Siêu Nhiên Có thể hoặc không thể

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
339878675-256-k973963.jpg

Có Thể Hoặc Không Thể
Tác giả: Tieumannhu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Có thể hay không thể" là câu chuyện kể về cuộc đời đầy bi thương của Mạn Nhu.

Mạn Nhu là một cô gái bị bỏ rơi từ lúc sinh ra, được gia đình Chu Thường Kiệt nhận nuôi khi cô còn đỏ hỏn.

Tuy nhiên 1 năm sau, phu nhân Chu Thường Kiệt là Uyển Tâm mang thai đứa con đầu lòng, gia đình Thường Kiệt hết lòng chăm sóc thương yêu đứa bé còn trong bụng mà không chú ý đến Mạn Nhu.

Năm sau, Chu Nhật An ra đời và từ đó cuộc đời Mạn Nhu xuống bờ vực thẳm, ngày đêm bị đối xử như kẻ hầu người hạ, kẻ ăn nhờ, bao nhiêu tuổi nhục theo năm tháng mà trưởng thành.

Mạn Nhu tính tình ôn nhu, nhẹ nhàng còn Chu Uyển thì ngược lại, nàng ta cả thấy cô chán ghét, ra sức giày vò cô cả về tình thương lẫn tình yêu cho đến khi tia sáng cuối cùng khép lại....Liệu mảnh đời đấy có được lắp đầy bởi tình yêu của ai đó hay không?

Mời các bạn theo dõi truyện nhé!​
 
Có Thể Hoặc Không Thể
Chương 1: Trôi dạt


"Mẹ,....mẹ xin lỗi con....đứa con gái cưng của mẹ...tha thứ cho mẹ con nhé"...Tiếng khóc vỡ vụn từng tiếng nhỏ lẻ Lẻ Tách vàng sâu vào đất trời, mẹ với con bé con gái đỏ hỏn trên tay, con còn thơ dại dùng chút sức lực nhẹ nhàng Chạm nhẹ vào má mẹ và cười ngây thơ .

Nụ cười của nó càng khiến mẹ thêm quyết tâm rũ bỏ con mà mình mới chào đời, bởi mẹ nghĩ: "Để con được cười nụ này thì mẹ phải cho con sống ở nhà khác, con đừng theo mẹ mà. khổ, mà chịu nhục thậm chí là đâm đầu vào chỗ chết"

Mẹ thơm lên con iu dấu lần cuối rồi thả con bé ở nơi hoang vu bên đám mây trần.

"E...HẸ....EEEE" Con bé bắt đầu cảm nhận được mình đang bị bỏ rơi, bập bõm lên từng tiếng nhẹ nhàng, tay chân giụa không chịu nằm yên trong khăn vải.

Mẹ nhìn con mà không được kìm nước mắt, mẹ giơ tay lên hướng về phía con, sau đó mẹ bỗng bịp bầu lại không cho tiếng thút thít vàng ra để con nhận biết là mẹ đã đi rồi.

Bà chạy thật nhanh về phía xa xa bỏ lại Bọn con thơ còn la hét giữa vùng hoang vu đó.

Tiếng la hét của trẻ con làm cho dân làng nghe vội chạy đến đi tìm, lúc tìm thấy thì trẻ con chỉ còn một chút lơi nhẹ từ xưa.

Tiếng trượt ngừng ngừng lại như cố nén và hoang mang không biết làm gì.

Dân làng thi nhau ôm nước cho con nhưng lát sau ai cũng ai cũng dự tính không biết nên làm gì với lũ nhỏ.

Sở dĩ, ai cũng cùng suy nghĩ đưa lũ nhỏ về thì lấy gì cho nó ăn, lấy gì nuôi nó và cũng không biết lai lịch của lũ nhóc từ đâu mà ra, lỡ như nó mang vận mệnh xui xẻo gì cho cả nhà thì Chẳng khác nào lòng tốt của bạn họ trùm phơi nắng ngoài đồng.

Chiều cũng gần xế, cái nắng cháy chang đó vụt nắng, để lại một khoảng trời yên bình mà đau thương đến lạ thường.

