Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMYMMyy3r-9IDjn5E36H5isJr-ivrn4DwMBtnDSfe50xIjwbRqgoaJ1XwJ3VL3XBVwtQw3tNuUgqoVV_-vEeSYnK3TK1R8t7pxiVRCJ0Q7zKcnY1wlvuQKeVESzqxi0FUaqmUlbf0SX7mBY57L-A9X1=w215-h322-s-no-gm

Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Diệp Gia Gia

Giới thiệu

Tiêu cục vừa nhận được nhiệm vụ mới, đương gia phái ta hộ tống một vị tiểu thư con nhà quan trở về kinh thành.

Từ nhỏ ta đã được nuôi dạy như một nam nhân từ cách ăn mặc cho đến cử chỉ lời nói, vì vậy ta đặc biệt yêu thích những cô nương có dáng vẻ dịu dàng, yểu điệu.

Trên đường đi, để phá tan bầu không khí tĩnh lặng nên ta đã tìm mọi cách bắt chuyện với nàng.

Nhưng xem ra vị tiểu thư này tính tình lạnh nhạt, không hề quan tâm đến những gì ta nói.

Sau khi hộ tống nàng về đến kinh thành, lúc ta chuẩn bị trở về nàng mới hỏi tên ta.

Ba tháng sau, kinh thành gửi đến một bức hôn thư.

Chỉ là, ai có thể nói cho ta biết….

Cô nương yểu điệu hôm trước chính là đương kim Thái tử sao?​
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 1



Trước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân.

Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.”

Phụ thân sững lại, lẩm bẩm một câu: “Chậc, suýt chút nữa thì ta quên mất...”

...

Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông của chúng ta nhận được một đơn hàng lớn, họ cần hộ tống một vị tiểu thư nhà quyền quý trở về kinh thành.

Ta cũng không muốn nhận cuộc giao dịch này, nhưng số tiền họ trả thật sự quá lớn, ta không nỡ từ chối.

Vốn là người có võ công cao nhất ở tiêu cục Hanh Thông, ta đương nhiên phải là người dẫn đầu chuyến đi.

Khi đến đón vị tiểu thư ấy thì trời đã về chiều, hoàng hôn rực rỡ ánh lên sắc đỏ làm rung động lòng người.

Nàng ta mặc một chiếc váy trắng như ánh trăng, đầu đội mũ có khăn che, dáng người thanh tao thoát tục.

Quả là một tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!

Ta cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, không kìm được mà “chậc” một tiếng.

Nghe vậy vị tiểu sư đệ bên cạnh ta liền nhắc nhở: “Thiếu chủ, đương gia bảo ngài phải tiết chế lại một chút.”

Ta còn chưa kịp nói gì, hắn lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, vị tiểu thư này trông cũng bình thường thôi mà...”

Ta đang chăm chú nhìn, quay qua liếc hắn một cái: “Người ta còn đội mũ mà, sao ngươi biết được chứ.”

Tiểu sư đệ vẻ mặt ngượng ngùng: “Nhưng nàng ta..... không có ngực.”

Ta xoay qua đ.ấ.m một phát khiến hắn ngã ngựa: “Nông cạn!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

...

Từ bé đến lớn ta sống như một nam nhân vì vậy ta rất thích ngắm nhìn những nữ nhân xinh đẹp.

Sau khi vị tiểu thư đã yên vị ngồi vào xe ngựa, ta cưỡi ngựa đi lên đầu đội ngũ.

Thổi một tiếng còi, lớn tiếng nói: “Kiểm tra nhân lực! Chuẩn bị xuất phát!”

Nói xong, ta liếc nhìn cỗ xe ngựa cười lém lỉnh hô to: “Xin tiểu thư hãy ngồi vững, đoạn đường phía trước không dễ đi đâu!”

Tiết trời đang vào mùa xuân, hai bên đường hoa dại mọc khắp nơi, những cánh hoa vươn lên đón ánh hoàng hôn rực rỡ, thật là một khung cảnh đẹp tuyệt vời.

Ta ngoảnh đầu nhìn cỗ xe ngựa vẫn đóng kín cửa sổ, bất giác mà thúc ngựa chậm lại.

Ta cưỡi ngựa song song với cỗ xe ngựa, đưa tay gõ nhẹ vào cửa sổ.

“Tiểu thư, bên ngoài phong cảnh rất đẹp, nàng có thể mở cửa sổ ra nhìn ngắm nhìn một chút.”

Bên trong xe không có hồi âm.

Ta nhíu mày, không nói gì thêm, tiện tay hái vài bông hoa dại, c*m v** khe cửa sổ.

“Ta biết nàng ngại gặp người lạ, ta để hoa bên ngoài cửa sổ, nếu nàng không chê thì mang vào ngắm nhé.”

Không chờ nàng hồi đáp, ta đã thúc ngựa đi lên đầu đội ngũ.

Chỉ là một lát sau quay lại nhìn, những bông hoa dại ngoài cửa sổ đã biến mất không dấu vết.

Ta khẽ nhếch môi cười.

Chậc, tiểu thư dù sao cũng là một cô nương mà, dễ dỗ ngọt.
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 2



Đoàn xe cứ thế suôn sẻ đi được ba ngày.

Tiểu sư đệ hỏi ta: “Thiếu chủ, việc đơn giản thế này, sao ngài lại đích thân hộ tống vậy?”

Ta nhìn về phía rừng rậm xa xa: “Ai mà biết? Có lẽ là vì thấy ta anh tuấn phong lưu, võ nghệ cao cường.”

Tiểu sư đệ: “...”

“Ta thừa nhận ngài anh tuấn phong lưu, nhưng nếu ngài cứ khoa trương như thế thì chẳng có cô nương nào chịu gả cho ngài đâu.”

Ta liếc hắn một cái, không buồn nói thêm gì.

Cũng đúng, ngoài phụ thân ra thì chẳng ai biết thân phận thật sự của ta cả.

“Dù sao thì, tìm thê tử đối với ta vẫn dễ hơn ngươi đấy.”

Ta vỗ vai hắn, tỏ vẻ đồng cảm.

Đang mải mê nói chuyện thì trong khu rừng phát ra một âm thanh lớn làm chim chóc bay tán loạn, kinh động cả một góc trời.

