Ngôn Tình Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất
Chương 20


“Vậy cứ quyết định như thế nhé.” Lý Vân Chi thần sắc nhàn nhạt, đầu ngón tay thon dài lướt qua hoa văn men xanh trên chiếc cốc sứ, sau đó đứng dậy, yểu điệu bước ra ngoài.

Sắc đào hồng đậm nhạt khôn kể, khuôn mặt người vẫn cười trong gió xuân. Vở kịch của Vân Kinh Nguyệt luôn có thể khiến người nghe say đắm trong đó, không biết ngày tháng là bao. Người hiểu kịch thì nhìn bóng người áo đỏ rực rỡ trên sân khấu, nghe giọng ca uyển chuyển như oanh hót; người không hiểu cũng bị tiếng hát thu hút, xem câu chuyện trong vở kịch. Kịch tự nhiên là một vở kịch hay, một buổi hát chủ và khách đều vui, cả khán phòng đều hân hoan.

Hát xong, đương nhiên phải trở về. Lý Vân Chi nhân lúc phần lớn mọi người đang chén chú chén anh, liền đi vào hậu trường.

“Vị hôn thê nhỏ của cậu thế nào rồi?” Cô ấy cầm một ly sâm panh, một tay khoanh trước ngực, nụ cười trầm ngâm. Cô ấy khá là coi trọng cô gái nhỏ kia, chỉ không biết Vân Kinh Nguyệt có nỡ để cô vợ nhỏ của mình đi không.

“Tôi định một thời gian nữa sẽ cho cô ấy đi học, cô ấy rất thông minh.” Vân Kinh Nguyệt vừa tẩy trang vừa đáp.

“Anh thật sự nỡ sao? Đến lúc cô gái nhỏ khóc lóc cậu đừng đau lòng đấy.” Lý Vân Chi nhấp một ngụm sâm panh, vẻ mặt không rõ ý vị.

“Tôi tin tưởng cô ấy.” Vân Kinh Nguyệt nghĩ đến Vân Thất đang ngoan ngoãn tấn mã bộ trong sân chờ anh về nhà, hai hàng lông mày tinh xảo trong nháy mắt trở nên dịu dàng. Dung mạo anh vốn đã diễm lệ, giữa hai hàng lông mày có một vẻ cao ngạo lạnh lùng không thể xâm phạm, như tuyết trắng mênh mông trên núi cao, nay lại vì một người mà hoàn toàn trở nên mềm mại, lại tựa như trăm hoa đua nở.

Lý Vân Chi cảm thấy ghen tị, nhăn mũi một cái: “Tùy cậu thôi, nhưng cô ấy tham gia cũng không dễ dàng như vậy, mới chỉ qua được cửa của tôi và anh, còn về sau, vẫn phải trình lên cấp trên thông qua mới được. Tôi đi trước đây.”

Ráng chiều nhuộm đỏ, thoáng chốc cái nóng mùa hè đã qua, không khí vẫn còn vương chút oi ả, nhưng sắc thu đã chẳng chịu thua kém đuổi kịp, có những chiếc lá đã nhuốm màu của mùa thu. Tháng này, Vân Kinh Nguyệt vẫn luôn dạy Vân Thất học chữ, đọc sách và luyện tập. Anh nói không sai, Vân Thất rất thông minh, không biết là do cô vốn đã biết viết chữ đọc sách hay vì quá thông minh, cô học rất nhanh, việc luyện tập cũng đã sớm bước vào giai đoạn tiếp theo.

“A Thất, em có muốn đi học không?” Vân Kinh Nguyệt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trước bàn đọc sách, khoảng mười tám tuổi, cũng là lúc nên đi học.

“Đi học? Ừm, em chưa nghĩ tới. Vân tiên sinh đã đi học bao giờ chưa?” Vân Thất quay đầu lại, tò mò nhìn Vân Kinh Nguyệt.

“Từng đi rồi, anh là du học sinh từ Nhật Bản trở về.” Vân Kinh Nguyệt dịu dàng mỉm cười.

Vân Thất nhìn dáng vẻ của Vân Kinh Nguyệt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mà cô đã bỏ qua, Vân tiên sinh, rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Anh học xong, sau đó còn đến Cố Viên học hát kịch, chà, nhưng trông anh không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi cả, hơn nữa lại còn đẹp trai như vậy. Cô đã đọc sách, liền nghĩ đến câu kia “Liếc mắt sóng sánh, mặt ngọc sáng ngời. Lời chưa kịp ngỏ, khí tựa lan u.”

“Vân tiên sinh, anh bao nhiêu tuổi rồi?” Vân Thất thật sự rất tò mò.

“Lớn hơn em khoảng hơn mười tuổi.” Vân Kinh Nguyệt cười gõ nhẹ lên trán cô: “Có phải chê anh già rồi không?”

“Không có! Vân tiên sinh không già chút nào, dù sao Vân tiên sinh cũng là người đàn ông đẹp nhất mà em từng gặp. Nếu Vân tiên sinh không nói tuổi, em còn tưởng anh chỉ lớn hơn em hai ba tuổi thôi đó.” Cái miệng nhỏ của Vân Thất ngọt vô cùng, mày mắt cong cong.

Vân Kinh Nguyệt chỉ cảm thấy cô gái nhỏ như vừa ăn mật ngọt, những lời cô nói khiến lòng anh lâng lâng, dứt khoát một tay bế bổng cô lên ngồi vào lòng mình. Nghe thấy cô phát ra một tiếng kêu ngắn ngủn, anh lập tức cúi đầu xuống. Cả người Vân Thất mềm nhũn, khi tách ra, một đôi tay nhỏ đã vò vạt áo trước ngực Vân Kinh Nguyệt đến nhăn nhúm, trong mắt ánh nước rung động.

“A Thất có muốn đi học không?” Vân Kinh Nguyệt cúi đầu nhìn người con gái đang dựa trong lòng mình. Tuy rằng anh thực sự muốn cô đi học, nhưng nếu cô không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc. Nhưng anh không ngờ tới một điều, lúc đầu Vân Thất vì muốn đến gần anh hơn nên mới lựa chọn con đường này, cho nên, bất kể là phải học cái gì, cô đều bằng lòng, tự nhiên cũng không tồn tại cái gọi là bản thân có muốn hay không.

“Em muốn, em muốn đi học.” Vân tiên sinh cũng đã từng đi học, lúc anh đi học trông như thế nào nhỉ? Có phải anh đã nghĩ đến việc lựa chọn con đường này khi còn đi học không?

“Được, anh đã sắp xếp xong rồi, đến tháng chín, em sẽ đến đại học Kinh Nam làm một sinh viên dự thính.”

“Đại học Kinh Nam!” Vân Thất kinh ngạc kêu lên, là học phủ hàng đầu đó sao! Cô có thể vào được sao? Tuy là dự thính, nhưng những người có thể vào đó không phải đều thi đậu vào sao, Vân tiên sinh chắc chắn đã tốn không ít công sức nhỉ?

“Ừm, A Thất, anh mong chờ sự tiến bộ của em.”

Tháng chín, bầu trời vạn dặm trong xanh như gột rửa, từng cơn gió thu thổi về, lá đỏ trong Sương Viên rơi đầy đất.

“A Thất, tài tử ở Kinh Nam phần lớn đều kiêu ngạo, không thích các sinh viên dự thính lắm, nhớ kỹ đừng để ý đến bọn họ, có thể tránh thì cứ tránh.” Vân Kinh Nguyệt không yên tâm, vừa kéo tay A Thất trên đường đi báo danh vừa dặn dò suốt cả một quãng đường.

“Vâng vâng, em biết rồi mà, Vân tiên sinh thế này cứ như mẹ già dặn dò em đi học vậy.” Vân Thất lộ vẻ trêu chọc, nắm tay Vân Kinh Nguyệt lắc lư.

“Nếu là mẹ em, sẽ không cho phép em dòm ngó mỹ sắc đâu, nghịch ngợm.” Vân Kinh Nguyệt bật cười, cô nhóc này, thật đúng là cái gì cũng dám nói.

Trên mặt Vân Thất lập tức ửng lên một ráng hồng, sắc màu diễm lệ khiến người ta chú ý. Vân tiên sinh biết cô thường xuyên ngắm anh à, chuyện này không thể trách cô được, là vì anh đẹp trai, đúng vậy, đây không phải lỗi của cô.

