Tâm Linh Con Dâu Diêm Gia

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
222499354-256-k669719.jpg

Con Dâu Diêm Gia
Tác giả: Hngng8616
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ma + phá án + ngôn tình Tags: condaudiemgia​
 
Con Dâu Diêm Gia
Chương 1 : Lấy chồng


Cả thôn Thiên Thạch mấy hôm nay cứ bàn tán xôn xao về chuyện cậu Hai nhà họ Diêm sẽ lấy vợ để xung hỉ,còn chuyện sẽ lấy ai thì mọi người trong thôn lại không biết,thông thường chuyện mấy người nhà giàu lấy vợ gả chồng cũng không có gì là lạ,chỉ là cậu Hai Diêm là người bệnh sắp chết rồi,mấy năm nay cậu bị bệnh rất nặng,nằm liệt 1 chỗ,cái gì cũng phải có người chăm sóc,nghe mấy ông thầy lang trong thôn bảo,cậu không sống thêm được 1 tháng nữa đâu,ấy vậy mà đùng 1 cái nhà họ Diêm lại đòi cưới vợ cho cậu,với người thập tử nhất sinh như vậy,cho dù giàu cách mấy cũng chẳng có cô gái nào đồng ý lấy cả,lỡ lấy về cậu chết rồi,hoá ra lại phải ở goá à,mà tiếng tăm bên nhà họ Diêm lại quá lớn,nghe người ta đồn khéo cậu Hai chết,bên đó lại bắt cô dâu chết theo cho tròn trinh tiết,vậy chả phải lấy cậu là chọn cho mình con đường chết hay sao,ai đời lại ngu đâm đầu vô chỗ chết chứ,thế mà giờ bên nhà họ Diêm đưa thông báo, mời cả thôn 2 ngày nữa đến dự đám cưới,họ vốn giàu không cần quà cáp gì cả,chủ yếu là cần mọi người đến làm chứng,chúc mừng cho giống 1 đám cưới thông thường, vậy thôi.Còn dân trong thôn thì cũng tò mò,muốn biết con gái nhà ai xấu số bị gả vào nhà đấy,cho nên cũng lấy làm hồ hởi lắm,ai ai cũng định bụng, nhất định ngày hôm đó sẽ đến dự đám tiệc nhà họ Diêm,xem như đi coi kịch vậy.

Hồng Hạnh rót cho ba cô,ông bảy Què ly trà,cô sắp "được gả" đi ,nên theo phong tục,trước ngày đón dâu,cô dâu sẽ bái lạy cha mẹ ruột,nghe căn dặn những việc cần làm khi về nhà chồng.Mẹ Hồng Hạnh mất khi vừa sinh cô ra,cho nên căn nhà chỉ còn 2 cha con hủ hỉ.Đêm nay cô biết cha sẽ không ngủ được vì lo cho con gái,cho nên thấy cha mặt buồn,Hồng Hạnh tìm chuyện vui để bắt đầu

_Mai người ta qua rướt dâu,ba mặc bộ áo dài con mới nhờ dì Tư may cho ba nha,lâu lắm mới thấy ba mặc áo dài,chắc vẫn phong độ ha ba...?

_Ba hông hiểu,sao con lại chịu lấy cậu Hai bên đó,ba đâu có cần tiền,ba con mình rau cháo cũng qua bữa mà,giờ con qua đó làm dâu,may rủi ra sao,hông biết có còn được về đây thăm ba hông nữa

Ông Bảy Què buông tiếng thở dài,Hồng Hạnh mỉm cười,nhẹ nhàng lại gần ông,vịn tay lên bờ vai chai sạn vì nắng gió của ông,vừa xoa bóp vừa nói

_Ba yên tâm đi,con gái ba thông minh lắm,sẽ tìm cách về thăm ba thường xuyên thôi, ba thấy đó trước giờ có ai làm khó được con đâu,con mà đi ra đường ai thấy đều né ra xa mà..

