Tâm Linh Con Nước Vong Hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397547512-256-k917696.jpg

Con Nước Vong Hồn
Tác giả: tieuhoalong88
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Con Nước Vong Hồn

Tác giả: Tiểu Hỏa Long (Thiện Nhân)

Thể loại: tâm linh, kinh dị
Phần giới thiệu:
Họ không bàn tán về những vụ chết đuối, mà chỉ thì thầm về một tiếng hát lạ, vọng lên từ những đám lục bình vào những đêm trăng tròn.

Một tiếng hát không dành cho người sống.

Và giờ, một kỹ sư trẻ từ thành phố đã đến.

Anh mang theo bản vẽ, máy móc, và lòng tin tuyệt đối vào khoa học để bắc một cây cầu qua chính nơi đó.

Nhưng liệu thứ anh sắp đào xới lên... có phải chỉ là đất đá?
© Bản quyền truyện thuộc về tác giả Tiểu Hỏa Long (Thiện Nhân)
Vui lòng liên hệ trước khi thao tác sao chép, in ấn, biên tập!​
 
Con Nước Vong Hồn
Chương 1: Khúc Sông Dữ


Chương 1: Khúc Sông Dữ

Khoa ghét cái mùi của đất miền Tây.

Đó là một thứ mùi hỗn tạp, nồng nặc của bùn non, của lá cây mục rữa, của nước phèn và của cái ẩm thấp triền miên dường như thấm vào từng thớ gỗ, vách lá.

Lớn lên giữa Sài Gòn đô hội, nơi không khí đặc quánh mùi khói xe và bê tông nung chảy, Khoa thấy cái mùi "hương đồng gió nội" này thật xa lạ và có phần ngột ngạt.

Anh, một kỹ sư địa chất trẻ của một công ty xây dựng lớn, được cử về xã Vị Thanh, một vùng quê hẻo lánh ở miệt Hậu Giang, để khảo sát cho dự án xây dựng một cây cầu dây văng hiện đại.

Cây cầu sẽ thay thế cho bến phà ọp ẹp, là niềm tự hào và là biểu tượng cho sự phát triển mà thành phố mang về cho nông thôn.

Với Khoa, đây là một nhiệm vụ, một bậc thang trong sự nghiệp.

Nhưng với người dân nơi đây, nó vừa là hy vọng, vừa là một sự xâm phạm.

Điểm khảo sát chính nằm ở một khúc sông rộng tên là Cỏ Ma.

Chỉ nghe cái tên thôi cũng đủ khiến người ta e ngại.

Dòng sông ở đây chảy xiết, tạo thành những xoáy nước ngầm nguy hiểm.

Nhưng điều đặc biệt nhất của Cỏ Ma là những đám lục bình.

Chúng không trôi lờ đờ như những nơi khác, mà kết lại thành từng mảng lớn, dày đặc như những hòn đảo di động.

Bề mặt của chúng xanh mướt, điểm xuyết những bông hoa tím biếc, trông có vẻ hiền hòa, nhưng bên dưới là một thế giới chằng chịt của rễ và bùn lầy, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ thứ gì sảy chân.

"Cậu Khoa coi chừng khúc sông này ..."

ông Tư Chèo, người lái xuồng máy được công ty thuê để chở Khoa, vừa nói vừa rít một hơi thuốc rê thật sâu.

"Nó dữ lắm.

Dân ở đây dù giỏi bơi lội cách mấy cũng không dám tắm giỡn ở Cỏ Ma đâu."

Khoa chỉ cười nhạt.

Anh tin vào khoa học, vào những con số và biểu đồ phân tích:

"Nước chảy xiết thôi mà chú.

Con có thiết bị bảo hộ hết rồi."

Ông Tư không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng hướng mũi xuồng len lỏi qua một khe hở giữa hai mảng lục bình.

Ánh mắt ông nhìn vào đám cây dại nổi lềnh bềnh với một vẻ kiêng dè khó tả.

Những ngày đầu tiên của Khoa trôi qua khá suôn sẻ.

Anh dùng máy đo sonar để quét đáy sông, lấy mẫu đất đá, ghi chép tỉ mỉ.

Công việc nhàm chán và đơn độc.

Niềm vui duy nhất của anh là những buổi chiều sau khi xong việc, anh được gặp My.

My là cháu gái của bà chủ quán tạp hóa nơi Khoa trọ.

Cô là một giáo viên mầm non, có nụ cười hiền và đôi mắt đen láy.

