Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Diên Ninh - Mạnh Bà Tửu

Diên Ninh - Mạnh Bà Tửu
Chương 10: Chương 10



21.

"Mẫu hậu."

Ta nắm lấy tay người, dịu dàng nói: "Con là Thời Âm đây."

Người hơi nghi hoặc nhíu mày, ánh mắt lướt trên người ta từ trên xuống dưới: "Ngươi?"

"Đúng, là con."

Ta nắm tay người chạm lên mặt ta: "Người sờ thử xem, con chính là Thời Âm, chỉ là con đã lớn rồi."

"Lớn rồi sao?" Ngón tay người lạnh buốt khẽ lướt qua má ta, "Thời Âm lớn rồi…"

Người nhìn ta trân trân, lẩm bẩm: "…Ngươi không giống con bé."

Ta sững lại. Người vuốt v3 gương mặt ta như thể đang nhìn xuyên qua ta mà trông thấy một ai khác.

"Thời Âm của ta biết cười, biết làm nũng, là một cô bé ngây thơ, hồn nhiên."

"Ngươi không giống nó, ngươi không cười, miệng không cười… mắt cũng không cười."

Bao nhiêu năm rồi.

Kể từ khi ta học cách giết người từ đám điên kia, ta chưa từng cảm nhận lại nỗi đau như thế này. Giống như cái ngày ta bị hắn dụ dỗ giết người, lại bị chém rớt ngón tay út đau đến tận xương tủy, thấm vào từng kẽ tim.

Ta cắn chặt răng, dụi nhẹ vào lòng bàn tay mẫu hậu, muốn cười nhưng lại chẳng cười nổi. Ma ma đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, khẽ thở dài:

"Điện hạ, nương nương mơ hồ rồi, ngài đừng trách người."

Ta lắc đầu: "Ta biết, những năm qua vất vả cho bà rồi."

Ma ma này là người đã theo mẫu hậu từ khi vào cung, tất nhiên cũng nhận ra ta. Bà bưng đến một bát thuốc, giả vờ nhẹ nhàng chuyển chủ đề:

"Nào, nương nương uống thuốc đi, giờ công chúa cũng đã về rồi, vậy thì…"

Ta đón lấy bát thuốc trong tay bà: "Để ta đút cho mẫu hậu."

Mẫu hậu nhăn mày, lầm bầm một tiếng: "Đắng."

Thuốc đưa đến bên môi, người lại quay đầu không chịu uống.

Ma ma cười như đang trêu đùa: "Nương nương rõ ràng là nhớ điện hạ, biết điện hạ xót thương mình nên mới làm nũng thôi, chứ ngày thường đâu có như vậy."

Ta thổi thổi bát thuốc, dỗ dành: "Mẫu hậu ngoan, uống xong nhi thần sẽ làm bánh cho người ăn, đảm bảo rất ngọt, có được không?"

Người vẫn không đáp.

Ta tiếp tục dỗ dành: "Vậy thế này, Thời Âm sẽ cùng người chịu đắng, được không?"

Người hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn ta. Trước mặt người, ta múc một thìa thuốc:

"Người nhìn xem, con cũng uống, có người cùng chịu đắng với người rồi, có phải sẽ tốt hơn không?"

Người gật gật đầu. Ta uống cạn thuốc trong thìa, nhíu chặt mày.

Mẫu hậu thấy ta nhăn mặt, liền hỏi: "Đắng lắm sao?"

"... Vâng."

Ta gật đầu, đặt bát thuốc xuống: "Đắng quá, vậy không uống nữa."

Ma ma đứng ở một bên sững sờ: "A” một tiếng.

Ta đưa bát thuốc trả lại: "Bao nhiêu năm qua vẫn là đơn thuốc này sao?"

Ma ma gật đầu: "Đúng vậy, là ngự y kê, nói là để an thần, tĩnh tâm."

"Vị ngự y nào kê? Hôm nay cứ để đó đi, ngày mai ta hỏi thử, xem có thể điều chỉnh phương thuốc không…"

Ta quay lại, nháy mắt với mẫu hậu: "Thực sự đắng quá, hôm nay mẫu hậu không muốn uống thì thôi, có được không?"

