Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cocktail Blue - Trà Các

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOp8lH1FDSrI0kdJDuz0BTclAD9rXl1ZnJIwohlerBis2ghZyHXXBEi-ZudiYO1H-dndrPhG1d_X_1bwz6tKunoMEPjccxKwBeVde1HeFisgXos4lhQ_DPQadrR-VkLRIxmXWBBHNRI9rQrB0SnYuYZ=w215-h322-s-no-gm

Cocktail Blue - Trà Các
Tác giả: Trà Các
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Công hơn tuổi, nhẹ nhàng, yêu thầm, Hay tranh cãi nhưng yêu thương nhau, Tình đầu ý hợp

Couple: Bartender bụng dạ đen tối x Sinh viên mỹ thuật ngoài lạnh trong nóng

Giới thiệu

Có một vị khách bước vào quán bar.

Người ấy có mái tóc ngắn màu xanh khói, đeo khuyên tai kim loại, khoác chiếc áo denim rách. Chàng trai hồn xiêu phách lạc mà nằm sấp tại quầy bar, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, chăm chú lắng nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.

Lục Hoài Khiên liếc nhìn anh vài lần.

Không ngờ, chàng trai bỗng quay phắt lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Chưa từng thấy ai thất tình à?”

Lục Hoài Khiên chỉ hỏi chàng trai muốn uống gì.

Chàng trai hợp tình hợp lý, nói: “Không biết, gì cũng được.”

Lục Hoài Khiên bắt đầu pha chế. Tay trái hắn khéo léo tung chai rượu lên không trung, trong khi tay phải đưa ra đón lấy.

Khi ánh mắt va nhau, chàng trai khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhạt: “Cẩn thận tí, kẻo làm vỡ chai thì bị trừ lương đấy.”

Nghe vậy, Lục Hoài Khiên chỉ mỉm cười, không đáp, rồi đẩy ly cocktail vừa hoàn thành về phía chàng trai.

“Đây là Cocktail Thất Tình. Ban đầu có thể hơi đắng, nhưng càng uống sẽ càng ngọt.”

Ngay từ lần đầu gặp Trình Thước, Lục Hoài Khiên đã nghĩ đến cái tên của một loại cocktail... Blue Jellyfish.

Một loài sinh vật phù du có xúc tu đầy gai, bên trong thì mềm mại, giống hệt Trình Thước.

Vì thế, Lục Hoài Khiên quyết định rằng hắn muốn sở hữu ly cocktail Blue Jellyfish này.​
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 1: Vua Hải Sản¹



( 1 ) 海王 /hǎi wáng/: Vua biển Aquaman - Hải vương (Khẩu ngữ Tiếng Trung - QT). Thuật ngữ chỉ người đàn ông không chun g thủy, có hành động t.án tỉ.nh hoặc duy trì nhiều mối quan hệ tình cảm cùng lúc. Hình ảnh “vua biển” ng.ụ ý rằng người này giống như đang “th.ả thí.nh” cho "cá" ở khắp nơi.

──────────────

Mười giờ rưỡi đêm.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Ký túc xá Hòe Viên được sắp xếp với giường trên bàn dưới. Tấm rèm giường màu xanh đậm kéo dài chạm sàn, tạo nên một không gian kín đáo. Ánh đèn bàn không thể thoát ra, chỉ loang trên tấm vải, phản chiếu và nhảy múa khắp nơi, làm cho chúng sáng rực.

Trình Thước kéo tai nghe từ đầu xuống cổ, ngả người ra sau, như một quả bóng vừa bị xì hơi. Anh mệt mỏi cúi đầu, không động đậy.

Có lẽ anh đã thiếp đi... trong tư thế ngồi, dưới ánh đèn chói lóa, chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Cho đến khi tiếng thông báo tin nhắn vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Trình Thước giật mình tỉnh giấc.

Vừa ngáp liên tục, anh vừa bò lại trước máy tính. Sau khi dùng ngón tay lau đi giọt nước ở khóe mắt, anh đeo tai nghe và mở WeChat.

Khách hàng thượng đế này đặc biệt thích gửi tin nhắn thoại, lần này cũng không ngoại lệ.

Tin nhắn thoại dài tận một phút hai mươi bốn giây.

Mí mắt Trình Thước khẽ giật, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

Anh đeo tai nghe vào, hơi căng thẳng mà mở tin nhắn thoại.

“Ừm, sửa thế này đúng là đã khá hơn. Tuy nhiên, thật lòng mà nói, thầy vẽ rất đẹp, nhưng mà...”

Tim Trình Thước chùng xuống.

“Nhưng vẫn thiếu một chút gì đó, nếu thêm vào sẽ hoàn hảo hơn.”

“Trò chơi của chúng tôi lấy cốt truyện hoành tráng, cảnh chiến đấu mãn nhãn và nhân vật sinh động làm điểm nhấn quảng bá. Vì vậy tôi hy vọng bức tranh có thể thêm chút năng động, tăng sức hút về mặt thị giác, làm sao để nhân vật như sắp nhảy ra khỏi màn hình.”

Một tuần trước, khách hạng thượng đế này đã liên hệ qua email, nói rằng anh ta chú ý đến ba mươi vạn follow trên Weibo của Trình Thước và mong anh hoàn thành một poster quảng cáo, sau đó đăng lên Weibo để thu hút người chơi cho game mobile mới.

So với poster trong game và poster chính thức, poster quảng cáo có yêu cầu hoàn thiện thấp hơn, tự do sáng tạo hơn. Hơn nữa, sau khi đọc kỹ các điều khoản hợp đồng, Trình Thước thấy không có gì bất thường, thù lao lại hậu hĩnh. Dĩ nhiên anh không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này.

Nhưng “tự do” cũng chỉ là tương đối. Như lúc này, anh đã sửa bản vẽ lần thứ ba, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.

Tai nghe vẫn tiếp tục vang lên.

“Thầy nghĩ sao nếu tăng độ tương phản ánh sáng và bóng tối? Còn... động tác này có thể chỉnh lại chút không? À, tôi không bảo thay đổi nhiều đâu, chỉ điều chỉnh nhỏ thôi, như thay đổi góc độ cánh tay chẳng hạn…”

Trình Thước nhấc tay phải, mặt vô cảm đóng sập chiếc laptop lại. “Bộp” một tiếng khô khốc vang lên.

Cái gì mà PS, bảng vẽ điện tử, viết cảm ứng, tất cả đều đi tới địa ngục hết đi, bây giờ đi ngủ! Ngủ thôi!

Ngày mai vẽ lại vậy, dù sao hôm nay cũng không phải hạn chót.

Trình Thước đột ngột đứng dậy, nhưng rồi động tác khựng lại. Anh đứng yên một lúc, sau đó từ từ ngồi xuống, thở ra một hơi dài, lặng lẽ mở lại máy tính.

Anh bắt đầu gõ phím, trả lời khách hàng thượng đế: Xin lỗi, có lẽ tôi chưa hiểu rõ yêu cầu của anh trước đó. Tôi sẽ sửa lại ngay. Dự định của tôi như thế này, anh xem có ổn không...

Sau khi trình bày xong ý tưởng, anh còn gửi kèm một sticker mèo con đáng yêu, hoàn toàn không phù hợp với tâm trạng lúc đó.

Con người mà, đôi khi vì tiền mà phải cúi đầu.

Khách hàng đọc xong tỏ ra rất thông cảm: Đã muộn rồi, thầy cứ sửa vào ngày mai, chúng tôi không gấp đâu.

Trình Thước thầm nghĩ, việc hôm nay nên làm xong hôm nay, ngày mai còn muốn ngủ bù lấy sức.

Nhưng khi viết, anh chỉ nhắn lại: Không sao đâu, tối nay tôi vừa hay rảnh. Nếu bên anh có thời gian, chúng ta có thể trao đổi thêm, để tôi hiểu rõ hơn yêu cầu.

Khách hàng vui vẻ đồng ý.

Vậy là những tin nhắn thoại lại liên tục gửi đến.

Trình Thước nghe đi nghe lại nhiều lần, sợ bỏ sót điều gì quan trọng.

Việc sửa chữa lần này tốn thêm một tiếng đồng hồ.

Khi gửi lại bản mới cho khách, Trình Thước đã trở nên vô cảm, tâm trạng không còn chút gợn sóng. Cùng lắm là sửa tiếp thôi, có gì mà phải ngại?

Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng kết quả nhận được là: Thầy vất vả rồi. 🌹🌹🌹

Trình Thước khó tin, dụi mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ, rồi dần dần nở một nụ cười, để lộ hai chiếc răng nanh.

Khi gõ phím trả lời, anh quên mất việc giả vờ trưởng thành, vui vẻ nhắn lại: Qua rồi, tôi không phải sửa nữa ạ?!

Khách hàng thượng đế: Đúng vậy.

Trình Thước: Yeah!

Khách hàng thượng đế: Hợp tác vui vẻ. 🤝

Trình Thước cũng đáp lại, tâm trạng u ám ban nãy tan biến ngay lập tức. Anh hân hoan nhảy lên, trong khoảnh khắc, vô số hình ảnh tương lai lướt qua tâm trí: số dư tài khoản ngân hàng tăng vọt, dùng tiền để ăn ngon mặc đẹp, đặt mua bộ sách hội họa đã ao ước từ lâu...

Trình Thước thề rằng, trước khi bắt tay vào vẽ, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm việc cả ngày thứ Bảy. Có lẽ lần này khách hàng đòi hỏi cao hơn mọi khi.

Nảy ra ý tưởng sáng tạo tiêu tốn bao nhiêu tế bào não, thực hiện lại hao mòn đôi tay, đau cổ, mỏi mắt. Có tiền kiếm được, quả thật là niềm vui, nhưng sau khi làm việc quá sức, niềm vui đó chỉ là thoáng qua. Trình Thước cảm thấy tinh thần hoảng loạn, cơ thể như bị rút cạn sức lực.

Kéo phắt rèm giường, anh lao vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Bước chân lảo đảo, như thể đang lơ lửng giữa không trung.

Tiếng nước chảy xối xả vang vọng bên tai.

Vài phút sau, bên ngoài phòng vệ sinh, Khương Ngạn, bạn cùng phòng của Trình Thước, vừa kịp về đến ký túc xá ngay lúc cổng khu Hòe Viên sắp đóng. Vừa bước vào phòng, cậu ta đã gào lên: “Đệt, tao vừa biết được một tin động trời, anh em mau lại đây nghe!”

Một người bạn cùng phòng khác lập tức hưởng ứng: “Nhân vật chính là ai? Tao có biết không?”

“Là cựu chủ tịch hội sinh viên đấy.”

“Đù.”

Trên giường, một người khác vừa tỉnh ngủ ló đầu ra: “Tin gì thế?”

Đúng lúc Trình Thước bước ra khỏi phòng vệ sinh, anh chỉ nghe được câu cuối cùng, nhíu mày: “Bọn mày bàn tán tin đồn thì được, nhưng có thể nhỏ giọng chút không? Tao sắp đi ngủ rồi.”

Khương Ngạn, con cú đêm của phòng, ngạc nhiên hỏi: “Mày ngủ sớm thế à?”

Trình Thước đáp: “Mười một rưỡi rồi, đại ca à, giờ này mà còn sớm sao?”

Khương Ngạn cười: “Nghe tin đồn cho tỉnh táo rồi ngủ cũng được mà.”

Trình Thước vừa ngáp vừa lắc đầu: “Tao mệt lắm rồi, hơn nữa tao chắc chắn chưa từng tiếp xúc với nhân vật chính trong câu chuyện này. Không quen thì cũng không hứng thú.”

Cả phòng đều biết Trình Thước không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào. Anh chỉ làm cán bộ hội sinh viên nửa năm trong học kỳ đầu năm nhất, rồi rút lui ngay học kỳ sau. Từ đó, anh tập trung luyện vẽ kỹ thuật số, hoạt động sôi nổi trên mạng, nhưng ngoài đời thì hầu như không giao tiếp, bạn bè đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng với Trình Thước, điều đó chẳng hề khiến anh tiếc nuối. Ngược lại, anh thấy vui vì thời gian tham gia hội sinh viên và câu lạc bộ chỉ toàn những mối quan hệ xã giao vô ích. Khoảng thời gian đó hoàn toàn có thể dùng vào những việc ý nghĩa hơn.

Khương Ngạn bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, được rồi.”

Trình Thước nhắc lại: “Sáng mai tao có việc, đừng nói chuyện khuya quá.”

Khương Ngạn cười trừ, gật đầu liên tục: “Ok, ok, ok.”

Trước khi lên giường, Trình Thước còn dọn dẹp bàn học lần cuối.

Phía sau truyền đến tiếng thì thầm xì xào.

“Tao không ngờ thằng chả lại là kiểu người như vậy, hẹn ch*ch các thứ, lại còn là vua hải sản nữa!”

“Kể chi tiết đi, kể chi tiết đi.”

“Ở khu phố cổ có một quán bar tên là Mạc Lam. Bạn tao tận mắt nhìn thấy thằng cha đó trong một đêm dẫn ba chàng trai đến uống rượu, mỗi lần uống đủ bốn mươi lăm phút là rời đi.”

