Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An

Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 10



Cuối cùng phụ hoàng cũng hạ chỉ tứ hôn.

Ta ở trong cung, không biết tình hình bên ngoài thế nào, ta cũng không để ý.

Chỉ là trong lúc ta tiếp chỉ, ta đã thỉnh cầu với phụ hoàng, xin Hạ ma ma trong cung của Hoàng Hậu nương nương tới dạy ta quy củ.

Hạ ma ma không tình nguyện tới.

Nàng đã ở trong cung vài thập niên, là tâm phúc của Hoàng Hậu, là đối tượng hâm mộ của tất cả các cung nữ và cô cô trong cung.

Hiện giờ lại còn phải dạy một quy củ cho một công chúa nho nhỏ không được sủng ái như ta.

Chắc là nàng cảm thấy ta là đang khiêu khích Hoàng Hậu nương nương, cho nên sắc mặt đối với ta cũng vô cùng khó chịu, nghiêm khắc vô cùng.

Nhưng Phúc Ninh Cung không có ai để ý tới nàng.

Chúng ta vẫn làm việc của mình.

Bởi vì thật sự không cần thiết phải lãng phí thời gian ở trên một người không đáng.

Rốt cuộc, ngày hôm sau, có một người dùng một chân đá văng cửa Phúc Ninh Cung.

Hạ ma ma định đứng dậy, An cô cô lại ngăn nàng lại ở trong phòng.

Trong viện, chỉ có ta, Phương Thảo, Như Hạ cùng với mấy tiểu cung n ữ.

Người đến là Thái Tử và Nhị hoàng huynh.

Mấy năm không gặp, gặp lại hai người, có cảm giác thay đổi rất lớn.

Trên người Thái Tử có thêm khí chất khinh mạn của trữ quân.

Nhị hoàng huynh lại càng nịnh bợ lấy lòng.

Hắn còn chưa đợi Thái tử mở miệng đã lạnh lùng nói: “Vốn tưởng mấy năm nay ngươi ngoan ngoãn rồi, ai biết ngươi lại càng độc ác, vừa xuất hiện đã đoạt người trong lòng của Trấn An, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy đàn ông, không biết Trấn An thích Lục Kinh Hoài sao?”

Ta thật thà nói: “Ngoại trừ vài vị hoàng huynh, ta đúng là chưa từng gặp nam nhân nào khác.”

Nhị hoàng huynh cứng họng, “Sao ngươi lại vô liêm sỉ như thế?”

Thái tử trầm mặt.

“Nói với phụ hoàng là ngươi muốn từ hôn đi, nói là ngươi bệnh nặng kéo dài, không thể thực hiện hôn ước, tự nguyện nhường hôn ước này cho Trấn An.”

“Đây là mong muốn của Trấn An sao?”

“Bổn cung bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!”

“Đây là mong muốn của Trấn An sao?”

Ta cảm nhận được tâm trạng của Tuế An, nói chuyện với Nam thứ si tình đúng là khó khăn.

Thái tử bỗng nhiên tức giận.

“Lý Dung, ngươi đừng có không biết điều, bổn cung đã từng dung túng ngươi, nhưng lúc này tuyệt đối sẽ không nhịn ngươi nữa.”

Dung túng ư?

Hắn nói có lẽ là khi còn nhỏ, ta quỳ gối khóc bên ngoài Khôn Ninh Cung, không cho hắn cướp mất Tuế An đi.

Lần đó hắn để ta chiếm thượng phong, trở về có lẽ cũng tức xanh ruột.

Có lẽ trong lòng đã nghĩ vô số lần, nếu gặp lại ta sẽ phản sát ta thế nào.

Cho nên mới nhân dịp hôm nay tới cửa để tạo uy phong.

Ta không để ý tới hắn mà lạnh nhạt nói: “Nếu đây là ý của Trấn An, bảo Trấn An tự mình tới nói chuyện với ta, nếu là mong muốn của nàng ta sẽ suy xét, nếu không phải là mong muốn của nàng, các ngươi không thể thay mặt cho nàng, cũng đừng nghĩ rằng bản thân mình có thể quyết định thay cho Trấn An.”

Thái tử đen mặt, bỗng nhiên hắn tiến lên, một tay nắm lấy cổ ta.

“Bổn cung đã sớm nên giết ngươi, năm đó mẫu phi của ngươi đã hại chết muội muội của bổn cung, làm hại mẫu hậu buồn bã đến tận bây giờ. Hiện giờ ngươi lại hại Trấn An, loại tội nhân như ngươi không nên sống trên đời này. Bổn cung giết ngươi là thay trời hành đạo.”

Tay hắn dùng lực, ta dần dần không thở nổi.

Nhị hoàng tử phất tay, một đám thái giám vọt vào, khống chế cung nữ của ta.

An cô cô đẩy Hạ ma ma ra, “Điện hạ, nếu muốn giết, vậy thì giết nàng luôn đi!”

Thái tử dừng tay lại, nhìn Hạ ma ma. Hạ ma ma nhìn Thái tử lớn lên, tình cảm giữa hai người không tầm thường. Hạ ma ma hoảng sợ kêu lên: “Thái tử điện hạ, trăm triệu không thể! Ngài đừng đi sai một bước này.”

Tay của Thái tử đặt ở cổ ta buông lỏng vài phần.

Vẻ mặt hắn phức tạp, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ thất bại.

Nhưng rất nhanh hắn lại trở nên ác độc, một đôi con ngươi bình tĩnh khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, hắn lạnh băng nói:

“Hạ ma ma là người một nhà, ta giết ngươi thì có làm sao?”

Bỗng dưng, từ ngoài cửa lớn có một người đi vào, Tam hoàng tỉ.

Nàng lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ, hay là huynh giết luôn chúng ta đi!”

Phía sau nàng là một hàng đầu củ cải không lớn không nhỏ - Thất hoàng đệ, Bát hoàng muội, Cửu hoàng muội….

Ta đã hẹn với bọn họ nhiều ngày tới cung của ta để học làm đồ thủ công.

Ngày thường, bọn họ thích theo ta tự tay nghịch đất sét, làm đủ thứ với hình thù kỳ quái.

Tuổi nhỏ không làm được, ta sẽ làm cho bọn họ những bức tượng trắng để bọn họ tô màu chơi.

Trừ cái này ra, còn có cắt giấy, gấp giấy, chọn thẻ, nhảy ô vuông, ném bao cát, đoán thẻ, diều hâu bắt gà con, đủ loại trò chơi…

Bọn họ vô cùng thích tới Phúc Ninh Cung chơi.

Hôm nay vừa lúc thấy một màn này.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 11



Bọn họ đều vô cùng hoảng loạn.

Có lẽ vì thế giới của bọn họ tốt đẹp, chưa từng thấy tình huống huynh muội tương tàn như vậy.

Nhưng ta nghĩ, chứng kiến một chút có lẽ tốt hơn so với chẳng biết gì.

Hạ ma ma luống cuống.

Nàng lao tới, kéo tay của Thái tử đang đặt ở cổ của ta cầu xin: “Điện hạ, ngài đừng hồ đồ, mau đi tìm Hoàng hậu nương nương, việc này không thể truyền ra ngoài được!”

Thái tử bị nàng túm lấy kéo đi.

