Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác
Chương 110


Ngoại truyện 1 - Thăm lại chốn xưa

Đợi đến mùa xuân năm sau, Tiểu Đoàn Tử đã bảy tuổi, ngoài bài vở ra, gần như cũng không cần Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bận tâm.

Nhưng phần lớn bài vở cũng là do Tần Ngôn dạy.

Gia đình tốt đẹp, công sự cũng đã đi vào quỹ đạo, Tần Lạc Xuyên phát hiện hình như bản thân thoáng chốc đã trở nên nhàn rỗi.

Vốn dĩ hắn cũng không phải kiểu người đặt mục tiêu cuộc đời ở sự nghiệp, cộng thêm mấy năm gần đây, những chuyện hắn làm này cũng đủ để hắn lưu danh thiên cổ rồi.

Tần Lạc Xuyên phát hiện bản thân rảnh rỗi, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn dẫn Thương Thanh Nguyệt đi ra ngoài dạo chơi một vòng, dù sao vào trước lúc Tiểu Đoàn Tử chào đời, trên đường bọn họ từ trấn Vũ Khê đến kinh thành, hắn đã hứa với Thương Thanh Nguyệt chuyện này, hiện giờ Tiểu Đoàn Tử đã lớn như vậy, bản thân hắn cũng coi như sự nghiệp thành công, làm Thế tử lại không thếu tiền, lúc này không đi còn đợi đến khi nào.

Tuy rằng Tiểu Đoàn Tử hiểu chuyện sớm, nhưng chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ mới bảy tuổi, biết được phụ thân và cha muốn cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn, hơn nữa còn là kiểu đi liền mấy tháng này, nhất thời khiếp sợ đến mức khó có thể tiếp thu.

Mặc dù mấy năm vừa mới đến thành Dung kia, Tần Lạc Xuyên vì chuyện sông Vân, một năm có rất nhiều thời gian đều không ở nhà, nhưng ít ra Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn trông chừng bên cạnh nhóc, hơn nữa tuy Tần Lạc Xuyên rời nhà, thì cũng là ở trong biên giới Đan Châu, cũng không tính xa, không giống lúc này.

Đã rất lâu rồi Tiểu Đoàn Tử không lộ ra loại biểu cảm vô cùng đáng thương này, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt vừa thấy, lúc ấy đã nghĩ, nếu không thì dứt khoát đừng đi, hoặc là mang theo Tiểu Đoàn Tử và Tần Ngôn đi cùng.

Tần Ngôn lại không muốn, rất nhiều năm trước ông đi theo anh trai chinh chiến, sau đoa lại tự mình du ngoạn khắp nơi, phàm là một vài địa phương nổi tiếng trong lãnh thổ Đại Viêm, ông đều đã từng đi qua không chỉ một lần, bây giờ ở thành Dung thanh thanh thản thản mà trông cháu trai, căn bản là không muốn đi.

Không biết là Tần Ngôn nói với Tiểu Đoàn Tử như thế nào, ngày hôm sau Tiểu Đoàn Tử lập tức đến tìm Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vẫn kiên quyết bày tỏ, "Phụ thân, hai người yên tâm đi du ngoạn đi, con ở nhà sẽ chăm sóc ông nội thật tốt".

Nói xong còn có chút đỏ mặt ngỏ lời, nếu như thuận tiện, hi vọng phụ thân và cha nhớ mang quà về cho nhóc và ông nội.

"Được". Tần Lạc Xuyên sờ sờ đỉnh đầu con trai, "Chờ thêm hai năm, phụ thân và cha sẽ dẫn con cùng đi ra ngoài dạo chơi".

Tiểu Đoàn Tử nghiêm túc gật đầu một cái, đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy chờ mong.

Cũng không phải Tần Lạc Xuyên nhất định phải bỏ con trai lại, bản thân và Thương Thanh Nguyệt đi du lịch hai người, chẳng qua là Tiểu Đoàn Tử cho dù ngoan ngoãn đi nữa, cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi, nơi này phương tiện giao thông đi ra ngoài chung quy là có chút lạc hậu, vẫn là chờ lớn hơn chút nữa bọn họ mới yên tâm hơn một chút.

Trong nhà vẫn còn con trai và phụ thân, Tần Lạc Xuyên cũng không định đi ra ngoài chơi quá lâu, xuất phát từ thành Dung, trấn Vũ Khê làm điểm cuối, tính toán ở bên kia nghỉ ngơi nửa tháng, lại vòng một vòng trở về, thời gian du lịch dự tính là trong vòng năm tháng, như vậy vào tháng Tám vẫn có thể chạy về kịp đón Trung thu với cả nhà.

Lúc xuất phát là đầu tháng Ba, đúng vào mùa vạn vật sống lại, hai người cũng không mang theo quá nhiều tùy tùng, chỉ có mấy người cũng đều là đi theo tít phía sau, trừ khi yêu cầu, những thời gian khác sẽ không đến quấy rầy bọn họ.

Đi về hướng Đông, quả đúng là phong cảnh như tranh vẽ, Tần Lạc Xuyên vô cùng sáng suốt vứt bỏ xe ngựa, cùng Thương Thanh Nguyệt mỗi người cưỡi một con ngựa, để có thể thưởng thức phong cảnh tốt hơn.

Tuy rằng cưỡi ngựa thì thuận tiện, nhưng mức độ thoải mái vẫn kém một chút, nhất là đối với người không thường cưỡi ngựa như Thương Thanh Nguyệt mà nói.

Lúc này Tần Lạc Xuyên sẽ để y cưỡi chung một con với mình, hoặc là tìm một chỗ phong cảnh đẹp để nghỉ ngơi mấy ngày.

Cứ vui vẻ thoải mái như vậy, lộ trình ban đầu chạy cũng không đến một tháng, hai người bọn họ lại đi suốt hai tháng.

Lúc đến trấn Vũ Khê cũng đã vào hạ.

Nhìn đường phố quen thuộc lại có chút xa lạ, hồi ức năm xưa nhất thời mãnh liệt hiện về, Thương Thanh Nguyệt cảm khái nói, "Nhớ lại năm đó vì tìm cửa hàng thích hợp mở quán trà, chúng ta đã đi hết cái trấn này không chỉ một lần".

Tần Lạc Xuyên cười nói, "Muộn một chút chúng ta ghé qua xem thử, nghe nói Hạ huynh kinh doanh cũng không tệ lắm".

"Được". Thương Thanh Nguyệt gật gật đầu, "Bây giờ chúng ta đến nhà chú ba trước".

Mấy năm nay tuy bọn họ chưa từng trở về, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với nhà chú ba, biết nhà bọn họ bây giờ mở cửa hàng trên trấn, năm nay Thương Minh Hòe cũng muốn tham gia thi Viện, ngày tháng trôi qua cũng không tệ lắm.

Trước đó lúc hai người truyền tin nói sắp về tới, đã nói với chú ba, trước tiên sẽ dừng chân ở nhà bọn họ.

Đoán chừng sau khi biết bọn họ sắp đến, cả nhà chú ba đã chuẩn bị đầy đủ, hai người mới đến cửa, người gác cổng đã hô to đi vào thông báo.

Ngay sau đó cả nhà chú ba vội vội vàng vàng chạy ra tới như nhau, còn chưa tới gần, bọn họ đã nghe được tiếng cười thoải mái của thím ba trước tiên, "Ông nhà, mau xem giúp tôi, quần áo trên người tôi đã thỏa đáng chưa?".

Chờ sau khi thấy người, nụ cười trên mặt cả nhà lại càng thêm thoải mái, vẫn là chú ba phản ứng lại trước, mang theo thím ba và Thương Minh Hòe hành lễ, "Xin ra mắt Thế tử...".

Bọn họ còn chưa nói xong, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đã tiến lên trước ngăn lại nói, "Chú ba mau đứng lên, lần này bọn con đến đây chỉ để du ngoạn, người một nhà không cần đa lễ".

Chú ba và Thương Minh Hòe đều là người đọc sách, hai người đều rất giữ khuôn phép, sau khi nghe được lời Tần Lạc Xuyên nói chần chừ một lúc, vẫn chưa đứng dậy, cuối cùng vẫn là thím ba sảng khoái nói, "Được, vậy mau vào nhà ngồi đi, hai đứa ngàn dặm xa xôi đến đây cũng đã mệt mỏi rồi nhỉ".

Hai người vừa đi đến đại sảnh, vừa quan sát.

Kết cấu và bài trí của tòa nhà ba viện nối liền cũng không tính hoa lệ, nhưng thoạt nhìn rất ấm áp.