Dọn dẹp xong, Trình Thước đang định tay chân nhanh nhẹn trèo lên thang.

“Nhìn không ra luôn, thằng chả trông có vẻ nhã nhặn lắm mà, sao lại chơi bời phóng túng vậy trời?”

“Đm, tao có nghe nhầm không đấy? Mày đang nói về Tống Vấn Uyên à?”

Trình Thước đột nhiên dừng lại, đứng ngây người tại chỗ, hàng mi khẽ run.

Anh dường như... đã rất lâu rồi không nghe thấy cái tên này.

Bên ngoài tấm rèm mỏng, bạn cùng phòng vẫn đang thì thầm to nhỏ.

“Đúng vậy, chính là thằng cha đó, chủ tịch hội sinh viên trước đây.”

“Tao nghe nói thằng chả đã nghỉ học một thời gian dài, hình như gia đình có chuyện gì đó?”

Trình Thước bất ngờ kéo rèm ra, nhìn về phía Khương Ngạn: “Ngoài những lời đồn về việc hẹn ch*ch, mày còn biết gì nữa không?”
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 2: Crush



Trình Thước bất ngờ lên tiếng từ phía sau khiến Khương Ngạn giật mình. Sau khi trấn tĩnh lại, cậu ta lắc đầu: “Không... Hết rồi.”

Trình Thước nhìn chằm chằm vào Khương Ngạn, tiếp tục truy hỏi: “Vậy mày có biết tại sao ổng nghỉ học không?”

Khương Ngạn ngơ ngác lắc đầu: “Tao không biết.”

Ánh mắt của Trình Thước dần trở nên xa xăm, mơ hồ, rồi anh chìm vào im lặng.

“Ê, anh Trình, mày không phải nói là không muốn nghe à?” Một giọng nói đùa cợt vang lên từ trên giường, phá tan sự yên tĩnh. Hạ Lệnh Thu tò mò vươn cổ hỏi: “Bộ dạng của mày thế kia, trông như quen nhau vậy. Mày có quan hệ gì với cựu chủ tịch hội sinh viên à?”

Nghe thấy vậy, Lận Hàn ở giường đối diện cũng đặt máy tính bảng xuống, cùng Hạ Lệnh Thu nhìn về phía Trình Thước.

Trình Thước chợt bừng tỉnh.

Quan hệ gì ư?

Anh mím môi, không biết phải diễn tả mối quan hệ giữa mình và Tống Vấn Uyên ra sao. Với anh, Tống Vấn Uyên là nơi anh gửi gắm tình yêu đơn phương, là dòng suối giữa rừng sâu, là vầng trăng sáng trên bầu trời. Nhưng đối với Tống Vấn Uyên, có lẽ anh chỉ là một mảnh ký ức mờ nhạt, chắc chắn sẽ bị lãng quên.

Cụp mắt xuống, môi Trình Thước khẽ mấp máy, cuối cùng chọn cách trả lời an toàn nhất: “Bọn tao là bạn học cấp ba. Tuy ổng hơn tao một khóa, nhưng vì tham gia một số hoạt động chung nên có tiếp xúc, nhưng không nhiều lắm.”

Khương Ngạn hỏi ngay: “Không ngờ hai người lại quen nhau. Vậy lên đại học bọn mày còn liên lạc không?”

Trình Thước đáp nhanh: “Không.”

Câu trả lời dứt khoát như thể anh và Tống Vấn Uyên thực sự không có liên hệ gì khi lên đại học. Nhưng thực ra… Là có.

Chợt nhớ ra điều gì, Khương Ngạn vội mở album ảnh trong điện thoại, đưa cho Trình Thước như khoe báu vật: “Nếu đã quen rồi, mày xem thử đi, đây có phải là Tống Vấn Uyên không?”

Bức ảnh có lẽ là chụp lén, trong quán bar với ánh sáng mờ ảo và góc chụp khó, khiến chất lượng ảnh khá mờ.

Trình Thước cầm lấy điện thoại, đường nét khuôn mặt trong ảnh quá quen thuộc, khớp với ký ức của anh. Phóng to hết cỡ, anh nhận ra một nốt ruồi đỏ tròn ở cổ của người trong ảnh.

Đúng là Tống Vấn Uyên.

Trả điện thoại lại cho Khương Ngạn, anh nói: “Là ổng.”

Khương Ngạn như chợt nhớ ra điều gì, huých khuỷu tay vào Trình Thước, tiếp tục hỏi: “Ê, anh Trình, hồi cấp ba Tống Vấn Uyên có phải là người hai mặt, trăng hoa không? Có nhiều bạn gái lắm, phải không?”

Trình Thước trả lời: “Hồi cấp ba, người đó không yêu ai.” Anh ngừng lại, ngồi xuống ghế, cụp mắt nhìn bàn tay trống rỗng, rồi khẽ nói: “Cũng có thể đã yêu, nhưng tao không biết. Ổng chưa từng công khai. Trường tao quản lý rất nghiêm, cấm yêu đương.”

“Ồ.” Khương Ngạn cảm thán: “Nhìn anh ta chẳng giống kiểu người một đêm hẹn ba người. Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.”

Trình Thước không nhịn được mà trả lời: “Giống như mày nói ban đầu, đây chỉ là tin đồn. Ngay cả bức ảnh này cũng chỉ chứng minh Tống Vấn Uyên từng đến quán bar uống rượu, đâu phải bằng chứng xác thực.”

Khương Ngạn trả lời mà không cần suy nghĩ: “Anh ta đã đến quán bar, chắc chắn là hẹn ch*ch rồi.”

Trình Thước hỏi: “Tại sao mày lại nghĩ rằng đến quán bar nhất định là hẹn ch*ch? Đây không phải là một định kiến à?”

Khương Ngạn ngẫm nghĩ một chút, rồi giải thích: “Chủ yếu là bạn tao bảo nó tận mắt thấy Tống Vấn Uyên cùng lúc uống rượu với ba người đàn ông trong một đêm. Sau khi uống xong, anh ta ôm họ lảo đảo đi về phía khách sạn đối diện. Đã vào khách sạn rồi, không phải để làm chuyện đó thì còn gì nữa?”

Trình Thước liếc Khương Ngạn, im lặng vài giây rồi nhàn nhạt đáp: “Vậy sao?”

Nhận thấy ánh mắt Trình Thước rõ ràng không tin, Khương Ngạn vội vàng bổ sung để chứng minh mình không nói bừa: “Gương mặt của Tống Vấn Uyên ở cấp độ hot boy, bạn tao tuyệt đối không nhớ nhầm được. Tao nghĩ đây là bằng chứng xác thực rồi.”

“Bạn tao còn bảo gặp Tống Vấn Uyên ở quán bar Mạc Lam vài lần. Mỗi lần đều thấy anh ta dẫn theo những người khác nhau uống rượu. Nếu mày không tin, mày có thể tự mình đến quán bar Moonlight ở khu phố cổ. Tống Vấn Uyên hay đến đó lắm, biết đâu mày gặp được.”

Trình Thước bất ngờ ngẩng đầu lên: “Mày nói lại tên quán bar đi, vừa nãy tao nghe không rõ.”

“Quán bar Moonlight, phiên âm sang tiếng Trung là quán bar Mạc Lam.”

“Moonlight, Mạc Lam?”

“Đúng vậy.”

Trình Thước lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm quán bar này trên bản đồ.

Khương Ngạn vô tình liếc thấy, bèn hỏi: “Mày thật sự định đi à?”

Trình Thước đáp nhanh: “Không, chỉ tìm thử thôi.”

Khương Ngạn gật gù: “Ừa, tốt nhất là đừng đi. Nghe nói quán đó khá loạn.”

“Sao lại nói vậy?”

“Bởi vì tao nghe bảo ông chủ Lục, cũng là bartender của quán, sẽ giúp khách hàng bỏ thuốc vào đồ uống để chuốc người khác, miễn là trả đủ tiền.”

Trình Thước nghi ngờ: “Quán bar thường phải đối phó với cảnh sát, ông chủ làm gì có thuốc? Nếu thực sự làm vậy thì quán đã đóng cửa từ lâu rồi chứ?”

Khương Ngạn lúng túng trong giây lát, rồi chữa: “À không, không phải bỏ thuốc, nhưng mà...”

“Một ông chủ quán bar muốn chuốc người khác, thật ra không cần thuốc đâu.”

Khương Ngạn nhíu mày, lẩm bẩm: “Mày nghĩ xem, công thức pha cocktail chắc chắn có rượu, đúng không?”

Trình Thước gật đầu, có vẻ đang suy nghĩ.

“Vậy chỉ cần tăng nồng độ cồn lên chút, không phải là chuốc người ta rồi sao?”

Khương Ngạn nói với giọng điệu người từng trải: “Công thức pha cocktail do bartender quyết định, nếu bartender động tay động chân, người bình thường cũng khó phát hiện ra. Miễn là trả đủ tiền, thay đổi công thức không phạm pháp, chỉ là không đúng lắm thôi.”

Trình Thước ừ một tiếng, không bình luận gì thêm.

Khương Ngạn được đà, đang định tiếp tục bàn về quán bar thì chưa kịp nói...

Trình Thước bất ngờ đứng dậy, vừa ngáp vừa duỗi người: “Tao đi ngủ đây.”

“Ê, tao còn đống chuyện nữa, không nghe nữa hả?”

“Có liên quan đến Tống Vấn Uyên không?”

“Không.”

“Vậy thì tao đi ngủ.”

Trình Thước quay người, nhắc nhở: “Muốn tám thì tám nhỏ thôi nhé.”

Rồi không chút lưu luyến, anh trèo lên giường và kéo kín rèm.

“Đệch.” Khương Ngạn bông đùa, nói vọng về phía rèm giường đã khép kín: “Thì ra mày chỉ muốn hóng chuyện về Tống Vấn Uyên thôi à? Ê, thằng nhãi mày có phải đang crush Tống Vấn Uyên không đấy?”

Trong bóng tối, thân hình Trình Thước thoáng khựng lại.

Sau đó, từ khe rèm vọng ra một giọng nói nhẹ tênh, kèm theo một tiếng cười tự giễu: “Làm sao tao có thể thích thầm người đó được chứ.”

.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng.

Dù hôm qua Trình Thước nói với Khương Ngạn rằng “sáng mai có việc” nhưng anh thừa biết Khương Ngạn là kiểu người phóng khoáng, chẳng bao giờ cố gắng kiểm chứng lời nói thật giả của người khác.

Nói vậy chỉ là cách anh khéo léo nhắc nhở Khương Ngạn kiềm chế một chút, đừng giống những lần hồi năm nhất, cứ hứng lên là buôn chuyện đến tận nửa đêm, gây ồn ào làm phiền cả phòng.

Lẽ ra, sau khi nộp bản phác thảo cuối cùng, sáng Chủ nhật này Trình Thước có thể thảnh thơi mà ngủ một giấc sâu, nhưng thực tế thì lại khác. Cơn ác mộng bất chợt ập đến, và lần nào cũng quay về thời cấp ba.

Trình Thước rất ghét thời gian học cấp ba. Ở trường hay ở nhà, cuộc sống đều bận rộn, ngột ngạt như nhau. Những cảm xúc tiêu cực như thể bị nén lại thành một khối khổng lồ, không nhai nổi mà nuốt vào cũng nghẹn đắng cả cổ họng. Nó không thể tiêu hóa, cứ tồn đọng mãi trong dạ dày, dần dần chất chồng.

Nghĩ lại, trong suốt quãng thời gian đó, có lẽ điều duy nhất đáng nhớ là... Tống Vấn Uyên.

Tống Vấn Uyên.

Dòng suy nghĩ bỗng dưng dừng lại. Trình Thước lập tức cắt ngang mạch suy tưởng của mình. Anh ngồi im lặng trên giường một lúc, cố xua đi dư âm của cơn ác mộng, rồi mới nhanh chóng thay đồ ngủ, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Ký túc xá vắng vẻ, nên Trình Thước đến căng tin, lấy phần cơm đơn giản với một món mặn, một món rau, rồi ngồi lặng lẽ nhai. Đồ ăn ở căng tin chẳng ngon, nhưng bù lại giá rẻ. Nhưng mà, cũng chẳng có lý do gì để chậm rãi thưởng thức. Trình Thước cúi đầu, định ăn nhanh cho xong.

Chưa kịp ăn được bao nhiêu, điện thoại bất ngờ rung lên.

Mở khóa màn hình, anh liếc nhìn, thấy một tin nhắn hiện lên:

[ Tối nay đến quán bar Moonlight, có bất ngờ đấy. ]

Phản ứng đầu tiên của Trình Thước là nghĩ đây là một tin nhắn quảng cáo. Anh không khỏi cười thầm, thời buổi này thông tin cá nhân bị rò rỉ quá dễ dàng. Ngay cả số điện thoại của mình cũng bị bán cho quán bar sao?

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn thứ hai từ cùng số điện thoại đó:

[ Vì cậu vẫn chưa quên được Tống Vấn Uyên. ]
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 3: Ẩn Danh



Sắc mặt Trình Thước nghiêm lại, động tác trong tay cũng ngừng một chút.

