Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?

Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 10: Chương 10



Bầu trời giữa hè khô hanh và buồn chán.

Cơ thể tôi dính vì mồ hôi.

Lâm Nghị đưa tôi đi tắm.

Phòng tắm chật hẹp có máy nước nóng kiểu cũ, nước nóng sôi rất chậm nên anh đổ nước lạnh lên người trước.

Tôi đã thử nó bằng đầu ngón tay của mình.

Lạnh đến thấu xương.

"Làm nóng nước trước khi tắm."

"Không sao đâu."

Nhìn vẻ mặt của Lâm Nghị, dường như đã quen, những giọt nước lạnh theo đường viền cơ n.g.ự.c của anh chảy xuống, thỉnh thoảng có vài giọt b.ắ.n vào người tôi, khiến tôi phải trốn tránh.

Nhiệt độ nước dần dần ấm lên.

Lâm Nghị sau đó đưa vòi hoa sen về phía tôi.

Nhiệt độ nước đang tăng lên đều đặn.

Ngoài ra, nó không chỉ là nhiệt độ nước.
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 11: Chương 11



Buổi tối, Lâm Nghị chở tôi về nhà trên chiếc xe máy cũ nát đó của anh.

Chiếc váy của tôi bị ố và vứt đi.

Tôi đang mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của Lâm Nghị và một chiếc quần đùi rộng thùng thình mới của nam giới.

Xe mô tô dừng ở cửa, Lâm Nghị liếc nhìn một cái, "Lần trước không phải nhà của cô sao?"

“Đó là một căn nhà của tôi.” Tôi bám vai anh ấy xuống xe, nhưng chân tôi có chút yếu ớt, “Chỉ là tòa nhà lần trước đó rất ít người ở.”

Lâm Nghị gật đầu, không nói gì, chỉ dùng tay châm một điếu thuốc.

Người đàn ông ngồi trên xe máy, một chân chống xuống đất, cúi mắt hút thuốc.

Năng lượng tự nhiên và phóng khoáng đó hoàn hảo một cách khó hiểu cho một đêm có làn gió nhẹ.

Lâm Nghị nhìn tôi đi vào phòng, sau đó xoay người rời đi.

Căn phòng được thắp sáng rực rỡ.

Trong phòng tiệc có hai người đang ngồi, sắc mặt của bố tôi tái mét, còn người đàn ông bên cạnh thì xanh mặt sau khi nhìn thấy chiếc áo phông nam rộng thùng thình mà tôi đang mặc.

Đó là Thẩm Gia Trạch.
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 12: Chương 12



Thẩm Gia Trạch đi tới trước mặt tôi, hỏi: “Quần áo đó là của ai?”

Tôi mỉm cười: “Là đàn ông.”

"Anh không nghe thấy sao? Anh ấy làm bẩn quần áo của tôi."

Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

Bầu không khí thật căng thẳng.

Vị thiếu gia này, người luôn coi anh em mình như chân tay giả, phụ nữ như quần áo, đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ấy thấp giọng hỏi tôi: “Người đàn ông đó thực sự là hai giờ à?”

“Lần sau hãy đưa hắn tới gặp tôi."

Tôi:"??"

Anh ta bị điên à!

Anh ta đứng thẳng lên và mỉm cười: “Chú Chu, cháu đột nhiên thay đổi chủ ý.”

"Cháu sẽ không rút lui khỏi cuộc hôn nhân này."

Chỉ vài phút sau khi Thẩm Gia Trạch rời đi, điện thoại của tôi rung lên hai lần.

Một số tin tức lần lượt đến từ Thẩm Gia Trạch và Lâm Nghị.

Thẩm Giai Trạch: “Có một người đàn ông đi xe máy ở cửa sau nhà cô, hắn là kẻ hoang dã đã kéo dài hai tiếng sao?”

Lâm Nghị: “Có người từ trong nhà cô đi ra.”

"Tôi chưa ăn. Ăn no chưa? Tôi có thể vào qua cửa sổ được không?"
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 13: Chương 13



Tôi chỉ trả lời tin nhắn của Lâm Nghị: “Không.”

