Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Tình Dụ Dỗ

Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 10: P2 - 1



PHẦN 2

Tôi là Hồ Lệ Tinh!

Sau khi chồng hy sinh, tôi trở thành góa phụ.

Trước kia, khi anh ấy còn sống, tôi không cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy.

Chỉ khi anh ấy ra đi, tôi mới nhận ra rằng sống thật sự rất khó, làm việc nhà thật mệt mỏi.

Cho đến khi tôi gặp được Lương Khoan!

****

Chồng tôi là một doanh trưởng, anh ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ, được truy tặng danh hiệu Anh hùng Hạng Nhất.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chính ủy hỏi tôi: "Đồng chí Hồ Lệ Tinh, xét đến hoàn cảnh đặc biệt của cô, chúng tôi đã bàn bạc và có hai lựa chọn. Nếu cô ở lại đây, chúng tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc thống kê trong bộ phận hậu cần.

Còn nếu cô muốn đưa con về quê, chúng tôi sẽ viết thư giới thiệu để cô làm việc trong nhà máy dệt."

Mặc dù đây là khu đại viện quân đội, nhưng điều kiện sống vẫn còn khá khắc khổ.

Nhà cửa tuy là gạch xanh, mái ngói, nhưng bếp lại là bếp củi.

Củi thì được phân phối, nhưng đều là các khúc gỗ tròn, muốn dùng phải tự chẻ.

Nước sinh hoạt cũng phải tự gánh từ giếng về.

Khi chồng tôi còn sống, anh ấy chưa bao giờ để tôi phải làm những công việc này.

Thậm chí, nếu anh ấy có nhiệm vụ phải ra ngoài, anh ấy cũng nhờ đồng đội đến giúp tôi trước.

So với điều kiện ở đây, thành phố tốt hơn nhiều. Ít nhất, ở đó không cần phải chẻ củi hay gánh nước.

Nhưng giờ chồng tôi không còn nữa, một người phụ nữ như tôi, chưa từng làm qua những việc nặng nhọc, lại quyết định ở lại đại viện.

Không phải tôi không muốn về thành phố, mà vì nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của tôi.

*

Khi tôi bảy tuổi, mẹ tôi qua đời, và cha tôi nhanh chóng tái hôn.

Người phụ nữ đó khi về làm mẹ kế đã mang theo một cô con gái.

Cha tôi bảo tôi gọi bà ta là mẹ và gọi cô bé kia là chị.

Tất nhiên tôi không đồng ý.

Cha tôi mắng tôi là đứa trẻ không biết điều.

Người phụ nữ kia thì nhẹ nhàng nói: "Lão Hồ, trẻ con còn nhỏ, từ từ sẽ quen thôi."

Cô bé kia cũng nói: "Em gái chưa quen với con, dần dần sẽ tốt hơn mà."

Cha tôi cảm động nói: "Hai mẹ con em thật thiệt thòi."

Nhìn cảnh ba người họ vui vẻ bên nhau, tôi thấy tủi thân vô cùng.

Rõ ràng họ đã chiếm mất gia đình của tôi, sao họ lại là người thiệt thòi?

Người đáng thương phải là tôi chứ!

*

Tôi không biết người phụ nữ đó nghĩ gì, nhưng bà ta đối xử với tôi còn tốt hơn cả con gái ruột của mình.

Cô bé kia cũng luôn líu ríu nói chuyện với tôi không ngừng.

Qua một năm, tôi nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của hai người họ trong nhà.

Tôi không còn tỏ thái độ khó chịu nữa, bầu không khí trong gia đình cũng trở nên ấm áp hơn.

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ mãi như vậy.

Nhưng tất cả thay đổi từ khi nào?

Có lẽ là từ lúc tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa cha và người phụ nữ đó.

*

Hôm đó, chị gái lấy đi con búp bê thủ công duy nhất mà mẹ ruột để lại cho tôi.

Tôi giật lại và đẩy chị ấy, khiến đầu chị va vào góc bàn, chảy rất nhiều máu.

Cha tôi đã giận dữ quát mắng tôi:

"Mẹ và chị con đối xử với con tốt như vậy, sao con có thể ra tay như thế?"

Tôi lo lắng, hối hận, nhưng khi bị cha quát, tôi lại sinh ra phản ứng ngược.

"Họ không phải mẹ con, cũng không phải chị con!"

Cha tôi tức giận tát tôi một cái:

"Con đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"

Đó là lần đầu tiên tôi bị cha đánh, tất cả vì mẹ con họ.

Lúc đó, tôi hận cha vô cùng.

Tôi hét lên: "Ông không phải cha tôi! Tôi ghét ông!"

Rồi đóng sầm cửa chạy ra ngoài.

*

Một cô bé chưa đến mười tuổi như tôi, lang thang bên ngoài cả ngày, không có nơi nào để đi, cuối cùng cũng phải quay về nhà.

Khi đứng ngoài cửa, do dự không biết có nên vào hay không, tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và người phụ nữ kia.

"Miên Miên, bao năm qua mẹ con em chịu thiệt thòi rồi. Nếu không phải gia đình ép tôi cưới cô ta, chúng ta đã không phải lỡ dở nhiều năm như vậy."

"Không sao, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi. Tiểu Nhiễm cũng đổi họ theo anh. Cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ, có gì mà thiệt thòi chứ? Dù Tiểu Nhiễm chưa biết anh là cha ruột của nó, nhưng nó đã lén nói với em rằng nó thích anh."

"Tiểu Nhiễm thật ngoan ngoãn, giá mà Tiểu Tinh cũng ngoan như Tiểu Nhiễm thì tốt biết bao."

"Tiểu Nhiễm lần này chịu khổ quá, vừa nãy còn nói với em là đau. Lão Hồ, trời cũng tối rồi, Tiểu Tinh vẫn chưa về, hay anh đi tìm xem sao, đừng để xảy ra chuyện gì."

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không về thì thôi, anh đâu chỉ có một đứa con gái. Nếu nó không về, tốt nhất cả đời cũng đừng quay lại."
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 11: P2 - 2



Tôi không ngờ, người cha mà tôi tôn kính lại có thể sinh ra một đứa con còn lớn hơn cả tôi với người phụ nữ đó.

Khi ấy, tôi đau lòng tột độ.

Sau khi mẹ mất, tôi cứ ngỡ rằng giữa tôi và cha, chúng tôi là những người thân duy nhất của nhau.

Nhưng tôi đã sai. Với tôi, cha là người thân duy nhất, nhưng với cha, tôi không phải vậy.

*

Hôm đó, tôi không gõ cửa, chỉ ngồi co ro trước cửa cả đêm.

Lạnh cóng cả người, tôi phát sốt mấy ngày liền.

Sau khi khỏi bệnh, tôi nhận ra cha dành nhiều sự quan tâm hơn cho đứa con gái khác của ông ấy.

Tôi làm loạn, khóc lóc, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh nhạt của cha và cái bụng đói cồn cào.

Sau đó, tôi không làm loạn nữa, nhưng tôi học cách giành giật.

Nhất là giành những thứ thuộc về đứa con gái kia – bất kể là đồ đạc hay cả đàn ông.

Cũng vì điều này, tôi và họ hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

*

Khi kết hôn với chồng, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.

Không nỡ để tôi làm bất cứ việc gì.

Anh ấy nói: "Anh là một gã thô kệch, cưới được một người vợ dịu dàng như em, tất nhiên không thể để em vất vả. Việc nhà cứ để anh lo, em chỉ cần hưởng thụ là được."

Tôi cầm chổi định quét dọn, anh ấy vội ngăn lại: "Anh đã nói rồi, mấy việc này để anh làm."

Tôi muốn nấu cơm, anh ấy cũng ngăn: "Tay em mềm mại như vậy, không hợp để nấu nướng. Chuyện này cứ để anh."

Bất cứ việc gì tôi định làm, anh ấy đều cản, luôn miệng nói: "Mấy việc này, cứ để anh làm."

Điều này khiến tôi có cảm giác như được đặt trong lòng bàn tay, được cưng chiều hết mực.

