Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
565,332
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNyC17oZpf-3iZXnzAGIFO-NJMP7kYPnG33xAARX7BLVsUF-qIuEMwRcTetwDv3-vm5pA7OjUZy5dVHgkJkq58ZImgeMYpJPG4ebnWT2s7r8iIqQSdbNBemvOGeJKgvrqifXCfMOco6yQHxeiQJKKR6=w215-h322-s-no-gm

Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Tác giả: Nguyệt Lộc
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm thứ ba kể từ khi xuyên việt đến thời cổ đại, hệ thống gặp trục trặc, khiến ta bị ràng buộc với những cảm xúc của một người khác.

Khi Vệ Hoài Quang đau khổ, ta cũng phải chịu đựng cảm giác buồn nôn và khó chịu. Nếu ban đêm hắn ta không ngủ được, trốn trong chăn suy nghĩ về người trong lòng; ta cũng phải nằm trên giường một cách tuyệt vọng, mang theo đôi mắt thâm quầng, cảm nhận nỗi tương tư nồng đậm đó, không thể chợp mắt.

Nghe nói vị An Lạc Quận chúa trong hoàng thành kia đang chọn phu quân.

Vệ Hoài Quang miệng nói không sao, nhưng vừa quay đi đã chạy về phòng ôm chăn khóc. Vừa khóc vừa gào lên rằng tức phụ lớn như vậy không còn nữa rồi. Khiến ta vừa trêu chọc các tiểu lang quân trẻ, vừa phải bịt miệng nôn điên cuồng.

Ta tức giận!

Ta đạp cửa phòng bước vào: "Không phải người trong lòng sao? Để lão nương giúp ngươi theo đuổi!"​
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 1: Phần 1



Trước khi gặp Vệ Hoài Quang, cuộc sống của ta vẫn khá là thoải mái.

Ở một thị trấn biên giới nhỏ, ta sở hữu một tòa nhà to, có hàng chục nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ. Thỉnh thoảng hứng lên, ta vung một ít tiền ra ngoài, một dãy những tiểu lang quân phong lưu tuấn tú đều tranh nhau biểu diễn tài năng cho ta xem.

Một số người thận trọng chỉ dám nắm lấy cổ tay ta, đặt tay ta lên cơ bắp rắn chắc của họ. Sau đó nháy mắt đưa tình với ta, nói đêm nay họ chỉ thuộc về một mình ta.

Tóm lại, ta rất vui vẻ.

Nhưng niềm vui đó --

Chỉ kéo dài đến ngày trước khi Vệ Hoài Quang xuất hiện.

2

Ta là một người xuyên nhanh công lược. Thành tích cũng không tệ, tích lũy được nhiều tích phân, hiện đang trong kỳ nghỉ phép.

Đổi tích phân lấy bạc an cư ở thị trấn nhỏ này, định nằm ườn một thời gian rồi tiếp tục làm nhiệm vụ.

Tuy nhiên, biên cương nhiều chiến loạn. Đặc biệt khi đôi bên giao tranh, cát vàng mờ trời, luôn có rất nhiều người chết. Vệ Hoài Quang, chính là "người chết" mà ta nhặt được từ chiến trường về nhà.

Ban đầu nhặt hắn ta về nhà, là vì thấy ngón tay hắn ta còn cử động nhẹ, chưa hoàn toàn tắt thở.

Hệ thống nói trong tiểu thế giới này, Vệ Hoài Quang vốn là một nhân vật quan trọng, đáng tiếc kết cục không tốt, bị người của mình hại c.h.ế.t trên chiến trường.

Thiếu niên Tướng quân, vô cùng khí phách, không nên c.h.ế.t dễ dàng như vậy. Vậy nên ta dùng tích phân đổi lấy đan dược. Tẩy sạch chất độc trong cơ thể hắn ta, lại tốn tiền mời đại phu đến chữa trị cho hắn ta.

Trên người Vệ Hoài Quang có quá nhiều vết thương do ta kiếm. Dùng đan dược tẩy độc, nhưng ta chỉ có thể lấy cớ nói mình có thần dược. Nhưng những vết sẹo và m.á.u me đầm đìa trên người hắn ta, không thể cứ thế biến mất, nếu không sẽ gây nghi ngờ, thậm chí còn bị coi là phá hoại sự ổn định của tiểu thế giới này. Vì vậy, ta chỉ có thể giữ hắn ta ở đây dưỡng thương từ từ.

Ta cứu hắn ta, hắn ta tạ ơn ta, còn nói "ơn cứu mạng không thể báo đáp".

Ta miệng nhanh hơn não: "Vậy không bằng lấy thân báo đáp được không?"

Trong thoại bản đều diễn như vậy.

Nghe ta nói thế, Vệ Hoài Quang giật giật khóe môi, gượng ép nặn ra một nụ cười.

Hắn ta chắp tay thi lễ với ta: "Trong lòng đã có người. Ơn cứu mạng không thể báo đáp, sau này nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cô nương!"

Vậy nên, là ta tự đa tình rồi.

Ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng, vậy nên ta cười khan vài tiếng, dặn dò hắn ta hãy dưỡng thương cho tốt, sau đó quay sang viện bên cạnh, tiếp tục xem các tiểu lang quân biểu diễn tài năng.

Vừa bị đau lòng, tốt nhất là để mấy tiểu lang quân tuấn tú an ủi một chút.

Vẻ ngoài của Vệ Hoài Quang quả thực không tệ. Nhưng đã có người trong lòng, tất nhiên không còn trêu chọc nữa, tránh phá hỏng nhân duyên tốt đẹp.

Tuy nhiên, đúng lúc ta đang vui vẻ uống rượu với các tiểu lang quân, hệ thống đã biến mất từ lâu ấy, đột nhiên xuất hiện, dọa ta suýt ngất trên giường.

Thấy ta chật vật, hệ thống cười "hắc hắc" vài tiếng.

[Ký chủ, chơi vui vậy ~]

Ta cười gượng: "Mi cũng có tiền, mi cũng có thể."

Hệ thống không tiếp tục đùa với ta nữa, mà trực tiếp thông báo nhiệm vụ: [Nhiệm vụ đến rồi, mau từ biệt mấy tiểu lang quân của ngươi đi, tranh thủ xuyên việt. ]

Trước khi chia tay, nhìn các tiểu lang quân vây quanh bên mình, ta có chút không nỡ. Dù sao cuộc sống thần tiên như vậy, sống một ngày ít một ngày, huống chi là những tiểu lang quân mà trong mắt chỉ có tiền của ta.

