Lãng Mạn "conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400544794-256-k538158.jpg

"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Tác giả: yychiha
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: "Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang.

Thể loại: 1x1, tình yêu, lãng mạn, hiện đại, đồng nhân,...
cp: vs Hiromitsu
Truyện có thể sẽ oc nhân vật.

Nếu ai thấy không hợp thì xin lặng lẽ bỏ qua đừng nặng lời🙇☺ Tags: 1x13sconanhiromitsujjkmorofushihiromitsungontinhscotchđn​
 
"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Văn Án


Vì quá mệt mỏi với cái việc phải làm việc với chế độ "dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó" chất lượng giấc ngủ còn tệ hơn cả ăn mày.

Nên Yuna quyết định sẽ rửa tay gác kiếm thề rằng từ nay đến hết đời sẽ không làm chú thuật sư nữa.Nhưng đời người vốn chẳng có thứ gì gọi là dễ dàng, người ta thường nói tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa Khi cứ tưởng rằng sẽ thoát khỏi sự mệt mỏi mà công việc đề cao thể lực mang lại thì cô lại rơi vào một bể khổ cũng không kém cạnh gì khi phải làm việc với chế độ 996... nơi cũng mệt mỏi về thể xác cũng không kém gì...Ấy vậy mà khi Yuna nghĩ mình sẽ ở mãi với 996 thì bất ngờ cô lại dây dưa vào một tổ chức không rõ lai lịch.Nhưng vì mức lương quá đỗi hậu hĩnh mà bên đó đề ra khiến cho một người đang chìm đắm trong nỗi cực khổ như Yuna cũng như được tắm gió xuân mà vui vẻ chấp thuận.Chỉ có điệu, anh bạn đồng nghiệp sẽ làm việc cùng cô có đôi chút...vấn đề.Sau vô vàn phép thử thì Yuna rút ra được một kết luận đó là: người đàn ông này mê đắm cô đến tận xương tủy.

*

**Hiro-người đàn ông được cho là yêu cô đến xương tủy-mitsu: "..." không phải tôi, tôi không có
 
"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Chương 1: lời mời kỳ lạ


Dạo gần đây Yuna luôn cảm thấy dường như có người đang theo dõi mình nhưng mỗi khi cô quay lại thì người đó đã biến mất không rõ tung tích.

Mặc dù cô không quá sợ hãi việc mình bị tấn công bất ngờ nhưng mỗi khi đi ngủ lại nghĩ đến có người đang ở góc nào đó của một nơi nào đó nhìn cô, điều này khiến cho Yuna cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thế rồi vào một ngày đẹp trời, thích hợp để nghỉ phép thì đã có một bưu kiện gửi đến cho cô

Chiếc hộp hình vuông màu đen được đặt ngay ngắn trước cửa.

Không người gửi, không logo bưu điện, thậm chí cả tem vận chuyển cũng chẳng có.

Nhìn qua, nó giống hệt thứ đồ đạo cụ trong mấy bộ phim trinh thám rẻ tiền mà Yuna từng chửi thề vì độ vô lý."

Chắc là trò quảng cáo vớ vẩn..."

Cô khẽ lầm bầm, nhưng vẫn cúi người nhặt hộp lên.

Trọng lượng bất thường.

Không nhẹ như tờ rơi cũng chẳng nặng như đồ điện tử.

Thật kỳ lạ...Cô đặt hộp xuống bàn, lấy dao rọc giấy cắt băng dán.

Nắp hộp bật mở.Bên trong là một chiếc điện thoại nắp gập kiểu cũ, đặt ngay ngắn trên tập tài liệu mỏng.

Yuna chạm vào, lập tức thấy hoang mang.

Hồ sơ ghi chi tiết từng sinh hoạt của cô: như giờ giấc đi làm, tuyến đường thường đi, thậm chí cả thói quen nhỏ vào mỗi buổi sáng,...

Tất cả đều được viết bằng mực đen, rõ ràng, tỉ mỉ đến mức khiến da đầu cô tê dại.Ngay khi Yuna còn đang hoang mang, chiếc điện thoại trong hộp đột ngột rung lên.Màn hình hiển thị một dãy số lạ, trống trơn không có tên.Cô hít sâu, cân nhắc vài giây rồi bấm nhận.Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên, lạnh lẽo đến mức khiến nhiệt độ trong phòng như giảm đi vài độ:"Shinikawa Yuna đúng chứ???"

Khoé môi Yuna giật giật, khóe mắt nheo lại đầy cảnh giác nhưng sâu bên trong đó lại có sự thích thú kì lạ.

"...Các người là ai?

Có quảng cáo thì cũng phải chuyên nghiệp hơn chút chứ."

"Không phải quảng cáo.

Là cơ hội."

Đầu dây bên kia bật cười, tiếng cười khàn khàn, ngắn gọn mà nặng nề "Công việc hiện tại của cô... rất mệt mỏi.

Đúng chứ?

Cô đang lãng phí tài năng của mình ở một nơi không xứng đáng.

Boss của chúng tôi đã theo dõi cô từ rất lâu, nhìn thấy tiềm năng của cô và muốn cô trở thành một phần của tổ chức.

Cô sẽ được trả gấp mười lần mức lương hiện tại, kèm theo một đặc quyền mà bất cứ ai cũng phải mơ ước."

"..." lùa gà à?

Giờ mấy ông lớn đều thích vẽ bánh như vậy hay sao???

"Đặc quyền gì?"

Yuna mặc dù không tin nhưng vẫn lên tiếng dò hỏi, giọng nói không giấu nổi sự tò mò.

"Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn."

Hắn ta cười khẽ, đầy bí hiểm.

"Với một điều kiện duy nhất: Cô phải dùng tài năng của mình để phục vụ cho Tổ chức.

Chúng tôi không chỉ là một tổ chức.

Chúng tôi là một gia đình, một gia đình với mục tiêu thay đổi thế giới.

Vậy... cô có muốn trở thành một phần của gia đình... này không?"

"..." không phải bây giờ tôi cũng muốn làm gì thì làm sao?Yuna khựng lại, trong đầu hiện lên đủ loại cảnh tượng máu chó trên phim truyền hình, còn gia đình thay đổi thế giới, quyền lực, tiền bạc, tự do, chỉ còn thiếu mỗi câu "chúng ta là ánh sáng trong bóng tối" nữa thôi."