“Vân tiên sinh mau về đi, em tự lên lầu được, buổi tối nhớ đến đón em nhé.” Vân Thất lập tức chạy vọt lên lầu, đầu cũng không ngoảnh lại. Cô gái nhỏ mười bảy tuổi, da mặt vẫn chưa dày bằng “ông chú” gần ba mươi tuổi như Vân Kinh Nguyệt.

“Cốc cốc.” Ông lão đang đọc báo khẽ đẩy gọng kính một chút, cũng không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”

Vân Thất đẩy cửa ra thì nhìn thấy một ông lão tóc đã bạc một nửa, mặt mày hiền từ đang thu mình trên ghế sô pha, tư thế ngồi có phần uể oải. Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, cô dè dặt lên tiếng: “Dạ, chào ngài, cháu là sinh viên dự thính đến báo danh tháng này, cho cháu hỏi, bây giờ cháu cần làm thủ tục như thế nào ạ?”

Ông lão ngước mắt lên, cứ thế nhìn cô một lúc rồi rút một quyển sổ từ trong đống sách trên bàn, mở ra, đưa tới một cây bút: “Ký tên vào đây.” Câu nói ngắn gọn, dứt khoát. Vân Thất nuốt nước bọt một cái, cúi người ký tên, hai chữ Vân Thất xinh đẹp rơi xuống ô đó, vừa thanh tú lại không mất đi vẻ sắc sảo và phóng khoáng.

“Xong rồi ạ.” Vân Thất lên tiếng.

“Xong rồi thì đi học đi, thủ tục xong rồi đó.” Ông lão cầm tờ báo, dường như trên đó có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn ông ấy, lần này đến cả mắt cũng không ngước lên.

“Ồ vâng ạ, vậy cháu chào ông.” Vân Thất hoảng hốt, vội vàng quay người rời đi, lúc đóng cửa ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra, nhẹ tay nhẹ chân. Cô gọi đây là biết thời biết thế.
 
Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất
Chương 21


Hoàng hôn buông xuống, chim xưa mỏi mệt nhớ về rừng cũ.

Từ một khoảng cách rất xa, Vân Kinh Nguyệt đã nhìn thấy cô gái nhỏ của anh giữa đám đông đang ôm mấy quyển sách tung tăng chạy về phía này. Vạt váy màu đen tung lên thành những đường cong gợn sóng, để lộ ra một đoạn bắp chân thon nhỏ rồi lại nhanh chóng hạ xuống. Vân Kinh Nguyệt đợi cô đi đến gần, nhận lấy sách trong tay cô, cong ngón tay búng nhẹ lên trán cô một cái. Sức lực không lớn, Vân Thất kêu “ái” một tiếng, bĩu môi ôm trán, rồi lại vội vàng nở một nụ cười, kéo tay Vân Kinh Nguyệt đi xa.

“Vân tiên sinh, em nói anh nghe nhé, hôm nay…” Cô gái nhỏ hứng thú bừng bừng, người đàn ông nắm chặt tay cô, nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt dịu dàng. Là cơn gió nâng áng mây hồng ráng chiều lướt qua làm tung bay mái tóc đen và chiếc váy đen, làm mê ly không biết đôi mắt của ai. Ánh chiều tà kéo dài, dường như năm tháng cũng ngừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ lưu lại bóng dáng hai người dần xa, thỉnh thoảng có tiếng cười trong trẻo tinh nghịch của cô gái nhỏ vang vọng, đến cả cơn gió cũng không nỡ làm phiền.

Buổi tối.

Vân Thất ngồi dưới gốc cây du trong sân thưởng trăng, là Vân tiên sinh mời cô đến. Cô kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở trường đại học hôm nay, cô kể về vẻ đẹp và sự tráng lệ của kiến trúc đại học Kinh Nam, kể về sự uyên bác của các vị giáo sư. Vân Kinh Nguyệt mỉm cười không nói, chỉ nhìn cô.

“Vân tiên sinh học đại học ở Nhật Bản, vậy đại học ở Nhật Bản và đại học Kinh Nam có gì khác nhau không?” Vân Thất chưa từng ra nước ngoài, trong ký ức của cô chỉ có Thượng Kinh.

“Mỗi quốc gia đều có nền văn hóa khác nhau, kiến trúc cũng vậy, cho nên có rất nhiều điểm khác biệt, nếu sau này có cơ hội, anh có thể dẫn A Thất đi xem.”

Vân Kinh Nguyệt không để lộ cảm xúc, nhìn vào tình hình hiện tại, anh không biết rốt cuộc còn có cơ hội này hay không.

“Vâng vâng, anh đã hứa rồi nhé, em muốn đi xem trường đại học của Vân tiên sinh.” Vân Thất bày ra vẻ mặt khao khát và mong chờ.

“A Thất.” Vân Kinh Nguyệt gọi cô.

“Dạ?”

“Nhắm mắt lại.”

Vân Thất ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không hiểu Vân tiên sinh định làm gì. Giữa cần cổ đột nhiên truyền đến cảm giác lành lạnh, Vân tiên sinh vòng qua cổ cô, hơi thở phả lên trên đó, có chút nhột, Vân Thất không nhịn được khẽ động đậy.

“Đừng động.”

“Vâng.”

“Được rồi, có thể mở mắt ra.”

Vân Thất cúi đầu: “Đây là, đồng hồ quả quýt?” Cô sờ vào vật kia, cô cũng chỉ từng thấy khách hàng lấy ra khi còn làm việc ở tửu lầu, là thứ từ phương Tây truyền sang, hình như là dùng để xem giờ?

“Ừm, đây là thứ cha đưa cho anh trước khi anh đi du học, cũng là món đồ duy nhất mà cha mẹ để lại cho anh.” Vân Kinh Nguyệt dường như đang hoài niệm, mân mê chiếc đồng hồ quả quýt rõ ràng đã bị người ta sờ rất nhiều lần, có chút phai màu.

“Là vật quan trọng như vậy sao? Sao có thể đeo lên cổ em được, em vẫn nên trả lại cho Vân tiên sinh thì hơn.” Vân Thất kinh ngạc, vội vàng muốn tháo nó xuống.

“A Thất, em nghe anh nói.” Vân Kinh Nguyệt nắm lấy tay Vân Thất, sắc mặt nghiêm túc.

“Tên thật của anh là Tạ Vân Hành, nhà họ Tạ vốn là một gia tộc có truyền thống hát kịch, lẽ ra anh phải kế thừa gia nghiệp, nhưng anh một mực cố chấp, ra nước ngoài học. Tuy nhiên trong lúc anh du học, gia đình gặp phải tai bay vạ gió, anh vội vàng trở về nước nhưng đã quá muộn. Nhà họ Vân các em lúc đó vẫn không chê bai anh thân cô thế cô, thừa nhận hôn ước vốn chỉ là lời nói suông giữa anh và em, còn tài trợ anh học hết đại học, anh đã vô cùng cảm kích.” Vân Kinh Nguyệt dừng lại một chút, rồi nói tiếp.

“Sau này, trong thời gian học đại học, anh đã tìm hiểu được rất nhiều điều, tìm được những người bạn học cùng chung chí hướng, thế nên sau khi về nước đã ẩn danh đổi họ, tiếp quản Cố Viên này, âm thầm phát triển đồng chí. Anh vốn nghĩ rằng cả cuộc đời này của mình sẽ hiến dâng tất cả cho sự nghiệp mà anh tin tưởng, thế nhưng, em đã xuất hiện. A Thất, là em đã xông vào cuộc sống bình lặng đến hoang vu của anh, biến nó thành rực rỡ sắc màu như hiện tại. Anh chắc chắn rằng, trong tương lai của anh, em sẽ ở trong tim anh, ngang hàng với Tổ quốc.” Vân Kinh Nguyệt nhìn gò má của A Thất nhà anh dần dần nhuốm một màu hồng khác lạ theo lời nói của anh.

Anh hiếm khi nói những lời bộc trực như vậy, nhưng A Thất, cô khác, cô là tín ngưỡng của anh, cũng như anh biết rằng mình cũng là tín ngưỡng của A Thất, cùng nhau theo đuổi, hai phía đều hướng về nhau.

