Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An

Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 20



Một năm sau đó, ta cùng với Tống Trí tôn trọng nhau như khách.

Bỏ qua việc ta và hắn không có tình cảm với nhau, hắn thật sự là một người khá thú vị.

Quan tâm đến việc ăn uống, quan tâm đến việc hưởng thụ cuộc sống.

Hắn chính là tiêu chuẩn của ăn chơi trác táng, chẳng qua là lương thiện, vô hại, lại có ranh giới cuối cùng.

Khi biết trong viện của ta có những đồ ăn ngon mà bên ngoài không có, thường ba ngày hai lần tới đây ăn chực.

Ta cùng với hắn có khi uống với nhau vài chén, nói vài chuyện không thể nói với người khác, rất có dáng vẻ bạn bè thân thiết.

An cô cô từng nói, hay là tạm chấp nhận tiếp tục sống như vậy cũng tốt.

Nói thật, ta cũng thật sự đã từng nghiêm túc suy nghĩ, chỉ là nghĩ chưa ra.

Chúng ta cũng chưa từng để ý hay hỏi kỹ về những vấn đề như tương lai, sinh con, hay đối xử với cha mẹ, ta cũng không biết hắn đã thay đổi suy nghĩ về đoạn nhân duyên này hay không.

Vì thế, ta nghĩ, nếu nghĩ không kỹ, vậy thì cứ im lặng đi, chờ nghĩ kỹ thì nói.

Cho dù muộn vài năm, còn hơn là quyết định trong lúc mơ màng.

Không bao lâu ta nhận được một bức thư từ phương xa.

Vừa nhìn thấy chữ viết trên phong thư, An cô cô đã khóc.

Nàng chạy vội chạy vàng tới tìm ta, “Công chúa, là Tuế An, Tuế An.”

Ta vội vàng ngồi dậy, duỗi tay nhận thư, vội vàng mở ra, nhìn thấy dòng chữ quen thuộc của Tuế An.

Nàng hỏi thăm sức khoẻ của ta.

Nàng nói tình hình của bản thân gần đây, nàng nói là đã có cách trừng trị Nhị hoàng tử rồi.

Nàng bảo ta chú ý xem trong triều có tấu chương từ đất phong của Nhị hoàng tử tới hay không, nếu có thì lập tức nghĩ cách đưa phong thư thứ hai cho Thái tử, để Thái tử tự định đoạt.

Ta đọc nhanh như gió bức thư, sau đó lại lặng yên nhìn kỹ một lần.

Liếc mắt nhìn một cái, lại nhịn không được mà vỗ bàn, trầm trồ khen ngợi.

“Trong thư của Tuế An còn viết, “Chúng ta ở trong cung không trị được Nhị hoàng tử, ra khỏi cung rồi chẳng lẽ không trị được hắn hay sao? Chờ tỉ tỉ báo thù cho muộ!”

Ta đưa thư cho An cô cô, An cô cô xem xong thì không nhịn được cười.

Thật đúng là Tuế An, chỉ có nàng có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, chúng ta không tưởng tượng được. Hôm nay nô tì sẽ đi làm đồ ăn ngon cho ngài, chúng ta ăn một bữa ngon, đây chính là chuyện rất tốt.”

“Cô cô, hôm nay chúng ta ăn lẩu đi, gọi tất cả mọi người tới đây cùng ăn. Nhưng mà trà sữa không được cho gừng, à đúng rồi, lẩu đừng cho cà chua, còn nữa, đừng chuẩn bị rau diếp cả…”

An cô cô: “...”

“Cô cô, cầu xin cô cô, bớt ăn gừng một ngày cũng không bị bệnh được, để cho chúng ta được uống trà sữa không gừng đi…

“Còn nữa, đừng cho cà chua, ta chỉ muốn ăn lẩu cay, công chúa lớn rồi, không còn sợ cay nữa.”

Tống trí tiến vào, cười nói: “Hôm nay ăn lẩu à? Tính thêm ta đi! Đúng rồi, trà gừng kia uống rất ngon, cô cô cũng cho ta một phần nữa.”

Như Hạ, Phương Thảo: “…”

An cô cô cười ha ha, “Phò mã, hôm nay không có trà gừng, chỉ có trà sữa không gừng, ngài thử uống nhé!”

Chúng ta ăn lẩu, Tống Trí hát.

