Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMc2fjTHXY457kE416TLfqG3EDhm6tqJ65bvz5SlEwW1yo5gboiNXFl-UUeF7_3x06SF9RAZD-m6of6H_1CIgChTJA01-5dJlhpH0mro-cfR-HbYTTog2F3MwnMlyYCEyBGy21jsv6cf3pLngq0jKO9=w215-h322-s-no-gm

Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Trọng Sinh, Vả Mặt, Gia Đình, Chữa Lành

Team dịch: Đồng Đồng

Giới thiệu

Con gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.

Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.

Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.

Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.

Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.

Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"

Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ.​
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 1



Con gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.

Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng tr*n tr**ng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.

Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.

Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu.

Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi tay. Không ngờ mở mắt ra lần nữa, lại thấy con trai đang giật máy tính bảng của con gái.

Tôi giáng cho nó một cái tát: "Súc sinh!" Con trai ngơ ngác: "Mẹ, mẹ dám đánh con?"

Trọng sinh rồi tôi mới hiểu, con trai giữ họ cho cha, con gái giữ mạng cho mẹ.

1.

Sau khi đưa tôi vào viện dưỡng lão, Bân Bân - con trai tôi - biến mất tăm. Sáng sớm, tôi lại són tiểu ra giường.

Hộ lý lôi tôi dậy, bắt tôi đứng tr*n tr**ng một bên giường, vừa mắng nhiếc vừa giật ga trải giường. Cả đời tôi sống mạnh mẽ, về già lại chẳng còn chút tôn nghiêm.

"Mẹ..." Bỗng tôi nghe thấy có người gọi mình. San San - con gái tôi - đứng ở cửa, tay xách hai túi lớn đồ ăn, nước mắt giàn giụa. "Mẹ, về nhà thôi!"

Tôi khóc lắc đầu.

Tôi không còn nhà nữa, ông ấy mất rồi, nhà cửa, tiền tiết kiệm đều cho con trai hết, vậy mà nó lại đuổi tôi ra ngoài.

Nhà con gái tuy còn một phòng trống nhưng mẹ chồng con bé đang ở đó.

Con rể nói em gái anh ta thường xuyên đưa con đến thăm mẹ, nên phải giữ phòng lại. Hắn còn nói móc San San: "Mẹ cô không phải nói nuôi con trai để phòng khi về già sao? Thằng con trai quý báu của bà ấy đâu? Sao lại phải dựa vào cô - đồ đồ bỏ đi này chứ?"

San San mắng đuổi hộ lý, thay quần áo sạch sẽ cho tôi, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc. "Mẹ, dù có ly hôn con cũng phải đón mẹ về."

Quả nhiên nó không bàn bạc được với chồng và mẹ chồng, ly hôn rồi, đưa tôi ra ngoài thuê nhà, vừa đi làm vừa chăm sóc tôi. Bân Bân và em trai tôi không cho chúng tôi một xu, sự quan tâm của họ hàng bạn bè cũng có hạn.

San San rất vất vả, vừa muốn đảm bảo dinh dưỡng và thuốc men cho tôi, vừa phải làm thêm nhiều việc. Dù bận rộn mệt mỏi đến đâu, chị ấy cũng đưa tôi ra ngoài tắm nắng, chọc tôi vui, chăm sóc tôi sạch sẽ.

Nhưng tôi biết con bé thường xuyên khóc thầm vào ban đêm. Người ta nói bên giường bệnh lâu ngày không có con hiếu thảo, nhưng San San đã chăm sóc tôi suốt mười năm, không một lời than vãn, oán trách.

Lần cảm lạnh này dẫn đến viêm phổi, tôi biết mình đã đến lúc rồi. Cuối cùng cũng được giải thoát, không còn làm khổ San San nữa. Nhìn con gái vất vả, mới năm mươi tuổi mà đầu tóc bạc trắng, gầy gò ốm yếu, lưng còng xuống, già hơn người cùng tuổi rất nhiều.

Tôi hối hận đến ruột gan đều xanh lét. Lúc sắp chết, tôi nắm tay con bé: "San San, mẹ xin lỗi con, nếu kiếp sau chúng ta vẫn là mẹ con, mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con."

2.

Đang mơ màng bỗng nghe thấy tiếng ai đó hét lớn: "Mẹ, giúp con đánh con nhỏ c.h.ế.t tiệt này!" Tôi cố gắng mở mắt ra, thấy Bân Bân đang giật iPad của San San, gọi tôi đến trợ giúp. San San thấy em trai gọi mẹ, mặt mày tái mét.

Trời ơi, tôi sống lại rồi. Tôi vội vàng cử động tay chân, giáng cho nó một cái tát: "Tao còn chưa c.h.ế.t đâu, mày gào cái gì?"

Bân Bân ngơ ngác, buông tay ra. San San nhân cơ hội giật lại iPad ôm chặt vào lòng, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.

Hai đứa đồng loạt nhìn tôi, Bân Bân ôm mặt: "Mẹ, mẹ lại dám đánh con?" San San vội vàng thanh minh: "Không phải lỗi của con, là nó giật iPad của con, đây là con mua bằng tiền học bổng của mình, nó đã có một cái rồi còn giật."

Bân Bân làm nũng: "Con không cần biết, con muốn cái mới này, mẹ, giật lại cho con!"

Tôi giơ chân đạp nó: "Cút, còn dám giật đồ của chị mày nữa, tao đánh c.h.ế.t mày!"

Bân Bân nhảy tránh ra: "Mẹ điên rồi à? Chính mẹ nói con bé sớm muộn gì cũng lấy chồng, mọi thứ trong nhà đều là của con, đồ bỏ đi đừng hòng tranh giành với con." "Từ trước đến nay cái gì con thích mẹ cũng giành cho con mà!"

Tôi đã nói thế sao? Thấy tôi do dự, Bân Bân vênh váo lắc chân: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, ngoan ngoãn đưa cho tao, nếu không mẹ nổi giận lên, hậu quả rất nghiêm trọng, mày đã nếm trải rồi đấy."

San San sợ hãi nhìn tôi, ôm iPad lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào tường. "Chát chát chát!" Bân Bân liên tiếp bị tôi tát mấy cái vào gáy. "Biết hậu quả nghiêm trọng còn ở đây châm dầu vào lửa? Sói mắt trắng, đồ súc sinh, thằng nhóc thối, tao đánh c.h.ế.t mày!"

Tôi vớ lấy cây vợt ruồi đuổi đánh Bân Bân: "Sau này mày còn dám giật đồ của chị mày nữa, tao cắt tiền tiêu vặt của mày, một xu cũng không cho!"

Nó ôm đầu chạy vòng quanh bàn, San San cũng khóc. "Mẹ, mẹ sao vậy, đừng đuổi theo nữa, con cho nó, cho nó hết, mẹ đừng như vậy, con sợ!" Tôi lập tức dừng tay. Phải rồi, đây là lần đầu tiên con bé thấy tôi đánh Bân Bân, chắc chắn là sợ hãi lắm.
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 2



3.

