Đô Thị  Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 100


<b>Chương 100: Mảnh da Cát Quang</b>

Trước khi tham dự Biennale, Lãnh Phong đã xem đất và nhà ở xung quanh nhưng không tìm được chỗ thích hợp. Song hắn đã nhờ một vài người chú ý giúp mình.

Yêu cầu của hắn khá nhiều, diện tích không được nhỏ quá, cần gần núi hoặc biển, tốt nhất là cả hai. Muốn có thể thuận lợi lái xe ra vào, muốn tránh xa đám đông nhưng không thể quá ngăn cách. Thông thường mọi người nghe thấy những yêu cầu này đều lắc đầu thở dài.

Nhưng đây là tổng kết của Lãnh Phong sau khi đã đắn so suy nghĩ. Tiểu Đông thích núi, cũng thích nơi rộng rãi, tiếp xúc với các sinh vật tự nhiên là lúc cậu vui vẻ nhất. Một nơi rộng rãi hơn, họ có thể nuôi rất nhiều động vật ở đây, nai, dê, chó mèo. Nghĩ đến dáng vẻ Biệt Đông khi chơi với động vật, Lãnh Phong đã cảm thấy vui vẻ.

Có nơi ở, có phòng làm việc, còn có thể xây vài căn nhà gỗ nhỏ để nghỉ dưỡng. Biệt Đông có thể tiếp tục phát triển mô hình kinh doanh khách sạn đa dạng của mình. Về những tính năng khả thi khác, hai người sẽ chậm rãi lên kế hoạch sau.

Đây là “ngôi nhà” nửa đời sau của họ.

Có người giới thiệu một chỗ cho Lãnh Phong, cho hắn thông tin liên lạc để hắn đến xem thử, nói là bên kia đang rao bán.

Lãnh Phong kiểm tra bản đồ, phát hiện khoảng cách thẳng với thành cổ Lê Tân không xa. Nhưng nơi đó nằm trên đỉnh một ngọn núi, phải mất khá nhiều thời gian lái xe đến đó. Nhưng điều tuyệt vời là có thể lái xe thẳng tới đó. Tốt xấu gì Lãnh Phong cũng đã cùng Biệt Đông đi dạo trong núi Ly nhiều lần. Nhưng dãy núi này thực sự quá rộng lớn, không biết lại còn có một thời thần kỳ như vậy.

Địa chỉ hiển thị trên bản đồ là một nhà hàng trang viên, đường chấm màu xanh nhạt phác thảo ra một khu vực bất quy tắc, trông diện tích khá rộng.

Lãnh Phong giấu Biệt Đông lén lái xe tới đó. Chạy vào trong núi dựa theo hướng dẫn, bất ngờ phát hiện đường xá khá tốt. Hơn nữa lối vào núi không nằm trong khu vực leo núi và ngắm cảnh do chính phủ quy định, hoàn toàn tách biệt với phạm vi hoạt động của khách du lịch.

Đường núi quanh co mặc dù rất thử thách kỹ thuật lái xe, nhưng phong cảnh dọc đường đi rất đẹp. Có thể nhìn thấy thác nước xa xa, màu xanh lục của núi non trùng điệp. Lãnh Phong lái xe với tâm trạng khảo sát và bắt bẻ, cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì không hài lòng.

Lên tới đỉnh núi, đi qua một con đường rợp bóng cây, trước mắt đột nhiên sáng sủa. Giữa rừng rậm là một đồng cỏ bằng phẳng được cắt tỉa sạch gọn. Bên cạnh có mấy căn nhà gỗ. Một đàn hươu chạy qua ngọn đồi đồng cỏ nhấp nhô. Lướt qua chúng, ngắm nhìn biển Lê Dạng lấp lánh như một tấm gương dưới ánh nắng mặt trời từ xa.

Trên đỉnh núi, bên bờ biển, nơi này vậy mà thỏa mãn khát vọng kén chọn nhất của Lãnh Phong.

Trái tim Lãnh Phong rung động một lúc lâu. Núi Ly thực sự là một bảo tàng, bên trong cất giấu không biết bao nhiêu nơi đẹp không muốn con người biết đến. Rất nhiều người ẩn cư ở đây, khi rời đi sẽ giao lại chốn đào nguyên đã vun đắp cả đời cho thế hệ tiếp theo.

Đàn hươu tò mò và nhát gan, nhìn Lãnh Phong – một người xa lạ, thỉnh thoảng đến gần lại hoảng sợ chạy ra xa. Lãnh Phong nhìn đôi mắt to lấp lánh này nghĩ ngay đến Biệt Đông. “Hươu con xinh đẹp” ban đầu Giang Nguyên gọi cậu như vậy, bị Lãnh Phong khinh bỉ gọi là sói con. Nhưng bây giờ Lãnh Phong nhìn đàn hươu không nhịn được cười, thực sự rất giống.

Con hươu xinh đẹp nhất đã ở lại bên cạnh hắn.

Chủ sơn trang đi ra khi nghe thấy tiếng động bên ngoài. Lãnh Phong đã liên hệ trước khi đến. Chủ sở hữu là một ông cụ đã gần bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng rất dũng mãnh, xem ra không giống người địa phương.

Ông cụ không kể nhiều về quá khứ của mình, chỉ giải thích đơn giản vì muốn ra nước ngoài đoàn tụ với con cái nên bán nơi này đi. Nói là nhà hàng, nhưng thật ra nhiều năm qua cũng chỉ bán cho khách quen. Ông nói: “Tôi sẽ không mang theo bất cứ thứ gì ở đây, cậu mua lại sẽ là của cậu hết. Nếu cậu không cần có thể vứt đi.”

Trong nhà gỗ ngoài nhà hàng có thể nhìn thấy toàn cảnh còn ẩn chứa nhiều điều đặc biệt. Phía sau lối đi nhỏ hẹp có một phòng cất giữ, bên trong trưng bày đĩa than đen, xì gà, nhiều loại rượu, và một mặt tường toàn súng săn.

Lãnh Phong hoàn toàn chấn động.