Nhị hoàng tử vội vàng đuổi kịp, lại khó chịu dừng lại, hung hăng mà đạp đại môn Phúc Ninh Cung vài cái

“Lý Dung, ngươi chờ đó cho ta, cả đời này ngươi đều kém so với Trấn An muội muội.”

Ta hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý.

.

Bài học đầu tiên mà Tuế An dạy cho ta chính là không cần so sánh bản thân mình với người khác, không có nghĩa gì cả.

Hổ sẽ không so với hùng ưng xem ai bay nhanh hơn.

Sư tử cũng không so với cá xem ai bơi giỏi hơn.

Thứ duy nhất chúng ta cần so sánh đó là bản thân mình càng ngày càng trở nên tốt hơn, càng ngày càng thấy yêu bản thân mình hơn.

Yêu quý ưu điểm của bản thân mình, cũng bao dung khuyết điểm của mình.

Hiểu rõ một điều rằng mình không phải là toàn trí toàn năng, mình có thể phạm sai lầm, cũng có thể tha thứ bản thân mình.

Ta đón bọn họ vào.

Dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh đã quên tất cả những chuyện vừa xảy ra, bị hấp dẫn bởi các loại thức ăn và đồ chơi.

Mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình, tự chơi.

Tam hoàng tỉ xấu hổ nhìn ta cười, từ chỗ ngoặt lại túm ra một người, là Trấn An.

“Có vài lời vẫn nên giáp mặt nói cho rõ ràng, miễn cho hiểu lầm lẫn nhau, rất không tốt.”

Lại một lần nữa phải cảm ơn Tam hoàng tỉ.

Ta thật sự rất thích tỉ ấy.

Thật ra ta vẫn luôn muốn nói rõ ràng với Trấn An, nhưng Thái Tử lại bảo vệ nàng như bảo vệ tròng mắt, ta chỉ cần tản bộ bên ngoài cung của nàng đều sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, báo cho Thái tử.

Ta với nàng ngoại trừ có thể gặp nhau ở cung yến một hai lần, những lúc khác đều không có giao thoa.
Ta lẳng lặng nhìn nàng.

“Nói ở bên ngoài đi, để cung nữ và thị vệ nhìn thấy ngươi, miễn cho người khác hiểu lầm.”

Trấn An vốn còn hoảng hốt, nghe xong lời này nàng chợt đỏ mắt.

Nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Lục tỉ tỉ, xin lỗi, ta không bảo bọn họ làm như vậy.”

Nàng lớn rồi.

Trước kia là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, sau khi lớn lên lại càng nhu nhược động lòng, làn da trắng nõn như sứ như ngọc, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nàng chỉ đứng đó thôi đã có vẻ yếu đuối động lòng, khiến cho lòng người sinh ra lòng thương xót, không nỡ nói một câu nói nặng.

Thật sự là nữ chủ được trời cao thiên vị.

Đáng tiếc, không ảnh hưởng gì tới ta cả.

Trời sinh ra ta tim đã cứng rồi.

Ta cười, “Trấn An, nhị hoàng huynh luôn luôn coi thường ta, hắn biết ta là con gái của tội phi, cảm thấy ta sinh ra đã là người xấu, Thái tử cũng nghĩ như thế.”

“Ta không có cảm thấy thế.” Trấn An vội vàng giải thích.

Ta không quan tâm nàng nghĩ thế nào, ta chỉ quan tâm đến sự thật.

“Trấn An, cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi hưởng thụ những điều tốt đẹp mà họ mang đến.”

“Có người đã nói với ta, ân huệ không tới con cái, thì hoạ không tới con cái. Ta không được hưởng thụ điều gì tốt đẹp từ mẫu phi của ta, ngược lại phải chịu rất nhiều chỗ khổ sở vì bà ấy, cho nên ta không cảm thấy mình có tội.”

“Nhưng ngươi lại khác, cho dù ngươi nghĩ như thế nào, ngươi lại thật sự hưởng thụ những thứ tốt đẹp mà Thái tử và Nhị hoàng huynh mang tới cho ngươi, cũng thật sự gây thương tổn cho ta.”

“Khi còn nhỏ, chỉ cần là đồ vật ngươi thích, không cần ngươi nói gì, ngươi chỉ cần lộ ra vẻ thích thú, Thái tử và Nhị hoàng tử sẽ tìm mọi cách để lấy cho ngươi.”

“Chỉ cần ngươi không cao hứng, đều là ta sai, là ta trêu chọc ngươi.”

“Chỉ cần ngươi rơi nước mắt, không chỉ có ta chịu khổ, cung nữ thái giám bên cạnh ngươi cũng bị đánh mắng.

“Ngươi thật sự không làm gì cả, nhưng ta lại vì ngươi mà không thể không làm hỏng đồ vật mà ta yêu thích, mỗi ngày đi học đều giống như đánh giặc.”

“Ngược lại, ngươi được phụ hoàng ban thưởng, mẫu hậu quan tâm, thái tử yêu chiều.”

“Nếu bọn họ có tội, ngươi ít nhất cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm, bởi vì nước mắt của ngươi đối với họ chính là roi, bọn họ quất roi để lấy lại công bằng cho ngươi.”

“Bọn họ bắt nạt ta là để dỗ cho ngươi vui vẻ, bản thân cũng cảm thấy thành công tràn trề, giống như hôm nay vậy.”
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 12



Sắc mặt của Trấn An tái nhợt, thân mình hơi run.

Nàng giống như đang cố gắng nhịn không khóc, nhưng nước mắt lại không thể nào nhịn được mà rơi xuống.

“Ta không biết, ta chưa từng nghĩ tới những điều đó.”

“Lục tỉ tỉ, cho dù ngươi tin hay không, ta cũng không hề có ác ý với ngươi, cho dù ngươi được tứ hôn với Lục Kinh Hoài, ta cũng không oán giận ngươi.”

Ta không khỏi buồn cười, “Thế ngươi có khóc trước mặt Thái tử và Nhị hoàng huynh không?”

Khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của nàng căng thẳng, tay nắm chặt, giống như một cây rong dưới nước, có gốc rễ lại lung lay.

Ta hiểu rõ, “Ngươi khóc… quả nhiên là thế!”

Nàng hít hít cái mũi, lội ra vẻ kiên nghị, hỏi ta, “Chẳng lẽ ngay cả khóc ta cũng không thể khóc hay sao? Rõ ràng ta và Lục Kinh Hoài yêu thương lẫn nhau, thế mà ngươi lại được tứ hôn, ta không oán trách ngươi, chẳng lẽ ta còn không thể buồn hay sao?”

Nước mắt của nàng rơi cuồn cuộn.

Có lẽ là có vài người sinh ra đã thích khóc đi.

Giống như Phương Thảo trong cung của ta vậy, có đôi khi rõ ràng không phải là lỗi của mình, nhưng lại không bao giờ cãi lại, cứ thế mà ch** n**c mắt, khí thế đã yếu đi vài phần. Sau đó nói chuyện cũng run run, còn không nói rõ ràng mọi chuyện.

May mà An cô cô phân biệt đúng sai, nếu không người như Phương Thảo mà ở ngoài sẽ bị bắt nạt chết mất.

Ta cười không nói gì.

