Lãng Mạn Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, HE.)

Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 100:Tràn Hạo phản kích.


Lôi Lạc Thiên với nét mặt nghiêm nghị, anh nhíu mày nhìn Trình Lam nói với giọng lạnh lùng.

"Sai!

Em sai ở chỗ nào?"

Trình Lam cúi đầu nói lí nhí trong miệng.

"Sai vì không nghe lời của anh, không chịu ngoan ngoãn ở nhà.

Sai vì lấy mạng của mình ra liều với Thomas Franco Jr."

Lôi Lạc Thiên nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Trình Lam, cơn thịnh nộ trong lòng của anh đã tiêu tan đi hết.

Anh vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh mai của Trình Lam, kéo cô ngồi lên đùi của mình.

Tay Lôi Lạc Thiên thản nhiên vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô.

"Lam Lam, sự an toàn của em, đối với anh là điều quan trọng nhất.

Em không thể xảy ra chuyện gì, em có hiểu không?."

Gọng nói trầm ngâm của Lôi Lạc Thiên làm trái tim của Trình Lam đập rộn ràng, cô biết Lôi Lạc Thiên yêu cô rất nhiều, cũng giống như cô sự an toàn của Lôi Lạc Thiên đối với cô là trên hết.

Sau chuyện lần này Trình Lam biết mình phải tự quý trọng sinh mạng của mình, vì nếu cô xảy ra chuyện gì Lôi Lạc Thiên sẽ rất đau lòng.

Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên bằng ánh mắt tràn đầy hứa hẹn, cô khom tới đặt lên đôi môi hấp dẫn của anh một nụ hôn mặn nồng.

Lôi Lạc Thiên từ bị động chuyển sang chủ động, anh vươn tay ôm chặt vòng eo nhỏ của Trình Lam kéo cô sát vào lòng.

Lôi Lạc Thiên bá đạo dùng lưỡi, ngang nhiên tiến vào trong khoang miệng của Trình Lam, mút lấy mật ngọt của riêng cô.

Vật nam tính của Lôi Lạc Thiên cương cứng, cạ nhẹ nhàng vào bờ mông căng tròn của Trình Lam.

Trình Lam bất giác choàng tay qua cổ anh, cô dùng lưỡi của mình liếm nhẹ vành môi hấp dẫn của Lôi Lạc Thiên.

Tay Lôi Lạc Thiên bất giác bóp bầu ngực tròn trịa của Trình Lam, tiếng thở nặng nề của Lôi Lạc Thiên, càng khiến sự kích thích trong lòng của Trình Lam vâng trào.

"Lạc Thiên..

Um....Um.......Um....."

Tiếng ngâm nga tuyệt vời thốt ra từ miệng của Trình Lam, làm dục vọng trong người của Lôi Lạc Thiên không thể nào kiềm nén được nữa, anh đứng lên bế Trình Lam về phòng ngủ của hai người.

Trong phòng tổng tài tại công ty giải trí Ngôi Sao Sáng, Tạ Chánh và Minh Nguyệt đang đứng cung kính trước mặt của Tràn Hạo.

"Chủ nhân, Gia Duyên Tiểu thư đã bị Tiểu Hồng đả thương.

Trong tình thế cấp bách thuộc hạ chuẩn bị ra tay cứu người, lúc đó Lôi phu nhân đột nhiên xuất hiện, giúp Gia Duyên Tiểu thư.

Một lúc sau Lôi tổng cũng xuất hiện.

Cuối cùng Tần Gia Uy đã đến, đưa Gia Duyên Tiểu thư đi."

Tạ Chánh tường thuật lại mọi việc vừa xảy ra cho Tràn Hạo nghe, bàn tay đang đặt trên bên làm việc của anh, bất giác xiết chặt lại thành nắm đấm.

Nghe Gia Duyên bị thương lòng của Tràn Hạo đau như dao cắt, anh hận không thể đứng ra bảo vệ Gia Duyên và con của anh.

Anh hận không thể bắng môt phát, vào đầu của Thomas Franco Jr cho xong.

"Minh Nguyệt, chuyện ta giao cho ngươi đã tiến hành đến đâu?."

Tràn Hạo với ánh mắt căm phẫn nhìn Minh Nguyệt nói.

"Tất cả hồ sơ pháp luật của bang Black Eagle đều nằm trong tay thuộc của hạ, còn nữa thuộc hạ phát hiện mỗi tháng từ công ty của Gia tộc Thomas, có một số tiền lớn cứ chuyển vào tài khoản riêng của Thomas Franco Jr đều đều.

Hắn dùng cách mở một nhà triễn lãm tranh vẽ, bán ra những bức tranh rẻ tiền với giá trên trời.

Hắn dùng cách này để rửa tiền đen, đem những số tiền phi pháp biến thành hợp pháp."

Minh Nguyệt nhìn Tràn Hạo cung kính giải thích, chỉ cần Tràn Hạo đưa những chứng cớ này cho cảnh sát, công ty của Thomas Franco Jr sẽ bị đóng băng để điều tra ngay.

"Tốt, còn Doãn Kỳ và Phó Cảnh thì sao.

Phía bên Italy như thế nào?."

Bàn tay đang đặt trên bàn của Tràn Hạo, làm động tác gõ gõ theo nhịp nhàng khi nghĩ đến việc bên Italy.

"Chủ nhân, địa bàn bang Black Eagle đã bị Doãn Kỳ, Phó Cảnh và thuộc hạ của Mạnh Tổng và Nam Ca chiếm được.

Hiện tại những kẻ phản kháng đã bị Doãn Kỳ giết chết, những người còn lại đã đầu hàng, muốn theo bang Thiên Địa của chúng ta.

Còn về Thomas Franco, họ còn chưa tìm được ông ta."

Bàn tay của Tràn Hạo đột nhiên đập mạnh xuống bàn, giọng nói ma quỷ của Tràn Hạo làm Tạ Chánh và Minh Nguyệt kinh hãi trong lòng.

"Bằng mọi giá phải tìm ra Thomas Franco, chỉ khi có hắn trong tay chúng ta mới có thể nắm 100% phần thắng."

Tràn Hạo nghiến răng nói, hiện tại với Thomas Franco Jr, Tràn Hạo không còn e dè việc gì nữa.

"Vở kịch có thể hạ màn rồi."

Ánh mắt thâm thuý của Tràn Hạo nhìn vào tấm hình của Gia Duyên và anh, đặt trước mặt trên bàn làm việc.

Tấm hình này là do Châu Ân lúc trước, dùng điện thoại di động của cô chụp lại.

Trong hình Gia Duyên rất xinh đẹp, cô cười thật sáng lạng, thật hạnh phúc.

Tràn Hạo kêu Tạ Chánh lái xe đưa anh tới biệt thự, phía Đông Thành Phố S để tìm Sở Hương.

Sở Hương từ trên lầu, cô mặc bộ đồ ngủ màu đen mỏng nhìn thật quyến rũ.

Sở Hương yểu điệu đi xuống cầu thang, khi cô nghe được tiếng xe của Tràn Hạo dừng lại trước cửa.

Sở Hương nhìn thấy Tràn Hạo với thần sắc bực bội, anh từ ngoài cửa sải bước vào trong phòng khách.

Tràn Hạo nóng giận cởi bỏ áo vest của mình, anh hung hăng quăng nó xuống sofa bên cạnh.

"Hạo chuyện gì làm anh giận đến như vậy?."

Sở Hương khom người nhặt lên áo vest của Tràn Hạo, cô dịu dàng mắc áo vest lên thành ghế sofa.

Sở Hương tao nhã đi đến quầy Bar rót cho Tràn Hạo một ly rượu đỏ.

Tràn Hạo không nói gì anh nhận lấy ly rượu từ trong tay của Sở Hương, đưa đến mép môi kiêu ngạo của mình, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

Tràn Hạo thuận tay đưa ly rượu không cho Sở Hương, ánh mắt phiền muộn nhìn Sở Hương nói.

"Thomas Franco Jr đã vì Gia Duyên nên trở mặt với Tần Gia Uy, hắn đã đưa Gia Duyên về Italy.

Hai người chuẩn bị cử hành hôn lễ, mặc kệ sự phản đối của Tần Gia Uy."

Bàn tay cầm ly rượu của Sở Hương, vì lời nói của Tràn Hạo chợt buông lỏng ra, ly rượu vì vậy nên rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.

Lòng của Sở Hương bị lời nói của anh làm cho hoang mang, thân thể của cô không còn sức lực, đứng cũng không vững.

Trong đầu của Sở Hương lúc này đang rối lọan, tay cô run rẩy chống lên thành ghế sofa để tránh cho mình bị ngã xuống.

Tràn Hạo nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Sở Hương, anh liền đứng lên bước tới đỡ lấy thân thể mềm nhũn của cô.

"Sở Hương, em có sao không?."

Tràn Hạo nhìn Sở Hương lo lắng nói, Sở Hương vươn tay quơ quơ ý bảo cô không sao.

Trong lòng Sở Hương đang bàng hoàng kích động, trái tim của cô đau nhói.

Cô nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt thất thần.

"Hạo, hôm nay em không khỏe.

Em muốn nghỉ ngơi sớm."

Sở Hương đuổi khách một cách trắng trợn, Tràn Hạo thấy cô không muốn anh ở lại, nên cũng không miễn cưỡng cô.

"Nếu em không khỏe, vậy anh về trước mai anh đến thăm em."

Nói xong Tràn Hạo giúp Sở Hương ngồi xuống ghế sofa, anh khom người cầm lấy áo vest của mình đi ra cửa chính.

Khi Tràn Hạo xoay người lại đi thẳng ra cửa, nét mặt phiền não vừa rồi của anh, được thay thế bởi nét mặt vô cùng nham hiểm, cùng với ánh mắt gian xảo, đôi môi mỏng của Tràn Hạo chợt hiện lên một nụ cười đắc ý.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 101:Sở Hương sa bẫy.


Tràn Hạo vừa rời khỏi, tay chân của Sở Hương cảm giác bủn rủn vì bất ngờ, cô dùng tay đẹ lại trái tim đang đập thình thịch của mình.

Trong lòng của Sở Hương hiện lên một cảm giác đau đến thấu tâm can, giống như ngàn mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim của cô.

Sở Hương đã yêu Thomas Franco Jr mười mấy năm, từ lúc cô lên 15 tuổi khi Thomas Franco Jr nhận về nuôi và huấn luyện cô thành một thuộc hạ trung thành.

Cũng chính vì yêu Thomas Franco Jr nên khi cô biết anh có hôn ước với Tần Gia Duyên, cô đã tiến hành phẫu thuật chỉnh hình, để biến khuôn mặt của mình giống y như Gia Duyên.

Sở Hương nghĩ rằng làm như vậy Thomas Franco Jr sẽ yêu cô, sẽ không còn muốn có được Gia Duyên nữa.

Thomas Franco Jr đã thốt ra những lời hứa hẹn với cô, chỉ cần lần này cô có thể giúp hắn chia rẽ Tràn Hạo và Gia Duyên, sau khi hắn lấy được những gì hắn muốn, hắn sẽ từ hôn.

Thomas Franco Jr đã nói Tần Gia Duyên đối với hắn chẳng là gì cả, cái hắn muốn thật sự chỉ là Tần gia.

Nhưng Sở Hương thật sự không ngờ, Thomas Franco Jr lại thật sự yêu Gia Duyên, còn muốn cưới cô ta.

Suy nghĩ một lúc Sở Hương đã quyết định đi tìm Thomas Franco Jr để đối chất, cô muốn hỏi hắn tại sao lại làm như vậy.

Tại sao lại cưới Gia Duyên, trong khi cô đã vì hắn mà hy sinh rất nhiều.

Sở Hương là một người rất cẩn thận, cô không dùng xe do Tràn Hạo chuẩn bị cho cô, cô sợ Tràn Hạo nghi ngờ đặt máy theo dõi để giám sát cô.

10 phút sau Sở Hương đã ăn mặc chỉnh tề, cô bước ra cửa chính nhìn quanh quất, xem có ai theo dõi cô không.

Sau khi Sở Hương đã xác thực rằng không có người ở bên ngoài, cô mới ngồi vào trong chiếc xe taxi cô vừa mới gọi, rời khỏi biệt thự.

Trong bóng đem tĩnh mịch, những tiếng xì xào của chiếc lá lung lay theo cơn gió lạnh, hòa lẫn với tiếng kêu của ve sầu, làm nguời ta có cảm giác rùng rợn trong đêm khuya.

Mười chiếc xe cadillac màu đen của Tràn Hạo, đang ẩn núp dưới những cây cổ thụ, bên ven đường trước cửa biệt thự.

Vì đang suy nghĩ đến Thomas Franco Jr, nên Sở Hương mới lơ là không phát hiện ra có người đang rình rập chung quanh.

Ánh đèn xe Taxi thấp thoáng chiếu ngang qua chiếc xe đậu bên ven đường, khuôn mặt ma quỷ của Tràn Hạo bị ánh đèn sáng rọi vào nhìn thật đáng sợ, ánh mắt tỏa ra sát khí của Tràn Hạo, làm Tạ Chánh và Minh Nguyệt ngồi phía truớc nhìn qua giương chiếu hậu bất giác rùng mình.

"Đuổi theo."

Giọng nói âm lãnh của Tràn Hạo vang lên, trưa nay Doãn Kỳ đã cho Tràn Hạo biết anh đã tìm được Thomas Franco.

Tràn Hạo ra lệnh cho Doãn Kỳ, hộ tống Thomas Franco về Thành Phố S ngay.

Lần này anh sẽ cho Thomas Franco Jr biết, nỗi đau khổ mất đi người thân là như thế nào.

Một đoàn xe âm thầm đuổi theo sau xe taxi của Sở Hương.

Sở Hương ngồi trong xe, nhưng lòng cô xa tận chân trời, cô không thể nào tin nổi Thomas Franco Jr có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.

Hắn cũng biết, ngoài hắn ra trong lòng cô không còn chỗ trống cho bất cứ người đàn ông nào khác.

Sở Hương cắn chặt răng của mình lại, cô phải tìm Thomas Franco Jr hỏi cho ra lẽ, tại sao hắn lại nuốt lời.

Tại biệt thự của Thomas Franco Jr, tiếng đập phá đồ đạt cùng với tiếng đánh người ầm ĩ, làm cho thuộc hạ của Thomas Franco Jr đứng một bên thấp thỏm lo sợ trong lòng.

Thomas Franco Jr vừa nhận được tin, bang Black Eagle bên Italy đã bị bang Thiên Địa tàn phá và chiếm lấy.

"Đồ ăn hại, đúng là một lũ ăn hại."

Thomas Franco Jr vừa lớn tiếng rống lên trong cơn giận dữ, tay trái vẫn đang tiếp tục cầm lên những gì trước mặt của hắn, mà hắn có thể với tới để đập phá.

Hắn hung hăng quăng đồ đạt lên người của thuộc hạ của mình, đang đứng rụt rè sợ sệt bên cạnh.

Dù có bị Thomas Franco Jr làm bị thương, họ cũng không dám động đậy, họ chỉ sợ mình tránh né sẽ càng khiến Thomas Franco Jr nỗi cáu hơn.

Trong lúc này xe taxi đã dừng lại trước cửa biệt thự của Thomas Franco Jr.

Sở Hương với tâm trạng phẫn nộ, cô hùng hổ đi xăm xăm ngang qua những tên bảo vệ.

Tên nào dám đứng ra ngăn cô lại, Sở Hương liền ra tay cho hắn một bài học nhớ đời.

Đoàn xe của Tràn Hạo dừng lại cách cổng biệt thự khoảng 10 mét, kính xe bên Tràn Hạo từ từ hạ xuống.

Khuôn mặt kiêu ngạo của anh, bất giác hiện lên một nụ cười nguy hiểm.

Anh vươn tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình, tấn công vào trong biệt thư.

Tạ Chánh mở cửa xe cho Tràn Hạo, anh oai nghiêm bước xuống xe, anh thản nhiên ung dung bước theo sau đám thuộc hạ của mình.