Chúng bay vút lên trời xanh rồi lần lượt đậu xuống các cành cây.

Ta nhíu mày, giơ tay ra hiệu.

“Dừng lại!”

Tiểu sư đệ: “Xảy ra chuyện gì vậy thiếu chủ??”

“Có điều bất thường.”

Vừa dứt lời, phía trước liền xuất hiện một nhóm người bịt mặt, tay cầm trường đao, khí thế hùng hổ xông lên.”

“Bảo vệ tiểu thư!”

Ta hét lớn một tiếng, rút trường thương sau lưng ra, ngăn cản đám thích khách đang điên cuồng xông tới.

Không yên tâm tiểu thư một mình trên xe ngựa, ta lập tức tức nhảy lên phía trước xe ngựa, giật mạnh dây cương: “Giá…..giá…..”

Xe ngựa xông qua vòng vây, chạy thẳng về phía trước.

“Tiểu thư, lần này nhất định phải bám chắc đấy!”

Bọn thích khách cưỡi ngựa đuổi theo đã nhanh chóng đã bắt kịp chúng ta.

Ta suy nghĩ vài giây, thò tay vào trong xe ngựa: “Mau ra ngoài! Phải bỏ xe này thôi!”

Người bên trong chỉ ngần ngừ một chút, liền nắm lấy tay ta chui ra khỏi xe ngựa.

Ta vung thương cắt đứt dây cương, ngay lúc xe ngựa và ngựa tách ra, ta mang theo tiểu thư nhảy lên ngựa.

Ta: “…”

Ta có chút bất ngờ vì ngồi trên ngựa mới thấy tiểu thư cao hơn ta tận nửa cái đầu.

Không hổ là tiểu thư con nhà giàu, vóc dáng thật không giống nữ nhân tầm thường.

Nhưng mà như vậy... thật là chắn tầm nhìn quá!

“À, ừ .... Nàng ngồi sau ta đi.”

Vị tiểu thư im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.

Ta dùng một tay ôm eo nàng, đưa nàng từ trước ra sau.

Nặng quá...

Nhìn nàng có vẻ gầy, nhưng khung xương không nhỏ chút nào!

Tiểu thư đã ngồi ổn định trên ngựa, ta mệt quá thở phào: “Ôm chặt eo ta.”

Ngựa phi nhanh vào con đường nhỏ bên cạnh.

Ta đã cắt đuôi được bọn thích khách.

Ta đi loanh quanh thám thính địa hình dưới núi, tiểu thư đã tháo mũ che mặt xuống, đứng chờ ta trong một khu rừng lá phong rộng lớn.

Cơn gió nhẹ thổi qua vạt áo nàng, mái tóc dài được búi gọn bằng cây trâm ngọc, khuôn mặt nàng tái nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.

Ta đứng sững tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn nàng.

Vị tiểu thư này, không giống bất kỳ một cô nương nào mà ta từng gặp.

Đôi mắt phượng khiến nàng thêm phần uy nghiêm, dáng vẻ đó không phải cô nương bình thường nào cũng có.

Ta bỗng bừng tỉnh lại, không tiếp tục ngẩn ngơ nữa, bước nhanh về phía nàng.

“Nơi này khá kín đáo, nàng có thể yên tâm.”

Tiểu thư gật đầu, không nói gì.

Ta nhìn nàng, không kiềm được mà nói: “Ta đã cứu mạng nàng đấy.”

Nàng ngước mắt nhìn ta, khẽ mở đôi môi mỏng nói: “Thì sao?”

Đây là lần đầu tiên ta nghe giọng của nàng, giọng nói cũng khác với những cô nương bình thường, hơi khàn một chút nhưng cũng rất dễ nghe.

Ta sững sờ: “Nàng không định cảm ơn ta sao?”

Tiểu thư liếc nhìn ta: “Ta đã trả tiền cho các ngươi.”

... Thật có lý.

Nàng lại nói: “Gấp mười lần giá bình thường, ngươi bảo vệ ta chu toàn không phải là lẽ đương nhiên hay sao??”

Ta hoảng hốt thốt lên: “Gấp mười lần”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng cau mày tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không nói gì.

Trời đất ơi!

Phụ thân chỉ đưa ta gấp đôi, ta thật khổ quá mà.

Nơi này quả thật rất an toàn.

Không chỉ thích khách không tìm thấy, mà người của tiêu cục ta cũng tìm không thấy.

Sau khi trời tối, rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ.

Ta đi săn về, hứng khởi gọi một câu: “Tần tiểu thư, ta tìm được một nơi rất thú vị!”
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 3



Nàng tên là Tần Miên, sau nhiều lần gặng hỏi nàng mới chịu nói cho ta.

Tần Miên quay đầu nhìn ta, chưa kịp nói gì, ta đã nắm lấy cổ tay nàng.

“Đi! Ta dẫn nàng đi xem!”

Nàng lảo đảo bị ta kéo đi, giọng có chút khó chịu: “Ta không…”

“Đảm bảo nàng sẽ thích!”

Ta kéo nàng ra khỏi hang động, men theo dấu vết đã đánh dấu đi thẳng lên núi.

Trên đỉnh núi, ta phát hiện một dòng suối nước nóng có phong cảnh rất đẹp.

Ta đứng bên bờ suối, chỉ cho nàng xem: “Nhìn này!”

Lông mày của Tần Miên giãn ra một chút.

Ta nói: “Nàng đi đường cả ngày, bụi bặm bám đầy người rồi, có thể xuống tắm rửa một chút.”

Tần Miên ngẩn ra, đột ngột quay đầu nhìn ta.

Ta giật mình, rồi nhanh chóng phản ứng lại.

“Cái đó, không phải ý đó, ta không có ý muốn lợi dụng nàng.”

“Thực ra... thực ra ta cũng là nữ tử.”

Tần Miên tròn mắt kinh ngạc nhìn ta.

Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng có biểu cảm bất ngờ như vậy.

Biết rằng nàng không tin, ta chỉ còn cách thở dài một hơi, rồi nắm lấy tay nàng đặt lên n.g.ự.c mình.

“Nàng sờ thử đi, ta đã mặc áo bó ngực.”

