Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
433,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNpB6VQTAcr98OJZqaJkbU1Z22sJ5jO7VJYT9Yy7UuA3OXgpgQ6El-CUYiz_OOfUZ5pQMeeHJSqzmNaSQXcK695y2n8WVdiTRYTxaXNVNNHJKdg3bAiQGpt3WrjP6LAZfyuYPdnNxoj-SMjdRszFpaH=w215-h322-s-no-gm

Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Nhan Tự Nhĩ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Hài Hước
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là một nữ phụ độc ác trong truyện tổng giám đốc, dùng thế lực gia đình để ép tổng giám đốc kết hôn. Người khác kết hôn với tổng giám đốc vì tình yêu. Tôi thì khác, tôi chỉ muốn kiếm tiền.

Ngày cưới, Trình Dục ném cho tôi một bản hợp đồng: "Hai năm sau sẽ ly hôn."

Tôi mỉm cười duyên dáng: "Tổng giám đốc Trình, ly hôn là một mức giá khác."​
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 1: Chương 1



1

Ngày đăng ký kết hôn, Trình Dục đập một bản hợp đồng xuống trước mặt tôi, sau đó châm một điếu thuốc.

"Ký bản hợp đồng này, đóng vai vợ tôi thật tốt, hai năm sau chúng ta sẽ ly hôn."

Thái độ của anh lạnh lùng mà cao ngạo, toát ra vẻ tự cao bẩm sinh.

Thư ký mặc vest chỉnh tề đứng cung kính một bên, bầu không khí nghiêm túc như một cuộc họp kinh doanh.

Tôi thực sự khâm phục bản thân mình, vậy mà không nhịn được cười trong tình huống này.

Trình Dục nheo mắt, thuận tay lấy điếu thuốc ra khỏi môi, khói thuốc quấn quanh đôi lông mày hơi nhíu của anh: "Cô cười gì?"

"Xin lỗi, Tổng giám đốc Trình." Tôi nhanh chóng xem qua bản hợp đồng, nở một nụ cười chuyên nghiệp, "Ý của Tổng giám đốc Trình là thuê tôi đóng vai vợ anh trong hai năm, sau đó trả lương theo tháng phải không?"

Trình Dục sững người.

Rõ ràng anh không ngờ tôi lại giải thích cuộc hôn nhân của chúng tôi bằng logic kinh doanh lạnh lùng như vậy.

Nhưng chúng tôi là nhà giàu liên hôn, anh không quan tâm đến tôi, mà tôi cũng không có hứng thú với anh.

Anh muốn dùng tiền để giải quyết với tôi.

Còn tôi, cầu còn không được.

Trình Dục nghiêng người gạt tàn thuốc, khôi phục vẻ lạnh lùng: "Đúng vậy."

Tôi gật đầu: "Vậy xin hỏi tiêu chuẩn đánh giá 'người vợ tốt' là gì? Nói không rõ ràng, không dễ đánh giá hiệu quả lắm."

Trình Dục nheo mắt: "Tôi không nghe nhầm chứ, đánh giá hiệu quả?"

"Không sai. Anh là tổng giám đốc, quản lý một công ty niêm yết lớn như vậy, khi ký hợp đồng lao động với người khác, sao lại không viết rõ nhiệm vụ công việc và KPI cơ bản nhất?" Tôi cười nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, "Mấy thư ký các anh đang làm gì vậy?"

Thư ký nam im lặng như tờ.

Trình Dục hạ cái chân đang bắt chéo xuống, cúi người về phía trước, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Giặt giũ nấu nướng, quản lý việc nhà."

"Nội dung công việc: 1. Đầu bếp. 2. Nhân viên vệ sinh — Còn đứng đó làm gì, ghi vào đi." Tôi ra lệnh cho thư ký.

Thư ký vội vàng rút bút ra sửa hợp đồng tại chỗ.

Trình Dục tiếp tục: "Điểm thứ hai, chăm sóc sinh hoạt của tôi, giúp tôi quản lý chuyện trong nhà."

"Tôi sẽ soạn cho anh một kế hoạch tập thể hình và chế độ ăn uống trong vòng ba ngày. Những khía cạnh khác, có lẽ phải đợi đến khi tôi đủ quen thuộc với tình hình của anh rồi mới lập kế hoạch."

Trình Dục hài lòng gật đầu: "Điểm thứ ba, tham gia các hoạt động xã giao với tư cách phu nhân nhà họ Trình, phụng dưỡng người già."

"Được anh Trình."

Anh dặn dò: "Đừng làm mất mặt tôi hay làm hỏng danh tiếng của tôi ở bên ngoài."

Tôi kinh ngạc: "Anh Trình, anh là tổng giám đốc của một công ty niêm yết đấy."

"Thì sao?"

"Là một nhà tư bản tàn ác, ở một đất nước xã hội chủ nghĩa thì anh chẳng có danh tiếng gì đáng nói. Anh là đối tượng bị treo cổ đấy."

Trình Dục: ? ? ?

Trình Dục: "Cô có thể quyên góp tiền, làm từ thiện, để bọn họ không bao giờ phát hiện ra điều này."

Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi chỉ chịu trách nhiệm không làm mất mặt anh, tăng cường danh tiếng cho anh là một khoản phí khác."

Trình Dục: . . .

Thư ký nhìn qua nhìn lại: "Vậy hợp đồng nên viết thế nào?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Trình Dục: "Bên B không được giết người, sử dụng m* t**, ngoại tình, hoặc có những hành vi vi phạm trật tự công cộng và đạo đức xã hội, tôi nghĩ anh Trình đang nhắc đến chuyện này."

Thư ký: "Ừm, hợp đồng viết là 'phía nữ'."

Tôi: "Vậy nếu tôi chuyển giới thì sao?"

Trình Dục lạnh lùng dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn: "Không được chuyển giới!"

"Tôi chỉ chỉ ra những điểm không chặt chẽ trong hợp đồng — Theo nguyện vọng anh, thêm một điều khoản nữa, trong thời gian hôn nhân không được tự ý chuyển giới, vì điều này sẽ phá hủy hạnh phúc chăn gối của anh Trình."

Nghe đến đây, Trình Dục bỗng nhếch môi cười: "Cô gái, tôi sẽ không động vào cô đâu, tôi không có hứng thú với cô."

Chuyện này vừa đúng ý tôi: "Ghi lại, trong bất kỳ tình huống nào, bên A đều không được có hành động đụng chạm, quấy rối hoặc quan hệ t*nh d*c với bên B, điều này không nằm trong phạm vi công việc."

Nhận ra tôi đang giăng bẫy anh, Trình Dục nhíu đôi lông mày thanh tú.

Nhưng anh thiếu hứng thú với tôi, tất nhiên cũng không quan tâm đến những mánh khóe nhỏ của tôi.

Anh lười biếng đứng dậy: "Đã nói xong hết chưa? Tiếp theo tôi còn có cuộc họp."

Tôi liếc nhìn đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong quần tây của anh: "Xin lỗi anh Trình, bản hợp đồng này chỉ viết nghĩa vụ của tôi và quyền lợi của anh, không đề cập đến nghĩa vụ của anh và quyền lợi của tôi."

Trình Dục hừ lạnh một tiếng: "Người làm công còn đòi quyền gì nữa, không phải tôi đã trả tiền cho cổ ồi sao?"

"Anh đang nói đến mức lương cơ bản 300. 000 đó à?"

Tôi chỉ vào "phí phụng dưỡng" trong hợp đồng.

Trình Dục lạnh lùng: "Tôi đã cho đủ nhiều rồi, đối với một diễn viên."
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 2: Chương 2



Đối với anh, tôi không phải là vợ, mà là một diễn viên đóng vai vợ.

Nhưng anh đã quên mất.

