Tâm Linh Cởi Trói Linh Hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
304092580-256-k779307.jpg

Cởi Trói Linh Hồn
Tác giả: Taekook217
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Nếu bạn đã và đang loay hoay với câu hỏi "Tôi là ai trong cuộc đời này?" thì "Cởi trói linh hồn" của tác giả Michael A.Singer là cuốn sách là dành cho bạn.

"Có lẽ cần phải đọc không chỉ một lần và tốn nhiều giờ để soi tỏ nội tâm, nhưng Cởi trói Linh hồn là cuốn sách cần-phải-đọc cho bất kỳ ai muốn tìm kiếm một sự hiểu biết sâu hơn về bản thân và chân lý".

Đó là lý do vì sao Nữ hoàng truyền hình Mỹ Oprah Gail Winfrey bị cuốn hút đến nỗi phải đọc hàng trăm lần để thấm và cảm nhận.​
 
Cởi Trói Linh Hồn
Mục Lục


CỞI TRÓI LINH HỒN MICHAEL A.SINGER PHẦN-THỨC TỈNH TÂM THỨC Chương 1: Tiếng nói trong đầu bạn Chương 2: Người bạn cùng phòng Chương 3: Bạn là ai?

Chương 4: Bản ngã sáng suốt PHẦN II - TRẢI NGHIỆM NĂNG LƯỢNG Chương 5: Năng lượng vô hạn Chương 6: Những bí mật của trái tim tâm linh Chương 7: Vượt lên trên khuynh hướng sống khép kín Ả Ó Ả ÂPHẦN III - GIẢI PHÓNG BẢN THÂN Chương 8: Buông bỏ ngay bây giờ hay tiếp tục rơi Chương 9: Vứt bỏ cái gai bên trong Chương 10: Đánh cắp tự do cho linh hồn Chương 11: Nỗi đau, cái giá của tự do PHẦN IV - VƯỢT QUA RÀO CẢN CỦA CHÍNH MÌNH Chương 12: Tháo bỏ bức tường thành Chương 13: Xa, xa hơn nữa Chương 14: Buông bỏ sự vững chắc già tạo PHẦN V - SỐNG ĐÚNG NGHĨA Chương 15: Con đường hạnh phúc vô điều kiện Chương 16: Con đường tâm linh thông suốt Chương 17: Suy ngẫm về cái chết Chương 18: Bí mật của con đường trung đạo Chương 19: Đôi mắt yêuthương của thương để
 
Cởi Trói Linh Hồn
Lời ngỏ


"Trước hết phải thành thật với chính bản thân mình, rạch ròi như đêm và ngày; sau đó, bạn mới có thể sống chân thành với người khác."

- William Shakespeare Những lời trải đời của Shakespeare mà Polonius đã nói với cậu con trai Laertes trong Hồi I của vở Hamlet thật quá rõ ràng như chân lý.

Câu này có nghĩa là để duy trì mối quan hệ chân thành với người khác, trước hết chúng ta cần phải thành thật với chính mình.

Tuy nhiên, nếu Laertes nghetheo lời cha, hoàn toàn trung thực với bản thân mình, anh ta sẽ nhận ra việc này cũng gây ra không ít thử thách, giống như giăng buồm ra khơi khi gió to vậy.

Bởi vì, câu hỏi đặt ra là chúng ta cần phải thành thật với "bản thân" nào đây?

Phải chăng đó là cái bản ngã mà chúng ta phô diễn khi đang ở trong tâm trạng tồi tệ, hay là cái tôi hiển hiện khi chúng ta cảm thấy thấp kém vì những lỗi lầm vừa mới gây ra?

Đó phải chăng là bản ngã đang lải nhải từ những góc tối của trái tim khi chúng ta nản lòng hay buồn chán, hay là cái tôi vui tươi trong phút chốc khi mà cuộc sống bỗng trở nên quá huyền ảo và tươi sáng?

Từ những câu hỏi này, chúng ta nhận thấy rằng khái niệm về "bản thân" hóa ra lại khó nắm bắt hơn chúng ta nghĩ.

Nếu Laertes tim kiếm câu trả lời tâm lý truyền thống thì vấn đề sẽ sáng tỏ hơn trăng?

Freud, trong cuốn The Ego and the Id được xuất bản năm 1927, đã chia tâm lý của con người thành ba phần: cái xung động bản năng (id), bản ngã (ego) và siêu ngã (superego).

Ông nhìn nhận "id" là bản năng tính dục nguyên sơ; "superego" là hệ thống lương tri mà xã hội dã truyền dẫn cho chúng ta; còn "ego" là đại diện của chúng ta với thế giới bên ngoài, luôn phải đấu tranh để duy trì sự cân bằng giữa hai lực lượng mạnh mẽ kia.

Những điều này chắc hẳn không giúp được chàng trai trẻ Laertes.

Xét cho cùng, chúng ta cần phải thành thật với những cái tôi nào đây?

Một lần nữa chúng ta thấy rằng mọi thứ không phải lúc nào cũng đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Nếu chúng ta chỉ nhìn bề nổi của thuật ngữ "cái tôi" thì sẽ có nhiều câu hỏi đặt ra, như: "Phải chăng con người tôi bao gồm nhiều khía cạnh khác nhau, và các khía cạnh này đều là những phần quan trọng như nhau của cải tôi, hay chỉ có một phần thật sự là của tôi" - và nếu vậy thì, 'cái phần tôi' thật sự đó là gì, nó ở đầu, nó như thế nào, và tại sao nó tồn tại?".

Trong các chương tiếp theo, chúng ta sẽ thực hiện cuộc hành trình khám phá bản thân".

Nhưng chúng ta sẽ không làm điều này theo cách truyền thống.

Chúng ta sẽ không cấu viện các chuyên gia tâm lý hay các nhà triết học vĩ đại.

Chúng ta sẽ không tranh luận và lựa chọn giữa những quan điểm tôn giáo lâu đời, hay sử dụng các cuộc điều tra thống kê ý kiến số đông.

Thay vào đó, chúng ta sẽ tìm đến một nguồn độc nhất trực tiếp hiểu rõ vấn đề.

Chúng ta sẽ tìm đến một chuyên gia mà mỗi giây phút sống của chính mình, anh ta" thu thập mọi dữ liệu cần thiết để rồi cuối cùng giải đáp được câu hỏi lớn nói trên.

Chuyên gia đó không ai khác ngoài chính bạn!Nhưng trước khi bạn quá đỗi vui mừng, hoặc thiếu tự tin cho rằng mình không đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ này, trước hết cần xác định rõ là chúng ta sẽ không theo quan điểm hay ý kiến riêng của bạn về chủ đề này.

Chúng ta cũng sẽ không quan tâm đến những cuốn sách bạn đã đọc, những khóa bạn đã học, hay những hội thảo bạn đã tham dự.

Chúng ta chỉ chú tâm đến những trải nghiệm trực giác của bạn về việc là chính bạn thì như thế nào.

Chúng ta không đi tìm kiếm tri thức của bạn, chúng ta đang tìm kiếm những trải nghiệm trực tiếp từ bạn.

Bạn thấy đấy, bạn không thể thất bại trong nhiệm vụ này vì bạn đang thật sự là chính bạn, mọi lúc mọi nơi.

Chúng ta chỉ cần nhận ra nó.

Tuy nhiên, sẽ có những khi bạn cảm thấy việc này không đơn giản.

Các chương của cuốn sách này sẽ là những tấm gương soi giúp bạn nhìn thấy bản thân" từ nhiều góc độ khác nhau.

Và mặc dù cuộc hành trình mà chúng ta sắp bắt đầu là cuộc hành trình tâm linh, nhưng tất cả mọi khía cạnh trong cuộc sống của bạn sẽ được hiển thị.

Yêu cầu duy nhất đối với bạn là thành thật nhìn vào chính mình theo cách tự nhiên, trực giác nhất.

Hãy nhớ rằng, chúng ta đang tìm kiếm gốc rễ của bản thân" bạn, có nghĩa là chúng ta đang đi tìm chính bạn.

Khi đọc qua những trang này, bạn sẽ nhận thấy rằng bạn hiểu biết về một số đề tài sâu rộng nhiều hơn những gì bạn nghĩ.

Thật ra là bạn đã biết cách khám phá bản thân mình, bạn chỉ đang thiếu tập trung và mất phương hướng mà thôi.

Một khi thực tâm kiếm tìm, bạn sẽ nhận ra rằng bạn không chỉ có khả năng tìm thấy chính mình mà còn có khả năng giải thoát cho bản thân.

Bạn có quyết tâm làm điều đó hay không hoàn toàn là chọn lựa của bạn.

Nhưng sau khi hoàn thành cuộc hành trình qua các chương này, bạn sẽ thấy mọi sự đều rõ ràng, làm chủ cuộc đời minh, và sẽ không còn đổ lỗi cho người khác.

Bạn sẽ biết chính xác cần phải làm những gì.

Và nếu bạn lựa chọn sẽ tiếp tục cuộc hành trình khám phá bản thân trong suốt cuộc đời mình, bạn sẽ cảm nhận một cách sâu sắc sự tôn trọng của bản thân đối với con người thực sự của mình.

Chỉ khi đó bạn mới hiểu được trọn vẹn ý nghĩa sâu xa trong lời khuyên: "Trước hết phải thành thật với chính bản thân mình"
 
Cởi Trói Linh Hồn
PHẦN I: THỨC TỈNH TÂM THỨC


Chương 1 TIẾNG NÓI TRONG ĐẦU BẠN"Ôi trời, mình không thể nhớ tên cô ấy.

Cô ấy tên gì nhỉ?

Chết tiệt, cô ấy đang đến gần.

Tên gì ta.

Sally...

Sue?

Cô ấy vừa nói chuyện với minh hôm qua.

Minh bị gì thế này?

Chắc xấu hổ chết mất."

Nhiều khi bạn không nhận ra là có một cuộc đối thoại đang thao thao bất tuyệt trong đấu bạn.

Nó cứ liên tục không ngừng.

Đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao những cuộc đối thoại như thế cứ diễn ra trong đấu bạn không?

Bằng cách nào trí óc bạn quyết định nói chuyện gì và khi nào cần nói?

Bao nhiêu phần trăm những lời nói đó biến thành sự thật?

Bao nhiêu phần trăm những lời nói đó là quan trọng?

Và nếu ngay bây giờ bạn đang nghe thấy: "Tôi không hiểu bạn đang nói cái gì.

Tôi không nghe bất kỳ tiếng nói nào bên trong đầu tôi cải thì đó chính là tiếng nói mà chúng ta đang đề cập đến.

Nếu tỉnh táo, bạn sẽ ngay lập tức dừng lại, làng nghe giọng nói này, để hiểu rõ về nó.

Vấn đề là, bạn khó mà tỉnh táo để có suy nghĩ khách quan.

Bạn cần phải lùi lại và quay ngược cuộn băng để nghe lại cuộc trò chuyện đó.

Khi đang lái xe, bạn thường nghe những cuộc trò chuyện trong đâu như: "Không phải mình phải gọi cho Fred sao?

Minh phải gọi cho anh ấy.

Ôi Chúa ơi, không thể tin được là mình lại quên mất!

Anh ấy sẽ nối diễn lên cho mà xem.

Chắc anh ấy sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với mình nữa. mình không muốn dừng giọng nhiệm tuyển nhân cuộc chuyện. không quan tuyến miền khiến cuộc chuyện được giọng trong không quên Fred.

Minh khi trên nhưng mình đã mình không không thắm không chuyện Mình phải ngủ. mình không chợp mắt. không nữa.

Nhưng nhiều làm, mình sớm." chẳng nhiên tiếng suối trong Ngay giọng nhàng nhiều thời gian cuộc thoại trong nhận không ngừng mặc tưởng tượng chuyện mình.

"Nếu người cũng chính người theo trước anh ta tiếng trong bạn. chuyện?

Chính người cũng người nghe. tiếng tranh luận chính luận giành chiến thắng?

Thật não"."

Mình nghĩ là mình nên kết hôn.

Không Bận biết là bạn chưa sẵn sàng.

Bạn sẽ hối hận.

Nhưng mình yêu anh ấy.

6, tiến tới đi, bạn cũng cảm thấy như thế với Tom.

Liệu điều gì sẽ xảy ra nếu bạn đã kết hôn với anh ta nhi Nếu quan sát một cách cẩn thận, bạn sẽ nhận ra rằng tiếng nói ấy chỉ đang cố gắng tìm một nơi thoải mái để nghỉ ngơi.

Nó sẽ thay đổi giới tuyến trong chớp mắt nếu điều đó có vẻ hữu ích.

Và nó không yên lặng ngay cả khi nhận ra rằng quyết định đó là sai lầm.

Nó chỉ cần điều chỉnh quan điểm và tiếp tục phát thanh".

Nếu tập trung chú ý, bạn sẽ nhận ra những cuộc đối thoại bên trong này đều theo những kiểu mẫu" của nó. t thần bạn sẽ sốc khi lần đầu nhận thấy tâm trí bạn "nói" liên tục.

Thậm chí, với nỗ lực yếuớt, bạn có thế cố gắng la hét để bắt nó "câm miệng".

Nhưng rối bạn sẽ nhận ra rằng đó cũng chỉ là một tiếng nói đang lên giọng đế quát lại tiếng nói kia: "Im đi!

Tôi muốn ngủ.

Sao cứ lải nhải suốt thép".

Rõ ràng là bạn không thể bắt nó yên lặng theo cách đó.

Cách tốt nhất để tụ giải thoát khỏi những cuộc tấn gầu liên tù tì đó là lùi lại và xem xét nó một cách khách quan.

Chỉ nên xem đó như là một cơ chế phát âm đơn thuẫn, tạo ra những câu đối thoại mà nghe như thể một ai đó đang trò chuyện với bạn.

Đừng nghĩ về nó, chỉ nhận biết nó thôi.

Mặc kệ tiếng nói đó đang thẩm thì điều gì, nội dung như nhau cả thôi.

Mặc kệ nó đang đề cập đến những điều tốt đẹp hay tầm thường, xấu xa hay thiêng liêng.

Chẳng đáng để bạn phải bận tâm vì nó cũng chỉ là một tiếng nói trong đầu bạn mà thôi.

Trên thực tế, cách duy nhất để "cách ly" bạn với tiếng nói này là ngừng phân biệt những gì nó đang thao thao.

Từ bỏ cái suy nghĩ rằng cái này nó nói là bạn còn cái kia nó nói không phải là bạn.

Nếu bạn chủ ý lắng nghe thì rõ ràng nó không phải là bạn.

Bạn chính là người đang nghe tiếng nói đó.

Bạn là người nhận biết nó đang nói.

Bạn vẫn nghe thấy gió đang nói, phải không?

Hãy thử khiến nó nói "xin chào Hãy thử lập đi lập lại một vài lần nữa.

Bây giờ hãy hết "xin chào" vào trong đấu bạn!

Bạn có nghe thấy chính mình đang nói "xin chào" trong dấu không?

Hẳn là bạn có nghe thấy.

Có một tiếng nói đang oang oang" trong đầu bạn, và bạn chính là người nhận biết tiếng nói ấy.

Vấn đề là bạn dễ dàng nhận ra tiếng nói ấy đang cất tiếng xin chào", nhưng lại khó để tỉnh táo nhận thức rằng bất kể nó đang nói gì thì nó cũng đang đóng vai người nói còn bạn là người đang lắng nghe.

Tuyệt đối không có gì khác mà tiếng nói có thể để cập đến ngoài bạn.

Giả sử bạn đang nhìn vào ba đổ vật - một lọ hoa, một bức hình và một cuốn sách – và sau đó được hỏi rằng: "Đối tượng nào trong số này là bạn?".

Bạn sẽ phản ứng: Không cái nào cả!

Tôi chỉ là người đang nhìn những đồ vật mà bạn đặt trước mặt tôi.

Bất kể bạn đặt cái gì trước mặt tôi thì tôi vẫn luôn là người nhìn nó".

Bạn thấy đấy, đó là hành động của một chủ thể đang nhận thức các đối tượng khác nhau.

Điều này cũng đúng với tiếng nói trong đầu bạn.

Bất kể nó nói gì thì cũng không có gì khác biệt, bạn là người nhận thức nó.

Nếu bạn nghĩ rằng một phấn tiếng nói này là bạn còn phần tiếng nói kia không phải là bạn thì bạn đã đánh mất tính khách quan.

Có lẽ bạn muốn gán bản thân mình cho cái phần đang nói những điều tốt đẹp, nhưng những lời đó thực ra vẫn chỉ làtiếng nói.

Bạn có thể thích những gì nó nói, nhưng đó không phải là bạn.

Không gì quan trọng đối với sự trưởng thành thực sự hơn việc bạn nhận ra mình không phải là tiếng nói trong đầu bạn - bạn là người nghe thấy tiếng nói đó.

Nếu không hiểu ra điều này, bạn sẽ tìm cách phân biệt điều nào trong vô số điều tiếng nói đang đề cập thực sự là bạn.

Nhân loại trải qua nhiều thay đổi trong cái gọi là "cổ gắng tìm thấy bản thân minh".

Họ muốn khám phá tiếng nói nào, khía cạnh nào trong tính cách của họ mới đích thực là bản thân họ.

Câu trả lời khả đơn giản: Không cái nào cả.

Nếu xem xét một cách khách quan, bạn sẽ nhận ra rằng phần lớn những tiếng nói đang cất lên trong dấu đều vô nghĩa.

Hầu hết các cuộc nói chuyện đều chỉ lãng phí thời gian và năng lượng.

Sự thật là phần lớn cuộc sống sẽ mở ra tương ứng với những sức mạnh bên ngoài vượt khỏi tầm kiểm soát của bạn, bất kể tiếng nói trong đầu bạn đang nói gì về mọi sự việc diễn ra.

Điều này tương tự như vào mỗi tối, bạn ngồi xuống và suy nghĩ xem bạn có muốn mặt trời mọc lên vào buổi sáng ngày hôm sau không.

Điểm mấu chốt là mặt trời vẫn sẽ mọc và vẫn sẽ lận.

Hàng tỷ điểu đang xảy ra trên thế giới này.

Bất kể bạn có thể nghĩ gì về tất cả những gì bạn muốn, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn như nó vốn thế.

Thật vậy, suy nghĩ của bạn ảnh hưởng đến thế giới này cực kỳ ít so với những gì bạn tưởng.

Nếu sẵn sàng khách quan để quan sát tất cả những suy nghĩ của mình, bạn sẽ nhận thấy rằng phần lớn chúng không liên quan gì đến thế giới này.

Chúng chẳng tác động đến bất cứ cái gì hay bất kỳ ai, ngoại trừ bạn.

Chúng chỉ đơn giản khiến bạn cảm thấy tốt hơn hay tối tệ hơn về những điều đang diễn ra trong hiện tại, những điều đã xảy ra trong quá khứ, hoặc có thể sẽ xảy đến trong tương lai.

Nếu bạn dành thời gian để hy vọng rằng ngày mai trời không yêu, bạn đang phí hoài thời gian của chính mình.

Suy nghĩ của bạn không thay đổi được thời tiết.

Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra rằng những cuộc tán gẫu xàm xí" trong nội tâm chẳng có ích gì, nên chẳng có lý do gì để tâm trí bạn phải liên tục nghĩ "cho ra ngô ra khoai" mọi thứ Cuối cùng, bạn sẽ thấy rằng nguyên nhân thực sự của vấn để không phải là bản thân cuộc sống.

Chính những phản ứng đối với cuộc sống mà tâm trí tạo nên mới thực sự gây ra vẫn để.

Giờ đây, câu hỏi nghiêm túc đặt ra là: Nếu phần lớn những gì tiếng nói nội tâm để cập đến là vô nghĩa và không cần thiết thì tại sao nó vẫn tồn tại?

Bí quyết để giải đáp câu hỏi này nằm ở việc hiểu được lý do nó nói, câu chuyện nó nói đến và thời điểm tiếng nói vang lên trong đầu.

Ví dụ, trong một số trường hợp,lý do khiến tiếng nói nội tâm cất lên là một với lý do ấm nước sôi reo.

Đó là vì năng lượng tích tụ bên trong cần được giải phóng.

Nếu quan sát một cách khách quan, bạn sẽ nhận thấy rằng khi có những cảm xúc căng thẳng, sợ häi, hay năng lượng tích tụ do có quá nhiều mong muốn bên trong, tiếng nói đó sẽ trở nên vô cùng sôi nổi.

Điều này dễ dàng nhận ra khi bạn tức giận ai đó và cảm thấy như muốn "xả" hết ra với họ.

Chỉ cần xem tiếng nói bên trong đó lên giọng bao nhiêu lần trước khi bạn thực sự nhận ra chúng.

Khi năng lượng tích tụ bên trong cơ thể, bạn thôi thúc muốn làm một cái gì đó để "xử lý" nó.

Tiếng nói đó cứ rỉ rả suốt cho đến khi nào nội tâm bạn thấy ổn, và tiếng nói bên trong đó giúp bạn giải phóng năng lượng, tuy nhiên, bạn sẽ nhận ra rằng ngay cả khi bạn không bị làm phiền bởi một điều gì đó cụ thể thì tiếng nói ấy vẫn "phát loa".

Khi bạn đang đi dạo bộ trên phố, có thể nó sẽ nói: "Nhìn con chó kia kia!

Nó là giống Labrador Ở, còn một con chó khác trong chiếc xe kia nữa.

Nó giống chủ chó đầu tiên của tôi, Shadow.

Ôi, cỏ một chiếc xe Oldsmobile cố.

Nó đã từng đoạt cúp Alaska dấy.

Hiếm khi có thể bắt gặp một chiếc như thế trên đường phố."

Nó đang tường thuật lại thế giới xung quanh cho bạn.

Nhưng tại sao bạn cần điều này?

Bạn đã nhìn thấy những gì đang diễn ra; vậy thì có ích lợi gì khi lặp lại những điều đó với bạn lần nữa thông qua tiếng nói trong đầu bạn?

Bạn nên xem xét điều này kỹ càng hơn.

Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để bạn nắm bắt rất nhiều chi tiết của những gì bạn đang nhìn thấy, Khi nhìn một cái cây, bạn dễ dàng nhìn thấy các cành, lá và nụ hoa.

Vậy thì tại sao bạn phải diễn đạt thành lời những gì bạn đã nhìn thấy?

"Nhìn cây sơn thù du kia kia.

Những chiếc lá xanh mơn mởn làm nổi bật những bông hoa trắng muốt trông thật đẹp.

Nhìn xem, quá trời hoa luôn kia.

Ôi, phủ kín cả cây" Nếu nghiên cứu điều này một cách cẩn thận, bạn sẽ nhận ra rằng đoạn tường thuật đó khiến bạn cảm thấy thoải mái hơn với thế giới xung quanh.

Giống như việc ngồi ngay sau ghế lái sẽ khiến bạn cảm thấy như thể mọi điều đều nằm trong tầm kiểm soát của bạn hơn.

Bạn thực sự cảm thấy có mối liên hệ nào đó với chủng.

Cái cây không chỉ là một cái cây bình thường không liên quan gì đến bạn trên trái đất này; đó là cái cây mà bạn nhìn thấy, đặt tên cho nó và nhận xét về nó.

Bằng cách diễn đạt nó thành lời trong tâm trí mình, bạn đã mang những ấn tượng ban đầu về thế giới vào vương quốc tư duy của riêng bạn.

Ở đó, nó trở nên tương hợp với những suy nghĩ khác của bạn, những suynghĩ tạo nên hệ thống giá trị và những trải nghiệm trước đây của bạn, hãy dành ra ít phút để xem xét sự khác biệt giữa trải nghiệm của bạn đối với thế giới bên ngoài và các phản ứng của bạn với thế giới bên trong.

Khi bạn suy nghĩ, bạn tùy ý tạo ra bất kỳ ý nghĩ nào bạn muốn trong tâm trí, và những ý nghĩ này được biểu đạt thông qua tiếng nói.

Bạn rất quen với việc khiến bản thân thoải mái trong sân chơi của tâm trí, tạo ra và xoay chuyển các suy nghĩ của minh.

Thế giới nội tâm này là môi trường nằm dưới sự kiểm soát của bạn.

Còn thế giới bên ngoài thì lại vận hành theo những quy luật riêng của nó.

Khi tiếng nói thuật lại thế giới bên ngoài với bạn, những ý nghĩ mới được đưa vào này sẽ song hành cùng với tất cả những ý nghĩ khác đã có sẵn bên trong của bạn.

Tất cả những ý nghĩ này sẽ trộn lần và thực sự ảnh hưởng đến cảm nhận của bạn về thế giới xung quanh.

Cuối cùng thì những gì bạn đang cầm nhận về thế giới thực ra là một sự diễn đạt hoàn toàn mang tính cá nhân của riêng bạn chứ không phải là kinh nghiệm nguyên sơ, chưa chọn lọc về những gì thực sự diễn ra bên ngoài.

Cách mà tâm trí bạn vận hành để điều khiển những trải nghiệm bên ngoài như thế này giúp bạn như một công cụ giảm sốc" khi thực tế xảy ra.

Ví dụ, vào bất kỳ thời điểm nào đó, mắt bạn nhìn thấy vô số sự vật, sự việc, nhưng bạn chỉ có thể kế lại một vài điều trong số đó.

Những điều bạn thảo luận trong tâm trí là những điều quan trọng đối với bạn.

Nhờ có hình thức tiến xử lý tinh tế này, bạn có thể kiểm soát các kinh nghiệm thực tế xảy ra để tất cả chúng đều tương thích với nhau trong tâm trí bạn.

Ý thức của bạn thực ra đang trải nghiệm mô hình hiện thực trong tâm tri của riêng bạn, chứ không phải là hiện thực "gốc", bạn cần phải quan sát kĩ quá trình này bởi vì bạn thực hiện nó trong moi thời điểm.

Bạn đang đi bộ ngoài trời vào mùa đông, bạn bắt đầu run, và tiếng nói vang lên: "Trời lạnh quá!".

Vậy thì điều này giúp gì cho bạn?

Bạn đã biết là trời lạnh.

Bạn là người đang trải nghiệm cải lạnh.

Tại sao nó nói với bạn điều này?

Bạn tái hiện lại thế giới trong tâm trí vì bạn muốn kiểm soát tâm trí của mình trong khi không thể kiểm soát thế giới.

Đó là lý do bạn nói về điều đó trong tâm trí.

Vì bạn không thể tiếp nhận thế giới theo cách bạn muốn, bạn sẽ nói về nó trong tâm trí, phán xét nói, than phiền về nó, và sau đó quyết định sẽ làm điều gì với nó.

Điều này khiến bạn cảm thấy được chủ động hơn.

Khi cơ thể bạn gặp lạnh, có lẽ bạn sẽ chẳng thể làm gì để tác động đến thời tiết.

Nhưng khi tâm trí bạn biểu đạt "Lạnh quá!", bạn có thể nói: "Chúng ta sắp về đến nhà rối, chỉ một vài phútnữa thôi".

Và rối bạncảm thấy tốt hơn.

Trong thế giới tư duy, bạn luôn luôn có thể làm một số điềuđể kiểm soát trải nghiệm của bản thân.

Về cơ bản, bạn tái tạo lại thế giới bênngoài vào bên trong bạn, và sau đó bạn sống trong tâm trí của chính mình.

Điềugì sẽ xảy ra nếu bạn quyết định không tiếp tục làm điều này?

Nếu bạn quyết địnhkhông để tâm trí tường thuật lại mọi việc diễn ra, mà thay vào đó chỉ lặng imquan sát thế giới, bạn sẽ cảm thấy như đang phó mặc mình cho thế giới bên ngoàivà sẽ thấy bất an.

Đó là vì bạn không yên tâm khi không biết điều gì sẽ xảy ratiếp theo, và tâm trí bạn cũng đã quen với việc hỗ trợ bạn.

Nó làm điều nàybằng cách xử lý những kinh nghiệm hiện tại của bạn theo cách khiến cho chúngphù hợp với những quan điểm của bạn trong quá khứ và cả tầm nhìn của bạn trongtương lai.

Tất cả điều này giúp tạo cho bạn cảm giác mình có khả năng kiểmsoát.

Nếu tâm trí bạn không làm điều này, bạn sẽ cảm thấy cực kỳ bất an.

Thựctế quá "trần trụi" với đa số chúng ta, vì vậy chúng ta dùng tâm trí để xoadịu nó, rồi bạn sẽ nhận ra rằng tâm trí lải nhải suốt ngày vì bạn giao việc chonó, Bạn sử dụng nó như một cơ chế bảo vệ, một hình thức phòng thủ.

Nói cho cùngnó khiến bạn cảm thấy an toàn hơn.

Chứng nào bạn còn muốn làm điều này thì chữngđó bạn còn bị buộc phải liên tục sử dụng tâm trí để làm tấm đệm" bảo vệ cho bạnđối phó với cuộc sống, thay vì sống thực sự.

Thế giới này đang mở ra và hầu nhưkhông có mối liên hệ nào với bạn hay những suy nghĩ của bạn.

Nó đã tồn tại lâuđời từ trước khi bạn đến, và sẽ tiếp tục hiện diện dài lâu sau khi bạn rời đi.Bạn nhân danh nỗ lực gần kết thế giới nhưng thực ra là chỉ đang nỗ lực khiếnmình cảm thấy an ổn.

Sự trưởng thành cá nhân thực thụ đòi hỏi bạn phải nỗ lựcvượt mức để hoàn thiện phần bản thân chưa ổn và cần bảo vệ của chính bạn.

Điềunày được thực hiện bằng cách luôn ghi nhớ rằng bạn là chủ thể nhận biết tiếngnói trong tâm trí mình.

Đó mới thật sự là cách giải quyết vấn để.

Có một phầnchủ thể bên trong luôn ý thức được việc bạn không ngừng nói với chính mình vềbản thân bạn - chủ thể đổ luôn im lặng Im lặng là con đường dẫn đến chiếu sâucủa con người bạn.

Việc ý thức rằng bạn đang quan sát tiếng nói trong tâm tríđồng nghĩa với việc bạn đang đứng trên ngưỡng cửa của một cuộc hành trình nội tâmtuyệt vời.

Nếu được sử dụng đúng cách, tiếng nói nội tâm mà đã từng gây lolắng, phân tâm và rối loạn thần kinh có thể trở thành bệ phóng cho sự thức tỉnhtâm linh thực sự.

Hãy tìm hiểu về cái phần chủ thể quan sát tiếng nói bên trongbạn, và rồi bạn sẽ thấu hiểu một trong những bí ẩn lớn nhất của tạo hóa.
 
Cởi Trói Linh Hồn
Phần I: Chương 2


NGƯỜI BẠN CÙNG PHÒNG Sự trưởng thành về tâm linh hoàn toàn phụ thuộc vào nhận thức rằng cách duy nhất để tìm thấy sự bình an và mãn nguyện là ngừng suy nghĩ về bản thân mình.

Bạn chỉ bước qua ngưỡng cửa trưởng thành khi bạn nhận ra rằng cái "tôi" - mà đang không ngừng huyền thuyên bên trong bạn - sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn.

Cái "tôi" đó luôn gặp rắc rối với một vấn đề nào đó, Thành thật một chút nhé, có lúc nào bạn thực sự không bị phiến nhiều bởi bất kỳ chuyện gì chưa?

Rắc rối này xảy ra tiếp ngay sau khi bạn vừa giải quyết xong một rắc rối khác.

Và nếu khôn ngoan, bạn sẽ nhận ra rằng sau khi vấn để này qua đi, sẽ có vấn đề khác xảy đến.

Điểm mấu chốt là, bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi các rắc rối cho đến khi bạn thoát khỏi cái phần "tôi" có quá nhiều rắc rối bên trong bạn.

Khi một vấn đề quấy nhiễu tâm trí bạn, đừng hỏi: "mình nên làm gì với nó?", mà hãy hỏi: "Phần nào trong mình đang bị phiến nhiễu bởi sự việc này?".

Nếu bạn hỏi: "Mình nên làm gì với nó?", tức là bạn đã bắt đầu tin rằng thực sự đang có một rắc rối bên ngoài mà bạn cần phải giải quyết.

Nếu bạn muốn bình yên khi đối mặt với mọi vấn để minh gặp phải, bạn phải nhìn nhận lại xem một tình huống như thế nào thì được xem là một rắc rối.

Nếu bạn đang cảm thấy ghen tuông, thay vì cố gắng tìm cách bảo vệ bản thân, hãy hỏi: "Phần nào trong mình đang nổi cơn ghen?".

Điều này sẽ khiến bạn nhìn vào bản thân và nhận biết rằng có một phần cái "tôi" đang có vấn để với sự ghen tuông.

Một khi đã nhận biết rõ cái phần chủ thể đang bị phiền nhiễu, hãy hỏi: "Ai là người nhận thấy điều này?

Ai nhận biết được sự xáo trộn nội tâm này?".

Đặt câu hỏi này là giải pháp đối với mọi vấn đề của bạn.

Quả thật, nếu bạn có thể nhận ra sự xáo trộn đó thì có nghĩa bạn không phải là nó.

Quá trình nhận thức một điều gì đó đòi hỏi một mối quan hệ chủ thể - khách thể.

Chủ thể được gọi là "Nhân chứng" vi đóng vai trò là người nhìn thấy điều đang diễn ra.

Khách thể là cái bạn đang nhìn thấy, trong trường hợp này là những rối loạn của tâm trí.

Việc bạn duy tri nhận thức khách quan về mọi vấn để bên trong sẽ giúp bạn không bị lạc mất mình trong tình huống bên ngoài.

