưa tay giữ lấy tay dì, bình giữ nhiệt còn chưa bị đổ ra.

Dì như hít một hơi thật mạnh, sau đó nhìn tôi và nói: “Khi tôi đến nơi, đó là một hang động bị đào sâu vào núi, bên ngoài được che bằng cành cây. Bên trong, trên mặt đất chỉ có ít củi và một cái chăn cũ. Một cô bé chừng mười mấy tuổi nằm cạnh đống củi, toàn thân bê bết máu, cả tay và chân chỉ còn trơ ;ại xương.”

“Có rất nhiều con rắn nhỏ bằng ngón tay cái, bò ra bò vào các vết thương trên người cô bé. Những con rắn đó trắng bệch như vừa lột da, trông giống như con lươn chui ra từ bùn khi người ta đào đất. Chúng bò vào các vết thịt còn sót lại trên người cô bé.” Dì Đinh nói, môi bà không ngừng mím chặt, nuốt nước bọt liên tục.

Dì ôm chặt bình giữ nhiệt, cẩn thận nhấp một ngụm nước: “Trên cổ cô bé còn một sợi dây thừng, trói chặt cô bé trong hang. Mẹ cô bé nằm trong chăn, bụng căng phồng to lớn. Khi chúng tôi đến nơi, bà ấy vẫn còn… vẫn còn…”

Dì Đinh nói đến đây, đột ngột đẩy bình giữ nhiệt ra, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn mửa không ngừng.

6

Tôi nghe tiếng dì Đinh trong nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mẹ tôi khi hút m.á.u từ chiếc chiếu đẫm máu, cùng cảnh bà cầm d.a.o phay uống m.á.u lươn. Những hình ảnh ấy đan xen với lời kể của dì Đinh về cô bé kia, khiến tôi dần hiểu ra những gì bà đã chứng kiến. Dạ dày tôi bắt đầu co thắt dữ dội.

Trương Tân Trúc liếc nhìn tôi một cái, rồi vội vàng cầm bình giữ nhiệt đi vào nhà vệ sinh chăm sóc dì Đinh.

Một lúc lâu sau, dì Đinh rửa mặt, uống vài ngụm nước nhưng sắc mặt vẫn tái xanh.

Tôi nhìn dì, nói nhỏ: “Cháu xin lỗi. Cháu không nên khơi lại những chuyện không hay như vậy…”

Không ngạc nhiên khi vừa nhìn thấy hình ảnh trên chiếc bình, dì đã vội vã rời đi.

Dì Đinh vẫy tay ra hiệu không sao, rồi uống thêm vài ngụm nước. Dì nhẹ giọng kể tiếp: “Lúc đó, đồng chí bên đồn công an và trạm y tế đã mang cô bé kia đi nhưng mẹ cô bé vẫn ôm chặt lấy cái bình đó. Bà ấy nói cái bình là m.á.u thịt của mình, nhất định phải để cô bé mang theo, không được rời xa nó.”

Sắc mặt dì Đinh xám ngắt khi bà kể tiếp: “Nhưng khi đó cô bé gần như đã c.h.ế.t rồi, ai mà tin lời bà ta chứ. Họ cố đẩy cái bình ra nhưng mẹ cô bé lại ôm chặt lấy, vừa khóc lớn vừa mắng chúng tôi, bảo chúng tôi hại c.h.ế.t con trai bà ấy.”

Dì nói xong, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, liên tục xoa qua lại.

Tôi nhìn cái bình đong đưa trong tay dì, bước tới nhận lấy để rót thêm nước.

Dì Đinh tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, giọng nhỏ lại: “Sau đó ở bệnh viện, cô bé kia không qua khỏi. Toàn thân cô bé đầy những con rắn không da ký sinh, thịt trên người gần như bị ăn sạch. Đứa trẻ trong bụng mẹ cô bé cũng đã c.h.ế.t lưu. Khi lấy ra, nó là một bào thai quái dị, không có tay chân.”

Không có tay chân… chẳng phải chỉ còn phần đầu nối với thân mình sao? Chẳng phải…

Tôi nghĩ đến cái bồn sứ, nơi những con rắn không da ngâm mình trong m.á.u loãng. Nếu đứa trẻ lớn lên, không có tay chân, liệu có phải cũng sẽ giống như vậy không?
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 19: Chương 19



Vậy có khi nào trong bụng mẹ tôi cũng là thứ giống vậy không?

Trương Tân Trúc nghe vậy cũng mím môi: “Thế cái bình đó đâu?”

“Chuyện này hồi đó làm ầm lên dữ lắm, sau đó cái bình ấy bị trưởng thôn Từ Gia thôn lấy đi, nói là đem chôn. Nhưng khi tôi đi, vẫn nghe người ta nói có kẻ đang tìm cái bình đó để cầu sinh con trai.” Dì Đinh nở nụ cười khổ.

