Ngôn Tình Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,042
0
36
AP1GczOyWo1Cq1gCG5CJh2TuYo2_QRwFHphh2Dy1k7GmUfvO2HjvaX5IuYGmHWLGcA6dBsrEBpfBXayi1mU8aWD2p6-RN8CstwUXOoESNcMCcPD5UBmFWanIwFgUzk2coNeMIhGQTSYtcYdyAKSCUn4nKtv-=w215-h322-s-no-gm

Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Tác giả: Ân Phi
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Đích mẫu muốn ta gả cho một thư sinh gia thế trong sạch làm chính thê.

Ta chẳng bằng lòng, ta thà làm thiếp trong phủ Thừa tướng mà được cưng chiều, còn hơn phải sống trong cảnh nghèo hèn.

Bao lần giả vờ ngã vào lòng đích tử của Thừa tướng, khéo léo múa chuông, vạt áo tay dài tung bay, mọi thứ đều là thủ đoạn ta dày công sắp đặt để tiến thân.

Hắn chỉ khẽ lắc đầu, nhìn ta mà hỏi: “Nàng thực sự có chút tình cảm nào với ta không?”​
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 1


"Hoài Chi, vì sao con không vừa lòng với hôn sự này?" Đích mẫu ngồi uy nghi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.

Ta biết đây không phải lời chất vấn, nhưng vẫn không thể thốt lên câu trả lời nào.

Bà thật sự là một người tốt, không ép ta phải gả cho một lão già bốn, năm chục tuổi, cũng không buộc ta phải làm thiếp cho nhà quyền quý. Trái lại, bà đã chọn cho ta một thư sinh nghèo khó, gả vào làm chính thất, không phải làm thiếp.

Thế nhưng, ta lại chẳng cam lòng.

"Hoài Chi thà làm thiếp mà được sủng ái trong nhà quyền quý, chứ không bằng lòng với mối hôn sự này." Ta nói từng chữ rõ ràng.

Đích mẫu khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn: "Con nói nhà quyền quý, ý là chỉ Bùi Lệ của phủ Thừa tướng sao? Họ đã hủy hôn rồi, Kinh Thước còn không thể vào làm chính thất, thì sính lễ của con cũng chẳng còn ích gì. Hoài Chi, con có nhan sắc, tính tình cũng tốt, cớ sao lại tự hạ mình như vậy?"

Đây làm sao gọi là tự hạ mình?

Được cùng đích muội gả cho cùng một người, với ta mới là con đường tốt nhất.

Ta sẽ nhờ nhan sắc của mình mà chiếm được lòng sủng ái của lang quân, còn vị chính thê lại chính là đích muội của ta, việc chi tiêu của ta sẽ được ưu ái, cuộc sống của ta nhất định sẽ vô cùng thoải mái.

Phải, ta đáng lẽ phải được như vậy.

Chứ không phải gả cho một thư sinh nghèo, loay hoay với mảnh ruộng nhỏ nhoi của hắn.

Đích mẫu gõ mạnh xuống bàn, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận: "Hôn sự này không cho phép con từ chối, Cố Hoài Chi, ta đã hết lòng chọn cho con một gia đình thanh bạch, chớ nên phụ lòng ta mà làm càn.”



"Hoài Chi, ta đã dạy con thế nào hả!" Tiểu nương ta trang điểm lộng lẫy, dáng vẻ như một con bướm xuân bay lượn xung quanh.

"Nam nhân ấy mà, có ai lại không ưa thích một người như con? Chỉ dựa vào nhan sắc và dáng dấp của con, chỉ cần khẽ cử động đôi tay nhỏ bé ấy, là biết bao người sẽ sập bẫy.”

Bùi Nhị lang chẳng qua cũng chỉ là một người phàm, con cứ thử vài lần ngã vào lòng hắn, xem hắn có cưỡng lại được không."

Ta buồn bã gục đầu trên án: "Nhưng đích mẫu bắt con phải gả cho tên thư sinh nghèo kia."

"Vậy thì hãy quyến rũ hắn đi! Để hắn đến trước cửa cầu hôn con, chính thê khó thành, nhưng làm thiếp vẫn được. Năm xưa ta cũng vào Cố phủ bằng cách ấy. Nghe ta nói này, con bé Kinh Thước kia thật ngốc, chẳng biết nhìn người, chẳng nhận ra lang quân vừa trẻ vừa có tiền đồ như Bùi Nhị lang. Cứ tin vào mắt nhìn của ta – tổ tiên nhà hắn vốn có gia sản đồ sộ, con chỉ cần vào phủ, khiến cho lang quân vui vẻ, thì phú quý cả đời này sẽ chẳng bao giờ thiếu!"

Ta nhìn bộ áo váy thời thượng trên người tiểu nương, trên đầu bà cũng đeo đầy trâm cài ngọc quý từ cửa hàng Mặc Ngọc Trai danh tiếng.

Cuộc sống xa hoa như vậy là điều ta luôn ao ước.

Từ nhỏ, ăn mặc của ta đã chẳng bằng đích muội, trong mắt những tiểu thư quyền quý kia cũng chỉ có nàng mà thôi.

Cớ gì, cớ gì nàng trời sinh đã cao sang hơn ta?

Tiểu nương nói đúng, ta phải tự tìm cách mưu cầu cho mình.



Ta bước hụt một cái, ngã vào lòng Bùi Lệ. Đây đã là lần thứ ba trong tháng này, thế nhưng trong mắt hắn vẫn chẳng có chút gì gọi là đ*ng t*nh. Lần đầu là vẻ bàng hoàng trong sáng, lần thứ hai là bất lực, đến lần này, hắn rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn thẳng vào ta.

"Cố Hoài Chi, đứng dậy đi."

Nghe vậy, ta vội vàng đứng dậy, cố ý cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng.

Tiểu nương dạy rằng đây là cách "muốn cự tuyệt nhưng lại như nghênh đón," phải làm ra vẻ e lệ thì lang quân mới biết thương, biết yêu.

"Cố Hoài Chi, ba lần nàng ngã vào lòng ta là có ý gì?"

Hắn... hắn hỏi như thế để làm gì? Lẽ ra hắn phải động lòng mới đúng chứ.

"Trong lòng thiếp ngưỡng mộ lang quân, nhất thời tình cảm khó lòng kìm nén… Thiếp chỉ mong được bên cạnh lang quân, xin người hãy thu nhận thiếp." Ta ngước mắt, lệ ngấn trên mi mà nhìn hắn, tiểu nương nói rằng dáng vẻ này dễ làm người ta động lòng thương xót.

"Nàng thật sự yêu ta sao? Sao ta chẳng nhìn ra." Bùi Lệ lắc đầu cười nhạt, "Ta chỉ thấy nàng thật lòng yêu vàng bạc, chân thành hướng đến quyền quý, còn tình ý dành cho ta thì tuyệt nhiên chẳng thấy đâu."

"Sao... sao lại có thể như thế? Nếu ta không ngưỡng mộ lang quân, sao lại như thế này..."

Bùi Lệ lại cười: "Nàng không chỉ không yêu ta, mà ngay cả chính bản thân nàng, nàng cũng không yêu."
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 2


Ta ngơ ngác ngẩng lên nhìn hắn, lần này không phải là giả vờ.

Sao ta lại không yêu bản thân mình được chứ? Chính vì quá yêu bản thân nên ta mới cố tìm đường tiến thân cho mình.

"Những người làm thiếp thất phải sống mãi trong hậu viện, hầu hạ chính thê, phải ngó sắc mặt người khác mà sống. Con đường nàng chọn, vốn dĩ là ngõ cụt." Bùi Lệ thong thả nói, như thể hắn có thể đọc thấu được tâm tư của ta vậy.

"Nhưng tiểu nương của ta..."

Tiểu nương của ta được phu quân cưng chiều, chủ mẫu cũng hiền hòa, bà còn có một nữ nhi xinh đẹp như ta, sao lại có thể là ngõ cụt được?

Bùi Lệ thấy ta không lay chuyển, bèn thở dài: "Chuyện hôm nay ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, danh dự của một tiểu thư quan trọng hơn cả, nàng hãy đi đi."

Ta vẫn đứng im, không động đậy.

Bùi Lệ nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, nói: "Nàng không đi, vậy ta đi."

Ta quay trở lại chỗ ngồi, đích muội liền hỏi: "Hoài Chi, tỷ vừa đi đâu vậy? Tiệc sắp bắt đầu rồi."

Ta cười trừ cho qua, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hôm nay là sinh thần của Công chúa Gia Ninh, con gái duy nhất của Hoàng hậu, nên yến tiệc được tổ chức vô cùng long trọng.

Với thân phận của ta, vốn chẳng thể nào có duyên tham dự yến hội như vậy, nhưng Cố Kinh Thước cứ nhất mực muốn dẫn ta theo.

Bỏ qua mọi toan tính, thì nàng thật lòng đối xử rất tốt với ta. Nếu như trước kia nàng cố ý lấy lòng ta để sau này được ta giúp đỡ trong việc chiếm lấy tình cảm của phu quân, thì giờ đây, ta không sao hiểu nổi vì cớ gì nàng lại niềm nở với một tỷ tỷ thứ xuất như ta.

Trong Cố gia, các nữ nhi thứ xuất đông đúc, có ta cũng không thêm phần quan trọng, thiếu ta cũng chẳng tổn hao gì. Vậy mà giữa bao tỷ muội, người được đi cùng nàng dự tiệc lại chính là ta.

"Thái tử điện hạ, Tam Hoàng tử điện hạ giá lâm——" Giọng thái giám ngân dài vang lên. Ta nhìn thấy đám đông vây quanh, trịnh trọng đón hai người tiến vào.

Những nhân vật cao quý như thế, ta nào dám vọng tưởng, cũng chẳng nên kết giao. Ta quay đầu nhìn về phía Cố Kinh Thước, chợt thấy ánh mắt nàng dán chặt vào một người, theo ánh nhìn ấy, ta nhận ra người đó là——Tam Hoàng tử.