Nhưng chưa kịp từ biệt họ, hệ thống đột nhiên hét lên:

[Hỏng rồi! Ký chủ ơi, não ta có vấn đề rồi! ]

Ta trợn mắt nhìn hệ thống: "Bộ não máy móc của mi có khi nào bình thường chứ?"

Hệ thống tiếp tục hét:

[Không phải chỉ có não ta có vấn đề, nhiệm vụ của ngươi cũng gặp trục trặc rồi á á á á! ]
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 2: Phần 2



Thế là --

Một hệ thống não có vấn đề, dẫn theo một ký chủ muốn đập c.h.ế.t nó, đột nhiên phát ra tiếng động chói tai, dọa đám tiểu lang quân hoảng hồn.

Vì lẽ ra phải đi đến tiểu thế giới tiếp theo làm nhiệm vụ, nhưng ta vẫn ở nguyên tại chỗ, trạng thái nhiệm vụ cũng biến thành bị ràng buộc với Vệ Hoài Quang một cách kỳ lạ.

Hắn ta vui ta cũng phải vui. Hắn ta không ngủ được, ta cũng không ngủ được. Hễ hắn ta buồn bã đau khổ, ta cũng phải theo đó mà buồn nôn.

Tóm lại --

Tất cả hỉ nộ ái ố của ta, đều bị ép buộc ràng buộc với hắn ta, không còn một chút tự do nào.

Ban đầu cũng không có gì quá nghiêm trọng, dù sao Vệ Hoài Quang là thiếu niên Tướng quân, thêm nữa nam nhi không dễ rơi lệ, những ngày buồn bã chỉ chiếm thiểu số, hẳn là một nam hài sáng sủa tươi sáng, không gây quá nhiều phiền toái cho cuộc sống của ta. Nhưng rất nhanh, ta đã phải trả giá cho suy nghĩ ngây thơ của mình.

"Vệ Hoài Quang, nửa đêm không ngủ, lại ở đây làm ta đau khổ cái gì!"

Ta đội quầng thâm dưới mắt, vào đêm thứ một trăm lẻ bảy không ngủ được, cuối cùng không nhịn được chạy đến phòng hắn ta, túm cổ áo hỏi.

Hắn ta nhìn ta, như muốn nói gì đó, nhưng lại thở dài, không nói ra lời. Cuối cùng, hắn ta ôm chăn co rúm trong góc, mắt đầy u sầu.

Tiếp theo, ta cũng phải thở dài theo (bị ép buộc).

Vệ Hoài Quang liếc nhìn ta, rồi lại chỉ ra ngoài cửa sổ: "Ta thật sự không thể rời khỏi đây sao?"

Ta là người ngoài, chỉ đến đây nghỉ phép, không có nhiệm vụ gì. Vậy nên trước khi đến tiểu thế giới này mười năm, để đảm bảo tiểu thế giới này vận hành bình thường, ta chỉ có thể ở lại trong khu vực an toàn mà hệ thống phân cho ta. Thị trấn biên giới này, đã là nơi tốt nhất ta tìm được sau khi so sánh nhiều mặt.

Mà ta bị ép buộc ràng buộc với Vệ Hoài Quang. Ta không thể rời đi, hắn ta đáng lẽ phải c.h.ế.t nhưng lại được ta cứu sống, số mệnh đã ràng buộc với nhau, hắn ta cũng vì thế không thể rời đi. Nếu không, ta và hắn ta sẽ phải c.h.ế.t cùng.

Phấn đấu nửa đời, cuối cùng lại rơi vào kết cục hồn phi phách tán, ta chắc chắn không muốn.

Vậy nên ta bịa ra một câu chuyện, nói bản thân trong vòng mười năm không thể rời khỏi thị trấn biên giới, nếu không nhất định sẽ gặp đại họa, c.h.ế.t không toàn thây. Mà hắn ta được ta cứu sống, phải báo đáp ơn cứu mạng. Trong bảy năm còn lại phải luôn ở lại đây, tuyệt đối không được bước ra khỏi cổng thành nửa bước.

Vệ Hoài Quang là người trọng chữ tín. Ta cứu hắn ta, đối với hắn ta đó là ơn cứu mạng, việc này lại liên quan đến sinh tử của ta, vậy nên hắn ta đồng ý với yêu cầu của ta.

Mà trước khi kỳ hạn mười năm đến, hắn ta phải như chiến báo truyền về kinh thành viết: "Vệ Tướng quân chiến đấu ác liệt, cuối cùng đã tử trận."

Điều này có nghĩa là những người bằng hữu của hắn ta ở kinh thành, thậm chí cả người trong lòng hắn ta nhớ nhung, đều chỉ nhận được tin tử trận, không ai biết hắn ta vẫn còn sống ở thị trấn nhỏ nơi biên giới.

Thấy hắn ta như vậy, hẳn là lại đang nghĩ đến người đó, ta thở dài, bẻ từng ngón tay.

"Đợi đến mùa xuân sang năm, mọi thứ sẽ tốt đẹp."

Đây là năm thứ chín kể từ khi ta đến thế giới này, còn vài tháng nữa, sẽ hoàn toàn thoát khỏi hạn chế.

Vệ Hoài Quang "ừm" một tiếng, vẫn ngẩng đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ.

Ta biết hắn ta đang nghĩ gì, vậy nên kéo ghế ngồi bên cạnh, cùng hắn ta ngắm vầng trăng không quá sáng kia.

"Dù sao cũng rảnh rỗi, ngươi không ngủ được, ta cũng không ngủ được. Chi bằng, nói cho ta nghe về người trong lòng ngươi đi."

Nghe ta nói vậy, ánh mắt Vệ Hoài Quang trở nên dịu dàng, rồi bắt đầu nói: "Nàng ấy, là một cô nương rất đáng yêu, hơi ngốc nghếch, nàng ấy. . ."

Thật ra --

Về câu chuyện người trong lòng của hắn ta, ta đã nghe không dưới trăm lần. Nhưng Vệ Hoài Quang ở kinh thành không còn người thân, chỉ có một người đặt trong tim, chính là Chỉ Diên.
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 3: Phần 3



Đúng vậy, cô nương đó tên là Chỉ Diên.

