Huyền Huyễn Con Kiến - Mỗ Mỗ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,678
0
36
AP1GczPjPB4OyMg-Kzc9skvxcd_2TA0d-UBF6oY2ztgK1Mbg3Zw3W7Keh3JUp4TOI1OqpX4lbITruhkWmHVE6ga2H0hP361p1-U4mkjDX8Z5O3T4qx_warErJAfCUyb-cOHD8tKAVR4IQryO0Mu1OoT5oaqo=w215-h322-s-no-gm

Con Kiến - Mỗ Mỗ
Tác giả: Mỗ Mỗ
Thể loại: Huyền Huyễn, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

CON KIẾN

Tác giả: 某某

Editor: Team Fukamidori

Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, góc nhìn nữ chính, nữ cường, báo thù, HE

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Ta và Long Vương phi mang thai cùng một lúc.

Long Vương phi làm nũng kể với Long Vương rằng bản thân mơ thấy Long Tử muốn có một chiếc tã lót làm từ lông thỏ.

Long Vương ngay lập tức ra lệnh săn bắt tộc Thỏ của ta.

Ta bụng mang dạ chửa quỳ trước điện Long Vương suốt ba ngày vẫn không thể nào bảo vệ được mạng sống của mọi người trong tộc.

Sau đó, Long Vương phi sinh ra một con Tiểu Thanh Xà. Còn ta, một thị thiếp tộc Thỏ nhỏ bé lại sinh ra được Long Tử.

Ngoài việc dùng mọi linh dược bồi bổ cho Tiểu Thanh Xà, nàng ta còn dùng mọi thủ đoạn để hãm hại Long Tử của ta.

Nhưng có lẽ Long Vương phi không thể nào biết được, Long Tử mà nàng ta tự tay mổ đan rút gân lại chính là con ruột của mình.​
 
Con Kiến - Mỗ Mỗ
Chương 1


1.

Long Vương và Long Vương phi kết hôn mười lăm năm mà vẫn chưa có con nối dõi.

Vì muốn bảo vệ dòng dõi của tộc Rồng nên Long Vương đã đưa ta, một công chúa tộc Thỏ từ núi Thanh Thành về.

Chỉ bởi tộc Thỏ bọn ta vốn nổi tiếng với khả năng sinh sản.

Cha mẹ ta khóc đến đỏ cả mắt nhưng cũng không dám làm trái ý Long Vương.

May mắn thay, ta quả thực có thể sinh con, chỉ sau ba tháng vào Long Cung đã có tin vui.

Long Vương biết tin thì cười rạng rỡ, lập tức hạ lệnh: “Thưởng, phải trọng thưởng! Đem vài rương bảo vật trong kho báu của bản vương gửi đến tộc Thỏ cho bọn họ tu luyện.”

Ta đưa tay đặt lên chiếc bụng nhỏ vẫn chưa lộ rõ, mỉm cười tự giễu.

Đời ta coi như đã bị hủy hoại, nếu có thể nhờ ta mà người trong tộc sống tốt hơn cũng xem như không phụ lòng họ đã yêu thương ta bấy lâu.

Nhưng có lẽ số phận thích trêu đùa con người. Đến ngày thứ năm sau khi quà được gửi đi thì Long Vương phi lại được chẩn đoán đã mang thai.

Thần y rùa quả quyết khẳng định rằng trong bụng Long Vương phi nhất định là Long Tử.

Ngay cả Long Vương cũng bị kinh động.

Ông ta run rẩy bước vào tẩm điện của Long Vương phi, vỗ vai nàng ta vui mừng nói: “Con ngoan, con ngoan, bao nhiêu năm nay không có tin vui gì, hóa ra là chờ Long Tử giáng sinh.”

“Tộc Rồng chúng ta ngoài tổ tiên đời đầu thì những hậu duệ khác đều là từ Thanh Xà tu luyện thành hình rồng.”

“Đứa trẻ này vậy mà lại trực tiếp vượt qua hàng trăm năm tu luyện, là điềm lành hiếm có của tộc Rồng ta!”

Kể từ đó đứa trẻ trong bụng ta bị tất cả mọi người lãng quên.

Đám tôm hầu giỏi nhất là nhìn mặt mà đối xử. Bọn chúng thấy ta không được sủng ái liền cố tình mang đến cho ta cơm thừa canh cặn.

Vì sự sống của đứa trẻ trong bụng, ta cắn răng chịu đựng.

Từ khi Long Vương phi mang thai, nàng ta bắt đầu không vừa mắt ta ở mọi việc.

Nàng ta ra lệnh ta phải dùng tay trần bóc vỏ ngọc trai, mỗi ngày phải gom đầy một rổ.

Long Vương phi còn ép ta mỗi ngày phải quỳ trước Phật, tụng kinh cầu phúc cho nàng ta và Long Tử, chép hết một cuốn Long Phúc Chân.

Tay ta lúc nào cũng đầy vết thương do vỏ sò cứa phải, thậm chí có lần trong lúc chép kinh không cẩn thận làm dây máu lên trang giấy.

Long Vương phi khóc lóc, tố cáo rằng ta cố ý nguyền rủa Long Tử của nàng ta. Long Vương lập tức hạ lệnh cho đám tôm hầu tát vào mặt ta trước mặt các tướng lĩnh tôm cua.

Trong những tháng ngày khổ sở đó, thứ duy nhất để ta dựa dẫm là những lá thư mà đệ đệ gửi đến.

Nó kể rằng hoa mơ trên núi Thanh Thành lại nở thành từng chùm từng chùm trắng xóa.

Nó nói đến năm sau, khi hoa mơ nở rộ, ta và Tiểu Thanh Xà có thể cùng nhau trở về núi Thanh Thành. Lúc đó nó sẽ làm rượu hoa mơ cho ta uống.

Trong lá thư mới nhất, đệ đệ ta vui sướng kể rằng em dâu vừa sinh được một ổ thỏ con, lông chúng mềm mại, bóng mượt, sau này Thanh Xà của ta sẽ làm em út.

Ta xoa bụng thì thầm đọc thư cho Thanh Xà nghe: “Nghe thấy không, sau này con sẽ có rất nhiều anh chị, ai cũng sẽ thương con cả. Thanh Xà của ta đâu phải là đứa trẻ không ai yêu thương chứ!”

2.

Long Vương phi sau một giấc ngủ tỉnh dậy thì chảy máu không ngừng.

Thần y rùa sau khi chẩn đoán, tay run rẩy lau mồ hôi rồi mới bẩm báo với Long Vương: "Vương phi bị ác mộng quấy nhiễu. Thái tử của chúng ta đã đến báo mộng với Vương phi rằng nếu điều ước của thái tử không được thực hiện, ngài ấy sẽ tức giận, không thèm đến Long Cung nữa."

Long Vương giật mình, vội ngồi xuống bên cạnh Vương phi nắm lấy tay nàng ta, lo lắng hỏi thêm: "Long Tử của chúng ta muốn gì, nàng cứ nói đi, ta nhất định sẽ thực hiện."

Long Vương phi che mặt, giọng nghẹn ngào: "Bé con, bé con nói không thích chiếc tã lót mà chúng ta đã chuẩn bị."

Sắc mặt căng thẳng của Long Vương lúc này mới dịu xuống:

"Ta còn tưởng là chuyện gì lớn lao. Nàng nói đi, đứa trẻ muốn loại tã lót nào? Làm từ tơ tằm hay lông chồn? Ta nhất định sẽ tìm được."

Ánh mắt của Long Vương phi lướt qua khuôn mặt ta, rồi nàng ta lắc đầu, nói khẽ:

"Long Tử của chúng ta rất hiểu chuyện, làm sao lại làm khó phụ hoàng nó? Đêm qua bé con báo mộng với ta, nó nói muốn da lông của thỏ con trong tộc Thỏ."