Đọc liền hai tin nhắn với nhau, rõ ràng người gửi muốn anh tối nay đến quán bar Mạc Lam.

Vừa mới tối qua còn nói chuyện về Tống Vấn Uyên ở ký túc xá, hôm nay đã nhận được tin nhắn liên quan, có vẻ trùng hợp thật.

Ánh mắt Trình Thước dừng lại ở đầu màn hình, nơi hiển thị số điện thoại của người gửi.

Là một dãy số hoàn toàn xa lạ.

Nhìn thoáng qua, có vẻ người gửi tin nhắn ẩn danh này biết gì đó, chẳng hạn như chuyện anh đang thích thầm Tống Vấn Uyên.

Nhưng cuộc đời Trình Thước ghét nhất là bị người khác điều khiển, đặc biệt là bị dắt mũi mà không biết. Nếu ai đó bảo anh đến quán bar Mạc Lam, nếu anh thật sự đi, chẳng khác nào tự nhận mình là đồ ngu lẫn thiếu chính kiến.

Thế nên, cứ giả vờ như không thấy. Ai mà biết đây có phải trò đùa ác ý hay không? Nếu là trò đùa, thì không cần quan tâm; còn nếu không, có lẽ người gửi sẽ tìm cách xác nhận liệu anh đã đọc tin nhắn hay chưa.

Vậy thì tạm thời không trả lời.

Trình Thước nhướng mày, cúi xuống tiếp tục ăn hết khay cơm, rồi chậm rãi mang khay đi cất, rời khỏi căng tin mà không một chút do dự.

Anh rút điện thoại ra, mở ứng dụng bản đồ, một lần nữa tìm kiếm quán bar Mạc Lam.

Khá xa, phải mất khoảng một tiếng đi tàu điện ngầm.

Giả sử người gửi muốn anh có mặt lúc bảy giờ tối, thì chậm nhất sáu giờ anh phải xuất phát.

Nếu anh không trả lời, liệu trước sáu giờ có nhận thêm tin nhắn nào không?

Nhét điện thoại vào túi, khóe môi Trình Thước khẽ nhếch lên, cười như không cười.

Tốt nhất, đây chỉ là một trò đùa ác ý, không phải gì khác.

Trên đường về, Trình Thước lại nhận được tin nhắn từ nhóm lớp, thông báo rằng số người đăng ký buổi tọa đàm từ ba giờ đến năm giờ chiều quá ít, ban cán sự quyết định bốc thăm, trùng hợp làm sao, anh là đứa bị chọn.

Tsk, đúng là chẳng có gì suôn sẻ cả.

Về đến ký túc xá, Khương Ngạn, Hạ Lệnh Thu, và Lận Hàn đều có mặt.

Khương Ngạn là người đầu tiên lên tiếng: "Anh Trình về rồi à."

"Để tao kể cho mày nghe, anh Trình. Quá đáng thật luôn." Khương Ngạn vừa nói vừa cảm thán: "Sáng nay tao nhận được tin nhắn lừa đảo. Tên lừa đảo nói tao được chọn làm nội gián, mỗi tháng sẽ được thưởng 998 tệ, cuối cùng còn gửi tao một đường link màu xanh bí ẩn để vào hội. Tao sợ là virus nên không dám bấm, mày xem nè..."

Vừa nói, cậu ta vừa dí điện thoại sát mặt Trình Thước.

Trình Thước tặc lưỡi vài cái.

"Có lẽ chúng ta nên tải app chống lừa đảo quốc gia thôi." Khương Ngạn đùa.

"Ừm." Trình Thước đáp lại qua loa, không hề nhắc đến tin nhắn mình nhận được. Anh đặt điện thoại lên bàn, ngáp dài rồi nói: "Buồn ngủ quá, tao đi ngủ trưa đây. Hôm thứ Bảy vẽ phác thảo cả ngày, giờ mệt quá. Tao định ngủ bù buổi chiều, nên bọn mày nể mặt tao một chút mà giữ im lặng giùm tao, cảm ơn trước nhé."

Khương Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Mày ngủ sớm vậy à, mới mười hai giờ rưỡi thôi mà?"

Trình Thước gật đầu như đó là điều hiển nhiên, không nói gì thêm rồi trèo lên giường.

"Nhưng chiều nay trường có buổi toạ đàm mà?" Lận Hàn nhắc: "Tao nhớ là số người đăng ký chưa đủ, lớp quyết định bốc thăm, kết quả là anh Trình bị chọn đấy."

Một cái đầu thò ra từ rèm giường, Trình Thước giả vờ ngạc nhiên: "Ơ, tao bị chọn á? Sáng nay tao mải vẽ phác thảo, quên mất không xem tin nhắn. Chậc, vậy tao còn được ngủ không?"

Hạ Lệnh Thu đứng bên cạnh phụ họa: "Anh Trình bị chọn rồi, tội nghiệp ghê vậy á."

Khương Ngạn cầm điện thoại lên xem danh sách, xong nói: "Trời ạ, trong phòng chỉ có mỗi anh Trình bị chọn, vận may của mày kỳ cục thật."

"Haiz." Trình Thước thở dài: "Chiều mấy giờ đến mấy giờ vậy?"

Lận Hàn đưa điện thoại trên bàn cho Trình Thước: "Mày tự xem đi."

Trình Thước mở điện thoại xem một lúc, rồi nhíu mày lẩm bẩm: "Thật sự là vậy à... nhưng tao thật sự không muốn đi. Ai mà biết kết quả này có thật sự là bốc thăm không? Thôi, tao cúp học vậy, giờ ngủ tiếp đây."

Nói xong anh chui vào rèm giường, nhưng thay vì ngủ, anh lặng lẽ nhìn vào màn hình điện thoại.

Chỉ năm phút sau, quả nhiên anh nhận được một tin nhắn mới.

[ Nếu tối nay cậu đến quán bar Mạc Lam, cậu sẽ thấy Tống Vấn Uyên đang hẹn 419¹. Tin hay không tùy cậu, nhưng nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ đến để kiểm chứng. Cậu không muốn tự mình biết rõ con người thực sự của người cậu thích sao? ]

Trình Thước nhướn mày, ồ, không kiên nhẫn nữa rồi.

Anh nhanh chóng gõ một dòng chữ, cố tình thêm dấu chấm than và dấu hỏi để tỏ vẻ sốc.

[ Cậu là ai? Làm sao cậu biết tôi thích ai?! ]

Người kia trả lời...

[ Tôi chỉ muốn xác nhận việc Tống Vấn Uyên hẹn 419 thôi, vì tôi rất ghét anh ta. Tôi không muốn ai còn nhìn anh ta như một nam thần, vẫn còn thích anh ta thôi. Tôi mong mọi người đều thấy rõ bộ mặt thật sự của anh ta .]

Trình Thước khẽ nheo mắt lại. Điều này có nghĩa là gì? Phải chăng người kia từng bị Tống Vấn Uyên lừa gạt?

Anh nhớ mang máng rằng thời đại học, Tống Vấn Uyên từng hẹn hò với ai đó. Có phải người gửi tin nhắn này là bạn trai cũ của y không? Cảm giác không giống lắm.

Suy nghĩ một lát, anh quyết định rời giường, đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi lấy thứ gì đó từ hộp đựng đồ, nhét vào túi.

Hành động này khiến Khương Ngạn tò mò: "Anh Trình, mày xuống giường làm gì vậy? Định ra ngoài à?"

Trình Thước trả lời mập mờ: "Đột nhiên nhớ ra có việc, phải ra ngoài một lúc. Tao đã xin phép cố vấn học tập (?) rồi."
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 4: Không có cồn



Tại góc đường Ngải Hao Tây trong khu phố cổ, những chiếc đèn chùm màu cam vàng lấp lánh như những ngôi sao khoác lên mình ánh hoàng hôn, phản chiếu ánh sáng đỏ lên những ô cửa kính trong suốt.

Tòa nhà mang phong cách cổ điển châu âu, biển hiệu
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 5: Người yêu



Khi cánh cửa được đẩy ra, ánh trăng bất ngờ tràn vào, chiếu sáng đôi vai của người vừa bước vào.

Dáng người cao ráo, cử chỉ quen thuộc ấy dần trùng khớp với ký ức của Trình Thước, chỉ khác mỗi chiếc áo đồng phục xanh ngày xưa giờ đã được thay bằng một chiếc sơ mi đen, như thể Tống Vấn Uyên chưa từng thay đổi.

Chiếc đèn treo trên trần nhà khẽ lắc lư, ánh sáng màu cam vàng lay động và biến hóa, tôn lên từng đường nét trên khuôn mặt của Tống Vấn Uyên. Y tựa như một vị thần đang dạo bước giữa nhân gian, cuối cùng ánh sáng tụ lại thành hai điểm rực rỡ trong đồng tử của Trình Thước.

Trình Thước nhìn chăm chăm, đến ngẩn ngơ.

Cho đến khi trong tầm mắt anh, Tống Vấn Uyên dừng bước, một chàng trai đứng phía sau y mỉm cười khoác tay y. Tống Vấn Uyên đáp lại bằng cách bóp nhẹ sống mũi cậu ta, nở một nụ cười dịu dàng.

Bất giác, Trình Thước cảm thấy một luồng nghẹn ngào dâng lên trong lồng ng.ực, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Bên kia, dường như Tống Vấn Uyên cũng cảm nhận được điều gì, y bất chợt nhìn về phía Trình Thước...

Trình Thước vội vàng cúi đầu, ngón tay nắm chặt vành mũ, ép xuống, tim đập liên hồi.

Giống như mọi lần tình cờ gặp Tống Vấn Uyên hồi cấp ba, anh vẫn không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của y. Anh vẫn nhát gan như vậy.

Hàng mi của Trình Thước khẽ run, môi mím chặt thành một đường thẳng, mười ngón tay vô thức siết lại. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, thận trọng dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Tống Vấn Uyên.

Họ đã đi đến bàn rời.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4e4e464834564a4e596e454178513d3d2d38332e313830306166323266653064313931623133343739323834373739382e6a7067.webp


Tuy nhiên, vị trí mà Tống Vấn Uyên ngồi vừa khéo bị bức tường che khuất. Trình Thước đổi chỗ ngồi vài lần nhưng vẫn không nhìn thấy rõ được toàn bộ bóng dáng của y. Sau vài giây đắn đo, anh nảy ra một ý tưởng.

Pha chế cocktail có tính giải trí nhất định, nên thường sẽ có người ngồi bên quầy bar trò chuyện cùng bartender. Trình Thước ước lượng rằng khi ngồi ở đó, tầm nhìn của anh sẽ mở rộng hơn nhiều.

Dù không mấy muốn trò chuyện với tên Lục... Mà khoan đã, tên đầy đủ của hắn là gì nhỉ?

Trình Thước cố gắng nhớ lại, nhưng thôi, quên đi.

Dù không hứng thú nói chuyện với tên họ Lục cho lắm, anh vẫn bước đến trước quầy bar, khéo léo bỏ qua cách xưng hô: “Xin hỏi ‘Đèn thần Aladdin’ của tôi đã xong chưa?”

Anh không thật sự quan tâm đến câu trả lời. Vừa dứt lời, anh đã nhìn về phía Tống Vấn Uyên, quả nhiên có thể thấy rõ gương mặt nghiêng của y cùng với chàng trai ngồi đối diện.

Chàng trai đó... là bạn trai, bạn tình, hay người yêu?

“Xin đợi một chút, ly tiếp theo sẽ là của cậu.”

Lục Hoài Khiên không ngẩng đầu, tay vẫn bận rộn pha chế, vẻ mặt nghiêm túc, không hề mang nụ cười thường ngày. Hắn rót bỏ đá trong ly, lọc cocktail từ bình lắc vào ly martini trong suốt, trang trí thêm quả anh đào rồi đưa cho phục vụ, sau đó bắt đầu chuẩn bị ly tiếp theo.

Trước khi bắt đầu, hắn ngẩng đầu nhìn Trình Thước một cái, nhưng phát hiện ra anh không hề để tâm đến mình.

Lục Hoài Khiên đang định nhìn theo ánh mắt của Trình Thước thì người kia đột ngột thu hồi tầm mắt, như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Trình Thước chống khuỷu tay phải lên quầy, lòng bàn tay đỡ lấy cằm, hỏi: “Đến lượt tôi rồi phải không?”

Dưới ánh đèn chập chờn, Lục Hoài Khiên chú ý đến chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón trỏ của anh, cùng với chiếc khuyên tai hình con nhện bạc lóe sáng, giống như hai ngôi sao thu hút mọi ánh nhìn.

Lục Hoài Khiên mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn lấy ra một ly cao: “Nếu tôi đoán không nhầm, đây là lần đầu cậu đến đây, phải không?”

Trình Thước hờ hững gật đầu: “Ờ.”

Lục Hoài Khiên cho đá vào ly: “Vì tôi nghĩ, với diện mạo của cậu, nếu cậu đã từng đến đây trước đó, tôi chắc chắn sẽ nhớ.”

Tâm trí Trình Thước lúc này hoàn toàn không ở đây, ánh mắt cũng lơ đãng: “Ồ.”