Tôi chỉ vào Bân Bân mắng: "Không phải sợ làm chị gái mày sợ thì hôm nay tao đánh c.h.ế.t mày rồi."

"Còn nữa, sau này phải gọi là chị, San San cũng là mày gọi được à?" Bân Bân co rúm trong góc, trừng mắt nhìn tôi: "Mẹ, mẹ ngủ dậy đần độn rồi à? Hay là quay lại ngủ tiếp đi?"

Tôi hoạt động gân cốt: "Tao ngủ ngon rồi đấy, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết!"

Nó bực tức đóng sầm cửa lại: "Con mách bố!"

Nhìn San San đang run rẩy bên cạnh, nước mắt tôi rơi xuống. Trời ơi, đây thực sự là San San của tôi sao! Tuổi xuân phơi phới, mái tóc đen dài, dáng người mảnh mai, làn da trắng nõn, vóc dáng thanh tú, sao lại xinh đẹp đến thế.

Thấy tôi vừa cười vừa nhìn con bé từ đầu đến chân, San San càng sợ hãi hơn. "Mẹ, mẹ đừng nhìn con như vậy, con không cần iPad nữa, cho Bân Bân hết cũng được."

"Không cần," tôi xót xa nắm tay con bé, "iPad mới mua, chắc chưa có ốp lưng đâu nhỉ? Đi cửa hàng mua một cái đi, mẹ cho con tiền!"

San San trừng lớn mắt không thể tin được. "Mẹ không sao, chỉ là bị thằng nhóc con đó làm ồn tỉnh giấc nên hơi hoảng."

Tôi âu yếm vuốt tóc San San: "Con yên tâm, sau này không ai được phép bắt nạt con, nếu không mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn." "Mọi thứ của mẹ đều là của con, sau này còn nhiều hơn nữa."

Nói rồi tôi nhét cho San San một cái thẻ: "Cứ tiêu thoải mái đi!" "À đúng rồi, con bao nhiêu tuổi rồi?" "Hả? Con hai mươi, tuổi Mão ạ!" "Vậy là ta bốn mươi lăm, cha con còn năm năm nữa thì..." "Cái gì mà còn năm năm nữa?" San San ngạc nhiên. "Không có gì, không có gì!" Tôi vung vẩy tay chân, vặn vẹo người hít sâu một hơi. Tuyệt! Tuyệt vời!

4.

Bỗng nhiên cửa "rầm" một tiếng bị đẩy ra, ông chồng hùng hổ bước vào, theo sau là Bân Bân vẻ mặt đắc ý.

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt làm sao vậy?"

Ông chồng mặt mày đen sì xắn tay áo lên. "Thiếu ăn thiếu mặc mày à? Cứ gây sự với em trai mày mãi, rảnh rỗi thì làm việc nhà đi! Muốn ăn đòn thì nói!"

Tay ông ta giơ lên định túm tóc San San.

"Lưu Chí Vĩ!" Tôi quát lớn một tiếng, che chắn cho San San phía sau. "Bớt gào thét đi. Nghe cho rõ đây, sau này ai cũng không được động vào con gái rượu của tôi, nếu không thì cút khỏi nhà này!"

Cả đời tôi mạnh mẽ, nổi tiếng là người đàn bà ghê gớm, ông chồng cũng không dám làm gì tôi. "Mẹ, con không cần nữa, cho em..." San San rõ ràng vẫn chưa quen với việc tôi bênh vực, đẩy iPad ra. Tôi càng thêm xót xa: "Con ngoan, đây là đồ con tự mua, không cần phải nhường cho người khác."

Ông chồng dụi mắt: "Bà, bà không sao chứ?" Vươn tay định sờ trán tôi.

"Cút!" Tôi ném túi mua sắm cho ông ta: "Đi mua thức ăn, nhớ mua vịt quay, San San thích ăn. Còn nữa, mua thêm một cốc trà sữa, vị khoai môn trân châu, San San thích uống."

"Mẹ..." Bân Bân đứng bên cạnh sốt ruột dậm chân. Tôi lại vớ lấy cây vợt ruồi: "Kêu la cái gì, hồn vía của bà mày sắp bị mày gọi mất rồi. Mau đi lau nhà, cọ bồn cầu, đừng có ai lười biếng hết."

"Nhưng mà đây đều là việc của San San... à không, chị con mà? Con không biết làm!"

"Không biết thì học! Sau này đều là việc của mày, bớt lải nhải! Con gái tao phải được nuông chiều!" "Chát chát chát!"

Tôi liên tiếp đánh nó mấy cái. Bân Bân kêu la thảm thiết, xoa xoa cánh tay đỏ ửng, miễn cưỡng đi lau nhà.

San San không thể tin được nhìn tất cả những điều này, véo mạnh vào đùi mình, đau đến mức xuýt xoa. Tôi buồn cười nhìn con bé, dịu dàng nói: "Con ngốc, về phòng nghiên cứu iPad mới của con đi, cơm chín mẹ gọi." San San rùng mình: "Mẹ, mẹ cứ mắng con như trước đây đi."

5.

Trên bàn ăn, Bân Bân mặt mày ủ rũ: "Sao không phải là vịt muối con thích ăn?"

Tôi đặt mạnh đôi đũa xuống: "Không muốn ăn thì cút!"

Nó bực bội cầm đũa chọc lung tung, gắp những món mình thích.

San San ôm bát cơm im lặng ăn, chỉ gắp đĩa rau trước mặt mình. Tôi "bốp" một cái vào tay Bân Bân: "Biết phép tắc chút đi, chọc lung tung khắp bàn, chị mày ăn làm sao?"

Bân Bân bị sặc cơm, thức ăn trong miệng phun hết lên tay tôi, tôi ghét bỏ lau lại lên người nó. "Mẹ, nhà mình lúc nào chẳng thế, con ăn xong chị ấy mới được ăn, mẹ nói con gái không được kén ăn, con trai đang tuổi ăn tuổi lớn phải ăn nhiều."

"Đó là chuyện trước đây," tôi gắp một cái đùi vịt bỏ vào bát San San, "Từ nay về sau, chị mày chưa ăn thì mày đừng hòng ăn!"

"Hả?" Bân Bân cầu cứu nhìn ông chồng, ông chồng lắc đầu ra hiệu cho nó: "Ăn đi ăn đi, mẹ mày hôm nay đến tuổi mãn kinh rồi!" Tôi trừng mắt nhìn ông ta.

San San gắp đùi vịt cho Bân Bân: "Con ăn gì cũng được, mẹ nấu, con đều thích." Tôi cay sống mũi, con gái tôi sống khổ sở đến nhường nào!

"San San, mẹ... xin lỗi con!" Thấy tôi rơi nước mắt, San San hốt hoảng, đứng dậy rút giấy lau cho tôi: "Mẹ, con thực sự không sao, con quen rồi, mẹ đừng như vậy..."