"Đang vào..." nhanh chóng được hiển thị ở phía đối diện.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng người đàn ông ngồi trên xe máy, một chân chống trên mặt đất và điếu thuốc trên miệng trả lời tin nhắn.

Thật nhanh nhẹn.

Điện thoại rung lên.

Lâm Nghị: "?"

Chưa kịp trả lời, bố tôi đã giật lấy chiếc điện thoại và đập vỡ.

"Chu Nguyên."

Ông ấy hiếm khi gọi tôi bằng tên như thế này.

“Cha có thể chiều chuộng con trong mọi việc khác, nhưng chuyện kết hôn thì con muốn làm gì thì làm, con nhất định phải cưới Thẩm Gia Trạch.”

"Hai ngày này con không được phép ra ngoài, ta mặc kệ con ở bên ngoài làm gì, chỉ cần mau chóng chia tay với người đàn ông bên ngoài là được!"

“Chỉ khi kết hôn với Thẩm gia thì sự nghiệp của bố mới có thể nâng lên một tầm cao mới, con biết không?”

Vừa nói ông vừa xua tay sang một bên.

Tài xế Tiểu Vương đứng cạnh nhốt tôi trong phòng ngủ trên tầng hai.

Chiếc điện thoại đã bị đập vỡ.

Máy tính trong nhà cũng bị mất sóng và không thể kết nối Internet.

Rất khó chịu.

Tôi thực sự chán nản nên bắt đầu trò chuyện với hệ thống.

Tôi: “Thống Tử, kể cho tôi nghe điều gì thú vị đi?”

Hệ thống hắng giọng, "Ký chủ chắc chắn chứ?"

"Ừm."

Tuy nhiên.

Nửa giờ sau, tai tôi như ù đi...

Tôi yêu cầu nó kể điều gì đó thú vị, và nó thực sự đã quay lại cách cũ và kể cho tôi nghe về pỏn văn trong nửa giờ một cách sống động!

Nam chính vẫn là một anh chàng đẹp trai và hoang dã.

Cùng loại với Lâm Nghị.

“Đôi chân của nữ chính vô cùng yếu đuối nhưng lại được nam chính bế lên và bế đến bệ cửa sổ.”

“Bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch rất lạnh, bộ đồng phục ngụy trang của anh ta được đệm dưới người cô.”

"Thời tiết khô ráo nhưng quần áo của tôi lại ẩm ướt."

"……."

Hệ thống nói rõ ràng.

Ngay khi nam chính ép cô vào cửa sổ, tay nữ chính thường xuyên gõ lên cửa sổ, cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gõ, rất thích hợp trong lúc này.

Tôi đã không coi trọng nó.

Tuy nhiên, khi tôi lắng nghe sâu hơn, âm thanh lại to hơn.

Tôi xỏ dép vào rồi đi kéo rèm.

Những tấm rèm mở ra.

Nhưng khuôn mặt của Lâm Nghị đã lộ ra.

Anh ta ngồi trên cành cây rậm rạp ngoài cửa sổ, nhướng mày nhìn tôi, lấy ra một thứ gì đó rồi ném qua.

Anh mỉm cười: “Hương dâu.”
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 14: Chương 14



Lâm Nghị trèo qua cửa sổ vào.

Tôi đã luyện tập lại bài tập nóng bỏng mà hệ thống đã nói với tôi ngay tại chỗ.

Tâm trí tôi tràn ngập những tiếng thở dài có hệ thống.

"Ồ?"

"Ừm?"

"Chậc..."

Tôi khó chịu vì điều này và không thể không hét lên: “Đừng làm ồn nữa!”

Lâm Nghị dừng lại.

"Ồn ào?"

Anh ấy tưởng tôi đang nói về anh ấy.

Anh ấy cười.

“Tôi không phải là người gây ra tiếng ồn.”

"……."

Nó thực sự khủng khiếp.

Toàn thân tôi như muốn rã rời, hệ thống trong não tôi lại mắc phải căn bệnh nghề nghiệp cũ và liên tục hướng dẫn tôi.

"Eo cứng quá! Mềm hơn một chút."

"Hôn anh ấy đi!"