Xin lỗi, nhưng tôi không hứng thú" Cô hừ mũi, định dập máy.Nhưng trước khi ngón tay kịp chạm nút kết thúc, giọng nói kia lại vang lên, trầm thấp mà kéo dài, như thể đã đoán trước được phản ứng của cô "Nếu cô muốn thừ chối..."

Âm cuối cố ý bỏ lửng.

Cùng lúc đó Yuna bỗng im lặng, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Đôi đồng tử thoáng co lại, ánh mắt vô thức liếc mắt về phía tòa nhà đối diện cách đó không xa.Nơi tấm voan mỏng còn chưa được kéo hết, một ánh kim lóe lên.

Yuna chậm chạp ngồi xuống cái ghế gần đó, ngón tay vẫn lơ lửng trên màn hình điện thoại.

Trên gương mặt của cô thoáng hiện lên vẻ đề phòng, nhưng khóe môi lại không tự chủ được mà nhếch lên như thể sự căng thẳng kia chẳng hề liên quan đến mình.Tòa nhà đối diện, tầng mười hai, rèm cửa hơi xê dịch.

Một bóng đen lướt qua nhanh đến mức khó nhận ra."

Cô đã thấy rồi đúng không?" giọng nói ấy vẫn tiếp tục vang lên, mang theo sự lạnh nhạt như thể tất cả chỉ là điều hiển nhiên.

"Nếu bây giờ cô gác máy... thì không chỉ một đôi mắt nhìn theo cô."

Trái tim Yuna khẽ thắt lại trong thoáng chốc, nhưng thần sắc nhanh chóng trở về bình thản.

Cô khẽ dựa lưng ra ghế, châm một điếu thuốc, để khói mờ nhạt che lấp ánh nhìn."

Vậy rốt cuộc ông muốn gì ở tôi?"

Yuna lên tiếng, giọng bình thản nhưng từng chữ như dao mỏng lướt qua làn gió.Ở đầu dây bên kia, người đàn ông trầm mặc vài giây, rồi cất giọng chậm rãi

"Không phải chúng tôi cần cô... mà là cô cần chúng tôi."

Yuna bật cười khẽ, nụ cười vừa lạnh vừa châm biếm.

"Nghe quen tai thật đấy.

Nhưng tôi nghĩ mình vẫn sống khá ổn khi không có các ông."

"Ổn?" giọng nói lập lại từ mà Yuna vừa nói, thấp giọng như đang thì thầm ngay sau gáy cô "Vậy thì để xem...

đêm nay cô còn giữ được cái gọi là 'ổn' đó không."

Ngay khoảnh khắc câu nói kết thúc, ánh sáng đỏ nhạt lóe lên trong kính viễn vọng ở tòa nhà đối diện.Một tia sáng đỏ chợt lướt ngang qua khung cửa kính.

Yuna nhận ra đó là ánh phản chiếu từ ống kính ngắm.

Tim cô thoáng siết lại, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ hơi nghiêng đầu, để mái tóc dài che bớt biểu cảm trong mắt."

Cô nói muốn từ chối sao?"

Giọng nói ở đầu giây bên kia lại vang lên lần nữa, trầm khàn, tựa như vang vọng ngay trong đầu cô.

"Trước khi cúp máy... hãy nghĩ kĩ.

Một phát súng từ tòa nhà đối diện có thể xuyên qua đầu cô trong vòng chưa đầy ba giây."

Yuna bật cười khẽ, nụ cười đầy mỉa mai nhưng trong ánh mắt đã lóe lên một ánh kỳ lạ.

"Dọa dẫm tôi?

Các người lúc nào cũng thích làm trò này sao?"

"Không phải trò đùa." giọng nói vẫn bình thản đáp.

"Đây là cơ hội.

Gia nhập... hoặc trở thành kẻ bị xóa bỏ.

Cô không còn nhiều sự lựa chọn."

Yuna siết chặt điện thoại, ngón tay gõ nhịp nhẹ vào cạnh bàn, như thể đang tính toán từng giây từng khắc.

Bên ngoài, gió thổi khẽ, màn cửa lay động. ***1***
 
"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Chương 2: Những vị khách không mời


Đêm khuya, không khí khá yên tĩnh.

Ánh đèn neon ngoài phố hắt qua lớp rèm, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên sàn gỗ.

Trong căn hộ nhỏ, Yuna ngồi co chân bên bàn, trước mặt là laptop mở dở, màn hình chỉ toàn những tập tin còn đang dở dang.Một tiếng "tách" khe khẽ vang lên.

Cơ thể Yuna hơi khựng lại.

Tiếng bật lửa...Yuna ngẩng đầu.

Ánh sáng mờ ngoài cửa sổ lóe lên, phản chiếu hình bóng của một người đàn ông cao lớn dựa vào khung cửa sổ sát ban công.

Hơi khói thuốc mỏng tanh lan ra, hòa vào mùi đêm ẩm lạnh.Cô không nghe thấy tiếng mở cửa.

Không có tiếng bước chân.

Vậy... người kia đã đứng đó từ bao giờ.Trái tim Yuna chậm một nhịp, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên sự bình thản."...Anh là ai?"

Giọng cô không run, chỉ mang chút cảnh giác.Người đàn ông không đáp ngay.

Hắn nhả khói, đôi mắt lạnh lẽo hạ xuống nhìn cô, như thể xuyên thấu toàn bộ suy nghĩ.

Trong ánh sáng mờ ảo, khóe môi hắn nhếch nhẹ không phải nụ cười, mà giống một sự khinh miệt vô hình.Yuna có cảm giác, nếu bản năng con người được tạo ra để cảnh báo nguy hiểm, thì lúc này từng tế bào trong cơ thể cô đều đang gào lên kẻ này rất nguy hiểm.Hắn bước đến gần.

Tiếng giày da khẽ nện trên sàn.

Yuna vô thức nắm chặt ngón tay, nhưng vẫn ngồi nguyên chỗ, không để lộ sơ hở."

Cẩn thận thế này... xem ra cô cũng hiểu bản thân đang được ai chú ý."

Giọng hắn trầm thấp, mang chút mỉa mai."

Chú ý?"

Yuna khẽ cười, nhưng ánh mắt không rời hắn.

"Tôi chỉ là một nhân viên bình thường.

Không nghĩ mình có gì đáng để một vị khách không mời phải đột nhập vào nhà giữa đêm như thế này..."

"Bình thường ư?"

Hắn đứng lại ngay trước mặt cô, cúi người thấp xuống.

Khoảng cách gần đến mức Yuna có thể thấy ánh đỏ của điếu thuốc còn cháy dở.