Không phải chỉ vì an ủi ba,mà Hồng Hạnh nói vậy,thật sự ở thôn này ai ai cũng sợ lại gần cô,họ nói cô là con ma xui xẻo,cô mà tiếp xúc với ai ,nhẹ thì bị tai nạn,nặng thì chết luôn,cho nên mẹ cô vừa sinh cô ra là mất mạng,ông Bảy hồi trước không có bị què,lúc cô được 1 tháng tuổi, giữa đêm bị sốt,phải tìm thầy lang chữa bệnh,nhà lại không có ai,ông Bảy đành bồng cô,đêm hôm lặng lội ra tận đầu làng gõ cửa,sau khi thầy xem qua,bốc thuốc đưa cho ông Bảy,hai cha con trở về, trên đường tự nhiên trời đột ngột mưa to,gió thổi rất mạnh,cây cối đổ rạp khắp nơi,ông Bảy vừa bồng cô,vừa có gắng chạy thật nhanh để tránh mưa,gần tới nhà tự nhiên sét đánh 1 cái thật mạnh,sáng cả 1 góc,ông Bảy cũng té xuống không biết gì nữa,hôm sau người ta mang 2 cha con từ vũng sình gần bờ ruộng lên,ông Bảy bị 1 cái cây đè lên cái chân bên trái,gãy mất cái xương ống quyển, từ đó ông chỉ di chuyển được 1 bên chân,cho nên người ta gọi ông là Bảy Què luôn,còn cô không hiểu sao nằm dưới vũng sình cả đêm mà vẫn sống được,lúc tìm thấy cô, người ta thấy con bé mới hơn tháng đang ngủ ngon lành trong lòng ông Bảy,chiếc khăn quấn quanh mình cô vẫn khô ran,không dính 1 miếng sình nào cả,suy đi tính lại tự dưng họ bảo cô là con người cõi âm,cho nên được mấy hồn ma che chở,trong đêm thay phiên ru cô ngủ,còn tìm cách che chở cho cô,chuyện hoang đường như vậy mà họ cũng nghĩ ra được,nhiều khi nhớ lại Hồng Hạnh cũng lấy làm khâm phục trí tưởng tượng của dân trong thôn này lắm.Còn về phần mình thì mãi sau này cô mới biết được nguyên nhân vì sao đêm đó cô không chết,mà cũng chính vì thế cuộc sống của cô mới trở nên như bây giờ

Ông Bảy nghe con gái nói vậy cũng phần nào yên tâm,nói 1 hồi cảm thấy buồn ngủ,ông đứng lên thắp cho bà Bảy nén nhang,đại khái khấn cho Hồng Hạnh ngày mai xuất giá được thuận lợi,về bên kia làm dâu được yên ổn,không bị người ta ức hiếp,ông đâu biết rằng số phận của Hồng Hạnh vốn đã không giống người thường rồi, có nằm mơ ông cũng không thể tưởng tượng được những chuyện sắp tới cô sẽ gặp phải,vốn dĩ người thường không hiểu được, bởi vì nó liên kết với thế giới bên kia,thế giới tâm linh huyền bí và rùng rợn

Hồng Hạnh thấy ông Bảy đi vô rồi,đợi 1 lát khi ông đã sâu giấc,cô đi ra trước sân,thắp nén nhang,vái lạy bàn thờ cửu quyền ba cái, sau đó cây nhang đỏ lên rồi rất nhanh tàn hết,một lúc sau bên góc sân hiện ra một cái bóng màu trắng,từ từ di chuyển lại gần Hồng Hạnh, gương mặt "người" này lạnh tanh,2 mắt không có hồn,xung quanh còn phản phất màu xanh u ám

_Chị kêu em ra đây giờ này có gì hông?

Giọng nói "người" này khàn khàn,nghe rợn cả tóc gáy,vậy mà còn cố tình kéo âm từ từ,nếu người bình thường nghe thấy,chắc chắn biết được mình đang nói chuyện với ai rồi đó

_Còn nói chuyện với chị bằng cái giọng này là chị vô ngủ à nghen

Hồng Hạnh thản nhiên,còn buông lời nói lẫy

_Rồi rồi, vậy được chưa ?

Mà chị kêu em ra chi zậy

Giọng nói của " người đó" lại trở nên bình thường,lại rất trong trẻo,đó là giọng của một cô gái mà Hồng Hạnh gọi là bé Sáu,bé Sáu chết được hơn 1 năm rồi,còn tại sao chết thì cô không biết,mà bé Sáu cũng không được phép nói, người cõi âm có luật lệ của người cõi âm,họ sẽ không được phép tiết lộ nguyên nhân cái chết của họ,nếu chết oan thì chỉ có thể làm oan hồ vất vưởng khắp nơi,đến khi nào được giải oan thì mới được xuống âm ti,trả hết nghiệp còn thiếu trên dương gian thì mới được đi đầu thai chuyển kiếp.Bé Sáu từng giúp Hồng Hạnh 1 lần tránh được kiếp nạn,nên Hồng Hạnh xem như nợ bé Sáu 1 mạng,hứa với bé Sáu sẽ tìm cách giải oan cho cô,lần đi lấy chồng này cốt cũng là điều tra về cái chết của bé Sáu.

_Mai chị qua đó rồi,em có đi với chị hông?

_Em có,mà sao zậy,chị sợ rồi hả?

