Ngôn Tình Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 40: Chương 40


Vương Phương nói xong, giận dữ bỏ đi. Trước khi ra khỏi cửa, cô ấy còn nhổ toẹt một cái, mắng rằng nếu còn tiếp tế cho nhà mẹ đẻ một lần nữa thì đúng là mình ngu hết chỗ nói.

Cô ấy bỏ đi gọn ghẽ, nhưng những người còn lại thì ngẩn ngơ không biết làm gì.

Vương Đại Sơn không hay biết Vương Phương đã ngấm ngầm tiếp tế cho nhà họ Vương bao nhiêu năm nay, nhưng bà cụ Vương thì rõ. Nghe con gái nói sẽ không giúp đỡ nhà mẹ đẻ nữa, bà ta cảm thấy trời đất như sụp đổ. Bà ta quay vào phòng, nằm vật xuống giường khóc ròng suốt nửa tiếng, rồi lau nước mắt, đi tìm Vương Đại Sơn và Mã Chiêu Đệ để bàn bạc.

"Đại Sơn, Chiêu Đệ, chị con hôm nay nói những lời khó nghe, nhưng mẹ nghĩ kỹ rồi, cũng có vài phần đúng. Hai vợ chồng con phải tự đứng lên thôi. Thân thể mẹ ngày một yếu, chẳng biết ngày nào sẽ đi gặp cha con. Đến lúc ấy, mẹ không giúp các con được nữa, đời sống vẫn là do các con tự lo lấy."

Vương Đại Sơn cuống lên:

"Mẹ, mẹ nói vậy là sao?"

May

Bà cụ Vương thở dài:

"Đại Sơn à, mẹ nghĩ rồi, không thể giúp con nữa. Giúp con chỉ hại con thôi. Lát nữa mẹ sẽ lên gặp đội trưởng, từ mùa xuân năm sau, chia điểm công của nhà mình ra tính riêng. Mẹ tự trồng lương thực, tự ăn, không phiền các con nuôi nữa. Còn con, Đại Sơn, con cũng hơn ba mươi rồi, phải tự lo cho vợ con mình đi. Bao năm qua, mẹ đã giúp con nhiều rồi. Nhưng đến lúc mẹ già yếu, không giúp nổi nữa thì con phải tự đứng trên đôi chân của mình."

Vương Đại Sơn nghe vậy, lòng vừa hận Vương Phương vừa bất lực với bà ta. Anh ta nhìn mẹ, ánh mắt như bị tổn thương sâu sắc:

"Mẹ, mẹ nói thế nghĩa là sao? Ngay cả mẹ cũng không quan tâm đến con nữa à? Cha con mất sớm, người trong thôn đều nói con là đứa không có cha lo. Nhưng con không tin, vì mẹ từng nói, dù không có cha, mẹ cũng sẽ không để con sống thua kém người ta. Giờ mẹ nghe lời chị con, không định giúp con nữa sao?"

Một người đàn ông ngoài ba mươi, khóc mà khóc được ngay, nhìn thảm thương não nề. Nếu Vệ Thiêm Hỉ chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ liệt Vương Đại Sơn vào danh sách "Ảnh đế thời đại".

Cuối cùng, Vương Đại Sơn còn vừa lau nước mắt vừa than với bà ta:

"Mẹ, chẳng phải chị con nói nhà dì cả nhiều thịt lắm sao? Con cũng muốn ăn thịt…"

Bà cụ Vương lâm vào thế khó xử. Quan hệ giữa bà ta và hai người chị ruột ngày càng xa cách. Bà ta hiểu vấn đề nằm ở bản thân mình, nhưng bảo bà ta đi xin thịt ở nhà chị cả thì quả thực không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng đứa con trai mà bà ta thương yêu như ruột gan mình lại mở miệng nói muốn ăn thịt, bà ta có thể không đáp ứng sao?

Không thể!

Bà cụ Vương nghiến răng:

"Đại Sơn, con yên tâm. Lát nữa mẹ sẽ sang nhà dì cả con một chuyến, xin ít thịt về cho con ăn."

Khi bà cụ Vương nhận lời với Vương Đại Sơn, bà ta nói rất hào hứng, cứ như thể chỉ cần bà ta ra mặt thì nhất định có thể mượn được thịt. Nhưng thực tế trong lòng bà ta chẳng hề chắc chắn, một chút cũng không.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 41: Chương 41


Bà cụ Vương biết rõ, người chị cả ruột của bà ta vẫn có oán hận với bà ta, hơn nữa còn rất sâu sắc.

Bà ta cũng nghĩ, nếu bà ta không mang theo gì mà tay không đến nhà họ Vệ, có khi sẽ bị người chị cả nóng tính dùng chày cán bột đuổi ra ngoài. Cái tính nóng như lửa của bà chị cả, cả mấy thôn xung quanh đều biết, chẳng thế mà bà chị cả lại trở thành nỗi ám ảnh dọa trẻ con của cả vùng.

Trong lòng ôm một bụng suy nghĩ, bữa trưa bà cụ Vương nấu cũng không tập trung, lỡ tay cho thêm một muỗng muối, món hầm mặn đến mức ai ăn cũng phải khô cả cổ. Nhưng Vương Đại Sơn và Mã Chiêu Đệ đều phải dựa vào bà ta để ăn, làm sao dám hé nửa lời. Chỉ có cậu nhóc Vương Thiết Đản phàn nàn vài câu, bà cụ Vương mới như sực tỉnh. Bà ta múc một gáo nước lạnh đổ vào nồi, khuấy đều rồi nói:

“Như này là bớt mặn rồi, ăn tạm đi.”

Mã Chiêu Đệ: "…"

Vương Đại Sơn: "…"

Vương Thiết Đản: "…"

Nhà họ Vương dùng một chiếc bàn vuông cũ kỹ để ăn cơm. Chiếc bàn bị gãy một chân, dưới đó kê tạm một viên gạch nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng. Vừa hay, bà cụ Vương, Vương Đại Sơn, và gia đình mỗi người ngồi một bên, thế là cả nhà ba người ngồi bày ra đủ loại biểu cảm sống động để diễn giải ý nghĩa của câu “ba người ngơ ngác.”

Chỉ tiếc là bà cụ Vương trong lòng vẫn bận tâm chuyện chiều nay đến nhà bà cụ Vệ mượn thịt thế nào, nên hoàn toàn không để ý đến những biểu cảm phong phú đó.

Sau bữa trưa, bà cụ Vương giao việc rửa bát cho Mã Chiêu Đệ, rồi vào buồng thay một bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất. Bà ta định nhặt vài quả trứng mang đi làm quà, nhưng rồi lại nghĩ để dành trứng cho cháu nội Vương Thiết Đản ăn. Bà ta loanh quanh vào bếp, mở nắp thùng gạo lục tìm, nhưng phát hiện chẳng còn bao nhiêu lương thực. Không tìm được gì để mang theo, bà ta đành ôm bụng lo lắng mà lên đường.

Từ thôn Nhị Đạo Câu đến thôn Đầu Đạo Câu không xa, đi bộ nửa giờ là tới. Trên đường, bà cụ Vương cứ mãi suy nghĩ, liệu tay không đến nhà người ta có ổn không? Đáp án rõ ràng là không. Nhưng nếu không đi tay không, bà ta biết lấy gì mà mang?

Còn chưa kịp nghĩ ra cách nào, bà ta đã đứng ở cổng làng Đầu Đạo Câu. Lúc đó, mặt bà ta lạnh tái, tay chân lạnh buốt, các ngón tay như sắp rụng vì giá rét.

Đứng trước cổng làng, bà cụ Vương bỗng thấy hoang mang. Càng nghĩ, bà ta càng cảm thấy lần này mượn thịt e rằng khó thành, còn có thể bị chửi thậm tệ. Nhưng nếu quay về tay không, bà ta biết ăn nói thế nào với Vương Đại Sơn?

Nhớ đến đứa con trai nhỏ nghe đến thịt đã thèm nuốt nước bọt, bà cụ Vương đau lòng không chịu được.

Muốn bước chân vào thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ Vương không đủ can đảm, cũng chẳng đủ mặt mũi.

Muốn quay về thôn Nhị Đạo Câu, bà cụ Vương lại không đành lòng để con trai mình thất vọng.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, bà cụ Vương càng thấy tủi thân, liền ngồi bệt bên đường, ôm mặt khóc òa.

May

Hai thôn Đầu Đạo Câu và Nhị Đạo Câu nằm sát nhau, các cô gái lấy chồng gần như có thể đi về nhà mẹ đẻ hai lượt trong một ngày. Nhưng những người lấy chồng xa, chẳng hạn từ thôn Bát Đạo Câu hay Cửu Đạo Câu đến thôn Đầu Đạo Câu, muốn về nhà mẹ đẻ thì phải xuất phát từ sáng sớm mùng 2:, đến tối mới về tới nơi. Sáng mùng 3: ăn xong bữa sáng lại lên đường.

Đúng lúc bà cụ Vương ngồi khóc ở cổng làng Đầu Đạo Câu, có người đi ngang qua.

Trùng hợp, người này sống ngay sát nhà Vương Phương, đã gặp bà cụ Vương vài lần, vừa liếc đã nhận ra.

“Ối, đây chẳng phải mẹ của Phương Phương sao? Bà Vương, sao bà lại ngồi khóc ở cổng làng thế này? Có phải có chuyện gì cần tìm Phương Phương không? Để tôi đưa bà qua. Đừng khóc nữa, trời lạnh thế này, nước mắt dính lên mặt sẽ bị nẻ đấy.”

Thế là bà cụ Vương được hàng xóm nhiệt tình của Vương Phương dẫn về nhà.

Mẹ chồng Vương Phương trong lòng giật mình cảnh giác, nhưng tính bà ấy mềm mỏng, không thể đuổi thẳng mặt bà thông gia. Bà ấy đành gượng cười đón vào nhà, rồi hỏi dò:

“Thông gia, bà đã đến cổng làng, sao không vào ngay? Chẳng lẽ có chuyện gì khó khăn?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 42: Chương 42


Bà cụ Vương thở dài, mở lời:

“Người khác là có khó khăn, còn tôi thì chuyện gì cũng khó. Nhà tôi đàn ông không gánh vác nổi việc lớn, tôi cũng chẳng có bản lĩnh. Giờ con trai với cháu tôi chỉ muốn ăn một miếng thịt, mà tôi chẳng biết phải xoay xở thế nào. Tội nghiệp thằng Đại Sơn nhà tôi, từ nhỏ đã mất cha, sống khổ cực. Tôi làm mẹ mà không giúp được gì cho nó…”

Mẹ chồng Vương Phương nghe vậy, lòng mới nhẹ nhõm. Chỉ cần bà cụ Vương không phải đến đây xin xỏ, thì mọi chuyện đều ổn. Bà ấy nghĩ ngợi rồi gọi lớn ra phía sau nhà:

“Phương Phương, mẹ con đến rồi, đừng mải nói chuyện nữa!”

Bà cụ Vương nhớ lại cảnh sáng nay Vương Phương gần như dùng nước bọt nhấn chìm cả nhà họ Vương, trong lòng run rẩy, nước mắt chưa kịp rơi đã chảy xuống.

“Thông gia, bà bảo tôi phải làm sao bây giờ? Trước kia chồng tôi quản chặt, biết nhà chị cả khó khăn nên không cho tôi qua lại. Giờ tôi có việc phải nhờ chị ấy, chị ấy có chịu giúp không? Cái tính nóng nảy của chị tôi thì cả vùng ai cũng biết…”

Mẹ chồng Vương Phương nghĩ đến bà cụ Vệ ghê gớm, rụt cổ lại, chỉ tay về bức tường sau nhà:

“Chị bà đúng là lợi hại, có cho tôi hai trăm năm cũng không học được cái bản lĩnh đó. Nhà phía trước này có cô con gái gả cho Vệ Tam Trụ, hôm qua bà chủ nhà còn đứng chửi ầm ngoài sân. Nghe nói bà chị bà dạy con dâu đến mức cô ấy tự cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ. Bà xem, đến ngày Tết mà cũng chỉ thấy phiền toái.”

Sợ bà cụ Vương chưa hiểu hết sự đáng sợ của bà cụ Vệ, mẹ chồng Vương Phương còn nhấn mạnh:

“Đó là mẹ ruột với con gái ruột, mà chị bà đứng giữa còn khiến họ cắt đứt cả tình nghĩa!”

Bà cụ Vương càng thêm hoang mang.

Vương Phương xách theo một chiếc giỏ tre đan dở bước vào, vừa thấy bà cụ Vương trong dáng vẻ lóng ngóng, bối rối, liền ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Bà cụ Vương mấp máy đôi môi, không biết mở lời thế nào.

May

Mẹ chồng của Vương Phương thay bà ta giải thích: "Phương à, em trai bên nhà mẹ đẻ con muốn ăn thịt, mẹ con sang thôn mình định tìm dì cả con xin chút thịt mang về. Nhưng sợ dì cả không cho, mẹ con lo quá mà khóc ngay ở đầu thôn. May mà gặp Cẩm Hoa nhà bên lúc cô ấy từ nhà mẹ đẻ về, nên cô ấy dẫn mẹ con về đây."