Mệnh rất mỏng, ta nhờ hệ thống tính toán, đây là một mệnh cách vốn sẽ cô độc đến già. Hai người có duyên vô phận, theo quỹ tích của tiểu thế giới này, là vĩnh viễn không thể đến được với nhau.

Nhưng ta không dám nói cho hắn ta biết, sợ hắn ta khóc, cũng sợ hắn ta đau khổ, càng sợ vì thế mà ngày ngày phải cảm nhận nỗi buồn của hắn ta.

Vì vậy ta đã thông đồng với hệ thống --

Đã để Vệ Hoài Quang sống lại từ cõi chết, vậy thì sửa đổi thêm một mệnh cách, để hệ thống thay ta giấu thiên đạo, còn ta sẽ âm thầm điều khiển, giúp họ vượt qua nguy cơ, có tiền chưa chắc không thể thành đôi.

Dù sao hắn ta đêm đêm u sầu, ta cũng khó ngủ một giấc ngon.

Nhưng ta không nói chuyện này cho hắn ta biết.

-- Sợ hắn ta kiêu ngạo.

3

Mặc dù không thể truyền tin rằng hắn ta vẫn còn sống, nhưng nhờ có hệ thống, coi như ta cũng nắm rõ được tình hình bên hoàng cung trong lòng bàn tay. Ví dụ như người trong lòng của Vệ Hoài Quang ban đầu chỉ là một tiểu nha hoàn, sau này tiểu thư trong nhà được làm Hoàng hậu đương triều, nàng ấy được phong làm An Lạc Quận chúa, hàng ngày ở trong cung chăm sóc con cho tiểu thư.

Mà hiện tại, hệ thống lại truyền tin mới nhất cho ta.

"Cái gì? Cô nương kia muốn chọn phu quân ư?" Giọng ta chợt cao vút.

Đến khi kịp phản ứng, vốn dĩ không kịp bịt miệng.

Chỉ cảm thấy gáy lạnh toát.

Vừa xoay người lại, đã thấy Vệ Hoài Quang đứng phía sau ta với vẻ mặt ảm đạm.

Hắn ta cười gượng với ta: "Rất tốt, năm nay nàng ấy đã hai mươi tuổi rồi, đến tuổi thành thân rồi."

Nói xong, khóe mắt Vệ Hoài Quang đỏ hoe.

Ta đưa tay đẩy nhẹ vai hắn ta: "Nếu ngươi thấy khó chịu thì cứ khóc ra. Ta chắc chắn sẽ không cười nhạo ngươi đâu, được chứ?"

Hắn ta nhìn ta, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình.

"Ta đường đường là một thiếu niên Tướng quân, sao có thể dễ dàng rơi lệ được?"

Thật sao? Sao ta không tin lắm nhỉ?

Vệ Hoài Quang lại lắc đầu: "Tư Dao, ta thực sự không sao, chỉ là không ngủ ngon, ta về phòng nghỉ ngơi đây."

Nói xong, hắn ta xoay người rời đi, bước chân có phần chật vật.

Hệ thống xuất hiện.

[Đánh cược không, ta cược trong vòng mười phút nữa hắn ta sẽ khóc. ]

Ta cười, dựng ngón tay lên.

"Vậy ta cược hai phút!"

Dù sao cũng bị ép buộc gắn kết với Vệ Hoài Quang gần bảy năm rồi, về những cảm xúc giấu trong lòng hắn ta, không ai hiểu rõ hơn ta. Nhưng, ta vẫn tính sai.

Lần này chưa đến hai phút, ta đã cảm thấy n.g.ự.c nghẹn ứ, một cảm giác buồn bã khó tả lan tỏa từ lồng ngực, kèm theo nước mắt tự động rơi và cơn buồn nôn, khiến ta suýt nữa hai mắt tối sầm bất tỉnh.

Vì lý do bị ràng buộc, ta bị ép phải cảm nhận những ta động cảm xúc của hắn ta, cũng vì thế mà có thể nghe được tiếng lòng của hắn ta.

Chẳng hạn như lúc này, Vệ Hoài Quang đang gào thét trong lòng -

Tức phụ nhi của ta không còn nữa! Không còn nữa! nàng ấy không còn nữa

"Được rồi, lần này ọe. . . lần này một phút ọe. . . chưa đến một phút ọe. . ."

Ta vừa nôn vừa đi về phía phòng hắn ta.

Nhưng ngay khi ta đẩy cửa phòng ra, Vệ Hoài Quang đang cầm một cuốn binh thư trong tay, ngoài đôi mắt hơi đỏ ra thì không thấy có gì khác thường.

Thấy ta đẩy cửa vào, hắn ta ngẩng đầu nhìn ta: "Có chuyện gì không? Hai ngày tới ta định dốc lòng nghiên cứu binh pháp."

Trông có vẻ bình thường, n.g.ự.c cũng không còn khó chịu nữa. Vì vậy ta xoay người định bước ra ngoài.

Nhưng -

Ngay khi vừa rời đi, tim lại đau nhói, vừa đau vừa rơi lệ. Ta nhanh chóng quay người lại, vẻ mặt Vệ Hoài Quang vẫn không có chút thay đổi nào, ngoại trừ việc ta mới nhận ra cuốn binh thư hắn ta đang cầm bị ngược, cùng với đáy mắt đỏ ngầu.

"Nếu ngươi thấy ọe. . . thực sự khó chịu, ọe. . . không cần cố chịu, ta ọe. . . ta không có ý xem trò cười của ngươi."
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 4: Phần 4



Ta phục rồi, một câu nói cũng không thể để cho ta nói trọn vẹn.

Hắn ta lắc đầu: "Ta không khó chịu. Vốn dĩ chỉ là ta đơn phương, Chỉ Diên cũng chưa từng nói thích ta, giờ nàng ấy bắt đầu tuyển phu quân, rất tốt mà."

Tốt ư?

Nước mắt ta sắp chảy ngược thành sông rồi.

Không chịu nổi nữa!

Ta kéo Vệ Hoài Quang đang ngồi trên ghế đứng dậy, cố gắng hít thở sâu mấy cái, bình ổn cảm xúc trong lòng, cố gắng để có thể nói trọn vẹn một câu.

Ta nói với hắn ta: "Không phải là người trong lòng sao? Ta giúp ngươi theo đuổi! Ta cùng ngươi đến kinh thành, ta nhất định sẽ giúp ngươi theo đuổi được nàng ấy!"