Lục Hoài Khiên mơ hồ cảm nhận được rằng đối phương không có ý định trò chuyện. Có lẽ... Trình Thước chỉ muốn yên lặng quan sát quá trình pha chế cocktail...

Vậy thì phải thể hiện một màn pha chế thật đỉnh thôi.

Với lòng tự tin, ông chủ Lục đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, nhắc nhở bản thân phải di chuyển thật ưu nhã.

Hắn chậm rãi phủ muối lên mép ly, trộn rum, nước cốt chanh và soda theo tỷ lệ, khéo léo khuấy bằng thìa với động tác xoay cổ tay một tay điêu luyện, cuối cùng trang trí bằng một lát chanh rồi đẩy ly cocktail về phía Trình Thước.

Nhưng thật ra, Trình Thước vừa rồi chỉ mải nhìn về phía Tống Vấn Uyên, hoàn toàn không chú ý đến màn trình diễn của Lục Hoài Khiên.

Anh thấy Tống Vấn Uyên nói điều gì đó khiến chàng trai đối diện cười rộ, đến mức cong cả lưng. Sau một lúc, Tống Vấn Uyên còn đổi chỗ, từ đối diện ngồi sang bên cạnh cậu ta, rồi đưa tay lướt nhẹ qua eo cậu ta...

Trình Thước khẽ nhíu mày.

Bất chợt, trong tầm nhìn của anh, Tống Vấn Uyên đứng dậy. Trình Thước vội cúi đầu, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía ly cocktail đèn thần Aladdin trước mặt.

Bên tai có người gọi tên Lục Hoài Khiên, giúp anh nhớ ra tên đầy đủ của ông chủ Lục.

Trình Thước tạm thời chưa muốn rời khỏi vị trí quan sát thuận lợi này, đành phải miễn cưỡng tìm chuyện nói với Lục Hoài Khiên: “Quán bar của anh... thường mở cửa lúc mấy giờ tối?”

“Tám giờ sáng.”

“Ban ngày cũng mở cửa à?” Trình Thước hơi ngạc nhiên hỏi: “Ban ngày cũng có người uống rượu sao?”

“Hầu như không có.” Lục Hoài Khiên giải thích: “Ban ngày là quán cà phê, nhưng khi đêm xuống, nó sẽ thành quán cocktail. Giống như những câu chuyện anh hùng bí ẩn xưa, ban ngày im lìm, ban đêm lại xuất hiện cứu thế giới. Quán bar của tôi cũng vậy.”

Trình Thước sững người, bất ngờ trước lời giải thích ấy, cảm giác lạ lẫm chẳng khác gì khi cầm ly Aladdin trong tay, một thứ gì đó kỳ diệu mà khó tả.

“Ông chủ, chúng tôi có thể đổi ly rượu vừa gọi được không?”

Giọng Tống Vấn Uyên bỗng vang lên bên tai, khiến Trình Thước giật mình khi áo len của y bất ngờ chắn ngay trước mặt.

Ngay lập tức, Trình Thước cúi thấp đầu, kéo vành mũ xuống, đứng im không dám nhúc nhích, thậm chí nín thở, sợ sẽ thu hút sự chú ý.

“Các anh gọi gì vậy?” Lục Hoài Khiên hỏi.

Rồi giọng Tống Vấn Uyên: “Hai ly Gingrich, tôi gọi. Nhưng Cật không thích rượu chua lắm, mà Gingrich có nước chanh đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Lỗi của tôi, đáng lẽ nên hỏi kỹ hơn. Dù sao đây cũng là lần đầu gặp cậu ấy, tôi muốn tạo ấn tượng tốt, nên phải gọi thứ cậu ấy thích, anh thấy đúng không?”

Giọng điệu nhẹ nhàng của Tống Vấn Uyên hoàn toàn trái ngược với ký ức của Trình Thước về y. Tống Vấn Uyên hiện tại và Tống Vấn Uyên mà anh từng biết, như hai người khác nhau.

Trình Thước thậm chí muốn quay đầu nhìn, nhưng sợ sẽ bị Tống Vấn Uyên chú ý, dù chỉ là một khả năng nhỏ xíu rằng y vẫn nhớ đến anh.

“Anh muốn đổi thành gì?” Lục Hoài Khiên hỏi, định đi lấy menu.

“Không cần đâu.” Tống Vấn Uyên nhanh chóng trả lời: “Đổi thành hai ly Sirocco nhé.”

“Được thôi.”

“À, còn nữa.” Tống Vấn Uyên như chợt nhớ ra, cúi đầu thì thầm: “Vài chục phút nữa tôi phải ra ngoài một lát. Khi quay lại, bảo phục vụ mang menu rượu cho tôi nhé. Ly thứ ba và thứ tư tôi không muốn gọi Sirocco nữa.”

Trình Thước cảm thấy âm cuối trong lời nói của Tống Vấn Uyên như một mũi kim châm vào màng nhĩ, khiến tim anh thoáng thắt lại.

Tối nay, Tống Vấn Uyên đã gọi hai ly rượu, vậy ly thứ ba và thứ tư là dành cho ai? Cho Cật… Người lần đầu gặp mặt mà anh nhắc đến? Hay là ai khác?

Nếu là Cật, tại sao Tống Vấn Uyên cần nhấn mạnh rằng anh sẽ rời quán bar một lúc?

Suy nghĩ đến đây, Trình Thước dường như đã đoán ra. Ly thứ tư có lẽ sẽ dành cho một người mới mà Tống Vấn Uyên dẫn đến lần sau.

Điều duy nhất còn chưa rõ là tại sao Tống Vấn Uyên lại phải đến nói trước mặt Lục Hoài Khiên? Có phải quan hệ giữa họ thân thiết hơn anh tưởng?

Chưa kịp nghĩ thêm, Trình Thước đã nghe thấy Lục Hoài Khiên đáp: “Tôi hiểu rồi, menu rượu sẽ được mang lên.”

Tống Vấn Uyên bất chợt cười vài tiếng: “Ha ha, cảm ơn ông chủ Lục.”

Từ đầu đến cuối, Trình Thước đứng im không nhúc nhích. Cho đến khi tiếng bước chân của Tống Vấn Uyên dần xa, anh không còn muốn lén theo dõi những tương tác giữa Tống Vấn Uyên và Cật nữa. Thực ra, cũng không cần thiết. Chỉ cần đợi xem sau khi ra ngoài, người mà Tống Vấn Uyên dẫn trở lại có phải là Cật hay không, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Nhưng, nếu như… nếu Tống Vấn Uyên chỉ đơn giản là ra ngoài uống rượu với một người bạn thì sao? Hoặc nếu lần đầu y gặp Cật chỉ là qua hẹn hò qua mạng rồi gặp mặt ngoài đời thì sao?

Trình Thước biết những khả năng đó gần như không thể, nhưng anh lại không muốn phủ nhận hoàn toàn, cũng không muốn đi đến kết luận rằng Tống Vấn Uyên đang hẹn ch*ch. Trong thâm tâm, anh biết mình đang vô thức biện hộ cho Tống Vấn Uyên, và điều đó khiến anh cảm thấy thật hèn hạ.

Ngón tay Trình Thước lướt qua ly rượu lạnh lẽo. Thực ra, có một người có thể cho anh câu trả lời. Sau một lúc im lặng, đầu ngón tay anh bất giác siết chặt, cuối cùng lên tiếng hỏi: “... Ông chủ Lục, người vừa rồi... anh ta có thường đến đây không?”

Lục Hoài Khiên nhìn anh như thể đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng thay vì trả lời, hắn hỏi ngược lại: “Hai người quen nhau à?”

Trình Thước thấy tim thắt lại, vội phủ nhận: “Không quen.”

Nụ cười thường trực vẫn trên môi Lục Hoài Khiên, hắn nói: “Sao tôi lại cảm thấy cậu đã cố tình nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi nhỉ?”

Trình Thước bất ngờ bị chạm đúng tâm tư, im lặng trong chốc lát. Anh rất muốn nghe câu trả lời từ Lục Hoài Khiên, nhưng cũng không muốn tỏ ra yếu thế, bèn đáp: “... Tôi chỉ đứng nghe thôi, không phải lén lút gì cả.”

Nghe vậy, Lục Hoài Khiên bật cười, giọng điềm đạm: “Tôi thấy cậu đến quầy bar, không nói chuyện, cũng chẳng chú ý đến cách pha chế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng đó. Hóa ra cậu đang nhìn anh ta à…”

Nói đến đây, ánh mắt hắn hơi nheo lại, gần như không nhận ra: “Cậu ta thường đến đây uống rượu, chúng tôi coi như có quen biết.”

Lục Hoài Khiên dừng lại giữa chừng, liếc nhìn Trình Thước, rõ ràng đang chờ anh tiếp tục dò hỏi.

Sau một khoảng lặng ngắn, Trình Thước đành thừa nhận: “Tôi chỉ là... thấy anh ta trông cũng được, nên mới nhìn thêm vài lần... Bình thường, anh ta cũng như vậy sao?”

“Như thế nào?”

Trình Thước mím môi, rồi quyết định nói thẳng: “Ví dụ như... Một đêm hẹn hai người?”

“Thì ra cậu biết rồi.” Lục Hoài Khiên nhướng mày, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: “Vậy như cậu đã thấy, cậu ta là một trap boy đấy.”

Nghe xong, Trình Thước cảm thấy lồng ng.ực như bị bóp nghẹt, cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời. Anh cố gắng nặn ra một tiếng “cảm ơn”, rồi vội vã nắm lấy ly rượu, rời đi như đang chạy trốn.

━━━━━━━━━━━━━
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 6: Dính nhớp



Cùng với bước chân vội vã của Trình Thước, ly cocktail màu hổ phách trong tay anh cũng không thoát khỏi cơn chạy trốn. Màu rượu lấp lánh như mật ong, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của quán bar.

Trình Thước không rời đi ngay lập tức, mà quay lại góc quán, lặng lẽ nhấp một ngụm nhỏ. Vị rượu rum hoà quyện với nước chanh, thoạt đầu có chút ngọt từ caramel, nhưng rồi nhanh chóng bị vị chua đắng lấn át. Cảm giác này như thiêu đốt cổ họng anh. Khi nuốt xuống, Trình Thước chợt nhớ ra lời nói của ông chủ Lục là nhớ ước nguyện trước khi uống.

Không ước thì thôi vậy.

Trình Thước đã chuẩn bị tinh thần không về ký túc xá tối nay. Mặc dù mọi dấu hiệu đều cho thấy Tống Vấn Uyên chẳng khác nào một tên vua hải sản, nhưng anh vẫn không muốn rời đi vội. Đã đến đây rồi, anh muốn tận mắt chứng kiến sự thật về con người đó. Dù sao thì đêm nay anh cũng chẳng có việc gì khác. Để rồi sau đó, hoàn toàn quên đi cái gọi là mối tình đầu, cắt đứt triệt để mối bận tâm này.

Nghĩ đến đây, anh uống một hơi lớn.

Điều bất ngờ là ngụm đầu tiên không thực sự ngon như anh mong đợi. Chỉ là một sự k*ch th*ch vị giác mà anh chưa từng trải qua. Nhưng đến ngụm thứ hai, khi lưỡi và dạ dày đã quen với vị rượu, anh bắt đầu thấy thú vị, và có lẽ là bắt đầu thưởng thức nó.

Trình Thước cúi đầu, cầm ly rượu lắc nhẹ. Chất lỏng bên trong quay vòng tròn quanh thành ly.

... Khá ngon đấy.

Những giai điệu tiếng Anh du dương tiếp tục vang lên trong quán bar tên Mạc Lam. Ánh sáng vàng nhạt len lỏi như một tấm lưới mịn màng, bao trùm lên tất cả khách đến. Những người khách tháo bỏ lớp mặt nạ ban ngày của mình, để lộ bản ngã mà chẳng ai nhìn thấy được. Tống Vấn Uyên cũng không ngoại lệ.

Câu chuyện tiếp theo diễn ra đúng như Trình Thước đã dự đoán. Tống Vấn Uyên ôm Cật rời khỏi quán, biến mất vào màn đêm. Nhìn hướng đi của họ, dường như họ đã vào khách sạn đối diện.

Chẳng lâu sau, Tống Vấn Uyên quay lại, thay một bộ quần áo mới và dẫn theo một chàng trai khác, ngồi vào chỗ cũ. Y bắt đầu nói vài lời tán tỉnh với người mới, chẳng mấy chốc, cả hai đã áp sát nhau. Những ngón tay của họ đan xen dưới bàn, thân mật không chút giấu giếm.

Lục Hoài Khiên cầm thực đơn đi đến chỗ họ, cố ý giả vờ như chưa từng quen biết: “Xin chào quý khách, quý khách muốn dùng gì?”

Tống Vấn Uyên vòng tay qua eo chàng trai, dịu dàng hỏi: “Em thích vị ngọt hay cay nồng?”

Chàng trai khẽ dựa vào vòng tay Tống Vấn Uyên, đáp: “Ngọt một chút đi, em không thích đồ uống đắng.”

Vì vậy, Tống Vấn Uyên ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Khiên: “Anh có thể giới thiệu cho tôi vài loại cocktail ngọt không?”

