Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Đơn - Cửu Nguyệt Mãi Đích Bính Can

Cô Đơn - Cửu Nguyệt Mãi Đích Bính Can
Chương 20: Chương 20



Tác giả: Bánh Quy Mua Hồi Tháng Chín

Chắp vá: xuân

Chương 20

Trên đường quay về khách sạn, Trần Đông Lan vẫn cầm khư khư chú người tuyết đồ chơi.

Viên Uyên cầm tay còn lại.

Có khó tin thế nào đi chăng nữa, có giống một giấc mộng hoàng lương thế nào đi chăng nữa, hôn đã hôn rồi,Trần Đông Lan cũng vững dạ.

Cậu chẳng buông tay đâu, dù cho chỉ một giây sau Viên Uyên sẽ hối hận, cậu cũng không chịu buông tay đâu.

Hai người đến nhà hàng, Viên Uyên gọi tạm hai món rồi hỏi Trần Đông Lan thích ăn gì.

Hắn tiên tri được Trần Đông Lan sẽ mất nhiều thời gian với vấn đề này.

Trần Đông Lan khó khăn ngẫm nghĩ: “Hình như cái gì cũng thích.”

Viên Uyên khoanh tay: “Thích bông cải xanh không?”

Trần Đông Lan nhớ lại vị của bông cải xanh, bất ngờ nhận ra mình vừa nói dối: “… Cũng không có thích lắm.”

“Cần tây?”

“Tàm tạm.”

“Cà chua?”

“Thích lắm.”

“Rau thơm?”

“Không ăn được nhiều.”

Viên Uyên hỏi từng loại từng loại nguyên liệu nấu ăn, quả nhiên phát hiện ra nhiều thứ hắn thích ăn mà Trần Đông Lan không thích lắm, nhưng ngày trước cậu cứ nấu chúng nó suốt rồi cùng ăn với hắn.

Viên Uyên gọi phục vụ, chọn thêm mấy món dựa theo “cuộc điều tra” này.

Trần Đông Lan nhìn tên món ăn, chần chừ hỏi: “Đây là những món anh thích à?”

“Em thích là được, không cần phải chọn hết các món theo khẩu vị của tôi.” Viên Uyên nói, “Lúc ở bên tôi em cứ thoải mái đi, tùy hứng hơn nữa cũng không sao.”

Tim Trần Đông Lan đập thình thịch, ngại không dám nhìn Viên Uyên, cậu cúi đầu nghịch chú bé người tuyết.

Cậu sẽ giữ gìn chú thật tốt, năm nào cũng đổi pin mới để chú được hát mãi mãi.

Ăn xong trời đã tối mịt, họ về căn phòng đôi “‘Tình yêu cuồng nhiệt trên đảo”. Vừa mở cửa ra hai người đều kinh ngạc.

Viên Uyên suýt thì đổ mồ hôi hột.

Hắn nên tham khảo phong cách trang trí phòng tình nhân của cái khách sạn này trước mới đúng. Lúc đó cả hai đang kích động, lúc vào phòng cũng đâu có chú ý nhiều, không để ý đến ngọn đèn lờ mờ, giường lớn hình tròn, gối đầu hình trái tim đặt ở đầu giường và đống hoa hồng xếp trên đó.

Hắn nghĩ, với tính cách hai người họ, thật ra nên chọn phòng nào thanh lịch, hòa nhã hơn chút…

Hơn nữa là vừa mới bắt đầu cũng không cần cái giường có tính ám chỉ cao thế này.

Không ai nói gì, cả căn phòng im lìm, bầu không khí mập mờ hết sức.

Viên Uyên định thần trước: “Tôi bật TV cho em xem.”

Trần Đông Lan đờ đẫn gật đầu: “Ừ.”

Kết quả vừa mở TV, tin đầu tiên: Nam thanh niên đến khách sạn thuê phòng bị ba mẹ cô gái bắt quả tang, chàng trai quần áo xộc xệch chạy khỏi khách sạn.

Viên Uyên:…

Trần Đông Lan:…

Hắn cầm điều khiển bật kênh khác. Lần này thì ổn, một chương trình truyền hình về lịch sử đoan trang hết chỗ nói.

Tự ép mình tảng lờ bầu không khi ban nãy, Trần Đông Lan mất tự nhiên: “Chương trình này chắc là hay lắm á.”

Viên Uyên nhìn đồng hồ, hai người dành khá nhiều thời gian ở nhà hàng và sân tuyết nên giờ cũng không còn sớm nữa, “Tôi đi đánh răng rửa mặt trước nhé.”

Trần Đông Lan cầm bé tuyết đồ chơi, gật gật muốn bay cái não.

Viên Uyên ra khỏi phòng tắm thay đồ ngủ, Trần Đông Lan thoáng thấy hắn không cài khuy áo cao nhất, vẫn còn để thừa một cúc làm lộ cả khoảng ngực, cậu vội quay đầu qua chỗ khác, mặt đỏ bừng bừng.

Viên Uyên nói: “Em cũng đi rửa mặt đi, mình nghỉ ngơi sớm chút.”

Trần Đông Lan xách túi du lịch lên, nín lặng chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa xong mới dám thở.

Đợi đến lúc cậu thay đồ ngủ xong thì Viên Uyên đã dọn sạch hoa hồng trên giường, nằm trong chăn chơi điện thoại.

Thấy Trần Đông Lan cứ lần khần ở cửa nhà vệ sinh, hắn bèn buông điện thoại, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh, “Lại đây nào.”

Tim Trần Đông Lan đập muốn nhảy ra ngoài, cậu đi tới, khoanh tay bó gối nằm xuống cạnh Viên Uyên.

Viên Uyên chống đầu nhìn cậu: “Chẳng phải là em muốn lần nữa à? Sao lề mề lâu vậy?”

Trần Đông Lan biết ngay hắn nói lần nữa ở đây là lần nữa cái gì, mắt long lanh: “Em cũng muốn nhanh nhưng mà mỗi lần thay quần áo cài cúc lâu lắm.”

Viên Uyên nhớ ra chuyện hồi trước thì bật cười: “Em cứ căng thẳng là không cài được cúc áo à?”

Trần Đông Lan xấu hổ ừ một tiếng.

Viên Uyên cúi xuống hôn Trần Đông Lan.

Hắn đã có kinh nghiệm hơn lần trước, không còn đơn thuần kề môi với cậu nữa mà đã đưa lưỡi vào khoang miệng Trần Đông Lan, chạm vào lưỡi cậu.

Đang khi môi lưỡi triền miên, lưng Viên Uyên tê dại, kh0ái cảm xa lạ thôi thúc hắn đưa tay ghì vai Trần Đông Lan, mà cứ thấy còn thiếu thiếu, thế nào cũng thấy chưa đủ.

Lúc sắp ngạt thở tới nơi hắn mới kết thúc nụ hôn này.

Trần Đông Lan nhìn hắn, đôi mắt như si dại.

Viên Uyên không thốt nên lời, trái tim hắn căng đến xót xa, lần nữa hôn lên môi cậu.

Hắn m út đầu lưỡi Trần Đông Lan một lần rồi lại một lần, li3m cả môi trên môi dưới của cậu.

Họ hôn nhau biết bao lần, cơ thể đôi bên ngày một gần nhau hơn, cuối cùng ôm siết lấy nhau.

Cả người Trần Đông Lan mềm nhũn, nơi tiếp xúc với Viên Uyên đều tê dại, ngoại trừ nhiệt độ của hắn ra cậu chẳng còn cảm nhận được gì khác.

Không biết đã hôn biết bao lần, cậu mới nhận ra là phía dưới mình có phản ứng, thứ đó bất chấp tất cả chọc vào đùi Viên Uyên.

Trần Đông Lan càng hoảng, sợ đến mức mềm xuống một nửa, cong lưng giật người về phía sau, cố gắng giấu thứ đó đi.

Viên Uyên nói bên tai cậu: “Đừng nhúc nhích.” Rồi ghì cậu xuống.

Hắn cắ n vào cổ Trần Đông Lan: “Tôi cũng vậy mà.”

Viên Uyên không ngờ mình lại cứng, mà còn cứng dữ dội đến mức hắn toát mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên trong đời Viên Uyên cứng lên vì một ai đó. Nói ra chắc người ta cười chê nhưng Viên Uyên rất có lệ với thứ đó của mình, mỗi khi “chào cờ” buổi sáng hắn toàn giải quyết lúc đi vệ sinh cho nhanh. Lúc làm đầu óc hắn trống rỗng, thậm chí còn đang nghĩ đến công việc. Hồi đại học cũng bị bạn cho xem phim người lớn nhưng hắn còn nghiêm túc góp ý là diễn viên dùng sức hơi quá, rên hơi giả.

Trần Đông Lan ngơ luôn: “Anh cũng vậy… là có ý gì?”

Tai Viên Uyên đỏ bừng, giả vờ bình tĩnh: “Em nghĩ là có ý gì?”

Trần Đông Lan nghĩ chốc lát thì chợt hiểu ra, thứ vốn đã mềm xuống một nửa lại lần nữa dựng lên, thậm chí khiến cậu cảm thấy căng tức.

“Thế phải làm sao?” Cậu khẽ hỏi như sợ ai nghe được.

Viên Uyên đè cậu xuống, chóp mũi dán vào cổ Trần Đông Lan hít hà mùi hương của cậu mới thấy dễ chịu đôi chút, nhưng thật chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa dục đang cháy mạnh.

“Tôi cũng không biết.” Viên Uyên tự trách mình tài sơ học thiển, hai người đọc sách thánh hiền mấy chục năm, làm sao mà thông hiểu cái chuyện đến con khỉ còn biết này.

Trần Đông Lan bỗng lờ mờ nhận ra, có lẽ mình còn rành chuyện này hơn Viên Uyên…

Cậu bất chấp: “Để em giúp cho.”

Viên Uyên chưa kịp phản ứng, bật ra một tiếng hỏi. Và rồi hắn cảm nhận được tay Trần Đông Lan đụng vào đũng qu@n đang că ng trướng của mình.

Chỉ một cái chạm khẽ cũng khiến Viên Uyên hít mạnh một hơi, bụng dưới nóng bừng, căng tức đến phát đau.

“Sao vậy?” Trần Đông Lan lo lắng, sợ mình đụng vào sẽ khiến Viên Uyên thấy khó chịu rồi mềm luôn.

“Không sao, tôi chỉ thấy kì lạ thôi, em tiếp tục được không?” Viên Uyên thơm lên má cậu.

Ngón tay Trần Đông Lan run rẩy, cách lớp quần của Viên Uyên, bàn tay cậu dán vào chỗ đang dựng thẳng, tuốt lên tuốt xuống, động tác rất nhẹ nhàng.

Xúc cảm ở tay nóng đến mức Trần Đông Lan cảm thấy như mỗi một động tác đều đang an ủi phần dưới của chính mình.

Động tác nhẹ nhàng của cậu tra tấn Viên Uyên túa mồ hôi đầy người, hắn nghiến răng hỏi: “Em nhanh hơn được không?”

Trần Đông Lan luống cuống: “Muốn nhanh thế nào ạ?”

Viên Uyên nhắm mắt, luồn tay vào chăn, đầu tiên là chạm vào eo Trần Đông Lan rồi thuận thắt lưng tuột xuống, cầm lấy thứ đã cứng lên nãy giờ của Trần Đông Lan.

Hắn siết tay, tuốt thử hai cái.

Đầu óc Trần Đông Lan trống rỗng, cảm giác như có pháo hoa nổ mạnh.

Cậu ưm một tiếng.

Rồi bắn.

Viên Uyên cảm nhận được thứ đó nảy lên, dịch thể dấp dính bắn vào tay hắn.