Nếu không thì, ta sẽ phải ngày đêm rơi lệ, còn phải đau khổ buồn nôn, thật là quá chịu tội.

Hắn ta không động đậy, trong mắt vẫn còn một tia ảm đạm: "Nhưng thời gian không còn nhiều, chúng ta không thể rời khỏi biên quan."

Ta giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ.

"Ngày mai là giao thừa, qua năm mới, lập xuân đã trước mắt rồi. Bây giờ chúng ta thu xếp đồ đạc, tranh thủ thời gian đến kinh thành. Chỉ Diên dù sao cũng là Quận chúa, cho dù là tuyển chọn phu quân, cũng không thể vội vàng như vậy được, lúc đó chúng ta ra roi thúc ngựa, chắc chắn sẽ kịp."

Chỉ Diên vốn có mệnh cách cô độc, nếu ta không giúp, nàng ấy chắc chắn sẽ không chọn được phu quân, vì vậy ta hoàn toàn không sợ.

Nghe ta nói vậy, mắt Vệ Hoài Quang lập tức sáng lên, liên tục xác nhận với ta: "Thật sao?"

Đương nhiên rồi!

Mặc kệ hắn ta tiếp tục khó chịu như vậy sao?

Không được, như thế ta sẽ c.h.ế.t mất.

Vì vậy năm nay, dù có hơi vội vàng, những đồ đạc lỉnh kỉnh đều phải thu xếp. Còn có những tiểu lang quân đã kết tình sâu đậm với ta, ta đều phải từ biệt từng người, nói lời không nỡ với họ.

Đến ngày lập xuân -

Ta và Vệ Hoài Quang, cùng nhau bước trên con đường truy thê!

4

Đến được hoàng thành đã là trung tuần tháng ba, ta và Vệ Hoài Quang vừa bước vào hoàng thành. Chỉ thấy trong thành náo nhiệt vô cùng, hỏi thăm người qua đường mới biết hôm nay Trạng nguyên cưỡi ngựa ta phố, vinh quang vô hạn. Nhưng không liên quan tới bọn ta lắm, vì vậy ta kéo Vệ Hoài Quang, định xuyên qua đám đông, trực tiếp vào cung tìm Chỉ Diên.

Nhưng ta chưa đi được mấy bước, hệ thống đột nhiên lên tiếng.

[Không xem thử Trạng nguyên trông như thế nào sao? ]

Ta trả lời nó trong lòng: "Có gì hay mà xem, vẫn là nhanh chóng làm chuyện chính, tìm được Chỉ Diên rồi tính."

Nói xong, ta ra sức chen qua đám đông, vừa định xoay người rời đi.

Hệ thống cười "hê hê" thành tiếng.

[Nhưng vị Trạng nguyên này, dung mạo là kiểu ngươi thích đấy. ]

Nghe vậy, bước chân ta hơi chững lại.

"Hệ thống, chẳng lẽ ta là người vì sắc đẹp mà bỏ bê chuyện chính sao?"

Lần này hệ thống không trả lời ta.

Ta cười lạnh, trực tiếp xoay người kéo Vệ Hoài Quang, không nói hai lời đã chen vào trong đám đông.

"Thế thì ngươi đoán đúng rồi!"

Nói xong, ta dùng hết sức mạnh, cuối cùng cũng chiếm được hàng đầu, chỉ để được no mắt.

Chỉ thấy Bùi Thư Thần cưỡi con ngựa cao lớn, quan phục đỏ càng làm tôn thêm dáng vẻ anh tuấn.

Hắn thân hình gầy gò, mặt như ngọc. Giữa đôi mày mang vẻ dịu dàng, nhìn người dân hai bên đường hoan hô vì hắn, Bùi Thư Thần hơi cúi mắt xuống, rồi lại mỉm cười dịu dàng.

Hệ thống, thực sự không lừa ta!

Ta thích nhất chính là những thiếu niên lang ôn nhuận như ngọc thế này!

Lúc này, hắn đang đi về phía con đường này. Người trên đường quá đông, ta bị đẩy qua đẩy lại, thậm chí còn có tiểu cô nương muốn tranh vị trí của ta!

Ta trực tiếp đưa mắt ra hiệu với Vệ Hoài Quang.

Nói đến thiếu niên Tướng quân, Vệ Hoài Quang có võ nghệ vô song, lúc này vừa hay có thể bảo vệ ta.

Hai người bọn ta chen trong đám đông, vì vậy cũng có thể nghe được người dân xung quanh trò chuyện.

"Nghe đồn bệ hạ rất coi trọng vị Bùi đại nhân này."
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 5: Phần 5



Ừm, thật tinh mắt.

Dung mạo như vậy, nếu rơi vào trong viện của ta, ta cũng sẽ rất coi trọng.

Hệ thống cạn lời: [Điều đế vương coi trọng là tài năng, ngươi nông cạn, chỉ nhìn mặt! ]

Cũng không hẳn vậy, thực ra ta cũng khá để ý đến những khía cạnh khác.

Hai người bên cạnh vẫn tiếp tục trò chuyện.

"Đúng vậy, họ sẵn sàng gả An Lạc Quận chúa cho hắn, đủ thấy được mức độ coi trọng hắn."

Vừa nghe xong, ta và Vệ Hoài Quang lập tức nhìn nhau. Hắn ta không hề để lộ chút khác thường nào, trông chẳng có vẻ buồn bã gì cả.

Nhưng rồi, lồng n.g.ự.c ta chợt thắt lại, khóe mắt cũng đỏ hoe đến ba phần.

Đồ nam nhân đa sầu đa cảm trời đánh!

Ta lập tức chen đến bên người kia: "Xin hỏi huynh đài, lời này có thật không?"

Người vừa nói chuyện mặc một chiếc trường sam, chất vải trên người cũng không phải tầm thường, nhìn dáng vẻ này gia thế hẳn không tệ.

Hắn ta gật đầu: "Chuyện này cũng chẳng phải bí mật, nghe nói hôm nay Bùi đại nhân sẽ cùng An Lạc Quận chúa đi du xuân ở ngoại thành, xem như đây là ân sủng từ Hoàng thượng đấy, vinh dự đặc biệt này bọn ta cũng không dám mơ tới. . ."

Sau khi có được thông tin mình muốn.