“A Thất, em có bằng lòng gả cho anh không?” Anh đưa tay lên, lòng bàn tay mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn. Tuy rằng hôn nhân kiểu phương Tây mới du nhập không lâu, nhưng anh cảm thấy, chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út quả thực là một sự lãng mạn. Anh muốn dành cho A Thất của anh những gì tốt đẹp nhất. Đồng hồ quả quýt là tín vật định tình kiểu Trung, nhẫn là lời hứa và tình yêu anh dành cho cô.

Vân Thất che miệng, cô hoàn toàn không ngờ Vân tiên sinh lại dành cho cô một sự bất ngờ như vậy. Làm sao đây, cô cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy đến ngất đi rồi, trên mặt nóng ran không nói, đầu óc cũng choáng váng, có phải cô nghe nhầm rồi không? Nếu không thì cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mơ của cô tại sao bây giờ lại chân thực đến thế này.

Vân Kinh Nguyệt nhìn A Thất mặt mày đỏ bừng, dáng vẻ ngây ngẩn sửng sốt, cũng không nói lời nào, cứ thế không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh. Anh từ từ rũ mắt xuống, lòng bàn tay đang mở ra cũng chậm rãi nắm lại. Có phải cô nghĩ rằng, anh bây giờ tay trắng, lại chỉ là một kép hát, không thể cho cô bất cứ thứ gì nên không muốn đồng ý không.

Một giây sau, người đối diện đột nhiên nhào tới, lực mạnh đến nỗi anh cũng bị cô đẩy ngã xuống đất. Mấy tháng nay cô gái nhỏ luyện tập đâu phải là vô ích.

“Vân tiên sinh, em vui quá, em đồng ý, chắc chắn đồng ý, hi hi.” Vân Thất nhào lên người Vân tiên sinh, cái đầu xù lông cứ thế vùi vào cổ Vân Kinh Nguyệt, không ngừng cọ tới cọ lui, giống như một chú cún con, giọng điệu cũng vui vẻ thấy rõ, như thể không biết e thẹn là gì.

Vân Kinh Nguyệt một tay chống đất, tay còn lại xoa đầu Tiểu A Thất. May quá, anh còn tưởng cô sẽ không đồng ý, trong lòng khó chịu vô cùng, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận cảm giác tim đập thình thịch này. Cô nhóc này thì hay rồi, vô tâm vô phế, hóa ra là bây giờ mới hoàn hồn lại.

Vân Thất cọ đủ đời, ôm lấy vòng eo thanh tú của Vân Kinh Nguyệt: “Nào, đeo nhẫn vào đi.” Cô đưa tay ra, vẻ mặt đương nhiên.

Vân Kinh Nguyệt có thể làm gì được đây, anh chẳng có cách nào với cô cả. Anh muốn cầm lấy chiếc nhẫn: “Hình như, lúc nãy em nhào qua, không biết nó lăn đi đâu mất rồi.”

“Hả? Vậy, vậy mau tìm đi chứ!” Vân Thất cũng không còn ham hố “mỹ sắc” nữa, vội vàng buông tay ra, bò dậy khỏi người Vân Kinh Nguyệt. Mặc dù vòng eo của Vân tiên sinh ôm rất thích, nhưng nhẫn tuyệt đối không thể mất được.

Vân Kinh Nguyệt ung dung nhìn cô gái nhỏ ngồi xổm trên đất tìm kiếm khắp nơi, khóe môi cong lên một đường cong, tà tứ lan tràn.

“Vân tiên sinh! Mau tìm đi!” Vân Thất bất mãn, giọng điệu đã mang theo vẻ kiêu ngạo và ra lệnh.

“Được rồi được rồi, không lừa em nữa, nhẫn là vật quan trọng như vậy, sao anh có thể để em nhào qua một cái là làm mất được chứ. Em đó, cũng không chịu suy nghĩ kỹ.” Bàn tay còn lại vốn đang chống trên đất của Vân Kinh Nguyệt liền đưa lên mở ra, bên trong chính là một chiếc nhẫn, giản dị nhưng vừa nhìn đã biết được làm rất tỉ mỉ.

“Tiểu A Thất, còn muốn đeo nhẫn không? Đưa tay đây nào.” Vân Kinh Nguyệt buồn cười nhìn cô gái đang ngồi xổm trên đất không chịu đứng dậy, hình như giận rồi, phải làm sao đây, chỉ đành dỗ dành thôi.

“Hừ, lần này tha cho anh, lần sau không được phép dùng chuyện này để trêu chọc em nữa, đây này.” Vân Thất chìa tay ra, nhìn chiếc nhẫn được lồng vào ngón áp út, trái tim dường như cũng theo đó đập rộn lên, nhanh quá, tim có vấn đề rồi.

Trăng khuyết mờ ảo, chưa lên đến ngọn cây, bóng hai người đổ dài trên tường. Ánh trăng dịu dàng, xuyên qua những bóng cây nghiêng ngả, rải xuống vai, lốm đốm một mảng bóng tối đan xen, phản chiếu ánh đèn sáng rực từ nơi nào đó trong sân trước hắt lại. Là vạt áo màu xanh và màu đen chồng lên nhau, khoảng cách được kéo gần lại, hơi thở hòa làm một. Từ đây vận mệnh giao nhau, sống chết có nhau.
 
Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất
Chương 22


Chương trình học ở trường không nhiều, nhưng Vân Thất lại bị thư viện của đại học Kinh Nam thu hút. Vốn là một trường đại học có lịch sử lâu đời, sách trong đó rất phong phú, mang một hơi thở cổ kính và sâu sắc.

Hơn một tháng nay, ban ngày ngoài giờ lên lớp, Vân Thất đều ngâm mình trong thư viện này, đúng lúc cũng có thể trốn tránh đám “tài tử cao ngạo” xem thường những sinh viên dự thính như bọn họ. Nơi cô thường đến là một góc nhỏ gần cửa sổ, ở đó vừa hay có một chiếc sô pha nhỏ, giá sách che đi một nửa cửa sổ lớn, chỉ lộ ra đủ ánh sáng để chiếu sáng khu vực này. Buổi chiều trước khi mặt trời lặn, thật đúng là trộm được nửa ngày nhàn rỗi giữa cuộc đời phù du.

Cô không thích uống những loại trà quý giá, luôn cảm thấy đăng đắng, nhưng mỗi lần Vân tiên sinh bưng tách trà chầm chậm đưa lên miệng, cô lại cảm thấy như anh đang uống một loại quỳnh hương ngọc dịch nào đó. Cô thích hồng trà, thứ du nhập từ phương Tây, mang theo vị ngọt. Nếu buổi chiều đó không có tiết học, cô cũng không tham gia hoạt động gì, cô sẽ bưng một cốc hồng trà, thu mình vào góc sô pha này, tùy ý tìm một hai quyển sách, thật thảnh thơi.

Vân Thất không chọn sách để đọc, cô chọn được quyển nào thì đọc quyển đó, từ những cuốn sách lý luận triết học phức tạp đến những cuốn sách về thiên cang bát quái ngũ hành thời cổ đại, đủ loại tạp nham, cô đều cảm thấy rất thú vị. Có lẽ vì trước đây cô đọc quá ít, nên bây giờ đọc gì cũng thấy thú vị. Trí nhớ của cô lại tốt, đọc qua không chỉ đơn thuần là đọc qua.

Nếu nói thích, cô khá thích thơ từ, đọc lên thấy rất có ý vị, trong đó không chỉ chứa đựng ý cảnh sâu xa, mà cách dùng từ đặt câu lại càng tuyệt diệu, cô rất khâm phục những người xưa đó.

Vân Thất uống một ngụm hồng trà, tiếp tục cúi đầu đọc cuốn sách cô vô tình nhìn thấy trong tay, nó nói về những thứ mà trước đây cô chưa từng tiếp xúc, một số quan điểm về thời sự đương đại và một số chủ nghĩa tư tưởng thú vị. Thời gian qua đủ để cô hiểu được tình hình của đất nước hiện nay, kết hợp với những lời mà Vân tiên sinh thỉnh thoảng tiết lộ, cô cũng hiểu mấy người Vân tiên sinh định làm gì.

Chỉ là không biết do bản thân cô hay vì lý do gì, cô không có cảm xúc gì quá lớn với chuyện này. Một người mà trong ký ức chỉ có công việc vặt vãnh và căn gác xép chật hẹp, làm sao có thể đồng cảm với sự tồn vong của quốc gia được chứ?