“Em…”

Khóe mắt Trần Đông Lan đỏ bừng, suýt nữa bật khóc, “Em… xin lỗi…”

Viên Uyên vội vàng dỗ cậu: “Không sao, không sao mà.” Hắn rút bàn tay dấp dính ra, đưa ra trước mắt nhìn nhìn, “Cũng không bắn nhiều mà…”

“Đừnggg!” Trần Đông Lan kéo chăn lên che tay hắn lại.

Viên Uyên cười dỗ dành, vươn người ra đầu giường lấy giấy, lau khô tay.

Trần Đông Lan cựa người xuống giường định vào nhà vệ sinh.

“Sao em lại đi?” Viên Uyên kéo cậu lại.

Trần Đông Lan tránh không dám nhìn: “Em tính đi thay qu@n lót.”

Viên Uyên giật mình nhìn cậu: “Thế là em mặc kệ tôi luôn?”

Đỉnh đầu Trần Đông Lan sắp bốc khói: “Không phải, em không mặc kệ anh đâu, nhưng anh chê em chậm còn gì.”

Viên Uyên thật sự muốn ngả đầu xuống giường cười bò: “Thế thì em nhanh hơn là được mà?”

Trần Đông Lan cự nự ngồi lại bên cạnh Viên Uyên.

Viên Uyên đè cậu xuống rồi hớn hở hướng dẫn Trần Đông Lan thay đổi tốc độ phục vụ mình.

Nội dung chương 21: ( ͡° ͜ʖ ͡°)
 
Cô Đơn - Cửu Nguyệt Mãi Đích Bính Can
Chương 21: Chương 21



Tác giả: Bánh Quy Mua Hồi Tháng Chín

Chắp vá: xuân

Chương 21

Trở về từ rừng quốc gia, Trần Đông Lan và Viên Uyên lại bắt đầu một tuần làm việc mới. Mặc dù đã xác định quan hệ yêu đương nhưng cuộc sống của họ chẳng có gì thay đổi.

Vẫn như thường ngày, mỗi sáng Trần Đông Lan làm đồ ăn sáng, đứng trong bếp đợi Viên Uyên mặc áo ngủ bước đến, hỏi sáng nay hắn muốn ăn gì.

Sau đó họ sẽ cùng nhau ngồi xuống ăn sáng, xem tin tức buổi sáng. Đến giờ đi làm, cậu đáp tàu điện ngầm, Viên Uyên đến bãi đỗ xe lấy xe, khi tạm biệt thì một câu “Tối gặp nhé”.

Buổi tối về nhà, hai người vào bếp nấu cơm, ngồi đối diện nhau ăn cơm, cuối cùng cả hai chung tay rửa bát.

Điều khác biệt duy nhất là trong cuộc sống giản dị thường ngày này, họ thân mật kề cận bên nhau, sẽ ôm nhau, sẽ hôn nhau, hôn quá giới hạn còn dùng tay an ủi người kia như hồi ở công viên quốc gia.

Hôm tết nguyên tiêu, Vu Lâm đầu têu hẹn Tiểu Chu, Âu Dương, Viên Uyên và Trần Đông Lan đi ăn lẩu.

Vu Lâm tới trước, Tiểu Chu và Âu Dương đến sau gã. Họ ngạc nhiên nhìn thấy Vu Lâm dẫn theo bạn gái, tính cách cũng thùy mị, lúc tự giới thiệu, cô nói với mọi người mình là bạn gái của Vu Lâm, họ Trương, là giáo viên tiểu học.

Cằm Âu Dương và Tiểu Chu suýt rơi xuống đất: “Cô Trương ơi sao cô lại nhìn trúng thằng cha Vu Lâm này thế? Tôi nói cô nghe này, thằng Vu Lâm…”

Vu Lâm hơi ngượng, cuống cuồng cắt ngang lời Âu Dương: “Dẹp dẹp dẹp, mày tự giữ lại mà nghe một mình đi.”

Tiểu Chu cười cười “giải vây” cho Vu Lâm: “Cô giáo Trương ạ, cậu Vu Lâm này bình thường lông bông lắm, hội hè thì lắm mồm, thích nhậu nhẹt mà hôm nay ngoan hẳn, im ắng như ông cụ luôn kìa, ra là do có cô ở đây quản ổng.”

Cô Trương dễ xấu hổ, chỉ mấy câu đơn giản vậy mà ghẹo cô đỏ bừng đôi má: “Không mà… Lúc nào anh Vu cũng chững chạc hết.”

Vu Lâm cười hì hì như thằng ngốc.

Tiểu Chu và Âu Dương liếc nhau, hai đứa cùng xoa xoa da gà trên cánh tay.

Họ trò chuyện được mấy phút thì Viên Uyên với Trần Đông Lan mới đến.

“Ngại quá, đến muộn mất. Đường hơi tắc.” Viên Uyên kéo ghế cho Trần Đông Lan, đợi cậu ngồi xuống mới ghé bên tai hỏi: “Em nóng không, có muốn cởi áo khoác ra không?”

Trần Đông Lan lắc đầu, hắn mới ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bốn đôi mắt nhìn hai người họ lom lom.

“Sao thế?” Viên Uyên khó hiểu, “Gọi hết đồ chưa?” Nói xong mới thấy cô gái tóc dài ngồi bên Vu Lâm.

Cô Trương chào hỏi họ rồi giới thiệu bản thân mình.

Mỗi một sợi tóc của Vu Lâm đều tỏ rõ “Tui rất là đắc chí”, Viên Uyên kìm nén được, giữ cho thằng bạn tí mặt mũi: “Chào cô, tôi là Viên Uyên.”

Trần Đông Lan cũng gật đầu với cô: “Tôi là Trần Đông Lan.”

Vu Lâm cứ tươi roi rói, từ giây phút cô giáo Trương đồng ý hẹn hò với gã là gã đã tưởng tượng ra cảnh này. Người gã thích tốt vậy cơ mà, phải chiêu cáo thiên hạ, cho tất cả bạn bè gần xa bà con lối xóm biết mới được.

“Gọi hết đồ rồi, gọi cả mấy món mày thích đấy, yên tâm.” Vu Lâm mỉm cười “tao làm việc thì mày cứ yên tâm”.

Viên Uyên gật đầu cho có lệ, gọi phục vụ đến, cầm thực đơn hỏi Trần Đông Lan từng món “Có thích không”, “Gọi mấy phần”, “Hương vị đậm hay nhạt”.

Vu Lâm không để ý nhưng Âu Dương và Tiểu Chu càng nhìn càng thấy quái.

Âu Dương cầm điện thoại gõ chữ cho Tiểu Chu nhìn: [Viên lão đại chiều cậu ấy như chiều vợ luôn.]

Tiểu Chu gửi cho gã icon gật đầu liên tục, tặng kèm mấy dấu chấm than.

Âu Dương tiếp tục: [Em có đau lòng không vậy? Em gái xinh tươi khóa dưới mà so ra còn kém bạn cũ, chậc chậc chậc.]

Tiểu Chu giẫm lên giày Âu Dương, không thèm để ý đến gã.

Đồ ăn lên hết rồi, mọi người vừa nhúng lẩu vừa chuyện phiếm. Chủ đề tập trung vào mối tình của Vu Lâm với cô giáo Trương, lạ là một thằng cha trông có vẻ dạy hư cả học sinh tiểu học như gã mà cũng cưa đổ được giáo viên cấp một, đúng là chuyện lạ đó đây.

Tính cô Trương dễ xấu hổ, không chịu được câu hỏi của đám người này, liên lụy đến một tay chẳng biết sĩ diện là cái quái gì như Vu Lâm cũng xấu hổ theo, ấp úng không nói rõ.

“Tôi thật sự hết chuyện để kể rồi đó.” Giọng cô giáo Trương đầy khẩn cầu, họ hỏi đến chuyện cô đã hôn Vu Lâm chưa thì cô ngại không nói nổi, cố hết sức nói lảng sang chuyện khác: “Thế anh Viên với anh Trần thì sao, thấy hai anh thân mật quá, không phải là đang yêu chứ?”

Cô là một người nhạy cảm, nhìn cách hành xử giữa Viên Uyên và Trần Đông Lan đã thấy không hề đơn giản. Cô không nhận định hẳn họ là người yêu, chỉ đùa vậy thôi. Nhưng do không khéo nói chuyện nên thường hay đùa mấy câu lạc quẻ.

Lời vừa thốt lên, năm người đờ ra.

Vu Lâm ngại cực kì, giải thích với người yêu: “Không, quan hệ của hai người họ khá là…”

“Dễ nhận ra thế à?” Viên Uyên kinh ngạc nhìn cô Trương, “Bọn tôi cũng mới yêu nhau thôi, tưởng không lộ quá chứ.”

Trần Đông Lan quên cả nhai thức ăn, phồng má nhìn Viên Uyên.

Viên Uyên nắm chặt tay cậu dưới gầm bàn.

Vu Lâm suýt nữa ngã từ trên ghế xuống: “Đại ca ơi… Anh đừng đùa, hôm nay là cá tháng tư à?”

Dù cô Trương khá kinh ngạc nhưng cũng thấy cá tháng tư với nguyên tiêu sao mà dính vô nhau được: “Tất nhiên không phải, sao anh lại hỏi thế?”

Tiểu Chu che miệng lại, thốt lên đầy kinh ngạc.

Phản ứng của Âu Dương là bình tĩnh nhất: “Chuyện từ bao giờ?”

Viên Uyên cũng hết sức bình tĩnh: “Mới mấy ngày nay thôi.”

“Mấy hôm trước vừa xác định quan hệ mà giờ đã kể ngay với mọi người…” Âu Dương nhìn về phía hắn, “Cậu nghiêm túc đấy à?”

“Ừ.” Viên Uyên gật đầu, “Nghiêm túc.”

Âu Dương im lặng. Gã không nói gì, cả bàn im phăng phắc. Đến khi cô Trương hơi bất an, Vu Lâm mới chủ động lái qua chuyện khác, mọi người tiếp tục tám chuyện nhưng bầu không khí không được thoải mái như lúc trước, chỉ có cô Trương là không hiểu rõ lắm.

Sau khi ăn xong, ai về nhà nấy. Vu Lâm gọi Viên Uyên lại: “Viên lão đại, tao chỉ nói một câu thôi, chỉ cần bọn mày nghiêm túc, anh em tụi tao ai cũng ủng hộ.”

Tiểu Chu đứng sau gã, cúi đầu nén nước mắt lại, lúc ngẩng đầu lên gương mặt đã mỉm cười.

Viên Uyên vỗ vỗ vai gã: “Cảm ơn mày.”

Chào bạn bè xong, Viên Uyên và Trần Đông Lan lái xe về nhà. Trần Đông Lan không thắt dây an toàn ngay mà hỏi Viên Uyên: “Sao tự nhiên anh lại kể ra?”

Thẳng thắn đến kiên quyết như thế, như thể đang khẳng định trái tim mình, tuyệt đối không hối hận.

Viên Uyên cho cậu một ánh mắt an tâm: “Bởi vì tôi nghiêm túc.”

Trần Đông Lan thắt dây an toàn, dùng động tác ấy che đi khóe mắt đang phiếm hồng của mình.

Trên đường về nhà lúc đi ngang qua hiệu thuốc, Trần Đông Lan bảo hắn dừng xe. Cậu vội vã chạy xuống: “Em đi mua ít đồ, chờ em chút.”

Lúc về cậu xách theo cái túi con con, Viên Uyên sợ cậu có bệnh tật gì, bỗng dưng lại đòi mua thuốc, lấy ra xem mới biết bên trong là mấy hộp áo mưa với một tuýp gel bôi trơn.