Trấn An càng bực mình, nàng run rẩy, “Buồn cười lắm sao? Vì sao ngươi lại cười? Hôm nay ngươi mời nhiều người tới cửa như thế là cố ý để Thái tử ca ca cùng với nhị ca ca lâm vào hoàn cảnh như vậy sao? Mặc dù ngươi hận ta cũng không nên làm như vậy, bọn họ là ca ca của ngươi!”

“Bọn họ - Là ca ca của ngươi, không phải của ta!”

Ngữ điệu của ta lạnh băng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía nàng: “Đương nhiên là ngươi có thể khóc, chỉ là ngươi khóc với sai người rồi, sao ngươi không đi khóc trước mặt mẫu hậu phụ hoàng? Sao lại cứ phải tìm đến Thái tử và Nhị hoàng huynh để khóc? Vì sao?

Trấn An bị ta doạ sợ rồi, có lẽ là nàng không có nghĩ đến vấn đề này, rất hoảng loạn.

Ta cũng không cần câu trả lời của nàng.

“Bởi vì ngươi hiểu rõ, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không vì ngươi khóc mà thay đổi quyết định, ngươi sẽ không tuỳ ý mà tiêu hao tình cảm của bọn họ đối với ngươi, miễn cho bọn họ nghĩ rằng ngươi cậy sủng mà kiêu.”

“Nhưng trước mắt Thái tử và Nhị hoàng tử thì ngươi không cần phải băn khoăn như thế.”

“Chỉ cần ngươi khóc, bọn họ sẽ vì ngươi mà lên núi đao, xuống biển lửa, thoả mãn mọi mong muốn của ngươi.”

“Ngươi luôn nói không phải mình nghĩ như thế, không phải ngươi muốn thế, nhưng ngươi thật sự từng kiên định từ chối chưa?”

“Chỉ cần khóc một cái là có thể đạt được mong muốn, vừa đơn giản vừa có tác dụng, ngươi quen con đường này rồi.”

“Nhưng ngươi đã từng nghĩ đến cảm nhận của Hoàng Hậu nương nương chưa? Nàng coi ngươi như con gái ruột, nhưng ngươi đối xử với con trai của nàng như thế sao? Ngươi thật là đồ vô ơn!”

Ba chữ đồ vô ơn có lẽ là lời nói nặng nề nhất mà Trấn An nghe được trong cuộc đời này.

Nàng giống như bị sét đánh, ngơ ngác mà đứng ở đó, ngay cả nước mắt cũng quên chảy.

Ta lặng lẽ ở đó chờ đợi.

Chúng ta đều phải xé rách lớp nguỵ trang, tranh cãi một trận.

Giả vờ, dối trá, trốn tránh, giấu giếm, không thể nào giải quyết được vấn đề.

Nàng đáng yêu, nàng yếu đuối, nàng không biết làm sao, đều giống như là mang một chiếc mặt nạ dối trá.

Ta đã là ta, không còn là nữ phụ độc ác.

Nhưng nàng vẫn chưa phải là bản thân nàng, vẫn còn bao vây ở một thân xác gọi là nữ chủ, mà không phải là Trấn An công chúa Lạc Thấm Tâm, nữ nhi của Trấn Quốc Tướng Quân.

Một lúc lâu sau, Trấn An mới hồi phục tinh thần.

Sau một lúc lung lay sắp đổ, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ quật cường. Trong nháy mắt kia, ta cảm thấy nàng chân thật hơn một chút, cuối cùng cũng giống một con người rồi.

Tuy nàng nghẹn ngào, nhưng lại cố gắng nói rõ ràng, “Ngươi không hiểu ta, ngươi không có tư cách nói ta như thế.”

“Ta khóc ở trước mặt Thái tử ca ca và nhị ca ca là bởi vì ta thật sự coi bọn họ như huynh trưởng, bọn họ cũng coi ta như muội muội, tất nhiên sẽ ra mặt vì ta.

“Tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ là ta điều khiển lợi dụng, giữa người và người có tình cảm chân thành, không phải chỉ có tính kế.”

“Ta kính yêu phụ hoàng mẫu hậu, coi bọn họ như cha mẹ ruột, ta không muốn bọn họ vì ta mà phiền lòng, cho nên không muối đi làm phiền bọn họ.”

“Nhưng hôm nay, ta phát hiện ra ta sai rồi, ta lui bước để ngươi xem nhẹ ta.”

“Ta sẽ đi cầu bọn họ tứ hôn, Lục Kinh Hoài là của ai còn chưa biết, đến lúc đó, ngươi đừng có khóc.”
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 13



“Ha ha ha ha ha ha!” Ta nhịn không được cười một tràng thật dài.

Người được bảo hộ quá tốt, chắc là dáng vẻ này rồi.

“Đi đi Trấn An, trên đường đi hãy nghĩ cho kỹ một chút, vì sao ta bị tứ hôn mà không phải ngươi.”

“Chỉ mong khi đó ngươi còn có dũng khí đi vào Khôn Ninh Cung và Dưỡng Tâm Điện.”

“Đi thong thả, không tiễn!”

Trấn An xoay người rời đi, nàng đi vừa vội vàng vừa lo lắng, hoàn toàn không phù hợp với tính tình của nàng.

Ta thưởng thức trong chốc lát, xoay người đi vào.

Tam hoàng tỷ đi theo phía sau ta, liên tục líu lưỡi.

“Tiểu Lục, muội nói ghê thật đấy, muội không sợ sao? Hậu cung này là của Hoàng Hậu nương nương, hôm nay muội quá mạo hiểm. Chỉ sợ nương nương các cung cũng sẽ oán trách muội.”

Ta cười nhìn nàng, càng nhìn càng thích.

“Tam tỉ tỉ, tỉ không sợ sao?”

Tam hoàng tỉ không thèm để ý mà xua xua tay.

“Sợ cái gì, ta nương lại không phải ăn chay.”

Đây là sự tự tin đến từ nhà mẹ.

Ta rất hâm mộ nàng, ta bình thản nói:

“Sau khi oán trách rồi sẽ cảm ơn ta, con cái của bọn họ tương lại phải kiếm ăn bên dưới Thái tử điện hạ, biết ranh giới của Thái tử ở đâu, đối với bọn họ cũng là chuyện tốt.”

“Muội nói cũng đúng, vì sao Thái tử lại chiều Trấn An như thế?” Tam hoàng tỉ thở dài.

Ta im lặng.

Có lẽ đây chính là tác dụng nam phụ si tình.

Dùng một người đàn ông để thể hiện sức hấp dẫn của nữ chủ.

Về bản chất, nam phụ si tình cũng là đạo cụ, một đạo cụ cao cấp, mà Hạ ma ma cũng là đạo cụ, tác dụng làm một cái loa.

Ta muốn để cho Hoàng Hậu nhìn thấy, nghe thấy những thứ cần thiết.

Còn lại chỉ có thể mặc kệ cho số phận.

Không bao lâu, Hoàng hậu tới.

Lần trước nàng tới đây là khi ta bảy tuổi, nàng tới để xử trí ma ma nhũ mẫu của ta.

Lúc này, nàng tức giận tới đây, trong đôi mắt chứa đầy căm giận ngút ngàn.

“Trấn An tới Dưỡng Tâm Điện nói với bệ hạ là nàng cả đời không gả. Nàng nói không muốn để chúng ta phải khó xử, cũng không muốn hy sinh nhân duyên của ngươi, nàng cầu xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ tứ hôn của ngươi.”