Khác với những cô gái thành thị Khoa từng quen, My mang một vẻ đẹp mộc mạc, chân chất của người con gái miền Tây.

Cô hay mang cho anh khi thì ly chè hạt sen mát lạnh, khi thì dĩa bánh bò thốt nốt thơm lừng.

Cô kể cho anh nghe những câu chuyện về xứ này, về những mùa nước nổi, về những vườn cây trái trĩu quả.

Khoa thích nghe My nói chuyện, thích cái cách cô dùng những từ ngữ địa phương ngồ ngộ.

Dần dần, anh thấy cái mùi đất phèn không còn quá khó chịu nữa.

Một buổi tối, khi hai người đang ngồi trên chiếc ghế đá trước hiên nhà, nhìn ra con rạch nhỏ lấp lánh ánh trăng, My bỗng hỏi:

"Anh làm việc ở Vàm Cỏ Ma, có thấy gì lạ không?"

"Lạ là sao em?"

Khoa ngạc nhiên.

My ngập ngừng:

"Thì... bà ngoại em dặn, con nước ở đó có mắt.

Nhất là vào những đêm trăng tròn.

Người ta hay nghe có tiếng hát..."

"Tiếng hát?"

Khoa bật cười:

"Chắc người ta mở radio trên ghe thôi.

Thời buổi này mà em còn tin chuyện ma quỷ à?"

My không cười.

Ánh mắt cô nhìn anh có chút trách móc:

"Anh đừng giỡn.

Chuyện này không phải để giỡn đâu.

Hồi xưa, ở khúc sông đó có một cô gái chết oan.

Người ta gọi là cô Út Trà."

Sự tò mò của Khoa trỗi dậy.

Anh gặng hỏi, và My bắt đầu kể, giọng cô thì thầm như sợ làm kinh động đến một thế giới vô hình nào đó.

Chuyện kể rằng, hồi mấy chục năm trước, Út Trà là cô gái đẹp nhất xã Vị Thanh.

Da cô trắng như nước dừa, tóc dài đen nhánh, và đặc biệt là cô có giọng hát ngọt như mía lùi.

Hễ cô cất tiếng hát là chim ngừng hót, cá ngừng bơi.

Út Trà đem lòng yêu một cậu Hai con nhà địa chủ ở tỉnh trên.

Cậu Hai cũng mê mẩn sắc đẹp và giọng hát của cô, thề non hẹn biển đủ điều.

Nhưng rồi, gia đình cậu Hai ép gả cậu cho con gái một nhà quyền thế.

Để dứt bỏ Út Trà lúc đó đang mang trong mình giọt máu của mình, vào một đêm mưa bão, cậu Hai đã lừa cô ra khúc sông Cỏ Ma.

Người ta không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết sau đêm đó, không ai còn thấy Út Trà nữa.

Cậu Hai thì nói cô đã bỏ xứ theo người khác.

Nhưng vài tuần sau, người ta bắt đầu nghe thấy tiếng hát của Út Trà vọng lên từ những đám lục bình vào ban đêm.

Một tiếng hát ai oán, não nề, nghe như lời nguyền rủa, như tiếng gọi của cõi chết.

"Người ta nói oan hồn cô Út không siêu thoát được"

My kết thúc câu chuyện, giọng run run.

"Cô ấy bị đám rễ lục bình giữ lại dưới đáy sông.

Hồn cô ấy nhập vào đám lục bình, biến thành một thứ ma quỷ gọi là Ma Lục Bình.

Cô ấy căm thù đàn ông phụ bạc, và ghen ghét với những ai hạnh phúc.

Ai mà nghe tiếng hát của cô ấy rồi đi theo là sẽ bị đám lục bình kéo xuống sông, chết không thấy xác."

Khoa lắng nghe, dù ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng có một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.

Anh nhìn ra sông Cỏ Ma xa xa, nơi những mảng lục bình khổng lồ đang im lìm dưới ánh trăng.

Chúng giống như những tấm da của một con thủy quái khổng lồ đang say ngủ.

Anh tự trấn an mình.

Đó chỉ là một câu chuyện bi thảm được người ta thêu dệt để giải thích cho những vụ chết đuối ở khúc sông nguy hiểm.

Không hơn không kém.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh nhận ra mình đã sai.

Sai một cách khủng khiếp.
 