Thì ra là vậy!

Cố Kinh Thước vốn chẳng bận tâm đến Bùi Lệ, lòng nàng chỉ hướng về Tam Hoàng tử, nên khi bị từ hôn, nàng chẳng những không buồn mà còn vui vẻ.

Chả trách hôm Bùi gia đến từ hôn, ta tới phòng tìm nàng thì bị nha hoàn cản lại, mà đó cũng không phải nha hoàn thường ngày hầu hạ nàng. Có lẽ khi ấy nàng vốn chẳng có ở trong phòng.

Cả cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối chỉ có ta là mong muốn được thành toàn.

Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng ta lại càng thêm đắng chát.

Chỉ vì một ý nghĩ tùy tiện của họ mà cuộc đời ta thay đổi, chẳng ai hỏi xem ta có cam lòng hay không, rồi họ lại giả vờ bù đắp cho ta đôi chút.

Ta thà rằng không nhận sự bù đắp ấy.

"Hoài Chi, lát nữa tỷ hãy lên biểu diễn chút gì đó, đánh đàn hay múa gì cũng được." Cố Kinh Thước nói với ta.

"Vì sao?" Ta ngạc nhiên hỏi, nếu muốn nổi bật thì nàng cứ tự lên đi, cớ gì lại kêu ta ra múa?

"Ôi dào, đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta là được."

Ta nuốt lại những lời chưa kịp nói.

Khi tiểu thư đầu tiên vừa lên đàn một khúc nhạc, ta liền đứng dậy: "Thần nữ biết múa, xin nguyện dùng một điệu múa tay áo để mừng sinh thần Công chúa."

Mấy chục ánh mắt đều đổ dồn về phía ta. Họ không thể ngờ rằng lời này lại do một nữ nhi thứ xuất như ta thốt ra, bởi từ trước đến nay, những bữa tiệc lớn thế này, nữ nhi thứ xuất chỉ là vật trang trí mà thôi.

Cả sảnh đường im phăng phắc, mọi người đều đang đợi, đợi Cố Kinh Thước – vị đích nữ chính thức – lên tiếng.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt ta lại vô tình chạm phải Bùi Lệ.

Hắn từng nói ta yêu vàng bạc, yêu quyền quý, không yêu hắn và cũng chẳng yêu bản thân.

Nhưng những người quyền quý ở đây, từ lâu đã thầm chấm điểm ta, từ vẻ bề ngoài đến tận sâu trong lòng và cuối cùng kết luận – ta không bằng Cố Kinh Thước.

Sao ta có thể không khao khát điều đó? Được bao người chú ý, đứng trên vạn người, có thể khiến những tiểu thư quyền quý kia phải cẩn trọng khi đối diện ta. Điều ấy, làm sao mà ta không mơ ước cho được?

Vậy thì nếu…

Nếu ta có thể múa một điệu múa tuyệt vời, khiến cả sảnh đường tán thưởng, liệu ta có thể lọt vào mắt xanh của hắn?

Liệu ta có thể khiến những người ngồi đây nghĩ rằng ta cũng không thua kém gì Cố Kinh Thước?

Liệu ta có thể làm chủ số phận của mình?

Cuối cùng, Cố Kinh Thước lên tiếng: "Nếu tỷ tỷ muốn múa, vậy để muội đệm đàn cho tỷ nhé?"
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 3


Ánh mắt Công chúa Gia Ninh dừng lại trên người ta và Cố Kinh Thước một lúc, rồi mỉm cười đồng ý.

Thị nữ mang đến một cây đàn đặt trước mặt Cố Kinh Thước, còn ta thì được đưa đi thay y phục múa.

Bộ vũ y là bộ váy đỏ tay dài, kiểu dáng giản dị, chỉ có thể xem là ổn thỏa, chứ còn xa mới đến mức nổi bật.

Vậy nếu… ta thêm một chút gì đó thì sao?



Khi vừa bước lên đài, ta nghe thấy có người kinh ngạc kêu lên: "Trên y phục của nàng ta là gì thế?"

"Là… là chuông!"

Tiếng chuông ngân trong trẻo, hòa quyện cùng tiếng đàn, càng làm cho khúc nhạc thêm phần thanh thoát. Từng điệu múa uyển chuyển, phối với tiếng chuông rung động nhịp nhàng, càng tôn lên vẻ nghiêng nước nghiêng thành.

Họ chắc chắn không ngờ rằng, ta, một nữ nhi được nuôi dưỡng trong hậu viên sâu thẳm suốt mười mấy năm, lại có thể học được tài nghệ vũ đạo từ tiểu nương.

Khi khúc múa kết thúc, ta đứng yên trên đài, ánh mắt xa xăm đối diện với ánh nhìn của Bùi Lệ.

Trong đôi mắt ấy là gì đây? Sự tán thưởng, hoài nghi, hay những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời?

Chợt một tiếng cười sảng khoái vang lên: "Hay! Hay lắm! Đây là hai nữ nhi của Cố ái khanh sao?"

Cả sảnh đường đều sững sờ, ta cúi thấp đầu, chỉ khẽ ngẩng mắt liếc lên thì thấy một thân hoàng bào, trên đó là hình rồng vàng oai phong!

Là Hoàng thượng!

Ta vội vàng quỳ xuống, mọi người trong sảnh cũng đồng loạt quỳ theo.

Hoàng thượng phất tay một cách thoải mái, rồi tiến lên đài cao, có ý muốn tự mình đỡ ta đứng dậy.

Ta vội vàng đứng lên, không dám chạm vào ngài dù chỉ một chút.

Bằng ánh mắt khó hiểu, ta nhìn sang Cố Kinh Thước, nàng hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ.

Nàng biết cả rồi.

Cố gia muốn ta làm thiếp cho Đế vương.

"Cố ái khanh có hai nữ nhi thật là xuất sắc." Ánh mắt của Hoàng thượng dừng lại trên người ta.

Ta tránh ánh mắt ngài, lần này, không phải là cử chỉ "muốn từ chối nhưng lại như đón nhận."

Ta không muốn làm thiếp của bậc đế vương.

Ta chấp nhận làm thiếp vì phú quý, chấp nhận dùng những thủ đoạn tầm thường để quyến rũ Bùi Lệ, những điều đó là do ta tự nguyện, ta đều thừa nhận.

Nhưng ta cũng không muốn bị giam cầm trong chốn cung cấm. Tiểu nương từng nói, đó là nơi nuốt chửng con người đến tận xương tủy, bước vào thì còn nguyên vẹn mà lúc ra chỉ còn là cái xác không hồn.

Tiểu nương bảo rằng ta chẳng biết toan tính, nếu đã bước vào thì đừng mong rời đi. Bà căn dặn, nếu không giữ được Bùi Lệ, có làm thiếp cho ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm thiếp cho bậc Đế vương.

Ta đã nghe theo lời bà.

Đứng trên đài, ta gần như muốn rơi lệ.

Thì ra, lấy nhan sắc để mê hoặc người khác lại chứa đựng hiểm nguy đến vậy.

Chưa kịp phản ứng, một giọng nói đã vang lên:

"Con gái nhà họ Cố quả thực xuất chúng, phụ hoàng, nhân dịp sinh thần của hoàng muội, nhi thần to gan muốn xin một ân điển."

Người vừa nói chính là Tam Hoàng tử.

"Con chẳng làm gì mà còn đòi thưởng sao? Được, nói thử xem ân điển gì nào?" Hoàng thượng cười sảng khoái.

"Nhi thần ngưỡng mộ Nhị tiểu thư của Cố gia, xin phụ hoàng ban hôn." Tam Hoàng tử nhìn Cố Kinh Thước, ánh mắt tràn đầy tình ý đến mức như muốn tuôn trào.

Thì ra, đây gọi là tình yêu.

Ta nhớ lại khi đối diện với Bùi Lệ, ánh mắt ấy chẳng chứa đựng chút tình yêu nào.

"Nhị tiểu thư Cố gia có ý thế nào?"

"Thần nữ nguyện ý." Cố Kinh Thước nhìn Tam Hoàng tử, ánh mắt kiên định.

"Ha ha ha, hay! Hay lắm! Một cặp xứng lứa vừa đôi! Trẫm sẽ lập tức ban chiếu chỉ tứ hôn cho hai con!"

Hoàng thượng rời khỏi đài cao, quay về vị trí của mình, còn ta cũng lùi xuống. Khi trở lại ngồi cạnh Cố Kinh Thước, cả người ta đã toát hết mồ hôi lạnh.

Cố Kinh Thước vẫn như vậy, nàng ta chẳng có chút ngạc nhiên nào.

Khi cùng Cố Kinh Thước ngồi lên xe ngựa, ta rốt cuộc không thể kiềm được mà bật khóc.

"Hoài Chi, đừng khóc nữa. Là lỗi của muội, muội không báo trước cho tỷ, khiến tỷ phải hoảng sợ." Cố Kinh Thước nhẹ giọng nói.

"Cố gia… là ý của phụ thân sao? Phụ thân muốn đưa ta vào cung phải không?" Ta nức nở hỏi.

Cố Kinh Thước lắc đầu: "Không hẳn, phần lớn là do ý của Hoàng thượng, A Thần nghe được tin này trong cung. Muội luôn coi tỷ như tỷ tỷ ruột của muội, sao nỡ để tỷ vào chốn thâm cung, nên đã nghĩ cách can ngăn trước. Chỉ cần Hoàng thượng suy nghĩ thấu đáo, sẽ hiểu được đạo lý rằng không thể có chuyện tỷ tỷ vào cung còn muội muội lại gả cho Hoàng tử."

Ta gật đầu.

Cố Kinh Thước vén rèm xe nhìn ra ngoài một chút, nhưng người nàng yêu đã sớm rời đi, bên ngoài rèm xe chẳng có gì cả.

"Dù không có tỷ, ta và chàng… cũng sớm muộn mà thôi."
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 4


Ta cũng khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, nhưng khác biệt là, ta thấy được xe ngựa của Bùi Lệ.