“Nàng xin tước bỏ phong hào Công chúa, trở về thân phận nữ nhi của Trấn Quốc Tướng Quân.”

“Kết quả này ngươi vừa lòng chưa?”

Ta sửng sốt, không hổ là nữ chủ.

Trưởng thành nhanh quá.

Có lẽ là nàng đã suy nghĩ cẩn thận, mặc dù mang theo thân phận công chúa, nàng cũng không phải là con gái ruột của phụ hoàng và mẫu hậu, bản chất nàng vẫn là con gái của Lạc gia, nhà võ tướng.

Hai thế gia võ tướng không thể nào kết hợp với nhau.

Nếu nàng thật sự là công chúa, phụ hoàng có thể vui vẻ mà tứ hôn.

Đáng tiếc, nàng không phải.

Nếu không phải, vậy thì nàng không cần hư danh này, ngược lại có thể vui vẻ làm chính mình.

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật ra như vậy cũng khá tốt.

Ta nghĩ như vậy, cứ thế mà nói ra.

Hoàng hậu tát ta một cái. “Khốn nạn, sao ngươi có thể bạc bẽo như thế!”

Có lẽ là nàng tức điên, không có vẻ đoan trang của ngày thường, thật là giống một người mẹ đáng thương đang tức hộc máu vì mất đi con gái.

Mắt nàng sáng lên rưng rưng, trong giọng nói đầy hận thù

“Mười mấy năm trước, mẫu phi của ngươi làm hại bổn cung mất đi một đứa con gái. Hôm nay ngươi lại hại bổn cung mất một đứa con gái. Bổn cung có thù oán gì với ngươi, mà ngươi lại hại ta như thế!”

Trên mặt ta khá là đau, trong lòng lại rất sung sướng.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, có thể nói rõ ràng ra rồi.

Bọn họ vẫn nói ta là tội nhân, nhưng ta có tội ở chỗ nào?
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 14



Ta ngước mắt, nhìn thẳng về phía nàng, trong lòng tỉnh táo chưa từng có

“Mẫu hậu, mẫu phi của ta là có tội, nhưng cũng đã một mạng trả một mạng, ta không nợ ngài cái gì!”

“Ta chưa từng hưởng thụ điều tốt đẹp gì từ mẫu phi của ta, tất nhiên cũng không thể nào bị trừng phạt vì tội lỗi của nàng! Ta! Vô! Tội!”

“Cho dù các ngươi nghĩ quẩn thế nào, cho dù các ngươi không thể nào quên được, cũng không thể nào trở thành lý do để các ngươi định tội cho ta.”

“Cho dù tương lai ta phạm tội, cũng nên giao cho Tông Nhân Phủ, Hình Bộ, Đại Lý Tự thẩm tra xử lý, chứ không phải là ngài và Thái Tử dùng tư hình, định tội danh, không màng pháp luật!”

“Nếu ngài nhất định muốn xử tội chết cho ta, thật ra cũng không cần phải chờ ta lớn lên mới ra tay, mà nên giết ta từ khi ta còn nhỏ yếu, miễn cho ta phải chịu nhiều năm dày vò như thế!”

Hoàng Hậu nhìn chằm chằm ta, cảm xúc trong mắt điên cuồng cuồn cuộn.

Hạ ma ma lạnh lùng nói: “Tiểu công chúa của nương nương thai chết trong bụng, đã là một đứa nhỏ sáu tháng, nhưng ngươi vẫn sống êm đẹp, sống mười sáu năm, nếu không phải nhờ có lòng tốt của nương nương, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống đến hôm nay sao?”

Ta nâng cằm lên, ánh mắt lạnh băng, “Cho dù mẫu phi của ta là ai, chỉ cần ta là nữ nhi của phụ hoàng, ta chính là công chúa, sống ở trong cung này.”

“Ta cảm ơn thiện tâm của mẫu hậu, cho nên hôm đó ta chỉ nói với phụ hoàng là muốn ngươi, mà không phải đòi một tiểu thái giám ở chỗ người.”

“Nếu không, hôm nay Thái tử nằm mơ cũng không thể toàn thân mà lui!”

"Hắn chỉ là trữ quân đã dám chính tay giết muội muội, ai dám nghĩ sau này hắn có kiêng nể gì ai mà giết người bừa bãi hay không?”

“Phụ hoàng là coi thường chúng ta, nhưng không có nghĩa là muốn chúng ta chết!”

“Còn nữa, ca ca nhà ai sẽ vì dưỡng muội mà bắt nạt làm nhục khinh thường thân muội muội của mình đến mức đó?”

“Mẫu hậu, ngài luôn luôn thông minh, nghiêm chính, ngài nói xem, đây là vì sao?”

“Hoàng triều có trữ quân như thế, rốt cuộc là tốt hay không tốt?”

Bỗng dưng, Hoàng Hậu phun ra một búng máu, thân hình run run, mềm nhũn mà ngã xuống.

Phúc Ninh Cung hoảng loạn.

Hạ ma ma vội vàng sai người nâng Hoàng hậu trở về.

Ngự y rất nhanh đã tới, nói là Hoàng Hậu tức giận công tâm, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận.

Thái tử vào cung muốn tới gây sự với ta.

Lại bị Trấn An vừa nghe nói tin tức cũng vội vã vào cung ngăn cản lại.

Lúc này, nàng đã kiên định nói không, kiên định mà nói tất cả mọi sự đều do mình, không cần Thái Tử ra mặt vì mình.

Nàng tháo cây trâm ở trên đầu xuống, đặt ở cổ của mình, giọng nói vẫn mềm mại như cũ, nhưng ý chí lại kiên định, chân thành đáng tin.

Hoàng Hậu từ từ tỉnh dậy, nàng nhìn Thái tử đang xúc động, Nhị hoàng tử châm ngòi thổi gió, còn có Trấn An hiếm khi nổi dậy như thế, bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt.

Nàng gọi Thái Tử vào trước giường, tát cho hắn một cái.

Nàng rất yếu, nhưng lại ném sạch thể diện của Thái tử.

Nàng sai người áp Nhị hoàng tử quỳ rạp trên mặt đất, suy nghĩ đến khi biết mình sai ở chỗ nào, lúc đó mới được dậy.

Nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ triệu kiến ta.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 15



Khi ta đến, bên ngoài đại điện, Thái tử đứng ở một bên, Trấn An đứng ở bên kia, Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.

Khi thấy ta, hắn tức giận ngẩng đầu lên, nhỏ giọng chửi mắng: “Yêu tinh hại người!”

Ta đi ngang qua hắn, cố ý lảo đảo một chút, một chân đạp lên ngón tay của hắn, sau đó quay lại, đập làn váy vào mặt hắn.

Hắn kêu lên một tiếng.

Ta đỏ mắt lên, nhăn mũi, ấm ức mở miệng, “Nhị hoàng huynh, huynh làm ta sợ quá!’

Sắc mặt của Thái tử xanh mét.

Trấn An mở to hai mắt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó, trầm mặt xuống.

Nhị hoàng tử nhe răng trợn mắt, định đánh lên đánh ta ngay lập tức, sau khi nhìn rõ vẻ tươi cười trên mặt ta, lại nhịn xuống, nhỏ giọng uy h**p: “Ngươi chờ đó cho ta!”

Thái tử duỗi tay ngăn ta lại.

“Xin lỗi! Ngươi phải xin lỗi Nhị hoàng huynh của ngươi!”

Ta cười một chút.

“Thái tử ca ca, cùng là muội muội, Trấn An bị doạ sợ thì huynh mắng người khác, ta bi doạ sợ ngươi lại mắng ta, thật là quá bất công!”

Thái tử thay đổi nét mặt, vội vàng nhìn Trấn An.

Trấn An rũ mắt, khuôn mặt nhỏ đã trắng lại càng tái nhợt.

Thật là tốt.

Tất cả những mối quan hệ bí mật giấu kín đều đã bại lộ dưới ánh mặt trời.

Bên trong bọn họ là một nùi đay rối mơ hồ không rõ, cũng chẳng cần nữ phụ ác độc như ta đến góp một viên gạch làm gì.

Sau khi ta tiến vào.

Hạ ma ma mang theo khuôn mặt trầm trầm dẫn ta tới mép giường, cứ đứng yên ở đó không nhúc nhích.

Có lẽ là sợ ta hại Hoàng hậu.

Hoàng Hậu nghe được tiếng ầm ĩ bên ngoài, ánh mắt của nàng không vui mà nhìn kỹ, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Mấy năm nay, ngươi vẫn luôn rất ngoan, thật ra ngươi là ngoan nhất.”

“Nhưng bổn cung vẫn không thể nào thích ngươi, lòng người có nghiêng lệch.”

“Bổn cung không hại ngươi, đã là khắc chế lớn nhất rồi.”

“Bổn cung coi ngươi là tấm khiên, thật ra cũng có một chút tư tâm, nhưng bổn cung nghĩ, Lục Kinh Hoài cũng là người không tệ, cũng không phải là bạc đãi ngươi.”

“Nếu ngươi không muốn, vậy thì bỏ đi, bổn cung sẽ đi tới chỗ bệ hạ nói huỷ bỏ tứ hôn.”

“Nhưng mà ngươi phải mau chóng xuất giá, việc này đối với ngươi, đối với mọi người đều có lợi.”

Hạ ma ma mang tới một phần danh sách.

Phía trên là các nam tử đến tuổi thành hôn của các gia tộc, có bức hoạ và ưu khuyết điểm.

Nàng chuyên tâm nói: “Đây là nương nương mệnh cho nô tài thu thập, ở chỗ Tam công chúa cũng có một phần.”

Có lẽ là sợ ta nghi ngờ Hoàng hậu giở trò bịp bợm, cho nên nói rất rõ ràng.

Nhưng nàng lo thừa rồi, ta vẫn luôn biết Hoàng Hậu là người tốt.

Người tốt mới có đạo đức như thế, mới có thể chịu được ta giương oai, còn nghĩ lại xem ta có nói đúng hay không.

Nói về điểm này, ta rõ ràng là đang bắt nạt người tốt

Ta khom người cung kính hành lễ với Hoàng hậu, “Mẫu hậu, làm nữ nhi của ngài nhất định là rất hạnh phúc. Thật tiếc là con không có phúc phận này, nguyện ngài sớm khang phục, vạn sự như ý, tuế tuế bình an.”

Trong tối tăm, khoé mắt Hoàng hậu hình như long lanh nước mắt.

Ta rời khỏi Khôn Ninh Cung.

Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài thật là ấm áp.

Trấn An gọi ta lại, nàng vừa do dự vừa thấp thỏm, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để nói: “Lục tỉ tỉ, ta sắp dọn ra khỏi cung rồi.”

“Ừ, vậy thì muội đi đường cẩn thận.”

“Muội xin lỗi…”

Ta xua xua tay, “Đều đã qua rồi!”

Ta đi được vài bước, lại dừng lại, “Đúng rồi, về sau khóc ít thôi, sẽ bị đau mắt.”

Tuế An đã nói, dễ bị loà. Đôi mắt xinh đẹp của nàng, nếu nhìn không rõ thì thật là đáng tiếc.

Trấn An trố mắt, rồi nhoẻn miệng cười, “Muội nhớ kỹ.”

Ta gật đầu, lúc này thật sự nên rời đi rồi, nếu không có gì thay đổi, lần sau tới nơi này có lẽ là lúc xuất giá. Cũng không biết Hoàng Hậu có chịu gặp ta hay không.

Phía sau, Thái Tử nói: “Sao phải nhiều lời với nàng?”

Nhị hoàng tử cũng nói: “Nàng là loại người không tim không phổi, có nói cũng vô ích…”

“Thái tử ca ca, Nhị hoàng huynh, các ngươi đừng nói nữa, ta trưởng thành rồi, ta có phán đoán của chính mình. Nếu các ngươi thật sự tốt với ta thì nghe lời ta, các ngươi nói tốt với ta nhưng từ trước tới giờ đều làm theo ý mình, ta rất mệt.”

Trấn An xoay người vào nội điện, trông coi Hoàng hậu nương nương.

Đồ vật của nàng rất nhiều, dọn ba ngày trời mới coi như sạch sẽ.

Thái tử thất hồn lạc phách, sau này hắn muốn gặp trấn an thì không dễ dàng nữa.

Nhị hoàng huynh có vẻ không sao cả, dù sao hắn lấy lòng Trấn An là để lấy lòng Thái tử, người lại hắn có thể nhờ vào việc tìm hiểu tin tức của Trấn An để có được sự nể trọng của Thái Tử.

Nhưng hắn không đắc ý được mấy ngày, Hoàng Hậu đã động đến mẫu phi của hắn.

Mẫu phi của hắn bị Hoàng Hậu phạt chép kinh văn vài ngày, ăn chay niệm phật.

Cuối cùng, Nhị hoàng huynh tự xin đến đất phong, mẫu phi của hắn mới kết thúc những ngày tháng ăn chay.

Kể từ đó, hắn không còn liên quan gì tới thị phi ở kinh thành nữa.

Ta cảm thấy hắn như thế hơi có lợi cho hắn, nhưng trước mắt cũng không có cách gì tốt.

Trước mắt chuyện khiến ta phải đau đầu là gả chồng.

Rốt cuộc phải gả cho ai đây.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 16



Ta và tam hoàng tỉ cùng nhau lật rách cả sách vẫn không tìm ra manh mối.

Mẫu phi của nàng đã chọn con trai thứ con vợ cả của phủ Thừa Ân Hầu.

Phò mã bổn triều không được làm quan, công chúa xuất gia đều chọn con trai thứ vợ cả của những nhà có huân tước, vừa có gia thế, có thân phận, lại không cần phải gánh vác trọng trách của gia tộc.

Trên cơ bản là ăn no chờ chết, nhiệm vụ duy nhất cả đời chính là dỗ dành công chúa thật tốt, không gây ra việc gì lớn là được.

Mẫu phi của Tam Hoàng tỉ là Hiền Phi đã chọn phủ Thừa Ân Hầu.

Tuy dòng dõi hơi thấp, nhưng gia phong rất tốt.

Hai người đã gặp nhau vài lần, đều có ấn tượng tốt về nhau.

Hai nhà đã đi lại, chỉ chờ Khâm Thiên Giám tính ngày tốt là đủ quy trình.

Tam Hoàng tỉ kiến nghị ta cũng đi theo con đường của nàng, chọn một nhà trong sạch có gia phong tốt, gả qua đó, sinh con, sống một đời.