Tôi nghĩ: *Những thứ giành được đúng là tuyệt vời.*

*

Nhưng đáng tiếc, hạnh phúc ấy chẳng kéo dài lâu. Sau vài năm, anh ấy hy sinh.

Đơn vị cấp cho tôi một khoản tiền và sắp xếp công việc cho tôi.

Khi anh ấy còn sống, tôi không cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy.

Chỉ khi anh ấy ra đi, tôi mới nhận ra rằng cuộc sống thật khắc nghiệt, làm việc thật vất vả.

Tôi không gánh nổi nước, phải nhờ cậy các đồng chí nam trong đại viện giúp đỡ.

Tôi không chẻ nổi củi, cũng phải nhờ họ làm hộ.

Một lần, hai lần… không biết bao nhiêu lần…

*

"Anh Trương, bể nước nhà tôi hết nước rồi, anh có thể..."

Còn chưa nói hết câu, tôi đã nghe thấy:

"Anh Trương, bể nước nhà mình cạn rồi, anh còn lề mề cái gì nữa!"

Anh Trương gãi đầu ngượng ngùng: "Để tôi làm xong việc này đã!"

Tôi không dám làm phiền anh ấy thêm.

"Anh Trương bận rộn thì thôi, để tôi nhờ người khác."

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tôi đến nhà một người trước đây rất thân thiết với chồng tôi.

"Anh Lý có nhà không?"

Kết quả là chị Lý ra mở cửa. Còn chưa kịp mở lời, chị ấy đã cười nói:

"Đồng chí Hồ đến à, anh Lý nhà tôi lát nữa còn phải chẻ củi. Cô tìm anh ấy có việc gì không?"

Nhìn đống củi đã được chẻ gọn gàng trong sân nhà họ, tôi đành thức thời không nói thêm.

*

Lúc đó, tôi thấy rất khó hiểu.

Trước đây họ đều rất sẵn lòng giúp đỡ tôi, sao giờ lại không muốn nữa?

Sau này, tình cờ nghe được các bà thím trong đại viện bàn tán về mình, tôi mới hiểu.

"Cô không biết à? Anh Trương nhìn Hồ Lệ Tinh bằng ánh mắt mê mẩn, làm bà vợ anh ấy tức điên lên."

"Chị Trương đã bảo rồi, nếu anh ấy còn dám giúp Hồ Lệ Tinh, chị sẽ đi mách chính ủy, làm cho anh ấy mất cả chén cơm!"

"Tôi thấy lão Lý cũng không kém gì, chỉ cần Hồ Lệ Tinh đứng trước cửa gọi một tiếng 'Anh Lý', là ông ta đã hớt hải chạy đi làm việc giúp cô ta rồi."

"May mà vợ ông ấy phát hiện ra, nếu không chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chúng ta phải trông chừng chồng mình thật kỹ, đừng để mấy kẻ chẳng ra gì cướp mất."

*

Tôi không ngờ, chồng tôi vừa mất chưa bao lâu mà họ đã dám vu oan tôi như vậy.

Tôi cãi nhau một trận lớn với họ, nói thẳng: "Nhìn cái bộ dạng thô kệch của chồng mấy người, bà đây chẳng thèm."

Kể từ đó, đàn ông trong đại viện không ai muốn giúp đỡ tôi nữa.

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể tự mình làm mọi thứ.

Không gánh nổi nước, tôi phải chia thành từng nửa xô để bê.

Không chẻ được củi, tôi đành nhặt từng khúc nhỏ để dùng.

Cuộc sống rất cực nhọc, nhưng tôi không cần cầu xin ai, cũng chẳng phải nhìn sắc mặt của họ nữa.

*

Tôi dần quen với cuộc sống như vậy.

Trong khoảng thời gian đó, vợ chính ủy nhiệt tình mai mối cho tôi, toàn là người trong quân đội.

Nhưng tôi chẳng ưng ai cả!

Không hiểu từ khi nào, tôi lại trở nên kén chọn đến vậy!

Bất cứ người đàn ông nào, tôi cũng đem so sánh với người chồng quá cố của mình.

So đi so lại, chẳng ai sánh được với anh ấy.

*

Mấy ngày trước, vợ chính ủy lại giới thiệu cho tôi một người.

Là doanh trưởng – Vương Thắng Lợi.

Dù trông hơi dữ tợn, nhưng anh ấy lại khá đáng tin.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 12: P2 - 3



Trong số những người được giới thiệu, anh ấy là người có chức vị cao nhất.

Điều duy nhất phiền phức là anh ấy nhận nuôi một đứa con trai.

Vì tương lai tốt đẹp hơn cho con mình, tôi quyết định thử xem sao.

Nhưng tôi không bao giờ để con trai mình phải chịu đựng những điều tôi từng trải qua.

*

Sau mấy ngày gặp gỡ, người đàn ông này chẳng đưa ra câu trả lời nào. Tôi đến nhà anh ấy cũng không thấy ai, nên đành đứng chờ ở cổng doanh trại.

"Doanh trưởng Vương, dạo này sao anh cứ tránh tôi mãi vậy?"

Thực ra, Vương Thắng Lợi cũng cảm thấy phiền lòng. Lần trước bị lãnh đạo kéo đi xem mắt, không ngờ lại là Hồ Lệ Tinh.

Anh ấy còn chưa đồng ý qua lại, vậy mà cô ta đã đưa ra yêu cầu phải gửi con trai nuôi của mình đi nơi khác.

Vốn dĩ đã không ưa, nên anh ấy cũng chẳng muốn gặp lại cô ta.

Hôm nay bị chặn đường, anh quyết định nói rõ mọi chuyện.

"Tôi không tránh, chỉ là gần đây công việc bận rộn. Đúng lúc gặp cô, tôi cũng nhận được lời nhắn từ bà mai."

"Thực ra, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi vốn không ưng cô, yêu cầu đó của cô cũng chẳng cần thiết."

*

Tôi không ngờ, tôi không chê anh ta, mà anh ta lại nói không ưng tôi.

Nếu không vì con trai tôi, nếu không phải vì anh ta là doanh trưởng, tôi làm sao lại đồng ý qua lại với anh ta.

Đúng là *heo không biết ăn cám ngon*!

*

Hôm đó, tôi đang xách nước về thì gặp Lương Khoan.

Thấy tôi chật vật với nửa xô nước, anh ta không nói lời nào, liền bước tới giúp.

Tôi từ chối, nhưng chẳng ích gì.

Lương Khoan từng là cấp dưới của chồng tôi. Sau khi chồng tôi hy sinh, anh ta thay thế vị trí đó, trở thành doanh trưởng.

Anh ta có hàng lông mày rậm, đôi mắt sâu, vai rộng eo thon, trông còn đẹp trai hơn chồng tôi nhiều.

Nghe nói gần đây vợ anh ta sắp đến sống cùng, nên anh ta đã xin được căn hộ ở khu gia đình.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hôm nay là ngày anh ta mới chuyển đến.

*

Nhìn cảnh Hồ Lệ Tinh vất vả xách nửa xô nước, lòng Lương Khoan không thoải mái chút nào.

Anh ta tự trách mình sao không để ý nhiều hơn đến vợ góa của lão Trịnh.

Trước đây, anh ta cũng từng giúp Hồ Lệ Tinh, nhưng đó là do lão Trịnh nhờ cậy.

Khi lão Trịnh còn sống, anh ấy rất yêu chiều vợ, không để cô ấy phải làm bất cứ việc gì.

Đồng đội thường chọc lão Trịnh sợ vợ.

Anh ấy cười nói: "Sợ vợ gì chứ? Vợ tôi là người thành phố, có học thức, chịu lấy một gã quê mùa như tôi, chẳng phải tôi lời to rồi sao. Không đối tốt với người ta thì còn gì là người nữa."

*

Giờ đây, lão Trịnh không còn, Lương Khoan cảm thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm với người vợ góa mà lão Trịnh từng cưng chiều.

"Đồng chí Hồ, để tôi giúp. Cô vất vả như vậy, sao không đến đội tìm tôi? Tôi với lão Trịnh là anh em sống c.h.ế.t có nhau mà."