"Các người mau tránh ra!."

Sở Hương điên tiết lên, cô tức giận quát lên với thuộc hạ của Thomas Franco Jr lúc này đang chặn cô lại.

Bước chân của Sở Hương chợt khựng lại, khi cô nhìn thấy Thomas Franco Jr đang điên cuồng phát ra cơn thịnh nộ trên người của thuộc hạ.

Thomas Franco Jr chợt ngừng lại hành động điên cuồng của mình, hắn nhìn Sở Hương.

"Sao em lại ở đây?."

"Sao em lại ở đây?

Anh còn hỏi em, anh đã hứa gì với em !.

Anh nói anh sẽ không cưới Gia Duyên, nhưng tại sao bây giờ anh lại thất hứa, còn đưa cô ấy về Italy để chuẩn bị cử hành hôn lễ.

Anh còn vì cô ấy mà trở mặt với Tần Gia Uy và ."

Sở Hương tức giận nhìn Thomas Franco Jr nói với giọng trách móc.

"Sở Hương!

Em ăn nói hàm hồ gì vậy?".

Thomas Franco Jr tức giận nhìn chăm chăm vào Sở Hương nói.

"Hừ.........

Anh còn muốn giấu em.

Tràn Hạo đã nói cho em biết, anh và Gia Duyên sẽ về Italy để cử hành hôn lễ."

Sở Hương hừ lạnh một tiếng, cô nhìn Thomas Franco Jr với ánh mắt tức giận.

"Tràn Hạo.

Hắn đã nói như vậy?."

Thomas Franco Jr hỏi lại Sở Hương, anh muốn chứng thực đều này.

"Đúng, anh tưởng việc mình làm không ai biết sao?."

Sở Hương chau mày nhìn Thomas Franco Jr nói với giọng mỉa mai.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 102: Đối đầu.


Thomas Franco Jr nghe Sở Hương nói vậy, ánh mắt của hắn chợt hiện lên vẻ thâm sâu, thì ra việc này do Tràn Hạo đứng phía sau thao túng.

Thomas Franco Jr trầm tư suy nghĩ, sau một lúc hắn quyết định lấy điện thoại di động của mình ra, bấm vào một dãy số.

Một giọng nói nghiêm nghị của người phụ nữ, vang lên từ trong điện thoại.

"Chuyện gì?."

"Tôi gặp chuyện nguy hiểm, cần cô trả lại món nợ ân tình."

Thomas Franco Jr không khách khí nói, Thành Phố S này không phải là địa bàn của hắn, hiện tại thế lực của hắn đã cạn, không còn đủ sức để chống chọi lại với bất kỳ ai.

"Được tôi tới ngay."

Nói xong người phụ nữ trong điện thoại lập tức cúp máy.

Thomas Franco Jr nhếch môi lên thành một nụ cười gian trá, lần này

hắn phải khiến Tràn Hạo chết không có chỗ chôn thân.

Sở Hương nhíu mày quan sát Thomas Franco Jr, cô không hiểu việc gì đang xảy ra.

Nhìn thấy biểu hiện thất thường trên khuôn mặt của Thomas Franco Jr, làm cô tự hỏi bản thân của mình, thật sự hắn đang toan tính điều gì.

Thomas Franco Jr nhìn cô bằng ánh mắt thích thú, hắn vươn tay cầm lấy

bàn tay nóng rang vì tức giận của Sở Hương kéo cô sát vào lòng.

Thomas Franco Jr bá đạo cúi đầu đặt lên đôi môi mềm mại của Sở Hương một nụ hôn mãnh liệt.

"Bốp.......bốp......bốp......."

Tràn Hạo ngang tàn vỗ tay một cách sản khoái, anh hiên ngang bước vào cửa chính.

Toàn bộ thuộc hạ của Thomas Franco Jr canh chừng bên ngoài, đã bị thuộc hạ của anh chế ngự.

Hai mươi mấy tên thuộc hạ của Tràn Hạo lập tức tản ra, bao vây người của Thomas Franco Jr, trên tay họ cầm những cây súng tiểu liên, mới vừa được quân đội Mỹ đặt hàng vào tháng trước.

"Rất đắm đuối."

Tràn Hạo cười tươi nói một cách vô cùng sâu xa, cuối cùng vở kịch anh đống chín năm nay cũng đã hạ màn.

Thomas Franco Jr buông đôi môi quyến rũ của Sở Hương ra, hắn không hề kinh ngạc với sự hiện diện của Tràn Hạo, hắn biết việc Sở Hương đến đây làm ẩm ĩ lên, là do một tay Tràn Hạo sắp xếp.

Thomas Franco Jr cố tình cho Tràn Hạo biết hắn đã nhìn thấu tâm tư của

Tràn Hạo, nên hắn không cần thiết phải giấu giếm việc Sở Hương là người của hắn.

Ánh mắt sắc bén của Thomas Franco Jr liếc nhìn chung quanh, hắn thật không ngờ Tràn Hạo lại có thế lực mạnh như vậy.

Trong lòng của hắn hiện lên nhiều nỗi hoài nghi, thận phận sau lưng cái bộ dạng cà lơ phất phơ này của Tràn Hạo thật sự là gì.

Ánh mắt của Sở Hương chợt hiện lên tia bối rối, trong lòng cô thật kinh ngạc khi nhìn thấy Tràn Hạo xuất hiện tại đây.

Suy nghĩ cho kỹ từ đầu đến cuối Tràn Hạo luôn đối xử tốt với cô, cô mới là người với tâm địa độc ác muốn tiếp cận với anh.

Sở Hương bất giác nhích người xa Thomas Franco Jr một chút, ánh mắt mang theo đầy nỗi tội lỗi không dám nhìn thẳng vào mặt của Tràn Hạo.

"Cô không cần phải đóng kịch nữa, chuyện cô là người của Thomas Franco Jr, tôi đã biết từ 8 năm về trước.

Chỉ vì tôi muốn xem hai người định giở trò gì, nên mới tương kế tụ kế, không vạch trần bộ mặt dối trá của cô."

Tràn Hạo nhìn hai người nói một cách thâm trầm, anh không chỉ muốn Thomas Franco Jr phải chết, mà ngay cả Sở Hương cũng phải trả cái giá vì đã khiến Gia Duyên đau lòng.

"Phải!

Sở Hương là người của tao vậy thì sao?

Tràn Hạo mày quả thật là một người mưu mô xảo quyệt.

Tao đã đặt Sở Hương bên cạnh của mày lâu như vậy, mà vẫn không thể điều tra được gì."

Thomas Franco Jr thanh thản ngồi xuống ghế sofa ngay chính giữa phòng khách, hắn nhìn Tràn Hạo nói một cách đầy châm biếm.

"Lần này tao sẽ khiến mày, thua một cách tâm phục khẩu phục."

Tràn Hạo nghiến răng nói với giọng độc ác, trong lúc này Tiểu Hồng từ ngoài cửa cùng một đám thuộc hạ cầm súng xông vào.

Cô và thuộc hạ lập tứ chạy đến đứng phồng thủ bên cạnh của Thomas Franco Jr.

Ánh mắt sắc bén đầy nộ khí của Tràn Hạo nhìn chăm chăm vào Tiểu Hồng, cô đã ăn gan hùm mật gấu, khi dám động đến Gia Duyên.

Anh tự nhủ với bản thân của mình, người đầu tiên phải chết chính là cô.

Tràn Hạo rút một khẩu súng lục Desert Eagle, từ trong túi áo vest của mình ra nhắm vào người của Thomas Franco Jr.

*Desert Eagle có sức mạnh như súng ngắn bán tự động.

Tuy tay phải của Thomas Franco Jr đang bó thạch cao, nhưng vẫn không làm giảm đi khí thế một lão đại của hắn, hắn thật bình tĩnh ánh mắt không hề giao động trước tình cảnh yếu thế này.

"Mày muốn gặp Ông nội không?"

Lời nói của Thomas Franco Jr làm lòng của Tràn Hạo nóng như lửa đốt.

Ông nội Thomas đã bị Thomas Franco Jr bắt giữ, hắn là một người vô cùng thăm độc.

Trước khi làm điều gì hắn đều ngẫm nghĩ trước sau, trước khi hắn bước chân đến Thành Phố S, địa bàn không thuộc về hắn, hắn đã chuẩn bị cho mình một con đường rút lui an toàn.

Vào tình huống ngày hôm nay, ông nội Thomas chính là bùa hộ mạng, cũng là đường lui duy nhất của hắn.

"Ông nội đang ở đâu?."

Giọng nói lạnh lẽo, mang theo sự chết chóc của Tràn Hạo, làm cho thuộc hạ của hai bên phải thấp thỏm trong lòng.

"Ha ha ha ha......"

Thomas Franco Jr bật cười với giọng đắc thắng, khi nhìn thấy nét mặt tối sầm không còn vẻ đắc ý vừa rồi của Tràn Hạo.

Hắn vươn tay ra hiệu cho thuộc hạ, rót cho hắn một ly rượu đỏ.

Thomas Franco Jr thật điềm tỉnh, hắn ung dung thưởng thức ly rượu đỏ của mình.

"Mày nghĩ tao sẽ cho mày biết ông nội đang ở đâu?.

Tao không phải là một đứa trẻ mới lên 3, nói cho mày biết ông nội đang ở đâu, cũng đồng nghĩa tao đem cái mạng này giao cho mày."

Thomas Franco Jr dùng ánh mắt thăm sâu nhìn Tràn Hạo nói, tay Tràn Hạo bất giác xiết chặt khẩu súng trên tay của mình theo từng lời nói của hắn.

"Mày không còn đường để chọn."

Tràn Hạo nói xong liền ra hiệu cho Tạ Chánh gọi Doãn Kỳ, mới từ bên Italy trở về hai tiếng trước.

Khuôn mặt nghiêm nghị, mang theo sát khí của Tràn Hạo, làm Sở Hương bất giác rùng mình trong sợ hãi.

Cô quen Tràn Hạo bấy lâu, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nham hiểm này của anh.

Nhưng không biết vì sao trong lòng của Sở Hương lại hiện lên cảm giác nao núng chờ mong, chắc có lẽ loại đàn ông có dã tâm lớn như vậy, mới có thể làm trái tim của cô rung động.

Một cậu thanh niên với nét mặt con lai, nhìn bề ngoài đoán chừng anh chỉ mới 25 tuổi, nhưng thật sự anh đã gần 30.

Anh sở hữu làn da trắng nõn cặp mắt nâu, sống mũi cao nhìn vào y như một thư sinh yếu đuối, nhưng không ai có thể ngờ anh chính là cánh tay trái của Tràn Hạo.

Ngoài Tạ Chánh ra Doãn Kỳ là người xuất sắc nhất và cũng là người thâm độc và ra tay dứt khoát nhất, chỉ cần là mệnh lệnh của Tràn Hạo dù ai anh cũng sẽ không tha.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 103:Cuộc chiến.


Doãn Kỳ từ ngoài cửa bước vào, thuộc hạ của anh áp tải một người đàn ông Pháp theo sau.

Sắc mặt đắc ý vừa rồi của Thomas Franco Jr, khi nhìn thấy người đàn ông trong tay của Tràn Hạo liền trầm xuống.

"Ha ha ha ha.

Mày cũng biết sợ."

Giọng cười ma quỷ cùng với lời nói khiêu khích của Tràn Hạo, làm cho Thomas Franco kinh hoàng trong lòng, từ khi nào mà con trai của Thomas Marco lại trở nên uyên thâm đến như vậy.

Nhìn thấy nét mặt nham hiểm của Tràn Hạo, trong lòng của Tiểu Hồng thấp thỏm không yên.

Cô đã theo Thomas Franco Jr rất lâu nhưng chưa từng được biết việc riêng của chủ nhân của mình, cô không biết người đàn ông trong tay Tràn Hạo có quan hệ gì với Thomas Franco Jr.

Sắc mặt của Sở Hương lúc này vừa băn khoăn vừa kinh hoàng, trong lòng cô thầm nghĩ.

"Tràn Hạo là ai?

Sao cô dò thám anh bấy lâu nay, cũng không điều tra được gì?"

Sở Hương không ở bên cạnh của Tràn Hạo 8 năm nay, nhưng nhất cử nhất động của anh đều bị cô giám sát.

"Mày có nói không?!"

Tràn Hạo vươn khẩu súng trong tay chĩa vào người của Thomas Franco, anh nhấn mạnh câu hỏi của mình thêm lần nữa.

Thomas Franco Jr nhìn Tràn Hạo rồi nhìn sang ba của mình, hắn cắn răng thầm nghĩ.

Hắn không thể vì ba của mình mà thua trong tay của Tràn Hạo, người làm chuyện lớn không thể nhân từ kiểu đàn bà.

Trong ánh mắt ác độc của Thomas Franco Jr không hề hiện lên tia bối rối, giống như người đàn ông trước mắt này và anh không có quan hệ gì cả.

Tràn Hạo nóng giận, anh không còn sự kiên nhẫn nữa.

"Pằng.........."

Ngón tay trỏ của Tràn Hạo ấn mạnh vào cò súng, một viên đạn bắn thẳng vào cánh tay phải của Thomas Franco.

Thomas Franco Jr không hề tỏ ra khẩn trương hay nao núng trước cảnh này, anh thoải mái ngồi đó nhìn thẳng vào khuôn mặt tức giận của Tràn Hạo vì không nhận được câu trả lời từ hắn.

Trước sự đe dọa của Tràn Hạo, sắc mặt của Thomas Franco Jr không hề đổi sắc.

Ngược lại hắn còn bình tĩnh một cách lạ thường, làm người ta phải rùng mình sởn gáy.

Mark đứng bên cạnh của Thomas Franco Jr, ông bất giác lắc đầu tỏ ra khiếp đảm trước sự tàn nhẫn này, trong lòng ông không phải bàng hoàng bởi hành động tàn bạo của Tràn Hạo, việc làm ông sững sờ kinh hãi thật sự, chính là sự nhẫn tâm của Thomas Franco Jr.

Người đàn ông bị Tràn Hạo dùng để uy hiếp chính là ba ruột của hắn, hắn nhìn thấy tính mạng của ba mình sắp không giữ được vậy mà hắn không hề dao động.

Thomas Franco đau đớn nằm dưới mặt đất, tuy ông không muốn Thomas Franco Jr vì ông mà hy sinh bất cứ điều gì, nhưng dưới tận đáy lòng của ông lại hiện lên nỗi thất vọng đến vô tận.

Thomas Franco Jr không hề quan tâm đến sự sống chết của ông, việc duy nhất trong lòng của hắn chính là địa vị, quyền lực và tiền tài.

Thomas Franco Jr chỉnh lại tư thế ngồi của mình, hắn lắc đầu cười trong sự chế nhạo.

"Ha ha ha...

Tràn Hạo mày không hiểu tao rồi, từ trước đến giờ tao không bao giờ để bất kỳ điều gì ràng buộc.

Kể cả ba của tao và ông nội."

Trái tim của Thomas Franco tan nát theo lời nói của đứa con trai mà ông hết mực yêu thương, trong lòng ông vừa thất vọng vừa thất kinh.

Cho dù ông đang trải nghiệm nỗi đau đớn trong lòng, nhưng ông vẫn cố gượng người ngồi dậy.

"Đồ bất hiếu, mày đã làm gì ông nội rồi?."

Giọng nói chậm rãi mang theo nhiều nỗi lo âu của Thomas Franco vang lên chất vấn con trai của mình.

Thomas Franco là một người với lòng dạ rắn độc, ông có thể vì quyền lực mà 'huynh đệ tương tàn', nhưng không thể phủ nhận rằng, đối với ba ông, ông là một đứa con vô cùng hiếu thảo.

"Ba!

Nếu lão già đó cứ cản trở đại nghiệp của con, cứ để con giải quyết ông ấy cho xong."

Thomas Franco Jr nhìn ba của mình nói một cách thẳng thắng, từ nhỏ đến lớn ông nội luôn thiên vị.