Có lẽ vì ta giúp người tránh được bát thuốc đắng, lúc ta rời trung cung, mẫu hậu vui vẻ tiễn ta ra cửa. Người nửa nằm trên giường mềm, vẫy tay với ta: "Sau này ngươi còn đến không?"

Ta gật đầu, đáp: "Ngày nào con cũng tới."

22.

Ra khỏi Trung cung, Kỷ Thư lặng lẽ đi theo phía sau ta như thường lệ. Ta không lên tiếng, hắn cũng chẳng mở miệng. Mãi đến khi trở lại Lăng Hoa điện, hắn mới cất lời:

"Sát khí, kiềm chế một chút."

Ta ngồi xuống, khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Hắn hỏi: "Hoàng hậu ở bên kia, có vấn đề gì không?"

"Thuốc." Ngón tay ta siết chặt tay vịn, nghiến răng nói, "Có thêm một loại thuốc được trộn lẫn, ngày qua tháng lại, con người sẽ sinh ảo giác, sẽ ngây dại… sẽ phát điên."

Ngón út của ta từng bị kẻ điên chặt đứt, không thể cầm kiếm, thế nên ta học ám khí.

Ám khí đi đôi với độc dược. Vậy nên bao năm qua, ta học rất nhiều về dược lý. Ta từng nghĩ mẫu hậu chịu đựng không nổi đả kích sau khi ta mất tích nên mới từng ngày từng ngày tự bức mình phát điên.

Không ngờ…

"Là do ta sơ suất."

Ta cố gắng khống chế cơn run rẩy nơi bàn tay, "Lẽ ra ta nên đi gặp mẫu hậu sớm hơn!"

Kỷ Thư quỳ một gối trước mặt ta, đưa tay ấn lên tay ta như để trấn an:

"Vẫn còn kịp. Đã là phương thuốc do Ngự y kê đơn, trong cung kẻ có thể điều động ngự y mà lại mang thù oán với Hoàng hậu chỉ có một người đó."

Hắn hỏi: "Ngươi đã không làm rùm beng tức là không định hành động công khai. Vậy muốn làm gì?"

Ta mở mắt, nhìn về hướng cung điện của vị Quý phi năm xưa.

"Để nàng ta tự mình uống lại phương thuốc ấy."

23.

Đêm khuya, trong phòng Ngự y vẫn còn sáng đèn.

Vị ngự y trực đêm hôm nay họ Phương, hầu hạ trong cung đã nhiều năm, được Hoàng thượng cùng các nương nương tin tưởng. Ta gõ cửa phòng Ngự y, hắn mở cửa trông thấy ta thì kinh ngạc hỏi:

"Điện hạ, muộn thế này, sao người lại đến đây?"

Hắn vội vàng đón ta vào trong, "Có phải người thấy không khỏe không? Chỉ c ần sai người truyền tin là được, sao lại phải tự mình đến…?"

Ta cắt ngang lời hắn: "Phương ngự y, nghe nói phương thuốc bồi bổ hằng ngày của mẫu hậu ta là do ông kê?"

"À…" Hắn thoáng khựng lại, "Là… là vi thần kê, đã nhiều năm rồi. Điện hạ yên tâm, đều là thuốc an thần, tuyệt đối không có vấn đề gì."

"Vậy sao?" Ta khẽ cười, "Bổn cung còn nghe nói trước kia Quý phi nương nương có ơn nâng đỡ rất lớn đối với ông."

Nói đến mức này, kẻ có chút đầu óc tất nhiên sẽ hiểu được hàm ý trong lời ta. Nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại, theo bản năng muốn lùi về sau. Khoảnh khắc hắn cất bước, đầu ngón tay ta đã phóng ra một cây kim vàng.

Đó là một cây kim mảnh như sợi lông bò, khoảng cách lại gần, đâm thẳng vào lồ ng ngực hắn mà không chút trở ngại. Hắn thậm chí không kịp bật ra tiếng kêu đau, chỉ có thể ôm ngực ngã xuống đất. Sắc mặt lập tức tái nhợt, nằm co quắp trên nền nhà, đau đến mức một chữ cũng không thốt ra được.