"Lỗi tại tôi quan tâm không đủ. Một mình cô nuôi con không dễ dàng gì. Giờ tôi sống ở khu gia đình rồi, từ nay mấy việc này để tôi lo."

Lương Khoan tự nhủ, dù lão Trịnh đã hy sinh, nhưng anh ta sẽ chăm sóc tốt cho vợ của đồng đội mình, cho đến khi cô tái hôn, như vậy mới không phụ tình anh em và tình đồng đội.

Gần đây phải chịu nhiều ánh mắt lạnh lùng, nay đột nhiên có người đối xử nhiệt tình với mình, tôi cảm thấy hơi lạ lẫm.

“Vợ anh sắp đến đây rồi. Nếu cô ấy thấy anh giúp tôi thế này, liệu có không vui không?”

“Không đâu. Nếu cô ấy không vui, tôi sẽ thuyết phục cô ấy. Giúp đỡ góa phụ của đồng đội là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi. Hơn nữa, giúp người là một việc cao cả.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có người sẵn lòng giúp tôi những việc nặng nhọc, tôi thực sự rất mừng.

“Vậy cảm ơn anh nhé.”

*

Hôm sau, vào ngày nghỉ của đơn vị, Lương Khoan đến nhà tôi từ sáng sớm, giúp tôi chẻ rất nhiều củi và đổ đầy bể nước.

“Tôi sẽ đến thị trấn mua đồ ở hợp tác xã. Cô có cần mua gì không, tôi tiện thể mang về cho.”

Tôi nghĩ một lát, nhận ra quần áo của con đã chật, cần mua thêm vải để may đồ cho con.

“Để tôi đi cùng, tiện tôi cũng mua vài thứ.”

“Được thôi, nhớ mang theo sổ lương thực, vé lương thực và thịt. Tiện thể mua luôn lương thực, đỡ sau này phải đi nữa.”

*

Tôi vào nhà lấy sổ lương thực, vé lương thực và thịt.

Lương Khoan giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi cũng muốn cảm ơn, nên dự định mua ít thịt về làm món ngon mời anh ấy ăn trưa.

Chúng tôi cùng đến hợp tác xã. Tôi nhìn trúng một tấm vải màu hồng mận, nghĩ bụng màu này rất hợp với tôi.

Nhưng vé vải trong tay tôi không đủ, đành phải mua vải cho con trước.

Nhìn thấy tôi lưu luyến tấm vải màu hồng mận, Lương Khoan móc mấy tấm vé vải trong túi ra:

“Nếu thích thì cứ mua đi. Cô cầm vé này mà dùng.”
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 13: P2 - 4



Tôi mừng rỡ: “Cảm ơn anh. Đợi tôi tích đủ vé sẽ trả lại anh.”

“Không cần. Tôi cũng không dùng đến.”

“Không được. Đợi vợ anh đến, anh có thể mua vải cho cô ấy.”

“Tôi đã gửi về quê trước đó, cô ấy không cần. Cô cứ cầm dùng, không cần trả lại.”

Cuối cùng, tôi không cưỡng lại được sự nhiệt tình của anh ấy, nhận lấy vé và mua được tấm vải yêu thích.

*

Tôi vốn thích làm đẹp, tấm vải này may váy chắc chắn sẽ rất đẹp.

Khi đi mua thịt, tôi lấy vé thịt ra, nhưng lại bị anh ấy ngăn lại.

Nhìn tấm vé thịt 2 lạng trong tay tôi, Lương Khoan lại cảm thấy áy náy.

Anh lấy vé thịt tích góp hai tháng qua, mua liền 2 cân thịt rồi đưa cho tôi:

“Cầm lấy về bồi bổ cho con.”

Thịt đã mua rồi, trả lại cũng không tiện.

Tôi nhận lấy: “Vậy về nhà tôi sẽ làm món thịt kho.”

“Anh Lương, hôm nay anh nhất định phải ở lại ăn cơm. Nếu anh không ở lại, mẹ con tôi thật sự ngại nhận chỗ thịt này.”

Ban đầu Lương Khoan không định ở lại, nhưng nghe tôi nói vậy, anh đành đồng ý.

*

Về đến nhà, tôi nấu hết chỗ thịt.

Trong lúc nấu ăn, tôi vừa trò chuyện với anh ấy, người đang chơi với con tôi.

“Nhờ phúc của anh, hôm nay mẹ con tôi được ăn thỏa thích một bữa thịt. Nhà còn một chai rượu trắng, lát nữa tôi mời anh uống vài ly.”

“Thôi đi, lỡ đơn vị có việc gấp thì phiền lắm.”

Nghĩ lại cũng đúng. Lão Trịnh trước đây cũng ít khi uống rượu.

“Được rồi, vậy anh ăn thêm thịt nhé.”

*

Nhìn anh ấy chơi vui vẻ với con tôi, bất giác tôi nghĩ: *Nếu người đàn ông này là của mình thì tốt biết bao.*

Nhận ra mình nghĩ gì, tôi giật mình hoảng hốt.

Tôi cảm thấy mình điên rồi. Phá hoại hôn nhân của quân nhân là phạm pháp.

Tôi cố gắng dập tắt suy nghĩ ấy.

*

Công việc hiện tại của tôi nhẹ nhàng, lương không cao nhưng đủ cho mẹ con tôi sống qua ngày.

Chỉ là vé thịt và vé vải mỗi tháng quá ít, chẳng thể so với người trong quân đội.

Từ khi chồng tôi mất, tôi chưa từng được ăn một bữa thịt ngon lành như vậy.

Lương Khoan cũng ăn rất vui vẻ.

*

Không lâu sau, vợ của Lương Khoan – Lý Nguyệt Nga – chuyển đến khu gia đình.

Tôi lén nhìn trộm, thấy cô ta trông cũng tạm, nhưng ăn mặc rất quê mùa.

So với tôi, trong chiếc váy màu hồng mận, cô ta còn kém xa!

Tôi nghĩ Lương Khoan sẽ giống như những người đàn ông khác, có vợ rồi sẽ không đến giúp tôi nữa.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng tôi đã sai.

Anh ấy vẫn chăm sóc tôi như trước.

*

Các chị em trong khu gia đình đều truyền tai nhau rằng Lý Nguyệt Nga là người vợ giỏi giang nhất trong khu.

Không chỉ giữ nhà cửa gọn gàng, mà chuyện gánh nước chẻ củi cũng không kém cạnh bất kỳ người đàn ông nào.

Nghe những lời đó, tôi không tin.

Lương Khoan còn giúp tôi gánh nước, chẻ củi, sao lại không giúp vợ mình?

Không tin, tôi quyết định nhiều lần "vô tình" đi ngang qua nhà Lương Khoan để kiểm chứng.

*

Kết quả, tôi thấy đúng là Lý Nguyệt Nga tự mình gánh nước, chẻ củi.

Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy rất hả hê.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu:

*Một người đàn ông không chăm sóc vợ mình mà đi chăm sóc người phụ nữ khác, thì chỉ có một lý do: anh ta không thích vợ mình, mà thích người phụ nữ anh ta đang chăm sóc.*

*

Để chứng minh suy đoán này, tôi bắt đầu thử từng bước.

Một lần, tôi nói thẳng trước mặt Lý Nguyệt Nga, khi cô ấy đang chẻ củi:

"Anh Lương, nhà tôi hết củi rồi, bể nước cũng cạn. Anh có thể giúp tôi được không?"

Lương Khoan không suy nghĩ nhiều, liền đáp: "Được, cô đợi chút, tôi sẽ qua ngay."

Lý Nguyệt Nga lập tức trừng mắt nhìn tôi đầy khó chịu, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta:

"Không được đi!"

Tôi ra vẻ đáng thương nhìn Lương Khoan.

Lương Khoan không ngờ vợ mình lại ngăn cản. Anh đã nói rõ với cô rằng anh chỉ giúp đỡ góa phụ của đồng đội.

"Cô về trước đi, lát tôi sẽ qua."

*

Về nhà, tôi cảm thấy hơi bất an, không biết Lương Khoan có đến hay không.

Nhưng anh ấy không làm tôi thất vọng, chưa đầy 10 phút sau đã có mặt.