Ồn ào đến mức tôi cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, không khỏi hét lên: "Ra ngoài! Cút ra!"

Rõ ràng là tôi đang chỉ trích hệ thống phân loại giới tính.

Tuy nhiên.

Anh vừa dứt lời, một tiếng chửi rủa trầm thấp đột nhiên vang lên từ dưới gầm giường.

"Chết tiệt, làm sao cô biết được?"

Ngay sau đó, Thẩm Gia Trạch từ dưới gầm giường đi ra chửi rủa—
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 15: Chương 15



Tôi nhìn anh ta chằm chằm như một bóng ma.

Anh ta điên à?

Ngay cả hệ thống trong đầu cũng thở dài: "Chậc, thật b**n th**."

Phản ứng vẫn có chút chậm, lúc tôi đang ngơ ngác, Lâm Nghị đã kéo chăn, cuộn tôi lại từng lớp.

Lâm Nghị quay lưng lại với Thẩm Gia Trạch và kéo quần lên.

Tuy nhiên.

Anh ấy đang đối mặt với tôi.

Tôi ngượng ngùng nhìn, lấy tay che mặt, nhưng hệ thống lại cười nhạo tôi: “Được rồi, không phải là cô chưa từng thấy.”

Khi hắn mở mắt lần nữa, Lâm Nghị đã thắt chặt thắt lưng.

Anh nhặt chiếc áo bị ném ở cuối giường lên, vừa đi vừa mặc vào rồi đi đến trước mặt Thẩm Gia Trạch.

"Đi ra ngoài."

Anh ấy dùng một tay nắm lấy cổ áo của Thẩm Gia Trạch.

Vị thiếu gia kia sửng sốt: "Anh biết tôi là ai?"

Người như Lâm Nghị sao có thể quan tâm hắn là ai, hắn vẻ mặt không kiên nhẫn kéo hắn ra ngoài, đi tới cửa mới nhớ ra phòng đã khóa.

Anh ta chửi rủa.

Sau đó anh ta đ.ấ.m thật mạnh vào mặt Thẩm Gia Trạch.

"Ah!"

Tiểu thiếu gia hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Lâm Nghị!” Tôi từ trên giường gọi anh, kéo chăn: “Đừng đánh anh ta!”

Thẩm gia có một đứa con trai quý giá như vậy, ngày thường chỉ cau mày cũng sẽ khiến cả Thẩm gia náo loạn, lỡ như bị đánh c.h.ế.t thì sao?

Lâm Nghị ngoan ngoãn dừng lại.

Chịu đựng một lúc, anh rút điếu thuốc ra và châm một điếu.

Nhưng sau khi hút được hai hơi, anh ấy lại dập điếu thuốc, đẩy Thẩm Gia Trạch mới đứng dậy xuống đất và đánh anh ta.

"Chui xuống gầm giường của ai đó à?"

"Nhìn người khác chơi một cách mãn nhãn?"

Lâm Nghị hỏi và thả nắm đ.ấ.m xuống.

Thẩm Gia Trạch co rúm trên mặt đất và kêu lên đau đớn.

Tôi lo lắng đến mức định xuống đất để ngăn anh ta lại thì tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Có điều gì đó thực sự không ổn.

Có gì đó không ổn với Thẩm Gia Trạch.

Người đàn ông lấy tay che mặt và liên tục hét lên "Ouch", nhưng giọng nói của anh ta ngày càng nhỏ hơn.

Và.....

Chuyện gì đang xảy ra thế, anh ta có vẻ hơi hào hứng nhỉ?

Lâm Nghị cũng phát hiện ra.

Anh dừng lại và cau mày.

Thẩm Gia Trạch hai tay vẫn che mặt, không nhúc nhích, nhưng lộ ra lỗ tai đỏ bừng.

Lâm Nghị châm một điếu thuốc khác, nghi hoặc nói:

"Bị đánh còn kêu thoải mái như vậy?"
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 16: Chương 16



Thẩm Gia Trạch chậm rãi bỏ tay xuống.

"Cái đó...."