"Cô thật sự tin vào điều đó à! lão Gakashi là cô giết.

""..."

Nghe hắn gọi cái tên ấy , đồng tử Yuna thoáng co lại.Người này biết rõ cô...

Thế sao???"

Anh là ai?"

Yuna lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa nhưng lúc này giọng nói đã trầm xuống không ít."

Không quan trọng."

Hắn duỗi thẳng người, ném điếu thuốc xuống khay thủy tinh trên bàn như thể đã quen thuộc căn hộ này từ lâu.

"Điều quan trọng... là Rum khiến tôi muốn biết cô có giá trị như thế nào với tổ chức."

Cái tên ấy khiến tim Yuna đập mạnh một nhịp.

Rum...

Là người vừa gọi cho cô không lâu trước đó sao???Không gian lặng ngắt.

Chỉ còn tiếng kim đồng hồ treo tường nhích từng tiếngtích tắc, tích tắc..."

Và anh là...

'người đó'?"

Cô nhếch môi, che giấu sự phấn khích ở đáy mắt.Hắn không trả lời.

Chỉ rút trong áo ra một khẩu súng lục đen bóng, đặt lên bàn gỗ.

Động tác bình thản như đặt một món đồ trang trí.Ánh sáng lạnh của kim loại khiến không khí trong phòng như đông cứng.Yuna thoáng ngả người ra sau, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên khẩu súng trên tay hắn.

Cô không ngu ngốc, khẩu súng trên tay hắn có thể kết thúc mạng sống cô trong tích tắc.

Mặc dù có thể tránh được chỗ hiểm nhưng bị thương vì vài chuyện như thế này thì thật là...Người đàn ông kia hắn chậm rãi nói, ánh mắt dò xét biểu cảm của Yuna như cố tìm ra một sự mới mẻ nào đó trên khuôn mặt tinh xảo của cô."

Mấy việc đơn giản thôi.

Cô sẽ chọn cách im lặng để an toàn... hay dám chứng minh mình có thể tồn tại trong thế giới này?"

Trong đôi mắt lạnh lùng ấy, không hề có sự thương lượng.

Chỉ có sự lạnh lẽo và mệnh lệnh tuyệt đối.Yuna hít một hơi thật sâu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô hiểu dù trả lời thế nào, đêm nay cũng sẽ quyết định tương lai của mình.Một là về chế độ 007 hai là tiếp tục 996..."

Tôi đồng ý gia nhập với các người...

Vậy bây giờ tôi cần làm gì?"

"Nghĩ hay đấy."

Dứt lời thì khẩu súng vốn đang yên vị trên bàn đã được người đàn ông đó cầm lên, chĩa thẳng vào đầu của Yuna.

Không chần chờ gì mà nổ một phát.Nhưng trái với suy nghĩ của người đàn ông kia là cô sẽ ngã xuống thì Yuna đã nhanh chóng nghiêng đầu, tránh để viên đạn đó trúng vào mình.Mặc dù đầu Yuna được an toàn nhưng thái dương bên trái của cô lại không may mắn như vậy.

Viên đạn đã bay qua và để lại trên đó một vết sẹo khá dài."

Chậc" mặc dù có hơi thất vọng vì không trúng nhưng chuyện này khiến hắn cảm thấy có hơi thú vị.Yuna đưa tay lên sờ sờ thái dương, cảm nhận được dòng máu ấm nóng đang chảy dài xuống gò má.

Cô khẽ nhắm mắt lại, rồi thở hắt ra một hơi.

"Nếu đã muốn giết tôi thì nên là cận chiến chứ không phải là mấy thứ nhàn chán này."

Giọng cô khàn đi, mang theo một vẻ tàn nhẫn khác hẳn với sự bình thản ban đầu.Hắn nhếch mép, bật cười thành tiếng.

"Cô nghĩ cô đủ tư cách để ra lệnh cho ta à?"

"Không," Yuna lắc đầu, máu ở thái dương chảy từ từ vào ngón tay.

"Chỉ là nếu anh đã mất công đến đây rồi thì cũng nên làm cho ra trò chứ nhể...

Hay là... khả năng của anh chỉ đến thế thôi?"

Lời nói của cô như một lời khiêu khích.

Khuôn mặt người đàn ông lập tức tối sầm lại, một tia sát khí lạnh lẽo vụt qua đáy mắt.

Hắn không nói gì, chỉ giơ súng lên.

Nhưng không rõ vì sao lại chậm rãi bỏ xuống."

Vodka" vừa dứt lời thì cánh cửa được đẩy mạnh ra một người đàn ông với thân hình đô con bước vào giọng nói cung kính tiến tới gần đại ca của mình."

Dạ đại ca Gin!"

"Nhiệm vụ đầu tiên.

Nếu thành công thì cô có thể gia nhập tổ chức."

Giọng Gin lạnh lùng, không chút cảm xúc, như đang nói về một món hàng vô tri.

Hắn liếc mắt về phía Yuna, ánh mắt vẫn đầy sự dò xét.

"Còn nếu thất bại... thì giết."

Nghe vậy Yuna không nói gì chỉ nhún vai một cái tỏ vẻ chấp nhận.Vodka tiến lại gần Yuna, đưa cho cô một chiếc điện thoại và một chiệc thẻ nhớ."

Đây là tất cả thông tin về nhiệm vụ, bao gồm mục tiêu, địa điểm và thời gian.

Chỉ cần cô hoàn thành, cô sẽ được chào đón tại tổ chức."

Yuna đưa tay nhận lấy chiếc thẻ. trong lòng liền chán nản mà thở dài thườn thượt.xem ra thời gian tới sẽ rất bận rộn rồi đây."

Cô có một tuần để hoàn thành nhiệm vụ này.

Nếu quá thời gian, chúng tôi sẽ coi như cô đã thất bại và... cô biết kết quả rồi đấy."

Vodka nói, giọng hắn đầy vẻ đe dọa.

Rồi nhìn Yuna một cách đầy khinh bỉ."

Đi đi."

Yuna bĩu môi một cái, rồi hất tay tỏ vẻ đã hiểu thấy vậy người đàn ông cao lớn kia nhíu mày rồi quay lưng bỏ đi.***2***
 
"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Chương 3: nhiệm vụ đầu tiên (1)


***Sáng hôm sau.Yuna như một thói quen mà dậy từ sớm.

Cô chậm chạp đi vào phòng tắm, Một dòng nước lạnh xối thẳng vào mặt, xua tan đi cơn mệt mỏi.

Yuna ngước lên, nhìn vào gương.