Con Nước Vong Hồn
Chương 2: Tiếng Hát Dưới Đáy Sông


Chương 2: Tiếng Hát Dưới Đáy Sông

Sự kiện đầu tiên xảy ra với Tùng "công tử", con trai của một chủ vựa trái cây giàu có trong xã.

Tùng nổi tiếng là kẻ ăn chơi, thay người yêu như thay áo.

Hắn thường lái chiếc vỏ lãi gắn máy Yamaha đời mới chạy rầm rĩ khắp các con rạch, cặp kè hết cô này đến cô khác.

Một tối thứ Bảy, sau một chầu nhậu ở quán karaoke trong chợ huyện, Tùng khoe khoang với bạn bè rằng hắn sẽ chinh phục được "con nhỏ" giáo viên mới về trường.

Hắn vừa nói vừa liếc mắt về phía Khoa một cách đầy khiêu khích, vì cả xã đều biết Khoa và My đang tìm hiểu nhau, Khoa chỉ im lặng bỏ đi.

Đêm đó, Tùng không về nhà.

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy chiếc vỏ lãi của hắn bị kẹt cứng trong một đám lục bình khổng lồ ở giữa sông Cỏ Ma.

Máy vẫn còn chạy, nhưng không có một bóng người.

Công an xã được gọi đến.

Họ huy động người lặn tìm suốt cả ngày nhưng vô ích.

Đáy sông ở đó quá sâu và đầy những gốc cây mục.

Vụ việc được kết luận là một tai nạn đáng tiếc.

Có lẽ Tùng say rượu, ngã xuống sông và bị nước cuốn đi.

Cả xã Vị Thanh xôn xao.

Nhưng trong những lời bàn tán, Khoa nghe thấy sự sợ hãi.

Người ta không nói Tùng bị "nước cuốn", mà là bị "Ma Lục Bình kéo đi".

Bà ngoại của My thì lẩm bẩm:

"Nó phạm thượng với con nước.

Nó phải trả giá."

Khoa cố gạt đi những suy nghĩ mê tín.

Anh tiếp tục công việc của mình, nhưng cẩn thận hơn.

Anh luôn đảm bảo mặc áo phao và kết thúc công việc trước khi trời sẩm tối.

Tuy nhiên, anh bắt đầu để ý đến những điều bất thường.

Vài lần, khi đang tập trung vào màn hình sonar, anh nghe thấy một tiếng hát.

Rất khẽ, rất xa, như vọng lại từ một miền ký ức nào đó.

Một giọng nữ cao, trong trẻo nhưng buồn thê thiết.

Anh đưa mắt nhìn quanh, nhưng trên sông không một bóng ghe.

Anh tự nhủ đó là do tiếng gió, hoặc do trí tưởng tượng của anh bị câu chuyện của My ảnh hưởng.

Nhưng rồi, chiếc máy sonar của anh bắt đầu ghi lại những tín hiệu lạ.

Bên cạnh biểu đồ đáy sông lởm chởm, thỉnh thoảng lại xuất hiện một hình dạng bất thường ngay bên dưới đám lục bình.

Nó không phải là một gốc cây hay một tảng đá.

Nó dài, mềm mại, và dường như đang chuyển động.

Mỗi khi anh cho xuồng lại gần để kiểm tra, hình dạng đó lại biến mất.

Một buổi chiều chạng vạng, khi Khoa đang thu dọn đồ đạc để trở về, một vật gì đó màu trắng trôi lững lờ trên mặt nước, vướng vào đám lục bình cách xuồng anh không xa.

Tò mò, anh dùng cây sào khều nó lại gần.

Đó là một chiếc áo bà ba bằng lụa trắng.

Chiếc áo đã cũ, sờn vai, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người Khoa.

Anh nhớ lại lời My kể về Út Trà.

Đúng lúc đó, tiếng hát lại vang lên.

Lần này rõ hơn bao giờ hết.

Nó không còn ở xa xăm nữa, mà như đang phát ra từ ngay bên dưới mặt nước, ngay cạnh xuồng của anh.

"...Ầu ơ... gió đưa cây cải về trời... rau răm ở lại chịu đời đắng cay..."

Giọng hát trong vắt, ma mị, kéo anh vào một trạng thái mơ màng.

Anh bất giác nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Bên dưới lớp rễ lục bình đen ngòm, anh thấy một khuôn mặt.

Một khuôn mặt phụ nữ trắng bệch, với mái tóc đen dài xõa ra như rong rêu.