Nhưng ta cảm thấy đó không phải là những điều ta muốn.

Tam hoàng tỉ nói đến khô cả họng, đập quyển sách, chống nạnh nói: “Tiểu Lục này, rốt cuộc muội muốn gả cho người thế nào? Chẳng lẽ muội lừa ta, thật ra muội thích Lục Kinh Hoài, muội hối hận rồi ư?”

Đang nói cái gì thế?

Ta cười nói: “Muội chỉ là đang nghĩ, nếu công chúa có thể không gả chồng mà được ở công chúa phủ thì thật tốt.”

“Muội đừng tưởng bở, ai dám thả muội một mình ra ngoài chạy loạn, truyền ra ngoài không phải sẽ bị chê cười hay sao?” Nàng dí vào trán ta, sau khi cười thì bỗng nhiên kinh hãi, “Muội không muốn thành hôn sao?”

Ta gật gật đầu.

Đúng là như thế.

Ta biết là điều này nghe thôi cũng thấy sợ.

Nhưng đúng là ta muốn thế.

Suốt mười sáu năm, ta bị vây ở thâm cung, nơi xa nhất mà ta đi là vài lần theo phụ hoàng tới sơn trang tránh nóng, sau đó lại có vài lần đi tới lâm viên Hoàng gia.

Ta hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.

Nếu gả chồng, ở phủ công chúa, cần phải suy nghĩ đến mặt mũi của nhà chồng, cả đời cũng chỉ loanh quanh ở công chúa phủ và nhà chồng.

Cả đời như thế thật không thú vị.

Mà mặc dù ta là công chúa, muốn hoà ly cũng không dễ.

Cho dù có thể hoà ly, ta luôn luôn nghĩ đến việc hoà ly, gả cho bất kỳ gia đình tốt nào thì cũng có lỗi với người ta.

Vì thế, người trong danh sách này là không thích hợp với ta nhất.

Bởi vì bọn họ đều đã được chọn lựa kỹ càng để cưới công chúa hoàng thất, sau khi thành thân sẽ rất khó nói chuyện chia tay.

Tam hoàng tỉ sờ lên trán ta, lại sờ lên trán của bản thân.

“Chắc muội bị bệnh rồi!”

Ta nhân cơ hội dính lấy nàng, làm nũng.

“Tam tỉ tỉ, tỉ thương muội một chút, giúp muội tìm xem có nhà nào có người nào đó ăn chơi trác táng không nên thân, nhưng cũng không thể quá tệ, ít nhất cũng phải sạch sẽ, đừng để muội phải ghê tởm. Hắn muốn thành thân để ứng phó người trong nhà, mà muội cũng muốn mau mau được ra công chúa phủ để sống cuộc sống của riêng mình, chúng ta cứ như vậy kết hợp vài năm, sau đó thì hoà ly.

“Điên rồi, điên rồi, muội thật sự điên rồi.”

Tam Hoàng tỷ chạy.

Nhưng mấy ngày sau, nàng lại tới, “Muội nói thật à?”

“Tất nhiên rồi!”

“À… thật sự có một kẻ ăn chơi trác táng như thế, muội có muốn thử xem không?”

Nàng nói đó là Tống Trí, con thứ ba của Tống Quốc Công.

Ngoại hình khá đẹp, có người trong lòng cầu mà không được, lại chưa lập gia đình.

Phu nhân Quốc Công vội vã đến nỗi luôn luôn thúc giục.

Có một lần, trong lúc hắn hướng rượu cùng với biểu huynh của Tam hoàng tỉ, thuận miệng nói thật, muốn tuỳ tiện thành thân với ai đó để ứng phó với người trong nhà, sau đó lại tìm cớ để hoà ly.

Lúc ấy, biểu huynh của Tam hoàng tỉ cười nói: “Ngươi muốn tìm kiếm một cô nương như thế để thành thân thì quá khó, nữ nhi trong sạch nhà ai có thể đùa giỡn với ngươi chứ, những nhà có gia thế kém thì lại không với tới cửa nhà ngươi, sao có thể thành thân?”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, chuyện cười này rơi xuống tai của Tam hoàng tỉ lại trở thành duyên trời tác hợp.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 17



Ta nhờ Tam hoàng tỉ mang ta ra ngoài cung gặp Tống Trí một lần, có vài lời cần phải giáp mặt nói mới được.

Ta gặp được hắn trong hoa viên nhà cữu cữu của Tam hoàng tỉ.

Đó là một thanh niên tuấn tú khôi ngô, nhìn có vẻ tiêu sái, thật sự không giống người chỉ một lòng yêu ai đó.

Hắn cảm thấy bản thân mình đang mộng du.

Hắn chỉ thuận miệng đùa vui một chút, bản thân hắn cũng cảm thấy ý nghĩ này kỳ lạ, không ngờ lại thật sự có người như vậy.

Nhưng mà cũng khó xử.

Hoà ly với công chúa khó hơn so với hoà ly với các cô nương khác nhiều.

Ta lạnh nhạt nói: “Ta sẽ lấy lý do không muốn sinh con mà đưa ra việc hoà ly, trách nhiệm là ở ta, đến lúc đó sẽ không gây khó khăn cho ngươi, còn vấn đề gì không?”

Tống Trí nghiêm túc mà lắc đầu, “Chỉ cần công chúa đồng ý, cũng không có vấn đề gì đối với ta, đến lúc đó chẳng qua bị đánh một trận là cùng, dù gì thì cha ta cũng chẳng đánh chết ta.”

Đây là hắn đang nhắc nhở ta đến lúc đó cũng không cần dây dưa níu kéo không chịu hoà ly ư?

Ta cười, “Ngày đại hôn sẽ viết đơn hoà ly trước. Nhưng mà ta có một vấn đề, xin hỏi người trong lòng của ngươi là ai? Có thể nói không?”

Khuôn mặt của hắn bỗng nhiên nghiêm túc, “Công chúa, đây là việc tư của ta, ta không thể báo cáo, ta chỉ có thể nói là ta một bên tình nguyện ái mộ nàng, nàng không biết gì cả. Có lẽ cả đời này nàng cũng không biết ta thích nàng. Cho nên, tên nàng cũng không cần nói.”

Hắn rất buồn.

Ta gật đầu: “Vậy thì cứ ước định như thế, ngươi chờ ý chỉ là được.”

Sau khi hồi cung, ta bẩm với Hoàng Hậu việc ta muốn gả cho Tống Trí.

Hoàng Hậu không gặp ta, nàng phái Hạ ma ma hỏi ta, “Nương nương bảo nô tì hỏi ngài, ngài có biết Tống Trí như thế nào không? Nếu là thật sự muốn gả cho người này, tương lai sẽ không hối hận chứ?”

Hoàng Hậu là người tốt.

Nàng muốn nói với ta phải nghĩ kỹ đến hậu quả.

Ta gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta biết hết rồi, ta đã quyết, cho dù tương lai không cùng nhau nữa, ta cũng không hối hận.”

Hạ ma ma nhìn ta thật kỹ rồi trầm giọng nói: “Vậy thì công chúa hãy chờ ý chỉ đi, nương nương bảo nô tì chuyển cáo tới ngài một câu, cờ đã hạ thì không rút, thắng thua tự chị trách nhiệm, công chúa trân trọng.”