Hai tay Trần Đông Lan run bần bật, ôm vai hắn, hôn lên khóe môi hắn: “Viên Uyên, em muốn l@m tình với anh.”

Sau đó, Viên Uyên không biết mình lái xe về nhà kiểu gì, có vượt quá tốc độ không, hắn chỉ biết hắn vào thang máy đã ôm riết Trần Đông Lan, xoa xoa mái tóc cậu, chỉ có như vậy mới xoa dịu được ngọn lửa trong lòng.

Về đến nhà, hắn vừa đóng cửa lại, Trần Đông Lan đã dán vào người hắn, ôm lấy má hắn hôn riết.

Hơi thở Viên Uyên nặng nề, ôm lấy cậu, chôn mặt vào cổ cậu, cảm giác mình khát sắp chết tới nơi, hai tay lần vào trong áo Trần Đông Lan, sờ dọc từ eo lên mỗi một đốt xương sống.

Trần Đông Lan bật thốt ra một tiếng thở dài.

Họ không nỡ rời khỏi cơ thể nhau nên lúc c ởi quần áo khá chật vật, nhưng cởi một món lại thêm một ngón kinh nghiệm, càng về sau động tác càng nhanh, càng cấp thiết.

Khi tay Viên Uyên lướt qua ngực Trần Đông Lan, tìm được hai đầu nh* đã ngạnh cứng như đá, chỉ dùng ngón cái cọ qua thôi Trần Đông Lan liền đứng không vững. Viên Uyên ôm cậu lên ghế sofa.

Cả người Trần Đông Lan tê dại. Cậu với lấy chai bôi trơn trong túi nhưng cánh tay không có lực, cầm được chai bôi trơn lại đánh rơi hai hộp áo mưa.

Họ rất hiếu học, chỉ bối rối một lần đã biết chuyện này phải làm thế nào. Dựa trên tinh thần cần cù đi sâu vào nghiên cứu, tính ra còn nghiêm túc hơn cả hồi đi học.

Viên Uyên biết cậu cầm tuýp thuốc là có ý gì, hắn c ởi quần Trần Đông Lan xuống, nắm lấy mắt cá chân, tách hai chân cậu ra.

Giữa hai ch ân Trần Đông Lan là d**ng vật đã ngẩng cao đầu từ lâu, màu hơi nhạt, nó khẽ nảy lên vì động tác của Viên Uyên. Đằng sau hai quả cầu là bắp đùi và cặp mông đang phiếm hồng.

“Anh có muốn không?” Trần Đông Lan vội vàng hỏi, “Anh muốn em không?”

Cổ họng Viên Uyên sắp bốc cháy tới nơi, nói không nên lời, chỉ bật ra được một từ “muốn” trong tiếng thở hồng hộc.

Hắn bóp gel ra tay, thăm dò đút vào trong hậu huyệt Trần Đông Lan.

Miệng huyệt rất chặt, cho dù gel bôi trơn nhiều đến mức nhễu xuống từ ngón tay Viên Uyên thì hắn vẫn phải bỏ kha khá thời gian mới nhét được một ngón tay vào.

Tần suất hô hấp của Trần Đông Lan dồn dập, cậu cảm thấy đau nhưng chút đau này cậu chẳng thèm để tâm.

Trong đầu cậu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ “Họ đang l@m tình”, ý nghĩ này khiến phía dưới của cậu căng cứng, cảm giác như máu cậu tập trung hết xuống đó.

Khi Viên Uyên chen ngón thứ hai vào, hậu huyệt Trần Đông Lan đã được nới lỏng đến mềm ướt rồi. Mỗi khi ngón tay hắn ra vào, vách th1t bên trong tự động nuốt lấy ngón tay hắn, không cho hắn rút ra.

Toàn thân Viên Uyên vã mồ hôi. Th ân dưới cứng đến mức sậm màu, gân xanh trên cán nổi cộm.

Nhưng hắn vẫn nhịn đến lúc Trần Đông Lan có thể tiếp nhận được ba ngón tay mới xé áo mưa đeo lên d**ng vật, từ tốn đưa nó vào trong.

Quy đ@u chỉ mới đâm vào, Trần Đông Lan đã nức nở. Đau thì có đau nhưng bởi vì được khuếch trương cẩn thận, phần nhiều hơn là cảm giác c ăng trướng khi bị nong rộng. D**ng vật của Viên Uyên nóng bỏng, cho nên Trần Đông Lan có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một tấc gậy đâm vào trong.

Tuyệt quá, trên đời này chẳng có chuyện gì tuyệt hơn chuyện này nữa.

Viên Uyên hôn cậu, từ tốn chen vào cả cây.

Trướng quá. Trần Đông Lan cắn chặt mu bàn tay, không nhịn được lui người lên trên trốn tránh nhưng Viên Uyên lại đè chặt cậu, không để cậu trốn dù chỉ là một phân một tấc.

“Được không?” Viên Uyên hỏi, “Em có chịu được không?”

Trần Đông Lan gật đầu, chủ động đưa hai chân quàng lấy hông hắn, đẩy mình về phía trước để Viên Uyên c ắm vào sâu hơn.

Cuộc gi@o hợp thực sự bắt đầu từ đây. Viên Uyên chậm rãi cắm rút, tần suất không nhanh nhưng mỗi lần đều cắm rất sâu.

Lúc đầu Trần Đông Lan không thấy sướng, chỉ có trong lòng là thỏa mãn, cho đến khi Viên Uyên giã vào một điểm nào đó, cậu bật ra một tiếng rên, khóe mắt đỏ hoe.

Kh0ái cảm từ xương cụt lướt qua như bị điện giật.

Viên Uyên cắm rút nhanh hơn, bởi vì đút vào sâu bên trong nên mỗi lần đều nện vào chỗ đó.

Trần Đông Lan trợn trừng mắt, gần như không khép được chân lại: “Chờ đã, Viên Uyên, chờ đã…”

Mắt Viên Uyên cũng đỏ bừng, li3m li3m môi dưới của Trần Đông Lan hỏi: “Thế này em có thoải mái không?”

Chỗ đó của Trần Đông Lan nảy lên, suýt nữa thì b ắn ra.

Cậu hôn trả lại hắn, đáp từng lần từng lần một: “Thoải mái, thoải mái lắm…”
 
Cô Đơn - Cửu Nguyệt Mãi Đích Bính Can
Chương 22: Chương 22



Tác giả: Bánh Quy Mua Hồi Tháng Chín

Chắp vá: xuân

Chương 22

Lúc làm xong, cả Viên Uyên lẫn Trần Đông Lan đều vã mồ hôi như tắm.

Viên Uyên rút d**ng vật đã mềm xuống ra khỏi hậu huyệt của Trần Đông Lan, cậu run lên vì sự k1ch thích này, Viên Uyên dỗ dành thơm một cái lên trán cậu: “Cùng tắm nhé?”

“Ừ…” Giọng Trần Đông Lan nhỏ xíu, âm tiết kéo dài nghe như đang làm nũng nhưng bản thân cậu thì không phát hiện ra.

Viên Uyên bế Trần Đông Lan đi cả đoạn đường ngắn ngủi tới phòng tắm như đang ôm em đồ chơi yêu quý, tiếc không nỡ buông tay.

Vừa bật vòi hoa sen, Viên Uyên đã không kiềm chế nổi đặt Trần Đông Lan lên tường hôn cậu không thở được.

Trần Đông Lan phối hợp như bé ngoan, mà cũng tại ngoan quá nên hai người lại lộn xộn làm trong phòng tắm một lần nữa.

Phòng tắm không có bồn tắm nên họ đứng làm. Trần Đông Lan không có sức, ban đầu cậu treo mình trên người Viên Uyên. Nhưng làm một hồi rồi thì chẳng ai quan tâm đ ến việc “vịn vào đâu” nữa, Trần Đông Lan mất hết lí trí, mặc kệ nằm ngửa trên bồn rửa mặt, xô ngã cả cốc đựng bàn chải đánh răng.

Bồn rửa mặt làm bằng thủy tinh, Viên Uyên thương cậu lạnh song hắn không hề dừng lại, chỉ tìm một chiếc khăn lông mềm đệm ở trên, động tác cắm rút càng nhanh mạnh.

Hai người làm loạn đến tận đêm khuya, chẳng có kĩ năng gì ghê gớm. Lính mới lên đường ắt không tránh được chuyện lãng phí sức ở những lúc không cần thiết. May sao cảm giác khá được, cũng coi như thỏa thuê.

Mùa đông cứ thế qua.

Họ chuyển đến nhà mới.

Không cần cân nhắc đến vấn đề chia phòng, hai người cùng ngủ ở phòng ngủ chính, mỗi người một phòng sách, các phòng trống còn lại sau này chia sau.

Đối với Trần Đông Lan mà nói, cuộc sống như thế không chỉ đơn thuần là hạnh phúc nữa, trái tim cậu bỗng được lấp đầy, thậm chí có một số việc cậu chưa từng dám mơ đến.

Cái cây trồng trên ban công đã đâm chồi, mọc xanh um cả, cậu lại ngơ ngẩn, cứ quên tưới nước cho nó hoài.

Một buổi tối oi ả nọ, Trần Đông Lan với Viên Uyên cùng ôm nhau ngủ.

Vẫn an ổn như trước.

Mấy tiếng sau, cậu đột nhiên mở to mắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hoảng sợ nhìn trân trân lên trần nhà.

Cậu siết chặt đệm dưới thân, dần dần nhận ra mình đang nằm trên giường chứ không phải rơi xuống vực sâu không đáy, chẳng bắt được thứ gì.

Cậu quay đầu lại nhìn thấy gương mặt ngủ an yên của Viên Uyên, nghe tiếng thở miên man của hắn, vậy mà lòng vẫn cảm thấy không chân thật. Cậu nhắm chặt mắt, cảm thấy mình lại rơi xuống, run rẩy mở mắt ra.

Mọi chuyện đều là sự thật sao?

Không phải là một giấc mộng dài của cậu đấy chứ?

Có lẽ cậu vẫn ngồi trên thềm đá trong rừng quốc gia, khóc mãi chẳng nín. Viên Uyên không tìm được cậu, không ai tìm thấy cậu. Một mình cậu nằm đó mơ giấc mộng đẹp, quay đầu nhìn lại, đến cả một bóng lưng cũng chẳng thèm ở bên cậu.

Hay có lẽ giấc mơ còn bắt đầu sớm hơn nữa.

Từ giây khắc thuê chung phòng đó, cậu đã chết rồi. Nhưng linh hồn không thể buông tay, còn mặt dày mơ mộng hão.

Cậu im bặt, nước mắt chảy xuôi thấm ướt gối.

Viên Uyên đang nằm giữa chiêm bao cũng ngủ không yên, nhíu mi rồi chợt tỉnh.

Hằn sờ sang bên cạnh không thấy Trần Đông Lan đâu, ngẩng đầu lên mới thấy cậu đang ngồi co ro bên giường.

Hắn ngờ vực bật đèn lên thì thấy Trần Đông Lan nước mắt tèm lem, gương mặt vẫn còn kinh hãi.

Hắn cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cậu: “Em gặp ác mộng à? Đừng sợ, tôi ở đây mà. Muốn uống nước không, tôi đi rót.”

Trần Đông Lan lắc đầu: “Không đâu, em vẫn ổn.”

Nhưng sắc mặt cậu không tốt lên chút nào.

Viên Uyên ngồi dậy ôm Trần Đông Lan, để cậu dựa vào lồ ng ngực mình, từ tốn vỗ lưng cho cậu: “Mơ thấy gì làm em sợ vậy?”