Tâm trạng của hắn rất tốt

Bài hát mà hắn hát là Kinh Thi, không liên quan đến tình yêu, chỉ có hướng tới cuộc sống tốt đẹp.

Có lẽ hắn cảm thấy, công chúa không đáng sợ như trong lời đồn, phủ công chúa lại càng giống một ngôi nhà, hắn cũng rất thích nơi này.

Buổi tối, hắn lăn lộn ở trên giường không ngủ được.

Hắn nói: “Công chúa, chúng ta nói chuyện đi.”

Đúng lúc ta có việc nhờ hắn hỗ trợ, vì thế ta đồng ý.

Hắn chần chừ nói, ta cảm thấy những này thế này thật ra khá tốt, ngài cảm thấy ta thế nào?”

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu ra một luồng sáng mông lung trong nhà, đôi mắt của hắn có luồng ánh sáng ngẫu nhiên rơi xuống, lấp lánh sáng ngời.

Xem ra không chỉ có ta nghĩ đến, hắn cũng nghĩ đến.

Ta hỏi: “Vậy thì người trong lòng của ngươi đâu rồi? Có còn nàng không?”

Tống trí im lặng, rất lâu sau hắn cười khổ: “Là ta bị choáng váng, công chúa, ta mạo muội rồi, mong ngài thứ lỗi.”

“Giúp ta làm một chuyện đi, ngươi tiện ra ngoài, giúp ta lưu ý xem có tấu chương của nhị hoàng huynh của ta gửi từ đất phiên hay không. Nếu có thì xin hãy báo cho ta một tiếng.

“Được!”
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 21



Cả đêm không nói gì.

Ngày hôm sau, Tống Trí đã sớm đi.

Mấy ngày sau hắn không đến đây.

Cho đến một buổi chiều ngày mưa, hắn khoác áo mưa, đội nón, đi guốc gỗ, hưng phấn tới, nói là đã có tin tức mà ta muốn biết.

Nhị hoàng huynh phát hiện mỏ vàng ở đất phong của mình, hắn không dám tự tiện chiếm hữu, mới quyết định báo cáo về mỏ vàng đó, lại xin phụ hoàng đổi cho hắn một đất phong khác.

Hắn chỉ đích danh muốn tới Trần Lương.

Trần Lương cách đất phong cũ của hắn không xa, cũng giàu có và đông đúc, hắn muốn nơi này cũng thích hợp.

Bổn triều quy định, phiên vương không được tự tiện khai thác các loại quặng trong khu vực đất phiên của mình, nếu phát hiện ra thì cần phải báo lên trên, nếu không sẽ bị tội mưu nghịch.

Việc lớn như mỏ vàng này, Nhị hoàng huynh không giấu được, hơn nữa triều đình tất nhiên sẽ phái người giám thị việc khai thác.

Đất phiên của hắn có người của triều đình, cho dù hắn như thế nào cũng không thể nào tiêu dao sảng khoái, không bằng lấy ra để đổi lấy lợi ích.

Quả nhiên phụ hoàng đồng ý.

Khen thưởng Nhị hoàng huynh một số tiền, nhân tiện giao Trần Lương cho hắn.

Mà lúc này, ta lấy phong thư thứ hai mà Tuế An gửi cho ta, nhờ người ngoài viết thay, sau đó đưa tới tay Thái Tử.

Phong thư này liên quan đến rất nhiều chuyện quan trọng.

Thái tử có lẽ cũng chần chừ, suốt ba ngày hắn không có động tĩnh gì.

Ba ngày sau, hắn cũng công khai bức thư này. Trong thư nói, Trần Lương có quặng sắt.

Trong thư từ cũng không nói thêm gì.

Nhưng phụ hoàng chỉ cần nhìn thấy câu này thôi, sẽ nghĩ tới rất nhiều, cũng không cần ai phải nói thêm gì.

Sắt, có nghĩa là binh khí.

Cho dù Nhị hoàng huynh có biết Trần Lương có quặng sắt hay không, hắn cũng xong rồi!

Nếu hắn biết có nghĩa là hắn có lòng mưu nghịch, cố ý dùng mỏ vàng để rời lục chú ý, bản thân độc chiếm quặng sắt Trần Lương, tội này đáng chết.

Nếu hắn không biết, vậy thì hắn lại quá ngu ngốc, khoáng sản người khác bao nhiêu năm không phát hiện ra, hắn đi đâu thì ở đó lại có, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ là loạn thần có năng lực kỳ quái.