Ta cũng chẳng còn tâm trạng ngắm nhìn vẻ đẹp của Bùi Thư Thần nữa, dù sao bên cạnh còn có Vệ Hoài Quang luôn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ta, phải giải quyết chuyện của hắn ta trước đã.

May mắn là ta có hệ thống, sau khi đổi điểm lấy ta cụ đặc biệt, lập tức biết được Chỉ Diên hôm nay sẽ đến Trọng Sơn tự ngoài thành.

Ta vội vàng kéo Vệ Hoài Quang ra khỏi thành, định tìm được Chỉ Diên trước khi Bùi Thư Thần đi tuần xong.

Trọng Sơn tự xưa nay vẫn luôn đông đúc khách hành hương.

Đặc biệt là gần đây hoa ta sau núi nở rộ, người đến dâng hương cũng không thể không ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp này.

Có ta cụ trong tay, ta nhanh chóng tìm được vị trí của Chỉ Diên.

Hiện giờ thân phận nàng ấy là An Lạc Quận chúa.

Ra ngoài du xuân, tuy đã cải trang kỹ lưỡng, nhưng bên cạnh vẫn có không ít tỳ nữ, nha hoàn đi theo.

Ta đã nhìn thấy nàng ấy từ xa.

Chỉ Diên ngồi trong đình nghỉ mát, có người bẻ một cành hoa ta đặt bên cạnh, nhưng nàng ấy chỉ cúi mắt xuống, không biết đang mải mê nghịch thứ gì trong tay.

Vệ Hoài Quang vẫn còn do dự, chần chừ không dám tiến lên.

Nhìn bộ dạng nhát gan của hắn ta, ta không nhịn được tức giận, nhanh chóng đẩy hắn ta về phía trước.

Vừa đẩy vừa hét: "Vệ Hoài Quang!"

Trong khoảnh khắc hoa rơi, Chỉ Diên nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy Vệ Hoài Quang đang đứng trước mặt ta.

5

Hắn ta muốn trốn đi, cảm thấy lúc này quá đột ngột như vậy không ổn, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, đôi chân như bị đổ chì, không thể bước thêm nửa bước.

Chỉ Diên xách váy chạy ra khỏi đình, lúc này ta mới nhìn rõ dáng vẻ của nàng ấy.

Nàng ấy mặc váy dài màu nhạt, búi tóc đơn giản nhất. Lúc này vai nàng ấy khẽ run, đôi mắt linh động cũng ươn ướt.

Không phải tuyệt sắc, nhưng tinh nghịch đáng yêu, khiến người ta vừa gặp đã thấy vui vẻ.

"Chỉ Diên. . ."

Vệ Hoài Quang quay lưng về phía ta, ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn ta lúc này. Nhưng sự hồi hộp và phấn khích từ lồng ngực, vào lúc này cũng khiến ta cảm nhận được niềm vui khi gặp lại người trong lòng.

Chỉ Diên từng bước đi về phía hắn ta, nhưng khi còn cách mười bước chân thì dừng lại: "Ngươi. . . Ngươi vẫn còn sống sao?"

Nàng ấy, chắc hẳn cũng đang xúc động.

Đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng khó giấu, nhưng lại e dè, mắt nhìn chằm chằm vào Vệ Hoài Quang, không dám chớp mắt lấy nửa cái, sợ rằng trong chớp mắt, người này sẽ lại biến mất.

Ta có thể cảm nhận được tình cảm giữa hai người, mang theo chút dò xét, rồi dần dần tiến đến gần đối phương.

Nhưng ta không nhìn lâu, lặng lẽ lùi về phía sau.

Chỉ vì hệ thống nhắc nhở ta, Bùi Thư Thần đang cưỡi ngựa đi tuần kia, lúc này đã đến Trọng Sơn tự.
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 6: Phần 6



Hôm nay hắn đến đây, vốn cũng là phụng mệnh hoàng thượng.

Nên ta phải qua đó chặn Bùi Thư Thần lại trước.

Tuy làm vậy có phần không phải, nhưng ta cũng đã hỏi hệ thống, giữa Chỉ Diên và Bùi Thư Thần không có chút duyên phận nào, cũng chắc chắn sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào, ta mới yên tâm ủng hộ Vệ Hoài Quang theo đuổi thê tử.

Nghĩ đến hắn đã đến Trọng Sơn Tự.

Ta vội vàng chạy ra ngoài, đứng đợi trên đường hắn sẽ đi qua, không quên bẻ một cành hoa đào.

Bùi Thư Thần mặc quan phục màu đỏ, toát lên vẻ trang nghiêm nho nhã. Khi đi qua khiến không ít thiếu nữ cũng đi du xuân phải ngoái nhìn, nhưng mắt hắn chỉ luôn nhìn về phía trước, không hề chớp mắt, không có tâm tư nào khác.

Ta cầm cành hoa đào, khi hắn sắp đi qua, lập tức chặn ngay đường đi.

"Đào hoa tươi sắc ấm đầu xuân, ai người không ngắm vẻ tươi duyên."

Nói xong, ta đưa cành hoa ta trong tay cho hắn.

"Cành hoa ta này, tặng cho công tử."

Hắn như bị sự xuất hiện đột ngột của ta làm cho giật mình, đứng tại chỗ, nhíu mày, vẻ mặt đề phòng.

"Chỉ muốn tặng người một cành hoa đào, không có ý gì khác."

Ta hạ giọng dịu dàng hơn, sợ sẽ làm tiểu lang quân hoảng sợ, nếu sau này gặp ta lại bỏ chạy ngay, thì thật không thú vị.

Vẻ đề phòng trên mặt Bùi Thư Thần dần dần biến mất, chỉ là nghe lời ta nói, trong mắt lại có thêm chút không tự nhiên.

Hắn chắp tay thi lễ: "Đa tạ ý tốt của cô nương, nhưng cành hoa ta này, tại hạ không thể nhận."

Điều này nằm trong dự liệu.

Hệ thống bảo ta đừng ép buộc, cũng đừng tùy tiện trêu chọc.

[Bùi Thư Thần là trụ cột, là cánh tay đắc lực của triều đình sau này, chắc chắn sẽ đạt đến địa vị cao nhất trong triều. Tư Dao, ngươi phải cẩn thận một chút, đât là nhân nhân vật quan trọng của vị diện tiểu thế giới, nếu ngươi dính líu quá nhiều với hắn, đến lúc đó để thiên đạo phát hiện, coi chừng bị sét đánh! ]

Hừ, ta có phải là người dễ bị dọa đâu?