Vết sẹo dài ở thái dương đã biến mất, chỉ còn lại một vết xước nhỏ, như chưa từng tồn tại.Một tiếng "ai~~" khe khẽ phát ra.

Không thể nào..."ai mà đẹp dữ vậy ta~~" Yuna ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo của mình trong gương liền không ngừng cảm thán, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

Yuna bước ra khỏi phòng, để mặc mái tóc ướt khẽ nhỏ nước xuống vai.

Cô vui vẻ đi vào bếp, ánh sáng buổi sớm nhàn nhạt tràn qua ô cửa sổ nhỏ hắt xuống bàn ăn.Cô mở tủ lạnh, ngắm nghía từng hộp sữa, lát bánh mì, hộp trứng đã để sẵn.

Ngón tay khẽ chạm vào nhưng lại rụt về ngay.suy nghĩ một hồi thì Yuna liền lấy một lát bánh mì ra, đặt lên dĩa.

Cô ngồi xuống bàn, chống cằm nhìn nó thật lâu.

Chỉ một lát bánh nhỏ thôi, nhưng cổ họng cô nghẹn lại, như thể đã có gì chặn cứng bên trong."

Chỉ một chút thôi..."

Cô thì thầm với chính mình, đưa miếng bánh lên môi, rồi lại đặt xuống.Sau vài phút im lặng, Yuna bật cười khẽ, giọng cười có chút bất lực..."

Thôi, không đói mà."

Cô thu dọn lại chiếc dĩa sạch sẽ, chẳng để lại một vết vụn nào, rồi rót một ly nước lọc.

Uống hết một hơi, như thay cho bữa sáng.Cùng lúc ấy ở phòng khách trong nhà của Yuna có vì tiếng bước chân vang lên, là của hai người đàn ông tối qua.

Nhìn người đàn ông cao lớn với mái tóc trắng nổi bật trong ánh sáng ban mai, giọng nói của Yuna có chút mất tự nhiên vang lên."

ừm...

Buổi sáng tốt lành." nhớ không lầm thì hôm qua tên đeo kinh gọi tên này là Gin thì phải..."

Chuẩn bị đi.

5 phút nữa làm nhiệm vụ" vẫn giọng giọng điệu khinh thường ấy nhưng thái độ của người đàn ông đã có chút thay đổi.

Điều này khiến Yuna có chút bất ngờ."..."

ủa tưởng là đi làm một mình chớ.

Hóa ra còn có bạn đi cùng à...Thấy Yuna vẫn còn đứng đực ra đó khuôn mặt vốn lạnh lùng của Gin lại thêm một tầng sát khí."

Nhanh lên" hừ.

Nếu không phải Rum nói bằng mọi giá phải lôi kéo được con ả này vào tổ chức thì hắn cũng lười phải quản.Thấy bộ dáng càng ngày càng đen của Gin thì Yuna đành miễn cưỡng nhún nhường mà chạy đi thay đồ.***Khi Yuna ra khỏi phòng, căn phòng khách đã trống không.

Cô bước nhanh ra cửa, ngó nghiêng tìm kiếm, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Yuna giật mình khẽ kêu "A" một tiếng."

Xong rồi còn không mau cút ra?"

Yuna quay phắt lại.

Gin đang đứng tựa lưng vào tường bên cạnh cửa, một làn khói thuốc mỏng manh lan tỏa.

Vodka thì đứng cạnh hắn, gương mặt vẫn vẻ cung kính quen thuộc.

"Tới liền đây."

Yuna nhanh chóng bước tới rồi cả ba cùng hướng về phía thang máy.Gin và Vodka im lặng đi theo sau.

Yuna cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Gin đang dán chặt vào lưng mình.

Cô không biết tại sao hắn lại đi cùng, nhưng nghĩ tới số tiền mình sẽ có sau khi sự việc lần này thành công thì cô cảm thấy đừng nói có hai người, có hai mươi người thì cũng chẳng sao.

Thang máy đến, cả ba cùng bước vào.

Không gian nhỏ hẹp, ngột ngạt.

Hơi thở của Gin và mùi thuốc lá mờ nhạt khiến Yuna cảm thấy khó chịu. mặc dù cô cũng thích hút thuốc nhưng cái cảm giác khói thuốc cứ quanh quẩn bên cạnh khiến thì lại khác nha.Cùng lúc đó thang máy dừng lại, cả ba cùng nhau bước ra.

Nhìn chiếc xe Porsche 356A màu đen đã chờ sẵn ở khiến Yuna có chút xuýt xoa.

"ây ya...

Porsche 356A à!

Không hề rẻ đâu nha~" Gin ngồi trong xe mà mãi vẫn không thấy Yuna vào chậc một tiếng đầy khó chịu.

"Lên xe."

Nghe vậy Yuna do dự một chút, rồi nhanh chân bước vào xe.

Vodka ngồi vào ghế lái, Gin ngồi vào ghế phụ.

Khi thấy Yuna đã vào thì Vodka liền nhận lệnh mà bắt đầu lái xe, chớp mắt một cái chiếc Porsche nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường lớn."

Tài liệu hôm qua xem chưa?" giọng Gin từ ghế phụ vang lên.

Hắn không nhìn cô, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước."

Hả...?"

Yuna ngơ ngác, chớp mắt.

Thấy vậy ánh mắt Gin khẽ nheo lại qua gương chiếu hậu, hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường."

Cô không xem."

Đó không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định."

Tôi bận," Yuna nói một cách nhàn chán rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ tỏ vẻ không còn quan tâm tới hai người phía trước."

Bận?"

Gin cười khẩy.

"Bận cái gì?

Bận ngủ sao?"

"Ai~" Yuna kéo dài một tiếng, giọng điệu ngọt ngào pha chút tinh nghịch.

Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt của Gin qua gương chiếu hậu.

"Anh đẹp trai đây là quan tâm tới chuyện đêm khuya của tôi sao?"

Ánh mắt Gin khẽ nheo lại, hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường."

Tao chỉ quan tâm đến việc cô có đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ hay không thôi," hắn nói, giọng hắn trầm khàn, đầy sát khí.

"Đừng có tỏ ra lả lơi kiểu đó.

Nó khiến tao buồn nôn."

Yuna bật cười.

"Làm gì căng thẳng vậy?

Tôi chỉ đùa thôi mà."

Cô chống cằm, nhìn Gin qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy vẻ thách thức.

"Hơn nữa, nếu tôi có yếu kém thì cũng không phải lỗi của tôi.