Và hắn, như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện, cũng vén rèm lên, ánh mắt xa xăm hướng về phía ta.

Đôi mắt hắn thật đẹp, khác biệt với tất cả mọi người – trong veo, thuần khiết, không vương chút bụi trần.

"Kinh Thước, muội nói xem… yêu là cảm giác thế nào?"

Cố Kinh Thước không đáp, cũng chẳng rõ lời nói của ta và chút tâm tư này có theo gió mà bay đến tai hắn không.

Tĩnh Khang Thư Viện là thư viện lớn nhất hoàng thành, nơi phần lớn các công tử, tiểu thư có chút gia thế đều tới đây học hành khai sáng.

Ta cũng từng là một học trò ở Tĩnh Khang Thư Viện, nhưng vì bản tính ngu dốt, kết quả học tập của ta luôn xếp hạng cuối. Tiểu nương bảo, những quyển sách ta học chẳng có ích gì đâu, chẳng bằng trau chuốt bản thân cho thêm phần cuốn hút.

Vì vậy, về sau ta xin nghỉ, không đến thư viện nữa.

Ngồi trong phòng, ta nhìn vào gương, thấy chính mình như một đóa hoa rực rỡ.

Hiện giờ, thứ duy nhất ta có thể dựa vào chỉ còn là bảy phần nhan sắc, ba phần trang điểm này mà thôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua giữa những lần tô tô vẽ vẽ, chớp mắt đã đến giờ Dậu – cũng là lúc thư viện tan học.

"Hoài Chi!"

Người chưa đến mà tiếng đã vang vào, Cố Kinh Thước uyển chuyển bước vào, ta liền đứng dậy chào đón, nhưng nàng kéo ta ngồi xuống, nói: "Hôm nay muội đến làm thuyết khách đây."

Thuyết khách? Là thuyết khách cho ai chứ?

"Mẫu thân muội hôm nay lại nhắc đến chuyện của tỷ, nói rằng hôn sự của muội đã định rồi, tỷ là trưởng nữ, tất nhiên cũng nên sớm chuẩn bị. Hoài Chi, tỷ nói thật cho muội biết…"

Nàng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt thẳng thắn ấy khiến ta thấy không thoải mái.

"Có phải là tỷ thích Bùi Lệ không?"

Thích ư?

Ta cũng không biết mình có thích hay không, trước giờ ta chưa từng nghĩ đến điều này, dù sao nếu ta có thành thiếp của hắn, thì ta có yêu hắn hay không có gì khác biệt chăng? Lẽ nào nếu ta yêu hắn, hắn cũng sẽ yêu ta sao?

Hắn là chủ nhân, là lang quân, là người ta cần lấy lòng, vốn dĩ thân phận chẳng hề cân xứng, yêu hay không yêu, dường như cũng không quan trọng đến thế.

Suy nghĩ hồi lâu, ta vẫn đáp thật lòng: "Ta không biết."

Cố Kinh Thước như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì đừng nghĩ đến những chuyện ấy vội. Dù không đến thư viện, cũng đừng cứ giam mình ở nhà. Để mai muội đưa tỷ ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa."

Lúc Cố Kinh Thước hẹn ta ra ngoài, ta đang ngồi thêu.

Tiểu nương nói, thêu thùa là cách giec thời gian tốt nhất. Bà bảo, ta nên chuẩn bị trước cho cuộc sống sau này.

Cuộc sống sau này của ta…

Ta sững lại trong chốc lát, thì đã thấy Cố Kinh Thước kéo ta lên thuyền. Nàng nói muốn đưa ta đi dạo hồ, ngắm cảnh, thư giãn đầu óc.

Nhưng khi thấy Bùi Lệ trên thuyền, ta mới hiểu mình đã rơi vào bẫy.

Khi Cố Kinh Thước tìm cớ rời đi, ta cảm thấy mình đoán không sai.

"Sao nàng không đến thư viện?"

Ta khẽ giật mình, nhưng lời đầu tiên lại là: "Giọng của huynh thật hay."

Bùi Lệ lườm ta, ta vội chữa lại: "Nữ tử đọc sách…vốn dĩ vô dụng."

Đó đều là lời của tiểu nương dạy ta. Bà bảo rằng nữ tử rồi cũng phải gả làm dâu, đọc nhiều sách quá sẽ chỉ khiến lang quân chán ghét. Huống chi, mục tiêu của ta chỉ là làm thiếp cho nhà quyền quý, chỉ cần biết trau chuốt bản thân, làm vui lòng lang quân và chính thê là đủ.

Tiểu nương dạy ta như thế và tiểu nương của bà cũng từng dạy bà như vậy, từ xưa đến nay đều là như thế.

Bùi Lệ bật cười vì tức: "Ai bảo nàng nữ tử đọc sách vô dụng? Vậy cớ gì đích muội của nàng lại phải đọc sách? Những tiểu thư danh giá kia vì sao phải đọc sách? Còn Công chúa trong hoàng thất cũng thế, vì sao phải đọc sách?"

"Sau này họ đều sẽ làm chính thê, đọc sách để biết tính toán sổ sách chứ sao." Ta bĩu môi đáp.

"Vậy nàng chưa từng nghĩ đến việc làm chính thê sao?"

Chính thê ư?

"Ta… ta xuất thân hèn mọn, không làm chính thê được."

Bùi Lệ phe phẩy quạt: "Vậy thì có thể thấy nàng không thực lòng yêu ta."

Ta càng không hiểu, hôm trước khi nhìn hắn, tuy không có tình ý sâu đậm, nhưng ít nhiều cũng có ba phần thẹn thùng, cũng không phải hoàn toàn giả vờ, sao hắn lại chắc chắn như thế?

"Lang quân nói vậy là có ý gì?"

"Nếu nàng thật lòng yêu ta, nhất định sẽ ngày nhớ đêm mong, hôm qua ta ở ngay thư viện mà nàng chẳng đến, đủ thấy nàng không yêu ta."

"Nếu nàng thật lòng yêu ta, nhất định sẽ tìm mọi cách để trở thành chính thê của ta, chứ không phải khôn ngoan tự cho là đúng mà nhắm vào vị trí thiếp thất."

"Nếu nàng thật lòng yêu ta, hẳn sẽ nghe lời ta từng chút, vừa rồi ta bác bỏ lời nàng nói rằng đọc sách vô dụng, đáng lẽ nàng phải gật đầu tán đồng."

"Ba điều ấy, đủ thấy nàng không yêu ta."
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 5


Ta đờ người ra.

Ta không biết Bùi Lệ có tài lớn gì hay không, nhưng tài ăn nói của hắn quả thật là bậc nhất.

"Vậy huynh nói xem, ta đọc sách có ích gì?"

"Năm tới Hoàng thượng sẽ mở kỳ thi nữ quan đầu tiên, nếu nàng học hành đến nơi đến chốn, thi đỗ sẽ có thể làm nữ quan, giúp ích cho mọi người."

"Mấy năm gần đây, nữ thương gia trong hoàng thành cũng đã tăng lên không ít, nếu không đọc sách, họ lấy gì mà kiếm được bạc? Nếu nàng học ít, cũng có thể sao chép sách cho người ta, hoặc tự mình viết sách, tự nuôi thân cũng không thành vấn đề."

Bùi Lệ dừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

"Như lùi một bước mà nói, nếu nàng đến thư viện, nàng sẽ có thể gặp ta thường xuyên, bồi đắp thêm tình cảm, lẽ nào cũng là vô ích?"



Ngày hôm sau, ta chuẩn bị đi đến thư viện.

Tiểu nương sống chec níu kéo, vừa khuyên vừa trách: "Ôi con ơi, con làm gì cũng được, sao phải đọc thứ sách vở của bọn đàn ông? Học rồi có ích gì đâu, con là con của ta, gọi ta một tiếng nương, ta nói gì cũng là lời thật lòng! Nửa đời ta không biết một chữ, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?"

Trước đây, mỗi khi nghe tiểu nương nói thế, ta thường mềm lòng và nghe theo bà.

Nhưng bây giờ, ta cảm thấy Bùi Lệ nói đúng.

"Tiếng gọi ‘nương’ ấy, tỷ tỷ dám gọi, nhưng Tôn tiểu nương thật sự cảm thấy mình xứng đáng sao?"

Không biết từ khi nào, Cố Kinh Thước đã bước vào, ân cần khoác tay ta, nói: "Hoài Chi, chúng ta đi thư viện thôi."

Ta gật đầu, theo nàng bước ra, chỉ nghe thấy tiểu nương ở phía sau lại buông lời trách móc, rồi lẩm bẩm gì đó: "Ngày xưa ta cũng từng là người phong lưu nổi tiếng một thời, thế mà giờ lại…"

Đúng là tiểu nương từng là người phong lưu nổi danh một thời.

Xuất thân từ nô tịch, học múa từ nhỏ, mười ba, mười bốn tuổi đã trở thành kỹ nữ hàng đầu ở các nhạc phường, được bao nhiêu quan nhân quyền quý săn đón. Về sau, tuổi dần lớn, khách khứa cũng thưa đi, nên bà đã chọn ra Cố lão gia, người vốn giàu tình nghĩa, bà dùng hết tâm sức, cuối cùng cũng toại nguyện bước vào Cố phủ, thậm chí còn sinh ra ta trước chính thất, để ta trở thành trưởng nữ thứ xuất.

Tiểu nương thường bảo, cuộc sống tốt đẹp của bà bây giờ là nhờ gặp được phụ thân – một người đàn ông trọng tình.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ cuộc đời ta sau này cũng chỉ có thể phó thác vào một người đàn ông?

Lên xe ngựa, ta vội vàng biện giải cho tiểu nương:

"Kinh Thước, muội biết đấy, tiểu nương của ta không có ý xấu. Bà chưa từng được đọc qua sách vở, bà cũng không phải không tôn kính đích mẫu, chỉ là… chỉ là bà thương ta quá, làm chuyện tốt mà thành ra xấu, muội đừng chấp bà nhé."