Ngồi oqr đại sảnh một lát, lại trò chuyện với nhau về tình hình gần đây, Tần Lạc Xuyên mới hỏi, "Đã cho người đi thông báo với mấy người Hạ huynh chưa ạ?".

"Lúc hai đứa mới vào cửa ta đã cho người đi thông báo rồi". Thím ba cười nói, "Dương đại nhân đã về từ nửa tháng trước, cách mỗi ngày đều sẽ để người đến đây hỏi một lần hai đứa đến chưa, sợ hai đứa đã về nhưng hắn không biết".

Dương đại nhân trong lời thím ba đương nhiên là Dương Hi, năm trước hắn cũng đã rời khỏi Hàn Lâm Viện, đến nhậm chức ở Hộ Bộ, tuy rằng phẩm cấp không thăng, nhưng người sáng suốt đều hiểu, thế này chẳng qua là tích lũy thâm niên mà thôi, chờ thời gian vừa đến chắc chắn sẽ được thăng quan.

Quả thật có thể nói là tuổi trẻ thành công, tiền đồ vô hạn.

Hai tháng trước sau khi nhận được tin Tần Lạc Xuyên muốn về trấn Vũ Khê, hắn đã xin nghỉ phép với Hoàng thượng, mang theo phu lang và con trai trở về thăm người thân, cũng có thể cùng nhau tụ họp với bạn tốt.

Bên này bọn họ vừa mới nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, ngay sau đó Dương Hi và Hạ Phi Tinh đã tới cửa.

Một năm Hạ Phi Tinh luôn phải rời khỏi trấn Vũ Khê đến địa phương khác thị sát một vòng, năm trước là đến Đan Châu, lúc ấy còn cố ý chạy tới thành Dung thăm hỏi Tần Lạc Xuyên, bởi vậy cũng không tính là đã lâu không gặp.

Về phần Dương Hi, lại là từ lúc Tần Lạc Xuyên tời khỏi kinh thành vẫn chưa từng gặp lại.

Sáu năm không gặp, thoạt nhìn Dương Hi trưởng thành chững chạc hơn không ít, nhưng từ âm thanh gào to vừa rồi nghe được, Tần Lạc Xuyên biết bạn tốt vẫn là cái tính tình năm đó.

Bởi vậy lúc thấy Dương Hi hành lễ, trong miệng hô to "Hạ quan xin ra mắt Thế tử gia", cũng không ngăn cản.

Hai người vốn là bạn tốt, mấy năm nay lại có thư từ qua lại, cho dù đã lâu không gặp, cũng không cảm thấy xa lạ, Dương Hi vừa ngồi xuống đã nói, "Cuối cùng ta đã có thể nói trước mặt huynh, Lâm Phong huynh không biết đâu, từ sau khi Hoàng thượng tuyên bố sự tồn tại của Tần Vương, ánh mắt nhóm đồng liêu nhìn ta ấy mà, trong hâm mộ lại chứa đầy ghen tị, nhất là người trước đó loan truyền huynh là hoàng tử lưu lạc bên ngoài, vẻ mặt kia phải nói là vô cùng đặc sắc".

Những chuyện này trước đó Dương Hi đã từng nhắc đến trong thư với hắn, có điều cũng may nhân khẩu hoàng tộc đơn giản, ba anh em Hoàng thượng quan hệ lại tốt, không có nghi kị gì, bằng không một quan viên Hộ Bộ như hắn, lại qua lại thân thiết với Thế tử Tần Vương, cũng không phải chuyện tốt gì.

Nhưng cho dù Hoàng thượng và Thái tử không thèm để ý, thì nhất định lời ong tiếng ve giữa các đại thần không thiếu được, cho dù Dương Hi không nói, Tần Lạc Xuyên cũng có thể đoán được, ghen ghét chắc chắn sẽ có, nhất là nhìn thấy một đường thăng chức này của Dương Hi, không tránh được sẽ lấy quan hệ của bọn họ ra nói.

Trước đó trong thư hai người cũng không nói chuyện này, hiện tại đã gặp mặt cũng không có gì không thể nói, bởi vậy Tần Lạc Xuyên hỏi, "Chuyện phiền toái cũng không ít nhỉ?".

"Ai để ý những cái đó chứ?". Dương Hi không thèm để ý nhún vai, hắn có thể lên chức nhanh như vậy, bản thân cũng biết nhất định là dính ánh sáng của một nhà Tần Lạc Xuyên, so sánh với những chuyện này, chuyện chuyện phiền toái bé nhỏ không đáng kể kia căn bản không đáng nhắc tới.

Chẳng qua là ngừng một lát, hắn lại nói tiếp, "Có điều bởi vì đã biết trước thân phận của Tần Vương, ta bị anh họ và Ôn huynh phớt lờ suốt mấy ngày".

Hạ Phi Tinh ở bên cạnh nghe vậy ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

Tần Lạc Xuyên cười cười, trong bọn họ Dương Hi là người duy nhất đoán được trước, sau khi sự việc được công bố rộng rãi, lại nhớ đến đủ chuyện trước đó, Ôn Thời Yến và Hạ Phi Tinh chắc chắn sẽ ý thức được Dương Hi đã biết từ lâu, phớt lờ hắn đoán chừng cũng là buồn bực ngay cả hắn cũng biết, vậy mà mình lại không biết.

Nói đên Ôn Thời Yến, Tần Lạc Xuyên hỏi, "Công chúa Minh Hân hẳn là sắp sinh nhỉ?".

"Đại khái là tháng này". Dương Hi có chút không biết nên bày ra vẻ mặt gì, "Nếu không phải như vậy, Công chúa còn nói muốn cùng nhau đến trấn Vũ Khê".

Mấy năm nay Ôn Thời Yến và Công chúa Minh Hân vợ chồng đằm thắm, có thể xem như tấm gương trong kinh thành, nếu không phải sắp sinh, đoán chừng Ôn Thời Yến sẽ thật sự thuận theo ý Công chúa.

Lại trò chuyện một chút chuyện khác, Dương Hi mới phát hiện bản thân bị dời đi sự chú ý, nhắc lại, "Vừa rồi ta đang nói ta bị phớt lờ đấy!".

Tần Lạc Xuyên bật cười, "Vậy huynh muốn bồi thường thế nào?".

"Mời ta đến quán trà ăn một bữa là được". Dương Hi lâp tức trả lời, hiển nhiên đã nghĩ xong đáp án từ sớm.

Cái này ngay cả Hạ Phi Tinh cũng không nhịn được khẽ mắng, "Nhìn chút tiền đồ này của đệ".

Tần Lạc Xuyên cũng hỏi, "Huynh về mấy ngày nay vẫn chưa đi ăn sao?".

"Chưa đi, định chờ hai người tới lại cùng đi". Dương Hi dáng vẻ đương nhiên, tiếp theo lại thở dài nói, "Huynh không biết hiện tại ở kinh thành xếp hàng ở quán trà có bao nhiêu khó khăn, muốn ăn mấy món ăn đặc sắc kia, hàng đã xếp đến sang năm rồi. Hai người không ở đó, Thế tử phi Ninh Vương đang xử lí quán trà, ta cũng ngại thường xuyên sử dụng đặc quyền, cho nên một năm cũng chỉ đến một hai lần như vậy".

Quán trà ở kinh thành là Thế tử phi Ninh Vương đang xử lí, trấn Vũ Khê bên này thì do Hạ Phi Tinh xử lí, nhưng nhà Tần Lạc Xuyên vẫn giữ một phần lợi ích, tuy rằng không tiếp tục hỏi đến chuyện buôn bán nữa, nhưng quả thật mấy năm nay tiền lời thu được năm sau nhiều hơn năm trước.

Giữa trưa khẳng định là ở nhà thím ba dùng cơm, vì thế Tần Lạc Xuyên bèn nói, "Vậy buổi tối chúng ta đến quán trà tụ họp, muốn ăn cái gì tùy ý huynh chọn".

"Được đó". Dương Hi vui vẻ đáp.

Lần này Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt cề trấn Vũ Khê, gặp mặt bạn tốt là một trong những lí do, nhưng nhiều hơn là muốn thăm lại chốn xưa.

Bởi vậy sau hai ngày ở lại trấn trên, thì nói với thím ba dự định về thôn Trình gia một chuyến.

Bà cụ Thương mấy năm trước cũng đã qua đời, một nhà bác cả kia cũng theo Thương Phi Dao đến huyện kế bên, theo lời người khác nói cuộc sống cũng không tốt lắm, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xuất hiện ở thôn Trình gia làm người chán ghét, bởi vậy thím ba vô cùng sảng khoái trả lời, "Nhà của hai đứa trước kia, mấy năm nay thím vẫn luôn xử lí, mấy ngày trước đã đến thu xếp một lần, đồ vật cần dùng bên trong cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai thím chọn mấy người hầu cùng đi qua với hai đứa".

