Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Có Thể Tha Cho Nữ Chính Một Con Đường Sống Không?

Có Thể Tha Cho Nữ Chính Một Con Đường Sống Không?
Chương 60



Tiên Dao nâng tay áo lên, từng mảnh Hồi Ánh Châu từ trong tay áo rơi xuống, mỗi mảnh vỡ đều có những hình ảnh mờ ảo.

Nàng giữ bình tĩnh mà không vội vàng hành động, chăm chú quan sát những mảnh vỡ, từ đó phán đoán rằng tại Linh Sơn Thanh Thị đã có thêm vài người.

Mặc dù không chắc chắn là ai nhưng vào thời điểm này nếu có người dám xông vào Thanh Thị, mạo hiểm bị nàng gi.ết ch.ết để động đến mẫu thân nàng thì chỉ có một số ít người đó thôi.

Mọi chuyện xảy ra ở Yêu Giới không phải là bí mật, tin tức nàng gần như đã thành thần nhanh chóng bay khắp mọi ngóc ngách trong thế gian như những hạt giống bồ công anh. Từ một Ma Nữ nàng biến thành Thần Nữ, mang đến sự thăng cấp và cơ hội cho các tu sĩ sống sót.

Không ai còn nhắc đến quá khứ của nàng nữa, nếu còn nói tới chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?

Bỗng dưng nàng được mọi người tán dương, ngay cả thế gian cũng có người xây đền thờ nàng như một Thần Nữ, Tiên Dao có thể nhận được sức mạnh tín ngưỡng từ xa xôi trong Tu Giới, nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Điều quan trọng là việc nàng trở thành thần khiến một số người rơi vào đường cùng, họ không thể chờ đợi nàng tìm đến, nếu không tìm ra con bài bảo vệ sinh mạng trước khi nàng phát động, thì các tu sĩ chết trong Yêu Giới hôm nay chính là những người sẽ chết vào ngày mai.

Những người thuộc Kim Thị, các Địa Tiên Trường Hạo, cùng với tên thiếu niên bí ẩn đang âm mưu với Trường Hạo đều nằm trong phạm vi này.

Tiên Dao không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào về thiếu niên bí ẩn trong thư tịch, có lẽ là vì trong sách nàng đã chết rất rõ ràng, những sự kiện mà Thanh Thị gặp phải năm đó không ai phát hiện ra, tự nhiên cũng chẳng ai điều tra.

Mẫu thân ngay cả nguyên nhân cái chết của nàng cũng không thể điều tra rõ, huống chi là nguyên nhân cái chết của tộc nhân.

Bỏ qua cốt truyện liên quan đến nàng, chỉ xét phần của Bạch Tuyết Tích, muốn xác định thân phận của thiếu niên ấy lại trở nên đơn giản hơn.

Sức hấp dẫn của Bạch Tuyết Tích khiến Yêu Giới, Ma Giới và Nhân Giới đều trở thành vật trong tay nàng, tự nhiên cũng không thiếu Minh Giới.

Chủ Minh Giới rất thần bí, chưa từng để lộ diện mạo thật trước mặt người khác, mỗi lần xuất hiện đều là một đám sương linh khí bốc lên, cho đến khi kết thúc câu chuyện, mọi người vẫn chưa từng thấy diện mạo thật của hắn, chỉ có Bạch Tuyết Tích từng bị sương linh bao phủ, tiếp xúc thân mật với Minh Chủ.

Điều này chứng minh sự “đặc biệt” của Bạch Tuyết Tích.

Để phát huy sự đặc biệt này đến mức cực hạn, hình tượng của Minh Chủ được giữ bí ẩn, hắn già hay trẻ, là nam hay nữ, trong kết cục của câu chuyện đều là một ẩn số.

Giờ đây Bạch Tuyết Tích đã chết, Minh Chủ vẫn chưa lộ diện, điều này rõ ràng là không bình thường.

Tiên Dao nói với Lý Vi Lan rằng nàng có thể tìm được Trường Hạo và thiếu niên ấy không phải là lời nói suông, trong lòng nàng đã có tính toán về thân phận của họ, cũng đã rõ ràng họ sẽ làm gì sau khi gây ra rối loạn trong Yêu Giới.

Nàng thu thập lại các mảnh vỡ của Hồi Ánh Châu, dưới ánh mắt lo lắng của Thẩm Kinh Trần, nàng bình tĩnh nói: “Đã đến lúc về nhà rồi.”

Trước đây nàng dự định sẽ mang đầu của Trường Hạo về gặp mẫu thân, tiếc là kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, nhưng cũng không sao.

Trong lòng nàng, một ngọn lửa ấm áp cháy lên, dù không thể nhìn rõ tình hình của mẫu thân qua Hồi Ánh Châu khiến nàng không khỏi lo lắng, nhưng nhiều hơn sự lo lắng lại là niềm tin.

Những oán thù, ân oán của nàng sẽ tự mình kết thúc, còn ân oán của mẫu thân đương nhiên sẽ do mẫu thân tự giải quyết.

Trong thời gian nàng vắng mặt, mẫu thân vẫn đang tĩnh dưỡng trong tộc, hiện tại Linh Sơn linh khí đầy đủ, mẫu thân lại nỗ lực như vậy, chắc chắn đã khôi phục lại trạng thái mạnh mẽ nhất. Trong tình hình như vậy mà gặp phải đối thủ, dù không thể thắng ngay lập tức cũng không đến mức phải chịu đựng cho đến khi nàng quay về.

Tiên Dao bay trở về Linh Sơn, trong lòng nàng không ngừng an ủi bản thân nhưng sắc mặt vẫn khá bình tĩnh.

Nhưng khi nàng thực sự quay lại tộc Thanh thị, nhìn thấy nơi đây sau khi được Thẩm Kinh Trần khôi phục lại lại bị phá hoại, nàng vẫn không thể kìm nổi cơn tức giận, toàn thân nàng bốc cháy thành ngọn lửa.

Thẩm Kinh Trần cũng nhíu mày, hắn nhìn tất cả cảnh tượng này rồi cùng Tiên Dao lao vào bên trong, liền nhìn thấy Thanh Chấp Tố đang một mình chống lại nhiều người.

Đúng như Tiên Dao nghĩ, trong thời gian này Thanh Chấp Tố đã chăm chỉ tu luyện trong tộc, không chỉ vết thương đã lành mà còn ngộ ra được hiện giờ bà ấy đã bước vào giai đoạn Độ Kiếp sơ kỳ.

Tu vi như vậy trong Tu Giới là cực kỳ hiếm, người như Trường Hạo vốn đã là một con chó thua trận, tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.

Nhưng đứng trước Thanh Chấp Tố không chỉ có Trường Hạo mà còn có cả thiếu niên bí ẩn mà nàng đã gặp trong màn trời hôm đó.

Hắn mặc áo xanh, tóc trắng, dáng vẻ thong dong, khóe miệng lại nở nụ cười rồi ra lệnh cho người của Cửu Thiên Tông vây công Thanh Chấp Tố.

Cố Huyền Sinh đứng ở đầu tiên của Cửu Thiên Tông, hắn nhận lấy sự châm chọc không chút thương tiếc từ thiếu niên.

“Tại sao Cố Thần Sứ không nhúc nhích? Thời gian không chờ đợi ai, nếu đợi đến khi Thanh Tiên Dao trở lại mà chúng ta vẫn chưa bắt được Thanh Chấp Tố thì sẽ hoàn toàn mất hết tư cách thương lượng với nàng. Đến lúc đó, không chỉ ta và Địa Tiên, mà ngươi cùng những đệ tử sau lưng ngươi cũng không thoát được.”

“Chỉ cần dính dáng đến Cửu Thiên Tông, thì đâu còn được xem là vô tội, Thanh Tiên Dao ngay cả người của Thục Sơn cũng không tha, ngươi còn trông mong nàng sẽ buông tha cho các ngươi sao?”