Thù lao ngày của diễn viên là 2. 080. 000.

Tôi đứng dậy, lấy từ túi ra hai quyển sổ kết hôn: "Xin lỗi anh Trình, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, theo quy định của pháp luật, tài sản sau hôn nhân thuộc sở hữu chung của vợ chồng, anh không thể chỉ cho tôi 300. 000 mỗi tháng rồi đuổi tôi đi. Tôi đã hẹn với bộ phận pháp lý và tài chính của anh để mở một cuộc họp, tìm hiểu về tình hình tài chính cá nhân của anh."

Tôi quay đầu ra lệnh: "Đến lúc đó anh cũng đến nhé."

Thư ký mặt ngơ ngác: "Hả?"

Tôi nhíu mày: "Sao vậy, anh muốn tôi tự làm biên bản cuộc họp à?"

Thư ký vội vàng lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu, hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang.

Tôi xách túi Hermès của mình lên, giẫm giày cao gót bước ra ngoài.

"À phải rồi." Tôi quay lại nhìn Trình Dục đang đứng ngây ra tại chỗ, nháy mắt, "Tối nay trước 8 giờ sắp xếp tài khoản cá nhân của anh gửi cho tôi qua email."

Trình Dục mặt lạnh như băng: "Cô gái, cô muốn quản tiền của tôi sao?"

Tôi: "Tôi có chứng chỉ kế toán cao cấp, anh có không?"

Trình Dục: . . .

Tôi mỉm cười: "Quản lý tài chính trong hai năm tới là khoản phí khác, cảm ơn."

Nói xong, tôi xoay người bước đi.

Bức tường kính nửa trong suốt phản chiếu hình ảnh Trình Dục hơi run rẩy châm thuốc, tôi không khỏi cong môi.

Bình thường người kết hôn với tổng giám đốc bá đạo đều vì tình yêu.

Tôi thì khác, tôi vì tiền.

Vừa không phải bàn chuyện tình cảm với đàn ông, vừa được chia tài sản, lại chỉ cần hai năm.

Việc tốt như vậy biết tìm ở đâu.

Tôi, giàu rồi!

2

Tối đó, tôi sắp xếp xong mọi thứ ở nhà họ Trình, thay bộ đồ ở nhà bằng lụa, lại trang điểm như một quản lý chuyên nghiệp ở spa cao cấp, chờ Trình Dục về nhà.

Không lâu sau, tiếng khóa vân tay vang lên.

Cửa được đẩy ra, Trình Dục từ từ bước vào.

Bộ vest đen cao cấp từ trên xuống dưới tôn lên dáng người cao ráo của anh.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh có chút dao động.

Trình Dục: "Cô ăn mặc như vậy để làm gì?"

Tôi cung kính khác thường cúi người chào anh, dịu dàng nói: "Anh Trình, chào mừng về nhà."

Trình Dục lùi lại một bước, châm biếm: "Cô là người Nhật à?"

"Tôi đang làm việc." Tôi mặt không đổi sắc giải thích, "Người xưa nói quân tử cẩn thận khi một mình, tôi lại nghĩ rằng cách một người đối xử với gia đình đủ để thể hiện nhân phẩm của bọn họ."

Trình Dục nới lỏng cà vạt: "Hừ, tôi đâu phải gia đình của cô."

Tôi tiến lên giúp anh cởi áo vest, dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh Trình không cần cảm thấy có gánh nặng với danh xưng gia đình này, một số streamer trên Kuaishou cũng gọi người xem của bọn họ là gia đình đấy."

Trình Dục: ? ? ? ? ? ?

Tôi dẫn anh vào phòng khách.

Căn biệt thự sang trọng với phong cách hiện đại lạnh lẽo ban đầu giờ đã được tôi trang trí đầy bóng bay và hoa tươi.

Trình Dục: "Đây là. . ."

Tôi tiến đến bên cạnh anh, mỉm cười nhìn anh: "Hôm nay anh Trình cũng làm việc rất chăm chỉ, vậy nên tôi không nhịn được mà trang trí vài thứ nhỏ tặng anh, khen thưởng anh."

Khóe miệng Trình Dục cong lên thành nụ cười chế nhạo: "Đừng tưởng những ân huệ nhỏ này có thể mua chuộc tôi."

Anh khoanh tay, lạnh lùng nhìn biển hoa tôi đã trang trí, không ngần ngại nhận xét: "Hoa là thứ vô giá trị nhất, ngoài việc trông đẹp thì chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có phụ nữ mới thích những thứ có đỏ mà không có thơm này. . . Ồ, đó là cái gì vậy?"

Trình Dục lao đến cạnh bàn, nơi có một mô hình Ultraman đặt trên đó.

Tôi đi theo sau anh, cung kính xin lỗi: "Xin lỗi anh Trình, tôi không biết anh không thích những thứ có đỏ mà không có thơm, tôi sẽ cho người đăng bán nó trên Xianyu ngay."

Tôi đưa tay định lấy mô hình đi, nhưng Trình Dục đã nhanh hơn một bước, thành kính nâng mô hình Ultraman lên, như thể Mufasa nâng Simba mới sinh vậy: "Cô đang nói linh tinh gì vậy, cô gái!"

Anh lạnh mặt quay lại: "Có đỏ mà không có thơm? Đây là Taro đấy!"

"Phải anh Trình." Khóe miệng tôi nhếch lên, đã đến lúc thu lưới rồi, "À phải rồi, hôm nay anh Trình bận rộn công việc, có vẻ đã quên sắp xếp tài khoản cá nhân và mật khẩu cho tôi."

Ánh mắt Trình Dục trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt: "Ha ha, cô gái, hóa ra cô dụng công lấy lòng tôi là vì cái này sao? Cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng những thủ đoạn nhỏ của cô có thể đổi lấy vàng ròng bạc trắng từ tôi?"

"Anh Trình, tôi đòi vàng ròng bạc trắng của anh, không cần dùng đến thủ đoạn đâu. Có vẻ anh quên mất rằng luật pháp quy định tài sản vợ chồng là của chung."

Trình Dục: . . .

Tôi nhìn dáng vẻ mất mặt của anh, mỉm cười: "Anh có đói không, muốn tắm trước hay ăn trước?"
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 3: Chương 3



Trình Dục nhìn mặt tôi một cái, ánh mắt hạ xuống, dừng lại vài giây ở bắp chân tôi, sau đó khinh miệt nói: "Cô bỏ ý định đó đi, tôi sẽ không muốn ăn cô đâu."

Tôi: ? ? ? ? ? ?

Tôi: "Tôi hỏi anh, là ăn cơm trước, hay tắm trước."

Trình Dục ho hai tiếng: "Tắm trước."

Tôi kéo ghế ăn ra: "Ăn trước đi, bụng rỗng ngâm mình trong nước nóng có thể gây ngất."

Trình Dục bực bội ngồi xuống: "Vậy sao cô còn hỏi tôi làm gì?"

"Như vậy tức là anh Trình không thích bàn bạc, mà thích nghe tôi nói thẳng đúng không?" Tôi mỉm cười, "Vậy cũng tốt, giảm bớt rất nhiều rắc rối cho tôi."

Anh nhíu mày, dường như muốn phản bác điều gì đó.

Nhưng tôi không cho anh cơ hội này, tôi bật đèn màu vàng ấm, mang cháo yến mạch, cá bơn sốt cà chua, sữa chua óc chó và các loại trái cây ra cho anh.

Tôi nhìn anh đầy yêu thương: "Tối nay uống khá nhiều rượu phải không, uống chút thuốc bổ gan đi."

Anh thành thạo cầm chiếc khăn ướt bên cạnh, cau mày lau tay sạch sẽ.

Sau đó nhẹ nhàng ném sang một bên, lúc này mới giương mắt nhìn chằm chằm tôi: "Đừng cố lấy lòng tôi."