Trình Thước bỗng hiểu ra.

Cuối cùng anh cũng nhận ra tại sao Tống Vấn Uyên lại nhắc nhở Lục Hoài Khiên mang thực đơn. Đó không chỉ là một lời nhắc vô tình. Khách hàng mới đến lần đầu sẽ được chào đón bằng câu hỏi về thức uống, nhưng khi họ quay lại lần nữa, câu chào sẽ thay đổi thành: “Quý khách muốn dùng thêm gì không?”

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng nó có thể khiến người ta để lộ sơ hở trước mặt người yêu.

Có vẻ như Tống Vấn Uyên đang ngầm nhắc nhở Lục Hoài Khiên đừng lỡ lời, và Lục Hoài Khiên hiểu được thông điệp đó. Mặc dù Tống Vấn Uyên nói năng khá mập mờ, nhưng Lục Hoài Khiên lại phản ứng rất nhanh, có lẽ bởi vì hắn đã nhiều lần giúp che đậy như vậy trước đây.

Sắc mặt Trình Thước bỗng trở nên lạnh lùng, môi anh gần như mím thành một đường thẳng.

Thì ra là vậy.

Ánh sáng từ ly rượu phản chiếu lóa mắt, cocktail giờ chỉ còn lại ngụm cuối cùng. Nhớ ra đây là đồ uống do Lục Hoài Khiên pha chế, Trình Thước đột nhiên mất hứng thú, chẳng còn tâm trạng nhìn Tống Vấn Uyên và chàng trai kia âu yếm nhau nữa.

Anh ngồi bất động trên ghế một lúc lâu rồi chợt đứng dậy, thoáng thấy đầu óc choáng váng.

Trình Thước nhận ra suy nghĩ của mình đang trở nên mơ hồ, có lẽ vì anh chưa quen uống rượu. Chỉ một ly này thôi mà đã đủ làm anh chếnh choáng.

Anh cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm nữa.

Đã thanh toán từ trước, Trình Thước đi thẳng ra cửa quán bar. Anh cố tình bước chậm lại để tránh gây chú ý, nhưng khi gần đến cửa, bất ngờ có người va vào vai anh.

Anh loạng choạng vài bước mới đứng vững, cảm giác chất lỏng lạnh lẽo tràn xuống cánh tay phải, thấm ướt áo denim rách, khiến nó sậm màu hẳn.

Từ khóe mắt, anh thấy một bàn tay chộp lấy cánh tay mình.

Trình Thước nhíu mày, ngẩng đầu lên, con ngươi không khỏi co lại...

Khuôn mặt hoàn hảo của Tống Vấn Uyên hiện ra ngay trước mặt.

Trái tim Trình Thước như ngừng đập trong chốc lát. Anh sững người tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Xin lỗi, tôi vô tình va vào cậu, làm đổ rượu lên áo của cậu rồi.” Tống Vấn Uyên nói, vẻ mặt có chút hời hợt: “Nếu cậu không phiền, tôi có thể giặt sạch áo khoác của cậu và gửi trả lại. Đây là thông tin liên lạc của tôi…”

Trình Thước cảm nhận được sự chờ đợi có chủ đích trong lời nói của Tống Vấn Uyên. Y đang đợi câu trả lời của anh.

Thế nhưng, anh chỉ im lặng nhìn thẳng vào y, sắc mặt ngày càng lạnh lùng.

Có lẽ Tống Vấn Uyên không ngờ rằng chàng trai đẹp trước mặt lại phản ứng như vậy, y có chút lúng túng. Y thay đổi nét mặt, nở nụ cười, nhưng tiếng cười nghe khá chói tai: “Vậy cậu nghĩ, tôi nên xin lỗi cậu như thế nào?”

“Không cần làm gì cả.”

Trình Thước giật tay ra khỏi tay Tống Vấn Uyên.

Đúng lúc đó, một người phục vụ đi ngang qua, anh hỏi vị trí nhà vệ sinh rồi rời đi, để Tống Vấn Uyên đứng lại một mình.

Có lẽ vì cocktail bị đổ hơi ngọt, quần áo dính chặt vào người khiến anh cảm thấy khó chịu, như một miếng dán không thể gỡ ra được, cũng giống như vẻ mặt của Tống Vấn Uyên khi nhìn anh lúc nãy.

Đứng bên bồn rửa, mở vòi nước, Trình Thước xắn tay áo lên rửa sạch cánh tay, sau đó vốc nước vỗ lên mặt.

Hàng mi dài và rậm của anh ướt đẫm, cụp xuống, ánh mắt anh dán vào bức tường trắng trống trơn.

Trình Thước đã dự liệu rằng Tống Vấn Uyên sẽ không nhận ra mình. Cuộc gặp gỡ này, bị y diễn thành lần gặp đầu tiên, không khỏi làm cho anh thất vọng.

Nhưng kể từ những năm cấp ba, anh đã vô số lần hy vọng Tống Vấn Uyên có thể quay đầu nhìn mình một lần. Không ngờ rằng, khi giấc mơ ấy thành hiện thực, nhân vật chính lại cư xử giả tạo đến thế, từ sự va chạm có vẻ vô tình nhưng thực ra là cố ý, tất cả đã xóa sạch mọi ảo tưởng của anh về y.

Mặc dù không rõ lý do gì khiến Tống Vấn Uyên bỏ rơi bạn tình mới để tán tỉnh mình, có thể y đang tìm kiếm bạn tình khác, nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Có lẽ, anh thực sự đã nhìn nhầm người.

Cồn bắt đầu ngấm sâu, cảm xúc trong anh dâng tràn, lấp đầy lồng ng.ực, đẩy lùi lý trí.

Sự mất kiểm soát này khiến Trình Thước nhận ra nguy hiểm. Tống Vấn Uyên không đáng để anh tiếp tục lãng phí thời gian. Anh nên rời đi, sớm rời khỏi đây cũng tốt, anh có thể trở về trường sớm hơn, chỉ là…

Chỉ là trong ký túc xá vẫn còn một tên trộm, ẩn náu trong bóng tối, chỉ dám gửi những tin nhắn nặc danh.

Trình Thước cảm thấy có một sợi dây trong đầu mình đang căng ra, như sắp đứt.

Anh không muốn suy nghĩ thêm nữa. Cúi xuống rửa mặt lần nữa, anh để nước chảy rất lâu rồi mới khóa vòi lại, khẽ lắc lắc những giọt nước trên đầu ngón tay.

Đúng lúc đó, Lục Hoài Khiên xuất hiện.

Khi Trình Thước quay người lại để rời đi, vừa vặn đi ngang qua Lục Hoài Khiên.

Sau đó, anh nghe thấy một tiếng cười từ phía sau, sợi dây trong đầu anh đột nhiên đứt phực mà không có dấu hiệu báo trước.

Trình Thước nheo mắt, quay đầu nhìn Lục Hoài Khiên.

Người này đang cười gì vậy?

Bên kia, Lục Hoài Khiên đứng cạnh bồn rửa, vị trí mà Trình Thước vừa đứng… Rồi cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía sau.

Hắn quay người lại, tay trái cởi cúc áo sơ mi ở cổ tay phải, sau đó lắc lắc tay, nửa cười nửa không nhắc nhở: “Hình xăm trên tay cậu bị lem rồi.”

Trình Thước cúi đầu nhìn xuống. Con rồng xanh trên tay đã nhòe nhoẹt, mất đi hình dạng ban đầu sau khi rửa tay.

Anh lặng lẽ kéo tay áo xuống, trên áo khoác vẫn còn vệt rượu ướt át: “Thế thì sao?”

Trình Thước không muốn có thêm bất kỳ trao đổi nào với Lục Hoài Khiên lúc này, cũng chẳng muốn cho hắn thời gian đáp lại. Vừa định bước đi thì…

“Trình Thước.”

Lục Hoài Khiên tựa người vào mép bồn rửa, mắt hơi cụp xuống, tiếp tục xắn tay áo sơ mi: “Tôi thấy cậu có vẻ quan tâm đến vị khách vừa uống hai ly Sirocco. Nhưng tôi vẫn khuyên cậu đừng nên quá thân thiết với y. Y rất nguy hiểm.”

“Tôi coi cậu là bạn nên mới nói thêm câu này.” Hắn xắn nốt tay áo bên phải rồi chuyển sang bên trái, động tác thuần thục: “Tất nhiên, cậu cũng có quyền lựa chọn của riêng mình.”

Nghe vậy, Trình Thước bỗng bật cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Cứ cho là anh đang giận cá chém thớt. Thực tế, Lục Hoài Khiên không có nghĩa vụ phải từ chối hay che giấu cho Tống Vấn Uyên. Dù sao trong mắt hắn, khách hàng vẫn là thượng đế.

Và anh cũng chẳng có nghĩa vụ phải chấp nhận cái gọi là tình bạn với Lục Hoài Khiên. Tất cả những điều này, giống như lời cuối của hắn, đều chỉ là lựa chọn riêng mà thôi.

Thực ra ngay lúc này không đáp lời sẽ là lựa chọn tốt nhất. Trình Thước hiểu rõ điều đó. Quay người bỏ đi sẽ tránh được cãi vã, không dẫn đến chuyện không đáng.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cồn dường như tê liệt mọi lý trí. Trình Thước đút tay vào túi, ngẩng cằm nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Hoài Khiên, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười nhạt, giọng nói đầy mỉa mai: “Ông chủ quán bar từng khiến tôi cảm thấy nguy hiểm, lại đi giúp Tống Vấn Uyên che giấu chuyện lăng nhăng với mỗi bạn tình, rồi quay lưng bảo rằng anh ta nguy hiểm.”

“Rốt cuộc, ai mới là kẻ nguy hiểm hơn?”
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 7: Tên hai mặt



Lục Hoài Khiên thoáng ngạc nhiên, không nghe rõ: “Cái gì?”

Trình Thước lắc đầu, không muốn nói thêm: “Không có gì.”

Ánh mắt lạnh lùng của anh thu hồi lại, xoay người bước đi, sải chân nhanh chóng, vội vã rời khỏi.

Lục Hoài Khiên nhìn theo bóng lưng người kia dần khuất xa, biến mất sau góc quẹo. Hắn nhướng mày, thờ ơ xoay lại, cúi người, vặn nhỏ dòng nước xuống mức thấp nhất để tránh nước bắn tung tóe. Hắn cẩn thận chà rửa mười ngón tay, kỹ lưỡng đến từng kẽ.

Ai mới thực sự là kẻ nguy hiểm hơn?

Lục Hoài Khiên thầm nghĩ.

Hắn đã gặp đủ mọi loại người ở quán bar, sự tinh tường của hắn được rèn giũa qua vô số lần quan sát. Giọng điệu của Trình Thước trước khi rời đi vẫn đọng lại trong đầu hắn, rõ ràng có một chút châm biếm ẩn giấu.

Nhưng thái độ của Trình Thước cho thấy, lời này dường như không phải nhằm vào Tống Vấn Uyên, mà nhắm thẳng vào chính hắn.

Ngẫm nghĩ một lát, Lục Hoài Khiên bất giác bật cười, khẽ nhướng mày.

Thì ra Trình Thước đang ám chỉ hắn là tên hai mặt.

Quả thật với thân phận ông chủ quán bar, người Lục Hoài Khiên tiếp xúc rất đa dạng. Khách của hắn có thể là nhân viên cấp cao, những người tinh anh trong nghề, hoặc chỉ là những kẻ thất nghiệp, dân anh chị đầu đường xó chợ. Nhưng tại quán bar này, tất cả bọn họ đều chỉ có một thân phận: khách hàng.

Vì thế Lục Hoài Khiên luôn làm việc với một nguyên tắc kép: vừa phải phù hợp với lương tâm, vừa xứng đáng với đồng tiền của khách. Hắn như một kẻ ngoài cuộc giữa thế giới xám, đứng lửng lơ không chọn phe, lập trường không bao giờ rõ ràng.

Nếu nhìn từ vị trí của hắn, thì những lời nhắc nhở của Trình Thước quả thực không đủ sức thuyết phục.

Lời góp ý tử tế ấy, chẳng ngờ lại bị đối phương coi thường. Nhưng Lục Hoài Khiên không lấy làm giận. Hắn bật cười, đóng vòi nước, đưa hai tay vào máy sấy cho đến khi khô hẳn.

Hắn chỉnh lại tay áo xắn lên, cài nút áo, vuốt thẳng cà vạt màu xám rồi bước về phía quầy bar. Chưa đi được bao xa, mũi giày đen của hắn khẽ đụng phải thứ gì đó. Hắn dừng lại, cúi đầu nhìn.

Một miếng kim loại màu bạc.

Lục Hoài Khiên nhặt lên, chỉ thấy trên miếng kim loại có một nhãn dán, nét chữ phóng khoáng kiêu ngạo… Hoè Viên 1314.

Trông giống chìa khóa khóa tủ.

Của Trình Thước để rơi chăng?