Tần Miên không nói nên lời : “…”

Nàng vội vã rút tay lại, sắc mặt đỏ ửng, có phần bối rối.

Ta vốn đã đứng không vững vì nơi này khá trơn trượt, bị nàng đẩy mạnh một cái, mất thăng bằng ngã thẳng vào suối nước nóng bên cạnh.

Nước b.ắ.n lên ướt đẫm Tần Miên.

Ta từ dưới nước đứng lên, vội vàng lau mặt.

Khi tầm nhìn trở lại bình thường, chỉ thấy bóng lưng Tần Miên đang nhanh chóng rời đi.

Ta vội vàng gọi: “Đợi đã!”

Tần Miên dừng lại nhưng không quay đầu.

Ta hạ giọng: “Tần tiểu thư, nàng thực sự không muốn tắm suối nước nóng sao?”

Nàng vẫn không quay đầu: “Không tắm.”

Ta vừa cởi áo vừa hỏi nàng: “Vậy liệu nàng có thể giúp ta một việc không?”

Tần Miên: “Ngươi nói đi.”

Ta thở dài: “Nàng có thể lại gần một chút không?”

Phía trên suối nước nóng đầy sương mù, ta không nhìn rõ nàng, nàng cũng không nhìn rõ ta, nói chuyện thế này thật khó chịu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tần Miên không nói gì, một lúc sau ta nghe thấy tiếng nàng bước lại gần.

Khi chỉ còn cách vài bước, nàng đột nhiên dừng lại, giọng biến đổi: “Ngươi đang làm gì thế?”

Ta nhìn lại th*n th* tr*n tr** của mình, thành thật nói: “Thì chuẩn bị tắm suối nước nóng đấy.”

Ơ kìa, vị tiểu thư này thật kỳ lạ, bản thân mình không tắm thì thôi, sao lại không cho ta tắm chứ?

Tần Miên giọng trầm xuống: “Gọi ta đến đây rốt cuộc là để làm gì?”

Vị tiểu thư này không chỉ kỳ lạ, tính tình cũng không được ổn cho lắm.

Ta không chần chừ nữa, cúi xuống lấy từ trong áo ra một lọ thuốc nhỏ, đưa tay đặt trên phiến đá bên cạnh suối nước nóng.

“Phiền Tần tiểu thư giúp ta bôi thuốc, ta thực sự không với tới.”

...

Chỉ là bôi thuốc thôi mà, thế nhưng Tần tiểu thư lại lề mề cả một nén hương mới chậm rãi bước đến chỗ ta.

Ta đang định quay người thì bị nàng giữ chặt lấy vai.

“Đừng quay lại!”

Ta ngẩn ra một lúc: “Ồ.”

Dù sao vết thương cũng nằm ở lưng, ta cũng không cần quay lại.

Ta nằm úp trên phiến đá trơn, nhắm mắt lại: “Làm phiền tiểu thư rồi!”

Tiểu thư nhìn phía sau ta một hồi lâu nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Nói xem, vết thương trên lưng ngươi làm sao mà có?”

Ta nhẹ “à” một tiếng, không để ý đáp: “Ta đánh nhau với bọn cướp, không may bị c.h.é.m một nhát.”

Tần Miên không nói gì, cầm lấy lọ thuốc ngồi xuống phía sau ta.

Ta cảm thấy bầu không khí có phần căng thẳng, nên nói đùa: “Sao? Lưng ta với lưng của các tiểu thư nhà giàu không giống nhau sao?”

Thật xấu, đầy những vết sẹo lớn nhỏ, không đếm nổi.

Ta cười: “Bôi thuốc cho ta, thật là làm khó cô nương rồi.”

Tiếng cười ngưng lại, theo sau là một tiếng hít sâu—

Tần Miên lặng lẽ rắc bột thuốc lên vết thương chưa lành của ta.

Cô tiểu thư này!

Thật là thô lỗ quá!

Ta sai rồi, cứ tưởng sẽ được nàng ta bôi thuốc một cách nhẹ nhàng, tỉ mỉ chứ.

Ai mà ngờ được lại ra tay mạnh bạo như vậy, biết trước thế ta tự làm còn hơn.

Ta đau đến phát run, Tần Miên đặt lọ thuốc xuống: “Xong rồi.”

Ta nghiến răng: “Xin đa tạ tiểu thư.”

Tần Miên: “Không có gì.”

Ta: “...”
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 4



Ta nằm im trên tảng đá, không nói gì nữa, nhắm mắt lim dim một lát.

Khi ta tỉnh dậy, mặt trăng đã treo cao trên bầu trời.

Ta mặc quần áo xong định trở về, thì thấy Tần Miên đang đứng quay lưng lại cách đó không xa.

“Tần tiểu thư? Cô vẫn còn ở đây sao?”

Nàng quay đầu lại, lạnh nhạt liếc ta một cái: “Đi thôi.”

Ta ngẩn ra một lúc, nàng ta là… cố ý chờ ta?

Chưa kịp trả lời, nàng đã tự bước lên trước.

Ta không chịu được dáng vẻ dễ thương ấy, cười khẽ.

Dù vị tiểu thư này có hơi mạnh bạo, nhưng tính ra vẫn là người tốt!

…….

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau khi trở về sơn động, cơn buồn ngủ ập đến.

Ta đốt lửa, dựng vài tấm chắn ở cửa động, quay lại thì thấy Tần Miên dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Ta tặc lưỡi một tiếng, lấy tấm áo choàng còn sạch đắp lên người nàng.

Ban đêm gió lớn, tiểu thư mình hạc xương mai, lỡ cảm lạnh thì phiền to.

Ta tựa lưng vào vách đá, khoác nguyên áo mà nhắm mắt lại.

……

Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng động sột soạt.

Thói quen đã tập luyện nhiều năm khiến ta bật dậy ngay lập tức.

Tấm áo choàng được đắp trên người rơi xuống đất, đây là áo choàng lúc tối ta đắp cho Tần tiểu thư mà.

Ta ngẩn người, theo phản xạ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Người đâu rồi???

Không kịp suy nghĩ nhiều, ta lập tức chạy tới cửa hang, lật mạnh tấm chắn.