Lỗi là của mấy người chứ..."

Gin không nói gì, hắn chỉ lấy ra một chiếc USB từ trong túi áo khoác, ném thẳng về phía Yuna.

Chiếc USB trượt trên ghế, dừng lại ngay trước chân cô."

Anh làm gì vậy?"

Yuna nhìn chiếc USB ngạc nhiên hỏi.Gin không trả lời.

Hắn chỉ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại một khoảng im lặng nặng nề.

Vodka định nói gì đó nhưng hắn cảm thấy Gin đang vô cùng khó chịu nên quyết định yên lặng lái xe.

Cảm giác như hai người đàn ông này đang cố ý phớt lờ sự tồn tại của mình, Yuna khẽ lầm bầm mấy cái rồi cúi người nhặt chiếc USB lên, ánh mắt cô đầy vẻ tò mò.

Cô nhìn Gin, rồi lại nhìn chiếc USB, không hiểu ý đồ của hắn. nhưng vẫn lấy điện thoại ra cắm chiếc USB vào.

Màn hình hiện lên một tập tin được mã hóa.

Yuna nhập một dãy ký tự ngẫu nhiên, chiếc điện thoại khẽ rung lên, màn hình lóe sáng, hiện ra những dòng chữ khô khan và một bức ảnh mờ ảoNgồi trong xe, Yuna khẽ nhăn mày, lướt nhìn những dòng chữ khô khan trên màn hình điện thoại mà Gin đã gửi cho cô ban nãy. càng nhìn mặt Yuna lại càng hiện lên vài phần khó nói...bởi lẽ... trong đó chỉ có duy nhất một cái tên, một bức hình.

Không còn một chút thông tin nào khác...Đây là một bài kiểm tra...Và là một bài kiểm tra cực kỳ sơ sài..."

Chỉ vậy thôi?

Đúng một cái tên?

Một bức hình" Yuna nhìn về phía gương chiếu hậu rồi lên tiếng.Nhiệm vụ đầu tiên, và thứ cô nhận được chỉ là một cái tên không hề quen thuộc.

Không hề có thông tin về lý lịch, hay khả năng chiến đấu, không thì thói quen cũng được..Điều này có khác gì bắt cô chơi vào một ván cờ mà không hề có quân cờ trong tay đâu.Một sự mỉa mai thoáng hiện lên trong mắt Gin.

Hắn không trả lời trực tiếp mà chỉ nói.

"Thông tin chỉ là một phần.

Quan trọng là cô sẽ xử lý nó như thế nào."

Thấy Gin lại một lần nữa mỉa mai mình, Yuna bất giác siết chặt chiếc điện thoại trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh."

Đúng vậy," Yuna nói, giọng điệu có phần thách thức.

"Nhưng tôi xử lý chuyện này thế nào không quan trọng...

Quan trọng... là mấy người có đủ tiền để trả cho tôi hay không mà thôi."

"Phương châm của tôi là ai làm tôi khó chịu, tôi sẽ khiến kẻ đó khó chịu gấp trăm ngàn lần."

Nói rồi cô ngả người ra sau, thoải mái tựa vào ghế.

"Và anh...

đang là kẻ khiến tôi rất khó chịu."

Ánh mắt Gin khẽ nheo lại qua gương chiếu hậu.

Hắn không nói gì, nhưng sự im lặng ấy lại nguy hiểm hơn bất kỳ lời đe dọa nào.

Cô biết, mình đã chọc giận hắn.

Nhưng đó không phải là điều cô quan tâm.

Cô chỉ cần biết.Cuộc chơi này đã bắt đầu.Và cô sẽ là kẻ đi săn.***3***
 
"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Chương 4: Nhiệm Vụ Đầu Tiên (2)


Chiếc Porsche 356A lướt êm ái trên đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa chung cư có vẻ ngoài khá cũ nát."

Tầng 3, căn hộ số 3-2," Gin lạnh lùng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Mục tiêu là một kẻ phản bội, hắn đã lẩn trốn khỏi tổ chức.

Hắn sống ở đó một mình."

Vodka quay sang nhìn Yuna đang ngồi ở phía sau, ánh mắt hắn đầy vẻ dò xét.

"Hắn là một chuyên gia về chất nổ.

Coi chừng."

Yuna nhìn Vodka đang ngồi ở ghế lái gật đầu tỏ vẻ đã biết."

Cô có 2 tiếng," Gin châm một điếu thuốc rồi mới nhàn nhã lên tiếng.

"Bắt đầu từ bây giờ"Thấy vậy Yuna không nói gì, mở cửa xe chậm rãi bước xuống.

Cô ngước nhìn lên tòa nhà trước mặt, ánh mắt lướt qua từng tầng, từng cửa sổ.

Rồi bước vào sảnh, không gian bên trong tối om và ẩm ướt.

Mùi nấm mốc và bụi bặm xộc thẳng vào mũi.

Yuna hơi khó chịu nhưng vẫn bình tĩnh mà thong tả đi lên cầu thang, thậm chí còn thảnh thơi mà đánh giá xung quanh.Yuna đi đến tầng 3.

Hành lang hẹp, bên cạnh là những cánh cửa cũ kỹ, sơn đã bong tróc.

Cô dừng lại trước căn hộ 3-2.

Cánh cửa gỗ có vẻ ngoài bình thường, điều này khiến cô có chút bất ngờ.

Bởi lẽ nếu như là một kẻ đang bị truy sát thì như vậy là quá sơ sài.Chỉ trừ trường hợp hắn vô cùng tự tin vào khả năng của mình.Nghĩ như vậy Yuna khẽ cười khẩy một cái.

Rồi cô đưa chân lên đạp mạnh một cái, cánh cửa vốn đã cũ nát giờ phút này lại vì cú đạp của cô mà bung ra.Khi cánh cửa bật ra đập vào mắt cô là một căn phòng bên trong tối om.

Mùi thuốc lá cũ nồng nặc.

Yuna bước vào, đôi mắt quét một vòng.

Cô thấy một chiếc bóng mờ ảo đang ngồi trên ghế bành ở giữa phòng, trên tay hắn còn cầm một ly rượu nào đó mà cô không biết tên.Chậc...Thư thái thật...Bao lâu rồi cô không thấy loại tự tin này nhể." người mới à?

Tôi không nghĩ là Gin lại để cho một con nhóc vắt mũi còn chưa sạch đến để giết tôi!."

Giọng hắn trầm thấp vang lên mang theo sự khinh thường.Yuna nhếch mép, không nói gì, chỉ đưa tay tháo kính ra rồi cất nó vào túi.

