Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Tích Hoan

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,954
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOzebnsqlc2kpsvSmzZsaaT90GH9VGUrS6gdjrKT9mAW7K5oVd6n_8Iwko55pfS7uP7XpKVby8A1192QmCVqlWKHsRbsDDm082DRMkF0KT5lvwrwrXgp1bLe7C9jWdlD1vnJsBVylwAqjh_67Mlnduy=w215-h322-s-no-gm

Cố Tích Hoan
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Cung Đấu, Nữ Cường, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là một thứ nữ do sấu mã [*] sinh ra, là kẻ thấp hèn nhất trong phủ Thừa tướng.

Đích tỷ của ta cao quý vô song, còn là nữ nhân của Hoàng đế.

Thế nhưng, nàng ta lại chẳng thể sinh con!

Vậy nên, một kẻ hèn mọn như ta lại trở thành công cụ để nàng ta giữ vững ân sủng...

[*] sấu mã (瘦马): những cô gái nghèo bị bán vào các gia đình giàu có để làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp, có cuộc sống khổ sở, không được coi trọng.​
 
Cố Tích Hoan
Chương 1: Chương 1



Ta là một thứ nữ do sấu mã [*] sinh ra, là kẻ thấp hèn nhất trong phủ Thừa tướng.

Đích tỷ của ta cao quý vô song, còn là nữ nhân của Hoàng đế.

Thế nhưng, nàng ta lại chẳng thể sinh con!

Vậy nên, một kẻ hèn mọn như ta lại trở thành công cụ để nàng ta giữ vững ân sủng...

[*] sấu mã (瘦马): những cô gái nghèo bị bán vào các gia đình giàu có để làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp, có cuộc sống khổ sở, không được coi trọng.

1

Ngày thứ hai sau khi đính hôn.

Đại phu nhân bảo rằng Đích tỷ muốn ban cho ta ít đồ hồi môn, rồi gọi ta cùng vào cung bái kiến.

Ta không chút nghi ngờ mà đi theo, chẳng hề hay biết đó là con đường một đi không ngày trở lại…

Đích tỷ của ta là đích trưởng nữ của phủ Thừa tướng. Khi Hoàng đế vừa đăng cơ, nàng ta đã được phong làm Quý phi, được sủng ái vô hạn. Y phục, ăn uống, chi tiêu hằng ngày đều vượt xa các phi tần khác, có thể nói là phong quang vô hạn trong chốn hậu cung.

Vừa bước vào Ngọc Hoan Cung, ta đã quỳ xuống thỉnh an.

“Thỉnh an Quý phi nương nương, nguyện nương nương vạn thọ vô cương.”

Đích tỷ mỉm cười, tự tay đỡ ta dậy: “Tỷ muội ruột thịt, cần gì phải câu nệ đến thế?”

“Đa tạ nương nương.”

“Ba năm rồi ta mới gặp lại muội, bây giờ nhìn lại, muội muội của ta quả thật càng thêm xinh đẹp.”

“Nương nương quá khen, nương nương mới thực sự là dung nhan khuynh đảo lục cung.”

Nghe ta tán thưởng, Đích tỷ dường như rất hài lòng, nàng ta khẽ lấy khăn che miệng cười, rồi đưa cho ta một bát tổ yến hầm táo đỏ.

“Miệng muội thật ngọt. Dọc đường đến đây chắc cũng khát rồi, mau uống bát tổ yến này đi.”

Đây là phần thưởng của Quý phi, ta không dám từ chối, bèn nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.

Thấy bát đã cạn nàng ta nhoẻn miệng cười nhạt, giọng nhẹ như gió thoảng: “Dù được Bệ hạ sủng ái ba năm nay, nhưng ta vẫn chưa có được mụn con. Không có con, ta làm sao lên được ngôi Hoàng hậu đây? Hoan Nhi à… muội cũng lớn rồi… cũng đến lúc nên phân ưu giúp Đích tỷ rồi…”

Chia sẻ lo lắng? Giúp thế nào đây? Ta đâu phải phụ khoa thánh thủ, làm sao có thể giúp nàng ta được?

Ta kinh ngạc ngẩng đầu định hỏi, nhưng chợt cảm thấy tứ chi rã rời, đến chút sức cũng không còn. Đầu óc dần mơ màng, rồi ta mất đi ý thức.

Ta mơ hồ cảm nhận có người ôm ta đặt lên giường.

Trong cơn mê man, ta thấy mình bị một con sói hung ác đè xuống, tàn nhẫn cắn xé.

Ta vùng vẫy hết sức, gào lên cầu cứu: “Di nương cứu ta! Tỷ tỷ cứu ta! Phụ thân cứu ta!”

Đúng lúc ấy, một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên: “Ồn ào.”

Một con sói mà còn dám mắng ta?

Ta giận dữ, dùng móng tay cào mạnh vào người con súc sinh ấy.

“Hửm, hôm nay người mà Quý phi đưa đến thú vị đấy…”

Ta nghe không rõ hắn nói gì, chỉ cảm giác thân thể như một cái bánh quẩy bị xé làm hai, rồi lại bị ném vào chảo dầu, chiên đi chiên lại, nóng rát đến tận xương tủy.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi ta mơ màng tỉnh lại, trời đã sáng tỏ.

Ta hoảng hốt bật dậy, nhưng ngay lập tức đau đớn đến nhíu mày, toàn thân ê ẩm, làn da mịn màng cũng đầy vết bầm tím loang lổ.

Ta cuộn tròn lại, nước mắt không kìm được mà trào xuống.

Thì ra… đêm qua, không phải là mơ.

Bên cạnh vang lên hơi thở nặng nề, ta giật mình quay sang.

Một nam nhân cường tráng đang nằm quay lưng về phía ta, dường như sắp tỉnh!

Trong cơn hoảng loạn, ta vội nhặt lấy y phục, luống cuống mặc vào rồi bỏ chạy.

2

Còn ba tháng nữa là ta sẽ thành thân, vậy mà ta đã đánh mất sự trong sạch!

Ta nào còn mặt mũi để sống trên đời này đây? Chi bằng chết đi cho xong!

Trong cơn tuyệt vọng, ta lấy một dải lụa trắng, treo cổ mình lên xà ngang trong khuê phòng.

Nhưng ta không chết được.

Đến khi mơ màng tỉnh lại, trước mắt ta là gương mặt âm trầm của Đại phu nhân.

Ta kéo lê thân thể suy yếu xuống giường, nước mắt tràn mi, giọng khàn đặc mà bi phẫn chất vấn bà ta: "Tại sao?!"