Tôi chắp tay trước ngực khẽ cầu nguyện: "Dù anh có ghét tôi đến mấy, tôi vẫn hy vọng anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe, ra sức kiếm tiền. Sự gia tăng giá trị tài sản gia đình hiện tại vẫn phải nhờ vào nỗ lực của một mình anh, tôi không dám nghĩ nếu anh gục ngã trên con đường phấn đấu, biến tôi thành một góa phụ trẻ tuổi có số tài sản hàng trăm tỷ. . ."

Nghĩ đến đây, mắt tôi bỗng sáng lên.

Tôi ngồi thẳng người, liếc nhìn Trình Dục, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.

Tay Trình Dục run lên, cái thìa va vào bát phát ra tiếng kêu giòn tan.

Anh trừng mắt nhìn tôi: "Tôi đã lập di chúc rồi, tài sản sẽ không để lại cho cô đâu, cô bỏ cái ý định đó đi!"

Tôi thất vọng thở dài một tiếng.

Trở thành góa phụ trẻ có tài sản hàng trăm tỷ, loại chuyện tốt như vậy, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không đến lượt tôi rồi.

3

Ăn xong bữa tối, tôi dẫn Trình Dục lên lầu, mở cửa phòng tắm.

Bên trong đặt nến thơm, rải cánh hoa hồng.

Bên bồn tắm bày trà mật ong dưỡng dạ dày.

Trình Dục tựa vào khung cửa, tùy tiện cởi hai cúc áo, sau đó chậc một tiếng: "Cô cứ phải làm mọi thứ phức tạp như vậy. . ."

"Nến này có thể giúp đổi vận, mang lại tài lộc."

Trình Dục kéo mạnh cà vạt ra, kiên quyết bước vào.

Tôi bật loa phát nhạc Deun Society, khép cửa lại.

Một tiếng sau, Trình Dục mặc áo choàng tắm, lau tóc bước ra.

Áo choàng tắm của anh được buộc lỏng lẻo, để lộ một mảng ngực lớn dính hơi nước.

Tôi tiến lên tự giác chỉnh trang cho anh, mùi sữa tắm trên người anh nhẹ nhàng dễ chịu, tôi không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Trình Dục nắm chặt dây đai, mắt trợn tròn: "Cô gái, sao cô còn ở trong phòng tôi? !"

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, nở nụ cười ấm áp như gió xuân: "Anh Trình, tôi vẫn chưa hết ca đêm."

Trình Dục: ". . . Cô làm vợ nhà giàu mà còn phải tăng ca sao?"

"Từ nhỏ đến lớn tôi luôn là ông hoàng phấn đấu." Tôi nhìn mái tóc đang nhỏ nước của anh, "Nhìn kìa, tóc còn chưa lau khô, ngồi xuống để tôi làm."

Trình Dục khó chịu nói: "Cô không cần ân cần quá mức như vậy, tôi sẽ không yêu cô đâu, đồ tâm cơ."

Tôi: "Không lau khô tóc mà đi ngủ sẽ dễ bị thấp khớp, đau đầu rụng tóc."

Trình Dục: "Sao cô tin những thứ từ kênh công cộng trên Douyin thế. . ."

Tôi: "Hơi ẩm vào cơ thể còn có thể gây suy thận."

Trình Dục bước một bước dài ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Tôi cầm máy sấy, nở nụ cười dịu dàng nhìn anh qua gương: "Muốn sấy thẳng hay sấy xoăn?"

Trình Dục: "Có phải tôi còn phải đăng ký thẻ không?"

Tôi vuốt tóc anh: "Ăn ở đi lại và xây dựng hình tượng của anh đều nằm trong mức lương cơ bản 300. 000, anh không cần lo về phí bổ sung."

Trình Dục nhìn chằm chằm vào gương, thất thần.

Tôi theo ánh mắt anh, thấy trong gương, vòng một 36D của tôi.

Tôi dùng sức giật tóc anh.

Anh hoàn hồn: "Tốt nhất cô nên giải thích xem, tại sao trong phòng tôi lại có bàn trang điểm? Ai cho phép cô đặt đồ của cô vào đây?"

Tôi đặt máy sấy xuống, cầm lấy nước thần: "Anh Trình, một người đàn ông đẹp trai, giàu có như anh, nếu không chăm sóc bản thân cho tốt, tất cả các loại kem dưỡng sang trọng sẽ không tha thứ cho chính mình."

Trình Dục: ? ? ? ? ? ?

Tôi bật đèn bàn, nắm mặt Trình Dục quay về phía gương: "Anh tự hỏi lòng mình đi, anh đẹp như vậy, không xứng có một cái bàn trang điểm thuộc về mình sao?"

Đây không phải là lời trái lương tâm gì, Trình Dục thực sự rất đẹp trai.

Mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, rất giống Cổ Thiên Lạc thời kỳ đầu.

"Rốt cuộc cô từ đâu xuất hiện vậy, cô gái dầu mỡ?"

Trình Dục nói móc thì nói móc, nhưng cuối cùng cũng không còn chống cự, ngoan ngoãn ngồi trước gương trang điểm, để tôi thoa tinh chất lên mặt.
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 4: Chương 4



Năm phút sau, Trình Dục đi đến bên giường, trông có vẻ vừa buồn ngủ vừa mệt, vung tay lên: "Được rồi, cô tan ca đi."

Tôi đưa tay ngăn anh lại.

Sau đó rút chiếc khăn trên khuỷu tay ra, trải lên giường, bình tĩnh nói: "c** q**n áo

Trình Dục cười ha ha một tiếng, khoanh tay trước ngực: "Tôi đã nói, tôi sẽ không động vào cô."

Tôi đổ tinh dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng giải thích: "Đúng vậy, nhưng trong hợp đồng cũng không nói tôi không thể chạm vào anh. Từ khi bước vào cửa, anh luôn xoay cổ, vừa rồi khi tôi sấy tóc cho anh, tôi cũng cảm thấy cổ anh vô cùng cứng, nếu ngủ luôn như vậy, ngày mai anh vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi. Trước khi đi ngủ, để tôi giúp anh mát xa cổ vai lưng."

Ánh mắt Trình Dục đầy khiếp sợ, nét mặt thay đổi liên tục.

Cuối cùng, anh lạnh mặt nằm sấp trên giường, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cô đã qua đào tạo chuyên nghiệp chưa?"

Tôi đặt tay lên vai anh, thành thạo ấn dọc theo xương bả vai, đẩy qua cơ thang của anh.

"Kimochi~" Trình Dục nằm bẹp trên giường, phát ra âm thanh giống như nữ diễn viên AV.

Tôi: "Anh Trình, tốt nhất trong tuần này anh nên dành một buổi sáng đến bệnh viện chụp CT vùng cổ và lưng."

Trình Dục: "Tôi đã đến mức phải chụp CT rồi sao?"

Tôi: "Để sau này tôi tiện cung cấp dịch vụ chăm sóc phù hợp với anh hơn."

Trình Dục: "Cô đã đến mức có thể đọc được CT rồi sao?"

Tôi đưa cánh tay vòng qua cổ anh, mỉm cười: "Đốt sống cổ thứ ba và thứ tư của anh hơi lệch, bây giờ tôi sẽ nắn xương cho anh."

"Cô còn biết nắn xương? Cái này thuộc về hành y trái phép đấy, cô có giấy phép không. . . Á!"

Tôi dùng sức ngồi lên lưng Trình Dục, đè lưng anh, ghìm cổ anh.

Trước khi anh kịp phản ứng, tôi ghé vào tai anh khẽ nói: "Anh Trình, hôm nay tôi đến công ty của anh kiểm kê tài sản, vui đến mức không thể kìm chế, phải nói rằng, một số tiền lớn như vậy, đủ để khiến người ta đạp lên mọi luật lệ hình sự đấy."