Ngoài cửa có mấy chục người, đồng loạt quay đầu nhìn ta.

Tiểu sư đệ vẫy tay: “Thiếu chủ, tìm được ngài rồi!”

Ta xoa mũi, cúi người bước ra khỏi sơn động: “Các ngươi đến từ khi nào?”

Tiểu sư đệ: “Cũng được một lúc rồi, thấy thiếu chủ ngủ say nên bọn ta không dám gọi.”

Ta khẽ liếc hắn một cái, ta vốn là người ngủ rất nông, vậy mà lại không phát hiện Tần Miên ra khỏi đây khi nào.

Nhìn quanh một lượt, ta nhíu mày hỏi hắn: “Tần tiểu thư đâu?”

Tiểu sư đệ nghiêng đầu nhìn về phía sau ta, nhướng cằm: “Kìa, cô ấy đang đứng ở phía bên kia.”

Ta quay đầu nhìn theo.

Tần Miên cầm ống trúc đựng nước đi về phía ta, khi đi ngang qua ta thì dừng lại đưa ống trúc cho ta.

“Tỉnh rồi à?”

Ta: “Ừ.”

Tần Miên: “Uống chút nước đi, lát nữa phải khởi hành ngay, không thể chậm trễ được nữa.”

Nàng đi lướt qua ta.

Tiểu sư đệ nhìn ta và nàng với vẻ kinh ngạc và ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Thiếu chủ, sao ta thấy hai người có gì đó không đúng?”

Ta uống một ngụm nước: “Sao cơ?”

Tiểu sư đệ gãi đầu: “Không nói rõ được, chỉ là cảm giác thôi.”

Ta vỗ vai hắn: “Đừng cảm giác gì nữa, mau chuẩn bị lên đường!”

“Vâng...”

Để tránh gặp phải rắc rối như lần trước, ta quyết định bỏ qua lộ trình đã định sẵn, đổi sang con đường khác.

Mặc dù là đi đường vòng, nhưng ít ra cũng an toàn.

Từ lúc khởi hành đến nay đã được năm ngày, cuối cùng chúng ta cũng hộ tống tiểu thư về tới Kinh Thành

Từ xa, đã thấy có người đợi sẵn ở cổng thành.

Vài người đứng đầu tỏ vẻ rất nghiêm nghị, các vệ sĩ bên cạnh đều cao to khỏe mạnh, nhìn quanh đầy cảnh giác.

Trước đây, theo quy tắc của tiêu cục, ta không được phép dò hỏi quá nhiều về lai lịch của Tần tiểu thư.

Nhưng nay xem ra, nàng quả thật không phải tiểu thư nhà quan lại tầm thường.

Chúng ta không vào thành mà trực tiếp dừng lại ở gần cổng thành.

Ta nhảy xuống bước đến bên xe ngựa, đưa tay vào trong: “Miên Miên, đến kinh thành rồi.”

Tần Miên: “…”

Suốt quãng đường, ta thường trêu nàng như thế, dù gì nàng cũng biết ta là nữ nhi.

Nhưng tính tình nàng ấy lạnh lùng, rất ít khi để ý đến ta.

Tần Miên vén rèm xe, không vịn vào tay ta mà cúi người tự nhảy xuống.

Ta không chút ngại ngùng rút tay về.

“Nhìn kìa, có người đến đón cô nương rồi.”

Ta chỉ tay về phía trước.

Tần Miên nhìn sang, mặt không biểu cảm rồi nói: “Tạm biệt.”

Nói xong, nàng bước đi.

Ta hái một đóa hoa cúc dại bên đường, chạy theo nàng.

Nàng ngạc nhiên quay lại.

Ta nhanh tay cài hoa vào tóc nàng.

“A, giờ nhìn đẹp hẳn!” Ta cười, “Nữ nhi thì phải cài hoa chứ!”

“Được rồi, mau đi đi, hẹn gặp lại nàng nhé?”

Tần Miên nhìn ta chăm chú rồi quay đi, đi được vài bước rồi dừng lại.

Nàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Ta ngẩn ra một lúc, sau đó lớn tiếng trả lời: “Hạ Anh.”
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 5



Nửa tháng sau.

Khi ta từ võ trường trở về, vừa bước vào cửa đã cảm thấy mọi người trong cục cư xử rất lạ, hình như có gì đó không ổn.

Gặp đúng tiểu sư đệ từ bên trong đi ra, ta vươn tay kéo hắn lại dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Phản ứng kỳ lạ của tiểu sư đệ khiến ta có chút bất ngờ.

Hắn đỏ bừng mặt, gạt tay ta ra, lắp bắp nói: “Thiếu... thiếu chủ, lão đương gia đang ở hậu viện chờ ngài, bảo ngài qua... qua đó.”

Nói xong, hắn chạy đi mất.

Ta bước vào tiêu cục, lúc này mới nhận ra trong tiền viện có một nhóm người mặc khinh giáp đứng đó.

Họ đứng yên bất động, cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta phát hoảng.

Không quan tâm nhiều đến họ, ta trực tiếp đi thẳng về phía hậu viện.

Phụ thân ta ngồi trong sân với vẻ mặt lo lâu, nhìn thấy ta ông thở dài: “Anh nhi con về rồi à.”

“Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?, bên ngoài sao có nhiều người thế?”

Phụ thân nhìn ta một cái, sau đó lấy ra một vật từ trong áo: “Con tự xem đi.”

Đây không phải là thánh chỉ sao.

Ta chầm chậm mở ra, sau khi đọc rõ nội dung bên trong mặt ta hoàn toàn biến sắc.

“Phụ thân! Đây là...”

Phụ thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta hỏi: “Anh nhi, thân phận nữ nhi của con rốt cuộc bị lộ ra ngoài bằng cách nào?”

Ta đờ đẫn một hồi lâu không nói nên lời, ngoài phụ mẫu ta ra có ai biết đâu chứ, hay là….

Chỉ có thể là Tần Miên.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đây là thánh chỉ tứ hôn, ban hôn cho ta??

Ban hôn cho ta và thái tử.

Đầu ta trở nên mơ hồ, thực sự mù mịt. Gia cảnh nhà ta không có gì nổi bật, phụ thân ta mở tiêu cục để kiếm kế sinh nhai. Kinh thành có bao nhiêu đại gia khuê tú mà Thái tử không chọn, sao lại nhất định chọn ta?

Phụ thân ta thở dài một hơi: “Khi con lên bảy tuổi thì mắc một trận bạo bệnh vì vậy đã quên hết mọi chuyện trước đó.”

Ta mơ hồ gật đầu: “Hình như đúng là vậy.”

Phụ thân ta nói: “Vì vậy con cũng quên rằng nhà họ Hạ của chúng ta cũng từng sống ở Kinh thành.”



Ngày thành hôn được sắp xếp rất gần, ta hầu như không còn sự lựa chọn nào khác. Đã mười mấy năm rồi ta chưa từng trang điểm, to son và mặc trang phục của một nữ nhân.

Trước khi lên đường, tiểu sư đệ nhìn ta, khuôn mặt ngại ngùng đỏ ửng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Muốn nói gì?”

Tiểu sư đệ tránh ánh mắt ta, một lúc sau mới nói được một câu: “Thiếu chủ, chúc ngài hạnh phúc.”

Ta khẽ nhếch môi mỉm cười: “Hạnh phúc cái đầu ngươi.”

Tiểu sư đệ: “...”

Nhìn thấy đoàn xe sắp khởi hành về Kinh , tiểu sư đệ thắc mắc: “Sao không thấy lão đương gia ra tiễn thiếu chủ?”

Ta buông rèm: “Đêm qua phụ thân ta uống nhiều rượu, chắc giờ còn đang ngủ.”

“Khi nào ông ấy tỉnh ngươi hãy chuyển giúp ta, ta đi Kinh thành sẽ tự biết bảo trọng, không cần lo lắng.”

Lời ta vừa dứt, đoàn xe liền bắt đầu chuyển động. Xe ngựa dần rời đi, ta dựa vào cửa sổ xe, thở dài một hơi.



Đêm qua phụ thân gấp gáp thu dọn hành lý vào tay nải cho ta: “Anh nhi, nhanh đi thôi!”

Ta kinh ngạc: “Sao thế?”

Phụ thân ta tức giận: “Ta vừa cho người nghe ngóng được rồi, Thái tử đương triều có bệnh bẩm sinh, sợ rằng không sống được bao lâu.”

“Hắn cưới con vào là để xung hỷ!”

“Nghe lời ta, nhanh chóng rời khỏi đây!”

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lại đánh ngất ông. Nếu ta bỏ đi, tiêu cục Hanh Thông sẽ gặp rắc rối lớn.

Không muốn nhìn thấy ông đau lòng, ta tranh thủ lúc ông chưa tỉnh, lên xe ngựa đi đến kinh thành.
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 6



Trước lễ thành hôn, ta được sắp xếp theo một vị nhũ mẫu học lễ nghi, quy củ trong cung suốt một tháng trời.

Rồi vào ngày, giờ đã định sẵn trong thánh chỉ, ta ngồi trong kiệu hoa đỏ, được đưa vào Đông Cung của Thái tử.

Sau khi hoàn thành các nghi lễ phức tạp trong buổi lễ, eo ta mỏi đến mức gần như muốn gãy ra làm đôi.

Điều này còn mệt hơn cả khi luyện võ!

Ta đội khăn che mặt ngồi bên giường đợi Thái tử.

Thật là bức bối, ta muốn đi vệ sinh.

Nhưng đợi mãi, Thái tử vẫn chưa đến.

Không thể nhịn được nữa, ta giật mạnh khăn che mặt xuống lao ra ngoài.



Sau khi giải quyết xong, ta mới nhận ra nơi này thật sự quá rộng lớn, khi nảy ta không để ý đường đi nên giờ không biết làm sao để quay trở về phòng.

Đi lòng vòng mấy lượt, vẫn không tìm được đường về phòng tân hôn.

Lạ thật, làm sao thế nhỉ?

Nhìn quanh không thấy ai, ta nhún chân nhảy lên bức tường.

Nhảy lên phía trên để quan sát xung quanh, ta phát hiện bên kia bức tường có một người đang đứng, bỗng người ấy xoay qua, ta va hắn chạm mắt nhìn nhau.

“Miên Miên?”

Tần Miên đứng dưới ngước lên nhìn ta, vẻ mặt ngơ ngác.

Ta lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt nàng.

Nàng mặc áo đỏ, tóc buộc bằng dây lụa đỏ, trông thật đẹp.

“Nàng thật xinh đẹp.”

Ta không tiếc lời khen nàng một câu, sau đó đột nhiên phản ứng lại.

“Nhưng nàng sao lại ở đây?”

“Còn mặc hỉ phục nữa chứ?”

Nàng ngẩn ra một chút, đang muốn mở miệng.

Ta lại mơ hồ đoán được gì đó.

“Thái tử cũng lấy nàng rồi sao?”

Tần Miên nhìn ta, thần sắc có chút bối rối.

Ta đã bắt đầu bất bình: “Thái tử này thật không có đạo đức! Bản thân mình sắp ch/3t thì thôi đi, còn cưới một nương tử như hoa như ngọc để nàng phải sống kiếp góa phụ!”

Tần Miên nhíu mày, tỏ vẻ thắc mắc: “Thái tử sắp ch/3t à?”

Ta tự tin gật đầu: “Đúng vậy! Ta nghe đồn hắn không còn sống được bao lâu nữa!”

Dù thân phận nữ nhi của ta tám phần là do nàng tiết lộ, nhưng ta thật không nỡ trách nàng.

Không có cách nào, nàng thực sự quá xinh đẹp rồi.

“Haiz.” Ta thở dài một hơi, “Nàng đừng lo, chờ sau khi Thái tử ch/3t, ta sẽ đưa nàng đi.”

“Nàng xinh đẹp thế này, chắc chắn có thể tìm được một phu quân tốt hơn hắn.”

Vừa nói xong, phía trước và sau đều vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.

Ta phản ứng rất nhanh, một tay nắm lấy cánh tay Tần Miên: “Mau chạy!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng kéo tay ta lại: “Sao ta phải chạy, chạy đi đâu?”