Long Vương vung mạnh tay: "Chuyện này dễ thôi. Tướng cua, mau đi tìm đi."

Long Vương phi nhìn ta rồi nở một nụ cười quỷ dị.

Bỗng nhiên, bụng ta quặn đau dữ dội như thể có nguy hiểm không thể kiểm soát đang kéo đến. Ta hét lớn: "Bụng thần thiếp đau quá!"

Long Vương thẳng tay tát mạnh vào mặt ta:

"Tiện tì! Dám làm kinh động Long Tử của ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Ta ôm mặt không thể ngăn mình nhớ lại ngày Long Vương đến tộc Thỏ để chọn thú phi.

Ngài ấy bỏ qua biết bao nhiêu tỷ muội xuất sắc trong tộc mà chỉ chọn mỗi mình ta.

Ta không cam lòng hỏi Long Vương: “Vì sao ngài phải chọn thần thiếp?"

Long Vương cong môi cười nhạt:

"Ta thích sức sống tràn trề của nàng. Nhìn nàng như có một nguồn sinh lực bất tận."

Ta cũng từng có một thời gian ngọt ngào.

Ngày đầu tiên đến Long Cung, Vương hậu không thích ta nên khắp nơi đều nhắm vào ta.

Long Vương vẫn cười mà bảo vệ ta trong lòng: "Thỏ con tinh nghịch, Vương hậu còn cần phải so đo sao?"

Thế mà giờ đây, chưa đầy một năm, Vương phi đã mang trong mình Long Tử cao quý nhất của toàn bộ tộc Rồng. Còn ta, một công chúa tộc Thỏ đã trở thành vết nhơ trong mối tình kéo dài nhiều năm của Long Vương và Vương phi.

Câu nói của Long Vương phi kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man nhưng lại khiến ruột gan ta quặn thắt.

Nàng ta dịu dàng kéo tay Long Vương:

"Người nha, chuyện này cứ để bọn tỳ nữ làm. Sao người phải tự mình động tay? Cẩn thận lại đau tay."

"Long Tử của chúng ta nói muốn dùng lông của Thỏ hoàng tộc để làm tã lót. Thần thiếp nghe nói em dâu của Thỏ muội vừa mới sinh một lứa thỏ con."

"Những con thỏ hoang ngoài kia, làm sao xứng để quấn lấy Long Tử của chúng ta?"

Ta lập tức khuỵu gối xuống đất, níu lấy vạt áo của Long Vương nghẹn ngào cầu xin: "Vương thượng, tuyệt đối không thể. Thần thiếp nguyện tự tay dùng tơ tằm để làm chiếc tã mềm mại nhất thiên hạ cho Long Tử, xin ngài đừng làm hại cháu trai cháu gái của thần thiếp. Chúng là lứa con đầu tiên của đệ đệ thần thiếp, cũng là anh em của đứa trẻ trong bụng thần thiếp mà."

Ánh mắt Long Vương thoáng dao động:

"Ninh Hương, nàng cũng biết rằng Nhiễm Nhiễm đang mang thai. Trong lúc này mà lột da thân nhân của nàng ấy lòng ta cũng không đành."

Vương phi ngước mắt nhìn Long Vương, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ: "Thần thiếp đã biết, vương thượng quả thật là vị vua nhân từ nhất thế gian. Thần thiếp nguyện ủng hộ mọi quyết định của người."

Vừa dứt lời, nàng ta mềm mại ngất lịm đi.

Thần y rùa giậm chân lo lắng: "Vương thượng, ngài còn chần chừ gì nữa? Long Tử đã nổi giận, nếu ngài để người bỏ đi thì dù chúng ta có hối cũng không kịp."

Rõ ràng ta thấy lúc Vương phi ngất đi đã liếc mắt ra hiệu cho thần y rùa. Ta nhanh chóng túm lấy cánh tay nàng ta hét lên:

"Ngươi đừng giả vờ nữa, mau đứng dậy! Ta đã nhìn thấy tất cả rồi."

Thần y rùa quỳ rạp trước mặt ta, không ngừng dập đầu: "Thỏ phi nương nương, xin người mau buông tay! Nếu cứ kéo nữa, đứa trẻ trong bụng Vương phi nhất định không giữ được."

Long Vương thẳng tay đẩy mạnh ta ra mặc kệ ta ngã đập đầu vào góc bàn, hạ lệnh với vẻ hối hả: "Mau đến tộc Thỏ, bắt hết lứa thỏ con của Thái tử Thỏ vừa sinh rồi lột da làm tã lót. Ra lệnh cho đám tôm hầu làm việc không nghỉ, nhanh chóng làm xong tã cho ta."

Ta ôm bụng quỳ trước điện Long Vương suốt ba ngày ba đêm vẫn không đợi được lệnh thu hồi.

Cho đến khi máu tràn xuống chân, thứ ta nhận được chỉ là mệnh lệnh lạnh lùng của Long Vương: "Không giữ được Long Tử của ta, ta sẽ chôn đứa nhỏ cùng toàn bộ tộc Thỏ của ngươi."

3.

Để bảo vệ những đứa trẻ, đệ đệ ta và vợ của đệ đệ đã bị tướng cua g**t ch*t. Mẹ ta tuyệt vọng cố gắng che chở tụi nhỏ nhưng vẫn bị chúng đánh ra ngoài. Cha ta đỏ mắt nhìn cảnh tang thương, liều mình chạy đến giật lấy thỏ con lại bị đám tướng cua đâm vào người cả chục lỗ.

Cả hoàng tộc tộc Thỏ của ta đều bị tộc Rồng g**t ch*t hoàn toàn.

Khi một người đã đau lòng đến mức tuyệt vọng thì chẳng còn nước mắt chảy ra nữa.

Nước mắt không rửa sạch được ân oán, nợ máu phải trả bằng máu.

Cha ta từng dạy ta bí thuật gia truyền của tộc Thỏ, trộm long tráo phụng.

Ta chưa từng biểu diễn chiêu thức này trước mặt người khác, không ngờ lần đầu sử dụng lại thuận lợi đến bất ngờ.

Có lẽ đó là do người cha đáng thương của ta trên trời phù hộ.

Ta đã thành công.

Ta chuẩn bị sẵn thuốc kích sinh, đến khi Vương phi chuyển dạ thì lập tức uống vào ngay.

Chúng ta cùng lúc sinh con.

Trong khi Vương phi được bao người chú ý thì nàng ta sinh ra một con Tiểu Thanh Xà uể oải, yếu ớt.

Còn ta, người luôn bị ghẻ lạnh lại sinh ra Long Tử đầu tiên của tộc Rồng trong suốt bao nhiêu năm qua.

Khi Vương phi biết Long Tử mà mình mong mỏi bấy lâu hóa thành một con Tiểu Thanh Xà, nàng ta lập tức dùng một kiếm g**t ch*t vị thần y rùa vốn khẳng định chắc nịch.

Đối với bên ngoài, nàng ta chỉ nói rằng thần y rùa đã sơ suất trong việc chăm sóc quá trình sinh nở của mình.

Long Vương và lão Long Vương từ sớm đã lập tức đến tẩm cung của ta.

Bọn họ phấn khích tranh nhau bế lấy Long Tử.

Lão Long Vương cười tít mắt, không thấy cả chân mày: "Tốt, tốt, tốt! Không hổ danh tộc Thỏ, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi đã sinh cho tộc Rồng chúng ta một đứa trẻ đầy triển vọng nhất. Ngươi muốn gì cứ nói!"