Đôi mắt cô mở to, trống rỗng, nhìn xoáy vào anh.

Khuôn miệng cô đang mấp máy, hát lên khúc ru ai oán.

Khoa hét lên một tiếng thất thanh, lùi lại và ngã dúi dụi vào lòng xuồng.

Anh nhắm chặt mắt, nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí anh.

Khi anh run rẩy mở mắt ra, khuôn mặt đó đã biến mất.

Chỉ còn lại mặt nước phẳng lặng và chiếc áo bà ba trắng đang từ từ chìm xuống.

Tim đập như trống trận, Khoa vội vàng giật máy cho xuồng chạy hết tốc lực, không dám ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh lao đi như một kẻ trốn chạy, bỏ lại Cỏ Ma và tiếng hát ma quái chìm dần vào bóng đêm đang buông xuống.

Đêm đó, Khoa không ngủ được.

Anh trằn trọc, hình ảnh khuôn mặt dưới nước và tiếng hát cứ lởn vởn trong đầu.

Sự hoài nghi của một kỹ sư trong anh đang giao tranh quyết liệt với nỗi sợ hãi nguyên thủy vừa được trải nghiệm.

Anh cố gắng lý giải nó.

Có thể đó là ảo giác do mệt mỏi.

Có thể đó là một khúc gỗ có hình thù kỳ dị.

Nhưng anh không thể lừa dối cảm giác kinh hoàng đến tận xương tủy mà anh đã cảm nhận được.

Sáng hôm sau, anh kể lại mọi chuyện cho My nghe.

Trái với dự đoán của anh, My không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Cô chỉ nắm chặt tay anh, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Em đã nói với anh rồi"

cô nói:

"Cô Út đã để ý đến anh.

Anh là người lạ, lại còn muốn đào xới khúc sông của cô ấy.

Anh phải cẩn thận."

"Vậy anh phải làm gì bây giờ?"

Khoa hỏi, giọng tuyệt vọng:

"Anh không thể bỏ dự án, nhưng cũng không thể tiếp tục làm việc trong nỗi kinh hoàng này."

My suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Có lẽ... chúng ta nên đi gặp ông Tư Chèo.

Ông ấy sống cả đời trên sông nước, có lẽ ông ấy biết điều gì đó."
 
Con Nước Vong Hồn
Chương 3: Cuộc Vây Hãm Của Lục Bình


Chương 3: Cuộc Vây Hãm Của Lục Bình

Căn nhà sàn của ông Tư Chèo nằm nép mình bên một con rạch nhỏ, tách biệt với sự ồn ào của xóm làng.

Ngôi nhà đơn sơ, phảng phất mùi cá khô và thuốc rê.

Khi Khoa và My đến, ông đang ngồi vá lại tấm lưới cũ, đôi mắt nheo nheo nhìn ra mặt nước.

Sau khi nghe Khoa kể lại toàn bộ sự việc, từ tiếng hát, hình ảnh dưới nước cho đến chiếc áo bà ba, ông Tư chậm rãi đặt tấm lưới xuống.

Ông không tỏ ra sợ hãi, mà là một sự trầm ngâm, cam chịu.

"Vậy là cô Út vẫn chưa nguôi ngoai"

Ông thở dài, giọng khàn khàn:

"Cậu Hai, cậu thấy đó.

Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi là Ma Lục Bình.

Oan hồn của cô ấy đã hòa vào cây cỏ, sông nước ở cái sông Cỏ Ma này rồi.

Nó không còn là một vong hồn đơn thuần nữa.

Nó đã trở thành một thứ tinh linh của khúc sông, vừa đáng thương vừa đáng sợ."

Ông kể rằng, từ khi ông còn là một cậu bé, người ta đã truyền tai nhau câu chuyện về cô Út Trà.

Đã có không ít những gã trai làng bơi xuồng ra Cỏ Ma vào ban đêm để thử lòng can đảm, và rồi không bao giờ trở về.

Xác của họ, nếu tìm được, luôn trong tình trạng bị rễ lục bình quấn chặt, miệng và phổi đầy bùn đất.

"Cô Út căm thù đàn ông"

Ông Tư giải thích.

"Nhất là những kẻ từ nơi khác đến, mang theo những lời hứa hẹn rồi lại phụ bạc.

Cậu Tùng 'công tử' kia chết là do cái nết trăng hoa của nó đã chọc giận cô Út.

Còn cậu..."

Ông nhìn Khoa:

"Cậu là người của dự án.