Trần Đông Lan nắm chặt tay hắn, không nói gì.

Đến rạng sáng, tay Viên Uyên vẫn ôm lấy hông cậu, thấy cậu khẽ cựa quậy là tỉnh, vuốt tóc cậu, vỗ lưng cậu.

Mà Trần Đông Lan vẫn cứ không ngủ được, nhưng lại sợ làm Viên Uyên tỉnh, bó tay bó chân không dám động đậy.

Sáng sớm hôm sau, Trần Đông Lan không còn khó chịu nữa, vào bếp làm đồ ăn sáng như bình thường.

Viên Uyên nhìn bóng lưng cậu, lờ mờ hiểu ra tại sao đêm qua cậu lại giật mình tỉnh giấc.

Chuyện này… là do hắn chưa đủ chu đáo.

Lúc đi làm, hắn chủ động tìm Vu Lâm nói chuyện. Gần đây, hắn với Vu Lâm là hai gã xuân phong đắc ý nhất văn phòng. Chả bao giờ thấy bén mảng đến tiệc tùng, tan ca một cái vội vội vàng vàng đi luôn, như thể là về sớm một chút thì sẽ tìm thấy kho báu trong nhà.

Hắn hỏi Vu Lâm: “Dạo này mày với cô giáo Trương vẫn ổn chứ?”

Vu Lâm thấy kì quặc: “Sao tự nhiên mày hỏi tao thế?”

Viên Uyên nhíu mày: “Hỏi chút cũng không được?”

“Rồi rồi rồi.” Vu Lâm giơ hai tay đầu hàng, “Bọn tao siêu ổn luôn ấy chứ.”

“Hèm.” Viên Uyên ho khan một tiếng, “Bình thường cô Trương không có cảm giác an toàn thì mày phải làm sao?”

“Đù.” Vu Lâm cười thô bỉ hẳn lên, “Thôi mày đừng hỏi mấy vấn đề 18 + thế, bọn tao đóng cửa rồi làm gì không tiện kể với mày đâu, em yêu tao xấu hổ.”

Viên Uyên: …

Hắn muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.

Cơ mà làm chuyện 18 + cũng là một cách được đấy nhỉ…

“Cách khác thì sao?” Viên Uyên nhịn không đánh thằng bạn, hỏi tiếp.

Vu Lâm đột nhiên ghé qua len lén hỏi: “Trần Đông Lan không có cảm giác an toàn à?”

Viên Uyên đi luôn: “Mày không chịu nói chuyện tử tế thì thôi, tao đi hỏi người khác, tao nhớ là Âu Dương cũng có bạn gái?”

Vu Lâm sao lại để vuột mất cơ hội này, vội vã nghiêm túc lại: “Tao nói tử tế đây, nói này, cảm giác an toàn ấy, có lẽ là của con trai với của con gái không quá giống nhau nhưng vẫn tương đồng ở một mức độ nào đó. Vốn là em yêu tao toàn gọi ‘anh Vu’, không cho tao đặt biệt danh cho ẻm, bắt gọi là ‘cô giáo Trương’, làm tao cứ thấy như kiểu học sinh với giáo viên yêu nhau, hỏi ẻm tại sao thì em bảo không có cảm giác an toàn, không dám thân mật với tao.”

Vu Lâm bật cười: “Sau đó á, tao đến nhà ẻm gặp ba mẹ, hai hôm sau rước em ra mắt bố mẹ tao, phụ huynh hai nhà cũng vừa ý, giờ thì cái gì ẻm cũng chịu.”

Viên Uyên tự hỏi.

Hắn nghiêm túc tự hỏi rồi quyết định cực nhanh.

Tối về nhà, Trần Đông Lan đã nấu gần xong, chỉ có cơm trong nồi còn mấy phút nữa là chín.

Trần Đông Lan ngồi trên sofa xem TV, nghe thấy tiếng hắn mở cửa vào nhà gọi một tiếng “Viên Uyên”. Viên Uyên chẳng kịp cởi áo khoác đã bước đến, cúi xuống hôn cậu: “Sao không đợi tôi về làm cơm cùng?”

Trần Đông Lan ngửa mặt lên để hắn hôn: “Nay em tan ca sớm.”

Viên Uyên bóp eo cậu: “Vậy cũng phải chờ tôi chứ.”

Trần Đông Lan bị bóp đến tê cả người, rụt người vào sâu trong sofa, đáp: “Vâng.”

Ngày trước cậu luôn đợi Viên Uyên, hôm nay được tan tầm sớm, trong nhà không có bóng dáng hắn, lòng thấy trống rỗng, đành phải tìm chút việc để làm.

Viên Uyên thấy cậu lùi vào trong, đưa hai tay ghì cậu lại, hai người lộn xộn quần nhau trên ghế sofa.

Đợi đến lúc nồi cơm báo đã chín thì họ mới tách nhau ra. Quần áo Trần Đông Lan bị đè nhăn nhúm, môi hôn đỏ bừng.

Lúc ngồi vào bàn ăn, hai người cũng không dám nhìn nhau lâu, sợ là chưa ăn xong cơm đã ôm hôn nhau rồi.

Mãi mới xong bữa cơm, tựa vào nhau xem thời sự được nửa tiếng, Trần Đông Lan đi tắm, Viên Uyên đi rửa bát.

Lúc hắn rửa xong, Trần Đông Lan cũng tắm xong rồi, cậu mặc bộ đồ ngủ đôi của hai người. Trên người vẫn còn hơi ẩm, không lại gần vẫn có thể nghe thấy mùi hương tắm gội dịu dàng nơi cậu.

Giọng cậu nh ỏ như muỗi kêu: “Em về phòng chờ anh.”

Sau đó, Viên Uyên chỉ mất năm phút để chiến xong trận tắm.

Trần Đông Lan nói chờ là ngồi bên giường chờ thật, không làm gì hết, chỉ mong ngóng nhìn về phía cửa, lúc chạm mắt với Viên Uyên thì hai tai đỏ bừng.

Viên Uyên đè cậu xuống, vén áo ngủ của cậu lên, vân vê đầu ng ực cậu: “Sao em ngoan vậy?”

Lưng Trần Đông Lan cong lên, một tiếng rên khẽ bật ra khỏi miệng, cậu không trả lời nổi câu hỏi của hắn.

Viên Uyên lột quần Trần Đông Lan, thành thạo với gel bôi trơn để trên đầu giường, đổ gel vào tay đặng khuếch trương. So với lần đầu tiên thì hậu huyệt Trần Đông Lan thân thiết hơn nhiều, chỉ chốc lát thôi nơi đó đã không khép lại được, ướt sũng đợi người ta lấp đầy.

Hai người họ lần đầu được ăn mặn, gần như nghiện l@m tình. Cái tuần đầu tiên quá đáng đến mức ngày nào cũng làm, mà không chỉ làm một lần. Cuối tuần thì càng bất hợp lí hơn, tỉnh ngủ là sáp đến, hơi thở giao hòa, môi hôn một chút thôi, cả ngày không rời khỏi giường.

Viên Uyên tiến vào từ sau lưng, cả thân mình phủ lên lưng Trần Đông Lan. Lúc đầu, hắn lấy gối kê dưới người cậu nhưng sau khi cắm rút vài lần, hắn liền bỏ gối ra rồi lấy tay ghì Trần Đông Lan lại.

Hắn lấy ngón tay ấn mấy lần lên đầu d**ng vật Trần Đông Lan, chọc sâu vào trong hậu huyệt của cậu, ngón tay hắn nhanh chóng ươn ướt.

Trần Đông Lan phải bịt chặt miệng mới không ưm một tiếng ngọt ngào.

Sau mấy chục lần cắm rút, Trần Đông Lan run run b ắn ra.

Tình huống của hai người không giống nhau. Viên Uyên làm nhiều thì ngày càng điệu nghệ, càng ngày càng kéo dài. Đến giờ, hắn đã có thể thỏa thích chơi Trần Đông Lan rất nhiều lần và nắm chắc tiết tấu.

Nhưng Trần Đông Lan không giống thế, ngày càng nhạy cảm, dễ xúc động, và phần vì Viên Uyên càng ngày càng hiểu rõ chỗ nhạy cảm trên cơ thể cậu, lần nào cậu cũng phải nhận những kh0ái cảm mà chính mình không tiếp nhận nổi.

“Hôm nay bọn mình… ra ngoài đi dạo được không?” Trần Đông Lan chịu đựng kh0ái cảm sau khi bắn t1nh, xin Viên Uyên tha cho.

Viên Uyên rất hưởng thụ giây phút Trần Đông Lan mới bắn, vì hậu huyệt cậu ấy sẽ co rút liên tục, ngậm chặt lấy hắn.

“Em muốn đi dạo ở đâu nào?”

“Xuống dưới lầu đi…” Không thì đi đâu được nữa? Nhưng mà chỉ cần rời khỏi giường là được…

Viên Uyên hiểu ngay ý cậu: “Thế bọn mình đi dạo trong nhà được không?”

Trần Đông Lan không quay người lại, gật đầu.

Viên Uyên nở nụ cười, rút ra khỏi người cậu, lật thân mình đang úp sấp của cậu như lật trứng chiên, tách hai chân cậu ra, đâm thẳng từ chính diện.

Trần Đông Lan mặc kệ hắn làm gì thì làm, úp mở hỏi: “Bọn mình… không đi dạo ạ?”

Viên Uyên nhấc cậu lên một nửa, đỡ mông cậu: “Tôi bế em đi dạo nhé, ngoan, kẹp chặt thắt lưng tôi.”

Trần Đông Lan hiểu hắn muốn gì, màu hồng trên má lan xuống tận cổ.

Nhưng cậu chẳng bao giờ từ chối hắn cả, muốn làm gì thì làm đó.

Cậu ôm chặt Viên Uyên, đợi đến khi hắn bế mình lên vững rồi, cậu mới thấy mình như món đồ trang sức treo trên người hắn. Nơi tiếp xúc ở nửa th ân dưới hơi trướng lại hơi xót, cậu không quen với tư thế kì cục này, chôn mặt vào cổ Viên Uyên, như thể làm vậy sẽ không thấy được họ đang làm gì.

“Bọn mình bắt đầu đi dạo được chưa em?” Viên Uyên hôn vành tai cậu, kiên nhẫn dỗ dành, “Tôi bắt đầu đi nhé?”

Giọng Trần Đông Lan bé xíu: “Ừm…”

Rồi Viên Uyên thật sự bắt đầu đi tản bộ trong nhà. Mỗi một bước đi, d**ng vật của Viên Uyên sẽ ma sát một phạm vi nhỏ trong hậu huyệt Trần Đông Lan, cái trò này vừa giày vò Trần Đông Lan vừa hành hạ hắn, khiến hắn đi mấy bước phải dừng lại tìm một mặt tường hoặc một mặt phẳng làm bệ đỡ, cắm mạnh mấy cái mới tiếp tục “đi dạo” được.

Trần Đông Lan chưa bao giờ biết chặng đường đi dạo quanh nhà bọn họ lại dài đến thế, từ phòng ngủ chính đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng bếp. Khi Viên Uyên đặt cậu tựa lên cửa tủ lạnh để tăng tốc độ cắm rút, vì tư thế này mà d**ng vật cậu cứ cọ tới cọ lui vào bụng dưới của Viên Uyên.

“A…” Cậu rên một tiếng rồi b ắn ra.

Sợ cậu lả người tuột xuống, Viên Uyên nâng vững mông cậu: “Em không đợi tôi một chút được sao?”