Hóa ra là thế thật.

Nhưng nhìn gương mặt của Bùi Thư Thần, ta lại cảm thấy mình có thể chấp nhận.

Bị sét đánh có gì đáng sợ?

Vì vậy ta hắng giọng, vừa định nói thêm điều gì đó thì lồng n.g.ự.c đột nhiên đau nhói.

Điều này không phải do cơ thể ta có vấn đề.

Chỉ có thể là Vệ Hoài Quang ở bên kia, lúc này đã xảy ra chuyện gì đó.

Ngực rất đau.

Nhanh chóng, một cảm xúc buồn bã khó che giấu, lan tỏa từ lồng ngực.

Ta thậm chí còn đứng không vững, ngay khi sắp ngã, Bùi Thư Thần có lẽ do phản xạ có điều kiện, đã đưa tay đỡ ta một cái.

Động tác của hắn rất nhanh, đến nỗi tay đưa ra vô tình va vào cánh tay ta.

Kèm theo đó là cành hoa ta trong tay ta cũng vô ý rơi xuống đất, rồi lại bị hắn giẫm một cái.

Ta lấy lại bình tĩnh, cố gắng đè nén nỗi buồn đó, nhưng vẫn không kìm được đôi mắt ướt át.

Vệ Hoài Quang à Vệ Hoài Quang, ngươi có thể làm được việc gì chứ?

Sau khi chửi xong trong lòng.

Chưa kịp mở miệng, Bùi Thư Thần lại nhanh chóng buông ta ra.

Đại khái có lẽ hắn nhận ra nam nữ thụ thụ bất thân.

Đến nỗi vừa rồi vì đỡ ta mà vô ý chạm vào, giờ đây tai đỏ bừng, có vẻ lúng túng.

Lại thấy ta rơi lệ, cúi mắt nhìn hoa ta dưới đất, lập tức lộ vẻ đầy áy náy.

"Là lỗi của tại hạ, vô ý làm hỏng cành hoa ta cô nương tự tay hái, Bùi mỗ xin tạ lỗi với cô nương!"

Hắn nói chuyện thành khẩn, ta bèn giả vờ dùng khăn lau nước mắt: "Ngươi làm hỏng hoa ta của ta, nhất định phải bồi thường."

[Ký chủ, ta cảm thấy ngươi có chút không biết xấu hổ. ]

Hệ thống nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu đầy khinh bỉ.

Ta đáp lại nó trong lòng: "Ngươi đang đùa sao, đã khi nào ta có thứ gọi là liêm sỉ?"

Hệ thống bị ta làm cho cạn lời.

Bùi Thư Thần không biết đã xảy ra chuyện gì, hành lễ với ta, rồi hạ giọng hỏi: "Không biết cô nương muốn ta bồi thường thế nào? Có cần ta bẻ cho cô nương một cành ta khác không?"
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 7: Phần 7



Ta lắc đầu: "Ta chỉ yêu thích một cành duy nhất, đã hỏng thì cứ để hỏng vậy. Nếu công tử chịu cùng ta uống một. . ."

Ta còn chưa nói hết lời, một bóng dáng yểu điệu bất ngờ chạy ra, suýt nữa đụng phải ta.

"Chỉ Diên!"

Tiếng của Vệ Hoài Quang cũng lập tức vang lên.

Ta xoay người nhìn hai người họ.

Chỉ Diên đã chạy lên phía trước, dường như đang khẽ nức nở, trông rất đáng thương.

May mắn là thị vệ ở xa trông thấy nàng ấy, lập tức cung kính đỡ nàng ấy lên xe ngựa, sau đó nhanh chóng rời đi, không hề dừng lại.

Còn về phần Vệ Hoài Quang, khi thấy nàng ấy lên xe ngựa rồi, lập tức dừng bước, rồi đứng bên cạnh ta.

"Chuyện gì vậy?"

Trước câu hỏi của ta, Vệ Hoài Quang vừa định mở miệng nói điều gì đó, ánh mắt chợt chạm phải Bùi Thư Thần đang đứng bên cạnh, định nói lại thôi, chỉ khẽ lắc đầu với ta.

Ta nhìn Bùi Thư Thần, vốn muốn tiếp tục câu chuyện ban nãy, nhưng rõ ràng không khí lúc này không thích hợp để nói chuyện.

Cuối cùng, ta đành chỉ tạm biệt hắn, rồi quay đầu bước đi.

Ngược lại Vệ Hoài Quang đứng bên cạnh đang buồn bực, sắc mặt rất khó coi, thậm chí không thèm nhìn thẳng vào ta, kéo ta rời khỏi rừng đào.

Ta vừa đi vừa quay đầu, vẫy tay về phía hắn.

"Bùi Thư Thần, chúng ta có duyên gặp lại nhé. . ."

6

"Ta đã tạo cơ hội ngay trước mặt ngươi, ngay cả Bùi Thư Thần ta cũng giúp ngươi ngăn lại được, sao ngươi còn để tiểu cô nương nhà người giận đến mức chạy đi vậy?"

Ngoài Trọng Sơn tự, ta khoanh tay trước ngực, bực bội nhìn Vệ Hoài Quang đứng trước mặt.

Cơ hội như vậy mà lại không biết nắm chắc.

Quan trọng hơn nữa là—

Ta đã liều mình chọc ghẹo Bùi Thư Thần, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể để hắn cùng ta uống rượu, kết quả Vệ Hoài Quang chẳng giúp được gì, giờ đã mất đi cơ hội tốt này.

Ta đ.ấ.m ngực, làm bộ đau lòng.

Vệ Hoài Quang cúi đầu, giọng nói cũng có phần trầm xuống: "Nàng ấy hỏi ta nếu ta đã không sao, tại sao không về kinh. . . Câu hỏi này ta không thể trả lời."

"Vậy sao ngươi không tùy tiện tìm một cái cớ để qua chuyện?"

Cứ nói là bị giam cầm bảy năm, hoặc là bị hôn mê bảy năm, dù sao cũng phải là bị bất đắc dĩ, sự thật cũng đúng là như vậy.

Hắn ta lắc đầu: "Tư Dao, ta không muốn lừa dối nàng ấy."

Được rồi, muốn chơi trò tình yêu thuần khiết phải không?