Vương Phương nhếch môi cười lạnh: "Mẹ, mẹ lớn tuổi thế này rồi mà còn ngồi đầu thôn khóc, giỏi thật đấy!"

Bà cụ Vương cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài. Nước mắt cứ như dòng lũ được tháo cống, càng lau càng nhiều, thoáng chốc bà ta đã khóc thành một người đầy nước mắt.

Mẹ chồng Vương Phương thương cảm, lên tiếng giúp bà ta: "Phương, hay con đi với mẹ một chuyến đến nhà dì cả con? Dì cả con tuy hơi dữ nhưng vẫn là người biết lý lẽ. Vả lại, đều là người thân trong nhà, có thù hận gì lớn đâu. Ngày trước ai chẳng khó khăn, cũng chẳng phải mẹ con không muốn giúp nhà dì cả, chỉ là cha con không cho thôi. Giờ cha con cũng mất nhiều năm rồi, giờ mẹ con làm chủ trong nhà, lui tới với mấy chị em gái thì cũng tốt chứ sao?"

Bà cụ Vương nghe vậy, ánh mắt thoáng chút hi vọng, ngước nhìn Vương Phương. Không ngờ, Vương Phương lập tức nhảy dựng lên, lắc đầu như trống bỏi: "Mẹ! Mẹ! Mẹ! Hai mẹ của con, các mẹ đừng hại con! Mẹ thừa biết dì cả con thù dai đến mức nào, không phải sao? Nhà họ Miêu ở đầu thôn bị dì mắng đến nỗi ngẩng đầu lên cũng không nổi. Mà chuyện ấy bao nhiêu năm rồi? Dì con gặp người nhà họ Miêu lúc nào mà chẳng chửi cho tơi tả? Con không đi đâu, có đánh c.h.ế.t cũng không đi!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 43: Chương 43


Bà cụ Vương khó khăn lắm mới nín khóc, nay lại òa lên thảm thiết.

Mẹ chồng Vương Phương mềm lòng, tiếp tục bày cách: "Bà thông gia, đừng khóc nữa. Tôi nghe Phương nói, bà với chị cả không hòa hợp, nhưng với chị hai thì lại không có gì mâu thuẫn. Hay là để Phương cùng bà qua nhà chị hai trước? Nhờ chị hai đứng ra nói giúp, biết đâu chị cả lại mủi lòng? Chị cả tuy dữ nhưng đối với chị hai thì rất tốt. Thu hoạch vụ thu nào cũng giúp nhà chị hai, chị hai lên tiếng thì chắc chắn có tác dụng."

Bà cụ Vương ngừng khóc, nhìn Vương Phương với đôi mắt sưng húp như quả hạch đào.

Vương Phương cắn răng, quyết định: "Được rồi, thử nghe xem ý dì hai thế nào. Nếu dì chịu giúp, con sẽ cùng mẹ đến nhà dì cả. Còn nếu dì không chịu, thì mẹ nên thôi đi, mau về nhà trước khi trời tối. Còn Vương Đại Sơn muốn ăn thịt thì tự kiếm công điểm mà đổi lấy, không thì lười c.h.ế.t đi cho rồi!"

Khi Vương Phương và bà cụ Vương tìm đến, Tôn Nhị Anh vừa bê một bát mì thịt dê hầm từ bếp ra. Đó là mì làm từ bột trắng, bên trên là một quả trứng gà và vài cọng hành xanh, nhìn thôi đã thấy thơm lừng.

"Chị hai…" Bà cụ Vương nghẹn ngào gọi, hai chữ ấy như bị ép ra khỏi cổ họng, giống tiếng sói tru, suýt nữa khiến Tôn Nhị Anh sợ đến rơi bát mì trên tay.

Tôn Nhị Anh định thần lại, miễn cưỡng nhận ra người đang đứng ngoài cửa, gầy gò như con khỉ, là cô em gái vô tâm của mình. Thái dương bà cụ bắt đầu giật thình thịch. "Tiểu Anh? Cô đến làm gì?"

Hỏi xong, bà cụ cảm thấy bát mì trên tay quá nóng, liền nói tiếp: "Mặc kệ em đến làm gì, vào nhà ngồi trước đã. Để chị mang bát mì vào cho con dâu chị, nó thích ăn mì nước nóng, mì vừa chín tới đấy!"

Một câu nói này khiến bà cụ Vương lập tức tìm lại được chút tự tin. Con gái bà ta trách bà ta chiều con trai, chiều con dâu, chiều cháu nội, nhưng nhà ai chẳng vậy? Bà ta cũng chỉ gọi Mã Chiêu Đệ ra ăn cơm sau khi nấu xong thôi mà. Vậy mà chị hai còn bê thẳng cơm vào tận phòng cho con dâu!

Thậm chí, trong giây lát, bà cụ Vương còn cảm thấy trong ba chị em, chỉ có chị cả là không biết điều. Ép con gái và mẹ đẻ đến mức không còn chút tình cảm, chẳng phải quá đáng sao?

Bà cụ Vương đang cùng Vương Phương trong nhà kể lể, tố cáo bà cụ Vệ tàn nhẫn đến mức nào, thì Tôn Nhị Anh bước vào. Trong tay bà cụ cầm một đĩa nhỏ đựng hạt dưa và lạc, đặt lên bàn trên giường, rồi cố tình châm chọc bà cụ Vương:

“Ô, đây chẳng phải là Tiểu Anh sao? Sao hôm nay bỗng nhớ ra là còn có một bà chị hai thế này? Chị cứ tưởng cô nghĩ cả bà chị cả lẫn chị hai đều đã c.h.ế.t rồi cơ!”

Bà cụ Vương nghẹn lời, nước mắt vừa nghe đã rơi lã chã:

“Chị hai, không phải em không muốn đến, mà là chồng em quản nghiêm quá, em không đi được! Nếu em đến thăm chị cả và chị hai, chồng em về sẽ trút giận lên em. Ông ấy đánh em thì không sao, nhưng em không thể trơ mắt nhìn hai đứa con phải chịu khổ cùng em được!”

Tôn Nhị Anh chẳng thèm tin những lời dối trá của bà cụ Vương, bà cụ nhướn mày:

“Chồng cô không cho đi? Chồng cô đã c.h.ế.t bao nhiêu năm rồi, cô đến thăm chị cả và chị hai, chẳng lẽ ông ta nửa đêm hiện hồn về quấy rầy cô?”

May

Bà cụ Vương há miệng muốn nói nhưng không thành lời, chỉ biết che mặt khóc tiếp.

Tôn Nhị Anh bị tiếng khóc của bà cụ Vương làm phiền đến rối cả lòng. Bà cụ đẩy đĩa hạt dưa về phía bà cụ Vương và Vương Phương, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:

“Tết nhất đến nơi, muốn khóc thì về nhà mà khóc, đừng khóc lóc ầm ĩ ở nhà tôi, xui xẻo c.h.ế.t đi được! Phương Phương, đây là lần đầu tiên cháu đến thăm dì hai sau khi về làm dâu ở thôn Đầu Đạo Câu nhỉ? Dì hai vốn định chuẩn bị chút tiền mừng gặp mặt cho cháu và chồng cháu, nhưng cháu không đến, nên giờ coi như không có nhé. Tự lấy ít hạt dưa mà nhấm nháp đi.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 44: Chương 44


Vương Phương đáp một tiếng, cầm lấy bốn năm hạt dưa khô ăn, vị khá thơm nhưng trong lòng lại nghẹn đắng như bị rót đầy nước khổ.

Sáng sớm, bà cụ Vương bị Vương Phương trách móc một trận, rồi nằm gục khóc trên giường nhà mình suốt nửa tiếng. Đến trưa ăn cơm xong, bà ta lại ngồi khóc ở đầu thôn Đầu Đạo Câu nửa tiếng nữa. Trước đó, khi than thở với mẹ chồng của Vương Phương, bà ta cũng đã khóc một hồi. Giờ đến chỗ Tôn Nhị Anh, dù có ấm ức muốn khóc thật, nước mắt cũng đã khô cạn. Mỗi lần hé miệng, cổ họng bà ta như cháy rát, muốn ép nước mắt ra cũng không được.

“Thôi đi, cô để dành sức mà khóc ở chỗ khác đi! Ngày trước, khi anh rể chưa mất, cô đến đây chăm chỉ lắm mà. Hồi ấy, Phương Phương và Đại Sơn còn nhỏ, lần nào chẳng đến nhà chị cả ăn xong lại xách đồ về? Lúc đó, sao chồng cô không quản? Sau này, anh rể mất, chị cả sống khổ sở như vậy, chồng cô thấy không bòn rút được gì, liền bảo cô cắt đứt quan hệ với nhà chị cả và tôi. Cô tưởng tôi và chị cả là kẻ ngốc, chuyện rõ ràng như vậy, chúng tôi không nhìn ra sao?”

May

“Cả nhà cô đều là lũ sói mắt trắng chỉ biết ăn bòn và chà đạp người khác, thế mà cô còn có mặt mũi đến khóc trước cửa nhà tôi?”

Mặc dù lời lẽ của Tôn Nhị Anh không cay độc như bà cụ Vệ, nhưng bà cụ cũng chẳng phải người dễ chịu. Vài câu ngắn ngủi đã khiến bà cụ Vương nghẹn họng, không dám hé răng. Tuy vậy, bà cụ không phải là người nhẫn tâm. Nhìn thấy bà cụ Vương khản cả cổ, cuối cùng bà cụ vẫn cắn răng, rót cho bà ta một bát nước nóng pha nguội rồi đặt trước mặt, nói:

“Uống chút nước đi. Đợi cổ họng đỡ hơn rồi nói xem hôm nay cô đến nhà tôi làm gì. Nhưng đừng bảo là đến để khóc, tôi không muốn nghe!”

Bà cụ Vương hít hít mũi, ôm lấy bát nước uống vài ngụm. Cuối cùng cổ họng cũng đỡ khô rát, bà ta vội vàng giải thích với Tôn Nhị Anh:

“Chị hai, trước đây em không đúng, nhưng cuộc sống của em thật sự khổ sở quá… Nhà các chị dù sao cũng còn có gạo trắng mà ăn, nhà em thì đến nồi cơm cũng không có. Các chị ngày Tết còn bày được cả đĩa hạt dưa và lạc, nhà em chẳng có gì. Chị không biết đâu, mỗi lần Đại Sơn và Thiết Đản nhìn người ta ăn uống, về nhà chỉ có bánh bột ngô và khoai lang mà nhai, lòng em đau lắm!”

Nhìn bà cụ Vương vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực, giống như không phải giả vờ, Tôn Nhị Anh cảm thấy kỳ lạ, quay sang hỏi Vương Phương:

“Mẹ cháu nói thật đấy à? Nếu dì nhớ không nhầm thì em trai cháu cũng hai mươi mấy rồi, còn lớn hơn Diệp Tử nhà dì hai tuổi ấy nhỉ? Cho dù nó còn nhỏ không làm được gì, thì vợ chồng em trai cháu chắc chắn phải làm được chứ. Nhìn tay mẹ cháu chai sạn thế kia, rõ là không rời việc đồng áng. Ba người làm nuôi bốn miệng ăn, sao mà đến nỗi không có cơm mà ăn? Nhà cháu ai mà tham ăn dữ vậy?”

Vương Phương mặt đỏ tía tai, xấu hổ nói:

“Em trai và em dâu cháu không làm nông, cả nhà chỉ dựa vào mẹ cháu làm kiếm công điểm đổi lấy khẩu phần, không đói đến c.h.ế.t mới lạ.”

Tôn Nhị Anh nghe xong tức đến bùng nổ, chỉ tay vào mặt bà cụ Vương mà mắng:

“Nhà cô không có cơm ăn, thế mà còn dám kể lể với tôi? Đáng đời! Hai mươi mấy tuổi đầu, nếu chịu khó làm lụng, một người cũng đủ nuôi cả mẹ già lẫn vợ con. Đại Sơn nhà cô không làm, cô còn mặt mũi đến đây khóc lóc? Cô muốn gì, dốc cạn sức tàn của mình để hầu hạ thằng con, giờ không hầu nổi nữa thì kể khổ với tôi, để tôi thay cô hầu hạ nó? Cô đang mơ giữa ban ngày đấy à?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 45: Chương 45


Bà cụ Vương bị mắng đến không dám hé răng, co rúm ngồi trên giường, trông chẳng khác nào con chim cút bị dọa sợ.

Nhìn dáng vẻ đó của bà cụ Vương, Tôn Nhị Anh càng tức giận. Bà cụ đập mạnh xuống bàn:

May

“Nói đi, hôm nay cô đến tìm tôi có việc gì? Nói xong thì cút ngay, đỡ làm tôi bực mình vào dịp Tết nhất!”

Bà cụ Vương nuốt nước bọt, lúng búng nói:

“Đại Sơn nhà em với Thiết Đản muốn ăn thịt. Nghe nói nhà chị cả có nhiều thịt, nhưng em nghĩ nếu em đi một mình, với tính cách của chị ấy, nhất định sẽ đuổi em đi. Chị hai, chị có thể giúp em nói vài lời hay không, để từ nay ba nhà chúng ta nối lại quan hệ? Chị và chị cả thân như người một nhà, thân thiết thế, mà bỏ rơi em, em tủi thân lắm…”

“Cô đang mơ đấy à! Tôn Tiểu Anh, cô rốt cuộc định làm gì hại người? Cô sợ chị cả, nhưng tôi thì không à? Cô bảo tôi thay cô nói đỡ, đây chẳng phải là đẩy tôi xuống hố lửa sao? Sao mà chuyện tốt nào cô cũng muốn đổ lên người mình thế?”