Lúc này, phụ hoàng không hề thông báo cho Nhị hoàng huynh, mà phái người đi Trần Lương kiểm tra thực hư chuyện khai thác mỏ.

Cho dù thế nào thì cả đời này của Nhị hoàng huynh đều sẽ không thoải mái.

Hắn muốn tiêu dao tự tại xưng vương xưng bá ở đất phong, chắc chắn là không thể.

Xử lý xong việc này, ta vui muốn chớt.

Giữa anh chị em trong nhà, không thể đánh giết lẫn nhau, nhưng bày trò ngáng chân một chút vẫn có thể đúng không.

Mà Thái tử lại nhờ việc này, một lần nữa được phụ hoàng để ý.

Chỉ là hắn cũng chẳng được vui vẻ bao lâu đã bị người ta tố giác là nhận hối lộ, nhận mười vạn lượng ngân phiếu mà Nhị hoàng tử đưa.

Nhị hoàng tử đổi đất phong vì sắt, tiền lại cho Thái tử.

Phụ hoàng không thể không có lòng nghi ngờ, Thái tử và Nhị hoàng tử vốn là cấu kết với nhau khai thác quặng sắt ở Trần Lương, nhưng không biết vì sao lại lộ ra chuyện này, Thái tử không thể không hy sinh Nhị hoàng tử, không ngờ Nhị hoàng tử lại cá chết lưới rách cắn ngược lại…

Thái tử lại bị trách mắng.

Lúc này, hắn bị cấm túc ở Đông cung.

Các triều đại trong lịch sử, Thái tử bị cấm túc không ít.

Có người có thể đi ra, giấu tài, cuối cùng thành nghiệp lớn.

Nhưng cũng có người bất chấp tất cả, cứ thế nhụt chí, đi tới con đường diệt vong.

Ta không biết Thái Tử là loại nào, nhưng cũng không liên quan tới ta.

Hắn không có năng lực giết ta, ta cũng không có năng lực giết hắn.

Cuộc sống từ từ trôi qua, chúng ta từ từ mà xem.

Đến năm thứ ba sau khi kết hôn với Tống Trí, ta cũng nghĩ kỹ rồi.

Ta không định tiếp tục ở kinh thành, ta muốn đi tìm Tuế An.

Mấy ngày trước khi đi ta mới nói với hắn, miễn cho xấu hổ mỗi khi gặp nhau.

Đến khi ta đã dọn dẹp đồ vật gần như xong xuôi, Trấn An tìm tới nhà ta.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 22



Lúc đó, nàng đã sinh con, cầm sắt hoà minh với Lục Kinh Hoài, vẫn là đối tượng mà rất nhiều quý nữ ở kinh thành hâm mộ.

Nhưng khi nàng tới lại thất hồn lạc phách, không có tinh thần gì cả.

“Có một nữ nhân ôm một đứa trẻ tới cửa, nói là của Lục Kinh Hoài…”

“Ban đầu Lục Kinh Hoài nói là không phải của hắn, sau đó lại thay đổi, nói là hôm đó hắn gặp gỡ chiến hữu trước kia, uống nhiều quá…”

“Ta tính cẩn thận, có thể hắn không phải là do uống nhiều, mấy ngày hôm đó ta có tranh chấp với mẹ chồng, hắn ra ngoài giải sầu ba ngày không về, có lẽ chính là ngày hôm đó.”

Nam chủ cũng xấu đi rồi.

Trong lòng ta cảm thấy tiếc nuối.

Ta vốn đã nghĩ tới, có thể nhìn thấy chuyện cổ tích trong hiện thực.

Nhưng nghĩ kỹ một chút, suy nghĩ vẫn quá tốt đẹp.

Nếu chuyện cổ tích thật sự có thể xuất hiện trong thực tế, thì những câu chuyện đó sẽ không kết thúc sau khi thành thân, phải viết đến khi bọn họ chết mới đúng.

Ngược lại, Tuế An đã viết rất nhiều chuyện về những nhân vật trong truyện cổ tích sau khi sống lại.

Cô bé lọ lem sống lại vứt bỏ hoàng tử.

Công chúa Bạch Tuyết sống lại g**t ch*t hoàng tử.

Cô bé Rapunzel sau khi sống lại thì đẩy hoàng tử khỏi tháp cao.