Ta không ngốc! Nếu không phải vì bát yến sào táo đỏ kia, sao ta lại mê man bất tỉnh? Làm sao có thể bị người ta làm nhục?
 
Cố Tích Hoan
Chương 2: Chương 2



"Ta tự vấn bản thân chưa từng bất kính với bà, cũng chưa từng vô lễ với Đích tỷ, vậy tại sao các người lại hại ta? Nếu đã định sẵn hôn sự cho ta, cớ sao còn tàn nhẫn vùi dập ta như thế?!"

Đối diện với sự kích động và phẫn nộ của ta, Đại phu nhân vẫn không đổi thần sắc, ánh mắt bà ta nhìn ta như thể đang nhìn con kiến hèn mọn.

"Câm miệng! Hủy hoại ngươi? Đây là ân điển mà Quý phi ban cho!"

Bà ta cười lạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc, cứ như thể ta vừa được ban đại ân mà còn giả vờ oan ức.

"Chẳng lẽ ngươi còn chưa đoán được người đó là ai?!"

Ta lùi hai bước, ngã ngồi xuống giường.

Người có thể nghỉ lại trong cung của Quý phi…

Lại bá đạo như vậy…

Chỉ có Hoàng đế!

Ta chậm rãi nhớ lại từng lời Đích tỷ nói với mình ngày hôm qua, thì ra tất cả đều mang hàm ý sâu xa.

Nàng ta khen ta có dung mạo đẹp, còn bảo ta thay nàng phân ưu.

Thì ra, thì ra bọn họ đã sớm tính toán như vậy!

Muốn ta giữ sủng ái thay cho Đích tỷ, tốt nhất còn có thể sinh cho nàng ta một đứa con!

Đê tiện!

Toàn thân ta run rẩy, ta gào lên: "Các ngươi tính kế ta như vậy, ta tuyệt đối không để các ngươi toại nguyện!"

"Ta thà treo cổ tự vẫn cũng không vào cung!"

Đại phu nhân cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt: "Tốt thôi, ngươi có thể chết, ta không ngăn cản. Chỉ là… di nương bệnh tật ốm yếu của ngươi, nếu nghe tin ngươi chết, không biết có chịu nổi không nữa."

Ta sững người.

Phải rồi… ta còn có di nương…

Thấy ta không còn vùng vẫy nữa, Đại phu nhân nở nụ cười hài lòng, cúi sát tai ta thì thầm:

"Yên tâm, chỉ cần ngươi vào cung an phận thủ thường, tận tâm phò trợ Quý phi, ta sẽ chăm sóc di nương ngươi chu đáo."

Ta cắn chặt răng không nói, trong lòng lạnh lẽo đến thấu xương.

Sau khi Đại phu nhân rời đi, ta mới òa khóc nức nở.

Bấy giờ, Song Nhi chần chừ mang tới một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: "Tiểu thư, đây là… thứ Cố thế tử gửi tới."

Trong hộp là một đôi tượng A Phúc, dáng vẻ tròn trịa đáng yêu.

Cố Thanh Xuyên là thế tử Định Viễn Hầu, tài tử nổi danh chốn kinh thành, là người có tài Trạng nguyên.

Ba năm trước, vào dịp Nguyên tiêu, ta và chàng gặp nhau. Khi đó, mặt nạ ta đeo bị một kẻ phong lưu đoạt mất, Cố Thanh Xuyên đã tháo mặt nạ của mình trao cho ta.

Hôn sự giữa chúng ta, là do chàng quỳ trước phụ mẫu tuyệt thực nhiều ngày mới cầu xin được.

Bằng không, Cố gia sao có thể để đích trưởng tử cưới một thứ nữ ti tiện như ta làm chính thê?

Ta khẽ khàng nhắm mắt, giọng nói thản nhiên mà đau đớn: "Mang hết những thứ chàng từng tặng ta, đốt đi."

Vốn dĩ… người không xứng đáng ấy chính là ta.

3

Cố Tích Hoan chết rồi.

Còn ta trở thành một cung nữ vô danh trong Ngọc Hoan cung.

4

Lại một lần nữa tiến cung, tâm trạng ta đã hoàn toàn khác trước, nhưng thái độ của Đích tỷ vẫn chẳng hề thay đổi.

Nàng ta vẫn dịu dàng v**t v* bàn tay ta, như thể chuyện hôm ấy chưa từng xảy ra.

Nàng ta mỉm cười nhàn nhạt, nói rằng hôm nay bệ hạ sẽ đến dùng bữa, bảo ta trang điểm thật đẹp rồi đến hầu hạ.

Ta cúi đầu không đáp, nghiến chặt răng, nuốt nước mắt vào lòng.

Chạng vạng, bệ hạ giá lâm.

Ta cùng các cung nữ khác quỳ rạp trên đất, thành kính nghênh đón.

Ngay khoảnh khắc người đàn ông ấy bước qua cửa cung, lòng ta không khỏi run lên dữ dội.

Chính là hắn!

Kẻ đã tàn nhẫn hủy hoại ta như một con ác lang!

Hắn dừng bước trước mặt ta trong giây lát, cười lạnh: “Hóa ra là ngươi?”

Rồi không buồn nhìn thêm, thẳng bước vào nội điện.

Ta nghe không hiểu ý tứ trong lời hắn, chỉ ngơ ngác tại chỗ.

Một nén hương sau, Đích tỷ cho gọi ta vào.

Đầu ngón tay ta lạnh buốt, sợ hãi quỳ xuống trước mặt họ, ánh mắt chỉ dám dừng trên viên gạch cách mình một thước.

Đích tỷ cười dịu dàng: “Hôm ấy bệ hạ chuốc say, sủng hạnh đúng là nha đầu này. Hôm nay ta không khỏe, hay là để nó tiếp tục…”

Cơn ác mộng ngày đó ùa về, cả thân người ta cứng đờ, không dám thở mạnh, chỉ biết cầu nguyện trong lòng rằng hắn đừng đáp ứng.

Hắn dường như nghe thấu suy nghĩ của ta, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không cần nữa.”
 
Cố Tích Hoan
Chương 3: Chương 3



Lời vừa dứt, ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Không kìm được, ta vụng trộm liếc hắn một cái, lại chạm ngay vào đôi mắt thâm trầm như vực sâu hun hút.

Ánh nhìn của hắn tựa như muốn nuốt chửng cả người ta vào trong đó.

Ta hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn thêm.

“Hôm nay trẫm còn tấu chương cần duyệt, Quý phi sớm nghỉ ngơi đi.”

Hắn nhẹ giọng trấn an Đích tỷ vài câu rồi rời đi.

Hắn vừa đi khỏi, sắc mặt Đích tỷ lập tức thay đổi!