"Ta hiểu mà." Cố Kinh Thước đáp, "Hoài Chi, tỷ chịu đến thư viện, ta rất mừng. Chỉ cần tỷ đừng coi thường bản thân như trước nữa là được."

Mắt ta nóng lên, cảm xúc dâng trào: "Ta hiểu rồi."

Thì ra trước giờ, ta luôn tự hạ thấp chính mình.

Bài học ở thư viện ta đã bỏ lỡ quá nhiều, thật không dễ dàng theo kịp. Cố Kinh Thước cho ta mượn sách của nàng, trong sách đầy những chú thích chi chít, nhưng ta đọc vẫn mãi vẫn chưa hiểu hết, chỉ lờ mờ đoán được vài nghĩa.

Giờ ra chơi, Bùi Lệ băng qua bình phong đến hỏi: "Có gì không hiểu sao?"

"Không hiểu thì nhiều lắm... Khoan đã, Kinh Thước đâu?"

Ta và Kinh Thước ngồi cùng bàn, mà giờ đây nàng lại chẳng thấy đâu.

"À, muội muội của nàng ấy à, đã cùng tình lang của nàng, cả hai như đôi chim liền cánh bay mất rồi, đừng bận tâm đến nàng ấy." Hắn ngồi xuống chỗ của Cố Kinh Thước, "Câu nào không hiểu? Ta dạy cho."

Ta chỉ vào một câu: "Tuế hàn, nhi hậu tri tùng bách chi hậu điêu dã."

"Đọc câu này, nàng hiểu được gì?"

"Chỉ khi thời tiết trở nên lạnh lẽo, mới biết được tùng bách là những rụng lá cuối cùng… Ta chỉ hiểu được bấy nhiêu thôi, câu này còn có hàm ý sâu xa hơn sao?" Ta thắc mắc.

"Hiểu vậy là được rồi. Thế gian có biết bao cây đẹp, hầu hết đều nở rộ vào mùa xuân, hè, nhưng đến khi trời lạnh thì các cây đều rụng lá, chỉ có tùng bách vẫn hiên ngang. Khi tùng bách rụng lá, lá cũ chưa rụng hết mà lá mới đã đâm chồi – đó là sự "bền bỉ." Sự kiên cường của tùng bách là nhờ sự kiên trì, nhờ giữ được tâm ban đầu."

Ta gật đầu, lắng nghe giọng nói trầm ấm của hắn, từng âm thanh vang lên như tiếng đàn cổ khẽ gảy, như ngọc va vào khay bạc, khiến người nghe không khỏi đắm chìm.

Bùi Lệ chưa dừng ở đó, lại tiếp: "Cây quý là thế, người tốt cũng vậy."

Người tốt…?

Lúc này ta mới nhận ra không khí giữa ta và hắn quá đỗi thân mật, liền đẩy hắn ra: "Huynh mau trở về đi!"

Bùi Lệ đứng lên, khóe mắt đầy ý cười không che giấu được, còn cố ý nói: "Đợi tan học, ta lại đến tìm nàng."

Nhìn đấy, những người đọc sách như hắn thật là xảo quyệt, cứ lặng lẽ đem tình ý gửi vào lòng người mà chẳng nói nửa lời.
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 6


"Hoài Chi, mau lại đây, chỉ thiếu mỗi cô thôi đấy!" Một tiểu thư trong thư viện kéo tay ta, đặt ngồi xuống ghế. Cố Kinh Thước đứng cạnh trêu chọc: "Ta đã sớm bảo tỷ đến đây rồi mà, xem kìa, tỷ vừa tới thì ai nấy cũng đều quấn lấy tỷ ngay."

Ta chưa từng thấy cảnh tượng thế này. Trước đây ta không đến thư viện, nên ta hiếm khi gặp những tiểu thư quyền quý này, chứ đừng nói đến thân thiết.

Về sau gặp nhau thường xuyên hơn, họ dần trở nên thân mật với ta, rồi những buổi tụ tập như thế này, họ cũng gọi ta cùng tham dự.

Thường ngày, ta chỉ có thể theo Cố Kinh Thước đến dự các yến tiệc gia tộc, nào là tiệc thọ, tiệc họp mặt, hay sinh thần và lần nào cũng phải giữ đúng phép tắc. Còn những bữa tiệc nhỏ đầy nữ nhi vui vẻ, thoải mái như thế này, thật sự khiến ta thấy chưa quen.

Một tiểu thư tính tình sôi nổi nhất uống hai chén rượu, say ngà ngà cười nói: "Chúng ta gặp mặt toàn là giai nhân với nhau thì có gì vui chứ? Hôm nay ta làm chủ, gọi mấy vị tài tử đến đây! Một lát nữa, mấy tên vô tích sự nhà ta cũng sẽ tới, chúng ta nhất định phải đấu thơ thắng bọn họ mới được!"

Cả đám lập tức cười vang trêu chọc.

Cũng chẳng vì lý do gì khác, người vừa lên tiếng chính là Tứ tiểu thư họ Bùi, mà Bùi Lệ chính là ca ca của nàng ấy.

"Ta… ta phải đi rồi." Ta định đứng lên thoái lui, nhưng lại bị mấy người xung quanh kéo giữ lại.

"Cố Hoài Chi, hôm nay cô mà bỏ đi thì bọn này xem thường cô đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy, ca ca của Bùi Tứ cô nương cũng chính là ca ca của chúng ta, cô đi gì chứ!"

"Thôi thôi, đừng nói linh tinh nữa, là ca ca của chúng ta thì đúng rồi, nhưng nếu Cố Hoài Chi mà gọi huynh ấy là ca ca, chẳng phải…"

Họ chỉ đôi ba câu mà đã trêu đến mức mặt ta đỏ bừng.

Chuyện trước kia khi ta nhiều lần ngã vào lòng Bùi Lệ, không biết sao họ lại biết được. Ta cứ nghĩ họ sẽ khinh thường, nhưng ngược lại, họ chỉ đùa rằng ta nhất định sẽ trở thành phu nhân của hắn.

Thế nhưng lúc ấy, trong đầu ta chỉ nghĩ đến một vị trí của thiếp thất mà thôi.

Hóa ra, khi ta không tự xem nhẹ mình, người khác cũng sẽ không xem thường ta.

Khi ta cầu một vị trí của thiếp thất, thì họ chỉ thấy ta cam chịu làm thiếp; còn khi ta nói ta thích Bùi Lệ, họ liền nghĩ ta sẽ là chính thê của hắn.

Bùi Lệ xuất hiện, hắn đến với bộ quan phục chỉnh tề. Hắn sớm đã tốt nghiệp ở thư viện, năm nay vừa được thăng chức, hiện giữ chức Lang trung của Lại bộ.

"Nhị ca, huynh đến rồi à!" Bùi Tứ tiểu thư vừa nhìn thấy Bùi Lệ đã kéo hắn đẩy về phía ta, còn những tiểu thư bên cạnh ta lúc này cũng không biết đã lẩn đi đâu, vậy nên bên cạnh ta lúc này chỉ còn một mình Bùi Lệ.

"Tứ muội à, trong mắt muội chỉ thấy nhị ca thôi sao, chẳng lẽ Tam ca này lại không phải là ca ca?" Bùi Tam công tử thấy mọi người đều vây quanh Bùi Lệ thì tỏ vẻ không vừa ý.

"Ay da, ca ca tốt của muội! Sao ca ca lại không phải là ca ca chứ? Nào, mời Tam ca uống một chén, rồi Tam ca hãy khởi đầu cho chúng ta nào!"

Bùi Tam công tử cười, uống cạn chén rượu: "Vậy chúng ta chơi trò gì đây?"

"Hôm nay chúng ta chơi ‘Phi hoa lệnh’! Nhưng quy tắc do ta quyết định. Hôm nay chia làm hai nhóm, các công tử là tài tử, còn chúng ta là giai nhân! Tài tử sẽ ra câu trước, giai nhân sẽ nối tiếp, lần lượt xen kẽ nhau. Thơ không những phải có từ "hoa," câu của giai nhân phải bằng số chữ và cùng vần với câu của tài tử trước đó."

Nghe xong quy tắc, có vài tiểu thư kêu lên. Tiểu thư họ Khổng, người ít tài thơ văn nhất, than vãn: "Cớ gì lại để tài tử bắt đầu trước chứ! Gọi bọn họ là tài tử đã là lợi rồi, chẳng lẽ không nên nhường giai nhân chút sao?"

"Ay da… chẳng phải ta đã đồng ý cho tam ca khởi đầu sao. Tam ca, huynh thấy thế nào?" Bùi Tứ tiểu thư đùa nghịch cười.

Bùi Tam công tử phẩy tay: "Vậy thì để Khổng tiểu thư ra câu trước đi."

Khổng tiểu thư đỏ bừng mặt, chọn một câu đơn giản nhất: "Xuân thành vô xứ bất phi hoa." (Khắp thành xuân đâu đâu cũng có hoa bay)

Bùi Tam công tử suy nghĩ một lúc, tay đã nâng chén rượu phạt, nhưng đột nhiên khẽ bật lên: "Ngã hoa khai hậu bách hoa sát." (Sau khi hoa của ta nở thì hàng trăm bông hoa khác sẽ rơi rụng)

Một tiểu thư khác nối tiếp: "Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai." (Hàng ngàn hàng vạn cây lê nở hoa)

Vị tài tử tiếp theo lặng thinh một lúc, không thể nối được, đành tự uống một chén.

Tới lượt ta, vừa nãy đã bị các tiểu thư chuốc hai chén, lúc này đầu óc có phần ngà ngà, ta buột miệng nói ra một câu: "Hoa lý tương tư nhượng dữ quân." (Tương tư gửi gắm trong những bông hoa xin trao cho chàng)

Tài tử tiếp theo bị các tiểu thư đổi thành Bùi Lệ, hắn nhìn vẻ say ngà của ta, khẽ đáp: "Lạc hoa phong vũ cánh thương xuân." (Hoa rơi, gió mưa càng làm mùa xuân thêm tổn thương)

Ta chợt tỉnh lại.