Có lẽ Tuế An khi đó đã nhận ra, nếu thế đạo này thật sự là một quyển sách, cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích.

Truyện cổ tích đã kết thúc hoàn mỹ trong thời khắc mà Trấn An với Lục Kinh Hoài thành thân, mỗi một ngày sau đó đều là xuống dốc.

Những điều lãng mạn tốt đẹp trước kia dần dần phai nhạt trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, trở nên dơ bẩn, nặng nề, đen đúa.

Vì hành động vĩ đại của con trai là từ bỏ quân công cưới mỹ nhân, Lục mẫu ghét bỏ Trấn An.

Lục Kinh Hoài ở giữa mẫu thân và thê tử, ngay từ đầu rất kiên định mà chọn Trấn An, nhưng khi đồng liêu từng bước thăng chức, hắn sẽ cảm thấy mất mát, chờ đến khi mất mát tích cóp đủ sẽ biến thành oán hận. Lúc đó hắn sẽ không nhìn thấy Trấn An nữa, không nhìn thấy nàng khiêm tốn, nhượng bộ, ấm ức.

Tình yêu là bắt đầu từ lúc nhìn thấy đối phương, lại tới mức không nhìn thấy đối phương nữa.

Rất tiếc nuối.

Ta nói: “Muội có thể đi cầu xin phụ hoàng để người cho Lục Kinh Hoài một chức quan, để hắn làm việc ở Binh Bộ, hắn đắc ý ở quan trường thì sẽ quên những chuyện trước kia. Còn người kia thì nạp nàng làm thiếp, nuôi đứa nhỏ dưới danh nghĩa của muội, đây là cuộc sống của tất cả những đương gia chủ mẫu.”

Trấn An nâng lên đôi mắt không còn chút thần thái nào, “Chỉ có một con đường này thôi sao?”

Ta không nói nữa.

Nàng cũng không hỏi lại.

Rất lâu sau, nàng cụp mắt, rơi lệ, “Muội biết rồi…”

Ta nghĩ một chút, thở dài một tiếng, duỗi tay lau nước mắt cho nàng, ôm nàng vào lòng, giống khi ngày xưa Tuế An ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng.

“Muội phải tự mình trưởng thành, Trấn An.”

“Khi còn nhỏ, muội để Thái tử và Nhị hoàng huynh quyết định thay mình, lớn lên rồi muội lại để Lục Kinh Hoài quyết định thay muội.”

“Hiện giờ, muội lại hy vọng ta quyết định thay muội.”

“Nhưng mà, Trấn An, muội là người, không phải sủng vật, muội là người.”

“Là người thì có suy nghĩ của riêng mình, có trái tim, phải nghĩ kỹ con đường sau này mình cần đi, phải tự mình cứu bản thân khỏi nước lửa, phải tự mình làm anh hùng cái thế của chính mình.”

“Trấn An, muội nên trưởng thành rồi, dù sao thì muội cũng đã là mẹ của một đứa con gái, muội phải nuôi dạy nàng cho tốt, giống như nuôi dạy bản thân mình trước kia.”

Trấn An ở lại chỗ của ta rất nhiều ngày.

Nàng không muốn vào hoàng cung, Hoàng Hậu đã quá mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác vì chuyện của Thái tử rồi.

Hoàng đế thì mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác vì Nhị hoàng tử và Thái tử.

Huynh trưởng của nàng ở tận biên quan.

Người của Trấn Quốc Công phủ đều trông mong nhận được vinh hoa phú quý từ nàng, khuyên nàng vì vinh quang gia tộc mà tạm thời nhịn xuống.

Nghĩ đi nghĩ lại, cả một kinh thành lớn như vậy, lại chỉ có chỗ ta nàng mới có thể có chút thanh tịnh.

An cô cô cảm thấy không vui, nhưng vẫn chăm sóc Trấn An ăn ngon uống tốt.

Nàng nói: “Coi như trả lại ân tình năm đó nàng tới ngủ tại cung của chúng ta, hỗ trợ đuổi đi ma ma nhũ mẫu.”

Tống Trí cũng thường xuyên tới, hắn mang đến rất nhiều thứ tốt, còn tốt hơn so với trước kia.

Sau khi sửa sang mấy ngày, Trấn An đã nghĩ kỹ rồi.