Ta ngẩn ra, đúng rồi, chạy cái gì?

Ta đâu có làm chuyện gì trái lương tâm.

Nói xong, phía trước và sau đều đã bị người chặn lại.

Một vị nhũ mẫu mặc hỉ phục vội vã chạy đến trước mặt Tần Miên: “Thái tử điện hạ! Không hay rồi, Thái tử phi không thấy đâu nữa rồi...”

Ánh mắt bà ấy lướt qua mặt ta.

Lời nói đột ngột dừng lại.

“... Tìm thấy Thái tử phi rồi.”

Trong tân phòng.

Ta và Tần Miên ngồi đối diện nhau.

Đúng vậy, Tần Miên, là Thái tử Tần Miên.

Ta rung chân, chống cằm nhìn hắn: “Giải thích đi nào, Thái tử điện hạ.”

Bốn chữ cuối cùng ta nhấn mạnh.

Tần Miên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện này, ta phải xin lỗi nàng.”

“Năm trước ta đi Hoành Châu dưỡng bệnh, đột nhiên kinh thành triệu về gấp nên ta không thể không trở về.”

“Nhưng trong triều có gian thần luôn muốn làm hại ta, ta chắc chắn trong lần về kinh này hắn sẽ cho người đến ám sát ta, để che mắt, ta chọn cách cải trang, và thuê người của tiêu cục nàng hộ tống.”

Ta gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Tần Miên ngước mắt nhìn ta: “Còn việc muốn thành thân với nàng, là ta đặc biệt thỉnh cầu Thánh thượng.”

Ta giơ tay ngắt lời hắn.

“Thái tử điện hạ.” ta cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn “Chúng ta đã bái đường thành thân rồi, giờ ta và ngài cũng đã ngồi chung trên một chiếc thuyền.”

“Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra, không cần phải giấu diếm ta.”

“Thân phận của ta, ngài chắc chắn đã biết từ lâu.”
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 7



Dù sao trong thiên hạ có bao nhiêu tiêu cục nổi tiếng, sao hắn lại lựa chọn tiêu cục Hanh Thông? Thật khó không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Tần Miên gật đầu: “Nàng là cháu gái của cố Thái phó Hạ đã mất, Hạ Anh.”

Hạ gia trước đây cũng là một danh gia vọng tộc nổi tiếng ở kinh thành. Sau này triều đỉnh xảy ra một cuộc bạo loạn, cố thái phó Hạ đã tự vẫn trước cổng cung điện, cái ch/3t thương tâm của ông khiến nhiều người không khỏi xót xa.

Sau khi bạo loạn được dẹp yên, Hạ gia từ đó cũng trở nên suy sụp hoàn toàn.

Cố thái phó Hạ lúc sinh thời là một vị quan liêm chính, vì quá thẳng thắn, bộc trực nên đã đắc tội không ít người.

Để tránh xa tranh chấp và bảo toàn tính mạng cả gia tộc, phụ thân ta đưa ta rời khỏi kinh thành.

Chúng ta mở tiêu cục ở một thị trấn vô danh để tìm kế sinh nhai.

Một nam nhân dẫn theo một bé gái nhỏ tuổi nên rất dễ gây chú ý, chưa đầy nửa năm kẻ thù đã tìm đến.

Ngày đó, phụ thân ta suýt mất mạng. Vì vậy từ đó trở về sau, phụ thân đã nuôi dạy ta như một đấng nam nhi để tránh tai mắt của kẻ thù.

Suy nghĩ của ta bị kéo về hiện tại, ta nhìn về phía Tần Miên: “Thái tử có thể nói lý do tại sao lại chọn ta làm thê tử không?”

Tần Miên trầm giọng nói: “Hiện nay cả triều đình đều nằm trong tay của phe Thanh Lưu, mà bọn họ phần lớn đều là môn sinh của cố thái phó Hạ, cố thái phó Hạ đối với họ có ơn tri ngộ, nên ta đã…”

Ta chợt hiểu ra: “Vậy ngài muốn lợi dụng thân phận của ta để lôi kéo phe Thanh Lưu.”

Tần Miên không nói gì xem như đã thừa nhận, hắn đứng dậy, cung kính cúi chào ta.

“Tần Miên vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng Hạ cô nương, mong cô nương thứ lỗi.”

Ta bị hành động bất ngờ của hắn làm cho kinh ngạc.

Nhìn mái tóc dài đen nhánh của hắn rủ xuống vai, cơn giận trong lòng ta bỗng dưng tan biến đi ít nhiều.

Người này thật thẳng thắn.

...

Ta và Tần Miên ngồi đàm luận rất lâu dưới ánh sáng của đôi nến hỷ.

Cuối cùng, ta và hắn ký một bản thỏa thuận.

Chờ đến khi Tần Miên vững vàng trên ngôi vị Thái tử ta sẽ cùng hắn hòa ly, xin phép rời khỏi kinh thành.

Ngay ngày đầu tiên khi được gả vào đây ta đã nghĩ đến việc hòa ly rồi.

“Không hổ là cháu gái của cố thái phó Hạ” ta tự đắc.

Đêm khuya thanh vắng, bầu không khí trong phòng dần thay đổi.

Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Tần Miên, ta nhìn đến ngẩn ngơ cả người.

Tần Miên: “Hay là...”

Ta đột nhiên tiếp lời: “Chúng ta đi nghỉ thôi?”

Tần Miên: “...”

“Thời gian không còn sớm nữa, đúng là chúng ta nên nghỉ ngơi rồi.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”

Ta trừng mắt nhìn hắn đứng dậy đi về phía cửa.

Chậc, sao lại có cảm giác như con vịt đã được nấu chín mà bay đi mất vậy.

Chậc chậc chậc, đam mê mỹ sắc quả là không tốt!

Khi Tần Miên chuẩn bị đóng cửa phòng giúp ta để sang phòng bên cạnh ngủ, ta không kìm được mà hô to: “Đợi đã.”

Hắn quay đầu lại nhìn ta: “Còn chuyện gì nữa?”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”

Hắn nhìn ta không nói gì.

Ta thẳng thắn nói: “Hôm đó ở suối nước nóng trên núi, ngài đã chạm vào ta…”

Sắc mặt Tần Miên lập tức đỏ bừng, tay đang vịn cửa vô thức co lại.

Ta làm như không thấy, tiếp tục nói: “Ngài còn nhìn thấy hết của ta...”

“Hạ cô nương!” Tần Miên cắt ngang lời ta, giọng nghe có chút xấu hổ và tức giận.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, ta... sẽ bồi thường cho cô.”

Ta thấy hắn rất thú vị, rõ ràng là ta bị hắn nhìn thấy, nhưng dáng vẻ của hắn lại khiến người ta tưởng rằng ta chiếm lợi ích của hắn không đấy.

Tần Miên quay đầu bỏ đi thì bị ta chặn lại.

Tần Miên ngạc nhiên: “Cô nương làm vậy là có ý gì?”

Ta chớp chớp mắt: “Bồi thường thì bây giờ cũng được.”

Tần Miên nhíu mày: “Bây giờ sao?”

Ta cười: “Ngài để ta chạm lại là được rồi.”

Tần Miên: “...”

Cuối cùng trong bản thỏa thuận của hai chúng ta được thêm vào một điều khoản nữa.

“Hạ Anh trước khi hòa ly không được phép giở trò lưu manh.”

Nói một cách dễ hiểu khác.

Người này thật là nhỏ mọn!
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 8



Từ khi ta và Tần Miên thành thân, công việc của hắn ở triều đình cũng vì thế mà được thuận lợi hơn nhiều. Hắn có thể dựa vào phe Thanh Lưu mà từng bước thực hiện hoài bão của mình.

Nhị hoàng tử, người có quyền lực hô phong hoán vũ trong triều cũng phải kiêng nể hắn vài phần.

Mọi thứ dường như đang tiến triển suôn sẻ theo chiều hướng tốt.

Còn ta mỗi ngày chỉ quẩn quanh trong sân viện này, ăn uống, chăm hoa, chơi đùa cùng với thú cưng.

Cuộc sống còn thoải mái hơn bên cạnh lão già ở tiêu cục.

Ta cũng không vướng bận việc gì, lúc buồn chán ta mang kiếm ra luyện võ, chơi đùa cũng những tì nữ trong cung. Ngày tháng nhàn hạ cứ thế trôi qua.

Thế nhưng có người nhìn ta không vừa mắt, nhất định phải đến gây chuyện.

“Thái tử phi, Nhị hoàng phi mời người cùng đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Ta đặt cây kiếm dài trong tay xuống, đưa tay nhận lấy thiệp mời mà nhũ mẫu đưa.

“Không đi có được không?”

Nhũ mẫu do dự một lúc rồi nói: “Về tình về lý Thái tử phi khó mà từ chối được ạ!”

Ta gật đầu: “Ta biết rồi.”

Vậy thì đi thôi.

Nha hoàn giúp ta trang điểm và chỉnh trang một chút.

Ta nhấc bộ xiêm y dài thượt đi ra ngoài phủ.

Nhũ mẫu gọi lại, biểu cảm có chút khó nói: “Thái tử phi, người... đi chậm chút.”

Ta đáp: “Được thôi.”

Rồi “vút” một cái, ta nhảy vào xe ngựa.

...

Ta vừa đến cửa điện của Hoàng hậu nương nương thì gặp ngay Nhị hoàng phi Lương Chiêu.

Nàng ta thấy ta liền giở giọng điệu châm chọc: “Ô, đây chẳng phải là Thái tử phi sao?”

Ta cười: “Ngươi không nhìn nhầm đâu.”

Nàng ta cười khẩy một tiếng: “Cái đồ nhà quê còn tự coi mình là tiểu thư danh giá cơ đấy?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta tiếp tục cười: “Không không, Nhị hoàng phi mới là thực sự là một bảo vật, ta thì làm sao bì kịp chứ.”

Lương Chiêu: “...”

Mặt nàng ta biến sắc, chuẩn bị nổi giận thì một vị nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu bước ra.

“Thái tử phi, Nhị hoàng phi, Hoàng hậu nương nương cho mời các vị vào trong.”

Ta không nhìn Lương Chiêu nữa, bước vào điện trước.

Hoàng hậu là mẫu phi của Tần Miên tất nhiên đối xử với ta không tệ. Ngược lại, mẫu phi của Nhị hoàng tử là sủng phi Dương thị, Hoàng hậu vốn không ưa gì bà ta nên đối với Lương Chiêu cũng không vừa mắt cho lắm.

Ngồi một lúc, Hoàng hậu liền cảm thấy mệt nên cho bọn ta lui ra.

Ta cùng Lương Chiêu cáo lui rời khỏi điện, ta định quay về thì bị nàng ta giữ chặt cánh tay.

“Thái tử phi có việc gì mà vội vàng thế?” Lương Chiêu cười nói với ta, “Đúng lúc ở chỗ Dương Quý phi có tiệc thưởng hoa, chúng ta cùng đi xem sao?”

Nhìn nụ cười giả tạo trên mặt nàng ta, ta chân thành nói: “Đại tỷ, đừng cười nữa, mặt đã cứng đờ rồi.”

Rốt cuộc ta vẫn bị ép phải đi dự tiệc thưởng hoa.

Dù sao, tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm.

Người muốn gây chuyện, ta cũng không tránh nổi.

Tiệc thưởng hoa rất đông người tham dự, nhưng khi chúng ta bước vào không khí liền trở nên yên lặng.

Nhìn sắc mặt và cử chỉ của họ ta cũng đoán được những người này đều cùng phe với Lương Chiêu.

Ta mỉm cười suốt buổi, gặp ai cũng “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, người nói rất đúng.”

Dù không có uy lực gì to lớn, nhưng với tài ăn nói của ta cũng đủ để ứng phó với người khác.

Đi một vòng thưởng hoa cùng các nương nương, Lương Chiêu không đạt được mục đích làm ta bẽ mặt nên sắc mặt có chút khó coi.

Ta mỉm cười với nàng ta: “Hoa cũng đã thưởng xong rồi, không làm phiền mọi người nữa, ta hơi mệt xin phép về trước.”

Ta không đợi nàng ta nói thêm lời nào, quay người bỏ đi ngay lập tức.