Hầu kết hắn trượt lên xuống, thậm chí còn kéo mạnh góc áo của Lâm Nghị, “Nếu anh chưa hả giận thì cứ đập tiếp đi.”

Lâm Nghị: "?"

Có lẽ hắn thật sự không rõ Thẩm Gia Trạch có ý tứ gì, cho nên Lâm Nghị cũng không có động tĩnh gì, bế tắc một lúc, đột nhiên nghe thấy Lâm Nghị chửi bới.

Anh ấy đứng dậy khỏi người Thẩm Gia Trạch một cách vội vàng như bị bỏng.

Anh ấy lùi lại hai bước và chửi rủa: "Mẹ k.iếp, đồ b**n th**!"

Lâm Nghị chán ghét chà xát tay vào quần áo, châm một điếu thuốc khác.

Tôi không biết nên tôi liếc nhìn Thẩm Gia Trạch—

Tôi nhìn thấy người đàn ông này với vẻ mặt khó xử, tai đỏ bừng và hai tay ôm chặt phần th*n d***.

Tôi:"....."

Sau khi suy nghĩ, tôi nhận ra rằng khi Lâm Nghị đẩy anh ta xuống đất và đánh anh ta, anh ấy đã cưỡi lên và đè anh ta xuống.

Bản thân Thẩm Gia Trạch dường như cũng cảm thấy xấu hổ.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất và muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng.

Cánh cửa đã bị khóa.

Anh ta thực sự đã quay lại và trèo ra ngoài cửa sổ.

Đây là tầng hai.

"À từng cái một" (*)

(*) đoạn này tác giả để “啊一一” tui ko biết dịch sao cho hợp. Mí bồ ai biết chỉ tui với nhé.

Một tiếng hét khác.
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 17: Chương 17



Chân trái của Thẩm Gia Trạch bị gãy.

Với tư cách là hôn thê trên danh nghĩa của anh ta, tôi được gia đình yêu cầu chăm sóc Thẩm Gia Trạch cho đến khi anh ta bình phục.

Chúng tôi không hợp nhau lắm.

Bởi vì anh chàng này luôn hỏi tôi những câu hỏi đáng xấu hổ.

Ví dụ:

"Cái gã tên Lâm Nghị đó thực sự có hai giờ sao?"

“Anh ấy có sở thích gì không?”

“Đôi bàn tay đó trông đặc biệt khỏe mạnh phải không?”

Tôi nhịn không được đáp thẳng ly sữa vào mặt anh ta: “Anh b**n th** à?”

Tuy nhiên, vị tiểu thiếu gia luôn cư xử thất thường lại không hề tức giận.

Anh l.i.ế.m sữa trên môi rồi mỉm cười.

“Sống nhiều năm như vậy, tôi mới phát hiện ra sữa cũng rất ngon.”

Tôi:"....."

Tốt hơn là anh ta nên nói về sữa.

Hệ thống nhàn nhã thở dài: "Đừng nói cho tôi biết, đây thật sự là một hạt giống viết truyện pỏn hay."

Chân trái của Thẩm Gia Trạch bị gãy.

Với tư cách là hôn thê trên danh nghĩa của anh ta, tôi được gia đình yêu cầu chăm sóc Thẩm Gia Trạch cho đến khi anh ta bình phục.

Chúng tôi không hợp nhau lắm.

Bởi vì anh chàng này luôn hỏi tôi những câu hỏi đáng xấu hổ.

Ví dụ:

"Cái gã tên Lâm Nghị đó thực sự có hai giờ sao?"

“Anh ấy có sở thích gì không?”

“Đôi bàn tay đó trông đặc biệt khỏe mạnh phải không?”

Tôi nhịn không được đáp thẳng ly sữa vào mặt anh ta: “Anh b**n th** à?”

Tuy nhiên, vị tiểu thiếu gia luôn cư xử thất thường lại không hề tức giận.

Anh l.i.ế.m sữa trên môi rồi mỉm cười.

“Sống nhiều năm như vậy, tôi mới phát hiện ra sữa cũng rất ngon.”

Tôi:"....."

Tốt hơn là anh ta nên nói về sữa.