Ta ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn hắn giãy giụa: "Yên tâm, không chết đâu, ít nhất là chưa chết ngay được."

"Hít thở sâu đi, đúng rồi, cứ thế, nhiều nhất nửa canh giờ là ngươi sẽ quen với cơn đau này thôi."

"Làm tốt việc bổn cung giao, ngươi sẽ được sống."

Hắn phát ra tiếng r3n rỉ ngắt quãng: "…Tha mạng…"

"Không cần biết ngươi dùng cách gì, ngươi thêm thuốc vào đơn thuốc của mẫu hậu ta thế nào thì bây giờ cũng phải làm thế với Tề Thanh Vinh."

"Canh thuốc, đồ ăn hằng ngày của bà ta, chỉ cần có thể dùng được thì đều cho nàng ta dùng hết đi."

"Theo liều lượng này, nhiều nhất là nửa tháng, thuốc sẽ phát tác."

Ta hơi cúi người, ngón tay lơ lửng chạm vào vị trí tim hắn:

"Ngươi chỉ có nửa tháng thôi đấy. Nếu đến lúc đó, bên chỗ Vinh Đáp ứng vẫn chưa có động tĩnh gì…"

"Cây kim này sẽ theo mạch máu của ngươi, đâm thẳng vào tim ngươi."
 
Diên Ninh - Mạnh Bà Tửu
Chương 11: Chương 11



24.

Ta ngày ngày đến Trung Cung bầu bạn cùng mẫu hậu. Bầu bạn trò chuyện, nắm tay người ra ngoài phơi nắng, làm những món bánh thật ngọt thật ngọt cho người.

Phương thuốc đã đổi, thuốc độc ngừng dùng chưa được mấy ngày, tinh thần của người đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Dẫu vẫn chưa thể nhận ra ta nhưng mỗi ngày đều có lúc đầu óc sáng suốt, có thể nói chuyện cùng ta đôi ba câu.

"Hôm qua làm bánh hoa sen vẫn còn chưa ăn hết đâu."

Hôm ấy ta đang nhào bột trong tiểu trù phòng, mẫu hậu được bà vú dìu đến. Thấy ta bận rộn, người ở sau lưng lẩm bẩm một câu:

"Ta đủ ăn rồi, đừng để bản thân mệt quá."

Ma ma dìu người ngồi xuống, ta quay đầu cười đáp: "Bánh ngọt mà, tất nhiên phải ăn đồ mới nướng rồi. Hôm qua làm xong, để đến hôm nay là không còn ngon nữa đâu."

Người tựa vào ghế, dù vẫn gầy, nhưng sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.

Ngước mắt nhìn ta, bỗng nhiên cười: "Mèo con nhỏ."

Ta sững sờ, người giơ tay chỉ lên má ta: "Bột dính lên mặt rồi kìa."

Tay ta đều lấm lem bột mì, không tiện lau đi, nên theo bản năng nhấc tay lên, dùng mu bàn tay áo chùi bừa. Bất thình lình, ánh mắt người khựng lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào tay phải của ta. Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng giật mình, vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười nói:

"Người nhìn xem trên mặt còn dính bột không?"

Người không đáp, chỉ vẫy tay gọi ta: "Lại đây."

Ta chần chừ giây lát, rồi vẫn nghe theo mà bước tới. Người không bận tâm tay ta bẩn, nắm lấy cánh tay ta, kéo bàn tay bị ta giấu ra sau lưng. Ta không dám phản kháng quá mạnh, đành mặc cho người muốn làm gì thì làm. Ánh mắt người rơi trên phần ngón tay đã cụt, trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một hơi:

"Thổi thổi cho ngươi, không đau không đau."

Khi ta còn là tiểu công chúa, nếu bị té ngã hay va đập, người cũng sẽ thế này, bôi thuốc cho ta rồi thổi thổi lên vết thương.

"Mẫu hậu thổi cho A Âm, không đau không đau."