*

Lần thứ hai, khi biết đơn vị phát phiếu lương thực và vải, tôi chủ động tìm anh.

"Anh Lương, con trai tôi lớn nhanh quá, quần áo lại chật. Anh có thể cho tôi mượn chút phiếu vải được không?"

Nghe tôi nói, Lương Khoan lại cảm thấy áy náy. Anh trách bản thân sao lại sơ sót như vậy.

"Đúng lúc tôi vừa nhận được phiếu. Đây, cô cầm hết đi!"

Anh đưa toàn bộ phiếu vải cho tôi, rồi nhìn tấm phiếu thịt trong tay mình, hỏi:

"Cô cần phiếu thịt không?"

*

Tôi không ngờ, chỉ xin phiếu vải mà còn được thêm bất ngờ.

Ai mà không thích thịt, nhưng tôi vẫn nói: "Anh cho tôi, vợ anh biết sẽ không vui đâu."

Nhớ lại lần cãi nhau với vợ, anh ngập ngừng một lúc. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của tôi, cuối cùng vẫn đưa cả phiếu thịt cho tôi.

"Không sao, chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi."
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 14: P2 - 5



Tôi vui mừng khôn xiết, không ngờ Lý Nguyệt Nga lại ngốc đến vậy.

"Cảm ơn anh Lương. Sau này tôi sẽ trả lại."

"Không cần trả. Cô phải mua vải, lương của cô chắc không đủ đúng không?"

"Đây, cầm 30 đồng này trước. Không đủ thì nói tôi."

*

Thực ra tôi không thiếu tiền, tiền trợ cấp sau khi chồng mất tôi chưa động vào đồng nào.

Tôi nghĩ, chắc Lương Khoan cũng biết chuyện đơn vị cấp trợ cấp cho mẹ con tôi.

Nếu biết vậy mà anh vẫn đưa tiền, liệu có phải anh đang ngầm bày tỏ điều gì?

*

Lần thứ ba, khi nghe tin đơn vị phát vé xem phim, tôi lại thử.

Khi anh đến nhà giúp tôi làm việc, tôi buông lời:

"Nghe nói đơn vị các anh phát vé xem phim. Sướng thật đấy! Tôi lâu lắm rồi không được đi xem phim."

Nhớ lại trước đây, khi lão Trịnh còn sống, anh ấy thường dẫn tôi đi xem phim, Lương Khoan liền lấy vé từ túi áo ra:

"Gần đây tôi bận, không đi được. Vé này, cô lấy đi."

Tôi không ngờ anh ấy lại thực sự đưa vé cho tôi.

"Thế này thì ngại quá, hay anh giữ lại cho vợ anh đi."

"Đợi lúc nào rảnh, tôi sẽ dẫn cô ấy đi."

Nhìn hai tấm vé xem phim trong tay, tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có thể đi vào buổi tối, nhưng tôi sợ đi đường ban đêm, hay thôi vậy!"

*

Nghe tôi muốn đi xem phim nhưng lại bỏ qua vì sợ đi đêm, Lương Khoan cảm thấy không thoải mái.

"Nếu cô muốn đi buổi tối, tôi có thể tranh thủ đến đón cô!"

Nghe vậy, mắt tôi sáng rỡ, mỉm cười cảm ơn.

Người đàn ông này bận như vậy mà vẫn sẵn lòng đến đón tôi, cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay ngày càng rõ ràng.

*

Lần thứ tư, tôi nhân lúc anh vừa nhận lương, nói rằng mình thích một tấm vải.

"Tháng này phiếu được phát đều đưa hết cho cô. Thích gì cứ mua, đừng ủy khuất bản thân."

*

Lần thứ năm, khi dùng phiếu thịt anh đưa để mua thịt, tôi cố tình cắt vào tay mình khi thái thịt.

"Sao cô không cẩn thận vậy? Lão Trịnh nói không sai, tay cô vẫn quá mềm mại, không hợp làm bếp."

Bữa tối hôm đó, anh là người nấu ăn. Điều này càng khiến tôi tin vào suy đoán của mình.

*

Lần thứ sáu, tôi nhờ anh thay bóng đèn ngay trước mặt Lý Nguyệt Nga, anh không chút do dự liền đi cùng tôi.

Lần thứ bảy, tôi nhờ anh sửa bếp lò cũng ngay trước mặt cô ấy. Anh chạy khắp nơi mượn dụng cụ rồi đến nhà tôi sửa.

Lần thứ tám, tôi đưa sổ lương thực và phiếu dầu cho anh ngay trước mặt Lý Nguyệt Nga, nhờ anh mua hộ. Anh vui vẻ nhận lấy.

*

Lần thứ chín, nửa đêm tôi gõ cửa nhà anh, nói con tôi bị ốm. Anh ở nhà tôi cả đêm để chăm sóc.

Lần thứ mười, tôi đau bụng, dù có thể chịu đựng được nhưng tôi vẫn nửa đêm gõ cửa nhà anh.

"Anh Lương, tôi đau bụng quá, không biết phải làm sao."

"Cô đợi tôi, tôi mặc đồ rồi đưa cô đi viện ngay."

*

Đến bệnh viện, bác sĩ kê cho tôi truyền dịch.

Khi tôi đang truyền dịch thì Vương Thắng Lợi đến.

"Anh Lương, vợ anh đang không khỏe, phải truyền dịch."

Nghe vậy, tôi vội hỏi: "Lý Nguyệt Nga không sao chứ? Anh Lương, anh mau đi xem cô ấy đi, tôi ở đây không sao."

Nói xong, tôi khẽ rên một tiếng, chân mày nhíu lại.

*

Lương Khoan lo lắng nhìn tôi: "Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao. Anh mau đi xem Lý Nguyệt Nga đi, nếu không tôi thấy áy náy lắm."

"Đã áy náy rồi mà vẫn nửa đêm gõ cửa nhà người ta. Cô đi vòng nửa khu gia đình, chẳng lẽ không đau đến mức ngất xỉu?"

*

Lời của Vương Thắng Lợi khiến tôi đỏ mặt.

Thấy mắt tôi rơm rớm, Lương Khoan quay sang trừng mắt với Vương Thắng Lợi.

"Anh Vương, anh nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Tôi nói thật đấy. Anh không lo vợ mình bị bệnh phải vào viện mà lại ở đây quan tâm một người phụ nữ khác. Não anh có vấn đề à?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Nói xong, Vương Thắng Lợi bỏ đi. Anh ta rõ ràng rất ghét tôi, nhưng tôi đã làm gì để anh ta ghét mình chứ?

"Anh Lương, anh mau đi xem Lý Nguyệt Nga đi."

"Được, cô nghỉ ngơi đi. Tôi qua xem thế nào."

*

Tôi nghĩ anh sẽ không quay lại, nhưng chưa đầy 10 phút sau, anh đã quay lại.

"Sao anh lại về? Lý Nguyệt Nga không sao chứ?"

"Không sao. Truyền xong là cô ấy về. Cô đừng lo, cô thấy trong người thế nào?"

*

Trong lòng tôi rất vui. Anh đã quay lại, điều này có phải chứng tỏ rằng tôi quan trọng hơn Lý Nguyệt Nga trong mắt anh?

Tôi không muốn thử lòng nữa. Tôi đã chắc chắn rằng anh đối xử với tôi không giống bình thường.

Dù biết không đúng, nhưng tôi không thể từ bỏ người đàn ông này.

*

Khi xuất viện, tôi khẽ tựa vào người anh.

Đến cửa thì gặp Lý Nguyệt Nga và Vương Thắng Lợi.

Tôi không ngờ anh Lương lại nổi giận đến vậy.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 15: P2 - 6



Thấy Vương Thắng Lợi đang dìu vợ mình, mắt anh đỏ lên: "Anh Vương, bỏ tay ra khỏi người vợ tôi ngay!"

Vương Thắng Lợi lạnh lùng nhìn anh, chỉ tay vào tôi: "Còn anh, tay vẫn đang đặt lên người Hồ Lệ Tinh kìa. Vợ anh yếu cần người đỡ, còn lý do của anh là gì?"