Câu kế tiếp của bài thơ là…
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 7


Bùi Lệ nâng chén, uống cạn: "Bất như liên thủ nhãn tiền nhân." (Không bằng nâng niu người trước mắt còn hơn)

Ta nói, "Hoa lý tương tư nhượng dữ quân, phương tâm khủng tải xuân sầu trọng."

Hắn đáp, "Lạc hoa phong vũ cánh thương xuân, bất như liên thủ nhãn tiền nhân."

Ta cảm thấy, bây giờ nếu nói rằng ta yêu hắn, chắc chắn không phải là lời dối trá nữa.

Có những ngày có bạn bè đồng hành, cuộc sống dường như cũng chẳng còn khó khăn đến thế.

Ta đã từ chối lời cầu hôn của chàng thư sinh nghèo kia, lần này không phải vì mong được làm thiếp nhà quyền quý, mà là để dành tâm trí cho kỳ thi nữ quan năm nay.

Cố Kinh Thước cũng dự thi, vì thế, nàng đã dời ngày thành hôn với Tam Hoàng tử thêm một năm.

Một ngày trước kỳ thi, Bùi Lệ hẹn gặp ta. Hắn hỏi: "Nàng học hành đến đâu rồi?"

"Cũng bình thường thôi."

Ta tự biết khả năng của mình. Ta vốn không phải người thông minh, lại bỏ lỡ nhiều bài học, xếp hạng cao trong kỳ thi có lẽ là không thể, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

"Vậy cứ thoải mái mà thi thôi."

"Được."

Giữa chúng ta chợt rơi vào khoảng lặng, không biết nên nói gì.

"Bùi Lệ…" Ta do dự mở lời, lòng ngổn ngang đủ điều nhưng vẫn không dám nói ra điều táo bạo hơn, "Tên tự của huynh là gì?"

"Hử?" Bùi Lệ ngạc nhiên nhìn ta.

"Huynh chưa từng nói qua tên tự của huynh, mà ta cũng chưa từng hỏi." Ta nhìn hắn, lần này, chắc ánh mắt ta đã tràn ngập tình cảm.

Tên tự, vốn chỉ có phụ mẫu và thê tử mới được gọi.

Nếu hắn không nói với ta, vậy… vậy thì ta…

"Minh Xuyên." Bùi Lệ mỉm cười tiến lại gần, "Cố Hoài Chi, nàng hãy nhớ kỹ, tên tự của ta là Minh Xuyên."

Hắn bất ngờ nhấc bổng ta lên, ta hét lên: "Huynh… huynh mau thả ta xuống!"

Hắn cố tình không thả, còn đùa cợt: "Cố Hoài Chi, nàng không biết ai mới có thể gọi ta là Minh Xuyên sao?"

Ta đương nhiên biết rõ!

"Bùi Minh Xuyên!"

Hắn bị tiếng hét của ta làm giật mình, nhưng vẫn không thả ta xuống, chỉ cười vang, tiếng cười sảng khoái vô cùng.

Ta cũng bật cười theo. Hóa ra, trong vòng tay người mình yêu, cảm giác là như thế này.

Thật tuyệt biết bao.

Bùi Lệ nói đúng, khi thật lòng yêu một người, ta chỉ muốn trở thành chính thê, người vợ duy nhất của hắn.

Kỳ thi nữ quan tổ chức ba mươi người mỗi buổi, cùng buổi thi với ta có tiểu thư họ Khổng, còn Bùi Tứ tiểu thư và Cố Kinh Thước thì ở buổi khác.

Vào giờ Thìn, xe ngựa của Khổng tiểu thư đã đậu trước cổng Cố phủ, nàng nhất quyết kéo ta đi cùng.

Lên xe ngựa, Khổng tiểu thư nắm chặt tay ta, đầy vẻ lo âu: "Hoài Chi, nếu không đỗ thì phải làm sao đây?"

Ta hiểu nỗi lo của nàng. So với ta, nàng còn kém thông minh hơn, lại không chăm chỉ, rất có khả năng sẽ rớt và kết quả tốt nhất cũng chỉ là xếp cuối.

Ta nhớ lại lời Bùi Lệ từng nói: "Nếu không đỗ, thì làm nữ thương nhân, có thể sao chép sách cho người khác, hoặc tự viết sách, đều là những con đường tự kiếm sống bằng khả năng của mình. Hơn nữa, gia cảnh của cô cũng đủ để cô sống an nhàn đến hết đời."

Nghe xong, Khổng tiểu thư im lặng, nhưng lại càng buồn hơn: "Vậy nếu ta đỗ, thì phải làm sao đây?"

"Đỗ rồi chẳng phải tốt sao?"

"Nhưng năm ngoái Bùi Tam ca đã không đỗ, huynh ấy đã ở lại hoàng thành làm thương gia rồi."

Trong ánh mắt nàng tràn ngập tình ý, khiến ta lập tức hiểu ra.

Đúng vậy, đỗ rồi thì sao đây?

Bùi Lệ đang ở Lục bộ, sẽ phải sống lâu dài trong hoàng thành, mà với năng lực của ta, khả năng lớn là sẽ được phân đi khắp các huyện, làm một nữ quan nho nhỏ.

Dù hắn có muốn cưới ta, thì thời gian xa cách dài dằng dặc cũng đủ làm phai nhạt tình cảm.

Thế nhưng, ta chẳng nỡ rời xa Bùi Lệ, cũng không nỡ phụ lòng mình đã khổ công học tập những ngày tháng qua.

Nếu ta cố ý thi rớt, thì chẳng phải ta sẽ phụ lòng ta, cũng phụ lòng hắn sao?

Ý chí của ta càng thêm vững vàng.

Ta yêu Bùi Minh Xuyên, nhưng càng yêu chính bản thân mình hơn.

Buổi thi đầu tiên là về sử luận, ta chỉ làm ở mức trung bình, còn Khổng tiểu thư thì thảm hơn. Những tài liệu cổ điển mà giám khảo nhắc đến với đầy những từ ngữ cổ như "chi, hồ, giả, dã," nàng không hiểu gì cả, trên bài thi cũng chỉ viết vài chữ chi hồ giả dã lộn xộn.

Buổi thi thứ hai là viết văn, giám khảo đọc lớn đề bài: "Tuân Tử nói: Tuế bất hàn, vô dĩ tri tùng bách; sự bất nan, vô dĩ tri quân tử. (Trời không lạnh thì làm sao biết được tùng bách, việc không khó thì làm sao biết được quân tử.) Các thí sinh hãy lấy câu này làm đề, viết bài luận bày tỏ ý kiến của mình."

Trời lạnh, tùng bách…

Trong đầu ta mơ hồ nhớ lại điều gì đó, cảm giác như một tia linh cảm hiếm có, nắm không kịp thì sẽ mất đi mãi mãi…

Là… Bùi Lệ!
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 8


"Trời lạnh mới biết được tùng bách. Khi tùng bách rụng lá, lá cũ chưa rụng hết mà lá mới đã đâm chồi – đó là sự ‘bền bỉ.’ Tùng bách kiên cường nhờ sự kiên trì, giữ vững tâm ban đầu."

Ta nhớ ra rồi.

Ta đặt bút viết: "Sự bền bỉ của tùng bách là ở chỗ không đổi, sự kiên cường của quân tử ở chỗ dẻo dai…"

Có lẽ vận mệnh thực sự là điều kỳ diệu, như thể có thần linh ngầm che chở.

Ta nghĩ, nếu bài thi của mình tốt thêm một chút, thì có lẽ ta sẽ được ở lại hoàng thành.



"Đến đây nào, chúc mừng nữ Trạng nguyên của chúng ta!"

"Uống một chén! Uống một chén!"

Vẫn là buổi tiệc nhỏ ồn ào náo nhiệt, vẫn là những giai nhân tài tử quen thuộc.

Cố Kinh Thước đạt hạng Giáp*, sẽ được điều đến Lục bộ làm đồng sự với Bùi Lệ. Hôn lễ của nàng và Tam Hoàng tử cũng đã định, sẽ diễn ra vào tháng sau.

Bùi Tứ tiểu thư trêu nàng: "Vừa nhậm chức đã xin nghỉ cưới, trong lòng hẳn là vui đến phát đ.i.ê.n rồi nhỉ?"

Cố Kinh Thước bị chuốc mấy chén, say khướt xua tay: "Biến, biến, đi chỗ khác chơi đi."

Ta đạt thứ hạng Ất*, Bùi Tứ tiểu thư hạng Bính*, còn Khổng tiểu thư đạt hạng Đinh*.

(*)Trong hệ thống thi cử cổ điển của Trung Quốc, thứ hạng thường được chia theo các cấp: Giáp (甲): Hạng cao nhất, đại diện cho những người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi. Ất (乙): Hạng dưới Giáp, tức là khá giỏi nhưng chưa đạt mức xuất sắc nhất. Bính (丙): Hạng trung bình, thấp hơn Giáp và Ất. Đinh (丁): Hạng thấp nhất, dành cho những người chỉ đạt mức vừa đủ hoặc dưới trung bình.

Khổng tiểu thư vừa uống vừa khóc nức nở: "Các tỷ muội, nửa tháng nữa ta phải đến huyện Dương nhậm chức rồi, các tỷ muội đừng nhớ ta nhé! Không ai được nhớ ta đâu… Ta… hu hu…"

Nàng vừa khóc vừa gục lên bàn.

"Được thôi, ta sẽ không nhớ." Bùi Tam công tử đáp lại.

Khổng tiểu thư bỗng giật mình ngồi bật dậy, giả bộ định đánh hắn: "Bùi Tam, đồ vô lương tâm—"

"Vì tháng sau ta cũng sẽ đến huyện Dương, đến lúc đó nàng nhớ mà nịnh bợ ta, phú hộ lớn nhất cả huyện đấy."