Bé Sáu áp sát mặt vô Hồng Hạnh, như kiểu trêu chọc cô,Hồng Hạnh né qua 1 bên cố giấu vẻ lo lắng

_Chị hông sợ,mà chị lo,lo ba ở bên này hông ai chăm sóc

_Chị hối hận rồi hả?

Bé Sáu nói giọng như sợ Hồng Hạnh sẽ gật đầu

_Hông,chị hông hối hận,em đã từng cứu chị,chị trả ơn là điều hiển nhiên thôi,chị chỉ phiền em,sau này chịu khó chạy qua chạy lại giúp chị xem ba sống ra sao,rồi nói lại với chị ,vậy thôi à

Bé Sáu "thở phào " nhẹ nhõm

_Tưởng gì,ba cái đồ quỷ,chuyện nhỏ...Em còn sợ chị hối hận cơ,mợ Hai còn gì dặn dò nữa hông,để bé Sáu làm luôn

Nghe bé Sáu kêu mình mợ Hai tự nhiên Hồng Hanh rùng mình,phải rồi ngày mai là về bên đó làm dâu,không biết sẽ ra sao,định sẵn chuyến này đi sẽ không êm ái gì, nhưng nghĩ tới chuyện chung chạ với người khác giới, Hồng Hạnh không khỏi lo lắng

_Còn cậu Hai Diêm...

Bỏ lửng câu nói,Hồng Hạnh chợt thấy bé Sáu bay tới bay lui,lấy làm vui vẻ lắm,cô sợ làm nó mất hứng nên thôi,tới đâu hay tới đó vậy

_Trời khuya rồi,chị vô ngủ đây,mai người ta qua đón dâu sớm nữa

Nói rồi không đợi bé Sáu phản ứng,cô quay lại đi 1 nước vô nhà,sập cửa,để lại bé Sáu vẫn lơ lửng giữa sân,đến khi nghe tiếng tần hấn từ bàn cửu quyền thì mới hốt hoảng chạy 1 đoạn rồi biến mất.
 
Con Dâu Diêm Gia
Chương 2 : Đêm trước ngày đưa dâu


Nữa đêm đang mơ màng, Hồng Hạnh nghe tiếng ai đó văng vẳng bên tai

_Dậy,dậy đi,có người qua bắt cô kìa,dậy mau,trốn mau,trốn dưới gầm giường đi,trốn đi

Tiếng người đó ngày càng to và càng lúc càng gấp gáp,cứ lặp đi lặp lại câu nói đó mấy lần,Hồng Hạnh bật dậy,mở mắt ra nhìn xung quanh,không có ai hết,định bụng chắc là do nằm mơ,cô chuẩn bị nằm xuống ngủ lại, thì nghe tiếng động rất nhỏ,giống như ai đó đang nhè nhẹ đẩy cửa vô vậy, nhớ lại câu nói của người nào đó lúc nãy,cô vội vã bước xuống giường, từ từ chui tuột vô gầm,nằm im,mặt hướng ra chỗ cửa

Đúng thật là cánh cửa đang mở ra, nhưng nhìn mãi Hồng Hạnh cũng không thấy có ai bước vào,tự nhiên 1 luồng gió lạnh ùa tới,tóc sau gáy cô dựng ngược cả lên,cây đèn để gần chỗ cửa đang yên đang lành bỗng chớp chớp liên hồi,cô nuốt nước bọt ực 1 cái như nuốt phải cục đá,ngay trước mắt cô là 1 đôi chân,1 đôi chân đang lơ lửng,nó cứ đi qua đi lại mấy bận ngay trên đầu cô,cô biết đó không phải là chân của bé Sáu,vì bé Sáu vía còn yếu không thể vô nhà cô được,nó sợ bàn cửu quyền ngay trước sân,mỗi lần muốn tìm cô nó sẽ tìm cách ra hiệu,cô sẽ ra bàn cửu quyền thắp 3 nén nhang,khấn vái cửu quyền cho nó được phép ra nói chuyện,cửu quyền sẽ không làm khó nó,hoặc là hai đứa sẽ ra chỗ nào đó vắng vẻ không có người qua lại nói chuyện để người ta không sinh nghi,mà thường vẫn là trước sân nhà cô.Còn đôi chân này của ai,sao lại vô được nhà cô,bàn cửu quyền còn nằm ngay trước nhà,chả lẽ oan hồn này mạnh đến mức cửu quyền nhà cô không làm gì được nó.Hồng Hạnh nằm dưới gầm giường tay chân run lẩy bẩy,cứ nằm đó nhìn ,không dám thò đầu ra,miệng mím chặt,tay này đè lên tay kia, tự bịt miệng mình,cô sợ nếu phát ra tiếng động,không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.Một lúc lâu sau,không biết là bao lâu rồi,đôi chân kia cứ lượn qua lượn lại trước mắt cô,có lúc nó bay ra trước nhà rồi lại lượn lờ như vậy,có lần thấy nó đi hơi lâu Hồng Hạnh nghĩ là nó đi luôn rồi,vừa định ló đầu ra thì thấy nó lượn trở vô,may là cô nấp kịp,không thì hậu quả sẽ thế nào,cô không dám nghĩ tới.Mãi lâu sau cô không thấy nó đâu,lại không dám chui ra,cứ nằm yên ở dưới giường,sợ lỡ chui ra lại bị nó bắt gặp thì sao,cho đến khi bên tai cô lại văng vẳng giọng nói lúc nãy