Dì lạnh lùng nói tiếp: “Nghe đâu kẻ đó sinh ra quái thai nhưng lại cho rằng đó là con trai. Nếu không phải chúng tôi đưa cô bé kia đi, khiến cái thai trong bụng c.h.ế.t lưu thì chắc chắn đã sinh được rồi.”

Dì Đinh mang vẻ mặt đầy tự trách: “Tôi hối hận lắm, lẽ ra khi biết đứa con gái lớn nhà họ mất tích, nên tiếp tục tìm. Như vậy, cô bé kia sẽ không bị rắn rỉa sống rồi bị chính mẹ ruột của mình cắn c.h.ế.t thảm thương như vậy.”

“Tất cả chỉ vì một cái bình, mà họ tin tưởng đến mức sẵn sàng dùng mạng sống con gái mình để đổi lấy con trai sao?” Tôi đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, sao ba mẹ tôi lại có chấp niệm sinh con trai sâu đậm như vậy.

Nhưng tôi cũng đã chứng kiến sự điên cuồng của họ. Với những người muốn sinh con trai đến mức tuyệt vọng thì chỉ cần có một tia hy vọng, họ đều sẽ tin.

Ngay cả bây giờ vẫn có người đưa m.á.u sang Hồng Kông để xét nghiệm giới tính thai nhi!

Dì Đinh nhìn tôi và Trương Tân Trúc, rồi nhẹ giọng nói: “Chồng tôi làm ở tòa soạn, ông ấy thích tìm hiểu mọi chuyện đến ngọn ngành. Sau này, ông ấy điều tra được, cái bình đó bị đem chôn ở một hang rắn rất lớn. Người ta chờ lúc đàn rắn giao phối, đổ xăng vào và thiêu cháy chúng thành tro.”

“Tro rắn đó được trộn với m.á.u thịt của những đứa trẻ không thể sinh ra, bị sảy thai... Ai! Chính là xương m.á.u hòa vào bùn, tro rắn làm thành tàn hương.” Dì Đinh nói, tay bắt đầu run lên, hít sâu một hơi: “Dù sao, nguyên liệu vốn đã không bình thường. Lại thêm cái gọi là Tống Tử Nương Nương gì đó, bảo rằng có loại đầu rắn mang lại con trai, được gắn trong bình, nên mới gọi là Cốt Nhục Xà Đàn.”

“Chẳng lẽ thứ tôi ghi trong cuốn sổ là cái đầu rắn trong bình đó sao?” Tôi định lấy sổ ra xem nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của dì Đinh, tôi lại thôi.

“Tôi chưa từng thấy bên trong nhưng bên ngoài cái bình, chắc là như thế.” Dì Đinh thở dài nặng nề.

Dì nhìn tôi nói: “Thứ đó dùng m.á.u thịt con gái nuôi rắn hồn, sao có thể sinh ra con trai được. Mẹ cô như vậy, dù báo công an cũng không điều tra ra gì, tốt nhất cô nên tránh xa mẹ mình đi!”

Tôi nghĩ đến hình ảnh mẹ tôi cầm con d.a.o đầy máu, lặng lẽ gật đầu.

Lúc này Trương Tân Trúc định lấy bình nước sôi nhưng bị dì Đinh ngăn lại: “Mấy đứa biết cũng biết rồi, đi nhanh đi. Lát nữa chồng tôi về, nếu như ông ấy biết chuyện cái bình này lại xuất hiện, chắc sẽ lại không ngủ mấy ngày mấy đêm giống như trước đâu.”

Trương Tân Trúc lập tức nháy mắt ra hiệu, mỉm cười cảm ơn dì Đinh rồi kéo tôi đi.

Ra đến cửa, tôi chợt nghĩ đến một điều, quay lại hỏi dì: “Cặp vợ chồng dùng Cốt Nhục Xà Đàn đó sau này thế nào?”

Dì Đinh liếc tôi một cái, cười mỉa mai: “Thế nào à? Đứa con trai đó không sinh ra được, họ đến Văn phòng Kế hoạch hóa gia đình làm loạn một hồi, bảo chúng tôi g.i.ế.c người, hại c.h.ế.t con trai bọn họ.”

“Người mẹ đó cũng kiệt quệ sức khỏe, sau này không sinh thêm được nữa. Trước đó chẳng phải đã đưa đi ba đứa con gái sao? Họ lại đem một đứa con gái đã cho người khác về. Mấy năm nay, nghe nói còn tìm lại được hai đứa con gái trước, bây giờ mỗi tháng ba đứa con gái gửi tiền chu cấp, cô con gái út còn đưa chồng về ở rể, sống sung sướng lắm!” Dì Đinh nói, rồi phẩy tay bảo tôi đi nhanh.
 
Back
Top Bottom