Hồi lâu sau Trần Đông Lan mới hoàn hồn từ cơn choáng sau khi cao trào, nghe hắn lên án mình thì hết sức tủi thân: “Vậy anh cũng mau ra đi…”

Viên Uyên thấy niềm hạnh phúc vô bờ. Lúc Trần Đông Lan làm nũng, cậu ấy không hề nhận ra điều đó, chuyện này k1ch thích hắn khôn tả.

Hắn hôn Trần Đông Lan thật nồng nhiệt, bắn vào trong cậu.

Sau khi tắm rửa xong, Trần Đông Lan bật TV lên xem phim truyền hình. Viên Uyên vốn ngồi cạnh cậu, lát sau liền về phòng, lúc quay lại trên tay đang cầm gì đó.

Hắn đưa cho Trần Đông Lan, đó là hai tấm vé máy bay.

“Cuối tuần này mình về thành phố A một chuyến nhé.”

Trần Đông Lan trợn to mắt.

“Tôi nói chuyện của bọn mình cho ba mẹ nghe, họ lập tức bảo tôi đưa em về nhà ra mắt.”

Trần Đông Lan vẫn không dám tin những gì mình nghe thấy.

Viên Uyên nở nụ cười, ôm hai má cậu: “Họ sẽ thích em mà, tôi cam đoan với em.”
 
Cô Đơn - Cửu Nguyệt Mãi Đích Bính Can
Chương 23: Chương 23



Tác giả: Bánh Quy Mua Hồi Tháng Chín

Chắp vá: xuân

Chương 23

Bà Viên khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ về nhà, đồ nhiều đến mức không thấy đường, bà vấp phải tủ giày trong nhà nên lảo đảo.

Ông Viên nhanh chân đỡ lấy bà, cầm hộ đống túi bà đang xách, khó hiểu hỏi: “Bà mua nhiều đồ thế làm gì? Mấy cái… bánh quy? Đồ uống? Bình thường bà có mua đâu.”

Bà Viên đứng thẳng dậy, mặt hơi thấp thỏm: “Tôi hỏi đồng nghiệp rồi, lúc tiếp con dâu thì nên chuẩn bị những gì. Nhưng tôi nghĩ tình huống nhà mình đặc biệt, đề nghị của người ta không đủ toàn diện nên tổng hợp lại rồi mua.”

Ông Viên: …

Ông còn nhớ lúc Viên Uyên gọi điện thoại về trình bày sự việc, sắc mặt bà sầm xuống, tay bấm chặt di động, cánh tay căng cứng như thể sắp quăng điện thoại đến nơi. Không biết Viên Uyên bên kia nói gì mà bà dần thả lỏng, nhưng giọng vẫn cương ngạnh, biểu đạt “Anh đem bạn trai về đây ra mắt” mà như mắng người ta.

Nhưng giờ thì sao, thiếu điều dọn siêu thị về nhà.

“Sao tụi nó chưa đến nhỉ?” Bà Viên cau mày nhìn đồng hồ.

Ông Viên cũng nhìn đồng hồ: “Sắp rồi. Tụi nó bay trễ giờ, chắc hơn kém nửa tiếng đồng hồ thôi.”

Bà Viên càng nhăn nhó: “Sao ông biết tụi nó trễ giờ?”

Ông Viên nở nụ cười: “Nó không dám nói với bà, sợ bà hít chung bầu không khí với tụi nó lại buồn nôn, đuổi tụi nó về.”

Bà Viên không vừa ý: “Tôi là người như thế à?”

Ông Viên oán thầm: Thì đúng thế mà…

Hai mươi phút sau, Viên Uyên đưa Trần Đông Lan về đến nơi.

Bà Viên mở cửa, nhìn thấy Trần Đông Lan cao cao gầy gầy đứng bên con trai mình.

Trần Đông Lan khom lưng chín mươi độ, đưa quà xách trong tay ra: “Cháu chào dì ạ.”

Bà Viên không nhận mà ông Viên nhận, cẩn tuân theo chỉ dạy “một người diễn vai phản diện, một người diễn vai chính diện” của bà.

“Chào chú ạ.” Trần Đông Lan tiếp tục chào.

“Chào cháu, Tiểu Trần đúng không? Vào nhà trước đi.” Ông Viên cười hòa ái mời họ vào nhà.

Trong bốn người có đến ba người đang ôn hòa. Họ cùng ngồi xuống sofa, chỉ có mình bà Viên cố tỏ vẻ lạnh nhạt, còn ngồi rõ xa.

Viên Uyên nhìn muốn cười, hỏi ông Viên: “Sao hôm nay ba mẹ tan ca sớm thế? Con còn tưởng về nhà phải đợi một lúc nữa.”

Ông Viên đáp: “Đâu chỉ là về sớm, chiều nay mẹ con còn đặc biệt mời…”

“Khụ khụ… khụ.” Bà Viên mất tự nhiên ngắt lời ông.

Ông Viên hiểu chuyện đổi chủ đề: “Tiểu Trần, con là bạn học cũ của Viên Uyên à?”

“Vâng, con học cấp 2 cấp 3 ở thành phố A hết…” Trần Đông Lan giới thiệu bản thân từ đầu tới chân, từ tên tuổi đến con đường học vấn, tình hình công việc và thu nhập, thậm chí cả sức khỏe cũng khai tuốt.

Ông Viên nghe xong gật đầu không nói gì. Trần Đông Lan với Viên Uyên cũng không nói gì, ánh mắt họ đồng thời chuyển hết lên người bà Viên.

Bà Viên bị họ nhìn đến phát hoảng: “Nhìn tôi làm gì?”

Viên Uyên không nhịn được nữa: “Mẹ, chỉ còn có mẹ là chưa đồng ý chuyện bọn con thôi.”

Bà Viên lườm ông, ông Viên ra chiều vô tội.

Bà thở dài: “Viên Uyên, anh đang cho mẹ một nan đề.”

Viên Uyên mím môi: “Phiền mẹ rồi.”

Trần Đông Lan hổ thẹn nhưng cậu cố gắng không cúi đầu.

Cậu phải kiên định, kiên định hơn bất kì ai.

Bà Viên ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Trước đây anh từng kể Tiểu Trần với mẹ, mẹ biết thằng bé là một đứa trẻ ngoan. Các anh quyết định ở bên nhau, còn cường điệu với mẹ là các anh nghiêm túc, mẹ tin các anh yêu thương nhau thật, kể cả bây giờ mẹ có tách các anh ra thì cũng chẳng có tác dụng.”

Viên Uyên yên lặng vài giây.

Quả thực không thể tách được, cho dù ba mẹ nói thế nào, họ đều không thể xa nhau.

Bà Viên khớp hai tay lại, ngón cái đan vào nhau, điều này có thể giúp bà suy nghĩ rõ ràng: “Mẹ không nhấn mạnh với các anh là con đường đồng tính khó đi ra sao, mẹ chỉ lo các anh ở bên nhau lâu rồi, còn có sự quyết tâm của bây giờ nữa không?”

Làm một người mẹ, sự lo lắng của bà là có lý. Từ nhỏ tới lớn, bà luôn giữ thái độ tôn trọng với mọi quyết định và hành vi của Viên Uyên. Dù phải đương đầu với chuyện gì, bà cũng cố gắng để hắn tự đối mặt, tự giải quyết. Điều này xuất phát từ sự tin tưởng bà dành cho hắn, cũng là sự tự hào về hắn. Nhưng khi hắn đưa ra một đáp án lệch lạc so với câu trả lời chính xác trong nhận thức của bà, bà sẽ ngăn cản.

Bây giờ chính là tình huống đó.

Viên Uyên phải chứng minh cho bà, hành động của hắn vẫn được coi là một câu trả lời chính xác thì bà mới chấp nhận.

Viên Uyên mím môi: “Con không có bằng chứng để mẹ tin sau này con sẽ không hối hận hay lùi bước, bây giờ con chỉ có thể hứa suông với mẹ mà thôi.”

Hắn nắm chặt tay Trần Đông Lan, “Nhưng như con đã nói trong điện thoại, đây là lần đầu tiên con nghiêm túc, cũng là lần cuối con nghiêm túc, con hiểu rất rõ tình cảm của bản thân mình.”

Bà Viên nghiêm túc đánh giá con mình.

Hắn vẫn luôn như vậy, khi bà không để ý, hắn sẽ có những sự thay đổi khiến bà kinh ngạc.

“Trước tiên cứ thế đã.” Bà Viên nói, “Để ba anh đi làm cơm, mình nói chuyện gì nhẹ nhàng hơn đi.”

Trần Đông Lan vẫn còn lên tinh thần nhưng Viên Uyên thì đã thả lỏng.

Ba mẹ quá tốt với hắn, cho dù hắn nói với họ rằng, hắn muốn ở bên một người con trai, họ cũng không tức tối mà đặt cảm nhận của hắn lên hàng đầu.

Nghĩ cách ủng hộ hắn, cổ vũ hắn.

Trần Đông Lan nghe đến làm cơm thì lập tức lên dây cót: “Để con đến làm cơm cho ạ.”

Ông Viên nở nụ cười: “Nào có chuyện để khách nấu cơm, con cứ ngồi đi.” Ông bắt đầu sửa lưng thằng con mình, “Tiểu Trần này, chú nói với con, con ở bên Viên Uyên là để yêu đương chứ không phải làm bảo mẫu cho nó, ở nhà cũng khỏi cần nấu cơm cho nó, chiều nó quá rồi nó nhõng nhẽo hơn cả hồi bé.”

Viên Uyên bất đắc dĩ nhưng không phản bác: “Ba à…”

Bà Viên cũng nhìn Trần Đông Lan: “Ông ấy nói đúng đấy, anh không cần làm cơm, để khách làm cơm là không phải phép.”

Trần Đông Lan đứng dậy rồi không biết nên ngồi xuống hay kiên trì đòi làm cơm mới ổn.

Viên Uyên vỗ vỗ cậu: “Ba, ba để em ấy làm cơm cùng đi, học tập tay nghề của ba một chút.”

Ông Viên biết Viên Uyên muốn để Trần Đông Lan đến bên người lành tính như mình, còn hắn thì đi đương đầu với khẩu pháo bên kia, bèn đồng ý với hắn: “Vậy cũng được, phiền Tiểu Trần làm trợ thủ cho chú nhé.”

Trần Đông Lan vội nói: “Không phiền ạ.”

Họ vào bếp rồi, bà Viên lườm Viên Uyên không nể nang gì.

Viên Uyên không nhịn được cười: “Mẹ, hôm nay mẹ diễn vai phản diện thành công đó.”

Bà Viên không tiếp lời hắn: “Anh che chở thằng bé thật đấy nhỉ, mẹ đáng sợ thế à?”

Viên Uyên vội giải thích: “Con không có ý đó, trong điện thoại con cũng với kể mẹ rồi, em ấy hay suy nghĩ nhiều, không cẩn thận lỡ em ấy lại đau lòng.”

Bà Viên nghe con mình tả cậu trai lớn tướng nhà người ta mong manh hơn cả quả cầu thủy tinh, bà chán không buồn nói gì thêm.

Bà Viên là người trong nóng ngoài lạnh điển hình. Mặc dù Trần Đông Lan chỉ ở lại một đêm ngắn ngủi, bà cư xử vẫn lạnh nhạt, còn ít khi nhìn thẳng vào Trần Đông Lan, bà toàn làm như không thấy người này. Nhưng lúc đi về, bà lại tặng Trần Đông Lan không biết bao nhiêu đồ, làm họ xách lỉnh kỉnh đầy tay như con buôn mới đánh hàng về.

Chuyện thứ nhất sau khi Trần Đông Lan trở lại thành phố T là viết thư cho bà Trần.