Trình Dục cứng người: "Tiên tử, có gì thì nói từ từ. . ."

"Ah—" tôi ghé vào tai anh lười biếng nói, "Bỗng nhiên tôi nhớ ra, sổ sách công ty không đầy đủ, anh Trình vẫn chưa đưa tôi tài khoản cá nhân và mật khẩu."

"Tầng hầm có phòng triển lãm, trong bức tường đẩy ra có két sắt chứa sổ đỏ, thẻ ngân hàng, vàng thỏi, mật khẩu ghi trong USB!"

Rắc một tiếng!

Hai tay tôi dùng sức, vặn cổ anh đến một góc kỳ lạ.

Trình Dục bất động.

Tôi cười nhẹ vuốt mái tóc mềm mại trên đầu anh: "Được rồi, mở mắt ra đi."

Trình Dục trong vòng tay tôi lén mở một mắt.

Tôi: "Quay trái quay phải thử xem."

Trình Dục: Tôi không dám động. jpg.

Tôi lấy khăn ra vắt lên vai: "Dịch vụ hôm nay đến đây thôi, cảm ơn sự hợp tác của anh, chúc anh sống vui vẻ."

Rời khỏi phòng Trình Dục, tôi đi thẳng xuống lầu.

Đi ngang qua phòng khách, điện thoại của Trình Dục đang đổ chuông.

Người gọi hiển thị: Bạch Tiêm Tiêm.

— Ánh trăng sáng của Trình Dục trong truyền thuyết.

Chính vì cô ta nên Trình Dục mới ký hợp đồng kết hôn hai năm với tôi, giúp tôi kiếm bộn tiền.

Tôi nghe điện thoại, một giọng nữ yếu ớt vang lên bên tai: "Anh Trình. . . tôi, sáng mai tôi đến nhà anh được không? Tôi có việc gấp muốn gặp anh."

Tôi: "Được."

Đối phương kêu lên một tiếng nhỏ: "Xin hỏi cô là ai? Tại sao, sao cô lại nghe điện thoại của anh Trình?"

"Tôi là chuyên viên vật lý trị liệu của anh ấy, vừa làm trị liệu cho anh ấy xong, đốt sống cổ thứ ba thứ tư của anh ấy lệch, đĩa đệm lưng lồi ra, vai lệch, xương chậu nghiêng về phía trước, kinh nguyệt không đều, nên anh ấy đã đi ngủ rồi."

Bạch Tiêm Tiêm: "Ơ. . . ? ? ? ?"

Bạch Tiêm Tiêm: "Vậy để tôi gọi lại cho anh ấy sau."

Tôi: "Không sao, tôi đã đặt lịch hẹn cho cô rồi, cô cứ đến đi, ngày mai anh ấy sẽ dậy sớm."

Bạch Tiêm Tiêm: "Được, cô thật là người tốt, cảm ơn, tạm biệt."

Tôi: "Namaste."

Uống nước không quên người đào giếng.

Tôi phải gặp mặt người phụ nữ giúp tôi phát tài này.

4

Ngày hôm sau, Trình Dục thức dậy rất sớm.

Tôi đợi anh rửa mặt xong, rồi tiến lên để thắt cà vạt cho anh.

Trình Dục cảnh giác gạt tay tôi ra: "Tôi tự làm được."

Tôi từ tốn mỉm cười: "Anh Trình, lát nữa cô Bạch sẽ đến thăm, hình ảnh của anh cần phải chỉn chu chú ý hơn."

Đồng tử Trình Dục đột ngột trầm xuống: "Cô ta sẽ đến đây? Khi nào? Sao cô không báo trước cho tôi."

Tôi nhẹ nhàng gạt đi bàn tay cứng nhắc của anh, thắt cà vạt cho anh: "Tôi đang thông báo cho anh đây."

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên từ tầng dưới.

"Chắc là cô Bạch đã đến." Tôi quay người định đi, nhưng cổ tay bị giữ lại.

Trình Dục trầm mặt: "Cô định làm gì? Mối quan hệ của chúng ta không thể để Tiêm Tiêm biết."

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay mình, động tác dùng lực đã bộc lộ sự căng thẳng của anh.
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 5: Chương 5



Trình Dục quả nhiên như lời đồn, rất để tâm đến ánh trăng sáng này.

Nhưng anh nghĩ nhiều rồi, tôi không quan tâm đến đời sống tình cảm của anh, cũng không có ý phá hoại.

Trong thời gian hôn nhân còn tồn tại, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ bản hợp đồng này bằng mọi giá.

Dù sao thì tôi đã hỏi luật sư, nếu ly hôn bây giờ, cũng chẳng được chia bao nhiêu tiền.

Tôi mỉm cười: "Yên tâm đi, anh Trình, tối qua tôi đã nói với cô Bạch rằng tôi là chuyên viên trị liệu riêng của anh. Hôm nay, tôi cũng có thể đóng bất cứ vai nào, dù sao tôi là diễn viên được anh thuê mà."

Trình Dục sửng sốt một chút, rồi buông tôi ra, lạnh lùng nói: "Cô còn khá chuyên nghiệp nhỉ."

Tôi xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ, Trình Dục nhận ra, gương mặt vốn lạnh lùng hiện lên một chút không tự nhiên. Anh tiện tay lấy một chai thuốc Vạn Đặc Lực ném cho tôi, tôi nhìn qua, thuốc giảm đau chống viêm.

"Cảm ơn."

Trình Dục hừ một tiếng, rồi đi.

Không ngờ, đường đường là một tổng giám đốc, mà còn là kiểu người tsundere.

Trình Dục đích thân mở cửa cho Bạch Tiêm Tiêm, tôi đứng một bên, làm một người tiếp khách tận tâm.

Thân hình Bạch Tiêm Tiêm mảnh mai, khí chất u tĩnh, như một đóa hoa lily đang lay động trong gió.

Vừa nhìn thấy Trình Dục, những đường nét nhạt trên gương mặt cô ta bắt đầu nhuốm màu sắc, nụ cười có một thoáng u buồn, giọng nói nhỏ nhẹ đáng thương: "Anh Trình. . ."

Khi cô ta nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ta kinh ngạc bất án: "Vị này là. . ."

Tôi cười cúi người: "Chào cô Bạch, tối qua chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi."

Bạch Tiêm Tiêm chợt hiểu ra: "À. . . Cô là chuyên viên trị liệu riêng của anh Trình."

Tôi điềm nhiên gật đầu: "Kiêm quản gia riêng, kiêm trợ lý tài chính, kiêm người dọn dẹp và bảo vệ."

Bạch Tiêm Tiêm nhìn mặt tôi, rồi lại nhìn ngực tôi, vẻ mặt có chút không tự nhiên: "Anh Trình lại có một quản gia riêng xinh đẹp như vậy."

"Cô Bạch quá khen rồi. Xin hỏi cô đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì có thể dùng bữa cùng anh Trình, tôi sẽ chuẩn bị cho hai người."

Bạch Tiêm Tiêm cụp mắt, nói khẽ khàng: "Không cần đâu, tôi tìm anh Trình có việc gấp."

Trình Dục kéo Bạch Tiêm Tiêm, giọng điệu cứng rắn nhưng ẩn chứa một chút dịu dàng khó nhận ra: "Vào phòng làm việc của tôi nói chuyện, ở đây có người ngoài, không tiện."

Nói xong cố ý liếc nhìn tôi.

Tôi cười làm động tác mời.

Má Bạch Tiêm Tiêm hơi đỏ, bị anh kéo đi ngang qua tôi, ném cho tôi một ánh mắt ngượng ngùng.