*

Lương Khoan tức giận, mặt đỏ bừng:

"Anh Vương, đừng nghĩ tôi không biết anh đang tính toán gì. Tôi nói cho anh biết, Lý Nguyệt Nga là vợ tôi, hành động của anh là vô đạo đức!"

*

Nghe vậy, Lý Nguyệt Nga giận dữ, thẳng tay tát Lương Khoan một cái:

"Anh nói ai vô đạo đức? Chính anh bỏ mặc vợ con, suốt ngày chăm sóc người phụ nữ khác. Tôi có chồng mà chẳng khác gì không có!

Anh tưởng tôi không biết à? Nếu không vì cái nhà này, tôi đã mong anh c.h.ế.t đi để tôi được tự do như cô ta!"

*

Lời của Lý Nguyệt Nga như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tôi.

Tôi đứng lặng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

*

Cuộc cãi vã của họ càng lúc càng gay gắt.

Lý Nguyệt Nga nói rằng vì tôi, Lương Khoan bỏ bê cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy có chồng cũng như không.

Cô ấy thậm chí còn nói, nếu anh c.h.ế.t đi, cô ấy sẽ được sống cuộc sống như tôi, có người chăm sóc chu đáo.

*

Nghe những lời đó, tôi hiểu rằng cô ấy biết tất cả mọi chuyện.

Nhưng nếu đã biết, tại sao cô ấy còn nhẫn nhịn?

Chẳng phải ly hôn sẽ tốt hơn sao?

Nếu cô ấy không ly hôn, tôi và anh Lương biết phải làm sao?

*

Khi cãi nhau xong, Lý Nguyệt Nga bỏ đi, đầu ngẩng cao như thể vừa thắng trận.

Còn tôi, xấu hổ đến mức bật khóc và chạy đi.

Nhưng tôi chạy không nhanh, chẳng bao lâu sau, Lương Khoan đã đuổi kịp.

Lương Khoan đuổi kịp tôi, trông anh như thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi, Lý Nguyệt Nga nói chuyện không suy nghĩ. Ngày mai tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi cô. Đừng để bụng nhé."

Hôm nay, hai người họ đã cãi nhau đến mức không còn gì để giấu. Theo suy nghĩ thông thường, chắc chắn họ không thể sống chung tiếp được.

Tôi nên thêm một chút dầu vào lửa.

"Anh Lương, Lý Nguyệt Nga làm ầm ĩ như vậy, nếu chuyện này lan ra khắp khu gia đình, thì tôi coi như xong rồi."

"Người ta sẽ nói tôi là hồ ly tinh, dụ dỗ anh, không chỉ để anh làm không công mà còn trơ trẽn đòi phiếu vải, phiếu thịt."

"Người ta nói phá hoại hôn nhân quân đội có thể bị đi tù. Tôi không muốn ngồi tù! Phải làm sao bây giờ?"

*

Lương Khoan cau mày chặt đến mức lộ rõ sự khó chịu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lý Nguyệt Nga quá đáng thật, việc gì không thể đóng cửa nói với nhau mà cứ phải làm rùm beng trước mặt mọi người.

Điều này khiến anh cảm thấy vừa bực bội vừa mất mặt.

"Cô không phá hoại hôn nhân, làm sao mà đi tù được. Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người."

*

Tôi thầm thất vọng. Tôi đã nói nhiều như thế, mà người đàn ông này vẫn không hiểu ý.

"Anh phải biết, ba người nói thì thành cọp, lời đàm tiếu đáng sợ lắm. Nếu chuyện này lan ra khắp khu, thì nước bọt của mọi người cũng đủ nhấn chìm tôi rồi."

"Rõ ràng không phải cô chủ động nhờ tôi giúp đỡ, thế mà Lý Nguyệt Nga lại bôi nhọ cô như vậy."

*

Hôm nay, Lương Khoan cũng bị Lý Nguyệt Nga làm cho tức giận.

Cô ấy thậm chí còn nói không ngại làm góa phụ, thật là tư tưởng tầm thường.

Sao cô ấy có thể nói như vậy về anh và Hồ Lệ Tinh?

Anh nhất định phải cho cô ấy một bài học.

*

Thấy Hồ Lệ Tinh khóc thương tâm, Lương Khoan cảm thấy mình cần làm điều gì đó.

"Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích với mọi người rằng tất cả đều là tôi tự nguyện, giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch, không để ai bôi nhọ."

*

Nghe những lời của Lương Khoan, tôi sững người.

Anh ấy nói rằng chúng tôi trong sạch.

Nhưng chính tôi còn không nghĩ rằng chúng tôi trong sạch.

Anh ấy rốt cuộc có ý gì?

*

Sau khi anh rời đi, tôi trằn trọc không ngủ được, cứ mãi nghĩ về những lời của anh.

Chẳng lẽ vì lời đàm tiếu mà anh muốn cắt đứt quan hệ với tôi?

Không thể nào, là anh chủ động tìm đến tôi trước mà!

Nếu anh muốn rút lui, thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không.

*

Tối hôm sau, tôi nhờ anh Lương đến giúp dời bàn.

Dù mặt anh có vẻ khó chịu, nhưng vẫn theo tôi về nhà.

"Anh Lương, anh sao thế? Trông có vẻ không vui."

Lương Khoan thực sự không vui.

*

Anh cảm thấy vô cùng bức bối.

Chẳng phải anh chỉ giúp đỡ vợ của chiến hữu đã mất sao? Tại sao Lý Nguyệt Nga không thể hiểu được chứ?

Cô ấy còn làm ra cái "mười câu hỏi" và định đem đi trình bày với chính ủy.

Những chuyện đó đều không liên quan đến Hồ Lệ Tinh, tất cả là anh tự nguyện.

Anh thừa nhận có thể đã hơi lơ là với cô ấy, nhưng chẳng phải cô ấy đã quen làm mọi việc sao?
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 16: P2 - 7



Ít mặc vài bộ quần áo, ăn ít thịt đi một chút thì đã sao, có cần phải tính toán chi li vậy không?

Chờ Hồ Lệ Tinh tái hôn xong, tất cả phiếu và tiền đó chẳng phải đều sẽ thuộc về cô ấy sao?

Nhưng nếu để chính ủy thấy mớ câu hỏi kia, thì dù giải thích thế nào cũng không sạch được.

Sáng nay, bị Lý Nguyệt Nga ép, anh đã phải nộp đơn ly hôn cho chính ủy.

Cả ngày nay, anh cảm thấy ngột ngạt đến cực điểm.

*

"Không có gì, bàn đã dời xong rồi, tôi về đây!"

Tôi thấy thái độ hôm nay của anh lạnh nhạt, chẳng lẽ anh thực sự muốn rút lui?

Hôm sau, tôi tìm đến Lý Nguyệt Nga.

Nhìn cô ấy trong bộ đồ cũ kỹ, tôi bỗng cảm thấy mình vượt trội hơn hẳn.

"Nếu cô đã nhìn thấu mọi chuyện, tại sao còn chịu uất ức như vậy? Ly hôn chẳng phải tốt hơn sao? Kiếm một người đàn ông tốt mà tái giá, chẳng phải tốt hơn à?"

Lý Nguyệt Nga cười khẩy trong lòng, nghĩ rằng cô ta chịu đựng lâu như vậy chẳng qua là vì chưa chắc chắn với Vương Thắng Lợi. Bây giờ mọi thứ đã chín muồi, ai còn muốn chơi trò này nữa.

Cô ta tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở tôi:

"Hồ Lệ Tinh, Lương Khoan đã nộp đơn ly hôn rồi. Tôi và anh ta sắp ly hôn. Cô phải cố gắng lên, nếu không với điều kiện của Lương Khoan, không biết có bao nhiêu người đang nhắm tới đâu."

*

Từ chỗ Lý Nguyệt Nga trở về, tôi vui mừng không tả xiết. Tôi không ngờ Lương Khoan đã nộp đơn ly hôn.

Nếu anh ấy ly hôn, ngày tháng tốt đẹp của tôi sắp đến rồi.

Tôi chờ anh đến nói chuyện cưới xin với mình, nhưng đợi một tuần mà anh vẫn không nhắc đến.