Dù hắn có cố gắng bao nhiêu để lấy lòng ông, trong lòng ông vẫn luôn nhớ đến Tràn Hạo.

Ông đã ra lệnh ngày nào ông còn sống thì không ai được đụng đến một sợi

tóc của Tràn Hạo.

"Franco!

Mày có thể làm hại bất kỳ ai nhưng chỉ riêng ông nội.

Mày không được làm tổn thương ông."

Tràn Hạo nhìn Thomas Franco Jr nói với giọng tức giận, tuy ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng anh hiện lên ngàn vạn điều lo lắng.

Ông nội là người anh kính trọng nhất, anh sẽ không để ông bị chút tổn thương gì.

Trong lúc này Tạ Chánh bước tới trên tay Tạ Chánh cầm cái điện thoại di động.

"Chủ nhân, Tần Gia Vỹ muốn nói chuyện với ngài."

Tràn Hạo nghe Tạ Chánh nói vậy trong lòng anh hiện lên nỗi hòai nghi.

Từ trước tới giờ anh và Tần Gia Vỹ, anh ba của Gia Duyên không qua lại với nhau.

"Hello."

Giọng nói trầm trầm của Tràn Hạo vang lên, tuy anh nói điện thoại nhưng cặp mắt sắc bén và cây súng vẫn đang nhắm thẳng vào người của Thomas Franco Jr.

Anh biết Thomas Franco Jr không phải là lọai người cẩu thả, nên anh không thể lơ là dù chỉ là một giây.

"Ông cụ Thomas đang làm khách tại Tần Gia."

Tần Gia Vỹ chỉ nói đơn giản một câu rồi cúp máy.

Cặp mắt sắc bén lo âu của Tràn Hạo đột nhiên phát sáng, khuôn mặt nghiêm nghị của anh chợt hiện lên ý cười.

Tràn Hạo đưa điện thoại lại cho Tạ Chánh, anh bước tới gần Thomas Franco Jr hơn một chút, nói với giọng thâm sâu.

"Mày đừng nghĩ lấy ông nội ra là tao không dám làm gì mày."

Ánh mắt đáng sợ cùng với hơi thở nguy hiểm của Tràn Hạo, làm Thomas Franco Jr run sợ trong lòng.

Tiểu Hồng và Sở Hương biết Tràn Hạo chuẩn bị ra tay, họ liền ra tay trước.

Sở Hương rút từ bên hông ra một khẩu súng mini, cô nhắm vào người của Tạ Chánh, Tiểu Hồng cầm súng nhắm vào người của Tràn Hạo.

Hai bên bất đầu cuộc chiến đẫm máu, Tràn Hạo xoay người tránh né viên đạn của Tiểu Hồng anh nâng súng bắn về hướng của Thomas Franco Jr.

Chỉ trong tích tắc Thomas Franco Jr đã phóng lên, nhảy vọt ra phía sau dùng thân ghế sofa làm bia đỡ đạn.

Tạ Chánh, Doãn Kỳ, Phó Cảnh ai nấy đều cầm những khẩu súng tiểu liên, họ không ngừng nã đạn về phía của Thomas Franco Jr.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 104:Đường cùng bí lối.


Thuộc hạ của Thomas Franco Jr từng tên một, lần lượt ngã quỵ xuống mặt đất.

"Chủ nhân, để tôi chuyển tầm chú ý của bọn họ.

Sở Hương cô yểm trợ chủ nhân chạy bằng cửa sau."

Tiểu Hồng nhìn Thomas Franco Jr nói với giọng kiên quyết, Thomas Franco Jr không muốn Tiểu Hồng làm như vậy.

Nhưng hiện tại hắn đã nằm trong tình thế 'đường cùng bí lối', nên đề nghị của Tiểu Hồng là lối thoát duy nhất, hắn phải câu giờ chờ cứu binh tới.

Nói xong Tiểu Hồng lập tức đứng lên, hai tay cô cầm hai cây súng nhắm về hướng của Tràn Hạo mà bắn tới.

Tràn Hạo thật bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng không hề lộ ra chút lo ngại.

Thuộc hạ của anh lập tức dùng thân của mình, chặn lại trước mặt của Tràn Hạo.

Doãn Kỳ nhìn thấy Tiểu Hồng nhắm vào Tràn Hạo mà bắn, anh tức giận đến nghiến răng trợn mắt.

Doãn Kỳ không nghĩ ngợi gì liền phóng lên, đứng trên cái bàn ăn bên cạnh, từ trên anh nhắm vào cánh tay đang cầm súng của Tiểu Hồng mà nổ súng.

"Pằng........"

Tiểu Hồng đang chăm chú nhìn về hướng của Tràn Hạo nên cô không để ý, đã bị Doãn Kỳ bắn trúng, cây súng từ trên tay của Tiểu Hồng rơi xuống mặt đất.

Cô đau đớn núp xuống dựa lưng vào ghế sofa, dùng tay trái bụm lại vết thương bên tay phải, lúc này đang không ngừng chảy máu.

Tràn Hạo không hề nao núng trước cảnh Thomas Franco Jr và Sở Hương dùng đường sau để tẩu thoát.

Anh bình tĩnh ung dung ngồi xuống cái ghế do thuộc hạ của mình, đem đến đặt ngay chính giữa phòng chờ họ.

Trong lúc này Sở Hương và Thomas Franco Jr đang vội vàng rút lui bằng cửa sau, Tràn Hạo đã đoán được trước nên anh an bài Minh Nguyệt và một đám thuộc hạ cầm súng chờ sẵn.

"Muốn trốn.......

Đừng hòng."

Minh Nguyệt nhếch môi lên, cười khinh thường nói.

Cô và thuộc hạ của mình chĩa súng vào đầu của Thomas Franco Jr và Sở Hương.

Họ áp giải hai người quay trở lại, phòng khách trong biệt thự.

Vừa trở lại phòng khách, Thomas Franco Jr lập tức nhìn thấy nét mặt 'dương dương tự đắc' của Tràn Hạo.

Trong lòng hắn hận sao có thể phanh thây của Tràn Hạo ra.

Hắn không thể tin nổi, tại sao Tràn Hạo lại lợi hại đến như vậy, tại sao Tràn Hạo không quan tâm đến sự sống chết của ông nội.

"Mày không ngờ, mày cũng có ngày hôm nay?."

Tràn Hạo nhìn Thomas Franco Jr cười trêu chọc, Thomas Franco Jr luôn tự mãn rằng hắn là người không bao giời biết hai từ 'thất bại' là gì.

Từ nhỏ đến lớn chỉ cần những gì hắn muốn, thì nó nhất định sẽ thuộc về hắn.

"Tràn Hạo, mày muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên.

Đừng có ở đây mà lên mặt với tao."

"Lên mặt, tao cần thiết phải lên mặt với mày sao?

Mày nghĩ mày xứng đáng sao?

Bang Black Eagle đã nằm trong tay tao, tập đoàn Thomas cũng đã thuộc về tao, hiện tại mày không đáng một xu."

Tràn Hạo nhìn Thomas Franco Jr gằn giọng nói một cách nghiêm túc, hiện tại giết Thomas Franco Jr đối với anh chỉ giống như giết một con kiến mà thôi.

"Ha ha ha ....Mày đang dọa ai, tập đoàn Thomas không có sự đồng ý của tao, cổ phần không thể nhượng lại cho ai cả.

70% cổ phần vẫn thuộc về tao."

Thomas Franco Jr cười nói một cách đầy tự tin, trong lòng hắn nghĩ Tràn Hạo chỉ đang khoác lác.

"Phải!

Trước ngày hôm nay, 70% cổ phần của tập đoàn Thomas quả thật nằm trong tay của mày.

Nhưng hôm nay nó đã thuộc về tao."

Tràn Hạo đưa tay ra Phó Cảnh liền hiểu ý, anh bước tới lấy từ trong túi áo ra một sắp hồ sơ.

Phó Cảnh cung kính đặt sắp hồ sơ vào trong tay của Tràn Hạo.

Tràn Hạo thong thả đứng lên bước từng bước chậm rãi, đến trước mặt của Thomas Franco Jr và Sở Hương, lúc này hai người đã bị Minh Nguyệt và thuộc hạ của cô cầm súng uy hiếp nên không đám kháng cự.

"Ha ha ha.......Tràn Hạo, mày đang ảo tưởng à.

Cái gì mà hôm qua còn là của tao, hôm nay đã thuộc về mày."

Thomas Franco Jr cười với giọng giễu cợt, hắn không tin những gì Tràn Hạo mới vừa nói ra.

Tràn Hạo không nói gì, trước sự kinh ngạc của mọi người, anh cầm sắp hồ sơ quăng thẳng vào khuôn mặt tự mãn của Thomas Franco Jr.

Thomas Franco Jr không ngờ Tràn Hạo sẽ làm như vậy, nên anh không kịp tránh né, sắp hồ sơ va chạm vào gò má của hắn rơi xuống mặt đất, để lại một vết xước dài đang rỉ máu trên làn da trắng của Thomas Franco Jr.

Ánh mắt độc ác của Thomas Franco Jr trợn trừng trợn trạo lên, làm cho tất cả mọi người cảm giác lạnh cả sống lưng.

Sở Hương nhìn thấy nét mặt hung tợn này của Thomas Franco Jr, trong lòng cô thầm cầu nguyện rằng Tràn Hạo đừng bao giờ lọt vào trong tay của hắn, bằng không anh sẽ chết một cách vô cùng thê thảm.

Nét mặt ngang tàn của Tràn Hạo không vì ánh mắt độc ác của Thomas Franco Jr mà dao động.

Ngược lại trong ánh mắt thăm sâu của anh lại hiện lên ý cười.

Thomas Franco Jr nhìn thất vẻ mặt đắc ý của Tràn Hạo, nụ cười trêu chọc trên khuôn mặt của hắn đột nhiên tắt ngỏm, hắn nghi ngờ cầm lấy sắp hồ sơ lên xem.

Thomas Franco Jr vừa đọc xong phần văn kiện, giấy tờ pháp luật đã ghi rõ ràng trong tay Tràn Hạo là 70% cổ phần của hắn.

Thomas Franco Jr thét lên trong sự điên cuồng.

"Ahhhhhhhh........

Tràn Hạo mày giỏi lắm........

Tao sẽ giết mày..."

Hắn không biết Tràn Hạo đã dùng cách gì, chỉ trong vòng một ngày, toàn bộ cổ phần dưới tên hắn đều chuyển sang cho Tràn Hạo.

Tràn Hạo nhìn thấy phản ứng của Thomas Franco Jr, trong lòng anh vui đến khó tả, một Thomas Franco Jr ngang tàn ngạo mạn cũng có ngày bị anh ép vào đường cùng.

Tràn Hạo nâng chân lên đá một cú vào bụng của Thomas Franco Jr, làm hắn ngã nhào về phía sau nằm thê thảm dưới mặt đất.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 105:Hàn Mạc khó xử.


Tràn Hạo nhìn Doãn Kỳ, Doãn Kỳ lập tức cúi xuống, một tay anh giữ chặt cánh tay trái không bị thương của Thomas Franco Jr bẻ quặp về phía sau, tay còn lại anh vịn vào gáy của hắn, ép hắn phải đối mặt với Tràn Hạo.

Thomas Franco Jr cố chịu đựng nỗi đau ở bụng của mình, hắn không muốn thuộc hạ của hắn, biết hắn đã bị nội thương.

Chỉ có Tràn Hạo mới biết, vết thương của Thomas Franco Jr nghiêm trọng đến cỡ nào, vì cú đá vừa rồi anh đã dùng hết sức lực của mình.

Với người bình thường nếu bị trúng cú đá này, chắc người đó sẽ bị tổn thương đến ngũ tạng lục phủ mà ngất đi, nhưng vì Thomas Franco Jr đã được huấn luyện từ nhỏ, nên hắn có thể chịu đựng cú đá chí mạng này của Tràn Hạo.

"Người Tây Phương tụi bay có một câu nói, ' don't judge a book by it's cover, đừng đánh giá một người với vẻ bề ngoài'.

Mày thấy vở kịch tao đóng suốt 9 năm qua, như thế nào?."

Tràn Hạo cười nói một cách thâm trầm, không phải Mark nói cho anh biết về kế hoạch của Thomas Franco Jr.

Anh tin chắc anh đã không còn mạng sống đến ngày hôm nay.

Tòan thân của Sở Hương và Tiểu Hồng toát mồ hôi lạnh, hai người rùng mình vì kinh hãi.

Họ thật không ngờ Tràn Hạo lại đáng sợ đến như vậy.

Tiểu Hồng nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt kinh hoàng, trong lòng cô thầm nghĩ, tâm tư của Tràn Hạo còn sâu xa hơn cả Thomas Franco Jr.

Anh có thể 'ngậm đắng nuốt cay' sống với vẻ bề ngoài lêu lổng suốt 9 năm, sự nhẫn nại của anh làm cô vừa khậm phục vừa khiếp sợ trong lòng.

Thomas Franco Jr nhìn Tràn Hạo đến thất thần, hắn không thể nào ngờ nổi nội tâm gian trá của Tràn Hạo.

Tràn Hạo có thể nhịn nhục 'bày mưu tính kế', chờ hắn bước từng bước một vào.

Trong lòng Thomas Franco Jr thầm nghĩ, Tràn Hạo còn độc ác hơn hắn nhiều.

Tràn Hạo đích thực là con cháu của dòng dõi Thomas.

"Mày giỏi lắm, đã qua mặt của tao bấy lâu nay.

Nhưng mày đừng quên nếu mày giết tao, mày đừng hòng gặp mặt ông nội.

Tao đã căn dặn thuộc hạ, nếu hai ngày sau tao không trở về Italy, họ sẽ giết chết ông nội ngay lập tức.

Ha ha ha ha .......

Tràn Hạo mày giết tao đi.....

Giết tao đi......

Mày không dám có phải không?

Ha ha ha.............."

Thomas Franco Jr cười một cách thỏa thích, hắn tin rằng ngày nào ông nội còn ở trong tay của hắn, thì Tràn Hạo tuyệt đối không dám động đến một sợ tóc của hắn.

Tràn Hạo nâng khẩu súng lục trong tay của mình lên, nhắm vài đùi bên trái của Thomas Franco Jr.

Khuôn mặt anh tuấn của Tràn Hạo chợt hiện lên một nụ cười nguy hiểm, anh nheo cặp mắt thâm sâu của mình lại, không nghĩ ngợi gì liền bóp cò súng.

"Pằng........"

"Ahhhhh.........."

Thomas Franco Jr kêu lên một tiếng, hắn dùng tay đẹ lại vết thương.

Cặp mắt căm thù phát ra tia lửa, nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ ra vẻ đắc thắng của Tràn Hạo.

Tiểu Hồng nhìn thấy vậy, liền vùng vẩy ra khỏi sự kiềm chế của thuộc hạ của Tràn Hạo.

Minh Nguyệt nhìn thấy vậy liền phóng một con dao nhỏ, được giấu trong tay áo của cô, thẳng vào chân phải của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng đột nhiên bị tập kích, chân cô bị thương té quỵ xuống mặt đất.

Tiểu Hồng là cái gai trong mắt của

Minh Nguyệt, cô ghét nhất là ai làm hại đến người Tràn Hạo yêu.

Không biết từ lúc nào Tràn Hạo đã cầm súng đứng trước mặt của Thomas Franco Jr, anh đặt nòng súng ngay mi tâm của hắn, nói với giọng âm lãnh làm Thomas Franco Jr kinh hãi trong lòng.

"Tao quên nói với mày, ông nội hiện tại đang được Tần gia bảo vệ.

Mày đã không còn gì, để uy hiếp được tao."

Toàn thân Thomas Franco Jr không còn sức lực, nét mặt tự tin đầy vẻ đắc ý vừa rồi của hắn, đột nhiên trở nên ảm đạm hẳn lên.