Khóe mắt ta cay xè, thuận theo lực tay người mà quỳ xuống, ngửa đầu nhìn người: "Tạ ơn mẫu hậu, thật sự không đau nữa rồi."

Người hài lòng mỉm cười, đưa tay xoa đầu ta: "Ngoan."

Dùng xong bữa tối, đợi người ngủ rồi, ma ma tiễn ta ra ngoài.

Bà cảm thán: "Nhờ có điện hạ, sau khi đổi phương thuốc, không chỉ bớt đắng mà ban đêm nương nương cũng ít gặp ác mộng hơn."

"Điện hạ không biết đó thôi, bao năm nay nương nương đêm nào cũng bị quấy nhiễu bởi những cơn mộng dữ, ban ngày tỉnh dậy luôn lẩm bẩm với lão nô rằng người đã bị hổ tha đi mất… May mắn thay, may mắn thay điện hạ đã trở về."

Ta đáp: "Ma ma cứ yên tâm, mẫu hậu rồi sẽ ngày càng tốt hơn."

Bởi vì những cơn ác mộng ấy, đã có người thay người gánh chịu rồi.

25.

Tin tức về việc Vinh Đáp Ứng phát điên truyền đến khi ta đang ngồi ở sân sau trong điện, nhìn Kỷ Thư luyện đao.

Đêm đó, sau khi ta nổi điên khóc lóc trước mặt phụ hoàng một trận, chẳng bao lâu sau, phụ hoàng đã cho người truyền ta vào Ngự Thư Phòng, trao cho ta hai bình thuốc nhỏ tinh xảo.

"Một bình là thuốc giải độc trong người hắn, một bình là thuốc trì hoãn độc tính lan tràn."

Người nói: "Trẫm chỉ muốn giữ lại một sự đảm bảo, nhưng nếu Diên Ninh đã cho rằng là trẫm đang khống chế hắn, vậy thì quyền này giao lại cho con."

"Vẫn theo lời trẫm nói trước đó, định kỳ cho hắn uống thuốc trì hoãn hay trực tiếp giải độc cho hắn, tất cả đều do con quyết định. Trẫm đã hứa thì sẽ giữ lời, hắn chỉ là thị vệ của con."

Đó là lần đầu tiên kể từ khi hồi cung, ta chân tâm thực lòng nói lời cảm tạ với Hoàng đế.

Trời nắng đẹp, ta chán chẳng có việc gì làm, bèn đổ hết thuốc trong bình nhỏ ra, trải trên bàn rồi nghịch chúng lăn qua lăn lại:

"Ê, có phải ta hơi hồ đồ khi đưa thuốc giải cho ngươi rồi không? Tự dưng lại cảm thấy giữ lại một thứ để khống chế ngươi cũng không tệ chút nào. Người ta nói biết mặt mà không biết lòng, lỡ một ngày nào đó ngươi muốn đâm ta một đao thì sao?"

Vừa nói, ta vừa nhướn mày nhìn hắn. Kỷ Thư xoay chân, thân hình biến đổi trong chớp mắt, lưỡi đao vung lên, bổ thẳng về phía ta.

Ta không hề động đậy. Lưỡi đao dừng lại cách mặt ta một tấc. Cúi đầu nhìn xuống, trên lưỡi đao sắc lạnh là vài nụ hoa chưa nở xếp ngay ngắn trên đó.

Đã là đầu xuân.

"Vậy thì thương lượng thế này."

Hắn cúi đầu nhìn ta: "Hoa tặng ngươi, mạng cũng cho ngươi, được không?"

Ta khẽ bật cười, còn chưa kịp đáp lời thì nha hoàn đã hấp tấp chạy đến:

"Điện hạ, có chuyện rồi! Vinhi Đáp Ứng bỗng dưng phát điên trong cung của mình, vung đao chém loạn, Bệ hạ vừa qua đó, ngài ấy tức giận vô cùng!"

Ta thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Phụ hoàng đã qua đó rồi, vậy tìm bản cung làm gì?"