Ngày nàng rời đi, nhẹ giọng nói cảm ơn với ta, nàng nói, “Lục tỉ tỉ, thật ra ta từng hâm mộ tỉ, tỉ có một tỉ tỉ tốt như thế.”

Ta cười, Tuế An là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của ta.

Nàng thật sự là tỉ tỉ tốt nhất trên đời này.

Ta gật đầu, “Tiếc là ta chỉ hơn muội mấy tháng, nếu ta lớn hơn muội thật nhiều tuổi, ta cũng có thể làm một tỉ tỉ tốt của muội.”

Chỉ tiếc là tạo hoá trêu ngươi.

Đến khi ta đã làm bạn với Tuế An, trở thành một người khá tốt rồi, ta với Trấn An đã có thành kiến quá lớn, ở giữa đã có một toà núi lớn không thể vượt qua.

Trấn An cười một chút.

“Hiện tại tỉ chính là một tỉ tỉ tốt rồi. Muội nhìn thấy hành lý của tỉ rồi. Khi tỉ rời đi, có lẽ muội rất bận, muội không tới quấy rầy tỉ nữa.”

“Núi cao đường xa, nguyện sau này chúng ta còn có lúc gặp lại.”

“Tạm biệt tỉ tỉ.”

Ta vẫy tay, “Tạm biệt.”

Nàng xoay người rời đi, sống lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, giống như là một tướng quân chuẩn bị đi đánh một trận ác liệt.”

Ta xoay người, thấy Tống trí.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 23



Ta cười, “Nên kiềm chế lại tròng mắt, chờ nàng hòa li hoà ly rồi, ngươi có suy tính gì thì tính sau. Hiện tại đừng có gây phiền phức, làm hỏng thanh danh của nàng.”

Tống trí đỏ mặt, “Ngươi biết từ khi nào?”

“Ngày đầu gặp ngươi đã biết!”

Khi đó, ta hỏi người trong lòng của Tống Trí là ai, hắn ấp úng không muốn nói tên, ta đã biết.”

Ta nghĩ đến trong lòng hắn là Trấn An, không vì điều gì khác, chỉ vì quá thuận lợi.

Ta vừa mới định giả vờ thành thân, đã có một người thích hợp tới cửa.

Tuế An nói, không trùng hợp thì không thành truyện.

Tất cả mọi trùng hợp thật ra đều là giấu kín, hoặc là để xoay chuyển, vừa là trì hoãn.

Khi đó, Trấn An còn chưa thành thân, nàng vẫn là nữ chủ, vẫn ảnh hưởng đến rất nhiều người bên cạnh.

Ta không muốn làm nữ phụ độc ác, nhưng nghĩ tới kinh nghiệm lần trước ta bị Hoàng Hậu bức hôn, ta cảm thấy lúc đó có lẽ cũng do cốt truyện quấy phá.

Cho ta một người rất phù hợp, khiến cho ta yêu hắn, sau đó lại tàn nhẫn vạch trần chân tướng.

Khi đó ta sẽ như thế nào?

Nếu thật sự yêu, sẽ đau đớn rất sâu, lại đi trả thù.

Thật may là ta học được chút điềm tĩnh của Trấn An, sống chậm rãi, từ từ suy nghĩ thật kỹ về tình cảm của mình.

Ta rất tán thưởng Tống Trí, nhưng cũng không yêu hắn.

Vì thế, khi cần lui bước, có thể thong dong mà ứng đối.

Ta cười, “Ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng.”

Tống Trí bỗng nhiên hoảng loạn, “Công chúa, ngươi đừng quyết định nhanh chóng như thế, nhiều ngày nay ta đã thấy rõ lòng mình, thật ra ta…”

“Là sau khi so sánh thì đưa ra kết luận sao?”

Sắc mặt của Tống Trí trắng bệch.

Ta rất thích hắn vừa nghe đã hiểu.

“Ta đã từng có một tỉ tỉ, nàng rất thích người xinh đẹp. Ta không phải là đứa trẻ xinh đẹp nhất, nhưng nàng vẫn thích ta.”

“Không phải là sau khi so sánh mới đưa ra kết quả, mà là nàng vừa nhìn thấy ta đã thương tiếc ta, yêu quý ta, bị ta hấp dẫn.”

“Ta cảm thấy đó mới là yêu, ta muốn là tình yêu như thế.”

“Là bị hấp dẫn bởi sự đặc biệt của đối phương, mà không phải là sau khi so sánh mà đưa ra lựa chọn thích hợp nhất.”