Trong lòng Thomas Franco Jr đã hết hy vọng, hiện tại chỉ còn một người có thể cứu được hắn.

Thomas Franco nghe Tràn Hạo nói vậy, ông thở phào nhẹ nhỏm.

Cuối cùng ba cũng đã an toàn không còn nguy hiểm, nhưng lúc này trong ánh mắt của ông lại hiện lên nỗi lo âu khắc khoải, ông sợ Tràn Hạo sẽ giết chết Thomas Franco Jr để trả thù cho ba anh.

Ngón tay của Tràn Hạo ấn nhẹ vào cò súng, đột nhiên cây súng trên tay của anh bị một con dao nhỏ màu Vàng Kim từ đau phóng tới, va chạm mạnh vâng sang một bên.

Tất cải mọi người đều kinh ngạc, xoay qua nhìn theo hướng nơi con dao được phóng ra.

Hàn Mạc hai tay đặt vào túi quần tây của mình, cô hiên ngang bước từ cửa lớn vào trong phòng khách.

Trên người Hàn Mạc là bộ âu phục nữ màu đen, chân mang đôi giày cao gót, mái tóc dài màu đen được cô búi lên cao, càng tôn lên sự kiêu ngạo trên khuôn mặt kiều diễm của cô.

Sở Hương và Tiểu Hồng ngây người trong giây lát, khi họ nhìn thấy sự uy nghiêm của Hàn Mạc.

Từ trước tới giờ hai người chưa từng thấy qua, một người phụ nữ với khí thế khiếp người như Hàn Mạc, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Mạc, họ có thể cảm giác được cơn lạnh từ tận xương tuỷ lạnh ra, vì sát khí tỏa ra từ người của cô.

Hàn Mạc oai nghiêm đi trước, Lãnh Dương, Lãnh Tuấn, Lưu Bằng và Lưu Xuyên cung kính đi bên cạnh cô.

Tràn Hạo cau mày tỏ ra bực bội, anh nghi ngờ nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khó hiểu.

"Hàn gia, đây là ý gì?."

Tràn Hạo biết Hàn Mạc không phải là người hay lo chuyện bao đồng, nhất định Thomas Franco Jr và cô có quan hệ gì mà anh không biết.

"Tràn Hạo, tôi không muốn làm khó anh.

Nhưng hôm nay bằng mọi giá, tôi cũng phải đưa Thomas Franco Jr an tòan rời khỏi đây."

Hàn Mạc nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt khó xử nói, cô biết giữa Tràn Hạo và Thomas Franco Jr có mối thù không đội trời chung.

Nhưng cô đã thiếu Thomas Franco Jr một cái mạng, lần này Thomas Franco Jr đã lên tiếng cô phải trả món nợ ân tình này cho hắn.

"Hàn gia, ở đây là Thành Phố S không phải là Đông Nam Á.

Nơi mà cô có thể làm hùm làm hổ, không xem ai ra gì."

Tràn Hạo tức giận trong lòng, Hàn Mạc là vợ của Nam Liệt với giao tình giữa họ, Hàn Mạc phải đứng về phía của anh.

Nếu cô không muốn giúp cũng không sao, nhưng ít nhất cô cũng nên đứng ngoài cuộc không nhúng tay vào.

"Tràn Thiếu, Hàn Gia không muốn làm khó ngài.

Chỉ cần ngài tha mạng cho Thomas Franco Jr, sau này ngài muốn làm gì hắn Hàn gia sẽ không quan tâm."

Lãnh Dương nhìn Tràn Hạo nói với giọng bất đắc dĩ, Hàn Mạc vì Nam Liệt nên trước khi vào đây, cô đã ra lệnh dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng không được ra tay làm tổn thương Tràn Hạo.

Lãnh Dương chỉ sợ, lần này Hàn Mạc vì Nam Liệt mà đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm.

"Hôm nay không ai có thể đưa Thomas Franco Jr rời khỏi đây!."

Tràn Hạo gằn giọng nói một cách đầy nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ không vì Hàn Mạc mà nhượng bộ.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 106:Hàn Mạc hy sinh.


Tràn Hạo không quan tâm đến sự hiện diện của Hàn Mạc, anh vươn tay chụp lấy khẩu súng từ trên tay của Tạ Chánh, lúc này đang đứng đề phòng một cách nghiêm chỉnh bên cạnh anh.

Tràn Hạo bực tức chau mày, nhìn vào nét mặt lộ ra vẻ thách thức của Thomas Franco Jr.

Tràn Hạo không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, anh cắn chặt răng giận dữ nổ súng.

"Pằng..........."

Tất cả mọi người đều thất kinh trong lòng nhất là Tràn Hạo, anh không thể nào tin nổi, Hàn Mạc đã dùng thân của mình đỡ lấy viên đạn của anh.

Bàn tay đang cầm súng của Tràn Hạo chợt buông lỏng ra, anh bất giác hạ khẩu súng trong tay của mình xuống.

Tràn Hạo chưa từ nghĩ đến việc sẽ làm hại đến Hàn Mạc.

"Hàn gia .."

Lãnh Dương, Lãnh Tuấn, Lưu Bằng và Lưu Xuyên lập tức xông tới đỡ Hàn Mạc lên.

Lúc này máu chảy liên hồi, từ bờ vai phải của Hàn Mạc xuống mặt đất.

Thomas Franco Jr ở phía sau Hàn Mạc, đôi môi hắn công lên thành một nụ cười gian trá.

Hắn biết với tính trọng tình trọng nghĩa 'nhất ngôn cửu đỉnh' của Hàn Mạc, cô nhất định không để Tràn Hạo lấy mạng của hắn.

"Mạc Mạc!"

Nam Liệt giận dữ từ ngoài cửa quát lên, nhìn thấy cô bị thương trong lòng anh nóng như lửa đốt.

Nam Liệt sải bước thật nhanh đến bên cạnh cô, anh nóng giận hất tay của Lãnh Dương và Lưu Xuyên ra.

Nét mặt ma quỷ của Nam Liệt làm họ hoảng hốt trong lòng.

Ánh mắt yêu thương của anh, nhìn vào vết thương trên vai của Hàn Mạc nói với giọng lạnh lùng.

"Các người bảo vệ chủ nhân như thế, lại để Mạc Mạc bị thương đến như vậy."

Nam Liệt lên tiếng trách móc bốn người, họ nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt thẹn thùng tự trách.

Đúng! không bảo vệ tốt cho Hàn gia là lỗi của bọn họ.

Bốn người cúi đầu không biết nói gì hơn, đành giữ im lặng thay cho lời hối lỗi.

"Liệt!

Anh đừng trách bọn họ.

Thomas Franco Jr đã có ơn với em, em không thể để hắn chết như vậy."

"Ha ha ha...

Tràn Hạo, cuối cùng mày cũng không thể nào thắng được tao."

Thomas Franco Jr thốt lên những lời ngông cuồng không biết chết là gì.

Bàn tay đang buông lỏng khẩu súng của Tràn Hạo chợt siết chặt lại hơn, khi anh nghe được lời nói khiêu khích này của Thomas Franco Jr.

Nhìn thấy nét mặt hung tợn muốn giết người của Tràn Hạo, trong lòng Nam Liệt cảm thấy khó xử vô cùng.

Nam Liệt biết một khi Thomas Franco Jr rời khỏi Thành Phố S này, Tràn Hạo muốn đối phó với hắn không phải là chuyện dễ.

Nếu anh kêu Tràn Hạo bỏ qua cho Thomas Franco Jr, không trả mối 'huyết hải thâm thù' này, điều đó tuyệt đối không thể được.

Còn nếu anh bảo Hàn Mạc đừng nhúng tay vào chuyện của Tràn Hạo và Thomas Franco Jr, Hàn Mạc nhất định sẽ không nghe.

Trong lúc Tràn Hạo, Nam Liệt và Hàn Mạc đang hoang mang với sự khó xử của riêng mình, đột nhiên Thomas Franco Jr rút một khẩu súng được giấu sau thắt lưng của hắn ra, nhắm vào người của Tràn Hạo mà bắn.

"Pằng.........."

"Thiếu chủ, cẩn thận."

Đột nhiên tiếng súng vang lên làm cho mọi người đều hoảng loạn, Mark kêu lên trong sự kinh hãi, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ông xông tới đỡ thay cho Tràn Hạo một phát súng.

Doãn Kỳ nhanh trí bắn vào bàn tay trái đang cầm súng của Thomas Franco Jr.

Cây súng vì vậy đã rơi xuống mặt đất, bị Doãn Kỳ dùng chân đá sang một bên.

Thomas Franco Jr bị thương hắn đau đớn ngồi bệt xuống đất, ánh mắt hiện lên nỗi khó tin nhìn thẳng vào Mark, hắn không ngờ Mark người đã theo hắn nhiều năm qua lại phản bội hắn.

Thomas Franco đang bị Phó Cảnh giữ chặt, ông đột nhiên vùng người ra khỏi sự kiềm chế của Phó Cảnh.

"Mark!

Mày là người của Marco?"

Ông nhìn Mark nói với giọng khó tin, ông chỉ biết Mark là thuộc hạ thân cận của ba ông.

Nếu ông biết Mark là người của Marco, ông tuyệt đối không để hắn ở lại bên cạnh của con trai mình.

"Không!

Bây giờ tôi là thuộc hạ của Thiếu chủ."

Mark bị trúng đạn ngay ở bụng, lúc này ông đang nằm đau đớn trong vòng tay của Tràn Hạo, ánh mắt thù hận của ông nhìn thẳng vào Thomas Franco nói.

Thomas Franco Jr bất lực ngả người về phía sau, bây giờ hắn mới hiểu tại sao Tràn Hạo lại 'thần thông quảng đại' đến như vậy.

Tại sao nhất cử nhất động của hắn, đều được Tràn Hạo nắm trọn trong lòng bàn tay.

Tràn Hạo nhìn thấy máu từ trong miệng vết thương trên bụng của Mark không ngừng chảy ra, trong con ngươi đen nhánh của anh hiện lên tia căm phẫn.

Anh không quan tam đến sự bao bọc của Hàn Mạc, Tràn Hạo đứng lên cầm súng nhắm vào người của Thomas Franco Jr không ngừng nã đạn.

Trong lúc những viên đạn như cơn lóc tiến về phía của Thomas Franco Jr, hắn quýnh lên vươn tay kéo Tiểu Hồng qua chặn ngay trước mặt, đỡ những viên đạn do Tràn Hạo bắn ra.

Tiểu Hồng như cái bia bị trúng rất nhiều đạn, cô nhìn Thomas Franco Jr bằng ánh mắt thỏa mãn, ruốt cuộc cô cũng đã trả cho Thomas Franco Jr ơn dưỡng dục, mà hắn đã cưu mang cô từ lúc cô chỉ là một đứa bé sống lang thang đầu đường xó chợ.

Nhìn thấy thân thể của Tiểu Hồng từ từ ngả xuống mặt đất, trong lòng của Sở Hương hiện lên cảm giác xót xa.

Cô và Tiểu Hồng đã quen nhau 10 năm, tuy không phải là bạn tri kỷ nhưng cũng đã từng cùng chung chấp hành nhiệm vụ.

Sở Hương đau lòng nhìn Thomas Franco Jr bằng ánh mắt bất mãn, trên gương mặt của hắn không hề hiện lên sự đau lòng hay tia tự trách.

Đối với Thomas Franco Jr thuộc hạ của hắn nếu cần thiết, phải vì chủ nhân của mình mà hy sinh, đó là điều hiển nhiên.

"Hàn gia, tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức."

Thomas Franco Jr nhìn Hàn Mạc nói, hắn tuyệt đối không thể nào thua dưới tay của Tràn Hạo.

Ai cũng có thể thắng hắn, nhưng chỉ riêng Tràn Hạo thì không thể.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 107:Kết cuộc 1.


Hàn Mạc được Nam Liệt ôm trong lòng, cô gượng người đứng thẳng lại, đặt hết trọng lượng trên cơ thể của mình lên người Nam Liệt, dù đang bị thương Hàn Mạc cũng muốn giữ cho mình sự oai nghiêm của một thủ lĩnh."

Hạo, hôm nay tôi nhất định phải đưa Thomas Franco Jr rời khỏi đây.

Nhưng sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, chuyện giữa hai người không liên quan gì đến tôi."

Hàn Mạc đã nói rõ dụng ý của mình, dù sao món nợ ân tình này cô nhất định phải trả.

Cứu được Thomas Franco Jr ra khỏi đây, xem như cô không thất hứa, sau này giữa hai bên có chém giết lẫn nhau, không liên quan đến cô.Giọng nói lạnh lùng của Hàn Mạc vang lên, làm cho Thomas Franco Jr ngỡ ngàng trong giây lát, hắn chợt suy nghĩ chỉ cần 'giữ được rừng xanh lo gì không củi đốt', giữ được cái mạng này sau này có thiếu gì cơ hội để trả thù.Hàn Mạc vừa nói xong thuộc hạ của cô, đã cầm súng chĩa vào thuộc hạ của Tràn Hạo.

Nam Liệt nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt tức giận, Tràn Hạo là anh em tốt của anh, cô làm như vậy cũng đồng nghĩa không xem anh ra gì."

Mạc Mạc, chuyện giữa hai người họ chúng ta không nên xen vào, cứ để cho họ tự mình giải quyết."

Nói ra những lời này Nam Liệt đã nhượng bộ rất lớn, anh biết trong chuyện này cô và anh hai bên đều khó xử."

Liệt, dù anh có giận em, em cũng phải xen vào.

Hôm nay Thomas Franco Jr nhất định, phải an toàn rời khỏi đây."

Hàn Mạc đẩy thân thể đang run lên vì giận dữ của Nam Liệt ra, cô dựa vào người của Lưu Xuyên nhìn anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Tính tình cô là vậy, không hứa thì thôi một khi đã hứa, dù trời có sập xuống cô cũng phải giữ trọn lời hứa của mình.Ánh mắt sâu thăm thẳm của Nam Liệt hiện lên nộ khí, hiện giờ nếu có thể anh sẽ ra tay giết người ngay, để làm nguôi đi cơn thịnh nộ trong lòng của mình.Nhìn thấy Nam Liệt và Hàn Mạc đang trong tình huống nan giải, Tràn Hạo không muốn vì anh làm tổn hại đến tình cảm giữa hai người.

Tràn Hạo quyết định để Hàn Mạc đưa Thomas Franco Jr rời khỏi trước, sau đó anh sẽ cho người giết chết Thomas Franco Jr sau, để tránh cho đôi bên phải khó xử.Hàn Mạc nhìn thấy tia nhún nhương trong ánh mắt của Tràn Hạo, cô biết anh đã nể tình của Nam Liệt nên tha cho Thomas Franco Jr.

"Chúng ta đi."

Ánh mắt bất đắc dĩ của Hàn Mạc không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tối sầm của Nam Liệt, trong lòng cô cảm giác khắc khoải không yên, vì cô biết hành động của mình sẽ khiến cho Nam Liệt đau lòng.

Mark nhìn thấy Tràn Hạo vì Nam Liệt nên anh đã quyết định thả Thomas Franco Jr, hành động này của anh đồng nghĩa với việc 'thả hổ về rừng'.Trong lúc Hàn Mạc và thuộc hạ của mình muốn đưa Thomas Franco Jr đi, Mark cầm chặt cánh tay của Tràn Hạo, để chuyển đi tầm chú ý của mình khỏi vết thương trên bụng ông.

Ánh mắt suy ngẫm của ông nhìn Hàn Mạc nói với giọng nghiêm túc."

Hàn gia, cô đừng bị Thomas Franco Jr đánh lừa.

Chuyện hắn cứu cô tại Italy vào mười mấy năm trước, là do một tay hắn dàn dựng lên."

Bước chân uy nghiêm của Hàn Mạc chợt dừng hẳn lại, khi cô nghe Mark nói ra những lời này, ánh mắt nghi ngờ của cô nhìn chăm chăm vào ông chờ ông nói tiếp.Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Mạc, Mark liền tự giác tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho Hàn Mạc nghe."