Lục Hoài Khiên bước nhanh về quầy bar, ánh mắt tìm đến chỗ ngồi lúc nãy của Trình Thước. Người đã đi mất, chỉ còn lại một ly highball cô đơn trên bàn, đáy ly sót lại một lớp cocktail mỏng. Có lẽ Trình Thước sẽ không quay lại vì ngụm rượu còn sót này.

Hắn quay sang hỏi nhân viên phục vụ là A Duật: “Chàng trai tóc xanh khói lúc nãy đã đi rồi à?”

“Vâng.” A Duật đáp: “Có chuyện gì vậy ông chủ?”

Lục Hoài Khiên không trả lời, vội vàng bước ra cửa, đảo mắt tìm quanh. Đường phố vắng vẻ, chẳng thấy bóng dáng Trình Thước đâu.

Chạy nhanh vậy, chẳng lẽ người này là con thỏ sao?

Quán bar không thể rời đi được, để một mình anh Triệu pha chế thì không xuể, nên Lục Hoài Khiên quay lại quầy, nhét miếng kim loại vào túi áo gile, nghĩ rằng Trình Thước chắc sẽ sớm quay lại.

Thế nhưng, Lục Hoài Khiên đợi đến khi quán đóng cửa vẫn không thấy Trình Thước xuất hiện.

Phục vụ A Duật, bartender anh Triệu và những người khác cùng nhau dọn dẹp những ly rượu còn sót lại trên các bàn, lẫn rửa dụng cụ pha chế. Trong khi đó, Lục Hoài Khiên đang sắp xếp lại tủ rượu.

Với sự kiên nhẫn, hắn dùng miếng bọt biển ướt lau sạch những vết rượu còn sót trên cổ chai và lớp bụi bám trên tủ.

Trong lúc lau chùi, hắn thấy một chai whisky chỉ còn lại khoảng một phần ba. Hắn lấy ra, rồi cẩn thận chuyển phần rượu còn lại sang một chai nhỏ hơn, nhằm giảm thiểu sự tiếp xúc với không khí, giữ nguyên hương vị rượu.

Tất cả được thực hiện một cách nhẹ nhàng và cẩn trọng.

Nếu anh Triệu chứng kiến cảnh này, chắc hẳn sẽ lại nói rằng Lục Hoài Khiên quá cầu kỳ, đổi chai hay không cũng chẳng khác biệt gì mấy.

Lục Hoài Khiên biết anh Triệu vốn lười làm những việc tỉ mỉ thế này nên cũng không để tâm, tự mình làm.

Ở phía bên kia, A Duật vừa sắp xếp tủ lạnh vừa tán gẫu với anh Triệu: “Hôm nay có một cậu đẹp trai ghé quán, em định tự mình mang menu tới làm quen, ai ngờ lại bị ông chủ chặn đầu mất rồi.”

Anh Triệu tỏ ra hứng thú: “Có phải là người có tóc màu xanh khói không?”

“Đúng rồi.” Lục Hoài Khiên đáp.

Ông chủ Lục vốn thoát ẩn thoát hiện, đột nhiên xuất hiện sau lưng A Duật, khiến cậu ta giật mình.

A Duật ngượng ngùng cười: “Ông chủ... lúc nãy em không hề có ý nói xấu anh đâu.”

“Tôi biết.” Lục Hoài Khiên nửa đùa nửa thật đáp: “Cậu lo cho tôi vừa pha chế vừa mang menu sẽ mệt, tôi cảm động lắm. Sau này sẽ chia cho cậu nhiều việc hơn.”

A Duật há hốc miệng ngớ người.

Anh Triệu, người thân thiết với Lục Hoài Khiên, tiếp lời một cách tự nhiên: “Tao thấy lúc đưa menu cho người đó, hai người nói chuyện khá lâu đấy nhỉ.”

Rồi anh trêu chọc: “Lục Hoài Khiên, đừng bảo là mày để ý cậu ta nhé?”

Lục Hoài Khiên thản nhiên đáp: “Tao chỉ thấy cậu ta rất giống tao ngày xưa, muốn kết bạn thôi.”

Anh Triệu hỏi: “Giống ở chỗ nào?”

Lục Hoài Khiên đáp: “Tao nhìn người rất chuẩn. Tao thấy cậu ta có một sự kiên cường.”

Anh Triệu che miệng cười: “Hiểu rồi, cứng đầu như mày ngày xưa, bỏ nhà ra đi, tám con ngựa cũng kéo không về, đúng không?”

Gia đình Lục Hoài Khiên sở hữu một mỏ khoáng sản, sau khi hoàn thành việc học, lẽ ra hắn phải về tiếp quản sản nghiệp gia đình. Nhưng hắn chẳng hứng thú gì với điều đó. Vì vậy, hắn chủ động từ chối sự hỗ trợ tài chính từ cha mẹ, chỉ mang theo tiền tiêu vặt và học bổng tích cóp được khi còn đi học để khởi nghiệp.

Hắn mở một quán bar vừa phải ở thành phố Hoa Phong. Sau một thời gian chăm chút quản lý, quán từ thua lỗ chuyển sang có lãi, kiếm được mẻ vàng đầu tiên trong đời.

Từ đó, Lục Hoài Khiên có đủ tự tin để nói rõ ràng với gia đình, đồng thời giao lại toàn bộ sản nghiệp cho người em trai chuẩn bị thi đại học của mình.

Anh Triệu lại nhắc chuyện cũ từ mấy năm trước. Lục Hoài Khiên không cần suy nghĩ đã đáp trả: “Triệu Minh, nếu tao không bỏ nhà ra đi, sao có thể mở được quán bar? Sao mày có thể trở thành nửa ông chủ của quán như bây giờ? Làm người không thể quên ân nghĩa, hiểu không?”

Triệu Minh chắp tay, cười hối lỗi: “Ông chủ Lục, tao sai rồi, không dám nói nữa đâu. Nhưng nhớ chia lợi nhuận cho tao nhiều một chút nhé.”

Lục Hoài Khiên tiếp tục: “Khi tao nhìn thấy cậu ta, như thể nhìn thấy bản thân mình của những năm trước. Cậu ta có cái khí thế không sợ trời không sợ đất, dũng cảm, nhạy bén, đầy khí phách thiếu niên, hơn nữa còn đẹp trai nữa.”

Triệu Minh: “...”

Không nhịn được, anh ta nói nhỏ: “Ông chủ Lục, nếu mày muốn tự khen mình thì cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo tam quốc đâu.”

Lục Hoài Khiên liếc nhìn, nhíu mày: “Tao nghiêm túc đấy, không đùa đâu.”

Triệu Minh vội vàng sửa lời: “Tao sai rồi, tao không nói nữa.”

Lục Hoài Khiên chẳng buồn để ý đến Triệu Minh, hắn quay sang nhìn A Duật: “Cậu đẹp trai mà mấy cậu nói tên là Trình Thước. Có thể trong mấy ngày tới cậu ta sẽ đến quán bar, hoặc sẽ gọi điện trước.”

Hắn tiếp tục dặn dò: “Cậu để ý điện thoại của quán, nếu cậu ta gọi mà tôi có ở đây thì chuyển máy cho tôi, nếu tôi không có ở đây thì ghi lại số điện thoại của cậu ta giúp tôi.”

Triệu Minh đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Tại sao người đó lại gọi điện đến?”

Lục Hoài Khiên đút tay vào túi, ngón tay mân mê miếng kim loại nhặt được, nhếch môi cười, vẻ cố ý giấu giếm: “Bởi vì tao nhìn người luôn rất chuẩn.”
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 8: Ghê tởm



Trình Thước ngủ lại một đêm ở khách sạn gần đó.

Tối qua khi rời khỏi quán bar thì xe buýt và tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động. Ký túc xá đã đóng cửa, quan trọng hơn là anh đã say đến mức chóng mặt, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để ngủ ngay.

Sáng nay, sau khi trả thẻ phòng và lên tàu điện ngầm, anh còn hơn một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trước khi về trường. May mà còn có điện thoại làm bạn.

Đầu tiên, anh vào Weibo trả lời vài bình luận của người hâm mộ.

Sau đó mở các nhóm trao đổi về thuê nhà và nhóm hỗ trợ trong trường.

Thời gian biểu của Trình Thước thường chẳng khớp với bạn cùng phòng. Không chỉ Khương Ngạn thích thức khuya, mà đôi khi Hạ Lệnh Thu còn gọi điện nói chuyện với bạn gái tới tận đêm. Vì vậy, Trình Thước đã sớm nảy ra ý định chuyển ra ngoài ở.

Trước đây anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng rồi lại thôi. Dù nhận được nhiều đơn hàng thương mại kiếm tiền không ít, nhưng Trình Thước vốn sống tiết kiệm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nếu chuyển ra ngoài, tiền thuê nhà sẽ là một khoản chi không nhỏ, và anh biết chắc cha mình sẽ không phụ giúp khoản này, nên anh vẫn lưỡng lự, chưa đưa ra quyết định dứt khoát.

Cho đến khi đồ của anh bị trộm.

Anh từng nghĩ tới việc đổi phòng ký túc xá, nhưng với hiểu biết về cố vấn học tập, những chuyện vừa phiền phức lại chẳng lợi lộc gì này kiểu gì cũng không làm vừa lòng lãnh đạo, nên rất có thể cố vấn học tập sẽ không đồng ý. Hơn nữa, cho dù đổi được phòng, anh cũng không chắc về nhân phẩm của những bạn cùng phòng mới.

Cứ đi đến đâu tính đến đó vậy.

Thoát khỏi group chat, Trình Thước sao chép một dãy số điện thoại từ ghi chú.

Một giờ sau, đứng trước cửa ký túc xá, Trình Thước lục tìm trong tất cả các túi trên người. Những thứ không quan trọng như nhẫn, khuyên tai, dây chuyền đều còn, chỉ có chiếc chìa khóa phòng ký túc xá là không thấy đâu.

Không nhớ đã đánh rơi ở đâu, có thể ở khách sạn hoặc quán bar. Trình Thước cố nhớ lại, nhưng không sao hồi tưởng ra được chút manh mối nào. Tất cả đều tại ly cocktail đó, làm mờ nhạt cả ký ức của đêm qua. Giờ đây, chỉ còn cách gọi điện hỏi từng người, từ chủ khách sạn đến chủ quán bar, mong còn chút hy vọng tìm lại được chìa khóa.

Nhưng trước tiên, phải tìm một chỗ ngồi đã.

Trình Thước gõ cửa phòng ký túc nửa phút mà cửa vẫn không mở, trong phòng không có ai.

Vốn không thích làm phiền bạn cùng phòng, nhưng tình thế hiện tại anh chẳng còn lựa chọn nào khác. Trong số Khương Ngạn, Hạ Lệnh Thu và Lận Hàn, Khương Ngạn có vẻ ngây thơ, dễ đoán nhất.

Trình Thước nhắn tin cho Khương Ngạn: "Tao lỡ làm mất chìa khóa phòng rồi, trong phòng lại không có ai, khi nào thì mày về?"

Khương Ngạn không hổ danh là cao thủ lướt web, trả lời ngay lập tức: "Tao đang ở ngoài với bạn, chiều mới về lận. Hạ Lệnh Thu sáng nay có tiết, còn Lận Hàn không có tiết, chắc nó đang đi ăn sáng, mày thử tìm nó xem?"

Trình Thước đáp: "Được."

Nhưng trong lòng lại nghĩ, anh thà ngồi ở thư viện còn hơn.

Vừa quay người lại, Trình Thước giật mình khi thấy Lận Hàn đã đứng ngay sau lưng mình với gương mặt không chút cảm xúc.

Lận Hàn hỏi: "Sao mày không vào trong?"

Trình Thước tiếc chữ như vàng, đáp: "Mất chìa khóa rồi."

Lận Hàn cúi xuống, lấy chìa khóa mở cửa, rồi bước vào ký túc xá.

Trình Thước cũng bước theo, đóng cửa lại. Những chuyện xảy ra tối qua đã đủ phiền, giờ lại còn chuyện mất chìa khóa, lòng anh có chút bực bội, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở.

Đúng lúc ấy, Lận Hàn lại chủ động hỏi: "Mày còn định tìm chìa khóa không? Hay đổi ổ khóa mới cho phòng luôn?"

Trình Thước không ngẩng đầu lên, vừa nghịch điện thoại vừa đáp qua loa: "Tìm vậy."

Trong lòng anh thầm nghĩ, mong Lận Hàn đừng hỏi thêm gì nữa.

Nhưng Lận Hàn vẫn tiếp tục: "Tối qua mày đi những đâu? Thử liên hệ với nhân viên xem sao?"

Trình Thước sững lại, nhét điện thoại vào túi quần, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lận Hàn, không nhịn được bật cười khẩy: "Tối qua tao đi đâu mày không biết à, giả vờ gì chứ."

Lận Hàn nhíu mày khó hiểu: "Mày đang nói gì vậy?"

Trình Thước nheo mắt lại: "Người gửi tin nhắn cho tao là mày phải không?"

"Tin nhắn gì cơ?"

Trình Thước không khỏi mỉa mai: "Thôi đừng giả vờ nữa, Lận Hàn à, chẳng có gì hay ho đâu."

Đối diện im lặng vài giây, mới nói: "Tao không hiểu mày đang nói gì."