Nha hoàn hoảng hốt quỳ xuống:

"Vinh Đáp Ứng… nàng ta điên cuồng nói nhảm rằng năm đó đáng ra nên cho con hổ đó thêm một liều thuốc mạnh, để nó trực tiếp… trực tiếp cắn chết ngài…"

"Choang!"

Bình thuốc nhỏ trên bàn đá đổ ập xuống. Những viên thuốc lăn lóc trên mặt bàn, rơi tán loạn trên mặt đất.
 
Diên Ninh - Mạnh Bà Tửu
Chương 12: Chương 12



26.

Không ai có thể cứu được bà ta nữa.

Nhiều năm sủng ái của Đế vương, sự cân nhắc giữa triều cục và thế gia, cuối cùng cũng đến lúc tiêu hao cạn kiệt.

Ta ngồi trong cung của bà ta, nhìn bà ta bị người ta gắt gao đ è xuống đất, mà phụ hoàng trên cao kia, vẻ mặt lạnh lẽo như băng. Làm sát thủ nhiều năm, ta hiểu rõ biểu cảm không tức giận mới là biểu cảm chứa đầy sát ý.

"Giết đi... Tất cả đều đáng chết!"

Bà ta vẫn giãy giụa, đôi mắt đỏ rực, không còn nửa phần đoan trang tự giữ thường ngày, điên cuồng đến cực điểm. "Hoàng hậu cái gì, trưởng công chúa cái gì! Tất cả đều chết hết đi!"

"Mẫu phi! Mẫu phi! Người đừng nói nữa! Cầu xin người đừng nói nữa!"

Diên Bình cũng vội vàng nghe tin chạy đến, vừa vào cửa liền nhào đến bên cạnh bà ta, điên cuồng dập đầu trước mặt phụ hoàng. "Phụ hoàng! Mẫu phi nhất định là bệnh đến hồ đồ mới nói những lời này! Người sẽ không... Người sẽ không làm những chuyện đó đâu! Cầu xin phụ hoàng minh giám!"

Từ sau khi nỗi oan của Dương gia được rửa sạch, giữa mẹ con hai người bọn họ đã có một vách ngăn không thể vượt qua. Tề Thanh Vinh bị cấm túc, Diên Bình cũng đóng cửa không ra ngoài, đã lâu rồi hai người không gặp .

Không ngờ đến thời điểm này, phận làm con gái, nàng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Ta theo đó đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, quỳ xuống trước long tọa nhưng lại không nói một lời.

Không nói, chính là đã nói lên tất cả.

Phụ hoàng trầm giọng: "Diên Ninh, con đứng dậy. Diên Bình, con cũng đứng dậy!"

Ta nghe theo lệnh mà đứng lên. Còn Diên Bình vẫn cố chấp quỳ ở đó, vừa khóc vừa cầu xin: "Phụ hoàng, mẫu phi người... người sẽ không—"

"Là chính nàng ta tự miệng nói ra!"

Dường như không thể nhẫn nhịn được nữa, phụ hoàng cuối cùng cũng giận dữ quát lớn. Ngài giơ tay chỉ về phía ngoài cung, nơi có mấy tấm vải trắng được phủ vội lên thi thể:

"Trên đường đến đây, con có nhìn thấy mấy cái xác bên ngoài không? Đó là do chính tay mẫu phi con giết!"

"Khi trẫm đến, nàng ta còn ngồi giữa đống thi thể, chính miệng nói rằng năm đó lẽ ra không cần phải phí công phái thích khách chặn giết dưới vách núi mà nên trực tiếp hạ kịch độc, để hổ dữ xé xác Diên Ninh!"

"Còn cả Thư gia nữa, ngày ngày bám theo ngoại thích của Hoàng hậu, ngăn chặn cấm quân của Tề gia nhúng tay vào. Chết cũng tốt, vừa hay tiện thể tiễn bọn chúng đi một lượt!"

"Nàng ta còn nói, ông trời thật không có mắt, lại để cho nghiệt chủng của Hoàng hậu sống đến tận bây giờ! Nàng ta muốn giết sạch tất cả!"

Ta đứng một bên, vẻ mặt hoảng sợ đến mức sắp rơi nước mắt. Nhưng thực ra, bàn tay giấu trong tay áo rộng của ta lại đang buồn chán mà bẻ móng tay chơi.