Khi tôi bưng hai tách cà phê đến trước cửa phòng làm việc của Trình Dục, từ bên trong vang lên tiếng khóc thút thít.

Tôi ngay lập tức đặt cà phê xuống, áp mặt vào cửa, tiến hành hành động nghe trộm vô nhân đạo.

Là một người đi làm thuê, đi làm mà không nghe ngóng chút tin đồn về sếp ở phòng trà nước, thì đi làm cũng như không.

Qua tấm cửa, tôi nghe thấy Bạch Tiêm Tiêm đang nấc nghẹn nói gì đó, xen lẫn giọng điềm tĩnh của Trình Dục.

Vài phút sau, tôi đã hiểu rõ.

Bạch Tiêm Tiêm cần tiền gấp, muốn bán ngôi nhà cũ ở quê cho Trình Dục để lấy tiền mặt, nhưng Trình Dục cho rằng căn nhà đó không có giá trị, không muốn bỏ tiền mua, nhưng có thể trực tiếp cho cô ta tiền.

Bạch Tiêm Tiêm lập tức cảm thấy Trình Dục coi thường cô ta, đang dùng tiền để sỉ nhục cô ta.

Trình Dục đành phải đổi giọng nói đó là tiền cho vay.

Hai người vì thế mà xảy ra một loạt mâu thuẫn.

Tôi không hiểu.

Tôi nhăn mày nghe xong, lấy điện thoại tìm kiếm địa chỉ quê nhà Bạch Tiêm Tiêm, lập tức như có tia sáng lóe lên trong đầu.

Lúc này, tiếng bước chân tiến đến gần cửa.

Tôi đứng thẳng người, mỉm cười chờ đợi cửa phòng mở ra.

Khóe mắt Bạch Tiêm Tiêm hơi đỏ, thấy tôi, như một con thỏ bị hoảng sợ.

Trình Dục theo sau cô ta, nhíu mày: "Cô đứng đây làm gì?"

"Cà phê xay tươi." Tôi thân thiện nhìn Bạch Tiêm Tiêm: "Cô Bạch muốn dùng một chút không?"

Bạch Tiêm Tiêm mím môi lắc đầu.

Trình Dục lập tức nói: "Cô ta có việc, tôi đưa cô ta về."

Hai người đi về phía cầu thang.

Tôi đi theo.

Đến góc rẽ, Bạch Tiêm Tiêm đột nhiên dừng lại.

Bóng lưng cô ta run rẩy, thân hình hơi lắc lư.

Sau đó, giọng nói kích động của Trình Dục vang lên: "Tiêm Tiêm hãy nghe tôi giải thích!"

Tôi bước lên phía trước, thấy Bạch Tiêm Tiêm đang nhìn chằm chằm vào giỏ hoa vĩnh sinh lớn đặt ở góc.

— Đó là hoa bạn của Trình Dục gửi đến chúc mừng đám cưới của chúng tôi.

Trên đó còn có lời chúc và ảnh cưới của chúng tôi.

Bạch Tiêm Tiêm quay lại, kinh ngạc chỉ vào tôi, giọng run rẩy: "Các người. . . các người tại sao lại có ảnh cưới. . ."

Tôi bình tĩnh nói: "Có vẻ như không thể giấu được nữa."

Trình Dục hoảng loạn vô cùng, điên cuồng ra hiệu cho tôi im lặng.

Nhưng tôi không làm thế.

Tôi bước lên phía trước, thuận tay nắm lấy tay Bạch Tiêm Tiêm đặt lên b* ng*c 36D của mình, từ từ nói: "Nói cho cùng, đây là một vụ tai tiếng gia tộc, nhưng khi sự việc đã phát triển đến bước này, tôi cũng không thể không giải thích — Đúng vậy, tôi và anh Trình quả thật có quan hệ hôn nhân."
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 6: Chương 6



Sắc mặt Bạch Tiêm Tiêm lập tức không kiềm nổi, trong một khoảnh khắc, kinh ngạc, uất ức, bối rối hiện lên trên gương mặt cô ta.

"Nhưng mà," Tôi lạnh lùng nhìn về phía Trình Dục: "Chúng tôi là hôn nhân trá hình."

Trình Dục: ? ? ? ? ?

Bạch Tiêm Tiêm: ? ? ? ?

Tôi ngẩng mặt, nhìn Bạch Tiêm Tiêm với ánh mắt tình tứ như nước: "Cô Bạch, cô không cần lo lắng tôi và Trình Dục sẽ có gì với nhau, tôi tuyệt đối sẽ không có một chút cảm xúc nào với anh ấy, bởi vì người trong mộng của tôi là phụ nữ dịu dàng quyến rũ như cô. Tôi, là một T cứng."

Bạch Tiêm Tiêm kinh ngạc nghi hoặc: "Anh Trình, điều này có thật không? Anh là người đồng tính nam sao?"

Mặt Trình Dục từ xanh chuyển tím, từ tím chuyển đen, từ đen chuyển xanh lục, từ xanh lục chuyển trắng.

Cuối cùng từ kẽ răng anh phun ra một tiếng run rẩy: "Ừ."

"Nếu cô vẫn không tin. . ." Tôi đưa ngón tay ra trước mặt cô ta.

Ngón tay tôi thon dài mảnh mai, móng tay sạch sẽ, không làm bất kỳ kiểu móng nào.

Bạch Tiêm Tiêm kêu lên một tiếng nắm lấy tay tôi: "Tôi tin cô!"

Trình Dục: ? ? ? ? ? ?

Tôi ghé vào tai cô ta, khẽ nói: "Cô Bạch, tôi có vài lời muốn nói riêng với cô."

Tôi nắm tay Bạch Tiêm Tiêm trước mặt Trình Dục, dẫn cô ta xuống lầu.

Trình Dục bị bỏ lại trên cầu thang, trên mặt chỉ còn màu xanh.

Tôi và Bạch Tiêm Tiêm ngồi trong khu vườn nhỏ.

Tôi đưa cà phê cho cô ta, đi thẳng vào vấn đề: "Cô Bạch, vừa rồi ở ngoài cửa phòng làm việc, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và anh Trình, cũng biết được khó khăn hiện tại của cô."

Bạch Tiêm Tiêm lúng túng ôm tách cà phê: "Chuyện này, quả thật là tôi đã làm khó anh Trình."

Tôi mỉm cười: "Anh ấy thấy khó, nhưng tôi không nghĩ vậy. Cô Bạch, cô có thể cân nhắc bán ngôi nhà cho tôi, cô đưa ra giá, chúng ta có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào."

Bạch Tiêm Tiêm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lướt qua vẻ vui mừng: "Thật sao —"

Tôi mỉm cười gật đầu.

Cô ta như trút được gánh nặng, mỉm cười duyên dáng, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Người phụ nữ này thực sự là dễ thương chết đi được.

Nhưng sau đó cô ta lại trở nên bối rối: "Nhưng mà, tại sao cô lại muốn giúp tôi, anh Trình đã nói, ngôi nhà của tôi không đáng giá."

Tôi nắm lấy tay Bạch Tiêm Tiêm, ánh mắt ẩn ý: "Tôi giúp cô, tự có lý do của tôi."

Bạch Tiêm Tiêm đỏ mặt dưới ánh mắt thẳng thắn của tôi.

Trình Dục quan sát chúng tôi qua bức tường kính của phòng khách, lúc này vừa dụi tắt điếu thuốc, đi ra ngoài tiến về phía chúng tôi.

"Buông cô ta ra." Trình Dục mặt mày khó chịu tiến lên, gần như là xách Bạch Tiêm Tiêm lên: "Không còn sớm nữa, cô còn phải đi làm, tôi đưa cô về."

Tôi đứng dậy: "Anh Trình, thô bạo như vậy thì không thể theo đuổi được con gái đâu."