Mười mấy năm trước, khi Thomas Franco Jr mới vừa tiếp nhận bang Black Eagle, hắn liền muốn nhúng tay vào giới áp phiện.

Nhưng miếng bánh béo mỡ này đã được các đại hắc bang chia lấy, đâu đã có phần nấy không còn chỗ để hắn bước chân vào.

Thomas Franco Jr 'trăm phương ngàn kế' muốn lấy được một phần, trong lúc này hắn bắt được tin, tân thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng sẽ qua Italy, đàm phán một vụ làm ăn áp phiện lớn nhất thời bấy giờ.

Hắn 'bài binh bố trận' cho thuộc hạ của mình rình rập khắp nơi, chờ tân thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng bước chân vào cái bẫy mà hắn đã đặt sẵn.

Nhưng hắn thật không ngờ, tân thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng lại là một cô gái.

Khi thuộc hạ của hắn báo cáo cho hắn biết, trong lòng Thomas Franco Jr chợt hiện lên một ý niệm.

Thay vì có thêm một kẻ thù, sao hắn không làm người tốt và có thêm một người bạn.

Thomas Franco Jr mới giả vờ làm anh hùng ra tay cứu cô, hắn thật không ngờ Hàn gia lại là một 'nữ trung hào kiệt' dám nói dám làm.

Vì hắn đã cứu mạng của cô, nên khi cô quay trở về Đông Nam Á, cô đã giao lại tất cả mối làm ăn, có liên quan đến áp phiện, trong tay của Bang Con Rồng Vàng cho hắn."

Sau khi nghe Mark nói xong, Hàn Mạc tức đến nghiến răng ken két.

Theo như những lời Mark vừa mới nói, Thomas Franco Jr chính là người đã giết chết những anh em tốt đã 'vào sinh ra tử' với cô, cũng đồng nghĩa Thomas Franco Jr chính là kẻ thù của cô và cũng là kẻ thù của Bang Con Rồng Vàng.Thomas Franco Jr kinh hãi trong lòng, hiện tại chỉ có Hàn Mạc mới có thể cứu hắn, nếu trong giờ phút này Hàn Mạc lại trở mặt, hắn sẽ không còn đường sống nữa."

Hàn gia, cô đừng nghe hắn nói lung tung."

Thomas Franco Jr nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt cầu khẩn, hắn nói với giọng khẩn trương."

Nói lung tung!

Thomas Franco Jr ngươi cũng quá là to gan.

Người của Hàn Mạc ta, ngươi cũng dám động đến."

Hàn Mạc rút khẩu súng Truy Hồn bên hông của mình ra, cô nhắm vào người của Thomas Franco Jr, ánh mắt thâm độc của cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì sợ hãi của hắn.Thomas Franco Jr hoảng loạn trong lòng hắn lui mình về phía sau, ánh mắt nhìn về hướng ba của hắn.Thomas Franco nhắm mắt lại, ông tuyệt vọng chấp nhận định cuộc này.

Cha con của ông đã thua dưới tay của Tràn Hạo.

Hàn Mạc cau mày trợn mắt, cô không do dự bắn một phát vào người của Thomas Franco Jr, rồi thêm một phát vào bắp đùi của hắn.

Cứ như vậy Hàn Mạc tiếp tục nã những viên đạn cực độc của Truy Hồn vào người Thomas Franco Jr.

Một viên đạn tượng trưng cho một mạng sống, mà Thomas Franco Jr đã giết chết vào mười mấy năm trước tại Italy.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 108:Đại kết cuộc.


Trước tình cảnh kinh hoàng này, một luồng khí lạnh tỏa ra từ sống lưng của Sở Hương, làm cô kinh hãi trong lòng, tay chân cô cảm giác bủn rủn, cô bất giác lùi mình về phía sau để tránh xa Tràn Hạo.

Sau khi Hàn Mạc xử lý xông Thomas Franco Jr, Nam Liệt thấy sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, anh không còn tâm trạng ở lại xem Tràn Hạo giải quyết những việc linh tinh nữa.

Nam Liệt trong lòng mang theo cơn phẫn nộ, với nét mặt hầm hầm anh vội vàng rời khỏi biệt thự, không thèm đếm xỉa đến Hàn Mạc dù chỉ một lần.

Hàn Mạc nhìn thấy nét mặt giận đến tím xanh của Nam Liệt, trong lòng cô chợt hiện lên nỗi phiền muộn, không biết mình phải làm như thế nào anh mới hết giận.

Nhìn thấy nộ khí tỏa ra từ người của Nam Liệt, thuộc hạ của cô bất giác rùng mình.

Lãnh Dương nhìn Lãnh Tuấn bằng ánh mắt bất lực, lần này Nam Ca thật sự nổi trận lôi đình.

Cũng đúng một người đàn ông, khi bị người phụ nữ làm tổn thương đến sự kiêu ngạo của mình, trong lòng họ cũng giống như một quả bơm nổ chậm, có thể nổ tung vào bất cứ lúc nào.

Vừa rồi Hàn Mạc đã không suy nghĩ đến cảm nhận của Nam Liệt, khi cô quyết định đưa Thomas Franco Jr đi.

Lãnh Tuấn nhìn Lãnh Dương lắc đầu, ý bảo đừng nhiều chuyện.

Chuyện của Hàn gia không đến phiên, thuộc hạ các anh nhúng tay vào.

Hàn Mạc dùng ánh mắt sắc bén của mình, ra lệnh cho Lưu Xuyên dìu cô đuổi theo Nam Liệt.

Sau khi hai tóp người hùng hổ của Nam Liệt và Hàn Mạc rời khỏi, trong biệt thự chỉ còn lại người của Tràn Hạo, Sở Hương và Thomas Franco.

Tràn Hạo thong thả ngồi xuống ghế sofa, nơi Thomas Franco Jr đã ngã gục dưới mặt đất.

Một chân anh đạp lên người của Thomas Franco Jr, chân còn lại anh thản nhiên đặt xuống mặt đất.

Tràn Hạo dùng ánh mắt đầy sát khí y như quỷ satan ,nhìn vào khuôn mặt sợ đến tóat mồ hôi của Sở Hương.

Sở Hương bị cái nhìn kinh khủng này của Tràn Hạo, làm toàn thân cô bất giác run lẩy bẩy.

"Hạo, em xin anh.

Anh hãy tha cho em, em sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh, làm thuộc hạ của anh."

Sở Hương cùng đường bí lối, việc duy nhất cô có thể làm chính là cầu xin Tràn Hạo tha mạng.

"Tha thứ cho cô, cô cho tôi một lý do để tha thứ cho cô."

Tràn Hạo cau mày nhìn Sở Hương nói với giọng băng lãnh.

"Hạo, em......em.....em..."

Sở Hương ấp a ấp úng, cô cố suy nghĩ ra một lý do chính đáng để Tràn Hạo tha thứ cho cô.

"Anh hãy nghĩ tình dung mạo của em giống Gia Duyên, tha cho em lần này.

Em không muốn chết, anh muốn em là làm gì cũng được, nhưng đừng giết em."

Sở Hương nhìn Tràn Hạo rơi nước mắt, giọng nói run run của cô thốt ra những lời thỉnh cầu, mà từ trước tới giờ cô chưa từng hạ mình nói với bất kỳ ai.

Tràn Hạo nhướng mày, ánh mắt thích thú của anh nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Sở Hương nói.

"Cô có biết, mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt giả tạo này của cô, tôi cảm giác kinh tởm đến chừng nào không?

Trên thế gian này chỉ có một mình Duyên Nhi, mới có thể có được dung mạo tuyệt mỹ này."

Tràn Hạo nói xong liền nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt liền hiểu ý.

Từ trong tay áo của Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện một con dao xếp nhỏ.

Minh Nguyệt cầm lấy con dao bật nó ra, cô bước đi chậm rãi đến trước mặt của Sở Hương.

Lúc này Sở Hương nhìn thấy trên tay của Minh Nguyệt cầm con dao, cùng với lời nói lạnh lùng vô tình vừa rồi của Tràn Hạo, trong lòng cô biết Minh Nguyệt định làm gì.

Cô kinh hãi lui mình về phía sau đến không còn đường lui nữa, Sở Hương tuyệt vọng cô hoảng sợ dùng hai tay che mặt của mình lại.

"Đừng......đừng.........Hạo..........

Anh đừng làm như vậy.......

Thà anh giết chết em, còn hơn hành hạ em như thế này."

Sở Hương thất kinh trong lòng, cô hỏang loạn khóc sướt mướt khi nói ra những lời này.

Tràn Hạo không có tâm trạng nhìn cảnh Minh Nguyệt dày vò Sở Hương, anh thong thả đứng lên đút tay vào túi quần tây của mình rời khỏi biệt thự.

Vừa đi đến cửa chính Tràn Hạo buông ra một cậu.

"Phải giữ lại mạng của cô ta."

Chết không dễ như vậy đâu, anh biết với phụ nữ dung mạo đối với họ là quan trọng nhất.

Anh muốn dùng cách này để trả thù cho Gia Duyên.

Anh phải khiến Sở Hương người không ra người ma không ra ma, muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong.

Tràn Hạo với tâm trạng sảng khoái, anh thản nhiên ngồi vào trong xe do Tạ Chánh lái.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Đừng............đừng..............cứu tôi.......Ahhhhhhhhhhhhhhh......."

Tiếng kêu thảm thiết của Sở Hương trong màn đêm tĩnh mịch, làm người ta nghe cảm giác rờn rợn trong lòng.

Khuôn mặt của Tràn Hạo không hề đổi sắc, trước những tiếng kêu thống thiết của Sở Hương,

Tràn Hạo mệt mỏi ngả đầu về phía sau, nhắm mắt lại định thần.

Tạ Chánh nhìn qua gương chiếu hậu, anh định hỏi Tràn Hạo cách xử lý Thomas Franco, nhưng nhìn thấy anh mệt mỏi nhắm mắt lại, Tạ Chánh không dám lên tiếng quấy rày anh.

"Áp giải Thomas Franco về Italy, giao hắn lại cho ông nội."

Giọng nói trầm của Tràn Hạo vang lên trong màn đêm làm Tạ Chánh khó hiểu trong lòng.

Anh còn tưởng Tràn Hạo sẽ đích thân giết chết hắn, để trả thù cho ba anh.

Tuy rằng Thomas Franco là một người 'lòng lang dạ thú', nhưng Tràn Hạo không muốn ông nội phải đau lòng 'người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh'.

Thomas Franco là đứa con duy nhất còn sống của ông, Tràn Hạo để ông nội tự mình quyết định, muốn trừng phạt hắn như thế nào, anh sẽ không có ý kiến.

"Ra sân bay, chúng ta qua Italy."

Cặp mắt của Tràn Hạo đột nhiên mở toang ra, anh nhìn lên bầu trời với muôn ngàn vì sao đang lấp lánh, y như tia sáng trong ánh mắt của Gia Duyên, nói với giọng nhớ nhung.

"Duyên Nhi, anh đến đón em và con về nhà."

Đôi môi mỏng đầy vẻ mê hoặc của Tràn Hạo nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc, khi anh nghĩ đến Gia Duyên và con.

* Truyện đã End, nhưng chị sẽ viết ngoại truyện.

Mong các em tiếp tục ủng hộ.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 109:Ngoại truyện Nam Liệt và Hàn Mạc 1.


Nam Liệt ôm trong lòng cơn thịnh nộ, anh với nét mặt tràn đầy sát khí đi xăm xăm ra khỏi biệt thự của Thomas Franco Jr.

Việt Vũ nhìn thấy nét mặt của Nam Liệt liền nhìn Hàn Mạc đang được Lưu Xuyên dìu phía sau.

Việt Vũ lắc đầu tỏ ra bất lực, anh thật hết cách với đôi vợ chồng này.

Hàn Mạc nhìn thấy nộ khí trên gương mặt của Nam Liệt, cô biết lần này mình đã hành sự quá đáng, dù sao ở trước mặt người ngoài cô cũng phải giữ thể diện cho anh.

Hàn Mạc nhìn Lưu Xuyên ý bảo Lưu Xuyên không cần dìu cô nữa.

Hàn Mạc bước nhanh về phía của Nam Liệt, cô không nói gì ngang nhiên khom người theo Nam Liệt ngồi vào trong xe.

Nam Liệt vẫn giữ nét mặt lạnh lùng không cảm xúc, anh liếc nhanh qua bờ vai bị thương của Hàn Mạc.

Từng giọt máu đỏ nhỏ xuống ngực cô làm trái tim anh đau nhói, Nam Liệt hít thở nặng nề anh cắn chặt răng vì tức giận.

Nam Liệt giữ cho mình thật bình tĩnh, anh cố gắng không biểu lộ nỗi lo lắng trong lòng mình.

Nam Liệt chuyển tầm mắt của mình nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt sâu thẳm của anh đụng phải ánh mắt cung kính của Việt Vũ.

Việt Vũ không nói gì liền cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số.

"Hello."

Giọng nói của người phụ nữ vang lên trong điện thoại, làm Việt Vũ hơi bỡ ngỡ trong lòng.

Anh ổn định lại nhịp tim đang nhảy loạn của mình, nói với giọng nhỏ nhẹ nói.

"Em đến biệt thự Nam Viên ngay."

Du Trinh Trinh nghe xong những gì Việt Vũ nói, cô không nói gì liền cúp máy.

"Tít......tít......tít....."

Những tiếng tít tít vang lên, làm Việt Vũ tức đến muốn đập luôn chiếc điện thọai di động trong tay mình, không lẽ nói thêm một câu với anh, cô cũng cảm thấy mất thời gian sao.

"Uh...Ummmmm......"

Nam Liệt cau mày hắng giọng, khi anh nhìn thấy Việt Vũ đang ngây người nhìn vào điện thoại.

Trong lòng Nam Liệt đang nôn nóng, anh biết vết thương trên vai của Hàn Mạc không nhẹ, còn kéo dài thời gian sẽ mất máu rất nhiều.

Ba hồn bảy vía của Việt Vũ vì giọng bực mình của Nam Liệt mà hồi hồn.

Anh lập tức nhấn ga phóng đi thật nhanh về biệt thự Nam Viên.

Cả đoạn đường về biệt thự, trong đầu Hàn Mạc đang suy nghĩ làm cách nào để năn nỉ Nam Liệt, nhưng lại không làm mất đi thể diện của riêng mình.

Nam Liệt đợi mãi không thấy Hàn Mạc lên tiếng, trong lòng anh nghĩ cô thật ngoan cố vẫn chưa biết mình đã sai.

Cơn cuồng nộ trong lòng anh càng vị sự im lặng của cô mà dâng trào.

Nam Liệt tức đến đỏ mặt tía tai, anh giận dữ anh xoay mặt nhìn ra cửa sổ, để tránh nhìn thấy khuôn mặt tái xanh vì cố nhịn đau của cô mà đau lòng.

Tuy vết thương trên vai của Hàn Mạc đang giằn vặt cô, nhưng cô không hề hé môi kêu than tiếng nào, Hàn Mạc xiết chặt vạt áo, cô bậm môi lại cố nuốt nỗi đau đớn xuống lòng.

Nam Liệt nhìn vào cửa sổ, ngoài trời tối đen như mực, phản chiếu lại khuôn mặt kiêu ngạo của Hàn Mạc lúc này đã lấm tấm mồ hôi, trái tim anh đột nhiên thắt lại.

Nam Liệt nghiến răng, đợi Hàn Mạc mở lời, nhưng không ngờ đoạn đường về biệt thự lại ngắn đến như vậy.

Khi xe dừng lại trước cửa biệt thự Nam Viên, Hàn Mạc vẫn chưa nói câu nào.

Nam Liệt không thể nào dằn lòng được nữa, anh đột nhiên khom người bế Hàn Mạc lên.

Hàn Mạc bị hành động đột ngột này của Nam Liệt làm cô mất hồn, theo phản ứng tự nhiên cô choàng hai tay qua cổ của anh, để tránh cho mình ngả xuống.