...Lấy đạo của người, trả lại cho người.

Đây là điều hữu dụng nhất mà ta từng học được từ kẻ điên kia.

Giống như năm đó, ta cũng bắt chước cách hắn đối đãi với ta khi xưa, dùng dao chặt củi, từng nhát từng nhát, chặt đứt mười ngón tay của hắn.

Trước khi cắt đứt cổ họng hắn, ta cũng nhốt hắn vào góc tường, đâm mù đôi mắt hắn, để hắn giãy giụa trong màu máu vô tận suốt nhiều ngày liền.

Tất cả những kẻ từng hủy diệt ta, đều nên nếm thử tư vị đó như thế nào.

27.

Lãnh cung hoang tàn tiêu điều.

Ngày mai chính là ngày Tề Thanh Vinh bị ban chết.

Ta và Kỷ Thư ngồi kề vai trên mái cung cao chót vót, nhìn thấy Diên Bình dẫn theo mấy cung nữ đi về phía lãnh cung. Thị vệ canh cửa muốn cản lại, nàng ta liền bày ra dáng vẻ công chúa:

"Bản cung đến tiễn mẫu hậu mình đoạn đường cuối cùng, ai dám ngăn cản? Các ngươi cứ việc vào bẩm báo với phụ hoàng, nếu có tội, bản cung tự gánh!"

Ta "chậc" một tiếng, cảm khái: "Cảm động ghê... đúng là tình mẫu tử sâu nặng."

Kỷ Thư co một chân ngồi bên cạnh, dáng vẻ hoàn toàn không định ra tay.

Ta đẩy hắn: "Không quản à?"

Hắn liếc ta một cái: "Chuyện của ngươi, không phải sao?"

Nhưng rồi vẫn thở dài, búng tay một cái, trong màn đêm vang lên tiếng đá bay vút đi, một khắc sau, chum nước đặt trước cửa vỡ tan. Tiếng vỡ nhanh chóng kinh động cấm quân tuần tra gần đó.

Lãnh cung vốn âm u lập tức bị từng bó đuốc sáng rực chiếu rọi. Lúc cửa cung mở ra, bên trong vang lên tiếng hét chói tai của Diên Bình. Nàng ta đang lúng túng giúp Tề Thanh Vinh khoác lên y phục cung nữ.

Đêm đã khuya, lãnh cung vốn chẳng ai bận tâm, quả thực là thời điểm thích hợp để tráo đổi thân phận, lén lút đưa người đi rời đi.

Đáng tiếc.

Khi Diên Bình bị áp giải ra khỏi lãnh cung, ta đã chờ sẵn trước cửa.

"Phụ hoàng không muốn gặp các ngươi nên phái bản cung đến truyền chỉ."

Ta nhìn nàng ta, bình thản cất lời: "Truyền khẩu dụ của Bệ hạ: Công chúa Diên Bình vì hổ thẹn với tội lỗi của mẫu thân nên tự thỉnh phế bỏ thân phận, vào Hoàng tự tu hành, cả đời không được xuất cung."

Diên Bình oán hận nhìn ta chằm chằm: "Lục Thời Âm... đều là ngươi hại!"

"Ta làm gì nào?"

Ta nhướn mày hỏi ngược lại: "Là ta ép ngươi nửa đêm tới cướp tử tù sao?"

Mặt nàng ta trắng bệch, lồ ng ngực phập phồng, cuối cùng giận quá hóa cười lạnh: "Phải rồi, ngươi vốn là một nha đầu hoang dã không có mẫu thân dạy dỗ thì biết cái gì chứ?"

Ta chẳng buồn giận dữ, chỉ cười nhẹ: "Dù sao cũng phải chúc mừng ngươi, giữ được một mạng."

Ta ngước đầu, hất cằm về phía viện nhỏ trong lãnh cung: "Người bên trong kia, đến khi trời sáng cũng phải lên đường rồi."

“Hoàng tự thanh tịnh, thích hợp tĩnh tâm. Ngày tháng còn dài, hoàng muội bảo trọng.”
 