_Chui ra đi,leo lên trên vách,đừng nhìn xuống,có chết cũng đừng nhìn xuống, nghe hôn ?

Hồng Hạnh ngay tức khắc trèo lên trên vách,nhà ở đây chủ yếu dừng bằng cột tràm,bắt đan xen nhau cho nên rất dễ leo,thoáng chốc,Hồng Hạnh đã lên gần tới nốc,nghe lời người đó dặn,cô siết chặt tay ôm cột nhà,mắt nhắm chặt lại,giống như sợ khi cô mở mắt ra thì hai mắt sẽ rớt xuống đất vậy,mặc dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp,mặc kệ cô cứ thế "ôm cây đợi thỏ",đợi và đợi vậy thôi

Quả thật không để Hồng Hạnh đợi lâu,1 tiếng két khe khẽ báo hiệu có người đẩy cửa,cô lúc này đã nhắm nghiền mắt nhưng đầu óc vẫn tự mường tượng ra điều xảy ra bên dưới,hồn ma lúc nãy chắc đang đi tới đi lui, lượn lờ khắp nhà tìm cô,lạ ở chỗ ba cô nằm ở giang bếp,nãy giờ vẫn ngủ ngon lành,bình thường giờ này ba đã dậy ra trước nhà, pha bình trà rồi nhâm nhi tới sáng,thói quen bao nhiêu năm nay của ba vẫn vậy,nhưng hôm nay mãi vẫn thấy ba không có động tĩnh gì,mà như vậy cũng tốt,một người bị doạ còn đỡ hơn hai người,ai biết đâu được oan hồn kia có tha cho ba cô không.Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng con người ai không có tính tò mò,mặc dù lúc nãy cô đã thấy mờ mờ hình ảnh của oan hồn kia rồi, nhưng con người lạ ở chỗ càng sợ lại càng muốn nhìn,càng giấu lại càng muốn thấy,đấu tranh tư tưởng mãi cuối cùng Hồng Hạnh quyết định mở hi hí 1 con mắt ra, từ từ nhìn xuống phía dưới,trời ơi,cả người cô cứng đờ,môi mấp máy,muốn la lên nhưng may thay lí trí đã giữ miệng cô lại,bây giờ mà la lên thật sự chỉ có con đường chết.Phía dưới nhà là 1 con ma à mà không,là 1 con quỷ,1 con quỷ chỉ có nữa thân trên,nó di chuyển bằng hai cánh tay,cứ bò qua bò lại chỗ gầm giường lúc nãy cô nấp,tóc nó dài,dài phủ cả 1 đoạn ,nhìn tóc của người chết xơ xác khô khốc,thì tóc của nó cũng vậy,nó cứ lướt qua lướt lại phía dưới cô,móng tay nó dài,nhọn,kéo ken két mỗi khi nó va xuống nền đất khô,bây giờ cô con nghe được cả tiếng nó thở,nó thở rất mạnh, kiểu tức tối khi không tìm được cô,nãy giờ cô sợ đến mức tự cắn chặt môi mình,cắn mạnh đến khi chảy máu mà cô còn không biết,đến khi nhận ra thì máu trên miệng đã chảy được 1 lúc,cô hoảng hốt nhận ra có vài giọt đã liên kết lại với nhau tạo thành 1 dòng máu nhỏ,chảy từ miệng xuống cằm,và bây giờ chựt rơi xuống dưới,2 tay cô thì đang ôm lấy cái xà ngang,nếu bây giờ mà buông ra lau vết máu,có khả năng sẽ mất thăng bằng mà té xuống,cô đảo mắt nhìn phía dưới,con quỷ bán thân kia ở dưới nãy giờ có lẽ cũng mất kiên nhẫn khi không tìm thấy cô,nó tăng tốc độ bò loạn cả lên từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong,và bây giờ nó lại dừng ngay phía dưới cô,nó tần ngần 1 lúc rồi định bỏ đi thì

"Toỏng .." tiếng giọt máu ở cằm Hồng Hạnh rơi xuống đầu nó,nó bất động 1 giây,sau đó từ từ ngẩng đầu lên,Hồng Hạnh lúc này đã hồn xiêu phách lạc,bây giờ tận mắt nhìn thấy dung mạo con quỷ bán thân này nữa, thì ba hồn có lẽ đã mất, chỉ còn chín vía lơ lửng cũng chựt chờ bay đi luôn,1 bên mặt của con quỷ này đã bị mục rữa,thịt trong như có mấy con dồi bò lúc nhúc, trồng mắt thì như sắp rơi ra, miệng toàn máu là máu,nhìn hình ảnh đó bất cứ ai cũng phải sợ chết khiếp huống chi là Hồng Hạnh,con quỷ đã nhìn thấy cô,miệng nó mở toác ra nở nụ cười u ám,sau đó nó khè lên 1 tiếng nghe sởn gai óc,rồi rất nhanh nó bò men theo vách lá hướng về phía Hổng Hạnh, suốt quãng đường hướng về phía cô miệng nó cứ mở toác ra,nhìn mà khiếp đảm.Con quỷ bò sắp đến gần Hồng Hạnh mới hoàn hồn,cô vội vàng trèo xuống dưới, nhưng sao nhanh bằng nó,khi nhìn về phía con quỷ kia thì nó đã ở ngay chỗ bàn tay cô đang bám cột nhà,nó vừa đưa bộ móng sắt nhọn của nó chụp lấy tay cô thì Hồng Hạnh đã nhanh hơn,buông cả 2 tay đang bám ra,cả người mất thăng bằng té xuống đất,toàn thân đau ê ẩm,miệng xuýt xoa vì đau nhưng cô biết thà bị vậy còn hơn là bị con quỷ kia bắt được, nó thấy Hồng Hạnh ngã bổ xuống đất,nó cũng buông người cho rơi xuống theo,cốt để khi rơi nó sẽ rơi trúng vào người Hồng Hạnh, thì lúc đó cô có chạy đằng trời cũng không thoát được.Chưa kịp hoàn hồn vì cú té vừa nãy,ngẩn mặt nhìn lên thì thấy con quỷ bán thân cũng đang rơi xuống,nhanh trí Hồng Hạnh nghiêng người sang 1 bên,nén đau,lòm còm bò dạy,nghe phía sau lưng 1 tiếng uỵch,cô đoán chắc tiếng nữa thân con quỷ cũng rơi tới rồi,chân còn chưa kịp nhắc lên bỏ chạy thì có cảm giác bàn tay lạnh ngắt của nó đã bóp chặt lấy cổ chân mình,Hồng Hạnh nghĩ,thôi xong,chuyến này tiêu rồi
 
Con Dâu Diêm Gia
Chap 80


Bạch Cốt Nhan lấy trong người ra một viên đan dược màu đen,đưa ra trước mặt Hồng Hạnh_ Đây là đoản hồn đơn, là một loại độc dược,nếu em uống vào ,cơ thể sẽ lặp tức ngưng thở,nguyên thần sẽ mau chóng xuất ra...Hồng Hạnh đưa tay đón lấy viên thuốc từ tay Bạch Cốt Nhan trước ánh mắt lo lắng của Lãnh Tuấn,anh rất muốn ra tay ngăn cản cô nhưng anh biết điều đó là không thể,trong lúc này ngoài việc yên lặng đứng nhìn Hồng Hạnh bất chấp hi sinh cho Diêm Vạn An,thật sự Lãnh Tuấn không còn lựa chọn nào khác.Quả thật Hồng Hạnh không hề phân vân,cô đưa viên thuốc vào miệng,dứt khoát nuốt "ực" một cái, cả cơ thể đột nhiên như một sợi dây bị kéo căng,mọi thứ trước mắt trở nên nhoè đi,Hồng Hạnh cảm thấy nơi lồng ngực như có một tản đá rất mạnh đè lên đó,nặng trĩu và khó thở, rồi một tiếng "phụt" cảm giác giống như một sợt dây vừa bị dãn đứt, xung quanh mọi thứ trở nên tối sầm lại, tiếp sau đó là cả cơ thể cô trở nên nhẹ hẫng,bay ra ngoài không khí trôi bồng bềnh trên mặt đất.

Hồng Hạnh nhìn thấy trước mặt mình là một Hồng Hạnh khác đang nằm sóng soài trên mặt đất,hai tay buông thõng ra hai bên,mắt nhắm nghiền,khuôn mặt bình thản như vừa chìm vào giấc ngủ.

Tiếp đến cô cảm thấy thân hình như bị một lực hút hút lại, cả người cứ muốn bay về hướng Bạch Cốt Nhan đang ngồi, trên tay hắn còn cầm một cái lọ màu xanh ngọc bích.

Bên tai cô loáng thoáng giọng hắn đang nói_ Hồng Hạnh em hãy chịu thiệt một chút,tôi sẽ giúp em hồi sinh Diêm công tửVừa nói Bạch Cốt Nhan vừa chìa cái miệng lọ về phía Hồng Hạnh,lúc này cô liền cảm nhận lực hút từ chỗ đó càng mạnh mẽ hơn,Hồng Hạnh cũng không khán cự,cô thả lỏng người,cả cơ thể lao về về chỗ cái lọ của Bạch Cốt Nhan rồi chui tọt vào trong đó._ Bây giờ tôi sẽ mang em đi về núi Linh Sơn để luyện thuốc ..Bạch Cốt Nhan kê sát miệng mình vào thành lọ thủ thỉ, bên cạnh Lãnh Tuấn đang sững sờ nhìn thi thể Hồng Hạnh nằm sóng soài trên mặt đất,anh đánh tiếng hỏi_ Thế còn Hồng Hạnh ...

_ Làm phiền ngươi mang cô ấy trở về Diêm gia, dù sao cô ấy cũng là mợ Hai ở đó,họ có trách nhiệm thờ phượng chăm lo bài vị cho nàng.

_ Không cần đâu....Bạch Cốt Nhan đang căn dặn Lãnh Tuấn thì có một giọng nói uy nghiêm thốt lên,cả hắn và Lãnh Tuấn đều kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy.Phía sau lưng hắn một nam nhân phong thái đĩnh đạc,trên người toả một luồng hào quang sáng chói,đang ung dung thư thái bước về phía hắn._ Vị này là....

_ Ta là Bách Hoả LoanBạch Cốt Nhan nghe đến cái tên "Bách Hoả Loan" thì vô cùng sững sốt.Bách Hoả Loan nhất đại linh điểu dưới trướng của Lão Thiên Gia Đại Bàng Tuyết hôm nay lại đại giá quang lâm đến phàm giang,mà còn hiện thân trước mặt Bạch Cốt Nhan, hắn tự cảm thấy mình thật quá may mắn,hắn mau chóng tiến lại gần Bách Hoả Loan ,cuối người xuống hành lễ với ngài ,thấy Lãnh Tuấn còn lóng ngóng chưa biết làm gì,hắn liền kéo anh ta lại,ra hiệu quỳ xuống giống mình, cuối đầu trước Bách Hoả Loan.._ Đứng lên đi...ta đến đây chỉ muốn lấy lại đồ của mình

_ Đồ của ngài.... tiểu bối không hiểu lắm ạ...?Bách Hoả Loan thoáng liếc xuống bàn tay đang giữ chiếc lọ đang chứa nguyên thần của Hồng Hạnh,khẽ nheo mày một cái,chiếc lọ trên tay Bạch Cốt Nhan liền biến mất,sau đó hiện ra trên tay Bách Hoả Loan.

Bạch Cốt Nhan có hơi ngập ngừng,Bách Hoả Loan đã lấy chiếc lọ chứa nguyên thần của Hồng Hạnh,mà ngài ấy lại nói đến đây để lấy lại đồ của ngài,chiếc lọ trên tay ngài cầm chỉ là một loại vật dụng đựng hồn phách của tiên gia,hầu như ai cũng có vài cái, loại Bạch Cốt Nhan sử dụng chỉ là loại tầm thường bất cứ người nào cũng có thể sở hữu,Bách Hoả Loan là một linh điểu trong truyền thuyết sao lại có thể hạ thấp mình ngang nhiên chiếm lấy một loại đồ dùng hạ đẳng như vậy,chẳng lẽ ngài không sợ người khác biết được sẽ làm mất uy danh của mình hay sao.Thấy nét mặt của Bạch Cốt Nhan tràn đầy nghi vấn,Bách Hoả Loan quét nhẹ lên miệng lọ một cái,luồng khí màu trắng trong bình liền bay ra, tiếp đến thì bay trở ngược vô một chiếc bình bằng vàng trên đó được trạm khắc rất tinh xảo là vật dụng Bách Hoả Loan dùng để đựng nguyên thần của Hồng Hạnh, sau đó ngài thả tay ra chiếc lọ màu xanh ngọc bích của Bạch Cốt Nhan liền chậm rãi từ từ bay về phía hắn.Lần này hắn mới hiểu ra,cái mà Bách Hoả Loan muốn lấy chính là nguyên thần của Hồng Hạnh,thứ đồ tầm thường kia đúng thật là không xứng với danh tiếng của ngài ấy.Bạch Cốt Nhan cuối đầu xấu hổ,uổng công hắn thông minh một đời trong lúc quan trọng lại tỏ ra nông cạn như vậy,thật là làm mất mặt gia tộc Bạch Cốt,nếu để gia gia hắn biết được,chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận tơi tả.Nhưng sao lại là nguyên thần của Hồng Hạnh,cô ấy chỉ là một con linh điểu bình thường,tuy có quý hiếm hơn những loài linh điểu khác nhưng Bạch Cốt Nhan lại không nghĩ Bách Hảo Loan có liên quan đến Hồng Hạnh được, chuyện này thật quá lạ kì rồiBách Hoả Loan một lần nữa lại nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Cốt Nhan,ngài không nói gì,lại quơ tay ngang một cái,nguyên thần của Diêm Vạn An bỗng nhiên xuất ra khỏi cơ thể,hoá thành một làn khói xanh bay đến chui vào cái bình cũng đang chứa nguyên thần của Hồng Hạnh trong đó.Bạch Cốt Nhan lại há hốc miệng kinh ngạc,đây là lần thứ mấy hắn tỏ ra thiếu hiểu biết trước mặt Bách Hoả Loan rồi,từ lúc được diện kiến ngài ấy tới giờ,ngài không ngừng làm những điều hắn cảm thấy khó hiểu, đúng là Linh Điểu huyền thoại ,những điều ngài làm thật khiến cho người khác phải nhức óc suy nghĩ_Ngươi có từng nghe nói dưới trướng của Lão Thiên Gia ngoài ta Bách Hoả Loan ra vẫn còn một con Linh Điểu khác tên là Bách Hoả Phụng hay không?

_Điều này tiểu bối có từng nghe quaTương truyền dưới trướng của Lão Thiên Gia Đại Bàng Tuyết có một cặp phu thê Linh Điểu là Bách Hoả Loan và Bách Hoả Phụng, đây là cặp Linh Điểu đi theo ngài ấy từ thuở khai thiên lập địa đến nay,pháp thuật của đôi vợ chồng này hơn cả pháp thuật của năm vị trưởng tộc trong ngũ đại gia tộc cộng lại.Hành tung của họ cũng rất thần bí, ngoài lão Thiên Gia Đại Bàng Tuyết ra thì không ai có thể biết được nơi họ sẽ đi qua hay nán lại,dĩ nhiên vì họ là cặp vợ chồng huyền thoại cho nên đi đâu cũng song hành với nhau, nhưng ngày hôm nay trước mặt Bạch Cốt Nhan chỉ hiện diện một mình Bách Hoả Loan,vậy còn Bách Hoả Phụng, chẳng phải vợ chồng họ nổi tiếng gắn bó như keo sơn hay sao,bây giờ chỉ có mỗi người chồng,còn người vợ ở đâu,chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra với Bách Hoả Phụng,nếu thật sự như Bạch Cốt Nhan suy đoán tam giới chắc chắn sắp xảy ra chuyện,bởi so với pháp thuật của đôi vợ chồng linh điểu này nếu có ai có thể đả thương họ,thì người đó chắc chắn không phải là dạng tầm thường,cả vợ chồng Bách Hoả Loan Phụng còn không địch lại,vậy há chẳng phải ngũ đại gia tộc sẽ gặp nguy hay sao, không lẽ tam giới sắp có chiến tranh ?_ Ta nghĩ trí tưởng tượng của nhà người đi xa quá rồi đóBị Bách Hoả Loan đọc được suy nghĩ,lại còn buông loài giễu cợt Bạch Cốt Nhan thoáng cuối đầu tránh đi vẻ mặt xấu hổ của mình._ Nhưng nếu không phải như tiểu bối suy đoán,thì phải có nguyên nhân khác,Bách Linh Điểu ngài phải cho tiểu bối một lý do...không thì...

_ Không thì sao...?Bách Hoả Loan quay lưng lại,cắt ngang câu nói của Bạch Cốt Nhan_ Không thì tiểu bối sẽ ăn vạ ở đây không rời đi...Khuôn mặt anh tuấn của Bạch Cốt Nhan hơi nghểnh lên,hai tay khoanh lại trước ngực,chứng tỏ sự quyết tâm của mình.

Bách Hoả Loan nhìn thấy phản ứng của hắn thì không thèm nói lời nào,tay cầm bình vàng chứa nguyên thần của Hồng Hạnh và Diêm Vạn An,quay người bước đi,trong tích tắc thì không thấy ở đâu nữa, Bạch Cốt Nhan trông thấy ngài ấy không từ mà biệt thì bất lực ,vẻ mặt đau khổ nhìn vào chỗ ngài ấy biến mất.Đột nhiên từ trong khoảng không vọng lại giọng nói uy nghiêm của Bách Hoả Loan,Bạch Cốt Nhan nghe xong thì thoáng ngạc nhiên sau đó thì tủm tỉm cười.

Lãnh Tuấn bên cạnh mặc dù cũng không hiểu lắm lời ngài ấy nói, nhưng sau đó thì anh cũng không cần phải tìm hiểu thêm.

Bạch Cốt Nhan hiểu được quy định của người trời, tất nhiên sẽ không để cho phàm nhân ở dương thế biết được có sự tồn tại của họ,nói chi đến việc tận mắt trông thấy và còn biết được những điều họ nói.Bạch Cốt Nhan khe khẽ đi ra phía sau Lãnh Tuấn,đập nhẹ vào gáy anh một cái,Lãnh Tuấn bị choáng váng sau đó thì ngã lên vai Bạch Cốt Nhan.

Bạch Cốt Nhan lấy trong người ra một viên đan dược rồi nhét vào trong miệng Lãnh Tuấn,ngày hôm sau khi tỉnh lại,Lãnh Tuấn không còn nhớ gì nữa,kể cả việc đã từng bị Hoa phu nhân khống chế,bị sai khiến đánh đập hành hạ Hồng Hạnh,và thậm chí Hồng Hạnh là ai Lãnh Tuấn cũng không bao giờ có thể nhớ được nữa,mọi chuyện lại bắt đầu trở về từ thời điểm anh làm quan sai và cùng với một vị công tử tên Diêm Vạn An phá án cứu Lý Gia Lễ, sau đó thì nhận được tin Diêm công tử và vị thê tử của mình trong một lần giải cứu những cô gái trong thôn bị bắt cóc,đã bị bọn chúng thủ tiêu, thi thể được Diêm gia đưa về an táng và thờ phụng đúng như nghi thức của phàm giangBạch Cốt Nhan sau đó cũng trở về núi Linh Sơn, một thời gian rất lâu cũng không chịu xuống núi, trái tim của hắn bị tổn thương nghiêm trọng,ban đầu hắn cảm thấy lúng túng khi lỡ trao tình cảm cho một cô gái đã có gia đình, nhưng khi biết được cô là hiện thân của tiên gia thì trong lòng cũng nung nấu lên tia hi vọng, đợi sau khi Hồng Hạnh trở về thân thế thật sự sẽ đến tìm cô,bắt đầu lại từ đầu,biết đâu sẽ có một mở đầu tốt đẹp hơn.

Nhưng sự đời quả thật luôn khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.Hồng Hạnh không phải là hiện thân của Huyết Lệ Phượng Hoàng như ban đầu hắn lầm tưởng,mà cô chính là từ một nửa nguyên thần của Bách Hoả Phụng vì giận dỗi chồng nên đã chọn cách ngủ say rồi mang một nửa nguyên thần của mình xuống phàm giang để thoả mãn thú vui thử nghiệm tình cảm của người phàm,sẵn tiện chọc tức Bách Hoả Loan.Bách Hoả Loan cũng không dễ dàng để cho vợ mình xuống phàm giới mà quậy phá,ngài cũng lấy một nửa nguyên thần của mình hoá thành người chồng có nhân duyên tiền định với Bách Hoả Phụng,cố tình làm cho những người xung quanh cô luôn phải gặp chuyện xui xẻo khi ở cạnh cô,tránh để những người không mong muốn tiếp cận làm hỏng nhân duyên cực khổ lắm ngài mới có thể sắp đặt đượcMặc dù đã có những mối hoạ ngoài dự kiến nhưng cũng nhờ đó Bách Hoả Phụng mới nhận ra được sự đau khổ như thế nào khi đánh mất người mình yêu,sau khi đưa nguyên thần trở về , bà đã bật khóc ôm chầm lấy người chồng trước mặt mình,mà không mảy may hay biết mọi thứ đã được ngài sắp xếp từ trước, Bách Hoả Loan tay ôm lấy thân hình ngọc ngà của vợ ,xoa xoa vuốt vuốt thể hiện tình cảm thắm thiết vô vàng, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự vui buồn vô định.Ngài đang lo lắng lỡ như Bách Hoả Phụng biết được sự thật lại bị ngài dắt mũi không biết sẽ lại giận dữ như thế nào,có khi lại chọn âm giới quậy một trận tưng bừng ở đó nữa thì không biết mặt mũi Linh Điểu huyền thoại như ngài không biết phải để ở đâu.

End
 
Back
Top Bottom