Tần Lạc Xuyên nói, "Không cần quá nhiều người, tìm người giặt quần áo và nấu cơm là được".

***

Thsm ba quả thật xử lí nhà ở không tồi, nơi mấy năm không có ai ở, lại không có bất cứ dấu hiệu đổ nát nào, ngay cả trong góc cũng sạch sẽ ngăn nắp, những chỗ liếc mắt một cái là có thể nhìn được như đại sảnh và phòng ngủ, nói là không nhiễm một hạt bụi cũng không quá đáng.

Sau khi dạo qua hết phòng trong nhà, Tần Lạc Xuyên lập tức đề nghị, "Chờ chúng ta về thành Dung, vẫn là để thím ba giúp xử lí nơi này đi, hai năm nữa dẫn Tiểu Đoàn Tử đến đây, để con xem chỗ ở trước kia của chúng ta".

"Được". Thương Thanh Nguyệt gật đầu đáp, cả nhà chú ba mấy năm nay có thể nhanh chóng đứng vững gót chân ở trấn trên, dù là phương diện tiền bạc hay là phương diện nhân mạch, bọn họ đều giúp không ít chuyện, để thím ba xử lí nhà cũ một chút, nhất định bà sẽ đồng ý.

Đây là nhà bọn họ lúc ban đầu, cho dù đã rời đi nhiều năm, nhưng sau khi đi dạo bên trong một vòng, cái loại cảm giác quen thuộc này lập tức trở lại.

Lúc giữa trưa, Thương Thanh Nguyệt còn cố ý bảo nữ đầu bếp tím ba phần phó đến nấu cơm đi ra, tự mình xuống bếp làm vài món ăn.

Cũng không phải món ăn tinh xảo gì, có điều bởi vì dùng rau dưa tự mình hái trong đất, lại do Tần Lạc Xuyên làm trợ thủ, tự Thương Thanh Nguyệt nấu ra, còn ở trong nhà tràn ngập hồi ức, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Ăn cơm trưa xong, chén đữa để lại cho nữ đầu bếp thu dọn, hai người dời ghế dựa nghỉ ngơi ở trong sân, đây là thói quen bọn họ đã có trước đây.

Ánh mặt trời đâu hạ có chút gắt, nhưng bởi vì phía trước tòa nhà cách không xa có một dòng suối nhỏ, lại là ở chân núi, luôn có gió từ từ thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu lao xao lay động, giống như bài hát ru làm người mơ màng sắp ngủ.

Hai người quả thật ngủ thiếp đi.

Chỉ là sau giờ Ngọ không thích hợp ngủ lâu, mới một nén nhang, Tần Lạc Xuyên đã tỉnh, lại dợi thêm một lát, cũng gọi Thương Thanh Nguyệt tỉnh lại.

Bọn họ đã trở về nửa ngày, trong thôn lại không có ai đến đây quấy rầy, có lẽ là chú ba đã dặn dò trưởng thôn, vì thế Tần Lạc Xuyên vươn vai một cái, nói, "Chúng ta đến sau núi đi dạo một chút đi".

"Vâng". Thương Thanh Nguyệt ngồi bật dậy.

Sau núi là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau, những cảm xúc bí mật lại không thể nói thành lời kia cũng nảy sinh ở nơi đó, nhưng hai người ăn ý không đi đến nơi gặp nhau trước, mà là đi dạo hết một vòng những nơi trước kí có ấn tượng đặc biệt trước, lúc trở về mới đi con đường kia.

Lúc này đã là chạng vạng.

Thời gian tám năm, với những núi cao cây cối này mà nói, chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong dòng sông thời gian dài dẳng, chẳng qua là cây cối ven đường trước kia lớn lên cao thêm một chút mà thôi.

Trong ánh sáng ảm đạm, tất cả dường như chồng lên cái chạng vạng mới gặp kia.

Cách càng gần, tim hai người đập càng nhanh, cảm xúc mãnh liệt cũng đang vội vàng tìm đường ra.

Vùng hoang vu dã ngoại cũng không thể làm chuyện khác, lúc này ngôn ngữ lập tức trở thành công cụ tốt nhất.

Tần Lạc Xuyên cười một tiếng nói, "Đây là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau". Giọng cả hắn rất dịu dàng, để lộ ra ngoài chính là vui sướng và hạnh phúc có thể khiến người khác liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy sóng mắt khẽ lay, khi một lần nữa ngẩng đầu, vẻ mặt ngọt ngào biến mất một nửa, còn có một nửa là thật sự không che giấu được, xen lẫn bên trong là xa lạ và thấp thỏm, "Xin hỏi, từ nơi này đến thôn Lý gia phải đi như thế nào?".

Đây là câu nói đầu tiên bọn họ nói lúc lần đầu gặp nhau.

Tần Lạc Xuyên chỉ giật mình ngớ ra một chốc, đã kịp phản ứng lại, phối hợp chỉ đường một lần.

Nhưng nếu dựa theo phương hướng hắn chỉ mà đi, nơi đến lại không phải thôn Lý gia, mà là nhà bọn họ ở thôn Trình gia.

Làm sao Thương Thanh Nguyệt không biết những khác biệt trong đó, nhưng vẫn như cũ giống như không phát hiện nói lời cảm tạ, "Cảm ơn".

Sau khi y đi được hai bước, Tần Lạc Xuyên lại lập tức hô, "Trời tối, ta đưa em về nhé".

"Được". Thương Thanh Nguyệt chần chừ một giây, gật đầu đáp.

Hai người giống như lúc ban đầu vậy, Thương Thanh Nguyệt đi ở đằng trước, Tần Lạc Xuyên đi theo phía sau y.

Cảnh tượng quen thuộc, Thương Thanh Nguyệt không nhịn được nhớ lại tâm tình lúc ấy của mình, khi đó y mới đến nơi này không bao nhiêu ngày, lạc đường ở trong núi, sau đó có người chủ động muốn đưa y về, cho dù tự nói với mình đối phương thoạt nhìn không giống người xấu, nhưng vẫn vô cùng sợ hãi.

Nghĩ đến đây, y không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tần Lạc Xuyên một cái, trong mắt là tình yêu không giấu được.

Ngay lúc đó lam sao y có thể ngờ được, người đưa y trở về kia, sẽ trở thành phu quân của y.

Đường cũng không dài, nhất là đối với hai người đang đắm chìm trong không khí kiều diễm mà nói.

Rất nhanh thì đến một mảnh rừng thông nhất định phải đi qua khi xuống núi kia.

Qua mấy năm, rừng thông vẫn rậm rạp như cũ, bên trong càng thêm tối tăm, cho dù là thị lực của Tần Lạc Xuyên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường dưới chân.

Tần Lạc Xuyên tiến lên một bước, giống như lúc trước nói, "Đi theo ta đi".

Chẳng qua, lần này thứ hắn đưa qua không phải là cành khô, mà là đưa tay trái về phía trước.

Thương Thanh Nguyệt không chút do dự nào, lập tức đặt tay phải của mình lên, "Được".

Rừng thông tối tăm, hai người mười ngón đan chặt, ngay cả thân thể cũng đã sắp dán vào một chỗ.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng sợ quấy nhiễu điều gì, bởi vậy Tần Lạc Xuyên nén giọng đến vô cùng thấp, "Có phải vì năm đó vi phu dẫn em băng qua mảnh rừng thông này, nên cảm thấy rất có cảm giác an toàn, sau đó mới thích vi phu không?".

"Không phải". Mặc dù hai người đã hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc rất nhiều năm, thời gian y động lòng cũng là sau khi quen biết không lâu, nhưng Thương Thanh Nguyệt vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật, "Nhất định chàng không biết lúc trước thật ra em rất sợ hãi, dọc theo đường đi đều nắm chặt cây kéo giấu trong tay áo không dám buông tay, rất sợ gặp phải kẻ háo sắc".

Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút, ngay sau đó "phụt" cười ra tiếng.

Rừng thông tối tăm, sau một trận tiếng xào xạc, giọng nói mang theo lưu luyến của Tần Lạc Xuyên vang lên, "Vậy vi phu đành phải để em cảm nhận một chút hành vi của kẻ háo sắc".

Hô hấp của Thương Thanh Nguyệt chưa ổn định, sau một lúc lâu mới hỏi, "Vậy phu quân thích em vào lúc này ư?".