Tay của Khổng tiểu thư cứng đờ lại giữa không trung.

Mọi người phá lên cười, khiến nàng càng thêm xấu hổ, tức giận.

Tài tử giai nhân, chẳng phải là phải kết đôi với nhau sao.

Nửa tháng nữa, ta sẽ đến Cẩm Châu nhậm chức.

Nhưng tài tử của ta lại chẳng đến buổi tiệc nhỏ này.

"Hoài Chi!"

Ta quay lại.

"Minh Xuyên…"

Không, không đúng.

"Bùi Lệ."

Cũng không phải.

"Bùi Nhị lang." Ta khẽ cúi chào hắn.

"Sao vậy, nàng đỗ đạt rồi, là muốn vạch rõ giới hạn với ta sao?" Bùi Lệ bước đến, kéo ta vào lòng.

Ta không né tránh, mà tựa hẳn vào hắn, cảm giác tủi thân trào dâng: "Nhưng ta sắp phải đi rồi, huynh cũng không đến tiễn ta."

"Chẳng phải ta đang ở đây sao?"

"Vậy huynh chỉ đến để tiễn ta thôi sao?" Ta giả vờ hung dữ, trừng mắt nhìn hắn.

Bùi Lệ bật cười, lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một cuộn chỉ dụ, khẽ gõ lên đầu ta. Ta "á" một tiếng, vẫn không chịu thôi trừng hắn.

"Nàng biết ta làm ở Lục bộ, vậy nàng biết ta ở bộ nào không?"

"Lại bộ."

Bùi Lệ ra vẻ ngạc nhiên "Hóa ra là nàng biết,” hắn nói, "Vậy nên ta đã cầu xin một ân điển cho một vị giai nhân, nếu vị ấy muốn ở lại hoàng thành thì có thể vào cung dạy học. Còn nếu không muốn, thì vẫn có thể đến Cẩm Châu."

Giai nhân… là ta sao?

"Vị giai nhân đó… phải chăng là Cố Hoài Chi sao?" Ta dụi đầu vào lòng hắn.

"Đúng vậy. Giai nhân ấy yêu ta đến nỗi không thể kìm nén, giờ còn đang ngã vào lòng ta đây. Còn ta lại yêu giai nhân ấy đến mức xin được một chỉ dụ để kết tóc se duyên, trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão."

Ta nhìn thấy trên cuộn chỉ dụ ấy, những dòng chỉ vàng và dấu ấn đỏ thắm, là tên của ta và hắn.

"Minh Xuyên…" Ta nghẹn ngào không thành tiếng.

Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: "Sao giai nhân lại khóc rồi, chẳng lẽ là không thích tài tử này?"

"Thích, thích lắm." Ta ôm chặt lấy hắn, như thể có thể truyền tải cả tình yêu qua từng nhịp tim, "Huynh đừng động đậy, để ta gọi tên huynh một lúc."

"Minh Xuyên, Minh Xuyên."

Tiếng gọi mỗi lần một đậm sâu, từng tiếng từng tiếng khắc sâu trong tim.

Bùi Lệ nói rằng ta sẽ vào nội cung làm phu tử, dạy cho con cái hoàng tộc hoặc các hậu duệ quý tộc.

Học trò của ta đa phần là những đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, tâm tư còn non nớt, cần có người dẫn dắt khai tâm. Công việc này khá nhẹ nhàng, kiến thức dành cho trẻ nhỏ cũng không quá sâu, nên cũng không đến mức ta sẽ dạy sai.

Quan trọng hơn, mỗi ngày sau khi bãi triều, Bùi Lệ đều "ngẫu nhiên" ghé qua nội cung.

Mỗi lần hắn đến, chẳng nói gì, chỉ đứng ngoài cửa sổ nghe ta giảng bài.

Ngày nào cũng vậy, mỗi ngày đều đến, đến nỗi bọn học trò của ta giờ cứ thấy hắn là reo lên: "Cố phu tử ơi! Phu quân của phu tử lại đến thăm rồi!"

Bọn nhóc này còn bé xíu, thế mà chuyện gì cũng biết!

Hôm nay ta cho chúng tập viết chữ, còn bản thân thì đứng bên ngoài "mai phục" chờ hắn.

Bùi Lệ quả nhiên đến, dừng lại trước mặt ta: "Ai đây nhỉ? Giai nhân nhà ai thế này? Sao lại không ở trong phòng? A… hóa ra là giai nhân nhà ta."

Hắn… hắn đúng là lẻo mép, chẳng hề biết ngại ngùng chút nào.
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 9


"Viết chữ cho nghiêm chỉnh!" Ta quát đám trẻ đang tò mò ngó đầu ra xem, rồi kéo Bùi Lệ sang một bên, "Huynh đi theo ta."

Bùi Lệ ngoan ngoãn đi theo, còn không quên vẫy tay chào bọn trẻ con.

"Ngày mai huynh đừng đến nữa." Ta nói với hắn.

"Sao vậy?" Bùi Lệ nhướn mày, không yên phận ôm lấy ta.

"Huynh… huynh buông ra!" Ta cố giữ bình tĩnh, "Ta là người làm thầy, phải dạy học trò chăm chỉ, huynh cứ đến hàng ngày, khiến chúng chỉ để ý huynh, chẳng chuyên tâm mà học nữa."

"Vậy đâu phải lỗi của chúng, sao lại trách ta? Hơn nữa, bọn chúng đều gọi ta là phu quân của nàng, vậy nàng định khi nào thì…"

"Được rồi, được rồi, huynh đừng nói nữa."

Ta biết mình không thể cãi thắng hắn.

"Bùi Minh Xuyên."

"Hửm?"

Ta khẽ hôn lên khóe môi hắn.

"Không lâu nữa đâu, không lâu nữa, ta sẽ nhanh chóng gả cho huynh."

Có thể không gọi là lời tiên tri thành sự thật, mà chỉ có thể nói là trúng ý ngay từ đầu – ngày thành hôn của ta và Bùi Lệ đã đến rồi.

Cố Kinh Thước đích thân chọn cho ta bộ áo cưới, trước khi ta bước lên kiệu hoa, nàng còn lén dúi cho ta một gói điểm tâm, nàng dặn: "Hoài Chi, tỷ đừng chịu thiệt thòi, nếu Bùi Lệ dám đối xử tệ bạc, ta sẽ bảo A Thần đánh hắn."

Ta không nhịn được vừa cười vừa khóc.

Khổng tiểu thư – tên đầy đủ là Khổng Lăng Hòa – khi thành thân với Bùi Tam công tử ở huyện Dương, ta không đi được vì đường xa cách trở. Vậy mà khi đến hôn lễ của ta, nàng lại vượt ngàn dặm đường mang theo cả Bùi Tam đến dự. Chưa hết, nàng còn kéo theo một xe quà cưới.

Nàng bảo: "Hoài Chi, không sao đâu, đừng tiếc tiền, cô cứ sống tốt là được. Năm sau ta sẽ được điều về hoàng thành, đến lúc đó lại cùng nhau uống rượu!"

Chúng ta vái lạy trời đất, lạy phụ mẫu, rồi lạy nhau.

Trời đất chứng giám, phụ mẫu chứng giám, cả hai chúng ta cùng làm chứng cho mối lương duyên trọn vẹn này.

Ta được đưa vào động phòng, còn Bùi Lệ đang tiếp đãi khách khứa ở tiền sảnh. Bùi Tứ tiểu thư lẻn đến ngồi với ta: "Huynh ấy còn bận ở tiền sảnh, Hoài Chi, tỷ ăn chút này lót dạ đi."

Nàng lấy ra một hộp điểm tâm.

Ta thật sự không còn đói nữa, thế nên khi Bùi Lệ mở khăn trùm đầu lên, câu đầu tiên ta hỏi là: "...Chàng đang cầm điểm tâm sao?"

Bùi Lệ cười bất lực: "Xem ra ta đến muộn quá rồi, đã có người khác săn sóc cho giai nhân của ta rồi."

Không muộn đâu, hắn đến lúc nào cũng chẳng muộn.

Ta nâng chén rượu giao bôi: "Chàng say rồi chứ? Nếu chưa say, thì mau uống cạn chén này đi."

Bùi Lệ vòng tay, cười nhếch: "Say rồi thì cũng phải uống chứ."

Hắn chưa say, nhưng ta thì say rồi.

Ta khẽ hôn hắn, rượu từ khóe môi chảy xuống, hắn ngạc nhiên, rồi cuồng nhiệt đáp lại.

"Bộ áo này dày quá rồi, để ta giúp nàng cởi ra nhé."

...Tùy ý lang quân của ta vậy.

"...Minh Xuyên, Bùi Minh Xuyên…"

Tiểu nương đã dạy ta rất nhiều thứ, có vài điều Bùi Lệ bảo là sai, nhưng ta nghĩ chuyện này thì hắn sẽ không nói gì.

Đó chính là cuốn sổ tay quý giá mà tiểu nương đã lén trao cho ta xem trước ngày xuất giá.

Trước Tết, các tài tử giai nhân tụ họp lần cuối.

Khổng Lăng Hòa đã được điều về kinh thành sớm hơn dự kiến, trong bụng còn đang mang một đứa bé. Bùi Tứ tiểu thư đã đính hôn với Thái tử, Cố Kinh Thước cuối cùng cũng thành đôi với Tam hoàng tử, còn ta và Bùi Lệ cũng đã đi đến bến bờ hạnh phúc.

Điều khiến mọi người bất ngờ nhất là một Tứ tiểu thư sôi nổi lại định hôn ước với Thái tử – người trầm tính, nghiêm nghị. Nhưng nàng chẳng thay đổi gì, vẫn sôi nổi như thường: "Năm nay chúng ta không chơi "Phi hoa lệnh" nữa, uống đi! Uống cho ta! Dù có làm Thái tử phi thì cũng không ngăn được ta! Hic…"

Thái tử chỉ lẳng lặng nhìn nàng làm loạn, không hề ngăn cản.