Ta nằm yếu ớt trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc của một người mẹ: "Thần thiếp chỉ mong đứa trẻ này được bình an khỏe mạnh trưởng thành, sau này có thể phụ tá thật tốt cho đích tử của Vương hậu."

Lão Long Vương sốt ruột đến mức đi vòng vòng trong phòng: "Ngươi nói vậy, ngươi nói vậy... Long Tử cao quý của chúng ta lại là con thứ, sau này nếu kế vị, đó sẽ là một vết nhơ."

Long Vương thì trấn an, đẩy lão Long Vương sang một bên: "Được rồi, phụ vương, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà.”

"Vương hậu nổi tiếng là người dịu dàng, đức hạnh, chúng ta cứ ghi tên Long Tử dưới danh nghĩa của nàng. Khi đó, Long Tử cao quý của chúng ta sẽ trở thành đích trưởng tử thôi."

Lão Long Vương nhíu mày: "Thật sao? Liệu nàng ta có chịu từ bỏ vị trí đích trưởng tử của Tiểu Thanh Xà?"
 
Con Kiến - Mỗ Mỗ
Chương 2


4.

Long Vương bị mất mặt.

Sau khi nghe tin con của ta sẽ được ghi dưới danh nghĩa Vương phi, còn con trai trưởng chính thống của nàng ta lại bị cướp vị trí, Long Vương phi tức giận đến đỏ cả mắt.

“Nếu ghi Long Tử vào danh nghĩa của ta, vậy thì Thanh Xà của chúng ta phải làm sao? Huống chi năm đó ngài chỉ mới ba trăm tuổi đã hóa hình thành công, là vị vua vĩ đại nhất thế gian này. Chẳng lẽ ngài không muốn xem tiềm năng của Thanh Xà chúng ta sao?”

Một hồi nói vừa như trách mắng, vừa như thuyết phục, Long Vương đành từ bỏ ý định ghi Long Tử vào danh nghĩa của Long Vương phi.

Để thể hiện sự rộng lượng của mình với tư cách là chính thất, Long Vương phi bèn thỉnh cầu Long Vương đưa ta và Long Tử đến ở trong cung của nàng ta.

Long Vương vui mừng vì cảnh thê thiếp hòa thuận, huynh đệ cùng nhau lớn lên nên nhanh chóng đồng ý.

Ngày thứ hai sau khi ta và Long Tử chuyển đến, Vương phi ngay lập tức cướp mất Long Tử.

Nàng ta nói rằng nếu ta có thể sinh được Long Tử, hẳn là sữa của ta rất tốt cho đứa trẻ.

Thế là nàng ta cho thôi việc nhũ mẫu của Thanh Xà, bắt ta - một thị thiếp - làm nhũ mẫu cho Thanh Xà.

Không màng tất cả, ta trực tiếp tìm đến Long Vương.

“Vương thượng, thần thiếp tuy thân phận thấp kém nhưng thần thiếp cũng là mẫu thân của Long Tử, là thiếp thất của ngài."

"Vương hậu lại muốn thần thiếp làm nhũ mẫu cho Thanh Xà điện hạ, thần thiếp thật sự không cam lòng."

Long Vương có phần mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Tứ hải bát hoang nhiều chuyện như vậy, ngươi cho rằng bản vương quá nhàn rỗi sao? Ngày ngày tìm đủ loại phiền phức quấy rầy ta."

Ta quỳ dưới đất cố níu lấy đôi giày của ông ta không buông: "Vương thượng, thần thiếp cầu xin ngài, cho thần thiếp cùng Long Tử trở về cung điện của mình đi."

"Thần thiếp ngày ngày không thể gặp Long Tử, lại còn phải làm nhũ mẫu cho Thanh Xà, thần thiếp..."

Long Vương không nói thêm lời nào, chỉ phất tay ra lệnh cho tướng cua kéo ta ra ngoài.

"Thỏ phi nương nương, xin hãy lấy đại cục làm trọng."

Sự cầu xin lần này của ta chẳng những không khiến vương hậu kiêng dè mà còn phơi bày hoàn toàn sự thờ ơ của Long Vương đối với ta trước mặt nàng ta.

Từ đó nàng ta bắt nạt ta và Long Tử càng thêm ngang nhiên.

Long Vương phi không cho phép ta ôm Long Tử, cũng không cho phép ta chăm sóc Long Tử, thậm chí ngày ngày ép buộc ta nuôi dưỡng Thanh Xà.

Nhìn nhà bếp nhỏ không ngừng mang đến đủ loại đồ bổ, ta cười vui vẻ.

Ta được bồi bổ dinh dưỡng đầy đủ, Thanh Xà nhỏ bé mà ta nuôi dưỡng cũng trắng trẻo, mũm mĩm.

Nhưng còn Long Tử thì không được may mắn như vậy rồi.

5.

Vương phi mỗi ngày chỉ cho Long Tử uống nước rửa nồi, hoặc thậm chí trực tiếp cho uống nước biển.

Long Tử ngày ngày đều bị sặc đến nôn mửa liên tục.

Khuôn mặt vốn đầy sức sống giờ đây đã vàng vọt, tiều tụy.

Ta giả vờ không chịu nổi, lao vào tẩm cung của Vương hậu, van xin nàng ta hãy nhân từ với Long Tử một chút.

Nhưng mỗi lần ta cầu xin thì thủ đoạn của nàng ta lại càng nhiều hơn, tàn nhẫn hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc hai đứa trẻ đã đến tuổi đi học.

Hai anh em bước đi cùng nhau, Thanh Xà lại cao hơn Long Tử một cái đầu.

Ta khóc lóc cầu xin Vương phi trả lại Long Tử cho ta.

"Nương nương, nay Thanh Xà điện hạ đã không cần bú nữa, liệu người có thể trả lại Long Tử cho ta được không?

"Người lúc nào cũng bảo với lão Long Vương và vương thượng rằng mình hiền đức rộng lượng, người tự nhìn xem, Long Tử đã bị người hành hạ thành bộ dạng thế nào rồi?"

Vương phi không kiên nhẫn phất tay áo: "Đừng ồn ào. Ta chịu nuôi Long Tử là vì nể tình cảm với vương thượng, ngươi nghĩ ta thật sự muốn nuôi con của tộc Thỏ các ngươi sao?"

Lời này đúng lúc bị Long Vương nghe thấy. Hai người nhìn nhau đầy thâm tình như thể thế gian chỉ còn họ.

Còn ta chỉ biết dậm chân bỏ đi.

Long Tử và Thanh Xà cùng học ở học đường vài ngày, thiên phú khác biệt đã hiện rõ.

Ân sư dạy học của Long Vương quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt: "Vương thượng, thiên phú của Long Tử và Thanh Xà không thể so sánh. Long Tử thiên tư xuất chúng, qua một lần là nhớ. Còn Thanh Xà thì kém cỏi hơn nhiều."

Long Vương mở tiệc mừng to, lập tức sắc phong Long Tử làm thái tử.

"Con của bản vương là đứa trẻ thông minh nhất tứ hải bát hoang. Ta, cuối cùng cũng có người nối dõi rồi."

Long Vương vùi đầu vào cổ Vương phi: "Ninh Hương, ta trước hết phải là Long Vương của Đông Hải, sau đó mới là thiếu niên lang của nàng.

Ta không thể vì tình yêu mà bỏ mặc cơ nghiệp vạn năm của tộc Rồng."

Vương phi mím môi nở nụ cười gượng ôm lại Long Vương: "Vương thượng, Long Tử và Thanh Xà đều là con của thần thiếp. Bất kể ai làm thái tử, thần thiếp làm mẹ cũng chỉ có thể vui mừng."

Ta đứng từ khe hở ngăn cách nhìn vào rõ ràng thấy trong mắt Vương phi tràn ngập sát ý.

6.

Long Thái Tử và Tiểu Thanh Xà cùng bị bệnh.

Long Vương phi mời mụ phù thủy được xem là tà môn nhất trong Long Cung đến khám bệnh cho hai đứa trẻ.

Mụ phù thủy quỳ xuống, ngón tay chỉ vào hai đứa trẻ, giọng lạnh lùng nói: “Vương thượng, sai rồi! Mọi thứ đều sai cả! Hai đứa trẻ đã bị đánh tráo rồi.”

Ta siết chặt nắm tay, tim như nhảy lên tận cổ họng.

Chẳng lẽ, chuyện ta tráo đổi hai đứa trẻ đã bị mụ phù thủy phát hiện?

Nhưng cha ta từng dạy ta rằng, đây là bí thuật của hoàng tộc tộc Thỏ, khắp tứ hải bát hoang chỉ có ta và người là có thể giải được.

Long Vương cũng chấn động, bật dậy hỏi: “Ngươi nói hai đứa trẻ của bản vương bị tráo đổi? Nhưng khi Vương hậu sinh con, bản vương vẫn luôn ở trong phòng sinh mà.”

Vương hậu lập tức nước mắt như mưa: “Vương thượng, người còn nhớ không? Thần y rùa từng nói thần thiếp mang thai một tiểu Long Tử, sao khi sinh lại là một con Tiểu Thanh Xà chứ?”

Ta giật mình ngẩng đầu nhìn Vương hậu.

Khi còn ở tộc Thỏ, ta từng nghe các bô lão nói giữa mẹ và con luôn có mối liên kết tâm linh, chẳng lẽ Vương hậu đã nhận ra Long Thái Tử mới chính là con ruột của nàng ta?

Thật không ngờ câu nói tiếp theo của mụ phù thủy lại khiến ta nhẹ nhõm hẳn:

“Vương thượng, Vương hậu, lão thân đã thỉnh ý thiên đình, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm mấu chốt của hai đứa trẻ.”

“Vương hậu vốn mang thai Long Tử tôn quý nhất tứ hải bát hoang nhưng khi Long Tử được hạ sinh, lại bị đứa trẻ do Thỏ phi nương nương sinh ra xung đột. Nếu không có đứa trẻ của Thỏ phi làm ảnh hưởng, Thanh Xà điện hạ mà Vương hậu sinh ra mới thực sự là Long Tử cao quý nhất.”

“Thực chất, Long Tử chân chính chính là Thanh Xà điện hạ mà Vương hậu sinh ra.”

Long Vương ôm đầu vẻ mặt rối rắm: “Dừng lại, dừng lại, bản vương nghe ngươi nói đến hoa cả mắt. Ngươi chỉ cần nói ta phải làm gì, đừng vòng vo nữa.”

Mụ phù thủy và Vương hậu nhìn nhau, thấy Vương hậu khẽ gật đầu, mụ nhanh chóng nói: “Vương thượng, để Long Tử chân chính tức là Thanh Xà điện hạ của chúng ta có thể phát triển mạnh mẽ, lão thân đề nghị rút đan rồng và gân rồng từ Long Thái Tử, trả lại cho Thanh Xà điện hạ.”

Long Vương phi đang âm thầm lên kế hoạch, muốn phế bỏ Long Thái Tử sao?

Ta thực sự mong chờ ngày Long Vương phi biết được rằng đứa trẻ mà nàng ta đang làm tổn thương lại chính là cốt nhục của nàng ta.

Nhưng hiện tại ta vẫn phải phối hợp với Vương phi trong vở diễn này.

“Vương thượng, ngài nghĩ xem Long Thái Tử của chúng ta thông minh khỏe mạnh đến nhường nào.”

“Dù đứa trẻ nào cũng đều là cốt nhục của ngài. Sao ngài có thể vì sự thật này mà đẩy Long Thái Tử vào cảnh nguy hiểm chứ?”

Long Vương sững người.

Ông ta đi qua đi lại trong điện, nhìn Long Thái Tử và Thanh Xà vài lần.

Xua tay: “Thôi thôi, đều là cốt nhục của bản vương.”

Thế nhưng Long Vương phi ôm Thanh Xà khóc đến đỏ cả mắt:

“Vương thượng, con của chúng ta lẽ ra phải là Long Tử mạnh mẽ nhất thế gian.”

“Người nghĩ xem chúng ta đều là tộc Rồng, còn Thỏ muội chỉ là tộc Thỏ hèn mọn.”

“Nếu không phải đứa trẻ của nàng ta cướp đi vận khí của con ta, Thanh Xà của chúng ta đã ưu tú biết bao.”

Long Vương cũng đỏ mắt, đi vòng quanh hai đứa trẻ.

“Phù thủy, nếu rút đan và gân rồng của Long Thái Tử để thay cho Thanh Xà, sẽ có hậu quả gì?”

Long Vương phi liếc mắt ra hiệu cho mụ phù thủy.

Mụ vội vàng quỳ xuống: “Vương thượng, lão thân lấy mạng ra đảm bảo nếu trả lại đan và gân rồng cho Thanh Xà điện hạ, không đến năm mươi năm ngài ấy sẽ hóa rồng.”

Long Vương phi lập tức thuận thế quỳ xuống cạnh mụ phù thủy: “Vương thượng, đến lúc đó Thanh Xà của chúng ta sẽ trở thành Long Tử có huyết thống thuần khiết nhất thế gian.”

“Còn Long Tử pha tạp huyết thống tộc Thỏ làm sao có thể sánh bằng con chúng ta?”

Long Vương gật đầu.

Ta lập tức quỳ trước mặt Long Vương: “Vương thượng, không thể được.”

“Vương thượng, Long Thái Tử là phúc khí của Long Cung chúng ta.”

“Vương thượng, Long nhi cũng là cốt nhục của người mà.”

“Cầu xin người, nếu rút đan rút gân rồng thì Long nhi sẽ thành phế nhân mất.”

Long Vương phi tát thẳng vào mặt ta:

“Tiện nhân, nếu không phải vì ngươi và đứa trẻ của ngươi, Thanh Xà của ta sẽ là Long Tử ưu tú nhất tứ hải bát hoang. Nếu không phải vì Long Tử của ngươi nhiễm tà khí, Thanh Xà của ta sao lại từ rồng hóa thành rắn?”

“Vương thượng, ngày đó thần y rùa đã quả quyết, người cũng nghe thấy rồi đó.”

Dù ta có khóc lóc cầu xin thế nào thì Long Vương vẫn đồng ý với kế hoạch của Long Vương phi rút đan, rút gân rồng của Long Thái Tử.
 
Con Kiến - Mỗ Mỗ
Chương 3


7.

Long Thái Tử vốn đã yếu ớt, đau đớn đến mức gân xanh nổi đầy người.

Ta nhào tới ôm lấy con, che chở cho hắn ta.

“Vương thượng, cầu xin người đừng làm tổn thương Long nhi. Mọi hình phạt xin hãy giáng xuống thần thiếp, thần thiếp nguyện gánh chịu thay đứa trẻ này.”

Long Vương phi lập tức ra lệnh cho đám tôm hầu kéo ta ra.

Ngay trước mặt ta, nàng ta tự tay rạch bụng Long Thái Tử, moi ra một viên nội đan đẫm máu.

“Thỏ muội, nhìn đi, thứ cướp đoạt được sẽ không bao giờ lâu dài.”

Nói xong nàng ta chẳng buồn liếc nhìn Long Thái Tử đã bất tỉnh, vội vàng dâng nội đan đó đến trước mặt Thanh Xà.

“Con ngoan, mau, nuốt viên nội đan này đi.”

Thanh Xà quay mặt đi từ chối: “Đây là nội đan của ca ca, con thà cả đời không hóa rồng cũng không muốn làm tổn thương ca ca.”

Dứt lời đứa trẻ đẩy đám tôm hầu đang giữ ta ra rồi chạy tới chỗ ta: “Mẫu phi, người không sao chứ?”

Long Vương phi tức giận kéo mạnh Thanh Xà lại, ép nó há miệng rồi nhét viên nội đan của Long Thái Tử vào.

Ta đứng trân mắt nhìn con trai mình nuốt lấy viên nội đan của con trai nàng ta.

Mà viên nội đan này lại do chính Long Vương phi tự tay moi từ người con trai nàng ta ra rồi ép buộc nhét vào miệng con trai ta.

Long Vương thoáng quay mặt đi dường như không đành lòng. Ông ta ném cho ta một viên Hoàn Hồn đan: “Mau, cho Long Thái Tử dùng viên thánh châu này.”

Ta vội vàng nhận lấy nhưng lại bí mật tráo đổi, dùng viên châu cầm máu của tộc Thỏ ta cho Long Tử.

Từ cái ngày đồng tộc của ta bị sát hại thì ta đã chẳng còn biết lương tâm là gì.

Nếu phải trách thì trách Long Thái Tử lại là con của Long Vương phi.

Sau khi Thanh Xà nuốt nội đan của Long Tử thì tốc độ tu luyện của nó tăng nhanh như bay trong khi Long Tử ngày càng trở nên đần độn.

Điểm duy nhất còn lại là sức mạnh cơ bắp.

Trong bữa tiệc gia đình, Long Vương phi không hề che giấu vẻ đắc ý: “Vương thượng, thần thiếp đã nói mà, Thanh Xà của chúng ta chính là Long Tử có huyết thống thuần khiết nhất cũng là mạnh mẽ nhất thế gian.”

“Nếu không phải Thỏ muội và đứa con của nàng ta quấy rối, Thanh Xà của chúng ta đâu cần phải đi đường vòng như vậy.”

Vì cần đến thế lực nhà ngoại của Long Vương phi để bảo vệ Đông Hải cộng với mối tình thời niên thiếu với nàng ta, Long Vương ngày càng thiên vị Long Vương phi và Thanh Xà.

Ta nhiều lần khóc lóc van xin, nhưng Long Vương chỉ bảo ta lấy đại cục làm trọng.

8.

Chớp mắt đã đến cuộc tranh tài lớn mười năm một lần của Thú tộc.

Trên võ đài, Thanh Xà dẫn đầu tỏa ra ánh sáng riêng biệt của mình.

Long Thái Tử, người luôn bị Long Vương phi coi thường lại như một con ngựa ô đột nhiên vượt lên.

Dù mất đi nội đan khiến trí tuệ của hắn ta suy giảm hơn trước nhưng sức mạnh vẫn áp đảo tất cả.

Dựa vào sức mạnh phi thường, Long Thái Tử đã giành ngôi vị quán quân trong cuộc tranh tài.

Long Vương rạng rỡ hẳn lên: "Tốt! Rất tốt! Không hổ danh là Long Tử hiếm gặp của tộc Rồng chúng ta trong hàng vạn năm. Đáng thưởng!"

Nhìn sắc mặt Long Vương phi càng thêm u ám, ta cố ý bước ra giữa đám đông chắp tay thi lễ: "Vương thượng, Long Tử của chúng ta vì mất nội đan nên trí tuệ chưa trọn vẹn. Thần thiếp nghe nói ngài có một viên Hoàn Hồn đan, uống vào sẽ như hấp thụ được nội đan của linh thú nghìn năm. Không biết ý ngài thế nào?"

Long Vương cười lớn: "Ta còn tưởng chuyện gì ghê gớm. Cua Công đi lấy mang tới cho Long Thái Tử uống."

Cua Công lập tức quỳ xuống: "Vương thượng, ngài từng hứa với Vương hậu đợi Thanh Xà điện hạ hóa hình sẽ ban viên nội đan này cho Thanh Xà điện hạ."

Long Vương không bận tâm phất tay: "Chuyện nhỏ thôi. Đợi Thanh Xà hóa hình ta sẽ có thêm nhiều bảo vật quý hơn. Hiện giờ việc của Long Tử quan trọng nhất."

Cua Công không dám nhìn ánh mắt giận dữ của Long Vương phi, run rẩy đi lấy nội đan đưa cho ta.

Ta mỉm cười cất viên nội đan vào túi duyên dáng cúi người: "Vương thượng, người cũng thấy rồi đó. Long Tử của chúng ta vốn tài năng xuất chúng, dù có người lấy đi nội đan của nó cũng không ảnh hưởng đến sự ưu tú của Long Tử."

Dưới ánh mắt như muốn phun lửa của Long Vương phi, ta đỡ Long Vương dẫn Long Tử rời khỏi võ đài một cách đầy kiêu hãnh.

Trước khi đi, ta cố ý liếc nhìn Long Vương phi một cái đầy đắc ý.

Đêm đó, chúng ta phải gọi nước năm lần. Khi tôm thị hầu hạ rửa mặt, ta vẫn đu lên người Long Vương hỏi: "Vương thượng, Long Tử của chúng ta thật sự rất xuất sắc đúng không? Ngài nói xem, thần thiếp liệu có thể lại sinh thêm một Long Tử khác thông minh như Long Tử của chúng ta?”

"Long Tử của chúng ta có phải còn xuất sắc hơn Thanh Xà điện hạ không?"

Ngày hôm sau, khi đến thỉnh an Long Vương phi, ta phát hiện bình phong san hô trong tẩm điện của nàng ta đã được thay bằng tảo biển.

Ta không nhịn được mà cười thầm. Long Vương phi giờ đây chắc giận lắm?

Càng giận càng dễ bị hắc hóa đến khi bắt nạt Long Tử sẽ càng điên cuồng hơn.

Nghĩ đến bể máu đỏ tươi ở núi Thanh Thành, ta không thể kiềm chế được lý trí của mình.

Đã vậy, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.

Long Thái Tử lại một lần nữa đánh bại Thanh Xà điện hạ trong buổi luyện tập.

Khi đến thỉnh an, ta châm chọc: "Vương phi, ngài xem, gà rừng vẫn là gà rừng, cho dù có cướp đi nội đan của Long Tử cũng không thể sánh với phượng hoàng vàng."

Long Vương phi siết chặt tay đi qua đi lại trước mặt ta: "Ngươi đắc ý lắm đúng không?"

Ta bật cười.

"Con trai ta là Long Thái Tử, ta là mẫu thân của Long Vương tương lai thì tại sao ta không thể đắc ý?"

Thanh Xà lén chạy đến tìm ta: "Mẫu phi, người đừng tiếp tục khoe khoang trước mặt mẫu hậu nữa. Nếu mẫu hậu thực sự nổi giận, người và ca ca sẽ chịu thiệt."

Ta xoa đầu nó: "Thanh Xà không trách ca ca áp chế con sao?"

Thanh Xà ngoan ngoãn lắc đầu: "Con là đứa trẻ do người nuôi dưỡng, trong lòng con, người thân thiết như mẫu hậu. Ca ca tài giỏi hơn con là lẽ đương nhiên."

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của nó, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu ngày đó ta không dùng bí thuật tộc Thỏ tráo đổi nó và Long Tử thì hôm nay người chịu đày đọa bị sỉ nhục chính là nó.

Long Cung giờ đây yên bình hiếm có, ta càng lúc càng ngang tàng trong cung, còn Long Thái Tử lại càng ngày càng tỏa sáng ở học đường.

Thế nhưng đột nhiên Thanh Xà điện hạ bất tỉnh.

Bao lượt ngự y của Long Cung mời được mời đến rồi đi nhưng không một ai có thể chữa trị căn bệnh này của Thanh Xà điện hạ.

Ngay cả Long Vương cũng phải lên Thiên đình cầu xin linh dược trị bách bệnh nhưng vẫn không có hiệu quả.

Tì nữ thân cận của ta chạy vào với đôi mắt đỏ hoe: “Thưa nương nương, người mau đến xem, Vương phi muốn rút gân của Long Thái Tử!”

Mí mắt ta không kiềm được mà giật liên hồi.

Ta biết, việc ta gây rối không ngừng sẽ khiến Long Vương phi phẫn nộ nhưng không ngờ nàng ta lại điên cuồng đến mức này.

Hậu duệ tộc Rồng nếu bị rút gân sẽ trở thành kẻ tàn phế hoàn toàn.

Ta vội vã chạy đến tẩm điện của Vương phi.

Long Vương đang ngồi trên cao, Long Thái Tử bị áp chế quỳ dưới đất.

Mụ phù thủy lo sợ tới mức vừa run vừa đi vòng quanh Long Thái Tử: “Thưa vương thượng, Thanh Xà điện hạ sỡ dĩ yếu ớt như vậy đều là do Long Thái Tử cướp mất vận khí của ngài ấy.”

“Chỉ khi rút gân xương của Long Tử, nghiền thành bột cho Thanh Xà điện hạ uống thì ngài ấy mới tỉnh lại.”

Mắt ta đỏ bừng, điên cuồng lao đến che chở cho Long Thái Tử: “Không được,ta không cho phép các ngươi làm tổn thương đến con ta!”

Ánh mắt ta đầy kiên quyết, từng bước tiến đến trước mặt Long Vương phi, tát mạnh vào mặt nàng ta: “Là ngươi đúng không? Ngươi ghen tị vì con ta xuất sắc, cố tình âm mưu hãm hại, muốn diệt trừ Long Tử của ta.

“Vương thượng, Long Thái Tử chẳng lẽ không phải là huyết mạnh của Long Cung sao?”

Long Vương phi quả thật biết nhẫn nhịn, bị ta tát một cái mà chỉ che mặt, thuận thế quỳ xuống trước ta: “Thỏ phi muội muội, tỷ đã thành thân nhiều năm mà không có con cái, khó khắn lắm mới cầu được Thanh Xà. Giờ nó hôn mê bất tỉnh, tỷ hận không thể chết thay nó.”

“Muội muội cũng làm mẹ, Thanh Xà cũng là do chính tay muội nuôi lớn, chẳng lẽ muội thật sự đành lòng để Thanh Xà rời khỏi chúng ta sao?”

Ta không nhịn được lùi về phía sau, không biết đáp lại nàng ta thế nào.

Long Vương thở dài một tiếng: “Thỏ phi, Long Thái Tử và Thanh Xà đều là con của bản vương nhưng bản vương cũng nhìn thấy Thanh Xà đang nguy kịch lắm rồi.”

Ta tức giận đứng dậy: “Vậy còn Long Thái Tử thì sao? Nếu rút đi nội đan, rút cả gân cốt, Long Thái Tử sau này sẽ trở thành hậu duệ tộc Rồng có linh căn mỏng manh nhất. Nó vốn dĩ là viên minh châu rực rỡ nhất.”

Long Vương phi nắm lấy tay ta chân thành khẩn cầu: “Muội muội tốt của tỷ, tỷ xin thề, sau này sẽ để Thanh Xà nhận muội làm mẹ, hiếu thuận với muội như hiếu thuận với tỷ.”

“Tỷ sẽ chăm sóc Long Tử thật chu đáo, cầu xin muội, muội muội tốt, xin muội thương xót cho người làm mẹ như tỷ.”

Long Vương phất tay: “Được rồi Thỏ phi, tộc Thỏ các ngươi vốn thuận lợi về việc sinh con, giờ Thanh Xà nguy cấp, rút gân chỉ khiến Long Tử yếu đi chứ không ảnh hưởng đến thọ mệnh.”

Ta cúi đầu hành lễ: “Thần thiếp tuân lệnh.”

Long Vương phi tự mình rút gân Long Tử.

Long Thái Tử đỏ hoe mắt nhìn nàng ta: “Hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy, ngày sau ta nhất định sẽ báo thù.”

“Trừ khi ngươi giết ta, nếu không một trong hai chúng ta sẽ phải chết."

Ánh mắt Long Vương phi đầy điên loạn: “Ta chờ ngày ngươi báo thù.”

Long Tử sau khi bị rút gân thì ngay lập tức ngã khụy xuống đất, ta vội đỡ lấy hắn ta, giúp hắn ta trị thương.

Long Vương phi vẫn chưa nguôi giận, ngay trước mặt chúng ta nghiền nát gân rồng thành bột mịn.

Nhìn ánh mắt đầy căm hận của Long Tử, ta thêm một lời kích động: “Con yêu, nhớ cho kĩ sự bất lực và sỉ nhục hôm nay, ngày sau phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần!”
 
Con Kiến - Mỗ Mỗ
Chương 4


9.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Thanh Xà rất nhanh đã hóa thành Long Tử dựa vào nội đan và gân cốt của Long Thái Tử.

Long Vương lại một lần nữa thì thầm bên tai ta: “Thật lạ, Thỏ phi, tộc Thỏ các ngươi nổi danh sinh đẻ, vì sao bây giờ Long Tử đã trăm tuổi mà nàng vẫn chưa có tin vui?”

Ta chỉ thẹn thùng nép vào lòng Long Vương.

Không ai biết ta lén cho thuốc tuyệt tự của tộc Thỏ vào trong bữa ăn của Long Vương, để ông ta suốt đời cũng không thể có con được nữa.

Cả bốn phương tám hướng đều biết hoàng tộc tộc Thỏ bọn ta sinh con giỏi nhưng không ai biết để bảo vệ thân thể, khi con cháu đủ đầy thì các nam nhân hoàng tộc tộc Thỏ đều phải uống thuốc bí truyền.

Ngoài hoàng tộc tộc Thỏ, không ai có thể phát hiện ra vấn đề.

Vừa hay hoàng tộc tộc Thỏ bọn ta đã bị Long Vương tàn sát gần hết.

Triều đình Long Cung đời này chỉ có một con cháu xuất sắc, đó chính là Thanh Xà con ruột của ta.

Long Vương và Long Vương phi đắc ý bao nhiêu năm nay, giờ đây Thanh Xà đã đủ trưởng thành thì cũng đến lúc phải đền nợ máu.

Dưới sự chỉ dẫn và trợ giúp của ta, Long Tử đã phát hiện ra bằng chứng liên quan đến mẹ đẻ của Long Vương phi và việc liên kết với Long Cung Nam Hải.

Bằng chứng mơ hồ cùng với tin đồn chưa xác thực nhưng không thể phủ nhận, Long Vương đã chịu quá nhiều tổn thất từ nhà mẹ đẻ của Long Vương phi.

Khi Thanh Xà hôn mê, gia tộc của mẹ Long Vương phi đã dùng quyền lực gia tộc ép buộc Long Vương phải lột da rút gân của Long Tử.

Những năm qua Long Cung không có con cháu. Long Vương muốn lấy công chúa tộc Chuột Lông Tía làm thiếp và Long Vương phi lại lần nữa dùng đến thế lực mẹ đẻ.

Long Cung không còn con cháu sinh ra nữa, Long Vương đã tính hết mọi tội lỗi lên đầu Long Vương phi.

Khi Long Vương tức giận, xác chết nổi đầy biển.

Rất nhanh những quý tộc rồng đứng đầu là phụ thân của Long Vương phi bị chém giết, ngay cả đứa con mới sinh trong nôi cũng chết dưới lưỡi kiếm.

Long Vương phi đầu tóc rối bù quỳ trước cửa cung của Long Vương.

Nhìn kỹ thì đúng là nơi ta quỳ khi hoàng tộc tộc Thỏ của ta bị tàn sát.

Nàng ta cúi đầu quỳ dưới đất, từng chuyện từng chuyện kể về sự giúp đỡ và trung thành của nhà mẹ đẻ với Long Vương suốt những năm qua.

Nhưng có vẻ nàng ta không biết, khi nàng ta càng nói thì sắc mặt Long Vương càng khó coi.

Long Vương hiện tại đã cao cao tại thượng, khoảng thời gian thấp hèn trước khi hóa hình là điều không muốn nhớ lại cũng không muốn bị nhắc đến.

Long Vương phi bị giam vào lãnh cung còn Thanh Xà, hiện tại là Long Thái Tử Phục Hy quỳ trước mặt Long Vương nguyện thay mẹ chịu tội.

Long Vương nhìn con trai duy nhất của mình với ánh mắt trìu mến: "Con trai ngoan, Đông Hải Long Cung của chúng ta cần con gánh vác. Mẫu hậu con tâm địa xấu xa, gia tộc ngoại tổ quyền thế độc tài, tất cả những gì ta làm bây giờ là giúp con dọn sạch chướng ngại.”

10.

Ngày thứ mười sau khi Vương hậu bị giam vào lãnh cung, nàng ta kéo lấy tướng cua, bắt đầu náo loạn trong đó.

Những tướng cua đã từng tàn sát tộc Thỏ của ta năm nào, giờ đây lại chính là những người canh gác lãnh cung.

Trong suốt một trăm năm qua, ta cử người truy lùng ra bọn chúng rồi điều hết đến lãnh cung để phá hủy sự nghiệp của chúng, cắt đứt mọi chỗ dựa. Tất cả đều chỉ vì ngày hôm nay.

Khi Long Vương mặt mày xây xẩm đến lãnh cung thì Long Vương phi đang ngồi vắt vẻo trên đùi tướng cua bên cạnh còn có một đám tôn hầu sợ hãi quỳ xuống đất.

Ta nhìn một lượt đám tôm hầu đang quỳ dưới đất, những kẻ đã từng bức hại ta, sỉ nhục ta khi ta mang thai, tất cả đều có mặt ở đây.

Công sức ta bỏ ra nhiều năm không uổng phí.

Long Vương ra lệnh giết tất cả tướng cua và đám tôm hầu trong lãnh cung để bịt miệng.

Còn Long Vương phi, kẻ đã khiến Long Vương đội nón xanh bị Long Vương tự tay cạo vảy, lột da, rút gân, đan.

Sau khi hành hạ xong, Long Vương chỉ để lại một câu "Đừng để nàng ta sống" rồi tức giận bỏ đi, chẳng thèm liếc nhìn Long Vương phi đang quằn quại vì đau đớn.

Khi Long Vương phi không chịu nỗi đau đớn mà khóc la, ta lặng lẽ đến bên nàng ta thì thầm hỏi bên tai: "Nương nương, người chẳng bao giờ nghi ngờ sao? Sao đứa con trai mà thần y rùa đoán chắc là Long Tử lại hóa thành một con Thanh Xà vậy?"

Thân thể Long Vương phi co rút vì đau đớn, ngay lập tức run lên. Đôi mắt nàng ta tràn ngập sự nghi ngờ và hối hận. Nàng ta há miệng muốn nói gì đó thì ta đặt tay lên môi nàng ta: "Sụyt, đứa con Long Tử của chúng ta muốn gặp người đấy!"

Long Vương phi nhìn đứa con trai với đôi mắt đầy lệ: "Con, mẫu hậu xin lỗi."

Long Tử yên lặng kéo một chiếc ghế ngồi trước Long Vương phi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân thể nàng ta co giật: "Mẫu hậu, ngươi còn nhớ lần trước ngươi đã rút nội đan, rút gân của ta thế nào không? Bây giờ đến lượt ngươi, ngươi có cảm thấy đau không?"

Long Vương phi nước mắt ào ạt tuôn rơi, liên tục bỏ về phía Long Tử: "Ta không biết, ta không biết Long Tử xuất sắc nhất thế gian lại chính là con ruột của ta, tất cả đều là do Thỏ phi, con tiện nhân ấy.”

"Long nhi, con nhất định không được tha cho Thỏ phi, tất cả là do nàng ta. Nếu không phải nàng ta đổi con với Thanh Xà làm sao mẫu hậu có thể đối xử với con tàn nhẫn như thế?"

Long Tử cười, cười rồi lại rơi nước mắt: "Là vậy sao? Tất cả đều là lỗi của mẫu phi khi đổi ta với Thanh Xà sao? Ta bị kéo gân, rút đan, có lần nào mà mẫu phi không đứng ra che chở cho ta?

"Kẻ gây ra tội ác chính là ngươi đấy, mẫu hậu!"

Long Vương phi gào lên thảm thiết: "Thỏ phi, ta với ngươi chẳng có thù hận gì, sao ngươi phải hại ta như vậy, Thỏ phi!"

Một màn đỏ rực trên núi Thanh Thành năm nào cuối cùng đã chạm đến đôi mắt ta, những giọt nước mắt căm thù chậm rãi rơi xuống: "Ngươi gây ra họa hại cả hoàng tộc tộc Thỏ của ta, ngươi có tư cách gì nói chúng ta không có thù hận?"

Long Vương phi sững sờ: "Chỉ vì thế này?”

"Chúng chỉ là những kẻ hèn mọn của tộc Thỏ, lấy vài tấm da của chúng là đủ. Sao ngươi lại phải tốn công tính toán cả trăm năm chỉ vì mấy mạng của những con côn trùng này? Lại còn đổi con chúng ta?"

Ta hít một hơi thật sâu: "Ngươi gọi tộc Thỏ là hèn mọn nhưng đó là thân tộc của ta. Những tấm da mà ngươi nói, chính là mạng sống của cháu trai, cháu gái ta. Những con côn trùng trong miệng ngươi là huyết mạch thân cận của ta. Long Vương phi, ngươi đã sống cao ngạo quá lâu đến nỗi không còn hiểu được tình thân cơ bản nữa rồi.”

"Ngươi nói ta tại sao phải báo thù ngươi?"

Long Vương phi thất thểu nằm đó: "Chúng vốn dĩ thấp hèn, đứa con Long Tử của ta sinh ra dùng da chúng làm tã lót đã là vinh dự của chúng."

Long Tử cầm dao, từng mảnh từng mảnh cắt thịt Long Vương phi, hắn ta dùng pháp thuật nướng chín rồi nhét vào miệng nàng ta: "Độc phụ, lúc ngươi hại ta, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?"

Long Vương phi run rẩy đưa tay chạm vào tay Long Tử nhưng bị hắn hất ra: "Độc phụ, đừng dùng tay của ngươi chạm vào ta."

Long Vương phi nhắm mắt lại đến khi mở mắt ra, ánh mắt nàng ta trống rỗng, chết lặng: "Thỏ phi, ngươi thật độc ác, nếu có kiếp sau, ta nhất định..."

"Ngươi nghỉ ngơi đi, độc phụ như ngươi, hai tay dính đầy máu tươi thì ngươi nghĩ còn có cơ hội làm lại sao?"

Long Vương phi chỉ tay vào ta cười lớn: "Vậy còn ngươi? Ngươi là cái thá gì chứ? Ta có lỗi với ngươi, Long Tử của ta có từng có lỗi với ngươi không? Nó cũng chỉ là một đứa trẻ mà ngươi lại âm mưu để nó chịu đủ mọi nhục nhã."

Long Tử cắm dao vào chân Long Vương phi: "Ý gì đây? Nói rõ ra."

Long Vương phi cẩn thận vuốt mặt Long Tử: "Con trai, chúng ta mới là mẹ con ruột, nếu không phải..."

Nhưng Long Tử không nghe nàng ta nói, lập tức bóp cổ nàng ta: "Ngươi nói ngươi là mẹ ruột của ta? Vậy mà ngươi rút đan, kéo gân, ngược đãi ta từ nhỏ, sỉ nhục ta sao?"

Long Vương phi còn định nói gì đó, nhưng Long Tử đã bóp mạnh đến mức khiến nàng ta gãy cổ.

"Chúng ta không còn bị ai bắt nạt nữa rồi."
 
Con Kiến - Mỗ Mỗ
Chương 5: Hoàn


11.

Sau khi Long Vương phi qua đời, Long Vương lại bắt đầu chìm đắm trong những hồi tưởng.

Ông ta nắm lấy tay ta, kể lại khi còn là con Tiểu Thanh Xà vì cơ thể yếu ớt, các trưởng lão tộc Rồng đều không xem trọng ông ta.

Chỉ có cha của Long Vương phi yêu mến ông ta, che chở ông ta từ con Thanh Xà cho đến Long Tử rồi cuối cùng trở thành Long Vương cao quý.

Ông ta nói Long Vương phi khi còn nhỏ thông minh xinh đẹp và hiền hậu biết bao.

Ký ức như được phủ một lớp ánh sáng ấm áp.

Long Vương phi đã ra đi. Cuối cùng trở thành ánh trăng sáng mà ông ta suốt đời không thể nào tìm lại.

Ông ta căm ghét Long Tử vì sự tàn nhẫn mà hắn ta làm trước khi Vương hậu qua đời.

Long Vương muốn giết Long Tử để làm mộ phần cho Vương hậu.

Và đây có lẽ là lần đầu tiên ta thật sự đứng ra bảo vệ Long Tử: "Vương thượng, xin ngài hãy tỉnh táo, người đã khuất không thể trở lại, gia đình chúng ta vẫn phải sống tốt."

Long Tử ngẩn người nhìn ta khi ta mở rộng cánh tay chắn trước hắn ta.

Sau khi Long Vương rời đi, ta thấy Long Tử cười một cách đắng ngắt: "Vương hậu đã chết, từ nay Long Cung này là của người và A Thanh rồi, người còn muốn gì từ ta? Diễn kịch cho ai xem?"

Đôi mắt ta ngay lập tức đỏ hoe, tránh ánh nhìn của hắn ta.

Hắn ta lại cười nhạo: "Cũng may người thông minh, nếu lúc đó người không đổi ta với A Thanh, có lẽ bây giờ mộ phần của người và A Thanh cỏ đã mọc cao hơn ta rồi."

"Người đừng quay lại, cũng không cần nói gì. Người đã nhiều lần bảo vệ ta rồi, lần này hãy để ta bảo vệ người."

Nói xong Long Tử bước đi nhanh chóng.

Tối hôm đó, Long Tử tự nguyện đi canh giữ Đông Hải thay thế cho thế lực của mẫu thân Vương hậu.

Tất cả những năm tháng ta mưu đồ, cả trong cung hay hậu cung đều có tai mắt và thế lực của ta. Cuối cùng A Thanh thừa kế ngôi Long Vương.

Tất cả như một lẽ tự nhiên.

Long Vương trước kia giờ mỗi ngày đều nhốt mình trong cung điện, ôm tín vật mà Vương hậu đã tặng cho ông ta mà nhìn ngắm.

Ta cho lui tất cả, đưa cho ông ta bát cháo.

Ông ta không thèm liếc nhìn ta dù chỉ một giây. Giống như bao lần trước há miệng hợp tác để ta đút.

Nhưng lần này có chút khác vì ăn xong cháo thì vị Long Vương từng quyền uy cao ngất này đã ôm bụng co người trên mặt đất.

"Truyền thần y rùa, ta đau bụng."

Ta bình thản nhìn Long Vương đau đớn: "Vương thượng, ngài nói xem, lúc phụ mẫu ta, huynh tỷ ta lúc chết liệu họ có đau đớn như vậy không?"

Nói xong ta cầm cây thương trong phòng đâm xuyên qua một mảng thịt, chăm chú quan sát: "Vậy ngài nói, khi phụ thân ta bị tướng cua xuyên thủng thân thể, liệu có đau đớn như vậy không?"

Ông ta nhìn ta không thể tin nổi, cố gắng vận dụng linh lực để tránh thoát nhưng tiếc thay ta đã bỏ thuốc vào trong trong cháo từ trước.

Ông ta chỉ có thể thất thần nhìn ta dùng cây thương từ từ xuyên qua da thịt của mình.

"Thỏ phi, ngươi còn muốn gì nữa?"

"Vương hậu đã chết, bây giờ ngươi là nữ nhân quý tộc nhất của Long Cung. Người bảo vệ biên cương là con ruột của ngươi. Người ngồi ở vị trí cao kia là con nuôi của ngươi. Ngươi chỉ là một con Thỏ hèn mọn nhỏ bé lại có thể leo lên đến vị trí này, ngươi còn không hài lòng sao?"

Răng ta nghiến chặt môi dưới, hèn mọn, hèn mọn!

"Cho dù hèn mọn, cho dù nhỏ bé, chúng ta cũng là sinh mạng sống.”

"Chúng ta có máu có thịt, biết khóc biết đau.”

"Chỉ một mệnh lệnh của ngài là lấy đi mạng sống của cả nhà ta.”

Long Vương nhíu mày: "Ngươi có thể đừng quấy rối nữa không? Nay ngươi đã ở vị trí cao thì phải biết yêu quý bản thân."

Cây thương của ta đâm mạnh vào miệng Long Vương, khi ông ta thét lên đau đớn ta tiến gần: "Các ngươi, những tộc Rồng cao quý cũng biết gào thét sao? Ta cứ tưởng các ngươi sinh ra không biết đau cơ."

Nói rồi ta lại cầm thương, từng nhát từng nhát đâm vào người ông ta, nhìn ông ta biến thành một đống máu loang lổ.

Long Vương chỉ tay ra ngoài vội vàng gọi: "Thần y rùa, người đâu."

Ta mở cổng, ở bên ngoài, cua công, tôm hầu, tướng cua đứng nghiêm nhưng chẳng ai cứu ông ta.

Ông ta cai trị bao năm tàn ác ngu muội, thêm vào đó ta còn cố ý thu thập, khi ông ta không hay biết gì thì đã có kẻ thù bao vây ông ta.

Cuối cùng Long Vương, kẻ nắm quyền lực một thời, chết vì mất máu quá nhiều.

Ta, nữ tử cao quý nhất tộc Rồng, lựa chọn rời khỏi Đông Hải Long Cung.

Kết thúc:

Dưới sự cai trị của A Thanh và Long Tử, Đông Hải Long Cung ngày càng phát đạt.

Mỗi năm đến khi cây hạnh ra quả, Long Tử và A Thanh sẽ cùng đến thăm ta.

Chúng thưởng thức trái cây ngọt ngào từ núi Thanh Thành của ta, uống rượu hoa mơ thơm nồng.

Vào một buổi sáng trời đẹp, ta dẫn chúng đi thắp hương cho tộc Thỏ.

Ta chỉ vào mấy đống đất nhỏ: "Trước kia các con đã có rất nhiều anh chị em."

(Hết.)
 
Back
Top Bottom