Buổi chiều còn một tiết nữa, phải nhanh chóng đọc xong để đi học. Ừm, chủ nghĩa mà người tên Mác này đề xuất quả là rất thú vị, dù sao theo cô thấy, suy nghĩ của ông ta khác với chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa v* ch*nh ph* mà các giáo sư đã dạy bọn họ, rất thực tế.

Một phòng học có rất nhiều người, sau khi đọc xong cuốn sách đó, cô vội vàng chạy tới, phòng học đã chật kín người. Chà, đông thật, những lớp cô học trước đây không đông như vậy. Cô đảo mắt một vòng, dựa vào thân hình nhỏ nhắn của mình để len vào, trong đám đông thỉnh thoảng lại phát ra tiếng phàn nàn quá chật chội. Cô tìm được một chỗ dựa vào tường, rồi đứng ở đó, dù sao cũng không còn ghế trống.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, một người mới vội vã đi vào từ cửa trước phòng học. Ông ấy mặc một chiếc áo bào màu xanh xám, loại màu chịu bẩn, dưới nách kẹp một cuốn sách, thân hình có chút còng lưng. Vân Thất lập tức nhận ra đây chính là ông lão kỳ quặc trong văn phòng hôm cô đến báo danh.

Vân Thất như có điều suy nghĩ nhìn quanh một vòng, toàn là đầu người chen chúc, bóng đen chồng chất, người đến thật sự không ít. Ngoài sinh viên của trường, cô còn nhìn thấy mấy vị giáo sư mà cô đã từng học trước đó và một vài “cô chú” thoạt nhìn không giống người trong trường.

Vân Thất gật đầu, ừm, thẩm định hoàn tất, đây là một người đức cao vọng trọng. Nghe nói những người như vậy ít nhiều đều có chút kỳ quặc, cho nên có thể hiểu được thái độ của ông ấy đối với cô lúc đó.

“Khụ khụ, yên lặng.” Ông lão kỳ quặc trên bục giảng lên tiếng, khí thế cũng khá đủ.

“Hôm nay tôi đến dạy cho các em tiết học này, chúng ta sẽ không nói những thứ theo sách vở, chúng ta sẽ nói về, chủ nghĩa.” Ông ấy cầm một viên phấn, viết hai chữ này lên tấm bảng đen phía sau, nét chữ mạnh mẽ, đầy khí phách. Ông ấy không giới thiệu tên của mình, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt các sinh viên xung quanh, rõ ràng bọn họ đều biết vị lão nhân gia này.

Vân Thất nghĩ đến cuốn sách cô đọc buổi chiều, cũng nói về cái này, bên trong phân loại khá nhiều. Không ngờ bây giờ đến lớp, ông lão kỳ quặc này cũng muốn giảng về nó. Ông lão kỳ quặc, là biệt danh Vân Thất đặt cho vị lão tiên sinh. Ngoài miệng không dám đắc tội, đó là cô biết điều, nhưng trong lòng, cô lại đặt cho người ta một cái biệt danh như vậy.

….

“Gần đây tôi nghe người thời nay thảo luận nhiều nhất chính là hai chữ chủ nghĩa này. Bọn họ lớn tiếng hô hào cứu nước, đòi du nhập những cái gọi là đủ loại chủ nghĩa này, chỉ hận không thể thử nghiệm hết lên đất nước này một lần cho xong. Mỗi người một ý, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, cảnh tượng thật khó coi.” Vân Thất bắt đầu có hứng thú, người cũng không còn dựa vào tường nữa.

“Những người có mặt ở đây đều là rường cột tương lai của đất nước, có lẽ ngày thường tiếp xúc không ít với chủ nghĩa, lão già tôi muốn nghe các vị ngồi ở đây nói cho kẻ nửa người đã vào đất vàng này nghe về các loại chủ nghĩa và quan điểm của các vị. Ai có thể lên nói cho tôi nghe trước không.” Ông ấy cười tủm tỉm, hoàn toàn không có vẻ kỳ quái như ngày hôm đó. Nếu không phải đã gặp ông ấy trước đây, Vân Thất còn tưởng ông ấy là một vị giáo sư hiền từ.

Vấn đề này không khó để nói, nội dung bọn họ học vốn dĩ đã bao gồm các loại chủ nghĩa. Trọng tâm của câu hỏi này chủ yếu nằm ở phần quan điểm cá nhân được nói ở phía sau, kết hợp với quốc gia đã nói ở trước, chẳng qua là muốn bọn họ nói về suy nghĩ cá nhân giữa chủ nghĩa và cứu nước mà thôi, Vân Thất suy ngẫm.

Rất nhanh đã có người giơ tay, đứng lên thao thao bất tuyệt. Bản thân Vân Thất lại không có suy nghĩ gì, dù sao cô ngoài chuyện liên quan đến Vân tiên sinh ra thì chẳng có tình cảm với bất cứ việc gì.

Người đó nói khá hay, đầu tiên trình bày toàn diện nội dung và tư tưởng của chủ nghĩa cải lương, sau đó kết hợp với tình hình hiện tại để phát biểu quan điểm của mình, chỉ là có hơi theo khuôn phép.

Ông lão kỳ quặc trên bục gật đầu bảo bạn học đó ngồi xuống: “Thời xưa, Lương tiên sinh cũng rất coi trọng chủ nghĩa cải lương, không ngờ ngày nay vẫn còn người hiểu rõ tư tưởng này đến thế, không tồi. Còn ai nữa không?”

Sau đó lại có thêm vài người lục tục đứng lên phát biểu. Vân Thất nghe rất say sưa, cô không ngờ những thứ mà trong mắt cô là nội dung trống rỗng, chỉ trình bày những điều khó hiểu sâu sắc này lại có thể được lý giải như vậy, có chút mở mang tầm mắt. Vân Thất đột nhiên nghĩ đến chủ nghĩa Mác mà cô đọc buổi chiều, sao không có ai nói đến nhỉ?

“Những chủ nghĩa sáo rỗng đã nói suốt mười mấy năm nay, các em nói ra đều thuộc như lòng bàn tay. Lão già tôi cũng xin nói vài câu, tôi sống đến bây giờ, mặc dù sự nghiệp không có thành tựu gì lớn, trên phương diện học thuật cũng không có gì nổi bật, nhưng những gì đã thấy lại nhiều hơn các em.”

“Khi chủ nghĩa thịnh hành, ai ai cũng bàn luận, bàn đến cứu nước, bàn đến tư tưởng gì đó, nói ra thì rõ ràng mạch lạc. Nhưng đến bây giờ thì sao, không có một chủ nghĩa nào cứu được nước, không có bao nhiêu người thực sự đem những chủ nghĩa này ra thực hành, đạo lý nói suông hại nước ai cũng hiểu.”

“Tôi nói những lời này không phải muốn phủ định những chủ nghĩa này, bản thân tôi cũng là một người tin theo chủ nghĩa tự do. Tôi chỉ muốn nói với các em, bớt bàn về chủ nghĩa đi, làm nhiều việc thực tế hơn. Có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu việc, sức mạnh không nằm ở số nhiều, chủ nghĩa cũng không nằm ở việc khoác lác bàn luận, mà phải dùng vào việc của con người.” Ông ấy nói xong, quay người lau đi hai chữ chủ nghĩa phía sau, rồi cúi người chào.

Trong phòng học tiếng vỗ tay vang dội, lúc này mỗi người đều khâm phục, ít nhiều đều có thu hoạch. Người nghe lọt tai thì muốn thay đổi, người không nghe lọt tai có lẽ sau này vẫn tiếp tục lớn tiếng bàn luận suông. Vân Thất đột nhiên có chút hiểu ra, ông lão kỳ quặc này không hề muốn thông qua tiết học này để thay đổi điều gì, giống như cô đã đọc trên một tờ báo.

“Giả sử có một căn nhà sắt, tuyệt nhiên không có cửa sổ và vô cùng khó phá vỡ, bên trong có rất nhiều người đang ngủ say, chẳng bao lâu nữa đều sẽ bị ngạt chết. Nhưng từ lúc ngủ mê man đến lúc chết, bọn họ hoàn toàn không biết nỗi bi ai của việc sắp chết. Bây giờ, bạn, hét lớn một tiếng, đánh thức mấy người kia tỉnh táo hơn một chút. Nhưng số ít người bất hạnh này, lại phải chịu đựng nỗi khổ của cái chết không thể cứu vãn, bạn có nghĩ rằng, bạn có lỗi với họ không?”