Diên Ninh - Mạnh Bà Tửu
Chương 13: Chương 13 (Hoàn)



28.

Mặt trời lên cao, cửa lãnh cung mở ra.

Tề Thanh Vinh cả người nhếch nhác, tối qua sau khi Diên Bình gây chuyện, tay chân bà ta đều bị xích khóa lại, lúc này co rúm trên chiếc giường rách nát. Bà ta bị giam vào lãnh cung, đương nhiên cũng chẳng còn phần bổ thuốc. Vậy nên thuốc vừa ngừng, thần trí lại dần tỉnh táo.

Nhìn thấy ta, ánh mắt bà ta cuối cùng cũng chẳng còn che giấu nổi căm hận: "Tiện chủng, cũng giỏi sống đấy."

Ta giơ tay ngăn nội thị định tiến lên chế trụ bà ta, thản nhiên đáp: "Đúng vậy, ta là mạng đê tiện mà."

"Nhưng chí ít vẫn có thể nhìn thấy ngươi chết trước mặt mình."

Ta cúi xuống nhìn bà ta: "Hôm đó trong yến tiệc thưởng mai, nữ nhi của ngươi hỏi ta biết làm gì, ta nói biết đi, biết chạy."

"Các ngươi đều cười ta."

"Các ngươi không hiểu, biết đi biết chạy quan trọng thế nào, bởi vì đến lúc cần, nó có thể giúp ngươi giữ mạng."

"Đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội nữa."

Ta lùi lại một bước, nội thị phía sau liền bưng khay vàng tiến lên. Trên khay đặt chén rượu độc do Hoàng đế ban xuống.

"Tề Thanh Vinh, đường xuống hoàng tuyền còn dài, địa ngục vô biên, ngươi cứ từ từ mà đi."

29.

Một mùa hạ nữa lại đến.

Cửa trung cung cuối cùng cũng mở rộng, mẫu hậu vẫn lúc tỉnh lúc mê, vẫn không thích ra ngoài, nhưng khi nào muốn ra thì có thể thoải mái dạo chơi. Dù vậy, nơi người lui tới nhiều nhất vẫn là điện Lăng Hoa của ta.

Đôi khi, phụ hoàng cũng đến trung cung dùng bữa tối cùng chúng ta.

Mẫu hậu đối với người rất lạnh nhạt. Nhân lúc người còn tỉnh táo, ta hỏi mẫu hậu rằng phụ hoàng có ý định giao lại phượng ấn cho người, mẫu hậu chỉ lắc đầu, nói:

"Phiền, ồn, mệt mỏi, cho người khác đi."

Ta lập tức đi hồi bẩm với phụ hoàng: "Thân thể và tinh thần của mẫu hậu bây giờ đã không còn thích hợp để xử lý việc trong cung nữa."

Lúc đó, tay phụ hoàng đang phê duyệt tấu chương hơi khựng lại nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ phất tay bảo ta lui ra.

Mấy ngày sau, quyền quản lý hậu cung rơi vào tay người xưa nay tính tình luôn hiền hậu là Dư Phi. Ngày Dư phi được sắc phong Quý phi, nàng cố ý đến trung cung bái kiến Hoàng hậu. Tiếc là đêm trước mẫu hậu nghe ta kể chuyện giang hồ quá muộn, ban ngày ngồi đó mà tinh thần chẳng tỉnh táo bao nhiêu.

Dư Quý phi cảm tạ ân điển cả buổi, cuối cùng chỉ đổi lại được cảnh mẫu hậu chống trán gật gù.

Vẫn là ta ra mặt trấn an, khéo léo tiễn nàng về.

Cuối hè đầu thu, các tỉnh ngoài phát sinh lũ lụt mùa thu. Quan viên phụ trách cứu trợ làm việc tắc trách, dân chạy nạn từ nhiều nơi ùn ùn kéo về Kinh thành dâng đơn kiện.

Phụ hoàng muốn cử một vị đại thần tài năng làm khâm sai giám sát việc này nhưng tìm đi tìm lại mấy ngày vẫn không chọn được ai vừa phù hợp lại vừa có thời gian rảnh.