Khổng Lăng Hòa có thai nên không thể uống rượu, Cố Kinh Thước thì chỉ cần một chén là gục, chỉ còn ta ở lại bồi nàng uống không ít.

Bùi Lệ nắm tay ta dưới bàn, nhẹ giọng bảo: "Uống ít thôi."

Ta lắc đầu: "Trước đây ta không dám uống là vì phải về nhà. Còn giờ…" Ta tựa vào người hắn, "Giờ đã có chàng rồi. Lát nữa nếu ta say, chàng đưa ta về là được."

Hắn mỉm cười, nói: "Được."

Khi ta đã say ngất ngưởng gục xuống bàn, có một người đỡ ta dậy, ôm vào lòng.

Ta an tâm tựa vào hắn.

Ta biết, người này là Bùi Minh Xuyên.

Có được Bùi Minh Xuyên, đời này chẳng uổng phí.
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 10: Ngoại truyện: Năm mới (1)


Ngoại truyện: Năm mới (1)

Lại thêm một năm mới đến.

Ta càng thêm lười biếng, cuộn mình trong chăn, trời bên ngoài vẫn còn lạnh. Dù sao cũng là ngày nghỉ, cứ nằm thế này nghỉ ngơi thôi.

"Phu nhân," Bùi Lệ đã dậy từ sớm, ngồi bên bàn đọc sách, thỉnh thoảng kéo ta dậy, "ngoài kia cảnh đẹp lắm, phu nhân không dậy ngắm một chút sao?"

"Chàng đừng quấy rầy ta." Ta trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, ra vẻ nhất quyết không động đậy.

Bùi Lệ nhìn ta một lúc, rồi im lặng để ta yên.

Khi ta dậy, hắn đã ngồi cạnh giường chẳng biết bao lâu rồi.

Ra khỏi cửa viện, hắn khoác cho ta một chiếc áo choàng, nói rằng bên ngoài còn lạnh.

Ta đá chân vào lớp tuyết mỏng dưới chân, để lại những dấu chân lộn xộn trên nền đất.

"Chỉ là những cảnh sắc thường ngày thôi," đường đi phủ một lớp tuyết mỏng, tuyết chưa tan mà xuân đã về, "có gì hay mà ngắm chứ."

"Phu nhân sai rồi, cảnh đông hôm qua thấy là cảnh hôm qua, cảnh xuân hôm nay thấy là cảnh hôm nay, sao giống nhau được?"

Ta ngẩng lên nhìn trời, nhìn đất, rồi nhìn hắn.

"Trước khi nghỉ Tết, ta giảng thơ cho lũ học trò, giảng đủ thứ, nào là ‘Nhà nhà đón nắng mai, thay đào thắm, đổi câu chúc mới’; rồi nào là ‘Quét sạch nhà tranh, gạt bụi trần, đốt nén hương thơm bái trời cao. Vạn vật chào xuân, tiễn năm cũ, đêm nay khép lại một năm dài.’ Rồi chúng hỏi ta, hồi bé ta đón năm mới như thế nào."

Bùi Lệ nghiêng đầu: "Thế nàng trả lời ra sao?"

"Ta nói năm mới cũng chỉ có vậy thôi, mặc đồ mới, nhận quà, nghe không ít lời chúc mà cũng chẳng thấy có gì thú vị. Trải qua vài lần rồi cũng chán. Nhưng mà có một năm…"

Năm ấy, ta mười một tuổi, Cố Kinh Thước cũng mười một.

Tiểu nương cắt cho ta một chiếc áo mới, tay nghề thêu thùa của bà quả thực tinh xảo, những bông hoa đủ màu sắc nở rộ trên áo, khiến ta trông rực rỡ, dễ thương vô cùng.

Cố Kinh Thước cũng rất thích, nhờ ta xin tiểu nương may cho nàng một chiếc tương tự, nhưng tiểu nương lại đáp: "Ôi chao, tiểu thư nhà ta quý giá lắm, muốn gì thì đi tìm đại phu nhân, đại phu nhân nhiều tiền, muốn gì thì bảo bà ấy mua cho thôi."

Ta không nhận ra giọng điệu tiểu nương đầy ẩn ý, chỉ thấy vẻ mặt thất vọng của Cố Kinh Thước.

Buổi tối hôm đó, tiệc tất niên của gia đình không có tiểu nương, bà không đủ tư cách ngồi chung bàn, nên chúng ta quây quần náo nhiệt, còn bà chỉ ở trong phòng riêng của mình.

Đêm ấy, ta nằm trằn trọc không ngủ được, liền ngồi dậy, khoác áo, mang theo chiếc áo mới.

Ta đi đến phòng của Cố Kinh Thước.

Thấy ta đứng ở cửa, nàng giật mình hỏi, giọng run run: "Là tỷ tỷ hay là…"

"Ta là Hoài Chi."

Chốc lát sau, ta ngồi khoanh chân trên giường của nàng, đặt chiếc áo mới vào tay nàng: "Muội mau mặc đi, chỉ được mặc một đêm thôi, nếu không tiểu nương sẽ giận đấy."

Cố Kinh Thước ngơ ngác nhận lấy: "Nhưng nào có ai mặc áo váy mới để ngủ đâu."

"Nhưng ban ngày mặc mà bị tiểu nương biết thì bà sẽ giận đấy."

"Nhưng mà…"

Hai đứa trẻ tóc còn để chỏm, trong đêm giao thừa, cứ thế tranh cãi mãi chỉ vì một bộ áo.

Cuối cùng, Cố Kinh Thước cũng nhường ta, mặc chiếc áo mới và chìm vào giấc ngủ.

Còn ta thì không ngủ được.

Người ngoài vẫn đồn rằng quan hệ giữa ta và Cố Kinh Thước xấu đến nhường nào, nhưng sự thật không phải vậy. Dù trong hậu viện có bao nhiêu mưu mô thủ đoạn, thì chỉ có ta nhìn thấy, còn Cố Kinh Thước thì không hề thấy.

Nàng hoặc là ở viện của mẫu thân nàng, hoặc là ở viện của tổ mẫu, những muội muội thứ xuất với nhiều toan tính đều không thể gặp mặt nàng, làm gì có cơ hội hãm hại nàng.

Hơn nữa, nếu có hại nàng thì cũng được gì đâu? Làm mất danh tiếng của nàng, thì các tiểu thư toàn tộc đều bị liên lụy; hại chec nàng, thì phải ngồi tù, mà nếu có may mắn thoát được thì con thứ cũng không thành được chính thất.

Ta thật không hiểu được lợi ích của việc đó là gì.

Tiểu nương không ưa nàng, chỉ vì nàng không phải là con ruột của bà, nhưng cũng không đến nỗi muốn hại nàng.

Theo ta, lấy lòng nàng mới là lựa chọn đúng đắn, vì chỉ cần vài lời của nàng trước mặt mẫu thân, hôn sự của ta có khi sẽ tốt đẹp hơn vài phần.

Khi trời tảng sáng, ta khẽ lay Cố Kinh Thước tỉnh dậy: "Muội mau trả lại áo cho ta, ta phải về ngay."
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 11: Ngoại truyện: Năm mới (2)


Ngoại truyện: Năm mới (2)

Cố Kinh Thước ngái ngủ, mơ màng cởi áo.

"Đúng rồi, cái này cho muội." Ta nhận lại áo mới, rồi đưa cho nàng một chiếc khăn tay.

"Cái gì vậy?" Nàng tò mò nhận lấy.

"Là khăn tay ta tự thêu đấy, tuy không đẹp bằng tiểu nương thêu, nhưng cũng là loại thêu đẹp nhất rồi."

Ta nói với vẻ không chút ngại ngần.

Chính tay ta thêu, chẳng phải là thêu đẹp nhất sao?

Nếu nói lý do khiến ta và Cố Kinh Thước thân thiết hơn, thì có lẽ bắt đầu từ chiếc khăn tay này.

Từ đó, một hạt mầm thiện ý bé nhỏ bắt đầu nảy nở.

Ta định thần lại từ dòng ký ức.

"Giờ nghĩ lại, ta thật hối hận."

"Hối hận gì cơ?" Bùi Lệ ngạc nhiên hỏi.

"Hối hận vì đã đi quyến rũ chàng."

Bùi Lệ ho nhẹ một tiếng.

"Ta nói thật đấy, khi đó ta không nên nghe lời tiểu nương, lúc ấy chàng vừa mới từ hôn với Kinh Thước, vậy mà ta đã chủ động đi tìm chàng, như thể đang tranh đoạt nam nhân với nàng ấy, thật chẳng hay chút nào. Dù rằng Kinh Thước cũng giấu ta để hẹn hò với Tam Hoàng tử…"

Bùi Lệ lại ho một tiếng.

"Thực ra nàng cũng không cần phải hối hận đâu."

Ta:?

"Việc từ hôn là do muội muội nàng và Tam Hoàng tử bàn bạc rồi đến tìm ta, nhưng lúc đó ta cũng có suy tính riêng."

Bùi Lệ không nói thêm, chỉ nhìn ta chăm chú.

Lòng ta khẽ xao động.

"Chàng nói là… lúc đó chàng đã để ý đến ta rồi sao?"

Bùi Lệ gật đầu.

Tốt quá.

Tốt vô cùng.

Hóa ra mọi người đều có dự tính sẵn, chỉ có mình ta là ngốc nghếch, ai nói gì cũng tin.

"Rốt cuộc chàng thích ta ở điểm gì?"

Sau đó, Bùi Lệ kể một câu chuyện vô cùng quen thuộc, có lẽ ai cũng từng nghe. Đại khái là: thoáng gặp một lần, lòng chớm nở tình ý, ôm ấp hương thơm ngọc ngà, khiến tài tử mê mẩn, lòng dạ rối bời. Nhưng giai nhân lại chẳng hề có tình ý, chỉ muốn vươn lên một cành cao. Tài tử bèn dạy nàng biết yêu thương bản thân, dạy rằng học vấn là hữu ích, rằng quân tử vững chí như tùng bách.