Lúc này trước mắt Hàn Mạc rất mơ hồ, cô nép khuôn mặt tái xanh của mình vào lồng ngực rắn chắc của anh.

"Liệt, anh đừng....."

Hàn Mạc còn chưa nói hết câu, cô đã ngất đi trong lòng anh.

Nam Liệt nhìn Hàn Mạc, trong lòng anh nóng như lửa đốt, bước chân anh càng lúc càng nhanh hơn.

Nam Liệt đá văng cánh cửa phòng ngủ ra, anh đi thẳng đến giường lớn đặt Hàn Mạc xuống giường một cách dịu dàng.

Anh vẫy tay ra hiệu cho Việt Vũ và người giúp việc đi ra ngòai, lúc này họ đang khép nép đứng bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt ma quỷ của cậu chủ, không ai dám lên tiếng nói lời nào.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Việt Vũ đứng thận trọng trước cửa chờ lệnh của Nam Liệt.

Nam Liệt cởi bỏ áo vest quăng sang một bên, anh vươn tay mở học tủ trên đầu giường, cầm lấy cây kéo.

Nam Liệt cẩn thận cắt áo của Hàn Mạc ra, hiện ra trước mắt anh là một vết thương tròn của viên đạn 5.56mm, đang ghim sâu vào vai của Hàn Mạc.

Ánh mắt sắc bén của Nam Liệt đột nhiên mờ nhạt hẳn đi, anh giận dữ xiết chặt cây kéo trong tay mình.

Nam Liệt đặt cây kéo xuống bàn bên cạnh, anh thuận tay cầm cái khăn lên, lau đi mồ hôi trên trán của cô, bàn tay cường tráng của anh dừng lái nơi bờ môi gợi cảm của Hàn Mạc.

Nam Liệt không kiềm lòng được, anh cúi xuống đặt lên môi của cô một nụ hôn thâm tình.

Ánh mắt bất lực của anh nhìn vào khuôn mặt kiêu ngạo của Hàn Mạc.

"Mạc Mạc, sao em luôn ngoan cường đến như vậy.

Trước mặt người khác anh có thể một tay che trời, nhưng ở truớc mặt em anh luôn là kẻ thua cuộc."

Nam Liệt thì thầm vào tai của cô, nói xong anh đặt lên trán của Hàn Mạc

một nụ hôn nồng nàn.

Du Trinh Trinh và Việt Vũ từ ngoài cửa bước vào, hai người nhìn thấy một màn tình thâm nghĩa trọng trước mặt, trong lòng cả hai đều cảm giác nao nao.

Việt Vũ nhìn Du Trinh Trinh, trong lòng anh thật bối rối, anh không biết thật sự Du Trinh Trinh đang nghĩ gì, sao cô luôn giữ khoảng cách với anh.

Du Trinh Trinh cảm nhận được ánh mắt của Việt Vũ đang nhìn mình, trong lòng cô cảm giác khó chịu, cô không biết phải phản ứng ra sao, đành dùng Nam Liệt và Hàn Mạc để giải vây.

"Uh ummmmmmm..."

Du Trinh Trinh hắng giọng quấy rầy Nam Liệt, Nam Liệt bị người khác làm phiền anh chau mày ngước khuôn mặt cương nghị của mình lên, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhìn thấy Du Trinh Trinh, đôi mày rậm của anh mới từ từ giãn ra.

"Trinh Trinh, cô qua xem vết thương của Mạc Mạc."

Nam Liệt nhìn Du Trinh Trinh nói với giọng lo âu.

Du Trinh Trinh nhìn vào Hàn Mạc lúc này được Nam Liệt dùng chăn che đi phần ngực của cô.

Việt Vũ biết tính tình thiết tha bảo vệ Hàn Mạc của Nam Liệt, nên anh tự giác không đến gần, chỉ âm thầm đứng ngay tại cửa chờ lệnh.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 110:Ngoại truyện Nam Liệt và Hàn Mạc 2.


Trên tay cầm thùng y tế, Du Trinh Trinh bước đi chững chạc đến bên cạnh Hàn Mạc.

Cặp mắt cô chợt hiện lên nỗi khó tin, khi cô nhìn thấy vết thương trên vai của Hàn Mạc.

Du Trinh Trinh đặt thùng y tế xuống, cô vội vàng mở nắp thùng ra, tay cô chụp lấy ống kim tiêm nói với giọng lo lắng.

"Sao lại bị thương nặng đến như vậy?."

Nam Liệt không trả lời, ánh mắt phập phồng lo lắng của anh không hề rời khỏi người của Hàn Mạc.

Du Trinh Trinh một tay vén chăn trên người của Hàn Mạc xuống, tay còn lại cô cầm cái khăn lau sạch máu trên vết thương, để chuẩn bị tiêm thuốc tê cho Hàn Mạc.

Tiêm thuốc xong Du Trinh Trinh lấy một con dao mổ, vô cùng sắc bén cô nhìn Nam Liệt.

"Liệt, anh lấy khăn đặt ngay miệng của Hàn gia."

Nam Liệt lập tức cầm lấy một cái khăn trắng anh cuộn tròn nó lại, Nam Liệt nhẹ nhàng tách miệng của Hàn Mạc ra, anh đặt cái khăn trắng giữa hàm răng của cô.

Nam Liệt nhìn Du Trinh Trinh gật đầu, ý bảo cô có thể bất đầu tiến hành tiểu phẫu lấy đầu đạn ra.

Du Trinh Trinh cầm bông xơ được thấm nước khử trùng, cô lau vòng quanh vết thương của Hàn Mạc.

Du Trinh Trinh đặt bông xơ sang một bên, cô cầm dao mổ ấn xuống làn da trắng nõn trên vai của Hàn Mạc.

Tay Du Trinh Trinh dùng sức ấn mạnh hơn, trán của Hàn Mạc toát mồ hôi hột cô cau mày cắn chặt cái khăn trong miệng của mình vì đau.

Cho dù Du Trinh Trinh đã tiêm thuốc tê, nhưng Hàn Mạc vẫn cảm thấy đau khi con dao mổ ấn sâu vào da thịt của cô.

Nam Liệt đau lòng anh nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Hàn Mạc, cặp mắt thâm tình nhìn vào những giọt máu đỏ không ngừng chảy ra từ vết cắt trên vai cô, cảm giác đau đớn còn hơn cả chính mình bị thương.

Không bao lâu Du Trinh Trinh đã thành công lấy ra đầu đạn.

Cô cầm kim lưu loát khâu lại vết thương dài 10cm của Hàn Mạc, sau khi khâu xong Du Trinh Trinh nhìn Nam Liệt nói.

"Liệt, tôi đã khâu và băng bó lại vết thương cho Hàn gia.

Mỗi ngày anh nhớ phải thay băng mới."

Ánh mắt xót xa của Nam Liệt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tái nhợt của Hàn Mạc, đột nhiên giọng nói trầm của Nam Liệt vang lên, làm Du Trinh Trinh và cả Việt Vũ đều kinh ngạc trong lòng.

"Cảm ơn."

Lần đầu tiên Nam Liệt mới nói ra những lời khách sáo như vậy.

Lúc này Việt Vũ mới nhìn thấy trán của Du Trinh Trinh đã lấm tấm mồ hôi, thật sự vừa rồi cô rất khẩn trương, cô sợ sẽ không cứu được Hàn Mạc, chỉ cần viên đạn trượt qua 1cm thì sẽ làm vỡ động mạch dưới đòn của Hàn Mạc.

Việt Vũ đau lòng anh lấy khăn mùi soa

trong túi của mình ra, bất giác lau mồ hôi trên trán cô.

Du Trinh Trinh ngỡ ngàn trước sự dịu dàng của anh, cô nhìn Việt Vũ bằng ánh mắt khó xử.

Cô vươn tay cầm lấy bàn tay của Việt Vũ, ngăn hành động ân cần của anh lại.

"Không cần, tự tôi có thể làm được."

Giọng nói lạnh lùng của Du Trinh Trinh, làm Việt Vũ hụt hẫng trong lòng.

Anh nhìn cô cười miễn cưỡng nói.

"Em lấy lau đi."

Nói xong Việt Vũ buồn thiu đặt cái khăn mùi soa, vào bàn tay mềm mại của cô rồi xoay người đi ra ngoài.

Du Trinh Trinh nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, ánh mắt cô bất giác nhìn xuống cái khăn trên tay của mình.

Trong lòng cô hiện lên nhiều cảm xúc khác nhau, sự nao núng bồn chồn đột nhiên hiện lên trong lòng cô.

Du Trinh Trinh xiết chặt cái khăn trên tay mình, cô hít vào một hơi thật sâu tự nói với bản thân mình.

"Mình phản cứng rắn hơn.

Không được xiêu lòng."

Cô cầm thùng y tế, bước nhanh qua Việt Vũ lúc này đang đứng dựa lưng vào bức tường, cặp mắt buồn bã nhìn xuống mặt đất, để tránh phải chạm mặt với cô.

Hàn Mạc nằm hôn mê trên giường cả đêm, ánh sáng bang mai ngoài cửa sổ rọi thẳng vào khuôn mặt kiều diễm của cô.

Hàn Mạc khó chịu nheo cặp mắt của mình lại vì ánh sáng chói chang.

Hàn Mạc đột nhiên nhớ lại chuyện của tối hôm qua, cô mơ hồ nghe được Nam Liệt thì thầm bên tai cô.

Nhưng Hàn Mạc thật sự không nghe được Nam Liệt nói gì.

Đầu còn đang suy nghĩ, Hàn Mạc chợt cảm giác được vạt gì đó đè nặng trên bụng của cô, cô cau mày cảm giác khó chịu nhìn xuống.

Đập vào mắt cô, chính là khuôn mặt nghiêm nghị của Nam Liệt.

Cặp mắt sâu thẳm nhắm nghiền lại, đôi mày rậm chau lại thành đường thẳng.

Hàn Mạc vươn tay sờ nhẹ vào khuôn mặt vì lo lắng đã tiều tụy hẳn đi, chỉ qua một đêm râu đã mọc lởm chởm trên khuôn mặt anh tuấn của anh.

Ngón tay trỏ của Hàn Mạc dọc theo đường nét trên khuôn mặt anh mà di chuyển.

Trong lòng Hàn Mạc cảm giác xao xuyến, làm cô tự hỏi bản thân của mình.

"Hàn Mạc, tình yêu cô dành cho người đàn ông này, sâu đậm đến bao nhiêu.

Tại sao cô không thể bỏ đi lòng tự tôn của mình, để nói ra lời xin lỗi."

Nam Liệt vừa mới chập chờn thiu thiu, anh đã chăm sóc cô cả đêm qua.

Nam Liệt cảm giác trên mặt mình có gì đó, với tính cảnh giác thật cao anh lập tức mở toang cặp mắt ra.

Nam Liệt nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hàn Mạc nhìn mình, tuy trong lòng anh rất vui khi nhìn thấy Hàn Mạc đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của cô.

Nam Liệt không muốn cho Hàn Mạc biết anh đã hết giận, nên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Nam Liệt không nói gì, anh đứng lên xoay người lại muốn đi ra ngoài, đột nhiên anh cảm giác được sự mềm mại ám áp sau lưng của mình.

Hàn Mạc ngồi dậy, cô khom tới ôm Nam Liệt từ phía sau.

Bàn tay mềm mại của cô choàng qua vòng eo mạnh mẽ của Nam Liệt, ôm anh thật chặt không cho anh đi.

"Liệt........

Em xin lỗi."

Ánh mắt sâu thẳm của Nam Liệt tỏa sáng theo lời nói nhỏ nhẹ của Hàn Mạc, anh nghi ngờ xoay người lại nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

Trong lòng anh thầm nghĩ, có phải người vừa nói ra lời này chính là Mạc Mạc của anh, một Mạc Mạc vô cùng kiêu ngạo không bao giờ nhận sai.

Hàn Mạc nhìn nét mặt ngẩn ngơ của Nam Liệt, môi cô bất giác công lên thành một nụ cười quyến rũ.

Cô vươn tay cầm lấy bàn tay của Nam Liệt kéo anh đến gần mình.

Hàn Mạc liền khom tới đặt lên môi của Nam Liệt một nụ hôn cuồng nhiệt.

Trong lúc này Nam Cường từ ngoài cửa nắm tay Lưu Xuyên chập chững đi vào phòng.

Khuôn mặt mũm mĩm của Nam Cường, nhìn Nam Liệt và Hàn Mạc kêu lên.

"Pa.........pa........

Pa...........pa.........."

Tiếng gọi dễ thương của Nam Cường làm Nam Liệt và Hàn Mạc bất giác chuyển tầm mắt của mình nhìn vào cậu bé trắng trẻo mập mạp.

Nam Liệt nhìn thấy con trai cưng của mình, anh tươi cười đứng lên bước tới bế Nam Cường lên.

Nam Liệt đặt lên má bầu của Nam Cường một nụ hôn yêu thương, anh bế con lại ngồi bên cạnh của Hàn Mạc.

Hàn Mạc vươn tay muốn bế con, nhưng bị Nam Liệt chặn lại.

"Em đang bị thương, không nên dùng sức bế con."

Nam Liệt nói xong, anh đặt Nam Cường ngồi lên giường bên cạnh Hàn Mạc.

Nam Liệt và Hàn Mạc dùng ánh mắt thâm tình nhìn nhau, rồi hai người hạnh phúc nhìn con trai của mình.

Lưu Xuyên đứng cung kinh bên cạnh, cô bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh nắng đã bao trùm cả căn phòng.

Đúng như câu 'qua cơn mưa trời lại sáng'.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 111: Ngoại Truyện Tràn Hạo và Gia Duyên 1.


Máy bay vừa đáp xuống sân bay Parelmo trên hòn đảo Sicily của Italy,

Tràn Hạo, Doãn Kỳ và Tạ Chánh vừa bước xuống máy bay, liền nhìn thấy Phó Cảnh cùng một đám thuộc hạ đứng cung kính chờ anh.

Phía sau họ là một đoàn xe cadillac màu đen, đang hiên ngang đậu ngay chính giữa đường bay.

Phó Cảnh nhìn thấy Tràn Hạo liền bước tới khom người hành lễ."

Chủ nhân."

Tràn Hạo nhìn họ gật đầu một cái, anh đi thẳng ngồi vào chiếc xe cadillac màu đen đầu tiên.

Tạ Chánh, Phó Cảnh và Doãn Kỳ ngồi cùng chung xe với anh."

Đến Tần gia."

Giọng nói mệt mỏi của Tràn Hạo vang lên, sau khi xử lý xong Thomas Franco Jr và Sở Hương, Tràn Hạo đã ra lệnh cho Minh Nguyệt ở lại thu xếp mọi việc.

Anh giao Mark lại cho Minh Nguyệt và lập tức bay sang Italy.

Trong lòng Tràn Hạo nôn nóng muốn gặp mặt của Gia Duyên ngay.Doãn Kỳ nhìn vào gương chiếu hậu, đã lâu anh không thấy Tràn Hạo tinh thần lẫn thể xác sa sút đến như vậy.

Ánh mắt sắc bén của anh, bất giác nhìn Tạ Chánh và Phó Cảnh.

Doãn Kỳ luôn ở Mỹ và Italy, anh chỉ nghe Minh Nguyệt kể lại về chuyện của Tràn Hạo và Gia Duyên.

Anh biết Tràn Hạo yêu Gia Duyên, nhưng anh thật không ngờ tình yêu đó lại sâu đậm đến như vậy.

Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Tràn Hạo, là biết ngay Gia Duyên đối với anh quan trọng đến cỡ nào.Chiếc xe chạy dọc theo con đường mòn bên ven biển, cảnh thiên nhiên làm người ta nhìn vào cảm giác thoải mái thanh thản hơn.Xe đừng lại trước một toà lâu đài màu trắng, được vệ sĩ nghiêm mặt canh chừng.