Hôm đó, ta đến Ngự Thư Phòng chơi cờ với người.

Thực ra ta không biết chơi, chỉ có Kỷ Thư biết. Mấy nước cờ ít ỏi ta học được đều là do trước đây hắn rảnh rỗi dạy cho. Nhưng ta đánh cờ quá tệ, càng đánh càng làm phụ hoàng vừa buồn cười vừa bực mình.

Cuối cùng, người ném quân cờ xuống, chỉ vào ta: "Con con con! Mau thu dọn đồ đạc, ngày mai xuất cung!"

Ta nghi hoặc: "Con đi đâu?"

"Tuần phủ Phú Xuyên rất giỏi chơi cờ, con đến chỗ hắn học đi."

Hoàng cung không mời nổi một sư phụ dạy cờ sao? Ta lập tức nhớ ra, Phú Xuyên chính là khu vực chịu ảnh hưởng thiên tai nghiêm trọng nhất lần này.

"Phụ hoàng," ta day trán, "Con chỉ là một công chúa thôi."

"Công chúa thì sao?"

Lão hoàng đế thản nhiên đáp, "Công chúa thì không cần góp sức cho giang sơn xã tắc à?"

Thấy ta im lặng, Quý phi bỗng xen vào: "Cũng không cần gấp gáp, cứ chờ thêm ít ngày nữa, nếu bệnh tình của Hoàng hậu ổn định hơn, ta sẽ nói với bệ hạ để hai mẹ con các người gặp mặt."

"…"

Phụ hoàng vung tay: "Trẫm ban cho con thượng phương bảo kiếm! Gặp tên nào không biết điều, không làm việc thì cứ chém thẳng tay!"

Hừm… nghe được những lời này, cảm thấy công việc này có vẻ thú vị đây.

30.

Rời khỏi Ngự Thư Phòng, ta kéo theo Kỷ Thư, hào hứng chạy về.

"Đi đi đi, mau về thu dọn hành lý! Bản công chúa phụng chỉ mang theo ngươi đi giết người đây!"

Kỷ Thư thản nhiên nói: "Hưng phấn quá mức rồi."

"Chẳng phải ta đã nói với ngươi từ lâu rồi sao? Ta muốn ra khỏi cung."

Ta cười tít mắt: "Không thể đợi phụ hoàng hối hận được, mau lên nào."

Trời vừa sáng, ta dẫn theo Kỷ Thư đến từ biệt mẫu hậu.

Nàng ngồi trong ánh ban mai buổi sớm, mỉm cười dịu dàng lắng nghe ta bẩm báo rồi phất tay: "Đi đi."

Nói rồi, ánh mắt lại rơi lên người Kỷ Thư: "Ta giao con bé cho ngươi đấy."

Kỷ Thư tháo đao xuống, quỳ một gối trước ghế nàng, trịnh trọng nói: "Nương nương yên tâm."

Mẫu hậu đưa tay lên như thường ngày hay xoa đỉnh đầu ta, lần này lại khẽ vuốt đầu Kỷ Thư.

"Đứa trẻ ngoan."

Nàng nói: "Con giống phụ mẫu của con, ta yên tâm."

Kỷ Thư chợt ngẩng đầu, vội vã chạm mắt ta, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Ta còn chưa kịp nói gì, mẫu hậu đã nhẹ vỗ mu bàn tay ta: "Đi đi, không còn sớm nữa."

Ngập ngừng một lát, nàng lại nói: "Ta đói rồi, muốn ăn sáng đây, không có phần của các con đâu, mau đi đi."

Ta bất đắc dĩ cười: "Mẫu hậu bảo trọng, nhi thần sẽ viết thư cho người. Đợi nhi thần trở về sẽ mang cho người thật nhiều món ngon cùng đồ chơi lạ."

Dưới ánh bình minh, ta và Kỷ Thư một trước một sau bước ra khỏi trung cung. Sau lưng chợt vang lên tiếng mẫu hậu gọi:

"A Âm."

Nàng nói: “Mẫu hậu chờ con trở về.”
 
Back
Top Bottom