Cậu muốn xây cầu, muốn đóng cọc sắt xuống chính nơi cô ấy nằm.

Cậu đang xâm phạm vào 'nhà' của cô ấy.

Cô ấy sẽ không để yên đâu."

"Vậy cháu phải làm gì?

Bỏ việc sao?"

Khoa hoang mang:

"Bỏ việc cũng không được"

Ông Tư lắc đầu:

"Chấp niệm của nó đã bám vào cậu rồi.

Cậu có đi đâu nó cũng sẽ tìm được.

Chỉ có một cách... là phải làm cho cô ấy nguôi giận.

Phải cho cô ấy thấy sự tôn trọng, sự đồng cảm mà cô ấy chưa bao giờ nhận được."

Nhưng trước khi họ kịp làm bất cứ điều gì, oan hồn của Út Trà đã quyết định hành động.

Nó không còn cảnh báo một cách mơ hồ nữa.

Nó bắt đầu một cuộc vây hãm thực sự.

Đêm đó, một cơn bão bất ngờ ập đến.

Gió gào thét như hàng ngàn linh hồn than khóc.

Mưa quất vào mái tôn nghe rát tai.

Khoa đang ở trong phòng trọ, cố gắng gọi điện cho cấp trên ở Sài Gòn để báo cáo tình hình, nhưng tín hiệu chập chờn rồi mất hẳn.

Bỗng nhiên, anh nghe có tiếng gõ cửa.

Cộc... cộc... cộc...

Khoa gọi vọng ra:

"Ai đó?"

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có tiếng gõ cửa đều đặn, chậm rãi.

Khoa nhìn qua khe cửa.

Bên ngoài là một bóng đen, ướt sũng.

Anh nghĩ là My lo lắng nên chạy qua.

Anh vội mở cửa.

Trước mặt anh không phải là My.

Mà là một khoảng sân trống rỗng, mưa rơi xối xả.

Nhưng trên nền xi măng ẩm ướt, có một hàng dấu chân trần nhỏ xíu, đầy bùn đất, dẫn từ phía con rạch vào đến tận cửa phòng anh.

Khoa đóng sầm cửa lại, cài then.

Tim anh đập loạn xạ.

Anh biết đó là ai.

Anh nghe tiếng nước chảy róc rách.

Âm thanh không đến từ bên ngoài, mà từ trong phòng tắm.

Anh rón rén bước tới.

Cánh cửa phòng tắm khép hờ.

Anh đẩy nhẹ.

Bồn nước rửa mặt đã đầy ắp một thứ nước đen ngòm, sủi bọt.

Lềnh bềnh trên mặt nước là những bông hoa lục bình màu tím biếc.

Và từ dưới vòi nước, không phải nước đang chảy ra, mà là một dòng bùn lầy sền sệt, mang theo mùi tanh tưởi của thực vật phân hủy.

Khoa lùi lại, kinh hoàng.

Anh quay người định bỏ chạy thì thấy trên tấm gương phòng tắm, hơi nước đã tụ lại thành một dòng chữ nguệch ngoạc:

"TRẢ SÔNG CHO TAO"

Đúng lúc đó, cả khu nhà mất điện.

Mọi thứ chìm trong bóng tối đặc quánh.

Khoa chỉ còn nghe thấy tiếng mưa, tiếng gió, và tiếng hát.

Tiếng hát giờ đây không còn ai oán, mà đầy phẫn nộ, vang vọng khắp căn phòng, dội vào tai anh từ mọi phía.

Anh vớ lấy chiếc đèn pin, loạng choạng chạy ra ngoài.

Anh phải đến nhà My, anh không thể ở một mình, anh lao ra ngoài màn mưa, chạy về phía nhà My chỉ cách đó vài chục mét.

Nhưng khi đến nơi, anh sững người.

Con rạch nhỏ trước nhà My, bình thường chỉ hiền hòa trôi, giờ đây đã bị lấp kín bởi một đám lục bình khổng lồ.

Chúng từ đâu kéo về, dày đặc, chặn đứng lối vào nhà.

Dưới ánh chớp lúc tỏ lúc mờ, Khoa thấy những cây lục bình đang chuyển động, không phải do dòng nước, mà như thể chúng có sự sống riêng.

Những cái rễ dài ngoằng của chúng vươn lên khỏi mặt nước, quằn quại như những con rắn, từ từ bò lên bờ, tiến về phía anh.