Giữa thanh thiên bạch nhật, họ công khai cầm những khẩu súng tự động, giống như trên thế gian này không tồn tại, cái được gọi là luật pháp.Nhìn thấy một đoàn xe tiếng vào địa bàn của họ, thuộc hạ của Tần Gia Uy liền cầm súng phòng thủ.

Một tên cầm đầu bước tới nhìn Doãn Kỳ, lúc này đã hạ kính xe xuống để bắt chuyện với hắn.

Tên cầm đầu nhìn về phía sau, ánh mắt hắn đụng phải ánh mắt nghiêm nghị của Tràn Hạo.

Nhìn Tràn Hạo hắn biết ngay anh là ai, nên hắn liền dùng giọng lịch sự hỏi."

Các người tìm ai?"

"Chúng tôi muốn gặp mặt Tần Gia Uy."

Doãn Kỳ nhìn hắn khách khí nói, một khi đặt chân lên hòn đảo Sicily này, là họ đã bước lên địa bàn của Tần Gia.

Ở đây Tần gia chính là ông trời, Tần gia là pháp luật, Tần gia cũng là người chấp hành và kiểm soát an ninh trật tự ở trên hòn đảo này.Tên cầm đầu nghe Doãn Kỳ gọi thẳng tên của lão đại, trong lòng hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

Hắn cầm máy bộ đàm lên, nói vài câu tiếng ý."

Nhị Gia, thủ lĩnh bang Thiên Địa muốn gặp mặt lão đại."

Ánh mắt của mọi người trên xe chợt hiện lên vẻ khó tin, họ không ngờ thuộc hạ của Tần gia lại tài giỏi đến như vậy.

Chỉ trong tích tắc hắn đã quan sát và xác nhận ra thân phận của bọn họ.Đột nhiên cánh cổng lớn của Tần Gia được mở ra, tên cầm đầu cúi đầu vươn tay chỉ Doãn Kỳ vào trong."

Các người lái xe theo con đường nhựa này, sẽ có người đón tiếp các người ở bên trong."

Nói xong hắn lui về vị trí của hắn, nhường đường lại cho Doãn Kỳ lái xe vào.

Doãn Kỳ chạy chậm rãi vào trong, ngồi trong xe ánh mắt nghiêm túc của Tạ Chánh quan sát chung quanh."

Chủ nhân, thuộc hạ phải công nhận, sự đề phòng và cảnh giác của Tần Gia vô cùng chặt chẽ.

Mỗi một góc đều có một tóp người canh chừng, thuộc hạ quan sát trên các tháp cao tứ phía, đều có người giám sát nhất cử nhất động của chúng ta."

Tràn Hạo không nói gì, anh chỉ gật đầu đồng ý với Tạ Chánh.

Tần Gia Uy là một người không đơn giản, anh ấy có thể lên được vị trí ông trùm mafia, thì làm sao có thể là một người tầm thường được.Doãn Kỳ bị một nhóm người chặn lại, họ bước tới mở cửa xe cho Tràn Hạo.

Tràn Hạo bước xuống, Tạ Chánh tay cầm một cái cặp táp bằng da màu đen cùng với Phó Cảnh và Doãn Kỳ liền bước theo sau, ba người đứng thận trọng bên cạnh của Tràn Hạo.Một người đàn ông với khuôn mặt vô cùng tuấn tú, dáng người cao lớn mặc trên người một cái áo sơ mi màu đen và cái quần jean cùng màu, phối hợp với đôi giày boat shoe không mang vớ, nhìn vào thật phong trần thật phóng khoáng.

Anh bước tới đứng trước mặt của Tràn Hạo, ánh mắt thăm dò nhìn từ trên xuống dưới, không hề che giấu mình đang quan sát Tràn Hạo.Tràn Hạo cười tươi, anh vươn tay ra trước mặt người đàn ông nói."

Anh ba, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp để gặp mặt anh."

Tần Gia Vỹ nở một nụ cười sảng khoái, anh vươn tay bắt tay của Tràn Hạo.

Tần Gia Vỹ vừa ý nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt hân hoan.

Quả thật Tràn Hạo là một người đàn ông xuất sắc, từ tướng mạo cho đến phong thái, hiếm có ai có thể bì lại với Tràn Hạo."

Tôi đã nghe về cái chết của Thomas Franco Jr.

Quả thật không tồi."

Tần Gia Vỹ vỗ vỗ vai của Tràn Hạo nói."

Đó là chuyện đã qua, em không muốn nhắc lại."

Tràn Hạo nhìn Tần Gia Vỹ nói, anh thật chán cái lối sống đầy toan tính này."

Em muốn gặp Gia Duyên."

"Được!

Nhưng anh hai muốn gặp mặt em trước."

Nói xong Tần Gia Vỹ dẫn đầu đưa Tràn Hạo và thuộc hạ của anh vào trong đại sảnh.

Phó Cảnh vừa đi vừa nói nhỏ với Tạ Chánh và Doãn Kỳ."

Tần Gia thật sự giàu đến cỡ nào?."

"Theo tôi phỏng chừng Tần Gia có 175 doanh nghiệp lớn và nhỏ, có 3000 bất động sản, 90,000 thành viên trên toàn thế giới."

Sam, một thuộc hạ trung thành của Tần Gia Uy, đi bên cạnh nghe Phó Cảnh nói liền lên tiếng.Tạ Chánh, Doãn Kỳ và Phó Cảnh nghe Sam nói vậy, trong đầu ba người cảm giác choáng váng, họ biết Mafia là một trong những tổ chức xã hội đen lớn nhất trên toàn thế giới, nhưng họ không ngờ lại hùng mạnh đến như vậy.Sam nhìn thấy nét mặt bất ngờ của ba người, anh nở một nụ cười đắc ý nói tiếp."

Tôi chỉ mới thống kê tài sản hợp pháp của Tần Gia, còn những mối làm ăn phi pháp, sòng bạc và dịch vụ cho vay tôi còn chưa đề cập đến."
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 112:Ngoại Truyện Tràn Hạo và Gia Duyên 2.


Sam nhìn ba người nói thật lòng, đối với Sam đó là việc bình thường.

Phó Cảnh miệng há thành chữ O, anh không ngờ Tần Gia Uy lại lợi hại đến như vậy.

Phó Cảnh còn nhớ, 7 năm trước khi anh tìm hiểu về Mafia, thế lực của Tần Gia Uy chỉ ngang hàng với Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên, nhưng thật không ngờ chỉ trong vòng 7 năm ngắn ngủi, vậy mà Tần Gia Uy lại bước ra một bước ngoặt lớn đến như vậy.

Trong lúc Phó Cảnh đang suy nghĩ ngẩn ngơ, đột nhiên họ bị thuộc hạ của Tần Gia Uy chặn lại.

Trên tay họ cầm một cái máy quét an ninh, họ tiến hành trình tự kiểm tra an ninh, để xác thực trên người bọn anh không mang theo súng.

Luật của Tần Gia, bất cứ ai muốn gặp mặt lão đại, cũng phải được kiểm tra trước.

Doãn Kỳ bước tới anh giận dữ chặn họ lại, làm như vậy cũng đồng nghĩa không xem chủ nhân ra gì.

Tràn Hạo vươn tay cản Doãn Kỳ lại, Tần Gia Vỹ thấy vậy liền lên tiếng."

Mong các người thông cảm, vì lần trước anh hai bị ám sát, nên Tần Gia đã có quy luật không ai có thể đem vũ khí đến gần anh hai."

Tràn Hạo vẫy tay cho Doãn Kỳ lui xuống, anh nhìn tên thuộc hạ của Tần Gia Uy nói."

Không sao, cứ tiếp tục."

Sau khi để lại vũ khí trên người, họ được Tần Gia Vỹ đưa vào bên trong.

Từ xa đám người Tràn Hạo nhìn thấy một Tần Gia Uy vô cùng lạnh nhạt thờ ơ, khác một trời một vực với em trai của mình.

Hai người đối nghịch lẫn nhau, một người ấm áp tươi sáng như mặt trời, một người lạnh lùng vô cảm như mặt trăng.

Tần Gia Uy một thân âu phục màu đen, mái tóc ngắn gọn được chải tém ra phía sau, trên tay anh là đôi găng tay bằng da màu đen.

Thuộc hạ của Tần Gia Uy chỉ vào một cái ghế bằng gỗ chạm hình con sói bên cạnh, lễ phép mờ Tràn Hạo ngồi.

Tràn Hạo tao nhã ngồi xuống ghế, ánh mắt kiêu ngạo không hề tỏ ra yếu thế trước phong thái khiếp người của Tần Gia Uy.Tần Gia Uy không nói gì, anh đang quan sát Tràn Hạo, từ dáng vẻ, dung mạo, cử chỉ cho đến thần thái của Tràn Hạo, thật sự không có chỗ nào để anh chê.

Cả căn phòng đột nhiên trở nên căng thẳng hẳn lên, thuộc hạ của Tần Gia Uy không dám nhúc nhích, khi nhìn thấy vẻ mặt hệ trọng này của lão đại.Người của Tràn Hạo đứng một bên trong lòng họ vô cùng căng thẳng, họ không biết Tần lão đại tiếng tâm lừng lẩy này tính khí như thế nào."

Cậu thấy mình xứng đáng, làm em rể của Tần Gia Uy ta?."

Tần Gia Uy nhìn Tràn Hạo nói chậm rãi, ánh mắt phát ra nộ khí, làm người ta nhìn vào bất giác dời tầm mắt không dám nhìn lâu.Tràn Hạo thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế, chân phải bắt tréo chân trái, nét mặt không hề đổi sắc với lời nói khiêu khích của Tần Gia Uy."

Nếu em không xứng với Duyên Nhi,

thì trên thế gian này không ai xứng."

Cặp mắt của Tần Gia Vỹ vì lời nói ngạo mạn này của Tràn Hạo chợt phát sáng, anh hứng thú nhìn người em rể không biết 'trời cao đất dày' này.Tần Gia Uy nhướng mày với vẻ thích thú anh nhìn Tràn Hạo hỏi."

Xứng như thế nào?"

"Trong tay em là 50 cái khách sạn The Palm, 5 công ty giải trí Minh Hạo.

Tập đoàn Tràn Thị, Tập đoàn Thomas và bang Thiên Địa.

Anh thấy như vậy có xứng chưa?."

Tràn Hạo nhìn Tần Gia Uy nói một cách đầy tự tin, anh không tin ngoài anh ra, có ai còn xứng với Gia Duyên hơn.Gia Duyên và Châu Ân núp tại một góc khuất trên tầng hai nhìn xuống, hai cô nghe được đối thoại buồn cười của hai người.

Gia Duyên lắc đầu trong vẻ bất lực, trong lòng cô thầm nghĩ."

Hai người này sao lại nói chuyện ngang tàng như vậy?."

Tần Gia Uy nghe Tràn Hạo nói vậy anh nghiêm mặt, không nói gì chờ Tràn Hạo nói tiếp."

Hôm nay em đến đây để xin cưới Duyên Nhi."

Tần Gia Vỹ nghe Tràn Hạo nói vậy liền nhìn sang Tần Gia Uy, Gia Duyên là bảo bối trong tay của hai người.

Từ trước tới giờ có rất nhiều người đàn ông tai to mặt lớn muốn cầu thân, nhưng Tần Gia Uy chưa vừa ý với ai cả.

Tuy Tần Gia Uy là người trong giang hồ, nhưng anh không muốn chồng của em gái mình là người trong hắc đạo.

Anh muốn Gia Duyên có một cuộc sống bình lặng, vô ưu như người bình thường.Tràn Hạo hiểu được tâm tư của Tần Gia Uy, anh đưa tay ra trước mặt của Tạ Chánh.

Tạ Chánh liền hiểu ý, lấy từ trong cặp táp ra một sắp hồ sơ.Tràn Hạo cầm lấy đưa ra trước mặt,

anh nhìn Tần Gia Uy nói."

Trong đây là sính lễ của em gởi đến Tần gia."

Tràn Hạo nhìn Tần Gia Uy nói một cách đầy nghiêm túc, anh biết trên dưới của Tần Gia ai nấy đều xem Gia Duyên như ngọc như ngà.

Muốn cưới được bảo bối của họ, không phải là chuyện đơn giản.Tần Gia Vỹ nhìn thấy anh hai, không có ý định nhận lấy cái được gọi là sính lễ của Tràn Hạo.

Anh liền bước tới nhận lấy sắp hồ sơ, đem đến đưa cho Tần Gia Uy."

Anh hai, dù sao Tràn Hạo cũng có lòng với Gia Duyên.

Anh cũng nên nể mặt người ta."

Châu Ân thở dài nhìn Tần Gia Uy, cô xoay qua nói nhỏ với Gia Duyên."

Tiểu Thư, cô nghĩ chủ nhân có đồng ý cuộc hôn nhân này không?."

"Anh hai chỉ muốn thử lòng của Hạo."

Gia Duyên biết chỉ cần cô được hạnh phúc và anh hai biết người đàn ông đó thật sự yêu cô, anh nhất định sẽ không phản đối.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 113:Ngoại Truyện Tràn Hạo và Gia Duyên 3.


Tần Gia Uy mở sắp hồ sơ ra xem, cặp mắt đầy sát khí của anh hiện lên vẻ nghi ngờ."

Cậu thật sự sẽ làm như vậy?."

Tần Gia Uy nhìn Tràn Hạo nói với vẻ kinh ngạc, Tràn Hạo không nói gì anh chỉ gật đầu khẳng định.

Tần Gia Uy khép sắp hồ sơ lại, anh đứng lên không nói gì đi ra ngoài.

Thuộc hạ của Tần Gia Uy thấy lão đại đứng lên chuẩn bị rời đi, họ lập tức cung kính bước theo sau anh.

Tần Gia Uy làm đám người của Tràn Hạo bỡ ngỡ với hành động ngạo mạn của anh, trong lòng họ không hiểu thái độ của Tần Gia Uy là gì.Nét mặt bình tĩnh của Tràn Hạo không hề đổi sắc trước hành động này của Tần Gia Uy, anh vẫn thản nhiên ngồi đó.Tần Gia Vỹ bước theo sau anh hai của mình, trong lòng mang theo một bụng ngờ vực.

Tần Gia Uy vừa bước đến cửa, anh đột nhiên dừng buớc chân của mình lại, giọng nói trầm trầm của anh vang lên."

Gia Duyên chờ cậu đã lâu, mau lên tầng hai gặp em ấy."

Lời nói của Tần Gia Uy không chỉ làm Tạ Chánh, Doãn Kỳ và Phó Cảnh kinh ngạc trong lòng, ngay cả Tần Gia Vỹ cũng bất ngờ với sự thay đổi của anh.Ngược lại với mọi người, Tràn Hạo không hề kinh ngạc.

Anh biết trước Tần Gia Uy sẽ không phản đối, khi Tần Gia Uy đồng ý gặp mặt của anh.Tràn Hạo đứng lên bước nhanh lên tầng hai, trong lòng anh nôn nóng hơn bất cứ lúc nào.

Đã lâu anh không được gặp cô, chỉ cần nghĩ đến Gia Duyên và bảo bối trong lòng của Tràn Hạo đã nôn nao.

Tràn Hạo vừa bước lên đến tầng hai, liền sững sờ trước hành động của Gia Duyên.

Cô từ trong góc khuất xông ra, choàng tay qua cổ của Tràn Hạo."

Hạo, em đã đợi anh rất lâu."

Gia Duyên nhìn thẳng vào khuôn mặt bất ngờ của Tràn Hạo nói.

Tràn Hạo nhìn cô cười ngọt ngào, anh khom tới hôn lên đôi môi mềm mại của Gia Duyên.

Cảm giác này mùi hương này làm thần trí của Tràn Hạo trở nên mơ hồ.

Hai người hôn nhau quyết liệt, giống như vào giờ phút này những chuyện xung quanh họ đều là hư vô.

Chỉ có tình yêu của hai người mới là sự hiện hữu.