“Ba năm nay ta đã sống rất vui vẻ, cảm ơn ngươi rất nhiều!”

“Sau này núi cao đường xa, xin hãy trân trọng.”

Ta vào cung bái kiến Hoàng Hậu.

Chuyện ta hoà ly vẫn nên nói cho nàng, hơn nữa ta cũng muốn chu du khắp nơi, cũng muốn nói với nàng một tiếng, để khỏi bị phụ hoàng hiểu lầm.

Mấy năm nay phụ hoàng của ta bị mấy hoàng tử làm cho bệnh đa nghi lại càng nặng hơn rồi.

Ta cứ cảm thấy những hoàng tử công chúa ở lại kinh thành sẽ sống không yên được.

Hoàng hậu ra ngoài mang theo vẻ bệnh tật.

Ánh mắt của nàng rất phức tạp, “Mấy đứa trẻ này, không ngờ ngươi lại sống như ý nhất.”

“Là nhờ có mẫu hậu chiếu cố.”

“Ha, nếu thật là bổn cung chiếu cố, bổn cung sẽ chiếu cố con ruột của mình trước.”

“Ngài là một người mẹ tốt, cũng là một Hoàng hậu tốt.”

Hoàng hậu im lặng nhìn ta.

Thật lâu sau, nàng nói, “Đi đi, Tiểu Lục, những thứ ngươi viết ta rất thích, sau này hãy thường xuyên gửi thư cho ta.”

Nàng đưa cho ta vài thứ.

Mà ta lại đưa cho nàng một quyển sách, bên trong vẫn là vài truyện ta tự viết.

Nhưng mà mấy năm nay ta viết cũng tốt hơn, truyện ta viết cũng dài hơn.

Khi rời đi, Hoàng hậu hỏi ta: “Ngươi thấy việc của Thái tử thế nào?”

Ta ngạc nhiên ngước mắt.

Ánh mắt của nàng lại kiên định, giống như muốn nghe quan điểm của ta.

“Mẫu hậu, ngài là một người vợ tốt, một Hoàng Hậu tốt, tương lai còn là một Thái Hậu tốt, cho dù như thế nào, trong lòng ta ngài đều là người vô cùng tốt.”

Hoàng hậu giật mình, nước mắt chảy xuống.

Nàng xua tay, bảo ta đi.

Ta lại một lần nữa nghe thấy tiếng nàng nức nở.

Khi đi ra khỏi cửa cung, ta nghĩ, nam phụ si tình trong truyện vẫn luôn si tình như thế, nhưng mà cha mẹ của hắn có một người con như thế sẽ thấy sao chứ?

Bọn họ sẽ khổ sở, sẽ mất mặt sao?

Có bất đắc dĩ không?

Có lẽ là đều có.

Nhưng hiện giờ câu chuyện đã kết thúc,mỗi người chúng ta đều đã thoát khỏi cốt truyện. Tất cả chỉ là dựa vào tố chất và may mắn của mỗi người.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 24: Hoàn



Ngày ta rời kinh thành, Tam hoàng tỉ và Tam tỉ phu cùng đến tiễn ta.

Bụng nàng to rồi, tính tình càng trở nên nóng nảy

Nhưng mà chỉ cần dăm ba câu tam tỉ phu đã biến lửa giận của nàng thành nụ cười hờn dỗi.

Bọn họ không trở nên xấu đi.

Thật là tốt!

Hoàng hậu rõ ràng là nói sai rồi, Tam hoàng tỉ mới là đứa trẻ may mắn nhất trong toàn bộ hậu cung.

Tam hoàng tỷ bảo ta phải chăm chỉ viết thư cho nàng.

Viết một phong thư sẽ cho ngân phiếu một trăm lượng, muội đừng có mà lười biếng!”

Trời ạ, ta có thể viết khiến cho nàng phá sản.

“Nhất định không nhục mệnh!” Ta lập quân lệnh.

Tam hoàng tỷ nghĩ ngợi một chút, “Một tháng nhiều nhất chỉ mười phong thư thôi, nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc con cái của ta.”

Ta không nhịn được mà bật cười, ôm nàng, sau đó tiêu sái lên xe. Ở trên xe lại ch** n**c mắt, móc khăn tay trong túi để lau nước mắt, lại sờ vào một ngân phiếu một vạn lượng bạc.