Anh không nói thì tôi sẽ nói, đàn ông tốt chẳng phải là thứ phải tranh giành sao?

*

"Anh Lương, anh định khi nào thì nộp đơn xin kết hôn để cưới em?"

Nghe câu hỏi của tôi, Lương Khoan sững người.

Anh chưa từng nghĩ đến việc cưới Hồ Lệ Tinh.

Vậy sao cô ta lại hỏi như thế?

*

"Chị dâu, cô có hiểu nhầm gì không?"

Tôi ngớ người, lời anh ấy nói có ý gì?

"Anh đối tốt với em như vậy, chẳng lẽ không phải vì muốn cưới em sao?"

Nghe vậy, Lương Khoan hơi kinh ngạc.

"Chị dâu, cô nghĩ sai rồi. Tôi chăm sóc cô, thứ nhất là vì cô là vợ của liệt sĩ, thứ hai là vì anh Trịnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới cô."

*

Tôi không thể tin được. Người đàn ông này bỏ mặc vợ mình, để cô ấy làm tất cả việc nhà, lại toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi.

Điều đó khiến tôi từng chút một thích anh ấy.

Rồi bây giờ anh lại nói rằng anh chăm sóc tôi vì tôi là vợ của liệt sĩ, là vợ của anh em anh.

Sao anh có thể lừa dối tình cảm của tôi như vậy?

*

Tôi không cam tâm.

Vậy nên tôi chuẩn bị chút đồ, khiến anh ngoan ngoãn bước lên giường của tôi.

*

Sau khi tỉnh lại, Lương Khoan mới nhận ra mình đã làm chuyện không thể tha thứ. Anh đã ngủ với vợ của anh em mình.

Nhưng chuyện đã xảy ra, anh chỉ còn cách nộp đơn xin kết hôn.

Coi như giải quyết xong những lời đàm tiếu trong khu gia đình, mọi chuyện cũng hợp pháp rồi.

*

Tôi như ý nguyện gả cho Lương Khoan.

Sau khi kết hôn, anh đối xử với tôi vô cùng chu đáo, không khác gì chồng trước của tôi.

Tôi cảm thấy những thứ cướp được quả nhiên rất tốt đẹp.

*

Nhưng chưa đầy nửa năm, tôi phát hiện anh đã thay đổi. Anh không còn chăm sóc tôi chu đáo như trước nữa, thậm chí còn có chút oán trách tôi.

Sau đó, tôi nghe ngóng được rằng, anh và Vương Thắng Lợi cùng được đề bạt, nhưng Vương Thắng Lợi đã thăng chức thuận lợi, còn đơn đề bạt của anh bị từ chối.

Biết tâm trạng anh không tốt, tôi an ủi:

"Không phải ai được đề bạt cũng thuận lợi đâu. Không được lần này cũng là chuyện bình thường.

Đừng lo, lần sau chúng ta sẽ cố gắng hơn."

*

Nhưng Lương Khoan biết lý do anh không được thăng chức, chẳng phải vì vụ ly hôn ồn ào với Lý Nguyệt Nga đó sao?

Ngay cả chính ủy cũng cho rằng anh đã sai.

Nhưng sao mọi chuyện lại trở nên thế này?

*

Anh buồn bực, nhìn bếp núc lạnh lẽo, lần đầu tiên anh thấy bất mãn với tôi.

"Cô ở nhà chẳng làm gì, không thể nấu nổi bữa cơm sao?"

Nghe vậy, tôi sững người, rồi nổi giận:

"Không phải anh từng nói tay tôi mềm mại, không thích hợp nấu cơm, từ nay cơm nước đều là việc của anh sao? Tôi không phải kiểu người mềm yếu như Lý Nguyệt Nga đâu, anh đừng lấy tiêu chuẩn đó ra áp đặt tôi."

*

Lương Khoan không ngờ chỉ vì chuyện nấu cơm mà tôi lôi cả Lý Nguyệt Nga vào. Lý Nguyệt Nga mềm yếu ư? Làm sao có thể!

"Hồ Lệ Tinh, cô đang nói cái gì vậy? Cô thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, tôi đối với cô thế nào? Tôi chỉ muốn về nhà có bữa cơm nóng hổi, cô lôi Lý Nguyệt Nga ra làm gì?"

"Người ta bây giờ đang mang thai, mà vẫn còn nấu cơm cho Vương Thắng Lợi đấy."

*

Tôi giận dữ:

"Bây giờ anh thấy Lý Nguyệt Nga tốt rồi, vậy anh quay lại với cô ta đi. Để xem cô ta có thèm để ý đến anh không."

*

Lương Khoan tức đến phát điên:

"Hồ Lệ Tinh, sao cô không thể nói lý lẽ?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nói xong, anh quay lưng bước đi.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 17: P2 - 8



Tôi tức đến phát khóc.

Anh đi rồi, mấy ngày liền không trở về khu gia đình.

Tôi chẳng còn cách nào khác, đành tự giặt quần áo, nấu cơm.

Nhìn củi trong nhà đã hết, bể nước cũng trống rỗng.

Tôi buộc phải đến đơn vị, chỉ có vậy mới kéo được Lương Khoan về nhà.

Đàn ông là do mình chọn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nên tôi đành thỏa hiệp.

Buổi tối khi anh ấy về, tôi đã chuẩn bị sẵn cơm tối. Hai chúng tôi dường như lại quay về những ngày đầu mới cưới.

*

"Anh Lương có ở nhà không?"

Nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa, tôi cau mày. Đó là Trương Mỹ Lệ, một người vợ liệt sĩ, chồng chị ta đã hy sinh. Đơn vị cũng đã sắp xếp cho chị ta một công việc.

"Cô tìm chồng tôi làm gì?"

"Đây chẳng phải vì biết chồng cô thích giúp đỡ người khác nên tôi đến nhờ anh ấy sao."

Tất nhiên tôi không đồng ý, đàn bà góa thường gây ra lắm chuyện thị phi.

*

Tôi không đồng ý, nhưng Lương Khoan lại bảo tôi không có lòng trắc ẩn, nói rằng tôi là vợ bộ đội thì nên cùng anh ấy chăm sóc Trương Mỹ Lệ.

Anh còn bảo tôi nghĩ đến những ngày mình đã trải qua sau khi anh Trịnh hy sinh.

Những khổ cực mà bản thân từng chịu đựng, chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm để Trương Mỹ Lệ phải gánh chịu lần nữa?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Tôi tức giận, nhất quyết không cho anh ấy đi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không ngăn được anh, nên đã đến tìm chính ủy để làm ầm lên một trận.

Lương Khoan và tôi tranh cãi kịch liệt trước mặt chính ủy.

"Tôi chăm sóc vợ liệt sĩ, tôi thấy không có vấn đề gì. Là Hồ Lệ Tinh nhỏ nhen, tư tưởng cần được nâng cao."

Tôi thì làm ầm lên: "Tôi chỉ không muốn anh đi giúp cô ta! Chồng tôi chỉ được xoay quanh một mình tôi thôi!"

Cuối cùng, chính ủy đành mời chúng tôi ra ngoài.

*

Tôi cứ tưởng sau vụ ầm ĩ này, Lương Khoan sẽ không giúp Trương Mỹ Lệ nữa. Nhưng tôi đã nhầm.

Trương Mỹ Lệ không còn đến nhà gọi anh ấy nữa, mà đổi lại, Lương Khoan tự định kỳ đến chỗ cô ta.

Chuyện này do Lý Nguyệt Nga nói với tôi.

Từ đó, tôi và Lương Khoan bắt đầu ba ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ.

Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, Lý Nguyệt Nga bên cạnh đều hóng chuyện.

*

Tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn mình đầy vẻ đắc ý.

Cô ta còn không quên chen vào khuyên nhủ vài câu:

"Cô nói hai người vượt qua bao khó khăn mới đến được với nhau, vậy mà còn cãi nhau làm gì? Cô đâu phải không biết Lương Khoan có trách nhiệm, có lòng nhân ái, thích chăm sóc vợ liệt sĩ."