Đôi mắt cô, không còn bị cặp kính che khuất liền trở nên sắc lạnh và đầy vẻ nguy hiểm.

"Nào, mau lại đây đi, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng."

Hắn nói, tay vẫn cầm ly rượu.

"Nếu cô có thể chạm vào tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội để sống."

Yuna nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng trong đáy mắt lại không có một ý cười nào cả.

Cô nhẹ nhàng bước tới, không hề vội vã, như kiểu trước mắt cô không phải là một kẻ phản bội mà chỉ là một người bạn mới quen.."

Ôi, anh làm tôi sợ quá đấy."

Giọng cô mềm mại như nhung, khiến không gian ngột ngạt trở nên dễ chịu hơn đôi chút.

"Tôi cũng đâu có định giết anh.

Tôi chỉ tò mò thôi."

Kẻ phản bội nhíu mày, có vẻ như hắn ta đang bất ngờ trước thái độ của Yuna."

Tôi cảm thấy anh là người thông minh," Yuna nói tiếp, giọng cô đầy vẻ thấu hiểu.

"Vậy tại sao phải chạy trốn?"

Yuna tiến lại gần, đôi mắt cô lấp lánh như những vì sao.

Ánh mắt cô chạm vào mắt hắn, một luồng ánh sáng như ẩn như hiện dần dần bao trùm lấy tâm trí hắn.

Kẻ đó bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng một cách kì lạ, mọi đề phòng, mọi cảnh giác như đều tan biến.

Hắn ta đưa tay lên, chạm nhẹ vào Yuna.

Ánh mắt hắn dần mất đi sự đề phòng.

Nhưng khi cô định nói thêm gì đó, một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên bên tai phải của Yuna."

Kết thúc nhanh lên."

"Chậc..."

Yuna lẩm bẩm, một tia khó chịu lướt qua trên khuôn mặt, nhưng chỉ trong tích tắc ấy.

Màn thôi miên đã bị cắt ngang, khiến ánh mắt hắn có chút bối rối, nhưng hắn vẫn chưa kịp định thần lại.

Nụ cười ngọt ngào của Yuna bỗng chốc tắt lịm, đôi mắt trở nên sắc lạnh.

Chỉ trong tích tắc, cô đã biến thành một người khác.Kẻ phản bội cảm nhận được sự thay đổi đột ngột này, sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Hắn ta giật bắn người, cố gắng lùi lại, tay nhanh như chớp vươn tới chiếc điều khiển đang nằm trên bàn.

Nhưng Yuna còn nhanh hơn.

Cô không chần chừ, một tay giữ chặt gáy hắn, tay còn lại tì mạnh vào cằm."

Ngủ ngon nhé, cục cưng," Yuna thì thầm, lúc này giọng cô vẫn rất dịu dàng.

Dịu dàng đến rợn người.Rắc!Một tiếng động khô khốc, ghê rợn vang lên khi Yuna dùng lực bẻ mạnh cổ hắn.

Kẻ phản bội trừng mắt nhìn Yuna, ánh mắt hắn dần mất đi sự sống, chiếc điều khiển vẫn chưa kịp rời khỏi tay.Thân hình to lớn đổ sập xuống sàn nhà.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng "bíp... bíp... bíp..." nhỏ nhẹ vang lên từ chiếc điều khiển đang nằm dưới đất.Yuna giật mình.

Hắn ta đã kịp kích hoạt bom!

Cô liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình nhỏ của chiếc điều khiển.

00:00:05."

Chết tiệt!"

Yuna rủa thầm.Không còn thời gian chạy ra cửa, Yuna nhanh chóng lao thẳng đến cửa sổ.

Cô dùng chân đạp mạnh, khung kính vỡ tan tành.Cô nhảy ra ngoài.

Cả căn phòng chìm trong ánh sáng rực rỡ từ vụ nổ.00:00:01.Một tiếng nổ dữ dội xé toang màn đêm.

Căn hộ số 3-2 bùng lên thành một quả cầu lửa, kéo theo một tiếng "RẦM" long trời lở đất, làm rung chuyển cả tòa nhà cũ nát.

Gạch đá, mảnh kính văng tung tóe.

Sức ép từ vụ nổ hất tung Yuna về phía trước.

Cô lăn lộn vài vòng trên nền đất, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.Gin và Vodka đang chờ dưới chiếc Porsche, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng đó.

Gin khẽ nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng của hắn vẫn không biểu cảm, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về phía tòa nhà đang bốc cháy, nơi Yuna đã vào.***4***
 
"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Chương 5: Nhiệm Vụ Đầu Tiên.(3)


Bụi khói và mảnh vụn vẫn còn vương vấn trong không khí.

Yuna đứng dậy, phủi phủi lớp bụi bám trên áo.

Cả người cô không có lấy một vết thương nào, chỉ có mái tóc rối bời và khuôn mặt lấm lem một chút.

Bình thản đi về phía chiếc Porsche 356A màu đen đang đậu cách đó không xa.trong xe Vodka nhìn thấy Yuna vẫn bình thường, không hề hấn gì sau vụ nổ ấy liền không khỏi cảm thán.

" cô ta...

Có phải con người không vậy."

Gin vẫn ngồi ở ghế phụ, ánh mắt lạnh lẽo giờ phút này đã có một chút tán tưởng mà dõi theo từng bước đi của Yuna.

Hắn không nói gì, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hắn biết, Yuna không phải là một người bình thường nhưng hắn không nghĩ một con ả nhìn nhu nhược lại tàn nhẫn và liều lĩnh như vậy.

Không dùng súng, không dùng dao, chỉ với một ánh mắt và đôi tay...

đã hạ gục được mục tiêu.Hắn nhớ lại hồ sơ của cô, được Rum đích thân gửi cho hắn.

"Shinikawa Yuna... có khả năng ghi nhớ tuyệt vời.

Giống như một cuốn bách khoa toàn thư sống."có vẻ như hắn hiểu vì sao Rum lại hạ mình mà lôi kéo Yuna rồi.

Thậm chí còn bỏ qua luật lệ mà muốn boss ban cho mật danh ngay sau nhiệm vụ đầu tiên.một con nhóc chỉ muốn tiền... và tổ chức của hắn không thiếu nhất lại chính là tiền.

Hắn cười khẩy, một tiếng "chậc" đầy vẻ mỉa mai.