Một người khác đáp lại.

“Nếu tôi hét lên vài tiếng, có thể đánh thức được mấy người đó thì tôi tuyệt đối không thể nói, anh ta không có hy vọng phá hủy căn nhà sắt này.”

Cô cảm thấy mặc dù mình chưa từng nhìn thấy tia hy vọng này, nhưng vào lúc này, cô dường như có chút hiểu rõ. Ánh sáng này, chính là sự theo đuổi của ông lão kỳ quặc, cũng là điều mà Vân tiên sinh đã cầu cả nửa đời người.
 
Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất
Chương 23


Sau đó, Vân Thất trở về kể lại chuyện này cho Vân Kinh Nguyệt, sau khi nghe xong, anh chỉ cười, bảo cô đó là Thái tiên sinh. Ồ, Thái tiên sinh, vị hiệu trưởng của đại học Kinh Nam đó, quả nhiên là một ông lão kỳ quặc đức cao vọng trọng.

“A Thất, em có thích hoa mai không? Đợi đến khi tuyết rơi, chúng ta có thể dời mấy cây hoa mai về đây, vừa hay sân này trống trải, không có gì đáng xem.” Cuối tháng mười, tiết sương giáng, Vân Kinh Nguyệt xoa đầu cô, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười, cô đáp được.

Tháng mười một, tiết lập đông, trận tuyết đầu tiên của Thượng Kinh kéo đến. Vân Kinh Nguyệt đã bỏ ra một khoản tiền lớn để dời mấy cây mai đang nở rộ về. Tuyết đè lên cành mai, có câu thơ rằng “hương thầm bóng thưa dưới trăng hoàng hôn, hoa mai rơi rụng nghiền thành bụi đất”. Mai đỏ, tuyết trắng, tuyết trắng bay như hoa, nhưng không địch nổi vẻ diễm lệ của hoa mai, cũng như trong lòng Vân Thất, mai dẫu có kiêu hãnh trong tuyết sương, lộng lẫy vô cùng, cũng không thể sánh bằng người ấy.

Vân Kinh Nguyệt bắt đầu tranh thủ thời gian rảnh rỗi để dạy cô võ công, là những thế quyền cước rất đơn giản, chỉ để phòng thân. Còn có một số chuyện bí mật cũng từ từ nói cho cô biết. Nhưng Vân Kinh Nguyệt vẫn không thể không thừa nhận, về phương diện này, Vân Thất quả thực là một “đặc vụ” trời sinh.

Nền tảng xây dựng rất nhanh không nói, ngũ quan lại tốt hơn người thường rất nhiều, đặc biệt là thính lực. Còn có một số “kiến thức” học cũng cực nhanh, như thể vốn đã biết vậy.

Tháng mười hai, sau trận tuyết lớn, ngày hai mươi hai, thích hợp cho việc cưới gả.

Vân Thất sắp làm cô dâu.

Hai người bọn họ có thể coi là có thân phận đặc biệt. Vân Kinh Nguyệt không muốn Vân Thất chịu tủi thân, muốn cho cô một hôn lễ thật long trọng. Tuy rằng thân phận bí mật của anh không tiện, nhưng với địa vị bề ngoài, muốn tổ chức một hôn lễ long trọng vẫn có thể làm được. Tuy nhiên Vân Thất không cho phép, cô không muốn Vân Kinh Nguyệt vì cô mà có nguy cơ bị bại lộ. Hơn nữa, sau này biết đâu cô cũng sẽ gia nhập “tổ chức”, vì để tiện cho việc hành động sau này, cô cũng sẽ không cho phép.

Ban ngày không có tuyết rơi, tuyết trong sân đã tan gần hết. Những tiểu đồng và kép hát sống trong sân cũng được Vân Kinh Nguyệt cho nghỉ phép về nhà. Hồng mai vẫn nở rộ, hơn nữa vì thời tiết ngày càng lạnh, ngược lại càng nở rực rỡ hơn.

Nhụy lạnh cành gầy trong giá băng, sáp nến điểm sắc hồng, áo đỏ như son, nhân gian đang chải chuốt trang điểm.

“Hai họ kết duyên, một nhà lập ước, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa. Xem ngày này đào hoa rực rỡ, nên vợ nên chồng, đoán năm sau con cháu đầy đàn, thịnh vượng phát đạt. Cẩn lấy lời hẹn bạc đầu, ghi vào hồng tiên, đem lời thề lá đỏ, ghi rõ vào phổ uyên ương. Lời này làm chứng.” Giữa lời thề mà Vân Kinh Nguyệt đang đọc thành tiếng, hai người mặc hôn phục quỳ trên nền đá xanh, mỗi người cầm một chén rượu trong tay, hướng về phía trăng sáng, rưới xuống đất. Cứ như vậy, thành hôn.

Tình này triền miên, chỉ có trăng sáng và hồng mai chứng giám.

“A Thất, từ nay về sau, chúng ta là vợ chồng. Tiếc là, em đi theo anh, đến cả một hôn lễ có sự chứng kiến của mọi người cũng không có, là anh có lỗi với em.” Vân Kinh Nguyệt nhìn cô gái nhỏ đang khoác khăn voan đỏ trước mặt, sắc mặt vừa vui mừng vừa hổ thẹn.

“Không sao đâu, hai chúng ta kết hôn, cần gì phải để nhiều người chứng kiến như vậy, em với bọn họ cũng không thân, em chỉ cần Vân tiên sinh là được rồi.” Vân Thất nhìn một màu đỏ rực rỡ trong tầm mắt, vẻ mặt rất thờ ơ. Cô đã có được Vân tiên sinh rồi, cần gì những người đó xem bọn họ kết hôn chứ, hi hi, Vân tiên sinh sau này là của cô, vui quá đi, có chút nghi ngờ không biết có phải là mơ không.

“A Thất, em đợi anh một lát, đừng vội vén khăn voan.”

“Ồ, vâng, được ạ.” Vân Thất vốn còn định hỏi có phải sắp động phòng không, trong nháy mắt có chút ngại ngùng.

Đợi một lúc lại như đã rất lâu, đến khi A Thất cũng có chút buồn chán mới nghe thấy tiếng bước chân của Vân Kinh Nguyệt. Cô ngẩng đầu, khăn voan được vén lên, ngước mắt nhìn, nơi bóng mai thưa thớt có một người con gái áo đỏ tay dài đứng một mình, một đôi mắt đen trong như nước, một hàng mày ngài phất phơ như khói, giữa hai hàng chân mày ẩn chứa ý cười, tựa như trên mặt hồ mùa xuân xanh hơn cả trời có những đóa hoa rơi lấm tấm.

Anh đã trang điểm theo lối hát kịch. Vân Thất nhìn đến ngây người, không nói nên lời. Vân Kinh Nguyệt cũng không nói gì, cứ thế để cô ngắm nhìn anh một lúc lâu. Vân Thất khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, đột nhiên buông một câu: “Tại sao em kết hôn mà anh còn đẹp hơn cả cô dâu là em? Thật không công bằng!”

Vân Thất tức giận, cô không vui, là cái kiểu mà rất nhiều chiếc bánh ngọt cũng không dỗ được, trừ phi, có thêm một ấm hồng trà nữa.

“A Thất đừng giận, anh đã hát kịch cho rất nhiều người nghe, nhưng tối nay anh muốn hát cho em một khúc. Vân Kinh Nguyệt, chỉ hát cho một mình em nghe.” Vân Kinh Nguyệt cong cong đôi mắt, còn diễm lệ hơn cả hoa mai, có những bông tuyết rơi xuống, lướt qua vai anh.

Tuyết rơi rồi.

Vân Thất bị mỹ sắc quyến rũ, chỉ có thể lí nhí đáp được, sau đó bị Vân Kinh Nguyệt ấn ngồi xuống.

“Thì ra muôn hồng ngàn tía đã nở khắp,<b>Như thế này đều phó mặc cho giếng hoang tường đổ.
Giờ đẹp cảnh vui biết làm sao với trời,
Thú vui lòng người ở sân nhà ai.”