"Chẳng phải chính vì điểm này mà cô chọn ở bên anh ta sao? Vậy thì cô nên ủng hộ anh ta, hiểu cho anh ta."

Tôi biết, cô ta chỉ đang đứng ngoài cười cợt, chế nhạo tôi.

Cô ta đắc ý cái gì chứ, chẳng phải tôi đã cướp được chồng cô ta sao?

Một người tôi còn cướp được, thì người thứ hai có là gì, vì tôi vốn giỏi cướp mọi thứ.

*

Tôi không có việc gì làm thì lại lượn qua nhà cô ta. Hôm qua tôi sang mượn muối, hôm nay lại đi mượn dầu ăn.

Nhìn Lương Khoan lại sang giúp Trương Mỹ Lệ, tôi liền đi qua nhà bên cạnh.

Vừa hay bắt gặp Vương Thắng Lợi tan làm về.

*

"Anh Vương, chồng tôi lại sang giúp Trương Mỹ Lệ rồi. Nhà tôi hết củi đốt rồi, anh có thể giúp tôi một chút không?"

Vương Thắng Lợi phát ngán người phụ nữ này.

Đúng là "chẳng phải người một nhà không vào cùng một cửa," cả hai vợ chồng đều khiến người ta khó chịu.

*

Cô ta cứ như vậy, nếu bị Lý Nguyệt Nga nhìn thấy, chắc chắn vợ anh sẽ không cho anh lên giường mất.

"Đầu cô có vấn đề à? Củi không chẻ cũng đốt được cơ mà."

Tôi bị câu nói của anh ta chặn họng, tức đến nghẹn. Người đàn ông này chẳng hiểu chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Cũng vì chuyện này mà tôi bị Lý Nguyệt Nga tát cho một cái.

Kết quả là, Lương Khoan không bênh vực tôi, mà còn bảo tôi làm mất mặt anh ta.

Lúc đó, tôi đã nghĩ, sao hồi đó tôi lại nhìn trúng người như anh ta cơ chứ?

*

Sau này, tôi đành chấp nhận số phận.

Tôi và Lương Khoan chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày với nhau.

Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, vì chỉ huy sai lầm, Lương Khoan bị giáng chức.

Từ đó, anh ta không còn là người đàn ông dịu dàng nữa.

*

Mười mấy năm trôi qua, con trai tôi cũng đã trưởng thành.

Nhìn người đàn ông giờ đã bắt đầu có dáng vẻ già nua, tôi luôn tự hỏi:

"Tại sao cuộc đời tôi lại trở nên như thế này?"

- HẾT PHẦN 2- BẤM TIẾP ĐỂ ĐỌC PHẦN 3
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 18: P3 - 1



PHẦN 3

Khi phát hiện chồng dành phần lớn thời gian chăm sóc cho hai mẹ con nhà đó, tôi bắt đầu cố ý quyến rũ lão Vương ở nhà bên.

Chồng đi chẻ củi gánh nước cho người đàn bà kia, tôi lập tức nhờ lão Vương chẻ củi gánh nước giúp mình.

Chồng mua thịt cho mẹ con nhà kia, tôi chủ động đến nhà lão Vương nấu ăn, cùng hai cha con anh ấy thưởng thức món thịt kho tàu.

Chồng vội vàng đưa hai mẹ con kia đến bệnh viện, tôi lại yếu đuối gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…

*

Năm 1974, chồng tôi, Lương Khoan, cuối cùng cũng được thăng chức doanh trưởng. Tôi cũng nhờ vậy mà đạt được ước nguyện theo quân.

Nhưng sau khi theo quân, tôi phát hiện có một người phụ nữ tên Hồ Lệ Tinh luôn tìm đến chồng tôi, nhờ anh ta giúp hết chuyện này đến chuyện khác.

Chồng tôi là người cầu gì được nấy, chưa từng từ chối.

Nhìn anh mỗi ngày giúp người phụ nữ kia gánh nước, chẻ củi, nửa đêm đưa cô ta đến bệnh viện, chạy tới chạy lui, bận rộn đến mức không thở nổi, trong lòng tôi rất khó chịu.

Nhưng anh là quân nhân, việc chăm sóc vợ góa của liệt sĩ dường như cũng không có gì để trách.

Thế nhưng, Hồ Lệ Tinh đúng là có vấn đề! Sao cô ta cứ chăm chăm vào chồng tôi để “hái lông cừu” mãi?

Trong cả khu đại viện, bao nhiêu đàn ông khác, sao mỗi lần có việc, cô ta chỉ tìm mỗi chồng tôi?

Tôi cảnh cáo Lương Khoan rằng sau này đừng giúp người phụ nữ đó nữa.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Không có anh giúp, còn có những người đàn ông khác mà!”

Kết quả, anh ta còn nổi nóng với tôi.

“Cô ích kỷ quá, chẳng có chút đồng cảm nào cả! Anh ấy là chiến hữu của tôi, đã hy sinh rồi, tôi phải giúp chăm sóc cho vợ con của anh ấy. Trong khu đại viện này, cô ấy là phụ nữ yếu đuối, một mình nuôi con nhỏ, thật sự rất đáng thương. Là vợ lính, cô cũng nên cùng tôi quan tâm và chăm sóc cô ấy chứ!”

Tôi giận dữ hỏi:

“Cả khu đại viện chỉ có mình anh là chiến hữu của chồng cô ấy sao? Nếu cần giúp đỡ, thì cũng không thể chỉ chăm chăm làm phiền mỗi mình anh như thế chứ?”

Anh ta đáp lại ngay:

“Lý Nguyệt Nga, cô nói kiểu gì vậy? Làm gì có chuyện ‘làm phiền’! Nếu người khác chịu giúp cô ấy, cô ấy đã chẳng phải nhờ đến tôi rồi.”

Tôi tiếp tục hỏi:

“Lương Khoan, tại sao người khác không chịu giúp? Chẳng lẽ giác ngộ của họ thấp, chỉ có anh là người giác ngộ cao?”

Anh ấy phản bác:

“Cô nói năng vớ vẩn gì vậy? Đừng bôi nhọ các chiến hữu của tôi! Chẳng qua họ bận bịu việc nhà, không có thời gian giúp thôi.”

Tôi tức đến nghẹn lời:

“Cả khu đại viện chỉ có nhà mình là không bận đúng không? Vậy thì mau chẻ củi, gánh nước đi!”

Anh ấy định lên tiếng thì ngay lúc đó, giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vọng vào:

“Anh Lương, nhà tôi hết củi, bể nước cũng cạn rồi...”

Tôi giận điên người, đúng là “hồn ma vất vưởng”!

Tôi kéo chặt lấy anh, không để anh rời đi:

“Không được đi!”

Anh ấy sốt ruột đáp:

“Nguyệt Nga, cô ấy không giống chúng ta. Cô ấy là người thành phố, chưa từng làm những việc nặng nhọc này.”

Tôi nghẹn lời, chỉ vì cô ta chưa từng làm những việc này thì cô ta đúng à? Cô ta có thể tùy tiện sai bảo chồng người khác làm giúp cô ta sao?

Tôi tức tối nói:

“Nhà mình vẫn còn chưa chẻ xong củi đây này!”

Anh ấy thản nhiên đáp:

“Cô cũng chẻ được mà.”

“Bể nước nhà mình cũng cạn rồi!”

“Mấy việc này cô vẫn thường làm đấy thôi.”

Tôi tức muốn chết.

Tôi và Lương Khoan là thanh mai trúc mã, cả hai đều xuất thân nghèo khó.

Trước khi làm doanh trưởng, chồng tôi, Lương Khoan, đã để tôi ở quê chăm sóc cha mẹ và em trai, em gái của anh ta.

Vì cha mẹ anh ta sức khỏe yếu, em trai em gái còn nhỏ, nên tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều do tôi gánh vác.

Nhà đông người mà lao động lại ít, tiền lương của anh ta không cao, nên tôi phải làm lụng như đàn ông, mỗi ngày kiếm được mười công điểm.

Nhờ có sự giúp đỡ thỉnh thoảng từ nhà mẹ đẻ, cuộc sống tạm coi là qua được.