Nhưng đôi khi những lời nói dối có thiện ý, trong tình huống không làm tổn thương ai, ta vẫn luôn cho rằng không phải là điều không thể chấp nhận được.

Vệ Hoài Quang không nghe, nhưng chỉ cần nghe hắn ta nói thế thôi, ta cũng hiểu đại khí vì sao hai người lại xảy ra hiểu lầm.

Không nói ra được bất kỳ lý do gì, chỉ nói là có điều khổ tâm, nghe qua như đang nói dối.

Đặc biệt là bên cạnh còn có một người như ta.

Xinh đẹp như hoa như ngọc, đang độ xuân thì, khó tránh khỏi việc làm người ta suy nghĩ nhiều.

Sợ rằng hiểu lầm này sẽ càng ngày càng sâu, nên ta lập tức quyết định: "Chúng ta vào cung trước, ít nhất phải khôi phục thân phận của ngươi đã, còn về những hiểu lầm kia, ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết cho ngươi!"

Nghe ta nói vậy, ánh mắt Vệ Hoài Quang đầy cảm động, lại hành một lễ quân thần với ta.

"Tư Dao, ngươi đã cứu mạng ta, giờ lại vì ta mà suy nghĩ nhiều như vậy. Dù làm trâu làm ngựa, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình này!"

Được rồi, ta khoát tay với hắn.

Nếu không phải vì muốn nhanh chóng giải trừ cái ràng buộc c.h.ế.t tiệt kia, ta cũng đâu muốn như vậy.

Nhưng ta cũng không làm gì được hệ thống.

Trong tình huống dở khóc dở cười này, có lẽ ta cần phải giúp Vệ Hoài Quang giải quyết việc này, mới có cơ hội giải trừ ràng buộc.

Nói cho cùng, ta vẫn phải lo cho bản thân trước.

Giờ thấy Chỉ Diên đã về cung, ta và Vệ Hoài Quang cũng không trì hoãn thêm, lập tức đi về phía hoàng cung
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 8: Phần 8



Hắn ta là tướng quân, lại vốn là bạn tốt của đương kim Hoàng đế Phạm Quân.

Dù bảy năm trước đã "chết trận sa trường", nhưng dựa vào công lao và tình nghĩ của Hoàng đế và hắn ta, trong cung ai ai cũng biết đến hắn ta.

Vì vậy khi hắn ta xuất hiện ở cửa cung, tay cầm thẻ bài đủ để chứng minh thân phận của mình, lập tức có người báo tin vào trong cung, chỉ trong thời gian một nén nhang đã có người ra đón Vệ Hoài Quang.

Hoàng đế triệu kiến, theo lý thì ta cũng có phần, nhưng ta không đi, không muốn dính líu quá nhiều với nam chính của tiểu thế giới này.

Ta để công công dẫn đường đưa ta đến ngự hoa viên, vừa nhìn đã thấy Chỉ Diên đang đứng bên Thái Dịch trì.

Trong tay nàng ấy nắm một con diều giấy vàng nhỏ nhắn tinh xảo.

Ta bước đến gần, Chỉ Diên nghe thấy động tĩnh, xoay người nhìn về phía ta, trong mắt thoáng qua chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã trở nên bình thản.

Ở Trọng Sơn tự, nàng ấy đã gặp ta.

Sắc mặt Chỉ Diên rất bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được mà dò xét ta từ trên xuống dưới.

Ta mỉm cười với nàng ấy, nàng ấy cũng cố gắng nặn ra một nụ cười.

Sau đó, Chỉ Diên khẽ thi lễ với ta: "Vẫn chưa cảm tạ cô nương đã cứu Vệ Tướng quân."

Ánh mắt ta vẫn dừng lại trên con diều giấy vàng kia.

Vật nhỏ tinh xảo, trên mặt dính những vết m.á.u loang lổ, như đã trải qua nhiều năm.

Nàng ấy thấy ánh mắt ta dừng lại, vội vàng giấu con diều giấy vàng vào trong tay áo, lại nói với ta: "Nghe nói cô nương và Vệ Tướng quân đã ở bên nhau nhiều năm, hẳn tình nghĩa sâu đậm, các ngươi có phải đã. . . đã. . ."

"Có phải đã có tình ý với nhau?" Câu nói chưa dứt của nàng ấy, ta đã tiếp lời.

Chỉ Diên nghe ta nói vậy, như thể bị chạm đúng tâm sự, có vẻ ngượng ngùng.

Thực ra qua hệ thống ta đã hiểu được Chỉ Diên, hẳn là một cô nương ngốc nghếch, nhiệt thành thiện lương, lại hoạt bát đáng yêu.

Nhưng những năm này, dù là cô nương hoạt bát đáng yêu đến đâu, cũng dần trở nên trầm ổn.

Ta hiểu rằng trong tình yêu, những người vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau, đến cuối cùng đều đau khổ và hối hận.

Vì vậy, ta không hy vọng nàng ấy và Vệ Hoài Quang cũng như vậy.

Do đó, ta trực tiếp nói với nàng ấy: "Nếu không phải vì tai nạn năm đó, hắn ta nhất định đã kịp về tham dự lễ sinh thần của cô nương. Hắn ta tặng cô nương con diều giấy vàng, bên trong chứa đựng bao nhiêu tơ tình, người thông minh như cô nương, sao lại không biết chứ?"

Chẳng qua là tình yêu khiến người ta nhút nhát, luôn cảm thấy những điều tốt đẹp trên đời sẽ không thể rơi vào tay mình.

Giống như lúc này, rõ ràng ta đã nói rất rõ ràng, nhưng Chỉ Diên vẫn còn chút do dự.

"Vậy tại sao những năm qua hắn không quay về?"

Về câu hỏi này, câu trả lời thật sự, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay trời quang mây tạnh, nhưng theo tâm tư ta d.a.o động, mặt trời ẩn vào đám mây, có thể thấy mây đen mờ mờ che phủ.

Đây là thiên đạo đang cảnh cáo ta.

Có những lời, không thể nói cho bất kỳ ai, đây là quy tắc mà người công lược phải tuân thủ.

Vì vậy ta chỉ đành nói: "Ta cứu hắn ta, hắn ta mắc nợ ta ân tình cứu mạng. Ta có họa sát thân, cần hắn ta bảo vệ bảy năm, không để ai phát hiện ra tung tích của ta, đó chính là lý do."