Giọng nói của ông cụ như giấy ráp: “Những cây súng săn này đều hợp pháp, mẫu Mỹ và Đức, đều là đồ tốt. Nhưng bây giờ tôi không mang đi được, cũng không dùng được. Nếu cậu thích thì giữ lại đây xem như sưu tầm, nhưng nếu cậu không có giấy phép sử dụng súng, tốt nhất là đừng sử dụng nó, nếu không thích tôi sẽ tìm người xử lý.”

Lãnh Phong lập tức nhớ đến giấy phép thợ săn của Biệt Đông. Mặc dù cậu có thể không thể sử dụng những khẩu súng săn này ở đây, nhưng chắc chắn rất thích. Những nòng súng được bảo quản tốt, lớp sơn đen bóng, thật sự quá ngầu.

Lãnh Phong nói với ông cụ: “Cháu không có giấy phép sử dụng súng, nhưng người yêu cháu có, có thể giữ lại ở đây không?”

Ông cụ rung râu: “Không thành vấn đề, như vậy là tốt nhất.”

Ban đầu Lãnh Phong vẫn chưa nắm chắc, suy nghĩ có cần dẫn Biệt Đông đến xem rồi mới quyết định có mua nơi này hay không. Nhưng bây giờ Lãnh Phong đã rất chắc chắn, Biệt Đông nhất định sẽ thích nơi này.

Vì vậy hắn ký hợp đồng ngay với ông cụ. Trước khi trả tiền đặt cọc, ông cụ nói: “Tôi dẫn cậu đi xem trước.”

Trời vẫn còn sớm, ông cụ lái xe điện mui trần chở Lãnh Phong đi dạo xung quanh. Xe chạy rất chậm, đàn hươu đuổi theo sau chiếc xe của họ. Ông cụ tiện tay lấy một nắm kiwi từ ghế sau xe, duỗi tay ra. Con hươu mạnh dạn ăn trên tay ông. Lãnh Phong cũng học theo ông cho hươu ăn, cảm giác tay ướt nhẹp.

“Tôi đã chăm sóc nơi này gần hai mươi năm.” Ông cụ nói: “Không nên nhìn dáng vẻ hiện tại, lúc bắt đầu không khác gì xã hội nguyên thủy, không có gì cả.”

“Sống ở đây không chỉ có lãng mạn, có một số việc tôi phải dặn dò trước. Hàng năm trước khi đến mùa xuân nhất định phải lấp đầy ống mối xung quanh nhà, nếu không sau đó chỉ có cậu chịu, cả năm sẽ không được sống yên ổn. Còn phải tính toán thời gian và thuê người chuyên nghiệp để diệt muỗi ngoài trời thường xuyên. Tất nhiên nếu các cậu sống lâu như tôi, có thể tự làm những việc này.”

“Đến mùa thu, nhiệt độ trên núi thấp hơn dưới núi. Cây cối ở đây sẽ rụng lá, mỗi ngày phải trèo lên nóc nhà dọn lá rụng để tránh bị tắc rãnh thoát nước. Mùa đông có tuyết rơi, phải làm nhiều việc hơn. Quấn màng cách nhiệt cho đường ống ngoài trời, xây mái che nắng đơn giản cho những cây trồng ngoài trời không chịu rét, dự trữ trước nhu yếu phẩm hằng ngày. Nếu tuyết ở đây rơi nhiều quá, xuống núi rất nguy hiểm, nhất định phải tích trữ nhiều đồ dùng. Không nên xem thường hai chữ dự trữ này, rau quả, trái cây, thịt, dự trữ đồ ăn là một ngành học, các cậu phải học từ từ.”

Lãnh Phong khiêm tốn nghe dạy bảo, còn ghi lại trên điện thoại. Hắn là động vật thành phố chính thống, thực sự không biết sống trên núi có nhiều chuyện phiền phức như vậy. Ông cụ nhìn hắn luống cuống tay chân toát mồ hôi, cười ha ha nói: “Bây giờ hối hận vẫn kịp, hợp đồng kia vẫn chưa trả tiền đặt cọc, tôi có thể xem như nó không tồn tại.”

“Không không không, cháu cần, cháu không hối hận.” Lãnh Phong ngẩn ra một lát rồi nhanh chóng nói.

“Lãng mạn chỉ là mảnh da Cát Quang, hưởng thụ khoảnh khắc lãng mạn, đằng sau là vô số giờ lao động vất vả.” Ông cụ chân thành nói.

Lãnh Phong nhìn rừng rậm, đồng cỏ và hồ nước, cảm nhận sâu sắc đây là chân lý. Việc chăm sóc mảnh đất này là như vậy, tình yêu cũng vậy. Nhưng hắn nghĩ, cho dù vì sự lãng mạn quý giá mong manh, hắn cũng bằng lòng lao động vất vả.

Hắn toát mồ hôi trán chỉ là đang suy nghĩ, liệu mình có thể làm được những việc ông cụ nói hay không. Chắc là làm được hết. Hắn cảm thấy nhất định phải gánh vác được. Hơn nữa hắn không có ý định nói cho Biệt Đông nghe những “vất vả” phía sau mà ông cụ nói cho hắn biết.

Lãnh Phong chỉ muốn cho Biệt Đông tận hưởng những điều lãng mạn đó. Tiểu Đông của hắn đã chịu khổ quá nhiều rồi, hắn hy vọng quãng đời còn lại của cậu đều là ngọt ngào.

Lãnh Phong cầm hợp đồng xuống núi cùng ông cụ, bổ sung đầy đủ các thủ tục pháp lý và thủ tục hành chính tại công ty luật. Sau đó trả trước một khoản tiền lớn, hẹn với ông cụ một tháng sau tới đây làm thủ tục bàn giao. Mặc dù vẫn chưa dọn vào ở, nhưng mảnh đất này hiện đã thuộc về Lãnh Phong.

Trước khi về nhà, Lãnh Phong ngồi trên xe điều chỉnh cảm xúc rất lâu. Hắn vui lắm, không giấu được nụ cười trên mặt, ước gì có thể nói cho Biệt Đông biết mình đã mua được thứ gì tốt mà không lãng phí giây nào. Muốn cậu xem xem có thích không, muốn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc, vui mừng của Biệt Đông, muốn thấy cậu ngẩn người. Nhưng, Lãnh Phong cố kiềm chế, chờ một thời gian nữa, chờ mọi thứ xong xuôi. Giống như một triều thần hiến vật quý, hắn sẽ dâng tặng từng món đồ tốt mình thu nạp được cho “Hoàng tử bé” của hắn.