Khi em trai em gái anh ta lớn lên, tôi mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Khi biết tin anh ta được thăng chức doanh trưởng, cha mẹ anh ta cảm thấy áy náy với tôi, em trai em gái anh ta vì cảm kích tôi, đều thúc giục tôi theo quân.

Tôi cũng rất mong muốn điều đó.

Nhưng khi đến đây, tôi phát hiện ra rằng có một người phụ nữ xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của tôi và chồng.

Nhìn bóng lưng chồng rời đi, tôi tức đến phát điên.

Chỉ vì tôi biết làm việc mà anh ta có thể ngang nhiên đi giúp đỡ người phụ nữ khác, để lại tất cả việc nhà cho tôi?

Lẽ nào việc tôi biết làm lại là lỗi của tôi?

Tôi thực sự muốn chửi thề, “Khốn kiếp, đây là chồng tôi sao?”

Không đau lòng cho vợ mình, lại đi quan tâm người phụ nữ khác.

Đầu óc anh ta chắc chắn bị lừa đá rồi!

Tôi ném khăn lau tay xuống, quay người gõ cửa nhà lão Vương hàng xóm.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 19: P3 - 2



Lão Vương, tên thật là Vương Thắng Lợi, là doanh trưởng doanh trại số 1, còn Lương Khoan là doanh trưởng doanh trại số 2.

Nhà lão Vương có một cậu con trai nuôi, 7 tuổi, tên là Thạch Đầu. Nghe mấy chị em trong đại viện kể, cậu bé là con của chiến hữu đã hy sinh mà anh ấy nhận nuôi.

Lão Vương chưa kết hôn, lại có một đứa con nuôi, xuất thân từ nông thôn, ngoại hình không nổi bật, nên chuyện cưới xin bị lỡ làng.

*

“Doanh trưởng Vương, xin lỗi vì làm phiền anh.”

“Anh có thể giúp tôi chẻ ít củi, gánh ít nước đủ để nấu cơm trưa không? Tôi có thể trả tiền.”

Lão Vương nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.

Người phụ nữ này được cả đại viện khen ngợi là giỏi giang nhất, từ chẻ củi, gánh nước, giặt giũ, nấu nướng, mọi việc trong nhà đều đâu vào đấy.

Dù chỉ mới đến đây hai tháng, tiếng tăm về sự tháo vát của cô ấy đã lan khắp đại viện.

Anh ấy thậm chí còn nghe mấy người anh em trong đại viện ca thán, “Sao vợ mình không phải là Lý Nguyệt Nga nhỉ?”

*

“Lão Lương đâu?”

“Đi chẻ củi, gánh nước giúp Hồ Lệ Tinh rồi.”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của anh ấy, tôi vội xoa xoa lưng mình.

“Thật ra tôi có thể làm những việc này, nhưng hôm qua bị trẹo lưng, không dám dùng sức. Mỗi lần dùng sức là đau.”

“Lương Khoan đi rồi, chắc chắn phải đến chiều mới về. Tôi còn phải nấu cơm trưa mà không có củi, không có nước thì làm sao nấu được.”

“Tôi thay đồ rồi qua ngay.”

*

Nhìn người đàn ông đang đổ mồ hôi chẻ củi trong sân nhà tôi, tôi cười rồi bước vào bếp. Lưng tôi khỏe mạnh lắm!

Tôi lấy bột mì trắng mà bình thường chẳng nỡ dùng, làm một nồi mì dẹt.

Nước đầy bể, củi cũng đã được chẻ xong.

Tôi bưng ra một thố mì lớn:

“Doanh trưởng Vương, tôi nấu mì dẹt đây, anh mang về ăn với Thạch Đầu nhé. Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Lão Vương nhìn thố mì làm từ bột trắng quý giá, kiên quyết từ chối:

“Chỉ giúp chút việc nhỏ thôi, không đáng phải nhận đồ ăn thế này.”

“Với anh là việc nhỏ, nhưng với tôi là chuyện lớn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đại viện, có người giúp tôi chẻ củi, gánh nước. Anh không biết tôi thấy việc đó vất vả thế nào đâu!”

Tôi thấy ánh mắt anh ấy lóe lên chút thương cảm.

“Vậy tôi không khách sáo nữa. Lần sau nếu lão Lương bận, cô cứ gọi tôi.”

“Sao có thể làm phiền anh mãi được. Dù mệt nhưng tôi vẫn làm được. Thôi anh mang mì về đi, kẻo để nguội mất ngon, chắc Thạch Đầu cũng đói rồi.”

*

Lương Khoan quả nhiên đến chiều mới về.

“Tiểu Hồ cảm ơn tôi nên giữ tôi lại ăn trưa.”

“Tiểu Hồ cũng biết điều đấy nhỉ.”

“Cô ấy có học, có văn hóa, tất nhiên biết cách cảm ơn rồi.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Tôi tức giận, chẳng lẽ vì tôi không học cao, không có văn hóa, nên không biết cách cảm ơn sao?

Anh lấy tư cách gì mà nói vậy?

*

Đến ngày nghỉ, chồng tôi lại như thường lệ đi giúp Hồ Lệ Tinh.

Tôi lại gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh.

Tôi hơi ngại ngùng nói:

"Anh Vương, dạo này tôi không được khỏe, phụ nữ ai chẳng có mấy ngày không làm nổi việc nặng, mà nhà tôi hết nước, hết củi rồi."

Anh ấy hơi lúng túng:

"Lão Lương lại đi giúp người à?"

Tôi gật đầu.

"Đi thôi!"

*

Lần này anh ấy làm rất nhanh, kịp xong trước giờ cơm trưa.

Tôi lại làm một nồi mì dẹt lớn, mang thẳng sang nhà anh ấy.

"Cô làm gì đây?"

"Lại cảm ơn anh đã giúp đỡ. Thạch Đầu, mau lấy bát ra, hôm nay là mì dẹt, dì giỏi nhất món này đấy!"

Cậu bé 7 tuổi nước miếng ròng ròng, hớn hở chạy đi lấy bát.

Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc, lão Vương không nỡ từ chối.

Lần đầu tiên vào nhà lão Vương, tôi nhận ra căn phòng của hai cha con rất trống trải.

Ăn xong, tôi tiện tay nhặt chiếc áo cũ của Thạch Đầu trong phòng khách, nhìn chỗ vá to thô trên áo, tháo ra rồi khéo léo thêu lên đó một chiếc lá.

"Dì giỏi quá!" Thạch Đầu tròn mắt nhìn tôi đầy thán phục.

"Dì không biết đâu, bạn bè trong đại viện cứ chê chỗ vá áo của cháu xấu quá. Cháu sẽ mặc ra ngoài để xem ai vá đẹp hơn ai!"

Tôi cười:

"Lần sau quần áo rách, cứ mang đến đây, dì vá cho."

"Cảm ơn dì! Dì tốt thật đấy! Cháu đi khoe với bọn bạn ngay đây!"

Nhìn Thạch Đầu mặc áo mới chạy ra ngoài, ánh mắt lão Vương bỗng dán chặt vào tôi:

"Cô rốt cuộc có mục đích gì?"

Tôi ngẩn người:

"Anh nói vậy là sao?"

"Củi không chẻ vẫn đốt được, nước dù ít vẫn đủ dùng. Dù cô không khỏe, chẳng lẽ không đợi được lão Lương về rồi làm?"

*

Bị anh ấy nói thẳng, tôi hơi luống cuống. Chẳng lẽ vì tôi tốt với Thạch Đầu mà anh ấy nhận ra ý đồ của tôi?

Tôi hỏi lại:

"Nếu anh biết, sao còn giúp tôi?"

Anh đáp:

"Chỉ vì tôi thấy cô đáng thương."

Tôi cười chua chát:

"Hóa ra không chỉ tôi thấy mình đáng thương, mà cả anh cũng thấy thế."

"Anh yên tâm, tôi chẳng có mục đích gì, chỉ muốn thử cảm giác được đàn ông giúp mình làm việc thôi."

"Thử rồi tôi mới thấy, có người giúp mình làm việc thật là tốt."

"Nói rõ rồi, sau này tôi không làm phiền anh nữa."
 
Back
Top Bottom