Nàng ta xoay người ngồi xuống ghế, khẽ liếc Ý ma ma một cái.

Ngay lập tức, một cái tát trời giáng quất thẳng vào mặt ta, đánh ta ngã xuống đất.

Khóe miệng rớm máu, trước mắt tối sầm, bên tai ong ong không dứt.

Ta ôm mặt, hoảng loạn nhìn về phía Đích tỷ.

Ý ma ma chỉ tay vào mặt ta mắng: “Tiện nhân! Ngươi vào cung để làm gì chính mình còn không biết sao? Bệ hạ giá lâm, ngươi lại trơ ra như khúc gỗ thế kia, Bệ hạ còn có thể có hứng thú với ngươi ư?!”

“Ta nói cho ngươi hay, chỉ cần ngươi chưa câu được bệ hạ, thì di nương của ngươi còn chưa có thuốc uống!”

Ta chấn động, lập tức ngẩng phắt đầu lên.

Thuốc của di nương, sao có thể ngừng lại?

Đích tỷ mỉm cười nhìn ta, dịu dàng ôn hòa: “Ta nhớ Lan di nương xuất thân từ thanh lâu, giữa đám thiếp của phụ thân, bà ta được sủng ái nhất, hẳn là có bản lĩnh không tầm thường.”

“Muội muội lớn lên bên bà ta, hẳn là không khiến tỷ đây thất vọng đâu nhỉ?”

Cơn phẫn uất bị ta đè nén bấy lâu phút chốc bùng lên, hận ý tràn ngập tận óc.

Di nương của ta từng là tiểu thư danh môn! Nếu không phải vì gia cảnh sa sút, sao có thể lưu lạc chốn thanh lâu?

Mắng ta thế nào cũng được, giẫm đạp ta ra sao cũng được, nhưng không ai được vấy bẩn danh dự của di nương ta!

Mắt ta đỏ bừng.

Đích tỷ vẫn cười dịu dàng như cũ: “Muội muội, đừng trách tỷ tỷ tâm ngoan thủ lạt. Lan di nương sống được hay không, đều phụ thuộc vào muội đấy.”

“…Nô tỳ hiểu rồi.”

Ta siết chặt nắm tay, đành cúi đầu.

Ngươi muốn ta làm kỹ nữ, đúng không?

Được!

Vì Lan di nương, ta nhận!

5

Ta dày công nghiên cứu mất mấy ngày liền về bùa hộ hỏa, còn cố tình mặc y phục mỏng manh, chỉ chờ hắn đến.

Thế nhưng nghe nói dạo gần đây Hoàng đế si mê một nhạc kỹ biết gảy tỳ bà, liên tục nửa tháng không hề đặt chân đến Ngọc Hoan cung.

Sự sốt ruột trên gương mặt Đích tỷ gần như không thể che giấu được nữa.

Ý ma ma dạy ta mỗi sáng sớm hát khúc trong Ngự Hoa Viên, đêm khuya thì múa bên ngoài ngự thư phòng…

Nhưng tất cả đều vô dụng.

Hoàng đế chẳng những làm như không thấy, mà còn mấy lần sai thị vệ đuổi ta đi.

Đích tỷ giận đến nỗi phát hỏa, vỗ bàn chất vấn Ý ma ma: “Chuyện gì thế này? Đêm đó Bệ hạ chẳng phải rất hài lòng sao?!”

Ý ma ma ấp úng, không dám trả lời.

Ta chỉ có thể khẩn cầu Đích tỷ, mong rằng nàng ta đừng bắt ta tiếp tục mất mặt nữa.

“Bệ hạ căn bản không có hứng thú với nô tỳ, cầu nương nương tha cho nô tỳ đi!”

Sắc mặt Đích tỷ lập tức trầm xuống: “Không thể nào!”

“Nếu không phải Bệ hạ chỉ chạm vào muội, muội tưởng bản cung phí bao nhiêu công sức để đưa muội vào cung làm gì?!”

Đến lúc này ta mới biết, thì ra trước ta, Đích tỷ cũng đã đưa không ít nữ nhân đến trước mặt Hoàng đế, nhưng hắn đến liếc mắt một cái cũng chẳng buồn.

Chỉ có ta… được hắn đoái hoài.

Cõi lòng ta cay đắng vô cùng.

Chỉ là một lần ngẫu nhiên, lại hủy hoại cả cuộc đời ta.

Đích tỷ thu lại nét cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Nghe đây! Bản cung cho muội thêm ba ngày. Nếu trong ba ngày mà muội vẫn không thể lấy lòng Bệ hạ, bản cung sẽ lập tức giết Lan di nương!”

Ta nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của nàng ta, cứng họng không nói được lời nào.

Đích tỷ chí hướng cao xa, ngay cả khuê danh cũng là Khuyết Chi.

"Cung khuyết vạn gian cao chiếm quế chi" Người muốn ngồi lên ngôi vị cao nhất trong cung này.

Ai cản đường nàng ta, nàng ta tuyệt đối sẽ không nương tay!

Hai ngày sau, Ý ma ma dò la được rằng Hoàng đế đang tắm tại Thanh Tuyền cung, liền mua chuộc tiểu thái giám đưa ta vào đó.
 
Cố Tích Hoan
Chương 4: Chương 4



Trong suối nước nóng, hơi nước mịt mù bao phủ.

Giữa làn nước ấm áp, người đàn ông tựa thần linh ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi nơi mép hồ.

Ta nén nỗi hổ thẹn, tháo y phục xuống, chỉ để lại một lớp sa mỏng, chậm rãi quỳ bên hồ: “Nô tỳ Hoan Nhi phụng lệnh Quý phi nương nương đến hầu hạ bệ hạ.”

Giọng hắn lạnh lẽo hệt như băng: “Cút ra ngoài!”

Tim ta lạnh buốt.

Cút?

Nếu ta cút, Lan di nương sẽ chết!

Ta cắn môi, ngập ngừng hồi lâu rồi nghiến răng nói: “Nô tỳ… nô tỳ được Quý phi nương nương dạy dỗ, mong bệ hạ đoái thương.”

Hắn bỗng nhiên mở mắt.

Đôi đồng tử đen thẳm tựa vực sâu thăm thẳm, ánh nhìn sắc bén quét đến, khiến ta run lên bần bật.

Hắn đưa mắt quan sát ta một lượt, cười giễu: “Ồ? Vậy Quý phi đã dạy ngươi những gì? Nếu không có sự kiều mỵ của nàng ta, trẫm là khó mà hứng thú.”

Ta cắn răng, dùng hai tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau, vụng về hôn xuống, ngây ngô mà lúng túng quyến rũ hắn.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.