Biệt Đông có thích, có vui không? Lãnh Phong chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mình rất vui.

<b>Lời tác giả:</b> Nhà hàng trang viên được mô tả ở đây dựa trên một nhà hàng trên đỉnh núi Ngongotaha ở Rotorua, New Zealand, tên là Aorangi Peak Restaurant do một người Hoa nói tiếng Quảng Đông mở, không biết bây giờ còn không. Tôi đến đó năm 2017 vì công việc, cực kỳ đẹp, như những gì trong truyện miêu tả, nhà hàng này hướng ra Hồ Rotorua, có công viên hươu và trang trại nuôi alpaca, còn có rượu kiwi tự làm của chủ nhà Paul. Tôi đã đăng một một video ngắn ghi lại khoảnh khắc đó lên Weibo @加油啊少女. Chỉ cần tìm kiếm “nhà hàng New Zealand” là sẽ thấy. Đó là một nơi tuyệt vời ngoài đời thực, cho Tiểu Đông và anh Lãnh mượn để sống vui vẻ.

<b>Bưởi:</b> giải thích tên chương mảnh da Cát Quang: tương truyền Cát Quang là thú thần, da làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, ví với những di sản văn hoá quý giá. Các bạn bấm vào <b>đây</b> để xem video của tác giả
 
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 101


<b>Chương 101: Sứa xanh nhạt</b>

Biệt Đông cảm thấy gần đây Lãnh Phong hơi bí ẩn. Một là luôn hoạt động về đêm. Từ sau khi họ xác nhận tình cảm với nhau, Lãnh Phong rất ít khi làm việc vào ban đêm. So với làm việc trong đêm lạnh như băng, đương nhiên vẫn là ôm vợ đi ngủ thoải mái hơn. Nhưng gần đây Biệt Đông phát hiện Lãnh Phong đi tiểu đêm nhiều lần, lại không thấy tác phẩm mới nào trong phòng làm việc dưới tầng.

Cậu đã phát hiện ra điều này sau khi hoàn thành món đồ nhỏ trong tay mình. Khoảng thời gian này sự chú ý của cậu đều nằm ở hai chiếc nhẫn tự làm, đến khi làm xong, định thần lại mới nhận ra bạn trai lén la lén lút đã lâu.

Sau đó cậu phát hiện tài khoản của Lãnh Phong thiếu một khoản tiền lớn.

Mặc dù Lãnh Phong đã liên kết thẻ của mình vào tài khoản thanh toán của Biệt Đông, nhưng thật ra Biệt Đông rất ít khi thanh toán bằng thẻ của hắn. Nhất là sau khi cậu có khách sạn nhỏ, tác phẩm nhỏ của mình cũng có thể bán lấy tiền. Cậu chỉ thanh toán bằng thẻ của Lãnh Phong khi mua đồ dùng lớn cho nhà, và dưới yêu cầu mãnh liệt của Lãnh Phong.

Thật ra cậu cũng không biết trong thẻ hiện có bao nhiêu tiền, tin nhắn số dư còn lại cũng không gửi cho cậu. Chỉ tại Lãnh Phong không đề phòng cậu, lúc hắn tắm hoặc làm việc hoặc những lúc hắn không tiện nghe điện thoại đều là Biệt Đông nghe máy giúp hắn. Lần này Biệt Đông như thường lệ nghe điện thoại giúp Lãnh Phong khi hắn đang tắm, sau khi cúp điện thoại thoát về giao diện đúng lúc nhìn thấy tin nhắn thanh toán rất lớn.

Biệt Đông sững sờ.

Cậu cầm điện thoại ngồi bên mép giường ngẩn người một lúc lâu, trong lòng ngày càng khẳng định Lãnh Phong gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa việc này không tiện nói với mình.

Sau khi ở bên nhau, Lãnh Phong gần như luôn biết gì nói nấy với cậu, nói không ngớt, có thể nói với cậu cả đống lời vô nghĩa và có nghĩa. Trong chuyện tiền nong càng như vậy. Số tiền nhỏ thì thôi, nếu chi tiêu vượt năm nghìn tệ, Lãnh Phong sẽ chủ động xin: “Vợ ơi, anh có thể mua cái này không?”, “Vợ ơi, chúng ta mua cái kia đi, nhất định sẽ dùng đến”.

Biệt Đông chưa bao giờ nghĩ rằng có người không nói tiếng nào tiêu hết giá trị tài sản từ mấy tác phẩm lớn.

Kết hợp với lúc hai người vừa về nước, Lãnh Phong rất phối hợp với phiên đấu giá thương mại của Giang Nguyên. Khi đó Biệt Đông chỉ đoán Lãnh Phong có thiếu tiền không, bây giờ thấy khoản chi tiêu lớn như vậy đã là kết luận không thể thay đổi được.

Từ lúc Lãnh Phong đi tắm đến lượt Biệt Đông, thời gian tổng cộng nửa tiếng, Biệt Đông nghĩ đến vô số khả năng. Cho dù Lãnh Phong phải tiêu hết tài sản, Biệt Đông cũng sẽ không nói gì. Nhưng Lãnh Phong không nói cho cậu biết thì chỉ có một khả năng, số tiền này đã được chi vào một việc hoặc một người khó có thể nói cho Biệt Đông. Anh ấy sợ làm mình không vui mới ngậm miệng không nói.

Biệt Đông hơi lo lắng cho Lãnh Phong. Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng một mình Lãnh Phong gánh vác chuyện lớn như vậy chắc chắn không dễ chịu. Phản ứng đầu tiên của Biệt Đông là như vậy. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc phải tức giận vì bạn trăm âm thầm tiêu một khoản tiền lớn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Biệt Đông cảm thấy khả năng duy nhất chính là trong nhà Lãnh Phong đã xảy ra chuyện gì đó. Có thể là sức khỏe bố hắn không tốt, có thể là chuyện gì khác. Tóm lại Lãnh Phong không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng không biết tại sao hắn vẫn chưa về Đăng Hồng, chỉ gửi một số tiền lớn như vậy.