Ta vội vàng dừng xe lại.

Tam hoàng tỉ cười nói: “Trả trước mười tháng, muội từ từ viết, đừng có qua loa lấy lệ!”

Ta nhét tiền vào túi.

Người ở trên đường, tiền chính là lòng can đảm của ta.

“Yên tâm đi, tỉ hãy giữ gìn sức khoẻ! Nếu bị bắt nạt thì nhớ nói cho muội biết.”

“Tỉ biết bản lĩnh của muội rồi… A, không phải, tỉ biết bản lĩnh của tỉ tỉ của muội rồi.”

Tam hoàng tỉ không nhịn được mà bật cười.

“Yên tâm đi! Cùng lắm là ta học theo Trấn An.”

Trấn An đang ầm ĩ đòi hoà ly với Lục Kinh Hoài.

Nàng đã quyết tâm, đã dọn về phủ Trấn Quốc Công rồi.

Cho dù ai khuyên cũng mặc kệ.

Nàng thành công hoà ly chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.

Ta ở trên xe, mở ra thư mà Hoàng Hậu ban cho ta, trong sách có rất nhiều vàng lá, chói mù mắt ta.

Ta vội vàng thu lại vàng lá, trong lòng cảm thấy thật may mắn, người thân thích của ta ai cũng giàu.

Ta thấy lời nhận xét của Hoàng hậu trong sách.

“Quá sai trái! Sao phụ nữ có thể nạp thị quân?”

“Đam mê xác chết là gì? Nghe mà rợn cả người!”

“Không có gì lạ!”

“Kết cấu bình thường!”

“Không tệ, loại này viết nhiều hơn!”

Ta không nhịn được cười.

An cô cô cũng cười, “Chúng ta đi tìm Tuế An à?”

“Đúng thế, đi tìm tỉ tỉ, tỉ ấy nói là đã mở ra được một đế quốc thương nghiệp, chúng ta đi thăm tỉ ấy, hưởng phúc cùng tỉ ấy!”

“Đi thôi!”

“Đi!”

Vó ngựa xuất phát, một mạch về phương nam.

Bên ngoài Thập Lý Đình, ta gặp Tống Trí.

Ta không xuống xe, vẫy tay với hắn, hắn cũng vẫy tay với ta.

Chúng ta đã từng có một khoảng thời gian làm bạn, nhưng cũng chỉ là làm bạn trong một khoảng thời gian thôi.

Ta có ý nghĩ của riêng mình, cũng có người mình muốn gặp.

Chỉ có thể làm bạn cùng với hắn một đoạn đường, tiếp theo thì đường ai nấy đi.

Bởi vì phía trước có người tốt việc tốt đang chờ ta tới.

Hỡi non sông gấm vóc, ta tới đây!

*

Nhật ký một câu của Dung Bảo Nhi:

Năm Kiến An thứ mười sáu, gặp Tuế An, tỉ ấy giàu quá!

Năm Kiến An thứ mười bảy, lang thang với Tuế An, tỉ ấy biết chơi thật đấy, trong cung thật sự đã hạn chế tỉ ấy!

……, Tuế An không mang ta đi chơi cùng, hoá ra là tỉ ấy đi dạo thanh lâu!

……, Tuế An bảo ta đi chơi đi, nàng bảo ta tránh xa một chút, không được gây ảnh hưởng đến việc yêu đương của nàng, ta muốn giết thằng nhóc kia!

……, Tuế An bảo ta đừng quá thân cận với các thiếu niên, ha ha, đến phiên tỉ lo lắng rồi à, hừ hừ.

……, ta thất tình, Tuế An tìm cho ta mười tên đàn ông.

……, tỉ tỉ, ta lại yêu đương rồi.

……, xong con ong, cha ta mất rồi, ta phải vội vàng về chịu tang.

……, woa, thật vất vả mới quay về sau khi chịu tang, gặp lại Tuế An ta quá vui mừng.

……, xong con ong, tân hoàng lại chết, haizz, lại phải vội vàng về chịu tang, không muốn trở về lắm, nhưng Thái hậu thực đáng thương.

Năm Khôn Nguyên thứ nhất, ấu đế lên ngôi, Thái Hậu nhiếp chính, nàng trở thành một Thái Hậu vô cùng lợi hại.

Thái Hậu vạn tuế!
 
Back
Top Bottom