Trình Dục lạnh lùng nói: "Không cần cô dạy."

Bạch Tiêm Tiêm bối rối nhìn chúng tôi: "Anh Trình, hai người đừng cãi nhau vì tôi mà."

Tôi mỉm cười, đưa điện thoại cho Bạch Tiêm Tiêm: "Cô Bạch, để lại thông tin liên lạc nhé."

Bạch Tiêm Tiêm cẩn thận liếc nhìn Trình Dục, rồi nhận lấy điện thoại.

Trình Dục khó chịu: "Hai người còn cần thiết phải liên lạc với nhau sao?"

Tôi khẽ cong môi: "Chuyện giữa con gái với nhau, đàn ông không cần biết."

Trình Dục tức đến nghiến răng nhưng không cách nào, dẫn Bạch Tiêm Tiêm đi như đang đối mặt với kẻ thù lớn.

6

Những ngày sau đó, tôi và Bạch Tiêm Tiêm vì chuyện ngôi nhà mà qua lại mật thiết.

Tôi đến ngôi nhà cũ của cô ta để xem xét tình hình, bắt đầu soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng.

Việc tôi sẵn sàng bỏ tiền ra với Bạch Tiêm Tiêm là một cọng rơm cứu mạng, cô ta không cần suy nghĩ đã nắm chặt lấy tôi.

Sau khi bàn bạc xong, tôi đích thân lái xe đưa cô ta về chỗ ở.

Trước cổng khu dân cư cũ kỹ hẻo lánh, một gã đầu đinh có vẻ bặm trợn ngậm điếu thuốc đi đi lại lại.

Thấy Bạch Tiêm Tiêm ngồi trong xe thể thao của tôi, gã đàn ông đó lập tức sáng mắt lên, đi về phía chúng tôi.

Bạch Tiêm Tiêm túm lấy dây an toàn, bối rối không yên: "Cô Chu, đó là anh trai tôi. . ."

Sau đó hạ thấp giọng ghé gần tôi: "Cô đừng tiết lộ mình là đồng tính nữ nhé, con người anh trai tôi. . . về bản chất khá truyền thống và cổ hủ."

Tôi gật đầu, tên đàn ông kia đã đến gần, không ngừng đánh giá chiếc xe của tôi, ánh mắt nhìn tôi tham lam bỉ ổi: "Này Tiêm Tiêm, nghe nói em bám được một nhân vật lớn rồi à, lúc đầu tôi còn không tin."

Bạch Tiêm Tiêm lập tức xuống xe, kéo anh ta đi ngay.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay xăm trổ kiêu căng của anh ta, nhướng mày.

Đây thật sự là định nghĩa lại về "truyền thống", "cổ hủ".

Tôi tháo kính râm, tiện tay bấm một chuỗi số: "Giúp tôi điều tra một người."

Chuyện của Bạch Tiêm Tiêm đã chiếm thời gian hai ngày của tôi, trong khoảng thời gian này, sắc mặt Trình Dục luôn không được tốt lắm, không ngừng tìm cách gây sự với tôi.
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 7: Chương 7



Tối hôm đó, Trình Dục tan làm về nhà, tôi bưng lên một đĩa trái cây tinh tế, mỉm cười thân thiện: "Dạo này anh Trình có điều gì phiền muộn sao?"

Trình Dục lạnh lùng cầm tấm thiệp trên đĩa trái cây: "Chu Dực Nhiên, không ngờ cô lại là đồng tính nữ, cô lợi dụng tôi."

Tôi: "Tổng giám đốc Trình không kỳ thị khuynh hướng tính dục của tôi chứ?"

Trình Dục: "Đây là vấn đề khuynh hướng tính dục sao? ! Đây là hôn nhân trá hình! Lừa hôn! Mẹ nó cô còn tranh giành phụ nữ với tôi! Tôi gây thù chuốc oán với mấy người cô à!"

Tôi: "Đừng quên chúng ta đã ký hợp đồng, tôi chỉ là diễn viên được anh thuê. Nếu anh có quy định về khuynh hướng tính dục với bên B, thì đó là kỳ thị."

Trình Dục: ". . ."

Tôi: "À phải rồi, xin anh đừng nói tục, điều đó làm tổn hại đến hình ảnh của anh."

Trình Dục: ". . ."

Trình Dục giận dữ mở tấm thiệp: "Tôi thật sự hối hận —"

Khi mở thiệp, con chip điện tử bên trong tự động phát bài "Ngày Tốt Lành".

Trình Dục đóng thiệp lại, âm nhạc tạm dừng.

Trình Dục mở thiệp, âm nhạc vang lên.

Trình Dục mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra.

Trình Dục: ". . . Cô có phải đang chế nhạo tôi không."

Tôi có thể nhìn thấy được sự tức giận của anh bằng mắt thường, liền nở nụ cười nghề nghiệp: "Anh Trình, thực ra lý do anh giận dữ như vậy, là vì anh phát hiện kỹ năng tán tỉnh của mình thậm chí còn không bằng một người phụ nữ."

Sắc mặt Trình Dục lúc trắng lúc đỏ: "Chu Dực Nhiên —"

Tôi: "Nếu anh không phiền, tôi có thể chia sẻ miễn phí một số kinh nghiệm của mình."

Trình Dục tức giận đến bật cười: "Hừ, cô dạy tôi cách tán gái?"

Tôi lấy ra một chiếc máy tính xách tay từ phía sau, đẩy gọng kính trên sống mũi: "Phiền anh cung cấp thông tin cơ bản về đối phương và các biện pháp theo đuổi của anh trong thời gian qua."

Trình Dục: ? ? ? ? ?

Nửa giờ sau, tôi trình bày cho Trình Dục xem PowerPoint và sơ đồ tư duy, không nhịn được phải tặc lưỡi.

Trình Dục nhướng mày: "Sao vậy?"

"Hình tượng của anh có vấn đề." Tôi kiên nhẫn phân tích: "Anh xem, thân là tổng giám đốc bá đạo, những việc như bắt đom đóm, ngắm sao, thăm hỏi ân cần, trong tiểu thuyết ngôn tình chuẩn, đây đều là công việc của nam phụ dự bị."

Trình Dục nhíu mày.

"Đề nghị anh nhanh chóng điều chỉnh hình tượng. Hãy cân nhắc bộ ba: ép vào tường, cưỡng hôn, tỏ tình."

Vừa dứt lời, trời đất quay cuồng, Trình Dục ấn tôi xuống sofa. Khuôn mặt anh rất gần tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ mũi anh.

Trình Dục lạnh lùng nhìn tôi: "Cô cũng đối xử với cô ấy như vậy à?"

Tôi: "Hình tượng khác nhau, cách làm khác nhau. Đây là đời sống riêng tư của tôi, không tiện cho anh biết."

Trình Dục: "Hừ, cô có hình tượng gì, cũng chỉ là một cô gái đầy mưu mô và tâm cơ."

Tôi e thẹn rũ mắt: "Tôi cũng không tốt như anh nói đâu."

Trình Dục: ". . . Tôi không khen cô!"

Tôi: "Vậy anh có thể buông tôi ra trước không? Anh biết đấy, hành động ép vào tường của anh đối với tôi chẳng có tác dụng gì."

Trình Dục: "Cô gái này, cô đây là đang thích mà còn vờ kháng cự."

Tôi: "Sao có thể, tôi là người đồng tính"

Trình Dục: "Cô có quá nhiều mánh khóe, tôi cũng không dám tin cô, nói không chừng. . . cô là người lưỡng tính?"

Tôi: "Anh cũng lạc quan đấy."

Trình Dục: ". . ."

Trình Dục khẽ chửi thề điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn buông tôi ra.

Tôi đứng dậy, chiếc điện thoại trong túi áo rung lên, là từ bệnh viện.