Ta ngước lên, đôi mắt có chút mê ly, đáng thương nói: “Nô tỳ quá ngu dốt, học không giỏi… Hay là bệ hạ dạy lại cho nô tỳ đi?”

Hắn kéo ta xuống nước, áp ta vào thành hồ trơn nhẵn.

Rồi nghiến răng mắng một câu: “Yêu tinh!”

6

Nước trong hồ dập dềnh gợn sóng, con người cũng chông chênh bấp bênh giữa dòng đời. Trong cơn mơ màng, nước mắt ta rơi xuống hồ, tan biến không một dấu vết.

Hoàng đế thỏa mãn xong, chậm rãi hỏi: "Ngươi tên là Hoan Nhi?"

Ta cẩn trọng đáp: "Dạ."

"Nhị tiểu thư phủ Thừa Tướng vừa mới bệnh mất, nghe nói trong tên cũng có chữ 'Hoan'. Ngươi từng gặp nàng chưa?"

Tim ta chợt lỡ một nhịp. Ta cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: "Nhị tiểu thư tôn quý, nô tỳ nào dám diện kiến."

Hoàng đế đưa tay quấn lấy một lọn tóc ta, đột nhiên cất giọng: "Trẫm sủng hạnh ngươi hai lần, theo quy củ, lẽ ra nên ban danh phận…"

Nhớ đến lời cảnh cáo của Đích tỷ, ta vội vàng cắt ngang: "Nô tỳ thân phận thấp hèn, có thể hầu hạ bệ hạ thay Quý phi nương nương đã là vạn hạnh, nào dám vọng tưởng điều gì khác."

Hoàng đế bất ngờ rút lui, dường như có chút phật ý, sau đó lạnh nhạt buông một câu đầy ẩn ý: "Vậy thì như ngươi mong muốn."

Từ đêm đó, Hoàng đế thường xuyên lưu lại Ngọc Hoan cung, sủng hạnh ta trong tẩm điện.

Người trăm phương nghìn kế, làm náo động không ít.

Có lẽ chính những âm thanh ấy đã k*ch th*ch Đích tỷ, khiến nàng ta ngày càng nóng nảy, đối với ta cũng thêm phần hà khắc.

"Cởi ra!"

Giọng nói lạnh lẽo của Đích tỷ khiến ta run lên.

Lòng quặn thắt, lại nữa rồi!

"Xin Quý phi nương nương thứ tội, nô tỳ…" Ta khẩn cầu, mong giữ lại chút ít tôn nghiêm.

Nàng ta bật cười khẩy, giọng mang theo cơn giận ngùn ngụt: "Sao? Muốn bổn cung tự mình động thủ?"

Ta nhắm mắt, cam chịu để bản thân phơi bày dưới ánh nhìn sắc bén của nàng ta.

Móng tay nàng ta sắc nhọn, tàn nhẫn lướt qua làn da mềm mại của ta, sau đó hung hăng vặn mạnh.

"Ở đây, là bị cắn."

"Chỗ này, là bị véo."

"Nơi này, lực đạo mạnh nhất…"

Nàng ta khẽ thở dài, giọng điệu trào phúng: "Xem ra bệ hạ thực sự yêu thích thân thể ngươi đến mức không thể buông tay rồi!"

"Nói thật cho ta nghe! Hôm nay bệ hạ dùng tư thế gì? Gọi nước bao nhiêu lần? Khi nào thì rời đi?"

Ta không rõ Đích tỷ đang hành hạ ta hay đang hành hạ chính mình.

Mỗi lần ta được thị tẩm, nàng ta không chỉ kiểm tra từng dấu vết trên người ta, mà còn bắt ta thuật lại tường tận toàn bộ quá trình, không được bỏ sót dù chỉ một chi tiết.

Nếu ta nói không hợp ý mình, nàng ta còn dùng kim châm ta.

Ta biết nàng ta đang ghen, đang đố kỵ, đang vạn phần không cam tâm khi phải nhường vị phu quân tuấn tú vô song của mình cho ta nên mới làm .

Nhưng ta nào có tình nguyện?

Chuyện này là do ta muốn sao? Chính Đích tỷ là kẻ đã đích thân lừa ta vào cung, tự tay dâng ta đến trước mặt Hoàng đế kia mà!

Nếu đã vậy, cớ gì phải như thế? Cớ sao không chịu buông tha cho ta?

Ngay khi Đích tỷ cầm lấy cây ngân châm, định đâm vào cánh tay ta, một tiểu thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: "Bẩm nương nương, Thái y vừa chẩn đoán, Dung tần đã mang thai hơn ba tháng rồi."
 
Cố Tích Hoan
Chương 5: Chương 5



Đích tỷ thoáng sững sờ, sau đó nghiến răng nói: "Tiện nhân, che giấu cũng khéo lắm!"

Ta nhân cơ hội mặc lại y phục, cúi đầu quỳ xuống đất.

Ánh mắt Đích tỷ lóe lên tia ngoan độc, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh: "Dung tần có hỷ, bổn cung tất nhiên phải ban thưởng ít đồ tốt rồi."

Sau đó, nàng ta quay sang ta: "Làm phiền muội muội một chuyến vậy."

Nghe vậy, thân thể ta khẽ run.

Ta biết đây không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng lại không thể không tuân lệnh.

"Dạ."

Ý ma ma bưng lên một pho tượng Quan Âm Tống Tử.

Pho tượng này sao lại quen mắt như vậy? Hình như là lễ vật năm xưa di nương tặng cho Đích tỷ khi nàng ta xuất giá…

Ta kinh hãi, ôm lòng bất an mang đồ đến Trầm Hương điện nơi Dung tần cư ngụ.

Nhưng Dung tần không ra tiếp, chỉ sai một nha hoàn nhận lấy rồi đuổi ta đi.

Sau khi trở về, ta ngày đêm lo lắng, bất an không yên.

Quả nhiên, nửa tháng sau, khi ta đang hầu hạ Đích tỷ dùng bữa, một thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: "Dung tần bị sảy thai rồi!"

Hoàng đế triệu Quý phi và ta đến Trầm Hương điện tra hỏi.

Trong cơn hoảng loạn, ta vô ý làm đổ một chén canh, bối rối nhìn sang tỷ tỷ.

Nhưng nàng ta chỉ thản nhiên, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:"Đồ vô dụng, có bổn cung ở đây, ngươi sợ cái gì?"

7

Đích tỷ thay một bộ thường phục rồi dẫn ta đến Trầm Hương điện.