Thiếu niên mỉa mai quét nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Dù không nhắc đến những chuyện này, ngươi cũng là đệ tử trực truyền của Địa Tiên, hắn đã cực khổ nuôi dưỡng ngươi lớn lên như vậy, giờ đến lượt ngươi báo đáp hắn rồi. Ngươi không phải muốn quên ân tình đấy chứ?”

Cố Huyền Sinh bình thản nhìn về phía người thiếu niên, hắn không có vẻ gì là bị ép đến đường cùng hay khó xử, ngược lại, hắn tỏ ra rất bình thản, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

“Ngươi có thời gian nói nhiều như vậy, sao không tự ra tay, lại để ta phải ra tay?”

Hắn lặng lẽ liếc nhìn Sư Tôn sắc mặt khó coi, nhếch môi nói: “Là vì ngươi hiểu rõ, Thanh Tiên Dao không phải là người tàn nhẫn như các ngươi nói. Dù chúng ta đều là người của Cửu Thiên Tông, nhưng chỉ cần nàng biết chúng ta không tham gia vào chuyện Thanh thị bị hãm hại năm đó, nàng sẽ không truy cứu chúng ta.”

“Ngươi cần thêm sức giúp đỡ để đối phó với nàng, cho nên muốn kéo chúng ta vào. Nếu hôm nay ta thực sự ra tay với Chấp Tố Đạo Quân, thì sẽ không còn đường lui nữa. Ta nói đúng không?”

Sau khi Cố Huyền Sinh nói xong, sắc mặt thiếu niên trở nên khó coi như Trường Hạo.

Hắn đột ngột quay nhìn về phía Trường Hạo, Trường Hạo lập tức lên tiếng: “Huyền Sinh, dù lời hắn nói có ý gì, ngươi vẫn phải đứng về phía sư phụ!”

“Ngươi là do sư phụ nuôi dưỡng lớn lên, sư phụ có ân với ngươi, ngươi không thể quên ân!”

Cố Huyền Sinh bình tĩnh đáp lại: “Ta không thể quên ân, nhưng sư phụ có thể lợi dụng ân tình để báo đáp, thế chẳng phải thật bất công sao?”

Trường Hạo trợn mắt: “Ngươi! ——”

“Đây là chỗ nào mà các ngươi có thể tự do ầm ĩ như vậy sao?”

Thanh Chấp Tố bị bao vây, một mình bà cô đơn dường như không thể chống cự lại những người này, chỉ có thể để họ tùy ý xử lý.

Chính vì thế, thiếu niên mới có thể thảnh thơi ép Cố Huyền Sinh phải ra tay, nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy.

Kể từ khi cô ta nghiền nát Hồi Ánh Châu thì biết rằng những người trước mắt đều sẽ chết chắc.

Do đó, bà ấy không những không giận, không hoảng hốt, mà ngược lại còn rất phấn khích.

Bà nở một nụ cười vui vẻ nhất trong suốt những năm qua, khóe môi cong lên, ánh mắt nhìn về phía những người đối diện khiến họ bắt đầu rối loạn.

Trường Hạo như mất hết thần trí, vội vàng nói: “Không được, nhanh lên, ra tay đi! Đừng để ý đến Cố Huyền Sinh nữa! Trước tiên bắt Thanh Chấp Tố lại đã!!”

Thanh Tiên Dao quan tâm đến mẹ mình thế nào thì Trường Hạo là người rõ nhất.

Chỉ cần khống chế được Thanh Chấp Tố tức là đã khống chế được Thanh Tiên Dao.

Dù nàng ta tu luyện mạnh mẽ đến đâu thì sao? Dù sao cũng không thể bỏ mặc mẫu thân nàng ta chết được?

Hắn đã chuẩn bị sẵn loại độc mà Thanh Chiêu đã từng uống, hắn sẽ đút vào miệng Thanh Chấp Tố, dùng độc để khống chế bà ta, lợi dụng bà ta điều khiển Thanh Tiên Dao vốn đã sắp thành thần. Hành động này không chỉ giải quyết được bế tắc mà còn có thể giúp hắn trở thành chủ nhân của cả thiên hạ, xem như là có thể lợi dụng tai họa mà đổi lấy phúc.

Đây chính là kế sách do thiếu niên kia nghĩ ra, sau khi nghe xong Trường Hạo cảm thấy yên tâm hẳn. Hắn cuối cùng không còn co mình lại nữa, sẵn sàng cùng thiếu niên đối mặt, gọi thêm đệ tử của Cửu Thiên Tông đến bao vây Linh Sơn.

Giờ đây, hắn chỉ muốn kết thúc nhanh chóng vì sợ đêm dài lắm mộng.

Người thiếu niên sau khi gặp khó khăn từ phía Cố Huyền Sinh liền không còn muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

Hắn vừa định động thủ, đột nhiên nghe thấy Trường Hạo bên cạnh thở dài, rồi từ đứng yên, hắn đột ngột bay thẳng về phía Thanh Chấp Tố.

Trong tay Thanh Chấp Tố xuất hiện một thanh kiếm tiên quen thuộc, lưỡi kiếm đã nhuốm màu phong sương, nhưng vẫn không hề làm mất đi sự sắc bén ban đầu, chỉ một nhát đã đâm xuyên qua Trường Hạo.

Đúng là xuyên qua, từ đỉnh đầu linh phủ, lưỡi kiếm hoàn toàn c*m v** cơ thể hắn, xuyên qua cả cột sống, động tác cực kỳ nhanh gọn, suốt quá trình thậm chí không hề vương một giọt máu.

Thanh Chấp Tố cẩn thận điều khiển lưỡi kiếm, khẽ nói: “Cẩn thận một chút, đây là máu của tổ phụ ngươi…”

Trường Hạo ngẩn ra, thân thể run rẩy một chút, ánh mắt chợt nhìn thấy tiên khí từ trong không khí xuất hiện — chính là Tiên Dao.

Xung quanh hắn, huyết mạch và linh khí của Thanh Chiêm từ từ tụ lại thành khói xanh, trong khi thân thể hắn bắt đầu nhanh chóng suy yếu.

Điều hắn sợ nhất trong cuộc đời này chính là sự lão hóa và cái chết, thất bại trong việc vượt qua kiếp nạn đã trở thành tâm ma của hắn. Mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với nó, không dám rời khỏi Cửu Thiên Tông cũng không dám gặp ai.

Nhưng kẻ thù của hắn lại đang sống vô cùng vinh quang, vượt qua kiếp nạn thành công, tiến vào giai đoạn sau và việc phi thăng đã gần kề.

Hắn cảm thấy thiên đạo thật bất công, rõ ràng hắn còn nỗ lực hơn cả Thanh Chiêm, trong khi Thanh Chiêm lại lắm tình yêu thế trần, cưới vợ sinh con, có con trai con gái, còn hắn một lòng tu đạo, chưa từng có tình cảm nam nữ, cả đời chỉ phục vụ thiên đạo. Vì sao hắn lại không bằng Thanh Chiêm?

Càng nghĩ càng rơi vào mớ bòng bong trong đầu, tâm ma thúc đẩy Trường Hạo đi đến cực đoan. Hắn bắt đầu sử dụng mọi cách tà ác để tìm kiếm con đường sống cho mình.

Chỉ cần có thể sống sót, chỉ…

Nếu không phải vì lão hóa, hắn sẽ sẵn sàng đánh đổi bất cứ giá nào.

Và ngay tại khoảnh khắc đó, một người đã đưa cho hắn một cơ hội, cho hắn một loại thần dược có thể khiến Thanh Chiêm dùng mạng sống của mình để trao lại cho hắn, chuyển tất cả những gì mà Thanh Chiêm có được ngày hôm nay sang cho hắn.

Chỉ cần hắn có thể khiến Thanh Chiêm uống thuốc, hắn sẽ có được mọi thứ mà mình mong muốn.

Đúng lúc đó, chiến tranh giữa tiên và ma nổ ra, mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn, dù Trường Hạo không biết người đó là ai nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

Da dẻ của hắn đã lão hóa, đầy vết nhăn, tóc bạc phơ, hắn cần phải tìm được cơ hội thay đổi ngay lập tức.

Vì vậy, hắn tìm đến gia chủ nhà Kim Thị và con trai của ông ta, những người đã từng suýt chết đói, ký kết một giao dịch bằng máu với họ, để họ giúp hắn thực hiện việc này.

Gia chủ Kim Thị đã chết trong giao dịch này, con trai ông ta thay thế hoàn thành nhiệm vụ, lừa dối Thanh Chiêm và những người trong tộc Thanh Tộc đang chuẩn bị ra trận, khiến họ uống phải “linh dược” có độc, khiến họ gặp nạn trong trận chiến giữa tiên và ma.

Sau đó, hắn giả vờ làm anh hùng thu dọn thi thể, mang theo bảo kiếm của họ tìm đến Thanh Chấp Tố.

Tiên Dao từ trong khói xanh nhìn thấy tất cả sự thật, mọi chuyện đều dừng lại khi Kim Di Phong mang theo pháp khí quay lại.

Chủ nhân của khói xanh không muốn sự việc tiếp diễn, để không làm tổn thương Tiên Dao và mẹ nàng thêm lần nữa, không muốn khiến họ phải hồi tưởng lại những ký ức đau buồn đó.

Khói xanh được giải phóng ra từ cơ thể Trường Hạo, dù đã bị vắt kiệt sức lực, nhưng nó vẫn giữ được sự thuần khiết, dịu dàng và thần thánh.

Giống như hình ảnh mà Tiên Dao tưởng tượng về ông ngoại mình, mạnh mẽ và hiền hòa, không sóng gió, không một gợn sóng.

Tiên Dao tắm mình trong khói xanh, nhìn mẹ nàng để kiếm rơi khỏi tay.

Thanh Chấp Tố quỳ xuống, nước mắt như mưa rơi, nhưng không phát ra một tiếng khóc nào.

Bà nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào khói xanh, khói xanh bao quanh bà giống như lúc nhỏ đã an ủi bà.

Sau đó, làn khói xanh tản đi và biến mất trong đám đông, không để lại chút dấu vết.

Họ đã từng quay lại, nhưng chỉ có thể để lại khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Họ không có thù hận hay oán trách, chỉ có nỗi nhớ nhung vô hạn dành cho người thân.

Tiên Dao cảm nhận được khói xanh lướt qua mặt, trong đó có sự lưu luyến và quan tâm, cũng có sự buông bỏ và từ biệt.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, mặc dù nàng từng là con gái của Kim Di Phong, nhưng khói xanh không hề bài xích nàng.

Tiên Dao nhìn thấy mẹ nàng cúi người, rút thanh kiếm ra từ cơ thể của Trường Hạo, giờ chỉ còn lại một đống da nhăn nheo vì lão hóa.

Thanh kiếm đó không phải là bảo kiếm của mẹ nàng, Tiên Dao không cần hỏi cũng biết nó thuộc về ai.

Chắc chắn đó là bảo kiếm của ông ngoại.

Thanh Chấp Tố đứng dậy và nhìn xuống cơ thể của Trường Hạo, giờ chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

Môi nàng khẽ động, nàng niệm lên những câu chú ngữ dài và cổ xưa.

Tiên Dao nhíu mày, nàng không chắc đó là gì liền bước một bước về phía trước muốn ngăn cản, sợ mẹ nàng sẽ không chịu nổi.

Thẩm Kinh Trần nắm lấy cánh tay nàng rồi lắc đầu với nàng.

“Đừng lo lắng.” Hắn nhẹ nhàng giải thích, “Đó là chú khóa hồn.”

“Đạo Quân không phải không suy nghĩ, chỉ là muốn dùng phương pháp của kẻ khác để trả lại cho kẻ đó.”

Trường Hạo không muốn chết, nhưng có vẻ như hắn phải chết.

Nếu có thể chết đi một cách dứt khoát, ít nhất cũng đỡ phải chịu đựng nhiều khổ đau, trong tình huống không còn lựa chọn nào khác, đó cũng xem như là kết quả không tồi.

Nhưng làm sao Thanh Chấp Tố có thể để hắn dễ dàng như vậy?

Hắn đã tra tấn và giam giữ linh hồn của những người trong tộc Thanh thị suốt bao nhiêu năm, hắn nghĩ muốn chết rồi coi như xong hết sao?

Không thể nào.

Thanh Chấp Tố nhắm mắt lại, bà giang rộng hai cánh tay, phong ấn trận pháp vào trong cơ thể đang lão hóa của Trường Hạo.

Bà muốn hắn cũng trải qua cảm giác của những người trong tộc Thanh thị suốt hơn trăm năm qua.

Để hắn phải chịu đựng đau đớn hơn cả những gì họ đã trải qua trong hơn trăm năm.

Bà muốn hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh.
 
Có Thể Tha Cho Nữ Chính Một Con Đường Sống Không?
Chương 61



Trường Hạo xảy ra chuyện, thiếu niên từng cấu kết với hắn lập tức thi triển pháp thuật đào tẩu. Khi ấy, Thanh Chấp Tố đang bận phong ấn nguyên thần và nhục thân của Trường Hạo nhất thời không rảnh truy sát kẻ còn lại. Nhưng Tiên Dao vẫn còn ở đó.

Khí tức thần minh toả ra từ nàng khiến thiếu niên kia e dè lùi bước ba phần. Ngay từ lúc nàng xuất hiện, hắn đã âm thầm nghĩ cách rút lui.

Thừa lúc Tiên Dao lòng nóng như lửa đốt vì lo cho mẫu thân, toàn bộ tâm trí đều đổ dồn về phía bà, thiếu niên nhẹ nhàng lùi lại, hắn tưởng rằng lần này cũng giống như mọi lần trước : mạo hiểm nhưng thoát thân thành công.

Nào ngờ hắn vừa xoay người liền đối mặt với một khuôn mặt không hẳn xa lạ.

Người ấy khoan thai đứng đó, thần sắc nhàn nhã như đang xem kịch, tay phải không biết từ đâu lấy ra một quả mơ rồi tùy tiện xoay xoay trong lòng bàn tay.

“Muốn đi sao?” Thẩm Kinh Trần mỉm cười nho nhã và lễ độ, “Ngươi đã hỏi qua ta chưa?”

Thiếu niên cau chặt mày, biết thời biết thế khiến hắn buộc phải lộ mặt thật: “Ma Quân, ngài không biết đâu chúng ta vốn là cùng một chiến tuyến. Trăm năm mưu lược cho trận đại chiến tiên – ma thuở ấy chẳng phải đều do ngài và ta đồng mưu tính kế sao?”

“Ta là—”

“Ngươi là Minh Chủ.”

Trước khi thiếu niên kịp nói ra thân phận Tiên Dao đã khẽ khàng mở lời. Bốn chữ đơn giản như gió thoảng nhưng lại khiến sắc mặt hắn lập tức biến hoá lớn.

Nếu như trước đó chỉ là bất an thì giờ đây đã là tuyệt vọng.

Thẩm Kinh Trần đã biết rõ chân thân của hắn lại vẫn bình thản chắn trước lối đi, rõ ràng không có ý định tương trợ.

Minh Chủ thông minh hơn những kẻ đến nước này còn cố gắng níu kéo mạng sống. Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị tâm lý: không thành công thì vong thân. Nếu phải vong mệnh thì cũng phải kéo kẻ hãm hại mình cùng táng thân nơi đất cũ trời xưa.

“Quân thượng đây là định qua cầu rút ván rồi.”