Hệ thống nhàn nhã thở dài: "Đừng nói cho tôi biết, đây thật sự là một hạt giống viết truyện pỏn hay."
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 18: Chương 18



Thời gian nhiệm vụ công lược kết thúc vẫn còn hon một tháng nữa.

Tôi hơi lo lắng.

Hôn cũng đã hôn, ngủ cũng đã ngủ.

Nhưng nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc.

Hơn nữa, Thẩm Gia Trạch không biết phát điên cái gì, nhất quyết muốn dời ngày cưới ban đầu đã định lên trước.

Đám cưới sẽ đuọc tổ chúc trong tháng này.

Để ngăn cản tôi gặp Lâm Nghị, bố tôi thậm chí còn nhốt tôi trong nhà, có vệ sĩ canh gác tôi ở tầng dưới 24/24.

"Nguyên Nguyên, cha làm việc này là vì lợi ích của con."

"Thẩm gia là gia tộc gì? Dậm chân sẽ khiến cả kinh đô rung chuyển, gả cho bọn họ sẽ có phúc."

Bố tôi rất ân cần và tẩy não tôi hàng ngày.

Cuối cùng tôi cũng mủi lòng: “Được rồi, con muốn gặp Thẩm Gia Trạch.”

Ông ấy lập tức vui vẻ đi ra ngoài và gọi điện thoại.

Thẩm Gia Trạch tới rất nhanh.

Chân anh gần như đã lành nhưng anh vẫn ngồi trên xe lăn một cách kiêu ngạo.

Xe lăn điện còn cần có hai vệ sĩ đẩy phía sau.

"Có chuyện gì à?"

Giọng điệu của thiếu gia không mấy tử tế.

Tôi còn tệ hơn anh ta: “Anh đề nghị dời ngày cưới về phía trước à?”

“Đầu anh có sữa à?”

Không biết câu nói này trúng ý gì của tiểu b.iến th.ái này, người đàn ông này cười có chút b.iến th.ái.

"Đừng lo lắng, sau khi chúng ta kết hôn anh sẽ không chạm vào em."

"Em cũng có thể tiếp tục giao lưu với Lâm Nghị."

Tôi: "Vậy tại sao chúng ta phải kết hôn?"

Anh ấy l.i.ế.m môi và hỏi tôi.

“Em không thấy cuộc sống của ba người như thế này rất thú vị sao?”
 
Có Tiểu Thuyết Nào Nam Chính Là Một Kẻ Não Yêu Đương Không?
Chương 19: Chương 19



Anh ta thực sự...

Tôi không biết phải nói gì trong giây lát.

Hệ thống cũng thở dài: "Chậc, thiếu gia nghịch ngợm thật."

Thấy tôi không nói gì, Thẩm Gia Trạch còn tưởng rằng tôi bằng lòng, nghiêng người tới, nhướng mày cười nói: “Thú vị không?”

Trước mắt tôi có đôi môi đỏ và hàm răng trắng.

Thật đáng tiếc anh ta là một kẻ b**n th**.

Tôi không kìm được nữa mà đẩy mặt anh ta ra.

"Tôi không đồng ý."

Thẩm Giai Trạch nhún nhún vai, lại làm ra vẻ một tên lưu manh hoài nghi: "Không đồng ý cũng không phải quyền của em."

Anh ta vẫy tay với vệ sĩ: “Đại Đinh và Nhị Đinh, đi thôi.”

Biệt danh này... thật khó để tôi không hiểu sai nó.

Tôi liếc nhìn họ thì thấy hai vệ sĩ đều còn trẻ, cao khoảng 1,8 mét, dáng hình tam giác ngược tiêu chuẩn, lưng có chút giống Lâm Nghị một cách khó hiểu.

Mặc dù bầu không khí của cuộc nói chuyện này không phù hợp nhưng tôi không thể không hỏi.

"Họ của hai vệ sĩ của anh là gì?"

Thẩm Gia Trạch ngồi trên xe lăn nháy mắt với tôi.

"Họ họ Tiêu."

Quả nhiên.

Có lẽ nó được đặt tên theo hình dạng của nó.
 
Back
Top Bottom