Giống như một kẻ đang đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống những kẻ hèn mọn đang cố gắng leo lên, nhưng hắn lại thấy một kẻ khác đang muốn phá luật và đã đạt được điều mà mình muốn.

Nhưng trong mắt hắn thì cô vẫn chỉ là một quân cờ... và hắn sẽ không bao giờ để một con cờ như Yuna thoát khỏi tầm tay.Yuna đi đến cửa xe, mở cửa ngồi vào ghế sau.

Cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Gin qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt cô đầy vẻ thách thức."

Cô làm tôi ngạc nhiên đấy."

Gin bật cười, một tiếng cười khàn khàn và lạnh lẽo.

Hắn rít một hơi thuốc cuối cùng, làn khói trắng xoắn lại rồi tan biến vào màn đêm."

Từ giờ, mật danh của cô sẽ là Heering*."

Yuna nghe thấy, khóe môi khẽ cong lên.

Mặc dù cô không mấy hài lòng với cái tên ấy nhưng thôi, có tiền là được."cũng được.

Nhưng mà...

Gin," Yuna nói, giọng cô không còn chút vẻ tinh nghịch hay ngọt ngào nào.

"Tôi thích làm việc bằng não hơn."dù sao thì thân là một cựu chú thuật sư mà giờ phút này lại phải giết người...

Haizzz"Tôi muốn chuyển qua bộ phận khác...

Như tình báo... chẳng hạn" Cô nhìn Gin qua gương chiếu hậu, ánh mắt hắn lạnh lùng và vô cảm.

Yuna biết, thế giới này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối.

Cô có thể làm tất cả vì tiền nhưng giết người thế này... sau này ít làm hơn đi.

Gin nhìn Yuna qua gương chiếu hậu, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng.

Hắn không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái.Yuna thấy hắn như vậy thì bĩu môi một cái rồi lấy ra một cái gương, bắt đầu nhìn về gương mà chỉnh sửa lại mái tóc đang rối bời, dùng đầu ngón tay phủi đi lớp bụi còn vương trên má.

Trong xe im lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng bật lửa tách một cái rồi ngọn lửa lóe sáng, chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Gin.Vodka ngồi ở ghế lái, cảm thấy bầu không khí này không giống bình thường.

Hắn biết đại ca hiếm khi nhường ai, càng không dễ dàng để một kẻ mới gia nhập được quyền mở miệng ra điều kiện."

Bộ phận tình báo à...?"

Gin rít một hơi thuốc, giọng hắn trầm thấp, như kéo lê từng chữ.

"Cô nghĩ tổ chức là nơi để cô chọn việc theo sở thích à?"

Yuna không đáp, chỉ nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt một cách ngây thơ."

Không phải theo sở thích." cô nhếch môi, giọng nói thản nhiên "Mà là tôi có thể mang lại nhiều hơn.

Tôi đoán giết người thì ai trong tổ chức này chẳng làm được...

Phải không?"

Gin lặng im.

Hắn gõ gõ ngón tay lên thành cửa, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón cháy đỏ.

Khói thuốc quẩn quanh gương chiếu hậu, che đi ánh mắt hắn một thoáng rồi tan dần."

Cô đang thách thức tôi sao.

Heering?" giọng hắn vẫn đều đều, không phân biệt được là giận dữ hay là không.Yuna bật cười khẽ, ngón tay lướt qua làn tóc vừa được chải gọn gàng, giọng cô mang theo chút ý vị "Nếu gọi đó là thách thức... thì cũng được thôi.

Nhưng giá của việc để tôi giết người không phải chỉ là 7 con số nữa đâu."

Vodka bất giác rùng mình, không đám quay đầu chỉ biết chăm chú mà nhìn về phía trước, giả vờ như không nghe thấy gì.

Trong đầu thì không ngừng cảm thán.

Con nhỏ này điên thật rồi... dám nói chuyện kiểu đó với đại ca.Chiếc Porsche nổ máy, ánh đèn pha chiếu qua màn đêm.

Trên ghế sau, Yuna dựa lưng vào ghế tỏ vẻ không quan tâm tới Gin nữa mà chậm rãi nhắm mắt lại.Bên ngoài cửa kính, thành phố vẫn sáng rực, nhưng trong lòng cô lại tối đen như chính màn đêm kia.****

*Rượu Heering, hay còn được biết đến với tên gọi đầy đủ là Heering Cherry Liqueur, là một loại rượu mùi (liqueur) nổi tiếng của Đan Mạch.

- Rượu Heering là một loại rượu mùi anh đào.

Rượu mùi là một loại đồ uống có cồn được pha chế từ rượu mạnh kết hợp với các thành phần tạo hương vị như trái cây, thảo mộc, gia vị và đường.-Hương vị và đặc trưng: + Rượu được làm từ quả anh đào Stevens và ủ cùng với rượu mạnh và các loại gia vị tự nhiên trong thùng gỗ sồi, tạo ra hương vị phức tạp và sâu lắng.+ Sản phẩm có màu đỏ ruby sâu và hương vị đặc trưng của quả anh đào chín mọng, ngọt ngào nhưng không quá gắt.+ Nồng độ cồn của rượu Heering thường là 24% ABV. ***5***
 
"Conan" Bạch Nguyệt Tinh Quang
Chương 6: Người Đàn Ông Lạ Mặt


Chiếc xe vẫn lướt đi trong màn đêm.

Chẳng mấy chốc đã dừng lại tại một tòa chung cư cao cấp.

Ánh đèn vàng ấm áp từ sảnh tòa nhà soi rọi một góc phố.Yuna thấy về đến nhà rồi thì cũng chẳng định nói nữa, chỉ uể oải mà đi xuống xe.Về đến căn hộ của mình, Yuna không bật đèn, chỉ lặng lẽ bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi quyết định đi nghỉ cho khỏe nhưng cái bụng của cô lại không chịu thuận theo mà không ngừng kêu vang."

A..."

Yuna khẽ ôm bụng, sực nhớ ra từ sáng tới giờ cô chỉ có một cốc nước lọc trong dạ dày.

"Bảo sao... mệt đến thế."

Cô liền uể oải ngồi dậy đi vào bếp.

Nhưng Bên trong tủ lạnh ngoài vài chai nước suối, mấy quả táo thì đã kéo từ bao giờ còn một hộp sữa chua nhưng cũng đã quá hạn từ lâu.

Nhìn đi nhìn lại chẳng còn gì Yuna đành đóng cửa lại, ngồi thừ người một lúc rồi thở dài.

