Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cocktail Blue - Trà Các

Cocktail Blue - Trà Các
Chương 70: Người trong nghề



Lục Hoài Khiên làm việc rất hiệu quả, hắn dùng tổ hợp phím Ctrl+C rồi Ctrl+V, các phím tắt được gõ nhanh như bay.

Một tiếng sau, hắn gửi tập tin đã sắp xếp xong cho Trình Thước, kèm theo một stick mang tính khoe khoang. Hắn vốn tưởng sẽ nhận được lời khen ngợi từ Trình Thước, nhưng người đối diện lại chẳng hề ngẩng đầu, giọng đều đều nói hai tiếng cảm ơn, rồi sau đó cung kính mời hắn ra khỏi phòng làm việc.

“Dùng xong đã lập tức vứt đi, em cũng bạc bẽo quá rồi đấy!” Lục Hoài Khiên nửa đùa nửa thật phàn nàn. Nói thì nói vậy, nhưng động tác lại rất nhanh gọn, hắn ôm luôn chiếc ghế xoay rời đi, tránh tiếng bánh xe ma sát trên sàn làm ồn đến Trình Thước.

Trở lại không gian riêng của mình, Lục Hoài Khiên xem kết quả bài thi viết tuyển dụng.

Bài thi viết được thực hiện online, nhưng hắn không sợ có người gian lận, vì căn bản là không thể gian lận được. Thứ nhất, bài thi có giới hạn thời gian, khối lượng câu hỏi lại đặc biệt lớn, nếu ứng viên tìm kiếm từng câu một thì chắc chắn không kịp giờ, không thể viết xong. Thứ hai, năm mươi phần trăm câu hỏi hắn ra đều cực kỳ hóc búa, nếu không lật tung cả Baidu lên thì cũng chẳng thể tìm ra đáp án.

Tất cả câu hỏi trắc nghiệm đã được hệ thống chấm xong, chỉ còn lại câu hỏi tự luận cần hắn tự mình xem xét.

Cách nhau một bức tường, hai người vùi đầu vào công việc đến tận đêm khuya. Mệt thì tắm rửa rồi đi ngủ. Đêm đó, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Lục Hoài Khiên không có thói quen ngủ nướng, nhưng Trình Thước thì thỉnh thoảng lại có… Cũng chỉ vào lúc rảnh rỗi. Nếu bận rộn, anh có thể dậy còn sớm hơn cả Lục Hoài Khiên. Hôm nay chính là một ví dụ điển hình.

Sau khi tỉnh dậy, Lục Hoài Khiên vệ sinh cá nhân xong liền đi thẳng vào bếp làm bữa sáng. Hắn tỉ mỉ bày biện xong phần ăn cho hai người, thì đột nhiên Trình Thước đi ngang qua báo rằng đã ăn rồi. Hóa ra hắn mất công vô ích. Hắn hỏi anh ăn gì, thì nhận được câu trả lời là rau luộc, trứng và mì.

Nói xong, Trình Thước nhanh như chớp biến về phòng làm việc, không quên đóng cửa lại.

Hoàn toàn không cho Lục Hoài Khiên chút thời gian nào để nói chuyện phiếm.

Buổi trưa cũng vậy. Chỉ thấy Trình Thước giải quyết veo chén cơm, rồi lại lẳng lặng quay về phòng vẽ bản thảo. Lục Hoài Khiên muốn tranh thủ nói chuyện cũng chẳng kịp nói thêm câu nào.

Mãi đến chiều, “tình hình” mới có chuyển biến.

Lúc đó, Lục Hoài Khiên đang nhắn tin cho những bartender đã vượt qua bài thi viết, mời họ tham gia buổi phỏng vấn cuối cùng. Khóe mắt hắn chợt liếc thấy một bóng người, quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Trình Thước, trên tay còn đang ôm máy tính.

Chiếc máy tính được đặt lên bàn, Trình Thước căng mặt hỏi: “Anh thấy đẹp không?”

Lục Hoài Khiên đang định trả lời thì người kia như nhớ ra điều gì, nói luôn: “Em muốn nghe sự thật, em không cần lời khen giả dối.”

“Đẹp mà.” Lục Hoài Khiên cố gắng nói với giọng nghiêm túc.

“Thật không?” Trình Thước hỏi lại.

“Thật.” Lục Hoài Khiên gật đầu.

Trình Thước cúi người xuống, rướn cổ nhìn vào màn hình, đôi mày hơi nhíu lại: “Nhưng em thấy vẫn chưa đủ ấn tượng, có lẽ là do phối màu có vấn đề. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu nhỉ?”

Anh gãi đầu: “Trước giờ em luôn nghĩ phối màu là thế mạnh của mình, thế mà hôm nay sửa màu cả buổi sáng, sửa đến mức em sắp hoài nghi nhân sinh luôn rồi. Có lẽ em không giỏi phối màu theo phong cách cổ điển lắm.”

Lục Hoài Khiên suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Hay là em thử tham khảo cách phối màu của các bức tranh cổ điển xem sao?”

Nghe vậy, Trình Thước khẽ thở dài: “Em đã tham khảo cách phối màu của tranh cổ điển rồi, kết quả chính là cái hiệu ứng trước mắt này đây. Có lẽ vì em tham khảo hoàn toàn theo tranh cổ điển nên hiệu ứng cuối cùng trông hơi bị… xưa quá, thiếu mất cảm giác cốt lõi nhất mà em muốn, cái cảm giác tân thời ấy.”

“Thật ra, hồi năm nhất đại học, ở lớp tự chọn, em từng học sơ qua về Quốc họa, nhưng lâu quá rồi em không đụng đến nên chữ lại trả thầy hết rồi. Thực ra, nếu em đi tìm tài liệu liên quan, tự học cách phối màu truyền thống, từ từ, tĩnh tâm mài giũa, cuối cùng thể nào cũng ra được hiệu quả em mong muốn thôi, nhưng mà.” Trình Thước gục đầu xuống: “không kịp thời gian nữa rồi.”

“Em đừng lo.” Lục Hoài Khiên an ủi: “Thế nào cũng có cách thôi.”

“Cách gì ạ?”

Thật ra Lục Hoài Khiên cũng vừa mới bắt đầu nghĩ, hắn trầm ngâm một lát rồi kêu lên: “Có rồi!”

“Anh chợt nhớ ra, anh quen một người, là người trong nghề về mảng này đó!”

“Người trong nghề?” Trình Thước hỏi lại.

“Cậu ấy làm công việc phục chế cổ vật, thường ngày chuyên vá víu, sửa chữa tranh cổ, nên đương nhiên rất rành về pha màu các kiểu. Để anh hỏi giúp xem cậu ấy có rảnh hướng dẫn em một chút không?”

Nói rồi, hắn mở WeChat.

“Chà, bọn anh đúng là lâu lắm rồi không liên lạc.”

Trong thoáng chốc, Lục Hoài Khiên lại không thể nhớ ra tên đầy đủ của đối phương, chỉ nhớ có một chữ “Y” (祎), mà chữ này lại khá đặc biệt, không thường gặp. Vậy là hắn dựa vào chữ đó, tìm trong danh sách WeChat mấy trăm người và mò ra được vị chuyên gia kia. Hắn còn bất ngờ phát hiện ra, tin nhắn gần nhất giữa hai người lại là lời chúc mừng năm mới gửi cho nhau.

Chủ động tìm người ta nhờ giúp cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, Lục Hoài Khiên nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi.

Trình Thước ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Lục Hoài Khiên, đợi vài phút, không nhịn được hỏi: “Sao rồi anh, anh ấy có đồng ý không?”

Lục Hoài Khiên liếc nhìn màn hình: “Vẫn chưa trả lời.”

Trình Thước lại hỏi: “Anh thấy khả năng anh ấy đồng ý có cao không?”

“Khó nói lắm.” Lục Hoài Khiên xoa cằm: “Theo ấn tượng của anh thì người này rất thanh cao, không màng danh lợi, chẳng ham tiền tài, sống kiểu tự mình thưởng thức mình, đạm bạc lặng lẽ. Nếu anh nói trả công bằng tiền, có khi cậu ấy còn thấy anh dung tục ấy chứ.”

“Vậy thì biết làm sao?” Trình Thước phiền đến mức mặt mày nhăn hết cả lại, anh trầm ngâm một lác: “Khoan đã, không đúng. Nếu anh ấy thật sự như anh nói, lánh đời như vậy, vô dục vô cầu, sao lại có trong danh sách bạn bè của anh được? Theo lý mà nói, anh ấy phải khinh, chẳng thèm kết giao với loại tư bản chỉ biết có tiền như anh mới phải chứ?”

“Anh cũng quên mất bọn anh kết bạn thế nào rồi, cậu ấy nằm im trong danh sách của anh cũng hai ba năm nay rồi.”

May mà Internet luôn có ký ức. Lục Hoài Khiên cứ thế cuộn lên trên, toàn là đủ loại lời chúc lễ tết, còn có thông báo hoạt động quán bar mà hắn gửi hàng loạt. Hắn kiên nhẫn lướt xem hơn mười phút, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn trò chuyện đầu tiên.

Đọc lướt qua xong, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, rồi dần dần, sự ngạc nhiên biến thành nụ cười như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

“Anh nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra gì thế anh?” Trình Thước thấy vậy liền quan tâm hỏi han.

Lục Hoài Khiên vỗ nhẹ vai Trình Thước: “Được rồi, lần này em không cần lo lắng nữa. Anh tin chắc là cậu ấy sẽ đồng ý thôi.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì là cậu ấy chủ động kết bạn với anh.”

Vẻ mặt Trình Thước khựng lại, anh mím môi, trong giọng nói bỗng có thêm vài phần ghen.

“Chủ động kết bạn với anh á? Tại sao anh ấy lại chủ động kết bạn với anh?”

“Ý đồ cụ thể của cậu ấy thì anh cũng không rõ lắm, nhưng anh nhớ, lúc đó, anh đã tốt nghiệp được hai ba năm rồi, đột nhiên nhận được một lời mời kết bạn. Anh cũng không biết cậu ấy lấy được thông tin liên lạc của anh từ đâu nữa. Mà cái tài khoản WeChat này của anh ấy à, là chuyên dùng để quảng bá hoạt động quán bar, thường thì ai gửi lời mời anh cũng đồng ý hết, anh sẽ cố gắng biến mỗi người thành khách hàng của quán bar mình.”

“Rồi sao nữa anh?”

“Rồi anh chấp nhận lời mời kết bạn của cậu ấy. Vừa vào là cậu ấy hỏi anh ngay, Phó Minh Thầm có phải bạn cùng phòng đại học của anh không. Anh bảo phải. Tiếp đó cậu ấy hỏi dò anh một vài chuyện về Phó Minh Thầm, còn cố ý dặn anh đừng để Phó Minh Thầm biết. Cuối cùng gửi một cái bao lì xì rất lớn để cảm ơn anh. Con người anh ấy à, vẫn giữ chữ tín lắm, tiền vào tài khoản rồi thì mọi chuyện đều dễ nói cả.”

Nói đến đây, Lục Hoài Khiên lại cúi đầu soạn thêm một dòng chữ: Chắc cậu không nhớ tôi nữa rồi, tôi là bạn cùng phòng đại học của Phó Minh Thầm đây.

Gửi đi.

Rất nhanh, Trình Thước đã phát hiện ra điểm có vẻ mâu thuẫn: “Anh nói anh ấy thấy đưa tiền là dung tục, thế mà cuối cùng chính anh ấy lại gửi lì xì cho anh?”

“Chắc cậu ấy thấy con người anh dung tục quá rồi, không cần kiểu cảm ơn thanh tao gì cho mệt.” Lục Hoài Khiên nhướng mày: “Em đừng nói nữa, anh lại cực thích kiểu cảm ơn dung tục hết cỡ này đấy.”

“Sao anh ấy lại tìm anh để hỏi chuyện Phó Minh Thầm?”

“Ai mà biết được?” Lục Hoài Khiên nhún vai: “Sau này có lần, lúc anh ăn tụ tập với Phó Minh Thầm, anh có buột miệng hỏi một câu, mày có quen Tống Thanh Y không?”

“Phó Minh Thầm bảo không quen, thế là thôi, chẳng có diễn biến gì thêm.”

Vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên rung lên một cái.

Lục Hoài Khiên và Trình Thước cùng lúc nghển cổ nhìn qua…

“Yeah!”

Trình Thước vui sướng nhảy dựng lên, ăn ý đập tay với Lục Hoài Khiên.

Trên màn hình trò chuyện, Tống Thanh Y chỉ trả lời hai chữ: Được thôi.

━━━━━━━━━

[Lời tác giả]

Nhân vật ở truyện kế bên bị tôi lôi ra cameo một chút. Ngoài ra, bối cảnh của Người Phàm là đồng tính không thể kết hôn, bối cảnh của Toàn sắc² là đồng tính có thể kết hôn, mà nhân vật Lục Hoài Khiên này lại xuyên qua cả hai truyện. Vâng, tui tự nuốt thiết lập của mình rồi (nằm yên mặc kệ).

━━━━━━━━━━━

( 1 ) Quốc họa: Quốc Họa là một dạng tranh truyền thống của Trung Quốc. Được vẽ trên lụa hoặc giấy bằng bút nhúng nước, mực hoặc màu. Dụng cụ và vật liệu bao gồm bút lông, mực, bột màu vẽ, lụa, giấy,…. Về nội dung, Quốc Họa thể hiện những quan niệm triết học và thẩm mỹ truyền thống của dân tộc Trung Hoa. Cre: Google

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f36386c2d39454759755a34756e513d3d2d3139342e3138333866633764616430323435376337363238373433363733322e6a7067.webp


( 2 ) Toàn sắc: Mình để giới thiệu ở cmt mom nào thấy ưng thì có thể làm bộ này nhóoo
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 71: Từ xa



"Cậu ấy hỏi chúng ta lúc nào rảnh?" Lục Hoài Khiên nói tiếp: "Cậu ấy muốn hẹn chúng ta một buổi gặp mặt trực tiếp."

"Trực... trực tiếp á?!" Trình Thước không khỏi sửng sốt. Cái anh Tống này hình như nhiệt tình hơn Lục Hoài Khiên miêu tả một chút.

"Em cứ tưởng anh ấy chịu giúp đỡ em qua mạng đã là tốt lắm rồi."

Lục Hoài Khiên giải thích: "Cậu ấy bảo có một số tài liệu không tiện chia sẻ qua mạng, sợ có nguy cơ bị sao chép rồi tuồn ra ngoài, nên định mang trực tiếp cho em xem. Cậu ấy hỏi chúng ta thứ Bảy tuần này được không?"

"Thế chẳng phải là ngày mai sao?" Trình Thước vội vàng gật đầu lia lịa: "Được ạ, được ạ, được ạ."

"Ừm, vậy mai chúng ta cùng đi. Địa điểm là ở nhà cậu ấy."

"Anh ấy cũng mời cả anh ạ?"

"Ừ."

Sáng hôm sau.

Sau nửa giờ lái xe.

Xe của Lục Hoài Khiên dừng trước một căn biệt thự. Biệt thự mang kiến trúc chủ đạo kiểu Trung Hoa, điểm xuyết bởi ao nước, lá sen, và những rặng liễu. Hắn và Trình Thước bước qua cây cầu đá phiến, nhấn chuông cửa.

Vài giây sau, cửa mở ra.

Chỉ thấy Tống Thanh Y mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng đơn giản cùng quần dài sa tanh đen. Kiểu dáng quần áo rộng rãi, chất vải mềm mại rủ xuống người, mơ hồ phác họa nên vóc dáng cao thẳng của anh. Trông anh tựa như khoảng trắng lưu bạch¹ trong tranh thủy mặc tả ý, lại giống như vài nét bút phóng khoáng mà đầy thần thái.

"Anh Lục." Tống Thanh Y lên tiếng chào, ánh mắt anh chuyển sang người bên phải Lục Hoài Khiên: "Vị này hẳn là cậu Trình Thước rồi. Chào cậu."

"Chào anh ạ." Trình Thước đáp.

Đưa hai người vào phòng làm việc, Tống Thanh Y rót hai tách trà.

Trình Thước mân mê tách trà trong tay, chất liệu gốm tử sa². Khóe mắt anh liếc thấy họa tiết vân chìm trên áo sơ mi lụa của Tống Thanh Y, bèn kín đáo nhìn kỹ hơn... Là hình hạc tiên và mây lành. Anh có linh cảm lần này mình đã tìm đúng người rồi, Tống Thanh Y hẳn là rất chuộng phong cách Trung Hoa.

Nhớ lại tối qua, Trình Thước đã đặc biệt tìm kiếm danh mục sách liên quan đến chuyên ngành phục chế di sản văn hóa. Bởi vì Lục Hoài Khiên nói người biết phục chế tranh cổ thì sẽ biết chút ít về mỹ thuật, kết quả tìm ra toàn là những cuốn sách về lịch sử và lý luận như Trung Quốc Mỹ thuật Thông sử³ >, Lịch sử Phát triển Hội họa Trung Quốc⁴ >, Toàn sử Họa học Trung Quốc⁵ >, lại còn có cả những cuốn phân kỳ lịch sử như Đường triều Danh họa lục⁶ > nữa. Thế này đâu chỉ là biết chút ít về mỹ thuật, nói vậy thì khiêm tốn quá rồi, phải là trình độ tinh thông, dễ như trở bàn tay mới đúng.

Cửa kính chia phòng làm việc thành hai phần. Lục Hoài Khiên ngồi thưởng trà ở bên ngoài cửa kính, còn Trình Thước và Tống Thanh Y thì trao đổi ở bên trong.

Trình Thước lấy máy tính xách tay trong ba lô ra: "Thầy Tống, thầy xem giúp em, phần màu sắc của bức tranh này có vấn đề ở chỗ nào ạ?"

"Cách phối màu trong bức tranh này của cậu làm tôi nhớ đến bức Thanh lục Sơn thủy đồ⁷."

"Thầy Tống giỏi thật." Trình Thước thán phục: "Em tham khảo chính là cách phối màu của bức tranh đó."

"Tôi cũng không học chuyên ngành mỹ thuật, nên không nhìn ra được vấn đề về màu sắc." Tống Thanh Y tập trung nhìn: "Cậu thấy có vấn đề ở đâu?"

Trình Thước đáp: "Em muốn vẽ ra hiệu ứng 'Trung Quốc thanh lịch', nhưng hiện tại xem ra chỉ có 'Quốc Phong' chứ chưa có 'Tân Triều', cái nhìn đầu tiên chưa đủ ấn tượng. Em muốn hỏi xem, thầy Tống có góp ý cải thiện nào không ạ?"

"Lục Hoài Khiên có nói với tôi, cậu đang thiết kế hình minh họa cho bao bì, chủ đề là..." Tống Thanh Y hơi nheo mắt, suy tư giây lát: "Say rượu?"

"Cũng gần giống ạ!" Trình Thước nói, "Chủ đề là 'ngà ngà say'."

"Thiết kế của cậu rất sát chủ đề." Tống Thanh Y giọng nhàn nhạt.

"Thật ạ?"

"Ừm." Tống Thanh Y khẽ gật đầu.

Trình Thước rất vui: "Cảm ơn sự công nhận của thầy Tống ạ!"

"Cậu nói là bức tranh chưa đủ ấn tượng." Ánh mắt Tống Thanh Y khẽ đảo, suy nghĩ một chút: "Tôi có một ý tưởng thế này."

"Thầy Tống cứ nói đi ạ."

"Thêm một chút chi tiết ép kim⁸."

Tống Thanh Y chậm rãi giải thích: "Chi tiết ép kim đó có thể là mặt trời lặn, cũng có thể là ánh trăng, hoặc là bóng trăng phản chiếu dưới sông. Cậu còn nhớ truyền thuyết Lý Bạch⁹ đi thuyền, say rượu vớt trăng không? Mặc dù khi đó ông ấy đã không còn là ngà ngà say nữa, mà là say bí tỉ rồi."

Trình Thước như bừng tỉnh, không giấu được vẻ phấn khích: "Em thấy được đó! Cảm ơn thầy Tống nhiều ạ!"

"Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay thôi mà."

Dứt lời, Tống Thanh Y đứng dậy, mở chiếc tủ sách đang khóa trong phòng làm việc, lựa tới lựa lui trong đó, lấy ra năm sáu cuốn sách và bảy tám tập tài liệu. Bên trong các tập tài liệu là những tư liệu, hình ảnh in trên giấy A4.

Y cẩn thận đặt chúng xuống bàn, đưa đến trước mặt Trình Thước: "Mấy cuốn sách này có lẽ sẽ giúp được cậu. Cậu cứ lướt qua một lượt, có thể tham khảo màu sắc, bố cục trong đó. Cứ từ từ xem, không cần vội. Nếu ngày mai không có tiết học thì ở lại đây cũng không thành vấn đề."

"Tôi ở ngay ngoài cửa, nói chuyện với Lục Hoài Khiên vài câu. Có vấn đề gì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn thầy Tống ạ!"

"Không cần khách sáo."

Ngồi xuống ghế sô pha, Tống Thanh Y nâng tách trà tử sa lên, thổi nhẹ lớp lá trà nổi trên bề mặt.

Lục Hoài Khiên ngồi đối diện chủ động bắt chuyện: "Nhanh vậy sao?"

"Là do cậu ấy thông minh, tiếp thu nhanh, năng lực lại tốt, không cần tôi phải nói nhiều."

Lục Hoài Khiên bật cười: "Vậy tôi thay mặt em ấy, cảm ơn lời khen quá lời của thầy Tống nhé."

Trên gương mặt lạnh nhạt, mơ hồ thoáng qua vẻ bất đắc dĩ. Thần sắc Tống Thanh Y luôn rất nhạt, nhạt như một làn khói mỏng.

"Cậu ấy gọi tôi là thầy Tống thì thôi đi, sao anh cũng gọi tôi là thầy Tống thế?"

Y khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, dường như có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ trông tôi già lắm sao?"

Lục Hoài Khiên cười đáp: "Không phải đâu. Chỉ là vì trong lòng chúng tôi vô cùng kính phục những người làm công việc phục chế di sản văn hóa, gọi bằng thầy là một cách chúng tôi bày tỏ sự kính trọng thôi."

Tống Thanh Y khẽ gật đầu, rồi nói: "Không cần gọi tôi như vậy đâu, nghe xa cách lắm. Anh cứ gọi tên tôi là được rồi."

"Ừ."

Lục Hoài Khiên ngoài mặt thì đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: Thầy Tống ơi là Thầy Tống, cả con người thầy ngồi đây, cái mặt lạnh như băng kia, đã quá đủ xa cách rồi, gọi là gì thì cũng có quan trọng gì đâu, ha ha.

Nhìn bộ dạng Tống Thanh Y, lạnh nhạt thế kia, chắc cũng chẳng ưa gì người nói nhiều. Dù sao cũng là mình đang nhờ vả người ta, Lục Hoài Khiên sợ đối phương thấy hắn ồn ào quá nên dứt khoát im lặng.

Bên kia, Tống Thanh Y nhấp một ngụm trà, im lặng hồi lâu. Có lẽ anh cảm thấy cả hai người đều không nói gì thì hơi ngượng, bèn bắt chuyện cho có: "Anh và Trình Thước, quan hệ chắc là tốt lắm nhỉ."

Lục Hoài Khiên cũng chẳng né tránh: "Em ấy là người yêu của tôi."

Với tính cách thích thể hiện của hắn, hắn chỉ ước cả thế giới này biết hắn đang hẹn hò với Trình Thước. Cái đêm hai người chính thức bên nhau, hắn vốn định đăng bài lên vòng bạn bè công khai mối quan hệ, nhưng cuối cùng lại thôi vì Trình Thước lười chụp ảnh chung, lười chỉnh ảnh, lười viết caption.

"Thôi bỏ đi anh, em nghĩ thôi đã thấy phiền rồi, không cần thiết đâu." đêm đó Trình Thước nói: "Vì thế giới này là của chúng ta, chẳng liên quan gì đến người khác cả*."

Tống Thanh Y hơi sững lại, rồi cụp mắt khẽ "ừm" một tiếng.

"Tốt lắm. Chúc hai người hạnh phúc."

"Cảm ơn." Lục Hoài Khiên đại khái đoán được Tống Thanh Y không muốn bầu không khí trở nên gượng gạo, bèn mở đầu một chủ đề mới: "Có chuyện này, thật ra tôi khá tò mò."

"Chuyện gì?"

"Rốt cuộc cậu lấy thông tin liên lạc của tôi bằng cách nào thế... Tôi vẫn nhớ năm đó là cậu chủ động kết bạn với tôi."

Tống Thanh Y gần như đáp lời ngay không cần suy nghĩ: "Lúc đó, tôi thấy trong vòng bạn bè có một người không thân lắm đăng ảnh chụp tập thể. Trong ảnh, anh và Phó Minh Thầm khoác vai bá cổ, trông quan hệ rất thân thiết. Tôi bèn liên lạc với người bạn này mới biết hai người là bạn học cùng đại học. Người bạn trong danh sách này rất nhiệt tình, hỏi tôi có muốn kết bạn với cậu không, nói cậu thì ai cũng đồng ý hết... Bởi vì cậu kinh doanh quán bar, nên lời mời kết bạn nào cũng sẽ chấp nhận. Tôi nghĩ vậy nên đã kết bạn."

"Nếu trong danh sách bạn bè của cậu cũng có người quen Phó Minh Thầm, mà lại còn nhiệt tình như thế, sao năm đó cậu không nghĩ đến chuyện hỏi thẳng người bạn đó luôn?" Lục Hoài Khiên bỗng thấy hơi hứng thú, bèn lựa lời dò hỏi.

"Sao tôi lại không nghĩ đến chứ." Quả nhiên, Tống Thanh Y cắn câu: "Người bạn đó nói cậu ta và Phó Minh Thầm không thân, chỉ là được bạn bè gọi đi tụ tập cho đủ người thôi. Cậu ta còn nói quan hệ hai người rất tốt, là bạn cùng phòng đại học."

"Đúng vậy, tôi với thằng Phó quan hệ tốt lắm, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi vẫn luôn giữ liên lạc."

"Ừm."

"Có cần tôi cho cậu cách liên lạc của thằng Phó không?"

"Không cần, tôi có rồi."

"Cậu có à." Lục Hoài Khiên nheo mắt đầy bất ngờ: "Nói đến đây, tôi lại muốn hỏi, cậu và Phó Minh Thầm có quan hệ gì thế? Nói hai người quen nhau đi, thì cậu lại phải tìm tôi để hỏi tin tức về nó. Nói hai người không quen nhau đi, thế mà cậu lại có cách liên lạc của nó?"

Dứt lời, hắn như nghĩ ra điều gì, lại vội vàng bổ sung: "Vừa rồi cậu hỏi tôi và Trình Thước quan hệ thế nào, tôi cũng nói thẳng rồi đó. Dù sao thì trước kia cậu hỏi tôi chuyện của thằng Phó, tôi cũng chưa bao giờ trả lời mập mờ hay qua loa cả."

Im lặng vài giây, cuối cùng Tống Thanh Y cũng lên tiếng, giọng bình tĩnh: "Tôi biết anh ấy, nhưng anh ấy không biết tôi."

Lục Hoài Khiên hơi ngạc nhiên: "Còn có chuyện như vậy nữa à? Quen biết đơn phương sao?"

Nhưng Tống Thanh Y không đáp lời, dường như không muốn nói thêm.

Lục Hoài Khiên bèn không hỏi nữa: "Nếu cậu đã có cách liên lạc của nó rồi, thì nhiều chuyện cậu có thể hỏi thẳng nó mà. Thằng Phó nó là người tốt lắm, rất cởi mở, rất nhiệt tình. Có điều mấy năm gần đây chắc bị thương trường hành hạ nên người cũng trở nên chín chắn, trầm ổn, ít nói hơn nhiều. Dù sao thương trường như chiến trường mà."

"Anh ấy không biết tôi, có lẽ sẽ hơi đường đột."

"Nhưng lúc đó, khi cậu tìm tôi hỏi về nó, chúng ta cũng đâu có quen biết nhau."

Sắc mặt Tống Thanh Y thoáng chút không tự nhiên.

Lục Hoài Khiên nhạy bén nhận ra điều đó, nhưng lại chuyển chủ đề: "Ây da, con người mà, trước lạ sau quen. Tiếp xúc nhiều vào, biết đâu quan hệ giữa cậu và nó lại còn thân hơn cả tôi với nó nữa ấy chứ. Tôi thấy cậu cũng tốt tính lắm, rất cảm ơn lần này cậu đã chịu chỉ điểm cho Trình Thước. Sau này, tôi tìm cơ hội, gọi thằng Phó ra ăn một bữa, tiện thể giới thiệu cậu với nó nhé..."

"Không cần đâu!" Tống Thanh Y bất giác từ chối, giọng cũng căng thẳng hơn vài phần. Nhưng rất nhanh, y lại trở về vẻ mặt bình tĩnh như nước, chữa cháy lại: "Không cần phiền anh đâu, tôi có cách liên lạc của anh ấy rồi, tôi có thể tự mình liên hệ."

"Tôi quên mất, cũng phải nhỉ, tôi đi theo làm gì."

Làm kỳ đà cản mũi à?

Lục Hoài Khiên bỏ lửng câu này không nói ra.

"Cậu có thể tự mình hẹn nó, nó dễ nói chuyện lắm."

"Ừm."

Hỏi thêm nữa thì bất lịch sự quá, Lục Hoài Khiên lái sang chuyện khác, cùng Tống Thanh Y tán gẫu linh tinh.

Nói chuyện một hồi, Trình Thước đẩy cửa kính bước ra, ba lô đeo lệch một bên vai, đi đến trước mặt Tống Thanh Y: "Tài liệu thầy Tống cung cấp đều rất hữu ích, cho em rất nhiều cảm hứng, vô cùng cảm ơn thầy ạ! Sau này nếu đoạt giải, em nhất định sẽ nhớ mời thầy Tống ăn cơm!"

Tống Thanh Y chỉ đáp nhàn nhạt: "Không cần đâu, tôi cũng chẳng giúp được gì nhiều."

Nghe vậy, Trình Thước lại nói cảm ơn lần nữa.

Lục Hoài Khiên nhận lấy chiếc ba lô từ người Trình Thước, rồi chào tạm biệt Tống Thanh Y.

Trên đường về nhà, cái miệng Lục Hoài Khiên không ngừng nói: "Em bảo tài liệu cậu ấy cung cấp đều rất hữu ích, là lời khách sáo, hay là cậu ấy thật sự giúp em được nhiều?"

"Đương nhiên là vế sau rồi."

"Xem ra trình độ của cậu ấy cao thật đấy."

"Mà người lại còn rất đẹp nữa." Trình Thước bổ sung.

"Đẹp?" Lục Hoài Khiên nheo mắt lặp lại.

"Không phải chứ anh già à, em chỉ thuận miệng khen một câu thôi, anh đến cả ghen này cũng muốn ăn à?" Trình Thước nghĩ nghĩ, rồi vội nói thêm: "Vừa rồi anh còn khen trình độ anh ấy cao đấy thôi, em cũng có ghen đâu."

"Không, anh không ghen. Anh chỉ đột nhiên nghĩ đến, hình như Phó Minh Thầm thích kiểu người như cậu ấy, người đẹp có khí chất lạnh lùng. Không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, gu của thằng Phó có thay đổi không nữa ta?"

"Anh đừng có chèo thuyền lung tung, xu hướng tí.nh d.ục của người ta chưa chắc đã là nam đâu." Trình Thước nhắc nhở.

"Xu hướng tí.nh d.ục của cậu ấy thì anh không rõ, nhưng việc cậu ấy thầm mến Phó Minh Thầm là chắc chắn."

"Sao anh biết?"

"Anh đoán thôi."

"Đoán mà anh còn nói chắc nịch thế?"

"Anh nhìn người chuẩn lắm đấy!"

"Lúc đợi em, anh rảnh rỗi không có gì làm nên lựa lời hỏi dò cậu ấy một chút. Chủ yếu là anh cũng hơi tò mò, tại sao Tống Thanh Y lại quen Phó Minh Thầm, mà Phó Minh Thầm lại không quen Tống Thanh Y."

Trình Thước đoán: "Có thể là đã gặp rồi, nhưng Phó Minh Thầm quên mất?"

"Không thể nào." Lục Hoài Khiên phản bác: "Anh nói cho em biết, trí nhớ của thằng Phó tốt lắm đấy. Hồi đại học, bọn anh học ngành tài chính, nửa xã hội nửa tự nhiên, toàn là thứ cần phải nhớ. Tuần thi cuối kỳ, nó ôn xong một môn trong một ngày, rồi vừa chơi game vừa ngắm nhìn bộ dạng bọn anh khổ sở học thuộc bài. Kết quả thi ra, bọn anh được bảy tám mươi điểm, còn nó thì đứng đầu chuyên ngành. Nó nói không quen, nghĩa là thật sự chưa từng gặp."

"Em không tin chứ gì, anh sẽ làm cho em tin ngay bây giờ."

"Em mở WeChat giúp anh, tìm Phó Minh Thầm, rồi nhấn giữ nút ghi âm giọng nói, đợi anh nói xong hẵng thả tay ra." Lục Hoài Khiên ra lệnh.

Trình Thước làm theo lời hắn.

"Ê thằng Phó, hỏi mày chuyện này nhé, mày có quen người nào tên là Tống Thanh Y không? Tống trong Đường Tống Nguyên Minh Thanh¹⁰, Thanh trong thanh sơn lục thủy¹¹, Y là bộ Thị bên cạnh chữ Vi trong vi biên tam tuyệt¹²?"

Gửi thành công.

Trình Thước thấy thật khó hiểu: "Chẳng phải anh biết anh ấy không quen sao? Sao lại còn hỏi lại lần nữa?"

Lục Hoài Khiên cố tình úp mở: "Đợi lát nữa em sẽ biết thôi."

Hắn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Thật ra, anh hơi không hiểu, đã thích thì sao không chủ động tấn công, tại sao cứ phải giấu giấu diếm diếm? Hai ba năm trước Phó Minh Thầm không quen Tống Thanh Y, kết quả bây giờ, Phó Minh Thầm vẫn không quen Tống Thanh Y. Nhìn mà anh sốt ruột quá, chỉ muốn nói thẳng với thằng Phó là có người đang thầm mến nó thôi."

"Anh định nói thẳng với Phó Minh Thầm thật à?"

"Sao có thể được, chỉ là nói quá lên thôi mà. Trừ phi Tống Thanh Y nhờ anh giúp, chứ anh không chủ động xen vào chuyện tình cảm của người khác đâu, kẻo lại có lòng tốt làm chuyện xấu."

Trình Thước im lặng giây lát: "Em lại khá hiểu đó, vì em chính là kiểu người như vậy. Nếu thích ai đó quá nhiều, ngược lại sẽ không dám đến gần, chỉ dám ngắm nhìn từ xa thôi."

"Cả đời cứ ngắm nhìn từ xa mãi sao?"

"Không, có lẽ phải đợi đến một ngày nào đó, khi em trở nên đủ xuất sắc, khi có thể xứng tầm với người mình thích, thì em mới chủ động được. Chỉ đến lúc đó, em mới có đủ tự tin để chủ động."

Lục Hoài Khiên nửa đùa nửa thật cảm khái: "May mà hồi đó anh là người chủ động tỏ tình. Nếu anh mà đợi em tỏ tình với anh, có phải là phải đợi thêm năm năm, mười năm nữa không? Đợi đến lúc em thành họa sĩ truyện tranh ăn khách, hay nhà thiết kế hàng đầu, hoặc là chủ của một studio có tiếng nào đó, thì mới may ra có khả năng ấy chứ. Lúc đó anh đã già khú đế rồi, tuổi xuân của anh cũng bay mất tiêu rồi."

"Còn tuổi xuân bay mất nữa chứ." Trình Thước tặc lưỡi: "Với tính cách của anh, anh cũng đâu có đợi được lâu thế."

"Đúng thật, gặp người mình thích là anh sẽ chủ động tấn công ngay. Cứ đợi với chờ, nói là đợi thời cơ tốt, lỡ bị người khác cướp mất thì sao?"

Điện thoại đột nhiên rung lên.

"Xem giúp anh là gì thế."

Trình Thước nhập mật khẩu, mở khóa thành công: "Là tin nhắn thoại của Phó Minh Thầm."

"Mở loa ngoài đi."

Giọng nói của Phó Minh Thầm vang lên từ loa ngoài: "c* Lục, câu hỏi này, hình như trước đây mày hỏi rồi thì phải?"

Lục Hoài Khiên nhướng mày.

"Đấy, thấy chưa, anh đã bảo mà, trí nhớ của nó quả nhiên rất tốt đúng không?"

━━━━━━━━━

[Lời tác giả]

- Một câu lấy ý từ: Chúng ta từng tha thiết mong mỏi sự công nhận của thế giới bên ngoài đến thế, để rồi cuối cùng mới nhận ra, thế giới là của riêng mình, chẳng hề liên quan đến người khác. - Dương Giáng

Không còn nhiều tình tiết nữa, truyện này sắp hoàn thành rồi.

━━━━━━━━━
(1) Lưu Bạch: Gốc là 留白 - blank-leaving - tạm dịch: khoảng trống là một trong những thủ pháp hội họa truyền thống của Trung Quốc, về sau được sử dụng rộng rãi trên nhiều phương diện văn hóa như kiến trúc, nhiếp ảnh, thiết kế...) Ở góc độ nghệ thuật, "Lưu Bạch" là nghệ thuật sử dụng khoảng trống làm toát lên nét đẹp của ý cảnh. Cre: Google

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f374c7031437654384a676e6d6d673d3d2d313533353834343337382e3138333930303931353765313062306333383735383930373731362e6a7067.webp


(2) Ấm đất sét: Gốc là 紫砂, còn được gọi là ấm tử sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể là ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng. Phong cách truyền thống thường được sử dụng để pha trà này có nguồn gốc từ Trung Quốc, có từ thế kỷ 15 và được làm từ đất sét sản xuất gần Nghi Hưng ở tỉnh Giang Tô, miền đông Trung Quốc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f46477335397846617669776f6d773d3d2d313533353834343337382e313833393030393234336437646230613632373733313932313438302e6a7067.webp


(3) Toàn thư lịch sử mỹ thuật Trung Quốc: Gốc 中国美术通史, công trình nghiên cứu, sách học thuật hoặc tài liệu tổng hợp hệ thống toàn bộ quá trình phát triển của mỹ thuật Trung Quốc từ thời cổ đại đến hiện đại, bao gồm các trường phái, phong cách, nghệ sĩ tiêu biểu, ảnh hưởng văn hóa - xã hội, v.v.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4f354555737246447041394e5a773d3d2d313533353834343337382e313833393030393437656432346265353131323239393438353834312e6a7067.webp


(4) Lịch sử phát triển hội hạ Trung Quốc: Gốc 中国绘画发展史, trình hình thành và tiến hóa của nghệ thuật hội họa Trung Quốc qua các thời kỳ, từ thời Thượng cổ, Tần Hán, Đường Tống, Nguyên Minh Thanh cho đến cận - hiện đại. Nó bao gồm các trường phái, họa sĩ nổi bật, kỹ thuật, chất liệu, chủ đề... và cả sự thay đổi tư tưởng thẩm mỹ qua từng giai đoạn.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f535f58354f7545454e4c42535f673d3d2d313533353834343337382e313833393030396264356432636233353331333732383532373631392e6a7067.webp


(5) Lịch sử toàn diện về hội họa Trung Quốc: Đây là một loại sách/tác phẩm học thuật chuyên sâu, hệ thống hóa toàn bộ lý luận hội họa truyền thống Trung Quốc - từ kỹ pháp đến mỹ học, từ tư tưởng Nho-Đạo-Phật ảnh hưởng đến hội họa, đến lời bàn của các danh họa như Tạ Hách, Tông Bính, Đổng Kỳ Xương, và cả các nhà phê bình nghệ thuật đời Tống - Minh - Thanh.

(6) Ghi chép danh họa thời Đường: Gốc 唐朝名画录 Ghi chép về các họa sĩ và tác phẩm nổi tiếng thời nhà Đường.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f46565a4355535a732d62493665513d3d2d313533353834343337382e313833393030613132333663373032303437363039313938393937362e6a7067.webp


(7) Thanh lục Sơn thủy đồ: Gốc 青绿山水图, Một thể loại tranh sơn thủy (phong cảnh) cổ của Trung Quốc, đặc trưng bởi việc sử dụng màu xanh lam và xanh lục làm chủ đạo.

(8) Ép kim: Quá trình mà một bề mặt giống như đồng được áp dụng cho các vật liệu khác. Một số quy trình mạ đồng chỉ đơn thuần là các lớp hoàn thiện mô phỏng được áp dụng cho các bề mặt kim loại hiện có, hoặc các lớp phủ kim loại bột tạo ra bề mặt của một bề mặt kim loại rắn. Cre: Google

(9) Lý Bạch: Thi tiên nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Đường. Truyền thuyết kể rằng ông say rượu, thấy bóng trăng dưới nước đẹp quá nên cúi xuống vớt và bị ngã chết đuối.

(10) Tống: 宋 - Chữ Tống trong tên các triều đại Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh.

(11) Thanh: 青 Chữ Thanh trong thành ngữ "thanh sơn lục thủy" (青山绿水), nghĩa là núi xanh nước biếc.

(12) Y: 祎 Chữ Y gồm bộ Thị (示) bên trái và chữ Vi (韦) bên phải. Chữ Vi này cũng là chữ Vi trong thành ngữ "vi biên tam tuyệt" (韦编三绝), điển tích về Khổng Tử đọc sách Kinh Dịch nhiều đến mức dây da buộc thẻ tre đứt ba lần.
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 72: Vùng đất chưa biết [Hoàn]



Về nhà rồi, lại là những ngày vùi đầu sửa bản thảo quên cả ngày đêm. Trình Thước vốn hơi cầu toàn, có lúc anh còn đắn đo giữa hai phương án cả nửa ngày trời mà vẫn không chọn ra được kết quả tốt hơn, chỉ đành nhíu mày đi hỏi Lục Hoài Khiên.

Ban đầu, Lục Hoài Khiên còn khéo léo nói rằng cả hai đều hoàn hảo, nhưng có một cái hoàn hảo hơn. Sau này, hắn nhận ra Trình Thước hoàn toàn không cần những lời khách sáo, mà cần lời khuyên thẳng thắn nhất. Thế là hắn dứt khoát chọn giúp Trình Thước luôn, để tránh cho anh cứ phân vân mãi rồi lại phải thức khuya.

Rồi chẳng biết từ hôm nào, Trình Thước tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cuối cùng cũng không lao thẳng đến bảng vẽ điện tử và viết cảm ứng nữa, mà hiếm hoi chủ động tìm Lục Hoài Khiên tán gẫu.

Lục Hoài Khiên hỏi Trình Thước đã vẽ xong chưa, Trình Thước đáp rằng đã nộp rồi. Lục Hoài Khiên cười bảo, hắn còn nghĩ Trình Thước sẽ gọi hắn cùng chứng kiến khoảnh khắc tác phẩm được nộp thành công chứ.

Trình Thước khựng lại, dường như chưa từng nghĩ đến khả năng này. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn tự mình giải quyết vấn đề, cái gọi là thiếu cảm giác nghi lễ. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần sau nộp bài dự thi, em sẽ gọi anh.”

Im lặng hai giây, anh lại nói thêm: “Lỡ như em có quên thì anh nhắc em nhé.”

"Anh lại mong em dạo gần đây đừng tham gia cuộc thi nào nữa, bào sức quá, hại người lắm."

Trình Thước cố tỏ vẻ từng trải, thở dài một hơi: "Tuổi trẻ không cố gắng thì già rồi biết làm sao?"

Lục Hoài Khiên vốn dễ cười, nghe Trình Thước nói bằng giọng điệu ông cụ non thì bật cười thành tiếng: “Có những lúc, anh thấy tuổi tâm lý của em còn lớn hơn cả anh.”

"Cảm ơn nha, anh quá khen rồi." Trình Thước ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được nói: "Thật ra, có những lúc, em lại thấy tuổi tâm lý của anh còn nhỏ hơn tuổi thật của anh nữa."

Lời này lọt vào tai Lục Hoài Khiên, qua màng nhĩ lọc một lượt, chắc chỉ còn lại ba chữ “tuổi còn nhỏ”. Lục Hoài Khiên mặt dày vui vẻ chấp nhận: “Đương nhiên rồi, anh vẫn luôn trẻ trung mà.”

Không còn cuộc thi, không còn bản thảo thương mại, cả người nhẹ nhõm hẳn. Trình Thước nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều: "Ngày xưa, em đã từng có rất nhiều tưởng tượng về nửa kia tương lai của mình."

Lục Hoài Khiên liền hỏi tiếp: "Anh có phù hợp với tưởng tượng của em không?"

Trình Thước cũng học theo Lục Hoài Khiên, bắt đầu úp mở.

Anh cố ý nhìn Lục Hoài Khiên từ trên xuống dưới, dò xét một lượt. Người kia cũng phối hợp ưỡn ngực, cuối cùng cũng bỏ đi dáng đứng nghiêng ngả, cà lơ phất phơ thường ngày, đứng thẳng người hơn một chút.

Hồi lâu sau, Trình Thước khẽ mấp máy môi: "Hoàn toàn…"

Lục Hoài Khiên cướp lời: "Phù hợp!"

"Không phù hợp."

Lục Hoài Khiên khẽ nheo mắt: "Chỗ nào không phù hợp, nói anh nghe xem?"

Trình Thước ngập ngừng: "Em nói thật đấy nhe, anh đừng có mà giận."

"Em coi anh là người thế nào vậy?" Lục Hoài Khiên cười chẳng có gì: "Anh ngoài việc hay ghen ra thì vẫn rất dễ tính, rất dịu dàng mà, phải không em?"

Chỉ trừ việc thù dai ra thì đúng là rất thù dai thật, nửa câu này hắn đã bỏ bớt không nói ra.

"Chủ yếu là em chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm một người bạn trai lớn hơn em tám tuổi."

"Tại sao?"

"Em thấy những mối tình chênh lệch tuổi tác quá lớn thường rất dễ không bình đẳng, vì vốn sống đôi bên khác biệt nhiều. Em muốn tìm bạn trai, chứ không phải tìm cha, em khá ghét bị người khác lên lớp dạy đời."

Trình Thước ngừng lại một chút: "Nhưng mà, anh đã phá vỡ định kiến của em. Sự bất bình đẳng và cái kiểu thích dạy đời đó, em chưa bao giờ cảm nhận được từ anh. Mong anh có thể tiếp tục giữ vững phong độ."

Mắt Lục Hoài Khiên sáng lên: "Hiếm khi được nghe em khen anh đó."

Trình Thước ho khan một tiếng: "Chỉ, chỉ là trình bày sự thật thôi."

"Có lẽ vì ngày thường anh nói năng làm việc cứ lông bông, không đứng đắn nên trông rất…" anh vốn định nói là trẻ trâu, nhưng lại thấy từ này có nghĩa xấu, nên tạm đổi thành: "không được chín chắn cho lắm.”

Ai ngờ Lục Hoài Khiên cứ như đi guốc trong bụng anh vậy: “Muốn nói anh trẻ trâu chứ gì?”

Hắn thản nhiên đón nhận lời nhận xét này. Lục Hoài Khiên cười tủm tỉm nói: "Em không hiểu đâu, trẻ trâu cũng là một cách để giữ mình trẻ trung đấy."

"Nghe em nói vậy xong, anh lại thấy chúng mình hợp nhau quá chứ. Em xem nhé, tâm lý em thì chững chạc hơn tuổi, còn anh thì lại trẻ trâu hơn tuổi. Tuổi thật của chúng ta tuy cách nhau tám năm, nhưng về mặt tâm lý thì lại ngang bằng nhau, chẳng phải em muốn một tình yêu bình đẳng hay sao?"

Hiếm khi vào lúc rảnh rỗi thế này lại được nghe Lục Hoài Khiên nói một tràng dài nghiêm túc như vậy, vẻ mặt lại có mấy phần đứng đắn. Trình Thước thoáng sững người, đúng là như thế thật, nhưng anh vẫn luôn cứng miệng: “Hợp hay không hợp, còn phải xem sau này thế nào đã.”

"Được thôi." Lục Hoài Khiên nói: "Anh rất tự tin."

Đây là lần đầu tiên Trình Thước trong tình huống không có sự cố đột ngột nào xảy ra, thử lựa lời nói ra những tâm sự của mình với Lục Hoài Khiên. Vì vậy anh chẳng có kinh nghiệm gì, Lục Hoài Khiên bảo cứ nói thoải mái, anh lập tức tin hoàn toàn, quên béng mất cái bản tính thích lừa người của con cáo già kia.

Trí nhớ của Lục Hoài Khiên cũng rất tốt, lên giường rồi, lại lôi những lời anh nói ra, đòi lại từng chữ từng chữ một.

Thế nên đôi lúc Trình Thước rất nghi ngờ không biết có phải Lục Hoài Khiên có một cuốn sổ nhỏ chuyên ghi thù vặt hay không, mà trong đó toàn là những câu anh đã nói.

Cuộc thi tạm thời khép lại, đợt vẽ thực tế vào dịp lễ Quốc tế Lao động cũng đã xong xuôi, cứ tưởng là sẽ được đi chơi rồi, nhưng kết quả lại chẳng phải vậy.

Cuộc sống mà, luôn thích trêu người, bận xong đợt này, lại có đợt khác tới, Trình Thước bận xong, thì lại đến anh già, lúc nào cũng có việc bận không hết.

Quán bar sửa sang xong đã mở cửa kinh doanh trở lại, Lục Hoài Khiên tổ chức các hoạt động quảng bá tương ứng.

Mấy ngày nay lượng khách rất đông, Trình Thước miễn phí giúp đỡ một tay. Chính anh là người chủ động đề nghị không nhận tiền làm thêm, anh thấy làm công kiếm tiền từ bạn trai mình nó cứ kỳ kỳ thế nào ấy. Cũng chính từ khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn trở thành c* li miễn phí. Sau này, thỉnh thoảng anh lại trêu vài câu, nói Lục Hoài Khiên là nhà tư bản bóc lột, áp bức nhân viên các kiểu.

Bên kia Lục Hoài Khiên vừa bận xong việc mở lại quán bar, thì bên này Trình Thước lại nhận được bản thảo thương mại.

Bản thảo kết thúc, ngày tháng thoáng cái đã đến tháng Sáu, tháng thi cuối kỳ mà sinh viên đại học nghe thôi đã thấy sợ, bài tập là hết bức tranh này đến bức tranh khác, hết bài luận này đến bài luận khác, hết bài thuyết trình nhóm này đến bài thuyết trình nhóm khác. Dù có tranh thủ được thời gian ra ngoài chơi, thì chơi cũng không đủ đã. Trình Thước nói hay là đợi thi cuối kỳ xong đã, nghỉ hè tha hồ mà chơi, chơi cho thỏa thích.

Lục Hoài Khiên bày tỏ rằng hắn tôn trọng suy nghĩ của Trình Thước.

Tháng Sáu, đối với Trình Thước mà nói vẫn trôi qua rất nhanh, vì bận rộn. Còn đối với Lục Hoài Khiên, lại là trạng thái trông sao trông trăng, mong ngóng cho nó mau mau kết thúc.

Ngày thi cuối kỳ kết thúc, trời nắng đẹp, Lục Hoài Khiên lái chiếc xe sang đến cổng trường đón Trình Thước. Hắn mặc áo sơ mi hoa văn cổ điển, quần lửng đen, trên sống mũi tinh tế lại thêm cặp kính râm, trông có bao nhiêu vẻ ta đây thì cứ thể hiện ra bấy nhiêu, chuẩn tâm điểm của đám đông.

Trình Thước vắt chiếc ba lô trên một bên vai, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, rồi bắt đầu lắc chai Sprite lạnh trong tay. Lắc một hồi, anh mở hé nắp chai, xì bớt ga ra, rồi lại lắc tiếp.

Lục Hoài Khiên thấy buồn cười: "Em đang làm gì đấy?"

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh về phía trước, Trình Thước vẫn chăm chú lắc: "Em không thích uống cái ga trong nước ngọt."

Lục Hoài Khiên bật cười ha hả: "Thế sao em không mua loại đồ uống không có ga?"

"Máy bán hàng tự động dưới khu ký túc xá không có nhiều loại, Sprite mà không có ga thì em rất thích."

"Xem ra em thích đồ uống vị chanh nhỉ. Sau này anh có thể pha cho em mocktail vị chanh không cồn. Anh đang định thêm một loại cocktail không cồn mới, trong đó sẽ cho nước cốt chanh, đến lúc đó lại phải nhờ em nếm thử giúp rồi."

"Không vấn đề gì."

Nói xong, Trình Thước lại lắc mạnh chai Sprite, trong chai cuộn lên một cơn lốc xoáy.

"Em nhớ hồi cấp ba bọn em, giờ ra chơi, cả đám tụ lại, một tay nắm đầu chai, một tay nắm đáy chai, lắc một cái, xem ‘lốc xoáy’ của ai giữ được lâu nhất, đúng là đủ trò nhàm chán..."

Tối hôm đó, quán bar được giao phó cho Triệu Minh và một bartender mới đến. Giấc mơ trông quán của anh Triệu cuối cùng đã thành hiện thực.

Ngày hôm sau, chuyến du lịch dài ngày bắt đầu. Cuộc đua xe và con đường đèo mà Lục Hoài Khiên từng hứa hẹn đương nhiên không thể thiếu, nhưng đó không phải là chặng dừng chân đầu tiên của họ.

Bởi vì Trình Thước nói, anh có một nơi muốn đến hơn.

Muốn đi ngắm biển.

Chuyện đó thì có gì khó. Lục Hoài Khiên lập tức ngẫu hứng thay đổi kế hoạch, buổi sáng họ vừa hay đang trên đường ra khỏi tỉnh, buổi chiều đã kịp đến bờ biển, thuê trọn một chiếc du thuyền. Mùa hè trời tối muộn, năm giờ rưỡi ra khơi, hoàng hôn đã thấp thoáng.

Hải âu trắng sải cánh trên nền trời xanh biếc, điểm xuyết như những nét chấm phá nơi khung vẽ thiên nhiên. Mặt biển xanh thẫm trải dài đến tận chân trời, vừa xa vời vợi, lại như gần ngay trước mắt.

Trình Thước đứng trên boong tàu, hai tay vịn chặt lan can, thả hồn theo tầm mắt xa xăm, để gió chiều mặn mòi mơn man lướt qua gò má, mang theo hơi thở mằn mặn của biển khơi.

Ở phía xa, Lục Hoài Khiên lười biếng nằm ngả người trên chiếc ghế dựa, ánh mắt hờ hững dõi theo bóng lưng Trình Thước đang tung tăng nhảy nhót, tay chỉ trỏ khắp nơi như một đứa trẻ vừa tìm thấy kho báu giữa đại dương.

Hai người đứng cách nhau một khoảng, nên phải cất giọng gọi lớn: “Trình Thước! Anh nhớ là cuộc thi thiết kế của em sáu giờ chiều nay có kết quả đúng không?”

Trình Thước quay phắt lại, mắt sáng bừng:

“Ơ đúng rồi ạ! Anh không nhắc thì em cũng quên mất tiêu! Mấy bữa nay toàn lo ôn thi cuối kỳ với đi chơi thôi!”

Lục Hoài Khiên cười khẽ, đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước đến phía sau Trình Thước.

“Lúc em nộp bài thi, anh đã không thể ở cạnh. Vậy giờ công bố kết quả, anh có thể cùng em xem chứ? Em từng nói rồi mà, nếu em quên thì anh nhắc.”

Miệng Trình Thước thì gật đầu đồng ý, nhưng đến khi đồng hồ điểm giờ, anh lại đổi ý: “Không được đâu anh già. Nhỡ em trượt giải thì sao? Vừa mất mặt, vừa thấy mình dở ẹc trước mặt bạn trai nữa. Thôi để em tự tra, nếu có tin tốt em sẽ khoe liền, không cần anh hỏi đâu.”

“Đâu có, trong lòng anh, trình độ vẽ của em là số một thế giới.” Thấy Trình Thước quả thực rất kiên quyết, Lục Hoài Khiên đành phải đồng ý: “Thôi được, em đi tra đi.”

Trình Thước cố tình đi ra xa, nép vào một góc khuất để tránh Lục Hoài Khiên nhìn lén, tay bấm mở trang web chính thức khẽ run run.

Nửa phút sau, anh cất điện thoại đi, gục đầu xuống, lề mề đi tới trước mặt Lục Hoài Khiên, đầu tiên là thở dài một hơi, rồi im lặng lắc đầu.

Lục Hoài Khiên nhìn dáng vẻ của anh là hiểu hết, đang định nói lời an ủi thì bị Trình Thước chặn trước một bước…

“Em vốn không định nói kết quả cho anh đâu, nhưng lại nghĩ chắc anh sẽ tò mò lắm, nghĩ đi nghĩ lại thôi cứ nói cho anh biết, cũng chẳng có gì to tát cả, haizz…” anh lại khẽ thở dài: “Đúng là giải nhất rồi, chẳng có chút bất ngờ nào cả.”

Lục Hoài Khiên sững người một lúc, rồi mới phản ứng lại: "Chúc mừng em!"

Trình Thước lập tức cười toe toét ngẩng đầu lên: "Sao nào, diễn xuất vừa rồi của em có lừa được anh không?"

"Cũng được… Tầm ba giây đấy."

"Thật á? Sao em lại thấy không chỉ có ba giây nhỉ?"

"Rồi rồi, bảy giây, không hơn được nữa đâu," Lục Hoài Khiên cười nói: "Bé lừa đảo."

Trình Thước chắp tay: "Cáo già, chúng ta cũng như nhau cả thôi."

"Anh nhớ tiền thưởng giải nhất là năm mươi nghìn tệ đúng không?"

"Dạ, tiền ăn chuyến du lịch này em trả cho, mời anh ăn bữa thịnh soạn."

"Cảm ơn bé chủ Trình."

"Anh chủ Lục khách sáo quá."

Trêu đùa nhau một hồi, Trình Thước lại quay đầu nhìn ra biển.

Đúng lúc hoàng hôn buông tràn cả bầu trời. Trên đỉnh những con sóng, điểm sáng vàng tươi nhảy múa không ngừng, lấp lánh như được dát vàng mỏng. Màu đỏ và vàng, hai trong ba sắc cơ bản của bảng màu, như được ai đó vô tình hất lên nền trời, rồi lại nhẹ nhàng tan chảy xuống lòng biển bao la. Phía xa, cánh hải âu trắng bay vút qua, chiếc du thuyền khẽ trôi giữa sắc trời rực rỡ. Ngay cả sợi tóc, con ngươi của Trình Thước cũng dường như bị nhuốm lấy ánh tím hồng huyền ảo ấy.

“Đẹp quá đi!” Trình Thước thốt lên. Một lúc sau, anh ngẫm nghĩ, rồi quay sang hỏi: “Dưới biển có sứa không anh?”

“Chắc là có đấy. Có nơi nước ngọt còn có sứa mà. Nếu em thích xem, anh thêm vào kế hoạch du lịch hè của mình nhé?”

“Dạ vâng ạ.”

“Em còn muốn lướt sóng, lặn biển nữa.”

“Được thôi. Em còn muốn làm gì nữa thì nói luôn đi, nhân cơ hội này anh sẽ giúp em thực hiện hết.”

Một ánh tinh nghịch thoáng lướt qua đáy mắt, Trình Thước hắng giọng, cố tình kể:
“Thật ra em còn muốn nhảy bungee, nhảy dù, leo núi tuyết, ngắm cực quang, đi xuyên sa mạc…”

“Dừng, dừng, dừng!” Lục Hoài Khiên tặc lưỡi.

“Anh coi như hiểu rồi, em ngoài mặt thì ngoan ngoãn, chứ bên trong thì ngông cuồng không tưởng.”

“Thêm điều kiện tiên quyết là mấy môn đó phải không quá mạo hiểm cơ.”

“Em đùa anh thôi mà.”

Trình Thước cười hì hì, đắc ý thấy rõ.

“Em giỏi lắm!”

Lục Hoài Khiên bật cười, đến lúc này mới nhận ra mình bị trêu.

Trình Thước ngẩng đầu nhìn trời, nụ cười dần chậm lại: “Nhưng thật ra, những nơi em kể, em thật sự muốn đi. Em muốn bước qua từng vùng đất, ngắm núi sông biển cả, rồi dùng cọ vẽ lại hết thảy những gì mắt thấy, tim cảm. Nếu anh cũng có hứng thú thì…”

“Đương nhiên rồi, vô cùng vinh hạnh, xin được bầu bạn với em đến cùng.”

Gió biển thổi qua, mang theo tiếng cười đùa rộn rã, tan dần vào không gian.

Phía trước là vùng biển xa lạ, chưa từng được đặt tên.

Nước biển màu cam hồng dịu dàng rẽ lối, mở đường cho chiếc du thuyền tiến thẳng về phía trước. Mọi trở lực bỗng như tan biến.

Nơi con thuyền lướt qua, đuôi tàu lặng lẽ níu lấy vệt nắng đang lửng lơ. Rồi khi trời chuyển tối, lại nhẹ tay vớt lấy những vì sao đang phiêu dạt giữa mênh mông.

Hoàn thành.
 
Back
Top Bottom