"Anh Trình, tôi đi nhà vệ sinh một chút." Tôi đẩy gọng kính bị lệch trên sống mũi, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

7

Cuộc gọi từ bệnh viện như mọi khi không mang lại tin tức tốt đẹp gì, báo cho tôi biết sức khỏe của cha tôi ngày càng xấu đi, cần chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Tôi hơi sầu não.

Sau khi mất đi mẹ rồi, tôi cũng sẽ mất cha sao?

Có lẽ đây là sinh lão bệnh tử mà người trưởng thành phải đối mặt.

Mà điều tôi có thể làm, là bảo vệ sự nghiệp cả đời của cha.

Những ngày tiếp theo, tôi làm việc tại nhà, tiện thể liên lạc với Bạch Tiêm Tiêm về hợp đồng ngôi nhà.

Trình Dục vô cùng bất mãn, đặc biệt là khi anh nhiều lần cố gắng hẹn Bạch Tiêm Tiêm ra ngoài đều kết thúc trong thất bại.

Đóa hoa sen trắng của anh lại thà tìm tôi chứ không tìm anh, điều này khiến anh rất khó hiểu.

Vào một ngày nghỉ, tôi đang tập yoga trong phòng tập thể dục ở tầng hầm, màn chiếu của máy chiếu đang chạy slideshow PowerPoint do thư ký làm.

Một lúc sau, tôi đi vệ sinh, quay lại thấy Trình Dục không biết từ khi nào cũng xuống dưới.

Trình Dục mặc bộ đồ thể thao thoải mái, đứng trước màn chiếu, nhíu chặt mày.

— Trong tay còn cầm điện thoại của tôi.

Tôi tiến lên giật lại điện thoại: "Anh Trình, ngay cả vợ chồng thật sự cũng phải tôn trọng quyền riêng tư của nhau."

"Điện thoại của cô cứ rung mãi." Sắc mặt Trình Dục không được tốt: "Nếu không tôi mới lười quan tâm đến chuyện của cô."
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 8: Chương 8



Tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi, là Bạch Tiêm Tiêm gọi đến.

Khó trách được Trình Dục có biểu cảm này.

Trình Dục chỉ vào kế hoạch dự án cải tạo nhà nghỉ trên màn chiếu, đầy vẻ cảnh giác: "Tại sao cô lại làm dự án? Ồ, cô tiếp cận Tiêm Tiêm là có mục đích! Cô định làm gì với Tiêm Tiêm?"

Tôi thở dài bất lực: "Có thể làm gì chứ, tôi là một nhà đầu tư, mà tôi muốn đầu tư vào ngôi nhà của cô ta để làm homestay thì sao?"

Trình Dục vô cùng ngạc nhiên: "Cô cũng có công việc sao?"

Tôi nghiêm túc gật đầu: "Không chỉ vậy, tôi còn kiêm nhiệm vị trí tổng gián đốc của Chu thị."

Trình Dục nheo mắt lại, có vẻ cần tiêu hóa sự thật rằng cô vợ danh giá của anh có công việc, tôi để lại cho anh đủ không gian riêng tư, xách túi bước ra khỏi phòng tập.

Lái xe ra khỏi biệt thự nhà họ Trình vài trăm mét, một chiếc Rolls-Royce màu đen lặng lẽ theo sau xe tôi.

Tôi lấy kính râm từ trong túi đeo lên, giả vờ không nhìn thấy.

Tôi hẹn Bạch Tiêm Tiêm ở một quán cà phê.

Xuống xe, từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Bạch Tiêm Tiêm.

Đang định tiến lên chào hỏi, không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông, kéo Bạch Tiêm Tiêm đi.

Cánh tay có hình xăm của người đàn ông thoáng qua trước mắt tôi.

Tôi lặng lẽ theo sau họ.

Trong con hẻm không xa quán cà phê, Bạch Tiêm Tiêm nhón chân tát mạnh vào mặt gã tay xăm một cái bốp.

Cô ta thay đổi hẳn hình tượng đóa hoa trắng nhỏ thường ngày, giọng nói the thé: "Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi! Anh có thể đừng bám theo tôi nữa không? !"

Tôi nhớ lại Bạch Tiêm Tiêm nói với tôi đây là anh trai cô ta.

Hóa ra không phải anh trai ruột, mà là anh trai tình cảm.

Gã tay xăm cũng không chịu thua: "Bạch Tiêm Tiêm, cô thật có bản lĩnh, leo lên được cành cao rồi lại muốn đá tôi đi, đừng có mơ! Tôi đây từng bỏ ra nhiều tiền vì cô như vậy, muốn chia tay phải trả năm mươi nghìn, không quá đáng chứ?"

"Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế? !"

"Gần đây cô qua lại với con nhỏ giàu có đó, người ta đeo cái đồng hồ cũng phải hơn sáu chữ số, cô giỏi vơ vét thế, năm mươi nghìn đối với cô chỉ là chuyện nhỏ."

"Anh vô sỉ!" Bạch Tiêm Tiêm phì một tiếng vào mặt anh ta.

"Đồ đ**m thối!"

Giây tiếp theo, cô ta bị ấn vào tường.

Hai người căm hận nhìn nhau.

Gã tay xăm giơ cánh tay lên.

Tôi đang định nhìn quanh xem có vật gì tiện tay để lên đó anh hùng cứu mỹ nhân, thì thấy gã tay xăm nắm cằm Bạch Tiêm Tiêm và hôn lên.

Bạch Tiêm Tiêm lúc đầu giãy dụa dữ dội. . . rồi, bắt đầu đáp lại nụ hôn đầy cảm xúc.

Tôi: ? ? ? ? ?

Tôi chỉ muốn tìm đóa hoa trắng của chồng giả nhà mình để bàn giao dịch kinh doanh bình thường, làm sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên k*ch th*ch như vậy.

Hôn đến hôn đi, gã tay xăm âu yếm ôm cổ cô ta, nói: "Tiêm Tiêm, anh biết em vẫn còn tình cảm với anh mà, nghe lời anh đi, lấy một khoản lớn từ tay con nhỏ đó, chúng ta sẽ bỏ trốn, anh nhất định sẽ cưới em!"

Bạch Tiêm Tiêm do dự: "Anh. . . để em suy nghĩ lại."

Tôi: . . .

Tại sao tôi lại xuất hiện trong câu chuyện của các người?

Các người không phải nên đi vơ vét Trình Dục sao?

Tôi lắc đầu, đối diện với khuôn mặt u ám của Trình Dục ở bên cạnh.

Tôi chưa kịp nói điều gì, Trình Dục chửi thề một tiếng rồi lao lên, hất gã tay xăm ra và đấm thẳng vào mặt anh ta.

Tiếng chửi rủa, tiếng đấm đá, tiếng hét thất thanh hòa trộn vang lên trong con hẻm.

Tôi kéo hai người ra trước khi đám đông tụ tập lại.

Chiếc áo sơ mi luôn chỉn chu của Trình Dục bị xé có hơi lộn xộn ở cổ áo, anh thở hổn hển, khóe miệng có vết thương.

Tình trạng của gã tay xăm thảm hơn anh nhiều, che con mắt trái sưng như quả óc chó, bị Bạch Tiêm Tiêm kiên quyết giữ lại phía sau: "Anh là ai? Dám đánh tôi hả? ! Tiêm Tiêm! Gọi cảnh sát! Còn có luật pháp không thế này!"

Trình Dục hừ lạnh một tiếng, móc từ trong túi ra một xấp tiền rồi ném về phía hai người họ.

Sắc mặt Bạch Tiêm Tiêm lập tức trắng bệch như tờ giấy.

"Tao đcm mày!" Gã tay xăm lại nổi cơn thịnh nộ, xông lên định động thủ.