Cô định đi ngủ để qua cơn đói nhưng cái bụng cồn cào khó chịu đến mức muốn bỏ qua cũng không được."

Thôi vậy...

Ra ngoài kiếm cái gì đó ăn tạm vậy."

Yuna tự lẩm bẩm rồi quay lại phòng, thay một bộ đồ khác rồi cô đi ra ngoài phố.

Đêm đã khuya, Những ánh đèn Neon sáng rực cả một góc đường, mặc dù trời đã tối nhưng tiếng xe cộ cũng chưa một lần ngớt đi.

Yuna chậm rãi đi dọc theo con đường quen thuộc rồi dừng chân tại một quán ăn nhỏ quen thuộc.Mọi khi quán ăn này vốn ít người nhưng hôm nay không hiểu sao lại đặc biệt đông khách.

Nhìn số lượng bàn trống không còn nhiều khiến cô có chút chùng bước.

Những mùi vị hỗn tạp của dầu, gia vị và hơi người từ khắp ngóc ngách trong quán ăn nhỏ khiến dạ dày của Yuna co thắt lại, cổ họng có chút khô khốc khó chịu.

Nhưng khi Yuna định quay người đi ra thì người chủ quán vốn còn đang bận rộn kia lập tức chạy qua kéo cô vào."

Yuna sao dạo này không thấy con qua ăn vậy.

Bà nhà ông cứ mong con mãi."

Vừa đi người đó vừa cười một cách hiền từ.

Mặc dù cơ thể đang có chút không ổn nhưng Yuna vẫn rất vui vẻ mà đáp lại.

"Dạ ông.

Mấy bữa nay con tăng ca bận quá mà.

Nhưng không phải con đã quay lại rồi hay sao?

Vậy ông bà có nhớ Yuna không ạ~~""Cái con nhóc này, ngày càng trẻ con" vừa nói ông vừa ấn nhẹ vào trán của Yuna một cái tỏ vẻ trách móc "vẫn như cũ phải không?"

"Vâng~ nhưng chắc ít hơn bữa trước đi ạ."

"Được rồi, chờ chút."

Nói rồi ông quay đi, nhưng chỉ ít phút sau có hai người một nam một nữ tiến lại gần bàn mà cô đang ngồi."

Dạ xin lỗi cô, do hết bàn rồi.

Nên cô xem có thể ngồi ghép được không?" cô nhân viên tiến lên trước, khẽ cười ái ngại.Yuna ngước mắt lên, liếc quanh quán ăn một lượt, rồi ánh mắt dừng lại ở người đàn ông đang đi ở phía sau.

Anh ta mặc áo sẫm màu, dáng người cao gầy."...Tôi không phiền." suy nghĩ một hồi Yuna liền đáp lại, rồi khẽ đưa tay tỏ ý mới người đàn ông đó ngồi xuống.Người đàn ông ấy ngồi xuống chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên, sau đó trở lại vẻ điềm tĩnh.

Anh không mở lời, chỉ khẽ gật đầu một cái tỏ vẻ cảm ơn.Yuna cũng không để tâm, bởi lẽ hiện tại cô đang khá là mệt mỏi không những thế...

Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau không cần phải quá để tâm.Chỉ đôi phút sau đồ ăn của Yuna lần lược được bê ra.

Đó là một phần đầy cơm trứng và vài món ăn kèm, nhưng tất cả đều được làm một ít, khác hẳn với khẩu phần ăn của một người bình thường, có lẽ ông chủ quán đã quá quen với chứng kén ăn của cô nên chuẩn bị một phần riêng.Nhìn thấy sự khác biệt đó người đàn ông kia có chút khó hiểu.

Cô ấy...

Chỉ ăn như vậy thôi ư.Nếu vậy...

Vậy tổ chức muốn người như này gia nhập để làm cái gì?người đó không hiểu nhưng vẫn im lặng quan sátNếu như Yuna biết những suy nghĩ lúc này trong đầu của người đàn ông trước mặt cô nhất định sẽ bĩu môi khinh bỉ anh ta một cái.Nhưng lúc này đây thứ thu hút cô duy nhất chỉ có phần đồ ăn trước mặt.

Mặc dù không hứng thú quá nhiều với đồ ăn nhưng Yuna vẫn đưa tay lấy mấy tờ giấy lau qua đôi đũa rồi gắp thử một miếng nhỏ, nuốt xuống.

Ngay lập tức, dạ dày nhói lên từng cơn, cảm giác khó chịu khiến cô khẽ cau mày, tay vô thức xiết chặt lại.Đôi mắt của người đàn ông đối diện khẽ nheo lại, giọng nói trầm thấp bất giác vang lên "Cô... không sao chứ?"

Yuna thoáng giật mình, đầu hơi ngẩng lên liền thấy người đàn ông trước mặt đang chăm chú nhìn cô."

Không... không sao."

Yuna khẽ lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười nhạt như để trấn an, nhưng ngón tay vẫn siết chặt lấy chiếc đũa, các ngón tay tái đi vì lực nắm quá mạnh.Người đàn ông đối diện hơi cau mày, ánh mắt lướt nhanh qua đĩa đồ ăn.

Anh nhận ra Yuna chỉ gắp qua loa, mỗi lần thử một miếng lại dừng lại, còn mấy lát hành lá lẫn vài sợi gừng đều bị cô gạt hẳn sang bên mép đĩa.Im lặng giây lát, rồi đưa tay gọi nhân viên "Làm giúp tôi một bát cháo trắng." giọng nói trầm thấp có chút ngập ngừng vang lên "à...Không hành với không gừng."

Người phục vụ nghe vậy liền gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.Yuna thoáng sững lại, ngạc nhiên nhìn anh.

"Tôi... tôi không cần đâu."

Người đàn ông chỉ khẽ nhướn mày, giọng đều đều "Cố gắng ăn những thứ này chẳng khác nào tự làm khổ bản thân.

Hiện tại tôi nghĩ cô ăn cháo thì sẽ dễ nuốt hơn đấy."

Yuna muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời nói của người đàn ông lại khiến cô không thể thốt lên một lời nào để bào chữa.

Chỉ đành nhẹ giọng nói.

"Cảm... cảm ơn." giọng cô lúc này nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Người đàn ông không đáp lại, chỉ im lặng ngồi đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Ánh mắt ấy không hề có chút soi mói hay tò mò gì cả mà phần lớn là sự quan tâm mà chính Yuna cũng không hiểu tại sao.Yuna cúi đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng. ***6***
 
Back
Top Bottom