Biệt Đông cũng đoán được nguyên nhân hắn không về nhà, chỉ có thể là vì mình. Gia đình hắn ghét hắn tìm một người đàn ông, sao có thể bao dung cho Biệt Đông. Về điểm này, Lãnh Phong chưa bao giờ do dự, không để Biệt Đông chịu bất kỳ ấm ức nào.

Biệt Đông ghi nhớ trong lòng.

Nhưng cậu lại nghĩ có một số việc không thể trốn được, là trách nhiệm của con người. Cha mẹ cậu đã qua đời, không có nghĩa là Lãnh Phong có thể làm một lãng tử không cần người thân giống như cậu. Nếu cha hắn thực sự có chuyện gì cần hắn ở bên cạnh, Biệt Đông hy vọng Lãnh Phong có thể về nhà.

Biệt Đông giấu hai chiếc nhẫn đã làm xong trong tủ đầu giường. Sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo đính kim cương trong triển lãm trang sức gia tộc tại Florence, Biệt Đông đã có ý tưởng. Cậu không có đủ tiền để mua chiếc nhẫn xa hoa kia, nhưng có thể tự làm một chiếc.

Không có ngọc lục bảo và kim cương, chỉ có nhẫn vàng đơn giản nhất. Cậu cảm thấy vàng là đồ tốt. Đôi nhẫn này được cậu sửa lại từ chiếc nhẫn cưới của cha.

Đó là thứ quý giá duy nhất trong “lai lịch” không có gì của cậu.

Cậu muốn Lãnh Phong và mình cùng đeo một cặp nhẫn. Mặc dù họ không thể kết hôn, nhưng nhẫn là một tín vật. Biệt Đông nghĩ đây là tấm lòng và lời hứa hẹn trịnh trọng của cậu, em muốn mãi mãi ở bên anh.

Cậu cảm thấy mình không đủ lãng mạn, làm thế nào cũng không nghĩ ra một nghi lễ chính thức để cậu lấy ra cặp nhẫn này. Cậu thậm chí từng nghĩ, hay là nhân lúc Lãnh Phong đang ngủ trực tiếp đeo vào ngón áp út cho hắn, đến khi hắn tỉnh dậy tự nhiên sẽ hiểu.

Nghĩ đến đủ loại phương án, vẫn chưa quyết định được, Biệt Đông đã phát hiện ra “biến cố” trong nhà Lãnh Phong.

May quá, Biệt Đông nghĩ, vẫn chưa lấy nhẫn ra, nếu Lãnh Phong đeo nhẫn, họ hứa hẹn với nhau sẽ chỉ khiến Lãnh Phong khó xử hơn trước mặt người nhà.

Thế là tối hôm đó cậu lề mề tắm xong, Lãnh Phong sấy tóc cho cậu, sau đó cọ cọ tai cậu đòi hỏi. Biệt Đông sẽ không từ chối, rất dịu dàng làm một lần với hắn. Sau đó hai người thoải mái ôm nhau, chờ đối phương bình tĩnh lại.

Biệt Đông sờ xương lông mày đẹp của Lãnh Phong, chậm rãi nói: “Anh Phong ơi, gia đình anh… Vẫn giận anh à?” Đến bây giờ Biệt Đông nghĩ đến cái tát không hề nương tay của cha Lãnh Phong trong triển lãm tranh vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng Lãnh Phong đã tham dự Biennale rồi, nhận được sự công nhận cấp quốc tế cao nhất, liệu cha hắn có thể vì vậy mà thay đổi một chút thành kiến với con trai không, bằng lòng tự hào về hắn?

Có vẻ Lãnh Phong khá bất ngờ với chủ đề này, hơn nữa hắn vừa nghe thấy chữ “gia đình”, phản ứng đầu tiên đó là nhà của hắn và Biệt Đông. Sau đó mới nhận ra Biệt Đông đang nói đến gia đình cha ở Đăng Hồng. Thế là hắn nhích xương mày, nói: “Anh không biết, cũng không quan trọng lắm, dù sao ông ấy cũng là người giận chứ không phải anh.”

Biệt Đông bật cười, Lãnh Phong vẫn tức giận như vậy khi nói với “người ngoài”. Cậu lại không thể nói rõ em đã biết nhà anh xảy ra chuyện, có lẽ bây giờ rất cần anh, em không để ý nếu anh về với người nhà. Cậu sợ càng nói như vậy càng khích bản tính “phản nghịch” của Lãnh Phong ra. Biệt Đông quá hiểu hắn, chỉ có thể nói bóng nói gió: “Thật ra mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, lần trước chúng ta từ châu Âu về Đăng Hồng anh cũng không về nhà, như vậy không tốt lắm.”

Lãnh Phong nghe ra ý gì đó, dừng một lát, chống khuỷu tay lên hỏi cậu: “Em rất muốn anh về nhà?”

“Ừm.”

“Tại sao?” Lãnh Phong cảm thấy đêm nay Biệt Đông có gì đó là lạ… Không nói ra được.

“Anh Phong, em thực sự không để ý.” Biệt Đông nghiêm túc nói.

Trong đầu Lãnh Phong là tám trăm cái dấu hỏi chấm???? Không để ý? Không để ý cái gì?

“Đông Đông, em đang nói gì vậy?” Lãnh Phong nhíu mày hỏi.

Biệt Đông thở dài trong lòng, xem ra vẫn phải nói rõ: “Em biết trong nhà anh xảy ra chuyện, hay là anh về một chuyến đi? Chỉ gửi tiền mà không ở bên cạnh, trong lòng anh cũng không yên tâm.”

Tám trăm dấu hỏi trong lòng Lãnh Phong biến thành tám nghìn cái, “Nhà anh xảy ra chuyện gì? Sao anh không biết?”

Đến lượt Biệt Đông ngẩn người, cậu vẫn chưa học được cách che giấu, lập tức hỏi ra: “Vậy sao anh tiêu một lúc nhiều tiền vậy? Không phải gửi gấp cho người nhà hả?”

Lãnh Phong giật thót tim, ôi trời, sao lại bất cẩn vậy chứ!

Điều lãng mạn đã quyết định vẫn chưa đến, nếu bây giờ nói thẳng thì cũng hơi quá rồi… trong giây phút bị thẩm vấn với tốc độ ánh sáng như vậy, Lãnh Phong hạ quyết tâm tạm thời cứ giấu.