Vừa bước vào, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Đích tỷ dùng khăn che mũi, định hành lễ với Hoàng đế thì từ trên giường, Dung tần bỗng ngồi bật dậy, ánh mắt tràn đầy hận ý, chỉ thẳng vào ta: "Hoàng đế! Chính cung nữ này đã mang đồ đến! Nhất định là Quý phi sai ả động tay động chân vào pho tượng Quan Âm, khiến thần thiếp mất con!"

Tiểu thái giám dâng lên bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc.

Bức tượng đã vỡ, để lộ bên trong một viên đá màu tím đỏ.

Đây… chính là chứng cứ sao?

Dung tần khóc lóc thảm thiết, gục xuống giường: "Hoàng đế, xin hãy làm chủ cho thần thiếp và hoàng nhi chưa kịp chào đời!"

"Đúng vậy, Hoàng đế!" Một giọng nói khác chen vào, là Dao mỹ nhân, kỹ nữ tỳ bà vừa mới được phong mấy hôm trước.

Nàng ta thân hình đẫy đà, cố tình mặc áo bó sát, mỗi cái thở ra hít vào đều khiến đường cong lả lướt, vô cùng câu hồn đoạt phách. Nghe nói nàng ta và Dung tần vốn là đồng hương, ngày thường qua lại rất thân thiết.

Giờ đây, hai người một xướng một họa, ba câu hai lời đã đổ hết tội danh lên đầu ta.

Mà ta… đã hoàn toàn hóa đá.

Pho tượng Quan Âm này không chỉ là của Đích tỷ, xét cho cùng, nó còn là của di nương ta!

Chuyện này, Tướng phủ chưa chắc đã bị liên lụy, nhưng di nương ta… ắt phải chết!

Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng áo. Ta chỉ biết cứng đờ nhìn nam nhân trên ngai vàng, không biết phải làm sao để Hoàng đế tin vào nỗi oan khuất của mình.

Thế nhưng, vị đế vương trẻ tuổi chỉ khoác thường phục màu lam sẫm, lười nhác tựa vào long ỷ, không giận mà uy, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên tay vịn.

Dung tần và Dao mỹ nhân nói nhiều như vậy, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn ta lấy một lần.

Chỉ nhàn nhạt nâng mắt, hỏi Đích tỷ: "Quý phi thấy sao?"

Đích tỷ khẽ cười, chậm rãi cầm lên viên đá tím đỏ.

"Hoàng đế, Dung tần muội muội vừa mất con, trong lòng bi thương, bản cung có thể hiểu được. Nhưng dù đau buồn đến đâu cũng không thể vô cớ vu hại người khác."

"Đây là Tử Trúc thạch của núi Phổ Đà, làm sao lại có độc được?"

Ai cũng biết, nơi Quan Âm Bồ Tát ngự chính là rừng trúc tím trên núi Phổ Đà, Nam Hải…

Đích tỷ thong thả nói rõ nguồn gốc viên đá: "Phụ thân thần thiếp từng vô tình có được viên đá này. Phát hiện nó có hương thơm thoang thoảng, người bèn nhờ nghệ nhân khéo léo giấu vào pho tượng khi tạc Quan Âm. Sau đó, tượng được đưa tặng cho Lan di nương hiền hậu nhất trong phủ, luôn yêu thương thần thiếp. Lan di nương trân quý vật này, bèn đưa vào của hồi môn của thần thiếp."

"Vốn dĩ thần thiếp rất vui khi biết tin Dung tần có hỷ, nên mới đem bảo vật quý giá này tặng nàng ấy, nào ngờ lại…"

Nói đến đây, viền mắt Đích tỷ ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
 
Cố Tích Hoan
Chương 6: Chương 6



Sắc mặt Dung tần và Dao mỹ nhân lập tức đại biến.

Mà ta… cũng cứng đờ.

Nếu chuyện này không bị truy cứu thì không sao, nhưng nếu Hoàng đế tra xét đến cùng… thì di nương ta chính là kẻ gánh tội!

Dung tần thét chói tai: "Không thể nào!"

Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Truyền thái y."

Thái y tiến lên xem xét, cẩn thận ngửi viên đá, rồi cúi đầu bẩm báo:

"Khởi bẩm Hoàng đế, đây thực chất chỉ là một viên đá tỏa hương bình thường, không hề có xạ hương hay độc tính gì."

Dung tần trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy? Vậy rốt cuộc ai đã hại ta?"

Bỗng nhiên, nha hoàn bên cạnh Dao mỹ nhân đột ngột quỳ sụp xuống, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói: "Nô tỳ… nô tỳ muốn tố giác Dao mỹ nhân!"

"Nương nương mỗi ngày đều mượn cớ sang trò chuyện, giải buồn cho chủ tử. Nhưng thực chất là để mang theo chiếc túi thơm này, cố ý lượn lờ trước mặt chủ tử!"

"Chính vì chiếc túi thơm này, chủ tử mới bị sảy thai! Kẻ thật sự tâm địa độc ác… chính là Dao mỹ nhân!"

Ầm...!

Lời vừa dứt, cả điện chấn động.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Dao mỹ nhân.

Nàng ta biến sắc, vội vàng quỳ xuống, cuống quýt tháo chiếc túi thơm ra, tay run rẩy mở ra cho Hoàng đế xem: "Hoàng đế minh giám! Bên trong chỉ có tùng hương để bảo dưỡng dây đàn tỳ bà, làm gì có xạ hương?"

Thái y nhận lấy, mở ra kiểm tra, lôi ra một viên châu đỏ sậm, ngửi thử… rồi sắc mặt lập tức biến đổi.

"Khởi bẩm Hoàng đế! Đây chính là xạ hương châu!"

Dao mỹ nhân hét lên: "Không thể nào!"

Nhưng Hoàng đế ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hạ chỉ: "Dung tần không giữ được long tự, phạt giam lỏng ba tháng trong Trầm Hương điện."

"Còn về Dao mỹ nhân…"

Môi mỏng nhếch lên, hắn lạnh nhạt phán quyết: "Xử tử."

Khi Dao mỹ nhân bị lôi đi, nàng ta vẫn trừng trừng nhìn chằm chằm vào Đích tỷ, nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Cố Khuyết Chi! Là ngươi! Ngươi rồi sẽ gặp báo ứng!"

Ta ngơ ngác nhìn rèm châu lay động nơi cửa điện, rồi từng chút từng chút quay đầu lại nhìn Đích tỷ.

Đáy mắt nàng ta vẫn bình thản như cũ, chẳng chút sợ hãi, trái lại còn tăng thêm vài phần ấm ức.

Một cơn lạnh thấu xương theo sống lưng trườn lên tận đỉnh đầu ta.

Là Đích tỷ làm!

Dung tần thất sủng, Dao mỹ nhân mất mạng, Đích tỷ một mũi tên trúng hai đích!