Trình Thước cười nhạt: "Tao nói bận gấp bản thảo sáng thứ bảy, nên không xem điện thoại, vậy mà mày đưa điện thoại cho tao, tao đâu có nhờ mày làm thế? Chẳng phải mày muốn tao thấy tin nhắn của mày sao?"

Anh khẽ nhíu mày: "À phải rồi, tiện đây tao nói luôn, tao rất ghét người khác tự ý đụng vào đồ của tao mà chưa xin phép."

"Còn nữa." Trình Thước tiếp tục: "Trước khi đi tao chỉ nói có việc riêng, xử lý hơi phiền phức, chứ có nói tối không về đâu, vậy mà mày lại hỏi tối có về không. Tao nói mất chìa khóa, mày hỏi tối qua đi đâu. Lận Hàn, nếu bây giờ mày thừa nhận, tao còn nghĩ mày có chút khí phách đấy."

Lận Hàn im lặng.

Quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nụ cười mỉa mai trên mặt Trình Thước càng sâu: "Rất nhiều trang web yêu cầu số điện thoại khi đăng ký, mặc định bật tìm kiếm tài khoản qua số. Tao đã dùng số của mày tìm trên mạng..."

Anh cười khẩy: "Còn cần tao nói tiếp không, Lận Hàn?"

Từ khi mới vào năm nhất, Trình Thước đã cảm thấy nét mặt của Lận Hàn có gì đó âm u, trông nguy hiểm. Khi đó, anh tự nhủ không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng giờ đây, cái vẻ âm trầm ấy lại hiện rõ trên khuôn mặt của đối phương.

Lận Hàn đáp lời, nhưng lại không đúng trọng tâm: "Mày thích Tống Vấn Uyên đến thế sao? Rốt cuộc thằng đó có gì khiến mày nhớ mãi không quên?"

Trong tích tắc, một suy đoán đáng sợ hiện lên, kết nối mọi dấu hiệu trước đó. Cảm giác như có vô số con giòi bò trên xương sống, khiến Trình Thước buồn nôn.

Suy đoán ấy nhanh chóng thành hiện thực, khi anh nghe Lận Hàn hỏi: "Tao kém Tống Vấn Uyên ở chỗ nào?"

Lận Hàn đột ngột tiến đến, cái bóng cao lớn áp sát. Hắn ta đẩy Trình Thước vào tường, cúi đầu định cưỡng hôn...

Trình Thước lập tức đá thẳng vào g*** h** ch*n Lận Hàn.

Anh vốn không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, nhất là người mình ghét thì lại càng cảm thấy ghê tởm.

Lận Hàn loạng choạng lùi lại, nhưng bỗng nhe răng cười.

Trình Thước nghĩ Lận Hàn không bình thường chút nào

"Tống Vấn Uyên mỗi tuần đều đi hẹn ch*ch, thằng đó là một đứa cặn bã, trap boy. Mày rốt cuộc thích nó ở điểm nào?" Lận Hàn trừng mắt nhìn chằm chằm Trình Thước, hiếm khi tỏ ra cảm xúc kích động: "Mày yêu mà không được đáp lại, tao cũng vậy, nên tao hiểu mày nhất! Trình Thước, tại sao mày không nhìn tao? Tao mới là người luôn bên mày!"

"Tống Vấn Uyên thế nào cũng không thay đổi được việc tao thấy mày ghê tởm." Trình Thước cười lạnh: "Cả vụ q**n l*t cũng là mày trộm phải không? Ban đầu tao không hiểu sao mày làm thế, giờ thì tao đã rõ rồi, mày KINH TỞM thật đấy."

Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Đối phương dường như không bận tâm: "Đúng, tao trộm đấy, vì tao thích mày, tao thích mày lắm, mày có biết không? Tao đã nhịn hơn một năm rồi, nhưng giờ không nhịn nổi nữa."

Nói xong, Lận Hàn như phát điên lao tới, định khống chế Trình Thước.

Trình Thước lập tức phản ứng, nhằm vào g*** h** ch*n Lận Hàn mà đá thêm một cú nữa, lần này không hề nương tay.

Cú đá mạnh khiến Lận Hàn đau đến mức phải cúi gập người. Trình Thước tranh thủ đấm một cú vào mặt hắn ta, khiến hắn ta ngã nhào xuống đất. Anh nhân lúc đối phương chưa đứng dậy được liền thì mở cửa chạy ra ngoài, phóng nhanh xuống tầng trệt ký túc xá.

Ngoài trời, mặt trời chói chang.

Ánh nắng tuy chói mắt nhưng đem lại cảm giác an ủi. Xung quanh, các bạn học đi lại. Trình Thước ngoái đầu nhìn lại, chắc chắn Lận Hàn không đuổi theo, mới dám dừng bước, cúi người chống tay lên gối, thở hổn hển.

Anh nghỉ một lát, lấy điện thoại ra, vẫn đang ghi âm. Trình Thước bấm nút kết thúc, tải lên đám mây để sao lưu.

Dù đối chất với Lận Hàn có hơi mạo hiểm, nhưng ít nhất anh cũng không ra về tay trắng.

Nhanh chóng, Trình Thước tìm tên cố vấn học tập trong danh bạ, nhắn tin: Thầy ơi, thầy có rảnh không ạ? Em có chuyện muốn trao đổi.

Trong lúc chờ phản hồi, anh không ngừng nghĩ đến tất cả những thứ trong ký túc xá của mình... Đặc biệt là các vật dụng chung như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cũng có khả năng bị Lận Hàn động vào.

❍⌇─➭ welcome to [email protected].𝐩.α.tׁ.ժׁׅ݊ ⌗lamchuong9005 : ๑ ˚ ͙۪۪̥◌ ⌨꒱

Văn phòng cố vấn học tập.

Đoạn ghi âm dài 4 phút 23 giây được phát đến giây cuối cùng, tự động dừng lại.

Trình Thước cầm lại chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc, nhìn thẳng vào mắt cố vấn học tập với thái độ cương quyết: "Vì vậy em muốn đổi phòng ký túc."

Cố vấn học tập là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc. Thầy ta thở dài: "Thầy cũng hiểu được tâm trạng em muốn đổi phòng."

"Hành vi trộm cắp quả thật rất xấu xa. Thầy sẽ tìm thời gian khác nói chuyện riêng với Lận Hàn, giáo dục tư tưởng cho em ấy."

Thầy ta ngừng một chút, lại thở dài rồi chuyển hướng câu chuyện, bắt đầu khuyên bảo Trình Thước: "Chỉ là thầy nghĩ, các em có thể học cùng một trường đại học, được xếp cùng một phòng ký túc xá, đó đều là duyên phận không dễ có được. Mọi người là bạn với nhau, nếu chỉ vì một chút va chạm nhỏ mà đổi phòng, thì phá vỡ không khí hòa thuận quá."

Trong lòng Trình Thước nghĩ, có được Lận Hàn làm bạn cùng phòng đúng là đời trước anh nợ tám kiếp.

"Dĩ nhiên, Lận Hàn chắc chắn phải chịu hậu quả cho hành động của mình, nhưng thầy nghĩ, chưa đến mức phải đổi phòng."

Kiên nhẫn đợi cố vấn học tập nói xong, Trình Thước bắt đầu phản bác: "Nó trộm đồ lót của em, điều này chính nó đã thừa nhận trong đoạn ghi âm. Nó còn nói thích em, tiếng động đánh nhau sau đó là do nó muốn cưỡng hôn em. Vì vậy em không còn coi đây là 'một chút va chạm nhỏ' nữa, em nghĩ điều này đã chạm đến giới hạn của em rồi."

Với tuổi tác của cố vấn học tập, có lẽ không biết trên đời còn có sự tồn tại của người đồng tính. Dù có biết, chắc cũng không hiểu được.

"Em ấy nói thích em, nhưng từ 'thích' có nhiều nghĩa lắm. Ví dụ như thầy có tác giả thầy thích chẳng hạn. Có lẽ em ấy chỉ đùa với em thôi, không phải như em nghĩ đâu. Thầy biết, giữa con trai với nhau mà, đôi khi đùa hơi quá trớn một chút, điểm này thầy cũng sẽ phê bình giáo dục em ấy."

"Hay thế này nhé." cố vấn học tập nói đến khô cả miệng, bèn uống một ngụm trà trong cốc thủy tinh: "Để hôm nào thầy gọi em ấy đến, để em ấy giải thích rõ ràng trước mặt em, rồi xin lỗi em một câu, em thấy được không?"

Ai biết được lúc đó, Lận Hàn có theo hướng suy nghĩ của cố vấn học tập hay không, đổi giọng nói mình chỉ đùa thôi, để chuyện này không có gì để nói nữa.

Trình Thước bỗng hết kiên nhẫn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy thầy nghĩ, em nên tiếp tục ở cùng phòng với thằng đó, đúng không ạ?"

Cố vấn học tập mang tâm trạng "trẻ nhỏ dễ dạy" ừm một tiếng: "Bây giờ trường không cho phép ở một mình một phòng, dù có đóng tiền ký túc của bốn người. Phòng mới vốn đã khó tìm, mà em còn phải chuyển đồ đạc nữa, nên rất phiền phức."

"Về việc em ấy nói nó trộm đồ lót của em, đúng là em ấy sai, nhưng chúng ta cũng phải cho em ấy cơ hội sửa đổi làm lại. Dù sao con người không thể không mắc sai lầm, em nói đúng không? Bạn cùng phòng có thể có những thói quen nhỏ không hài lòng, nhưng chúng ta có thể dung hòa..."

Thấy cố vấn học tập sắp nói dài dòng, Trình Thước không thể nghe tiếp được nữa. Anh lần đầu tiên ngắt lời thầy ta: "Vâng thưa thầy, em hiểu ý thầy rồi, thầy không cần nói nữa. Em cũng không muốn vì chuyện của em mà làm mất thời gian của thầy."

"Nhưng về vấn đề nguyên tắc em sẽ không nhượng bộ." Trình Thước nói chắc nịch: "Thầy định nghĩa việc này là trò đùa giữa bạn cùng phòng, nhưng em coi đó là mưu toan h**p dâm. Nếu em không đánh lại được Lận Hàn, ai biết sáng nay trong phòng ký túc sẽ xảy ra chuyện gì. Đây mới là nguyên nhân căn bản em xin đổi phòng."

"Tất nhiên, em chưa từng nghĩ thay đổi suy nghĩ của thầy, cũng mong thầy tôn trọng lựa chọn của em. Em không nghĩ đây là vấn đề có thể giải quyết bằng lời xin lỗi."

Cuối cùng Trình Thước nói: "Nhưng thầy cũng đừng lo, em không cần thầy giúp em đi xin chữ ký của lãnh đạo khoa, lãnh đạo trường về đơn xin đổi phòng đâu. Em sẽ tự chuyển ra ngoài ở."

[ Lời tác giả ]

Về mặt lý thuyết, ở ngoài trường dài hạn cũng cần phải xin phép, thủ tục xin phép chưa chắc đã đơn giản hơn đổi phòng ký túc. Nhưng nói chung, ký túc xá đại học rất ít khi kiểm tra buổi tối, thỉnh thoảng ở ngoài trường sẽ không bị phát hiện. Ở đây là Trình Thước đang phản kháng sự bất lực (?) của cố vấn học tập, đang nói lời cứng rắn với thầy ta: Thầy muốn bắt em tiếp tục ở cùng phòng với Lận Hàn, em không chịu đâu.

Không khuyến khích việc qua đêm không về ký túc xá nhé.
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 9: Chốt



Trước khi vào văn phòng, trời còn quang đãng không một gợn mây, nhưng khi ra ngoài, bầu trời bỗng nhiên kéo đến những đám mây đen. Trình Thước nhớ lại dự báo thời tiết anh xem trên tàu điện ngầm, nói rằng chiều nay sẽ có mưa to.

May mắn là sau bữa trưa, cơn mưa vẫn chưa đến như dự báo. Trình Thước ngồi trên ghế đá ở quảng trường trường học, lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi lần lượt tất cả các số điện thoại của chủ nhà mà anh đã lưu trong note…

Số đầu tiên, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Số thứ hai, không ai nghe máy.

Số thứ ba và thứ tư cuối cùng cũng kết nối được, nhưng chủ nhà đều nói: “Xin lỗi bạn sinh viên, phòng đã cho thuê rồi.”

Trình Thước không khỏi chán nản, nhớ lại không lâu trước đó khi anh đối đầu với Lận Hàn, nói những lời cứng rắn trước mặt cố vấn học tập. Lúc đó thì sướng thật đấy, chỉ là quên không tìm đường lui cho mình. Bây giờ ngay cả chỗ ở cũng chưa có, không lẽ sau khi nói những lời cứng rắn như vậy, cuối cùng lại phải cụp đuôi như chó nhà có tang, lủi thủi quay về ký túc xá?

Nhìn lại chỉ còn một số cuối cùng, Trình Thước không khỏi căng thẳng. Liệu tối nay có thể ở bên ngoài trường hay không, có lẽ thành công hay thất bại đều chỉ trong một lần này…

Cuộc gọi được kết nối.