Lúc này hai người đã đi ra khỏi rừng thông, ánh trăng sáng trong chiếu xuống một vùng sáng bạc óng ánh, Tần Lạc Xuyên cũng lắc đầu nói, "Không phải".

Đôi mắt phản chiếu ánh trăng của Thương Thanh Nguyệt dường như cũng ảm đạm đi ba phần, nhưng vẫn ngẩng đầu hỏi đến cùng, "Vậy là khi nào?".

Tần Lạc Xuyên cười một tiếng, "Khoảnh khắc lần đầu gặp em, ta đã biết trên cõi đời này em là ánh sáng trong trẻo duy nhất có thể chiếu vào lòng ta".

Nghe được kiểu hình dung ánh sáng trong treo này, trong nháy mắt Thương Thanh Nguyệt đỏ từ mặt đến cổ.

Thậm chí cảm thấy phu quân không đi viết thoại bản thật quá đáng tiếc.

Lúc hai người trở về, đầu bếp nữ đã làm xong đồ ăn, sau khi nói cho bọn họ trong giếng còn ướp lạnh một ít đào thì rời đi, cũng không qua đếm ở chỗ này.

Trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, những nhà khác trong thôn cũng đều cách một đoạn hơi xa, nếu không phải thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa từ nơi xa truyền đến, trong đất trời này thật giống như chỉ còn lại hai người bọn họ vậy.

Loại cảm giác chưa từng có này, đối với hai người đi ra ngoài dạo chơi như bọn họ mà nói, trong mới mẻ lại mang theo một chút vui thầm.

Dựa theo kế hoạch, bọn họ ở lại chỗ này mười ngày, sau đó lại đến trấn trên ở mấy ngày, tiếp theo Dương Hi trở lại kinh thành, bọn họ thuận đường đi chung một đoạn, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt lại từ tuyến đường khác trở về thành Dung.

Kết quả buổi tối ngày thứ tám, Thương Thanh Nguyệt đột nhiên phát sốt, lăn lộn hơn nửa buổi tối mới hạ sốt, lại nhớ đến đã nhiều ngày nay y rất dễ mệt, sáng sớm hom sau Tần Lạc Xuyên đã định trực tiếp trở về trấn trên.

Thương Thanh Nguyệt từng có kinh nghiệm một lần, sau khi tỉnh lại thì đỏ mặt nói, "Chàng đi tìm người đến bắt mạch cho em đi".

Y vừa nói như vậy, Tần Lạc Xuyên cũng ý thức được cài gì, lập tức đi ra cửa gọi người.

Ra ngoài dạo chơi, tuy tùy tùng bọn họ mang theo không nhiều lắm, nhưng người nên có đều sẽ có, trong đó có một người y thuật rất không tồi.

Mấy tùy tùng tuy rằng không ở chung một chỗ với bọn họ, nhưng đều ở trong thôn chờ, rất nhanh Tần Lạc Xuyên đã tìm người đến đây.

Triều đại này cũng không có quy củ quá mức nghiêm ngặt, hơn nữa Thương Thanh Nguyệt cũng không phải phụ nữ, Tần Lạc Xuyên trực tiếp đưa người vào trong phòng, để người đó bắt mạch cho Thương Thanh Nguyệt.

Một lát sau, tùy tùng lập tức đứng dậy hành lễ nói, "Chúc mừng tiểu chủ tử, hiện tại tiểu chủ quân đã mang thai".

Tuy rằng đại khái đã đoán được kết quả, nhưng lúc biết được tin tức chính xác, vui sướng trong nháy mắt kia vẫn như cũ giống như thủy triều bao phủ Tần Lạc Xuyên, không ngờ sau nhiều năm như vậy, bọn họ lại có đứa nhỏ thứ hai, không nhịn được ngay trước mặt tùy tùng, cúi người ôm lấy Thương Thanh Nguyệt, lại ấn một nụ hôn lên trán y.

Sau đó Tần Lạc Xuyên mới biết được, Thương Thanh Nguyệt có thai cũng đã được một tháng rưỡi, dựa theo ngày tháng mà nói, hẳn là có lúc trên đường.

Lại nghĩ đến một đường đến đây cưỡi ngựa leo núi lội nước, hai người đều có chút nghĩ mà sợ.

Ngay lập tức quyết định, lại nán lại nơi này thêm một tháng rưỡi, chờ đủ ba tháng ổn định rồi mới về thành Dung.

Bởi vậy ngày thứ mười cả nhà thím ba tự mình đến đây đón người, luu luyến nói muốn bọn họ ở lại bên này lâu một chút.

Tần Lạc Xuyên cười một tiếng nói, "Chỉ sợ còn phải ở lại chỗ này hơn một tháng".

Nụ cười của hắn dịu dàng, Thương Thanh Nguyệt thì lại cúi đầu không nói gì.

Thím ba có bao nhiêu nhạy bén chứ, ánh mắt sáng lên hỏi, "Đây là có rồi?".

Tần Lạc Xuyên gật đàu một cái đáp, "Vâng".

"Đại là chuyện vui lớn đấy". Thím ba lập tức đứng dậy nói, "Bây giờ thím lập tức trở về trấn trên, chuẩn bị một ít thức ăn và đồ dùng đưa đến đây".

Lúc này bọn họ mới vừa ngồi xuống, ngay cả chung trà nhỏ cũng chưa uống xong, Tần Lạc Xuyên lập tức ngăn lại nói, "Không gấp ạ".

"Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể không gấp". Nói ra những lời này là chú ba luôn luôn quy cũ giữ lễ đến có chút cứng nhắc, nên Tần Lạc Xuyên cũng thuận theo bọn họ.

Trưa hôm đó, thím ba lập tức tặng đến đây một xe ngựa đồ vật.

Sáng sớm hôm sau Dương Hi và Hạ Phi Tinh cũng tự mình đến đây tặng đồ, Dương Hi còn không nhịn được trêu chọc Tần Lạc Xuyên nói, "Lần tới huynh còn muốn có con, thì lại về trấn Vũ Khê một chuyến đi".

Tần Lạc Xuyên dở khóc dở cười, nhưng tuy Dương Hi nói có chút vớ vẩn, nhưng cũng không có cách nào phản bác, lúc đó hắn và Thương Thanh Nguyệt thành thân còn chưa được một năm đã có Tiểu Đoàn Tử, bảy năm sau lại không có chút động tĩnh, lần này còn chưa đến trấn Vũ Khê đã có nữa rồi.

Hơn nữa hắn xuyên đến đây, cũng là xuất hiện ở trấn Vũ Khê.

Quả thật có duyên phận khó lí giải với nơi này.

Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt một mực nán lại nơi này đến cuối tháng Bảy, mới lên đường trở về thành Dung.

Chỉ là lúc này không tiếp tục đi đường vòng dạo chơi nữa, hơn nữa có thể đi đường thủy thì cố gắng đi đường thủy, cho dù không có đường thủy, thì cũng là ngồi xe ngựa do Tần Lạc Xuyên tự mình cải tiến.

Dọc đường cố gắng hết mức không để Thương Thanh Nguyệt mệt mỏi, đương nhiên thời gian bỏ ra cũng dài hơn một chút.

Lúc hai người về đến nhà, đã là giữa tháng Tám, nhưng dù sao vẫn về kịp tết Trung thu.

Trước đó Tần Ngôn và Tiểu Đoàn Tử sau khi nhận được thử bọn họ gửi, cũng đã chuẩn bị xong hết đồ vật trong nhà, nhất là Tiểu Đoàn Tử, ngay cả sau này phải dạy em trai đọc sách viết chữ như thế nào đều suy nghĩ xong cả rồi.

Vào tháng Giêng năm tiếp theo, bánh bao thứ hai chào đời, giới tính giống với anh trai, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, bắt đầu từ lúc mới biết bò, mỗi ngày đã lấy nhảy ra khỏi nôi làm mục tiêu, về sau khi đã biết đi rồi thì càng bướng bỉnh, mấy người lớn trong nhà cũng không đủ chăm nhóc.

Làm Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt không nhịn được hoài nghi, có phải bởi vì nhũ danh là Tiểu Hoàn Tử nên mới có thể bướng bỉnh như vậy hay không?
 
Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác
Chương 111


Ngoại truyện 2 - Tư quân nhược vấn thủy, hạo đãng ký nam chinh

Buổi trưa vừa mới đến không bao lâu, quán trà nổi tiếng nhất Tây Cốc cũng đã ngồi đầy khách khứa, các thực khách dù là chờ lên món hay là đã bắt đầu ăn, đều đang nói chuyện mới mẻ gần đây.

Nếu như đến nghe chuyện từng bàn, là có thể phát hiện, trong đó được trò chuyện nhiều nhất, nếu không phải Tiểu Thế tử nhà Thế tử Tần Vương lại nghịch ngơm quậy ra chuyện gì, thì chính là cô nương nhà ai lại nhìn trúng Đại Thế tử, muốn chết muốn sống một hai phải kết hôn, lại bị từ chối tuyệt tình.

Vốn dĩ là một màn náo nhiệt mà lại hài hòa, đột nhiên bị tranh cãi của một bàn gần cửa nào đó cắt ngang.

Một cô nương tuổi chừng mười sáu sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bi thảm mà van xin, "Cầu xin các người buông tha ta đi, tiền nợ các người ta nhất định sẽ trả".

"Bổn thiếu gia thiếu chút tiền ấy à". Chàng trai phe phẩy quạt xếp ngồi cùng bàn lên tiếng, ngông nghênh xấc xược nói, "Ngươi cứ ngoan ngoan đi theo bổn thiếu gia đi".

Chẳng qua chỉ hai câu đối thoại ngắn ngủi, các thực khách đã đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng không có một người nào mở miệng đến ngăn cản chàng trai kia, ngược lại còn có một vài người đặt chén đũa xuống, vô cùng hào hứng xem náo nhiệt một cách chuyên tâm.

Tiêu Quân Nhược ngồi cách đó không xa không nhịn được mà hung hăng nhíu mày, không phải đều nói Đan Châu là địa phương giàu có và đông đúc nhất Đại Viêm, dân phong lại càng chất phác, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, vì sao vẫn còn xuất hiện loại chuyện khi nam bá nữ này trong quán trà?

Tiêu Quân Nhược tiếp tục quan sát, thầm nghĩ nếu tiếp tục không có ai ngăn cản, bản thân sẽ đi giúp nàng một tay.

Một bàn của cô nương kia vốn dĩ đã ở cạnh cửa, lúc này y vừa nhấc mắt lên đã thấy một người nhấc chân bước vào trong quán trà.

Con người chính là như vậy, luôn dễ dàng bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn ánh mắt, Tiêu Quân Nhược cũng không ngoại lệ.

Người tới tuổi cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, đôi môi hơi mỏng mím nhẹ, hai mắt lướt nhanh trong quán trà một lượt, nhưng lại khí thế hơn cả mấy người anh ruột và anh họ kia của y.

Không nghĩ tới thế nhưng Đan Châu lại có người bậc này.

Cô nương ở gần cửa kia hiển nhiên cũng thấy được người tới, nhanh chóng đứng dậy chạy qua, quỳ xuống ở trước mặt chàng trai, cầu xin nói, "Xin công tử mau cứu tiểu nữ, tiểu nữ nguyện làm nô làm tì báo đáp ân tình của công tử".

Nói xong thì ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn về phía công tử trẻ tuổi, trong mắt hạnh là nước mắt muốn rơi nhưng chưa rơi, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, quả nhiên là nhìn thấy mà thương.

Bị nhìn một cách tín nhiệm đầy cõi lòng như vậy, là một người đàn ông sợ là đều khó có thể cự tuyệt.

Công tử trẻ tuổi lại chỉ nhìn lướt qua mấy người khi nam bá nữ trên bàn kia một cái, lại nhìn cô nương đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt nói, "Nhà ta không thiếu nô tì".

Nói xong thì muốn vòng qua cô nương kia tiếp tục đi vào trong.

Cô nương trẻ tuổi hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, ngây người trong phút chốc sau đó tiếp tục cầu xin nói, "Van xin công tử".

Chàng trai kia lại là vẫn không quay đầu lại.

Tiêu Quân Nhược cũng không nhìn được nữa, đứng dậy nói, "Cô thiếu người ta bao nhiêu tiền, ta trả giúp cô".

Giọng y không xem như lớn, nhưng cũng không nhỏ, tất cả thực khách xung quanh đều nhìn lại đây, ngay cả chàng trai lạnh nhạt rời đi kia, sau khi nghe giọng cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Quân Nhược một cái, có chút ngoài ý muốn nhướng mày, tiếp theo thì vô cùng hứng thú mà dừng bước chân.

Trước mắt bao người, Tiêu Quân Nhược cũng không sợ sệt, đi đến trước mặt cô nương kia lặp lại lời nói, "Cô nương, cô thiếu bao nhiêu tiền, ta trả giúp cô".

"Không cần ngươi trả". Cô nương không thể hiểu được nhìn Tiêu Quân Nhược một cái, lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó đi về hướng công tử trẻ tuổi kia, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, "Công tử, nếu ngươi không có hôn ước, vì sao...".

Nàng còn chưa nói xong, công tử trẻ tuổi kia đã cắt lời nói, "Ta đã có người trong lòng".

Lúc hắn nói câu này, giọng nói ôn hòa hơn lúc trước rất nhiều, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Quân Nhược luôn cảm thấy đối phương như có như không mà liếc nhìn mình một cái.

Thực khách đầy sảnh phát ra tiếng hô kinh ngạc, cô nương cũng lập tức trừng lớn hai mắt, bật thốt lên, "Thật hả?".

"Đương nhiên là thật". Công tử trẻ tuổi gật đầu một cái.

Ngay sau đó cô nương thở dài, biểu cảm trên mặt ngoài mất mát ra, thế nhưng còn kèm theo hưng phấn Tiêu Quân Nhược nhìn không hiểu.

Sau đó vẫy vẫy tay với chàng trai phe phẩy quạt xếp và mấy tùy tùng nói, "Chúng ta đi thôi".

Tiêu Quân Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy người họ rời khỏi quán trà rồi mới phục hồi tinh thần.

Cho dù đơn thuần hơn nữa, với gia thế và nhận thức của y cũng đủ để y kịp phản ứng lại đây là có chuyện gì, quay đầu nhìn công tử trẻ tuổi kia vẫn còn đứng ở chỗ cũ, lập tức có chút ấp úng nói, "Cô ấy là đang... Ngươi?".

"Ừ". Công tử trẻ tuổi như cười như không gật đầu một cái.

Mặt của Tiêu Quân Nhược có chút nóng, nhỏ giọng nói, "Xin lỗi, lúc nãy ta không biết là có chuyện như vậy".

"Không sao". Công tử trẻ tuổi cười cười, "Nếu không có cậu, ta còn không dễ thoát thân như vậy".

Rõ ràng hắn đã vô tình rời đi ngay lập tức, lại còn nói không dễ thoát thân, Tiêu Quân Nhược không nhịn được oán thầm một câu.

Công tử trẻ tuổi lại giống như không nhận ra, tiếp tục nói, "Coi như cảm ơn, để ta làm chủ, mời cậu ăn bữa cơm nhé".

Tiêu Quân Nhược muốn từ chối, lúc nói ra lại không biết vì sao biến thành, "Được".

Chưởng quỹ quán trà đúng lúc tiến lên nói, "Tiểu... Tiểu nhân vừa mới xem thử, trên lầu còn có một nhã gian trống, công tử có muốn đến đó dùng cơm không".

Tiêu Quân Nhược cứ cảm thấy vừa rồi chưỡng quỹ muốn nói không phải câu này, nhưng lại không nhìn ra vấn đề ở đâu, chỉ có thể đi theo công tử trẻ tuổi đến nhã gian.

Sau khi hai người ngồi xuống trong nhã gian, công tử trẻ tuổi mới nói, "Ta tên Thương Tư, còn chưa thỉnh giáo tên họ công tử".

"Tần Nhược". Tiêu Quân Nhược không biết vì sao, đột nhiên lại không muốn nói ra tên thật của mình.

Thương Tư nghe vậy ý cười trên mặt càng sâu, rót ly trà cho Tiêu Quân Nhược, rồi bảo tiểu nhị tiến vào gọi món ăn.

Hắn không dò hỏi ý kiến của Tiêu Quân Nhược, nhưng chờ đến lúc đồ ăn được dọn lên bàn, Tiêu Quân Nhược lại ngạc nhiên phát hiện, vậy mà đều là món mình thích.

Thương Tư nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của y, vừa lòng múc cho y một chén canh, cười nói, "Nếm thử xem đồ ăn Đan Châu của bọn ta thế nào".

Tiêu Quân Nhược thuận theo gắp một miếng cá kho trước mặt, tiếp theo ánh mắt sáng lên, gật đầu nói, "Ngon quá".

Lúc sau hai người không nói thêm, tất cả sự chú ý của Tiêu Quân Nhược đều bị thức ăn trên bàn hấp dẫn đi, đây là thức ăn y ăn hợp khẩu vị nhất một tháng qua kể từ khi rời nhà, không nhịn được đã ăn nhiều hơn một chút.

Thương Tư ăn xong trước, nhưng không đặt đũa xuống, tiếp tục chậm rì rì nhấm nháp đồ ăn, không để Tiêu Quân Nhược cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút.

Chờ sau đó Tiêu Quân Nhược đặt đũa xuống, hắn mới đặt xuống theo.

Sau khi đồ ăn được dọn xuống lại dọn trà và bánh ngọt lên, Thương Tư giống như tùy ý hỏi, "Không biết tiếp theo Tần công tử muốn đi đâu?".

Tiêu Quân Nhược sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng lại hắn đang nói chuyện với mình, vội vàng nói, "Ta có nhà họ hàng ở thành Dung, muốn đến thành Dung thăm người thân".

"Trùng hợp như vậy". Thương Tư cười một tiếng nói, "Đúng lúc ta cũng phải về thành Dung, nếu không thì chúng ta đi chung nhé?".

Hiện tại bọn họ chỉ mới quen biết, hơn nữa một song nhi và một chàng trai, cùng nhau ăn bữa cơm vẫn được, nếu như đi chung...

Tiêu Quân Nhược có chút chần chừ, "Chuyện này... Hay là thôi đi?".

Thương Tư đoán được băn khoăn của y, giải thích, "Chúng ta mỗi người mang theo tùy tùng ngồi xe ngựa của mình, chỉ là tiện đường đi chung có thể giúp đỡ lẫn nhau thôi".

Tiêu Quân Nhược suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, "Vậy cũng được".

Sau đó lên đường quả thật giống như Thương Tư nói, hai người mỗi người ngồi xe ngựa của mình.

Chẳng qua là ở phương diện khác lại vô cùng nhiệt tình, quán trọ ở buổi tối hoặc là ăn cơm, đều tính tiền trước, không cho Tiêu Quân Nhược bất cứ cơ hội dùng tiền nào, ngày hôm sau lúc lên đường sẽ còn chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt và trái cây trong xe ngựa cho y, vô số lần Tiêu Quân Nhược muốn từ chối, đối phương lại luôn có cách để y nhận lấy, còn mượn một cái cớ hoa mỹ là Tiêu Quân Nhược là khách từ xa tới, hắn chỉ là đang làm hết lễ nghĩa của chủ nhà thôi.

Hơn nữa Thương Tư đối với toàn bộ Đan Châu đều vô cùng hiểu rõ, Tiêu Quân Nhược có bất cứ nghi vấn gì hắn đều có thể giải đáp, dọc theo đường đi giảng giải tập quán con người ở các địa phương của Đan Châu cho Tiêu Quân Nhược, rất thú vị.

Hành trình năm ngày ngắn ngủi, có Thương Tư ở đây, quả thật thú vị lại nhẹ nhàng, bởi vậy lúc Thương Tư mời y cùng đi dạo chơi cửa vào sông Lạc, Tiêu Quân Nhược chần chừ một chút thì đồng ý.

Kết quả hai người còn chưa xuất phát, người trong nhà Thương Tư đã tìm đến đây trước, "Đại công tử, lão gia bảo ngài trở về sớm một chút, Tiêu công tử hẳn là sắp đến thành Dung rồi".

Thương Tư có chút kì lạ cười một cái, gật đầu nói, "Ta biết rồi".

"Nếu trong nhà ngươi có việc, thì chúng ta không đi nữa". Tiêu Quân Nhược có chút mất mát nói, nghe đồn công trình thủy lợi này làm đồng bằng sông Vân kiểm soát được hạn lụt, cho dù không phải cùng đi với Thương Tư, thì cũng là một trong những mục đích chuyến đi lần này của y.

"Nghe theo cậu". Thương Tư cười nói, "Dù sao về sau có nhiều cơ hội".

Câu này của hắn vốn chỉ là một câu bình thường, Tiêu Quân Nhược lại nhất thời lòng như nổi trống, xúc động hỏi, "Vậy Tiêu công tử là ai vậy?".

Nụ cười của Thương Tư lại càng thêm kì lạ, "Trước đó ta đã từng nói, người trong lòng của ta".

Những lời này giống như một chậu nước đá mùa đông khắc nghiệt, xối Tiêu Quân Nhược lạnh thấu tim.

Thương Tư lại giống như không cảm giác được, hỏi ngược lại, "Cậu thì sao, vì sao lại ngàn dặm xa xôi chạy tới thành Dung thăm người thân?".

"Nhà người thân có một anh họ xấp xỉ tuổi ta". Tiêu Quân Nhược rũ mắt nói, "Mẹ và bà nội của ta đều hi vọng ta có thể kết hôn cùng anh ấy, hơn nữa nghe nói khi ta còn nhỏ từng gặp anh ấy, còn rất dính anh ấy, nhưng ta không muốn tùy tiện kết hôn như vậy, nên đã quyết định lấy danh nghĩa thăm người thân đến đây xem thử trước".

Thương Tư nhướng mày, "Cậu không muốn?".

Trong lòng Tiêu Quân Nhược có chút sầu, trước đây y cũng không cảm thấy có bao nhiêu không muốn, hiện tại lại thật sự có chút không cam lòng.

Thấy y cúi đầu không nói, Thương Tư cũng không tiếp tục truy hỏi, ngược lại đứng dậy nói, "Ta đi gọi tiểu nhị đến đây gọi món, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trưa rồi ta về sau".

Kết quả hắn vừa mới đi đến cửa nhã gian, thì suýt chút nữa đụng phải người vừa vặn đi tới trước mặt, người đến thân thủ nhanh nhẹn nhảy lùi về sau một cái, tiếp theo ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ nói, "Tiểu Thế tử, ngài về thành Dung rồi à?".

Tiêu Quân Nhược nghe vậy như bị sét đánh, ngơ ngẩn hỏi, "Tiểu Thế tử?".

Thương Tư cũng chính là Tần Hạo Nam phát hiện thân phận bại lộ, nhanh chóng nói rõ với người ngoài cửa một câu, sau đó lập tức đóng cửa nhã gian lại, tiếp theo quay lại ngồi đối diện Tiêu Quân Nhược.

Toàn bộ Đại Viêm triều cũng chỉ có hai vị Vương gia, có thể được gọi là Tiểu Thế tử, ngoài anh trai ruột của Tiêu Quân Nhược, cũng chỉ có một vị ở thành Dung này.

Người trước mặt này không cần nghĩ cũng biết là ai.

Lại nhớ lại từng li từng tí bắt đầu từ lúc gặp nhau ở Tây Cốc đến nay, Tiêu Quân Nhược đỏ từ mặt tới cổ, yếu ớt như tiếng muỗi nói, "Có phải ngay từ đầu anh đã nhận ra em rồi không?".

Tần Hạo Nam vốn nghĩ rằng y sẽ tức giận, không nghĩ tới lại nghe được câu hỏi như vậy, nghiêm túc trả lời, "Ánh mắt đầu tiên đã nhận ra rồi".

Tiêu Quân Nhược lẩm bẩm nói, "Vậy anh còn gạt em nói anh tên Thương Tư".

"Không phải em cũng nói em tên Tần Nhược à?". Tần Hạo Nam cười hỏi ngược lại.

Kế tiếp không ai nói gì, trong lòng đều nếm ra một chút ngọt ngào.

Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, tên bọn họ thuận miệng lấy đều có liên quan đến đối phương.

Đợi một lát sau, Tần Hạo Nam mới đứng dậy nói, "Hay là chúng ta về nhà ăn cơm đi, đồ ăn trong nhà ngon hơn ở quán trà này nhiều".

Tiêu Quân Nhược có chút hồi hộp, "Em cứ trực tiếp đi qua như vậy thích hợp không?".

Tần Hạo Nam nhếch môi, "Không phải em tới thành Dung thăm người thân sao? Vì sao đến nhà người thân còn phải chọn ngày mới đến cửa?".

Sau khi nói xong, quả nhiên nhận được một cái liếc mắt của Tiêu Quân Nhược.

Hắn lại giống như không phát hiện ra, nhanh chóng giữ chặt người đang thẹn thùng lúng túng đến muốn rút lui, thẳng đến ra khỏi quán trà, cũng chưa từng buông ra.

Người đời đều nói hắn chững chạc lễ độ, chỉ có người trong nhà biết, hắn và Tiểu Hoàn Tử là anh em ruột thịt, cho dù có khác biệt cũng không có khả năng hoàn toàn trái ngược, chẳng qua là ngày thường hắn che giấu những ý tưởng ngang ngạnh đó quá tốt mà thôi.
 
Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác
Chương 112


Ngoại truyện tận thế - Mong rằng kiếp sau vẫn có thể bên em

Đời người cũng như một con sông, có dài có ngắn, có yên ả, cũng có sóng lớn nhấp nhô, nhưng cho dù là quanh co khúc khủy, cũng đều có thể truy lại từ đầu đến đuôi.

Chỉ riêng Tần Lạc Xuyên, hắn có cảm giác cuộc đời của mình bị chia thành hai nửa, sau khi nửa đầu đột ngột dừng lại ở năm hai mươi mốt tuổi đó, nửa sau lại không hề báo trước xuất hiện ở một nơi khác.

Có thể sống lại ở thế giới này, đương nhiên Tần Lạc Xuyên biết ơn, nhất là ở nơi này có cha nuôi có ơn cứu mạng, sau đó lại gặp được người kia yêu nhau làm bạn cả đời, cùng xây dựng gia đình, sau đó con cháu đầy nhà.

Mười năm đầu đi tới Đại Viêm, Tần Lạc Xuyên dùng để thích nghi với cuộc sống nơi này, sau đó thành gia lập nghiệp.

Đến độ tuổi ba mươi, hắn cũng đã lập được thành tựu có thể lưu danh nghìn đời, sau đó bắt đầu dẫn theo phu lang và con cái du lịch danh sơn thắng thủy.

Đến lúc lớn tuổi, thì yên yên ổn ổn ở lại thành Dung, truyền tước Vương cho con trai, ngậm kẹo đùa cháu, làm lão Vương gia của hắn.

Vài chục năm như vậy, có thể nói là không gì tiêu sái hơn, cũng không gì viên mãn hơn.

Nhưng chờ lúc tuổi già, đột nhiên lại nhớ đến chuyện của một thế giới khác.

Vốn dĩ đó chẳng qua là một cảnh ngắn ngủi trong mộng vào một đêm khuya, tỉnh lại là sẽ quên ngay, nhưng cảnh trong mơ này lại giống như một cái chốt mở vậy, làm Tần Lạc Xuyên chậm rãi nhớ lại từng li từng tí một thế giới khác.

Đến tuổi của chắt trai cũng đã sắp cập quan, giữa Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đã không có bất kì bí mật gì từ lâu.

Sau khi nhận ra được Tần Lạc Xuyên hoài niệm ngày một sâu hơn, Thương Thanh Nguyệt đã đề nghị về trấn Vũ Khê, dẫu sao đó là nơi hắn đến sau khi xuyên qua, theo lí cũng là nơi duy nhất có khả năng liên quan đến thế giới cũ.

Sống với nhau mấy chục năm, cho dù chưa từng trực tiếp thảo luận, hai đứa con trai cũng mơ hồ đoán được bí mật của cha.

Bởi vậy sau khi nghe nói phải về trấn Vũ Khê, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng sững sờ qua đi, vẫn là lập tức đi sắp xếp.

Trừ người nhất định phải ở lại thành Dung trấn giữ ra, cả nhà già trẻ lớn bé gần như đều đi cùng.

Tần Lạc Xuyên có linh cảm một chuyến này của mình có khả năng sẽ không có cơ hội quay về thành Dung, nên cũng không từ chối, người già rồi, nên cũng cảm tính, đã từng tiêu sái như hắn, đến ngày này rồi, vẫn hi vọng con cháu đều có thể ở bên cạnh.

Từ thành Dung đến trấn Vũ Khê, bọn họ vẫn như cũ đi gần hai tháng, có điều hết thảy đều có bọn nhỏ thu xếp, hắn và Thương Thanh Nguyệt chỉ cần ở lại trong xe ngựa hoặc là trên thuyền nhìn ngắm phong cảnh là được.

Lúc đến trấn Vũ Khê, vừa lúc gặp Thất tịch, Tần Lạc Xuyên đột nhiên nổi lên hứng thú, quyết định buổi tối hai người cùng nhau đi dạo với Thương Thanh Nguyệt.

Hai người bọn họ đều vô cùng hào hứng, sau khi bọn nhỏ nghe nói lại lo lắng không thôi.

Bản thân Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt thì nhìn rất rõ, vờ như không thấy lo lắng của bọn nhỏ, sau khi trời tối, lập tức nắm tay hòa vào dòng người.

Phố dài đèn đuốc sáng như ban ngày, hai người đi được gần nửa canh giờ, mới dừng lại, sau đó lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, cũng không ở lại trấn trên nghỉ ngơi, lập tức bảo bọn nhỏ trực tiếp đến chỗ bọn họ ở trước kia.

Sau khi lên xe ngựa, hai người đều cảm giác có chút mệt mỏi, uống xong chung trà nhỏ, Tần Lạc Xuyên đã bắt đầu buồn ngủ.

"Chỉ tiếc lần này trở về, hai ông bạn già kia đã không thể gặp chúng ta". Tần Lạc Xuyên mơ mơ màng màng nói, "Có điều không sao cả...".

Những lời sau đó đều giống như nói mê, nhưng Thương Thanh Nguyệt vẫn nghe được rõ ràng, mím môi ôm người đến bên cạnh mình, đầu thì dựa qua gắt gao kề chung một chỗ với Tần Lạc Xuyên.

Sau khi lớn tuổi, ngay cả giấc ngủ cũng trở nên vừa ngắn vừa cạn, giữa lúc mơ mơ màng màng Tần Lạc Xuyên dường như nghe được tiếng mưa gió, trong mưa gió có một ngôi miếu đổ nát đứng trơ trọi, ánh nến trong miếu bị gió thổi mà chập chờn.

Dường như Tần Lạc Xuyên cảm giác được, hỏi cháu trai đang đánh xe bên ngoài, "Trời mưa à?".

Người đánh xe là con trai thứ hai của Tần Hạo Nam và Tiêu Quân Nhược, hiện giờ cũng đã ba mươi mấy, sau khi nghe được câu hỏi của ông nội, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, chỉ thấy trăng sáng sao thưa, nào có nửa phần dấu hiệu trời mưa.

Một chút chần chừ này của hắn, Tần Lạc Xuyên đã biết được đáp án, phân phó, "Dừng xe ngựa lại gọi cha con và chú hai đến đây đi".

"Vâng". Giọng nói khi đáp mang theo sự run rẩy gần như không thể nhận ra.

Tần Lạc Xuyên bật cười, "Người đã bao lớn rồi, chững chạc một chút".

Trong thời gian chờ đợi, tay Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đang nắm lấy nhau cũng chưa từng buông ra.

Hai đưa nhỏ ngồi xe ngựa theo ngay phía sau, lập tức đã đến đây.

"Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Hoàn Tử". Tần Lạc Xuyên cười một tiếng nói.

Đây là nhũ danh từ khi hai đứa trưởng thành đã không gọi nữa, Tần Lạc Xuyên vừa nói ra miệng, hai người đàn ông tuổi không nhỏ đã lập tức đỏ hốc mắt, "Cha".

"Hai đứa hẳn là đã đoán được, cha quả thật có một món dị bảo". Tần Lạc Xuyên thở dài, có chút tiếc nuối nói, "Đáng tiếc không có cách nào truyền cho bất cứ ai trong hai đứa".

Anh em hai người đồng thời lắc đầu nói, "Bọn con không cần".

"Ngốc". Tần Lạc Xuyên cười một tiếng nói, "Có điều dị bảo này tuy rằng không có cách nào cho hai đứa, nhưng đồ vật có ích bên trong mấy năm nay cha đều đã chia cho hai đứa, bản lĩnh của cha hai đứa cũng đã học xong, có những thứ này cũng sẽ không kém hơn cha".

Mặc dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng nghe được những lời giao phó hậu sự này của cha, hai người vẫn không nhịn được nghẹn ngào, "Cha, chúng ta có chuyện gì chờ về nhà lại nói được không".

Tần Lạc Xuyên lắc lắc đầu tiếp tục, "Đây đều là chuyện thế nào cũng sẽ trải qua, đừng đau lòng".

Sau khi dặn dò thêm vài câu, Tần Lạc Xuyên để bọn họ xuống xe ngựa trước, "Hai đứa đi ra ngoài đi, cha còn có chuyện muốn nói với ba hai đứa".

Hắn không có dặn dò bọn nhỏ chờ hắn đi rồi phải chăm sóc Thương Thanh Nguyệt thật tốt, bởi vì biết những chuyện này không cần dặn dò, hơn nữa hắn có cảm giác, nếu hắn đi rồi, Thương Thanh Nguyệt sẽ không để hắn chờ lâu lắm.

Quả nhiên, chờ đến khi trong xe ngựa chỉ còn hai người bọn họ, Thương Thanh Nguyệt lập tức nói, "Phu quân, chàng nhớ phải chờ em đấy".

"Được". Tần Lạc Xuyên đáp.

Hai người lại nói thêm mấy câu, Tần Lạc Xuyên cảm giác ngôi miếu đổ nát càng gần, ánh nến trong miếu cũng chập chờn nhanh hơn, nhận thấy được thời khắc nào đó đã gần đến, Tần Lạc Xuyên lưu luyến v**t v* gương mặt của Thương Thanh Nguyệt, "Bá tánh Đan Châu xây miếu, cầu nguyện ta sau khi chết có thể thoát xác thành tiên, nhưng bọn họ nào biết được rằng, thoát xác thành tiên cũng không phải là mong muốn của ta. Nếu ta thật sự có điều mong cầu, cũng là mong rằng kiếp sau cũng có thể bên em".

Nước mắt của Thương Thanh Nguyệt đã không thể kiềm chế được nữa, soạt một cái lập tức lăn xuống.

Tần Lạc Xuyên muốn lau đi giúp y, nhưng tay làm thể nào cũng không nâng lên nổi, thậm chí còn hạ xuống từng chút một.

Cuối cùng ý thức dừng lại trong tiếng gào khóc của Thương Thanh Nguyệt, cùng với tiếng mưa rơi giàn giụa.

***

Trong lúc hôn mê, Tần Lạc Xuyên dường như cảm giác được bên cạnh có người đang nói chuyện, giọng nói có chút quen thuộc, rồi lại không nhớ nổi là ai, "Đàn anh, cơn sốt của người bệnh đã hoàn toàn lui xuống, có lẽ không bao lâu nữa là có thể tỉnh".

"Ừ". Người được gọi là đàn anh ậm ờ đáp một tiếng, nghe không quá rõ.

Người nói chuyện trước đó dường như không hài lòng sự lạnh nhạt của y, tiếp tục truy hỏi, "Đàn anh, cậu ta là ai vậy, cho tới bây giờ em chưa từng thấy anh để ý người nào như vậy đấy?".

"Hôm nay cậu nói nhiều quá". Người nói chuyện vẫn lạnh nhạt như cũ, bởi vì nguyên nhân nói thêm mấy chữ, ngay lập tức Tần Lạc Xuyên đã phân biệt ra giọng của y, giống như nước suối va vào đá, giống nhau như đúc với giọng nói trong trí nhớ của hắn.

Trái tim giống như siết chặt, cấp tốc nhảy lên thình thịch, Tần Lạc Xuyên đột nhiên mở bừng mắt.

Phòng đơn chỉ có một cái cửa sổ nho nhỏ, có người ngược sáng ngồi ở mép giường, nắng chiều vàng ấm cũng phủ khắp người y một lớp ánh sáng màu vàng, nhưng dù là tóc ngắn và áo sơ mi xa lạ, Tần Lạc Xuyên vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra gương mặt đã khắc vào linh hồn kia, hốc mắt cay cay rưng rưng, dường như giây tiếp theo sẽ có nước mắt rơi xuống, "... Thanh Nguyệt".

Người ngồi ở mép giường nghe vậy đầu tiên là giật mình, ngay sau đó bưng ly nước lên đưa tới, thuần thục đỡ sau lưng Tần Lạc Xuyên nâng hắn ngồi dậy, "Uống chút nước trước rồi nói tiếp".

Người trước đó nói chuyện nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, "Đàn anh... Anh".

"Cậu đi mời thầy tới đây, kiểm tra cho cậu ấy một chút". Thương Thanh Nguyệt nói.

Tần Lạc Xuyên quay đầu, vẫn như cũ là người quen.

Hắn há miệng muốn nói gì đó, Thương Thanh Nguyệt lập tức lắc đầu một cái, ý bảo hắn trước tiên đừng hỏi.

Lúc này Tần Lạc Xuyên mới phát hiện, hoàn cảnh mà bản thân đang ở là trước khi xuyên mới có, mà hai người Thương Thanh Nguyệt và Dương Hi đều là dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, lại cúi đầu nhìn đôi tay đặt trên chăn của bản thân, mảnh khảnh thon dài, làn da săn chắc, hoàn toàn khác với đôi tay đã xuất hiện đốm đồi mồi trước khi hắn mất đi ý thức.

Tần Lạc Xuyên kinh ngạc không thôi, tập trung tinh thần cảm nhận vật phẩm trong không gian, kết quả càng làm hắn khiếp sợ đến rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Rất nhanh Dương Hi đã dẫn theo giáo sư trong lời Thương Thanh Nguyệt trở về, người tới vóc người thon dài, mặc áo khoát qua đầu gối, lúc mở cửa tiến vào, mang đến một trận gió lạnh, sau khi thấy rõ ràng mặt người nọ, Tần Lạc Xuyên không nhịn được lẩm bẩm gọi, "Cha...".

Tần Ngôn nhướng mày, "Cậu mới vừa gọi tôi là gì?".

Dương Hi ở bên cạnh cũng nghi hoặc nói, "Giáo sư, virus zombie còn có thể khiến con người rối loạn tinh thần sao?".

Tần Lạc Xuyên im lặng ngậm miệng, không nói nữa.

Kiểm tra rất nhanh đã làm xong, Tần Ngôn thu hồi dụng cụ, gật gật đầu với Thương Thanh Nguyệt, "Ngoài có chút suy yếu ra, đã không có vấn đề gì khác, em trông chừng cậu ta đi, tôi còn có chuyện khác phải làm".

Dương Hi cũng đi theo ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt.

Người vừa đi, Tần Lạc Xuyên đã gấp không chờ nổi hỏi, "Đây là có chuyện gì".

Thương Thanh Nguyệt cúi đầu, nói ra câu trả lời đã suy nghĩ kĩ từ trước, "Nửa tháng trước lúc nhân viên cứu viện tìm được cậu, cậu đã bị nhiễm virus zombie, chỉ là vẫn chưa biến thành zombie, vừa vặn trên người bọn họ mang theo thuốc khống chế virus zombie lan rộng, đó là thuốc giáo sư mới nghiên cứu ra không bao lâu, cùng nghiên cứu ra còn có thuốc g**t ch*t virus zombie, chỉ là tình huống của cậu tương đối nghiêm trọng, cho nên nằm trên giường nửa tháng mới tỉnh".

Tần Lạc Xuyên gật đầu một cái, đại khái nắm rõ tình trạng hiện tại.

Chỉ là về chuyện của một thế giới khác...

Không nói đến mức độ để ý của Thương Thanh Nguyệt đối với hắn, chỉ lúc vừa rồi lúc hắn gọi tên Thương Thanh Nguyệt, phản ứng của đối phương, cùng với thái độ sau đó, hắn dám khẳng định Thương Thanh Nguyệt biết chuyện đã xảy ra ở thế giới khác, chỉ là không rõ y biết nhiều ít thôi.

Sau một hồi suy nghĩ, Tần Lạc Xuyên không do dự nói, "Thanh Nguyệt, ta có chút muốn ăn dưa lê của trấn Vũ Khê rồi".

"Cậu...". Thương Thanh Nguyệt nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lạc Xuyên.

Tần Lạc Xuyên thuận thế kéo y ngồi xuống mép giường, hỏi, "Có phải em cũng nhớ hết tất cả hay không?".

Thương Thanh Nguyệt mím môi, "Tôi không biết đây có phải sự thật không, sau khi bùng nổ virus zombie, tôi đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ dường như tôi đang ở một thế giới khác trải qua cả đời, nhưng tôi không biết đó đến cùng là mơ hay thật, cho đến... ngày đó tôi gặp được cậu".

"Đương nhiên là thật". Tần Lạc Xuyên nói xong lấy một món đồ trong không gian ra đưa cho Thương Thanh Nguyệt.

Ở thế giới này, người có năng lực đặc biệt cũng không hiếm thấy, người có được năng lực đặc biệt dạng không gian cũng không hiếm, nhưng sau khi nhìn đồ vật trong tay Tần Lạc Xuyên, Thương Thanh Nguyệt lại bất chấp tất cả, dựa vào trên vai Tần Lạc Xuyên lập tức khóc lên.

Thứ được Tần Lạc Xuyên lấy ra kia, chính là trâm ngọc trước đây được hai người xem như vật đính ước.

[KẾT THÚC BẢN EDIT]
 
Back
Top Bottom