Bởi vì bà Viên hỏi cậu “Ba mẹ anh nghĩ thế nào về chuyện của các anh”? Cậu mới chợt nghĩ ra, cậu ở bên Viên Uyên, lo nghĩ đủ điều, lo nghĩ đến tương lai xa xôi, lại chưa từng nghĩ đến ý kiến của mẹ, của chú Hứa và Tiểu Đức.

Cậu châm chước từ ngữ, dùng nhiều từ cảm thán, cố gắng sao cho câu chữ nghe thật nhẹ nhàng.

Một ngày sau khi gửi email, cậu nhận được điện thoại của bà Trần.

Hai người không chắc chắn alo một tiếng, ngạc nhiên nhận ra giọng nói bên kia sao nghe xa lạ quá. Trần Đông Lan gọi một tiếng “Mẹ”, bỗng thấy cách gọi này thật lạ lẫm, như thể cậu đã phát âm sai tiếng mẹ đơn giản đó.

“Đông Lan, chuyện con viết trong thư không phải là đùa mẹ đó chứ?”

Trần Đông Lan nắm chặt điện thoại di động trong tay: “Không. Con viết từng câu từng chữ đều là thật lòng.”

Bà Trần im lặng hồi lâu nhưng Trần Đông Lan lờ mờ nghe thấy tiếng hít thở run rẩy bên kia.

“Con lặp lại lần nữa đi.”

“Con nói mọi việc trong thư đều là thật, giờ con đang ở bên một người con trai, con yêu anh ấy lắm.” Trần Đông Lan hít sâu vào.

“Con điên rồi à!” Bà Trần gào lên, “Có phải con điên rồi không, con gạt mẹ như thế là có ý gì? Con có biết chuyện này không đem ra đùa được không…” Bà Trần nói đến cuối giọng đã nghẹn ngào.

Trần Đông Lan im lặng.

Đây là phản ứng mà cậu không ngờ đến. Cậu cứ nghĩ mẹ sẽ như trước, nghe xong chuyện của cậu thì bỏ ngoài tai, sống cuộc sống hàng ngày bà vẫn có rồi quẳng nó ra sau đầu.

“Mẹ…” Cậu vốn định nói “Mẹ bình tĩnh chút đi”, thế nhưng cậu luôn nghĩ rằng mẹ sẽ chẳng bao giờ mất bình tĩnh vì mình, bèn sửa lời, “Mẹ có thể đọc lại thư của con, từng câu từng chữ đều không đùa.”

“Trần Đông Lan… Con biết bản thân con đang làm gì không?” Giọng bà Trần cao vút.

Trần Đông Lan thấy đau đầu, “Vậy nhé, lần sau con gọi lại cho mẹ.”

Cậu không đợi bà trả lời đã ngắt máy.

Bà Trần lập tức gọi lại, Trần Đông Lan chỉnh yên lặng, mặc kệ đó.

Điện thoại của bà Trần oanh tạc hai ngày, ngày nào cũng gọi mười cuộc hoặc hơn. Có lúc cậu nhận, có lúc không quan tâm nhưng phản ứng của mẹ thì chẳng thay đổi, lần nào cũng mắng đi mắng lại có phải cậu điên rồi không, có phải cậu không biết mình đang làm gì không.

Trong cuộc điện thoại cuối cùng của hai ngày đó, giọng bà Trần run run, bà hỏi Trần Đông Lan: “Có phải con chưa từng coi mình là con của mẹ không?”

Trần Đông Lan vội phủ nhận ngay: “Không có đâu mẹ.”

Bà Trần im lặng giây lát rồi cúp điện thoại.

Sau đó không có cuộc gọi nào nữa.

Sau đó Trần Đông Lan không để ý đến bên kia nữa, dần dà cũng quên luôn chuyện này, đến tận khi có cuộc điện thoại xa lạ gọi tới.

Là chú Hứa.

Hôm đó là buổi chiều, còn một lúc nữa mới tan ca. Trần Đông Lan nghe thấy giọng chú Hứa thì đứng phắt dậy.

“Đông Lan à con? Ngại quá, chú chưa báo trước mà đến thăm đột ngột. Giờ chú đang trên taxi, gần đến công ty con rồi, mình cùng tâm sự.”

Hồi lâu sau Trần Đông Lan cũng không nói ra lời, nhìn chung quanh tìm thấy sếp rồi mới bảo: “Sao chú… đột ngột quá, con lập tức xin nghỉ đi đón chú đây.”

“Quấy rầy con rồi, xin nghỉ một lát không sao chứ? Chú không sắp xếp được thời gian, chiều nay chú phải bay về rồi.”

“Không sao… Thật sự không sao mà, chú xuống xe ở đâu, con đến đón.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Đông Lan vội vàng xin sếp cho nghỉ, chẳng kịp dọn đồ, vớ lấy ví với điện thoại chạy đi luôn.

Lòng bất an, cậu đứng ở quán cà phê gần công ty đợi chú Hứa.

Chú Hứa rất chú trọng ngoại hình, chú mặc áo khoác màu xám phong cách Anh, cằm để chút râu, vẫn là người đàn ông trung niên phong độ của ngày xưa.

Vừa nãy Trần Đông Lan chạy nhanh, giờ trán còn túa mồ hôi: “Chú Hứa, chú đến thì nhất định phải báo con trước một tiếng, giờ con chưa chuẩn bị gì cả.”

Chú Hứa nở nụ cười, khoát tay: “Không cần đâu, thời gian của chú không có nhiều, mình mau ngồi xuống tâm sự nào.”

“Được, được ạ.” Trần Đông Lan kéo cửa quán cà phê để chú Hứa đi vào trước.

Hai người ngồi xuống đối diện, Trần Đông Lan vẫn còn vã mồ hôi.

“Đông Lan, mẹ con bảo chú tới đây.” Chú Hứa không rườm rà.

“Con đoán ra rồi.” Trần Đông Lan gật đầu.

Chú Hứa nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Có lẽ con không biết, mấy ngày nay mẹ con ở nhà toàn lấy nước mắt rửa mặt.”

Quả thực Trần Đông Lan thấy kinh hãi. Cậu nghĩ mẹ sẽ mắng chửi, thậm chí giận cá chém thớt ném đồ đạc nhưng không bao giờ nghĩ mẹ sẽ khóc mấy ngày liền: “Làm sao mà bà ấy có thể…”

“Chú nói chuyện với mẹ con rồi nhưng bà ấy vẫn khóc không ngừng được. Chú vốn định qua tìm con ngay nhưng vẫn phải đợi hai hôm, trấn an bà ấy đã.”

Chú Hứa nói tiếp, “Có lẽ từ nhỏ con đã nghĩ, mẹ không đối xử tốt với con, thiếu quan tâm con, chỉ biết quan tâm đ ến Tiểu Đức. Chú không thể không thừa nhận, quả thật mẹ con đúng là vậy, nhưng con biết tại sao bà ấy làm vậy không?”

Trần Đông Lan hạ mi: “Con không biết.”

Cậu cũng chẳng muốn biết lắm.

Giọng của chú Hứa dịu xuống: “Là bởi vì mẹ con không biết làm thế nào để đối xử tốt với con, mẹ con không biết làm thế nào để đối mặt với con. Chuyện này nói thì cũng tức cười, không có sức thuyết phục nhưng đúng là vậy. Bà ấy muốn tốt với con nhưng lại là người để con rơi vào cảnh lúng túng này, bà ấy hổ thẹn với con nhưng chưa từng bồi thường cho con, dần dà không biết làm thế nào để đối mặt với con.”

Trần Đông Lan cảm thấy lời chú Hứa nghe sao mà nực cười.

“Không biết làm thế nào để đối mặt?” Đúng là một lí do thoái thác tuyệt vời.

Nhưng trái tim Trần Đông Lan không dao động nhiều, cậu đã quyết định không canh cánh trong lòng chuyện quá khứ từ lâu rồi.

“Làm sao mà…” Trần Đông Lan lắc đầu, “Mẹ chỉ bị con chọc tức thôi.”

Chú Hứa thở một hơi thật dài: “Chú mong là con đặt mình vào vị trí của mẹ để suy nghĩ. Năm đó, khi bà ấy đem theo con tái giá cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ngay đến chính mình bà ấy còn không tự lo được lại bồng theo một đứa bé cần nương nhờ mình mọi mặt, khi đó con còn chưa cai sữa, đêm nào cũng khóc…”

Lời chú Hứa gợi lại hồi ức của Trần Đông Lan. Khi đó cậu vẫn còn rất nhỏ, Tiểu Đức còn chưa học nói, trong trí nhớ của Trần Đông Lan khắc sâu hình ảnh bà Trần.

Bà đứng phía cửa xa xa, không nói gì cũng chẳng bước đến, hai tay ôm lấy nhau, lẳng lặng nhìn Trần Đông Lan đang chơi ngoan một mình trong phòng.

Trần Đông Lan quay đầu lại nhìn bà, gọi một tiếng “mẹ”. Bà Trần chẳng có phản ứng gì, hai mắt bà khô khốc, dường như đã khóc cạn cả những giọt lệ dù nên hay không nên rơi.

Chú Hứa nhắm mắt lại cho nguôi lòng mới nói tiếp: “Đông Lan, trước kia chúng ta có lỗi với con. Thế nhưng chú mong con đừng trách mẹ mình. Mẹ con nghĩ, con… thích một người con trai đều do lỗi của bà ấy. Là vì từ nhỏ bà ấy đã bỏ mặc con, xem nhẹ con nên con mới bước lên con đường sai trái này. Đông Lan, con nói thật với chú Hứa, không phải vì con muốn trả thù mẹ mình nên mới làm chuyện cực đoan như thế chứ?”

Trong giây phút ấy, trái tim Trần Đông Lan đau âm ỉ.

Cậu không ngờ bà Trần lại nghĩ vậy.

Thật ra từ nhỏ cậu đã biết, quan hệ của cậu với mẹ xa lạ như thế không chỉ là trách nhiệm của một mình bà. Người buông bỏ tình cảm mẹ con ấy không phải là một người, mà là hai người. Bởi vì cậu tiêu cực, chưa bao giờ cậu tranh giành, không cố gắng cũng chẳng phản kháng mới có hai mươi năm này đây.

Thế nhưng Viên Uyên…

“Không phải, đây chắc chắn không phải lỗi của mẹ con.”

Trần Đông Lan khẳng định.

Thích Viên Uyên, ở bên Viên Uyên, chắc chắn không phải là lỗi của bất kì ai.

Đó là việc đúng đắn nhất cuộc đời cậu.

“Chú không cần lo lắng, chuyện hồi nhỏ, con đã buông được rồi.” Trần Đông Lan bật cười, lòng thấy nhẹ nhõm chưa từng có, “Giờ con ở bên người con yêu, con sẽ chẳng bao giờ hối hận đâu.”

Chú Hứa nhìn cậu, hồi lâu không nói gì.

Đến khi cà phê đã lạnh ngắt, chú mới cảm thán: “Con đã trưởng thành rồi.”

Mắt Trần Đông Lan xon xót: “Cảm ơn chú.”

Chú Hứa cười bất đắc dĩ: “Sau này có thời gian, con đến thăm mẹ con nhé.”

Trần Đông Lan gật đầu: “Vâng.”

Chuyến bay về của chú Hứa được sắp xếp rất sít sao, họ cũng không nói gì nhiều thêm. Trần Đông Lan đưa ông ra sân bay, lúc tạm biệt, chú Hứa kéo tay cậu, cứ dặn cậu đưa Viên Uyên đến thăm bà Trần, Trần Đông Lan đồng ý liên tục.

Ra khỏi sân bay, lúc Trần Đông Lan lấy di động ra xem mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Viên Uyên.

Cậu gọi lại, chưa đến tiếng thứ ba Viên Uyên đã nhận: “Em ở đâu, sao không nghe điện thoại?”

Hắn tan ca về nhà mà không thấy Trần Đông Lan đâu, gọi điện thoại cũng không nghe, lo đến mức đi quanh quanh phòng khách.

“Xin lỗi anh.. Chắc em không nghe thấy chuông.” Lúc tạm biệt, lòng cậu vẫn còn xúc động, làm gì có tâm trạng xem di động, “Giờ em đang ở sân bay, em về ngay đây.”

“Sao lại ra tận sân bay?”

“Em về kể anh nghe, giờ không tiện lắm.”

“Thế tôi đi đón em.”

“Ừa.”

Trần Đông Lan đứng đó chờ.

Lúc này phố đã lên đèn. Hoàng hôn mùa xuân không lạnh, nhiệt độ ban ngày vẫn chưa lui xuống, gió êm dịu mà ấm ấp.

Cậu chỉ chờ chút thôi Viên Uyên đã tới.

Viên Uyên chạy về phía cậu, gió thổi tung vạt áo hắn như mầm xuân trên cây đang đung đưa.

Trần Đông Lan cũng chạy về phía hắn.

Cuộc đời cậu trước nay vẫn quanh quẩn bên sự cô đơn.

Một mình vốn là cuộc sống cậu hằng quen thuộc, thậm chí là cách tư duy.

Nhưng giờ không còn như thế nữa.

Từ nay về sau.

Cậu không còn cô đơn một mình.

Hết

Thật mừng cho Trần Đông Lan khi có thể bước qua được những tổn thương trong quá khứ. Vậy nên dù gia đình không ủng hộ hay bỏ mặc, bạn ấy vẫn có thể vững bước, bởi vì không để tâm nhiều ÒvÓ Mong mọi người cũng luôn tỉnh táo trong các mối quan hệ toxic dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu ~

Mà bộ này kết thúc vừa đúng dịp Noel luôn he he ~ Mong những người hữu duyên ghé ngang qua đây nhận được tách cà phê ấm áp này nhéee ♡( ˊᵕˋ)♡

Chúc bạn luôn vui vẻ hạnh phúc dù có phải lễ lộc hay không, cảm ơn chúng ta đã gặp nhau giữa đời này ( ˘ ³˘)♥
 
Cô Đơn - Cửu Nguyệt Mãi Đích Bính Can
Chương 24: Phiên ngoại (Hoàn)



Tác giả: Bánh Quy Mua Hồi Tháng Chín

Chắp vá: xuân

Phiên ngoại 1

Viên Uyên phát hiện bánh bích quy trong nhà.

Đây đúng là chuyện lớn. Từ hồi Trần Đông Lan yêu đương với hắn, bánh quy đã biến thành một vật bị nghiêm lệnh cấm chỉ trong nhà, không ngờ Trần Đông Lan còn dám mua bánh về.

Phải dạy lại mới được.

Hắn gọi Trần Đông Lan vào phòng khách, chỉ vào túi bánh quy trong ngăn kéo, nói bằng giọng tra khảo chỉ xuất hiện mỗi khi đi làm: “Đây là cái gì?”

Trần Đông Lan chưa hiểu ra làm sao, ngồi xuống xem xem: “Cái này à, đồng nghiệp tặng em.”

Viên Uyên nổi trận lôi đình. Trần Đông Lan hết thuốc chữa, cậu có biết là lần trước cậu cũng lừa hắn như thế không, lại còn dùng một lí do y hệt?

“Em nói thật cho tôi, em mua về làm gì, định lúc nào thì ăn thay cơm?”

Trần Đông Lan ngẩn người ra, giờ mới hiểu: “Đồng nghiệp tặng em thật mà, lần trước em giúp cô ấy, cô ấy muốn cảm ơn em, thấy bình thường em thích ăn bánh quy liền tặng bánh, em cầm về để đó, chưa ăn mà.”

Viên Uyên nắm được trọng điểm một cách chuẩn xác: “Bình thường thích ăn bánh quy? Lúc đi làm em lừa tôi ăn vụng bao nhiêu bánh quy rồi, nói cho rõ ra.”

Trần Đông Lan oan không chịu được: “Bình thường em cũng đâu có ăn, hồi trước ăn một chút thôi. Em… Đây là đồng nghiệp tặng thật mà.”

Viên Uyên thấy cậu đáng thương, không dạy nổi nữa. Nhưng phép tắc thì vẫn phải rõ ràng, phải sửa xong đống thói xấu của Trần Đông Lan mới được: “Em vứt cái này đi.”

Nói xong thì đặt bánh lên tay Trần Đông Lan.

Trần Đông Lan ủ rũ ném bánh vào thùng rác.

Viên Uyên thơm lên hai bên má cậu, dỗ dành: “Ngoan, tôi đưa em đi siêu thị, mình mua đồ ăn vặt khác nhé, nuôi dưỡng các sở thích khác nhé, được không?”

Trần Đông Lan được hôn nên cũng không định giải thích gì thêm, gật gật đầu, hai người tay trong tay đi siêu thị.

Hôm sau, đồng nghiệp hỏi cậu: “Trần Đông Lan ơi, bánh hôm trước chị tặng có ngon không?”

Trần Đông Lan vô cùng chột dạ, bất chấp: “Ngon ạ, cảm ơn chị.”

Chị đồng nghiệp rất vui: “Vậy thì tốt quá, lần sau chị lại mua cho.”

Trần Đông Lan xua tay, từ chối thẳng thừng.

Phiên ngoại 2

Tiết cuối cùng của chiều hôm đó, sắc trời bỗng sầm sì. Tiếng sấm rền ầm ầm khiến lớp học nhốn nháo, giáo viên đập bàn thì học sinh mới chịu yên.

Năm phút sau, trời bắt đầu mưa, mây đen bao phủ từ đây tới tận chân trời, mưa rơi tầm tã, tiếng rào rào còn át cả tiếng thầy cô.

Lúc Trần Đông Lan ra ngoài cũng không mang ô, cậu cúi đầu nhìn đôi sneaker của mình.

Chuông tan học vừa vang lên, người thì đi mượn ô, người thì gọi điện thoại cho ba mẹ. Trần Đông Lan đang nghĩ có nên mua ô không, nhưng nhìn mưa nặng hạt thế này, chắc còn chưa chạy đến cửa hàng đã ướt rượt, nghĩ vậy bèn thôi.

Cậu đứng trước tòa nhà dạy học, cởi áo khoác đồng phục choàng lên đầu, định chạy vào màn mưa, bỗng nghe phía sau có người lên tiếng: “Chờ chút.”

Cậu quay đầu lại, ra là Viên Uyên.

Viên Uyên đang cầm một chiếc ô cán dài, ánh nhìn của hắn chuyển từ mặt lên chiếc áo trên đầu cậu rồi lại quay về gương mặt: “Trần Đông Lan, cậu không mang ô à?”

Trần Đông Lan bỗng thấy hồi hộp khó hiểu, cậu vẫn giữ nguyên động tác che áo trên đầu: “Ừ, không ngờ hôm nay lại mưa.”

Viên Uyên gật đầu, mở ô: “Cùng về thôi, tôi nhớ trước có gặp cậu trên tàu, mình đáp cùng chuyến mà, đúng không?”

Trần Đông Lan gật đầu, bỏ áo khoác xuống, chần chờ hỏi: “Cậu không chơi bóng rổ à?”

Dù trời mưa nhưng nhà thể chất vẫn mở cửa.

Viên Uyên chưa nghe rõ: “Sao cơ?”

Trần Đông Lan lắc đầu: “Không có gì.”

Viên Uyên không hỏi thêm, hắn mở ô, bước xuống bậc thềm, ghé ô sát vào mái hiên rồi nói với Trần Đông Lan: “Đi nào.”

Trái tim Trần Đông Lan đập thình thịch, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn. Cậu bước tới tán ô, đụng vào vai Viên Uyên: “Cảm ơn… Hay để tôi cầm ô cho?”

Viên Uyên so chiều cao hai bên: “Tôi cao hơn cậu, để tôi cầm cho.”

Trần Đông Lan im lặng.

Hai người bước đi, giọt nước len qua mu bàn chân Trần Đông Lan, xúc cảm lạnh lẽo làm cậu bình tĩnh ít nhiều.

Đúng lúc này, Viên Uyên tóm lấy cánh tay cậu, kéo nhẹ cậu về phía mình: “Lại gần đây, không thì ô không che hết cậu được.”

Nói xong thì buông tay ra.

Trần Đông Lan khẽ nói một tiếng cảm ơn nhưng đầu cậu lại choáng váng vì cái chạm ấy.

Mưa rơi tầm tã, họ đi một mạch tới ga tàu điện ngầm, nhưng tay áo Trần Đông Lan không hề ướt.

Giờ tan học tan làm, trên xe người người chen chúc đông nghịt. Trần Đông Lan đứng rất gần Viên Uyên nhưng không chạm vào nhau.

Trần Đông Lan cố gắng nhích ra sau, sợ khi hai người gần kề, hắn sẽ phát hiện ra tiếng tim cậu đập dữ dội.

“Bình thường cậu vẫn về nhà một mình à?” Viên Uyên bỗng hỏi.

Trần Đông Lan ngẩn người: “Ừ…”

“Bọn mình đáp cùng chuyến, sao cậu không đi cùng tôi, mình bầu bạn với nhau.” Viên Uyên nói.

Trần Đông Lan cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Tôi một mình cũng tốt mà…”

Viên Uyên không nói nữa.

Nhà hắn gần đây, chưa được mấy trạm đã đến rồi. Viên Uyên tạm biệt Trần Đông Lan trước: “Tôi đi trước nhé.”

Trần Đông Lan gật đầu.

Viên Uyên đưa ô qua: “Cậu cầm ô đi.”

Trần Đông Lan xua tay: “Vậy cậu thì sao? Ô vốn là của cậu, tôi không sao.”

Viên Uyên nhất định dúi ô vào tay cậu: “Có sao, cầm đi.”

Con tàu giảm tốc, đã đến trạm dừng của Viên Uyên. Hắn không đi vội mà nói: “Sau này tan học mình cùng về nhé.”

Mũi Trần Đông Lan xót xa: “Cậu không chơi bóng rổ à?”

Tàu điện ngầm dừng lại. Trước khi xuống, Viên Uyên quay đầu nói: “Không chơi nữa, sau này ngày nào tôi cũng đi cùng cậu.”

Trần Đông Lan gật đầu thật mạnh.

Viên Uyên mỉm cười, biến mất sau cửa xe.

Thật tốt quá. Trần Đông Lan nghĩ vậy.

Tốt đẹp như vậy nhưng cậu vẫn khóc không ngừng được.

Viên Uyên mơ mơ màng màng xoay người, không sờ thấy Trần Đông Lan bên người.

Mỗi đêm, trước khi ngủ họ đều ôm nhau, mặc dù ngủ say sẽ tách nhau ra nhưng vẫn dán vào nhau, khẽ đưa tay cũng chạm được.

Viên Uyên thoáng tỉnh, cả căn phòng tối đen, rõ ràng là chưa đến giờ dậy. Hắn xoay qua bật đèn, chống nửa người dậy xem, trên giường không thấy Trần Đông Lan đã đành, trong phòng cũng không có.

“Trần Đông Lan?”

Không có ai trả lời.

Hắn xuống giường, chưa kịp đi dép, chân trần bước vào nhà vệ sinh, vẫn không thấy người đâu.

Ra khỏi phòng xem xét, phòng khách không có ai, phòng ăn không có ai, phòng bếp cũng không có ai. Hắn gãi gãi đầu, lòng như lửa đốt.

Hắn lao ra ban công, mở choàng cửa thì thấy bóng lưng Trần Đông Lan đang nhoài người trên lan can.

Lúc này tim hắn mới hạ xuống được.

Hắn đi lên trước, từ phía sau ôm trọn Trần Đông Lan vào lòng, oán thán: “Đêm hôm khuya khoắt em ra đây hóng gió làm gì? Làm tôi sợ hết chỗ nói.”

Trần Đông Lan động đậy muốn quay lại nhìn hắn: “Sao anh lại tỉnh, em làm ảnh hưởng đến anh à?”

Vai Trần Đông Lan lạnh, có lẽ đã ở đây hồi lâu rồi. Viên Uyên vừa ủ ấm cho cậu vừa đáp: “Ừ, không có em bên cạnh nên ảnh hưởng đấy.”

Trần Đông Lan xoay người, dụi cả người vào lòng hắn: “Xin lỗi…”

Viên Uyên hôn l3n đỉnh đầu cậu: “Sao thế em, mơ thấy ác mộng à?”

“Không phải.” Qua bờ vai hắn, Trần Đông Lan nhìn thấy ánh đèn ấm áp từ phòng ngủ của họ.

“Em chỉ…” Cậu nói, “mơ một giấc mơ rất đẹp.”

Phiên ngoại 3

Kì nghỉ lần Viên Uyên và Trần Đông Lan trở về thành phố A để tham gia họp lớp cấp ba.

Vốn hai người đều nghĩ phải xa nhau cả tối, Trần Đông Lan theo chân bạn bè chuyển địa điểm ăn chơi từ khách sạn qua KTV, đang ngồi trên sofa ăn trái cây, ngẫm nghĩ nên chuồn về sớm sớm.

Bỗng có người sáp đến cắn miếng dưa hấu trên tay cậu.

Dưới ánh đèn mờ, Trần Đông Lan nghiêng đầu sang thấy đôi mắt đầy ý cười của Viên Uyên.

“Sao anh lại ở đây?” Trần Đông Lan vừa ngạc nhiên vừa thấy vui vui.

“Suỵt.” Viên Uyên đặt ngón tay lên môi cậu, ôm chầm lấy Trần Đông Lan, nhanh chóng chụt một cái trên má cậu, “Tôi lén đến tìm em đấy, đừng để các bạn lớp em phát hiện ra.”

Hắn cũng quen nhiều người ở lớp Trần Đông Lan, lỡ bị phát hiện chắc thể nào cũng bị chuốc cho say mèm.

Trần Đông Lan hạ giọng theo hắn: “Anh nổi bật lắm, chắc chắn sẽ bị phát hiện cho xem…”

Viên Uyên cười híp mắt. Trong phòng KTV ồn ào, hắn dán vào tai Trần Đông Lan: “Cho nên em phải bắt cóc tôi đi.”

Hơi thở hắn hun nóng tai Trần Đông Lan, đang định hỏi hắn bắt cóc như thế nào đã bị Viên Uyên kéo lên, hai người khom lưng, lén lút trốn khỏi phòng.

Thoát khỏi ánh đèn xanh đỏ của KTV, Trần Đông Lan thở phào nhẹ nhõm. Cậu hỏi: “Giờ bọn mình đi đâu, về nhà à?”

Nhà này là nhà họ Viên. Họ về thành phố A thì chắc hẳn phải ở cùng với hai cụ rồi.

Viên Uyên lắc đầu, hai người đi taxi về trường cấp ba cũ.

Nhìn cảnh vật dần trở nên quen thuộc, Trần Đông Lan cảm thán: “Thật chẳng thay đổi chút gì.”

“Làm gì có chuyện không thay đổi được?” Viên Uyên chỉ chỉ con sư tử bằng đá trước cửa trường học cho cậu, “Con này được đổi rồi đó, hồi trước râu nó không ở hướng này đâu.”

Trần Đông Lan nhìn Viên Uyên nghiêm trang phân tích, không nhịn được bật cười.

“Mình có vào không? Chắc giờ không được vào đâu.”

Đã qua giờ tự học buổi tối, bảo vệ chuẩn bị khóa cửa.

“Tôi đi thử xem.” Viên Uyên đến gần, phát huy ưu thế nghề nghiệp với bác bảo vệ, thành công thuyết phục bác để cửa cho họ vào nhưng chỉ được xem nửa giờ thôi.

Viên Uyên kéo tay Trần Đông Lan chạy: “Mình phải khẩn trương lên.”

Gió đêm hè hơi lạnh nhưng lòng bàn tay hai người lại nóng ấm.

“Ừa.” Trần Đông Lan cầm chặt tay hắn.

Họ chạy một mạch đến tòa nhà dạy học hồi trước, cầu thang đã khóa hết, không vào được nên Viên Uyên đành phải gạt bỏ suy nghĩ chạy vào lớp vẽ vớ vẩn lên bảng.

Trần Đông Lan nhìn gốc cây đại thụ cao đến cả năm tầng lầu, hồi tưởng vài chuyện đã qua.

Cậu kể: “Trước đây em thường đứng đây nhìn lén anh.”

“Ồ?” Viên Uyên đứng dưới tàng cây nhìn lên tầng, chẳng thấy được gì cả, “Chỗ này đâu nhìn thấy gì đâu em?”

“Thi thoảng anh sẽ đứng trên hành lang hóng gió, lúc đó có thể nhìn anh rõ hơn.” Trần Đông Lan nói đến chuyện này, lòng vẫn hơi ngượng, “Giống stalker lắm đúng không?”

Viên Uyên lắc đầu, ôm lấy vai Trần Đông Lan, hôn cậu.

Người thương đang bóc trần tình yêu của cậu dành cho hắn ngày xưa, còn gì cảm động hơn thế?

“Còn gì nữa không, em còn đứng đâu nhìn lén tôi nữa?” Vừa hôn xong, Viên Uyên đắc ý hỏi.

Trần Đông Lan được hôn xong tim còn đập thình thịch, gian nan ngẫm nghĩ: “Ừm… Hồi trước em còn trốn trên tầng xem anh chơi bóng rổ.”

“Còn không?”

“… Đứng sau cây ngắm anh chạy bộ.”

“Với cả?”

“Ở… ở căn tin nhìn anh ăn ba bát cơm to bự, miệng dính đầy hạt cơm…”

“Ơ?” Viên Uyên tự nhiên thấy có gì sai sai, “Không phải chứ, tôi ăn uống nề nếp lắm mà.”

Mặc dù khẳng định hùng hồn nhưng hắn vẫn hồi tưởng lại xem có làm trò hề trong mắt Trần Đông Lan như thế không.

Trần Đông Lan bật cười: “Lừa anh đó…”

Viên Uyên bất đắc dĩ cụng trán cậu: “Em học hư rồi.”

Trần Đông Lan càng cười tươi.

Họ tựa vào nhau, sao sáng rải đầy trời đêm, không gian tĩnh lặng. Mọi sự thôi thúc mong muốn thổ lộ trong Trần Đông Lan, cậu kể: “Có một buổi trưa, trời mưa to lắm, anh nằm gục xuống bàn ngủ say, song cửa quên đóng, em đi ngang qua đó thấy vậy bèn vào lớp đóng cửa giúp anh.”

Viên Uyên ngẩn người, trái tim được ai đó xoa nhẹ. Hắn làm bộ hiểu ra: “Hóa ra là em, tôi nhớ hôm đó tôi ngủ một lúc thì nóng quá tỉnh, bụng còn thầm mắng đứa nào đóng cửa sổ.”

Thật ra hắn không hề nhớ. Ba năm cấp ba nhiều ngày đêm đến thế, hắn còn chẳng đặt Trần Đông Lan vào lòng mình, thế nên mắt cũng không thấy được cậu.

Điều này làm cho hắn thấy tiếc nuối, lòng xót xa.

May mà bây giờ có thể bù đắp, lừa Trần Đông Lan một cách hợp lí, dỗ cậu vui vẻ.

Quả nhiên, mắt Trần Đông Lan sáng rực: “Thật sao?”

“Tất nhiên, tôi nhớ rõ mà.” Viên Uyên cười đáp.

Trần Đông Lan chìm đắm trong niềm vui của mình: “Thế thì thật là tốt quá.”

“Ừ.” Viên Uyên khẽ lặp lại, “Đúng là tốt quá.”

Họ có thể tựa vào nhau, thoải mái nói đến những chuyện ngày trước, thật là tốt quá.

Không thể tốt hơn được nữa.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, họ rời khỏi trường nhưng không về nhà họ Viên mà tới khách sạn.

Viên Uyên hứng bất thường, vừa vào cửa phòng đã quấn riết lấy Trần Đông Lan, hôn từ môi đến cổ cậu, còn thổi hơi vào tai cậu mãi.

Chân Trần Đông Lan nhũn ra nhưng chí ít cũng bình tĩnh hơn hắn, đẩy hắn một cái tượng trưng: “Đi tắm trước đã…”

Viên Uyên không chịu buông cậu ra, bế ngang người lên: “Cũng được, mình tắm ch ung.”

Họ ít khi l@m tình bên ngoài, hoàn cảnh lạ lẫm của khách sạn làm Trần Đông Lan cảm thấy ngượng khôn xiết, dù không phản kháng cũng phải lấy tay che mặt: “Thế cũng không được làm trong phòng tắm đâu…”

Viên Uyên đồng ý suông.

Còn hành động… tất nhiên là đi trái với lời hứa rồi.

Họ không mang gel lẫn áo mưa, cũng may phòng vệ sinh khách sạn có hàng mới nguyên, dành riêng cho khách khi cần đến.

Trần Đông Lan nói gì cũng không có tác dụng. Viên Uyên giam cậu vào lòng, tách chân cậu ra bôi trơn, cậu đứng thẳng nhận lấy hắn từ phía sau.

So với lần đầu tiên trong phòng tắm, Viên Uyên đã điêu luyện hơn nhiều. Trần Đông Lan tựa trên người hắn, được hắn đỡ vững vàng.

Hắn bắt đầu thẳng lưng cắm rút. Trần Đông Lan hừ một tiếng, khẽ giận dỗi: “Đừng nhanh thế mà…”

Viên Uyên càng ghì chặt, nói sát bên tai cậu: “Tôi yêu em lắm…”

Trần Đông Lan nghe rõ lời hắn, viền mắt đỏ lên.

Cậu đưa tay chạm vào bàn tay đang ghì lấy mình, vuốt nhẹ khớp xương của hắn, nói như than thở: “Em cũng yêu anh…”

Viên Uyên vùi vào mặt vào vai cậu, sóng tình ập đến như có muôn vàn yêu thương không thể nói ra, hắn chỉ biết hôn cổ Trần Đông Lan mãi, đâm vào sâu hơn.

Sáng hôm sau, Viên Uyên với Trần Đông Lan về nhà họ Viên, rón rén dọn dẹp đồ. Vốn tưởng rằng bí mật lắm, ai ngờ bà Viên mở cửa phòng đi ra.

Hai người đứng hình.

Bà Viên lạnh lùng nhìn họ: “Phải đi rồi đấy à?”

Trần Đông Lan liếc Viên Uyên, gật đầu với bà: “Vâng, chín giờ bay ạ.”

“Ờ.” Bà Viên khoanh tay, “Các anh đã muốn ra ngoài ở thì lần sau về đừng đến đây nữa, vào mà ở khách sạn ấy.”

Trần Đông Lan xấu hổ hết biết, đầu cúi sâu xuống.

Viên Uyên lại vui hết biết: “Mẹ, thế thì tốt quá!”

Bà Viên sầm mặt, vung tay đuổi hai đứa đi.
 
Back
Top Bottom