Đây là khác biệt chủ yếu giữa người có đời sống thiên về tâm linh và người có đời sống thiên về thể giới bên ngoài.

Sống đời sống thiên về thế giới vật chất bên ngoài không có nghĩa là bạn có tiền hoặc địa vị xã hội.

Bạn chọn cách sống này có nghĩa là bạn thườngtìm kiếm ở thế giới bên ngoài giải pháp cho những vấn đề nội tại của bạn.

Bạn cho rằng nếu bạn thay đổi những thứ bên ngoài, bạn sẽ ổn.

Nhưng trong thực tế, chưa ai thực sự trở nên ổn hơn bằng cách thay đổi những thứ bên ngoài.

Sẽ luôn nảy sinh vấn đề tiếp theo.

Giải pháp thực tế duy nhất là luôn đứng ở vị trí của "Nhân chứng" và hoàn toàn thay đổi hướng tìm kiếm giải pháp cho vấn đề của bạn.

Để đạt được trạng thái tự do nội tâm thực sự, bạn phải có khả năng quan sát vấn đề một cách khách quan thay vì bị lạc lối trong đó.

Không giải pháp nào có thể tồn tại khi bạn bị lạc trong trường năng lượng của một vấn đề.

Mọi người sẽ nhận thấy rằng bạn chẳng thể nào đối phó tốt với một tình huống nếu bạn đang lo lắng, sợ hãi hay tức giận với nó.

Vấn đề đầu tiên bạn phải xử lý là cách bạn phản ứng với mọi vấn đề.

Bạn sẽ không thể nào giải quyết bất cứ tình huống gì xảy bên ngoài cho đến khi bạn nhận biết tầm ảnh hưởng của tình huống đỏ đối với tinh thần bên trong của bạn.

Các vấn đề thường không như vẻ bề ngoài của chúng.

Khi đủ sáng suốt để nhận biết, bạn sẽ thấy rằng vấn đề thực sự nằm ở chỗ có điều gì đó bên trong bạn thường hay gặp rắc rối với hầu hết mọi chuyện diễn ra bên ngoài.

Bước đầu tiên là phải đối phó với cái phần đó trong bạn.

Điều này đòi hỏi sự thay đổi từ ý thức giải pháp ngoại tại" thành "ý thức giải pháp nội tại Bạn phải phả vô thói quen cho rằng giải pháp cho vấn đề bên trong của bạn là sắp xếp lại những thứ ở bên ngoài.

Giải pháp lâu dài duy nhất đối với các vẫn để bên trong của bạn là đi sâu vào bên trong và buông bỏ đi cái phần nào của bạn mà hay gặp vấn đề với hiện thực bên ngoài.

Một khi làm được điều đó, bạn sẽ cảm thấy dễ dàng để giải quyết mọi vấn đề còn lại.

Thực sự có cách để buông bỏ đi cái phần bên trong bạn vốn luôn nhìn nhận mọi thứ đều có vấn để.

Nghe có vẻ như quá khó khăn, nhưng không hẳn vậy.

Thực sự có một phần trong con người bạn có thể được tách riêng ra khỏi tình huống cảm xúc thái quá của chính bạn.

Ban có thể quan sát chính bản thân bạn đang ghen tuông hoặc giận dữ.

Bạn không cần phải nghĩ về nó hãy phân tích nói, bạn chỉ có thể nhận thức về sự tồn tại của nó.

Ai là người nhìn thấy tất cả điều này?

Ai dang nhận biết những thay đổi xảy ra bên trong bạn?

Khi bạn nói với một người bạn: "Lúc nào nói chuyện với Tom tớ cũng thấy rất khó chịu".

Làm sao bạn biết là bạn khó chịu?

Bạn biết thế vì bạn ở trong sự khó chịu đỏ và nhìn thấy những gì đang xảy ra trong đó.

Có sự tách biệt giữa bạn và cảm giác tức giận hay ghen tuông.

Bạn là người ở trong cảm xúc đó và đăng nhận biết chúng.

Một khi bạn ởvào vị trí của nhận thức, bạn có thể thoát khỏi những xáo trộn nội tâm này, Bước đầu bạn hãy tập quan sát.

Chỉ cần biết rằng bạn ý thức là mình nhận biết tất cả những gì đang diễn ra bên trong.

Thật đơn giản!

Điều bạn sẽ nhận thấy là bạn đang quan sát tính cách của một con người với tất cả những điểm mạnh và điểm yếu của họ.

Như thể có ai đó đang ở cùng bạn.

Bạn cũng có thể nói rằng bạn đang có một người bạn cùng phòng".

Nếu bạn muốn gặp người bạn cùng phòng đó, chỉ cần cố gắng "ngồi: yên" bến trong bản thân bạn một lúc, trong trạng thái hoàn toàn một mình và yên lặng.

Bạn có quyền làm vậy đó là lãnh địa nội tâm của bạn.

Nhưng thay vì tìm thấy sự tỉnh tại, bạn lại nghe cuộc tán gẫu liên tu bất tận: "Tại sao mình lại làm điều này nhỉ?

Mình có những thứ quan trọng hơn cần làm.

Thật lãng phí thời gian!

Không có ai ở đây ngoài mình.

Tất cả những điều này có nghĩa gì chứ?"

Đó là lúc người bạn cùng phòng hiện diện.

Bạn có ý định ban đầu rõ ràng là sẽ tĩnh tại bên trong, những người bạn cùng phòng không chịu hợp tác.

Không chỉ khi bạn cố gắng yên lặng, người bạn này luôn có chuyện để nói về mọi thứ bạn nhìn thấy "Mình thích nó.

Mình không thích nó.

Cái này tốt.

Cái kia xấu".

Người bạn cùng phòng đó cứ thao thao bất tuyệt.

Bạn thường không nhận thấy vì bạn không ngừng lại để quan sát một cách khách quan.

Bạn quá nhập tâm đến nỗi không nhận ra rằng bạn đang bị thôi miên để lắng nghe người bạn này nói.

Về cơ bản, bạn không đơn độc.

Có hai khía cạnh riêng biệt của con người bên trong bạn.

Khía cạnh đầu tiên là bạn, là sự nhận biết, là nhân chứng, là chủ thể đưa ra những mong muốn có chủ đích của bạn; và khía cạnh khác là những gì bạn đang quan sát.

Vấn đề là, cái phần mà bạn đang quan sát đó không bao giờ "tắt tiếng".

Nếu bạn có thể từ bỏ cái phấn đỏ đi, thậm chí chỉ trong một khoảnh khắc, thi bạn sẽ tận hưởng được một kỳ nghỉ mát bình yên và thanh thản chưa từng có.

Hãy tưởng tượng sẽ như thế nào nếu bạn không phải mang người bạn cùng phòng này theo cùng bạn khắp mọi nơi.

Để có được một sự phát triển tâm linh thực sự, bạn cần phải thoát khỏi tình trạng khó khăn này.

Nhưng trước tiên bạn phải nhận ra rằng tình trạng này giống như bạn đang bị khóa trái trong một căn phòng với một người kỳ quặc.

Trong bất kỳ tình huống hay hoàn cảnh nào, người bạn cùng phòng cũng có thể đột nhiên quyết định: "Tôi không muốn ở đây.

Tôi không muốn làm điều này.

Tôi không muốn nói chuyện với người này".

Bạn sê ngay tức khắc cảm thấy căng thẳng và không thoải mái.

Người bạn cùng phòng có thể phá hủy bất kỳ cái gì bạn đang làm mà không báo trước một khắc nào.

"Anh ta"có thể làm hỏng ngày cưới của bạn, hay thậm chí là đêm tân hôn của bạn!

Cái phấn "tôi" đó của bạn có thể hủy hoại tất tần tật mọi thử, và nó thường làm thế Bạn mua một chiếc xe hơi mới keng và rất đẹp.

Nhưng mỗi lần bạn lái nó, người bạn cùng phòng trong tâm trí bạn lại tìm thấy một nhược điểm nào đó của nó.

Tiếng nói bên trong bạn cứ tiếp tục chỉ ra mỗi một tiếng rít nhỏ, mỗi một cú rung lắc nhẹ, đến tận khi bạn không còn yêu thích chiếc xe nữa.

Ngay khi bạn nhận ra điều này có thể ảnh hưởng ra sao đến cuộc sống của bạn, bạn mới sẵn sàng để trưởng thành về tâm linh.

Bạn sẵn sàng để thay đổi thực sự khi bạn nói ra những điều sau đây: "Hãy nhìn lại mà xem.

Chuyện này đang phá hỏng cuộc sống của mình.

Mình đang cố gắng để sống một cuộc sống yên bình và có ý nghĩa, nhưng lúc nào mình cũng cảm thấy như đang ngói trên ngọn núi lửa.

Bất cứ lúc nào người bạn cùng phòng này cũng có thể phá bình, trấn áp và chiến đấu với những gì đang xảy ra.

Hôm nay thì anh bạn này thích một ai đó, nhưng hôm sau thì anh ta lại soi mói chỉ trích mọi việc mà người đó làm.

Cuộc sống của mình là một mớ hỗn độn chỉ vì cái người bạn đang sống bên trong mình đây luôn cường điệu hóa về mọi thứ".

Khi bạn nhận thấy điều này, và học cách không gắn kết với người bạn cùng phòng này nữa là lúc bạn sẵn sàng để giải phóng cho bản thân mình.

Nếu bạn chưa đạt tới vị trí nhận thức này, chỉ cần bạn bắt đầu quan sát.

Hãy dành một ngày để quan sát tất tần tật mọi điều mà người bạn cùng phòng làm.

Hãy bắt đầu vào buổi sáng và xem liệu bạn có thể nhận biết người bạn này đang nói gì trong từng tình huống không.

Mỗi khi bạn gặp ai đó, mỗi lần điện thoại đổ chuông, chỉ cần chú ý quan sát.

Thời điểm thích hợp để quan sát cuộc nói chuyện của người bạn này là khi bạn đang tắm.

Chỉ cần để ý những điều mà tiếng nói đó đang để cập đến, bạn sẽ nhận ra là nó không để bạn tắm yên một giây phút nào, Tấm là để làm sạch cơ thể, không phải là để theo dõi cuộc đàm thoại không hồi kết của tâm trí.

Hãy xem liệu bạn có thể đủ tỉnh thức trong suốt toàn bộ cuộc nói chuyện để nhận thức điều gì đang diễn ra.

Bạn sẽ vô cùng kinh ngạc về bản thân mình bởi những điều bạn mới khám phá.

Cuộc nói chuyện không ngừng nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác.

Bạn nhận ra là cuộc đối thoại liên tu bất tận này khiến cho bạn nhiều loạn thần kinh đến nỗi bạn không tin rằng trước giờ nó vẫn xảy ra với bạn.

Nhưng quả đủng là thế!

Bạn phải luôn tỉnh táo quan sát nếu muốn thoát khỏi điều này.

Bạn không cần phải làm bất cứ điều gì cụ thể, bạn chỉ cần luôn sáng suốt vàkhôn ngoan đối với mọi tình huống khó chịu mà bạn đối mặt.

Bạn cấn nhận ra rằng bằng mọi cách phải giúp người bạn cùng phòng trong tâm trí kết thúc mớ hỗn độn này.

Nếu bạn muốn người bạn này được bình yên ở bên trong bạn, bạn sẽ phải chấn chỉnh tình trạng này.

Cách để biết người bạn cùng phòng thực sự như thế nào là cho "anh ta" hiện thân ra bên ngoài.

Hãy tưởng tượng rằng người bạn cùng phòng của bạn là một cá thể độc lập, với một tâm trí và cơ thể riêng.

Ban tin vào điều này bằng cách hình dung ra một nhân cách trọn vẹn từ những gì bạn đang nghe trong tâm trí và tưởng tượng nó như một người đang nói với bạn ở thế giới thực.

Chỉ cần tưởng tượng rằng một người khác đang biểu đạt mọi điều mà tiếng nói nội tâm để cập đến.

Bạn hãy dành trọn một ngày với người bạn đó.

Bạn đang ngồi xem chương trình truyền hình yêu thích như thường lệ.

Chỉ khác là, giờ đây bạn đang ngồi cùng với người bạn nói trên.

Bạn sẽ nghe đoạn độc thoại liên miên, tương tự như trước giờ vẫn xảy ra bên trong tâm trí bạn, chỉ khác là giờ đây người phát ra tiếng nói đang ngồi kế bên bạn trên ghế trường kỷ và tự nói với chính nó: "Bạn đã tắt đèn ở tầng dưới chưa?

Tốt hơn hết là đi kiểm tra đi.

Không phải bây giờ, tôi sẽ làm sau.

Tôi muốn xem xong chương trình đã.

Không, làm liến giờ đi.

Đó là lý do vì sao hóa đơn tiền điện cao như thể."

Bạn ngồi yên lặng trong sợ hãi, theo dõi tất cả những điều này.

Vài giây sau, người bạn cùng trường kỷ lại bị cuốn theo một cuộc tranh cãi khác: "Này, tôi muốn ăn một cái gì đó!

Tôi đang thèm bánh pizza.

Không, bạn không thể ăn pizza ngay bây giờ; xa quá, không lái xe đi nỗi đau.

Nhưng tôi đói bụng.

Khi nào thì tôi có thể ăn được?"

Trong sự ngạc nhiên của bạn, những đợt đối thoại mâu thuẫn gây hỗn loạn thần kinh này vẫn cứ tiếp diễn không ngừng nghỉ.

Và như thể vẫn chưa đủ, thay vì chỉ đơn giản là xem tivi, người này bắt đầu dùng lời nói để phản ứng lại bất cứ điều gì diễn ra trên màn hình.

Và rồi, khi nhìn thấy một mái tóc đỏ xuất hiện trong chương trình, người bạn cùng trường kỷ lại bắt đầu lẩm bẩm về người chồng/vợ cũ và cuộc ly hôn đau khổ.

Sau đó, tiếng la hét bắt đầu - cứ như thể người chồng/vợ đó đang có mặt trong phòng với bạn!

Và rồi nó ngừng la hét, cũng đột ngột như khi nó bắt đầu.

Lúc đó, bạn thấy mình thu mình vào một góc trường kỷ với nỗ lực tuyệt vọng tránh anh bạn cùng phòng đang bị rối loạn này càng xa càng tốt, Bạn có dám thực hiện thử nghiệm này không?

Bạn cứ để anh bạn cùng phòng này tiếp tục nói, và cố gắng hình dung ra một người thực thụ đang sống bên trong bạnvà tưởng tượng như giọng nói của anh ta đang oang oang bên tai.

Hãy cho nó một thân xác và đặt nó trong thế giới hiện thực như một người bình thường.

Hãy để cái "người" đang ở bên ngoài trò chuyện với bạn nói chính xác những gì mà tiếng nói của tâm trí bạn đang nói.

Hãy khiến người đó trở thành người bạn thân nhất của bạn.

Rốt cuộc thì bạn không có nhiều người bạn mà bạn có thể dành toàn thời gian cho họ và tuyệt đối chú ý lắng nghe mọi lời họ nói?

Bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu thực sự có một ai đó bên ngoài nói với bạn theo đúng cách mà tiếng nói nội tâm đang nói với bạn?

Bạn sẽ làm gì với một người mở miệng nói tất cả những gì mà tiếng nói tâm trí bạn đang nói?

Sau một khoảng thời gian rất ngắn, hẳn bạn sẽ yêu cầu họ hãy tránh xa bạn ra mãi mãi.

Vậy mà giờ đây, khi tâm trí bên trong bạn liên tục lải nhải, bạn thậm chí còn không phản ứng gì cả.

Bạn để mặc nó gây cho bạn bao nhiêu rắc rối, bạn vẫn lắng nghe.

Bạn còn chăm chú lắng nghe mọi điều nó nói.

Tâm trí kéo bạn ra khỏi những gì bạn đang làm dù cho việc đó có thú vị đến cỡ nào, để chú ý lắng nghe bất cứ cái gì mà nó nói.

Hãy tưởng tượng bạn đang có một mối quan hệ nghiêm túc và sắp kết hôn.

Bạn đang lái xe đến đám cưới của mình và tiếng nói trong tâm trí bạn kêu lên: "Có lẽ đây không phải là người thích hợp với mình.

Mình thực sự lo lắng về điều này.

Mình nên làm gì đây?"

Nếu một người nào đó ở bên ngoài nói điều này, bạn sẽ lờ đi.

Nhưng với tiếng nói bên trong, bạn cảm thấy bạn mắc nợ tiếng nói đó một câu trả lời.

Bạn cảm thấy cần phải thuyết phục tâm trạng đang lo lắng rằng đây là người thích hợp, nếu không thì nó sẽ không để bạn bước chân vào giáo đường.

Có nghĩa là bạn rất xem trọng mọi thứ xảy ra tác động đến thần kinh bên trong bạn.

Bạn biết rằng nếu mình không lắng nghe nó, nó sẽ quấy nhiễu bạn mỗi ngày trong cuộc sống: "Tôi đã bảo bạn đừng kết hôn.

Tôi đã nói là tôi không chắc chắn rồi mà!"

Điểm mấu chốt không thể phủ nhận là: Nếu bằng cách nào đó mà tiếng nói hiển lộ trong một con người thực thụ, và bạn phải mang người này theo khắp mọi nơi, bạn sẽ không thể chịu đựng anh ta dù chỉ một ngày.

Nếu ai đó hỏi bạn người bạn mới trông như thế nào, bạn sẽ trả lời: "Đây là một người bị rối loạn nghiêm trọng.

Chỉ cần tra từ điển từ rối loạn thần kinh và bạn sẽ hình dung ra ngay".

Trong trường hợp bạn đã trải qua một ngày cùng với người bạn đó theo cách kể trên, bạn có nghĩ là mình sẽ tiếp tục tìm đến người bạn đó để xinlời khuyên không?

Sau khi chứng kiến tần suất người này thay đổi ý kiến, độ mâu thuẫn của họ trong quá nhiều đề tài, và mức phản ứng thái quá của họ, liệu có bao giờ bạn yêu cầu họ thiết lập mối quan hệ hoặc xin họ tư vấn về tài chính Thật ngạc nhiên là bạn làm điều đó trong mỗi khoảnh khắc của cuộc sống.

Đặt người bạn này trở ngược lại đúng vị trí bên trong bạn, "anh ta" chính là "người" từ trước tới nay vẫn nói cho bạn biết cần làm gì với mọi khía cạnh trong cuộc sống của bạn.

Bạn đã bao giờ để tâm kiểm tra tính xác thực của những lời khuyên đó chưa?

Bao nhiêu lần tiếng nói ấy hoàn toàn sai?

"Cô ấy không quan tâm đến bạn nữa.

Đó là lý do cô ấy không gọi điện.

Cô ấy dự định sẽ chia tay với bạn vào tối nay.

Tôi có thể cảm thấy điều đó đang đến gần; Tôi biết mà.

Thậm chí bạn không cần phải trả lời điện thoại nếu cô ấy gọi."

Ba mươi phút sau, chuông điện thoại reo và đó là bạn gái của bạn.

Cô ấy đến trễ vì hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau và cô ấy đang chuẩn bị một bữa tối bất ngờ.

Bạn quá đỗi ngạc nhiên, vì bạn hoàn toàn không nhớ tới ngày lễ kỷ niệm.

Cô ấy nói cô ấy đang trên đường đến đón bạn.

Ôi, bạn quá phấn khích, và tiếng nói trong đầu bạn giờ lại đang huyên thuyên về việc cô ấy tuyệt vời đến mức nào.

Nhưng bạn không quên điều gì đó chứ?

Bạn đã quên mất lời khuyên tồi tệ mà tiếng nói nội tâm đưa ra cho bạn và khiến bạn phải đau khổ trong nửa tiếng vừa qua?

Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn thuê một chuyên gia tư vấn các mối quan hệ mà họ lại cho bạn lời khuyên khủng khiếp đó?

Họ đã hoàn toàn hiểu sai toàn bộ tình huống.

May thay, nếu nghe theo lời của chuyên gia tư vấn này, bạn đã không nghe điện thoại.

Hẳn bạn sẽ sa thải tay chuyên gia này ngay lập tức?

Làm sao bạn còn có thể tin tưởng lời khuyên của họ sau khi nhận thấy họ đã sai lầm như thế nào?

Ô, bạn có dự định sẽ sa thải người bạn cùng phòng trong tâm trí bạn không?

Chốt lại thì lời khuyên và phân tích tình huống của nó hoàn toàn sai.

Ấy vậy mà, bạn không bao giờ quy trách nhiệm cho những rắc rối mà người bạn bên trong này gây ra.

Thật vậy, lần tới khi "anh ta" đưa ra lời khuyên, bạn lại dỏng tai lên nghe.

Điều đó hợp lý chăng?

Bao nhiêu lần tiếng nói đó đưa ra phán đoán sai về những gì đang xảy ra hoặc sẽ xảy ra?

Có lẽ việc đáng làm nhất bây giờ là hãy luôn ý thức được bạn đang nghe theo lời khuyên của ai.

Sau một thời gian cố gắng thực hành tự quan sát và nhận thức, bạn sẽ nhận ra rằng bạn quả là đang có vấn đề.

Bạn sẽ nhận thấy rằng bạn chỉ có mộtvấn đề trong suốt cuộc đời, và bạn đang xem xét nó.

Nó gần như là phần lớn nguyên nhân của mọi vấn đề mà bạn từng gặp phải.

Giờ đây câu hỏi đặt ra cho bạn là: "Làm sao để thoát khỏi kẻ gây rắc rối bên trong này?".

Điều đầu tiên bạn nhận ra là bạn không có hy vọng thoát khỏi nó trừ khi bạn thực sự muốn.

Cho đến khi bạn quan sát người bạn cùng phòng đủ lâu để thực sự hiểu tình trạng khó chịu mà bạn đang vướng vào, từ đó bạn mới có cơ sở cho những thực hành giúp bạn đối phó với vấn đề của tâm trí.

Một khi bạn quyết định giải thoát bản thân khỏi những lời nói cường điệu của tâm trí, bạn mới sẵn sàng dung nạp những bài giảng lý thuyết và hướng dẫn về kỹ thuật.

Bạn sẽ có cơ hội ứng dụng chúng vào thực tế.

Bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng bạn không phải là người đầu tiên gặp vấn đề này.

Có những người đi trước bạn đã đối mặt với tình huống tương tự.

Nhiều người trong số họ tìm kiểm sự hướng dẫn từ những bậc thầy trong lĩnh vực tri thức này.

Họ được cung cấp những bài giảng lý thuyết và hướng dẫn về các kỹ thuật, chẳng hạn như yoga, được tạo ra để hỗ trợ trong quá trình này.

Yoga không chỉ giúp cơ thể bạn khỏe mạnh, mặc dù nó thực sự đem lại kết quả đó.

Yoga còn giúp cung cấp những kiến thức giúp bạn thoát khỏi tình trạng khó chịu, những kiến thức có thể giải phóng bạn.

Một khi bạn xem trạng thái tự do nội tại trở thành ý nghĩa cuộc sống của bạn thì sẽ có những bài tập luyện tinh thần có thể giúp bạn.

Những bài tập thực hành này là những gì bạn làm với thời gian của bạn để giải phóng bản thân bạn khỏi chính bạn.

Cuối cùng, bạn sẽ hiểu rằng bạn phải tách bản thân ra khỏi tâm lý của bạn.

Bạn làm điều này bằng cách định hướng lại cuộc sống khi đã thông suốt mọi thứ và không để tâm trí dao động gây ra những cản trở cho bạn.

Ý chí của bạn sẽ đủ mạnh để chiến thắng thói quen lắng nghe tiếng nói bên trong.

Không có gì mà bạn không thể làm.

Ý chí của bạn quan trọng hơn tất thảy mọi điều.

Nếu muốn giải phóng chính mình, trước hết bạn phải đủ tỉnh táo để hiểu tình trạng khó khăn của bạn.

Tiếp đến bạn phải cam kết với chính mình, quyết tâm tìm kiếm sự tự do trong tâm trí.

Bạn quyết tâm như thể cuộc sống của bạn phụ thuộc vào điều đó, mà đúng là như thế.

Vì cứ như bây giờ, cuộc sống của bạn không phải của riêng bạn; nó thuộc về người bạn cùng phòng trong tâm trí của bạn, đó là tâm lý.

Bạn phải lấy lại cuộc sống của bạn.

Hãy đứng vững ở vị thế của người làm chứng và tự mình thoát khỏi tầm ảnh hưởng mà tâm trí theo thói quen vẫn gây ra cho bạn.

Đây là cuộc sống của bạn – hãy đòi lại nó.
 
Cởi Trói Linh Hồn
Phần I: Chương 3


BẠN LÀ AI?

Ramana Maharshi (1879 - 1950), bậc thầy vĩ đại trong truyền thống yoga, từng nói rằng để duy trì tự do nội tâm người ta luôn phải thành thật đặt câu hỏi: "Tôi là ai?".

Ông dạy rằng điều này còn quan trọng hơn cả việc đọc sách, luyện thần chú, hay đi đến những nơi thờ tự.

Chỉ cần hỏi: "Tôi là ai?

Ai đang nhìn thấy khi tôi nhìn thấy?

Ai đang nghe thấy khi tôi nghe thấy?

Ai đang nhận biết rằng tôi biết?

Tôi là ai?".

Chúng ta hãy khám phá câu hỏi này bằng cách chơi một trò chơi.

Giả vờ như bạn và tôi đang trò chuyện với nhau.

Thông thường, trong văn hóa phương Tây, khi một ai đó tiến đến gần bạn và hỏi: "Xin lỗi, bạn là ai?", bạn không quở trách họ vì câu hỏi này không có gì là quá "sâu kín".

Bạn nói với họ tên của bạn, Sally Smith chẳng hạn.

Nhưng tôi sẽ thử thách thêm phản ứng này bằng cách lấy ra một tờ giấy và viết các chữ cái S-a-1-1 y S m-i-t-h, sau đó đưa cho bạn.

Có thật đúng là bạn không - một tập hợp các chữ cái?

Đó là người đang nhìn thấy khi bạn nhìn thấy?

Rõ ràng là không, vì vậy bạn nói: "Ồ, bạn nghi ngờ cũng phải, tôi xin đính chính.

Tôi không phải là Sally Smith.

Đó chỉ là cái tên người ta gọi tôi.

Đó là một danh hiệu.

Thực ra tôi là vợ của Frank Smith."

Không thể nào, thậm chí còn không đúng trong xã hội thời nay.

Sao bạn có thể là vợ của Frank Smith?

Không lẽ bạn đang nói rằng bạn đã không tồn tại trước khi gặp Frank, và bạn sẽ không còn tồn tại nếu ông ấy qua đời hay bạn tái hôn?

Vợ của Frank Smith không thật sự là bạn.

Một lần nữa, đó chỉ là một danh hiệu khác, kết quả của một tình huống khác hoặc một sự kiện mà bạn đã từng tham gia.

Nhưng vậy thì, bạn là ai?

Lần này bạn trả lời: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ tập trung hơn vào câu hỏi của bạn.

Tên gọi của tôi là Sally Smith.

Tôi sinh năm 1965 tại New York, Tôi sống ở Queens với ba mẹ tôi, Harry và Mary Jones, mãi cho đến năm lên năm.

Sau đó chúng tôi chuyển đến New Jersey và tôi học ở trường Tiểu học Newark.

Tôi toàn đạt điểm A ở trường, và khi học lớp năm, tôi đóng vai Dorothy trong vở kịch Wizard of Oz (Phù thủy xứ Oz).

Tôi bắt đầu hẹn hò vào năm lớp chín, và người bạn trai đầu tiên của tôi tên Joe.

Tôi học Đại học Rutgers, tại đó tôi đã gặp và kết hôn với Frank Smith.

Đó là con người tôi."

Tạm ngưng ở đây, đó là một câu chuyện thú vị, nhưng tôi không hỏi bạn về những gì đã xảy ra với bạn từ khi bạn chào đời.

Tôi đã hỏi bạn: "Bạn làai?".

Bạn kể lại tất cả những trải nghiệm này, nhưng người có những trải nghiệm này là ai?

Phải chăng bạn đã không trải qua những trải nghiệm đó và nhận thức về sự tồn tại của bạn nếu bạn học tại một trường đại học khác?

Và thế là bạn nghiền ngẫm điều này, rồi nhận ra là chưa lần nào trong đời bạn từng đặt câu hỏi đó cho chính mình và thực sự muốn biết điều đó.

Tôi là ai?

Đó là câu hỏi mà Ramana Maharshi đang đặt ra.

Nghe vậy, bạn suy nghĩ nghiêm túc hơn và nói: "Vậy thì, tôi là cơ thể đang chiếm không gian này.

Tôi cao 1,68 mét và nặng 61 kg, và tôi ở đây."

Khi bạn là Dorothy trong vở kịch hồi lớp năm, bạn chưa cao đến 1,68 mét, bạn chỉ mới cao 1,38 mét.

Vậy thì bạn là ai trong hai người này?

Bạn là người cao 1,68 mét bây giờ hay là người cao 1,38 mét trước đây?

Bạn đã không tồn tại là chính bạn khi bạn là Dorothy?

Bạn trả lời tôi là bạn có ở đó.

Vậy bạn chính là người đã trải nghiệm vai Dorothy trong vở kịch hồi lớp năm và cũng chính là người bây giờ đang cố gắng trả lời câu hỏi của tôi?

Hai người này đều là chính bạn sao?

Có lẽ chúng ta cần lùi lại một lát để hỏi một số câu thăm dò trước khi trở lại câu hỏi chính.

Khi bạn mười tuổi, bạn hẳn đã nhìn vào gương và thấy cơ thể của một em bé mười tuổi?

Đó phải chăng cũng chính là cùng một con người mà bây giờ bạn đang nhìn thấy trong cơ thể một người trưởng thành?

Những gì bạn nhìn thấy đã thay đổi, nhưng còn bạn người đang nhìn vào sự việc này thì sao?

Sự tồn tại có tính liên tục không?

Có phải là cùng một bản thể nhìn vào gương tuy ở cách xa nhau nhiều năm không?

Bạn phải nghiên ngẫm điều này thật cẩn thận.

Thêm một số câu hỏi khác: Khi nằm ngủ mỗi đêm, bạn có mơ không?

Người năm mơ là ai?

Mơ nghĩa là gì?

Bạn trả lời: "Ổ, nó giống một thước phim diễn ra trong tâm trí tôi và tôi xem nó".

Ai xem nó?

"Chính tôi!

Đó cũng chính là người đang nhìn vào gương à?

Vậy người đang đọc những dòng này, người đang nhìn vào gương và thấy những giấc mơ đều cùng là một người, là bạn phải không?

Khi thức giấc, bạn biết rằng bạn đã thấy giấc mơ đó.

Đây là tính liên tục của nhận thức sáng suốt về sự sống.

Ramana Maharshi chỉ đang hỏi những câu hỏi rất đơn giản: Ai đang nhìn thấy khi bạn nhìn thấy?

Ai đang nghe thấy khi bạn nghe thấy?

Ai thấy những giấc mơ?

Ai nhìn vào hình ảnh trong gương?

Ai là người đang có tất cả những trải nghiệm này?

Nếu cố gắng đưa ra những câu trả lời trung thực và theo trực giác, câu trả lời củabạn chỉ đơn giản là: "Tôi.

Chính là tôi.

Tôi đang ở đây trải nghiệm tất cả những điều này".

Đó là câu trả lời tốt nhất của ban.

Thật dễ dàng để nhận ra rằng bạn không phải là đối tượng mà bạn nhìn thấy.

Đó là một trường hợp điển hình của chủ thể - khách thể.

Chính là bạn, chủ thể, đang nhìn vào các khách thể.

Vì vậy chúng ta không cần phải xem xét từng khách thể trong vũ trụ và nói rằng khách thể đó không phải là bạn.

Chúng ta có thể rất dễ dàng khái quát bằng cách nói rằng nếu bạn là người đang nhìn một cái gì đó thì cái đó không phải là bạn.

Vì vậy, ngay lập tức bạn thấy được những gì không phải là bạn: bạn không phải là thế giới bên ngoài.

Bạn là người đang ở bên trong cơ thể bạn và nhìn ra thế giới đó.

Thật đơn giản.

Bây giờ ít nhất là chúng ta đã loại trừ được vô số thứ bên ngoài.

Nhưng bạn là ai?

Và bạn ở đâu nếu bạn không ở bên ngoài với tất cả những thứ khác?

Bạn chỉ cần tỉnh táo quan sát và nhận ra rằng vị trí của bạn là sẽ luôn ở bên trong để cảm nhận mọi thứ ngay cả khi các đối tượng bên ngoài biến mất.

Hãy tưởng tượng bạn sẽ cảm thấy sợ hãi biết bao nhiêu.

Bạn cũng có thể cảm thấy thất vọng, và thậm chí tức giận.

Nhưng ai là người đang cảm thấy những điều này?

Một lần nữa bạn nói: "Tôi!".

Và đó là câu trả lời chính xác.

Cùng là một "tôi" trải nghiệm cả thế giới bên ngoài và cả những cảm xúc bên trong.

Để hiểu thông suốt về điều này, hãy tưởng tượng bạn đang quan sát một con chó chơi ngoài trời.

Đột nhiên bạn nghe thấy một âm thanh ngay phía sau bạn – một tiếng rít, giống như của một con rắn chuông!

Liệu bạn vẫn nhìn con chó với cùng độ tập trung như trước?

Tất nhiên là không.

Trong lòng bạn đang cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.

Mặc dù con chó vẫn đang chơi trước mặt bạn, nhưng bạn hoàn toàn bị cuốn theo trải nghiệm sợ hãi.

Tất cả sự chú ý của bạn có thể nhanh chóng bị nhấn chìm trong những cảm xúc của bạn.

Nhưng ai là người cảm thấy sợ hãi?

Không phải cũng chính là bạn, người đang quan sát chú chó sao?

Ai là người có cảm xúc yêu thương khi bạn cảm thấy yêu thương?

Bạn có cảm thấy yêu thương nhiều đến nỗi khó giữ được sự sáng suốt không?

Bạn có thể trở nên quá chìm đắm trong những cảm xúc nội tâm đẹp đẽ, hoặc những nỗi sợ hãi khủng khiếp trong lòng đến độ khó tập trung vào các đối tượng bên ngoài.

Về bản chất, các khách thể bên trong và bên ngoài tranh giành để thu hút sự chú ý của bạn.

Bạn ở đó với cả hai trải nghiệm bên trong và bên ngoài – nhưng ai mới là bạn thật sự Để khám phá sâu hơn về điều này, bạn hãy trả lời thêm một câu hỏi khác: "Có bao giờ bạn không có nhữngtrải nghiệm cảm xúc nào mà thay vào đó chỉ là cảm giác an tĩnh trong lòng không?

Bạn vẫn tồn tại ở đó nhưng chỉ nhận thấy sự tĩnh tại yên bình.

Sau cùng, bạn sẽ bắt đầu nhận ra rằng thế giới bên ngoài và dòng chảy của cảm xúc nội tâm đến rồi đi.

Chỉ có bạn, vẫn luôn ở đó, trải nghiệm tất cả, thì vẫn nhận thức một cách có ý thức về bất kỳ điều gì diễn ra trước mắt bạn.

Nhưng bạn đang ở đâu?

Có lẽ chúng ta tìm thấy bạn trong những suy nghĩ của bạn, René Descartes, một triết gia vĩ đại, đã từng nói rằng: "Tôi tư duy nên tôi tồn tại".

Nhưng đó có thật là những gì đang diễn ra không?

Từ điển định nghĩa động từ "tư duy" là "hình thành các ý nghĩ, sử dụng trí óc để xem xét các ý tưởng và đưa ra đánh giá" (Microsoft Encarta 2007).

Câu hỏi đặt ra là, ai đang sử dụng trí óc để hình thành các ý nghĩ và sau đó chuyển biến chúng thành những ý tưởng và đánh giá?

Liệu người trải nghiệm những ý nghĩ có tồn tại không ngay cả khi những ý nghĩ không tồn tại?

Thật may là bạn không cần phải suy nghĩ về điều này.

Bạn vẫn đang nhận thức rất rõ ràng về sự hiện diện của chính mình, ý thức về sự tồn tại của bạn mà không cần sự hỗ trợ của các ý nghĩ.

Chẳng hạn như khi bạn nhập thiền sâu, những ý nghĩ đều ngừng lại.

Bạn biết rằng chúng đang ngừng lại.

Bạn không "tư duy" về điều này, bạn chỉ đơn giản nhận biết là đang "không có suy nghĩ nào cả".

Bạn xuất thiền và nói: "Ôi, tôi đã nhập thiền sâu, và đây là lần đầu tiên những ý nghĩ của tôi hoàn toàn ngừng lại.

Tôi đã ở một nơi hoàn toàn bình yên, hài hòa và tĩnh lặng".

Nếu bạn đang ở đó trải nghiệm sự bình an khi những suy nghĩ của bạn ngừng lại thì rõ ràng là sự tồn tại của bạn không phụ thuộc vào hoạt động tư duy.

Suy nghĩ có thể ngừng lại, và cũng có thể cực kỳ náo loạn, ồn ào.

Đôi khi bạn có nhiều suy nghĩ hơn những thời điểm khác.

Thậm chí bạn có thể nói với ai đó: "Tâm trí tôi đang khiến tôi phát điên.

Kể từ lúc nó nói với tôi những điều đó, tôi không tài nào ngủ được.

Tâm trí tôi không ngừng suy nghĩ miên man".

Tâm trí của ai?

Ai là người đang để ý đến những suy nghĩ này?

Có phải là bạn không?

Bạn có đang nghe thấy những suy nghĩ bên trong tâm trí bạn không?

Bạn có thức được về sự tồn tại của những suy nghĩ này không?

Thật ra thì bạn không thể loại bỏ chúng phải không?

Nếu bạn bắt đầu có một suy nghĩ mà bạn không thích, bạn hẳn là khó lòng khiến nó biến mất phải không?

Con người đấu tranh với tư tưởng trong mọi thời điểm.

Ai là người nhận biết các suy nghĩ, và ai là người đấu tranh với chúng?

Bởi thể chúng ta mới nói rằng, bạn có mối quan hệ chủ thể - khách thể với những suy nghĩ của bạn.

Bạn là chủ thể, còn các suy nghĩ chỉ là đối tượng (kháchthể) mà bạn có thể nhận thức được.

Bạn không phải là suy nghĩ của bạn.

Bạn chỉ đơn giản nhận biết các suy nghĩ của bạn.

Cuối cùng bạn nói: "Được rồi, mình không phải là bất cứ cái gì trong thế giới bên ngoài và cũng không phải là các cảm xúc về thế giới bên ngoài đó.

Những khách thể ngoại tại và nội tại này đến rồi đi, và mình là người trải nghiệm chúng.

Hơn nữa, mình cũng không phải là những suy nghĩ.

Các suy nghĩ có thể yên lặng hoặc ồn ào, vui vẻ hay buồn chán.

Suy nghĩ cũng chỉ là những đối tượng khác mà mình nhận thức được.

Nếu vậy thì, mình là ai?"

Vấn đề trở nên nghiêm túc hơn: "Tôi là ai?

Ai đang có tất cả những trải nghiệm về thể chất, cảm xúc và tinh thần này?".

Vì vậy, bạn suy ngẫm câu hỏi này sâu hơn một chút, bằng cách buông bỏ những trải nghiệm nói trên và chú ý xem khi không có những trải nghiệm đó thì còn "ai" ở lại trong tâm trí bạn không.

Bạn sẽ nhận ra ai thật sự là người đang có những trải nghiệm này.

Cuối cùng, mức độ nhận thức bên trong của bạn sẽ đi đến điểm mấu chốt, nơi mà bạn nhận ra rằng, bạn – người trải nghiệm - có một năng lực đặc biệt.

Và năng lực đặc biệt đó là sự nhận biết, tâm thức, một trực giác về sự tồn tại.

Bạn nhận biết được sự hiện diện của chính bạn ở bên trong.

Bạn không cần phải suy nghĩ gì cả về điều này; bạn chỉ nhận biết.

Bạn có thể suy nghĩ về nó nếu bạn muốn, nhưng bạn sẽ nhận biết rằng bạn đang nghĩ về nó.

Bạn tồn tại bất kể tư duy hay không tư duy.

Để cảm nhận rõ hơn về điều này, chúng ta hãy làm một thử nghiệm về tâm thức.

Chỉ cần nhìn thoáng qua một căn phòng, hay lướt mắt ra ngoài cửa sổ, ngay tức khắc bạn có thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt bạn một cách chi tiết.

Bạn dễ dàng nhận thấy tất cả đối tượng trong tầm mắt, gần và ở xa.

Không cần phải di chuyển đầu hoặc mắt, bạn vẫn thu nhận được tất cả các chi tiết phức tạp của những vật mà bạn nhìn thấy ngay.

Hãy quan sát tất cả màu sắc, sự biến đổi của ánh sáng, thớ gỗ của đồ nội thất, kiến trúc của tòa nhà, sự khác nhau của vỏ cây và lá.

Hãy thực hiện tất cả những điều này cùng lúc mà không suy nghĩ gì về chúng.

Không cần phải suy nghĩ gì cả, bạn chỉ cần nhìn chúng.

Bây giờ, hãy cố gắng dùng những suy nghĩ để tách biệt, đặt tên và mô tả những chi tiết phức tạp của các đối tượng mà bạn nhìn thấy.

Tiếng nói nội tâm của bạn mất bao lâu để diễn tả tất cả những chi tiết đó với bạn nếu so với việc thâu nhận tất cả cùng một lúc qua con mắt tâm thức?

Khi bạn chỉ nhìn mà không phải tạo ra những suy nghĩ, tâm thức của bạn dễ dàng nhận biết và lĩnh hội đầy đủ tất cả những gì mà nó nhìn thấy.Tâm thức là từ diễn đạt ở mức cao nhất mà bạn có thể nghĩ đến.

Không từ nào có thể cao hơn và sâu sắc hơn từ "tâm thức".

Tâm thức là sự nhận thức thuần túy.

Những nhận thức là gì?

Chúng ta hãy làm một thử nghiệm khác.

Giả dụ bạn đang trong một căn phòng, nhìn vào một nhóm người và một cây đàn piano.

Bây giờ hãy vờ như cây đàn piano không còn tồn tại trong thế giới của bạn.

Bạn có gặp rắc rối đáng kể nào khi và như thế không?

Bạn đáp lời: "Không, chẳng có rắc rối nào.

Tôi chẳng liên quan gì với những cây đàn piano cả".

Được thôi, vậy hãy vờ như những người trong phòng đều không còn tồn tại nữa.

Bạn vẫn ổn chứ?

Bạn có thể kiểm soát được tình huống này không?

Bạn trả lời: "Chắc chắn rồi, tôi thích ở một mình".

Bây giờ, hãy vờ như nhận thức của bạn không tồn tại.

Chỉ cần "tắt nó đi.

Bây giờ bạn vẫn ổn chứ?

Sẽ như thế nào nếu nhận thức của bạn không tồn tại?

Điều này thực sự khá đơn giản – nghĩa là bạn cũng không có mặt ở đó.

Nghĩa là không có sự nhận biết về "cái tôi".

Sẽ không có ai ở trong tình huống đó để nói rằng: "Ồ, tôi từng có mặt ở đây, nhưng bây giờ tôi không còn ở đây nữa".

Sẽ không có nhận thức về sự tồn tại.

Và nếu không có nhận thức về sự tồn tại, hay tâm thức, thì sẽ không có gì cả.

Vậy có các khách thể không?

Không biết được.

Nếu không có ai để nhận thức về các khách thể thì việc chúng tồn tại hay không tồn tại trở nên hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.

Mặc kệ có bao nhiêu thứ trước mặt bạn, nếu bạn tắt tâm thức đi thì sẽ không có gì cả.

Tuy nhiên, nếu bạn có tâm thức, sẽ không có chuyện gì đó diễn ra trước mặt bạn mà bạn lại nhận thức rằng không có gì cả.

Thực sự chẳng có gì phức tạp, điều này sáng tỏ như ban ngày.

Và bây giờ, nếu tôi hỏi bạn: "Bạn là ai?", bạn sẽ trả lời: "Tôi là người quan sát.

Tôi là người quan sát từ bên trong, tôi nhìn ra và nhận thức được những sự kiện, ý nghĩ, và cảm xúc lướt qua trước mắt tôi."

Nếu bạn tiến bước sâu hơn, bạn sẽ đến nơi bạn thực sự sống.

Bạn sống ở vị trí của tâm thức.

Sống một đời sống tâm linh thực sự, không cần một sự cố gắng hay chủ đích nào.

Đơn giản như việc bạn đưa mắt nhìn ra ngoài và nhận biết tất cả những gì bạn thấy, cuối cùng bạn sẽ an vị đủ xa từ bên trong bạn để có thể nhìn thấy tất cả suy nghĩ và cảm xúc bên trong mình, cũng như hình thái bên ngoài.

Tất cả những khách thể này đều ở phía trước bạn.

Suy nghĩ ở bên trong - gần bạn hơn, cảm xúc ở xa hơn một chút, còn hình thái ở cách xa nhất – bên ngoài kia.

Đứng sau tất cả là bạn.

Bạn ở sâu bên trong đến nỗi bạn ý thức được rằng đó chính là nơi ở thường trực củabạn. mỗi giai đoạn của cuộc sống, bạn nhìn thấy những suy nghĩ, cảm xúc, và khách thể khác nhau lướt qua phía trước mình.

Nhưng bạn luôn là người tỉnh thức nhận biết tất cả những điều đó.

Bây giờ bạn đang ở trung tâm của tâm thức.

Bạn đằng sau tất cả, chỉ quan sát thôi.

Đó là ngôi nhà thực sự của bạn.

Nếu đem tất cả mọi thứ đi thì bạn vẫn còn ở đó, nhận biết rằng mọi thứ đã không còn ở đó.

Nhưng nếu đem trung tâm của tâm thức đi thì không còn gì cả.

Trung tâm đó là vị trí quan sát của bản thân.

Từ vị trí đó, bạn nhận biết rằng có ý nghĩ, cảm xúc và vạn vật đang xâm nhập vào bên trong bạn thông qua các giác quan.

Điều khác biệt là bạn biết rằng bạn đang nhận thức.

Đó là vị trí của Buddhist Self (bản ngã theo đạo Phật), Hindu Atman(2) (tiểu ngã theo đạo Hindu) và Judeo Christian Soul (linh hồn theo đạo Kitô Do Thái giáo).

Bạn sẽ thấy được điều bí ẩntuyệt diệu một khi bạn đặt mình vào vị trí đó, sâu bên trong. (Theo diễn giảicủa Đức Phật trong cuốn Mahayana Mahaparinirvana Sutra được dịch bởi KoshoYamamoto vào năm 1973).

Atman: Tiểu ngã (từ dùng trong Ấn Độ giáo), trong cuốnThe innermost essence of each individual (Merriam - Webster 2003) (Tạm dịch:Bản chất sâu xa của mỗi cá nhân)
 
Cởi Trói Linh Hồn
Phần I: Chương 4


BẢN NGÃ SÁNG SUỐT Có một loại giấc mơ được gọi là mơ tỉnh, tức là bạn biết bạn đang mơ.

Nếu bạn mơ thấy mình đang bay, bạn biết bạn đang bay.

Bạn nghĩ: "Í, xem này!

Mình đang mơ thấy mình đang bay.

Mình sẽ bay qua đó".

Bạn thực sự đủ tỉnh táo để biết bạn đang bay trong giấc mơ và bạn đang mơ giấc mơ đó.

Giấc mơ đó khác xa với những giấc mơ thông thường khi bạn hoàn toàn chìm vào giấc mơ.

Bạn phân biệt được sự khác nhau này cũng giống y như khi bạn thấy được sự khác nhau giữa việc biết mình đang nhận biết trong cuộc sống hằng ngày, và không biết mình đang nhận biết.

Khi bạn là một người có nhận thức, bạn không còn trở nên đắm chìm hoàn toàn vào các sự kiện xung quanh bạn.

Thay vào đó, bên trong bạn luôn nhận biết rằng bạn chính là người đang trải nghiệm các sự việc xảy ra và cả những suy nghĩ, cảm xúc đối với những sự việc đó.

Khi một ý nghĩ được tạo ra trong trạng thái có nhận thức thì thay vì lạc lối trong đó, bạn sẽ vẫn biết rằng bạn là người đang có ý nghĩ đó.

Bạn sáng suốt, minh mẫn.Điều này khơi lên một số câu hỏi thú vị.

Nếu bạn là cái chủ thể ở bên trong bạn đang trải nghiệm tất cả những điều này thì tại sao lại có sự tồn tại của nhiều cấp độ nhận thức khác nhau?

Khi bạn tại vị trí nhận thức của bản thân, bạn sẽ tỉnh táo và sáng suốt.

Vậy bạn ở đâu khi bạn không ở vị trí đủ sâu trong Bản thân để trở thành người tiếp nhận có ý thức tất cả những gì mà bạn đang trải qua?

Trước hết, tâm thức sở hữu cái gọi là "khả năng tập trung".

Đó là một phần tự nhiên của tâm thức.

Bản chất của tâm thức là sự nhận biết, và sự nhận biết có khả năng điều chỉnh để trở nên nhận biết nhiều hơn về một sự việc và nhận biết ít hơn về một sự việc khác.

Nói cách khác, nó có khả năng tự điều khiển sự tập trung vào những khách thể nhất định.

Giáo viên nói: "Tập trung nghe thầy nói này!".

Điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là bạn phải tập trung ý thức vào một nơi.

Giáo viên nghĩ là bạn tự biết cách để làm việc này.

Vậy ai dạy bạn cách làm?

Từ lớp mấy ở trường trung học bạn đã được dạy cách nắm bắt ý thức và chuyển dịch nó đến một chỗ nào đó để tập trung vào một điều gì đấy?

Không ai dạy bạn cả.

Đó là trực giác và tự nhiên.

Bạn luôn tự biết cách làm điều đó.

Vì vậy, chúng ta đều biết rằng tâm thức có tồn tại; chỉ là chúng ta không thường bàn về nó mà thôi.

Có lẽ bạn đã đi qua các bậc tiểu học, trung học và đại học mà không nghe bất kỳ ai thảo luận về bản chất của tâm thức.

May mắn thay, bản chất của tâm thức được nghiên cứu rất kỹ trong các pháp môn sâu sắc, như yoga chẳng sát, bạn sẽ nhận thấy rõ ràng rằng các khách thể liên tục lướt qua trước mắt bạn ở cả ba cấp độ: suy nghĩ, cảm xúc và thể xác.

Khi bạn không ở vị trí trung tâm của tâm thức, tâm thức của bạn sẽ luôn bị hút về một hoặc nhiều khách thể đang diễn ra trước mắt bạn và tập trung đến chúng.

Nếu bạn tập trung nhiều đến mức nào đó, ý thức nhận biết của bạn sẽ đắm mình vào khách thể.

Tập trung đến mức nó không còn biết rằng nó đang nhận thức về khách thể; nó chỉ trở nên ý thức về một khách thể.

Bạn có bao giờ để ý rằng khi bạn đang tập trung quá sâu vào một chương trình tivi, đến mức bạn sẽ chẳng để ý là bạn đang ngồi ở đâu hoặc những gì khác đang diễn ra trong phòng?

Những khách thể chẳng hạn như tivi là ví dụ hoàn hảo nhất để chúng ta quan sát cách mà trung tâm tâm thức của chúng ta chuyển từ trạng thái nhận thức về Bản thân sang tình trạng chìm đắm vào khách thể mà chúng ta đang tập trung vào.

Điểm khác biệt là thay vì ngồi trong phòng khách say sưa xem tivi, bạn ngồi ở vị trí trung tâm của tâm thức và chìm đắm vào mànhình của tâm trí, theo dõi những cảm xúc và những hình ảnh trước mắt.

Khi bạn tập trung vào thế giới của các giác quan, thế giới này sẽ kéo bạn vào.

Và rồi, những phản ứng về mặt cảm xúc và tri giác sẽ kéo bạn vào sâu hơn.

Lúc đó, bạn sẽ không còn an vị tại trung tâm nhận thức về Bản thân nữa, bạn đã bị nhấn chìm vào những thứ tương tự như chương trình ti vi mà bạn đang xem bên trong tâm trí của bạn.

Hãy quan sát "những chương trình ti vi" bên trong tâm trí đó.

Bạn có một kiểu suy nghĩ cơ bản luôn diễn ra xung quanh bạn.

Kiểu suy nghĩ này không thay đổi tại mọi thời điểm.

Bạn cảm thấy quen thuộc và thoải mái với kiểu suy nghĩ thông thường này giống như đang ở trong không gian sống thân thuộc của gia đình bạn.

Những cảm xúc bên trong bạn cũng theo một quy chuẩn riêng: một mức độ sợ hãi nhất định, một cấp độ yêu thương nhất định và một ngưỡng bất an nhất định.

Bạn biết rằng nếu những sự việc nào đó xảy ra, một hoặc nhiều cảm xúc kiểu như trên sẽ bùng lên và chi phối phần lớn nhận thức của bạn.

Rồi, cuối cùng chúng sẽ ổn định lại ở mức chuẩn ban đầu.

Bạn biết rõ điều này nên tâm trí bạn luôn bận rộn để đảm bảo không có điều gì xảy ra bất ngờ tạo nên những rối loạn.

Thật vậy, bạn quá bận tâm đến việc kiểm soát thế giới ý nghĩ, cảm xúc và cảm giác vật lý của bạn đến nỗi bạn hầu như không biết chính mình đang ở trong đó.

Đây là trạng thái bình thường đối với hầu hết mọi người.

Khi bạn đang ở trong trạng thái "lạc trôi" này, bạn sẽ hoàn toàn bị chìm đắm trong các khách thể như suy nghĩ, cảm xúc và các giác quan, đến nỗi bạn quên bẵng chủ thể.

Ngay bây giờ, bạn đang ngồi ở vị trí trung tâm của tâm thức để xem chương trình truyền hình trong tâm trí bạn.

Nhưng có quá nhiều đối tượng hấp dẫn khiến tâm thức của bạn sao lãng, đến độ bạn không thể giữ mình để không bị chúng cuốn hút.

Sự lôi cuốn của chúng quá áp đảo!

Đó là những hình ảnh sống động ba chiều.

Chúng ở mọi nơi xung quanh bạn.

Tất cả các giác quan của bạn đều hút bạn vào – thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác – và cả những cảm xúc và suy nghĩ của bạn.

Nhưng thực ra bạn vẫn đang còn an vị ở bên trong nhìn ra quan sát tất cả những khách thể này.

Tương tự như mặt trời không rời bỏ vị trí của nó trên bầu trời để chiếu sáng các vật thể bằng ánh sáng chói chang của mình, tâm thức cũng luôn ở vị trí trung tâm của nó để chiếu nhận thức lên các khách thể như hình thể, suy nghĩ và cảm xúc.

Nếu bạn muốn ở lại vị trí trung tâm của tâm trí bạn, chỉ cần lặp đi lặp lại câu nói "xin chào" bên trong bạn.

Và rồi bạn nhận ra rằng bạn đang nhận biết suy nghĩ đó.

Đừngnghĩ nhiều về việc nhận thức nó; chỉ xem đó đơn thuần là một suy nghĩ như mọi suy nghĩ khác mà thôi.

Đơn giản chỉ cần thư giãn và nhận biết rằng bạn đang nghe thấy tiếng "xin chào" vang lên trong tâm trí.

Đó là vị trí tâm thức trung tâm của bạn.

Bây giờ chúng ta hãy chuyển từ màn ảnh nhỏ sang màn ảnh rộng.

Chúng ta sẽ nghiên cứu tâm thức với ví dụ về một bộ phim.

Khi đi xem phim, bạn để bản thân chìm đắm trong bộ phim.

Đó là một phần của trải nghiệm xem phim.

Với một bộ phim, bạn sử dụng hai giác quan: thị giác và thính giác.

Và việc hai giác quan này đồng bộ với nhau là rất quan trọng.

Nếu không thì bạn chẳng thể nào tập trung vào bộ phim.

Hãy tưởng tượng bạn đang xem phim James Bond mà phần âm thanh không đồng bộ với các cảnh phim.

Thay vì đắm mình trong thế giới ảo diệu của bộ phim, bạn sẽ nhận ra rằng bạn đang ngồi trong rạp chiếu phim và có điều gì đó không ổn.

Nhưng do nhạc nền và các cảnh phim thường đồng bộ với nhau một cách hoàn hảo nên bộ phim sẽ thu hút toàn bộ nhận thức của bạn và bạn quên rằng bạn đang ngồi trong rạp chiếu phim.

Bạn quên đi những suy nghĩ và cảm xúc của mình, và tâm thức của bạn bị cuốn hút vào bộ phim.

Bạn hãy nghĩ xem khác nhau như thế nào giữa việc ngồi xem phim bên cạnh những người lạ trong một rạp chiếu phim lạnh, tối với việc chìm đắm vào một bộ phim đến mức bạn hoàn toàn không chủ ý đến mọi thứ xung quanh.

Thật ra, với một bộ phim có nội dung lôi cuốn, có lẽ bạn sẽ trải qua hai tiếng mà hoàn toàn không để ý gì tới bản thân mình.

Vì thế, sự đồng bộ của hình ảnh và âm thanh là rất quan trọng nếu bạn muốn tâm thức của mình hoàn toàn bị hút vào bộ phim.

Và đó mới chỉ là hai trong số các giác quan của bạn.

Điều gì sẽ xảy ra khi trải nghiệm của bạn về một bộ phim sử dụng cả khứu giác và vị giác?

Hãy tưởng tượng bạn đang xem một bộ phim mà khi diễn viên đang ăn thì bạn cũng nếm được vị và ngửi thấy mùi của món ăn.

Chắc chắn bạn sẽ bị bộ phim đó cuốn hút.

Cảm giác đầu vào tăng gấp đôi, và do đó số lượng khách thể lôi cuốn tấm thức của bạn cũng tăng gấp đôi.

Thính giác, thị giác, vị giác, khứu giác, và chúng ta vẫn chưa đề cập đến một giác quan quan trọng nữa – bạn sẽ muốn thử một lần được đến một rạp chiếu phim có trải nghiệm xúc giác chứ?

Khi trải nghiệm cả năm giác quan cùng lúc, bạn sẽ quên mất sự tồn tại của mình.

Nếu tất cả các giác quan hòa quyện với nhau, bạn sẽ hoàn toàn chìm đắm trong trải nghiệm này.

Nhưng sau đó thì chưa hẳn là vậy.

Hãy tưởng tượng bạn đang ngồi trong rạp chiếu phim, và sau một lúc tâm trí bạn tràn ngập với cảm giác trải nghiệm, bạn sẽ cảmthấy bộ phim trở nên đơn điệu.

Nó không giữ mãi được sự chú ý liên tục của bạn, và thế là suy nghĩ của bạn bắt đầu lang thang.

Bạn bắt đầu nghĩ về việc sẽ làm gì khi về nhà.

Bạn bắt đầu nghĩ về những gì đã xảy đến với bạn trong quá khứ.

Cứ thế, bạn triền miên trong những suy nghĩ đến nỗi hầu như không nhận thức được rằng bạn đang xem phim.

Điều này xảy ra bất chấp thực tế rằng năm giác quan của bạn vẫn đang gửi đến bạn tất cả những thông điệp của bộ phim.

Điều này xảy ra vì những suy nghĩ của bạn vẫn có thể hoạt động độc lập với bộ phim.

Chúng cung cấp cho tâm trí bạn thêm một nơi chốn thay thế để tập trung vào.

Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng những bộ phim được tạo ra không chỉ lôi cuốn sự tham gia của năm giác quan mà còn có thể khiến suy nghĩ và cảm xúc của bạn đồng bộ với những diễn biến trên màn ảnh.

Với trải nghiệm điện ảnh theo cách này, bạn vừa nghe, nhìn, cảm nhận mùi vị, và ngay lập tức bạn cũng có những cảm xúc đồng thời theo xúc cảm của nhân vật và suy nghĩ những gì nhân vật đang suy nghĩ.

Khi nhân vật nói: "Tôi cảm thấy thật bồn chồn.

Tôi có nên cầu hôn cô ấy không nhỉ?", và bỗng nhiên trong lòng bạn cũng bị bủa vây bởi cảm giác cực kỳ bồn chồn theo nhân vật.

Bây giờ chúng ta có được trải nghiệm đa chiều: năm giác quan của cơ thể, cộng với những suy nghĩ và cảm xúc.

Hãy tưởng tượng bạn đến rạp xem bộ phim đó và được kết nối với trải nghiệm này.

Hãy cẩn thận, trải nghiệm này có thể khiến bạn rất thất vọng khi bạn nhận biết chính mình.

Toàn bộ mọi khách thể của tâm thức đều được đồng bộ hóa với trải nghiệm này.

Mọi nhận thức của bạn trong quá trình xem phim sẽ là một phần của bộ phim.

Khi bộ phim kết thúc là lúc nó đã kiểm soát được hoàn toàn mọi suy nghĩ của bạn rồi.

Sẽ không bao giờ có chuyện bạn nói rằng: "Tôi không thích bộ phim này.

Tôi muốn rời khỏi đây".

Người nói câu này cần có suy nghĩ độc lập, trong khi suy nghĩ của bạn đã bị kiểm soát bởi bộ phim mất rồi.

Giờ đây bạn hoàn toàn "đi lạc".

Bạn sẽ thoát ra bằng cách nào đây?

Nghe có vẻ đáng sợ thật, và đó cũng chính là tình trạng khó khăn trong cuộc sống của bạn.

Bởi vì tất cả các khách thể cùng một lúc tác động vào các giác quan của bạn, cho nên bạn sẽ bị hút vào và không còn nhận thức được về sự tách biệt giữa bạn và các khách thể.

Các suy nghĩ và cảm xúc chuyển động hài hòa với các hình ảnh và âm thanh.

Tất cả đều xâm nhập vào bên trong bạn, và tâm thức của bạn hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Trừ khi bạn yên vị thật sâu trong tâm thức của một nhân chứng tỉnh táo, nếu không bạn sẽ không thể trở lại để nhận biết rằng bạn là người đang xem bộphim này.

"Đi lạc" có nghĩa là thế.

Linh hồn "đi lạc" nghĩa là tâm thức rơi vào một nơi mà suy nghĩ, cảm xúc và các nhận thức giác quan (thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác và khứu giác) của một người cùng một lúc tác động vào nó.

Mọi thông điệp mà các suy nghĩ, cảm xúc và nhận thức giác quan này mang lại đều đồng quy tại một chỗ.

Do vậy mà, tâm thức - vốn có khả năng nhận thức được mọi thứ - thì nay rơi vào trạng thái lầm lẫn khi tập trung sự nhận biết của mình vào chỗ duy nhất đó.

Một khi tâm thức đã bị hút vào đó, nó thậm chí không còn nhận biết được nó là chính nó.

Nó nhận thức bản thân nó cũng là một trong các khách thể mà nó đang trải nghiệm.

Nói cách khác, bạn nhận thức bản thân mình như các khách thể vậy.

Bạn nghĩ rằng bạn là tổng hợp của những trải nghiệm mà bạn học được.

Đó điều bạn sẽ phải cân nhắc trước khi đến một rạp chiếu phim hiện đại.

Trước khi xem một bộ phim loại này, bạn hãy nghĩ xem mình sẽ muốn trở thành nhân vật nào.

Chẳng hạn bạn quyết định: "Tôi sẽ là James Bond".

Được thôi, nhưng một khi bạn nhấn nút thì không thay đổi gì được nữa.

Vì thế, tốt hơn hết cái nút phải gắn với đồng hồ bấm giờ!

Bạn, từ chỗ đang nhận biết về bản thân mình, sẽ không còn có mặt nữa.

Bởi vì tất cả những suy nghĩ của bạn hiện giờ đã là suy nghĩ của James Bond, nên toàn bộ khái niệm bản thân hiện tại đều biến mất.

Hãy nhớ rằng, khái niệm bản thân của bạn chỉ là tập hợp những suy nghĩ về bản thân bạn.

Tương tự như vậy, các cảm xúc của bạn là của Bond và bạn đang xem phim thông qua cảm quan thị giác và thính giác của anh ấy.

Có một khía cạnh duy nhất của con người bạn vẫn giữ nguyên, đó là tâm thức đang nhận thức những khách thể này.

Đó cũng chính là trung tâm nhận thức mà trước đó đã nhận biết những chuỗi suy nghĩ, cảm xúc và những cảm nhận thông qua giác quan trước khi bạn xem phim.

Bây giờ, một ai đó tắt phim đi.

Ngay tức khắc những suy nghĩ và cảm xúc của Bond được thay thể trở lại bằng chuỗi suy nghĩ và cảm xúc trước khi xem phim.

Bạn lại quay trở về với suy nghĩ của một phụ nữ bốn mươi tuổi.

Tất cả những suy nghĩ đều tương thích với thực tại.

Mọi cảm xúc đều tương thích với thực tại.

Tất cả mọi thứ đều như trước đây – thị giác, khứu giác, vị giác, cảm giác,...

Nhưng điều đó không thay đổi được thực tế rằng tất cả chỉ là một cái gì đó mà tâm thức đang trải nghiệm.

Tất cả chỉ là khách thể của tâm thức, và bạn là tâm thức.

Điều phân biệt một người có tâm thức, có định tâm với một người không chú ý nhiều về tâm thức chỉ đơn giản là mức độ tập trung nhận thức củahọ.

Đó không phải là sự khác biệt trong bản thân tâm thức.

Mọi tâm thức đều như nhau.

Cũng như tất cả ánh sáng từ mặt trời đều như nhau, tất cả nhận thức đều giống nhau.

Tâm thức không phải là cái gì đó thuần khiết hay không thuần khiết; nó không có đặc tính.

Nó chỉ là sự có mặt, nhận thức rằng nó đang nhận thức, Sự khác biệt ở chỗ khi tâm thức của bạn không được đặt làm trung tâm bên trong bạn, nó sẽ hướng toàn bộ sự tập trung vào các khách thể của tâm thức.

Trong khi, nếu bạn là một người có định tâm, tâm thức của bạn sẽ luôn luôn nhận thức được rằng nó đang tỉnh thức.

Nhận thức của bạn về sự tồn tại luôn độc lập tách rời khỏi các khách thể bên trong và bên ngoài mà bạn nhận thức được một cách không chủ ý.

Nếu thực sự muốn hiểu về sự khác biệt này, bạn hãy bắt đầu bằng việc nhận ra rằng tâm thức có thể tập trung vào bất cứ điều gì.

Vậy nếu tâm thức tập trung vào chính nó thì sao?

Khi điều đó xảy ra, thay vì nhận thức về những suy nghĩ của mình, bạn sẽ nhận thức rằng bạn đang có nhận thức về các suy nghĩ của bạn.

Bằng cách này, bạn đang bật đèn tâm thức để soi ngược lại chính nó.

Tâm thức của bạn luôn suy nghĩ về điều gì đó, nhưng lần này nó đang suy ngẫm về nguồn gốc của chính nó.

Đây là thiền định thực sự.

Thiền định thực sự vượt lên trên hành động tập trung đơn giản vào một điểm.

Đối với thiền định thực sự sâu, bạn không những cần phải có khả năng tập trung hoàn toàn tâm thức vào một khách thể mà còn phải có khả năng biến chính nhận thức của mình thành khách thể mà mình đang nhận thức.

Ở trạng thái cao nhất, trọng tâm của tâm thức được hướng trở lại vào bản thân.

Khi bạn suy niệm về bản chất của bản thân, nghĩa là bạn đang thiền định.

Đó là lý do vì sao thiền định là trạng thái cao nhất.

Đó là hành trình trở về với nguồn gốc của con người bạn, là hành động nhận thức đơn thuần về trạng thái nhận thức.

Một khi bạn đã trở nên có ý thức về chính bản thân tâm thức, bạn đạt đến một trang thái hoàn toàn khác.

Giờ đây bạn đã nhận thức được bạn là ai.

Bạn trở thành một người tỉnh thức.

Đó thực ra chỉ là điều tự nhiên nhất trên thế giới.

Tôi ở đây.

Tôi luôn luôn ở đây.

Giống như khi bạn đang ngồi xem ti vi trên trường kỷ, nhưng bạn nhập tâm hoàn toàn vào chương trình đến mức quên mất bạn đang ở đâu.

Ai đó lay vai bạn, và bạn trở về với nhận thức rằng bạn đang ngồi trên trường kỷ xem ti vi.

Không có thay đổi gì khác – bạn chỉ đơn giản là dừng tập trung sự chú ý của bản thân bạn lên một khách thể nào đó của tâm thức.

Bạn đang thứctỉnh.

Đó là tâm linh.

Đó là trạng thái tự nhiên của Bản thân.

Đó chính là con người bạn.

Khi bạn trở về lại trong tâm thức, thế giới này không còn là một vấn đề nữa.

Nó chỉ là một cái gì đó mà bạn đang quan sát.

Nó không ngừng thay đổi, nhưng bạn không có cảm giác đó là một vấn đề.

Bạn càng sẵn sàng để cho thế giới được là khách thể mà bạn đang nhận thức thì nó càng để cho bạn được là chính bạn – là nhận thức, bản ngã , tiểu ngã, linh hồn.

Bạn "ngộ" ra rằng bạn không phải là người mà bạn từng nghĩ.

Thậm chí bạn còn không phải là một con người.

Bạn chỉ đang quan sát một con người.

Bạn bắt đầu có những trải nghiệm sâu sắc bên trong trung tâm tâm thức của chính bạn.

Đây sẽ là những trải nghiệm trực giác, sâu sắc về bản chất thực sự của bản thân.

Bạn sẽ nhận thấy rằng bạn có thể mở mang tâm thức ra đến vô hạn.

Khi bắt đầu khám phá tâm thức thay vì hình thể, bạn nhận ra rằng tâm thức của bạn có vẻ nhỏ bé và hữu hạn là do bạn đang tập trung vào những khách thể nhỏ bé và hữu hạn.

Điều này tương tự như khi bạn chỉ tập trung vào tivi bạn sẽ không thấy gì khác trong thế giới của bạn.

Tuy nhiên, nếu bạn lùi lại quan sát, bạn có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng, bao gồm cả tivi.

Tương tự như vậy, thay vì chỉ tập trung vào những suy nghĩ, cảm xúc và giác quan của một con người, bạn có thể lùi lại phía sau trong căn phòng tâm thức để có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.

Bạn có thể di chuyển từ hữu hạn đến vô hạn.

Đây chẳng phải là điều mà Chúa Kitô, Đức Phật, các vị thánh và các bậc hiền triết, cao tăng của mọi thời đại, mọi tôn giáo đã luôn cố gắng để truyền đạt cho chúng ta sao?

Một trong những vị thánh vĩ đại, Ramana Maharshi, từng hỏi: "Tôi là ai?".

Bây giờ chúng ta mới nhận ra rằng đây là một câu hỏi rất sâu sắc.

Hãy hỏi câu hỏi này liên tục không ngừng nghỉ.

Hãy nêu lên câu hỏi và bạn sẽ nhận thấy rằng bạn là câu trả lời.

Không có câu trả lời thông tuệ nào khác - bạn chính là câu trả lời.

Hãy là câu trả lời đó và tất cả mọi thứ sẽ thay đổi.
 
Cởi Trói Linh Hồn
PHẦN II TRẢI NGHIỆM NĂNG LƯỢNG


Chương 5 NĂNG LƯỢNG VÔ HẠN Tâm thức là một trong những bí ẩn lớn nhất của cuộc sống.

Năng lượng nội tại là một điều huyền bí khác.

Thật hổ thẹn khi thế giới phương Tây rất ít chú ý đến quy luật của năng lượng bên trong.

Người ta nghiên cứu nănglượng bên ngoài và đánh giá rất cao các tài nguyên năng lượng nhưng lại phớt lờ năng lượng bên trong.

Con người dành không ít thời gian trong cuộc sống của mình để suy nghĩ, cảm nhận và hành động mà lại không hiểu cái gì khiến cho những hoạt động này diễn ra.

Sự thật là, mọi cử động của cơ thể, mọi cảm xúc mà bạn có và mọi ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí bạn đều tiêu hao năng lượng.

Cũng như tất cả mọi thứ xảy ra trong thế giới vật chất bên ngoài đều cần năng lượng, tất cả những gì xảy ra bên trong đều đòi hỏi sự tiêu hao năng lượng.

Ví dụ, nếu bạn tập trung vào một suy nghĩ và suy nghĩ khác xen vào, bạn sẽ phải thêm vào một lực đối lập tương ứng để đối phó với suy nghĩ mới "chen chân" vào kia.

Điều đó đòi hỏi năng lượng, và nó có thể bào mòn bạn, khiến bạn kiệt sức.

Tương tự, nếu bạn có một ý nghĩ mà bạn đang c giữ trong tâm trí nhưng nó không ngừng trôi tuột đi, bạn phải có sức tập trung để kéo nó trở lại.

Khi làm điều này, bạn đang thực sự phải gửi một lượng năng lượng mạnh hơn cho suy nghĩ đó để giữ nó ở nguyên vị trí.

Bạn cũng cần năng lượng để đối phó với những cảm xúc của bạn.

Nếu bạn có một cảm xúc mà bạn không thích và nó đang can thiệp vào một cảm xúc khác đang diễn ra trong tâm trí bạn, bạn thường đẩy nó sang một bên.

Bạn làm điều này gần như theo bản năng để cảm xúc không mong muốn không trỗi dậy và làm phiền bạn.

Mỗi một động thái này đều tiêu tốn năng lượng.

Khởi tạo những suy nghĩ, tìm cách nắm giữ chúng, hồi tưởng những ý nghĩ trước đó, tạo ra cảm xúc, kiểm soát cảm xúc và rèn luyện ý chí nội tại mạnh mẽ, tất cả đều đòi hỏi mức tiêu hao năng lượng cực kỳ lớn.

Tất cả những năng lượng này đến từ đâu?

Tại sao có lúc bạn cảm thấy đầy năng lượng bên trong, có lúc lại hoàn toàn cạn kiệt?

Có bao giờ bạn để ý rằng khi bạn cạn kiệt về tinh thần và cảm xúc, thực phẩm chẳng giúp được gì nhiều?

Ngược lại, nếu quan sát những thời điểm trong cuộc sống khi bạn đang yêu, hoặc phấn khích và được truyền cảm hứng bởi một điều gì đó, bạn sẽ tràn đầy năng lượng đến nỗi thậm chí bạn không cần ăn.

Năng lượng mà chúng ta đang bàn đến ở đây không phải đến từ lượng calo mà cơ thể bạn đốt cháy từ thực phẩm.

Có một nguồn năng lượng mà bạn có thể rút ra từ bên trong.

Nó khác với nguồn năng lượng bên ngoài.

Cách tốt nhất để nghiên cứu nguồn năng lượng này là xem xét một ví dụ.

Giả sử rằng bạn đang ở lứa tuổi đôi mươi và người yêu của bạn chia tay với bạn.

Bạn hoàn toàn chán nản, đến mức bạn chỉ muốn ở nhà một mình.Kết quả là, vì bạn cảm thấy không có năng lượng để dọn dẹp, tất cả mọi thứ cuối cùng đều nằm ngổn ngang trên sàn.

Bạn dường như không thể nhấc mình ra khỏi giường, thể là bạn ngủ suốt ngày.

Bạn hẳn cũng có lúc ngồi dậy ăn, vì các hộp bánh pizza nằm vương vãi khắp nơi.

Nhưng dường như chẳng gì có thể giúp được bạn.

Bạn vẫn không có tí năng lượng nào.

Bạn bè rủ bạn ra ngoài chơi, nhưng bạn từ chối.

Chỉ đơn giản là bạn quá mệt mỏi để có thể làm bất cứ điều gì.

Hầu hết mọi người đều trải qua những khoảng thời gian như thế trong đời.

Bạn cảm thấy rằng bạn không cách nào thoát ra, và dường như bạn sẽ vĩnh viễn ở lại trong tình cảnh đó.

Và rồi, bỗng nhiên vào một ngày kia, điện thoại đổ chuông.

Đó là cô bạn gái.

Đúng vậy, người đã làm bạn suy sụp cách đây ba tháng.

Cô ấy vừa khóc vừa nói: "Ôi, Chúa ơi!

Anh còn nhớ em chứ?

Em mong là anh sẽ vẫn nói chuyện với em.

Em cảm thấy thật kinh khủng.

Để anh đi là sai lầm tồi tệ nhất mà em từng phạm phải.

Giờ đây em nhận ra anh quan trọng với em đến nhường nào, và em không thể sống thiếu anh.

Tình yêu thực sự duy nhất em từng cảm nhận được trong đời mình là khoảng thời gian mình bên nhau.

Anh sẽ tha thứ cho em chứ?

Anh có thể tha thứ cho em không?

Em có thể qua nhà anh và gặp anh không?".

Bạn cảm thấy sao vào giờ phút này?

Thành thực mà nói, bạn cần bao nhiêu thời gian để nạp đủ năng lượng cho hành động nhảy ra khỏi giường, dọn dẹp căn phòng, đi tắm, và đem lại sắc hồng hào cho khuôn mặt "xanh xao" của bạn?

Chỉ trong tích tắc!

Năng lượng đã ngay lập tức tràn đầy trong bạn ngay sau khi bạn vừa tắt điện thoại.

Sao có thể như vậy được nhỉ?

Bạn đã hoàn toàn cạn kiệt năng lượng.

Bạn không có chút năng lượng nào trong suốt vài tháng qua.

Vậy mà, như có ai "hô biến", chỉ trong vài giây, bạn có năng lượng nhiều đến mức có thể thổi bay bạn đi.

Bạn không thể phớt lờ những thay đổi to lớn về mức năng lượng bên trong mình như thế.

Chính xác thì tất cả những năng lượng này đến từ đâu?

Chẳng có thay đổi đột ngột nào trong thói quen ăn uống và ngủ nghỉ của bạn cả.

Ấy vậy mà chỉ cần một thoáng xuất hiện của cô bạn gái, bạn có thể cùng cô ấy huyên thuyên suốt đêm không ngủ và cùng nhau dậy sớm ra ngoài ngắm mặt trời mọc.

Bạn không mệt mỏi chút nào.

Cả hai lại bên nhau, cùng nắm tay và những niềm vui dâng tràn không ngừng đong đầy trong bạn.

Mọi người nhìn bạn và nhận xét là bạn trông giống một chùm ánh sáng.

Tất cả những năng lượng này đến từ đâu?

Nếu xem xét kỹ, điềubạn nhận ra là có một lượng năng lượng phi thường bên trong bạn.

Nó không đến từ thực phẩm và cũng không đến từ giấc ngủ.

Nguồn năng lượng này luôn dành sẵn cho bạn.

Bất cứ lúc nào bạn cũng có thể đem nó ra sử dụng.

Nó sẽ dâng lên và tràn đầy bên trong bạn.

Khi nguồn năng lượng này tràn ngập, bạn cảm thấy như thể bạn gánh vác được cả thế giới.

Khi năng lượng tuôn chảy ồ ạt, bạn thực sự có thể cảm thấy những cơn sóng đang dâng lên mãnh liệt trong cơ thể bạn.

Những con sóng trào lên một cách tự phát từ sâu thẳm bên trong, đồng thời phục hồi sinh lực, bổ sung dưỡng chất và nạp năng lượng cho bạn.

Lý do duy nhất khiến bạn không phải lúc nào cũng cảm thấy nguồn năng lượng này là do tự bạn ngăn cản nó.

Bạn chặn nó lại bằng cách khép cửa trái tim, đóng chặt tâm trí, và khép mình vào một không gian hạn hẹp bên trong.

Điều này ngăn trở bạn với tất cả các năng lượng.

Khi bạn khép cửa trái tim hoặc đóng chặt tâm trí, bạn ẩn mình vào bóng tối trong chính con người bạn.

Không có ánh sáng.

Không có năng lượng.

Không có nguồn mạch nào tuôn chảy.

Năng lượng vẫn ở đó nhưng nó không thể tiếp cận bạn.

Tình trạng này có nghĩa là bị "khóa trái".

Đó là lý do tại sao bạn không có năng lượng khi bạn chán nản.

Có những vùng trung tâm mà tại đó mạch ngầm năng lượng của bạn tuôn chảy.

Khi bạn đóng những vùng đó lại, các dòng chảy năng lượng bị chặn lại.

Khi bạn mở chúng ra, năng lượng theo vào.

Mặc dù có nhiều trung tâm năng lượng khác nhau tồn tại trong bạn, nhưng vùng năng lượng mà trực giác bạn nhận biết tình trạng mở và đóng rõ ràng nhất là trái tim bạn.

Chẳng hạn bạn yêu thương ai đó, và bạn cảm thấy rất cởi mở khi ở bên cạnh họ.

Bởi vì bạn tin tưởng họ nên bức tường thành của bạn hạ xuống, cho phép bạn cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào.

Nhưng nếu họ làm điều gì đó mà bạn không thích, lần tiếp theo bạn nhìn thấy họ, bạn sẽ không cảm thấy dồi dào năng lượng nữa.

Bạn không còn nhiều tình cảm với họ.

Thay vào đó, bạn cảm thấy tức ngực.

Hiện tượng này xảy ra vì bạn đóng cửa trái tim.

Trái tim là một trung tâm năng lượng, và nó có thể mở hoặc đóng.

Các bậc thầy yoga gọi các trung tâm năng lượng này là chakra (luân xa).

Khi bạn đóng vùng trung tâm trái tim bạn, năng lượng không thể chảy vào đó.

Khi năng lượng không thể chảy vào, ở đó sẽ là bóng tối.

Phụ thuộc vào mức độ khép kín của bạn, bạn sẽ cảm thấy bị xáo trộn dữ dội hoặc một trạng thái đờ đẫn miên man.

Thường thì mọi người dao động giữa hai trạng thái này.

Nếu sau đó bạn nhận ra rằng người bạn yêu mến đó không làm bất cứ điều gì sai, hoặc nếu lời xinlỗi của họ khiến bạn chấp nhận được, trái tim bạn sẽ mở cửa trở lại.

Với việc "mở cửa" này, bạn sẽ lại được lấp đầy năng lượng, và tình yêu thương bắt đầu tuôn chảy một lần nữa.

Đã bao nhiêu lần bạn trải nghiệm những động lực trong cuộc sống như thế này?

Bạn sở hữu một suối nguồn năng lượng tuyệt đẹp bên trong bạn.

Khi bạn mở lòng, bạn sẽ cảm thấy nó; khi bạn khép mình, bạn sẽ không cảm thấy nó.

Dòng chảy năng lượng này đến từ sâu thẳm trong con người bạn.

Nó có nhiều tên gọi.

Trong y học cổ đại Trung Quốc, nó được gọi là Chi (Khí).

Trong yoga, nó được gọi là Shakti (Quyền năng).

Ở phương Tây, người ta gọi nó là Spirit (Thần khí).

Cứ gọi bất cứ tên nào bạn muốn.

Tất cả các truyền thống tâm linh vĩ đại đều đề cập đến năng lượng tinh thần của bạn, chỉ là chúng được gán cho những cái tên khác nhau mà thôi.

Nguồn năng lượng tinh thần đó là năng lượng mà bạn trải nghiệm khi tình yêu thương dâng trào trong tim bạn.

Đó là năng lượng bạn cảm nhận được khi điều gì đó khiến bạn hăng hái, nhiệt tình, và tất cả nguồn năng lượng cao ngất này đều dâng lên bên trong con người bạn.

Bạn nên biết về loại năng lượng này vì nó là của bạn.

Nó là quyền lợi cơ bản của bạn, và nó vô hạn.

Bạn có thể triệu hồi nó bất cứ khi nào bạn muốn.

Tuổi tác không thành vấn đề.

Một số cụ ông, cụ bà tám mươi tuổi vẫn có năng lượng và sự nhiệt tâm của một đứa trẻ.

Họ có thể làm việc nhiều giờ suốt bảy ngày trong tuần.

Đó chính là năng lượng.

Năng lượng không già đi, không mệt mỏi, và không cần thức ăn.

Cái nó cần là sự cởi mở và tinh thần sẵn sàng tiếp nhận.

Năng lượng này có sẵn cho mọi người một cách bình đẳng.

Mặt trời không chiếu ánh sáng khác nhau trên những người khác nhau.

Nếu bạn sống tốt, nó tỏa sáng trên bạn.

Nếu bạn làm điều gì đó xấu, nó vẫn tỏa sáng trên bạn.

Năng lượng nội tại cũng tương tự như thế.

Điều khác biệt duy nhất là với năng lượng nội tại, bạn có khả năng khóa trái cửa bên trong và ngăn nó lại.

Khi bạn khép mình, năng lượng ngừng chảy.

Khi bạn mở lòng, tất cả năng lượng tuôn ào vào bên trong bạn.

Các pháp môn chính thống đều đề cập đến loại năng lượng này và cách khai mở nó.

Đến đây, điều duy nhất bạn phải biết đó là việc mở cửa trái tim sẽ cho phép năng lượng chảy vào, và việc đóng cửa trái tim sẽ ngăn nó ở bên ngoài.

Bây giờ bạn toàn quyền quyết định liệu bạn có muốn nguồn năng lượng này hay không.

Bạn muốn nhận mức năng lượng cao đến đâu?

Bạn muốn cảm nhận được cấp độ yêu thương nào?

Bạn muốn mình có nhiều nhiệt huyết đến mức nào đối với những việc bạn làm?

Nếu tận hưởng cuộcsống trọn vẹn đồng nghĩa với việc luôn trải nghiệm mức năng lượng, tình yêu thương và nhiệt huyết cao thì bạn đừng bao giờ khép cánh cửa lòng mình.

Có một phương pháp rất đơn giản để luôn "mở cửa".

Bạn hãy luôn mở cửa bằng cách không bao giờ "đóng cửa".

Thật quá đơn giản!

Tất cả những gì bạn cần làm là quyết định liệu bạn có sẵn sàng luôn mở cửa lòng mình không, hay bạn nghĩ nên khép mình lại thì hơn.

Thực sự là bạn có thể tự rèn luyện để quên đi cách khép mình.

Khép mình chỉ là một thói quen, và cũng như bất kỳ thói quen nào khác, nó có thể bị phá vỡ.

Ví dụ, bạn có thể là mẫu người có nỗi sợ "căn cơ" đối với con người và có xu hướng khóa trái của lòng mình trong lần đầu tiên gặp gỡ họ.

Hẳn là bạn có thói quen trải nghiệm một cảm giác căng thẳng, ngột ngạt bất kỳ khi nào có người tiếp cận bạn.

Tuy nhiên, bạn có thể tự rèn luyện để làm điều ngược lại.

Bạn có thể tự tập thói quen mở cánh cửa lòng mình mỗi khi nhìn thấy một ai đó.

Chỉ là liệu bạn muốn khép mình hay mở lòng mà thôi.

Điều này hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bạn.

Vấn đề là, chúng ta không chịu tập cách kiểm soát đó.

Trong những tình huống bình thường, trạng thái "mở" của chúng ta phụ thuộc vào các yếu tố tâm lý.

Về cơ bản, chúng ta được "lập trình" để mở hay đóng dựa trên những trải nghiệm trong quá khứ.

Những ấn tượng hình thành trong quá khứ vẫn tồn tại trong chúng ta, và chúng được kích hoạt bởi những sự kiện khác nhau.

Nếu chúng là những ấn tượng tiêu cực, chúng ta có xu hướng đóng cửa lòng mình.

Nếu chúng là những ấn tượng tích cực, chúng ta có xu hướng mở cửa lòng mình.

Chẳng hạn như khi bạn ngửi thấy một mùi hương nào đó nhắc bạn nhớ về khung cảnh khi còn ấu thơ và ai đó đang nấu bữa tối cho bạn.

Cách bạn phản ứng với mùi hương này tùy thuộc vào những ấn tượng ghi khắc từ những trải nghiệm trong quá khứ.

Khi còn nhỏ, bạn có thích dùng bữa tối với gia đình không?

Thức ăn có ngon miệng không?

Nếu câu trả lời là có, mùi hương đó sẽ sưởi ấm bạn và khiến bạn mở lòng ra.

Nếu việc dùng bữa với gia đình không vui vẻ đến thế, hoặc đó là mùi hương của món ăn bạn không thích, bạn sẽ khép lòng mình lại.

Điều này thực sự nhạy cảm.

Một mùi hương có thể khiến bạn mở hay khép lòng, và tương tự với tâm trạng khi nhìn thấy một chiếc xe với màu sắc nào đó, hay thậm chí là kiểu giày mà người nào đó đang mang.

Chúng ta được lập trình dựa trên những ấn tượng trong quá khứ, và tất cả mọi điều đều có thể khiến chúng ta mở hay khép lòng.

Nếu để ý, bạn sẽ thấy điều này xảy ra thường xuyên mỗi ngày.

Nhưng bạn đừng bao giờ bỏ đi một điều gì đóquan trọng như cơ hội tiếp nhận dòng chảy năng lượng.

Nếu bạn thích nhận năng lượng, tất nhiên rồi, thì đừng bao giờ đóng cửa lòng mình.

Bạn càng học cách luôn luôn mở cửa lòng mình thì năng lượng chảy vào trong bạn càng nhiều.

Bạn tập thói quen "mở" bằng cách không bao giờ "đóng".

Bất cứ khi nào bạn thoáng có ý định "đóng cửa", hãy hỏi lại mình xem liệu bạn có thực sự muốn chặn đứng dòng năng lượng này không.

Bởi nếu muốn mở, bạn có thể học cách để luôn mở ra bất chấp mọi điều xảy ra trên thế giới này.

Bạn chỉ cần cam kết sẽ khám phá khả năng dung nạp nguồn năng lượng vô hạn của mình.

Một cách đơn giản nhất là bạn quyết định không đóng.

Lúc đầu có vẻ khá miễn cưỡng vì khuynh hướng bẩm sinh của bạn là khép mình lại như một phương thức bảo vệ bản thân.

Nhưng việc đóng cửa trái tim thực sự không bảo vệ được bạn khỏi bất kỳ điều gì, nó chỉ ngăn bạn khỏi nguồn năng lượng của chính bạn.

Rốt cuộc thì nó chỉ làm được một việc là khóa bạn lại bên trong.

Bạn sẽ nhận ra rằng điều duy nhất bạn thực sự mong muốn trong đời là cảm giác đầy nhiệt huyết, vui tươi và yêu thương.

Nếu lúc nào bạn cũng cảm nhận được những điều này thì liệu những gì xảy ra bên ngoài có gì đáng để bạn phải lo lắng?

Nếu bạn luôn tràn đầy sinh lực, nếu bạn luôn có thể cảm thấy hào hứng về những trải nghiệm trong từng khoảnh khắc cuộc sống thì dù trải nghiệm gì đi chăng nữa cũng chẳng có gì khác biệt.

Bất kỳ đó là trải nghiệm như thế nào thì nó luôn tốt đẹp khi bản thân bạn cảm thấy như thế.

Vì vậy bạn hãy học cách luôn mở lòng mặc chuyện gì xảy ra.

Nếu làm được điều này, bạn sẽ thu nhận miễn phí những "món quà" mà mọi người đều đang phải nỗ lực hết mình để có được: tình yêu, lòng nhiệt huyết, sự hứng khởi và năng lượng.

Bạn chợt nhận ra rằng việc chỉ xác định những gì bạn cần để mở lòng sẽ tạo ra những giới hạn trong bạn.

Nếu bạn lên danh sách những điều kiện thế giới cần có để bạn có thể mở lòng, bạn đã giới hạn sự cởi mở của mình trong những điều kiện đó.

Tốt hơn là nên mở lòng với mọi thứ.

Học cách làm thế nào để luôn mở lòng là tùy thuộc vào bạn.

Bí quyết đơn giản nhất là đừng đóng lòng mình lại.

Nếu bạn không "đóng", có nghĩa là bạn đã học được cách luôn "mở".

Đừng để bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống mà bạn xem là quá quan trọng đến độ khiến bạn sẵn sàng đóng cửa trái tim đối với nó.

Khi trái tim bạn bắt đầu khép lại, chỉ cần nói: "Không.

Mình không có ý định đóng cửa.

Mình sẽ thư giãn.

Mình cứ để cho tình huống này xảy ra và có mặt đó cùng với nó.

Tôn trọng và chú tâm vào tình huống, và đối phó với nó.

Bằng mọi cách phải đối phó với nó.

Làm nhữnggì tốt nhất có thể.

Nhưng đối phó nó trong tâm thể "mở lòng".

Đối phó nó với sự hào hứng và nhiệt tình.

Bất kể tình huống đó là gì, hãy cứ xem nó như một trò giải trí trong ngày.

Những lúc như thể bạn sẽ nhận ra là bạn quên mất cách đóng cửa.

Bất kể ai làm gì, bất kể tình huống xảy ra như thế nào, thậm chí bạn sẽ dần bỏ mất thói quen đóng cửa lòng mình.

Bạn sẽ sẵn sàng ôm vào lòng cuộc sống với tất cả trái tim và tâm hồn.

Một khi đạt tới trạng thái "cao siêu" này, năng lượng bên trong bạn cũng sẽ tăng cao ở mức ấn tượng.

Bạn sẽ luôn tràn đầy năng lượng cần thiết mọi lúc mọi nơi.

Chỉ cần thư giãn và luôn để mở lòng mình, nguồn năng lượng tràn trề sẽ dâng đầy bên trong bạn.

Điều duy nhất có thể giới hạn bạn sẽ chỉ là khả năng giữ cho cánh cửa lòng luôn mở.

Nếu bạn thực sự muốn giữ cánh cửa lòng luôn mở, hãy để ý đến những lúc bạn cảm nhận lòng yêu thương và nhiệt huyết.

Sau đó hãy hỏi chính mình lý do vì sao bạn không thể luôn cảm thấy như thế.

Tại sao lòng yêu thương và nhiệt huyết có những lúc "bỏ rơi" bạn?

Câu trả lời cũng thật hiển nhiên: Những cảm xúc tốt đẹp này chỉ xa bay khi bạn lựa chọn khép cửa lòng mình.

Bằng cách khép mình, bạn thực sự không muốn mở lòng và cảm nhận tình yêu thương.

Bạn vứt bỏ tình yêu thương trong rất nhiều tình huống.

Bạn cảm thấy sự yêu thương cho đến khi một ai đó nói những điều bạn không thích, và ngay lập tức bạn từ bỏ cảm xúc yêu thương đã có trước đó.

Bạn thấy đầy nhiệt huyết với công việc cho đến khi bị ai đó chỉ trích điều gì, và thế là bạn muốn bỏ việc.

Đó là lựa chọn của bạn.

Bạn có thể sống khép mình vì không thích điều đã xảy ra, hoặc bạn có thể tiếp tục cảm thấy yêu thương và nhiệt huyết bằng cách không khép cửa lòng.

Trong bao lâu bạn còn phân định thích điều gì và không thích điều gì, bạn sẽ vẫn còn mở và khép cánh cửa lòng mình.

Bạn đang tạo ra những giới hạn cho bản thân.

Bạn đang mặc cho tâm trí tạo ra những nút điều khiển đóng mở cửa lòng của bạn.

Hãy buông bỏ chúng đi!

Hãy dám khác biệt!

Hãy tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn!

Bạn càng thường xuyên mở cửa lòng mình, thì dòng chảy năng lượng tuôn trào trong bạn càng nhiều.

Đôi khi dòng năng lượng thâm nhập vào bạn nhiều đến mức nó bắt đầu tràn ra khỏi bạn.

Bạn cảm thấy nó như một con sóng tràn qua bạn.

Bạn có thể thực sự cảm nhận nó tràn qua đôi tay bạn, qua tim bạn và xuyên qua các trung tâm năng lượng khác.

Theo đó, tất cả các trung tâm năng lượng này đều mở ra, và một lượng lớn năng lượng bắt đầu tràn ra khỏi bạn.

Từ đó, năng lượng này bắt đầu tác động đến những người khác.

Mọingười có thể thu nhận năng lượng từ bạn, và bạn đang dùng dòng chảy năng lượng này để nuôi dưỡng họ.

Nếu bạn sẵn sàng mở lòng nhiều hơn nữa thì nguồn năng lượng này không bao giờ bị ngưng tắt.

Bạn sẽ trở thành nguồn sáng cho tất cả những người xung quanh bạn.

Chỉ cần duy trì việc mở lòng và không bao giờ đóng.

Bạn hãy chờ cho đến khi bạn nhận thấy điều gì sẽ diễn ra với bạn.

Thậm chí bạn có thể tác động đến sức khỏe của cơ thể bạn với dòng năng lượng của chính mình.

Ngay khi bắt đầu cảm thấy chớm bệnh, bạn chỉ cần thư giãn và cởi mở lòng mình.

Khi mở rộng cửa lòng mình, bạn sẽ thu hút nhiều năng lượng hơn vào hệ thống cơ thể và giúp chữa lành bệnh.

Năng lượng có thể chữa lành bệnh tật, và đó là lý do vì sao ta thường nghe tình yêu có thể chữa lành bệnh tật.

Khi bạn khám phá năng lượng bên trong bạn, tất cả thế giới tuyệt vời sẽ mở ra và chờ bạn khám phá.

Thứ quan trọng nhất trong cuộc sống là năng lượng bên trong của bạn.

Nếu bạn luôn cảm thấy mệt mỏi và không bao giờ cảm thấy hăng hái thì cuộc sống này sẽ chẳng có niềm vui.

Nhưng nếu bạn luôn được truyền cảm hứng và tràn đầy năng lượng thì mỗi phút trong mọi ngày đều là một trải nghiệm thú vị.

Hãy học cách "bắt tay" với những năng lượng này.

Thông qua thiền định, thông qua nhận thức và những nỗ lực đầy ý chí, bạn có thể học cách giữ cho các trung tâm năng lượng luôn mở.

Bạn làm điều này chỉ bằng cách thư giãn và giải phóng chính mình.

Bạn làm điều này bằng cách bỏ đi quan niệm sai lầm rằng đôi lúc cũng cần đóng cửa lòng mình.

Hãy nhớ rằng, nếu bạn yêu cuộc sống này thì không có gì đáng để bạn phải khép lòng mình lại.

Vĩnh viễn không có gì đáng để bạn phải đóng cửa trái tim mình.
 
Cởi Trói Linh Hồn
Chương 6 NHỮNG BÍ MẬT CỦA TRÁI TIM TÂM LINH


Rất ít người hiểu được trái tim.

Thực ra, trái tim bạn là một trong những kiệt tác của sáng tạo.

Nó là một nhạc cụ kỳ diệu.

Nó có thể tạo ra những rung động và hài hòa vượt xa vẻ đẹp của những chiếc dương cầm, những sợi dây đàn hoặc sáo.

Bạn có thể nghe một nhạc cụ, nhưng bạn cảm nhận từ trái tim.

Và nếu bạn nghĩ rằng bạn đang "cảm" một nhạc cụ, đó là vì âm thanh của nhạc cụ đó đã chạm đến trái tim bạn.

Trái tim bạn là một nhạc cụ được tạo ra từ nguồn năng lượng cực kỳ tinh tế mà ít người có thể hiểu rõ Trong hầu hết mọi con người, trái tim lặng thầm một mình làm công việc của nó.

Mặc dù hoạt động của nó chi phối những quyết định trong cuộcsống của chúng ta nhưng nó không được thấu hiểu.

Bất cứ lúc nào trái tim tình cờ mở ra, chúng ta sẽ cảm nhận được tình yêu.

Nhưng khi nó đóng lại, tình yêu đó cũng dùng theo.

Nếu trái tim vô tình bị tổn thương, chúng ta cảm thấy tức giận; và nếu chúng ta dùng cảm nhận nó hoàn toàn thì lòng chúng ta lại trở nên trống rỗng.

Tất cả những trạng thái cảm xúc khác nhau này xảy ra là bởi trái tim đi qua những thay đổi.

Những biến đổi năng lượng xảy ra trong trái tim sẽ vận hành cuộc sống của bạn.

Bạn gắn liền "vận mệnh" của mình với những biến đổi này, cho nên bạn vẫn dùng từ "tôi", "chính tôi" khi nói về những cảm xúc của trái tim, nhưng thực ra bạn không phải là trái tim mình.

Bạn là người cảm nghiệm trái tim của bạn.

Thực sự rất đơn giản để hiểu về trái tim.

Nó là một trung tâm năng lượng, một chakra.

Nó là một trong những trung tâm năng lượng đẹp nhất, mạnh mẽ nhất, và ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta.

Như chúng ta đã biết, trung tâm năng lượng là một khu vực bên trong con người bạn, thông qua đó năng lượng của bạn sẽ tập trung, phân phối và tuôn chảy.

Dòng chảy năng lượng này được gọi là Shakti (Quyền năng), Spirit (Thần khí), Chi (Khí), và đóng vai trò rất phức tạp trong cuộc sống của bạn.

Bạn cảm nhận năng lượng của trái tim ở mọi thời điểm.

Hãy nghĩ về cảm giác yêu thương được cảm nhận như thế nào trong trái tim bạn.

Hãy nghĩ về nguồn cảm hứng và sự nhiệt huyết mà bạn cảm nhận từ trái tim của bạn như thế nào.

Hãy nghĩ về cảm giác năng lượng dâng ngập trong tim bạn khiến bạn tự tin và mạnh mẽ như thể nào.

Tất cả những điều này xảy ra vì trái tim là một trung tâm năng lượng.

Trái tim điều khiển dòng chảy năng lượng bằng cách đóng hoặc mở "cửa".

Nghĩa là trái tim giống như một cái van, có thể cho phép dòng năng lượng chảy qua hoặc ngăn nó lại.

Nếu quan sát trái tim mình, bạn sẽ tự cảm nhận rất rõ khi nó mở cửa và đóng cửa.

Trên thực tế, trạng thái của trái tim bạn thay đổi khá thường xuyên.

Bạn có thể đang trải nghiệm cảm giác tuyệt vời của tình yêu khi người ấy hiện diện trước mắt bạn, mãi cho đến khi người ấy nói điều gì đó mà bạn không thích.

Sau đó trái tim bạn đóng cửa trước những lời nói đó, và bạn không còn cảm xúc yêu như trước nữa.

Chúng ta ai cũng từng trải nghiệm điều này, những nguyên nhân chính xác là do đâu?

Bởi vì tất cả chúng ta ai cũng phải trải qua những trạng thái của trái tim nên có lẽ chúng ta hiểu rõ những gì đang diễn ra ở đó.

Chúng ta bắt đầu việc phân tích này bằng cách đặt một câu hỏi cơ bản: Cấu trúc trung tâm năng lượng của trái tim như thế nào để cho phép nó đóngcửa?

Điều bạn nhận ra là trái tim đóng lại chính là do sự tắc nghẽn gây ra bởi những dạng năng lượng dở dang tích trữ từ quá khứ.

Bạn chỉ cần kiểm tra những kinh nghiệm hằng ngày để hiểu điều này.

Khi các sự việc xảy ra trên thế giới, chúng được bạn tiếp nhận thông qua các giác quan và tác động đến trạng thái nội tâm của bạn.

Việc trải nghiệm những sự kiện này có thể mang lại đôi chút sợ hãi, đôi chút lo âu, hay ngay cả cảm xúc yêu thương.

Bạn có những trải nghiệm khác nhau từ bên trong là do bạn tiếp nhận và cảm thụ thể giới theo những cách khác nhau khi nó thâm nhập vào bạn.

Khi bạn tiếp nhận thế giới thông qua các giác quan, đó thực ra là năng lượng đang đi vào cơ thể bạn.

Bản thân hình thái không đi vào tâm trí và trái tim bạn.

Hình thái ở bên ngoài, nhưng nó được các giác quan xử lý và chuyển hóa thành các dạng năng lượng mà tâm trí và trái tim có thể thu nhận và trải nghiệm.

Khoa học giải thích cho chúng ta về quá trình thụ cảm này.

Đôi mắt thực sự không phải là cánh cửa sổ để bạn nhìn ra thế giới bên ngoài.

Đôi mắt là chiếc máy ảnh gửi cho bạn các hình ảnh điện tử của thế giới.

Điều này cũng đúng với tất cả các giác quan khác của bạn.

Các giác quan cảm nhận thế giới, chuyển đổi thông tin, truyền dữ liệu thông qua các xung điện thần kinh, và sau đó gửi về tâm trí bạn những hình ảnh đã xử lý.

Thực ra các giác quan là những thiết bị cảm biến điện tử.

Nhưng nếu các dạng năng lượng thâm nhập vào tâm lý của bạn gây ra sự xáo trộn, bạn sẽ chống lại chúng và không cho phép chúng đi qua.

Khi bạn làm thể, các dạng năng lượng này sẽ bị giam giữ lại bên trong bạn.

Điều này rất quan trọng.

Để hiểu rõ hơn về cảm giác như thế nào khi có những dạng năng lượng nói trên được lưu giữ bên trong bạn, trước hết chúng ta hãy kiểm tra liệu cảm giác sẽ ra sao nếu không có gì được lưu giữ lại.

Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi thứ chỉ đi lướt qua bạn rồi thôi?

Ví dụ, khi bạn lái xe trên đường cao tốc, có lẽ bạn lướt qua hàng ngàn cây xanh.

Chúng không để lại ấn tượng gì cho bạn.

Chúng biến mất ngay khi vừa được trông thấy.

Khi đang lái xe, bạn nhìn thấy cây cối, các tòa nhà, xe cộ, và không có thứ gì để lại ấn tượng lâu trong bạn.

Đó chỉ là ấn tượng tức thời vừa đủ bạn nhìn thấy chúng.

Mặc dù chúng tiếp cận bạn thông qua các giác quan và tạo ẩm tượng đối với tâm trí bạn, nhưng các ấn tượng này tạo ra nhanh chóng và cũng rời đi nhanh chóng.

Khi bạn không có vấn đề cá nhân gì với là chúng, những ấn tượng này lướt qua bạn không một trở ngại nào.

Đây là cách thức hoạt động của toàn bộ hệ thống nhận thức.

Nó thu nhận sự việc, cho phép bạn trải nghiệm chúng, và sau đóđể chúng lướt qua để bạn có mặt trọn vẹn trong khoảnh khắc tiếp theo.

Khi hệ thống này đang ở trong trạng thái hoạt động, bạn ổn và nó cũng ổn.

Đơn giản là bạn đang trải nghiệm hết cái này đến cái khác.

Lái xe là một trải nghiệm, cây bên đường lướt qua một trải nghiệm, xe cộ băng qua là một trải nghiệm.

Những trải nghiệm này là những món quà được trao cho bạn, giống như một bộ phim tuyệt vời.

Chúng thâm nhập vào trong bạn, đánh thức và kích thích bạn.

Chúng thực sự ảnh hưởng sâu sắc đến bạn.

Từng khoảnh khắc trôi đi, những trải nghiệm cứ thể thâm nhập vào bạn, bạn học hỏi và phát triển.

Trái tim và trí tuệ bạn được mở mang và bạn rung động với những xúc cảm sâu sắc.

Nếu kinh nghiệm là người thầy tốt nhất thì không có gì sánh bằng những trải nghiệm cuộc sống.

Sống là trải nghiệm từng khoảnh khắc nối tiếp nhau trôi qua trong đời bạn.

Nhiều trải nghiệm khác nhau, từng khoảnh khắc sẽ lần lượt đến và đi qua bạn.

Đó là một hệ thống phi thường khi nó hoạt động đúng.

Nếu bạn có thể sống trong trạng thái đó, bạn sẽ là người hoàn toàn tỉnh thức.

Đó là cách một người tỉnh thức sống trong "hiện tại".

Họ hiện diện, cuộc sống hiện diện, và cuộc sống với tất cả sự nguyên vẹn của nó đi qua nhận thức của họ.

Hãy tưởng tượng nếu bạn hiện diện trọn vẹn trong mỗi trải nghiệm cuộc sống, và những trải nghiệm đó chạm đến trong sâu thẳm con người bạn.

Mỗi khoảnh khắc sẽ là một trải nghiệm kích thích, đầy cảm xúc vì bạn sẽ hoàn toàn mở lòng, và cuộc sống sẽ tuôn chảy trọn vẹn trong bạn.

Nhưng đó không phải là điều xảy ra bên trong hầu hết tất cả chúng ta.

Thay vào đó, cuộc sống lại giống như kiểu bạn lái xe trên đường, cây cối lướt qua bạn, xe cộ lướt qua bạn, và tất cả đều lướt qua bạn mà không gặp khó khăn gì.

Và rồi, tình huống xảy ra không tránh được, một cái gì đấy xảy đến khiến cho trải nghiệm đó không tiếp tục lướt qua suôn sẻ.

Có một chiếc xe hơi màu xanh da trời hiệu Ford Mustang, trông giống như xe của bạn gái bạn.

Nhưng khi nó vượt qua, bạn thấy hai người đang ôm nhau ở ghế trước.

Ít nhất là trông như thể họ đang ôm nhau, và chiếc xe đó giống y hệt chiếc xe của người bạn gái bạn.

Nhưng đó là chiếc xe cũng như bao chiếc xe khác, đúng vậy không?

Không.

Bạn vẫn thấy chiếc xe này trông rất quen.

Chúng ta hãy xem xét lại kỹ lưỡng những gì đã xảy ra.

Chắc chắn rằng đối với chiếc máy ảnh" của đôi mắt thì không có sự khác biệt giữa chiếc xe đó và những chiếc xe khác.

Ánh sáng phản chiếu lại từ các đối tượng, đi qua võng mạc của bạn, và tạo ra một ấn tượng thị giác trong tâm trí bạn.

Vì vậy, ở cấp độ vật lý, không có gì khác nhau đang xảy ra.

Nhưngở cấp độ tâm thức, ấn tượng thị giác này đã bị giữ lại, không được "cho qua".

Khi khoảnh khắc tiếp theo xảy đến, bạn không còn nhận biết những cái cây lướt qua tiếp theo trên đường.

Bạn cũng không còn nhìn thấy những chiếc xe tiếp theo đang chạy qua tầm mắt bạn.

Trái tim và tâm trí bạn đã gắn chặt vào chiếc xe lúc nãy, mặc dù nó đã biến mất khỏi tầm mắt bạn.

Ở đây, bạn đang tự "ôm rơm nặng bụng".

Có một vật cản, một sự kiện đã vướng mắc lại trong bạn.

Tất cả những trải nghiệm tiếp sau sự kiện đó đều đang cố gắng tiếp cận bạn, nhưng điều gì đó đang diễn ra bên trong bạn đã khiến cho trải nghiệm quá khứ này chưa thể chấm dứt.

Điều gì xảy đến với trải nghiệm đó mà khiến nó cứ vướng mắc trong lòng bạn?

Cụ thể, điều gì sẽ xảy ra với hình ảnh về chiếc xe của người bạn gái nếu nó không thể phai mờ trong trí nhớ của bạn như mọi sự việc khác?

Đến một lúc nào đó, bạn cũng sẽ phải ngừng tập trung vào nó để xử lý những việc khác - giống như điểm dừng đèn đỏ tiếp theo.

Bạn không nhận ra là toàn bộ trải nghiệm cuộc sống của bạn sẽ phải thay đổi, do chính cái vật cản không được bạn "cho qua" này.

Cuộc sống thực tại giờ đây phải cạnh tranh với cái sự kiện bị vướng lại trong bạn kia, và ấn tượng thị giác này đâu có chịu "hiền lành" ngồi yên một chỗ.

Bạn sẽ nhận ra rằng bạn không ngừng suy nghĩ về nó.

Tất cả đều nhằm nỗ lực tìm ra cách tống khứ nó khỏi tâm trí của bạn.

Bạn không cần xử trí những cái cây trên đường, nhưng bạn cần xử trí ấn tượng về chiếc xe lúc nãy.

Chính vì bạn kháng cự nên nó bị mắc lại, và thể là bạn gặp rắc rối.

Bạn nhận thấy có thêm những suy nghĩ mới xuất hiện: "À mà có lẽ đó không phải là cô ấy.

Tất nhiên đó không phải là cô ấy.

Làm sao có thể có chuyện đó được!?!".

Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác diễn ra bên trong bạn.

Nó khiến bạn muốn phát điên.

Tất cả những tiếng nói ồn ào bên trong cho thấy nỗ lực của bạn để xử lý năng lượng đang bị chặn lại và giải phóng nó bằng mọi cách.

Về lâu dài, các dạng năng lượng không thể thoát khỏi bạn sẽ được đẩy ra khỏi vị trí hàng đầu của tâm trí và được giữ lại đó cho đến khi bạn sẵn sàng giải phóng chúng.

Những dạng năng lượng này là có thật, và chúng nắm giữ vô số chi tiết về các sự kiện gắn liền với chúng.

Chúng không dễ dàng mất đi.

Trong bao lâu bạn chưa thể buông bỏ các sự kiện trong cuộc sống ra khỏi tâm trí bạn, chúng sẽ vẫn ở lại bên trong bạn và trở thành một vấn đề.

Những dạng năng lượng này có thể bị kìm hãm bên trong bạn trong một thời gian rất dài.Không dễ dàng để giữ năng lượng tại một nơi quá lâu.

Khi bạn cố đấu tranh để giữ không cho các sự kiện này thoát khỏi tâm thức thì năng lượng sẽ bắt đầu nỗ lực thoát ra ngoài bằng cách tự biểu lộ thông qua tâm trí.

Đây là lý do vì sao tâm trí trở nên hoạt động tích cực.

Khi năng lượng không thể thoát ra khỏi tâm trí vì phải chống lại những suy nghĩ và tư tưởng khác, nó sẽ cố gắng thoát ra ngoài thông qua trái tim.

Chính điều này đã tạo ra tất cả những hoạt động xúc cảm.

Nếu bạn vẫn có kháng cự, năng lượng sẽ bị "ứ đọng" và bị dồn xuống nơi lưu trữ từ sâu thẳm trong tim.

Trong truyền thống yoga, dạng năng lượng dang dở này được gọi là Samskara.

Từ này trong tiếng Phạn có nghĩa là "dấu ấn", và trong pháp môn yoga, đây được xem là một trong những ảnh hưởng quan trọng nhất tác động đến cuộc sống của bạn.

Samskara là một sự tắc nghẽn, một dấu ấn trong quá khứ.

Đó là một dạng năng lượng dở dang khiến cho cuộc sống của bạn bị vướng mắc.

Để thông tỏ điều này, trước hết chúng ta hãy tìm hiểu sâu hơn về mặt vật lý những dạng năng lượng bị tắc nghẽn này.

Tương tự như sóng năng lượng, năng lượng xâm nhập vào bên trong bạn không ngừng chuyển động.

Nhưng không có nghĩa là nó không thể bị giam lại một chỗ bên trong bạn.

Có một cách khiến năng lượng có thể vẫn vừa tiếp tục chuyển động vừa ở yên một chỗ - đó là xoay tròn quanh chính nó.

Chúng ta thấy hiện tượng này trong các nguyên tử và các quỹ đạo hành tinh.

Tất cả mọi thứ đều là năng lượng, và năng lượng sẽ có xu hướng mở rộng ra bên ngoài nếu nó không bị chặn lại.

Để tồn tại như mọi tạo vật hiển nhiên khác, chính năng lượng, theo nguyên tắc động lực học, sẽ phải xoay chuyển quanh chính nó để tạo nên một khối bền vững.

Đó là lý do vì sao mà năng lượng, trong hình thái của một nguyên tử đã hình thành nên khối cấu trúc cơ bản của toàn bộ vũ trụ vật lý này.

Năng lượng xoay quanh chính nó; và như chúng ta đã khám phá, các nguyên tử có một lượng năng lượng bị kìm hãm bên trong nó đủ để làm nổ tung cả thế giới khi toàn bộ năng lượng đó được giải phóng.

Nhưng trừ khi bị buộc phải như vậy, còn không thì năng lượng sẽ tiếp tục được kìm hãm trong đó nhờ trạng thái cân bằng của nó.

Quá trình tuần hoàn năng lượng này cũng thực sự xảy ra với một Samskara.

Samskara là chu kỳ của các dạng năng lượng tích tụ trong quá khứ ở trạng thái cân bằng tương đối.

Chính sự kháng cự của bạn chống lại việc trải nghiệm những dạng năng lượng này là nguyên nhân khiến cho năng lượng tiếp tục xoay vòng quanh chính nó.

Nó không có nơi nào khác để đi.

Bạn không để nó thoát đi.

Đây là cách mà hầu hết mọi người xử lýcác vấn đề của họ.

Khối năng lượng tuần hoàn này thực sự được tích trữ trong trung tâm năng lượng ở trái tim bạn.

Toàn bộ những Samskara bạn tích tụ được trong suốt cuộc đời được lưu trữ đó.

Để hiểu rõ điều này, chúng ta hãy quay trở lại ví dụ về chiếc xe Mustang xanh da trời trông giống như chiếc xe của người bạn gái bạn.

Khi các dạng năng lượng bị kháng cự được đóng gói và tích trữ trong tim, về cơ bản chúng sẽ không hoạt động.

Đối với bạn thì có vẻ như bạn đã kiểm soát được tình hình và không còn rắc rối gì với trải nghiệm đó.

Thậm chí có thể bạn sẽ không đề cập sự việc này với bạn gái vì hành động đó chứng tỏ bạn đang ghen.

Khi việc đó xảy ra, bạn đã không biết phải làm gì, vì vậy bạn kháng cự lại năng lượng này, và nó được lưu lại trong tim, nơi mà nó có thể "tránh mặt" và không gây phiền toái.

Mặc dù có vẻ như mọi việc đã kết thúc, đã qua đi, nhưng thực sự thì không phải vậy.

Mỗi một Samskara bạn tích trữ đều vẫn ở đó.

Tất cả những thứ không thể giải thoát khỏi bạn, từ khi bạn còn là một đứa trẻ cho đến thời điểm này, đều vẫn tồn tại bên trong bạn.

Chính những dấu ấn này, những Samskara này, đã đóng cặn lên cánh cửa tâm hồn.

Lớp cặn này dần tích tụ và cản trở dòng chảy năng lượng.

Bởi vì chúng ta biết được lý do tắc nghẽn bên trong trái tim nên chúng ta trả lời được câu hỏi về mặt cấu trúc trái tim bị "phong tỏa" như thế nào.

Chắc hẳn là bạn nhận thấy có khả năng xảy ra tình huống là khi các dấu ấn năng lượng bị tích tụ đến một điểm mà hầu như không có năng lượng nào được giải phóng.

Nếu chúng tích tụ quá nhiều, bạn sẽ nhận thấy mình trong trạng thái trầm cảm.

Trong trạng thái đó, tất cả đều trở nên tối tăm.

Đó là bởi vì rất ít năng lượng mới có thể thâm nhập vào trái tim hoặc tâm trí bạn.

Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều có vẻ tiêu cực vì thế giới của các giác quan phải đi xuyên qua tầng năng lượng trầm cảm này trước khi tiếp cận được với tâm thức của bạn.

Nhưng ngay cả khi bạn chưa đến mức bị trầm cảm thì trái tim bạn sẽ đến lúc bị tắc nghẽn.

Năng lượng tích tụ cứ tăng dần bên trong nó.

Tuy vậy, không phải nó luôn bị tắc nghẽn.

Phụ thuộc vào các trải nghiệm cuộc sống khác nhau, nó có thể mở và đóng khá thường xuyên.

Điều này dẫn dắt chúng ta đến thắc mắc tiếp theo: Cái gì là nguyên nhân khiến trạng thái của trái tim thay đổi thường xuyên như thế này?

Nếu quan sát cẩn thận, bạn sẽ nhận thấy chính những dấu ấn được tích trữ trong quá khứ đã gây ra sự tắc nghẽn.

Các dạng năng lượng bị tích tụ thật sự tồn tại.

Một Samskara thực sự được lập trình với các chi tiết cụ thể của sự kiện không thể thoát ra trong bạn.

Nếu bạn cảm thấy ghen tuôngvì cho là đã nhìn thấy bạn gái của mình ôm ai đó trong xe, những dữ liệu rất chi tiết về sự việc đó sẽ lưu trữ trong Samskara.

Dấu ấn này chứa đựng sự rung động và bản chất của sự kiện đó, thậm chí nó còn lưu lại mức độ nhạy cảm của bạn về sự kiện đó.

Để hiểu rõ điều này, chúng ta hãy xem những gì xảy ra trong tương lai.

Năm năm trôi qua và bạn không còn "chung đường" với người bạn gái cũ.

Bạn cưới một người khác và bạn chín chắn hơn rất nhiều.

Một ngày kia bạn lái xe đưa cả nhà đi chơi.

Những hàng cây lướt qua, nhiều chiếc xe chạy lướt qua, và sau đó là một chiếc Mustang màu xanh da trời, trong xe có hai người ngồi ở ghế trước đang ôm nhau.

Ngay lập tức, có điều gì đó đang thay đổi trong trái tim bạn.

Tim bạn thoáng ngừng đập.

Rồi nó bắt đầu đập nhanh hơn.

Bạn bắt đầu cảm thấy ủ rũ, bối rối và kích động.

Bạn không còn cảm thấy hôm đó là một ngày tuyệt vời nữa.

Tất cả những thay đổi nội tâm này xảy ra vì trái tim bạn bị xáo trộn khi bạn nhìn thấy chiếc xe đặc biệt kia.

Thật kinh ngạc khi bạn lùi và quan sát toàn bộ quá trình này.

Cách đây năm năm, chỉ trong một khoảnh khắc, một sự việc đã xảy ra.

Bạn không bao giờ nói về chuyện này với bất cứ ai, và giờ đây sau năm năm, một chiếc Mustang xanh da trời lướt ngang qua và nó làm thay đổi dòng chảy năng lượng trong trái tim và tâm trí bạn.

Dường như không thể tin được, nhưng đó là sự thật.

Và điều này không chỉ đúng trong trường hợp của những chiếc xe Mustang xanh da trời mà đúng trong tất cả những trường hợp mà các vấn đề không thể giải thoát khỏi bạn.

Không có gì lạ khi chúng ta bị áp lực.

Không có gì lạ khi trái tim chúng ta không ngừng mở và khép.

Năng lượng lưu trữ ở đó là có thật, và nó tương tác với dòng suy nghĩ và sự kiện của hiện tại.

Về mặt động lực học, các tương tác này tạo ra những rung động bị tích tụ thành những Samskara để rồi có thể được kích hoạt vài năm sau đó.

Đây là điều đã xảy ra với chiếc Mustang xanh da trời.

Tuy nhiên, hãy hiểu rằng chiếc xe bạn vừa nhìn thấy và chiếc Mustang xanh da trời cách đây năm năm không nhất thiết phải giống hệt nhau để kích hoạt năng lượng tích trữ.

Đó có thể là một chiếc Mustang màu đen hay bất kỳ chiếc xe nào khác trong đó có hai người đang ôm nhau.

Bất cứ điều gì tương tự như thể đều có khả năng kích hoạt Samskara.

Vấn đề là mọi dấu ấn quá khứ đều có thể bị kích hoạt, ngay cả những dấu ấn rất xa xưa, và chúng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn.

Các cảm giác thâm nhập vào bạn từ các sự kiện xảy ra hôm nay sẽ "khai quật" tất cảnhững thứ bạn lưu trữ trong những năm qua, và chúng khôi phục lại đúng những dạng năng lượng trong quá khứ có liên quan đến những sự kiện vừa xảy ra.

Khi một Samskara bị kích thích, nó mở ra như một bông hoa và bắt đầu giải phóng năng lượng tích tụ.

Và rồi những cảnh hồi tưởng mà bạn đã trải nghiệm khi sự kiện "gốc" xảy ra bỗng dưng ồ ạt dội vào tâm thức của bạn – những suy nghĩ, cảm xúc, đôi khi còn có cả mùi hương và các cảm giác ban đầu khác.

Samskara có thể lưu trữ một hình ảnh toàn diện về sự kiện này.

Khả năng lưu trữ của nó vượt xa bất kỳ hệ thống lưu trữ máy tính nào do con người tạo ra.

Nó có thể lưu lại tất cả những gì bạn cảm nhận, tất cả những gì bạn suy nghĩ, và mọi thứ xảy ra xung quanh sự kiện này.

Tất cả các thông tin này được lưu trữ trong một bong bóng năng lượng tí hon trong tim bạn.

Nhiều năm sau nó bị kích hoạt, và ngay lập tức bạn sẽ trải qua những cảm giác mà bạn đã từng có trong quá khứ.

Bạn thật sự có thể trải nghiệm những cảm giác sợ hãi và bất an hồi bạn năm tuổi khi bạn đã sáu mươi.

Hiện tượng đang xảy ra này là do những dạng năng lượng trí tuệ và cảm xúc dở dang được lưu trữ trong quá khứ vừa được kích hoạt trở lại.

Nhưng cũng cần nhận ra rằng hầu hết những thứ bạn thu nhận đều không bị tắc nghẽn; hầu hết tự thoát ra khỏi bạn.

Hãy hình dung biết bao nhiêu thứ bạn nhìn thấy trong suốt một ngày dài.

Không phải tất cả chúng đều được lưu trữ lại.

Trong tất cả những dấu ấn này, những dấu ấn được lưu lại là những dấu ấn gây rắc rối hoặc một cảm giác hứng khởi nào đó.

Vâng, bạn còn lưu lại cả những dấu ấn tích cực.

Khi bạn có một trải nghiệm tuyệt vời, nó không thoát ra khỏi bạn bởi vì bạn níu kéo nó và không muốn nó biến mất.

"Anh ấy đã nói là anh ấy yêu tôi và tôi cảm thấy được yêu thương và bảo vệ rất nhiều.

Tôi muốn tiếp tục hồi tưởng lại khoảnh khắc đó.

Hãy giúp tôi tua lại khoảnh khắc đó thật nhiều lần..".

Động thái níu kéo trong trường hợp này sẽ tạo ra những Samskara tích cực, và khi được kích hoạt thì chúng sẽ giải phóng năng lượng tích cực.

Vì vậy, có hai loại trải nghiệm có thể xảy ra và làm tắc nghẽn trái tim.

Bạn đang cố gắng để đẩy các năng lượng thoát ra vì chúng quấy rầy bạn, hoặc bạn đang cố gắng giữ cho các năng lượng ở trong bạn vì bạn thích chúng.

Trong cả hai trường hợp, bạn đều không giải phóng chúng, mà bạn đang lãng phí năng lượng quý giá của chính mình bằng cách ngăn cản dòng chảy năng lượng đang lưu thông bằng cách kháng cự hoặc níu kéo.

Thay vào đó, hãy tận hưởng cuộc sống thay vì níu kéo hay xua đuổi nó đi.

Nếu bạn có thể sống như thế, mỗi khoảnh khắc sẽ thay đổi bạn.

Nếu bạn sẵn sàng trảinghiệm món quà của cuộc sống thay vì chiến đấu với nó, bạn sẽ được dịch chuyển đến tận sâu thẳm của sự hiện hữu của bạn.

Khi bạn đạt đến trạng thái này, bạn bắt đầu nhận thấy những bí mật của trái tim.

Trái tim là nơi năng lượng chảy qua để duy trì cuộc sống của bạn.

Năng lượng này truyền cảm hứng cho bạn và nuôi dưỡng bạn.

Đó là sức mạnh đưa bạn đi suốt cuộc đời.

Chính những trải nghiệm đẹp của tình yêu thương sẽ là dòng suối tươi mát toàn bộ cuộc sống của bạn.

Bạn nên khiến cho điều này tiếp tục được duy trì bên trong bạn trong từng khoảnh khắc cuộc đời.

Trạng thái cao nhất mà bạn từng trải nghiệm đơn giản chính là khi bạn mở lòng mình nhất.

Nếu bạn không khép cửa lòng mình, bạn sẽ luôn ở trạng thái tuyệt vời như thế.

Đừng đánh giá thấp giá trị của bản thân mình.

Điều tốt đẹp này có thể tiếp diễn mãi mãi – nguồn cảm hứng bất tận, tình yêu bất tận và sự cởi mở bất tận.

Đó là trạng thái tự nhiên của một trái tim khỏe mạnh.

Để đạt được trạng thái này, đơn giản là hãy để cho các trải nghiệm cuộc sống được phép thâm nhập và đi qua con người bạn.

Nếu những năng lượng xưa cũ bị kích hoạt trở lại vì bạn không thể giải quyết chúng trước đây, thì bây giờ hãy buông bỏ chúng.

Không có gì là quá khó!

Khi chiếc xe Mustang xanh da trời kia vượt qua và bạn cảm thấy lo sợ hay ghen tuông, chỉ cần mỉm cười.

Hãy vui mừng vì Samskara này đã lưu lại quá lâu dưới đáy tim và giờ đây có cơ hội giải phóng khỏi bạn.

Chỉ cần mở lòng, cho trái tim thảnh thơi, tha thứ, cười vui, hoặc làm bất cứ việc gì bạn muốn.

Đừng đẩy nó xuống trở lại.

Tất nhiên có ngày nó sẽ trồi lên và gây tổn thương cho bạn.

Trước kia nó đã được lưu giữ cùng nỗi đau, thì nay nó cũng sẽ được giải thoát cùng nỗi đau đó.

Bạn sẽ phải tự quyết định liệu bạn có muốn tiếp tục quẩn quanh ở đó với nỗi đau tích tụ lâu ngày làm tắc nghẽn con tim và hạn chế cuộc sống của bạn không.

Chi bằng hãy sẵn sàng buông bỏ nó khi nó bị kích hoạt trở lại.

Thà đau một phút rồi chấm dứt vĩnh viễn.

Vì vậy, bạn có một lựa chọn: Bạn muốn cố gắng thay đổi thế giới để nó không quấy động các Samskara của bạn, hay bạn sẵn lòng trải qua quá trình thanh lọc này?

Đừng đưa ra quyết định dựa trên những tắc nghẽn bị kích hoạt trở lại.

Hãy học cách tập trung đủ để nhận thấy được một Samskara nào đó đang trồi lên từ đáy tim.

Một khi bạn ngồi đủ sâu bên trong bạn để không còn chống cự lại các dạng năng lượng tích trữ, chúng sẽ lần lượt lộ diện và thoát ra khỏi bạn.

Chúng sẽ lộ diện không dứt suốt cả ngày và ngay cả trong những giấc mơ của bạn.

Trái tim bạn sẽ quen dần với quá trình giải phóng và thanh lọc.

Bạn chỉ cần để cho tất cả mọi thứ tự nhiên xảy ra.Hãy để mọi thứ diễn ra dứt điểm và nhanh chóng.

Đừng xử lý chúng từng cái một; như vậy là quá chậm.

Hãy tập trung quan sát chúng từ phía sau và để cho chúng thoát ra hết.

Cũng giống như việc thanh lọc cơ thể khỏi vi khuẩn và các tạp chất khác, dòng chảy năng lượng tự nhiên trong bạn sẽ thanh tẩy các dạng năng lượng tích tụ trong trái tim bạn.

Phần thưởng bạn có được sẽlà một trái tim cởi mở vĩnh viễn.

Không còn cái van khóa nào nữa cả.

Bạn sốngtrong tình yêu thương, cảm xúc này sẽ nuôi dưỡng và tăng cường sức mạnh chobạn.

Đó là một trái tim rộng mở.

Trái tim bạn giờ đây là một nhạc cụ như nó vốnthể.

Hãy cho phép bạn tận hưởng từng nốt nhạc mà trái tim có thể mang lại.

Nếugiờ đây bạn thư giãn và được giải phóng, thì việc thanh lọc trái tim quả là mộtquá trình tuyệt diệu.

Hãy đặt đôi mắt của bạn ở tầm nhìn cao nhất mà bạn có thểtưởng tượng và giữ nguyên ở đó.

Nếu bạn trượt chân, chỉ cần đứng dậy.

Không saocả.

Chỉ cần bạn mong muốn trải qua quá trình giải phóng dòng chảy năng lượngnày thì bạn đã rất tuyệt vời.

Bạn sẽ làm được.

Cứ việc thả lỏng.
 
Cởi Trói Linh Hồn
Chương 7 : VƯỢT LÊN TRÊN KHUYNH HƯỚNG SỐNG KHÉP KÍN


Nền tảng của sự phát triển tâm linh và sự tỉnh thức cá nhân được củng cố rất nhiều bởi những phát hiện của khoa học phương Tây.

Khoa học đã cho chúng ta thấy cách thức mà một trường năng lượng cơ bản tạo thành các nguyên tử, sau đó liên kết với nhau thành phần tử, và cuối cùng tạo nên toàn bộ vũ trụ vật lý.

Điều tương tự cũng xảy ra bên trong chúng ta.

Tất cả những gì đang diễn ra bên trong cũng đều có nền tảng của nó trong trường năng lượng cơ bản.

Chính những chuyển động trong trường năng lượng này tạo ra các dạng năng lượng tư duy và cảm xúc cũng như những nỗ lực, những thôi thúc nội tại và những phản ứng thuộc về bản năng.

Bất kể bạn gọi trường năng lượng nội tại này là gì - Chi (Khí), Shakti (Quyền năng), hay Spirit (Thần khí) – thì nó vẫn là năng lượng cơ bản lưu chuyển trong những dạng năng lượng nhất định bên trong con người bạn.

Khi xem xét những dạng năng lượng này trong bản thân bạn cũng như trong các loài sinh vật khác, thật không khó để nhận ra rằng dòng chảy năng lượng nguyên thủy nhất chính là bản năng sinh tồn.

Trong suốt các kỷ nguyên tiến hóa, từ các loài sinh vật đơn giản nhất đến phức tạp nhất, luôn tồn tại những cuộc đấu tranh hằng ngày để bảo vệ chính mình.

Trong cáccấu trúc xã hội tập thể đã phát triển cao của chúng ta, bản năng sinh tồn này đã trải qua những thay đổi tiến hóa.

Nhiều người trong chúng ta không còn đói ăn, khát nước, thiếu quần áo và chỗ ở; và chúng ta cũng không thường xuyên phải đối mặt với tình trạng nguy hiểm đe dọa tính mạng.

Vì thể, các năng lượng tự vệ dần thích nghi từ việc bảo vệ cá nhân về mặt sinh lý chuyển thành tự vệ về mặt tâm lý.

Giờ đây mỗi ngày chúng ta dần quen với nhu cầu bảo vệ bản ngã của mình hơn là bảo vệ cơ thể.

Chúng ta đấu tranh chủ yếu là với những nỗi sợ hãi, bất an nội tại và những kiểu hành vi tiêu cực, chứ không phải với các lực lượng bên ngoài.

Tuy nhiên, các xung động khiến một con hươu bỏ chạy cũng đủ để thúc bạn bỏ chạy.

Giả sử một ai đó cao giọng với bạn hoặc nói về một chủ đề mà bạn không thích.

Đây không phải là hoàn cảnh có tính đe dọa về mặt thể chất nhưng cũng khiến tim bạn đập nhanh hơn một chút.

Đó chính xác là những gì xảy ra với loài hươu bất cứ khi nào chúng nghe một âm thanh đột ngột.

Tim chúng bắt đầu đập nhanh hơn, và, hoặc là chúng đứng yên bất động hoặc bỏ chạy.

Tuy nhiên, trong trường hợp của bạn, đây không phải là loại nỗi sợ khiến bạn bỏ chạy về mặt vật lý.

Đây chỉ là một nỗi sợ cá nhân sâu kín đòi hỏi sự bảo vệ.

Vì xã hội không chấp nhận việc bạn chạy trốn vào rừng như loài hươu nên bạn ẩn nấp bên trong chính bản thân mình.

Bạn thu người lại, khép cửa lòng mình và rút về sau lá chắn tự vệ của mình.

Những gì bạn đang thực sự làm là đóng cửa các trung tâm năng lượng.

Thậm chí ngay từ thời học mẫu giáo, khi bạn không biết mình có các trung tâm năng lượng, bạn vẫn đóng chúng cho đến nay.

Bạn biết chính xác làm thế nào để đóng cửa trái tim và giương "tấm khiến" tâm lý để tự vệ.

Bạn biết chính xác làm thế nào để đóng các trung tâm năng lượng nhằm tránh việc quá dễ thu nhận và nhạy cảm với các nguồn năng lượng khác nhau đang xâm nhập và khiến bạn sợ hãi.

Khi bạn khép lòng và tự vệ, bạn đang kéo một lớp vỏ bọc bao quanh phần yếu ớt của bản thân.

Đây là phần mà bạn cảm thấy cần được bảo vệ mặc dù không có sự tấn công vật lý nào đang diễn ra.

Bạn đang bảo vệ cái tôi, quan niệm về bản thân của bạn.

Dù rằng một tình huống nào đó không biểu lộ mối nguy hiểm nào về vật lý, nhưng nó có thể gây ra cho bạn cảm giác bấn loạn, sợ hãi, bất an và các vấn đề cảm xúc khác.

Vì vậy bạn cảm thấy cần tự vệ.

Vấn đề ở chỗ phần bản thân bị quấy rầy của bạn đang bị mất thăng bằng.

Nó nhạy cảm đến nỗi ngay cả điều nhỏ nhặt nhất cũng khiếnnó phản ứng thái quá.

Bạn đang sống trong một hành tinh quay xung quanh tâm điểm của vũ trụ bên ngoài, và bạn có thể lo lắng về những điểm còn thiếu sót nào đó của mình, hoặc vết trầy xước trên chiếc xe mới, hay việc bạn vừa mới ợ hơi ở nơi công cộng.

Thật không ổn chút nào.

Nếu cơ thể bạn quá nhạy cảm như thế, bạn sẽ thường xuyên nói rằng bạn không khỏe.

Nhưng xã hội chúng ta xem những nhạy cảm tâm lý là điều bình thường.

Bởi vì hầu hết chúng ta thời nay đã không còn lo lắng về chuyện ăn mặc hay chỗ ở, cho nên chúng ta có những lo lắng "xa xỉ" về một vết bẩn trên quần, hoặc việc đã cười quá to, hoặc vừa nói sai điều gì đó.

Bởi vì chúng ta đã và đang phát triển tâm lý quá nhạy cảm này, chúng ta luôn có xu hướng sử dụng các nguồn năng lượng để khép cửa trước mọi vấn đề để bảo vệ chính mình.

Nhưng bằng cách này, bạn chỉ có thể che giấu các vấn đề chứ không giải quyết chúng.

Khi bạn khóa "con bệnh" bên trong chính bản thân mình, nó sẽ chỉ càng khiến bệnh nặng hơn mà thôi.

Bạn sẽ đạt đến một mốc trưởng thành mới khi bạn hiểu được rằng nếu bạn tự vệ, bạn sẽ không bao giờ được tự do.

Điều này thật hiển nhiên.

Vì sợ hãi nên bạn đã khóa trái chính mình trong căn phòng của bạn và kéo kín tất cả rèm cửa.

Lúc này căn phòng trở nên tối đen và bạn muốn cảm nhận ánh sáng mặt trời, nhưng bạn không thể.

Điều đó tất nhiên là không thể.

Nếu bạn khép mình và tự vệ, có nghĩa là bạn đang khóa trái con người sợ hãi và bất an này trong trái tim bạn.

Vậy nên, bằng cách này, bạn sẽ không bao giờ được tự do.

Về cơ bản, nếu bạn bảo vệ chính mình một cách hoàn hảo, bạn sẽ không bao giờ trưởng thành.

Tất cả những thói quen và khí chất riêng của bạn sẽ mãi "giậm chân tại chỗ".

Cuộc sống sẽ trở nên trì trệ khi con người cứ mãi bảo vệ những vấn đề được cất trữ bên trong họ.

Họ thường nói những điều như: "Bạn biết đấy, chúng tôi không nói về chủ đề xung quanh người cha của bạn".

Chúng ta thường cho rằng không nên để một số điều xảy ra bên ngoài vì chúng có thể gây ra những xáo trộn bên trong.

Tuy nhiên, sống như thế sẽ ngăn chặn những niềm vui tự phát, làm giảm nhiệt tình và hứng thú đối với cuộc sống.

Hầu hết mọi người, sống từ ngày này qua ngày khác, chỉ lo mỗi việc bảo vệ chính mình để đảm bảo rằng không có điều gì bất ổn xảy ra.

Vào cuối ngày, khi ai đó hỏi: "Ngày hôm nay của bạn thế nào?", thì phản ứng thông thường sẽ là: "Không quá tồi" hoặc "Vẫn còn sống đây".

Qua đó bạn thấy được quan điểm sống của những người này là như thế nào?

Họ nhìn nhận cuộc sống như một mối đe dọa.

Một ngày tốtlành là một ngày trôi qua mà bạn không bị tổn thương.

Bạn càng sống như thế này lâu bao nhiêu thì bạn càng trở nên khép mình bấy nhiêu.

Nếu thực sự muốn trưởng thành, bạn cần phải làm điều ngược lại.

Sự trưởng thành tâm linh thực sự xảy ra khi chỉ có một chủ thể duy nhất bên trong bạn.

Không nên có hai phần - một phần sợ hãi và phần còn lại bảo vệ cái phần sợ hãi kia.

Tất cả các phần cần phải hợp nhất là một.

Bởi vì không có phần nào của bạn mà tâm trí bạn lại bỏ qua không nhìn thấy, do đó, khi các phần đều hợp nhất, tâm trí bạn sẽ không còn bị phân chia thành tâm thức và tiềm thức.

Tất cả mọi thứ bạn nhìn thấy bên trong sẽ đúng là cái bạn nhìn thấy.

Cái bạn nhìn thấy không phải là bạn; đó là những gì bạn nhìn thấy.

Nói một cách đơn giản là có một năng lượng thuần khiết tuôn đổ bên trong bạn tạo ra những gợn sóng suy nghĩ và cảm xúc, và có một tâm thức đang tồn tại để nhận biết những suy nghĩ và cảm xúc đó.

Bạn chỉ đơn giản có mặt để quan sát những vũ điệu tâm lý đó.

Để đạt đến trạng thái nhận thức này, bạn phải phô bày toàn bộ tâm lý của bạn.

Bạn phải giải phóng một cách trọn vẹn tâm lý đó, không để sót một mảnh nhỏ nào.

Hiện giờ, vẫn còn nhiều mảnh tâm lý đang bị cầm giữ bên trong bạn.

Nếu bạn muốn tự do, toàn bộ chúng phải được tiếp cận với nhận thức của bạn và được giải phóng.

Nhưng chúng sẽ không bao giờ chạm được đến nhận thức của bạn nếu bạn khép mình.

Rốt cuộc, mục đích của động thái khép mình là đảm bảo rằng những phần nhạy cảm của tâm lý sẽ không bộc lộ ra.

Vì vậy, bạn cần nhận thức được rằng bất kể sự phô bày này gây ra bao nhiêu đau đớn, bạn cũng sẽ sẵn lòng trả giá để được tự do.

Khi nào bạn không còn thấy mình là cái chủ thể bên trong đang tự phân tách tâm lý của chính mình ra thành hàng triệu mảnh, bạn đã sẵn sàng cho một sự trưởng thành thực sự.

Hãy bắt đầu bằng cách quan sát xu hướng tự phòng vệ của bạn.

Có một khuynh hướng bẩm sinh từ rất sâu kín bên trong bạn trong việc khép cánh cửa lòng mình, đặc biệt là xung quanh những điểm yếu của bản thân.

Nhưng cuối cùng bạn sẽ nhận thấy rằng việc sống khép mình khiến bạn phải đối mặt với khối lượng công việc to lớn trước mắt.

Khi bạn khép mình, bạn phải luôn nỗ lực để chắc chắn rằng những gì bạn bảo vệ sẽ không bị quấy động.

Và bạn sẽ phải duy trì nhiệm vụ này trong cả phần đời còn lại.

Trong khi thay vào đó, bạn chỉ cần đủ tỉnh thức để quan sát cái phần bên trong bạn đang cố gắng tự bảo vệ chính mình đó.

Sau đó bạn có thể tặng cho chính mình món quà cuối cùngbằng cách quyết định không làm điều đó nữa.

Nghĩa là, cũng không cần quan sát chính bạn, bạn chỉ cần thoát khỏi nó.

Bạn hãy bắt đầu bằng cách quan sát cuộc sống và chú ý đến dòng chảy liên tục những con người và tình huống cứ va chạm vào bạn mỗi ngày.

Bạn có thường thấy chính mình đang cố gắng bảo vệ phần yếu ớt đó trong bạn không?

Bạn cảm thấy như thể cả thế giới đều muốn chĩa mũi dùi vào đó.

Mỗi nơi bạn đi qua đều có ai đó hoặc cái gì đó cố gắng quấy rầy, chọc tức bạn.

Tại sao lại không thử để cho họ làm việc đó xem sao?

Nếu bạn thực sự không muốn điều đó, vậy thì đừng ra sức phòng vệ.

Bạn sẽ nhận được phần thưởng cho việc không bảo vệ tâm trí mình – đó là bạn được giải phóng.

Bạn tự do bước đi trong thế giới này mà không có rắc rối gì trong tâm trí.

Cứ thế, bạn vui vẻ trải nghiệm bất kỳ điều gì lần lượt xảy đến với bạn.

Vì bạn đã thoát ra khỏi phần sợ hãi của bản thân mình nên bạn không còn phải lo lắng về việc bị tổn thương hay làm phiền.

Bạn không còn phải nghe câu hỏi "Họ sẽ nghĩ gì về tôi?" hay "Ôi Chúa ơi, giá mà mình đừng nói điều đó.

Nghe thật là xuẩn ngốc".

Bạn chỉ quan tâm đến chuyện của mình và đặt toàn bộ con người bạn vào điều đang diễn ra, thay vì vào sự nhạy cảm của bản thân.

Một khi bạn đã cam kết sẽ giải phóng bản thân khỏi con người sợ hãi bên trong bạn, bạn sẽ nhận ra rằng có một điểm quyết định mà tại điểm đó bạn bắt đầu trưởng thành.

Trưởng thành nội tâm là điểm tại đó bạn bắt đầu cảm thấy có sự chuyển biến năng lượng bên trong.

Ví dụ, khi nghe ai nói điều gì đó, bạn bắt đầu cảm thấy năng lượng có chút là lạ bên trong.

Bạn bắt đầu cảm thấy như bị siết chặt.

Đó là tín hiệu báo rằng đã đến lúc phải trưởng thành.

Đó không phải là thời điểm bạn bảo vệ chính mình, vì bạn sẽ không cần đến cái phần bên trong yếu ớt cần được bảo vệ đó.

Nếu bạn không muốn nó, vậy thì hãy giải phóng nó đi.

Dần dần, bạn sẽ có đủ tỉnh thức đến mức ngay khi nhận thấy năng lượng bên trong bắt đầu trở nên khác lạ, bạn sẽ dừng ngay lại.

Bạn ngừng tham gia vào dòng năng lượng đó.

Nếu nó bắt đầu khiến bạn muốn nói, bạn sẽ ngừng lại.

Bạn hãy ngay lập tức dừng lại, ngay cả khi bạn nói chưa hết câu, vì bạn biết nó sẽ đi tới đâu nếu bạn tiếp tục.

Ngay khi nhận thấy năng lượng đang bị mất cân bằng bên trong, ngay khi nhận thấy trái tim bắt đầu căng và trở nên phòng thủ, bạn chỉ cần dừng lại.

"Dừng lại" chính xác có nghĩa là gì?

Đó là hành động bạn thực hiện bên trong bạn.

Nó được gọi là buông bỏ.

Khi bạn buông bỏ, bạn sẽ lùi lại đằng sau dòng năng lượng đangcố gắng kéo bạn vào bên trong nó.

Các nguồn năng lượng nội tại đều có sức mạnh.

Chúng rất mạnh, và chúng thu hút sự nhận thức của bạn vào đó.

Nếu một cái búa rơi trúng ngón chân cái của bạn, tất cả tâm thức của bạn sẽ tập trung vào đó.

Nếu một âm thanh lớn đột ngột phát ra, một lần nữa tất cả tâm thức của bạn sẽ tập trung vào đó.

Tâm thức có xu hướng tập trung vào sự rối loạn, và các năng lượng bị nhiễu loạn bên trong cũng không ngoại lệ.

Những năng lượng bị nhiễu loạn này sẽ lôi kéo tâm thức tập trung vào chúng.

Nhưng bạn không được để cho điều này kịp xảy ra.

Bạn thực sự có khả năng thoát ra và lùi lại phía sau chúng.

Khi các năng lượng bên trong bắt đầu chuyển động, bạn không cần phải đi theo chúng.

Ví dụ, khi suy nghĩ của bạn bắt đầu hoạt động, bạn không cần phải theo sát những suy nghĩ đó.

Giả dụ như bạn đang đi dạo ngoài trời và một chiếc xe hơi lướt ngang qua.

Suy nghĩ của bạn lên tiếng: "Ôi, ước gì mình có chiếc xe đó".

Thay vì chỉ việc tiếp tục dạo bộ, bạn lại bắt đầu cảm thấy không yên.

Bạn muốn có một chiếc xe như thế nhưng lượng bạn không đủ để mua nó.

Vì vậy bạn bắt đầu nghĩ đến việc làm thế nào để được tăng lương hoặc tìm một công việc khác.

Không việc gì bạn phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Đáng lẽ chỉ đơn giản là: "Ồ, một chiếc xe đang tới, và nó chạy qua, một suy nghĩ trong mình đang tới, rồi ý nghĩ đó đi khỏi".

Chiếc xe và ý nghĩ cùng đi một lúc vì bạn không đi theo chúng.

Đó chính là trạng thái định tâm.

Nếu bạn không định tâm, tâm thức của bạn sẽ trôi theo bất kỳ cái gì thu hút sự chú ý của nó.

Bạn nhìn thấy chiếc xe hơi chạy qua và tâm trí bạn cũng chạy đi, quẩn quanh theo chiếc xe đó.

Một ngày khác bạn nhìn thấy một chiếc thuyền, và rồi ý nghĩ của bạn chỉ xoay quanh chiếc thuyền mà quên đi chiếc xe.

Điều này xảy ra với không ít người.

Họ khó mà duy trì tốt một công việc và các mối quan hệ được lâu dài.

Họ có mặt khắp mọi nơi và năng lượng của họ phân tán tử tung.

Bạn có khả năng giữ mình không chạy theo những suy nghĩ như tình huống kể trên.

Bạn có khả năng ở yên tại vị trí của ý thức và buông bỏ.

Khi một ý nghĩ hay cảm xúc nổi lên, bạn nhận biết nó, và nó đi qua khỏi tâm trí bạn vì bạn cho phép nó đi.

Phương pháp giải phóng bản thân này được thực hiện nhờ sự hiểu biết rằng những suy nghĩ và cảm xúc chỉ là những khách thể của tâm thức.

Khi bạn nhận thấy trái tim bắt đầu lo lắng, bạn ý thức được rõ ràng trải nghiệm này.

Nhưng ai thật sự đang nhận thức điều này?

Chính tâm thức, con người nội tại, Linh hồn, Bản thân đang nhận biết cảm xúc này.

Những thay đổi bạn đang trải qua trong dòng chảynăng lượng bên trong bạn đơn giản chỉ là những khách thể của tâm thức.

Nếu bạn muốn tự do, thì mỗi khi cảm thấy bất kỳ thay đổi nào trong dòng chảy năng lượng, bạn hãy lùi lại thư giãn phía sau dòng chảy đó.

Đừng kháng cự nó, đừng cố gắng thay đổi nó và cũng đừng phán xét nó.

Đừng nói: "Ồ, mình không thể tin là mình đang cảm thấy điều này.

Mình đã tự hứa là không nghĩ đến chiếc xe đó nữa".

Đừng làm như thế, vì khi nghĩ như thế, thay vì nghĩ về chiếc xe thì bạn lại tiếp tục quẩn quanh với những cảm giác có lỗi.

Bạn phải buông xả bất kỳ là suy nghĩ nào.

Nhưng điều này không chỉ liên quan đến việc buông bỏ những suy nghĩ và cảm xúc.

Nó thực sự liên quan đến việc buông bỏ lực hút mà chính những năng lượng này đã tạo ra trong tâm thức của bạn.

Những năng lượng phiền nhiễu này đang cố thu hút sự chú ý của bạn.

Nếu bạn sử dụng ý chí nội tại để không bị nó cuốn theo, và chỉ tiếp tục an vị bên trong bạn, bạn sẽ nhận ra rằng sự khác biệt giữa tâm thức và đối tượng của tâm thức cũng rõ ràng như đêm và ngày.

Chúng hoàn toàn khác nhau.

Khách thể của tâm thức đến và đi, còn tâm thức thì quan sát nó đến và đi.

Sau đó, khách thể tiếp theo đến và đi, trong khi tâm thức vẫn không ngừng quan sát.

Cả hai khách thể đều đến và đi, nhưng tâm thức thì không đi đâu cả.

Nó không thay đổi trạng thái và chỉ quan sát mọi khách thể.

Tâm thức chứng kiến quá trình tạo ra những ý nghĩ và cảm xúc, đồng thời nó đủ tĩnh lặng để nhìn thấy những suy nghĩ và cảm xúc đó được tạo ra từ đâu.

Nó nhìn thấy tất cả những quá trình này mà không cần suy nghĩ về chúng.

Nó nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong cũng dễ dàng như những gì đang diễn ra bên ngoài.

Nó chỉ đơn giản quan sát mọi việc.

Cái "tôi" đang quan sát những nguồn năng lượng bên trong thay đổi tương ứng với những gì diễn ra cả bên trong lẫn bên ngoài.

Tất cả các nguồn năng lượng mà cái "tôi" quan sát sẽ chỉ đến và đi, trừ khi bạn đánh mất trung tâm tâm thức của mình và đi theo chúng.

Chúng ta hãy chậm rãi quan sát điều gì xảy ra nếu bạn đi theo quan sát những năng lượng này.

Trước tiên, bạn sẽ bắt đầu có một suy nghĩ hoặc cảm xúc.

Suy nghĩ hay cảm xúc này có thể tinh tế khó nhận diện khi dòng chảy năng lượng đang bắt đầu thắt chặt và trở nên phòng thủ, hoặc có thể là cái gì đó kiên cố hơn.

Nếu những năng lượng này chiếm lĩnh tâm thức của bạn và toàn bộ "công lực" nhận thức đều tập trung vào chúng thì chúng sẽ càng mạnh hơn rất nhiều.

Tâm thức là một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Khi bạn tập trung tâm thức vào những ý nghĩ và cảm xúc, chúng sẽ được sạc đầy năng lượng và sức mạnh.

Đó là lý do vì sao bạn càng tậptrung chú ý vào những ý nghĩ và cảm xúc thì chúng càng mạnh mẽ.

Ví dụ như khi bạn cảm thấy một chút ghen tuông hoặc đôi chút sợ hãi.

Nếu bạn tập trung vào cảm xúc này, nó sẽ càng trở nên quan trọng hơn và đòi hỏi bạn chú tâm nhiều hơn.

Sau đó, vì sự chú ý của bạn nuôi dưỡng nó, nó càng được truyền thêm nhiều năng lượng hơn và thu hút nhiều sự quan tâm hơn nữa.

Đó là cách thức vận hành của chu trình này.

Kết quả là, từ một ý nghĩ hay cảm xúc thoáng qua cuối cùng có thể trở thành trung tâm năng lượng chi phối toàn bộ cuộc sống của bạn.

Nếu bạn không buông bỏ, cuộc sống của bạn có thể hoàn toàn trở nên ngoài tầm kiểm soát.

Một người khôn ngoan sẽ vẫn duy trì được trạng thái định tâm đủ để có thể buông bỏ bất cứ khi nào năng lượng bên trong chuyển sang chế độ phòng vệ.

Tại thời điểm năng lượng bắt đầu dịch chuyển và bạn cảm thấy tâm thức bắt đầu bị cuốn hút vào nó, bạn hãy thư giãn và thả lỏng.

Buông bỏ nghĩa là lùi lại đằng sau năng lượng thay vì nhập tâm vào nó.

Bạn chỉ cần một khoảnh khắc nỗ lực có ý thức để quyết định không bị cuốn hút vào đó.

Bạn chỉ cần buông bỏ.

Đơn giản hãy nghĩ rằng thà bạn đánh liều bằng cách buông bỏ chứ không nên để mình bị cuốn theo năng lượng.

Khi bạn thoát khỏi sức hút của năng lượng, bạn sẽ tự do trải nghiệm niềm vui và sự cởi mở vốn vẫn hiện hữu bên trong bạn.

Như vậy là bạn đã quyết định chọn việc giải thoát chính mình làm mục đích sống.

Bạn sẵn lòng trả bất cứ giá nào để đổi lấy sự tự do của linh hồn.

Tuy nhiên, bạn cũng sẽ nhận ra rằng cái giá duy nhất bạn phải trả chỉ là giải phóng cho chính mình.

Chỉ có bạn mới có quyền lấy đi sự tự do nội tại ra khỏi bản thân, hoặc trao tặng nó cho chính bạn.

Không ai khác có thể làm điều này.

Bất kỳ điều gì người khác làm đều không quan trọng, trừ khi bạn quyết định là nó quan trọng đối với bạn.

Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ.

Chúng ta có xu hướng để cho bản thân mình bị quấy rầy bởi những điều nhỏ nhặt, vô nghĩa xảy ra mỗi ngày.

Chẳng hạn, ai đó bóp kèn xe inh ỏi vào tai bạn lúc dừng đèn đỏ.

Khi những điều nhỏ nhặt như thế này xảy đến, bạn sẽ cảm thấy năng lượng của bạn thay đổi.

Ngay khi bạn cảm thấy sự thay đổi này, hãy thả lỏng đôi vai và thư giãn vùng năng lượng xung quanh trái tim bạn.

Vào thời khắc năng lượng chuyển động, bạn chỉ cần thư giãn và thả lỏng.

Hãy tưởng tượng bạn đang chơi trò chơi buông bỏ và lùi lại phía sau cảm giác đang bị quấy rầy này.

Giả dụ như có ai đó ở nơi làm việc lấy mất cây bút chì của bạn, và bạn để ý thấy cứ mỗi lần bạn phải đi kiếm một cây bút chì khác để thay thế, năng lượng bên trong bạn lại biến đổi – dù chỉ là sự biến đổi nhẹ nhất.

Bạncó sẵn lòng buông bỏ đi cây bút chì cũ đó để chính mình được giải phóng không?

Bạn hãy biến việc tìm đến sự tự do trở thành một trò chơi.

Thay vì để mình đi vào trạng thái bị quấy rầy, bạn hãy đi vào trạng thái tự do.

Khi bạn cố đi tìm cây bút chì, và bạn nhận ra bản thân đang có chút căng thẳng, hãy thả lỏng.

Tâm trí bạn thường kêu lên: "Hôm nay nó chỉ là cây bút chì, và nếu mình bỏ qua, họ sẽ được nước lấn tới.

Ngày mai có thể họ sẽ lấy mất cái bàn của mình, hay căn nhà của mình, hay thậm chí là cả chồng mình cũng nên".

Đó là cách nói chuyện thường diễn ra của tâm trí.

Nó rất khoa trương, rất "kịch".

Nhưng bạn quyết định rằng đối với giá của một cây bút chì, bạn sẽ không bận tâm.

Bạn nói với tâm trí: "Khi nào đó là chiếc xe hơi, chúng ta sẽ nói chuyện.

Còn bây giờ, chỉ cần trả giá bằng cây bút chì thôi mà, nên tôi chọn sự tự do".

Bạn chỉ cần dứt khoát rằng dù cho tâm trí bạn có lải nhải bất cứ điều gì, bạn cũng sẽ không tham gia.

Bạn không chống cự lại tâm trí mình.

Chỉ là bạn không cần phải nhọc công thay đổi nó.

Bạn sẽ thấy thật thú vị khi mình có thể dùng cách thư giãn để đối phó với sự cường điệu của tâm trí.

Đơn giản là bạn đã học được cách giải phóng chính mình khỏi xu hướng bị lôi kéo vào bên trong vùng năng lượng đó.

Căn nguyên là nhờ tâm thức của bạn đủ tỉnh thức nhận biết được sức hút của những năng lượng này.

Bạn sẽ thấy rằng dòng năng lượng nói trên có sức mạnh để thu hút bạn vào trong nó.

Ngay cả khi bạn quyết tâm không để điều này xảy ra, nó vẫn dùng sức mạnh to lớn của nó tác động đến bạn.

Điều này có thể xảy ra ở bất cứ đâu - tại nơi làm việc hay khi bạn ở nhà.

Nó có thể xảy ra giữa bạn với các con của bạn, hay với người bạn đời của bạn.

Nó xảy đến trong mọi tình huống và với mọi người trong bất kỳ thời điểm nào.

Do đó, bạn có đầy rẫy cơ hội để phát triển tinh thần.

Nó có thể đến bất cứ lúc nào, khi bạn ít ngờ tới nhất.

Thế nên bạn hãy cam kết với chính mình sẽ không để năng lượng đó hút bạn vào.

Khi bạn cảm thấy có một lực hút, giống như ai đó đang kéo trái tim bạn, bạn chỉ cần thả lỏng.

Bạn lùi lại để quan sát lực hút đó.

Bạn chỉ việc thư giãn và thả lỏng mình.

Và mặc cho bạn bị lôi kéo bao nhiêu lần thì cũng bấy nhiêu lần bạn thư giãn và thả lỏng.

Bởi vì xu hướng bị lôi cuốn vào bên trong năng lượng là không thể không xảy ra, cho nên bạn hãy kiên định để luôn sẵn sàng buông bỏ và lùi lại quan sát bất cứ khi nào nó xảy đến.

Trung tâm tâm thức của bạn luôn mạnh hơn những năng lượng lôi kéo nó.

Bạn chỉ cần luôn sẵn sàng tôi luyện ý chí của mình.

Tuy nhiên, bạn cũng đừng nên xem đó là một trận chiến hay một cuộc đấu tranh nội tại.

Cũngkhông cần bạn phải cố sức ngăn không cho những dòng năng lượng đó trỗi dậy bên trong.

Chẳng có gì sai trái khi bạn cảm nhận những năng lượng sợ hãi, ghen tuông, hay cảm giác bị lôi cuốn.

Bạn hoàn toàn không cần cảm thấy có lỗi khi không ngăn được sự tồn tại của các năng lượng này.

Mọi sức hút, lực đẩy, tất cả những ý nghĩ và cảm xúc đều không tạo nên bất kỳ sự khác biệt nào.

Chúng không khiến bạn trở nên thuần khiết hay không thuần khiết.

Chúng không phải là bạn.

Bạn chỉ là người đang quan sát, và đó là tâm thức thuần khiết.

Đừng cho rằng bạn sẽ tự do nếu ngay từ đầu bạn có thể ngăn không để những loại cảm giác này xuất hiện trong bạn.

Không đúng như vậy.

Nếu bạn luôn có thể tự do, bất chấp sự tồn tại của những loại cảm giác này, thì đó mới chính là tự do thực sự – bởi vì sẽ luôn tồn tại một loại cảm giác nào đó.

Nếu bạn có thể học được cách duy trì trạng thái định tâm trước những điều nhỏ nhặt, bạn sẽ nhận thấy rằng bạn cũng có thể duy trì trạng thái định tâm đối với những việc lớn hơn.

Theo thời gian, bạn sẽ nhận ra rằng bạn thậm chí có thể duy trì trạng thái định tâm với những vấn đề thực sự trọng đại.

Có những vấn đề lớn xảy ra với bạn, lẽ ra đã có thể phá hủy bạn, nhưng giờ đây, sau khi chúng đã đến và đi, tâm bạn vẫn an định và yên ổn hoàn toàn.

Bạn luôn an ổn, tận sâu bên trong, ngay cả khi phải đối mặt với cảm giác mất mát sâu sắc.

Một điều hiển nhiên là bạn sẽ luôn an định và yên ổn, nếu bạn luôn giải phóng năng lượng thay vì kìm nén nó.

Cứ theo cách này thì, ngay cả khi những điều kinh khủng nhất có thể xảy ra, cuộc sống của bạn sẽ an nhiên trôi qua mà không để lại cho bạn vết sẹo hay dấu ấn cảm xúc nào.

Nếu bạn không níu giữ lại những vấn đề này bên trong, cuộc sống của bạn sẽ tiếp diễn an vui, không còn bất cứ tổn thương nào về mặt tâm lý.

Bất kể sự kiện gì xảy ra trong cuộc sống, buông bỏ nó vẫn luôn tốt hơn là khép cửa nhốt nó lại bên trong.

Có một nơi sâu thẳm bên trong bạn là nơi mà tâm thức bạn chạm đến trung tâm năng lượng, và nguồn năng lượng chạm vào tâm thức.

Đó là nơi cần bạn "tác nghiệp".

Chính ở nơi đó, bạn buông bỏ mọi thứ.

Một khi bạn có thể buông bỏ được mọi thứ, thì mỗi phút giây, mỗi ngày bạn sống, trong suốt những năm tháng tiếp theo, mới thật sự là những khoảnh khắc sống của bạn.

Không gì có thể lấy đi tâm thức luôn an vị vững chắc trong bạn.

Bạn sẽ học cách luôn an vị ở đó.

Nếu như bạn duy trì được "phong độ" này trong nhiều năm liên tiếp, và sau khi bạn đã học được cách buông bỏ mọi thứ, cho dù đó là một nỗi đau thật sự sâu sắc, có nghĩa là bạn đã đạt đến trạng thái tuyệt đỉnh.

Có nghĩa là bạn đã phá vỡ được bức tường thóiquen kiên cố nhất: Lực hútkhó cưỡng của phần bản ngã thấp kém của mình.

Ở trạng thái này bạn sẽ được tựdo khám phá bản chất và nguồn gốc thực sự của con người bạn - đó là một Tâmthức Thuần khiết.
 
Cởi Trói Linh Hồn
PHẦN III: GIẢI PHÓNG BẢN THÂN


Chương 8 BUÔNG BỎ NGAY BÂY GIỜ HAY TIẾP TỤC RƠI Quá trình khám phá Bản thân liên quan mật thiết đến sự khai mở cuộc sống của mỗi người.

Những thăng trầm luôn xảy ra trong cuộc sống của mỗi người hoặc là có thể giúp cá nhân đó trưởng thành hoặc tạo ra những nỗi sợ hãi trong họ.

Cái nào chiếm ưu thế thì hoàn toàn phụ thuộc vào cách nhìn của cá nhân đó về sự thay đổi.

Thay đổi có thể được xem là nguồn hứng khởi với người này nhưng lại là nỗi lo đối với người khác, nhưng bất kể chúng ta nghĩ về nó như thế nào thì tất cả chúng ta vẫn phải đối mặt với thực tế rằng thay đổi là bản chất của cuộc sống.

Nếu là người hay lo sợ, bạn sẽ không thích sự thay đổi.

Bạn sẽ cố gắng tìm cách tạo ra xung quanh bạn một thế giới có thể đoán trước, có thể kiểm soát được và đúng như bạn đã định sẵn.

Bạn sẽ cố gắng tạo ra một thế giới không gây ra nỗi sợ nào cho bạn.

Nỗi sợ hãi đối khi không chỉ là một cảm giác sợ hãi; nỗi sợ hãi thực sự là nỗi sợ về chính nó.

Vì vậy, bạn hãy vận dụng tối ưu tâm trí của bạn để hướng đến mục đích là sống một cuộc đời không sợ hãi.

Con người không hiểu rằng nỗi sợ chỉ đơn thuần là một vật thể.

Nó chỉ là một trong vô số những khách thể trong vũ trụ mà bạn có khả năng trải nghiệm.

Bạn có thể làm một trong hai điều sau đây với nỗi sợ: Bạn có thể nhận ra rằng nó có ở trong bạn và cố "phóng thích" nó, hoặc bạn giữ nó bên trong và cố gắng che giấu nó.

Do mọi người không đổi diện với nỗi sợ một cách khách quan nên họ không hiểu nó.

Thường thì họ cứ khư khư giữ lấy nỗi sợ hãi và cổ ngăn chặn nghĩ về nó như thế nào thì tất cả chúng ta vẫn phải đối mặt với thực tế rằng thay đổi là bản chất của cuộc sống.

Nếu là người hay lo sợ, bạn sẽ không thích sự thay đổi.

Bạn sẽ cố gắng tìm cách tạo ra xung quanh bạn một thế giới có thể đoán trước, có thể kiểm soát được và đúng như bạn đã định sẵn.

Bạn sẽ cố gắng tạo ra một thế giới không gây ra nỗi sợ nào cho bạn.

Nỗi sợ hãi đối khi không chỉ là một cảm giác sợ hãi; nỗi sợ hãi thực sự là nỗi sợ về chính nó.

Vì vậy, bạn hãy vận dụng tối ưu tâm trí của bạn để hướng đến mục đích là sống một cuộc đời không sợ hãi.Con người không hiểu rằng nỗi sợ chỉ đơn thuần là một vật thể.

Nó chỉ là một trong vô số những khách thể trong vũ trụ mà bạn có khả năng trải nghiệm.

Bạn có thể làm một trong hai điều sau đây với nỗi sợ: Bạn có thể nhận ra rằng nó có ở trong bạn và cố "phóng thích" nó, hoặc bạn giữ nó bên trong và cố gắng che giấu nó.

Do mọi người không đối diện với nỗi sợ một cách khách quan nên họ không hiểu nó.

Thường thì họ cứ khư khư giữ lấy nỗi sợ hãi và cổ ngăn chặn những gì sẽ xảy ra mà có nguy cơ gây ra cho họ nỗi sợ.

Họ sống qua từng ngày, luôn cố tạo ra một đời sống an toàn nhất có thể và trong tầm kiểm soát bằng cách định sẵn trong tâm trí rằng họ cần một cuộc sống như thế nào để luôn cảm thấy ổn.

Tuy nhiên, đây mới chính là điều khiển thể giới trở nên đáng sợ.

Quan điểm này nghe có vẻ không đáng sợ.

Nhưng không phải vậy.

Nếu bạn làm thế, thế giới thực sự trở nên đáng lo ngại.

Cuộc sống sẽ rơi vào tình cảnh "tôi đối kháng với nó".

Khi trong bạn tồn tại nỗi sợ hãi, sự bất an hoặc yếu đuối, và bạn cố gắng để giữ cho nó khỏi bị kích thích, sẽ không tránh khỏi có những sự kiện hoặc những thay đổi trong cuộc sống thách thức những cố gắng đó của bạn.

Bởi vì bạn chống lại những thay đổi nên bạn có cảm giác đang phải vật lộn với cuộc sống.

Bạn cảm thấy như thể một ai đó không hành xử theo cách mà họ nên làm, hay một sự kiện nào đó không diễn ra theo cách mà bạn muốn.

Bạn nhận thấy nhiều tình huống đã xảy ra trong quá khứ gây nhiều trở ngại cho bạn, và bạn cũng xem những sự việc sẽ xảy đến trong tương lai đều là những vấn đề tiềm tàng.

Những điều mong muốn và không mong muốn, những điều tốt và xấu, tất cả đều xảy đến với bạn bởi vì bạn đã định sẵn những điều cần phải như thế nào để bạn an lòng.

Tất cả chúng ta đều biết rằng chúng ta đang làm theo cách nói trên, nhưng không ai tự đặt nghi vấn về điều đó.

Chúng ta đều nghĩ rằng chúng ta cần phải định hình cuộc sống của chúng ta nên như thế nào, và sau đó làm mọi cách để nó xảy ra theo hướng đó.

Chỉ những ai có cái nhìn sâu hơn, và thắc mắc tại sao chúng ta lại cần những sự kiện phải xảy ra một cách nào đó theo ý của chúng ta, mới nghi ngờ về điều này.

Do đâu chúng ta lại có quan niệm rằng cuộc sống không ổn chút nào nếu cứ mặc nó như vậy hoặc tương lại cũng chẳng ra đâu nếu cứ để mọi thứ diễn ra theo cách của nó?

Ai nói rằng cuộc sống mở ra theo cách tự nhiên là không ổn?

Câu trả lời là, chỉ có nỗi sợ hãi mới nói như vậy.

Chính cái phần đang cảm thấy không ổn với chính nó bên trong bạn mới không thể đối mặt với sự khai mở tự nhiên của cuộc sống vì nó không nằm dưới sự kiểm soát của bạn.

Nếu cuộc sống mở ratheo cách kích hoạt những vấn đề nội tại của bạn theo như bạn định nghĩa, thì quả là không ổn.

Bạn quan niệm thật đơn giản: Cái gì không gây phiền toái cho bạn thì ổn và cái gì khiến bạn phiền lòng thì không ổn.

Chúng ta thường định nghĩa toàn bộ phạm vi kinh nghiệm về thế giới bên ngoài của chúng ta dựa trên các vấn đề nội tại của chính chúng ta.

Nếu bạn muốn phát triển về tâm linh, bạn phải thay đổi cách định nghĩa này.

Nếu bạn cho rằng sự hình thành cuộc sống dựa trên phần rối ren nhất trong con người bạn, vậy thì bạn mong đợi thế giới sẽ trông như thế nào?

Ắt hẳn nó sẽ trông giống như một mớ hỗn độn kinh khủng.

Khi bạn phát triển về tâm linh, bạn sẽ nhận ra rằng những nỗ lực bảo vệ bản thân tránh khỏi những rắc rối thực sự lại càng tạo ra nhiều rắc rối hơn.

Nếu bạn càng ra sức sắp xếp con người, nơi bạn sống, và mọi việc để chúng không gây rắc rối cho bạn, thì bạn lại càng cảm thấy như thể cuộc sống đang chống lại bạn.

Bạn sẽ cảm thấy cuộc sống là một cuộc tranh đấu và mỗi ngày đều nặng nề vì bạn phải giành quyền kiểm soát và đấu tranh với mọi thứ.

Sẽ có sự cạnh tranh, ganh ghét đố kỵ và nỗi sợ hãi.

Bạn sẽ cảm thấy rằng bất cứ ai cũng có thể gây phiền toái cho bạn vào bất cứ lúc nào.

Chỉ cần một lời nói hoặc một hành xử nào đó của họ thôi cũng khiến bạn nghĩ ngay rằng điều này sẽ gây xáo trộn bên trong bạn.

Điều đó biến cuộc sống thành mối đe dọa.

Đó là lý do bạn phải lo lắng quá nhiều.

Đó là lý do tất cả những cuộc đối thoại kiểu này cứ diễn ra hoài trong tâm trí bạn.

Dẫn đến việc hoặc là bạn cố gắng để tìm cách ngăn sự việc đó không diễn ra, hoặc bạn cố gắng suy tính phải làm gì bởi vì chúng đã xảy ra rồi.

Bạn đang phải chiến đấu với vạn vật, và chính điều này đã biến thế giới trở nên đáng sợ nhất trong cuộc sống của bạn.

Có một lựa chọn khác là quyết định không tranh đấu với cuộc sống.

Bạn nhận thức được và chấp nhận rằng cuộc sống không nằm trong tầm kiểm soát của bạn.

Cuộc sống thay đổi liên tục, và nếu bạn cố gắng để kiểm soát nó, bạn sẽ không bao giờ có thể sống trọn vẹn.

Thay vì sống cuộc sống của mình, bạn sẽ sợ nó.

Nhưng khi bạn quyết định ngừng tranh đấu với cuộc sống, bạn lại phải đối mặt với nỗi sợ hãi đã khiến bạn phải tranh đấu.

May mắn thay, bạn không cần phải giữ nỗi sợ hãi này bên trong bạn.

Cuộc sống thực sự vẫn | tồn tại mà không cần phải có nỗi sợ.

Để đạt được cuộc sống này, trước hết chúng ta phải hiểu biết | sâu hơn về bản chất của nỗi sợ.

Một khi bạn đã có nỗi sợ hãi bên trong, bất kỳ sự kiện nào của cuộc sống đều có thể kích hoạt nó.

Tương tự như một hòn đá được ném vào trongnước, thế giới với những biến động liên tục sẽ tạo ra những gợn sóng trong bất cứ điều gì đang sẵn có bên trong bạn.

Điều này chẳng có gì sai.

Cuộc sống tạo ra vô vàn tình huống khiến bạn phải đối mặt với những giới hạn của bản thân, nhằm loại bỏ đi những gì đang bị kìm giữ bên trong bạn.

Chính những gì bị giam cầm và chôn giấu này sẽ hình thành nên gốc rễ của nỗi sợ hãi.

Nỗi sợ hãi được gây ra do những tắc nghẽn trong dòng chảy năng lượng.

Khi dòng chảy năng lượng bị chặn lại, nó không thể tiếp cận và nuôi dưỡng trái tim.

Do đó, trái tim bạn trở nên yếu ớt.

Khi trái tim bạn yếu đi, nó trở nên mẫn cảm với cả những rung động thấp hơn và một trong những rung động thấp nhất là nỗi sợ.

Sợ hãi là nguyên nhân của mọi vấn đề.

Nó là gốc rễ của mọi định kiến hẹp hòi và những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, ganh ghét, và ý muốn chiếm hữu.

Nếu bạn không sợ hãi, bạn có thể sống hạnh phúc viên mãn trong thế giới này.

Không gì có thể phiền nhiễu bạn.

Bạn sẵn lòng đối diện với mọi người và mọi vật vì không có nỗi sợ hãi nào bên trong có thể khiến bạn lo âu, bối rối.

Mục đích của phát triển tâm linh là loại bỏ những khối tắc nghẽn gây ra nỗi sợ hãi của bạn.

Một cách khác là bảo vệ những khối tắc nghẽn này để chúng không gây ra cảm giác sợ hãi trong bạn.

Tuy nhiên, để làm được cách thứ hai này, bạn sẽ phải cố gắng kiểm soát mọi thứ để tránh gây ra những vấn đề bên trong.

Thật khó để hiểu làm sao chúng ta lại cho rằng tránh né những vấn đề bên trong là một việc làm thông minh nhưng mọi người vẫn đang làm đấy.

Ai ai cũng nói rằng: "Tôi sẽ làm bất kỳ việc gì có thể để bảo vệ mọi thứ bên trong mình.

Nếu bạn nói bất cứ điều gì gây phiền toái cho tôi, tôi sẽ ra tay để tự vệ.

Tôi sẽ quát lên để buộc bạn phải rút lại lời nói đó.

Nếu bạn gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong tôi, tôi sẽ khiến bạn phải hối tiếc".

Nói cách khác, nếu bất kỳ ai kích hoạt nỗi sợ trong bạn, bạn đều nghĩ rằng họ đã sai.

Do đó, bạn sẽ làm tất cả mọi việc có thể để chắc chắn là họ không bao giờ lặp lại hành động này.

Trước hết bạn vận dụng mọi lý lẽ để biện hộ, và sau đó bạn sẽ ra sức phòng vệ.

Bạn làm bất cứ điều gì có thể để tránh được cảm giác xáo trộn bên trong.

Tuy nhiên, dần dần bạn sẽ trở nên khôn ngoan để nhận ra rằng bạn không muốn nỗi sợ này tồn tại bên trong mình.

Không quan trọng ai là người kích hoạt nó.

Không quan trọng tình huống nào khuấy động nó lên.

Không quan trọng liệu nó có hợp lý không, hay liệu nó có đúng đắn hay không.

Thật không may là đa số chúng ta đều không đủ khôn ngoan để nhận ra điều đó.

Chúng ta thực sự không hết sức cố gắng để giải phóngnhững thứ bên trong mình; ngược lại, chúng ta luôn cố gắng để biện minh cho việc lưu giữ chúng bên trong chúng ta.

Nếu bạn thực sự muốn trưởng thành về tâm linh, bạn sẽ nhận thấy bạn đang giăng bẫy cho chính mình khi cứ ôm khư khư mọi thứ bên trong.

Dần dần bạn sẽ muốn thoát ra ngoài bằng mọi giá.

Tiếp đó, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc sống cũng đang thực sự giúp bạn làm điều đó.

Cuộc sống bao quanh bạn bằng con người và các tình huống khuyến khích sự phát triển.

Bạn không cần phải kết luận xem ai đúng ai sai.

Bạn không cần phải lo nghĩ về những vấn đề của người khác.

Bạn chỉ cần sẵn lòng mở cửa trái tim khi đối diện với mọi thứ, và luôn sẵn sàng cho phép quá trình thanh lọc diễn ra.

Khi làm thế, điều đầu tiên bạn nhận thấy là các tình huống diễn ra theo kiểu "tấn công" vào mọi thứ bên trong bạn.

Nhưng sự thật là toàn bộ cuộc sống của bạn vốn dĩ vẫn diễn ra như thế.

Điểm khác biệt duy nhất là hiện giờ bạn nhìn nhận nó như một điều tốt vì đây là cơ hội để buông bỏ.

Những thứ bên trong "dìm" bạn xuống nhưng đôi khi chúng cũng trồi lên.

Khi chúng làm như thế, hãy buông thả chúng đi.

Nói cách khác là bạn cho phép nỗi đau biểu lộ ra trong trái tim bạn rồi thoát ra ngoài.

Nếu bạn làm theo cách này, những thứ bên trong sẽ thoát ra.

Nếu bạn thật sự muốn tìm đến chân lý, bằng cách này, bạn đã tìm được cách buông bỏ mọi lúc mọi nơi.

Đây là khởi đầu và kết thúc của một lộ trình toàn vẹn - bạn đã hoàn toàn thuyết phục được chính mình tuân theo quá trình thanh lọc bản thân này.

Khi thích ứng với điều này, bạn sẽ bắt đầu học được định luật tinh vi của quá trình buông bó.

Có một định luật mà bạn sẽ học được ngay từ đầu cuộc chơi này vì nó là sự thật không thể tránh né.

Bạn sẽ sớm học biết nó, nhưng sẽ vẫn thất bại nhiều lần khi cố gắng thực hành đúng theo nó.

Định luật này rất đơn giản: Khi những thứ bên trong bạn bị công kích, hãy buông bỏ chúng ta ngay vì bạn để càng về sau sẽ càng khó khăn hơn.

Sẽ không dễ dàng hơn nếu bạn trì hoãn bằng cách từ từ tìm hiểu nó với hy vọng mọi thứ sẽ trở nên bớt "gai góc" hơn.

Tuy nhiên, sẽ càng khó khăn hơn nếu bạn "chia nhỏ" chúng ra từng phần - suy nghĩ về nó, trò chuyện về nó, hoặc cố gắng buông bỏ mỗi lần chỉ một ít.

Nếu bạn muốn có được tự do đến từng ngóc ngách của con người bạn, bạn phải buông bỏ mọi thứ ngay một lúc vì để càng lâu sẽ càng khó khăn hơn.

Để sống theo định luật này, bạn phải hiểu các nguyên lý của nó.

Trước hết, bạn phải nhận thức được rằng mọi thứ bên trong bạn đang cần được giải thoát.

Sau đó, bạn phải nhận thức được rằng, bạn chính là cái chủ thể đangnhận biết những thứ đang biểu lộ bên trong bạn - bạn hoàn toàn không phải là những gì mà bạn đang trải nghiệm bên trong.

Bạn đang là người nhận biết, nhưng người nhận biết là ai?

Vị trí của bạn là vị trí nhận thức có định tâm, là "chỗ ngồi" của nhân chứng, chỗ ngồi của cái Tôi.

Đó là nơi duy nhất mà bạn có thể buông bỏ.

Ví dụ bạn nhận biết có gì đó đang bị công kích trong tim bạn.

Nếu bạn thả lông và ở nguyên vị trí của nhận thức, thì ngay sau đó cảm giác mà bạn đang có sẽ thoát ra.

Nếu bạn không buông bỏ mà thay vào đó lại bị cuốn theo những cảm xúc và ý nghĩ rối bời nói trên, bạn sẽ nhìn thấy một chuỗi các sự kiện diễn ra nhanh chóng đến nỗi bạn sẽ không nhận biết được cái gì đã công kích bạn.

Nếu bạn không buông bỏ, bạn sẽ nhận thấy rằng năng lượng bị kích hoạt trong tim bạn sẽ hoạt động giống như một thỏi nam châm.

Đó là một lực có sức hấp dẫn phi thường sẽ thu hút hoàn toàn tâm thức của bạn vào nó.

Ngay sau đó bạn tỉnh thức trở lại, nhận ra là bạn bị mất hút.

Bạn đã không duy trì được góc độ nhận thức mà bạn đã có ban đầu khi năng lượng vừa bị kích hoạt.

Bạn đã rời khỏi vị trí nhận thức khách quan ban đầu khi nhìn thấy trái tim bắt đầu phản ứng.

Bạn đã tham gia vào các dòng năng lượng đang di chuyển từ trái tim.

Sau đó tâm thức bạn quay trở lại và nhận ra rằng bạn đã bị cuốn đi.

Tâm thức bạn lại quay trở lại lần tiếp theo và cũng nhận ra rằng bạn đã hoàn toàn mất hút trong những dòng năng lượng bên trong của chính mình.

Và rồi, bạn hối tiếc, mong rằng bạn đã không nói hay làm điều gì sai.

Bạn sẽ nhìn vào đồng hồ.

Năm phút đã trôi qua, hoặc một tiếng, hoặc thậm chí là một năm.

Bạn có thể đã đánh mất sự tỉnh thức của mình trong rất nhiều khoảnh khắc trong suốt thời gian khá dài đó.

Bạn đã bị cuốn đi đâu?

Bạn đã quay trở lại bằng cách nào?

Chúng ta sẽ lý giải những thắc mắc này một cách ngắn gọn, nhưng điều quan trọng là khi bạn quan sát một cách tỉnh thức, bạn sẽ không bị cuốn đi đâu cả.

Bạn sẽ an vị tại vị trí của sự nhận thức có định tâm và quan sát thấy mọi thứ bên trong bạn khi chúng bị công kích.

Chỉ cần bạn luôn ở vị thể quan sát, bạn sẽ không bị lạc mất bên trong chính mình.

Quan trọng là phải hiểu rằng nếu bạn không buông bỏ ngay lập tức, những dòng chuyển động gây nhiễu loạn của năng lượng bị kích hoạt sẽ thu hút sự tập trung của tâm thức vào.

Khi tâm thức chìm đắm trong mớ hỗn loạn đó, bạn sẽ đánh mất vị trí quan sát sáng suốt của bản thân.

Điều này xảy ra ngoài tầm kiểm soát.

Bạn không có cảm giác mình đã di chuyển, giống như khi tâm thức bạn rời khỏi phòng nếu bạn chìm đắm vào một cuốn sáchhoặc một chương trình truyền hình.

Đơn giản là bạn lạc khỏi vị trí an định của tâm thức, nơi mà bạn có nhận thức khách quan về môi trường xung quanh.

Tâm thức của bạn bị cuốn ra khỏi vị trí định tâm - nơi mà bạn có thể quan sát nhiều nguồn năng lượng khác nhau xung quanh bạn.

Vì không còn ở vị trí định tâm, tâm thức của bạn bị mất hút vào chỉ một dòng năng lượng duy nhất trong số đó mà thôi.

Tình trạng rời khỏi vị trí quan sát của bản thân nói chung không phải là một hành động có chủ đích.

Sự dịch chuyển đó được tạo ra bởi các định luật hấp dẫn.

Tâm thức bạn luôn bị thu hút về phía khách thể nào gây xao lãng nó nhất: ngón chân bị sưng u lên, tiếng ồn định tại, hay một tiếng lòng đang thổn thức.

Điều này đúng với lực hấp dẫn bên ngoài lẫn bên trong.

Tâm thức bạn sẽ di chuyển đến nơi phân tán sự tập trung chú ý của nó nhiều nhất.

Đó là những gì chúng ta muốn nói khi thốt lên: " m thanh to đến nỗi nó khiến tôi buộc phải chú ý". m thanh này đã lôi kéo tâm thức của bạn về phía nó.

Khi một khối tắc nghẽn bên trong bạn bị kích hoạt, một lực hấp dẫn tương tự như trên diễn ra, và tâm thức của bạn bị hút vào khối tắc nghẽn gây phiền não đó.

Nơi đó trở thành vị trí quan sát mới của tâm thức bạn.

Sau khi cảm giác bất ổn lắng dịu và bạn được giải phóng khỏi khối tắc nghẽn, bạn sẽ tự nhiên trôi về lại vị trí nhận thức cao ban đầu.

Đó là nơi bạn an vị khi không bị phân tâm bởi những nhiễu loạn, rối rắm.

Việc duy trì chính mình tại vị trí cao này rất quan trọng, nhưng quan trọng không kém là việc bạn luôn nhận biết những gì xảy ra khi có những xáo trộn khiến bạn phân tâm - vị thế của tâm thức sẽ rơi xuống nơi mà sự xáo trộn xảy ra, và bạn sẽ thấy toàn bộ thế giới khác đi, Chúng ta hãy từng bước phân tích "cú rơi" này.

"Cú rơi" bắt đầu khi bạn bị lôi kéo xuống chỗ có năng lượng bị nhiễu loạn.

Kết quả là bạn ở tại nơi mà bạn vốn không thuộc về.

Nơi mà bạn hoàn toàn không mong muốn đặt tâm thức của mình đó.

Nhưng tâm thức của bạn đã bị kéo xuống đó.

Giờ đây, khi bạn nhìn ra ngoài qua lăng kính của năng lượng bị nhiễu loạn, mọi thứ đều bị bóp méo bởi làn sương mù của sự hỗn loạn trong bạn.

Những thứ từng trông rất xinh đẹp giờ trở nên xấu xí.

Những điều bạn thích giờ trông u ám và khiến bạn thất vọng, chán nản.

Nhưng thật ra không có gì thực sự thay đổi.

Chỉ là do bạn đang nhìn cuộc sống từ vị trí của sự hỗn loạn đó mà thôi.Sau mỗi một lần thay đổi trong nhận thức của bạn như thế, bạn hãy càng ý thức hơn là mình nên buông bỏ, giải phóng bản thân.

Ngay khi bắt đầu nhận thấy mình trở nên không thích những người mà bạn đã từng thích, ngay khi bạn bắt đầu thấy cuộc sống trở nên khác trước, ngay vào lúc bạn nhìn nhận mọi thứ trở nên tiêu cực hơn bạn hãy buông bỏ.

Đáng lẽ bạn nên buông bỏ từ trước, nhưng bạn đã không làm vậy.

Càng để lâu thì càng trở nên khó khăn hơn.

Lẽ ra ngay từ "củ rơi" đầu, bạn đã có thể hít vào một hơi và buông xả hết.

Bây giờ bạn hãy chủ động đưa tâm thức trở về ngay vị thế cao ban đầu, thay vì phải trải qua toàn bộ chu trình theo định luật hấp dẫn nói trên.

Chu trình này là khoảng thời gian tính từ lúc bạn rời khỏi vị trí tương đối sáng suốt ban đầu cho đến khi bạn trở về đó.

Khoảng thời gian này dài hay ngắn được xác định bởi độ sâu của khối tắc nghẽn năng lượng đã gây ra sự nhiễu loạn ban đầu.

Ngay khi bị kích hoạt, khổi tắc nghẽn năng lượng này sẽ đi theo dòng chảy mạnh mẽ của nó.

Nếu bạn không buông nó ra, bạn sẽ bị nó hút vào.

Bạn sẽ không còn được tự do; bạn bị "nhốt" lại.

Một khi bạn rời khỏi vị trí tương đối sáng suốt ban đầu, là bạn đã ở dưới "quyền sinh sát" của năng lượng bị nhiễu loạn.

Nếu khối tắc nghẽn đó bị kích thích bởi một tình huống tiếp diễn liên tục, bạn có thể phải ở lại vị trí thấp đó trong một thời gian dài.

Nếu đó chỉ là một sự kiện lướt qua, và năng lượng được khổi tắc nghẽn giải phóng ra tiêu tán ngay lập tức thì bạn sẽ nhận thấy mình được nhanh chóng trôi ngược trở về vị trí cao ban đầu.

Điều cốt yếu là chu trình này không nằm trong tầm kiểm soát của bạn.

Bạn đã mất kiểm soát.

Đó là sự phân tích chi tiết về "cú rơi".

Khi bạn ở trong trạng thái bị nhiễu loạn, bạn sẽ có xu hướng hành động ngay, tìm cách để mọi thứ theo như mình muốn.

Bạn thường không quá tỉnh táo để nhìn nhận điều gì thật sự đang xảy ra, bạn chỉ muốn sự nhiễu loạn này ngừng lại.

Vì vậy bạn cảm thấy có lẽ phải dùng đến bản năng sinh tồn của mình.

Có thể bạn cảm thấy bạn phải làm điều gì đó thật quyết liệt.

Có thể bạn sẽ phải ly hôn, đổi chỗ ở hoặc từ bỏ công việc hiện tại.

Tâm trí bắt đầu lải nhải tất cả mọi thứ bởi vì nó không thích khoảng thời gian này, và nó muốn thoát ra bằng mọi cách.

Nhưng vì bạn đã rơi xuống điểm đó, nên phản ứng tiếp theo của bạn là làm những gì mà bạn cho là tối ưu.

Hãy hình dung khi bạn đang bị lạc trong năng lượng nhiễu loạn, bạn chỉ còn cách làm theo một hay nhiều trong những điều mà tâm trí mách bảo.

Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu bạn thực sự bỏ công việc đang làm, hoặc điều gì xảy ra nếu bạn quyết định:"Mình đã kìm nén đủ lâu rồi.

Mình phải nói cho anh ta một trận."

Bạn không biết hành động này sẽ đưa bạn đến đâu.

Nếu sự xáo trộn đó chỉ diễn ra bên trong bạn thì đã đành.

Nhưng một khi bạn cho phép nó bộc lộ ra, một khi bạn để cho năng lượng đó thúc đẩy bạn "ra tay" hành động, thì bạn đã để vị trí của mình hạ thấp xuống thêm một bậc.

Bây giờ thì gần như không thể buông bỏ.

Nếu bạn đã lỡ quát ai đó, nếu bạn đã thiếu kiềm chế nói cho ai đó biết bạn nghĩ gì về họ trong trạng thái không tỉnh táo này, tức là bạn đã kéo tình cảm và suy nghĩ của người đó vào vùng bị nhiễu loạn bên trong bạn.

Giờ thì cả hai bản ngã, của bạn và người kia, đều bị vướng mắc.

Một khi bạn đã bộc phát những năng lượng này ra ngoài, bạn sẽ muốn biện hộ cho những hành động của mình và làm cho chúng nghe có vẻ hợp lý.

Tuy nhiên người kia sẽ không bao giờ đồng ý với bạn.

Nếu cứ như thế, càng lúc sẽ càng có thêm nhiều năng lượng nhiễu loạn mới tiếp tục nhấn bạn xuống sâu hơn.

Trước tiên, bạn rơi vào bóng tối, và sau đó bạn bộc phát bóng tối đó ra bên ngoài.

Khi làm điều này, bạn thật sự đang lấy năng lượng ra từ khối tắc nghẽn và "chuyền" nó ra bên ngoài.

Khi bạn vứt bỏ những chất thải năng lượng này ra thế giới bên ngoài, nó giống như việc bạn sơn quét lên thế giới bằng những hình vẽ rồi mù của chính bạn.

Bạn càng xả ra môi trường những năng lượng loại này, thì chúng sẽ quay trở về chính bạn mà thôi.

Bạn sẽ bị bủa vây bởi những người tương tác với bạn theo đúng cách mà bạn đã làm với họ.

Đây cũng là một dạng khác của "ô nhiễm môi trường", và nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn.

Đó là cách vận hành của những chu trình tiêu cực.

Bạn chỉ cần lấy ra một mảnh nhỏ từ bên trong bạn, thật ra đó là năng lượng nhiễu loạn bén rễ sâu từ quá khứ của bạn, và câý nó vào trái tim của những người xung quanh.

Một lúc nào đó nó sẽ trở về với chính bạn.

Bất cứ điều gì bạn "quẳng" ra ngoài đều dội ngược trở về.

Hãy tưởng tượng nếu bạn có chuyện buồn bực và xả hết những năng lượng nhiễu loạn đó cho người khác.

Đây là cách mà con người phá hỏng các mối quan hệ và hủy hoại cuộc sống của chính họ.

Bạn có thể bị rơi xuống sâu đến đâu?

Bạn càng trở nên yếu đi thì càng tạo cơ hội cho những khối tắc nghẽn lần lượt tấn công bạn, hết lần này đến lần khác.

Bạn có thể rơi mãi cho đến khi cuộc sống của bạn là một mớ hỗn độn hoàn toàn.

Bạn có thể rơi đến điểm mà bạn hoàn toàn mất kiểm soát và đánh mất khả năng định tâm của mình.

Ở trạng thái này, vị trí nhận thức ban đầu của bạn có lẽ đã trôi dạt đi xa, trong khi bạn không còn có thể định vị được nó nữa.

Bạn đã bị mất hút.

Giờ đây, bạn còn nghi ngờgì nữa không, rằng chỉ cần một khối tắc nghẽn bé xíu tấn công vào trái tim bạn cũng có thể gây ra một cú rơi kéo dài suốt cả đời người?

Hoàn toàn có thể Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những gì bạn cần làm để tránh sự việc trên xảy ra là buông bỏ ngay từ đầu?

Nếu bạn đã làm thể hẳn bạn sẽ đi lên chứ không phải rơi xuống.

Đây là quy tắc vận hành.

Thực sự là điều tốt khi một khối tắc nghẽn bị tấn công.

Đó là thời điểm tốt để bạn mở rộng cánh cửa nội tâm và giải phóng những năng lượng bị tắc nghẽn.

Nếu bạn thả lỏng, và cho phép quá trình thanh lọc xảy ra bên trong bạn thì những năng lượng bị tắc nghẽn này sẽ được giải phóng.

Khi nó được phóng thích và dâng trào lên, nó sẽ trở nên thuần khiết và hòa nhập trở lại vào trung tâm tâm thức của bạn.

Năng lượng thuần khiết này sẽ khiến bạn mạnh lên thay vì yếu đi.

Bạn từ từ dịch chuyển lên vị trí tâm thức ngày càng cao hơn, và bạn đã nhận ra được bí mật của sự thăng hoa.

Bí mật đó là không bao giờ nhìn xuống luôn luôn nhìn lên.

Bất kể điều gì xảy ra phía bên dưới bạn, chỉ cần bạn hướng mắt lên trên và thư giãn trái tim mình.

Bạn không cần phải rời khỏi vị trí của Bản thân để đối phó với bóng tối.

Bóng tối sẽ tự thanh lọc chính nó nếu bạn cho phép.

Việc tham gia vào bóng tối sẽ không giúp xua tan bóng tối mà còn nuôi dưỡng nó.

Thậm chí không nên hướng tâm trí về phía nó.

Chẳng sao cả nếu bạn nhận thấy đang có những năng lượng nhiễu loạn bên trong bạn.

Đừng bao giờ nghĩ rằng bạn không còn bất cứ khối tắc nghẽn nào bên trong cần giải phóng.

Chỉ cần ngồi tại vị trí nhận biết của tâm thức và không bao giờ rời đi.

Bất chấp những gì đang diễn ra bên dưới vị trí đó, bạn chỉ cần mở rộng cửa trái tim và để chúng thoát ra ngoài.

Trái tim bạn sẽ trở nên thuần khiết, và bạn sẽ không bao giờ phải biết đến cú rơi nào nữa.

Nếu bạn có ngã trên đường đi, hãy đứng dậy và quên nó đi.

Vận dụng bài học trên để tăng cường quyết tâm của bạn.

Hãy buông bỏ ngay sau đó.

Không phải dùng đến lý lẽ, không cần đổ lỗi cho bất cứ ai và cũng không cần tìm nguyên nhân tại sao.

Đừng làm gì cả.

Chỉ cần buông bỏ nó ngay lập tức và thả lỏng cho năng lượng trở lại vị trí định tâm cao nhất mà tâm thức bạn có thể đạt được.

Nếu bạn có cảm giác xấu hổ, hãy thả lỏng cho nó đi.

Nếu bạn thấy xuất hiện nỗi sợ hãi, hãy để cho nó đi qua.

Tất cả những cảm xúc này là tàn dư của năng lượng bị kìm giữ trong bạn, và giờ nó đang được thanh lọc.

Hãy buông bỏ ngay khi bạn nhận thức được là trước đâybạn đã không làm thể.

Đừng lãng phí thêm thời gian, hãy sử dụng toàn bộ năng lượng bạn có để đi lên.

Con người là một chủ thể cao quý được phú cho tiềm năng to lớn để khám phá những điều còn vượt trên giới hạn bản thân mình.

Toàn bộ quá trình này rất thú vị, và bạn sẽ có những khoảng thời gian tốt đẹp và tồi tệ.

Tất cả mọi loại sự việc sẽ xảy ra.

Đó là thú vui của cuộc hành trình.

Vì vậy, hãy giữ cho mình đừng rơi.

Hãy buông bỏ.

Bất kể nó là cái gì, hãy buông bỏ.

Sự nhiễu loạn càng lớn thì phần thưởng cho hành động buông bỏ càng lớn, và ngược lại, cú rơi sẽ tệ hại hơn nếu bạn không chịu buông bỏ.

Điều này khá rạch ròi - như đen và trắng.

Bạn chỉ được chọn một - buông bỏ hoặc không.

Thực sự không có trạng thái ở giữa.

Thế nên hãy để cho tất cả những khối tắc nghẽn và nhiễu loạn trở thành nhiên liệu cho cuộc hành trình.

Những cái đang dìm bạn xuống có thể trở thành một lực mạnh mẽ nâng bạn lên.

Bạn chỉ cần phải sẵn sàng để đi lên, để thăng hoa.
 
Cởi Trói Linh Hồn
Chương 9 : VỨT BỎ CÁI GAI BÊN TRONG


Hành trình tâm linh là một quá trình biến đổi liên tục.

Để không ngừng phát triển, bạn phải từ bỏ bản năng kháng cự với sự thay đổi bên trong mình, và học cách luôn sẵn sàng chấp nhận thay đổi bất kỳ lúc nào.

Một trong những lĩnh vực quan trọng luôn đòi hỏi sự thay đổi là cách chúng ta giải quyết những vấn đề cá nhân.

Thông thường thì chúng ta tìm cách xử lý những vấn đề nội tại bằng cách tự vệ.

Sự thay đổi thật sự bắt đầu khi bạn sẵn sàng đón nhận những vấn đề của mình như những nhân tố của sự phát triển.

Để hiểu cách vận hành của quá trình biến đổi này, chúng ta hãy cùng xem xét tình huống sau đây.

Hãy tưởng tượng rằng bạn bị một cái gai đâm xuyên vào cánh tay và tác động mạnh vào một trong những dây thần kinh của bạn.

Khi bị cái gai đâm vào, bạn sẽ rất đau đớn.

Cảm giác quá đau khiến cho cái gai trở thành một vấn đề nghiêm trọng với bạn.

Thật khó ngủ vì bạn sợ khi ngủ say bạn có thể lẫn người qua đè lên cái gai.

Bạn phải luôn cảnh giác khi đứng gần mọi người vì họ có thể chạm vào chỗ đau.

Nó khiến cuộc sống thường nhật của bạn trở nên rất khó khăn.

Thậm chí bạn phải từ bỏ sở thích đi dạo trong rừng vì sợ không may cái gai sẽ và phải các cành cây.

Cái gai này trở nên cội nguồn của sự xáo trộn liên tục, và để giải quyết vấn đề này bạn chỉ có hai lựa chọn.Lựa chọn đầu tiên là xem xét lại tình hình và quyết định không để cho bất cứ vật gì chạm vào nó vì như thế sẽ rất phiền hà.

Lựa chọn thứ hai là quyết định lấy cái gai ra vì cũng thật rắc rối khi mọi vật chạm vào.

Dù tin hay không thì quyết định lựa chọn nào của bạn cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống từ nay về sau của bạn.

Đây là một trong những quyết định cấu trúc cốt lõi đặt nền móng cho tương lai của bạn.

Chúng ta hãy bắt đầu với lựa chọn đầu tiên và khám phá xem nó ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống của bạn.

Nếu bạn quyết định bằng mọi cách ngăn không cho mọi vật chạm vào cái gai thì bạn sẽ phải làm việc này trong suốt cuộc đời.

Nếu bạn muốn đi dạo trong rừng, bạn phải chặt bớt các nhánh cây trên đường đi để đảm bảo bạn không và phải chúng.

Còn nữa, vì bạn thường hay lăn trên giường lúc ngủ nên bạn cũng sẽ phải tìm giải pháp cho rắc rối này.

Có lẽ bạn sẽ thiết kế một dụng cụ hoạt động như một thiết bị bảo vệ.

Nếu bạn thực sự dành rất nhiều tâm sức vào những giải pháp này và chúng có vẻ ổn, bạn sẽ nghĩ rằng bạn đã giải quyết được vấn đề.

Bạn sẽ nói rằng: "Giờ thì mình có thể yên tâm ngủ ngon rồi.

Ồ, mình vừa nảy ra ý này.

Mình sẽ lên sóng truyền hình để công bố sáng chế.

Bất cứ ai có vấn đề về cái gai có thể sử dụng thiết bị bảo vệ của mình và thậm chí mình còn được trả tiền bản quyền nữa ấy chứ".

Và từ lúc đó trở đi, bạn xây dựng toàn bộ cuộc sống xoay quanh giải pháp về cái gai và bạn tự hào về nó.

Bạn vạt bớt các nhánh cây trong rừng và đeo thiết bị bảo vệ khi ngủ vào ban đêm.

Nhưng bây giờ bạn gặp phải một vấn đề khác - bạn đang yêu.

Đây là một trở ngại vì trong hoàn cảnh của bạn, chỉ một cái ôm thôi cũng đã là khó.

Không ai có thể chạm vào bạn vì có thể đụng đến cái gai.

Thế là bạn lại thiết kế một loại dụng cụ khác cho phép được gần gũi với mọi người mà không sợ chạm phải cái gai.

Cuối cùng bạn quyết định muốn được linh hoạt hoàn toàn mà không phải lo lắng về cái gai nữa.

Do đó bạn chế tạo một thiết bị toàn thời gian mà không cần phải tháo ra vào ban đêm hay phải chuyển sang chế độ cho phép ôm hay thực hiện một vài hoạt động hằng ngày khác.

Nhưng nó khá nặng.

Vì thế bạn gắn thêm bánh xe cho nó, điều khiển nó bằng thủy lực học và cài đặt các bộ cảm biến chống va đập.

Quả là một thiết bị khá ấn tượng.

Tất nhiên là bạn phải thay đổi các cửa ra vào trong nhà để bộ máy bảo vệ khá cồng kềnh này có thể đi qua.

Nhưng ít nhất bây giờ bạn đã có thể sống cuộc sống của bạn.

Bạn có thể đi làm, ngủ và gần gũi với mọi người.

Vìvậy, bạn thông báo với mọi người: "Tôi đã giải quyết được vấn đề của mình.

Bây giờ tôi đã là một người tự do.

Tôi có thể đi bất cứ đâu tôi muốn.

Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Cái gai này đã từng điều khiển cuộc sống của tôi.

Bây giờ thì nó không thể điều khiển bất cứ cái gì của tôi nữa".

Sự thật là, cái gai vẫn đang điều khiển toàn bộ cuộc sống của bạn.

Nó ảnh hưởng đến tất cả các quyết định của bạn - bạn muốn đi đến đâu, bạn có cảm thấy thoải mái khi gặp ai đó hay không và người nào đó có cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc với bạn không.

Nó quyết định chọn lựa của bạn về nơi làm việc, ngôi nhà để ở và cả loại giường nào bạn có thể ngủ vào ban đêm.

Sau khi mọi thứ đã được xem xét, cái gai thực sự là đang điều khiển mọi khía cạnh trong cuộc sống của bạn.

Khi bạn chọn lựa một cuộc sống mà bạn chỉ lo bảo vệ bản thân khỏi những rắc rối của chính mình thì hóa ra cuộc sống của bạn sẽ trở thành sự phản ánh chính xác những rắc rối đó mà thôi.

Bạn không giải quyết được gì cả.

Nếu bạn không giải quyết nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, mà thay vào đó chỉ là nỗ lực bảo vệ bản thân khỏi vấn đề đó, thì cuối cùng nó vẫn còn đó, điều khiển cuộc sống của bạn.

Kết quả là bạn luôn bị gắn chặt về mặt tâm lý vào vấn đề đó đến nỗi bạn "chỉ thấy cây cối mà không thấy được toàn bộ khu rừng".

Bạn cảm thấy rằng bạn đã "vô hiệu hóa" những khó khăn mà vấn đề gây ra, bạn đã xử lý được nó.

Nhưng thật sự vấn đề không được giải quyết.

Tất cả những gì bạn đã làm là dành trọn cuộc đời mình để tránh nó.

Để rồi giờ đây nó vẫn ở đó, vẫn là trung tâm vũ trụ của bạn.

Vấn đề vẫn còn nguyên đó!

Tương tự như cái gai đối với toàn bộ cuộc sống của bạn, chúng ta sẽ xem xét sự cô đơn như một ví dụ.

Giả sử bạn đang phải trải qua một nỗi cô đơn, trống trải nội tâm sâu sắc.

Nó nghiêm trọng đến nỗi bạn thấy khó ngủ vào ban đêm, và bạn trở nên rất nhạy cảm trong cuộc sống hằng ngày.

Bạn thường có cảm giác đau buốt trong tim và đây chính là vấn đề gây rắc rối lớn cho bạn.

Bạn không thể dành hết tâm sức vào công việc, và thường gặp rắc rối với những mối tương tác hằng ngày.

Ngoài ra, khi bạn cực kỳ cô đơn, bạn thường rất khó khăn để gần gũi với mọi người.

Bạn thấy đó, nỗi cô đơn cũng giống như cái gai vậy.

Khi bạn bị gai đâm, nó gây đau và gây xáo trộn trong mọi khía cạnh cuộc sống của bạn.

Còn với trái tim con người, khi nó gặp vấn đề thì nỗi đau có thể ví như bị nhiều cái gai đâmcùng lúc.

Nỗi cô đơn thường sẽ kéo theo cảm giác thiếu tự tin trong giao tiếp, ngoại hình và năng lực tinh thần.

Chúng ta vẫn đang đi loanh quanh chưa tìm ra giải pháp xử lý những cái gai này - chúng đang đâm thẳng vào phần nhạy cảm nhất trong trái tim chúng ta.

Bất kỳ lúc nào, trái tim đang bị thương này cũng có thể bị một cái gì đó chạm vào và gây đau buốt.

Với những cái gai nội tại này, bạn cũng có hai lựa chọn như với cái gai đâm vào tay bạn.

Rõ ràng rằng tốt hơn hết là bạn nên lấy cái gai đó ra.

Chẳng có lý do gì phải dành cả đời để bảo vệ cái gai để tránh cho nó không bị va chạm gây đau, trong khi bạn chỉ cần lấy nó ra.

Một khi cái gai được loại bỏ, bạn thực sự thoát khỏi nó.

Điều này cũng đúng với những cái gai bên trong bạn; chúng cũng có thể được gỡ bỏ.

Nhưng nếu bạn chọn giữ chúng lại mà không muốn bị chúng gây rắc rối thì bạn phải điều chỉnh cuộc sống của bạn để tránh những tình huống có thể khuấy động chúng lên.

Nếu bạn cô đơn chưa có người yêu, bạn phải tránh đi đến những nơi mà các cặp đôi thường lui tới.

Nếu bạn thiếu tự tin trong giao tiếp, bạn phải tránh tiếp xúc quá gần gũi với mọi người.

Tuy nhiên, nếu bạn làm thế, có nghĩa là bạn đang chọn giải pháp tương tự như đi chặt bỏ bớt các nhánh cây trong rừng.

Có nghĩa là bạn đang chọn cách cố gắng điều chỉnh cuộc sống của chính mình để "nhượng bộ" những cái gai.

Trong ví dụ cái gai đâm vào tay, đó là cái gai theo nghĩa đen đâm từ bên ngoài.

Còn đây là những cái gai nội tại.

Khi bạn cô đơn, bạn sẽ thường suy nghĩ xem mình cần làm những gì để đối phó với nỗi cô đơn.

Bạn tự hỏi xem mình có thể nói hay làm điều gì để không cảm thấy cô đơn.

Hãy lưu ý rằng, câu hỏi trên của bạn không hàm ý muốn giải quyết nỗi cô đơn; câu hỏi trên chỉ cho thấy rằng bạn đang thắc mắc về cách bảo vệ bạn để tránh cảm nhận về nó.

Do đó, trả lời cho câu hỏi này chỉ là cách tránh các tình huống nguy cơ, hoặc bằng cách sử dụng con người, địa điểm và đồ vật như những tấm khiên bảo vệ.

Kết quả là bạn cũng sẽ giống như người bị gai đâm vào tay.

Tình trạng cô đơn sẽ điều khiển toàn bộ cuộc sống của bạn.

Bạn sẽ tìm kiếm một người bạn đời có khả năng khiến bạn cảm thấy đỡ cô đơn hơn, và bạn nghĩ đó là cách hiển nhiên mà những người cô đơn vẫn thường làm.

Nhưng thực ra cách này cũng giống như người bị gai đâm vào tay tìm cách tránh va chạm để không bị đau thay vì nhổ bỏ cái gai đi.

Bằng cách này, bạn không loại bỏ gốc rễ của tình trạng cô đơn.

Bạn chỉ có gắng bảo vệ chính mình khỏi cảm giác về nó.

Nếu chẳng may một người thân qua đời hay rời bỏ bạn, nỗi cô đơn sẽbị khuấy động trở lại trong bạn.

Vấn đề sẽ trở lại ngay khi tình huống bên ngoài không thể bảo vệ bạn khỏi những gì đang diễn ra bên trong.

Nếu bạn không gỡ bỏ cái gai thì cuối cùng bạn sẽ phải hứng chịu mọi thứ - cả cái gai và mọi hậu quả kéo theo do bạn chỉ loanh quanh tìm cách tránh né cảm giác đau chứ không nỗ lực dứt bỏ nó.

Nếu bạn may mắn tìm thấy ai đó luôn ở bên khiến bạn không còn cảm giác cô đơn thì rồi bạn sẽ bắt đầu lo lắng làm thế nào để giữ người đó luôn bên mình.

Đây cũng chỉ là cách dàn xếp vấn đề bằng cách né tránh.

Hành động này cũng tương tự như việc dùng thiết bị để bảo vệ cái gai; cùng lúc bạn phải điều chỉnh cuộc sống của mình cho phù hợp.

Ngay khi bạn cho phép vấn đề cốt lõi ở lại, nó sẽ "bành trướng" thành nhiều vấn đề khác.

Bạn đã không nhận ra rằng bạn chỉ cần loại bỏ nó.

Thay vào đó, bạn chỉ thấy được giải pháp duy nhất là cố gắng tránh để không có cảm nhận về nó.

Vì vậy, bạn không có cách nào khác ngoại trừ việc hướng ra bên ngoài và thu xếp mọi thứ để không ảnh hưởng đến nó.

Bạn phải lo điều chỉnh cách ăn mặc và cách nói chuyện.

Bạn phải luôn quan tâm xem người khác nghĩ về bạn bởi vì nó có thể giúp xoa dịu cảm giác cô đơn và nhu cầu được yêu thương của bạn.

Nếu bạn cảm thấy rung động trước ai đó và điều này giúp giảm đi cảm giác cô đơn trong bạn, ngay lập tức bạn muốn mình có đủ can đảm để nói: "Anh có thể làm gì để mang đến niềm vui cho em?

Anh có thể làm bất cứ điều gì em cần.

Anh không còn muốn sống thêm một giây phút cô đơn nào nữa".

Giờ đây tâm trí bạn luôn bận bịu với những lo lắng về mối quan hệ này.

Nó đem đến cảm giác căng thẳng và bất an, thậm chí có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ về đêm của bạn.

Tuy vậy, sự thật là cảm giác bất an mà bạn đang trải qua không phải là cảm giác cô đơn.

Đó là những suy nghĩ liên miên không dứt như: "Mình nói có gì sai nhỉ?

Cô ấy thực ra có thích mình không, hay mình chỉ đang đánh lừa bản thân?".

Vấn đề gốc rễ thật sự đang bị chôn giấu bên dưới tất cả những vấn đề mà chúng ta chỉ nhìn thấy một cách hời hợt trên đây - vì vậy tất cả những giải pháp đưa ra đều chỉ có tác dụng tránh né vấn đề gốc rễ.

Sự tránh né khiển cho vấn đề càng trở nên phức tạp.

Kết quả là mọi người đều sử dụng các mối quan hệ để che giấu những cái gai sâu kín trong lòng.

Vì vậy, khi bạn quan tâm đến người khác, bạn thường nghĩ rằng mình cần phải điều chỉnh hành vi của mình để tránh động đến những điểm mềm yếu của nhau.

Đây là cách mọi người thường làm.

Họ để cho nỗi sợ về những cái gai nội tại điều khiển hành vi của họ.

Và như vậy có nghĩa là họ hạn chế cuộc sốngcủa chính mình giống như người bị gai đâm vào tay chung sống với cái gai đó.

Nhìn nhận lại vấn đề, nếu có điều gì đó gây phiền nhiễu bên trong bạn, bạn sẽ phải đưa ra một lựa chọn.

Bạn có thể chọn cách xoa dịu phiền nhiễu đó bằng cách hướng ra thế giới bên ngoài để cố gắng tránh cảm nhận về nó, hoặc bạn chỉ cần loại bỏ cái gai và từ đó cuộc sống của bạn không còn phải lòng vòng xoay quanh nó nữa.

Đừng nghi ngờ gì về khả năng loại bỏ nguyên nhân gốc rễ của sự xáo trộn bên trong bạn.

Bạn hoàn toàn có thể.

Bạn có thể nhìn sâu vào chính bản thân mình, tận thâm tâm bên trong con người bạn, và quyết định rằng bạn không muốn phần yếu đuối nhất của bạn điều khiển cuộc sống của bạn.

Bạn muốn thoát khỏi tình trạng này.

Bạn muốn nói chuyện với ai đó vì bạn nhận thấy họ thú vị chứ không phải vì bạn cô đơn.

Bạn muốn xây dựng mối quan hệ với ai đó vì bạn thực sự thích họ chứ không phải bạn cần họ thích bạn.

Bạn muốn yêu vì bạn thực sự yêu chứ không phải bạn cần tránh những vấn đề bên trong bạn.

Bạn có thể giải phóng chính mình bằng cách nào?

Theo nghĩa sâu xa nhất, bạn giải phóng chính mình bằng cách tìm kiếm chính mình.

Bạn không phải là nỗi đau mà bạn cảm nhận, cũng không phải là cái chủ thể đổi khi bị căng thẳng quá mức.

Những xáo trộn này đều không liên quan đến bạn.

Bạn là người nhận biết những xáo trộn này.

Bởi vì tâm thức của bạn là phần riêng biệt và có thể nhận thức được những xáo trộn này nên bạn hoàn toàn có thể giải thoát chính mình.

Để giải thoát bản thân khỏi những cái gai bên trong, bạn chỉ cần ngừng "chơi" với chúng.

Bạn càng chạm vào chúng thì bạn càng kích thích chúng.

Bởi vì bạn luôn có xu hướng tìm cách làm điều gì đó để tránh cảm nhận chúng, cho nên chúng không có cơ hội để thể hiện mình một cách tự nhiên.

Nếu muốn, bạn có thể cho phép các rối loạn đó được biểu lộ ra, và để chúng đi luôn ra khỏi bạn.

Vì những cái gai bên trong bạn chỉ là những năng lượng bị tắc nghẽn từ trước nên chúng có thể được giải phóng.

Vấn đề là do từ trước đến giờ bạn hoàn toàn tránh những tình huống giúp chúng được giải thoát, hoặc bạn nhân danh bảo vệ chính mình để đè nén chúng bên trong.

Giả sử bạn đang ngồi xem ti vi ở nhà.

Bạn đang thưởng thức bộ phim cho đến khi hai nhân vật chính bắt đầu yêu nhau.

Đột nhiên bạn cảm thấy cô đơn, nhưng không có ai bên cạnh để quan tâm đến bạn.

Điều thú vị là cách đây năm phút bạn vẫn ổn.

Ví dụ này chỉ ra rằng có cái gai luôn nằm trong trái tim bạn; chỉ là nó không kích hoạt cho đến khi có cái gì đó chạm vào nó.

Bạn cảm thấy phản ứng này như một sự trống rỗng và sụt giảm cảmxúc trong tim.

Thật khó chịu!

Cảm giác yếu đuối chợt trào dâng trong bạn, và bạn bắt đầu nghĩ về những khoảng thời gian khác khi bạn bị bỏ mặc và về những người đã làm tổn thương bạn.

Năng lượng lưu giữ từ trước thoát ra khỏi trái tim và tạo thành những suy nghĩ.

Giờ đây, thay vì thưởng thức bộ phim, bạn lại ngồi một mình và bị bủa vây trong làn sóng của suy nghĩ và cảm xúc.

Bạn có thể làm gì để giải quyết vấn đề này ngoài việc ăn một cái gì đó, gọi điện thoại cho ai đó, hoặc làm một việc gì đó khác để khiến nó lắng dịu xuống?

Điều mà bạn có thể làm là nhận biết điều mà bạn đã nhận biết.

Bạn có thể nhận biết rằng tâm thức của bạn đang xem ti vi, và bây giờ nó đang xem bộ phim tâm lý tình cảm bên trong bạn.

Người đang xem mọi thứ là bạn, chủ thể.

Cái mà bạn đang xem là khách thể.

Cảm giác trống rỗng là một khách thể; đó là cái bạn cảm nhận.

Nhưng ai đang cảm thấy nó?

"Lối ra" của bạn đơn giản là nhận biết người nào đang nhận biết.

Thể thôi!

Nó ít phức tạp hơn nhiều so với thiết bị bảo vệ bao gồm các ổ bi, bánh xe và thủy lực học.

Tất cả những gì bạn phải làm là nhận biết ai là người cảm thấy cô đơn.

Người nhận biết là người đã tự do.

Nếu bạn muốn thoát khỏi những năng lượng bị lưu giữ bên trong, bạn phải cho phép chúng thoát khỏi bạn thay vì "giấu" chúng trong lòng.

Từ bé đến nay, bạn đã lưu giữ bên trong rất nhiều năng lượng.

Hãy tỉnh thức và nhận ra rằng bạn đang ở trong đó và cùng ở trong đó với bạn có một người nhạy cảm.

Chỉ cần quan sát cái phần nhạy cảm đó của bạn đang cảm nhận sự rối loạn.

Nhìn nó đang cảm thấy ganh tỵ, thèm muốn và sợ hãi.

Những cảm giác này chỉ là một phần trong bản chất của một con người.

Nếu chú ý, bạn sẽ nhận ra rằng những cảm nhận đó không phải là bạn, chúng chỉ là cái gì đó mà bạn đang cảm nhận và trải nghiệm.

Bạn là người cư ngụ trong đó và nhận thức về tất cả những điều này.

Nếu bạn duy trì được trạng thái định tâm này của mình, bạn có thể học được cách hiểu rõ giá trị và trân trọng ngay cả những trải nghiệm khó khăn.Ví dụ, một số bài thơ và bản nhạc hay nhất đến từ những người mà vào thời điểm đó họ đang ở trong tình trạng rối loạn cảm xúc.

Nghệ thuật vĩ đại xuất phát từ cõi lòng sâu thẳm của con người.

Bạn có thể trải nghiệm những trạng thái rất con người này mà không bị lạc lối trong đó cũng như không kháng cự lại chúng.

Bạn có thể nhận biết rằng bạn đang nhận biết và chỉ quan sát xem việc nếm trải nỗi cô đơn ảnh hưởng như thế nào đến bạn.

Tư thế ngồi của bạn có thay đổi không?

Bạn hít thở chậm hơn hay nhanh hơn?

Điều gì tiếp diễn khi nỗi cô đơn được tạo cho một không gian vừa đủ nó cần để thoát ra khỏi bạn?

Hãy là một nhà thám hiểm.

Quan sát nó, và để nó đi luôn ra khỏi bạn.

Nếu bạn không chìm đắm trong nỗi cô đơn thì trải nghiệm này sẽ sớm qua đi và một trải nghiệm khác sẽ xuất hiện.

Chỉ cần thưởng thức tất cả.

Nếu bạn có thể làm điều này, bạn sẽ có được tự do, và một thế giới của năng lượng thuần khiết sẽ mở ra bên trong bạn.

Càng an vị trong Bản thân lâu bao nhiêu thì bạn càng cảm nhận được một năng lượng mà bạn chưa từng trải nghiệm trước đây.

Nó xuất hiện từ phía sau bạn chứ không phải từ phía trước - nơi bạn vẫn thường trải nghiệm những suy nghĩ và cảm xúc.

Khi bạn không còn bị cuốn hút vào bộ phim cảm xúc của chính mình, mà thay vào đó là thoải mái an tọa sâu trong vị trí của nhận thức, bạn sẽ bắt đầu cảm nhận dòng chảy năng lượng nói trên đến từ sâu bên trong.

Dòng chảy này được gọi là Shakti (Quyền năng).

Dòng chảy này được gọi là Spirit (Thần khí).

Đây là những gì bạn bắt đầu trải nghiệm nếu bạn "dạo chơi" với Bản thân thay vì lang thang vô định với các xáo trộn nội tâm.

Bạn không cần phải thoát khỏi sự cô đơn, bạn chỉ ngừng tham gia với nó.

Nó cũng như mọi vật khác trong vũ trụ này, giống như chiếc xe, ngọn cỏ và các vì sao.

Nó không phải là việc bạn phải lo.

Chỉ cần để chúng trôi qua.

Đó là cách Bản thân nên làm.

Nhận thức là không kháng cự; nhận thức là giải phóng.

Nhận thức đơn giản chỉ là nhận thức trong khi mọi thứ trong vũ trụ đi qua trước nó.

Nếu bạn an vị bên trong Bản thân, bạn sẽ trải nghiệm sức mạnh của con người nội tại ngay cả khi trái tim bạn cảm thấy yếu đuối.

Đây là bản chất của hành trình nội tâm.

Đây là bản chất của đời sống tâm linh.

Một khi bạn học được cách an ổn trong khi vẫn cảm nhận những rối loạn bên trong, và những rối loạn này không còn có thể phiền nhiễu vị trí an định của tâm thức của bạn thì bạn đã được tự do.

Từ đây bạn sẽ được nâng đỡ vững vàng bởi dòng chảy năng lượng nội tại đến từ phía sau bạn.

Khi bạn được nếm trải trạng thái nhập định của dòng chảy nội tại,bạn có thể bước đi trong thế giới này và thế giới này sẽ không bao giờ chạm đến bạn.

Đó là cách bạn trở thành một người tự do – bạn vượt qua mọi giới hạn.
 
Cởi Trói Linh Hồn
Chương 10 : ĐÁNH CẮP TỰ DO CHO LINH HỒN


Điều kiện tiên quyết đối với tự do thật sự là quyết định rằng bạn không muốn đau khổ thêm nữa.

Bạn phải quyết định rằng từ nay bạn muốn tận hưởng cuộc sống và rằng không có lý do gì phải căng thẳng, đau khổ nội tâm, hay sợ hãi nữa.

Mỗi ngày chúng ta thường chịu đựng những gánh nặng mà chúng ta không nên chịu đựng.

Chúng ta sợ rằng chúng ta chưa đủ tốt hoặc chúng ta sẽ thất bại.

Chúng ta cảm thấy bất an, lo lắng và suy nghĩ quá nhiều về bản thân.

Chúng ta sợ người khác sẽ thù địch với mình, lợi dụng mình, hoặc không còn yêu quý mình nữa.

Tất cả những điều này đè nặng lên chúng ta.

Khi chúng ta cố gắng để có những mối quan hệ cởi mở và tràn đầy yêu thương, khi chúng ta cố gắng để thành công và thể hiện bản thân, những điều này tạo ra một sức nặng nội tại mà chúng ta phải gánh vác.

Sức năng này là nỗi sợ phải trải qua đau đớn, khổ não, hay buồn phiền.

Mỗi ngày chúng ta hoặc là có những cảm giác đó, hoặc là tìm cách tự vệ để phòng tránh khỏi những cảm giác đó.

Ảnh hưởng của điều này sâu kín đến nỗi chúng ta thậm chí không nhận ra nó chế ngự ta đến mức nào.

Khi Đức Phật nói rằng "đời là bể khổ" thì Ngài đang đề cập đến vấn đề này.

Con người không hiểu được họ đang chịu đựng bao nhiêu vì họ chưa bao giờ trải nghiệm một cuộc sống không chịu đựng.

Để hiểu rõ hơn ý nghĩa của quan điểm này, hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu cả bạn và tất cả những người bạn quen biết đều chưa bao giờ được khỏe mạnh.

Tất cả đều bệnh nặng đến mức gần như không thể rời khỏi giường.

Trong thế giới này, sẽ không có gì được tạo ra khi là bạn không làm được gì khác ngoài việc nằm yên trên giường.

Nếu giả thiết này có thật thì mọi người sẽ không nhận biết bất cứ điều gì khác.

Họ sẽ dùng tất cả năng lượng để sống lê lết qua ngày, sẽ không có khái niệm hay hiểu biết nào về sức khỏe và sức sống.Đó chính xác là những gì đang xảy ra với các năng lượng tinh thần và cảm xúc vốn tạo nên tâm lý của bạn hiện giờ.

Sự nhạy cảm nội tâm đặt bạn trước một tình huống trong đó bạn không ngừng chịu đựng, ở mức độ nào đó.

Bạn hoặc là tìm cách ngăn chặn sự chịu đựng, kiểm soát tình trạng của mình để tránh chịu đựng, hoặc là lo lắng phải chịu đựng trong tương lai.Tình trạng này chế ngự tâm trí bạn đến nỗi bạn không nhìn thấy hay nhận thức được nó, giống như cá không nhìn thấy nước.

Bạn chỉ nhận thấy rằng bạn đang chịu đựng khi sự chịu đựng đó tồi tệ hơn mức bình thường.

Bạn thừa nhận mình gặp rắc rối khi nó trở nên trầm trọng đến mức nó bắt đầu ảnh hưởng đến hành vi hằng ngày của bạn.

Trong khi sự thật là, tâm lý của bạn không ngừng gặp vấn đề trong cuộc sống thường nhật.

Để thực sự nhận biết điều này, hãy so sánh mối quan hệ giữa bạn và tâm trí với mối quan hệ giữa bạn và cơ thể.

Trong những lúc khỏe mạnh, bình thường, bạn không nghĩ gì về cơ thể mình.

Bạn chỉ thực hiện các hoạt động như đi bộ, lái xe, làm việc và vui chơi mà không tập trung đến nó.

Bạn chỉ thật sự nghĩ về cơ thể khi nó có vấn đề.

Trái lại, bạn luôn nghĩ về tình trạng sức khỏe tâm lý của mình.

Chúng ta không ngừng suy nghĩ về những điều như: "Sẽ ra sao nếu mình lâm vào một tình huống khó khăn hay lúng túng?

Mình nên nói gì?

Mình cực kỳ lo nếu không được chuẩn bị từ trước".

Như thể đã là sự chịu đựng.

Những cuộc đối thoại nội tâm liên miên không dứt và đầy lo lắng cũng là một hình thức chịu đựng: "Mình có nên thực sự tin tưởng anh ta không?

Điều gì sẽ xảy ra nếu mình bày tỏ tình cảm và bị lợi dụng?

Mình không bao giờ muốn trải qua tình trạng đó lần nữa".

Cái khổ ở đây chính là khi bạn phải nghĩ về bản thân từng phút từng giây.

Nhưng tại sao lúc nào chúng ta cũng phải nghĩ về bản thân mình như thế?

Tại sao có quá nhiều ý nghĩ về "tôi", "chính tôi" và "của tôi" như thế?

Hãy để ý xem tần suất bạn suy nghĩ về việc bạn có ổn hay không, liệu bạn có thích thứ gì đó hay không, và cách sắp xếp lại thế giới để làm hài lòng chính mình.

Bạn nghĩ như thể bởi vì trong lòng bạn không ổn, và bạn đang không ngừng cố gắng để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn.

Nếu cơ thể bạn không khỏe trong một thời gian dài, bạn sẽ nhận thấy bản thân thường xuyên nghĩ về cách bảo vệ nó và cách khiến nó cảm thấy tốt hơn.

Đây cũng chính xác là những gì đang diễn ra với tâm lý của bạn.

Lý do duy nhất bạn suy nghĩ quá nhiều về tình trạng sức khỏe tâm lý của mình là bởi vì đã từ lâu bạn cảm thấy nó không ổn.

Nó thực sự rất "mong manh dễ vỡ".

Bất cứ điều gì cũng có thể khiến tâm lý bạn rối loạn.

Để chấm dứt sự chịu đựng, trước hết bạn phải nhận ra rằng tâm lý của bạn không ổn.

Sau đó bạn phải thừa nhận rằng nó không cần phải như vậy.

Nó hoàn toàn có thể khỏe mạnh.

Thật sự là một món quà khi nhận ra rằng bạn sẽ không còn phải chịu đựng hoặc bảo vệ tâm lý của mình.

Bạn không cần phải nghiền ngẫm miên
 
Back
Top Bottom