“Ngày xưa chị cả khốn khó, cô tránh chị ấy như tránh tà. Giờ nhìn chị ấy có cuộc sống dễ thở hơn, liền dính như keo chó. Da mặt cô sao mà dày vậy? Muốn nói thì tự cô đi nói, tôi không giúp đâu! Tôi sợ lỡ nói vài câu thay cô, chị cả sau này không thèm nhận tôi nữa!”

Bà cụ Vương miệng khô lưỡi rát, mặt mày như tro tàn, khóc đến run rẩy cả người. Mái tóc bạc khô khốc trên đầu bà ta giống như sắp nở bung ra thành hoa. Bà ta chẳng biện bạch gì nữa, chỉ ngồi trên giường nhà Tôn Nhị Anh khóc.

Nhìn dáng vẻ thảm hại đó của bà cụ Vương, Tôn Nhị Anh chỉ biết thở dài trong lòng.

Dù ngoài miệng nói cay nghiệt, nhưng trong lòng bà cụ vẫn thương người em này. Bà cụ biết rõ, bà cụ Vệ cũng giống mình, tức giận vì Tôn Tiểu Anh không coi hai chị là người thân. Nhưng nhìn em mình sống ngày tháng như vậy, trong lòng bà cụ chắc chắn không dễ chịu, tuyệt đối không có chuyện hả hê.

Nói cho cùng, mẹ chồng của Vương Phương – người giỏi hòa giải – từng nói một câu khá đúng: "Đều là người thân, dù có cắt gãy xương thì gân cốt vẫn liền. Ai có thể thực sự nhẫn tâm mong người khác sống càng khổ sở càng tốt chứ?"

Khi nhìn thấy bà cụ Vương đã khóc đến mức gần như ngất xỉu. Tôn Nhị Anh nghiến răng đáp:

“Bớt khóc đi, cứ như tôi bắt nạt cô không bằng! Chẳng phải cô muốn đến gặp chị cả để xin ít thịt mang về cho con trai và cháu trai sao? Được rồi, tôi dẫn cô đi. Nhưng thịt có được hay không là chuyện của chị cả, tôi không lo được. Cô tự nghĩ cách mà nói với chị cả. Tôi chỉ hứa với cô một điều: nếu chị cả định đánh cô, tôi sẽ cố cản lại, để đảm bảo cái thân hình gầy yếu như củi khô của cô không bị chị cả đánh đến mức tan tành thôi.”

Tôn Nhị Anh thừa biết bà cụ Vệ có thể dùng tay không đánh c.h.ế.t cả một con dê núi. Bà cụ thật sự lo, nếu bà cụ Vệ nổi giận, có khi chị gái sẽ đ.ấ.m bà cụ Vương một cú, làm bà ta nằm liệt giường luôn cũng nên.

Nghe thấy vậy, bà cụ Vương mừng như bắt được vàng, liên tục cảm ơn rối rít. Ánh mắt bà ta lại rơi xuống đĩa hạt dưa đặt trên bàn nhỏ trước mặt Tôn Nhị Anh.

Thái dương của Tôn Nhị Anh giật giật liên hồi. Bà cụ nói:

“Cô Vương, cô nhìn chằm chằm đĩa hạt dưa của nhà tôi làm gì? Chẳng phải bảo tôi dẫn cô đi gặp chị cả sao? Đi thôi!”

Bà cụ Vương ngượng ngùng xoa xoa tay:

“Chị hai, chị cho em xin ít hạt dưa được không? Nhà em mấy năm nay chưa có lần nào được ăn hạt dưa hay lạc cả. Em muốn mang về cho Đại Sơn và Thiết Đản nếm thử.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 46: Chương 46


Thấy mặt Tôn Nhị Anh xụ xuống ngay tức khắc, bà cụ Vương vội chữa lời:

“Chị hai, chị yên tâm, em không lấy nhiều đâu! Chỉ cần số hạt dưa trong đĩa này là được. Được không chị?”

Tôn Nhị Anh tức đến phát điên. Nhưng nhìn dáng vẻ thèm thuồng của em gái mình chỉ vì một chút hạt dưa, bà cụ chỉ biết thở dài bất lực, quay mặt đi chỗ khác và nói:

“Lấy đi, lấy đi. Có cần tôi tìm cho cái túi để đựng không?”

“Không cần đâu, không cần! Túi vải của em để vừa mà. Cảm ơn chị hai!”

Bà cụ Vương cười tươi rói, nụ cười héo hon như một bông cúc già nở rộ giữa tiết thu. Bà ta nhanh nhẹn đổ hết hạt dưa vào túi vải. Ai ngờ túi vải của bà ta lại thủng một lỗ, hạt dưa vừa cho vào đã lăn ra ngoài tứ tung.

Tôn Nhị Anh nhìn mà bất lực, nghĩ bụng: “Em gái nhà mình quả là một người lạ lùng đến mức khó mà tưởng tượng.”

Nhớ lại ngày xưa, cô em gái này của bà cụ lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất, cười tươi với mọi người, khiến ai nhìn cũng thấy vui. Thế mà bây giờ...

Tôn Nhị Anh thở dài, thời gian đúng là con d.a.o g.i.ế.c lợn, khiến cô em gái từng xinh đẹp rạng rỡ của mình giờ héo hon như cành khô lá úa.

Đúng là trên đời, không có chuyện gì bà cụ Vương không làm được.

Bà cụ Vương thấy túi vải thủng, vội vàng dùng tay bịt lại, vừa gọi Vương Phương nhặt hạt dưa rơi vãi trên đất, vừa quay sang hỏi:

“Chị hai, chị cho tôi mượn bộ kim chỉ được không? Túi vải này bị sút chỉ, tôi phải khâu lại hai mũi.”

Tôn Nhị Anh: “...”

May

Cuối cùng, Tôn Nhị Anh nhanh chóng khâu lại túi vải cho bà cụ Vương, còn nhét thêm không ít hạt dưa và lạc vào túi khác của bà ta. Không những thế, bà cụ còn lấy nước nóng cho bà cụ Vương rửa mặt, rồi mới dẫn bà ta ra khỏi nhà, thẳng đường đến nhà bà cụ Vệ.

Có Tôn Nhị Anh đi cùng, bà cụ Vương cũng bớt lo âu. Vừa đi, bà ta vừa hỏi thăm tình hình nhà bà cụ Vệ mấy năm nay. Nghe Tôn Nhị Anh kể rằng bà cụ Vệ có rất nhiều cháu, con trai con dâu ai cũng tài giỏi, bà cụ Vương nhịn không được, lẩm bẩm:

“Chị cả cái gì cũng tốt, chỉ có điều làm việc quá ngang ngược. Chị nói xem, bắt con dâu cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, thế có phải việc con người làm không chứ?”

Nghe xong, bước chân của Tôn Nhị Anh chững lại. Trong lòng bà cụ không ngừng hối hận, cảm thấy lần này đi đến nhà bà cụ Vệ, bà cụ Vương chắc chắn là đi tìm đường chết, còn bà cụ lại bị kéo đi làm bia đỡ đạn!

Tôn Nhị Anh ôm một tâm trạng bất an dẫn bà cụ Vương vào nhà họ Vệ. Vừa bước vào sân, một mùi thịt thoang thoảng len lỏi trong không khí. Bà cụ Vương hít hít mũi, nghẹn ngào nói nhỏ với Tôn Nhị Anh:

“Chị ơi, nhà em lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi này, thơm quá...”

Tôn Nhị Anh hừ lạnh một tiếng:

“Chẳng phải chỉ có nhà cô không được ngửi mùi thịt thôi đâu... Nói thật, nhà cô khổ là đáng đời. Cô muốn trách ai? Cô có quyền trách ai?”

Bà Vương im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Tôn Nhị Anh cất tiếng gọi lớn:

“Chị ơi!”

Từ trong bếp, một người ló đầu ra, chính là bà cụ Vệ.

Bà cụ Vệ giơ tay làm động tác nhỏ, ra hiệu cho Tôn Nhị Anh:

“Nhỏ tiếng chút, cháu gái chị đang thức đấy, đừng làm con bé sợ!”

Tôn Nhị Anh lập tức hạ giọng.

Thấy em mình đã bớt ồn ào, bà cụ Vệ nói tiếp:

“Thúy Phân thèm ăn mì nước, chị vừa khuấy xong một nồi súp đặc, sắp chín rồi. Chờ chút nhé. À, mà em dẫn ai tới đây thế? Sao chị thấy quen quen?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 47: Chương 47


Trước đây, để nuôi lớn đám con, bà cụ Vệ làm không thiếu việc gì, miễn là kiếm được tiền. Vì thế, đôi mắt của bà cụ đã sớm trở nên mờ mịt vì làm việc quá độ. Ban ngày còn đỡ, nhưng đến chiều tối thì nhìn gì cũng không rõ. Thêm vào đó, Tôn Tiểu Anh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Vệ bao nhiêu năm nay, bà cụ không nhận ra ngay cũng là chuyện bình thường.

Tôn Nhị Anh đáp một tiếng, để mặc bà Vương cùng con gái bà ta đứng ngoài sân, còn mình thì lẻn vào bếp giúp chị gái:

“Chị ơi, cắt chút hành lá đi, thêm hành vào sẽ thơm hơn, con dâu chị ăn chắc thích.”

May

Bà cụ Vệ ừ một tiếng, quay lại tủ lấy ra một đoạn hành nhỏ, thái thật mịn, trộn vào gia vị rồi đổ vào nồi. Bà cụ đậy nắp, rồi quay sang hỏi Tôn Nhị Anh:

“Em dẫn ai đến đây vậy? Sao lại để người ta ngoài sân thế?”

Tôn Nhị Anh thầm nghĩ, nếu để chị cả biết người em dẫn đến là ai, chắc để ngoài sân còn là nhẹ, đoán chừng chị cả sẽ không cho vào nhà luôn.

Nghĩ vậy nhưng lời nói ra lại khác:

“Chị, để em nói trước, chị đừng giận nhé.”

Bà cụ Vệ lấy chiếc bát từ tủ bát đũa ra, vừa lau bát vừa cười:

“Chị giận gì được? Cháu gái chị còn thức, chị nào dám giận... Nếu lỡ to tiếng dọa con bé, chị chỉ tự giận mình thôi.”

Tôn Nhị Anh thở phào:

“Là Tiểu Anh và con gái cô ấy, người đã gả về làng mình ấy.”

Thời gian như dừng lại ngay lúc đó. Động tác lau bát của bà cụ Vệ cũng khựng lại. Tôn Nhị Anh thấy sắc mặt vui vẻ của bà cụ dần dần tối sầm, vội vàng vỗ lưng bà cụ:

“Chị ơi, chị bình tĩnh, bình tĩnh lại nào. Nghĩ đến cháu gái đi, con bé còn nhỏ, không chịu nổi tiếng lớn đâu. Chị mà to tiếng, dọa cháu thì tội con bé lắm...”

Bà cụ Vệ hít sâu một hơi, tay cầm khăn lau bát nổi gân xanh. Nếu cái bát không chắc, có lẽ đã bị bà cụ bóp nát.

“Đúng, chị không được giận, cháu gái chị còn thức. Không được giận, cháu còn thức...”

Bà cụ cứ lặp đi lặp lại câu đó hơn chục lần, cuối cùng mới kiềm chế được cơn giận. Bà cụ hỏi:

“Con sói mắt trắng đó chẳng phải đã cắt đứt quan hệ với hai nhà ta từ lâu rồi sao? Giờ tự dưng lại đến nhà chị làm gì? Chắc chắn là có ý đồ gì đó?”

Tôn Nhị Anh nghẹn lời. Quả nhiên, chị cả vẫn thẳng thắn, nhìn nhận vấn đề quá thấu đáo.

“Chị, chị đừng giận. Em là người dễ mềm lòng, không chịu nổi ai khóc trước mặt. Tiểu Anh không sống nổi nữa nên mới muốn tìm chị, nhưng lại sợ chị, cuối cùng đến nhà em khóc nửa ngày. Em bị làm cho nhức đầu quá nên mới dẫn người đến đây...”

Với bản năng sinh tồn mãnh liệt, Tôn Nhị Anh nhanh chóng tự rũ sạch trách nhiệm. Đợi chắc chắn bà cụ Vệ sẽ không trách mình, bà cụ mới kể hết chuyện Tiểu Anh mê muội, cưng chiều con cái, sống khổ sở ra sao.

Kể xong, Tôn Nhị Anh thấy Tôn Tiểu Anh thật đáng thương, không kìm được mà lén lau giọt nước mắt đồng cảm. Nhưng đáp lại bà cụ chỉ là một lời nhận xét lạnh lùng của bà cụ Vệ:

“Đáng đời!”

