Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 50: Phiên ngoại 5. Mèo dễ thương nhưng không được chạm!



Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, thậm chí còn bất ngờ hơn cả lúc y biến thành mèo. Dù có biến trở lại cũng không nên vào ngay lúc này chứ!

Công chúa trốn trong chăn, thứ duy nhất trên người còn sót lại là chiếc váy nhỏ dành cho mèo lơ lửng ở eo, đã rách toạc một nửa, lung lay như sắp rơi.

Y chỉ để lộ đôi mắt, cẩn thận quan sát người đối diện.

Trong đầu y nhanh chóng tua lại những ngày làm mèo.

Hai ngày trước, nhân lúc tiểu vương gia đang tắm, y ngậm lấy quần áo của người ta chạy mất, lại tha cái túi vải đựng thịt khô được buộc chặt, ép tiểu vương gia phải ngâm mình trong nước đút y ăn hết nửa túi, y mới "thương tình" tha quần áo về.

Y còn làm vỡ cả một chiếc chén lưu ly mà tiểu vương gia rất thích, tuy không cố ý, do Hách Liên Thanh cứ thích đặt đồ sát mép bàn, y vô tình chạm phải nên rơi.

Y tuy cố tình đi khắp nơi quấn quýt người khác, nhưng y là mèo mà, mèo với người không phải nên thân thiết như vậy sao? Hơn nữa cũng ít người dám chạm vào y, cùng lắm là dụi dụi tay áo người ta để xin chút đồ ăn vặt.

Huống chi đâu phải lỗi của y, rõ ràng Hách Liên Thanh cứ quản cả chuyện ăn uống của mèo, ngay cả ma ma cũng không nói là mèo không được ăn.

Bất kể lỗi ai, tình hình hiện tại có phần nguy hiểm, công chúa vẫn đang cẩn thận theo dõi sắc mặt của phu quân.

Hách Liên Thanh nhìn y một hồi, nói: "Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Không có gì muốn nói à?"

Công chúa chớp mắt một cái, đáp: "Sao ta lại không mặc quần áo?"

Hách Liên Thanh hơi nghi ngờ, không rõ y lại muốn giở trò gì.

Công chúa rụt đầu vào chăn như đang xác nhận chuyện này, rồi lại lộ ra đôi mắt, nói tiếp: "Ta không phải đang ngủ sao? Quần áo đâu mất rồi?"

Ồ, giả vờ mất trí đây mà.

Hách Liên Thanh cũng rất phối hợp, giả bộ kinh ngạc: "Thật sao? Để ta xem thử."

"Đừng động!" Công chúa lập tức ngăn cản, nói: "Ngươi mà lật chăn ra thì ta sẽ lạnh lắm! Ngươi giúp ta đi lấy quần áo đi!"

Hách Liên Thanh gật đầu không nói gì, ra vẻ như sắp đi tìm. Công chúa còn chưa kịp thở phào, hắn đã đột nhiên quay lại, nói: "Ta nghĩ, nếu ta nằm cùng ngươi, chắc chắn ấm hơn mặc quần áo."

Công chúa "a" lên một tiếng, nhìn hắn một lúc lâu mới nói: "Không cần đâu..."

"Trước đây ngươi còn nói ôm ta thì ấm hơn, giờ đã thấy chán ta rồi sao?" Hách Liên Thanh bắt đầu giở giọng tủi thân đấy!

"Ta không có..." Tay công chúa lén lút lần mò, cố tìm một mảnh y phục đủ để y có thể thoát khỏi chiếc giường này.

"Vậy thì chúng ta cùng ngủ đi."

Chưa kịp mò được gì thì Hách Liên Thanh đã chui vào chăn!

Tay Hách Liên Thanh hơi lạnh, công chúa theo phản xạ lùi lại, nhưng rất nhanh lại chủ động nắm lấy tay hắn, hỏi: "Lạnh quá, ngươi có lạnh không?"

Lúc mới ở bên nhau, công chúa nói câu này là vì quan tâm. Nhưng ở chung lâu ngày, Hách Liên Thanh dễ dàng nhận ra câu này là đang cố đánh thức lương tâm của phu quân.

Hách Liên Thanh ôm y, hỏi: "Sao trông ngươi có vẻ chột dạ thế? Lẽ nào vừa mơ thấy ác mộng à?"

Bạc Hề Linh thật sự muốn bịa ra gì đó, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy quá vô lý, không thể nói nên lời.

Hách Liên Thanh cố ý ghé sát, nhìn gương mặt đầy khó xử của y, nói: "Nghĩ cái gì mà lâu thế?"

Công chúa liếc hắn một cái, chủ động hôn nhẹ lên môi hắn, rồi nói: "Ta hơi đói rồi, muốn ăn chút gì đó."

"Không phải ngươi đã ăn vặt suốt cả buổi sáng rồi sao?" Tiểu vương gia ngạc nhiên hỏi lại.

Công chúa á khẩu, không nghĩ ra được cái cớ nào khác nữa. Nếu bảo muốn ngủ thì Hách Liên Thanh càng không rời khỏi người y.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ thẳng thắn là con đường sống cuối cùng.

Công chúa do dự một lúc, mới nói: "Ngươi biết mà, mèo với người không giống nhau, đôi khi ta không hiểu rõ ngươi nói gì..."

Thành thật lẫn chút giả dối, chắc cũng không sao.

Nhưng chuyện đó không thể ngăn tiểu vương gia bắt đầu tính sổ.

Hắn thong thả nói: "Ta biết ngươi không cố ý, mấy thứ bị vỡ thì bỏ qua đi, nhưng ngươi chạy lung tung khắp nơi, thân thiết với người khác, không sợ làm ta tổn thương sao?"

Công chúa biết ngay hắn sẽ nói đến chuyện này, lập tức trả lời: "Ta chỉ muốn đồ ăn của họ thôi, đâu có thích họ."

Hách Liên Thanh thừa biết y đã chuẩn bị trước lý do, không định tranh cãi thêm, bằng không chắc chắn hôm nay sẽ cãi nhau.

Vậy nên hắn không tiếp tục đề tài kia nữa, chỉ cúi xuống hôn nhẹ thê tử khó khắn lắm mới trở lại hình dáng ban đầu, nói: "Vậy bỏ qua hết đi, làm chút chuyện mấy ngày trước ngươi không làm được."

Công chúa không kháng cự chuyện này. Hách Liên Thanh luôn biết cách quan tâm đến cảm nhận của y, lần đầu tiên cũng là một trải nghiệm dễ chịu. Chỉ là phu quân của y hơi thiếu tiết chế, mỗi lần lăn lộn là vài canh giờ, thực sự có phần quá sức chịu đựng

Hách Liên Thanh đã bắt đầu hôn xuống cổ y, công chúa nghiêng đầu, bất ngờ hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi thì bắt đầu luyện võ?"

Hách Liên Thanh khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn y, đáp: "Năm tuổi."

Công chúa âm thầm tính toán, có phần tuyệt vọng. Nếu bắt đầu học từ bây giờ, cũng phải mất mười tám năm nữa mới đạt được trình độ như Hách Liên Thanh hiện tại.

Thôi bỏ đi, y đặt tay lên lưng Hách Liên Thanh, nhẹ nhàng vu.ốt ve.

Hách Liên Thanh nhìn ra y đang nghĩ gì, vừa hôn lên má y, vừa nói: "Ngươi muốn học à? Ta dạy ngươi."

Công chúa hừ một tiếng, kéo tóc hắn, nói: "Ai nói ta muốn học? Thế này là tốt rồi."

Hách Liên Thanh cũng cười, nói: "Ừ, đúng là rất tốt."

Công chúa bỗng nảy ra một ý tưởng, nhìn hắn một lúc rồi thì thầm: "Ngươi làm vậy chắc cũng mệt đúng không, hay là..."

Đề nghị còn chưa kịp nói hết, đã bị Hách Liên Thanh dùng môi chặn lại.