Hắn nói mơ hồ: “À, chuyện đó, không có gì, đã xử lý xong rồi.”

Biệt Đông vẫn không yên tâm, lại nhấn mạnh nếu bên đó thực sự có chuyện gì, anh phải về. Lại hứa mình sẽ ngoan ngoãn chờ ở Lê Tân, sẽ không suy nghĩ lung tung. Thế là đêm nay biến thành em dỗ anh xong anh lại dỗ em. Trong lòng Lãnh Phong chỉ nghĩ, phải nhanh chóng cầu hôn.

Một tháng sau, Lê Tân bước vào mùa thoải mái nhất. Lãnh Phong sẽ lên núi chăm sóc trang viên khi có thời gian. Ông cụ đã dọn đi rồi, có một công nhân luôn giúp nuôi hươu ở lại vừa làm quản gia vừa tiếp tục làm việc. Lãnh Phong gần dọn dẹp xong dấu vết ông cụ từng sống, cuối cùng cũng cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng.

Mùa mưa qua đi, khách du lịch ở núi Ly nhiều hơn. Dưới chân núi có rất nhiều hoạt động vui chơi, có một hoạt động mới được mở trong năm nay – khinh khí cầu.

Tuyến đường ngắm cảnh của khinh khí cầu đều cố định, có thể ngắm mấy thung lũng đẹp nhất từ trên cao. Vừa ra mắt không lâu đã trở thành hoạt động check-in nổi tiếng. Nhiều người từ khắp nơi trên đất nước nghe danh mà đến. Ngay cả những vị khách mới ở khách sạn Biệt Đông gần đây đều đến chỉ để chơi trò này.

Trên đường đi đón khách, Lãnh Phong và Biệt Đông ngồi ở ghế trước xe nghe khách nói về trò khinh khí cầu này thú vị như thế nào, đẹp như thế nào, còn chụp ảnh cho họ xem. Biệt Đông xem ảnh chụp liên tục khen đẹp.

Các cô gái nói: “Ơ, các anh là người địa phương chẳng lẽ chưa từng chơi?”

Lãnh Phong nghe vậy lại không vui: “Chúng tôi sẽ đi ngồi thử ngay.”

Cô gái nói: “Bây giờ khó đặt lắm, chúng tôi đặt nửa tháng mới được, bây giờ các anh đi đặt chắc phải tháng sau mới được ngồi.”

“Chưa chắc.” Lãnh Phong nói, hắn xoay đầu hỏi Biệt Đông: “Chúng ta nói đi là đi, được không?”

Biệt Đông thực sự cảm thấy trò này mới mẻ, nhưng cũng chưa đến mức phải chơi, bèn nói: “Bây giờ là mùa cao điểm, đông người, chúng ta chờ đến khi ít người rồi đi cũng thế, dù sao cũng sống ở đây, không vội.”

Lãnh Phong không nói gì, trong lòng lại nảy ra một ý tưởng, Biệt Đông không vội, nhưng hắn rất vội.

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Lãnh Phong ra ngoài một chuyến. Quay về nói với Biệt Đông là hắn đã hẹn chạng vạng tối nay sẽ đi trải nghiệm khinh khí cầu.

Biệt Đông kinh ngạc, hỏi: “Rốt cuộc anh hẹn như thế nào? Sao nói ngồi được là ngồi vậy?”

Lãnh Phong cười ha ha, “Thế thì phải xem ai hẹn, anh là ai chứ?”

Biệt Đông nhìn điệu bộ kiêu ngạo của hắn, thuận theo câu chuyện dỗ dành: “Anh là chồng em.”

Lãnh Phong chỉ thích nghe lời nói này, nghe hoài không chán, xoa đầu Biệt Đông. Biệt Đông nhìn dáng vẻ phấn khích nhảy nhót của hắn, sao lại cảm thấy người này ham chơi và trẻ con hơn mình nhỉ.

Đến chiều, Lãnh Phong không chờ được nữa, dẫn Biệt Đông đến địa điểm trước giờ. Khinh khí cầu chỉ bay vào buổi sáng hoặc chiều muộn vì phong cảnh lúc đó đẹp nhất. Biệt Đông nhìn thấy đám đông xếp hàng theo thứ tự, mười lăm người một khinh khí cầu. Nhưng Lãnh Phong trực tiếp kéo cậu đến rìa địa điểm, ở đó có một giỏ khinh khí cầu trông nhỏ hơn nhiều. Lãnh Phong nói: “Chúng ta ngồi cái kia.”

“Ơ, sao còn có cả ghế VIP nữa?” Biệt Đông rất kinh ngạc.

“Còn phải nói, đi xem phim còn có phòng đôi mà, khinh khí cầu sao có thể không có.”

Biệt Đông cảm thấy đông người cũng có cái lợi. Nhiều người cùng chia sẻ cảnh đẹp, cùng hét lên cảm thán, chia sẻ trải nghiệm khinh khí cầu hiếm có, thật ra rất thú vị.

Tất nhiên, chỉ ngồi khinh khí cầu cùng bạn trai lại khác.

Trong giỏ còn có một người giúp họ kiểm soát độ cao và phương hướng bay lên. Chỉ một lát, khinh khí cầu xanh nhạt chậm rãi rời khỏi mặt đất.

Đây là một quá trình bay lên không trung rất chậm rãi và khoan thai, hoàn toàn khác với đi máy bay. Biệt Đông hơi phấn khích, cũng hơi căng thẳng, nắm chặt tay Lãnh Phong.

Người điều khiển là nam rất chuyên nghiệp, trở thành người tàng hình đạt tiêu chuẩn, không nói gì về hành động thân mật của hai người.

Khinh khí cầu nhỏ hơn chậm rãi bay như một con sứa xanh trôi lơ lửng trong thung lũng. Biệt Đông luôn nở nụ cười, ánh hoàng hôn và gió thổi bay tóc mái cậu. Biệt Đông im lặng và hào hứng trải nghiệm cảm giác mới mẻ này, nhìn núi lớn cậu thích, còn Lãnh Phong chỉ nhìn cậu.

Dần dần, con sứa xanh nhạt nhanh chóng rời xa nhóm khinh khí cầu, tiếp tục bay lên theo hướng khác. Biệt Đông không chú ý, người điều khiển phía sau ra dấu hỏi Lãnh Phong, “Là hướng này à?”

Lãnh Phong gật đầu: “Đúng.”

Sau đó Biệt Đông ở giữa không trung, từ xa nhìn thấy một trang viên như chốn bồng lai trên đỉnh núi. Cậu ngẩn người kinh ngạc: “Thế mà có người sống ở đây, còn đẹp như vậy! Giống như thần tiên ấy!”

Lãnh Phong nhịn cười: “Người sống ở đây là thần tiên?”

Biệt Đông cũng cười, gật đầu nói: “Không phải à, thần tiên đều ở trong núi, hơn nữa anh xem, có rất nhiều hươu! Oa, bọn chúng rất vui!”

Bầy hươu chạy trên đồng cỏ trong ánh hoàng hôn, biển Lê Dạng ở xa lấp lánh ánh sáng. Một ngôi nhà đá và gỗ thấp thoáng bên dưới rừng rậm xanh biếc. Khinh khí cầu lặng lẽ bay lơ lửng trên trang viên, Biệt Đông đột nhiên hơi căng thẳng: “Chúng ta đang xông vào nhà người khác đúng không? Như vậy không tốt đâu?”

“Không sao,” Lãnh Phong cười, hỏi cậu, “Em có thích nơi này không?”

Biệt Đông gật đầu không chút do dự, “Giống như nằm mơ vậy, sống ở đây rất tốt.” Cậu thì thầm như đang nằm mơ, “Có thể cho hươu ăn, còn có thể nuôi vài động vật nhỏ khác. Nơi rộng thế này cũng có thể làm lều vải cắm trại! Việc kinh doanh tuyệt đối tốt, kiếm nhiều tiền hơn khách sạn nhỏ của em…” Nói mãi nói mãi, cảnh trong mơ như bồng lai tiên cảnh bắt đầu biến thành đầu óc kinh doanh của Biệt Đông, Lãnh Phong nghe được cười không ngừng.

Biệt Đông còn nghĩ, nếu cậu thực sự học chuyên ngành trị liệu nghệ thuật, đây là nơi chữa bệnh tự nhiên tốt nhất. Có thể dùng những gì cậu học để xây một trung tâm trị liệu nghệ thuật tại đây.

Đến khi hoàn hồn lại, cậu mới nhận ra mình vừa dùng trang viên của người khác để tạo ra giấc mơ của mình, không khỏi buồn cười, giấc mơ này lớn quá.

“Vậy chúng ta sẽ sống ở đây.” Lãnh Phong nói

“Hả?” Biệt Đông kinh ngạc.

Khinh khí cầu chậm rãi hạ xuống trong ánh hoàng hôn vàng kim, nhẹ nhàng rơi xuống đồng cỏ. Nhiên liệu trong khinh khí cầu cạn kiệt, không biết người điều khiển đã lặng lẽ biến mất đi đâu. Còn bầy hươu lao đến chỗ đồ chơi mới mẻ chưa từng thấy này, vây quanh hai người.

Biệt Đông trơ mắt nhìn Lãnh Phong không biết tại sao lại nửa quỳ trước mặt cậu, lấy một chiếc hộp tròn nhỏ trong ngực ra, giơ lên trước mặt mình, nói: “Đông Đông ơi, chúng ta kết hôn đi? Cùng sống ở đây, được không?”

Biệt Đông hoàn toàn đơ người, cậu thấy chiếc nhẫn trước mắt chính là chiếc nhẫn ở triển lãm châu báu Florence, nhưng lại có vẻ không giống.

Lãnh Phong vẫn chưa đứng dậy, tiếp tục nửa quỳ nói: “Anh đã tiêu số tiền kia để mua nơi này, anh chuẩn bị rất lâu… Không biết em có thích không, lại nghĩ rất nhiều cách để đưa em đến xem…”

Biệt Đông nghe những lời giống như bị ngăn cách bởi lớp gì đó, trôi dạt ra xa, rất không chân thật.

Viên ngọc lục bảo trên nhẫn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong hoàng hôn, Biệt Đông há miệng, lắp ba lắp bắp, tim đập rất nhanh: “Anh… Anh Phong…”

“Anh Phong mỏi chân.” Lãnh Phong thấy cậu sững sờ chưa thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, cố ý nói như vậy.

Biệt Đông lập tức tỉnh, nhanh chóng kéo hắn: “Anh đứng, đứng lên đi.”

“Vậy em phải đồng ý…” Lãnh Phong vẫn chưa nói hết, Biệt Đông đã giành nói: “Em đồng ý! Em bằng lòng!” Cậu không biết mình bị làm sao, vậy mà sắp khóc!
 
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 102: (Kết thúc)


<b>Chương 102: Gửi lời tạm biệt mùa đông (kết thúc)</b>

Lãnh Phong vẫn đeo nhẫn vào ngón giữa của Biệt Đông trong tư thế nửa quỳ. Đây là nhẫn cầu hôn, cho nên hắn thiết kế theo kích thước ngón giữa, không lớn không nhỏ, vừa vặn.

Viên ngọc lục bảo lớn và đơn giản hiện đang nằm trên ngón tay thon dài của Biệt Đông. Cậu luôn cảm thấy mình rất thô lỗ, sinh ra và lớn lên ở nơi hoang dã, là một tên nghèo, hoàn toàn không liên quan gì với châu báu và xa hoa. Nhưng bây giờ nhìn chiếc nhẫn cổ giá trị không bình thường này, vậy mà lại cảm thấy hài hòa đến không ngờ.

Cậu giơ ngón tay về phía ánh sáng, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn. Lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn đã được làm lại, gương mặt cậu đỏ hây hây trong ánh hoàng hôn, hỏi Lãnh Phong: “Anh đã sửa lại cái này à?”

“Ừ.” Lãnh Phong gật đầu, “Bên trong chiếc nhẫn cũ có họ của chủ nhân ban đầu, anh gỡ ra làm lại, bây giờ là họ của hai chúng ta.”

“Em có thể xem không?” Biệt Đông nói xong chuẩn bị gỡ ra xem.

Lãnh Phong giữ cậu lại: “Bây giờ thì đừng, sau này có vô số thời gian để xem. Bây giờ anh chỉ muốn nhìn em đeo nó.”

“Ừm, được, em không tháo ra.”

Chiếc nhẫn khá nặng, Biệt Đông cảm thấy có lẽ sau này không thể đeo như vậy mỗi ngày, dù sao vẫn phải làm việc. Cậu cũng không phải quý bà thật sự, nhưng cậu rất thích chiếc nhẫn này.

Nó có câu chuyện, có nguồn gốc, chứng kiến một cặp đôi từng không thể ở bên nhau nhưng vẫn một lòng chung thủy. Giờ nó đã có chủ mới, Biệt Đông nghĩ mình sẽ trân trọng cả đời.

Đây là một lễ cầu hôn không có nhân chứng, chỉ có hoàng hôn đằng đẵng và gió núi, tiếng thông reo, tiếng chim và tiếng côn trùng đồng hành cùng họ, còn có đàn hươu vây xung quanh họ.

Một con hươu đưa đầu đến trước mặt Biệt Đông, Biệt Đông vươn bàn tay đeo nhẫn v**t v* nó. Hươu con chớp mắt, đột nhiên lè lưỡi l**m viên đá quý kia, ướt nhẹp mềm mại, chọc hai người cùng cười to.

Lãnh Phong ôm chặt Biệt Đông vào lòng. Tốt quá, trái tim lang thang gần ba mươi năm của hắn, chưa bao giờ cảm thấy bình yên và viên mãn như lúc này.

Buổi tối họ nghỉ lại trên đỉnh núi. Lãnh Phong kể nguồn gốc của trang viên cho Biệt Đông nghe, lại dẫn cậu đi xem phòng cất giữ. Khi bức tường súng săn xuất hiện trước mặt Biệt Đông, cậu đã kinh ngạc thốt lên hồi lâu. Súng săn được bảo quản rất tốt, Biệt Đông tiện tay chọn một cây. Cậu chỉ nhìn sơ qua đã biết cách sử dụng. Lãnh Phong ở bên cạnh nhìn, người yêu của hắn thanh tú duyên dáng, lại cực kỳ hoang dã, đeo chiếc nhẫn kim cương lớn hung dữ cầm súng săn. Hai khí chất tột độ va chạm và hòa hợp, là Biệt Đông có một không hai trên đời này.

Quản gia đã nấu xong bữa tối gọi hai người đến ăn cơm. Đồ ăn ở đây đều rất đơn giản, bữa tối cũng không cầu kỳ nhưng rượu thì tuyệt đỉnh. Hai người ăn xong lại đi tham quan khắp ngôi nhà rộng rãi ở trên tầng và dưới tầng. Hiện tại đây là ngôi nhà thứ hai của họ. Đến lúc này Biệt Đông vẫn chưa hoàn hồn lại, những giấc mơ của cậu sao đột nhiên lại trở thành sự thật rồi?

Ban đêm hai người tiếp tục uống rượu trên sân thượng. Vừa mới đầu thu, nhiệt độ trên đỉnh núi đã hơi lạnh, Lãnh Phong lấy một cái chăn lông cừu quấn cho Biệt Đông, hai người vừa uống whisky vừa ăn dăm bông mỏng như cánh ve Biệt Đông mới cắt. Lãnh Phong nói với cậu: “Có thể lái xe thẳng từ đây, ngày mai chúng ta xuống núi có thể nhìn thấy cả quãng đường rất đẹp. Có một thác nước xanh biếc, còn có hoa không biết tên, màu tím nhạt quấn trên cây sam giống như mây tía. Hoa quế ở đây sắp nở rồi, nghe nói thơm lắm, chúng ta có thể làm rượu hoa quế mùa đông. Mùa đông càng đẹp hơn, tuyết lớn ngập núi, chúng ta không xuống núi nữa, làm việc ở đây luôn, đọc sách xem phim, vừa ăn lẩu nóng hổi vừa ngắm tuyết…”

Từ khi nhìn thấy nơi này, Lãnh Phong có rất nhiều tưởng tượng về cuộc sống ở đây. Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết. Đêm nay hắn sẽ kể hết những điều lãng mạn quý giá này cho Biệt Đông nghe.

Vì có Biệt Đông, hắn mới nhận ra mỗi khoảnh khắc trong tương lai đều đáng mong chờ, không thể chờ đợi để bắt đầu.

Biệt Đông vẫn thấy choáng váng, còn nghe Lãnh Phong nói: “Ngày mai xuống núi, việc đầu tiên anh làm là thêm tên em vào giấy tờ sở hữu tài sản.” Lại giải thích: “Vốn dĩ lúc mua đã muốn ghi tên em, nhưng cần hộ khẩu, căn cước của em, còn phải có chữ ký nữa. Nói với em sớm như vậy thì không còn lãng mạn, hơn nữa luôn cảm thấy em phải xem trước, lỡ như hôm nay em xem xong lại thấy không thích…”

Biệt Đông đã hôn lên trước khi hắn nói hết, ngăn lại cái miệng luôn thao thao bất tuyệt. Hai người hôn sâu rất lâu, trực tiếp phát triển thành làm một lần trên sân thượng. Sau đó Biệt Đông mới nói: “Đây là sính lễ à?”

Cậu cười, hơi xấu hổ khi hỏi câu này, lại như có vẻ cố ý và đùa cợt.

Lãnh Phong giữ chặt eo cậu, hai người cùng quấn trong chăn lông cừu. Hắn vùi đầu vào cổ Biệt Đông hít sâu một hơi: “Cái này không phải, tim gan tỳ phổi thận của anh mới là sính lễ.”

Vật ngoài thân sao được coi là sính lễ, trang viên và châu báu đều không thể so với máu và thịt, xương cốt và linh hồn. Tất cả đều là của em, đây mới là “sính lễ” của anh.

Đôi mắt Biệt Đông lại đỏ lên, “Nhưng em không chuẩn bị thứ gì lãng mạn có thể cho anh, em thậm chí không có của hồi môn. Chỉ có một cái khách sạn nhỏ, cũng không đáng bao nhiêu.”

Cậu hơi hối hận, sớm biết đã mang theo cặp nhẫn kia bên người. Lãnh Phong có chê nhẫn quá đơn giản và bình thường không? Biệt Đông cảm thấy sẽ không.