Nồi súp đã chín. Bà cụ Vệ nếm thử, thấy vị vừa phải mới nói:

“Chị đem bát mì này cho Thúy Phân đã, mấy chuyện nhức đầu để sau nói.”

Bà cụ Vệ tỏ ra bình tĩnh, nhưng luồng khí lạnh quanh người bà cụ không thể nào là giả. Đem mì để lên bàn ở gian phòng của Thúy Phân đang ở cữ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 48: Chương 48


Diêu Thúy Phân vừa ăn mì vừa nhồm nhoàm đáp:

“Gọi bác sĩ làm gì? Con thấy con bé lười thôi. Chị dâu cả con là bác sĩ, hà tất phải tốn tiền. Đợi hai anh chị ấy đi mấy hôm nữa, bảo Tứ Trụ gọi chị dâu cả qua khám cho con bé là được.”

“Ừ, cũng được.”

Trước khi đi, bà cụ Vệ đóng chặt cửa phòng Thúy Phân đang ở cữ.

Sau đó, bà cụ gọi ba người Tôn Nhị Anh, bà Vương và Vương Phương vào nhà. Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha đang ngồi ở góc giường vá quần áo. Bà cụ bảo hai chị em dời vào bên trong, còn mình ngồi xuống mép giường, hai tay khoanh trước ngực, bày ra tư thế như đang xét xử.

Bà cụ hỏi Tôn Tiểu Anh:

“Ồ, đây chẳng phải là Tiểu Anh sao? Hai mươi năm không qua lại, hôm nay lại nhớ đến nhà chị à? Không sợ chị nghèo rớt mồng tơi, phải bắt cô mang lương thực tới cứu tế sao?”

May

Mặt bà Vương đỏ bừng vì xấu hổ, định khóc, nhưng bà cụ Vệ chặn ngay:

“Chị còn sống sờ sờ đây, đừng có lên giọng khóc lóc giữa tháng Giêng như đưa tang! Muốn gì thì nói, nói xong đi ngay!”

Tôn Tiểu Anh lí nhí vài câu, ngước nhìn bà cụ Vệ, thấy ánh mắt bà cụ lạnh lùng, đành cắn răng nói:

“Nghe nói nhà chị có thịt, em muốn xin chút. Chị ơi, nhà em, Đại Sơn với cháu Thiết Đản cứ thèm thịt mãi. Nếu không phải bị dồn vào đường cùng, em nào dám tới tìm chị…”

“Ồ, biết xấu hổ đấy nhỉ?”

Bà cụ Vệ cũng nhìn Tôn Tiểu Anh, thấy người em út này chắc sống khổ sở lắm. Nhìn bà ta già hơn cả mình và Tôn Nhị Anh, thân hình gầy đét như một tờ giấy, chỉ cần cơn gió mạnh là có thể bị thổi bay.

Bà cụ Vương lau nước mắt, giọng đầy van xin:

“Chị, chị cho em xin ít thịt đi, chỉ cần một, hai lạng cũng được. Em mang về cho bọn trẻ ở nhà nếm chút vị béo. Chị cho bà thông gia năm, sáu cân thịt còn được, em dù gì cũng là em gái chị mà! Dù hồi đó em không giúp chị, nhưng cũng là vì chồng em quản chặt, chứ em cũng muốn giúp chị lắm…”

Bà cụ Vệ cười lạnh, khoát tay:

“Lời này cô nói cho chính mình nghe thì được, đừng hòng lừa tôi. Chồng cô mất bao nhiêu năm rồi, nếu thật lòng muốn giúp tôi, sao giờ mới nhắc đến?”

Một tiếng rầm vang lên khi bà cụ Vệ đập mạnh tay xuống bàn, cả căn phòng im phăng phắc, ai nấy đều rụt rè. Bà cụ quay sang ra lệnh cho Vệ Đại Nha:

“Đại Nha, xuống bếp hầm cho dì ba con một bát thịt dê vàng, mang lên đây, để dì ba con ngồi ngay tại chỗ mà ăn!”

Vệ Đại Nha nhảy phắt xuống giường, đáp rành rọt:

“Vâng ạ! Dì ba, dì có muốn cháu thêm chút hành hoa không?”

Nghe đến đây, bà cụ Vương tưởng chừng có hy vọng, mặt mày tươi tỉnh hẳn. Bà ta xoa tay, cười nói:

“Chị, chị không cần phiền cháu nó đâu, chị cứ cắt thịt cho em mang về tự hầm là được.”

Bà cụ Vệ nhìn em gái bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Sau một hồi nín nhịn, bà cụ chậm rãi thốt ra từng chữ:

“Cô đang nằm mơ đấy à?”

Bà cụ Vệ nghiêng người, nhìn thẳng vào mặt Vương Phương:

“Tiểu Anh, tôi cho cô ăn thịt là vì tôi coi cô như em ruột, thấy nhà cô khổ cực mới muốn cô nếm chút vị béo. Vậy mà cô lại không biết đủ, còn muốn mang thịt nhà họ Vệ đi nuôi lũ sói nhà họ Vương? Là cô điên hay tôi ngốc?”

Bà cụ tiếp tục, giọng đanh lại:

“Năm đó tôi một thân một mình nuôi năm đứa con, cô giúp tôi được gì không? Khi Nhị Trụ nhà tôi đói đến nỗi khóc thét, ban đêm mơ cũng chỉ mong một bát cháo, cô có cho tôi được một nắm gạo nào không? Cô có để cháu trai cháu gái mình được ăn no một lần không? Giờ nhà cô không có thịt ăn thì liên quan gì đến tôi? Cô không phải giỏi lắm sao? Không phải rộng rãi lắm sao? Tự đi kiếm đi!”

“Con gái cô gả sang thôn Đầu Đạo Câu bao nhiêu năm, mỗi tháng gặp mặt cả chục lần, nhưng có khi nào gọi tôi một tiếng ‘dì cả’? Lúc không cần đến tôi, cô hận không thể cắt đứt hết quan hệ với mấy người họ hàng nghèo khó chúng tôi, trốn biệt trong góc núi nào chẳng ai hay. Bây giờ cần nhờ vả, cô lại lê lết đến nhà tôi, khóc lóc nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, tưởng tôi sẽ bỏ qua hết sao? Thịt nhà tôi không đáng giá như vậy đâu! Tình chị em cô nói, chẳng đáng một xu nào!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 49: Chương 49


Bà cụ Vệ cố kiềm chế, không muốn lớn tiếng để không dọa Vệ Thiêm Hỉ, nhưng vốn dĩ khả năng mắng người của bà cụ đã quá đáng sợ. Dù chỉ dùng ba phần sức, bà cụ cũng khiến Tôn Tiểu Anh không dám ngẩng đầu lên, thậm chí Tôn Nhị Anh đứng bên nghe cũng cảm thấy xấu hổ.

Còn Vương Phương, hối hận đến xanh cả ruột gan. Trăm lần, ngàn lần không nên, cô ấy không nên đến chọc giận bà dì cả này!

Khả năng mắng người của bà cụ Vệ không chỉ ở khí thế mà còn ở cách lựa từ vô cùng sắc bén, độc đáo. Không giống kiểu đàn bà chợ búa, bà cụ Vệ mắng từng câu như d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào tim, mà câu nào cũng khác, không hề lặp lại!

Khi những lời mắng vẫn chưa tuôn ra được một nửa, Vệ Đại Nha đã bưng bát thịt dê vàng óng lên bàn. Cô ấy đặt xuống, liếc bà cụ Vương một cái, rồi nói bằng giọng nửa nghiêm túc nửa châm chọc:

“Dì ba, hay dì ngừng khóc một lát, ăn xong rồi khóc tiếp? Thịt mà nguội thì không ngon đâu.”

Tôn Nhị Anh không nhịn được bật cười khẽ. Bà cụ định hỏi Vệ Đại Nha: Có ai khuyên người khác kiểu này không? Nhưng nghĩ lại, chắc là do bị ảnh hưởng bởi bà cụ Vệ, ngay cả một cô gái hiền lành như Đại Nha cũng học được cái nét châm biếm đầy ngấm ngầm này.

May

Bà cụ Vương khóc đến run rẩy không ngừng, nhưng bà cụ Vệ không cho bà ta khóc to. Bà ta chỉ biết thút thít, nước mắt chan hòa, trông như người bị động kinh, run lẩy bẩy trên mép giường của bà cụ Vệ.

Bà cụ Vệ tức giận, xắn tay áo, quát:

“Này, Tiểu Anh! Cô làm sao thế hả? Muốn ăn thịt thì ăn nhanh, ăn xong cút khỏi nhà tôi ngay, đừng có ở đây chướng mắt. Không ăn thì đi ngay bây giờ! Nhìn cô là tôi bực mình rồi!”

Đối mặt với em gái ruột của mình, Tôn Tiểu Anh, tâm trạng của bà cụ Vệ thật phức tạp.

Nhìn em gái ruột đói đến mức da bọc xương, bà cụ Vệ thực sự xót xa. Nhưng khi nghĩ đến những chuyện lạnh lùng vô tình mà em gái ruột mình đã làm trong những năm trước, bà cụ không thể xua tan được khúc mắc trong lòng.

Năm ấy, mùa màng cũng tạm ổn, thu hoạch ngoài đồng không đến nỗi tệ, nhưng nhà họ Vệ thì lại quá ít lao động. Đám con trai nửa lớn nửa nhỏ thì ăn khỏe, lương thực trồng được chẳng đủ mà chia. Trong khi đó, nhà họ Vương, chồng đã mất của Tôn Tiểu Anh – lão già độc ác nhà họ Vương – và chính Tôn Tiểu Anh đều khỏe mạnh làm lụng ngoài đồng. Cô con gái Vương Phương dù còn nhỏ nhưng cũng biết giúp gia đình cắt cỏ nuôi lợn, chăm gà. Nhà họ Vương sống khá dư dả. Nếu muốn đỡ đần nhà họ Vệ một chút, nhà họ Vương hoàn toàn có thể làm được. Nhưng họ đã không làm.

Nói cho công bằng, nếu nhà họ Vương thực sự nghèo đến mức không đủ ăn, có lòng muốn giúp mà lực bất tòng tâm, thì bà cụ Vệ sẽ không bao giờ trách họ. Bà cụ là người hiểu chuyện và giữ gìn thể diện. Nhưng nhà họ Vương thì sao? Năm ấy họ làm như chẳng còn tình m.á.u mủ, giờ thì lão già độc ác đã chết, cuộc sống của nhà họ Vương không còn suôn sẻ, em gái ruột lại đến cầu cứu bà cụ?

“Mơ đi!”

Đối với em gái ruột, bà cụ Vệ không thể tuyệt tình. Nhưng với những người cháu trai, cháu gái, con dâu của cháu trai bên ngoại mà bà cụ chưa từng gặp qua vài lần, bà cụ không có chút tình cảm nào. Nếu giận lên, bà cụ có thể chống nạnh mà tuôn ra hai trăm câu nói độc địa không lặp lại.

Thế nên bà cụ Vệ mới bày ra màn kịch khéo léo này: “Em gái là em gái ruột, muốn ăn thịt, tôi cho ăn. Nhưng muốn mang thịt nhà họ Vệ đi cứu vớt con cháu của lão già độc ác nhà họ Vương thì không có cửa! Không chỉ không có cửa, mà đến cửa sổ cũng không!”

Tôn Nhị Anh cảm thấy thế giới phức tạp trước mặt mình lại mở ra một cánh cửa mới. Người chị cả này của bà cụ làm việc thật sự rõ ràng rành mạch, đúng là khiến bà cụ mở mang tầm mắt!

...
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 50: Chương 50


Tôn Tiểu Anh thấy bà cụ Vệ thái độ cứng rắn, cầm đũa gắp một miếng thịt mỡ nhỏ đưa vào miệng, thân người run rẩy, nước mắt rơi lã chã xuống bát thịt.

Hương vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc. Bà ta thật muốn mang về nhà cho con trai, cháu trai mình nếm thử.

Bà cụ Vệ nhìn bộ dạng nước mắt đầy mặt của Tôn Tiểu Anh với vẻ mặt ghét bỏ, giục: “Sao thế? Thịt nhà tôi có độc à? Ăn vào thì ép cô đi đầu thai ngay chắc? Muốn ăn thì ăn nhanh đi, ăn xong rồi về Nhị Đạo Câu của cô, đừng ở trước mặt tôi ngứa mắt!”

“Hai mươi năm không qua lại, tôi sớm đã coi như không còn cô em gái này rồi. Còn cô thì sao? Năm đó cô có thể mở to mắt nhìn chị cả ruột và cháu ruột mình sắp c.h.ế.t đói vì thiếu lương thực. Tiểu Anh, coi như chị gái và cháu trai cô đã c.h.ế.t lâu rồi đi!”

“Em không phải, em không có, chị!” Nước mắt lưng tròng, Tôn Tiểu Anh nghẹn ngào lên tiếng. Một tiếng “chị” ấy khiến cả bà cụ Vệ lẫn Tôn Nhị Anh đều chấn động.

Bà cụ Vệ thấy phiền, bị gọi một tiếng "chị" đến phát cáu, liền đập bàn một cái. Tiếng đập khiến Vương Phương sợ đến suýt ngã khỏi giường đất. Bà cụ Vệ hỏi Tôn Tiểu Anh: “Rốt cuộc cô ăn hay không? Không ăn thì đi về ngay, sao mà lề mề thế?”

“Đại Nha, nhìn xem dì ba của con ăn thế nào, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, mẹ đi ra sau nhà thím Đại Toàn xin một con ch.ó con về. Bát thịt này của dì ba rơi nước mắt vào, bẩn rồi. Nếu ăn không hết thì đổ đi cho chó con ăn! Nuôi chó ít ra còn giữ nhà, nuôi kẻ vong ơn thì làm được gì?”

Bà cụ Vệ tức giận bước ra cửa. Tôn Nhị Anh nhìn bóng lưng bà cụ Vệ một lúc lâu, thấy dáng đi của chị cả hơi lảo đảo. Bà cô thầm nghĩ, dù cho bà chị có cứng miệng đến đâu, rốt cuộc lòng chị cả cũng đã tổn thương sâu sắc từ chuyện năm xưa.

Một trái tim đã nguội lạnh, đâu dễ mềm ra chỉ vì vài giọt nước mắt?

Tôn Tiểu Anh thấy đường lui đã bị chặn, đành cố gắng nhét thịt vào bụng mình. Vừa ăn vừa khóc, ai không biết còn tưởng bà ta đang ăn thuốc chuột ép mình đến đường cùng. Ăn xong, ngay cả chút nước dầu trong bát, bà ta cũng uống sạch. Rồi bà ta lau miệng, nói với Tôn Nhị Anh: “Chị, vậy chúng ta về thôi. Hức...”

Tôn Nhị Anh: … “Đã no căng bụng rồi, không về thì chẳng lẽ ở lại tiếp tục chịu mắng?”

Tôn Nhị Anh, Tôn Tiểu Anh và Vương Phương được Vệ Đại Nha tiễn ra cổng. Vừa ra khỏi cổng liền thấy bà cụ Vệ ôm một con ch.ó lông đen đứng bên ngoài. Tôn Tiểu Anh khựng lại, bước chân ngừng hẳn.

Nhưng bà cụ Vệ chẳng buồn nhìn bà ta, chỉ nói với Vệ Đại Nha: “Đại Nha, mau quét dọn sân đi. Sống gần lâm trường đúng là có chỗ bất tiện, không chú ý một chút là gió lại thổi đầy lá rụng vào sân. Quét cũng không hết. Nhị Nha, con vào nhà tháo ga trải giường ra thay, mẹ thấy nó hơi bẩn. Nhớ đun nước giặt sạch sẽ!”

Đây chính là quét sạch, đuổi khéo người.

Tôn Tiểu Anh vai run run, rốt cuộc cũng nén tiếng khóc, quay đầu nói với bà cụ Vệ một câu: “Chị, em sai rồi.” Sau đó, bà ta rảo bước chạy đi.

May

Tôn Nhị Anh sợ Tôn Tiểu Anh bị va đập, vội nhắc Vương Phương theo sau để ý. Nhưng chỉ vừa quay đầu lại, cửa sân nhà họ Vệ đã đóng kín.

“Chị, chị làm người chẳng tốt chút nào! Em là em, Tiểu Anh là Tiểu Anh!” Tôn Nhị Anh tức đến mức đập cửa.

Trong sân vang lên tiếng bà cụ Vệ cất cao giọng hát: “Anh Lưu nói chuyện thật lệch lạc, ai bảo con gái không bằng con trai…”

Bài hát này chính là chỗ dựa tinh thần giúp bà cụ Vệ vượt qua những tháng ngày gian khổ trước đây. Khi ấy, bà cụ đã nói rằng, dù bà cụ là một góa phụ, bà cụ vẫn có thể nuôi lớn năm đứa con.

...
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 51: Chương 51


Tạ Ngọc Thư cùng Vệ Đại Trụ đang thu dọn hành lý cần mang theo khi trở lại đơn vị sau ngày kia. Hai người đồng thời nghe rõ mồn một động tĩnh từ phòng của bà cụ Vệ.

Sau khi thu dọn xong, Tạ Ngọc Thư bỗng thở dài, nói với Vệ Đại Trụ: “Thủ Thành, trước đây tôi chỉ nghĩ Quốc Kiện, Quốc Khang ở nhà được ăn uống tử tế, không bị thiếu thốn, thì cơ thể sẽ không bị tổn hại. Nhưng tôi cũng lo không có chúng ta ở bên, liệu Quốc Kiện và Quốc Khang có sống tốt, có chịu khổ không. Nhưng giờ thì tôi yên tâm rồi, mẹ đúng là thương con vô cùng...”

May

Vệ Đại Trụ uể oải ngước mắt: “Em cứ yên tâm đi. Mẹ anh đối với lũ trẻ trong nhà luôn công bằng. Bà cũng có chút thiên vị, ví dụ trong sáu anh em bọn anh, hồi đó bà thương anh nhất. Nhưng Nhị Trụ, Tam Trụ ăn mặc cũng chẳng kém anh. Điều duy nhất khác biệt là bà có chuyện gì cũng sẽ nói với anh. Quần áo rách cần vá thì bà vá cho anh trước, nhưng không phải vá cho anh rồi bỏ mặc người khác.”

“Bây giờ mùa màng không tốt, nhà nào chẳng trọng nam khinh nữ. Nhưng em xem mẹ anh đối với Đại Nha, Nhị Nha thế nào? Thậm chí cả con dâu trong nhà, bà cũng không cố ý khắt khe. Anh hiểu mẹ tôi quá rõ. Bà nghĩ rằng con trai, con gái hay con dâu đều là người một nhà. Đã là người một nhà thì phải sống tốt với nhau, không nên gây rối. Hôm nay thiên vị người này, ngày mai thiên vị người kia, chẳng phải là tự chuốc lấy cảnh gà bay chó chạy sao?”

Tạ Ngọc Thư nhớ lại những gì mình đã tận mắt chứng kiến mấy ngày nay và những điều nghe được từ miệng hai chị em dâu. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, chị ấy buông tiếng thở dài, cuối cùng cũng an lòng. "Thủ Thành, anh nói đúng mà cũng không đúng. Mẹ đúng là không trọng nam khinh nữ, nhưng lại trọng nữ khinh nam đấy. Anh thử nhìn con bé Hỉ nhà Tứ Trụ xem, ngày nào mẹ chẳng gọi nó là tim gan bảo bối. Còn thằng Quang Minh, con trai lớn của Tứ Trụ, mẹ có bao giờ cho nó sắc mặt tốt đâu? Nó chạy đến gọi một tiếng ‘bà’, mà đổi lại chỉ nhận được cái lườm nguýt."

Vệ Đại Trụ cười phá lên, ngồi thẳng người dậy. "Mấy thằng nhóc tuổi dở dở ương ương thì ai mà chẳng ghét. Không chỉ mẹ mà cả vợ chồng Tứ Trụ cũng thiên vị con bé Hỉ. Với lại, con bé Hỉ đáng yêu thật, không khóc không quấy, từ khi sinh ra đã mang theo khẩu phần ăn, lại còn là cô con gái đầu tiên trong thế hệ cháu. Mẹ không cưng sao được? Mà này, không nói mẹ, đến em thấy con bé cũng thích mê còn gì. Hay là, chúng mình cũng sinh một đứa nữa nhé?"

Tạ Ngọc Thư đỏ mặt, lườm Vệ Đại Trụ một cái, rồi nặng tay đặt cái bọc lên tủ. "Không đứng đắn!"

Nhưng ngay sau đó, chị ấy quay lại, giọng mềm mỏng hơn: "Mẹ cưng chiều con bé Hỉ thực ra cũng tốt. Dù sao thì trong nhà chỉ có một đứa cháu gái, mẹ cưng nó cũng không ai dị nghị. Nếu là thiên vị cháu trai thì em mới không yên tâm. Đợi khi chúng ta lên đơn vị, anh nhớ để ý xem có đồ gì hay hay, như vải bông hoa nhỏ chẳng hạn, mua về gửi cho mẹ. Mẹ chắc chắn sẽ không để Quốc Kiện và Quốc Khang chịu thiệt. À, còn mạch nha tinh nữa, ở quê mình khó mua lắm. Chúng ta mua từ đơn vị rồi gửi về, chắc ăn hơn."

Vệ Đại Trụ nghe vậy thì vô cùng cảm động. Anh ấy kéo Tạ Ngọc Thư lại, ôm chị ấy vào lòng, đầu dụi vào cổ chị ấy, giọng ấm áp: "Ngọc Thư, sao em tốt thế chứ? Anh cứ lo em về quê với anh sẽ khó sống chung với mẹ. Tính mẹ thì ngang ngạnh, lại thích áp đặt…"

"Anh nói ai ngang ngạnh đấy? Vệ Đại Trụ, anh ngứa da rồi phải không?"

Giọng bà cụ Vệ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra. Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại. Tạ Ngọc Thư kêu khẽ một tiếng, bật khỏi vòng tay của Vệ Đại Trụ như lò xo, mặt đỏ bừng như m.á.u sắp nhỏ xuống. Vệ Đại Trụ thì chột dạ nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười gượng: "Mẹ, sao mẹ lại qua đây?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 52: Chương 52


Dù đã trải qua bao sóng gió, bà cụ Vệ vẫn không khỏi lúng túng khi bắt gặp cảnh con trai ôm con dâu thân mật. Bà cụ chỉ tay ra cửa sổ, giọng nghiêm nghị: "Trời còn chưa tối! Lại nói, con cái lớn hết rồi, có thể tiết chế một chút được không?"

Mặt Tạ Ngọc Thư càng đỏ, như lửa sắp bùng lên.

Vệ Đại Trụ gãi đầu, cười khổ: "Mẹ, con chỉ đùa với Ngọc Thư thôi, chẳng làm gì cả."

"Ồ…" Đôi mắt híp lại đầy nghi ngờ, bà cụ Vệ vốn là người từng trải, chẳng tin lời Vệ Đại Trụ chút nào. Bà cụ chuyển sang Tạ Ngọc Thư: "Ngọc Thư này, mẹ thấy con bé Hỉ suốt ngày ngủ, con qua xem nó thế nào đi. Trước giờ mấy đứa khác đâu có ngủ nhiều như vậy?"

Tạ Ngọc Thư vội chỉnh lại áo quần, cố lấy lại vẻ bình tĩnh: "Vâng, con đi ngay đây. Mẹ đừng lo, ngày nào con cũng qua xem con bé. Nó tỉnh thì lanh lợi lắm, chắc không sao đâu. Con bé ngoan, không khóc không quấy, biết đâu chỉ thích ngủ thôi ạ."

Bà cụ Vệ nghe vậy cũng tạm yên lòng. Dù không tin hoàn toàn vào Tạ Ngọc Thư, bà cụ vẫn tin tưởng vào chuyên môn của bộ đội. Tạ Ngọc Thư là quân y trong đơn vị, người chữa bệnh cho cả lính còn không tốt sao? Chắc chắn hơn hẳn mấy thầy thuốc chân đất ở trạm y tế thôn rồi.

Bà cụ thở phào: "Thôi được, mẹ ra ngoài đây. Hai đứa thu dọn đồ đi, mai mẹ làm sẵn bánh, ngày kia mang theo mà ăn dọc đường."

Nghe bà cụ sắp đi, Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi họ vừa định nói gì đó, bà cụ quay lại, nghiêm mặt dặn dò: "Nhớ kỹ, ban ngày mà muốn đùa giỡn thì kéo rèm, đóng cửa cẩn thận. Động tĩnh nhỏ thôi, để người ta nghe thấy lại không hay."

Tạ Ngọc Thư: "..."

Vệ Đại Trụ: "..."

Bà cụ Vệ đã sắp xếp xong mọi việc, Tạ Ngọc Thư nào dám chậm trễ?

Sau khi đặt gọn hành lý đã chuẩn bị xong, chị ấy liền đi đến gian phòng nơi Vệ Tứ Trụ cùng mọi người đang ở, trò chuyện vài câu với Diêu Thúy Phân. Thấy Vệ Thiêm Hỉ đã tỉnh, bà nhanh chóng bắt tay vào việc chính—kiểm tra sức khỏe cho con bé.

Vệ Thiêm Hỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn vị bác gái này, nhưng trong đầu lại nghĩ đến tai họa đẫm m.á.u sắp ập đến với Tạ Ngọc Thư.

May

Tội nghiệp thay cho cô bé, giờ đây ngay cả nói cũng chưa biết. Dù hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, cô bé cũng chẳng cách nào nói ra được, nghĩ ngợi đến mệt nhoài, đầu óc căng thẳng đến mức mấy sợi tóc ít ỏi trên đầu gần như cũng muốn rụng hết mà vẫn không tìm ra cách gì.

Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ nghe thấy Tạ Ngọc Thư nói:

“Thúy Phân, con bé Hỉ này chẳng có vấn đề gì cả, nhìn nó lanh lợi, ngoan ngoãn thế cơ mà. Mẹ bảo chị là con bé này ngủ nhiều, chị đoán là do căn phòng này ấm áp. Người lớn còn nóng đến mức buồn ngủ, thì trẻ con tất nhiên lại càng buồn ngủ hơn. Nhưng trẻ con mà ngủ nhiều thì tốt, các bác sĩ già ở đơn vị đều nói rằng khi ngủ, cơ thể được nghỉ ngơi, trẻ sẽ phát triển cả về thể chất lẫn trí não. Con bé này thích ngủ, sau này lớn lên, học hành chắc chắn sẽ giỏi!”