Ch/3t tiệt, bộ y phục này thật khó chịu! Giày cũng khó chịu! Thứ đội trên đầu cũng khó chịu!

Toàn thân chẳng thoải mái chút nào, phải nhanh chóng về nhà thay đồ thôi!

Ta vội vã trở về nhà, hoàn toàn không để ý đến Lương Chiêu đang đuổi theo sau.

Khi đi qua cây cầu đá nhỏ bên cạnh hòn non bộ, Lương Chiêu bất ngờ kéo lấy ta: “Thái tử phi…”

Ta bị nàng kéo ngã ngửa người rơi xuống hồ.

Trước khi rơi xuống, ta nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Lương Chiêu.

Nhưng mà —

Ta là ai chứ?

Ta là Hạ Anh!

Thiếu chủ anh tuấn phong lưu, võ nghệ cao cường của Hanh Thông tiêu cục đấy.

Dễ dàng rơi xuống nước thế sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Ta dùng sức từ eo bụng đạp vào thành cầu, rồi nhanh chóng mượn lực nhảy l*n đ*nh hòn non bộ cạnh cầu.

Ta ngồi trên đó, cúi đầu nhìn xuống Lương Chiêu.

Không nhịn được mà huýt sáo: “Lên đây ngồi không?”

Mọi người: “...”
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 9



Trong lúc nói chuyện, có người từ cổng vòm của hoa viên bước vào.

Ta liếc qua một cái, lập tức sững sờ.

Tần Miên đi cùng với Nhị hoàng tử Tần Hạc.

Phía sau họ còn có vài vị quan trẻ tuổi.

Ch/3t tiệt.

Là Thái tử phi mà leo cao thế này, có phải không hay lắm không?

Tần Miên nhìn thấy ta đang chuẩn bị nhảy xuống.

Trong khoảnh khắc đó, giọng hắn như vỡ ra: “Hạ Anh?”

Ta cười gượng: “Điện hạ cũng đến sao? Trùng hợp thật, hahaha.”

Hắn bước đến bên hòn non bộ, ngẩng đầu nhìn ta: “Nàng leo lên cao như thế để làm gì?”

Ta liếc mắt nhìn mọi người xung quanh đang lén lút nhìn ta, rồi thẹn thùng nói: “Thiếp chỉ muốn leo lên đây ngắm cảnh thôi mà.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tần Miên: “...”

“Không may leo lên quá cao, nên... không xuống được.”

Ta giả vờ buồn bã quay đầu đi, rồi tự mình bấm mạnh một cái vào đùi.

Hạ Anh! Vở kịch này phải diễn tiếp!

Khi ta định sai người đem thang tới, Tần Miên đã đứng bên dưới dang rộng hai tay.

Ta: “?”

Tần Miên: “Nàng nhảy xuống đi, ta đỡ nàng.”

Ta nhìn hắn, không nói gì.

Hắn lại nói: “Đừng sợ.”

Ta thì không sợ, chủ yếu là sợ đè ch/3t hắn.

Xung quanh có nhiều người nên ta không tiện chần chừ quá lâu.

Suy nghĩ một lúc, ta vẫn quyết định đánh cược một phen.

Đánh cược là ta không đè ch/3t hắn.

Ta điều chỉnh tư thế, rồi nhảy về phía Tần Miên.

Tần Miên bước lên một bước, vững vàng đỡ lấy ta vào lòng.

Ồ.

Ta có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

Thái tử điện hạ trông yếu ớt không ngờ lại khỏe thế!

Tay ta đặt lên n.g.ự.c hắn, không nhịn được mà sờ thử.

Chậc, khá cứng đấy.

Còn chưa kịp cảm nhận xong, ta đã bị hắn thả xuống đột ngột.

Ta nhìn đôi tai hơi đỏ của hắn rút ra một kết luận.

Thái tử điện hạ thật là ngây thơ và trong sáng!

Thái tử điện hạ không thèm để ý đến ta nữa.

Hắn nói ta đã vi phạm thỏa thuận.

Trời đất chứng giám, ta thực sự không có giở trò lưu manh, chỉ là vô tình chạm vào thôi.

Đúng, là vô tình.

Ta bám vào cửa sổ phòng Tần Miên, bắt đầu khóc lóc thảm thiết: “Ta bị nhiều người nhắm vào như vậy, trở về ngài còn không thèm để ý tới ta, ta thật sự rất đau lòng.”

Tần Miên cầm bút ngưng lại một chút, rồi nói: “Sau này nếu không muốn tham gia những dịp như vậy, nàng không cần phải đi.”

Ta ngẩn người: “Nhưng, nhũ mẫu nói...”

“Đừng quan tâm người khác nói gì.” Tần Miên lặp lại “Nàng không muốn đi thì không cần phải đi.”

“Ta đã lợi dụng nàng để có chỗ đứng trong triều đình, không thể nào để nàng chịu ấm ức như vậy, chỉ cần nàng không thích thì không một ai được ép buộc nàng.”

Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng không hề ngước nhìn ta.

Bỗng nhiên ta sững người, cảm thấy có một cảm giác rất lạ.

Vừa rồi ở hậu hoa viên ta bị thương sao?

Sao tim lại đập nhanh thế này!

“Chậc, hôm nay hình như ta chưa lau cây thương, ta đi lau đây.”

Nói xong, ta quay người chạy đi.

Chạy nhanh quá nên đã bỏ lỡ nụ cười thoáng qua trên môi Tần Miên.

...

Tần Miên bắt đầu tỏa sáng trong triều đình, Hoàng thượng càng ngày càng coi trọng hắn.

Gần đây sông Cổ Lâm đã xảy ra nạn lũ lụt, nhấn chìm nhiều ngôi làng xung quanh. Ngay cả thành Sầm An gần đó cũng bị ảnh hưởng

Hoàng thượng đã ban chiếu chỉ, ra lệnh cho Thái tử thay mặt người đến thành Sầm An thăm hỏi bách tính trong đợt nạn lũ lần này.

Đây là một cơ hội rèn luyện, cũng là một thử thách.

Dù sao thì không ai biết được khi nào lũ lụt sẽ ập xuống lần nữa.
 
Back
Top Bottom