Ta quỳ gối bên ngoài Khôn Ninh Cung, cung kính dập đầu một cái.

“Thay ta cảm tạ mẫu hậu.”

Tiếp theo, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, Khâm Thiên Giám chọn ngày đính hôn.

Tam hoàng tử xuất giá trước, một tháng sau là đến lượt ta.

Ta ở trong cung không ra khỏi cửa, chuyên tâm đợi gả, thuận tiện sửa sang lại bản thảo sách, bút ký.

Trong khi mọi chuyện nhàm chán, không có gì để nói.

Nghe nói đến chuyện của Trấn An và Lục Kính Hoài.

Sau khi Trấn An từ chối tấm lòng của Lục Kinh Hoài, nói rõ là nàng ăn lộc vua thì không thể không màng đến triều đình và gia tộc, cho nên sẽ không gả cho Lục Kinh Hoài.

Lục Kinh Hoài dưới sự giận dữ đi biên cương, thề sẽ diệt sạch người Hồ phía Bắc, sau đó về Kinh Đô giao lại binh quyền, đường đường chính chính cưới Trấn An làm vợ.

Ta cảm thấy rất tốt.

Điều này giống với nam nữ chủ trong tưởng tượng của ta.

Có tình có nghĩa có nước có nhà, mà không phải là vì tình yêu mà gây chuyện đến long trời lở đất.

Mùa thu năm đó, Tam hoàng tỉ xuất giá.

Ta thấy tam tỉ phu ở tiệc thành hôn, là một người trông rất có phúc, khuôn mặt anh tuấn hàm hậu, nhìn đã thấy hoà hợp êm đẹp, vừa mở miệng nói chuyện lại rất hài hước, vô cùng hợp với Tam hoàng tỉ.

Lý Hiền phi là thật lòng tính toán cho nữ nhi của nàng, chọn một người rất thú vị.

Sau đó một tháng, ta cũng xuất giá.

Ta vốn tưởng mình sẽ không lo lắng, nhưng khi ngày này thật sự đến, trong lòng lại vẫn có cảm giác trống rỗng một chút.

Ta nghĩ, ta là con chim được nuôi trong cung này, cuối cùng cũng mọc ra cánh.

Ta có thể giống như Tuế An, bay ra khỏi cung.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 18



Ta tạm biệt Khôn Ninh Cung.

Hoàng Hậu đứng ở trên bậc thang cao nhìn ta.

Khí sắc của nàng cũng tốt hơn một chút.

Nàng lệnh cho Hạ ma ma chuyển cho ta một cái tráp, sau đó xua xua tay, nói đi thôi.

Ta lấy một quyển sách từ trong tay An cô cô, bên trong đều là những truyện ngắn ta viết, không thể coi là thanh nhã, chỉ có thể coi là thứ để giết thời gian.

Ta nhờ Hạ ma ma chuyển lại cho nàng, hành lễ với nàng, rồi xoay người lên kiệu hoa.

Nhạc đám cưới có sáo và trống, những chuyện trong cung giống như đã trải qua từ mấy đời.

Ta ở trên kiệu hoa mở tráp ra, bên trong là một ít trang sức và ngân phiếu một vạn lượng.

Cho dù mẫu phi của ta còn sống, có lẽ cũng không cho ta được nhiều như vậy.

Nàng thật sự là người tốt, chỉ tiếc là có một đứa con trai như Thái tử.

Thái tử phụng mệnh tiến đến đưa gả, có lẽ không phải vì ta, mà có lẽ vì thành toàn cho hình thượng trữ quân hiền đức nhân nghĩa, yêu quý đệ muội.

Khi nâng kiệu, hắn cố ý đứng ở bên cạnh kiệu của ta, dùng âm thanh chỉ ta có thể nghe được, lạnh lùng nói.

“Về sau không có việc gì thì đừng hồi cung, ngoan ngoãn phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc phu quân, không cần vì mình là công chúa mà có thể kiêu ngạo bướng bỉnh, làm xằng làm bậy.”

Thành kiến trong lòng người là một toà núi lớn.

Cũng may ta không có ý muốn dời núi như Ngu Công

Ta chỉ biết đâm vào tim người khác.

“Thái tử điện hạ, biết con gái chúng ta thích nam nhân thế nào không? Chúng ta thích những người đàn ông tốt đẹp trên có thể bảo vệ quốc gia, dưới có thể yêu quý vợ con, mà không phải là loại người khiến người khác ngột ngạt trong ngày đại hỉ! Nâng kiệu!”

Kiệu hoa được nâng lên rất ổn định.

Ta và Thái Tử không nói thêm lời nào nữa.

Ta chỉ xác định, tất cả mọi EQ của nam thứ si tình đều dành cho nữ chủ, đối với người khác, EQ của hắn còn không bằng một đứa trẻ con đần độn.

Sau khi hành lễ là đưa vào động phòng.

Ta cùng với An cô cô, Như Hạ, Phương Thảo cùng mấy người cùng nhau đi bóc quà.

Sau khi xem tất cả rồi cũng không tìm thấy quà của Tuế An.

An cô cô an ủi ta: “Có lẽ là Tuế An rời kinh, nếu nàng ở kinh thành tất nhiên sẽ không thể nào không tới, ngài chính là muội muội của nàng ấy.”

Ta rúc vào ngực của An cô cô, dùng mặt cọ vào quần áo của nàng.

Đúng thế, nàng chính là tỉ tỉ của ta, vĩnh viễn là tỉ tỉ của ta.

Nếu nàng biết là ta thành thân, cho dù là đào núi lấp biển cũng tới.

Khi Tống Trí tiến vào, ta đã tắm gội thay quần áo, nằm xuống ngủ.

Vốn là vợ chồng giả, không cần phải làm nhiều nghi thức như vậy.

Hơn nữa, Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng không quan tâm đến ta, nên ta cũng không cần phải diễn kịch cho ai xem, chỉ là không để người bên ngoài bàn tán được gì, như vậy đã là rất tốt rồi.

Ta chỉ thư hoà ly trên bàn, “Ta đã ký tên rồi, ngươi cũng ký đi, chia ra hai bản, mỗi người đều bảo quản cho tốt.

Tống Trí bật cười, thẳng thắn mà ký tên.

Hắn ném bút xuống, thoải mái hỏi: “Ta ngủ ở đâu, hôm nay nếu đuổi ta ra ngoài thì ta cũng mất mặt, công chúa để ta ở đây một đêm đi.”

Ta chỉ giường bên cạnh.

“Ngươi nhịn một chút, tạm chấp nhận ở đó một đêm vậy, sau này ngươi sẽ được tự do, chỉ có mội điều, ngươi đừng cắm sừng ta, ta cũng không nuôi trai lơ, ta không bạc đãi bản thân mình đâu.”

Tống Trí kinh ngạc mà nhìn ta, sau đó hỏi ta.

“Các công chúa khác cũng giống ngươi ư?”

Ta xoay mình, lạnh nhạt nói: “Người như ta chỉ có một, ngươi may mắn.”

Tống Trí ngủ không ngon, ta lại ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau khi thức dậy hắn lẩm bẩm một câu: “Còn phải sống như thế này bao lâu nữa?”

“Ba năm.”

Ba năm sau, hắn mới chỉ 23 tuổi, vẫn phong hoa chính mậu (1)

Mà ta mười chín tuổi, cuộc sống mới chỉ bắt đầu.