Tôi chắn trước người Trình Dục, lạnh lùng nói: "Nếu anh còn dám động vào anh ấy, chúng ta sẽ chấm dứt hợp tác."

Gã tay xăm hiểu rõ tôi có ý gì, Bạch Tiêm Tiêm cũng vội vàng ôm lấy cánh tay anh ta.

Tôi quay đầu nói với Trình Dục đang thương tích đầy mình: "Không sao nữa rồi."

Đôi mắt Bạch Tiêm Tiêm đỏ hoe, van nài Trình Dục: "Anh Trình. . . không phải như anh nghĩ đâu, anh đã hiểu lầm rồi, tôi chưa từng có ý định tính toán anh. . ."

"Không phải sao." Trình Dục cười lạnh một tiếng, "Các người định tính toán vợ tôi! Tôi nghe thấy hết rồi! - Chu Dực Nhiên, dừng dự án của cô ta lại cho tôi!"
 
Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc
Chương 9: Chương 9



"Đừng mà, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, tình cảm là tình cảm. Đừng vì tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc." Tôi vội vàng khuyên can cả Trình Dục và Bạch Tiêm Tiêm.

"Trong mắt cô chỉ có tiền!" Trình Dục tủi thân đến mức gần như rơi nước mắt, "Cô không thấy bọn họ liên thủ bắt nạt tôi sao!"

"Họ bắt nạt tôi mới đúng, anh còn chưa đủ tư cách vào kịch bản của họ."

Tôi khuyên Trình Dục đang suy sụp tinh thần quay về xe, Bạch Tiêm Tiêm cũng kéo gã tay xăm về góc phố. Chúng tôi ngồi xuống ký hợp đồng xong, tôi quay lại nói với Trình Dục rằng nơi này sẽ được phát triển thành khu du lịch.

"Vậy thì nhiều tiền thật."

Trình Dục khoanh tay khinh bỉ: "Cô đúng là đồ vô tình!"

8

Khi tôi cầm hộp thuốc bước vào phòng đọc sách, Trình Dục đang dựa vào ghế sofa hút thuốc.

Bên cạnh có một ngọn đèn sàn tỏa ánh sáng vàng nhạt, khiến bóng dáng anh trông càng thêm thảm hại.

Tôi lặng lẽ bước đến bên cạnh anh.

Trình Dục liếc nhìn tôi một cái, im lặng dụi tắt điếu thuốc.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, lấy bông tẩm một chút thuốc sát trùng, nắm lấy mặt anh.

Vẻ khó xử trong mắt Trình Dục thoáng qua rồi biến mất.

Cũng khó trách, người con gái theo đuổi nửa năm trời công khai cắm sừng mình, mà bản thân còn chẳng được vào kịch bản, người dính líu vào cuộc yêu hận tình thù với họ lại là bà vợ giả của mình.

Kịch bản như vậy đàn ông nào chịu nổi, huống hồ là Trình Dục - một người con trai được nuông chiều từ nhỏ.

Tôi cụp mắt xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương của anh, tay từ từ tiến lại gần.

"Ui da. . ." Trình Dục nhăn nhó, "Nhẹ tay chút."

"Xin lỗi tổng giám đốc Trình, tôi còn chưa bắt đầu thoa thuốc."

Trình Dục trừng mắt nhìn tôi, tôi bắt đầu bôi thuốc cho anh.

Tay còn lại của tôi chống lên ghế sofa, nửa thân trên của chúng tôi kề sát nhau.

Trên người anh tỏa ra mùi hương gỗ dễ chịu.

Trình Dục cụp mắt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cười khẽ một tiếng, giọng tự giễu: "Chu Dực Nhiên, không ngờ tôi lại thua một người đàn ông như vậy."

"Còn có cả tôi nữa."

Ánh mắt Trình Dục lập tức sắc bén.

Tôi vội vàng bổ sung: "Nhưng tổng giám đốc Trình không nên vì thế mà mất tự tin, dù sao anh, anh ta và tôi là ba phong cách hoàn toàn khác nhau."

Trình Dục khó chịu: "Làm sao một kẻ như thế có thể ảnh hưởng đến tôi được?"

"Vậy thì tốt, vốn dĩ người đó là người yêu cũ của Bạch Tiêm Tiêm, họ có nợ nần với nhau, họ có duyên nợ chưa dứt, anh thực sự không cần phải nhúng tay vào chuyện này."

Anh nhìn chằm chằm vào tôi: "Cô đã sớm biết chuyện giữa Bạch Tiêm Tiêm và người đàn ông đó phải không?"

Tôi im lặng một lúc, thành thật trả lời: "Tôi đã từng gặp anh ta, cũng từng nghi ngờ, nhưng mãi đến hôm nay mới xác nhận được."

Trình Dục nheo mắt: "Cô cố tình tiết lộ hành tung để khơi gợi sự tò mò của tôi, chắc hẳn cảnh tượng hôm nay, cũng là cô cố tình để tôi nhìn thấy."

Tay tôi khựng lại: "anh Trình, rốt cuộc ở trong lòng anh tôi là người như thế nào?"

Trình Dục hừ lạnh một tiếng: "Cô không có ở đó."

Tôi: ". . ."

Tôi: "Ý tôi là, tôi còn chưa thần thông quảng đại như anh Trình tưởng tượng đâu."

Trình Dục nhìn chằm chằm tôi: "Cô vì tiếp cận Bạch Tiêm Tiêm mà mua nhà của cô ta, ngay cả khuynh hướng tính dục cũng có thể nói dối, chẳng phải là để làm tôi khó xử sao?"

"Tôi tiếp cận Bạch Tiêm Tiêm, ban đầu là vì tiền." Tôi lau xong vết thương cho anh, đặt bông tẩm thuốc trở lại, bình tĩnh nói, "Sau đó tôi phát hiện bên cạnh Bạch Tiêm Tiêm còn có người đàn ông khác, không thể không để tâm vì anh."

Sắc mặt Trình Dục bỗng trở nên kỳ lạ: "Vì tôi?"

Tôi nở một nụ cười chân thành: "Đương nhiên rồi. Gạt qua lợi ích chung của chúng ta, tôi và anh dù sao cũng quen biết một phen, lại có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, làm sao có thể nhìn anh sa chân vào bẫy được."

"Quen biết một phen? Lợi ích chung?" Trình Dục cười lạnh một tiếng, "Chu Dực Nhiên, cô thật sự đã rơi vào cạm bẫy đồng tiền rồi."

Tôi cười cười, không đồng ý cũng chẳng phản đối: "Trên thế giới này, có lẽ chỉ có tiền là không phản bội mình thôi."

Tôi mang hộp thuốc đi, khi quay lại phòng đọc sách, trên tay đã có thêm một chai Stoli Elit.

Trình Dục im lặng nhìn tôi pha rượu, thêm đá.

Tôi mở máy hát trên tủ, nhạc Ý du dương trầm lắng tràn ngập căn phòng.

Tôi đưa ly cho anh.

Trình Dục: "Làm gì vậy?"

Tôi: "Tạo trải nghiệm thất tình đắm chìm cho anh."

Trình Dục: . . .

Trình Dục hừ một tiếng: "Tôi không thất tình, đây gọi là cắt lỗ kịp thời."

Trình Dục cầm ly rượu ngửi ngửi, nhíu mày: "Thêm gì vào thế?"

Tôi thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh, đáp: "Nước cam."

Anh như đang chế giễu tôi: "Chai vodka này giá ba nghìn đô la, cô dùng để pha nước cam, thật là phung phí."

Tuy nói vậy, anh vẫn nhấp một ngụm.

Nét ngạc nhiên thoáng qua giữa đôi mày, Trình Dục khẽ ho một tiếng: "Cũng không tệ."
 
Back
Top Bottom