Tiếng hát giờ đây đã biến thành một tiếng gào thét điên cuồng.

Khoa biết mình đã bị bao vây.

Oan hồn đó không muốn anh đi đâu hết.

Nó muốn dìm anh chết ở chính nơi này.

Trong cơn hoảng loạn tột độ, anh nghe tiếng gọi của My từ trong nhà:

"Anh Khoa!

Chạy đi!

Chạy về phía nhà ông Tư!"

Tiếng My như một luồng ánh sáng kéo Khoa ra khỏi sự tê liệt.

Anh quay người, không dám nhìn lại đám lục bình đang trườn tới, cắm đầu cắm cổ chạy ngược lại, men theo con đường mòn trơn trượt về phía nhà ông Tư Chèo.

Anh vừa chạy vừa ngã, bùn đất dính đầy người.

Phía sau anh, tiếng sột soạt của đám rễ cây trườn trên mặt đất và tiếng hát ma quái vẫn đuổi theo sát gót.

Cuộc vây hãm của Ma Lục Bình đã bắt đầu.
 
Con Nước Vong Hồn
Chương 4: Đàn Lễ Dẫn Vong


Chương 4: Đàn Lễ Dẫn Vong

Khoa tông cửa xông vào nhà ông Tư Chèo trong bộ dạng thảm hại, ướt như chuột lột và run lẩy bẩy.

Ông Tư và My, người đã chạy vòng đường bộ để đến đây trước, đang ngồi đó, vẻ mặt căng thẳng.

"Nó không cho con đi"

Khoa nói hổn hển:

"Nó chặn hết đường rồi."

Ông Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn mưa và bóng tối bao trùm.

"Nó muốn kết liễu mọi thứ đêm nay.

Cơn giận của nó đã lên đến đỉnh điểm rồi.

Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.

Phải làm lễ ngay bây giờ."

"Làm lễ?"

Khoa ngơ ngác.

"Làm lễ gì trong cái lúc này?"

"Đàn lễ Dẫn Vong"

Ông Tư nói, giọng quả quyết.

"Chúng ta không thể trừ tà.

Vong khí của cô Út đã hòa vào đất này, nước này.

Trừ là đối đầu, mà đối đầu với nó ở đây thì chúng ta chỉ có chết.

Chúng ta phải 'dẫn', phải xoa dịu, phải cho nó thấy chúng ta không phải kẻ thù.

Phải cầu xin nó siêu thoát."

Ông Tư bắt đầu chuẩn bị đồ lễ.

Mọi thứ đều rất đơn sơ, đậm chất miền sông nước.

Một nải chuối sứ, một đĩa bánh ít trần, một ly rượu đế.

Đặc biệt nhất là một chén chè trôi nước do chính tay My vừa nấu.

Những viên bánh dẻo, trắng ngần, nổi lềnh bềnh trong nước cốt dừa, tượng trưng cho những linh hồn trôi nổi, khao khát được nương tựa.

Ông Tư đặt mọi thứ lên một chiếc mâm nhỏ, rồi lấy ra một vật được gói kỹ trong tấm vải đỏ.

Ông mở ra, bên trong là một cây sáo trúc đã cũ.

"Đây là cây sáo của cha ta để lại"

ông nói.

"Ngày xưa ông cũng là một thầy pháp.

Ông nói âm thanh của cây sáo này có thể giao tiếp được với cõi âm.

Nhưng quan trọng nhất không phải là đồ lễ hay pháp khí.

Quan trọng nhất là cái tâm của chúng ta."

Ông nhìn thẳng vào Khoa:

"Cậu, cậu là nguyên nhân chính khiến cô Út nổi giận.

Lát nữa, cậu phải là người dâng lễ.

Cậu phải thật tâm xin lỗi cô ấy.

Xin lỗi vì đã xâm phạm nơi an nghỉ của cô, xin lỗi thay cho cả những kẻ đã gây ra nỗi đau cho cô.

Cậu có làm được không?"

Khoa gật đầu, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhưng anh biết đây là hy vọng duy nhất.

Ông Tư dẫn Khoa và My ra cầu tàu nhỏ phía sau nhà.

Gió vẫn gào thét, nhưng lạ lùng thay, con rạch trước nhà ông lại tĩnh lặng một cách ma quái.

Mặt nước phẳng như gương, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bão ông Tư mang theo.

Không một gợn sóng, không một đám lục bình.

"Nó đang chờ chúng ta"

Ông Tư nói khẽ.

"Nó đang ở ngay dưới kia."

Ông đặt mâm lễ xuống sàn gỗ, đốt ba nén nhang.

Làn khói mỏng không bay lên mà lại là là trên mặt nước rồi tan ra.

Ông bắt đầu khấn, giọng trầm và đều, không phải những câu thần chú khó hiểu, mà là những lời lẽ mộc mạc, chân tình.

"Hỡi cô Út Trà, vong linh còn vất vưởng nơi sông nước.

Chúng tôi là người trần mắt thịt, nếu có điều gì mạo phạm, xin cô rộng lòng tha thứ.

Chàng trai này từ xa đến, vì công việc chứ không có ác tâm.

Nỗi oan của cô, trời đất đều biết.

Nhưng oán thù chồng chất chỉ làm cô thêm đau khổ.

Xin cô nguôi ngoai mà nhận chút lễ mọn này, nghe một khúc nhạc quê hương, rồi theo con nước lớn mà tìm về nơi an nghỉ cuối cùng."

Khấn xong, ông ra hiệu cho Khoa.

Run rẩy, Khoa bưng mâm lễ lên, quỳ xuống sát mép nước.

"Cô Út Trà," anh bắt đầu, giọng lạc đi.

"Tôi... tôi xin lỗi.

Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô.

Nỗi đau của cô, tôi không thể hiểu hết, nhưng tôi xin được chia sẻ.

Mong cô... mong cô tha thứ và siêu thoát."

Anh từ từ thả từng món lễ xuống nước.

Nải chuối, dĩa bánh, ly rượu.

Cuối cùng là chén chè trôi nước.

Những viên bánh trắng ngần nhẹ nhàng trôi đi, không chìm, mà lững lờ trên mặt nước tĩnh lặng. không có gì xảy ra.

Không gian im phăng phắc, chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá.

"Nó không chấp nhận"

My thì thầm, giọng đầy sợ hãi.

Ông Tư không nói gì.

Ông đưa cây sáo trúc lên môi.

Một giai điệu bắt đầu vang lên.

Đó không phải là một bài bản phức tạp, mà là một điệu lý con sáo quen thuộc của miền Tây.

Tiếng sáo của ông lúc đầu còn run rẩy, nhưng dần trở nên da diết, ai oán.

Nó không phải là một lời thách thức, mà là một lời đồng cảm, một sự sẻ chia nỗi buồn.

Và rồi, mặt nước bắt đầu gợn sóng.

Từ giữa lòng rạch, một đám lục bình từ từ trồi lên.

Rồi một đám nữa, và một đám nữa.

Chúng không hung hãn như trước, mà tụ lại thành một vòng tròn lớn.

Ở chính giữa vòng tròn, mặt nước sủi lên, và một hình bóng dần dần hiện ra.

Đó là Út Trà.

Cô vẫn mặc chiếc áo bà ba trắng, mái tóc đen dài trôi lềnh bềnh.

Khuôn mặt cô trắng bệch, không còn vẻ dữ tợn, mà chỉ còn lại nỗi buồn thăm thẳm, vô tận.

Đôi mắt cô không còn trống rỗng, mà đẫm lệ.

Nước mắt của cô hòa vào dòng sông.

Cô nhìn chằm chằm vào Khoa, không phải với sự căm thù, mà là một sự oán trách, một câu hỏi câm lặng.

Tiếng sáo của ông Tư vẫn vang lên, nỉ non, ai oán.

My bỗng nhiên cất tiếng hát.

Cô hát chính bài ru mà Khoa đã nghe thấy ở sông Cỏ Ma.

"...Ầu ơ... gió đưa cây cải về trời... rau răm ở lại chịu đời đắng cay..."

Giọng hát của My trong trẻo, hiền hòa, đầy lòng trắc ẩn.

Nó không ma mị như tiếng hát của oan hồn, mà là lời xoa dịu của người sống dành cho người chết.

Bóng hình Út Trà run rẩy.

Cô đưa đôi tay trắng bệch lên như muốn níu lấy một thứ gì đó.

Cô nhìn Khoa, rồi nhìn My, rồi nhìn ông Tư.

Nỗi oán hận trên khuôn mặt cô dường như đang tan ra, nhường chỗ cho sự mệt mỏi của một linh hồn đã lang thang quá lâu.

Tiếng sáo của ông Tư chuyển điệu, trở nên thanh thoát hơn, như một lời dẫn đường.

Ông hất hàm về phía Khoa:

"Nói với cô ấy đi.

Nói những gì cậu thật sự nghĩ."

Khoa hít một hơi thật sâu.

Anh không còn sợ hãi nữa.

Anh chỉ thấy thương cảm.

"Cô Út"

Anh nói, giọng chân thành:

"Nơi này đẹp lắm.

Nhưng nó không phải là nhà của cô nữa.

Xin cô hãy đi đi.

Hãy tìm đến một nơi không còn đau khổ.

Sẽ có người nhớ đến cô.

Tôi... tôi sẽ không quên câu chuyện của cô."

Bóng hình Út Trà nhìn anh một lần cuối.

Một giọt nước mắt đen ngòm lăn dài trên má cô, rơi xuống mặt nước, tạo thành một gợn sóng lan tỏa.

Cô từ từ quay người, và chìm dần xuống lòng sông, tan vào bóng tối.

Cùng lúc đó, vòng tròn lục bình cũng từ từ tản ra, trôi đi theo dòng nước.

Cơn gió gào thét bỗng nhiên ngừng lại.

Mưa cũng tạnh hẳn.

Bầu trời quang đãng, để lộ ra vầng trăng tròn vành vạnh sau cơn bão.

Trên mặt nước, chỉ còn lại những viên chè trôi nước đang lững lờ trôi về phía cửa sông.
 
Con Nước Vong Hồn
Chương 5: Con Nước Vong Hồn


Chương 5: Con Nước Vong Hồn

Đàn lễ đêm đó đã thay đổi mọi thứ.

Sáng hôm sau, sông Cỏ Ma trở nên hiền hòa một cách lạ thường.

Những mảng lục bình khổng lồ đã trôi đi đâu mất, để lại một dòng sông thoáng đãng.

Khoa gọi điện về công ty, báo cáo rằng kết quả khảo sát cho thấy nền địa chất ở Cỏ Ma cực kỳ phức tạp và không ổn định, không thích hợp để xây dựng cầu.

Anh đề xuất một vị trí khác, cách đó vài cây số về phía hạ lưu.

Sau một hồi tranh cãi, cấp trên của anh cũng phải đồng ý.

Dự án cầu 'Số 5' vẫn sẽ được thực hiện, nhưng nó sẽ không còn xâm phạm đến nơi an nghỉ của Út Trà nữa.

Khoa ở lại Vị Thanh thêm một thời gian để hoàn thành nốt công việc.

Anh và My ngày càng gắn bó.

Nỗi sợ hãi mà họ cùng nhau trải qua đã trở thành một sợi dây liên kết vô hình nhưng bền chặt.

Anh không còn ghét cái mùi đất phèn nữa.

Anh thấy nó thân thương.

Anh học cách nghe tiếng côn trùng rả rích mỗi đêm, học cách phân biệt các loại cây trái trong vườn.

Miền Tây đã không còn là một nơi xa lạ.

Nhưng vết sẹo trong tâm hồn anh thì không bao giờ lành hẳn.

Vài năm sau, Khoa và My đã kết hôn và sống ở Sài Gòn.

Anh đã là một kỹ sư trưởng, công việc bận rộn.

Nhưng anh không bao giờ nhận những dự án liên quan đến sông nước nữa.

Thỉnh thoảng, vào những đêm mưa, khi ngồi một mình trong căn hộ chung cư cao tầng, anh lại có cảm giác như đang ở Vị Thanh.

Anh ngỡ như nghe thấy mùi bùn non và lá mục thoang thoảng trong không khí.

Và đôi khi, thật khẽ, thật xa, anh ngỡ như nghe thấy một giọng ru quen thuộc.

"...Gió đưa cây cải về trời... rau răm ở lại..."

Anh biết, dù đã rời xa miền Tây, nhưng dòng nước sông Cỏ Ma đã chảy vào trong hồn anh, mang theo cả câu chuyện về một oan hồn dưới đám lục bình.

Anh đã thoát khỏi Ma Lục Bình, nhưng linh hồn của khúc sông ấy, với tất cả sự bi thương và giận dữ của nó, sẽ mãi mãi là một phần trong ký ức của anh.

Một lời nhắc nhở rằng, bên dưới vẻ yên bình của sông nước, luôn có những câu chuyện chưa được kể, những nỗi oan chưa được giải, và những con nước vong hồn vẫn đang chờ đợi.
 
Back
Top Bottom