Minh Chủ bình tĩnh nhìn Thẩm Kinh Trần, giọng lạnh như băng: “Ngươi còn nửa khắc thời gian để suy nghĩ. Nếu ngươi thật sự cho rằng tội nghiệt năm xưa về việc tàn sát tộc Thanh thị chỉ cần Trường Hạo và Kim thị diệt vong là có thể gột sạch, rằng Thanh Tiên Dao sẽ vì thế mà không truy cứu ngươi nữa… thì đúng là hoang tưởng.”

“Hãy chờ đến khi Thanh Chấp Tố giải quyết xong Trường Hạo, diệt tộc Kim thị và ta… kẻ tiếp theo chính là ngươi.”

Trong khi Minh Chủ cất lời, Thẩm Kinh Trần vẫn ung dung ăn quả mơ trong tay. Hắn ăn chậm rãi và từ tốn ánh mắt như vì sao mờ, hờ hững mà sáng rực, tựa như tâm tình đang hết sức thoải mái.

Là sự nhẹ nhõm của kẻ vừa trút bỏ xiềng xích khi những kẻ gây phiền toái cuối cùng cũng bị thanh trừ, và từ nay không còn phải sống dưới cái bóng của “hào quang nhân vật chính” nữa.

“Ngươi nói xong rồi?”

Đợi khi quả mơ đã ăn hết, cũng là lúc lời lẽ của Minh Chủ chấm dứt.

Thẩm Kinh Trần vỗ tay phủi sạch rồi ung dung đáp: “Bổn quân chẳng cần đến nửa khắc, ngay bây giờ ta có thể cho ngươi đáp án.”

Hắn bất chợt áp sát Minh Chủ, tay đặt lên vai hắn rồi cất giọng nhàn nhạt: “Đừng đem mọi tội danh đổ hết lên đầu ta. Xem như ngươi sắp chết rồi vậy thì ta ban cho ngươi một sự thật.”

“‘Hảo bằng hữu’ của ngươi đã phát cuồng mà chết từ mấy chục năm trước. Kẻ đang đứng trước mặt ngươi bây giờ… là một tiên giả tiên phong, tận tâm cống hiến cho lý tưởng ‘tu chân khoa học hóa’.”

Thần sắc nghiêm trang cùng những lời ngôn ngữ khó hiểu ấy khiến Minh Chủ thoáng sững sờ.

Hắn trố mắt nhìn Thẩm Kinh Trần một hồi, sau đó phát ra một tiếng cười khinh miệt như chế nhạo điều hoang đường, song tiếng cười chưa kịp vang lên đầy đủ thì thân thể đã bị chém làm đôi.

Đối với những kẻ dám chế nhạo đạo nghiên cứu khoa học của Thẩm Kinh Trần, Tiên Dao chưa từng có lòng bao dung.

Nàng chau mày, từng kiếm từng kiếm phân thây Minh Chủ, nhưng nàng biết như thế cũng không đủ để “giết” hắn dễ dàng.

Bởi Minh Chủ vốn dĩ không phải người sống—hắn từ Minh giới đến, là cô hồn dã quỷ, tinh thông điều khiển và luyện hóa linh hồn. Từ khi trong luồng khói xanh thấy được cảnh hắn dụ dỗ Trường Hạo, Tiên Dao đã hiểu hắn đã giành được thứ mình muốn từ cuộc giao dịch ấy.

Trường Hạo thoạt nhìn là kẻ hưởng lợi lớn nhất, nhưng kỳ thực kẻ cười đến cuối cùng… chính là Minh Chủ.

Nếu không phải như vậy, cớ sao Minh Chủ vẫn giữ được dung nhan thiếu niên, còn Trường Hạo lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì gương mặt trung niên?

Kẻ thực sự thu được lợi ích từ hồn hỏa và huyết nhục của tộc Thanh thị chính là vị Minh Chủ nắm giữ ba nghìn dặm Minh Hà kia.

Ma Quân cần là chinh phục tu giới mà Thanh Diễm của Thanh thị lại là mối họa tâm phúc.

Hắn cùng Minh Chủ cấu kết trong ngoài, sau khi sát hại Thanh Diễm liền đem huyết nhục cùng hồn phách giao cho đối phương, còn hắn thì đoạt lấy quyền lực và thắng lợi.

Đáng tiếc thay, cuối cùng lại xuất hiện một Sở Thiên Độ như từ trên trời giáng xuống, dẫn dắt Thục Sơn đánh bại Ma Quân, kết cục của Ma Quân cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Gia chủ năm xưa của Kim thị cũng bỏ mạng trong đại kiếp, Kim Di Phong nhân cơ hội nhặt được tàn dư và đoạt ngôi gia chủ, lại còn lừa gạt cả mẫu thân nàng.

Làn khói xanh tan biến cùng với thân thể Trường Hạo bị phong ấn khiến Tiên Dao cảm thấy quen thuộc, nhưng trong lòng nàng vẫn mơ hồ thấy có điều gì đó chưa trọn vẹn.

Thân thể thiếu niên bị kiếm khí hủy diệt bắt đầu tan biến tựa như đã thực sự tử vong. Tộc nhân Kim thị cùng đệ tử Cửu Tiêu tông chứng kiến cảnh này liền hỗn loạn bỏ chạy. Cố Huyền Sinh trấn định đệ tử Cửu Tiêu, hắn định lễ phép giải thích rằng những người sống sót hôm nay không liên quan gì đến chuyện năm xưa. Thế nhưng, Tiên Dao hoàn toàn không để tâm tới bọn họ, nàng chỉ kéo theo Thẩm Kinh Trần đuổi theo hướng mà luồng hồn quang của Minh Chủ vừa biến mất.

Cố Huyền Sinh trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ra nàng hẳn đã phát hiện điều gì đó. Hắn muốn đuổi theo giúp một tay nhưng đệ tử trong môn còn cần hắn chăm nom. Hắn hiểu, Tiên Dao cũng không cần lời giải thích từ hắn, nên sau khi cân nhắc hắn đành dẫn người rời khỏi trước.

Thấy đệ tử Cửu Tiêu tông đã rút lui, người Kim thị cũng hoảng loạn định rời đi. Thế nhưng, bọn họ tới đây vốn đã hạ quyết tâm một trận sinh tử há có thể nói là vô tội? Trên người ai nấy đều mang theo pháp bảo trấn tộc.

Với thân phận như thế, cho dù Tiên Dao không có mặt tại đây thì cũng sẽ có người không để cho họ dễ dàng thoát thân.

Chưa kịp bước quá ba bước, cả bọn đã bị chặn lại tại chỗ. Kiếm khí cường đại ập tới như lưỡi đao phong, chỉ trong chớp mắt đã chém bay đầu mấy người.

Thanh Chấp Tố vừa hoàn tất phong ấn Trường Hạo, liền chậm rãi quay đầu nhìn về phía người đã ra tay. Trong ánh mắt mang theo vài phần bất ngờ, nhưng cũng không hẳn là ngoài dự liệu.

“Là các ngươi.”

Lệ Vi Lan dìu theo Diệp Thanh Trừng lúc này đã không còn nói năng được nữa, cả hai đứng giữa vũng máu của người Kim thị, y bào trắng tinh không nhiễm chút huyết sắc.

Lệ Vi Lan hơi khom người thi lễ với Thanh Chấp Tố, nhẹ giọng gọi: “Chấp Tố đạo quân.”

Diệp Thanh Trừng dù không thể nói chuyện, tinh thần cũng hỗn loạn nhưng khi nhìn thấy Thanh Chấp Tố vẫn theo bản năng mà hành lễ.

Thoạt nhìn, sắc mặt hai người vẫn còn ổn, nhưng Thanh Chấp Tố với tu vi cao thâm đã sớm nhìn thấu bản chất tàn úa ẩn sau lớp da kia.

Nàng nhàn nhạt nói: “Kinh mạch các ngươi đã tàn tạ, linh phủ trống rỗng, chẳng mấy chốc sẽ bỏ mạng.”

Lệ Vi Lan nghe thấy vậy, thần sắc không hề biến đổi. Diệp Thanh Trừng thì hơi sững sờ, sau đó lại rơi vào trạng thái thất thần mơ hồ.

Tựa như bọn họ đều sớm đã rõ kết cục đang chờ đợi.

“Sống chết trong mắt ta đã chẳng còn là điều quan trọng nữa.” Lệ Vi Lan bình tĩnh nói, “Đây là con đường mà ta cùng sư đệ đã lựa chọn, cũng là kết quả chúng ta nên gánh. Điều quan trọng không phải là sống hay chết mà là trước khi chết còn có thể làm được điều gì.”

Thanh Chấp Tố khẽ dừng lại, rồi lên tiếng: “Ra tay giết bọn chúng là điều các ngươi muốn làm?”

Lệ Vi Lan không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, hắn chỉ khẽ mỉm cười yếu ớt, siết chặt tay sư đệ rồi nói với Thanh Chấp Tố: “Ta không còn mặt mũi nào gặp lại A Dao, sau hôm nay có lẽ cũng không còn mạng mà gặp lại.”

Hắn cúi người thật sâu thành khẩn thưa: “Đạo quân cũng xin đừng nhắc đến ta trước mặt nàng, kẻo làm hỏng tâm tình của nàng. Ta chỉ mong kiếp sau nếu còn có may mắn được luân hồi, vẫn có thể một lần nữa được tắm trong chân hỏa của Phượng Hoàng Chân Thần.”

Lời vừa dứt, Lệ Vi Lan liền thẳng lưng đứng dậy dìu theo Diệp Thanh Trừng không quay đầu lại mà rời đi.

Thanh Chấp Tố dõi theo bóng dáng hai người dần khuất, trong mắt như đang nhìn từng tia sinh mệnh của họ trôi đi theo gió.

Nàng đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy máu loang đầy đất, thi thể cừu nhân ngổn ngang như rác rưởi, quả thật làm hoen ố cả phong cảnh linh sơn.

“Núi linh khí tốt lành thế này, há có thể để huyết nhục của các ngươi làm ô uế.”

Nói đoạn, Thanh Chấp Tố xắn tay áo ung dung nhàn nhã bắt đầu thu dọn chiến trường.

Trong lúc làm, thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn về hướng Tiên Dao và Thẩm Kinh Trần vừa biến mất. Nàng chẳng hề lo lắng cho sự an nguy của họ, chỉ có đôi chút hiếu kỳ không biết trước khi Minh Chủ thân vong còn bày ra thủ đoạn tự cho là cao minh nào?

Liệu màn bố trí ấy có khiến Dao Dao nhà nàng hứng thú chăng?

Hiểu con không ai bằng mẹ, Thanh Chấp Tố quá hiểu rõ Tiên Dao. Giờ khắc này, nàng quả thực chẳng gặp chút nguy hiểm nào. Nàng cùng Thẩm Kinh Trần đã bước vào Minh Hà và truy theo nơi luồng hồn quang của Minh Chủ đào thoát.

Hắn tất đã chuẩn bị nước cờ hai bước, nếu họ tưởng rằng hồn hỏa đã diệt là hắn đã chết, là tan thành mây khói, thì hắn có thể an toàn thoát khỏi vòng vây.

Còn nếu họ phát hiện điều khác thường, đuổi theo với ý định thật sự diệt trừ hắn, thì cũng phải vượt qua tầng tầng lớp lớp ác quỷ trong Minh Hà trước đã.

Trong nước đen của Minh Hà ẩn giấu vô số ác quỷ, chúng là những kẻ khi còn sống làm điều tàn độc, không được luân hồi, sau khi chết lại bị Minh Chủ luyện hóa, hóa thành lũ tà vật hung tợn bậc nhất, chẳng khác nào ma vật trong đại hoang Ma giới.

Tiên Dao chưa từng tận mắt thấy ma vật nhưng Thẩm Kinh Trần thì đã từng đối mặt.

Nàng ngắm nhìn bầy ác quỷ gào thét, vặn vẹo quanh họ trong làn thủy hắc như mực, đang điên cuồng muốn nuốt chửng hết thảy, rồi nghiêng đầu hỏi hắn: “Ma vật trong đại hoang hung dữ hơn hay đám này tàn độc hơn?”

Thẩm Kinh Trần nghiêm túc so sánh một hồi, rồi phát hiện… mình không thể đưa ra phán đoán.

Hắc thủy Minh Hà cuộn trào như mực, mười vạn ác quỷ bám trên cây cầu xác thối mà gào rú xông tới, quanh thân hắn tràn ngập oán khí và tà ý, khiến tim người như co rút lại, tinh thần bị đè nén đến nghẹt thở.

Hắn vốn không ưa ma vật. Lại càng không ưa ác quỷ.

Tiên Dao hẳn có cách đối phó với lũ ác quỷ kia, nhưng thủy hỏa vốn tương khắc, ai cũng không thể đoán được giữa nước và lửa bên nào chiếm thế thượng phong. Minh Chủ đã chọn Minh Hà làm đường lui, tất cũng cho rằng nơi này có thể hạn chế sức mạnh của nàng.

Là hậu nhân của Phượng Hoàng và Thanh Loan, Tiên Dao quả thật trong Minh Hà bị áp chế thần lực, nàng cảm thấy khó chịu nhưng cũng không đến mức bó tay chịu trói.

Nàng vốn định động thủ song thấy Thẩm Kinh Trần sắc mặt tái nhợt, không nói một lời, liền quyết định dứt khoát kết liễu mọi thứ nơi đây, rồi mang chàng rời đi.

Hắn không thích nơi này, nếu nàng còn không nhận ra điều đó thì thật là quá ngu ngốc.

Thật đáng trách, nàng đã quen xem hắn như một phần thân thể mình, đi đâu cũng mang theo bên cạnh, suýt chút nữa đã quên mất rằng một người như hắn sao có thể thích được chốn âm khí nặng nề, tràn đầy hơi thở diệt vong như thế này.

Ngay khi nàng chuẩn bị ra tay lại thấy trong tay Thẩm Kinh Trần xuất hiện một cây ngọc tiêu.

Hắn vận bạch y, tóc đen như mực, đưa ngọc tiêu ngang môi, tiếng tiêu vừa vang lên vạn ngọn quỷ hỏa trong Minh Hà chợt hội tụ, hóa thành những đốm huỳnh quang phiêu diêu như đom đóm.



Bản nhạc hắn thổi là Dẫn Hồn khúc.

Giai điệu ngân vang lan tỏa trong nước đen Minh Hà như một dải ánh trăng trải dài thành đường gỗ giữa lòng sông tối tăm, dẫn lối toàn bộ ác quỷ quy tụ về một nơi.

Ác quỷ bị dẫn dụ dần dần được thanh tẩy, Tiên Dao kinh ngạc nhìn hoa văn kim sắc hiện lên giữa mi tâm Thẩm Kinh Trần, tâm thần cũng dần mơ hồ theo tiếng nhạc.

Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, nàng phát hiện ra diện mạo của những “ác quỷ” kia đã thay đổi. Chúng tiếp nhận từng tầng âm luật, gương mặt dữ tợn dưới những âm thanh hóa thành thực thể dần trở nên an hòa, nơi hốc mắt trắng xóa của bộ xương dần rơi xuống từng giọt lệ đục ngầu. Trong mỗi giọt lệ đều ẩn chứa dấu ấn lam lục quen thuộc, Tiên Dao lặng người, nàng đột ngột hiểu ra những kẻ ấy vốn dĩ không phải là ác quỷ gì cả.

Bọn họ chính là chân hồn của tộc nhân họ Thanh!

Chuyện này e là tầng chuẩn bị thứ ba của Minh Chủ xảo quyệt. Nếu vừa rồi nàng thực sự ra tay, tiêu diệt hết những “ác quỷ” kia, thì chính là tự tay hủy diệt tổ tiên của mình. Tội nghiệt ấy nàng sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.

Đến lúc đó, cho dù Minh Chủ có mất mạng thì Tiên Dao cũng sẽ bị tâm ma giày vò cả đời, sớm muộn rồi cũng bước vào vết xe đổ của Trường Hạo.

Tiên Dao toát mồ hôi lạnh khắp người, đôi tay run rẩy đưa về phía Thẩm Kinh Trần. Tiếng tiêu dần dẫn vào nơi sâu thẳm u tối, dưới chân chàng hắc thủy kết thành đóa bạch liên băng giá, hoa văn thanh liên ẩn hiện trên tay áo tỏa ánh lân quang dịu dàng, phản chiếu đôi mi như tuyết và gương mặt thanh tịnh như gió sương của hắn.

Hắn lại một lần nữa… cứu nàng.

Tiên Dao nắm chặt lấy tay chàng, tiếng nhạc vừa dứt, Thẩm Kinh Trần liền vòng tay ôm nàng vào lòng, cùng nàng lặng lẽ nhìn linh hồn của tộc nhân Thanh thị, dưới sự dẫn dắt của Dẫn Hồn khúc dần dần tiến vào luân hồi.

Năm xưa, Trường Hạo chỉ đoạt được một phần huyết nhục và hồn phách của Thanh Chiêm, thế mà còn đủ duy trì đến nay.

Còn toàn bộ tinh huyết và chân hồn của Thanh thị lại bị Minh Chủ thu lấy, luyện hóa rồi trấn áp trong Minh Hà, oán niệm ngút trời.

Thẩm Kinh Trần thanh tẩy tất cả, để họ được an nghỉ và siêu sinh chuyển thế.

Tiên Dao đưa tay khẽ chạm lên má mình. Dẫu đang ở giữa lòng sông, không thể phân biệt rõ có phải nước mắt đang rơi hay không nhưng làn da ấm nóng kia, nàng thừa hiểu đó là gì.

“… Cảm ơn chàng.”

Tâm tư nàng cuộn trào, ý niệm loạn như sóng dậy, tựa hồ tìm mãi chẳng được điểm dừng.

Nàng từng nghĩ, chính mình đã tái sinh từ lửa địa uyên, là một lần niết bàn.

Còn sự xuất hiện của Thẩm Kinh Trần bên cạnh nàng — chính là cứu rỗi.

Nàng khẽ hé môi, còn muốn nói thêm điều gì thì chợt trông thấy một dị tượng hiện ra trước mắt.

Sau khi linh hồn của tộc nhân họ Thanh tan biến, sâu trong lòng Minh Hà bỗng nổi lên một xoáy nước bảy sắc.

Nước đen trong sông bị hút xoáy vào tâm điểm, để lộ dưới đáy là một vật thể được rèn bằng kim lưu quang lấp lánh.

Nhị thập bát tú sắp xếp theo phương vị xa lạ, ở chính giữa lơ lửng một viên tinh thạch hình lăng trụ, bên trong phong ấn huyễn ảnh của hỗn nghi đồng — vật thường thấy trong phòng thí nghiệm của Thẩm Kinh Trần.

Toàn bộ Minh Hà trong khoảnh khắc chợt trở nên tĩnh lặng.

Ngón tay Thẩm Kinh Trần siết chặt cây tiêu, khớp xương trắng bệch. Từ trong xoáy nước, một ảo ảnh cánh cửa bằng đồng từ từ nổi lên, vòng tay nắm cửa lại giống hệt đôi giao long cắn giữ ký hiệu lượng tử trên cánh cửa phòng thí nghiệm của chàng.

Không đúng.

Thẩm Kinh Trần có thể khẳng định — nơi này hắn chưa từng đặt chân tới. Làm sao lại có vật thuộc về hắn lưu lại nơi này?

Chẳng lẽ đây lại là một tầng bố trí khác của Minh Chủ?

Tiên Dao nhìn thấy sắc mặt đại biến của Thẩm Kinh Trần, trong lòng lo lắng vô cùng. Nàng sợ Minh Chủ lợi dụng tâm niệm tha thiết muốn về nhà ngày trước của chàng để làm điều bất chính, liền lập tức xông lên, lần theo luồng khí tức thuộc về kẻ đó nơi tận cùng dòng sông, bùng phát ra U minh chi hỏa đặc hữu của tộc Thanh Loan từ linh mạch, thiêu đốt cạn khô Minh Hà.

Chỉ trong thoáng chốc, ba nghìn dặm Minh Hà hóa thành làn khói trắng, chỉ còn lại lòng sông cạn khô.

Minh Chủ, kẻ đã thoi thóp tàn hơi đã bị Tiên Dao túm cổ lôi lên khỏi đất, mạnh mẽ đè xuống và lạnh lùng chất vấn: “Đó là gì? Có phải ngươi đã lén lút vào Trường An cung, mô phỏng theo những thứ trong đó mà dựng lên không?!”

Minh Chủ thoi thóp nằm dưới tay Tiên Dao, hơi thở yếu ớt tựa tơ nhện. Hắn cũng bị câu hỏi của nàng làm cho kinh ngạc, ngơ ngác nhìn về phía hư ảnh nơi đáy lòng sông khô cạn, thần sắc lộ rõ vẻ hoang mang trong thoáng chốc, một cái chớp mắt tuy ngắn ngủi nhưng đã bị Tiên Dao và Thẩm Kinh Trần thu trọn vào mắt.

Phản ứng bản năng cho nàng biết hắn không nói dối, hắn không biết đó là gì.

Điều đó có nghĩa đây không phải hậu chiêu của Minh Chủ.

Minh Chủ đầu óc xoay chuyển như điện, vừa nhận ra cả hai đều rất quan tâm đến vật kia liền muốn mở miệng nhận vơ rồi tìm cách kéo nó về phía mình. Nếu có thể khiến đối phương tin rằng đây là vật hắn lưu lại, vậy hắn ắt có thể giành thêm cơ hội sống. Chỉ cần còn sống hắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển cục diện.

Thế nhưng khi môi vừa nhúc nhích, cổ hắn đã bị một kiếm chém đứt. Lớp da thịt bị tàn nhẫn xé rách, phơi bày bộ xương đen xì gớm ghiếc bên trong.

Ngay cả xương cốt của hắn cũng đen kịt, trông còn đáng sợ hơn cả những ác quỷ thật sự.

Tiên Dao tay nâng kiếm dứt khoát chém xuống, đem bộ xương đen đang giãy giụa trong tuyệt vọng kia hóa thành tro tàn. Một làn hắc vụ tản đi, nàng vỗ nhẹ tà váy đỏ trên người, thong thả bước về phía hư ảnh dưới ánh mắt dõi theo của Thẩm Kinh Trần.

Trên hư ảnh kia có gắn một viên tinh thạch, đó là thứ này chưa từng xuất hiện ở Trường An cung.

Tiên Dao cúi đầu quan sát, phát hiện mặt trên tinh thạch có một vết lõm hình rãnh.

Nàng khẽ suy nghĩ, rồi ngay trước mặt Thẩm Kinh Trần lấy ra chiếc hộp quen thuộc từ không gian giới tử.

Chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Kinh Trần đã nhận ra vật đó.

Chính là bảo vật do sứ giả tộc Đế Giang mang đến Ma giới nhằm trao đổi lấy Tiên Dao.

Bảo vật đó khi ấy chàng không nhận mà để lại bên cạnh nàng như một tín vật trấn tâm, khiến nàng không cần lo lắng rằng chàng sẽ rời đi không lời từ biệt.

Thẩm Kinh Trần hơi sững người, khẽ gọi: “Dao Dao, nàng đừng—”

Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra hết, Tiên Dao đã mở chiếc hộp, đem bảo vật bên trong khớp vào viên tinh thạch, khiến hai vật hợp thành một thể.

Chúng như hai mảnh ghép hình học hoàn hảo, lấp lánh góc cạnh ăn khớp với nhau — quả nhiên là một đôi.

Nơi này hẳn đã tồn tại từ lâu, ít nhất là từ thời tổ tiên của Đế Giang còn sống. Theo bước chân của Thẩm Kinh Trần đến đây, nó đã từ từ biến đổi, rồi căn cứ theo nghiên cứu của chàng mà hiển hóa ra hư ảnh thiết bị.

Nay viên tinh thạch đã hoàn chỉnh, luồng khí tức từ dị giới trong đó như xé trời mà lên, áp lực tràn ngập khiến Tiên Dao suýt nghẹt thở.

Nàng không né tránh, cũng chẳng sợ hãi, chỉ đứng đó bên cạnh bóng cửa ảo ảnh, chậm rãi quay đầu lại rồi đưa tay về phía Thẩm Kinh Trần như là một động tác mời gọi.

Thẩm Kinh Trần nhìn ra được điều đó, yết hầu khẽ chuyển động, cảm xúc trong lòng dâng trào mà chẳng thể dùng lời mà nói hết.

Phản xạ đầu tiên của chàng là muốn từ chối, và Tiên Dao dường như đã đoán trước điều đó.

“Ta làm vậy… không phải để tiễn chàng rời đi,” Nàng thản nhiên nói, “Ta là kẻ nhỏ nhen và ích kỷ, khó khăn lắm mới khiến chàng chịu vì ta mà bỏ lại tất cả — sao ta nỡ để chàng rời xa một lần nữa?”

Thẩm Kinh Trần bỗng trợn to mắt, như thể vừa chợt hiểu ra… nàng rốt cuộc muốn làm gì.

Tiên Dao khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng lên, nàng nhẹ nhàng nói:

“Không còn Minh Hà, sức mạnh của ta sẽ không còn bị hạn chế nữa. Thẩm Kinh Trần, nếu ta trở thành thần thì việc đầu tiên ta làm chắc chắn là báo thù. Chàng hiểu ta, luôn ở bên ta từ đầu đến cuối, giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Vậy chàng có biết, sau khi báo thù xong, điều ta muốn làm là gì không?”

Thẩm Kinh Trần há miệng nhưng chỉ có thể vô thanh vô thức thốt ra vài chữ.

Tiên Dao cười sâu hơn, môi cong lên, từng chữ một mạnh mẽ và rõ ràng lặp lại những lời không âm thanh của hắn.

“Đúng vậy, điều ta muốn làm chính là cùng chàng trở về nhà.”

“Nếu thế gian không cho phép chúng ta tự do đến đi, không thể vĩnh viễn ở bên nhau, vậy thì ta sẽ thành tiên thành thần, khiến cho thế gian không thể ngăn cản chúng ta nữa.”

“Thầy giáo, chàng đã ở bên ta bao lâu rồi, giờ là lúc ta ở bên chàng.”

“Đến đây, chúng ta cùng về nhà.”
 
Có Thể Tha Cho Nữ Chính Một Con Đường Sống Không?
Chương 62: Hoàn chính văn



Tiên Dao đã tưởng tượng vô số cảnh tượng mình cùng Thẩm Kinh Trần tiến vào thế giới của anh.

Nhưng chắc chắn không có cảnh nào giống như hiện tại.

“Á! —— anh!! Sao anh có thể làm như vậy!!”

Tiếng la hét của cô gái gần như xuyên thủng mái nhà, Tiên Dao bị Thẩm Kinh Trần quấn chặt trong chăn, trên người nàng có vài vết thương, y phục cũng tả tơi, trông như trong tình trạng chiến thương.

Nhưng đây là tình huống mà cô và Thẩm Kinh Trần đều biết rõ, nếu đặt trong mắt người khác đặc biệt là những người hoàn toàn không biết gì về thế giới kia thì đó lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Sao anh lại có thể mang con gái về nhà chơi trò chơi tình thú cosplay, còn làm người ta bị thương nữa!”

Tiếng kêu kinh hoàng của thiếu nữ khiến Tiên Dao cảm thấy tê liệt, nàng cúi đầu nhìn mình, có chút phiền muộn vì rõ ràng mình đi qua một cánh cửa, nhưng lại thấy mình đã ở trên giường của Thẩm Kinh Trần.

… Nàng thà rằng mình đóng vai thi thể trên bàn thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của hắn còn hơn.

“Đừng hét nữa, ra ngoài đợi chút.”

Thẩm Kinh Trần nhìn có vẻ rất bình tĩnh, hắn bước xuống giường, mở cửa rồi đẩy cô em gái ra ngoài, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại.

Tiên Dao quan sát toàn bộ quá trình, cô không nhịn được hỏi: “Làm vậy có ổn không?”

Thẩm Kinh Trần đáp: “Ổn lắm.”

Hắn đi vào phòng thay đồ và lục tìm đồ đạc, Tiên Dao ngồi trên giường, sau khi không còn bị cô em gái của hắn chú ý, nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút liền có thể quan sát xung quanh phòng.

Đây chắc chắn là chỗ mà hắn ở, phong cách hoàn toàn khác biệt so với Trường An cung.

Giường rất mềm, cực kỳ lớn, chăn đệm sạch sẽ màu đen và xanh đậm, không có hoa văn, khi sờ vào cảm giác mềm mại và lạnh lẽo.

Tiên Dao sờ vài lần mới kéo được chăn ra, nàng xuống giường.

Nàng bước đi vài bước, nhìn thấy một chiếc bàn giống như bàn học, trên đó có nhiều vật mà nàng chưa từng thấy qua.

Những chiếc hộp sắt vuông vức, chiếc gương sáng hơn cả mặt nước, và… sách?

Chắc chắn đó là sách, là thứ duy nhất mà nàng có thể nhận ra trong số đó.

Tiên Dao đưa tay cầm một cuốn sách dày cộp, rõ ràng là cuốn sách đã được lật qua nhiều lần, vừa nhìn vào là biết chủ nhân thường xuyên mở ra xem.

Chữ trong sách không khó nhận, gần như giống hệt với những chữ trong cuốn sách trời mà nàng đã từng thấy.

Nội dung trong sách chính là vật lý mà Thẩm Kinh Trần luôn tôn sùng trong thế giới của nàng, Tiên Dao đã thành thạo môn này và có thể hiểu được.

Khi nàng đặt cuốn sách xuống liền nhìn thấy một cuốn sách có bìa màu sắc sặc sỡ, hoàn toàn khác biệt so với những cuốn sách dày cộp kia.

Cái bìa sách màu sắc ấy khiến nàng nhớ mãi, đó chính là bìa của cuốn thiên thư mà nàng đã từng thấy.

Tiên Dao khựng lại, nàng cầm cuốn sách lên rồi cúi đầu nhìn một lúc, đúng lúc này lại cảm thấy bóng đen trước mặt dần hạ xuống.

Thẩm Kinh Trần đã thay xong quần áo, hắn chỉnh lại tóc một cách đơn giản rồi lấy ra một vài bộ quần áo của hắn đưa cho nàng.

“May là còn một ít đồ mà ta mặc hồi cấp ba.” Thẩm Kinh Trần đưa quần áo cho nàng, “Cứ tạm thế đã, chút nữa ta sẽ dẫn nàng đi mua đồ mới.”

Tiên Dao đặt cuốn sách xuống, ngay trước mặt Thẩm Kinh Trần nàng bắt đầu thay quần áo.

Dù hai người đã từng thoải mái đối diện nhưng Thẩm Kinh Trần vẫn cảm thấy không thoải mái với cảnh tượng này.

Hắn vội vã quay người, ngón tay vô thức sờ mũi, yết hầu trượt lên trượt xuống, hắn căng thẳng tìm cách nói gì đó để xoa dịu không khí.

Nhưng trước khi hắn nghĩ ra được lời nào thì cửa phòng đã bị gõ vang, giọng nói quen thuộc và đầy sự mong đợi vang lên.

“Con trai, có chuyện gì vậy? Em gái con nói con đưa bạn gái về nhà rồi?”

Giọng của mẹ hắn đầy phấn khích, gần như có thể gọi là vui mừng.

“Con nhớ đừng để người ta dễ dàng rời đi như vậy! Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng, để người ta ăn no rồi hãy về nhà nhé!”

Thẩm Kinh Trần mơ màng nhìn về phía cửa, hắn không khỏi nghĩ đến trước khi xuyên sách, hắn luôn tập trung vào sự nghiệp khoa học, không có bất kỳ ý định kết hôn nào khiến mẹ hắn luôn lo lắng về việc này.

Để tránh tham gia những cuộc mai mối mẹ sắp xếp, hắn không bao giờ ở nhà trừ khi thật sự không còn cách nào khác.

Nhìn vào độ tuổi và vẻ ngoài của em gái, thời gian ở đây dường như đã tạm dừng lại, có lẽ chỉ mới qua một đêm từ khi hắn xuyên sách.

Chỉ mới một đêm trôi qua… nhưng trong thế giới khác, hắn đã thực sự sống nhiều năm.

Nghĩ kỹ lại, đã rất lâu rồi hắn không sống cùng mẹ, cũng không được ăn những món mẹ nấu.

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai hắn, Thẩm Kinh Trần tỉnh lại, hắn quay mặt sang liền nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tiên Dao.

Mái tóc dài của nàng xõa xuống, đôi mắt sáng ngời và rực rỡ, làn da trắng như tuyết.

Nàng mặc bộ quần áo của hắn khi còn trẻ, vẫn có vẻ hơi rộng càng làm tôn lên vóc dáng thanh mảnh của nàng.

“Phải làm sao đây.” Tiên Dao có chút khó xử nói, “Mẹ chàng bảo ta ăn xong rồi mới về, nhưng ta không còn nhà nào ở thế giới này nữa.”

“Nhà của nàng chính là nhà của ta.”

Nàng ngước mắt nhìn hắn rồi vòng tay quanh cổ hắn nói: “Đây chính là nhà của ta.”

Tim Thẩm Kinh Trần đập mạnh, khóe mắt đỏ ửng, hắn há miệng giọng khàn khàn nói: “Tất nhiên rồi. Nàng không cần đi đâu cả, cứ ở đây với ta, khi nào nàng chán ở đây, ta sẽ cùng nàng trở về.”

Cuối cùng, khi đã trở về ngôi nhà mà hắn đã mong nhớ suốt mấy chục năm, Thẩm Kinh Trần không vội vã gặp mặt gia đình mà thay vào đó hắn ngay lập tức hứa hẹn sẽ cùng Tiên Dao quay về thế giới của nàng khi nàng đã ở đây đủ lâu.

Hắn luôn cố gắng tìm mọi cách để làm cho nàng cảm thấy yên tâm, xua tan mọi nỗi lo lắng có thể có trong lòng nàng.

Tiên Dao không đáp lại, nàng trực tiếp đi đến gần cửa, mở khóa và đối diện với mẹ của của Thẩm Kinh Trần – người vẫn đang đứng ở bên ngoài tò mò nghe lén và chưa rời đi.

— Mẹ của Thẩm Kinh Trần, dĩ nhiên không phải chỉ có mình bà ở đây. Vì cuối cùng cây sắt trong nhà bà cũng nở hoa, chuyện này khiến bà không khỏi hoài nghi, trước khi không gặp được “cô gái trong phòng”, bà thực sự không tin vào lời con gái nói, cứ nghĩ hai anh em lại đang chơi trò đùa.

Khi thấy cửa mở, một cô gái xinh đẹp bước ra, bà như bị hóa đá.

“Ra… ra…”

Mẹ Thẩm Kinh Trần nói lắp bắp, ba Thẩm đứng bên cạnh tỏ vẻ bối rối nhưng cũng tò mò hỏi: “Ra gì cơ? Nói cho rõ đi.”

Mẹ Thẩm Kinh Trần hít sâu một hơi, bà nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Trần – người đang đi theo Tiên Dao, bà lớn tiếng nói: “Thật là giỏi quá! Con trai mẹ giỏi quá!”

Bà vui mừng chạy tới ôm chầm lấy con trai, suýt nữa đã rơi nước mắt, bà nghẹn ngào nói: “Ôi, con thật là may mắn! Không tìm thì thôi, vừa tìm đã tìm được người tuyệt vời như vậy! Cô gái này mẹ vừa nhìn đã biết là người tuyệt vời rồi!”

Thẩm Kinh Trần đứng yên, hắn vừa cảm thấy bất lực lại vừa có chút chua xót, rồi từ từ đưa tay ôm lại mẹ mình.

Hắn cảm thấy cảm xúc của mình rất phức tạp, trong mắt mẹ họ chỉ mới một đêm không gặp, nhưng đối với hắn đó là rất nhiều, rất nhiều năm.

Hắn không biết phải nói gì, giọng khàn đặc và khô rát. Mẹ hắn không nhận ra sự khác biệt còn tưởng rằng hắn chỉ là ngượng ngùng, sau khi ôm con trai xong, bà quay sang nhìn Tiên Dao, cười thật tươi và nói: “Các con yêu nhau từ khi nào vậy? Con bé có kiêng cữ gì không? Lát nữa ăn cơm, mẹ sẽ xem con bé không thích ăn gì, sau này mẹ sẽ không nấu món đó.”

“… Cô ấy không kén ăn, cái gì cũng ăn được, mẹ cứ làm tùy ý đi.” Thẩm Kinh Trần cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng nói vẫn còn hơi ngượng ngập.

Mẹ Thẩm Kinh Trần xoa đầu hắn, nói: “Vậy khi nào con về Mỹ? Cô ấy có đi cùng con không? Các con gặp nhau ở trong nước hay ở nước ngoài? Lần nghỉ này của con cũng không lâu, có phải mấy ngày nữa là con và cô ấy sẽ đi cùng nhau…”

Bà nói càng lúc càng buồn, cuối cùng lại lấy lại tinh thần, nói: “Thôi không nói nữa, mẹ đi chuẩn bị bữa sáng đây.”

Mẹ Thẩm Kinh Trần vừa định rời đi, đột nhiên nghe thấy Thẩm Kinh Trần nói: “Mẹ, con sẽ không đi nữa đâu.”

Mẹ của Thẩm Kinh Trần ngẩn người, bà ngạc nhiên nhìn hắn.

Thẩm Kinh Trần từng chữ một rõ ràng nói: “Con sẽ không về Mỹ nữa. Lần này về, ngoài việc dạy em gái học thì con sẽ làm thủ tục để về làm việc trong nước.”

Hắn kiên định nói: “Con sẽ không rời xa mọi người nữa.”

Vì thời gian giữa hai thế giới là tương đối ngưng đọng, chảy chậm đến mức gần như không có sự khác biệt, vậy thì có thể tự do dừng lại trong thế giới của nhau mà không ảnh hưởng đến ai.

Thẩm Kinh Trần liếc nhìn Tiên Dao, Tiên Dao chớp mắt một cái, nàng nhẹ nhàng đáp lại: “Nếu bác trai, bác gái và em gái không phản đối, thì cháu và anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh mọi người.”

“Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Thẩm Kinh Trần nở nụ cười đầu tiên kể từ khi trở về, nụ cười của sự nhẹ nhõm.

Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Đúng vậy.”

“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

_HOÀN CHÍNH VĂN_
 
Back
Top Bottom