"Mẹ không sao." Tôi lau nước mắt. "Ăn cơm cho đàng hoàng, nào, cá này con cũng thích ăn."

Cho đến khi bát của San San chất cao như núi, tôi mới ngừng gắp thức ăn cho con bé. San San vừa ăn vừa nhìn sắc mặt tôi, dè dặt cẩn thận, sợ rằng giây tiếp theo tôi sẽ giật bát đũa của con bé, hoặc úp bát cơm lên đầu nó. Tôi biết, con bé có bóng ma tâm lý.
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 3



6.

Hồi San San còn nhỏ, có lần tranh giành đùi gà với Bân Bân, tôi giật lấy đùi gà nhét mạnh vào miệng con bé. "Ăn đi ăn đi, c.h.ế.t nghẹn mày đi cho rồi!" Ông chồng cũng bốc cơm đè đầu San San nhét vào miệng nó. "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, cho mày tranh giành! Không muốn ăn cơm trắng phải không, tao đút cho mày!"

Bân Bân đứng bên cạnh vỗ tay reo hò: "Chết nghẹn nó đi, cho nó dám tranh giành với con! Đánh c.h.ế.t nó đi!" Từ đó về sau, San San ngồi vào bàn ăn đều rất cẩn thận, không dám ăn nhiều, càng không dám kén chọn, đều phải đợi Bân Bân ăn no buông đũa xuống, con bé mới bắt đầu ăn.

Nhìn San San ăn xong ợ hơi, tôi cuối cùng cũng hài lòng phẩy tay với hai cha con: "Hai người có thể ăn rồi!"

Bân Bân tức giận: "Thế này thì ăn thế nào? Bụng cá đều bị nó ăn hết rồi!" Tôi cầm đĩa lên ra hiệu: "Mày có ăn không?" Nếu hắn dám do dự dù chỉ nửa giây, cái đĩa sẽ lập tức úp lên đầu hắn. Ông chồng vội vàng giữ tay tôi lại: "Ăn ăn, nó không ăn thì tôi ăn." "Thế còn được! Còn nữa, hai người ăn xong thì rửa bát, tôi và San San đi dạo tiêu cơm!"

"Hả?! Rửa bát từ trước đến nay đều là việc của San San mà!"

"Đã nói với mày đó là chuyện trước đây rồi mà?!"

Tôi lần lượt vỗ vào gáy mỗi người một cái. "Tôi nhắc lại lần nữa, sau này rửa bát là việc của hai người, lần lượt hay là khoán việc thì hai người tự bàn. Tóm lại, lúc tôi dạo chơi về mà chưa xong, bữa sau thì đừng hòng lên bàn ăn!" "San San, đi nào!" Kéo tay con gái đang ngây người, tôi sải bước hùng dũng, đi tiêu cơm! Mà thôi, đi tiêu tiền!

7.

Tôi đưa con gái thẳng đến trung tâm thương mại. Vừa nãy lúc nấu cơm tôi đã lục tủ quần áo của con gái, chẳng có bộ nào ra hồn. Đắt nhất lại là một bộ lễ phục của trường.

Thằng nhóc Bân Bân thì cả tủ toàn hàng hiệu, giày dép đều là phiên bản giới hạn. Thế này sao được, nhất định phải làm đầy tủ quần áo của San San, cả mỹ phẩm, trang sức nữa.

Đi một vòng, hai tay San San xách đầy túi, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ, cứ như vẫn còn thiếu một thứ gì đó. San San cứ liên tục kêu "Đủ rồi đủ rồi". "Con ngốc, sau này con chỉ cần xinh đẹp là được, những việc còn lại cứ giao cho mẹ."

Buổi tối nằm trên giường, tôi nhịn không được véo ông chồng một cái, ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết. "Xem ra tôi không nằm mơ rồi ha!"

Tôi thoa kem dưỡng da, cảm nhận sự chân thực của từng tấc da thịt trên cơ thể, thật lòng cảm thán: "Chậc chậc, sống thật tốt!" Ông chồng ôm cánh tay nhăn nhó: "Chỉ có bà tốt thôi, tôi và con trai sống không bằng chết!"

"Bà đừng có nuông chiều San San quá, con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng mà!" "Tôi nuông chiều thế nào?" Tôi trừng mắt không phục. "Không phải chỉ là mua cho con bé vài bộ quần áo, ăn ngon một chút sao? Nó đâu có đòi sao trên trời!"

8.

Địa vị trong gia đình đảo lộn chỉ sau một đêm.

Phòng ngủ hướng dương trong nhà, tôi và ông chồng một phòng, Bân Bân một phòng. Sáng sớm tôi ném hết đồ đạc của Bân Bân ra phòng khách: "Mau dậy đi, đổi phòng với chị mày, con trai dương khí mạnh, ở phòng hướng âm."

Bân Bân đầu tóc rối bù không chịu: "Phòng đó vừa nhỏ vừa tối, con không đổi! Ai thích ở thì ở!"

Tôi ra phòng khách vớ lấy cây vợt ruồi cân nhắc, quá nhẹ, lại cầm gậy bóng chày ở cửa! "Cho mày mặt mũi rồi phải không?" Một gậy đập xuống, Bân Bân bật dậy: "Bố, cứu con!"

Ông chồng thò đầu ra từ phòng ngủ, định mở miệng, nhưng vừa nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay tôi, liền rụt đầu lại, "rầm" một tiếng đóng cửa. Tất cả đồ đạc của Bân Bân đều bị ném ra phòng khách, tôi ra lệnh: "Cho mày hai tiếng dọn dẹp xong, nếu không thì không có cơm ăn.

" San San đứng ở cửa phòng mình, vẻ mặt lúng túng: "Mẹ, con ở phòng này tốt lắm rồi..." Tôi nhanh chóng ôm chăn của con bé sang: "Tạm thời chịu khó một chút, lát nữa mẹ mua giường mới, tủ quần áo mới cho con."

Bân Bân ở phòng khách la ó: "Dùng giường và tủ quần áo của con còn làm khó chị ấy à? Còn nữa, đồ đạc của con phòng đó cũng không chứa hết!"

"Vứt bừa trên sàn nhà!"

Tôi đang bận trải giường cho San San, không ngẩng đầu lên. San San định đưa tay ra giúp, tôi vội vàng ngăn lại: "Da mỏng thịt mềm, làm không được những việc nặng nhọc này đâu, cà phê mẹ pha cho con rồi, ra ban công tắm nắng đi."

Bân Bân nằm lăn ra đất ở phòng khách: "Con không dọn, đổi lại cho con!"

Tôi dùng chân đá đống rác của nó ra, dọn sạch một lối đi: "Mày nghĩ cho kỹ đi, không dọn thì không có cơm ăn, còn không dọn nữa thì tao vứt hết!"

"Mẹ không cho con ăn thì con gọi đồ ăn bên ngoài, những thứ này cái nào cũng mấy nghìn, dù sao cũng tiêu tiền của mẹ, mẹ nỡ thì cứ vứt!" Nó chắc chắn tôi sẽ mềm lòng. Sao có thể chứ? Bà đây trọng sinh là để thay đổi tất cả.
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 4



9.

Buổi trưa tôi thực sự không nấu cơm cho Bân Bân, đồ ăn giao đến, tôi giữ anh shipper lại: "Ăn cơm chưa? Mời anh ăn cơm!"

Tôi gọi một bác ve chai đến: "Những thứ này, cái nào dùng được thì bác cứ giữ lấy, không cần tiền, còn lại bác giúp tôi vứt ra bãi rác."

Bác ve chai vui vẻ mở bao tải ra, Bân Bân cuống lên. "Đừng động vào cái này, đây là phiên bản giới hạn, ba nghìn đấy." "Cái này cũng đừng lấy, có chữ ký trên đó." "Đừng động vào, in nguyên cái dấu tay đen sì lên cho tôi."

... Nó bận rộn tranh giành nhặt đồ với bác ve chai, tôi đứng bên cạnh cười khoái trá. Bước tiếp theo, dạy dỗ ông chồng. Tôi vào phòng quan sát một vòng, ánh mắt dừng lại ở tủ rượu của ông ta. Ông ta ý thức được điều gì đó, đứng trước tủ rượu, lấy thân mình che chắn. "Làm gì vậy? Bà mà vứt những thứ này, tôi ly hôn với bà! Đây đều là rượu quý tôi tích trữ nhiều năm!" "Còn ly hôn? Ông có mạng để ly hôn với tôi không?"

Lòng tôi chua xót. Chỉ còn năm năm nữa là ông ấy sẽ ra đi, xơ gan, bác sĩ nói là do uống rượu mà ra. Nếu ông ấy không mất, hai chúng tôi có thể dưỡng già ở nhà, cần gì phải vào viện dưỡng lão để bị hộ lý làm nhục chứ?

Sau một hồi giằng co, cuối cùng thì trừ mấy chai Mao Đài, số rượu còn lại ngâm đủ thứ hoa lá chim chuột đều bị tôi cho ông chú ve chai. Tôi còn dặn đi dặn lại: "Đồ bên trong đều là giả đấy, con rắn kia là nhựa, đừng có dại mà uống."

10

Chuyện mấy chai rượu khiến lão già giận tôi mấy ngày liền, không thèm nói chuyện.

Chiều nay tan làm về, ông ấy lại lảng vảng trong bếp, phụ tôi làm cơm.

"Có gì thì nói mau!"

Ông ấy chà chà tay: "Hôm nay Tiểu Lý nói với tôi một chuyện, nhà anh ta có người thân mở công ty tài chính, có nhiều sản phẩm đầu tư lắm, lợi nhuận hàng năm tận 30%, gửi ngân hàng sao bằng, hay là mình cũng đầu tư chút ít?"

Kiếp trước, tôi mê tiền, suốt ngày lải nhải câu "tiền không tìm bạn thì bạn phải tự tìm tiền", cứ thích nghe ngóng mấy tin nội bộ, kết quả suýt nữa mất sạch tiền dưỡng già.

"Lãi suất 30%? Vượt quá lãi suất ngân hàng 4 lần là không được pháp luật bảo vệ nữa, biết không hả? Nghe anh ta ba hoa gì chứ!"

"Không phải em vẫn kêu gào muốn đầu tư sao?" Lão già vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Đầu tư thì phải bảo toàn vốn cái đã, kiểu của anh ta là cho vay nặng lãi trá hình, coi chừng mất cả chì lẫn chài đấy, lúc đó có khóc cũng không kịp đâu."

"Không thể nào, người thân của Tiểu Lý lại đi lừa đảo à? Tiểu Lý cũng đầu tư rồi, đã nhận được hai lần lãi suất cao rồi, tôi xem sổ sách giao dịch của cậu ấy rồi."

"Ai thích đầu tư thì đầu tư, nghe lời tôi, mình không đầu tư!" Tôi dùng m.ô.n.g đẩy ông ấy ra.

Lão già như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.

"Cơ hội kiếm tiền tốt thế này mà em không làm? Nếu không phải tôi với Tiểu Lý thân thiết, người ta giấu nhẹm đi rồi, không phải em lúc nào cũng chê tôi kiếm ít tiền sao?"

"Đúng đấy," Bân Bân đi vào bếp xen mồm, "Cơ hội làm giàu tốt thế này, biết đâu con lại thành phú nhị đại thì sao!"

"Cút ra chỗ khác, khoản vay sau này cũng là của mày thừa kế, có muốn tao vay vài triệu để mày trả nợ cả đời không?" Tôi giơ chân đạp nó ra khỏi bếp.

Lão già mặt mày nhăn nhó, cứ đảo mắt liên tục, như thể tôi là vật cản trên con đường làm giàu của ông ấy vậy.

"Tiền trong nhà đều do em quản, tin tức tôi cũng nói với em rồi, bỏ lỡ thì đừng có hối hận, vận mệnh cả nhà mình đều nằm trong tay em đấy!"

Tôi vẫn không lay chuyển: "Rửa tay ăn cơm đi, ăn xong tôi đắp cho ông mấy chục cái chăn bông, nằm mơ làm tỷ phú cho đã!"

11

Mấy ngày tiếp theo, lão già lại giận tôi, cứ về đến nhà là nằm vật ra giường thở ngắn than dài.

Vợ Tiểu Lý cũng gọi điện cho tôi.

"Chị dâu, nghe anh Lưu nói chưa? Chuyện đầu tư ấy."

"Hừ, chuyện đó hả, ông ấy về nói rồi. Nhà tôi không tham gia..."

"Sao lại không tham gia, cơ hội tốt như vậy mà!"

Tôi khinh bỉ đảo mắt, hai người muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t một mình đi, đừng có lôi nhà tôi theo.

"Chị dâu à, chuyện này đáng lẽ phải giữ bí mật, là do nhà tôi Tiểu Lý với anh Lưu thân thiết nên mới lỡ miệng, chứ bình thường làm gì có chuyện cho người ngoài tham gia?"

"Sếp công ty đó là cháu rể của cậu tư của dì họ của mợ hai tôi, công ty làm ăn lớn lắm, cả một tầng lầu ở khu trung tâm thương mại, hoành tráng thế cơ mà, lại còn lừa chị được hay sao?"

"Em nói trước nhé, sau này anh Lưu đừng có trách Tiểu Lý nhà em không đủ nghĩa khí đấy!"
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 5



Đủ nghĩa khí!

Bình thường cũng đủ nghĩa khí lắm, lúc nào tranh chức tăng lương chẳng tranh với lão Lưu đến sứt đầu mẻ trán.

Hai vợ chồng cùng cơ quan, làm gì cũng hơn người ta một phiếu, đã chiếm hết lợi rồi còn giả vờ tốt bụng.

Làm giàu phải âm thầm lặng lẽ, cứ ra rả khắp nơi thế này, chắc chắn là không có chuyện tốt gì đâu, ít nhất là không tốt như lời họ nói.

Tôi ậm ờ cho qua chuyện: "Đầu tư gì chứ, nhà tôi nào có tiền nhàn rỗi, không như nhà cô, có thu nhập ngoài."

"Ấy ấy, chị đừng nói thế, nhà em cũng chỉ có lương tháng thôi, chị nói như thể Tiểu Lý tham ô vậy."

"Không có tiền nhàn rỗi thì đi vay chứ, mượn gà đẻ trứng hiểu không? Lãi suất 30%, ngàn năm có một đấy."

"Em nói cho chị nghe, nhà em dồn hết một trăm vạn vào rồi, còn đang tính vay thêm để đầu tư nữa. Lãi được hai lần là năm vạn rồi đấy, một năm là ba mươi vạn, sướng biết mấy!"

Cô ta nói cứ như mình đã thành đại gia rồi, cười đến toét cả miệng.

San San ở bên cạnh khẽ hỏi tôi: "Mẹ, chuyện tốt như vậy, sao mẹ không làm? Không phải mẹ vẫn thích mấy tin nội bộ này sao?"

Tôi bĩu môi: "Bỏ vào một trăm vạn, nhận lại được năm vạn đã mừng quýnh lên rồi, cũng không nghĩ xem 95 vạn còn lại có lấy lại được không?"

"Không lấy lại được ạ?" San San há hốc mồm, "Không phải sếp là họ nhà cô ta sao?"

"Thời buổi này, lừa người ta toàn bắt đầu từ người thân quen biết, gọi là g.i.ế.c người quen đấy!"

Thấy San San mặt mày hoang mang, tôi vỗ nhẹ vào mặt con bé một cái đầy yêu thương:

"Đừng lo chuyện bao đồng nữa, đi, theo mẹ đến một chỗ."

12

Hai mẹ con tôi bắt taxi thẳng ra biển, có một công trường đang san lấp, mới xây một cái văn phòng bán hàng trông khá xập xệ.

Xung quanh trống huơ trống hoác, chẳng có bóng người, đi một bước dính đầy bùn đất vào giày.

San San rụt rè: "Mẹ, đến đây làm gì ạ?"

"Đầu tư!"

"Ở đây á? Chẳng khác nào ném tiền xuống biển."

"Chính là vì cái biển này mà đến đây."

"Hai vị thật có mắt nhìn!" Cô nhân viên bán hàng ba chân bốn cẳng chạy lại, cuối cùng cũng có khách, "Tuy bây giờ trông chẳng có gì, nhưng không quá năm năm nữa, nơi này sẽ thành trung tâm của vũ trụ..."

"Thôi thôi, tôi biết rồi!"

Không cần cô ta nói, tôi cũng biết sau này khu này sẽ trở thành Thành phố Khoa học và Đại dương, mấy ông lớn như Tencent, Baidu, ByteDance gì đó đều sẽ chuyển đến đây, San San cũng sẽ làm việc ở khu vực này.

"Căn 120 mét vuông kia, lấy hợp đồng đây."

"Cô, hay là cân nhắc thêm chút nữa ạ?" Cô nhân viên bán hàng có vẻ không nỡ, mấy lời quảng cáo hoa mỹ mà công ty đào tạo cô ta nói, đến chính cô ta cũng không tin, chưa thấy ai mua nhà nhanh gọn như tôi bao giờ.

San San kéo kéo vạt áo tôi: "Mẹ, hay là gọi bố với Bân Bân đến xem đã?"

"Họ á? Hiểu gì chứ!"

Đúng như dự đoán, lão già nổi trận lôi đình với tôi.

"Nhà này tôi không có quyền quyết định nữa phải không? Lãi suất 30% một năm không thèm làm, lại đi mua nhà ở cái chỗ hoang vu hẻo lánh chim chóc cũng không thèm bay đến?"

"Em cố tình muốn sống ly thân phải không? Được, ly hôn, con trai theo tôi, con gái theo em!"

Cuộn chăn màn, ra phòng khách ngủ.

Vợ Tiểu Lý hớn hở gọi điện đến cười nhạo tôi: "Chị dâu, chị đang diễn trò gì vậy? Không đầu tư cùng bọn em thì thôi, sao lại làm liều phá gia chi tử thế?"

"Chỗ khỉ ho cò gáy đó, đợi đến lúc nó phát triển, con Bân Bân nhà chị chắc cũng có con bồng con bế rồi, chị mua cho cháu nội à? Nhìn xa trông rộng thật đấy."

Tôi cầm điện thoại im lặng, để mặc cho cô ta nói cho đã.

"Chị xem anh Lưu giận kìa, vợ chồng đầu bạc răng long, ly hôn thật thì người ta có con trai để dưỡng già, chị còn trông chờ vào con gái à?"

"Nó đi lấy chồng, hầu hạ mẹ chồng nhà người ta, chị chỉ có nước vào viện dưỡng lão chịu đựng thôi!" Một câu nói đ.â.m trúng tim đen tôi.

"Chị chưa nghe câu nói này à? Sinh con trai để giữ họ cha, sinh con gái để giữ mạng mẹ."

"Căn nhà này là mua cho con gái tôi, không liên quan gì đến con trai hay cháu nội."

"Cái gì? Chị bị điên rồi à!" Vợ Tiểu Lý kêu lên thất thanh, "Ai đời lại đi mua nhà cho con gái, con trai chị không ghen c.h.ế.t à?"
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 6



Không uống canh Mạnh Bà, đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo lắm.

San San ngồi bên cạnh mặt mày đầy áy náy: "Mẹ, bố mẹ sẽ không ly hôn thật đấy chứ? Con không cần căn nhà đó đâu, gia đình mình sống hòa thuận là được rồi."

Tôi an ủi con bé: "Chuyện nhỏ, sau này mẹ sẽ cho con nhiều hơn nữa."

Tôi còn bảo con bé mở tài khoản chứng khoán, dựa vào trí nhớ bảo nó chú ý đến mấy mã cổ phiếu, cho nó năm mươi vạn để thử sức.

Còn bảo nó tranh thủ thời gian rảnh học thêm về làm và dựng video.

San San là đứa trẻ ngoan ngoãn, tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo từng li từng tí.

13

Tin tôi và lão già ly hôn lan truyền về quê như gió, mẹ chồng tôi dẫn theo bác gái cả hùng hổ kéo lên thành phố.

Chưa kịp để tôi giải thích, Bân Bân đã nhào vào lòng bà nội: "Bà ơi, bà đưa con đi đi, con sống không nổi ở nhà này nữa rồi."

"Ngày nào cũng phải rửa bát lau nhà, chẳng còn chút tôn nghiêm nào của đàn ông."

"Mẹ suốt ngày bỏ đói con, bà xem, con gầy đi nhiều rồi."

Vừa nói vừa giơ cái tay mũm mĩm lên cho bà xem, mỡ ở bắp tay lắc lư thấy rõ.

Mẹ chồng tôi lập tức rơi nước mắt: "Cháu ngoan của bà, đừng sợ, bà đến rồi, xem ai dám bắt nạt cháu?"

Nói rồi bà lườm San San một cái sắc lẹm, rồi lại liếc xéo tôi.

Rõ ràng là San San run lên, nhìn tôi cầu cứu. Tôi mỉm cười với con bé, ra hiệu cho nó yên tâm.

San San biết bà nội không thích nó, từ khi nó mới sinh ra bà đã muốn cho nó đi, thậm chí còn "vô tình" làm mất San San một lần.

Bảo là dẫn San San đi chợ, mua cho nó cái bánh rán rồi bỏ nó lại chợ một mình đi xem hát.

San San thật thà, cứ đứng im ở đó đợi, ai dắt cũng không đi, cuối cùng chặn bà lại được trên đường bà về làng, lẽo đẽo theo bà về nhà.

Kiếp trước tôi cũng giống mẹ chồng, không muốn cho San San học hành, muốn nó đi làm sớm để phụ giúp gia đình.

Không ngờ San San lại học giỏi, cấp ba được tuyển thẳng, đại học được tuyển thẳng, sắp tới cao học cũng được tuyển thẳng nữa.

Không thể bắt nó bỏ học được, hơn nữa bác gái cả lại hết lòng ủng hộ San San học hành, còn lén lút giúp đỡ nó.

Kiếp trước tôi còn chê bác gái cả lắm chuyện, bây giờ thì tôi thật lòng biết ơn chị ấy.

Mẹ chồng tôi lạnh lùng quan sát xung quanh: "Cả lũ đều hồ đồ, hay là bị ma quỷ ám rồi?"

14

"Con gái phải làm việc nhà, con trai phải nối dõi tông đường, đó là lẽ trời."

"Đàn ông làm việc nhà thì ra ngoài sao ngẩng mặt lên được? Dù có cưng chiều con gái đến mấy, đến nhà người khác nó cũng phải làm việc quần quật thôi."

"Tay đàn ông là quý giá, để làm việc lớn. Tay đàn bà thì phải cầm chổi, cầm xẻng, cầm bút làm gì? Tốn tiền vô ích!"

"Còn nữa, tiền bạc trong nhà phải để dành cho Bân Bân lấy vợ, cô lại mua nhà cho con nhãi ranh đó làm gì? Mau đi trả lại ngay."

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia quỳ xuống! Nói, mày cho mẹ mày uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Đi học mấy năm, học được cái trò quyến rũ người khác, còn bày đặt tính kế em trai mình nữa hả?"

"Mơ đi, trừ khi tôi chết."

San San sợ hãi nhưng vẫn theo thói quen ngoan ngoãn bước tới chịu phạt.

Tôi đưa tay cản nó lại: "Không phải con có lớp học online sao? Đến giờ rồi, về phòng học bài đi!" "A? Dạ dạ!" San San hiểu ý, nhưng vẫn lo lắng cho tôi, chậm chạp quay về phòng.

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, dám cãi lời hả?" Mẹ chồng tôi đứng dậy ném cây gậy về phía San San.

Bà già này, thân thủ còn nhanh nhẹn lắm, bác gái cả chăm sóc bà tốt thật.

"Mẹ, mẹ bớt giận, để San San đi học."

Mẹ chồng tôi hất mạnh tay tôi ra: "Cô đừng có lấy chuyện học hành ra làm cái cớ, con gái con đứa, học giỏi đến mấy cuối cùng cũng lấy chồng sinh con, học hết tiểu học biết đi chợ là đủ rồi."

"Bân Bân thì khác, là đàn ông phải gánh vác việc lớn, không được để nó khổ sở, phải nâng niu chiều chuộng nó."

"Cô thì hay rồi, đuổi nó vào cái phòng tối tăm mặt mũi, gầy trơ xương ra thế kia, nhỡ có mệnh hệ gì, tôi biết ăn nói sao với ông nội nó dưới suối vàng đây?"

Nói rồi bà ngã phịch xuống đất, vừa đ.ấ.m đùi vừa gào khóc.

"Tôi không còn mặt mũi nào mà sống nữa, cả lũ đều muốn tôi c.h.ế.t hết à..."

Giọng còn khỏe lắm, chắc sống dai lắm đây.
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 7



15

Lão Lưu từ nhỏ đã được cưng chiều như vàng như ngọc, còn bác gái cả thì như cỏ rác.

Bác gái cả học hết tiểu học muốn lên thị trấn học cấp hai, rõ ràng là học rất giỏi, nhưng mẹ chồng tôi nhất quyết không cho đi, còn đốt hết sách vở của chị ấy.

"Con gái học giỏi đến mấy cũng là của nhà người ta, vô dụng."

Nhưng bà lại đặt rất nhiều kỳ vọng vào lão Lưu, tin rằng con trai sẽ làm nên nghiệp lớn, quang tông diệu tổ. Bất chấp tốn kém tiền bạc để cho lão Lưu lên thị trấn học hành.

Sau khi lão Lưu lên đại học, bác gái cả cũng muốn lên thành phố làm việc, nhưng mẹ chồng tôi đập bàn phản đối.

"Con gái lên thành phố làm gì, đất khách quê người bị người ta lừa thì sao? Cứ ở nhà, để bà mối Lưu tìm cho một tấm chồng tốt gần đây."

Bác gái cả van xin: "Mẹ, con sẽ tự cẩn thận, đi cùng mấy chị em trong làng sẽ không sao đâu. Con không muốn cả đời bị kẹt lại ở cái làng này."

Mẹ chồng tôi đá cái máng lợn đến chân chị ấy: "Con gái con đứa, phải biết an phận thủ thường, đừng có suốt ngày mơ mộng hão huyền, đi cho lợn ăn đi!"

"Tao thấy mày chỉ muốn trốn việc, đồ con nhỏ bất hiếu!"

Sau đó, mẹ chồng tôi cố tình chọn cho bác gái cả một người chồng cùng làng, chỉ để trói chân chị ấy lại.

Bác gái cả đành phải ở lại làng quê làm ruộng, mấy năm nay mẹ chồng tôi ăn mặc ở nhà đều nhờ cả vào bác gái cả, vậy mà chỉ cần hơi bất mãn một chút là bà lại gọi điện mách với con trai.

"Hôm nay chị mày nấu cơm mặn chát, chắc chắn là cố tình, đúng là nuôi ong tay áo."

"Tao thà xuống dưới đó với bố mày còn hơn, khỏi phải ở đây chịu khổ với chị mày, sớm muộn gì nó cũng hại c.h.ế.t tao."

Đến tôi còn thấy không đành lòng.

Nhưng bác gái cả dường như đã quen rồi: "Đây là mẹ ruột của tôi, bà ấy tính tình như vậy, nào có chuyện con gái bỏ mặc mẹ ruột. Hai người cứ yên tâm sống ở thành phố, nhà có tôi lo."

Kiếp trước tôi cứ nghĩ bác gái cả cam chịu, cũng chẳng muốn xen vào, chỉ mong mẹ chồng đừng đến làm phiền nhà tôi.

Lão Lưu hình như cũng chẳng mặn mà gì với bà mẹ này, ngay cả khi mẹ chồng tôi ngã gãy chân, lão Lưu cũng chỉ về thăm một lần, để lại mấy nghìn tệ, mọi việc chăm sóc đều do bác gái cả lo liệu.

Trong phòng bệnh, mọi người khen bác gái cả hiếu thảo, nhưng mẹ chồng tôi lại nói: "Con gái thì chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết làm ruộng với hầu hạ người già."

"Mấy người chưa thấy con trai tôi đâu, nó giỏi lắm, làm việc ở thành phố kiếm nhiều tiền."

Bác gái cả vừa phải hầu hạ bà nội, vừa phải hầu hạ mẹ chồng của mình, chẳng được ai biết ơn lại còn bị oán trách đủ điều. Vì vậy, tôi lấy một tấm thẻ đưa cho chị ấy: "Chị cả, chị đến đây thật đúng lúc, cầm lấy số tiền này. Chúng em ở xa không thể phụng dưỡng mẹ được, những năm nay may mà có chị chăm sóc mẹ." "Trước đây em hồ đồ, nói nhiều lời khó nghe, chị đừng để bụng, sau này chi tiêu của mẹ đều do chúng em lo liệu. Nhà chị có việc gì cứ nói với chúng em."

Bác gái cả sững sờ trước thiện chí đột ngột của tôi: "Em dâu, số tiền này cứ giữ lại cho Bân Bân đi, nó là cháu đích tôn của nhà họ Lưu, đừng để nó thiệt thòi."

Tôi cố nhét tấm thẻ vào tay chị ấy: "Bao nhiêu năm nay, người chịu thiệt thòi nhất chính là chị." Một câu nói khiến nước mắt bác gái cả tuôn rơi, lấy tay che miệng quay mặt đi. Bà nội bỗng nổi đóa: "Đó đều là việc nó nên làm, con đưa tiền cho nó làm gì? Đó là tiền con trai ta vất vả làm ra cho cháu đích tôn của ta!"

Bân Bân ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Bà ơi bà thấy chưa, giờ mẹ không chỉ cưng chiều chị San San, mà còn cưng chiều cả bác gái cả nữa, cháu không thể sống nổi trong cái nhà này nữa rồi." "Đừng sợ, đi theo bà. Nếu nó còn muốn cháu trai này, thì phải khiêng kiệu tám người đến rước cháu về, nếu không, ta xem ai sẽ phụng dưỡng nó lúc về già!" Nói rồi bà kéo Bân Bân bỏ đi. Đi thong thả nhé, không tiễn! Mời thần dễ, tiễn thần khó, Bân Bân - vị thần này, cứ để bà nội hầu hạ cho tốt. Nếu ta có kiệu tám người khiêng, thì đó là để rước con gái ta.

Tôi tự tay pha cà phê mang vào phòng cho San San, con bé đang lo lắng bất an. "Mẹ, đều tại con không tốt, khiến nhà mình lục đục." "Con ngốc," tôi xoa đầu con gái đầy thương xót, "Con là cô gái tốt nhất, xứng đáng được hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất." "Mẹ không muốn con quá hiểu chuyện, không muốn con phải chịu thiệt thòi." "Mẹ sẽ yêu thương con, con càng phải biết yêu thương bản thân mình hơn."
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 8



Thấy rõ San San rất lo lắng, em trai bỏ đi, tôi lại đang chiến tranh lạnh với bố nó đòi ly hôn, con bé nghĩ tất cả là do mình. Tôi vẫn thản nhiên, ăn uống bình thường, tìm đủ mọi cách làm đồ ăn ngon cho con.

Bỗng một hôm, ông chồng già tan làm về cuộn vội chăn màn trên ghế sô pha chạy vào phòng ngủ. Tôi chặn cửa: "Làm gì đấy? Muốn đi thì đi muốn về thì về, hỏi ý tôi chưa?"

Ông chồng già chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, ngượng ngùng nhún vai: "Vợ anh minh, vợ uy vũ, cái nhà này nếu không có em, đã sớm phải uống gió Tây Bắc rồi!"

"Bớt nịnh hót đi, nói chuyện đàng hoàng!" San San cũng vui vì chúng tôi làm lành, chạy đến nũng nịu: "Mẹ, mẹ thấy bố con thái độ tốt chưa, cho bố con cái giấy thông hành đi." Tôi giật lấy chăn của ông chồng già: "Đây là nể mặt con gái đấy."

"Đúng đúng, con gái tôi ngoan nhất, là chiếc áo bông nhỏ của tôi." Ông chồng già nhìn San San đầy biết ơn. Lần này đến lượt San San ngượng ngùng, chưa từng thấy bố cưng chiều mình như vậy, con bé thẹn thùng thè lưỡi.

Ông chồng già xoa tay: "Em thật sáng suốt, họ hàng thân thích của Tiểu Lý bỏ trốn rồi. Lãi suất cao thật đấy, những người đầu tư vào đều mất cả vốn lẫn lãi, nhiều người còn vay tiền để theo, giờ trắng tay rồi." Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, tay ôm ngực: "May mà anh nghe lời em không đầu tư vào."

San San bĩu môi: "Nếu không phải mẹ có chủ ý đúng đắn, nhà mình lần này đã phá sản rồi." "Đúng vậy!" "Vậy còn muốn ly hôn với mẹ con nữa không?"

Ông chồng già gãi đầu: "Con gái ngoan, đừng ép bố nữa, bố sai rồi!" San San ngạc nhiên nhìn tôi, đây là lần đầu tiên ông chồng già nhận lỗi trước mặt con bé. Tôi cười: "Có tiền cũng khó mua được sự biết trước, tôi cũng chỉ là may mắn thôi."

Lúc ăn cơm, San San đang lướt điện thoại bỗng kêu lên: "Bố mẹ ơi, chỗ căn nhà mới mình mua, có mấy công ty lớn mua đất rồi, chuẩn bị chuyển trụ sở đến đó, con tốt nghiệp định xin vào làm ở công ty đó, tiện quá!" Ông chồng già vội vàng giật lấy điện thoại xem: "Trời ơi, giá nhà một tháng đã tăng gấp đôi rồi, vợ ơi, em là thần tiên à!" Ánh mắt San San nhìn tôi long lanh, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, lại càng thêm biết ơn.

Mọi chuyện lắng xuống, ông chồng già đi ra đi vào vênh vang đắc ý, chắc là đã gỡ gạc lại được chút mặt mũi đã mất bao năm nay ở chỗ Tiểu Lý. Còn liên tục vỗ đùi: "Đáng tiếc là mua ít quá, mua thêm mấy căn nữa thì nhà mình giàu to rồi!"

San San chen vào: "Chỉ có thế này mà bố còn muốn ly hôn với mẹ, xem ra sau này, chúng ta đều phải nghe lời mẹ." "Đương nhiên rồi, trong nhà mình mẹ là lớn nhất, con thứ hai, bố nguyện xếp thứ ba!" "Ha ha ha ha!" Hai bố con ngồi trên ghế sô pha cười rúc rích. Nhìn San San dần dần dám làm nũng với bố, lòng tôi thấy thoải mái vô cùng.

Gia đình ba người chúng tôi sống những ngày tháng yên bình hạnh phúc, chẳng ai nhắc đến Bân Bân. Vợ Tiểu Lý lắm mồm, lại thêm thua lỗ đầu tư nên tâm lý không cân bằng, nhanh chóng thêm mắm dặm muối chuyện tôi mua nhà lãi lớn ra ngoài, rất nhiều người tìm đến tôi hỏi thông tin nội bộ.

Tôi đều từ chối hết, thiên cơ bất khả lộ, nói ra sẽ bị giảm thọ. Thật sự không chịu nổi sự quấy rầy của mọi người, tôi chỉ đành nói: "Nếu để ở, thì mua ở đâu, khi nào mua cũng được, còn nếu để đầu tư, thì thôi đi. Thà tích trữ thêm khẩu trang và cồn sát khuẩn còn hơn."

San San không hiểu: "Mẹ, tích trữ khẩu trang làm gì, có ai ngày nào ra đường cũng đeo khẩu trang đâu?" Tôi thầm nghĩ, rồi sẽ có một ngày, khẩu trang khan hiếm, ra đường không đeo khẩu trang chẳng khác nào không mặc quần.

Người ngoài thì dễ dỗ dành, nhưng em trai tôi lại tìm đến chặn cửa. "Chị, nếu chị không giúp em, Tiểu Quyên sẽ ly hôn với em, cô ấy là do chị cưới về cho em, chị phải chịu trách nhiệm." Tiểu Quyên ở bên cạnh khóc lóc: "Chị, chúng em không thể sống cảnh nghèo khổ này nữa."
 
Con Trai Mang Họ Cha, Con Gái Giữ Mạng Mẹ
Chương 9



Kiếp trước tôi trọng nam khinh nữ, lại còn là người hết lòng vì em trai, lo cho em trai ba việc: lo học hành, lo công việc, lo cưới xin. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà nó, hễ cần tiền là vợ nó - Tiểu Quyên lại xúi giục nó đến tìm tôi, tôi phải chịu trách nhiệm cho nó cả đời.

Cuối cùng, khi San San đón tôi ra khỏi viện dưỡng lão, trong lúc khó khăn phải đến vay tiền nó, Tiểu Quyên lại nhẫn tâm từ chối. "Con gái gả đi như bát nước hắt đi, nào có chuyện em trai phải phụng dưỡng chị gái?"

Cho đến khi tôi chết, chúng nó cũng chẳng đến thăm tôi lấy một lần. Bây giờ, em trai tôi vẫn y như hồi nhỏ, cứ đứng giữa phòng khách dậm chân. "Không được, em muốn muốn, chị phải mua cho em một căn nhà tăng giá mạnh, nhất định phải mua!"

"Không mua cho em thì em không đi!" Nó ngồi phịch xuống đất, chân còn đá loạn xạ. San San đứng bên cạnh phì cười: "Cậu ơi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu Quyên ném một cái gối ôm vào San San. "Lắm mồm, đến lượt mày lên tiếng à? Chuyện nhà tao, có phần mày xen vào à?"

Câu này tôi không thích nghe. "San San đã trưởng thành rồi, chuyện gì cũng có thể phát biểu ý kiến." Tôi đá vào m.ô.n.g Tiểu Cương: "Đứng dậy nói chuyện, để con cháu chê cười." "Mày muốn mua nhà cũng được, mày có thể trả được bao nhiêu phần trăm tiền đặt cọc?"

Hai vợ chồng nhìn nhau: "Chúng em có thể đưa ra năm vạn, còn lại chị bù vào!" Tôi phun hết nước trong miệng ra, căn nhà mấy triệu, vậy mà chúng nó chỉ định bỏ ra tiền thuế. "Giá nhà tăng gấp đôi, đến lúc đó chúng em trả lại cho chị là được chứ gì? Chị cũng có thể kiếm lời chút đỉnh." Tiểu Quyên trừng mắt nói một cách vô sỉ, như thể việc nhờ tôi giúp đỡ là ban ơn cho tôi vậy.

tiểu Cương vênh mặt lên: "Em là con trai duy nhất trong nhà, lúc bố mẹ mất cũng dặn dò chị rồi, không được để em thiệt thòi."

Không nhắc đến bố mẹ thì thôi, nhắc đến bố mẹ là tôi lại sôi máu. Cái cốc trong tay tôi "choang" một tiếng đặt xuống bàn: "Mày còn mặt mũi nhắc đến bố mẹ à? Lần nào bố mẹ ốm đau nằm viện mà không phải chị chạy đôn chạy đáo, chúng mày có thức đêm chăm sóc, có thay bô cho bố mẹ lần nào không?" "Con trai duy nhất thì sao? Tôi cũng là con gái duy nhất đấy, mày có chăm sóc cho chị lần nào chưa?" "Xin lỗi, hôm nay hai người đến đây uổng công rồi, nhà tôi không có tiền, tôi càng không giúp hai người nghĩ cách gì đâu. Thua hay được, tôi không chơi nổi với hai người, cũng không muốn tính toán với hai người!"

Tôi nói một tràng, hai vợ chồng Tiểu Cương ngẩn người ra, bị đẩy ra khỏi cửa vẫn còn lẩm bẩm: "Sao lại như biến thành người khác vậy? Trước đây có cầu là có ứng mà." San San cùng tôi dọn dẹp tàn cuộc ở phòng khách, muốn nói lại thôi. "Con cũng thấy mẹ thay đổi rồi phải không?" Con bé gật đầu. "Con thấy mẹ như thế nào thì tốt hơn?" Con bé cười: "Con đương nhiên thích mẹ bây giờ hơn."

"San San, con hãy nhớ, đừng tùy tiện thương hại người khác, nhất là người thân bạn bè, người mềm lòng thường không có phúc." "Còn nữa, mềm lòng là bệnh, tình sâu c.h.ế.t người." San San gật đầu ra vẻ hiểu biết. Không sao, sau này gặp chuyện có thể nhớ đến lời của tôi là được rồi.

Dưới sự che chở của tôi, San San ngày càng trở nên tự tin rạng rỡ, biết đấu tranh cho quyền lợi của mình. Con bé còn lén lút nói với tôi rằng nó đang yêu, cho tôi xem ảnh của chàng trai. Kiếp trước chính là thằng nhóc này, không tôn trọng San San, cuối cùng còn ly hôn với con bé. Tôi cũng không tiện nói thẳng, duyên phận đôi khi cũng là do số phận an bài, một kiếp nạn không thể tránh khỏi.
 
Back
Top Bottom