Đứa bé nằm im nơi bụi cỏ xơ xác, không còn sức để giãy dụa hay than khóc, nó nằm im mở đôi mắt nhỏ nhìn bầu trời đang tối dần và lắng nghe không gian yên tĩnh đến lạnh lùng xung quanh nó.

Bỗng xa xa, có tiếng xào xạc ì ạch ì ạch, tiếng xe ngựa rít lên từng hồi

"Tướng quân, phía trước là tới Chu phủ rồi ạ"

Một nam thanh niêm vừa chạy bộ vừa lên tiếng.

Đứa bé nghe thấy âm thanh, còn bị tiếng ngựa hý dọa sợ, nó hét lên từng hồi "Oe...0e...0e" như muốn cầu cứu cũng như muốn tìm một chút thương xót nơi vùng đất nghèo nàn, hoang vu.

"Hình như có tiếng trẻ con khóc đâu đây" Chu Thường Kiệt (Tướng quân nắm binh quyền của thời kỳ vua Trần) lên tiếng.

"Dạ để thuộc hạ đi xem xem sao!"

Nam thanh niêm đi bên cạnh cung kính lên tiếng, sau đó lùi bước rồi tiến lên trước truy tìm vị trí của tiếng khóc phát ra.

Nơi đám cỏ hoang vu ấy, nam thanh niêm thấy một tấm vải nhỏ, đưa tay tất lên thì phát hiện một khuôn mặt nhỏ, lấm lem đôi mắt đỏ hoe vương những giọt lệ, đứa trẻ vẫn khóc thét lên vì lo sợ.

Nam thanh niên vừa bế đứa bé vừa chạy về phía Chu Thường kiệt "Tướng quân, có một đứa trẻ ở đây thưa tướng quân"

Chu Thường Kiệt lấy nương tử đã ba năm nhưng ông trời phụ lòng người chưa cho ông một đứa con nào, ông nhìn đứa bé nước mắt đẫm lệ mà đem lòng thương cảm :"Ông trời ban cho ta một đứa con nhỏ nhắn đây sao" Đôi mắt ông bỗng chốc đỏ hoe, cho đứa bé uống một chút nước rồi quay qua bảo thuộc hạ xuất phát lên đường về phủ.

Suốt chặng đường, ông bế đứa bé trên tay không rời, ngồi ôm dỗ cho đứa bé ngủ.

Cảm nhận được những hạt nắng ấm áp đó, đứa bé dần dần lặng đi và chìm vào giấc ngủ.

Về đến phủ, Chu Thường Kiệt bé đứa bé chạy ào ào về phòng của nương tử:

"Nương tử, nàng nhìn nè"

"Sao thế tướng công" Giong nói nhỏ nhẹ của Uyển Uyển phát ra từ trong phòng.

Nàng nhanh chóng tiến về phía phu quân của mình, đôi mắt bỗng dừng lại tại một địa điểm trên bàn tay to, khô rát ấy là một đứa bé nhỏ nhoi đang chúm chím cười nhìn bả.

Nỗi khao khát có một đứa con bao lâu nay làm bà trở nên trầm lặng một lát, nước mắt bỗng chốc trào dâng từ khóe mắt sâu thẳm.

Hai phu thê nhà họ ôm nhau như thể đây là châu báu mà ông trời ban cho họ.
 
Có Thể Hoặc Không Thể
Chương 2: Hạnh phúc nhỏ


"Đây không phải là mộng tướng công" Uyển Uyển nhìn Thường kiệt nói."

Không đâu" Tướng quân trả lời một cách nhẹ nhẹ, trong lời nói có phần nhẹ nhàng vì muốn bao năm nay cũng có thể thành hiện thực.

Lòng ông săn dò mình phải là một bậc phu nhân tốt bụng, chăm lo cho con một cách tử tế, trang hoàng, không để con chịu bất cứ nhục nhã nào trong cuộc đời.

Bầu trời mọc rạng rỡ, tướng quân ra sân sau khu vườn luyện kiếm, phụ nhân Uyển Uyển cũng dậy sớm sai người đi mua sữa cho bé.

Từng ánh nắng ban mai đã dần dần chiếu xuống tóc, cùng vai, cùng với những mồ hôi, mồ hôi đẫm màu nơi cơ thể của Thường kiệt.

"Chàng vào nghỉ một lát đi, chàng đã luyện được một canh giờ rồi đó" Phu nhân Uyển Uyển dần dần bước đến phía Thường Kiệt, nụ cười tươi như nắng xuân, thật ấm áp thật hài hòa như cánh hóa giữa trời xuân nhẹ nhẹ có gió thoảng mây bay.

Thường Kiệt đi vào nhẹ nhàng đón lấy chiếc khăn nhỏ, lau đi từng giọt mồ hôi còn đọng lại, sau đó tiếng về phía Uyển Uyển, nắm lấy tay nàng: "Sao nàng dậy sớm vậy""Thật ra ta lo cho con bé " Uyển Uyển vẻ mặt bỗng chốc u sầu, nhẹ nhàng nói tiếp "Hình như đứa bé bị bỏ rơi, chàng có biết cha mẹ nó là ai không, nhìn nó mà thiếp xót quá, đã gọi Như Lan đi mua ít sữa cho con bé rồi, không biết nó tên gì, không biết là..."

Chưa nói hết câu Thường Kiệt đã xoa đầu an vợ của mình "Thôi nào, con nhất định khỏe mạnh lớn lên, giờ nó không được bỏ rơi mà là chúng ta may mắn có được, vậy nên các nàng hãy nghĩ đến việc làm suy nghĩ tên cho con đi, đừng lo lắng những chuyện khác, được không?"/hai vk ck nhà này ngọt quá dị -_-/Uyển Uyển đầu "Dạ""Chàng sẽ đặt tên nó là gì"Thường Kiệt đăm chiêu một lát rồi cũng cười "Cứ gọi nó là Mạn Mạn đi, nhẹ như gió thu, ôn nhu, hiền lành, mong cuộc sống này có thể nhẹ cùng con bé"Phu nhân Uyển Uyển cười cười, ra vẻ đồng ý, gật đầu lia lịa.Mạn Mạn Mạn được Như Lan cho uống sữa, được mẹ yêu thương hết mực, đắp nhung lụa là, ăn đồ uống đều không thiếu, hằng ngày cô cười ngây dại, khóc trong vui vẻ, ánh mắt lẫn lộn tinh thần đều trong trẻo như một giấc mộng thu nhẹ nhàng."

Mạn Mạn, qua lây với cha nào"Tướng quân cười rạng rỡ, dang đôi vai rộng ra đón Mạn Mạn, con bé từng bước một tiến tới ôm lấy ông, cả hai đều cười nói rạng rỡ, Uyển Uyển cùng Như Lan đi ra khu vườn nhỏ, hoa một giấc góc vườn, nhìn hai cha con mà bất giác ngon miệng cười nhẹ."

Hai cha có chịu vào ăn cơm không vậy, đã quậy từ sáng đến giờ rồi"Thoáng thở Mạn Mạn đã được 1 tuổi, vì không biết ngày sinh nên cả hai đều đón ngày họ được nhìn thấy cô là ngày sinh thần của cô.

Cả nhà quanh một chiếc bàn sưởi, Uyển Uyển tặng cho cô một chiếc nơ tóc cô tự đan, chiếc nơ tóc màu xanh lục nhẹ nhàng nhìn rất hợp với cô, còn cha thì tặng cho cô một sợi dây chuyền hình vầng trăng khuyết, bên trên còn có đám cỏ nhỏ được làm rất tinh xảo như đánh dấu ngày hôm đó họ đã gặp được cô vậy.

Niềm vui được kéo dài cho đến cuối ngày "Phu nhân, phu nhân, người sao vậy ạ"giọng nói hốt hoảng của Như Lan vang lên, Như Lan lại gần đỡ lấy Uyển Uyển đầy lo lắng.Tướng quân cũng theo đó chạy lại đỡ lấy cô vừa đi về hướng căn phòng nhỏ rồi nói to "Gọi đại phu, mau gọi đại phu"Hỗn loạn trong chốc lát, không ai trông thấy Mạn Mạn đang đứng cầm trên tay sợi dây chuyền và khóc thét.

Một nô tỳ đi lại rồi bế cô về phòng trong yên lặng.
 
Có Thể Hoặc Không Thể
Chương 3: Bộc Lộ


"Đại phu, thế nào rồi" Tướng quân lo lắng, trên khuôn mặt không che khỏi nỗi lo âu.Đại phu cung kính trả lời với vẻ mặt tươi cười khuôn xiết: "Thưa tướng quân, phu nhân nhà ngài đang có hỷ ạ, chúc mừng tướng quân"Cả đám nô tỳ được phen hú hồn hú vía, quỳ xuống gật đầu lia lịa "Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân"Thường Kiệt không tin vào tai mình, ánh mắt ngờ vực nhìn đại phu, nhưng sau đó chỉ vì cái gật đầu của đại phu mà ông đã tin chắc đây là sự thật, Thường Kiệt đi từng bước nhẹ nhàng bên cạnh giường của Uyển Uyển, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy mỉm cười trầm ấm.

"Cha ơi, ..."

Tiếng gọi của Mạn Mạn phát ra sau lưng nhỏ nhẹ pha lẫn chút sợ hãi vì không biết điều gì đang xảy ra xung quang đứa trẻ 1 tuổi đó.Thường Kiệt bồng con bé lên với gương mặt trầm ngâm, ông cố dữ bình tĩnh để không để lộ sự bối rối lên khuôn mặt của ông.

Ông vỗ về đứa nhỏ, sau đó bảo Như Lan đưa nó về phòng chăm sóc nó.

Ông không biết hiện giờ tâm trạng của mình sẽ thay đổi như thế nào, một chút lo sầu vì đứa bé Mạn Mạn một chút nghĩ nhiều cho đứa bé sắp sắp ra đời kia..

Bởi lẽ ông thương Mạn Mạn nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, ông sợ ông sẽ thiên vị đứa con đứt ruột này.Những ngày tháng sau, ông không còn để tâm đến Mạn Mạn nhiều như trước, lúc ốm đau ông mới đến thăm Mạn Mạn, còn các thời gian còn lại ông và Uyển Uyển cùng hàn huyên, cười đùa bên cạnh đứa trẻ nhỏ đang ngủ say trong bụng mẹ.

Hai người bàn về tình thương, khuôn mặt đứa bé, giới tính...cho đến tận khuya tiếng nói chuyện mới thuyên dần và chìm vào trong không gian tĩnh mịch.

Mạn Mạn hằng ngày chơi với Như Lan sau khu vườn nhỏ ấy, mùa đông tuyết rơi phủ trắng mọi bông hoa trong vườn như đánh dấu tình thương của cha mẹ nuôi đã bị vùi dập, Mạn Mạn cầm nắm tuyết lên tay cảm nhận từng hơi lạnh, một đứa bé mới chỉ hơn 1 tuổi đã phải chịu những nỗi sầu hằng ngày, tâm hồn cô bé trống vắng nhớ lại những hồi ức ít ỏi còn động lại."

Như Lan, sao cha mẹ ta mấy tháng nay không đến thăm ta, có phải họ quên ta rồi không"Như Lan vội chạy lại dỗ dành: "Không đâu tiểu thư, cha mẹ cô đang bận rộn cho việc nhà, việc nước, chuẩn bị muội muội của cô ra đờ nữa đó ạ""Ta là con nuôi phải không?"

Đôi mắt của Mạn Mạn trĩu nặng xuống, lấy tay ghịch ghịch từng mẩu tuyết trắng trong vô thức.

Như Lan vội vàng giải thích "Không phải đâu tiểu thư, tiểu thư là con của phu nhân và Tướng quân mà"Trong lòng ngờ vực của Mạn Mạn đã hiểu rõ từ lâu, bao tháng nay khi đã nghe và hiểu chuyện thì việc mà cô được nghe nhiều nhất đó là lời bàn tán của đống nô tỳ trong phủ "Đứa bé đó được tương quân nhặt về dĩ nhiên là bị vứt bỏ lại phía sau rồi"..."

Cũng chỉ là con dân lưu lạc thôi" ..."

Sau này đại tiểu thư chỉ có một hahahha"Mạn Mạn nhắm mắt ngồi hẳn xuống nền đất lạnh, không chịu quay về phòng cho đến khi trời nhá nhem tối.
 
Back
Top Bottom