Phất một tà áo nước, hát một khúc Mẫu Đơn Đình, giọng hát du dương, điệu hát uyển chuyển, nghe vào tai hay không thể diễn tả thành lời, tựa như mưa phùn lất phất, lại như hoa hạnh phủ đầy mặt. Lời kịch tựa ngọc châu, từ mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày của anh, từ tà áo nước anh phất lên, từ dáng người yểu điệu của anh, từng hạt từng hạt lăn vào lòng cô. Sáng trong như mây nhẹ che trăng, phất phơ như gió cuốn tuyết bay.

Một mình anh, chính là một vở kịch.

Vân Thất xem đến si mê. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, xoay tròn rồi bay xuống. Trong sân viện này, có áo son, có mai đỏ, có tuyết trắng. Tuyết rơi trên mai đỏ, rơi trên áo son, ánh trăng rất đẹp.

Tuyết rơi suốt một đêm, cành cây bị đè cong xuống.

Trong nhà, nến đỏ cháy suốt một đêm, chỉ còn sáp nến đọng lại. Trên đất, quần áo rơi đầy, hí phục và hôn phục đan vào nhau, trên đó dường như có những đốm trắng đã khô.

Trên giường, một cánh tay ngọc ngà thon thả trượt ra từ trong chăn, vết đỏ trên đó vô cùng nổi bật. Rất nhanh, lại được một bàn tay lớn khác kéo vào: “A Thất ngoan, đừng đưa tay ra ngoài, dễ bị lạnh,” giọng người nói rất hay, trong trẻo như tuyết đông tan chảy thành dòng.

“Vân Kinh Nguyệt, đồ xấu xa.” Miệng Vân Thất bĩu lên thật cao, nhưng bàn tay lại ngoan ngoãn ôm lấy eo đối phương không buông, eo của Vân tiên sinh thật sự rất thích nha, một đôi tay không yên phận cọ qua cọ lại.

“Ui, A Thất mà còn cọ xuống thêm chút nữa, anh không đảm bảo sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Giọng Vân Kinh Nguyệt khàn đi.

<b>….</b>

Năm mới qua đi, lại là một mùa xuân sớm. Vân Thất chính thức gia nhập tổ chức đảng của Vân Kinh Nguyệt, trở thành một thành viên trong đó. Dựa theo tình hình của cô, bắt đầu tiến hành huấn luyện bí mật.

Một năm sau, hai đảng hợp tác, cùng bàn chuyện Bắc phạt. Công việc ngầm của Vân Kinh Nguyệt mới tạm thời dịu đi một chút.

Ba năm sau.

Tiết Thanh Minh vừa qua, mưa đã trở nên dày hạt hơn, rả rích không ngớt, cả Thượng Kinh đều ngập trong cảm giác ẩm ướt.

“Vân tiên sinh, chị Lý nói em xuất sư rồi! Anh định khi nào mới thả con chim nhỏ đáng thương này đi đây, em có thể giúp Vân tiên sinh được mà.” Vân Thất rúc vào lòng anh, mềm giọng làm nũng. Mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng Vân Thất vẫn thích gọi anh như vậy, không thể sửa được nữa.

Vân Kinh Nguyệt bật cười, thì ra là vì chuyện này. Anh biết, hai đảng đã hợp tác được ba năm, môi trường hoạt động ngầm cũng đã thoải mái hơn nhiều, bản lĩnh của Vân Thất cũng đã được Lý Vân Chi công nhận, để cô tham gia chắc chắn không có vấn đề gì. Chỉ là, không hiểu sao gần đây anh cứ luôn thấp thỏm không yên, cảm thấy như có chuyện lớn sắp xảy ra, vì vậy vẫn luôn không đồng ý để Vân Thất rời xa anh.

Đợi thêm một thời gian nữa, đến tiết Hạ Chí, anh sẽ không giữ cô lại nữa.

Giữa tháng tư, đảng kia đột nhiên trở mặt, gây ra thương vong vô cùng thảm trọng cho đảng hợp tác. Cuộc vây bắt và tàn sát quy mô lớn kéo dài khiến lòng người trên khắp cả nước đều hoang mang. Cuối tháng tư, Lý tiên sinh anh dũng hy sinh tại Thượng Kinh. Vân Thất nhìn anh ngồi uống rượu trong sân cho đến khi trăng l*n đ*nh ngọn cây.

Tháng năm, Vân tiên sinh bị bắt giam với tội danh “thanh đảng”.

“Chị Lý, cứu Vân tiên sinh với, em xin chị, chị là cấp trên trực tiếp của anh ấy, chị nhất định có thể liên lạc với người ở trên để cứu tiên sinh ra ngoài, đúng không?” Vân Thất khàn giọng nói, đôi mắt sưng húp. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tàn khốc của chính trị, trái tim này một khi đã rời xa Vân tiên sinh thì khó lòng yên ổn được.

“A Thất, chị cũng đã rất lâu không liên lạc được với cấp trên rồi. Người làm công việc như chúng ta, lần gặp mặt này có thể sẽ không có lần gặp mặt tiếp theo nữa đâu.” Vân Kinh Nguyệt không chỉ là cấp dưới, mà còn là bạn tốt và cộng sự của Lý Vân Chi , cô ấy cũng muốn cứu anh, nhưng với tình hình hiện tại, đảng của bọn họ đang ở thế bị động, biết bao nhiêu đồng chí bị bắt, bị giết, bọn họ muốn cứu cũng không thể cứu nổi.

“A Thất, em bình tĩnh lại đi. Vân Kinh Nguyệt bị bắt, chị cũng rất lo lắng, nhưng chúng ta không thể tự làm rối loạn hàng ngũ được, em hiểu không? Nếu chúng ta cũng bị phát hiện thì đến chuyện cứu người cũng đừng hòng bàn tới.” Lý Vân Chi vịn lấy vai Vân Thất, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đồng chí Vân Thất nghe lệnh!”

“Có!” Vân Thất đứng nghiêm, dáng người thẳng tắp, nhưng khóe mắt lại vương giọt lệ.

“Hiện tại cấp trên giao phó nhiệm vụ, đồng chí Vân Thất sẽ thay thế đồng chí Vân Kinh Nguyệt trở thành người liên lạc, cho đến khi đồng chí Vân Kinh Nguyệt được thả ra. Có ý kiến gì không?” Giọng điệu của Lý Vân Chi vô cùng trang nghiêm.

“Vân Thất không có ý kiến.” Cô đưa tay chào theo nghi thức, gánh lấy trọng trách của Vân tiên sinh. Cô cũng phải một mình bay lượn, không còn là chú chim nhỏ dưới đôi cánh của anh nữa.

Vân Thất đè nén nỗi lo lắng dành cho Vân Kinh Nguyệt, tiếp quản tốt mọi công việc của anh. Vốn dĩ cô là vợ của anh, ít nhiều cũng hiểu được một số công việc liên quan mà anh đã làm, nên việc tiếp quản cũng rất nhanh chóng.

Ở Thượng Kinh, danh tiếng của Vân tiên sinh rất lớn, hơn nữa chưa chắc anh đã bị lộ thân phận. Điều quan trọng nhất là anh chỉ bị bắt, nếu như bị phát hiện thân phận, đám binh lính đó nhất định đã g**t ch*t Vân tiên sinh ngay tại chỗ. Sau khi dành mấy ngày để tiếp quản xong công việc của Vân Kinh Nguyệt, Vân Thất cũng đã bình tĩnh lại, cô bắt đầu phân tích cặn kẽ.

Vậy nếu không phải bị phát hiện thân phận, thì anh bị bắt vì lý do gì? Sinh viên bị bắt là vì họ xuống đường biểu tình phản đối, hơn nữa bọn họ cũng không phải là người trong danh sách cần bị “thanh đảng”. Rõ ràng, Vân Kinh Nguyệt không phải là sinh viên, và anh cũng không hề tham gia biểu tình. Vậy thì, chỉ còn lại một khả năng duy nhất, đó là ân oán cá nhân!

Lấy cớ “thanh đảng” để thừa nước đục thả câu bắt anh, vậy thì là ân oán cá nhân gì có thể khiến Vân tiên sinh phải vào tù, đối phương rốt cuộc có lai lịch thế nào?

“Vân tiên sinh, em rất nhớ anh…” Vân Thất ôm chặt chiếc chăn còn vương hơi thở của Vân Kinh Nguyệt bên cạnh, hàng mi dài tựa như có giọt nước vừa lướt qua.