Chúng ta đều sẽ có một tương lai tốt đẹp.

(1) 风华正茂 (phong hoa chính mậu) là một thành ngữ, ý là đúng vào thời điểm thanh xuân toả sáng, phong thái động lòng người, tài hoa hơn người, miêu tả đến thời kỳ thanh niên với tinh thần phấn chấn bồng bột, tinh thần hăng hái đầy hứa hẹn.

Có chỗ dịch thành: hào hoa phong nhã, nhưng mình thấy nó không phù hợp với nghĩa của nó nên không dùng
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 19



Trong ba nằm này đã xảy ra không ít chuyện.

Đầu tiên là Lục Kinh Hoài đánh nhau với giặc Hồ, báo cáo thắng lợi.

Ngay sau đó, Thái tử tự mình áp giải lương thảo đến tiền tuyến để tích cóp quân công, chẳng qua là tới nơi mà huynh trưởng của Trấn An đang canh giữ.

Kết quả, khi người Hồ đánh tới, Thái tử không nghe theo lời khuyên can của huynh trưởng, tham công liều lĩnh, lại mất một thành.

Cuối cùng là Lục Kinh Hoài ngàn dặm chạy tới, ngăn cơn sóng dữ, truy kích quân Hồ đến tận sâu trong thảo nguyên, nhờ thế mà bảo vệ mười năm an ổn cho hoàng triều.

Hai người đều hồi kinh.

Không giống nhau là, khi Lục Kinh Hoài trở về thì được mọi người khen ngợi, bá tánh hai bên đường đều hoan nghênh khắp nơi.

Mà khi thái tử trở về lại im ắng.

Lúc này hắn trở về là để lãnh phạt.

Ta nghĩ, có vẻ là hắn rất mất mát.

Trong sách, nếu so ta với Trấn An, có lẽ cũng sẽ không khác với việc so nam phụ với nam chủ.

Nhưng mà đây là điều hắn đáng được nhận.

Ở trong cung hắn lớn nhất, hắn diễu võ giương oai.

Sau khi ra ngoài, thế đạo sẽ dạy cho hắn cách làm người.

Hừ hừ!

Trên đại điện, Lục Kinh Hoài lấy tất cả công lao đểu cầu thú Trấn An làm vợ. Vì thế, hắn nguyện buông binh quyền, chỉ cầu được thành toàn.

Phụ hoàng cho phép.

Nhưng sau đó hắn lại mắng cho Thái tử một trận, nghe nói suýt chút nữa đã tự tay đánh một trận.

Thái tử có lẽ đã cảm nhận được sự chênh lệch, đóng cửa ở Đông Cung không ra, cả người suy sút lại uể oải.

Hoàng hậu nương nương đến vài lần cũng không có tác dụng.

Tuế An trước kia đã lặng lẽ đánh giá Thái tử với ta.

Nàng nói, Thái tử quá thuận buồm xuôi gió.

Khi đó, ta rất hâm mộ, hỏi nàng: “Thuận buồm xuôi gió chẳng lẽ không tốt hay sao?”

Tuế An suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Cũng không phải, đối với người thường thì đương nhiên là tốt, nhưng đó là Thái tử, tương lai hắn mỗi ngày phải đưa ra rất nhiều quyết định, mỗi quyết định đó đều không biết đúng hay sai, nhất định phải có năng lực thừa nhận áp lực rất lớn. Người quá mức thuận lợi, không đối mặt với khó khăn, thiếu đi độ dẻo dai, sẽ dễ dàng suy sụp. Không giống Dung Bảo Nhi của chúng ta, không phải là đoá hoa được nuôi trong nhà kính, chúng ta có rất nhiều sức mạnh, nỗ lực ăn uống, sau này sẽ trở thành một cái cây lớn có thể che trời.”

Nói xong, nàng rót cho ta một cốc sữa bò.

Ta nhận lấy cốc sữa bò, trong lòng cũng ấm áp.

Thái tử đã gặp được khó khăn lớn đầu tiên trong cuộc đời của hắn, không biết là hắn có thể vượt qua hay không.

Nhưng ta cũng không quan tâm đến hắn.

Nể mặt Hoàng Hậu nương nương, ta không dẫm một chân lên hắn đã là ta có lương tâm rồi, còn lại cũng đừng nghĩ.

Trấn An tiếp nhận ý chỉ tứ hôn

Hai người phụng chỉ nhanh chóng thành hôn.

Ngày thành hôn, ta đi tham gia tiệc cưới.

Hai người tình chàng ý thiếp.

Hắn tự nâng nàng ra khỏi kiệu hoa, lại nắm tay nàng đi từng bước đến lễ đường.

Toàn thân nàng đều lộ ra vẻ thẹn thùng, trong mắt hắn chan chứa yêu thương, trong mắt hắn đều là nàng.

Ta nhìn một màn này.

Có hâm mộ không?

Cũng có một chút.

Nhưng không nhiều bằng ngày hôm đó hâm mộ tam hoàng tỉ.

Tình yêu của bọn họ quá hoàn mĩ, lại khiến ta nghĩ đến một truyện cổ tích mà Tuế An đã kể cho ta nghe.

Những câu chuyện cổ tích chân chính thường thường không nhắc đến sau khi hai người thành hôn.

Nhưng mà Tuế An lại thường cẩu vĩ tục điêu (1) những câu chuyện đó, vai chính của những câu chuyện cổ tích, sau khi kết hôn, dường như gỡ bỏ hào quang vai chính, dần dần lộ ra gương mặt của người bình thường, cuộc sống cũng phải trải qua những chuyện vụn vặt.

(Cẩu vĩ tục điêu: thiếu gấm chắp vài thô, đuôi chim không đủ lấy đuôi chó thay vào, có khi dùng để chế giễu việc lạm dụng phong tước chức quan, lấy cái kém để chắp vào cái tốt, trong truyện này thì ý là trong truyện kể không có thì Tuế An bịa ra để thêm vào, chắp vá vào kể thêm những chi tiết không hay ho)

Lục Kinh Hoài lấy toàn bộ quân công để cầu thú Trấn An, có lẽ là lãng mạn.

Nhưng hắn có hối hận không?

Một năm, hai năm, ba năm…

Khi cuộc sống của hắn trải qua khó khăn, gặp được khốn cảnh, có thể nào có một ngày hối hận là khi đó tuổi trẻ bồng bột?

Nàng có gánh vác được phần lãng mạn này không?

Chút lãng mạn này có thể nào khiến cho nàng cảm thấy áy náy, khiến cho nàng từng bước nhượng bộ, cuối cùng không thể lui được nữa…

“Phu thê đối bái, đưa vào động phòng.”

Lễ quan xướng lễ vui vẻ vô cùng, sau khi kêu to câu này thì tất cả mọi người đều reo hò.

Ta lại giống như nghe được một tiếng bong bóng nổ tung, uyển chuyển nhẹ nhàng, không một tiếng động, nhưng tồn tại.

Sau đó, ta suy nghĩ cẩn thận.

Có lẽ đó là một loại gông xiềng về tâm linh đã mở ra.

Câu chuyện cổ tích của nam nữ chủ đã kết thúc rồi, những vai phụ chúng ta cũng đã được tự do, có thể sống tuỳ ý.
 
Back
Top Bottom