Hóa ra câu chuyện giữa ta và hắn lại là như thế. Chắc chỉ cần chọn một cuốn tiểu thuyết bất kỳ cũng có thể viết lại cả đời của ta và hắn.

"Bùi Minh Xuyên." Ta chăm chú nhìn hắn, "Dù đã nói vô số lần, nhưng ta vẫn muốn nói, cảm ơn chàng. Giờ ta chẳng còn thấy hối hận, nếu không đến tìm chàng thì cũng sẽ đến tìm người khác, rồi chỉ có thể tiêu hao cả đời trong chốn hậu viện, làm gì có được cuộc sống hôm nay."

Có lẽ số mệnh vốn đã an bài, chỉ cần thiếu một chút, ta và hắn cũng chẳng thể có ngày hôm nay.

Ta nắm tay Bùi Lệ, hai người cùng bước chậm rãi trong sân, một lát sau, ta ngáp một cái.

"Ta buồn ngủ quá."

"Gần đây nàng có vẻ ngủ nhiều hơn, rõ ràng vừa mới dậy sao lại buồn ngủ nữa rồi." Bùi Lệ nhìn ta một cái, tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ta cũng không biết…" Ta tựa vào lòng hắn làm nũng, cuối cùng hắn đành bế ta về phòng, đặt lên giường, để mặc ta ngủ.

Đến khi mặt trời ngả về tây, ta mới dần tỉnh dậy.

Bùi Lệ vẫn ngồi bên cạnh giường.

"Minh Xuyên… ta muốn uống nước."

Bùi Lệ rót cho ta một chén nước, sau khi uống, cổ họng ta dễ chịu hơn, rồi lại chui vào chăn: "Chàng giúp ta mời đại phu đi."

Lúc nào cũng buồn ngủ thế này không phải là dấu hiệu tốt, ta lo không chừng có bệnh gì tiềm ẩn.

"Không cần đâu," Bùi Lệ lắc đầu, "đại phu đã đến rồi, là tin vui."

Tin vui, mà sao mắt chàng ấy lại đỏ như vậy?

"Ta… có rồi sao? Vậy mà sao chàng lại làm bộ buồn bã thế kia."

"Ta không nỡ để nàng chịu khổ, sinh con như vượt qua cửa tử, ta thà rằng chúng ta không có con, cứ sống cùng nhau như vậy suốt đời. Hoài Chi… ta thật sự rất sợ."

"Sợ gì chứ, ta cam lòng mà." Ta ôm lấy hắn, "Ta cũng mong chúng ta có một đứa con, hơn nữa ta còn rất khỏe mạnh."

Hiếm thấy hắn để lộ vẻ yếu đuối của mình.

Hắn sợ mất ta.

Ta cũng sợ chẳng vượt qua được lần này, nhưng có lẽ bản tính ta vốn lạc quan, ta nghĩ nhiều hơn rằng, đứa trẻ này đã đến rồi, thì chẳng thể nào để nó quay về được nữa.

Ngày sinh nở, ta ở trong phòng la hét, còn Bùi Lệ đứng bên ngoài khóc lóc, không biết người sinh con là ta hay là hắn nữa.

Này, chàng đừng khóc nữa, ta không muốn sau này vừa dỗ con lại phải dỗ cả chàng đâu.
 
Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!
Chương 12: Ngoại truyện: Bảo bối thiên tài và mẫu thân mỹ nhân ngây ngô của con bé


Phiên ngoại 2: Bảo bối thiên tài và mẫu thân mỹ nhân ngây ngô của con bé.

Bùi Khanh đã bảy tuổi, càng lớn càng giống Bùi Lệ, thông minh đến mức khó tin.

"Mẫu thân, người xem cái này." Một hôm, con bé cầm một cuốn sách đưa cho ta xem, hỏi những nội dung trong sách nghĩa là gì.

Nói ra thật xấu hổ, ta chẳng hiểu gì cả.

Sau hai năm dạy văn chương trong nội cung, ta bị điều đi dạy sử luận cho các lớp cao hơn. Ban đầu ta không muốn nhận nhiệm vụ này, vì chính bản thân ta hồi còn đi học cũng chẳng hiểu gì về sử luận, nói chi là dạy người khác.

Nhưng tổ phụ của Khổng Lăng Hòa — một vị học giả kỳ cựu từng dạy sử luận trong nội cung — lại hết lòng tin tưởng, dỗ dành một hồi, thế là ta gật đầu đồng ý.

Giờ đây, ta đang ngồi chấm bài tốt nghiệp của học trò.

Ta phát hiện ra một điều, có những thứ mà lúc đi học mình không nắm vững, nhưng khi làm thầy thì lại dần dần tự nhiên biết cách dạy người khác.

"Đây là bài tập của phu tử giao sao?" Ta thắc mắc, bây giờ trẻ bảy tuổi đã phải học đến những cuốn sách sử phức tạp như vậy rồi sao?

"Không phải đâu," Bùi Khanh lắc đầu, "con lén lấy từ thư phòng của phụ thân đấy."

Ta:?

Tổ tông của ta ơi, con đã làm cái trò gì thế này!

Ta nhìn kỹ lại những chữ viết trong cuốn sách, nét chữ uyển chuyển, phóng khoáng, nhưng vô cùng chỉn chu — trước mắt ta lập tức tối sầm.

"Tốt nhất là con nhanh chóng đem sách trả về chỗ cũ, trước khi phụ thân con về nhà. Mau lên!"

Đây là cuốn sử thư do một đại danh gia triều trước chép lại, được Bùi Lệ nâng niu giữ gìn trong thư phòng như báu vật, vậy mà con nhóc này thật biết chọn sách để lấy!

Bùi Khanh vừa định chạy về, nhưng nghe thấy tiếng gọi "Khanh Khanh" vang lên, nó quay ngược lại và chạy về hướng khác, còn hô to: "Kinh Thước di di!"

Ta chỉ biết trơ mắt nhìn cuốn sử thư bay khỏi tay nó.

“…”

Lúc ấy, Cố Kinh Thước vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này. Nàng ôm lấy Bùi Khanh hôn hết lần này đến lần khác, rồi mới chậm rãi bước lại gần: "Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"

"Không sao." Ta đau lòng phủi bụi cho cuốn sách.

Cố Kinh Thước ở Lại bộ hai năm thì mang thai, nhưng không may đứa trẻ không giữ được. Đúng lúc ấy Thái tử gặp phải một vụ ám sát, Tam Hoàng tử cũng bị cuốn vào, để tự chứng minh lòng trong sạch, hắn xin rời kinh thành, nhân tiện đưa Cố Kinh Thước đi du ngoạn giải sầu.

Sau đó, hai người dắt nhau đi du sơn ngoạn thủy, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Nửa năm một lần, Cố Kinh Thước gửi thư về, kể về phong cảnh dọc đường và phong tục địa phương.

Từ khi ta sinh Khanh Khanh, nàng về thăm thường xuyên hơn.

Thấy nàng và Khanh Khanh thân thiết như vậy, ta lại không kiềm được mà mở lời: "Kinh Thước, muội chưa từng nghĩ đến chuyện…"

"Nghĩ đến chuyện gì? Làm mẹ sao?" Cố Kinh Thước ngẩng lên.

"Thôi bỏ đi," nàng cười cười, "tỷ à, muội đã nghĩ thông rồi. Con cháu tự có phúc của con cháu, không có cũng không sao, không con không cái muội lại càng rảnh rang. Như bây giờ thì thật tốt, có một đứa nhỏ để trêu đùa mà không cần phải chăm sóc, không phải sao?"

Bùi Khanh không hiểu hai chúng ta đang nói gì, nhưng có vẻ con bé rất quý Cố Kinh Thước, cười rúc rích mãi không thôi.

Ta cũng mỉm cười: "Phải, vậy cũng tốt."

Đến giờ cơm chiều, Bùi Lệ về nhà, Bùi Khanh lại chạy ùa ra: "Phụ thân!"

"Con gái ngoan." Bùi Lệ xoa đầu nó.

Cái tên "Khanh Khanh" là do ta đặt, lúc nghĩ ra thì không cảm thấy gì, nhưng gọi thành tiếng lại có vẻ thân mật quá, thế nên đành bỏ bớt một chữ, nhưng nhũ danh vẫn là từ lặp.

Dù vậy, hình như khi chạy ra ngoài lúc nãy, con bé lại làm cuốn sử thư kia rơi xuống đất rồi.

Ta lặng lẽ cúi đầu, mặc niệm cho cuốn sách một giây.

Rõ ràng Bùi Lệ cũng thấy, hắn nhặt sách lên, phủi bụi: "Con cứ nghịch ngợm như thế, chẳng lúc nào chịu yên cả. Ấy, khoan đã, cuốn sách này…"

Mặt Bùi Lệ sầm lại, Bùi Khanh rõ ràng cũng nhận ra điều đó, liền cẩn thận gọi: "Phụ thân?"

Bùi Lệ không phản ứng, ta vội nháy mắt ra hiệu cho con bé, rồi tiến lại gần hắn: "Minh Xuyên?"

May mà con bé lanh trí, thấy tình hình không ổn bèn chuồn ngay.

Bùi Lệ đành bất lực ngồi xuống ghế đá: "Nàng cứ chiều chuộng nó quá."

Không còn cách nào khác, đó là con ruột của chúng ta và chàng cũng đâu phải do ta sinh ra.

Sáng hôm sau, lúc Bùi Lệ không có ở nhà, ta gọi Bùi Khanh đến: "Lần sau muốn xem sách gì thì nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ mua cho con, đừng có lục lọi bậy bạ trong thư phòng của phụ thân con."

Bùi Khanh lập tức ôm chặt lấy ta: "Mẫu thân ơi, người tốt với con quá!"

Hừm.

Chủ yếu là dỗ phụ thân con khó hơn dỗ con nhiều lắm!

Hết.
 
Back
Top Bottom