Quả thật những người Vân tiên sinh quen biết rất nhiều. Mấy ngày nay, Vân Thất lần lượt đến thăm hỏi một vài nhân vật có chút vai vế trong số đó. Nếu đối phương đã không muốn Vân tiên sinh chết, thì cô không còn lo lắng cho sự an nguy của anh nữa, cô nhất định có thể cứu anh ra ngoài.

Trong phút chốc, cô bé con nũng nịu trong lòng Vân tiên sinh ngày nào đã trút bỏ vẻ ngây thơ đáng yêu ấy, giống như trưởng thành chỉ sau một đêm. Đôi vai cô bỗng chốc gánh lấy quá nhiều trọng trách, nặng trĩu.

Nhưng không thể nghi ngờ, cô đã làm rất tốt. Mặc dù Lý Vân Chi chưa từng liên lạc với Vân Thất, nhưng vẫn luôn dõi theo cô. Cô đã làm rất tốt công việc thay thế Vân Kinh Nguyệt, huống hồ, mỗi ngày cô còn phải bôn ba vì anh. Lý Vân Chi tuyệt đối không thể ra mặt, cô ấy không giúp được gì nhiều, chỉ có thể nhìn cô ngày càng trở nên quyết đoán, mạnh mẽ. Hôm đó trong một buổi tiệc, cô ấy vô tình trông thấy cô một lần, giữa đôi mày cô đều là vẻ mệt mỏi và sắc lạnh.
 
Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất
Chương 24


Nhiều ngày qua, Vân Thất đã hỏi thăm khắp nơi, biết được Vân tiên sinh ở trong tù vẫn bình an vô sự. Mặc dù mấy trận đòn roi là điều không thể tránh khỏi, nhưng ít nhất cũng không có gì đáng ngại, chỉ là không biết tại sao bọn họ lại bắt anh.

Cố Viên vẫn đèn đuốc sáng trưng, không vì thiếu vắng Vân tiên sinh mà không thể vận hành được nữa. Có một tiểu đồng làm việc vặt chạy ra hậu viện, nói có người muốn gặp cô. Cô đáp lời, trong lòng có chút nghi hoặc, cô cũng đâu quen biết ai, là ai muốn gặp cô chứ.

Đợi đến khi người đó từ tiền viện đi tới, “Lão già kỳ quặc!” cô buột miệng kêu lên. Ôi thôi, tiêu rồi, cái miệng này của cô, sao lại không quản được mà thốt ra như vậy.

“Cô bạn học nhỏ gọi lão già này như vậy đấy à, quả nhiên vẫn còn ghi hận chuyện mấy năm trước lão không để ý đến cô, ha ha ha.” Thái tiên sinh vẫn mặc bộ đồ màu xám tro đó, trông rất khó bẩn.

“Thái tiên sinh, sao ông lại đến đây ạ?” Vân Thất mời ông ấy ngồi xuống, rót một tách trà, vội vàng chuyển chủ đề.

Ông ấy cũng không để tâm, nụ cười vẫn hiền từ như khi còn dạy học cho cô năm nào. “Lão đến đây vì cậu Tiểu Tạ.”

Tiểu Tạ! Đó là họ gốc của Vân tiên sinh, Thái tiên sinh này quen biết anh, hơn nữa xem ra, mối quan hệ riêng tư còn rất sâu sắc.

“Không cần phải hoảng sợ, chậc, nói ra thì cậu ấy cũng có thể coi là nửa học trò của lão, lão lại có giao tình với nó. Năm đó cô đến đại học Kinh Nam làm sinh viên dự thính, chính là nó đã tìm lão để giúp cô đấy.” Thái tiên sinh dường như nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt thoáng nét u sầu.

Vân Thất không ngờ lại có cả chuyện này nữa. Cũng phải, Đại học Kinh Nam đâu phải ai muốn vào là vào được. Lúc đó cô không hiểu, sau này biết rồi cũng không hỏi Vân tiên sinh, chuyện này cứ thế cho qua, thì ra là vậy.

“Vậy Thái tiên sinh tìm cháu là có cách cứu Vân tiên sinh ra ngoài đúng không ạ?” Vân Thất vui mừng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh lên.

“Cách thì có đấy, nhưng một mình lão thì không được, cho nên mới đến tìm cô.”

“Vậy ông mau nói đi ạ, bất kể là gì cháu cũng có thể làm được!”

“Đừng nói chắc chắn như vậy.” Thái tiên sinh nhấp một ngụm trà, trà ngon, thằng nhóc Vân Kinh Nguyệt này quả là biết thưởng thức, ông ấy thầm nghĩ.

“Trước đây nó đã đắc tội với người ta. Lão đã nói rồi mà, dung mạo của thằng nhóc này đúng là hại nước dại dân, may mà là đàn ông, nếu không thì sớm đã không sống nổi rồi. Vị phu nhân đó trong một lần xem kịch đã để mắt đến nó, bị thằng nhóc họ Vân từ chối nên mới ôm hận trong lòng. Haiz, đã nói là số khổ mà.”

Vân Thất hoàn toàn không thể ngờ được mọi chuyện lại như vậy. Thảo nào, cô đã nói chắc chắn là đắc tội với người khác mà. Trong lòng cô vô cớ oán trách anh, đều tại Vân tiên sinh, ngoại hình đã đẹp trai thì thôi đi, lại còn trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi.

Anh đã khiến cô lo lắng quá lâu rồi, bây giờ chỉ cảm thấy vừa nhẹ nhõm, lại vừa tủi thân vừa buồn cười. “Vậy ông nói đi, cần cháu làm gì ạ?”

“Cô bạn nhỏ quen biết các mối quan hệ của thằng nhóc họ Vân, cô hãy đi dò hỏi về vị phu nhân đó và tìm cách gặp bà ta một lần, sau đó đưa cái này cho bà ta, bà ta tự khắc sẽ đáp ứng một điều kiện của cô. Đến lúc đó cô cứ yêu cầu bà ta thả thằng nhóc họ Vân ra, đảm bảo không có sai sót gì.” Ông ấy lấy ra một chiếc hộp đưa cho Vân Thất, chiếc hộp không lớn, làm bằng gỗ đàn hương, trông có vẻ đã khá nhiều năm tuổi.

“Cái này có phải rất quan trọng không ạ? Cháu lấy đi có phải không tốt lắm không?” Miệng thì nói vậy, nhưng tay cô đã nhận lấy chiếc hộp rồi.

Thái tiên sinh cũng không vạch trần, xua xua tay: “Không quan trọng, không quan trọng, dù sao cũng không phải của lão.”

“Vậy Vân Thất xin cảm tạ Thái tiên sinh ở đây.”

“Không cần đâu, vốn dĩ lão cũng định cứu thằng nhóc đó, chỉ là nếu để cô đi cứu, chắc hẳn nó sẽ vui hơn nhiều đấy. Thôi đừng để nó nhìn thấy cái mặt già này của lão. Lão đi trước đây, tuổi già rồi, phải về nghỉ ngơi sớm.” Thái tiên sinh uống cạn chén trà, đứng dậy định rời đi.

“Cháu tiễn ông, đến lúc Vân tiên sinh trở về, chúng cháu nhất định sẽ đến nhà bái phỏng.” Vân Thất cũng đứng dậy, tiễn ông ấy đi ra ngoài.

“Lão đây không ở lại Thượng Kinh mãi đâu, nói không chừng đến lúc đó đã đi rồi, không cần bái phỏng, kẻo lại đến mà không gặp.” Ông ấy hạ thấp giọng, thân hình già nua loạng choạng bước về phía trước: “Huống hồ, con người ấy mà, nói không chừng chẳng thể gặp lại được nữa.”

Tiễn đến tận cửa, Thái tiên sinh xua tay, một mình khom lưng bước vào bóng tối.

Vân Thất ngẩn người, cô nghĩ đến Lý tiên sinh đã hy sinh vào tháng trước, hai người bọn họ, có lẽ là bạn tốt, chỉ là, giờ đây đã cách biệt âm dương, không bao giờ có thể gặp lại nữa.

Cô nắm chặt chiếc hộp trong tay, một mình đứng ở cửa rất lâu.
 
Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất
Chương 25: Hoàn


Sau đó, Vân Thất đã phải bận rộn một phen, cuối cùng cũng cứu được Vân tiên sinh ra khỏi nhà lao.