Tràn Hạo và Gia Duyên mặc kệ những người đang đứng bên cạnh, tất cả mọi người đều biết phép tắc, họ xoay người lại đưa lưng về phía của Tràn Hạo và Gia Duyên để mặc cho hai người tiếp tục sự triền miên của họ.Tần Gia Vỹ bước nhanh hơn về phía của Tần Gia Uy, anh nhìn anh hai bằng ánh mắt nghi ngờ."

Tràn Hạo đã đưa sính lễ gì mà có thể khiến Tần lão đại anh, hài lòng đến như vậy?."

Giọng nói tò mò của Tần Gia Vỹ làm Nhật Trung và Sam đang đi bên cạnh, muốn cười nhưng lại e dè lão đại nổi giận nên không dám."

Em nghĩ cái gì có thể khiến anh hài lòng?"

Tần Gia Uy không trả lời câu hỏi của Tần Gia Vỹ, anh nhướng mày hỏi ngược lại em trai mình.

Tần Gia Vỹ trầm mặt ngẫm nghĩ thật lâu, đột nhiên ánh mắt của anh tỏa sáng."

Bang Thiên Địa."

Tần Gia Vỹ nói ra ba từ này, làm cho Sam và Nhật Trung kinh ngạc trong lòng, bang Thiên Địa là một bang phái hùng dũng trong giới hắc đạo.

Họ không ngờ Tràn Hạo có thể vì tình yêu mà bỏ đi vị trí thủ lĩnh của mình.

Nếu đổi lại là người khác, vì cái địa vị thủ lĩnh này họ có thể hy sinh tất cả, người thân bạn bè đối với họ không là gì cả.Bước chân đang bước đi đều đều của Tần Gia Uy chợt dừng hẳn lại, anh quay sang nhìn Tần Gia Vỹ nhếch môi cười thần bí."

Cộng thêm gia đình Thomas."

Lời nói của Tần Gia Uy làm Tần Gia Vỹ thất kinh trong lòng, Tần Gia Vỹ nhìn anh hai của mình bằng ánh mặt khó tin.Tần Gia Uy gật đầu khẩn định lời nói của anh là thật.

Trong thế giới Mafia, mỗi một bang phái được gọi là gia đình.

Chẳng hạn như bang phái của anh được gọi là Tần Gia, còn gia tộc Thomas được gọi là gia đình Thomas.Tràn Hạo đã giao lại gia đình Thomas cho Tần Gia Uy, cũng có nghĩa tứ đại bang phái mafia ở Italy, bây giờ chỉ còn lại tam đại bang phái.

Tần Gia Uy sẽ ngồi vào vị trí người cầm đầu, vì anh sẽ hợp nhất hai gia đình lại thành một.Không phải Tần Gia Uy vui mừng vì lấy được hai bang phái này, với tài trí của anh sớm muộn gì vị trí cầm đầu này cũng sẽ thuộc về anh.

Cái làm Tần Gia Uy vui nhất chính là Tràn Hạo, có thể vì Gia Duyên mà bỏ đi quyền lực trong tay mình.

Đó là minh chứng tình yêu của Tràn Hạo đối với Gia Duyên.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Chương 114:Ngoại Truyện Ngô Phong và Cẩm Tú.


Quay trở về căn chung cư bình dân của mình, Cẩm Tú trong lòng vẫn còn đang nghĩ ngợi về những việc vừa xảy ra giữa Ngô Phong và cô.

Cẩm Tú một mình ngồi xuống ghế sofa trong căn phòng được gọi là phòng khách, nhưng trên thực thế đó chỉ là một căn phòng vuông vức với bốn bức tường màu trắng, được đặt một cái sofa và một cái TV nhỏ.

Cẩm Tú ngẩn ngơ nhìn vào màn hình TV màu đen chưa được bặt lên.

Trong lòng Cẩm Tú hiện lên nỗi hoang mang, mà từ trước tới giờ cô chưa từng cảm giác qua.

Cảm giác như thực như hư làm tâm trạng của cô chập chờn không rỏ.

Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một lúc Cẩm Tú quyết định chuyện gì xảy ra trong tượng lai đều do ông trời quyết định, dù cô có suy nghĩ cũng sẽ không thể thay đổi được gì.

Cẩm Tú đứng lên đi lủi thủi vào trong phòng tắm.

Tắm xong, Cẩm Tú mặc trên người cái đầm ngủ màu trắng, cô với đầu tóc ướt nhèm nằm lăn ra trên cái giường đơn trong phòng.

Cặp mắt sáng quắc nhìn lên trần nhà, trong lòng cô nghĩ đến cảm giác lúc Ngô Phong ôm cô, đôi môi gợi cảm của Cẩm Tú bất giác công lên thành một nụ cười hạnh phúc.

Suy nghĩ một lúc Cẩm Tú ngủ tiếp đi."

Buzzzzzz....

Buzzzzzzzzz."

Tiếng đồng hồ báo thức làm Cẩm Tú từ trong mộng đẹp chợt tỉnh giấc.

Cẩm Tú nhìn lên đồng hồ đã là 7.45 phút sáng, cô vội vàng ngồi bật dậy bước đi vào nhà vệ sinh.

Cẩm Tú đến công ty như mọi ngày, cô không muốn nói cho ai biết chuyện giữa cô và Ngô Phong.

Cẩm Tú không muốn người khác nghĩ cô như những cô gái tham tiền, dùng thủ đoạn để câu dẫn Ngô công tử của tập đoàn Ngô Thị.Mấy ngày liên tiếp Ngô Phong, biệt tăm biệt tích, không hề xuất hiện trước mặt cô.

Cẩm Tú cũng không có thời gian để quan tâm đến anh, mấy ngày hôm nay cô phải hoàn tất bộ sưu tập mùa đông của Mystery.

Một tuần bận bịu ruốt cuộc cũng đã trôi qua, Cẩm Tú mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế trước bàn trang điểm của mình.

Trong lòng cô nghĩ, sao mấy hôm nay Ngô Phong không đến tìm cô, chẳng lẽ anh đã hối hận rồi chăng.

Đang mong lung trong suy nghĩ của mình, đột nhiên có người lay lay bờ vai của cô.

"Cẩm Tú....Cẩm Tú...

Cô có nghe tôi nói gì không?"

Trương Diệu nói gì đó với Cẩm Tú nhưng không thấy cô phản ứng gì, Trương Diệu còn tưởng chuyện cô vừa mới nói ra làm cho Cẩm Tú không vui, nên mới thất thần như vậy.Cẩm Tú giật mình lấy lại tinh thần, cô nhìn Trương Diệu mỉm cười nói."

Cô vừa nói gì?

Mấy ngày nay tôi bận quá nên rất mệt, không còn tinh thần gì cả."

"Không có gì?

Tôi mới vừa đọc được một đoạn tin trên tạp chí, nè cô xem đi."

Trương Diệu cầm một quyển tạp chí đưa ra trước mặt của Cẩm Tú, ngón tay cô chỉ vào bức ảnh của Ngô Phong và một cô gái thật xinh đẹp.

Trong hình Ngô Phong với nét mặt khẩn trương ôm ấp cô gái này trong lòng, hai người cùng nhau bước ra từ cổng của phi trường Thành Phố S."

Thì ra Ngô tổng cùng với trợ lý của mình đi Pháp, sáng nay mới trở về."

Trương Diệu đọc một đoạn rồi nói cho Cẩm Tú nghe, trong lòng Trương Diệu hơi thất vọng, cô còn nghĩ Ngô Phong và Cẩm Tú sẽ thành đôi.

Nhưng theo như tấm hình được đăng tải, chắc Ngô Phong và cô thư ký của anh có quan hệ mờ ám.

Ánh mắt đượm buồn của Cẩm Tú nhìn vào tấm hình, trái tim của cô bất giác nhảy loạn nhịp.Thì ra anh đã có người trong lòng, thảo nào cả tuần qua anh không đến tìm cô.

Trương Diệu nhìn thấy nét mặt nhợt nhạt của Cẩm Tú, trong lòng cô lo lắng."

Cẩm Tú, cô có sao không?

Cô có chỗ nào không khỏe?."

Giọng nói khẩn truơng của Trương Diệu vang lên, làm Cẩm Tú chợt bình tĩnh lại, cô nhếch môi lên thành một nụ cười chua xót."

Không sao, tôi chỉ cảm thấy hơn mệt.

Tôi về trước, cô có thể giúp tôi nói với giám đốc Tạ, tôi muốn nghỉ phép 2 ngày."

Nói xong Cẩm Tú khom xuống cầm lấy túi sách của mình lên, cô đi lặng lẽ ra về.

Trương Diệu nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng Trương Diệu thầm nghĩ."

Chẳng lẽ Cẩm Tú cũng có tình cảm với Ngô tổng, nhưng không biết Ngô tổng nghĩ sao."

Trương Diệu lắc đầu, cô cũng bó tay.

Tình yêu là chuyện rắc rối nhất trên thế gian này, cô cũng vì tình yêu nên trong lòng luôn có một nút thắt không thể gỡ được.Sau khi Cẩm Tú rời khỏi công ty giải trí Minh Hạo, Ngô Phong được tài xế đưa đến công ty để tìm cô.

Anh cầm trên tay một bó hoa hồng màu đỏ, trong lòng vui sướng khi nghĩ đến việc sắp được gặp mặt của cô.

Ngô Phong thật phong độ cầm bóng hoa đi ngang qua đại sản, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ chung quanh.

Đi đến phòng hoá trang, Ngô Phong không nhìn thấy người con gái làm lòng anh ngày nhớ đêm mong.

Anh chỉ nhìn thấy Trương Diệu, đang ngồi trên ghế đọc tạp chí.

Trương Diệu nhìn thấy Ngô Phong và bó hoa trên tay anh, cô liền biết Ngô Phong đến tìm Cẩm Tú.

Cô chợt nghĩ ra một cách để giúp Cẩm Tú."

Ngô Tổng, anh muốn tìm ai?."

Trương Diệu đã biết nhưng cô cố tình hỏi."

Cẩm Tú có ở đây không?."

Ngô Phong nhìn một vòng, giọng nói thất vọng của anh làm Trương Diệu hơi bất ngờ."

Vừa rồi cô ấy nhìn thấy tấm hình Ngô tổng ôm ấp cô thư ký của mình, cô ấy rất buồn nên đã xin nghỉ phép hai ngày."

Giọng nói nghiệm túc của Trương Diệu làm cho Ngô Phong lo lắng trong lòng, ánh mắt sắc bén của anh liếc nhìn tấm hình được đăng trên quyển tạp chí trên tay của cô.

Nhìn vào tấm hình, quả thật anh và cô thư ký có việc ám muội.

Ngô Phong không nói gì, anh lập tức xoay người lại đi ra ngoài."

Cẩm Tú, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây.

Phước phần của cô còn phải tùy theo số phận của cô."

Trương Diệu nói với bản thân của mình, mong rằng lần này hai người có thể đến với nhau.

Ngô Phong cho tài xế lái xe đưa anh đến nhà của Cẩm Tú, anh đứng ngoài cửa gõ cửa rất lâu nhưng không có ai trả lời.

Anh nôn nóng gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng được đưa thẳng đến hợp thư tin nhấn.

Ngô Phong nao núng trong lòng, anh đi qua qua lại lại trước cửa nhà đến tận 10 giờ tối.

Bầu trời từ chạng vạng trở nên tối ôm, Cẩm Tú vẫn chưa về.

Ngô Phong thật kiên nhẫn, anh không bỏ cuộc dù bụng anh đang đói đến kêu gào lên những tiếng sấm.

Cẩm Tú buồn lòng cô thất thần đi lang thang cả buổi chiều không mục đích.

Khi Cẩm Tú về đến nhà, cô thật bất ngờ khi nhìn thấy Ngô Phong đang ủ rủ đứng dựa lưng vào cửa nhà cô.

Bước chân của Cẩm Tú chợt dừng lại, ánh mắt bối rối nhìn chăm chăm vào anh, lúc này đang đứng ánh mắt nhìn xuống mặt đất.

Ngô Phong cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, anh bất giác ngẩn đầu lên.

Đập vào mắt anh là khuôn mặt u sầu của Cẩm Tú, ánh mắt cô hiện lên sự băn khoăn khó tả.

Ngô Phong biết Cẩm Tú đang nghĩ gì, anh biết tính tình của Cẩm Tú.

Cô rất tự ty mặc cảm, Cẩm Tú luôn nghĩ rằng mình không xứng với anh.

Ngô Phong đứng thẳng người lên, anh sải bước nhanh về phía cô.

Anh bước tới một bước thì Cẩm Tú lùi lại một bước.

Ngô Phong nhìn thấy sự kháng cự của cô, trong lòng anh không biết phải làm sao, anh đành dừng bước chân của mình lại nhìn cô nói.

"Tuần trước sau khi anh đưa em về nhà, công ty bên Pháp xảy ra chuyện cần anh đích thân qua để giải quyết.

Anh và thư ký đi qua Pháp là vì việc công."

Ngô Phong thành thật giải thích với Cẩm Tú, anh biết cô đã hiểu lầm anh.

Sau khi nói xong Ngô Phong bước tới gần Cẩm Tú, Cẩm Tú vẫn chưa hài lòng với lời giải thích của anh, cô không chịu đứng yên chờ anh bước tới, cô lui về phía sau.

"Khi xuống máy bay, cô thư ký bị ký giả xô xát nên mới ngã vào người của anh.

Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả."

Cặp mắt buồn thiu của Cẩm Tú chợt hiện lên sự vui mừng, cô nhìn anh bằng cặp mắt ngập nước.

Thì ra cô đã hiểu lầm anh, Cẩm Tú không nói gì cô đứng yên tại chỗ.

Ngô Phong nhìn thấy biểu hiện của cô, anh biết nỗi khắc khoải trong lòng cô đã được giải.

Anh bước đi vững vàng về phía cô, Ngô Phong vươn tay choàng qua vòng eo nhỏ ôm cô vào lòng.

"Thật khờ, anh đã nói yêu em thì sẽ không hối hận."

Ngô Phong ôm cô chặt hơn, anh hưởng thụ cảm giác được ở bên cạnh cô.

Cẩm Tú nhắm mắt lạt nép sát vào lòng của anh, lúc này cô mới thật sự cảm giác được sự an toàn trong vòng tay của anh.
 
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. (Ngôn Tình, Hiện Đại, Hắc Bang, He.)
Lời Của Tác Giả.


Cuối cùng quyển 4, Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí cũng đã hoàn tất.

Chị cảm ơn các em đã không ngừng ủng hộ chị trong suốt thời gian qua, giúp chị sửa lỗi chính tả.

Nhờ các em, nên bây giờ tiếng Việt của chị cũng đã tiến bộ hơn nhiều.😆

Nhưng vẫn còn sai.............😁😁😁😁Nhờ vote của các em, nên truyện của chị có lúc lên được đến vị trí #1.

Chị rất vui và rất thích trả lời cmt của các em.

Có lúc vì nhận quá nhiều cmt nên chị trả lời sót cmt, mong các em thông cảm đừng buồn chị nhé.

Các em có thể inbox giao lưu trực tiếp với chị.

Sau quyển vừa rồi, chị biết có nhiều em vì câu nói 'viết truyện là niềm đam mê' của chị, nên đã thử viết truyện.

Chị rất vui vì các em thật dũng cảm, dám bước ra bước đầu tiên.

Nếu em nào viết truyện, cần chị giúp chia sẻ hoặc PR truyện cứ nhắn tin cho chị.

Chị sẽ sẵn lòng để giúp các em.

Mong các em vẫn nhiệt liệt ủng hộ quyển tiếp theo của chị.

Truyện được đăng trên Wattpad.

Facebook của chị: Lan Hồ Điep 134.

Quyển 5:

*Truyện sẽ được đăng vào đầu tháng 9.Tên Truyện: Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia.

Tác Giả: Lan Hồ Điệp 134

Nhân Vật Chính:

Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi

Thể Loại: Ngôn Tình, Hắc Bang, Hiện Đại, Sủng, HE.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom