Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Con Dâu Nhà Giàu (P1)

Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C180: Mâu thuẫn


Chương 180: Mâu thuẫnTriệu Hi Thành đích thân đưa Tống Thiệu Vân về nhàTrong chiếc xe hơi xa hoa, Triệu Hi Thành chăm chú lái xe, Tống Thiệu Vân ngồi ở bên cạnhThiến Thiến thích khi Tống Thiệu Vân im lặng, chỉ cần cô ta không nói gì, lặng im ngồi đó thì anh sẽ cảm thấy ở bên chính là Thiệu Lâm.

Tuyrằng như vậy có chút lừa mình dối người nhưng anh lại rất muốn hưởng thụ sự hư ảo đó.

Như thể Thiệu Lâm còn sống, như thể Thiệu Lâm còn ở bêncạnh anh, như thể Thiệu Lâm chưa từng rời xaNếu cô ta có thể cứ im lặng như vậy, để cho anh sống trong ảo giácthì anh sẽ không ngại kết hôn với cô ta, không ngại để cô ta thay thếThiệu Lâm.Nhưng cô ta lại cố tình không cho anh được thoải mái, cố tình làm ảo ảnh của anh tan biến.Cũng như lúc này, Tống Thiệu Vân đưa tay trái đến trước mặt anh, ýbảo anh xem chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta vừa mua, vui vẻ nói:- Thế nào?

Đẹp không?

Đây là hôm qua em đi cùng bạn, thấy đẹp nên mua, Nghe nói là tác phẩm đắc ý của một nhà thiết kế trang sức ởAnh, cả thế giới cũng chỉ có mấy chiếcNói xong lại thu tay về đùa nghịch, nhìn ngắm đầy vẻ thích thúTriệu Hi Thành thở dài, trong lòng có chút phiền chán.Thiệu Lâm không như thế.

Thiệu Lâm không thích đi dạo phố, cô nóingày nào cũng đi dạo phố rất nhàm chán, cô nói đó là lãng phí thời gian.

Cô thà tìm việc mà làm còn hơn.

Cô không thích đeo trang sức vì bấttiện, ngoài những trường hợp cần thiết thì cô đều không đem trang sức ra mà khoe khoang.

Thứ trang sức cô thích cũng chỉ là đôi hoa tai trânchâu đơn giản.

Mỗi khi cô nói chuyện, viên trân châu lấp lánh, khiến cho nụ cười của cô càng trở nên dịu dàngNgười trước mặt này tuy bề ngoài giống Thiệu Lâm vô cùng nhưng nội tâm lại hoàn toàn bất đồng, có bắt chước cũng không đượcTống Thiệu Vân xuất hiện từng khiến anh vô cùng vui mừng, anh đã nghĩ trên đời này thực sự còn có Thiệu Lâm thứ hai.

Nhưng thời gian cứ trôiqua, anh càng lúc càng hiểu rõ mình đã sai cỡ nào.

Trên đời mãi mãi chỉcó một Thiệu Lâm mà thôi.

Nhưng dù anh vẫn biết, dù Tống Thiệu Vân cứhao hết tâm tư bắt chước Thiệu Lâm nhưng không phải là không phải, bắtchước thế nào cũng không thể thành Thiệu Lâm được.Tựa như nhận được món quà khiến anh mừng rỡ vô cùng nhưng vừa mở ralại phát hiện bên trong không phải là thứ anh muốn.

Điều này so vớikhông nhận được quà còn đáng thất vọng hơn.Bởi vì như thế càng làm anh hiểu được, có những điều trên cuộc đời này, đã đi là sẽ không quay về…Tống Thiệu Vân cũng thấy Triệu Hi Thành không mấy vui vẻ, trong thờigian này anh luôn như vậy.

Rõ ràng một giây trước còn tốt nhưng giây sau đã lại mặt lạnh hơn tiền, sao lại thế?

Là vì cô làm không tốt sao?Tống Thiệu Vân nhìn anh chăm chú, khuôn mặt anh góc cạnh hoàn mỹ.

Đây là người đàn ông tuấn tú nhất mà cô từng gặp, tuy rằng lớn hơn cô gầnchục tuổi nhưng khí chất đàn ông của anh là điều những anh chàng trẻtuổi không thể so được.

Đôi lúc anh lại nhìn cô với ánh mắt dịu dàngkhiến cô say mê.

Bỏ qua điều này, anh còn là người thừa kế của tập đoànTriệu thị, đây là người chồng ước mong của bao người phụ nữLoại đàn ông này vốn không thiếu phụ nữ vây quanh nhưng giờ bên cạnhanh chỉ có một mình cô.

Tuy rằng đây là nhờ phúc của Thiệu Lâm đã mấtnhưng có sao đâu?

Chỉ cần người hưởng phúc là mình thì cô cũng chẳngngại đi bắt chước Thiệu Lâm để hấp dẫn sự chú ý của anhChỉ đáng tiếc, ở bên anh lâu như vậy, tuy rằng anh không tệ với cônhưng cũng chẳng có gì gọi là tiến triển.

Ngay cả hôn còn không có thìđến bao giờ mới có thể kết hôn đây?Cô không thích không khí nặng nề lúc này, nghĩ nên nói gì để hấp dẫn sự chú ý của anh.- Mã Lệ còn cười em, sao lại tự mình đi mua nhẫn, cô ấy nói nhẫn là phải để đàn ông mua, đeo mới có ý nghĩa…Nói xong lại lén liếc mắt nhìn Triệu Hi Thành.Triệu Hi Thành đương nhiên nghe ra ý tứ của cô, bọn họ đã quen nhauhơn 1 năm.

Tống gia thường xuyên tỏ ý muốn hai người đính hôn.

Nếu nóiTriệu Hi Thành anh muốn kết hôn thì chắc cũng chỉ có là với người congái trước mặt này, bởi vì đến giờ, cũng chỉ có cô là khiến anh hơi vuivẻ lên chút.

Nhưng không biết vì sao, anh không có cách nào làm chuyệnnày.

Cho dù chỉ là hơi thân thiết với cô anh cũng có cảm giác tội lỗi.Bởi vì anh coi cô là Thiệu Lâm để tự an ủi mình, nhưng rõ ràng biết côta không phải là Thiệu Lâm.

Bất kì hành động thân thiết nào đều khiếnanh có cảm giác như mình đã phản bội Thiệu Lâm, đây là điều anh khôngthể làmCô ta khiến cho anh luôn mâu thuẫn như vậyTriệu Hi Thành thở dài, tránh nặng tìm nhẹ trả lời:- Được, ngày mai em lại đi chọn đi, chọn được rồi gọi điện cho anh!Sắc mặt Tống Thiệu Vân buồn bã, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:- Em không mua nổi một chiếc nhẫn sao?

Anh biết thừa là em không phải có ý đó…Cô cúi đầu nói, giọng nói không còn vẻ nũng nịu nữa, lúc cúi đầutrông như khi Thiệu Lâm buồn bã.

Trong nháy mắt, Triệu Hi Thành lại cảmthấy đây chính là Thiệu Lâm, ảo giác này lại khiến anh cảm thấy vừa đauđớn, vừa ngọt ngàoLòng anh lại dịu lại nói:- Hôm nay muộn rồi, để mai bàn chuyện này đi- Thật sao?Tống Thiệu Vân vui mừng ngẩng đầu lên, sự đắc ý lộ rõ khiến cảm giácvừa rồi của Triệu Hi Thành bị phá tan không còn lại gì.

Triệu Hi Thànhnhư ngã từ cao xuống, lòng vô cùng phiền muộnCũng may đã đến Tống gia, anh dừng xe trước cổng, lạnh lùng nói:- Đến rồi, em xuống điTống Thiệu Vân vươn người định hôn anh nhưng Triệu Hi Thành theo bảnnăng né đi, Tống Thiệu Vân ngẩn ra, vẻ mặt ngượng ngùng.

Triệu Hi Thànhnói:- Mau vào đi thôi!- Anh không vào sao?

Mấy hôm trước cha em còn nói muốn gặp anh!Tống Thiệu Vân như tủi thân mà nóiLão hồ li kia muốn gặp anh chẳng qua là muốn bọn họ nhanh đính hôn mà thôi, nghĩ vậy anh cảm thấy phiền chán nói:- Thôi, anh không vào đâu.

Cũng muộn rồi, anh phải về với Thế Duy, hôm nay nó còn đang dỗi anhTống Thiệu Vân thất vọng gật đầu, xuống xe cẩn thận đi vào.

Chưa chờ cô ta vào cửa thì Triệu Hi Thành đã lái xe rời đi.Nhìn bóng xe dần xa, lòng Tống Thiệu Vân trống rỗng.

Cô thực sự không hiểu nổi người đàn ông này, lúc nóng lúc lạnh.

Cô cũng biết trong lònganh, cô còn lâu mới bằng được Thiệu Lâm nhưng cô cũng chẳng cần, saophải đi so đo với người chết?

Hơn nữa vừa rồi anh cũng đã đồng ý bànchuyện đính hôn với cô.

Triệu Hi Thành luôn là người nói một không hai.Xem ra chuyện đính hôn chỉ là sớm muộn.

Chỉ cần đạt được mục đích đó làđược, còn lại từ từ là được.

Ngày còn dài như vậy, nhất định sẽ có ngàycô thay thế được vị trí của Tống Thiệu Lâm.Nghĩ vậy lòng cô lại thoải mái, khe khẽ hát một bài hát rồi đi vào TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C181: Chuyển vào Triệu gia


Chương 181: Chuyển vào Triệu GiaSáng sớm, Chu Thiến chuẩn bị hành lý xong xuôi.

Tối qua Triệu phu nhân đã lấy địa chỉ và số điện thoải của cô, sáng ra sẽ cho lái xe đến đón.

Nhân lúc lái xe chưa đến, Chu Thiến gọi điện cho cha, nói với ông rằng giờ đã thu xếp ổn thỏa, hơn nữa cũng tìm được việc làm ổn định.

Chu Minh Xa hỏi cô làm việc gì, Chu Thiến không tiện nói cho ông là mình làm bảo mẫu, chắc cha sẽ không thích nên ấp úng nói là chăm sóc trẻ con, Chu Minh Xa lại hiểu thành cô làm giáo viên mầm nonLàm giáo viên mầm non là công việc rất có tình yêu!

Chu Minh Xa rất hài lòng, cũng dặn dò cô một hồi rồi mới chịu cúp máyChỉ chốc lát, lái xe lại đến.

Lái xe là người quen, vẫn là Vương láixe, xe cũng là xe tốt, xem ra người của Triệu gia rất đãi ngộ côChu Thiến giả bộ như không quen Vương lái xe, chào hỏi ông, Vương lái xe nhiệt tình đem hành lý vào sau xeLái xe đi về phía biệt thự Triệu gia.Khi xe từ từ tiến vào cánh cổng sắt khắc hoa, lòng Chu Thiến kích động vô cùng, cô rốt cuộc đã có cơ hội tiếp cận với Hi Thành và conXuống xe đã thấy Thế Duy đang đứng ở cửa chờ, vừa thấy cô thì thằng nhóc reo vang rồi chạy tới nhào vào lòng cô.

Cô kinh ngạc ôm lấy cậu bé, lòng dịu dàng vô cùng- Cô ơi, Thế Duy đợi cô lâu quáThế Duy ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn đầy tủi thânChu Thiến vuốt đầu cậu bé cười nói:- Được rồi, là cô không tốt, tí nữa cô hát cho Thế Duy nghe nhé- Vâng ạ!Lúc này Thế Duy mới cườiNgười đàn bà từng gặp trong phòng khách lần trước chỉ huy người hầu dọn hành lý của cô rồi cười nói với cô:- Chu tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, tôi là Hồ Quế Hương,mọi người đều gọi tôi là Quế tẩu, để tôi dẫn cô đi xem chỗ ở rồi sẽ đưacô đến gặp phu nhân.Chu Thiến nhìn Quế tẩu, tóc cắt ngắn, mặt tròn, mắt nhỏ mà dài, mũibé, môi mỏng khiến người ta có cảm giác chị ta là người khôn khéo.

Dángngười hơi béo, mặc quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn rất sạch sẽCó thể làm quản gia cho Triệu gia thì nhất định không phải người bình thường.

Chu Thiến cười chào hỏi chị ta.

Quế tẩu cũng cười cười nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.Quế tẩu đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện:- Vì buổi tối phải ở bên tiểu thiếu gia cho thiếu gia đi tiểu đêm nên đã xếp giường cho cô ở trong phòng của tiểu thiếu giaQuế tẩu nói xong thì dẫn Chu Thiến lên lầu.

Chu Thiến cảm thấy lạ, cô nhớ trước kia phòng của Thế Duy là ở tầng một, sao giờ lại chuyện lênlầu?Lúc này Thế Duy giật nhẹ tay cô nói:- Cô ơi, bế bế!Quế tẩu nói:- Tiểu thiếu gia ở lầu 3, đại thiếu gia ở phòng bên cạnh, bình thường lên tầng đều là chúng ta bếTầng 3?

Phòng Hi Thành ở ngay cảnh?

Tim Chu Thiến đập thình thịch, cô cúi người bế Thế Duy lênBa người lên lầu, đi qua căn phòng trước kia của Chu Thiến rồi vào căn phòng ở bên cạnh.

Quế tẩu mở cửa ra.Phòng này so với phòng trước của Chu Thiến thì bé hơn một chút, cũngcó đủ nhà vệ sinh, phòng tắm, ban công riêng, chắc sợ Thế Duy nghịchngợm mà ngãTrong phòng trang trí rất đáng yêu, tường màu hồng nhạt (hix, contrai mà), đồ đạc dễ thương, dán hình hoạt hình đầy tường, thảm cũng rấtdày.

Ở một góc có bày một con ngựa gỗ và rất nhiều đồ chơi.

Ở một bêntường có một chiếc giường nệm, hẳn là giường của côQuế tẩu nói- Vốn định chuẩn bị cho tiểu thiếu gia phòng khác nhưng tiểu thiếu gia không chịu, chỉ muốn ở gần chaThế Duy lập tức bi bô nói:- Tối nào cha cũng thăm cháu ngủQuế tẩu cúi người nhìn cậu bé cười:- Đúng rồi, biết tiểu thiếu gia thích cha rồiThế Duy lại cười, mắt híp lại như con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêuQuế tẩu lại nói với Chu Thiến:- Có cần gì thì cứ nói với tôi, nếu giờ tiện thì theo tôi đi gặp phu nhân một chútChu Thiến theo Quế tẩu đi vào thư phòng gặp Triệu phu nhân.

Triệu phu nhân cũng không dặn dò gì đặc biệt, chỉ đơn giản bảo cô làm cho tốt,dùng chút điểm tâm rồi chăm sóc Thế Duy thật tốt.

Cuối cùng bàn về lương bổng, đãi ngộ, con số đó khiến Chu Thiến hoảng sợ, không nghĩ rằng làmbảo mẫu mà lương chẳng kém stylist là mấyQuay đầu lại đã thấy sắc mặt Quế tẩu rất mất tự nhiên.Dù Chu Thiến có chút khó hiểu nhưng cũng không để trong lòngRa khỏi thư phòng thì đã bị Thế Duy kéo đi chơi trò bắt người xấu, nhắc đến chơi trò chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn.Giờ Hi Thành đã đi làm, phải tối mới về, Chu Thiến cũng thoải máichơi cùng Thế Duy.

Hơn nữa cô cũng rất muốn biết trò bắt người xấu củaThế Duy là trò gì, vì sao hôm đó người ai cũng bẩn bê bết bùn đấtĐi ra hoa viên mới biết, trò bắt người xấu của Thế Duy căn bản làchơi ném đất bùn.

Khắp hoa viên đều là bùn đất, mà Thế Duy như khôngbiết mệt, cứ cầm những cục đất ném khắp về phía đám người hầu, nhìn đámngười hầu chật vật chạy trốn thì vui vẻ cười lớnĐám người hầu đương nhiên không thích hầu hạ một đứa trẻ con chơiđùa, còn bẩn thỉu, số xui thì tai mũi miệng đều đầy bùn.

Ai bảo thằngnhóc đó là bảo bối của Triệu gia?

Đắc tội với Thế Duy, làm Thế Duy khóc, bị mắng là chuyện nhỏ, bị sa thải mới là việc lớn.

Cho nên đám ngườituy chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn cố chơi với Thế Duy.Nhất thời chỉ nghe tiếng đám người hầu la hét và tiếng Thế Duy cười đắc ýThế Duy như sợ Chu Thiến không chơi, lớn tiếng nói với cô:- Cô ơi, đến chơi đi, chơi vui lắmNói xong bốc một nằm bùn nhét vào tay Chu Thiến, ý bảo cô cũng đi ném đám người hầu kiaChu Thiến vừa tức giận vừa buồn cười, ít nhất thằng bé còn không đem cô ra làm đích némChu Thiến ném bùn xuống đất sau đó lại gạt bùn trên tay Thế Duy xuống rồi phủi tay cho cậu bé.

Thế Duy khó hiểu nhìn cô, mắt trợn trònChu Thiến nắm bàn tay của cậu, dịu dàng mà lại nghiêm túc nói:- Thế Duy, sau này đừng chơi trò chơi này nữaThế Duy không thích, bĩu môi:- Vì sao?

Thế Duy thíchChu Thiến chỉ vào đám người hầu:- Nhưng Thế Duy xem, các cô chú đều bị con làm cho bẩn người, còn bị đánh đau nữa!

Bọn họ đều rất buồn đóĐám người hầu nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, để mặc Chu Thiến nóiThế Duy gạt tay Chu Thiến ra, lớn tiếng nói:- Mặc kệ!

Thế Duy muốn chơi!Chu Thiến thấy không nói cho cậu bé hiểu được nên cầm một nắm đấy lên ném vào người Thế Duy.

Chu Thiến chọn đất xốp nên ném vào Thế Duy cũngchẳng thể gọi là đauĐất ném lên người Thế Duy khiến quần áo cậu bé đen thui một vệt, tuy chẳng đau nhưng khiến Thế Duy sợ, lập tức òa lên khócĐám người hầu đều sợ ngây người, cho tới giờ cũng chỉ có tiểu thiếugia đánh bọn họ, bọn họ nào dám đánh trả?

Người bảo mẫu này ngày đầutiên đến đã đánh tiểu thiếu gia, chắc chắn sẽ bị sa thải!

Vẫn nên mauchóng đem việc này nói cho quản gia, tránh bị liên lụy!Ngay lập tức có người hầu vội đi tìm Quế tẩu.

TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C182: Quế tẩu


Chương 182: Quế tẩuTrong đại sảnh, Quế tẩu đang chỉ huy người hầu quét dọn, nhận được tin, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy vui vẻ, vội vàng tìm Triệu phu nhân để nói việc này cho bàTriệu phu nhân đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe được Quế tẩu nói thì ngẩng đầu nhìn Quế tẩu, khó tin:- Không thể nào, tôi thấy Chu tiểu thư là người hòa ái, lại thích Thế Duy như thế, tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy đâuChu Thiến là người bà chọn, nếu ngay từ ngày đầu đã đánh Thế Duy thì cái mặt già này của bà còn giấu vào đâu đượcQuế tẩu thấy bà không tin, vội vàng thêm mắm dặm muối:- Phu nhân, tôi không có nói bừa, không ít người hầu chínhmắt nhìn thấy.

Giờ tiểu thiếu gia đang khóc ở hoa viên, rất đáng thương đó, nhìn đã thấy đau lòng.

Phu nhân tự đi xem điTriệu phu nhân nghe Quế tẩu nói như vậy cũng nóng nảy, bà luôn con cháu trai là bảo bối, bình thường nói nặng lời cũng không nỡ, sao có thể để người làm đến coi thường Thế Duy!

Chẳng lẽ mình thực sự nhìn nhầmngười rồi?Triệu phu nhân có chút tức giận lại có chút sốt ruột, vội vàng đứng lên đi ra hoa viên.

Quế tẩu vội vàng theo sau mà cười tươi rạng rỡPhu nhân biết Chu Thiến đánh tiểu thiếu gia thì sẽ tức giận nhất định sẽ sa thải cô ta.

Đến lúc đó, Tống tiểu thư có thể nhắc lại chuyện giới thiệu con gái mình vào làm, mình nói thêm vào nhất định phu nhân sẽ đồng ý.

Con mình học lớp mầm non chính quy, chẳng nhẽ không bằng ChuThiến này?

Nhất định sẽ làm phu nhân vừa lòng!

Phải biết rằng làm việc ở Triệu gia hơn gấp vài lần làm ở nhà trẻ.

Quan trọng là có thể nhân cơhội mà tiếp xúc với những người ở giới thượng lưu, sau này có thể quenmột số người có điều kiện tốt, lấy được rùa vàng thì cả đời chẳng phải lo nghĩNếu không phải Chu Thiến này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng đại thiếu gia và phu nhân đã quyết định mời con gái mình.

Tống tiểu thư làmột trong số ít những người có tiếng nói với Triệu gia, chỉ cần cô ấynhắc với đại thiếu gia mấy lần thì nhất định là có thể thành công.

Chính mình vào Triệu gia làm quản gia chẳng phải là Tống tiểu thư giới thiệusao?

Nói đến nói đi, đại thiếu gia mới là chủ nhân tương lai của Triệugia, mà Tống tiểu thư nhất định là phu nhân tương lai.

Dựa vào gốc câylớn đó, nhất định sẽ không sai!Về phần Chu Thiến kia, là tự cô ta không biết nắm giữ cơ hội, còn dám đánh tiểu thiếu gia?

Bị sa thải cũng không trách mình đượcQuế tẩu càng nghĩ càng vui, thấy Triệu phu nhân đi cách một đoạn thì vội vàng chạy lên bám sátLại có trò hay rồi!Sau hoa viên, tiểu Thế Duy còn đang oa oa khóc lớn.

Đám người hầuxung quanh vừa không dám đến gần mà cũng chẳng dám chạy đi, đều đứngngây ra đó nhìn, thỉnh thoảng có người dỗ dỗ Thế Duy đôi câu, bảo cậunhóc đừng khócThế Duy sao coi những lời đó ra gì, càng dỗ càng khóc lớn .Cậu thựcsự không hiểu, vì sao cô trông dịu dàng như vậy lại đột nhiên đánh mình, tuy không đau nhưng cậu bé rất buồn.

Cậu bé vừa day mắt khóc vừa theokhe hở nhìn lén phản ứng của Chu Thiến.

Theo kinh nghiệm bản thân, chỉcần cậu khóc nhiều thì tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến dỗ dành,sau đó thỏa mãn yêu cầu của mình nhưng vì sao cô không đến dỗ mình?Chu Thiến nhìn cậu nhóc khóc đau lòng, mỗi giọt nước mắt như làm bỏng tim cô, cô cũng rất muốn ôm cậu bé vào mà dỗ dành nhưng cô biết, nếu cô làm thế thì sau này chẳng thể quản giáo Thế Duy dược nữaCô bèn ngồi xổm bên cạnh, nén đau lòng nhìn cậu bé khóc, đợi khi cậu bé khóc mệt rồi thì mới khẽ nói:- Đừng khóc nữaThế Duy khóc thút thít, không để ý đến cô, đôi môi hồng hồng bĩu bĩu, mặt đỏ hồng, đến lúc tức giận trông cũng thật đáng yê, khó trách mọingười chiều chuộng cậu bé như vậyChu Thiến tiếp tục nói:- Vừa rồi cô lấy đất ném con con có đau không?Thế Duy vội vàng đáp:- Đau!- Vậy làm dơ quần áo của con thì con có thích không?Thế Duy cúi đầu nhìn bộ quần áo lấm bẩn của mình, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không thoải mái.Chu Thiến lấy khăn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho Thế Duy, lúc đầu Thế Duy còn giận, gạt tay cô raChu Thiến tỏ vẻ buồn bã:- Thế Duy giận cô sao?

Thế Duy không để ý đến cô àThế Duy nhìn nhìn cô rồi chu miệng nói:- Cô đánh Thế Duy, cô đáng ghétNghe Thế Duy nói vậy, lòng Chu Thiến rất buồn.

Cô cầm tay Thế Duy,lúc đầu Thế Duy còn giãy dụa nhưng Chu Thiến vẫn nắm chặt, vẻ mặt buồnbã.

Thế Duy nhìn cô, cũng chẳng giãy nữa, để mặc cô nắm- Cô rất thích Thế Duy, cô tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy.Vừa rồi cô làm như vậy là để Thế Duy biết, ném đất vào người thì sẽ đau, đất làm bẩn quần áo cũng chẳng thích gì.

Con nhìn các cô chú này...Chu Thiến chỉ vào đám người làm, Thế Duy theo tay cô nhìn lại:- Con ném bùn đất vào bọn họ, biến quần áo bọn họ bẩn nhưvậy, các cô chú cũng sẽ đau, không thích.

Cô ném đất vào người Thế Duy,Thế Duy cũng không thích thì các cô chú cũng không thíchVì để cho Thế Duy hiểu, Chu Thiến nói thật chậm, đến chỗ phức tạp thì còn chỉ tay minh họa.

Thế Duy chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen láy lúcnhìn Chu Thiến lúc lại nhìn qua đám người hầu, dần dần thoáng hiểu mộtchút.

Cậu bé hỏi:- Bọn họ không thích thì sao không khócChu Thiến kiên nhẫn trả lời:- Bởi vì bọn họ muốn Thế Duy vui cho nên cố nhịn không khóc.Nhưng Thế Duy à, trẻ hư mới làm người khác không vui, Thế Duy là đứa trẻ hư sao?Thế Duy lập tức ưỡn ngực:- Thế Duy là đứa trẻ ngoanNhưng lập tức lại trở nên ủ rũ:- Vậy là sau này không thể chơi bắt người xấu ạ?Chu Thiến mỉm cười, cô biết con của cô không phải là đứa trẻ ngang bướng.

Cô vỗ đầu con nói:- Không chơi bắt người xấu, chúng ta có thể chơi trò khác, chúng ta chơi trò... tìm người xấu được không?- Tìm người xấu?Mắt Thế Duy sáng bừng, lại đầy hứng thúTrẻ con đều ham mê những trò mới, vừa nghe có trò hay mới thì lập tức quên chuyện không vui.Chu Thiến cười bảo một người hầu lấy một chiếc khăn đến rồi tự bịt mắt mình nói:- Giờ cô sẽ đi bắt người xấu, mau đứng lên đi, ai bị cô bắt chính là người xấuNói xong thì vươn tay quờ quạng về phía Thế Duy, Thế Duy cười lớn rồi vội né đi.

Đám người hầu thấy không bị ném đất bùn thì cũng đều mỉmcười phối hợp Thế Duy chơi trò chơi.

Nhất thời, trong hoa viên tràn ngập tiếng cười vui vẻ, so với những tiếng la hét ầm ỹ những ngày qua thì ai nấy đều vui vẻ mỉm cườiMột góc sau hoa viên, Triệu phu nhân chăm chú xem xét hết quá trình rồi quay đầu mỉm cười vừa lòng, bà nói với Quế tẩu:- Bình thường chúng ta cứ luôn thương Thế Duy vừa sinh ra đãkhông có mẹ mà chuyện gì cũng chiều nó, dung túng cho nó, dù biết nó sai cũng không nỡ trách móc nó, luôn cảm thấy nó đáng thương.

Nhưng giờ tôi mới phát hiện, thì ra dạy trẻ con cũng có nhiều cách, không cần tráchmắng đánh đập, làm cho trẻ hiểu ra được đó là sai thì mới là tốt nhất.Tôi cũng mong Thế Duy là đứa trẻ ngoan ai gặp cũng yêu, ha ha...Triệu phu nhân vui vẻ cười:- Quả nhiên là không mời nhầm người!

Được rồi, chúng ta đithôi, không cần quấy rầy bọn họ chơi trò chơi, về sau xảy ra chuyệntương tự thì không cần báo cáo với tôi, tôi tin Chu tiểu thư.Quế tẩu không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, tuy rằng lòng đầy thất vọng nhưng vẫn là phối hợp mà cười khan mấy tiếng:- Vâng... vâng... phu nhân nói đúng...Nụ cười dần đơ lạiTriệu phu nhân không để ý đến Quế tẩu, xoay người về phòng.

Quế tẩukhông cam lòng trừng mắt nhìn Chu Thiến đang bịt mắt chơi rất vui kia,tức giận mà đi theo Triệu phu nhân.Chơi đến trưa, người Thế Duy ướt mồ hồi, Chu Thiến lại tắm rửa chocậu bé một lượt.

Lúc ăn cơm, Chu Thiến ở bên cạnh nhìn cậu bé, cổ vũ cậu bé tự xúc ăn.

Triệu phu nhân ở bên cạnh nhìn, một người kiên nhẫn cổvũ, một người nhăn mặt muốn được bón mà lại bị Chu Thiến đem những lờikiểu nam tử hán phải tự mình ăn cơm chặn lại, cuối cùng chẳng có cáchnào đành phải tự mình xúc ăn.Nhìn tình cảnh hài hòa mà thú vị như vậy, Triệu phu nhân không nhịn được mà mỉm cườiChu Thiến giờ chỉ là người làm của Triệu gia nên không thể ăn cùngmâm với người của Triệu gia.

Cô cho Thế Duy ăn xong thì mới vào nhà ănnhỏ sau bếp cùng đám người hầu ăn cơm.

Bởi vì đến muộn mà mọi người đềuđã ăn xong, trên bàn cũng chẳng còn đồ ăn gì nữaChu Thiến nhìn bát canh thừa trên bàn mà nhíu mày, vốn định dông dàicho xong bữa.

Lúc này, một cô gái khoảng 20 tuổi bưng hai cái bát đivào.

Chu Thiến nhận ra cô gái đó chính là một trong số những người buổisáng cùng chơi trò chơiCô gái mắt thanh mi tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắntrông rất thanh tú.

Cô bưng hai chiếc bát đặt lên bàn cười nói:- Đây là đồ ăn em để lại cho chị, mau nhân lúc còn nóng mà ăn điChu Thiến nhìn nhìn, thấy để phần không ít, vẫn còn nóng tỏa hơi mà không khỏi cảm kích nói:- Cảm ơn em, nói thật, chị đang chán đây, còn tưởng phải ăn đồ thừa này nữaNói xong cô ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Triệu gia đãi ngộ vẫn không tệ, thức ăn ngon lắm, thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãiCô gái kia cười:- Nếu nói cảm ơn thì phải là em cảm ơn chị mới đúng, nếukhông có chị thì bọn em còn phải chịu dựng bị cậu chủ nhỏ ném đất, đấtném vào trong quần áo giầy dép khó chịu muốn chết.

Đều nhờ chị mà khôngphải chịu khổ nữaLòng Chu Thiến có chút khó chịu:- Thế Duy còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng trách nóCô gái lắc đầu:- Bọn em cũng thích Thế Duy lắm, cậu chủ rất đáng yêu...Thế Duy sống trong hoàn cảnh như vậy đã là ngoan hơn nhiều đứa trẻ khác rồi.Chu Thiến im lặng thầm nghĩ, cô nhất định sẽ dạy dỗ Thế Duy cẩn thậnCô gái còn nói:- Đúng rồi, em là Lưu Hiểu Vân, rất vui được biết chịChu Thiến cũng tự giới thiệu.Hiểu Vân nói:- Thật ra trước kia bọn em vẫn để dành cơm cho người đếnmuộn.

Nhưng hôm nay đột nhiên Quế tẩu nói, về sau ai đến muộn cũng không cần để phần cơm nên hôm nay mới không để phần cho chị, em là lén đểphần đấy chứChu Thiến ngẩng đầu:- Vậy không liên lụy gì em chứ?- Không sao đâu, Quế tẩu sao quản được nhiều như thếHiểu Vân bỗng ghé sát vào tai Chu Thiến mà ra vẻ thần bí nói:- Em nói cho chị một chuyện, chị đừng nói lại cho ai, thật ra mọi người đều không thích Quế tẩu.

Bà ấy là do Tống tiểu thư giới thiệu đến, tự coi mình là hoàng thân quốc thích mà tác oai tác quái, ngay cảTriệu phu nhân cũng chẳng thích bà ta đâu, phu nhân vẫn luôn nhớ Dungtẩu thôiNhắc tới Dung tẩu, Chu Thiến không nhịn được hỏi:- Dung tẩu?

Đó là quản gia cũ ở đây sao?- Đúng vậy, nhưng hai năm trước bị thương nên phu nhân đã cho về quê tĩnh dưỡng, lúc ấy phu nhân cần người gấp nên mới chấp nhận Quếtẩu do Tống tiểu thư giới thiệu.

Tôi thấy, chắc chỉ chờ Dung tẩu khỏelại thì sẽ quay về thôi.

TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C183: Thất vọng


Chương 183: Thất vọngThế Duy ngủ trưa, Chu Thiến nhìn cậu bé ngủ rồi an vị ở bên xem qua tư liệu về tạo hình mới trong hai năm qua.

Mỗi năm mỗi mùa đều có một xu hướng khác nhau, tuy nói rằng làm stylist không cần chạy theo trào lưunhưng vẫn phải bắt kịp xu hướngTheo lời Triệu phu nhân nói thì 3,4 tháng sau sẽ đưa Thế Duy đến nhà trẻ.

Chu Thiến nghĩ, đến lúc đó Triệu gia hẳn cũng không mời cô làm bảo mẫu nữa, đến lúc đó cô mong mình có thể làm công việc mình yêu thíchTrong 3,4 tháng này, cô có thể khiến Hi Thành có tình cảm với mình không?

Có thể khiến Thế Duy ngoan ngoãn hơn không?

Chu Thiến thở sâu, nhất định cô sẽ cố gắng hết sứcThế Duy ngủ khoảng 1 tiếng, tỉnh dậy, Chu Thiến cho cậu bé ăn buổi thì rồi dạy cậu bé nhận mặt chữ, đếm số.

Chu Thiến phát hiện Thế Duy rất thông minh, những chữ đơn giản chỉ dạy 2,3 lần là đã nhớ, mà cậu bécũng có thể đếm được từ 1 đến 20 rồi, với một đứa nhỏ mà nói đã là rấtgiỏi. (Xời ơi, nhà mình có con mèo hơn 2 tuổi cũng làm được thế này, trẻ con bây giờ càng ngày càng khôn J))Học xong, Chu Thiến khen ngợi cậu nhóc.

Thế Duy được khen thì tươicười hớn hở chạy đi tìm bà nội khoe.

Triệu phu nhân thấy Chu Thiến còncẩn thận dạy dỗ Thế Duy thì lại càng vui mừngBất tri bất giác thời gian cứ thế trôi qua, Chu Thiến nhìn mặt trờidần lặn về tây, ánh tịch dương chạng vạng nhuộm chân trời một màu đỏhồng rực rỡ chói mắtHi Thành hẳn là sắp về…Thế Duy lại kéo Chu Thiến ra hoa viên chơi trò chơi tiếp.

Chu Thiếntuy rằng rất muốn lặng lẽ ngồi chờ anh nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn củaThế Duy thì lại không nỡ nên đi theo thằng nhóc vào sau hoa viênGiờ là lúc chuẩn bị cơm chiều, trong phòng bếp người hầu cũng khôngrảnh, chỉ có người phụ trách việc quét dọn có thể dành thời gian rachơi, tổng cộng được khoảng 8 người cả nam cả nữ.Thế Duy tự mình bịt mắt cho Chu Thiến, bịt kín rồi còn thử lên thử xuống như chỉ sợ Chu Thiến nhìn lén đượcChu Thiến buồn cười:- Thế Duy yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không nhìn lén đâu.

Thế Duy phải trốn cho kĩ nha, đừng có để cô bắt đượcChu Thiến đứng lên, bắt đầu sờ soạng sang hai bên, Thế Duy cười khanh khách rồi vội chạy điMắt bị Thế Duy che kín, vải rất dầy, chỉ có thể cảm nhận chút ánh sáng còn lại không thể nhìn thấy gì đượcChu Thiến biết nên làm thế nào để Thế Duy vui vẻ, cô phải đi bắt cậunhóc nhưng không thể bắt được, hơn nữa phải làm cho cậu bé cảm thấy sắpbị bắt đến nơi rồi nhưng vẫn có thể chạy trốn được, Chu Thiến làm rấtthành công.

Đám người lớn cũng biết ý không lên tiếng, mỗi khi Chu Thiến không thể tìm được thì lại lén vỗ vỗ người cô rồi chạy đi làm Chu Thiến không thể bắt được.

Nhưng Thế Duy không biết điều này, nhìn Chu Thiếnbị trêu chọc, vồ hụt mà cười khanh khách nên bại lộ hành tung.

Chu Thiến vì để cậu bé vui vẻ mà tập trung toàn lực bắt cậu bé, chạy về phía cótiếng khiến Thế Duy sợ hãi thét chói tai nhưng cũng hưng phấn mà cườilớn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên- Bắt được rồiMỗi khi Chu Thiến sắp bắt được cậu nhóc thì lại cố ý để cậu bé trốn, Thế Duy đắc ý kêu to:- Không bắt được đâu, lêu lêu, không bắt được đâuĐám người hầu nhìn Thế Duy như vậy thì đều phì cườiĐược vài lần như vậy, Chu Thiến cũng có chút mệt mỏi, cô bắt đầu tìmvề đám người lớn, bất kể là ai, để người đó bịt mắt thay mình là được.Cô muốn nghỉ ngơi rồi.

Thế Duy còn nhỏ, không thể để cậu bé bịt mắt chạy toán loạn đượcĐang lúc mọi người đùa vui vẻ thì hoa viên đột nhiên yên lặng.

ChuThiến nghĩ mọi người muốn che dấu hành tung nên không để ý, còn nói đùa:- Này, nói gì đi chứ, không thể bắt nạt người mới thế đượcCách đó không xa có một tiếng bước chân rất nhỏ, Chu Thiến cảm thấyvui vẻ, ha ha, cuối cùng đã có người sơ ý!

Chính là anh, nhận vị trí của tôi điChu Thiến lập tức chạy về phía có tiếng động, bắt được người đó, vừa cười vừa tháo khăn nói:- Bắt được người xấu…Mảnh vải vừa rơi xuống đã gặp ngay đôi mắt đen như mực, thâm sâu u ám như giếng khong thấy đáy, đang nhìn cô chăm chú.

Nụ cười của Chu Thiếncứng đờ, tim đập thình thịch, hai chữ cuối cùng biến mấtĐám người hầu phía sau cũng vội chào:- Cậu chủ!Triệu Hi Thành vừa tan tầm trở về, trước khi vào nhà đã nghe thấy ởhoa viên truyền đến những tiếng cười và tiếng la hưng phấn của Thế Duy.Anh biết Thế Duy lại bày trò bắt người xấu với đám người hầu, chỉ lạ làbình thường chỉ nghe thấy mình Thế Duy cười còn lại đều la hét sợ hãinhưng hôm nay ai nấy đều cười rất vui, sao lại thế?

Triệu Hi Thành không khỏi có chút tò mò.Anh đi ra hoa viên nhìn, không còn thấy tình cảnh bùn đất bay loạnnữa mà chỉ đơn giản là trò bịt mắt bắt dê.

Người đứng giữa bị bịt mắtchính là bảo mẫu mới đến kiaVốn anh không có hứng thú với trò này, nhìn một lúc thì định rời đinhưng chẳng hiểu sao lại đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chăm chú vàocô gái tên Chu Thiến kia.Nói thật, cô gái này cũng không phải là xinh đẹp, vứt vào giữa đámngười thì chẳng thế nhận ra.

Loại con gái này anh luôn không có hứngnhưng chẳng hiểu sao ánh mắt anh cứ bị hút vào đó mà không thể nhìn rachỗ khácMắt cô bị bịt kín, khuôn mặt chỉ lộ ra đôi tai và mũi trở xuống.

Cằmcô rất đẹp, nụ cười cũng rất tươi, sáng rỡ.

Cô vừa quơ tay vừa cười nói, đi về phía có tiếng động.

Nụ cười của cô dưới ánh tịch dương trông thực sự tinh thuần.

Tiếng cười của cô như niềm vui xuất phát từ tận đáylòng.

Vành tai cô đeo hoa tai có viên trân châu, theo bước đi của cô màlấp lánh theo, chiếu thẳng vào tim anhTrong nháy mắt đó, Triệu Hi Thành như cảm thấy, đứng nơi đó chính làThiệu Lâm, là cô vui vẻ cười, là cô đang chơi đùa với Thế DuyTim Triệu Hi Thành vừa đau vừa xót xa, anh không nhịn được mà bướcqua, đi về phía cô, như thể rằng mỗi bước đi sẽ được đến bên Thiệu Lâmgần hơnĐám người hầu đó thấy anh thì đều im bặt, kinh ngạc đứng đó.

Thế Duythấy anh vốn định chạy qua nhưng nhìn sắc mặt anh thì lại ngơ ngác đứngđóThần sắc kích động như tìm được về vật báu đã mất là điều Thế Duykhông thể hiểu nhưng cậu biết bây giờ tốt nhất không nên đến gần cha…Triệu Hi Thành còn chưa đến gần cô đã bị cô chạy lên giữ chặt, nụcười tươi lộ ra hàm răng trắng noãn, hoa tai trân châu lúng liếng, chính là cảm giác này, chính là nụ cười này, Triệu Hi Thành nhìn cô chăm chú, tim trở nên mềm yếu vô cùng.Mà khi cô kéo khăn bịt mắt xuống, để lộ ra đôi mắt màu đen kia thìđáy lòng Triệu Hi Thành lại dâng lên cảm giác thất vọng không thể kìmnénKhông phải, không phải, không phải, đôi mắt Thiệu Lâm trong suốt nhưngọc lưu ly.

Không phải, không phải, trên đời này sẽ chẳng còn TốngThiệu Lâm thứ hai nào nữa…

TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C184: Tâm cơ


Chương 184: Tâm cơTriệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, dưới ánh tịch dương, đôi mắt đen củacô có một sắc thái vô cùng diễm lệ, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt trong suốt tinh thuần, cũng giống Thiệu Lâm vậyTriệu Hi Thành tự nhủ với mình, thôi đi, mày còn muốn tìm bóng dáng Thiệu Lâm từ người khác đến bao giờ?

Một Tống Thiệu Vân còn chưa đủ khiến mày thấy vọng sao?

Dừng lại hành động ngu ngốc này lại đi!

Trên đời này, Thiệu Lâm là độc nhất vô nhị, là không thể thay thế, mày nên nhận rõ sự thực này điAnh khẽ gỡ tay Chu Thiến ra, thản nhiên nói:- Mọi người đang chơi trò chơiChu Thiến thấy thần sắc của anh từ hoảng sợ, kích động rồi lại thất vọng lạnh nhạt, chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cô vốn hiểu rõ anh nên vẫncó thể nắm bắt từng biểu tình trên khuôn mặt anhCô rút tay bị gạt ra về, trong tay vẫn còn cảm giác khi nắm vào cơ bắp rắn chắc của anh, cô nhìn anh khẽ nói:- Xin lỗi, tôi không cố ýTriệu Hi Thành nói không sao rồi không để ý đến cô, ngược lại nhìn về phía Thế Duy mỉm cười:- Thế Duy, thấy cha không vui sao?Lúc này Thế Duy mới nhào vào lòng anh, Triệu Hi Thành ôm cậu bé hỏicậu bé xem hôm nay đã làm những gì.

Thế Duy hưng phấn nhắc đến trò chơi.

Triệu Hi Thành nghi hoặc hỏi:- Giờ Thế Duy không thích bắt người xấu nữa à?- Cô nói, các cô chú sẽ đau, sẽ không thích, Thế Duy là trẻ ngoan…Thế Duy tuy nói không rõ rang nhưng Triệu Hi Thành vẫn có thể hiểu được- Vậy ngoài chơi trò chơi thì có làm gì nữa không?- Cô còn dạy con đọc chữ, cô nói con rất thông minhTriệu Hi Thành tuy rằng biết Thế Duy thích Chu Thiến này nhưng khôngngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã khiến Thế Duy mở miệng đóng miệngđều là cô.

Anh không khỏi quay đầu nhìn Chu Thiến nghi hoăc, vừa khéonhìn thấy cô đang mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện.

Hiển nhiên cô khôngngờ anh đột nhiên quay đầu lại, nụ cười ôn nhu vẫn chưa kịp thu về.Triệu Hi Thành nhìn cô một cái, lại quay đầu lại đi.Đi vào đại sảnh, Chu Thiến đón lấy Thế Duy từ Hi Thành, dẫn cậu bé đi tắm.

Lúc bế Thế Duy, tay cô đụng tới lồng ngực rắn chắc của anh, thoáng cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn của anh, tay Chu Thiến run lên, mặt hơi nóng, vội vã bế Thế Duy rời điBọn họ đi rồi, Triệu phu nhân cười nói với con:- Lần này chúng ta mời đúng người rồi…Sau đó kể chuyện đã chứng kiến ở hoa viên ra, sau đó bà nói:- Giao Thế Duy cho cô ấy mẹ thực sự yên tâm, mẹ cảm thấy tấmlòng của cô ấy dành cho Thế Duy chẳng kém gì người mẹ thực sự.

Nếu Thiệu Vân kia cũng có tình cảm như vậy cho Thế Duy thì mẹ cũng chẳng phải lolắng vì các con nữaTriệu Hi Thành còn chưa kịp nói gì thì Quế tẩu ở bên cạnh Triệu phu nhân đã xen lời:- Tôi thấy Tống tiểu thư cũng rất tốt với tiểu thiếu gia mà.Chu tiểu thư là người ngoài, có lòng này với tiểu thiếu gia không biếtlà vì mục đích gì nữaTriệu phu nhân ngẩng đầu nhìn bà một cái, lạnh lùng nói:- Bà đi xem xem cơm chiều đã nấu xong chưaQuế tẩu vốn định nán lại nghe ngóng nhưng phu nhân nói vậy không tiện chống đối nên đành rời đi.Triệu phu nhân nhìn theo bóng Quế tẩu nói với con:- Con xem những người Thiệu Vân giới thiệu này, chúng ta đang nói chuyện mà cũng dám chen ngang?

Nếu chẳng phải bà ta quen với côngviệc nhà mình, mà mẹ không tìm được người phù hợp thì đã đuổi đi rồi.

Mẹ phải xem xem Dung tẩu thế nào rồi mới được, nếu đã khỏe thì phải đónDung tẩu về thôiTriệu Hi Thành lại nói:- Quế tẩu nói cũng chẳng phải không có lý, Chu tiểu thư chúng ta không biết, đâu thể hoàn hoàn tin tưởng được, cũng may cô ta chỉ làbảo mẫu thôi, cho dù có tâm tư gì thì cũng không đáng ngạiChu Thiến tắm rửa cho Thế Duy xong, bế cậu nhóc đi ra vừa vặn ngheđược lời này của Triệu Hi Thành, tay cô căng thẳng khiến vòng ôm Thế Duy chặt lại, Thế Duy kêu a một tiếngMẹ con Triệu Hi Thành quay đầu lại nhìn thấy cô thì biết cô đã ngheđược lời Hi Thành vừa nói.

Triệu phu nhân ngượng ngùng cười cười, màTriệu Hi Thành chỉ thản nhiên nhìn cô một cái như thể chẳng có gì phảingạiNếu nói lời nói của Triệu Hi Thành làm cô khó chịu thì thái độ lúcnày của anh lại càng khiến cô đau lòng.

Cô nói với mình, không thể trách anh, anh với mình chỉ là người xa lạ, anh nghĩ thế cũng là chuyệnthường.

Thế nhưng tim vẫn đau như dao cắtCô làm bộ như chưa nghe thấy gì, bế Thế Duy đi vàoĂn cơm xong, Thế Duy và Triệu phu nhân cùng xem ti vi một lúc, sau đó Triệu Hi Thành sẽ dẫn Thế Duy đi dạo dưới trăng.

Từ khi Thế Duy còn béđến giờ (giờ vẫn bé mà =.=”), chỉ cần thời tiết tốt, Triệu Hi Thành sẽdẫn Thế Duy đi dạo tựa như trước đây cùng Thiệu Lâm đi tản bộ vậyChu Thiến đứng từ xa nhìn bọn họ, nhìn hai người một lớn một nhỏ chậm rãi đi dưới ánh trăng.

Cô vốn có thể đứng bên bọn họ nhưng giờ lại chỉcó thể đứng đây mà lặng lẽ nhìn theo.Xa xa, nghe tiếng bọn họ nói chuyện- Cha ơi, con nhớ mẹ- Thế Duy, cha cũng rất nhớ mẹ, nhưng mẹ ở nơi rất xa, không thể cùng chúng ta đượcKhông, em ở ngay đây thôi, chỉ là đã không còn là hình dáng trong lòng anh và con- Vì sao không gọi cô đi dạo với chúng ta- Không, có thể cùng chúng ta đi tản bộ chỉ có mẹ mà thôi- Vậy còn cô Thiệu Vân?Triệu Hi Thành ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nói:- Cô ấy cũng không được- Nhưng con thích đi với cô Thiến Thiến, con thích cô- Con ngốc!

Triệu Hi Thành khẽ xoa đầu conChu Thiến nhìn bọn họ chậm rãi bước đi, bóng dáng nhỏ bé của Thế Duylàm nổi bật vóc người cao lớn của Hi Thành, càng khiến anh trông cô đơnhơn.

Lòng Chu Thiến chua xót, quay đầu đi lau nước mắtChẳng được bao lâu, Thế Duy thấy mệt đòi về.

Triệu Hi Thành bế Thế Duy lên lầu, Chu Thiến vội đi theo sauTriệu Hi Thành đặt Thế Duy lên giường, Chu Thiến đi theo sau vào giúp Thế Duy thay quần áo, cởi giày mà không nhìn Triệu Hi Thành một lần.

Cô không muốn bị anh hiểu nhầm thành người có tâm cơ gì.Triệu Hi Thành ra khỏi phòng, nhưng không lập tức rời đi.

Anh lén lút đứng ở ngoài cửa, nghe hai người nói chuyện.

Anh rất muốn biết ChuThiến này ở với Thế Duy thế nào mà khiến Thế Duy thích như vậy.Giọng nói non nớt của Thế Duy vang lên:- Cô ơi, Thế Duy không muốn ngủ- Không được, trẻ con phải đi ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm thì mới khỏe mạnh.Giọng của Chu Thiến khiến người nghe có cảm giác ấm áp, thoải mái.Khiến Triệu Hi Thành ngạc nhiên chính là Chu Thiến không giống nhưtrong tưởng tượng của anh, là loại bảo mẫu chiều chuộng trẻ con- Thế Duy không ngủ được- Cô hát cho con nghe nhé- Vâng ạ, Thế Duy thích nghe cô hát!Chu Thiến hắng giọng rồi khẽ hát:- Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra…Giọng cô nhẹ nhàng, tiếng nói thuần hậu, hoàn toàn không mềm mại như giọng của Thiệu Lâm,Nhưng Triệu Hi Thành nghe cô hát thì thiếu chút nữa vọt vào bởi vìtrong giọng hát của cô cũng chứa chan tình yêu như Thiệu Lâm vậy…

TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C185: Khiêu khích


Chương 185: Khiêu khíchTriệu Hi Thành vội nắm chặt lấy nắm đấm cửa, cố gắng khống chế bản thân.

Chẳng qua chỉ là một bài hát trẻ con bình thường, đứa trẻ nào chẳng biết, không cần phải nghĩ nhiều, rời đi thôi, đi thôiNhưng chẳng hiểu sao hai chân như mọc rễ, không thể động đậyTiếng hát dịu dàng của cô chậm rãi hòa vào ban đêm yên tĩnh, không quá hay nhưng lại lặng lẽ chảy vào tim người khác.

Triệu Hi Thành nghe mà cả người lặng đi, đáy lòng cũng yên tĩnh lạiBên trong, Thế Duy nghe hát mà mí mắt nặng lại, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Chu Thiến ngồi bên cậu bé khe khẽ hát rồi đắp lại chăn cho Thế Duy.

Đêm đầu hạ vẫn còn khá lạnhThế Duy khẽ trở mình, ý thức càng lúc càng mơ hồ, trước khi ngủ còn lẩm bẩm:- Cô hát hay quá….Sau đó nhắm tịt mắt lại, chìm vào giấc mơ…Chu Thiến nhìn cậu bé khẽ mỉm cười.

Dưới ánh đèn ngủ, mắt Thế Duy nhắm tịt, lông mi đen dài như hai cây quạt nhỏ, má phúng phính đỏ au,môi hơi cong cong.

Thật sự là rất đáng yêu.Chu Thiến cúi người khẽ hôn lên má cậu bé, nhìn Thế Duy ngủ mà lòng cô vô cùng thỏa mãn.

Nếu sau này ngày nào cũng được nhìn Thế Duy ngủ thì đúng là chuyện vô cùng hạnh phúcChắc chắn cậu bé đã ngủ, Chu Thiến bắt đầu lấy quần áo đi tắm.

Ngườilàm trong Triệu gia có phòng tắm riêng, tuy rằng cô ngủ cùng phòng vớiThế Duy nhưng không được sử dụng nhà vệ sinh của cậu bé.

Chắc Triệu giasợ người lạ làm lây bệnh cho Thế DuyGiờ đãi ngộ của Triệu gia cho Chu Thiến kém khi xưa rất nhiều, tuyrằng không quen nhưng cô cũng hiểu thân phận của mình.

Hơn nữa cô cũngkhông quá để ý những chuyện nàyLấy quần áo xong, Chu Thiến mở cửa ra, vừa mở cửa đã thấy Triệu HiThành đứng bên ngoài, tay đặt trên nắm đấm cửa, vẻ mặt có chút hoảnghốt, xem ra là đứng ở ngoài này từ lâuThấy Chu Thiến đi ra, Triệu Hi Thành chấn động, đôi mắt đen thâm sâu nhìn cô, vẻ mặt có chút xấu hổLòng Chu Thiến dâng lên cơn tức giận.

Những lời lúc trước anh nói với Triệu phu nhân đã khiến cô không thoải mái, giờ lại còn đứng ngoài nghe lén.

Cô khiến anh nghi ngờ đến thế sao?

Tuy rằng cô muốn tiếp cận anhnhưng ít nhất đến giờ còn chưa hành động gì hết.

Cô chưa từng mong anhsẽ tốt với mình, dù sao với anh mà nói cô chỉ là một người xa lạ.

Nhưngcũng nên có sự tôn trọng cơ bản, chẳng lẽ sự tôn trọng, thấu hiểu củaTriệu Hi Thành chỉ dành cho người anh ấy yêu quý, người khác không thểcó sao?- Triệu tiên sinh, anh ở đây làm gì?Ba chữ “đại thiếu gia” đánh chết Chu Thiến cũng không nóiGiọng nói của cô nhàn nhạt khiến Triệu Hi Thành nhíu mày, trong Triệu gia này có ai dám nói năng với anh như thế?

Nhưng ở bên ngoài nghe lénbị người biết cũng chẳng phải là chuyện hay ho.

Triệu Hi Thành có chútđuối lý, nhất thời cũng không tìm được lí do gì thích hợp- Tôi… tôi…Lạ thật, đây là nhà anh, anh là chủ nhân nơi này, anh ở đâu làm gìsao phải giải thích cho một bảo mẫu.

Anh rất muốn trách cứ cô hai câu,để cô hiểu rõ thân phận của mình nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của cô thìnhững lời trách cứ lại nuốt ngược vào trong.Chu Thiến rất bực bội:- Triệu tiên sinh, anh sợ tôi sẽ có thủ đoạn xấu gì với Thế Duy sao?Tuy rằng bây giờ cô với anh chỉ là người xa lạ nhưng trong lòng ChuThiến anh vẫn là người chồng chung chăn chung gối, sớm chiều bầu bạn.

Cô không như mọi người sợ hãi anh, trong lòng có gì bất mãn thì cứ nóithẳng như trước kia.Nhưng Triệu Hi Thành lại không chấp nhận được như vậy, lời của cô khiến anh có phần mất mặt.Anh giận tái mặt đến, lạnh lùng nói:- Chu tiểu thư, xin hãy chú ý thân phận của mình, đây là thái độ với ông chủ của cô sao?

Cô nên hiểu, bất kể tôi làm gì, nghĩ gì cũng không phải là chuyện cô có thể can thiệpAnh khẽ chỉ vào cô, trong mắt đầy sự khinh thường.Chu Thiến càng tức giận, cô khẽ đóng cửa lại, tránh để hai người cãicọ làm ảnh hưởng đến Thế Duy.

Một động tác nhỏ này khiến Triệu Hi Thànhgiật mình, lửa giận bị cô châm lên tiêu tan hơn nửa.

Xem ra cô vẫn rấtquan tâm Thế Duy, ít nhất vừa rồi chính anh cũng không nghĩ là mình cóthể sẽ đánh thức Thế Duy.

Nhưng những lời sau đó Chu Thiến nói lại khiến lửa giận trong lòng anh bốc lên bừng bừngCô nói:- Triệu tiên sinh, lời này của anh không đúng rồi!

Anh đúnglà ông chủ, anh trả tiền lương nhưng tôi phải bỏ sức.

Theo lý mà nóichúng ta là quan hệ ngang hàng, nếu anh tôn trọng tôi thì đương nhiêntôi cũng sẽ tôn trọng anh.

Nhưng anh lại lén lút đứng ngoài nghe lénchúng tôi nói chuyện.

Anh là cha của Thế Duy, anh có thể quang minhchính đại đi vào, anh muốn nghe gì?

Giờ tôi ở trong, là mọi người xếpcho tôi ở đó, một khi đã vậy thì anh nên tôn trọng chút quyền riêng tưcủa tôi được chứ?

Tôi đương nhiên không có quyền can thiệp vào việc củaanh nhưng bảo vệ chút quyền của mình chắc không sai chứ?Những lời này tuy là thấp giọng nói nhưng lại rất hùng hồn, giọng nói hơi sẵng, đôi mắt trong suốt không chút sợ hãi nhìn anh, đôi mắt đenláy dưới ánh đèn như lóe lên, bắn thẳng vào lòng anh khiến anh có mộtcảm giác kì dị.Lời nói quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc…Thiệu Lâm cũng từng thẳng thắn chỉ trích anh như vậy, nói anh hoàntoàn không biết tôn trọng người khác, nói anh chẳng bao giờ suy nghĩ cho cô… anh nhìn Chu Thiến, lửa giận trong nháy mắt biến mấtCô gái này dường như cũng giống Thiệu Lâm vậy, sẽ không khuất phụctrước bất kì hoàn cảnh nào, nhưng có thật thế sao?

Có lẽ cô ta khôngbiết hậu quả mà lỗ mãng rồi, một khi biết sẽ bị anh sa thải, mất đi công việc lương cao này nhất định sẽ hối hận mà xin lỗi anh.

Dù sao trên đời này cũng chẳng có mấy người giống Thiệu Lâm, biết rõ sẽ khổ nhưng vẫnkhông chịu khuất phục?Lập tức, Triệu Hi Thành hừ lạnh nói:- Cô giờ nói hay lắm nhưng cô có biết hậu quả không?

Cô sẽmất đi công việc này, tôi không thích loại người tự cho mình là đúng như cô, không biết nặng nhẹ gì cảChu Thiến sắp bị anh làm cho tức chết, rõ ràng la anh sai, cô cũngkhông mong anh sẽ xin lỗi nhưng không ngờ anh lại lấy thân phận ra đểđàn áp cô, Triệu Hi Thành đúng là người bá đạo, âm hiểm- Triệu tiên sinh, tôi biết anh sẽ không làm như thế.

Anhbiết tôi thực sự quan tâm đến Thế Duy, tôi có thể nói tôi quan tâm đếnThế Duy không kém gì anh cả.

Mất đi người làm như tôi thì mất mát là Thế Duy, là các anh, tôi nghĩ làm giám đốc một xí nghiệp lớn trong nước thì anh sẽ rõ điều này.

Anh sẽ không sa thải tôi.

Hơn nữa những lời tôi vừa nói không phải là tự cho là đúng, cũng không phải là không biết nặngnhẹ.

Những lời anh nói tôi không thể chấp nhận.

Được rồi!

Triệu tiênsinh, nếu anh không sa thải thì tôi xin phép đi tắm, không tiếp!Triệu Hi Thành bị những lời này của cô làm cho á khẩu, trơ mắt nhìncô lạnh lùng đi qua.

Càng khiến anh giận là cô lại nói đúng, anh sẽkhông sa thải cô.

Dù sao tìm được bảo mẫu thích hợp mà quan tâm đến ThếDuy như vậy thật không dễ, không phải cứ có tiền là đượcAnh xoay người nhìn theo cô đi xuống tầng, lúc đến chỗ rẽ cô cònnhướng mắt lườm anh một cái đầy khiêu khích.

Đúng, đó tuyệt đối là khiêu khích.

Sau đó cô bình tĩnh di xuống tầng, tao nhã, kiêu ngạo như côcông chúa khiến anh hận đến ngứa răngSao lại thế, sao anh lại cảm thấy cô giống Thiệu Lâm.

Triệu Hi Thànhtức giận vô cùng.

Thiệu Lâm ôn nhu tao nhã, Thiệu Lâm xinh đẹp hàophóng, cô gái quê mùa kia có thể so sánh sao?

Đùa gì chứ, còn dám chốngđối uy hiếp hắn, chờ anh tìm được người thích hợp thì sẽ lập tức đá côđiTriệu Hi Thành cúi đầu mắng thầm hai tiếng sau đó đi về phòng, vốnđịnh đóng sập cửa phòng cho đỡ giận nhưng đột nhiên lại nhớ đến lúc ChuThiến khẽ đóng cửa phòng thì thẩm chửi đổng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngã xuống giường, vùi đầu vào gối, buồn bực không thôi.Trong đầu anh hiện lên đủ mọi cách để xả giận nhưng lại hoàn toànkhông ý thức được, dường như đã lâu rồi anh không hề để ý đến người congái nào như vậyMà bên kia, Chu Thiến giận đến suýt thì xé rách quần áo.

Hi Thànhchết tiệt,Hi Thành thối tha, đồ bá đạo, đợi có ngày cô quay lại bên anhthì nhất định sẽ bắt anh xin lỗi vì chuyện hôm nayChỉ là thực sự sẽ có ngày đó sao?

Vốn cô còn định cố gắng tiếp cậnanh nhưng giờ nếu thực sự làm thế thì anh sẽ nghĩ mình là loại phụ nữtâm cơ, đến lúc đó sẽ phản tác dụng mà thôiChuyện thật sự không dễ như cô nghĩ.

Chu Thiến khẽ thở dài.

Đừng tứcgiận, nhất định sẽ có cách, sẽ có cơ hội, chồng và con đâu thể dễ dàngbỏ qua đượcSáng sớm hôm sau, Chu Thiến làm vệ sinh cho Thế Duy xong, bế Thế Duy xuống lầu ăn sángVừa mở cửa phòng đã thấy Triệu Hi Thành cũng từ phòng đi ra.

Anh mặcâu phục màu đậm, caravat sọc chéo màu đậm.

Tóc chải gọn gàng để lộ ravầng trán cao, mấy sợi tóc rủ xuống lông mày khiến người ta không nhịnđược mà muốn vươn tay vuốt nó điVẻ mặt Chu Thiến bình tĩnh nhìn anh khẽ chào:- Triệu tiên sinhThôi đi, tuy rằng người kia có chút đáng ghét nhưng so ra hôm qua anh cũng bị cô làm cho tức giận, coi như là hòa nhau.Thế Duy nhìn thấy cha thì vội nhào qua, vui vẻ kêu:- Cha ơiTriệu Hi Thành đón lấy cậu bé, mỉm cười nói:- Tối qua Thế Duy ngủ ngon không?Thế Duy vươn bàn tay nhỏ bé vuốt mặt anh mà nói:- Có ạ, cô hát hay lắm, cha thích nghe không, bảo cô hát cho nhéThế Duy nói vậy khiến Chu Thiến có chút thẹn mà Triệu Hi Thành lại quay sang nhìn cô, khóe miệng như khẽ cườiHôm nay cô mặc áo trắng, quần vàng nhạt, tóc xõa ngang vai, tóc máiphủ trán, đôi mắt to có thần thái.

Hai tóc vén sau mang tai để lộ đôihoa tai trân châu chiếu vào mặt cô khiến làn da cô càng thêm trắng trẻo, mịn màngLần đầu tiên Triệu Hi Thành nhìn kĩ cô như vậy, nhìn kỹ thì mới thấy, thì ra cô cũng có chút đặc sắcTiểu Thế Duy cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục nói:- Cha ơi, cha đã nói chủ nhật dẫn con đến công viên, con biết mai là thứ bẩy, ngày mai… ngày mai chính là chủ nhậtNhìn con yêu xòe tay tính ngày, Triệu Hi Thành phì cười.

Chỉ đến lúcnày, Chu Thiến mới cảm thấy đây chính là Triệu Hi Thành từng dịu dàngvới cô trước kia- Được, cha nói lời giữ lời, nhất định sẽ đưa Thế Duy đi TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C186: Hi Tuấn về nhà


Chương 186: Hi Tuấn về nhàĂn sáng xong, Triệu Hi Thành và Triệu lão gia cùng đi làmChu Thiến lại dẫn Thế Duy ra sân chơi, ánh nắng buổi sáng ấm áp, không khí cũng rất tốt.

Chu Thiến dẫn Thế Duy đi dạo trong sân, khám phá những điều mới mẻTỷ như xem con kiến chuyển thức ăn, nhìn con kiến xếp thành hàng dài, cõng thứ còn to hơn cơ thể chúng mà cố gắng đi về phía trước, Thế Duyhưng phấn mà vỗ vỗ đôi bàn tay mũm mĩmHai người đang xem rất vui, đột nhiên một chiếc xe thể thao màu bạc đi vào, nhanh chóng đỗ vào garaThế Duy nhìn thấy thì chỉ về phía gara nói:- Chú, chú đã về!Chu Thiến đứng lên nghĩ, là Hi Tuấn sao?

Hai năm không gặp, giờ cậu ấy vẫn ổn chứ?Cô nhìn về phía gara, không lâu sau đã thấy một bóng người cao gầy đi từ gara ra, nhìn thấy Thế Duy thì tươi cười đi về phía cậu béTóc dài của anh đã cắt, tóc bên thái dương và cổ có chút hỗn độn, tóc mái dài để xéo qua thái dương, che đi một bên lông mày, càng nổi bật đôi mắt đen câu hồn đoạt phách.

Vành tai anh vẫn đeo chiếc hoa tai ChuThiến tặng, theo từng bước đi mà lóe ra những tia sáng lóng lánhLàn da vốn trắng nõn của anh giờ thành màu rám nắng có độ bóng, đầynam tính.

Vóc người càng thêm hoàn mỹ, cơ bắp căng tràn, quần áo mặc vừa vặn để lộ cơ bụng, cơ ngực săn chắc đầy gợi cảmAnh sải bước đi đến, từng động tác đều lộ ra sự tự tin và tôn quý.

Anh khẽ cười, cười tươi như ánh nắng mặt trời.

Cơ thể quyến rũ cùng vớinụ cười tinh thuần là sự tương phản mạnh mẽ mà đầy yêu dị, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến người ta nhìn mà như đui mù điHai năm không gặp, Triệu Hi Tuấn càng giống minh tinh hơn.

Có lẽ anhbây giờ rất nổi tiếng rồi!

Giấc mơ của anh đã thành hiện thực rồi?Chu Thiến mỉm cười nhìn anh đến gầnTriệu Hi Tuấn đi đến bên Thế Duy, bế cậu nhóc lên, thơm má cậu bé thật kêu rồi nói:- Thế Duy, còn nhớ chú không?- Chú ơi!Thế Duy cười gọi rồi sau đó nắm tóc trên trán Hi Tuấn:- Chú đã lâu không vềTriệu Hi Tuấn cười rồi gỡ tóc mình ra nói:- Chú dạo này bận lắm, nhưng chú được nghỉ ba ngày liền, về chơi với Thế Duy đây này.

Thế Duy có vui không?Thế Duy vung bàn tay nhỏ bé mà hoan hô rồi thơm Hi Tuấn thật kêuTriệu Hi Tuấn cao hứng mà tung Thế Duy lên cao, Thế Duy vui vẻ kêu to.

Chu Thiến ở bên hoảng sợ vội nói:- Cẩn thậnLúc này Triệu Hi Tuấn mới để ý bên cạnh còn có người, nhìn Chu Thiến kinh ngạc hỏi:- Cô là ai?Chu Thiến đen mặt, cảm ơn anh giờ mới nhìn thấy tôi.

Tuy rằng giờ tôi trông bình thường nhưng tốt xấu gì cũng là người lớn lù lù thế này cơmà.

Thế Duy cướp lời:- Đó là cô Thiến Thiến mà Thế Duy yêu nhấtGiọng nói đầy sự kiêu ngạo.Triệu Hi Tuấn kinh ngạc nhìn Chu Thiến, có chút không hiểu, mới mộttháng không về mà đột nhiên mọc ra cô Thiến Thiến được “thích nhất” này, đây là thần thánh phương nào?Chu Thiến thấy vẻ hồ nghi của anh thì nhịn cười, vươn tay về phía anh:- Tôi biết anh, Triệu Hi Tuấn, tôi là Chu Thiến, rất vinh hạnh được gặp anhHi Tuấn, thế này đủ khiến em lên mặt chưa?Không hiểu vì sao, đối mặt với Hi Tuấn thoải mái hơn đối mặt với HiThành rất nhiều, lòng không hề có gánh nặng, có lẽ là vì chờ mong nhiềunên áp lực lớn chăng?Triệu Hi Tuấn nhìn cô gái thoải mái tự nhiên trước mặt này, tuy rằngdiện mạo bình thường nhưng nụ cười lại cực kì thân thiết khiến người tacó hảo cảm.

Hơn nữa đây là một trong số ít những cô gái gặp anh mà vẫncó thể thoải mái, bình tĩnh thế này!

Hay lắm!

Dạo gần đây quả thực bịmột số fan cuồng làm cho phát điên rồiTriệu Hi Tuấn cũng cười vươn tay về phía cô:- Chào cô, rất vui được làm quenSau đó, hai người nói chuyện phiếm một hồi.

Chu Thiến nói với anh côlà bảo mẫu của Thế Duy.

Triệu Hi Tuấn kinh ngạc nhìn khi thấy cô chỉ mất gần 3 ngày mà đã thu thập được tên tiểu ma vương này.

Hai người tán gẫu thực sự rất vui vẻ.

Triệu Hi Tuấn rất vui khi gặp được một người congái có thể khiến anh thoải mái nói cười này.

Hai năm trước, sau khiThiệu Lâm qua đời, đã lâu rồi anh không thoải mái bên cạnh người con gái nào được như thế nàyNhớ tới Thiệu Lâm, ánh mắt anh trở nên buồn bã, vui vẻ bay sạch, mọithứ như đều trở nên vô vị.

Anh nhìn Chu Thiến nói xin lỗi sau đó bế ThếDuy đi vào trong nhà chào mẹ.

Với cảm xúc đột ngột thay đổi của anh, Chu Thiến không hiểu được nên chỉ đành đi theo sau.Triệu Hi Thành đi vào tìm Triệu phu nhân, mà Chu Thiến lại bị HiểuVân đang quét tước ở phòng khách dữ lại.

Cô mở to mắt nhìn Chu Thiến,trong mắt đầy sự hâm mộ:- Chu Thiến, chị có thể nói chuyện phiếm với Hi Tuấn, thật hạnh phúc…Chu Thiến nhìn cô gái trẻ mà phì cười:- Em ở đây chẳng phải cũng thường xuyên được thấy Hi Tuấn sao?

Có gì mà hâm mộ?Hiều Vân vừa lau đồ đạc vừa nói:- Hi Tuấn không thường xuyên về, về cũng chẳng được mấy ngày.

Cho dù là ở nhà em cũng không có cơ hội tiếp xúc với anh ấy.

Anh ấy làthiếu gia mà.

Nhớ hồi đầu em đến đây làm ngoài vì mức lương cao thì cònlà vì có thể tiếp cận Hi Tuấn!

Thật thất vọng…Cô thở dài rồi nói:- Nhưng có thể tận mắt nhìn thấy anh ấy em cũng rất vui rồiChu Thiến hỏi cô:- Giờ Hi Tuấn rất nổi tiếng sao?Hiểu Vân kinh ngạc:- Không phải chứ?

Chuyện này mà chị cũng không biết?Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hiểu Vân trở nên rất kích động:- Anh ấy tham gia một bộ phim thần tượng, phim đó nổi tiếngkhắp Châu Á, ngay cả Hàn Quốc, Nhật Bản cũng rất được ưa thích.

Cuối năm trước một công ty nước ngoài đầu tư chế tác phim điện ảnh do anh ấy thủ vai chính cũng nổi tiếng trên thị trường quốc tế.

Hi Tuấn còn dành được danh hiệu Ảnh đế nữa kia.

Có thể nói, giờ Hi Tuấn là ngôi sao hàng đầuChâu Á, rất nhiều nữ minh tinh mong được hợp tác đó nhưng anh chưa từngcho ai cơ hội cả.

Người đàn ông như vậy mà chưa có bạn gái, không cóscandal thật sự khiến fan gơ như bọn em điên cuồngNói tới đây, Hiểu Vân buông khăn lau, hai tay bưng má, vẻ mặt vô cùng si mê (Bựa thế, khăn lau rõ bẩn …)Thì ra Hi Tuấn đã nổi tiếng đến mức này, thật sự là không đơn giản!

Cũng không lạ, Hi Tuấn đương nhiên phải nổi tiếng rồiĐang nói, Triệu phu nhân và Hi Tuấn từ trên lầu đi xuống.

Triệu phunhân tươi cười rạng rỡ, xem ra con trở về khiến bà rất vui.

Chu Thiếnnghĩ, không biết Triệu lão gia có còn phản đối Hi Tuấn nữa không?

Nhưngnghĩ lại, Hi Tuấn có thể thoải mái quay về thế này hẳn là đã không cònphản đối gì nữaTriệu Hi Tuấn định buông Thế Duy xuống nhưng Thế Duy đã lâu không gặp chú, rất muốn được chú bế nên ôm chặt cô anh, không chịu đi xuống.

HiTuấn có chút bất đắc dĩ:- Thế Duy, chú mệt quá, giờ chú buồn ngủ ghê, lúc nào chú dậy lại chơi với Thế Duy được không?Thế Duy không chịu, hai đùi cọ cọ bám chặt lấy người Hi Tuấn.

Hi Tuấn vừa bực vừa buồn cườiChu Thiến vội tiến lên nói với Thế Duy:- Thế Duy ngoan, chú mệt lắm, để cho chú ngủ được không, chú mà không đi ngủ thì sẽ bị bệnh đấyThế Duy vừa nghe thấy bị bệnh thì do dự hỏi:- Thế có phải tiêm không?Chu Thiến gật đầu:- Phải tiêm đó!Thế Duy nghe thấy tiêm thì nhíu mày:- Tiêm đau lắm, đừng tiêmNói xong chủ động buông Hi Tuấn ra.Hi Tuấn nhìn Chu Thiến cười:- Cũng là cô mới có cáchChu Thiến tự nhiên vỗ vỗ vai anh:- Mau đi ngủ đi!

Anh trông như đã lâu rồi không ngủ ấyĐộng tác nhỏ này của cô khiến Hi Tuấn ngây ra một hồi, lúc sau mới lấy lại tinh thần cười cười:- Đúng thế, tháng sau tôi ra album mới nên tháng này rất bận.Chu Thiến mỉm cười:- Mau đi đi!Triệu Hi Tuấn nhìn nụ cười của cô thì lại ngẩn người, sau đó mới xoay người lên lầu.Hi Tuấn ngủ một giấc, đến lúc tối mới tỉnh lạiLúc xuống nhà thì Triệu Hi Thành và Triệu lão gia đã về.

Hai ngườithấy Hi Tuấn thì đều cười.

Chu Thiến nhìn nụ cười của Triệu lão gia thìcàng chắc chắn rằng hai người không sao.

Làm sao để người cố chấp nhưTriệu lão gia chịu thay đổi suy nghỉ?

Cô thật sự rất ngạc nhiên.Người một nhà sum họp vui vẻ ăn bữa tối, Chu Thiến vẫn bón cơm choThế Duy xong rồi mới ăn.

Tuy rằng Quế tẩu ra lệnh không để phần cơm chongười đến muộn nhưng Hiểu Vân luôn để dành cơm cho cô.

Mọi người thấynhưng cũng chẳng ai nói gì, tất cả người hầu đều rất có hảo cảm với ChuThiến nhưng lại rất bất mãn với Quế tẩu.

Chỉ là Quế tẩu địa vị cao nhất, lại là người của đại thiếu phu nhân tương lai nên cũng đành chịu.

Chonên Quế tẩu cũng không biết, bà định làm khó Chu Thiến nhưng chẳng cótác dụng gì.Thế Duy thấy Chu Thiến lần nào cũng là bón cơm cho mình mà không ăn thì không nhịn được hỏi:- Vì sao cô không ăn cơm?Chu Thiến gắp một miếng trứng gà để vào bát cậu bé rồi cười nói:- Chút nữa cô sẽ ăn- Không, cháu muốn cô ăn cơm với Thế Duy cơNói đến đây lại nổi cơn ngang ngược không chịu ăn tiếp, cứ cố đòi Chu Thiến ăn cùng mới chịuTriệu phu nhân nhìn thế thì nói:- Chu tiểu thư, sau này ăn cơm cùng chúng tôi đi.

Mỗi lần đều hại cô phải ăn đồ lạnh, thật sự rất ngại.Nói xong quay lại sai Quế tẩu mang một đôi bát đũa đếnLòng Quế tẩu mất hứng, thầm lườm Chu Thiến một cái nhưng chẳng làmđược gì, đành nghe theo.

Nhìn địa vị của Chu Thiến ở Triệu gia càng lúccàng được củng cố thì lòng đầy đố kỵ, không khỏi nghĩ, nếu không có ChuThiến chen ngang thì người có vinh dự này chính là con mình rồi.

CùngTriệu gia ăn chung một bàn, thực sự rất có mặt mũi.

Không được, nhấtđịnh phải nói với Tống tiểu thư, để cô ấy đuổi Chu Thiến này đi mớiđược!Chu Thiến được xếp ngồi cạnh Hi Tuấn, lúc ngồi xuống, Hi Tuấn mỉmcười với cô.

Chu Thiến vừa để ý Thế Duy ăn cơm, đôi lúc cũng nhỏ giọngtán gẫu với Hi Tuấn đôi câu.

Triệu Hi Thành đối diện thấy bọn họ mỉmcười nói chuyện thì cảm thấy chói mắt.

Chu Thiến này thật có bản lĩnh,chỉ một ngày đã thu phục được Thế Duy, giờ ngay cả Hi Tuấn cũng bị côthu phục sao?Cô gái này rốt cuộc có gì hấp dẫn người?

Diện mạo bình thường, dángngười bình thường, ngay cả tính tình cũng chẳng tốt đẹp là mấy, đúng là, có chuyện gì thế không biết?Triệu Hi Thành thỉnh thoảng lại nhìn bọn họ, trong lòng thầm oán TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C187: Ánh trăng


Chương 187: Ánh trăngBuổi tối, tắm cho Thế Duy xong, dỗ cậu bé lên giường ngủ, Chu Thiến thấy còn sớm mà cũng chẳng có tâm tình đọc sách nên đi xuống lầu, ra hoa viên tản bộ.Ánh trăng như nước chiếu vào hậu hoa viên, chiếu lên lớp lá cây dày lấp loáng.

Chu Thiến đi về phía lương đình, thưởng thức ánh trăng sáng, hương thơm cỏ cây, cảm thấy thật vui vẻ, thoải máiChu Thiến tựa vào cây cột sơn son, nhìn từng gốc cây ngọn cỏ trong hoa viên, hồi tưởng lại trước kia khi mình cùng Hi Thành ở đây nắm tay tản bộ, thì thầm nhỏ nhẹ, dịu dàng ôn nhu.

Khi đó, ánh mắt anh nhìn côcòn dịu dàng hơn ánh trăng kia nhưng bây giờ…

Chu Thiến thở dài, chỉ ecòn lạnh hơn băng tuyết…Không sao, Chu Thiến thầm tự cổ vũ mình.

Giờ mới tiếp xúc được mấy ngày, chỉ cần ở chung lâu, tiếp xúc nhiều thì nhất định Hi Thành sẽ chú ý đến mình.

Nhưng điều đáng mừng là, cô phát hiện Thế Duy là đứa trẻngoan, trước kia ngang bướng hoàn toàn là vì người lớn chiều hư, chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, kiên nhẫn giảng giải thì nhất định cậu bé sẽ thành đứa trẻ ai thấy cũng yêu.

Chỉ mấy ngày thôi mà Thế Duy đã thay đổi rấtnhiều rồi đó thôiBất kể cuối cùng Hi Thành có chấp nhận cô hay không, bất kể cô có thể trở lại bên Hi Thành và con hay không, lần này trở về Triệu gia tuyệt đối là đáng giá!Đang nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽChu Thiến quay đầu nhìn lại, một bóng người cao lớn chậm rãi hiện ra trước mắt, đến gần mới nhìn rõ đó là Triệu Hi Tuấn.- Hi!Chu Thiến nhẹ nhàng chào hỏi, khẽ mỉm cười.Nghe thấy tiếng, Triệu Hi Tuấn ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ ở đâycòn có người, thấy là Chu Thiến thì mỉm cười chào, anh bước tới ghế đácẩm thạch mà ngồi bên cạnh Chu Thiến- Muộn thế rồi còn chưa ngủ?

Chu Thiến hỏi- Ngủ suốt chiều nên giờ bị mất giấc, còn cô?

Triệu Hi Thành hỏi lại- Tôi cũng không ngủ được- Sao thế?

Có tâm sự?

Thế Duy rất bướng bỉnh à?Chu Thiến vội lắc đầu:- Không đâu, Thế Duy ngoan lắm, tôi rất thích thằng béĐúng là có tâm sự chẳng qua nếu nói ra chỉ sợ anh sẽ sợ chết khiếp mất- Cô và Thế Duy thật có duyên, Thế Duy chưa từng gần gũi với người ngoài nào như thế cả- Có lẽ tôi có phép thuật.

Chu Thiến nháy mắt tinh nghịch nóiTriệu Hi Tuấn cúi đầu cười, tóc trước trán khẽ lay động, mắt phượnglưu chuyển dưới ánh trăng.

Anh ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, dưới ánh trăng, mái tóc cô bóng lên dưới ánh trăng, khuôn mặt biến mất trong bóng tối,đôi mắt sáng ngời.

Anh nhìn cô lẳng lặng cười, rõ ràng là ngũ quan bìnhthường nhưng vì nụ cười nhu hòa của cô mà lại có vẻ động lòng người vôcùng.

Triệu Hi Tuấn hơi động tâm, vì sao lúc này Chu Thiến lại khiến anh có cảm giác đặc biệt quen thuộc vậy?

Tình cảnh này như đã từng trải qua ở đâu rồi?- Chu Thiến, chúng ta đã từng gặp chưaAnh hỏi theo bản năng, có lẽ cô ấy mê ca nhạc sao?Chu Thiến ngẩn ra, cẩn thận nghĩ, khối cơ thể này hẳn sẽ không gặp Hi Tuấn rồi cho nên lắc đầu:- Không có, tôi đã gặp anh nhiều lần nhưng chắc chắn là anh chưa từng thấy tôiTriệu Hi Tuấn nghĩ là cô nói chuyện thấy anh trong Thiệu Vân cho nên nghi hoặc gật đầu.Triệu Hi Tuấn cười:- Nhưng tôi lại thấy cô rất quen thuộc.Lòng Chu Thiến khẽ động nhìn anh, rất quen thuộc?

Hi Tuấn, cậu có thể tìm được bóng dáng Thiệu Lâm qua tôi không?Hiển nhiên Triệu Hi Thành không đem chuyện này vào lòng, tùy tiện hỏi cô:Chỉ cần uống 1 thìa, ổ ký sinh sẽ rời cơ thể sau một buổi sáng!Làm ngực nở mà không phẫu thuật.

Đến các bác sĩ cũng kinh ngạc- Tôi thấy cô rất có cách dỗ dành trẻ con, cô là giáo viên mầm non sao?- Không, tôi chỉ là rất thích trẻ con cho nên hay đọc sách về phương diện nàyChu Thiến nhìn thẳng vào anh:- Trước kia tôi là stylist- Stylist?Triệu Hi Tuấn có chút chấn động, một lát sau, anh quay đầu nhìn ra phía trước:- Trước kia tôi cũng có người bạn làm stylist, cô ấy là người rất tài hoa, đã từng mang đến cho tôi rất nhiều niềm vuiGiọng anh thật nhẹ nhàng, giữa ban đêm yên tĩnh này như phủ thêm một tầng bi thươngChu Thiến biết anh đang nhắc đến mình, nhìn vẻ mặt cô đơn của anh,Chu Thiến cũng rất khó chịu.

Cô vẫn chỉ luôn lo lắng đến cảm xúc của HiThành và con nhưng không nghĩ đến những người bạn bên mình cũng sẽ rấtđau lòng.

Như Tiểu Mạt, như Tư Mẫn, như Hi Tuấn vậy.

Cô đột nhiên cảmthấy kích động, hận không thể nói chuyện của mình cho rõ ràng nhưng lýtrí của cô lại khắc chế lại, đây chưa phải lúc thích hợp.

Cô tự nói vớimìnhChu Thiến lặng lẽ vỗ vỗ vai anh:- Cô ấy nhất định cũng rất vui vì có người bạn như anhTriệu Hi Tuấn nhìn đôi bàn tay trên vai mình, đôi tay này không đẹp như đôi tay ấy nhưng vẫn mang đến cho anh sự ấm áp ngày nào- Không, tôi chưa từng làm được gì cho cô ấy?

Luôn luôn là cô ấy giúp đỡ, cổ vũ tôi, là lúc cô ấy cần giúp đỡ nhất thì tôi chỉ là kẻbất lực, tôi không xứng là bạn của cô ấy- Hi Tuấn, nếu hai người thực sự là bạn thì cô ấy nhất định sẽ không vui khi anh nói như vậyChu Thiến không nghĩ ngợi gì, buột miệng mà gọi tên anh, vừa nói xong đã thấy mình lỗ mãng nhưng thấy Hi Tuấn có vẻ không để ý thì mới yênlòng.Triệu Hi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô:- Cô nói đúng, chưa bao giờ cô ấy để ý xem mình phải trả giábao nhiêu, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được báo đáp thế nào.

Nếu cô ấythấy tôi nói thế này, nhất định sẽ không vuiNụ cười của anh có chút hoảng hốt, ánh mắt lại nhìn về nơi xa xắm như đang chìm đắm trong đoạn quá khứ nào đó.Chu Thiến nhìn đồng hồ, bất tri bất giác cô đã ngồi ở đây hơn mộttiếng, nên về nghỉ ngơi đi thôi.

Cô đứng lên nói với Triệu Hi Tuấn:- Triệu tiên sinh, ngại quá, mai tôi phải dậy sớm, Thế Duy và cha đi công viên, tôi phải chuẩn bị sớm.

Tôi về nghỉ trước.Triệu Hi Tuấn cũng đứng lên, bóng người cao lớn bao phủ lấy cô, lúcnày Chu Thiến mới phát hiện mình chỉ cao đến bả vai anh thì buồn bực…- Được, tôi cũng về phòng, cùng đi thôi.Bọn họ sóng vai rời khỏi hoa viên, lúc tới gần đại sảnh, Triệu Hi Tuấn đột nhiên nói:- Về sau cô cứ gọi tôi là Hi Tuấn đi.

Bạn bè tôi đều gọi tôinhư vậy, tôi thích nói chuyện phiếm với cô, tôi mong chúng ta có thểthành bạn bè.Mặt Chu Thiến đỏ lên, hẳn là anh đã nghe thấy…

Cô cười ngại ngùng nói:- Tôi không quen gọi người khác là thiếu gia, cảm thấy như đang ở xã hội phong kiến vậy…Triệu Hi Tuấn cười to, sau vỗ vỗ bả vai cô rồi đi vào.Chu Thiến không biết là mình nói lại buồn cười như vậy, nhìn anh cười thoải mái như thế thì cảm thấy có chút lạ, lẩm bẩm đôi câu rồi cũng đitheo lênPhòng của Hi Tuấn vẫn là ở tầng hai, lúc vào phòng còn vẫy tay vớiChu Thiến.

Chu Thiến cũng vẫy tay lại với anh mà mỉm cười.

Nụ cười nàyvẫn đọng trên môi, mãi đến khi lên tầng ba, nhìn thấy Triệu Hi Thànhđang tựa vào vách tượng, lạnh lùng nhìn cô thì nụ cười mới tắt lịm.

TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C188: Mệt mỏi


Chương 188: Mệt mỏiTriệu Hi Thành dựa vào tường, hai tay ôm ngực, ánh đèn ảm đạm bao phủ lên người anh, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, đôi mắt thâm thúy u ám lạnh lùng nhìn Chu Thiến.Tuy rằng sắc mặt anh trông khó coi nhưng Chu Thiến thấy anh thì vẫn rất vui, nụ cười vừa tắt lại nổi lên, khẽ chào:- Triệu tiên sinhSau đó đi đến bên cạnh anh, hơi dừng lại.

Khó lắm mới có cơ hội ởchung, muốn nói gì đó với anh nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh thì lại không biết nên mở miệng thế nàoTriệu Hi Thành lạnh l ùng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó nói:- Cô muốn chăm sóc Thế Duy cho tốt thì phải có sức khỏe, côcho rằng cái kiểu đêm hôm rồi còn lang thang bên ngoài thì có đủ sứcchăm sóc Thế Duy sao?

Tối qua cô cãi lại hung hồn lắm, cô quan tâm ThếDuy chẳng kém ai, chẳng qua chỉ là nói suông mà thôi à?Nửa đêm?

Giờ mới chỉ có 10h thôi?

Đây chẳng phải là đang bới lông tìm vết à?

Chu Thiến bĩu môi, có chút tức giận:- Triệu tiên sinh?Cô đưa tay đeo đồng hồ đến trước mặt anh:- Chẳng lẽ 10h là nửa đêm sao?

Anh quá khoa trương rồi đó?Tôi không biết vì sao anh không thích tôi nhưng dù là thế thì cũng xinanh tìm lí do thích hợp một chút, thế này như kiểu anh đang cố tình gâysự đóNhìn mặt anh trầm xuống, Chu Thiến lập tức bổ thêm một câu:- Đương nhiên, tôi biết Triệu tiên sinh không phải là người cố tình gây sự, nhất định là anh đã nhìn nhầm giờ rồi.Cô rất muốn nói chuyện hòa bình với anh, rất muốn bộc lộ những điểmtốt của mình trước mặt anh nhưng là vì sao anh không thể nói chuyệnthoải mái với cô như Hi Tuấn?

Ngay cả Hi Tuấn cũng thấy cô quen thuộcthì vì sao Hi Thành là người sớm chiều ở chung với cô lại chẳng có cảmgiác gì?

Thái độ lãnh đạm không nói, còn coi cô là người có tâm cơ cầnđề phòng.Chẳng lẽ trong mắt anh chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp mới là quan trọng?

Người bình thường anh chẳng muốn tiếp xúc sao?Lòng Chu Thiến có chút khổ sở, cô không muốn nói tiếp nữa.

Cô đi lướt qua anh mà về phòng.

Đến khi cô sắp mở cửa thì Triệu Hi Thành lại gọigiật cô từ phía sau:- Chu tiểu thư.Chu Thiến xoay người, nhìn anh.Triệu Hi Thành buông tay, sau đó đi về phía trước vài bước, đứng cách cô một đoạn.

Đèn ở hành lang chiếu lên đỉnh đầu anh, ánh đèn chiếu rõkhuôn mặt của anh, đôi mắt thâm sâu, đôi môi góc cạnh, anh đứng đó, lẳng lặng nhìn cô, tuấn mỹ vô cùng- Chu tiểu thư, có chuyện xin cô nhớ cho kỹ, chúng tôi mời cô đến là để chăm sóc Thế Duy chứ không mời cô đến để tiếp cận ngôi sao.Xin cô nhớ rõ bổn phận của mình, đừng làm chuyện không hợp với thân phận nữaAnh từ ban công nhìn thấy cô và Hi Tuấn đi ra khỏi hoa viên,vẻ mặt vô cùng thân thiết, nhỏ giọng nói chuyện rồi lớn tiếng cười.

Từ sau khiThiệu Lâm qua đời chưa từng thấy Hi Tuấn cười thoải mái như vậy, chẳngbiết người con gái trước mặt có phép thuật gì nữa!

Chuyện này vốn chẳngliên quan gì đến anh nhưng chẳng hiểu sao anh rất khó chịu.

Anh vốnkhông định đứng đây chờ cô nhưng như có ma xui quỷ khiến mà ại đi ra.Anh vốn không nên phản ứng như vậy nhưng chẳng hiểu sao vẫn nói ra những lời anh.

Anh cũng không biết là vì sao, như có ai cố ý kích thích anhvậy.

Vì sao lại muốn chọc giận cô?

Muốn cho cô chú ý sao?

Điều này quábuồn cườiNhưng Chu Thiến sao có thể hiểu được tâm lý phức tạp này của anh?

Côchỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung.

Cho tới giờ cô luôn biết anh khá tàn nhẫn với người ngoài, hòan toàn sẽ không để ý đến cảm nhận của người khácnhưng trước giờ anh vẫn luôn dịu dàng với cô, điều này khiến cô gần nhưquên đi một Triệu Hi Thành lạnh lùng như sói.

Giờ anh đem sự tàn nhẫn đó đặt lên cô thì cô mới biết cảm giác này khó chịu cỡ nào.

Đoạn thời gian đầu khi bị tai nạn xe kia, anh cũng rất tàn nhẫn với cô, nhưng sau nàytình yêu của anh quá nồng nàn khiến cô quên đi đoạn thời gian khó khănđó.

Không ngờ bây giờ lại phải nếm trải cảm giác này một lần nữa.

Khiđó, cô còn chưa yêu thương anh nên không để ý nhưng giờ thấy người đànông mình yêu đối xử với mình như thế thì sao có thể không khó chịu?Quá khứ đều như đã thành hư vô, lại phải bắt đầu lại từ đầu, lòng Chu Thiến vô cùng mỏi mệt.Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói:- Triệu Hi Thành, tôi chỉ là làm công cho các người chứ không phải là bán thân.

Tôi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, còn việc tôilàm gì thì anh có quyền gì mà can thiệp.

Với tôi, Hi Tuấn không phải làmột ngôi sao, tôi và anh ấy là bạn bè thì cũng chẳng có gì là quá đángCô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn lấp lánh:- Mọi chuyện anh đều chỉ nhìn bề ngoài, còn bên trong anh đã từng để ý chưa?

Hay anh chỉ quan tâm đến bề ngoài?Cô nói xong, xoay người, đẩy cửa đi vào.

Trong nháy mắt đóng cửa, đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào mắt anh, sự bi thương trong mắt côkhiến tim anh khẽ run lên.Môi anh giật giật, định tiến lên nói gì nhưng cửa phòng lại chậm rãi khép lại, phát ra một tiếng trầm đục, như một tiếng thở dàiNhìn cánh cửa khép lại, lòng Triệu Hi Thành trở nên trống rỗng, cócảm giác khó nói cứ quanh quẩn trong đầu.

Như là mất mát, như là phiềnmuộn, như là một người độc hành trong đêm, như đụng phải cái gì nhưnglại không thể nắm bắt được.Anh trở về phòng, nằm sấp xuống giường, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài mà lòng không thể bình tĩnh lạiSáng sớm hôm sau, Chu Thiến đánh thức Thế Duy, giúp cậu mặc quần áosạch sẽ, đội thêm một chiếc mũ và đeo kính râm.

Thế Duy như vậy trongnhư người lớn, vô cùng đáng yêuThế Duy chạy đến trước gương mà nhìn mình, cao hứng nhún nhún vai, cười tủm tỉm, nhìn qua rất vui vẻChuẩn bị xong, Chu Thiến bế Thế Duy xuống lầuĐến đại sảnh đã thấy Tống Thiệu Vân ngồi trên sô pha nhàm chán đọctạp chí, Triệu phu nhân ngồi ở bên cạnh xem tivi, không thấy Hi Thành,hẳn là vẫn còn chưa xuốngNghe tiếng động, Tống Thiệu Vân quay đầu, thấy Thế Duy thì vội mỉm cười nói:- Chào buổi sáng Thế Duy!

Hôm nay cô và cha cháu cùng đưa cháu đi công viên nhé?Nói xong đứng lên đi đến bên Thế Duy vươn tay định ôm cậu béNhưng Thế Duy lại rụt vào lòng Chu Thiến, né tránh cô ta, sau đó nhìn cô ta, chu miệng lên nói:- Cháu muốn đi cùng cô Thiến Thiến.

Nói xong vội ôm chân Chu Thiến.Nụ cười của Tống Thiệu Vân cứng đờ, ngượng ngùng đứng dậy, tuy rằng cố khắc chế nhưng vẫn rất khó chịu.Triệu phu nhân ngồi ở trên sô pha nhìn qua bên này rồi lại quay đầu lại chăm chú xem TVLúc sau, Triệu Hi Thành và Triệu Hi Tuấn cùng đi xuống.

Hai người đều là những anh chàng đẹp trai vô cùng, một người lạnh lùng, một người ấmáp, đi bên nhau như tỏa ra sức hút mãnh liệt hấp dẫn ánh mắt của mọingườiTống Thiệu Vân nhìn thấy bọn họ, đảo qua khuôn mặt tuấn tú của haingười, cuối cùng mới nhìn Triệu Hi Thành rồi mỉm cười dịu dàng, chậm rãi đi đến bên anh, tự nhiên mà ôm tay anh:- Hi Thành, đi được chưa?Hôm nay Tống Thiệu Vân mặc bộ váy liền màu trắng mềm mại, mỗi bước đi làn váy lay động rất hài hòa với khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thướt tha của cô, tựa như Lăng ba tiên tử.

Tống Thiệu Vân đứng bên Triệu HiThành, tuấn nam mỹ nữ đứng bên nhau thật đẹp đôi.

TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Con Dâu Nhà Giàu (P1)
C189: Rằng buộc


Chương 189: Ràng buộcChu Thiến chỉ cảm thấy hình ảnh này thật chói mắt, hận không thể tiến lên gạt tay Tống Thiệu Vân ra.

Nhưng giờ thân phận không cho phép cô làm vậy.

Cô cắn răng lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng vừa tức vừa đau.Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Thiệu Vân mà khẽ mỉm cười.

Xoay người lại thấy Chu Thiến đang nhìn bọn họ, cũng chẳng hiểu sao lại vội gạt tay Tống Thiệu Vân ra, động tác này khiến nụ cười củaTống Thiệu Vân tắt ngấm.

Cô ta vẫn đang cố nắm lấy tay Triệu Hi Thành,sắc mặt trở nên vô cùngkhó coi.- Hi Thành…Cô nhìn anh, trong mắt như phủ một lớp sương mù, nhìn trông thực sự đáng yêu.Triệu Hi Thành có chút khó hiểu vì sao mình lại đột nhiên thất thốnhư vậy, bình thường cho dù anh có nhiều điều không hài lòng với TốngThiệu Vân nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt giống Thiệu Lâm như đúc kia thìcũng sẽ không quá đáng với cô nhưng hôm nay vì sao lại thế?Giờ nhìn vẻ mặt sắp khóc kia của Tống Thiệu Vân mà trong lòng lại cảm thấy phiền muộnKhông đâu, Thiệu Lâm sẽ chẳng bao giờ vì chút chuyện mà yếu đuối nhưvậy, cho dù là những lúc bất lực nhất thì cô cũng chưa từng khóc lóc.Anh vĩnh viễn nhớ cái ngày cô xách hành lý bước khỏi Triệu gia, vẻ mặtkiên quyết không chút sợ hãi, không bàng hoàng, không mơ hồ, cứ thế màbước vào màn sương đêm chẳng quay đầu nhìn lại…Anh nhớ tới lời Chu Thiến nói đêm qua: “Chuyện gì anh cũng chỉ nhìnbên ngoài, có bao giờ để ý bên trong thế nào chưa?”

Cô nói rất đúng, anh vẫn luôn vì vẻ ngoài của Tống Thiệu Vân mà mê muội, vì bề ngoài đó màbỏ qua hai tâm hồn hoàn toàn khác biệtNói rất thấu triệt…Chẳng lẽ anh cứ mãi tự lừa mình dối người như vậy saoTriệu Hi Thành nhìn cô ta nói;- Sao hôm nay lại đến đây?Tống Thiệu Vân cúi đầu, lấy ngón tay khẽ lau khóe mắt rồi nói:- Chẳng phải đã nói hôm nay sẽ đưa Thế Duy đến công viên chơi sao, sao anh quên rồi à?

Giọng nói có chút u oán.Triệu Hi Thành lúc này mới nhớ lại, tuần trước đã nói vậy, mình suýt thì quên.

Anh đành nói:- Được rồi, cùng đi thôi, giờ đi được rồiNói xong bước đến bế Thế Duy.Nhưng Thế Duy lại ôm chặt lấy Chu Thiến, bướng bỉnh nói:- Con muốn cô cũng đi, con muốn đi với cô!Tống Thiệu Vân lạnh lùng không muốn để Chu Thiến đi theo làm bóngđèn.

Nghĩ lại xem, cô, Hi Thành và Thế Duy, ba người ở bên nhau là bứctranh hài hòa, ấm áp cỡ nào.

Lại thêm một người chẳng ra làm sao?

Hơnnữa cô ta còn muốn nhân cơ hội này mà bồi dưỡng tình cảm với cha con họnên mới không muốn bảo mẫu của Thế Duy đi cùng.Cô ta đi đến bên Thế Duy, cười nụ cười cô ta cho là ngọt ngào nhất, dịu dàng nói:- Thế Duy, cô sẽ chăm sóc con, hôm nay để cô đây nghỉ ngơi đi, cùng cô Thiệu Vân đi chơi được khôngNói xong khẽ lắc lắc đôi tay nhỏ bé của Thế Duy.

Ai ngờ Thế Duy chẳng nể nang gì mà gạt tay cô ta ra, lớn tiếng nói:- Không cần, cháu thích cô Thiến Thiến!Tống Thiệu Vân giận muốn tát Thế Duy nhưng vì cậu bé là bảo bối Triệu gia nên đành nén giận.Chu Thiến vẫn không lên tiếng, cô thừa nhận, cô rất muốn đi, chẳng lẽ bảo cô trơ mắt nhìn người phụ nữ này đi chơi công viên với chồng conmình sao?

Không, cô chưa bao giờ hào phóng đến mức độ đóCho nên cô chỉ vuốt tóc Thế Duy, tỏ vẻ khó xử nhưng không từ chốiBên kia, Triệu phu nhân vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng:- Để Chu tiểu thư đi cùng đi!

Có cô ấy trông Thế Duy, hai người cũng thoải mái hơnTống Thiệu Vân nghe xong lời này, tuy rằng không vui nhưng chẳng cócách nào.

Giờ cô ta còn chưa dám công khai chống đối Triệu phu nhân, côta vẫn chưa có thực lực nàyTriệu Hi Thành cũng chẳng phản đối để Chu Thiến đi theo.

Không hiểusao, nghe con yêu cầu thế, anh lại cảm thấy rất vui vẻ?

Thật lạ…- Vậy được rồi, để cô Chu Thiến cùng đi nhưng Thế Duy phải ngoan nhé!

Anh nói- Thế Duy nhất định sẽ nghe lời cô!

Thế Duy ra sức gật đầuTriệu Hi Tuấn cũng đi tới nói:- Hôm nay em cũng rỗi, em đi cùng với.

Đã lâu rồi không được chơi với Thế Duy.Thế Duy lập tức nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô:- Vâng!

Chú là tốt nhất!Hi Tuấn vuốt tóc Thế Duy sau đó mỉm cười nhìn Chu Thiến ở bên.Nhìn tình cảnh này, không hiểu sao, Triệu Hi Thành chẳng hề thấy vui vẻ, trong lòng còn có cảm giác rầu rĩ.

Anh nói:- Giờ em nổi tiếng như vậy, không sợ người khác nhận ra sao?Triệu Hi Tuấn thoải mái nhún nhún vai, cười nói:- Em có cách màMà Tống Thiệu Vân nghe được Hi Tuấn cũng đi, cảm thấy hai người nàyđi với nhau sẽ không gây trở ngại gì mình nữa thì lòng cũng thoải máilên nhiềuĐợi đến khi Triệu Hi Tuấn cải trang xong thì mọi người mới yên tâmgật đầu.

Anh mặc quần áo ở nhà bình thường mà còn rộng che đi dáng người hoàn mĩ.

Đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm to bản che nửa mặt.

Nếukhông nhìn kỹ thì thật sự là không thể nhìn ra.- Không ai nghĩ là em sẽ đi đến công viên đông người đâu, cho dù bị ai thấy thì cũng chỉ bán tín bán nghi thôi, không sao đâuTriệu Hi Thành thấy anh kiên trì muốn đi thì cũng chẳng có cách nào.Bốn người ra ngoài, chia làm hai xeTống Thiệu Vân không chút suy nghĩ mà mở cửa xe trước của Triệu Hi Thành nhưng Thế Duy lại không đồng ý nói:- Vị trí này là của cháu với cô Thiến Thiến.Tống Thiệu Vân tức giận đến ngực thở phập phồng, xoay người nhìn vềphía Chu Thiến.

Lúc này, người biết điều sẽ biết nên làm thế nào, cô hẳn nên bế Thế Duy ngồi qua xe của Triệu Hi Tuấn mới đúngNhưng Chu Thiến lại đi đến bên cửa xe, cúi người khó xử hỏi Triệu Hi Thành:- Triệu tiên sinh, làm sao bây giờ?Cô rất muốn ngồi ở vị trí này nhưng tình trạng thế này, chẳng biếtTriệu Hi Thành sẽ nghĩ gì, vẫn nên đem quyền quyết định giao cho anh đi.

Nhưng chắc anh thương con, sẽ không từ chối yêu cầu của con mới đúng!Triệu Hi Thành nhìn con rồi vươn đầu ra nói với Tống Thiệu Vân:- Hay là em ngồi sau điTống Thiệu Vân giận đến tái mặt.

Cô phải ngồi đằng sau?

Lập tức cô ta dùng sức đóng sập cửa xe rồi đi qua xe Triệu Hi Tuấn.Triệu Hi Thành cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng cô ta rồi lại quay đầu khởi động xeBên kia, Tống Thiệu Vân thấy Hi Thành cũng chẳng đi qua dỗ dành mìnhnhư trước thì không khỏi có chút lỗ mãng.

Mẹ cả từng nói Thiệu Lâm tínhtình dịu dàng như nước cô hẳn phải nhẫn nhịn mới đúng.

Giờ chẳng biết Hi Thành có giận không nữaCô ta cũng chẳng sợ Chu Thiến và Hi Thành sẽ thế nào.

Chỉ dựa vàodiện mạo, dáng người kia, Hi Thành quen nhìn mỹ nữ sao coi Chu Thiến ragì.

Huống chi anh còn luôn mãi nhớ nhung Thiệu Lâm, hừ, chỉ là bảo mẫuthôi…Cô ta rất tức giận, anh còn nể nang cả bảo mẫu của Thế Duy như vậy,quá dung túng Thế Duy rồi.

Tương lai sau này kết hôn với anh thì nhấtđịnh phải mau chóng sinh con, sinh càng nhiều càng tốt, như vậy mới cóthể đoạt lại lòng anh (hoang tưởng nặng gớm)Một bên, Triệu Hi Tuấn thỉnh thoảng lại nhìn cô ta một cái, nhìn côta lúc giận lúc bức, lúc nhăn nhó lúc lại mỉm cười thì cảm thấy cô gáinày quá kì quặc.

Tuy rằng rất giống Thiệu Lâm nhưng chính là hai ngườihoàn toàn khác nhau, chẳng hiểu vì sao anh lại không thấy rõ điều nàynữaTrong xe Triệu Hi ThànhChu Thiến vì chuyện tối qua mà còn không muốn bắt chuyện với anh.

Côôm Thế Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào sự vật bên ngoài mà nói cho Thế Duy biết đây là cái gì, đó là cái gì, Thế Duy cũng vui vẻ vỗ vỗ tay vào cửa kính, vẻ mặt rất hưng phấn.

Sau đó hai người lại cùng nhau vô tayca hát.

Chu Thiến cầm bàn tay nhỏ bé của Thế Duy mà vỗ vỗ, Thế Duy cũnghát theo, không khí bên trong rất vui vẻTriệu Hi Thành vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nói nhìn bọn họ, hai người dều mỉm cười, bất giác Triệu Hi Thành cũng mỉm cười theoĐi một tiếng mới đến được công viên lớn nhất thành phốBốn người xuống xe, Chu Thiến đặt Thế Duy xuống.

Thế Duy một tay nắmtay Chu Thiến, một tay nắm tay Triệu Hi Thành, nhìn qua như thể là mộtgia đình hạnh phúc vậyBan đầu Chu Thiến còn sợ Hi Thành nghi ngờ cô có mục đích gì nhưng cô nhìn thoáng qua Hi Thành, thấy sắc mặt anh tự nhiên, không hề tức giậnthì cúi đầu khẽ cười, càng nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của Thế Duy, cốgắng quý trọng thời gian ấm áp hiếm có nàyNhưng hình ảnh này lại khiến Tống Thiệu Vân vừa xuống xe tức giận.

Cô ta vội đi qua, đứng chắn giữa Thế Duy và Hi Thành, kiên quyết pháhoại hình ảnh ấm áp kiaTriệu Hi Thành nhướng mày có chút tức giận nhưng Tống Thiệu Vân tỏ ra không thấy, kéo tay anh đi về phía bán vé nói:- Hi Thành, chúng ta đi mua véNhìn Hi Thành bị lôi đi, Chu Thiến và Thế Duy đều tỏ vẻ thất vọng.

Nhưnglàm sao bây giờ, chẳng lẽ còn đi kéo anh về saoTriệu Hi Tuấn đi đến bên bọn họ, mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thế Duy.

Thế Duy nhìn chú, lúc này mới mỉm cườiHi Tuấn nói với Chu Thiến:- Đã lâu rồi tôi không tới đây chơi, hôm nay nhất định phải chơi cho thật thoải máiChu Thiến nói:- Tôi chưa từng đến đâyTrước kia phải tiết kiệm tiền, sau này làm con dâu Triệu gia cũng không cơ hội tới nơi này.- Vậy hôm nay nhất định sẽ đưa cô đi chơi thỏa thích, bên trong có rất nhiều trò chơi vui- Tôi sẽ không chơi mấy trò mạo hiểm đâu, nhìn đã thấy sợ rồiThế Duy chen vào:- Con muốn chơi xe đụng!Triệu Hi Tuấn vuốt vuốt khuôn mặt Thế Duy nói:- Được rồi, tí nữa chúng ta đi chơi xe đụngTriệu Hi Thành và Tống Thiệu Vân đi ra thì thấy tình cảnh này, mộtnam một nữ nắm tay một đứa trẻ, nam nữ nhìn nhau cười nói vui vẻ, đứatrẻ như sợi dây kết nối giữa hai ngườiTriệu Hi Thành lập tức trầm mặt, anh tuy rằng hận không thể phá hoạihình ảnh đó nhưng anh lại khinh thường hành động như Tống Thiệu Vân.

Anh đi đến trước mặt Thế Duy, vươn tay nói:- Ra cha bế nàoThế Duy lập tức buông tay hai người, nhào vào lòng Triệu Hi ThànhNhư một tiếng đứt phựt, mối ràng buộc này bị anh cắt đứt, anh nhinfct và Hi Tuấn không còn liên hệ gì nữa mà lòng bỗng nhiên thoải mái.Anh khẽ cười bế Thế Duy đi vào.

Tống Thiệu Vân lập tức chạy theo, Chu Thiến và Hi Tuấn cũng đi phía sau TrướcTiếp Báo lỗi chương Bình luậnContact - ToS - Sitemap
 
Back
Top Bottom