Người lớn nhà nào mà chẳng thích nghe người khác khen con cái mình. Diêu Thúy Phân nghe xong liền vui mừng đến mức không khép được miệng. Nhìn con gái mình đang nằm trên người Tạ Ngọc Thư bất động, nếu không phải đôi mắt đang mở to, tròng mắt đảo qua đảo lại, chị thật sự sẽ nghi ngờ rằng con bé đã ngủ mất rồi.

Liên tưởng đến việc con gái mình rõ ràng đang ngủ mà đột nhiên mở mắt ra cười khúc khích, lòng Diêu Thúy Phân thấy an tâm hơn nhiều.

“Vậy em sẽ chú ý đến con bé thêm chút nữa, chỉ là con bé còn quá nhỏ. Chờ qua đầy tháng, người lớn chắc sẽ bớt lo hơn. Trẻ con nhỏ như thế này, sống sót qua thời buổi này thật chẳng dễ dàng gì...”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 53: Chương 53


Nghĩ đến điều gì đó, Diêu Thúy Phân chợt trầm xuống. Chị nói với Tạ Ngọc Thư:

“Năm nay... à không, phải nói là năm ngoái rồi, chỉ riêng ở thôn Đầu Đạo Câu đã có biết bao đứa trẻ không sống nổi qua tháng đầu đời. Mẹ chồng đối xử với em còn tốt, đồ ăn thức uống đều được chăm chút. Không như những thai phụ khác, trong tháng ở cữ chỉ có thể nhai bánh bột ngô thô hoặc húp cháo ngô loãng. Nghe nói nhiều người vì thế mà không có sữa, trong nhà đành phải cho trẻ ăn nước cơm. Nhưng trẻ con làm sao mà lớn lên được nếu không b.ú sữa mẹ?”

Tạ Ngọc Thư tuy không học hành chính quy về y học, nhưng đã theo các bác sĩ trong đơn vị học hỏi rất nhiều. Chị ấy thường dành thời gian đọc các sách y khoa để tự nâng cao kiến thức, nhất là trong thời gian ở cữ sinh Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang. Chị ấy đọc nhiều sách về nhi khoa nên hiểu khá rõ về lĩnh vực này.

Nghe Diêu Thúy Phân nói, Tạ Ngọc Thư suy nghĩ một lát rồi bảo:

“Con bé này em không cần lo. Nhà mình không thiếu miếng ăn. Em có đủ sữa, trẻ được ăn no thì sẽ không gặp vấn đề gì lớn. Những trường hợp em nói đều do trẻ ăn nước cơm mà sinh bệnh. Hệ tiêu hóa của trẻ rất yếu, không thể tiêu hóa được nhiều thứ. Ít nhất phải chờ đến khi qua đầy tháng, mới có thể cho trẻ ăn thêm đồ khác, nếu không sẽ không tốt cho trẻ.”

Tạ Ngọc Thư muốn tranh thủ kéo thêm thiện cảm về cho hai đứa con trai mình, liền nói thêm với Diêu Thúy Phân:

“Chị với anh cả sau khi về đơn vị sẽ mua vài thùng bột mạch nha gửi về. Chờ con bé qua đầy tháng, nếu em có đủ sữa thì coi bột mạch nha như món thay đổi khẩu vị, thỉnh thoảng cho con bé uống. Nếu không đủ sữa, thì coi bột mạch nha là lương thực chính cho con bé. Trẻ con có thể ăn được thứ đó.”

Diêu Thúy Phân nghe vậy liền phấn khởi:

“Chị dâu, như vậy tốn không ít tiền đâu nhỉ?”

“Đúng là không rẻ, nhưng bụng con bé nhỏ thế, ăn được bao nhiêu chứ? Chị với anh cả đều làm việc ở đơn vị, tiền lương không phải là nhiều, nhưng đủ để mua bột mạch nha cho con bé. Chị lớn tuổi rồi, hồi sinh Quốc Khang, bị tổn thương t* c*ng nên chắc không sinh được con gái nữa. Chị đành xem con gái em như con gái ruột của mình mà yêu thương, còn mong con bé nhớ đến tình cảm của bác cả và bác gái, lớn lên thi thoảng về thăm anh chị. Con trai nào có được như con gái mà tình cảm gắn bó?”

Vệ Thiêm Hỉ nghe Tạ Ngọc Thư nói xong liền cười tươi, nụ cười ấy vừa hay lọt vào tầm mắt của cô bé qua khóe mắt. Tạ Ngọc Thư liền nói với Diêu Thúy Phân:

“Em xem, con bé nhà em đồng ý rồi đấy. Sau này con bé thân thiết với chị, em không được chê bai hay trách móc gì đâu nhé...”

Diêu Thúy Phân vốn đã có cảm tình với bà chị dâu này, lại thêm tính tình hào sảng, từ lâu quen với cảnh cả nhà họ Vệ sống quây quần ăn chung một nồi. Nghe thế liền đáp ngay:

“Từ lúc sinh con bé ra, em đã biết con gái này là của cả nhà họ Vệ. Ai thương nó, sau này nó sẽ tốt với người ấy. Em chẳng để tâm gì đâu. Nó b.ú sữa của em lớn lên, chẳng lẽ lại bỏ cha mẹ ruột mà đi?”

Diêu Thúy Phân còn tinh nghịch nháy mắt với Tạ Ngọc Thư:

May

“Chị dâu, em biết chị lo lắng điều gì, yên tâm đi. Trong mắt em, Quốc Kiện, Quốc Khang nhà chị, Đông Chinh, Tây Chinh nhà anh hai chị hai, Đông Minh, Tây Minh nhà anh ba chị ba đều giống hệt như con trai em là Quang Minh. Nếu chị không yên tâm về mấy đứa trẻ, em giúp chị trông nom, quần áo bẩn rách em giặt, ăn uống thì cả nhà đều chung một nồi, dù lương thực có khan hiếm đến đâu, nhà mình cũng luôn ưu tiên cho bọn trẻ ăn trước, chưa từng để trẻ con đói bụng vì người lớn ăn no trước.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 54: Chương 54


Tạ Ngọc Thư nghe vậy mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn quyết định rằng sau khi về đơn vị nhất định phải mua thêm đồ gửi về cho nhà. Hai đứa trẻ nhà Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đều phải gửi quà, mẹ chồng và cô em chồng cũng phải có phần, để tránh gây mất hòa khí trong gia đình.

Chỉ cần làm tốt những việc này, dù thật sự có người không thích Quốc Kiện và Quốc Khang, thì vì đồ chị ấy gửi về cũng không thể công khai gây khó dễ.

Tạ Ngọc Thư định để hai đứa trẻ ở quê nửa năm, đợi đến mùa hè quay về thăm. Nếu nghe hai đứa kể không sống tốt, thì sẽ đưa về đơn vị nuôi.



Thôn Nhị Đạo Câu, nhà họ Vương.

Nhìn bà cụ Vương trở về tay không, Vương Đại Sơn và Vương Thiết Đản thất vọng lộ rõ trên mặt. Mã Chiêu Đệ hỏi:

“Mẹ, chẳng phải mẹ nói đi xin thịt ở nhà dì cả sao? Có xin được không? Con thấy môi mẹ còn bóng dầu kia kìa, có phải dì cả giữ mẹ lại ăn thịt không?”

Nghe Mã Chiêu Đệ nói vậy, Vương Thiết Đản liền quấn lấy bà cụ Vương, mè nheo:

“Bà, cháu cũng muốn ăn thịt, con cũng muốn ăn thịt...”

Bà cụ Vương đã nhiều năm qua sống nhờ cháo ngô loãng, đường ruột đường dạ dày làm sao tiêu hóa nổi bát thịt đầy dầu mỡ?

Trên đường từ thôn Đầu Đạo Câu về thôn Nhị Đạo Câu, bà ta đã đau bụng mấy lần, trong lòng âm thầm mắng bản thân vừa không có phúc lại không có chí. Bà ta mím chặt môi, nén hơi, chỉ sợ không cẩn thận nôn hết số thịt đã ăn vào bụng.

Bà cụ Vương vốn đã cảm thấy dạ dày lộn tùng phèo, vậy mà còn bị Vương Thiết Đản xốc mạnh một cái, cảm giác choáng váng buồn nôn trào lên, khiến bà ta không kìm được, phải vịn vào tường sân mà nôn đến trời đất quay cuồng.

Vương Thiết Đản mắt sắc, mũi cũng thính, liếc một cái đã nhận ra thứ bà cụ Vương vừa nôn ra là gì. Cậu ta lập tức gào khóc, làm loạn, khiến đầu óc bà cụ Vương ong ong như muốn nổ tung.

"Mẹ ơi, là thịt! Là thịt! Bà nội nôn ra toàn là thịt!!!"

Mã Chiêu Đệ nhìn đống thịt nhiều như thế, vành mắt đỏ hoe ngay tại chỗ, ấm ức quay sang trách Vương Đại Sơn:

"Vương Đại Sơn, anh chẳng phải nói với em rằng mẹ anh việc gì cũng nghĩ cho chúng ta, bảo em đừng gây gổ với bà sao? Đây là anh nói cái gì cũng nghĩ cho chúng ta ư? Nếu bà thực sự nghĩ cho chúng ta, làm sao có thể tự mình ăn nhiều thịt đến vậy mà chẳng để lại một miếng nào?"

May

Vương Đại Sơn ngớ người, không biết đáp lại ra sao. Người mẹ trong ký ức của anh ta luôn yêu thương anh ta hết mực, làm sao có thể làm chuyện ăn một mình thế này?

Vương Thiết Đản còn nhỏ, dễ bị xúi giục, nghe Mã Chiêu Đệ nói vậy, cơn giận liền xộc thẳng lên não. Như một quả pháo, cậu ta lao tới chỗ bà cụ Vương, vừa chạy vừa tuôn ra những lời thô lỗ:

"Đồ bà già đáng chết! Ăn vụng thịt mà chẳng để phần chúng tôi miếng nào!"

Bà cụ Vương vừa nôn đến mức dạ dày trống rỗng, chưa kịp lấy lại sức, lại nghe Mã Chiêu Đệ và Vương Thiết Đản mắng mình như vậy, định mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói lời nào, bà ta đã cảm thấy một cơn đau thốc lên từ hông, đầu va mạnh vào tường.

"Rầm…"

Họa vô đơn chí, bức tường đất dựng bằng gạch thô bị cú va đập làm rung mạnh, rồi hai viên gạch rơi xuống, một viên sượt qua mặt bà cụ Vương, một viên đập thẳng vào trán Vương Thiết Đản. Cả bà cháu cùng ngã nhào xuống đất.

Vương Đại Sơn và Mã Chiêu Đệ hoảng loạn thật sự.

Một người là đứa con cưng được chiều chuộng nhất nhà, người kia lại là nguồn lương thực của cả gia đình, hai người này không thể xảy ra chuyện được!

Vương Đại Sơn gào lên với Mã Chiêu Đệ:

"Mau đi gọi bác sĩ ở trạm y tế, mau lên!"

Mã Chiêu Đệ khóc ròng, nước mắt chảy như mưa:

"Tiền đều do mẹ anh cất cả, em biết tiền ở đâu mà lấy? Không có tiền, làm sao gọi bác sĩ đến khám được?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 55: Chương 55


Vương Đại Sơn lục lại trí nhớ, mơ hồ nhớ vài chỗ mẹ anh ta thường giấu tiền, nhưng lục tung cả nhà vẫn không thấy đồng nào. Anh ta đành bảo Mã Chiêu Đệ:

"Chiêu Đệ, em mau chạy sang nhà chị gái anh, mượn chị ấy ít tiền rồi ghé luôn trạm y tế gọi bác sĩ."

Mã Chiêu Đệ không chịu:

"Đấy là chị anh, anh tự đi mà mượn! Em ở nhà trông Thiết Đản và bà già ăn vụng thịt này!"

Vương Đại Sơn vừa mới cãi nhau với Vương Phương, làm gì còn mặt mũi đi mượn. Anh ta liền quát lại Mã Chiêu Đệ:

"Hoặc em đi tìm chị gái anh lấy tiền, hoặc anh sẽ sang nhà mẹ đẻ em mượn, em tự mà chọn!"

"Vương Đại Sơn, anh không phải đàn ông! Anh biết giữ thể diện, còn em thì không à?" Mã Chiêu Đệ cãi không lại, chỉ còn cách lau nước mắt mà cắn răng đi.



Bà cụ Vệ hoàn toàn không hay biết chuyện nhà họ Vương, cũng chẳng mảy may để tâm, bởi lúc này Vệ Thiêm Hỉ bỗng đổ bệnh.

Sáng mùng bốn Tết.

Theo lời Diêu Thúy Phân, Vệ Thiêm Hỉ tối hôm qua trước bữa cơm tối còn b.ú một cữ sữa, mà lại b.ú rất nhiều. Bà cụ nghĩ chắc đứa nhỏ đói nên không để ý lắm. Đêm qua mọi thứ vẫn bình thường, nhưng sáng nay vừa thức dậy, bà cụ đã thấy Vệ Thiêm Hỉ có gì đó không ổn.