Trình Thước vội vàng nói: “Alo, chào anh ạ, em là sinh viên trường Mỹ thuật Tường Giang, em thấy thông tin cho thuê phòng của anh, muốn hẹn thời gian đến xem phòng. Không biết chiều nay anh có rảnh không ạ?”

“Tôi rảnh cả buổi chiều nay.” Giọng nam bên kia nghe quen quen một cách kỳ lạ: “Mấy giờ thì cậu đến?”

Trình Thước suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ba giờ rưỡi chiều được không ạ?”

Đối phương trả lời: “Được.”

“Dạ vâng ạ, làm phiền anh rồi.”

Tưởng rằng cuộc gọi sẽ kết thúc như vậy, không ngờ đối phương hỏi thêm một câu: “Cậu là sinh viên năm tư à?”

Trình Thước thành thật đáp: “Không ạ, em đang học năm hai.”

Chủ nhà tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng cậu là sinh viên năm cuối ra ngoài thực tập. Sinh viên năm hai ra ngoài thuê nhà rất hiếm đấy.”

Nụ cười trên mặt Trình Thước suýt vỡ vụn: “Đúng vậy ạ.”

Trong lòng anh thầm nghĩ, đúng thế thật, nếu không phải vì gặp phải một người bạn cùng phòng ghê tởm như vậy, anh cũng đâu phải vội vàng quyết định chuyển ra ngoài ở.

Bên kia chủ nhà lại hỏi: “Tôi nên gọi cậu là gì?”

Trình Thước đáp: “Em tên Trình Thước ạ.”

“Trình Thước?” Đối phương nhắc lại một lần.

Trình Thước tưởng chủ nhà không nghe rõ, bèn giải thích: “Dạ, chữ Trình trong ‘Hòa Mộc Trình’, Thước là chữ Thước trong ‘Chúng Khẩu Thước Kim¹’.”

Đối phương bỗng cười một tiếng kỳ lạ: “Được, tôi biết rồi. Vậy chúng ta chiều gặp nhau nhé.”

Trình Thước định cúp máy, bỗng nghe đối phương nói: “Khoan đã, tôi chợt nghĩ ra liên lạc qua điện thoại không tiện lắm, hay chúng ta kết bạn WeChat đi.”

Trình Thước: “Vâng.”

Chủ nhà tiếp tục nói: “Cậu lấy số điện thoại này tìm WeChat của tôi là được, trong tin nhắn xác nhận nhớ ghi rõ tên và trường học của cậu, không thì tôi có thể nhầm cậu là người bán khóa học đấy.”

Trình Thước: “Vâng ạ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh làm theo hướng dẫn của chủ nhà, viết trong tin nhắn xác nhận: Em là sinh viên Trình Thước của trường Mỹ thuật Tường Giang, vừa gọi điện hẹn anh chiều nay đi xem phòng ạ.

Rất nhanh lời mời kết bạn được chấp nhận. Trình Thước lướt qua vài lần, phát hiện đối phương không đăng một bài viết nào trên khoảnh khắc.

*Khoảnh khắc: tương tự như đăng bài trên phở bò

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6b526c51564461755f48785a36513d3d2d39302e313830316637316533373866646134313132323339323138353636302e6a7067.webp


Vì vậy Trình Thước thoát ra, lại liên lạc online với Khương Ngạn. Khương Ngạn đã về ký túc xá.

Anh lập tức quay về, Khương Ngạn để cửa cho anh. Trình Thước đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến bàn học của mình, tỏ ra như không có ai ở đó.

Trên đường đi, Trình Thước đã nghĩ sẵn những thứ cần mang theo. Lúc này, anh lần lượt thực hiện danh sách trong trí nhớ, bao gồm máy tính bảng, laptop, bảng vẽ điện tử và các loại dây sạc.

Đương nhiên anh cũng không quên mang theo dù.

Còn có một con dao rọc giấy để phòng thân, dù sao cũng đang một mình đến nhà người lạ.

Thu dọn xong, anh lập tức hướng thẳng ra cửa ký túc xá, thậm chí không buồn liếc mắt đến những người và vật dụng không liên quan trong phòng. Trình Thước bước nhanh như bay, động tác mở cửa rồi đóng cửa một mạch, không hề chậm trễ.

Đến cổng tây, trời đã mưa như trút nước.

Thời tiết thay đổi còn nhanh hơn cả sắc mặt của Lận Hàn, Trình Thước thầm than.

Gió lớn gào thét thổi qua, cây dù trong tay bị cuốn theo chiều gió. May mà Trình Thước nắm chặt không buông, dù bị lật ngược mấy lần, anh phải đứng dưới mưa to để lật nó lại, khiến người ướt đẫm từ trong ra ngoài.

Đáng ghét nhất là bản đồ chỉ đường khốn nạn, dẫn anh đi vòng vòng bên ngoài khu dân cư đến ba vòng, cuối cùng phải nhờ vào bản thân Trình Thước hỏi đường một dì đi ngang qua mới tìm được lối vào Phù Cừ Giai Uyển.

Cúi đầu nhìn xuống, ống quần đã ướt sũng.

Trình Thước mở note ra kiểm tra lại, nhà của chủ nhà ở tòa số 8.

Vài phút sau, anh chạy vào hành lang tòa nhà, gấp dù lại rồi giũ ba cái, nước mưa bắn tung tóe khắp nền.

Trình Thước bước hai bậc thang một lúc để leo lên, đến tầng ba, ngẩng đầu lên, biển số phòng 302 hiện ra trước mắt.

Chính là đây rồi!

Anh gõ cửa bằng khớp ngón tay.

Hai giây sau, cửa kêu cót két mở ra…

Một gương mặt lơ đãng pha lẫn vẻ tinh ranh, Lục Hoài Khiên tựa vào khung cửa, đưa một tay ra: “Chào, Trình Thước.”

Trình Thước sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày: “Sao lại là anh?”

Lục Hoài Khiên cười thoải mái: “Vì tôi là chủ nhà, cậu đến thuê phòng của tôi mà.”

Trình Thước mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Mưa to lắm phải không, quần áo cậu ướt hết rồi.” thấy Trình Thước đứng yên, Lục Hoài Khiên gọi: “Còn đứng ngu ra ngoài đó làm gì, vào nhanh đi.”

Đợi Trình Thước bước vào, Lục Hoài Khiên đóng cửa lại, tiện tay đưa cho anh một cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút.

Trong không gian kín, hai người im lặng một lúc, bầu không khí kỳ quặc lan tỏa.

Trình Thước nắm chặt ly thủy tinh, cúi đầu nhìn xuống, lúc này trông anh như gà trong nồi canh, hai tay áo đều loang lổ những vòng tròn do nước mưa thấm ướt, ống quần ướt một phần ba.

Ngược lại, Lục Hoài Khiên đối diện, quần áo khô ráo gọn gàng, thần thái nhàn nhã lười biếng, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, Trình Thước nheo mắt: “Anh có phải… Đã biết là tôi ngay từ khi nghe điện thoại?”

Lục Hoài Khiên thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Trình Thước nhíu mày hỏi: “Vậy tại sao anh không nói thẳng qua điện thoại rằng anh là Lục Hoài Khiên?”

Lục Hoài Khiên thong dong đáp: “Nếu tôi nói qua điện thoại rằng tôi là Lục Hoài Khiên, cậu còn đến không?”

Trình Thước ngu người.

...Không ngờ hắn còn có chút tự hiểu mình.

Tâm tư lại bị đối phương chọc trúng, anh nhất thời không biết nói gì, đành giả vờ câm.

May tay Lục Hoài Khiên không níu kéo chuyện đó nữa, chủ động chuyển đề tài: “Để tôi dẫn cậu đi xem qua các phòng đã.”

Từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi đến bếp và phòng tắm, sau khi giới thiệu nhanh xong xuôi, hắn hỏi: “Thế nào, hài lòng không?”

Hắn nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: “Nếu cậu muốn thuê, xem như chúng ta là người quen, tôi có thể cho cậu một số ưu đãi.”

Nói thật, không hài lòng lắm, nhưng cũng chẳng có điểm nào không thể chấp nhận được. Hơn nữa câu ưu đãi cuối cùng của Lục Hoài Khiên khiến Trình Thước có chút động lòng, huống chi bây giờ anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tối nay anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt của Lận Hàn nữa, so ra thì nhìn mặt Lục Hoài Khiên còn dễ chịu hơn nhiều.

“Cũng được, chỉ là…” Trình Thước dò hỏi: “Tiền thuê nhà, anh có thể giảm cho tôi bao nhiêu?”

Lục Hoài Khiên suy nghĩ một chút: “Thế này nhé, giá gốc giảm 20%.”

Trình Thước đấu tranh: “50% được không?”

Lục Hoài Khiên nhướng mày: "Này bạn nhỏ, đâu có ai mặc cả kiểu của cậu thế?”

Giọng hắn có chút bất đắc dĩ: “Tôi nói giảm 20%, cậu nên mặc cả xuống 25%, nhiều lắm là 30%.”

Trình Thước mím môi, không mấy tự tin: “...Dù sao tôi cũng là sinh viên, không có thu nhập.”

“Được rồi được rồi, 50%.” Lục Hoài Khiên tự tìm cho mình đường lui: “Căn nhà này của tôi cũng lâu rồi chưa cho thuê được.”

Mắt Trình Thước chợt sáng lên, cuối cùng tối nay cũng có chỗ ở: “Chốt!”

Thấy vậy Lục Hoài Khiên nhếch môi, khẽ cười không thành tiếng.

“Hợp đồng thuê nhà tôi về chuẩn bị một chút, tối nay cậu có thể ở lại luôn.” Nói xong, hắn không nhịn được hỏi: “Giá tôi đưa ra đủ tốt bụng rồi chứ, tôi đối xử với cậu tốt thế này, cậu còn thấy tôi nguy hiểm không?”

Xì, thế mà còn thù dai.

Trình Thước thành thạo ngồi phịch xuống ghế sofa, thuận miệng đáp: “Khó nói.”

Lục Hoài Khiên vuốt cằm: “Vậy tôi khổ công vô ích rồi, không bằng đổi lại giảm 20% nhỉ.”

Trình Thước đột ngột ngẩng đầu: “Đừng mà!”

Lục Hoài Khiên cười đểu.

Trình Thước mới nhận ra, người này đang đùa, anh lại bị hắn chơi một vố.

Bên kia Lục Hoài Khiên chợt nhớ ra điều gì, xoay người đi vào phòng ngủ, lục ra một chiếc áo dài tay màu trắng và một chiếc quần thể thao màu đen, rồi đứng lại trước sofa, ném nhẹ về phía Trình Thước…

Tiếc là không ngắm trúng, hai bộ quần áo trước sau phủ kín mặt Trình Thước.

Trình Thước kéo đống quần áo trên mặt xuống.

Lục Hoài Khiên nhanh chóng lên tiếng trước khi đối phương kịp mở miệng: “Xin lỗi, vừa rồi tay run quá.”

Trình Thước: “...”

“Tôi thấy quần áo cậu ướt hết rồi, mặc chắc khó chịu lắm, tốt bụng tìm cho cậu hai bộ, áo và quần đều là mới.” Lục Hoài Khiên liếc nhìn cái ba lô của Trình Thước: “Vì tôi cảm giác, cậu hình như quên mang quần áo thay.”

“Cảm ơn.” Hai chữ này được thốt ra từ kẽ răng.

Trình Thước nắm chặt quần áo đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Lục Hoài Khiên ở phía sau cười nhẹ: “Không phải chứ, với mối quan hệ của chúng ta, cậu thay đồ còn cần tránh mặt?”

Trình Thước rất khó hiểu quay đầu lại: “Chúng ta rất thân sao?”

Lục Hoài Khiên hỏi ngược lại: “Không thân sao.”

Trình Thước: “...”

Mỏ người này có thể nói được câu nào đàng quàng không vậy?

Trình Thước không thèm để ý nữa, vừa bước vào phòng ngủ đã đóng cửa ngay lập tức.

Tuy nhiên vài giây sau, cửa lại được mở ra một khe hở, từ khe cửa thò ra cái đầu của Trình Thước, anh nhìn chằm chằm vào mặt Lục Hoài Khiên, từng chữ từng chữ nói: “Không được nhìn trộm.”

ˏ⸉ˋ‿̩͙‿̩̩̽‿̩͙‿̩̥̩‿̩̩̽‿̩͙‿̩͙‿̩̩̽‿̩͙‿̩͙‿̩̩̽‿̩͙‿̩̥̩‿̩̩̽‿̩͙‘⸊ˎ
˚₊·͟͟͟͟͟͟͞͞͞͞͞͞➳❥ ꒰ ⌨ ✰ 𝐶ℎ𝑢́ 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ ꒱ | ೃ࿔₊•

1 )

+) 禾木程 (Hoà Mộc Trình) => Hoà (禾), Mộc (木) là tên hai bộ thủ. Nếu ghép nửa trên của Hoà (禾) và nửa dưới của Mộc (木) thì sẽ ra được phần bên trái của chữ Trình (程) (?)

+) 众口铄金 => miệng nhiều người xói chảy vàng (Ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.)
 
Back
Top Bottom