Nghe vậy, Chỉ Diên sửng sốt.

"Thật sao?"

Ta lắc đầu: "Giả đấy."

Nàng ấy "à" một tiếng, ta lại tiếp tục nói: "Mỗi người đều có nỗi khổ khó nói ra, ta đương nhiên cũng vậy. Ngươi chỉ cần nhớ rằng, Vệ Hoài Quang chỉ động lòng với mình ngươi, không liên quan đến thân phận hay địa vị, chỉ vì ngươi chính là ngươi, là Chỉ Diên luôn thiên chân hoạt bát trong lòng hắn ta, thế là đủ rồi. Còn về ta và Vệ Hoài Quang, ta là ân nhân cứu mạng của hắn ta, cũng là bằng hữu, chỉ có thế mà thôi, không hơn không kém."
 
Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Chương 9: Phần 9



Có chuyện không thể giải thích được.

Tuy ta có thể nói dối, nhưng nếu Vệ Hoài Quang không phối hợp, đến lúc đó chỉ khiến tình thế thêm khó coi.

Chi bằng cứ nói thẳng cho rõ ràng.

"Chỉ Diên, việc hắn ta sống lại không dễ dàng, những năm qua ngươi một lòng chờ đợi càng không dễ dàng. Giờ hắn ta đã trở về, sống sờ sờ đứng trước mặt ngươi, trong lòng trong mắt đều chỉ có mình ngươi, thế là đủ rồi."

Nghe ta nói, Chỉ Diên im lặng một lúc, chậm rãi lấy con diều giấy vàng giấu trong tay áo ra, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt đất.

Ta biết lúc này nàng ấy cần phải suy nghĩ kỹ.

Người mình yêu c.h.ế.t đi sống lại, nhưng trớ trêu là hai người trước đây chưa từng vạch rõ ranh giới.

Bây giờ, đã không nhịn được tương tư trong lòng, lại thấy mình không có thân phận để mở lời, vô cớ ngượng ngùng ở đó.

Là khán giả như ta, nhiều ít cũng có chút không nhịn được.

Cho nên cần một cơ hội, đẩy hai người họ về phía trước một chút, bày tỏ tâm ý mới được.

7

Và cơ hội đó, rất nhanh đã đến.

Vị tướng quân lập được chiến công hiển hách cho triều đình đột nhiên sống lại, lại là bằng hữu tốt nhất của Đế vương, ngoài việc khôi phục chức tướng quân, Đế vương còn đích thân thiết yến khoản đãi.

Còn về ta - ân nhân cứu mạng này, cũng nằm trong danh sách được mời.

Ở tiểu thế giới này, đương kim Đế vương và Hoàng hậu, chính là nam nữ chính của thế giới này.

Phạm Quân và Đường Giai. . . ừm, là CP ta từng đẩy thuyền.

Hoàng hậu ngốc nghếch và quyền thân phúc hắc.

Tóm lại, là một câu chuyện rất ngọt ngào, may mắn cũng có kết cục viên mãn.

Còn về nhân vật chính hôm nay.

Vệ Hoài Quang lúc này đang ngồi cùng hàng với ta, bên trên là Chỉ Diên, ngồi bên cạnh chức viện là Bùi Thư Thần.

Còn về việc sắp xếp chỗ ngồi như vậy, cũng chỉ có thể đổ lỗi cho Hoàng hậu Đường Giai.

Lúc này, nàng ấy đang chống cằm nhìn Vệ Hoài Quang đầy hứng thú.

Thấy hắn ta không nói gì, chỉ buồn bực uống rượu, giống như đang hận rèn sắt không thành thép.

Chỉ đáng tiếc không thể dùng Bùi Thư Thần làm công cụ hình người.

Hắn ngồi nghiêm trang, không uống rượu, cũng chẳng nhìn Chỉ Diên, ánh mắt lại dường như vô tình nhìn về phía ta.

Có lẽ còn nhớ chuyện ở Trùng Sơn tự, khi đó vì Vệ Hoài Quang, ta đã rơi lệ trước mặt hắn.

Hắn nói muốn đền ta hoa đào, tiếc là không thể thực hiện được.

Ta nâng ly về phía hắn, trong mắt hắn thoáng qua vẻ bối rối, nhưng cuối cùng vẫn theo quy củ nâng ly rượu lên, rồi uống cạn.

Chậc, dáng vẻ như vậy, ta càng thích.

[Ký chủ, đừng mê trai nữa, việc chính gấp lắm! ]

Hệ thống dùng giọng điệu như ngươi cha già, nhắc ta đừng quên kế hoạch của mình, ta "ừm" một tiếng trong lòng, rồi cố ý nghiêng người nói chuyện với Vệ Hoài Quang trước mặt Chỉ Diên.

Hắn thấy ta nhìn mình, có chút không hiểu lắm, chỉ dùng ánh mắt hỏi ta có chuyện gì.

Đảm bảo ánh mắt Chỉ Diên đã hướng về đây.

Ta cố ý dùng khăn che miệng, rồi dùng giọng chỉ ta và Vệ Hoài Quang mới nghe được nói: "Chỉ Diên thật xinh đẹp, Chỉ Diên thật đáng yêu. . ."

Nghe ta nói vậy, mới đầu Vệ Hoài Quang ngẩn người một lúc, sau đó trong ánh mắt lộ ra chút ý e thẹn, cũng nhỏ giọng đáp lại ta: "Ngươi cũng tinh mắt đấy, ta cũng cảm thấy vậy."

Ta không nhịn được liếc hắn ta một cái.

Đương nhiên, không để người khác phát hiện.

Trong bữa tiệc, những cử chỉ nhỏ giữa ta và Vệ Hoài Quang tất nhiên đã rơi vào mắt người khác.

Đặc biệt là Chỉ Diên ngồi đối diện, sắc mặt nàng ấy lập tức tái nhợt, lấy cớ không chịu được rượu, đành lấy cớ xin phép về Triêu Dương điện nơi nàng ấy ở.

Nghe nói nàng ấy đã rời đi, Vệ Hoài Quang vội ngẩng đầu lên, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng nàng ấy.

Ta lén đá hắn ta một cái dưới bàn: "Chính là lúc này, mau đuổi theo, bày tỏ tâm ý đi, ngươi mà cứ giấu giếm thì tức phụ sẽ không còn thật đấy!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back