Thủ đoạn thật cao minh! Tâm tư thật thâm độc!

Hoàng đế đứng dậy định rời đi, nhưng khi ngang qua Đích tỷ lại khựng lại.

"Quý phi quản lý hậu cung, thật sự vất vả."

Đích tỷ vội vàng đáp: "Thần thiếp được san sẻ lo toan cùng Hoàng đế, nào dám than khổ."

Nhưng Hoàng đế bỗng trầm ánh mắt, nhẹ vuốt ngọc ban chỉ, thản nhiên nói: "Nếu quá mệt, không bằng để Đức phi cùng san sẻ phần nào?"

Sắc mặt Đích tỷ lập tức tái nhợt.

Móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng rất nhanh, nàng ta đã khôi phục lại vẻ dịu dàng, nhẹ giọng đáp: "Đức phi muội muội thân thể yếu ớt, vẫn là không nên làm phiền. Thần thiếp có thể đảm đương được."

Hoàng đế sâu xa nhìn nàng ta một cái, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhìn ta lấy một lần.

8

Trên đường về Ngọc Hoan cung, Đích tỷ hỏi ta: “Sao? Sợ rồi à?”

“Không... không có, nô tỳ chỉ khâm phục bản lĩnh hóa nguy thành an của nương nương…”

Lời khen này hiển nhiên khiến Đích tỷ hài lòng. Nàng ta kề sát tai ta, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, muội là muội muội của ta, ta chỉ ban cho muội vinh hoa phú quý hưởng không hết. Chỉ có kẻ dám chống đối ta mới có kết cục như vậy!”

“Tạ ơn Quý phi nương nương.”

Hiện tại ngươi không động đến ta, chẳng qua vì ta vẫn còn giá trị lợi dụng, vì ta còn chưa sinh con cho ngươi. Một khi ta sinh rồi, không còn tác dụng nữa, ngươi sẽ giết ta thôi.

Không ai hiểu thủ đoạn của Đích tỷ hơn ta. Trong phủ, những thứ nữ nào có chút nhan sắc, sớm đã bị nàng ta xử lý sạch sẽ.

Ta có thể sống đến giờ, đều nhờ thân phận của di nương thấp hèn, không đáng để nàng ta bận tâm.

Buổi tối, Hoàng đế lại đến Ngọc Hoan cung.

Đích tỷ nói nàng ta muốn tự mình hầu hạ bệ hạ, lệnh cho ta không được rời khỏi phòng.
 
Cố Tích Hoan
Chương 7: Chương 7



Ta vui mừng vì tối nay không ai hành hạ mình, nên vội vã đi ngủ sớm.

Nhưng nửa đêm, ta lại mơ thấy con sói hung ác kia.

Nó đè ta xuống, điên cuồng xé cắn.

Đúng lúc ta sắp không thở nổi, ta đột nhiên giật mình tỉnh dậy.

Kinh hoàng phát hiện...

Đây không phải mơ.

Mà là Hoàng đế đang đè ta…

Ta kinh ngạc kêu lên: “Bệ… bệ hạ!? Người không phải đang ở chỗ Quý phi nương nương sao?”

Gương mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạo: “Trẫm không đến, ngươi ngủ ngon lắm nhỉ?”

Ta không biết hắn tức giận vì điều gì. Chưa kịp hỏi, hắn đã giữ chặt lấy vai ta, cúi xuống…

Đêm nay, hắn đặc biệt hung bạo, tựa như lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút bổ xuống.

Ta đau đến mức không thể thả lỏng nổi.

Hắn hơi th* d*c, nhíu mày hỏi ta: “Không thoải mái à?”

Mắt ta ngân ngấn nước, nhỏ giọng cầu xin: “Bệ hạ…”

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Yêu tinh, ngươi có phải muốn mạng của trẫm không?”

Giọng điệu hắn dù cứng rắn, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ tay đi đôi chút.

Việc xong, theo thói quen, hắn tự tay giúp ta lau chùi sạch sẽ, thấp giọng thì thầm bên tai: “Nói xem, Dao mỹ nhân thật sự là hung thủ hại chết hoàng tự sao?”

Ta ngây người, câu này… là có ý gì?

“Nô… nô tỳ không biết. Không phải bệ hạ đã xử tử Dao mỹ nhân rồi sao?”

“Hừ…”

Hắn cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Đắc tội người không nên đắc tội, dĩ nhiên là đáng chết.”

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhìn ta đầy ẩn ý: “Hoàng cung to lớn thế này, chỉ khi tìm đúng chỗ dựa, mới có thể sống không quá khổ sở.”

Lòng ta chấn động, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của hắn, trong đầu nổ vang một tiếng...

Tìm đúng chỗ dựa…

Chỗ dựa vững chắc nhất trong cung chẳng phải chính là nam nhân trước mặt sao?

Hắn đang ám chỉ ta điều gì ư?

Nhưng ta nào dám vọng tưởng. Người hắn sủng ái nhất chính là Đích tỷ…

“Bệ hạ yêu thương Đích tỷ, Đích tỷ nhất định sẽ không xảy ra chuyện.” Ta cẩn thận đáp.

“Ngươi! Đồ ngu!”

Hoàng đế hình như nghẹn lời, hít sâu một hơi, phất tay áo bỏ đi.

Ta lo lắng không biết mình đã chọc giận hắn ở đâu. Ta sợ Đích tỷ, nhưng càng sợ hắn hơn.

Sáng sớm, ta theo lệ thường đến thỉnh an Đích tỷ.

Dọc đường, lòng ta thấp thỏm không yên.

Đêm qua Hoàng đế xuất hiện trong phòng ta giữa đêm khuya, không biết Đích tỷ sẽ xử lý ta thế nào.

Nhưng ngoài dự đoán, Đích tỷ không trách tội ta. Ngược lại, nàng ta còn mỉm cười bảo ta ngồi xuống, nói: “Bệ hạ thích muội là chuyện tốt, như vậy muội mới có thể sớm giúp tỷ sinh hoàng tử.”

Nàng ta còn ban cho ta một bộ váy: “Tối nay là thọ yến của Thái hậu, muội đi theo tỷ, cũng không thể ăn mặc quá sơ sài, kẻo làm mất mặt Ngọc Hoan cung.”

“Dạ.”

Bộ váy này thêu rất tinh xảo, dường như đã được xông qua một loại hương liệu nào đó, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Thọ yến của Thái hậu tổ chức vô cùng long trọng.

Hoàng đế và Thái hậu ngồi trên vị trí cao nhất, ta giữ bổn phận của một nô tỳ, đứng phía sau Đích tỷ, cẩn thận hầu hạ nàng ta.

Bữa tiệc diễn ra một nửa, Đích tỷ nói muốn đi dạo Ngự Hoa Viên, bảo ta đi lấy áo choàng cho nàng ta.

Ta vừa rời khỏi đại điện không bao xa, liền bị một người kéo vào trong căn phòng tối.

Ta hoảng hốt, vừa định hét lên, chóp mũi lại ngửi thấy một hương thơm quen thuộc...

Long diên hương!

“Bệ... bệ hạ!?”

Hoàng đế giữ chặt ta trong lồng ngực, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi không ngừng câu dẫn trẫm?”

“Nô tỳ không có!”

“Mặc váy bó sát như thế này, trang điểm quyến rũ như thế kia, còn dám nói không? Xem ra đêm qua trẫm chưa cho ngươi ăn no?”

Mặt ta đỏ bừng, lắp bắp: “Bộ… bộ váy này là Quý… Quý phi nương nương ban cho, có lẽ gần đây nô tỳ hơi béo lên, nên mới…”

“Ồ? Béo chỗ nào, để trẫm kiểm tra xem sao.”

Sau đó, tay hắn liền…

Ta cứng đờ cả người...

Tên nam nhân này… thật quá mức vô liêm sỉ!

9

Bên ngoài chính là hành lang, nếu có người xông vào thì phải làm sao đây?

Ta càng căng thẳng, động tác của hắn lại càng tùy ý, cứ như đang cố tình trêu đùa ta.

Không biết đã qua bao lâu, hắn hài lòng thầm thì bên tai ta: “Hoan Nhi quả nhiên phong tình hơn trước không ít, tất cả đều là nhờ công lao của trẫm.”
 
Cố Tích Hoan
Chương 8: Chương 8



Ta giận dỗi đẩy hắn ra, vội mặc y phục rồi chạy mất.

Vừa đi đến gần Ngự Hoa Viên, ta bỗng trông thấy Đích tỷ bước ra từ phía sau một tảng giả sơn.

Sắc mặt nàng ta hồng hào, thần thái thỏa mãn, trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn… cứ như vừa mới được ai sủng ái vậy…

Ý nghĩ này làm ta giật mình sợ hãi.

Ngay lúc đó, một tiểu thái giám cũng từ phía sau nàng ta bước ra, giúp nàng ta chỉnh lại y phục. Sau khi thu xếp thỏa đáng, cả hai liền rời đi.

Ta còn đang do dự có nên đi theo hay không thì bất chợt nghe thấy một âm thanh kỳ dị vang lên giữa không trung.

“Phành phạch...!”

Tiếng vỗ cánh dày đặc xé toạc màn đêm, khiến người ta kinh hãi.

“Quạ!”

Tiếng quạ kêu thê lương vang vọng.

Là quạ đen!

Một con, hai con… vô số con!

Cả một đàn quạ lớn ùn ùn kéo đến, che kín bầu trời đêm.

Ta hoảng hốt đến mức hồn phi phách tán, vội đưa tay che đầu rồi cuống cuồng chạy về phía trước.

Ta thét lên tìm chỗ trốn, nhưng bất ngờ hụt chân...

“Ùm!”

Ta ngã thẳng xuống hồ nước.

Làn nước băng lạnh nhấn chìm thân thể ta, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Trước khi rơi vào bóng tối, ta lờ mờ thấy một bóng dáng cao gầy, thanh thoát lao xuống nước, bơi về phía ta…

...

Khi tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là Hoàng đế.

Hắn nhắm mắt, chân mày nhíu chặt, một tay xoa trán, nghiêng người dựa vào tháp.

“Bệ hạ…”

Hắn nghe thấy tiếng ta, chậm rãi mở mắt, hờ hững hỏi: “Tỉnh rồi?”

Ta nhớ lại đàn quạ đen khi nãy, vẫn chưa hết hoảng hồn, nhịn không được tủi thân cáo trạng: “Bệ hạ, vừa rồi có quạ đen tấn công nô tỳ.”

Đôi mắt hắn thoáng trầm xuống, lập tức ra lệnh: “Trẫm đã hạ chỉ, lập tức đuổi hết lũ quạ ra khỏi cung. Từ nay về sau, trong cung sẽ không còn con quạ nào nữa.”

Nghe vậy, lòng ta bỗng có chút bất an.

“Quạ là thần điểu, đã được nuôi dưỡng trong Thái Miếu suốt trăm năm qua, nếu bệ hạ làm vậy, chỉ sợ bá quan…”

Còn chưa nói hết câu, hắn đã quát thẳng vào mặt ta: “Câm miệng!”

“Trẫm chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ngươi! Ngay cả có thai cũng không biết, còn có tâm trí quan tâm lũ quạ hay sao?!”

"Có thai?

Ta sững sờ.

Cả người chết lặng trong cơn chấn động, thậm chí không nhận ra hắn rời đi từ lúc nào.

...

Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ phong ta làm Cẩm quý nhân, ban cho Vĩnh Phúc cung.

Đích tỷ đương nhiên không vui.

Sao nàng ta có thể để ta thoát khỏi sự khống chế của nàng ta được?

Trước mặt Hoàng đế, nàng ta tỏ vẻ dịu dàng, nói với vẻ quyến luyến: “Hoan Nhi nay đã trở thành quý nhân, nhưng thần thiếp thực sự không nỡ rời xa muội ấy. Hay là để Hoan Nhi ở lại tẩm điện bên cạnh Ngọc Hoan cung đi? Như vậy cũng tiện cho thần thiếp chăm sóc hoàng tự.”

Nghe vậy, lòng ta lập tức hoảng loạn.

Ta luôn có cảm giác rằng tâm tư của Đích tỷ đã thay đổi, ánh mắt nàng ta nhìn ta ngày càng lạnh lẽo…

Ta âm thầm cầu nguyện, mong rằng không phải ở lại đây.

Dường như Hoàng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta, giọng hắn trầm thấp vang lên: “Không cần. Hoàng tổ mẫu đã phái Trang ma ma đến Vĩnh Phúc cung để chăm sóc Cẩm quý nhân, không phiền Quý phi nhọc lòng.”

“Quý phi gần đây quá lao lực, e là đầu óc đã hồ đồ, chuyện quản lý hậu cung tạm thời giao cho Đức phi xử lý đi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Đích tỷ lập tức tái nhợt, ngay cả vẻ đoan trang hiền thục cũng không thể duy trì được nữa.

Nàng ta siết chặt nắm tay, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta chỉ cúi đầu, giả vờ không thấy.

...

Sau khi chuyển đến Vĩnh Phúc cung, triệu chứng nôn nghén của ta càng nghiêm trọng, thân thể ngày càng gầy yếu.

Hoàng đế vô cùng lo lắng, thường xuyên nổi giận với thái y.

Một hôm, hắn hỏi ta muốn ăn gì.

Ta chợt nghĩ đến một người, bèn đáp: “Ở tướng phủ, nô tỳ có một tỷ muội, nàng ấy làm sơn tra cao rất ngon, rất hợp khẩu vị của nô tỳ.”

Hoàng đế trầm ngâm nhìn ta, chậm rãi hỏi:

“Nàng ấy tên gì?”

Ta dịu giọng đáp: “Sương Nhi.”

10

Ta chỉ là may mắn thử thăm dò một chút, không ngờ ngày hôm sau thật sự gặp lại Sương Nhi.

Chúng ta ôm nhau khóc nức nở.

"Tiểu thư, người chịu khổ rồi!"

"Không khổ. Di nương của ta vẫn ổn chứ?"
 
Cố Tích Hoan
Chương 9: Chương 9



"Sau khi tiểu thư rời đi, nô tỳ bị đại phu nhân điều xuống phòng bếp..."

Ta có chút thất vọng. Ta vốn muốn hỏi thăm tình hình của di nương qua Sương Nhi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng biết được gì.

Sáng sớm hôm sau, Sương Nhi nói muốn đến Ngự Hoa Viên hái một ít hoa mai để làm bánh cho ta. Thế nhưng, nàng ấy đi mãi không thấy quay về.

Một tiểu cung nữ đi cùng nàng ấy vội vã chạy về báo tin, sắc mặt hoảng hốt: "Chủ tử, không xong rồi! Sương Nhi tỷ sắp bị Lệ phi nương nương đánh chết rồi!"

Tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lập tức theo tiểu cung nữ chạy đến.

Trên đường đi, tiểu cung nữ thở hổn hển kể lại: "Lệ phi nương nương nói rằng hoa mai trong Ngự Hoa Viên đều là do hoàng thượng ban cho nàng ta. Sương Nhi tỷ dám hái tức là phạm thượng!"

Lệ phi có thân phận cao quý, là công chúa Cao Ly, trong cung luôn ngang ngược kiêu ngạo, ngay cả đích tỷ cũng phải nhường nàng ba phần.

Sương Nhi rơi vào tay nàng ta… sợ là lành ít dữ nhiều!

...

Vừa đến Ngự Hoa Viên, ta liền thấy Sương Nhi bị trói vào gốc cây, bên cạnh một thái giám đang giơ roi hành hình.

Lệ phi đắc ý đứng một bên, ánh mắt nhìn Sương Nhi tràn đầy khinh bỉ, tựa như đang nhìn một con kiến hèn mọn.

Thân thể Sương Nhi đầy vết thương, máu đã thấm đỏ y phục.

Cảnh tượng này khiến tim ta quặn thắt. Ta không thể nhẫn nhịn được nữa, lập tức lao tới giật lấy roi da trong tay thái giám, dang rộng hai tay chắn trước mặt Sương Nhi, lớn tiếng quát: "Ai dám đánh nàng ấy, trước tiên cứ đánh ta đi!"

Tên thái giám run rẩy, len lén liếc nhìn Lệ phi.

Lệ phi hừ lạnh từ trong mũi: "Chỉ là một tiểu quý nhân, cũng dám giương oai trước mặt bổn cung? Ngươi chán sống rồi sao? Bổn cung thành toàn cho ngươi!"

Nàng ta hung ác hạ lệnh: "Người đâu! Lấy thêm một cây roi nữa cho bổn cung!"

Cung nữ vội vàng đưa thêm một cây roi.

Lệ phi vừa giơ roi lên định quất xuống, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Lệ phi muội muội, không thể được! Cẩm quý nhân bây giờ là tâm can bảo bối của Hoàng thượng, còn mang long thai trong bụng. Nếu muội làm nàng ấy bị thương, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ trách tội đó…"

Ta chợt nhận ra, Đích tỷ cũng có mặt ở đây.

Nàng ta ngoài mặt là khuyên can, nhưng thực chất lại đang đổ thêm dầu vào lửa.

Lệ phi làm sao chịu nghe?

Nàng ta trừng mắt nhìn bụng ta, ánh mắt đỏ lên vì ghen tỵ.

"Có thai thì giỏi lắm sao? Sớm muộn gì bổn cung cũng sẽ có!"

"Mọi người đều thấy rồi đó, là Cẩm quý nhân tự không chịu rời đi. Nếu nàng ta bị thương, cũng đừng trách bổn cung!"

Nói xong, nàng ta liền giơ cao roi lên, hung hăng quất về phía ta.

Ta sợ đến mức nhắm chặt mắt, đầu óc trống rỗng.

Đột nhiên...

"Vút!"

Một thanh kiếm lao vút đến, đánh bay roi trong tay Lệ phi!

Mọi người kinh hãi, lập tức quỳ rạp xuống.

"Cung nghênh bệ hạ!"

Ta vội mở mắt ra, nhìn thấy Hoàng đế đã đứng ngay trước mặt mình!

Hắn cúi xuống, ôm ta lên, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Cổ họng ta nghẹn lại, co rúm người theo bản năng.

Hôm nay đúng là ta đã l* m*ng, nhưng dù thế nào ta cũng không thể bỏ mặc Sương Nhi.

Hoàng đế không nhìn ta nữa, mà quay sang Lệ phi, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Lệ phi vô cớ hành hình cung nữ, lại còn mưu hại hoàng tự. Từ hôm nay, giáng làm thứ dân, lập tức áp giải về nước!"

Lời vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao.

Trục xuất về nước? Đây là hoàn toàn không để ý đến quan hệ bang giao hai nước nữa sao?!

Lệ phi nghe xong thì kinh hoàng đến ngất lịm.

Hoàng đế lại chuyển ánh mắt về phía Đích tỷ, nhưng còn chưa kịp nói gì, cung nữ bên cạnh nàng ta đã lớn tiếng hô: "Hoàng thượng đại hỉ! Quý phi nương nương đã có thai!"

Câu nói này như sét đánh ngang tai.

Đích tỷ có thai?

Vậy ta còn giá trị gì nữa?

Đứa bé trong bụng ta nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt nàng ta!

Nghĩ đến đây, lòng ta lạnh buốt.

Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại cong môi, dịu dàng đỡ Đích tỷ dậy.

"Đã có thai, thì nên ở trong cung an dưỡng. Sao còn qua lại với những kẻ không biết quy củ như vậy?"

Sắc mặt Đích tỷ có chút hoảng loạn: "Là Lệ phi…"
 
Back
Top Bottom