Lãnh Phong nói: “Ai nói, khoảnh khắc lãng mạn nhất anh từng trải qua trong đời là vừa rồi.”

Biệt Đông lập tức hiểu, đó là lúc cậu nói “Em đồng ý”.

Hai người bàn bạc tổ chức lễ cưới như thế nào, tổ chức khi nào. Lãnh Phong để Biệt Đông quyết định những “việc lớn” này, còn những chi tiết cụ thể vụn vặt sẽ do hắn lo liệu.

Thật ra Biệt Đông không muốn quá khoa trương, cũng chỉ muốn mời bạn bè thân nhất của họ tới đây, mọi người tụ họp ở nhà mới. Tổ chức một đám cưới trên đồng cỏ đơn giản như người nước ngoài là được rồi.

Về thời gian, Biệt Đông muốn tổ chức vào mùa xuân năm sau. Khi đó họ đã sống ở nhà mới một thời gian, thực sự có cảm giác “nhà” rồi mới mời khác sẽ tốt hơn.

Lãnh Phong cũng thấy như vậy rất tốt, hắn nói: “Đông đi xuân đến, gửi lời tạm biệt mùa đông, cuộc sống mới của chúng ta sẽ bắt đầu từ mùa xuân.”

“Gửi lời tạm biệt mùa đông” – đó là tên của Biệt Đông. Lúc này Biệt Đông mới nhận ra đây cũng là duyên phận từ cõi u minh của cậu.

Nửa năm này hai người có rất nhiều việc phải làm. Chuyển nhà và phòng làm việc lên núi. Biệt Đông cũng sắm một chiếc xe thay vì đi bộ, cậu chọn SUV Toyota chắc chắn và bền bỉ. Khoản thời gian này ngoài quản lý khách sạn, cậu dành phần lớn tinh lực vào việc chuẩn bị đi du học. Lãnh Phong đã tìm gia sư cho cậu, học ngôn ngữ và chuyên ngành đều tốn rất nhiều tinh lực. Biệt Đông cảm thấy đây là một thách thức đối với mình, cậu rất muốn thử sức.

Việc kinh doanh của khách sạn “Núi Cũ” rất tốt, nhưng Biệt Đông dần cảm thấy khoảng thời gian này đang trôi qua. Đến khi cậu thực sự vượt qua kỳ thi của trường đại học nước ngoài, chắc chắn có thể đi du học, khách sạn sẽ được chuyển nhượng. Sau khi học xong trở về, trang viên trên núi sẽ có “sự nghiệp” của cậu với một hình thức khác, lều trại thương mại hoặc phòng trị liệu nghệ thuật bán từ thiện. Đây sẽ là hành trình mới trong cuộc đời sau này của cậu.

Cuộc sống luôn thay đổi từng giai đoạn, Biệt Đông dần cảm nhận được một số cảm xúc. Ban đầu không xu dính túi đi ngàn dặm tìm nơi nương tựa, khách sạn của Giang Nguyên và quán cơm của Tư Phóng là giai đoạn đầu của cậu. Khách sạn “Núi Cũ” là giai đoạn thứ hai trong cuộc đời sau khi có “cái tôi”. Cậu đã kiếm được tiền, còn biến nghề thủ công cậu từng xem là vô dụng thành một buổi triển lãm nghệ thuật. Sau đó dòng sông sinh mạng chảy về phía rộng lớn hơn.

Cậu đã không còn “mưu sinh” nữa, cậu đang tham lam trải nghiệm những phong cảnh đẹp trên con đường sinh mạng.

Cây anh đào mùa xuân trong trang viên mới được Lãnh Phong cấy ghép. Chuyên gia vốn nói khả năng phải năm sau mới nở hoa, nhưng không ngờ năm đầu tiên sau khi cấy ghép đã nở hoa như đám mây.

Đông đi xuân đến, khi anh đào nhạt nở rộ, lễ cưới cũng diễn ra đúng kế hoạch.

Khách đến không nhiều, đều là những người bạn thân thiết nhất. Bạn bè ở Lê Tân đều có mặt, Giang Nguyên và Thiệu Kỳ Hoa từ Đăng Hồng đến, còn mang theo quà mừng của Khâu Tả Ý – giám đốc bảo tàng mỹ thuật “Cầu Vồng”.

Gió mát thổi qua đồng cỏ, bầy hươu tùy ý chạy qua giữa đám đông. Hôm nay Giang Nguyên nghiêm túc ăn diện, làm tóc mặc trang phục chính thức. Anh ta là người chủ trì và người chứng hôn của hôm nay, công việc này cũng do anh ta khóc lóc om sòm cưỡng ép nhận với Lãnh Phong. Lúc này một tay Giang Nguyên cầm micro, một tay nâng khay bạc, bên trên là một cặp nhẫn vàng ấm áp đơn giản.

Lãnh Phong mặc âu phục trắng được đặt làm riêng đứng trước khách mời, bản nhạc đám cưới vang lên. Hắn nhìn một người khác ở cổng vòm được Tư Phóng khoác tay chậm rãi đi tới.

Những cánh hoa anh đào màu hồng trắng bay trong gió, rơi trên vai Biệt Đông. Họ im lặng nhìn nhau, ngày càng đến gần cho đến khi nắm tay.

Trước khi MC Giang Nguyên lên tiếng, Biệt Đông và Lãnh Phong không hẹn mà cùng cầm lấy nhẫn trên khay. Bàn tay hai người đã đưa đến trước mặt đối phương, hai chiếc nhẫn nhanh chóng được đeo vào ngón áp út. Biệt Đông mỉm cười, chưa nói gì, Lãnh Phong đã ôm mặt cậu hô to: “Tôi! Đồng ý!”

<b>Hết</b>

<b>Bưởi:</b> đây là truyện thứ ba được hoàn thành trong năm nay, tình cờ là mới đây blog của mình cũng trong 7 tuổi, xem như một món quà nhỏ để ăn mừng. Truyện này nhẹ nhàng, lúc đọc phần giới thiệu khá thú vị, đến khi edit thấy 2 nhân vật yêu nhau hơi nhanh so với mình tưởng, mình còn sợ truyện về sau sẽ bị nhạt,, nhưng không hề, ít nhất là đối với mình thì vẫn rất thú vị. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
 
Back
Top Bottom