Công chúa sờ lên thái dương lấm tấm mồ hôi của hắn, rất muốn nói ra vài câu khiến người ta tức giận, nhưng để đêm nay gia đình yên ổn, y biến những lời xấu thành một nụ hôn.
 
Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 51: Phiên ngoại 6. Vòng tròn giải trí



*Dù công chúa lớn hơn tiểu vương gia có 3 ngày thôi nhưng tôi vẫn để công chúa là anh nhé :
 
Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 52: Phiên ngoại 7. Lập công chuộc tội (Giới giả trí)



Là thần tượng nổi tiếng đang được công ty lăng xê hết mức, Bạc Hề Linh bị bóc phốt tư tình với fan, đùa giỡn tình cảm người ta, còn lén lút hẹn gặp riêng. Các từ khóa liên quan đến Bạc Hề Linh lập tức trở nên thảm đến không nỡ nhìn, điện thoại của Carl gần như bị các bên gọi đến phát nổ.

Phía người bóc phốt đưa ra bằng chứng vô cùng xác thực, không chỉ có ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng, mà còn có cả thông tin đặt phòng khách sạn từ chính tài khoản của nghệ sĩ.

Tuần trước, bảng hot search vẫn còn treo đoạn cut sân khấu của cậu, nhờ năng lực chuyên môn xuất sắc và ngoại hình nổi bật đến mức khiến người ta phải sáng mắt, Bạc Hề Linh, một tân binh vừa ra mắt, đã sở hữu độ hot chưa từng có.

Bạc Hề Linh đã mấy ngày không xuất hiện trước công chúng. So với những người đứng nhìn xem trò vui, có một người còn để tâm đến sự thật chuyện này hơn nhiều.

Bạc Hề Linh đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai rộng che gần nửa khuôn mặt, mặc áo thun rộng rãi bình thường nhất, rời khỏi nơi ở của mình.

Nhờ hiệu ứng dư luận, các từ khóa bôi đen treo trên bảng hot search mấy ngày liền lại càng thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Có thể tránh được rừng ống kính của truyền thông, lặng lẽ đưa người đi, trên đời e là chẳng còn ai ngoài người đó.

Đây cũng là tấm ảnh duy nhất mà đám paparazzi chụp được.

Ra khỏi khu chung cư, Bạc Hề Linh lên một chiếc xe hơi màu đen.

Trong xe là vị thái tử gia vừa vội vã trở về, nhưng khi nhìn thấy cậu rồi lại chẳng hỏi gì, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lấy một lời.

Người ngồi bên cạnh vừa là người yêu, vừa là kim chủ không thể đắc tội.

Bạc Hề Linh tháo mũ và khẩu trang, để lộ đôi mắt ngây thơ vô tội, chủ động mở miệng giải thích: "Anh không làm chuyện đó."

Hách Liên Thanh hôm nay trông đặc biệt lạnh lùng, lời nói ra cũng không mang theo cảm xúc, "Em đã cho người xử lý chuyện này rồi. Tất cả tài khoản của anh công ty sẽ tiếp quản, dạo này đừng xuất hiện nữa, chờ giải quyết xong em sẽ báo cho anh."

Nghe thì có vẻ công ty không định vứt bỏ cậu, cũng không cho rằng scandal này khiến cậu mất giá trị.

Nhưng thái độ của Hách Liên Thanh lại khiến người ta lo ngại nhất.

Chắc là vì kim chủ không nỡ buông tay, nhưng lại không tin tưởng.

Bạc Hề Linh chủ động dựa sát lại gần hơn, đùi áp sát vào đùi đối phương, có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người hắn.

"Em không tin anh." Bạc Hề Linh nhẹ nhàng nói, bàn tay luồn vào áo của Hách Liên Thanh, đầu tựa lên vai hắn, thì thầm: "Vậy anh có nên làm gì đó không?"

Bạc Hề Linh nhẹ nhàng vu.ốt ve bụng dưới của hắn, nghiêng người lại gần hơn, chân phải cong lên, đầu gối vừa khéo áp sát phần bụng dưới của Hách Liên Thanh.

Đầu gối cậu nhẹ nhàng cọ xát, người cũng ghé tới hôn hắn.

Tiếng th* d*c trong xe dần trở nên dồn dập, Hách Liên Thanh như quên cả cơn giận vừa rồi, vòng tay ôm lấy eo cậu, quần áo bị vò đến nhăn nhúm.

Bạc Hề Linh nâng mặt hắn lên, hơi thở vẫn chưa ổn định, tận dụng khoảng trống giữa các nụ hôn để giải thích: "Em biết mà, em là người nâng đỡ anh, anh còn chưa chính thức ra mắt đã là của em rồi, anh không sợ em điều tra, ngoài em ra anh không có ai khác."

Hách Liên Thanh nhìn vào mắt cậu, nét mặt dịu đi nhiều, nói: "Em cũng muốn tin anh."

"Những tài khoản kia anh gần như không dùng, em đổ bao nhiêu tiền và tài nguyên để anh có vị trí này, anh đâu có ngu mà dùng chính tài khoản của mình đi tán tỉnh người khác."

Bạc Hề Linh vừa nói vừa thấy buồn cười, "Anh là chim hoàng yến chính hiệu, làm sao dám trắng trợn làm mấy chuyện đó. Em chỉ cần tung vài tấm ảnh riêng tư của anh, chẳng phải anh chết thảm hơn sao?"

Tiếc là những lời này lại chọc giận kim chủ, Hách Liên Thanh nhìn cậu, nói: "Anh sợ em sẽ làm mấy chuyện đó, nên mới cam tâm làm chim hoàng yến à?"

"Dĩ nhiên không phải vậy rồi." Bạc Hề Linh áp sát lại hôn hắn, "Làm chim hoàng yến tốt biết bao, không bị gió mưa vùi dập, còn được yêu đương với em nữa."

Lần đầu tiên Hách Liên Thanh gặp cậu, cậu đang bị cô lập, trông cô đơn không chỗ dựa. Thế nhưng cậu lại không hề lấy lòng ai, người khác cố tình hắt nước lên người cậu, cậu liền hắt trả ngay tại chỗ, bất kể đối phương có đông thế nào, trút giận trước đã rồi tính sau.

Nhưng nhìn cậu bây giờ, khôn khéo giảo hoạt, giống như một con cáo nhỏ, ngày ngày tính toán với hắn.

Nhưng không sao, những thứ cậu muốn rất đơn giản. Hách Liên Thanh không sợ bị cậu tính toán, chỉ sợ cậu lười tính toán.

Đầu gối của Bạc Hề Linh vẫn đang mập mờ cọ lên người hắn, cảm nhận được phản ứng rõ rệt, động tác chậm lại, nhưng mắt thì vẫn quan sát phản ứng của đối phương.

Không khí trong xe dần thay đổi, Bạc Hề Linh đắc ý vì đạt được mục đích, để mặc hắn ghé tới hôn lên cổ mình.

Hách Liên Thanh vì cơn giận mà vội vàng quay về, lúc này đã bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhận ra sự vụng về của tin đồn kia.

Hách Liên Thanh đè lên người cậu, bắt chước cách cậu dùng đầu gối cọ xát.

Nghe thấy giọng đối phương đã thay đổi, vậy mà vẫn còn hỏi: "Chiêu này anh học ở đâu ra vậy?"

Bạc Hề Linh mỉm cười nhìn hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, khẽ nói: "Thiên phú bẩm sinh đấy."

Hách Liên Thanh bật cười, không nói gì.

Bạc Hề Linh nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Vậy em có thích không?"

Hách Liên Thanh giả vờ do dự, đáp: "Tạm hài lòng đi, nể anh có lòng mà thôi."

Bạc Hề Linh vẫn cười, ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm: "Vậy ông xã tha thứ cho anh rồi đúng không?"
 
Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 53: Phiên ngoại 8. Phu quân giận dữ (1)



Mỗi khi đến thời điểm di cư mùa xuân, Hách Liên Thanh lại trở nên vô cùng bận rộn. Bạc Hề Linh mấy ngày liền không thấy hắn cũng chẳng lấy làm lạ, y cũng bận rộn đi kiểm tra nơi ở mới, xem thử chỗ nào có thể trồng chút hoa quả.

Có tin tức truyền về nói Hách Liên Thanh sáng sớm ngày mai sẽ trở về.

Công chúa từ sáng sớm đã bắt đầu mong ngóng, thế nhưng cảnh trở về lần này lại chẳng giống mọi khi, Hách Liên Thanh trên đường về bị tập kích, mắt bị thương.

Công chúa nhìn thấy vị phu quân lúc rời đi vẫn còn khỏe mạnh, giờ về mắt bị bịt băng vải, sắc mặt không chút biểu cảm, lắng nghe thuộc hạ báo cáo.

Y cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng vẫn phải gắng giữ bình tĩnh, đợi họ nói xong chính sự.

Y lặng lẽ đi đến bên cạnh Hách Liên Thanh, lặng lẽ quan sát mắt hắn.

Kỳ lạ thay, rõ ràng Hách Liên Thanh lúc này không nhìn thấy gì, vậy mà khi y tiến lại gần, hắn lại khẽ nghiêng đầu, như thể vẫn thấy được y vậy.

Không phải là như, Hách Liên Thanh đưa tay về phía y.

Bạc Hề Linh suýt nữa nghĩ đây lại là âm mưu mới của hắn, nhưng lại thấy bàn tay hắn lúng túng dò dẫm.

Y vội đưa tay ra đón lấy. Tay của Hách Liên Thanh lúc nào cũng ấm áp, nhưng hôm nay lại lạnh toát.

Người trong trướng vừa lui ra, Hách Liên Thanh liền quay đầu về phía y, nói: "Không sao đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ nhìn lại được."

Nhưng Hách Liên Thanh lúc nào cũng nói giảm nói tránh, nên Bạc Hề Linh không tin lời hắn nói.

Y ngồi xuống sát bên Hách Liên Thanh, nhẹ nhàng chạm lên lớp băng vải trên mắt hắn, nói: "Ta không tin ngươi lắm."

Hách Liên Thanh nghi hoặc hỏi: "Gì cơ?"

Mắt bị thương, đến tai cũng không thính nữa sao?

Công chúa có phần lo lắng, x** n*n mặt hắn một vòng, hỏi: "Chỉ bị thương ở mắt thôi sao?"

Câu này thì Hách Liên Thanh hiểu, có chút buồn cười, nói: "Vừa rồi không phải không nghe thấy, mà là không hiểu ngươi nói gì."

Công chúa "ồ" một tiếng, nói: "Ngươi không lừa ta chứ?"

"Ta chưa bao giờ lừa ngươi."

"Chuyện này khó nói lắm." Công chúa bĩu môi.

Hách Liên Thanh đưa tay lên, có lẽ muốn chạm vào má thê tử của mình, nhưng lúc này hắn chỉ có thể dò dẫm một cách mù mờ.

Bạc Hề Linh nắm lấy tay hắn, đặt lên má mình, nói: "Thật sự sẽ khỏi chứ?"

"Sẽ khỏi thôi." Hách Liên Thanh dường như đang nhìn y, dù lúc này hắn chẳng thể thấy gì.

Hắn nói rồi bỗng bật cười, "Thời gian này ta phải trốn trong trướng của công chúa một thời gian, không thể để người khác biết mắt ta bị thương được."

Bạc Hề Linh rất ăn ý với hắn, hiểu ngay ý tứ, nhưng vẫn nói: "Được thôi, ở chỗ ta lâu như vậy, người ngoài không dám trêu ngươi, nhưng chắc chắn sẽ trêu ta. Ngươi định bồi thường thế nào đây?"

Hách Liên Thanh "ồ" một tiếng, cánh tay mò mẫm vòng qua eo thê tử, kéo y sát lại người mình, nói: "Ta đã không nhìn thấy gì, ngươi còn muốn lợi dụng ta."

Công chúa cười nói: "Đương nhiên rồi, mỗi lần ngươi về đều có quà, lần này không những không có, còn mang theo một cú sốc về, ngươi phải bù cho ta chứ."

"Sao ngươi biết ta không mang quà về?"

Bạc Hề Linh cũng không muốn đòi quà, chỉ là còn hoảng sợ, thuận miệng nói vậy thôi.

Lần này xảy ra chuyện như vậy, thế mà Hách Liên Thanh vẫn nhớ đến việc mang quà về sao?

Hách Liên Thanh không lấy ra ngay mà nói: "Phải đợi mắt ta khỏi rồi mới tặng ngươi, chúng ta cùng xem."

Nghe hắn nói vậy, trong đầu công chúa đột nhiên hiện lên vài hình ảnh không mấy đứng đắn, khẽ ho một tiếng.

Nhưng Hách Liên Thanh vì không nhìn thấy, không còn nhạy bén như mọi khi, lại khá ỷ lại vào y, ôm chặt không rời, nói: "Ta nghe nói, ngươi cũng có chuẩn bị quà cho ta."

Bạc Hề Linh nhớ tới món quà mình chuẩn bị, đáp: "Cũng phải đợi mắt ngươi khỏi rồi, ta mới có thể đưa."

"Được rồi." Hách Liên Thanh không còn cố chấp chuyện đó nữa, nghiêng người hôn nhẹ lên cổ y, nói: "Bao nhiêu ngày không gặp, chẳng lẽ ngồi đây mãi à?"

Có những chuyện, trải qua nhiều lần cũng chẳng còn xấu hổ như thuở ban đầu. Huống hồ đã nhiều ngày không gặp, dính lấy nhau một chút cũng là chuyện thường tình.

Bạc Hề Linh khẽ ừ một tiếng, cánh tay vòng lên cổ hắn, nói: "Ngươi không nhìn thấy gì, vậy làm sao bây giờ?"

Hách Liên Thanh mượn sức y đứng dậy, nói: "Vậy thì phiền công chúa đỡ ta nhé."

"Đi đâu? Ngươi muốn ra ngoài à?" Bạc Hề Linh biết còn cố tình hỏi.

"Đi ngủ."

"Giữa ban ngày ban mặt ngủ gì chứ." Bạc Hề Linh nhất quyết không để hắn được như ý, còn nói: "Ngươi đói không? Ta bảo nhà bếp mang ít cháo nóng tới cho ngươi ăn."

"Không ăn cháo nóng."

Hai người miệng thì vẫn đang đôi co, nhưng chân đã bước đến bên giường.

Bạc Hề Linh cứ nhìn hắn, cảm thấy vị tiểu vương gia xưa nay luôn điềm đạm tự tin, lúc này lại có chút luống cuống. Y chợt thấy thích thú trước khoảnh khắc Hách Liên Thanh chỉ có thể đi theo mình.

Bạc Hề Linh ngồi xuống trước, kéo cổ áo hắn để hắn nghiêng người tới gần, nhẹ giọng nói: "Đã như này rồi, sao ngươi còn chưa chịu yên phận?"

Hách Liên Thanh nghe theo giọng y mà đoán phương hướng, định cúi xuống hôn môi, kết quả lại hôn trúng chóp mũi.

Bạc Hề Linh bật cười, tự mình dịch một chút, vòng tay ôm lấy cổ hắn rồi hôn hắn.

Thân mật một lúc, Hách Liên Thanh đột nhiên dừng lại. Công chúa có hơi nghi hoặc, nhìn hắn một hồi mới nhận ra phu quân trước mặt không nhìn thấy gì, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Ngươi chưa nói câu đó." Hách Liên Thanh đáp.

"Câu gì cơ?" Bạc Hề Linh ngơ ngác.

"Câu mà lần nào ta về, ngươi cũng nói."