Bình thường Vệ Thiêm Hỉ không quấy khóc, nhưng khi thay tã vẫn hay ư ử vài tiếng. Sáng sớm thức dậy, cô bé cũng sẽ mở mắt nhìn xung quanh một lúc. Thế nhưng sáng nay, mặc cho Diêu Thúy Phân thay tã, Vệ Thiêm Hỉ lại không hề nhúc nhích.

Ban đầu, chị chỉ nghĩ đứa trẻ ngủ say, nên gọi vài tiếng. Nhưng dù chị gọi thế nào, Vệ Thiêm Hỉ vẫn không có phản ứng. Nếu không phải sờ thấy thân thể còn ấm, suýt nữa chị đã nghĩ rằng đứa bé không còn nữa!

Vệ Tứ Trụ đang ngủ bù giấc ngon lành thì bị tiếng gào khóc như ma kêu quỷ khóc của vợ mình làm cho giật b.ắ.n tỉnh dậy.

"Chuyện gì thế? Sao mới sáng sớm mà em đã hét toáng lên thế hả? Em không biết mẹ anh kiêng kỵ điều gì nhất à? Mấy hôm trước, dì ba đến nhà khóc vài tiếng, mẹ suýt chút nữa đã lấy chổi đuổi ra ngoài! Em làm thế này chẳng phải tự chuốc lấy rắc rối sao?"

May

Diêu Thúy Phân mặt mày rầu rĩ: "Tứ Trụ, anh mau xem con gái chúng ta đi. Em gọi thế nào cũng không tỉnh! Mẹ thương con bé như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, bà chẳng lột da em ra thì thôi!"

Vệ Tứ Trụ nghe vậy liền tỉnh táo hẳn. Anh ấy thậm chí không kịp mặc quần đùi, vội bò tới bên cạnh Diêu Thúy Phân, nhìn chằm chằm Vệ Thiêm Hỉ một hồi, rồi lại lay mấy cái, nhưng cô bé vẫn không động đậy gì. Cô bé nằm im lìm, yên tĩnh chẳng khác gì miếng thịt mới hôm nào bà chị dâu lớn vừa cắt từ con bò xuống, đặt lên thớt, muốn làm gì thì làm.

Vệ Tứ Trụ cũng bắt đầu hoảng, nhưng so với Diêu Thúy Phân thì anh ấy bình tĩnh hơn nhiều, vẫn có thể trấn an vợ.

"Thúy Phân, đừng cuống, mau mặc quần áo vào. Anh đi gọi mẹ và chị dâu lớn. Chị ấy là bác sĩ, cứ để chị ấy xem sao. Con bé bây giờ trông như đang ngủ, mặt mày hồng hào, hơi thở bình thường, chắc chắn không có gì nghiêm trọng đâu."

Những lời anh ấy nói không chỉ là để trấn an Diêu Thúy Phân, mà còn để tự đông viên chính mình.

Hai vợ chồng vội vàng mặc quần áo. Diêu Thúy Phân còn chẳng kịp gấp chăn màn, cứ vo tròn lại nhét vào rương gỗ trắc, sau đó nhanh tay cất cái bô đặt ở góc phòng, dùng tờ báo che lên.

Mọi thứ vừa đâu vào đấy thì bà cụ Vệ đã hối hả lao vào, những người khác cũng vội vã theo sau, thoáng chốc trong phòng đã chật kín người.

Tạ Ngọc Thư dậy sớm, vốn đang trong bếp nướng bánh. Nghe Vệ Tứ Trụ gọi, chị ấy vội vàng nhấc chảo nướng khỏi bếp lửa, thay bằng nồi đun nước, đổ thêm gáo nước rồi cứ để nước sôi. Sau đó, chị ấy như gắn bánh xe lửa vào chân, vội vã chạy tới phòng Vệ Tứ Trụ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 56: Chương 56


Bà cụ Vệ tự tay ôm lấy Vệ Thiêm Hỉ, gọi "cục cưng ơi, bảo bối ơi" mấy tiếng liền mà cô bé vẫn không có phản ứng gì. Càng gọi, giọng bà cụ càng nghẹn ngào, dần dần như muốn khóc.

"Mẹ, để con xem. Hôm qua con bé vẫn khỏe mạnh bình thường, sao giờ lại như thế này được? Không một dấu hiệu nào cả."

Tạ Ngọc Thư trèo lên giường, bế Vệ Thiêm Hỉ đang nằm trong chăn nhỏ ra, dùng ngón tay cái ấn vào n.g.ự.c cô bé. Ấn một lúc, chị ấy nhíu mày nói: "Tim đập không có vấn đề, trông như đang ngủ vậy. Thúy Phân, em nói xem hôm qua con bé có gì khác lạ không?"

Diêu Thúy Phân suy nghĩ một lát rồi chắc chắn đáp: "Không có. Chỉ là hôm qua con bé ăn nhiều hơn bình thường một chút, còn lại thì chẳng khác gì mọi khi. Nửa đêm tỉnh dậy, em còn nhìn con bé, thấy ngủ rất ngon."

Tạ Ngọc Thư dùng tay sờ bụng Vệ Thiêm Hỉ, gật đầu: "Đúng là ăn hơi nhiều, bụng hơi căng, nhưng không phải vấn đề lớn. Trẻ con ăn uống không biết no, ăn quá chút là chuyện thường. Bữa sau chỉ cần để cách giờ ăn lâu hơn là được. Nhưng rốt cuộc con bé bị sao đây..."

Vệ Đại Trụ dường như nghĩ ra điều gì đó, mặt tái nhợt, khẽ hỏi Tạ Ngọc Thư: "Ngọc Thư, em còn nhớ con trai út của trưởng đoàn Cát không? Nó cũng thế này đấy. Người như ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. Chuyện đã mấy năm rồi..."

Lời nhắc của Vệ Đại Trụ khiến Tạ Ngọc Thư cũng bối rối. Nhưng khi thấy bà cụ Vệ khóc đến mặt đầy nước mắt, chị ấy lập tức quả quyết: "Không giống đâu. Con trai trưởng đoàn Cát bị sốt cao làm tổn thương não. Vừa nãy Thúy Phân nói rồi, con bé Hỉ không bị sốt."

"Nhỡ nửa đêm đang ngủ thì sốt thì sao? Nhỡ là sốt nhẹ thì sao? Ngọc Thư, gọi điện tới bệnh viện Nhân Dân đi, không thể chần chừ được nữa..."

Vệ Đại Trụ quay người bước ra ngoài: "Tôi đi mượn điện thoại của thôn ủy, nói thẳng với huyện ủy, nhờ họ cử xe tới. Ngọc Thư, em giúp chú Tư và em dâu thu dọn đồ đạc, lấy chăn bọc con bé lại, rồi lên đường ra quốc lộ. Đợi xe từ huyện tới, mọi người đi thẳng tới bệnh viện huyện. Nếu bác sĩ ở đó không tìm ra nguyên nhân, lập tức chuyển viện, lên tỉnh ngay!"

Bà cụ Vệ ngồi bệt xuống giường khóc nức nở, mãi tới khi Vệ Đại Trụ đi khuất, bà cụ mới lắp bắp hỏi Tạ Ngọc Thư: "Đại Trụ nói đi gọi điện cho huyện ủy, nhưng lời nó có tác dụng không? Mấy lãnh đạo huyện ủy toàn người quyền cao chức trọng, người dân thường như mình, nhờ họ giúp liệu họ có chịu giúp không?"

Tạ Ngọc Thư không lo lắng điều này: "Mẹ cứ yên tâm. Đại Trụ làm việc trong quân đội, cấp bậc không nhỏ, trong vùng này anh ấy vẫn có chút mặt mũi. Chỉ là anh ấy không muốn làm rùm beng, nên lúc chúng con về đây mới không để lộ tin tức. Nếu không thì chắc chắn có người lái xe đưa thẳng bọn con về tận cửa."

Bà cụ Vệ nghe vậy thì há hốc miệng nhưng không nói gì thêm.

Cả nhà vội vàng thu xếp. Diêu Thúy Phân bế con, Tạ Ngọc Thư và Vệ Tứ Trụ xách đồ, bà cụ Vệ lủi thủi theo sau. Cứ thế, họ bước ra ngoài.

Điện thoại của Vệ Đại Trụ thực sự hiệu quả. Chưa đầy hai mươi phút sau, khi cả nhà vừa ra khỏi cổng thôn Đầu Đạo Câu, một chiếc xe jeep đen đã từ xa chạy tới, dừng lại ven đường.

Từ trên xe bước xuống một thanh niên đầu tóc gọn gàng, trông rất nhanh nhẹn. Cậu ấy lễ phép hỏi: "Là người nhà thủ trưởng Vệ phải không?"

May

Bà cụ Vệ ngẩn người. Thủ trưởng Vệ là ai? Con trai bà cụ tên Vệ Đại Trụ, chứ đâu phải Thủ Trưởng Vệ... Hay là thủ trưởng móng vuốt gì đấy?

Tạ Ngọc Thư hiểu ra ngay, gật đầu lia lịa: "Làm phiền đồng chí phải vất vả. Tôi là vợ Vệ Thủ Thành. Tứ Trụ, Thúy Phân, mẹ, mọi người lên ghế sau ngồi đi. Đồng chí đây là người Đại Trụ nhờ tới đưa chúng ta tới bệnh viện huyện."

Diêu Thúy Phân và bà cụ Vệ lúc này mới yên tâm.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 57: Chương 57


Cả nhà vội vã tới bệnh viện, giao Vệ Thiêm Hỉ cho bác sĩ nhi khoa. Bác sĩ dùng đủ cách kiểm tra, nhưng không tìm ra được vấn đề gì.

Bác sĩ nhi khoa của bệnh viện huyện là một ông già đầu hói. Ông ấy vò mớ tóc còn sót lại trên đầu, khổ sở nói: "Lạ thật đấy. Kiểm tra toàn diện rồi, đứa trẻ không có gì bất thường. Trông cứ như đang ngủ. Hay các vị cứ đưa cháu về nhà theo dõi thêm? Có khi ngủ no rồi tự tỉnh thôi."

Tạ Ngọc Thư lo lắng hỏi: "Bác sĩ, não của con bé không bị làm sao chứ? Có khả năng bị sốt nhẹ làm tổn thương não không?"

Cặp kính trên sống mũi của ông bác sĩ già trượt xuống một chút, ông ấy vội đẩy lại ngay ngắn, nhìn vào tờ kết quả kiểm tra và nói: “Đã làm hết mọi xét nghiệm cần thiết rồi, không phát hiện ra vấn đề gì cả. Tôi khuyên các vị cứ về nhà quan sát thêm, sức khỏe của đứa trẻ không có gì bất thường. So với những đứa trẻ mới sinh, bé này còn thuộc dạng khỏe mạnh nhất.”

“Tôi đoán đứa trẻ này sinh ra đã đặc biệt mê ngủ. Các vị cứ về theo dõi thêm hai, ba ngày nữa, nếu vẫn không tỉnh thì hãy chuyển lên bệnh viện Nhi Khoa Thủ Đô. Tất nhiên, nếu có điều kiện thì chuyển đi ngay bây giờ cũng được, chỉ là đường xá xa xôi, xóc nảy, cả người lớn lẫn trẻ con đều sẽ chịu khổ.”

Bà cụ Vệ nghe đến đây, trong đầu chỉ nhớ lời Vệ Đại Trụ từng nói về bệnh viện Nhân Dân huyện và bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Thấy bác sĩ không nhắc đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh, bà cụ vội hỏi: “Bác sĩ, vậy đưa đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh được không? Không phải nói bệnh viện trên tỉnh tốt hơn ở huyện sao? Đi tỉnh cũng gần hơn lên thủ đô mà.”

Ông ấy bác sĩ lắc đầu: “Thiết bị kiểm tra ở bệnh viện Nhân Dân huyện mình đều là loại mới lắp đặt, còn thiết bị ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh vẫn chưa thay mới, không bằng được ở đây đâu! Còn về bác sĩ, tôi trước đây vốn là bác sĩ khoa Nhi của bệnh viện Nhân Dân tỉnh, nghỉ hưu mới về bệnh viện Nhân Dân huyện dưỡng già. Tôi còn hiểu rõ năng lực của bệnh viện tỉnh hơn bà. Khoa Nhi ở đó chỉ ở mức bình thường, không hơn được ở đây.”

May

Nghe vậy, bà cụ Vệ hơi chột dạ khi nghĩ đến việc lên tỉnh. Cuối cùng, vẫn là Tạ Ngọc Thư quyết định: “Đi tỉnh đi. Trẻ con mà mê ngủ một cách bất thường thì chẳng phải chuyện hay ho gì, tốt xấu gì cũng phải kiểm tra cho rõ. Nhưng trước tiên, chúng ta phải về nhà thu xếp đồ đạc. Đi thủ đô không giống như vào huyện, đường xa, giá cả đắt đỏ, nhiều thứ phải chuẩn bị sẵn ở nhà. Hơn nữa, xe của huyện ủy chắc chắn không thể đi xa đến vậy. Con nghĩ Đại Trụ phải tìm cách liên hệ với quân khu gần đó, mượn xe từ quân khu.”