Anh vẫn mặc bộ thanh sam ấy, trên đó có vài vết máu đã sẫm màu, đậm nhạt không đều, phần da thịt lộ ra có vài vết bầm tím, Vân Thất nhìn thấy đau lòng muốn chết. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Vân tiên sinh trong dáng vẻ chật vật thế này, anh phải là người điềm nhiên như mây gió, là vầng trăng sáng vằng vặc nơi chân trời.

Cô lao đến ôm chầm lấy Vân tiên sinh của cô, cũng chẳng hề chê bai anh đã bao lâu không thay quần áo, chỉ muốn ôm lấy anh, “Vân tiên sinh,” cô khẽ gọi, vành mắt đã đỏ hoe.

“A Thất ngoan, mau buông tay, người anh bẩn lắm.” Vân Kinh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, có chút cười khổ.

Vân Thất ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn lệ, vẻ mặt đầy tủi thân. Vân Kinh Nguyệt đau lòng không thôi, liên tục dỗ dành cô suốt cả một quãng đường.

Vân Kinh Nguyệt cũng đoán được rằng sau khi anh bị bắt, Lý Vân Chi sẽ để A Thất thay thế công việc của mình, chỉ là không ngờ Vân Thất lại có thể làm tốt đến vậy. Cô quả thực đã trưởng thành rất nhanh, nếu không phải trước đây anh vẫn luôn không yên tâm giữ cô lại, không muốn cô rời khỏi vòng tay mình, thì có lẽ cô đã không phải đột ngột bị buộc phải gánh vác nhiều trọng trách đến thế. Khoảng thời gian này, quả thực đã để cô phải chịu ấm ức rồi.

Sau khi Vân Kinh Nguyệt tắm rửa sạch sẽ, anh nhìn Vân Thất đang bĩu môi bôi thuốc cho mình, rồi bế bổng cô lên đặt vào lòng. “Á!” Vân Thất khẽ kêu lên một tiếng.

“A Thất ngoan, để anh ôm một chút, anh nhớ em nhiều lắm.” Vân Kinh Nguyệt cúi đầu vùi vào cổ cô gái, giọng nói nghèn nghẹn.

“Đợi một lát đã. Thuốc còn chưa bôi xong đâu, lát nữa hãy ôm.” Vân Thất nói vậy, nhưng cũng không hề giãy giụa, đúng là khẩu thị tâm phi.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, bóng hình đổ dài, phảng phất như thời gian tĩnh lặng, giữa hồng trần loạn thế, bọn họ là bến đỗ duy nhất của đối phương.

Từ đó về sau, năm tháng qua đi, bọn họ bầu bạn sớm tối, nương tựa vào nhau.

Năm 1937, mùa hạ, các vùng như Đông Bắc, Hoa Bắc lần lượt thất thủ, ở Thượng Kinh người người đều nơm nớp lo sợ.

“Nghe lời, em đi cùng chị Lý trước đi, anh xử lý xong những việc còn lại sẽ đến đón em được không?” Vân Kinh Nguyệt ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.

Cô gái nhỏ khóc đến không thành tiếng, cô im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, “Được, vậy ngoéo tay, anh nhất định phải đến đón em đấy, Vân tiên sinh.”

“Ngoéo tay.” Hai người nói lời hẹn ước, ngón tay cái ấn vào nhau.

“Vân tiên sinh, em muốn nghe anh hát kịch.” Vân Thất che mắt anh lại, hôn lên môi anh, ở nơi anh không thể nhìn thấy, trong mắt cô là nỗi bi thương, hoang vu một cõi, nhưng khóe miệng cô lại đang mỉm cười, giọng điệu vui vẻ, vô cùng đáng yêu.

“Được, em muốn nghe anh hát vở nào?”

“Hay là vở Mẫu Đơn Đình mà Vân tiên sinh đã hát trong ngày đại hôn của chúng ta đi.” Vệt son đỏ trong tuyết trắng ngày ấy đã khiến cả cuộc đời cô trở nên kinh diễm.

“Được.” Anh cất giọng.

“Hóa ra muôn hồng nghìn tía nở khắp nơi,
Tựa như đều phó mặc cho giếng cạn tường xiêu.
Giờ đẹp cảnh vui biết làm sao đây,
Niềm vui thỏa thích ấy ở sân nhà ai.”

Anh hát, ôm Vân Thất nằm trên chiếc ghế bập bênh khẽ đung đưa, giọng hát vẫn như năm nào, không hề có dấu vết của thời gian, thánh thót tựa oanh vàng, không có nhạc đệm, không có trang điểm, không có ống tay áo dài mà vẫn lay động lòng người.

Chiếc ghế bập bênh chầm chậm, đung đưa khúc ca của năm tháng, đợi cố nhân quay đầu, đã loang lổ thành màu vàng úa.

Vân Thất đi rồi.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa, cô úp mặt vào cửa sổ nhìn gương mặt Vân tiên sinh dần xa, nước mắt đã lặng lẽ giàn giụa khắp khuôn mặt. Cô biết, lần đi này, cô sẽ không bao giờ gặp lại Vân tiên sinh nữa, không bao giờ được nghe khúc Mẫu Đơn Đình ấy nữa, không bao giờ được ôm lấy ánh sáng của đời cô nữa.

Bởi vì anh là ánh sáng của em, cho nên, em cũng mong anh có thể bảo vệ được ánh sáng của chính mình. Anh có đại nghĩa gia quốc của anh, anh cũng muốn cất lên tiếng nói làm rung chuyển trời đất để đánh thức những người đang say ngủ trong căn nhà sắt không có cửa sổ và vô cùng khó phá vỡ ấy. Vân tiên sinh mà cô yêu, chính là một người như vậy.

Ngày 23 tháng 7 năm 1937, Thượng Kinh thất thủ, gần như trở thành một tòa thành chết.

“Em muốn biết vì sao anh ấy ở lại, em biết, anh ấy không phải là người hành động hấp tấp.”

“Có một viên sĩ quan, hắn ta thích nghe hát kịch.” Giọng của Lý Vân Chi thậm chí còn có chút run rẩy.

“Thành công không?”

“Không, thất bại rồi.” Khi nói câu này, cô ấy đã nghẹn ngào không nói nên lời.

Ám sát thất bại rồi, Vân tiên sinh, lời hẹn ước của anh xem ra không thể thực hiện được nữa rồi. Lần này thật sự không thể nghe Vân tiên sinh hát Mẫu Đơn Đình được nữa, thế nhưng, A Thất thông minh lắm, đã sớm học được rồi.

“Hóa ra muôn hồng nghìn tía nở khắp nơi,
Tựa như đều phó mặc cho giếng cạn tường xiêu.
Giờ đẹp cảnh vui biết làm sao đây,
Niềm vui thỏa thích ấy ở sân nhà ai.” Cô khẽ ngâm nga khúc ca, bước đi xa dần.

Nhiều năm sau, cô trở lại Thượng Kinh. Cô đã không còn là cô gái nhỏ ngày nào, hai bên tóc mai đã điểm sương. Cô đến Cố Viên ngày xưa, lúc này đã là một đống hoang tàn, có chủ mới mua lại, muốn xây dựng dinh thự. Cô đến thư viện của đại học Kinh Nam, góc nhỏ mà cô yêu thích nhất đã bị đổi thành phòng chứa đồ lặt vặt. Nhân gian vẫn phồn hoa náo nhiệt, một mình cô lẻ loi bước đi, chìm trong năm tháng, sống mãi trong quá khứ, lòng chỉ hướng về cố nhân.

Cô đã thay Vân tiên sinh đi một quãng đường quá dài, đã nhìn thấy chiến tranh kết thúc, nhìn thấy niềm vui ngày khai quốc. Cô còn đến Thượng Hải đèn hoa rực rỡ, đến trường cũ của anh là đại học Waseda. Những gì anh đã hứa với cô, anh không làm được, nhưng cô không thể thất hứa.

Chỉ là, thật sự mệt mỏi quá, Vân tiên sinh, em đã thay anh nhìn thấy tia sáng mong manh ấy trở thành ngọn lửa cháy lan cả cánh đồng, anh có thể đến thăm em một lần không.

Mùa thu năm 1949, không ai để ý đến sự ra đi của một người anh hùng đã thầm lặng cống hiến cho thời đại mới, cũng giống như năm đó, không ai còn nhớ đến một người tên là Vân Kinh Nguyệt, vì ám sát sĩ quan Nhật Bản mà đến nay thi thể vẫn không rõ ở đâu.
 
Back
Top Bottom