Công chúa bật cười, tựa đầu lên vai hắn, nói nhỏ: "Ta rất nhớ ngươi, phu quân."
 
Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 54: Phiên ngoại 9. Phu quân giận dữ (2)



Theo lời Hách Liên Thanh, hắn đã dưỡng thương được mấy ngày, mắt đáng lẽ phải nhìn thấy ánh sáng rồi, nhưng đại phu vẫn chưa cho tháo băng vải che mắt.

Công chúa nghe được rằng chỉ là cần tĩnh dưỡng thêm, nhưng Hách Liên Thanh nóng vội, nếu không nghiêm trọng, hắn đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi.

Người này mắt không nhìn thấy, lại chiếm luôn chiếc bàn duy nhất trong trướng của công chúa, còn sai công chúa đọc sách cho hắn nghe.

Bạc Hề Linh cầm sách đi vòng quanh hắn, đọc đi đọc lại mà không nhận ra.

"Tâm trí người đi đâu rồi thế?"

Lúc này công chúa đang giơ tay ra trước mặt hắn, thử vung tay qua lại, thấy hắn nghiêng đầu, giả vờ hoảng hốt, nói: "Sao ngươi biết?"

Phu quân y thở dài, "Ngươi đọc sai hết rồi, ta chưa nghe được một đoạn nào trọn vẹn cả."

Công chúa hừ một tiếng, ném quyển sách cho hắn, nói: "Vậy ngươi đi tìm người khác đọc cho đi."

Hách Liên Thanh đưa tay ra muốn nắm lấy tay y, nhưng lại dò dẫm mãi trong không trung, rõ ràng thê tử hắn ở ngay bên cạnh, thế mà mãi vẫn không chạm được.

Diễn cũng thật vụng về, nhưng công chúa vẫn chủ động đưa tay qua, hỏi: "Rốt cuộc bao giờ mới nhìn thấy? Có cần tìm thêm đại phu khác tới xem không?"

Hách Liên Thanh ngẩng đầu nhìn y, băng vải trắng trên mắt trong suốt, thật ra hắn đã nhìn thấy được đôi chút rồi.

Nhưng hắn lại khá thích khoảng thời gian này, nhân lúc mắt chưa hồi phục hoàn toàn, có thể mỗi ngày đều quấn lấy thê tử.

Khóe miệng Hách Liên Thanh khẽ cong lên, đáp: "Không sao, chỉ là sợ ánh sáng thôi, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là ổn."

Công chúa vẫn không tin lắm, cứ đi vòng quanh nhìn hắn.

Không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói thật, Hách Liên Thanh bắt đầu dùng chiêu quen thuộc.

Hắn thở dài, nói: "Ta không nhìn thấy, làm gì cũng bất tiện, ngươi có phải đã chán ghét ta rồi không?"

Công chúa giật mình, "Ta không có! Ta chỉ lo lắng cho mắt ngươi thôi, ngươi đừng có vu oan cho ta."

Hách Liên Thanh nghiêng đầu tựa lên người y, nói: "Vậy ngươi đi dạo với ta."

"Không phải nói không thể để người khác phát hiện sao?"

"Đi dạo quanh đây thôi, không có người ngoài."

Công chúa liền đưa tay đỡ hắn đứng dậy, nhưng hai người còn chưa kịp ra khỏi cửa, thì đại phu tới thay thuốc đã đến rồi.

Hách Liên Thanh thấy y không động đậy, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Công chúa vội vẫy tay ra hiệu cho đại phu lên tiếng.

Hách Liên Thanh hơi bĩu môi, đành phải ngồi trở lại.

Công chúa ghé sát tai hắn, thì thầm, "Không phải ta không đi cùng ngươi nhé, không được vu oan cho ta."

Hách Liên Thanh đưa tay định véo mặt y, nhưng y đã đoán được hắn định làm gì, nhanh chóng né ra xa.

Đại phu đã đến sau lưng hắn, kế hoạch "bắt công chúa" phải hoãn lại.

Trong trướng mấy ngày nay cố ý che ánh sáng, đến khi gỡ băng che mắt ra, Hách Liên Thanh mới có thể từ từ mở mắt.

Thị lực hồi phục nhanh hơn hắn tưởng, ban đầu còn có chút không quen, nhưng dần dần có thể nhìn rõ mọi thứ trong trướng.

Ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng thê tử, thấy Bạc Hề Linh đứng ở cửa, không biết đang nhìn gì bên ngoài.

Một lúc sau, cửa trướng mở ra, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi xuất hiện trước cửa, khom người, hai tay bưng một bát cháo.

Bạc Hề Linh không nhận, cầm muỗng khuấy, múc một muỗng nếm thử, dường như không hài lòng, liền ra hiệu với người ở cửa.

Ánh mắt Hách Liên Thanh dừng lại trên gương mặt thiếu niên kia.

Nhìn trang phục thì chỉ là một nô lệ, vậy mà lại dám ngẩng đầu nhìn thẳng công chúa.

Đại phu hỏi mấy lần, Hách Liên Thanh mới hoàn hồn, nói: "Tạm thời che lại đi."

Công chúa vừa quay lại, thấy cảnh này thì có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Vẫn chưa nhìn thấy sao?"

Sắc mặt Hách Liên Thanh trông rất tệ, khiến Bạc Hề Linh càng thêm lo, nghĩ thầm, trước đây chưa thấy hắn làm vẻ mặt thế này, chẳng lẽ thật sự có tin xấu?

Nhưng càng như vậy, y lại càng không dám hỏi, sợ làm Hách Liên Thanh thêm khó chịu.

Đợi đại phu rời đi, công chúa cẩn thận ôm lấy cổ hắn, ghé sát lại nhìn, hỏi: "Mắt vẫn khó chịu sao?"

Nghĩ đến cảnh vừa thấy, Hách Liên Thanh không nhận ra mình đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Khó chịu."

Hắn hừ cái gì vậy?

Công chúa thấy khó hiểu, nhưng lại nghĩ, người bị bệnh thường ngay cả đại phu cũng thấy ngứa mắt, nên tâm trạng hắn không tốt cũng dễ hiểu.

"Vừa rồi ai vào vậy?"

Bạc Hề Linh nghe hắn hỏi vậy thì ngẩn ra, suy nghĩ một hồi mới đáp: "Có ai đâu nhỉ?"

Y tưởng Hách Liên Thanh hỏi chắc là người quan trọng nào đó, nên y không thấy ai cần tân Ô Bắc Vương tiếp kiến cả.

Nghe vậy, Hách Liên Thanh lại nổi giận, bất ngờ nắm lấy cổ tay y: "Thật sự nghĩ ta mù rồi sao?"

Công chúa bị cơn giận đột ngột của hắn dọa sững người, lòng lập tức trĩu xuống, nghĩ thầm: Xong rồi, chẳng lẽ thật sự mù sao?

Y hoảng hốt đưa tay sờ lên mắt Hách Liên Thanh, hỏi: "Thật sự không nhìn thấy sao? Sẽ khỏi chứ?"

Hách Liên Thanh bất ngờ ôm lấy eo y, lại hỏi: "Vừa rồi là ai vào? Nghĩ kỹ rồi trả lời."

"Ai cơ? À, ngươi nói Cách Tây à? Hắn là nô lệ mới được đưa đến, ngươi biết hắn sao?"

Bạc Hề Linh vừa hỏi xong, có chút ngạc nhiên vui mừng: "Thế ngươi nhìn thấy rồi à?"

Hách Liên Thanh đứng dậy, không cần đỡ.

Công chúa sợ hắn ngã, liền chủ động tới đỡ.

Hách Liên Thanh im lặng lần mò ngồi xuống mép giường, Bạc Hề Linh thì vẫn chưa hiểu vì sao hắn tức giận, cứ mãi đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn, thử xem rốt cuộc hắn có nhìn thấy không.

"Cái tên nô lệ mới đó... ngươi thích hắn sao?"

Câu hỏi này khiến công chúa cảnh giác. Y ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Hắn là người câm, khá yên tĩnh."

Hách Liên Thanh đột nhiên siết chặt tay công chúa, ý gì đây? Phu quân bị mù nên y có thể nếm cháo từ tay nô lệ à?

Hách Liên Thanh trông rất không vui, nhưng lại không nói gì thêm. Hắn chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay thê tử, nói: "Lúc nãy chẳng phải ngươi nói buồn ngủ sao? Ngủ một lát đi."

Công chúa ngạc nhiên: "Ta có nói sao?"

"Ngươi có nói."

"Ồ, vậy được."

Đọc sách cho Hách Liên Thanh nghe rất nhàm chán, nhưng mắt hắn không tiện, y không thể một mình thoải mái đọc truyện được, như thế chẳng phải phu quân y quá đáng thương sao?

Y lấy cớ ngủ bù, lén lút lôi cuốn truyện mới giấu dưới gối ra.

Đọc được một lúc, không biết sao lại thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, y nằm ngay ngắn trên giường, chăn đắp cẩn thận, vừa ngẩng đầu đã thấy Hách Liên Thanh ngồi bên cạnh đọc sách.

Đọc sách?

Bạc Hề Linh lập tức phấn khích bật dậy, hỏi: "Ngươi nhìn thấy rồi à?"

Vừa cử động, liền nghe một tràng leng keng vang lên. Bạc Hề Linh kinh ngạc cúi đầu nhìn thì mới thấy cổ tay mình nặng trĩu.

Những lời hoang đường mà Hách Liên Thanh từng nói, giờ như thể biến thành hiện thực.

Công chúa hơi sững sờ, giơ tay lên nhìn, lại quay sang nhìn Hách Liên Thanh.

Hách Liên Thanh dường như không biết y đã tỉnh, chẳng hề động đậy.

Chẳng lẽ chưa tỉnh ngủ? Bạc Hề Linh không tin, lập tức nằm xuống lại, định "tỉnh lại" lần nữa.

Lúc này Hách Liên Thanh cuối cùng cũng để ý đến y, vươn tay xoa đầu y, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Dạo này ta vẫn chưa tiếp xúc được ánh sáng mạnh, ngươi ở đây với ta đi."

Bạc Hề Linh giả vờ như không nghe thấy, lại ngồi bật dậy như vừa rồi, nhìn về phía Hách Liên Thanh, tâm trạng hắn có vẻ tốt lắm.

"Ngươi đeo cái này cho ta làm gì?" Bạc Hề Linh choáng váng, nhất thời không biết chất vấn thế nào, chỉ lắc lắc cổ tay bị xích.

Hách Liên Thanh kéo y vào lòng, hỏi: "Tên nô lệ đó trông thế nào?"

"Ai cơ?" Bạc Hề Linh bắt đầu bực, dùng xích cọ loạn vào người hắn, nói: "Ngươi cởi trói cho ta trước đã."

Hách Liên Thanh còn bực hơn. Nếu chỉ là một tên nô lệ bình thường thì hắn đã chẳng bận tâm, nhưng tên đó lại có ngoại hình quá giống hắn lúc năm mười lăm, mười sáu tuổi.

Bạc Hề Linh bình thường hay so sánh hiện tại với quá khứ, hắn nhận ra y thích thời hắn còn là tiểu vương gia hơn.

Hai người kẹt trên giường, Bạc Hề Linh nhận ra Hách Liên Thanh lúc này không đùa như mọi khi, nhưng y lại càng không hiểu mình đã làm gì khiến hắn giận.

Vừa rồi còn đọc sách cho hắn nghe, giờ người này lại lấy oán trả ơn?

Y vùng vẫy mãi, xích sắt không nhúc nhích chút nào. Cuối cùng y tức giận, đập thẳng dây xích lên giường, quay lưng lại, không thèm để ý đến vị phu quân thất thường này nữa.

Hách Liên Thanh im lặng một hồi, lúc này cũng ngồi không yên. Hắn ném sách sang một bên, tay đè lên vai y, nhất định bắt công chúa phải quay mặt lại nhìn mình.

Công chúa đang giận, dĩ nhiên chẳng buồn để ý, còn lạnh lùng mỉa mai: "Trói ta lại làm gì, tốt nhất là ném ta vào ngục tối, mắt không thấy tâm không phiền, khỏi cần hở tí là kiếm cớ gây chuyện với ta."

Hách Liên Thanh cũng nổi giận, bất ngờ áp sát, nắm lấy mặt y, nói: "Ta vừa hỏi ngươi, tên nô lệ kia trông như thế nào, sao ngươi đánh trống lảng?"

Bạc Hề Linh bốp một cái hất tay hắn ra, giận dữ nói: "Ta có nói gì đâu, ngươi điên rồi sao?"

"Tại sao lại mượn tay hắn nếm cháo?"

Bạc Hề Linh sững lại, sau đó cảm thấy không thể tin được, nói: "Ngươi có lương tâm không? Đó là cháo ta nấu cho ngươi, ta nếm thấy không ngon thì bảo hắn mang đi đổi, thế mà cũng đắc tội với ngươi sao?"

Hách Liên Thanh khựng lại, xoa mặt y, nói: "Không được, hắn chỉ là một tên nô lệ, ngươi không được làm vậy với hắn."

Bạc Hề Linh nghe giọng hắn dịu đi, cũng bớt giận, thương lượng nói: "Ta chỉ sợ cháo nóng, đưa tay nhận lấy lại phiền, chuyện này cũng khiến ngươi giận sao?"

Hách Liên Thanh ngẩng đầu lên nhìn y, vẫn hỏi: "Sao ngươi không trả lời hắn trông như thế nào?"

Câu hỏi này đối với Bạc Hề Linh thật vô lý, bắt đầu giận: "Ngươi cố tình kiếm cớ gây sự đúng không? Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

"Muốn hỏi tội ngươi thì sao?" Hách Liên Thanh càng hăng, nhào đến cắn y, nghiến răng nói: "Muốn nhốt ngươi ở đây, không cho ai thấy, chỉ có ta thấy thôi."

Bạc Hề Linh bị hắn giữ chặt, không nói được lời nào, chỉ có thể cắn lại, hai người cắn qua cắn lại, trong miệng toàn mùi máu tanh.

Hách Liên Thanh không những không tránh, cúi đầu cắn lấy cổ y, nụ hôn mang theo mùi máu trượt dần xuống dưới.

Cả hai tay Bạc Tỳ Lăng bị xích sắt trói chặt trên đầu, cúi mắt là thấy đỉnh đầu Hách Liên Thanh. Y nâng gối định đá, nhưng Hách Liên Thanh đã đoán trước, khiến y không toại nguyện.

Y nghe thấy hơi thở của mình dần nặng nề, bụng dưới cũng co rút không ngừng, vùng vẫy khiến xích sắt phát ra tiếng leng keng.

Hách Liên Thanh vùi mặt vào hõm cổ y, rồi lại hôn lên má y, có chút bất lực hỏi: "Sao ngươi lại khóc..."

"Nếu phu quân ngươi là một kẻ điên, ngươi cũng sẽ khóc thôi." Công chúa rít từng chữ qua kẽ răng.

"Đừng khóc." Hách Liên Thanh nghe tiếng thở gấp của y, lại hôn nhẹ lên má, nói: "Không được gặp lại tên nô lệ kia nữa."

Công chúa mất kiên nhẫn. Hai người cũng xem như thẳng thắn với nhau, sao vẫn cứ nhắc đến người khác?

Hách Liên Thanh còn hỏi: "Mặt hắn, ngươi thấy quen không?"

Công chúa thở dài một hơi, một lúc lâu mới trả lời: "Mặt hắn...... ta không biết, ta chưa từng nhìn."

Hách Liên Thanh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn y, nói: "Ngươi chưa từng nhìn sao?"

Công chúa mệt mỏi, "Ta chỉ nhìn thấy đỉnh đầu hắn."

Hách Liên Thanh lập tức bình tĩnh lại ——— họ đã không còn là thiếu niên mười bảy tuổi nữa, mười năm đã trôi qua, người mãi đắm chìm trong quá khứ chẳng chịu bước ra hình như là hắn.

Nhưng vương giả vẫn phải giữ thể diện của mình, vẫn cố chấp lên tiếng cảnh cáo: "Đỉnh đầu cũng không được nhìn."

Công chúa lười để ý, hơi cử động cổ tay, nói: "Tay đau quá......"

Hách Liên Thanh nhìn y, hôn lên vết đỏ trên cổ tay, nói: "Ngươi phối hợp một chút, ta tháo cho."

Công chúa thở dài, ghé sát hôn lên môi hắn.
 
Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 55: Phiên ngoại 10. Cách thuần hoá một con sói



Công chúa vốn nghĩ Hách Liên Thanh bận rộn suốt ngày, chắc sẽ không còn nhiều tâm tư nhỏ nhen như trước nữa. Ai ngờ người này không chịu ngồi yên, chuyện gì cũng phải kiếm cớ gây sự.

Công chúa rất bất mãn, một nô lệ mà đã giận dữ như vậy, sau này chẳng phải tuỳ tiện tìm cớ cũng có thể chất vấn y sao? Thế thì gia đình còn ngày nào yên ổn nữa?

Không được, để cảnh cáo phu quân, công chúa bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh.

Nhưng có vẻ không ổn, sau hai ngày bị y đóng cửa đuổi đi, phu quân y không thèm giữ phép tắc, y đang ăn điểm tâm trong trướng của thái tổ mẫu, vậy mà bị người bắt về.

Còn vương pháp gì nữa!

Quên mất, phu quân y chính là vương pháp.

Công chúa vẫn còn cầm nửa miếng bánh hoa quế chưa ăn xong, cứng đờ nhìn hắn.

"Chúng ta nói chuyện bây giờ, hay đợi ngươi ăn xong rồi nói?" Giọng Hách Liên Thanh nghe có vẻ bình thường, nhưng công chúa biết hắn sắp bùng nổ rồi.

Nhưng y nghĩ lại, đây là điểm tâm của thái tổ mẫu cho, không ăn thì phí quá, vì vậy chưa kịp lên tiếng, người đã thành thật ăn tiếp.

Hách Liên Thanh ngồi ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm y ăn.

Công chúa hơi căng thẳng, nhìn hắn, hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn à?"

Hách Liên Thanh không đáp, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm y.

Công chúa bị nhìn đến dựng tóc gáy, lên tiếng trước: "Lần trước rõ ràng là ngươi sai với ta, nên ta không để ý đến ngươi vài ngày cũng bình thường mà."

Hách Liên Thanh khẽ gật đầu, nghiêng người tới gần, hỏi: "Không ăn nữa à?"

Miếng cuối cùng còn chưa kịp bỏ vào miệng, Hách Liên Thanh đã cúi người hôn y, khiến mẩu bánh nhỏ bị rơi xuống đất.

Ban ngày ban mặt, thế này là thế nào chứ?

Bạc Hề Linh đẩy hắn mấy cái, nói: "Không phải...muốn nói chuyện sao?"

Hách Liên Thanh dừng lại, nhìn y, nói: "Ngươi có thể giận ta, nhưng cứ phớt lờ ta như vậy, ta sẽ rất buồn."

Lại nữa rồi, bao nhiêu năm rồi vẫn dùng chiêu này.

Bạc Hề Linh nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Thế thì sao? Ta dám đánh dám mắng ngươi à? Ta sợ bệ hạ hỏi tội ta mất."

Người Ô Bắc không gọi là "bệ hạ", chỉ có Bạc Hề Linh gọi hắn như thế, nhất là trên giường cũng thích gọi vậy, Hách Liên Thanh vừa nghe đã không kìm được mà phấn khích.

Hắn không nhịn được lại tiến sát thêm một chút, nói: "Thôi đi, ngươi chưa từng làm mấy chuyện như thế sao?"

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cổ tay công chúa, nhẹ nhàng đặt lên má mình, nói tiếp: "Ngươi phạm thượng đâu có ít?"

Công chúa ồ một tiếng, đáp: "Vậy cũng tính sao? Không phải bệ hạ cho phép sao?"

Hách Liên Thanh cọ má vào lòng bàn tay y, nói: "Ta thích ngươi như vậy, chỉ có ngươi được như thế thôi."

Công chúa ngồi tựa bên mép giường, ngửa đầu đón nhận những nụ hôn của Hách Liên Thanh rơi xuống cổ.

Hách Liên Thanh ngẩng đầu nhìn y, công chúa cũng nhìn lại hắn, chỉ cần ánh mắt giao nhau, đã đủ hiểu ý nhau rồi.

Bạc Hề Linh tiện tay vỗ nhẹ lên má hắn, nói: "Sao cứ nhìn ta mãi vậy?"

Hách Liên Thanh hơi nghiêng mặt sang bên, dường như càng phấn khích, vốn chỉ quỳ trước mặt y, giờ giờ lại đột nhiên đè tới.

Công chúa vội túm lấy cổ áo hắn, nghiêng đầu nhìn, hỏi: "Không phải có chuyện muốn nói à? Nói xong rồi sao?"

Hách Liên Thanh cười nói: "Ban nãy còn một bụng oán khí, giờ thì hết rồi."

Công chúa mỉm cười nhìn hắn, liếc mắt ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Vậy nếu ngươi hết giận rồi, ta có thể quay lại chỗ thái tổ mẫu không? Bà ấy nấu chè long nhãn cho ta, ta còn chưa kịp ăn."

Hách Liên Thanh nghẹn lời "Ngươi..." một tiếng, công chúa lập tức hôn nhẹ lên má hắn, rồi vui vẻ trượt khỏi lòng hắn.
 
Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 56: [Ngoại truyện năm mới] Quà tặng



Không lâu sau khi Hách Liên Thanh lên ngôi liền nhận con trai út của anh trai làm con thừa tự. Đứa trẻ rời khỏi cha mẹ ruột từ khi còn nằm trong tã lót, nhưng tân vương của Ô Bắc đối xử với nó như con ruột, cứ thế, đứa trẻ lớn lên từng ngày.

Tân vương Ô Bắc chỉ có một thê tử, không nạp thiếp, bao nhiêu năm qua không có con ruột, ai ai cũng biết chuyện này.

Nhưng chẳng ai dám dâng sớ góp ý chuyện đó, bởi Hách Liên Thanh cực kỳ ghét những lời bàn luận kiểu ấy, từng nói: "Cách Lặc chẳng phải là huyết mạch nhà Hách Liên sao?"

Bạc Hề Linh đã sống ở Ô Bắc hơn mười năm, đã trò chuyện với người khác, ra ngoài chỉ bảo vì lúc nhỏ uống thuốc làm hỏng giọng nên tiếng nói không giống nữ nhi.

Giọng y thường nhẹ nhàng, nếu không để ý đến chuyện nam nữ, thì sẽ chẳng thấy có gì không phù hợp với gương mặt ấy.

Y ghét kiểu búi tóc cầu kỳ, đã sớm không chải theo kiểu đó nữa, y phục cũng thay đổi, tiện cho việc ra ngoài cưỡi ngựa.

Ở Ô Bắc, nữ tử khí phách oai phong không thiếu, những thay đổi này với người Ô Bắc không có gì lạ, thậm chị họ còn tự hào, mỹ nhân Hà Việt thì sao, đến Ô Bắc cũng thấy phong tục Ô Bắc tốt hơn!

Lần đầu đề xuất những thay đổi này, y có chút không chắc chắn, không biết Hách Liên Thanh có thích y như vậy không.

Thế mà Hách Liên Thanh lại lập tức đồng ý, còn nóng lòng muốn xem.

Nhiều năm sống với vẻ ngoài khác biệt, lúc này được mặc y phục nam nhi, Bạc Hề Linh cảm thấy như được sống thêm một lần nữa.

Hách Liên Thanh đang chờ xem, nhưng y lại không dám bước ra ngoài.

Trước kia y chưa từng bỏ áo váy, có lẽ Hách Liên Thanh không bận tâm chỉ vì vẻ ngoài của y vẫn hợp ý hắn. Nhưng nếu giờ nhìn thấy y có một diện mạo khác, liệu có cảm thấy khó chịu không?

Bao năm trôi qua, Ô Bắc Vương dường như vẫn là tiểu vương gia ngày nào.

Đợi một lúc, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa nói vừa xông vào, "Có gì mà ngại, dáng vẻ nào của ngươi mà ta chưa từng thấy qua?"

Bạc Hề Linh trốn sau bình phong, kêu mấy tiếng, nói: "Sao ngươi không giữ lời!"

"Ngươi thay đồ nửa ngày rồi, có cần ta giúp không?"

Bạc Hề Linh thấy bóng dáng hắn sắp chui vào bình phong, lập tức đi ra từ bên kia.

Y vừa ló người ra đã thấy tiểu vương gia mưu mô bước vào, đầu vẫn còn ở ngoài bình phong rình rập.

Bạc Hề Linh bị hắn tóm gọn, tiến không được, lùi chẳng xong.

Mắt Hách Liên Thanh sáng lên, nói: "Rất đẹp, trốn cái gì chứ?"

Nghe hắn nói vậy, trái tim vẫn đang lơ lửng của Bạc Hề Linh tạm thời yên ổn, nói: "Ta sợ ngươi không thích."

Hách Liên Thanh không nói gì, ôm người hôn một lúc lâu, làm rối tung mái tóc mà y vừa vất vả chải xong.

Đêm giao thừa, Cách Lặc đã hành lễ xong, đêm đã khuya, mọi người lần lượt tản đi.

Hách Liên Thanh uống rượu, choáng váng ngã sang một bên, nhìn thê tử bận rộn, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Bạc Hề Linh không quay đầu lại, đáp: "Năm mới rồi, phải chuẩn bị quà chứ."

"Người bên dưới sẽ tự chuẩn bị."

"Sao giống nhau được." Bạc Hề Linh cuối cùng quay lại nhìn hắn, nói: "Thái tổ mẫu thương ta như vậy, ta phải tự tay chuẩn bị."

Hách Liên Thanh nhìn hắn cười, cố ý nói giọng châm chọc, "Vậy ta không thương ngươi à? Sao ta không có quà?"

Bạc Hề Linh liếc hắn một cái, lập tức bước đến, túm lấy cổ áo hắn, nói "Giờ tặng cho ngươi đây."

Hách Liên Thanh ôm lấy cổ y hôn một cái, hai người kéo qua kéo lại đến bên giường.

Bạc Hề Linh ngồi trên đùi hắn, bắt đầu cởi áo hắn ra.

Hách Liên Thanh bận hôn y, không hề ngăn cản.

Một lúc sau, Hách Liên Thanh nhìn mình rồi nhìn y, "Sao ngươi không tự cởi? Ngươi tặng quà hay ta tặng quà?"

Bạc Hề Linh đưa một đầu thắt lưng còn chưa cởi của mình vào tay hắn, nói: "Vậy sao ngươi không tự mở quà?"

Hách Liên Thanh nhìn y cười, nói: "Tất nhiên ta phải tự mình mở quà rồi."

Trước khi hắn cúi xuống hôn tiếp, Bạc Hề Linh nhắc: "Ngày mai còn phải đến thỉnh an thái tổ mẫu, hôm nay ngươi đừng lăn lộn lâu."

Hách Liên Thanh cắn y một cái, "Tặng quà còn ra điều kiện, không chân thành!"

Bạc Hề Linh nhìn hắn cười, nói: "Ngươi chẳng phải vừa nói thương ta sao? Thế này cũng tính là ra điều kiện à?"

Hách Liên Thanh á khẩu, liền cắn cổ y một cái, nói: "Càng ngày càng cãi giỏi."

Hai người lăn lộn đến tận nửa đêm, vẫn còn nghe thấy tiếng pháo hoa.

Hai người ôm nhau, mơ màng nghe tiếng ồn từ xa.

Bạc Hề Linh ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nói: "Cảm ơn ngươi."

Hách Liên Thanh không hiểu, "Gì cơ?"

Y nghiêng người, gối đầu lên vai Hách Liên Thanh, nói: "Nếu là ta của mười mấy năm trước, chắc chắn sẽ không dám tin bản thân có thể vui vẻ như thế này."

Hách Liên Thanh xoa đầu y, nói: "Ngươi vui thì ta cũng vui."

Bạc Hề Linh nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ta sẽ mãi yêu ngươi."

Hách Liên Thanh hôn nhẹ lên má y, đáp: "Tất nhiên rồi."

"Nhưng..." Bạc Hề Linh lộ ra vẻ khó xử, nói: "Dù sao Cách Lặc cũng không phải con ruột, ngươi thật sự không để ý sao?"

Hách Liên Thanh thở dài, "Bọn họ ngày nào cũng đem chuyện này ra làm phiền ta còn chưa đủ, sao ngay cả ngươi cũng nói vậy?"

Bạc Hề Linh vừa há miệng định nói tiếp thì Hách Liên Thanh đã chặn miệng y lại, đe dọa: "Ngày mai ngươi không muốn ra ngoài à?"

"Ồ." Bạc Hề Linh lật người, "Ngủ rồi."
 
Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước
Chương 57: [Ngoại truyện Weibo] Đêm tân hôn



Công chúa nhìn đám trang sức đã đội trên đầu suốt nửa ngày, giờ phút này đều được tháo xuống, xếp ngay ngắn trên bàn. Đầu y nhẹ nhõm đi không ít, thế nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Hách Liên Thanh ngồi bên cạnh y, cả hai người đều đã cởi bỏ áo khoác ngoài của bộ hôn phục, những bộ y phục được chọn lựa kỹ càng giờ cũng bị tiện tay ném sang một bên.

Hách Liên Thanh nghiêng người tới hôn y. Nụ hôn lần này dường như không giống những nụ hôn thường ngày, hô hấp của hai người đều trở nên gấp gáp. Y phục trên người càng lúc càng ít, thế nhưng lại chẳng thấy lạnh chút nào.

Công chúa cúi đầu nhìn đỉnh đầu tiểu vương gia, không kìm được đưa tay đặt lên vai hắn, nắm lấy lớp vải của chiếc áo duy nhất còn sót lại trên người hắn.

"Ngươi căng thẳng sao?" Hách Liên Thanh hỏi.

"Ta... tạm được." Ngón tay của Bạc Hề Linh hơi run, nhưng vẫn mạnh miệng, rồi lại không nhịn được hỏi tiếp: "Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"

"Hả?" Hách Liên Thanh dừng lại động tác, nhìn y.

Gương mặt hai người được ánh nến lay động chiếu sáng, tạo nên những bóng mờ dao động nơi xương hàm dưới.

"Sau đêm nay... ta thật sự trở thành thê tử của ngươi ư?!"

Hách Liên Thanh cảm thấy câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi, có phần không hiểu, "Ngươi sớm đã là thê tử của ta. Cho dù đêm nay có động phòng hay không, ngươi vẫn luôn là thê tử của ta."

Lo lắng chất chứa quá nhiều, nhất thời không thể xua tan hết. Thế nhưng đêm xuân ngắn ngủi, cũng không thể dùng hết để giải đáp những nghi hoặc mà cần thời gian mới có thể hoá giải.

Nụ hôn của Hách Liên Thanh rơi xuống bên cổ y, hơi thở của công chúa lập tức trở nên dồn dập.

Đôi phu thê trẻ tuổi đối với chuyện này vẫn còn vô cùng bỡ ngỡ.

Bàn tay của Hách Liên Thanh luồn vào trong áo của y, khẽ vu.ốt ve phần eo bụng mịn màng, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được phần bụng dưới của đối phương đang run nhẹ theo từng động chạm của mình.

Sau một hồi vụng về hôn hít, cuối cùng Bạc Hề Linh giữ chặt lấy tay hắn, giọng mang theo chút oán trách: "Ngươi làm gì mà cứ sờ loạn vậy?"

"Thế ngươi run cái gì?"

"Nếu ngươi không sờ loạn thì ta run sao?"

Hai người bỗng chốc im lặng, sau một lúc lại bật cười đầy xấu hổ.

Công chúa thật sự không chịu nổi sự giày vò thế này, đưa tay cởi áo khoác ngoài của hắn, "Ngươi không được sờ loạn nữa, muốn làm gì thì làm nhanh đi."

Y phục hỗn độn bị vứt đầy đất, cả hai người chỉ còn mặc áo lót, cùng nhau quấn dưới chiếc chăn ấm áp.

Tiết trời tháng Chạp vô cùng giá rét, không biết có phải vì đã đốt lò sưởi hay vì nguyên nhân nào khác, mà công chúa vốn rất sợ lạnh giờ phút này lại chẳng hề thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy cả người nóng bừng lên.

Hai người đối diện nhau, Hách Liên Thanh đang ngồi d*ng ch*n trên người y, dưới lớp chăn bông, cả hai đều không còn một mảnh vải nào che thân, công chúa có thể cảm nhận rõ ràng phu quân của mình đang nhẹ nhàng cọ sát.

Bạc Hề Linh ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt Hách Liên Thanh sâu thẳm, mũi cao, dung mạo vô cùng tuấn tú, giờ phút này dùng ánh mắt nóng rực nhìn y chăm chú.

Hách Liên Thanh lên tiếng trước, "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Bạc Hề Linh đưa tay vòng qua cổ hắn, hai người xích lại gần nhau thêm một chút. Y đưa tay vén một lọn tóc mái rũ xuống trán của Hách Liên Thanh ra sau tai, nhẹ giọng đáp: "Ngươi không phải cũng đang nhìn ta sao?"

Hách Liên Thanh khẽ cười một tiếng, nói: "Miệng lưỡi ngươi càng lúc càng nhạy, ta sắp không dám hỏi ngươi nữa rồi."

Bạc Hề Linh nhìn hắn, không nhịn được cũng bật cười, nói: "Là ngươi trở nên nhỏ mọn rồi, ta chỉ nhìn ngươi một cái cũng bị ngươi bắt bẻ, chẳng lẽ ta không được nhìn ngươi sao?"

Đôi mắt Hách Liên Thanh cong cong, ghé sát lại hôn lên môi y, nói: "Thích ngươi nhìn ta."

Có lẽ hắn chỉ muốn biểu đạt một chút tình ý đơn thuần, thế nhưng hai người lúc này lại dính sát vào nhau như vậy, từng câu từng chữ nói ra đều mang theo sự run rẩy vô thức, nói chưa hết câu đã không thể tiếp tục, đành nghiêng người hôn xuống.

Tháng Chạp quá lạnh, lưng của Hách Liên Thanh áp vào lớp chăn, mỗi lần cử động đều khiến lớp chăn khẽ nhấp nhô, gió lạnh lùa vào, luồn từ vai cổ men xuống dưới, len lỏi đến vùng bụng dưới lúc sát lúc rời giữa hai người.

Bạc Hề Linh vừa rồi còn đang ngồi tựa người, vì cảm thấy lạnh liền thuận thế nằm xuống. Nhưng bây giờ y lại cảm thấy khi thì lạnh buốt, khi thì nóng ran, bờ vai lành lạnh, phần bụng dưới lại nóng bừng đến khó chịu.

Y đặt tay lên vai Hách Liên Thanh, cố hết sức ôm lấy cổ phu quân, th* d*c một hồi thật sâu, rồi nắm lấy tóc hắn, nói: "Nóng quá, lật chăn ra một chút."

Y nhìn Hách Liên Thanh đang đổ mồ hôi, mồ hôi men theo đường cong nơi cổ chảy xuống, tóc mái ướt đẫm.

Mà y cũng thực sự thấy nóng, trên khuôn mặt đầy mồ hôi, tóc tai dính bết, rối bù.

Hách Liên Thanh nằm sấp trên người y, không động đậy, dùng cánh tay tr.ần tr.ụi lau mồ hôi cho y.

Bạc Hề Linh cứ thế nhìn hắn, tiếng th* d*c gấp gáp của cả hai vẫn chưa bình ổn. Y cũng đưa tay ra, định lau mồ hôi cho phu quân, nhưng khi nãy vì quá căng thẳng, đã nắm chặt lấy hắn không buông, giờ lòng bàn tay cũng ướt đẫm.

Không còn cách nào khác, y đành bắt chước Hách Liên Thanh, dùng cánh tay lau đi giọt mồ hôi trên trán đối phương. Y có chút không kìm được, cánh tay lau mồ hôi khẽ lướt nhẹ qua gương mặt của hắn.

Hách Liên Thanh cũng nhìn y. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên thực sự hoà vào nhau, cả hai đều quá mức nhạy cảm. Hách Liên Thanh nhìn gương mặt đỏ bừng vì nóng của thê tử, trong mắt mang theo cảm xúc khác hẳn thường ngày. Chính vào khoảnh khắc này, hắn tin vào những tình tiết kỳ lạ thường thấy trong cuốn truyện.

Hắn không ngờ rằng, thì ra thật sự rất khác. Khác với những nụ hôn, những cái ôm, tất cả đều không giống.

Công chúa luôn yên tĩnh, có lẽ do tính cách, cũng có thể y đã quen dùng sự trầm mặc để che giấu bản thân. Sự yên tĩnh ấy đã trở thành bản năng của y.

Nhưng vào giờ phút này, y đánh mất bản năng, trở nên mất kiểm soát. Y sẽ nắm lấy tóc hắn, không thể tiếp tục im lặng, sẽ khe khẽ rê.n rỉ, nhẹ nhàng gọi tên hắn, trong khoảng trống giữa những nụ hôn, y vẫn luôn gọi tên hắn.

Hai người ôm lấy nhau thật lâu, Bạc Hề Linh bị hắn đè lên, cằm tựa vào vai hắn, sau khi qua cơn cao trào, khẽ dùng cằm cọ cọ, nói: "Muốn đi tắm rửa một chút..."

Hách Liên Thanh nghiêng mặt sang hôn lên má nóng bừng của công chúa, nói: "Ta gọi người mang nước vào."

Việc tắm rửa rất đơn giản, nhưng Bạc Hề Linh vẫn cảm thấy có chút khó chịu, y thấy tấm ga trải giường cũng nên thay mới.

Hách Liên Thanh liếc nhìn, nói: "Ngươi đều làm dính hết lên người ta rồi, giường không bẩn, lát nữa rồi đổi."

Công chúa không hiểu, nói: "Nhưng ngủ như vậy khó chịu lắm."

Hách Liên Thanh cười khẽ không đáp, hắn cởi áo ngoài rồi trèo lên giường, nhẹ nhàng ngồi lên đùi công chúa, nói: "Làm gì có đêm tân hôn nào lại đi ngủ sớm như thế?"

Bạc Hề Linh hiểu ý hắn, trải nghiệm này đối với cả hai đều rất mới mẻ. Y cảm thấy không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, nhưng thực sự có chút hưng phấn, nên không nói gì thêm.

Thấy Hách Liên Thanh ghé sát lại muốn hôn, Bạc Hề Linh vui vẻ cười khẽ một tiếng, lập tức vòng tay lên cổ phu quân, đón nhận nụ hôn.
 
Back
Top Bottom