Diêu Thúy Phân lo đến mức nước mắt giàn giụa: “Chị dâu cả, chỉ cần con bé Hỉ khỏi bệnh, sau này để nó gọi chị là mẹ cũng được! Chị đối xử với con bé còn tốt hơn cả em – mẹ ruột của nó.”

Tạ Ngọc Thư xua tay: “Giờ không phải lúc nói mấy chuyện này. Đều là con cháu nhà họ Vệ, nó gọi chị một tiếng bác gái cả, chị nhìn nó bệnh thế này, lẽ nào có thể làm ngơ? Trước mắt, về nhà đã. Đại Trụ gọi điện tìm người cũng không phải chuyện một sớm một chiều là xong. Chị đoán ít nhất cũng mất cả ngày. Xe từ quân khu điều qua đây cũng cần thời gian. Hôm nay và sáng mai lo liệu cho xong, nếu trưa mai xe đến, chúng ta ngồi xe một đêm và thêm một ngày, chiều hôm sau là đến được thủ đô.”

Nghe con dâu cả sắp xếp đâu ra đấy, bà cụ Vệ cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa.

Trên đường về, bà cụ chợt nhớ ra rằng sáng mùng năm, Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư phải quay lại đơn vị. Lòng bà cụ lại như lửa đốt, bà dè dặt hỏi: “Con dâu cả, sáng mai con đi lúc nào?”

“Không đi nữa. Con bé Hỉ bệnh thế này, nếu phải lên bệnh viện Nhi Khoa Thủ Đô, con và Đại Trụ chắc chắn phải đi cùng. Nếu không, mọi người sẽ không xoay xở nổi. Đơn vị có thể xin nghỉ phép, sau này bù vào thời gian nghỉ khác là được. Để Đại Trụ gọi điện xin nghỉ phép với đơn vị.”

Bà cụ Vệ nghe vậy mới yên tâm.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 58: Chương 58


Ngồi trên xe, nhìn phong cảnh hai bên đường lùi nhanh về phía sau, trong đầu bà cụ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Con bé Hỉ vốn khỏe mạnh, thế mà từ lúc cô em ruột bạc bẽo kia đến thăm, mọi thứ đều trở nên bất thường. Chẳng lẽ bị vận xui đeo bám?

Càng nghĩ, bà cụ càng thấy có khả năng này. Về đến nhà, bà cụ chưa kịp vào cửa đã vội nói với Tạ Ngọc Thư và Vệ Tứ Trụ vài câu, rồi hấp tấp đi thẳng đến ngôi nhà tồi tàn nhất ở thôn Đầu Đạo Câu.

Ngôi nhà đó là nơi cư ngụ của người được cho là bí ẩn nhất thôn – bà Lộ Thần, người từng bị coi là trọng điểm đấu tranh bài trừ mê tín dị đoan.

Nhắc đến bà Lộ Thần, mấy năm trước bà Lộ Thần rất nổi danh khắp mười dặm tám làng, vừa xem bói tính số, lại chọn ngày giờ tốt cho đám cưới hay phong thủy đất ở. Bà Lộ Thần còn giúp trẻ em bị hù dọa hoặc mất hồn do “chạm phải thứ không sạch sẽ”. Một lá bùa của bà Lộ Thần, đốt thành tro pha nước uống, ngủ một giấc là khỏi.

Nhưng những năm gần đây, phong trào bài trừ mê tín dị đoan diễn ra mạnh mẽ. Ngôi nhà khang trang của bà Lộ Thần bị đập tan hoang, con trai bị người ta đánh gãy chân. Những kẻ đó còn không cho bà Lộ Thần đưa con đi bệnh viện nắn xương. Chúng mỉa mai rằng nước bùa của bà Lộ Thần, vốn được coi là chữa bách bệnh, ngay cả con trai mình cũng không cứu nổi. Kết quả là một người trai tráng bị hủy hoại cả đời, chồng bà Lộ Thần cũng bị ép đến chết. Bà Lộ Thần bị đuổi đến sống trong một căn nhà tranh mục nát, cuộc sống chẳng khác gì súc vật.

Năm đó, bà cụ Vệ dẫn theo mấy anh em Vệ Nhị Trụ sống lay lắt qua ngày, ốm đau không có tiền đi trạm y tế, phần lớn đều nhờ bùa của bà Lộ Thần để chữa trị. Vì vậy, bất kể người khác có chê bai, hạ thấp hay ruồng rẫy bà Lộ Thần thế nào, bà cụ Vệ vẫn luôn tin tưởng bà ấy.

May

Thậm chí, chuyện bùa không chữa được cho con trai của bà Lộ Thần, bà cụ Vệ cũng tự giải thích: “Quỷ thần làm hại thì bùa của bà Lộ Thần có tác dụng, nhưng người làm hại thì bà ấy cũng đành bó tay!”

Nói cách khác, nếu con trai của bà Lộ Thần bị yêu ma che mắt, rơi từ trên núi xuống mà gãy chân, có khi nước bùa của bà ấy đã cứu được. Nhưng con trai bà ấy bị người đánh gãy chân… Tất cả chỉ gói gọn trong một câu: “Tội nghiệt!”

Khi bà cụ Vệ tìm đến, bà Lộ Thần đang ở nhà một mình, vừa thu dọn rễ rau dại phơi khô từ mùa thu, vừa trộn một chậu bột cao lương mới nhào, đen đen đỏ đỏ.

“Này, chị Lộ, đang bận hả?”

Bà Lộ Thần ngước mắt, nhíu mày nhìn vào ánh sáng mặt trời một lúc lâu mới nhận ra đó là bà cụ Vệ. Bà ấy đứng lên, lấy tay quệt vào áo, hỏi: “Là Đại Anh đó à… Sao lại đến đây? Mau về nhà đi. Nơi này không sạch sẽ, bị người ta nhìn thấy dễ rước thêm phiền phức.”

Bà cụ Vệ nghe vậy, lòng trào dâng cảm xúc: “Không sao, ai dám xì xào sau lưng tôi, tôi xé luôn miệng cả nhà nó! Dám đụng đến tôi, đúng là chán sống!”

Nhìn dáng vẻ sát khí ngút trời của bà cụ Vệ, bà Lộ Thần cười nhẹ, cảm thán: “Trên đánh mạnh bài trừ mê tín dị đoan, bọn tôi muốn trốn cũng không có chỗ. Chỉ còn cách sống như chó lợn, để người ta giày vò. Cái thôn Đầu Đạo Câu này lớn như thế, chỉ có bà dám đến gặp tôi, còn người khác thấy tôi đều tránh, sợ bị dính líu. Nhưng mà này, con Đại Anh, bà cũng chẳng phải loại tốt lành gì, không việc thì đâu có mò tới. Nói đi, lần này tìm tôi có chuyện gì?”

Bà cụ Vệ và bà Lộ Thần vốn là chỗ quen biết lâu năm. Năm đó, ông cụ Vệ mất sớm, bà cụ Vệ phải một mình nuôi nấng đàn con đông đúc. Hễ con cái ốm đau vặt, bà cụ thường tìm đến bà Lộ Thần xin ít thảo dược nấu nước hoặc một hai lá bùa vàng, nhờ đó tiết kiệm được không ít tiền. Về sau, khi gia cảnh nhà họ Vệ khấm khá hơn, mấy anh em Vệ Nhị Trụ lần lượt trưởng thành, bà cụ Vệ thỉnh thoảng lại sai họ âm thầm giúp bà Lộ Thần làm chút việc đồng áng. Tuy không thân thiết lắm, nhưng mối quan hệ giữa hai người ngày càng gắn bó.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 59: Chương 59


Bà Lộ Thần lại là người duy nhất trong cả thôn Đầu Đạo Câu dám mắng thẳng mặt bà cụ Vệ mà không sợ bị bà cụ phản bác.

Bà cụ Vệ ngẫm nghĩ một lát, rồi kể lại chuyện đã xảy ra với Vệ Thiêm Hỉ cho bà Lộ Thần nghe. Cuối cùng, bà cụ ngập ngừng, đầy lo lắng hỏi:

“Chị Lộ à, chị nói xem, có phải cái cô em gái xui xẻo của tôi đã làm đứa nhỏ bị đụng vía không? Nếu không thì trước khi cô ta đến, con bé vẫn khỏe mạnh, sao vừa đến là nó lại đổ bệnh ngay?”

Bà cụ Vệ cau mày nói tiếp:

“Nếu chỉ chênh lệch một hai ngày, tôi cũng chẳng muốn nghĩ theo hướng đó đâu. Dù sao thì cô ta cũng là em gái mình, không thể chuyện gì cũng đổ lên đầu cô ta được. Nếu không, chẳng phải tôi sẽ trở thành người không biết lẽ phải hay sao?”

“Nhưng vấn đề là, vừa lúc nó vừa rời đi thì đứa nhỏ liền đổ bệnh. Tôi đã đưa con bé đến bệnh viện Nhân Dân huyện, bác sĩ làm đủ thứ xét nghiệm kỳ cục, cuối cùng lại bảo đứa nhỏ không có bệnh gì. Tôi cứ nghĩ mãi, có khi nào trên người cô ta có thứ gì không sạch sẽ, làm hồn phách đứa nhỏ bị quấy nhiễu không? Mấy đứa nhỏ bị dọa chẳng phải thường ngủ mê man, chẳng tỉnh dậy được sao?”

Bà Lộ Thần khẽ hạ mắt, trầm tư hồi lâu, rồi đứng dậy vào trong nhà, lấy ra từ hốc giường một cái túi nhỏ đan bằng dây đỏ và tiền Ngũ Đế. Cái túi đầy bụi, trông cũ kỹ bẩn thỉu.

Bà Lộ Thần cẩn thận phủi bụi trên túi, vừa dùng tay mân mê những đồng tiền đồng vừa hỏi:

“Bà còn nhớ ngày sinh tháng đẻ của em gái mình không? Nếu không nhớ chính xác thì nói sơ sơ cũng được, chỉ cần không sai lệch nhiều là được rồi.”

May

Bà cụ Vệ nghĩ ngợi một lúc, rồi báo năm sinh và thời gian đại khái. Bà Lộ Thần cầm túi tiền bằng cả hai tay, căng nó ra, rồi lắc mạnh một cái. Những đồng tiền đồng trong túi lập tức va vào nhau, kêu lanh canh. Theo ngày tháng mà bà cụ Vệ cung cấp, bà Lộ Thần lắc túi nhiều lần. Khi đồng tiền đã yên vị, bà ấy đặt túi phẳng trên bàn, từng đồng từng đồng mà xem xét kỹ lưỡng.

Xem xong, bà Lộ Thần lắc đầu nói:

“Cô em gái của bà số mệnh đã tệ đến mức này, làm sao có thể khắc người khác được? Cả đời là số phận nghèo khổ xui xẻo. Yên tâm đi, đứa nhỏ nhà bà mê man không phải do em gái bà làm, cũng không phải bà ta mang theo thứ gì không sạch sẽ. Nếu bà ta thực sự mang theo thứ gì đó, e là bà ta còn chưa kịp khắc người thì chính bà ta đã ngã bệnh rồi.”

Bà cụ Vệ thở dài, giọng đầy khổ sở:

“Thế bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để đứa nhỏ ngủ mãi như thế? Tôi thật sự không yên tâm.”

Bà Lộ Thần lật lại từng đồng tiền trên túi, lắng tai nghe ngóng tiếng động bên ngoài, rồi ra sân nhìn qua một lượt. Sau khi quay vào, bà ấy cài chặt cửa, rồi mới nói:

“Bà báo luôn ngày sinh tháng đẻ của cháu gái bà đi. Tôi xem có phải hồn phách nó vốn đã không ổn định không? Hoặc có thể nơi các bà ở quá gần núi rừng hoang vắng, nên bị tinh quái trong rừng dẫn hồn đi mất, giống như chuyện của Vương Quẻo ở Tam Đạo Câu mấy năm trước ấy.”

Lời bà Lộ Thần nói khiến bà cụ Vệ càng hoảng hốt. Bà cụ run rẩy môi, báo ngày sinh tháng đẻ của Vệ Thiêm Hỉ, mắt không rời tay bà Lộ Thần, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Bà Lộ Thần lại như trước, chỉnh túi ngay ngắn, trải ra, vừa niệm lẩm bẩm vừa nhắm mắt, rồi bất ngờ lắc mạnh tay. Không biết vì sao mà lực lắc mạnh đến mức khiến bà ấy lảo đảo vài bước, túi tiền bung ra, những đồng tiền đồng lăn lóc khắp nơi, sợi dây đỏ cũng đứt thành từng đoạn ngắn.

Bà cụ Vệ giật mình trước âm thanh đó, vội bước nhanh đến định đỡ bà Lộ Thần, vừa buồn cười vừa trách:

“Chị Lộ, chị cũng lớn tuổi rồi, sao lại phải mạnh tay như vậy khi bói toán? Lỡ đâu ngã đau thì tự mình chịu khổ thôi!”

“Đừng động vào!” Bà Lộ Thần đột ngột quát lớn.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom